Ba người vừa cười vừa nói đi trên đường xuống núi hướng về thị trấn Đại trạch hương nằm bên ngoài cánh rừng liên miên bất tuyệt đó.
Hạng Tu Long từ lúc đến được thời cổ đại xa lạ này chưa từng cảm thấy vui vẻ như hôm nay.
Nhìn Tằng Doanh , Hạng tư long cảm thấy ông trời đối với mình cũng không tệ, cho hắn có được người con gái xinh đẹp như vậy .
Lại nghĩ đến tên Thạch Mãnh công tử trong lòng bừng lên ngọn lửa giận.
Khi ra đến được đại lộ thì mặt trời đã lên cao. Ánh mặt trời tuy gắt nhưng ba người do nói chuyện rất vui vẻ nên hầu như không cảm thấy nóng chút nào.
Tằng doanh mặt mày rạng rỡ bởi vì trong lòng đã có nơi gởi gắm , mà người yêu lại rất khôi ngô anh tuấn , tài trí vũ công hơn người nên vui mưng khôn xiết thần thái mĩ lệ động lòng người của thiếu nữ biểu lộ hết ra bên ngoài , tuy đi đường xa nhưng lại cảm thấy rất nhẹ nhàng .
Tiếng bánh xe từ bên cạnh vang lên , thì ra là một chiếc xe lừa đang đi về thị trấn, trên xe chở hơn mười mấy con dê ngoài ra còn có hai người đàn ông bộ dạng giống như phú ông và người hầu gật đầu chào ba người một cách thân thiện , cả hai người đều kinh dị trước bộ dạng uy vũ cao lớn của Hạng tư long
Hạng tư long mỉm cười gật đầu nhìn bọn họ , xe lừa cuốn bụi đi mất. Lại có một vài người cưỡi ngựa chạy qua , đều mặc trang phục võ sĩ cổ đại , trên ngựa treo cung, tiễn, kiếm, búa các loại vũ khí nhưng bọn họ nhìn có vẻ không phải thuộc quân đội.
Ba người né tránh ra một bên
Tằng phạm nhỏ tiếng nói với Hạng tư long : “Mấy người đó đều đi đưa tiêu đấy. Chuyện môn phụ trách vận chuyển tài sản cho các thương nhân , bọn họ ngại nhất là gặp chuyện phiền phức .
Hạng TưLong hiểu ra nói : “À , thì ra là người trong tiêu cục “
Tằng Phạm và Tằng Doanh không biết tiêu cục là gì , khó hiểu nhìn Hạng tư long nhưng không nói gì .
Càng đến gần thị trấn người đi đường càng đông , đại đa số đều đẩy xe gỗ một bánh , trên xe có các loại hàng hóa như lê , táo , khoai , lúa gạo ,trâu bò, dê…. Hối hả đi về một hướng.
Đây chắc là đi chợ thời cổ đại, thì ra cũng náo nhiệt như vậy , Hạng tư long nghĩ thầm. Hắn nhìn mọi người ,cảm thấy bản thân hắn cao hơn cả bọn họ cả nửa cái đầu , có cảm giác tự hào như hạc ở trong đàn gà vậy.
Nửa giờ sau đã đến được thị trấn .
Hơn bốn mươi ngôi nhà đất, nhà cỏ , nhà đá xếp lộn xộn thành hai dãy , ở giữa hình thành một con đừng rộng lớn . Các loại dụng cụ làm nông, các con vật được buôn bán đông đúc, đầy cả con đường đất dài gần một cây dặm, tưng bừng không khí của ngày lễ.
Hạng Tư Long lần đầu tiên ở trong không khí cổ đại này có một cảm giác rất kì lạ.
Đó chính là thuần phác, không giống như không khí tư sát cạnh tranh của thành thị hiện đại.
Đột nhiên một loạt những tiếng quát tháo làm cho Hạng tư long thoát khỏi suy tư. Chỉ thấy hơn hai mươi mấy hán tử có bộ dạng quan binh đang quát tháo những người dân buôn bán và không ngừng tiện tay lấy luôn hàng hóa của bọn họ.
Mọi người tức giận nhưng không dám nói gì , tức giận trong lòng nhưng không dám phát tác.
Hạng tư long cảm thấy một ngọn lửa giận vô danh bừng lên vừa định đứng ra thì Tằng phạm kéo áo hắn lại nói nhỏ : “Tư Long những chuyện như vậy nên ít quản thì hơn . Đắc tội bọn chúng , chúng ta sẽ không có ngày yên thân . Hơn nữa chuyện như vậy lúc nào cũng gặp . Chúng ta còn có việc phải làm.”
Hạng Tư Long khẽ chựng lại , cường áp lửa giận , nhưng trong lòng dù sao cũng có cảm giác khó chịu.
Ba người trong lòng khó chịu rời khỏi chợ . Trên đường Tằng phạm nói với hạng tư long:
“Ai , bây giờ Tần nhị thế chấp chính , so với Tần thủy hoàng càng hung bạo , hắn bị Triệu cao, Lý tư chỉ dẫn , chuyên chế độc tài, tàn nhẫn vô tình , xa hoa dâm dật , hoàng hành vô kị , nhân dân giống như là đang ở trong lò lửa vậy”
Hạng tư long nói :
“Quần thần không có ai là nười trung nghĩa sao?”
Tằng Pham bi phẫn nói :
“Ai dám cãi lại ý của Tần nhị thế chứ? Hiện tại gian thần lộng quyền , cả cái triều đình mây mù che phủ , bọn chúng chỉ biết tham dục tham tài , tùy ý hưởng lạc mà thôi”
Hạng Tư Long trong lòng trầm trọng im lặng không nói.
Lại nhớ sách lịch sử hiện đại có nói qua chính bởi vì Tần nhị thế hôn quân thống trị tàn bạo như vậy mới làm cho thiên nộ nhân oán nông dân khởi nghĩa khắp nơi , cuối cùng Lưu bang đã lật đổ được sự thống trị của nhà tần dựng nên nhà hán thì trong lòng hắn mới yên lặng trở lại ,rồi đột nhiên nói :
“Lực lượng của nhân dân đúng là rất vĩ đại ”
Nhưng lời vừa nói ra Tằng Phạm nghe được cảm thấy khó hiểu mở miệng hỏi lại :
“Tư long, nói vậy là có ý gì?”
Tư long nghe Tằng phạm hỏi vậy khẽ sững người nhưng lại không thể nói ra chuyện ngày sau sẽ xảy ra liền nói : “ Tằng đại ca, không có ý gì đâu , tiểu đệ chỉ thuận miệng nói vậy thôi …”
Trên đường ba người đều có tâm sự nên đều im lặng.
Hạng Tư Long gạt bỏ chuyện không vui trong lòng , lơ đãng nhìn mọi vật và con người xung quanh .
Nhìn từ cách ăn mặc của những người cổ đại này liền biết được không cùng một chủng tộc , cho dù là nam hay nữ đa số đều là mặt dẹt thân hình thấp bé , da dẻ thô ráp rất ít có người có được thân hình và tư sắc như Tằng doanh . Nhưng ai nấy cũng rất thuần phác nhìn vào rất có hảo cảm.
Đột nhiên bên tai truyện lại tiếng nói nhỏ hoảng sợ của Tằng Doanh:
“Long ca, nhìn kìa ! đằng trước chính là bọn người Thạch Mãnh , bọn chúng dường như đã chú ý đến chúng ta, bây giờ phải làm sao đây?”
Hạng Tư Long lúc này trong lòng buồn chán nghe vậy tinh thần phấn chấn , ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía trước.
Quả nhiên có mười mấy tên lưu manh thân hình vạm vỡ đứng ngồi lộn xộn trong một căn nhà đất trước mặt , ánh mắt oán độc nhìn bọn họ , tên công tử Thạch Mãnh cũng có trong đó , chỉ là bây giờ đã đổi một đám thủ hạ mới.
Hạng Tư Long trong lòng thầm king ngạc xem ra tên Thạch công tử này đã có chuẩn bị mà đến , mình không thể sơ sót . Hắn nhỏ tiếng hỏi Tằng Doanh :
“Ở đây giết người có bị ngồi tù không?”
Tằng doanh king ngạc hỏi :
“Ngồi tù là gì ?”
Hạng tư long hiểu ra thời đại này chưa có hai từ “ngồi tù”, cười quái dị một tiếng rồi dùng phương thức khác hỏi :
“Tức là giết người có ai quản không?”
Tằng Doanh hiểu ra nói :
“Ngoại trừ người trong tộc thì không ai quản cả”
Hạng Tư Long lúc này mới yên tâm , thầm nghĩ đối phó cái bọn ác bá này không có cách nào gọn nhẹ bằng cách dùng bạo lực cả, kĩ thuật phòng vệ của hắn lúc còn ở trong bộ đội đặc chủng có thể dùng được rồi.
Hạng tư long đang suy nghĩ thì tên trung niên văn sĩ chỉ còn lại nửa bộ râu lúc trước bước tới chỉ vào mặt Hạng tư long nói :
“ Xú tiểu tử, lần trước để cho ngươi đắc ý, lần này ngươi có cánh cũng khó mà bay “
Nói xong nháy mắt ra hiệu cho bọn lưu manh , khuôn mặt rất đắc ý. Hạng tư long nhìn cái bản mặt cáo giả uy hổ, trong lòng chán ghét khinh miệt liếc nhìn bọn người đó, lạnh lùng nói :
“thủ hạ bại tướng mà cũng dám hiêu trương ? đại gia ta hôm nay không chém ngươi ra ta không phải tên Hạng tư long”
Tên văn sĩ trong lòng sợ hãi lập cập lùi ra sau mấy bước.
Hạng tư long thấy bộ dạng của hắn tâm hoài đại phóng , ngửa mặt lên trời cười lớn nói :
“Đám chuột bọn ngươi , lên hết đi . Bổn thiếu gia hôm nay phải giáo huấn bọn ngươi một trận thật nặng mới được”
Nhìn thấy tư thái anh tư phong phát của Hạng tư long , trong mắt của Tằng doanh tràn đầy vẻ kiêu ngạo và ôn nhu.
Lúc này trên đường mọi người đều đã phát hiện có chuyện xảy ra liên vây lại xem nhiệt náo.
Bọn ác tặc bị hắn kích nộ biến hẳn sắc mặt , liền “soạt soạt “ rút kiếm ra.
Hạng tư long thong thả bước tới, giống như không thèm để bọn chúng vào mắt , cũng rút thanh kiếm ở eo do Tằng phạm tặng.
Những người đến xem đều kêu lên kinh ngạc và thở dài, trách hắn không biết tự lượng sức, dám dùng sức một mình mà chống lại đám ác tặc kia , đều vì hắn mà toát mồ hôi hột.
Tằng phạm cũng có chút lo lắng vừa định bước ra liền thấy Hạng tư long khoát tay nói :
“ Phạm huynh xin hãy đứng một bên xem tại hạ hoạt động hoạt động gân cốt một chút “
Bọn ác tặc kia thấy hắn cuồng ngạo như vậy đều hét lên giận dữ múa kiếm chém tới hắn.
Tiếng kinh khiếu liên miên.
Hạng tư long lúc này mắt nhìn bốn phía , tai nghe bát phương, chỉ nghe hắn quát lớn một tiếng thanh kiếm trong tay chém ra như chớp.
Tuy hắn không thường dùng kiếm nhưng dưới sự huấn luyện nghiêm khắc của bộ đội đặc chủng , bất cứ vật gì trong tay hắn đều có thể dùng làm vũ khí , hơn nữa hắn cũng từng luyện qua kiếm thuật hiện đại.
“keng , keng , keng” một loạt tiếng chạm kiếm vang lên, các thanh kiếm của địch nhân đều bị chấn khai, Hạng tư long nhân cơ hội tiến tới trước , xông tới hai người trước mặt tay trái đám mạnh vào mặt một tên đông thời chân phái đá vào hạ bộ của tên còn lại.
Hai tên đó liến kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, trường kiếm văng khỏi tay rớt xuống đất.
Hạng tư long lại quay người sang phải , trường kiếm trong tay đam vào cổ tay của hai tên bên phải .
Hai tên đó không ngờ động tác của hăn lại nhanh như vậy trường kiếm vuột khỏi tay rơi xuống đất, cánh tay cầm kiếm mày chảy như suối.
Những người xung quanh đồng loạt hoan hô, tiếng vang như sấm, cho thấy rõ ngày thường cũng đã nếm đủ oán khí của bọn lưu manh này , cảm thấy hành động của Hạng tư long hôm nay thật là làm cho nhân tâm đại khoái.
Bọn địch thấy Hạng tư long hung mãnh như vậy , sự nhanh nhạy và cách đánh cứng rắn chưa bao giờ gặp phải ,đều cảm thấy sợ hãi không dám tiến tới.
Thạch mãnh và tên văn sĩ thấy tình huống như vậy càng cảm thấy sợ hãi , đang tính nhân lúc hỗn loạn mà bỏ trốn liền bị Tằng phạm bước tới ngăn lại, lạnh lùng quát lên:
“Hừ, bọn ngươi tưởng chạy?”
Thì ra Tằng phạm thấy Hạng tư long đối phó bọn địch du nhàn có dư liền không ngừng giám thị hành tung của hai tên đó , thấy bọn chúng muốn trốn liền ngăn lại.
Hạng tư long đang toàn lực đối phó bọn địch không có gì phải lo lắng nghe thấy lời của Tằng Phạm trong lòng gấp gáp quát lớn :
“Bọn ngươi không sợ chết thì tiến lên”
Bọn địch đều bị khí thể của hắn dọa sợ làm sao còn dám bước tới , vây xung quanh hắn cho khí thế mà thôi .
Hạng tư long tâm trí nhanh nhạy nhìn thấy được thần sắc của bọn chúng lạnh lùng nói :
“Các người chỉ là giúp hổ tác ác nếu như từ bây giờ quay đầu hướng thiện, ta sẽ tha cho các ngươi . Cút đi”
Bọn chúng chỉ là được Thạch Mãnh dùng nhiều tiền thuê kiếm Hạng tư long xuất khí mà thôi nên khi nghe những lời đó làm sao còn dám phản kháng , đều quay người bỏ chạy.
Hạng tư long đi đến trước mặt Thạch mãnh nhớ lại hắn từng trọng thương Tằng Phạm , trong lòng tức giận liền táng cho hắn một cái thật mạnh , lạnh lẽo nói :
“Bây giờ ngươi còn chạy được đi đâu ? Ta đã từng nói phải chém chết bọn ngươi”
Thạch mãnh nghe vậy sợ mất hồn , hai chân run rẩy nhưng vẫn cố hung ác nói : “
“Ngươi dám giết ta , cha ta chính là huyện lệnh của Đại Trạch Hương, ông ấy sẽ không tha cho ngươi”
Hạng tư long nghe vậy càng giận giữ liến rút kiếm đâm thẳng vào bụng hắn, chửi lớn :
“Đám không ác không làm các ngươi người người đều có quyền giết , chết đến nơi còn dám uy hiếp lão tử”
Thấy Hạng tư long giết chết Thạch mạnh mọi người vây quanh đều kinh hãi bỏ chạy, tên văn sĩ sợ quá té ngồi xuống đất.
Tằng Doanh cũng sợ hãi nhắm mắt quay đầu hướng khác.
Tằng phạm chỉ sững người một chút trên mặt không chút sợ hãi nào chỉ hận thù nói :
“Đáng chết”
Xem ra hắn cũng rất hận Thạch mãnh quên cả sẽ đem lại hậu quả thế nào.
Hạng tư long chộp lấy tên văn sĩ táng cho hắn hai bạt tai ngạo nhiên nói “
“Bây giờ lưu lại mạng chó của ngươi , trở về nói với cha của Thạch mãnh là con hắn chết trong tay của Hạng tư long”
Nói xong cười lớn một tràng , tận hiển anh hùng bản sắc.
Từ đây , Hạng tư long bắt đầu cuộc sống chông gai nhưng đầy lạc thú.
Thắng lợi khải hoàn trở về nhưng lại đem đến nguy cơ khiến cho lòng của ba người Hạng Tư Long trở nên trầm trọng . Từ xưa tới nay đều là dân không đấu với quan . Hiện tại bọn họ phải đối diện với chuyện bị quan binh truy nã.Bởi vì Hạng Tư Long đã giết chết Thạch Mãnh đứa con bảo bối của tri huyện thì làm sao hắn có thể bỏ qua được?
Hạng Tư Long thở dài nói với huynh muội Tằng Phạm:
“Chuyện này do ta mà nên, với hai người vô quan, ta thấy ta nên rời khỏi đây là tốt hơn , như vậy sẽ không liên lụy đến hai người”
Tằng Phạm nghe vậy hai mắt đỏ ngầu nói :
“Tư Long, cậu xem chúng tôi là người gì ? Là kẻ tham sống sợ chết sao? Chuyện này do chúng ta mà nên , ba người chúng ta phải cùng tiến cùng lui.”
Hạng Tư Long bất giác cảm động vô cùng cười lớn một tràng nói :
“Đúng, cùng tiến cùng lui.Quản mẹ nó là sống hay chết ,chúng ta hãy đặt cược một tràng vậy”
Nhìn thấy ánh mắt kiên nghị của huynh muội Tàng Doanh, Hạng Tư Long cảm thấy hào khí bột phát, khôi phục là lòng tin . Hơn nữa bản thân so với bọn người cổ đại này hơn hẳn 2000 năm tri thức văn hóa mà? Điều quan trọng là hắn còn phải đi tìm phụ thân Hạng Tư Long , phải ngoan cường lăn lộn ở trong hồng trần này tạo nên một phiên sự nghiệp, mới không uổng là một đại trượng phu.
Lúc này hắn lại chợt nhớ đến Lưu Bang.
Ai, Lưu Bang, ngươi đang ở đâu ? Có ngươi giúp ta thì ta có thể đi khắp thiên hạ tìm cha.
Ánh mắt của Hạng Tư Long bất chợt trở nên mê li.
“Tư long , hành lý chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi” Tằng Phạm, Tằng Doanh mang theo vài bao đồ nhìn Hang Tư Long đang nhìn vào gian nhà đơn sơ xuất thần nói.
Hạng Tư Long nói với giọng thương cảm :
“Ai, lại phải rời khỏi nơi thân thiết này rồi, trong lòng thật khó chịu”
Tằng Doanh hai mắt đỏ hoe ngã vào lòng hắn , buồn bã nói :
“Long ca, chờ cho mọi chuyện trở nên yên ổn chúng ta sẽ trở về đây ở được không?”
Hạng Tư Long nhìn thấy giai nhân buồn bã quyến luyến , khe khẽ điểm đầu, trầm giọng nói :
“Chúng ta nhất định sẽ trở về”
Tăng Phạm lúc này cũng cảm thấy có chút khó chịu nói với Tư Long :
“Tư Long, đốt lửa đi”
Hạng Tư Long trầm ngâm một lúc, đánh đá lửa châm lửa đốt gian nhà cỏ từng tràn đầy lời nói tiếng cười , hổ mục chảy ra hai dòng lệ anh hùng.
Tạm biệt ngôi nhà ấm cúng.
Bóng đêm buồn bã phủ xuống đại địa , xa xa lóe lên vài ánh đèn trong bóng đêm mù mịt phát ra ánh sáng nhàn nhàn.
Hạng tư long ba người tâm tình đê lạc trầm trọng bước đi trên con đường sơn đạo khúc chiết gập ghềnh. Trên đường đi đều rất im ắng , chỉ có những tiếng tru của sói vang lên bốn phía làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo không ít.
Tằng Doanh xinh đẹp nhu nhược càng không chịu đựng được sợ hãi nên dần dần dựa vào Hạng Tư Long .
Hạng Tư long lúc này tuy tâm phiền ý loạn , nhưng nghĩ đến thiếu nữ yếu đuối nhu nhược này đối với hắn y luyến và tin tưởng như vậy mà bản thân hắn cho dù có bản sự thông thiên nhưng đối mặt với nguy cơ lại bó tay làm cho mỹ nữ phải cùng hắn chịu khổ, trong lòng han khó chịu vô cùng.
Ai, bây giờ trong tay mà có một khẩu AK47 thì tốt biết mấy, như vậy thì có thể giết tên Thạch Thân đó té đái rồi, ta cũng không cần gian khổ trốn tránh nữa .
Nhưng những điều đó chỉ là si tâm vọng tưởng nên hắn không cầm được thở dài .
Tằng Phạm đột nhiên nói :
“Tư Long, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu đây “
Hạng Tư Long trong đầu chợt lóe lên , tựa như nghĩ đến chuyện gì đó rồi hưng phấn nói :
“Hiền tại là Tần triều năm thứ mấy ?”
Tằng Phạm nghe hắn đột nhiên hỏi vậy cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn nói :
“Nhị thế nguyên niên”
Cái gì , nhị thế nguyên niên? Vậy không phải là năm 209 trước công nguyên sao? Bây giờ là cuối tháng sáu rồi tức là cách ngày Trần Thắng và Ngô Quảng ở đại trạch hương khởi nghĩa chỉ còn mười mấy ngày nữa ? Hạng tư long dựa vào sự nghiên cứu kĩ lưỡng về lịch sử lúc còn ở thời hiện đại nên tư tưởng trở nên thoải mãi hơn nhiều.
Mình sao lại không đến Đại trạch hương gặp gỡ Trần Thắng , Ngô Quảng? Như vậy vừa có thể tránh được lệnh truy nã của huyện lệnh Thạch thân của Tù thủy quận, vừa có thể tận mắt nhìn thấy các vị anh hùng hào kiệt đầu tiên dám phản khàng lại sự thống trị của Tần bạo quân, đến lúc đó may ra còn có thể thi triển tài cán của mình.
Hạng Tư Long nghĩ đến đó không kìm được cười lên một tràng rồi hưng phấn nói :
“Chúng ta được cứu rồi, hãy đi theo con đường đến Ngư Dương, hướng tới Đại trạch hương”
Tằng Phạm và Tằng Doanh tuy đối với sự thay đổi nhanh chóng của Hạng tư long cảm thấy khó hiểu nhưng bọn họ đều rất tin tưởng ở hắn , hắn nếu đã nói như vậy chắc chắn là có đạo lý , huống chi bọn họ hiện tại cũng không biết là sẽ đi đâu, kì thật bọn họ làm sao biết được Hạng tư long biết rõ được lịch sử của thời này.
Hạng Tư Long tâm tình thoải mái trở lại gạt bỏ thái đọ buồn bã lúc trước, tuy đang chạy trốn ở nới hoang dã này nhưng lại bắt đầu cười nói vui vẻ.
Tằng Phạm và Tằng Doanh bị hắn ảnh hưởng cũng gạt bỏ được đám mây đen trong lòng.
Hạng Tư Long lúc này hỏi Tằng Phạm :
“Tằng huynh, huynh nghĩ thế nào về tình thế hiện nay?”
Tằng Phạm trầm tư một chút rồi nói :
“Tần thủy hoàng đúng thật là một vị kiêu hùng hùng tài vĩ lược , sau khi ông ta thống nhất lục quốc , về mặt chính trị, ông ta đã hoàn thiện được thể chế hành chính và chế độ quan liêu trong thời kì chiến quốc lấy quận huyện làm cơ sở của chế độ chuyên chế chủ nghĩa trung ương tập quyền , bảo đảm sự thồng nhất quyền lực tập trung về trung ương, ban phát “Tần luật” thực hành phổ biến chế độ tuyển binh (chinh binh chế) củng cố quyền thế và địa vị của ông ta. Về mặt kinh tế thực hành chính sách “thượng nông trừ mạt” , còn tu sửa đường xá làm đường thúc đẩy giao lưu kinh tế văn hóa giữa các khu vực , thống nhất tiền tệ và giá cả, tất cả đều là những mặt thành công của ông ta.”
Ngừng lại một chút thấy Hạng tư long đang chăm chú lắng nghe liền nói tiếp :
“Nhưng Tần thủy hoang lại bị những thành công đó là cho đầu não không còn tỉnh táo, không ngừng thực hiện chính sách tàn bạo, thực hành thu thuế vô hạn chế, bắt phu bắt lính ra những nơi xa, cộng thêm dùng bạo hình pháp luật làm cho dân bất liêu sanh , gian thần lộng quyền. Dẫn đến Tần nhị thế càng xa hoa dâm dật, duy ngã độc tôn , cuồng vọng tự ngạo, tham lam tàn bạo, khắc bạc ít suy nghĩ, dưới sự chỉ dẫn của bọn gian thần Triệu cao và Lý tư càng trở nên tàn bạo, chém giết phần lớn tông thất quý tộc và công thần, trọng dụng bọn a dua xu nịnh tà ác gian hoạt , làm cho nội bộ chính quyền phân hóa, ai cũng có mưu đồ , li tâm li đức ,rơi vào cục diện phân băng li tán , nếu không phải nhờ có các đại tướng như Chương Thánh, Lý Do nắm giữ binh quyền tọa trấn thì thiên hạ sớm có kịch hay để xem rồi”
Hạng Tư Long nghe xong một hồi phân tích tinh tế của TẰng Phạm liền vỗ tay khen hay ,xem ra vị hậu nhân mất nước của sở quốc rất có tài trí , rồi cũng tiếp lời :
“Chính bởi vì triều đình hỗn loạn , cục thế thiên hạ hiện tại chính là lúc nông dân khởi nghĩa “
Tằng Phạm nghe vậy hồn thân khẽ run, tựa như đã hiểu ra điều gì nhưng lại không dám nghĩ tiếp.
Hắc, cái bọn chó chết hiêu trương bạt nỗ đó cách ngày chết không còn xa nữa . Hạng Tư Long nghĩ đến đó trong lòng cảm thấy khoái chá.
Cả đêm trốn chạy trong rừng sâu làm cho ba người mệt mỏi bơ phờ.
Lúc bị ánh nắng sớm chiều rọi lên thì cả ba không kềm được bật cười. Thì ra cả ba người ai nấy trên người đầy bụi đất, trên mặt do mồ hôi chảy ra cùng với bụi bặm lưu lại làm cho khuôn mặt giống như được vẽ lên vậy.
Bộ dạng của Tằng Doanh càng tức cười khuôn mặt đen đủi khổ sở đáng thương làm cho Hạng Tư Long trong lòng càng thấy khó chịu , nghĩ đến mĩ nhân phải cùng mình chịu đựng những ngày tháng gian khổ như vậy lòng đau như cắt.
Ta nhất định phải cho nàng có được những ngày tháng tốt đẹp ? Ai, Lưu Bang, ngươi đang ở đẩu? Cha, cha đang ở đâu?
Hạng Tư Long ưu sầu thất thần.
“Tư Long, chúng ta hãy tìm một chỗ nghỉ ngơi đi” Tằng Phạm cắt đứt dòng trầm tư của hắn.
Hạng Tư Long hồi thần trở lại, lại nghĩ đến hiện thực trước mắt.
Ai, hiện thật thật khắc nghiệt. Nhưng trong gian khổ mới làm cho người ta trưởng thành hơn , cổ ngữ từng nói : “trời ban nhiệm vụ cho người nào thì trước tiên phải rèn luyện người đó trải qua gian khổ.”
Hắn đả lượng tình thế xung quanh, chỉ thấy bốn bên cây cối cao to rậm rạp, cỏ mọc um tùm, trong núi sương mù nùng úc, xa xa có tiếng nước chảy “róc rách” liền hưng phấn nói :”Trước mặt hình như có con suối nhỏ”
Đó chính là những kinh nghiệm mà hắn có được lúc còn ở trong bộ đội đặc chủng. không ngờ hôm nay lại có chỗ dùng tới.
Ba người trong lòng vui mừng, Tằng Doanh càng vui mừng chạy theo Hạng Tư Long đi tìm.
Đi qua một sườn núi gập ghềnh, ra khỏi rừng rậm, trước mắt ba người trở nên thông thoáng .
Vô số những ngọn núi thấp mọc đối diện nhau , vùng đất của các loại thực vật cũng phân thành hai bên , một dòng suối từ trong cốc chảy ra nhiệt khí đằng đằng , ba người đi ngược dòng lên trên được khoảng hai trăm bước liền phát hiện được một hồ nước nóng rộng chừng năm sáu trượng xung quanh cây cối che phủ. Nước suối chảy ra từ một lỗ hổng trên nền đa hoa cương màu tím, ba người nhìn vào đều cảm thấy khoan khoái.
Tằng Doanh hoan hô nói : “A, ở đây có một hồ nước nóng “ rồi chạy như bay về phía trước.
Hạng Tư Long và Tằng Phạm cũng cùng thở ra một hơi dài rồi mỉm cười đi đến bên bờ suối tẩy rửa một trận.
Ba người sau khi tinh thần thoải mái liền xuống ở một chỗ cao của hồ thưởng thức cảnh rừng núi tráng lệ .
Chỉ thấy thắng cảnh sơn dã này như được đắm mình dưới ánh nắng ban mai, từng cơn gió nhẹ thổi qua làm cho từng làn sương mù phiêu đãng , cảnh sắc mĩ lệ khiến người ta say đắm.
Hạng tư long nhìn ngây ngốc, nghĩ đến những cảnh ngộ mà mình đã gặp từ lúc đến thời tần này , vui buồn lẫn lộn lướt qua trong lòng.
Tằng Doanh lúc này ôn nhu ngồi bên cạnh đầu ngả vào vai hắn , nhẹ giọng hỏi :
“Long ca, huynh đang nghĩ gì vậy”
Hạng Tư Long nhìn thiếu nữ nhu nhược đó , tâm tư phức tạp nói:
“Chúng ta lạc đường rồi”
Thì ra tối qua bọn họ trải qua một đợt chạy trốn không có mục đích nên bây giờ đã mất phương hướng ở nơi hoang sơn dã lâm này, không biết làm sao đến được Đại trạch hương .
Ba người nghĩ đến đó lại trở nên trầm mặc.
Rồi Hạng Tư Long cười lên một trận sảng khoái phá vỡ sự trầm tịch của ba người nói :
“Trời không tuyệt đường người . Thuyền đến bến tự nhiên sẽ dừng , chúng ta cần gì phải suy nghĩ những chuyện phiền não để làm khổ bản thân , cứ lưu lại đây ngủ một giấc thật ngon , dưỡng đủ tinh lực rồi mới nghĩ biện pháp cũng không muộn”
Tằng Phạm hai người đều gật đầu đồng ý nhưng tâm tình vẫn không thể bình tĩnh trở lại được.
Sau khi mơ mơ hồ hồ ngủ được một giấc , ba người do tối qua cả đêm bôn tẩu , mệt mỏi vô cùng , lúc tỉnh dậy thì đã là hoàng hôn. Sau khi ăn lương khô xong , Hạng tư long đi xung quanh thị sát địa hình quyết định đi về hướng đông nam.