  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-09-2008, 04:57 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 6 
 
 
  
 
    Văn Äiệt Ä‘ang làm cá» ngoài vưá»n thì Du ra, vá»›i cái giá»ng mệnh lệnh: 
    - Trưa nay nếu nhà hàng có cho ngưá»i đến sắp xếp bàn ghế cho buổi tiệc chiá»u, cáºu phải thay tôi coi sóc nhé. 
    Rồi bá» Ä‘i vá» phÃa nhà lấy xe, lấy xe Ä‘i. 
    Äiệt vẫn tiếp tục công việc. Äiệt chẳng lá»™ vẻ gì là hồ hởi trước buổi tiệc chiá»u naỵ Có gì để vui khi những tổ chức thế này Ä‘á»u có mục Ä‘Ãch cá»§a nó. Danh lợi, quyá»n lá»±c, địa vị? Những ý tưởng không trong sáng. Äó chỉ là những báºc thang chỉ để trèo cao hÆ¡n. 
    Và như váºy Äiệt vẫn tiếp tục nhổ cá»... cho đến lúc có tiếng động gần đấy. 
    - Hù! 
    Tiếng Tinh Nhược. Và không cần nhìn lên, Äiệt vẫn biết cô láng giá»ng vẫn quần Jean, áo pull như má»i ngày. Nhưng lần tiếp xúc gần đây đã khiến Äiệt bá»›t tiên kiến vá»›i Nhược. Äiệt há»i: 
    - Ra đây sá»›m váºy à? 
    - Nhưng sớm nào bằng anh. - Nhược nói - Có gì cần tôi giúp không? 
    - Không, nhưng trưa nay chắc phải có. 
    - Vâng, tôi biết rồi, tiệc ngoài trá»i phải không? Chiá»u nay cả nhà tôi sẽ sang cả đấy. Anh tham gia chứ? 
    - Tôi không thÃch nÆ¡i ồn ào lắm, có lẽ chiá»u nay tôi ra sau nông trại. 
    - Nếu anh không tham dự thì tôi cũng không. 
    - Sao váºy? 
    - Tôi thÃch Ä‘i vá»›i anh hÆ¡n. 
    Tinh Nhược nói và không hiểu sao mình lại nói như váºy. 
     
- o O o - 
 
    Văn Du vừa Ä‘i vừa huýt sáo. Bữa tiệc hôm trước tổ chức trong sân nhà rất thành công. Cái thành công đó không phải là do sá»± sang trá»ng thịnh soạn cá»§a buổi tiệc, mà chÃnh vì cái không khÃ. Vâng, cái đám nhà giàu ở thành phố, há» chỉ biết có nhà hàng, khách sạn năm sao sang trá»ng. Bây giỠđược Du đưa ra ngoại ô, cái không khà nhà quê má»™c mạc đầy thi vị là cả má»™t thế giá»›i má»›i đối vá»›i há». 
    Không khà trong lành, tá»± nhiên. Món thịt nướng tá»± phục vụ giữa trá»i, rồi rượu ngon... Qua khuôn mặt rạng rỡ, Du thấy gần như tất cả Ä‘á»u hài lòng. 
    ChÃnh vì váºy mà mục Ä‘Ãch quyên góp năm tỉ bạc sắp trở thành sá»± tháºt. Con đưá»ng đến tương lai trải thảm hoa không pphải là không tưởng. Nhiá»u lúc Du phải thán phục mình. Chỉ má»™t khoảng thá»i gian ngắn thôi, Du đã làm được việc mà có ngưá»i phải bá» cả Ä‘á»i vẫn không làm được. 
    Du cầm xâu chìa khóa ra xe. Tối qua Mỹ Dung đã đến á»§y lạo gia đình nạn nhân mổ ruá»™t thừa cá»§a chàng. Thì ra há» cÅ©ng không giàu có lắm. Ngưá»i chết là lao động chÃnh trong nhà, con cái thì chưa trưởng thành. Như váºy đương nhiên có khó khăn... Vá»›i sá»± khẳng khái sẵn có, Dung đã mở và trao cho gia đình nạn nhân má»™t chi phiếu hai triệu đồng. Con số không nhá», Du biết đó không chỉ vì lòng từ thiện mà là vì Dung... muốn mua lấy sá»± bình an cho chàng. Việc làm cá»§a Dung làm Du cảm thấy vô cùng cảm kÃch. 
    Và một lần nữa, Du thấy Dung tuy không đẹp, nhưng lại là một yếu tố cần thiết cho sự thành công sau này của chàng. 
    Du leo lên xe, và lái xe ra khá»i nhà. 
    Rồi Du nháºn thấy tương lai cá»§a Du chẳng khác gì chuyện lái xe bao nhiêu. Mục tiêu thì đã có sẵn trước mặt. Má»—i lần bánh xe lăn má»™t vòng là Ä‘iểm tá»›i sẽ thu ngắn hÆ¡n. ChÃnh hôm qua, Mỹ Dung cÅ©ng đã cho Du biết cái con số quyên góp để xây dá»±ng bệnh viện từ thiện đã gần hai tỉ rưỡi, nghÄ©a là quá bán. Chỉ má»›i mấy tháng trá»i mà đã đạt được như váºy, không phải là ká»· lục ư? 
    CÅ©ng có thể vì chá»§ trương, mục Ä‘Ãch và thá»§ Ä‘oạn cá»§a Du Ä‘á»u chÃnh xác. Ngưá»i ngưá»i chỉ thấy lòng thương ngưá»i nghèo vÄ© đại cá»§a Du, chứ chẳng ai thấy được quả tim Ä‘en, cái tham vá»ng lá»›n cá»§a chàng... Nhưng như thế càng tốt chá»› sao? 
    Rồi Du sẽ đạt được mục tiêu mơ ước. 
    Xe dừng lại trước cổng bệnh viện. Du vui vẻ bước vào. Trá»i se se lạnh nhưng có nắng. Má»™t ngày cuối thu đẹp trá»i làm Du thấy lòng cÅ©ng phÆ¡i phá»›i. 
    Chàng Ä‘i vào phòng dành riêng cho mình. Cởi chiếc áo vest ra thay bằng má»™t chiếc blouse trắng. Giá» này còn sá»›m nên chưa có bệnh nhân. Du ngồi ngả ngưá»i ra sau ghế thoải mái. 
    Chuông Ä‘iện thoại reo vang. Du chụp lên. Bên kia đầu dây là giá»ng nói cá»§a chá»§ nhiệm khoa. Du vá»™i vã: 
    - Chào bác sĩ chủ nhiệm. 
    - à, bác sĩ Du đấy phải không? Qua ngay phòng tôi nhé, có tà việc. 
    Giá»ng cá»§a bác sÄ© Lưu khá nghiêm túc. Du chau mày đặt ống nghe xuống. Chuyện gì nữa váºy? Lúc gần đây Du chẳng còn thấy sợ giáo sư chá»§ nhiệm khoa, bởi vì chẳng bao lâu nữa, Du sẽ làm giám đốc cá»§a má»™t bệnh viện lá»›n. Và như váºy vị trà cá»§a chàng sẽ cao hẳn hÆ¡n má»i ngưá»i, lúc đó bản thân chàng có thể mướn má»™t lúc mưá»i bác sÄ© giáo sư tên tuổi như váºy... Nhưng mà bây giá», tạm thá»i Du vẫn còn dưới taỵ Ông ta bảo qua thì phải quạ Du miá»…n cưỡng đứng dáºy. 
     
- o O o - 
 
    Có tiếng gõ cá»a. Du giáºt mình nhá»› ra. Äã đến giá» làm việc. Chàng cố trấn tÄ©nh, rồi ra lệnh cho cô y tá để bệnh nhân vào. Việc khám bệnh cÅ©ng khiến Du bá»›t căng thẳng. Công việc kéo dài đến giá» cÆ¡m trưa má»›i hết khách. 
    Du nhẹ nhõm thở ra. Bây giá» Du không còn xuống câu lạc bá»™ nhân viên dùng cÆ¡m. Nhưng khi vừa ra đến cá»a, Du chợt thấy có việc cần vào toilet, thế là chàng quay lại, lúc Ä‘i ngang qua phòng nghỉ trưa cá»§a bác sÄ© thá»±c táºp. Du nghe thấy bên trong có tiếng cá»§a Quang vá»ng ra. Chàng bước cháºm chân lại, chàng nghe tiếng con gái. 
    - Mấy hôm nay tâm hồn tôi bất ổn làm sao... Tôi thấy là để yên trong lòng không chịu được. 
    Tiếng Quang há»i: 
    - Tại sao váºy? 
    Tiếng cô gái: 
    - Mà anh có thấy như váºy không? Chuyện xảy ra trong phòng mổ hôm ấy... Rõ ràng là bác sÄ© Du không được bình tÄ©nh. Tay ông ấy run khi cầm dao mổ. Mồ hôi vã ra... lúc khui ổ bụng xong ông ấy lại không cắt bá» phần ruá»™t thừa bị viêm ngaỵ Anh cÅ©ng thấy mà? 
    Bây giá» thì Du biết giá»ng nói cô gái là giá»ng cá»§a cô y tá. Chàng giáºt mình. Kế tiếp là giá»ng cá»§a VÄ©nh Quang: 
    - Cô đừng nói váºy. Bác sÄ© Du là má»™t bác sÄ© tên tuổi. Nếu sá»± tháºt có như váºy, cô nói ra ai tin cô chứ? 
    - Nhưng đó là sá»± tháºt! - Cô y tá nói giá»ng muốn khóc - Anh cÅ©ng là bác sÄ©, anh cÅ©ng biết rõ mà. 
    - Tôi không biết - VÄ©nh Quang nói - Nhưng mà cô Hạ à... Cô cÅ©ng nên suy nghÄ© cẩn tháºn trước khi phát biểu. Phải nghÄ© đến tương lai cá»§a mình nữa chứ? Nói cho cô biết, chuyện vừa rồi cô nói vá»›i tôi, chứ ngưá»i khác là nguy hiểm cho cô lắm nhé. 
    Cô y tá có vẻ ngang bướng: 
    - Nguy hiểm gì? Cùng lắm là kết tội tôi chụp mũ, nói xấu bác sĩ, rồi đuổi việc tôi. Nhưng mà thà bị nghỉ việc, chứ nếu tình trạng này kéo dài, chắc tôi làm việc không nổi, lương tâm tôi sẽ bị cắn rứt. 
    Có tiếng Trương Vĩnh Quang khuyên: 
    - Cô Hạ này, nếu tôi là cô, tôi sẽ giả câm giả Ä‘iếc. Cô không thấy bây giá» thanh thế cá»§a bác sÄ© Du ra sao ư? Äụng vá»›i ông ấy cÅ©ng giống như trứng chá»i vá»›i đá, chỉ thiệt thân. Thôi hãy cố gắng mà quên chuyện đó Ä‘i. 
    - Làm sao có thể quên được - Cô y tá Hạ xúc động nói - Khi chÃnh mắt mình nhìn thấy má»™t mạng ngưá»i chết má»™t cách vô lý? Anh có thể chịu được Ä‘iá»u đó sao? 
    - Không ai chịu được - VÄ©nh Quang nói - Nhưng phải quên thôi. Bởi vì cô phải biết là ông ấy cÅ©ng đã bù trừ cho gia đình ngưá»i ta hai triệu bạc rồi. 
    Hình như cô y tá thút thÃt khóc: 
    - Hai triệu bạc có nghÄ©a lý gì so vá»›i má»™t mạng sống? Nếu chuyện này mà để yên. Chắc chắn sau này có nhiá»u nạn nhân sẽ phải chết dưới tay ông ấy. 
    - Hãy coi như má»™t Ä‘iá»u xui xẻo Ä‘i! Và đừng nhắc đến nữa. - VÄ©nh Quang nói. 
    Äứng bên ngoài, mặt Văn Du càng lúc càng tái. Du nghe gần như hết câu chuyện. Chàng không chịu được, vá»™i bước Ä‘i. Du biết, và biết rất rõ. Váºy là má»i sá»± VÄ©nh Quang và cả cô y tá Ä‘á»u rõ hết. Vá»›i há», Du không còn là từ mẫu, mà là má»™t tay sát nhân. Váºy thì... phải ứng phó, bằng má»i cách phải ứng phó... 
    Du vẫn Ä‘i vào toilet, xong quay ra lấy xe đến nhà Mỹ Dung. Du cố tạo má»™t khuôn mặt tháºt tươi trước mặt moi ngưá»i. Du nghÄ© để đối phó vá»›i Quang má»i thứ không khó khăn lắm. 
    Và một kế hoạch được vạch ra trong đầu Du. 
    Buổi chiá»u ở bệnh viện thưá»ng không khám cho ngưá»i ngoại trú mà dùng để kiểm tra bệnh lý bệnh nhân nằm ở trong bệnh viện. Du hạ lệnh cho Quang thay chàng xuống phòng bệnh. Khi đã đẩy Quang Ä‘i được rồi, Du má»›i nhấc Ä‘iện thoại lên, gá»i cô y tá Hạ vào phòng. 
    Cô y tá nháºn lệnh lên ngay, nhìn Du căng thẳng: 
    - Bác sÄ© cho gá»i tôi? 
    - Vâng, cô ngồi xuống Ä‘i - Du cưá»i má»™t cách nhẹ nhàng - Tôi có tà việc muốn nói vá»›i cô. 
    - Dạ. 
    Cô y tá rụt rè ngồi xuống. Văn Du tháºt ung dung: 
    - Hình như cô hơi hiểu lầm tôi một chút? 
    Cô y tá ngẩn ra: 
    - Da... đâu có... đâu có bác sĩ? 
    Du Ä‘i thẳng vấn Ä‘á»: 
    - Ban trưa, tôi đã nghe hết những lá»i đối thoại cá»§a cô vá»›i bác sÄ© VÄ©nh Quang trong phòng bác sÄ© thá»±c táºp rồi. Vì váºy tôi thấy cần phải giải thÃch má»™t chút. 
    Cô y tá tái mặt: 
    - Thưa bác sÄ©. Buổi trưa, tôi không được bình tÄ©nh nên nói năng báºy bạ. Tôi tháºt có lá»—i, xin bác sÄ© tha thứ cho. 
    Thái độ cá»§a Văn Du tháºt ôn hoà: 
    - Tôi cÅ©ng thừa nháºn má»™t Ä‘iá»u là cái hôm giải phẫu đó... Cô cÅ©ng đã thấy. Ngưá»i tôi không được khá»e. Tôi hÆ¡i choáng, nhưng vì nhiệm vụ phải nháºn thôi. 
    Cô y tá ngồi thu ngưá»i lắng nghe. Cô đã tưởng mình bị gá»i lên là để nghe quở trách. Không ngá» bác sÄ© du lại cởi mở, lại thành khẩn nháºn sai sót như váºy. Thưá»ng ngày cô cùng nể vì Du, nên hành động cá»§a Du hôm nay làm cô cảm động. 
    - Tôi tháºt có lá»—i, bác sÄ© a... 
    - Không đâu, cô nháºn xét như váºy cÅ©ng đúng, có Ä‘iá»u hôm ấy tôi tuy không khoẻ, nhưng tôi có thể khẳng định vá»›i cô má»™t Ä‘iá»u là tôi đã giải phẫu cho bệnh nhân rất đúng bài bản... Tôi là bác sÄ© cÆ¡ mà... Tôi phải có trách nhiệm trước mạng sống cá»§a bệnh nhân mình chứ? 
    Cô y tá run rẩy, đứng dáºy: 
    - Vâng. Thưa bác sÄ©, tôi biết là tôi đã nói sai, mà chuyện đó tôi chỉ má»›i nói vá»›i bác sÄ© VÄ©nh Quang thôi. Nếu sau này tôi nghe ai nói đến chuyện đó, tôi sẽ giúp bác sÄ© giải thÃch. 
    - Nếu váºy thì tốt - Văn Du vui vẻ nói - Tôi chỉ cần cô hiểu và an tâm. Còn chuyện phải biện minh vá»›i những ngưá»i khác, tôi thấy cÅ©ng không cần thiết lắm. Cô hiểu chứ? 
    - Vâng, thưa bác sÄ© - Cô y tá cảm động nói - Từ đây vá» sau chắc tôi còn phải há»c há»i cách làm ngưá»i cá»§a bác sÄ© nhiá»u lắm. 
    - Ờ! - Văn Du gáºt gù - Tôi rất hài lòng vá»›i cách sá»a sai vừa rồi cá»§a cá»™ Có lẽ sau này khi bệnh viện từ thiện cá»§a tôi được thành láºp, tôi sẽ còn nhỠđến cô nhiá»u lắm. 
    Cô y tá giáºt mình: 
    - Bác sĩ nhỠtôi? 
    - Vâng. Vá»›i kinh nghiệm sẵn có cá»§a cá»™ Tôi nghÄ© cô rất thÃch hợp vá»›i vai trò má»™t y tá trưởng. 
    - Dạ, không dám, không dám! - Cô y tá Hạ nói - Nhưng dù gì tôi cũng hết sức cảm ơn bác sĩ. 
    Văn Du khoát khoát taỵ Cô y tá Hạ vội vã đi ra ngoài. Cô cảm thấy như chuyện vừa rồi giống tái ông thất mã, tưởng xui mà hên, sự may mắn sắp đến với mình rồi! 
    Văn Du vẫn ngồi yên trên ghế, chàng vươn vai mệt má»i. Coi như đã giải quyết xong má»™t việc, chỉ còn lại má»™t mình Trương VÄ©nh Quang. Và Du chợt nhá»› đến số tiá»n hai triệu mà ban trưa Quang đã đỠcáºp đến. Hắn làm sao biết đến số tiá»n hai triệu cá»§a Mỹ Dung chứ? Ở đây có má»™t nghi vấn quan trá»ng vì... nếu Du không lầm. Chuyện đó ngoài chàng và Mỹ Dung chỉ có gia đình nạn nhân biết thôi. 
    Thế là Du nhấc ống nghe lên, quay số gá»i đến nhà Mỹ Dung. Tháºt lâu má»›i có ngưá»i tiếp: 
    - Mỹ Dung, anh đây, Văn Du đây. 
    - à! - Hình như có tiếng ngáp dài cá»§a Mỹ Dung - Anh đấy à? có chuyện gì váºy? Em tưởng là ai gá»i lại chứ? 
    - Rất tiếc là đã làm mất giấc ngủ trưa của em - Văn Dụ lịch sự nói - Em rảnh không? Nếu rảnh đến văn phòng ở bệnh viện, anh có việc nhỠem một chút. 
    - Anh lúc nào cÅ©ng khách sáo - Mỹ Dung trách yêu - Chuyện gì nói Ä‘i, em sẽ làm ngaỵ Ờ mà sao ban trưa anh đến đây dùng cÆ¡m không nghe anh đỠcáºp đến? 
    - Tại anh quên. 
    - Váºy thì em thay đồ xong sẽ đến ngay đằng anh. 
    - Thôi khá»i. Bây giá» em chỉ cần Ä‘i thẳng đến nhà cá»§a nạn nhân chết vì mổ ruá»™t. Cái nhà hôm trước mà em đã đến và cho hai triệu đó? Em há»i há» xem, có Ä‘em chuyện này ra kể cho ai nghe không? Biết xong, em thông báo liá»n cho anh biết nhé? 
    Mỹ Dung không hiểu: 
    - Chuyện đó quan trá»ng lắm à? Em phải Ä‘i ngay ư? 
    - Vâng - Văn Du vá»™i nói - Em cần phải làm sáng tá» ngay vì em biết không, có ngưá»i đã Ä‘em chuyện đó ra bôi nhá» anh. Há» cho là anh đã dùng số tiá»n đó để mua chuá»™c gia đình nạn nhân để há» không khởi tố. 
    - Có chuyện như váºy à? - Mỹ Dung kêu lá»n - Váºy thì em sẽ Ä‘i ngaỵ Anh chá» nhé. Em sẽ Ä‘iện thoại báo cho anh biết ngay. 
    Äặt máy xong, Du thở phào. Bây giá» chỉ còn chá» Mỹ Dung đến Ä‘iá»u tra rồi báo cáo cho Du biết thá»§ phạm là ai, chàng sẽ có biện pháp để hành động. Vá»›i Du, ngoài Quang ra chẳng còn ai khác, và nếu váºy thì dá»… thôi. Chướng ngại phải được dẹp bá». Con đưá»ng đến vá»›i thành công ngắn lắm. Không thể bá» cuá»™c ná»a chừng được. 
    Văn Du bắt đầu làm việc. Chàng mang hồ sÆ¡ bệnh lý ra nghiên cứu. Äang lúc đó. Chuông Ä‘iện thoại reo vang. Du biết đấy là cú Ä‘iện thoại chàng Ä‘ang chá». 
    - Alô! Äây là văn phòng cá»§a bác sÄ© Du đây. 
    - Anh Du đấy à. Em đã làm xong công việc anh giao phó. 
    Giá»ng nói cá»§a Mỹ Dung. 
    - Thế nào? Kết quả ra sao? 
    Văn Du nôn nóng, nhưng Mỹ Dung làm chàng thất vá»ng. 
    - HỠbảo là hỠkhông có nói cho ai biết cả. Có lẽ đây chỉ là một sự hiểu lầm. 
    - Làm gì có chuyện như váºy được - Văn Du cắt ngang - Há» không nói mà sao ngưá»i khác biết? 
    - Em cũng không biết. 
    - Thế hỠcó cho biết là sau khi em vỠrồi, có ai đến đấy không? 
    - à... Có... Há» bảo là sau khi em đưa chi phiếu hai triệu cho há». Mấy tiếng đồng hồ sau có ông bác sÄ© tên Quang đến, nhưng không có há»i chuyện gì khác ngoài chuyện làm má»™t số thá»§ tục gì đó. 
    - Thôi tôi biết rồi - Văn Du kêu lên - Tôi Ä‘oán nào có sai đâu. ChÃnh hắn! 
    - Nhưng ngưá»i nhà cá»§a nạn nhân nào có nói gì đâu? Há» thá». Há» cÅ©ng không muốn ngưá»i khác biết chuyện đó. 
    Văn Du sa sầm nét mặt, nói vào máy: 
    - Em khá» lắm, ngưá»i lá»›n có thể là không nói, nhưng trẻ con lại hay khoẹ Thôi được rồi, cảm Æ¡n em. Việc đó để anh xá» lý. 
    Nhưng Mỹ Dung có vẻ quan tâm: 
    - Váºy bây giá» anh tÃnh sao? 
    - Không có gì quan trá»ng - Văn Du gáºt gù nói - Anh định gặp hắn để giải thÃch. 
    - Anh nhắm có ổn không? 
    - Hãy yên tâm, Mỹ Dung - Văn Du nói - Anh nghĩ là... hắn rồi sẽ hiểu được thôi. 
    - Váºy thì, chiá»u nay anh ghé nhà em nhé? 
    - à... chuyện đó chắc không được - Văn Du nói - Tối nay anh có cái hẹn vá»›i mấy anh bạn bác sÄ© khác, há» muốn đến nhà anh chÆ¡i... à mà còn nữa... cá»a xe anh bị hư, chắc anh còn phải Ä‘i sá»a nữa. 
    - Váºy à? - Giá»ng Mỹ Dung có vẻ thất vá»ng - Cá»a xe sao lại bị hư váºy? 
    - Anh cÅ©ng không biết - Văn Du nói rồi cưá»i vào ống nghe - Em làm gì mà trẻ con váºy? Chúng ta má»›i gặp nhau ban trưa mà. Mai sẽ Ä‘á»n bù, trưa mai anh cùng dùng cÆ¡m vá»›i em rồi tối mai mình sẽ đến vÅ© trưá»ng khiêu vÅ©. Nhưng mà... phải chá» anh sá»a xong xe nhé. Cánh cá»a trước bên tay lái anh, đóng không kÃn được em ạ. 
    - Thôi được - Mỹ Dung nói - Váºy tối nay em sẽ Ä‘iện thoại đến đằng anh để biết kết quả. 
    Văn Du hôn gió vào máy, rồi đặt Ä‘iện thoại xuống. Vâng, tối nay phải có má»™t cuá»™c há»p bạn bè tại nhà. Du đã tÃnh và má»i kế hoạch phải ăn khá»›p, phải thành công. 
    Văn Du lại cầm ống nghe lên quay số cho má»™t số bác sÄ© đồng nghiệp trẻ. Chàng má»i há» tối nay đến nhà chàng dùng cÆ¡m, sẵn bàn bạc má»™t số công việc ở bệnh viện tương lai. Äây là đám đồng nghiệp vừa là bạn bè cÅ©. Há» cÅ©ng biết chuyện Du sắp trở thành giám đốc bệnh viện, đương nhiên há» sẽ nháºn lá»i, vì biết đâu rồi sẽ có cÆ¡ há»™i tiến thân cho há»? 
    Tuổi trẻ nào lại không có tham vá»ng? 
    Äang lúc Du liên hệ Ä‘iện thoại thì Trương VÄ©nh Quang bước vào. Văn Du ra hiệu cho Quang đợi chàng má»™t chút. Rồi cố ý nói to vào máy chuyện tổ chức bữa cÆ¡m tối ở nhà cùng bàn chuyện bệnh viện tương lai. Sau đó má»›i đặt ống nói xuống. 
    Trương Vĩnh Quang báo cáo ngay: 
    - Kiểm tra các phòng bệnh xong tất. Má»i diá»…n biến bình thưá»ng. 
    Văn Du gáºt gù: 
    - Giao việc cho cáºu bao giá» tôi cÅ©ng yên tâm, lúc nào cáºu cÅ©ng hoàn thành nhiệm vụ. 
    Rồi như sực nhớ ra, Du nói: 
    - à quên nữa, tối nay ở nhà tôi có tổ chức má»™t bữa cÆ¡m há»p mặt bạn bè. Cáºu cùng đến nhé? 
    - Tôi cÅ©ng được má»i à? 
    Vĩnh Quang có vẻ ngạc nhiên, nhưng không giấu được sự mừng rỡ. Vì rõ ràng là Du rất quan tâm đến chàng. 
    Văn Du tiếp: 
    - Sau khi tan sở cáºu chá», tôi sẽ lái xe, mình cùng Ä‘i. Nhá»› đấy, năm giá» chá» tôi. 
    VÄ©nh Quang gáºt đầu rồi vá»™i vã rút lui ra ngoài. Du nhìn theo vá»›i nụ cưá»i nham hiểm. Không có gì qua mắt được chàng. Äóng kịch ư? Du đã rành quá... những hạng ngưá»i như Quang. Thượng đội hạ đạp như chàng thôi. Äồng nghiệp mà. Có dịp là đạp trên cổ ngưá»i mà Ä‘i không nuối tiếc. Nhưng mà... có thế nào thì... Má»i chuyện rồi cÅ©ng sắp kết thúc... Chẳng còn cÆ¡ há»™i nữa đâu, cáºu em ạ.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by Memory; 16-09-2008 at 05:04 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-09-2008, 04:58 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 7 
 
 
  
 
    Văn Du cho xe hướng vá» phÃa ngoại ô. Trên xe chỉ có mình chàng và Trương VÄ©nh Quang. 
    Ra khá»i thành phố, xe cá»™ bắt đầu thưa thá»›t. Chàng cho tăng tốc độ. Cảnh hai bên đưá»ng lùi ra sau nhanh chóng. 
    Trương VÄ©nh Quang nhìn qua, há»i: 
    - Thưa bác sÄ©, còn những ngưá»i kiả Há» tá»± lái xe đến à? 
    - Vâng - Văn Du vẫn hướng thẳng vá» phÃa trước, như rất chăm chú lái - Bác sÄ© nào cÅ©ng có xe riêng cả, má»™t lúc há» sẽ tá»›i sau. 
    Thành phố đã bá» lại sau lưng, sắp đến đèo Äá. Ở đây có má»™t khúc quanh khá nguy hiểm. Má»™t bên là vách núi dá»±ng đứng, má»™t bên lại là vá»±c thẳm sâu khoảng hai mươi thước. Văn Du đột ngá»™t giảm tốc độ xe, rồi nói: 
    - Có má»™t chuyện tôi muốn há»i cáºu cho rõ. 
    Quang sốt sắng: 
    - Dạ, thưa chuyện gì? 
    Du nghiêm mặt nói: 
    - Tại sao cáºu cứ theo dõi công việc cá»§a tôi hoài váºy? 
    - Äâu có? - VÄ©nh Quang tái mặt nói - Làm gì có chuyện đó, tôi làm sao dám há»—n vá»›i bác sÄ© như váºy? 
    Văn Du cưá»i nhạt: 
    - Váºy chứ sao cáºu biết chuyện tôi cho gia đình nạn nhân hai triệu bạc? Hôm qua cáºu còn kiếm cá»› để đến nhà ngưá»i ta đúng không? 
    - Da... da... 
    - Cáºu rõ là quá lắm! 
    Vĩnh Quang kêu lên: 
    - Bác sÄ© đã hiểu lầm rồi. Tôi đến đấy chẳng qua là vì bác sÄ©, tôi muốn gia đình ngưá»i chết đừng có tiết lá»™ thêm Ä‘iá»u gì ra ngoài. 
    Văn Du vẫn nhìn thẳng vá» phÃa trước: 
    - Nhưng tôi lại không thÃch những ngưá»i lắm mồm, thÃch chen vào chuyện riêng tư cá»§a ngưá»i khác. Cáºu tưởng cáºu hành động như váºy là trên cÆ¡ tôi? Tôi sẽ phải lụy cáºu à? 
    Trương VÄ©nh Quang lúc túng, rá»§a thầm thân nhân cá»§a ngưá»i chết. Tại sao há» lại Ä‘em chuyện đó kể cho Du nghẻ Tháºt ra thì... dã tâm cá»§a Quang nào có lá»›n lắm. Quang chỉ muốn Du lưu ý đến chàng. Thấy chàng là con ngưá»i năng nổ. Chứ Quang thừa biết rõ thế lá»±c cá»§a Du, chàng làm sao húc đầu vào đá? Tất cả những gì Quang làm là để cá»§ng cố vị trà cá»§a mình.Chàng chỉ là má»™t tay cÆ¡ há»™i, thÃch đầu cÆ¡, cÅ©ng có thể là hÆ¡i tham lam má»™t chút. Nói tóm lại là má»™t ngưá»i trẻ tuổi ranh mãnh. 
    - Không, không phải đâu, bác sĩ đã hiểu lầm tôi rồi. 
    VÄ©nh Quang vá»™i vã giải thÃch. Mãi đến lúc này, Quang vẫn nuôi hy vá»ng Du giữ chàng lại. Vì đó là tương lai ngắn gá»n nhất. 
    Nhưng Văn Du vẫn lạnh lùng: 
    - Không có sá»± hiểu lầm gì cả. Tôi đã rõ trái tim Ä‘en cá»§a cáºu. Cáºu làm gì? NghÄ© gì? Hừ, cáºu tưởng là cáºu nắm được những cái bằng chứng đó là có thể uy hiếp, khống chế tôi ư? Nhưng cáºu lầm rồi. Ngưá»i ta khi bị uy hiếp sẽ có hai cách giải quyết vấn Ä‘á», má»™t là thuần phục. Äó là vá»›i những ngưá»i cao tay ấn hay quyá»n lá»±c hÆ¡n mình, còn hai là đối kháng, mà phải đối kháng quyết liệt. Có thể là má»™t mất má»™t còn, loại bá» má»™t cách không thương tiếc, dẹp hết chướng ngại trên đưá»ng mình Ä‘i. 
    Vĩnh Quang rùng mình: 
    - Tôi xin thá»... tôi không há» có ý xấu gì vá»›i bác sÄ© cả. 
    Văn Du lắc đầu: 
    - Tôi chẳng há» tin lá»i thá» bao giá». Kể cả lá»i thá» cá»§a chÃnh tôi. 
    - Thưa bác sĩ mà... 
    Vĩnh Quang lúng túng. Cái ánh mắt của Du chợt làm Quang sợ hãi. Quang chưa biết phản ứng thế nào thì đã nghe Du nói tiếp: 
    - Cáºu có biết cái phương pháp dẹp bá» những chướng ngại trên đưá»ng tiến thân cá»§a tôi là gì không? Rất đơn giản, nhưng không há» thất bại. 
    - Tôi... tôi... 
    VÄ©nh Quang ấp úng. Mắt liếc nhanh ra phÃa sau. Chàng đã trông thấy xe cá»§a bác sÄ© Thái cách đó không xạ Chàng tưởng là đã gặp được cứu tinh. Vá»™i nói: 
    - Các bác sĩ kia cũng đã đuổi kịp rồi kìa! 
    Nhưng không ngá», Văn Du lại chẳng có chút gì là sợ hãi, trái lại, còn cưá»i nói: 
    - Váºy là tốt quá! Äúng như kế hoạch! 
    Rồi Văn Du thả hết ga, chiếc xe như mÅ©i tên phóng như bay vá» phÃa trước. VÄ©nh Quang sợ hãi kêu lên: 
    - Bác sĩ! 
    Văn Du cưá»i lá»›n: 
    - Chuyện gì sắp xảy rả Mi biết rồi chứ? 
    VÄ©nh Quang nhìn tá»›i trước. Xe đã lên gần đến đỉnh đèo. Má»™t bên là vách đá. Má»™t bên là vá»±c sâu. Không lẽ Văn Du muốn thà mạng cả hai? Äiá»u này không thể xảy ra được. Tương lai Du Ä‘ang rá»±c rỡ, sáng sá»§a hÆ¡n chàng. Quang yên tâm. Nhưng Quang không ngá» Du đã có tÃnh toán riêng. Má»™t tay Du vặn nhẹ chốt cá»a. Xe vừa đến đỉnh dốc. Thay vì cho xe quẹo trái để ôm cua xa lá»™. Chàng cho phóng thẳng vượt cá»™c chắn bay xuống vá»±c. Trong khi tay kia đẩy mạnh cá»a, nhảy hẳn ra ngoài. 
    Má»i chuyện xảy ra tháºt bất ngá». Quang chẳng phản ứng gì kịp cả. Du vừa tung ra ngoài cố chịu má»™t cÆ¡n Ä‘au khá»§ng khiếp, và mê man chẳng còn biết gì nữa. Những ngưá»i ngồi ở xe sau chỉ trông thấy chiếc xe như má»™t quả bóng rÆ¡i thẳng xuống đáy vá»±c rồi nổ tung. Má»™t cá»™t khói Ä‘en bốc lên táºn trá»i, má»i chuyện kết thúc. 
    Tất cả xảy ra trong nháy mắt và xảy ra trước mắt má»i ngưá»i. Há» lại Ä‘á»u là bác sÄ©, khi há» dừng xe lại và chạy đến há» chỉ thấy là có phép lạ. Bởi vì bác sÄ© Du bị bắn tung ra ngoài xe và chỉ bị thương nặng. Phải chăng vì hồng phúc? Vì Văn Du đã cứu độ được biết bao ngưá»i? 
    Lúc Văn Du tỉnh dáºy mở mắt ra. Thì anh ta trông thấy mình Ä‘ang nằm ở phòng cấp cứu đặc biệt cá»§a bệnh viện. 
    Cả ngưá»i má»i nhừ, rêm khắp. Vì lúc phóng ra khá»i xe, Du phóng nhanh nên cả ngưá»i chàng chạm mạnh phhải mặt đưá»ng, mãi đến giá» Du vẫn nhá»› rõ. Vì đỠphòng xe sau trỠđến cán phải, nên Du trước khi ngất xỉu, đã cố lăn ngưá»i tháºt nhanh vào lỠđưá»ng... 
    Du khẽ trở mình, và khi trông thấy những ngưá»i Ä‘ang có mặt quanh giưá»ng. Cha chàng, ông Äịch Sanh, rồi Văn Äiệt, Mỹ Dung và cả hai bác sÄ© có mặt ở hiện trưá»ng là bác sÄ© Thái và bác sÄ© Äinh, Văn Du đã rên rỉ rồi yếu á»›t há»i: 
    - Còn... còn Trương Vĩnh Quang đâu rồi? 
    ông Äịch Sanh vá»›i đôi mắt đỠngầu, vá»™i nói: 
    - Con hãy nằm nghỉ đi, đừng nghĩ ngợi gì cả. Chuyện này cũng không phải là lỗi ở con. 
    - Nhưng mà... Trưá»ng VÄ©nh Quang đâu? 
    Du há»i lần nữa. Má»i ngưá»i lại tưởng là vì Du quan tâm đến đồng nghiệp. Chá»› đâu biết là Du muốn há»i để xác định xem VÄ©nh Quang còn sống hay đã chết? Mục Ä‘Ãch cá»§a anh ta đã đạt được chưa? 
    Bác sÄ© Thái nghe há»i lắc đầu nói: 
    - Anh Du này. Tốt nhất anh nên nằm yên. Bác trai nói đúng đấy, chuyện này không phải lá»—i ở anh. Chiếc xe bị tuá»™t thắng văng ra khá»i xa lá»™. Nó rá»›t xuống vá»±c. Khi chúng tôi chạy đến thì nó đã bốc cháy. Không làm sao cứu vãn được nữa... 
    - Như váºy có nghÄ©a là cáºu ấy... 
    Văn Du lắp bắp há»i. Bác sÄ© chá»§ nhiệm khoa đứng gần đấy nói: 
    - VÄ©nh Quang chết rồi. Chết ngay tại hiện trưá»ng. 
    Bác sÄ© Äinh lắc đầu: 
    - Văn Du, mạng cá»§a cáºu lá»›n lắm đấy. Tai nạn nghiêm trá»ng như váºy mà cáºu chỉ bị chấn thương nhẹ. Coi như cáºu được phép lạ cứu. 
    Mỹ Dung đứng cạnh thút thÃt: 
    - Ban chiá»u lúc gá»i Ä‘iện thoại cho em, anh có cho biết là cánh cá»a xe bị hư, khóa không kÃn được, anh định Ä‘i sá»a, chưa kịp thì... tai nạn xảy ra! Em tưởng là đã mất anh rồi chứ? 
    Văn Du liếc nhanh vá» phÃa Mỹ Dung. Cô nàng vẫn chưa hết kinh hãi. 
    ông Äịch Sanh thấy Du đã qua khá»i cÆ¡n nguy hiểm, đứng dáºy nói: 
    - Thôi bây giá» con đã tỉnh rồi, lại có Mỹ Dung ở đây, cha và Văn Äiệt sẽ vá» nghỉ má»™t chút, mai sáng sẽ quay lại nhé? 
    Bác sÄ© Lưu, bác sÄ© Thái và Äinh thấy chẳng cần đến mình nữa nên cùng cha con ông Äịch Sanh bước ra. Chỉ còn lại Mỹ Dung vá»›i Văn Du trong phòng. 
    Văn Du yếu á»›t gá»i: 
    - Mỹ Dung em! 
    Mỹ Dung đến gần: 
    - Vâng, em đây. 
    - Lúc đó hẳn em sợ lắm hở? 
    - Dạ - Dung đáp rồi nhìn Du tháºt lâu, há»i: 
    - Bây giá» chỉ còn anh và em, anh nói tháºt Ä‘i, đây là má»™t tai nạn bất ngỠà? 
    - DÄ© nhiên là váºy - Văn Du thở dài - Không lẽ em cÅ©ng nghi ngá» anh nữa ư? Em phải biết là... trước đó anh và VÄ©nh Quang đã xóa hết má»i hiểu lầm... 
    Mỹ Dung lắc đầu, rồi lại lắc đầu: 
    - Nếu trước đó mà em không được anh cho biết chuyện cánh cá»a xe bị hư, thì em đã nghi ngá». Nhưng mà... anh biết không đó là má»™t tai nạn khá»§ng khiếp, cái xác cá»§a Trương VÄ©nh Quang cÅ©ng bị đốt cháy thành than luôn! 
    - Váºy à? 
    Văn Du thở dài, rồi lắc đầu, Mỹ Dung tiếp: 
    - May là chuyện lục đục giữa anh và VÄ©nh Quang chỉ có em biết. Bằng không vá»›i cái tai nạn hi hữu này, em nghÄ© rồi sẽ còn nhiá»u rắc rối khác cho anh. 
    Hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện thì cá»a phòng bệnh chợt mở rồi Văn Äiệt đột ngá»™t xuất hiện. Äiệt nói: 
    - Xin lỗi nhé, cha bỠquên chiếc áo Pardessus, nên nhỠem quay lại lấy. 
    Văn Du bực mình, trừng mắt nói: 
    - Cáºu không biết phép tắc gì hết? Muốn vào phải gõ cá»a báo trước chứ? Sao lại đưá»ng đột xông vào váºy? 
    - Xin lá»—i. 
    Äiệt nói và nhìn anh vá»›i ánh mắt lạ lùng, rồi lui ra ngoài. 
    Mỹ Dung không hiểu, ngăn Du: 
    - Anh sao khó váºy? Dù gì Văn Äiệt cÅ©ng là em ruá»™t cá»§a anh mà? 
    - ChÃnh vì nó là em ruá»™t mà anh má»›i thấy giáºn chứ? Ngưá»i gì mà đến cái lịch sá»± tối thiểu cÅ©ng không có. Tháºt xấu hổ khi có má»™t thằng em như váºy. 
    - Tại anh khắt khe quá, chứ em thấy Văn Äiệt cÅ©ng chưa đến đỗi nào đâu? 
    - Hừ! 
    Văn Du áºm ừ nhưng vẫn không vui. Mỹ Dung lại ngồi xuống. 
    - Anh nói Ä‘i. Lúc đó chuyện gì đã xảy ra váºy? 
    - Em muốn nói chuyện gì? 
    - Thì tai nạn đó! 
    - à... anh cÅ©ng không nhá»› rõ... - Văn Du làm như cố nhá»› lại, rồi tiếp - Tất cả xảy ra đột ngá»™t quá. Anh chỉ thấy tay lái mất Ä‘iá»u khiển, rồi có má»™t sức mạnh nào đấy đẩy anh văng ra cá»a... Sau đó anh hoàn toàn không biết gì nữa. 
    Mỹ Dung xuýt xoa: 
    - Mạng anh rõ lá»›n tháºt nên má»›i may mắn như váºy. Bác sÄ© đồng nghiệp cho em biết anh chỉ bị gãy chân và tráºt khá»›p tay, còn những vết thương khác chỉ nhẹ thôi... 
    Rồi như nhớ ra, Dung tiếp: 
    - à, còn nữa. Anh biết không, chuyện lạc quyên cá»§a chúng ta sắp hoàn thành. Nhưng mà... bị cái chuyện này, chắc phải tạm gác lại má»™t thá»i gian. 
    Văn Du nói: 
    - Chuyện đó không có gì phải lỠAnh nghĩ rồi chỉ cần nghỉ ngơi vài ba hôm. Rồi sau đấy anh có thể tiếp tục công việc trở lại bằng cách di chuyển bằng nạng... 
    Mỹ Dung âu yếm nhìn vị hôn phu: 
    - Anh làm em cảm động, em rất thÃch cái tÃnh say mê công việc cá»§a anh... Mà cha cÅ©ng từng khen. Cha nói có má»™t thằng rể như anh rất xứng đáng. 
    Văn Du cưá»i: 
    - Cha em quá khen thôi, chứ anh nào có hơn ai. 
    Mỹ Dung đỠnghị: 
    - Bao giá» vết thương ổn định, được xuất viện, anh tạm thá»i vá» nhà em dưỡng thương nhé? Phải ở nhà em má»›i tiện chuyện Ä‘i lại. Vì xe cá»§a anh bị cháy tiêu rồi... Có cần Ä‘i đâu, em sẽ cho tài xế lái Ä‘i tiện hÆ¡n. 
    Văn Du suy nghÄ© rồi há»i: 
    - Bây giỠmấy giỠrồi em? 
    - Hai giá» khuya. 
    Du giáºt mình: 
    - Hai giỠkhuya? Sao em chưa vỠnhà? 
    - Anh yên tâm. Nhưng anh không cần em bên cạnh à? 
    - Thôi khá»i - Văn Du nói - Em vá» Ä‘i, anh không đành lòng để em phải khổ cá»±c thế này. Cần gì ở đây đã có y tá... 
    Mỹ Dung suy nghÄ© rồi đứng dáºy, hôn nhẹ lên trán Du nói: 
    - Thôi được, váºy em vá», mai sáng sẽ đến nhé? 
    Rồi Dung Ä‘i ra cá»a, nhưng Du đã gá»i giáºt lại: 
    - Mỹ Dung à, hay là thế này. Sáng mai em không cần đến đây, mà hãy sang nhà của Trương Vĩng Quang. Biết đâu hỠcần sự trợ giúp của em hơn. Tội nghiệp! 
    - Anh yên tâm. 
    Mỹ Dung nói. Nàng có vẻ xúc động trước lòng nhân ái cá»§a Văn Dụ Nhưng khi vừa ra khá»i bệnh viện, Mỹ Dung Ä‘ang Ä‘i, đã phải giáºt mình, vì có tiếng gá»i: 
    - Chị Mỹ Dung! 
    Dung quay lại. Thì ra là Văn Äiệt. Dung há»i: 
    - à, Văn Äiệt! Cáºu chưa vá» nhà à? 
    Văn Äiệt lắc đầu: 
    - Chưa. Vì tôi có chút việc định há»i chị. 
    - Chuyện gì? 
    Văn Äiệt ngần ngừ má»™t chút, nói: 
    - Hẳn chị cũng biết chuyện của Huỳnh Chấn Bình chứ? Bây giỠlại đến lượt Trương Vĩnh Quang. Chuyện này lại có một sự trùng hợp lạ lùng, trước đó giữa Quang và anh Du lại có chuyện lục đục giống như giữa anh Du và anh Bình trước đây... 
    Mỹ Dung ngẩn ra. Câu há»i cá»§a Äiệt làm Dung bất an. Nhưng Dung vẫn há»i: 
    - Cáºu nói thế là thế nào? 
    - Những ngưá»i có chuyện rắc rối vá»›i anh Du, đột nhiên Ä‘á»u gặp tai nạn. Má»™t ngưá»i thì bị chấn thương sá» não để trở nên mất trÃ, còn má»™t ngưá»i lại chết cháy. Chị không thấy có sá»± trùng hợp lạ lùng ư? 
    Mỹ Dung tái mặt. Bênh vực Du là bản năng cần thiết của vị hôn thê. 
    - Tôi không hiểu cáºu muốn nói gì. Nhưng mà tôi nghÄ© là... cáºu bây giỠđã là ngưá»i lá»›n, muốn phát biểu Ä‘iá»u gì, cÅ©ng nên đắn Ä‘o suy nghÄ© đến trách nhiệm. 
    - Tôi bao giá» cÅ©ng ý thức Ä‘iá»u đó - Văn Äiệt nói - Không những trên phương diện luáºt pháp, đạo đức mà còn cả trên lương tâm. Và vì váºy tôi thấy những chuyện vừa quạ Nó không phải là những tai nạn bình thưá»ng. 
    Mỹ Dung kêu lên: 
    - Văn Äiệt! Cáºu quên cáºu là ai à? Anh Văn Du là anh ruá»™t cá»§a cáºu. Nói kiểu cáºu là đã hại anh mình đấy! 
    Văn Äiệt lắc đầu: 
    - Tôi không có ý định đó, ngoài chuyện muốn biết rõ sá»± tháºt! 
    - Sá»± tháºt à? - Mỹ Dung cưá»i - Nếu muốn, cáºu cứ xem biên bản cá»§a cảnh sát. 
    Nhưng Äiệt không buông tha: 
    - Biên bản à. Tôi không tin... vả lại ban nãy tôi đã nghe hết những lá»i đối đáp vừa rồi giữa anh Du vá»›i chị. 
    - Cáºu Äiệt! - Mỹ Dung kêu lên - Äây không phải là chuyện giỡn chÆ¡i. Cáºu đừng có nghÄ© báºy không tốt. Bá»™ cáºu không tin cả anh trai cá»§a mình à? 
    - Vâng, bởi vì tôi hiểu rất rõ anh ấy. Và vì hiểu rõ, nên tôi má»›i nghi ngá». Ngay chị cÅ©ng biết? Anh Du là ngưá»i lúc nào cÅ©ng chá»§ trương bằng má»i phương tiện để đạt tá»›i mục Ä‘Ãch! 
    - Cáºu Äiệt! - Mỹ Dung bắt đầu nổi giáºn - tại sao cáºu lại tàn nhẫn như váºy? Cáºu làm váºy là hãm hại anh ruá»™t mình. Cáºu chụp mÅ© xấu cho anh cáºu, biết không? 
    Văn Äiệt bình thản: 
    - Nếu anh Du không phải là anh ruá»™t tôi thì tôi đã không can dá»±, anh ấy muốn làm gì thì làm, nhưng mà... làm sao tôi có thể dá»ng dưng đứng yên. Nhìn anh ấy càng lúc càng lún sâu vào tá»™i lá»—i chứ? 
    - Lún sâu vào tá»™i lá»—i? - Mỹ Dung cưá»i lá»›n - Cáºu nói chuyện nghe buồn cưá»i. Ấu trÄ© quá... Làm gì có ai tin cáºu? Trước mặt má»i ngưá»i... ai cÅ©ng thấy bác sÄ© Lê Văn Du là con ngưá»i đầy nhiệt tình tuổi trẻ, nhân ái càng lúc càng lên cao. Cáºu nói là anh ấy lún sâu. Ai tin được chứ? 
    Äiệt nhìn Mỹ Dung: 
    - Chị bình tâm suy nghÄ© kỹ má»™t chút Ä‘i, chị sẽ thấy Ä‘iá»u tôi nói là đúng. 
    - Tôi không tin - Mỹ Dung cương quyết nói - tôi chỉ thấy cáºu ganh tị vá»›i những gì anh Du đã đạt được thì có. 
    - Chị tháºt buồn cưá»i. Làm gì có chuyện đó? - Äiệt cãi lại - Anh Du là anh ruá»™t tôi, tại sao tôi phải ganh tị chứ? 
    - Nhưng tôi đã thấy chuyện đó. Cáºu đã ganh tị - Mỹ Dung khẳng định - Cáºu Äiệt, tôi cấm cáºu. Cáºu không có quyá»n nói năng bừa bãi. Cáºu phải biết là tương lai cá»§a anh Du, cÅ©ng là tương lai cá»§a tôi đó nhé? 
    Văn Äiệt bức xúc: 
    - Không lẽ tương lai cá»§a hai ngưá»i quý trá»ng hÆ¡n mạng sống cá»§a ngưá»i khác ư? 
    - Làm gì có chuyện đó? Cáºu dá»±a vào bằng chứng ở đâu mà nói như váºy? - Mỹ Dung phải ứng - Nếu tôi không nghÄ© tình cáºu là em ruá»™t cá»§a Văn Du, tôi đã gá»i cảnh sát tóm cổ cáºu. Tôi cảnh cáo cáºu đấy, tôi không muốn nghe chuyện này má»™t lần thứ hai nữa. 
    Văn Äiệt vẫn cứng cá»i: 
    - Chị cứ gá»i cảnh sát, nhưng đây là sá»± tháºt, tôi sẽ không bá» qua sá»± tháºt ná»a chừng, tôi sẽ làm rõ má»i thứ! 
    Mỹ Dung nói: 
    - Nhưng cáºu sẽ thất vá»ng, vì không có chứng cá»›. Vì vá»›i má»i ngưá»i, đây chỉ đơn giản là má»™t tai nạn bất ngá» thôi. 
    - Nhưng nếu kiểm tra lại, nó không đơn thuần là má»™t tai nạn bất ngá». Lúc đó chị tÃnh sao? 
    - Tôi không tin như váºy - Mỹ Dung nói -Vá»›i anh Du, tôi hoàn toàn tin tưởng anh ấy. Trên Ä‘á»i này không có ai trung thá»±c, tá» tế, hoàn toàn và đáng yêu như anh Du cả. 
    Văn Äiệt lắc đầu: 
    - Nếu váºy tôi chịu thua... Không ngá» chị lại mù quáng như váºy... 
    - Hừ, nhưng Văn Äiệt nghe này - Mỹ Dung nghiêm giá»ng lại, nói - Cáºu biết đấy, tôi yêu anh Du và vì váºy bất cứ má»™t ai muốn phá hoại tương lai cá»§a anh Du, tôi Ä‘á»u không chấp nháºn, không buông tha, dù ngưá»i đó là ai Ä‘i nữa... 
    Rồi ngưng lại má»™t chút, Mỹ Dung lại vá»— vá»: 
    - Cáºu Äiệt. Sao cáºu phải khổ thân như váºy? Cáºu cứ lo há»c hành đàng hoàng Ä‘i, sang năm cáºu đã ra trưá»ng thì bá»n này sẽ sẵn sàng cung cấp tiá»n để cáºu tiếp tục ra nước ngoài du há»c. Không cần biết cáºu muốn há»c ở đâu? Viện M.I.T hay California... bá»n này Ä‘á»u có thể đáp ứng cả. 
    Văn Äiệt chau mày: 
    - Chị đừng Ä‘em những thứ đó ra mua chuá»™c tôi mà tôi cÅ©ng không có ý định bôi nhá» anh Dụ Tôi chỉ muốn biết sá»± tháºt váºy thôi, nên tôi cÅ©ng không sợ Ä‘e dá»a. 
    - Văn Äiệt! Cáºu nói váºy là sao? - Mỹ Dung há»i - Tôi không há» Ä‘e dá»a hay mua chuá»™c mà cáºu cÅ©ng đừng quên là... chúng ta sắp trở thành ngưá»i nhà cá»§a nhau rồi nhé? 
    - Vâng - Văn Äiệt gáºt đầu - Sẵn đây tôi cÅ©ng muốn nói cho chị biết là quan niệm cá»§a từ xưa đến nay là sá»± thành công phải do chÃnh mình tạo dá»±ng bằng trà tuệ, bằng đôi tay cá»§a chÃnh mình, chứ không nên bằng sá»± đầu cÆ¡ cÆ¡ há»™i hay may mắn... 
    Rồi Văn Äiệt bá» Ä‘i. Bóng chàng hòa hẳn vào bóng tối. Mỹ Dung nhìn theo... linh cảm thấy chuyện không đơn giản. Äiệt sẽ quấy động má»i thứ. Khó mà ở yên được vá»›i cáºu em chồng khó tÃnh này. 
    Mỹ Dung bá»±c dá»c bước thẳng lên xe, và ra lệnh cho tài xế đưa thẳng nàng vá» nhà. 
    Văn Äiệt lầm lÅ©i Ä‘i giữa bóng tối. Äêm mùa thu, tiết trá»i buốt lạnh. Má»™t năm sắp trôi quạ Chàng kéo cao cổ áo lên cho đỡ lạnh. Khuya thế này, đâu dá»… gì còn xe buýt để vá» nhà. Mà nếu muốn Ä‘i taxi thì đón xe cÅ©ng khó khăn. Trong túi Äiệt bây giá» chỉ còn hai ngàn mấy bạc. Không đủ để Ä‘i má»™t Ä‘oạn đưá»ng ngắn nữa chứ nói vá» nhà. Vả lại giá» này mà có vá» thì lại phá há»ng giấc ngá»§ cá»§a cha... Ban nãy đã lấy cá»› quay lại, để cha vá» nghỉ trước. Äiệt nghÄ©, nếu bây giá» tản bá»™ vá» thì Ãt ra phải hai giá» má»›i đến nÆ¡i, như váºy trá»i đã sáng. Và như váºy sẽ không làm phiá»n ai. 
    Thế là Äiệt lầm lÅ©i bước. Chàng nghÄ© lại việc làm cá»§a Văn Du, những cái tai nạn đã qua... Äiệt chắc đấy không hẳn là tai nạn, dù chỉ dá»±a vào trá»±c giác chứ không có má»™t chứng cá»› cụ thể. Nhưng mà Văn Du... Hừ, Äiệt lại mâu thuẫn. Sao éo le váºy? Äiệt nào có ý muốn đối đầu vá»›i anh ruá»™t mình đẩu Có Ä‘iá»u sá»± việc không đơn giản. Nó liên hệ đến mạng sống cá»§a ngưá»i khác... Nếu không làm rõ, lương tâm Äiệt lại không thấy ổn. 
    Nhưng làm rõ thế nào? Khi trong tay chẳng có lấy má»™t chứng cá»›? Mỹ Dung lại ương ngạnh, cố chấp, đứng hẳn vá» phÃa Dụ Váºy thì sao? Äiệt lắc đầu... Äiệt biết chỉ cần nói ra, là ngưá»i ta không cần biết phải trái, sẽ kết luáºn ngay là Äiệt đã ganh tị vá»›i những thành tÃch cá»§a anh trai mình. Sá»± phán Ä‘oán cá»§a con ngưá»i nhiá»u lúc đơn giản má»™t cách buồn cưá»i thế! 
    Äiệt cứ cắm đầu mải miết bước, rồi chàng cÅ©ng đã Ä‘i được đến ngoại ô. Qua khá»i cầu lá»›n, nhìn vào đồng hồ đã ba giá» sáng. Äiệt chợt tá»± há»i. Cha chàng, ông Äịch Sanh, có khi nào vì sá»± vắng mặt cá»§a chàng mà lo lắng không ngá»§ được không? Chuyện đó chắc hÆ¡i khó. Vì từ nào đến giá», cha nào có để ý đến chàng đâu? Trong mắt ngưá»i chỉ có má»™t mình Văn Du thôi. 
    Äiệt không hiểu tại sao cha lại có thành kiến lại ghét bá» mình như váºy? Không chịu há»c y, không chịu há»c nghá» nông. Nhưng Äiệt cÅ©ng chẳng há» bê tha bá» há»c. Chàng vẫn há»c má»™t cách xuất sắc các môn váºt lý cÆ¡ mà. Há»c cái môn khác ý cha cÅ©ng đâu phải là cái tá»™i? Váºy thì sao? Äiệt không tránh khá»i má»™t chút ý niệm buồn phiá»n. Và ná»—i buồn tháºt kỳ cục nó như cÆ¡n bệnh khó chữa, càng lúc càng lan rá»™ng. Anh Du cÅ©ng nào phải là má»™t bác sÄ© xuất sắc vá» chuyên môn. Anh ấy đã leo lên bằng thá»§ Ä‘oạn. Dùng má»i phương tiện để đạt đến mục Ä‘Ãch... Äiệt nhiá»u khi thấy giáºt mình. Tại sao anh ấy lại Ä‘iên như váºy? Say má»™ng đồ vương, đến độ mất cả lương tri, cả tÃnh ngưá»i? Cái chức giám đốc cá»§a má»™t bệnh viện trị giá năm tỉ bạc?... Äiệt ngạc nhiên hÆ¡n khi thấy mấy cái tai nạn xảy ra dồn dáºp mà lại luôn có sá»± dÃnh lÃu cá»§a Văn Du ở đấy. Thế tại sao chẳng ai nghi ngá»? 
    Bất giác Äiệt thấy trái tim như thắt lại. Những chuyện thế này nếu không làm sáng tá», thì những chuyện khác rồi sẽ tiếp diá»…n và tá»™i ác sẽ không kết thúc... Nạn nhân kế tiếp sẽ là ai? 
    Äiệt băng qua ngã tá»± Giá» này con đưá»ng trống vắng không có lấy má»™t chiếc xe chạy qua... Những ngá»n đèn đưá»ng vàng vá»t làm đổ dài chiếc bóng cô đơn cá»§a chàng. Äiệt chợt nhá»› đến chiá»u quạ Lúc vừa lên bàn cÆ¡m, thì chuông Ä‘iện thoại reo, báo cho biết tai nạn xe cá»™ Ở đèo Äá. Lúc đó cha đã buông đũa tái mặt. Cha cứ tưởng nạn nhân là Văn Dụ Äể rồi lúc biết rõ Du chỉ bị thương nhẹ, còn nạn nhân là ngưá»i khác, cha đã cưá»i sảng khoái. Sao váºy? Äiệt thắc mắc. Không lẽ nạn nhân kia không phải là ngưá»i? Nếu váºy thì... tháºt bất công! 
    Có lẽ vì xúc động, cÅ©ng có lẽ vì Ä‘i nhanh. Mồ hôi bắt đầu thấm ướt lưng Äiệt. Bây giá» hai bên đưá»ng chỉ toàn là ruá»™ng vưá»n kế tiếp. Gió phần pháºt làm rét cả dạ Äiệt nhìn vào đồng hồ sắp sáu giá», như váºy là trá»i sắp sáng. 
    Äôi chân bắt đầu má»i. Bụng lại cồn cào. Bây giá» Äiệt thấy đói. Giá» này, được yên ổn ngồi trong nhà thì tuyệt. Nhưng Äiệt không hối háºn vì việc làm cá»§a mình. Chàng muốn giúp Dụ Muốn đưa Du trở vá» con đưá»ng cá»§a lẽ phải chân chÃnh. 
    Nhưng chuyện đó có làm được không? Du hiểu và chấp nháºn hay sẽ lại thù oán thêm chàng? Äiệt biết từ đây vỠđến nhà, còn trên hai cây số mà đôi chân đã má»i. Ngay lúc đó Äiệt nghe tiếng xe. Äúng rồi! Chuyến xe buýt bắt đầu ngày đã làm việc! Thế là Äiệt vá»™i bước nhanh đến trạm. Và chỉ Ãt giây sạu Äiệt đã êm ái ngồi trên xe. Bây giá» Äiệt má»›i thấy hết cái tiện lợi cá»§a phương tiện giao thông hiện đại. Vừa nhanh chóng vừa đỡ mất sức lao động. Mưá»i phút sau, Äiệt đã đến gần nhà. Vừa tra chìa vào ổ khóa, Äiệt nghÄ© phải vào nhà chợp mắt má»™t chút để lấy lại sức. Sáng nay, chàng còn hai tiết há»c. Nhưng tháºt bất ngá», khi Äiệt vừa đến phòng khách, đã thấy cha ngồi ở ghế salông. Cha vẫn mặc bá»™ áo hôm qua đến bệnh viện, Ä‘iá»u này cho thấy là từ lúc vỠđến giá» cha vẫn còn chưa ngá»§. 
    - Dạ, thưa cha con má»›i vá»! 
    Nhìn vẻ bÆ¡ phá» cá»§a cha, Äiệt chợt thấy ngại. Những ngưá»i lá»›n tuổi lúc buồn phiá»n thưá»ng dá»… nổi nóng. Và đúng như Ä‘iá»u Äiệt nghÄ©, ông Sanh đã nghiêm giá»ng há»i: 
    - Äi đâu mà cả đêm, giá» má»›i vá» nhà váºy? 
    Äiệt dừng lại: 
    - Dạ vì túi con không mang theo tiá»n, mà lúc ná»a khuya xe buýt lại không có chạy, nên con phải lá»™i bá»™ má»™t khoảng dài. 
    ông Äịch Sanh bá»±c: 
    - Con chỉ làm khổ bản thân. Ban nãy bác sÄ© Thái đỠnghị là đưa cả hai cha con cùng vá», nhưng con cứ chần chá». Hay là vì con không muốn Ä‘i cùng xe vá»›i chả Con nói đỉ Äúng không? 
    - Dạ không phải - Văn Äiệt vá»™i vã đáp, nhưng không biết phải giải thÃch thế nào, chỉ nói - Con chỉ muốn... 
    Rồi yên lặng. Ông Äịch Sanh lắc đầu: 
    - Äấy thấy không? Con cÅ©ng không giải thÃch được hành động cá»§a mình. Cha hiện nay lá»›n tuổi rồi, mà rất buồn... Cha không biết mình phải thế này đến bao giá»... 
    Rồi Äiệt nghe tiếng thở dài kế tiếp. Chàng không dám đứng lại, lặng lẽ bá» vào phòng riêng. Cha đã không ngá»§ được, vì thấy chàng chưa vỠư? Như váºy à? 
    Äiệt cÅ©ng không biết, nhưng cÅ©ng thấy có cái gì lay động trong lòng. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-09-2008, 05:00 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 8 
 
 
  
 
    Äã hai ngày, Tinh Nhược không thấy Äiệt đâu. Nàng hÆ¡i ngạc nhiên vì từ nào đến giá» Äiệt ngoài giá» há»c Ä‘á»u ở nhà. Äiệt đâu có bạn bè hay thÃch du hà đâu? 
    Thế là vừa tan há»c, Tinh Nhược kiếm cá»› qua nhà Äiệt ngay, nhưng chỉ thấy ông Äịch Sanh. Ông Sanh cho Nhược biết là Äiệt chưa vá». Lại chưa vá»! Nhược hÆ¡i thất vá»ng... 
    Rồi Nhược Ä‘i ra sau nông trại, hẳn có chuyện gì lạ đây! Nhược nghÄ©, bởi vì sáng nay khi vào trưá»ng, Nhược thấy là hôm nay Äiệt đâu có giá»? Váºy thì Äiệt Ä‘i đâu? 
    Những cây hoa má»›i trồng và luống khoai giâm cành thá» nghiệm hÆ¡i héo. Chứng tá» mấy ngày qua không được tưới nước. Äiệt bá» bê cả công việc, váºy thì Äiệt đã báºn rá»™n gì? 
    Nhược không tin là Äiệt có bạn gái. Bởi vì cá tÃnh khép kÃn cá»§a Äiệt khó mà tìm được má»™t cô gái hiểu ý nuông chiá»u. Váºy thì hẳn Äiệt đã gặp Ä‘iá»u gì gay cấn ư? 
    Äứng giữa thá»a đất trống vắng. Nhược phân vân, rồi lại nghÄ©. Trong lúc rảnh rá»—i thế này, sao ta không làm giúp việc gì cho Äiệt. Chẳng hạn như tưới nước nhổ cá» dại... Äiệt thấy, hẳn thÃch thú. NghÄ© là làm ngaỵ Nhược vén cao quần lên, rồi gắn ống cao su vào vòi nước bắt đầu tưới. 
    Nhược vừa làm vừa chÆ¡i, nàng túm lấy đầu ống bóp dẹp để nước tung tóe khắp nÆ¡i. Kết quả là... mảnh đất được tưới ướt, nhưng cả ngưá»i cá»§a Nhược cÅ©ng ướt sÅ©ng như bị mắc mưa. 
    Xong màn tưới cây, Nhược khóa vòi nước lại và bắt đầu Ä‘i đến kho chá»n má»™t chiếc cuốc nhẹ. Nhược nhá»› lại động tác cá»§a Äiệt và bắt đầu cuốc đất. Sá»± đổi má»›i công việc làm Nhược thú vị và nàng đã làm việc má»™t cách quên thôi. 
    Mãi cho đến lúc có ngưá»i bước tá»›i gần, rồi nắm lấy tay nàng giữ lại gỡ cuốc ra, Nhược má»›i nhìn lên: 
    - á»’ tưởng ai, anh Văn Äiệt! Mãi giá» này anh má»›i vỠđấy à? 
    Sắc mặt cá»§a Äiệt nặng ná», làm Nhược cụt hứng: 
    - Anh Äiệt, anh làm sao đấy? Ai có làm gì đâu mà anh lại không vui? 
    Äiệt yên lặng má»™t chút, má»›i nói: 
    - Lần sau đừng có tự động đến đây làm việc nhé! Phải chỠtôi. 
    Nhược bất mãn, sao Äiệt lại không biết Ä‘iá»u như váºy. Nàng bá»±c dá»c: 
    - Anh chẳng tế nhị tà nào, đúng ra anh phải cảm Æ¡n tôi má»›i phải... Tôi Ä‘i há»c vá» ra đây chẳng thấy anh, thấy cây cá» khô héo nên tưới nước rồi nhá» cá» giùm. 
    Äiệt ngồi xuống: 
    - Xin lỗi, nhưng mà để chúng ta cùng làm thì hay hơn. 
    Thái độ cá»§a Äiệt khá cởi mở, làm Nhược quên ngay phiá»n muá»™n: 
    - Công việc này cÅ©ng vui đấy, phải không? - Nhược cÅ©ng ngồi xuống nói - Lần sau nếu mà anh không rảnh, tôi sẽ sang đây phụ giúp. À mà này, hai hôm rày anh Ä‘i đâu váºy? 
    Äiệt chau mày yên lặng. Nhược há»i tá»›i: 
    - Có phaải gặp chuyện không vui, nên một mình lẻn đi xinê không? 
    Äiệt lắc đầu: 
    - Làm gì rảnh rá»—i như váºy? Tôi có việc. 
    - Äi lo việc à? - Nhược chợt reo lên - á»’, tôi hiểu rồi, năm nay là năm cuối, nên anh cho chuẩn bị hồ sÆ¡ để du há»c. Phải không? 
    - Không phải chuyện du há»c - Văn Äiệt lắc đầu nói - Mà chuyện có liên hệ đến Văn Du. 
    Nhược sực nhớ ra, vồn vã: 
    - á»’ sao? Anh Văn Du thế nào rồi? Äỡ chứ? 
    - Anh ấy chỉ bị thương nhẹ thôi - Äiệt nói - Chuyện tôi Ä‘ang làm là liên quan đến chuyện khác. 
    - À, thôi tôi hiểu rồi - Nhược lại tài khôn nói - Có phải liên hệ đến cuộc lạc quyên xây dựng nhà thương không? 
    Nhưng rồi thấy Äiệt chau mày. Nhược lại vá»™i vã nói: 
    - á»’! Không biết sao hôm nay tôi lắm mồm như váºy? Anh Äiệt à, nếu tôi có nói gì không phải anh bá» qua cho nhé. 
    Äiệt nhìn Nhược, yên lặng rất lâu như phân vân, rồi nói: 
    - Chuyện này rất quan trá»ng, cô biết cÅ©ng không nên nói lại cho ai nghe nhé? 
    Nhược gáºt đầu: 
    - Tôi thá» vá»›i anh, tôi sẽ cố giữ bà máºt - Rồi tò mò - Nhưng chuyện gì váºy? Có liên hệ đến cô Lâm Mỹ Dung nữa phải không? 
    - Hình như là váºy... 
    - Thế à... 
    - Mà không phải mới đây, chuyện trước nữa. 
    - Váºy à? - Nhược càng nghe càng ngạc nhiên - Lần trước... có phải anh muốn nói vụ bác sÄ© Huỳnh Chấn Bình té lầu? 
    - Tôi thấy chuyện không đơn giản như thế! 
    Nhược tròn mắt: 
    - Anh Äiệt, anh muốn nói là... 
    - Vâng, Nhược đã hiểu rồi đấy... và tôi Ä‘ang Ä‘iá»u tra đây, có nhiá»u cái đáng nghi. 
    Nhược nhìn Äiệt. Nàng có vẻ căng thẳng: 
    - Nhưng anh Du là anh ruột của anh mà... 
    - Vâng - Äiệt nhìn thẳng vào mắt Nhược - Nhược này, khi tôi nhúng tay vào việc này, Nhược có nghÄ© là... tôi đã hành động là vì ganh tị vá»›i anh Du không? 
    - Ganh tị? - Nhược như chựng lại - Anh ganh tị với anh Dủ Làm gì có chuyện đó? Mà có gì đáng để ganh tị đâu? 
    - Nếu Nhược nghÄ© váºy là tốt - Äiệt có vẻ tươi Ä‘i má»™t chút - Tôi chỉ ngại ngưá»i khác nghÄ© là tôi ganh tị vá»›i anh ấy má»›i hành động. 
    Nhược lắc đầu: 
    - Anh đâu phải hạng ngưá»i nhá» nhoi như váºy? 
    Äiệt nhìn Nhược, gáºt đầu: 
    - Váºy thì cảm Æ¡n cô. 
    Có má»™t khoảnh khắc yên lặng. Äiệt như suy nghÄ© Ä‘iá»u gì đó. Nhược thăm dò: 
    - Mà anh nghi ngá» Ä‘iá»u gì váºy? 
    Văn Äiệt chần chừ, rồi nói: 
    - Có má»™t chuyện la... là hai nạn nhân Ä‘á»u có liên hệ vá»›i anh Văn Dụ Trước đó cÅ©ng Ä‘á»u có chuyện trục trặc vá»›i anh ấy... nhưng thôi... Má»i chuyện rồi chắc cÅ©ng tìm ra được giải đáp. 
    Tinh Nhược nhiệt tình: 
    - Anh có cần sự giúp đỡ của tôi không? 
    - Cô tin những Ä‘iá»u tôi nói à? 
    Tinh Nhược gáºt đầu: 
    - Tôi tin những gì anh nói và sẵn sàng giúp anh. 
    Äiệt cảm động nhìn Nhược. 
    - Thế mấy hôm rày anh Ä‘i đâu váºy? 
    - Tôi đến gặp ngưá»i nhà cá»§a bác sÄ© Huỳnh Chấn Bình và Trương VÄ©nh Quang - Äiệt nói rồi lắc đầu - Nhưng kết quả chẳng tìm thấy gì cả. 
    Nhược lo lắng: 
    - Anh Äiệt, nếu váºy thì anh đâu thể làm gì được? 
    Äiệt chau mày: 
    - Vì váºy, tôi Ä‘ang phân vân không biết có nên dừng lại ở đây không? 
    Nhược há»i: 
    - Nếu anh tiếp tục... Không những chỉ anh Du mà cả cha anh cũng không hài lòng? 
    - Tôi không biết - Äiệt nói - Chỉ cảm thấy là... có nghi ngá» thì phải Ä‘iá»u tra cho ra lẽ, bằng không chẳng yên tâm. 
    - Nhưng anh chắc là sự việc kia có nghi vấn chứ? 
    Nhược há»i, Äiệt chỉ lắc đầu: 
    - Thôi, ta đi vào nhà! 
    Và há» Ä‘i vào vưá»n nhà há» Lê, cả hai yên lặng, Äiệt chợt thấy hối háºn. Khi không rồi lại gây thắc mắc cho cô gái không liên can. Chàng nói: 
    - Cô Nhược, cô muốn mình cùng đi dạo hay xem hát không? 
    Nhược không trả lá»i, chỉ nói: 
    - Anh Äiệt hay là thế này, mình đến bệnh viện há»i? Bởi vì hai nạn nhân kia cùng là đồng nghiệp cá»§a anh Du ở bệnh viện, biết đâu ta sẽ tìm ra manh mối? 
    - Äúng rồi! - má»™t tia sáng lóe lên trong đầu Äiệt - Chúng ta Ä‘i ngay bây giá» nhé? 
    - Không được! - Nhược nói - Phải đợi tôi vỠnhà thay đồ rồi mới đi chứ? 
    Bấy giá» Äiệt má»›i nhá»› ra bá»™ áo ướt sÅ©ng cá»§a Nhược. Chàng lắc đầu. Còn Nhược chạy nhanh vào nhà. 
    Äiệt nhìn theo chợt căng thẳng. Bởi vì, nếu cuá»™c Ä‘iá»u tra mà cho thấy tá»™i lá»—i cá»§a Văn Du thì coi như sá»± nghiệp cá»§a Du sẽ chấm dứt. Du là anh ruá»™t cá»§a chàng. Và như váºy chắc chắn Du sẽ háºn chàng táºn xương tá»§y, còn chả Äiệt không dám nghÄ© đến. CÆ¡n thịnh ná»™ cá»§a cha sẽ ra sao? Thằng em đã bày mưu phá há»ng hết tương lai cá»§a anh nó... Tá»™i hẳn nặng hÆ¡n cả bất hiếu. Nhưng... Äiệt lại không muốn dừng lại... Äiệt cảm thấy nếu không ká»m chế thì sẽ còn nhiá»u sá»± việc khác xảy ra. Bao nhiêu sinh mệnh khác sẽ bị hy sinh... và cha có giáºn, anh có háºn, cÅ©ng đành. 
    Äiệt đứng đấy nghÄ© ngợi mà Tinh Nhược quay ra từ bao giá» không hay: 
    - Thôi mình đi được rồi chứ? 
    Nhược há»i và Äiệt quyết định. 
    Ngồi xe buýt cả hai đến thẳng bệnh viện nÆ¡i Du làm việc. Äến nÆ¡i rồi, má»™t vấn đỠmá»›i đặt ra. Tìm ai? Há»i ai đây? Ngưá»i có thẩm quyá»n và biết rõ sá»± việc hÆ¡n cả chắc không ai khác hÆ¡n là bác sÄ© Lưu, chá»§ nhiệm khoa cÅ©ng là cấp trên trá»±c tiếp cá»§a Du. 
    Thế là Äiệt Ä‘i vá» phÃa phòng trá»±c, xưng danh và ngỠý muốn gặp. Khi Äiệt và Nhược đến nÆ¡i, bác sÄ© Lưu Ä‘ang báºn khám cho má»™t bệnh nhân, chàng phải ngồi chá». 
    - Cáºu là em trai cá»§a bác sÄ© Du phải không? 
    - Vâng, tôi là Lê Văn Äiệt - Äiệt tá»± giá»›i thiệu rồi chỉ Nhược - Còn đây là cô Lý Tinh Nhược, bạn anh Du. 
    Bác sÄ© Lưu nhìn hai ngưá»i tò mò: 
    - Thế cáºu đến đây làm gì, thăm cáºu Du ư? Vết thương bên ngoài cá»§a cáºu ấy sắp lành, khoảng hai hôm nữa cáºu ấy sẽ xuất viện và nghe nói là... sẽ sang nhà cô Lâm Mỹ Dung tịnh dưỡng. 
    Tinh Nhược ngạc nhiên: 
    - Anh Du không vỠnhà? 
    Bác sÄ© Lưu cưá»i: 
    - Nghe nói ở nhà cô Lâm Mỹ Dung tiện hÆ¡n. Vả lại bây giá» tay cá»§a cáºu Du còn bó bá»™t, cỠđộng hÆ¡i khó khăn cần ngưá»i chăm sóc. 
    Văn Äiệt nhìn bác sÄ© Lưu, chần chừ má»™t chút nói: 
    - Thưa bác sÄ©, tôi có má»™t số vấn đỠmuốn há»i bác sÄ©. 
    - Cáºu cứ há»i. 
    - Có phải Trương Vĩnh Quang từ nào đến giỠvẫn là phụ tá của anh Du tôi không? 
    - Không - Bác sÄ© Lưu chau mày, nói - Chuyện đó chỉ má»›i gần đây thôi. Nhưng tại sao cáºu lại thắc mắc? 
    - Vì có nhiá»u vấn đỠchưa rõ. Xin bác sÄ© làm Æ¡n cho biết cụ thể hÆ¡n. 
    Bác sĩ Lưu suy nghĩ, rồi nói: 
    - Lúc gần đây hai ngưá»i có má»™t ca mổ chung. Äó là ca viêm ruá»™t thừa. Không ngá»... lần đó bệnh nhân không may bị chết. Và sau đó... VÄ©nh Quang trở thành phụ tá cho Văn Du. 
    Tinh Nhược chợt kêu lên: 
    - Äúng là... má»™t bất ngá». 
    Văn Äiệt chau mày, chuyện rõ là phức tạp. Sao lại có má»™t bệnh nhân viêm ruá»™t thừa chết bất đắc kỳ tỠở đây? Äiệt chợt nhá»› có lần... 
    Äúng rồi, trong cái buổi Ä‘iểm tâm mà Du đã kể lại cho cha nghe. Lúc đó thần sắc cá»§a Du rất lạ, phải chăng vì có liên quan đến cái chết? 
    Äiệt há»i: 
    - Trong ca giải phẫu đó, chỉ có hai ngưá»i thôi à? 
    - Không, còn có má»™t cô y tá khác, cô y tá Hạ nữa - Ông bác sÄ© Lưu nói, rồi giải thÃch thêm - Chuyện cắt bá» phần ruá»™t thừa bị viêm chỉ được xem như má»™t cuá»™c giải phẫu nhá». 
    Văn Äiệt ngạc nhiên: 
    - Chỉ là má»™t cuá»™c giải phẫu nhá» sao lại đưa đến chuyện chết ngưá»i? 
    - Có lẽ... vì chuyện bất ngá» khác xảy đến - Ông Lưu nhăn mặt - Nghe cáºu Du bảo là... bệnh nhân đột ngá»™t qua Ä‘á»i vì bệnh tim. 
    Äiệt há»i: 
    - Thế sau đó, bác sĩ có kiểm tra lại không? 
    Bác sÄ© Lưu nghe há»i, giáºt mình: 
    - Bác sÄ© Du là má»™t bác sÄ© giá»i, có tay nghá», ông ấy đã kết luáºn như váºy, chúng tôi cần gì kiểm tra lại? Cáºu Äiệt, cáºu há»i như váºy vá»›i mục Ä‘Ãch gì? Tôi không hiểu. 
    Văn Äiệt không đáp, yên lặng má»™t lúc, nói vá»›i bác sÄ© Lưu: 
    - Bác sĩ có thể cho chúng tôi biết địa chỉ của nạn nhân và cho phép tôi được gặp cô Hạ một chút không? 
    Ông Lưu nhìn Äiệt: 
    - Cáºu làm váºy để làm gì? Tất cả cái đó Ä‘á»u không có lợi cho cáºu Du đâu... 
    - Không có gì - Äiệt trấn an- Anh Du là anh ruá»™t tôi. Tôi há»i, chẳng qua chỉ muốn biết rõ má»™t số việc, chứ không phải để hại anh ấy. 
    - Thôi được! - Ông Lưu cưá»i, rồi cầm ống nói lên, quay số - Alô, làm Æ¡n cho gá»i cô Hạ. Vâng y tá Hạ, vào ngay phòng làm việc cá»§a tôi nhé. 
    Rồi ông đặt ống nghe xuống, nhìn hai ngưá»i trẻ tuổi trước mặt. Ông không tin là Äiệt muốn hãm hại Du. 
    Năm phút sau, cô y tá Hạ bước vào. Äó là má»™t cô gái có khuôn mặt phúc háºu, nhưng hÆ¡i nhút nhát. 
    Ông Lưu giới thiệu: 
    - Äây là cáºu Lê Văn Äiệt và bạn, Äiệt là em ruá»™t cá»§a bác sÄ© Du, cáºu ấy muốn nói chuyện vá»›i cô. 
    Rồi tế nhị, ôm chồng hồ sÆ¡ bệnh lý, ông bước ra ngoài. Bây giá» trong phòng chỉ còn lại ba ngưá»i trẻ tuổi. 
    Văn Äiệt đặt thẳng vấn Ä‘á»: 
    - Cái hôm cắt bỠruột thừa cho nạn nhân, cô có mặt nơi đó chứ? 
    - Vâng, có gì lạ không anh? 
    Cô Hạ há»i, rồi liếc nhanh sang Nhược. Cô có vẻ nghi ngá» dụng ý cá»§a hai ngưá»i. Äiệt há»i: 
    - Cô thấy cái chết đó có gì bà ẩn không? 
    Cô y tá giáºt mình. Em trai cá»§a ông bác sÄ©... làm sao có thể há»i như váºy được chứ? 
    - Da... Da... Má»›i nhìn qua thì rất nghi ngá»... nhưng sau đó bác sÄ© Du cho là má»™t tai nạn đột xuất. Má»™t đột biến bất ngá»... Mà tôi chỉ là má»™t y tá... nên tôi tin như váºy. 
    Äiệt há»i thêm: 
    - Thế cô có biết chuyện của Trương Vĩnh Quang không? 
    - Da... biết. 
    Cô y tá ấp úng. Äiệt nói: 
    - Anh ấy cÅ©ng đã chết? Váºy thì vá»›i những cái gá»i là tai nạn bất ngá» như váºy. Tôi muốn đỠcáºp cả đến chuyện bác sÄ© Huỳnh Chấn Bình, chuyện bệnh nhân mổ ruá»™t... Dư luáºn cá»§a bệnh viện nghÄ© sao? HỠđã bình luáºn thế nào vá» những chuyện đó? 
    Mặt cô y tái tái hẳn. Cô lắc đầu nói: 
    - Những chuyện đó không liên can gì đến tôi cả... còn những tin đồn khác cũng không phải do tôi gây ra... Xin lỗi anh... tôi đã hứa với bác sĩ Du rồi là... 
    - Chị hứa cái gì chứ? 
    - CÅ©ng không có gì - Cô Hạ run rẩy nói - Tôi thá» là tôi hoàn toàn tin tưởng tay nghá» cá»§a bác sÄ©. Ông ấy mổ rất chÃnh xác... chÃnh bác sÄ© thá»±c táºp Trương VÄ©nh Quang cÅ©ng đồng ý vá»›i tôi như váºy... 
    Văn Äiệt đưa mắt nhìn sang Nhược. Chàng thấy cô y tá khi sợ hãi nói "ông ấy mổ chÃnh xác" là đã để lá»™ vấn Ä‘á», có gì phải minh chứng như váºy? 
    Äiệt há»i tiếp: 
    - Thế cô có gặp qua thân nhân của nạn nhân không? 
    - Dạ, hôm ấy há» cÅ©ng có mặt ở đây mà... tá»™i nghiệp, nhà há» nghèo lắm... Bác sÄ© Du là ngưá»i nhân ái, thương ngưá»i nên đã bá» ra hai triệu bạc để á»§y lạo gia đình nạn nhân. 
    Văn Äiệt thở ra. Chàng biết không cần phải há»i gì thêm, vì có há»i cÅ©ng không lần được manh mối gì khác. Má»i thứ đã được Ä‘áºy kÃn. Äiệt đứng dáºy nói: 
    - Thôi, chúng tôi cảm ơn cô Hạ. 
    Và cô y tá như vừa thoát được má»™t cuá»™c phá»ng vấn nguy hiểm, vá»™i vã đứng dáºy bá» ra ngoài. Còn lại, Tinh Nhược nhìn Äiệt: 
    - Anh Äiệt, anh há»i những thứ đó để làm gì váºy? Anh thấy gì chưa? 
    - Chưa - Äiệt lắc đầu - Thôi bây giá» chúng ta vá», biết đâu sá»± bình thản sẽ giúp ta sáng suốt hÆ¡n. 
    Cả hai vừa mở cá»a định bước ra, thì bác sÄ© Lưu đã Ä‘i vào phòng, ông nói: 
    - Tôi má»›i vừa qua phòng cáºu Du, cáºu ấy biết hai ngưá»i đến đây, nên muốn tôi má»i cáºu qua đấy. 
    Tinh Nhược lắc đầu: 
    - Chúng tôi đến đây không phải để thăm anh ấy. 
    Nhưng Văn Äiệt đã nắm lấy tay Nhược kéo Ä‘i: 
    - Thì cứ đến đấy đi. Sợ gì? Biết đâu qua sự bất bình của anh Du ta sẽ có thêm những bằng chứng đáng giá? 
    Cả hai đến trước phòng Văn Du, Äiệt gõ cá»a rồi bước vào, Văn Du nằm trên giưá»ng, cánh tay vẫn còn bó bá»™t. Trên bàn trái cây tươi và hoa đầy rẫy. 
    Du vừa thấy Äiệt, đã trừng mắt: 
    - Mày đến đây làm gì? 
    Äiệt bình tÄ©nh: 
    - Da... Không làm gì cả. 
    Du giáºn dữ: 
    - Nghe nói mày tá»›i đặt chuyện há»i tứ tung phải không? Mày làm như váºy vá»›i mục Ä‘Ãch gì? Hôm trước đã má»™t lần... Mày cháºn Mỹ Dung giữa đưá»ng hạch sách đủ thứ rồi. Hôm nay, mày lại gây phiá»n hà cho bác sÄ© chá»§ nhiệm khoa... Mày nói Ä‘i, mục Ä‘Ãch cá»§a mày là gì? Muốn kiếm chuyện rắc rối cho tao phải không? 
    Tinh Nhược đứng cạnh, bất bình nói: 
    - Anh Du, tại sao anh có thể cư xá» như váºy vá»›i anh Äiệt? Anh ấy vẫn là em anh cÆ¡ mà? 
    Lá»i cá»§a Nhược làm Du lúng túng, anh chàng hạ thấp giá»ng: 
    - Văn Äiệt, tao đã nói mày bao nhiêu lần rồi. Chuyện gì cá»§a tao làm, mày đừng có xÃa vô, nghe chưa? 
    Văn Äiệt lắc đầu: 
    - Em không có chen vô chuyện ai cả. Chẳng qua vì... em chẳng muốn anh phải thân bại danh liệt thôi. 
    - Mày nói váºy là thế nào? - Văn Du tái mặt - Mày đã từng nói vá»›i Mỹ Dung như váºy, rồi bây giá» vá»›i tao... Có phải mày định Ä‘e dá»a à? 
    Văn Äiệt vẫn bình tÄ©nh: 
    - Anh đã rõ là không hỠcó chuyện đó... Tất cả những gì tôi làm chỉ vì anh mà thôi. 
    - Vì tao? - Văn Du giáºn dữ - Vì tao mà đến đâu mày cÅ©ng Ä‘iá»u tra, hạch há»i... Mày làm váºy vá»›i dụng ý gì? Mày muốn đối đầu hay vì ganh tị vá»›i tao chứ? 
    Tinh Nhược nóng mũi, chen vào: 
    - Tại sao anh Äiệt phải ganh tị? Mà anh có gì đáng để anh ấy phải ganh tị chứ? 
    Văn Du quay qua: 
    - Lý Tinh Nhược, cô là trẻ con, đừng có xÃa vào chuyện ngưá»i lá»›n! 
    Rồi trở lại vá»›i Äiệt. Du nói: 
    - Còn Văn Äiệt, nếu cáºu muốn đối đầu vá»›i tôi thì... tôi chấp cáºu đấy. Nhưng mà tôi cảnh cáo trước là đến lúc đó, thì cáºu đừng có than van là tại sao tôi không nghÄ© tình anh em nhé. 
    - Äây không phải là chuyện đối đầu hay thù nghịch - Văn Äiệt không chịu thua - Tôi có làm sáng tá» vấn đỠthì cÅ©ng tùy anh thôi. Bởi vì anh nằm đây, anh làm sao biết là hiện nay ở ngoài ngưá»i ta đã đồn rùm lên vá» anh thế nào chứ? 
    - Tin đồn à? - Văn Du đỠmặt - Há» nói gì? Tao đã hại Huỳnh Chấn Bình, đã giải phẫu tồi giết chết bệnh nhân? Äã giết Trương VÄ©nh Quang? Hừ, tao chẳng sợ bất cứ tin đồn gì cả vì chẳng có ai có chứng cá»›. Má»i thứ chỉ là tin vịt! 
    - ChÃnh vì váºy mà tôi Ä‘i tìm bằng chứng đây! 
    Äiệt nói, làm Du giáºt mình. Rõ ràng là Äiệt đã đối đầu vá»›i Du rồi còn gì nữa? Du nghiến răng nói: 
    - Tốt! Tốt đấy! Váºy thì mi đừng có hối háºn nhé! 
    Văn Äiệt lắc đầu: 
    - Anh đã hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi muốn tìm ra bằng chứng là để minh oan cho anh thôi... Váºy tại sao anh giáºn dữ? Anh không thấy là đã có ba ngưá»i phải tàn Ä‘á»i má»™t cách oan uổng ư? 
    - Mày biết gì mà nói là oan uổng? - Văn Du như mất hẳn bình tÄ©nh - Sinh mệnh cá»§a ba ngưá»i nào có nghÄ©a lý gì? Nếu như cái bệnh viện từ thiện cá»§a tao được thành láºp xong. Tao sẽ cứu được hàng trăm, hàng vạn mạng sống khác. Chuyện đó má»›i quan trá»ng hÆ¡n biết không? 
    Lá»i cá»§a Du làm cả Äiệt và Nhược rùng mình. Những gì Du nói ra, không phải là đã hàm ý cho thấy, những cái tai nạn kia Ä‘á»u có liên quan đến cả Du. 
    - à anh muốn nói là... tất cả những gì liên quan đến há» Ä‘á»u là do anh? 
    Văn Du Ä‘Ãnh chÃnh: 
    - Tao không há» có ý đó... nhưng mà Văn Äiệt, mi nên nhá»› là đối đầu vá»›i tao chẳng Ãch lợi gì. Mày là em trai tao, hẳn mày biết rõ... Tao tuyệt đối không chấp nháºn bất cứ má»™t trở ngại nào trên đưá»ng sá»± nghiệp cá»§a mình, dù trở ngại đó đến từ tình thân. 
    - Anh Du! 
    Äiệt kêu lên, nhưng Du đã cưá»i to. 
    - Có giá»i thì mi cứ Ä‘i tìm bằng chứng đỉ Tao biết mi Ä‘ang nghÄ© gì, lúc nào mi cÅ©ng ganh tị, muốn hại tao, muốn đưa tao lên ghế Ä‘iện má»›i hài lòng phải không? Nhưng đừng hòng. Chẳng ai thắng nổi tao đâu Äiệt à. 
    - Tôi không có ý hÆ¡n thua vá»›i anh - Văn Äiệt lắc đầu nói - Anh Du, ngay từ nhá», anh đã là má»™t thiếu niên xuất sắc. Anh hÆ¡n tôi ở má»i phương diện, tôi chấp nháºn chứ không ganh ti... thì làm sao muốn thắng anh chứ? 
    Nói xong Äiệt kéo tay Nhược bước ra ngoài. 
    Äiệt có vẻ xúc động tháºt sá»±. Bàn tay Äiệt lạnh buốt. Không xúc động sao được khi mà hai anh em ruá»™t thịt lại đối đầu, lại bôi mặt đá nhau? 
    Tinh Nhược lặng lẽ Ä‘i theo Äiệt, không dám nói má»™t lá»i, Nhược thấy tình hình rõ là căng thẳng và chợt thấy sợ hãi. 
    Rồi cả hai quay vỠnhà, và mạnh ai vỠnhà nấy. 
    Nhược bước vào đến phòng khách. Nhà vắng vẻ, chỉ có một mình Nghi ngồi ở ghế salông uống rượu. 
    Nhược bước tới: 
    - Anh Nghi, sao ngồi má»™t mình ở đây váºy? Còn chị Tưá»ng Vy đâu rồi? 
    Nghi không đáp, há»i ngược lại: 
    - Mày Ä‘i đâu mà suốt buổi váºy? Tìm khắp nÆ¡i mà chẳng thấy? 
    Nhược bất ngá»: 
    - Anh đi tìm tôi? 
    - Ờ, tìm để nói chuyện mà? 
    Rồi Nghi cầm cốc rượu đứng dáºy, tiếp: 
    - Thôi vào phòng của em. Chúng mình vừa nghe nhạc vừa nói chuyện cũng được. 
    Tinh Nhược chỉ nhún vai, đi theo sau anh. 
    - Lại có chuyện rắc rối nữa phải không? 
    Vào đến phòng Nghi ngã dài trên ghế. 
    - Rắc rối thì không đến đỗi, có Ä‘iá»u anh không hiểu... 
    Nhược đặt má»™t chiếc dÄ©a hát vào máy. Bản nhạc "Ngưá»i chăn dê", âm thanh đồng quê hoang dã. 
    - Rồi anh bất lực? 
    - Từ nào đến giá» anh có tá»± nháºn mình là ngưá»i bách chiến bách thắng đâu? Nhưng chẳng có gì, chỉ sau khi Tưá»ng Vy đưa Vương Äại Vỹ lên máy bay, anh thấy tÃnh cô ấy đổi khác thế nào đấy? 
    Nhược ngồi xuống cạnh anh. 
    - Nghĩa là sao? 
    Nghi sợ Nhược không hiểu, phải giải thÃch: 
    - Vương Äại Vỹ là cái anh chàng Ä‘eo Ä‘uổi theo Vy bấy lâu nay, hắn là má»™t tay cù lần, nhưng há»c giá»i. Hôm qua hắn đã lên máy bay sang Mỹ du há»c. Và trước khi Ä‘i, hắn đã ngá» lá»i cầu hôn vá»›i Vy. 
    Nhược đẩy mái tóc ra sau. 
    - Nhưng nghe nói là Vy chưa trả lá»i mà? 
    - Äúng Vy chưa chấp thuáºn nhưng cÅ©ng không có nghÄ©a là khước từ, vì váºy vấn đỠlà ở đây. 
    Rồi Nghi nhún vai nói: 
    - Không biết đấy có phải là thủ đoạn của Vy để bắt anh thuần phục hay không? 
    Nhược lắc đầu nói: 
    - Anh Nghi, nếu anh không có ý định kết hôn, thì quan tâm chuyện đó làm gì? Chị Vy cÅ©ng phải Ä‘i lấy chồng, chứ không lẽ phải ở váºy mãi để chá» anh à? 
    Nghi làm ra vẻ bất cần: 
    - Thì cô ấy cứ lấy chồng, anh nào có cấm cản gì đâu? 
    - Anh nói tháºt chứ? - Rồi Nhược lắc đầu - Nhưng em không tin. Bởi vì nếu anh không để tâm chuyện đó, thì thắc mắc làm gì? Băn khoăn làm gì? 
    Nghi ngồi quay ngưá»i lại: 
    - Em gái này, em cần phải cảm thông vá»›i anh má»™t chút, từ nào đến giá» anh là con ngưá»i tình cảm. Anh không muốn bá» rÆ¡i ngưá»i bạn gái nào, nhưng cÅ©ng không muốn mang tiếng là bị ngưá»i khác bá» rÆ¡i. 
    Nhược suy nghĩ rồi nói: 
    - Vá»›i những cô gái khác thì em không biết, nhưng vá»›i chị Tưá»ng Vy, em thấy vấn đỠở đây khá phức tạp. Vì chị ấy đã có sá»± quan hệ xác thịt vá»›i anh. 
    - Em xá» dụng từ dao to búa lá»›n quá! - Nghi nói, rồi thở dài - Không hiểu sao mấy hôm rày, Tưá»ng Vy lánh mặt anh, chỉ liên lạc vá»›i anh bằng Ä‘iện thoại. 
    Nhược nghiêng nghiêng đầu nhìn anh: 
    - Äấy là nguyên nhân phiá»n muá»™n chÃnh? 
    - Không phải là phiá»n muá»™n - Nghi tá» vẻ cứng cá»i - Nếu Tưá»ng Vy yêu tay Äại Vỹ đó, thì cô ta cứ Ä‘i theo hắn. 
    Nhược lắc đầu: 
    - Em thấy bá»n đàn ông con trai các anh, Ä‘a số Ä‘á»u không có trái tim. Anh không thấy là... Tưá»ng Vy yêu anh hÆ¡n à? 
    - Yêu? - Nghi nhún vai- Nhưng yêu và lấy nhau là hai chuyện khác nhau. Có cái luáºt nào bắt yêu là phải lấy nhau đâu? Anh dù gì cÅ©ng còn hÆ¡n Văn Äiệt cá»§a em. 
    Nhược đỠmặt: 
    - Tại sao anh lại kéo anh Văn Äiệt vào đây? Ngưá»i ta dù gì cÅ©ng đàng hoàng. Có ai lại bạn gái cả giá» như anh váºy? 
    - á»’, đó là chuyện thưá»ng tình cá»§a đàn ông! 
    Rồi Nghi suy nghĩ gì đấy, nói: 
    - Này Nhược, theo em thì... tại sao Tưá»ng Vy lại có thái độ như váºy chứ? 
    Nhược há»i ngược lại: 
    - Thế tối hôm kia anh Ä‘i đâu mà diện láng như váºy? 
    - Äến vÅ© trưá»ng Há»· Lâm Môn- Nghi thành tháºt thú nháºn - Anh má»›i quen má»™t cô bé vừa đẹp vừa nhÃ, nhà hÆ¡n cả em nữa. 
    - Thế chị Tưá»ng Vy biết không? 
    - Cô ấy bắt gặp tại tráºn đấy chứ. 
    - Váºy à? - Nhược quay qua tắt máy hát - Váºy thì anh hãy Ä‘i tìm chị Vy, xin lá»—i Ä‘i. 
    - Em nói gì váºy? - Nghi kêu lên - Tại sao anh phải gặp cô ấy xin lá»—i? Vy biết tÃnh anh từ nào đến giá» mà... Vả lại cô ấy nào phải là tình nhân hay vợ chÃnh thức cá»§a anh đâu? Má»—i ngưá»i vẫn có đủ quyá»n tá»± do cá»§a mình. 
    - Äấy là trước kia - Nhược lắc đầu nói - Nhưng chị Vy đã có quan hệ vá»›i anh, chị ấy phải khác những ngưá»i kia chứ? 
    - Em làm gì lạc háºu như váºy? Bây giá» sắp thế ká»· hai mươi mốt rồi nhé. 
    Nhược lắc đầu: 
    - Em nói váºy đó, còn anh làm theo hay không là tùy anh. Sau này chị Vy có bá» anh cÅ©ng đừng trách. 
    - Cô ấy bá» anh? Rồi anh sẽ cô đơn? - Nghi nói, rồi cưá»i lá»›n - Ngá»™ tháºt. Nhưng anh chỉ sợ mình không có cÆ¡ há»™i đó. Em biết mà... Anh chẳng bao giá» rảnh. Äàn bà cứ vây kÃn làm anh ngạt thở quá! 
    - Äừng có cưá»ng Ä‘iệu như váºy - Nhược nói - Chuyện đàn bà vây kÃn chưa hẳn là có hạnh phúc anh nhé? 
    - Em nói váºy là thế nào? 
    Nhược nhìn anh, nghiêm túc: 
    - Có má»™t Ä‘iá»u mà không biết là anh có nháºn ra không? Lúc gần đây anh thay đổi nhiá»u lắm đấy. 
    - Anh thay đổi? 
    Nghi ngạc nhiên, Nhược xác nháºn: 
    - Vâng... Anh đã mất đi cái phóng khoáng, bất cần của ngày xưa. 
    - Em có nói đùa không hở Nhược? - Nghi há»i, rồi nhún vai - Anh thấy thì mình vẫn phong độ như ngày nào, anh vẫn sống cho tình yêu. 
    Nhược lắc đầu: 
    - Anh biện minh thế nào thì em vẫn thấy anh đổi khác. Anh Nghi, tốt nhất là anh nên Ä‘i tìm chị Tưá»ng Vy, rồi nói lá»i xin lá»—i chị ấy. 
    - Anh không thể làm má»™t chuyện kém phong độ như váºy - Nghi ương ngạnh nói - Nếu chỉ vì chuyện bắt gặp anh Ä‘i vá»›i cô khác mà Vy giáºn, thì rõ ràng là anh đánh giá sai Vỵ Anh tưởng là Vy rất má»›i và không để ý những cái vụn vặt như váºy. 
    Nhược không đồng ý: 
    - Tình yêu thưá»ng phải có những quan tâm nhá» nhặt váºy chứ? 
    - Váºy là tầm thưá»ng, tầm thưá»ng má»™t cách không tha thứ được! 
    Nghi kêu lên, Nhược đứng dáºy: 
    - Nếu váºy thì em không còn ý kiến gì hết. Bao giỠđổi ý anh báo cho em, em sẽ bày cách khác cho. 
    Văn Du đã xuất viện. Tay vẫn còn bó bá»™t nên tạm thá»i ở nhà cá»§a Mỹ Dung. 
    Và như váºy nhà há» Lê ở ngoại ô, chỉ còn hai cha con ông Äịch Sanh và Văn Äiệt. Cái căn nhà rá»™ng lá»›n đó bây giá» trở nên lạnh lẽo hÆ¡n ngày thưá»ng. Äiệt Ãt khi gặp mặt chạ Chàng nghÄ© tánh mình không hợp. Chỉ sợ gây thêm phiá»n nhiá»…u. Nên dù có ngồi cùng bàn ăn, cÅ©ng chẳng ai nói vá»›i nhau lá»i nào. Lúc gần đây những cái không vui lại xuất hiện dồn dáºp. Sá»± thất bại trong công việc trồng trá»t cá»§a nông trại, rồi tai nạn vá»›i Văn Du, làm cho ông Äịch Sanh trở thành lầm lì, Ãt nói hÆ¡n. 
    Äiệt nhiá»u lúc nhìn cha xúc động. Chàng muốn tìm cách để tiếp xúc, gần gÅ©i hÆ¡n, nhưng lại không dám. 
    Tối hôm qua, thá»i tiết đột ngá»™t trở lạnh. Gió Tây Bắc vá»›i khà háºu đại lục tràn xuống. Äiệt giáºt mình và chợt nhá»› tá»›i mùa đông. 
    Hôm nay ngày chá»§ nháºt. Như má»i khi, thì Äiệt đã lặng lẽ ngồi trong phòng làm bài, Ä‘á»c sách. Nhưng hôm nay lại khác. Những chuyện có liên hệ đến Văn Du làm Äiệt căng thẳng, bất an và không há»c được. 
    Ban sáng, Äiệt cÅ©ng đã ra phÃa sau nông trại. Những hạt giống khá»e mạnh vẫn không làm sao bám trụ được trên ná»n đất đỠkhô cằn. Chúng không phải là không nẩy nở đâm chồi. Nhưng mà má»i thứ, mặc dù được chăm sóc, vẫn có vẻ èo uá»™t làm sao. Nhìn những chiếc lá héo úa không sức sống, mà Äiệt cÅ©ng thấy nản chÃ, thất vá»ng. 
    Äiệt ngồi ở bàn há»c, trang sách mở ra trước mặt. Cá»a không khép, nên Äiệt có thể nghe rõ bước chân Ä‘i lại cá»§a cha ở bên ngoài. Vì Äiệt không há»c được nên chàng đứng dáºy bước ra. Cha chàng, ông Äịch Sanh, Ä‘ang ăn mặc khá tươm tất, mang cả giày. Có lẽ ông Ä‘ang định Ä‘i đâu. Còn sá»›m. Äiệt thấy không thể không quan tâm, nên bước tá»›i, há»i: 
    - Thưa cha... cha định vào thành phố à? 
    Ông Äịch Sanh quay lại. Ãnh mắt hÆ¡i ngạc nhiên, lâu lắm rồi ông không hỠđược Äiệt há»i han như váºy. Ông hÆ¡i cảm động. Thằng con có bá» ngoài lạnh lùng đâu hẳn là không có tình cảm. Nó cÅ©ng có vẻ quan tâm đến ông đấy chứ? 
    Nhưng ông chỉ nhạt nhẽo nói: 
    - Thằng Du nó ở nhà Mỹ Dung. Mấy hôm rày chẳng nghe tin tức gì của nó, nên cha định đến đấy xem sao. 
    Văn Äiệt bất bình. Anh Du biết cha thương mình, quan tâm đến mình, thì dù ở đâu Ãt ra cÅ©ng phải Ä‘iện thoại vá», vấn an má»™t tiếng, đằng này lại không. Nhưng Äiệt chỉ nói: 
    - Äể con đưa cha Ä‘i nhé? 
    Ông Äịch Sanh suy nghÄ©, rồi lắc đầu: 
    - Thôi để cha Ä‘i má»™t mình cÅ©ng được, thả bá»™ ra trạm xe buýt thế này cÅ©ng khá»e. 
    Äiệt dù muốn đưa cha Ä‘i, nhưng thấy cha tá» ra không cần, chàng cÅ©ng không dám trái ý, nên nói: 
    - Váºy cha Ä‘i cháºm cháºm thôi, con ở lại xem nhà. 
    Rồi đứng nhìn theo cho đến lúc bóng cha khuất hẳn ngoài cổng. Má»™t cảm giác buồn buồn len lá»i trong lòng Äiệt, biết cha chỉ yêu có má»™t mình Văn Dụ Cha dành hết tình thương cho anh cả, nhưng Äiệt vẫn ước ao... phải chi chàng có được má»™t phần mưá»i cái tình cảm kia thì cÅ©ng quá tuyệt vá»i. 
    Äiệt Ä‘ang nghÄ© ngợi, thì nghe có tiếng Tinh Nhược gá»i giáºt: 
    - Anh Äiệt, anh Äiệt! 
    Äiệt quay qua, Nhược trong chiếc quần bó, áo pull đầy sức sống, Ä‘ang nhìn chàng vá»›i nụ cưá»i hồn nhiên. 
    Cả nhà em hôm nay ra phi trưá»ng tiá»…n William vá» Mỹ, anh có cùng Ä‘i không? 
    - Không Ä‘i được - Äiệt mặc dù biết William, nhưng cảm thấy chưa thân đến độ phải Ä‘Ãch thân tiá»…n ra phi trưá»ng, nên nói - Nhược cho tôi gởi lá»i thăm anh ấy được rồi. Sao anh ấy không ở lại lâu hÆ¡n? 
    Nhược cưá»i: 
    - Chi váºy? Khi mục Ä‘Ãch không thành? 
    - Mục Ä‘Ãch? Váºy mà tôi tưởng anh ấy vỠđây chỉ để du lịch thôi. 
    Nhược cưá»i bà máºt: 
    - Không hẳn như váºy. Mà còn má»™t ý định khác. Anh biết làm gì không? Cưới vợ đấy. 
    - Cưới vợ? Ồ... Thế cả thành phố này chẳng có cô gái nào vừa ý anh ấy sao? 
    - Có chứ! - Nhược cưá»i rất có duyên - Nhưng ngưá»i mà anh ấy ngắm tá»›i lại không chịu, nên anh ta đành ôm mối háºn tình vá» Mỹ. 
    - À. Cô nào cao giá quá váºy? Ngưá»i ở nước ngoài vá» mà chê à? 
    Nhược vẫn cưá»i: 
    - Có lẽ anh cũng biết cô ấy nữa đấy. 
    Rồi nghĩ gì đấy Nhược nói: 
    - Xe còn trống chỗ, anh đi đi, xong chúng mình còn có thể xuống phố dạo chơi được nữa. 
    - Äi bây giỠà? 
    - Vâng. 
    Äiệt chợt nảy ý: 
    - Cha tôi cÅ©ng định vào thành phố, ông ấy vừa ra cá»a. Hay là Nhược cho tôi gởi ông ấy đỉ Vì cha tôi Ä‘i má»™t mình, tôi không mấy yên tâm lắm. 
    Nhược nhìn Äiệt, chợt cảm động: 
    - Thôi được, để tôi chạy theo gá»i bác lại. 
    Rồi Nhược bỠchạy ra ngoài. 
    Hôm ấy ông Äịch Sanh quá giang được xe bên nhà Nhược vào thành phố. Còn Äiệt, Äiệt quay vá» phòng khách. Cả căn nhà rá»™ng lá»›n bây giá» chỉ còn có má»™t mình chàng. Chàng buông ngưá»i ngồi xuống ghế, nhưng Äiệt vẫn không bình thản. Chuyện liên hệ tá»›i Du lại vây kÃn chàng. Äiệt biết, nếu bây giá» Äiệt buông xuôi, những phiá»n nhiá»…u sẽ không có nữa, nhưng mà lúc đó, liệu lương tâm có yên ổn được không? 
    Sự mâu thuẫn giằng co giữa tình thâm và lẽ phải. 
    Ngay lúc đó, có tiếng chân ngưá»i bước vào. Tiếng giày cao gót cá»§a phụ nữ. Ai? Äiệt nhìn lên, vừa lúc Mỹ Dung bước vào. 
    - À! Chào chị! 
    - Cáºu đấy à? Cáºu không muốn tôi đến đây? 
    Äiệt không đáp, chỉ nói: 
    - Cha vừa mới đi vào thành phố thăm anh Dụ Chị có gặp không? 
    - Gặp - Mỹ Dung nói - tôi thấy cha ngồi chung xe vá»›i ngưá»i nhà bên há» Lý. Nhưng tôi đến đây là để gặp riêng cáºu. 
    - Có chuyện gì váºy chị? 
    Äiệt há»i. Mỹ Dung nhìn thẳng: 
    - Có chứ. Chuyện liên hệ đến cáºu. Cáºu có biết là những hành động vừa qua cá»§a cáºu rất thất lợi cho anh Du không? 
    - Tôi không tin như váºy - Äiệt nói - tôi chỉ há»i thăm má»™t số việc thì làm gì thất lợi cho anh Du? 
    - Nhưng câu há»i cá»§a cáºu làm ngưá»i ta nghi ngá»... và Ä‘iá»u này có ảnh hưởng đến sá»± nghiệp tương lai cá»§a anh Du. 
    - Tôi nghÄ© không đến đỗi như váºy, nếu anh Du quanh minh chÃnh đại, thì có gì anh ấy phải sợ chứ? 
    - Sao lại không? Cáºu há»i tầm báºy tầm bạ. Không có ngưá»i ta cÅ©ng sẽ nghi, nhưng mà cáºu Äiệt, cáºu làm váºy để làm gì chứ? Nào có lợi cho cáºu đâu? 
    Văn Äiệt chau mày, Mỹ Dung tiếp: 
    - Nhất là trong cái hoàn cảnh hiện naỵ Số tiá»n quyên góp để xây dá»±ng bệnh viện từ thiện sắp đủ, nghÄ©a là má»i việc sắp hoàn thành. 
    Văn Äiệt tá»±a ngưá»i ra sau và há»i: 
    - Có phải anh Du kêu chị đến đây? Phải không? Sao váºy? Tôi thấy chuyện làm cá»§a tôi cÅ©ng chẳng có sai. Nếu anh Du chẳng có gì mỠám, thì làm gì phải sợ chứ? 
    - Cáºu nói cái gì mỠám? - Mỹ Dung lá»›n tiếng - Cáºu nói anh cáºu như váºy được ư? Báºy quá! Tôi chưa thấy trên Ä‘á»i này có má»™t ngưá»i em nào giống như cáºu, cứ ganh tị vá»›i anh mình. Anh Du cÅ©ng không há» sai tôi đến đây, cáºu đừng có nghÄ© xấu cho anh ấy! 
    Äiệt lắc đầu: 
    - Sao chị lại to tiếng như váºy? Nếu không có gì quan trá»ng, chị át giá»ng tôi làm gì? Cái gì cÅ©ng phải bình tÄ©nh má»™t chút chứ? 
    - Bình tÄ©nh? Trong khi cáºu lại hành động Ä‘iên cuồng. Tôi biết, cáºu Ä‘ang cố tình bằng má»i giá, cáºu muốn đẩy anh Du cá»§a cáºu xuống, cho ông anh cáºu ngóc đầu lên không nổi. Phải không? Văn Äiệt, tôi cho cáºu biết, bao giá» tôi còn sống, tôi còn đứng bên cạnh anh cáºu, thì cáºu đừng hòng thá»±c hiện Ä‘iá»u đó! 
    Äiệt lắc đầu: 
    - Tôi không há» muốn hạ bệ hay làm xấu anh Du, mà tôi chỉ muốn làm sáng tá» sá»± tháºt. Chị Dung... những chuyện dồn dáºp xảy ra đó, không lẽ chị không thấy những cái đáng nghi ngá»? 
    Dung giáºn dữ: 
    - Cái đáng nghi ngỠở đây là cáºu, lúc nào cÅ©ng mang tâm địa hẹp hòi, phán Ä‘oán ngưá»i khác. Nhưng mà, tôi xin báo cho cáºu biết, cáºu sẽ không bao giá» tìm được bằng chứng đâu. 
    - Tôi cÅ©ng mong là như váºy. 
    Äiệt nói. Dung trừng mắt nhìn Äiệt, như muốn chá»i Äiệt má»™t tráºn, nhưng không hiểu sao lại không thá»±c hiện Ä‘iá»u đó, và Dung cứ đứng như váºy rất lâu. Má»™t lúc có lẽ cÆ¡n giáºn giảm bá»›t, Mỹ Dung má»›i đấu dịu: 
    - Văn Äiệt, tại sao cáºu cứ đối đầu vá»›i ngưá»i trong nhà mãi thế? Cáºu muốn gì? Äịnh làm gì? Cáºu nói Ä‘i, xem thá» tôi có thể giúp đỡ được gì cho cáºu không? 
    Văn Äiệt ngồi yên. Mỹ Dung tưởng là câu nói vừa rồi cá»§a mình đã có hiệu quả, nên lại tiếp: 
    - Tôi biết là cáºu mất tình thương cá»§a mẹ từ thuở nhá», nên không được bình thưá»ng như những ngưá»i khác, nhưng cáºu phải tin là anh Du cá»§a cáºu không há» làm ra bất cứ chuyện gì xấu xa hay phạm pháp. Anh ấy là má»™t bác sÄ© có lương tâm nghá» nghiệp, má»™t ngưá»i tốt. 
    Mặt Äiệt đỠbừng, Äiệt nói: 
    - Tôi tuy mất mẹ từ năm mưá»i hai tuổi, nhưng tôi không phải là con ngưá»i thất thưá»ng... Mà con ngưá»i không bình thưá»ng kia là anh Du cá»§a chị đấy. 
    Mỹ Dung lại giáºn dữ: 
    - Cáºu nói báºy. Anh Du ưu tú như váºy mà sao lại không bình thưá»ng? 
    Äiệt lắc đầu: 
    - Trong mắt chị thì anh ấy vượt trá»™i, xuất sắc, nhưng tháºt ra, anh ấy không phải như váºy. 
    - Má»™t bác sÄ© có lương tâm, có công việc ổn định như váºy làm gì không bình thưá»ng? - Mỹ Dung cưá»i nhạt - Cáºu cứ đánh giá ngưá»i ta bằng những tư tưởng ấu trÄ© cá»§a cáºu ư? 
    - Chuyện ấu trÄ© hay lương tâm, không thể xét Ä‘oán bằng lá»i nói! 
    - à cáºu là thế nào? 
    - Má»™t ngưá»i nếu có quan Ä‘iểm quá khÃch vá» tâm linh, chẳng hạn như tham vá»ng và đưa đến những xúc phạm đến mạng sống cá»§a ngưá»i khác thì đó là tá»™i ác. Ta phải xá» lý ra sao? 
    Äiệt há»i, Mỹ Dung trừng mắt: 
    - Nhưng ngưá»i đó là ai má»›i được chứ? 
    - Ai cÅ©ng Ãch ká»· - Văn Äiệt tiếp tục nói - Vì váºy theo lẽ thông thưá»ng ta sẽ tìm cách để che chở để qua mặt pháp luáºt, đạo đức, xã há»™i, bất chấp chuyện đó có dÃnh lÃu đến sá»± sống chết cá»§a ngưá»i khác, đúng không? 
    Mỹ Dung lắc đầu: 
    - Cáºu chỉ giá»i tưởng tượng... Thá»±c tế không đến đỗi nghiêm trá»ng như cáºu nghÄ©? Làm sao có chuyện quan hệ đến đạo đức, đến pháp luáºt chứ? 
    Văn Äiệt yên lặng, chàng biết có nói nhiá»u cÅ©ng vô Ãch, vì không có sá»± thá»a hiệp ở đây vá»›i Mỹ Dung. 
    Không hiểu nghĩ sao, Mỹ Dung lại đấu dịu: 
    - Văn Äiệt, tôi xin cáºu, hãy bá» qua cho anh ấy, đừng có nhúng tay vào chuyện này nữa. ÄÆ°á»£c không? Cáºu hãy để anh Du rảnh trà lo cho xong cái bệnh viện từ thiện này Ä‘i. 
    Äiệt không muốn tiếp tục tranh luáºn nên ngồi yên. Mỹ Dung lại tiếp: 
    - Cáºu và anh ấy là hai anh em ruá»™t thịt, sá»± thành công cá»§a anh Du cÅ©ng là sá»± thành công cá»§a cáºu. Vả lại nếu hai anh em cáºu mà cứ lục đục thì chỉ mang lại sá»± khổ tâm cho cha cáºu thôi. 
    Äiệt nhìn lên. Mỹ Dung tháºt lòng, hay chỉ muốn dùng mối liên hệ kia để ràng buá»™c chàng? 
    - Cái số tiá»n dùng để xây bệnh viện sắp đạt đến con số mong muốn. Anh Du định mở má»™t cuá»™c tiếp xúc vá»›i báo chÃ. Má»i chuyện đâu đã vào đấy rồi. Cáºu Äiệt, không lẽ bây giá» cáºu lại quáºy lên... để anh em không còn mặt mÅ©i nhìn nhau nữa ư? 
    Mỹ Dung tiếp nhưng Văn Äiệt lắc đầu: 
    - Tôi không có ý định phá hoại chuyện xây dựng bệnh viện từ thiện kia mà tôi chỉ muốn làm sáng tỠnhững nghi ngỠtrong đầu mình. 
    - Tôi biết - Mỹ Dung cưá»i nhạt nói - Nhưng chuyện nghi ngá» cá»§a cáºu đó lại có ảnh hưởng đến việc lá»›n cá»§a anh Du. 
    - Việc lá»›n? Cái sá»± nghiệp kia có toàn bÃch không nếu nó có liên hệ đến cái chết cá»§a hai ngưá»i và mất trà cá»§a má»™t ngưá»i khác? 
    - Sao cáºu lại liên tưởng khá»§ng khiếp như váºy? - Mỹ dung kêu lên - Tất cả những tai nạn đó, chẳng có gì liên can đến anh Du... Nó chỉ xảy ra hoàn toàn ngoài ý muốn. 
    - Váºy thì bây giá» chị muốn tôi phải làm gì? 
    Äiệt há»i. Mỹ Dung nhanh nhảu nói: 
    - Cáºu hãy xếp lại tất cả. 
    Äiệt suy nghÄ©, rồi lắc đầu: 
    - Tôi không thể trả lá»i chuyện đó ngay bây giá», nhưng tôi sẽ cố gắng không để việc làm tôi ảnh hưởng má»™t chút nào đến cái bệnh viện từ thiện cá»§a anh Du. 
    Mỹ Dung chá»±ng lại, nàng có vẻ bất mãn, nói gần như hết lá»i mà Äiệt vẫn có vẻ ngoan cố. Bá»±c tháºt! 
    - Cáºu Äiệt, tôi cảnh cáo cáºu lần chót, nếu cáºu không dẹp bỠý tưởng phá thôi, thì sau này đừng có trách, tại sao chúng tôi lại vô tình vá»›i cáºu nhé! 
    Äiệt vẫn lắc đầu: 
    - Chị đừng dá»a, tôi không sợ đâu. Tôi làm việc bằng lương tâm nên sẽ không thụt lùi trước má»™t Ä‘e dá»a nào, cá»§a ai! 
    - ÄÆ°á»£c rồi! Cáºu chá» xem! 
    Và như không dằn được cÆ¡n giáºn dữ, Dung cầm tách nước trà hất thẳng vào ngưá»i Äiệt. Hành động cá»§a Dung quá bất ngá», Äiệt không đỡ kịp, nước chảy dài từ trên mặt Äiệt xuống áo. Äiệt đứng dáºy, nhìn vá» phÃa Dung bình tÄ©nh nói: 
    - Váºy là giữa chúng ta đã hết chuyện rồi chứ? Chào chị! 
    Và Äiệt bước vá» phòng riêng cá»§a mình. 
    Dung như cÅ©ng bất ngá» trước hành động cá»§a mình, nàng đứng lặng ở đó nhìn theo. Vừa hối háºn vừa thất vá»ng. Má»i chuyện chẳng giải quyết được gì cả. Cánh cá»a phòng đã khép lại, Dung lặng lẽ rút lui ra ngoài. 
     
- o O o - 
 
    Văn Äiệt nằm dài trên giưá»ng, không buồn lau Ä‘i những giá»t nước trà trên ngưá»i. Chuyện Mỹ Dung hành động giáºn dữ không những không làm Äiệt buồn, trái lại còn tạo cho Äiệt cái cảm giác nhẹ hẳn. Vì Ãt ra, từ đây vá» sau, Dung sẽ không có lý do gì để đến hạch sách chàng nữa. Nhưng nằm yên má»™t mình như váºy Äiệt lại phân vân. Chàng không biết những hành động vừa qua cá»§a mình có tháºt sá»± chỉ là tiếng gá»i cá»§a lương tâm hay là do ganh tị? Như Ä‘iá»u Mỹ Dung nói? Äiệt không muốn ông anh mình nổi báºt hÆ¡n mình? Nhưng mình có cái gì để nổi chứ? Chắc chắn là không phải như váºy rồi. Nhưng trong ánh mắt cá»§a má»i ngưá»i, há» sẽ đánh giá chàng ra sao? 
    Có lẽ chỉ có Tinh Nhược là hiểu Äiệt thôi. 
    Äiệt cÅ©ng không hiểu sao trong cái giây phút này Äiệt lại nghÄ© đến Nhược? Tại sao? 
    Và Äiệt cứ nằm yên như váºy mãi cho đến lúc có tiếng động ở cá»a. Äiệt nhìn ra, Tinh Nhược xuất hiện má»™t cách tá»± nhiên vá»›i má»™t chuá»—i hoa trên taỵ Nhược như những tia nắng ấm mặt trá»i xuất hiện giữa mùa đông. Cái bản chất tá»± nhiên cá»§a Nhược vá»›i nụ cưá»i, khiến ngưá»i đối diện khó tÃnh đến mấy cÅ©ng không thể mở miệng trách được. 
    - Anh Äiệt, anh xem này, đẹp không? 
    Nhược vừa nói, vừa đưa chuá»—i hoa lên cao, nhưng rồi nhìn thấy những giá»t nước trên ngưá»i Äiệt, Nhược ngạc nhiên: 
    - á»’, sao váºy? Chuyện gì xảy ra thế? 
    Äiệt ngồi dáºy: 
    - Ồ, cũng không có gì. Mỹ Dung mới đến đây! 
    - Thế à? Äến để làm gì? 
    - Chị ấy muốn anh đừng can thiệp vào chuyện của anh Du. 
    - Rồi anh quyết định ra sao? 
    - Anh à? Sá»± Ä‘e dá»a cá»§a Mỹ Dung chỉ càng tạo thêm nghi ngá» cho anh, và anh nghÄ© những gì mình nghi hẳn có tháºt. 
    - Anh vẫn tiếp tục? 
    - Vâng. 
    Äiệt nói. Tinh Nhược chợt đưa chuá»—i hoa choàng vào đầu Äiệt. 
    - Váºy thì chuá»—i hoa này tặng cho anh. 
    - Tại sao? 
    - Vì em thấy anh là má»™t ngưá»i đàn ông đúng nghÄ©a. 
    Trên trang hai cá»§a tá» nháºt báo trong thành phố Ä‘á»u có đăng má»™t bài tin ngắn "Số tiá»n quyên góp được để xây dá»±ng bệnh viện từ thiện cá»§a bác sÄ© Lê Văn Du sắp đạt được chỉ tiêu, nên bác sÄ© quyết định sẽ chá»n má»™t ngày gần đây mở cuá»™c há»p báo, báo cáo kết quả và dá»± trù sá»± việc sắp đến... " 
    Nhưng rõ bất ngá», cái tin quan trá»ng như váºy, lại không làm cho ông Lê Äịch Sanh phấn chấn. Äiệt liếc nhanh vá» phÃa cha, chỉ thấy ngưá»i thở dài. Diá»…n biến trong thá»i gian qua, hình như làm cho ông tóc bạc hÆ¡n, sắc mặt ông bÆ¡ phá» hÆ¡n. 
    Äiệt thăm dò: 
    - Nghe nói cái vết thương ở tay anh Du đã lành, và anh ấy đã được tháo bột. 
    - Ờ! 
    Ông Äịch Sanh chỉ á» má»™t tiếng ngắn ngá»§n. 
    - Như váºy coi như má»i chuyện Ä‘á»u tốt đẹp. Anh Du sẽ có cÆ¡ há»™i tiến hÆ¡n. 
    Äiệt tiếp, nhưng lần này ông Äịch Sanh lại cÅ©ng yên lặng. Câu nói cá»§a Äiệt như má»™t viên đá ném xuống ao thu "tá»m" má»™t tiếng rồi hết. Ông Äịch Sanh như mải mê nghÄ© vá» má»™t Ä‘iá»u gì. Thái độ lạ lùng đó làm Äiệt chợt thấy căng thẳng. Sau khi lành bệnh, chắc chắn anh Du sẽ quay trở vá» nhà, mà nhà trưá»ng lại sắp thị Äiệt có hai ngày nghỉ ở nhà ôn bài. Cái không khà này làm Äiệt sợ hãi. Äiệt cÅ©ng không muốn đối đầu và cứ mãi sợ mà chẳng có má»™t chữ nào lá»t được vào đầu Äiệt. 
    Äiệt chợt đứng dáºy bá» vào phòng riêng. Thái độ cá»§a ông Sanh khiến Äiệt không đóng kÃn cá»a lại, mà chỉ khép há», chàng sợ có khi cha gá»i lại không nghe. 
    Có tiếng xe dừng lại trước nhà. Có lẽ là Mỹ Dung đã đưa anh Du vá». Äiệt nghÄ©. Nhắc đến Mỹ Dung, bất giác Äiệt nhá»› đến tách trà hôm trước, và chàng càng không muốn ra ngoài để chạm mặt vá»›i bà chị dâu tương lai cá»§a mình. 
    Nhưng tháºt bất ngá», Mỹ Dung không đến, chỉ có má»™t mình anh Văn Du, và có lẽ vì má»›i tháo băng, nên Văn Du vẫn còn dùng nạng gá»—. 
    Có tiếng há»i cá»§a cha: 
    - Còn Mỹ Dung đâu rồi? 
    - Mỹ Dung báºn lắm - Tiếng cá»§a Du đáp - Cô ấy báºn chuẩn bị cho buổi há»p báo sắp đến. 
    - Con định bao giá» tổ chức há»p báo? 
    Giá»ng ông Äịch Sanh há»i, nhưng Äiệt cÅ©ng cảm nháºn thấy cha đã mất Ä‘i cái nhiệt tình cÅ©. Du đáp: 
    - Có lẽ khoảng ba hôm nữa, bao giá» con quăng bá» cây nạng này Ä‘i được! Trong buổi há»p báo đó con sẽ má»i đầy đủ các báo đến dá»±. 
    Văn Du nhấn mạnh. Ông Äịch Sanh chẳng sốt sắng lắm. 
    - Con phô trương quá! - Ông Äịch Sanh lắc đầu nói, lần đầu tiên ông tỠý không hài lòng vá»›i Du - Con phải nhá»› má»™t Ä‘iá»u là bệnh viện từ thiện kia được láºp ra là để phục vụ cho đại Ä‘a số dân nghèo, phục vụ là mục Ä‘Ãch chÃnh. Vì váºy đừng sá» dụng nó như má»™t công cụ để phô trương. 
    Văn Du ngạc nhiên: 
    - á»’ cha! Cha nói gì váºy? Từ nào đến giá» con thấy cha vẫn tán đồng việc làm cá»§a con cÆ¡ mà? 
    Ông Äịch Sanh lắc đầu: 
    - Cha chỉ tán đồng những việc làm tốt cá»§a má»™t bác sÄ© yêu nghá». 
    - Chuyện mở bệnh viện từ thiện với công việc phục vụ của một bác sĩ có gì khác nhau? 
    - Äúng! - Ông Äịch Sanh nói - Nhưng mà cha cần nhắc nhở con, có muốn làm gì cÅ©ng được, nhưng đừng có chệch khá»i con đưá»ng nghá» nghiệp cá»§a má»™t thầy thuốc. 
    - Cha! - Văn Du chau mày. Chàng cảm thấy cha thay đổi - Có phải là có ai đó đã gièm pha Ä‘iá»u gì vá»›i chả HỠđã nói xấu con chứ gì? 
    Ông Äịch Sanh lắc đầu: 
    - Không có ai cả! 
    - Con biết là chắc chắn có! - Văn Du kêu lên - Hắn thôi, phải Văn Äiệt không? Hắn lúc nào cÅ©ng chÄ©a mÅ©i vào phá hoại công việc con, bây giá» còn rắp tâm chia rẽ hai cha con ta nữa. 
    Ông Äịch Sanh chau mày: 
    - Cái gì? Nói váºy là giữa anh em con đã có chuyện gì à? Sao váºy? Có thế nào cÅ©ng đừng quên Văn Äiệt là em con, là con ruá»™t cá»§a ta nhé? 
    Văn Du giáºn run. Từ nào đến giá» Du nào có nghe cha nói vá» Äiệt má»™t cách thân máºt như váºy đâu? Du nói: 
    - Tại cha không biết. Văn Äiệt lúc nào cÅ©ng ganh tị vá»›i con, nó chẳng muốn con thành công. Nó là má»™t đứa không bình thưá»ng. Nó còn dám chống đối lại cả Mỹ Dung nữa. 
    - Có chuyện như váºy ư? 
    - Con không dối gạt cha đâu. - Văn Du cả quyết - Nếu Văn Äiệt mà có nói gì vá»›i cha thì Ä‘á»u là những chuyện bịa đặt. 
    Ông Äịch Sanh suy nghÄ©. Ông đã từng là má»™t bác sÄ©, má»™t trà thức. Bất cứ Ä‘iá»u gì cÅ©ng phải váºn dụng lý trà chứ ông không tin suông. 
    - Cha thì chưa phát hiện Ä‘iá»u gì không phải ở Äiệt... Vả lại Äiệt nó cÅ©ng chưa nói gì vá»›i cha vá» con cả. 
    Ông nói càng khiến Văn Du khó chịu. Du ngạc nhiên, chẳng hiểu sao mình má»›i rá»i nhà đến ở đằng Mỹ Dung có ná»a tháng, mà thái độ cá»§a cha thay đổi hẳn. Trước kia, có bao giá» cha bao che cho Äiệt? Không những thế, má»—i lần nhắc đến nó còn vá»›i thái độ miệt thị cÆ¡ mà? 
    Nhưng Du là con ngưá»i dày dặn, biết ứng phó. Du nói: 
    - Có lẽ con nghÄ© sai, nhưng mà cha hãy yên tâm, con cÅ©ng chưa làm Ä‘iá»u gì lệch khá»i tôn chỉ cá»§a má»™t thầy thuốc. 
    Ông Äịch Sanh gáºt đầu, nhưng cÅ©ng chưa phấn khởi, yên lặng má»™t lúc, ông nói: 
    - Văn Du, cha thấy như mình lúc đầu đã nháºn định sai. Con không nên há»c y, con chẳng thÃch hợp vá»›i nghá» này chút nào cả. 
    - Tại sao cha lại nói váºy? 
    Văn Du kêu lên, nhưng ông Sanh vẫn bình thản. 
    - Bởi vì đến bây giá» cho thấy... bản chất con thÃch hợp để làm chÃnh khách hÆ¡n là má»™t thầy thuốc. 
    Văn Du bối rối: 
    - Nhưng năm năm qua, ở cương vị cá»§a má»™t y sÄ©, con vẫn hoàn thành nhiệm vụ mình má»™t cách tốt đẹp cÆ¡ mà? Tại sao cha lại nói váºy? 
    - Nhưng con đã làm việc đó một cách vui vẻ hay miễn cưỡng? 
    - Rất vui vẻ - Văn Du đáp - Và con đã chưa hỠcó một sơ sót nào. 
    Ông Äịch Sanh suy nghÄ©, rồi cuối cùng nói: 
    - Cha đã đến bệnh viện nơi con phục vụ, và cũng đã gặp bác sĩ chủ nhiệm khoa của con rồi. 
    - Váºy à? - Văn Du giáºt mình - Thế ông ấy nháºn xét vá» con ra sao? 
    - Ông ấy nói thì con cũng chưa có sơ sót gì quá đáng, nhưng mà... 
    Ông Äịch Sanh ngưng lại, rồi nhìn thẳng vào mắt Văn Du: 
    - Ông ta bảo nhiá»u lúc thấy con kỳ cục lắm, hình như bị ám ảnh má»™t Ä‘iá»u gì! 
    - Làm gì có! 
    Văn Du kêu lên. Ông Äịch Sanh tiếp: 
    - ChÃnh vì váºy mà con không dám má»™t mình đứng ra giải phẫu cho bệnh nhân. Lúc nào con cÅ©ng đòi phải có ngưá»i hợp tác. Có đúng như váºy không? 
    - Dạ đúng - Văn Du nói, như biện há»™ - Nhưng con nghÄ© đấy là má»™t thái độ tháºn trá»ng cần thiết, vì sá»± hợp tác thưá»ng đưa đến xác suất thành công cao... Con cÅ©ng đã từng đơn độc giải phẫu cho bệnh nhân mà? 
    Ông Äịch Sanh gáºt đầu: 
    - Äúng, nhưng chỉ có má»™t lần, mà lần đó bệnh nhân lại chết, đúng không? Tuy con nói là bệnh nhân bị chết do nguyên nhân khác, nhưng cái chết đó là có tháºt! 
    - Cha! Tại sao cha lại nói váºy? - Văn Du kêu lên - Cha muốn gì cứ nói thẳng Ä‘i, con không muốn ai nhìn con vá»›i ánh mắt nghi ngá» cả. 
    Văn Du nói và thấy tức giáºn. Tại sao đến cha cÅ©ng không tin chàng? Má»i thứ gần như đảo lá»™n hết! 
    - Cha thấy thì... không biết có phải những sá»± việc khác đã ảnh hưởng đến công việc cá»§a con hay không? - Ông Äịch Sanh nói - Chẳng hạn như chuyện xây dá»±ng cái bệnh viện từ thiện kia... 
    - Không phải! 
    Văn Du vá»™i vã Ä‘Ãnh chÃnh. Ai có nghi ngá» thì còn được, chứ cha không có quyá»n nghi ngá». Du nói thêm: 
    - Riêng cái lần mổ chết ngưá»i đó, chỉ là má»™t tai nạn bất ngá»... và con nghÄ© có thay bác sÄ© khác, thì kết quả cÅ©ng như váºy thôi. 
    Ông Äịch Sanh nghiêm nghị: 
    - Cái gì cÅ©ng phải có tinh thần trách nhiệm. Cha không thÃch mình sai mà đủn lá»—i cho ngưá»i khác, cÅ©ng không được đổ cho là tại xui xẻo. Con nên tá»± kiểm thảo, xem xét lại coi trong lần giải phẫu đó con có bình tÄ©nh, táºn lá»±c cứu chữa bệnh nhân không? Cha tiếc là vị bác sÄ© thá»±c táºp cùng làm việc vá»›i con hôm ấy là Trương VÄ©nh Quang cÅ©ng đã qua Ä‘á»i, chỉ còn lại má»™t mình cô y tá tên Hạ. Bệnh viện cÅ©ng cho biết là há» cÅ©ng nghi ngá» nên Ä‘ang cho mở lại cuá»™c Ä‘iá»u tra. 
    - Làm gì có chuyện đó! - Văn Du vá»— bàn, đứng dáºy - Hạ hành động má»™t cách không coi con ra gì cả. Vì trách nhiệm, vì uy tÃn, con sẽ đến thẳng nÆ¡i đấy, ná»™p đơn từ chức ngay! 
    Ông Äịch Sanh nhìn con: 
    - Con có ná»™p đơn từ chức thì cuá»™c Ä‘iá»u tra vẫn tiến hành vì vấn đỠnày đâu phải là do chá»§ nhiệm khoa, mà là lệnh cá»§a bác sÄ© giám đốc bệnh viện. 
    - Giám đốc bệnh viện à? - Văn Du trừng mắt - Ông ấy sao lại nhúng tay vào việc này? Váºy thì vì thấy con sắp thành công, sắp trở thành giám đốc bệnh viện như ông ấy, nên ông ta ganh tị? 
    Ông Äịch Sanh lắc đầu: 
    - Con đừng tưởng ai cÅ©ng háo danh như con. Tại sao phải ganh tị? Khi mà cái bệnh viện từ thiện kia cÅ©ng không phải là do con xuất tiá»n túi láºp ra, mà đó là cá»§a bá tÃnh, còn vá» thành tÃch y há»c, thì con cÅ©ng nào có chá»— nào nổi báºt đâu, mà để ngưá»i ta phải ganh tị chứ? 
    - Cha mà cÅ©ng nói như váºy được sao? - Văn Du kêu lên - Từ nào đến giá», cha chỉ cho con là má»™t thanh niên ưu tú, xuất sắc, thành công... Váºy sao bây giá» cha lại thay đổi? Chỉ má»™t lần sÆ¡ sót trong chuyện giải phẫu mà bao nhiêu mÅ©i dùi lại chÄ©a vào con thế này? 
    Ông Äịch Sanh lắc đầu: 
    - Du ạ. Con nên nhá»› sá»± tiến thân, sá»± thành công là má»™t việc, còn sai lầm là má»™t việc khác, có sai thì phải nháºn, chứ nếu không, làm sao tiến bá»™ được? 
    - Nhưng con không thÃch nghe những Ä‘iá»u đó! Hoàn toàn không thÃch! 
    Văn Du nói lá»›n, má»™t cách khác thưá»ng: 
    - Thú tháºt vá»›i cha, ai nói con thế nào cÅ©ng được, nhưng con không muốn cha phê bình con như váºy. Cha cần phải biết là con đã há»c y, miá»…n cưỡng là vì chạ Cha muốn và con làm theo. Há»c để nối nghiệp làm bác sÄ©... nhưng đã làm bác sÄ© thì phải nổi tiếng, chá»› sống thầm lặng như cha là uổng phà cả má»™t Ä‘á»i. Cống hiến để được gì? má»™t mảnh đất khô cằn, má»™t nông trại không huê lợi? Có ai biết tá»›i? Vì váºy con phải nổi danh, phải giàu sang. Cha biết không? Mục Ä‘Ãch đó con sắp đạt được... Con sắp thành công. Vì váºy con không chấp nháºn bất cứ má»™t sá»± công kÃch hay ngăn cản nào cả. Nếu có, con xem hoàn toàn do sá»± ganh tị mà thôi. 
    Ông Äịch Sanh ngồi yên. Thằng con trai mà ông từng cho là xuất chúng bây giá» nhìn lại thái độ cá»§a nó tháºt xa lạ. Ông phân vân và không để ý là, Äiệt ở trong phòng đã nghe hết và đã ra khá»i phòng, Ä‘ang đứng cạnh cá»a nhìn ra. 
    Trong khi Văn Du vẫn lớn tiếng tàn nhẫn: 
    - Cha, con biết rồi. Bây giá» thì cha cÅ©ng không thể phá»§ nháºn là chÃnh cha cÅ©ng đã ganh tị vá»›i con. Bởi vì... trước kia, những gì con làm được, Ä‘á»u do cha nâng đỡ xây dá»±ng. Thành tÃch có được lúc đó, cả hai cha con cùng san sẻ. Còn bây giá»? Con đã có Mỹ Dung. Má»i thứ con sắp có được là do Mỹ Dung mang lại. Vì váºy cha đã nghÄ© rằng, Mỹ Dung rồi sẽ Ä‘oạt lấy địa vị phải có cá»§a cha nên cha ganh tị. Nếu váºy cha là ngưá»i không có lương tâm. Tại sao cha không thấy xấu hổ vá» tâm địa nhá» nhen đó? Mà còn ganh tị chứ? 
    Ông Äịch Sanh lắc đầu: 
    - Văn Du, con Ä‘iên rồi, sao con có thể nghÄ© vá» cha như váºy được chứ? Con biết con Ä‘ang nói gì không? 
    - ÄÆ°Æ¡ng nhiên là con biết - Văn Du trừng mắt nói - Thú tháºt con đã nghÄ© suy kỹ. Con thấy thì tất cả những thành công đã có cá»§a con, Ä‘á»u do chÃnh bàn tay mình tạo ra, chứ không phải nhá» vả cha đâu. Äồng ý là cha cÅ©ng có hổ trợ con, nhưng đó chỉ là má»™t sá»± góp sức nhá» nhoi... Mà cái chÃnh là do con. Cha... cha cÅ©ng nên rõ chuyện đó, và bây giá» con không cần cha nữa, con đã có Mỹ Dung. Cha đã già, đã vá» hưu rồi, chẳng làm gì được đâu, tốt nhất cha cÅ©ng không nên can thiệp vào chuyện cá»§a ngưá»i khác, kể cả chuyện con. 
    - Im mồm! - Ông Äịch Sanh thấy giáºn trước thái độ vô Æ¡n cá»§a Văn Du, nhưng rồi ông cÅ©ng cố dằn xuống, ông chỉ nói - Tốt nhất là bây giá» con hãy vào phòng ngá»§ Ä‘i, để khi thức dáºy, tỉnh táo rồi hãy tiếp tục nói chuyện vá»›i ta. 
    Văn Du cưá»i khẩy: 
    - Con thấy bây giá» rất bình tÄ©nh, sáng suốt hÆ¡n lúc nào cả. Cha đừng lo, con biết cha tin cái bá»n đồng nghiệp ở trong bệnh viện, nhưng chúng ganh tị con, chúng thối mồm cho là con giải phẫu kém làm chết ngưá»i. Mục Ä‘Ãch cá»§a chúng là muốn bôi nhá», muốn lôi con xuống hố, nhưng mà bá»n há» thì váºy, còn chả Không lẽ cha cÅ©ng giống há»? CÅ©ng muốn con ngóc đầu không nổi? Làm thế có Ãch lợi gì cho cha đâu? Rồi ai sẽ nuôi cha sau này chứ? Văn Äiệt à? 
    Nói xong Văn Du lại cưá»i lá»›n. Tiếng cưá»i cá»§a Du đầy ngạo nghá»…, làm ông Sanh giáºn run, ông đứng báºt dáºy và tiến tá»›i trước mặt Dụ Trong lúc Du còn chưa biết ông định làm gì, thì "Bốp!" ông đã thẳng tay, tát má»™t cái tát như trá»i giáng vào mặt Du. 
    - Có thể mày là má»™t bác sÄ© thành công, nhưng mày vẫn là con tao, và tao thấy nếu không nghiêm khắc dạy dá»— mày thì mày sẽ không bao giá» thành ngưá»i được! 
    Du còn đang bàng hoàng, thì ông Sanh tiếp: 
    - Tao cũng không cần mày nuôi cái thằng cha ganh tị với mày làm gì! 
    Du choáng, rồi chấn động. Cái tát tai cá»§a ông Äịch Sanh làm Du giáºn dữ, hoàn toàn mất hẳn lý trÃ. Du như quên mất ngưá»i Ä‘ang đứng trước mặt mình là ai. Má»™t bác sÄ© lừng danh như Lê Văn Du này mà bị đánh ư? Du đưa tay cao lên định đánh trả... 
    Nhưng ngay lúc đó, má»™t bóng ngưá»i tiến tá»›i rất nhanh đã đẩy Du ngã xuống ghế. 
    - Tôi cấm anh, anh Du! Anh không có quyá»n thô bạo vá»›i cha như váºy! 
    Du giáºt mình nhìn lên, Văn Äiệt đứng trước mặt chàng. Du nhìn lại nắm tay mình chợt thấy xấu hổ. 
    Ông Äịch Sanh thì không nói gì hết. Ông cÅ©ng không nhìn, hai thằng con trai cá»§a ông muốn diá»…n tiếp màn gì thì cứ làm. Ông lặng lẽ bá» Ä‘i vào trong. Trái tim cá»§a ông cÆ¡ hồ vỡ vụn. Ông thất vá»ng không phải vì sợ không được Văn Du nuôi mà... bao nhiêu hy vá»ng xây đắp ba mươi năm qua, chợt như tan thành mây khói. Kỳ vá»ng? Ước nguyện? Tất cả ông làm nào phải vì ông đâu? Rồi còn tình cảm cha con nữa? Má»i thứ Ä‘ang rạn nứt, tan vỡ... để rồi, chẳng còn gì quan trá»ng nữa. Tâng tiu Văn Du hÆ¡n ba mươi năm, ngay từ ngày nó má»›i mở mắt chào Ä‘á»i. Cái tình yêu tỉ mỉ, vun xén từng chút như chăm sóc má»™t cây hoa kiểng kia coi như vô nghÄ©a... Nếu không yêu con thì ông nào đã đánh Du cái bạt tai đó? Váºy mà Văn Du không hiểu, Du còn định đánh trả lại, vì nếu hiểu, thì Du đã không hành động như váºy. 
    Theo ông Äịch Sanh thì làm ngưá»i cần phải trung thá»±c, nhất là má»™t y sÄ©, cứu nhân độ thế là quan trá»ng rồi những cái khác má»›i là thứ yếu. Nhưng mà... Văn Du thì chỉ thấy cái lợi trước mắt, nôn nóng, tham lam... Văn Du cá»§a ông, chỉ có má»™t khuyết Ä‘iểm nhá» bé như váºy, nhưng khuyết Ä‘iểm đó không thể nào bá» quạ Nhưng mà thôi, nghÄ© ngợi làm gì... Má»i thứ chẳng tốt lành gì, Du nó không chấp nháºn chứ nếu nó chấp nháºn cái lầm lẫn, chịu sá»a đổ, là ông sẵn sàng tha thứ ngay, vì bác sÄ© cÅ©ng là con ngưá»i. Chuyện bác sÄ© lỡ tay giải phẫu chết ngưá»i thì cÅ©ng bình thưá»ng, váºy thì sao không thừa nháºn sai sót cá»§a mình? Còn đổ cho ngưá»i khác là ganh tị? Muốn phá hoại? Váºy là không tốt. Sá»± tháºt sá»›m muá»™n gì, ngưá»i ta cÅ©ng khám phá ra, có giấu cÅ©ng vô Ãch. 
    Văn Du háo thắng, cố chấp tháºt! 
    Ông Äịch Sanh nhắm mắt lại, chợt hai dòng lệ rÆ¡i xuống. Ông thấy bây giá» mình đã già, vô dụng, không làm được gì cả, đến độ bị cả con trẻ dá»… khinh. Tình yêu vun trồng ba mươi năm qua lại biến thành sá»± ganh tị, ghét bá», sao Du có thể nghÄ© như váºy được? Sao váºy? Tàn nhẫn tháºt! 
    Ông Sanh nhắm mắt và cảm thấy khổ tâm vô cùng. 
    Trong khi đó ở phòng khách, hai anh em há» Lê vẫn còn đứng ở thế đối đầu nhau. Sá»± giáºn dữ có cả trong ánh mắt hai ngưá»i. Äiệt thì không chấp nháºn chuyện anh định đánh trả lại cha, nhất là ngưá»i cha đó từng dành hết tình thương cho anh ấy. Con cái không thể phản nghịch như váºy được? 
    Còn Dá»§ Bao nhiêu cÆ¡n giáºn cÅ©ng đổ trút lên ngưá»i Äiệt, bởi vì vá»›i Du tất cả tình huống hiện nay Ä‘á»u là do Äiệt tạo nên cả. Nếu không có sá»± chen chân cá»§a nó, nếu không có sá»± đối đầu... Má»i thứ hẳn đã được xếp xó và thá»i gian sẽ làm má»i ngưá»i quên lãng. Äằng này nó cứ khÆ¡i lại rồi còn Ä‘i nói xấu vá»›i cha, chẳng có tình thân gì ở đây nữa mà chỉ có sá»± sống mất... Du nhìn Äiệt như nhìn kẻ thù. 
    - Mày tưởng làm váºy là mày đã chiến thắng tao phải không? Còn lâu. Chuyện ban nãy chÃnh cha đã đánh tao trước. 
    - Tôi đã thấy hết. Anh không cần phải biện minh - Äiệt nói - Thôi giá» anh hãy Ä‘i Ä‘i, đừng ở đây nữa. Anh không thể sống chung vá»›i những ngưá»i đã ganh tị mình trong cùng má»™t mái nhà anh ạ. 
    Văn Du không chịu thua, trừng mắt: 
    - Mày đừng tưởng mày hÆ¡n tao. Cho mày biết, tao chẳng hối háºn gì vá»›i những việc tao đã làm đâu. 
    - Chuyện gì? 
    - Tất cả, nhưng mày sẽ không tìm được chứng cớ! 
    Văn Du cưá»i lá»›n, rồi tiếp: 
    - Tao biết mày tò mò. Mày giống con ruồi vo ve hết đầu này đến đầu kia, tìm kiếm manh mối, nhưng mà mày đã tìm được gì nào? Hở thằng em trai ngu xuẩn kiả Mày chỉ có được cái mã bên ngoài là sáng, chứ đâu có hÆ¡n được anh mày? Phải há»c há»i lâu lắm, má»›i chùi được má»i dấu vết má»™t cách sạch sẽ như váºy nhe em? 
    - Nghĩa là... anh là thủ phạm? 
    - Dùng từ gì nặng thế? Chẳng qua chỉ làm má»™t chút xảo thuáºt nhá» thôi. Nghe này... làm gì cÅ©ng phải có sắp xếp có hệ thống má»›i không bị nghi ngá». Như chuyện cá»§a Huỳnh Chấn Bình, Ä‘Ãch thân tao đẩy hắn xuống cầu thang, rồi quay lại phòng, khi má»i ngưá»i đổ xô đến, tao còn trong phòng cÆ¡ mà, có ai nghi tao đâu? Còn nữa. Tao sắp xếp để Trương VÄ©nh Quang ngồi chung xe, nhưng cá»a bên hắn ngồi tao đã khóa cứng lại, trong khi tao lại báo trước cho Mỹ Dung biết là cá»a xe bên tao ngồi bị há»ng, tháºt ra thì không có... để rồi khi xe rÆ¡i xuống vá»±c, má»i ngưá»i tưởng là vì cá»a xe há»ng nên tao bị bắn tung ra ngoài. Chúa đã cứu tao thoát chết, chứ không phải ý tao. Còn nữa, tao tháºt sá»± vụng vá», tao không dám làm giải phẫu má»™t mình. Lần mổ ruá»™t thừa đó... tao bị bắt buá»™c giải phẫu cho nạn nhân nên má»›i lỡ tay làm chết ngưá»i, chứ không phải bệnh tim gì cả. Äấy tao đã thành tháºt khai báo, mi thá»a mãn rồi chứ? 
    Văn Äiệt hoảng hốt: 
    - Tại sao? Tại sao anh lại hành động như váºy? 
    - Tại sao à? - Văn Du cưá»i lá»›n, nét mặt đầy nham hiểm - Tao nghÄ© là mi cÅ©ng Ä‘oán ra, nhưng lại giả vá». Bây giá» tao đã nói hết sá»± tháºt rồi. Mi cứ Ä‘i sưu tầm bằng chứng Ä‘i xem mi tìm được gì nào? 
    - Anh là má»™t kẻ sát nhân! - Äiệt kêu lên - Anh giết ngưá»i như váºy làm sao xứng đáng là má»™t thầy thuốc chứ? 
    - Nhưng có ai biết chuyện đó đâu? 
    Äiệt căng thẳng tá»™t độ: 
    - Váºy mà anh còn không biết xấu hổ, lương tâm đâu mà còn muốn mở cuá»™c há»p báo, khoa trương những hành vi từ thiện cá»§a mình? 
    Văn Du cưá»i lạnh: 
    - Sao cáºu lại khẩn trương như váºy? Äâu phải má»™t mình tôi? Có nhiá»u ngưá»i vừa là kẻ sát nhân vừa là má»™t bác sÄ© tốt cÆ¡ mà? Äừng có lý tưởng quá cáºu em ạ, trên Ä‘á»i này không có gì là toàn bÃch. Má»i thứ vàng thau lẫn lá»™n. Tao chẳng qua chỉ là má»™t vai há» nhá» trên sân khấu Ä‘á»i thôi. Rồi mày xem, ngày mốt khi buổi há»p báo diá»…n ra, tao sẽ là má»™t nhân váºt chót sáng, má»™t thầy thuốc đầy lương tâm, má»™t Ä‘iển hình cho má»i ngưá»i há»c há»i. Mày chống mắt lên mà xem nhé! 
    Văn Äiệt giáºn dữ, chụp lấy tay anh, nói: 
    - Anh sẽ không thực hiện được ý định đó. Em sẽ cố hết sức ngăn cản, không để cái trò hỠđó xảy ra. 
    Văn Du vùng ra, nhún vai nói: 
    - Mày sẽ không làm được chuyện đó đâu, nhưng tao cũng cảnh cáo mày, nếu không nghe, thì hãy xem gương của Huỳnh Chấn Bình và Trương Vĩnh Quang đấy. 
    - Anh không phải là con ngưá»i! 
    - Mày muốn cho tao là con váºt cÅ©ng được - Văn Du cưá»i lá»›n nói - Nhưng có ai tin mày? Lá»™n xá»™n, tao cho cảnh sát còng đầu rồi nhốt vào nhà thương Ä‘iên bây giá». 
    Và Văn Du quay ngưá»i Ä‘i ra đến cá»a, còn nói thêm: 
    - Hãy suy nghÄ© kỹ Ä‘i. Tao cÅ©ng không sợ tá»™i, bởi vì khi cái bệnh viện từ thiện cá»§a tao được thành láºp, tao trị bệnh nhân miá»…n phà cho vài trăm ngưá»i là có thể chuá»™c lại má»i lá»—i lầm. Cái chết cá»§a Bình và Quang chỉ là những hy sinh nhá» nhoi để tao có Ä‘iá»u kiện cứu ngưá»i đó thôi! 
    - Anh Du, anh đúng là... 
    Äiệt kêu lên, giá»ng tắc nghẹn. 
    - Mày định cho tao là má»™t tên Ä‘iên cuồng háo danh ư? CÅ©ng chẳng sao, nhưng mà cáºu em này, chỉ còn hai ngày nữa là cuá»™c há»p báo sẽ xảy ra. Má»i thứ rồi sẽ đâu vào đấy. Bây giá» mà cáºu muốn phá tôi, thì cố mà Ä‘i tìm bằng chứng, bằng không sẽ muá»™n đấy. 
    Và Văn Du bước thẳng ra cá»a, đứng lại, thòng thêm má»™t câu: 
    - Còn nữa. Bắt đầu từ giây phút này, tao giao cha lại cho mày đấy. Tao đã hết trách nhiệm. Mày cố mà kiếm tiá»n để sau này muôi ông ấy Ä‘i nhé! 
    Rồi Du má»›i bá» Ä‘i ra ngoài. Äiệt nhìn theo lắc đầu. Má»i thứ đã cạn tàu ráo máng, không có gì để nói nữa. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-09-2008, 05:11 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 9 
 
 
  
 
    Cuá»™c sống Nghi bắt đầu Ä‘i vào qÅ©y đạo. Chàng làm việc cần mẫn và chà thú, chứ không còn mê chÆ¡i như trước. Nói váºy không có nghÄ©a là Nghi đã bá» chuyện ăn chÆ¡i. Nhưng bây giá» chuyện chÆ¡i ra chÆ¡i và làm ra làm. Ngày hai buổi có mặt ở công tỵ Sau đấy vá» nhà tắm rá»a rồi má»›i tÃnh đến chuyện trác táng. 
    Có Ä‘iá»u, kể từ hôm Vương Äại Vỹ lên phi cÆ¡ sang Mỹ, Nghi tưởng là Vy rồi rảnh rá»—i sẽ thuá»™c vá» chàng hÆ¡n. Nhưng rồi cả tuần qua, Nghi lại chẳng thấy Vy đến. Vy báºn cái gì? Không biết. Chỉ thấy như Vy cố tình lánh mặt chàng. Lúc đầu Nghi cÅ©ng tỉnh. Nghi tưởng là... Vy định làm cao. Làm cao vì... sau lần hai ngưá»i quan hệ vá»›i nhau. Vy đã mất giá... nên Vy định lấy lại cái thế cá»§a mình... Muốn Nghi phải cầu lụy. Nghi biết và dù đến nay chẳng có má»™t cô gái nào vượt qua được Vy, Nghi vẫn thÃch Vỵ Phải nói là yêu thì đúng hÆ¡n. Nhưng Nghi từng tuyên bố là tay sành sá»i ăn chÆ¡i mà? Nghi có đầy kinh nghiệm vá»›i gái (Ãt ra là trên phương diện trác táng. Nghi vẫn là má»™t playboy sừng sá»). Nghi đâu thể bị khuất phục má»™t cách dá»… dàng như váºy? Kinh nghiệm cá»§a Nghị Con gái dù thế nào, cÅ©ng chỉ là má»™t con ngưá»i tình cảm yếu Ä‘uối. Làm cao chỉ có tÃnh thá»i gian, bắt chẹt không được cÅ©ng xuống nước thôi. Bằng chứng là không có Vy, chung quanh Nghi vẫn không thiếu gái. 
    Thế là Nghi tỉnh bợ Mấy hôm đầu hÆ¡i khó chịu má»™t chút. Cố tình nghÄ© đến ngưá»i khác. Khi Vy gá»i dây nói đến. Nghi định giả vá» báºn rá»™n không nghe. Tá» ra không sốt sắng lắm, nhưng rồi chẳng được. Nghi nhấc ống nghe lên nhưng thất vá»ng biết bao? Vy chỉ há»i thăm qua loa vài câu rồi cúp. Vy cÅ©ng chẳng nhắc nhở chút nào đến tình cảm hai ngưá»i. 
    Muốn váºy cÅ©ng được thôi! Nghi nghÄ©. Chiến thuáºt thì chiến thuáºt! Nhưng để xem cuối cùng rồi ai sẽ thua ai. Thế là Nghi lại tiếp tục công việc, cố quên lãng nhưng không được, đầu óc Nghi càng lúc như càng căng ra. Không nghÄ© mà bóng dáng Vy lại đầy ấp trong đầu. Vy cưá»i, Vy nói, Vy nhún vai bất cần. Vy Ä‘i bên cạnh Äại Vỹ má»™t cách thân máºt... Khiến Nghi giáºn dữ ném bút xuống. Không lẽ ta lại chịu thuạ Không được, phải để Vy đến đây. Vy cần ta... 
    Và như trá»i lúc nào cÅ©ng chiá»u theo ý Nghị Nên ngay lúc đó có tiếng gõ cá»a: 
    - Ai đấy? 
    - Tưá»ng Vy đây. Vô không được à? 
    - Sao lại không - Nghi mừng rỡ nhưng lại giả làm mặt lạnh. Äể dằn bá»›t cÆ¡n cảm xúc, Nghi giả vá» sắp xếp lại giấy tá» trên bàn, rồi há»i - Vy đến có chuyện gì đấy? 
    Rồi Nghi xoa tay vào nhau cưá»i nói: 
    - Lúc này báºn quá, nên không thể Ä‘i đâu được. 
    Và Nghi đứng dáºy, quen thói cÅ© bước qua vòng tay ngang ngưá»i Vy, nhưng Vy đã đẩy ra. 
    - Äừng anh, ngồi đàng hoàng nào, tôi có chuyện muốn nói vá»›i anh. 
    Nghi cụt hứng, ngồi ngã lưng ra sau. 
    - Má»›i cách có mấy hôm mà thay đổi nhanh chóng váºy. Làm gì nghiêm thế? Chuyện gì nói xem? 
    - Mấy ngày qua anh có đi khiêu vũ nữa không? 
    Vy chẳng trả lá»i, chỉ há»i. Nghi lắc đầu: 
    - Không có em, anh chẳng thiết làm gì cả, chỉ ngồi nhà uống rượu. 
    - Xịa... nghe nói là anh vừa mới quen một cô bé khá xinh mà? 
    - Anh đã cho cô ta cài số de... 
    Nghi nói, Vy không biết đó là tháºt hay giả. Yên lặng má»™t chút suy nghÄ©, rồi nói: 
    - Anh Nghi... tôi không biết có nên nói chuyện này với anh không... 
    - Quan trá»ng lắm à... - Nghi vừa đùa vừa há»i - Có phải Vy đã có thai rồi không? 
    Vy giáºt mình, nhưng cÅ©ng bình thản lại tháºt nhanh. Vy chỉ nói: 
    - Có lẽ tôi... phảin láºp gia đình. 
    - Láºp gia đình à? - Nghi há»i, rồi tiếp - Váºy thì tôi phải chúc mừng. Thế... chàng rể là ai váºy? 
    Tưá»ng Vy nhìn thẳng vào mắt Nghi như tìm kiếm cái gì đó, rồi cháºm rãi nói: 
    - Tôi đang làm thủ tục xuất cảnh. 
    - Váºy thì tôi biết rồi - Nghi nói - có phải là Vương Äại Vỹ không? Cuối cùng rồi hắn cÅ©ng đạt được mục Ä‘Ãch. 
    Tưá»ng Vy yên lặng. Nàng có vẻ buồn. Vì thấy rõ là Nghi không há» xúc động tà nào cả trước tin Vy Ä‘i lấy chồng. Váºy thì anh chàng nào có yêu tả Mấy ngày qua, Vy đã cố ý lánh mặt vì những giằng co tình cảm đó. 
    - Tại sao Vy lại có ý định láºp gia đình sá»›m váºy? - Nghi há»i má»™t cách bàng quan. 
    - Tôi nghÄ© là... dù có quan Ä‘iểm sống thế nào thì má»—i ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u phải có những giây phút tÃnh toán riêng cho tương lai mình. Do đó... tôi nghÄ© quyết định cá»§a tôi là đúng. 
    - Äúng! Rất đúng! Chẳng sai đâu! - Nghi lá»›n tiếng nói - Anh chàng Äại Vỹ là má»™t tay cao thá»§ chÃnh phái, còn tôi là đại tà... Äàn bà con gái mà gặp tôi chỉ toàn khổ vá»›i khổ. Tưá»ng Vy là ngưá»i sáng suốt, có mắt xanh nên chá»n ngưá»i cÅ©ng chÃnh xác. 
    Nghi nói má»™t lèo. Nói xong lại giáºt mình không hiểu tại sao mình lại nói váºy. 
    Tưá»ng Vy chỉ yên lặng, từ nào đến giá» Vy vẫn ngoan cưá»ng, Vy không phải là hạng gái bình thưá»ng, nên không muốn để rÆ¡i nước mắt, dù con tim có thế nào. Vâng, Nghi có thể là đúng. Tình yêu và hôn nhân là hai vấn đỠkhác nhau. Ngưá»i tình tuyệt vá»i chưa hẳn là ngưá»i chồng lý tưởng... 
    Nghi thấy Vy yên lặng lâu, há»i tiếp: 
    - Thế mấy ngày qua, Vy không đến với tôi là để ở nhà suy nghĩ à? 
    - Có gì đâu phải suy nghĩ? - Vy giả vỠbình thản nói - Vừa đưa anh ấy lên máy bay, là tôi biết ngay mình cần phải làm gì... 
    Vy nói và cưá»i vá»›i Nghị Má»™t nụ cưá»i tháºt ngá»t: 
    - Anh biết không. Mấy ngày qua tôi vô cùng báºn rá»™n vì phải chạy giấy tá»... 
    Nghi hơi bối rối: 
    - Thế Vy đã đánh điện báo cho Vỹ biết ý định của Vy chưa? 
    Vy lắc đầu: 
    - Chỉ viết thÆ¡ thôi. Không biết bên ấy đã nháºn được thÆ¡ chưa, mà không thấy trả lá»i. 
    - Váºy à... - Nghi suy nghÄ©, rồi chợt đứng dáºy nói - Váºy thì mình ra ngoài kiếm cái gì uống, gá»i là chúc mừng Ä‘i! 
    - Chúc mừng gì? - Tưá»ng Vy há»i - Vá» chuyện lấy chồng cá»§a tôi hay là chuyện anh sắp được giải phóng? 
    - Cả hai Ä‘á»u đúng. Thôi ta Ä‘i nào! 
    Nghi nắm lấy ta Vy kéo Ä‘i, nhưng Tưá»ng Vy đã đẩy tay ra, nói: 
    - Thôi hôm nay không được. Tôi cần phải nghỉ ngơi. 
    Nghi ngạc nhiên: 
    - Sao váºy? 
    - Hai hôm nay chạy tới chạy lui mệt quá, muốn ngã bệnh. 
    Nghi nói như quan tâm: 
    - Tưá»ng Vy này, phải nhá»› là chuyện lo lắng dá»… làm con ngưá»i già Ä‘i nhé? 
    Tưá»ng Vy cưá»i: 
    - Chuyện đó anh đừng lo, vì anh Vương Äại Vỹ không quan tâm đến chuyện em già hay trẻ đâu. 
    Nghi chá»c quê: 
    - Thế hắn có quan tâm chuyện em còn trinh không? 
    Vy đứng dáºy: 
    - Em chẳng dại gì mà nói chuyện đó ra. Vỹ có quan tâm hay không thì chuyện đó cũng làm em tự ái. 
    Nghi nhún vai: 
    - Váºy mà anh tưởng hắn là playboy rá»™ng rãi chứ? 
    - Anh ấy là ngưá»i tháºt thà - Tưá»ng Vy nói - Từ xưa đến giá» Vỹ chưa há» có ai ngoài em, nên em tin là Vỹ tháºt sá»± yêu em. 
    - Thế à? - Nghi lắc đầu nói - Anh thì từ nào đến giá» không tin là có chuyện tình yêu chung thá»§y... Má»i cô gái đến vá»›i anh Ä‘á»u như nhau. Chẳng có gì khác biệt. 
    Rồi Nghi lại giục: 
    - Sao bây giỠta đi không? 
    Tưá»ng Vy nhìn lên: 
    - Bắt buộc phải ăn mừng à? 
    Nghi cưá»i: 
    - Chứ sao? Äể không sau này cô lại trách bạn bè gì mà vô tình như váºy. 
    - Thế anh lại cho mình là ngưá»i có tình à? 
    Nghi kéo Vy đi: 
    - Có chứ! Tình nhân! 
    Và rồi há» kéo nhau đến nhà hàng Thống Nhất, ăn má»™t bữa hải sản. Nghi chá»n toàn những món mà Vy thÃch như tôm nướng, cá vò viên, giò heo hầm... nhưng không hiểu sao hôm ấy Vy ăn rất Ãt, chỉ gắp má»™t vài đũa là dừng lại. Rõ ràng là Vy mệt tháºt, chứ không phải kiểu cách. 
    Nghi ăn chưa xong là Vy đòi vỠngay. 
    - Thôi được! 
    Nghi kêu bồi đến tÃnh tiá»n, rồi đưa Vy vá». Nghi định lên thẳng lầu, nhưng Vy đã ngăn lại: 
    - Không được, hôm nay ba mẹ em Ä‘á»u có mặt ở nhà, anh lên đấy không tiện đâu. 
    Nghi chần chừ: 
    - Nhưng mà... dù gì em sắp lấy chồng... sau này chúng ta vẫn còn có quyá»n gặp nhau chứ? 
    Tưá»ng Vy suy nghÄ© rồi nói: 
    - ÄÆ°á»£c, nhưng lúc nào thuáºn tiện, em sẽ gá»i Ä‘iện thoại cho anh. 
    Nghi cưá»i: 
    - Váºy thì anh sẽ chá». Bắt đầu từ ngày hôm nay, anh phải tá» ra mình là ngưá»i lịch thiệp để tạo ấn tượng tốt cho em. 
    - Ấn tượng cá»§a em vá» anh mãi mãi sẽ không thay đổi - Tưá»ng Vy cÅ©ng cưá»i nói - Thôi anh quay vá» làm việc Ä‘i, tôi mong là... sau này anh sẽ thành công lá»›n. 
    Trước khi bá» Ä‘i, Nghi định hôn Vỵ Nhưng Vy đã ngăn lại. Dù gì thì Vy cÅ©ng sắp là bà Vương Äại Vỹ. Äâu có thể tùy tiện như váºy được. Nghi nói: 
    - Việc giấy tỠcủa Vy nếu có gặp trở ngại gì, cần tôi giúp, thì cứ nói nhé? 
    - Vâng. Cảm ơn anh trước. 
    Nghi má»™t mình bước xuống lầu. Trá»i vẫn còn sá»›m. Äúng ra thì Nghi phải nhẹ nhõm. Nhưng không hiểu sao Nghi lại cảm thấy có cái gì hoang mang trong lòng. Chàng cháºn má»™t chiếc taxi, và thay vì quay vá» văn phòng. Nghi Ä‘i vá» nhà. Nghi cảm thấy tháºt cần thiết những giây phút yên tÄ©nh. 
    Tưá»ng Vy sắp lấy chồng. Má»™t chuyện la... lâu lắm rồi Nghi đã cảm nháºn... Vy là đồng loại, là type ngưá»i sống bất cần Ä‘á»i như chàng. Váºy thì tại sao Vy lại Ä‘i lấy chồng? Việc làm này có tÃnh cách bốc đồng hay đã suy nghÄ© chÃn chắn? Vy sẽ hối háºn không? Nghi không biết. Nghi chỉ cảm nháºn, ngưá»i mà Tưá»ng Vy yêu là mình chứ không phải cái con má»t sách Vương Äại Vỹ kia... Vy cÅ©ng còn trẻ quá sao lại chồng... Nóng vá»™i chuyện đó làm gì? 
    Lúc nãy nghe Vy thông báo. Nghi cÅ©ng chỉ thấy bình thưá»ng. Bởi vì, từ nào đến giá», Nghi không tin tình yêu... dù giữa hai ngưá»i đã có chuyện chung đụng xác thịt. Nhưng nếu Nghi là Vỹ, dù là dân chÆ¡i nhưng Nghi cÅ©ng sẽ không cưới má»™t cô gái đã từng ngá»§ vá»›i ngưá»i khác làm vợ, mặc dù Nghi theo Tây, nhưng Nghi vẫn là ngưá»i phương Äông cÆ¡ mà! Äàn ông bao giá» chẳng Ãch ká»·? 
    Nhưng rồi khi lên xe. Khi má»i chuyện qua Ä‘i. Khi cảm thấy con chim nhá» mình ưa thÃch... lại sắp sá»a vuá»™t khá»i vòng tay mình. Nghi lại thấy bối rối, tiếc rẻ, buồn buồn làm sao đấy. 
    Xe vừa qua khá»i con dốc má»™t đỗi. Còn cách nhà má»™t khoảng ngắn, Nghi đã kêu xe dừng lại. Chàng muốn thả bá»™ má»™t khoảng đưá»ng để lấy lại bình thản, lấy lại phong độ. Chuyện Tưá»ng Vy bá» Ä‘i lấy chồng, phải chăng là má»™t thất bại? Nghi cÅ©ng không biết! 
    Äang thả dốc, Nghi chợt thấy Văn Äiệt và Tinh Nhược từ hướng đối đầu Ä‘i tá»›i. Há» có vẻ tháºt vá»™i vã. 
    Tinh Nhược trông thấy Nghi trước, khoát khoát tay nói: 
    - Anh Nghi, bá»n em đến ná»™i thành đây! 
    Nghi cưá»i: 
    - Làm gì gấp váºy? Trá»i sáºp tá»›i nÆ¡i rồi à? 
    Nhưng thái độ cá»§a Văn Äiệt rất nghiêm túc: 
    - Anh Văn Du sẽ mở buổi há»p báo lúc ba giá» chiá»u nay. 
    - Váºy có nghÄ©a là mấy ngưá»i đến đấy để dá»±? 
    Nghi há»i. Äiệt lắc đầu: 
    - Không phải, mà là để ngăn chặn. 
    - Ngăn chặn à? 
    Nghi ngạc nhiên tưởng mình nghe lầm. Nhưng Tinh Nhược và Văn Äiệt đã Ä‘i xạ Nghi chỉ nhìn theo. Chàng chỉ thấy hôm nay thế nào đấy. Hết tin Tưá»ng Vy Ä‘i lấy chồng, lại chuyện Văn Äiệt và Nhược Ä‘i ngăn chặn má»™t buổi há»p báo. Toàn là những tin kỳ cục! 
    Nghi vỠđến nhà, nhốt ngưá»i trong phòng riêng. Nghi không thiết làm má»™t việc gì cả, lần đầu tiên trong Ä‘á»i Nghi thấy thấm thÃa thế nào là ná»—i cô đơn. Cái trạng thái lạc lõng đó... hình như xuất phát từ con tim chứ không phải từ ngoài đưa vào. Vì khi Nghi nhắm mắt lại là hình ảnh Vy lại hiện ra. 
    Tại sao cứ mãi nghÄ© đến Vy váºy? Ngưá»i ta sắp Ä‘i lấy chồng? Không còn lệ thuá»™c vá» mình nữa thì nghÄ© đến làm gì? 
    Nghi cố xua đuổi. 
    Trong lúc đó thì Tinh Nhược và Văn Äiệt lại bước vá»™i vá» phÃa trạm xe buýt, thá»i gian quá cấp bách, phải đến đấy kịp lúc. Vì trước khi đến đấy còn phải ghé qua há»i chuyện bác sÄ© Lưu. 
    Một chiếc xe buýt chạy đến. Cả hai phóng lên. GiỠnày xe khá vắng khách, nên còn rộng chỗ ngồi. 
    - Chúng ta đi một cách không chuẩn bị thế này. Có gì trở ngại không? 
    Tinh Nhược lo lắng, nhưng Äiệt lắc đầu nói: 
    - Chắc có, nhưng phải đến đấy thôi, bằng không má»i thứ sẽ không còn kịp nữa. 
    Tinh Nhược không yên tâm: 
    - Anh đừng quên là anh Du rất nguy hiểm. Anh ấy đã hại những ba ngưá»i, bây giá» anh lại can dá»± vào... anh không sợ bị anh ấy trả thù ư? 
    Äiệt cứng cá»i: 
    - Tôi có lẽ phải, tôi không sợ. 
    - Mong là thượng đế sẽ phù há»™ cho chúng ta - Tinh Nhược cưá»i nói - Äi vá»›i anh thế này, tôi cÅ©ng không sợ. 
    - Tháºt à? 
    - Vâng. Em đã lây cái niá»m tin cá»§a anh. 
    Nhược nói. Äiệt yên lặng má»™t chút nói: 
    - Một lúc nữa đến nơi, em nên bám sát theo Mỹ Dung, còn anh, anh sẽ đi tìm anh Văn Du. 
    Tinh Nhược lo lắng: 
    - Anh định làm gì? 
    - Anh thuyết phục anh ấy ngưng lại cái trò há»p báo. Bởi vì anh Du không đủ tư cách làm chuyện đó. 
    - Nếu anh ấy không chịu? 
    Äiệt báºm môi: 
    - Thì anh sẽ công bố những Ä‘iá»u anh ấy đã làm. 
    - Anh Du là má»™t bác sÄ© nổi tiếng có uy tÃn - Nhược lắc đầu nói - Anh nói mà không có bằng chứng thì ai tin anh? Tốt nhất là nên tìm má»™t biện pháp khác. 
    Xe đã vào đến thành phố. Nhược và Äiệt xuống xe ở má»™t trạm gần bệnh viện, và vá»™i vã bước vào. Theo tin tức cá»§a báo chà thì vào lúc ba giá» chiá»u. Du sẽ mượn phòng khánh tiết cá»§a bệnh viện để mở cuá»™c há»p báo. 
    Văn Äiệt nói vá»›i Nhược: 
    - Em đứng đây, anh vào tìm giáo sư chá»§ nhiệm khoa. Biết đâu ông ấy sẽ giúp Ãch được gì cho mình? 
    - Em đứng đây một mình à? 
    Nhược lo lắng nhưng Äiệt nói: 
    - Anh vào không lâu đâu. Em phải đứng đây, vì bổn pháºn em là chá» bao giá» thấy Mỹ Dung vào là em phải bước theo cô ấy vào phòng há»p báo. 
    Và Äiệt suy nghÄ© má»™t chút, lại tiếp: 
    - Nếu lâu quá mà thấy anh không bước ra, thì em phải Ä‘i tìm bác sÄ© Lưu ngay, nhỠông ấy gá»i cảnh sát. 
    - Gá»i cảnh sát à? 
    Nhược thấy căng thẳng. Nhưng Äiệt đã bá» Ä‘i vào bệnh viện. 
     
- o O o - 
 
    Äiệt Ä‘i thẳng đến phòng cá»§a giáo sư chá»§ nhiệm khoa. 
    Giáo sư đã tiếp chàng vá»›i nụ cưá»i: 
    - à, cáºu Văn Äiệt! Cáºu đến đây để tham dá»± buổi há»p báo cá»§a bác sÄ© Văn Du à? Hôm nay đối vá»›i Du là má»™t ngày rất trá»ng đại. Cáºu biết không? Cáºu ấy cÅ©ng đã từ bá» chức vụ Ở bệnh viện này. 
    Nhưng Äiệt khoát tay nói: 
    - Bác sÄ©! Xin hãy giúp tôi ngăn cuá»™c há»p báo đó lại! 
    - Sao váºy? 
    Bác sÄ© chá»§ nhiệm ngạc nhiên, trong khi Äiệt giải thÃch ngắn gá»n: 
    - Anh Du không đủ tư cách để mở cuá»™c há»p báo đó. Bởi vì anh ấy là má»™t tay sát nhân. Anh ấy đã xô bác sÄ© Huỳnh Chấn Bình xuống lầu. Cố ý tạo ra tai nạn xe để giết Trương VÄ©nh Quang. Rồi còn mổ chết ngưá»i nữa... 
    Bác sĩ chủ nhiệm trợn mắt: 
    - Cáºu Äiệt, cáºu không nói chÆ¡i đấy chứ? 
    Äiệt nghiêm nghị: 
    - ChÃnh miệng anh Du đã kể lại cho tôi nghe... Vì váºy bác sÄ© cần phải ngăn cháºn. 
    Bác sÄ© Lưu yên lặng. Lương tâm nghá» nghiệp cần có sá»± bình thản và nháºn định sáng suốt. 
    - Thế cáºu có bằng chứng không? Nếu có đưa ra đây, tôi sẽ láºp tức không để cho há»p báo... 
    Rồi ông nhìn thẳng vào mắt Äiệt, cháºm rãi: 
    - Nhưng mà... cáºu cÅ©ng cần biết vu khống là má»™t cái tá»™i không nhỠđâu nhé. 
    Äiệt cắn môi. Sá»± tháºt rành rành đó nhưng không có bằng chứng cÅ©ng chịu thôi. Äó là pháp luáºt! Thế là Äiệt quyết định. Äiệt Ä‘i vá» phÃa cá»a, nói: 
    - Bác sĩ chỠtôi một chút, tôi đi tìm anh Du và sẽ quay lại ngay. 
    Bác sÄ© Lưu gá»i giáºt lại: 
    - Cáºu Äiệt, nhưng cáºu phải hành động sáng suốt, đừng hàm hồ nhé. Vì những chuyện đó, bệnh viện cÅ©ng thấy khả nghi, nên Ä‘ang mở cuá»™c Ä‘iá»u tra đây. 
    Văn Äiệt lắc đầu: 
    - Vô Ãch thôi, anh Du sắp sá»a mở cuá»™c há»p báo rồi, đáng tiếc tháºt. Má»™t ngưá»i ác như váºy, mà lại được lên diá»…n đàn thuyết giảng chuyện đạo đức, nhân ái, nhiệt tình công Ãch cho má»i ngưá»i nghe. 
    Nhưng bác sĩ Lưu nhắc lại: 
    - Nhưng dù là sá»± tháºt thì cÅ©ng phải có bằng cá»›... 
    - Vâng, tôi đi tìm bằng cớ đây. 
    Äiệt nói và bước nhanh ra ngoài. Ông Lưu nhìn theo lắc đầu. Thái độ khẳng khái cá»§a Äiệt làm ông cảm phục. Nhưng nhiệt tình là má»™t chuyện, còn phải có bằng chứng. Và vá»›i sá»± việc quan trá»ng như váºy, Äiệt cÅ©ng không thể má»™t mình hành động được. 
    Thế là ông nhấc ống nghe lên, quay số gá»i đến đồn cảnh sát. 
     
- o O o - 
 
    Văn Äiệt ra khá»i phòng bác sÄ© Lưu là Ä‘i thẳng đến phòng dành riêng cho Văn Dụ Văn Du Ä‘ang chuẩn bị há»p báo, chắc chắn là Du phải có mặt ở đây. 
    Và đúng như Ä‘iá»u Äiệt dá»± Ä‘oán. Äiệt vừa đẩy cá»a phòng, đã thấy Du ngồi nÆ¡i bàn, tươm tất trong bá»™ áo vest hợp thá»i. Hình như Ä‘ang kiểm tra bài diá»…n văn sắp Ä‘á»c. 
    Nghe tiếng động, Văn Du nhìn lên, ngạc nhiên: 
    - à, thì ra là cáºu. Cáºu đến đây để làm gì chứ? 
    Äiệt bước vào, nói thẳng ngay: 
    - Anh hãy dẹp cái trò há»p báo cá»§a anh lại Ä‘i! 
    Văn Du nhún vai: 
    - Cáºu biết là chuyện đó không thể làm được cÆ¡ mà? Tôi cÅ©ng đã từ chức ở cái bệnh viện này. 
    - Anh là con ngưá»i nham hiểm, giả dối. Anh hành động như váºy mà không thấy hổ thẹn vá»›i lương tâm ư? 
    Äiệt giáºn run nói: 
    - Nếu anh mà không cho ngừng lại, thì tôi... sẽ Ä‘Ãch thân vạch hết những chuyện anh đã làm. 
    - Cáºu nói mà không thấy mắc cở - Văn Du lạnh lùng - Cáºu làm chuyện đó vá»›i bằng chứng đâu? Trong cuá»™c há»p báo này tôi cÅ©ng chẳng làm gì khác, tôi chỉ bày tá» sá»± cảm Æ¡n tá»›i những ngưá»i đã giúp đỡ tôi, hổ trợ tôi trong cuá»™c lạc quyên xây dá»±ng bệnh viện từ thiện vừa qua thôi. Cáºu muốn quáºy, không có gì để tôi phải sợ. 
    Văn Äiệt trừng mắt: 
    - Cái tham vá»ng cá»§a anh khiến cả ngưá»i anh tanh tưởi mùi máu. Anh tháºt vô liêm sỉ. Dẹp trò há» há»p báo Ä‘i là vừa. 
    Văn Du không nao núng: 
    - Cáºu muốn làm màn quyết đấu vá»›i tôi ư? 
    - Tôi không chống đối anh. Tôi chỉ chống đối lại cái ác. Anh hãy suy nghÄ© Ä‘i. Anh không thấy hối háºn vì cái hành động tá»™i lá»—i cá»§a mình ư? Từ nào đến giá» tuy mang danh là bác sÄ©, nhưng anh chưa há» cầm dao mổ cho bệnh nhân má»™t mình bao giá». Anh làm gì cÅ©ng phải có ngưá»i trợ giúp. Mổ má»™t mình, anh lại không đủ tài năng. Chỉ có chuyện mổ ruá»™t thừa mà anh cÅ©ng làm cho bệnh nhân chết... Váºy thì cái khả năng chuyên môn anh đâu? Làm má»™t bác sÄ© bình thưá»ng còn không đủ sức thế mà Ä‘ua đòi, định làm cả giám đốc má»™t bệnh viện. 
    Äiệt nói má»™t cách không khoan nhược làm Văn Du tái cả mặt: 
    - Ai? Ai đã mách lại câu chuyện đó? Mà chuyện đủ hay không đủ tư cách làm bác sÄ© cÅ©ng nào có liện hệ gì đến chức danh giám đốc bệnh viện đâu? Tôi là ngưá»i có công lạc quyên được số tiá»n lá»›n như váºy, thì đương nhiên tôi sẽ là giám đốc bệnh viện thôi. 
    Văn Äiệt trá» môi: 
    - Cái số tiá»n đó chỉ để mua lại hư danh cho anh thôi chứ chẳng Ãch lợi gì. Anh còn định giết thêm bao nhiêu ngưá»i nữa? Hừ... giết chết má»™t ngưá»i Ä‘á»n hai triệu... Rõ là Lâm Mỹ Dung cá»§a anh có quá nhiá»u tiá»n. 
    - Äừng có nói báºy! - Văn Du hét lên - Tao không cho phép mi được vu khống! Ở đây ai cÅ©ng biết tao là má»™t bác sÄ© giá»i có tay nghá» cao... Tao xứng đáng ở chức vụ giám đốc má»™t bệnh viện lá»›n... Vá»›i số tiá»n lạc quyên được, chẳng ai có quyá»n ngăn cản bước tiến cá»§a tao, kể cả mày. 
    - Nhưng anh có xứng đáng ở cái địa vị đó không? Anh hãy tá»± vấn lương tâm xem? - Văn Äiệt không chịu thua. 
    - Äáng chứ sao không đáng? Tao là bác sÄ© nổi tiếng cÆ¡ mà? 
    - Hừ, nổi tiếng! Äó là hư danh chứ không phải thá»±c tài. 
    Äiệt nói. Và cứ thế hai anh em cứ đứng gá»m nhau. Không khà căng thẳng đầy khói súng. Thá»i gian lặng lẽ trôi quạ Du nhìn vào đồng hồ. Äã sắp đến giá» há»p báo. Má»i thứ phải được giải quyết, phải chấm dứt ngay, bằng không sẽ không kịp. 
    Du chợt nhÃch ngưá»i lại gần Äiệt. Tay thá»c vào túi quần. Du vừa tiến tá»›i vừa nói: 
    - Tao đã từng cảnh cáo mày... tao đã cho biết là... không ai có quyá»n cản trở bước tiến cá»§a tao. Má»i trở ngại sẽ bị loại bá». Không cần biết nó đến từ phÃa nào... Văn Äiệt, mày suy nghÄ© kỹ Ä‘i. Mày muốn sống hay là chết! 
    - Tôi biết là anh không dám... - Äiệt bình thản nói - Tôi không sợ anh đâu. Nhưng anh cÅ©ng đừng quên tôi là gì cá»§a anh nhé? 
    - Tao không cần biết, vì mày nào có nghĩ gì đến tình cảm anh em đâu? Lúc nào mày cũng cố tình muốn hại tao. 
    - Tôi hại anh hay muốn giúp anh? 
    - Hành động hôm nay của mày đã rõ. 
    Và Văn Du lấy trong túi ra má»™t ống tiêm nhá», chứa đầy dung dịch không màu đưa trước mặt Äiệt. 
    - Mày biết đây là gì không? Tao là bác sÄ©. Tao không thể giết ngưá»i bằng súng. Nhưng tao có ống tiêm. Ha ha! á»ng tiêm cÅ©ng đủ sức để làm việc. 
    Äiệt bình thản chỠđợi. Äiệt nghÄ© là dù gì cÅ©ng chung huyết thống, Du sẽ không dám hành động quá lố. 
    - Anh Du! Anh nên dừng lại Ä‘i. Bao nhiêu tá»™i ác cÅ©ng đủ rồi, anh gây thêm chẳng giúp Ãch được gì... 
    Văn Du đã mất hẳn nhân tÃnh, nói: 
    - ÄÆ¡n giản thôi. Tất cả cÅ©ng chỉ là để loại trừ những chướng ngại trên đưá»ng sá»± nghiệp. Mày thấy đấy những ai hiểu thấu khuyết Ä‘iểm, những sai sót cá»§a tao Ä‘á»u không đáng sống. Chẳng hạn như Huỳnh Chấn bình. Hắn biết là tao sợ máu, sợ mùi thuốc tẩy trùng, tao không dám giải phẫu cho bệnh nhân má»™t mình, nên hắn làm khó dá»… tao, hắn không chịu tiếp tục hợp tác. Hắn muốn láºt tẩy... Nhưng đâu dá»… dàng như váºy? Chưa láºt được tẩy, thì hắn đã thành má»™t thứ vô trị Chẳng tiết lá»™ được gì cả. Rồi đến thằng Trương VÄ©nh Quanh cÅ©ng váºy. Làm việc chung vá»›i tao mà hắn thông minh quá... Hắn biết hết má»i thứ, hắn lại còn tò mò chuyện tao cho nạn nhân hai triệu đồng. Có phải là hắn đáng chết không? Äể những con ngưá»i nguy hiểm như váºy sống, chỉ phải cảnh giác hoài, không biết má»™t ngày nào mình bị vạch mặt, mệt lắm, chi bằng khá» sá»›m... Và mày thấy đấy... công lao cá»§a tao bấy lâu nay muốn có má»™t bệnh viện lá»›n phục vụ ngưá»i nghèo đâu phải dá»… dàng. Tao không muốn làm dã tràng xe cát. Tao làm được là phải hưởng... xứng đáng được hưởng, mi biết không? 
    - Anh Ä‘iên rồi! - Äiệt kêu lên - Anh đúng là thằng Ä‘iên. Vì danh vá»ng mà anh nhẫn tâm giết ngưá»i à? Anh không sợ sá»± trừng phạt cá»§a lương tâm? 
    - Có gì đâu phải sợ hở cáºu em? - Văn Du vừa cưá»i vừa nói - Tao chỉ má»›i giết có ba ngưá»i, nhưng sẽ cứu khổ cho hàng ngàn hàng vạn ngưá»i, thì sá»± bù trừ đó đã vượt quá tá»™i lá»—i, có gì đâu phải hối háºn. Còn pháp luáºt cá»§a con ngưá»i? Chỉ kết tá»™i được tao khi có đầy đủ chứng cá»›, mà Ä‘iá»u này thì khó lắm. Ha ha! 
    Ngay lúc đó Văn Du chợt ngưng lại, rồi đưa mắt nhìn ra cá»a, tái mặt: 
    - Xem kìa! Ai bước vào váºy? 
    Văn Äiệt vừa quay qua, thì chợt có cảm giác Ä‘au nhói ở tay... chàng biết mình bị lừa, nhưng không còn kịp nữa, cả ngưá»i như bị tê cứng. Trước khi gục xuống, Äiệt còn nghe Du nói: 
    - Thôi bây giỠđã ba giá», tao phải ra mắt buổi há»p báo. Ráng nằm yên ở đây nhé, cáºu em không biết vâng lá»i. VÄ©nh biệt! 
    Du kéo Äiệt nằm yên trên ghế dài, đặt ống tiêm vào tay Äiệt, như Äiệt tá»± ý tìm đến cái chết. Rồi lấy tấm bình phong che lại bên ngoài. Äúng ra, Du phải sắp xếp sá»± việc hợp lý hÆ¡n, nhưng vì báºn quá, giá» há»p đã tá»›i nÆ¡i, nên Du phải ra ngoài ngaỵ Du biết mÅ©i tiêm kia chưa thể khiến Äiệt chết ngaỵ Nhưng việc đó không quan trá»ng lắm. Má»i ngưá»i báºn chuyện há»p báo. Cái thá»i gian kéo dài cÅ©ng đủ giúp Du thá»±c hiện hành công ý định. 
    Du chợt thấy tiếc rẻ. Cái thằng em ngu xuẩn. Äã bảo rồi đừng có chen vào, đừng có cản trở mà không nghe. Du tháºt tình đâu có muốn như váºy? 
    Du nhìn Äiệt má»™t lần cuối, rồi dứt khoát. Chỉnh lại tay áo, kéo thẳng cravate và bước ra ngoài. 
    Du cố tạo cho mình má»™t dáng dấp tháºt tá»± nhiên. 
    Há»™i trưá»ng đã đầy ắp ký giả. Du vừa xuất hiện. Những tiếng vá»— tay đã vang lên đón chàng. Du đáp lại bằng má»™t nụ cưá»i tháºt khoan dung, tháºt lịch sá»± cá»§a má»™t ngưá»i trưởng thượng, cao cả. 
    Du bước lên bục giảng. Liếc nhanh xuống dưới há»™i trưá»ng, Mỹ Dung và cha mẹ nàng Ä‘á»u có mặt ngồi ở hàng đầu vá»›i các mệnh phụ phu nhân, chÃnh khách... 
    Nhưng tia mắt cá»§a Du cÅ©ng quét thấy sá»± hiện diện cá»§a Tinh Nhược. Cô bé Ä‘ang đứng ở góc há»™i trưá»ng, gần cá»a ra vào, Nhược đến đây làm gì váºy? 
    Nhưng rồi Du cÅ©ng không báºn tâm lâu. Vì có thể Nhược đến đây là vì Äiệt, nhưng hắn cÅ©ng không còn là chướng ngại cá»§a chàng, và Du bắt đầu nói, trong khi Nhược cÅ©ng rút lui nhanh ra khá»i há»™i trưá»ng. 
    Giá»ng thuyết giảng cá»§a Du đầy tình cảm chân thành. Äầu tiên Du cảm Æ¡n sá»± đóng góp nhiệt tình cá»§a các nhà hảo tâm, cá»§a bạn bè thân hữu, cá»§a báo chà đã cổ động cho công tác từ thiện. Sau đó vá»›i giá»ng nghẹn ngào, Du dẫn chứng má»™t vài thảm cảnh bi thương mà ngưá»i nghèo khổ gặp phải. Bệnh nằm liệt giưá»ng mà không có tiá»n để chạy chữa, thuốc men... nằm đó chá» chết. Rồi chàng phẫn uất lên án những bất công, những sá»± chênh lệch cá»§a xã há»™i. Du còn cho biết tất cả những gì Du làm chỉ là cố hàn gắn những đổ vỡ cá»§a xã há»™i, xóa bá»›t những Ä‘au khổ cá»§a đồng loại, cá»§a đồng bào. Du diá»…n thuyết như má»™t chÃnh khách từng trải, và từng câu nói cá»§a chàng, Ä‘á»u được những tiếng vá»— tay giòn giã động viên. 
    Dưới há»™i trưá»ng, Mỹ Dung nhìn lên kiêu hãnh. Cổ động viên cá»§a Dung mang đến Ä‘ang hò reo, còn các ký giả thì ghi chép má»™t cách đầy đủ... 
    Há»™i trưá»ng Ä‘ang ngáºp đầy không khà thành công, thì chợt nhiên cá»a hai bên há»™i trưá»ng lại mở rá»™ng. Rồi giáo sư Lưu xuất hiện. Không những chỉ có giáo sư Lưu mà còn Tinh Nhược, Văn Äiệt và cảnh sát. 
    Vừa trông thấy Văn Äiệt, Du đã giáºt mình. Sao váºy? Äiệt không phải là đã nằm bất tỉnh sau bình phong ở phòng chàng à. Thấy Äiệt, Du biết má»i chuyện đã đổ vỡ hết. Bởi vì... phÃa sau lưng Äiệt còn có cảnh sát nữa. 
    Do đó Ä‘ang thuyết giảng ná»a chừng, Du đã ngưng lại, tiếng ồn ào ở phÃa sau làm má»i ngưá»i ngưng lại. Há» không biết Ä‘iá»u gì đã xảy ra. Nhưng nhìn thấy cảnh sát, há» biết là đã có chuyện. 
    Mỹ Dung là ngưá»i hiểu rõ sau Dụ Dung biết chuyện gì sẽ xảy đến, nàng nhanh chóng nhìn lên để nháºn lấy cái gáºt đầu ý nghÄ©a cá»§a Dụ Dù chuyện có xảy ra thế nào. Diá»…n văn cÅ©ng không nên đứt Ä‘oạn ná»a chừng, nên sau cái tằng hắng lấy giá»ng, Du lại tiếp tục nói: 
    "KÃnh thưa quý vị. 
    Lạc quyên được số tiá»n to lá»›n như ngày hôm nay, tôi thấy mãn nguyện lắm rồi... Tôi cố hết sức mình và đã thành công. Bây giá» tôi không có gì để tiếp tục. Tôi lượng sức và xin rút lui. Phần còn lại xin ban tổ chức đỠcá» ngưá»i khác lên thay thế. Nhiệm vụ cá»§a tôi đến đây là hết, xin cảm Æ¡n quý vi... " 
    Rồi Du bước xuống lá»… đài. Äám thÃnh giả và ký giả tham dá»± nhìn nhau ngạc nhiên. Há» không ngá» buổi há»p báo lại kết thúc má»™t cách kỳ cục như thế. Bởi vì ai cÅ©ng tưởng là cuối cùng bác sÄ© Lê Văn Du phải là viện trướng cá»§a bệnh viện từ thiện tương lai. 
    Có má»™t ký giả Ä‘uổi theo há»i: 
    - Sao bác sÄ© Du không nháºn chức giám đốc bệnh viện từ thiện? 
    Văn Du nhìn bác sÄ© trưởng khoa rồi nhìn Văn Äiệt nói: 
    - Bởi vì tôi... còn phải gánh vác cái công tác khác... Vả lại... tôi còn quá trẻ, không thÃch hợp vá»›i vai trò giám đốc để Ä‘iá»u hành má»™t bệnh viện. 
    Äám ký giả bình luáºn má»™t lúc. Rồi cuá»™c há»p cÅ©ng tan Ä‘i. Há»™i trưá»ng chỉ còn lại Văn Du, Mỹ Dung, Văn Äiệt, bác sÄ© Lưu, Tinh Nhược và ông cảnh sát. Văn Du khá bình tÄ©nh, anh chàng bước tá»›i trước mặt Mỹ Dung nói: 
    - Vở kịch đã hoàn tất, má»i thứ đã khép lại. Váºy mà lạ tháºt, không hiểu sao anh lại chẳng thấy ân háºn má»™t tà nào vá» việc làm cá»§a mình cả... Anh chỉ thấy tiếc là... chưa giúp được gì cho em... 
    Rồi Văn Du bá» Ä‘i vá» hướng cá»§a nÆ¡i có Văn Äiệt đứng. Äám cảnh sát Ä‘i theo. Văn Du chá»±ng lại trước mặt Äiệt khá lâu, rồi má»›i lẳng lặng Ä‘i ra ngoài. 
    Äiệt vẫn còn yếu. Tinh Nhược phải đứng bên cạnh. 
    Mỹ Dung Ä‘i sau Dụ Lúc Ä‘i ngang qua Äiệt, Mỹ Dung trừng mắt nói: 
    - Cáºu Äiệt. Cuối cùng, chÃnh cáºu là ngưá»i phá vỡ hết tương lai cá»§a anh Dụ Nhưng cáºu đừng đắc chÃ. Tôi không buông tha cáºu đâu, tôi căm thù cáºu. 
    Rồi mới bỠđi theo Du. 
    Äiệt bàng hoàng, phải tá»±a ngưá»i vào cá»a, chỉ có bác sÄ© Lưu là ngưá»i ra sau cùng, nắm tay Äiệt động viên: 
    - Thôi má»i chuyện đã kết thúc... chúng ta vá» thôi... 
     
- o O o - 
 
    Báo chà bao giỠcũng nhạy bén. 
    Há» bắt đầu khai thác những chuyện diá»…n ra chung quanh bác sÄ© Lê Văn Dụ Nhưng những bài báo đó chỉ đặt ra những nghi vấn, chá»› không dám nói lên sá»± tháºt. Vì tất cả Ä‘á»u không có bằng chứng. Vả lại, Du sắp là con rể cá»§a tá»· phú Lâm, má»™t tay giàu tiá»n lại có thế lá»±c lá»›n trong xã há»™i. Nói nhiá»u há» cÅ©ng sợ mắc quai chứ? 
    Vì váºy mặc dù rất háo tin, nhưng há» chỉ dừng lại ở chá»— "Phải chăng sá»± từ chức cá»§a bác sÄ© Du có liên hệ đến cái chết cá»§a bác sÄ© thá»±c táºp Trương VÄ©nh Quang?... " 
    Hoặc: 
    "Bác sÄ© Du tá»± ý thức được trách nhiệm cá»§a mình trong tai nạn xe ở đèo Äá, nên không muốn nháºn chức giám đốc bệnh viện từ thiện... " 
    Há» hoàn toàn không đỠcáºp đến chuyện té lầu mất trà cá»§a bác sÄ© Huỳnh Chấn Bình. CÅ©ng không đỠcáºp đến chuyện Äiệt bị anh ruá»™t chÃch cho liá»u Maxiton cá»±c mạnh. Nếu lúc đó bác sÄ© Lưu không đến kịp lúc thì có lẽ Äiệt đã trở thành ngưá»i thiên cổ. 
    ÄÆ°Æ¡ng nhiên trong chuyện mặc dù cÅ©ng là nạn nhân, nhưng Äiệt đâu nỡ truy tố Dá»§ Dù gì cÅ©ng là anh em ruá»™t thịt. Hành động nhất thá»i cá»§a Du có thể chỉ là má»™t hành động thiếu bình tÄ©nh, hay nói đúng ra má»™t thứ "cuồng" vì quá mê danh vá»ng. 
    Du có tá»™i, tá»™i vá»›i lương tâm con ngưá»i thì khá nặng ná», nhưng đứng trước pháp luáºt. Những chứng cá»› không đầy đủ cÅ©ng khó buá»™c tá»™i Dụ Ngoài ra, có lẽ vì nhá» sức mạnh cá»§a đồng tiá»n, nên má»i thứ gần như má»™t viên sá»i nhá» rÆ¡i tá»m xuống nước. Báo chà có đăng tin đấy, nhưng cÅ©ng không đủ để khuấy động dư luáºn... Nên chuyện cá»§a Du không làm xôn xao dư luáºn cho lắm. 
    Nhưng dù gì thì Du cÅ©ng không còn hành nghá» thầy thuốc và như váºy sẽ không còn có những cái gá»i là "tai nạn" bất ngá» nữa. Äiệt chỉ mong như váºy. Miá»…n Du không còn phương tiện để gây tá»™i ác là được rồi. Du dù gì cÅ©ng là anh ruá»™t cá»§a chàng, Äiệt không muốn Du hoàn toàn thân bại danh liệt. 
    Cái nông trại cá»§a nhà há» Lê ở ngoại ô ngày xưa đã vắng vẻ, bây giá» lại vắng hÆ¡n. Vắng đến lạnh ngưá»i. 
    Sau cái chuyện ở bệnh viện hôm ấy. Ông Äịch Sanh ngồi nhà nhưng rõ cả. Và ông chỉ yên lặng chứ không lá»™ rõ má»™t phản ứng gì, nhưng Văn Äiệt thấy tóc cha như bạc hÆ¡n, trán nhăn hÆ¡n. Ông ngồi gần như hàng giá» trong phòng khách, không nói năng gì cả. Äiệt không Ä‘oán được thái độ cá»§a cha như váºy là nghÄ©a gì? ông buồn vì Äiệt đã vạch mặt nạ thằng con mà ông hằng kỳ vá»ng? Hay là ông thất vá»ng vì những tin tưởng bấy lâu nay vá» Du bị sụp đổ? Äiệt không dám há»i. Chàng chỉ sợ câu há»i mình sẽ khoét sâu thêm vết thương trong lòng cha. 
    Thế là Äiệt lại giam mình trở lại trong phòng. Ngoài ra cÅ©ng còn má»™t lý do khác. Sắp đến ngày thi cuối năm. Äiệt phải ôn táºp. Nhưng mà... Má»—i lần buông quyển sách ra, Äiệt lại cứ nghe câu nói cá»§a Mỹ Dung vẳng bên tai: "Cáºu Äiệt! Tôi căm thù cáºu. Cáºu đã phá vỡ cả sá»± nghiệp cá»§a anh Du!" Chuyện đó khiến Äiệt phải suy nghÄ©. Ta đã hành động đúng hay sai? Äiệt soát lại và thấy mình đúng, nhưng vẫn áy náy vá» sá»± thất bại cá»§a anh ruá»™t mình. 
    Cái không khà yên lặng gần như ngạt thở ở nhà há» Lê làm cả cô bé hồn nhiên như Tinh Nhược cÅ©ng ngại không dám léo hánh đến. Sau cái bữa há»p báo cá»§a Du, Nhược như lá»›n hẳn. Hàng động không bốc đồng như xưa nữa. 
    Và cả đêm hôm qua, Văn Äiệt gần như không chợp mắt. Chuyện ngăn chặn, không để Văn Du tiếp tục gây tá»™i ác đã gần như xong. Nhưng còn chuyện khác. Rồi tương lai sau này cá»§a anh Du sẽ thế nào? Du có ý thức được sai lầm cá»§a mình mà xóa bá» thù háºn vá»›i chàng và quay lại con đưá»ng xây dá»±ng sá»± nghiệp bằng đôi tay chân chÃnh không? Văn Äiệt cÅ©ng thắc mắc. Trong cái chuyện phá vỡ tá»™i ác cá»§a Du vừa quạ Äiệt đã hành động vì lương tâm hay có phần nào ganh tị vá»›i sá»± thành công cá»§a anh mình? 
    Những ý nghÄ© đó làm Äiệt bứt rứt. Äiệt lại nghÄ© đến chạ Ngưá»i cha già nua cá»§a chàng bây giá» tháºt tá»™i, tuổi già rồi hết thất bại này đến thất bại khác. Nhưng cái thất bại váºt chất lại không dá»… sợ bằng thất bại tinh thần. Rồi Äiệt lại nghÄ© đến đấng vô hình. Äiệt đã từng tò mò Ä‘á»c thánh kinh. Äiệt đã Ä‘á»c hết cả quyển nhưng chẳng tin tưởng. Äiệt nghÄ© nếu thượng đế có tháºt! Thượng đế chá»§ quản con ngưá»i thì phải xây dá»±ng má»™t cuá»™c sống càng ngày càng tốt đẹp hÆ¡n, chứ sao xã há»™i lại đầy rẫy lá»c lừa, ganh tị giết hại lẫn nhau? Äể cuá»™c Ä‘á»i không hết cảnh khổ? 
    Và Äiệt cứ thế trằn trá»c không ngá»§ được, thức đến sáng trắng. 
    Khi những tia nắng đầu tiên lá»t qua khung cá»a sổ. Äiệt ngồi dáºy vá»›i má»™t cÆ¡ thể rã rá»i. Má»™t ngày má»›i bắt đầu. Phải đón má»™t ngày má»›i vá»›i má»™t tinh thần phấn chấn. Thế là Äiệt nhảy vào vào toilet tắm gá»™i. Rồi bước ra vưá»n hÃt thở không khà má»›i. 
    Vưá»n nhà vẫn còn đầy sương mù. Và bất ngá», Äiệt đã nhìn thấy chạ Ông Äịch Sanh Ä‘ang Ä‘i dạo trong vưá»n, ông có vẻ già nhưng cÅ©ng tháºt bình thản. 
    Äiệt bước tá»›i, cố dằn cảm xúc gá»i: 
    - Thưa cha! 
    ông Äịch Sanh quay lại, khác hôm qua, hôm nay ông tươi tắn hÆ¡n: 
    - Ồ, con cũng đi dạo đấy à? 
    Câu há»i cá»§a ông là cả sá»± khuyến khÃch. Äiệt bước nhanh tá»›i gần cha. 
    - Hôm nay cha khá»e chứ? 
    - Ờ, rất khá»e. Cảm Æ¡n con! 
    ông Äịch Sanh nói, Văn Äiệt yên lặng Ä‘i bên cạnh, má»™t lúc má»›i nói: 
    - Cha à, con có Ä‘iá»u này... không biết có nên há»i cha không? 
    - Con cứ nói đi, con trai của ta! 
    Lá»i cá»§a ông Äịch Sanh rất ngá»t, khiến Äiệt can đảm hÆ¡n. Hai mươi mấy năm quạ Äây là lần đầu tiên Äiệt được gá»i bằng danh từ êm ả như váºy. Äiệt suy nghÄ©, rồi nói: 
    - VỠcái chuyện của anh Du đấy. Con không biết là mình có làm sai không, nếu có xin cha hãy chỉ giúp cho con biết. 
    ông Äịch Sanh quay sang con trai, cháºm rãi: 
    - Sao con lại há»i cha chuyện đó? Con đã lá»›n rồi, mà đã là ngưá»i lá»›n thì má»™t khi đã quyết định làm việc gì thì không có quyá»n hối háºn... Trong cái chuyện vừa qua cá»§a con... cha thấy... con chẳng sai... Nếu có, cha là ngưá»i đầu tiên ngăn chặn con rồi. 
    Văn Äiệt xúc động, lá»i cá»§a cha là má»™t sá»± động viên, má»™t sức mạnh khiến bao nhiêu mặc cảm, mâu thuẫn giằng co mấy ngày qua trong lòng Äiệt tan biến. Äiệt há»i tiếp: 
    - Thưa cha, nhưng mà... cái chuyện con đã chống lại anh Dụ Có phải xuất phát từ sự ganh tị không? 
    ông Äịch Sanh lắc đầu: 
    - Sao con lại nói như váºy? Văn Du ganh tị vá»›i con thì có. Bởi vì con biết không, Du nó chỉ có cái bá» ngoài cứng rắn, chứ chẳng có cá tÃnh riêng, nó làm cái gì cÅ©ng lệ thuá»™c ngưá»i khác. Trong khi con lại giống như má»™t cây cá» hoang. Con đã trưởng thành từ sức mình, không lệ thuá»™c cả chạ Văn Äiệt! Trong khoảng thá»i gian qua cha vì quá tin tưởng Văn Du, nên cha thiên vị, Ä‘iá»u đó có làm cho con buồn không? 
    - Không đâu cha! - Äiệt nói - Con biết là cha lúc nào cÅ©ng thương con. 
    - Con làm cha thổ thẹn. Nhưng nếu có thì con cũng nên tha thứ cho lão già lẩm cẩm này chứ. 
    - Từ nào đến giá» con không há» dám trách chạ - Äiệt nói mà cay cay ở mắt - Và bây giá» chỉ còn có cha và con. Con... con yêu cha không hết. 
    - Váºy là tốt lắm! 
    ông Äịch Sanh nói mà mắt cÅ©ng ướt hẳn: 
    - Những đứa con ngoan như con, sẽ không bao giá» trá»i phụ. 
    Äiệt cắn nhẹ môi, không cầm được nước mắt. Con trai mà khóc thì đáng cưá»i. Nhất là khi đã lá»›n. Nhưng biết làm sao? Lâu lắm rồi. Äiệt nào có được cha biểu lá»™ tình cảm như váºy? Chàng đã tưởng là vÄ©nh viá»…n không có. Váºy mà... không ngá» nó lại nồng thắm hÆ¡n nữa. 
    Và hai cha con cứ thế yên lặng Ä‘i bên nhau. Nắng đã lên, sương mù tan dần. Ông Äịch Sanh nói: 
    - Hai cha con mình đi lên núi đi con. 
    - Lên núi? 
    - Vâng - Ông Äịch Sanh nói - Cha muốn con cùng cha lên đấy viếng má»™ cá»§a mẹ con. 
    Văn Äiệt xúc động hÆ¡n. Bao năm qua, chàng như sống giữa tảng băng, bây giá» nắng lên, băng giá tan cả. Nắng ấm làm rung động từng sợi thần kinh má»ng manh trong trái tim chàng. Äiệt biết cha chỉ lên viếng má»™ mẹ má»—i khi có chuyện buồn. Và má»—i lần lên đấy là ông trầm ngâm cả tiếng đồng hồ, ông như muốn tâm sá»± vá»›i ngưá»i bạn Ä‘á»i khuất sá»›m vá» những tư duy khép kÃn. 
    Mấy lần trước cha chỉ Ä‘i vá»›i Văn Dụ Äây là lần đầu tiên Äiệt được cha gá»i cùng Ä‘i. Và như váºy có nghÄ©a là Äiệt đã khôi phục được niá»m tin yêu cá»§a chạ ChÃnh cái ý nghÄ© này làm Äiệt sung sướng khá»§ng khiếp. 
    Äiệt nói: 
    - Cha đứng đây nhé, con vào trong lấy thêm chiếc áo khoác ngoài cho cha, kẻo lạnh. 
    ông Äịch Sanh dặn thêm: 
    - Nhá»› lấy thêm cây gáºy cho cha. 
    Äiệt Ä‘i nhanh vào nhà và ba phút sau chàng đã bước ra, Äiệt choàng áo lên vai cha, rồi má»›i đưa gáºy. Hai cha con cháºm rãi bước vá» hướng núi. 
    Con đưá»ng Ä‘i qua nông trại sau nhà. Mảnh đất trá»c vẫn còn đỠối. Ông Äịch Sanh nhìn đất rồi thở dài: 
    - Con xem đấy, đến má»™t cá»ng cá» nó cÅ©ng không thèm má»c. Cha đã bá» ra bao nhiêu công sức, tiá»n cá»§a để rồi coi như hoài công. Cuá»™c Ä‘á»i cha hình như chỉ gặp thất bại. 
    ông nói đến đó chợt dừng lại. Äiệt chợt liên tưởng đến Văn Dụ Vâng, có nhiá»u thứ không qua được thiên mệnh, nhưng Äiệt không góp ý. Äiệt sợ nói ra chỉ khiến cha buồn thêm. 
    Qua khá»i nông trại, con đưá»ng bắt đầu lên dốc. Má»™ cá»§a mẹ Äiệt nằm ở lưng chừng núi. NÆ¡i thoáng nhất. 
    Äó chỉ là má»™t ngôi má»™ đá bình thưá»ng, má»™t chiếc má»™ bia vá»›i tên há» ngày sinh, ngày chết cá»§a ngưá»i mất. Má»i thứ rất giản dị phÃa trước là má»™t bình hoa, rồi má»™t bá» rào. 
    Hai cha con đứng mặc niệm khá lâu trước má»™ mẹ. Rồi Äiệt nghe cha thở dài, nói: 
    - Nếu mẹ con còn sống đến ngày nay, chắc Văn Du không đến đỗi nào. 
    Văn Äiệt không rõ ý cha định nói gì nhưng cÅ©ng gáºt đầu. Dù gì được đứng cạnh cha trước má»™ mẹ, Äiệt cÅ©ng thấy ấm áp. Rồi chợt nhiên, những ký ức mong manh ngày cÅ© như hiện ra. Hạnh phúc biết bao cảnh sống gia đình đầy đủ. Äiệt còn nhá»›, mẹ còn sống, mẹ là tÃn đồ thiên Chúa giáo, nên thỉnh thoảng Äiệt đã được mẹ hát ru bằng những bài thánh cạ Bây giá» Äiệt đã lá»›n, mẹ lại không còn. Äiệt không là tÃn đồ Thiên Chúa. Nhưng má»—i lần nghe bài hát hay, nghÄ© đến mẹ và lại thấy tình cảm êm Ä‘á»m. 
    Äiệt rÆ¡m rá»›m nước mắt. Ngay lúc đó, có tiếng cô gái gá»i: 
    - Anh Văn Äiệt Æ¡i, Văn Äiệt! 
    Äiệt quay lại, thì ra là Tinh Nhược. Cô nàng trong chiếc áo ngá»§ dài, tóc buông xõa, chân dép, Ä‘ang chạy hướng vá» phÃa chàng. 
    - Ban nãy vừa thức dáºy nhìn ra cá»a sổ thấy anh và bác lên núi nên vá»™i rá»a mặt và chạy ra đây. 
    Rồi Nhược quay sang ông Äịch Sanh cưá»i tháºt tươi: 
    - Bác Sanh, trước đây bác không thương anh Äiệt, cháu thấy bất bình lắm và cháu không muốn chuyện đó tiếp tục xảy ra nữa. 
    Văn Äiệt giáºt mình, ngăn lại: 
    - Tinh Nhược, em nói gì váºy? 
    - Anh để cho em nói chứ? - Và Tinh Nhược tiếp tục nói vá»›i ông Sanh - Cháu thấy thì chuyện anh Du đã gây nhân, thì phải gặt quả. Ở đây anh Äiệt không có lá»—i gì. Anh ấy là ngưá»i tốt, hành động cho lẽ phải. Anh ấy vạch trần tá»™i cá»§a anh Du là đúng. Bác không nên tiếp tục cư xá» xấu vá»›i anh Äiệt nữa, nếu không cháu nghÄ© là... rồi bác sẽ mất thêm má»™t thằng con. 
    - Tinh Nhược, sao em lại nói váºy? Cha anh nào có... 
    - Anh đừng cản, em biết mà. Nếu cái hôm đó Văn Du mà giết được anh thì anh cÅ©ng không oán. Con ngưá»i cá»§a anh như váºy. Chẳng căm thù... nhưng mà anh thấy đấy, Ä‘á»i nào có đơn giản... ngưá»i ta vẫn tàn nhẫn vá»›i anh. 
    Văn Äiệt bước tá»›i cạnh Tinh Nhược: 
    - Tinh Nhược, nhưng em lầm rồi, cha rất tốt với anh, chuyện đó cha có trách gì anh đâu? 
    Nhưng Tinh Nhược chẳng nghe Äiệt, cô nàng tiếp tục nói: 
    - Bác Sanh, trong chuyện này bác cùng có phần nào trách nhiệm. Bác cưng chiá»u lo lắng cho Văn Du quá nên anh ấy má»›i có thái độ như váºy. Còn vá»›i anh Äiệt, thì bác ghét bá». Bác quá bất công, làm như anh ấy không phải là con ruá»™t không bằng. ChÃnh vì váºy mà việc sai trái cá»§a Văn Du, cÅ©ng phần nào có trách nhiệm cá»§a bác. Bây giá», má»i thứ đã xảy ra như váºy. Bác cÅ©ng nên suy nghÄ©, đừng có trút hết trách nhiệm cho anh Äiệt, rồi rầy la anh ấy. Bởi vì nếu anh Du hôm qua không bị lá»™t mặt nạ thì ngày khác cÅ©ng bị ngưá»i khác vạch mặt. Bác thá» nghÄ© xem anh Du có còn nhân tÃnh không, khi mà quyết tâm sá» dụng Maxiton liá»u cao để giết anh Äiệt chứ? 
    - Tinh Nhược! Em đừng có nói nữa, hoàn toàn hiểu lầm! 
    Äiệt lá»›n tiếng. Bấy giá» Nhược má»›i chịu ngừng. Nhìn cái thái độ khó chịu cá»§a Äiệt, rồi cái bình thản cá»§a ông Sanh. Nhược ngạc nhiên. Sao váºy? Ta đã lầm lẫn ư? Ban nãy ta nói cho hả hÆ¡i, chứ không để ý gì cả... bây giá»... 
    - Nhược này... anh rất cảm Æ¡n em, nhưng cha anh đã rõ hết má»i sá»± tháºt, ngưá»i không há» trách mắng gì anh chuyện đó cả. 
    Tinh Nhược tròn mắt, quay sang ông Sanh: 
    - Tháºt váºy hở bác? 
    ông Äịch Sanh chỉ cưá»i, nụ cưá»i khoan dung, trìu mến. Nhược thắc mắc: 
    - Thế thì... hai ngưá»i tại sao lại đến đây? 
    Äiệt đặt tay lên vai Nhược. 
    - Lâu quá, cha không có Ä‘i viếng má»™ mẹ, nên muốn anh cùng Ä‘i, váºy thôi, chứ đâu phải là cha bắt anh lên đây để thá» thốt hay phải hứa hẹn gì? 
    - Cha anh không còn ghét bỠanh? 
    - Làm gì có chuyện đó - Äiệt nói - Cha vẫn yêu anh. Có Ä‘iá»u bây giá» thì yêu nhiá»u hÆ¡n. 
    - Váºy à? - Tinh Nhược bẽn lẽn quay sang ông Sanh - Con không biết nên... con xin lá»—i bác... 
    ông Äịch Sanh cưá»i: 
    - Chẳng có gì đâu. Nhưng mà ở giữa trá»i gió lá»™ng thế này mà con chỉ mặc chiếc áo má»ng như váºy, coi chừng cảm lạnh đấy. 
    - Dạ, con vỠthay áo ngay. 
    Nhược đáp và ông Äịch Sanh quay sang Äiệt: 
    - Thôi con đưa Nhược vỠnhà đi. Cha muốn đứng đây với mẹ con một chút, rồi sẽ vỠsau. 
    - Nhưng mà... 
    Äiệt ngáºp ngừng, ông Sanh khoát tay. 
    - Không sao đâu. Má»™t lúc cha sẽ vá» má»™t mình. Cha cÅ©ng thưá»ng ra đây thế này mà. Äi Ä‘i... 
    Äiệt nhìn cha, chàng hiểu ý cha, nên không dám cãi. Äiệt đưa Nhược xuống đồi. 
    Nắng đã lên khá cao. Nhưng đưá»ng vẫn còn ẩm vì sương. 
    Tinh Nhược nhìn Äiệt nói: 
    - Tối hôm qua cha em từ thành phố quay vá» nói nhá» chị Lâm Mỹ Dung giàu có nên chuyện cá»§a anh Văn Du đã được giảm nhẹ. Chị ấy chỉ cần tung tiá»n ra mướn má»™t trăm luáºt sư cãi cho anh Văn Du là má»i chuyện xong hết. 
    Äiệt gáºt đầu: 
    - Vâng, bên cạnh đó cÅ©ng phải thấy là chứng cá»› cÅ©ng không rõ ràng. Và anh cÅ©ng mong anh Du chỉ bị luáºt pháp khiển trách, hù dá»a thôi. Chá»› anh cÅ©ng không muốn anh ấy bị tù tá»™i. Sá»± kết án cá»§a tòa án lương tâm là quá đủ. 
    Tinh Nhược lo lắng: 
    - Nhưng anh không sợ hỠđược tự do rồi sẽ tìm cách báo thù anh ư? 
    - Sao em lại quan trá»ng hóa chuyện đó như váºy? Nếu sợ, anh đâu đã lá»™t mặt nạ anh Du làm gì - Äiệt nói - Anh làm việc vì lẽ phải. Anh chỉ muốn anh Du dẹp bá» cái tham vá»ng lá»›n đó Ä‘i. Dẹp bá» cái ý tưởng đạt mục Ä‘Ãch bằng má»i phương tiện. Anh chỉ muốn anh ấy thành công bằng thá»±c tài cá»§a mình. 
    Tinh Nhược lắc đầu: 
    - Nhưng mà sau vụ này... ngưá»i ta đã tước cái quyá»n làm bác sÄ© cá»§a anh ấy rồi. 
    Äiệt quay qua: 
    - Nhưng để thì cÅ©ng chẳng có Ãch lợi? Anh Du không thÃch hợp vá»›i nghá» thầy thuốc nữa. 
    Tinh Nhược ngơ ngác: 
    - Váºy thì anh ấy phải làm gì? Khi mà cái há»c ngày xưa cá»§a anh Du là nghá» y? 
    - Anh nghÄ© là vá»›i sá»± tÃnh toán giá»i, vá»›i tài suy luáºn cá»§a anh ấy thì rồi có làm gì, anh Du cÅ©ng sẽ thành công. 
    - Ngoài cái nghỠthầy thuốc? 
    - Vâng... Chẳng hạn như nghỠbuôn chẳng hạn. 
    - Anh khi nào cÅ©ng thÃch pha trò - Nhược bất bình nói, khi nghÄ© đến công việc hiện tại cá»§a cha mình - Em thấy thì con ngưá»i anh có vẻ khinh thế ngạo váºt làm sao. Anh cần phải có đức tin. 
    - Äức tin? 
    - Vâng... chá»§ nháºt tá»›i anh cùng đến nhà thá» vá»›i em nhé? 
    - Äến nhà thá»? Chi váºy? Anh không tin Chúa. 
    - Thì đi một lần thỠxem. 
    - Anh thấy con đưá»ng đến địa ngục coi bá»™ dá»… hÆ¡n là đến thiên đàng... Mà có thiên đàng không nhỉ. 
    - Muốn biết có hay không, hôm ấy anh cùng đi với em đến nhà thỠthì biết ngay - Tinh Nhược lại dụ khị. 
    - Ờ thì Ä‘i thá» - Äiệt nói - Chứ để má»™t thắc mắc không giải đáp được, ấm ức trong lòng cÅ©ng không nên. 
    Và chẳng hiểu sao, Tinh Nhược chợt quay qua, ôm lấy Äiệt, hôn mạnh lên má chàng má»™t cái, rồi tiếp: 
    - Anh Äiệt. Cảm Æ¡n anh. Anh đã giúp em tìm thấy giải đáp rồi. 
    - Giải đáp? Của chuyện gì? 
    - Chuyện cành nho trong thánh kinh đó! 
    Ngay lúc đó... có tiếng xe gắn máy chạy ngoài đưá»ng, tiếng xe vespa cá»§a Nghị Nhược buá»™t miệng nói: 
    - Tội nghiệp! 
    Äiệt thắc mắc: 
    - Em nói ai tội nghiệp? 
    - Anh Nghi đấy! 
    - Sao váºy? 
    - Thì chuyện cá»§a anh ấy vá»›i chị Tưá»ng Vy - Nhược quay qua - Anh biết chị Tưá»ng Vy không? 
    - Phải cô ký giả có cặp chân dài, thưá»ng Ä‘i vá»›i Nghi đấy phải không? 
    - Vâng đúng rồi... chị ấy yêu anh Nghi, mà anh Nghi cÅ©ng yêu chị ấy. Váºy mà bây giá» chị Vy sắp lấy chồng. 
    - Lấy Nghi? 
    - Nếu váºy thì có gì đáng nói... đàng này không phải. 
    - Váºy thì vá»›i ai? Tại sao yêu nhau mà không lấy nhau. 
    - Chị Vy sắp lấy Vương Äại Vỹ, má»™t sinh viên du há»c ở Mỹ. Em cÅ©ng thÃch chị Vy, em thấy anh Nghi và chị Vy má»›i xứng đôi vá»›i nhau. 
    - Váºy sao không thuyết phục há»? 
    - Chỉ tại anh Nghi cả thôi. Con ngưá»i gì mà kỳ cục. Lúc nào cùng quan niệm hôn nhân là gông cùm, là tù ngục. Anh Nghi quá yêu cái tá»± do cá nhân cá»§a mình, nên phải hy sinh tình yêu. 
    Äiệt tò mò: 
    - Thế ban nãy ông ấy lấy xe Ä‘i đâu váºy? 
    Tinh Nhược nhún vai: 
    - Tối qua nghe ông ấy nói là sáng nay sẽ Ä‘i giúp chị Tưá»ng Vy sắm sá»a đồ cưới. Trên Ä‘á»i này, chưa thấy ai lạ như váºy. Thà hy sinh hạnh phúc, chứ không để mất tá»± dá» Năm nay ông ấy cÅ©ng đã ba mươi. Em không hiểu ông ấy định sống độc thân đến bao giá»? 
    Äiệt cưá»i: 
    - Anh Nghi của Nhược là dân chơi cơ mà... 
    Nhưng Nhược nói: 
    - Thế anh không thấy lúc gần đây anh Nghi gầy đi thấy rõ ư? 
    - Em có vẻ thương anh ruá»™t nhiá»u đấy. Váºy thì sao không nói giúp dùm, năn nỉ chị Tưá»ng Vy chẳng hạn. 
    - Nói gì được? - Nhược trợn mắt, rồi há»c theo Ä‘iệu bá»™ cá»§a Nghi - "Cái gì, mầy muốn tao cưới vợ ư? Tao còn trẻ quá? Mày định hại Ä‘á»i tao chắc?" 
    Äiệt cưá»i nói: 
    - Có nhiá»u ngưá»i há» chỉ nói cứng khi chưa đụng chuyện. Còn khi sá»± việc xảy ra trên bản thân há», thì há» hối háºn. Nhưng lỡ mạnh miệng rồi, há miệng mắc quai sao? 
    - Anh nói váºy là thế nào? 
    - Anh Nghi của em bây giỠcó nỗi khổ tâm của anh ấy. Có lẽ em cần giúp đỡ anh ấy thôi. 
     
- o O o - 
 
    Mưá»i lăm ngày sau buổi há»p báo cá»§a Văn Dụ Chỉ còn hai tuần nữa là tết. Trá»i giá lạnh. Nhà nhà bắt đầu đốt lò sưởi. Trưá»ng há»c cÅ©ng chuẩn bị cho há»c sinh nghỉ tết. 
    Vụ án của Văn Du, được đưa ra tòa sơ thẩm. 
    Khác vá»›i những vụ án trước, lần này chỉ có má»™t bản tin nhá» trên báo. NhỠđến độ nếu không để ý sẽ không nhìn thấy... Có lẽ vì giữa Du và các ký giả săn tin đã có má»™t sá»± quan hệ đặc biệt, nên Du được che chở ư? Xã há»™i bây giá» như váºy đó. Ngưá»i có vây có cánh. Có ô dù hoặc cảm tình có thế nào cÅ©ng được dư luáºn chở chẹ Má»i cái cùng lắm là chuyện đưa cao đánh khẽ... để rồi má»™t thá»i gian khi má»i thứ đã nhạt nhòa. Không ai nhắc đến thì rồi cÅ©ng quên lãng. 
    Hôm tòa xá». Äiệt và cha Ä‘á»u không ra hầu. Mà nghÄ© cÅ©ng lạ. Há» là những nhân chứng chánh. Váºy mà tòa cÅ©ng quên tống đạt cả lệnh gá»i hầu. Nhưng như váºy cÅ©ng tốt. Äiệt nghÄ©, như váºy sẽ tránh được cảnh khó khăn, tẽn tò khi gặp lại Mỹ Dung và những đồng nghiệp cá»§a Du. 
    Vụ án đã qua, chẳng ai khiếu tố. Má»i ngưá»i cố quên lãng, không nhắc đến nữa. Äể thá»i gian trôi qua... sóng gió tan dần. Mặt hồ trở lại cái phẳng lặng cố hữu đầu thu. 
    Äiệt cÅ©ng chỉ mong như váºy. Sá»± bình anh sẽ giúp nhiá»u cho cha chàng - Ông Äịch Sanh trong những ngày còn lại cá»§a cuá»™c Ä‘á»i. 
    Tất cả đã được sang trang. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-09-2008, 05:17 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 10 
 
 
  
 
    Mấy ngày qua Nghi có vẻ bình thưá»ng. 
    Nghi làm việc chăm chú chỉ gần như quên cả ăn uống. Chàng vùi đầu trong công việc ở công tỵ Hôm nào cÅ©ng mãi đến hÆ¡n mưá»i giá» khuya má»›i vá» nhà. Tắm rá»a xong lại giam mình trong phòng riêng. Không nói năng vá»›i ai má»™t lá»i, kể cả cô em gái thân thương cá»§a mình. 
    Nhược để ý, nụ cưá»i gần như biến mất trên môi anh. Nghi như lầm lầm lì lì... Rất dá»… sinh sá»±. Cái hào hoa phong nhã ngày cÅ© không còn nữa. 
    Hôm nay là thứ bảy. Chẳng hiểu sao, Nghi lại vá» rất sá»›m, vừa vỠđến nÆ¡i, Nghi lại tạt ngang qua phòng há»c cá»§a Nhược. Có gì đây? má»™t biến cố má»›i? 
    - Tinh Nhược này. Sang đây nói chuyện với anh chút coi. 
    Sự thay đổi của Nghi làm Nhược vui lây: 
    - á»’, anh còn nhá»› đến em à? Có lẽ trá»i sắp táºn thế! 
    Nghi nhún vai rồi cưá»i: 
    - Lúc nào anh lại không nhớ đến em? Nhất là những khi có chuyện gút mắc, cần giải quyết. 
    Tinh Nhược đỠnghị: 
    - Váºy thì vào đây Ä‘i, ở phòng cá»§a em có nhạc, mình vừa nghe nhạc, vừa bàn chuyện cÅ©ng được mà? 
    Nghi bước vào, ngồi phịch xuống ghế: 
    - Thế mấy ngày qua, em có gặp Văn Äiệt không? 
    Nhược lắc đầu: 
    - Anh ấy báºn thi nên đâu có gặp nhau. à, mà này anh Nghi cÅ©ng ngá»™. Hình như trên Ä‘á»i này, chỉ có hai anh em mình là không quan tâm đến chuyện thi cá» thôi nhé? 
    Nghi cưá»i: 
    - Chuyện đó cũng dễ hiểu vì... anh em mình có gien giống nhau cơ mà. 
    Nhược giãy nãy: 
    - Äừng nói báºy... em không giống anh đâu, em ghét nhất chuyện tình cảm lăng nhăng. 
    - á»’, thì chỉ có cái đó khác nhau, em gái anh bao giá» chẳng là ngưá»i đúng đắn? 
    Nghi nói, và Nhược đứng dáºy, bước tá»›i mở máy hát. Nghi ngả ngưá»i tá»±a lưng ra sau ghế. Còn Nhược mở máy xong cÅ©ng đến ngồi cạnh anh. 
    - Anh Nghi này - Nhược há»i - Lúc gần đây em thấy anh gầy Ä‘i nhiá»u đấy. 
    Nghi nói như biện giải: 
    - á»’, gầy thì tốt chứ sao? Anh còn trẻ, mà đàn ông trẻ mà phát tướng lên thì xấu lắm, nên anh không thÃch máºp. 
    Rồi Nghi đứng dáºy, bước tá»›i bèn rót má»™t ly nước lá»c: 
    - Tinh Nhược, em biết không? Thứ ba tuần tá»›i Tưá»ng Vy lên máy bay rồi. 
    - Sao nhanh váºy? -Tinh Nhược kinh ngạc - Giấy tá» thá»§ tục xong cả rồi sao? 
    Nghi nhún vai: 
    - Em đừng quên, Tưá»ng Vy là ký giả, vì váºy cô ấy quen biết rất nhiá»u. Vị lãnh sá»± kia lại là bạn thân, nên thá»§ tục rất nhanh chóng. Có Ä‘iá»u không hiểu sao chợt nhiên... Anh lại thấy bịn rịn thế nào đấy. 
    Nhược nhìn anh: 
    - Em thì nháºn ra anh chuyện anh yêu chị ấy từ lâu rồi. Bịn rịn là phải. Nhưng mà nói ra thì anh cãi, anh không chịu nhìn sá»± tháºt. 
    Nghi lắc đầu: 
    - Coi như em thông minh, em đúng đi... Nhưng mà bây giỠanh cần phải làm gì chứ? 
    Nhược đáp gá»n: 
    - Thì còn chần chừ gì nữa, hãy giữ chị ấy lại, đừng để chị ấy Ä‘i rồi ngá» lá»i cầu hôn. 
    - Cầu hôn à? - Nghi áy náy - Cuối cùng rồi bá»n con trai các anh Ä‘á»u phải xuống nước như váºy sao? 
    - Không phải là xuống nước, nếu tháºt sá»± anh yêu chị Vy vì muốn chiếm hữu ngưá»i ta thì phải cưới làm vợ, má»›i là cá»§a mình chứ! 
    - Nhưng mà... bây giá» thì có trá»… lắm không. Khi Tưá»ng Vy đã gởi thư Ä‘i, nháºn lá»i làm vợ cá»§a Vỹ? 
    - Anh lẩm cẩm quá. Có phải chị Vy vẫn còn ở đấy không? 
    - Äúng! Nhưng... 
    - Không nhưng gì cả... - Nhược nói - Lúc này anh lùng bùng thế nào đấy. Anh chẳng còn chút tự tin. 
    - Nghĩa là... 
    - Còn nước còn tát. Chị Vy còn ở đây có nghÄ©a là anh chưa mất chị ấy. Hãy ngá» lá»i cầu hôn. 
    - Nhưng đã cháºm hÆ¡n ngưá»i ta. 
    - Nếu em là anh... làm một màn đánh cướp cô dâu em cũng làm. 
    - à, thôi anh hiểu ý em rồi. Có Ä‘iá»u trước kia anh đã tỠý không màng, bây giá» xuống nước... có kỳ cục lắm không? 
    - Em không cho đấy là kỳ, em chỉ thấy là nếu anh không giữ chị Tưá»ng vy ở lại được thì anh rõ là vừa dá»m vừa dở. 
    Nghi bực mình: 
    - Này Nhược, em không có quyá»n khinh thưá»ng anh! 
    - Thôi được - Nhược giả vá» nói - Em biết anh chỉ có được cái anh hùng rÆ¡m, váºy thì anh chịu thua là phải, vì Vương Äại Vỹ có nhiá»u ưu thế hÆ¡n anh. Hắn vừa đẹp trai này, há»c đến nÆ¡i đến chốn này. Hiện nay lại ở Mỹ... Má»™t ngày nào đó, rồi chị Tưá»ng Vy sẽ là bà tiến sÄ© này tiến sÄ© ná», có phải là hÆ¡n cả má»™t bà thương gia tầm thưá»ng không? 
    - Tinh Nhược! 
    - Anh kêu em làm gì? có giá»i thì đối đầu vá»›i Vương Äại Vỹ Ä‘i! Chưa gì em thấy anh thua là cái chắc. Làm sao đụng lại vá»›i má»™t ông tiến sÄ©? Còn chuyện anh đổ thừa là không muốn láºp gia đình, có vợ sá»›m sẽ khổ, chỉ là má»™t cái cá»› để che Ä‘áºy sá»± yếu kém cá»§a mình, anh nói anh để cho Tưá»ng Vy Ä‘i lấy chồng chứ tháºt ra là chị ấy đá anh! 
    Nghi tự ái: 
    - Em đừng có nói báºy! 
    - Muốn ngưá»i khác không nghÄ© báºy, thì hãy chứng minh đỉ Ngưá»i tá»± cho mình là luôn chiến thắng trên tình trưá»ng! 
    Nghi trừng mắt: 
    - Em đừng có nói khÃch anh. Hôm nay anh đến đây nói chuyện vá»›i em là muốn tăng cưá»ng niá»m tin, để anh Ä‘i làm cái chuyện đó thôi! 
    Tinh Nhược đứng báºt dáºy: 
    - Nghĩa là anh cũng đã quyết định? 
    Nghi gáºt đầu. Nhược kêu lên: 
    - Váºy má»›i phải chứ! Em hoan hô anh hết mình! 
    Nghi đứng dáºy: 
    - Thôi anh đi! 
    - Chúc anh thành công... và bắt buộc phải thành công đấy! 
    Nghi vung nắm tay lên: 
    - Chắc chắn phải như váºy rồi! 
    Rồi Nghi bỠđi ra ngoài, chỉ một lúc sau, tiếng xe vespa nổ máy xa dần. 
    Bây giá» là mùa đông, mà mùa đông năm nay chẳng hiểu sao lại tháºt lạnh. Nghi chạy xe trên đưá»ng, gió bốn hướng cứ đổ dồn vá» như tấn công thẳng vào chàng ngăn cản không cho Nghi vào thành phố. Nghi cầm tay lái mà môi run láºp cáºp... chàng chợt thấy tiếc, phải chi ban nãy để xe ở nhà Ä‘i bằng taxi thì hẳn ấm áp hÆ¡n không? 
    Nhưng rồi vá»›i ý chà thôi thúc, má»i cản trở cÅ©ng vượt được quạ Nghi đã vào được thành phố, không khà không còn lạnh nữa. 
    Lạ tháºt, Nghi nghÄ©, tại sao càng đến gần nhà cá»§a Tưá»ng Vy, Nghi càng thấy ấm áp hÆ¡n. Chàng mỉm cưá»i, có lẽ vì ta Ä‘ang đến gần hạnh phúc. Äây là lần đầu tiên Nghi đến thẳng nhà Vy, những lần trước, dù hai ngưá»i đã thân máºt hết sức. Nhưng má»—i khi Nghi đưa Vy vá», Nghi muốn lên lầu, Ä‘á»u bị Vy cản lại: 
    - Không được, ba mẹ Ä‘á»u có mặt ở nhà, anh vào không tiện đâu. 
    Thế là Nghi đành lá»§i thá»§i Ä‘i vá». Còn hôm nay? Nghi bất cần, tiện hay không tiện cÅ©ng phải quyết định. 
    NghÄ© đến chuyện đó, bất chợt Nghi cảm thấy mình đã thiệt thòi nhiá»u quá. Chịu đựng quá sức rồi... Vy ở bên cạnh, Nghi lại không để ý, không quan tâm. Nhưng Vy sắp Ä‘i, sắp thuá»™c vá» ngưá»i khác thì cái ý niệm đó bất chợt làm Nghi hoảng. Rồi bao nhiêu ưu Ä‘iểm cá»§a Vy (mà những ngưá»i con gái khác không có) chợt ùn ùn kéo đến. Lâu lắm rồi, Nghi biết là mình có yêu Vy, nhưng đỠcáºp đến chuyện cưới xin thì Nghi co vòi lại. Nghi nghÄ©, mình chưa vượt cái tuổi ba mươi mà cưới vợ có phải là sá»›m quá không? Cuá»™c Ä‘á»i còn đẹp mà, chuốc lấy cái ràng buá»™c sá»›m làm gì? 
    Có lẽ vì Nghi tham lam. Phải... Nghi muốn má»i thứ phải là cá»§a riêng mình, nhưng Nghi lại không muốn hy sinh má»™t chút tá»± do nào hết. NghÄ© đến đó, Nghi lắc đầu, đã đến khu chung cư có nhà cá»§a Vỵ Ngôi nhà trên lầu, cá»a sổ mở, chứng tá» có chá»§ nó ở nhà và Nghi tắt máy, khóa cổ xe lại rồi ba chân bốn cẳng chạy lên lầu. Nghi chạy tháºt nhanh cÆ¡ hồ như nếu chạy cháºm má»™t chút Vy sẽ biết mất. Tình yêu! ôi tình yêu! Nhiá»u lúc tháºt kỳ hoặc, tháºt mâu thuẫn, tháºt khẩn trương! Cái tay du há»c sinh khù khá» kia không lẽ lại là đối thá»§ cá»§a chàng tháºt à? Nghi không chấp nháºn chuyện đó được. 
    Và vừa đến trước cá»a, Nghi đưa tay lên bấm chuông ngaỵ Bấm liên tục như có biến, có chuyện khẩn cấp. Äầu Nghi căng thẳng chỠđợi và cá»a mở, chÃnh vy thò đầu ra: 
    - á»’, anh Nghi! Anh đến đây làm gì váºy? 
    - Tìm em! 
    - Có chuyện gì à? 
    - Không. 
    Nghi đáp và bây giỠmới nhìn kỹ được Vy, trong chiếc áo ngủ không phấn son, tóc tai bù xù nhưng Vy vẫn đẹp một cách hoang dại. 
    - Váºy thì... anh đến làm trò gì nữa đây? Bá»—ng nhiên rồi ná»a đêm ná»a hôm chạy đến bấm chuông loạn lên, em tưởng là cháy nhà... 
    - Còn hÆ¡n cả cháy nhà! - Nghi nói và nhìn vào trong - Thế giá» này, cha mẹ có ở nhà không? Cho anh làm phiá»n má»™t chút! 
    Tưá»ng Vy có vẻ do dá»±, nhưng rồi cÅ©ng đứng nép qua má»™t bên để Nghi bước vào. 
    Nghi nhìn quanh, phòng khách rất hẹp, đồ đạc bên trong bỠbộn. Có mấy chiếc vali, có lẽ là hành lý đã sắp xếp của Vy. 
    Nghi há»i: 
    - Thế ba mẹ đâu cả rồi? 
    Vy không đáp, chỉ vá» phÃa bá»™ sa lông: 
    - Thì ngồi xuống Ä‘i, làm gì vá»™i thế - Vy nói - Nhưng mà tối nay em còn nhiá»u việc sắp xếp, nên không thể Ä‘i ra phố vá»›i anh được đâu. 
    Nghi nhún vai: 
    - Anh đến đây không phải để rủ em đi phố, mà chuyện khác. 
    Rồi Nghi ngoắc Vy: 
    - Nào lại đây ngồi cạnh anh đi! 
    Vy miá»…n cưỡng ngồi xuống, hình như có gì đó không được hài lòng. Nghi ngắm Vy, Vy không đẹp lắm nhưng cái phong cách, cái phóng khoáng cá»§a Vy khá quyến rÅ© và hôm nay Nghi lại nhìn thấy những cái đó nổi báºt hÆ¡n thưá»ng ngày. 
    - Anh làm gì mà ngắm em kỹ thế? Già đi, xấu đi so với lúc trước phải không? 
    Rồi Vy nói như biện minh: 
    - Anh biết tại sao không? Mấy hôm rày báºn quá, chuẩn bị mệt thở không ra hÆ¡i. 
    Vy nhá»m dáºy định bá» Ä‘i, nhưng Nghi gá»i giáºt lại: 
    - Khoan đã, ngồi lại nào! 
    Vy chau mày: 
    - Anh cần gì? 
    - Anh muốn em ngồi lại vì chúng ta có chuyện nghiêm túc phải nói với nhau. 
    Nghiêm túc? Vy hơi ngạc nhiên, từ nào đến giỠVy nào thấy Nghi nghiêm túc bao gi� Chỉ thấy đùa cợt, bay bướm, hết cô này đến cô khác. 
    - Anh muốn nói gì nói nhanh đi! 
    - Anh muốn cưới em! 
    - Cưới em?... Không được! - Vy nói, và nhìn thẳng vào mắt Nghi - Anh đùa à? Anh cÅ©ng biết rồi đấy, em đã viết thư báo cho anh Äại Vỹ cÅ©ng như đã đặt vé phi cÆ¡ cho chuyến Ä‘i! 
    Nghi nghiêm nghị: 
    - Em đừng có nhắc đến cái tay má»t sách đó, bằng không anh sẽ nổi giáºn bây giá». 
    - Nhưng đấy là vị hôn phu của em! Anh biết chứ? 
    Vy phản kháng, nhưng Nghi vẫn tỉnh bơ: 
    - Em phải ở lại đây, không được Ä‘i đâu cả! Äó là lệnh! 
    - Lệnh? Nhưng ở lại để làm gì? Em đã suy nghĩ kỹ rồi, chẳng lợi gì cho ai cả... 
    Nghi trừng mắt: 
    - Ai nói với em là không lợi đấy? Chúng ta cưới nhau và lợi cả hai. 
    Vy ngẩn ra. Nghi đùa hay nói tháºt? Lấy nhau? Có tin được không? Khi Nghi giống như má»™t chú cá nược, má»™t con ngá»±a hoang bất thuần, không có dây cưong, má»™t con ngưá»i không nghiêm túc lúc nào cÅ©ng đầy bạn gái. 
    Vy rơm rớm nước mắt nói: 
    - Anh Nghi à, đừng có pha trò nữa. Tôi biết anh chẳng há» có ý định đó. Chẳng có ngưá»i đàn bà nào có thể giữ chân anh được. 
    Nghi kéo tay Vy đến gần: 
    - Anh không đùa, anh nói tháºt đấy Tưá»ng Vỵ Anh muốn cưới em. Em đồng ý không? 
    Vy yên lặng. Nghi căng thẳng nói: 
    - Hãy tin anh, anh nói tháºt mà. Anh tá»± nguyện láºp gia đình vá»›i em, anh không thÃch sống độc thân nữa. 
    Lá»i Nghi chẳng hiểu sao làm Vy khóc, Nghi hoảng hốt: 
    - Sao váºy? Má»i thứ còn chưa quá muá»™n mà Vy? 
    Vy lắc đầu. Nghi nói thêm: 
    - Anh nói tháºt đấy Vy ạ, nếu em không đồng ý, anh cÅ©ng không để cho em Ä‘i đâu! 
    Nghi cả quyết, và bây giỠVy mới lên tiếng: 
    - Anh nói tháºt chứ không phải bốc đồng? Em không tin... Em sợ là rồi sẽ phải thất vá»ng. 
    - Sao lại có chuyện đó? - Nghi nói - Em biết không... anh yêu em tháºt mà, yêu lâu rồi, nhưng anh cứ mãi phân vân cho đến khi cùng em Ä‘i sắm đồ cưới. Anh má»›i nghÄ© lại... Trên Ä‘á»i này chưa có tên nào ngu ngốc như anh, đến độ Ä‘i sắm đồ cưới cho ngưá»i mình yêu vá» nhà chồng, Ä‘iên tháºt! 
    - Nghĩa là... 
    - Anh Ä‘i sắm đồ cưới đó là cho anh vá»›i em. Anh không làm má»i công không cho má»™t ai cả! 
    - Anh đùa nữa à? 
    - Làm gì có chuyện đùa! Bây giá» anh là con ngưá»i chÃn chắn. Anh nói những gì anh đã nghÄ©. Anh không thÃch đóng kịch mãi. 
    Tưá»ng Vy nói: 
    - Trước kia em cÅ©ng yêu anh, nhưng cứ nghe anh mãi nói là anh không muốn láºp gia đình nên không lẽ em lại chá»? 
    - Äồng ý là anh chưa muốn láºp gia đình, nhưng anh cÅ©ng không muốn em là sở hữu cá»§a ngưá»i khác, vì váºy anh chỉ còn cách cưới em, hiểu chưa? 
    Tưá»ng Vy gáºt đầu, hôn nhẹ lên má Nghi: 
    - Anh tháºt là đáng ghét! 
    Nghi đùa: 
    - Nhưng Tưá»ng Vy này, em cÅ©ng cần nghỉ ngÆ¡i cho lại sức. Anh không muốn đến cái ngày cưới, anh phải cưới má»™t cô vợ vừa xấu vừa gầy mà anh muốn cô dâu phải tháºt xinh, tháºt rạng rỡ vì hạnh phúc. 
    - Anh Nghi, nhưng mà... 
    - Không nhưng gì cả. Hãy nói tháºt cho anh biết. Tại sao ngưá»i em yêu là anh, mà em lại chá»n tay má»t sách đáng ghét kia làm chồng? Em ham gì cá»§a hắn? Em nôn lấy chồng lắm sao? Hắn cÅ©ng đâu có đẹp trai cÅ©ng như thông minh bằng anh đâu? 
    - Em chá»n anh ấy làm chồng là vì... 
    Tưá»ng Vy bá»—ng nhiên trở nên lúng túng. 
    - Vì sao, nói ngay! 
    - Vì... anh không chịu cưới vợ ngay, mà... - Cuối cùng Tưá»ng Vy đành nói - Còn con cá»§a em thì nó không thể chá»... vì nó cần có má»™t ngưá»i cha. 
    - Cái gì? - Nghi kêu lên - Con? Con gì? Không lẽ Vy đang có thai? Với ai? - Nghi lắp bắp - Em nói gì mà anh không hiểu. 
    - Có gì mà không hiểu - Tưá»ng Vy thành tháºt nói, giá» này không có gì phải giấu giếm nữa - Em có mang được hai tháng nay. 
    - Trá»i! - Nghi lẩm bẩm tÃnh, rồi hét - Nó là con cá»§a anh phải không? 
    Tưá»ng Vy chỉ gáºt đầu. Nghi lại lá»›n tiếng: 
    - Váºy sao em không cho anh biết? 
    - Xin lỗi... Em không thể cho anh biết vì... em không muốn đem chuyện đó ra để ràng buộc anh. 
    - Em ác tháºt! 
    - Vì nếu Ä‘em cái bào thai ra làm yêu sách để anh cưới thì cuá»™c hôn nhân đó liệu có hạnh phúc không? Vì váºy em... 
    - Thế tại sao em lại nháºn lá»i lấy Vương Äại Vỹ? 
    - Anh Vỹ thì khác. Anh ấy là ngưá»i yêu em, chÆ¡n chất. 
    - Váºy càng báºy tháºt, dám mang con anh cho Vương Äại Vỹ! Nghi chụp lấy tay Vy, trợn mắt - Em nói Ä‘i, tại sao em làm như váºy? 
    - Em đã nói, con em nó cần phải có cha, mà anh thì không chịu láºp gia đình. Em đành phải chá»n anh Vỹ, để hợp thức hóa má»™t ngưá»i cha cá»§a nó. 
    - Nhưng nếu em làm váºy là bất công vá»›i Vỹ mà cÅ©ng bất công vá»›i anh. 
    - Äồng ý! Nhưng anh biết đấy, em không yêu Vỹ nhưng em phải hy sinh vì con, em cÅ©ng nghÄ© là sau này em rồi cố gắng dùng tình yêu để Ä‘á»n bù lại cho anh Vỹ những thiệt thòi mà anh ấy chịu. 
    - Còn anh? Em rõ là con ngưá»i không có trái tim! Phải trừng phạt em má»›i được! - Nghi đứng dáºy, vung thẳng hai tay lên trá»i dá»a nhưng chẳng hỠđụng đến Vy - Tại sao em lại không cho anh biết chuyện em có mang vá»›i anh? Con là con cá»§a anh mà? Em còn định chia cách hai cha con anh nữa, em tháºt tá»™i lá»—i, không làm sao tha được! Anh biết là... chắc chắn nó phải rất giống anh! 
    Tưá»ng Vy cưá»i: 
    - Con chưa chào Ä‘á»i sao anh biết nó giống anh? Mà anh cÅ©ng không thể trách em được, bởi vì em tháºt tình yêu anh nên má»›i không nỡ cho anh biết chuyện đó. Em cÅ©ng tá»± ái. 
    - Có khùng không? - Nghi trợn mắt to hÆ¡n - Tá»± ái gì kỳ cục váºy? Thôi không nói chuyện đó nữa, bây giá» thay đồ nhanh lên, rồi Ä‘i theo anh vá» nhà để gặp ba mẹ anh. 
    Nói đến ba mẹ, chợt nhiên Nghi nhớ sực ra, chàng đỠmặt nói: 
    - Nãy giá» mãi cãi nhau vá»›i em mà quên bẵng, thế còn ba mẹ em đâu? Má»i ra Ä‘i, anh ra mắt luôn thể. 
    Tưá»ng Vy nở nụ cưá»i tháºt ngá»t: 
    - Anh có điên không? Anh nhìn vào đồng hồ xem bây giỠlà mấy giỠrồi? 
    Vy vung vai nói tiếp: 
    - Lúc gần đây, em mệt phỠluôn vì cái thai nó hành mãi... 
    - Em báºy tháºt. Nếu biết trước, anh đã chia sẻ vá»›i em. Thôi vào má»i ba mẹ ra Ä‘i... 
    Nghi nói và nhìn vào trong. 
    - Nếu em không má»i, anh sẽ Ä‘i thẳng vào trong đấy má»i ra đó! 
    - Äừng! - Tưá»ng Vy vá»™i ngăn lại - Không có ai ở trong đấy đâu - Và Tưá»ng Vy thú nháºn - Trước kia em đã nói dối anh, chứ tháºt ra cha mẹ em mất sá»›m từ lâu. Em là đứa mồ côi... và sống má»™t mình thế này lâu lắm rồi. 
    - Váºy à? 
    Nghi giáºt mình. Tối nay sao lại có nhiá»u chuyện lạ lùng váºy? 
    - Vâng, đó là sá»± tháºt! CÅ©ng chÃnh vì váºy mà mấy lần trước, em không để cho anh vào nhà. Em sợ anh biết được sá»± tháºt rồi khinh bỉ em. 
    Tưá»ng Vy bức xúc nói: 
    - Và... bây giỠanh đã biết được rồi, nếu anh không muốn cưới một đứa con gái mồ côi làm vợ thì rút lui vẫn còn kịp cơ mà. 
    Nghi cúi xuống hôn nhẹ lên trán Vy. 
    - Sao lại có chuyện đó? Có gì đâu phải khinh bỉ? Chuyện đó em nào có muốn đâu? Vả lại anh muốn cưới em làm vợ, chứ nào phải cưới ba mẹ em? ÄÆ°á»£c rồi... váºy thì má»i thứ sẽ càng giản dị tiện lợi hÆ¡n. Ngày mai chúng ta sẽ đến phòng há»™ tịch đăng ký kết hôn ngay, em nhé! 
    - Làm gì gấp như Ä‘iện giáºt váºy? - Tưá»ng Vy cưá»i rồi lắc đầu - Dù em là đứa con côi, dù em đã có con vá»›i anh... nhưng mà làm gì cÅ©ng phải đúng phép tắc, phải danh chánh ngôn thuáºn. Em muốn có sá»± đồng ý cá»§a cha mẹ anh. Muốn được Ä‘i vào nhà há» Lý cá»§a anh bằng cổng chÃnh. 
    - Em ngá»™ tháºt! Trở nên nguyên tắc từ bao giá» váºy? - Nghi ngạc nhiên - Anh nhá»› em là con ngưá»i phóng khoáng, bất cần Ä‘á»i cÆ¡ mà? Nó biến đâu rồi? Nhưng không sao chẳng có gì để lo lắng... xem nào... áo cưới, lá»… váºt... quần áo cô dâu vá» nhà chồng gần như đầy đủ cả, chỉ cần xin phép mẹ cha, rồi má»™t cái tiệc cưới. CÅ©ng đơn giản thế em còn đòi há»i gì nữa không? 
    - Không dám! 
    - Còn chứ - Nghi nói - Còn phải Ä‘i hưởng tuần trăng máºt nữa chứ? Mà em thÃch vùng biển hay vùng núi? 
    Tưá»ng Vy cưá»i: 
    - Mùa đông mà lên núi... em sợ chúng mình sẽ biến thành ngưá»i tuyết mất! 
    - Váºy thì càng hay - Nghi giả vá» nghiêm nghị nói - Có như váºy tình yêu cá»§a chúng mình mÆ¡i ngưng Ä‘á»ng lại thành đá chứ. Rồi, anh đã quyết định. Váºy thì chúng mình lên miá»n núi. 
    Tưá»ng Vy lắc đầu: 
    - Anh rõ là bá quyá»n, anh không biết tôn trá»ng ý kiến cá»§a phụ nữ, em phản đối. 
    Nhưng Nghi không chịu thua: 
    - Em không có quyá»n phản đối, vì khi đã là vợ cá»§a Lý Nghi này thì phải vâng lá»i Lý Nghị Anh là má»™t ông chồng độc tài, em phải biết trước Ä‘iá»u đó. 
    Tưá»ng Vy cưá»i, nhưng rồi lại nghi ngá» há»i: 
    - Anh Nghi... có tháºt là... chúng ta sắp lấy nhau... chứ không phải đùa cho vui hở anh? 
    Nghi vòng tay qua ngưá»i Vy. 
    - Lúc này sao em Ä‘a nghi thế. Em phải biết là kể từ hôm nay... anh sẽ là má»™t ngưá»i đàn ông nghiêm chỉnh... anh sẽ mang lại hạnh phúc và nụ cưá»i cho em. 
    - Nếu váºy thì còn sung sướng nào bằng! - Vy xúc động nói. 
    Rồi má»i phiá»n toái, ngá» vá»±c, hiểu lầm, âu lo... Ä‘á»u tan biến. Vy không ngá» hạnh phúc lại quay vá» dá»… dàng như váºy. Chuyện chá»n con đưá»ng sang Mỹ đâu phải là ước vá»ng cá»§a Vy, đó chẳng qua là con đưá»ng quên lãng, có khi là khổ ải. Vy đã tưởng từ đây má»i niá»m vui khép kÃn. Nhưng rồi hạnh phúc đã không ngoảnh mặt Ä‘i vá»›i nàng. Vy đã nghÄ© lại, âu đó là định mệnh. Äịnh mệnh đã ưu đãi vá»›i Vy và tình yêu đã vá» lại vá»›i ngưá»i từng cùng khổ. Má»™t phép lạ? 
    Vá»›i Nghi thì mãi bây giá» má»›i khám phá ra cuá»™c sống tá»± do cá nhân chưa hẳn là hạnh phúc. Má»™t mái ấm gia đình, má»™t trách nhiệm, bổn pháºn... sá»± ràng buá»™c nhiá»u lúc lại là niá»m vui... 
    Và Nghi nhìn xuống. Vy vẫn còn nước mắt ràn rụa. Nước mắt của hạnh phúc. 
    - Này cô bé lá» lem, sao lại khóc mãi thế? - Nghi há»i - Sắp làm mẹ rồi còn khóc, không sợ ngưá»i ta cưá»i cho à? Äi rá»a mặt rồi lau mắt Ä‘i, để thế này xấu quá, mà anh thì chỉ muốn có cô vợ đẹp. 
    Nhưng Vy lại lắc đầu: 
    - Anh đừng ngăn, hãy để em được khóc một lần cho hả hệ Bởi vì em không ngỠlà cuối cùng rồi em vẫn còn có anh. 
    - Sao kỳ cục váºy? - Nghi nói - Anh đã nói là anh sẽ cưới em làm vợ cÆ¡ mà? 
    - Giá» thì em má»›i yên tâm, chứ anh biết không mãi đến chiá»u nay, em khổ biết chừng nào. Vá»›i em thì có thể chá»... nhưng con chúng ta, thì nào có chỠđược. Nhưng bây giá» chuyện qua rồi, em hứa vá»›i anh từ đây vá» sau em sẽ chỉ cưá»i thôi chứ không thèm khóc nữa. 
    Nghi siết chặt Vy vào lòng: 
    - Thôi bỠchuyện đó qua một bên đi. Bây giỠem hãy nói cho anh biết chuyện của em. Em mồ côi từ bao gi� Và ai đã nuôi em khôn lớn đến ngày nay? 
    Vy lắc đầu: 
    - Chuyện đó dài lắm. Từ từ rồi em sẽ kể lại cho anh nghe. Còn bây giỠkhuya rồi, anh hãy vỠđi. 
    - Không được, anh phải ở đây với em. 
    - Như váºy là không đúng nguyên tắc, chúng ta chưa làm đám cưới mà? 
    Vy nói làm Nghi không biết làm sao hơn. 
    - Nhưng mà... anh há»i tháºt em đã bỠý định làm bà tiến sÄ© Vương Äại Vỹ chưa? 
    - Anh tháºt bất công. Tại sao chỉ đòi há»i ngưá»i khác? Nếu sợ thì cứ tiến hành nhanh. Tá»™i anh em còn chưa há»i. Mấy hôm qua anh làm em buồn, em khóc mãi... biết không? 
    Nghi gãi đầu: 
    - Trong chuyện này đúng ra lá»—i cả hai đứa. Em thì cao ngạo không chịu xuống nước, còn anh thì hồ đồ... suýt chút nữa cả hai Ä‘á»u ân háºn suốt Ä‘á»i. 
    Vy cưá»i bẽn lẽn: 
    - Bây giỠchuyện qua rồi, anh cũng không nên nhắc lại nữa. 
    Và nhìn những chiếc vali để ngổn ngang trong phòng khách, Vy nói: 
    - Mấy cái này rồi cũng vẫn dùng được, không đi Mỹ thì cũng mang vỠnhà chồng. Vì sớm muộn gì... Em cũng đâu còn ở đây? 
    Nghi nghiêm chỉnh: 
    - Äúng! Nhưng em có định là sau này mình sẽ vá» nhà cha mẹ anh ở hay là chúng ta sẽ thuê má»™t nÆ¡i khác? 
    - Anh Nghi... - Tưá»ng Vy xúc động - Từ xưa đến giá» em chưa há» có được má»™t cái nhà. Má»™t mái ấm gia đình và anh biết không em cÅ©ng không há» biết cha mẹ ruá»™t cá»§a mình là ai. Lúc nhỠở cô nhi viện, em Ä‘uợc các Soeurs dòng Bác ái nuôi dưỡng cho Ä‘i há»c. Sau khi tốt nghiệp phổ thông, em ra Ä‘á»i, tá»± láºp. Ban ngày em Ä‘i làm ký giả táºp sá»±, tối đến Ä‘i há»c lá»›p Äại Há»c tại chức... Cuá»™c Ä‘á»i em khổ nhưng em cố gắng vươn lên. Em tá»± láºp từ lâu lắm rồi. Em khát khao má»™t cuá»™c sống đầm ấm. Vì váºy em rất cần có cha me, anh em. Vì váºy, anh Nghi... hãy hiểu cho... chúng ta không cần thuê nhà gì cả... hãy vỠở chung vá»›i ba mẹ anh. Hẳn anh hiểu ý em muốn nói gì chứ? 
    Nghi cảm động: 
    - Váºy... để anh phone vá» báo cho Tinh Nhược biết. 
    - Äừng! Hãy để cho cô ấy bất ngá». Hạnh phúc thưá»ng đến má»™t cách má»™t bất ngá» anh ạ. 
    Nghi siết nhẹ vai ngưá»i yêu. 
    - Tưá»ng Vy, em trưởng thành và thánh thiện hÆ¡n anh tưởng. Bây giá» anh má»›i biết là mình may mắn. Suýt tà nữa anh đã để kho tàng bay mất vá» tay má»t sách rồi. 
    - Anh đừng cứ gá»i ngưá»i ta là má»t sách mãi - Vy nói - Anh Vỹ là má»™t ngưá»i rất tốt. Anh biết không, Vỹ không khù khá» như anh nghÄ© đâu. Anh ấy là con ngưá»i khoan dung nhân ái. Em đã thú tháºt cho Vỹ biết, chuyện em đã lỡ có thai, nhưng anh Vỹ vẫn chấp nháºn. Vì váºy... bây giá» em rất khó xá» không biết phải giải thÃch thế nào vá»›i anh ấy vá» chuyện em không sang đấy. 
    Nghi ngẩn ra... chợt thấy mình thấp kém hÆ¡n cả Vỹ. Nhưng rồi Nghi cÅ©ng cưá»i nói: 
    - Thôi thì bảo anh ta là... thằng con của anh nó đã tìm được cha nó rồi, nên em phải ở lại. 
    - Nhưng hành động thế này cÅ©ng báºy quá... Mong là anh Vỹ sẽ tha thứ cho... 
    - Làm sao là báºy? Äúng chá»›? Cá»§a ai phải trả lại cho ngưá»i ấy. Còn chuyện làm phiá»n Vỹ, em đừng lá» Con ngưá»i cá»§a Vỹ đã mang tên là Äại Vỹ tức là Vỹ Äại... thì hắn sẽ đúng danh má»›i mã thượng chứ? 
    - Em biết là anh Vỹ cũng yêu em. 
    - Thì anh cÅ©ng yêu em váºy - Nghi siết chặt Vy trong lòng, nói - em cần công bằng và tin tưởng anh. Vì bắt đầu từ bây giá» anh chỉ biết tá»›i em và con thôi. 
    Nghi nói và cúi xuống hôn Vy. 
    Hạnh phúc trở vỠvà mùa đông không còn buốt giá nữa. 
    Äám cưới cá»§a Nghi và Tưá»ng Vy sẽ được cá» hành trước ngày tết mấy hôm. Không khà trong gia đình há» Lý trở nên ồn ào vui vẻ. Cá»a nẻo được giăng hoa kết đèn... Ông bà Lý là những ngưá»i tiến bá»™. Không đặt vấn đỠmôn đăng há»™ đối nên Tưá»ng Vy được đón vào nhà má»™t cách vui vẻ. 
    Trái ngược vá»›i nhà há» Lý, bên nhà há» Lê vẫn phẳng lặng như cÅ©. Không những thế, không khà còn có vẻ u tịch hÆ¡n. Bởi vì nhà bây giá» chỉ còn lại ông Äịch Sanh và Văn Äiệt. Tuy Ãt ngưá»i, nhưng tình cảm hai cha con lại nồng thắm hÆ¡n. Má»i ngưá»i cố quên Ä‘i chuyện cÅ©. Chuyện cá»§a Văn Du đã kết thúc. Du lại không vá» nhà, nhưng cÅ©ng không có gì quan trá»ng. Bởi vì án đã xá» xong. Mức án dành cho Du, đó chẳng có bằng chứng rõ ràng, chỉ có chuyện Du tiêm Maxiton cho Äiệt, mà Äiệt lại không khởi tố nên tòa chỉ khiển trách vá»›i án treo và rút giấy hành nghá» cá»§a Du. 
    Cách xá» lý đó trái lại khiến ông Äịch Sanh rất hài lòng. Vì nó không làm cho sá»± sứt mẻ trong gia đình trầm trá»ng hÆ¡n. Bản án chỉ như má»™t sá»± cảnh cáo. Ông Sanh muốn Du kế nghiệp, nhưng Du đã không làm được thì thôi, âu là định mệnh phải chấp nháºn. Và bây giá» thì ông cÅ©ng đã già, tuổi gần đất xa trá»i không nên nghÄ© nhiá»u gì nữa. Con cái lá»›n rồi, má»—i đứa Ä‘á»u có chà hướng riêng. 
    Mấy hôm nay bên nhà há» Lý lại lo chuẩn bị hôn lá»…. Ông Äịch Sanh biết ngưá»i bạn già há» Lý cá»§a mình cÅ©ng khá báºn rá»™n, nên không muốn quấy rầy. Ông chỉ bày cá» ra, ngồi đánh má»™t mình. 
    Và giữa lúc cảnh Ä‘ang vắng vẻ. Chợt có tiếng xe hÆ¡i dừng ngoài cá»a. Ông Äịch Sanh và Văn Äiệt không hẹn cùng ngẩng đầu nhìn lên. Ai váºy? Từ sau chuyện Văn Du, chẳng còn xe hÆ¡i nào đến đây nữa. Chắc có lẽ xe cưới nhà há» Lý Ä‘i lạc nhà... 
    Nghi váºy, ông Äịch Sanh lại cúi xuống chăm chú nghiên cứu nước cá». Nhưng chỉ má»™t lúc, ông lại nhìn lên nói: 
    - Văn Äiệt này, từ rày vá» sau con đừng có cùng Tinh Nhược mãi ra sau nông trại nữa. Cha biết tụi con không có gì, nhưng cứ Ä‘i như váºy, ngưá»i ta dá»… dị nghị. 
    - Vâng, thưa cha! 
    Äiệt nói. Mặc dù Tinh Nhược đến vá»›i nông trại chỉ là để giúp Äiệt. Nhược há»c vá» sinh thái cây trồng, Ä‘ang nghiên cứu vá» thổ nhưỡng. Äiá»u này rất bổ Ãch trong việc cải tạo đất. 
    ông Äịch Sanh thấy Äiệt hứa, hài lòng và tiếp tục nhìn xuống bàn cá». 
    Trá»i vẫn rất lạnh. ánh lá»a từ lò sưởi báºp bùng. Nhưng ngay lúc đó, có tiếng chân ngưá»i Ä‘i vào sân. Rồi cá»a mở, ông Äịch Sanh nhìn lên, ngạc nhiên: 
    - á»’! Con... 
    ông chỉ gá»i như váºy rồi ngưng lại. Vì trước mặt ông là Văn Du và Mỹ Dung. HỠđến đây làm gì? Văn Du... ? 
    Chỉ có Văn Äiệt là bình tÄ©nh. Không những bình tÄ©nh mà còn ở trạng thái cảnh giác. Tại sao cả hai lại đến đây? 
    Du lên tiếng, giá»ng đầy bứt rứt: 
    - Thưa cha, tụi con mới vỠạ. 
    Mỹ Dung cũng thưa: 
    - Thưa cha... anh Du và con đến đây là để... 
    Nhưng ông Äịch Sanh đã đưa tay lên ngăn lại: 
    - Con hãy để một mình Du nó nói được rồi. 
    Và Du lên tiếng: 
    - Thưa cha... con thấy tất cả những việc đã xảy ra trước đây Ä‘á»u lá»—i ở con cả nên con vỠđây là để xin cha tha thứ cho. 
    ông Äịch Sanh lắc đầu: 
    - Cha nghÄ© thì cái chuyện cha có tha thứ hay không chẳng quan trá»ng gì đến con nữa. Bởi vì hôm trước con đã nói... con không cần sá»± hổ trợ cá»§a cha rồi mà? 
    Văn Du thấp giá»ng: 
    - Hôm đó nóng quá con nói sai, bây giá» biết lá»—i con rất hối háºn vá» những gì con lỡ noi. Mong là cha tha thứ chá» Hôm trước vì tham vá»ng lá»›n quá, con chỉ nghÄ© đến thành công mà không nghÄ© đến háºu quả. Con tưởng làm váºy là cha vui, cha hài lòng, nhưng con đã lầm. Bây giá» nghÄ© lại xấu hổ lắm. Con xin cha hãy để cho con cÆ¡ há»™i để làm lại cuá»™c Ä‘á»i. 
    ông Äịch Sanh gáºt gù: 
    - Äã nhân ra sÆ¡ sót cá»§a mình thì làm cha, ta cÅ©ng không có lý do gì mà cố chấp, không tha thứ cho con. 
    - Váºy thì con xin cảm Æ¡n cha - Du bứt rứt nói - Từ đây con sẽ làm việc má»™t cách nghiêm chỉnh, dá»±a vào khả năng cá»§a chÃnh mình để thành đạt chứ không Ä‘uổi theo hư danh nữa. 
    - Ta sẽ chỠxem những gì con hứa. 
    - Con nói tháºt đấy - Du nói - Cha hãy tin tưởng con, giá» thì con không thể tiếp tục hành nghỠỵ Nhưng vá»›i sá»± giúp đỡ cá»§a cha Mỹ Dung, con chuyển sang nghành buôn và con nghÄ© là mình cÅ©ng làm được việc. 
    - Váºy cÅ©ng tốt! - Ông Äịch Sanh suy nghÄ©, rồi quay sang Mỹ Dung tiếp - Mỹ Dung này, con sắp là vợ Văn Du, nên ta coi con cÅ©ng là ngưá»i nhà. Bây giá» con đã trưởng thành, con phân biệt được đâu là phải đâu là trái, vì váºy ta mong là con sẽ giúp đỡ Dụ Con chỉ phục tùng, chỉ làm theo những gì con thấy là đúng. Còn cái gì Du không phải, con có bổn pháºn phải ngăn chặn. Äừng có mù quáng theo... vì tương lai cá»§a Văn Du... Má»™t phần nằm trong tay cá»§a con đó. Con phải giúp đỡ nó, đừng để nó sa xuống hố lần nữa. Vì tÃnh nó thì dá»… dao động nên cần giúp nó nháºn ra chân giá trị cá»§a sá»± việc. 
    - Vâng, thưa cha. 
    Mỹ Dung ấp úng nói. Nàng biết chuyện đã qua, cũng có phần nào trách nhiệm ở mình. 
    Du thấy má»i chuyện đã được khai thông, ngáºp ngừng má»™t chút, há»i: 
    - Thế bây giỠcon có thể trở vỠnhà ở được không, cha? 
    ông Äịch Sanh cưá»i: 
    - Nếu con không chê ở đây nghèo thì cứ quay vá». Ở đây lúc nào cÅ©ng là nhà cá»§a con cả. 
    - Cha! - Du xúc động kêu lên - Con xấu hổ khi nghÄ© vá» những tá»™i lá»—i cá»§a mình. NghÄ© lại con thấy hối háºn quá. Con đã làm nhiá»u thứ sằng báºy. Con đã không lượng sức, ngông cuồng định lấy cả sao trên trá»i mãi đến lúc cháºt trân té xuống. Vỡ má»™ng má»›i thấy Ä‘au khổ. Bây giá» thì con đã biết, con hứa sẽ nghiêm túc và thá»±c tế, cha hãy tin con. 
    Và quay sanh Äiệt, Du nói: 
    - Em cÅ©ng nên tha thứ và giúp đỡ anh, được không Äiệt? 
    Äiệt cảm động: 
    - Em lúc nào cũng sẵn sàng thôi! 
    Còn ông Äịch Sanh thì nói: 
    - Nếu con tháºt tình hối lá»—i và cương quyết quay vỠđưá»ng phải, thì chẳng ai bá» rÆ¡i con đâu. Má»i ngưá»i sẽ giúp đỡ con. Nhưng con đã hứa thì phải làm... 
    - Vâng. Chắc chắn như váºy. 
    Văn Du xúc động nói. Anh chàng sau những biến động qua có vẻ gầy Ä‘i nhiá»u, nhưng thái độ đã bá»›t ngạo mạn. 
    - Tháºt ra thì con biết. Äúng ra con phải bị pháp luáºt trừng phạt nặng hÆ¡n. Nhưng mà vì hèn nhát, vì sợ khổ. Con đã khai gian để nhẹ bá»›t tá»™i và mặc dù luáºt pháp có ná»›i tay, nhưng tòa án lương tâm con vẫn còn. Vì váºy con hứa vá»›i cha, vá»›i má»i ngưá»i từ đây con sẽ cố sống má»™t cách chân chÃnh. Làm việc tốt, để chuá»™c lại lá»—i lầm xưa. 
    - Con biết váºy là tốt - Ông Äịch Sanh nói - Lầm lá»—i thì phải thừa nháºn, phải sá»a sai. Ai cÅ©ng váºy, là ngưá»i mà, có ai lại hoàn toàn thánh thiện đâu. Sá»a đổi sẽ làm tốt cho bản thân mà cÅ©ng làm tốt cho xã há»™i. 
    Văn Du yên lặng. Bây giá» Du đã nháºn định rõ được chÃnh mình. Cuối cùng rồi con ngưá»i bị đồng tiá»n mê hoặc, ham chuá»™c hư danh cÅ©ng lá»™t xác. Sá»± lá»™t xác có Ä‘au đớn, nhưng con ngưá»i hoàn thiện hÆ¡n. 
    Mỹ Dung đứng bên cạnh yên lặng, lên tiếng: 
    - Thưa cha, mà tụi con định sang năm sẽ lấy nhau. Và lúc chúng con lấy nhau rồi, theo cha thì... chúng con nên ở đâu? 
    ông Äịch Sanh cảm động: 
    - Äây là nhà há» Lệ Khi con là dâu nhà há» Lê, nếu thấy ở đây không thiếu tiện nghi lắm, thì có quyá»n vỠđây ở. Con vỠđây, cha và Văn Äiệt chắc mừng hÆ¡n, vui hÆ¡n. Vì con biết đấy... nhà này lâu lắm rồi, không có bóng đàn bà... nên rất cần má»™t nữ chá»§ nhân. 
    Mỹ Dung lắc đầu: 
    - Con không phải là nữ chá»§ nhân. Con cần há»c há»i ở cha và Văn Äiệt nhiá»u thứ. Con chỉ sợ là cha và Văn Äiệt không hài lòng. 
    Văn Äiệt bước qua nắm tay Văn Du và Mỹ Dung siết nhẹ: 
    - Anh chị đừng ngại gì cả. Ở đây cha và em Ä‘á»u hoan nghênh sá»± trở vá» cá»§a anh chị. 
    Du nghẹn lá»i nói vá»›i Äiệt: 
    - Em... em tha thứ cho anh chứ? 
    Äiệt cưá»i, nụ cưá»i tháºt vị tha, chỉ nói: 
    - Tết năm nay nhà có anh chị trở vá», chắc sẽ ấm cúng lắm! 
    Äiệt biết. Sau những biến cố qua, lần trở vá» này cá»§a Du hẳn có nhiá»u sá»± sắp xếp, tÃnh toán cho tương lai. Du cần thông qua cha và như váºy sá»± hiện diện cá»§a mình nhiá»u lúc sẽ trở ngại. Và để cho Du có Ä‘iá»u kiện nói chuyên riêng. Äiệt xin phép và rút lui ra ngoài. 
    Äiệt bước ra ngoài vá»›i má»™t tâm trạng rất vui. Äiệt không qua nhà há» Lý vì chàng biết bên ấy hôm nay rất báºn rá»™n. Má»i ngưá»i Ä‘ang dồn sức cho đám cưới ngày mai cá»§a Nghi vá»›i Tưá»ng Vy. 
    Äể không quấy rầy, Äiệt bước thẳng ra nông trại sau nhà. 
    Äang Ä‘i chợt nghe có tiếng Ä‘uổi theo. 
    - Anh Äiệt, anh Ä‘i đâu đó? 
    Äiệt quay qua thì ra là Tinh Nhược. 
    - Buồn buồn ra sau nông trại chÆ¡i váºy thôi. 
    - Sao không rủ em đi với? 
    - Trá»i lạnh thế này, rá»§ Nhược theo ra đấy để cảm lạnh à? 
    - Không sao đâu, có anh mà? 
    Nhược nói má»™t cách tin tưởng làm Äiệt cảm động. Äiệt há»i: 
    - Em có biết là anh Du Ä‘ang tÃnh quay vỠđây ở không? 
    - Váºy à? - Tinh Nhược lo lắng - Thế thái độ cá»§a anh ấy đối vá»›i anh ra sao? 
    - Tốt! Chẳng có gì cả - Äiệt đáp má»™t cách ngắn gá»n - Anh ấy đã hoàn toàn thay đổi. 
    - Nghĩa là... 
    - Anh Du đã nháºn ra cái sai trái cá»§a mình và xin lá»—i cha vá»›i anh. 
    - Váºy thì em yên tâm - Tinh Nhược nói - Anh thấy đấy, con ngưá»i cÅ©ng giống như thá»i tiết, luôn có sá»± thay đổi. Mùa hè có nóng bức thì đến lúc nào đó mùa đông lạnh giá đến để dung hòa. 
    - Anh thì... anh thÃch cái ấm áp cá»§a mùa xuân hÆ¡n. 
    - Ờ hé! - Tinh Nhược chợt kêu lên - Phải chi mùa nào cũng ấm áp thì cây cối sẽ đâm chồi nảy lột tốt tươi hết. 
    Nhược vừa đỠcáºp đến cây cá». Bất chợt Äiệt và Tinh Nhược Ä‘á»u nhá»› đến thá»a đất thá» nghiệm sau nông trại cá»§a mình. 
    Và cả hai không hẹn Ä‘á»u nhanh chân hÆ¡n. Há» nôn nóng muốn biết thành quả, mà mấy hôm qua vì chuyện cá»§a Du hỠđã bá» quên. 
    Hai ngưá»i đến phần đất thá» nghiệm. Nhược reo lên: 
    - Ồ tuyệt quá! 
    Trươc mặt hai ngưá»i, luống khoai lang tưởng đã chết héo lại như xanh hÆ¡n. Äiệt cúi xuống, những chiếc lá khoai lang dầy láng chứ không héo và má»ng như hôm trước, chứng tá» nó đã thÃch nghi được vá»›i đất. Còn bên thá»a đất gieo hoa, thì đã có những mầm xanh nhú lên... Mặc dù thá»i tiết Ä‘ang lạnh giá. 
    - Như váºy là ta đã thành công rồi. 
    Äiệt nói. Nhược tinh nghịch: 
    - Chúng ta đếm thỠxem có bao nhiêu mầm sống nhé? 
    Và cả hai cúi xuống đếm, hai mái đầu gần như chụm vào nhau. Cái lạnh tan mất. Mùa đông lạnh giá rồi cÅ©ng trôi quạ Äiệt biết, để mùa xuân ấm áp trở vá» như váºy má»i chuyện rồi sẽ tốt đẹp hÆ¡n. Má»i chuyện chỉ má»›i bắt đầu.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |