13-09-2008, 10:52 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 006
Tôi tiếp tục tá»›i lui "đằng kia", nói đúng hÆ¡n thì việc lui tá»›i nÆ¡i ấy nhiá»u hÆ¡n cả lúc trước. Lần lần tôi khám phá ra má»™t Ä‘iá»u giữa cha vá»›i tôi hình như gần gÅ©i hÆ¡n tôi tưởng, ngưá»i có vẻ chú ý nhiá»u đến cuá»™c sống cá»§a mẹ con tôi, trong khi tôi Ä‘ang ở trạng thái phòng bi., cảnh giác. Tôi chẳng hiểu cha tôi thay đổi thái độ như váºy vá»›i mục Ä‘Ãch gì? hai Ä‘i. ch thá»§ ghìm nhau tìm yếu Ä‘iểm cá»§a đối phương chăng? Có nhiá»u lúc vì báºn gần tuần lá»… tôi không đến thì cha tôi sai Như Bình hoặc Hảo Hảo sang tìm. Vá»›i những đòi há»i cá»§a tôi, lúc nà o ông cÅ©ng sẵn sà ng thá»a mãn. Tráºn đòn hôm trước đã là m tôi mất sá»± tôn kÃnh và sợ sệt, tôi luôn luôn trêu tức ông má»—i khi có cÆ¡ há»™i. Và má»™t Ä‘iá»u khiến tôi ngạc nhiên hÆ¡n là má»—i khi bi. kình chống như thế, lúc đầu ông cÅ©ng giáºn dữ lắm, nhưng chỉ má»™t lúc thôi là ông lại bình thản trở lại, ông nhìn tôi vá»›i cặp mắt yên lặng, nhưng lại trà n ngáºp má»™t thứ tình cảm lạ lùng khó tả. Bây giá» tôi thấy hình như cha không xem thưá»ng tôi như trước nữa.
Cùng vá»›i sá»± thay đổ thái độ đột ngá»™t cá»§a cha là sá»± giáºn dữ và lo sợ cá»§a dì Tuyết. Hình như bà ta bắt đầu ngán tôi, sá»± thù nghịchngấm ngầm trong ánh mắt cá»§a dì, đôi khi lá»™ ra bằng những lá»i xiên xỠđộc ác. Có Ä‘iá»u dì Tuyết sợ cha lắm, chỉ cần ánh mắt tóe lá»a quét qua là dì xìu ngay, nhưng thỉnh thoảng bà ấy vẫn tìm cách hạ nhục tôi. Tôi căm thù, tôi ghét gương mặt đê tiện đó, lá»i nguyá»n phục thù lúc nà o cÅ©ng ám ảnh đầu óc tôi. Phải trả thù! Tôi nhá»› lại những ngá»n đòn hạ tiện cá»§a dì Tuyết khi dì dá»n hẳn đến ở vá»›i cha tôi. Tôi nhá»› đến những thá»§ Ä‘oạn cá»§a dì đã là m cho cha ghét bá» mẹ tôi. ôi! Ngưá»i mẹ hiá»n là nh yếu Ä‘uối, không biết nÅ©ng ni. u vuốt ve, mà chỉ biết lấy lòng thà nh đối xá» vá»›i chồng để bị bá» xó đến tiá»u tụy chỉ còn da bá»c xương. Cha tôi, má»™t con ngưá»i hiếu sắc, bị dì Tuyết mê hoặc đến độ chán ghét khuôn mặt tối ngà y u sầu "trù chồng" cá»§a mẹ và chúng tôi bị ép buá»™c phải dá»n ra khá»i ngôi nhà sang trá»ng, để vỠở trong má»™t ngôi nhà thuê cháºt hẹp, không kẻ ăn ngưá»i ở, cÅ©ng không được mang theo má»™t món gì quý giá, suốt đêm dà i mẹ chỉ biết khóc. Tôi nhìn ra bầu trá»i Ä‘en ngoà i song thá» nguyá»n phục thù! Mối thù giữa tôi và dì Tuyết bây giỠđã cao hÆ¡n núi.
Lại thêm má»™t tuần không đến "đằng kia". Sáng nay, Như Bình đến nói là cha bảo sang chÆ¡i. Hôm nay, Như Bình trông là m sao ấy, hình như cô ta có chuyện gì lo lắng muốn tâm sá»± vá»›i tôi nhưng rồi lại cưá»i. Tuy thế ánh mắt ngá»i sáng pha lẫn thẹn thùng cá»§a cô nà ng vẫn không qua khá»i ánh mắt tò mò cá»§a tôi. Có lẽ Như Bình Ä‘ang bị "cú sét ái tình". Cô ta đã hai mươi bốn tuổi rồi, chỉ tại tÃnh nhút nhát nên đến nay vẫn chưa có bạn trai. Hảo thỉnh thoảng cÅ©ng có đưa má»™t và i ngưá»i bạn vá» nhà giá»›i thiệu, nhưng cÅ©ng không Ä‘i đến đâụ Ngoà i tình yêu không còn gì để Như Bình vừa sung sướng vừa thẹn thùng như thế. Tôi nghÄ© và lo lắng không hiểu rồi đây liệu nà ng có giữ được ngưá»i bạn má»›i không?
Tối đến tôi sá»a soạn sÆ¡ qua má»™t tÃ, lúc gần đây tôi sắm thêm rất nhiá»u quần áo má»›i. Ngưá»i con gái nà o mà chẳng thÃch là m đẹp? Chiếc áo thun Ä‘en, chiếc váy cÅ©ng Ä‘en, trái lại trên mái tóc tôi lại cá»™t băng vải Ä‘á». Khoác lên bên ngoà i chiếc áo lông đỠsáºm tôi ngắm mình trong gương, tôi thấy hãnh diện vá»›i cái đẹp cá»§a mình. Bước ra chà o mẹ, tôi Ä‘i thẳng tá»›i "đằng kia" Vừa bước qua sân, tôi đã đánh hÆ¡i thấy má»™t không khà khác thưá»ng. Phòng khách hôm nay thắp đèn sáng choang, có tiếng ồn à o, có lẽ Ä‘ang tiệc tùng chi đâỵ Bước và o phòng khách, đúng như tôi dá»± Ä‘oán, trong phòng đầy ngưá»i, đầy tiếng cưá»i tiếng nói, nhưng chẳng qua là cả nhà há»p lại, chỉ có má»™t ngưá»i khách độc nhất thôi, anh ta ngồi giữa dì Tuyết và Như Bình, Má»™ng Bình, cha tôi, Hảo và Kiệt. Thấy thái độ săn đón cá»§a dì Tuyết, tôi hiểu đây là khách quý. Ngưá»i khách tháºt trẻ, khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặc bá»™ âu phục mà u cà phê, không đẹp trai lắm, nhưng có duyên. Gã ngồi tá»±a lưng và o ghế, dáng dấp có vẻ nghệ sÄ©, và thân máºt. Theo tôi con trai có hai loại, loại thứ nhất vừa nhìn qua là ta có thể xếp hạng ngaỵ Loại thứ hai, phải nói, phải nghe, phải tìm hiểu má»›i quả quyết được. Tôi nghÄ© tên nà y có lẽ thuá»™c loại thứ hai.
Thấy tôi nhìn, hắn ngồi thẳng lưng. Cha bước tới giới thiệu:
- Y Bình, đây là cáºu Hà Thư Hoà n, bạn cá»§a HảỠQuay sang Hoà n, cha tiếp:
- Còn đây là Lục Y Bình, con gái cá»§a tôi. Tôi gáºt đầu chà o gã và thắc mắc tại sao chỉ là bạn há»c cá»§a Hảo mà lại được ngưá»i xem trá»ng như thế. Má»™t chút nghi ngá» thoáng qua, tôi cởi áo ngoà i ra, máng lên móc áỠXong tìm má»™t vi. trà đối diện vá»›i hắn ngồi xuống. Hoà n nhìn tôi cưá»i, nói:
- Tôi xin phép được giới thiệu lại tên tôi, tôi là Hà Thư Hoà n, Hà là do chữ Nhân với Khả ghép lại. Thư là sách và Hoà n ở đây là TỠHoà n Công.
Tôi cưá»i. Tháºt váºy, nếu hắn không giá»›i thiệu thêm mấy chữ vừa rồi thì tôi vẫn không hiểu hắn tên gì. Ngồi ngay ngắn lại, bây giá» tôi thấy kẹo mứt và hạt dưa bà y đầy trên bà n. Dì Tuyết và Như Bình ngồi má»™t bên, sá»± có mặt cá»§a tôi hình như là m cho dì khó chịu. Như Bình thì mặt đỠnhư gấc, ngồi thẹn thùng, hai tay đặt lên đùi, đầu cúi hẳn xuống. Hôm nay nà ng khó chịu trang Ä‘iểm phấn son đủ cả, tóc tai chải gá»n gà ng, áo mà u đỠcó viá»n kim tuyến, quần mà u gạch tôm. Như Bình giỠđây trông như má»™t con búp bê chưng ở tá»§ kÃnh. Nhìn sá»± khác thưá»ng đó, tôi chợt hiểụ à ! Thì ra há» Ä‘ang tìm ngưá»i giá»›i thiệu cho nà ng. Anh chà ng Hoà n nà y chắc có lẽ đến đây không phải là lần thứ nhất, vì nhìn tình hình tôi thấy có má»™t sá»± thân máºt khác thưá»ng.
Nhúm lấy một nắm hạt dưa, tôi bắt đầu cắn cho vui miệng. Mộng Bình đang ngồi bên xem tạp chà điện ảnh. Tôi quay đầu sang nhìn ké. Dì Tuyết ho lên một tiếng rồi nói với anh chà ng Thư Hoà n:
- Cáºu Hoà n, cáºu nháºn kèm Như Bình há»c Anh ngữ rồi chứ? Bắt đầu thứ hai tuần sau nhé, được không? Dì Tuyết gá»i tên Hoà n má»™t cách thân máºt. Sá»± tiến bá»™ có vẻ nhảy vá»t, vì cách đây má»™t tháng, tôi dám chắc là Như Bình không há» biết Thư Hoà n là ai. Ngẩng đầu lên, tôi khẽ liếc dì Tuyết. Thái độ cá»§a dì rất mong lá»i yêu cầu cá»§a mình sẽ được như ý. Tôi nhìn sang Hoà n, hắn Ä‘ang cưá»i, nụ cưá»i cÅ©ng khá dá»… thương.
- Äừng đòi há»i tôi phải đúng giỠđúng khắc như thế, bao giá» tôi rảnh tôi sẽ ghé.
- Nhưng câu phải hứa chắc là sẽ tới mới được. Hảo đứng cạnh vỗ lên vai Hoà n đùa:
- Hoà n, mà y đừng chấp nháºn sá»›m quá, Như Bình nó há»c dốt lắm, nháºn lá»i rồi mà y sẽ hối háºn đấỵ Hà Thư Hoà n tiến lên bên bà n, lấy má»™t quả quýt bẻ là m đôi, má»™t ná»a đưa cho Hảo, má»™t ná»a cầm trên tay, nhưng mắt nhìn vá» phÃa Như Bình:
- Thế à ? Tao không tin chuyện đó. Äầu Như Bình vẫn cúi thấp. Từ lúc nà o đây tá»›i giá», tôi không nghe nà ng mở miệng câu nà o cả. Dì Tuyết đưa tay thúc và o chân Như Bình, hình như muốn nhắc nà ng nói chuyện, nhưng Như Bình chỉ ngước mắt nhìn lên là đỠmặt ngaỵ Nhưng cuối cùng nà ng ấp úng há»i má»™t câu há»i ngoà i Ä‘á»:
- Anh... anh thÃch xem tiểu thuyết không? Dì Tuyết chau mà y, Hảo quay mặt sang nÆ¡i khác là m anh chà ng Thư Hoà n lúng túng ra mặt:
- Vâng... Vâng tôi thÃch lắm, thế cô có thÃch không?
- Dạ thÃch. Äến bây giá» Như Bình má»›i dám nhìn thẳng và o mặt Thư Hoà n. Hoà n nói tiếp:
- Nếu cô thÃch Ä‘á»c quyển nà o cô cứ nói tên ra là tôi có thể cho cô mượn ngaỵ Như Bình được khuyến khÃch nà ng dạn dÄ© hÆ¡n, dù má vẫn còn hồng:
- Dạ... dạ tôi thÃch xem tiểu thuyết loại tình cảm xã há»™i. Ngoà i ra tôi cÅ©ng thÃch kiếm hiệp. Quyển kiếp hiệp nà o má»›i là tôi mua ngaỵ Hà Thư Hoà n hÆ¡i chau mà y:
- à ! Tháºt tiếc, nhưng quyển tiểu thuyết Như Bình kể Ä‘á»u là loại dà nh cho giá»›i bình dân, nhưng anh chà ng trấn tÄ©nh lại ngay:
- Nếu cô thÃch loại tiểu thuyết hiện đại, loại phiên dịch chẳng hạn thì tôi có rất nhiá»á»¥ Nghe đến câu đó, tim tôi chợt ngứa ngáy, tôi thấy khoái ngay. Mê tiểu thuyết là cái táºt lá»›n cá»§a tôi, cầm quyển nà o lên là tôi mê như chết, không hiểu nghÄ© sao, tôi chen và o:
- Ông Hoà n, nếu ông có loại sách dịch, ông cho tôi mượn và i cuốn Ä‘i. Hà Thư Hoà n quay sang tôi, anh chà ng quan sát má»™t chút rồi gáºt đầu:
- Nếu cô thÃch tôi sẵn lòng, cô muốn xem quyển gì? Tôi như được gải trúng chá»— ngứạ Hầu như tất cả những quyển sách nổi tiếng tôi Ä‘á»u xem hết cả.
- Không hiểu anh có những quyển tôi chưa xem hay không? Hoà n cưá»i để lá»™ hà m răng tháºt Ä‘á»u:
- Cái đó là m sao tôi biết được. Tôi thấy mình tháºt ngá»› ngẩn. Hoà n nói:
- Thế nà y, cô cho biết những nhà văn nà o cô thÃch nà á»
- Tôi thÃch nhiá»u lắm, truyện cá»§a Shakespere, Tolstoi, Dostoievski, Henry Miller... tôi Ä‘á»u thÃch hết.
- Tại sao cô chỉ kể má»™t số tên cá»§a những nhà văn già không thế? Còn những nhà văn hiện đại cô không thÃch à ? Chẳng hạn như Saroyan, Erich Segal...
- Vâng, tôi chỉ thÃch xem những tác giả viết dá»… hiểụ Bên mép môi Hoà n, nụ cưá»i ẩn hiện, tôi nhìn gã, tìm mãi mà chẳng thấy vẻ khinh thi. hay ngạo nghá»….
- Cô xem của Shakespeare được bao nhiêu tác phẩm rồi. Ngẫm nghĩ một lúc, tôi nói:
- Dạ, Gia Äình Quý Tá»™c, Khói, La Äình, Sáng Mùa Xuân...
- Ở đằng tôi còn mấy quyển như Äêm Kia, Nháºt Ký cá»§a ông Thợ Săn, cô có xem chưa, ngoà i ra tôi còn có Ngưá»i Äà n Bà Sầu Muá»™n và Cầu Miêu cá»§a Saroyan.
- Quyển Cầu Miêu tôi chưa xem, hay không? Äôi mắt anh chà ng rạng rỡ:
- Bảo đảm cô xem bỠăn ngá»§ luôn đấỵ Tôi thÃch thú:
- Thế à ? Thế bao giỠanh cho tôi mượn được?
- Cô muốn bao giá».
- Ngay bây giá». Tôi buá»™t miệng, rồi sá»±c nhá»› lại là báºy quá, không lẽ bắt ngưá»i ta phải vá» ngay lấy sách cho mình mượn à ? NghÄ© thấy tức cưá»i, tôi vá»™i nói thêm:
- Hai hôm nữa cÅ©ng được. Thư Hoà n cưá»i:
- Tôi sẽ cố gắng Ä‘em đến cho mượn cà ng nhanh cà ng tốt, nhưng hay nhất là cô đến nhà tôi lá»±a, tôi có nhiá»u sách lắm.
- Kể cả những quyển tiểu thuyết hiện đại chứ?
- Vâng, nhưng Ä‘a số Ä‘á»u viết bằng ngoại ngữ có bản dịch. Tháºt ra vá»›i những loại tiểu thuyết nà y dù há» viết khó Ä‘á»c nhưng cÅ©ng có cái hay riêng cá»§a nó, Ä‘a số thuá»™c loại tả thá»±c.
- Tôi không đồng ý quan Ä‘iểm vá»›i anh, má»™t quyển tiểu thuyết hay phải là má»™t quyển được cảm tình cá»§a độc giả, phải để cho ngưá»i Ä‘á»c hiểu tác giả muốn viết gì. Chứ như loại tiểu thuyết má»›i bây giá», diá»…n tả tối mò, ngưá»i Ä‘á»c nhiá»u khi không hiểu tác giả muốn nói gì cả. Tiểu thuyết còn là thú tiêu khiển, Ä‘á»c mà không hiểu thì Ä‘á»c là m chỉ
- Cô nói thế nghĩa là sảo
- Äá»c tiểu thuyết loại má»›i phải suy nghÄ© tìm hiểu má»›i có thể hiểu được, tôi thÃch Ä‘á»c chứ không thÃch nghiên cứu tiểu thuyết. Hoà n cưá»i, anh chà ng có vẻ khoái chÃ:
- Coi loại dá»… hiểu mãi cÅ©ng nhà m chán chứ? Äôi khi cÅ©ng nên tìm loại khó Ä‘á»c để nghiên cứu, thay đổi không khÃ! Cô có xem quyển Ngưá»i NÆ¡i Xứ Lạ chưa?
- Rồi.
- ThÃch không?
- Tôi cÅ©ng không biết, chỉ thấy là hoà n cảnh nhân váºt trong cốt truyện và bối cảnh xã há»™i hiện đại cá»§a chúng ta hoà n toà n khác hẳn nhaụ Tôi không hiểu được hà nh động cá»§a nhân váºt chÃnh trong truyện. Thư Hoà n suy nghÄ© má»™t chút má»›i nói:
- Äúng thế, nhiá»u khi bối cảnh cá»§a truyện khác biệt hẳn vá»›i hoà n cảnh xã há»™i khiến ta không thể chấp nháºn được tư tưởng và hà nh động cá»§a nhân váºt, vì váºy giá tri. cá»§a tác phẩm có thể bi. giảm sút. Tôi cÅ©ng ở trong trưá»ng hợp cá»§a cô nhưng có Ä‘iá»u tôi thÃch Ä‘á»c nên cÅ©ng tạm chấp nháºn.
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
13-09-2008, 10:53 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 007
Äá»™t nhiên tôi há»i:
- Anh là nhà văn à ? Thư Hoà n cưá»i:
- Không, tôi không viết bao giá», nhưng tôi hiện há»c ở Văn Khá»a
- Thôi ăn kẹo bánh Ä‘i chứ, mải lo nói chuyện thế! Dì Tuyết đột ngá»™t hốt nắm kẹo đưa cho Hoà n, đồng thá»i quay mặt lại liếc xéo tôi. Tôi hÆ¡i ngẩn ra má»™t tà rồi chợt hiểụ Bà ta tưởng tôi cố tình chen và o phá đám! CÆ¡n giáºn đột ngá»™t đến, khẽ liếc nhìn Như Bình, nà ng vẫn ngoan ngoãn như con cừu non. Ta không muốn, chứ nếu muốn thì chuyện cướp Thư Hoà n trong tay cô ta không phải là má»™t chuyện khó đâu nhé. Äá»™t nhiên tôi nghÄ©, nếu bây giá» mình cướp tên Thư Hoà n nà y thì dì Tuyết phải ứa gan lắm chứ chẳng chÆ¡i đâu, sá»± kiêu hãnh là m tôi sung sướng. Trả thù! Quay lại tôi thấy Thư Hoà n Ä‘ang đăm đăm nhìn tôi, anh chà ng trông thấy tôi quay lại, vá»™i đưa kẹo sang má»i:
- Cô ăn kẹo kkhông? Cô chắc ưa chocolat lắm? Tôi gáºt đầu, lá»±a lấy hai miếng chocolat rồi nhìn gã cưá»i, nụ cưá»i cá»§a tôi là m gã có vẻ xúc động, Hoà n há»i:
- Cô... cô chắc cÅ©ng há»c ở Văn khá»a Tôi hÆ¡i buồn, việc không được và o đại há»c là m tôi buồn lắm:
- Dạ không, tôi không có há»c gì hết. Hoà n vẫn há»i tá»›i:
- Thế bây giá» cô há»c ở đâủ
- Há»c ở trưá»ng "đại há»c" gia đình. Mắt anh chà ng có vẻ suy nghÄ©, xong cưá»i, rồi cúi xuống tiếp tục bóc vá» má»™t viên kẹo, cha tôi nãy giá» yên lặng đột nhiên lên tiếng há»i tôi:
- Y Bình, mùa hè nà y con có định thi nữa không? Tôi quay sang nhìn cha, cha đang hút thuốc.
- Nếu con muốn và o đại há»c, muốn luyện thi, cha sẽ kiếm giáo sư cho con. Tôi không nói gì cả, cha tôi cÅ©ng yên lặng trở lại. Thằng Kiệt Ä‘ang ngồi trong lòng dì Tuyết, trên tay ôm cả há»™p kẹo mà vẫn đòi ăn thêm quýt. Dì Tuyết có vẻ bá»±c bá»™i, thẳng tay tát cho nó má»™t cái nói:
- Äồ không biết mắc cở, ở đây không có phần cá»§a mà y, đừng có là m ồn! Cha chau mà y, tôi chết lặng má»™t lúc. Thấy ngồi lại cÅ©ng không tốt nên tôi đứng lên:
- Thưa cha, con vá»! Cha nhìn tôi há»i:
- Có cần tiá»n không? Suy nghÄ© má»™t lúc, tôi nói:
- Hiện giỠthì chưa cần! Cha bảo:
- Con Ä‘i há»i thá» xem, chá»§ nhà con Ä‘ang ở cần bao nhiêu, nếu rẻ mua đứt luôn căn nhà đó Ä‘i khá»i rắc rối! Tôi hÆ¡i ngạc nhiên chà o cha, gương mặt cá»§a dì Tuyết trông tháºt khó coi. Quay sang Thư Hoà n tôi định chà o từ giã hắn, thì đột nhiên hắn đứng dáºy nói:
- Chà o hai bác, cháu xin phép vỠạ! Dì Tuyết kêu:
- Không được, ở lại thêm má»™t chút nữa Ä‘i cáºu, tôi có chuyện muốn nói vá»›i cáºá»¥ Thư Hoà n do dá»± má»™t chút rồi đáp
- Thưa để hôm khác có được không ạ, bây giá» khuya quá rồi! Tôi bước ra cá»a. Thư Hoà n bước theá» Khi tôi quay đầu lại thấy cha đứng nÆ¡i cá»a kÃnh nhìn theo, trong khi gương mặt cá»§a dì Tuyết tái mét. Má»™t ý tưởng lóe ra trong đầu. Äây là bước đầu trong kế hoạch phục thù, tôi sẽ dùng má»i cách để Ä‘oạt Thư Hoà n ra khá»i ý định cá»§a dì Tuyết.
Trá»i bên ngoà i tháºt lạnh, tôi co ro trong áỠThư Hoà n Ä‘i bên cạnh, bây giá» tôi má»›i thấy rõ dáng dấp cao lá»›n cá»§a anh chà ng. Hoà n nhìn tôi cưá»i, há»i:
- Nhà cô ở đâu?
- ÄÆ°á»ng San Lá»™.
- May quá, tôi cÅ©ng ở đưá»ng đó! Tôi vui vui:
- Thế thì chúng ta vá» cùng đưá»ng. Thư Hoà n ngoắc xe xÃch lô lại, hồi nà o tá»›i giá» tôi chưa há» ngồi xe nà y vá»›i đà n ông, nên ngăn lại:
- Xin lá»—i. Tôi thÃch Ä‘i bá»™ hÆ¡n.
- Thế thì Ä‘i bá»™ váºá»µ Chúng tôi sóng đôi bên nhau trên đưá»ng, Hoà n lấy trong túi ra chiếc khăn choà ng cổ, choà ng cho tôi, rồi nhìn tôi cưá»i. Äá»™t nhiên tôi cảm thấy xúc động kỳ lạ, lần đầu má»›i gặp mặt, mà tôi lại thấy như tháºt thân thuá»™c. Äi má»™t Ä‘oạn, Thư Hoà n há»i:
- Cô có một gia đình phức tạp. Tôi nhún vai:
- Tôi là con gái của ông Lục Chấn Hoa, anh cũng hiểu gia đình Lục Chấn Hoa thế nà o rồi chứ? Thư Hoà n thở dà i. Tại sảo Có phải vì tôi chăng?
- Thế cô sống chung với mẹ à ?
- Vâng.
- Còn ai khác nữa không?
- Không, chỉ có hai mẹ con thôi. Äi được má»™t lúc, tôi nói:
- Gia đình anh chắc già u lắm, phải không?
- Tại sảo Tôi không muốn nói là tại trông thấy dì Tuyết đối xỠvới hắn quá tỠtế, tôi nói trớ đi:
- Nhìn bỠngoà i anh tôi đoán. Thư Hoà n ngạc nhiên:
- Nhìn bá» ngoà i tôi mà cô biết tôi có tiá»n à ?
- Không hẳn thế, nhưng việc anh có cả một tủ sách.
- Tá»§ sách à ? ThÃch thì sưu tầm thôi, tôi nghèo đến độ không có đủ cÆ¡m ăn, vẫn có thể nhịn để mua sách cÆ¡ mà . Tôi lắc đầu:
- Tôi không tin có chuyện đó được, nếu anh nghèo đến độ gạo không còn má»™t hạt trong lu, chá»§ nhà tối ngà y đến đòi tiá»n nhà , lúc đó tôi nghÄ© là anh sẽ không còn thá»i giỠđâu để nghÄ© đến sách nữa, mà anh phải là m sao có ăn cho no, tìm biện pháp nà o để khất nợ, ráng kiếm manh áo mặc cho là nh lặn đủ ấm hÆ¡n là bá» tiá»n đó ra mua quyển sách hay!
Thư Hoà n nghiêng đầu sang chăm chú nhìn tôi:
- Tôi không tin là cô lại có được những kinh nghiệm nghèo khổ như váºy. Tôi giáºn:
- Thế à ? Nếu anh biết được rằng chỉ cách nay khoảng má»™t tháng tôi phải Ä‘i vay cá»§a má»™t ngưá»i bạn mấy chục ngà n, qua ngà y sau trong khi tôi Ä‘i tìm việc là m thì mẹ tôi lại trao hết số tiá»n đó cho chá»§ nhà , suốt má»™t ngà y ngưá»i không có lấy má»™t hạt cÆ¡m nà o và o bụng. Tôi ngưng lại và lấy là m lạ không hiểu tại sao mình lại Ä‘em chuyện đó ra khai tháºt cho má»™t ngưá»i má»›i quen? Äứng dưới ngá»n đèn đưá»ng Thư Hoà n nhìn tôi:
- Äó là chuyện tháºt à ? Tôi cưá»i:
- Nhưng bây giá» khác rồi, cha tôi tiếp tế đầy đủ cho chúng tôi. Có má»™t Ä‘iá»u tôi muốn nói cho anh biết là cái nghèo bao giá» cÅ©ng thắng, nó đè bẹp được bản tÃnh cao ngạo và tá»± ái con ngưá»i. Sá»± tháºt khốn nạn như váºá»µ Và con ngưá»i phải chịu khuất phục trước nó, đó chÃnh là điá»u bi thảm nhất cá»§a con ngưá»i.
Gió thổi tháºt lá»›n trên đưá»ng ngưá»i qua lại thưa thá»›t. Má»™t ngà y yên tÄ©nh khó tìm, những vì sao đêm trên trá»i le lói. Chúng tôi Ä‘i bên nhau không nói thêm má»™t lá»i nà o nữa, mãi đến trước cổng nhà tôi, tôi đứng lại nói:
- Äến nhà tôi rồi, anh có muốn và o chÆ¡i chút không? Thư Hoà n yên lặng má»™t lúc, rồi lắc đầu:
- Thôi để dịp khác, bây giỠkhuya quá rồi.
- Váºy thì xin phép anh! Tôi nói, Thư Hoà n vẫn yên lặng, tôi nghÄ© có lẽ chà ng định hẹn má»™t ngà y nà o khác gặp lại nên vẫn đứng đấy đợi. Nhưng má»™t lúc tháºt lâu không nghe anh chà ng lên tiếng gì cả.
- Thôi tôi vá». Tôi hÆ¡i thất vá»ng, nhìn bóng dáng to lá»›n xa dần, tôi thở dà i đưa tay gõ cá»áº¡ Cho đến lúc và o táºn trong nhà , tôi má»›i nhá»› ra mình quên chưa trả lại Thư Hoà n chiếc khăn quà ng cổ.
Tối hôm ấy, ngồi trước bà n, láºt quyển nháºt ký ra tôi viết:
Hôm nà y tá»›i "đằng kia" gặp bạn trai cá»§a Như Bình má»™t gã con trai cÅ©ng dá»… thương. Nhìn thái độ săn sóc cá»§a dì Tuyết mình phát lợm giá»ng. Như Bình say đắm như lá»t lưới tình. Äiá»u nà y là m mình thấy vui vui, có Ä‘iá»u lòng thù háºn trong tim mình vẫn không nguôi, mình nghÄ© nếu Ä‘oạt được gã con trai nà y trên tay Như Bình, có lẽ dì Tuyết sẽ tức tối phát Ä‘iên. Phải, chuyện đó không đến ná»—i nà o. Äây là giai Ä‘oạn thứ má»™t cá»§a cuá»™c trả thù, có Ä‘iá»u là m như váºy cÅ©ng tá»™i nghiệp cho Thư Hoà n, nhưng mặc, có lẽ định mệnh đã sắp đặt như thế.
Ném bút, tắt đèn, tôi leo lên giưá»ng ngá»§. Căn nhà chúng tôi tháºt nhá», chỉ có hai phòng, phòng bên ngoà i cá»§a mẹ. Nhà chúng tôi Ãt khách nên cÅ©ng không cần có phòng khách là m chi. Thỉnh thoảng tôi cÅ©ng chạy sang ngá»§ chung vá»›i mẹ, nhưng mẹ chắc mắc chứng thiếu ngá»§, nên ngưá»i thưá»ng trằn trá»c đến khuya, do đó tôi cÅ©ng Ãt đến nằm chung vá»›i ngưá»i.
Tối nay, không hiểu tại sao tôi lại cứ trằn trá»c mãi, mắt mở lá»›n nhìn lên trần nhà tối om. Tại sao thế nà ỷ Lăn qua lá»™n lại gần đến sáng, tôi má»›i chợp được mắt. Äá»™t nhiên tôi thấy như có ngưá»i đến cạnh giưá»ng, tôi mở mắt ra thì là mẹ Tôi há»i:
- Việc gì thế mẹ?
- Mẹ nghe con cứ lăn lá»™n mãi không biết có phải con bệnh hay không? Mẹ đứng ở đầu giưá»ng, đưa tay sá» trán tôi.
- Äâu có gì đâu mẹ, chỉ tại hôm nay tá»± nhiên con thấy khó ngá»§ quá!
- Tại sao váºy?
- Không biết nữa. Trá»i có vẻ lạnh, mẹ chỉ choà ng chiếc áo nhá» nên đứng cạnh giưá»ng tôi mà run láºp cáºp, tôi giục:
- Thôi mẹ Ä‘i ngá»§ Ä‘i, con không sao cả. Nhưng mẹ vẫn đứng yên, bà n tay ngưá»i đặt trên trán tôi, há»i:
- Y Bình có gì buồn phải không?
- Không. Mẹ thở dà i:
- Mẹ biết, con không vui vì lúc nà o lòng con cÅ©ng ngáºp đầy thù hằn giáºn dữ. Mẹ biết con gái không được yên ổn vui vẻ như bao nhiêu đứa con gái khác ở tuổi con. Äó là lá»—i cá»§a cha mẹ, có ai muốn cho con mình buồn bao giá», mẹ luôn luôn ao ước cho con được vui, nhưng mẹ yếu Ä‘uối quá mẹ không đủ sức để bảo vệ con, là m cho Ä‘á»i con phải khổ. Y Bình, mẹ biết con là má»™t ngưá»i con gái cứng cá»i, mong rằng rồi con sẽ tìm được hạnh phúc.
Tôi thò tay ra khá»i chăn, ôm ngang ngưá»i mẹ, tá»±a mặt tôi và o mặt cá»§a ngưá»i, tôi nói:
- Tội cho mẹ tôi! Mẹ tiếp tục nói:
- Y Bình, mẹ cho con biết má»™t Ä‘iá»u là dầu là m bất cứ chuyện gì con cÅ©ng cần phải bình tÄ©nh, có như thế Ä‘á»i con má»›i không khổ, bây giá» con hãy ngá»§ Ä‘i!
Mẹ đặt cánh tay tôi trở vá» vi. trà cÅ©, ngưá»i kéo lại chăn cho tôi xong má»›i trở vá» giưá»ng. Dù nghe lá»i mẹ tôi vẫn không sao ngá»§ được, mẹ yếu Ä‘uối quá má»›i để cho há» hiếp đáp. Còn tôi, tôi sẽ chẳng bao giá» buông tha hỠđâụ Triết lý sống cá»§a tôi là ăn miếng trả miếng, nếu không ai đụng đến tôi thì nhất quyết tôi chẳng đụng đến há».
Tà i sản của quykiemtu
13-09-2008, 10:54 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 008
Trá»i sắp sáng mà tôi vẫn không ngá»§ được. Vừa má»›i chợp mắt má»™t tà là tôi nghe có tiếng ngưá»i nói chuyện. Tỉnh dáºy, trá»i đã sáng tá». Mặt trá»i chói lá»i trên đầu giưá»ng. Hôm nay trá»i chắc đẹp. Tôi vươn vai. Tôi nghe có tiếng nói chuyện bên nhà ngoà i. Cá»a phòng hé mở, tôi lắng tai, thì ra là giá»ng nói cá»§a Hà Thư Hoà n. Nhảy vá»™i xuống giưá»ng, tôi nhìn đồng hồ đã chÃn giá» hÆ¡n. Thay áo, mái tóc còn rối bù, thò đầu qua cá»a tôi nói:
- Chà o anh, xin lỗi đợi tôi tà nhé!
- Không có chi, phá giấc ngá»§ cá»§a cô tháºt là báºy!
- Äâu có sao, đúng ra tôi phải thức sá»›m hÆ¡n. Tôi vòng Ä‘i ra sau rá»a mặt xong má»›i bước rạ Thư Hoà n Ä‘ang nói chuyện mưa nắng vá»›i mẹ. Nhìn anh chà ng tôi cưá»i nói:
- Xin lỗi, tôi chưa giới thiệụ Hoà n cắt ngang:
- Không cần nữa, tôi đã tự giới thiệu rồi. Mẹ đứng lên:
- Y Bình, con ngồi đây nói chuyện vá»›i cáºu Hoà n nhé, mẹ Ä‘i chợ. Quay sang Hoà n mẹ nói:
- Hôm nay cáºu ở lại đây dùng cÆ¡m vá»›i chúng tôi nhé! Hoà n vá»™i chối từ:
- Dạ cám Æ¡n bác trưa nay cháu báºn. Mẹ cÅ©ng không ép, xách giá» Ä‘i. Tôi bước ra nhà sau mang chiếc khăn quà ng cổ ra cho Hoà n.
- Trả lại cho anh nà y, tối qua tôi quên mất. Hoà n cưá»i, anh chà ng chỉ chồng sách trên ká»· trà :
- Tôi đến đây không phải đòi khăn, cô xem có quyển sách nà o chưa xem không? Tôi sung sướng bước tá»›i, láºt từng quyển ra xem. Tất cả sáu quyển: Äêm kia, Nháºt Ký cá»§a Ngưá»i Thợ Săn, Cầu Miêu, Trá»i Cao, Bóng Bây và Äêm Trăng. Nhìn đống sách tôi không biết nói sao hÆ¡n là :
- Cảm ơn quá!
- Tất cả Ä‘á»u chưa xem hết chứ? Tôi rút quyển "Bóng Mây" ra, nói:
- Quyển nà y tôi xem rồi!
- Cô thÃch tiểu thuyết cá»§a Henry Miller không? Lúc đầu tôi định mang thêm cho cô má»™t quyển.
- Tôi đã xem cuốn "hai chi. em"
- Ở đằng tôi còn má»™t quyển "Tá»± truyện cá»§a Gandhi". ÄÆ°a cao quyển "Bóng Mây" lên, hoà n há»i:
- Äá»c quyển nà y cô có thÃch không, tôi thấy phần đông chúng ta Ä‘á»u thÃch nó lắm. Tôi nói:
- Loại tạp ghi như thế Ä‘á»c nặng quá, tôi không thÃch lắm. Quyển mà tôi thÃch nhất là "Äỉnh Gió Hú".
- Tại sao?
- Vì quyển đó viết vá» tình yêu vá»›i thù háºn Ä‘á»u tuyệt cả, tôi yêu nhất là mối tình si trong đó.
- Nhưng nó có vẻ tà n nhẫn quá. Theo tôi viết quyển sách, vẽ má»™t ngưá»i, phải giống ngưá»i chứ đừng giống quá»·.
- Anh muốn nói đến anh chà ng nhân váºt chÃnh? Tôi thì tôi thÃch nhất ông ta
- Kể cả hà nh động báo thù tà n nhẫn? Cưới vợ xong vá» lại hà nh hạ? ép cô bé xinh đẹp phải lấy má»™t thằng xấu xÃ? Tôi nghÄ© hắn là quá»· chứ chẳng phải là ngưá»i.
- Nhưng anh chà ng đó trưởng thà nh trong thù háºn, má»™t ngưá»i lá»›n lên trong hoà n cảnh như thế thì hà nh động là m sao hÆ¡n được chứ? Äá»™t nhiên tôi ngưng lại, rồi bất chợt rùng mình. Thư Hoà n nhìn tôi ngạc nhiên:
- Cô khó chịu à ?
- Không. Nhìn ánh nắng chói chang ngoà i song, tôi tiếp:
- Trá»i đẹp thế nà y, Ä‘i chÆ¡i chắc sướng lắm.
- Váºy thì chúng ta Ä‘i chÆ¡i nhé? Thư Hoà n há»i tôi nheo mắt:
- Äừng quên là trưa hôm nay báºn việc đó nhé! Hoà n cưá»i lá»›n, đứng dáºy:
- Thôi dẹp tất cả qua một bên đi, bây giỠcô nghĩ xem chúng ta đi đâu chơi đâỵ Tôi nói:
- Chúng ta đến núi Long Bá»u Ä‘i. Tôi chỉ nghe chứ chưa có dịp tá»›i. Äợi mẹ Ä‘i chợ vá», tôi xin phép mẹ, xong chúng tôi sánh vai bước ra khá»i cổng. Vì chưa dùng cÆ¡m, nên khi đến đầu hẻm, chúng tôi ghé cái quán nhỠăn cháo, thêm má»™t cặp giò cháu quẩy giằn bụng rồi má»›i lên đưá»ng. Hà Thư Hoà n định bao má»™t chiếc taxi, tôi ngăn lại, cưá»i nói:
- Dù biết rằng anh có nhiá»u tiá»n tháºt, nhưng không nên phung phà thái quá, tôi không thÃch Ä‘i chÆ¡i mà là m ra vẻ sang trá»ng. Nếu muốn ta có thể đáp xe buýt đến ven đô, xong Ä‘i chuyến xe lam đến núi. Hôm nay anh Ä‘i chÆ¡i vá»›i ngưá»i bình dân thì cÅ©ng nên bình dân má»™t tÃ! Thư Hoà n nhìn tôi, anh chà ng có thái độ tháºt khó hiểu:
- Tôi không có thói quen bao taxi, nhưng mấy lần Ä‘i chÆ¡i vá»›i chi. em cá»§a cô, há» Ä‘á»u gá»i taxi nên tôi tưởng đó là thói quen cá»§a nhà há» Lục chứ! Tôi cÅ©ng giả vá» bắt chước thái độ cá»§a anh chà ng.
- Anh muốn nói Như Bình và Mộng Bình à ? HỠvới tôi khác hẳn nhau vì hỠgià u sang, còn tôỉ Tôi không thuộc giai cấp đó.
- Nhưng tất cả Ä‘á»u là con Lục Chấn Hoa mà ?
- Äồng ý, nhưng không cùng má»™t mẹ! Tôi giáºn dữ nói. Hoà n yên lặng suy nghÄ© má»™t lúc nói:
- Có lẽ dù chung cha, nhưng cả hai lại thuá»™c hai giai cấp khác nhaụ Cô sống cho Ä‘á»i sống tình cảm nhiá»u hÆ¡n, há» sống vì Ä‘á»i sống váºt chất!
Tôi đứng lại nhìn hắn, hắn cÅ©ng yên lặng nhìn tôi, trong mắt anh chà ng có gì là m cho tim tôi Ä‘áºp mạnh. Xe buýt đã đến, Hoà n kéo tay tôi lên xe, đây là lần đầu tiên tôi nắm tay má»™t ngưá»i con trai.
Trên núi Long Bá»u, ngưá»i đến viếng tháºt đông, cả má»™t ngá»n núi đầy bóng ngưá»i, cảnh trà tháºt hữu tình. Trẻ con tung tăng chạy nhảy, giấy bẩn, thức ăn khắp nÆ¡i. Dù những tấm bảng "Cấm hái hoa" cắm đầy khắp nÆ¡i, nhưng đến đâu cÅ©ng thấy những cà nh hoa di động trên tay du khách. Äi theo Ä‘oà n ngưá»i vá» phÃa công viên, tôi nói:
- Nếu tôi là hoa, chắc tôi thù nhân loại lắm!
- Tại sao thế? Có phải vì nhân loại đã là m cho hoa lá bị hoen ố đi không?
- Äúng thế! Thượng đế tạo ra má»i váºt vá»›i vẻ dá»… thương riêng biệt cá»§a nó, nhưng có má»™t loại tháºt đáng ghét.
- Nhân loại phải không? Chúng tôi nhìn nhau cưá»i, Hoà n nói:
- Tá»™i tháºt, chúng ta lại thuá»™c vá» thứ đáng ghét đó! Tôi há»i:
- Nếu thượng đế cho anh chá»n lá»±a, không nhất thiết phải là m ngưá»i, thì anh sẽ xin là m cái gì? Ngẫm nghÄ© má»™t lúc, Hoà n nói:
- Tôi xin là m đá.
- Tại sao?
- Vì đá cứng nhất, ù lì nhất, không sợ gió mưa gì cả.
- Nhưng đá cÅ©ng sợ má»™t thứ, đó là con ngưá»i, con ngưá»i sẽ Ä‘áºp vỡ nó ra để mở đưá»ng để cất nhà .
- Như thế cô muốn là m gì?
- Tôi sẽ là m má»™t cá»ng cá» nhá».
- Tại sao?
- Vì có đốt cháy Ä‘i, mùa xuân đến nó vẫn má»c lại được như thưá»ng.
- Nhưng con ngưá»i vẫn có thể đà o rá»… nó lên, vẫn có thể vặt chết nó váºy Tôi cứng há»ng. Hoà n tiếp:
- Không có má»™t cái gì không sợ con ngưá»i, trừ má»™t thứ...
- Thứ gì?
- Gió bãỠChúng tôi cùng cưá»i lá»›n, niá»m vui len lá»i và o táºn đáy tim tôi. Chá»n má»™t khoảng cá» trống chúng tôi ngồi xuống. Hoà n kể cho tôi nghe chuyện gia đình cá»§a hắn, đúng như Ä‘iá»u tôi Ä‘oán, quả tháºt hắn có má»™t ngưá»i cha nổi tiếng trong giá»›i chÃnh tri. và giáo dục, hèn gì dì Tuyết chẳng săn đón hắn sao được! Hắn lại là con trai duy nhất còn lại ở nhà , có má»™t bà chị, nhưng đã lấy chồng ở riêng. Sau khi cho biết xong, Hoà n há»i lại:
- Cô cho tôi biết vá» gia đình cô Ä‘i, mẹ cô gặp cha cô trong trưá»ng hợp nà á»
- Bi. cưỡng ép.
- Tháºt váºy à ?
- Vâng, tôi chỉ hiểu được như thế, mẹ tôi không bao giá» nói cho tôi biết, tôi chỉ nghe ngưá»i khác nói lại. Chúng tôi chuyển câu chuyện sang má»™t đầu đỠkhác. Bắt đầu nói vá» nhiá»u thứ, từ chuyện trên trá»i dưới đất đến chuyện thÆ¡ văn, con ngưá»i. Trong tiếng nói có pha lẫn tiếng cưá»i, lẫn những lá»i cãi vã... thá»i gian đã biến mất trong niá»m vui. Khi mặt trá»i bắt đầu xuống núi, chúng tôi má»›i trở vá» nhà , lại má»™t cuá»™c dạo phố, ngắm nghÃa những hình ảnh đôi co giữa khách và chá»§ hà ng. Chen chân trong đám đông, ngồi xuống bên quán hà ng rong tá»± nhiên sau cùng khi Hoà n đưa tôi tá»›i trước cá»a nhà , đêm đã xuống tuyệt đẹp, ngõ hẻm tháºt vắng, đứng tá»±a ngưá»i và o cổng tôi há»i:
- Và o nhà một chút không anh?
- Thôi hôm khác. Hoà n chống tay lên chiếc cột xi măng, nhìn tôi một lúc rồi nói:
- Hôm nay vui tháºt. Tôi cưá»i, chà ng tiếp:
- Lần sau nhé? Tôi vỗ nhẹ lên cổng:
- Nó không bao giỠđóng khi anh đến. Hoà n tiếp tục nhìn tôi:
- TÃnh cô tháºt cởi mở.
- Tôi không biết là m cao, không biết kiểu cách, như thế là yếu quá, phải không? Hoà n cưá»i, nói:
- Vâng, anh vá»! Nói xong, mà Hoà n vẫn đứng yên đấỵ Tôi gõ cá»a, nghe tiếng mẹ bước rạ Cá»a mở, Hoà n cúi đầu chà o mẹ. Hoà n lại nói thêm hai chữ anh vá». Cá»a khép lại, qua khe cá»a tôi vẫn còn trông thấy chà ng đứng khá lâu. Bước và o nhà , mẹ yên lặng theo sau, ngưá»i có vẻ không hà i lòng.
- Má»›i quen nhau sao lại Ä‘i chÆ¡i khuya như váºy? Tôi ôm ngang ngưá»i mẹ. Äể cho ngưá»i phải sống má»™t ngà y buồn bã và cô đơn. Hôn mẹ xong, tôi nói:
- Mẹ, hôm nay con vui tháºt, vì con là kẻ chiến thắng! Mẹ ngạc nhiên:
- Chiến thắng? Trên phương diện nà á»
- Trên má»i phương diện! Tôi cởi áo ra, vứt trên ghế, tắm rá»a xong, mở quyển nháºt ký ra tôi ghi: Tất cả má»i việc xảy ra tháºt êm đẹp, tháºt đúng như chương trình tôi đã dá»± liệu, tôi đã cướp được ngưá»i yêu cá»§a Như Bình má»™t cách dá»… dà ng, tôi sẽ cưá»i tháºt to khi nhìn há» khóc.
Có lẽ vì quá mệt má»i, tôi nhảy ngay lên giưá»ng. Äêm bên ngoà i tháºt yên, tháºt vắng, tim tôi đột nhiên Ä‘áºp mạnh má»™t thứ tình cảm lạ lùng nhè nhẹ, lâng lâng, tôi cảm thấy như mình vừa đánh mất chÃnh mình. Giấc ngá»§ đến vá»›i bao ưu tư.
Tà i sản của quykiemtu
13-09-2008, 10:55 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 009
Tết đã trôi qua, má»™t cái tết tháºt bình lặng. Äêm ba mươi, hai mẹ con ngồi nhìn nhaụ Mồng má»™t sáng "đằng kia" chúc mừng năm má»›i. Hai ngà y tiếp đó gió bấc thổi mạnh, cái lạnh căng da là m má»i ngưá»i không ai muốn ra khá»i nhà , nhưng gió bấc vẫn không cầm được chân tôi.
Mặc chiếc áo lông tháºt dà y, tay Ä‘eo găng kÃn, tôi vẫn nhởn nhÆ¡ trên sưá»n núi, bên bá» sông, và ngưá»i luôn luôn bên cạnh tôi, bao giá» cÅ©ng là ngưá»i thanh niên trà n đầy sức sống
- Hà Thư Hoà n. Tình bạn giữa hai chúng tôi cà ng lúc cà ng khắng khÃt. Khắng khÃt đến độ nhiá»u lúc tôi phải giáºt mình.
Hôm nay đến thăm Phương Du, Du Ä‘ang nhốt mình trên gác vẽ tranh. Má»™t khung vải tháºt to chiếm gần ná»a căn phòng. Phương Du mặc chiếc blouse trắng bê bết sÆ¡n, tóc tai nà ng rối bù, mặt tái ngắt trông tháºt thiểu nãỠThấy tôi đến, nó vẫn tiếp tục là m việc, chỉ nói má»™t câụ
- Y Bình đấy à ? Ngồi chÆ¡i xem tao vẽ nhé! Tôi nhìn khung vải, má»™t bức há»a trừu tượng mà mà u tro và mà u xanh chiếm gần hết bức tranh, những vệt mà u rá»i rạc như bầu trá»i trước cÆ¡n mưa mùa hạ Tôi ngắm nghÃa má»™t lúc vẫn không hiểu Phương Du vẽ gì, tôi không ngừng được:
- Mà y vẽ cái gì thế? Phương Du quệt thêm má»™t vệt như má»™t giòng máu loang lổ giữa khối mà u xanh Ä‘áºm và xám, giải thÃch:
- Chủ đỠcủa bức tranh nà y là "tình yêu" Tôi nhún vai:
- Tao thấy không đúng lắm, phải đỠlà "tình yêu của Phương Du" mới phải. Phương Du ném bút, cởi áo khoác ra rồi ngồi xuống cạnh tôi, nà ng nói:
- Còn anh chà ng của mà y đâu rồỉ
- Không có gì khác lạ cả, tao Ä‘ang bắt hắn là m nô lệ đây, mà y đừng hiểu lầm, đấy không phải là tình yêu, chỉ là má»™t sá»± trả thù đúng nghĩạ Tao chứ đâu phải ai đâu mà dá»… ngã lòng như váºá»·
- Tháºt không? Y Bình, mà y đừng có đùa vá»›i lá»a nguy hiểm lắm, tao thấy Hà Thư Hoà n cÅ©ng đâu có tá»™i gì mà là m váºt thà thân cho mà y trả thù ngưá»i khác chứ?
- Tao đâu có ý hại hắn, chỉ tại hắn xui xẻo đấy thôi! Phương Du trừng tôi:
- Tao không ưa giá»ng nói đó!
- Sảo Bây giỠmà y cũng bà y trò đạo đức nữa à ?
- Không phải, nhưng tao không muốn thấy mà y Ä‘em tình yêu ra là m má»™t trò đùa, mà y có thể dùng má»i cách để trả thù, nhưng không thể tà n nhẫn vá»›i Thư Hoà n như thế được.
Tôi kỠmặt sát và o Phương Du:
- Mà y phải hiểu cuộc sống của tao bây giỠchỉ có một mục tiêu duy nhất, đấy là báo thù! Ngoà i ra tao không cần biết gì nữa hết.
- Thôi được, tao sẽ chống mắt xem mà y hà nh động. Chúng tôi ngồi yên lặng má»™t lúc. Má»—i đứa Ä‘á»u có má»™t tâm sá»± riêng tư, tôi thấy không khà loãng quá nên bá» ra vá». Phương Du đưa tôi ra cá»a, tôi há»i:
- Còn anh chà ng nóng tÃnh cá»§a mà y lúc nà y thế nà á»
- Hắn vẫn còn tồn tại trong đáy tim tạo Quả tim tao bây giỠđông giá như nước đá. Má»™t ngà y nà o đó tao hy vá»ng anh chà ng sẽ hiểu được, để băng sẽ tan và tim tao ấm lại. Tôi nói:
- Mà y nói như là m thÆ¡ váºy, tao thấy lãng mạn quá đấỵ Phương Du cưá»i:
- Äể tao đưa mà y Ä‘i má»™t Ä‘oạn đưá»ng nhé! Chúng tôi Ä‘i vá» phÃa cầu lá»›n, đứng ra bên nà y đầu cầu tôi có thể đón xe vỠđược rồi, nhưng tôi thÃch thả bá»™ thêm má»™t khoảng nữa ven theo lan can cầu, cháºm rãi bước Ä‘i trong suy tư, Phương Du bá»—ng lên tiếng:
- Y Bình, chắc có một ngà y nà o đó tao sẽ nhảy xuống sông nà y tự tỠquá.
- Cái gì? Mà y nói cái gì?
- Y Bình, mà y không hiểu tao đâu, tháºt đấy, ý muốn nhảy xuống sông là m tao phát Ä‘iên lên được. Tôi nhìn Phương Du, nà ng đứng tá»±a và o cá»™t cầu, yên lặng má»™t lúc Phương Du cưá»i phá lên:
- Thôi, không nói khùng nữa đâu, bây giá» mà y vá» Ä‘i nhé! Cô bé quay lưng trở vá» nhà , tôi nhìn theo thương hại. Tôi muốn chạy theo an á»§i nhưng lại thôi. Äá»™t nhiên mắt tôi như bị cuốn hút theo chiếc xe mà u Ä‘en, chạy ngược chiá»u vá»›i tôi. Tim tôi Ä‘áºp mạnh, mắt vẫn không rá»i theo dõi.
Lúc bấy giá» nhằm giá» tan sở, trên cầu xe nghẹt cứng, chiếc xe Ä‘en vẫn chầm cháºm nhÃch tá»›i trước. Bên cạnh ngưá»i đà n ông cầm lái, có má»™t ngưá»i đà n bà trang Ä‘iểm lá»™ng lẫy
- Dì Tuyết! Gã đà n ông má»™t tay đặt trên vô lăng, má»™t tay choà ng qua vai dì Tuyết, còn dì thì ngã đầu sang vai gã, thá»§ thỉ tâm sá»± gì đó, trông hai ngưá»i tháºt thân máºt. Xe lướt ngang qua chá»— tôi đứng, dì Tuyết hình như không trông thấy tôi. Tôi bước tá»›i nhìn kỹ lại má»™t lần nữa xem mình có lầm lẫn không.
Sá»± tháºt vẫn là sá»± tháºt, xe chạy qua khá»i cầu, ngừng lại trước trạm xe buýt, dì Tuyết xuống xe, tôi vá»™i lánh và o thà nh cầu, tiếp tục theo dõi.
Gã đà n ông cÅ©ng bước theo. Khi gã quay mặt lại, tôi nhìn được gương mặt xương xẩu, đôi mắt ti hà vá»›i chiếc cằm cụt. Má»™t gương mặt tháºt khó coi nhưng tôi lại có cảm giác tháºt quen thuá»™c như mình đã gặp ở đâu rồi. Gã đà n ông trao đổi gì vá»›i dì Tuyết và i câụ Tôi đứng quá xa nên không nghe được há» nói gì vá»›i nhau. Sau đấy, dì Tuyết gá»i xÃch lô, gã đà n ông bá» lên xe trở đầu quay lại. Khi chiếc xe chạy ngang qua lần thứ hai, tôi ghi ngay số xe và o óc.
Chiếc xÃch lô chở dì Tuyết Ä‘i khá xa mà tôi đứng đấy suy tÃnh, rồi tôi quyết định đến đằng kia xem tình hình có gì lạ không, thế là tôi cÅ©ng gá»i má»™t chiếc xe xÃch lô nhá» chở vá» nhà cá»§a cha tôi.
Äến nÆ¡i, bước và o phòng khách, cha Ä‘ang ngồi trên ghế hút thuốc. Kiệt ngồi gần táºp viết. Thấy tôi bước và o, cha có vẻ vui:
- Lại đây, lại ngồi gần cha đây Y Bình. Tôi bước tá»›i ngồi xuống cạnh. Cha trút tà n thuốc và o gạt tà n. Nhìn nét mặt nhăn trên trán và hà m râu bạc cá»§a cha, đột nhiên tôi thấy xót xa. Cha đã già rồi, không những chỉ già thôi mà còn cô độc, thá»i và ng son lẫy lừng đã Ä‘i và o quá khứ, đã tan thà nh mây khói. Bây giá» tôi má»›i thấy rõ má»™t Ä‘iá»u là tuổi trẻ vá» chiá»u cá»§a ngưá»i nổi danh bi đát hÆ¡n ngà y tà n cá»§a ngưá»i bình thưá»ng. Cha nhìn tôi cưá»i hiá»n là nh:
- Sao, mẹ con khá»e không?
- Dạ khá»e.
Câu há»i cá»§a cha đã là m cho bao nhiêu nồi bùi ngùi nÆ¡i tim tôi ban nãy tan mất. Sá»± thù háºn ngá»§ yên giỠđược gợi dáºá»µ Ngưá»i đà n ông nà y đã lợi dụng quyá»n uy cá»§a mình ép buá»™c bao ngưá»i con gái xinh đẹp là m vợ mình, lấy ngưá»i ta cho đến lúc chán rồi lại xua Ä‘uổi ngưá»i đà n bà khốn khổ và đứa con gái bạc phước ra khá»i nhà . Äá»i mẹ buồn quá, ngưá»i đã để rÆ¡i bao nhiêu nước mắt? Nhìn gương mặt trước mặt tôi gay gắt thầm, ông đã là m chết Ä‘á»i con gái cá»§a mẹ tôi bây giá» giả vá» há»i mẹ tôi có khá»e không à ? Tiếng cha lại vang lên:
- Mẹ con có Ä‘i khám bệnh chưả Tôi trả lá»i tháºt gá»n:
- Bác sĩ nói thần kinh mẹ suy nhược. Tôi đưa mắt đảo quanh một vòng xem dì Tuyết đã vỠchưạ Chú chó Bi Bi từ đâu chạy ra, có lẽ vừa lặn ngoà i sân thì phải, lông nó lấm đầy cát, tôi nắm chắc lấy chiếc chuông ở cổ nó rung leng keng, đùa với nó một lúc. Cha bảo:
- Y Bình, hai cha con mình Ä‘i tắm cho con Bi Bi Ä‘i. Tôi ngạc nhiên, tắm cho con Bi Bỉ Äó đâu phải là công việc cá»§a chả Nhưng nhìn cái vẻ thú vi. cá»§a cha, tôi không biết nói gì hÆ¡n là bước theá» Cha lá»›n tiếng bảo cô Lan pha nước cho chó tắm, thằng Kiệt hùa theo:
- Cho con đi nữa. Cha quát:
- Không được, mà y phải ngồi đây là m bà i. Kiệt phụng phịu cãi lại:
- Không, con muốn tắm cho con Bi Bi à . Nhìn chiếc môi trá» ra cá»§a Kiệt tôi sá»±c nhá»› ra má»™t Ä‘iá»á»¥ Äúng rồi, đôi mắt nhá» nà y, chiếc cằm cụt nà y, trong óc tôi vụt hiện lên hình ảnh cá»§a gã đà n ông nÆ¡i cầu lá»›n. Tôi chết lặng ngưá»i, nhìn vóc dáng gầy gầy cá»§a thằng bé, khuôn mặt xương, cằm cụt, đúng váºy sảo Tôi không dám tin cái Ä‘iá»u vừa xuất hiện trong óc tôi. Dì Tuyết có thể hà nh động như váºy được à ? Bà ta dám đùa sau lưng cha như thế sao?Tôi rùng mình.
Nếu Kiệt quả là tác phẩm cá»§a dì Tuyết và má»™t ngưá»i đà n ông khác, thì... Kinh khá»§ng biết chừng nà á»
- Y Bình lại đây! Tiếng gá»i cá»§a cha là m tôi giáºt mình. Bước ra sau, cha và thằng Kiệt Ä‘ang giữ Bi Bi. Thằng Kiệt cứ bứt lông nó mãi là m nó cứ gầm gừ chẳng yên. Má»—i lần Bi Bi né là Kiệt lại cưá»i lá»›n. Tôi không thể dằn được tÃnh tò mò, cứ đưa mắt quan sát Kiệt mãi, cà ng nhìn tôi cà ng nghi ngá». Tại sao hắn không có chiếc mÅ©i cao như bất cứ má»™t đứa con nà o khác cá»§a chả Tại sao hắn không có đôi mà y ráºm? Chắc chắn không phải là con nhà há» Lục nà y rồi.
Cha tháºt vui, ông sốt sắng kỳ cá» chiếc Ä‘uôi xù cá»§a con Bi Bi. Tôi nhìn cha vá»›i đôi mắt thương hại. Má»™t nhân váºt từng là m cho bao nhiêu ngưá»i phải kinh sợ đến tuổi vá» chiá»u chỉ còn má»™t thú nà y để tiêu khiển.
Tắm cho Bi Bi xong, chúng tôi lại trở ra phòng khách. Lúc Ä‘i ngang phòng Như Bình tôi ghé mắt và o, Như Bình Ä‘ang mê mẩn xem tiểu thuyết kiếm hiệp. Thấy tôi nà ng mỉm cưá»i chà o, nụ cưá»i gượng ép là m sao.
Khi nà ng khoác thêm chiếc áo, tôi thấy Như Bình có vẻ xanh xao thế nà o.
Chuyện giữa tôi vá»›i Hoà n, Như Bình có hiểu được tà nà o không? Dù hiểu tôi nghÄ© chắc Như Bình cÅ©ng không rõ lắm đâụ Tháºt ra, tình cảm giữa tôi vá»›i Hoà n Ä‘ang bước và o giai Ä‘oạn tuyệt vá»i, chữ tuyệt vá»i dùng ở đây có nghÄ©a là đã lên đến tá»™t đỉnh cá»§a tình bạn, tháºp thò trước ngưỡng cá»a tình ái. Tôi biết rằng, chỉ cần má»™t sá»± khuyến khÃch nhá» cá»§a tôi là đạo diá»…n cá»§a vở kịch nà y mà ? Tôi đâu thể cho mà n kịch kia biến thà nh sá»± tháºt được, nguy hiểm lắm. Tôi cố gắng lặp Ä‘i lặp lại hai tiếng "trả thù" để tá»± đỠcao cảnh giách, để cho lòng mình thanh thản, nhưng không hiểu tại sao tôi vẫn thấy bà ng hoà ng, ray rứt, phải chăng vì tình cảm tôi quá phức tạp. Tôi cố gắng trốn lánh, không dám nghÄ© nhiá»u đến nó.
Như Bình theo tôi ra tới phòng khách, con Bi Bi đang run rẩy trên ghế. Tôi nói:
- Bá»n nà y vừa tắm cho Bi Bi đấy! Như bình cưá»i, nụ cưá»i há»i hợt. Tôi quay lại, chợt phác giác ra má»™t sá»± thay đổi lá»›n nÆ¡i Như Bình. Phải chăng tình yêủ Nước da trắng xanh, tâm hồn thì ngẩn ngÆ¡ như táºn đâu đâụ Tôi biết Hà Thư Hoà n vẫn đến Ä‘á»u đặn để kèm Anh Văn cho Như Bình. Con bé có vẻ si nặng.
Äến gần bữa tối, dì Tuyết vá» nhà . Tôi lén dò xét, thái độ cá»§a bà ta vẫn an nhiên tá»± tại như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Tôi thầm phục tà i đóng kịch cá»§a bà . Liếc vá» phÃa tôi, rồi quay sang cha, dì Tuyết nói:
- Hôm nay xui quá, thua luôn mấy ván! Äối vá»›i cha sá»± ăn thua cá»§a dì Tuyết ông chẳng báºn tâm lắm. Thế thì bà ta đã lợi dụng chuyện cá» bạc để che giấu hà nh vi ngoại tình cá»§a mình. Thua hết mấy ván? Thua tháºt hay chỉ là má»™t cái cá»› nói cho qua
Tôi ở lại ăn cÆ¡m tối, sau bữa ăn cha há»i tôi có định thi lên đại há»c không? Tôi đáp là chuyện thi cá» vẫn cần, nhưng không cần phải có thầy để kèm. Äang nói đến đấy thì Hà Thư Hoà n đến. Tôi má»›i chợt nghÄ© ra, thì ra hôm nay là ngà y anh chà ng đến dạy cho Như Bình, trách chi cô bé chẳng bối rối sao được.
Nhìn thấy tôi, Thư Hoà n mỉm cưá»i tháºt tươi, anh chà ng nói:
- Cô Ä‘oán thá» xem suốt buổi chiá»u hôm nay tôi đã là m gì?
- Là m sao tôi biết được?
- Ở nhà cá»™ Tôi đợi cô suốt má»™t buổi chiá»u rồi ăn cÆ¡m tối luôn ở đấy.
Hà Thư Hoà n khai toẹt ra hết, tôi nghÄ© có lẽ hắn cố tình nói lá»›n như thế để má»i ngưá»i cùng nghẹ Tình hình nà y xem chừng anh chà ng có vẻ nôn nóng, định tiến nhanh hÆ¡n má»™t bước nên má»›i bà y tá» sá»± săn đón tôi trước mặt má»i ngưá»i như váºy
Mặt Như Bình tái xanh, còn dì Tuyết thì giả bá»™ tảng lá» như không nghe thấỵ Thái độ cá»§a há» là m tôi tháºt sung sướng. Thư Hoà n ngồi xuống ghế, dì Tuyết hết nhìn hắn lại nhìn tôi hình như Ä‘ang dò xét, Ä‘ang nghi ngá» má»™t cái gì xảy ra giữa hai đứa tôi. Má»™t lúc bà má»›i cưá»i nói vá»›i Hoà n.
- Cáºu Hoà n, cáºu uống trà hay uống cà phể Cà phê nhé? Ngồi lại gần lá»a nà y, trông cáºu có vẻ bi. lạnh đấỷ Dì Tuyết chỉ chá»— trống bên cạnh Như Bình cho Hoà n. Tôi chợt hiểu, dì Ä‘ang trổ thá»§ Ä‘oạn chà i rể. Tôi vẫn thản nhiên, đưa mắt nhìn xem Hoà n sẽ ứng phó thế nà o, chỉ thấy Hoà n nói:
- Dạ không sao, tôi không thấy lạnh tà nà o cả. Vừa nói, anh chà ng lại bá» chạy sang ngồi cạnh tôi. Dì Tuyết có vẻ khó chịu, nhìn thẳng và o mắt tôi rồi bá» Ä‘i và o trong. Thư Hoà n bắt đầu nói chuyện vá»›i cha, cha há»i chà ng có quyển sách nà o vá» quân sá»± không?
Thư Hoà n đáp không, rồi từ đó, chà ng má»›i nói thao thao bất tuyệt vá» tình hình thế giá»›i hiện naỵ Cha thÃch thú lắm, rất Ãt khi tôi thấy ngưá»i có thái độ vui vẻ như váºy! Ngưá»i bắt đầu bà n cãi và thuáºt lại má»™t và i sá»± việc cá»§a ngưá»i thá»i xưạ Äối vá»›i chuyện lịch sá», thá»i sá»±, tôi là con bé lưá»i tìm hiểu nhất. Những chuyện đánh đấm cá»§a há» nghe tháºt chán phèỠNhưng Hoà n và cha bà n luáºn hăng say quá.
Có Ä‘iá»u Hoà n có vẻ cố chấp và giữ vững láºp trưá»ng. Cha giáºn dữ, ngưá»i bảo Hoà n chỉ là "đồ con nÃt chưa dứt sữa" mà bà y đặt xen và o chuyện đại sá»± quốc gia.
Nhưng khi dì Tuyết mang cà phê ra thì chiến tranh cÅ©ng chấm dứt. Tôi nhìn thấy cha đưa ánh mắt thân tình nhìn "thằng con nÃt chưa dứt sữa" mà ham nói chuyện Ä‘á»i. Khi dì Tuyết mang cà phê ra, dá»±a hÆ¡i Hoà n, tôi cÅ©ng được má»™t lỵ
Dì Tuyết vừa ngồi xuống thì thằng Kiệt chạy ngay đến nÅ©ng ni. u xin tiá»n ăn quà . Tôi không dằn được, đưa mắt quan sát, cà ng nhìn tôi lại cà ng Ä‘oán chắc giả thuyết cá»§a mình là đúng. Äúng ngay lúc gặp gã đà n ông, tôi đã có cảm giác quen thuá»™c, cảm giác đó bây giỠđã được xác định. Di tryá»n quả là má»™t hiện tượng kỳ diệu cá»§a Ä‘á»i sống, Kiệt đúng là bản sao cá»§a gã đà n ông ná». Con cái nhà há» Lục có đứa nà o xấu xà thế nà y đâủ Nếu quả đây là sá»± tháºt thì đáng buồn cho cha quá? Äứa con trai mình tâng tiu nhất lại là đứa con ngoại tình. Tôi lạnh lùng nhìn dì Tuyết, định tìm trên đấy chìa khóa mở cá»a bà máºt; nhưng bà ta đúng là má»™t diá»…n viên có tà i. Nhưng sá»± tháºt xảy ra trước mắt tôi là đã khiến tôi coi thưá»ng và ghê tởm ngưá»i đà n bà nà y, tuy thế sá»± tháºt kia cÅ©ng mang đến cho tôi niá»m phấn khởi. Biết được chuyện xấu xa kia là má»™t Ä‘iá»u hay, chỉ cần nắm vững bằng chứng nữa là phần thắng sẽ vá» tay mình.
Dì Tuyết vui vẻ nói chuyện vá»›i Thư Hoà n, dì cố tình là m ra vẻ vồn vã thân máºt, đồng thá»i chẳng quên việc đốc thúc Như Bình ngồi cạnh, để cô con gái chen và o, nhưng Như Bình chỉ biết thẹn thùng hết nhìn dì Tuyết lại nhìn Thư Hoà n. Sau cùng dì Tuyết hạ độc thá»§ vá»›i Hoà n:
- Tôi nghÄ© hôm nay ở phòng khách ồn quá, cáºu chịu phiá»n và o phòng Như Bình dạy nó nhé? Quay sang Như Bình nói:
- Như Bình, con đưa cáºu Hoà n và o phòng con Ä‘i, để mẹ gá»i cô Lan mang thức uống và o! Như Bình đỠmặt, ấp úng:
- Nhưng.. phòng con bá» bá»™n quá mà . Tôi nghÄ© đến hình ảnh bá» bá»™n trong phòng Như Bình, quần áo lót máng đầy đầu giưá»ng mà phì cưá»i. Dì Tuyết vẫn bướng:
- Äâu có sao, cáºu Hoà n đây cÅ©ng là ngưá»i nhà cả mà . Giá»ng nói cá»§a dì tháºt thân máºt. Nhưng thái độ lúng túng cá»§a Hoà n trông tháºt buồn cưá»i. Sau cùng Thư Hoà n há»i Như Bình:
- Bà i ngữ pháp hôn trước cô há»c thuá»™c chưả Gương mặt Như Bình cà ng đỠhÆ¡n, nà ng đưa tay vân vê ống quần, nói:
- Dạ... dạ chưa Thư Hoà n trút nhẹ gánh nặng, anh chà ng nhún vai:
- Thế thì bao giá» cô thuá»™c tôi sẽ dạy tiếp. Hôm nay nghỉ má»™t buổi cÅ©ng không sao. Như Bình chá»›p mắt, nà ng có vẻ thẹn thùng tay cầm chiếc khăn cứ vung vẩy luôn taỵ Dì Tuyết bấm mạnh lên đùi Như Bình khiến Như Bình Ä‘au quá khẽ kêu lên. Äể cứu vãn tình thế, dì Tuyết nói:
- Tôi thấy cứ dạy tiếp đi chẳng sao đâu, riêng bà i ngữ pháp để hôm khác trả cũng được mà . Hà Thư Hoà n nói:
- Như váºy không được, là m thế việc há»c hà nh không được thứ tá»±. Cha đột nhiên chen và o:
- Theo tôi thì con Như Bình há»c hay không há»c chẳng thà nh vấn Ä‘á», có con Y Bình đây há»c chắc khá hÆ¡n.
Tà i sản của quykiemtu
13-09-2008, 10:56 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 010
Quay sang Hoà n, cha há»i:
- Sao cáºu Hoà n, cáºu có sẵn lòng kèm Y Bình há»c thi đại há»c không? Giá»ng nói cá»§a cha lúc nà o cÅ©ng ưa ra lệnh, Hà Thư Hoà n có vẻ thÃch, anh chà ng nhìn tôi:
- Tôi rất sung sướng được kèm cho Y Bình, nếu được tôi sẽ cố gắng để Y Bình đỗ đạt. Tôi trừng mắt nhìn Hoà n. Hôm nay anh chà ng có vẻ "lên" quá, dám gá»i cả tên tôi. Nhưng má»™t niá»m vui nhá» len lén chen và o hồn. Cha nhìn Hoà n nói:
- Cáºu là m Æ¡n cho biết xem ở đại há»c các cáºu há» dạy cái gì, mà thằng Hảo nhà tôi năm thứ ba ngà nh Äiện, thế mà vá» nhà khi tôi há»i nó trong trưá»ng dạy những gì, nó chỉ biết xổ ra má»™t lô danh từ ngoại ngữ Ä‘iếc tai. Trong khi đó Ä‘iện trong nhà hư, nó chẳng biết sá»a chữa gì cả.
Hà Thư Hoà n cưá»i lá»›n, tôi cÅ©ng cưá»i theo, chỉ có dì Tuyết là có vẻ không hà i lòng lắm. Hà Thư Hoà n nói:
- Dạ chúng tôi chỉ há»c lý thuyết nhiá»u, nhưng Ãt thá»±c hà nh lắm.
- Như váºy há»c để là m gì chứ?
- Dạ há»c lý thuyết nhiá»u để ứng dụng trên phương Ä‘iện khảo cứu và phát minh ở cấp bá»±c cao hÆ¡n. Cha gõ nhẹ chiếc dá»c tẩu lên gạt tà n, ngưá»i nhướng mà y bảo:
- Tôi thì tôi không thấy cáºu cả nhà tôi có khả năng phát minh phát miếc gì cả mà chỉ thấy nó tiêu tiá»n là giá»i thôi. Dì Tuyết có vẻ ngượng, đứng lên đánh trống lảng:
- Cà phê lạnh hết rồi, nếu biết chẳng có ai uống tôi đâu thèm pha là m gì. Cha há»i Thư Hoà n:
- Cáºu há»c môn gì?
- Dạ ngoại ngữ. Cha có vẻ không hà i lòng mấy:
- Ủ, nhà n rá»—i há»c chÆ¡i cÅ©ng được.
- Anh văn bây giỠđã trở thà nh loại ngôn ngữ quốc tế rồi, thá»i buổi nà y không thể không há»c nó được. Có Ä‘iá»u há»c để hiểu để thu nháºp tinh hoa cá»§a nó để giúp Ãch cho quốc gia, chứ đừng vá»ng ngoại thì đâu có gì là xấụ Bác cÅ©ng thấy là nước mình lạc háºu hÆ¡n thiên hạ nhiá»u.
Cha nhìn Hoà n một lúc nói:
- Cáºu Hoà n, đúng ra cáºu nên há»c chÃnh tri. Thư Hoà n cưá»i:
- Dạ, tôi không nhiá»u tham vá»ng. Cha gõ nhẹ tẩu lên tay Hoà n:
- Nhưng tham vá»ng có gì là xấu đâủ Tham vá»ng là má»™t Ä‘iá»u đáng yêu, nó có thể đưa cáºu đến thà nh công dá»… dà ng.
- Váºy nhưng nó cÅ©ng đáng sợ lắm, vì nó có thể là m ta thân bại danh liệt như chÆ¡i. Cha yên lặng nhìn Thư Hoà n, gáºt gù:
- Không tham vá»ng cÅ©ng được, nhưng phải có óc cầu tiến, cáºu Hoà n, cáºu khá lắm! Lần đầu tiên, tôi nghe cha khen má»™t ngưá»i, Hà Thư Hoà n có vẻ sung sướng, hắn khẽ liếc tôi vá»›i nụ cưá»i trên môi. Nụ cưá»i tháºt dá»… thương là m cho tim tôi Ä‘áºp mạnh. Äá»™t nhiên tôi như thấy rõ lòng tôi. Tôi đã yêu.
Ngồi thêm một lúc tôi thấy Hà Thư Hoà n với cha có vẻ tương đắc. Dì Tuyết thì nóng nảy ra mặt. Như Bình vẫn ngồi yên lặng như tượng gỗ.
Tôi nhìn và o đồng há»— đã gần mưá»i giá», tôi đứng lên định ra vá», cha đứng lên nói:
- Cáºu Hoà n, cáºu là m Æ¡n đưa con Y Bình vá» cho tôi, con bé nà y thÃch vỠđưá»ng tối quá!
Tôi nhìn cha, sao cha lại lo lắng cho tôi như váºá»· Tiếc là tôi vẫn dá»ng dưng, tình tôi dà nh cho cha đã nhạt từ lâu rồi. Thư Hoà n sung sướng chà o dì Tuyết, chà o Như Bình. Như Bình lý nhà chà o lại rồi bá» vá» phòng. Khi Như Bình quay lưng bá» Ä‘i, tôi trông thấy trên ánh mắt nà ng những giá»t lệ long lanh. Dì Tuyết đưa chúng tôi ra tá»›i cổng, bà vẫn còn ráng hy vá»ng:
- Cáºu Hoà n, cáºu đừng quên là tối mốt có giá» dạy con Như Bình nhé? Thư Hoà n cung kÃnh:
- Vâng, thưa bác ạ. Chúng tôi đã ra tá»›i cổng, đột nhiên nghe tiếng cha gá»i giáºt lại:
- Y Bình, đợi một chút. Tôi đứng lại ngạc nhiên. Cha quay sang dì Tuyết bảo:
- Và o lấy cho tôi má»™t trăm ngà n xem. Dì Tuyết chần chá»:
- Nhưng mà ... Cha sốt ruột:
- Äi lấy Ä‘i, đừng có nhưng mà gì cả. Tôi lạ lùng không hiểu tại sao mình không xin mà cha lại cho, hôm nay đâu phải là lúc phát tiá»n? Tại sao cha lại cho tá»›i má»™t trăm ngà n?
Nhưng dù sao có tiá»n dư dả cÅ©ng hÆ¡n. Dì Tuyết Ä‘em tiá»n rạ Cha trao cho tôi, nói:
- Äem vá» Ä‘i, chừng nà o hết cho cha biết. Tôi ngẩn ngÆ¡ cầm tiá»m cùng Hà Thư Hoà n ra cổng. Dì Tuyết nhìn theo vá»›i cái nhìn thù háºn. Äể chá»c tức bà ta, tôi quay lại cưá»i chiến thắng. Mặt dì Tuyết xụ hẳn xuống. Nhá»› đến hoạt cảnh xảy ra nÆ¡i đầu cầu lá»›n, tôi lại cưá»i. Thư Hoà n há»i:
- Cô cưá»i gì đấỷ Kéo cao cổ áo tôi nói:
- Không có gì cả. Hà Thư Hoà n đi sát tôi:
- Lạnh à ?
- Không.
- May mà trá»i không mưa. Tôi nhìn lên trá»i, tuy chưa mưa nhưng mây Ä‘en nặng trÄ©u, trăng sao gì cÅ©ng trốn mất hết, gió tháºt lạnh, thổi rát cả mặt tôi.
- Không bao giá» tôi thấy Y Bình mang theo khăn quà ng. Thư Hoà n nói xong choà ng chiếc khăn quà ng ngang cổ tôi rồi cánh tay anh chà ng buông nhẹ xuống lưng tôi và nằm yên ở đấỵ Tôi rùng mình, niá»m vui thầm kÃn len lén và o tim, tôi không phản đối, chúng tôi cứ thế Ä‘i bên nhaụ Má»™t lúc tôi nghe chà ng lên tiếng gá»i:
- Y Bình!
- Em nên tỠtế với cha em một chút.
- Tại sảo
- ông ấy cô đơn lắm. Vả lại cha em có vẻ yêu em lắm mà . Tôi cưá»i mỉa:
- Hừ, cha mà yêu tôỉ Yêu tôi tại sao lại tống cổ mẹ con tôi ra khá»i nhà chứ?
- Äừng nói váºy, anh thấy rõ cha yêu em. Y Bình, cha em đã già rồi, em phải tha thứ, phải rá»™ng lượng vá»›i ngưá»i. Nhìn thấy ông hết lòng chiá»u chuá»™ng em mà em vẫn lạnh lùng, anh khó chịu quá. Tôi hÆ¡i giáºn:
- Anh không hiểu gì hết, cứ mặc em!
- Thôi được rồi, anh không nói nữa đâu, gia đình em tháºt phức tạp anh không hiểu nổi. Từ đầu đưá»ng, má»™t chiếc xe du li. ch vụt qua, đèn pha lóe mắt, chúng tôi lách ngưá»i qua má»™t bên, trên xe má»™t thiếu nữ mặc áo đỠsang trong tôi ngoái mắt nhìn theo, nhún vai:
- Lại Má»™ng Bình, nó ăn diện như bà hoà ng ấy! Thư Hoà n không nói gì cả, chúng tôi tiếp tục bước. Äi má»™t lúc tôi thăm đò:
- Anh thấy Như Bình thế nà á»
- Hiá»n háºu, ná» nếp! Hoà n nhìn tôi vá»›i đôi mắt dò xét, tôi vẫn không tha:
- Anh không nhìn thấy ý định cá»§a dì Tuyết à ? Hoà n giả vá»:
- ý định gì?
- Anh đừng giả vá», không lẽ anh không biết tháºt à ? Như Bình yêu anh, dì Tuyết đã chấm anh rồi đấy!
- Thế à ! Tôi cũng giả vỠlạnh nhạt:
- Tôi nghÄ© là hai bên tháºt là môn đăng há»™ đối. Trên phương diện gia thế, nhân phẩm... Như Bình Ä‘á»u có đầy đủ cả, cưới cô ta anh sẽ có hạnh phúc. Tuy Như Bình há»c hà nh không khá, nhưng cÅ©ng trên trung bình, vả lại đà n bà con gái đâu cần phải há»c nhiá»u, biết quán xuyến nhà cá»a, con cái là đủ rồi. Chúng tôi đã đến trước cổng nhà tôi, khi ngừng lại tôi tiếp tục nói:
- TÃnh tình Như Bình được lắm, tuy con nhà già u nhưng không hoang phà cÅ©ng không lãng mạn như Má»™ng Bình. Äối vá»›i đà n ông con trai, nà ng là mẫu ngưá»i vợ lý tưởng. Thư Hoà n đặt tay lên cá»a:
- Bao nhiêu đó đủ chưả
- Còn nữa, Như Bình còn.... Thư Hoà n đột nhiên cúi xuống, tay chà ng xiết chặt thân tôi, miệng bắt chặt lấy miệng tôi. Tôi không ngá» sá»± việc lại có thể xảy ra như váºy nên không kịp phản ứng gì cả. Äầu óc tôi mênh mang, toà n thân nóng sốt, tôi muốn nÃn thở, tim Ä‘áºp nhanh. Trong cÆ¡n bối rối, hình như tôi đã hưởng ứng cái hôn đó. Má»™t chút đất trá»i đảo lá»™n.
- Y Bình! Y Bình! Thư Hoà n thầm thì, tôi như bi. má»™t âm thanh xa vá»i từ đâu réo vá». Mở mắt ra, tôi bắt gặp đầu tiên là đôi mắt.
- Y Bình! Chà ng láºp lại, tôi không biết phải nói gì, chà ng đưa tay sá» nhẹ môi tôi. Nụ cưá»i đến, tôi định cưá»i vá»›i chà ng, nhưng không hiểu sao mình chẳng cưá»i được, hồn tôi dang phiêu du trong má»™t thế giá»›i nà o khác. âm thanh êm Ä‘á»m kia lại đến:
- Y Bình! Anh chỠđợi cái ngà y hôm nay lâu lắm rồi! Câu nói cá»§a chà ng là m tôi xúc động, gương mặt chà ng ká» sát mặt tôi quá là m sao tôi thở được.? Rồi như chợt tỉnh cÆ¡n mê, tôi xô chà ng ra, bước tá»›i Ä‘áºp mạnh và o cá»a và nhẹ nhà ng chà o chà ng.
Tôi đẩy chà ng, bảo chà ng Ä‘i Ä‘i mà chà ng vẫn đứng bất động. Äến lúc mở cá»a, tôi chạy nhanh và o nhà , mẹ ngạc nhiên há»i:
- Là m sao thế hả Y Bình?
- Không có gì cả. Tôi đáp hấp tấp rồi chạy và o phòng, đến trước bà n trang Ä‘iểm tôi nhìn và o kÃnh, má»™t khuôn mặt say đắm, ánh mắt long lanh Ä‘ang nhìn tôi.
Äặt tay lên ngá»±c tôi định ngồi xuống ghế, nhưng tay tôi hình như chạm phải cái gì, chiếc khăn quà ng cổ. Tối lấy xuống, trên ná»n lông trắng, hai chữ "Thư Hoà n" mà u đỠnằm khiêm nhượng trong má»™t góc. Tối hôm ấy trên sổ nháºt ký cá»§a tôi có mấy chữ:
Tôi đã chiến thắng, tôi đánh ngã dì Tuyết và Như Bình, tôi đã Ä‘oạt được Thư Hoà n, nhưng bây giá»... tôi ra sao? Có lẽ tôi đã yêu Thư Hoà n mất rồi, trong kế hoạch trả thù cá»§a tôi, má»™t toa xe đã tráºt đưá»ng rầy, tôi không ngá» tình yêu lại đến, nhưng nó đã đến, bây giá» là m sao để ngăn cháºn lại đây
Äêm ấy tôi không ngá»§ được, tiếng mẹ trằn trá»c ở phòng bên là m tôi trá»—i mình dáºy, chui qua giưá»ng mẹ: Mẹ đưa tay sá» mặt tôi há»i:
- Con yêu Thư Hoà n rồi phải không? Tôi đáp:
- Hình như là váºá»µ Mẹ ôm chặt tôi nói nhá»:
- Mong trá»i pháºt phù há»™ con tôi được hạnh phúc. Mẹ yên lặng tôi há»i thêm:
- Là m sao mà mẹ lấy cha váºá»· Mẹ mÆ¡ mà ng cháºm rãi đáp:
- Năm đó, mẹ vừa hai mươi tuổi...
- Một tiếng thở dà i
- Cuá»™c Ä‘á»i có quá nhiá»u bất ngá». Má»™t hôm khi mẹ đến nhà bà dì cá»§a con chÆ¡i. Lúc đó khoảng bốn giá» chiá»u, trên đưá»ng trở vá» nhà nếu mẹ Ä‘i cháºm má»™t tà hay Ä‘i nhanh má»™t tà thì đâu có gì xảy rạ Khi mẹ đến phố chợ, bá»—ng nhiên thấy dân chúng chạy lánh qua hai bên đưá»ng, đà ng xa bụi dáºy mù trá»i. Trong lúc hoảng hốt chưa kịp tìm chá»— lánh thì má»™t xe quân sá»± chạy vút tá»›i. Mẹ đứng nép ngưá»i và o cổng nhà thá», hiếu kỳ nhìn vá» phÃa Ä‘oà n ngưá»i Ä‘i xẹ Dẫn dầu là cha con, ngưá»i đã lướt qua khá»i mặt mẹ, nhưng lại quay lại. ÄÄ©nh đạc trên xe ngưá»i chăm chú nhìn mẹ
Mẹ hoảng sợ thu mình đứng yên. Cha con nói nhá» mấy tiếng vá»›i vị sÄ© quan hầu cáºn rồi bảo xe chạy Ä‘i. Äoà n tùy tùng cá»§a cha con theo sau rầm rá»™.
Vá» nhà mẹ cứ thấp thá»m lo âu, nhưng rồi ngà y hôm sau cÅ©ng không có gì xảy ra. Mẹ vừa an tâm, thì qua ngà y kế tiếp, má»™t Ä‘oà n lÃnh xe cá»™ rầm rá»™ mang thùng lá»… váºt và o nhà bảo là Äại tá Lục Chấn Hoa đã quyết định chá»n mẹ là m vợ lẽ.
- Và thế là mẹ phải lấy chả Trong bóng đêm, tôi vẫn có thể nhìn ra nụ cưá»i thê lương cá»§a mẹ
- Hai ngà y sau ngà y mang lá»… váºt đến, là ngà y chiếc xe hoa đã sẵn sà ng trước ngõ. Mẹ đã khóc ngất trước mặt ông và bà ngoại con, rồi lên xe hoa. Tôi há»i tá»›i:
- Rồi sau đó? Mẹ cưá»i:
- Sau đó à ? Sau đó thì mẹ đã là vợ lẽ cá»§a Lục Chấn Há»a Sống trong nhung lục, ăn cao lương mỹ vi., má»™t mình ngụ trong tòa nhà lá»›n có kẻ hầu ngưá»i hạ.
- Lúc đó cha có yêu mẹ không? Mẹ thở dà i:
- Yêu, yêu lắm chứ. Äó là cả má»™t thá»i và ng son. Cha con đẹp trai, Ä‘a tình, mặc quân phục trông tháºt uy nghi. Ai cÅ©ng bảo mẹ có phúc, nhưng khi mẹ mang bầu Tâm Bình thì cha con lại mang thêm má»™t ngưá»i vợ má»›i vá», đó là dì Tuyết. Sau khi Tâm Bình chà o Ä‘á»i được hai năm, thì dì Tuyết có mang thằng Hảo. Kể từ đó cha con còn mang thêm mấy bà nữa, nhưng sống vá»›i nhau không được bao lâu cha con lại bá» rÆ¡i ngưá»i tạ Chỉ có mẹ và dì Tuyết là bá»n vững nhất. Tâm Bình cà ng lá»›n cà ng đẹp, cha con lúc nà o cÅ©ng cho theo bên mình và do đó mẹ cÅ©ng được yêu thương. Khi Tâm Bình mất, cha con buồn rÆ¡i nước mắt, đó là lần đầu tiên mẹ thấy cha khóc. Và cÅ©ng nhá» Tâm Bình mà mẹ má»›i được theo cha con đến thà nh phố nà y. Có nhiá»u lúc mẹ thấy cha con cÅ©ng không đến ná»—i vô tình lắm đâu.
Tôi mệt má»i, bắt đầu ngáp dà i:
- Con không chịu câu đó, cha đã Ä‘uổi mẹ con mình ra khá»i nhà mà mẹ còn bênh vá»±c cái ná»—i gì?
- Không thể trách cha con như váºy được, không ai hoà n toà n vô tình, cÅ©ng không ai hoà n toà n xấu. Rồi mai đây lá»›n lên thêm con sẽ hiểu Ä‘iá»u đó. Lúc Tâm Bình bệnh nặng, cha con bất kể công việc quốc gia đại sá»±, lúc nà o cÅ©ng ở bên Tâm Bình để đùa vui vá»›i nó, sá»± yếu Ä‘uối cá»§a Tâm Bình vá»›i sá»± nóng nảy cá»§a cha con thá»± là hai thái cá»±c, thế mà cha con vẫn má»™t má»±c yêu chiá»u quý nó. Khi bác sÄ© bảo bệnh cá»§a Tâm Bình vô hy vá»ng thì suýt nữa cha con đã giết chết vị bác sÄ© khả kÃnh kia.
Tôi thở dà i:
- Cha con mà đối đãi vá»›i chi. Tâm Bình được váºy tháºt là kỳ quặc.
- Cha mẹ sống vá»›i nhau mấy mươi năm trá»i, thế mà mẹ vẫn không là m sao hiểu nổi được cha con là ngưá»i thế nà o, có Ä‘iá»u mẹ biết cha không phải thuá»™c hạng ngưá»i vô tình mà là ngưá»i có cảm xúc mạnh. Con đừng dùng cặp mắt bình thưá»ng mà xét Ä‘oán con ngưá»i có cá tÃnh rất mạnh cá»§a cha con. Tôi lăn qua má»™t bên, cÆ¡n buồn ngá»§ đã bò lên mắt:
- Lúc ông ấy đánh con, con không trông thấy má»™t tình cảm nà o hiện diện trong ngưá»i ông ấy cả con có cảm tưởng như mình bi. má»™t ngưá»i vô tâm hà nh hạ.
- Y Bình, mẹ lo quá, má»™t tráºn đòn mà sao con lại căm thù như váºy. Äừng thế con ạ. Nếu con lúc nà o cÅ©ng nghÄ© đến thù háºn thì là m sao sống vui cho được?
Lá»i mẹ khuyên như vang dá»™i lại từ đầu, tôi buồn ngá»§ quá rồi. Ậm á»± má»™t và i tiếng cho xong chuyện, tôi định ngá»§ nhưng mẹ vẫn nói tiếp:
- Mẹ còn khổ hÆ¡n con nhiá»u. Mẹ lo cho con quá, con khoan dung, độ lượng, như thế Ä‘á»i con má»›i sung sướng, mẹ không muốn nhìn thấy con rÆ¡i lệ, con hiểu không?
- Vâng. Tôi mơ mà ng, mẹ tôi vẫn nói nhưng tôi nghe đoạn được đoạn không, hình như là :
- Y Bình, con há»i mẹ đã từng yêu chưa à ? Có, mẹ đã yêu, yêu tháºt... Äẹp trai, ngưá»i đà n bà nà o trông thấy cÅ©ng thÃch... Vì váºy, mấy năm nay, mẹ là m sao quên được...
Giá»ng nói cá»§a mẹ xa vá»i va tôi không buồn nghe gì nữa cả, đêm bình yên đã đến.
Tà i sản của quykiemtu