 |
|

10-09-2008, 09:17 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 16
Thiên Di lo lắng nhìn gương mặt đăm chiêu cá»§a bà Thá»§y. Nãy giá» bà đã tra há»i và cô đã trả lá»i vá» chuyện cá»§a mình vá»›i Trác. Rõ rà ng là nh Ãt dữ nhiá»u rồi.
Dì Thủy chả tỠchút gì “thấu tình đạt lý†như anh đã nói. Trái lại, bà rất khó chịu, bực bội nên cứ đi tới đi lui trong căn nhà nhỠlà m Di chóng mặt. Cô không hiểu nổi bà dì lạnh lùng sắt đá của mình đang nghĩ gì, và sẽ nói gì với cô đây.
Bước đến ngồi đối diện vá»›i cô qua cái bà n nhá», bà Thá»§y há»i bằng giá»ng khô như ngói:
– Cáºu Trác hứa sẽ bỠđám cưới vá»›i Phi Phụng để cưới con à ?
Di nóng bừng mặt, cô ấp úng:
– Kh ... ông. Anh ấy bảo là ... là ...
– Là sẽ giải quyết chuyện giữa cáºu ấy và Phi Phụng nay mai phải không?
– Vâng.
– Và con đã tin lá»i cáºu ấy?
Thiên Di im lặng. Bà Thủy chép miệng:
– Äúng là khá» khạo, ngốc nghếch. Con nghÄ© cáºu Trác sẽ bá» cô gái nhà già u xinh đẹp đó để cưới má»™t con bé nghèo từ trong xương tá»§y nghèo ra như con à ? Chuyện ấy chỉ có trong phim, trong truyện. Äà n ông Ä‘a tình và tham lam lúc nà o cÅ©ng đầy rẫy trên trái đất. Há» giá»i hứa hẹn, nhưng rất dở biến lá»i hứa thà nh hiện thá»±c.
Bẻ những ngón tay mình, Di nói:
– Trác không giống há». Anh đâu há» yêu Phi Phụng. Anh đã nháºn là mình sai lầm khi muốn cưới vợ để là m vui lòng mẹ.
Bà Thá»§y cưá»i nhạt:
– Cáºu ta nói thế để lấy lòng con. Bà mẹ ở táºn bên Pháp cá»§a cáºu ấy năm nà o gởi thÆ¡ vá» chẳng thúc hối cáºu ấy chuyện vợ con. Cáºu Trác cưới Phi Phụng vì tình chá»› đâu bị ai ép buá»™c. Dì không thể chấp nháºn trò bắt cá hai tay nà y.
– Trác sẽ từ hôn Phi Phụng mà .
– Như váºy cà ng chứng tá» cáºu ấy xem tình yêu và hôn nhân như má»™t trò đùa. Trác không có trách nhiệm vá»›i bản thân, cÅ©ng như vá»›i ngưá»i cáºu ta yêu.
Thiên Di phản đối:
– Dì không thể nói thế được!
Bà Thá»§y cao giá»ng:
– Sao lại không? Hãy thá» tưởng tượng. Nếu bị ruồng bá», Phi Phụng cÅ©ng Ä‘iên như Thoại thì lương tâm con và Trác có yên ổn để sống vá»›i nhau suốt Ä‘á»i không, hay lại chỉ ba tháng là chia tay.
Thiên Di rùng mình vì giả thuyết của bà Thủy, cô kêu lên:
– Không thể nà o có chuyện Phi Phụng Ä‘iên. Dì đừng dá»a con!
– Dì không dá»a, mà chỉ đặt ra má»™t trong nhiá»u vấn đỠcó thể xảy đến cho con suy nghÄ©. Nếu ai cÅ©ng biết trước được tương lai cá»§a mình thì hay quá. Con là đứa biết nghÄ©, dì tin lý trà cá»§a con sẽ trấn áp được nhịp Ä‘áºp bồng bá»™t cá»§a trái tim. Hãy quên cáºu chá»§ Trác Ä‘i! Khi dá»i nhà ra đây, dì những tưởng sẽ cách ly được hai ngưá»i, nà o ngá» lại tạo Ä‘iá»u kiện cho tình cảm bá»™c phát.
Thiên Di ngỡ ngà ng:
– Váºy là dì ... Dì ...
Giá»ng bà Thá»§y thản nhiên:
– Phải. Dì đỠnghị ra ở khu táºp thể vì không muốn con nghÄ© tá»›i Trác, chứ đâu phải vì sợ đối đầu vá»›i Phi Phụng. Ra tá»›i đây rồi, cáºu ấy vẫn không thôi cái trò chÆ¡i lãng mạn nà y. Có lẽ dì phải tÃnh cách khác.
Trong lúc Di đang thắc mắc cái cách khác của dì mình, thì bà Thủy chợt nghiêm mặt:
– Sáng mai, con phải vỠSà i Gòn bằng chuyến xe sớm nhất.
Di buột miệng:
– Không được.
Bà Thủy gằn:
– Sao lại không?
Di lắp bắp:
– Còn lá»›p, còn há»c trò thì sao? Con phải có trách nhiệm vá»›i chúng.
Nhìn xoáy và o mắt cô, bà Thủy nói:
– Vá»›i bản thân, con đã không có trách nhiệm, nói chi tá»›i há»c trò nghe lá»›n lao quá. Con nghÄ© công nhân ở đây còn tÃn nhiệm con, nếu há» biết chuyện nà y sao? Há» tuy Ãt há»c, nhưng rất biết đạo lý.
Thiên Di ôm đầu rồi nhỠnhẹ:
– Ãt ra con phải dạy hết năm, chứ không thể nghỉ ngang như vầy.
– Dì là ngưá»i xin cho con và o đây dạy há»c, bây giá» dì thấy con không xứng là m cô giáo nữa.
– Vá»›i há»c trò con có là m gì sai đâu?
Bà Thủy lắc đầu:
– Nhưng con không thể ở lại được.
Giá»ng Thiên Di tức tưởi:
– Sao dì không ủng hộ chúng con chớ?
Bà Thủy thở dà i:
– Là m sao dì yên tâm khi con yêu cáºu Trác? Cáºu ấy không thể mang lại hạnh phúc cho con, vì Trác là ngưá»i không có láºp trưá»ng trong tình yêu. Má»™t ngà y nà o đó, cáºu ta sẽ bá» rÆ¡i con khi gặp cô gái khác. Yêu má»™t ngưá»i như thế, con luôn phải sống trong tâm trạng pháºp phồng, bất ổn.
– Trác không phải như dì nghĩ.
– Dì đã sống bên cáºu ấy má»™t thá»i gian rất dà i, dì hiểu Trác hÆ¡n con rất nhiá»u. Có thể con không tin những lá»i dì nói, vì con Ä‘ang yêu, nhưng đó là sá»± tháºt. Trác không há» yêu con. Con phải rá»i khá»i đây trước khi vỡ má»™ng.
Thiên Di nói:
– Con cần gặp Trác trước khi vỠSà i Gòn.
Bà Thủy độc đoán nói:
– Dì lại thấy không cần, gặp gỡ chỉ thêm phiá»n. Sáng mai, dì sẽ đưa con ra xe. Con không được liên lạc vá»›i Trác nữa. Thiệp đám cưới đã in rồi, liệu má»™t ngưá»i có tiếng tăm như cáºu ấy có thể há»§y bá» hôn lá»… hay sao? Nếu gặp lại Trác, hoặc cứ ở lại đây, con sẽ nghe má»™t lá»i xin lá»—i, hoặc má»™t lá»i ân háºn hay hối tiếc gì đó cá»§a cáºu ấy, chá»› không được gì khác đâu. Dì không muốn con bị bẽ bà ng, Di ạ.
Thấy cô khóc, bà Thủy thở dà i:
– Dì biết con rất buồn. Nhưng đưa con lên đây, dì phải có trách nhiệm vá»›i ba mẹ con. Hứa vá»›i dì Ä‘i, đừng tìm cách gặp Trác, vô Ãch lắm. Rồi cáºu ta sẽ quên con khi Phi Phụng ở bên cạnh. Trở lại Sà i Gòn, con sẽ mở má»™t quầy buôn bán nhỠđể phụ ba mẹ. Nếu con cắt đứt vá»›i Trác, dì sẽ gởi vốn cho con là m ăn.
Thiên Di cương quyết:
– Con muốn gặp Trác trước khi vỠSà i Gòn. Dì không cản con được đâu.
Dứt lá»i, Di chạy qua nhà Lang mượn xe đạp, đạp má»™t mạch vá» biệt thá»± Thùy Dương. Nhất định Di phải há»i Trác, xem anh có yêu cô tháºt lòng không, hay tất cả Ä‘á»u là trò đùa.
MÃm môi, cô cố đạp tháºt nhanh trên con dốc ngược gió. Ngưá»i mệt rã rá»i, nhưng Di vẫn cố gắng vá»›i hy vá»ng sẽ nháºn từ Trác những lá»i hứa chắc chắn, những lá»i yêu ngá»t ngà o, và nụ hôn đến má»m môi.
Tới cổng, Di đẩy ra, dựng xe bên gốc bách tùng rồi dà i bước lên hà nh lang.
Tá»›i cá»a phòng khách, cô khá»±ng lại vì nghe tiếng cưá»i khúc khÃch cá»§a Phi Phụng. Cô ta lại tá»›i đây nữa rồi sao?
Tá»± dưng Di hốt hoảng, nép ngưá»i sát tưá»ng, lòng thắc thá»m khi nghe Phi Phụng lên tiếng:
– Hổm rà y anh có nghĩ tới em không?
Trác trả lá»i tháºt rõ:
– Có thể nói, chưa bao giá» anh nghÄ© tá»›i em nhiá»u như hiện giá».
Phi Phụng lại cưá»i:
– Anh ngoan lắm. Em phải thưởng mới được.
Bên trong chợt im lặng. Thiên Di không nén được tò mò, cô nghiêng ngưá»i nhìn và o và thấy Phi Phụng Ä‘ang vÃt đầu Trác xuống hôn say đắm. Di vá»™i vã quay Ä‘i. Äất trá»i xung quanh như nghiêng ngả. Trấn tÄ©nh lại, Di nhìn lần nữa.cô tuyệt vá»ng đến cùng cá»±c khi nháºn ra Trác đáp lại nụ hôn cá»§a Phi Phụng cuồng nhiệt không kém.
Tá»±a và o tưá»ng Thiên Di hụt hẫng, cô vụt bá» chạy khi nghe Phi Phụng nÅ©ng nịu há»i:
– ThÃch ... không?
Dẫn chiếc xe ra khá»i cổng, cô mặc cho nó thả dốc. Nước mắt dưá»ng như là đã cạn khô, Di muốn khóc, nhưng không được. Ná»—i Ä‘au nghẹn giữa ngá»±c khiến cô khó thở. Dừng xe lại bên đưá»ng, cô chạy bá»™ và o con suối nhá». Vừa chạy, Di vừa la tháºt to như ngưá»i Ä‘iên. Giá mà cô Ä‘iên được, có lẽ sẽ thấy đỡ hÆ¡n.
Ngồi xuống phiến đá bên bá», Di cho hai chân uống nước. Nước lạnh khiến cô tỉnh táo lại và thấy thấm thÃa những lá»i dì Thá»§y khuyên. Äúng là là m sao Trác có thể bá» má»™t cô gái xinh đẹp, già u có như Phi Phụng để cưới Di cho được. Tất cả vá»›i anh chỉ là má»™t phút xao lòng đầy lãng mạn. Chỉ có Di quá khá» nên má»›i tin đó là tháºt.
Giá» thì tỉnh má»™ng rồi. ChÃnh những hình ảnh, âm thanh mà Di mắt thấy tai nghe đã chứng minh lá»i dì Thá»§y là đúng, và chúng đã cảnh tỉnh Di sau những giây choáng váng.
Ngà y mai cô sẽ rá»i khá»i đây trong âm thầm. Suốt Ä‘á»i, cô không gặp lại Trác nữa. Äiá»u ấy chỉ nghÄ© thôi đã thấy chả dá»… dà ng chút nà o. Nhưng dù khó khăn Ä‘au khổ cỡ nà o, Di cÅ©ng phải mÃm môi Ä‘oạn tuyệt. Thà đau má»™t lần còn hÆ¡n dây dưa để khổ cả Ä‘á»i.
Chệch choạng đứng dáºy, Di trở ra con đưá»ng. Chiếc xe đạp vẫn còn nằm chá»ng chÆ¡, Di dắt nó Ä‘i mà không lên xe.
Ngà y mai con đưá»ng nà y chỉ còn là quá khứ, vá»™i vã hay cháºm chạp rồi cÅ©ng mãi mãi chia tay.
Mắt cay xè, Thiên Di quay lại nhìn biệt thá»± Thùy Dương nằm cao trên đầu con dốc trông tháºt gần, nhưng vá»›i cô lại tháºt xa vá»i.
*****
Äáºp mạnh tay xuống bà n, Trác nói như quát:
– Tại sao Thiên Di đi mà tôi không biết gì hết?
Bà Thủy ôn tồn phân bua:
– Chiá»u hôm qua, con bé tá»›i đây xin phép cáºu vá» Sà i Gòn thăm mẹ bị ốm nặng.
Trác kinh ngạc:
– Sao tôi không gặp cô ấy?
Bà Thủy thản nhiên:
– Thiên Di bảo và o tá»›i cá»a thấy cáºu báºn bịu vá»›i cô Phụng nên con bé không dám là m phiá»n.
Trác hơi khựng lại. Rồi anh cà u nhà u:
– Nhưng Ãt ra sáng nay trước khi vá», Di cÅ©ng phải gặp tôi chá»›.
Bà Thá»§y cao giá»ng:
– Äể là m gì, thưa cáºu? Vả lại, xe chạy rất sá»›m. Di nó ngại cô Phi Phụng nổi tráºn tam bà nh nếu trá»i chưa sáng đã và o quấy rối cáºu.
Äốt má»™t Ä‘iếu thuốc, Trác há»i:
– Chừng nà o Di trở lên?
– Tôi không biết. Má»i việc tùy thuá»™c và o bệnh tình cá»§a mẹ nó.
Trác bồn chồn:
– Nghĩa là sao?
Bà Thủy nói:
– Tôi nghÄ© chắc cÅ©ng lâu lắm con bé má»›i trở lại, chúng ta phải tìm giáo viên má»›i cho bá»n trẻ.
Trác sững sá». Anh rÃt thuốc liên tục vì câu nói vừa rồi cá»§a bà Thá»§y. Chắc chắn bà đã buá»™c Di rá»i xa anh. Rõ rà ng bà không á»§ng há»™ như anh nghÄ©. Nhưng tại sao Di lại lẳng lặng bá» Ä‘i như thế nhỉ? Có tháºt hôm qua Di đã tìm anh không? Nếu Di tá»›i đúng lúc anh và Phi Phụng hôn nhau thì đúng là rắc rối to.
Ngáºp ngừng, Trác há»i:
– Thiên Di nói sẽ không trở lại à ?
Bà Thá»§y gáºt đầu:
– Vâng.
Trác gằn giá»ng:
– Tôi không tin, nhất định không tin.
Từ trên lầu Phi Phụng bước xuống, giá»ng nhá»ng nhảnh:
– Anh không tin ai váºy?
Liếc đôi mắt tô xanh vá» phÃa bà Thá»§y, Phi Phụng cưá»i ná»a miệng:
– Có gì khuất lấp trong sổ sách hả? Em đã bảo mà . Những ngưá»i như thế là m sao tin được.
Trác sa sầm mặt:
– Em im đi! Không biết thì đừng đoán mò!
Phi Phụng giãy nảy:
– Anh la em trước mặt ngưá»i ở hả? Dầu gì em cÅ©ng là bà chá»§, em có quyá»n mắng há» chá»›.
– Tại sao lại mắng há» khi há» không phạm lá»—i? Em đã bảo không thÃch ở trang trại Thùy Dương, anh sẽ không ép em. Äiá»u đó cÅ©ng có nghÄ©a là em chẳng có quyá»n gì cả.
Nhìn vẻ chù ụ của Phụng, bà Thủy nhỠnhẹ:
– Tôi xin phép xuống bếp.
Bà chưa Ä‘i khá»i, Phi Phụng đã sà tá»›i bên Trác, giá»ng giả lả:
– Chúng ta giáºn nhau vì bà già đó tháºt không đáng chút nà o.
Trác lạnh lùng rÃt thuốc.thái độ cá»§a anh không là m Phi Phụng nản. Cô ôm lấy anh vừa ve vuốt, vừa ỡm á»:
– Xin lá»—i mà . Hay là muốn em Ä‘á»n?
Äang hụt hẫng vì Thiên Di bá» Ä‘i, Trác cau có:
– Em ngồi xuống đó Ä‘i. Là m trò trẻ con, ngưá»i ta cưá»i cho đấy.
Vẫn ôm lấy Trác, Phi Phụng khinh khỉnh:
– Ai dám cưá»i, em Ä‘uổi nó ngay. Tôi tá»› cá»§a anh thÃch rình chá»§ âu yếm lắm thì phải? Hôm qua lúc hôn anh, em thấy con nhá» Thiên Di đứng lấp ló ngoà i cá»a. Äúng là trÆ¡ trẽn. Lẽ ra em đã kéo nó và o để mắng cho má»™t tráºn rồi.
Trác gạt tay Phụng ra:
– Em trÆ¡ trẽn thì đúng hÆ¡n. Thiên Di vô tình, còn em lại cố ý. Má»i ngưá»i sẽ nói gì vá» chúng ta?
Phi Phụng sa mặt xuống:
– Anh dám nói em trÆ¡ trẽn à ? Hừ! Lúc nà o anh cÅ©ng bênh con nhãi ranh ấy. Nếu anh sợ bá»n há» phê phán cách sống cá»§a em thì Ä‘uổi hết Ä‘i. Sức lao động bây giá» rẻ mạt, sợ gì không có công nhân chá»›.
– Ngoà i những lá»i đó ra, em còn biết nói gì khác không? Rõ rà ng anh đã lầm khi nghÄ© em sẽ là má»™t bà chá»§ tốt, biết thông cảm vá»›i công nhân. Nà o ngá» em coi rẻ ngưá»i lao động quá. Nói tháºt, anh cÅ©ng là má»™t ngưá»i lao động tay chân, anh xem đất Ä‘ai là máu thịt, công nhân là anh em. NhỠđất, nhá» há», anh má»›i có được ngà y hôm nay. Anh không bao giá» vì em mà đuổi há».
Phi Phụng Ä‘ong Ä‘á»ng:
– Em không cho phép anh coi thưá»ng em. Äừng thấy em hạ mình vỠđây thăm rồi anh là m cao. Không Ä‘á»i nà o em hợp vá»›i bá»n ngưá»i cá»§a anh, cÅ©ng như cuá»™c sống ở đây. Nếu muốn được sống gần em, trong tương lai anh cÅ©ng phải bán hết đất Ä‘ai để vá» Äà Lạt thôi. Bằng không, chúng ta chia tay từ bây giá».
Trác gáºt đầu nhanh như chá»›p:
– à kiến hay! Chúng ta chia tay đi!
Ngồi sững ra trên ghế, Phi Phụng bất ngá» vì câu Trác vừa nói. Cô không nghÄ© anh dám gáºt đầu vì rõ rà ng anh rất mê cô.
Vừa sượng vừa tức, Phi Phụng cong cớn:
– ÄÆ°á»£c! Thá» xem ai khổ. Äà n ông Äà Lạt lịch lãm, hà o hoa đâu có thiếu. Rồi anh sẽ ân háºn khi thấy há» xếp hà ng sau lưng em. Hoa khôi chỉ có đà n ông rÆ¡i từ trên cao xuống đất, rồi anh sẽ thấy mình rÆ¡i ra sao khi mất em.
Trác nhếch môi:
– Váºy chúc em mau tìm được ngưá»i vừa ý.
Vứt Ä‘iếu thuốc hút dở và o gạt tà n, Trác bá» ra ngoà i tìm bà Thá»§y. Giữa anh và bà còn nhiá»u Ä‘iá»u phải nói cho hết.
Nhưng Phi Phụng đâu để Trác Ä‘i, cô chạy theo nắm tay anh, giáºt mạnh:
– Anh vô trách nhiệm vừa vừa thôi. Ngà y cưới đã tá»›i rồi, còn kiếm cá»› giáºn để là m khổ em. Vì ai, em bất chấp gã Ä‘iên, bất chấp má»i thứ tẻ nhạt để vỠđây chứ? Có bao nhiêu cuá»™c vui ở Äà Lạt Ä‘ang chá» em. Anh biết không?
Trác lắc đầu:
– Anh không biết và không bao giá» cần biết, vì nó không dÃnh dáng tá»›i cuá»™c sống cá»§a anh. Nhưng vá»›i em, nó quá quan trá»ng. Bởi váºy, em hãy vá» Äà Lạt Ä‘i. Chúng ta không hợp nhau, nghÄ© tá»›i đám cưới là m gì nữa. Anh chỉ chá»n má»™t ngưá»i vợ đồng cam khổ, chá»› không chỉ vì cô ấy là hoa khôi. Chúng ta đến vá»›i nhau vá»™i và ng quá, nên đã không hiểu tâm tư nguyện vá»ng cá»§a nhau. Em sẽ khổ nếu phải lấy má»™t gã thô kệch như anh. Bởi váºy, em hãy ngẩng cao đầu hất anh rÆ¡i Ä‘i. Anh không xứng vá»›i em, bị rÆ¡i là phải rồi.
Gỡ tay Phi Phụng ra, Trác quay Ä‘i. Cô vá»™i chạy theo, giá»ng dịu xuống:
– Anh giáºn lẫy em đấy à ?
Trác nhìn cô:
– Anh không giáºn lẫy. Trái lại, anh cảm Æ¡n em đã giúp anh mạnh dạn nói lên suy nghÄ© cá»§a mình.
Phi Phụng chớp mi:
– Suy nghĩ gì cơ chứ?
Trác từ tốn:
– Chúng ta chỉ nên xem nhau như bạn.
Phụng thảng thốt:
– Anh Ä‘iên rồi, khi vin và o lá»i nói lúc giáºn dá»—i cá»§a em để biến nó thà nh hiện thá»±c.
– Anh không Ä‘iên chút nà o. Em nên suy nghÄ© lại Ä‘i. Sống vá»›i anh, em sẽ không hạnh phúc. Vì ngoà i khả năng kiếm nhiá»u tiá»n ra, anh không thuá»™c tuýp đà n ông lịch lãm, hà o hoa mà em cần. Sá»± khác biệt trong sở thÃch, cách nghÄ© sẽ giết chết hạnh phúc gia đình.
Phi Phụng nói như đang trả bà i:
– Vì tình yêu, em sẽ thay đổi.
Trác nhìn xoáy và o mắt cô:
– Rất tiếc, giữa chúng ta không có tình yêu mà chỉ có mục Ä‘Ãch. Anh cần má»™t cô vợ xinh đẹp để tạo thêm thanh thế, em cần má»™t ông chồng già u để nương tá»±a. Giá» thì anh nháºn ra sắc đẹp là thứ phù phiếm, tâm hồn má»›i quan trá»ng. Tâm hồn hai chúng ta chưa bao giá» hòa hợp vá»›i nhau.
Phi Phụng rÃt lên:
– Anh là má»™t thằng đểu! Äừng tưởng muốn bá» tôi là dá»… nha! Anh sẽ ân háºn suốt Ä‘á»i đấy.
Trác ôn tồn:
– Em đừng nóng nảy như thế. Tất cả những gì anh nói là sá»± tháºt. Anh không muốn chúng ta sau nà y sẽ Ä‘au khổ vì chịu đựng nhau.
Phi Phụng báºt khóc:
– Chúng ta Ä‘ang rất vui vẻ, hạnh phúc, sao anh lại thay đổi? Có phải anh vì ngưá»i đà n bà khác không? Trả lá»i em Ä‘i chứ?
Trác im lặng. Anh ngáºp ngừng mãi má»›i nhè nhẹ gáºt đầu. Phi Phụng chụp lấy ngá»±c áo anh, giá»ng cay xé:
– Con khốn ấy là ai? Phải là Thiên Di không? Hừ! Tôi không tha cho nó đâu. Nó đừng hòng chiếm đoạt những thứ thuộc vỠtôi.
Vừa nói, Phi Phụng vừa quay và o nhà gá»i to:
– Chị Thủy! Chị Thủy đâu? Ra tôi bảo!
Từ trong bếp, bà Thủy hớt hải chạy ra:
– Chuyện gì váºy cô Phụng?
Phi Phụng nhìn bà vá»›i tất cả căm háºn:
– Gá»i con Di tá»›i đây!
Bà Thủy nói:
– Thiên Di đã vỠSà i Gòn rồi, thưa cô.
Dù hÆ¡i hẫng, Phi Phụng vẫn quyá»n hà nh:
– Ai cho phép nó v�
– Dạ, Di đã xin nghỉ rồi.
– Nghĩa là sao?
Giá»ng bà Thá»§y y như tháºt:
– Ở đây buồn quá, không hợp với dân Sà i Gòn như nó, nên Thiên Di xin nghỉ dạy luôn rồi.
Phi Phụng nhÃu mà y nhìn ra cá»a. Trác đã bá» Ä‘i. Cô tức tối chạy Ä‘i tìm anh.
Trong khi đó, Trác Ä‘ang ở phòng sách. Anh Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, cầm từng quyển sách được Di bá»c ni lông lại rồi thở dà i. Anh không chịu nổi khi nghÄ© Di sẽ rá»i xa anh mãi mãi.
Vừa rồi, Trác đã nói vá»›i Phi Phụng những Ä‘iá»u cần nói, những vấn đỠvẫn chưa giải quyết tá»›i nÆ¡i tá»›i chốn. Äúng là ngá» lá»i yêu đã khó, khi từ chối tình yêu cà ng khó hÆ¡n. Lúc nãy, Trác hÆ¡i nhẫn tâm vá»›i Phụng, anh nóng vá»™i quá khi muốn dứt khoát vá»›i cô. Dù Phụng xấu tÃnh, trái nết cỡ nà o thì cÅ©ng do anh chá»n mà . Phụng mắng anh đểu cÅ©ng đúng. Äã má»™t lần dang dở, trái tim anh vẫn còn lá»™n xá»™n vá»›i mối tình thứ hai và thổn thức vá»›i mối tình thứ ba.
Ngồi xuống ghế nhìn căn phòng vắng đến lạnh lùng, Trác ôm đầu. Lát nữa, anh sẽ tìm bà Thủy. Nhưng phải nói gì để thuyết phục được bà , Trác vẫn chưa nghĩ ra.
|

10-09-2008, 09:18 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 17
Äang loay hoay xếp các tấm thiệp vung vãi trên quầy cho ngay ngắn lại, Thiên Di bá»—ng nghe có tiếng gá»i mình tháºt ấm. Ngước lên, cô thảng thốt khi thấy Cần:
– Trá»i Æ¡i! Ở đâu ... ra váºy?
Không trả lá»i cô, Cần nói:
– Lâu lắm rồi mới gặp Di.
Cô cũng xúc động:
– Phải. Lâu lắm rồi. Không ngỠanh tìm ra chỗ nà y khi không có địa chỉ.
Cần mỉm cưá»i:
– Chỉ là tình cá». Nói tháºt, khi thấy Di, tôi vẫn chưa tin mình may mắn đến thế. Thà nh phố quá đông, tìm ra Di là điá»u tôi chỉ dám mÆ¡ thôi.
Kéo cái ghế nhựa thấp ra, Di bảo:
– Ngồi đỡ nhé.
– Có sao đâu. Tôi sẵn sà ng ngồi đây phụ Di bán hết những thứ nà y.
Di nheo nheo mắt:
– Má»i lưng lắm đó.
Cả hai bá»—ng im lặng. Cần quan sát quầy báo cá»§a Di vá»›i vẻ tò mò. Anh Ä‘á»c tên những loại báo, tạp chÃ, sách văn há»c, sách giáo khoa, táºp vở, bút viết rồi cả thiệp Noel treo lá»§ng lẳng.
– Äúng là quầy tổng hợp y như Di đã viết trong thư. Nhưng trông vui mắt hÆ¡n tôi tưởng tượng nhiá»u.
Cần hạ giá»ng, xót xa:
– Chắc là cực lắm. Suốt ngà y ngồi một chỗ.
Thiên Di nhếch môi:
– Quen rồi. Hôm nà o ở nhà lại buồn. Dù sao bán sách báo vẫn nhà n hạ hơn bán những thứ khác. Lúc ế ẩm mình vẫn nhâm nhi chúng được. Anh và o Sà i Gòn chơi à ?
– Không. Tôi đưa chú Út và o chữa bệnh. Ở đây có rất nhiá»u bác sÄ© giá»i.
Nghe nhắc đến Thoại tự nhiên Thiên Di ớn ớn. Cô dè dặt:
– Chú ấy dạo nà y thế nà o?
Cần có vẻ phấn khởi:
– Äã đỡ hÆ¡n rất nhiá»u, hầu như không còn lên cÆ¡n nữa và biết nháºn ra ngưá»i quen.
Thiên Di tủm tỉm:
– Anh Thế đổi tÃnh rồi hay sao mà chịu cho anh đưa chú Thoại Ä‘i chữa bệnh?
ÄÆ°a tay vuốt bìa má»™t cuốn sách, Cần áºm ừ:
– Ừ. Ảnh đã thay đổi sau một lần chết hụt.
Thiên Di tò mò:
– Ảnh bệnh à ?
– Không phải. Ảnh bị chú Thoại đâm.
Thiên Di tròn mắt:
– Trá»i đất! Có chuyện đó nữa sao?
Cần chép miệng:
– Từ ngà y Di bá» Ä‘i tá»›i giá», vùng đất ấy đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện rồi.
Thiên Di ngáºp ngừng:
– Tôi tháºt sá»± không biết chuyện gì đã xảy ra nÆ¡i đó.
– Di không thư từ với dì Thủy hay chú Trác sao?
– Không. Ngoà i anh ra, tôi không liên lạc với ai hết.
Cần trầm ngâm:
– Những bức thư cá»§a Di gởi vá» trưá»ng đại há»c và vá» nhà , tôi vẫn giữ rất kỹ. Tiếc má»™t Ä‘iá»u là Di không cho địa chỉ, nên tôi không thể hồi âm để Ãt ra cÅ©ng biết được tại sao Di bá» Ä‘i trong lặng lẽ.
Thiên Di thản nhiên:
– Có gì đâu. Tôi muốn vỠlại nơi mình từng sống. Ở đây, tôi thấy yên ổn hơn ở trại Thùy Dương.
– Nhưng đâu cần vá»™i đến mức không kịp từ giã bạn bè. Tháºt ra, Di vẫn chưa tháºt lòng vá»›i tôi.
Tránh câu trách móc cá»§a Cần, Di dà i giá»ng:
– Kể chuyện ở đó cho tôi nghe đi.
Nhìn Di khá lâu, Cần từ tốn há»i:
– Di muốn nghe chuyện gì? Chuyện của ai?
Khoanh tay trước ngực cô nói:
– Tôi muốn nghe tất cả những gì anh biết.
Cần lắc đầu, cưá»i:
– Tham lam quá. Nhưng tôi thừa thông minh để hiểu ý Di. Tôi sẽ kể những gì Di quan tâm.
Äứng dáºy bán cho khách tá» Má»±c TÃm, Di nheo nheo mắt:
– Anh biết tôi quan tâm cái gì sao?
– Dĩ nhiên. Dù gì cũng bạn bè mà .
Thiên Di ra vẻ bà máºt:
– Váºy thì trông hà ng cho tôi Ä‘i!
Dứt lá»i, cô Ä‘i băng qua đưá»ng. Cần trìu mến nhìn theo dáng nhá» nhắn cá»§a Di rồi châm thuốc hút.
TÃnh ra từ khi Di rá»i trang trại Thùy Dương cho tá»›i nay đã nhiá»u tháng rồi. Suốt khoảng thá»i gian đó, cô gởi cho anh ba lá thư, má»—i lá cách nhau và i tháng. Äó là những lá thư ngắn, lá»i lẽ chân tình khiến Cần xúc động. Qua thư, anh biết Di đã ổn định cuá»™c sống vá»›i việc là m chá»§ má»™t quầy sách báo nhá». Cô còn cho biết sẽ không bao giá» trở lại trại Thùy Dương. Dù Di không nói ra, Cần vẫn thừa hiểu cô vì Trác. Và anh đã nhức nhối khôn nguôi khi nghÄ© đến hai ngưá»i.
Thiên Di trở lại vá»›i má»™t cái khay trên tay. Äặt khay lên bà n nhá», cô rÃu rÃt:
– Nước mÃa, bánh paté-chaud. Không phải là đặc sản, nhưng tôi chắc anh sẽ không chê.
Cần đỡ ly nước mÃa to như vại bia:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không dám chê rồi.
Nhìn Thiên Di nhấp nhá»m ngóng chuyện, Cần vá» vịt:
– Tôi nên ăn bánh trước hay kể chuyện trước đây nhỉ? Chắc nên kể chuyện trước quá. Mà sẽ bắt đầu từ ai đây? Có lẽ nên từ ông chú Út cá»§a tôi cho dá»… váºy.
Tằng hắng giá»ng, Cần nói:
– Sau khi Di Ä‘i rồi, tôi không còn bạn nên rất Ãt vá» nhà . Nhiá»u lúc nghÄ© mà thương chú Út bị anh Thế đối xá» tà n tệ, nhưng vá» nhà , tôi chẳng đủ bản lãnh để thay đổi cách sống vô trách nhiệm cá»§a ba mẹ. Qua lá»i kể cá»§a má»™t ngưá»i quen là tay chân cá»§a anh Thế, tôi được biết anh ấy Ä‘ang dạy chú Út nhiá»u trò khác thưá»ng mà chỉ nghe kể thôi, tôi đã không an tâm.
Di tò mò:
– Chú Thoại bị tâm thần, anh Thế còn bà y trò gì nhỉ?
Cần hạ giá»ng:
– Ảnh dạy chú Út sỠdụng dao.
Di sá»ng sốt:
– Äể là m chi, khi chú ấy không là m chá»§ được mình?
– Äó cÅ©ng là thắc mắc cá»§a tôi khi nghe kể mà không được giải thÃch. Nói thế, nhưng tôi vẫn Ä‘oán được mục Ä‘Ãch cá»§a ảnh. Từ Äà Lạt tôi tức tốc vá» nhà , và thấy đúng là anh Thế Ä‘ang kiên nhẫn dạy chú Út đâm trúng và o tim má»™t hình ná»™m có cách ăn mặc giống y má»™t ngưá»i mà chúng ta Ä‘á»u quen.
Thiên Di cảm thấy tim Ä‘áºp mạnh:
– Ai váºy?
– Di thỠđoán xem.
Cô liếm môi:
– Không lẽ là ... là Trác?
Cần thẫn thá» gáºt đầu:
– Äúng là chú Trác. Tháºt tôi không ngá» anh Thế ác như váºy. Ảnh muốn dùng chú Út để khỠđối thá»§ trong là m ăn cá»§a mình. Tôi vá»›i ảnh đã cãi nhau, tháºm chà đánh nhau vì vấn đỠnà y.
Thiên Di tròn mắt không tin:
– Anh dám đánh ... cáºu Mưá»i Ba à ?
Cần ngượng ngáºp thú nháºn:
– Lúc đó tôi tức quá, nên đâu biết sợ là gì. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i, tôi tháºt sá»± đánh lá»™n và khốn ná»—i không phải đánh ngưá»i ngoà i mà là đánh anh há» mình. Tôi đánh hăng đến mức anh Thế thua. Giáºn mất khôn, ảnh mở xÃch cho chú Út và ra lệnh cho chú đâm tôi.
Thiên Di bóp mạnh ly nước mÃa:
– Anh ấy nỡ là m váºy sao?
Cần buồn bã:
– Tôi cÅ©ng không ngá». Khi thấy chú Út lăm lăm con dao trong tay, tôi nghÄ© mình chết chắc. Ai dè ...
Thiên Di ồ lên:
– A! Váºy là chú Út đâm anh Thế, chá»› không đâm anh.
Cần bừng ly nước mÃa uống má»™t hÆ¡i rồi kể tiếp:
– Anh Thế đứng gần chú Út nên khi chú ấy ra tay, ảnh không tránh kịp. Cũng may vết thương chưa thấu tim.
Thiên Di băn khoăn:
– Nhưng sao chú Thoại không đâm anh:
Cần bùi ngùi:
– Hồi chưa bệnh, chú Út rất thương tôi, tá»›i giá» vẫn thế. Lúc tôi và Thế đánh nhau, chú Út la hét rất ghê. Có lẽ anh Thế nghÄ© chú Út là phe ta nên má»›i mở xÃch cho chú ấy hòng tìm đồng minh. Chú Út Ä‘iên, nhưng vẫn biết phải quấy. Tá»™i nghiệp! Khi đâm anh Thế rồi, chú vứt dao, ôm mặt khóc hu hu như con nÃt.
– Sau đó thì sao?
– Vợ chồng bác tôi tức tốc đưa chú Út trở lại bệnh viện Äà Lạt. Nhưng chú Trác đã tìm được bác sÄ© giá»i ở Sà i Gòn, nên đỠnghị tôi đưa chú Út và o vá»›i hy vá»ng sẽ chữa hết bệnh.
Nghe nhắc tá»›i Trác, mặt Thiên Di bá»—ng tái xanh. Cô xoay xoay cái ly trên bà n, giá»ng lạc hẳn Ä‘i:
– Trác dạo nà y thế nà o? Có khá»e không?
Cần thở hắt ra:
– Chú ấy toà n gặp chuyện xui xẻo.
Di nhá»m ngưá»i lên:
– Sao cơ? Ảnh gặp chuyện gì?
Cần nói:
– Năm nay hạn, cà phê cá»§a trang trại nà o cÅ©ng chết khô vì thiếu nước, riêng trang trại Thùy Dương còn bị cháy, thiệt hại khá nặng. Chú Trác cứu ngưá»i nên bị phá»ng, phải nằm viện cả tháng.
Thiên Di vuốt mặt, thẫn thá»:
– Trá»i Æ¡i! Trác bị có nặng không?
– Phải đưa ra Äà Lạt, tôi có đến thăm và i lần. Trông chú ấy Ä‘au đớn, tôi chịu không nổi. Má»i việc ở trang trại, dì Thá»§y đảm trách, nên ở bệnh viện chỉ có má»—i bà Hai lo cho chú ấy.
– Còn Phi Phụng đâu?
Nhún vai, Cần nói:
– Phụng đâu còn dÃnh dáng gì vá»›i chú Trác nữa.
Nhìn vẻ sá»ng sốt cá»§a Di, Cần há»i:
– Bá»™ Di không biết gì tháºt sao?
Thiên Di lắc đầu, giá»ng nghẹn lại:
– Khi trở vá» Sà i Gòn, tôi đã hứa vá»›i dì Thá»§y phải quên trang trại Thùy Dương. Và tôi đã cố gắng là m như váºy.
Cần xót xa:
– Tại vì chú Trác à ?
Di gáºt đầu thú nháºn:
– Tôi đã yêu bằng cả trái tim, nhưng Trác lại đùa. Tôi còn ở lại là m chi nữa.
Cần ngáºp ngừng:
– Theo tôi, chú Trác không đùa đâu. GiỠtôi đã hiểu tại sao Trác không đám cưới với Phi Phụng rồi.
Mặt Di đang xanh lại cà ng xanh hơn, cô lắp bắp:
– Không có đám cưới nghÄ©a là sao? ChÃnh tôi đã nháºn được thiệp má»i do dì Thá»§y gởi mà .
Cần đáp:
– Nhưng hôn lễ đâu hỠtiến hà nh. Nếu không vì Di, tại sao chú Trác là m thế?
Nhớ tới hình ảnh Phi Phụng và Trác hôn nhau mê mải, Thiên Di cắn môi. Cô lắc đầu:
– Không phải vì tôi. Lúc đó tôi đã đi rồi mà .
Cần trầm giá»ng:
– Hiện tại chú Trác vẫn má»™t mình, Di nên trở vá» trại Thùy Dương vá»›i chú ấy. Äó là lá»i khuyên chân tình nhất cá»§a má»™t ngưá»i bạn.
Thiên Di nhìn Cần, lạ lùng. So với cách đây một năm, anh có vẻ chững chạc hẳn ra. Nhưng anh ngụ ý gì khi khuyên Thiên Di như thế?
Cần lại nói tiếp:
– Chú Trác là ngưá»i khá có tiếng tăm, nên không thể là m má»™t việc thiếu suy nghÄ©. Tôi nghÄ© hÆ¡n ai hết, Trác hiểu rõ thế nà o là dư luáºn. Váºy tại sao chú lại há»§y bỠđám cưới vá»›i Phi Phụng? Nếu không phải vì má»™t tình yêu mãnh liệt hÆ¡n thứ tình Trác Ä‘ang có vá»›i Phi Phụng ra thì là cái gì? Sau quyết định ấy, Trác đã thu hình lại trước miệng lưỡi ngưá»i Ä‘á»i, chịu tiếng thị phi cá»§a xã há»™i, nhưng lòng vẫn ngá»i lên hy vá»ng ngà y nà o đó sẽ gặp lại em. Chú ấy tin rằng, sá»›m muá»™n gì thì dì Thá»§y cÅ©ng sẽ nói ra nÆ¡i em Ä‘ang ở.
Thiên Di gượng gạo:
– Anh là m như anh là Trác không bằng.
– Tôi chỉ kể lại những lá»i chú Trác tâm sá»± khi chúng tôi gặp nhau.
Di im lặng. Má»™t lát sau cô há»i:
– Phi Phụng bây giỠthế nà o?
Nhún vai, Cần trả lá»i:
– Nghe Phi Nga khoe, Phụng Ä‘ang là m thá»§ tục Ä‘i Canada vá»›i ông chồng Việt kiá»u rất già u.
Di buộc miệng:
– Chị ấy chuyển hệ nhanh đến thế sao?
Cần nhướng mắt:
– Biết sao hÆ¡n, khi chị Phụng là hoa khôi đâu thể bị mang tiếng lâu được. Bởi váºy Phi Phụng phải lấy chồng già u cà ng nhanh cà ng tốt. Chị ấy muốn chú Trác phải ân háºn vì đã bá» chị ấy. Äà n bà như Phi Phụng cÅ©ng độc tháºt.
Thiên Di nhÃu mà y:
– Sao anh lại nói váºy?
Cần hạ thấp giá»ng:
– Tôi nghe ngưá»i ta đồn là Phi Phụng mướn ngưá»i đốt cà phê cá»§a chú Trác để trả thù.
Thiên Di thảng thốt:
– Tháºt không đó?
– Cháºc! Tôi đâu phải ngưá»i nhiá»u chuyện. Di không tin thì thôi.
– Tôi tin anh. Nhưng Trác biết không?
Cần nói:
– Tôi chẳng hiểu nữa.
– Váºy anh nghe tin đồn ấy từ ai?
– Từ đám công nhân cá»§a anh Thế. Há» không bịa chuyện đâu. Há» còn biết kẻ gây ra vụ cháy là má»™t gã nghiện xì ke cần tiá»n để chÃch. Sau vụ cháy, hắn đã biến mất.
Thiên Di bứt rứt:
– Tôi không tin chị Phi Phụng nhẫn tâm như váºy.
Cần hơi mỉa mai:
– Tại Di thánh thiện quá.
Thiên Di xụ mặt:
– Anh chá»c quê tôi à ?
– Äâu có. Nhưng Di nghÄ© sao vá» những lá»i tôi nói? Di sẽ trở vá» trại Thùy Dương chứ?
Chống tay dưới trán, Di thở dà i:
– Tất cả đã qua rồi. Tôi muốn được bình yên.
Cần xa xôi:
– Nhìn mặt hồ phẳng lặng, đâu ai nghÄ© dưới lòng hồ Ä‘ang dấy lên những đợt sóng ngầm. Tôi chúc phúc cho sá»± bình yên cá»§a Di váºy. Giá» tôi phải Ä‘i.
Thiên Di như choà ng tỉnh:
– Vá»™i váºy sao?
– Tôi còn nhiá»u việc phải là m lắm. Hôm khác sẽ ghé thăm Di.
Äứng dáºy tiá»…n Cần, cô ngáºp ngừng:
– Äừng kể vá»›i Trác là đã gặp tôi nhé!
Cần lÆ¡ lá»ng:
– Tôi sẽ cố nhá»› lá»i dặn nà y, dù biết đó không phải là lá»i tháºt lòng.
ÄÆ°a tay chà o Di, Cần nhảy tót lên chiếc xe ôm vá»›i phong cách y như dân Sà i Gòn. Cần đã Ä‘i xa lắm rồi, nhưng những gì anh nói đã vang trong đầu cô từng tiếng, từng tiếng má»™t.
Má»i chuyện ở trại Thùy Dương đã diá»…n ra khác hẳn vá»›i suy Ä‘oán cá»§a Di. Váºy mà dì Thá»§y vẫn lặng thinh, dù biết cô và Trác Ä‘á»u Ä‘au khổ. Nhất là Trác, anh Ä‘ang gặp khó khăn, Ä‘ang cần an á»§i bởi má»™t ngưá»i tháºt lòng yêu thương anh.
Dì Thá»§y đúng là có trái tim bằng đá nên má»›i dá»ng dưng như thế. Chưa bao giá» cô muốn bay vá» trại Thùy Dương như lúc nà y. Cô nhá»› Trác đến cuồng Ä‘iên, váºy mà vừa rồi cô lại dặn Cần đừng cho Trác biết đã gặp cô.
Di đúng là giả dối. Mà dối để là m chi cơ chứ? Liệu tâm trà cô sẽ bình yên như cô muốn được không?
Chắc chắn là không rồi. Nhưng cô sẽ là m gì đây? Má»™t thá»i gian đã nhá»c nhằn trôi qua. Di má»›i quen vá»›i nếp nghÄ© không có Trác suốt cuá»™c Ä‘á»i mình thì bây giá» thói quen mong manh ấy bị phá vỡ bởi những thông tin Cần mang đến.
Di biết cô sẽ không sống bình yên nếu không gặp được Trác. Việc nà y Di phải chá»§ động, chá»› đâu thể chỠđợi, cÆ¡ há»™i sẽ qua, biết đâu chừng ngưá»i ta sẽ ân háºn vì sá»± dè dặt quá đáng cá»§a mình. Di và Trác đâu bị rà ng buá»™c bởi ai nữa. Tại sao cô còn tá»± dối mình để suy nghÄ©, để chần chừ trong khi Trác vẫn chá» cô trở lại chứ?
Loay hoay xếp má»i thứ theo quán tÃnh, Thiên Di cố táºp trung để ghi sổ những sách báo má»›i Ä‘em vá», nhưng ghi lá»™n lung tung. Vứt cây viết xuống mặt quầy, Di quyết định bước qua phòng Ä‘iện thoại công cá»™ng kế bên. Cô phải gặp Trác má»›i được.
Tay run run bấm những con số thuá»™c nằm lòng, cô hồi há»™p chỠđợi nghe những lá»i thân quen cá»§a Trác. Nhưng giá»ng dì Thá»§y vang lên khiến Di giáºt bắn ngưá»i. Cô ấp úng:
– Dạ .... Thiên Di đây ạ.
Bà Thủy có vẻ hốt hoảng:
– Nhà xảy ra chuyện hả? Mẹ mà y là m sao?
– Dạ không. Không có chuyện gì cả.
Bà gắt:
– Váºy gá»i Ä‘iện là m chi cho tao mất cả hồn?
Thiên Di liếm môi:
– Dì và ... má»i ngưá»i khá»e không? Lâu quá, con muốn há»i thăm váºy mà .
Giá»ng bà Thá»§y dịu lại:
– Ở đây vẫn bình thưá»ng. Biệt thá»± Thùy Dương có bà chá»§ má»›i, trưá»ng há»c cÅ©ng có thầy giáo má»›i. Cuá»™c sống vẫn tiếp nối ngà y qua ngà y. Con đã hứa vá»›i dì là cắt đứt má»i liên lạc vá»›i nÆ¡i nà y. Lâu nay, con đã là m tốt, sao bá»—ng dưng lại gá»i Ä‘iện há»i thăm váºy? Lỡ ngưá»i nhấc máy là Phi Phụng thì phải phiá»n không.
Thiên Di hÆ¡i hẫng khi nghe những lá»i cá»§a bà Thá»§y. Cô sá»±ng lại hết mấy giây má»›i báºt giá»ng tức tối:
– Là m gì có Phi Phụng ở đó.
– Hừ! Không ở đây thì cô ta ở đâu? Lấy chồng phải theo chồng chứ.
Thiên Di gà o lên:
– Dì còn dối con tới bao giỠđây?
ÄÆ°a tay chặn ngang ngá»±c, Di lắp bắp:
– Con ... con ... vừa ... gặp Phi Phụng ở Sà i Gòn. Cô ta Ä‘ang là m thá»§ tục Ä‘i Canada vá»›i ông chồng Việt kiá»u già u sụ. Phụng và cáºu Trác đã không còn gì lâu rồi, sao dì không cho con hay?
Bà Thá»§y nói tháºt nhanh:
– Chuyện đó không liên quan tá»›i con. Cáºu Trác bá» Phụng và sẽ cưới ngưá»i khác, nhưng ngưá»i ấy không thể là con được.
Di gà o lên:
– Tại sao?
– Dì không muốn.
Thiên Di mÃm môi:
– Nếu thế thì dì nhẫn tâm quá. Con nhất định sẽ gặp lại anh ấy, mặc cho dì ngăn cấm.
Bà Thủy gằn từng tiếng:
– Gặp lại Trác, con cà ng Ä‘au khổ hÆ¡n. Cáºu ấy bị phá»ng lá»a. Bây giá» là má»™t phế nhân, tay chân què quặt, mặt mÅ©i biến hình suốt ngà y thu mình và o xó, Trác sẽ không gặp con đâu.
Tá»±a hẳn ngưá»i và o phòng Ä‘iện thoại, Di thấy xây xẩm mặt mà y trước Ä‘iá»u bất ngá» nà y. Lúc cô còn gượng đứng được, bà Thá»§y đã nói tiếp:
– Dì đã cho Trác địa chỉ. Nếu muốn gặp con, cáºu ấy đã liên lạc rồi. Tốt nhất, con hãy quên như đã từng quên. Hiện tại có má»™t y tá Ä‘ang săn sóc Trác. Sắp tá»›i, hai ngưá»i sẽ cưới đấy. Chẳng lẽ con lại muốn xen và o là m kẻ thứ ba nữa? Dì từng bảo cáºu Trác hay thay đổi, không thá»§y chung. Bá»™ con quên rồi à ? Nếu yêu cáºu ấy, suốt Ä‘á»i con sẽ khổ, sẽ khổ đấy.
Thiên Di nhắm mắt lại, tai ù Ä‘i. Cô nghe bà Thá»§y há»i thăm ba mẹ mình, há»i thăm việc buôn bán, và há»i nhiá»u thứ khác nữa, nhưng Di không còn sức trả lá»i, cô cứ áºm ừ mãi vá»›i nước mắt già n giụa.
Gác máy, trả tiá»n Ä‘iện thoại, Di thẫn thá» trở vá» quầy sách. Cô ôm háºn khi tá»± chuốc khổ và o thân. Giá như đừng gặp Cần, đừng nghe Cần nói, và giá như Di đừng ngốc nghếch gá»i Ä‘iện vá» trại Thùy Dương, có lẽ cô không nát lòng như bây giá».
Nhưng tại sao Cần lại giấu cô Trác bị tà n phế nhỉ? Anh sợ cô không chịu nổi sá»± tháºt nà y à ? Hay anh muốn thá» thách tình yêu cá»§a Di đối vá»›i sá»± tà n táºt cá»§a Trác? Nhưng dù thế nà o, Thiên Di cÅ©ng không thể quên anh như đã từng quên được, vì cô vẫn còn quá yêu anh. Sá»›m hay muá»™n, cô cÅ©ng sẽ trở lại trại Thùy Dương. Di sẵn sà ng chấp nháºn khổ sở vì Trác cÆ¡ mà .
Bá»—ng nhiên, cô thấy tâm hồn Ä‘ang nặng trÄ©u cá»§a mình chợt nhẹ nhõm vá»›i quyết định vừa rồi. Có thể má»i váºt ở trại Thùy Dương Ä‘á»u đã thay đổi, nhưng Di vẫn phải đến đó, dù đến để nhìn thấy Trác đã là cá»§a ngưá»i khác.
|

10-09-2008, 09:20 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương kết
Bà Hai kêu lên mừng rỡ:
– Trá»i Æ¡i! Cháu đó hả Thiên Di? Tháºt quá bất ngá». Sao không gá»i Ä‘iện báo cho dì Thá»§y biết?
Thiên Di mỉm cưá»i:
– Cháu muốn tạo sá»± ngạc nhiên cho má»i ngưá»i mà . Dì cháu đâu rồi?
Vừa nhấc nồi canh xuống, bà Hai vừa trả lá»i:
– Cô ấy má»›i ra chợ vá»›i cáºu Thi. Hai ngưá»i phải ghé mua sách cho cáºu Trác nữa nên chắc còn lâu má»›i vá».
Thiên Di ngáºp ngừng:
– Dạo nà y cáºu Trác vẫn còn thÃch Ä‘á»c sách à ?
Bà Hai chép miệng:
– Chá»› cáºu ấy còn biết là m gì bây giá». Suốt năm rồi ở đây xảy ra đủ thứ chuyện. Tá»™i cáºu Trác lắm!
Di cố giữ giá»ng bình thản:
– Cáºu Trác đâu rồi dì Hai?
– Giá» chắc trong phòng sách. Hay là cháu và o thăm cáºu ấy Ä‘i. Sẵn tiện mang và o há»™ dì ly cà phê.
Thiên Di gáºt đầu. Má»›i bưng ly cà phê lên, bà Hai đã thì thầm và o tai cô:
– Cáºu Trác thay đổi lắm. Cháu đừng sợ, nếu lỡ bị cáºu ấy quát nhé.
– Vâng ạ.
Bưng cái khay, Di bước từng bước nhẹ tênh vá» phÃa phòng sách. Bước chân thì nhẹ, nhưng ngá»±c cô lại nặng trÄ©u. Và i ba giây nữa thôi, Di sẽ đối mặt vá»›i Trác và cÅ©ng là đối mặt vá»›i chÃnh mình.
Anh thay đổi nhiá»u lắm. Dì Hai đã cảnh báo như thế, cô nên chuẩn bị để chấp nháºn má»™t gương mặt méo mó, đầy sẹo, má»™t thân thể co rút vì phá»ng Ä‘i.
Gõ nhẹ cá»a, Di nghe tiếng Trác gay gắt:
– Và o đi!
Tim Ä‘áºp mạnh, Di đẩy cá»a. Căn phòng âm âm tối. Ãnh sáng từ cá»a sổ không đủ sức tạo sinh khà cho má»i váºt bên trong. Thiên Di không thấy Trác đâu cả.
Chắc anh Ä‘ang ngồi trong chiếc ghế mây to quen thuá»™c ngoà i cá»a sổ. Anh Ä‘ang Ä‘á»c sách hay Ä‘ang chìm trong tăm tối cá»§a pháºn mình? Tá»± dưng Di muốn khóc khi nghÄ© tá»›i ná»—i khổ cá»§a má»™t ngưá»i tháo vát, ham việc, năng động như Trác lúc phải thà nh phế nhân.
Äặt khay đựng cà phê xuống bà n rồi, cô đứng yên như trá»i trồng. Giá»ng Trác lại vang lên:
– Chị Thủy vỠchưa?
Thiên Di cắn môi, tay dá»n dẹp những chồng sách trên bà n như má»™t phản xạ.
Cô ứa nước mắt khi Trác cáu kỉnh:
– Sao là m thinh váºy dì Hai?
Cố ngăn cơn xúc động, Di ấp úng:
– Dạ .... chưa ...
Trác kêu lên kinh ngạc:
– Ai đó?
Thiên Di nức nở khi Trác báºt dáºy khá»i chiếc ghế mây và quay ngưá»i lại. Di nhìn sững và o anh. Nhưng ngoà i mà n nước mắt nhòe nhoẹt ra, cô không thấy gì khác ngoà i cái dáng cao to Ä‘ang lao vá» phÃa mình. Rồi cả ngưá»i Di lá»t thá»m và o vòng tay khá»e mạnh, cứng cáp rất đỗi thân quen cá»§a Trác.
Giá»ng anh nghẹn lại, run rẩy:
– Anh nhớ em. Nhớ quá.
Thiên Di vùi mặt và o ngực Trác:
– Em cũng nhớ anh.
Rồi cô ngước lên nhìn anh trân trối:
– Anh ... anh có sao không?
Nâng gương mặt Di lên, Trác âu yếm:
– Anh vẫn bình thưá»ng, sao em lại há»i váºy?
– Anh không bị phá»ng hả?
Nhìn đôi mắt tròn xoe lo lắng cá»§a Di, Trác thương đứt ruá»™t. Anh không trả lá»i mà cúi xuống đặt lên môi cô má»™t nụ hôn dà i nhá»› nhung, khao khát. Thiên Di khẽ rùng mình đón nháºn môi anh. Hai ngưá»i mê mải, say sưa hôn nhau cho bõ những ngà y xa cách.
Sau cùng, Trác lên tiếng:
– Anh tin tưởng em sẽ trở lại. Nhưng không ngá» phải lâu thế nà y, lâu đến mức anh luôn sống trong nghi ngá», tuyệt vá»ng.
Thiên Di há»n tá»§i:
– Còn em, em đã rá»i khá»i đây vá»›i má»™t trái tim vỡ nát. Em rất háºn anh, anh biết không?
Giá»ng cô nghẹn lại:
– Nhất là khi nháºn được thiệp cưới. Em đã ngã bệnh hết má»™t tháng.
Trác siết cô trong tay, dìu cô vỠchiếc ghế mây và đặt cô ngồi trong lòng mình.
Anh xót xa:
– Anh có lỗi với em. Nhưng lúc đó anh đâu hỠphát thiệp, dù Phi Phụng đã ra sức trói buộc anh.
NhÃu nhÃu mà y, Trác nói:
– ChÃnh chị Thá»§y đã gởi thiệp cho em để chia cắt chúng ta. Cho tá»›i bây giá», chị ấy vẫn giữ ấn tượng xấu vá» anh. Nhưng anh không trách đâu. CÅ©ng tại mình không chÃn chắn trong tình yêu, đà nh phải chịu tai tiếng. Anh đã năn nỉ, tháºm chà van xin nhưng chị Thá»§y nhất định không hé môi nÆ¡i em ở. Mấy tháng liá»n, anh đã và o Sà i Gòn hà ng chục lần vá»›i niá»m tin sẽ tìm được em. Má»—i lần Ä‘i, tim anh đầy ắp hy vá»ng để rồi thất vá»ng quay vá».
Thiên Di nói:
– Váºy mà chÃnh Cần lại tìm ra em. Ảnh cho em biết Phi Phụng Ä‘ang là m hồ sÆ¡ xuất cảnh theo chồng sang Canada. Còn anh thì gặp toà n xui rá»§i.
Trác say đắm nhìn Di:
– Em là thần hộ mệnh của anh. Có em kế bên, anh sẽ hạnh phúc và may mắn.
– Nhưng tháºt sá»± anh không bị thương chút nà o trong tráºn cháy đó sao?
– Có chứ. Anh bị phá»ng sau lưng, sẹo vẫn còn đầy ngưá»i. Trông gá»›m lắm.
Thiên Di thở hắt ra:
– Váºy mà dì Thá»§y là m em khóc mất mấy đêm.
– Lại chị Thủy à ? Chị ấy đã là m gì em?
Thiên Di trầm giá»ng:
– Khi em rá»i khá»i biệt thá»± Thùy Dương, dì Thá»§y bắt em hứa không bao giỠđược liên lạc vá»›i bất cứ ai ở đây. Bù lại, dì sẽ cho tiá»n để em xoay xở là m ăn. Thoạt đầu, em từ chối và đến tìm anh. Nhưng tá»›i phòng khách, em lại thấy anh vá»›i Phi Phụng Ä‘ang hết sức tình tứ. Cảm giác bị lừa dối khiến em choáng. Äạp xe như Ä‘iên vá» nhà , em đồng ý theo yêu cầu cá»§a dì Thá»§y.
Trác bùi ngùi:
– Cho nên em không viết thư cho anh, dù chỉ má»™t chữ hay gá»i Ä‘iện thoại cho anh, dù má»™t lần chứ gì? Em biến mất khá»i Ä‘á»i anh như là em chưa bao giá» tồn tại. Anh chỉ mong gặp em trong mÆ¡. Khổ ná»—i anh chỉ toà n gặp ác má»™ng.
Thiên Di nhìn Trác:
– Sau khi gặp Cần, nghe anh ấy kể những chuyện xảy ra ở đây, em gá»i Ä‘iện thoại ngay vá»›i hy vá»ng sẽ gặp được anh. Không ngá» ngưá»i nhấc máy là dì Thá»§y. Dì ấy quát em má»™t tráºn. Khi biết em muốn gặp anh, dì Thá»§y đã ngăn cản và bảo rằng anh đã tà n phế vì bị phá»ng lá»a. Dì Thá»§y bảo anh tay chân què quặt, mặt mÅ©i biến hình, tÃnh tình thay đổi. Anh sắp là m đám cưới vá»›i cô y tá chăm sóc mình nữa chứ.
Trác báºt cưá»i:
– Chị Thá»§y vẽ chuyện tà i tháºt. Bá»™ em không sợ hình ảnh gá»›m ghiếc ấy sao còn tìm anh?
Thiên Di xụ mặt:
– Anh há»i như váºy mà nghe được à ? Nếu biết anh nguyên vẹn thế nà y, em đã không trở vá», cÅ©ng không tốn nước mắt tá»™i nghiệp anh mất mấy đêm.
Trác vội và ng nói:
– Anh đáng tội nghiệp lắm chứ.
Vừa nói, anh vừa cởi chiếc áo Ä‘ang mặc ra. Nguyên tấm lưng rá»™ng cá»§a anh lồi lõm những đám sẹo đỠtrông tháºt dá»… sợ.
Không dằn được lòng, Di ôm lấy anh báºt khóc:
– Ôi trá»i Æ¡i! Chỉ thấy sẹo thôi, em đã Ä‘au rồi, huống hồ chi là anh.
Trác xúc động hôn lên đôi mắt ướt của Di.
– HÆ¡n hai tháng trá»i, anh chỉ nằm sấp vá»›i tất cả Ä‘au đớn vá» thể xác và sá»± cô đơn cá»§a tâm hồn. Những lúc đó, anh khao khát có em biết bao.
Ngáºp ngừng má»™t chút, Trác thở dà i:
– Äây có phải quả báo mà anh phải nháºn không? Anh không biết nhưng tai nạn áºp tá»›i vá»›i anh đã là m Phi Phụng hả hê. Cô ấy bêu rêu anh khắp nÆ¡i, và cho rằng ngà y tà n cá»§a trại chá»§ lá»›n nhất vùng nà y đã tá»›i.
Thiên Di mÃm môi:
– ChÃnh Phi Phụng gây ra chuyện nà y mà .
Trác sá»ng sốt:
– Cần nói với em à ?
– Bộ anh không biết sao?
Trác im lặng. Anh mặc áo và o, đốt má»™t Ä‘iếu thuốc, giá»ng trầm hẳn xuống:
– Khi nghe anh nói vì không hợp tánh, anh và cô ấy sẽ không tiến tá»›i, Phi Phụng đã hăm dá»a tá»± tá», khiến anh hết sức lo sợ. Do đó, thay vì từ chối thẳng thừng, anh hẹn lần hẹn lá»±a xin hoãn ngà y cưới vì lý do tà i chÃnh. Phải nói là suốt thá»i gian đó, anh muốn Ä‘iên vì suy nghÄ©, vì nhá»› em. Má»™t bên là lý trà nặng trÄ©u, má»™t bên là tình yêu nồng nà n. Cà ng lúc anh cà ng nháºn ra, anh không thể sống vá»›i Phi Phụng được. Dưá»ng như Phụng hiểu anh Ä‘ang dùng kế hoãn binh nên thừa lúc vẫn còn giữ chá»§ quyá»n ngôi biệt thá»± ở Äà Lạt, cô ta đã bán vá»›i lý do khá buồn cưá»i là lấy tiá»n lo tổ chức cưới mà không há» nói vá»›i anh má»™t tiếng.
Môi nhếch lên, Trác nói tiếp:
– Nhà đã bán thì còn cưới xin gì nữa. Dù chưa có sá»± rà ng buá»™c pháp lý nà o, nhưng anh vẫn bá» số tiá»n bán nhà ấy cho Phụng, xem như anh mua lại sá»± tá»± do cá»§a mình. Váºy mà Phi Phụng vẫn chưa thá»a mãn. Anh cÅ©ng nghe phong phanh, chuyện cháy cà phê là do cô ta mướn ngưá»i là m, nhưng anh không muốn truy cứu. TÃnh ra anh thiệt hại vá» váºt chất rất nhiá»u, nhưng tinh thần rất thoải mái vì anh tin tương lai sẽ có em mãi mãi.
Thiên Di nũng nịu:
– Em thăm anh rồi phải vỠSà i Gòn ngay.
Kéo Di và o lòng, Trác cao giá»ng:
– Anh không cho em vá».
Thiên Di hất mặt lên:
– Bá»n trẻ đã có thầy giáo má»›i, ở đây đâu còn việc gì cho em là m.
Ủ đôi tay nhỠbé của Di trong đôi tay to, cứng của mình, Trác thà nh khẩn:
– Em là m bà chủ trại Thùy Dương nha. Chỗ ấy vẫn còn trống để chỠem.
Ngưá»i nóng bừng, Thiên Di lo lắng:
– Em sợ lắm. Với lại dì Thủy không chịu đâu.
Trác cau mà y:
– Chúng ta yêu nhau tháºt lòng, chị ấy đâu có quyá»n ngăn trở. Phi Phụng đã lấy chồng rồi, chị Thá»§y không đồng ý Ä‘iểm nà o nữa chứ?
Di chưa biết trả lá»i sao, đã nghe giá»ng bà Thá»§y rà nh rá»t vang lên ở cá»a:
– Tôi không muốn con bé trèo cao rồi phải bẽ bà ng khi té Ä‘au. Cáºu Trác, cáºu hãy buông tha nó Ä‘i!
Thiên Di lúng túng đứng xÃch ra. Dưới cái nhìn nghiêm khắc cá»§a bà Thá»§y, cô thấy mình như có lá»—i.
Giá»ng bà lạnh tanh:
– Dì muốn nói chuyện riêng với con.
Thiên Di nhìn Trác. Anh nhỠnhẹ:
– Lâu lắm rồi hai dì cháu không gặp nhau, đây là dịp để dì Thủy hiểu chúng ta. Em không có gì phải sợ cả. Riêng anh, sẽ không để mất em đâu.
Dứt lá»i, anh bước ra ngoà i, đóng cá»a phòng lại. Thiên Di chợt thấy lạnh. Cô co ro ngồi xuống đối diện vá»›i bà Thá»§y.
Lâu lắm, bà mới lên tiếng:
– Dì biết có nói nhiá»u cÅ©ng vô Ãch. CÅ©ng tại dì gá»i con lên vùng đất nà y nên má»›i xảy ra chuyện. Nếu không gặp con, chắc Trác đã yên ấm bên Phi Phụng rồi. Nhưng có chắc há» yên ấm vá»›i nhau không, khi cô ta vừa tham lam vừa độc ác?
Thở dà i, bà nói tiếp:
– Trác là ngưá»i láºn Ä‘áºn trong tình duyên. Không ai yên tâm khi con gái mình yêu má»™t ngưá»i từng gây ra nghiệp chướng như thế. Có khi nà o con nghÄ© suốt cuá»™c Ä‘á»i còn lại con sẽ bị ám ảnh bởi má»™t ngưá»i Ä‘iên không?
Thiên Di nói đại:
– Con chỉ bị ám ảnh, nếu không được sống với Trác.
Bà Thủy cau mà y:
– Hừ! Äúng là trÆ¡ trẽn! Con còn quá trẻ để hiểu thế nà o là sá»± từng trải. Dì đã sống rất nhiá»u, đã thấy biết bao nhiêu cuá»™c tình tan vỡ, dì không thể tin Trác sẽ dừng chân bên con suốt Ä‘á»i.
Thiên Di vội vã bênh vực:
– Anh ấy láºn Ä‘áºn, nhưng không lăng nhăng. Con tin Trác tháºt lòng vá»›i con. Tại sao dì cứ giữ mãi ấn tượng xấu vá» Trác? Lẽ nà o dì là m việc vá»›i anh bao lâu mà vẫn chưa hiểu con ngưá»i Trác?
Bà Thủy im lặng. Một lát sau, bà nói:
– Nhưng dì muốn con phải thá»±c tế. Tình yêu đâu chỉ có vị ngá»t. Theo năm, theo tháng, tất cả sẽ còn lại đắng cay. Ngưá»i đà n ông khi chán chưá»ng không khà ngá»™t ngạt cá»§a gia đình có thể tìm vui nÆ¡i khác. Còn con, con sẽ là m gì cÆ¡ chứ?
Thiên Di gục đầu hoang mang. Khi yêu, ai cÅ©ng muốn được nghe những lá»i tốt đẹp vá» ngưá»i yêu, vá» tình yêu cá»§a mình. Nhưng Di luôn phải nghe những lá»i răn Ä‘e, những lá»i tiên Ä‘oán cho má»™t tương lai tăm tối. Ghê nhất là tương lai đó phải gánh má»™t háºu quả vô hình vá» mặt tâm linh, mà có xảy ra hay không, chả ai biết trước.
Bà Thủy vỗ nhẹ lên vai cô:
– Hãy suy nghÄ© cho kỹ Ä‘i, dù sao cuá»™c Ä‘á»i con vẫn do con là m chá»§ mà .
Thiên Di ngồi lại má»™t mình vá»›i bao nhiêu là mâu thuẫn. Những gì dì Thá»§y nói đã dáºp tan má»i háo hức, hy vá»ng tốt đẹp cho tình yêu cá»§a cô và Trác.
Giữa hai ngưá»i không còn kẻ thứ ba nà o chen và o, nhưng bóng ma cá»§a quá khứ đã biến mất đâu?
Có tiếng chân bước nhẹ. Không nhìn lên, Di cÅ©ng biết là Trác. Ngồi xuống kế bên, anh ôm cô trong tay, giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u:
– Anh đã nghe hết những lá»i chị Thá»§y nói vá»›i em. Ngoà i tình yêu dà nh cho em ra, anh không có gì để biện minh cho mình cả. Trải qua bao nhiêu chuyện, tháºm chà đã đối mặt vá»›i cái chết trong biển lá»a, lòng anh vẫn bá»n vững má»™t ước ao: được có em đến hết cuá»™c Ä‘á»i. Dù cuá»™c Ä‘á»i đó gáºp ghá»nh trắc trở cỡ nà o, anh cÅ©ng không để em khổ Ä‘au. Thiên Di! Em nghÄ© gì vá» anh?
– Em thương anh. Nhưng nghĩ tới tương lai, em thấy sợ lắm. Chúng ta đừng nhắc tới nữa nhé!
Trác thở dà i:
– Anh hiểu.
Hai ngưá»i im lặng nép và o nhau. Thiên Di thá»§ thỉ kể cho Trác nghe công việc hiện nay cá»§a mình. Trác cÅ©ng nói tá»›i những việc anh Ä‘ang là m để khôi phục trang trại sau đợt há»a hoạn đó.
Anh bảo:
– Vá»›i Phi Phụng, anh thấy lòng mình thanh thản vì ngưá»i gieo gió là cô ta, chá»› không phải anh.
Rồi anh thắc thá»m:
– Chừng nà o em vỠSà i Gòn?
– Ngà y mai.
Trác hốt hoảng:
– Tháºt hả?
– Em đâu thể bỠquầy đi lâu được.
Trác có vẻ dỗi:
– Em thà bỠanh, chớ không bỠquầy sách báo ấy à ?
Thiên Di thản nhiên:
– Biết là m sao hơn, khi gia đình em đang sống nhỠnó.
Trác tha thiết:
– Anh muốn được lo cho em và gia đình. VỠđây với anh đi Di. Chúng ta sẽ là m đám cưới ngay.
Thiên Di ngáºp ngừng:
– Em cần có thá»i gian, cả anh cÅ©ng váºy.
Trác thở dà i, rầu rĩ:
– Anh đâu còn trẻ trung gì nữa mà bắt đợi chá». Äã qua thá»i bồng bá»™t rồi, anh biết rõ mình yêu ai mà .
Thiên Di nhỠnhẹ:
– Nhưng em lại chưa rõ bản thân mình. Vá»›i phụ nữ, hôn nhân rất quan trá»ng, em không muốn rÆ¡i và o trưá»ng hợp cá»§a Phi Phụng.
Mặt Trác xụ xuống:
– Em trách anh à ?
– Không. Em đang nhắc nhở mình đừng mù quáng trong tình yêu.
– Thì ra em còn nhớ là yêu anh. Nhưng anh phải chỠem bao lâu đây?
Thiên Di lắc đầu:
– Em không biết.
Trác nhăn nhó:
– Äừng đùa, tá»™i nghiệp anh mà !
– Em đâu có đùa.
Chá»›p mắt, Di hạ giá»ng:
– Nhanh hay cháºm là do anh. Ráng thuyết phục dì Thá»§y Ä‘i!
Trác chép miệng:
– Bà ấy bảo thá»§ lắm. Nhưng ... thá»§ cỡ nà o, anh cÅ©ng thuyết phục bằng được. Rồi em cÅ©ng không thoát khá»i tay anh đâu, nhóc con ạ.
Dứt lá»i, Trác cúi xuống, Thiên Di bồi hồi nhìn và o mắt anh. Ngà y mai Di phải vá» rồi. Biết đâu chừng cô không trở lại nÆ¡i nà y nữa vì má»™t lý do nà o đó. Bá»—ng dưng Di thấy sợ, cô ôm chầm lấy Trác và chá» môi anh nồng nà n Ä‘áºu xuống.
Khi hạnh phúc, ngưá»i ta hay lo sợ viển vông. Di cÅ©ng thế, cô yêu Trác, hạnh phúc khi được sống vá»›i anh, nhưng cô cÅ©ng sợ mất anh, nên muốn kéo dà i thá»i gian yêu nhau và bắt anh chỠđợi.
Là m như thế là đúng hay sai, Di không biết nữa. Nhưng cô linh cảm rằng những xui rủi của Trác đã qua rồi, tương lai sẽ rất tốt với anh, rất tốt đối với vùng đất nà y.
Một năm sau ...
Lang chống tay hà i lòng nhìn khi vưá»n nở đầy hoa hồng thÆ¡m ngát. Bước tá»›i hái má»™t cái lá và ng, chị nói:
– Chỉ có em má»›i đủ sức là m thay đổi cá»§a bá»™ mặt biệt thá»± Thùy Dương, cÅ©ng như là m thay đổi con ngưá»i cáºu Trác thôi. Äúng là tình yêu có sức mạnh ... vô địch.
Thiên Di phì cưá»i vì câu nói cá»§a Lang.
Chị có vẻ pháºt ý:
– Bá»™ chị nói sai sao em cưá»i?
– Em cưá»i tán thưởng không được à ? Tháºt ra, ở đây má»i thứ Ä‘á»u thay đổi chá»› đâu riêng cáºu Trác.
Lang gáºt đầu:
– Äúng là má»i thứ tốt hÆ¡n. Hết cÆ¡n bỉ cá»±c tá»›i hồi thá»›i lai mà . Nhá»› lại tráºn hạn trước đây cá»™ng vá»›i tráºn cháy mà kinh hồn. Nếu không nhá» cáºu Trác, thằng Cu anh, con chị đã chết cháy trong rẫy cà phê rồi. Bởi váºy, so vá»›i chuyện chị tình nguyện và o đây chăm sóc cây kiểng, thì Æ¡n cá»§a cáºu Trác vẫn cao như núi.
Cầm tay Di, Lang ngưỡng mộ:
– Em tốt phước má»›i gặp ngưá»i như cáºu Trác. Chị nói tháºt đó.
– Phải dì Thủy cũng nói như chị thì đỡ cho em quá.
– Bây giá» dì Thá»§y cÅ©ng đồng ý rồi. Nè, nói lén vá»›i nhau nghen! Chị nghÄ© trước đây dì Thá»§y là m thế để treo giá ngá»c cho em đó. Nhưng dầu sao dì ấy cÅ©ng đúng khi là m thế. Bây giá» cáºu Trác xem em như châu báu ngá»c ngà , nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa váºy.
Thiên Di khúc khÃch cưá»i:
– Chị lại quá lá»i rồi. Bất quá, em chỉ là cô giáo thôi mà .
Lang dà i giá»ng:
– Ai chả biết em là cô giáo. Nhưng để có má»™t cô giáo như em, cáºu Trác cÅ©ng trầy vi tróc vảy chứ bá»™. Nà y! Cáºu ấy đã ngoà i ba mươi rồi, em đừng bắt chá» nữa. Tá»™i lắm!
Di cấu tay Lang:
– Em có bắt ai chỠđâu. Chị nà y kỳ tháºt.
Lang hất mặt vá» phÃa cổng:
– Kỳ hay không há»i ngưá»i ta kìa.
Thiên Di tá»§m tỉm cưá»i khi Trác bước vá» phÃa mình bằng những bước vững chãi. Mặt anh trông tháºt rạng rỡ:
– Hai ngưá»i Ä‘ang nói gì tôi đấy?
Lang nhanh nhẩu:
– Tôi Ä‘ang há»i Thiên Di xem chừng nà o đám cưới. Nhưng cô ấy bảo chuyện ngà y tháng là do cáºu chá»n. Thế cáºu định bao giá» váºy?
Trác nheo nheo mắt:
– Nếu được, tôi muốn ngay bây giá».
Lang cưá»i to:
– Váºy thì vá»™i quá, tôi may quần áo má»›i không kịp đâu.
– Nếu sợ không kịp, chị nên ra chợ sắm ngay một bộ. Tôi sắp phát thiệp rồi đó.
Lang kêu lên:
– Tháºt à ! Tôi phải thông báo tin vui nà y cho má»i ngưá»i biết má»›i được.
Dứt lá»i, Lang hà há»ng bước và o bếp.
Thiên Di liếc nhìn Trác má»™t cái tháºt dà i:
– Chị Lang Ä‘ang chá»c em, anh đã không bênh mà còn đổ dầu và o lá»a.
Trác hôn nhẹ lên má Di:
– Tại chị ấy chá»c nghe đúng ý anh quá. Hôm nay Ä‘ang vui nên đùa má»™t chút mà .
Thiên Di ngồi xuống ghế đá vá»›i Trác, giá»ng tò mò:
– Chuyện gì khiến anh vui váºy?
Trác hÆ¡i ngả ngưá»i ra sau:
– Anh vừa gặp Cần. Cáºu ấy từ Sà i Gòn vá» hôm qua. Cần bảo Thoại bá»›t bệnh rất nhiá»u, có thể nói má»™t cách lạc quan rằng Thoại đã trở lại bình thưá»ng sau hÆ¡n mưá»i năm dà i lúc Ä‘iên lúc tỉnh.
Di có vẻ lo lắng:
– Äiên dữ như váºy, nhắm hết bệnh luôn được không anh? Em chỉ sợ khi hòa nháºp vá»›i má»i ngưá»i, chú ấy lại lên cÆ¡n thì khiếp lắm.
Trác vuốt tóc cô:
– Cần nói, anh má»›i biết. Trước đây, chÃnh Thế đã tác động mạnh đến Thoại. Thế đã hăm dá»a, ép buá»™c, tháºm chà chỉ đạo trá»±c tiếp cho Thoại gây ra những chuyện ở biệt thá»± Thùy Dương. Thế đã cắt kẽm gai giúp Thoại leo và o nhà , cÅ©ng như leo trở ra sau khi là m Phi Phụng hoảng sợ.
– Thế là m váºy nhằm mục Ä‘Ãch gì cÆ¡ chứ?
– Anh ta muốn anh Ä‘i khá»i vùng đất nà y bằng cái trò dá»a dẫm chết ngưá»i ấy. Äúng là chÆ¡i dao có ngà y đứt tay. Phản ứng cá»§a Thoại tháºt dữ dá»™i. Ä‚n nhát dao ấy, chắc Thế nhá»› đến kiếp sau.
Thiên Di tựa đầu và o vai anh:
– Cần còn nói với anh nữa không?
Trác đáp:
– Cần cho biết là gia đình có ý muốn đưa Thoại vá», nhưng anh ấy không chịu.
Di ngạc nhiên:
– Váºy chú ấy muốn Ä‘i đâu?
Trác nói:
– Thoại đòi ở lại bệnh viện để chăm sóc những bệnh nhân bất hạnh như mình trước kia.
Giá»ng Trác bá»—ng trầm hẳn xuống:
– Anh mừng vì Thoại đã khá»i bệnh, nhưng lòng vẫn nao nao khi Thoại chá»n cách sống đó.
Thiên Di nhỠnhẹ:
– Nếu cách sống đó khiến cho chú Thoại thanh thản, em nghÄ© vẫn tốt hÆ¡n khi chú ấy sống ở nhà vá»›i những ngưá»i thân nhưng không có chút tình cảm ruá»™t thịt nà o.
DÄ© vãng đã mãi mãi khép lại cho tương lai mở ra xanh tươi, bát ngát như những cách rừng Ä‘ang vươn cao sung sức phÃa trước mắt hai ngưá»i.
Nhìn nét đăm chiêu cá»§a Trác, Thiên Di thì thầm há»i:
– Anh Ä‘ang nghÄ© gì váºy?
Trác mỉm cưá»i:
– Vá» cuá»™c Ä‘á»i. Anh có cảm giác mình đã Ä‘i hết má»™t vòng Ä‘á»i và đang quay lại buổi ban đầu thÆ¡ dại để được có em bây giá» và mãi mãi.
Di tin tưởng ngả đầu và o vùng ngá»±c rá»™ng cá»§a Trác và hạnh phúc lắng nghe từng nhịp Ä‘áºp cá»§a tình yêu.
Hết
|
 |
|
| |