Nhà trỠ- Nguyễn Thị Châu Giang
Nhà trá» Nguyá»…n Thị Châu Giang Không khà đặc quánh. Trá»i phồng rá»™p lên rồi vỡ ra và i giá»t nước bám bụi Ä‘en sì chảy cháºm chạp trên thà nh lan can bằng gá»— mốc xỉn. Má»i ngưá»i đâm bổ ra đưá»ng, cố hÃt và o ngá»±c má»™t thứ khà sá»n sệt để giảm bá»›t sá»± ngá»™t ngạt. Nhưng vô hiệu. Trá»i vẫn bá»ng rá»™p và cây cối héo rÅ©.
Ba tôi từ công sở vá», mặt mà y hốc hác. Ông ngồi dá»±a lưng và o cánh cá»a, đầu gục xuống. Mẹ mon men lại gần, giá»ng sợ hãi: "Có chuyện gì thế?". "Giảm biên chế". Mẹ ngÆ¡ ngác: "Sao bảo chỉ còn và i năm nữa ông nghỉ hưu". Ba ngẩng lên, thiểu não: "Thế nó má»›i đểu. Thằng Hiá»n bảo công ty là m ăn thua lá»— vì cÆ¡ cấu tổ chức nhân sá»±. Phải thay đổi" - Ba ứa nước mắt: "Mình tung hê nó lên. Bây giá» rõ thằng ăn cháo đái bát". Tôi giáºt mình. Chỉ má»›i má»™t ngà y, mặt bố già sá»m. Những nếp nhăn chảy ngoằn ngoèo không phương hướng trên mặt, ba đã già rồi, và đôi khi lầm lẫn nữa. Tôi bảo: "Con thấy ba nghỉ được rồi. Thá»i buổi nà y bá»n trẻ nhanh chân lẹ mắt lên nắm quyá»n má»›i được". "Nhưng tao nhiá»u kinh nghiệm". Ba nhấm nhẳn. Tôi cưá»i: "Kinh nghiệm nhưng vi tÃnh, tiếng Anh, giao thiệp không có, ba cạnh tranh nổi vá»›i ai". Ba nổi cáu: "Mà y thì biết gì", những mạch máu chạy trên trán ông căng ra như sắp đứt. Mẹ suỵt khẽ: "Thì con nó cÅ©ng chỉ muốn ông nghỉ ngÆ¡i". "Nghỉ ngÆ¡i gì" - Ba thở dà i: "Biết lấy gì sống đây? Ãang Ä‘i đưá»ng bằng tá»± nhiên bước hụt xuống hố. Bà bảo không Ä‘au sao được" và ông nặng nỠđứng dáºy, bá» và o nhà .
Chị Nhân bà y cÆ¡m ra bà n, há»i khẽ: "Cãi nhau à ?". "Không. Ba nghỉ là m rồi". Chị Nhân để nghiêng tô canh, nước trà o ra bà n. Tôi cưá»i: "Bình tÄ©nh. Chứ kiểu nà y vá» là m dâu là tiêu rồi". Chị ngá»n nghẻn cưá»i: "Em thấy anh Hiá»n thế nà o?". "Ai?" - Tôi trố mắt - "Lão Hiá»n vừa cho ba nghỉ việc đấy". Mặt chị Nhân tái xanh. Hai mắt thất thần nhìn ra ngoà i cá»a sổ vần vụ mây mà không sao mưa nổi. "Là m sao bây giá»". "Thì cứ yêu Ä‘i đã - Tôi nháy mắt - Ãợi ba nguôi tÃnh sau" và tôi cố sá»a lại vẻ mặt nghiêm túc, ảm đạm.
Bữa cơm trôi qua nhạt thếch. Chị Nhân không nuốt nổi cơm, cứ len lét nhìn ba mẹ. Tôi đá chân chị: "Chị Nhân ơi, ăn nhanh đi chơi". Ba ra lệnh: "Mai hai chị em lên gác. Tầng dưới cho thuê bớt mới đủ sống". Tôi nhăn nhó:
"Nhưng cháºt lắm" và hì hụi dắt xe chạy ra đưá»ng. Những cÆ¡n gió hiếm hoi thổi tốc và o mặt là m tôi quên hết má»i chuyện.
* Hai chị em chuyển lên gác. Căn phòng bé xÃu, ẩm mốc, và ngá»™t ngạt. PhÃa bên trái có cánh cá»a sổ phá»§ mây và trông sang má»™t mái tôn đầy phân mèo. Buổi tối gió hiu hiu thổi, má»™t thứ mùi lá»m lợm bốc lên không sao chịu được. Lâu lắm nó má»›i được mở ra, sau khi xịt nước hoa đầy phòng.
Nhà dưới ba mẹ ngăn ra là m đôi. Ãằng trước vừa là m phòng khách vừa là m phòng ngá»§ cá»§a ông bà và má»™t cái bếp bé tý hin. PhÃa sau còn hai phòng nhá» kê má»™t cái giưá»ng và má»™t cái bà n cÅ© kỹ bằng gá»—, má»™t cánh cá»a cÅ©ng bằng gá»— thông ra con hẻm khác. Tất cả cùng sá» dụng chung công trình phụ đặt dưới chân cầu thang. Ban đầu mẹ định lắp máy lạnh cho nước ngoà i thuê nhưng tÃnh Ä‘i tÃnh lại thế nà o mẹ bảo ba để thế cÅ©ng há»i. Ba ừ hữ, bá» mặc má»i chuyện cho mẹ. Ba lãnh đạm và lẩn thẩn vá»›i tất cả.
Ngưá»i đầu tiên đến thuê là má»™t phụ nữ còn trẻ dẫn theo hai đứa bé giống nhau như đúc. Cô không đẹp nhưng có duyên. Cái duyên ngầm cà ng nhìn lâu cà ng đắm Ä‘uối, hợp vai trò cá»§a má»™t cô thư ký phải luôn cặp vá»›i những ông chá»§ cỡ bá»±. Cô xách theo linh tinh đồ đạc, bà y đầy góc nhà và nhìn tôi cưá»i: "Cháu xem cô còn trẻ thế nà y mà báºn bịu quá". Tôi lá»› láo nhìn lên trần nhà bám muá»™i than Ä‘en sì: "Thế chú ấy đâu?". Cô ngẩn ngÆ¡ không trả lá»i. Tôi là nhÃ:
"Cháu không biết nên má»›i há»i", chỉ muốn chui tá»t xuống kẽ đất! Vừa may chị Nhân chạy sang dặn: "Ba mẹ Ä‘i chÆ¡i. Sáu giá» rồi, chị cÅ©ng phải Ä‘i đây".
Hôm nay chị Nhân rất đẹp. Chị diện váy trắng, tóc xõa loăn xoăn kiểu cách trên khuôn mặt buồn dịu. Tôi ghẹo: "Ãi chÆ¡i vá»›i Hiá»n à ? Không sợ ba mẹ biết à ". Chị im lặng cắm cúi bước Ä‘i. Cô Diệu lắc đầu bảo: "Chị cháu khổ vì tình, lụy vì tình. Ãà n bà như thế không sướng được. Nhất là tâm". "Thế còn cháu?". Cô nắm chặt tay tôi, mắt ánh lên những tia ma quái: "Cháu thì khác. Cháu mạnh mẽ hÆ¡n chị Nhân nhiá»u". Cô thở dà i "Mà con gái thế nà o thì cÅ©ng khổ".
Hai đứa bé con đã lăn ra ngá»§ vùi. Tôi khen: "Hai đứa chắc giống bố". Cô bá» nốt túi xách và o gáºm bà n: "ừ, má»—i ngưá»i má»™t nét", giá»ng lạnh tanh. Tôi Ä‘i vá» nhà thấy nhà vắng vẻ và buồn như nhà trá» không ngưá»i thuê. Tôi mở cá»a. Lại má»™t mùi chua lòm bốc lên hầm háºp.
Mẹ đẩy cá»a và o, hai bà n tay nổi đầy gân xanh miết chặt và o nhau. Mẹ nhìn tấm ảnh cá»§a cô gái treo đầu giưá»ng vẻ khó chịu nhưng rút cục không phê phán như má»i hôm mà chỉ há»i giá»ng lo lắng: "Con có hay nói chuyện vá»›i chị không? Ba con giá» giở tÃnh, mẹ không lo lắng gì cho hai con cả... lại còn chuyện buôn bán". Tôi cưá»i: "Tụi con lá»›n rồi mẹ à ", trong bụng nghÄ© thầm, mẹ lúc nà o cÅ©ng thế, có lo lắng gì đâu ngoà i chuyện phiá»n trách chúng con. "Dạo nà y chị mà y hay vá» muá»™n thế". Mẹ mÆ¡ mà ng - "Hồi xưa Ä‘i chÆ¡i chÃn giá» vá» mẹ đã bị bà ngoại rầy. Bây giá» tá»± do quá dá»… hư". "CÅ©ng còn tùy - Tôi dúi đầu và o ngá»±c mẹ. Mẹ đâu phải là bà ngoại. Mà tụi con là con gái ngoan". Mẹ gáºt đầu: "ừ mẹ mong thế. Con gái sảy chân ra đưá»ng bao nhiêu là cạm bẫy". Mẹ xuống nhà . Căn phòng yên trở lại. Chiếc quạt máy chạy lè xè như Ä‘uổi ruồi. Má»™t con mèo Ä‘i lang thang trên mái tôn kêu gà o thảm thiết.
Chị Nhân vá», mồ hôi ướt đẫm. Chị bảo: "Mệt quá" và đổ váºt xuống giưá»ng. Mặt mÅ©i khép lá» Ä‘á». Tá»± nhiên tôi thấy chị giống như má»™t con mèo hoang. Con mèo hoang trắng muốt. Chị hé mắt: "Em ngá»§ khuya thế?". "Em chá» chị". "Lần sau cứ ngá»§ trước Ä‘i. Chị Ä‘i cổng nhà chị Diệu, ba mẹ không biết đâu". "Mẹ vừa ở đây. Mẹ Ä‘ang lo". Tôi cưá»i. Thế nà o nhỉ? "Con gái ra đưá»ng sảy chân bao nhiêu cạm bẫy". Chị nghiêm nét mặt vẻ bồn chồn dữ. Rồi quay mặt và o tưá»ng: "Ngá»§ Ä‘i", vẻ đầy bà ẩn. Ãôi vai gầy nảy lên má»™t cái. Tôi há»i: "Có chuyện gì thế?". "Yêu đương. Mà y con nÃt không biết đâu". "Chị lầm rồi. Con nÃt bây giá» tinh lắm. Chuyện gì cÅ©ng giá»i cả". "Váºy à . Chị váºt vã... Chữ trinh có đáng ngà n và ng không?". "Có chứ". Tôi quả quyết quay sang đã thấy chị ngá»§ mất, hÆ¡i thở tháºt bình yên.
* Bạn trai cá»§a cô Diệu rất nhiá»u. Nhưng tuyệt nhiên không thấy bố cá»§a hai đứa bé. Gặng há»i cô cÅ©ng chỉ bảo Ä‘ang là m ăn xa. Cô vá»›i hai đứa bé sống phần nhiá»u là nhá» và o những ngưá»i bạn tốt bụng. Nhiá»u hôm cô Ä‘i đến khuya má»›i vá», tôi lại sang trông con cho cô. Hai đứa bé như hai con búp bê nhưng ngá»› ngẩn. Chúng không biết nói, biết cưá»i. Cô bảo: "Cô sống đến giá» là vì hai đứa. Chứ Ä‘á»i cô bầm giáºp, chẳng còn tương lai". Tôi vuốt mái tóc óng mượt cá»§a cô: "Sao lại không? Cháu thấy cô như thế nà y bao nhiêu bạn bè là hạnh phúc". Cô cưá»i lúc lắc mình không nói, mặt bá»—ng dưng hóp lại như mặt bà già .
Khoảng tháng sau, cô Diệu bà n vá»›i mẹ tôi để nhà cho thêm má»™t ngưá»i khách thuê. Cô ở ngoà i, ngưá»i đó ở trong. Ãó là má»™t ngưá»i đà n ông cứng tuổi - má»™t há»a sÄ© nghiệp dư. Ông ta đến mang theo các loại khung và giá vẽ, những bức tranh ngoằng nguỵt khó hiểu, bốn chiếc lá» gốm xanh Ä‘áºy kÃn nắp và má»™t con mèo mun ăn nhiá»u nhưng gầy gò giÆ¡ xương.
Tôi dẫn hai đứa bé và o phòng ông, lặng yên xem ông vẽ. Ông há»i: "Mẹ chúng nó đâu". "Ãi là m rồi ạ". Ông gáºt gù: "Má»™t ngưá»i đà n bà tốt". "Cháu cÅ©ng nghÄ© thế". Tôi ru hai đứa ngá»§. Ngồi hết giá» nà y đến giá» khác xem ông phết lên toile những mảng mầu đỠối hoặc tăm tối mà sau cùng được chú thÃch bằng má»™t dòng chữ nhá». "Ký ức chiến tranh" nghiêng ngả như những bóng ngưá»i lá»™i dưới bom. Cho đến khi chị Nhân vá», mẹ cá»§a bá»n trẻ vá» tôi má»›i lồm cồm bá» lên lầu.
Chị Nhân vẫn chÆ¡i vá»›i anh Hiá»n, dù đôi khi lương tâm cắn rứt, hạnh phúc lung lay khổ sở. Tôi nhắc khéo: "Coi chừng ba mẹ biết". Chị bÄ©u môi: "Ba mẹ vô tư lắm, không biết đâu". Chị treo áo và o tá»§: "Sau nà y có con chị sẽ quan tâm đến nó, nhưng theo cách khác". "Là sao?". Chị nhún vai bất cần và lÆ¡ mÆ¡ ngá»§ mất. Tôi nằm mãi mà không ngá»§ được. Không hiểu giá» nà y mẹ con cô Diệu đã ngá»§ chưa. Ông há»a sÄ© đáng mến Ä‘ang là m gì bên bốn chiếc lá» mầu ngá»c bÃch Ä‘áºy kÃn bưng. Há» Ä‘ang là m gì khi đêm cháºm rãi trôi qua.
* CÆ¡m dá»n ra mà không ai ăn nổi. Hôm nay ba mẹ từ nhà dì vá», mặt mà y há»›t hải. Vừa bước và o nhà ba đã há»i chị Nhân vá» chưa. Tôi lắc đầu: "Chị Nhân chiá»u nay Ä‘i ăn cÆ¡m vá»›i bạn bè". Ông nghiến răng: "Vá»›i thằng Hiá»n phải không?". Tôi hốt hoảng: "Con không biết". "Thế mà tao biết. Hai đứa chúng nó Ä‘i trước mắt tao tình tứ lắm". Mẹ rụt rè: "Thì khoan đã. Ông cứ nhặng xị cả lên con nó sợ". Ba vò đầu bứt tóc: "Lá»a cháy đến nÆ¡i mà còn bảo khoan. Là m sao tôi khoan được".
Khoảng mưá»i giá» chị Nhân vá», hát nho nhá» từ cổng. Mẹ nhắc khéo: "Vui vẻ nhỉ. Sao không Ä‘i hết đêm Ä‘i". Chị ngÆ¡ ngác. Tôi thò tay kéo áo chị: "Lá»™ rồi!". Ba gầm gừ: "Mà y bá» nó Ä‘i. Cái thằng đấy không đáng xách dép cho mà y. Nó hại cha mà y chưa đủ, định để hại cả mà y luôn à ?". Chị nức nở: "Nhưng anh ấy đà ng hoà ng, yêu con tháºt lòng. Chuyện cá»§a ba anh ấy bảo vì công ty không cần công việc đó nữa. Mà ba cÅ©ng đã già ". "Nó nói láo. Nó bị tao cản trở việc là m ăn phi pháp cá»§a nó - Ba xuống giá»ng - Thôi con ạ, nghe ba còn bao nhiêu đám khác". Tôi can: "Ba Æ¡i, chuyện tình yêu khó nói, khó dứt ra lắm". Trong bụng hoang mang không biết có nên bênh chị Nhân không. Anh chị cÅ©ng tá»™i nhưng đứng vá» phÃa ba có thằng con rể từng hất cẳng như thế cÅ©ng kỳ. Mà trong sách báo không có trưá»ng hợp nà o như váºy cả. Tôi dáo dác. Chị Nhân nhìn tôi biết Æ¡n. Ba hầm hè: "Nhưng tao cấm. Mà y đừng có mang voi vá» giầy xéo nhà nà y". Chị Nhân òa khóc, gà o to: "Nhưng con và anh ấy yêu nhau. Ba không có quyá»n". "Tao có quyá»n là ba mà y". Ba ôm ngá»±c ho sù sụ, mặt tái nhợt. Mẹ hốt hoảng: "ÃÆ°a ba và o giưá»ng mau". Ba uống mấy viên thuốc an thần, váºt vã má»™t lúc má»›i ngá»§ được. Tôi nghe mẹ thì thầm và giá»ng chị Nhân nghẹt cứng: "Ba mẹ cứ yên tâm" và tiếng hÃt mÅ©i đánh roẹt.
Tôi bá» sang nhà ông há»a sÄ©, nằm lên chiếc divan bá»c nhung Ä‘á», nước mắt chảy ướt đẫm gá»—i. Ông há»i: "Sao thế cháu?". "Chuyện tình yêu. Ngưá»i ta hay khổ vì chuyện tình yêu". Tôi cảm thấy khó thở khi kể má»i chuyện cho ông nghe. Ông sẽ vuốt tóc tôi: "Ngốc quá. Chưa có gì là nghiêm trá»ng cả cô bé ạ". Tôi nhổm dáºy: "Thế khi nà o má»›i là nghiêm trá»ng?". "Khi không còn ai ở bên mình nữa. Lo lắng cho mình nữa". Mặt ông cau lại. Má»™t giá»t nước to tướng chạy xuống má ông. Tôi rụt rè: "Chú khóc à ?" "Lại đây tôi cho xem". Ông chỉ chiếc bình gốm đặt trên cao: "Gia đình cá»§a tôi đấy. Há» chết vì bom Mỹ. Từ lâu rồi, má»™t ngưá»i vợ và ba đứa con. Tôi tưởng là không sống nổi nhưng cô thấy đấy, tôi vẫn Ä‘ang ngồi cạnh cô đây, Ä‘ang cầm tay cô đây. Cái gì rồi cÅ©ng qua hết. Cô Nhân cô ấy vẫn còn hạnh phúc". Ngừng má»™t lát, ông thì thầm: "Tôi yêu há»", "Sao chú không thá»?" "ở đây - Ông đưa tay lên ngá»±c - Lúc nà o cÅ©ng ở đây thì cần gì phải thá»". Tôi bối rối: "Cháu xin lá»—i vì đã nhắc đến chuyện buồn cá»§a chú". "Không, đã thà nh sẹo rồi. Mà tôi cÅ©ng muốn cô biết. Cô tháºt đáng mến". Ông đưa tay kéo con mèo gầy lại gần và dịu dà ng vuốt cổ nó. Tôi thấy khung cảnh nà y tháºt quen thuá»™c, đáng yêu. Bên cạnh ông tôi thấy mình hạnh phúc và yên là nh. Tôi khoan khoái duá»—i ngưá»i, Ä‘oán chắc chị Nhân sẽ không bá» anh Hiá»n được. Tôi mỉm cưá»i vá»›i ông: "Nếu chú cô đơn chú cứ nói chuyện vá»›i cháu. Nhé!" Ông gáºt đầu và cÅ©ng cưá»i. Nụ cưá»i là m mặt ông sáng lên rạng rỡ.
Vân tá»›i chÆ¡i mang theo mưa đầu mùa ướt rượi. Từ ngà y và o Ãại há»c, hai đứa Ãt gặp nhau hẳn. Bạn bè, bà i vở. Ká»· niệm cÅ©ng Ãt khi giở ra ngắm nghÃa.
Chúng tôi leo lên gác. Căn phòng tối mù, thoảng mùi mưa vá»ng qua ô cá»a.
Vân há»i: "Ãã yêu chưa?" Tôi ngáºp ngừng: "Chắc là đã". Vân rú lên: "Ngưá»i thế nà o?". "Tuyệt lắm". "Già hay trẻ". "Già ". "Là m gì" "Hưu rồi". "Có giầu không?". "Không. Nếu không nói là rất nghèo". Vân ngạc nhiên: "Con Ä‘iên". Váºy mà cÅ©ng yêu. "Thì sao? Tao thấy hợp". Tôi ngồi thần mặt, phân vân không biết có hợp tháºt không. Hay chỉ ảo tưởng. Mà như thế buồn lắm. Bá»—ng nhiên chỉ muốn chạy xuống căn phòng có cái chụp đèn mầu hồng, con mèo mun gầy gò và bên giá vẽ, má»™t ngưá»i đà n ông ngồi hiá»n là nh. Mái tóc thưa và má»ng ép sát và o da đầu. Hai túi thịt ở mắt kéo xuống là m mặt ông đầy vẻ Ä‘au khổ và từng trải. Tôi yêu vẻ từng trải ấy, sá»± dịu dà ng ấy từ những ngón tay thô cá»§a ông. Những thứ mà tụi con trai bây giá» không có, chỉ há»i hợt và nhạt phèo. Mà ông thì có tất cả. Tôi yêu ông ấy vì tất cả.
Váy áo cá»§a chị Nhân ướt sÅ©ng, dÃnh và o da thịt. Tôi bảo: "Ãi chÆ¡i vá»›i bồ mà tênh hênh thế kia. Má»—i lần thế chị nên mặc váy Ä‘en thì hÆ¡n". "Không. Chị rÆ¡m rá»›m nước mắt. Chữ trinh đáng giá nghìn và ng". Tôi sững ngưá»i, cổ há»ng Ä‘au buốt: "Sao chị vá»™i và ng thế?"
Ãêm ấy hai chị em không ngá»§. Mưa tạnh từ lâu. Những con mèo lại Ä‘i tuần hà nh trên mái nhà gá»i nhau thắm thiết. Cả hai cùng thức nhưng không thể nói vá»›i nhau má»™t tiếng nà o. Mắt tôi bá»ng rát. Tôi Ä‘i xuống nhà . Căn phòng cá»§a ông vẫn còn sáng đèn. Tôi đến vừa lúc ông Ä‘ang nấu mì. Tôi nhìn ông rồi nói: "Ãể cháu nấu cho". Ông ngượng nghịu: "Tôi vừa lên cÆ¡n sốt. Cảm xoà ng thôi nhưng mệt". Ông nằm xuống, hÆ¡i thở khò khè: "Chiến tranh không chấm dứt được". "Thôi đừng nghÄ© nữa. Chú ngá»§ má»™t chút Ä‘i". Tôi cầm tay ông cho đến khi ông thiếp Ä‘i. Má»™t cái gì nhồn nhá»™t sau gáy. Tôi quay lại. Những hình đà n bà và trẻ con lÆ¡ đãng nhìn tôi. Nhưng miệng cưá»i và ánh mắt lạnh buốt. Há» Ä‘ang đến từ quá khứ đầy sẹo cá»§a ông và ở căn phòng nà y vÄ©nh viá»…n. Há» muốn tôi Ä‘i. Há» không muốn có tôi ở đây. Cái con bé cá»§a hiện tại và tương lai nhá»™n nhịp, bon chen.
Cô Diệu gá»i hai đứa vá» quê. Cô cÅ©ng Ä‘i đâu đó. Hai ba ngà y má»›i vá» má»™t lần. Căn phòng vắng hÆ¡n, bụi má» trên chiếc bà n gá»— cÅ© kỹ. Tôi cảm thấy Ä‘ang rÆ¡i xuống vá»±c thẳm tình cảm không lối thoát. Tôi tìm cách bá» ra khá»i nhà và o bất cứ lúc nà o để quên ông nhưng không được. Vân đèo tôi lang thang: "Ãừng á»§ rÅ© nữa. Ãã lỡ yêu thì tiến tá»›i. Nhưng tao thấy mà y dở quá. Lão ấy không có gì chấm được". Tôi cau mà y: "Tao chẳng chấm gì cả". "Nhưng mà y há»c hà nh tụt dốc rồi". "Mặc kệ". Má»™t chiếc Dream chạy qua văng bùn tung tóe: Vân chá»i: "Mẹ kiếp. Vênh thế". Tôi thoáng thấy bóng cô Diệu ngồi đằng sau, đầy tình tứ. Tôi giục: "Chạy mau lên! Ngưá»i quen". Vân cho xe rà sát chiếc Dream. Tôi gá»i: "Cô Diệu". Cô quay lại. Ngưá»i đà n ông quay lại. Cả hai Ä‘á»u trà n trá» hạnh phúc. Tôi há hốc mồm. Anh ta không há» biết tôi. Cái anh chà ng chị Nhân yêu đắm Ä‘uối. Cái anh chà ng Hiá»n tôi đã đủ má»i lý lẽ để bảo vệ cho tình yêu trong sáng cá»§a há». Anh ta vẫn nhăn nhở cưá»i, vòng tay qua eo lưng cô Diệu siết chặt. Tôi kéo áo Vân: "Quẹo phải". "Sao?". Vân ngÆ¡ ngác: "Thằng bồ cá»§a chị tao". Tôi cúi gầm mặt cố không nghe tiếng cô Diệu gá»i: "Nó không biết tao". "Sao mà y không chá»i nó?" Vân háºm há»±c: "Thôi kệ, mình là ngưá»i có há»c". Nước mắt chảy xuống má tôi bá»ng rát.
Tôi ngồi trước mặt cô Diệu. Tôi bảo: "Cô ạ, anh Hiá»n là bạn trai cá»§a chị Nhân". Cô Diệu tái mặt, lắp bắp: "Cô không biết, cô xin lá»—i". Tôi khóc:
"Cô biết nhưng vẫn thÃch thế". "Không. Cô gặp anh ấy ở má»™t bar rượu. Anh Hiá»n có kể vá» ngưá»i yêu cá»§a anh ấy cho cô nghe. Nhưng cô không biết là Nhân. Cô chỉ là bạn". Tôi nhìn cô căm thù: "Cô nói dối". "Không - cô báºt khóc, cô đến đó đón khách". Hai bà n tay cô run bắn, giá»ng lạc hẳn: "Cô đón khách. Và gặp anh Hiá»n cùng mấy ngưá»i bạn. Như là những khách qua đưá»ng. Còn cô Nhân ăn Ä‘á»i ở kiếp. Tôi sợ hãi cắt ngang: "Cô là m thế lâu chưa?" "Lâu rồi. Trước khi đến đây giá» thà nh quen". Tôi bá» vá». Tôi gặp chị Nhân ở cầu thang, ngưá»i sá»±c nước hoa. Chị ôm chặt tôi vui vẻ thông báo: "Chị hạnh phúc quá. Hôm nay anh Hiá»n cầu hôn chị". Tôi lách ngưá»i ra gắt: "Chị có biết anh Hiá»n hôm nay Ä‘i chÆ¡i gái không?". "Anh ấy có xin phép chị". Chị tá» vẻ ngạc nhiên: "Công việc là m ăn cần phải thế nhiá»u lúc cÅ©ng buồn nhưng chị hiểu anh ấy chỉ yêu chị". "Thế lại khác". Má»™t cái gì vỡ ra tê buốt ở ngá»±c. Thất vá»ng và mệt má»i. Ná»—i trống trải giăng kÃn là m tôi không sao cỠđộng nổi.
Sáng sá»›m mẹ và o phòng. Mẹ đưa cho tôi má»™t phong bì và bảo: "Cá»§a chị Diệu. Chị ấy vừa dá»n nhà đi". Bức thư vá»n vẹn và i chữ: "Cháu đã biết cô là ai nên cô phải Ä‘i. Cô biết cháu sẽ khinh cô lắm. Nhưng cuá»™c sống không phải là cái bánh để sẵn trên đĩa. Ai đói thì lấy xuống mà ăn. Cháu đừng cho Nhân biết gì hết. Ngà n lần xin lá»—i cháu vì cháu là cô bé đáng yêu". Diệu. Chị Nhân chồm ngưá»i qua: "Chị viết gì thế?" "à , chà o há»i lung tung ấy mà ". Tôi xếp táºp vở và o cặp, bá»—ng nhá»› da diết hai con bé xinh như hai con búp bê nhưng không biết nói, biết cưá»i. Vẫn ăn uống và lá»›n lên như thổi.
* Tôi cháºm chạp bước xuống thang, miệng lẩm nhẩm theo nhịp chân bước: "Yêu, không yêu. Nói, không nói...". Báºc cuối cùng không nói. Nhưng tôi đã quyết định tá»± thoát khá»i mình. Tôi đẩy cá»a. Ông Ä‘ang ở trần, mặc quần đùi giải rút mầu trắng nom rất trẻ trung. Trên giá chiếc bình gốm hôm nay được á»§ má»™t tấm vải hoa mầu xám nhạt. Ông khẽ giáºt mình: "A, bé". Tôi ngồi xuống chiếc divan. Ãã hai ngà y con mèo Ä‘en gầy guá»™c bá» nhà đi mất. Và i hạt cÆ¡m khô còn vương vãi chá»— đĩa ăn cùng má»™t bầy kiến lổm nhổm. Tôi kết luáºn: "Căn phòng thiếu bà n tay phụ nữ". Ông đỠnghị lần đầu tiên sau nhiá»u ngà y quen biết: "Cô ngồi mẫu cho tôi nhé". Ông lấy toile đặt lên giá. Tôi im lặng. Má»™t lúc, tôi là nhÃ: "Sao chú không lấy vợ. Không ai sống mãi vá»›i quá khứ được". Ông nhìn tôi không nói. Tôi nhắc lại cầu khẩn: "Chú lấy vợ Ä‘i". Ông cưá»i: "Ai thèm yêu tôi". "Có". Tôi tiến lại gần ông tay chân lạnh buốt. Ngá»±c đánh trống liên hồi. Tôi đưa tay vuốt nhẹ bá» vai vẫn còn săn chắc cá»§a ông, cảm nháºn cái rùng mình rất khẽ. "Có ngưá»i yêu chú lắm". Trong đầu thoáng qua má»™t ý nghÄ©: "Anh ấy chưa già . Chưa già như má»i ngưá»i tưởng". Tôi quỳ xuống, úp mặt và o hai bà n tay đầy mùi sÆ¡n dầu cá»§a ông. Ông nâng tôi dáºy ghì chặt và o lòng. Khi nút áo cuối cùng bung ra, ngá»±c tôi Ä‘au buốt. Tôi nhắm chặt mắt. Chữ trinh đáng giá nghìn và ng. Mẹ Æ¡i, khi yêu trên Ä‘á»i chẳng còn gì là có lý cả. Má»i giáo huấn cá»§a mẹ chui lá»t qua tai mất rồi.
Ông chợt lùi phắt lại, cái hôn bay lÆ¡ lá»ng trong gió và lá»t thá»m xuống sà n nhà . Ông run rẩy: "Em còn trẻ quá. Tôi thì già rồi". "Có sao đâu". "Dư luáºn. Tương lai. Còn phải há»c hà nh và lấy tấm chồng cho ra nhẽ. Còn ba mẹ em nữa". "Em yêu anh". Ngưá»i nà o đó trong tôi thét lên "Dư luáºn không cho phép" - Ông tuyệt vá»ng: "Em phải giữ cho em". Tôi cắn chặt môi: "Anh hèn lắm". Tôi cẩn tháºn gà i lại từng nút áo: "Chú hèn lắm". Ãầu tôi vỡ tung. Thất vá»ng và đau đớn. Tôi muốn chết quách Ä‘i cùng những ảo tưởng tình yêu xinh đẹp mà tôi dà nh cho ông. Nhưng sau cùng tôi đã không chết. Tôi lặng lẽ rá»i khá»i căn phòng có chiếc bình gốm xanh mầu ngá»c bÃch và lỉnh kỉnh các loại mặt đà n bà , trẻ con lạnh buốt. Tôi nghÄ© chắc mẹ hà i lòng tôi. Má»™t con bé trinh trắng Ãt Ä‘i chÆ¡i và vá» nhà đúng giá» và o bất cứ lúc nà o.
* Mẹ cằn nhằn: "Căn nhà nà y không hợp hướng. Không cho thuê được. Ai đến rồi cÅ©ng Ä‘i". Tôi bá» chạy xuống nhà sau. Cánh cá»a mở toang hoác. Ãồ đạc dá»n Ä‘i, chá»ng chÆ¡ chiếc giưá»ng và chiếc bà n gá»— cÅ© mèm. Má»™t bức tranh láºt úp và o tưá»ng. Tôi giở ra. Bức tranh vẽ tôi cá»§a đêm trước, ngây thÆ¡ và đau đớn. Bên dưới Ä‘á»: "Em còn trẻ con lắm" vá»›i chữ ký loằng ngoằng như ngưá»i Ä‘ang lá»™i bom. Tôi nặng ná» mang nó lên lầu, treo ở đầu giưá»ng như để thá» phụng má»™t mối tình đầu rất đẹp cá»§a mình.
Tôi lao và o há»c để quên. Chiá»u tối lại cùng và i đứa bạn kéo nhau và o quán cà -phê. Tôi thấy nhẹ nhõm và trẻ trung, cái bầu không khà nà y tôi đã bá» quên má»™t thá»i gian rất lâu. Tôi ngắm anh chà ng có chiếc răng khểnh non tÆ¡ Ä‘ang ba hoa chÃch chòe ở góc kia, thấy cÅ©ng dá»… thương và đáng yêu hÆ¡n trước đây tôi nghÄ©. Tá»± nhiên thầm cảm Æ¡n ông. Vì ông đã giữ lại cho tôi những giây phút bình yên và trong sáng thế nà y.
Hai chị em vẫn ở trên gác. Ba mẹ tiếp tục sống bên lá» cá»§a hai đứa con. Chị Nhân mất dạng, khuya má»›i lao vá», hạnh phúc chấp chá»›i trên mắt. Ngôi nhà trở thà nh cái nhà trá», cho chÃnh má»—i ngưá»i chá»§ cá»§a nó. Má»™t cái nhà trá» khi má»i mối quan hệ gần vá»›i nhau lá»ng lẻo.
Ãêm đêm những con mèo lại tuần hà nh trên mái tôn gá»i nhau da diết. Trong đám đó chắc đã có thêm chú mèo mun gầy guá»™c bá» nhà đi từ lúc nà o đó; lâu lắm rồi. Như những ká»· niệm buồn cÅ©ng đã bá» Ä‘i xa...
1996
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by khungcodangcap; 29-09-2008 at 06:38 PM.
|