Khi Kim Phượng và Liên Liên, Tích Tích tìm gặp Yến Thanh trên thuyền không người thì chàng hôn mê trầm trọng.
Liên Liên xem mạch, quan sát khắp người chàng rồi thở dài thốt :
- Yến gia không thọ thương, công lực cũng không tán thất. Chỉ vì tâm linh khích động mãnh liệt nên hôn mê thôi.
Tích Tích giật mình :
- Sự tình gì có thể khích động Yến gia mạnh như thế ?
Liên Liên đáp :
- Ngưu thơ làm sao biết được ! Đối phương không làm hại Yến gia lại còn cho Yến gia uống thuốc bổ Ninh Thần ích Ngư ơn, nếu không thì tình trạng còn nghiêm trọng hơn gấp mấy lần.
Bạch Kim Phượng hỏi :
- Bây giờ chúng ta phải làm sao ?
Liên Liên cười khổ :
- Đưa Yến gia về thuyền mình, để yên cho Yến gia ngủ say, độ sáu giờ là tỉnh lại.
Có điều tôi yêu cầu hai người là nếu tự Yến gia không nói gì thì hai người không nên hỏi han chi hết.
Tích Tích vội hỏi :
- Tại sao ?
Liên Liên đáp :
- Yến gia vốn tính kiên cờng.
Nếu bị một sự kích thích đến độ hôn mê thì sự tình đó phải quan trọng cực điểm. Chúng ta nên tránh nhắc lại với người.
Bạch Kim Phượng và Tích Tích gật đầu.
Tích Tích gãy chèo chèo thuyền trở lại.
Thuyền đi đô hơn hai dặm đường bỗng có tiếng còi hiệu vang lên, từ trong đám lau rậm hơn mời hai chiếc thuyền nhỏ tỏa ra, lớt đi như bay, trong thoáng mắt bao quanh thuyền của họ.
Bạch Kim Phượng nổi giận toan bạt kiếm nghinh chiến.
Nhưng Liên Liên bảo nàng trấn tĩnh, ở bên cạnh Yến Thanh bảo vệ chàng.
Đoạn Liên Liên và Tích Tích chia nhau, người đứng mũi, người đứng lái đề phòng bất trắc.
Đoàn thuyền bao quanh dần dần xáp lại gần.
Một chiếc thuyền vợt hàng ngũ lớt tới. Đứng trên thuyền Độc Tý Thần Ni Liễu Bất Thanh vòng tay nghiêng mình thốt :
- Già xin tham kiến môn chủ !
Bạch Kim Phượng trầm giọng :
- Liễu Bất Thanh ! Bà to gan lắm mới có hành động như thế này đối với bổn tòa !
Bà muốn gì ?
Liễu Bất Thanh điểm một nụ cười âm trầm :
- Già vâng lịnh lấy thủ cấp của Yến Thanh để báo thù cho các huynh đệ thuộc hạ!
Bạch Kim Phượng nổi giận :
- Vâng lịnh của ai ! Mã Bách Bình hay Ngân Phượng ?
Liễu Bất Thanh cười lạnh :
- Đều không phải ! Mà là lịnh của Mã Lão gia !
Bạch Kim Phượng bỉu môi :
- Đừng bịa ! Mã Cảnh Long đâu có quyền chi đối với bà mà ra lịnh cho bà ! Bổn tòa chỉ sợ địa vị của lão còn thấp kém hơn địa vị của bà đấy ! Nếu bà nói là lịnh của lão Hận Thiên Ông họ Thượng Quan thì còn nghe được !
Liễu Bất Thanh mỉm cười :
- Môn chủ đã biết thì còn hỏi làm chi ? Nên đặt mình ngoài cuộc là hơn. Bảo Yến Thanh ra đây nạp mạng !
Bạch Kim Phượng hừ một tiếng :
- Bà nuôi mộng ! Bổn tòa còn ở tại đây thì không ai được chạm đến Yến Thanh cả!
Liễu Bất Thanh cười ha hả :
- Môn chủ ! Chủ nhân không ra lịnh giết luôn môn chủ thế là khoan dung lắm rồi!
Môn chủ đừng vì tiểu tử đó mà chuốc lấy phiền phức !
Một chiếc thuyền nữa vọt tới.
Trên thuyền có một đại hán trung niên, hắn là một nhân viên trong Long Võ Tiêu Cục, thuộc nhóm Thập Kiệt, tên Đổng Tư Viễn, ngoại hiệu Song Th ơng.
Sau lng hắn có bọn Qúa Phong Thử Lu Ph ơng và Phi Ưng Ngưu Thất trong nhóm Thập Thú và Thập Cầm.
Hai thuyền dịch từ hai mặt xáp lại gần.
Đổng Tư Viễn gọi to :
- Yến Thanh ! Nếu là trang nam tử thì ng ơi hãy chờng mặt ra đi đừng có học thói nấp đáy quần hồng nhục lắm !
Phi Ưng Ngưu Thất trông thấy Yến Thanh nằm thiêm thiếp trong khoang thuyền vội thốt :
- Đổng lão ! Chừng như tiểu tử họ Yến thọ thương thì phải ! Hắn nắm bất động trong khoang thuyền đó !
Đổng Tư Viễn cười lớn :
- Như vậy là cơ hội tốt cho ng ơi trả cái hận bị hắn hất xuống sông ngày trớc.
Ngư ơi còn chờ gì nữa ?
Ngưu Thất vâng một tiếng, nhúng chân nhảy qua thuyền Liên Liên liền.
Liên Liên không vội chận cứ để cho gã đáp xuống thuyền.
Rồi nàng thốt :
- Ngưu Thất ! Đừng quên ai đã cứu ng ơi thoát chết dưới tay Kỹ Tử Bình !
Ngưu Thất thoáng giật mình song chối cãi :
- Nếu Yến Thanh đừng đánh ta rơi xuống nước thì Kỹ lão gia đâu có bắt tội ta !
Như thế ta nào có nợ gì Yến Thanh !
Liên Liên cười lạnh :
- Hay cho cái tên vong ân bội đức ! Bạch cô nương đừng giết gã làm dơ kiếm báu.
Cứ cho gã nhào xuống nước cũng đủ rồi !
Bạch Kim Phượng phóng ra một nhát kiếm, Ngưu Thất vội nhảy tránh.
Liền đó Vô ảnh Kiếm từ tay áo Bạch Kim Phượng bay theo.
Nhát kiếm chặt dứt đôi bàn chân của Ngưu Thất lúc gã còn chới với trên không chưa đáp xuống.
Nhát kiếm chặt đứt chân gã, đồng thời hất gã văng khỏi thuyền.
Gã rơi xuống sông, chỗ bị đứt thấm nước vừa đau vừa rát không chịu nổi.
Gã cố ngoi đầu lên, kêu la ơi ới !
Ngưu Thất tuy đối với bọn Liên Liên chẳng thấm vào đâu song trong Long Võ Tiêu Cục gã cũng có hạng lắm. Trông thấy gã bị hạ sát dễ dàng các đại hán trên mời mấy chiếc thuyền đều kinh hãi.
Liễu Bất Thanh vung chiếc quảy dài đánh một ngọn vào đầu Ngưu Thất.
Ngưu Thất chìm luôn.
Đổng Tư Viễn cau mày hỏi :
- Liễu Bất Thanh ! Sao lại đánh người nhà ?
Liễu Bất Thanh cười lạnh :
- Hai tiêu cục của các ng ơi tại Kim Lăng chứa toàn bọn phản phúc và ngu xuẩn !
Để sống mà làm gì ?
Đổng Tư Viễn nổi giận :
- Liễu bà ! Bà nói khó nghe quá ! Bọn tại hạ có lệ thuộc nơi bà đâu tại sao bà tự tiện trừng trị người của tại hạ ! Ai mợn bà làm ?
Liễu Bất Thanh cao ngạo :
- Ta thế ng ơi trừng trị chúng như vậy đó rồi ng ơi làm sao ta ?
Đổng Tư Viễn hừ một tiếng :
- Được ! Cứ cho bọn tại hạ là ngu xuẩn đi ! Nhưng tại hạ chờ xem sự thông minh của bà như thế nào ! Giết Yến Thanh là phần việc của bà đấy nhé !
Hắn vẫy tay.
Hơn nửa số thuyền rút khỏi vòng vây liền.
Đư ơng nhiên vòng vây không ai xung phá vẫn tan vỡ, phân nửa cục diện bị bỏ trống.
Liễu Bất Thanh nổi giận hét :
- Họ Đổng ! Ngư ơi dám kháng lịnh chủ nhân ! Lâm trận bỏ chạy ?
Đổng Tư Viễn lạnh lùng :
- Chủ nhân vốn là ai bọn tại hạ nào có biết đâu ! Tại hạ chỉ biết Mã lão ca thỉnh bọn tại hạ đến đây trợ giúp bà chứ tại hạ không hề tiếp nhận lịnh chi hết.
Liễu Bất Thanh thốt :
- Nhưng Mã Cảnh Long có nhận khẩu hiệu nơi chủ nhân !
Đổng Tư Viễn lắc đầu :
- Đó là việc của Mã lão ca ! Y không hề cho bọn tại hạ biết. Hơn nữa, Thiên Ma Lịnh Chủ chết rồi thì bọn tại hạ đâu còn là người của Thiên Ma Giáo nữa ! Các vị làm cái quái gì bọn này không hiểu, bọn này chỉ biết nể mặt Mã lão ca thôi, bởi sự nể nang đó bọn này mới giúp bà tạo cục diện hôm nay đây chứ làm gì có việc bọn này phải tuân theo lời ai đâu !
Liễu Bất Thanh nổi giận :
- Họ Đổng ! Lời nói đó ng ơi nói hay Mã Cảnh Long nói ?
Chợt từ trên bờ một giọng lạnh vang đến thuyền :
- Tại hạ nói đó, Liễu bà ! Bà muốn gì cứ nói với tại hạ đây.
Một bóng người chớp lên, bay ra đáp xuống mũi thuyền của Liễu Bất Thanh.
Kim Kiếm Ngân Tiêu Mã Bách Bình !
Liễu Bất Thanh giật mình không làm sao được đành phải nghiêng mình chào :
- Thuộc hạ chào tổng giám !
Mã Bách Bình cười lạnh :
- Không dám nhận sự cung kính của bà đâu ! Bà còn nhận tại hạ là tổng giám ?
Liễu Bất Thanh tiếp :
- Thuộc hạ phụng lệnh của chủ nhân đi tìm bắt Yến Thanh mà giết. Vì không gặp tổng giám nên thuộc hạ tự tiện đến đây… Mã Bách Bình vẫn lạnh lùng :
- Còn ai nữa không ?
Liễu Bất Thanh lắc đầu :
- Không còn ai khác ! Chủ nhân chỉ ra lịnh dụ giết một Yến Thanh thôi !
Mã Bách Bình chớp mắt :
- Vậy là Phi Ưng Ngưu Thất tự sát ?
Liễu Bất Thanh hơi rung người :
- Ngưu Thất đã thành người tàn phế, gã cứ rên la mãi sợ lòng người dao động nên thuộc hạ phải xử quyết gã !
Mã Bách Bình bỉu môi :
- Ngưu Thất vì công vụ mà thọ thương bà không ái truất trái lại còn sát hại. Làm như vậy để thu phục nhân tâm phải không ?
Liễu Bất Thanh lại rung người :
- Thuộc hạ biết tội mình !
Mã Bách Bình tiếp :
- Người và việc tại vùng Kim Lăng do gia phụ chưởng quản liệu lý không can cập mảy may đến bà mà bà lại tùy tiện phê bình, nghị tội buông lời khinh miệt, vũ nhục.
Bà có biết bà đã phạm tội chi chăng ?
Liễu Bất Thanh đáp :
- Thuộc hạ sẽ lãnh tội trước mặt chủ nhân.
Mã Bách Bình cao giọng :
- Chẳng lẽ bổn tòa không có quyền trị tội hộ pháp ?
Liễu Bất Thanh thốt :
- Chỉ vì thuộc hạ tiếp thọ lịnh dụ của chủ nhân xuất ngoại hành sự, thuộc hạ phải trở về phục lịnh chủ nhân, xong nhiệm vụ rồi là thuộc hạ thọ tội !
Mã Bách Bình lạnh lùng :
- Được rồi ! Nếu bổn tòa không trị được tội hộ pháp thì bổn tòa cũng không có quyền quản thúc hộ pháp luôn. Vậy bổn tòa sẽ đưa ra đây cái người có quyền trị tội và quyền quản thúc hộ pháp để cho người đó hành sự !
Y gọi to :
- Viên lão đâu ! Xin mời Viên lão bớc ra đây !
Từ trong chỗ nấp một người có tật thọt chân bớc ra.
Liên Liên bỏ mũi thuyền trở lại khoang bên cạnh Bạch Kim Phượng.
Nàng đã hiểu, nguy hiểm đã qua từ lúc Mã Bách Bình xuất hiện.
Bất quá hiện tại họ chỉ còn dự phòng ám toán thôi chứ cuộc chiến thì chắc là không thể xảy ra rồi.
Nàng hỏi Bạch Kim Phượng :
- Ai thế ?
Bạch Kim Phượng đáp :
- Bì Tiên Viên Ông Võ. Một trưởng lão trong Thiên Tàn Môn.
Liễu Bất Thanh trông thấy Viên Ông Võ thì vẻ mừng hiện rõ nơi g ơng mặt.
Bà gọi to :
- Viên huynh ! Viên huynh đến đúng lúc quá !
Viên Ông Võ lạnh lùng :
- Liễu bà ơi ! Bà khoan mừng ! Lão phu đến không mang điều lành đến cho bà đâu ! Lão phu đến để trừng trị bà đó !
Liễu Bất Thanh giật mình :
- Viên huynh ! Chẳng lẽ Viên huynh bênh vực tiểu tử áp chế lại tôi ?
Viên Ông Võ trầm giọng :
- Câm miệng ! Cái tội của bà không đến nỗi phải bị xử tử nhưng hiện tại bà buông lời sỉ nhục tổng giám thì phải chết ! Chết là tại bà đấy !
Liễu Bất Thanh run người hơn hai lần trước :
- Viên lão quỷ ! Thế ra ng ơi theo phe của hắn rồi phải không ?
Viên Ông Võ thở dài :
- Liễu bà ! Bà đừng quên thân phận mình ! Đây không phải là Thiên Tuyệt Cốc !
Bà cứ hành động theo nhiệm tánh thì lão phu không còn biện pháp nào để giúp bà được!
Liễu Bất Thanh nín lặng :
Viên Ông Võ hướng qua Mã Bách Bình tiếp :
- Tổng giám ! Liễu Bất Thanh xuất ngôn vô lễ, hành động bạo ngợc, tội đáng chết trăm ngàn lần. Xin tổng giám niệm tình xét cho cái chỗ lẩm cẩm của kẻ quá già dung tha cho mụ một lần !
Mã Bách Bình mỉm cười :
- Viên lão nói quá lời ! Bổn tòa đâu có danh vị trọng đại cỡ đó ! Viên lão là người chấp pháp, cả bổn tòa đây cũng còn phải chịu sự xử phân… Viên Ông Võ vội thốt :
- Thuộc hạ đâu dám !
Mã Bách Bình cười tiếp :
- Cái gì mà chẳng dám ! Nếu bổn tòa phạm tội thì cũng phải thọ tội như thường và ngoài Viên lão ra còn ai xử phân được, vì quyền hạn của Viên Lão là thế mà ! Nếu Viên lão xét thấy Liễu bà không có tội gì trái lại bổn tòa là người có tội thì Viên lão cứ áp dụng quy luật xử trí !
Viên lão biết không thể lay chuyển được ý của Mã Bách Bình bèn thở dài thốt :
- Đành rồi Liễu bà ơi ! Bà hãy tự xử đi !
Liễu Bất Thanh ngẩng cao đầu xẳng giọng đáp :
- Tôi không làm vậy đâu ! Chúng ta lao khổ nhọc nhằn biết bao nhiêu tạo thành cơ nghiệp để cho kẻ khác từ đâu không biết nhảy vào mà hưởng ! Bây giờ lại ép buộc tôi phải tuân theo mạng lịnh của tiểu tử này thì tôi chịu làm sao được ? Chúng ta là chi hở Viên lão ?
Viên Ông Võ kêu lên :
- Bà điên rồi !
Liễu Bất Thanh hét lớn :
- Phải ! Tôi điên ! Tôi không con không cái, không hệ lụy gia đình. Một tấm thân này từ thuở thơ ấu đến bạc đầu làm trâu làm ngựa cho chúng cỡi, chung quy tôi chẳng hưởng được gì, bảo tôi không điên làm sao được ! Rồi bây giờ người ta bảo tôi phải chết đi ! Người ta vất tôi như vất vỏ chuối ! Tôi đâu có chết dễ dàng như vậy chứ !
Viên Ông Võ cau mày :
- Bà làm chi cũng không tránh được một cái chết ! Lão phu thấy bà nên chọn cái chết nhanh chết sướng là hơn !
Liễu Bất Thanh cười rợn :
- Tôi bất chấp ! Viên lão đừng đem hình phạt dọa nạt tôi ! Tôi muốn xem kẻ nào có bản lỉnh bức tôi phải chịu những hình phạt đó !
Một thanh niên tại thuyền dùng một thủ pháp cực kỳ linh diệu phóng một ngọn chủy thủ cắm đúng hông bà.
Chẳng rõ chủy thủ có tẩm độc hay không chỉ thấy Liễu Bất Thanh nhăn mặt, quăng chiếc quảy xuống sông, rồi run người không thốt được tiếng nào.
Thanh niên rút ngọn chủy thủ thứ hai cầm tay thốt :
- Xin chấp pháp cho chỉ thị mũi thứ hai này phải nằm ở bộ vị nào ?
Viên Ông Võ chưa kịp đáp.
Mã Bách Bình lên tiếng :
- Yết hầu ! Cắt đầu luôn !
Viên Ông Võ kêu lên :
- Tội chết đã đáng lắm rồi. Xin tổng giám tha cho mụ được toàn thây !
Mã Bách Bình lắc đầu.
Thanh niên bớc tới làm theo lịnh.
Mã Bách Bình trầm giọng thốt :
- Chẳng phải bổn tòa không tha được bà ấy ! Chẳng qua càng ngày bà ấy càng ngang ngợc, tự tiện hành động, không xem ai ra gì bất chấp luôn quy luật nên bổn tòa phải giết bà ấy cho bọn thuộc hạ xem để làm g ơng.
Viên Ông Võ đáp :
- Tổng giám nói phải ! Xử trí mụ ta như vậy là tổng giám khoan hồng lắm đó !
Đáng lý phải cho mụ ta chịu hình phạt bá đao mới vừa !
Lão nói thật hay nói mát ?
Mã Bách Bình tiếp :
- Bổn môn vừa thành lập, việc thu dư lực của Bạch Phúc đâu phải dễ dàng ! Mình đang tranh thủ nhân tâm củng cố cơ nghiệp thì kỷ luật phải được tôn trọng cực điểm.
Bà ấy tùy nhiệm tính mà hành động thì có khác nào phá hoại đại cuộc ! Phải trừ mụ ta mới được !
Viên Ông Võ gật đầu :
- Thuộc hạ hiểu ! Hiện tại xin tổng giám hành xử quyền chỉ huy !
Mã Bách Bình hướng qua thuyền của Bạch Kim Phượng cao giọng thốt :
- Đại thơ ! Việc vừa rồi do một sự lầm lẫn mà ra. Bọn tiểu đệ không hề có ý gây khó khăn cho đại thơ và Yến huynh. Chính Liễu Bất Thanh tự tiện an bày đấy thôi !
Bạch Kim Phượng lạnh lùng :
- Vậy càng hay !
Mã Bách Bình hỏi :
- Yến huynh ra sao ?
Bạch Kim Phượng đáp :
- Chẳng sao hết ! Uống quá nhiều rợu thành say. Cần phải ngủ một giấc !
Mã Bách Bình gật đầu :
- Tiểu đệ sẽ ra lịnh cho thuộc hạ rút lui để Yến huynh được yên tịnh !
Y vẫy tay.
Các chiếc thuyền lần lượt quay mũi rời cục diện.
Mã Bách Bình gọi Đổng Tư Viễn :
- Cửu thúc cũng về luôn đi ! Việc vừa rồi bất quá do lịnh truyền sai mà thôi.
Đổng Tư Viễn thốt :
- Ngưu thúc tiếp được lịnh của Mã đại ca bảo phải hạ sát Yến Thanh !
Mã Bách Bình lắc đầu :
- Có thể gia phụ không hiểu rõ sự tình nên đáng lẽ cần đi đông người lại sai đi tây!
Đổng Tư Viễn còn cãi :
- Ngưu thúc nghe rõ Mã lão ca bảo như vậy mà !
Mã Bách Bình trầm giọng :
- Cửu thúc là bậc trưởng thượng, tiểu diệt không dám nói nhiều. Chỉ xin cửu thúc tin là tiểu diệt không nói sai đâu ! Cửu thúc hay suy nghĩ lại !
Đổng Tư Viễn lạnh lùng :
- Ngưu thúc chỉ biết tuân hành lịnh của Mã lão ca !
Mã Bách Bình thở dài :
- Cửu thúc nói như thế thì thôi ! Tiểu diệt không dám nhiều lời ! Tiểu diệt đi đây !
Y nhún chân nhảy lên bờ.
Trên thuyền bao nhiêu người xuống theo y, bây giờ chúng nhảy lên theo y.
Viên Ông Võ kinh ngạc hỏi :
- Tổng giám ! Chủ nhân đã ra lịnh dụ… Mã Bách Bình gạt ngang ; - Bổn tòa biết ! Chẳng qua chủ nhân chẳng thấu đáo tình huống nên đưa ra lịnh dụ đó thôi ! Hôm nay tuyệt đối chúng ta không làm gì nổi Yến Thanh, trái lại nếu vọng động là phải hy sinh nhân mạng chứ chẳng ích gì. Đổng Tư Viễn hồ đồ bổn tòa không làm sao nói rõ tình hình cho lão biết được đành để mặc cho lão tiếp nhận cái khổ. Bổn tòa chỉ lo bảo vệ người của mình đây thôi.
Viên Ông Võ cau mày :
- Thuộc hạ chưa hiểu gì hết !
Mã Bách Bình đáp :
- Hộ pháp chờ xem là biết !
Đổng Tư Viễn không đi, năm chiếc thuyền cho y điều động cũng không đi.
Trên năm thuyền đó, trừ Lu Ph ơng ra còn có mời ba người nữa.
Đổng Tư Viễn ra lịnh cho năm chiếc thuyền bao vây trở lại thuyền của bọn Liên Liên.
Bọn Liên Liên thủ sẵn kiếm dàn thế chờ nghinh chiến.
Cả ba chưa có phản ứng nào, thuyền của Đổng Tư Viễn chưa xáp lại gần được bỗng từ trên bờ hai bóng người bay xuống.
Hai bóng người đó là một phu nhân trung niên và một thiếu niên.
Trung niên phu nhân là Liên Khiết Tâm còn thiếu niên thì lạ hoắc.
Họ vừa xuống thuyền của bọn Đổng Tư Viễn là có tiếng rú thảm vang lên, rồi đầu người tiếp nối rơi xuống.
Thân pháp của hai người đó cũng như kiếm pháp vô cùng ảo diệu, chỉ trong một thoáng thôi toàn bộ bọn thuộc hạ của Đổng Tư Viễn đều biến thành những cái xác không đầu, đầu và xác rơi lỏm tỏm xuống nớc.
Đổng Tư Viễn vốn là tay hữu hạng trên giang hồ thế mà chỉ qua ba chiêu là thiếu niên chặt đứt hai cánh tay của y, y ngã xuống lòng thuyền oằn oại trong vũng máu.
Liên Khiết Tâm nhìn lên bờ thốt :
- Mã Bách Bình ! Ngư ơi thông minh đấy nên thoát chết lần này. Từ nay về sau ng ơi đừng đuổi theo Yến Thanh để gây phiền phức cho hắn nữa ! Nếu ng ơi cãi lời ta thì đừng trách ta hạ độc thủ ! Về nói lại với gia gia ng ơi là hãy cẩn thận giữ mình !
Tốt hơn hết lão ấy không nên ra khỏi cửa ! Ngày xa lão hãm hại phụ thân ta làm sao thì ngày nay ta lấy phương pháp đó đối phó với lão !
Thốt xong nàng cùng thiếu niên nhảy lên bờ, phi thân đi luôn.
Viên Ông Võ kinh ngạc hỏi :
- Hai người đó là ai ?
Mã Bách Bình đáp :
- Liên Khiết Tâm và con trai nàng là Mạt Chấn Vũ, tự Thành Long.
Viên Ông Võ hỏi :
- Họ có liên quan gì với Yến Thanh ?
Mã Bách Bình lắc đầu :
- Bổn tòa không được rõ. Nhưng họ liên quan trọng đại với chúng ta ! Chính mẹ con họ đã giết bốn người của chúng ta cách đây mấy hôm.
Viên Ông Võ trố mắt :
- Làm sao tổng giám biết được ?
Mã Bách Bình mỉm cười :
- Tin tức có linh thông mới làm tổng giám được chứ ! Viên lão hỏi như vậy bổn tòa biết đáp làm sao !
Viên Ông Võ cau mày :
- Làm sao tổng giám biết được nàng có mặt tại đây ?
Mã Bách Bình giải thích :
- Bổn tòa theo dỏi Yến Thanh đến vùng phụ cận thì mất hút hắn. Đang xục xạo tìm thì đụng độ với mẹ con nàng. Nàng cảnh cáo bổn tòa phải buông luôn Yến Thanh.
Viên Ông Võ vội hỏi :
- Tổng giám có giao đấu với nàng chăng ?
Mã Bách Bình cười khổ :
- Không ! Nhưng huynh đệ đi theo bổn tòa chưa kịp rút kiếm khỏi Võ là bị thiếu niên sát hại liền. Hai huynh đệ đó là những tay khá trong Thiên Tuyệt Cốc đấy nhé, họ chỉ kém bổn tòa và tiện nội thôi. Thế mà vẫn không phản ứng kịp trước thân pháp và thủ pháp của thiếu niên ! Bổn tòa biết khó thủ thắng nên bất động. Liên Khiết Tâm cảnh cáo xong bỏ đi đến đây ?
Viên Ông Võ biến sắc :
- Chả trách tổng giám hạ lịnh triệt thoái !
Mã Bách Bình tiếp :
- Chủ nhân tuy có võ công cao song lại không am tờng ngoại tình thành thử bao nhiêu người phải tán mạng hôm nay vì một lịnh dụ sai sót !
Viên Ông Võ thốt :
- Tổng giám nên tờng trình cho chủ nhân biết… Mã Bách Bình thở dài :
- Tờng trình như thế nào ? Chủ nhân có chịu tin không ? Tuy lãnh chức tổng giám nhưng bổn tòa chưa hề diện kiến chủ nhân qua một lần. Bổn tòa hành sự chỉ bằng vào những tờ lịnh dụ, giấy trắng mực đen chứ không hề có sự tiếp xúc trực tiếp !
Viên Ông Võ thốt :
- Từ sau ngày Thiên Ma Lịnh Chủ bị giết chủ nhân không muốn tiếp cận ai cả !
Mã Bách Bình tiếp :
- Bổn tòa hiểu ! Bạch Phúc chết vì quá tín nhiệm gia phụ. Chủ nhân phải dè dặt đối với bổn tòa ! Đó là lẽ tự nhiên !
Viên Ông Võ cười khan :
- Đích xác lịnh tôn là con người khó tin nổi !
Mã Bách Bình lắc đầu :
- Nếu không có chủ nhân chủ trì thì khi nào gia phụ dám giết Bạch Phúc ? Người khó tin, khó đề phòng nhất nào phải là người có dã tâm ! Mà chính là kẻ phản phúc vô thờng, kẻ tham sinh úy tử ! Giả như chủ nhân sợ dẫm chân lên vết xe đổ của Bạch Phúc thì chính Viên lão là người đáng cho chủ nhân chú ý trước nhất !
Viên Ông Võ giật mình :
- Tổng giám nói đùa ác quá !
Mã Bách Bình mỉm cười :
- Bổn tòa không đùa đâu ! Liễu Bất Thanh chết rồi thì Viên Lão là người duy nhất thân tín của chủ nhân. Nếu bổn tòa là chủ nhân thì bổn tòa đề phòng Viên lão rất kỹ !
Viên Ông Võ tuy cười song lòng xao xuyến mạnh.
Mã Bách Bình cười nhẹ tiếp :
- Viên lão có thể chuyển cáo với chủ nhân là bổn tòa không hy vọng diện kiến với chủ nhân ! Mà cũng không hy vọng gây sự nghi ngờ cố kỵ. Nhưng từ nay trước khi hạ lịnh hành động xin chủ nhân bảo qua cho bổn tòa biết để tránh những thất bại nhưng ày hôm nay !
Viên Ông Võ đáp :
- Thuộc hạ xin tuân lời.
Mã Bách Bình tiếp :
- Chủ nhân ẩn mình nơi chỗ kín đáo có điều lợi mà cũng có điều hại. Lợi ở điểm địch không tìm ra người còn hại ở chỗ toàn thể thuộc hạ chẳng ai nhận ra người.
Trước kia lịnh dụ ban ra do Liễu Bất Thanh phân phối công tác, điều động nhân viên. Bây giờ Liễu Bất Thanh chết rồi mọi lịnh dụ sẽ do ai truyền đi ? Không có Liễu Bất Thanh thuộc hạ không tin lịnh dụ, dù cho chủ nhân có chờng mặt chỉ huy vị tất có ai nghe bởi chẳng ai biết mặt chủ nhân cả. Liễu Bất Thanh chết rồi toàn bộ thuộc hạ đều quay về một tay bổn tòa chưởng quản, họ tin bổn tòa hơn là chủ nhân, vì các lẽ dẫn giải trước !
Viên Ông Võ kêu lên :
- Vậy là nguy cho tổng giám lắm !
Mã Bách Bình cười mỉa :
- Không nguy ! Xử quyết Liễu Bất Thanh hôm nay Viên lão thấy rõ. Nếu bổn tòa muốn xử quyết một người chủ nhân không cần ra mặt.
- Bổn tòa hiểu, chủ nhân đã an bày một số tử sĩ trong hàng thuộc hạ chuẩn bị tùy thời cơ đối phó với bổn tòa. Nhưng tự bổn tòa cũng có an bày, ứng biến. Bất cứ sự việc chi xảy ra đều nằm trong cuộc an bày của bổn tòa, điều đó Viên lão có thể tin chắc !
Giả như một ngày nào đó bổn tòa chết đi thì cái cục diện này phải tan rả, không có một lực lượng nào ngăn chận sự tan ra đó được ! Bổn tòa hy vọng chủ nhân không hành động một cách quá nông nổi !
Mồ hôi lạnh điểm lấm tấm nơi vầng trán của Viên Ông Võ.
Mã Bách Bình cười :
- Hẳn Viên lão cũng hiểu cái chức tổng giám này chẳng phải bổn tòa nhờ ai đề bạt mà có mà chính bổn tòa tự sức tranh thủ đấy ! Hoàn toàn do sức lực của bổn tòa đấy ! Nếu chủ nhân muốn trở thành một tay không chế Võ lâm thì không gì hơn là chủ nhân nên công khai thành thật cho bổn tòa biết chứ còn cứ lấy thái độ nửa đùa nửa khinh để đối xử với bổn tòa, xem bổn tòa như một công cụ, một kẻ chỉ biết nhắm mắt cúi đầu, chỉ biết dốc hết tâm lực tuân hành mọi mạng lịnh để chờ khi quả chanh hết nước lại vất bỏ đi thì quả thật là một nhầm lẫn quan trọng tai hại phi thờng.
Viên Ông Võ đáp :
- Thuộc hạ sẽ chuyển cáo cái ý của tổng giám đến chủ nhân.
Mã Bách Bình tiếp :
- Võ công của bổn tòa do chủ nhân truyền thọ, bổn tòa không hề quên ơn trọng.
Ngày nào chủ nhân còn sống ngày đó bổn tòa không bội phản. Hơn thế bổn tòa sẽ cố gắng hết sức mình để phù trợ chủ nhân. Tuy nhiên nếu chủ nhân tự dứt tuyệt con đường tiến thì hậu quả như thế nào chủ nhân phải tiếp thọ thế ấy. Không thể oán trách bổn tòa được !
Viên Ông Võ thốt :
- Tổng giám hiểu sai về chủ nhân quá nhiều !
Mã Bách Bình điểm một nụ cười :
- Chủ nhân là Hận Thiên Ông Thượng Quan Ngô Dự, chính Yến Thanh cho bổn tòa biết như vậy. Điều đó chẳng đáng buồn cười sao ? Trong tình hình này chủ nhân làm sao mà đòi hỏi một sự tận tâm tân lực nơi bổn tòa được chứ ! Người trong cuộc không hiểu chủ nhân của mình mà người ngoài cuộc thì rõ như lòng bàn tay ! Mỉa mai thật !
Viên Ông Võ nín lặng.
Mã Bách Bình tiếp :
- Bổn tòa không chấp nhận cho ai có hành vi bất lợi đối với Yến Thanh.
Viên Ông Võ trầm giọng :
- Con người đó còn sống là chúng ta bất lợi lớn !
Mã Bách Bình mỉm cười :
- Bổn tòa không tưởng như vậy. Hiện tại y là đối tượng mà bất cứ tổ chức nào cũng muốn tranh thủ làm một phụ tá, ngoài ra y biết rõ những tổ chức nào hiện đang giành ảnh hưởng trên giang hồ. Muốn biết bí mật của địch là cứ hỏi y, không cần tìm đâu xa !
Viên Ông Võ gật đầu :
- Nếu vậy thì thuộc hạ sẽ trình lại với chủ nhân những gì tổng giám đã dẫn giải !
Mã Bách Bình tiếp :
- Nguyên nhân sự thất bại của Thiên Ma Lịnh Chủ là quá chuyên quyền mà chủ nhân cũng thất sách ở chỗ dặt mình vào địa vị của lịnh chủ, bây giờ thì chúng ta quá lộ Liễu rồi, mọi hoạt động không còn dễ dàng như lúc nào còn âm thầm trong bóng tối.
Giả như buổi ban sơ nếu chủ nhân thương lượng với bổn tòa thì bổn tòa đã ngăn chận rồi ! Hiện tại có hối tiếc cũng chẳng còn kịp nữa ! Do đó bổn tòa mới quyết định bảo tồn Yến Thanh để giúp chúng ta tìm tung tích địch.
Viên Ông Võ thốt :
- Nhưng y là người của Cu Lão Hội !
Mã Bách Bình lắc đầu :
- Không phải ! Y bị Cửu Lão Hội lợi dụng thôi !
Viên Ông Võ không tin :
- Lấy gì làm chắc ?
Mã Bách Bình đáp :
- Mẹ con Liên Khiết Tâm thống hận Cửu Lão Hội cực độ, họ giết khá nhiều người trong tổ chức đó song họ lại bảo hộ Yến Thanh. Điều đó đủ chứng minh y không thuộc Cửu Lão Hội !
Viên Ông Võ hỏi :
- Tổng giám nói rằng đứa con đó là con của Liên Khiết Tâm ?
Mã Bách Bình gật đầu :
- Phải ! Nàng tư thông với em chồng là Mạt Tử sanh ra hắn. Lúc hắn lên năm tuổi bị người ta mang đi một nơi chuyên huấn luyện cách giết người.
Hiện tại thì hắn đã thành tài nên ly khai sư môn xuất đạo hành sự. Trời sanh hắn là tay giết người, chiêu thức của hắn chẳng có gì xuất xắc nhưng lại phi thường thực dụng, mỗi lần hắn vung kiếm là mỗi lần kiếm đẩm máu, không sai một nhát !
Viên Ông Võ hỏi :
- Họ thuộc về cánh nào ?
Mã Bách Bình mỉm cười :
- Điều đó đáng lẽ Viên lão biết rành hơn bổn tòa !
Viên Ông Võ lắc đầu :
- Thuộc hạ không biết mảy may !
Mã Bách Bình lại cười :
- Đó cũng là một bằng cớ chứng tỏ Viên lão không được tín nhiệm lắm bên cạnh chủ nhân. Một việc như vậy lại không biết mảy may thì đáng trách thật. Thiên Ma Giáo đầu tiên do Tứ Bá Thiên hợp nhau sáng lập. Tứ Bá Thiên là Thiên Tàn Môn Chủ Bạch Phúc, Thiên Hận Môn Chủ Thượng Quan Ngô Dự, Thiên Âm Môn Chủ Quách Tâm Luật và Thiên Dục Môn Chủ Tần Tư ơng Y. Trong bốn vị đó chỉ có Bạch Phúc là có thực lực hùng hậu nhất cho nên lão ta được ba người kia suy tôn làm lịnh chủ, chấp chưởng Thiên Ma Lịnh.
Viên Ông Võ hỏi :
- Còn hiện tại ?
Mã Bách Bình tiếp :
- Hiện tại thì quyền uy thuộc về Hận Thiên Môn ! Còn hai môn phái kia vì thế yếu phải nhượng bộ. Nhưng mấy lúc sau này họ chấn chỉnh môn hộ, tăng cờng nhân thủ nên giờ đây họ có thực lực rất hùng hậu, thinh thế của họ ngang ngữa với Thiên Hận Môn của Thượng Quan Ngô Dự.
Viên Ông Võ hỏi :
- Do đâu tổng giám biết rành thế ?
Mã Bách Bình đáp :
- Ngân Phượng cho bổn tòa biết nàng là truyền nhân của Thiên Dục Môn Chủ.
Nàng không liên quan gì đến mẹ con Liên Khiết Tâm cả, do đó bổn tòa suy diễn ra mẹ con Liên Khiết Tâm là thuộc hạ của Thiên Âm Môn Chủ.
Viên Ông Võ kinh ngạc :
- Ngân Phượng làm sao dính dấp với Thiên Dục Môn Chủ được ?
Mã Bách Bình Thốt :
- Cái đó đáng lẽ phải hỏi nơi các vị ! Các vị luôn luôn bám sát cạnh nàng làm cái việc giám thị vậy mà vẫn để lọt người của Thiên Dục Môn vào tận trung tâm dẫn dụ đi một tay đắc lực. Các vị sơ xuất như thế rồi sẽ ăn làm sao, nói làm sao với chủ nhân đây?
Viên Ông Võ lộ vẻ kinh hoàng :
- Thuộc hạ không hề hay biết sự tình. Ngân Phượng vốn tính thích chung chạ với nam nhân, hơn nữa sự chung chạ đó trở thành một nhu cầu cho nàng vì nàng luyện võ công Thiên Tàn. Bọn thuộc hạ vì lẽ đó mà lơi quản thúc nàng… Mã Bách Bình cười lạnh :
- Hôm nay bổn tòa có gặp nàng. Nàng yêu cầu bổn tòa giao trọn Cảnh Thái Tiêu Cục cho nàng để tăng cờng nhân thủ củng cố thực lực Thiên Dục Môn.
Viên Ông Võ chớp mắt :
- Tổng giám đáp ứng ?
Mã Bách Bình hừ một tiếng :
- Không đáp ứng mà được à ? Cảnh Thái Tiêu Cục đã từ lâu âm thầm thuộc về nàng. Bất quá nàng hỏi để có tiếng vậy thôi, dù không hỏi nàng vẫn có thể xử dụng đám người đó như xử dụng thuộc hạ chân chánh của nàng.
Viên Ông Võ hỏi :
- Sao tổng giám không cáo tố với chủ nhân ?
Mã Bách Bình bỉu môi :
- Ai là chủ nhân ? Chủ nhân ở đâu ? Có mặt mày hình dáng như thế nào ? Nếu gặp người giả thì sao ? Viên lão thì mới được trọng dụng đây, còn Liễu Bất Thanh là con người nông nổi, nếu nhờ mụ làm trung gian chuyển đạt tin tức thì có lẽ mụ dám không chuyển đạt mà còn lại dẫn người đi phá tan Cảnh Thái tiêu Cục nữa đấy. Chẳng những mụ không thu hoạch được ích lợi gì, trái lại còn đuổi dồn người ta xích lại gần nhau gấp !
Viên Ông Võ xuất mồ hôi lạnh :
- Thuộc hạ phải cho chủ nhân hay mới được !
Mã Bách Bình thốt :
- Nghiệp vụ từ Kim Lăng chính bổn tòa chấp nhận trực tiếp từ Thiên Ma Lịnh Chủ nên bổn tòa có quyền làm chủ các nghiệp vụ đó. Viên lão muốn nói gì với chủ nhân thì nói song nên khuyên chủ nhân đừng có nhúng tay vào ngăn trở phá hoại. Viên lão nên hiểu để cho Thiên Dục Môn có cơ sở công khai hoạt động là chúng ta có lợi hơn nhiều!
Viên Ông Võ gật đầu :
- Phải ! Chủ nhân từng bảo là tổng giám có quyền quyết định mọi việc. Bất quá thuộc hạ báo cho chủ nhân hay để phòng bị vậy thôi !
Mã Bách Bình điểm một nụ cười :
- Viên lão cẩn thận nhé ! Đừng để cho dịch theo dấu biết được cơ sở của chủ nhân rồi tuyên bố tin tức ra giữa giang hồ !
Viên Ông Võ cười nhẹ :
- Tổng giám yên trí ! Chỗ ở của chủ nhân mời phần bí mật, nhất định không ai truy ra đâu ! Dù có theo dấu của thuộc hạ cũng vô ích !
Mã Bách Bình gật đầu :
- Vậy là tốt !
Rồi y hỏi :
- Viên lão có muốn bổn tòa phái người hộ tống chăng ?
Viên Ông Võ vội khoát tay :
- Khỏi ! Thuộc hạ dè dặt là được rồi !
Lão vòng tay chào bớc đi, một lúc sau khuất dạng trong bóng đêm.
Mã Bách Bình mỉm cười, cho thuộc hạ về hết rồi một mình bớc về hướng thuyền của Yến Thanh.
Thuyền của Yến Thanh lớt đi không xa lắm, chỉ một lúc sau Mã Bách Bình theo kịp.
Còn cách xa xa y gọi :
- Đại thơ ! Dừng thuyền lại một chút cho tiểu đệ hỏi thăm Yến huynh mấy câu !
Bạch Kim Phượng đáp :
- Lãng tử còn say nào đã tỉnh đâu mà ng ơi muốn đối thoại !
Mã Bách Bình tiếp :
- Đại thơ dối người mà làm gì ! Yến huynh không say rợu đâu !
Bạch Kim Phượng hỏi :
- Làm sao ng ơi biết ?
Mã Bách Bình cười nhẹ :
- Tiểu đệ còn biết nhiều hơn nữa kìa ! Cứ theo lý thì trong sáu giờ nữa Yến huynh mới tỉnh lại. Nhưng tiểu đệ có việc trọng yếu phi thường cần phải luận đàm với Yến huynh ngay !
Bạch Kim Phượng thốt :
- Không được ! Y chưa tỉnh không nên làm kinh động y !
Mã Bách Bình phi thân xuống thuyền.
Ba nữ nhân đều lộ thần sắc giới bị, sẵn sàng xuất thủ.
Mã Bách Bình mỉm cười ; - Các vị lầm rồi ! Tại hạ nào có ác ý ! Tại hạ có một hoàn thuốc đây, cho Yến huynh uống là Yến huynh tỉnh lại liền. Tỉnh sớm song chẳng hại đến sức khỏe của Yến huynh !
Y trao ra một hoàn thuốc màu đỏ.
Liên Liên tiếp lấy đưa lên mũi ngửi.
Mã Bách Bình tiếp :
- Hòa tan trong nước rồi cho y uống.
Liên Liên đưa lỡi nếm hoàn thuốc đoạn bỏ vào chén trà rồi dùng mọi cách thử xem có độc hay không.
Cuối cùng nàng thốt :
- Đa tạ Mã gia ! Đây là hoàn thuốc Ninh Thần ích Ngư ơn rất hiếm quý.
Mã Bách Bình đáp :
- Không cần phải tạ Ơn tại hạ ! Tại hạ được người ta ủy thác mang hoàn thuốc đến cho Yến huynh.
Bạch Kim Phượng hỏi gấp :
- Ai ?
Mã Bách Bình cười nhẹ :
- Một nữ nhân có giọng nói rất ấm dịu, rất tiếc lại che kín mặt. Nàng xng là bạn của Yến huynh trong kiếp trớc, xem ra Yến huynh quả là tay phong lưu !
Bạch Kim Phượng trầm gương mặt :
- Nói nhảm ! Ngư ơi nên nghiêm chỉnh một chút, Mã Bách Bình !
Mã Bách Bình vẫn cười :
- Trước mặt đại thơ tiểu đệ có bao giờ dám đùa cợt ! Người ta nhờ làm sao, bảo thế nào thì tiểu đệ làm y theo như vậy, thuật đúng lời của người ta chứ không hề thêm bớt !
Liên Liên và Tích Tích cùng nhìn nhau biến sắc, Liên Liên hỏi gấp :
- Nữ nhân đó xng là bạn của Yến gia trong kiếp trước ?
Mã Bách Bình gật đầu :
- Phải ! Chắc cô nương biết nàng ?
Liên Liên mỉm cười :
- Biết thì không ! Kỳ quái thì có ! Kỳ quái ở chỗ bỗng dng lại xuất hiện thêm một người !
Mã Bách Bình thốt :
- Nếu hai cô nương biết thì xin cho tại hạ hiểu với ! Chừng như nữ nhân đó có thân phận trọng yếu lắm. Nàng xuất hiện có Liên Khiết Tâm, Kim Đại N ơng hầu hai bên, hai người này đối với nàng cực kỳ tôn kính tựa hồ nữ nhân là người lãnh đạo mà họ là thuộc viên !
Liên Liên kêu lên :
- Kỳ quái ! Có việc như vậy à ! Nàng ấy là ai chứ ?
Mã Bách Bình chưa kịp đáp, một thanh âm vang lên :
- Thiên Âm Tiên Tử Quách Tâm Luật !
Thinh âm do Yến Thanh phát ra.
Bao nhiêu người đều giật mình !
Liên Liên kêu to :
- Yến gia ! Yến gia tỉnh lại rồi !
Yến Thanh uể oải ngồi dậy đáp :
- Thực ra tại hạ tỉnh từ lâu rồi mà hầu như không bao giờ bị mê man cả. Chẳng rõ tại sao chân khí ứ lại, vận dụng cách nào cũng không làm cho khí ứ đó lưu chuyển được.
Nhờ dược lực xung phá tại hạ mới khoan khoái trở lại.
Tích Tích hỏi :
- Thế ra mọi việc xảy ra Yến gia biết hết ?
Yến Thanh gật đầu :
- Biết hết, có điều tại hạ vô phương cử động !
Mã Bách Bình hỏi :
- Yến huynh có đùa không ? Yến huynh nói nữ nhân đó là Quách Tâm Luật ?
Yến Thanh gật đầu :
- Phải ! Tại hạ có gặp nàng, là chính nàng tố cáo cho tại hạ biết.
Mã Bách Bình lắc đầu :
- Khó có thể như vậy lắm ! Nàng còn trẻ quá mà !
Yến Thanh tiếp :
- Suy qua dáng dấp tại hạ ước đoán nàng trong lứa hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi thôi và phải rất tuyệt đẹp !
Mã Bách Bình cau mày :
- Thiên Âm Tiên Tử là môn chủ Thiên Âm Môn, một trong Tứ Bá Thiên, một đại thế lực của Thiên Ma Giáo. Con người đó sao còn trẻ quá ?
Yến Thanh mỉm cười :
- Có những người chúng ta nhìn dung mạo không thể đoán đúng là trẻ tuổi hay cao niên !
Mã Bách Bình thốt :
- Cứ theo lời Ngân Phượng thì Thiên Âm tiên Tử Quách Tâm Luật cũng có bảy tám mươi tuổi. Cớ sao lại còn trẻ quá như thế này ? Khó tin thật !
Yến Thanh hỏi :
- Đại tẩu nói với Mã huynh từ lúc nào ?
Mã Bách Bình đáp :
- Sau khi ly khai Hoa Thanh Tử tại hạ gặp tiện nội. Tiện nội đưa tại hạ về Cảnh Thái Tiêu Cục cho tại hạ biết nàng là đại biểu của một trong Tứ Bá Thiên. Vị Tứ Bá Thiên này là môn chủ Thiên Dục Môn tên Tần Tư ơng Y. Nàng yêu cầu tại hạ nhượng Cảnh Thái Tiêu Cục cho nàng làm căn cứ.
Yến Thanh hỏi :
- Mã huynh có đáp ứng không ?
Mã Bách Bình đáp :
- Không đáp ứng cũng không được.
Nàng đã âm thầm hạ thủ đoạn khống chế toàn bộ nhân số trong Cảnh Thái Tiêu Cục từ lâu. Hà huống tại hạ cũng muốn thế. Có nhvậy mới gây thêm phiền phức cho Hận Thiên Lão Quái ! Nội tình của Tứ Bá Thiên chính nàng cáo giác cho tại hạ biết. Tại hạ nóng gặp Yến huynh để thông báo tin tức đó, hỏi ra mới hay là người trong Thiên Hận Môn kéo đến đây định sát hại Yến huynh.
Tại hạ lập tức đến nơi ngăn trở. Dọc đường gặp người trong Thiên Âm Môn.
Yến Thanh thở dài :
- Bí mật của Thiên Ma Giáo cuối cùng đã bị khám phá rồi ! Trong số bốn đại ma đầu thì đã chết hai, còn hai. Nếu không trừ diệt hai người còn lại đó thì thiên hạ vẫn còn bị nhiểu nương như thờng.
Mã Bách Bình hỏi :
- Hai người nào còn lại ?
Yến Thanh đáp :
- Hận Thiên Ông và Thiên Dục Môn Chủ !
Mã Bách Bình hỏi :
- Không kể Thiên Âm Tiên Tử ?
Yến Thanh lắc đầu :
- Tại hạ thấy Quách Tâm Luật không thể là người ở cỡ bảy tám mươi được.
Tại hạ nghĩ nữ nhân đó là truyền nhân của Thiên Âm Môn Chủ. Quách Tâm Luật chân chánh đã chết rồi nên nhận tiếp vị và lấy luôn cái tên đó mà dùng !
Mã Bách Bình chớp mắt :
- Nàng không có ý mu đồ nghiệp bá trong Võ lâm ?
Yến Thanh trầm ngâm một chút :
- Theo lý thì không thể ! Bởi nàng chưa già, ở cái lứa tuổi đó nàng chưa có cai dã tâm khoáng đại như các lão ma đầu, cũng như Mã huynh và Bạch môn chủ vậy đó !
Chúng ta hiếu thắng, hiếu danh, hiếu động thì có. Mà dù có cũng chẳng đến đổi quá ngông cuồng như những đại ác ma !
Mã Bách Bình cảm khái vô cùng.
Yến Thanh nói được câu đó là chàng đã hiểu con người của y ! Chàng vừa chứng minh cho y là con người tốt, y còn mong muốn gì hơn là người ta đừng nghi ngờ y có dã tâm !
Y buông tiếng thở dài thốt :
- Chẳng hiểu tại sao những người đó lại tàn bạo cực độ ! Gia phụ bị ảnh hưởng nặng của Hận Thiên Ông đến đổi mờ mịt đạo lý, càng ngày càng có hành vi tội lỗi và càng ngày càng say sa tiếp tục những hành vi đó !
Yến Thanh thở dài không đáp.
Mã Bách Bình tiếp tục đàm thoại với Yến Thanh một lúc nữa.
Trước khi cáo biệt y thốt :
- Hiện tại với cái chết của Liễu Bất Thanh thì Viên Ông Võ trở thành người duy nhất tiếp cận với Hận Thiên Ông. Tại hạ đã ước định với Liên Khiết Tâm theo dấu lão ta, hy vọng nàng tìm được chỗ ở của Hận Thiên Ông. Phần tại hạ cũng bố trí một hệ thống trinh thám. Muốn cho hành động có kết quả tại hạ cần phải đích thân điều khiển hành động đó. Tại hạ có ý thỉnh Yến huynh tiếp trợ một tay. Giả như Yến huynh đã khôi phục nguyên trạng rồi thì hai chúng ta cùng đi, biết đâu cái may đang chờ ta !
Mã Bách Bình cùng Yến Thanh hóa trang, Mã Bách Bình biến thành Lu Lâm, Yến Thanh biến Thành Tần Cửu.
Họ cùng vào sòng bạc của Cửu Tứ Lang.
Cửu Tứ Lang nghinh tiếp :
- Hai vị trở lại nữa à ! Chóng thế !
Yến Thanh gật đầu :
- Thua nhiều quá phải gở gạc phần nào chứ ! Mới quơ quào được chút vốn đây !
Vừa chụp được bạc là trở lại liền. Canh bạc chưa tàn mà phải không ?
Cửu Tứ Lang mỉm cười :
- Còn chứ ! Đang đến lúc sát phạt hăng đấy ! Cái lão Tr ơng hôm nay vận đỏ quá, một mình lão vét hết sòng ! Bao nhiêu người khác cứ moi túi trao tiền cho lão !
Con bạc gồm những công nhân hai hiệu tơ lụa của Mã Bách Bình.
Bên cạnh chúng Viên Ông Võ đang đổ xúc xắc với một lão nhân vừa lùn vừa mập. Họ đang đổ cầm chừng với nhau, mờng tượng cuộc chơi để thương lượng về việc gì đó !
Yến Thanh hạ thấp giọng hỏi :
- Lão lùn đó có phải là Hận Thiên Ông chăng ?
Mã Bách Bình quan sát một phút đáp :
- Có chỗ giống song làm sao biết chắc ? Mỗi lần tại hạ tiếp xúc với lão là mỗi lần lão bao kín mặt mày thì còn nhận diện làm sao được !
Yến Thanh tiếp :
- Vậy mình phải ướm thử !
Chàng bớc đến gần.
Viên Ông Võ làm như không hài lòng lắm, song ở đây là sòng bạc, ai ai cũng có quyền tham gia, lão đâu có thể xua đuổi.
Bắt buộc lão phải gượng hỏi :
- Tần huynh thua đậm chưa ngán sao mà còn trở lại đây ?
Yến Thanh cười đáp :
- Thua thì phải gỡ, mới kiếm được chút ít nên trở lại thử thời vận, biết đâu chẳng thu hồi lại tiền đã mất ?
Chàng đặt xuống một xấp ngân phiếu.
Lão Tr ơng là người đối diện với Viên Ông Võ nhìn qua xấp ngân phiếu nhận ra là loại ngân phiếu của Mã Bách Bình thường dùng để trả l ơng cho nhân viên trong Cảnh Thái Tiêu Cục. Mã Bách Bình có mở một ngân hiệu t, chuyên phụ trách phần tại chánh của mọi nghiệp vụ của y thôi.
Lão hơi giật mình, song vẫn lắc mấy hột xúc xắc chứ không tỏ thái độ gì. Nhưng Viên Ông Võ nhìn sang Yến Thanh hỏi :
- Chừng như ngân phiếu này của tổng tiêu đầu, phải vậy không Tần huynh ?
Yến Thanh đáp :
- Đúng vậy ! Mọi khi tiểu đệ túng tiền hỏi thì Mã tổng tiêu đầu cho tiền song không khi nào quá hai mươi lượng ! Chẳng rõ hôm nay cấp bách thế nào mà Mã tổng tiêu đầu trao cả một trăm lượng, không nhìn đến số ghi !
Ai cũng lấy làm lạ, Mã Bách Bình chi ra một số tiền lớn đối với thuộc viên là việc ít có.
Viên Ông Võ hỏi :
- Tần huynh biết chủ nhân của huynh đệ cấp bách về việc gì không ?
Yến Thanh hỏi lại :
- Vu tiên sanh muốn nói đến Mã tổng tiêu đầu ? Tổng tiêu đầu đang quýnh quáng đi tìm người do đó chạy quáng qua, tiểu đệ bất chợt bớc ra đụng đầu nhờ thế mới được trăm lượng bạc nên trở vào đây định gỡ gạc.
Thì ra Viên Ông Võ cũng đổi cái họ khác, trở thành họ Vu.
Họ Vu, họ Tần và họ Lu là ba họ giả ở trong Tiêu Cục Cảnh Thái. Họ vu được biệt phái sang trông hiệu tơ lụa.
Viên Ông Võ hỏi :
- Tìm ai thế Tần huynh ?
Yến Thanh đáp :
- Một phụ nhân độ tuổi trung niên cùng đi với một thiếu niên độ mời bốn mời lăm tuổi.
Viên Ông Võ chớp mắt :
- Tìm gặp không ?
Yến Thanh lắc đầu :
- Nào có biết ! Mã tổng tiêu đầu không nói gì hết tiểu đệ làm cái quái gì mà biết được ! Cũng may tiểu đệ và họ Lu đây nhân đi tuần qua các neo đường có gặp hai người có hình dáng giống tổng tiêu đầu đã tả nên chỉ cho tổng tiêu đầu. Hiện tại tổng tiêu đầu đang theo dấu của hai người đó. Họ đều có mang vũ khí theo mình !
Ván bạc đầu Yến Thanh ăn, cả vốn lẫn lời được ba trăm lượng !
Đáng lẽ phải tiếp tục ván thứ hai nhưng khi lão trương vừa lắc xúc xắc thì Viên Ông Võ chận lại bảo :
- Khuya lắm rồi lão Tr ơng ! Mình về thôi để đêm khác hãy chơi ! Đêm nay mình ăn được bao nhiêu đó cũng đủ lắm rồi !
Lâm Tr ơng thu dọn số bạc trên bàn.
Yến Thanh kêu lên :
- Vu tiên sanh bỏ cuộc à ?
Viên Ông Võ gật đầu :
- Chủ nhân đang ở bên cạnh tìm người, huynh đệ nên tránh né một chút ! Chủ nhân không thích nhân viên đánh bạc, nếu huynh đệ để bị bắt gặp thì nguy to ! Dám mất chén cơm lắm !
Yến Thanh mỉm cười :
- Vu tiên sanh yên trí ! Mã tổng tiêu đầu tìm người ngợc hướng này nên nhất định không trở lại đây đâu ! Theo tiểu đệ hiểu thì có lẽ Mã tổng tiêu đầu đến Cổ Lâu !
Viên Ông Võ lắc đầu :
- Cổ Lâu cách đây không xa xôi gì đó, vạn nhất tìm nơi ấy không gặp ai hết thì Mã tổng tiêu đầu rất có thể trở lại nơi này. Tần huynh hãy để cho huynh đệ đi, hôm khác nếu tiện thì mình lại gầy sòng muộn gì !
Yến Thanh bỗng cất cao giọng :
- Vu tiên sanh ăn nhiều quá lại bỏ cuộc ngang làm sao tiểu đệ gở được ! Không !
Tiểu đệ nhất định không để cho Vu tiên sanh đi !
Viên Ông Võ lộ vẻ khó khăn, suy nghĩ một chút rồi lấy ra hai ngân phiếu nhét vội vao tay Yến Thanh, thấp giọng thốt :
- Cầm tạm đi Tần huynh ! Đa thiểu với nhau mà ! Xin đừng làm huyên náo kinh động đến chủ nhân. Hôm nào tiện dịp chúng ta gặp nhau lại gầy sòng, nếu phát tài huynh đệ sẽ không tiếc với Tần huynh đâu.
Yến Thanh vờ ham bạc, cất hai tấm ngân phiếu liền rồi cười hì hì đáp :
Được rồi ! Vu tiên sanh cứ đi đi. Còn Tr ơng lão kia, lão ở đâu thế ! Cho tiểu đệ biết để thỉnh thoảng tìm lão gầy cuộc ! dễ gì có một tay bạc lỳ như vậy ! Chơi với lão rất thú, thà chơi đến cạn túi chớ không hề ăn già thua non !
Viên Ông Võ lắc đầu :
Tr ơng lão là người giao thương với hiệu buôn của huynh đệ, lão không phải là một con bạc nhà nghề, thỉnh thoảng cao hứng chơi một vài canh thôi ! Có tìm lão mà rủ cũng phí công thôi Tần huynh ạ !
Lão gọi đàn em của lão rồi cùng rút lui.
Mã Bách Bình nhìn Yến Thanh thốt :
- Tại hạ thấy Viên Ông Võ có ý gì đó nên con xúc xắc đư ơng quay quay chực ngã, mà ngã xuống mặt đó thì Yến huynh phải thua. Lão vờ chạm đến chiếc bàn làm dao động con xúc xắc, nó đổi mặt liền do đó Yến huynh ăn.
Yến Thanh gật đầu :
- Lão có ý gì thì chỉ có trời mới biết ! Bất quá Mã huynh nhận xét đúng. Lão có tài gian lận rõ rệt, chả trách Tần Cửu thua sạch sành ! Lão không muốn ai tham dự canh bạc riêng của lão với lão Tr ơng lùn mập đó nên giở thủ đoạn gian lận, vét hết tiền Tần Cửu. Đó cũng là một phương pháp đuổi khéo kẻ tiếp cận lão để lão được tự do thương lượng việc tư với lão Tr ơng. Tần Cửu hết tiền phải bỏ đi chứ còn ngồi đó mà làm quái gì ! Tại hạ trá hình Tần Cửu trở vào hẳn là lão bực lắm ! Có điều chẳng biết tại sao lần này lão lại muốn cho Tần Cửu giả là tại hạ thắng một ván bạc !
Dừng một chút chàng tiếp :
- Sự tình hôm nay cho ta thấy là Viên lão ước hẹn với Tr ơng lão đến đây để thảo luận việc chi đó. Giả như Tr ơng lão không là Hận Thiên Ông thì cũng là người thân tín của Hận Thiên Ông. Đánh bạc là một cái cảnh do họ dàn ra để che mắt ngoại nhân.
Họ hẹn nhau như thế này chắc là họ thường đến đây lắm !
Mã Bách Bình thốt :
- Mình thử hỏi chủ nhân sòng bạc là biết ngay.
Yến Thanh gật đầu lấy sẵn một tấm ngân phiếu năm mươi lượng cầm tay rồi gọi Cửu Tứ Lang đến.
Nhét tấm ngân phiếu vào túi Cửu Tứ Lang chàng thốt :
- Phần của Cửu lão tứ đó ! Đa thiểu uống nước chơi với huynh đệ cho vui !
Cửu Tứ Lang toan từ chối.
Yến Thanh khoác tay :
- Chỗ anh em với nhau cả, chẳng thành vấn đề ! Bất quá huynh đệ muốn hỏi Cừu huynh một việc.
Cửu Tứ Lang hỏi :
- Việc chi ?
Yến Thanh tiếp :
- Cái lão Tr ơng lùn mập đó là ai thế ?
Cửu Tứ Lang đáp :
- Thân thích của Tiêu Tr ơng Nhân, chủ vựa muối Tiêu Gia tại thành này ! Lão thường đến đây lắm.
Yến Thanh hỏi :
-Lão Tr ơng Nhân là ai ?
Cửu Tứ Lang đáp :
- Tiêu Tr ơng Nhân tên thật là Tiêu Võ, có một ngôi nhà lớn là Xướng Thi Lầu tại đường Châu Tất đó ! Lão có hiệu buôn muối tên là Tiêu Gia, khắp thành này còn ai không nghe tiếng lão !
Yến Thanh cau mày :
- Cừu huynh nói là lão Tr ơng thường đến đây sao huynh đệ không gặp lần nào hết ?
Cừu Tứ Lang giải thích :
- Thờng thường mỗi lần đến đây là lão vào bên trong đánh bạc với đám nhân công hiệu tơ lụa. Chẳng rõ tại sao hôm nay lão ngồi riêng rẽ như vậy. Lão trà trộn với đám đông Tần huynh không để ý làm sao biết được !
Yến Thanh hỏi :
- Còn Vu tiên sinh ? Có thường đến đây không ?
Cửu Tứ Lang lắc đầu :
- ít khi đến lắm ! Mà có đến thì cũng chơi bạc riêng với lão Tr ơng thôi. Cả hai đánh lớn lắm, không tay chơi nào theo nổi nên không tham gia để mặc cho họ sát phạt tay đôi với nhau.
Yến Thanh hỏi :
- Lão Tr ơng tên gì ?
Cửu Tứ Lang đáp :
- Tr ơng Chấn uy. Tánh tình hòa ái, chỉ phải cái tật thích đánh bạc mà đánh thua nhiều hơn ăn. Suốt năm nay lão thua trên mời vạn lượng rồi đó. Cũng may là Tiêu Tr ơng Nhân có lắm tiền thừa cung cấp cho lão chơi bằng thích.
Yến Thanh dặn :
- Huynh đệ thích đánh bạc lớn. Lần sau họ có đến Cừu huynh cố gắng thông báo cho huynh đệ biết nhé !
Cửu Tứ Lang gật đầu :
- Huynh đệ nhớ ! Tần huynh yên trí !
Yến Thanh và Mã Bách Bình rời sòng bạc ra đường.
Lu Lâm từ trong bóng tối chạy đến báo cáo :
- Viên Ông Võ và lão Tr ơng vào hiệu buôn muối rồi.
Mã Bách Bình gật đầu :
- Ngư ơi cứ việc dọ thám, có điều chi lạ ng ơi chạy thẳng về nhà ng ơi, ta ở đó chờ ng ơi.
Lu Lâm liền trở lại chỗ nấp.
Mã Bách Bình và Yến Thanh đến nhà Lu Lâm.
Mã Bách Bình hỏi :
- Yến huynh thấy sao ?
Yến Thanh hỏi lạI :
- Yến huynh biết Tiêu Vủ chứ !
Mã Bách Bình đáp :
- Vì xả giao có tiếp xúc với y mấy lần. Đại khái y cũng là một con người bình thờng.
Về việc vận tải muối thì y chỉ nhờ Cảnh Thái Tiêu Cục hộ tống thôi chứ không thuê tiêu cục nào khác.
Yến Thanh mỉm cười :
- Cảnh Thái Tiêu Cục hay Long Võ Tiêu Cục đều là sản nghiệp của Mã huynh !
Mà Mã huynh là người của Hận Thiên Ông. Tiêu Vủ thuê tiêu cục của Mã huynh có khác nào đem tiền gởi vào kho của lão ! Bởi sớm muộn gì cả sự nghiệp cũng sẽ về tay lão ! Vấn đề là đến lúc đó chăng hiểu số phận của Mã huynh ra sao!
Mã Bách Bình giật mình :
- Yến huynh nhận định Tiêu Võ là Hận Thiên Ông ?
Yến Thanh gật đầu.
Mã Bách Bình hỏi :
- Lấy gì làm chắc ?
Yến Thanh đáp :
- Tuy chưa nắm được chứng cớ song tại hạ dám tin như vậy !
Vừa lúc đó Lu Lâm hơ hãi chạy về báo cáo :
- Mẹ con Liên Khiết Tâm, Kim Tuyết N ơng và Liễu Hạo Sanh dẫn một đám nhân vật giang hồ đến vựa muối của họ Tiêu.
Yến Thanh chớp mắt :
- Chắc là bọn Liên Khiết Tâm theo dấu Viên Ông Võ tìm được căn cứ của Hận Thiên Ông ! Họ hành động nhanh quá !
Chàng hỏi :
- Trong nhà có động tịnh chi không ?
Lu Lâm đáp :
- Bên trong nhân thủ cũng khá đông. Họ đang đánh nhau hăng lắm. Có một vài người chạy về hướng tiêu cục.
Mã Bách Bình cau mày :
- Nhất định là Viên Ông Võ ra lịnh điều động nhân thủ trong tiêu cục đến tiếp trợ lão ! Lu Lâm ng ơi hãy về gấp tiêu cục truyền lịnh của ta tất cả đều án binh bất động.
Không được chạy đi tiếp viện ai hết !
Lu Lâm lo lắng :
- Chỉ sợ lão gia không chịu vậy !
Mã Bách Bình trầm giọng :
- Lão gia có người của lão gia, mình có người của mình ! Cứ bảo người của mình ngăn chận người của lão gia. Nếu có kẻ nào bất tuân lịnh của ta mà chạy đi thì cứ giết !
Giết chết hết !
Lu Lâm hỏi :
- Còn lão gia ?
Mã Bách Bình buông gọn :
- Ngư ơi khỏi lo, đã có người lo !
Lu Lâm cáo từ quay mình đi.
Mã Bách Bình dặn vói theo :
- Ai không phận sự tại tiêu cục ng ơi dẫn đến đây hết cho ta.
Yến Thanh gọi :
- Khoan đi, Lâm huynh !
Lu Lâm trở vào.
Yến Thanh hướng qua Mã Bách Bình tiếp :
- Tại hạ thấy chưa ổn Mã huynh ạ ! Dùng người của Mã huynh tức nhiên là người trong Thiên Ma Giáo. Hận Thiên Ông trông thấy biết được sự tình biến chuyển lớn bất lợi cho lão ta là lão ta sẽ chuồn êm, sau này biết lão đâu mà tìm ? Phàm phải làm sao cho vạn vô nhất thất mới được.
Ngưu huynh nghĩ nên dùng người trong Cái Bang và Thiên Tàn Môn là chắc ý hơn hết.
Mã Bách Bình cau mày :
- Đám đó đâu có dũng mãnh bằng nhân lực của tại hạ !
Yến Thanh đáp :
- Đành thế song tại hạ tin rằng họ làm được việc. Họ trực tiếp tham gia cuộc chiến thì Hận Thiên Ông không nghi ngờ. Lâm huynh chờ một chút để tại hạ viết một vài hàng nhờ Lâm huynh mang đi luôn.
Chàng lấy giấy thảo một phong thưngắn trao cho Luu Lâm thốt :
- Lâm huynh mang phong thơ này đến Thiên Tàn Môn trước rồi về tiêu cục sau.
Lu Lâm tiếp lấy phong thơ đi liền.
Mã Bách Bình hỏi :
- Mình nên đi ngay hay sao Yến huynh ?
Yến Thanh lắc đầu :
- Bất tất ! Chờ nhân thủ tập trung tại đây đông đủ rồi mình đi cũng còn kịp. Tại hạ tin cuộc chiến không kết thúc gấp đâu. Chờ khi đối phương mệt rồi mình lấy cái khỏe đánh cái mệt, hy vọng sẽ nhiều hơn !
Mã Bách Bình khẩn trương ra mặt.
Yến Thanh tiếp :
- Mã huynh ! Đối với lịnh tôn… Mã Bách Bình cười khổ :
- Gia phụ bị Hận Thiên Ông hoặc loạn tâm thần, mất hết lý trí hẳn là không đồng ý với tại hạ đâu ! Tại hạ chỉ còn cách đó may ra thức tỉnh được lão nhân gia !
Yến Thanh thở dài :
- Mã huynh vì đại nghĩa bất cố đến gia đình, đáng kính lắm. Tuy nhiên… Mã Bách Bình cười mỉa :
- Yến huynh tưởng tại hạ giết chưa ! Không đâu ! Tại hạ khi nào làm cái việc đại nghịch đó để lưu tiếng xấu muôn đời !
Yến Thanh gật đầu :
- Tại hạ không hy vọng Mã huynh dám làm như vậy ! Chẳng rõ Mã huynh an bày ra sao ?
Mã Bách Bình giải thích :
- Tại hạ có đặt một người thường xuyên ở bên cạnh gia phụ. Gặp lúc tất yếu thì dùng một loại mê dược đặc chế làm cho lão nhân gia hôn mê. Ngoài ra trong số Phong Vân Thập Kiệt có hai vị thân tín của gia phụ, họ là bậc trưởng thượng, tại hạ không dám có hành động vô lể với họ nên cũng dùng biện pháp đó đối phó với họ.
Yến Thanh gật đầu :
- Vậy là hay lắm ! ác ma bị trừ diệt rồi thì đại cuộc giang hồ sẽ về tay Mã huynh phụ trách. Tại hạ không muốn Mã huynh bị người ta chỉ trích chê cười !
Mã Bách Bình mỉm cười :
- Sao Yến huynh lại cho rằng tại hạ có dã tâm nuôi mông bá chủ Võ lâm ? Mọi hành động của tại hạ đều nhắm vào đại nghĩa, vì bảo vệ đại nghĩa mà tại hạ phải mạo hiểm luôn luôn chứ không vì tham vọng đâu Yến huynh !
Yến Thanh hỏi :
- Võ công của Hận Thiên Ông chắc là cao lắm ?
Mã Bách Bình đáp :
- Võ công của tại hạ là do lão truyền dạy đó.
Yến Thanh tiếp :
- Nếu Mã huynh đối phó với lão chỉ sợ khó đắc thủ lắm ! Vậy hãy nhờng cho tại hạ !
Mã Bách Bình suy nghĩ một chút :
- Thế thì tùy Yến huynh ! Dù sao thì Yến huynh cũng cao cờng hơn tại hạ, hà huống kiếm pháp của Yến huynh lão ta còn lạ chưa biết chiêu thức như thế nào. Mình có thêm cái lợi là lão bỡ ngỡ… Yến Thanh lắc đầu :
- Đối phó với lão chúng ta không thể bằng vào tài nghệ, về mặt này mình phải công nhận là còn kém lão rất xa. Bất quá tại hạ là người xa lạ, lão không đề phòng, lão khinh thờng, mình bất kỳ xuất ý tấn công lão nên lão không kịp trở tay. Đó là điểm duy nhất ! Tại hạ dặn điều này là dù tại hạ có ra sao đi nữa thì Mã huynh cũng cứ lờ đi, chỉ chuyên tâm đối phó với Tr ơng Chấn Uy thôi !
Mã Bách Bình hỏi :
- Lão ấy trọng yếu lắm sao ?
Yến Thanh đáp :
- Viên Ông Võ trực tiếp liên lạc với lão đủ biết lão là cái túi khôn của Hận Thiên Ông ! Hiện tại Hận Thiên Ông thao túng giang hồ thì mọi sự đều do Tr ơng Chấn Uy an bày. Điều này rõ rệt như ban ngày bởi một vị tướng thành công không hẳn nhờ tài sức hoàn toàn mà chính là nhờ bộ tham mu hoạch định kế sách đó ! Rất có thể chính lão ta thay mặt Hận Thiên Ông xử lý lắm sự việc trên giang hồ. Mã huynh đừng xem thường lão mà lầm !
Chàng kết luận :
- Bằng mọi giá phải hạ cho bằng được Tr ơng Chấn Uy. Lão bị hạ rồi là Hận Thiên Ông không còn nguy hiểm đối với chúng ta nữa ! Mình sẽ trừ diệt Hận Thiên Ông dễ dàng.
Mã Bách Bình thốt :
- Tại hạ sẽ cố gắng nhưng trang phục như thế này tại hạ thấy không tiện… Yến Thanh mỉm cười :
- Trái lại là khác ! Tại hạ thấy tiện lắm ! Mình là những tên công sai giả hiệu, thấy bọn công sai của nhan môn lão ta không nghi ngờ.
Mã Bách Bình hỏi :
- Còn vủ khí ? Ngân Tiên Kim Kiếm là hai vật quá lộ Liễu, ai trông qua cũng hiểu nói gì là lão ! Lão biết được là đề cao cảnh giác ngay !
Yến Thanh gật đầu :
- Có lý ! Chứ Mã huynh không đổi vũ khí được sao ?
Mã Bách Bình đáp :
- Nếu đối với ai khác tại hạ không có vũ khí cũng chẳng sao. Song đối với lão ấy, trọng yếu như Yến huynh vừa suy diễn thì tại hạ phải dè dặt ! Đổi vũ khí khác sợ dùng không nhuyển tay. Nhất là lúc lâm chiến tại hạ không thể thiếu vắng Ngân Tiên. Về phần Yến huynh đối phó với Hận Thiên Ông tại hạ nghĩ Yến huynh không nên dùng đao.
Yến Thanh đáp :
- Việc của tại hạ rất dễ giải quyết, giữa vòng chiến tại hạ có thể cớp một thanh kiếm mà dùng rồi quăng đao. Còn Ngân Tiên của Mã huynh thì quả thật là một vấn đề.
Chúng ta phải tìm biện pháp mới được !
Trầm ngâm một chút chàng bẻ gãy cái chân bàn, lấy dao chẻ làm hai, moi trống giữa ruột, đặt ngọn roi của Mã Bách Bình vào khoảng trống rồi gộp hai mảnh lại, lấy dây cột cứng, dùng mực bôi đen, đoạn thốt :
- Được rồi đó !
Mã Bách Bình hỏi :
- Được là sao ?
Yến Thanh đáp :
- Thiết Xích là loại vủ khí của nha môn ! Tuy có chỗ thô sơ một chút song sợ gì, ban đêm có ai trông thấy rõ ràng đâu ! Còn Kim Kiếm thì Mã huynh có thể dấu trong tay áo. Tại hạ nghĩ cơ hội dùng kiếm rất ít cho Mã huynh !
Mã Bách Bình cười :
- Chiếc Thiết Xích này chỉ dùng qua một chiêu là hiện nguyên hình !
Yến Thanh gật đầu :
- Phải ! Nhưng qua chiêu đầu rồi Mã huynh đâu còn cần che dấu hành tung nữa !
Cho nên cái chiêu đó quan trọng lắm, nó là chiêu quyết định thành bại. Mã huynh nên nhớ nó là chiêu của lịnh tôn ngày trước phát xuất là hạ ngay Thiên Ma Lịnh Chủ !
Mã Bách Bình thở dài :
- Nếu không đắc thủ với chiêu đầu thì tại hạ chỉ còn cách là liều mạng với đối phương.
Yến Thanh hỏi :
- Dáng dấp của Tiêu Võ như thế nào, Mã huynh chỉ điểm cho tại hạ biết !
Mã Bách Bình đáp :
- Không khác với vóc dáng của lão Tr ơng Chấn Uy cho lắm. Có vẻ ung dung hơn lão Tr ơng. Mũi hình mỏ chim ưng, râu bạc và dài. Buồn cười là tại hạ có uống rợu với lão mấy lần nhưng nào có biết lão là Hận Thiên Ông đâu !
Yến Thanh thốt :
- Tự nhiên lão phải che dấu thân phận ! Có ma đầu nào chẳng muôn mặt ?
Mã Bách Bình tặc lỡi :
- Còn một điều này nữa lại không ngờ là Tứ Bá Thiên lại quy tụ tại đất Kim Lăng đến ba vị. Còn vị thứ tư thiết tưởng cũng ở tại đất Kim Lăng luôn.
Yến Thanh gật đầu :
- Có thể lắm ! Nếu không thì đại tẩu hỏi mợn Cảnh Thái Tiêu Cục làm gì ! Trừ diệt Hận Thiên Ông rồi chúng ta còn một đối tượng nữa là Thiên Dục Môn Chủ Tần Tư ơng Y.
Có tiếng thanh la vang lên inh ỏi.
Đại khái là các nhà lân cận nghe tiếng sát phạt nên báo động với nhau.
Mã Bách Bình nóng nảy giục :
- Mình đi thôi Yến huynh !
Yến Thanh khoát tay :
- Đừng gấp ! Phải chờ nhân thủ đến rồi hãy tính. Tiếng thanh la chứng tỏ là cuộc chiến còn tư ơng đư ơng, chưa bên nào phân thắng bại ! Chúng ta có thể nán chờ một lúc.
Mã Bách Bình nôn nao ra mặt.
Yến Thanh thốt :
- Mình ra ngoài lộ chờ !
Họ vừa ra ngoài thì một đoàn người Võ trang đầy đủ tiến tới một cách hối hả.
Mã Bách Bình trông thấy kinh hãi kêu khẽ :
- Nguy ! Bọn người của Viên Ông Võ từ hiệu tơ lụa đến !
Yến Thanh hỏi :
- Thuộc hạ của Mã huynh ?
Mã Bách Bình đáp :
- Không một người nào là của tại hạ ! Viên Ông Võ tuyển dụng riêng cho lão.
Bọn này kéo đến hiệu muối tiếp viện, như vậy là đám thuộc hạ của tại hạ đặt ở đó phải bị chúng giết hết rồi !
Yến Thanh còn nuôi hy vọng :
- Cha hẳn là vậy đâu, chúng chưa hay Mã huynh trở cờ nên chưa dám làm gì đắc tội với Mã huynh. Cùng lắm là chúng chế trụ đám thuộc hạ của Mã huynh chứ không dám sát hại đâu !
Đúng lúc đó Lu Lâm chạy đến tờng trình :
- Việc ở tiêu cục đã được giải quyết xong ! Lão gia cũng đã được an trí một nơi.
Yến Thanh hỏi gấp :
- Còn các nhóm người kia ?
Lu Lâm đáp :
- Người của Cái Bang bảo là sẽ đến gấp !
Từ nơi đầu đường một toán quan quân xuất hiện, có đèn có đuốc sáng choang.
Bạch Kim Phượng, Tích Tích và Liên Liên vận y phục quan.
Yến Thanh bớc ra nghinh đón.
Mã Bách Bình tán :
- Yến huynh bảo tại hạ để sắc phục công sai, thì ra có vậy mới hợp thức được với toán này ! Cao minh quá !
Bạch Kim Phượng mỉm cười :
- Nhờ Cái Bang đó. Trong một thời gian ngắn lại tìm đủ số sắc phục cho bao nhiêu người dùng !
Liên Liên tiếp :
- Yến gia hạn định thời gian quá ngắn làm bọn này quýnh quáng lên !
Yến Thanh hỏi :
- Làm sao các cô nương lấy được bao nhiêu bộ sắc phục đó ?
Liên Liên cười khổ :
- Còn làm sao ! Báo cáo láo có cớp phá ngoài thành. Tuần Dinh phái một toán quân đi bắt. Bọn này chế ngự hết rồi lột sắc phục. Chẳng rõ ngày mai hậu quả sẽ nhthế nào !
Yến Thanh hỏi :
- Bọn quân sĩ đó các cô nương để đâu ?
Liên Liên đáp :
- Trong một chiếc thuyền tại bến Tần Hoài.
Yến Thanh suy nghĩ một chút :
- Không sao cả ! Chờ sau khi diệt trừ Hận Thiên Ông xong mình sẽ trả y phục lại cho chúng, tạo thành cho chúng một công lao lớn là được !
Bạch Kim Phượng hỏi gấp :
- Lãng tử đã truy tung tích của Hận Thiên Ông được rồi ?
Yến Thanh đáp :
- Đại khái là vậy, nhưng mẹ con Liên Khiết Tâm đã phát động trớc.
chúng ta đi ngay, tuy nhiên đến nơi rồi các vị phải chờ tại hạ phân phối nhiệm vụ, sau đó mới được hành động !
Chàng quay mình đi trước dẫn đường.
Chàng cũng lấy đao trao qua Liên Liên đổi lấy thanh kiếm của nàng.
Hiệu muối gồm hai phần, phần sau chứa muối từ các nơi đài tải về, phần trước thu xếp như một công quan dùng làm văn phòng điều hành mọi cuộc tiếp thu muối và phân phối muối đi các nơi.
Chủ trì công quán là một viên chức được quan đầu hạt công nhận, tuy không có quyền oai nhưng cũng được dân chúng trong thành kiêng nể ít nhiều.
Sự kiêng nể được tăng cờng nhờ người chủ trì có lắm bạc trong tay.
Người ta thường xng Tiêu Võ là Tiêu Công hay Tiêu đại nhân. Có người đi xa hơn gọi lão là Tiêu Trượng Nhân, ngụ ý là một lão trượng đáng tôn kính.
Cửa lớn công quan hiện đóng kín.
Nhưng tiếng vủ khí chạm nhau, tiếng hừ, tiếng gằn vang vọng ra ngoài, lan đến mấy đường phố !
Những nhà lận cận ở mấy con đường quanh đó nghe huyên náo cho rằng kẻ cớp đến ăn hàng tại hiệu muối, ai ai cũng sợ họa lây nên đánh thanh la báo hiệu cho nhau rồi cài then đóng cửa chẳng dám ra ngoài.
Yến Thanh và Mã Bách Bình trong cái lốt công sai Tần Cửu và Lu Lâm đến nơi rồi đảo mắt nhìn quanh xem địa thế.
Đoạn Yến Thanh bớc đến gọi cổng.
Lâu lắm mới có một lão già đi ra, nhìn qua lổ hổng đầu tờng thấy quan quân đầy đường lão lộ vẻ kinh ngạc hỏi vội :
- Tần đội trưởng ơi ! Việc gì thế ?
Yến Thanh đáp :
- Nghe nói có kẻ cớp đến đánh công quán nên bổn sai vội dẫn toán tuần canh cấp tốc đến đây để bắt bọn tặc đồ.
Lão đó là quản gia của Tiêu Võ.
Nghe thế lão lắc đầu :
- Đâu có việc đó Tần đội trưởng !
Yến Thanh cười lạnh :
- Quản gia nói sao ? Bên trong kia tiếng đánh chém hét la vang dội, lan đến mấy khu phố quanh đây, dân chúng đánh thanh la báo động rền rĩ, chẳng lẽ bổn đội và các quân sỉ nằm mơ ? Nếu bổn đội không vào bắt cớp khi quan tuần hành đến đây hỏi bổn đội phải đối đáp làm sao chứ ?
Chàng dợm chân định bớc qua cửa.
- Cửa lúc đó đã được mở rộng , viên quản gia đã bớc ra ngoài từ lâu, đối thoại với chàng.
Lão quản gia lo lắng vội thốt :
- Nhị vị đội trưởng và phó ơi ! Không có gì quan trọng, bất quá có mấy tay giang hồ thù hằn chủ nhân vì bị làm khó dễ trong mấy lần chở muối lậu nên đến đây sanh sự vậy thôi. Đã có mấy vị hộ viện Võ sư ngăn chận chúng rồi.
Yến Thanh lắc đầu :
- Đâu có được ! Võ sư hộ viện lo bảo vệ cho cơ sở thôi chứ làm gì có quyền bắt ai giết ai ! Việc đã thành náo loạn, khắp các nẻo đường thiên hạ đều hay rồi, bổn đội đâu có thể bỏ qua !
Lão quản gia không biết làm sao hơn đành lấy trong mình ra một tấm ngân phiếu đặt vào tay Yến Thanh đoạn thấp giọng van cầu :
- Tần đội trưởng ! Quả thật bên trong đang có một vụ thanh toán nho nhỏ giữa tnh ân với nhau. Vì việc tư nên không thể công khai hành động, vậy Tần đội trưởng thông cảm cho ! Nếu sự tình vỡ lẽ ra thì chủ nhân rắc rối không ít ! Từ nay cũng hết làm ăn gì được ! Con đường tư ơng lai của bổn chủ nhân có được hạnh thông hay không là do độ lượng rộng hay hẹp của Tần đội trưởng !
Yến Thanh a lên một tiếng :
- Là một viên chức triều đình tại sao Viên đại nhân có cừu oán với người trên giang hồ ?
Lão quản gia đáp :
- Chẳng có gì quan trọng ! Chủ nhân vì chức vụ có bắt mấy tay buôn lậu, bắt rồi thương tình lại thả. Thượng cấp hay quở trách, buộc phải tìm bắt lại. Do đó mà sanh oán, oán chất chứa lâu ngày bùng nổ đêm nay.
Yến Thanh làm ra vẻ vỡ lẽ.
Chàng nhìn qua tấm ngân phiếu, trao qua cho một đệ tử Cái Bang trong lốt quân sĩ, thì thầm bên tai hắn mấy câu, sau cùng hướng qua lão quản gia thốt :
- Quản gia yên trí, bọn bổn đội vào bắt chết chứ không để sống một tên tặc đồ nào đâu mà quản gia sợ hậu quả. Nếu bắt được một vài chứng cứ mang về phục lịnh với vị chỉ huy thì sự tình đêm nay cầm như giải quyết thỏa đáng. Quản gia hãy để bổn đội vào nhặt một ít xác chết đi ! Xác chết không biết cung khai đó là cái chắc rồi !
Lão quản gia không biết làm sao hơn đành đáp :
- Thôi được ! Tần đội trưởng cứ vào. Mọi việc xin nhờ Tần dội trưởng châm chớc cho !
Yến Thanh mỉm cười :
- Không thành vấn đề ! Chúng ta là chỗ quen biết với nhau mà ! Bất quá người của song phương bổn đội không làm sao phân biệt được ! Võ sư hộ viện có đặc điểm gì ? Đám buôn muối lậu có đặc điểm gì ?
Lão quản gia giải thích :
- dễ nhận lắm ! Võ sư hộ viện gồm toàn người Hồ từ Hồ Cư ơng đến !
Yến Thanh giật mình.
Chàng nhớ lại vụ đoạt chiếc mảo vua tại Hàng Châu ngày trớc.
Hôm đó vịvương thúc xứ Chẩn Cát Nhỉ là Cáp Bốc Đạt thất bại lớn kéo thủ hạ chạy đi.
Không ngờ họ lại được Hận Thiên Ông thu dụng chứa chấp !
Lão quản gia đưa bọn Yến Thanh vào hậu viện đoạn chạy đi báo cáo với chủ nhân.
Yến Thanh đảo mắt nhìn qua cục diện nhận định tình hình.
Mẹ con Liên Khiết Tâm đang hợp lực song chiến với Cáp Bốc Đạt.
Bì Tiên Viên Ông Võ thì tạo thành một mặt trận với Liễu Hạo Sanh.
Điền Vủ Long và Kim Tuyết N ơng cùng với một số nhân viên Thiết Ky Minh chận đánh bọn Võ sĩ Hồi Cư ơng.
Tr ơng Chấn Uy và một người hơi mập đứng bên ngoài xa xa vòng chiến.
Tr ơng Chấn Uy đang chi trõ, giải thích với người mập.
Mã Bách Bình khều Yến Thanh bảo nhỏ :
- Tiêu Võ là con người mập đó Yến huynh !
Yến Thanh điểm một nụ cười bớc tới trong khi lão quản gia đã đến gần Tiêu Võ rồi, lão thì thầm báo cáo một lúc.
Tiêu Võ cao giọng thốt :
- Khốn nạn ! Ai mợn chúng đến đây làm tài khôn !
Yến Thanh ngẩng cao mặt, tiến lên dõng dạt thốt :
- Tiêu đại nhân ! Bắt trộm cớp là phần việc của bọn tuần canh, bổn đội phải có mặt ở khắp nơi bảo vệ an ninh cho dân lành. Tại đây có gian tặc hành hung thì cái lý khổ chủ phải kêu gọi quan binh tiếp viện chứ ! Sao đại nhân lại quát tháo ?
Tiêu Võ toan phát tác, Tr ơng Chấn Uy nắm chéo áo lão giật nhẹ, ngăn lại nói gì đó với lão.
Tr ơng Chấn Uy bớc đến gần Yến Thanh thốt :
- Lão huynh bỏ qua cho chủ nhân. Bởi vì bên trong sự tình có nhiều uẩn khúc do đó chủ nhân mất bình tĩnh phần nào.
Yến Thanh cười nhẹ :
- Lão gia khéo lo quá ! Vị quản gia đã to nhỏ với bổn đội rồi, tự nhiên bổn đội phải biết điều xử sự cho đẹp với nhau, nhất định không để khó khăn cho lão gia đâu !
Tr ơng Chấn Uy mỉm cười :
- Thực ra bọn Võ sỉ Hồi Cư ơng đó đủ sức giải quyết sự tình. Các vị bất tất phải can thiệp, cứ ung dung chờ đấy rồi muốn nhặt mấy xác chết mang về thì cứ nhặt !
Yến Thanh gật đầu :
- Đư ơng nhiên !
Quay qua Mã Bách Bình chàng gọi :
- Lão Lu ơi lại đây ! Tr ơng lão gia muốn điều đình với chúng ta đó ! Huynh đệ cũng đã cho tất cả thuộc hạ biết rồi. Lu huynh nên ra ngoài nói rõ cho họ một lượt nữa cho họ yên tâm, đừng làm ồn lên !
Tr ơng Chấn Uy vội khoát tay :
- Bất tất ! Bất tất !
Nhưng Mã Bách Bình cứ bớc đi.
Lúc đó Điền Vũ Long đã chém ngã một Võ sỉ Hồi.
- Liên Liên và Tích Tích bạt đao xông ra nghinh đón Điền Vũ Long, chỉ qua mấy chiêu hai nàng đã làm xong ám hiệu, bày giải sự tình cho Điền Vũ Long biết, theo Yến Thanh sắp đặt.
Điền Vũ Long hiểu rồi hét lớn :
- Quan binh nghe cho rõ ! Đây là cuộc chiến riêng của bọn người trong giới giang hồ chẳng can cập gì đến các vị. Xin đừng có ra mặt gánh vác mà chuộc họa vào thân.
Y vung kiếm bức Liên Liên và Tích Tích dồn trở về nguyên vị trí.
Rồi y nhún chân phi thân đến cạnh Tr ơng Chấn Uy.
Mã Bách Bình vội cử chiếc thiết xích lên quát :
Tặc đồ to gan, dám hoành hành trước mặt quan quân !
Thiết Xích giáng xuống mạnh.
Điền Vũ Long tạt qua một bên né tránh, nhưng thanh kiếm trong tay y lại bay sang Tr ơng Chấn Uy.
Yến Thanh cử kiếm xông ra ngăn chặn.
Điền Vũ Long quật kiếm trở lên đón nhát kiếm.
Vủ khí chạm nhau khá mạnh, thanh kiếm của Yến Thanh vuột tay bay đi.
Y tung luôn một ngọn cớc bắn Yến Thanh nhào lộn trên mặt thuyền.
Đoạn y phóng mình về hướng Tiêu Võ.
Hận Thiên Ông chưa tưởng là nên để lộ thân phận nên không phản ứng chỉ lui lại một cách luýnh quýnh.
Tr ơng Chấn Uy cấp tốc hồi bộ, án trước mặt Tiêu Võ, nghinh đón Điền Vũ Long.
Mã Bách Bình gọi to :
- Tr ơng lão, nhờng tên tặc đồ cho bổn sai !
Y tiến tới quật ngang một chiếc thiết xích.
Điền Vũ Long hụp mình lòn qua một bên né khỏi.
Mã Bách Bình tựa hồ không thu chiếc xích kịp thời thành thử Thiết Xích đư ơng trớn quét luôn đến Tr ơng Chấn Uy.
Tr ơng Chấn Uy không hề kinh hãi ung dung đưa tay hất Thiết Xích sang một bên.
Có tiếng gãy vang lên rắc rắc, cái chân ghế gãy đôi và vật giấu bên trong hiện ra.
Cánh tay của Tr ơng Chấn Uy gãy lìa.
Trông thấy ngọn Ngân Tiêu, Tiêu Võ kêu lên :
- Chấn Uy ! Đề phòng ! Gã Mã Bách Bình đó !
Tr ơng Chấn Uy kinh hãi quên đau, trừng mắt hét :
- Mã Bách Bình ! Ngư ơi to gan lắm ! Dám phản chủ nhân !
Mã Bách Bình cười mỉa :
- Chủ nhân ! Ai là chủ nhân ?
Tr ơng Chấn Uy không đápvươn cổ gọi to :
- Viên lão đâu ! Hãy bớc lại đây !
Bì Tiên Viên Ông Võ vội nhảy ra khỏi vòng chiến chạy đến cao giọng thốt :
- Chủ nhân đó Mã tổng giám !
Mã Bách Bình lạnh lùng :
- Hận Thiên Ông tên là Thượng Quan Ngô Dự, đâu có thể là lão này được !
Viên Ông Võ khẩn cấp ra mặt :
- Lão là đại biểu cho chủ nhân đó !
Mã Bách Bình cười lạnh :
- Viên lão ơi ! Tại hạ nhờ Viên lão nói gì với chủ nhân Viên lão có chuyển cáo hộ không ? Tại hạ không muốn mình bị lợi dụng một cách hồ đồ ! Nói nhanh đi, ai là chủ nhân đây, hãy chỉ cho tại hạ đi !
Tr ơng Chấn Uy vội thốt :
- Ngư ơi không cần hiểu ! Ngư ơi chỉ biết trực tiếp tuân theo mạng lịnh của ta là đủ.
Mã Bách Bình cười :
- Đến một roi của ta ng ơi còn không chịu nổi, bằng vào đâu mà ng ơi bảo ta tuân phục ng ơi ?
Tr ơng Chấn Uy nổi giận :
- Mã Bách Bình ! Quả nhiên ng ơi muốn phản rồi !
Mã Bách Bình thản nhiên :
- Phải ! ta muốn phản từ lâu. Đại bộ phận của Thiên Ma Giáo đã về tay ta chưởng quản, các ng ơi chỉ có một thiểu số vô tài còn mong gì khu xử ta được !
Tr ơng Chấn Uy gằn giọng :
- Ngư ơi sẽ hối hận Mã Bách Bình ! Trong chốt lát nữa đây sẽ có người đến đối phó với ng ơi !
Mã Bách Bình bỉu môi :
- Giả như ng ơi hy vọng người trong tiêu cục kéo đến đây thì ta không cần chờ !
Tất cả số người đó tuân lịnh ta đã trở về hết rồi.
Tr ơng Chân Uy sửng sốt :
- Ngư ơi dám làm vậy ? Ngư ơi không sợ chết ?
Mã Bách Bình so vai :
- Tại sao ta lại không dám làm ? Ai làm gì cho ta phải chết mà ta sợ ? Ta đã nói bất cứ hành động nào muốn phát khởi phải do ta đồng ý. Các ng ơi tự tiện điều động nhân thủ tại tiêu cục thì ta phải ngăn trở ! Khi nào ta để cho các ng ơi tự do ?
Tr ơng Chấn Uy hừ một tiếng :
- Ngư ơi ngăn chặn được chăng ?
Mã Bách Bình bật cười ha hả :
- Nếu ta không ngăn chặn được thì chúng đã có mặt tại đây từ lâu.
Tr ơng Chấn Uy lại hừ một tiếng :
- Ngư ơi có quyền gì mà chúng phải tuân lịnh ? Chính phụ thân ng ơi thống lĩnh chúng kia mà !
Mã Bách Bình thốt :
- Gia phụ biết đêm nay ta có thể trừ diệt các ng ơi chẳng lẽ lão nhân gia lại phá hoại việc của ta, tiếp tục trợ giúp cho các ng ơi hại lại ta !
Viên Ông Võ sửng sốt, lão quay qua Tr ơng Chấn Uy thốt :
- Lão Tr ơng ơi ! Chỉ sợ chúng ta không tin tưởng được Mã Cảnh Long đâu ! Lão ấy đã phản Thiên Ma Lịnh Chủ thì cũng dám phản luôn chủ nhân !
Tr ơng Chấn Uy lắc đầu :
- Không thể có việc đó ! Sở dĩ Mã Cảnh Long phản Thiên Ma Lịnh Chủ là do cái ý của chủ nhân, lão phải hiểu chủ nhân rất mực quý trọng lão, hoàn toàn tín nhiệm lão!
Mã Bách Bình bật cười vang :
- Bất chấp các ng ơi tín nhiệm, quý trọng gia phụ đến mức độ nào thì lão nhân gia cũng chỉ là một tấm bình phong… ******************** Thiếu một trang ******************** đó về võ công kém Thiên Ma Lịnh Chủ rất xa mà vẫn giết được Thiên Ma Lịnh Chủ như thường !
Mã Bách Bình mỉm cười :
- Gia phụ phát xuất ngọn roi quả thật đúng lúc Thiên Ma Lịnh Chủ không phòng bị. Nhưng trong trờng hợp này lão Tr ơng có vận công lực vào cánh tay rõ ràng khi thấy tại hạ vung roi !
Kim Tuyết N ơng vẫn cãi :
- Lão không biết công tử là Kim Kiếm Ngân Tiên nên không phòng bị chứ sao !
Mã Bách Bình hừ một tiếng :
- Đại nương nói sao thế ! Chỉ cần lão phản ứng là có phòng bị. Nếu quả lão là Hận Thiên Ông thì nhất định ngọn roi của tại hạ không mong gì trúng Hận thiên Ông lúc có phòng bị. Còn như trong trờng hợp lão biết được tại hạ là Mã Bách Bình thì tuyệt đối lão không dùng tay tiếp ngọn roi. Sự sai biệt giữa hai người rõ rệt quá nếu đại nương không tin thì tại hạ xin thực nghiệm lại một lần nữa cho mà thấy !
Thốt xong y vung roi quét ra.
Tr ơng Chấn Uy hấp tấp lùi lại, chính Viên Ông Võ lớt tới nghinh đón.
Mã Bách Bình cười ha hả :
- Thấy chưa ! Nếu Tr ơng lão là Hận Thiên Ông thì đâu đến nỗi khiếp quá nhvậy ! Khi tại hạ dọa đại nương có thấy lão ta quýnh quáng lùi chứ ?
Tiêu Võ chợt trầm giọng thốt :
- Chấn Uy ! Rõ ràng là ng ơi sợ chết !
Câu nói đó thức tỉnh Tr ơng Chấn Uy về với hiện cảnh.
Và trong hiện cảnh lão không còn cách nào để tránh một cuộc giao chiến.
Dù còn lại một tay trong cái thế chẳng đặng đừng, lão tuốt kiếm xông vào cuộc chiến, tiếp trợ Viên Ông Võ đối phó với Mã Cảnh Bình.
Kim Tuyết N ơng bớc tới đón chận Tr ơng Chấn Uy.
Mã Bách Bình gọi :
- Đại nương chận Viên lão đây, để lão Tr ơng cho tại hạ !
Kim Tuyết N ơng thốt :
- Để hết hai người cho già, công tử hãy đối phó với Thượng Quan Ngô Dự kia !
Mã Bách Bình mỉm cười :
- Con thú đã lọt vào lòng săn rồi chạy đâu mất mà sợ ! Hãy thu thập lão Tr ơng trớc, tuy lão chẳng phải là Hận Thiên Ông song lão trọng yếu hơn Hận Thiên Ông nữa đấy ! Bởi vì nhất thiết mọi cơ mật trong Thiên Hận Môn đều do lão an bày, lão hiểu nhiều tình tiết hơn cả Hận Thiên Ông nữa kìa !
Kim Tuyết N ơng giật mình :
- Sao công tử biết ?
Mã Bách Bình tiếp :
- Thượng Quan Ngô Dự đổi tên là Tiêu Võ len lỏi ẩn nấp trong giới quan trờng, vừa lo công vụ, vừa lo thù tạc dưới trên nên không thường rổi rảnh còn thời gian đâu mà vận trù quyết sách, khuyếch trương thực lực vung bồi cơ nghiệp ! Hầu hết các việc đều để cho Tr ơng Chấn Uy ! Tiếng là Hận Thiên Ông thao túng giang hồ song thực ra chính là Tr ơng Chấn Uy làm ma làm gió. Giả như Hận Thiên Ông muốn làm gì thì lão cũng cần thương lượng trước với Tr ơng Chấn Uy. Lão Tr ơng là người nắm trọn linh hồn của Hận Thiên Môn, đại nương nên hiểu như vậy nếu không là lần nữa ta thất bại !
Kim Tuyết N ơng chớp mắt :
- Biết đâu lại chẳng còn một người thứ hai ?
Mã Bách Bình lắc đầu :
- Không bao giờ có ! Tại hạ đưa một vấn đề khó cho lão Viên bảo lão đi cáo tố với Hận Thiên Ông thì lão Viên lại đi tìm gặp Tr ơng Chấn Uy trớc, Đại khái vì vấn đề quan trọng lão Tr ơng tự mình không dám quyết định nên phải tìm đến Hận Thiên Ông. Nếu tại hạ không an bày như vậy thì các vị đâu có theo dấu đến đây được ?
Tiêu Võ trầm giọng mắng :
- Ngưu ! Hai gã ngu ngốc !
Đư ơng nhiên kẻ bị mắng là Tr ơng Chấn Uy và Viên Ông Võ.
Cả hai nín lặng không tìm được lời gì biện bạch.
Trong lúc họ đối đáp với nhau, chiến cuộc vẫn còn tiếp diễn. Đám Thiết Ky Minh của Thiên Âm Môn bị đám dũng sĩ hồi c ơng sát hại khá nhiều.
Bọn Bạch Kim Phượng chưa tham gia cuộc chiến trừ hai chị em Liên Liên và Tích Tích vờ tiếp xúc với Điền Vũ Long để truyền ám hiệu xong rồi thôi.
Họ chờ lịnh phát động của Yến Thanh.
Nhưng Yến Thanh vờ bị Long Vũ Điền đánh ngã vẫn còn nằm tại chỗ.
Chính chàng cũng đang chờ cơ hội thuận lợi nhất.
Kim Tuyết N ơng nhìn qua chiến cuộc thấy tình huống bất lợi, Liên Khiết Tâm và Mạt Chấn Vũ song chiến với Cát Bốc Đạt vẫn không chiếm được một ưu thế, còn Liễu Hạo Sanh thì bị Viên Ông Võ cầm chân, nhưng Viên Ông Võ nhờng mặt trận cho hai dũng sĩ hồi c ơng. Họ Liễu không làm sao thoát đi được để trợ giúp các thuộc hạ.
Phần thiệt hại của song phương tư ơng đư ơng nhau, mỗi bên hao hụt độ hai mươi người.
Thiết Ky Minh còn lại chừng hai mươi nhân viên, dũng sĩ Hồi còn lại mươi tên.
Trong số hai mươi người thiệt mạng thuộc cánh Tiêu Võ chỉ có hai dũng sĩ Hồi, kỳ dgồm các Võ sư trong nhà Tiêu Võ.
Bọn dũng sĩ Hồi dủng mảnh không tưởng nổi.
Nếu cứ để tình trạng đó kéo dài thì Thiết Ky Minh cầm chắc phải bị chúng tận diệt.
Cho nên Kim Tuyết N ơng hấp tấp gọi Mã Bách Bình :
- Công tử ! Những người do công tử dẫn đến chẳng lẽ để nhìn cuộc chiến ? Họ không biết đánh nhau sao ?
Mã Bách Bình đáp :
- Họ đánh hăng lắm chứ, có điều tại hạ không có quyền sai khiến họ. Phải chờ lịnh của Yến Thanh.
Kim Tuyết N ơng hỏi :
- Yến Thanh đi đâu rồi ?
Mã Bách Bình đáp :
- Cái vị nhân huynh đó có hành động xuất quỷ nhập thần, chỉ sợ đang ở bên ngoài dò xét cái chi đó. Chừng như chuẩn bị càn quét một lần là xong !
Câu nói đó làm cho bọn Thiên Âm Môn lên tinh thần mạnh mà cũng uy hiếp đối phương nhiều.
Tiêu Võ không còn giữ được trầm tịnh nữa, rút nhanh trờng kiếm hét :
- Giết ! Phải hạ hết bọn này trong thời gian ngắn nhất !
Viên Ông Võ vọt mình tới, bức Kim Tuyết N ơng. Tr ơng Chấn Uy tiến lên dồn Mã Bách Bình.
Tiêu Võ cầm kiếm từ từ bớc ra, chuẩn bị tấn công một kẻ nào bên cánh địch có sơ hở.
Nhưng Điền Vũ Long đã xông tới chận lão lại.
Y cười thốt :
- Các hạ ẩn mình từ nhiều năm qua rồi, không chờng mặt với đời, tại hạ may mắn được lãnh giáo đầu tiên mong các hạ nhẹ tay cho một chút nhé !
Tiêu Võ lạnh lùng :
- Bớc qua một bên, ng ơi chỉ là một tiểu tốt vô danh không xứng đáng đối trận với lão phu !
Điền Vũ Long cười nhẹ :
- Lão Thượng Quan ơi ! Trước kia tại hạ là một vô danh tiểu tốt, song kể từ hôm nay với cuộc chiến này tại hạ sẽ thành danh lớn ! Còn các hạ là người có danh lớn từ lâu nhưng kể từ hôm nay cái danh lớn của các hạ sẽ tiêu tan ! Chúng ta thay ngôi đổi vị với nhau trong đêm nay với cuộc chiến này đó !
Tiêu Võ nổi giận chớp kiếm liền.
Trong thoáng mắt lão chém xuống, chém ngang, xóc từ dưới lên, đâm thẳng năm sáu nhát.
Lão chiếm ưu thế ngay.
Điền Vũ Long bị kiếm ảnh phủ kín ba mặt, chỉ còn mặt hậu là bỏ trống.
Nếu Điền Vũ Long lùi lại là phải lơi cảnh giác trong mấy giây đồng thời tinh thấn chiến đấu mất liên tục.
Do đó y đứng nguyên tại chỗ chỉ có thủ chứ không phản công.
Tiêu Võ càng giận dữ, song không biết làm sao hạ đối phương cấp thời được.
Thu thập một người không nổi thì còn mong gì khống chế toàn cục diện ?
Bên kia Viên Ông Võ tựa hồ thắng thế hơn Kim Tuyết N ơng, nhưng Tr ơng Chấn Uy thì bị Mã Bách Mình lấn đất mãi. Lão tức uất bất chấp thương thế vận dụng toàn lực phản công, như con hổ bị thương điên tiết lên.
Mã Bách Bình không muốn phí sức với kẻ liều mạng bèn lùi trở lại.
Qua một lúc lâu Tiêu Võ nhận thấy dù Điền Vũ Long tuy chưa có tiếng tăm vang dội song tài nghệ của y cao cờng chẳng kém nhân vật thượng đỉnh trên giang hồ.
Lão bèn thay đổi thế đánh, kiếm ảnh vây quanh mình Điền Vũ Long càng giây càng kín, đứng bên ngoài trông qua màn kiếm ảnh chỉ thấy Điền Vũ Long mờ mờ.
Điền Vũ Long vốn có chủ trương không phản công mà chỉ thủ thôi.
Y không hề nao núng trước những chiêu thức cực kỳ lợi hại của lão ma đầu.
Bên kia Tr ơng Chấn Uy đã dồn Mã Bách Bình đến sát ngọn giả sơn, thanh kiếm của Tr ơng Chấn Uy vừa hất vẹt ngọn Ngân Tiêu qua một bên thuận thế hoành trở lại tưởng chừng xuyên thủng ngực của Mã Bách Bình ghim cứng y tại đó.
Tiêu Võ chợt biến sắc kêu lên :
- Chấn Uy ! Đề phòng thanh kiếm của hắn !
Chậm mất !
Mã Bách Bình đã rút thanh Kim Kiếm trong tay áo ra, kiếm chớp lên ánh vàng tỏa sáng.
Đôi kiếm chạm nhau, kiếm của Tr ơng Chấn Uy dạt qua một bên, Kiếm của Mã Bách Bình chong ngay ngực lão.
Tr ơng Chấn Uy ngã nữa thân trên gập xuống, đảo mình như con vụ nhưng không tránh kịp.
Kim Kiếm đã chạm trúng ngực Tr ơng Chấn Uy, máu tư ơm ra ướt áo.
Mã Bách Bình cười thốt :
- Tr ơng Chấn Uy ! Nhát kiếm đó đủ xác định ng ơi chẳng phải là Hận Thiên Ông, bởi một Hận Thiên Ông không khi nào ngu xuẩn đến độ tập trung tinh thần vào ngọn Ngân Tiêu của ta. Ta có cái hiệu là Ngân Tiêu Kim Kiếm kia mà, và Ngân Tiêu dùng để nghinh chiến còn Kim Kiếm dùng để giết người.
Tiêu Võ giận quá gầm một tiếng lớn, giở tuyệt kỹ quyết hạ nhanh Điền Vũ Long để còn tiếp viện Tr ơng Chấn Uy.
Điền Vũ Long cũng biết thế nên càng bám sát lão, cầm chân lão cứng tại cục trận.
- Được lắm ! Ta không muốn giết ng ơi song ng ơi cứ tìm cái chết, ta cho ng ơi chết liền.
Tay phải quét kiếm ra, tay tảvươn theo một chỉ phong bắn tới, nhắm ngực Điền Vũ Long bắn vào.
Điền Vũ Long lạnh mình ngã xuống.
May mắn thay y ngã cạnh Tần Cửu.
Tiêu Võ không kịp nhìn xem Điền Vũ Long có thực sự trúng chỉ phong hay không và chết rồi hay còn sống, lão nhún chân phóng thẳng đến Mã Bách Bình.
Mã Bách Bình đang đứng đưa lng về phía lão, nếu lão xuất thủ là hy vọng đắc thủ dễ dàng.
Nhưng Mã Bách Bình hay kịp, cấp tốc quay mình đối diện vung kiếm đón kiếm của đối phương.
Khí thế của Tiêu Võ rất mạnh, Mã Bách Bình bị chấn động lui về phía hậu mấy bớc.
Tiêu Võ rít lên :
- Tiểu súc sanh phản phúc vô thờng, lão phu sẽ hóa kiếp cho ng ơi về với tổ tông của ng ơi nơi cõi quỉ !
Mã Bách Bình cười nhẹ :
- Hận Thiên lão quái ơi ! Ngư ơi thất sách trong việc dùng người ! Ngoài ra ng ơi lại quá khinh địch tưởng mình là bất khả xâm phạm ! Một đại ma đầu có những khuyết điểm đó thì còn mong gì trờng tồn giữa chốn giang hồ ! Đêm nay ng ơi phải tàn đời để đền lại bao nhiêu tội ác đã qua !
Tiêu Võ không đáp, luân kiếm tấn công như vũ bão.
Mã Bách Bình dù cao cờng đến đâu nhưng võ công của y do Tiêu Võ truyền dạy, Tiêu Võ thuộc nằm lòng các ngón tuyệt kỹ của y, y chưa đánh ra là Tiêu Võ biết trước như thế nào rồi cho nên y không dành ưu thế nổi với lão.
Yến Thanh tiếp nhận kiếm nơi tay Điền Vũ Long rồi kín đáo ra hiệu cho Liên Liên.
Liên Liên khiều Bạch Kim Phượng thốt :
- Môn chủ ! Chúng ta vào tiếp trợ Mã Bách Bình đi !
Bạch Kim Phượng cau mày :
- Tại sao phải giúp hắn ?
Liên Liên đáp :
- Tại sông Tần Hoài hắn có giúp chúng ta, bây giờ là dịp trả ơn hắn !
Nàng cùng Tích Tích vào cuộc trớc.
Bạch Kim Phượng không biết làm sao hơn đành theo họ tham gia.
Có ba nàng trợ giúp Mã Bách Bình bớt nguy phần nào.
Nhưng thêm ba nàng đó tăng cờng đối phương Tiêu Võ vẫn xem thờng.
Một nhát kiếm chớp lên lão dồn cả bốn người cùng dồn lại một lúc.
Tuy nhiên muốn đánh bại cả bốn người cũng phải mốt một thời gian lâu mà trong tình huống này kéo dài cuộc chiến là bất lợi.
Tiêu Võ vừa đánh vừa đắn đo.
Qua mấy hiệp đầu lão nhận được kiếm pháp của Bạch Kim Phượng.
Nhìn nàng lão gọi to :
- Bạch Kim Phượng ! Lão phu nhận ra người rồi ! Bạch Phúc mấy lượt định giết ng ơi nhưng cả mấy lượt lão phu đều ngăn trở sao ng ơi lại chẳng biết ơn lão phu lại đem cừu báo ơn ?
Bạch Kim Phượng cười lạnh :
- Hận Thiên Ông ! Sở dĩ ng ơi muốn cho ta sống là ng ơi mong mỏi Thiên Tàn Môn trừ diệt Bạch Phúc. Bạch phúc chết rồi ng ơi lại phái người đến Thiên Tàn Cốc toan trừ diệt ta luôn. Bây giờ còn nói tốt với ta sao ?
Tiêu Võ lắc đầu :
- Cái đó là do em gái ng ơi không dung được ng ơi, lão phu có liên quan gì !
Bạch Kim Phượng lạnh lùng :
- Ngân Phượng không phải là con người biết tự chủ, nó dễ bị ảnh hưởng lắm.
Ngư ơi đã mớm ý cho Viên Ông Võ và Liễu Bất Thanh hoặc dụ nó. Tiếng là nó hành động chứ thực ra do ng ơi chủ sự !
Tiêu Võ hừ một tiếng :
- Mã Bách Bình nắm chủ quyền tại Thiên Tuyệt Cốc chứ nào phải lão phu !
Mã Bách Bình chen vào :
- Hận Thiên Lão quái ! Ngư ơi đổ qua đỗ lại phí công vô ích, đại thơ ta hiểu rõ hết rồi ! Đại thơ đã biết kẻ địch chân chánh là ai, ta khuyên ng ơi nên thừa nhận là hơn !
Tiêu Võ hận tràn lòng cao giọng thốt :
- Bằng vào sức lực của một bọn hậu sanh như các ng ơi mà toan khoáng cự với lão phu à ? đêm nay các ng ơi muốn chết lão phu sẽ thành toàn ý nguyện cho các ng ơi !
Lão tấn công Mã Bách Bình trớc.
Nhưng Liên Liên và Tích Tích đồng xuất thủ ngăn liền.
Tiêu Võ phất ống tay áo, kình phong bốc ra quạt hai nàng nhào trở lại.
Bạch Kim Phượng tiến lên gấp.
Nàng vung đôi phi kiếm xỉa vào mình Tiêu Võ.
Tiêu Võ để mặc song kiếm đâm vào mình cứ bức dồn tới.
Kiếm đâm sau lng, Kim Phượng còn nắm chặt chuôi, Tiêu Võ bức dồn tới ba người kia lôi cả Kim Phượng theo.
Bạch Kim Phượng buộc phải buông tay.
Tiêu Võ chỉ xem Mã Bách Bình là kẻ địch chân chánh, nhìn y lão gằn từng tiếng :
- Cho ng ơi đi trớc, bọn kia sẽ theo sau ! Lão phu nhất định không chừa một mạng sống !
Lão phóng ra một chiêu.
Mã Bách Bình biết đó là chiêu trí mạng, không dám khinh thường nên cấp tốc cử cả Ngân Tiêu lẫn Kim Kiếm lên đỡ.
Hai tiếng soảng ngân rền, cả Ngân Tiêu lẫn Kim Kiếm bị hất văng ra ngoài vuột tay văng luôn cắm cứng vào tòa giả sơn.
Tiêu Võ chong mũi kiếm vào ngực y quát :
- Tiểu tử ! Đã biết lão phu lợi hại chưa ?
Mã Bách Bình không nao núng đáp :
- Hận Thiên lão quái ! Ngư ơi giết ta việc đó chẳng quan hệ gì nhưng nghiệp bá của ng ơi từ nay phải tiêu tan. Ta chết mà đánh đổi được điều ấy thì cái chết của ta cũng đáng giá lắm.
Tiêu Võ cười vang :
- Buồn cười quá ! Ngư ơi tưởng là ng ơi không chế được đại bộ phận của Thiên Ma Giáo là làm lung lay nghiệp bá của lão phu sao ? Lão phu còn thừa nhân thủ để tiêu diệt lực lượng của chưa con ng ơi ! Chắc ng ơi không tưởng nổi điều đó chứ !
Bỗng có tiếng từ sau lng lão vọng tới :
- Bất tất phải tưởng ! Bởi ng ơi chết rồi là số nhân thủ đó phải giải tán ngay ! Rắn cụt đầu còn làm chi được ?
Tiêu Võ giật mình.
Tuy nhiên công phu đã đạt đến mức thượng đỉnh nên lão phải trầm tỉnh hơn người.
Lão không quay đầu lại bất quá lão xê dịch thân mình lệch qua một đoạn, đoạn cất tiếng hỏi :
- Yến Thanh đó phải không ?
Yến Thanh đáp :
- Không ! Tiêu đại nhân lầm rồi, Tần Cửu đây, Tần Cửu đội trưởng trong dinh Trân Thành đây !
Đến lúc đó lão mới quay đầu.
Đầu vừa quay, một tia sáng xẹt nhanh đến yết hầu lão.
Lão lách mình qua một bên.
Yến Thanh phát chiêu thứ hai, lão lách mình tránh xa hơn.
Mã Bách Bình kinh ngạc hỏi :
- Sao Yến huynh buông tha lão ?
Yến Thanh đáp :
- Hận Thiên Ông chết là cái chắc song tại hạ không muốn Mã huynh chết theo lão ta.
Thốt xong chàng chuyển hướng sang Tiêu Võ, đưa ra ba chiêu kiếm của Tam Bạch Tiên Sanh.
Tiêu Võ hóa giải được cả ba chiêu.
Rồi lão phản công, kiếm pháp của lão quả thật cao minh. Chiêu thức của lão phát xuất cực kỳ ngụy dị.
Yến Thanh tựa hồ không hóa giải nổi.
Chàng lạng mình lách ra ngoài tránh.
Tiêu Võ đời nào chịu bỏ, cấp tốc lớt theo tung chiêu thứ hai.
Yến Thanh ngã nhào xuống đất.
Tiêu Võ trầm thanh kiếm đâm luôn theo.
Nhưng cái ngã đó là giả tạo, nằm dưới đất ước độ mũi kiếm của Tiêu Võ chàng khẽ dịnh mình qua một chút nhờng mũi kiếm đâm thủng mặt nền.
Nếu Yến Thanh bật vùng dậy phải mất hai giây.
Cao thủ giao đấu mỗi giây nhanh chậm là giá trị một sanh mạng.
Yến Thanh chỉ chuyển mình, thuận thế vung tay phóng luôn thanh kiếm đang cầm.
Kiếm bay lên phớt ngang cổ Tiêu Võ chặt đứt đầu lão ta.
Mọi người cùng sửng sốt.
Mã Bách Bình tán :
- Hay Qúa !
Yến Thanh mỉm cười :
- Nhờ may thôi ! Về kiếm pháp tại hạ còn kém lão mấy bậc !
Bỗng chàng kêu lên :
- Tr ơng Chấn Uy đâu ?
Tr ơng Chấn Uy đã bị Mã Bách Bình đâm một kiếm thủng ngực nằm dài trên đất.
- Hỏng ! Sổng mất Trương Chấn Uy đại hoạn vẫn còn nguyên vẹn ! Chúng ta lại phải vất vả hơn những ngày qua !
Mã Bách Bình hơi thẹn :
- Tại hạ sơ suất quá !
Yến Thanh cười khổ :
- Mã huynh không đáng trách, nếu có lỗi thì cả hai chúng ta đều có lỗi. Chính tại hạ không ngăn chặn Hận Thiên Ông ngay lúc đầu như chúng ta đã phân công với nhau trước khi đi. Thành thử Hận Thiên Ông có thì giờ động thủ với Mã huynh. Mã huynh bận đối phó với Hận Thiên Ông nên Trương Chấn Uy mới thừa cơ trốn đi được !
Mã Bách Bình tặc lỡi :
- Lão ác ma lợi hại vô cùng ! Năm chúng ta hiệp sức vây lão cũng chẳng làm gì lão nổi ! Cuối cùng Yến huynh phải dùng mu mới hạ được lão.
Ai ai cũng công nhận võ công của Hận Thiên Ông rất cao.
Mà Trương Chấn Uy cũng chẳng phải tay vừa.
Mã Bách Bình thốt :
- Lu Lâm án ngữ bên ngoài có lẽ hắn ngăn chận Trương Chấn Uy !
Yến Thanh giục :
- Vậy Mã huynh chạy gấp ra đó xem, đừng bận tâm về việc gì ở đây cả. Vô luận thế nào cũng phải bắt cho được lão ấy !
Mã Bách Bình chạy đi liền.
Bấy giờ Yến Thanh mới ra lịnh phát động nhân thủ của Thiên Tàn Môn và Cái Bang.
Có đám này tham gia cục diện trận chiến biến chuyển ngay.
Mẹ con Liên Khiết Tâm tinh thần lên cao tột độ, tấn công vùn vụt.
Mẹ phóng tiêu, con quét kiếm, bọn dũng sĩ của Các Bốc Đạt chạy toán loạn.
Bạch Kim Phượng tiếp trợ Kim Tuyết N ơng song chiến với Viên Ông Võ.
Yến Thanh tiếp trợ Liễu Hạo Sanh song chiến với Cáp Bốc Đạt.
Bỗng có tiếng sáo âm u vang lên.
Cáp Bốc Đạt sững sờ tự hỏi tại sao ở đây lại có tiếng nhạc ở vùng biên ải.
Động miền sầu xứ y lơi cảnh giác phần nào, Liễu Hạo Sanh thừa dịp y phân tâm chém ngang một kiếm tiện thân hình y làm hai đoạn.
Bọn dũng sĩ Hồi Cư ơng cũng như Cáp Bốc Đạt nghe tiếng sáo chạnh lòng nhớ cố hư ơng sanh ra bâng khuâng mất cả đấu trí, buông rơi vũ khí, tất cả đều bị mẹ con Liên Khiết Tâm hạ sát.
Yến Thanh ngăn chận nhưng không kịp.
Liên Khiết Tâm bật cười ha hả thốt :
- Môn chủ lợi hại thật ! Một tiếng sáo thu dọn chiến trờng ! Trương L ơng ngày trước cũng không hơn ! Từ nay thiên hạ giang hồ là của Thiên Âm Môn đó là cái chắc!
Yến Thanh trầm giọng :
- Muốn tranh thủ thiên hạ giang hồ không phải là việc dễ làm đâu đại tẩu ! Võ lâm không bao giờ dung cho bất cứ ai độc chiếm ngôi bá chủ, thao túng mặc tình !
Tiếng sáo lại vang lên.
Liên Khiết Tâm lạnh lùng nói :
- Môn chủ triệu hồi, tôi không có thời giờ tranh biện với huynh đệ ! Các vị khoác cái lốt quan quân thì hãy phụ trách phần thu thập chiến trờng.
Trừ diệt Hận Thiên lão quái là dứt họa hoạn cho đời tôi không tạ Ơn các vị đâu. Còn như luận về tiếp trợ tôi nhìn nhận đó là một cái ơn, ngày sau có cơ hội tôi sẽ đền đáp. Xin cáo biệt các vị !
Nàng vẫy tay, những người vào đây với nàng đều đi theo nàng ra ngoài. Dĩ nhiên là số còn sống sót.
Liễu Hạo Sanh đi sau cùng.
Thấy Điền Vũ Long còn nằm đó y muốn bớc tới dìu đi.
Điền Vũ Long thốt :
- Liễu huynh ! Tại hạ không phải là người của quý môn thì không cần phải trở lại với quý môn theo Liễu huynh ! Hãy để tại hạ Ở lại đây !
Liễu Hạo Sanh giật mình.
Điền Vũ Long tiếp :
- Chúng ta là bằng hữu của nhau ! Ngày trước vì chí khí mà quen nhau, chung sống với nhau. Còn ngày nay thì khác, bảo tại hạ chịu lịnh nơi một nữ nhân là điều tại hạ không thể làm và chẳng có thú vị chút nào. Tại hạ không thích gia nhập môn phái và nhất là môn phái đó mang tên Thiên Âm Môn.
Liễu Hạo Sanh vội đáp :
- Điền huynh lầm rồi ! Thiên Âm Tiên Tử không hề bảo tại hạ gia nhập môn phái của nàng cho nên tại hạ vẫn là minh chủ của Thiết Ky Minh. Trước kia tại hạ hiệp lực với nàng chẳng qua là để tiêu diệt Thiên Ma Giáo. Hiện tại Tứ Bá Thiên đã chết hai rồi chỉ còn chờ giải quyết xong Thiên Dục Môn là tại hạ khôi phục tự do an toàn.
Điền Vũ Long mỉm cười :
- Như vậy chờ khi nào Liễu huynh được tự do hoàn toàn lúc đó tại hạ sẽ đến tìm Liễu huynh. Hiện tại tại hạ không có hứng thú.
Liễu Hạo Sanh không biết làm sao hơn đành đáp :
- Tuy Thiết Ky Minh tạm thời lệ thuộc Thiên Âm Môn nhưng Thiên Âm Tiên Tử không bao giờ dòm ngó đến hoạt động của bọn tại hạ. Chỉ khi nào cần tăng cờng thực lực mới thông tri với tại hạ phái nhân thủ đến tiếp trợ. Như vậy kể ra cũng tư ơng đư ơng với tự do.
Điền Vủ Long thốt :
- Tại hạ thấy oai lực của Thiên Âm Môn rồi. Dùng một tiếng sáo làm tán thất đấu trí của bọn Hồi thì cũng có thể dùng một loại âm thanh khác để sai sử kẻ khác. Với oai lực đó Thiên Âm Môn như cầm chắc thiên hạ trong tay thì cần gì Thiên Âm Tiên Tử bắt buộc bọn Liễu huynh chánh thức quy thuận ! Dù không quy thuận Liễu huynh cũng phải tuân lịnh như thờng, có khác gì quy thuận đâu mà cần đòi hỏi, bắt buộc, cưỡng bách !
Liễu Hạo Sanh cãi :
- Song Thiên Âm Tiên Tử đâu có dã tâm như lũ ma đầu, trong Thiên Âm Cốc chỉ có la tha mấy mạng thôi.
Điền Vũ Long đáp :
- Cái đó tại hạ tin là đúng. Tại hạ nghĩ bất tất nàng cần phải có nhiều người ! Bất cứ ai nếu nàng muốn là cứ dùng thanh âm sai khiến, chẳng ai có thể không tuân, do đó nàng không cần thiết phải quy thuận đông nhân thủ quanh mình nàng.
Liễu Hạo Sanh đáp :
- Xem ra Điền huynh chưa hiểu tiên tử rõ ràng lắm ! Yến đại hiệp đã từng hội diện với tiên tử một lần. Đại hiệp có thể cáo tố với Điền huynh con người đó ra sao !
Điền Vũ Long cũng thở dài :
- Dù nàng ra sao nhưng đối với việc giang hồ tại hạ đã chán ngấy rồi. Đã đến lúc tại hạ trở về với điền viên Liễu huynh ạ !
Liễu Hạo Sanh động niềm lưu luyến :
Điền huynh ! Thiết Ky Minh đang cần đến Điền huynh, còn một chút dư đảng của Thiên Ma Giáo chúng ta thu thập xong là tròn bổn phận của con nhà Võ, mang lại thanh bình trên giang hồ, lúc đó chúng ta sẽ thực hiện hoài bão của mỗi con người !
Điền Vũ Long điềm nhiên :
- Liễu huynh có việc cứ đi, sau này chúng ta còn gặp lại nhau mà ! Gặp rồi chúng ta sẽ đàm đạo dài lâu hơn !
Liễu Hạo Sanh hỏi :
- Thư ơng thế của Điền huynh thế nào ?
Điền Vũ Long đáp :
- Trúng đạo Thấu Cốt Chỉ Phong của Hận Thiên ác ma, nữa bên mình không còn một sờn nào nguyên vẹn. Chỉ sợ từ nay sẽ là người tàn phế !
Liễu Hạo Sanh vội thốt :
- Y thuật của Thiên Âm Tiên Tử linh diệu lắm, có thể cứu sống người chết được.
Điền huynh có muốn nhờ tiên tử chửa trị cho không ?
Điền Vũ Long lắc đầu :
- Bất tất ! Tại hạ cũng có học qua y thuật, có thể tự chữa trị được !
Đợi Liễu Hạo Sanh đi xa rồi, Yến Thanh bớc tới hỏi :
- Điền huynh có cần nhờ đến tiểu đệ không ?
Điền Vũ Long cười nhẹ, từ từ ngồi dậy đáp :
- Không có gì quan trọng, ngu huynh còn chi trì được.
Y tán mấy câu về thành tích do Yến Thanh vừa tạo tựu.
Yến Thanh thốt lời khiêm tốn.
Vừa lúc đó Mã Bách Bình trở vào trầm buồn thốt :
- Đuổi không kịp ! Lu Lâm cũng chết luôn !
Yến Thanh tặc lỡi :
- Thôi thì vậy ! Hiện tại Mã huynh nên chỉnh đốn lại hàng ngũ dư đảng Thiên Ma Giáo. Đừng để cho Trương Chấn Uy lợi dụng. đồng thời tại hạ lợi dụng số nhân thủ hiện có tại đây truy tầm lão ấy. Tại hạ tin là có thể tìm ra !
Mã Bách Bình tán đồng ý kiến đó.
Yến Thanh tiếp :
- Thiên Tàn Môn và Cái Bang đã cớp y phục quan quân thì nên rút lui khỏi nơi này gấp. Còn Mã huynh từng đi lại với bọn quyền môn thì nên nán lại đây một chút để thu xếp tình hình.
Mã Bách Bình cau mày :
- Chỉ sợ không dễ dàng !
Yến Thanh mỉm cười đáp :
- Chẳng có gì khó khăn cả, Mã huynh cứ bảo với quan là khách giang hồ tìm cừu hạ sát Tiêu Võ. Mã huynh nghe tin dẫn người đến tiếp trợ, đánh đuổi được bọn ác tặc.
Mã Bách Bình hỏi :
- Nếu người ta hỏi khách giang hồ nào ?
Liên Liên đưa tay chỉ :
- Các xác chết đó, quan có muốn lấy khẩu cung thì bảo xác chết khai cho !
Yến Thanh lắc đầu :
- Không được ! Nếu Trương Chấn Uy bất thần trở lại đề quyết các nạn nhân là người trong Thiên Tàn Môn và Cái Bang thì rắc rối lắm ! Tại hạ nghĩ nên cởi bỏ y phục quan quân mà các vị khoác trong người đó mặc vào các xác chết nhưng chỉ khoác lên người của bọn Hồi thôi. Như vậy chúng ta giải cứu được cả hai trờng hợp, cớp y phục dọc đường và giết người tại nhà !
Mọi người khen kề đó rất hay.
Mã Bách Bình thốt :
- Riêng đại thơ thì tiểu đệ xin đại thơ nán lại một chút.
Bạch Kim Phượng hỏi :
- Ta lưu lại đây để làm gì ?
Mã Bách Bình đáp :
- Rút kinh nghiệm trong những cuộc tranh chấp vừa qua tiểu đệ cảm thấy bá nghiệp bất quá chỉ là một cơn mộng ảo, tỉnh mộng rồi tán nghiệp tàn đời ! Có mấy ai bảo tồn vĩnh cửu một phù du ? cho nên tiểu đệ nguội lòng tiến thủ, chỉ muốn lui về giữ lấy nghiệp nhà, khai thác tiêu cục chi đồ hộ khẩu qua ngày đoạn tháng cho nhẹ nhàng tâm trí xác thân. Tiểu đệ chuẩn bị trao trả đại bộ phận Thiên Ma Giáo về cho Thiên Tàn Môn, đại thơ hãy tiếp nhận hầu chấn chỉnh lại môn hộ !
Bạch Kim Phượng kêu lên :
- Ta làm sao tiếp thu được ?
Mã Bách Bình tiếp :
- Chúng xuất thân từ Thiên Tàn Môn do Bạch Phúc khuyến dụ ly khai để thành lập Thiên Ma Giáo thì bây giờ chúng trở lại gốc xa cũng là hợp lý. Còn những kẻ khác tiểu đệ thu nạp cho phần mình.
Bạch Kim Phượng hỏi :
- Một tiêu cục có bao lớn, ng ơi dùng làm chi một số người đông như thế ? Làm sao nuôi nổi chúng ?
Mã Bách Bình cười :
- Tiểu đệ sẽ cho mở thêm nhiều tiêu cục ở khắp bảy tỉnh miền nam. Chỉ sợ không đủ người dùng đó đại thơ ạ ! Tiểu đệ giúp chúng có công ăn việc làm sống cuộc đời quang minh chính đại, nuôi tinh thân thượng tôn, luật pháp. Chúng sẽ vỉnh viển không trở lại lối sinh hoạt đẫm máu !
Bạch Kim Phượng lắc đầu :
- Ta chỉ sợ không quản thúc chúng nổi !
Mã Bách Bình đáp :
- Thì tạm thời tiểu đệ và Yến huynh đảm trách chức hộ pháp Thiên Tàn Môn, giúp đại thơ !
Bạch Kim Phượng quay qua Yến Thanh :
- Yến huynh chấp nhận chứ ?
Yến Thanh lắc đầu :
- Chắc là không cô nương ạ ! Tại hạ từng tuyên bố là sẽ không gia nhập một môn phái nào cả !
Mã Bách Bình thốt :
- Yến huynh tuy nhận chức hộ pháp song chỉ ngồi khách vị mờng tượng một chức tư vấn. Chỉ khi nào cần môn chủ mới tham khảo ý kiến thôi chứ có gì ràng buộc đâu mà ngại ? Tại Long Võ Tiêu cục tại hạ cũng thỉnh Yến huynh làm một tổng tiêu đầu mờng tượng địa vị anh em họ Mạt dành cho Yến huynh ngày trớc.
Cả tại hạ tuy là cục chủ song chỉ đảm nhiệm phó tổng tiêu đầu, tự đặt mình dưới sự điều khiển của Yến huynh !
Yến Thanh tặc lỡi :
- Tại hạ đâu dám vượt bậc !
Mã Bách Bình mỉm cười :
- Danh nghĩa phải đặt như vậy chứ thực ra Yến huynh cứ ngồi nhàn, mọi việc trong tiêu cục tại hạ xin quán xuyến hết. Chỉ thỉnh thoảng tham khảo ý kiến của Yến huynh thôi !
Bạch Kim Phượng thốt :
- Yến huynh và Bách Bình cứ ở khách vị, thân phận đồng đẳng với tôi. Hai người có toàn quyền tiết chế toàn thể thuộc hạ trong môn !
Yến Thanh toan lên tiếng.
Mã Bách Bình chận lại :
- Yến huynh thì có thể tiếp nhận đặc quyền đó còn tiểu đệ thì không. Bởi dù sao tiểu đệ cũng có tiếng là người của Thiên Tàn Môn. Nhận vậy là tiếm vị, là vợt ngôi thứ !
Bạch Kim Phượng cón nài.
Điền Vũ Long cũng nói vô cho Bạch Kim Phượng.
Liên Liên và Tích Tích cũng phụ họa theo luôn, họ còn nói trong tư ơng lai Bạch Kim Phượng dám nhờng ngôi vị cho một người nào đó lắm !
Tất cả cùng nhìn Yến Thanh mà cười, trừ Bạch Kim Phượng đỏ mặt cúi đầu.