Về đến nhà, Thúy Thụy dường như không nghe cảm giác mệt mỏi mà khi nãy trong giờ lao động tưởng chừng vật ngã nhỏ. Thế là thế nào, Thúy Thụy chưa có thời gian định nghĩa, chỉ biết nhỏ đang tiếp nhận một sự thay đổi tư duy về đám con trai trong lớp mà điển hình là gã Vũ Thiên.
Vũ Thiên dắt xe đạp vào tận thềm cho Thúy Thụy:
- Thụy vô nhà nằm nghỉ cho khỏe, Thiên trở lại trường lao động với các bạn.
Thúy Thụy ngập ngừng:
- Thiên đi trở lại trường bằng gì?
- Thiên... đi bộ cũng được mà.
- Không được đâu, xa lắm. Thiên cứ lấy xe của Thụy mà đi cho tiện rồi gởi trong phòng bảo vệ, ngày mai Thụy quá giang bạn bè đi học sẽ lấy sau.
Vũ Thiên gật nhẹ:
- Vậy cũng được.
Thúy Thụy trở nên bẽn lẽn, nhỏ mời bằng âm điệu tha thiết:
- Thiên vô nhà uống nước đã.
Vũ Thiên đưa tay đẩy gọng kính, cậu cười rất dễ mến:
- Thiên không khát lắm.
- Thụy biết Thiên cố tình khách sáo. Trời nắng như thiêu đốt đến suối còn cạn nước đừng nói nước trong cơ thể con người không cạn.
Biết khó lòng từ chối ý muốn của con gái, Vũ Thiên nhận lời, cậu nghĩ:
"Khi con gái muốn là ông trời muốn. Không nên làm phật ý con gái mà bất lợi! Những câu này hình như mình nghe ở đâu nhỉ?..."
Nghĩ xong Vũ Thiên vui vẻ:
- Thụy nói thế tự dưng Thiên nghe khát nước quá!
Cả hai cùng cười thân mật. Vũ Thiên theo chân Thúy Thụy vào ngồi trong phòng khách. Gia đình Thúy Thụy thuộc hàng khá giả nên có cách sống phong lưu thượng hạng. Nhà cửa của nhỏ khang trang rộng rãi và các vật dụng tiện nghi sang trọng đều phù hợp.
Vũ Thiên vừa ngồi xuống ghế nệm thì người giúp việc xuất hiện. Thúy Thụy nói với chị ta:
- Bạn học của em, chị cứ để em tự nhiên tiếp không cần đến chị.
Người giúp việc nhẹ nhàng rút lui ngay. Thúy Thụy mở quạt trần thêm, dù phòng khách đã chạy máy lạnh mát rượi. Không khí tách biệt hẳn bên ngoài, khoan khoái cả người. Thúy Thụy lấy lại vẻ hồn nhiên cố hữu, nhỏ nhí nhảnh bảo Vũ Thiên:
- Bạn ngồi chơi chờ mình năm phút riêng tư nhé!
Vũ Thiên tỏ vẻ ga-lăng:
- Sẵn sàng.
Cậu còn kèm theo một nụ cười nhiều ý nghĩa khiến Thúy Thụy quay đi mà tâm hồn nao nao như gió thoảng qua nhành cây làm xao động những chiếc lá. Trong khi Vũ Thiên đưa mắt quan sát những tấm ảnh ***g dưới mặt kính bàn, nhất là hình của Thúy Thụy khi còn nhỏ với gương mặt thông minh tinh nghịch vô cùng.
Thúy Thụy biến về phòng riêng tức tốc thay đổi áo quần. Nhỏ chọn quần lửng trên mắt cá chân và áo vải may ôm trông quá dễ thương. Nhỏ không quên chải mái tóc và soi gương trước khi trở ra phòng khách. Trao cho Vũ Thiên chiếc khăn trắng muốt lấy từ tủ lạnh và lon nước ướp sẵn đủ lạnh để uống, Thúy Thụy êm đềm nói:
- Thiên lau mặt cho mát rồi uống nước đi.
Cử chỉ dịu dàng của Thúy Thụy làm cho Vũ Thiên xúc động. Vậy mà có lúc cậu đặt cho nhỏ là "nữ quái sân trường" mới oan chứ! Ồ, mà Thúy Thụy hôm qua và hôm nay khác nhau đến kỳ lạ! Một Thúy Thụy chanh chua đanh đá không ai bằng và một nhỏ Thúy Thụy hiền thục khả ái, tại sao hai tính cách lại ẩn trong một con người, Vũ Thiên chịu không sao lý giải.
Sáng qua trong giờ học, mặt Thúy Thụy còn vênh váo kiêu kỳ, giọng nói nghe mà bắt ê răng, rùng mình. Nhỏ còn cái tật luôn thích gây sự với bất cứ con trai nào dám nhìn nhỏ táy máy. Dĩ nhiên Vũ Thiên là đối tượng bị khoanh bút đỏ để chu môi, trừng mắt, bạnh miệng, nhăn răng hoặc lầm bầm suốt cả buổi học. Vậy nhưng lúc này mọi dữ kiện đang đảo ngược một cách khó hiểu. Vẫn là Thúy Thụy chớ không phải ai khác nhưng ánh mắt trong veo, miệng cười tươi tắn, thái độ duyên dáng hoạt bát làm sao. Con người Thúy Thụy là trung tâm mâu thuẫn hay nhỏ đã thay đổi tính cách? Ðành rằng, trước đây cái ngang ngạnh bướng bỉnh của Thúy Thụy cũng có nét hay, nhưng cũng dễ làm người khác tự ái hoặc nổi nóng. Lâu nay Vũ Thiên không thể dối lòng mình vừa thích vừa ghét Thúy Thụy vì cậu ở trong tình trạng luôn bị nhỏ làm tổn thương lòng tự trọng.
Vũ Thiên thích Thúy Thụy song không có nghĩa chấp nhận sự kênh kiệu của nhỏ. Cậu nghĩ ra cách lạnh lùng phớt tỉnh mọi hành động của nhỏ ắt sẽ vừa chọc tức được nhỏ, vừa đỡ tức cho mình. Quả nhiên áp dụng phương pháp này hữu hiệu thật. Vũ Thiên hí hửng khi nhận thấy mỗi ngày Thúy Thụy mỗi tức điên lên. Lâu lâu Vũ Thiên lén liếc Thúy Thụy một cái thấy nhỏ đã đẹp mà khi tức giận còn đẹp ác chiến hơn. Trong lòng cậu con trai vừa lớn mến mộ cô bạn ngồi cạnh bên nhưng dặn lòng giữ câm lặng để "nước cờ" được trọn vẹn. Ðôi lúc chịu không nổi, Vũ Thiên rất muốn mở miệng trước cất lời "xin lỗi" rồi xin làm quen, kết tình hữu nghị với người láng giềng. Rồi mỗi lần thấy Thúy Thụy hách hách lên, Vũ Thiên lại tức và thôi. Cậu trề môi, nhất định không thèm... không thèm!
Ðến buổi lao động hôm nay thì như sẵn một định mệnh chăng? Khi Thúy Thụy say nắng, Vũ Thiên rất muốn chạy lại giúp đỡ. Nhưng nhớ lại hôm trước mình đã bị "lừa" quê quá độ. Trong khi cậu lo "sốt vó", tận tình giúp đỡ kẻ hoạn nạn thì hóa ra nhỏ giả vờ chống lại thầy đã kêu nhỏ lên bảng. Chuyện cũ đã qua, Vũ Thiên không quên nên cũng hơi tức nghẹn khi nghĩ đến. Chừng biết Thúy Thụy say nắng thật, Vũ Thiên hối hận đã nghĩ không phải cho nhỏ. Vì vậy khi nghe Thúy Thụy đột nhiên hét lớn vì con sâu rớt trúng cổ, Vũ Thiên không thể làm ngơ. Cậu nhanh chân nhất chạy đến giúp đỡ. Không ngờ sự giúp đỡ theo phản xạ tự nhiên ấy thật đúng lúc, đem lại hiệu quả giống như trong mơ. Ôi... có phải chăng là... Không! Vũ Thiên không dám nghĩ gì xa hơn nữa. Cậu lại theo thói quen đưa tay đậy gọng kính cận lên trên sóng mũi, nhận chiếc khăn mát lạnh từ bàn tay mềm mại của Thúy Thụy, mắt cận của cậu vốn khờ khạo nay hấp háy đến buồn cười.
- Cảm ơn Thụy.
Thúy Thụy nghiêng đầu:
- Thụy phải cám ơn Thiên mới đúng. Thiên đã trừng trị con sâu giùm Thụy, còn nhiệt tình đưa Thụy về tận nhà, đâu phải người bạn nào cũng tốt với Thụy như thế.
Hai người chỉ im lặng ngẫm nghĩ từng lời của nhau. Thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt nhìn nhau lại e thẹn cười rồi cúi vội mân mê những ngón tay mình. Hồi lâu Thúy Thụy khẽ nhắc:
- Sao Thiên không nói chuyện gì hết vậy?
Vũ Thiên bối rối:
- Thiên... không biết nói gì trước.
Thúy Thụy ngường ngượng nói:
- Thiên có giận Thụy không?
- Giận chuyện gì?
- Chuyện... tùm lum chuyện hết á.
Vũ Thiên thật thà đáp:
- Ừa, cũng có giận chút xíu thôi.
Thúy Thụy bẻ tay kêu lốp rốp. Thường ngày nhỏ nói chuyện gì cũng đốp chát dễ tuôn lời. Giờ đây mở miệng lời nào cũng quá khó khăn:
- Nhưng... bây giờ còn giận không?
Vũ Thiên cười mặt đẹp sáng như vầng trăng vừa ló ra khỏi đám mây:
- Hết rồi.
Thúy Thụy cắc cớ:
- Tại sao hết giận?
Vũ Thiên thu can đảm nói nhanh:
- Tại vì Thụy dễ mến, dễ thương nên Thiên không giận được.
Thúy Thụy lia ánh mắt ngọt ngào:
- Xí! Ghê quá hà!
Vũ Thiên nghe tâm hồn dễ chịu. Tiếng "xí" của con gái giống như tiếng đàn rung đúng nhịp điệu không chói tai chút nào. Ðâu đây trong không gian tĩnh lặng có tiếng thầm thì trò chuyện của đôi chim, thân mật hệt như Thúy Thụy với Vũ Thiên.
oOo
Không ai biết tốc độ thời gian nhanh hay chậm bởi vì nó cứ thản nhiên đi qua từng ngày. Mà cảm nhận chậm hay nhanh là do tâm lý con người. Chưa bao giờ đôi bạn Thúy Thụy và Diễm Trâm cảm thấy thời gian phi nhanh như thế. Mỗi buổi học quá mau hết. Chưa chuyện trò dăm ba câu, buổi sáng đã thành buổi trưa. Các buổi tối học nhóm, chưa chi đã thấy kim đồng hồ điểm chín giờ phải chia tay về nhà ngủ mai còn đi học. Bộ tứ Diễm Trâm, Thúy Thụy, Vũ Thiên và Nhật Nam gặp nhau, niềm vui cứ kéo dài bất tận. Thế mới biết niềm vui thì qua mau còn nỗi buồn thì lếch thếch, Thúy Thụy thường là người luôn hối tiếc thời gian chất chứa đầy ấp kỷ niệm học trò.
Mùa xuân đến đem theo hơi thở ấm áp và nắng nhẹ nghiêng đổ bên thềm. Chiều xuân thênh thang với mây êm ái nhàn du và hoa xuân rực nở như tuổi xuân của các nhỏ đẹp làm sao! Trong nhà của Thúy Thụy, Diễm Trâm cắn hạt dưa vừa rúc rích cười:
- Tao đã bói và đã nói mày ghét của nào trời trao của nấy. Bây giờ
mày thấy không, tao nói giống như thánh nói mà mày không tin.
Thúy Thụy thụi bạn một cái đau điếng:
- Không dám đâu đừng có nói bậy!
Diễm Trâm gân cổ lên cãi:
- Á, cũng cái giọng điệu không dám đâu... không dám đâu. Xì mốc, bây giờ thì dám quá rồi còn gì!
Thúy Thụy trợn trừng:
- Dám cái gì, mày đừng phát ngôn bừa bãi ảnh hưởng đến uy tín của tao nha.
Diễm Trâm bĩu môi:
- Phát ngôn bừa bãi! Ảnh hưởng uy tín! Nghe ngứa cả tai. Vậy tao hỏi, mày phải nhìn vào mắt tao trả lời chân thật. Tối chủ nhật vừa rồi mày với gã Vũ Thiên đi đâu?
Thúy Thụy khéo léo chối phăng:
- Hồi nào? Tao không có đi với gã nhé mày! Ðể tao nhớ coi, à chủ nhật vừa rồi ấy hả, tao đi shop với mẹ tao...
- A con lẻo mép, còn nói dối nữa chứ, mày muốn có người làm chứng không? Thời buổi này phải có chứng cứ mới hợp pháp luật phải không?
Thúy Thụy chột dạ, nhỏ véo má Diễm Trâm:
- Thì ra mày với "ông già đau khổ" luôn rình rập tao.
Diễm Trâm la oang oác:
- Ðụng tự ái dân tộc nghen mày! Tao và Nhật Nam tự thấy có trách nhiệm phải quan tâm sâu sắc đối với mày và Vũ Thiên, chớ không thể dùng danh từ "rình rập" nghe mích lòng quá.
Ðến lượt Thúy Thụy quay trở ra:
- Ai mượn, ai khiến mày làm chuyện bao đồng với tao. Ðúng là đồ "ăn cơm nhà đi vác tù và hàng tổng", hứ!
Diễm Trâm cười hi hi, nhỏ thè lưỡi làm mặt xấu:
- Từ nay mày cũng không được cụm từ "ông già đau khổ" với "quái vật thời tiền sử" nữa. Phải gọi là Vũ Thiên và Nhật Nam, hiểu chưa?
Thúy Thụy nhún vai:
- Chưa hiểu.
Diễm Trâm vỗ đầu:
- Trời ơi! Nghĩa là từ nãy giờ tao nói chuyện với cây à?
- Không phải cây mà là con người.
Diễm Trâm hét như còi xe lửa:
- Vậy mày nghe tao nói cái gì hả?
Thúy Thụy tỉnh queo:
- Tao nghe mày nói, mày rất khoái gã Nhật Nam.
Nói xong Thúy Thụy né qua một bên liền để tránh cái đấm ngàn cân của Diễm Trâm bay tới. Nhỏ cười khành khạch trong khi Diễm Trâm nhảy đùng đùng lên:
- Chỉ có mày với gã Vũ Thiên mới khoái nhau.
Thúy Thụy nhái:
- Chắc mày và gã Nhật Nam không có vụ đó à?
Diễm Trâm đỏ bừng mặt, nét e thẹn làm gương mặt con gái diễm lệ hơn. Nhỏ khỏa lấp sự e thẹn của tâm hồn tinh khôi bằng cách chửi ầm lên:
- Con khỉ Thúy Thụy!
Thúy Thụy chu mỏ trả đũa:
- Con Tề Thiên Diễm Trâm!
Bí thế Diễm Trâm bèn nghĩ ra một câu dọa:
- Tao sẽ nói cho cả trường biết mày đi ăn kem với Vũ Thiên. Còn nhiều lần nhận chocolate của người ta đem tặng nữa.
Chiêu này thì khống chế được Thúy Thụy thật, nhỏ lúng túng:
- Ê... đừng có giỡn kiểu đó nghe mày. Tụi nó thêm mắm dặm muối bậy bạ là chết tao đó.
Thấy điểm trúng huyệt "tê liệt" của Thúy Thụy, Diễm Trâm tận dụng tối đa:
- Thì mỗi lần tặng phẩm chocolate của người ta đem tới, cứ hào phóng chia tao phân nửa là mọi vấn đề êm đẹp ngay thôi.
- Mày đúng là kẻ tham lam, biết tận dụng thời cơ hết mức. Tao không hiểu tại sao gã Nhật Nam thích mày được mới là kỳ.
Diễm Trâm nhởn nhơ đáp:
- Mày không hiểu tại sao hả? Mày thật là đứa nông cạn chả có chút tâm hồn sâu sắc nào. Ðể tao nói cho mày hiểu, là tại vì tao có cái duyên ngầm đấy.
Thái độ diễn tả của Diễm Trâm làm Thúy Thụy tức cười không nhịn nổi, thế là đôi bạn gái phát cười ngất. Bỗng nhớ ra một việc quan trọng, Diễm Trâm phân vân hỏi Thúy Thụy:
- Nè, tối chủ nhật Vũ Thiên mời dự tiệc, có mời mày không?
- Có mời, nhưng hỏi tiệc gì Vũ Thiên không chịu nói.
Thúy Thụy cắn môi đầy suy nghĩ, mắt đen láy nhìn về một hướng man mác bâng khuâng:
- Thiên không nói nguyên nhân đãi tiệc, tao nghĩ mãi chẳng ra vì sinh nhật thì không phải rồi, chẳng biết là mục đích gì. Nhưng có điều mấy hôm nay tao để ý thấy Thiên lạ lùng lắm, hình như buồn buồn.
- Buồn ư? Nhưng vì sao?
Thúy Thụy lắc đầu:
- Nếu tao biết thì tao đâu có thắc mắc và hỏi mày.
Diễm Trâm phỏng đoán:
- Lạ nhỉ, Thiên vốn vui vẻ và yêu đời, hay là có chuyện gì không hay xảy ra cho Thiên chăng?
Ðôi bạn đang khó chịu vì không giải đáp được những gì mình muốn biết thì may sao Nhật Nam ở đâu xuất hiện lù lù. Như kẻ buồn ngủ vớ được chiếu manh, đói lòng bắt được nồi cơm nguội, Diễm Trâm và Thúy Thụy không chờ Nhật Nam kịp ngồi vào ghế, cùng lúc nhào đến tía lia hỏi một lượt:
- Nam ơi, Vũ Thiên mời tụi mình dự tiệc gì thế?
- Có phải sinh nhật hay đám giỗ, đám cưới ai đó trong nhà Vũ Thiên?
Nhật Nam trố mắt ngạc nhiên nhìn hai cô bạn gái:
- Ủa, Thụy và Trâm không biết sao?
Thúy Thụy hồi hộp nín thở:
- Biết gì kia chứ?
Nhật Nam có nét mặt muôn thuở trầm trầm kín đáo, bây giờ nhìn càng sâu hơn, lại thêm phần rề rà chậm chạp khiến hai cô bạn sốt ruột phát điên:
- Nam nói nhanh đi, tụi này nóng lòng như có lửa, Nam có biết không?
Thúy Thụy nửa giận, nửa năn nỉ:
- Thụy ghét Nam lắm, Nam làm ơn bỏ cái tánh "rùa bò" được không?
Nghe thế, Nhật Nam lật đật nói:
- Hai tuần nữa thằng Thiên xuất cảnh cùng với gia đình rồi. Nó mời tụi mình đến dự tiệc chia tay đó, và Nam đến đây rủ các bạn mình đi mua gì tặng nó đem theo làm kỷ vật quê hương.
Thúy Thụy sững người, choáng váng còn hơn cả khi bị kêu lên bảng mà biết mình không giải được bài. Vũ Thiên sắp rời xa quê hương ư? Ôi thật sao Thiên? Không, Thúy Thụy không muốn đó là sự thật. Vũ Thiên! Bạn là người bạn trai tốt bụng nhất của Thụy, người mà Thụy đang ghét cay ghét đắng, bỗng biến chuyển thành quý mến từ lúc nào không hay. Nhưng dẫu sao Thúy Thụy không muốn điều đó vẫn cứ đến là sự thật. Nhật Nam lên tiếng giống như là sự khẳng định hiển nhiên:
- Thằng Thiên đi tụi mình cũng buồn phải không các bạn. Nam tính nhân dịp chủ nhật nó đãi tiệc thì tụi mình tổ chức một buổi văn nghệ tặng thằng Thiên trong buổi chia tay, các bạn thấy sao?
Không biết Diễm Trâm có đồng ý hay không và trao đổi ý kiến gì với Nhật Nam. Riêng Thúy Thụy chợt nghe chiều xuân buồn rời rã. Có thể đó là nổi buồn chợt đến với nhỏ khi hay tin sắp chia xa một người bạn thân. Thúy Thụy thẫn thờ nhìn nắng ngoài sân, chút gì như là nước mắt chợt ứa rèm mi con gái.
Thúy Thụy bất lực không kéo dài được ngày tháng cứ đi qua... đi qua... Nhỏ buồn, lo sợ cũng không thể khác. Vậy rồi cái buổi chiều chủ nhật diễn ra tiệc chia tay vẫn cứ lừng lững đến dù Thúy Thụy chẳng muốn chút nào. Mấy buổi học cuối cùng còn ngồi bên nhau mà ai cũng như nghẹn không nói nên lời. Chỉ có ánh mắt thật buồn làm Thúy Thụy cuối đầu lặng đi trong cảm giác vời vợi. Có lẽ rồi hôm nay cũng vậy, nhỏ sẽ chẳng nói được điều gì đâu. Tâm tư nhỏ có bao nhiêu lời muốn thốt, muốn gởi gắm theo người đi. Và Vũ Thiên chắc hẳn cũng vậy, mà sao không ai đủ can đảm nói lời trái tim?
Tối nay Thúy Thụy mặc đầm trắng xinh và ngây thơ như một con búp bê, song vẻ hồn nhiên không còn mà vương vương nét ưu tư sầu muộn lên áo trắng học trò. Diễm Trâm và Nhật Nam đến khiến Thúy Thụy đành phải giấu tâm tư của mình để gượng cười khỏa lấp không gian âu sầu. Diễm Trâm cố ồn ào:
- Trời ơi đẹp thế! Tao đi bên mày chắc tao chìm nghỉm như ngôi sao đứng cạnh mặt trăng sáng tỏa rồi.
Thúy Thụy cười buồn:
- Ðừng ba hoa nữa, tao chẳng lòng dạ nào mà đùa giỡn đâu.
- Sao kỳ vậy? Vũ Thiên xuất cảnh mà mày ủ dột đến biếng cười, biếng nói là sao? Bộ mày đã...
Thúy Thụy hốt hoảng bật tiếng kêu trách móc:
- Ðừng Trâm, mày nói bậy tao giận.
Diễm Trâm ráng pha trò:
- Ồ không, mày đã biết tao nói gì đâu mà cho là nói bậy.
Thúy Thụy chắp tay xá:
- Tao lạy mày để cho tao yên.
Nhật Nam vờ quay lưng nhìn vu vơ khung cảnh khác để đôi bạn gái tự nhiên đùa giỡn. Làm sao cậu không biết Thúy Thụy buồn vì sự ra đi của Vũ Thiên. Làm sao cậu không biết độ sâu tình cảm bạn bè của hai người. Thế đấy! Cuộc đời khó có niềm vui trọn vẹn. Tuổi đời càng lớn khôn, nỗi buồn càng nhiều, quan trọng là mỗi người cần trang bị cho mình một bản lĩnh để chấp nhận và vượt qua tất cả. Nhật Nam hiểu chút tình cảm lao xao ban đầu tinh khôi như sương sớm, là tất cả những gì thiêng liêng của tuổi vừa mới lớn, nên khi mất đi vuột khỏi tầm tay, ta thấy chơi vơi hụt hẫng. Thực ra, nỗi buồn tình cảm không quá lớn, Nhật Nam chỉ muốn các bạn học tập đem sức cống hiến cho đời. Thế nhưng, tình cảm đẹp đẽ trong sáng sẽ giúp con người ta đạt được đỉnh cao ước nguyện. Bởi muôn đời tình cảm chính là động lực thúc đẩy sự phấn đấu nổ lực để vươn đến mục đích. Từ ngày Nhật Nam chơi thân với Thúy Thụy và Diễm Trâm, cậu thấy cuộc đời diễn tiến đẹp hơn, học lực tốt hơn, ước mơ rõ nét hơn và quyết chí cao hơn. Nhật Nam khẳng định tình bạn là chiếc gối êm dịu của tình yêu, là lối ngỏ hun hút vào tương lai, nên Nhật Nam rất trân trọng, cậu cảm thông với nỗi lòng của Thúy Thụy.
Ba đứa Thúy Thụy, Diễm Trâm và Nhật Nam đạp xe chầm chậm đến nhà Vũ Thiên. Bạn bè khá đấy đủ, các thầy cô cũng không thiếu vắng. Mọi người đều giữ nét trầm tĩnh cho thích hợp với không khí chia tay. Vũ Thiên phát biểu đầu tiên qua ống micrô. Cậu nhắc nhiều đến những kỷ niệm thầy trò, bạn bè. Giọng cậu bùi ngùi cố nén xúc động, nhưng khi nói đến hết câu cuối cậu đã để vỡ oà tình cảm của mình. ***g ngực Vũ Thiên thổn thức và cậu khóc thật sự. Qua làn kính dày cộm, những giọt lệ như những giọt pha lê trong vắt lăn xuống trăn trở niềm thương và nỗi nhớ. Vũ Thiên nói không muốn rời xa quê hương yêu dấu, nơi thành phố chôn nhau cắt rốn và gói ghém bao kỷ niệm, ân tình tuổi thơ, tuổi niên thiếu dịu dàng. Không muốn nhưng Vũ Thiên không thể ở lại do lệ thuộc sự ra đi của gia đình. Càng nói Vũ Thiên càng nghẹn ngào, cậu cuối đầu từ biệt chung mọi người rồi quay vội mặt vào vách tường tránh bật thành tiếng nức nở.
Có nhiều tiếng thúc thít, tiếng đứa nào đó hỉ mũi vào khăn. Con trai trời ban tính cứng rắn thì đỏ hoe mắt, giây phút này sao cảm động quá, tình bạn bè bùng lên sáng lòa.
Cùng với buổi tiệc, các bạn trong lớp do Nhật Nam tổ chức bắt đầu biểu diễn văn nghệ. Nhiều bạn xung phong hát nhiều bài hát ý nghĩa tặng Vũ Thiên. Diễm Trâm và Nhật Nam song ca một cách tự nhiên, Thúy Thụy thì không đủ can đảm, tâm trạng nhỏ thật buồn, chưa bao giờ buồn như vậy.
Hải "mập" lao nhao:
- Ðề nghị Vũ Thiên hát một bài cho tụi tao nghe.
Có rất nhiều đứa vỗ tay tán thành. Vũ Thiên đành bước lên micrô vì không nỡ phụ lòng các bạn:
- Thiên xin hát tặng các bạn một bài. Một bài hát rất thân quen với tuổi học trò như chúng ta.
Giọng Vũ Thiên đang trong giai đoạn "vỡ tiếng" nghe ồm ồm rất buồn cười, nhưng cậu hát đúng điệu cho nên rất hay.
"Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng. Em chở mùa hè của tôi đi đâu, chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám, thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu".
Trái tim Thúy Thụy rung động, nhỏ say đắm với bài ca, dù bài ca ấy nhỏ nghe qua băng dĩa cả trăm lần.
"... Mối tình đầu của tôi là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp, là áo ai bay trắng cả giấc mơ, là bài thơ còn hoài trên vở, giữa giờ chơi mang đến lại mang về...
... Mối tình đầu của tôi là cây đàn buông tiếng xa xôi, ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu, nên có một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ..."
Diễm Trâm thì thầm bên tai Thụy:
- Bài hát này Vũ Thiên dành tặng riêng một mình mày đó.
Thúy Thụy xúc động mạnh, rèm mi nhỏ ướt nhòe. Tiếng hát của Vũ Thiên như xuyên qua lòng nhỏ:
"... Và mùa sau biết có còn gặp lại, ngày khai trường áo lụa trắng thôi bay..."
Diễm Trâm biết bạn khóc, nhỏ đưa tay vỗ nhẹ lưng bạn:
- Hai đứa mày sẽ không bao giờ quên được nhau trong đời.
Thúy Thụy không nói, những giọt nước mắt đầu đời cứ len lén lăn. Diễm Trâm nói nhỏ:
- Hát tặng Vũ Thiên một bài nhé Thụy!
Thúy Thụy cúi sâu mặt lắc đầu:
- Tao không thể hát.
Diễm Trâm chau mặt:
- Mày là đứa hát hay nhất lớp. Tại sao không thể?
- Tao cũng không biết giải thích thế nào. Nhưng bây giờ mà hát thì sẽ "bể dĩa" ngay, ảnh hưởng đến công tác tổ chức của Nhật Nam.
Diễm Trâm không chịu buông tha:
- Lý do mơ hồ, hay là mày...
Thúy Thụy thẳng thốt nhìn lên:
-... Ðừng Trâm... đừng nói...
Diễm Trâm nghiêm nghị nhìn vào mắt bạn, không nói ra nhưng nhỏ hiểu điều mình muốn nói là sự thật. Diễm Trâm suy nghĩ thêm: "Con người ta cò duyên số lạ thật! Thúy Thụy và Vũ Thiên tính tình chẳng hợp nhau chút nào, thậm chí còn kỵ nhau như lửa vơí nước như chó với mèo. Không ai nghĩ họ có thể nở với nhau nụ cười chớ đừng nói là có tình cảm với nhau. Ấy vậy mà thực tế khá rõ ràng, hình như con Thụy kiêu căng ngày nào đã yêu gã Vũ Thiên..."
Nghĩ thế và đinh ninh ý nghĩ của mình không sai lầm, Diễm Trâm đặt tay lên vai Thúy Thụy:
- Ðừng quá lo sợ như thế, tao hiểu mày mà Thụy.
Thúy Thụy nhìn bạn bao hàm lòng biết ơn. Có được người bạn biết cảm thông như Diễm Trâm thật quá tốt, nhỏ cảm giác như phân đôi được nỗi buồn. Tuy nhiên nghĩ đến ngày mai, ngày mai đi học sẽ chẳng còn gặp Vũ Thiên sẵn sàng... nhe răng cười. Chổ ngồi ấy sẽ bị bỏ trống hay thay thế một người nào khác, Thúy Thụy lại nghe não lòng. Ðột nhiên Thúy Thụy thèm những lần cãi nhau chanh chua, những cái liếc xéo ngỗ nghịch, những "cuộc chiến tranh" tơi bời hoa lá trước đây thường xảy ra với nhỏ và gã "bốn mắt". Ôi tất cả kỷ niệm đầy ấn tượng như áng mây sắp sửa trôi về bên kia địa cầu. Xót xa quá đi! Buồn khổ quá đi! Buồn khổ muốn khóc thật lớn cho nguôi ngoai lắng dịu phần nào nuối tiếc. Song hầu như lúc này mọi cố nén làm nặng trĩu, vỡ tung cõi lòng hơn bao giờ.
Nhật Nam là người sâu sắc, cậu ý nhị bảo Diễm Trâm đừng hỏi han gì Thúy Thụy nữa. Dĩ nhiên cậu lớp trưởng tuy ít nói nhưng tầm suy nghĩ rộng hơn bạn bè cùng lứa. Cậu thừa biết Vũ Thiên yêu Thúy Thụy và ngược lại, tiếc rằng mối tình đầu học sinh vừa chớm nở đã có sự thử thách cách ngăn.
Ðêm tàn dần, buổi tiệc chia tay, Vũ Thiên dù vô cùng lưu luyến cũng đến hồi dần tàn. Các thầy cô thân thiết dặn dò Vũ Thiên vài điều rồi lần lượt ra về. Vũ Thiên nài nỉ ba người bạn thân nhất là Nhật Nam, Diễm Trâm và Thúy Thụy ở lại với mình một cách tha thiết:
- Ðừng về các bạn ơi, hãy ở lại với Thiên thêm lát nữa.
Nhật Nam siết chặt tay Vũ Thiên:
- Ở lại thêm lát nữa cũng vậy thôi. Rồi tụi tao cũng vẫn phải về.
Tao nghĩ Thúy Thụy mới cần ở lại với mày thêm lát nữa còn tụi tao về thôi Thiên ạ.
Diễm Trâm nhìn Vũ Thiên ngầm đồng ý với Nhật Nam. Vũ Thiên rất cảm động, cậu không biết nói gì hơn là siết chặt tay của mọi người để cho hơi ấm lòng bàn tay thay cậu nói lời tạm biệt chim én bay.
Ra đến đường Nhật Nam nói:
- Qua bên ấy có bận học hay bận gì cũng nhớ Email về cho tụi này thường xuyên nhé!
Vũ Thiên gật đầu hứa hẹn. Diễm Trâm thấy không khí sầu lắng đáng sợ quá nên chọc Vũ Thiên:
- Nhưng mà Trâm nghi quá, Thiên sẻ không nhớ bọn này đâu. Người ta nói "xa mặt cách lòng" không phải không có lý do.
Vũ Thiên cả quyết:
- Không đâu, Thiên không phải loại tệ như vậy.
Diễm Trâm khúc khích cười:
- Trâm không có ý nói Thiên tệ, nhưng rồi Thiên sẽ chỉ nhớ đến một người thôi...
Liếc qua Thúy Thụy thấy gương mặt nhỏ đỏ hồng dưới ánh sáng ngọn đèn cao áp. Vũ Thiên hiểu Diễm Trâm muốn ghẹo mình nên cũng thoáng mắc cỡ.
Lưu luyến đến mấy cũng tới hồi phải dứt ra, Nhật Nam và Diễm Trâm ra về, Thúy Thụy cuốn quýt gọi:
- Nam ơi! Trâm ơi! Ðợi Thụy về với!
Diễm Trâm lên mặt:
- Chưa được phép đâu bạn ạ.
Thúy Thụy càng bối rối:
- Chờ Thụy về với, đừng bỏ Thụy một mình mà.
- Ai nói một mình? Còn mình kia bỏ đi đâu, bỏ cho ai?
Vũ Thiên nói nhỏ nhẹ nhưng chân thành:
- Thụy ở lại với Thiên chút nữa nha! Rồi Thiên sẽ đưa Thụy về nhà mà.
- Nhưng...
Vũ Thiên năn nỉ:
- Thiên không còn nhiều cơ hội, Thụy biết không.
Nét mặt thật thà của Vũ Thiên làm cho Thúy Thụy không thể chối từ. Nhỏ không gật đầu nhưng cũng không lắc đầu. Nhìn lên thì Nhật Nam và Diễm Trâm đã bảo nhau chạy mất. Ðường phố chỉ còn lại Vũ Thiên với Thúy Thụy. Hai chiếc bóng xinh xinh đổ dài trên đường tưởng chừng song hành bên nhau mãi mãi. Trăng vàng đẫn trên lối đi, óng ánh trên tóc Thúy Thụy cái màu vàng bạc, hàng lông mi cong vút của nhỏ cũng ướt sương đêm, nhỏ liên tục rùng mình, không hiểu lạnh hay bồi hồi cảm xúc.
Hai người cứ đứng như vậy rất lâu mà không nói. Trong đêm có mùi hoa ngọc lan ngan ngát từ vườn nhà ai đó thoảng vào không gian thơm đến dịu kỳ. Rất lâu... rất lâu... Vũ Thiên mới dám đưa bàn tay lạnh ngắt nắm nhẹ tay Thúy Thụy, trống ngực cậu đập rầm rầm hệt tiếng trống khai trường hồi cấp I.
Cậu nói mà run lập cập:
- Sao Thụy không nói gì hết vậy?
Lần đầu tiên trong đời Thúy Thụy bị con trai nắm tay một cách đúng nghĩa. Nhỏ cũng run bắn và bàn tay bỗng lạnh kinh khủng. Tiếng nói của nhỏ gần như va chạm vào nhau:
- Thụy... Không biết nói gì. Mà Thiên cũng đâu có nói gì với Thụy...
Vũ Thiên mân mê nhè nhẹ bàn tay rất mềm mại của Thúy Thụy:
- Thiên muốn nói rất nhiều nhưng cứ ngần ngại mãi. Thiên... dẫu có đi đâu vẫn nhớ Thụy và Thiên nghĩ nhất định Thiên sẽ trở về.
Thúy Thụy cười buồn:
- Ai ra đi cũng nói như vậy, nhưng ít có người giữ lời. Bởi vì hào quang vật chất của nước ngoài dễ vô tình là lực cản tình cảm của con người.
Vũ Thiên thấm thía nỗi chát chua của cảnh người đi kẻ ở. Sự so sánh giữa quê hương còn nghèo với xứ người hiện đại. Cậu nói như phân bài:
- Lẽ thường thói đời là thế, nhưng Thiên thì khác người ta. Ít nhất Thụy cũng nên tin có một người đang nói thật lòng chứ!
Không tiện tranh luận về sự đời ở giây phút ngắn ngủi này. Thúy Thụy chuyển hướng:
- Thụy không biết nói gì hơn là chúc Thiên những điều gì Thiên mong ước được thành đạt.
- Cảm ơn Thụy và xin cho Thiên được ấp ủ cái điều mình mong ước.
Thúy Thụy nhìn xuống, nhỏ không ngờ Vũ Thiên uống nhầm mật gấu khi nào mà to gan dám ôm hôn mặt nhỏ vội vàng một cái thật nhanh. Thúy Thụy không đề phòng nên không đỡ kịp, nhỏ sợ muốn... xỉu, líu ríu mới thốt nên lời:
- Sao Thiên... dám làm thế?
Ðôi mắt Vũ Thiên đăm đắm lẫn một chút anh hùng đột xuất:
- Không biết nữa. Có lẽ đó là mệnh lệnh của trái tim.
Thúy Thụy cắn môi, bất giác một giọt lệ - giọt sầu - hay giọt hạnh phúc dâng đầy đôi mắt. Thúy Thụy là dân văn chương, nhỏ không đến nỗi ngốc nghếch mà không nhận ra đích thực tình đầu đã đến với nhỏ. Tình đầu thánh thiện, non nớt như một chiếc mầm cây đẹp không gì bằng, vậy mà sắp vuột khỏi tầm tay nhỏ rồi, buồn đau không? Vũ Thiên cất giọng ấm áp:
- Ðừng giận Thiên nha, hành động của Thiên là "mệnh lệnh" của trái tim thật đấy.
Thúy Thụy vừa thẹn thùng vừa xúc động, im lặng như không biết nói. Vũ Thiên lo lắng:
- Thụy giận Thiên hả, cho Thiên xin lỗi nhá!
Thúy Thụy ngước lên mĩm cười:
- Thụy đang nghĩ đến một việc có phải Thiên rất muốn Thụy tham gia nhóm "Bút me xanh" của trường không?
- À đúng rồi, Thiên rất vui nếu Thụy nhận lời. Công việc này ách tắc lâu nay cũng vì thiếu "nhân tài" đóng góp công sức.
Thúy Thụy khiêm tốn:
- Thụy có tài cán gì, nhưng Thụy hứa sẽ cùng Nam và Trâm vực nhóm "Bút me xanh" thức dậy. Trước tiên Thụy sẽ viết chuyện của hai đứa mình, Thiên đồng ý không.
Vũ Thiên mừng rỡ:
Thiên đồng ý hai tay hai chân, chuyện của tụi mình vừa ngây thơ vừa vui lắm. Khi nào thành công nhớ gởi bản thảo qua cho Thiên với nhé!
Thúy Thụy đưa tay lên cao:
- Nhất trí.
Vũ Thiên cũng đưa tay lên cao, hai bàn tay ấy lại có dịp gặp nhau:
- Thiên muốn Thụy tiễn Thiên ra sân bay.
Thúy Thụy ngắt lời, giọng pha chút nũng nịu con gái:
- Thụy không ra sân bay đâu. Sân bay đầy nước mắt. Thụy sợ lắm.
Vũ Thiên thở dài:
- Vậy là ngày Thiên lên máy bay Thiên sẽ là người buồn nhất.
Thúy Thụy chạnh lòng, ngập ngừng:
- Có nhiều người tiễn Thiên mà, tại sao nhất thiết phải có Thụy.
Ðêm mênh mang, đêm đọng lại nỗi nhớ trong tâm hồn hai người bạn, ngọn đèn cao áp im lìm đứng bên đường làm nhân chứng cho mối tình trắng trong.
Năm học sau, sân trường vắng bóng Vũ Thiên từ lâu nhưng hoài niệm về Vũ Thiên không lúc nào quên nơi lòng Thúy Thụy. Nhỏ bây giờ thích viết nhật ký, thích nhìn mưa rơi, không thích làm nữ quái quậy phá những kẻ chung trường, chung lớp nữa. Năm học sau có nhiều thay đổi, cận kề bên Thúy Thụy có một gã đẹp trai, má lúm đồng tiền, miệng cười mở rộng, nhưng nhỏ không tài nào cảm nổi. Nhỏ cũng không gây sự liếc xéo, để ai đó không phải ôm thương tích cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Mới qua một năm, nhỏ bỗng hiền lành như "ma - sơ" khiến nhiều kẻ ngạc nhiên như không còn tin đó là sự thật. Trước đây nhỏ ồn ào bao nhiêu, giờ trầm lặng bấy nhiêu. Nhỏ không thiết tha chuyện đi ăn vặt với Diễm Trâm, không buồn để ý mấy chuyện thằng con trai láu lỉnh hoặc vài đứa con gái lẻo mép chuyên tọc mạch chuyện thiên hạ. Thúy Thụy phát sinh cái thú đi dạo một mình và ngồi mơ mộng một mình. Những lúc ấy nhỏ không làm sao quên hương vị nụ hôn buổi chia tay, cái siết tay hồi hộp và lời hẹn trở về của Vũ Thiên.
Ðôi lúc chính Thúy Thụy nhận thấy hai chữ "trở về" quá xa xôi, song nhỏ vẫn âm thầm hy vọng kỳ tái ngộ. Nhỏ cũng không quên buổi đưa Vũ Thiên ra phi trường. Nhỏ đạp xe đến nhà Diễm Trâm vừa trông thấy đã ồ lên:
- Màu đen nữ hoàng tôn nước da mày trắng đẹp quá. Tao tưởng tượng đây là một cuộc tiễn đưa đầy ấn tượng đây.
Thúy Thụy nghiêm trang:
- Lúc này không phù hợp đùa giỡn đâu. Mày thay đồ đi với tao chút coi.
Diễm Trâm nhướng mắt:
- Ði đâu?
- Cứ đi rồi sẽ biết.
Diễm Trâm một mực từ chối:
- Ði tiễn Thiên hả? Người mà Thiên cần là mày đâu phải tao đâu khỉ ạ!
- Nhưng tao sao dám đi một mình, gia đình Thiên bao nhiêu là cặp mắt.
Diễm Trâm trấn an:
- Bao nhiêu mắt mặc kệ. Bạn bè thân thiết bộ tiễn đưa nhau không được hay sao?
- Ai cũng nghĩ như mày thì đời đâu có khổ. Thôi làm ơn đi cùng tao, tao biết ơn suốt đời không dám quên.
Rốt cuộc Diễm Trâm cũng đành chìu bạn. Hôm nay Thúy Thụy cỡi xe cúb nhìn dáng thật sang. Màu đen buồn của áo quần lại vô tình tô đậm nhan sắc của nhỏ. Diễm Trâm xuýt xoa trầm trồ mãi:
- Tao chơi chung với mày cả chục năm sao lại không phát hiện ra mày đẹp đến thế nhỉ?
Thúy Thụy vả lên miệng bạn:
- Thôi đừng tán tào lao nữa nhỏ ơi! Có thông minh thì chỉ tao mua món quà gì tặng Thiên mang đi cho thật ý nghĩa, mà Thiên nhớ tao hoài.
Diễm Trâm rụt vai:
- Ấy da, hôm nay thì đã thành thật "khai báo" rồi ư? Nhưng hôm bữa ba đứa mình đã tặng quà chung rồi mà.
- Quà chung khác, tao muốn có một món quà riêng.
- Ra thế, quà riêng thì nỗi nhớ cũng dành riêng cho mày chớ gì...
Thúy Thụy khó chịu:
- Mày không đứng đắn được hả?
Diễm Trâm đưa tay vuốt tóc, gương mặt nhỏ lúc nào cũng sáng rỡ:
- Tao muốn cho cõi lòng mày bớt nặng nề, vậy mà cũng mắng tao được. Ở đời đúng là làm ơn thì mắc oán mà. Tuy nhiên, tao vẫn làm ơn cho mày chớ còn biết sao. Mày mua nhẫn vàng tặng người đi là ý nghĩa nhất.
Thúy Thụy bán tín bán nghi:
- Ai bảo mày thế?
- Ai cũng bảo như thế mà.
Thúy Thụy băn khoăn:
- Nhưng... tiền đâu mua nhẫn?
Diễm Trâm cốc đầu nhỏ bạn.
- Tao biểu mày mua chiếc nhẫn "một lượng" sao mà không có tiền. Mua chiếc hai, ba phân 18K thôi...
Nhỏ còn làm tài lanh phân tích:
- Cái gì bằng vàng khó phai khó mờ. Kỷ vật cũng thế, có lý lắm chứ.
Thế là Thúy Thụy nghe theo lời xúi dại của Diễm Trâm, nhỏ vét hết tiền mẹ cho ăn sáng trong tuần, không đủ còn vay thêm tiền của Diễm Trâm để mua chiếc nhẫn vàng có khắc chữ "T". Nhỏ trông đứng trông ngồi đến giờ tròng vào tay Vũ Thiên. Rồi phút giây đó cũng đến, Diễm Trâm vờ chạy mua nước mía uống rồi biến mất cho Vũ Thiên và Thúy Thụy tận dụng mấy phút quý báu cuối cùng cho nhau.
Run run, Thúy Thụy nói:
- Thiên đưa tay ra!
Vũ Thiên không hiểu:
- Làm gì Thụy nhỉ?
- Cứ đưa ra sẽ biết.
Vũ Thiên ngoan ngoãn làm theo, Thúy Thụy lóng ngóng suýt đánh rơi chiếc nhẫn. Ðến chừng đưa ra thì hỡi ơi chiếc nhẫn nhỏ xíu lại gia công kiểu con gái không thể nào vừa tay Vũ Thiên. Nhỏ méo xẹo:
- Xin lỗi, Thụy không biết tay Thiên cỡ nào nên mua nhẫn bị trật rồi.
Tình huống éo le, Vũ Thiên nhanh trí nói:
- Hay là Thụy đeo đi, hai đứa mình ai đeo cũng như nhau phải không?
- Thụy chỉ muốn chiếc nhẫn ở bên cạnh Thiên, kẹt nỗi...
Thúy Thụy cũng chẳng tìm ra được cách nào khác. Chạy về đổi nhẫn? Muộn rồi. Mua món quà khác? Hết sạch tiền. Biết làm sao! Thiệt là xui xẻo quá! May mà Vũ Thiên chủ động nói:
- Chiếc nhẫn Thiên đeo không vừa nhưng Thiên sẽ xỏ nó vào sợi dây chuyền đeo nơi cổ được không.
Vậy mà nghĩ không ra! Thúy Thụy nghe Vũ Thiên nói thì mừng lắm:
- Giải pháp của Thiên thật tuyệt!
Vũ Thiên lần lựa mãi không chịu vào phòng cách ly. Gia đình cậu gọi đến năm lần bảy lượt cậu mới bước vào phòng kín. Thúy Thụy cố giữ song nước mắt cứ trào ra. Bao giờ? Bao giờ gặp lại hở Thiên? Nhỏ đưa tay để lên lớp kính trong suốt. Vũ Thiên ở bên trong cũng làm như vậy. Hai bàn tay ập lên nhau nhưng không nhận được hơi nóng bởi vì sự ngăn cản của lớp kính. Vũ Thiên viết mấy chữ to lên trang giấy đưa lên. Thúy Thụy đọc:
- Thụy đừng khóc, nhất định Thiên sẽ về.
Thúy Thụy gật đầu, nước mắt vẫn tràn mi, bây giờ không ai nói với ai tiếng nào nữa bởi chẳng thể nghe được lời của nhau. Khi Vũ Thiên bước lên nấc thang máy, Thúy Thụy òa khóc. Nhỏ vẫy tay, vẫy tay... Vũ Thiên lên cao dần, xa dần... nhỏ mấp máy môi:
- Chúc Thiên thượng lộ bình yên!
Diễm Trâm đột ngột ở ngay sau lưng Thúy Thụy, ôm nhỏ vào lòng vỗ về:
- Chia tay nào mà không có nước mắt, mày cứ khóc đi cho đã!
Một năm, mà ấn tượng cứ như ngày hôm qua. Trung bình mỗi tháng Thúy Thụy có thư, email hoặc điện thoại của Vũ Thiên một lần. Mối liên hệ thường xuyên này đã cho nhỏ những niềm vui thật lớn. Thúy Thụy đang đứng trong lớp mơ màng thì Diễm Trâm ầm ầm chạy vào. Nhỏ giơ cao cuốn sách nhỏ, miệng la ong óng:
- Hoan hô đứa con "tinh thần" của Thúy Thụy đã ra đời.
Thúy Thụy chụp vội cuốn sách nhưng Diễm Trâm nhanh hơn đút ra sau lưng giấu.
- Khao món gì mới được ẵm "con" vào lòng chứ!
Thúy Thụy phồng mang:
- Khao cái gì! Sách của tao được xuất bản tao phải cầm nó trước chứ không phải mày.
Diễm Trâm gân cổ:
- Nói cho mày biết, sách của mày viết kệ mày, nhưng cuốn này tao mua chứ bộ!
Thúy Thụy khựng người trong giây lát:
- Ủa, bộ mày mua thiệt hả?
- Còn không thiệt! Tao thấy sách của mày lập tức không tiếc rẻ mười ngàn mua ngay. Còn mày ấy hả, mày phải đến nhà xuất bản nhận mới được sách biếu khỉ ạ.
Thúy Thụy xuống giọng:
- Cho tao xem nó chút coi!
Diễm Trâm hỉnh mũi:
- Giọng nghe được đó. Nè, coi đi! Nhưng mà tao sẽ kiện mày hai tội: thứ nhất, mày dám viết về tao là con ăn hàng khét tiếng trong trường. Ðiều này sẽ ảnh hưởng đến giá trị của tao thì sao? Thứ hai, tao và nhật Nam "có gì" với nhau hồi nào sao mày láo thế?
Thúy Thụy trề môi dài lừ:
- Mày còn không phải là đứa ăn hàng rách mép sao? Còn chuyện tình cảm giữa mày với Nhật Nam cả trường biết chẳng phải một mình tao biết mà bảo tao bịa.
Diễm Trâm cứng giọng, nhỏ tức quá bắt đầu moi móc:
- Mày còn chối rằng viết chuyện này không bịa một mớ hả. Tiễn Vũ Thiên ra sân bay đứa nào khóc hết nước mắt. Vậy mà trong truyện thì... "lặng nhìn nhau, không một hạt lệ nhưng ai hiểu lòng nhỏ buồn da diết...". Xạo! Trời ơi xạo! Còn nữa, ban đầu chửi "người ta" hơn kẻ thù, không thèm ăn bất cứ thứ gì mà Vũ Thiên mời hoặc cho. Còn lừa đảo giả bệnh để người ta đưa về bằng xích lô, rồi khóc ấm ức khi người ta không quan tâm đến mình trong giờ lao động, rồi chuyện con sâu...
Thúy Thụy bất thình lình cắn vào vai Diễm Trâm một cái, nó nhảy dựng lên và mới chịu "tắt đài" châm kích:
- Trời ơi, có người ám sát tôi!
- Cho mày chừa thói nhiều chuyện.
Diễm Trâm nhăn mặt:
- Tao đang "phê bình văn học" thử, mày làm gì ngăn chặng bước đường tương lai của tao?
- "Con" lạy "mẹ", đừng có quậy phá nữa, chiều nay tao đãi một chầu bò nhúng giấm và kem Bạch Ðằng chịu chưa?
- Ít ra phải biết điều thế chứ.
Hai cái đầu châu vô cuốn sách, từng trang nhỏ như biểu hiện tháng ngày đã qua đi. Diễm Trâm cười ngặt nghẽo khi đọc tới chỗ đối thoại. Thúy Thụy rưng rưng nhớ người nơi xa, nhưng trang cuối cùng là ngày gặp lại của hai người bạn yêu nhau. Ngoài cửa sổ có mấy cây hoa chuồn chuồn mọc dại, một đôi bướm lượn lờ bên nhau thật hạnh phúc. Bất giác Thúy Thụy nghĩ đến Vũ Thiên, ước gì một ngày trong tương lai hai đứa được như đôi bướm vậy, chắp cánh bên nhau bay vào cuộc sống mến thương. Có lẽ lúc ấy cuộc đời Thúy Thụy thật đầy ý nghĩa. Tình yêu gối đầu lên tình bạn là một nền tảng hạnh phúc ở tương lai được bảo đảm vô hình nhưng chắc chắn.
Diễm Trâm thục cùi chỏ vô hông Thúy Thụy:
- Nghĩ gì đó?
Thúy Thụy chối:
- Ðâu có, chỉ nhìn hai con bướm.
- Nhìn hai con bướm mà nghĩ đến hai con người từng là "hàng xóm" của nhau ở lớp mười một, từng cãi nhau chí chóe điếc tai thiên hạ và rồi từng sụt sùi mưa rơi trong những đêm " Hà Nội trời trở gió" đúng không?
Thúy Thụy ngượng cứng người, hàng mi nhỏ nhìn xuống trông dịu dàng đáng yêu như hàng liễu rũ xuống quanh hồ Xuân Hương Ðà Lạt. Người ta nói con gái xinh xắn nhất khi đôi má đỏ hồng nét e thẹn bị vạch toẹt ý nghĩ trong trái tim quả đúng không sai chút nào. Bình thường Thúy Thụy đã đẹp, lúc này nhỏ càng đẹp hơn bao giờ. Ðôi môi hồng mộng hé mở rồi lại khép như cất giấu nụ cười. Suối tóc đen mượt buông trên vai lụa trắng nổi bật cái hài hòa của sự giao thoa màu sắc, đẹp như một phát họa tuyệt đỉnh của người nghệ sĩ tài hoa làm người chiêm ngưỡng xúc động.
Diễm Trâm thấy tội, nhỏ dí ngón tay vào má bạn:
- Sao, cãi không nổi chứ gì! Tao mà nói oan cho mày có mà mày xé xác.
Thúy Thụy vội vàng "xuống tông":
- Thôi thôi "tắt đài" giùm, chuyên mục của mày đến đây là chấm dứt.
Diễm Trâm ưỡn ngực, tay chỉ vào miệng mình:
- Cái miệng của tao trời sinh ra có hai chức năng ăn và nói. Khi nó bận ăn thì nó nghỉ nói, còn khi nó phải nói là vì nó... thiếu ăn.
Thúy Thụy nheo mắt:
- Con này thực dụng khiếp chưa.
Diễm Trâm xoa tay, thái độ tỉnh bơ:
- Ấy chết! Là tao giới thiệu cho mày về chức năng cái miệng của tao để mày hiểu thôi chứ bộ.
Thúy Thụy trề môi:
- Mày có dám thề là bụng dạ mày toàn vô tư không?
Diễm Trâm vờ kêu lên:
- Ui! Tao kỵ vụ thề thốt này lắm đó! Có gì tụi mình tự xử nhau được rồi.
Thúy Thụy lật lật những trang sách xinh xinh một cách âu yếm:
- Vậy mà người ta viết trong truyện mình là chúa ăn hàng, lại còn kêu oan!
Nhật Nam đi đến gần dúi vào tay Diễm Trâm một gói ô mai cam thảo. Nhỏ cười sung sướng:
- Cảm ơn Nhật Nam nhiều, nhiều...
Thúy Thụy không bỏ qua cơ hội trả thù êm đẹp:
- Công nhận người sinh ra Diễm Trâm là cha mẹ nó, nhưng người hiểu nó không ai khác hơn ngoài Nhật Nam.
Nhật Nam mắc cỡ:
- Chỉ có gói ô mai mà Thụy, đâu có vật gì lớn lao.
- Ậy, gói ô mai đến kịp thời trong lúc cái miệng nó rảnh rỗi là mang ý nghĩa lớn lao đấy.
Diễm Trâm nhéo lên làn da trắng nõn của Thúy Thụy, giọng chua ngoa:
- Mày san bằng tỉ số một rồi đó con khỉ ạ! Nhưng đừng tưởng là tao không "sút" thêm vài trái nữa nghen.
Chờ một lát bớt ồn ào Nhật Nam nói:
- Nam muốn bàn với các bạn tổ chức học nhóm để chuẩn bị thi tốt nghiệp. Diễm Trâm không cần đắn đo do dự liền đưa tay chấp thuận ý kiến đầy tính cách xây dựng và trách nhiệm của Nhật Nam.
- Trâm đồng ý cả hai tay.
Nhật Nam nhìn Thúy Thụy chờ đợi:
- Ý của Thụy thì sao?
Thúy Thụy nhoẻn miệng cười hiền lành:
- Tham gia chứ còn sao nữa.
Diễm Trâm bốc một hột ô mai đưa lên miệng chép chép một cái lấy làm thích thú. Vị chua chua ngọt ngọt hấp dẫn bao giờ cũng khoái khẩu bọn con gái. Diễm Trâm nhét vào làn môi của Thúy Thụy một hột kèm theo cái nháy mắt:
- Ô mai ngon nhất thế gian.
Thúy Thụy lại cười, có gì mà không hiểu tâm ý của nó. Ô mai của gã Nhật Nam mua dẫu mốc meo quá đát cũng được nó khen nữa là ô mai bình thường.
Bỗng Diễm Trâm hỏi Nhật Nam:
- Nam tính tổ chức học nhóm ở nhà của ai?
- Của Liên "Ấn Ðộ".
Diễm Trâm bị đứng tròng con mắt như thể nuốt nhầm hột ô mai:
- Liên "Ấn Ðộ"! Tại sao phải học ở nhà nó?
Nhật Nam điềm đạm giải thích:
- Nhà nhỏ Liên rộng rãi, gia đình nó sẵn sàng bố trí cho tụi mình một căn phòng lớn trên sân thượng mát mẻ, tha hồ học hành hiệu quả.
Thúy Thụy để ý thấy Diễm Trâm run lên, gói ô mai cam thảo mới ít phút trước còn hấp dẫn số một, giờ rời rã trên ngón tay con gái. Diễm Trâm rít lên:
- Học hành hiệu quả? Sao Nam dám chắc như vậy?
Nhật Nam thật thà đáp:
- Thật mà, địa điểm nhà nhỏ Liên là lý tưởng nhất, Nam đã "làm việc" với gia đình của nhỏ, tụi mình chỉ việc chọn ngày và lên lịch học.
Diễm Trâm dài giọng trách móc:
- Trong việc chọn địa điểm thích hợp để học, Nam đã độc đoán tự quyền là không biết tôn trọng người khác. Lẽ ra Nam phải hỏi ý kiến tập thể xem họ có đồng ý không chứ.
Nhật Nam ngơ ngác nhìn Diễm Trâm. Cậu thật sự không ngờ trước thái độ phản ứng của cô bạn gái thân thiết:
- Có gì làm Trâm bực mà sao gay gắt thế? Nhóm mình ai cũng đồng ý học ở nhà Liên "Ấn Ðộ" chỉ còn Trâm và Thụy, Nam nghĩ cũng sẽ đồng ý nên tự quyết luôn.
Một con kiến vàng không biết ở đâu lạc loài bò trên tường rớt ngay trước mặt Diễm Trâm, nhỏ ngứa mắt thò tay bắt và bóp tan nát tức thì. Thúy Thụy buột miệng:
- Mày ác thế, con kiến có tội gì đâu.
- Tao muốn bóp cả cái tay của mày như vậy.
Thúy Thụy trố mắt, rụt tay về giấu sau lưng:
- Con này vô lý hết chỗ nói. Nè, nếu thần kinh không ổn định thì nói để bạn bè có biện pháp giúp đỡ nhe!
Bất chợt Diễm Trâm tát vào má Thúy Thụy khá đau:
- Mày ngu như vậy giúp đỡ tao thế nào được! Ðó, cuốn truyện đầu tay của mày, mày viết có đúng sự thật không. Tao yêu cầu mày bỏ đi viết lại từ đầu.
Thúy Thụy bị đau thì nổi khùng, nhỏ sửng cồ:
- Viết lại cái gì? Truyện người ta đã in ra còn đòi viết lại. Mày chửi tao ngu, tao giận suốt đời cho biết tay!
- Nghỉ thì nghỉ, mày tưởng tao cần chơi với mày lắm hả.
Thúy Thụy tức giận đỏ mặt, lâu lắm nhỏ mới có trạng thái như vậy. Nhật Nam hoàn toàn bị động, không hiểu rõ nguyên cớ gì ra nông nổi. Diễm Trâm đùng đùng ra khỏi lớp, Nhật Nam nhìn Thúy Thụy cầu cứu:
- Sao vậy Thụy? Nam không hiểu.
Thúy Thụy lắc đầu:
- Thụy cũng không hiểu.
Thụy nói vậy nhưng trong thâm tâm nhỏ nghĩ đến một vấn đề. Tất cả mọi sự việc rất tự nhiên bỗng dựng đứng lên từ khi xuất hiện cái tên Liên "Ấn Ðộ". Nhỏ này vốn gốc Bà Rịa - Vũng Tàu mới chuyển về thành phố. Nghe ba má và anh chị nhỏ đều làm lớn nên gia đình thuộc hàng giàu có vô địch. Từ nhà đến trường chừng hai cây số, nhưng ngày ngày nhỏ đi và về học đều bằng xe taxi. Ðơn giản vì taxi mát mẻ, tránh nắng mưa và an toàn hơn đi xe gắn máy đời mới. Liên có biệt danh "Ấn Ðộ" bởi vì nước da dân vùng biển ngăm ngăm mặn mà và đặc biệt nhỏ Liên có cái bớt giữa trán ngay trên sóng mũi một tí giống hệt Ấn Ðộ. Từ khi có nhỏ trong lớp, nó giống như một sự mới lạ khiến nhỏ thu về mình sự chú ý của cả lớp. Con trai tha hồ lân la làm quen kết thân, gợi chuyện. Trời xui đất khiến nhỏ cùng tổ với Nhật Nam, Thúy Thụy và Diễm Trâm làm Nhật Nam không thể không quan tâm đến nhỏ. Có lẽ chính vì thế mà Diễm Trâm... ghen hơn chăng?
Tự nghĩ song Thúy Thụy không nói ra, nhỏ không muốn Nhật Nam đánh giá thấp Diễm Trâm. Dù hai đứa cũng là cặp bài trùng suốt nhiều năm học, Thúy Thụy không thể vì chút "khùng" của Diễm Trâm mà rời xa bạn. Là bạn gái với nhau, Thúy Thụy hiểu Diễm Trâm đang mất bình tĩnh bởi nghĩ rằng Liên "Ấn Ðộ" là đối thủ của mình. Biết làm sao khi tâm lý con gái đã trở thành khoa học muôn đời không thay đổi!
oOo
Không ai ngờ Nhật Nam tình nguyện đi nghĩa vụ quân sự ngay sau khi tốt nghiệp phổ thông trung học. Bạn bè thắc mắc cậu chỉ trả lời đơn giản:
- Làm trai phải đáng nên trai, nợ non sông phải trả trước tiên, học đại học thì chưa bị trể chút nào.
Vậy mà trước ngày Nhật Nam lên đường Diễm Trâm khóc hết nước mắt. Ðôi mắt đỏ hoe, sưng vù song nhỏ còn giận chuyện Liên "Ấn Ðộ" nên vờ ngoảnh mặt:
- Gã đi lính thây kệ gã không can hệ gì tới tao.
Thúy Thụy bĩu môi:
- Giả bộ phát ghét! Ðêm qua đứa nào trằn trọc suốt đêm khóc thút thít "lụt" cả phòng ngủ vậy ta?
Diễm Trâm giãy nảy:
- Mày đừng có đoán mò.
- Không phải hả? Vậy xin lỗi nha! Tao đến phải "tái xuất bản" cuốn truyện có bổ sung nhân vật Liên "Ấn Ðộ" vào cuộc quá.
Lập tức Diễm Trâm trợn trừng mắt:
- Tao không ngờ mày là đứa phản thầy hại bạn thế!
Thúy Thụy nhún vai lên lớp:
- Ai phản thầy hại bạn không biết! Tao nói thiệt là chưa quên vụ mày chửi tao ngu đâu nhé! Lẽ ra tao sẽ giận mày suốt đời, nhưng nghĩ tội nghiệp nên rút lại "lời thề". Từ nay đừng có "điên khùng" cà tửng như vậy nữa. Nhật Nam là đứa con trai đàng hoàng, mày không nên làm gã thất vọng.
Ðến lúc này Diễm Trâm mới hỏi:
- Nhật Nam có nói gì tao không?
- Có nói nhiều lắm.
- Nói tao nghe đi!
- Tao không thích nhiều chuyện.
Diễm Trâm nhăn mặt kể ơn:
- Hồi trước tao từng giúp đỡ mày với gã Vũ Thiên đó là gì!
Thúy Thụy nghẹo đầu làm thinh khiến Diễm Trâm càng nóng nảy:
- Mày đừng vô ơn chứ Thụy!
- Làm ơn cho người khác mà kể ơn là hết ơn.
Diễm Trâm ngập ngừng:
- Tao không phải kể ơn, nhưng tao muốn nhờ mày giúp đỡ.
Thúy Thụy đắc ý:
- Lâu lắm mới nghe những lời lẽ ngọt ngào "ê răng" của mày. Nào, muốn tao giúp đỡ điều chi?
- Dẫn tao đi mua sắm cái gì để tặng cho Nam lên đường vào quân đội.
Thúy Thụy chợt nhớ hình ảnh của mình năm trước nơi phi trường, khi chiếc nhẫn mang theo chữ "T" *****g vào ngón tay Vũ Thiên không vừa, nhỏ dở khóc dở cười. May mà cuối cùng Vũ Thiên cũng mang kỷ vật đó ra đi... giờ chẳng biết có còn giữ trên cổ như cái mặt dây chuyền không nhỉ?
Diễm Trâm lay vai bạn:
- Thúy Thụy! Bộ mày ngủ gật hả?
- Hồi nào!
- Sao tao nói mà mày chẳng trả lời trả vốn gì ráo vậy?
Thúy Thụy đánh trống lãng:
- Thì tao phải suy nghĩ mới trả lời được chứ.
Cuối cùng Thúy Thụy quân sư cho Diễm Trâm mua cái cassette phone kèm theo vài cuốn băng "Phượng Hồng", "Vào hạ",... để Nhật Nam giải trí trước giờ đi ngủ mỗi đêm và như thế sẽ nhớ đến người tặng rất nhiều. Diễm Trâm nghe nói có lý nên nhỏ duyệt ngay. Nhỏ đập heo được vài trăm ngàn và kéo Thúy Thụy ra cửa hàng điện máy tìm một cái hiệu Sony. Diễm Trâm cứ mân mê chiếc máy mãi:
- Mày phải nhận nhiệm vụ nặng nề là giúp Nhật Nam thư giãn sau những ngày tập luyện đấy, vất vả đấy mày ạ!
Nhật Nam cũng tổ chức một buổi tiệc liên hoan thân mật chia tay bạn bè.
Liên "Ấn Ðộ" cũng mang đến tặng Nhật Nam chiếc máy cassette nghe tai đẹp và xịn hơn của Diễm Trâm. Nhỏ tủi muốn khóc vì nghĩ thế là máy của mình không còn giá trị gì nữa. Không dè Nhật Nam đã thẳng thắn từ chối món quà của Liên:
- Rất trân trọng và cảm ơn tấm lòng của Liên, nhưng Nam chỉ dùng một chiếc máy của Diễm Trâm là đủ rồi. Không ai đi lính mà mang theo những hai chiếc máy phải không nào?
Diễm Trâm xúc động, hóa ra lâu nay nhỏ cứ hiểu lầm và làm đau khổ Nhật Nam. Cậu là đứa con trai đàng hoàng, đứng đắn không dễ thay lòng đổi dạ, đáng quý thật!
Cả đêm Diễm Trâm không ngủ, nhỏ khóc thầm vì thương Nhật Nam, trai thành phố xa nhà chắc gặp nhiều khó khăn? Diễm Trâm càng hạnh phúc khi được Thúy Thụy kể Nhật Nam nói chỉ thích một mình Diễm Trâm mà mang theo hình bóng nhỏ trong ba lô đến bất kỳ nơi đâu. Chiếc xe đò cắm cờ sao bay phần phật lăn bánh rời quận đội tiến về nơi ra quân bỏ lại nhiều cánh tay vẫy vẫy cố chào. Diễm Trâm khóc như mưa gió, Thúy Thụy an ủi :
- Mày có thể đi thăm Nhật Nam, còn tao thì không thể đi thăm Vũ Thiên.
Tóm lại, mày may mắn hơn tao nhiều, đừng khóc nữa Trâm.
Diễm Trâm tỏ ra nhỏ nhẹ trông dễ thương lạ lùng:
- Tao biết nhưng không hiểu sao nước mắt cứ lăn hoài. Mày cho tao mượn cái vai đi. Tao khóc một hồi tự khắc sẽ nín thôi.
Thúy Thụy vuốt tóc bạn:
- Ờ khóc đi, nhưng mày đừng có "sổ mũi" vào áo tao nghe không?
Diễm Trâm đang ướt đẫm hoen mi song cũng phát phì cười. Nhỏ và Thúy Thụy đều biết thương ai nhớ ai rồi nhưng nét ngây thơ hồn nhiên còn nguyên vẹn. Thúy Thụy thấy Diễm Trâm cười cũng cười theo, nhỏ rút cho bạn cái khăn giấy và rủ:
- Về nhà tao đi, mình kiếm gì ăn.
Diễm Trâm làm mặt đau khổ:
- Vừa tiễm bạn trai lên đường đi nghĩa vụ, mình tổ chức ăn uống e có lỗi...
Thúy Thụy bạnh miệng:
- Lỗi gì, làm người dù buồn hay vui thì cũng phải ăn chứ!
Về đến nhà Thúy Thụy, người nhà trao cho nhỏ lá thư của Vũ Thiên mới đến tức thì. Nhỏ xé bì đọc ngấu nghiến và kên lên sung sướng:
- Ôi! Tháng sau Vũ Thiên sẽ về Việt Nam Trâm ơi!
Diễm Trâm mừng rỡ:
- Thật hả Thụy? Tao thích quá, tao sẽ chọc gã "bốn mắt" một trận cho bỏ những ngày xa nhau.
Mặc cho Diễm Trâm huyên thuyên, Thúy Thụy ép lá thư lên *****g ngực, trí tưởng tượng giây phút gặp lại bạn thân tình mà mĩm cười một mình. Chợt có cái gì đó khều tay Thúy Thụy nhồn nhột, nhỏ mắng yêu Diễm Trâm:
- Ðừng có phá đám tao, Trâm!
Diễm Trâm từ tốn nhắc:
- Làm người dù buồn hay vui thì cũng phải ăn chứ!
Thúy Thụy ôm Diễm Trâm cười ngất, hai nữ quái sân trường đã quyết không làm yêu quái nữa, vậy mà...