 |
|

09-09-2008, 04:10 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 5
Khi Oblonxki há»i chà ng đến Moxcva có việc gì, Levin đỠmặt rồi lại tá»± giáºn mình vì đã đỠmặt, bởi lẽ chà ng không thể trả lá»i: "Mình đến xin cưới cô em vợ cáºu đấy". Váºy mà , chà ng ra đây chỉ vì cái việc duy nhất ấy.
Hai gia đình Levin và Serbatxki, hai gia đình quý phái lâu Ä‘á»i ở Moxcva luôn Ä‘i lại thân thiết vá»›i nhau. Mối quan hệ đó cà ng thêm khăng khÃt trong những năm Levin Ä‘i há»c. Chà ng chuẩn bị thi và và o trưá»ng Äại há»c cùng má»™t lúc vá»›i hoà ng thân trẻ tuổi Serbatxki, anh cá»§a Doli và Kitti . Thá»i kỳ đó, Levin rất năng lui tá»›i nhà Serbatxki và mê tất cả nhà . Kể ra thì cÅ©ng tháºt kỳ dị, nhưng quả là Conxtantin Levin phải lòng tất cả gia đình, và đặc biệt là phái nữ trong nhà Serbatxki.
Levin không còn giữ được ká»· niệm nà o vá» mẹ mình, và chà ng chỉ có má»™t ngưá»i chị, thà nh thá» chÃnh ở nhà Serbatxki, chà ng đã là m quen vá»›i cái môi trưá»ng phong nhã và há»c thức cá»§a những gia đình quý phái lâu Ä‘á»i, mà vì bố mẹ mất sá»›m, chà ng không được hưởng. Tất cả những ngưá»i trong gia đình ấy, và chá»§ yếu là phái nữ, đối vá»›i chà ng, dưá»ng như có má»™t vầng hà o quang thÆ¡ má»™ng và huyá»n bà bao quanh, chẳng những chà ng không há» nhìn thấy ở há» má»™t khuyết Ä‘iểm nà o, ngược lại, chÃnh là để có ánh hà o quang thÆ¡ má»™ng đó mà chà ng gán cho há» những hoà i bão cao cả nhất và tất cả những gì toà n thiện toà n mỹ có thể có trên Ä‘á»i. Tại sao ba cô tiểu thư trẻ măng kia cứ phải xen kẽ má»™t ngà y nói tiếng Pháp rồi lại má»™t ngà y nói tiếng Anh?
Tại sao và o những giá» nà o đó, các cô cứ thay nhau ngồi và o dương cầm, tiếng đà n vẳng lên mãi táºn phòng anh trai, nÆ¡i tốp thanh niên Ä‘ang há»c táºp? Tại sao các giáo sư dạy văn há»c Pháp, âm nhạc, há»™i há»a và khiêu vÅ© cứ diá»…u Ä‘i diá»…u lại trong nhà ? Tại sao, cứ đúng và o má»™t giá» cố định, ba tiểu thư lại mặc áo choà ng xatanh (Doli mặc má»™t cái dà i lê thê, Natalia má»™t cái dà i vừa và Kitti má»™t cái ngắn tÅ©n lá»™ cả đôi chân thon lẳn Ä‘i tất đỠcăng) cùng cô Linong(1) Ä‘i xe ngá»±a đến táºn đại lá»™ Tve? Tại sao các tiểu thư cứ phải dạo chÆ¡i trên đại lá»™ Tve dưới sá»± há»™ tống cá»§a tên hầu Ä‘eo phù hiệu và ng óng trên mÅ©? Tất cả những Ä‘iá»u đó, chà ng Ä‘á»u không hiểu nổi, cÅ©ng như phần lá»›n sá»± kiện xảy ra trong thế giá»›i huyá»n bà cá»§a há», nhưng chà ng biết chắc tất cả những gì xảy ra ở đó Ä‘á»u tuyệt diệu và đúng là chà ng đã mê cái không khà huyá»n bà đang bao quanh há».
Trong những năm ở trưá»ng Äại há»c, chà ng suýt phải lòng cô chị cả Doli, nhưng ngưá»i ta đã sá»›m gả cô cho Oblonxki. Thế là chà ng bắt đầu mê cô em. Chà ng lá» má» cảm thấy mình phải mê má»™t trong mấy chị em mà không thể xác định dứt khoát là cô nà o. Nhưng lại đến lượt Natalia, ngay sau khi xuất hiện trong giá»›i thượng lưu, đã lấy luôn nhà ngoại giao Lvop. Khi Levin rá»i khá»i trưá»ng Äại há»c thì Kitti hãy còn là má»™t cô bé. Chà ng Serbatxki trẻ tuổi gia nháºp hải quân, đã bị chết Ä‘uối ở biển Ban TÃch, và sá»± lui tá»›i giữa Levin vá»›i gia đình Serbatxki thưa dần, mặc dầu tình bạn cá»§a chà ng đối vá»›i Oblonxki vẫn thân thiết. Nhưng và o đầu mùa đông năm nay, sau má»™t năm ở nông thôn, khi Levin đến Moxcva và gặp lại gia đình Serbatxki, chà ng chợt hiểu duyên số đã định mình phải yêu ngưá»i nà o trong ba chị em.
Cứ xét bá» ngoà i thì đối vá»›i chà ng, chẳng có gì đơn giản hÆ¡n việc há»i quáºn chúa Serbatxki là m vợ: ba mươi hai tuổi, con nhà gia thế, nói cho đúng là già u có, xem ra rất có thể ngưá»i ta sẽ coi chà ng là má»™t đám tốt. Nhưng Levin yêu Kitti và đối vá»›i chà ng, Kitti dưá»ng như hoà n hảo hết sức vá» má»i phương diện, má»™t con ngưá»i vượt hẳn lên trên má»i sá»± ngẫu nhiên, còn bản thân chà ng thì tá»± coi mình chẳng ra gì và quá ư phà m tục, đến ná»—i ngay cả trong ý nghÄ©, chà ng cÅ©ng không sao hình dung nổi má»i ngưá»i và bản thân Kitti lại có thể coi chà ng là xứng đôi vá»›i nà ng được.
Sau khi sống ở Moxcva hai tháng như trong giấc má»™ng, hầu như ngà y nà o cÅ©ng gặp Kitti trong giá»›i xã giao, nÆ¡i chà ng đến để tìm gặp nà ng, bá»—ng nhiên Levin cả quyết là chuyện không thể thà nh được và trở vá» trang trại. Chà ng tin chắc cha mẹ nà ng đánh giá mình chưa đủ Ä‘iá»u kiện là chà ng rể xứng vá»›i Kitti kiá»u diá»…m, và chÃnh Kitti cÅ©ng không thể nà o yêu chà ng. Dưới mắt cha mẹ Kitti, chà ng không có công việc thưá»ng xuyên và dứt khoát nà o cả, chẳng có địa vị gì trong giá»›i thượng lưu, trong khi các bạn bè, và o lúc chà ng đã ba mươi hai tuổi đầu, ngưá»i là đại tá cáºn vệ, ngưá»i là giáo sư, kẻ là giám đốc ngân hà ng hay giám đốc hoả xa, hoặc chánh án như Oblonxki; còn chà ng (chà ng biết rất rõ những Ä‘iá»u ngưá»i ta có thể nghÄ© vá» mình), chà ng chỉ là anh Ä‘iá»n chá»§, nuôi bò cái, săn chim dẽ, xây nhà dá»±ng cá»a; váºy chà ng chỉ là kẻ bất tà i, không là m gì nên thân và trước mắt xã há»™i, chẳng kiếm được công việc gì khác ngoà i những chuyện dà nh cho bá»n vô tÃch sá»±.
Bản thân Kitti, huyá»n bà và xinh đẹp, là m sao có thể yêu má»™t anh con trai xấu như váºy (chà ng tá»± cho là xấu trai), nhất là lại thô sÆ¡ và tầm thưá»ng đến thế. HÆ¡n nữa, những quan hệ cÅ© giữa chà ng vá»›i Kitti (những quan hệ giữa má»™t ngưá»i lá»›n hẳn hoi vá»›i má»™t cô bé, háºu quả tình bạn giữa chà ng vá»›i anh trai Kitti ), đối vá»›i chà ng, hình như cÅ©ng là má»™t trở ngại khác cho mối tình. Má»™t gã thanh niên trung thá»±c, mã ngưá»i chẳng có gì là ưa nhìn (chà ng tá»± xét mình như thế), có thể khiến ngưá»i ta muốn đánh bạn - chà ng nghÄ© bụng - nhưng muốn được yêu như chà ng đã yêu Kitti, thì cần phải Ä‘iển trai và nhất là phải...
độc đáo.
Chà ng từng nghe nói phụ nữ thưá»ng hay yêu những anh đà n ông xấu xà và kém cá»i, nhưng chà ng không tin vì chà ng cứ suy từ bụng mình thì biết, chà ng chỉ có thể yêu má»™t ngưá»i đà n bà đẹp, huyá»n bà và độc đáo.
Tuy nhiên, sau hai tháng sống má»™t mình ở nông thôn, chà ng xác định rõ lối sống đó không còn là má»™t cám dá»— tương tá»± như hồi còn trẻ măng, cảm giác đó không để chà ng yên ổn lấy má»™t phút, chà ng sẽ không thể sống nổi nếu chưa được biết Ä‘Ãch xác liệu nà ng có thể trở thà nh vợ mình hay không, ná»—i tuyệt vá»ng cá»§a chà ng má»›i chỉ là do tưởng tượng thôi và chưa có gì chứng tá» chà ng sẽ bị từ chối. Thế là chà ng đáp xe lá»a Ä‘i Moxcva vá»›i quyết tâm sẽ tá» tình và sẽ cưới nà ng nếu được đồng ý. Hoặc là ... nhưng chà ng không dám nghÄ© đến những Ä‘iá»u sẽ xảy đến vá»›i mình, nếu bị cá»± tuyệt.
------------------
(1) Äây là nữ gia sư cá»§a các tiểu thư nhà Serbatxki. ở các nước phương Tây, chữ "cô" để chỉ tất cả những ngưá»i đà n bà không chồng, không phân biệt trẻ hay già .
Xem tiếp: Chương 6
Last edited by quykiemtu; 15-12-2008 at 09:06 AM.
|

09-09-2008, 04:11 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 6
Tá»›i Moxcva bằng chuyến xe lá»a sáng, Levin ghé và o nhà ông anh cùng mẹ khác cha Coznưsev. Sau khi thay quần áo, chà ng đến phòng anh định kể ngay cho ông rõ tại sao chà ng đến Moxcva và há»i ý kiến ông, nhưng anh chà ng không phải chỉ có má»™t mình. Trong phòng còn có má»™t giáo sư triết há»c nổi tiếng, từ Kharcov đến, vá»›i chá»§ Ä‘Ãch là m sáng tá» sá»± hiểu lầm nảy ra giữa hai ngưá»i vá» má»™t luáºn Ä‘iểm triết há»c rất trá»ng yếu. Ông giáo sư Ä‘ang tiến hà nh má»™t cuá»™c bút chiến sôi nổi, công kÃch các nhà duy váºt chá»§ nghÄ©a và Xergei Coznưsev rất quan tâm theo dõi cuá»™c bút chiến. Sau khi Ä‘á»c bà i báo gần đây nhất cá»§a giáo sư, ông gá»i thư phản đối giáo sư vá» má»™t và i Ä‘iểm: ông trách giáo sư nhượng bá»™ phái duy váºt nhiá»u quá. Và vị giáo sư láºp tức đến đây để thanh minh. Äó là má»™t vấn đỠthá»i sá»± nóng hổi: có ranh giá»›i nà o giữa những hiện tượng tâm lý và sinh lý trong sinh hoạt cá»§a con ngưá»i không và nó ở và o chá»— nà o?
Xergei Ivanovitr tiếp đón em trai vá»›i nụ cưá»i đáng yêu và lạnh lùng thưá»ng ngà y cá»§a ông, và sau khi giá»›i thiệu chà ng vá»›i giáo sư, lại tiếp tục câu chuyện.
Ngưá»i đà n ông nhá» bé Ä‘eo kÃnh, trán hẹp, ngừng má»™t giây để chà o Levin rồi lại tiếp tục chứng minh, chẳng buồn mảy may để ý đến chà ng. Levin ngồi xuống chá» cho giáo sư Ä‘i khá»i, nhưng chẳng mấy chốc chà ng bị lôi cuốn ngay và o câu chuyện. Chà ng đã Ä‘á»c những bà i báo đó đăng trên các tạp chà và quan tâm đến chúng như má»™t ngưá»i nghiên cứu khoa vạn váºt ở trưá»ng Äại há»c quan tâm đến sá»± phát triển cá»§a môn há»c nà y, nhưng chưa bao giá» chà ng Ä‘em những Ä‘iá»u suy diá»…n khoa há»c vá» nguồn gốc con ngưá»i vá»›i tÃnh cách là động váºt, vá» những phản xạ, vá» sinh há»c và xã há»™i há»c, đối chiếu vá»›i những vấn đỠngà y cà ng khiến chà ng báºn tâm: ý nghÄ©a cá»§a sá»± sống và cái chết.
Lắng nghe cuá»™c tranh luáºn, chà ng thấy hai bên Ä‘ang xác láºp mối liên hệ giữa khoa há»c và những vấn đỠcó dÃnh lÃu đến tâm hồn.
Nhiá»u lần, há» suýt đỠcáºp đến những vấn đỠnà y, nhưng cứ má»—i lần mon men gần tá»›i cái Ä‘iá»u Levin cho là chá»§ yếu, há» lại hấp tấp lảng xa để rồi lại lao và o lÄ©nh vá»±c những nét phân biệt tinh vi, những phản bác, trÃch dẫn, Ä‘iển cố, dẫn chứng và chà ng vất cả lắm má»›i hiểu há» Ä‘ang bà n chuyện gì!
- Tôi không thể thừa nháºn, - Xergei Ivanovitr nói rà nh rá»t, khúc chiết và trang nhã như thưá»ng thấy trong ngôn ngữ cá»§a ông, - trong bất kỳ trưá»ng hợp nà o, tôi cÅ©ng không thể thừa nháºn như Két rằng tất cả những Ä‘iá»u tôi hình dung vá» thế giá»›i bên ngoà i là do cảm giác mà ra. Khái niệm cÆ¡ bản vá» con ngưá»i không phải đến vá»›i tôi bằng giác quan, vì chẳng có cÆ¡ quan đặc biệt nà o để truyá»n đạt ý niệm đó cả.
- Phải, nhưng cả Vuyếcxt, cả Cnovxc và cả Pripaxov Ä‘á»u sẽ trả lá»i rằng ý thức vá» con ngưá»i cá»§a ông là do sá»± giao tiếp cá»§a cảm giác, nó chỉ là sản phẩm cá»§a cảm giác. Tháºm chÃ, Vuyếcxt còn nói dứt khoát là há»… không còn cảm giác thì cÅ©ng không còn ý thức vá» con ngưá»i nữa.
- Ngược lại, tôi cho rằng... - Xergei Ivanovitr mở đầu.
Nhưng má»™t lần nữa, Levin cảm thấy, giữa lúc hÆ¡i đụng đến vấn đỠchá»§ yếu, há» lại né ra; chà ng quyết định há»i vị giáo sư:
- Váºy nếu cảm giác cá»§a tôi chìm đắm và o chốn hư vô, nếu thể xác tôi chết Ä‘i, thì không thể có cuá»™c sống nữa chăng? - chà ng há»i.
Giáo sư có vẻ pháºt ý và như bị tổn thương vá» tinh thần vì câu phá ngang đó: ông đưa mắt nhìn kẻ nói leo, hắn giống phu kéo thuyá»n hÆ¡n là triết gia, và lại nhìn Xergei Ivanovitr như để há»i xem nên trả lá»i thế nà o. Nhưng Xergei Ivanovitr tuyệt nhiên không nghiệt ngã như giáo sư: trong óc ông có đủ cả câu trả lá»i giáo sư, lẫn sá»± thông cảm vá»›i cái quan Ä‘iểm đơn giản và tá»± nhiên dẫn đến câu há»i đó; ông mỉm cưá»i nói:
- Chúng ta không có đủ luáºn cứ, - vị giáo sư nhấn mạnh thêm và tiếp tục trình bà y luáºn Ä‘iểm cá»§a mình. - Không, - ông nói, - tôi cho rằng nếu cảm giác cÅ©ng dá»±a trên ấn tượng như Pripaxov đã nói thì chÃnh vì thế mà ta cà ng phải phân biệt rõ rà ng hai khái niệm ấy.
Levin không nghe nữa và chá» giáo sư Ä‘i khá»i.
Xem tiếp: Chương 7
Last edited by quykiemtu; 15-12-2008 at 09:07 AM.
|

09-09-2008, 04:12 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 7
Khi giáo sư đã ra vá», Xergei Ivanovitr quay lại phÃa cáºu em.
- Tôi rất mừng thấy chú lên chơi. Chú ở đây có lâu không? Công việc trang trại ra sao?
Levin biết ông anh rất Ãt quan tâm đến chuyện trang trại và ông há»i chỉ vì phép lịch sá»±, cho nên chà ng cÅ©ng chỉ nói chuyện bán lúa mì và thu nợ thôi.
Levin có ý nói vá»›i anh vá» dá»± định thà nh láºp gia đình và muốn há»i ý kiến ông; tháºm chà chà ng còn quyết tâm thế nà o cÅ©ng nói. Nhưng khi gặp anh, theo dõi cuá»™c nói chuyện cá»§a ông vá»›i giáo sư, rồi lại nghe ông há»i thăm tình hình quản lý trang trại vá»›i cái giá»ng vô tình mà thà nh ra kẻ cả (cá»§a cải cá»§a mẹ để lại không chia và chÃnh Levin quản lý toà n bá»™), Levin cảm thấy không thể ngá» cho anh biết dá»± định lấy vợ cá»§a mình được nữa. Chà ng cảm thấy ông anh sẽ không nhìn nháºn vấn đê như chà ng mong muốn.
- Công việc cá»§a há»™i đồng tá»± trị chá»— chú ra sao? - Xergei Ivanovitr há»i, ông vốn rất quan tâm đến những thà nghiệm vá» hà nh chÃnh địa phương mà ông cho là rất quan trá»ng.
- Em hoà n toà n chẳng biết tà gì.
- Sao hả?... Chú là uỷ viên hội đồng kia mà ?
- Không, em không phải là uá»· viên nữa; em xin từ chức rồi, - Levin đáp, - và em không Ä‘i há»p nữa.
- Tháºt đáng tiếc! - Xergei Ivanovitr cau mà y nói.
Äể tá»± bà o chữa, Levin bắt đầu kể những việc ngưá»i ta thưá»ng là m trong các cuá»™c há»p cá»§a há»™i đồng tá»± trị ở quáºn chà ng.
- Bao giá» cÅ©ng vẫn váºy! - Xergei Ivanovitr ngắt lá»i chà ng, - ngưá»i Nga chúng ta bao giá» cÅ©ng thế! Có lẽ khả năng nhìn thấy khuyết Ä‘iểm cá»§a bản thân mình là mặt tốt cá»§a tÃnh tình chúng ta, nhưng chúng ta đã Ä‘i quá trá»›n: ta khoái trá vá»›i cái chất châm biếm mà bao giá» ta cÅ©ng có thừa. Tôi chỉ cần nói vá»›i chú Ä‘iá»u nà y thôi: nếu ngưá»i ta cho má»™t dân tá»™c khác ở châu Âu, như ngưá»i Äức, ngưá»i Anh chẳng hạn, được hưởng cÅ©ng những quyá»n hạn đó, cÅ©ng những chế độ địa phương đó, há» sẽ biến những cái đó thà nh tá»± do, còn chúng ta thì chỉ biết Ä‘em ra chế giá»…u.
- Biết là m thế nà o được? - Levin nói vá»›i vẻ mặt phạm lá»—i. - Äó là lần thà nghiệm cuối cùng cá»§a em. Em đã cống hiến tất cả sức lá»±c và o đó. Em không thể chịu được nữa, em là kẻ bất tà i.
- Chú không phải là kẻ bất tà i đâu, - Xergei Ivanovitr nói, - nhưng chú không nhìn vấn đỠvới một quan điểm đứng đắn.
- Có lẽ thế, - Levin đáp, giá»ng buồn buồn.
- Chú có biết là chú Nicolai nhà ta đã trở vỠchưa?
Nicolai là anh ruá»™t Conxtantin Levin và em cùng mẹ khác cha vá»›i Xergei Ivanovitr. Äó là con ngưá»i bá» Ä‘i: anh ta phung phà phần lá»›n gia sản, đà n đúm vá»›i má»™t bá»n ngưá»i kỳ lạ, tư cách chẳng ra gì và xÃch mÃch vá»›i anh em ruá»™t.
- Anh bảo sao? - Levin hoảng hốt thốt lên. - Sao anh biết?
- Procov trông thấy chú ấy ngoà i phố.
- ở Moxcva nà y ấy à ? Anh ấy ở đâu? Anh có biết không? - Levin đứng dáºy như định Ä‘i ngay.
- Tôi tiếc là đã nói vá»›i chú Ä‘iá»u đó, - Xergei Ivanovitr nói và lắc đầu khi thấy vẻ bối rối cá»§a cáºu em út. - Tôi đã cho ngưá»i Ä‘i há»i xem chú ấy ở đâu và tôi đã nhá» gá»i tá»›i táºn tay chú ấy lá hối phiếu nhà Trubin mà tôi trả tiá»n rồi. Äây là thư chú ấy trả lá»i.
Và Xergei Ivanovitr lấy ở dưới cái chặn giấy ra một lá thư, chìa cho em xem.
Levin Ä‘á»c mảnh giấy đặc sịt má»™t thứ chữ kỳ quặc và quen thuá»™c:
"Tôi xin má»i ngưá»i để cho tôi được yên thân. Tôi chỉ yêu cầu các ông anh, ông em thân mến cá»§a tôi có thế. Nicolai Levin".
Äá»c xong bức thư, Levin cứ đứng nguyên trước mặt Xergei Ivanovitr, đầu cúi gằm, mảnh giấy trong tay. Trong tâm hồn chà ng, ý muốn tạm quên ngưá»i anh khốn khổ kia Ä‘ang váºt lá»™n vá»›i ý thức biết như thế là sai.
- Rõ rà ng nó muốn sỉ nhục tôi, - Xergei Ivanovitr nói, - nhưng nó không đủ sức là m thế, còn tôi, với tất cả tấm lòng, tôi muốn giúp nó, nhưng biết không thể được.
- Vâng, vâng, - Levin nhắc lại. - Em hiểu và em tán thà nh thái độ của anh đối với anh ấy; dù sao em cũng phải đi gặp anh ấy!
- Tuy tôi muốn can chú là không nên, nhưng nếu chú muốn, thì chú cứ việc đến, - Xergei Ivanovitr nói. - VỠphần tôi, tôi chả lo: nó không là m anh em mình bất hòa được đâu; nhưng tôi khuyên chú tốt hơn hết là đừng đến đó. Không giúp gì được cho nó đâu. Nhưng thôi, chú muốn là m thế nà o thì tuỳ.
- Có thể là không giúp nổi anh ấy, nhưng em cảm thấy, nhất là trong lúc nà y (nhưng Ä‘iá»u đó lại là chuyện khác), em cảm thấy em sẽ không yên tâm nếu...
- Tôi không hiểu chú ra sao cả, - Xergei Ivanovitr nói, - tôi chỉ hiểu có má»™t Ä‘iá»u, - ông nói thêm: - đó là má»™t bà i há»c nhục nhằn. Từ khi chú Nicolai nhà ta thà nh con ngưá»i như bây giá», tôi trở nên rá»™ng lượng hÆ¡n đối vá»›i cái mà ngưá»i ta gá»i là sá»± đê mạt... Chú có biết nó đã là m những gì không?
- Chao! Tháºt ghê gá»›m! Ghê gá»›m! - Levin nhắc Ä‘i nhắc lại.
Sau khi há»i ngưá»i hầu phòng cá»§a Xergei Ivanovitr địa chỉ anh trai, Levin định đến đấy ngay, nhưng chà ng lại thay đổi ý kiến, quyết định hoãn cuá»™c Ä‘i thăm đến tối. Muốn cho tâm trà thanh thản, trước hết chà ng cần giải quyết vấn đỠđã khiến chà ng tá»›i Moxcva. Từ nhà ông anh, chà ng lại thẳng toà án cá»§a Oblonxki và sau khi biết nÆ¡i gia đình Serbatxki thưá»ng tá»›i vui chÆ¡i, chà ng Ä‘i luôn đến chá»— ngưá»i ta bảo có thể gặp được Kitti.
Xem tiếp: Chương 8
Last edited by quykiemtu; 15-12-2008 at 09:09 AM.
|

09-09-2008, 04:14 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 8
Và o lúc bốn giá», Levin từ trên chiếc xe ngá»±a thuê bước xuống cá»a Vưá»n thú, tim Ä‘áºp thình thình, men theo con đưá»ng nhá» dẫn tá»›i những trái núi Nga(1) và sân trượt băng; chà ng chắc chắn sẽ gặp nà ng ở đó, vì đã trông thấy cá»— xe cá»§a gia đình Serbatxki Ä‘áºu gần cá»a.
Trá»i quang đãng và lạnh. ở gần cá»a, xe ngá»±a bốn bánh, xe trượt tuyết, xe cho thuê, đỗ thà nh dãy dà i cùng vá»›i hà ng rà o sen đầm. Má»™t đám đông sang trá»ng chen chúc ngoà i cá»a và trên những con đưá»ng nhá» lách giữa dãy nhà xinh xắn bằng gá»— chạm trổ công phu, ánh nắng lấp lánh Ä‘iểm tô những chiếc mÅ© và những cây bạch dương già cong queo trong vưá»n, phá»§ khắp cà nh nhánh má»™t lượt tuyết như mặc bá»™ áo lá»… má»›i, trang trá»ng.
Vừa Ä‘i vá» phÃa sân trượt băng, Levin vừa tá»± nhá»§: "Bình tÄ©nh, không được rối trÃ! Mà y là m sao thế? Mà y muốn gì nà o? Câm ngay Ä‘i, đồ ngốc!", chà ng thầm nhá»§ lòng. Nhưng chà ng cà ng gắng trấn tÄ©nh bao nhiêu lại cà ng bồi hồi bấy nhiêu. Má»™t ngưá»i bạn gặp chà ng, gá»i, nhưng Levin cÅ©ng không nháºn ra anh ta nữa. Chà ng đến gần những trái núi Nga từ đó vẳng lên tiếng cót két cá»§a dây xÃch xe trượt tuyết Ä‘ang lên xuống ầm ầm trong tiếng xôn xao nói cưá»i vui vẻ. Chà ng Ä‘i mấy bước nữa thì thấy sân trượt băng và láºp tức nháºn ra nà ng giữa đám đông.
Bằng và o niá»m vui và ná»—i xao xuyến trà n ngáºp lòng mình, chà ng biết nà ng Ä‘ang ở đó. Nà ng Ä‘ang đứng nói chuyện vá»›i má»™t bà ở đầu kia sân băng; nhìn bá» ngoà i thì cả y phục lẫn thái độ nà ng chẳng có gì đặc biệt; nhưng đối vá»›i Levin, việc nháºn ra nà ng giữa đám đông cÅ©ng dá»… dà ng như nháºn ra má»™t cây hoa phong lữ thảo giữa bụi tầm ma. Tất cả Ä‘á»u ngáºp trong hà o quang cá»§a nà ng. Nà ng là má»™t nụ cưá»i chiếu sáng tất cả những gì bao quanh. "Liệu mình có dám bước xuống sân băng và lại gần nà ng không đây?" - Levin nghÄ© thầm. Chà ng cảm thấy như nÆ¡i Kitti Ä‘ang đứng là má»™t thánh đưá»ng bất khả xâm nháºp và chỉ má»™t ly nữa thì quay gót trở lui vì quá sợ hãi. Chà ng phải cố sức chế ngá»± bản thân và tá»± nhá»§ rằng xung quanh nà ng có đủ hạng ngưá»i, và cả chà ng nữa, chà ng cÅ©ng có thể được phép trượt băng chứ. Chà ng bước xuống, tránh không nhìn Kitti như kiểu ngưá»i ta tránh nhìn mặt trá»i; nhưng mặc dầu không nhìn, chà ng vẫn cứ trông thấy nà ng, như vẫn thấy mặt trá»i váºy.
Hôm ấy, và o giá» nà y, trên mặt băng táºp hợp toà n những ngưá»i cùng má»™t giá»›i, tất cả Ä‘á»u quen biết nhau. ở đó, có những nhà trượt băng cá»± phách Ä‘ang trổ tà i, những ngưá»i má»›i há»c Ä‘ang vịn ghế bà nh để táºp, cá» chỉ lóng ngóng, vụng vá», có cả những chú bé và những ông già trượt băng vá»›i mục Ä‘Ãch bảo vệ sức khá»e; đối vá»›i Levin, hình như tất cả Ä‘á»u là những kẻ tốt số, sung sướng, vì hỠđược ở gần bên Kitti.
Váºy mà những ngưá»i trượt băng lại cứ vượt qua nà ng, Ä‘uổi kịp nà ng, nói chuyện vá»›i nà ng thản nhiên như không, và cứ vui đùa như tuyệt nhiên chẳng lệ thuá»™c gì và o nà ng, cứ việc táºn hưởng thá»i tiết đẹp và mặt băng trong ngần!
Nicolai Serbatxki, anh há» Kitti, mặc áo chẽn ngắn và quần ống hẹp, Ä‘ang ngồi trên ghế dà i, chân Ä‘i già y trượt băng; ông ta trông thấy Levin và gá»i to:
- Nà y! Nhà trượt băng giá»i nhất nước Nga! Anh đến đây lâu chưa?
Sân băng tuyệt lắm, đi già y trượt và o mau lên!
- Tôi không có già y trượt, - Levin đáp, sá»ng sốt thấy mình mạnh dạn và phóng túng đến thế ngay trước mặt Kitti và tuy không há» nhìn, chà ng vẫn không để nà ng lá»t khá»i tầm mắt má»™t giây. Chà ng cảm thấy mặt trá»i Ä‘ang Ä‘i vá» phÃa mình. Nà ng Ä‘ang ở má»™t đầu sân băng và , đôi chân nhá» lút trong già y cao cổ, nà ng tiến vá» phÃa chà ng, vẻ sợ sệt lá»™ rõ trên nét mặt. Má»™t chà ng trai trẻ váºn y phục kiểu Nga, tay vung hết sức mạnh, mình rạp xuống mặt đất, vượt qua nà ng.
Nà ng không vững tin ở mình lắm nên đã rút hai tay ra khá»i chiếc bao tay nhá» quà ng và o cổ bằng má»™t sợi dây và sẵn sà ng bÃu lấy bất cứ cái gì; mắt đăm đăm nhìn Levin, mà nà ng đã nháºn ra, nà ng mỉm cưá»i vá»›i chà ng và đồng thá»i mỉm cưá»i cả vá» vẻ sợ hãi cá»§a chà ng. Khi đã vượt qua chá»— ngoặt, nà ng má»m mại quay gót lấy đà và tá»›i thẳng chá»— Serbatxki; nà ng nắm lấy tay ông ta và mỉm cưá»i vá»›i Levin, gáºt đầu chà o. Nà ng còn đẹp hÆ¡n chà ng mưá»ng tượng nhiá»u.
Khi nghÄ© đến Kitti, Levin có thể hình dung rõ toà n thân nà ng, đặc biệt là mái tóc và ng xinh xắn vá»›i vẻ trong trắng trẻ thÆ¡ và hồn háºu, mái tóc vô cùng thanh lịch trên đôi vai cân đối. ChÃnh vẻ trẻ thÆ¡ ấy hòa vá»›i cái đẹp má»ng manh cá»§a thân hình đà n bà đã tạo nên sức quyến rÅ© cá»§a Kitti: Levin rất thÃch Ä‘iá»u đó. Nhưng cái Ä‘iá»u luôn luôn khiến chà ng ngạc nhiên, gần như sá»ng sốt, là vẻ nhìn hiá»n dịu, bình thản, trung thá»±c, và nhất là nụ cưá»i cá»§a nà ng, bao giá» nó cÅ©ng đưa Levin và o má»™t thế giá»›i huyá»n diệu trong đó chà ng cảm thấy lòng mình xúc động và dịu lại, y hệt lúc chà ng nhá»› đến những ngà y thÆ¡ ấu.
- Anh ra đã lâu chưa? - Kitti nói, chìa tay cho chà ng. - Cảm ơn anh, - nà ng nói thêm, khi chà ng nhặt chiếc khăn tay từ bao tay nà ng rơi xuống.
- Tôi ấy à ? Không, tôi má»›i ra hôm qua, hay nói đúng hÆ¡n, hôm nay, - Levin đáp, trong lúc bối rối, không hiểu ra ngay câu há»i. - Tôi tÃnh đến thăm cô, - chà ng nói, và chợt nhá»› chá»§ Ä‘Ãch cá»§a việc muốn gặp nà ng, chà ng đâm lúng túng và đỠmặt. - Tôi không biết là cô vẫn trượt băng mà lại trượt giá»i đến thế.
Nà ng chăm chú nhìn chà ng, như muốn tìm hiểu nguyên nhân sự bối rối của chà ng.
- Lá»i khen cá»§a anh tháºt quý hoá. ở đây, má»i ngưá»i vẫn truyá»n tụng anh là nhà trượt băng vô song, - nà ng nói, bà n tay nhá» nhắn Ä‘eo găng Ä‘en phá»§i những nhánh băng nhá»n Ä‘á»ng trên bao tay.
- Vâng, trước kia tôi mê trượt băng lắm; tôi muốn đạt tới trình độ hoà n hảo.
- Hình như anh là m việc gì cÅ©ng say mê, - nà ng mỉm cưá»i nói. - Em ao ước được xem anh trượt băng quá. Anh Ä‘i già y trượt và o và ta cùng trượt vá»›i nhau Ä‘i. "Cùng trượt vá»›i nhau! Có thể như thế được chăng?" - Levin vừa nghÄ© vừa nhìn nà ng.
- Tôi xong ngay đây, - chà ng nói.
Và vội và ng ra đi già y trượt băng.
- Thưa ngà i, lâu lắm không thấy ngà i, - ngưá»i cho thuê già y trượt nói vá»›i Levin, vừa giữ chân chà ng để vặn cái ốc ở gót già y. - Từ khi vắng ngà i, các vị kia, không ai trượt cừ cả. Thế nà y đã được chưa ạ? - bác ta vừa há»i vừa thắt chặt dây da.
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi, bác là m nhanh lên cho, -Levin đáp, gắng kìm nụ cưá»i sung sướng bất giác vẫn ngá»i lên trên mặt chà ng. "Phải, chà ng nghÄ© thầm, cuá»™c Ä‘á»i là thế đó, hạnh phúc là thế đó! cùng vá»›i nhau, nà ng bảo thế, ta cùng trượt vá»›i nhau Ä‘i. Mình nói luôn vá»›i nà ng bây giá» chăng? Nhưng chÃnh nói ra bây giá» má»›i đáng sợ vì lúc nà y mình Ä‘ang sung sướng, Ãt ra cÅ©ng sung sướng trong hy vá»ng...
Còn như... Nhưng cần phải thế! Cần phải thế! Không được yếu đuối!".
Levin đứng lên, cởi áo ngoà i ra, sau khi Ä‘i thá» trên mặt băng gồ ghá» quanh nhà bát giác cho thuê già y trượt, chà ng lao mình trên sân băng nhẵn lì và lướt Ä‘i không chút khó nhá»c, dưá»ng như việc tăng, giảm tốc độ hoặc Ä‘iá»u khiển hướng Ä‘i hoà n toà n là do ý mình. Chà ng rụt rè đến bên Kitti, nhưng má»™t lần nữa, nụ cưá»i cá»§a nà ng lại là m chà ng vững tâm.
Nà ng chìa tay cho chà ng và hai ngưá»i cùng lao Ä‘i, vai ká» vai, dồn bước gấp hÆ¡n: hai ngưá»i cà ng trượt nhanh, nà ng cà ng nắm chặt lấy tay chà ng.
- Cùng trượt vá»›i anh, em sẽ há»c mau hÆ¡n; không hiểu sao, em thấy tin ở anh lắm, - nà ng nói.
- Tôi cÅ©ng thế, tôi cÅ©ng tin ở tôi, khi cô dá»±a và o tôi, - chà ng nói; nhưng láºp tức, chà ng hốt hoảng vì Ä‘iá»u mình nói và đỠmặt lên. Và , quả thá»±c, chà ng vừa thốt ra câu đó, mặt Kitti đã mất hết vẻ thanh thản, như thể mặt trá»i lẩn và o sau đám mây, và Levin nháºn ra cái nét quen thuá»™c đối vá»›i chà ng, nó chứng tá» nà ng Ä‘ang suy nghÄ© mông lung lắm: má»™t nếp nhăn là m cau vầng trán Ä‘ang bằng phẳng cá»§a nà ng.
- Cô pháºt ý ư? à mà tôi chả có quyá»n há»i cô váºy, - chà ng vá»™i và ng nói.
- Tại sao lại thế?... Không, có gì mà pháºt ý, - nà ng lạnh lùng trả lá»i; và liá»n sau đó, nà ng nói tiếp: - anh chưa gặp cô Linong à ?
- Chưa.
- Anh hãy đến gặp cô ấy đi, cô ấy mến anh lắm đấy.
"Có chuyện gì váºy? Mình đã xúc phạm đến nà ng chăng? Lạy Chúa, xin Chúa cứu giúp tôi!", Levin nghÄ© thầm và hấp tấp Ä‘i vá» phÃa bà già ngưá»i Pháp búp tóc bạc trắng Ä‘ang ngồi trên má»™t chiếc ghế dà i. Bà nhe cả hà m răng giả ra cưá»i, chà o đón chà ng như má»™t ngưá»i bạn cÅ©.
- Phải, ngưá»i ta ngà y má»™t lá»›n khôn? - bà ta nói vá»›i chà ng, vừa đưa mắt chỉ Kitti... - và má»—i tuổi má»™t già . Gấu con(2) Ä‘ang lá»›n bổng lên! - bà già ngưá»i Pháp nói tiếp, nhắc lại câu Levin gá»i đùa ba cô gái là ba chú gấu con, trong chuyện cổ tÃch Anh.
- Cáºu có nhá»› dạo ấy cáºu vẫn gá»i há» như váºy không?
Chà ng đã quên tiệt, váºy mà mưá»i năm rồi, bà lão vẫn cưá»i vá» câu nói đùa đó và lấy là m khoái trá.
- Thôi, đi trượt băng đi. Cô Kitti nhà ta trượt đã khá rồi đấy, có phải không?
Khi Levin theo kịp Kitti, nà ng không còn giữ vẻ nghiêm nghị nữa; cặp mắt nà ng lại chân thá»±c và trìu mến, nhưng trong sá»± hòa nhã đó Levin thấy như có má»™t cố gắng là m ra bình thản. Äiá»u đó khiến chà ng buồn buồn. Sau khi trao đổi và i câu vá» bà gia sư già và tÃnh nết kỳ quặc cá»§a bà ta, nà ng bèn há»i vá» Ä‘á»i sống cá»§a chà ng.
- Anh ở nông thôn mà không buồn à ? - nà ng há»i.
- ồ! Không, tôi rất báºn, - chà ng nói và cảm thấy Ä‘ang bị nà ng gò và o cái giá»ng thản nhiên mà có lẽ chà ng sẽ không còn đủ sức từ bá» nữa, cÅ©ng như hồi đầu mùa đông nà y.
- Anh còn ở lại lâu nữa không? - Kitti há»i.
- Tôi không biết, - chà ng đáp và không há» nghÄ© đến Ä‘iá»u mình Ä‘ang nói. Nhưng chà ng tá»± nhá»§ nếu cứ chịu bó mình vá»›i giá»ng bè bạn bình thản đó, chà ng ắt sẽ phải trở vá» không nên công chuyện gì và quyết định phải vùng lên.
- Thế nà o, anh không biết à ?
- Không. Cái đó còn tuỳ ở cô, - chà ng nói và láºp tức lại hoảng lên vì câu nói cá»§a chÃnh mình.
Nà ng có nghe thấy câu đó không, hay là nà ng không muốn nghe?
Nà ng bước tráºt má»™t cái, suýt ngã và vá»™i vã lánh xa Levin. Nà ng lại gần cô Linong, nói và i câu vá»›i bà và đi vá» phÃa nhà ván, chá»— các bà đang tháo già y trượt.
"Lạy Chúa! Tôi đã là m gì váºy? Lạy Chúa, xin Chúa cứu giúp, soi sáng cho tôi!". Levin cầu nguyện và cảm thấy phải vùng vẫy tháºt mạnh, chà ng lượn hết bên nà y sang bên kia sân băng thà nh những vòng tròn tiếp giáp nhau, lúc bên trong, lúc bên ngoà i.
Giữa lúc đó, má»™t thanh niên, vô địch má»›i vá» môn trượt băng, ra khá»i quán cà phê, chân Ä‘i già y trượt, mồm ngáºm thuốc lá, chạy vá» phÃa cầu thang và bắt đầu nhảy xầm xầm từng bước xuống các báºc.
Thoáng một cái, anh ta đã ở chân cầu thang và tay vẫn để nguyên như cũ, anh ta lao ngay mình trên mặt băng.
- A! Má»™t ngón má»›i! - Levin tá»± bảo và láºp tức chà ng leo lên cầu thang để bắt chước tay kia.
- Khéo không ngã chết đấy, phải quen mới được! - Nicolai Serbatxki quát to bảo chà ng.
Lên tá»›i trên, Levin Ä‘i thá» và i bước trước khi và o cầu thang và bắt đầu xuống, dùng cánh tay giữ thăng bằng trong tư thế bất bình thưá»ng đó. ở báºc cuối cùng, chà ng bị vướng chân, nhưng chỉ hÆ¡i chạm tay xuống mặt băng, chà ng cố sức dướn mình dáºy và lại cưá»i vang tiếp tục lao Ä‘i.
"Má»™t chà ng trai cừ tháºt!", Kitti nghÄ© thầm, lúc đó nà ng vừa ra khá»i căn nhà ván cùng cô Linong và nhìn chà ng vá»›i nụ cưá»i bình thản, trìu mến, như nhìn má»™t ngưá»i anh rất thân yêu. "Có thể là mình đã có lá»—i, mình là m má»™t Ä‘iá»u gì không tốt chăng? Ngưá»i ta bảo thế là điệu. Mình biết ngưá»i mình yêu không phải là anh ta: nhưng dù sao ở cạnh anh ấy, mình cÅ©ng thấy vui thÃch, anh ấy dá»… thương quá! Tại sao anh ấy lại nói thế nhỉ? ...", nà ng ngẫm nghÄ©.
Nhìn thấy Kitti Ä‘i khá»i và mẹ nà ng đến tìm nà ng, Levin dừng lại suy nghÄ©, mặt còn đỠbừng sau cuá»™c táºp dượt mãnh liệt. Chà ng tháo già y trượt băng và đuổi kịp hai mẹ con ở cổng Vưá»n thú.
- Tốt rất hà i lòng được tiếp cáºu, - quáºn công phu nhân nói. - Chúng tôi vẫn tiếp khách và o thứ năm đấy.
- Tức là hôm nay ạ?
- Chúng tôi sẽ rất vui mừng được tiếp cáºu, - quáºn công phu nhân khô khan nói.
Cái giá»ng khô khan đó khiến Kitti chạnh lòng và nà ng thấy cần là m dịu bá»›t thái độ lạnh lùng cá»§a mẹ. Nà ng quay vá» phÃa Levin và mỉm cưá»i chà o:
- Tạm biệt.
Giữa lúc đó, Xtepan Arcaditr, mÅ© đội lệch má»™t bên, vẻ mặt phấn khởi và cặp mắt long lanh, Ä‘i và o khu vưá»n vá»›i tư thế kẻ chiến thắng hoan hỉ. Nhưng khi gặp bà nhạc, ông liá»n tạo bá»™ mặt buồn bã và phạm lá»—i để trả lá»i câu há»i cá»§a bà vá» sức khá»e Doli. Sau khi nhá» nhẻ nói chuyện vá»›i quáºn công phu nhân má»™t lát, vẻ á»§ rÅ©, ông lại dướn ngưá»i lên và khoác tay Levin.
- Thế nà o, ta Ä‘i chứ? - ông há»i Levin. - Lúc nà o mình cÅ©ng nghÄ© đến cáºu và mình rất sung sướng thấy cáºu tá»›i đây, - ông nói vá»›i má»™t cái nhìn đầy ý nghÄ©a.
- Nà o Ä‘i, - Levin đáp, lòng rá»™n rà ng sung sướng, vẫn giữ nguyên trong trà nhá»› lá»i "tạm biệt" và nụ cưá»i kèm theo.
- Äến khách sạn "Anh Quốc" hay "Lầu ẩn Dáºt"?
- Mình thì đâu cũng thế.
- Váºy thì khách sạn "Anh Quốc", - Xtepan Arcaditr nói, ông chá»n hiệu ăn nà y vì ông nợ ở đây nhiá»u hÆ¡n ở "Lầu ẩn Dáºt" và do đó, ông thấy nếu mình lá» nó Ä‘i thì kể cÅ©ng khiếm nhã. - Cáºu có xe ngá»±a đấy không? Tốt lắm, vì mình cho đánh xe vá» rồi.
Suốt dá»c đưá»ng, đôi bạn ngồi yên lặng, Levin cứ tá»± há»i vẻ mặt thay đổi cá»§a Kitti có nghÄ©a gì; khi thì chà ng tá»± thuyết phục là còn có thể hy vá»ng, khi lại đâm nản và thấy rõ có há»a là điên, má»›i ôm khư khư lấy mối hy vá»ng. Tuy nhiên, chà ng vẫn cảm thấy như trở thà nh má»™t ngưá»i khác hẳn, từ khi ngưá»i ta mỉm cưá»i và chà o: "tạm biệt".
Xtepan Arcaditr thì ngồi nghĩ đến thực đơn bữa ăn.
- Mình chắc cáºu thÃch món cá chim chứ? - ông bảo Levin khi tá»›i nÆ¡i.
- Cái gì kia? - Levin há»i, - cá chim ư? ừ, mình mê món cá chim lắm.
-------------------------------
(1) Má»™t trò chÆ¡i cá»§a ngưá»i Nga. Những ngưá»i tham gia ngồi xe trượt và trượt trên những ụ đất nhá» nối tiếp nhau.
(2) Tini bear (tiếng Anh trong nguyên bản).
Xem tiếp: Chương 9
Last edited by quykiemtu; 15-12-2008 at 09:09 AM.
|

09-09-2008, 04:16 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 9
Khi Levin bước và o tiệm ăn cùng Oblonxki, chà ng không thể không nháºn thấy má»™t vẻ đặc biệt, má»™t vẻ rạng rỡ cố nén trên mặt và khắp toà n thân Xtepan Arcaditr. Oblonxki cởi áo ngoà i, và mÅ© đội lệch sang bên, Ä‘i thẳng và o phòng ăn, sai bảo những gã Tacta quần áo chỉnh tá», khăn vắt cánh tay, Ä‘ang tất tả xung quanh ông. Ông quay bên trái, bên phải, chà o ngưá»i quen gặp ở lối Ä‘i, và , cÅ©ng như ở má»i nÆ¡i khác, những ngưá»i nà y Ä‘á»u tá» ra mừng rỡ khi thấy ông.
Oblonxki đến quầy rượu, uống má»™t cốc vôtka vá»›i Ãt cá nướng và nói và i câu vá»›i ngưá»i đà n bà Pháp mặt bá»± phấn, toà n thân đầy dải băng, đăng ten, búp tóc giả, ngồi sau quầy, là m mụ ta rÅ© ra cưá»i thÃch chÃ.
Còn Levin, chà ng từ chối không uống, vì thấy ngứa mắt trước cái mụ ngưá»i Pháp dưá»ng như là m toà n bằng những má»› tóc giả, phấn bá»™t gạo và dấm xoa mặt(1). Chà ng vá»™i lảng xa mụ như lảng xa má»™t nÆ¡i xú uế.
Tâm hồn chà ng Ä‘ang trà n ngáºp hình ảnh Kitti, và trong mắt chà ng ngá»i lên nụ cưá»i đắc thắng và hạnh phúc.
- Xin má»i quan lá»›n ngồi đây ạ, chá»— nà y sẽ không có ai là m rầy quan lá»›n cả, - má»™t lão già ngưá»i Tacta nói, lão ta tóc và ng, rất khúm núm, vạt áo xoè ra trên cái mông bè bè. - Xin má»i quan lá»›n, - lão nói vá»›i Levin cÅ©ng rất lá»… độ, để tá» lòng kÃnh trá»ng Xtepan Arcaditr.
Trong nháy mắt, lão đã trải khăn bà n sạch lên trên chiếc bà n tròn có phủ sẵn khăn, kê ở dưới cây đèn vách bằng đồng đen; lão kéo mấy chiếc ghế nhung lại gần và đứng cạnh Xtepan Arcaditr, tay cầm bảng món ăn và cắp chiếc khăn, chỠsai bảo.
- Nếu các quan cần phòng riêng thì hoà ng thân Golitxun và má»™t phu nhân sắp sá»a ra khá»i má»™t phòng trong chốc lát đấy ạ. Chúng tôi đã nháºn được sò tươi.
- à phải! Sò!
Xtepan Arcaditr chợt có vẻ suy nghĩ.
- Hay ta thay đổi thá»±c đơn chăng, Levin? - ông vừa nói vừa đặt ngón tay lên bảng món ăn. Và mặt ông lá»™ vẻ phân vân nghiêm trá»ng.
- Sò có ngon không? Liệu hồn nhà anh đấy!
- Bẩm quan lớn, sò Flenxburg ạ. Chúng tôi không có sò Ôxtăng.
- Sò Flenxburg cÅ©ng được. Ãt ra cÅ©ng còn tươi đấy chứ?
- Chúng tôi má»›i nháºn được hôm qua ạ.
- Cáºu thấy thế nà o? Ta bắt đầu bằng món sò chăng? Hay là ta thay đổi tất cả thá»±c đơn?
- Thế nà o cÅ©ng được. Mình thì mình thÃch xúp bắp cải và kasa(2) hÆ¡n. Những món đó không thấy có ở đây.
- Quan lớn muốn dùng xúp nấu à la riousse(3) ạ? - lão già Tacta nói, cúi xuống Levin như vú nuôi cúi xuống đứa bé.
- Không, mình không nói đùa đâu, cáºu cứ việc chá»n món gì cáºu ưng. Mình vừa trượt băng xong và đang đói. Äừng tưởng, Levin nói tiếp, khi thấy mặt Oblonxki có vẻ không bằng lòng, cáºu đừng tưởng mình không biết đánh giá đúng sá»± lá»±a chá»n cá»§a cáºu đâu. Mình sẽ thú vị được chén má»™t bữa tháºt sang.
- Mình rất mong thế! Cáºu muốn nói gì thì nói, đó vẫn là má»™t trong thứ khoái trên Ä‘á»i, - Xtepan Arcaditr nói. - Váºy thì, ngưá»i anh em cho chúng tá»› hai tá, à mà không, chừng ấy chả đủ được, ba tá sò, má»™t xúp rau...
- Pretanière(4), - lão già Tacta tiếp lá»i.
Nhưng rõ rà ng Xtepan Arcaditr không muốn để cho lão ta cái thú kể tên các món ăn bằng tiếng Pháp.
- Một xúp rau, anh rõ chứ? Rồi đến cá chim với nước xốt đặc, rồi...
thịt bò quay, nhưng phải chú ý là chÃn tá»›i đấy. Má»™t gà thiến và hoa quả há»™p.
Lão già Tacta, chợt nhá»› Xtepan Arcaditr vốn kiểu cách hay đặt cho các món ăn những tên khác vá»›i tên trong thá»±c đơn, nên cứ để ông ta nói, nhưng lão cÅ©ng tá»± dà nh cho mình cái thú nhắc lại tất cả thá»±c đơn bằng những tên trong bảng món ăn: "Xúp mùa xuân, Cá chim xốt Bomarse, Gà mái ghẹ nấu rau thÆ¡m, Ná»™m rau quả(5)... rồi tức thì, như có lò xo Ä‘iá»u khiển, lão đặt tấm bảng món ăn có đóng bìa xuống và lấy ra má»™t bảng khác kê đồ uống chìa cho Xtepan Arcaditr.
- Ta uống gì bây giỠnà o?
- Cáºu muốn gá»i gì thì gá»i, mình chỉ thÃch là m tà sâm banh, - Levin nói.
- Sao? Ngay từ đầu bữa à ? Kể ra thì tại sao lại không được nhỉ?
Cáºu thÃch nhãn hiệu trắng chứ?
- Loại nhãn hiệu trắng(6), - lão Tacta đỡ lá»i.
- Cho chúng tớ thứ ấy nhắm với sò. Sau sẽ hay.
- Bẩm quan vâng. Các quan ưng dùng rượu vang gì ạ?
- Rượu vùng Nuy. Không, tốt hÆ¡n là cho chúng tá»› vang trắng Sabli thưá»ng uống ấy.
- Vâng ạ. Có cần dá»n món phó mát cá»§a ngà i không đấy ạ?
- ừ, phó mát vùng Parmo ấy, hay là cáºu thÃch phó mát khác?
- Không, mình thì món nà o cÅ©ng thế thôi, - Levin nói, không còn đủ sức để nÃn cưá»i nữa.
Lão già Tacta Ä‘i khá»i, vạt áo phe phẩy sau lưng. Năm phút sau, lão bưng ra má»™t đĩa sò, vỠóng ánh mà u xà cừ và chai rượu trong tay.
Xtepan Arcaditr vò nhà u khăn ăn hồ bá»™t, luồn và o áo gi lê và điá»m đạm đặt tay lên bà n, bắt đầu ăn sò.
- Sò cÅ©ng không đến ná»—i tồi, - ông nói, tách những con sò má»m ra khá»i vá» mà u xà cừ bằng cái dÄ©a bạc nhá», và ăn hết con nà y đến con khác. - Không đến ná»—i tồi, - ông nhắc lại, vừa đưa đôi mắt long lanh ướt, hết nhìn Levin lại đến lão Tacta.
Levin cÅ©ng ăn sò, tuy chà ng thÃch bánh mì trắng và phó mát hÆ¡n.
Nhưng chà ng thán phục Oblonxki. Ngay cả lão Tacta, sau khi mở chai, rót rượu vang lấp lánh và o những chiếc cốc má»ng mảnh và rá»™ng miệng, cÅ©ng nhìn Xtepan Arcaditr vá»›i nụ cưá»i mãn nguyện ra mặt, tay sá»a lại ngay ngắn chiếc cravat trắng.
- Cáºu không thÃch sò lắm à ? - Xtepan Arcaditr vừa há»i vừa cạn cốc rượu, - hay là cáºu Ä‘ang có chuyện gì lo lắng? Nói cho mình nghe nà o?
Ông ta muốn Levin phải vui. Nhưng Levin tuy không buồn, vẫn thấy bứt rứt khó chịu. Vá»›i Ä‘iá»u mang nặng trong lòng, chà ng thấy không thoải mái trong tiệm ăn nà y, xung quanh toà n những phòng riêng ngưá»i ta chui và o ăn nháºu vá»›i các phu nhân, giữa những sá»± Ä‘i lại và náo động nà y; tất cả những váºt phu trang như đồ đồng Ä‘en, gương, đèn hÆ¡i, những bồi bà n ngưá»i Tacta, Ä‘á»u khiến chà ng chướng tai gai mắt. Chà ng sợ là m ô uế những gì Ä‘ang trà n ngáºp tâm hồn.
- Mình ấy à ? Phải, mình Ä‘ang có Ä‘iá»u lo nghÄ©; và hÆ¡n nữa, má»i thứ nà y khiến mình khó chịu. Cáºu không tưởng tượng được má»i cái đó kỳ dị đến mức nà o đối vá»›i má»™t anh nhà quê như mình đâu. Tháºt y như mấy cái móng tay cá»§a cái anh chà ng mình gặp ở chá»— cáºu...
- ừ, mình nháºn thấy là những móng tay cá»§a anh chà ng Grinevitr đáng thương ấy là m cáºu rất quan tâm, - Xtepan Arcaditr vừa vưá»i vừa nói.
- Mình biết là m thế nà o được, - Levin đáp. - Cáºu hãy gắng má»™t chút tá»± đặt mình và o địa vị má»™t anh chà ng ở nông thôn xem. ở nông thôn, chúng tôi cố sức biến bà n tay thà nh má»™t công cụ là m việc tiện lợi: chúng tôi cắt ngắn móng tay, và thỉnh thoảng lại xắn tay áo lên.
Còn ở đây, ngưá»i ta lại cố tình để móng tay má»c cà ng dà i cà ng tốt và đeo những khuy măngsét to bằng cái đĩa rồi không thể là m được gì bằng hai bà n tay cả.
Xtepan Arcaditr vui vẻ cưá»i.
- Nhưng Ä‘iá»u đó chứng tá» há» không cần là m việc bằng tay; chÃnh là trà tuệ há» là m việc...
- Có lẽ... Nhưng, dù sao Ä‘i nữa, mình vẫn thấy Ä‘iá»u đó là kỳ dị.
Mình còn thấy Ä‘iá»u nà y nữa, cÅ©ng kì dị, là ở nông thôn, bá»n mình gắng ăn cho nhanh để còn là m việc, trong khi cái đó cà ng lâu cà ng tốt; cho nên chúng mình má»›i ăn sò...
- Tất nhiên, - Xtepan Arcaditr tán thà nh. - Nhưng chÃnh đó là mục Ä‘Ãch cá»§a văn minh. Phải biến tất cả thà nh thú vui.
- Nếu như đó là mục Ä‘Ãch cá»§a văn minh, thì mình thÃch là ngưá»i man rợ hÆ¡n.
- Thì cáºu đã là ngưá»i man rợ rồi đó. Há» hà ng Levin nhà cáºu, tất cả Ä‘á»u man rợ hết.
Levin thở dà i. Chà ng cà ng nghĩ đến ông anh Nikolai, cảm thấy hổ thẹn và cau mà y; nhưng Oblonxki đã chuyển sang chuyện khác, lái ngay sự chú ý của chà ng vỠmột hướng mới.
- Thế nà o, tối nay cáºu có đến nhà bá»n mình không, mình muốn nói là nhà Serbatxki ấy? - ông nói, gạt những vá» sò sần sùi ra, kéo đĩa phó mát lại và đưa cặp mắt long lanh nhìn chà ng đầy ý nghÄ©a.
- Có, nhất định mình sẽ đến, - Levin trả lá»i, - tuy mình cảm thấy hình như quáºn công phu nhân má»i mình không tháºt tình cảm lắm.
- Cáºu nói gì váºy? Ngốc thế! Äó là lối kiểu cách cá»§a bà ta. Nà o, cho chúng tá»› món xúp, ngưá»i anh em!... Äó là lối kiểu cách đại phu nhân(7) cá»§a bà ta thôi, - Xtepan Arcaditr nói. - Mình cÅ©ng sẽ đến, nhưng mình còn phải Ä‘i dá»± buổi táºp hát ở nhà nữ bá tước Bonin. Thế mà cáºu còn không tá»± nhân là man rợ ư? Cắt nghÄ©a cái việc cáºu đột nhiên biến khá»i Moxcva ra sao đây? Gia đình Serbatxki cứ há»i mình vá» tin tức cáºu mãi, là m như mình biết rõ ngá»n nguồn ấy! Mình chỉ biết má»—i Ä‘iá»u là bao giá» cáºu cÅ©ng là m cái mà chẳng ai là m cả.
- Phải, - Levin cháºm rãi nói, vẻ bối rối. - Cáºu nói đúng, mình là má»™t kẻ man rợ. Nhưng sá»± man rợ cá»§a mình không phải ở chá»— mình bá» Ä‘i mà ở chá»— bây giá» quay vá»... Mình đã trở vá».
- ồ! Cáºu tháºt sung sướng! - Xtepan AckaÄ‘ich nói tiếp, vừa nhìn thẳng và o mắt Levin.
- Tại sao?
- "Xem tướng ngá»±a bằng và o dấu vết. Nhìn mắt ngưá»i, ắt biết Ä‘ang yêu", - Xtepan Arcaditr ngâm nga. - Trước mặt cáºu, có tất cả.
- Còn cáºu, tất cả đã ở sau lưng cáºu rồi hẳn?
- Không, nhưng cáºu, cáºu có tương lai; mình thì chỉ có hiện tại và cái hiện tại ấy, lúc thì trắng lúc lại Ä‘en ngòm.
- Có chuyện gì váºy?
- Má»i việc Ä‘á»u há»ng bét. Nhưng mình không muốn nói vá» mình và cÅ©ng không thể giãi bà y hết má»i chuyện vá»›i cáºu được, - Xtepan Arcaditr nói. à , tại sao cáºu lại trở vá» Moxcva?... Nà y, lại dá»n Ä‘i! - ông gá»i lão già Tacta.
- Cáºu không Ä‘oán ra ư? - Levin đáp, cặp mắt long lanh má»™t ánh ná»™i tâm chằm chằm nhìn Xtepan Arcaditr.
- Có chứ, nhưng mình nói ra trước thì không phải lối. Chỉ cần nói thế cáºu cÅ©ng đủ hiểu mình Ä‘oán đúng hay không, - Xtepan Arcaditr nói và nhìn Levin vá»›i má»™t nụ cưá»i ranh mãnh.
- Váºy cáºu thấy thế nà o? - Levin nói tiếp, giá»ng run run và cảm thấy tất cả bắp thịt trên mặt mình giáºt giáºt. - Cáºu thấy chuyện đó thế nà o?
Xtepan Arcaditr đủng đỉnh uống cạn cốc rượu vang Sabli, mắt vẫn không rá»i Levin.
- Mình ấy à ?... - ông nói. - Mình không mong muốn gì hÆ¡n thế trên Ä‘á»i! Äó là điá»u tốt đẹp nhất có thể xảy đến!
- Nhưng cáºu không lầm đấy chứ? Cáºu biết rõ Ä‘iá»u chúng ta Ä‘ang bà n đấy chứ? - Levin nói tiếp, đôi mắt ngấu nghiến nhìn kẻ đối chuyện mình. Cáºu tin là có thể được ư?
- Phải. Tại sao lại không được chứ?
- Không, cáºu có tháºt sá»± tin rằng có thể được không? Cáºu hãy nói vá»›i mình tất cả những Ä‘iá»u cáºu nghÄ© Ä‘i! Thế ngá»™ nhỡ mình vấp phải sá»± từ chối?... Tháºm chÃ, mình còn tin chắc là sẽ như thế...
- Tại sao cáºu lại tin là thế? - Xtepan Arcaditr nói, mỉm cưá»i vá» sá»± xúc động cá»§a bạn.
- Äôi khi mình có cảm giác ấy. Nếu thế thì tháºt kinh khá»§ng: cả đối vá»›i mình, cả đối vá»›i nà ng.
- Dù sao Ä‘i nữa, chuyện đó cÅ©ng chẳng có gì kinh khá»§ng đối vá»›i má»™t cô thiếu nữ đâu. Tất cả các cô gái Ä‘á»u tá»± hà o khi ngưá»i ta đến há»i xin cưới mình.
- Äúng, tất cả các cô gái nhưng trừ nà ng.
Xtepan Arcaditr mỉm cưá»i. Ông biết rất rõ tình cảm Levin. Ông hiểu là đối vá»›i chà ng, các cô gái chia là m hai loại: loại thứ nhất gồm tất cả các thiếu nữ, trừ Kitti, các cô gái đó có tất cả các nhược Ä‘iểm cá»§a con ngưá»i và là những thiếu nữ rất tầm thưá»ng; loại kia thì chỉ có mình nà ng: nà ng không há» có nhược Ä‘iểm nà o và hÆ¡n hẳn tất cả loà i ngưá»i.
- Khoan đã, cáºu lấy nước xốt Ä‘i, - ông nói, ngăn bà n tay Levin Ä‘ang đẩy đĩa xốt ra.
Levin ngoan ngoãn lấy nước xốt nhưng không để Xtepan Arcaditr kịp ăn.
- Không, cáºu nghe đã, - chà ng nói, - cáºu nên hiểu, đối vá»›i mình, đây là vấn đỠsinh tá». Mình chưa bao giá» nói chuyện nà y vá»›i ai cả. Và mình chỉ có thể nói vá»›i cáºu được thôi. Hai đứa mình hoà n toà n khác nhau: sở thÃch, ý kiến, tất cả Ä‘á»u ngăn cách chúng mình; nhưng mình biết cáºu mến mình và hiểu mình, và cả mình nữa, mình cÅ©ng rất mến cáºu. Nhưng lạy Chúa, cáºu hãy hết sức thà nh tháºt vá»›i mình.
- Mình nói những Ä‘iá»u mình nghÄ©, - Xtepan Arcaditr mỉm cưá»i nói.
- Nhưng mình sẽ còn Ä‘i xa hÆ¡n thế nữa, vợ mình là ngưá»i đà n bà hết sức kỳ diệu. - Nhá»› đến chuyện xÃch mÃch vá»›i vợ, Xtepan Arcaditr thở dà i và nÃn lặng má»™t lát, rồi lại nói tiếp: - Vợ mình có cái nhìn rất tinh Ä‘á»i, cô ta Ä‘á»c thấu táºn gan ruá»™t má»i ngưá»i. HÆ¡n thế nữa, cô ta còn Ä‘oán được háºu váºn, nhất là những chuyện thuá»™c vá» cưới xin. Chẳng hạn, cô ta đã nói trước là nà ng Sakhovxcaia sẽ lấy Brenten... Chẳng ai tin cả, ấy thế mà lại thà nh. ấy, vợ mình đứng vá» phe cáºu đấy.
- Sao kia?
- Không những vợ mình có thiện cảm vá»›i cáºu, mà cô ta còn nói Kitti nhất định sẽ là vợ cáºu nữa kia.
Nghe nói váºy, mặt Levin sáng ngá»i lên má»™t nụ cưá»i tưởng như sắp biến thà nh những giá»t nước mắt xúc động.
- Chị ấy bảo thế à ! - chà ng kêu lên. - Mình vẫn bảo vợ cáºu là má»™t thiên thần mà . Nhưng thôi, ta đừng nói đến chuyện ấy nữa, - chà ng nói và đứng dáºy.
- ÄÆ°á»£c, nhưng hãy ngồi xuống đã.
Nhưng Levin không thể ngồi yên chá»— được. Chà ng Ä‘i Ä‘i lại lại quanh căn phòng hẹp hai ba lần, bước chân chắc nịch, mắt chấp chá»›i để giấu những giá»t nước mắt, và sau đó má»›i ngồi xuống.
- Cáºu nên hiểu mình, - chà ng nói, - đây không phải là tình yêu.
Mình đã yêu, nhưng đây không phải chuyện như thế. Äó không phải là tình cảm, mà là má»™t sức mạnh bên ngoà i xâm chiếm lấy mình.
Mình bá» Ä‘i vì tin chắc không thể thế được, má»™t hạnh phúc như váºy không thể có được trên Ä‘á»i; mình đã đấu tranh vá»›i bản thân và thấy rõ không có nà ng, mình không sống nổi. Cho nên cần phải có má»™t quyết định...
- Nhưng tại sao cáºu bá» Ä‘i?
- Khoan, khoan đã! Mình có biết bao ý nghÄ© trong đầu, biết bao Ä‘iá»u cần há»i cáºu! Cáºu nghe đây. Cáºu không thể biết được cáºu đã Ä‘em lại gì cho mình khi nói ra Ä‘iá»u đó đâu. Mình sung sướng đến trở thà nh Ãch ká»·: mình quên hết. Hôm nay mình được biết anh Nicolai...
cáºu biết chứ... Ä‘ang ở đây... và mình đã quên khuấy anh ấy! Và mình thấy hình như cả anh ấy cÅ©ng sung sướng. Tháºt cứ như là điên ấy.
Nhưng có Ä‘iá»u đáng sợ... cáºu đã có vợ, cáºu hẳn biết cảm giác ấy... tháºt kinh khá»§ng khi ở tuổi chúng ta, vá»›i má»™t quá khứ... không phải má»™t quá khứ yêu thương, mà là quá khứ tá»™i lá»—i... chúng ta bất chợt đến gần má»™t con ngưá»i trong trắng, thÆ¡ ngây... tháºt gá»›m ghiếc! Là m sao tránh khá»i cảm thấy mình không xứng đáng được?
- Thôi Ä‘i, lương tâm cáºu đâu có mang nhiá»u tá»™i lá»—i gì cho cam.
- à , dù sao Ä‘i nữa, - Levin nói, - dù sao Ä‘i nữa: "Ôn lại cuá»™c Ä‘á»i má»™t cách kinh tởm, tôi run lên, tôi nguyá»n rá»§a và cay đắng thương cho pháºn mình...". Phải.
- Biết là m thế nà o, sá»± Ä‘á»i vốn như váºy, - Xtepan Arcaditr nói.
- Niá»m an á»§i độc nhất là lá»i cầu nguyện nà y mà mình ưa thÃch:
Xin Chúa tha thứ cho con, không phải vì đức độ cá»§a con, mà tùy ở lòng là nh cá»§a Chúa. ChÃnh nà ng cÅ©ng chỉ có thể tha thứ cho mình theo cách đó mà thôi.
----------------------------------
(1) Poudre de riz và vinaigre de toilette (tiếng Pháp trong nguyên bản).
(2) Má»™t loại thức ăn lá»ng nấu bằng lúa kiá»u mạch, rất phổ biến ở nông thôn Nga.
(3) Trong nguyên bản: à la riousse, chÃnh là : à la russe (theo lối Nga), lão già Tacta phát âm sai.
(4) Nguyên văn pretanière, chÃnh ra là : Printanière (mùa xuân).
(5) Soupe printanière, turbot sauce Beaumarchais, poularde à l estragon, macédoine de fruits (tiếng Pháp trong nguyên bản).
(6) Cachel blane (tiếng Pháp trong nguyên bản).
(7) Grande dame (tiếng Pháp trong nguyên bản).
Xem tiếp: Chương 10
Last edited by quykiemtu; 15-12-2008 at 09:13 AM.
|
 |
|
| |