Con mắt có đuôi. Cặp môi hình trái tim. Mũi dọc dừa. Hàm răng trắng bóng. Lông mày lá liễu. Da thịt mịn màng. Cổ cao ba ngấn. Ngực nở. Vóc dáng đầy đặn. Ngần ấy thứ, người ta nhìn thấy ở bà Huệ như nhìn một bức tượng thạch cao trong viện bảo tàng. Nếu như bà đứng ở viện bảo tàng, bà là bức tượng thạch cao không hơn không kém. Một bức tượng dù mỹ thuật đến mấy, bức tượng cũng chỉ là vật vô tri vô giác đem so với bà. Bởi lẽ bà đã đẹp như bức tượng mỹ nhân trong viện bảo tàng, bà còn biết đi đứng, nằm ngồi, nói cười và khóc nữa. Một người như thế, quả là tuyệt tác phẩm của Đấng Tạo hóa dầy công sáng tạo mà không do bàn tay con người làm ra.
Góa bụa, ở tuổi gần 60, nhưng tuổi của thời gian không đủ sức tàn phá sắc đẹp của bà. Với nhan sắc đó, bà vẫn có quyền hãnh diện với mọi cái bà được thừa hưởng do Ông Tạo đãi ngộ ban phát chọ Nói thế là vô tình phủ nhận công lao khó nhọc của bố mẹ bà, là người đã mang nặng đẻ đau để sinh ra bà. Từ sự thụ tinh kết thai trong bụng mẹ, bà chào đời làm kiếp con người, khởi từ đó, bà đã là một đứa bé. Đứa bé kết hợp giữa hai dòng maù một nam một nữ của bố và mẹ, cấu tạo hình hài và nhan sắc cho bà. Hiểu như thế nó cụ thể và thực tế hơn là đem đấng Tạo Hóa nó siêu hình và viển vông quá. Nếu đem bà Huệ so với những nữ hoàng hoa hậu từng đoạt được vương miện, bà vẫn là người xứng đáng để đội vương miện trên đầu hơn nhiều phụ nữ khác nhan sắc thua xa.
Bạn bè trong giới đàn ông thường nhìn bà với đôi con mắt si mê. Những con mắt đó, có con mắt chiêm ngưỡng dung nhan bà không lộ vẻ dung tục, có con mắt rất dễ nhận ra lòng ham muốn, có những con mắt biểu lộ tình yêu âm thầm lặng lẽ của một con người thiếu can đảm và nghị lực đem trái tim mình cầm ở tay ra rung như một quả chuông.
Vào một ngày sinh nhật của bà, bà Huệ đã mời một số bạn bè rất thân đến dự tiệc tại tư gia. Những người bạn đó, có người nam và nữ là bạn của chồng và của bà, họ chẳng xa lạ gì với gia đình bà từ nhiều năm nay. Khi bên ngoài vườn cây đã phủ đầy bóng tối, thì trong căn phòng rộng có những chùm đèn thủy tinh, có những chậu hoa tươi rực rỡ màu sắc, có tiếng cười nói vang lên vui vẻ, bà Huệ lộng lẫy trong bộ quần áo rất hợp thời trang, ra và đứng tuyên bố khai mạc buổi dạ tiệc. Ngồi ở cái bàn hình ô voan đủ cho 20 thực khách, họ đều là những người có địa vị trong xã hội.
Ông này thuộc giới tư sản mại bản, ông kia bác sĩ kỹ sư, ông nọ luật sư địa ốc, đó là thành phần có chức có tiền. Cũng còn có hai ba ông nhà văn nhà thơ lừng lẫy tiếng tăm quen bà đến tham dự. Cũng có các vị nữ lưu vai vế không thua kém phái nam cũng tới chung vuị Đúng ra mà nói, tất cả những khách thượng lưu của bà trong bữa tiệc khoản đãi tối nay, họ đến với bà vì lòng quý mến vốn có xưa nay đã đi lại liên hệ với chồng của bà khi sinh thời. Họ cũng đến với bà vì đây là dịp hi hữu họ có thể thấy bà là một người đàn bà, không nhiều thì ít, trong số đàn ông đã bắt mắt phải lòng. Điều đó, hơn ai hết, cái tính nhạy cảm đã giúp bà Huệ nhìn ra rất dễ dàng ý nghĩ trong đầu óc của mỗi người vào những dịp trước đây, bà ngồi tiếp xúc với họ.
Con mắt bà có đuôi như con mắt của Võ Tắc Thiên trong những bộ phim Tầu. Những người con mắt có đuôi hội đủ hai đức tính Thiện và Ác. Điều đó đúng nếu đem Võ Tắc Thiên ra để xét, thì Võ Tắc Thiên ác thiện là mặt trái và mặt phải của bàn tay. Võ Tắc Thiên đúng là một người đàn bà hoang dâm vô độ khi có quyền bao trùm thiên hạ, một tay sát thủ như con bọ ngựa cái sau khi thỏa mãn ân ái đã ngay tức khắc quơ càng cạp người tình ăn thịt. Sử sách ghi chép lại: những người đàn ông lực lưỡng khỏe mạnh là những người hội đủ điều kiện sung mãn tình dục đều được tuyển lựa đưa vào hoàng cung, được diễm phúc ăn nằm một đêm với Võ Hậu, thì sau đêm đó, họ đều chung một số phận là phải bỏ xác dưới đáy giếng sâu trong đất của triều đình.
Trong khi mọi người ngồi chung quanh cái bàn đã bầy đủ các món ăn, ông luật sư được thiên hạ mệnh danh là “khẩu đại pháo” mỗi khi ở đám đông người, ông, một tay cầm ly rượu, một tay đưa lên khoang một vòng tròn, khai khẩu bằng một lời chúc tụng. Tất nhiên, khi ông nói, ông hướng mặt về chủ nhân của bữa dạ tiệc, khen tặng với những từ ngữ đã được đãi lọc nghe rất lọt tai. Luật là nghề thầy cãi, cho nên lời ăn tiếng nói của ông đã thành một tập quán thói quen, và cái lưỡi năng động thường rất dẻo và mềm. Tất cả mọi người ngồi trong bàn thấy ông đứng ra đại diện chúc tụng vị chủ nhân như thế là quá đủ, sau đó, xét ra không còn ai cần đứng lên nữa. Bát đũa đã cầm, ly tách đã đụng, hết thẩy đều khua khoắng thức ăn một cách thoải mái tự dọ Chủ nhân là bà Huệ hết lăng xăng chạy tới chạy lui, nếu không chạy tới chạy lui thì bà ghé tai bà bạn này của bà, bà bạn kia của bà, nói chỉ đủ nghe giữa bà và bạn. Đàn ông không mấy quan tâm đến chuyện đó nên họ cứ việc vui thả giàn và phát ngôn không cần tự chế.
Đây là tư gia, mọi phép tắc lịch sự cũng chẳng nên giữ kẽ,
đúng cung cách, hơn nữa họ lại là những người đã quen biết nhau rất thân thiết, kể cả chủ nhà, thì cái phải giới hạn tự động được phá bỏ. Ăn uống no nê, một trong số đàn ông có người bỗng đưa ra câu hỏi: “Thời đại này, tình dục đã bị lạm dụng một cách quá đáng. Từ con người, họ đã hành sử theo cách của một con vật. Thật không gì ghê tởm cho bằng, trẻ nhỏ thơ ngây trong trắng lại thấy trong những nhà điếm, làm cái việc thỏa mãn cho khách làng chơi bằng kiểu khẩu dâm. Hành động sa đọa chưa từng thấy từ xưa, nay thì có đấy”. Ông luật sư tất nhiên muốn nói ở đây về những loại đàn ông bệnh hoạn, hành lạc trên xác thịt của những đứa bé gái tuổi chưa đủ lớn. Thực ra, câu chuyện ông nói đến không phải là bịa đặt. Nếu cần dẫn chứng cụ thể, người ta có đầy đủ hình ảnh đã chụp và quay được ở những nơi diễn ra cảnh xấu xa tồi tệ đó. Cái thế gian đẹp đẽ đáng sống này, cạnh cái huy hoàng tráng lệ vẫn có những con người bất hạnh vì đói ăn thiếu mặc, phải chịu kiếp sống đọa đày. Câu chuyện có người quan tâm đến, có người nghe nhưng vẫn thản nhiên vì họ bận thưởng thức món ăn đang nhai.
Thấy đề tài đưa ra không được nhiều người hưởng ứng nhập cuộc, ông luật sư vẫn không nản lòng để sau đó, ông lại mạnh dạn lên tiếng với một giọng nói lớn hơn:
“Tình dục, một vấn đề sinh lý của con người, nó thực ra chẳng mới mẻ gì. Vẫn có bấy nhiêu và chỉ có thế từ bao nhiêu lâu nay. Nhưng cái chỉ có thế ngày nay đã được khoa học hóa, kỹ nghệ hóa, cho nên cái chỉ có thế không còn chỉ có thế nữa đâu. Mục đích chính Tạo Hóa sinh ra con người, sinh lý chỉ là để truyền giống nếu không mọi vật sẽ đi đến diệt chủng. Loại thảo mộc truyền giống không bằng cách giao cấu nhưng bằng trái hột để đẻ ra cây con. Giống đực và giống cái đi lại theo lẽ bình thường và tự nhiên không đến nỗi cầu kỳ và quái đản như thời đại văn minh tiên tiến thời đại. Bây giờ...”
Ông nói chưa hết câu thì ông bạn ngồi cạnh ông lên tiếng ngăn cản:
“Cái đề tài ông nói, tôi nghĩ không nên đưa ra đây vào lúc này”
“Sao lại vậy. Ông luật sư phản bác theo thói quen nghề thầy cãi vốn dĩ của ông. Sao lại vậy. Có cái gì đó ông cho là không thích hợp chăng. Tất cả những vấn đề tôi đem ra bàn thảo, dù thực tế trắng trợn và thô tục đi mấy nữa, có hay không, nên hay không nên, đều do ta cho là đẹp xấu và tùy cái ta suy nghĩ”.
“Cứ để ông luật sư tự nhiên nói”. Đấy là câu nói của bà Huệ.
“Cổ nhân có câu: khi nhìn người đàn bà, nhìn từ đầu gối trở xuống, từ đầu gối trở lên không nên nhìn. Nhìn từ đầu gối trở xuống mà không nhìn từ đầu gối trở lên sẽ tránh được dục vọng của lòng tà dâm. Nghĩa của câu nói đơn giản chỉ có thế thôi”.
“Đã đặt vấn đề thì vấn đề đó không thể bàn qua loa đại khái được. Để đóng góp ý kiến cho cuộc mạn đàm sâu thêm và rộng ra, tôi nghĩ rằng, tình dục đã có nhiều cuốn sách viết để phân tách và mổ xẻ cặn kẽ ngọn nguồn. Văn chương nghệ thuật cũng được giới cầm bút, họa sĩ cầm cọ, vận dụng tối đa chữ nghĩa và những mảng sơn quét, nói về đề tài này. Vừa rồi, ông luật sư viện dẫn câu của cổ nhân, khi nhìn người đàn bà thì nhìn từ đầu gối trở xuống, cũng đúng như nhìn hay xem một bức tranh phụ nữ khỏa thân, con mắt người xem thường không nhìn cái đẹp của tổng thể, lại chỉ nhìn sói mắt vào một chỗ cần che đậy không được che đậy. Tôi còn thấy rất nhiều cuốn truyện được viết ra, thường tả cảnh làm tình một cách trắng trợn và sống sượng. Đấy là dâm thư mà không là cốt tủy của văn chương nghệ thuật. Ta ăn một quả chuối, một củ khoai, trước khi ăn, không người nào là không bóc vỏ lột da quả chuối và củ khoai bao giờ cả. Viết có cách viết.
Một bản truyện có những đoạn làm tình làm tội, nhà văn biết luồn lách né tránh cảnh dâm ô tục tĩu, với khả năng của mình, thường tả cái thực mà không thực, cái bẩn mà không bẩn, đấy là hư chiêu nói theo sách viết về chưởng. Trở lại vấn đề chính mà ông luật sư bàn đến chuyện tình dục, một vấn đề rất ít người muốn nhắc đến trong một đám đông người, điều đó dường như ai cũng ngại đụng đến cái mọi người cho là xấu xa, tục tĩu, dơ dáy, nhưng xét cho cùng, cái tục tĩu, xấu xa, dơ dáy đó nó là cái không có không được, không biết không xong. Thế thì sao lại tìm cách trốn chạy, từ chối, thoái thác một cách giả đạo đức, giả thánh thiện để phủ nhận, che đậy cái thực chất mà ta là ta như ta cũng là mẫu số chung của tập thể con người. Nhà tu hành vẫn chưa từ bỏ được lòng dục. Nhà mô phạm cũng phạm lỗi tà dâm. Ông Vua thời xưa và Tổng thống thời nay cũng có ông vấp ngã vào chuyện sai trái tình dục. Một khi lý trí yếu đuối không đủ sức vực đứng cho vững để suy xét việc mình làm, thì ma lực của tình dục cứ lớn mãi cho đến một lúc chẳng đặng đừng, thì thưa quí vị, cái lúc đó là bão đấy, là sóng đấy, là cuồng phong nổi lên. Ham muốn không còn cách kiềm chế thì ham muốn là con thú đói mồi chẳng bao giờ tha chết cho con mồi cả”.
“Này ông, một bà bỗng nói. Này ông, ông nói thế là nói quá đáng đấy. Đạo đức và luân lý luôn luôn là bức tường ngăn cản và chặn đứng mọi hành động bất chính để giữ tư cách và phẩm giá con người. Ham muốn theo cách ông đưa ra nên hiểu cái ham muốn đó có giới hạn và hợp lý mà không là cứ ham muốn là thực hiện bằng được cái ham muốn một cách man rợ và thú vật. Thời buổi bây giờ, văn minh tiến bộ quá độ đã khiến con người lạm dụng nhiều hình thức đi đến cuồng dâm tha hóa. Như bầy đặt ra những nơi phòng nhẩy lõa thể, phim ảnh đồi trụy, ăn mặc hở hang, tất cả những cái đó đều thiếu văn hóa. Thời xa xưa, các cụ ta trọng lễ nghĩa, một chữ một câu thẩy đều cân nhắc xổ ngôn, đấy là để giữ gìn cái phong cách đẹp đẽ của nền văn hóa cổ truyền. Bàn đến vấn đề sinh lý thì đều cho là tục. Nhắc tới chuyện phòng the cho là xấu. Xem ra có vẻ giữ kẽ quá đáng, nhưng trong cái quá đáng đó vẫn tránh được cái bừa bãi quá trớn thời thượng bây giờ. Đem so sánh cái cổ hủ và hiện đại thì cái cổ hủ vẫn có điều hay hơn với cái hiện đại buông tuồng trụy lạc bây giờ”.
Bà ta càng nói càng hăng với hơi thở của buồng phổi đập khá mạnh, với da mặt màu sắc đỏ ửng như người bị áp huyết lên cao. Đề tài của buổi nói chuyện còn lôi cuốn thêm vài người trong bàn tiệc đóng góp dăm ba ý kiến khác nữa, chống hoặc bênh thì cũng chỉ là cuộc mạn đàm cho có, rồi với muỗng nĩa ở tay mỗi vị khách, thức ăn và rượu uống được khua khoắng liên tục và gọn nhẹ.
Đêm đã khuya. Giờ đó có người kiêù từ chủ nhà ra về. Đồng hồ quả lắc treo trên tường bỗng boong một tiếng. Vẫn ngồi ở phòng khách với ly rượu ở trước mặt, ông luật sư Chấn người lún sâu trong cái ghế bọc da màu đen, thả cặp mắt nhìn lên bức họa vẽ cô gái nằm trong tư thế nghiêng với cặp đùi dài thon thả và cái lưng để trần. Đi ra đi vào với những cái đĩa giấy cầm ở tay, bà Huệ làm công việc thu dọn đồ vật la liệt trên bàn tiệc như một thói quen mỗi lần đãi khách. Một lát sau, bà ta đã làm sạch sẽ đống phế bỏ dư thừa trên bàn tiệc rồi, đấy là lúc bà đã rảnh tay để ra đứng trước vị khách còn cố tình ở lại trong căn phòng với ánh sáng của những ngọn đèn chùm treo trên trần lơ lửng.
“Thế ra ông vẫn chưa muốn về à”.
“Tôi không tin câu hỏi bà hỏi tôi có một ý nghĩa khác”.
“Ông là người quen thân với tôi, chắc chắn ông hiểu tôi là
người không đến nỗi quá tệ. Nếu tôi muốn ông về, tôi đã nói thẳng mà chẳng cần phải nhắc khéo”.
“Vậy là bà đồng ý cho phép tôi ở lại cho đến khi nào tôi muốn về thì về. Điều đó có đúng như thế không”.
“Ông vẫn có tính hỏi ngược. Phải tự mình biết và tự mình hiểu mới được. Những bữa tiệc với những người khách là bạn của tôi, một khi đã được tôi mời đến tham dự, chẳng phải là không có những vị uống quá chén lúc vui, say rồi ngủ lại nhà tôi qua đêm, chuyện đó là chuyện bình thường mà ông”.
“Chai rượu tôi đang uống thuộc loại rượu ngon và quí. Nếu nói về giá chắc là giá cắt cổ. Một trong những lý do buộc tôi phải ở lại là chai rượu này đấy bà ạ”.
“Ông nói một trong những lý do có nghĩa là còn nhiều lý do khác nữa. Vậy sao không nói tiếp những lý do đó ra luôn cho tôi nghe”.
“Vâng. Cũng còn một lý do tôi cố tình ở lại là để được ngắm đôi mắt của bà”.
“Đôi mắt của tôi. Đôi mắt đó có gì lạ đâu”.
“Cái đuôi. Đôi mắt của bà có cái đuôi không giống như những đôi mắt của các bà phụ nữ khác. Tôi mê cái đuôi ở đôi mắt bà”.
“Chẳng lẽ chỉ có cái đuôi ở đôi mắt tôi làm ông mê sao, còn ngoài cái đuôi mắt có những cái khác không đủ sức hấp dẫn làm mê hoặc ông à. Thôi, bây giờ, tạm thời xin phép ông cho tôi đi tắm táp và thay áo quần chứ với thời tiết nóng bức này, ông bắt tôi đóng bộ đồ bó chẽn tôi chịu hết nổi. Trong khi ông chưa thấy cần ngủ, có chai rượu ông cứ uống tự nhiên ông nhé”.
Vầng trăng lên quá ngọn cây. Ánh sáng đột nhập qua khung kính cửa, vẽ những hình hoa văn trên mặt ván sàn. Đêm qua đi với nắng của của buổi mai rực rỡ. Ngồi lún sâu trong cái ghế da màu đen lúc tối ông luật sư Chấn đã ngồi, mắt ông nhìn bức họa khỏa thân treo trên vách tường rồi ông nhìn bà Huệ nằm khỏa thân ở cái ghế sofa. Cái ghế bọc vải có vẽ hình những bông hoa cúc màu vàng với những cái cánh của nó.