 |
|

05-09-2008, 05:28 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 16
Hà o Kiệt Dụ Nhân Yêu Và o Kỹ Viện
Thiá»m Thế Quang ngÆ¡ ngác má»™t chút chợt nghÄ© ra “Ủa†má»™t tiếng rồi gáºt đầu đồng ý:
- Phải rồi! Anh chà ng Lệnh Hồ đại công tỠđó lúc hứng lên chẳng e dè Ä‘iá»u chi. Hôm ấy gã lánh mặt không ra tay thì hãy phụng hiến thanh Hà ng Long kiếm đã. Biết đâu đây không phải là kế “Nhất Tiá»…n Xạ Song Äiêuâ€. Má»™t đằng giải vây được cho Thư cô nương, má»™t mặt có thể gây mối bất hòa giữa Tam Nghiệt.
Phùng Giai Váºn hạ thấp giá»ng xuống nói:
- Vì thế mà tiểu đệ phá»ng Ä‘oán Lệnh Hồ công tá» hiện giá» không còn ở tòa lầu nà y, nhưng biết đâu gã chẳng quanh quẩn đâu đây. Chúng ta vừa ăn uống vừa chỠđợi, không chừng còn được coi mà n kịch rất hay.
Hai lão châu đầu ghé tai mãi vui câu chuyện, dè đâu sau lưng đã có ngưá»i lén tá»›i.
Thanh y tổng quản Thiá»m Thế Quang gáºt đầu toan đáp thì đột nhiên nghe thanh âm lạnh lùng ở phÃa sau cất lên:
- Tháºt là hạnh há»™i! Mấy ngà y vắng bóng lại gặp nhau ở đây. Vị đệ đà i thổi địch hay lắm sao không đến?
Hai lão Phùng, Thiá»m giáºt nảy mình lên, quay đầu nhìn lại thấy ngưá»i phát thanh âm chẳng phải ai khác mà chÃnh là Nhân Yêu.
Bữa nay Nhân Yêu ăn mặc cũng như hôm trước, chỉ có khoác thêm tấm áo choà ng, đại khái là để che lấp chỗ kiếm thương ở vai bên trái.
Hai lão Phùng, Thiá»m là tay lịch duyệt giang hồ, liá»n đưa mắt ra hiệu cho nhau.
Lam y tổng quản Phùng Giai Váºn láºp tức khẽ hắng dặng má»™t tiếng, chuyển động cặp mắt nhìn ra ngoà i cá»a sổ.
Thanh y tổng quản Thiá»m Thế Quang từ từ quay lại, ung dung ngá»ng đầu lên há»i:
- Quý tÃnh bằng hữu là gì?
Nhân Yêu cưá»i khệch má»™t tiếng đáp:
- Tại hạ không tin rằng hai vị chưa biết Kim mỗ là ai?
Thiá»m Thế Quang hững hỠđáp:
- Té ra là Kim bằng hữu. Tại hạ thất kÃnh mất rồi.
Nhân Yêu thấy lão kiêu ngạo không đủ lá»…, khóe mắt liá»n nổi sát khÃ.
Thiá»m Thế Quang lá» Ä‘i như không ngó thấy lạnh lùng há»i tiếp:
- Không hiểu Kim bằng hữu có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Nhân Yêu trầm giá»ng đáp:
- Kim mỗ đã nói rồi: Muốn gặp ngay ông bạn thổi sáo của các vị.
Hắn chỉ biết hôm ấy hai lão đã ngồi cùng má»™t xe vá»›i ngưá»i thổi sáo tức Lệnh Hồ Bình. Còn thân pháºn hai lão thế nà o hắn không hiểu rõ.
Nhân Yêu lại thấy hai lão đã ngoà i năm mươi thì vụ đó gõ và o đầu hai lão nà y cà ng dễ thu được kết quả, nên hắn chưa nổi nóng ngay.
Hai lão Phùng, Thiá»m tâm ý như nhau Ä‘á»u biết Tam Nghiệt là hạng khó chÆ¡i.
Phùng Giai Váºn ngoảnh mặt Ä‘i để phòng ngừa vạn nhất má»™t trong hai ngưá»i bị trúng tà thì còn ngưá»i nữa có thể tùy thá»i động thá»§.
Tuy hai lão không muốn đối nghịch vá»›i Nhân Yêu, nhưng e ngại Lệnh Hồ Bình có thể ở quanh đây. Hai lão tin rằng nếu phải động thá»§ chiến đấu mà lưỡng quái gia nháºp cuá»™c chiến thì nhất định Lệnh Hồ Bình chẳng thể tá»± thá»§ bà ng quang, nên hai lão không chịu tá» ra khiếp nhược.
Thiá»m Thế Quang nghe giá»ng nói cá»§a Nhân Yêu ra vẻ thâm thù Lệnh Hồ Bình, lão động tâm tá»± nhá»§:
- Hiển nhiên thằng cha nà y chưa hiểu ngưá»i hắn muốn kiếm lại là sát tinh số má»™t trong võ lâm hiện nay nên má»›i ngang bướng như váºy. Sao ta không đưa danh hiệu cá»§a gã tiểu tá» kia ra để hắn biết chừng khó chÆ¡i mà tá»± ý rút lui? Há chẳng đỡ cho mình má»™t phen tranh luáºn thị phi?
Lão nghÄ© váºy bất giác trên mặt lá»™ ra má»™t tia cưá»i lạt há»i:
- Kim bằng hữu có muốn biết vị đệ đà i cá»§a bá»n tại hạ là ngưá»i như thế nà o không?
Nhân Yêu lạnh lùng đáp:
- Kim mỗ đang muốn thỉnh giáo.
Thiá»m Thế Quang cưá»i ná»a miệng há»i:
- Tháng trước ở Tương Dương có chuyện đả lôi đà i, chắc Kim bằng hữu đã từng nghe ngưá»i ta nhắc tá»›i?
Nhân Yêu sá»ng sốt há»i:
- Các hạ muốn nói...
Thiá»m Thế Quang hắng dặng ngắt lá»i, nói dằn từng tiếng:
- Hai ngưá»i bá»n tại hạ đây thì má»™t ở há» Phùng, má»™t ở há» Thiá»m và đá»u là tổng quản thá»§ đà i hôm đó. Các hạ muốn Ä‘iá»u tra tệ lão đệ thì y chÃnh là má»™t ngưá»i đã thông qua tam quan, tức Lệnh Hồ công tá». Nếu Kim bằng hữu quả có lá»i muốn chuyển đến y, tại hạ vui lòng giúp dùm. Nhưng chưa hiểu Kim bằng hữu muốn há»i y Ä‘iá»u gì?
Nhân Yêu nghe nói biến sắc.
Thiá»m Thế Quang ngấm ngầm thở dà i tá»± nhá»§:
- Ngưá»i có tên, cây có bóng. Dù gã tiểu tá» kia kiệt ngạo bất thuần, nhưng trong vòng hai năm ngắn ngá»§i đã nổi uy danh trên chốn giang hồ, tháºt là nhân váºt khó kiếm.
Nhân Yêu biến đổi sắc mặt mấy lần rồi chắp tay gắng gượng gằn giá»ng:
- Hay lắm! Cảm tình rất tốt. Ha ha...
Hắn xoay mình rảo bước tới bà n lưỡng quái.
Lam y tổng quản Phùng Giai Váºn dùng phép truyá»n âm nói:
- Thằng cha nà y đến rồi mà lưỡng quái vẫn cưá»i nói tá»± do, thá»§y chung không lý gì đến hắn, đủ tá» giữa Tam Nghiệt đã xảy ra chuyện xÃch mÃch trầm trá»ng.
Thiá»m Thế Quang cÅ©ng dùng phép truyá»n âm cưá»i đáp:
- Äể tiêu giải sá»± nguy cấp trước mắt, tiểu đệ không thể úy kỵ nhiá»u được.
Lát sau rượu thịt đưa lên. Hai ngưá»i bắt đầu ăn uống thá»a thÃch mà quả nhiên không bị quấy rầy.
Bên kia Nhân Yêu và lưỡng quái cùng chén chú chén anh, thân nhiệt dị thưá»ng, mặn mà như trước.
Hai lão Phùng, Thiá»m cÆ¡m rượu no say trả tiá»n rồi xuống lầu. Hai lão vừa Ä‘i vừa nói chuyện và đá»u lấy là m kỳ là không thấy Lệnh Hồ Bình xuất hiện.
Hai lão Ä‘i được má»™t quãng, Phùng Giai Váºn ngẫu nhiên quay đầu nhìn lại bất giác khẽ kêu lên má»™t tiếng:
- Ô hay!
Thiá»m Thế Quang khẽ há»i:
- Phải chăng có ngưá»i theo dõi?
Phùng Giai Váºn đáp:
- Äúng thế. Mà là má»™t chú nhỠở SÆ¡n Hải Lâu. Chúng ta tiếp tục tiến vá» phÃa trước đừng quay đầu lại để gã khá»i phát giác chúng ta đã nhìn thấy gã.
Thiá»m Thế Quang há»i:
- Thằng lá»i ở SÆ¡n Hải Lâu mà Phùng huynh nói đó là ai?
Phùng Giai Váºn đáp:
- ChÃnh là thằng nhá» ghẻ lở chuyên môn thu dá»n chén bát trên lầu.
Thiá»m Thế Quang nói:
- Chúng ta hãy Ä‘i quanh đến chá»— vắng ngưá»i rồi cho gã má»™t bà i há»c.
Phùng Giai Váºn đáp:
- Hà tất phải thế? Bất quá gã được Tam Nghiệt cho chút tiá»n cÆ¡m. Váºy ta cÅ©ng dùng cách nà y là có thể sai khiến gã.
Thiá»m Thế Quang há»i:
- Äể gã biết chá»— tạm trú cá»§a chúng ta có Ä‘iá»u gì không ổn chăng?
Phùng Giai Váºn đáp:
- Chẳng có gì quan hệ. Bá»n chúng muốn kiếm tên tiểu tá» Lệnh Hồ Bình, chứ chẳng để ý gì đến bá»n ta. Gã tiểu tá» không ở đây là phước cho chúng, nếu không chúng ta nhất định được coi má»™t phen náo nhiệt.
Hai lão vá» tá»›i khách Ä‘iếm thì trong thượng phòng ở háºu viện cÅ©ng có hai ngưá»i Ä‘ang uống rượu.
Ban đầu hai lão Phùng, Thiá»m tưởng là Thượng Nguyên Dương ngồi đối diện vá»›i Dương Phúc, khi lại gần coi rõ má»›i phát giác ra má»™t ngưá»i chÃnh là Lệnh Hồ Bình.
Lệnh Hồ Bình quay ra ngó thấy hai lão, nâng chung rượu lên cưá»i nói:
- Lại cùng nhau uống mấy chung nữa được chăng?
Phùng, Thiá»m chắp tay tạ Æ¡n.
Thượng Nguyên Dương cưá»i há»i:
- Ở trên lầu SÆ¡n Hải hai vị đã phải má»™t phen hú vÃa, có đúng thế không?
Phùng, Thiá»m nghe há»i đến trợn mắt há miệng.
Thượng Nguyên Dương cưá»i khanh khách há»i tiếp:
- Thế nà o? Tú tà i không ra khá»i cá»a mà biết việc thiên hạ. Hai vị đã chịu phục chưa?
Phùng, Thiá»m đảo mắt nhìn quanh rồi hiểu ra ngay.
Phùng Giai Váºn khẽ nói:
- Äêm nay xin công tá» coi chừng...
Thượng Nguyên Dương báºt tiếng cưá»i khanh khách rồi dùng phép truyá»n âm há»i:
- Phải chăng một tên tiểu nhị ở Sơn Hải Lâu đã theo dõi hai vị tới đây?
Phùng Giai Váºn và Thiá»m Thế Quang nghe nói lại cà ng ngÆ¡ ngác.
Hai lão nhìn bà n rượu đã gần hết biết là hai ngưá»i ăn uống lâu rồi mà hỠở trên lầu SÆ¡n Hải xuống là vỠđây ngay chỉ mất khoảng thá»i gian chừng uống cạn chung trà , nhưng không lấy là m lạ tá»± nhá»§:
- Phải rồi, chắc Lệnh Hồ Bình ngó thấy Nhân Yêu lên lầu rồi tá»›i đây, nên Thượng Nguyên Dương má»›i hiểu hai lão ta bị má»™t phen bở vÃa. Chuyện đó chẳng có chi quái lạ. Nhưng há» Thượng lại nói rõ kẻ theo dõi hà nh tung là má»™t tên tiểu nhị ở SÆ¡n Hải Lâu thì tháºt là kỳ!
Hai lão đang ngơ ngác bỗng Lệnh Hồ Bình lớn tiếng hô hoán:
- Dương Phúc! Ngươi là m gì trong đó?
Dương Phúc ở trong phòng giáp vách lớn tiếng đáp:
- Công tá» có Ä‘iá»u chi dạy bảo? Tiểu nhân sẽ ra ngay.
Lệnh Hồ Bình lại lớn tiếng nói:
- Bất tất phải ra nữa. Há»… rảnh thì đến Kim Hoa viện ở hẻm Dương Thụ bảo hỠđêm nay bản công tá» má»i khách.
Dương Phúc cũng lớn tiếng đáp:
- Dạ! Tiểu nhân xin Ä‘i ngay bây giá».
Phùng Giai Váºn dùng phép truyá»n âm há»i:
- Phải chăng Lệnh Hồ công tỠmuốn cho tên tiểu nhị bên ngoà i nghe tiếng?
Thượng Nguyên Dương dùng phép truyá»n âm đáp:
- Äại khái không sai mấy.
Phùng Giai Váºn lại há»i:
- Nếu váºy đêm nay đến đó tháºt ư?
Thượng Nguyên Dương cưá»i đáp:
- Hẳn thế.
Phùng Giai Váºn há»i:
- Ở đây ôm cây đợi thỠchẳng hay hơn ư? Tại sao phải tìm nơi đó để động thủ?
Thượng Nguyên Dương đáp:
- Äây là quyết định cá»§a Lệnh Hồ lão đệ. Phùng huynh hãy há»i y.
Phùng Giai Váºn lại há»i:
- Sao Thượng huynh biết tên tiểu nhị theo dõi tới đây?
Thượng Nguyên Dương cưá»i đáp:
- Khi nói ra rồi cái đó không đáng má»™t đồng. Lệnh Hồ lão đệ tiên liệu hai vị bị Nhân Yêu ngó thấy, nhất định hắn há»i hai vị vá» hà nh tung cá»§a y. Khi đó hai vị đà nh phải đưa danh hiệu cá»§a y ra để tiêu giải mối nguy trước mắt. Thằng cha há» Kim đối vá»›i y, tất phải chá»n má»™t trong hai đưá»ng. Má»™t là phế bỠý niệm báo thù, má»™t là ngấm ngầm hạ thá»§. Nhưng chẳng khi nà o hắn không rá»a nhục và nhất định khi hai vị xuống lầu sẽ dùng tiá»n để mua tên tiểu nhị theo hút hai vị cho biết chá»— trú ngụ.
Phùng, Thiá»m hai lão nghe xong khâm phục vô cùng.
Trá»i tối rồi, Lệnh Hồ Bình sai Dương Phúc thắp đèn để trong xe rồi bốn vị đại tổng quản thay đổi y phục kéo đến Kim Hoa viện.
Trước khi lên xe, Huỳnh y tổng quản Thượng Nguyên Dương để nghị má»—i ngưá»i Ä‘em theo cây Thiết XÃch để phòng thân, nhưng Lệnh Hồ Bình xua tay bảo không cần.
Thanh y tổng quản Thiá»m Thế Quang há»i:
- Phải chăng công tá» chưa chắc bá»n Tam Nghiệt có tá»›i đó không?
Lệnh Hồ Bình mỉm cưá»i đáp:
- Nếu hỠkhông đến thì chúng ta lao sư động chúng là m chi?
Thiá»m Thế Quang há»i:
- Thế thì...
Lệnh Hồ Bình xua tay, cưá»i ngắt lá»i:
- Bây giá» bất tất phải há»i nhiá»u, đến lúc đó các vị sẽ biết.
Lên xe rồi Phùng Giai Váºn lại há»i:
- Hôm ấy công tỠrượt theo đến đâu thì mất hút thằng cha đó?
Lệnh Hồ Bình dưá»ng như không để ý đến câu há»i cá»§a Phùng Giai Váºn. Chà ng đảo mắt nhìn ba ngưá»i, hắng dặng má»™t tiếng nghiêm nghị nói:
- Có má»™t Ä‘iá»u tiểu đệ tưởng nên nói trước...
Thượng, Phùng, Thiá»m ba lão nghe xong trong lòng khẩn trương, Thiá»m Thế Quang tương đối cÆ¡ cảnh hÆ¡n vá»™i đáp:
- NÆ¡i đây chẳng có ai ngưá»i ngoà i. Bất cứ việc gì công tá» cứ nói thẳng ra đừng
ngại.
Lệnh Hồ Bình cưá»i nói:
- Nói ra có lẽ ba vị không tin. Chuyến nà y đến Äồng Quan để cầu thân tuy là tình thá»±c, nhưng tiểu đệ chưa nháºn thức được Thư cô nương.
Thượng, Phùng, Thiá»m ba ngưá»i nghe nói rất đỗi ngạc nhiên.
Lệnh Hồ Bình nhẹ buông tiếng thở dà i nói tiếp:
- Tiểu đệ tuy mang tiếng là kẻ hà nh động bừa bãi nhưng vụ nà y nói cho đúng không thể trách tiểu đệ được. Chắc ba vị chưa hiểu Quan gia huynh đệ ở Thái Nguyên hôm ấy không phải chết vỠtay Lệnh Hồ mỗ?
Thượng, Phùng, Thiá»m ba lão nghe nói quả nhiên lại má»™t phen kinh ngạc.
Lệnh Hồ Bình thở dà i gượng cưá»i nói tiếp:
- Má»i ngưá»i kể cả ba vị chẳng ai tin. Thư cô nương cÅ©ng không có ý đổ vạ cho ngưá»i, nhưng tiểu đệ đã mắc tiếng oan. Vì thế mà hôm ấy sau khi thượng đà i tiểu đệ ngó thấy Thư cô nương ở giữa đám đông, trong lúc nhất thá»i không nÆ¡i trút háºn, đã nói ngưá»i câu đó. Sau tiểu đệ nghÄ© lại thấy có Ä‘iá»u quá đáng, nên phải có chá»§ động cầu thân để chuá»™c lại câu thất ngôn hôm ấy. Lúc nà y tiểu đệ còn hối háºn đã dấu ba vị việc đó qua má»™t thá»i gian quá lâu.
Thượng, Phùng, Thiá»m Ä‘á»u thở phà o má»™t cái. Ba lão biết chà ng nói những câu nà y là sá»± thá»±c và nháºn ra cái lo cá»§a lão chá»§ nhân là thừa. Lệnh Hồ Bình chưa phát giác ba lão Ä‘ang dẫn chà ng và o bẫy.
Lam y tổng quản Phùng Giai Váºn khẽ thúc khuá»·u tay và o Thượng Nguyên Dương ra Ä‘iá»u bảo lão: “Bình thuốc tán đó bây giá» nên bá» Ä‘i thôi.â€
Cỗ xe ngựa từ từ dừng lại ở đầu hẻm Dương Liễu.
Dương Phúc vén rèm xe thò đầu và o nhắc:
- Tới Kim Hoa viện rồi.
Thiá»m Thế Quang nhìn Lệnh Hồ Bình há»i:
- Trước đây công tỠđến viện nà y lần nà o chưa?
Lệnh Hồ Bình gáºt đầu đáp:
- Äã tá»›i má»™t lần.
Phùng Giai Váºn cao hứng há»i:
- Có quen ai không?
Lệnh Hồ Bình cưá»i khanh khách đáp:
- Chỉ cần có bạc là ai cũng thân được. Phùng huynh đến đây một lần là các cô nhớ tên ngay.
Má»i ngưá»i xuống xe tiến và o hẻm đến trước Kim Hoa viện.
Hai lão già nước da và ng á»ng chỠở cá»a. Má»™t lão khom lưng chà o khách. Má»™t lão quay và o kêu gá»i rối rÃt. Cả tòa Kim Hoa viện trở nên nhiệt náo.
Qua cổng và o tới sân, trước mặt hiện ra một tòa hoa sảnh.
Trong sảnh đưá»ng tiếng oanh giá»ng yến pha lẫn vá»›i tiếng tÆ¡ tiếng trúc rất du dương. Chưa lại gần, mùi hương đã theo gió bay ra từng cÆ¡n.
Lệnh Hồ Bình Ä‘i trước, khi qua tòa nhà đại sảnh, chà ng không nhìn má»™t cái nà o Ä‘i thẳng và o háºu viện.
Trong háºu viện có hai dãy sương phòng thấp thoáng ánh đèn. Tiếng cưá»i nói từ trong phòng không ngá»›t vá»ng ra.
Căn phòng hướng nam ở trước mặt, rèm the rá»§ thấp, nến đỠtreo cao. Má»™t bà n tiệc đã bà y ra rất chỉnh tá». Bốn ngưá»i và o ngồi rồi, má»™t ả di nương tiến lại niá»m nở há»i:
- Lần trước công tỠtới đây kêu cô nà o nhỉ?
Lệnh Hồ Bình đáp:
- Tái Tây Thi!
Di nương ngÆ¡ ngác há»i:
- Tái Tây Thi ư? Trong tiểu viện không có cô nà o danh tá»± như váºy. Công tá» là báºc quý nhân thưá»ng mau quên. Thá» nhá»› lại coi!
Lệnh Hồ Bình đáp:
- Chắc là bản công tá» nhá»› lá»™n. Váºy kêu Chiêu Quân cÅ©ng được.
Di nương lại ấp úng:
- Cái nà y...
Lệnh Hồ Bình há»i:
- Ngá»c Hoà n và Phi Yến đâu? Sao? Hai tên nà y cÅ©ng không có ư? À phải rồi? Bản công tá» quên mất đây là Kim Hoa viện. Có ai là Kim Bảo cô nương không?
Di nương đáp:
- Có, có. Tất cả bốn cô. Chưa hiểu công tỠvừa ý cô nà o.
Lệnh Hồ Bình đáp:
- Kể tên cả bốn cô để bản công tỠnghe.
Di nương đáp:
- Má»™t là Äại Kim Bảo, má»™t cô tên là Tiểu Kim Bảo. Má»™t cô là Tân Kim Bảo. Má»™t cô là Hoạt Kim Bảo.
Lệnh Hồ Bình vỗ tay nói:
- Hay lắm! Tây Thi, Chiêu Quân, Ngá»c Hoà n và Phi Yến không có cô nà o, nhưng Kim Bảo có những bốn cô là đại cát đại lợi. Hãy kêu cả ra đây. Lẹ lên! Lẹ lên!
Sau một lát, bốn cô Kim Bảo được bốn tên tiểu tỳ nâng đỡ thoăn thoắt gót sen tiến
và o.
Lệnh Hồ Bình ngắm nghÃa bốn cô má»™t lúc rồi bảo Äại Kim Bảo ngồi bên Thượng Nguyên Dương, Tiểu Kim Bảo ngồi bên Phùng Giai Váºn, Tân Kim Bảo ngồi bên Thiá»m Thế Quang. Chà ng tá»± lưu lại Hoạt Kim Bảo là má»™t cô rất phong tình.
Chà ng nhìn di nương dặn:
- Ra kêu ngưá»i đánh xe cá»§a bá»n ta và o đây.
Chỉ trong chớp mắt Dương Phúc tiến và o.
Lệnh Hồ Bình nghiêm nghị dặn:
- Dương Phúc! Äây là lần đầu tiên ngươi được Ä‘i theo bản công tá» uống rượu. Lúc say rồi có cái mà ngươi chưa rõ. Bây giá» ngươi hãy nghe cho kỹ. Má»™t là , lúc bản công tá» uống rượu, bất cứ ai cÅ©ng không cho và o gần toà n nhà nà y. Hai là trong nhà cưá»i nói dứt lác, cả ngươi cÅ©ng không được dòm trá»™m. Ba là ngoà i đưá»ng gió to, ngươi có thể và o hiên ngồi. Nếu cao hứng thì gá»i lấy rượu thịt và kiếm má»™t cô bồi tiếp. Ngươi đã nghe rõ chưa?
Dương Phúc gáºt đầu vâng dạ, nhưng nghe tá»›i câu sau cùng không nhịn được báºt cưá»i đáp:
- Tiểu nhân không dám cà n rỡ.
Lệnh Hồ Bình xua tay nói:
- ÄÆ°á»£c rồi! Ngươi Ä‘i Ä‘i!
Dương Phúc khom lưng lui ra rồi, trong nhà liá»n trở nên náo nhiệt.
Thượng, Phùng, Thiá»m ba lão trong lòng hồi há»™p. Lúc nà o cÅ©ng lo Hà m Äan Tam Nghiệt đột nhiên kéo đến. Còn Lệnh Hồ Bình rất cao hứng. Chà ng uống ba chung rồi cưá»i nói huyên thuyên, thả sức phóng lãng, cÆ¡ hồ quên cả mục Ä‘Ãch chân chÃnh tá»›i đây đêm nay.
Hoạt Kim Bảo ngồi bên chà ng lại là má»™t cô gái rất xinh đẹp, lúc há»n mát lúc cưá»i nhẹ. Má»—i cái cất tay, cái nhấc chân Ä‘á»u khiến ngưá»i ta thương mến.
Ba lão Thượng, Phùng, Thiá»m ban đầu còn miá»…n cưỡng trợ hứng cho Lãng Äãng công tá». Sau rượu đã ngà ngà lại được giai nhân ân cần má»i má»c quên cả phòng bị. Các cô cÅ©ng cưá»i như nắc nẻ.
Lệnh Hồ Bình không ngá»›t má»i ba lão cạn chén. Äồng thá»i nâng bá»™ mặt trái xoan cá»§a Hoạt Kim Bảo lên ngắm nghÃa, tấm tắc khen ngợi.
Tình trạng nà y kéo dà i gần má»™t giá», ba lão Thượng, Phùng, Thiá»m mặt đã đỠbừng, hai mắt lim dim dưá»ng như không chống nổi nữa.
Lệnh Hồ Bình đảo mắt ngó trá»™m ba ngưá»i rồi cầm tay Hoạt Kim Bảo mỉm cưá»i gáºt đầu tá»± nói má»™t mình:
- Äến lúc kết thúc rồi.
Hoạt Kim Bảo nhìn chà ng nhõng nhẹo:
- Công tỠmuốn đi ư? Nô gia không chịu đâu.
Lệnh Hồ Bình cưá»i há»i:
- Không chịu thì sao?
Hoạt Kim Bảo ngồi trong lòng chà ng ngáºp ngừng:
- Nô gia... muốn... công tá»...
Lệnh Hồ Bình nổi lên trà ng cưá»i hô hố. Thượng, Phùng, Thiá»m nghe tiếng cưá»i đột ngá»™t, khác lạ không khá»i giáºt mình kinh hãi. Cả ba cô ở bên ba lão cÅ©ng trố mắt nhìn ra chiá»u kinh dị.
Thượng Nguyên Dương sá»ng sốt há»i:
- Lão đệ cưá»i gì váºy?
Lệnh Hồ Bình cưá»i lá»›n đáp:
- Ta cưá»i ba vị ngà y thưá»ng rất đạo mạo, không ngá» cÅ©ng Ä‘á»u là giống Ä‘a tình.
Thượng, Phùng, Thiá»m rất đỗi bẽ bà ng. Ba khuôn mặt đỠra đến mang tai rồi tÃm lại như gan heo, rõ tháºt đáng thương lại đáng tức cưá»i.
Phùng Giai Váºn gượng gạo há»i:
- Äêm khuya rồi! Chúng ta vá» thôi chứ?
Thiá»m Thế Quang nói tiếp:
- Phải rồi. Ba ông bạn kia bây giỠcũng chưa xuất hiện chắc là không tới rồi. Chúng ta trở vỠkhách điếm chỠđợi cũng thế.
Lệnh Hồ Bình mỉm cưá»i há»i:
- VỠkhách điếm đợi ai?
Thượng Nguyên Dương đáp:
- Hay lắm! Hay lắm! Nơi đây chẳng phải là nơi rỡn. Chúng ta vỠkhách điếm đùa cợt cũng chưa muộn.
Lệnh Hồ Bình thá»§ng thẳng há»i:
- Cùng ai đùa cợt?
Hoạt Kim Bảo đột nhiên rụt tay vỠkhẽ la:
- Úi chao! Äau chết nô gia rồi. Công tá» buông tay ra được không?
|

05-09-2008, 05:28 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 17
Lệnh Hồ Bình Lấy Lại Hà ng Long Kiếm
Lệnh Hồ Bình quay mặt Ä‘i cưá»i há»i:
- Nếu ta buông tay cô thì cô có chịu buông tay ta không?
Thượng, Phùng, Thiá»m ba lão nghe nói ngồi thá»™n mặt ra đương trưá»ng.
Hoạt Kim Bảo hoa dung thất sắc há»i:
- Công tá»... nói váºy là nghÄ©a là m sao?
Lệnh Hồ Bình cưá»i khà khà há»i lại:
- Nghe không hiểu ư? Váºy để công tá» cho hay: Cái đó kêu bằng tà không thắng chÃnh. Lệnh thiếu bảo chúa ở Kỳ SÄ© Bảo đã bà y ra cạm bẫy. Bảo cô nương Æ¡i! Bây giá» cô hiểu chưa? Có cần bản công tá» nói rõ hÆ¡n không?
Hoạt Kim Bảo đột nhiên cúi đầu xuống, ngưá»i run bần báºt không ngá»›t.
Thượng, Phùng, Thiá»m ba lão ngấm ngầm hổ thẹn, ba lão không ngá» Hoạt Kim Bảo lại là Nhân Yêu hóa trang.
Thiá»m Thế Quang quay lại há»i Tân Kim Bảo:
- Có phải bữa nay y mới tới không?
Tân Kim Bảo khiếp sợ mặt không còn chút huyết sắc, chỉ lắc đầu không thốt nên lá»i.
Lệnh Hồ Bình cưá»i nói:
- Bản công tá» phá»ng Ä‘oán trong tòa Kim Hoa viện nà y mấy năm trước đã có má»™t vị Hoạt Kim Bảo cô nương, nhưng cứ cách và i tháng hay ná»a năm má»›i xuất hiện má»™t lần. Nà ng vốn là lương gia phụ nữ, vì trượng phu thân thể hư nhược đã má»i lương y Ä‘iá»u trị chứng vô dụng, phải dùng hạ sách nà y để vui gượng má»™t phen.
Chà ng nhìn Tiểu Kim Bảo cưá»i há»i:
- Có đúng thế không?
Tiểu Kim Bảo run bần báºt, gáºt đầu, cÅ©ng không thốt nên lá»i.
Lệnh Hồ Bình lại quay mặt Ä‘i cưá»i nói:
- Bản công tá» rất khâm phục Kim bằng hữu hóa trang tuyệt diệu. Có Ä‘iá»u đáng tiếc là kiến văn cá»§a Kim bằng hữu không được quảng bác. Dịch địa Kim bằng hữu lÃ
bản công tá» thì hôm ấy đã nghe tiếng địch, liá»n quyết định không động đến con ngưá»i thổi sáo bất cứ là ai.
Nhân Yêu tá»± biết âm mưu đã bị bại lá»™, khó lòng thoát chết, nói cÅ©ng vô Ãch nên hắn nghiến răng im tiếng.
Lệnh Hồ Bình mỉm cưá»i vung ngón tay nhanh như gió Ä‘iểm và o năm chá»— huyệt đạo Nhân Yêu rồi buông tay cưá»i nói:
- Muốn Ä‘i thì Ä‘i Ä‘i. Äây là thá»§ pháp độc môn cá»§a Kỳ SÄ© Bảo. Khắp thiên hạ chẳng ai giải khai được. Dù có chăng nữa, Kim bằng hữu cÅ©ng nhất định không tìm thấy. Trong ba ngà y nếu Kim bằng hữu Ä‘em thanh Hà ng Long kiếm đến cầu bản công tá» mà gặp lúc bản công tá» cao hứng may ra bằng hữu sẽ thoát nạn cÅ©ng chưa biết chừng.
Nhân Yêu quỳ xuống cái rụp cất tiếng run run năn nỉ:
- Xin công tá» trỠđưá»ng cho.
Lệnh Hồ Bình cưá»i há»i lại:
- Kim bằng hữu có biết thanh Hà ng Long kiếm ở đâu không? Xa là bên trá»i, gần thì ngay trước mắt. Nó là thanh kiếm đúc bằng sắt pha và ng. Ngưá»i giữ nó có thể chuồn và o vá» kiếm, cÅ©ng có thể cuá»™n tròn lại quà ng và o dây lưng. Bạn cá»§a Kim bằng hữu tức Nam Cung lão quá»· có thể chuyển đến tay bằng hữu được chăng?
Nhân Yêu nghe nói ngÆ¡ ngác há»i:
- Nó ở trong mình... Thao Quái ư?
Lệnh Hồ Bình cưá»i đáp:
- Cái đó có chi là lạ? Bản công tỠtrước nay không đưa ra vấn đỠgì khó khăn. Chỉ trong ba ngà y Kim bằng hữu có thể kiếm được thanh Hà ng Long kiếm nà y.
Nhân Yêu nghiến răng đáp:
- Thảo nà o lão quá»· đó hôm ấy cản trở Bách Lý lão nhi không cho ra tay, thì ra vì hắn đã được lợi. Äúng là má»™t tên lão tặc chẳng kể gì đến đạo lý.
Lệnh Hồ Bình nhìn ba lão Thượng, Phùng, Thiá»m cưá»i nói:
- Nà o! Chúng ta tiếp tục uống rượu.
Nhân Yêu đột nhiên đứng dáºy nói:
- Xin công tá» hãy chá» má»™t chút, Kim má»— tìm cách Ä‘i lấy thanh Hà ng Long kiếm trả lại công tá».
Lệnh Hồ Bình gáºt đầu đáp:
- Kim bằng hữu nên mạo hiểm má»™t chút. Bản công tá» dùng thá»§ pháp Ä‘iểm huyệt, chỉ quá mưá»i hai giá» là thương tổn khà huyết, dù có mưá»i cân Trưá»ng Bạch sâm cÅ©ng không vãn hồi được.
Nhân Yêu nghe nói lại cà ng hoang mang, vì khà huyết cá»§a con ngưá»i có liên quan đến dung nhan. Bá»™ mặt hắn mà bị thương tổn khà huyết thì chẳng khác chi ngưá»i chết.
Hắn không dám chần chá» láºt Ä‘áºt vén rèm ra khá»i căn phòng.
Lệnh Hồ Bình chá» cho Nhân Yêu mất hút lại nổi lên trà ng cưá»i hô hố. Thượng Nguyên Dương há»i:
- Công tỠcho là Nhân Yêu lấy lại được thanh Hà ng Long kiếm ở trong tay Thao Quái ư?
Lệnh Hồ Bình cưá»i đáp:
- Cái đó khó nói lắm. Có Ä‘iá»u vấn đỠđối vá»›i bản công tá» chẳng khó khăn gì. Bữa nay không lấy lại được thì bữa mai hay má»™t ngà y nà o đó. Nói tóm lại nó đã mang há» Lệnh Hồ là không chạy đâu được.
Äại Kim Bảo sợ quá co rúm ngưá»i lại há»i:
- Cô nương đó của chúng ta không phải là nữ nhân ư?
Thượng Nguyên Dương đáp:
- Cái đó...
Lệnh Hồ Bình ngắt lá»i:
- Các cô ở đây đã lâu nà sao không nghĩ đến tình hình tiếp khách của hắn?
Äại Kim Bảo đỠmặt lên đáp:
- Nô gia chỉ biết y rất giá»i chiá»u khách. Nếu không phải thiếu niên anh tuấn, công tá» già u sang là y không chịu ra.
Lệnh Hồ Bình lại cưá»i há»i:
- Phải là ngưá»i đẹp như bản công tá» má»›i được hay sao?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i ồ. Tráºn cưá»i là m cho bầu không khà trong nhà trở lại ấm cúng.
Nhưng đồng thá»i trong má»™t gian sương phòng khác, bầu không khà má»›i bắt đầu khẩn trương.
Trong gian phòng nà y Thao, Thiết lưỡng quái ngồi đối diện. Trên bà n bầy đầy rượu thịt, nhưng chỉ có một cô bồi tiếp.
Hai đùi Thao Quái kẹp má»™t cái túi lá»›n. Hắn mắt nhìn cuốn sổ, tay gẩy bà n tÃnh.
Thiết Quái vừa ăn vừa bóp bụng. Cặp mắt ti hý như sợi dây đảo qua đảo lại nhìn rượu thịt còn thừa thãi trên bà n ra chiá»u tiếc rẻ.
Lúc Nhân Yêu tiến và o, Thao Quái Nam Cung Cầu vẫn lầm lỳ không thèm ngá»ng đầu lên.
Thiết Quái Bách Lý Quang miệng phun mùi rượu sặc sụa ú ớ một tiếng kể như tiếng chà o.
Nhân Yêu tiến lại ngồi ngang má»™t bên, tá»±a hồ rất má»i mệt, nhẹ buông tiếng thở
dà i.
Thao Quái vừa gẩy bà n tÃnh vừa há» hững há»i:
- Thế nà o? Äã thu tháºp xong thằng lá»i đó chưa?
Nhân Yêu lại thở dà i uể oải đáp:
- Gần xong rồi.
Thao Quái áºm ừ má»™t tiếng rồi vừa gẩy bà n toán vừa hô:
- Bát thượng tam khá» ngÅ© tiến nhất. Tam hạ ngÅ© trừ nhị... Không còn thiếu mấy nữa. Nhất lục đắc lục. Cá»u khá» nhất tiến nhất... thế là vừa tròn số ba trăm bốn mươi lăm lạng.
Thao Quái quay sang há»i cô gái:
- Có nước giã rượu không?
Dưá»ng như cô gái nghẹt thở, đáp má»™t tiếng “Có†rồi trở gót ra khá»i phòng.
Thao Quái gấp sổ lại ngá»ng đầu há»i:
- Lão đệ vừa nói gì? Gần xong rồi ư?
Nhân Yêu gáºt đầu đáp:
- Äúng thế. Thằng lá»i kia bị tiểu đệ là m cho mê man. Cả ba lão già cÅ©ng say khướt. Nói tóm lại không còn vấn đỠgì nữa.
Thao Quái ngạc nhiên há»i:
- Váºy lão đệ còn chạy qua đây là m chi?
Nhân Yêu khẽ đáp:
- Tiểu đệ không hiểu lát nữa hạ thá»§ cách nà o, phải chạy vá» thỉnh giáo. Bản lãnh thằng lá»i đó ra sao lão huynh đã biết rồi...
Thao Quái lấy là m kỳ ngắt lá»i:
- Lão đệ cà ng nói cà ng Ä‘i và o chá»— hồ đồ. Tháºm chà không biết cách hạ thá»§ cách nà o ư? Trước kia lão đệ chưa giết ai hay sao?
Nhân Yêu lắc đầu đáp:
- Nhưng tình hình lần nà y khác trước.
Thao Quái nhìn hắn há»i:
- Khác ở chỗ nà o?
Nhân Yêu ngó ra ngoà i phòng hạ thấp giá»ng xuống đáp:
- Thằng lá»i đó công lá»±c đã cao thâm tinh thần cảnh giác rất bén nhạy. Äối vá»›i hạng ngưá»i như gã mà chưa hoà n toà n mất trà thì không có biện pháp nà o thà nh công...
Thao Quái ngắt lá»i:
- Cái đó có quan hệ gì đến lão Thao?
Nhân Yêu lại đảo mắt nhìn ra ngoà i tá»±a hồ sợ ngưá»i nghe tiếng. Hắn đáp rất khẽ:
- Sao lại không quan hệ? Quan hệ lắm chứ?
Thao Quái há»i:
- Quan hệ thế nà o?
Nhân Yêu đáp:
- Trong mình tiểu đệ không thể Ä‘eo binh khÃ. Äiểm nà y không nói Nam Cung huynh cÅ©ng biết rồi. Còn vá» chưởng lá»±c tiểu đệ lại không bằng hai vị. Nếu đánh má»™t đòn không trúng...
Thao Quái ngắt lá»i:
- Kẻ mê man là gã chứ không phải lão đệ. Äánh má»™t đòn không trúng chẳng lẽ không biết đánh đòn thứ hai?
Nhân Yêu đáp:
- Nếu kinh động đến ngưá»i khác thì sao?
Thao Quái đáp:
- Còn sao nữa? Tam tháºp lục kế tẩu vi thượng sách. Chẳng lẽ lão đệ còn muốn trở lại Kim Hoa viện lần thứ hai?
Nhân Yêu đáp:
- Bá» Ä‘i là xong thì còn nói gì nữa? Trong mình thằng lá»i mang má»™t túi châu báu, nhất là viên Hán ngá»c Ä‘ao trên cổ há chẳng đáng tiếc ư?
Thao Quái đột nhiên dương mắt lên há»i:
- Hán ngá»c ư?
Ngoà i phòng có tiếng ngưá»i cất lên há»i:
- Tỉnh tá»u thang đây. Phải chăng vị nà o ở trong nà y bảo lấy?
Thao Quái chấn động tâm thần, vội đáp:
- Phải rồi! Äem và o đây.
Äối vá»›i Thao Quái thì bất luáºn châu báu hay Hán ngá»c gì gì cÅ©ng không bằng má»™t chén tỉnh tá»u thang chua chát cho hắn phấn khởi tinh thần.
Nhân Yêu chau mà y, đà nh tạm thá»i dừng lại.
Vị cô nương Ä‘i kêu lấy Tỉnh tá»u thang cÅ©ng vá» tá»›i nÆ¡i tiến và o phòng. Nhân Yêu lấy má»™t thoi bạc đưa ra nói:
- Mỹ Vân! Hai vị đại gia sắp ra Ä‘i. Cô không phải chỠđợi nữa. Äây là tiá»n hai vị đại gia thưởng cô để mua son phấn.
Tên tiểu nhị và Mỹ Vân lui ra rồi, Thao Quái há»i ngay:
- Lão đệ bảo sao? Hán ngá»c thế nà o?
Nhân Yêu đáp:
- Hán ngá»c tháºt tốt và chÃnh hiệu.
Thao Quái há»i:
- Lớn bằng bao nhiêu? Hình thù thế nà o?
Nhân Yêu đáp:
- Không lớn lắm. Coi giống như một cái ổ khóa.
Thao Quái nuốt nước miếng thở dà i nói:
- Không sai rồi. Äúng là viên Hán ngá»c tá»a. Nhưng đối vá»›i công tá» gia ở Kỳ SÄ© Bảo chỉ là đồ chÆ¡i chẳng đáng gì.
Nhân Yêu cũng thở dà i nói:
- Äáng tiếc là mình không kiếm được má»™t thanh trá»§y thá»§ nhá» bé.
Thao Quái láo liêng cặp mắt khẽ há»i:
- Dùng kiếm được không?
Nhân Yêu lắc đầu đáp:
- Nếu dùng kiếm được thì tiểu đệ đã có má»™t thanh rồi, còn há»i là m chi?
Thao Quái vội nói:
- Thanh kiếm mà Nam Cung má»— nói không phải kiếm thông thưá»ng.
Nhân Yêu giả vá» ngạc nhiên há»i:
- Váºy nó là thứ kiếm gì?
Thao Quái đắc ý khẽ đáp:
- Nhuyá»…n kiếm, có thể quấn và o ngưá»i dùng là m dây lưng, ngưá»i ngoà i không nhìn thấy gì.
Nhân Yêu giả vá» gượng cưá»i há»i:
- Bây giỠqua đâu lấy?
Thao Quái khẽ hắng dặng đáp:
- Lão phu có thanh nhuyá»…n kiếm nà y. Hôm trước... lão phu ngẫu nhiên gặp được cÆ¡ há»™i... để nó lá»t và o tay...
Nhân Yêu ngắt lá»i:
- Tháºt ư? Mau đưa tiểu đệ coi.
Tuy Thao Quái là tay giảo quyệt lõi Ä‘á»i, nhưng bị Hán ngá»c là m cho mê hoặc. Hắn lấy Hà ng Long kiếm đưa cho Nhân Yêu.
Nhân Yêu coi rồi đáp:
- Hay lắm! Tiểu đệ cầm nhuyễn kiếm nà y đi là ăn chắc rồi.
Hắn Ä‘em Hà ng Long kiếm đưa cho Lệnh Hồ Bình. Chà ng là ngưá»i thá»§ tÃn, lấy kiếm rồi giải khai huyệt đạo cho Nhân Yêu.
Nhân Yêu tá»± biết khó ná»—i giải thÃch vá»›i Thao Quái. Hắn đà nh theo lá»i: Tam tháºp lục kế tẩu vi thượng sách, lén lút ra cá»a sau chuồn mất.
Lệnh Hồ Bình trả tiá»n rồi cùng Thượng, Phùng, Thiá»m ung dung ra khá»i Kim Hoa viện, vừa Ä‘i vừa nói chuyện rất vui vẻ.
Bốn ngưá»i sáng sá»›m tiếp tục thượng lá»™, tá»›i Äồng Quan và o lúc xế chiá»u.
Sáng sá»›m hôm sau Lệnh Hồ Bình bảo Thiá»m Thế Quang ra chợ mua lá»… váºt đến Thư phá»§ cầu kiến.
Thiá»m Thế Quang Ä‘i mua lá»… váºt vá», Lệnh Hồ Bình coi lại tá» ra rất vừa ý, vẫy tay
nói:
- Hay lắm! Các vị đi đi!
Phùng Giai Váºn ngạc nhiên há»i:
- Công tỠkhông đi ư?
Lệnh Hồ Bình “Ủa†má»™t tiếng há»i lại:
- Lệnh Hồ mỗ đi là m chi?
Phùng Giai Váºn đáp:
- Äây là việc cá»§a công tá» mà công tá» không Ä‘i thì bá»n tiểu đệ nói thế nà o?
Lệnh Hồ Bình lắc đầu quay lại há»i:
- Mấy vị nhân huynh bốn, năm chục tuổi cả rồi mà chẳng hiểu nhân tình thế thái chút nà o. Bản công tá» theo các vị cùng Ä‘i. Vạn nhất mà ngưá»i ta cá»± tuyệt ngay và o mặt mình thì bản công tá» còn là m thế nà o được?
Thượng Nguyên Dương ngẫm nghÄ© rồi gáºt đầu đáp:
- Lệnh Hồ lão đệ nói cÅ©ng có lý. Äịa vị lão đệ không phải như ngưá»i khác, nếu đúng thế thì lão đệ tháºt khó nổi hạ đà i. Váºy chúng ta hãy đến trước thăm dò, âu cÅ©ng là má»™t biện pháp.
Ba ngưá»i ra khá»i khách Ä‘iếm, Phùng Giai Váºn khẽ há»i:
- Thượng huynh! Chúng ta có cần lưu má»™t ngưá»i lại để ngấm ngầm coi gã tiểu tỠđó không?
Thượng Nguyên Dương há»i:
- Là m sao mà phải coi?
Phùng Giai Váºn đáp:
- Nếu không, gã chuồn đi thì là m thế nà o?
Thượng Nguyên Dương há»i:
- Nếu gã quả muốn bỠđi, liệu Phùng huynh có giữ được không?
Phùng Giai Váºn nhún vai gượng cưá»i không nói nữa.
Thiá»m Thế Quang nói:
- Tiểu đệ nháºn thấy lần nà y đã Ä‘i cầu thân và có vẻ chà thà nh. Äiá»u mà chúng ta lo ngại là lão chá»§ nhân lại muốn thi triển thá»§ Ä‘oạn.
Thượng Nguyên Dương há»i:
- Thiá»m huynh nói váºy là nghÄ©a là m sao?
Thiá»m Thế Quang đáp:
- Lão chá»§ nhân dẫn dụ gã tiểu tỠđến vì mục Ä‘Ãch muốn há»i gã vá» những cÆ¡ quan bố trà trong Kỳ SÄ© Bảo cùng lai lịch và bản lãnh cá»§a bốn tên kỳ sÄ©, chứ không phải bản ý muốn gả con gái cho gã. Bây giá» gã tá»›i rồi. Mai mốt hai bên gặp mặt mà xẩy câu gì không hợp thì lúc đó thu tháºp bằng cách nà o?
Thượng Nguyên Dương cưá»i khà nh khạch đáp:
- Gã tiểu tá» tá»›i số kể như nhiệm vụ cá»§a chúng ta đã thà nh tá»±u. Ai hÆ¡i đâu mà lo lắng cả má»i Ä‘iá»u?
Thiá»m Thế Quang thở dà i đáp:
- Kể ra thì thế đấy, nhưng lão chá»§ nhân đã hao tổn bao nhiêu tâm lá»±c, hoà ng kim cÅ©ng mất mấy vạn lạng để lượm lấy kết quả là xác chết cá»§a gã tiểu tá», mình có Ä‘ang tâm được không?
Ba ngưá»i Ä‘i chẳng bao lâu đã đến trước má»™t tòa trang viện cao lá»›n.
Dương Phúc đặt gánh đồ lá»… xuống, cầm tấm hồng thiếp đưa cho ngưá»i gác cá»a để và o thông báo. Má»i ngưá»i liá»n được má»™t tên quản sá»± dẫn và o trang. Sá»± thá»±c ba lão là m thế là thừa vì Lệnh Hồ Bình chưa đến.
Lúc nà y Lệnh Hồ Bình Ä‘ang Ä‘i tung tăng ngoà i đưá»ng phố rất đông đảo trong thà nh.
Chà ng trà trộn và o đám đông nhìn đông ngó tây tinh thần rất thư thái.
Sau chà ng dừng chân trước một tiệm bán thuốc.
Tiệm thuốc nà y dưá»ng như buôn bán thanh đạm quá. Má»™t tên chưởng quỹ trung niên ngồi ở sau quầy Ä‘ang lau má»™t bình thuốc.
Lệnh Hồ Bình nhìn tấm chiêu bà i treo trước cá»a rồi từ từ tiến và o. Chà ng lấy ra mưá»i đồng chế tà i đặt lên quầy nói:
- Tại hạ mua thuốc.
Chưởng quỹ vá»™i đứng dáºy há»i:
- Tướng công có mang theo toa thuốc đi không?
Lệnh Hồ Bình đáp:
- Không có.
Chưởng quỹ há»i:
- Váºy tướng công mua những vị gì?
Lệnh Hồ Bình đáp:
- Ba đồng cân Thiên Nam Tinh và bảy đồng cân Can Khương.
Chưởng quỹ ngạc nhiên há»i:
- Tướng công không nhớ lộn chứ?
Lệnh Hồ Bình ngước mắt thá»§ng thẳng há»i lại:
- Sao chưởng quỹ ngỠtại hạ nhớ lộn? Chẳng lẽ hai vị thuốc nà y không thể dùng lẫn với nhau?
Chưởng quỹ tươi cưá»i đáp:
- Äúng thế. Nhưng dùng để chữa chứng gì? Tướng công nên biết: Thiên Nam Tinh, Phụ Tá», Äại Hoà ng, Thưá»ng SÆ¡n, Bán Hạ, Thương Lục, Cam Toại, Äại KÃch, Tiên Mao Ä‘á»u là thuốc độc, nhất là Tiên Nam Tinh tối kỵ nấu lẫn vá»›i Can Khương, Phòng Phong. Tướng công không có toa thuốc tiểu nhân rất nghi ngại. Tiểu Ä‘iếm đã mở ở Äồng Quan hÆ¡n bốn chục năm...
Lệnh Hồ Bình chia mưá»i đồng tiá»n thà nh hai chồng đặt trên bà n tiện tay đẩy vá» phÃa trước, lạnh lùng ngắt lá»i:
- Bản công tá» không tiện miá»…n cưỡng, váºy bán cho ba đồng cân Thiên Nam Tinh, bảy đồng cân Can Khương.
Chưởng quỹ liếc mắt nhìn hai chồng tiá»n, rồi lại ngó Lệnh Hồ Bình từ trên xuống dưới, hắng dặng má»™t tiếng, há»i:
- Tướng công muốn gói bằng giấy và gói riêng hay sao?
Lệnh Hồ Bình đáp:
- Gói riêng hai gói bằng giấy và ng.
Chưởng quỹ nghe giá»ng nói bất giác ngẩn ngưá»i ra há»i:
- Tướng công là ... Nhị thiếu bảo chúa ư?
Lệnh Hồ Bình ngá»ng đầu lên há»i lại:
- Sao? Nhị thiếu bảo chúa hay Äại thiếu bảo chúa hoặc Tam thiếu bảo chúa thì khác nhau gì mà Chưởng quỹ phải hoang mang?
Chưởng quỹ xoa tay sợ hãi đáp:
- Tiểu nhân tháºt đáng chết. Xin thiếu bảo chúa lượng thứ cho.
Lệnh Hồ Bình chăm chú nhìn đối phương há»i:
- Là m sao mà lượng thứ? Chưởng quỹ có chỗ nà o đáng chết đâu?
Chưởng quỹ ngó hai đống tiá»n há»i:
- Không có việc thì chẳng khi nà o Thiếu bảo chúa tá»›i đây. Chẳng phải tiểu nhân có ý kháng cá»± mệnh lệnh cá»§a Nhị thiếu bảo chúa, thá»±c tình luáºt lệ cá»§a lão bảo chúa rất nghiêm khắc. Nhị thiếu bảo chúa đã rõ Ä‘iểm nà y hÆ¡n ai hết.
Lệnh Hồ Bình chau mà y muốn nói lại thôi. Chà ng đứng ngây ngưá»i như tượng gá»— má»™t lúc rồi lặng lẽ trở gót ra khá»i cá»a tiệm.
Trên đưá»ng phố cháºt hẹp vẫn nhốn nháo há»—n loạn như trước.
Lệnh Hồ Bình lại đến đứng trước tòa phá miếu. Trên khu đất trống bà y bán đầy những gánh đồ ăn vặt. Chà ng lại gần má»™t gánh, bá» ra hai đồng tiá»n mua má»™t gói Ä‘áºu phá»™ng rang.
Lệnh Hồ Bình tay cầm gói Ä‘áºu phá»™ng chỉ bóc ra hai, ba cá»§ để là m trò.
Chà ng đứng tá»±a và o phÃa sau cây cá»™t đá váºn chỉ lá»±c búng vá» Ä‘áºu phá»™ng cho bay ra như con ong máºt bắn và o đầu má»™t tên tiểu khiếu hóa ngồi ở bên thá»m.
Tiểu khiếu hóa đưa tay lên sỠđầu, nhưng gã chẳng Ä‘au đớn gì mấy, chỉ cất tiếng chá»i bá»›i má»™t câu rồi tiếp tục để hết tinh thần và o bắt ráºn.
Lệnh Hồ Bình mỉm cưá»i. Ngón tay chà ng lại búng vá» Ä‘áºu phá»™ng thứ hai ra. Lần nà y lại trúng và o chá»— cÅ©. Tiểu khiếu hóa đã bốc lá»a giáºn. Gã nhảy bổ lên quay ra thóa mạ:
- Con bà đứa nà o...
Tá»p! Vá» Ä‘áºu phá»™ng chui và o miệng tiểu khiếu hóa cắt đứt câu chá»i tục cá»§a gã.
Lệnh Hồ Bình từ phÃa sau cây cá»™t đá Ä‘i ra ngá»ng mặt lên, khẽ đằng hắng má»™t tiếng đà ng hoà ng bước Ä‘i tá»±a hồ chẳng có chuyện gì. Chà ng vừa bốc Ä‘áºu phá»™ng vừa tiến lại cá»a miếu.
Tiểu khiếu hóa mặt đầy vết sẹo mà u xanh đổi thà nh mà u tÃa. Gã nhổ cái vá» Ä‘áºu phá»™ng ra đánh toẹt má»™t cái rồi lượm cây gáºy trúc rảo bước Ä‘uổi theo vừa Ä‘uổi vừa hô:
- Nà y! Nà y! Äánh ngưá»i rồi toan bá» Ä‘i chăng?
Lệnh Hồ Bình lỠđi như không nghe tiếng tiến thẳng và o đại điện mới dừng bước, từ từ quay đầu lại.
Tiểu khiếu hóa Ä‘uổi tá»›i đại Ä‘iện, dùng ngón tay chỉ và o mÅ©i mình há»i:
- Phải chăng ngươi thấy ta là má»™t tên tiểu khiếu hóa mà khinh nhá»n?
Lệnh Hồ Bình vênh mặt nhìn gã há»i:
- Khinh mạn một tên tiểu khiếu hóa nhỠbé cũng không được ư?
Tiểu khiếu hóa không nhịn được nữa xông lại vung cây trượng trúc lên một cái, miệng thóa mạ dữ dội:
- Bá»n ngươi là công tá» nhà già u, da thịt non choẹt, chỉ á»· mình có chút tiá»n thối tha, ăn no rồi chẳng có việc gì là m, chuyên Ä‘i trêu trá»c ngưá»i để mua vui. Tiểu khiếu hóa bữa nay phải cho ngươi má»™t bà i há»c.
Không ngá» miệng gã hung dữ, nhưng cây gáºy vung lên chưa đánh ngay. Gã nhìn lại thì chà ng công tá» vừa ở trước mặt không hiểu đã mất biến lúc nà o.
Bá»—ng nghe phÃa sau ở đằng xa má»™t ngưá»i vá»— tay cưá»i nói:
- Hay quá! Hay quá!
Tiểu khiếu hóa quay lại vừa lùi vừa la:
- Có giá»i thì hãy chá» ta ở đây.
Dứt lá»i gã nhảy ra khá»i đại Ä‘iện chạy như bay ra ngoà i miếu.
Lệnh Hồ Bình cưá»i thầm tá»± nhá»§.
- Giả tá»· theo quy cá»§ nhá» gã đưa tin chắc gã chẳng khi nà o chạy nhanh như váºy.
Chỉ trong khoảnh khắc tiểu khiếu hóa dẫn một cái phụ trung niên tới. Gã trỠvà o Lệnh Hồ Bình nói:
- ChÃnh là thằng lá»i nà y.
|

05-09-2008, 05:29 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 18
Và o Thư Phá»§ Dò La Äá»™ng Tịnh
Cái phụ trung niên ngắm nghÃa Lệnh Hồ Bình từ đầu xuống gót chân rồi há»i chà ng:
- Cách xưng hô công tá» thế nà o? Tiểu huynh đây đắc tá»™i vá»›i công tá» ra sao mà công tá» lại dùng vá» Ä‘áºu phá»™ng trêu chá»c gã.
Lệnh Hồ Bình cÅ©ng nhìn cái thị trung niên thấy mụ mặc áo ba túi biết là địa vị cá»§a mụ ở Cái Bang không thấp kém. Nếu chẳng là phân đà chúa thì Ãt ra cÅ©ng là má»™t tên chá»§ sá»±.
Chà ng liá»n ung đặt hai tay trước ngá»±c, mưá»i ngón ngá»a lên như cái dù rồi mỉm cưá»i nghiêng mình đáp:
- Tiểu sinh là Lệnh Hồ Bình, vừa rồi có chuyện vô tâm, bây giỠxin tạ tội với đại nương cùng tiểu huynh đệ.
Cái phụ trung niên coi thá»§ thức cá»§a chà ng biết chà ng không phải ngưá»i ngoà i. Mụ nghe chà ng báo danh lại cà ng kinh hãi, vá»™i khép nép đáp lá»… nói:
- Té ra là Lệnh Hồ công tá». Xin lượng thứ cho tiện thiếp có mắt mà không biết núi Thái SÆ¡n.
Lệnh Hồ Bình cất giá»ng ôn hòa đáp:
- Äại nương dạy quá lá»i.
Cái phụ trung nên ngá»ng đầu lên há»i:
- Chuyến nà y công tá» tá»›i Äồng Quan có chá»— nà o dùng đến tệ bang chăng?
Lệnh Hồ Bình gáºt đầu đáp:
- Phải rồi. Tại hạ má»i đại nương đến chỉ vì có chút việc phải nhá» cáºy. Nguyên tại hạ muốn gặp Âu Dương trưởng lão. Cảm phiá»n đại nương tìm cách liên lạc cho.
Cái phụ há»i:
- Âu Dương lão nhân gia ba bữa trước còn ở đây, dưá»ng như vừa má»›i Ä‘i phân đà Hán Trung. Nhưng cái đó cÅ©ng không sao, tiểu phụ phái ngưá»i rượt theo, may còn Ä‘uổi kịp. Công tỠđịnh ở lại Äồng Quan bao lâu?
Lệnh Hồ Bình đáp:
- Tại hạ chưa nhất định.
Cái phụ há»i:
- Khi kiếm được Âu Dương trưởng lão rồi sẽ báo cho công tỠbằng cách nà o?
Lệnh Hồ Bình đáp:
- Xin khuất tất lão nhân gia đến tòa phá miếu tạm trú mấy bữa, tại hạ tự mình tới đó kiếm lão nhân gia.
Cái phụ chúc câu vạn phúc rồi nói:
- Xin tuân lá»i công tá». Tiện thiếp vá» phân đà phái ngưá»i Ä‘i ngay.
Lệnh Hồ Bình thấy tiểu khiếu hóa muốn Ä‘i theo Cái phụ, liá»n vẫy tay cưá»i nói:
- Tiểu huynh đệ! Ở lại đây. Ta có chuyện muốn nói với tiểu huynh đệ.
Tiểu khiếu hóa đưa chân Cái phụ ra khá»i cá»a miếu rồi quay lại, cặp mắt nhấp nháy nhìn Lệnh Hồ Bình tá»±a hồ để tìm hiểu chà ng lưu gã lại là m gì.
Lệnh Hồ Bình giơ tay ra nói:
- ÄÆ°a cây gáºy trúc lại đây.
Tiểu khiếu hóa trong lòng ngá» vá»±c cầm gáºy đưa lại.
Lệnh Hồ Bình đón lấy cây gáºy há»i:
- Vừa rồi bản công tá» lấy vá» Ä‘áºu phá»™ng bắn tiểu huynh đệ ba lần, tiểu huynh đệ cÅ©ng lấy cây gáºy trúc nà y đánh bản công tá» má»™t đòn, như váºy đã được chưa?
Tiểu khiếu hóa lắc đầu đáp:
- Không được.
Lệnh Hồ Bình há»i:
- Sao lại không được?
Tiểu khiếu hóa đáp:
- Tiểu tỠchưa đánh.
Lệnh Hồ Bình cưá»i há»i:
- Tiểu huynh đệ không đánh vì kém bản lãnh, cái đó không thà nh vấn Ä‘á», nhưng tiểu huynh đệ đã vung gáºy lên rồi phải không?
Tiểu khiếu hóa gáºt đầu đáp:
- Äúng váºy! Coi như hòa rồi.
Lệnh Hồ Bình cưá»i há»i:
- Kể là hòa cÅ©ng được Ä‘i, nhưng tiểu huynh đệ chá»i câu “Con bà nó†thì sao?
Tiểu khiếu hóa cãi:
- Công tỠkhông động thủ khi nà o tiểu tỠdám thóa mạ? Cái đó cũng coi là hòa.
Lệnh Hồ Bình nói:
- Tiểu huynh đệ đối đáp khá lắm.
Tiểu khiếu hóa lại nói:
- Bây giỠcông tỠmuốn mắng tiểu tỠmột câu cũng được nữa.
Lệnh Hồ Bình cưá»i đáp:
- Bản công tá» chỉ đánh ngưá»i chứ chẳng mắng ai.
Tiểu khiếu hóa giáºt nảy ngưá»i lên nói:
- Không được.
Lệnh Hồ Bình cưá»i há»i:
- Sao lại không được?
Tiểu khiếu hóa đáp:
- Công tá» mà đánh tháºt sá»± thì nhất định tiểu tá» phải chết.
Lệnh Hồ Bình cưá»i nói:
- Nếu váºy tiểu huynh đệ phải nghe ta má»™t Ä‘iá»u.
Tiểu khiếu hóa yên tâm gáºt đầu đáp:
- Hay lắm!
Lệnh Hồ Bình Ä‘i và o giữa sân dùng cây gáºy trúc vạch má»™t ô vuông lá»›n. Trong ô vuông lá»›n lại chia thà nh mưá»i hai ô vuông nhá». Mưá»i hai ô nà y, có ô vạch má»™t khoanh tròn “Oâ€, có ô vạch gá»ng vó “Xâ€.
Äoạn chà ng đứng ngay ngưá»i lên quay lại nhìn tiểu khiếu hóa vẫy tay nói:
- Lại đây!
Tiểu khiếu hóa ra chiá»u thÃch thú chạy và o giữa sân.
Lệnh Hồ Bình trỠnhững ô vuông nói:
- Trước hết Ä‘i qua bên nà y rồi từ bên kia Ä‘i trở vá». Lúc Ä‘i bước và o những ô “Oâ€, lúc vá» bước và o những ô “Xâ€. Nếu Ä‘i tráºt phải bắt đầu lại và đi tám trăm lần.
Tiểu khiếu hóa nhăn nhó cưá»i đáp:
- Tám trăm lần nhiá»u quá!
Lệnh Hồ Bình gáºt đầu nói:
- Hay lắm! Váºy thì đổi thà nh ngà n lần.
Tiểu khiếu hóa ngơ ngác:
- Cái đó...
Lệnh Hồ Bình mỉm cưá»i há»i:
- Sao? Có muốn Ä‘iá»u chỉnh nữa không?
Tiểu khiếu hóa thở dà i đáp:
- ÄÆ°á»£c rồi! Ngà n lần thì ngà n lần.
Dứt lá»i, quả nhiên gã bước và o toà n những ô tròn “Oâ€, rồi theo những ô “X†chạy trở vá».
Gã Ä‘i Ä‘i vá» vá» mấy lượt tá»±a hồ chẳng khó khăn gì. Sau gã cất bước tháºt lẹ như thanh đình Ä‘iểm thá»§y.
Lệnh Hồ Bình chăm chú theo dõi gáºt đầu mỉm cưá»i. Tiểu khiếu hóa chạy má»™t hồi rất lấy là m đắc ý lá»›n tiếng há»i:
- Bao nhiêu lần rồi?
Lệnh Hồ Bình mỉm cưá»i bình tÄ©nh đáp:
- Hai trăm sáu mươi tám lần. Äi lá»™n má»™t bước. Bây giá» phải bắt đầu lại.
Tiểu khiếu hóa sịu mặt dừng bước lại nói:
- Tiểu tá» má»i chân rồi.
Lệnh Hồ Bình hắng dặng một tiếng đáp:
- Cái đó tùy tiểu huynh đệ.
Dứt lá»i chà ng muốn Ä‘i lượm cây gáºy.
Tiểu khiếu hóa sợ quá vội la lên:
- Tiểu tỠxin chạy, tiếp tục xin chạy...
Gã chạy tráºt hai lần, phải mất ná»a giá» má»›i gắng gượng chạy xong ngà n lần. Lệnh Hồ Bình ngá»ng đầu trông trá»i chiá»u rồi quay lại nhìn tiểu khiếu hóa ngồi dưới đất thở hồng há»™c. Chà ng cưá»i há»i:
- Lần sau tiểu huynh đệ còn dám thóa mạ ngưá»i nữa không?
Tiểu khiếu hóa quay mặt đi đáp:
- Không biết.
Lệnh Hồ Bình cưá»i há»i:
- Sao lại không biết?
Tiểu khiếu hóa đáp:
- Chá» tiểu tá» khôi phục lại khà lá»±c có thể chạy ngà n lần nữa rồi sẽ trả lá»i công tá».
Lệnh Hồ Bình cưá»i ha hả nói:
- Hay lắm! Hay lắm!
Äoạn chà ng Ä‘i ra ngoà i miếu.
Tiểu khiếu hóa gá»i giáºt lại:
- Công tỠhãy dừng bước.
Lệnh Hồ Bình quay lại cưá»i há»i:
- Phải chăng tiểu huynh đệ lại đủ khà lực chuẩn bị chạy ngà n lần?
Tiểu khiếu hóa quỳ má»p xuống khấu đầu đáp:
- Xin công tỠtha thứ cho.
Lệnh Hồ Bình cưá»i lá»›n hÆ¡n đáp:
- Hay lắm, hay lắm! Kể như tiểu huynh đệ còn có đầu óc. Äứng dáºy Ä‘i! Tiểu huynh đệ nghỉ cho đủ sức mà chạy đến gẫy chân thì thôi. Tiểu huynh đệ chạy đủ mưá»i vạn lần thì sau nà y có mở miệng thóa mạ ngưá»i dù không đánh lại đối phương, muốn chạy trốn không thà nh vấn đỠnữa. Ha ha!...
Lệnh Hồ Bình vỠđến khách Ä‘iếm, ba lão Thượng, Phùng, Thiá»m chỠđã lâu rồi.
Chà ng đảo mắt nhìn ba lão há»i:
- Sự tình ra là m sao?
Huỳnh y tổng quản Thượng Nguyên Dương đáp:
- Thư đại hiệp hy vá»ng công tá» qua bên đó chuyện trò mấy bữa. Lão nhân gia muốn nhân cÆ¡ há»™i nà y đà m luáºn lâu dà i vá»›i công tá». Lão bảo không phản đối việc cầu thân, chỉ còn há»i lại Thư cô nương rồi sẽ quyết định.
Lệnh Hồ Bình không ngá»›t gáºt đầu nói:
- Như thế là phải, như thế là phải...
Lam y tổng quản Phùng Giai Váºn há»i:
- Váºy theo ý công tá» thì chúng ta Ä‘i ngay chứ?
Lệnh Hồ Bình trong lúc nhất thá»i không tá» vẻ gì, chà ng ngẫm nghÄ© rồi ngá»ng đầu lên há»i:
- Vá» vụ tiểu đệ lưu liên phong nguyệt, lão nhân gia có há»i gì không?
Thanh y tổng quản Thiá»m Thế Quang lên tiếng:
- Vá» Ä‘iểm nà y lão gia ngẫu nhiên để cáºp tá»›i, nhưng Thiá»m má»— đã giải thÃch nói là má»—i lần công tỠđến trưá»ng sở đó Ä‘á»u vì mục Ä‘Ãch riêng riêng biệt, tá»· như lần nà y để trừng trị Nhân Yêu Kim Linh Quan. Lão nhân gia nghe xong yếu sá»± gáºt đầu lia lịa nói: Con ngưá»i trẻ tuổi hay đâu chầu đấy là sá»± thưá»ng.
Lệnh Hồ Bình thở phà o một cái nói:
- Äã váºy chúng ta dá»n qua bên đó.
Má»i ngưá»i tá»›i Thư phá»§ và o lúc lên đèn.
Phong Vân Kiếm Thư Khiếu Thiên được quản sá»± thông báo, thân hà nh dẫn hai tên thanh khách, tám tên đệ tá» mở rá»™ng cá»a lá»›n xuống thá»m nghênh tiếp.
Äây là lần thứ nhất Lệnh Hồ Bình há»™i kiến vá»›i nhân váºt nghe danh từ lâu là Phong Vân đại hiệp Thư Khiếu Thiên.
Phong Vân đại hiệp nổi tiếng võ lâm còn ở dưới Kỳ SÄ© Bảo và Linh Äà i Tam Lão, nhưng thánh thá»§ kiếm thuáºt ngang hà ng vá»›i chưởng môn chÃn phái lá»›n. Lão đã ngoà i bảy mươi tuổi, mình cao tám thước, mặt mÅ©i vuông vắn, mÅ©i cao trán rá»™ng, hà m râu chùng xuống ngá»±c, cặp mắt lấp loáng ánh thần quang. Khà thế rất oai nghiêm.
Lệnh Hồ Bình coi tướng mạo Phong Vân Kiếm không khá»i ngấm ngầm thở dà i lẩm bẩm câu: “Há»a hổ há»a bì nan há»a cốt, tri nhân tri diện bất tri tâmâ€.
Má»™t nhân váºt nghi biểu đưá»ng đưá»ng, suốt Ä‘á»i vùng vẫy giang hồ, gây được oai danh đâu phải chuyện dá»…? Không ngỠđến lúc tuổi già còn muốn dá»±ng bang láºp phái là m hại võ lâm cho thá»a mãn tư dục không hiểu để là m gì?
Chá»§ khách và o nhà an tá»a rồi qua mấy câu khách sáo, đã thấy ngưá»i nhà bầy tiệc
rượu.
Bữa tiệc kéo dà i đến canh hai chủ khách mới chia tay giải tán.
Lệnh Hồ Bình và o ngá»§ trong thư phòng rất lịch sá»±. Thượng, Phùng, Thiá»m má»—i ngưá»i ở má»™t gian sương phòng đối diện.
Lệnh Hồ Bình trằn trá»c hồi lâu không ngá»§ được. Sá»± thá»±c chà ng uống khá nhiá»u rượu, nhưng đó chẳng phải nguyên nhân chá»§ yếu là m chà ng thao thức.
Chà ng còn má»™t Ä‘iá»u thá»§y chung không giải đáp được tức là Phong Vân Kiếm Thư Khiếu Thiên bà n chuyện thiên nam địa bắc, cưá»i nói tá»± nhiên, nhưng tuyệt không nhắc tá»›i Kỳ SÄ© Bảo, hoặc thân thế mấy vị kỳ sÄ©. Chà ng tá»± há»i:
- Chẳng lẽ hai lần trước ở khách điếm ta đã nghe lộn?
Nếu bảo chà ng nghe lá»™n thì vụ láºp lôi đà i ở Tương Dương giải thÃch cách nà o?
Tiá»n Äa Ãch và Văn Hữu Äạo đã dẫn dụ chà ng đến Tương Dương là m chi?
Theo lá»i Thư Mỹ Phụng thì tiá»n treo giải thưởng đả lôi đà i không báºn gì đến há» Dương, chẳng lẽ cÅ©ng là chuyện giả?
Trưá»ng hợp chà ng không nghe lá»™n thì trên bữa tiệc sÆ¡ kiến hôm nay là cÆ¡ há»™i rất tốt để há»i tá»›i, sao lão lại bá» qua?
Hôm sau Thượng, Phùng, Thiá»m ba lão và o thư phòng cáo biệt Lệnh Hồ Bình nói là ra Ä‘i lâu ngà y sợ lão trang chúa không yên dạ, phải vá» ngay Tương Dương.
Lệnh Hồ Bình biết ba lão nà y đến Long Môn chứ không phải vá» Tương Dương, nhưng chà ng chẳng có lý do nà o để cưỡng lưu há», đồng thá»i chà ng cÅ©ng không cần lưu há» lại là m gì. Chà ng giả vá» tá» vẻ quyến luyến rồi để ba ngưá»i ra Ä‘i.
Ba lão Ä‘i chưa lâu, bữa tiệc chiá»u hôm ấy hai vị thanh khách lại xuất hiện. Má»™t vị tên gá»i Từ Dáºt Tiêu, ngoại hiệu Nhà n Vân Khách, còn má»™t ngưá»i là Phương Chà NghÄ©a, ngoại hiệu Phù Bình Sinh.
Trong bữa tiệc đêm trước hai ngưá»i tá»± khiêm là không hiểu võ công phải nương tá»±a lão chá»§ nhân trong việc ẩm thá»±c. Nhưng chúng không che mắt được Lệnh Hồ Bình. Chà ng vừa ngó thấy đã nháºn ra bản lãnh chúng dù chẳng hÆ¡n ba lão Thượng, Phùng, Thiá»m thì cÅ©ng không kém.
Lệnh Hồ Bình lúc nà y thấy hai ngưá»i là m bá»™ tươi cưá»i giả dối tiến và o thư phòng biết là chúng đã có chá»§ ý gì đây, liá»n dùng bất biến đối phó vá»›i vạn biến.
Chà ng giả vá» như không thấy gì tươi cưá»i nghinh tiếp, chà o há»i.
Hai bên thi lá»… xong, Lệnh Hồ Bình há»i:
- Lúc ba vị tổng quản ra đi có đến cáo biệt hai vị không?
Nhà n Vân Khách đáp:
- Có, có. Bá»n tại hạ rất tiếc không thể lưu ba vị đó ở lại chÆ¡i mấy bữa.
Lệnh Hồ Bình nói:
- Sau nà y còn nhiá»u cÆ¡ há»™i.
Phù Bình Sinh nói:
- Ba vị tổng quản Ä‘á»u là nhân váºt hà o kiệt lá»—i lạc hiếm có. Công tỠđã tá»›i đây không nên vá»™i vã ra vá» như há». Hãy ở lại mấy bữa cÅ©ng chẳng sao.
Lệnh Hồ Bình nghĩ bụng:
- Có phải ta bảo ba lão vỠđâu. Hai tên nà y coi mặt đã ghét, nghe nói cà ng vô vị.
Chà ng không ngá» chúng đưa câu chuyện chán ti, liá»n hắng dặng rồi cưá»i há»i:
- Thư lão tiá»n bối đã ra sảnh đưá»ng chưa?
Nhà n Vân Khách đáp:
- Bá»n tại hạ tá»›i đây cÅ©ng vì chuyện đó. Lão nhân gia có chút việc phải xá» lý đã Ä‘i Trưá»ng An từ sáng sá»›m. Lúc ra cá»a lão nhân gia có dặn chuyến Ä‘i nà y chỉ trong vòng bốn năm ngà y sẽ trở vá». Lão còn nhắc bá»n tại hạ bồi tiếp công tá» Ä‘i chÆ¡i má»i chá»—. Công tá» má»›i đến Äồng Quan lần đầu phải không?
Lệnh Hồ Bình gáºt đầu đáp:
- Äúng thế.
Bây giá» chà ng đã dần dần hiểu ra chá»— dụng tâm cá»§a Phong Vân Kiếm. Lão không muốn mạo hiểm quá nên phái hai tên thanh khách nà y dùng phương pháp dương đông kÃch tây thá» xem có đạt được mục Ä‘Ãch chăng? Vạn nhất cách nà y không thông sẽ tìm biện pháp khác.
Ba ngưá»i tiến hà nh, trá»i hãy còn sá»›m, Nhà n Vân Khách và Từ Dáºt Tiêu đỠnghị và o quán nghỉ chân uống trà . DÄ© nhiên Lệnh Hồ Bình không phản đối.
Khi ba ngưá»i cất bước định đến trà lâu thì phÃa sau bá»—ng nghe có tiếng vó ngá»±a dồn dáºp. Tiếp theo mé đông thà nh xuất hiện năm con khoái mã.
Hai gã Từ, Phương coi rõ mấy tên hán tỠkia rồi, sắc mặt hơi biến đổi.
Nguyên năm ngưá»i kỵ mã nà y chẳng phải ai xa lạ chÃnh là những tên hung ác gá»i chung là Äá»™ng Äình NgÅ© Sát: Âm Dương Kiếm Khấu Lá»—, Thiểm Äiện Äao Tân Táºt, Mê Hồn Thá»§ Hoa Tá» Niên, Kim Cương Chỉ Nghiêm Tam Hữu, Kim KÃch Ôn Hầu Lữ Công Vá»ng.
Lệnh Hồ Bình tuy chưa gặp mặt năm ngưá»i nà y nhưng coi phục sức cùng khà giá»›i đã biết chúng là ai rồi.
Chà ng lại thấy hai gã Từ, Phương sau khi nhìn rõ NgÅ© Sát Ä‘á»u biến sắc, chà ng không khá»i ngấm ngầm kinh dị.
Nguyên Äá»™ng Äình NgÅ© Sát lá»›n máºt là m cà n nhưng không dám đối địch vá»›i Phong Vân Kiếm, váºy hai tên Từ, Phương đã là m tân khách ở Thư phá»§ thì còn sợ gì?
Năm con khoái mã chạy trong chá»›p mắt đã đến trước mặt. Äi đầu là Kim KÃch Ôn Hầu Lữ Công Vá»ng.
Lúc nà y Kim KÃch Ôn Hầu Lữ Công Vá»ng ngồi trên lưng ngá»±a đã ngó thấy hai gã Nhà n Vân Khách và Phù Bình Sinh.
Bá»—ng nghe hắn khẽ “Ủa†má»™t tiếng dừng cương ngá»±a quay lại nhìn bốn ngưá»i Ä‘i sau đánh tay ra hiệu, miệng lá»›n tiếng hô:
- Từ huynh và Phương huynh!...
Lệnh Hồ Bình chợt tỉnh ngộ, lẩm bẩm:
- Té ra là vụ nà y.
Nhà n Vân Khách và Phù Bình Sinh hiển nhiên rất tức giáºn Kim KÃch Ôn Hầu chẳng hiểu gì. Chúng nghe tiếng hô hoán mặt lạnh như tiá»n, quay đầu Ä‘i chẳng há»i gì đến.
Kim KÃch Ôn Hầu Lữ Công Vá»ng láo liêng cặp mắt chợt ngó thấy Lệnh Hồ Bình đứng bên hai gã, liá»n hiểu nguyên nhân lãnh đạm cá»§a chúng. Nhưng hắn là ngưá»i cấp trà là m bá»™ sa sầm nét mặt cưá»i khạch má»™t tiếng nói:
- Quả là đồ bất lịch sự.
Äoạn hắn giáºt cương cho ngá»±a chạy Ä‘i.
Lệnh Hồ Bình quay lại há»i:
- Năm ngưá»i đó là ai?
Từ, Phương ngạc nhiên há»i lại:
- Sao? Năm thằng cha đó mà công tỠkhông biết ư?
Lệnh Hồ Bình lắc đầu đáp:
- Tại hạ chưa từng gặp qua.
Từ Dáºt Tiêu há»i:
- Váºy công tỠđã nghe ai nhắc tá»›i danh hiệu Äá»™ng Äình NgÅ© Sát chưa?
Lệnh Hồ Bình là m bá»™ sá»ng sốt há»i:
- Äá»™ng Äình NgÅ© Sát ư?
Phù Bình Sinh Phương Chà Nghĩa đáp:
- ChÃnh thị. Gã vừa lên tiếng hô hoán là lão ngÅ© tên gá»i Kim KÃch Ôn Hầu Lữ Công Vá»ng. Bốn tên Ä‘i sau là lão tứ Kim Cương Chỉ Nghiêm Tam Hữu, lão tam là Mê Hồn Thá»§ Hoa Tá» Niên, lão nhị là Thiểm Äiện Äao Tân Táºt và lão đại là Âm Dương Kiếm Khấu Lá»—.
Lệnh Hồ Bình há»i:
- Nghe nói năm vị sát tinh nà y khó chơi lắm. Vừa rồi gã đã hô hoán hai vị, sao hai vị không lý gì đến?
Từ Dáºt Tiêu khịt mÅ©i đáp:
- Gã không ra giống ngưá»i... Hà ... hà ...
Phương Chà NghÄ©a giải thÃch thêm:
- Câu chuyện như thế nà y: Năm ngoái năm tên đó có việc ra ngoà i quan ải. Lúc qua đưá»ng đưa thiếp và o phá»§ xin ra mắt lão chá»§ nhân, có ý muốn mượn Ãt tiá»n xà i. Như ngưá»i ta thì tùy tiện phát lạc cÅ©ng xong rồi, nhưng lão chá»§ nhân nói là đã rá»a tay gác kiếm nên cẩn tháºn má»™t chút. Kết quả chẳng những tặng háºu lá»…, lại còn thết đãi ân cần. Năm thằng cha đó được sá»§ng ái rồi bất cứ gặp ngưá»i trong phá»§ ở đâu cÅ©ng huynh huynh đệ đệ là m bá»™ thân thiết.
Gã thở dà i nói tiếp:
- Bá»n tại hạ vẫn băn khoăn nếu vụ nà y đồn ra ngoà i, không hiểu ngưá»i ta sẽ nghÄ©
sao?
Lệnh Hồ Bình lắc đầu đáp:
- Thế thì Phương huynh lầm rồi.
Phù Bình Sinh ngạc nhiên há»i:
- Lệnh Hồ huynh bảo sao?
Lệnh Hồ Bình nghiêm nghị đáp:
- Nháºn xét cá»§a tiểu đệ trái ngược vá»›i hai vị. Tiểu đệ cho là hà nh động cá»§a hiá»n chá»§ nhân rất xứng đáng. Từ địa phương nhá» bé nà y lão nhân gia cÅ©ng bất chấp lá»i khen chê, chỉ biết lấy lê dân là m trá»ng. Bụng dạ ngưá»i thưá»ng không thể Ä‘o được.
Hai gã Từ, Phương nghe chà ng nói váºy rất đỗi ngạc nhiên. Chúng không ngá» Lãng Äãng công tỠđối vá»›i vụ nà y chẳng những không chê trách lão chá»§ nhân giao du vá»›i NgÅ© Sát mà còn ca tụng là má»™t việc rất hợp đạo lý.
Hai gã ngoà i sá»± kinh ngạc không khá»i mừng thầm tá»± nhá»§:
- Anh chà ng Lệnh Hồ công tá» nà y chẳng phải là ngưá»i khó đối phó.
Ba ngưá»i vừa Ä‘i vừa nói chuyện bất giác đã đến trà lâu.
Cá»a quán má»›i mở, hãy còn thắp đèn. Má»™t tên tiểu nhị ngáp dà i Ä‘ang quét nhÃ
dưới.
Ba ngưá»i lên lầu Ä‘á»u tưởng bá»n mình là toán khách đầu tiên, không ngá» trên lầu đã có ba ngưá»i ngồi. Má»™t lão già áo quần rách rưới ngồi ở góc đông bắc, Ä‘ang lắc lư cái đầu rất lá»›n, tay khẽ lắc bầu rượu và o bên tai. Cặp lông mà y chữ bát nhăn tÃt lại dưá»ng như trong bầu sắp hết rượu.
Trong góc nhà khác hai hán tá» trung niên võ phục ngồi, coi như hai vị tiêu sư. Hai vị tiêu sư nà y ngồi đối diện tá»±a hồ Ä‘ang tranh luáºn Ä‘iá»u gì. Má»™t ngưá»i xua tay la lên:
- Không đúng, không đúng.
Hán tá» kia há»i:
- Sao lại không đúng?
Hán tỠnà y đáp:
- Tiểu đệ dám đánh cá vá»›i Trương huynh nếu vụ huyết án ở Lam Äiá»n không phải là kiệt tác cá»§a Lãng Äãng công tá» thì Tiêu má»— quyết bò xuống mà đi từ cá»a đông ra cá»a tây thà nh Äồng Quan.
Hai gã Từ, Phương thá»™n mặt ra đương trưá»ng.
Lệnh Hồ Bình từ từ lắc đầu ra hiệu cho hai gã đừng lên tiếng. Äoạn chà ng lá» Ä‘i như không có chuyện gì dẫn hai gã và o ngồi má»™t góc bà n cạnh cá»a sổ trông ra đưá»ng.
Ba ngưá»i Ä‘á»u mặc nho phục không là m cho hai hán tá» trung niên chú ý.
Lại nghe hán tỠhỠTrương nói:
- Tiêu huynh lấy gì là m chứng cứ mà quyết Ä‘oán như váºy?
Hán tỠhỠTiêu đáp:
- Dĩ nhiên phải có chứng cứ.
Hán tá» há» Trương há»i:
- Chứng cứ gì?
Hán tỠhỠTiêu đáp:
- Má»™t là chỉ có Lãng Äãng công tá» má»›i là m việc nà y. Trước kia bá»n Lân Hương Tú SÄ©, Tái Bắc Nhân Hùng, Quan gia huynh đệ cÅ©ng váºy.
|

05-09-2008, 05:30 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 19
ÄÆ°a Thư Rồi Gạt Lệ Chia Tay
Hán tá» há» Trương lẩm bẩm gáºt đầu không nói gì.
Hán tỠhỠTiêu nói tiếp:
- Hai là : Võ công cá»§a Lam Äiá»n Thất NghÄ©a so vá»›i Quan gia huynh đệ chỉ có phần hÆ¡n chứ không phải kém. Phóng tầm mắt nhìn ra võ lâm, ngoà i Lãng Äãng công tá» chẳng còn ai trong má»™t đêm mà hạ sát được bảy tay cao thá»§ cỡ nà y, không để sót má»™t mống.
Hán tá» há» Trương đột nhiên cất tiếng há»i:
- Theo nháºn xét cá»§a Tiêu huynh thì vì lý do gì Lãng Äãng công tá» lại hạ thá»§ tuyệt tình như váºy?
Hán tá» há» Tiêu cưá»i ha hả đáp:
- Câu há»i nà y tháºt là tuyệt diệu!
Hán tá» há» Trương nghi hoặc lại há»i:
- Sao Tiêu huynh lại cưá»i?
Hán tá» há» Tiêu cưá»i đáp:
- Sao lại báºt cưá»i ư? Tiểu đệ cưá»i Trương huynh há»i đến lý do giết ngưá»i cá»§a Lãng Äãng công tá». Lãng Äãng công tá» giết ngưá»i mà còn há»i lý do há chẳng là kỳ văn trong thiên hạ? Ha ha!
Lệnh Hồ Bình ngồi nghe không ngá»›t gáºt đầu tá»±a hồ rất hoan nghênh lá»i võ Ä‘oán cá»§a hán tá» há» Tiêu.
Nhà n Vân Khách và Phù Bình Sinh đưa mắt nhìn nhau gượng cưá»i. Hai gã nà y cÆ¡ hồ nÃn thở để chá» mà n kịch sắp khai diá»…n mà chúng đã tiên liệu: Chỉ má»™t tiếng rú thê thảm là hai hán tá» sẽ biến thà nh hai đống huyết nhục bầy nhầy...
Lão già áo rách ngồi trong góc đông bắc dưá»ng như không nhịn được mùi rượu thÆ¡m dẫn dụ, chẳng hiểu lão đã nốc hết chá»— rượu còn lại trong bầu từ lúc nà o. Hiện giá» lão Ä‘ang bầy mấy chục đồng tiá»n thà nh nhiá»u chồng như bà y tráºn.
Lão xê dịch lại mưá»i mấy chồng tiá»n nhá», miệng lẩm nhẩm tÃnh:
- Cái nà y trả tiá»n trà . Cái nà y để đến trưa mai ăn mì, nhất định không thể giảm bá»›t được. Còn lại... má»™t, hai, ba... tám chÃn... mưá»i má»™t đồng nữa. Cái nà y...
Lão ra chiá»u đắc ý ngồi ngay ngưá»i lên vuốt râu, quay và o góc phòng khạc nhổ má»™t bãi Ä‘á»m, Ä‘oạn tiếp tục tÃnh toán:
- Trà chẳng thể thay cÆ¡m. Äó là định luáºt bất di bất dịch... cần phải mua hai tấm bánh nướng, má»™t gói Ä‘áºu phá»™ng, cÅ©ng mất... bốn đồng... ThỠđếm lại coi... má»™t hai ba... còn thừa bảy đồng. Äúng rồi, đúng rồi! Ngà y mai sẽ liệu.
Giữa lúc ấy trên cầu thang lầu có tiếng bước chân lại mấy trà khách đến nữa.
Ngưá»i Ä‘i trước môi hồng răng trắng, cặp mắt thanh tú, lối mưá»i sáu, mưá»i bảy tuổi. Thiếu niên Ä‘eo má»™t cái bá»c vải xanh trên lưng. Mình gã mặc áo mà u lam.
PhÃa sau lam y thiếu niên là hai ngưá»i đứng tuổi mặc áo bông ra kiểu hai nhà thương mại.
Lam y thiếu niên dưá»ng như má»›i đến trà lâu lần đầu. Gã đảo mắt nhìn lão già áo rách rồi Ä‘i vá» phÃa đó ngồi xuống đầu bà n bên cạnh.
Hai hán tá» trung niên hiển nhiên là khách thưá»ng xuyên, tùy tiện ngồi xuống bà n gần cá»a cầu thang.
Tiểu nhị bưng trà đến. Trước hết gã đưa tá»›i trước mặt lão già khom lưng thỉnh an, đặt bình trà xuống rót đầy ra chung. Äoạn gã lại khom lưng cầm bình trà trở gót toan Ä‘i lại chá»— hai hán tá» võ phục.
Lão già đột nhiên vẫy tay nói:
- Hãy khoan!
Tiểu nhị quay lại há»i:
- Lão nhân gia còn Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Lão áo rách trỠxuống mặt bà n đáp:
- Äây là tiá»n trà . Ngươi hãy thu lấy. Ngoà i ra Ä‘em cho lão hán hai tấm bánh nướng và má»™t gói Ä‘áºu phá»™ng rang.
Tiểu nhị đáp:
- Dạ. Hai tấm bánh nướng, má»™t gói Ä‘áºu phá»™ng rang.
Lão già lại nói:
- Hãy khoan! Äể lão hán nghÄ© coi. Phải rồi! Bảy đồng tiá»n nà y mua cho lão hán ná»a cân rượu.
Tiểu nhị đáp:
- Tiểu nhân nhá»› rồi. Ná»a cân rượu, tiểu nhân rót trà xong Ä‘i ngay.
Nhà n Vân Khách và Phù Bình Sinh ngẫu nhiên bốn cặp mắt chạm nhau mỉm cưá»i. Nhưng nụ cưá»i cá»§a hai gã như bông hoa đà m vừa hiện lên lại tắt liá»n.
Trong góc phòng kia hai hán tá» trung niên vẫn đà m luáºn vá» vụ huyết án Lam Äiá»n ra chiá»u thÃch thú.
Lúc nà y Lệnh Hồ Bình thò đầu ra ngoà i cá»a sổ nhìn xuống má»™t cách rất chăm chú tá»±a hồ Ä‘ang đếm số ngưá»i Ä‘i đưá»ng.
Từ, Phương hai gã vẫn ngấm ngầm hồi há»™p không hiểu vì sao tại sao bữa nay anh chà ng Lãng Äãng công tá» lại nhẫn nại được đến bây giá» chưa động thá»§.
Gã tiểu nhị rót trà cho khách xong láºt Ä‘áºt xuống lầu.
Tiểu nhị xuống rồi trên lầu diá»…n ra chuyện bất ngá» là lão già mặc áo rách đột nhiên hắng dặng má»™t tiếng, đứng dáºy Ä‘i đến trước mặt hai hán tá» võ phục.
Hán tá» há» Tiêu ngá»ng đầu lên há»i:
- Lão trượng là ...?
Lão già khoát tay ngắt lá»i:
- Bất tất phải khách sáo. Câu chuyện nói xong là hết, chúng ta cần gì phải há»i lai lịch nhau. Bữa nay gặp mặt lần đầu mà .
Hán tá» há» Trương sá»ng sốt há»i:
- Thế thì...
Lão già áo rách xua tay gạt đi:
- Cứ thá»§ng thẳng, bất tất phải vá»™i vã. Vấn đỠchẳng có gì trá»ng đại. Không dám dấu hai vị: Hiện giá» trong mình lão hán không còn má»™t đồng. Bảy đồng tiá»n tối háºu vừa cho Ä‘i mua rượu, còn lại hai đồng ăn mì là hết. Lão hán nói váºy hai vị hiểu chưa?
Hai hán tỠngơ ngác nhìn nhau, tựa hồ không tin ở tai mình, trong lòng rất đổi nghi nan.
Những vụ là m tiá»n kiểu đó chẳng có chi má»›i mẻ. Có má»›i chăng nữa là vụ nà y không nên xảy ra ở đây, nhất là không nên xảy đến vá»›i hai hán tá» võ phục.
Ngồi bên cá»a sổ là má»™t vị đại thiếu gia, hai văn sÄ© ăn mặc diêm dúa. Bên kia là má»™t công tá» già u sang, hai nhà buôn bụng phệ. Sao lão không tá»›i những chá»— đó mà tìm hai hán tá» nà y cÅ©ng lá»™ vẻ cùng nghèo không phải hạng sẵn tiá»n?
Hai hán tá» không khá»i nẩy lòng cảnh giác, ngấm ngầm phòng bị.
Lão già áo rách đảo mắt nhìn hai hán tỠlúc lắc cái đầu nói:
- Hai vị lầm rồi.
Hán tá» há» Tiêu chá»›p mắt há»i:
- Lão trượng có Ä‘iá»u chi chỉ Ä‘iểm? Có thể nói rõ hÆ¡n được chăng?
Lão già áo rách gáºt đầu đáp:
- ÄÆ°á»£c.
Äoạn lão nghiêm nghị nói tiếp:
- Xin hai vị cứ yên dạ. Lão hán tuy cùng nghèo thiệt, nhưng xương đầu rắn lắm. Suốt Ä‘á»i không nịnh bợ hoặc theo đóm ăn tà n. Bao giá» cÅ©ng nói chuyện giao dịch đứng đắn.
Trương, Tiêu hai gã đồng thá»i ngạc nhiên:
- Giao dịch ư?
Lão áo già rách gáºt đầu đáp:
- Phải rồi lão hán muốn cùng hai vị tiến hà nh má»™t cuá»™c giao dịch không lá»›n mà cÅ©ng không nhá». Trước hết xin há»i má»™t câu: Bữa nay hai vị Ä‘em theo bao nhiêu tiá»n?
Hán tá» há» Tiêu nhìn hán tá» há» Trương há»i:
- Trong mình Trương huynh...
Hán tá» há» Trương lấy tiá»n trong mình ra đếm rồi đáp:
- Chừng mưá»i má»™t, mưá»i hai lạng.
Hán tỠhỠTiêu quay sang nhìn lão già áo rách nói:
- Trong mình tại hạ cÅ©ng còn độ bấy nhiêu, tất cả ngoà i hai chục lạng. Cuá»™c giao dịch cá»§a lão nhân gia không lá»›n không nhá» là tÃnh như thế nà o?
Lão già áo rách đáp:
- Hãy đưa cả ra đây.
Hán tỠhỠTiêu không ngần ngại gì cầm hai túi bạc đưa ra ngay.
Lão già áo rách thu lấy hai túi tiá»n rồi thò đầu ngón tay và o chung trà rồi viết xuống bà n hai chữ “Äi ngayâ€.
Viết xong, lão hắng giá»ng má»™t tiếng đứng ngay ngưá»i lên chắp tay trở gót.
Hán tỠhỠTiêu toan nổi nóng thì bị gã hỠTrương thò tay xuống gầm bà n khẽ bấm một cái. Hán tỠhỠTiêu quay lại ngó hán tỠhỠTrương bất giác thộn mặt ra.
Hán tá» há» Trương đưa mắt ngó sang bên cá»a sổ ra hiệu. Hán tá» há» Tiêu ngó theo đột nhiên sắc mặt biến đổi.
Tiếp theo hai ngưá»i len lén xuống lầu không dám thở mạnh.
Lúc hai hán tá» ra cầu thang, Nhà n Vân Khách và Phù Bình Sinh Ä‘á»u trông rõ, trống ngá»±c đánh thình thình, tâm tình cá»±c kỳ hồi há»™p.
Nhưng lạ thay! Lệnh Hồ Bình gục đầu bên cá»a sổ tá»±a hồ không biết đến, cặp mắt vẫn chăm chú nhìn ra ngoà i đưá»ng.
Dưới đưá»ng phố có cảnh váºt kỳ lạ khiến cho Lãng Äãng công tá» phải chú ý?
Hai gã Phù Bình Sinh và Nhà n Vân Khách thò cổ ra nhìn trộm thì chỉ thấy xe ngựa cùng hà nh khách qua lại, chẳng có chi khác lạ.
Hai hán tá» Ä‘i chưa lâu, tiểu nhị lại lên lầu. Gã không thấy hai gã khách kia liá»n ba chân bốn cẳng chạy lại nhìn trên mặt bà n không thấy để tiá»n lại trả tiá»n trà .
Gã toan cất tiếng thóa mạ thì lão già áo rách nói:
- Tiá»n trà cá»§a hai gã đó tÃnh ở nÆ¡i lão hán.
Tiểu nhị đáp:
- Dạ dạ. Äây là rượu, Ä‘áºu phá»™ng, bánh nướng cá»§a lão gia.
Lão già áo rách chụp lấy bầu rượu mở nút đưa lên mÅ©i ngá»i rồi chau mà y há»i:
- Rượu nà y uống là m sao được?
Lão đặt bầu rượu xuống bà n, thò tay và o bá»c lấy má»™t nắm bạc vụn Ä‘áºp tay xuống bà n tức giáºn nói:
- Äem hết Ä‘i. Lấy ba cân bạc can, má»™t con gà quay và bốn món: Can Ty Thang Toán, Diêm Thá»§y Hoa Sinh, Lãnh Thiết Dương Thoái, Mã Siêu Phụng Can. Còn tô Thanh Chưng Ngư sẽ lấy sau.
Tiểu nhị tưởng chừng nghe chuyện thần thoại trợn mắt lên, nhưng gã thấy bạc trắng là cá»§a tháºt, đà nh cầm bầu rượu chạy Ä‘i, vâng dạ luôn miệng.
Tiểu nhị đi rồi, Nhà n Vân Khách và Phù Bình Sinh bất giác đưa mắt nhìn lão già áo rách.
Hai gã đã ngó thấy hai hán tá» võ phục láºt Ä‘áºt bá» Ä‘i và lão già nà y thu hai túi tiá»n cá»§a đối phương. Trên bà n viết chữ gì thì không trông rõ.
Nhưng bất luáºn chữ gì thì chữ đó cÅ©ng là sá»± đại biểu cho cảnh cáo là cái chắc. Lão già kia đã cảnh cáo ngưá»i nà o thì dÄ© nhiên biết rõ ai là Lãng Äãng công tá». Äồng thá»i chẳng những lão nháºn thức ai là Lãng Äãng công tá» mà còn biết rõ bản lãnh chà ng thế nà o.
Sau cùng hai gã quyết định: Lúc nà y Lệnh Hồ Bình có thái độ phản thưá»ng thì tâm địa chà ng không phải như những cái lá»™ ra ngoà i mặt. Äồng thá»i lão già kia cÅ©ng không phải hạng tầm thưá»ng.
Những nhân váºt trong võ lâm hiện nay khiến cho Lãng Äãng công tá» phải úy kỵ thá»±c không có mấy. Váºy lão già kia là ai?
Lão già dưá»ng như phát giác có ngưá»i để ý đến mình. Không hiểu hữu ý hay cố tình lão quay mặt lại nhìn hai gã gáºt đầu mỉm cưá»i để chìa hai cái răng và ng khè.
Nhà n Vân Khách Từ Dáºt Tiêu động tâm chợt nhá»› tá»›i má»™t ngưá»i tá»± há»i:
- Phải chăng lão là Hồ Lô Tẩu Nhạc Cá»u Công?
Äúng rồi. Lông mà y chữ bát, răng cá»a và ng khè, quý rượu như quý tÃnh mạng, nhất là bá»™ mặt cưá»i khó coi hÆ¡n ngưá»i ta khóc. Sở dÄ© nhân váºt giang hồ quen biết vì chẳng bao giá» lão tá»u quá»· để cái bầu rượu rá»i khá»i tay. Äã có lão tá»u quá»· nà y ở trong trưá»ng thì không ai hà nh động theo kế hoạnh đã dá»± định được.
Nhà n Vân Khách chân để dưới gầm bà n khẽ đá Phù Bình Sinh má»™t cái, rồi nhoà i mình đến bên cá»a sổ nhìn Lệnh Hồ Bình khẽ nói:
- Công tá»! Chúng ta kiếm má»™t chá»— khác uống má»™t chung hÆ¡n chăng?
Lệnh Hồ Bình dùng phép truyá»n âm đáp:
- Phải đó! Lão già ngồi trong góc kia khiến ta phải buồn nôn. Chúng ta chia thà nh hai toán mà đi, gặp nhau ở khúc quanh trước mặt, rồi sẽ quyết định tới đâu.
Từ, Phương hai gã đưa mắt nhìn nhau. Sá»± phá»ng Ä‘oán cá»§a chúng tá»± nhiên không
lầm.
Phù Bình Sinh Phương Chà NghÄ©a khẽ bá» tiá»n trả ba chung trà trên bà n, theo Nhà n Vân Khách Từ Dáºt Tiêu lén xuống lầu trước.
Nhưng Lệnh Hồ Bình vừa ra cầu thang toan lặng lẽ xuống lầu thì gặp một trà khách đang đi lên.
Trà khách nà y là một nho sĩ trung niên sắc mặt ốm o.
Cầu thang lầu cháºt quá, không đủ cho hai ngưá»i đồng thá»i lên xuống.
Không ngá» ngưá»i kia lên tá»›i nÆ¡i, đứng chắn ngang trước cá»a cầu thang, báºt tiếng la thất thanh:
- Công tỠcũng ở đây ư?
Lam y thiếu niên ngồi trong góc phòng từ nãy tới giỠchỉ nhìn chung trà ngơ ngẩn xuất thần, thủy chung chưa nhắp một hớp.
Bây giá» gã nghe nho sÄ© trung niên hô hoán giáºt mình lên vá»™i quay mình lại.
Nhưng gã ngó thấy hai ngưá»i đứng đầu cầu thang má»›i biết đối phương gá»i ngưá»i khác chứ không phải gã.
Bóng sau lưng Lệnh Hồ Bình trong chớp mắt nà y đối với Lam y thiếu niên nảy ra lực hấp dẫn.
Gã dương hai mắt tháºt lá»›n lên nhìn, không tá»± chá»§ được, rá»i chá»— ngồi Ä‘i vá» phÃa cầu thang.
Bên nà y Lệnh Hồ Bình đưa mắt nhìn tháºt kỹ nho sÄ© trung niên lắc đầu khẽ nói:
- Các hạ nháºn lầm ngưá»i rồi.
Chà ng vươn tay toan muốn đẩy ngưá»i kia qua má»™t bên để xuống lầu. Không ngá» ngưá»i kia xoay tay nắm lấy cổ tay chà ng ra chiá»u rất kÃch động há»i: - Công tá»! Công tá» không nháºn ra tại hạ tháºt ư? Tôn Trá»ng Hòa đây mà . Lệnh Hồ Bình ngá»ng mặt lên đương trưá»ng há»i lại: - Sao? Kim Tiêu Nho Hiệp Tôn Trá»ng Hòa ư? Sao Tôn huynh lại biến đổi đến thế
nà y?
Tôn Trá»ng Hòa cúi đầu xuống thở dà i đáp:
- Hiện nay Tôn má»— chẳng khác gì đã sang kiếp khác, chẳng trách công tá» không nháºn ra được.
Lệnh Hồ Bình sá»ng sốt há»i:
- Chẳng lẽ Tôn huynh...
Tôn Trá»ng Hòa thở dà i ngắt lá»i:
- Câu chuyện khá dà i. Nếu công tỠkhông có việc gấp thì chúng ta ngồi đây uống chung trà thủng thẳng nói chuyện.
Lam y thiếu niên lúc nà y đã đến sau lưng Lệnh Hồ Bình liá»n bước ra ngăn chặn hai ngưá»i, gã nhìn Lệnh Hồ Bình kÃnh cẩn lá»… phép nói:
- A NghÄ©a cÆ¡ hồ không nháºn được nhị ca. Nhị ca vẫn bình yên chứ?
Sá»± phá»ng Ä‘oán cá»§a hai gã Từ, Phương vừa rồi chỉ đúng má»™t ná»a.
Lúc nãy sở dÄ© Lệnh Hồ Bình thò đầu ra ngoà i cá»a sổ là để cho má»™t ngưá»i trên lầu không nhìn thấy chân tướng chà ng. Nhưng ngưá»i đó chẳng phải là Hồ Lô Tẩu Nhạc Cá»u Công nà o hết, mà chÃnh là Lam y thiếu niên Lệnh Hồ NghÄ©a.
Lệnh Hồ Bình bị Kim Tiêu Nho Hiệp Tôn Trá»ng Hòa ngăn chặn cầu thang biết rằng không còn cách nà o né tránh được nữa, đà nh ngấm ngầm thở dà i, từ từ ngá»ng đầu lên mặt lạnh như tiá»n nói:
- Ngươi ra ngoà i đã bao lâu?
Lệnh Hồ Nghĩa thõng tay đáp:
- Từ cuối tháng trước.
Lệnh Hồ Bình lạnh lùng há»i tiếp:
- Ngươi ở đâu tới đây và định đi đâu?
Lệnh Hồ Nghĩa cúi đầu xuống đáp:
- Chẳng định Ä‘i đâu cả. Chuyến nà y A NghÄ©a rá»i khá»i nhà để kiếm nhị ca. Mấy bữa trước nghe đồn... Nhị ca muốn đến... Thư phá»§ ở Äồng Quan...
Lệnh Hồ Bình sa sầm nét nhìn há»i:
- Kiếm ta có chuyện gì?
Lệnh Hồ Nghĩa lấy trong mình ra một phong thư đáp:
- Äây là thÆ¡ cá»§a Võ Äang Tam Lão phái ngưá»i đưa tá»›i bản bảo. Xin nhị ca coi Ä‘i.
Lệnh Hồ Bình đón lấy thơ coi qua một lượt bất giác khịt mũi đáp:
- Bá»n há» là danh môn chÃnh phái mà không biết thẹn. Trong môn phái mình nảy ra quân bại hoại đã chẳng chịu trừng trị, lại còn đưa đến cho sư trưởng ngưá»i ta đòi xá» theo công đạo. Hà hà , công đạo là cái gì? Sao há» chẳng há»i tá»›i những đệ tá» bảo bối đã giết bao nhiêu ngưá»i?
Lệnh Hồ Nghĩa băn khoăn khẽ nói:
- Gia gia chưa ngó đến phong thÆ¡ nà y. Äinh Mão kỳ sÄ© bảo A NghÄ©a Ä‘i kiếm há»i nhị ca vá» tình hình đã trải qua để quyết định phúc đáp.
Lệnh Hồ Bình láo liên cặp mắt chợt như nhá»› ra Ä‘iá»u gì, ngưng thần nhìn gã há»i:
- Ngươi ra đi chuyến nà y. Giáp Tý kỳ sĩ có biết không?
Lệnh Hồ Nghĩa lắc đầu đáp:
- Không. Lão nhân gia có việc ra ngoà i đến nay vẫn chưa vỠbảo.
Lệnh Hồ Bình chau mà y muốn nói lại thôi. Chà ng dừng lại má»™t lúc rồi lên giá»ng kiên quyết vẫy tay giục:
- Ngươi vá» trình Äinh Mão kỳ sÄ© phúc đáp bá»n há» là bản bảo không cần Lệnh Hồ Bình từ lâu rồi. Có việc gì há» trá»±c tiếp há»i thẳng đương sá»± là xong.
Lệnh Hồ NghÄ©a lên giá»ng năn nỉ:
- Nhị ca ơi!
Lệnh Hồ Bình gạt đi:
- Bất tất phải nói nhiá»u nữa. Ở đây ta còn phải bồi tiếp ông bạn. Ngươi có thể Ä‘i ngay được rồi.
Dứt lá»i, chà ng đặt phong thÆ¡ cá»§a Võ Äang Tam Lão xuống bà n bên cạnh rồi bảo Tôn Trá»ng Hòa:
- Chúng ta qua bên kia ngồi.
Lệnh Hồ NghÄ©a hồi lâu không nói lên lá»i.
Bên nà y hai ngưá»i ngồi xuống rồi, Lệnh Hồ Bình ngá»ng đầu lên há»i:
- Coi thần sắc Tôn huynh có vẻ kém tươi, phải chăng đã gặp chuyện gì bất như ý?
Tôn Trá»ng Hòa lắc đầu thở dà i đáp:
- Tôn má»— phen nà y tháºt thảm bại.
Lệnh Hồ Bình không khá»i sá»ng sốt há»i:
- Phải chăng lệnh sư thúc giao cho Tôn huynh món hoà ng kim đó đã xảy chuyện thất thoát?
Tôn Trá»ng Hòa thở dà i gáºt đầu đáp:
- Tôn má»— thẹn mình bất tà i, đã mấy phen muốn chết Ä‘i để tạ tá»™i hà ng triệu nạn dân ở Tấn Nam, nhưng cái háºn nà y không sao nuốt xuống được.
Lệnh Hồ Bình nói:
- Vụ nà y xảy ra đã bao lâu?
Tôn Trá»ng Hòa đáp:
- Mưá»i mấy bữa trước đây.
Lệnh Hồ Bình lại há»i:
- Ở đâu?
Kim Tiêu Nho Hiệp đáp:
- Y Xuyên.
Lệnh Hồ Bình há»i tiếp:
- Äối phương là nhân váºt lá»™ nà o có biết không?
- Không. Äêm hôm ấy trá»i tối mà địch nhiá»u mình Ãt, Tôn má»— giao thá»§ chẳng được bao lâu đã bị trá»ng thương, còn may trong khách Ä‘iếm đông ngưá»i, không thì cái mạng già nà y cÅ©ng hết đưá»ng.
Lệnh Hồ Bình há»i:
- Bên kia đối phương không ai bị trúng tiêu ư?
Tôn Trá»ng Hòa đáp:
- Tuy có ba tên bị Tôn mỗ phóng tiêu đánh ngã, nhưng lúc triệt thoái cũng đem đi
hết.
Lệnh Hồ Bình há»i:
- Bá»n chúng dùng khà giá»›i gì?
Tôn Trá»ng Hòa đáp:
- ÄÆ¡n Ä‘ao.
Lệnh Hồ Bình há»i:
- Äao pháp có cao minh không?
Tôn Trá»ng Hòa đáp:
- Äó là má»™t Ä‘iểm Tôn má»— rất hồ đồ. Coi thân thá»§ há» Ä‘á»u không kém cá»i mà đao pháp rất tầm thưá»ng, tá»±a hồ má»›i luyện táºp.
Lệnh Hồ Bình gáºt đầu ngắt lá»i:
- Thế thì đúng vá»›i sá»± phá»ng Ä‘oán cá»§a Lệnh Hồ má»—.
Tôn Trá»ng Hòa ngạc nhiên há»i:
- Công tỠbảo sao?
Lệnh Hồ Bình “Ồ†một tiếng đáp:
- Nguyên bá»n há» không phải sá» Ä‘ao mà nhất đán dùng tá»›i Ä‘ao, dÄ© nhiên còn bỡ ngỡ như ngưá»i má»›i luyện.
Tôn Trá»ng Hòa sáng mắt lên há»i:
- Chẳng lẽ công tỠđã Ä‘oán ra lai lịch bá»n nà y?
Lệnh Hồ Bình hắng dặng má»™t tiếng nhưng chưa đáp ngay. Sau chà ng ngá»ng đầu lên nghiêm nghị nói:
- Hay hÆ¡n hết là Tôn huynh đừng vặn há»i lai lịch bá»n mà y vá»™i. Nếu tiểu đệ Ä‘oán không lầm thì hiện giá» Tôn huynh còn lo vá» tÃnh mạng. Vì thế tiểu đệ phải tin Tôn huynh trước khi bị ngưá»i khám phá ra chân tướng, hãy tìm đến lẩn tránh trong phân đà Cái Bang ở má»™t thá»i gian dưỡng thương cho hết rồi sẽ tÃnh.
Tôn Trá»ng Hòa nghi ngá» há»i:
- Công tỠcó thể...
Lệnh Hồ Bình lắc đầu ngắt lá»i:
- Hiện giá» chưa biết rõ, nói ra cÅ©ng chẳng lợi gì cho Tôn huynh. Tục ngữ có câu: Thanh sÆ¡n còn đó, lo gì hết cá»§i Ä‘un? Món và ng kia mất rồi chẳng để tâm là m gì nữa. Xin nhá»› kỹ câu “Thá»§ thân vi đạiâ€. Giữ được võ công má»›i có ngà y gỡ gạc.
Tôn Trá»ng Hòa khẽ buông tiếng thở dà i đáp:
- Là m gì Tôn má»— chẳng hiểu đạo lý nà y? Nhưng nghÄ© đến việc để mất hoà ng kim, lòng dạ quặn Ä‘au chỉ mong chết Ä‘i cho giải thoát. Món và ng nà y lấy lại được hay không chỉ còn trông và o công tá».
Lệnh Hồ Bình đảo mắt nhìn trà lâu một lượt khẽ nói:
- Nhưng chuyện nà y để sau hãy bà n. Bây giá» tiểu đệ còn chút việc khác, không tiện chần chá». Äây có phong thÆ¡, Tôn huynh khi tá»›i phân đà , đưa dùm cho Âu Dương trưởng lão Cái Bang. Lão coi thÆ¡ nà y sẽ rõ. Tiểu đệ xin Ä‘i trước má»™t bước.
Lệnh Hồ Bình đến tòa Äệ Nhất tá»u lâu, Phương Chà NghÄ©a vừa ngó thấy đã há»i ngay:
- Phải chăng Lệnh Hồ huynh bị lão tá»u quá»· gây rắc rối?
Lệnh Hồ Bình không đáp, đi thêm một bước, đột nhiên dừng lại nói:
- Xin lá»—i hai vị. Tiểu đệ không thể dá»± bữa rượu nà y được, phải đến Lam Äiá»n ngay. Vừa rồi hai vị cÅ©ng đã nghe rõ. Nhất định tiểu đệ phải phanh phui vụ nà y cho rõ trắng Ä‘en. Lệnh Hồ má»— không nhịn được nữa rồi. Kẻ khác là m báºy để tại hạ mắc tiếng oan thì chịu sao nổi?
Từ Dáºt Tiêu ngÆ¡ ngác há»i:
- Công tá»...
Lệnh Hồ Bình đưa tay gạt đi:
- Hai vị nên vá» phá»§ phúc đáp cho má»™t tiếng. Từ đây Ä‘i Lam Äiá»n chỉ má»™t hai ngà y đưá»ng là tá»›i nÆ¡i. Bất luáºn có Ä‘iá»u tra được manh mối gì hay không, trong vòng bảy ngà y tiểu đệ nhất định trở vá».
Dứt lá»i, chà ng chắp tay từ biệt rồi trở gót rảo bước Ä‘i liá»n không ngoảnh cổ lại.
|

05-09-2008, 05:30 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 20
Äá»™ng Äình NgÅ© Sát Sa Và o Cạm Bẫy
Phương Chà NghÄ©a há»i:
- Là m thế nà o bây gi�
Từ Dáºt Tiêu cưá»i đáp:
- Có gì khó khăn đâu? Bất quá thay đổi nhân thá»§ mà thôi. Chẳng lẽ còn lo gã tiểu tá» kia bay lên trá»i.
Phương Chà Nghĩa vội nói:
- Không phải tiểu đệ nói vỠchuyện nà y.
Từ Dáºt Tiêu sá»ng sốt há»i:
- Thế thì...
Phương Chà NghÄ©a ngó trước ngó sau, hạ thấp giá»ng xuống ngắt lá»i:
- Tiểu đệ muốn nói thằng lá»i đó tinh ranh vô cùng. Liệu vụ án Lam Äiá»n có bị gã khám phá hay không?
Từ Dáºt Tiêu ung dung đáp:
- Bảy anh em bá»n há» chặt thà nh mưá»i bốn khúc thì còn khám phá ra thế nà o được?
Phương Chà NghÄ©a gáºt đầu nói:
- Váºy chúng ta mau vá» báo tin Ä‘i thôi.
Từ Dáºt Tiêu lắc đầu đáp:
- Phương huynh hãy vá» trước. Ta còn coi lão tá»u quá»· xem sao đã. Äá»™t nhiên lão xuất hiện ở Äồng Quan, mình chẳng thể bá» qua được.
o O o
Lúc nà y ngoà i cá»a tây thà nh, má»™t tên khiếu hóa gầy phÆ¡i xương, chân lở loét Ä‘ang ngồi phÆ¡i nắng.
Mắt ná»a nhắm ná»a mở, hắn vừa bóc vẩy trên vết sẹo chân vừa nhá» nhẹ hát khúc tiểu Ä‘iệu, bá»—ng bên tai có tiếng ngưá»i cưá»i nói:
- Ung dung quá nhỉ. Là m vua cũng không bằng.
Tên khiếu hóa kinh ngạc dương mắt lên ngắm nghÃa ngưá»i má»›i đến, bá»—ng hắn nhảy bổ lên rồi dáºp đầu lạy xuống nói:
- Lãn Trùng Vương Cá»u khấu kiến công tá». Cảm tạ công tỠđã truyá»n tuyệt nghệ
cho.
Lệnh Hồ Bình ngạc nhiên há»i:
- Ai truyá»n nghệ cho ngươi?
Gã khiếu hóa dáºp đầu đáp:
- Công tỠđã truyá»n thụ cho Tiểu Hổ Tá» má»™t bá»™ pháp rất thần diệu. Tiểu Hổ Tá» vá» dạy lại tiểu nhân. Tiểu nhân hết sức tìm kiếm công tá» mà không biết ở đâu.
Lệnh Hồ Bình “Ồ†má»™t tiếng há»i:
- Có phải ngươi nói gã tiểu tỠngây thơ ở trong tòa phế miếu hôm qua?
Lãn Trùng Vương Cá»u đáp:
- Phải rồi. Gã chÃnh là tam đồ đệ cá»§a tiểu nhân.
Lệnh Hồ Bình cÅ©ng ngạc nhiên sau không nhịn được báºt lên trà ng cưá»i ha hả.
Lãn Trùng Vương Cá»u nói:
- Tiểu nhân chưa am hiểu sá»± Ä‘á»i. Nếu ăn nói lá»™n xá»™n, xin công tá» lượng thứ cho.
Lệnh Hồ Bình cưá»i đáp:
- Hay lắm! Ngươi dáºy Ä‘i để ta há»i chuyện.
Lãn Trùng Vương Cá»u đứng dáºy vòng tay nói:
- Công tỠcó việc gì xin cứ sai bảo.
Lệnh Hồ Bình trá» ra đưá»ng há»i:
- Vừa rồi ngươi có trông thấy Äá»™ng Äình NgÅ© Sát cưỡi năm con khoái mã Ä‘i qua đây không?
Lãn Trùng Vương Cá»u gáºt đầu đáp:
- Äúng rồi! Há» má»›i Ä‘i qua chưa bao lâu. Ban đầu tá»±a hồ há» muốn đến Thư phá»§, sau dưá»ng như há» bị cản trở nên và o má»™t lát lại trở ra ngay theo đưá»ng cÅ© quay vá».
Lện Hồ Bình há»i:
- Có phải há» Ä‘i vá» phÃa Hoa Âm không?
Lãn Trùng Vương Cá»u đáp:
- Không phải! Năm ngưá»i đó lại và o thà nh.
Lệnh Hồ Bình há»i:
- Ngươi bảo sao? Năm ông bạn đó lại và o thà nh ư?
Lãn Trùng Vương Cá»u đáp:
- Äúng thế.
Lệnh Hồ Bình há»i:
- Lúc năm ngưá»i trở ra, ngươi có nhìn mặt bá»n há» không, dưá»ng như khó coi lắm thì phải?
Lãn Trùng Vương Cá»u đáp:
- Cái đó có thể nói như váºy, nhưng nháºn chân tá»±a hồ không phải thế.
Lệnh Hồ Bình há»i:
- Ngươi nói váºy nghÄ©a là là m sao?
Lãn Trùng Vương Cá»u đáp:
- Vì trong năm ngưá»i há» chỉ có hai là nét mặt khó coi là Âm Dương Kiếm Khấu Lá»— và Kim KÃch Ôn Hầu Lữ Công Vá»ng. Mê Hồn Thá»§ Hoa Tá» Niên và Kim Cang Chỉ Nghiêm Tam Hữu thì không lá»™ vẻ gì cả. Còn Thiểm Äiện Äao Tân Táºt lại dưá»ng như được lợi, mặt mà y hà há»ng. Tiểu nhân không hiểu rõ tại sao năm ngưá»i nà y lại có thái độ khác nhau.
Lệnh Hồ Bình gáºt đầu nói:
- Há»c vấn cá»§a năm ngưá»i cÅ©ng khác nhau. Ngươi nháºn xét rõ rà ng như váºy là giá»i
lắm.
Lãn Trùng Vương Cá»u đáp:
- Tiểu nhân mà ngồi yên không cỠđộng thì tinh thần cũng khá
Lệnh Hồ Bình cưá»i há»i:
- Nếu váºy bữa nay ta tìm đúng ngưá»i rồi. Ta còn muốn há»i ngươi má»™t Ä‘iá»u. Năm ông bạn đó gần đây thưá»ng xuất hiện ở giải đất nà y phải không?
Lãn Trùng Vương Cá»u ngẫm nghÄ© đáp:
- Phải rồi. Mấy tháng nay dưá»ng như há» thưá»ng qua lại đây nhưng không gây chuyện thị phi quanh vùng nà y. Ai cÅ©ng bảo há» nể mặt Thư đại hiệp má»›i chẳng là m cà n, không thì giữa ban ngà y cÅ©ng trêu chá»c đà n bà , cướp Ä‘oạt cá»§a ngưá»i. Thà nh Äồng Quan nà y có vị Thư đại hiệp tháºt phước cho bá»n tiểu nhân.
Lệnh Hồ Bình mỉm cưá»i há»i:
- Ngưá»i trong Thư phá»§, Vương huynh có quen biết ai không?
Lãn Trùng Vương Cá»u đáp:
- Chẳng mấy ngưá»i tiểu nhân không biết. Có thể nói tiểu nhân quen gần hết.
Lệnh Hồ Bình há»i:
- Trong phá»§ có hai tên thanh khách là Nhà n Vân Khách Từ Dáºt Tiêu và Phù Bình Sinh Phương Chà NghÄ©a, Vương huynh đã gặp bao giá» chưa?
Lãn Trùng Vương Cá»u đáp:
- Tiểu nhân đã gặp mấy lần rồi.
Lệnh Hồ Bình há»i:
- Mối giao tình thế nà o?
Lãn Trùng Vương Cá»u đáp:
- Chưa có gì đáng gá»i là giao tình nhưng giữa hai bên đối xá» vá»›i nhau rất lịch sá»±.
Lệnh Hồ Bình há»i:
- Lát nữa hai vị đó có qua đây há»i Vương huynh vá» hà nh tung cá»§a Lệnh Hồ má»— thì Vương huynh định đối đáp thế nà o?
Lãn Trùng Vương Cá»u ngạc nhiên ngáºp ngừng đáp:
- Cái đó... cái đó...
Lệnh Hồ Bình chăm chú nhìn hắn há»i:
- Cái đó là m sao? Vương huynh chuẩn bị đối đáp thế nà o?
Lãn Trùng Vương Cá»u giương to cặp mắt lên há»i lại:
- Phải chăng công tá» có chuyện xÃch mÃch gì vá»›i Phong Vân Kiếm Thư đại hiệp lão nhân gia?
Lệnh Hồ Bình đủng đỉnh há»i:
- Không cho hai vị thanh khách đó biết hà nh tung, có phải là Lệnh Hồ má»— xÃch mÃch vá»›i Thư đại hiệp không?
Lãn Trùng Vương Cá»u vá»™i cưá»i đáp:
- Phải rồi, phải rồi tiểu nhân không biết nói năng. Xin công tỠđừng nóng giáºn. Vụ nà y dá»… lắm. Lát nữa há» tá»›i thì tiểu nhân chỉ trả lá»i hà m hồ là xong.
Lệnh Hồ Bình vặn há»i:
- Hà m hồ như thế nà o?
Lãn Trùng Vương Cá»u đáp:
- Tiểu nhân nói là đang nằm ngủ nên không để ý.
Lệnh Hồ Bình lắc đầu nói:
- Không được.
Lãn Trùng Vương Cá»u há»i:
- Phải chăng công tỠsợ hỠkhông tin?
Lệnh Hồ Bình gáºt đầu đáp:
- Phải rồi. Nhất định há» không tin... Há» cho rằng anh chà ng Lãng Äãng công tỠđã cưỡi khoái mã ra ngoà i cá»a tây thà nh.
o O o
Và o giữa canh hai trăng sáng sao mồ, gió bấc vi vu cả vùng đại địa đìu hiu quạnh
quẽ.
Má»™t bóng xanh vượt nóc nhà không má»™t tiếng động trông giống như má»™t con mèo chạy vá» phÃa cá»a bắc gần đến háºu viện khách Ä‘iếm, chỉ thấy thấp thoáng má»™t cái rồi mất hút.
Háºu viện Cáºp Äệ khách Ä‘iếm có ba tòa. Äêm nay trong háºu viện có năm ngưá»i khách trú ngụ.
Năm ngưá»i khách nà y rất rá»™ng rãi, mướn bao cả tòa háºu viện để được yên tÄ©nh.
Lúc nà y trong tòa nhà buông rèm, má»™t bồn lá»a rất lá»›n cao bằng ná»a ngưá»i lá»a cháy đỠrá»±c. Trên mặt bà n có nhiá»u thịt, có nhiá»u rượu nhưng chung quanh chỉ có bốn ngưá»i khách ngồi.
Khách trá» cả thảy năm ngưá»i váºy còn má»™t ngưá»i nữa Ä‘i đâu?
Ngưá»i nà y ra Ä‘i từ lúc cháºp tối đến bây giá» má»i trở vá».
Bốn ngưá»i ngồi sưởi ấm nghe tiếng bước chân đến ngá»ng đầu lên lá»™ vẻ mong đợi, dưá»ng như muốn há»i:
- Thế nà o? Có manh mối gì không?
Ngưá»i áo xanh đẩy cá»a tiến và o nhà , bá» khăn trùm đầu, cởi áo khoác ngoà i đến thẳng bồn lá»a chụp lấy hÅ© rượu ngá»a cổ lên lên á»±c mấy hÆ¡i rồi thở phà o má»™t tiếng gáºt đầu nói:
- Tìm thấy rồi.
Bóng ngưá»i kia nghe nói lá»™ vẻ vui mừng há»i:
- Trú ở nhà nà o?
Ngưá»i áo xanh lắc đầu đáp:
- Không ở khách Ä‘iếm mà ở trong tiệm thuốc trên đưá»ng phố qua chùa Nguyên Thông. Bên cạnh là tiệm bán Ä‘áºu hÅ© nên rất dá»… nháºn.
Bốn ngưá»i kia nghe nói tá»±a hồ không tin hẳn, lại há»i:
- Ở tiệm thuốc ư?
Ngưá»i áo xanh lạnh lùng đáp:
- Cái đó có chi là lạ? Cả hai miá»n Nam Bắc sông Äại Giang và quan ná»™i quan ngoại, chá»— nà o chẳng có sản nghiệp cá»§a Kỳ SÄ© Bảo?
Bốn ngưá»i kia kế tiếp nhau đứng dáºy nói:
- Váºy phải Ä‘i lẹ lên chứ?
Năm ngưá»i nà y là ai, không cần há»i cÅ©ng biết.
Nguyên Lệnh Hồ NghÄ©a nghÄ© đến thá»§ túc tình thâm mà không hiểu Lệnh Hồ Bình hai năm nay việc là m và lá»i nói Ä‘á»u đáng tin cáºy. Gã vì việc cảm hóa nhị ca quay đầu trở lại, tìm đến ở trà lâu rồi bị Lệnh Hồ Bình Ä‘uổi vá». Gã chạy đến Thư phá»§ ở ngoà i thà nh, đưa thiếp và o xin ra mắt Phong Vân Kiếm. Vá»›i tư cách là kẻ háºu bối ra mắt báºc trưởng bối để xin lão khuyến dụ Lệnh Hồ Bình dùm cho.
Phong Vân Kiếm Thư Thiên Khiếu thá»±c sư không ra khá»i cá»a. Lão ở máºt thất trong háºu viện nghe nói có gã tiểu tá» há» Lệnh Hồ đến thì mừng rỡ vô cùng.
Lão dặn ngưá»i quản sá»± trong phá»§ phải dùng lá»i nói khôn khéo Lệnh Hồ NghÄ©a hay là trong vòng hai ngà y lão sẽ trở vá», đồng thá»i bảo gã hãy tạm trú ở trong thà nh. Sau hai bữa lại đến nghe tin tức.
Äá»™ng Äình NgÅ© Sát được phái Ä‘i hà nh động vụ nà y. Nhiệm vụ NgÅ© Sát là bắt Lệnh Hồ NghÄ©a Ä‘em đến chá»— vắng ngưá»i dùng khốc hình tra khảo để lấy khẩu cung rồi giết và há»§y diệt thi thể ngay.
Nếu Lệnh Hồ NghÄ©a liá»u chết không chịu thố lá»™ câu nà o thì bắt cả Lệnh Hồ Bình giam hai anh em và o má»™t chá»—, luân lưu tra khảo cho đến lúc má»™t trong hai tên không nỡ nhìn thấy sá»± Ä‘au khổ cá»§a tên kia mà tá»± nguyện cung xưng Ä‘iá»u bà máºt trong bảo.
NgÅ© Sát phi thân vá»t qua phÃa sau khách Ä‘iếm chạy vá» phÃa thà nh nam. Khi qua chùa Thông Nguyên, Âm Dương Kiếm Khấu Lá»— Ä‘i trước đột nhiên đánh tay ra hiệu cho bốn ngưá»i Ä‘i sau dừng bước.
Kim Cương Chỉ Nghiêm Tam Hữu khẽ há»i:
- Chuyện gì váºy?
Âm Dương Kiếm Khấu Lỗ đáp:
- Xuống đi rồi sẽ nói.
Năm ngưá»i kế tiếp nhảy xuống sân tiến và o má»™t căn phòng không có ngưá»i.
Âm Dương Kiếm Khấu Lá»— quay lại nhìn Tứ Sát há»i:
- Tên tiểu tỠở Kỳ Sĩ Bảo không phải như tên hỠTôn ở Kim Ưng tiêu cục đâu. Lát nữa chúng ta hạ thủ cách nà o? Ai có ý kiến gì hãy nói ra.
Thiểm Äiện Äao Tân Táºt cưá»i lạt đáp:
- Khi đó các vị cứ đứng má»™t bên để mình tiểu đệ ra tay. Tân má»— không tin thằng lá»i đó được bao nhiêu hÆ¡i sức mà cầm cá»± nổi ba Ä‘ao chá»›p nhoáng cá»§a Tân má»—.
Âm Dương Kiếm Khấu Lỗ lắc đầu nói:
- Tiểu huynh lo là điểm nà y. Thượng cấp đã hạ lệnh phải bắt sống. Nếu giết chết gã thì không thà nh vấn Ä‘á».
Thiểm Äiện Äao Tân Táºt nói ngay:
- Tiểu đệ cứ vung Ä‘ao gá»i gã ra tá»· đấu là xong.
Âm Dương Kiếm Khấu Lá»— há»i:
- Trong tiệm không phải chỉ có mặt tiểu tá» nà y. Nếu là m kinh động ngưá»i khác để lai lịch chúng ta bị tiết lá»™ thì là m thế nà o?
Kim Cương Chỉ Nghiêm Tam Hữu gáºt đầu đáp:
- Lão đại lo Ä‘iểm nà y là phải. Lão nhị đừng quên Lệnh Hồ Bình còn là m tân khách trong Thư phá»§. Nếu tiết lá»™ phong thanh là há»ng việc đấy.
Hắn vừa nhắc đến danh tá»± Lệnh Hồ Bình thì Thiểm Äiện Äao Tân Táºt liá»n im
lặng.
Mê Hồn Thủ Hoa TỠLiên lên tiếng:
- Theo ý tiểu đệ, muốn cho công việc được kÃn đáo, tiểu đệ đến trước tìm cách dụ thằng lá»i kia tá»›i đây. Khi đại công cáo thà nh thì sẽ nhưá»ng cho lão nhị giết cho kỳ thÃch, và o trong tiệm thấy ngưá»i là m chém cÅ©ng như Âu Dương há»™ pháp hạ thá»§ bá»n Lam Äiá»n, đừng để sống sót tên nà o cho háºu hoạn.
Âm Dương Kiếm Khấu Lá»— gáºt đầu lia lịa đáp:
- à kiến của lão rất hay.
Kim KÃch Ôn Hầu Lữ Công Vá»ng cÅ©ng xen và o:
- Tiểu đệ còn có ý kiến.
Âm Dương Kiếm Khấu Lá»— quay lại há»i:
- Lão ngũ còn cao kiến gì nữa?
Kim KÃch Ôn Hầu Lữ Công Vá»ng đáp:
- Lão Tam bây giá» qua đó nhất định gã tiểu tá» kia mắc bẫy, nhưng nếu gã la lên thì khó mà thu tháºp được. Vì thế tiểu đệ tưởng lão Tam hãy chá», đừng kinh động đến
tên tiểu tỠđó vá»™i, trước hết hãy chặt má»™t đầu ngưá»i trong viện liệng và o phòng ngá»§ cá»§a tiểu tá», tất gã phải rượt theo. Biện pháp nà y đại ca tÃnh sao?
Thiểm Äiện Äao Tân Táºt đưa ngón tay cái lên đáp:
- Lão ngũ nói phải lắm!
Mê Hồn Thá»§ Hoa Tá» Niên gáºt đầu nói:
- Váºy cứ thế mà là m.
Thân hình thấp thoáng gã đã ra khá»i phòng Ä‘i ngay.
Bên nà y Âm Dương Kiếm Khấu Lá»—, Thiểm Diệm Äao Tân Táºt, Kim Cương Chỉ Nghiêm Tam Hữu, Kim KÃch Ôn Hầu Lữ Công Vá»ng đã có ám khà và khà giá»›i riêng biệt mai phục chỠđợi.
Sau khoảng thá»i gian uống cạn tuần trà vẫn chưa thấy động tÄ©nh gì.
Thiểm Äiện Äao Tân Táºt nóng ruá»™t há»i:
- Sao lão Tam đi lâu thế
Âm Dương Kiếm Khấu Lỗ đáp:
- Lão Tam cá»§a chúng ta trước nay hà nh sá»± rất cẩn tháºn, không ai bằng y vá» Ä‘iểm nà y, chá»› nên nóng nảy. Hãy chá» lúc nữa cÅ©ng không sao.
Lại qua khoảng thá»i gian uống cạn tuần trà , Mê Hồn Thá»§ Hoa Tá» Niên vẫn chưa trở vá».
Kim Cương Chỉ Nghiêm Tam Hữu đứng dáºy nói:
- Chắc lão Tam xảy ra chuyện gì rồi!
Lúc nà y Âm Dương Kiếm Khấu Lá»— không biết nói sao. Dưá»ng như hắn cÅ©ng cảm thấy sá»± tình có Ä‘iá»u khác lạ.
Kim Cương Chỉ Nghiêm Tam Hữu nắm Thiết Liên Tá» cầm tay. Hắn Ä‘iểm chân xuống vá»t ra ngoà i sân. Tiếp theo bóng ngưá»i hoa lên rồi mất hút và o trong bóng đêm.
Nhưng Nghiêm Tam Hữu Ä‘i rồi cÅ©ng như đá chìm đáy biển, cÅ©ng vô âm biệt tÃn.
Thiểm Äiện Äao Tân Táºt không nhẫn nại được nữa, chống thanh phong Ä‘ao nhảy bổ lên thóa mạ:
- Lão Tứ cá»§a chúng ta cÅ©ng chỉ mồm mép. Trong Äá»™ng Äình NgÅ© Sát có hai gã nà y tháºt dở.
Âm Dương Kiếm Khấu Lỗ giơ tay cản lại nói:
- Lão nhị hãy khoan!
Thiểm Äiện Äao Tân Táºt trợn mắt lên há»i:
- Sao? Còn đợi đến chết chăng? Chỉ vì má»™t ngưá»i như kẻ đà n bà mà hư việc. Nếu theo lá»i Tân lão nhị nà y ngay từ đầu thì đến mưá»i thằng lá»i há» Lệnh Hồ thì cÅ©ng bắt được hết rồi.
Âm Dương Kiếm Khấu Lá»— hạ thấp giá»ng xuống khuyên nhá»§:
- Lão nhị hãy nghe lá»i ta. Äể lão NgÅ© Ä‘i quan sát trước tương đối ổn thá»a hÆ¡n. Bất luáºn lão Tam hay lão Tứ có xảy ra chuyện gì không, nhưng lão Nhị nóng tÃnh Ä‘i thì không ổn. Chúng ta còn nhiá»u thá»i giá» hà tất phải cấp bách trong lúc nhất thá»i?
Kim KÃch Ôn Hầu Công Vá»ng nói theo:
- Lão đại nói thế là phải. Vá»™i cÅ©ng không vá»™i trong má»™t lúc. Sá»± việc cà ng nhiêu khê cà ng phải tháºn trá»ng. Lần nà y tiểu đệ ra Ä‘i bất luáºn sá»± tình ra sao cÅ©ng trở vá» cùng anh em thương lượng. Lão nhị cứ yên tâm. Tiểu đệ quyết không hồ đồ như lão Tam hay lão Tứ đâu mà ngại.
Dứt lá»i gã không chá» Tân Táºt đáp lá»i vung cây Kim KÃch vá»t Ä‘i ngay.
Kim KÃch Ôn Hầu Công Vá»ng là lão yêu trong bá»n NgÅ© Sát quả nhiên cẩn tháºn hÆ¡n Mê Hồn Thá»§ và Kim Cương Chỉ.
Gã ra cá»a chùa liá»n ẩn mình trong bóng tối nghe ngóng, má»—i lần Ä‘i qua lại dừng chân quay đầu nhìn lại không thấy gì má»›i tiếp tục tiến vá» phÃa trước.
Gã cứ như thế đến trước tiệm Ä‘áºu hÅ© cạnh nhà bán thuốc. Gã dừng lại nhìn bốn mặt rồi gióng tai nghe má»™t lúc má»›i đỠkhà nhảy lên mái hiên lá»™n mình lên nóc nhà .
Tuy chá»— gã ẩn núp còn cách tiệm thuốc má»™t tầng viện lạc mà vẫn chưa đứng lên ngay. Gã bò như con rắn trên nóc nhà , từ từ thò đầu ra và váºn hết mục lá»±c nhìn bốn phÃa.
Ngoà i tiếng gió thổi vù vù, xung quanh Ä‘á»u tÄ©nh mịch.
Gã lẩm bẩm:
- Lạ tháºt! Lão tam lão tứ đâu? Không hiểu hỠở chá»— nà o? Hay là ta tìm lầm địa phương...
Kim KÃch Ôn Hầu nghÄ© tá»›i đây bất giác run lên.
Giữa lúc ấy tên mái tây sương tiệm thuốc giáp vách đưá»ng như có bóng ngưá»i thấp thoáng xem rất giống Kim Cương Chỉ Nghiêm Tam Hữu.
Kim KÃch Ôn Hầu bình tÄ©nh lại. Gã vẫn sợ là m kinh động ngưá»i phÃa dưới nên không dám lên tiếng gá»i. Gã liá»n lá»™n mình nhảy xuống sân rồi lại Ä‘iểm chân bay lên tưá»ng viện, rung hai tay má»™t cái vá»t qua.
Gã dán mình xuống nóc nhà ngó xuống bất giác la thầm:
- Trá»i Æ¡i! Té ra hỠở cả đây.
PhÃa dưới cách bá» nóc không xa mấy, hai ngưá»i sóng vai lặng lẽ nằm phục xuống mái. ChÃnh là Mê Hồn Thá»§ và Kim Cương Chỉ.
Hai ngưá»i phục ở đây là m gì?
Bên cạnh má»™t đống ngói xếp cao lên. Hai ngưá»i đã mở nóc nhà để dòm động tÄ©nh bên trong.
Hai ngưá»i kia dưá»ng như đã phát giác ra Kim KÃch Ôn Hầu tá»›i nÆ¡i. Kim Cương Chỉ khẽ giÆ¡ tay lên tá»±a hồ ra hiệu cho gã đừng lên tiếng.
Kim KÃch Ôn Hầu thấy tình trạng nà y vừa tức mình lại vừa buồn cưá»i vì nghÄ© tá»›i Äá»™ng Äình NgÅ© Sát Ä‘á»u là những nhân váºt khét tiếng, không ngỠđêm nay chỉ vì thằng lá»i há» Lệnh Hồ mà phải hạ mình đến thế.
Gã đỠkhà nhón gót quanh đến chá»— hai ngưá»i, phục xuống phÃa đối diện, từ từ ghé mắt dòm và o.
Kim KÃch Ôn Hầu nhòm xuống rồi không khá»i thừ ngưá»i ra.
PhÃa dưới chỉ thấy tối om, chẳng còn đèn lá»a cÅ©ng chẳng có tiếng ngưá»i. Nguyên đây là căn nhà trống rá»—ng.
Kim KÃch Ôn Hầu tức quá tá»± há»i lão tam và lão tứ sao lại cứ nằm ỳ ra không nhúc nhÃch, chẳng lẽ mắc bệnh Ä‘iên cả rồi!
Gã vừa nghÄ© vừa khẽ đẩy Nghiêm Tam Hữu má»™t cái để há»i dò xem còn ở đây nghe ngóng gì nữa?
Cạch một tiếng vang lên. Một trái Thiết Liên lăn từ mái nhà rớt xuống sân.
Kim KÃch Ôn Hầu giáºt mình kinh hãi. Lão không ngá» lão tứ luôn hà nh động cẩn tháºn mà lại sÆ¡ ý đến thế.
Gã đảo mắt nhìn quanh rất mau lẹ thì ngoà i tiếng gió vi vu, bốn bỠyên lặng như
tá».
Khi gã cúi đầu xuống ngó và o mình Kim Cương Chỉ và Mê Hồn Thá»§ thì tưởng chừng trái tim muốn ngừng Ä‘áºp.
Gã đỠcả ngưá»i ra.
Kim KÃch Ôn Hầu đã nhìn thấy gì?
Coi bá» ngoà i là chuyện nhá» nhặt. Kim Cương Chỉ Nghiêm Tam Hữu má»™t cánh tay vẫn giÆ¡ lên như trước mà run lên bần báºt.
Còn Mê Hồn Thá»§ Hoa Tá» Niên lấy cánh tay gối đầu, ngưá»i nằm ghé, chỉ nhìn rõ ná»a mặt, dưá»ng như Ä‘ang yên ổn ngá»§ say. Máu tươi từ khóe miệng ứa ra liên miên không ngá»›t, nhá» giá»t xuống bà n tay, thấm qua kẽ ngón tay thà nh những dây đỠhồng.
Kim KÃch Ôn Hầu Lữ Công Vá»ng chẳng còn hồn vÃa nà o nữa, không tá»± chá»§ được, bất giác báºt miệng la:
- Ôi mẹ ơi!...
PhÃa sau bá»—ng có tiếng ngưá»i lạnh lùng cất lên:
- Mẹ ơi... Mẹ ngươi không tới. Chỉ có lão già mà thôi.
Lúc nà y Lữ Công Vá»ng không tÃnh đến việc ngó tá»›i ngưá»i phát âm là ai? Hình thù thế nà o? Gã coi thá»i giá» quý hÆ¡n và ng ngá»c mong sao trốn thoát được là hay nhất.
Gã không chá» ngưá»i đứng sau dứt lá»i đã Ä‘iểm chân và o mái nhà lăn mình như trái banh xuống giữa sân.
Gã cho đây là má»™t tuyệt chiêu liá»u mạng cá»±c kỳ mạo hiểm để hòng thoát thân, không ngá» cỠđộng nà y cá»§a gã đã ở trong Ä‘iá»u tiên liệu cá»§a đối phương.
Gã vừa nhảy bổ lên để đứng dáºy đã thấy ngưá»i kia đứng trước mặt lạnh lùng nói:
- Trong NgÅ© Sát đêm nay lão gia ấn định chỉ để má»™t ngưá»i sống mà thôi. Số mạng cá»§a ngươi đến đây là hết, xui khiến cho ngươi tá»›i sá»›m má»™t bước.
Kim KÃch Ôn Hầu Lữ Công Vá»ng lùi lại má»™t bước dương mắt lên ấp úng há»i:
- Ngươi... ngươi là ...
Ngưá»i kia lạnh lùng ngắt lá»i:
- Phải rồi. Äêm nay ông bạn gặp phải Tổng quản gia ở Tháºp Äiện Diêm La lên là m đại biểu ở trần gian, hay nói má»™t cách khác là Truy Hồn tái thế hay quá»· vô thưá»ng đòi mạng các vị.
Thanh âm cá»±c kỳ lạnh lẽo, ngưá»i kia thá»§ng thẳng tiến lại gần lại má»™t bước phóng chưởng chênh chếch đánh tá»›i.
Kim KÃch Ôn Hầu dÄ© nhiên chẳng cam tâm bó tay đợi chết. Gã thấy đối phương có ý là m phách, phóng chưởng nà y chiêu thức chẳng lấy là m gì kỳ diệu mà luồng lá»±c đạo cÅ©ng tầm thưá»ng, trong lòng không khá»i mắng thầm.
Gã khẽ nghiêng mình tránh khá»i rồi không chỠđối phương đánh đòn thứ hai đã nhảy xổ lại. ánh kim quang lóe lên, ngưá»i theo kÃch nhanh như chá»›p đâm tá»›i.
Chiêu nà y vừa mãnh hệt vừa thần tốc, không phải tầm thưá»ng.
Nên biết kÃch là má»™t loại vÅ© khà khó sá» dụng nhất trong mưá»i tám loại vÅ© khÃ, nếu ngưá»i luyện đến trình độ tinh thâm thì nó là má»™t thứ khà giá»›i khó bỠđối phó và o hạng nhất, vì nó gồm đủ công dụng cá»§a Ä‘ao, thương, kiếm.
Äịch nhân lúc hóa giải chỉ sÆ¡ ý má»™t chút thì tránh được chá»— nà y cÅ©ng bị trúng đòn chá»— khác.
|
 |
|
| |