  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				14-09-2008, 01:11 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Há»’I 41 Khi Câu Hồn Tỉnh Dáºy 
 
 
  
 
Trong lúc má»i ngưá»i thảy Ä‘á»u chăm chú ngắm nghÃa pho tượng bảo thạch màu đỠcó những đưá»ng gân máu kỳ lạ. Pho tượng cao đúng ba tấc, tá»· trá»ng nặng khác thưá»ng do má»™t tay Ä‘iêu khắc thiên tài mài dÅ©a tạo nên. 
Nhìn lâu má»›i thấy má»™t vầng ánh hồng đỠnhạt tá»a ra, chung quanh phảng phất có mùi thÆ¡m như hoa phong lan, bạch hưá»ng pha lẫn trong không khÃ. 
Äặt giữa đống bảo ngá»c, trân châu, mã não khác má»›i so sánh thấy đúng là váºt quý vì ở trên Ä‘á»i này tìm kiếm đâu ra má»™t tảng hồng ngá»c to lá»›n để mài dÅ©a thành má»™t pho tượng như váºy? 
Lạc Trà Toàn cứ trố mắt nhìn mãi không thôi tỠý ngẩn ngÆ¡ tiếc công phu chui hầm đào đá cá»§a mình gian khổ bao nhiêu ngày tháng, chỉ thu được chút Ãt vàng ròng, quên phắt rằng ở trên Ä‘á»i, ngá»c còn quý giá hÆ¡n vàng gấp bá»™i. 
Lão Nhiếp Thá»§ nói chá»c tức: 
- Pho tượng đẹp quá! Hiếm có thá»±c! Dù hòa thượng má»c lông lá»— tai có đúc nổi pho tượng Di Äà lá»›n bằng trái núi rồi cÅ©ng bị những thằng ăn trá»™m trong thiên hạ ngày nay nó đến ‘đục’ má»™t vài lạng, ngày mai nó ‘khoét’ má»™t vài miếng thành loang lá»— như chuá»™t gáºm nhấm mất thôi. Trái lại pho tượng này lá»a Ä‘un không cháy, búa Ä‘áºp không vỡ, tồn tại cùng nháºt nguyệt tuế thá»i, ngá»i mùi hương lan phảng phất như theo thuyá»n Bát Nhã trôi đến Nam Hải để cung yết Pháºt Bà cầu xin giải thoát. Thiệt là bảo váºt! Bảo váºt! 
Nghe lão Nhiếp Thủ ca tụng pho tượng, Lạc Trà Toàn căm tức vô cùng. Lão Nhiếp Thủ nheo mắt nói tiếp: 
- ‘Quý váºt tầm quý nhân’. Trá»i sanh tay ngá»c để tiếp ngá»c, còn tay thợ nguá»™i chỉ thu hút được sắt vụn, gang đồng chẳng khác chi kẻ xúc phân thì chỉ... tiếp nháºn phân ngưá»i mà thôi. 
Văn Tú Tài cắt ngang: 
- Thôi chúng ta không nên bàn ngang tán dá»c để yên Cung Tiểu tôn sư kể chuyện lai lịch pho tượng cho nghe. 
Lạc Trà Toàn cũng xì một cái và bịt mũi: 
- Phải chúng ta nên nghe chuyện khác, đừng để thằng cha cụt nó thÆ¡ những câu ô uế... không thể ngá»i đặng! 
Lão Nhiếp Thủ cũng gáy: 
- Mày tưởng mày có đôi bàn tay hút được chất vàng là quý lắm hả! Còn đôi bàn tay bị cụt thì dỡ lắm hả! Nè, ta nói cho mà biết, ngưá»i quân tá» thưá»ng và hoàng kim là ‘đổ váºt’, tanh hôi. Vàng rắn, vàng nát hay phân ngưá»i chẳng là vàng cả ư? Mày bảo ta thở hôi thối, còn đôi bàn tay mày thì... dá»… thưá»ng thÆ¡m lắm đấy? 
Má»i ngưá»i phải xúm lại can khéo đôi bên má»™t lần nữa, vì hai ngưá»i nhất định choảng nhau má»™t tráºn kịch liệt. 
Văn Tú Tài giục giã: 
- Thôi lão đệ kể chuyện Ä‘i! Há» nghe há» sẽ không cãi vã nhau! Cung Äình bắt đầu kể chuyện như sau: 
- Hồi tôi chưa uống thuốc hoàn đồng và chưa vá» láºp đạo quan ở Châu Hòa trấn còn Ä‘i hành hiệp ở vùng Giang Nam vá»›i danh hiệu là Giang Nam Kiếm Khách. Hồi ấy, sư tá»· đã luyện thành phi kiếm, nhưng tôi chưa đạt được tài lại đó nên Ä‘i đâu cÅ©ng Ä‘eo thanh bảo kiếm cá»§a sư phụ trao cho. Thanh kiếm tuy chưa có lai lịch lừng lẫy như các thanh kiếm trong tay các quý vị nhưng thanh Cá»± Khuyết cá»§a tôi cÅ©ng nhuốm khá nhiá»u máu đào cá»§a những tay kiếm trứ danh. Tôi thưá»ng khoe khoang ở trên Ä‘á»i này không có váºt chi là không thể dùng thanh Cá»± Khuyết chém đứt làm đôi. Äể chứng tá» lá»i nói không sai, đã có lần tôi xếp năm lần áo giáp dầy mà chỉ má»™t nhát kiếm chặt xuống, ngá»t hÆ¡n là dao xắt cá»§ chuối. Các lần thiết giáp bị đứt phăng. Tài đánh kiếm cá»§a tôi nổi danh nhất nhá» ngón sở trưá»ng chẻ ba tiện năm. 
Äan Tâm há»i liá»n: 
- Thế nào mà lại gá»i là ‘chẻ ba tiện năm’. 
- NghÄ©a là phải chém ngang bổ dá»c nhanh hÆ¡n máy, nếu chém ngang thì đầu mình bắp vế ống chân phải tiện đứt rá»i thành năm khúc trước khi thân mình đổ gục xuống. Còn bổ dá»c thì thay vì xả má»™t nhát thành hai mảnh thì phải xả Ä‘á»u nhau thành ba. 
Nàng Thái Cơ bịt tai nhắm mắt le lưỡi nói: 
- Eo ôi! Kinh sợ quá! Äánh chém nhau đâm chém ngưá»i ta má»™t nhát đã chết dừ dừ. Äằng nào cÅ©ng chết tại sao tàn ác đến thế? 
Cung Äình giải nghÄ©a: 
- Luáºt rừng xanh nó tàn ác lắm cô nương ạ! Ngưá»i ta đã nói ‘nghá» chÆ¡i cÅ©ng lắm công phu’. Váºy thì làng Ä‘ao kiếm chém chết nhau, má»—i tay đã nổi danh cá»± phách phải chém má»™t kiểu đặc biệt như cố ý đánh dấu cho thiên hạ biết, cứ xem cái lối giết cÅ©ng đủ biết ngưá»i hạ thá»§ đó là ai rồi. Äã không chém thì thôi, đã xuất kiếm phải chẻ ba tiện năm cho thiên hạ khiếp! Vá» sau cứ nghe xưng danh hiệu là chân tay đối thá»§ đã run rẩy như cầy sấy. 
Äan Tâm gãi cằm gáºt gù: 
- Äệ cÅ©ng có lần muốn ra lò món chẻ ba tiện năm, nhưng vá» sau khoái nhất ngón chém láºt ngành, đầu đã đứt nhưng vẫn còn miếng da Ä‘eo lá»§ng lẳng nÆ¡i gáy hoặc yết hầu. Chém đứt dưới mé bụng, lưỡi kiếm dÃnh chất dÆ¡ nặng mùi khó ngá»i lắm! 
Lão Nhiếp Thá»§ tức thá»i bàn góp: 
- Tán đồng ý kiến! Chém xuống phÃa dưới trúng phải bàng quang khai thấy mồ! Kiếm linh nhiá»…m chất ‘ố váºt’ rồi cÅ©ng có ngày mất linh. Vì váºy tôi khoái món lấy tay móc mắt Ä‘oạt lấy đôi nhỡn cầu. 
Nói rồi lại đưa mắt nhìn Lạc Trà Toàn ra vẻ hăm dá»a sẽ có ngày ăn cắp đôi mục nhỡn cá»§a vị quái hiệp. 
Lạc Trà Toàn tức tối cũng phải thổ lộ tâm tình: 
- Bần đạo rất thÃch tu tâm, nhưng khi đã ngứa con ráy, rụng chút lông lá»— tai là cÅ©ng có thể biết chém lắm! Nam Mô A Di Äà Pháºt! Sám hối! Bần tăng không có chém chẻ tiện năm và không trảm thá»§ da dÃnh cổ, không xé xác, móc mắt, lá»™t da nhồi trấu, nhưng bần tăng thượng mổ má», hạ thiến bá»™ pháºn sinh dục... 
- Tại sao váºy? 
- Ở bất cứ thá»i đại nào, chỉ những thằng no cÆ¡m ấm cáºt ‘nhàn cư vi bất thiện’ sung sướng quá rồi má»›i đâm ra rá»ng mỡ làm chuyện đồi bại. Váºy mổ má» xem trong bao tá» nó đã đựng những chất gì? Còn cắt bá»™ pháºn phÃa dưới thì tá»± nhiên cái lưỡi phÃa trên cÅ©ng đỡ liến thoắng, đấu hót và trở nên câm tịt. 
Lạc Trà Toàn mặc cho má»i ngưá»i cưá»i ồ, day mặt ngó xiên lão Nhiếp Thá»§ và nói tiếp: 
- Tá»· dụ như thằng cha cụt kia, nó được ăn nhiá»u nấm tươi cá»§a ta trồng, nó không Æ¡n thì chá»› mà cứ xấc láo, gây hoài. 
Lão Nhiếp Thá»§ biết Lạc Trà Toàn xá» ngá»t mình nên ngồi nÃn thÃt. 
Văn Tú Tài lại phải giục Cung Äình kể chuyện. Trong phòng sá»±c nức mùi hương từ pho tượng tiết ra. Các ngá»n bạch lạp cháy gần hết đã được nối dài. 
- Äeo thanh Cá»± Khuyết sau lưng tôi rong ruổi giang hồ, thÃch gặp những đối thá»§ có bản lÄ©nh cao siêu để trổ tài hÆ¡n kém. Bữa ná», đặt chân đến đất Hà Nam, vào quán rượu ăn uống, theo như thông lệ cá tÃnh cá»§a tiểu đệ, liá»n há»i chá»§ quán rằng: 
- Trong vùng này, tôi nhá» cụ chỉ cho biết ngưá»i nào theo ý cụ là đã giết ngưá»i ‘nhiá»u’ nhất? 
Chá»§ quán ngạc nhiên há»i lại: 
- Ông quả là ngưá»i ở xa má»›i đến nên má»›i đặt câu há»i ngây ngô như váºy. Vì váºy nên má»›i không nghe đến danh từ Vạn Sát cá»§a Vạn Sát tiên sinh. Ba há» nhà tôi ba Ä‘á»i nay không há» bao giá» dám tá»± tay mình thá»c huyết má»™t con chó, con heo, con bò chứ đừng nói cầm dao giết lấy má»™t mạng ngưá»i. 
Như váºy cái nhà ông “thiên lôi†này dám đả sát má»™t vạn nhân mạng. Váºy phải coi là giết nhiá»u nhân mạng, nếu không nhất nước thì cÅ©ng nhất vùng nhất xứ. 
Tôi nhắc Ä‘i nhắc lại danh từ Vạn Sát tiên sinh xem trong trà nhá»› đã từng nghe qua cái tên Ä‘a sát này lần nào chưa? Lẽ tất nhiên là chưa nhưng cÅ©ng thắc mắc không hiểu đã là tiên sinh tại sao lại còn Vạn Sát? Thằng chả này thuá»™c bạch đạo hay hắc đạo, hay hắc bạch lẫn lá»™n, ná»a ác ma ná»a thiện nhân? 
- Vạn Sát tiên sinh là ngưá»i ở đâu? Ông quán nói nghe chÆ¡i? 
- Tiên sinh trước kia là ngưá»i rất phước thiện, phải gá»i là Vạn Äức tiên sinh má»›i đúng. Ông mất vợ từ lâu chỉ có má»™t mụn con gái yêu quý tuyệt vá»i. Vạn Thùy Oanh tiểu thư rất đẹp, bá»—ng dưng mắc chứng bệnh lạ lở mồm lở lưỡi, má»—i lần nói năng thở hÆ¡i xú uế hôi thối khá»§ng khiếp, thuốc nào cÅ©ng không khá»i. Thế là Vạn Äức tiên sinh đổi tÃnh trở nên Vạn Sát tiên sinh. Ngưá»i ta đồn đại từ ngày ông kiếm được khối hồng ngá»c trong tảng đá là ngày tiểu thư bắt đầu nhuốm bệnh. 
Xưa nay thạch trung ẩn ngá»c cho là đá tầm thưá»ng thì không sao, nhưng phá vỡ đá lấy được khối ngá»c ra như ngưá»i thợ đá Biện Hòa khi xưa thì cô con gái không thở ra những hÆ¡i thÆ¡m như ngá»c như châu mà trái lại cứ thum thá»§m như mùi cóc chết hoặc trứng thối. 
Tuy hai sá»± việc không liên can gì vá»›i nhau, nhưng ngưá»i trong vùng Ä‘á»u cho là ông đã phạm vào vị thần linh nào nên bị phạt tá»™i như thế. Ông kiếm được thợ ngá»c tài giá»i Ä‘em vá» nhà khiến mài dÅ©a khối ngá»c thành pho tượng theo ý muốn cá»§a ông ta. 
Ngưá»i thợ mài ngá»c là má»™t chàng trai trẻ tuổi, đẹp trai nổi danh, hiếu tá» thá» phụng mẹ cha cho tá»›i khi cả hai mãn phần. Tuy không được liệt vào nhị tháºp tứ hiếu nhưng nhiá»u ngưá»i kÃnh mến lắm. Anh thợ mài ngá»c thấy nhan sắc cô gái rất mê, song lẽ cÅ©ng không chịu nổi hÆ¡i thở nặng mùi cá»§a cô ta, nhưng chỉ là thầm yêu trá»™m nhá»› chứ đâu dám đũa mốc lại chòi mâm son, kẻ hạ tiện đòi làm chàng rể ông hung thần ác sát kia. 
Biết là khối ngá»c quý muôn vàn, anh muốn từ công phu tạo khối ngá»c đó trở thành pho tượng đức Nam Hải Quan Thế Âm Bồ Tát để muôn Ä‘á»i sau biết tài Ä‘iêu khắc thiên bẩm cá»§a anh ta. Nhưng Vạn Sát tiên sinh lại muốn mài dÅ©a thành tượng hình ác quá»· má»c sừng dùng làm má»™t binh khà giao đấu giết ngưá»i. 
Thế má»›i oái ăm giữa hai ý muốn trái ngược. Nhưng anh thợ ngá»c biết nếu trái ý ông chá»§ thì ông Ä‘áºp cho má»™t phát chết tươi nên phải tạo hình tượng ác quá»·. 
Äúng là má»™t pho tượng ác quá»· dữ dá»™i nhất trên Ä‘á»i ai trông cÅ©ng hãi khiếp. Và chá»§ nhân pho tượng quyết nhúng pho tượng vào vạn sát để tăng thêm ma lá»±c cho váºt lạ này. 
Äấy câu chuyện Vạn Sát tiên sinh tôi chỉ biết có thế, ông tò mò muốn biết nên tôi má»›i kể cho nghe. Nhưng tôi khuyên ông má»™t Ä‘iá»u là đừng nên gặp Vạn Sát tiên sinh kẻo máu ông dùng để nhuá»™m cho pho tượng quái gở đã đỠlại thêm đỠmà thôi. 
Tôi trả tiá»n chá»§ quán và lẳng lặng ra Ä‘i. 
Äêm hôm đó sau khi dò há»i đưá»ng lối, tôi lẻn vào trang viện để xem pho tượng kỳ quái, mục Ä‘Ãch muốn thâu Ä‘oạt và giết lão chá»§ nhân tàn ác, trừ hại cho má»i ngưá»i. 
Pho tượng được đặt trên bệ cao, tá»a ánh sáng đỠuy nghi khác thưá»ng, ngưá»i thợ mài dÅ©a ra nó quả thá»±c là má»™t thiên tài có má»™t không hai. Tôi có ý nghÄ© Ä‘áºp bể pho tượng và nhá» ngưá»i thợ đó mài thành đôi song thoa kÃnh tặng sư tá»· đáng mến cá»§a tôi để ngưá»i luyện kiếm thay cho đôi trâm vàng cài tóc. 
Óc đương ngẫm nghÄ© như váºy thì nghe gió thoảng sau lưng, tôi biết Vạn Sát tiên sinh đã ra mặt. Y võ công tuyệt giá»i, nên má»›i có cỠđộng nhẹ nhàng như thế. 
Thấy tôi đứng ngắm pho tượng, thần sắc vẫn ung dung, hắn biết tôi cÅ©ng là má»™t nhân váºt khó chÆ¡i. Vì buồn rầu nên mặt mày hắn trở nên hốc hác, các nếp nhăn khiến vẻ mặt thêm hung dữ, tàn phá những cái gì gá»i là phúc háºu, vị tha trên dung mạo cá»§a má»™t vị đại phú há»™ danh tiếng đồn đại má»™t thá»i. 
- Äêm hôm khuya khoắt, tôn ông hạ cố đến tệ trang vì chá»§ nhân hay vì pho tượng, xin cho biết quý hiệu? 
Tôi lạnh lùng đáp: 
- Vì cả hai. Pho tượng thì Ä‘áºp nát, còn ngưá»i thì chém bá». 
Vạn Sát tiên sinh vuốt râu cưá»i khanh khách như đưá»i ươi sắp xé xác mồi. 
- Hay! Hay! Câu trả lá»i nghe thá»±c oanh vàng thá» thẻ, rất hợp tai ta. Nhưng xem diện mạo khách giang hồ thưá»ng là đầu to, mÅ©i lân thì hình như lão đệ là Giang Nam Hiệp Khách lừng danh thì phải? 
Tôi kiêu hãnh gáºt đầu đáp: 
- Äã biết danh hiệu thì ưng chịu ý muốn ta chứ? Hắn bình tÄ©nh đáp: 
- Suốt giải Giang Nam, hiệp sÄ© đã muốn cái gì là trá»i muốn ai dám cản ý. Nhưng hai việc yêu cầu Ä‘áºp bể tượng và chém bá» ngưá»i thì các hạ muốn yêu cầu việc nào trước, việc nào sao? Xin cho biết để làm xứng tôn ý. 
- Äáºp bể pho tượng hung thần ác sát trước để mi khá»i hy vá»ng nhúng máu tô tượng. Sau rồi má»›i tá»›i chuyện mượn thá»§ cấp để giải hồn oan những ngưá»i đã thác khiến cho vạn cô hồn được đầu thai khá»i ngáºm há»n nÆ¡i chÃn suối. 
Hắn tá» vẻ thÃch chà xoa tay đáp: 
- Thá»±c nghe danh không bằng biết ngưá»i, đáng mặt hiệp khách vị thế trừ gian lắm. Lão phu này đã giết đủ vạn mạng có thừa mà không có thiếu má»™t nhân mạng nào, pho tượng đã xứng danh là Vạn Sát thần tượng nên cÅ©ng chẳng cần đến máu hiệp khách làm chi? 
- Váºy xin ngài cứ tùy tiện, mang pho tượng xuống mà Ä‘áºp bể Ä‘i cho rồi ta không ngăn cản. Làm xong việc thứ nhất rồi sẽ làm đến việc thứ hai. Äầu lão phu lúc nào cÅ©ng sẵn sàng để các hạ khai kiếm. 
Tôi thấy Vạn Sát tiên sinh lá»… phép thuáºn tình như váºy nên nghi ngá» là hắn có mưu kế gì nên váºn thần quang nhìn thẳng vào đáy mắt hắn để dò xét. Hắn như hiểu ý liá»n thong thả lại bệ cao, lấy tay nhấc pho tượng đến đặt trước mặt tôi nói: 
- Không có cÆ¡ quan máy móc hãm hại gì hết! Tôn ông đã nghi ngại thì đây pho tượng vạn sát đặt trước mặt tôn ông để tùy nghi định liệu. Tượng cao gần năm tấc nặng vô kể, trong suốt đã nhuốm máu hàng vạn ngưá»i bị Ä‘áºp bể óc tan xương. Äấy, tôn ông xem cho kỹ trước khi tiêu há»§y nó Ä‘i. 
Nói rồi, Vạn Sát tiên sinh buông tượng để đứng trên mặt bàn lùi lại phÃa sau không có chút ác ý hại ngầm chi cả. 
Tôi chú mục quan sát càng nhìn càng thấy ánh đỠrung rinh, thân hình quá»· má»c sừng như nhảy nhót, thách thức. Tôi váºn hết đủ mưá»i thành công lá»±c bình sinh rút kiếm phạt cho má»™t nhát tượng dù là cá»™t đá to bằng gốc cổ thụ cÅ©ng bị sụm đổ. 
Choang! Hào quang chá»›p nhoáng, tia lá»a bắn tung tóe, thanh Cá»± Khuyết lưỡi cong như vành trăng khuyết lá»›n đã gãy làm năm Ä‘oạn, những mảnh vụn cắm ngáºp sâu trong tưá»ng vách chung quanh cả tấc. 
Thôi thế là Cá»± Khuyết biến thành khuyết hoàn toàn, trong tay tôi chỉ còn chuôi cán khảm vàng nạm ngá»c. Nhìn lại pho tượng vẫn trÆ¡ trÆ¡, mặt quá»· nhăn nhở như khiêu khÃch trêu rỡn. 
Máu sôi sục trong huyết quản, tôi cầm lấy pho tượng váºn khà lá»±c dùng phép táºp công đại chưởng đánh cho tan nát bá» ghét. Tiếng nó vang ầm, tòa trang viện cÆ¡ hồ muốn sụp mái, bụi bay mù mịt, lá»a đỠtóe ra mà pho tượng vẫn trÆ¡ trÆ¡ không sây sứt má»™t vết bợn nhá». 
Vạn Sát tiên sinh vẫn trịnh trá»ng kÃnh cẩn há»i: 
- Việc thứ nhất tôn ông không làm xong lại hư mất thanh Cá»± Khuyết. Như váºy không thể làm xong việc thứ hai rồi! 
Trong lúc thần trà tôi còn đương hoang mang, hắn đã nhẹ nhàng đến tiếp lấy pho tượng và đặt ngay ngắn trên bệ đá cao như củ. 
Kế đó hắn quay lại vòng tay thi lá»… và đơn đả má»i chào: 
- Bây giá» xin kÃnh má»i Giang Nam Hiệp Khách lừng danh giang hồ sang bên khách đưá»ng để lão phu được má»i uống trà chÆ¡i chúng ta đàm đạo chuyện Ä‘á»i cho thá»a lòng hâm má»™. 
Mặt tôi lúc bấy giỠtưởng như được hắn thêm một làn da tê giác, cứ dày thộn, nghĩ bụng ba mươi chước, đào vi thượng sách, còn mặt mũi nào dám vô uống trà nói chuyện với chủ nhân nữa. 
Tôi liá»n vòng tay đáp lá»…. Miệng nói hai chữ kiếu từ. Nhưng chân đã đánh bài tẩu mã phi hành đến vút ra ngoài và có lẽ từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Giang Nam Hiệp Khách hiểu nghÄ©a mấy chữ thế nào là vắt hai giò lên cổ mà chạy... 
Má»i ngưá»i nghe chuyện lấy làm thÃch thú. Thái Tá» phải tấm tắc ngợi khen: 
- Cung khanh có biệt tài kể chuyện nghe chừng câu chuyện vá» pho tượng kỳ bà này còn dài. Thị vệ tìm xem còn bao nhiêu rượu và món nháºu vừa nghe chuyện đêm nay. Ngàn vàng dá»… có, chuyện hay không phải dá»… được nghe! 
Câu Hồn vẫn ngá»§ ngáy khò không ai dám động đến cô gái nhá», Lạc Trà Toàn liá»n há»i: 
- Cô nhá» ngá»§, sao không sai ngưá»i vá»±c vô giưá»ng cho cô ấy được an giấc. Cung Äình vá»™i xua tay: 
- Ấy chá»›! Äừng động đến con mÅ©i khoằm ấy nó tỉnh dáºy thì lắm chuyện lắm. 
Lạc Trà Toàn nghÄ© bụng không biết con bé này nó là ai mà xem má»i anh hùng hiệp khách có mặt ở đây Ä‘á»u có vẻ sợ hãi nó như váºy. Mình là thằng cả Ä‘á»i chuyên làm việc kỳ ngá»™, sưu tầm những cái gì chướng tai gai mắt nhất thiên hạ, thế mà câu chuyện vá» pho tượng hồng ngá»c này vá»›i cô gái gục ngá»§ nÆ¡i kia mà không biết mảy may gì vá» tượng và cô gái thá»±c chẳng xứng đáng vá»›i chữ khảo cứu gia uyên bác má»™t chút nào. 
Nhưng Cung Äình đã kể tiếp nên chẳng tiện há»i thêm. 
- Từ ngày bị xể mặt, gãy kiếm báu tôi má»›i cố gắng há»c phi kiếm như sư tá»· nếu không chÆ¡i dao mãi có ngày bị đứt tay, chÆ¡i kiếm bị gãy kiếm còn trÆ¡ hai tay không, dá»… bị nguy lắm!... 
Ẩn tÃch giang hồ trong má»™t thá»i gian khá lâu để luyện kiếm ngày tôi tái xuất hạ sÆ¡n là nghÄ© ngay đến Vạn Sát tiên sinh muốn tìm để xem kẻ giết vạn ngưá»i còn hiếu sát hay không? 
Ngày đó ma đầu đại đạo, lục lâm cưá»ng khấu đầy rẫy khắp nÆ¡i nhưng đôi ngân kiếm cá»§a tôi không dùng để chém ngang bổ dá»c như hồi trước. Tôi rất tháºn trá»ng trong việc phi kiếm giết ngưá»i. Tôi dá»± định muốn giết ai thì phi kiếm, chỉ đâm lá»— nhá» trúng giữa ót không làm nhá» má»™t giá»t máu. 
Trừ trưá»ng hợp má»™t cá»± địch ngàn ngưá»i, không thì giỠđâu chá»n nhằm trúng huyệt, má»›i lia cho rụng đầu mà thôi. 
Danh tiếng Vạn Sát tiên sinh cÅ©ng bị tiêu ma rồi. Tòa trang viện nguy nga rá»™ng rãi khi xưa chỉ còn là má»™t bãi trống hoang tàn. Tưá»ng xiêu vách đổ, chá»— nào cÅ©ng cá» lau mặt đất rêu phong dấu giày. 
Văn Tú Tài há»i: 
- Vị võ sư nào đã đả bại Vạn Sát tiên sinh? Tại sao pho tượng ác quá»· bằng hồng ngá»c cao năm tấc lại thành pho tượng Pháºt Bà ba tấc? Ai mà mài dÅ©a nên? 
- Tôi chịu khó lân la thăm dò tin tức. Thá»±c ra thì không có má»™t ai đánh thua tiên sinh. Trái lại, từ sau khi lu má» danh tiếng Giang Nam Hiệp Khách cá»§a tôi, di tÃch thanh Cá»± Khuyết bị gãy làm năm bảy Ä‘oạn tại tư thất tiên sinh đã nâng cao địa vị ông ta lên ngôi tá»™t bá»±c trong chốn giang hồ. 
Nhưng ông vẫn như má»™t con cá»p dữ hành động biệt láºp không láºp má»™t hệ thống tôn phái nào cả. Ông Ä‘a sát chỉ vì thất vá»ng bởi bệnh tình cá»§a cô con gái ông ta mà thôi. 
Ngưá»i thợ mài ngá»c vô danh đã tạo ra loại võ khà giết hàng vạn ngưá»i đó, hình như bị lương tâm cắn rứt. Hắn quyết hy sinh để mài dÅ©a cho pho tượng ác sát quá»· thành pho tượng Pháºt Bà cứu nhân độ thế mong thay đổi tÃnh nết chá»§ nhân pho tượng. 
Hắn nói vá»›i tiên sinh là có thể mài dÅ©a cho bá»™ mặt quá»· sứ thêm dữ tợn, những nét khắc chạm trước kia còn chưa được tinh xảo để xứng đáng là tác phẩm đệ nhất. Vạn Sát tiên sinh hồi đó đã biến thành má»™t ác quá»· sống thá»±c sá»± rồi. Thấy nói váºy thì thÃch lắm trao cho ngưá»i thợ pho tượng để bổ khuyết lại những nét xét ra còn quê kệch. 
Pho tượng không được Ä‘em vá» nhà. Phải sá»a chữa ngay trong trang viện lẽ tất nhiên là dưới sá»± canh phòng cá»§a chá»§ nhân ông. 
Anh thợ lại được dịp gặp gỡ cô gái mắc bệnh xú khẩu nhưng cam tâm. Anh ngỠý kiến muốn tái tạo cho khối ngá»c thành hình tượng Pháºt Bà vá»›i sá»± tán thành rất má»±c cá»§a cô này. 
Thấy con gái săn sóc sự mài dũa nên chủ nhân cũng không theo dõi làm gì, cho tới ngày Vạn Thùy Oanh tiểu thư hớn hở chạy lại báo cho cha biết tin mừng là pho tượng đã hoàn thành đẹp đẽ bội phần? Vạn Sát tiên sinh thất kinh kêu lớn: 
- Ủa! Sao lại xinh đẹp! Phải nói là kinh khiếp hung tợn chứ? 
Ông quá chú tâm đến pho tượng nên không để ý tá»›i má»™t sá»± biến đổi phi thưá»ng ở ngay ái nữ cá»§a ông. 
Nghĩa là, tôi muốn nói, hơi thở của cô ta thơm phức như lan như huệ, đúng là miệng hoa lòng gấm. 
Vạn Sát tiên sinh chạy vô thư phòng thấy pho tượng chỉ còn ba tấc cao, tạc hình đức “Cứu Khổ Cứu Nạn Linh Cảm Quan Thế Âm Bồ Tátâ€. Má»™t tượng từ bi tươi sáng như bình minh, ánh sáng phản chiếu tá»a hồng quang dưới nhiá»u góc cạnh, nếu chú ý má»›i biết kẻ mài dÅ©a đã đặt hết cả lòng thành kÃnh, tâm niệm và tinh hoa nghá» nghiệp tạo nên. 
Anh thợ như ngưá»i mất hồn chỉ đăm nhìn pho tượng không chá»›p mắt. Vạn Thùy Oanh chắp tay quỳ bên, mắt nhắm miệng lâm râm khấn vái những gì không rõ. 
Hình ác quá»· má»c sừng quen thuá»™c đã biến Ä‘i mất rồi! Tiên sinh máu sôi sùng sục trong đầu, nghiến răng nghiến lợi quát tháo như sấm động: 
- Ai xúi chúng mày làm váºy để phá bảo váºt binh khà cá»§a tao? Ngưá»i thợ ngá»c say sưa vá»›i tác phẩm cá»§a mình đâu có trả lá»i. 
Và bốp, Vạn Sát tiên sinh đã không ngần ngại cầm pho tượng Ä‘áºp vào hoa cái ngưá»i tạo ra nó. Máu đỠchảy thành dòng nhuốm thân hình tượng tạo nên những đưá»ng gân máu mà quý vị trông kìa, không tài nào lau chùi sạch vì... máu đó đã thấm vô sâu bên trong. 
Vạn Thùy Oanh mở mắt thấy váºy thét lá»›n và lăn ra chết giấc. Lúc đó, Vạn Sát tiên sinh má»›i hay là con gái mình đã khá»i bệnh. Nhưng nàng mở mắt nhìn cha vá»›i đôi mắt u buồn não nuá»™t, và yêu cầu xin cho được ôm pho tượng vô ngá»±c, rồi cứ thế thiêm thiếp từ trần. 
Mùi lan hương nhẹ nhàng phảng phất trong hơi thở ấm áp cuối cùng trút ra như quyện lấy bầu không khà thê lương trong phòng. 
Và đến đây Cung Äình ngừng lại, nhấc chén vàng đựng rượu uống má»™t tợp, đôi cánh mÅ©i lân nhè nhẹ hÃt hương thÆ¡m đương tá»± pho tượng tá»a rá»™ng ra thÆ¡m ngát căn phòng. 
Câu Hồn đương ngá»§, đôi lá»— mÅ©i cÅ©ng hấp hây hÃt hương thÆ¡m và đôi mà mắt khẽ chá»›p chá»›p. 
Lão Nhiếp Thá»§ hai mắt nhìn trừng trừng vô pho tượng, há»i dồn dáºp: 
- Thế là hết Ä‘á»i đôi trẻ! Sao nữa? Thằng Vạn Sát ra sao? Bồ có tìm đến chém nó đứt mẹ cái đầu Ä‘i không? 
- Có, có tìm đến, và tìm gặp nó trong một tiểu am đổ nát, pho tượng Quan Thế Âm đặt trên bệ thỠtrong một đêm mưa tầm tả, dưới bóng sáng hiu hắt của bấc đèn dầu gần tàn lụi. 
Vạn Sát tiên sinh chỉ còn là má»™t ngưá»i ốm nhom, thân hình tiá»u tụy quần áo rách như xÆ¡ mướp. 
Nó giương đôi mắt má» sâu hoắm, giá»ng yếu á»›t bảo ta rằng: 
- Tôi mất công chá» hiệp khách nhiá»u tháng trá»i ròng rã. Tôi biết thế nào hiệp khách cÅ©ng trở lại tìm tôi. Và hắn kể lại Ä‘oạn sau câu chuyện mà các quý hữu vừa nghe, tại sao con gái hắn và ngưá»i thợ ngá»c đã chết? 
Kết cục câu chuyện Ä‘au lòng này không ai rõ. Má»i ngưá»i chỉ biết trang viên bị cháy rồi hai cha con Vạn Sát mất tÃch luôn. 
Từ nay không còn kẻ giết ngưá»i nhiá»u nhất tại miá»n Hà Nam. Danh hiệu Vạn Sát và truyá»n thoại pho tượng thần bà sẽ Ä‘i dần vào bóng tối. Hắn yêu cầu tôi ra tay phi kiếm chém cho hắn chết theo con gái và lấy pho tượng mang Ä‘i. Nhưng hắn có biết đâu rằng, tôi đã thá» thẫn bá» Ä‘i không quay trở lại tòa am nhá»... Trong óc tôi vẫn phảng phất thấy hình dáng Vạn Thùy Oanh ôm pho tượng và gá»i ngưá»i cha Ä‘iên dại vá» bên kia cõi chết... 
Má»i ngưá»i nghe Cung Äình kể chuyện cÅ©ng thấy buồn lây, má»™t mối buồn mênh mông; má»™t pho tượng và ba tâm hồn Ä‘au khổ. 
Nhưng Câu Hồn đã nhá»m dáºy từ hồi nào, lấy tay ký cho Cung Äình má»™t cái kêu cốc làm cáºu nhỠôm đầu kêu ối chao! 
- Nè! Cái đầu óc mê gái này... 
Cô nhá» nhái lại giá»ng trầm buồn: ‘Äầu óc tôi... vẫn phảng phất hình dáng Vạn Thùy Oanh’... Bồ yêu con nhỠđó hả! Này tôi nói cho mà nghe, con nhỠấy nó cáºy nó xinh đẹp nói há»—n vá»›i tôi nên tôi lấy lông sâu róm chà sát vào trong miệng lưỡi, nên phát sinh chứng lở lói miệng lưỡi như váºy biết không? 
Má»i ngưá»i trố mắt nhìn Câu Hồn ba hoa giải thÃch. Nhất là Lạc Trà Toàn chú ý tá»›i cô nhá» từng câu nói má»™t. 
- Còn thằng bố đẻ ra nó, chÃnh tao bắt phải giết đủ vạn mạng. Nó nổi tiếng nhÆ¡n đức lắm mà, cứu vá»›t hàng trăm ngàn kẻ khó cứu ngưá»i lấy tiếng, giết ngưá»i cÅ©ng để lấy tiếng, thế là huá». 
Lạc Trà Toàn lẩm bẩm: 
- Không biết con ranh con này là ai? MÅ©i gì mà gồ như trái núi giữa mặt, nom phát ghét. Nghe nói thôi cÅ©ng biết lòng rắn tâm heo cá»§a nó, nghÄ© phát á»›n lạnh! Vẻ tháºt đáng ghét! 
Cô nhỠCâu Hồn trừng đôi mắt cú vỠlong lanh phát tia sáng nhìn ngắm Lạc Kỳ nhân rồi nói nheo nhéo. 
- Ngưá»i vá»›i chả ngợm! Trông chả ra cái giống đếch gì cả mà lại có chùm lông tá»± trong tai má»c ra. Này nói cho biết: Chỉ có các bồ cá»§a tao má»›i được nói đụng chạm đến cái mÅ©i cá»§a tao. Còn mầy là thằng nào xÃa vô tao cÅ©ng làm cho miệng thở hÆ¡i thúi hoắc cho mà coi. Pho tượng này làm ta tỉnh ngá»§. Váºt này từ nay kể cá»§a ta đứa nào mó vào bà Ä‘áºp chết tươi. Vàng bạc châu báu ở đâu mà lắm thế này? Tìm được kho tàng rồi hả? Bản đồ kho tàng này do tao tìm thấy trước nhất, việc chia do tay tao. 
Nói rồi thò tay thá»§ lấy pho tượng cài vào thắt lưng. Cung Äình vò đầu bứt tai. 
- Thôi thế là bá» mẹ rồi! Lạy van má»i ngưá»i đừng ai trêu chá»c vào nó lúc này mà khốn! Nó phá đám không gì cản trở nổi! 
Các ngưá»i khác biết tÃnh nết bà cô ông mãnh nhá» tuổi này nên tiếp tục ăn uống và tán tụng Câu Hồn. Riêng có Lạc Trà Toàn thấy cô nhá» quá ư làm tàng nên không thể nhịn nổi, liá»n hét rằng: 
- Này con nhá» nghe ta nói! Ở đây toàn ngưá»i lá»›n. Mày có buồn ngá»§ thì vô trong nhà mà ngá»§ để cho ngưá»i lá»›n nói chuyện. Äừng thấy má»i ngưá»i chiá»u chuá»™ng tá» thái độ nhõng nhẽo. Ä‚n đòn nghe! 
Câu Hồn quắc mắt đáp: 
- Thằng ngưá»i ná»™m này má»›i được móc ở lá»— nào chui lên váºy? Mày nói những gì nghe kỳ cục quá chừng? Ở đây con ông vua, bà vương, Thiên tuế, Quáºn chúa, tước hầu, tướng quân binh chá»§ Ä‘á»u quý nể ta. Chiêu đãi ta. Thế mà mày muốn cho ta Ä‘i ngá»§, ban ngày mầy bắt tao Ä‘i ngá»§, tao chịu. Còn ban đêm ta muốn thức mà lại bắt ta Ä‘i ngá»§ thì phải cho uống thuốc mê uống rượu cho say từ lúc mặt trá»i chưa lặn. 
- Tao đã thức giấc mà lại muốn trái ngược lại thì Hoàng Äế cÅ©ng chẳng có tài bắt ta được nữa là mi! 
Lạc Trà Toàn đưa mắt há»i lão Nhiếp Thá»§ như muốn nhá» giái thÃch vì hắn chẳng hiểu cô nhá» nói chi, có bị lãng trà hay không? 
Lão Nhiếp Thá»§ thá»±c thà xác nháºn: 
- Nó nói thiệt đấy, không xà gạt cụ đâu. Äừng trêu chá»c nó. Phiá»n bá»±c lắm! Lạc Trà Toàn ná»a thá»±c ná»a bỡn bảo Câu Hồn: 
- Nhá» con đưa tay ta chẩn mạch coi xem bị bệnh gì mà lại ưa nói xàm như váºy? 
Miệng nói tay dùng miếng cầm nã Thiếu Lâm chá»™p lấy tay cô nhá». Nhưng Câu Hồn dùng ngón tay Ä‘iểm vào huyệt XÃch Trạch định làm tê bại cánh tay đối thá»§. Lạc Trà Toàn giáºt mình thụt tay lại, váºn hết ná»™i lá»±c định truyá»n sức hút để trị tá»™i Câu Hồn vô lá»…. 
Hai bàn tay chạm nhau, Lạc Trà Toàn tưởng là nắm phải toàn mÅ©i kim nhá»n làm Ä‘au buốt thấu óc. Hắn liá»n dùng độc thá»§ định bẻ gảy cánh tay khẳng khiu cá»§a cô nhá». Lại má»™t thất bại nữa vì Câu Hồn đã định dùng cưá»m tay chặt bàn tay Lạc Trà Toàn, rắc! 
Vì chém hụt nên góc bàn bị rá»›t xuống đất như lưỡi sắc phạt nhầm. Câu Hồn từ từ đứng dáºy giao hẹn vá»›i má»i ngưá»i: 
- Tôi xin đừng ai cản ngăn. Tôi Ä‘áºp cho nó chết bà! Phen này rồi thằng Chà Thanh cÅ©ng sẽ bị tôi vấn tá»™i vì dạy võ Thiếu Lâm cho thằng ngưá»i ná»™m này mà không xin phép bà chị hắn. 
Miệng nói tay vung pho tượng Ä‘uổi đánh Lạc Trà Toàn. Äạo hồng quang bay vun vút khà thế như con rồng đỠxuất hiện, tiếng rÃt xé không khà tưởng chừng không có má»™t năng lá»±c nào có thể đương cá»± nổi làm Lạc Trà Toàn xuất hạn đầm Ä‘á», miệng kêu cứu chân chạy nhanh như gió tìm nÆ¡i ẩn núp. 
Chỉ đến thoáng má»™t cái hai ngưá»i đã Ä‘uổi nhau ra ngoài sân. Rồi nghe thấy tiếng đá đổ ầm ầm gió bảo nổi lên như cuồng phong lốc cuốn. Không ai biết làm cách gì để ngăn cản Câu Hồn ngưng tay. 
Lão Nhiếp Thủ cầm bát rượu uống ừng ực, rồi cất tiếng la lối: 
- Chui xuống giếng mà trốn má»›i thoát được! Cháºm chân cháºm cẳng chết nát xác vá»›i nó đấy. Cụ Æ¡i!... 
Nghe lá»i mách nước như sá»±c tỉnh cÆ¡n mê Lạc Trà Toàn ba chân bốn cẳng chạy vào trong nhà giam chui tụt xuống giếng sâu để tránh những miếng đòn ác liệt cá»§a cô nhá» ngưá»i nhưng không nhá» sức. 
Vốn đã quen với địa thế trong hang ngầm, Lạc Trà Toàn khấp khởi mừng thầm nghĩ bụng: 
- Mày mà đuổi theo ông xuống dưới hang sâu này thì chết với ông! Ông sẽ lừa dẫn vô mê lộ cho trượt chân té xuống suối ngầm cho chết mất xác. 
Tưởng đâu tài len lách trong kẽ đá cá»§a mình nhanh như con trạch, ai ngá» Câu Hồn hình như thÃch thú vá»›i trò cút bắt trong bóng tối lúc nào cÅ©ng rượt theo bén gót. Äã đôi ba lần Câu Hồn phóng chưởng đánh theo đá núi rÆ¡i lả tả suýt trúng Lạc Trà Toàn làm hắn ta kinh hồn bạt vÃa, than thầm mạng ta nguy mất. Con nhá» lợi hại vô cùng. Dám Ä‘oán quyết là Chà Thanh thiá»n sư có ra tay đối chá»i vá»›i nó cÅ©ng không dá»… đánh lại, huống hồ, trong tay nó có váºt chà bảo Ä‘áºp trúng đâu đá nát vàng tan nÆ¡i đó. 
CÅ©ng may mà trong bóng tối, mình quen thuá»™c đưá»ng lối nếu không thì đã mất mạng vì tay cô nhá» rồi. Kỳ lạ thay, mấy lần nấp đã kỹ nÆ¡i bóng tối thế mà Câu Hồn cÅ©ng tìm tá»›i dá»… dàng, hình như mắt nó có dạ quang, trong bóng tối xanh lè như mắt ma coi đến khiếp. 
Trong lúc tháºm cấp chà nguy, nghe văng vẳng có tiếng gá»i: 
- Chạy mau lên lối này mới sống được! 
Lạc Trà Toàn chẳng biết sao nữa, đành phải leo lên chá»— phát ra tiếng nói. ÄÆ°Æ¡ng nhoài mình ngoi lên thì thấy có bàn tay thò ra kéo hắn chui vào má»™t khe nhá» khác trong địa đạo tối om. 
Cứ tưởng có mình tài giá»i chui lá»§i trong lòng núi, ai ngá» còn có ngưá»i len lá»i nhanh hÆ¡n mình và biết rõ đưá»ng lối hÆ¡n mình. Ngưá»i thân hình quả cầu tròn Ä‘i trong lòng đất vun vút nhanh khôn tả. Bị ngưá»i đó nắm tay lôi Ä‘i sá»nh sệch qua những ngõ ngách mà chÃnh hắn ở lâu dưới địa huyệt cả tháng mà cÅ©ng không biết là lối Ä‘i nào? 
Thấy nước suối chảy ào ào ướt sÅ©ng mặt mÅ©i quần áo, rồi cả hai như pháo thăng thiên vá»t ra đến ngoài. NhỠánh sao, Lạc Trà Toàn má»›i biết kẻ cứu mình chÃnh là ông già lùn Thần Hành Nụy Cước. Chân ông ta ngắn ngá»§n, nhưng tài độn thổ cá»§a ông ta thá»±c không kém Äáºu Nhất Hổ Ä‘á»i ÄÆ°á»ng thuở trước. 
Ra tới bên ngoài, Nụy Cước bảo: 
- Chúng ta phải chạy vá» tụ nghÄ©a sảnh kêu xin Äông Cung Thái Tá» can thiệp bảo con nhá» ghê gá»›m đó dừng tay má»›i xong. 
Hai ngưá»i phi thân chạy mau vá» phÃa ngôi nhà lá»›n, đèn Ä‘uốc còn thắp sáng trưng, vừa bước tá»›i ngưỡng cá»a, quần áo còn ướt lướt thướt đã thấy con nhá» mÅ©i gồ quá»· quái ngồi chá»…m chệ trên ghế giữa hai bồ cá»§a cô ta là cáºu Trương Bỉnh Nhi và Cung Äình trò chuyện, ăn kê thang, vừa ăn vừa trò chuyện như chưa há» xảy ra chuyện chi cả. 
Äúng là trẻ nÃt không biết nhá»› lâu. Nóng giáºn đấy rồi lại quên ngay đấy. Cô nhá» kể chuyện Ä‘uổi nhau cút bắt trong hang hốc có vẻ vui thÃch cái trò đùa đó lắm. 
- Thằng má»c lông lá»— tai chạy trốn nhanh lắm suýt nữa đánh trúng nó mấy lần. ChÆ¡i trò ú tim vá»›i nó, thá»±c là khoái chÃ. Ä‚n xong cháo gà, chúng ta xuống dưới đó nô rỡn coi chÆ¡i xem sao. 
Lão Nhiếp Thủ tán róc: 
- Äuổi bắt ngưá»i không khó. Phải ráng tìm bắt những con thằn lằn núi má»›i khó. Tôi thách đố mấy cô, cáºu xuống dưới bắt cho tôi vài con để nếm thá» xem thịt nó có ngon không? 
Trương Bỉnh Nhi nói: 
- Tanh hôi thấy mồ ăn thế nào được? Anh Cung Äình nói dối cụ chứ ăn thịt thằn lằn sẽ Ä‘au bụng mà chẳng thể má»c được thịt ngón tay đâu? 
Cung Äình cÅ©ng chế nhạo: 
- Lão già tham ăn nên dá»… bị ngưá»i ta xà gạt. Con ngưá»i ta đã có chá»§ kiến trong đầu dá»… bị lầm lẫn. Lão già tham ăn nên trở nên ngu ngốc như Trư Bát Giá»›i. Giả thá» không bảo ăn thịt thằn lằn, bảo ăn phân thằn lằn lão cÅ©ng ăn tuốt. 
Lão Nhiếp Thá»§ biết Cung Äình và Câu Hồn là hai thứ dữ chỉ cưá»i xòa không dám tá» vẻ tức giáºn. 
Trương Bỉnh Nhi bảo Câu Hồn: 
- Bồ lấy tượng Pháºt Bà Ä‘uổi đánh ngưá»i ta như váºy là lá»—i lắm. Câu Hồn dẫu má» há»i: 
- Tại sao váºy? 
- Tượng Pháºt để thá» cúng chứ đâu phải là váºt để giao chiến. Bồ lấy tượng đặt trên bàn coi kỹ xem. 
Sau khi pho tượng hồng ngá»c được đặt ngay ngắn trên bàn. Trương Bỉnh Nhi cắt nghÄ©a: 
- Ngưá»i ta bảo Pháºt Bà Quan Âm hay phù há»™ độ trì cho những kẻ lâm bước khốn cùng. Cứ tụng niệm danh hiệu cá»§a Pháºt giá»›i thì Pháºt Bà sẽ hiện ra cứu giúp, Pháºt Bà hay cứu giúp những đàn bà trẻ nÃt. Thành tâm cầu khẩn việc gì thì sẽ được như nguyện. Pháºt Bà rất linh ứng nên khắp trong nhân gian, không đâu là không có hình ảnh tượng thá» Pháºt Bà và danh hiệu Quan Thế Âm Bồ Tát thì ai ai cÅ©ng có sẵn trên môi. Hãy trông nét mặt từ bi cá»§a ngưá»i thì hiểu lòng từ bi cá»§a ngưá»i vô lượng, vô hạn. 
Ngày xưa Tá» Thiên Äại Thánh đại náo Thiên Cung, không má»™t thiên binh thần tướng nào chế ngá»± nổi thế mà Pháºt chỉ giÆ¡ bàn tay ra là thành năm quả núi đè lên con khỉ thành tinh giam hãm nó năm trăm năm chừng tá»›i khi con khỉ chịu quy y má»›i giải thoát. 
Mang tượng Pháºt Bà làm đồ binh khà đi đánh Ä‘áºp ngưá»i ta là má»™t sá»± lợi dụng nặng tá»™i lắm. 
Câu Hồn lắc đầu không tin: 
- Äó chỉ là những huyá»n thoại. Chỉ những ngưá»i ưa tin nhảm má»›i tin như váºy. Những ngưá»i giá»i võ nghệ, luyện táºp công phu như chúng ta không nên tin nhảm. Chỉ có sức mạnh là đáng kể. Äầu óc cá»§a kẻ mạnh không nên mê tÃn. Láºp ra má»™t thần tượng để má»i ngưá»i tin theo, thành má»™t sức mạnh lôi cuốn để chế phục và ngá»± trị thiên hạ, ta thấy cÅ©ng rưa rứa như nhau. 
- CÅ©ng như nhau, nhưng má»™t đằng chiêm bái để cho tâm hồn thảnh thÆ¡i, thoải mái, mát mẻ như kẻ khát được uống bát nước suối lành. Còn má»™t đằng tôn thá» má»™t thần tượng để Ä‘uổi theo má»™t cuá»™c chém giết vô táºn cÅ©ng như đã khát mà lại uống thêm nước mặn. 
Máu mặn và tanh hôi lắm! Tượng Pháºt trả vào Ä‘á»n thá» cúng. Còn đôi bàn tay cá»§a bồ sắc hÆ¡n dao dùng để đánh nhau cÅ©ng được rồi. 
Câu Hồn bảo Trương Bỉnh Nhi rằng: 
- Không ai có thể bảo ta phải chịu nghe lá»i. Chỉ có bồ bảo sao ta phải nghe váºy vì chà có má»™t mình bồ là tốt vá»›i ta, che chở ta lúc ban ngày khi chân lá»±c bị phân tán. Váºy nếu bồ thÃch ta cho bồ pho tượng Pháºt Bà đấy. Mang pho tượng này chỉ tổ nặng thêm, hai bàn tay ta đủ sức bóp chết voi rồi! 
Cung Äình cưá»i hi hÃ: 
- Con nhỠmũi gồ đêm nay ngoan ngoãn quá. Rất đáng khen. Thế này thì ban ngày chẳng nên bắt nó uống thuốc mê hay đổ rượu cho nó say ngủ nữa. Ban ngày phải cho nó ăn ngon và ngủ ngày, nghỉ ngơi tùy ý. 
Phong Vân và má»i ngưá»i Ä‘á»u xúm nhau vào tán tụng: 
- Câu Hồn nữ chá»§ cô nương ngoan ngoãn rất má»±c đáng hoan hô! Câu Hồn ngạc nhiên há»i má»i ngưá»i: 
- Tôi đáng được hoan hô lắm phải không? Hoan hô thì hoan hô nhưng Ä‘iá»u tôi ưng ý nhất là ban đêm tôi không bắt nạt các ngưá»i thì ban ngày các ngưá»i cÅ©ng không nên bắt nạt tôi, nghe! 
Thái TỠnói: 
- Ta cam Ä‘oan là ban ngày ai mà đụng tá»›i Câu Hồn nương nương thì ta sẽ nghiêm trị! Câu Hồn thÃch chà vá»— tay cưá»i lá»›n: 
- Nương nương! Lần đầu tiên ta được nghe con ông vua gá»i ta là nương nương. Thái Tá» là ngưá»i tốt. Äã phong cho ta chức nương nương thì các ngưá»i khác phải xưng hô ta là đại nương nương. 
Lạc Trà Toàn từ ngoài khúm núm bước vô: 
- KÃnh thưa đại nương nương! Äứa nào ban ngày động chạm tá»›i lông chân nương nương, bần đạo sẽ tặng cho nó ba chưởng bể sá». Mô Pháºt! 
Câu Hồn gáºt gù nhắm tÃt cả hai mắt thưởng thức danh từ xưng tụng cá»§a địch thá»§ hồi nãy cá»§a mình. 
Lạc Trà Toàn hướng vỠpho tượng, chắp tay vái lấy vái để: 
- Phép lạ đã tá»±u thành! Kẻ ác đã hồi tâm! Câu Hồn nương nương tỉnh giấc ban đêm là Ä‘iá»u hạnh phúc cho nhiá»u sinh mạng. 
Bà Song Trâm khôn ngoan thu lấy pho tượng cất đi và nói rằng: 
- Pháºt Bà Quan Âm tháºt là linh ứng! Câu Hồn không muốn ngưá»i ta bắt uống thuốc ngá»§ ban ngày thì bây giỠđã được như nguyện. Pháºt Bà hay thương trẻ nÃt lắm mà... 
Nói rồi ghé tai Phong Vân bảo: 
- Cất kỹ bảo váºt, ta e Câu Hồn mang linh tượng trong ngưá»i, vừa giải được cÆ¡n say rượu, không chừng lại giải cả hai huyệt Thiên Trụ và Quang Nguyên vì ánh sáng bảo váºt đã làm lành sợi gân bị tê liệt phong bế hai huyệt này. 
Cao Tú SÄ© nghe thấy váºy giáºt mình kinh sợ, lấy tay véo đùi Äan Tâm ngồi cạnh như để thông cảm ý tưởng trong đầu óc hai chàng: 
- Trá»i! Chúng ta chỉ còn có má»™t bà thuáºt là cá» sát hai mảnh kim khà phát ra những tiếng rÃt lanh lảnh để chế ngá»± nó. Bây giá» nó không còn sợ tiếng hai đồ váºt kim khà chạm nhau thì trở nên cá»§a bất trị rồi! Lấy gì kiá»m giữ con nhá» la sát đó! 
Hai chàng thầm khen phục bà Song Trâm cao trà hơn và yên tâm khi thấy Thiết Như Hoa tiểu thư vâng lệnh mang pho tượng cất giấu đi nơi khác. 
Má»i ngưá»i đương bàn soạn há»i chuyện Lạc Trà Toàn có đủ năng lá»±c thuyết phục Chà Thanh thiá»n sư, chiêu nạp những vị sư võ nghệ giá»i nhất để á»§ng há»™ Thái TỠđánh bại Hắc Y Äạo đương bành trướng thế lá»±c ra khá»i Bạch Hoa Cương không? 
Chợt thấy quân canh chạy vào cấp báo có kẻ lạ bị vá»ng gác địa đầu chặn lại. Kẻ lạ mang trong ngưá»i má»™t bức thư nói là vâng lệnh Mao SÆ¡n Bang Chúa đến má»i chá»§ trại Má» Diá»u tá»›i phó há»™i. 
Bà Song Trâm truyá»n lệnh vị chá»§ soái đương báºn máºt nghị tại đại sảnh nên không tiếp sứ giả. Nếu có văn thư quan trá»ng lấy trình bà xem. 
Äá»c xong phong thư, má»i ngưá»i má»›i vỡ lẽ là những bảo váºt kim ngân trong kho tàng không phải hoàn toàn do bá»n cướp Má» Diá»u đánh cướp các nÆ¡i Ä‘em vá» tàng trữ mà phần lá»›n là do Mao SÆ¡n Bang Chúa nhá» cất giữ vì Bạch Khô Lâu là nÆ¡i hiểm địa. 
Hắc Y Äạo đã phát lệnh cho những cuồng khấu, đạo thiết nhất tá» nổi dáºy đánh phá phách các nÆ¡i, những tên trùm đầu trá»™m Ä‘uôi cướp tranh nhau chức vị nên có tổ chức má»™t đại há»™i mục Ä‘Ãch Ä‘em trình bày những đồ váºt đã đánh cắp được. Äồ váºt nào quý giá nhất sẽ ấn định ngôi vị cao nhất cho ngưá»i làm chá»§ nó. 
Rồi tùy theo sá»± lượng giá váºt mà định thứ vị trong hàng ngÅ© anh em cướp đưá»ng, cướp chợ, cướp ngày, cướp đêm, bẻ khóa, móc túi hay cướp giáºt... 
Tượng ngá»c Pháºt được kể là má»™t trong những váºt chà bảo có thể giúp cho Mao SÆ¡n Bang Chúa đứng ngôi trùm “Thanh Tượngâ€. Còn vô số chức vị khác như Hắc Cẩu, Bạch Miêu, Hoàng Thừ chỉ những kẻ đã gia nháºp trong Ä‘oàn thể “coi cá»§a ngưá»i cÅ©ng như cá»§a ta†và có tài thách đố nhau lấy được những váºt kỳ lạ và khó khăn nhất trên Ä‘á»i. má»›i được ưa chuá»™ng mà thôi. 
Mao SÆ¡n Bang Chúa cung kê khai má»™t vài bảo váºt có thể là đối tượng tranh chấp vá»›i tượng Ngá»c Di Äà như Linh Chi Kỳ Diêp, Bạch Tuyết Liên Hoa, Lạc Hồn thá»§ pháp kỳ thư, SÆ¡n ca Ä‘iểu biết nói tiếng ngưá»i, cổ kiếm, bảo Ä‘ao, Bát tiên, cổ há»a... 
Lẽ tất nhiên Ä‘a số những ngưá»i ngồi quanh Thái Tá» Ä‘á»u là giang hồ kỳ hiệp, ngưá»i nào cÅ©ng để hết tinh thần theo dõi bước thứ nhất là Ä‘oạn kê khai những váºt chà bảo trong nhân gian. 
Khi thấy kê tên quyển sách kỳ quan “Lạc Hồn Thá»§ Pháp Kỳ Thư†thì không những chỉ riêng có Câu Hồn giáºt mình kinh sợ vì không hiểu tại sao cả đến bá»n “ăn sương†chạy hiệu cÅ©ng có quyển sách hiếm có ấy được? 
Cao Tú SÄ© nhá»› lại chÃnh Lý Thanh Hoa cÅ©ng phải tá» công phu má»›i dùng sức óc thuá»™c nhá»› má»™t phần, U Linh nữ chá»§ cÅ©ng chỉ có má»™t Ä‘oạn, Câu Hồn sở dÄ© làm mưa làm gió, muốn làm những việc vá trá»i lấp bể cÅ©ng nhá» quyển sách nhá» này. Cả đến Cung Äình muốn “cải lão hoàn đồng†cÅ©ng phải dụng công phu rất nhiá»u theo phương sách truyá»n dạy trong bà kÃp đó. 
Thế mà ngày nay phương thuáºt cao siêu đó đã rÆ¡i lá»t vào tay những tên vô danh tiểu tốt, lưu manh “hạng bét†thì có tức cưá»i không? 
Câu Hồn nổi đóa muốn đứng dáºy, ngay đêm đó tức khắc Ä‘i tìm Mao SÆ¡n Bang Chúa để vấn tá»™i quân ăn cắp. 
Cung Äình vá»™i cản ngăn: 
- Bồ đừng nóng giáºn như váºy! Bây giá» khởi hành, tá»›i nÆ¡i trá»i đã sáng tá». Mao SÆ¡n Bang Chúa sẽ bắt bồ dá»… như bồ bắt cóc, bắt nhái. Chưng khi ấy, bồ làm thế nào để chống đỡ lại, không lẽ lại giở trò “ngá»§ nhè†để lạy van nó sao? Tốt hÆ¡n hết phải bình tâm để những ngưá»i trầm tÄ©nh, có mưu kế thần diệu bàn soạn tìm phương pháp tiêu diệt bá»n chúng, rồi táºn thu bảo váºt có hÆ¡n không? 
Câu Hồn đành ngồi xuống, buồn thiu, và không dám phản ứng nữa. Phong Vân quáºn chúa nói: 
- Äối vá»›i kẻ cướp lưu manh, mình không tá»›i nó, nó sẽ tìm tá»›i mình ngay. Nếu chúng biết Thái Tá» ngá»± giá tại đây, tất nhiên tin tức sẽ loan truyá»n nhanh chóng. Chúng ta cô thế, thiếu lá»±c làm sao thụ địch bốn bá» tháºt là nguy hiểm! 
Bà Song Trâm nói thêm: 
- Xem kỳ hạn trong thư thì chúng ta chỉ còn được vài tuần. Xuất binh lúc này e không tiện. Äịch đương lùng ta. Chúng không ngá» ta đương náu mình trong ổ giặc. Äó là má»™t Ä‘iá»u rất có lợi, ra ngoài dá»± liệu cá»§a địch. Nhưng không thể ở đây lâu được, váºy nên tìm lá»±c lượng tương trợ cho kịp thá»i. 
Cao Tú Sĩ nói: 
- Từ đây đến Diên Bình không xa. Tôi có thể Ä‘i gấp đưá»ng bằng Bạch Mã Long Câu đến Quảng Mục Trưá»ng, há»™i ngá»™ cùng Thanh Diện Thần Quân và Tiểu Bạch cô nương há»a tốc Ä‘em bản bá»™ thuá»™c hạ đến cứu giá. Má»™t khi lá»±c lượng đã đông đảo thì chúng ta Ä‘i phá tan những đảng cướp má»›i nhen nhúm. Äồng thá»i chặt dần vây cánh Hắc Y và bảo vệ Thái Tá» vá» triá»u láºt mặt những tên giả mạo. 
Nàng Chi Mai bàn tiếp: 
- Nếu bà Song Trâm mà cùng mưu việc vá»›i bà Mã phu nhân thì công việc được vẹn toàn vì Mã phu nhân “thần cÆ¡ diệu toán†vô cùng. Việc đối đầu vá»›i Hắc Y Äạo nên giao cho Lý Thanh Hoa công tá». Tôi chắc chắn trên Ä‘á»i này không ai có thể chống cá»± được vá»›i thanh Siêu Äiện Kiếm cá»§a Lý công tá». Tôi đã từng mục kÃch Lý công tá» chém đứt đầu Bạch hổ tinh. Nên sai ngưá»i má»i công tá» lại giúp Thái Tá» thì hÆ¡n. Tôi sẽ tình nguyện Ä‘i cùng Lý công tá» vô hoàng thành do thám, phá phách chúng má»™t phen cho chúng thất Ä‘iên bát đảo. 
Thái TỠcũng nói: 
- “Cứu binh như cứu há»aâ€. Không thể lấy nước xa mà chữa cháy lá»a gần. Cao khanh nên má»i Thanh Diện Thần Quân Ä‘em toàn lá»±c lại đây hợp vá»›i lá»±c lượng cá»§a ta vá» chiếm đóng Nhữ Nam. Ta sẽ phát hịch kể tá»™i Thân Vương và phái kiếm khách nào tài giá»i vô hoàng thành bảo vệ phụ hoàng. Danh chÃnh ngôn thuáºn toàn dân theo ta, ta cá» binh vá» tái chiếm thá»§ phá»§, đó là kế hoạch chÃnh đáng nhất. 
Bà Song Trâm chưa kịp nói gì, Thái TỠđã nheo mắt nhìn Cao Tú Sĩ đỠnghị: 
- Cao huynh nên Ä‘i cùng Văn Tú Tài. Hai ngưá»i ý hợp tâm đầu không để lá»›n việc lá»›n, vả chăng ngá»±a Thanh Phong cá»§a Văn huynh cÅ©ng là má»™t tuấn mã hiếm có, ngày Ä‘i ngàn dặm. 
Văn huynh sẽ chỉ cho biết nàng Thiếu CÆ¡ cá»§a Cao hiệp sÄ© hiện Ä‘ang ở đâu tá»›i đó mà tìm. Công tư vẹn cả đôi đưá»ng, nhất cá» tam tứ tiện, như váºy, ngưá»i được giao việc má»›i phấn khởi chu toàn công việc. 
Cao Tú Sĩ vui vẻ đáp: 
- Äối vá»›i Văn huynh, tiểu đệ thụ đại ân cứu mẫu thân tiểu đệ. Tiểu đệ lúc nào cÅ©ng cảm kÃch coi như ân nhân, nếu được Văn huynh Ä‘i cùng thì tiểu đệ sẽ lãnh há»™i được nhiá»u Ä‘iá»u dạy bảo, chỉ dẫn có Ãch. 
Văn Tú Tài lặng thinh không đáp. Chỉ những ngưá»i lanh mắt má»›i nhìn thấy chàng thư sinh đưa mắt lưá»m Phong Vân má»™t cái hình như ngầm Ä‘e dá»a sẽ có ngày tiến cá» lại công tác khó khăn hÆ¡n váºy! 
Má»i ngưá»i giải tán Ä‘i nghỉ, nhưng hai chàng trẻ tuổi sá»a soạn khăn gói lên đưá»ng. Hai con tuấn mã hình như quen biết hà lên những tiếng vui mừng, Thần Hành Nụy Cước, theo thưá»ng lệ cÅ©ng leo lên đẫy da bên hông ngá»±a phÃa sau. 
Bên ngoài, đêm lạnh làm khà đá bốc lên nghi ngút. Hai chàng trẻ tuổi thá»§ng thẳng cho ngá»±a kiệu bước má»™t ra khá»i Bạch Khô Lâu theo ngưá»i hướng đạo Ä‘i phÃa trước. 
Cao Tú Sĩ lên tiếng: 
- ÄÆ°á»£c Ä‘i cùng Văn huynh trên đưá»ng thiên lý, tiểu đệ lấy làm cảm khoái vô cùng. Chắc chắn sẽ há»c há»i được nhiá»u Ä‘iá»u đáng há»c. 
Văn Tú Tài mỉm cưá»i đáp: 
- Cao huynh là má»™t tay kiếm khách đại tài. Còn tiểu đệ chỉ là má»™t chàng há»§ nho, nghêu ngao mấy câu thÆ¡ phú, e sợ Cao huynh chưa biết mà thôi, nếu biết thì không thể thương nổi anh đồ gàn bát sách này đâu. Äáng lẽ không muốn làm rá»™n chân Cao huynh, ngặt vì Phong Vân cứ ép đệ phải Ä‘i tìm cô ả Thiếu CÆ¡ cho tôn huynh, vì trá»ng tấm tình yêu cá»§a Cao huynh nên phải Ä‘i há»i thăm hỠ“ngưá»i đẹp†ấy thôi. 
- Văn huynh đã hy sinh giúp mẫu thân tiểu đệ thoát nạn. Bây giá» lại cố công đứng ra chu toàn cho mối tình sâu Ä‘áºm cá»§a tiểu đệ, nếu được đệ xin tôn thá» làm “ân sư†sánh ngang song thân tiểu đệ. 
Chàng cÅ©ng muốn bắt chuyện dò tin tức Thiếu CÆ¡ ở đâu, nhưng nhìn nét mặt nghiêm trang cá»§a Văn Tú Tài, e sợ há»i như thế quá ư sá»— sàng chăng nên đành sóng cương cho ngá»±a chạy và không dám đả động đến chuyện tâm tình riêng tư cá»§a mình. 
Cuá»™c lữ hành buổi nay nhắc cho chàng má»™t ká»· niá»m ngày trước. Lần đầu tiên Văn Tú Tài cưỡi Thanh Phong Mã rượt theo chàng khi chàng chạy vào những đưá»ng hẻm dẫn lên ngá»n núi. Ngày đó, chàng ngá» Văn Tú Tài là kẻ địch nên không dám dừng ngá»±a lại nói chuyện. 
Lần thứ hai, trên đưá»ng chạy Ä‘ua đến căn nhà nhá» cá»§a Nam Bình Hầu phụ thân chàng, cÅ©ng đã phi ngá»±a rượt kịp theo tá»›i. Chàng tá»± há»i, lấy làm lạ sao chàng văn nhân này không hiểu tại sao lại luôn luôn liên can, Ä‘i ngang qua Ä‘á»i chàng. 
Mà hắn ta lại biết chỗ ở của Thiếu Cơ? Nếu hắn cũng yêu Thiếu Cơ thì ta có ghen tức với hắn không? Trang thư sinh kỳ lạ, mình cũng chẳng biết hắn đã yêu ai và cô nào đã đặt mắt xanh vào hắn chưa? 
Ra tá»›i quãng lá»™ rá»™ng rãi, hai ngá»±a chạy má»—i lúc má»™t mau. Con Bạch Tuyết hý vang, bá»m ngá»±a tung bay, cất vó sải nhanh như chá»›p. Con Thanh Phong Mã cÅ©ng không chịu kém, cụp tai vá» phÃa sau, nhoài mình dài ra và lao vá» phÃa trước như tên bắn. 
Cây cối, bụi ráºm má»c hai bên đưá»ng thi nhau lui vá» phÃa sau liá»n liá»n. Cao Tú SÄ© thÃch thú cả cưá»i: 
- Thực là không mong ước hai chúng ta đã được dịp phi ngựa như ý muốn. Văn Tú Tài tấm tắc khen ngợi: 
- Con ngá»±a trắng cá»§a túc hạ tháºt là tuyệt đẹp! Trên Ä‘á»i khó có con thứ hai. Không biết giống này ở đâu mà chạy tôt như váºy. Thá»±c không khác “phi mã†má»c cánh trên lưng. 
- Ngá»±a bá»m xanh “Thanh Phong†cÅ©ng hiếm lắm. Chắn chắn nó dòng giống Phi Lôi Báo cá»§a Tần Thúc Bảo Ä‘á»i ÄÆ°á»ng má»—i lần xung tráºn hý lên làm ngá»±a khác té lăn cù. Có váºy má»›i là vua giống ngá»±a. Túc hạ thá» thả hết dây cương, chúng ta cho hai con ngá»±a phi hết sức xem sao? 
Hai chàng trẻ tuổi cùng ra roi, ngá»±a sung sức sương sá»›m khà trá»i mát mẻ, ngưá»i ngá»±a lao Ä‘i như chân cẳng không còn chấm đất. 
ÄÆ°Æ¡ng lúc hai ngưá»i Ä‘ang cao hứng, đột nhiên có tiếng nói nheo nhéo từ phÃa sau đưa lên: 
- Cha chả! Ngá»±a chạy chi mà nhanh dữ váºy? Dẫu ta có trổ tài “thần tốc†phi hành cÅ©ng không dá»… bắt kịp. 
Tiếng nói nghe rất quen, không lạ tai. Nhưng nhất định không phải tiếng nói oang oang cá»§a Thần Hành Nụy Cước. Hai chàng trẻ tuổi Ä‘á»u bụng bảo dạ: 
- Thá»±c quái lạ! Tiếng nói cá»§a ai nghe quen tai... như tiếng nói nheo nhéo cá»§a con nhá» Câu Hồn vây? Câu Hồn phi thân Ä‘uổi theo chúng ta để làm gì váºy? Sao nó không ở sÆ¡n trại vá»›i Cung Äình và Trương Bỉnh Nhi? Mà nó theo hai ngưá»i ra khá»i Bạch Khô Lâu từ khi nào? 
Cao Tú SÄ© quay đầu nhìn lại phÃa sau. Chỉ thấy bụi mù mịt không thấy bóng má»™t ngưá»i nào Ä‘uổi theo. 
Tiếng nói giá»ng “kim†lại eo éo nổi lên: 
- Mát quá ta! Khoái quá! Văn Tú Tài cãi rằng: 
- Có phải Câu Hồn “nương nương†đó không? 
- ÄÃch thị là ta! Äi theo hai ngưá»i là phải vì trong đám ta có cảm tình vá»›i hai ngưá»i nhiá»u hÆ¡n. Äan Tâm và Chi Mai cÅ©ng tốt nhưng ta không muốn phá quấy đôi trẻ nam nữ ấy, để chúng được tá»± do tâm sá»± thá»§ thỉ vá»›i nhau. Ta muốn giúp Cao Tú SÄ© tìm đặng nàng Thiếu CÆ¡, thành đôi uyên ương hạnh phúc. Yêu như Cao Tú SÄ© má»›i gá»i là biết yêu. Ta cÅ©ng yêu thằng Cung Äình, ta bắt chước Thiếu CÆ¡ thá» bá» nó chÆ¡ vÆ¡ má»™t mình xem nó có bị “tương tư†lặn lá»™i Ä‘i tìm ta không? 
Hai ngưá»i nghe nói vừa buồn cưá»i, vừa tức mình bị con “bà cô†đi theo ám ảnh. 
Ngá»±a bị gò cương chạy thong thả dần. Văn Tú Tài ngoái cổ nhìn lại, lên tiếng gá»i Thần Hành Nụy Cước không nghe thấy trả lá»i, trong bao da chỉ thấy Câu Hồn lù lù ngồi bó kheo trong đó. 
Hai ngưá»i hết sức ngạc nhiên, không biết Câu Hồn đã nhấc ông già lùn ra từ hồi nào và ngồi vào đây từ lúc nào? 
Câu Hồn thấy hai ngưá»i ngÆ¡ ngác thì nói: 
- Thằng già lùn, tôi để nó ở lại sÆ¡n trại rồi, tôi “phạt†không cho nó Ä‘i theo hai ngưá»i vì nó đã xÃa vô câu chuyện cá»§a tôi. Tôi đã giao hẹn vá»›i má»i ngưá»i là mặc tôi sá»a trị thằng ngưá»i “ná»™m†đó má»™t tráºn cho nó hú vÃa. Tôi đương đánh Ä‘uổi nó mê tÆ¡i, sắp bắt đặng thì anh già lùn Ä‘en như nhá» chảo lại chỉ đưá»ng, dắt nó chạy thoát. Vì váºy tôi má»›i “điểm huyệt†chú lùn. Vứt chú nằm lăn keo dưới đất rồi lẻn lên đây cho ngá»±a chạy mát má»™t phen. 
Văn Tú Tài không dám kêu khổ. Hai ngá»±a chạy quãng đương xa lắm, quay lại cÅ©ng mất thì giá». HÆ¡n nữa, trá»i đã gần sáng, công lá»±c cá»§a Câu Hồn phân tán, khuyên bảo cÅ©ng không khó khăn. 
Nghĩ vây đành nén lòng nói rằng: 
- Thần Hành Nụy Cước phạm tá»™i vô lá»… đối vá»›i nương nương mà nương nương phạt như váºy là nhẹ lắm. Thôi được, nương nương Ä‘i cùng chúng tôi là “hân hạnh†cho chúng tôi lắm. Chúng tôi xin nương nương ngồi yên để chúng tôi cho ngá»±a tiếp tục chạy. Trá»i tối, đưá»ng vắng, ngá»±a chạy lợi đương đất. Ban ngày không thể Ä‘i nhanh được. 
Câu Hồn ngây thÆ¡ ngá»ng mặt nhìn lên trá»i: 
- Văn công tá» lịch sá»± vô cùng, gá»i ta là “nương nương†lá»… phép làm ta rất ưng ý. Ta sẽ truyá»n dạy cho công tá» má»™t vài võ công thượng thặng. 
Vì có Câu Hồn ngồi sau nên Cao Tú SÄ© chẳng thể cởi mở, há»i chuyện tâm tình vá»›i Văn Tu Tài nên đành ra roi cho ngá»±a chạy má»™t mạch đến sáng. 
Tá»›i khi rạng đông tá» mặt ngưá»i, hai ngưá»i cho ngá»±a chạy cháºm lại và lấy lương khô ăn bình nước uống. 
Câu Hồn tÃnh nết nhõng nhẽo, thấy có ngưá»i chiá»u chuá»™ng thì lại giữ nguyên nết cÅ© táºt xưa. 
- Má»i đêm ngá»§ không đói. Äêm qua thức lại chÆ¡i mãi trò cút bắt, chạy ngá»±a nên bao tá» trống rá»—ng nhanh lắm. Nếu ăn lương khô thế này thì má»™t mình Câu Hồn ăn cÅ©ng không đủ. Phải tìm hàng quán tìm xem món ăn xÃu mại, tỉu sắm mua nhiá»u nhiá»u ăn cho sướng miệng. 
Vì váºy hai ngưá»i đành phải tuân lệnh “nương nương†há»i thăm để đến làng mạc mua thá»±c phẩm ngon, nóng cho Câu Hồn ăn lót dạ. 
Hai ngá»±a dừng trước má»™t chợ nhá», đông dân làng tụ táºp mua bán. Câu Hồn thÃnh mÅ©i, chỉ vá» phÃa đầu chợ nói rằng: 
- Trá»i! Mùi bánh chiên, bánh bao thÆ¡m phức! Lại quán kia nhất định có nhiá»u món Ä‘iểm tâm. 
Hai ngưá»i xuống ngá»±a, thá»§ng thẳng dắt ngá»±a đến trước quán ăn. Quả nhiên, nÆ¡i này chá»§ quán Ä‘ang chiên bánh rất ngon. Mùi bánh thÆ¡m ngào ngạt và trong quán có rất nhiá»u ngưá»i ngồi thưởng thức món Ä‘iểm tâm uống trà và hút thuốc, chuyện trò vui vẻ. 
Há»i ra má»›i biết nÆ¡i đây là má»™t làng ăn há»c. Dân trong làng vá»›i nếp sống cổ truyá»n ưa ngâm thÆ¡ bình phú, trong quán ăn, trên tưá»ng, ngoài những hàng chữ kê khai thá»±c phẩm, quả phẩm còn có những bài thÆ¡ nét bút tung hoành. 
Biển hiệu đỠba chữ “Tịnh Sinh Quánâ€. Lại thêm đôi câu đối rất trữ tình: 
“Lá xanh trá»i xanh biếc 
Hoa đào má đào xinhâ€. 
Hai ngưá»i buá»™c ngá»±a, Câu Hồn cÅ©ng leo xuống ngá»±a vào trong quán tìm bàn trống ngồi gá»i tá»u bảo mang trà bánh lại ăn. Trà đúng là loại trà búp ngắt trên ngá»n VÅ© Di sÆ¡n pha trong ấm đất gan gà, rót ra chén đá trắng thấp màu trong xanh uống có hương vị nồng nàn sánh Ä‘áºm khiến tinh thần thêm sảng khoái. 
Bánh bá»™t lá»c trắng tinh, đủ các loại nhân đưá»ng, nhân thịt, nhân tháºp cẩm ăn hết chiếc này lại muốn ăn chiếc nữa. 
Cái thú buổi sáng tinh sương uống trà ăn bánh, Ä‘á»c thÆ¡ đã mang lại nhà hàng số đông thá»±c khách, toàn những ngưá»i hào phú trong làng. Há» quay nhìn hai chàng trai trẻ không chá»›p mắt. Má»™t nghi biểu tuấn tú rõ là má»™t trang hảo nam tá» phong lưu mã thượng. Má»™t chàng thì dung mạo phong quang cốt cách má»™t văn nhân tài tá» vào báºc cao sang. Trái lại con nhá» ngồi bên trông tháºt “bẩn mắt†không có cảm tình. Cái mÅ©i cô gồ “cô phong độc chá»§ng†như chá»i má»i ngưá»i, đã nhìn thấy ngoảnh Ä‘i không muốn nhìn lại lần thứ hai nữa. 
Äã thế Câu Hồn không để ý đến ai, hết đĩa bánh này Ä‘em vào cô nhá» chỉ ngốn đớp mấy cái là hết trÆ¡n, uống trà lại càng Ãt nghệ thuáºt hÆ¡n nữa, đổ ấm trà vô bát uống ừng á»±c như lạc đà chết khát. 
Tá»u bảo lấy làm lạ vá» tài ăn uống cá»§a cô nhá». Nếu các thá»±c khách Ä‘á»u ngốn mạnh như cô nhá» thì nhà hàng chỉ cần tiếp má»™t vài cô cáºu má»›i thì đủ hầu tiếp “cả làng†ra ăn. 
Cao Tú SÄ© dõi mắt thấy Văn Tú Tài đương Ä‘á»c má»™t bài thÆ¡ đỠtrên tưá»ng lá»i lẽ rất tình tứ cá»§a má»™t thiếu phụ mong kẻ hành quân xa? 
“Mưá»i tám vá» làm vợ, Thiếp e thẹn bẽ bàng... Trăng tròn mi má»›i nở. 
Nguyện ghi tạc đá vàng. Tự cảm đau lòng thiếp. 
E tàn tạ hồng nhan. 
Sá»›m chiá»u nhìn ánh nước, Mong ngóng đợi tin chàng...â€. (Tao loạn triá»u miên háºn) 
Nhìn Cao Tú SÄ© chăm chú nhìn mình, Văn Tú Tài há»i: 
- Không biết tâm sự nàng Thiếu Cơ lúc này có nhớ tới Cao huynh không nhỉ? Câu Hồn ngừng nhai và đáp: 
- Nhất định là tôi không nhá»› má»™t chút nào tá»›i thằng “mÅ©i lân†và chắc chắn nó thấy tôi Ä‘i khá»i thì cÅ©ng coi như thoát “gánh nợâ€. 
Cao Tú Sĩ uống hớp trà ngon và buông nhẹ: 
- Thói thưá»ng Lá»™ng Ngá»c nhá»› Tiêu Lang trong má»™t khúc du dương vá»›i gió. Thiếu CÆ¡ có nhá»› đến tôi chỉ khi nghÄ© tá»›i mức cao thấp trên ba sáu quân cá», tôi nhá»› đến nàng khi nàng đội chiếc mão xinh xinh... Còn Cung Äình, biết đâu ông ta lại không buồn sỉu vì nghÄ© đến Câu Hồn đương lâm cảnh pháºn “đào tÆ¡ liá»…u yếu†bị thiên hạ ngưá»i ta ý sức mạnh dày vò bắt nạt trên quãng đưá»ng thiên lý nÆ¡i tứ cố vô thân... sầu vạn độ!... 
Chàng cố tình nói câu sau cùng làm Câu Hồn đương ăn ngon lành, bá»—ng dưng buồn bã nghÄ© tá»›i cáºu bạn cùng cảnh ngá»™. 
Trên vách phấn chữ ai “lạc thảo†bài tương tư: 
“Mong tìm chàng Dương Äài lối má»™ng, Hẹn hò chàng Tương phố bến xưa...â€. 
Cô nàng thở dài má»™t cái tháºt ảo não. Giá là lúc mặt trá»i đã lặn thì bao nhiêu thá»±c khách Ä‘á»u bay ra ngoài ráo trá»i. 
- Tôi nhá»› anh Cung Äình quá! Anh Cung Äình xứng đáng là bạn tình cá»§a tôi. Thôi hai ngưá»i ở lại để tôi má»™t mình trở lại Bạch... 
Nhanh tay, Cao Tú Sĩ vội bịt miệng Câu Hồn năn nỉ: 
- Bạch Diêm Trang phải không? 
Nói rồi ghé tai Câu Hồn nói nhá»: 
- Xin “nương nương†đừng nói tá»›i Bạch Khô Lâu thiên hạ tưởng lầm chúng mình là đồ đảng ăn cướp, cáo quan bắt bá» tù cả lÅ© bây giá». 
Ở bàn bên má»™t vài ngưá»i chợt nghe Câu Hồn nói váºy thở dài: 
- Buồn thay thế sá»± đảo Ä‘iên! Luân thưá»ng đạo lý, nếp sống cổ truyá»n ngày má»™t trôi sông mất hết rồi! Thiếu nhi, nhãi ranh, nhóc con, chưa ráo máu đầu, chưa hết mùi hôi sữa mẹ mà đã nói tá»›i vấn đỠtình ái yêu đương. Äúng là quân mất dạy! Bố mẹ chúng nó đâu mà không biết dạy nó? 
- Con hoang vô số! Lấy ai làm bố mẹ trong thá»i thế Ma Vương tái sinh này? 
Cao Tú SÄ© nháy mắt Văn Tú Tài đứng dáºy ra ngoài quán. Trước khi rá»i khá»i bàn, chàng không quên chi tiá»n rất háºu làm chá»§ quán muốn cúi rạp sát đất. 
Tiá»…n hai ngưá»i và cô nhá» ra trước cá»a, chá»§ quán tá»± tay cởi dây buá»™c ngá»±a và khẩn khoản má»i nài: 
- Tệ quán đây gần chợ chưa hẳn là nơi xứng đáng để tiếp đón các thượng nhân. Một vài kẻ phàm phu tục tỠhãy còn ăn nói chưa còn thanh lịch. 
Cách đây không xa có Mẫu ÄÆ¡n Äình đương mùa hoa nở. Äấy má»›i là nÆ¡i gặp gỡ chÃnh thức cá»§a các vị tao nhân mặc khách trong vùng. Äấy má»›i là nÆ¡i thi nhân đến tìm tứ, há»a sÄ© tá»›i tìm Ä‘á», thượng quan, giai nhân tài tá» tá»›i đó để hưởng hoa trước khi dâng tiến vá» Kinh. Các thượng nhân có dịp qua đây không tá»›i đó thưởng ngoạn cÅ©ng uổng. 
Ba ngưá»i lên ngá»±a, theo lối Ä‘i chá»§ quán chỉ dẫn tá»›i Mẫu ÄÆ¡n đình. 
Thực là một nơi phong cảnh hữu tình, cả một vùng toàn những hoa là hoa. Cao Tú Sĩ biết Văn Tú Tài thế nào cũng vô ngoạn cảnh nên dặn dò Câu Hồn rằng: 
- NÆ¡i đây ngưá»i ta trồng hoa quý làm cháºu kiểng rất đẹp. Nương nương có vô xem thì đừng dùng tay ngắt hoa e gây rắc rối. 
Câu Hồn ăn nhiá»u bánh, uống nhiá»u trà bụng to phá»nh như cái trống không muốn cỠđộng, cứ nằm khèo trong bao đẫy chân thò ra ngoài thiu thiu ngá»§. 
Nghe nói váºy tức thì trả lá»i rằng: 
- Tôi không thÃch hoa dù là hoa gì, ngoại trừ các loài hoa độc làm chết ngưá»i thì sưu tầm để làm độc dược chÆ¡i. Các hoa đây tuy có hương sắc nhưng đối vá»›i tôi vô dụng. Ngá»§ còn khoái hÆ¡n xem hoa. 
Hai chàng đành để Câu Hồn vừa ngá»§ vừa coi ngá»±a, cùng nhau dẫn tay leo bá»±c thá»m lên đình cao ngắm hoa. 
Nhìn vá» hướng bắc thấy tòa thảo trúc lẫn giữa bóng tùng bách xanh rá»n. 
Nhiá»u bồn mẫu đơn đại đóa xếp dá»c hai bên lối Ä‘i. Ngoài ra còn thấy nhiá»u loài hoa lạ chẳng biết giống hoa gì mà đâm chồi nảy lá»™c, nụ chi chÃt đầy cành. 
Tá»± nÆ¡i đó chim hót rÃu rÃt. Văng vẳng lại có tiếng giao cầm thánh thót tÆ¡ đồng. Tháºt là u nhã, lá»±a có phải Ä‘i tìm Thiên Thai ở chá»— nào? 
Ở trên đình thượng và phÃa ngoài, du khách có nhiá»u nên tiếng cưá»i nói, tiếng bước chân rá»™n ràng làm cho mất hứng khởi. 
Hai ngưá»i liá»n dạo bước tá»›i khu tiểu trúc. Văn Tú Tài cưá»i bảo Cao Tú SÄ© rằng: 
- Tiểu đệ đương muốn có má»™t nữ lang vô tình vịn tay làm gãy má»™t cành mẫu đơn để tiểu đệ bá» tiá»n ra chuá»™c lá»—i. Rồi nữ lang đó sẽ yêu tiểu đệ và kết hôn vá»›i tiểu đệ. 
Cao thiếu hiệp cÅ©ng cưá»i đáp: 
- Phong thái rá»±c rỡ dung quang khả ái, mỹ mạo như Văn huynh, cô gái “thiên hương†nào trông thấy chẳng chết mê chết mệt, hà tất phải chỠđợi ngưá»i ta làm gãy cành mẫu đơn má»›i ngỠđược cá»a tâm hồn hay sao? Sống hòa mình vá»›i thiên nhiên thống khoái thá»±c! Chỉ vì biết bản thể mình vá»›i thiên nhiên là má»™t nên nếu vì đại cuá»™c phải hy sinh cÅ©ng coi nhẹ tÃnh mệnh như lông hồng, không nhút nhát như những kẻ sống trong váºt chất, xa lánh thiên nhiên. 
Văn Tú Tài há»i: 
- Cao huynh muốn nói đến cái thú làm thi nhân nằm chết lịm giữa muôn hoa, khi tỉnh giấc nghe tiếng chim kêu mới biết mùa xuân đã trở vỠvới cuộc sống, phải không? 
“Ở Ä‘á»i tá»±a giấc chiêm bao! 
Làm chi mà phải lao Ä‘ao nhá»c mình! 
Suốt ngày mượn chén khuây tình, 
Say rồi nghiêng ngá»a bên mảnh hàng ba, 
Tỉnh ra nhìn mé trước nhà, 
Má»™t con oanh hót trong hoa ngá»t ngào.  
Há»i xem ngày ấy tháng nào. 
Äàn chim rÃu rÃt đón chào mùa xuân?â€. 
(Thơ Lý Bạch) 
Chợt nghe tiếng đàn ngưng. Có tiếng chân ngưá»i Ä‘i tá»›i. Hai ngưá»i chưa kịp định thần thì dưới hoa đã hiện ra má»™t nữ lang nhan sắc tú lệ nhưng có vẻ không được Ä‘oan nghiêm vì nụ cưá»i đôi mắt long lanh khêu gợi má»™t cách dá»… dãi. 
Hai ngưá»i chưa kịp thốt lá»i nào thì nữ lang đã cất tiếng oanh vàng thánh thót: 
- Em không vịn gãy cành hoa, nhưng em xin tặng hai ngưá»i má»—i ngưá»i má»™t cành. Nói rồi giÆ¡ hai tay vá» phÃa trước mặt đưa cho má»—i ngưá»i má»™t bông hoa lạ. Phong lan không phải Phong lan, không ra Hồng, Thược dược mùi thÆ¡m rất ngát tuy không đưa lên mÅ©i ngá»i mà hương thÆ¡m cứ xông vô mÅ©i. 
Hôm nay bất ngá» du ngoạn Mẫu ÄÆ¡n đình được gặp hai chàng nghe lá»i ngâm thÆ¡ phong nhã đủ biết hai chàng là báºc tài hoa hiếm có trên Ä‘á»i. 
Hai chàng quả là “hoa thượng chi hoaâ€. NÆ¡i đây đất tốt nhiá»u màu mỡ, mùa hè không nắng gắt, mùa đông không lạnh giá, hoa quanh năm nở không bao giá» ngá»›t, những ngưá»i trong vùng toàn đồ há»§ hóa dốt nát đạo đức giả nên vưá»n hoa không có bóng hồng. 
Ở đây hoa thá»±c thì nhiá»u mà con gái xấu như ma mụi. Äàn ông con trai thì cù lần. Hai chàng chắc chắn là khách phương xa tá»›i. Nhác trông phục trang cÅ©ng biết không phải ngưá»i bản xứ. 
Chúng em cÅ©ng không phải là ngưá»i sinh trưởng ở vùng này, vì chá»§ nhân có lệnh sai Ä‘i lấy hoa vá» trồng nên ngẫu nhiên má»›i có mặt tại đây. Bởi thấy cảnh đẹp sinh tình nên má»›i dạo mấy đưá»ng tÆ¡ làm nhàm tai báºc tao nhã phong lưu. 
Ước mong hai chàng được chủ nhân tiện thiếp tiếp kiến thì thực là một cuộc hạnh ngộ vô cùng độc đáo. 
Văn Tú Tài đưa mắt nhìn Cao Tú Sĩ nói: 
- Tiểu sinh không dám định Ä‘oạt nháºn lá»i má»i. Bởi vì Cao huynh còn... phải... 
Cao Tú Sĩ nghiêm trang đáp: 
- Rất tiếc chúng tôi còn mắc việc báºn phải lên đưá»ng gấp không thể trì hoãn được. Äể khi xong việc trở vá» sẽ xin tái kiến. 
Nữ lang có vẻ giáºn dá»—i: 
- Äây đâu là nhà cá»§a em “Thiên tải má»™t thá»i†đã chẳng nháºn lá»i thì là chẳng bao giá» nữa. Ô kìa, may mắn quá chá»§ nhân em tá»›i rồi kìa... 
Má»™t thiếu phụ khác dưng kiệu ngoài đình, thấy đôi ngá»±a đẹp ngắm nhìn không chá»›p mắt. Chừng bước vào sân đình, thấy hai chàng đương đứng nói chuyện vá»›i nữ lang, trong tay má»—i ngưá»i đương cầm má»™t cành hoa thì nét mặt bá»—ng thay đổi tươi hÆ¡n hoa đào, hai mắt sáng rá»±c lên. 
Nàng trang Ä‘iểm lá»™ng lẫy, xiêm áo trang sức lóng lánh khắp ngưá»i đâu cÅ©ng là vàng Ä‘eo ngá»c dát. Tá»›i trước hai chàng tá»± giá»›i thiệu: 
- Thiếp là chá»§ nhân đình “Cẩm Hương†cách đây không xa. Äã buồn phiá»n vì mẫu đơn nở đúng mùa, mà xem mặt khách thưởng ngoạn quanh vùng toàn là “tục kháchâ€. Vì váºy nên em sai Trầm Lệ đến chá»n vài gốc đẹp định bứng Ä‘em Ä‘i phá»§ thành để tìm vị vương tôn công tá» nào danh bút má»™t thá»i để ban cho vài nét tuyệt vá»i đánh dấu mùa hoa trước khi tàn tạ. 
Nhác trông thấy hai công tá», đã biết Ä‘á»u là báºc phi phàm. Äúng là “kim mã ngá»c đưá»ng†để chúa hoa khá»i tá»§i, kÃnh má»i lưỡng vị quá bá»™ lại tệ đình để được lãnh tài hoa há»a đỠthi. 
Thiếu phụ má»i má»c ân cần, lại thêm lá»i lẽ ngá»t ngào. Cao Tú SÄ© dù khăng khăng khoái thác nhưng thấy Văn Tú Tài văn thÆ¡ tuyệt giá»i, e sợ làm chàng cụt hứng chăng? Văn Tú Tài hình như cÅ©ng muốn thá» thách xem lòng dạ chàng thiếu hiệp trước sức quyến rÅ© cá»§a môi thắm má đào, làn thu ba thiếu phụ tống tình như muôn ngàn ngá»n sóng mạnh. 
Cao Tú SÄ© nghÄ© bụng, mình đã có ngưá»i yêu là nàng Thiếu CÆ¡ nay Văn Tú Tài cÅ©ng cần có má»™t hình bóng giai nhân trong tâm tưởng chá»›! 
Không thấy trả lá»i tức là ưng thuáºn, ra tá»›i ngoài, kiệu ruổi ngá»±a bay. Chẳng mấy chốc tá»›i khu trang việc có ba chữ vàng để “Äình Cẩm Hương†chói lá»i đã hiện ra trước mắt. 
NÆ¡i đây cây cối um tùm. Má»™t vài mái nhà xanh đỠthấp thoáng trong rặng cây xanh làm phong cảnh tăng phần u nhã. Cao Tú SÄ© có cảm giác mình đương Ä‘i vào thế giá»›i chuyện hồ tinh xưa. Các chàng trai mỹ mạo tài hùng thưá»ng bị giống hồ hiện thành gái đẹp nhá» vào động để mê hoặc... 
Äừng nhìn ngắm tá»›i mỹ nhân thì thôi, càng chú ý càng thấy tuyệt đẹp không chá»— chê bai. Từ giá»ng oanh vàng tá»›i mái tóc, từ sống mÅ©i đến bàn tay, từ đôi môi đến dáng Ä‘iệu chàng thiếu hiệp thấy hai tai nóng bừng khẽ cúi đầu nhìn xuống mặt đất trải cát vàng như không dám nghÄ© vẩn vÆ¡ nữa. 
Thấy chàng bá»—ng đặt tay chuôi kiếm “Thiên Linh†đeo bên cạnh sưá»n, thiếu phụ kiá»u diá»…m liếc mắt tá»§m tỉm cưá»i bảo chàng: 
- Trông tướng quân uy dÅ©ng hiên ngang, khác phưá»ng tục tá». Dân vùng này trá»ng văn khinh võ, Cẩm Hương đình lần đầu tiên được tiếp đón má»™t vị tướng trẻ tuổi, tiện thiếp cảm kÃch muôn vàn. 
Không biết vưá»n Thượng Uyển hoàng cùng đẹp như thế nào không rõ, đình Cẩm Hương có những bồn hoa đẹp đẽ hiếm có. Cách thức trình bày khéo léo công phu tuyệt xảo, không thiếu má»™t giống hoa nào, đặc biệt có má»™t vài gốc mẫu đơn nở những bông hoa to hÆ¡n cái bát, toàn những cây cảnh lá»±a chá»n ở vưá»n “Mẫu ÄÆ¡n†khi nãy mang vá». 
Cao Tú Sĩ thấy không có chi khác lạ, chỉ thấy gia nhân toàn phụ nữ không có đàn ông con trai. Cô nào cũng xinh đẹp khả ái, cúi chào mỗi khi chủ nhân đi tới rất là lễ phép. 
Văn Tú Tài nhìn bông hoa nào cÅ©ng ưng ý, vừa buá»™t miệng khen ngợi là “Thượng Uyển nhất chi hoaâ€, tức thá»i vừa quay Ä‘i cảnh đẹp đó đã được ngắt hái bá» vô lẵng do thị tỳ xách mang theo. 
Cuá»™c du ngoạn trong huê viên mất khá lâu thì giá», khi mặt trá»i đứng bóng, nữ chá»§ nhân má»i hai chàng lên đình dùng trà và nghỉ ngÆ¡i trước khi dùng tạm bữa cÆ¡m trưa. 
Trà ngon do ngưá»i đẹp châm má»i uống thêm Ä‘áºm. Tiếng giao cầm thánh thót du dương, bữa ăn thanh đạm, món nào cÅ©ng chút xÃu, để trên những bát đĩa kiểu bằng sứ, trình bày ưa mắt miệng nếm thêm ngon. 
Từ trên đình cao nom xuống tàu ngá»±a dưới huê viên, hai ngá»±a gặm cá», cô nhá» Câu Hồn nằm kheo trong bao đẫy ngá»§ không ai đánh thức. 
Hai chàng ăn xong, chá»§ nhân lui gót. Nhìn hàng chữ tiêu đỠbức tranh vẽ đủ loại hoa trên tưá»ng má»›i biết thiếu phụ há» Bạch tên Phù Dung. Tranh vẽ khéo, thÆ¡ đỠhay, tá» ra Bạch Phù Dung có tài văn há»c mẫn tiệp lại thêm phú hào. 
Văn Tú Tài thở dài nói: 
- Xem chừng nữ chá»§ nhân có nhiá»u thiện cảm vá»›i Cao huynh chỉ chá» má»™t lá»i cá»§a “tướng quân†ưng thuáºn là nữ chá»§ nhân “thoát bào nhượng vịâ€. Äúng là chuá»™t sa chÄ©nh gạo, cÆ¡m no Bạch Tuyết cưỡi, tá»™i vạ gì má»™t Ä‘á»i bôn ba, nay đây mai đó cho rạc cẳng? 
Cao Tú SÄ© cưá»i nói: 
- Äệ đã có Thiếu CÆ¡ rồi, Văn huynh thỠđấu hót xem, nếu nữ chá»§ nhân chưa có má»™t đức lang quân thì ná»™p tiá»n hoa tiên xin được phê chuẩn, tá»™i gì kéo dài cuá»™c Ä‘á»i cô tiêu, không ngưá»i xướng há»a, không ngưá»i nâng khăn sá»a túi, cất bài và... rá»a chân? 
- Ngưá»i ta khoái chức “tướng quân†chứ? Không nghe “ngưá»i ta†nói vùng này thiếu gì thư sinh mặt trắng? 
Thôi không rỡn nữa, lo Ä‘i Diên Bình chu toàn công việc đã. Hết hoa lai tá»u rồi lại sắc... thì Thái TỠđến thiệt khổ công quên Bạch... Lâu. 
Văn Tú Tài đưa tay lên môi: 
- “Suỵt†nữ chủ nhân ra rồi kìa... 
Quả nhiên Bạch Phù Dung đã ra má»i hai chàng vào nghỉ trưa trong thư phòng đến chiá»u sẽ lên đưá»ng. 
Giưá»ng cao thanh mát, phòng thoáng khÃ, rá»™ng rãi. Giấy tứ bảo, bút nghiên sắp đặt thứ tá»± trên án thư. Cao Tú SÄ© nghÄ© bụng: 
- Nữ chủ nhân thiệt tình mà mình cứ nghĩ ngại hoài. 
Äến chiá»u, sau cuá»™c trà đạo, hai chàng kiếu từ, Bạch Phù Dung nói: 
- Hai chàng vá»™i vã mà chi? Quên những bông hoa ngắt hồi sáng, thiếp đã trưng bày trong khách viện. Xin má»i hai chàng đã xem hoa ngoài trá»i trong thiên nhiên thì cÅ©ng tạm lưu bước qua xem những cánh hoa cắm trong lá» bình trần thiết trong nhà. Hoa muốn “nói†nhiá»u mà khách vẫn “vô tìnhâ€. Phu quân thiếp đã tịch trần. Thân góa bụa chỉ còn sống trong hoa thư tư tưởng. Hai chàng đã chẳng lưu bút thì cÅ©ng để lại cho thiếp má»™t ká»· niệm xem hoa để thiếp đỡ buồn lòng. 
Lẽ Ä‘á»i “bình thá»§y tương phùng†cánh bèo bá»t nước, nay gặp nhau, mai đã Ä‘i. Ngày nay hoa nở, ngày mai hoa tàn. Cành khô lá úa xin để mãi trên đình Cẩm Hương chẳng bao giá» xê dịch. 
Nghe thiếu phụ nói lá»i thắm thiết quá, hai chàng đành riu rÃu sang bên phòng khách xem hoa trong phòng. 
NÆ¡i đây bốn bá» pha lê bóng lá»™n e gió lá»t chống hoa tàn. Muôn hoa nghìn tÃa thu lại trang trà trong căn phòng tương đối nhá» hẹp, 
Có loại hoa cắm trong lá» sứ nhá», có loại hoa cắm trong độc bình men cỡ lá»›n, có loại hoa leo, có loại hoa cắm trong bồn đá có sá»i trắng, má»—i hoa má»™t vẻ trên án thư trên tá»§ khảm, trên song, trên ká»·, trên tưá»ng, trên trần y như má»™t động tiên tá»a mùi thÆ¡m ngào ngạt. 
Nào hạnh, đào, tưá»ng vi, hoàng anh, kim đồng, trạng nguyên hải đưá»ng, thá»§y tiên, cúc, lan liên, huệ, Bạch Phù Dung giải thÃch cặn kẽ cách thức gá»t, xén, cắm, bầy, đôi khi lại thêm vài sá»± tÃch bông hoa, ý nghÄ©a hồn hoa. 
Văn Tú Tài há»i: 
- Hoa cũng có “hồn†ư? 
- Có chứ. Phải nói là bướm má»›i hiểu “hồn hoa†trong các giấc mÆ¡ hoa, chỉ có loại hoa này là có tâm hồn đáng yêu hÆ¡n cả, em rất thÃch loại hoa này. 
Nói rồi cầm má»™t cành hoa tÃm đưa lên mÅ©i ngá»i, vẻ mặt say sưa. 
- Hai công tá» thá» ngá»i xem mùi hoa có lạ không? 
Hai chàng trẻ tuổi cầm lấy má»—i ngưá»i má»™t bông hoa thưởng thức mùi thÆ¡m hắc lạ. Bất đồ, má»›i hÃt nhẹ đã thấy trá»i đất quay cuồng tứ chi bá»§n rỉn, xây xẩm mặt mày. 
Biết có sá»± biến, Cao Tú SÄ© vá»™i váºn ná»™i công rút thanh Song Nhan Thiên Linh để đối phó nhưng thanh gươm vừa ra khá»i vá» thì chàng thấy tay nặng chÄ©u và toàn thân khuỵu xuống. Văn Tú Tài cÅ©ng ngã theo. Trái lại mỹ nhân vẫn tiếp tục ngá»i hoa, khẽ mỉm cưá»i vá»›i đôi mắt long lanh tinh quái. 
- Trẫm Lệ đâu? Äể hai chàng nằm yên đây cho xác thịt ướp mùi hương ta ưa thÃch. Chừng tá»›i tối, vá»±c vô cấm phòng để ta hưởng thụ. Nên nhá»› là buổi nay ta ưa thÃch chàng võ nhân trước rồi má»›i tá»›i văn nhân sau. 
Giá»ng nói đầy vẻ yêu mị, dâm tà cá»§a má»™t “hồ ly tinh†đội lá»™t ngưá»i phàm trần, thì ra Bạch Phù Dung là má»™t ma nữ luôn luôn dùng kế dụ bắt các chàng trai làm váºt du hà giúp ả ngáºp chìm trong biển sâu ân ái. Khi nào chán bá» thì quẳng xuống đáy giếng thá»§ tiêu. 
Vốn cùng Bạch Kỳ Lân nữ chá»§ là má»™t loại dâm nữ, nàng biết dùng mê hoa, hÃt má»™t loại bông thì không sao nhưng hÃt vài loại độc hương thì sẽ bị rÅ© liệt tứ chi trong má»™t thá»i gian tùy nàng định liệu. Như váºy nữ yêu hồ tha hồ mặc tình hưởng thụ ái ân đã ghi trong sách “Bá Lạc Thư†và dẫn dụ cho tình lang khá»e mạnh trở lại. 
Khi màn đêm buông xuống Cẩm Hương đình, Cao thiếu hiệp dần dần hồi tỉnh, nghe rõ, nhìn rõ, nói rõ nhưng đặc biệt chỉ có tứ chi rÅ© liệt ngoại trừ các cÆ¡ quan khác trong ngưá»i. 
Trông thấy thanh “Song Nhạn†treo trên vách mà không tài nào đứng dáºy cầm lấy nó đặng. Thân mình không còn má»™t mảnh vải che, chỉ còn má»™t mảnh lụa mảnh quấn quanh hạ thể. Thế này là nghÄ©a lý gì? Mùi thÆ¡m vẫn ngào ngạt trong căn phòng nhỠđẹp trải toàn nhung tÆ¡ nõn vá»›i gấm võ hồng Ä‘iá»u. 
Chàng la hét gá»i vang Văn Tú Tài và Câu Hồn, không thấy ai thưa vì âm thanh không lá»t khá»i phòng the tưá»ng gấm. Chàng chá»i rá»§a tên sư phụ Bạch Phù Dung. Nhưng cánh cá»a hé mở, Bạch Phù Dung còn nguyên xương nguyên thịt đã hiện ra trước mắt. 
Vá»›i giá»ng nói vẫn ngá»t ngào như đưá»ng máºt, Bạch Phù Dung cầm to canh nghi ngút khói má»i má»c: 
- Có chi đâu mà la lối dữ váºy? Này “cưng†chịu khó ăn cho có sức. Ngoan ngoãn chỉ vài bữa là tứ chi hoàn lá»±c, Ä‘i đứng như thưá»ng không bại xuá»™i mãi như thế này đâu! Không làm váºy, cưng nổi quạu đánh em Ä‘au làm sao đươc? 
Ở khoái hoạt phòng vá»›i em đây không là mục Ä‘Ãch đáng sông trên Ä‘á»i sao, còn muốn gì hÆ¡n nữa. Ä‚n xong, em sẽ giảng cho mình biết thế nào là hồn hoa tuy chàng không phải là bướm, có bằng lòng không? 
Có tiếng nheo nhéo làm Bạch Phù Dung giáºt mình suýt làm rá»›t mất tô canh: 
- Bằng lòng đứt đuôi đi chứ lỵ! Canh ngon, gái đẹp thế kia không muốn còn muốn gì? Cao Tú Sĩ mừng rỡ reo lớn: 
- Câu Hồn! Câu Hồn! Cứu tôi với! 
- Có việc chi mà phải cứu. Cô này có cắt tiết anh đâu mà lo. Cô cho anh ăn thì cứ ăn đi, xem chừng cô yêu anh hơn Thiếu Cơ yêu anh đấy, yêu đi! Dù ta trông thấy gì ta cũng không mách lẻo với nàng Thiếu Cơ đâu mà sợ cô ấy ghen. 
Bạch Phù Dung đặt muá»—ng và tô canh xuống ghế nhá», vá»™i vã cầm chiếc gối tạm che để khá»i lá»™ liá»…u, giáºn dữ nói: 
- Con nhỠkia! Ai cho phép ngươi vô đây? 
- Bạn ta bảo ta vô cứu “ông†này thì ta vô. Bạn ta Ä‘i Diên Bình phá»§ bảo ta biết ông này bị mắc lưới hồn hoa ở nÆ¡i này. Chân tay bại xuá»™i thì ta phải vào cứu ông ấy. Can chi mà mày sai mấy con đầy tá»› hung hãn cá»§a mày quăng lưới định bắt ta và quăng ta xuống giếng. Trái lại ta đã lấy ngón tay chá»c thá»§ng chán mấy con a hoàn vô lá»… đó và vứt nó xuống giếng rồi. Trong vưá»n hoa đẹp đẽ này mày ngâm gì mà lắm xác chết dưới giếng thế, lấy nước đó tưới hoa tốt lắm phải không! Tao chỉ biết có con mụ Bạch Kỳ Lân cÅ©ng hay lấy nước xác chết tưới hoa lắm! 
Bạch Phù Dung nghe cô nhá» nói trúng phóc, toàn thân trắng như bá»™t lá»c trở nên xám ngoét như gà cắt tiết. Ả sợ hãi khôn tả mở cá»a phòng ù té chạy mất... 
Ả quên rằng mình không mặc xiêm áo trên ngưá»i, chỉ có chiếc gối thêu cầm tay che chá»— hở hang nhất trên ngưá»i mà thôi. 
Cao Tú SÄ© thoát nạn há»i Câu Hồn rằng: 
- Văn Tú Tài đâu? Cưỡi ngựa đi Diên Bình rồi à? 
Câu Hồn gáºt đầu. Cao Tú SÄ© yêu cầu giải cứu thì Câu Hồn cháºm rãi đáp: 
- Chân tay rÅ© liệt do phấn hoa độc gây ra, vài bữa sẽ khá»i. Anh có bị ai Ä‘iểm huyệt hay đánh đấm gì đâu mà giải cứu. Äể ta Ä‘i bắt con mụ vừa rồi nó vô chăm sóc chừng tá»›i khi anh khá»e mạnh thì thôi. Tôi đâu biết nấu cÆ¡m. 
Nói xong chạy tót ra ngoài tìm bắt Bạch Phù Dung, Cao Tú Sĩ thở dài nằm yên. 
Lát sau hai ngưá»i trở lại Bạch Phù Dung đã váºn xiêm áo tá» tế. Câu Hồn bảo nữ ma đầu rằng: 
- Bón cho bạn ta ăn đi, để bạn ta nằm đấy. Muốn yêu thì yêu miễn là không được làm bạn ta chết 
Cao Tú Sĩ la lớn: 
- Không thể được! Không thể được! 
- Tại sao không thể được. Anh muốn yêu Thiếu Cơ, Bạch Phù Dung muốn yêu anh, chẳng lẽ bắt nó phải “ghét†anh ư? 
Biết lý sá»± vá»›i Câu Hồn thì cÅ©ng như nói chuyện vá»›i “bà chèâ€, chàng thiếu hiệp trả lá»i: 
- Yêu thì yêu nhưng phải phạt con mụ này vì Câu Hồn Ä‘ang ngá»§ trưa mà nó chụp lưới quăng xuống giếng thì bây giá» còn mồm đâu mà lải nhải. Nó chỠđến tối má»›i ra tay nên má»›i bị thất bại. Váºy Câu Hồn nghe tôi, ở luôn vá»›i tôi trong phòng cho đến khi tôi giải độc. Chúng mình còn lương khô ăn mà. Không cắt đầu mụ là khoan hồng lắm rồi. Xin cho má»™t chưởng “tiá»…n phát†thế mạng Ä‘i thôi. 
Câu Hồn ngẫm nghĩ một lát, bằng lòng đáp: 
- Ừ thì phạt Bạch Phù Dung cho nó trá»c tếu má»™t phen. 
Bàn tay khẽ vung qua đầu thiếu phụ xinh đẹp Ä‘a tình tức thá»i mái tóc cánh phượng, lông mày, lông mi đã rá»›t xuống lả tả thành má»™t đống, trÆ¡ da thịt nhẵn thÃn như là cái bình vôi. 
Bạch Phù Dung nhìn vô tấm gương lớn, kêu thất thanh ôm lấy đầu lủi mất. Câu Hồn định đuổi theo nhưng Cao Tú Sĩ ngăn lại... 
Khi chàng bình phục cùng Câu Hồn lên ngá»±a Bạch Tuyết tá»›i Diên Bình thì Quảng Mục Trưá»ng đã vắng ngắt. Thanh Diện Thần Quân và Tiểu Bạch đã há»a tốc lên đưá»ng cứu giá đã ba ngày. 
Cao Tú SÄ© và Câu Hồn đành trở lại Bạch Khô Lâu SÆ¡n thấy Ä‘oàn cấm binh đã nhổ trại chắc đã tá»›i chiếm giữ Nhữ Nam vá»™i láºt Ä‘áºt lên ngá»±a tá»›i nÆ¡i thì thấy nhân dân trong thành kéo nhau Ä‘i tỵ nạn đã trở vá». 
Há» ca tụng công đức Thái Tá», ngưá»i đã thương dân nên sau khi chiếm thành phá»§ nghe tin Trụ Ma Thiên Vương và NgÅ© Äạo tướng quân dẫn đại binh vỠđấu chiến thì đã rút binh, để sinh linh đỡ phải vạ Ä‘ao binh. 
Thái Tá» và các quần hùng rút quân Ä‘i đâu thì chưa rõ, nhưng chÃnh nhá» cuá»™c nhượng bá»™ này mà toàn dân đâu cÅ©ng ca ngợi công đức cá»§a ngưá»i, nguyện là dù ngưá»i ở đâu, cÅ©ng hết lòng á»§ng há»™ ngưá»i để vạch trần âm mưu cá»§a tên Thân Vương tàn ác và đảng Hắc Y hay mượn chiêu bài máºp mỠđánh láºn con Ä‘en. 
Trên con đưá»ng thiên lý, má»™t chàng trai trẻ cưỡi má»™t con ngá»±a trắng cao lá»›n đằng sau có má»™t cáºu nhá» có cái sống mÅ©i gồ như tổ quạ đương bon bon giữa lá»™. Vẻ mặt chàng buồn rợi, hai mắt nhìn thằng vá» phÃa chân trá»i xa. Cáºu nhá» Câu Hồn cải nam trang há»i: 
- Buồn lắm hả? Yêu Thiếu Cơ đến thế cơ à? 
Cao Tú SÄ© không trả lá»i, lấy trong túi ra má»™t chiếc mÅ© “tá» hà†nhá» xinh cầm tay ngắm nghÃa, nhìn mÅ© nhá»› ngưá»i, phảng phất mùi trầm từ trong chiếc mÅ© bay ra thÆ¡m dịu... 
Rõ đúng là “Hương gây mùi nhá»›â€... dầu chàng cất chiếc mÅ© vô bá»c mà mùi hương vẫn còn thoang thoảng mãi. Dư hương làm tâm hồn chàng nhẹ nhõm. Ngá»±a vẫn Ä‘á»u nhịp vó, gió làm mùi hương ngào ngạt hÆ¡n lên. 
Chàng đã hiểu tuy Bạch Phù Dung chưa giảng thế nào là “mảnh hồn hoa� Chẳng nhẽ lại có cả hồn “mũ†nữa sao? 
MÅ©i chàng ngá»i thấy cÅ©ng mùi hương đó từ sau lưng bay lại. Thì ra Câu Hồn Ä‘ang phe phẩy chiếc quạt “bài thơ†cá»§a Văn Tú Tài. 
- Quạt nào thế bồ? 
- Cá»§a Văn Tú Tài bá» trong đẫy con Thanh Phong Mã. Tôi nằm trong tìm thấy, lấy ra phe phẩy quạt chÆ¡i cho ra vẻ... con nhà văn há»c. 
- Bồ cho mượn cái quạt xem! 
Càng quạt càng mát. Mà lạ thay đúng cùng má»™t mùi hương trầm thoang thoảng. Văn Tú Tài là ai? Câu Hồn cải nam trang. Váºy Thiếu CÆ¡ cÅ©ng có thể cải nam trang được. Truyện xưa thiếu gì gái giả nam trang? Văn Tú Tài là Thiếu CÆ¡ cá»§a ta chăng? Nếu váºy thì còn gì sung sướng bằng? 
Thiếu CÆ¡ chưa tặng ai ká»· váºt bao giá», mà ta có đến hai ká»· váºt cá»§a nàng. Má»™t trăm mối tình chÃn mươi chÃn phần trăm là ngang trái, là Ä‘a Ä‘oan, là trá»› trêu bởi định mệnh “ta yêu nàng, được nàng yêu†trong năm mươi hai pho tình sá» tình háºn, tình cừu, tình oán, tình ghen, tình nghÄ©a, tình si, tình nghÄ©a, tình ta nằm gá»n trong hai chữ “tình ânâ€. Thần chết lên nhân gian cÅ©ng sợ loài ngưá»i vì biết rằng không thắng nổi mối tình yêu. Có được tình yêu cá»§a má»™t ngưá»i má»›i hòng Ä‘oạt được tình yêu nhân loại!... kẻ không biết yêu thì như cây gá»— chết! 
Chàng võ sĩ đeo gươm quạt mạnh mãi thêm lên, dư hương quyện lấy tâm hồn, đưa chàng lên không gian cao ngất... 
Câu Hồn ngồi sau lưng nói rỡn: 
- Cho tôi mượn cái mÅ© xinh đội chÆ¡i, tôi biếu bồ chiếc quạt ấy. Bồ là đàn ông nên dá»… bị ngây ngất vì “hồn hoaâ€. Văn Tú Tài là gái cải trang nên không bị ngây ngất vì mùi hoa, nên nàng dắt ngá»±a chạy như bay rỡn chÆ¡i vá»›i “chú bướm†rồi. 
Cao Tú Sĩ chợt như tỉnh cơn mơ: 
- á»’! Váºy nhỉ! Văn Tú Tài là “gáiâ€! Phải yêu má»™t ngưá»i... “chỉ có tình yêu†đáng quý như “kim cương†chẳng thể há»§y hoại được. 
- o O o -
 
  
 
Hết 
 
Äại công cáo thành...Chúc các bạn dzui dzẻ 
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		| 
			
			
			Từ khóa được google tìm thấy
		 | 
	 
	
		çàâîä, cao kỳ nhất phương, dã man kim cương 4vn, duong cuong bat hoai, hoang vu duong, kim c, kim cuobng bat hoai, kim cuong bat hoai, kim cuong bat hoai 41, kim cuong bat hoai hoi 1, kim cuong bat hoai hoi 2, kim cuong bat hoai hoi42, kim cuong bat hoai prc, kim cuong bat hoai tap, kim cuong bat hoai tap 1, kim cuong bat hoai tap 4, kim cuong bat hoai than, kim cuong bat hoai the, kim cuong bat hoaj, kim cuong bat toai, kim cuoog bat hoai, kim cương bât toai, kim cương bất hoại, kim-cuong-bat-hoai, kimcuongbathoai, kimcuongbathoai.vn, kimcuongbathoaj, ôèçèêà, sach kim cuong bat hoai, truyen kim cang bat hoai, truyen kimcuongbathoai, truyenkimcuongbathoai   | 
	 
	 
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |