06-09-2008, 10:31 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Cái Thế Ma Nhân
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Mar 2008
					
					
					
						Bài gởi: 869
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút 
                
					
 
	Thanks: 89
	
		
			
				Thanked 2 Times in 1 Post
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 30  
 
Äi cứu Godard
 
 
 
 
 
Chiếc xe bá»n Luna vá» tá»›i lâu đài giữa lúc Will ra tá»›i đưá»ng cái. 
 
Swanhild há»i thì lão Walton thưa rằng cáºu Hammond chưa vá». Bất giác nàng đưa mắt nhìn bao quanh: sao trá»i lấp láy, gió thổi lạnh và khan – má»™t đêm thuáºn tiện cho con quái váºt. Luna Ä‘oán được ý nàng, khe khẽ nói: 
 
- Ông ấy đã hứa với ta rồi, lo gì. 
 
Bà Yorke lên phòng riêng cá»§a bà, Luna đứng trong đại sảnh để ngắm ká»· váºt săn bắn mà Swanhild nói cho nàng thấy cái đẹp. Bá»—ng chuông Ä‘iện thoại kêu ran. Hai ngưá»i giáºt mình. Swanhild vá»™i vàng đến trả lá»i. Nàng lại nghe những câu đúng như hai tuần lá»… trước. 
 
Tiếng Will há»i: 
 
- Allo! Lâu đài Dannow phải không. Äi gá»i há»™ miss Hammond, mau lên! 
 
- Tôi đây. Việc gì thế? 
 
- Con quái váºt đấy, thưa Miss. Mà ông Hammond thì Ä‘ang ở trong rừng, trong ấy Ä‘ang có ngưá»i bị giết. Tôi nghe thấy tiếng kêu… Tôi liá»n chạy vá» và kể đầu Ä‘uôi cho ông Hammond biết. Ông Hammond gạt ông Covert Ä‘i rồi Ä‘i má»™t mình. 
 
- Còn ông Covert sau đó làm gì không? 
 
- Ông Covert lấy xe đạp của tôi đuổi theo xe hơi. Lúc trước ông Covert toan giữ ông Hammond không cho vào rừng nhưng ông anh cô đẩy ông ấy vào bỠrào. 
 
- ÄÆ°á»£c anh mở cổng ngoài ấy ra. 
 
Nàng chạy đến nhà xe. May quá, Stredwick chưa cất chiếc Mercédès vào, mà xăng vừa đổ đầy sẵn. Nàng ra lệnh: 
 
- Äánh xe đến cá»a ngay tức khắc cho tôi. 
 
Nàng trở vỠthì thấy Luna mặt tái ngắt, nhưng rất bình tĩnh. Duy chỉ có đôi mày cau lại và đôi mắt lóng lánh tỠra tinh thần nàng đang căng. 
 
Luna há»i: 
 
- Liệu ta có thể theo kịp ông Covert không? 
 
Swanhild đáp: 
 
- Ta đi tắt phải qua lối “borstal†mới được. 
 
- Há» cÅ©ng có những ba ngưá»i… (nhưng Luna chữa lại). À không! Tôi quên rằng ngưá»i đàn bà đã ở trong ấy; thế nào cÅ©ng phải đến cho kịp má»›i được. Lối “borstal†là thế nào? 
 
Trong khi nói, hai ngưá»i vô tình cùng cài cúc áo măng tô lại. Swanhild đáp: 
 
- Äó là má»™t đưá»ng nhá» ven đồi dẫn đến khu rừng. Lối này khó Ä‘i và không được chắc chắn anh Reggie độ trước đã bị lăn xuống cả ngưá»i lẫn xe, nhưng tôi cứ Ä‘i, rồi có bị gãy cổ ra nữa cÅ©ng không cần. Theo đưá»ng cái thì không mong gì kịp anh GoÄ‘ard được. Theo lối nhá» này thì má»™t là tôi bị chết, hai là năm phút nữa đã đến. 
 
Lão Walton vẫn bước theo Luna, lúc đó nói: 
 
- Nhưng thưa miss Bartendale, mấy tráºn mưa vừa rồi đã làm nước dưới suối dâng to, thế thì cầu hẳn không Ä‘i được. 
 
Không đáp, nàng chạy ra ngay cá»a xe, vì xe hÆ¡i đã ghé đến ngoài thá»m. 
 
Chiếc Mercédès như nhảy vượt qua cái cầu treo rồi rầm rầm leo lên đưá»ng cái. Chạy trên đó má»™t lát, rồi xe rẽ vào má»™t khoảng đưá»ng cá» rá»™ng lá»›n, có má»™t lối nhỠăn thành má»™t đưá»ng má» trắng vắt quạ Hình núi Beacon nổi lên trước mặt hai ngưá»i. PhÃa dưới cảnh thôn quê phá»§ sương nằm soài trong bóng tối mù mịt. Mây bay từng lúc che khuất ánh sao. Luna ngồi trong má»™t góc xe, hÃt hÆ¡i vào như má»™t con chó săn. Swanhild mắt dán lên cái vệt sáng má» cá»§a con đưá»ng hết sức chăm chú và ngưá»i giá ngắt. ÄÆ°á»ng bá»—ng thêm dốc xuống làm thiếu nữ chao đầu vào kÃnh chắn gió. Nàng ngã ngưá»i vá» phÃa sau, dò cái vệt đưá»ng bắt ven theo chá»— lên dốc phÃa tay phải. Tiếng nàng quát trong máy ầm ầm để bảo Luna: 
 
- Cô nháºn rõ chá»— cái cầu đấy! 
 
Cô bạn nàng nghển ngưá»i lên, tay bÃu lấy chá»— ngồi cho khá»i ngã. Nàng trông thấy cách đó má»™t độ có khoảng nước sá»§i ngầu cắt đứt quãng đưá»ng. Ngay lúc đó, cái tiếng rống kinh tởm cá»§a con quái váºt vang đến tai hai ngưá»i lần thứ nhất. 
 
Swanhild nóng nảy há»i: 
 
- Äến cầu, hả? Có bị ngáºp không? 
 
- Tôi chỉ thấy như có nước cuồn cuộn với một chỗ ngắt quãng giữa nguồn suối, thế thôi. 
 
Swanhild bảo: 
 
- Ngồi xuống. Tôi cố vượt. Ta đến ngụp xuống nước nữa là cùng. 
 
ÄÆ°á»ng dốc đã thoải hÆ¡n. Nàng cho xe Ä‘i gần sát hẳn trên mặt cá», tăng thêm tốc lá»±c và lạng nhanh tay lái sang bên phải khi chiếc đèn xe lao xuống nước vá»›i má»™t tiếng kêu bưng. Má»™t bánh xe thụt, rồi lại nhô, rồi, vừa há»™c vừa phì, chiếc xe qua trên cái cầu không trông thấy. Chỉ có thân xe là ở trên mặt nước. Má»™t lúc, xe đã đứng hẳn lại và như chỉ chá»±c lùi. Rồi sau, khác nào má»™t con ngá»±a lấy đà xe rướn lên và tá»›i bá» bên kia trong những tiếng gầm rú. Chiếc cầu kêu lắc rắc sau xe tưởng như gãy đổ. 
 
Bây giỠđã gần tới rừng rồi. 
 
Hai ngưá»i đàn bà nghe thấy má»™t loạt tiếng kỳ quái. 
 
Luna bỗng kêu: 
 
- Ô kìa! Có chiếc xe hÆ¡i chạy biến vá» phÃa làng kìa. Không hiểu sao lại… 
 
Nàng ngừng lại, kinh dị, trong lúc chiếc Mercédès đỗ ngay sau xe hơi của Oliver. 
 
Từ khu rừng chốc chốc lại đưa ra những tiếng rống quái gở. Luna, cằm ngược lên, cố tìm xem những tiếng ấy ở đâu mà đến, rồi, cái đèn bấm trong tay, nàng bước vào. Swanhild theo sau. Nàng Ä‘i lên như ngưá»i mÆ¡ ngá»§, lần theo những lối gốc cây bụi ráºm quanh cá» Tiếng kêu má»—i lúc má»™t nghe rõ thêm. Khi hai ngưá»i bước tá»›i chá»— rừng quang thì tiếng gầm ma quái dữ dá»™i kia lại vang lên, lẫn vá»›i tiếng kêu cá»§a GoÄ‘ard. 
 
Luna chÄ©a ngá»n đèn thẳng trước mặt và bước lên má»™t bước: má»™t bầu im lặng như chết ám khắp khu rừng. 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của minhtien384  
 
 
		
        
		    
  Chữ ký cá»§a minhtien384      Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn  
©2012 by 4vn.euâ„¢. Diá»…n đàn đươc phát triển dá»±a trên sá»± đóng góp tÃch cá»±c cá»§a tất cả các thành viên.  
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bài  
         
		 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 22-11-2008 at 09:32 AM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				06-09-2008, 10:32 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Cái Thế Ma Nhân
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Mar 2008
					
					
					
						Bài gởi: 869
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút 
                
					
 
	Thanks: 89
	
		
			
				Thanked 2 Times in 1 Post
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 31  
 
Con quá»· xuổng xÃch 
 
 
 
 
 
Ngay từ lúc Oliver cất tiếng rống đầu tiên. GoÄ‘ard đã lùi lại má»™t bước. Mắt đã quen tối. Chàng nháºn được các cá» chỉ cá»§a bạn chàng, Oliver chồm há»—m ngồi, bá»™ Ä‘iệu hung hăng, khiến chàng nhá»› ngay đến những câu cá»§a Kate nói trong lúc mê sảng: “Cái gì trông y như má»™t cái nhà váºyâ€. Mắt Oliver sáng lên má»™t cách dị kỳ. 
 
Hai ngưá»i cứ thế dò xét nhau má»™t hồi, GoÄ‘ard đỠngưá»i không nhúc nhÃch. Hai con mắt trân trân kia sau lóe lên, đỠlừ lừ. Ngay lúc đó chàng kÃn đáo nhÃch ngang sang má»™t bước rồi vung sang phÃa trước cái chăn dạ, hai tay thì nắm chắc lấy hai góc. Tức khắc cái chăn bị xé rách bươm, trong lúc tiếng gầm rống lại nổi và cái thân hình to hÆ¡n lăn xả đến chàng. 
 
GoÄ‘ard lại tránh sang bên cạnh má»™t bước nữa, vừa kịp thì giá» quấn má»™t mảnh chăn quanh cánh tay giả cá»§a mình. Hai con mắt đổ lá»a dồn mãi lại. Chàng che chở cổ há»ng mình bằng cánh tay mạnh, còn tay gá»— thì đưa ra phÃa trước giữa lúc chàng bị vấp mạnh không thể cưỡng được đẩy ngã bẹp vá» phÃa sau. 
 
Nằm ngá»a dưới đất, chàng Ä‘em hết sức tuyệt vá»ng chống lại, lòng vẫn biết rằng như thế chỉ làm cháºm lại được má»™t lúc sau cùng cá»§a bước rá»§i rá» Chàng cứ đưa hoài cánh tay lắp cá»§a chàng vào hai hàm răng nghiến ngấu kia cứ nhè cổ há»ng chàng mà húc và sau cùng nó cÅ©ng tìm được cánh tay mạnh cá»§a chàng mà ngoạm và dầy xé má»™t cách ghê gá»›m. Hết sức bình sinh, GoÄ‘ard lấy bàn chân đạp, lấy đầu gối đẩy, cố đẩy ra cái thân hình ngồi đè lên chàng. Cái chăn, dù rách mướp, lúc ấy cÅ©ng được việc, nhưng sau cùng những ngón tay thèm khát tìm được má»™t chá»—: áo cá»§a chàng bị giằng xé, rồi những móng sắc lẩn vào ngá»±c chàng mà cào bá»›i, trong lúc má»™t tiếng rống đắc thắng vang dáºy làm rung động mặt đất dưới đầu chàng. Ráng má»™t sức cuối cùng chàng gỡ được cánh tay bị thương ra. Tiếng rống chợt ngưng bặt ngay và trong lúc im lìm – quả tin GoÄ‘ard tưởng chỉ chá»±c vỡ – chàng nghe răng rắc tiếng cánh tay gá»— chàng gẫy trong sức nghiến cá»§a hai hàm răng khá»e dị thưá»ng. Má»™t luồng ánh sáng làm chàng lóa mắt. Chàng nhắm mắt lại và ngất lịm Ä‘i. 
 
Nhưng chàng tỉnh lại ngaỵ Từ cánh tay còn nguyên nhá» xuống cằm chàng những giá»t nước nóng. Cánh tay giả bị gãy và nghiến nát, chỉ giữ lại được nhá» có những mảnh chăn rách buông thõng xuống táºn ngá»±c chàng. Nhìn lên, chàng thấy trước mặt chàng cái nét trắng muốt hàm răng cá»§a Oliver vá»›i sá»± biến hóa quái quá»· trên mặt bạn. 
 
Oliver lúc ấy vẫn quỳ khom, hai bàn tay úp xuống đất, mưá»i ngón máu me quào sâu. Luna tay áp trên trán con ngưá»i tá»™i nghiệp ấy Ä‘ang cố lôi chàng ra phÃa sau. Không thấy chuyển, nàng bèn lấy đèn bấm soi má»™t luồng sáng lên bá»™ mặt con quái váºt. 
 
Không Ä‘á»i nào GoÄ‘ard quên được cái hình ảnh lúc bấy giá». 
 
Bạn chàng khác nào bị quá»· nháºp tràng và hóa thành má»™t giống hằn há»c và độc dữ. Má»› tóc thì dá»±ng ngược lên, hai tai vểnh dài ra và kéo vá» sau đầu, môi trên biến thành má»™t cái mõm hung ác. Mồm Oliver ngầu những máu và nhá»›t dãi, căn rá»™ng và nhách toạc đến táºn mang tai. Hai hàm nổi lên răng nhe ra chỉ chá»±c cắn, còn phần trên mặt co ngắn và quắt hẹp lại, chỉ thấy có đôi mắt đỠlừ. Trông chàng y như má»™t con chó sói quái dị có thêm sức khá»e cá»§a má»™t ngưá»i trai tráng và uy lá»±c cá»§a má»™t giống quá»· quái và hùa vào vá»›i sá»± hung ác bản nhiên. 
 
Thế rồi mặt Oliver dần dần đổi nét. Hai mắt biến hết ánh lá»a và chứa đầy vẻ kinh hoàng. Hàm răng thu cả vào vừng trán, và hai tai trở lại như thưá»ng và mái tóc lại giữ nguyên nếp cÅ©. Sá»± biến đổi ấy chỉ trong giây phút là hoàn thành. 
 
Swanhild theo sau. Luna khi bước tá»›i chá»— ba ngưá»i thì dáng ngưá»i Oliver đã lại được như thưá»ng ngày rồi mặc dầu miệng chàng và ngón tay chàng bê bết những máu. Tuy váºy chàng vẫn còn lại má»™t vẻ đỠđẫn kinh hoàng. 
 
Swanhild quỳ gối xuống bên mình Gođard: 
 
Oliver cháºm chạp đứng lên, mắt không rá»i khá»i mắt Luna Ä‘ang chăm chú nhìn đầu tóc mình. Chàng đến cạnh ngưá»i bạn trai và nói má»™t giá»ng không thành tiếng: 
 
- Tôi… tôi hóa điên rồi! Không, tôi không mê đâu, tôi giết mất Gođard rồi! 
 
- Không đâu, anh ạ (Gođard nói to có ý cho bạn vững tâm). Không! Tôi chỉ bị đánh đo ván thôi. 
 
Swanhild ôm lấy anh nàng, ép chàng buông thấp hai bàn tay nắm chặt xuống. 
 
- Không, anh không điên đâu anh ạ, mà rồi cũng không bao giỠanh hóa điên hết. 
 
Nàng áp mình khăng khÃt lấy anh và kiá»…ng chân lên để hôn anh trên má. Máu dÃnh bên má nàng. Oliver nhìn nàng đôi mắt sầm tối. Chàng nói: 
 
- Swan, máu bết trên mặt em đây này. 
 
Chàng gỡ má»™t cánh tay mình ra, ngắm nghÃa những ngón đỠlòm, đưa lên miệng xem và bá» ra tay lại càng nhuốm thêm máu. Chàng lẩm bẩm: 
 
- Má»™t là tôi hóa Ä‘iên, hai là tôi mÆ¡ ngá»§. Tôi thấy con quái váºt nó đến, nó ám quanh ngưá»i tôi, nó nháºp vào tôi. Rồi tôi muốn giết chết anh GoÄ‘ard ạ, giết anh và cắn cổ anh mà xé. á»’, làm phúc bảo cho tôi biết là tôi hóa Ä‘iên rồi, Ä‘i! 
 
GoÄ‘ard thân máºt vừa cầm lắc tay chàng vừa nói. 
 
- Cái đó chẳng có gì đáng quan tâm hết. Anh không phải chịu một trách nhiệm nào, mà việc kia rồi sẽ không xảy ra nữa đâu. 
 
Oliver ngạc nhiên: 
 
- Nhưng sao anh biết? Mà anh đã biết rõ được những gì rồi? Trước đã xảy ra rồi sao? 
 
- Xảy ra đến mươi mưá»i lăm lần, rồi mà không ai đáng khép tá»™i cả. Anh đừng nghÄ© đến chuyện ấy nữa mà cÅ©ng đừng làm to chuyện ra làm gì. 
 
Oliver đưa tay lên trán và nhìn Lunạ Một lát chàng yên lặng nói. 
 
- Không mấy nỗi nữa tôi đến hóa điên mất thôi. 
 
Luna đến bên chàng, nhìn thẳng vào mặt chàng rồi cháºm rãi: 
 
- Ông Hammond, tôi tưởng cứ nói cho ông biết hết còn hÆ¡n. Ông không Ä‘iên đâu, mặc dầu ông đã xông đến bắt ông GoÄ‘ard như má»™t sài lang đói, đúng như ông đã hại Kate Stringer cách đây mưá»i lăm hôm… 
 
Swanhild ngắt lá»i van: 
 
- á»’! Luna! 
 
Nhưng Luna vẫn không chuyển lòng. Nàng cứ nói: 
 
- Cứ nói tất cả ngay thế này lại hay hÆ¡n và đỡ khổ cho ông ấy hÆ¡n. Con quái váºt kia không bao giá» có hết. Nó chỉ là má»™t váºt do trà não ông tạo nên đó thôi. 
 
Swanhild vẫn ôm anh nàng trong vòng tay và GoÄ‘ard vẫn nắm bàn tay bạn. Nói lá»i gì bây giá» vẫn Ä‘á»u vô Ãch. Chỉ nên làm thế nào cho Oliver hiểu rằng tình cảm cá»§a má»i ngưá»i đối vá»›i chàng không hỠđổi thay. 
 
Tiếng nàng thuáºt sÄ© lại cất lên, dõng dạc như tiếng nói cá»§a định mệnh: 
 
- Ông là nạn nhân cá»§a chứng bệnh Ä‘iên ma sói đó, ông Hammond ạ. Äó là má»™t chứng Ä‘iên thất thưá»ng nó xui khiến ngưá»i mắc bệnh tưởng mình là chó sói và hành động như chó sói thá»±c. Bệnh đó thưá»ng hay lan truyá»n rất mau, như má»™t bệnh thiên thá»i. Trong dòng hỠÔng bệnh đó là bệnh gia truyá»n và bệnh nổi phát lên khi nào ngưá»i bệnh ở giữa rừng thông, má»™t đêm trá»i rét và sao sáng và chỉ có trá»i má»™t ngưá»i nữa Ä‘i bên cạnh. 
 
Gođard khẽ reo lên: 
 
- À ra thế! Thì chÃnh Ä‘iá»u ấy là Ä‘iá»u tôi biết đó. 
 
Oliver đăm đăm suy nghĩ, chàng lẩm bẩm: 
 
- Tôi tưởng mình là chó sói… ừ, bây giá» tôi nhá»› ra rồi. Ngưá»i ta gá»i những hạng này là Wehrwolves, có phải không? 
 
Luna đáp: 
 
- Äó là theo tiếng Äức. Theo tiếng cổ ngữ Ä‚ngle thì đó là Turnskins, mà theo tiếng Pháp là loups-garoụ Cổ ngữ Pháp thì gá»i là “garoulâ€: đúng như những chữ khắc trên phiến đá ở phòng bà máºt đó. 
 
Oliver êm lặng nói: 
 
- Giá» thì tôi bắt đầu hiểu ra rồi. Thế các ngưá»i biết việc này từ bao giá»? 
 
Swanhild: 
 
- Từ hôm thứ Hai. 
 
Gođard: 
 
- Từ đêm vừa rồi. 
 
Luna thú thực: 
 
- Tôi thì tôi Ä‘oán biết được hết từ khi xem thấy bức hình nổi trong nhà thá», kia. 
 
Oliver: 
 
- Váºy ra, ngay từ hôm cô má»›i đến đây sao? 
 
Chàng há»i câu đó má»™t cách bình tÄ©nh lắm và như thế càng làm cho gá»›m ghiếc thêm vẻ há»—n loạn kệnh cỡm trên bá»™ mặt bết máu cá»§a chàng cùng vá»›i cái vết toạc lá»›n do GoÄ‘ard để lại trên đó trông lúc vùng vẫy để thoát thân. 
 
Chàng nói tiếp: 
 
- Ngay từ hôm đó, cô đã biết rằng tôi vẫn có những cÆ¡n Ä‘iên muốn giết ngưá»i, biết rằng tổ tiên nhà tôi là những giống ăn thịt đồng loại, biết rằng nếu tôi có con thì sau này con cái cÅ©ng sẽ như tôi, cô biết cả như thế rồi chứ gì. Cô biết rằng tôi đã tàn hại và đã gần ăn thịt má»™t ngưá»i đàn bà ngay ở đây… 
 
- Mà tôi cÅ©ng biết rằng đó là má»™t việc làm vô tâm gây nên chỉ do tá»™i lá»—i cá»§a má»™t ngưá»i trong tổ tiên nhà ông bà ngàn năm vá» trước. 
 
- Cô tìm cá»› che tá»™i ác cho tôi như thế thá»±c tế quá… Hừm! Giá» thì tôi thấy rõ được má»—i lần xảy ra như thế nào rồi kia: chÃnh ông thân sinh ra cha tôi đã giết chết ngưá»i đàn bà mà ông đưa vào rừng; còn cụ Pháp sư ngày trước đã bắt đầu ăn thịt đứa con ông cụ. Tôi, tôi sẽ quen dần dần Ä‘i vá»›i những Ä‘iá»u thảm khốc này, tôi chắc thế… Thôi, ở đây lạnh lắm, ta vá» Ä‘i thôi. Phải gá»i diện cho bác sÄ© và chữa ngay cánh tay cá»§a anh Ä‘i, GoÄ‘ard ạ. 
 
Chàng nói rồi bước vào đưá»ng thông. Swanhild chạy theo và luồn má»™t tay dưới tay chàng. Oliver nhìn em má»™t lúc lâu; chàng nhá» tiếng nói: 
 
- Thì ra hai ngưá»i đã biết từ má»™t tuần lá»… nay rồi. Dẫu sao, thì anh cÅ©ng là ngưá»i cuối cùng trong dòng há». 
 
Không đáp. Nàng ôm sát chặt lấy ngưá»i chàng. 
 
Luna vá»›i GoÄ‘ard, má»—i ngưá»i má»™t ngá»n đèn, bước theo sau há». 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của minhtien384  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 22-11-2008 at 09:33 AM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				06-09-2008, 10:33 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Cái Thế Ma Nhân
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Mar 2008
					
					
					
						Bài gởi: 869
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút 
                
					
 
	Thanks: 89
	
		
			
				Thanked 2 Times in 1 Post
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 32  
 
Vẫn khuyết một vòng 
 
 
 
 
 
- Hãy chá» má»™t lát đã! Phải tìm duyên cá»› cho những vết thương cá»§a ta để có ai há»i thì Ä‘em ra mà nói má»›i được. Swanhild, em lấy cái xe đạp kia mà quăng tháºt mạnh xuống đưá»ng, ở đầu xe hÆ¡i này. Má»i ngưá»i hiểu ra cái kế cá»§a tôi đấy chứ? Tôi bị má»™t tai nạn nhẹ mà! Xe tôi đâm phải xe hÆ¡i cá»§a Oliver, vì thế má»›i có cái cánh tay bị gẫy này và những vết máu này trên mặt. Cứ thế, nghe chưa? 
 
Swanhild làm theo lá»i chàng. 
 
- Oliver thì ngồi chiếc xe Mercédès với Swanhild nhé. Còn miss Bartendale thì lái cái xe Maxwell, được không? 
 
Trong khi hai chiếc xe qua miá»n thung lÅ©ng, GoÄ‘ard nói cho Luna nghe những Ä‘iá»u mình biết. Ngồi trên chiếc xe khác, Oliver lẳng lặng nhìn mặt hai bàn tay máu me cá»§a chàng úp trên đùi. Äến chá»— đưá»ng rẽ, Swanhild đưa tay nắm chặt tay anh. Chàng ngoảnh nhìn em, đôi mắt tha thiết và nói: 
 
- Bây giá» thì má»i việc Ä‘á»u đã rõ rệt cả. Äiá»u cần thiết nhất là em đối vá»›i anh trước thế nào sau vẫn thế. 
 
Nàng đáp: 
 
- Mà cả má»i ngưá»i cÅ©ng váºy, không ai thay đổi đâu, anh ạ. 
 
Chàng mỉm má»™t nụ cưá»i chán chưá»ng: 
 
- Không thế nào lại thế được, Swan ạ. Thà anh cứ đành tâm chịu lấy Ä‘iá»u đó từ bây giá» còn hÆ¡n. 
 
Trên đưá»ng làng, từng đám ngưá»i hình như ở cùng má»™t chá»— nào vừa trở vá». Tâm trà còn báºn vá» các mối lo riêng, bá»n Oliver không nháºn thấy có gì khác thưá»ng hết. 
 
Ở lâu đài Dannow, từ ngoài sân cho tá»›i đại sảnh má»i ngưá»i nhốn nháo cả lên. Khắp mặt gia nhân xúm lại quanh bà Yorkẹ Bà thì má»™t má»±c nài Sredwick làm thế nào cho bà có được cái xe để Ä‘i tìm cháu gái. 
 
Trông thấy bá»n kia vá» cả nhà Ä‘á»u im tiếng. Oliver cất tiếng nói tá»± nhiên để đánh lừa bá»n đầy tá»›: 
 
- Má»i sá»± hoàn hảo cả, bà Yorkẹ Chỉ có mấy ngưá»i cô đồng đến phu hồn trong rừng thông, GoÄ‘ard vá»›i tôi Ä‘i Ä‘uổi há» ra thành thá» ngã bị thương chút đỉnh thôi. Nếu có cần phải Ä‘i má»i bác sÄ© hay có bất cứ chuyện gì thì độ mươi phút nữa em cứ trong phòng Holbein mà tìm anh nhé. 
 
Luna đưa mắt cho mấy ngưá»i hiểu ý. Nàng nói nhá»: 
 
- Cứ để mặc một mình ông ấy thì hơn. 
 
Sau đó má»™t lúc, nàng theo vào phòng Holbein. Oliver Ä‘ang đứng dá»±a bên lò sưởi trên đó chỉ thắp má»™t ngá»n đèn. Khuôn mặt chàng hình như phẳng dẹt và má» xám - má»™t kiểu kì dị đối lại khuôn mặt cụ Warlock treo phÃa trên đầu chàng. Mặt chàng bây giỠđã đỠđẫn mất hết má»i nét linh hoạt. Hẳn trước kia, ông cụ Pháp sư cÅ©ng đã có má»™t vẻ y như thế mà nhìn trân trân bà vợ mình khiếp sợ Ä‘iếng ngưá»i Ä‘i trong căn phòng bà máºt. Oliver cố tình lấy giá»ng bình tÄ©nh há»i nàng: 
 
- Thế nào? 
 
- Thương tÃch ông Covert chẳng có gì là nặng hết. Swanhild cùng vá»›i cô tôi băng buá»™c cho ông ấy sắp xong rồi. Má»i bác sÄ© vô Ãch. 
 
- Cô vào an ủi tôi đóphải không? Luna ơi, cô đã rõ lòng tôi mơ ước thế nào rồi đó? Thế mà nay tôi biết ra cái cớ sự này… 
 
Chàng nói gần như khóc, hai tay đưa ra. 
 
Nàng toan cầm lấy tay thì chàng rút ngay lại, lẩm bẩm: 
 
- Tay tôi đầy những máu. 
 
- Nhưng lương tâm ông vẫn trong trắng! 
 
Nàng nói lá»›n tiếng, chá»±c nắm lấy tay chàng lần nữa nhưng Oliver giấu ra sau lưng. Nàng thôi ngay và đặt tay nàng lên hai vai chàng, nói má»™t giá»ng chua xót: 
 
- Oliver của em! Em cũng đau khổ chẳng kém gì anh đâu. 
 
Nét mặt se lại, đôi mắt chan chứa ná»—i lo âu, nàng bá»—ng nhiên giống như má»™t con trẻ sắp sụt sùi khóc. Oliver chỉ nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u: là an á»§i vá»— vá» nàng. Nhưng chÃnh cái lúc chàng đưa tay toan dìu nàng sát mình thì cái ý niệm vá» sá»± tháºt kia đâm vào lòng chàng má»™t nhát. Cánh tay muốn ôm khăng khÃt ngừng ngay lại để gỡ hai bàn tay kia ra khá»i vai chàng. 
 
Chàng dịu dàng nói: 
 
- Tôi biết. Tôi biết rằng mặc dầu bao nhiêu Ä‘iá»u cô đã biết rõ, cô vẫn chung vá»›i tôi má»™t má»™ng ước. Nhưng từ khi tôi đã hiểu rõ các chuyện, cái má»™ng đó không thể nào thành được nữa và tôi tưởng cô nên tránh xa tôi thì hÆ¡n. 
 
Nàng lùi lại, trấn tÄ©nh được như trước rồi yên lặng đến ngồi cạnh lò sưởi. Chàng cÅ©ng ngồi xuống đối diện vá»›i nàng và nói chuyện vá»›i nàng bằng má»™t giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u. 
 
Oliver: 
 
- Kể cÅ©ng lạ thá»±c: tôi cứ thấy tôi rất bình tÄ©nh thôi. CÅ©ng gần như khi ở ngoài tráºn ấy: sau má»™t phen tai há»a lá»›n ngưá»i ta mụ hẳn Ä‘i, không có sức phản động nào cả. Tôi đã sống trong má»™t giấc má»™ng đẹp trong cái khoảng thá»i gian từ cái thá»±c cảnh gá»›m ghiếc cá»§a phen tàn sát lá»›n lao cho đến lúc thá»±c hiện các chứng Ä‘iên gia truyá»n này. 
 
Luna: 
 
- Không phải là một chứng điên! Nhưng là một thứ hoang tưởng đó! 
 
- Muốn gá»i là gì thì cÅ©ng vẫn thế. 
 
- Nhưng hoang tưởng thì cả đến trà não rất lành mạnh cũng có khi mắc được. 
 
- Có lẽ. Nhưng thứ hoang tưởng này lại đưa ngưá»i ta đến tá»™i giết ngưá»i kia! Thế mà tôi là mấu chốt để cho dứt tuyệt được. Tôi sẽ là cái vòng cuối cùng cá»§a sợi dây chuyá»n đó. 
 
Nàng lặng im. 
 
- Váºy mà Luna đã biết rõ cả trong lúc tôi vẫn mù tịt không biết gì! 
 
- Là vì tôi vẫn mong ngăn ngừa được, không để cho má»™t lần nào chứng bệnh phát hiện ra. Tôi vẫn tin chắc ở lá»i anh hứa. 
 
- Tôi nghÄ© không việc gì phải tá»± trách mình rằng đã sai lá»i. Nào ai biết trước câu chuyện xảy ra đến thế được? 
 
- Mà tình thế lúc đó đã như váºy, nếu giữ lá»i hứa mà không can thiệp thì má»›i thá»±c là Ä‘iá»u tôi phải lấy làm lạ. 
 
Chàng khẽ nói: 
 
- Hai ta tâm đầu ý hợp đến thế đấy! Mà như thế mới càng thêm cay độc! 
 
Chàng nhìn lên bức chân dung cụ Pháp sư, giá»ng nói bá»—ng thành cay đắng: 
 
- Bất công thá»±c! Vá» phần ông cụ, Ãt ra ông cụ cÅ©ng đã được hưởng hạnh phúc rồi, đã có gia đình con cái để mà yêu dấu! Trá»i! Thà đừng sinh ra tôi làm gì còn hÆ¡n! 
 
Luna úp mặt giấu trong taỵ Chàng mạnh mẽ nói tiếp: 
 
- Dẫu sao, tôi cÅ©ng sẽ làm trá»n bổn pháºn cá»§a tôi. á»’! Giá bổn pháºn ấy cứ dá»… dàng như trong hồi chiến tranh thôi nhỉ. Äằng này còn phải chịu mất em kia! Kìa, em khóc đó sao? 
 
Giá»ng chàng ân cần âu yếm. Nàng đáp. Lá»i nói qua mấy ngón tay che: 
 
- Không đâu. Mà dẫu cho em có khóc nữa, cÅ©ng chỉ vì lòng em cảm tạ trá»i đã cho em được lòng yêu ở má»™t ngưá»i như anh. 
 
- Tình thế bắt phải như thế, chứ anh thì chẳng có gì đáng khen. Cố nhiên là anh sẽ vẫn cứ để mình sống, sống để mà chống giữ lấy cái danh dự nhà cho đến ngày dòng dõi anh sẽ cùng với anh tiêu diệt hẳn. 
 
Chàng bỗng ngừng lại, kinh ngạc: 
 
- Trá»i ạ! Tôi quên bẵng mất bá»n đánh bẫy trong rừng cấm đấy. Nếu bá»n ấy bị bắt thì… 
 
Miss Bartendale ngẩng lên nhìn chàng. 
 
- Nếu tôi bắt buá»™c phải ra trước công chúng thu hết cái nhục nhã cá»§a tổ tiên và cá»§a chÃnh tôi thì thá»±c là tai há»a đến nước! Thá»±c là ngàn năm nhÆ¡ nhuốc. 
 
Chàng không nói hết, vùi mặt vào lòng bàn taỵ Rồi chàng thấp giá»ng tiếp: 
 
- Có em, tôi sẽ đương đầu được vá»›i hết má»i Ä‘iá»u… 
 
Nàng quỳ xuống trước mặt chàng: 
 
- Anh Oliver, thế này thì khổ anh quá. Không, em sẽ là cá»§a anh, không còn chi chia rẽ đôi ta ra được hết! Số trá»i đã định cho ta sống vá»›i nhau rồi mà trá»i không thể bắt ta chịu hình phạt vì má»™t quá khứ xấu xa tá»™i lá»—i được đâu. 
 
- Nhưng em ạ, tương lai lại chịu quả báo của ta… 
 
- Cần chi phải nghÄ© đến tương lai? Tổ tiên cá»§a anh cÅ©ng đã từng khinh thưá»ng cái nghiệp chướng nó ám mãi các cụ đó thì sao? 
 
- Là vì các cụ không biết mới thế. Còn ta mà cứ thế thì ta lại chủ tâm mà làm ngơ: đốii với con cái ta, ta sẽ phải mang trách nhiệm rất nặng. 
 
- Vâng, thế đã sao? Ta chỉ sống được có một lần. 
 
- Hiện giá», em hy sinh cả tâm hồn em cùng vá»›i má»i cá»§a báu khác ở Ä‘á»i để cho anh được hạnh phúc, nhưng không đành nháºn sá»± hy sinh kia được vì lòng anh đã quá yêu em rồi. 
 
Nàng ngả đầu ra phÃa sau và nói: 
 
- Tôi lại biết ngưá»i tôi yêu lại có tấm lòng cao quý hÆ¡n tôi: như thế lại góp thêm phần Ä‘au khổ tôi phải chịu. 
 
Chàng buồn rầu đáp: 
 
- Anh không phải là ngưá»i siêu việt được như em tưởng đâu. Äáng lẽ anh phải giấu kÃn lòng anh yêu em má»›i phải. 
 
Nàng ra vẻ đắc thắng: 
 
- Nhưng em đã Ä‘oán biết được kia! Em có ý hứa sẽ kết duyên vá»›i anh nếu em tìm thấy cái vòng nó khuyết mất trong chuá»—i dây chuyá»n luáºn Ä‘oán cá»§a em. Em vẫn mong tìm được phương pháp trừ sức quá»· ám kia cho anh. 
 
- Thế à? Anh cÅ©ng nghe nói có những nhà giải phẫu có những phương chữa rất thần diệu, trả lại ký ức cho những ngưá»i mắc bệnh quên và ban thông minh cho những ngưá»i ngu đần mà chỉ có việc giải phẫu má»™t chút ở óc là được. 
 
Nàng báºt buồn cưá»i: 
 
- Äó là những chuyện ngá»› ngẩn trên báo chà tuốt! Má»™t chứng bệnh tâm thần có thể chữa được nếu ngưá»i ta tìm ra được nguyên nhân. Nguyên nhân bệnh cá»§a ngài em chắc đã tìm ra được rồi đó! á»’, nhưng xin ngài đừng có mừng vá»™i. Äó chỉ là Ä‘iá»u phá»ng Ä‘oán ấy mà sai thì ngài là ngưá»i sau cùng cá»§a dòng dõi Hammond. Nhưng nếu Ä‘iá»u ấy mà đúng, thì ngài vá»›i em sẽ sánh vai nhau mà Ä‘i trên đưá»ng Ä‘á»i đó ngài ạ. 
 
Bên ngoài có ai bước tá»›i, Oliver vá»™i vàng đỡ Luna đứng lên. Swanhild vào, theo sau là GoÄ‘ard, má»™t tay quấn băng và má»™t cánh tay áo rá»—ng thõng buông xuống và sau cùng, bà Yorke, Swanhild gá»i: 
 
- Anh Oliver! Bá»n nhàAdes vừa bị bắt trước đây má»™t giá». Vì thế lúc ta ở bên rừng vá» má»i ngưá»i trong làng má»›i đổ ra cả ngoài phố. Anh Will anh ấy bảo là bá»n Ades bị khép vào tá»™i giết chết cô Kate. 
 
Oliver ngoảnh vá» phÃa Luna, mỉm má»™t nụ cưá»i thất vá»ng: 
 
- Thế là đi đứt: cái nhơ nhuốc của hỠHammond sắp đến lúc phải công khai. 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của minhtien384  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 22-11-2008 at 09:33 AM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				06-09-2008, 10:35 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Cái Thế Ma Nhân
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Mar 2008
					
					
					
						Bài gởi: 869
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút 
                
					
 
	Thanks: 89
	
		
			
				Thanked 2 Times in 1 Post
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				 
				
			 
			 
			
		
		
		
			
			Chương kết  
 
Từ tuổi đồng đến ngày phán xét 
 
 
 
 
 
Mấy ngưá»i sững sá» nhìn nhau. Sau cùng Oliver nói: 
 
- Tôi phải gá»i Ä‘iện thoại cho nhà chức trách má»›i được. Không nên để cho bá»n kia phải chịu tù ngục như thế. 
 
- Không! Luna khăng khăng nói. Hãy nghĩ cho kỹ đã rồi hãy quyết định, để cho hỠphải giam một vài giỠcũng chẳng có hại gì. 
 
Oliver với Swanhild cùng nói: 
 
- Thế nhưng vợ con ngưá»i ta… 
 
Luna đáp: 
 
- Này nhé: thá» nghÄ© lại mà coi há» phải chịu như thế kể cÅ©ng đáng kia đó. Ba giá» nữa Swanhild sẽ đến thăm ngưá»i nhà há» và nói cho há» vững tâm. Lấy lý mà xét thì há» bị bắt như thế chÃnh là tại tôi đó, trong việc này tôi đã Ä‘em nghá» nghiệp vá»›i tên tuổi cá»§a tôi ra mà thá» thách đó. 
 
Oliver băn khoăn há»i: 
 
- Sao váºy? 
 
- Nói vắn tắt thì thế này: đáng lẽ chÃnh tôi phải ngồi trên ghế bị cáo má»›i phải. 
 
- á»’! Luna! 
 
Bà Yorke chua chát phân giải hộ nàng: 
 
- Qá»§a thá»±c như váºy đó. Äáng lẽ Luna phải thú thá»±c cái duyên cá»› nó xui khiến mình đã phải phi tang mấy váºt làm chứng và để cho những ngưá»i vô tá»™i bị ngá» oan thế mà ngay từ hôm đầu Luna đã tìm được má»i chứng cá»›. 
 
Oliver ngạc nhiên nhìn ngưá»i thiếu phụ. Nàng ôn tồn nói: 
 
- ChÃnh đó. Trong mõm con chó có má»™t mảnh khăn phu là cá»§a ông vá»›i những thương tÃch con chó có dÃnh những sợi râu cá»§a ông, nếu thấy những thứ đó thì bất cứ ngưá»i nào cá»§a sở liêm phóng cÅ©ng có thể Ä‘oán được ông là thá»§ phạm ngaỵ Tôi má»›i đánh cắp những tang chứng đó và liệng qua cá»a sổ trên xe lá»a rồi. 
 
Sắc mặt nàng bừng lên và đôi mắt nàng lấp lánh ánh sao nhìn má»i ngưá»i vẻ khiêu khÃch. Nàng lại nói: 
 
- Nếu tôi không tìm được cách cố bịt Ä‘i, để cho cá»› sá»± vỡ lở, thì tôi không bao giá» hết hối háºn và nếu tôi xao lãng bá» lỡ mất cái cÆ¡ há»™i mong có thể chữa khá»i được ông thì tôi đến hóa Ä‘iên mất. Váºy tôi phải có hạn ba giá» kia để làm xong cuá»™c thà nghiệm sau cùng. 
 
Oliver há»i: 
 
- Cuộc thà nghiệm sau cùng? 
 
- Phải, mà làm trong căn phòng kÃn. Những cố táºt lưu truyá»n kia có má»™t căn nguyên và má»™t duyên cá»›. Có khi chỉ có trá»i má»›i làm mất được những cố táºt kia do má»™t phép lạ. Lại có khi trá»i để cho má»™t ngưá»i trong hạng ngưá»i có khiếu riêng làm được phép diệu kì đó. Tôi đây mong có thể trừ được con quái váºt cho ông. 
 
- Nếu thế, xin cô làm phúc thà nghiệm ngay tức khắc đi. 
 
Luna giữ thái độ bình tĩnh như trước. Cái công việc khó khăn nàng sắp phải làm nốt kia cần phải có đủ hết đảm lực ở nàng. 
 
- Tôi hãy nói qua cho ông biết đại thể cái đã, rồi sau sẽ sá»a soạn buổi thà nghiệm. Äại khái lai lịch con quái váºt dòng há» Hammond kể từ thá»i đại tuổi đồng cho đến ngày táºn thế theo tÃn ngưỡng dân Bắc Âu như thế này. 
 
Lúc đó Oliver ngồi trong bóng tối, bên phải lò sưởi, và đối diện miss Bartendalẹ Swanhild ngồi bên cạnh và cầm tay chàng. Bà Yorke và Gođard vừa quây thành một vòng. 
 
Luna: 
 
- Vá» hồi cuối tuổi đồng trong lịch sá» Bắc Âu nghÄ©a là vào khoảng bảy trăm năm trước Tây lịch Sigmund Volsung, vị tổ tiên cá»§a ông, là má»™t bá»±c vua chúa rất có quyá»n thế. Ngưá»i chỉ có má»™t cô em gái tên là Signỵ Nàng bị má»™t con chó sói cắn chết mặc dầu Sigmund đã Ä‘em hết sức bình sinh ra chống cá»± để cứu nàng. Trong cuá»™c váºt lá»™n ấy ngưá»i sinh cuồng dại, phần vì phiá»n não, phần vì Ä‘au đớn, tâm lá»±c không giữ được. Ngưá»i đâm ra nguyá»n rá»§a vị thần thánh vẫn tôn thá». Ngưá»i nguyá»n rá»§a rằng đến ngày Phán xét tuổi đồng sau này, khi các đấng anh hùng sống lại để cùng thần Ases chiến đấu vá»›i những hung thần các loài yêu quái, thì má»™t mình Sigmund sẽ biến thành chó sói mà đứng vá» phÃa quân thù. Má»™t câu nguyá»n rá»§a như thế ta khó lòng mà lượng được sá»± quả báo đến chừng nào chỉ biết vá» thá»i đó phép giải tá»™i chưa có và khi cụ Sigmund hồi tâm lại thì ngưá»i bị ám ảnh hoài bởi những lá»i ngưá»i đã thốt ra. Việc thảm khốc kia xảy ra trong má»™t khu rừng thông má»™t đêm đông sao Ä‘iểm vằng vặc. Vá» sau, bao nhiêu năm đã qua rồi, bá»—ng tình cá» má»™t đêm ngưá»i ở trong rừng thông vá»›i má»™t ngưá»i con trai cá»§a ngưá»i. Sá»± liên tưởng diá»…n ra trong trÃ, ngưá»i nghÄ© ngay là thần Odin giáng há»a xuống cho mình; thế là ngưá»i nổi cÆ¡n Ä‘iên ma sói. Con trai cụ vá» sau, phần thì do sá»± di truyá»n, phần do ám thịt, cÅ©ng chết vì chứng Ä‘iên đó, rồi lại đến lượt những con cháu còn mang trong tiá»m thức dấu vết những mối kÃch động dữ dá»™i cá»§a ông chạ Bao giá» cÆ¡n Ä‘iên cÅ©ng nổi lên trong những trưá»ng hợp trùng nhau: Ä‘i vá»›i má»™t ngưá»i trong rừng thông, má»™t đêm có sao và có rét. 
 
Swanhidl nói: 
 
- Những Ä‘iá»u nhá»› lại khi ngá»i thấy mùi hắc Ãn cÅ©ng thuá»™c vào hiện tượng này đấy nhỉ. 
 
Luna: 
 
- ChÃnh váºy đó. Khi nhắc tá»›i chuyện Covert, tôi gây ra được những ká»· niệm ấy thì biết ngay là mình Ä‘i không lầm đưá»ng… cụ Sigmund chắc thế nào cÅ©ng Ä‘em việc mình thỉnh giáo các thầy cả trong đạo mình và chắc bá»n há» nói quyết vá»›i cụ rằng câu nguyá»n rá»§a kia sẽ Ä‘á»i Ä‘á»i trói buá»™c vào dòng dõi nhà cụ. Má»™t ngưá»i trong bá»n con trai cÅ©ng tên là Hammond có má»™t thanh gươm đồng tuyệt quý. Thanh gươm ấy, cha truyá»n con nối cho nhau giữ rồi thuá»™c vá» cái ngưá»i làm hải tặc sang cướp phá bên Anh. Hồi bấy giá» ngưá»i ta đã dùng khà giá»›i bằng sắt, nhưng Magnus tha thiết vá»›i thanh gươm lắm, đến đỗi sai làm thêm mảnh vàng khắc lên đó và để chôn theo vá»›i mình. Trên ngôi má»™ có đặt má»™t phiến đá ghi tên há» mình và tổ tiên mình; vá» sau phiến đá ấy ngưá»i ta chôn xuống đất, coi như má»™t ká»· niệm thiêng liêng cá»§a những đạo sÄ© Ä‘á»i thượng cổ. 
 
“Lá»i thỠđộc hóa làm chó sói kia vẫn cứ theo ám ảnh hoài những con cháu nối dõi cụ Magnus, mà há» thì không biết rõ nguyên dá» Bệnh ma sói, là má»™t bệnh rất thưá»ng vá» Ä‘á»i trung cổ, không làm cho ngưá»i ta ghê sợ như ngày nay. 
 
Oliver: 
 
- Hãy khoan, thế chứng bệnh kia không truyá»n ra các chi há» bá»n con cháu Magnus sao? 
 
- Không. Ngưá»i ta công nháºn rằng con quái váºt chỉ theo dõi những chá»§ nhân trại ấp này thôi. Ngưá»i nào trong chi này cÅ©ng vô tình mà chỠđợi con quái váºt hiển hiện, mà tổ tiên nhà ông vá»›i những chá»§ ý tốt nhất Ä‘á»i đã láºp ra má»™t thói tục tồi tệ nhất: các cụ đặt ra má»™t bài hát kể những Ä‘iá»u kiện cần thiết cho con quái váºt hiện hình. 
 
- Sao lại thế? 
 
- Vì có những cây thông má»c gần cá»a sổ. Cánh cá»a mở để ánh sao sáng bên ngoài soi vào, các Ä‘iá»u kiện gồm có đủ cả, thế là ngưá»i chá»§ động không thể thoát được cÆ¡n Ä‘iên, con cháu sinh ra không những đã sẵn táºt di truyá»n huyết thống, mà ngưá»i ta còn dàn xếp cho há» nổi diên lên. Äiá»u đó rất quan trá»ng. Những ngưá»i hành sá»± biết cách làm tắt cÆ¡n bằng cách chiếu ra má»™t luồng ánh sáng. 
 
- Oliver nghĩ ra một ý: 
 
- Tại sao tổ tiên tôi lại không nhổ hết má»i cây thông trong ấy Ä‘i thế nhỉ? 
 
Luna cưá»i: 
 
- Tránh trên địa hat mình thì lại gặp bất cứ ở đâu cÅ©ng có. Cụ Ẩn tu tìm cả được cách cho má»i ngưá»i tưởng rằng cụ đã giam xÃch nó trong mồ Thunder. Số trá»i cÅ©ng giúp cụ vì bao nhiêu ngưá»i tế lá»… tục lưu truyá»n kia Ä‘á»u chết trong hồi phân tranh Lưỡng Hồng. Ấp Dannow vào tay má»™t ngưá»i dòng há» Hammond không biết gì vá» những việc làm trong phòng bà máºt, ngưá»i ấy lại tin rằng con quái váºt đã bị nhốt trong mồ. Äiá»u tin tưởng ấy hợp vá»›i Ä‘iá»u tin tưởng trên, giá cứ thế thì chỉ mấy Ä‘á»i nữa dòng há» Hammond khá»i dứt được cái ác bệnh nếu không có cụ Magnus Pháp sá»± Lúc trông thấy trước mắt cái tượng mÅ©i thuyá»n ký ức cổ truyá»n cá»§a ông cụ thức dáºy trong tâm não Oliver, thế rồi khi ngá»n nến tắt sá»± kÃch thÃch não cân cá»§a ông cụ làm cho cÆ¡n Ä‘iên dá»… nổi lên, làm cho sá»± hoảng hốt lúc đó. Và từ đó biết rằng chÃnh mình đã gây ra vạ. Vá» sau, lấy ngay con trai ông cụ làm ngưá»i giúp việc thà nghiệm, ông cụ giết con chết trong má»™t hồi lên cÆ¡n Ä‘iên, bà vợ giữa lúc tàn sát kia, cầm đèn bước vào: bà chết ngay tại tráºn, còn cụ hồi tỉnh dần, và đủ bình tÄ©nh để giấu giếm má»i sá»± việc. Sức ám ảnh theo dõi mãi con cháu cụ sau này. Sá»± thá»±c không thể nào tả ra được vì lần nào ngưá»i tá độc nhất trông rõ cÆ¡n Ä‘iên cÅ©ng Ä‘á»u bị giết cả. 
 
Oliver trầm tiếng nói: 
 
- Bây giá» thì tôi hiểu tại sao con Holder lại không báo hiệu gì để mách tôi… Tá»™i nghiệp con chó, giá nó chạy trốn Ä‘i có hÆ¡n không. Trá»i, thá»±c là ghê tởm! Nhưng mà sao hôm ấy tôi lại bị má»™t chá»— sưng u trên đầu thế nhỉ? 
 
- Ông tất bị ngã lúc quáºt con chó vào thân cây, mà chÃnh việc đó đã tạm giữ được cho ông không quyên sinh đó. Nhưng lúc nãy, khi tôi tá»›i nÆ¡i, ông đã bắt đầu lá» má» hiểu ra những việc xảy ra những phút trước. 
 
GoÄ‘ard vừa cưá»i vừa nói: 
 
- Anh làm há»ng cả cái cánh tay chắp rất đẹp cá»§a tôi rồi đấy. Giá» thì tôi xin thú thá»±c rằng lúc đó tôi bối rối quá, vì tôi chưa biết làm cách nào để tránh cho anh nổi cÆ¡n Ä‘iên. Tôi chắc rằng miss Bartendale đã Ä‘oán biết cả. 
 
Luna mỉm cưá»i nói Oliver: 
 
- Cho đến bây giá» tôi vẫn còn bàng hoàng vá»›i tất cả những Ä‘iá»u “đoán biết†đó. 
  
 
Hết :2 (35): 
		 
		
		
		
		
Tài sản của minhtien384  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 22-11-2008 at 09:35 AM .