Ở nhà họ Lưu, một hội nghị khẩn cấp được mở rạ Sau cơm tối, mọi người đông đủ ở phòng khách. Vợ chồng ông Lưu, Linh Trân, Linh San và cả cậu Linh Vũ 16 tuổi cũng có mặt. Linh San ngồi tưạ ghế, cắn móng taỵ Ông Lưu chắp tay sau đít tới lui trong phòng. Linh Trân và Linh Vũ ngồi yên lặng. Không khí trong phòng yên lặng và căng thẳng. Cuối cùng bà Lưu lên tiếng trước:
-Linh San, con nghĩ kỹ chưa, quen nhau chỉ mới mấy tháng mà quyết định hôn nhân ngay, có vội vã lắm không.
Linh San ngước lên nói:
-Con nghĩ vấn đề ở đây không phải sớm hay muộn. Thời gian quen biết nhau lâu mà vẫn không cảm thông nhau được, thì cũng chỉ có nghĩa như không quen biết, nên con không quan trọng hóa vấn đề đó.
Ông Lưu suy nghĩ một chút nói:
-Con có biết là chuyện hôn nhân là một chuyện hệ trọng.
-Con nghĩ hôn nhân giống như cánh bạc lớn thì hơn!
-Thế là thế naò?
Linh San nhìn thẳng nàng trịnh trọng nói:
-Thưa cha! Cha cho không phải là như vậy ư? Lúc cha quyết định lập gia đình, có phải là cha đã đặt hết tương lai và hạnh phúc của mình và o canh bạc đó, và khi tham dự. Ai cũng muốn là mình sẽ thắng, nhưng rõ ràng là vẫn có người thuạ Con thấy cha với mẹ là những kẻ thắng, còn gia đình bác Cao lại những người thua cuộc, sự kết thúc của hôn nhân đòi hỏi quá điều kiện, bối cảnh và cuộc sống không thể ở hai hướng khác nhau, nếu hai người không nhìn về một phiá, thì sự kết hợp đó rõ ràng rất nguy hiểm.
Ông Lưu sửng sốt nhìn Linh San:
-Cha không ngờ con học ở đâu được cái thứ triết lý hôn nhân thế nàỵ Nếu biết hôn nhân là một cuộc mạo hiểm thì có ai bắt ta nhảy vaò đâủ
-Nhưng không lẽ ta biết nguy hiểm rồi ta lại không vaò cuộc?
Ông Lưu nói:
-Thôi được rôì. Con đừng dài dòng nữa, ở đây chúng ta đang thảo luận về cuộc hôn nhân của con cơ mà.
-Vâng
-Con có công nhận chuyện con định kết hôn với Bằng Phi là một việc làm nguy hiểm không?
-Thưa chạ Nói chuyện hôn là một việc làm mạo hiểm thì ai cũng vậy mà thôị Đâu phải chỉ với Bằng Phỉ Con thấy con kết hôn với Phi lại là điều ít mạo hiểm nhất.
-Tại saỏ
-Vì con yêu anh ấy!
Bà Lưu không dằn được chen vaò:
-Linh San, chuyện yêu nhau chưa hẳn là chuyện đáng tin cậy con hiểu chứ?
Linh San thành thật nói:
-Con hiểụ Con hiểu rất rõ điêù nàỵ.
Linh San như thấy quyển "Tạp ký Đồn g yêu" hiện ra trong đâù, rôì hình dáng cô Bùi, của Lục Siêu, của cô ca sĩ mặc áo vàng?..
-Trước kia con cứ tưởng khi đã yêu nhau là sẽ gắn bó nhau suốt đời, nhưng bây giờ con đã hiểu tình yêu có thể thay đổi, có thể mang đến sự đau khổ cho cả hai, khi yêu phải tin nhau, phải bồi đắp mãi như chăm sóc cho một nụ hoa nó cần có ánh sáng, cần nước, cần phân bón, cần phải diệt cỏ.
Bà Lưu thở ra:
-Mẹ thấy sự hiểu biết của con về tình yêu hơn hẳn cha mẹ
-Chị Linh San ơi chị nói năng gì lộn xộn quá? Em muốn hiểu thật đơn giản, có phải chị muốn làm dì ghẻ của Sở Sở không?
Linh San bàng hoàng:
-Cũng có thể nói như vậỷ
-Vậy thì em không cần đánh cá, cũng biết là chị sẽ thuạ
-Tại sao em nói vậỷ
Linh Vũ nhún vai nói:
-Ðơn giản thôị Chị bảo hôn nhân là một canh bạc, nhưng canh bạc của người ta chỉ là một người đàn ông với người đàn bà, đàng này với chị lại có một con nhỏ quỷ chen vaò?
Linh Trân vỗ tay lên bàn:
-Linh Vũ nói đúng đấy Linh San ạ. Có thể em sẽ đóng tròn vai người vợ tốt, nhưng chị không tin là em sẽ đóng đạt được vai trò làm mẹ
Linh San bối rối:
-Nhưng bé Sở Sở rất yêu em.
LinhTrân nói:
-Cái đó không quan trong. Em đã từng học qua môn tâm lý trẻ con, hẳn em cũng biết mấy đứa trẻ Mất mẹ ngay từ nhỏ Là những đứa bé khó dạy nhất, bây giờ em đóng vai trò của một người dì, một người thầy thôi thì nó rất nghe lời em. Nhưng khi em đã trở thành dì ghẻ của nó thì nó sẽ coi em như kẻ thù, em có tin điêù đó không?
Linh San càng bối rối hơn:
-Chị, lập luận của chị khiến cho không ai dám đóng vai kế mẫu, chị không nghĩ là những đứa như vậy mới cần tình mẹ nhiều hơn ư?
Bà Lưu chậm rãi:
-Tình mẹ thật sự và tình cảm của kế mẫu là hai điều hoàn toàn khác nhau, một ngày naò đó con có con, con có nghĩ là đứa con ruột của con với Sở Sở có sự va chạm, lúc đó con sẽ đứng về phía naỏ
-Con chưa hề nghĩ đến điêù đó.
Bà Lưu tấn công tiếp:
-Con đã nói hôn nhân là một canh bạc mà con lại không tính cho xạ Thế là thế naò? Nghe cô Hương nói mẹ ruột của Sở Sở rất đẹp?.
-Bà ấy vẫn còn sống.
Linh San buột miệng, lời của nàng làm bà Lưu ngạc nhiên.
-Saỏ Mẹ của Sở Sở chưa chết ư?
Đạ chưa, bà ấy chỉ ly dị với Bằng Phi và anh Phi lãnh nuôi bé Sở Sở
Căn phòng như nghẹt thở, mọi người nhìn nhau, rôì theo đuổi ý nghĩ riêng của mình, thật lâu mới nghe ông Lưu lên tiếng
-Thì ra hắn đã trải qua một canh bạc
Linh San nhìn cha:
-Vâng. Anh Phi đã có một cuộc hôn nhân và đã thua cuộc. Con chọn cuộc hôn nhân này với một người đã từng trải đúng là một sự mạo hiểm
-Một kẻ đã từng thua, hẳn có nhiều kinh nghiệm
Ông Lưu gật gù. Nhưng Linh San đã dậy cương quyết.
-Thôi đừng nói gì nữa cả, con hiểu ý của mọi người ở đâỵ Ở nhà này tiếng là dân chủ, là tự do nhưng động tí là không cho phép con cái có quyền tự do lưạ chọn hôn nhân của mình, mấy người bảo thủ chuyên chế phong kiến. Tôi biết ở đây ai cũng phản đối cuộc hôn nhân của tôi với Bằng Phi chỉ với một lý do là: Ông ấy đã từng có vợ và đưá con riêng sáu tuổi, chứ không ai tìm hiểu cái nhân cách, cái tính tình của Phị Tại sao vậỷ Tại sao vậỷ
Linh Trân cũng hét:
-Linh San! Em phải sáng suốt một tí!! cha mẹ chúng ta nếu cổ lỗ như người khác thì đâu cho phép ăn nói như vậy
Linh Vũ chen vaò:
-Chị San, sao chị làm cho chuyện rối lên như thế?
Linh San giận dữ:
-Chị làm gì mà rối
-Tại sao chị không chọn một người còn độc thân như anh Nhiếp Sanh, mà lại chọn một người đã có vơ. Và đứa con riêng đê? Làm gỉ Hôm trước anh Nhiếp Sanh rất dễ thương, anh ấy đã tăng cho em một dĩa hát?.
Linh San giận đỏ mặt:
-Ðồ tham lam!! Chỉ cần người ta cho mi mấy cái dĩa hát là mi muốn đem chị bán đứng ư?
Linh San quay về hướng cha mẹ, mắt đỏ ngầu:
-Thưa ba, thưa má!! Ba má muốn nghĩ sao thì nghĩ, con đã quyết định, dù quyết định có ngu muội , có gây đau khổ. Con cũng đã quyết lấy anh Phi
Nói xong Linh San quay lưng chạy ra cửạ Bà Lưu đuổi theo nói:
-Linh San, con đừng bỏ đi, chúng ta sẽ thảo luận kỹ hơn.
Linh Trân nói;
-Mẹ đừng lo, nó không chạy xa đâu
Ông Lưu thở daì lắc đâù
-Con với cáị
Đúng như điều của Linh Trân dự đoán, Linh San xông ra khỏi nhà thì chạy thẳng tới căn số 4Ạ Con người bao giờ cũng thế, khi gặp phải chuyện đau khổ hay bối rối đều tìm đến với người mình yêụ Cửa mở, cô Hương với nụ cười thật tươị
-Mời cô Linh San vào nhà ngồị Thầy tôi mới vưà điện thoại về cho biết khoảng 9:00 sẽ về đến nhà.
Linh San ngỡ ngàng nhớ lạị Bằng Phi buổi sáng có nói tối nay hội đồng quản trị Công ty mở hội nghị nghiên cứu các phương thức để tăng gia sản xuất, có lẽ sẽ về hơi trễ. Không có Bằng Phi, Linh San hơi thất vọng, nàng nặng nề bước vaò phòng Sở Sở. Bé Sở Sở dang ngồi ở sa lông xem ti vi, thấy Linh San bước vaò nó vui vẻ.
Đì ơi tại sao chú ong con phải mãi tìm mẹ thế?
Linh San giật mình, câu nói vô tâm của con bé đánh trúng quả tim đang bứt rứt của nàng. Linh San bước đến ngồi cạnh bé Sở Sở, nàng nhìn lên màn ảnh tivị Chú ong con không mẹ bay khắp nơi tìm mẹ với lời gọi thảm thiết:
-"Mẹ ơi, mẹ ở đâụ? con nhớ me qúa!! Mẹ bay về đây đi để con ở cạnh mẹ"
Linh San đưa tay tắt maý. Bé Sở Sở ngạc nhiên quay lại
-Sao dì làm thế?
Linh San ôm con bé vào lòng, vuốt mái tóc nói:
-Tóc con dài rôì, đến mùa hè có thể thắt bím được đấỵ
Cô Hương đã mang trà ra, cô nhình Linh San và bé Sở Sở nói một cách vô tư.
-chú ong nhỏ tìm được mẹ rồi đấy, giống như Sở Sở thôi
Sở Sở lắc đâù.
-Nội bảo mẹ của bé đã chết rôì!
Cô Hương vẫn cười nói:
-Thì bây giờ bé có mẹ mới
-Mẹ mới là gì?
Bé Sở Sở hỏi với đôi mắt hiếu kỳ. Nó vòng tay bá lấy cổ Linh San, thái độ thân mật của nó làm nàng xúc động.
-Này bé có còn nhớ mẹ không?
Bé Sở lắc đầu:
-Con không nhớ nhưng hôm trước con thấy cha con có tấm hình của mẹ. Mẹ con đẹp lắm, giống như nàng Bạch Tuyết vậy, không biết bây giờ cha con bỏ đâu mất rồị
Bé Sở Sở nói đúng, lúc Bằng Phi ở nước ngoài, khi nó chỉ mới 2 tuổi khi Khâm Đồng đã bỏ nhà ra đi, trách sao bà nội của Sở Sở chẳng nói là mẹ nó đã chết. Nghĩ cũng lạ, tại sao Khâm Đồng không đến thăm con, khỏang cách ngắn ngủi chứ naò có xa xôi gì mà không nhớ con, đến thăm con được.
Linh San thăm dò:
-Bé Sở Sở này, con có muốn có một người mẹ mới không?
Bé Sở Sở nghiêng đâù nhìn Linh San với nụ cườị
-Mẹ mới! Thế nào là mẹ mớỉ
-Thì bao giờ cha con cưới vợ, con sẽ có mẹ mới, người này sẽ yêu con, nuông chiều con, mua áo mới cho con và dẫn con ra vườn bông, tập cho con viết, tập con hát.
Bé Sở Sở mở to mắt ngây thơ nhìn Sang lắc đâù.
-Không, con không thích mẹ mới
-Tại sao vậỷ
Đì ơi! Dì cũng có thể hát cho con nghe, đưa con đi chơi, mua áo mớị Như vậy con cần gì có mẹ mớị
Linh San bất giác đỏ mặt. Nàng sung sướng, muốn nói nhưng không làm sao mở miệng được. "Con có muốn dì là mẹ mới của con không? " Nhưng nàng chỉ biết nhìn Sở Sở với cái nhìn triù mến. Bé Sở Sở chợt hỏi:
-Con biết rôì. Dì muốn nói là cha con định cưới mẹ ghẻ.
Linh San chưa kịp nói gì thì Sở Sở đã bám lấy vai Linh San thật chặt Nó có vẻ sợ hãi, nó nói như hét.
Đì ơi dì, con không muốn cha con có mẹ ghẻ đâụ Bạch Tuyết đẹp như vậy, hiền như vậy mà còn bị mẹ ghẻ giết. Dì nói với cha con đị Bảo cha đừng cưới vợ bé.
Sở Sở lại buông tay ra, nhìn San:
Đì ơi, cha con có cưới mẹ ghẻ không?
Linh San miễn cưỡng nói;
-Sở Sở ạ. Không phải bà mẹ ghẻ naò cũng ác độc, cũng xấu xí cũng hiếp đáp con chồng cả.
Bé Sở Sở nói:
-Con không thích đâụ Dì dối con, dì gạt con, con không thích dì ghẻ.
Sở Sở vừa nói vừa khóc, Linh San vội vỗ về.
-Ðược rôì, đừng khóc nữạ Không ai hiếp đáp hay bạc đãi con đâụ Người ta có thể thế nào với mọi người nhưng chẳng ai hại con được đâu, con ngoan ạ.
Bé Sở Sở vẫn thút thít trong lòng Linh San, nó nhìn nàng nói:
-Trước ngày chị Hương đến đây làm, cô ở trước lúc naò cũng nói con là con quỷ nhỏ. Sớm muộn gì cha cũng cước dì ghẻ về, mỗi ngày cột con lên đánh trăm cái, rồi lóc thịt con cho chó, heo , mèo ăn ....
Linh San rùng mình.
-Lúc đó có lẽ con chưa ngoan, con lì lợm nên cô ta mới doạ con như vậỵ..Dì ghẻ có nhiều loại, có người cũng rất hiền, chẳng hạn như dì đâỵ ...
Sở Sở nói:
-Không đâụ con biết dì ghẻ nào cũng đều xấu hết cả. Ai cũng nói như thế. cô người làm trước cũng đã hát ru con thế này: "Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng."
Sở Sở hát. Nó làm Linh San bàng hoàng. Tất cả sự mong muốn, mơ ước, quyết định như bị lời của Sở Sở xoá tan. Không còn tin tưởng, không còn mộng mơ. Vì vậy tối hôm ấy khi Bằng Phi về tới nhà, chàng chỉ nhìn thấy một Linh San thẫn thờ bên ghế, buồn bã.
-Sao thế?
Bằng Phi bước tới hỏi, Linh San chỉ nói:
-Em mệt mỏi quá!
-Sao vậỷ
Linh San nói:
-Cha mẹ em rồi con anh. Tất cả giống như những tảng đá to, nặng nề. Em đẩy hoài mà không sao rơi xuống.
Bằng Phi nắm lấy vai Linh San, nhìn người yêụ Mặc dù không hiểu hoàn toàn những gì Linh San muốn nói, nhưng những điều Linh San ám chỉ rất rõ ràng. Phi chỉ nói:
-Nếu đá to có nặng thật, thì với sức của đôi ta hợp lực lại, chuyện đó anh nghĩ hẳn không khó đâu em ạ.
CHƯƠNG 12
Mùa mưa đến.
Muà đông và muà xuân ở thành phố Đài Bắc này, bầu trời bao giờ cũng ẩm ướt. Mưa, mưa, mưa!!! Sáng mưa đến tối, lúc nào cũng thấy những hạt mưa bay baỵ Bầu trời ảm đạm và gió rét từ rừng núi xa xăm thổi qua c'anh đồng, qua phố xá, qua những hàng cây, lùa vào các khung cửa kính. Trong khỏang thời gian này, Linh San cảm thấy cuộc sống rất yên tĩnh, thầm lặng, như một chú sâu cuộn tròn trong kén qua đông. Môt. giấc ngủ đông triền miên êm ả. Linh San không nhắc đến chuyện hôn nhân, nàng cốt ình lánh né hai chữ đó, để khung cảnh gia đình không xáo trộn, caĩ vã. Từ trong tiềm thức, cái bóng dáng yếu đuối của Sở Sở lại to lớn như một trái núi cao án ngang trên đường đị Bên cạnh đó là sự chống đối của bố mẹ Lần đầu tiên, Linh San thấy mình yếu đuối, bất lực trước một con bé nhỏ.
Muà xuân đến, Linh San lại ở trong trạng thái phiền muộn. Nhà trường sau một tháng nghỉ đông đã bắt đâù mở cửa lạị Ban ngày lên lớp, đuà vui với học sinh. Chiều tối về nhà, Linh San hay đứng cạnh bên cửa sổ, có khi đứng lặng như vậy hàng giờ. Linh Trân nhìn em gái, rồi nói với cha mẹ:
-Ba mẹ xem kià, Linh San nó đang mở chiến tranh lạnh với gia đình.
Thực ra lời của Linh Trân chỉ đúng một nữạ Nói chiến tranh lạnh không đúng lắm. Vì tinh thần Linh San đang xuống thấp, xuống thấp kinh khủng, Linh San làm sao có đủ sức để khiêu chiến? Chuyện bắt đầu từ sau ngày nghỉ. Sau những ngày Bằng Phi đưa Sở Sở về miền Nam thăm gia đình, lúc trở lên,chẳng hiểu lý do gì thái độ của Sở Sở chợt thay đổi hẳN. Nó thù hằn ra mặt với Linh San, nó lạnh nhạt, và lúc naò cũng ở trạng thái ứng chiến của loài nhím xù lông trước kẻ thù. Mỗi lần Linh San ngọt ngào hỏi gì đó, nó không trả lời thẳng mà đanh đá:
-Nội bảo, dì định làm mẹ ghẻ tôi phải không? Tôi chúa ghét mẹ ghẻ
Công lao chinh phục tình cảm suốt nửa năm trời, đột nhiên tan thành mây khóị Bất cứ điều gì Linh San nói ra, nó đều phản ứng một cách khó chịụ
Đì đừng đụng đến tôi, tôi cắn bây giờ.
Một đôi lần, Linh San giận dữ, muốn chụp lấy Sở Sở, cho nó một trận, nhưng lại thôị Từ lúc có ý định thành hôn với Phi, Linh San chợt mất can đảm đánh bé Sở Sở. Nàng sợ nhưng sự yếu đuối của Linh San ngược lại làm bé Sở Sở trở nên khó dạy hơn, ngang bướng hơn. Không những thế, nó còng biết cách thức để uy hiếp nàng. Mỗi lần ngồi một mình với Linh San, nó giả vờ nói:
Đì ơi, không hiểu sao con nhớ mẹ qúa, con biết nếu mẹ con chưa chết, người sẽ người đàn bà đẹp nhất trên đời nàỵ
Linh San nhìn vào khuôn mặt tinh ranh, vào đôi mắt tròn đen, nàng hiểu ngay con bé nói dốị Chắc chắn một điều là Sở Sở chẳng có chút ấn tượng rõ ràng nào về mẹ ruột. Chắc chắn nó chỉ muốn nói để chọc tức Linh San. Vậy mà Linh San vẫn thấy đau nhói tim, vẫn thấy buồn.
Linh San càng ngày càng tiều tuỵ Trong khoảng thời gian này, Bằng Phi lại bận túi bụi, sáng tới chiều chàng bận rộn luôn ở hãng. Việc phát triển kinh doanh mở rộng thị trường đã tăng sản lượng hàng hóạ Phi là trưởng phòng sản xuất, lại phụ trách thêm bộ phận lắp máy, nên không thể đi đâu đưỢc. Đến lúc buông công việc ra, về đến nhà là thân xác rã rờị Ngả người xuống ghế sa lông không muốn cử động gì khác. Dù mệt, nhưng Phi cũng không phải là không để ý đến nét tiều tụy của Linh San. Một tối, Phi nắm tay Linh San nói:
-Linh San, em đừng nghĩ là anh đã quên chuyện tính toán giữa chúng mình. Lúc này quá bận, sang mùa hè khi công việc thư thản hơn, chúng ta sẽ làm lễ cưới, được chứ?
Cưới xong mình sẽ sang Nhật hưởng tuần trăng mật
Linh San yên lặng.
-Linh San, em đừng lo mọi việc rồi đâu sẽ vaò đấy, ba mẹ anh thấy anh sắp tìm lại được hạnh phúc người vui lắm bao giờ rảnh, sẽ lên Đài Bắc này gặp em.
Linh San rùng mình, Phi không hiểụ
-Sao thế? Em lại sợ điều gì?
Linh San hỏi :
-Ba mẹ anh ....Có thật vui không? Họ chưa gặp mặt em cơ mà?
-Họ đã trông thấy hình em.
Linh San chớp mắt:
-Bao giờ? Chắc ảnh em xấu lắm họ nói là em không xứng với anh. Vì trong mắt cha em, bao giờ con ruột của mình cũng đẹp nhất.
-Ngược lại thì có.
-Sao vậỷ
-Ba mẹ nói là em quá đẹp và trách anh là tham lam, me anh nóị .....
Phi nói tới đó chợt ngưng lại, Linh San hỏi:
-Mẹ anh nói saỏ
Bằng Phi lái câu chuyện khác đi:
-Thôi không có gì hết. Mẹ bảo anh khôgn xứng với em, lại làm em đau khổ.
-Em biết chắc là mẹ anh không nói như vậy, anh nói thật em nghe đị
Phi nhìn Linh San. Nàng ngồi trước mặt, tay chống cằm, mắt như hồ thụ Phi biết khó có thể giấu được, chàng đưa tay lên vuốt nhẹ má người yêụ
Phi thở dài:
-Mẹ nói anh đã bị vợ đẹp hành hạ bao nhiêu đấy chưa đủ saỏ Bây giờ lại chọn vợ đẹp thế này cuộc đời rồi sẽ khổ nữạ
Linh San nhìn xuống. Phi nâng cằm San lên:
-Linh San, em đừng hiểu lầm. Lời của mẹ không ác ý. Người chỉ nói với trạng. "một lần bị rắn cắn mườinăm sau còn sợ dây thừng." Mẹ thương anh, thấy anh khổ, người đâm ra sợ cả gái đẹp. Em phải thông cảm cho ngườị Lúc con` Khâm Đồng người hết lòng chiều chuộng thương nhưng con dâu vẫn bỏ đị Đó là một sỉ nhục lớn cho gia đình có quan điểm xưa như gia đình anh. Linh San, em đừng lo, bao giờ mẹ lên đây gặp em, chắc người sẽ thấy, em đẹp nhưng hiền lành, dễ yêu vô cùng.
Linh San yên lặng, Phi lo lắng:
-Sao thế? Em vẫn chưa yên tâm ư?
Linh San tựa đầu vào ngực Phi:
-Anh Phi, cuộc đời này đông đúc quá. Sự liên hệ của con người với nhau lại khá phức tạp, có nhiều lúc em bâng khuâng. Tại sao chuyện của hai người thôi lại dính dáng đến nhiều người quá vậỷ
Bằng Phi ôm Linh San trong lòng. Chàng cũng yên lặng. Cảm thông sự buồn phiền, âu lo của người yêụ
-Linh San.
Đạ
-Hay là chúng ta tìm đến một nơi nào xa vắng. Không có loài người, không có âu lo, phiền muộn để sống đi!
-Làm gì có một nơi như vậỷ
-Có chứ!
-Trên cung trăng hay ở sao Hỏả
Bằng Phi cười nhẹ:
-Không phải ở Sao Hỏa hay cung trăng mà ở ngay quả đất, đó là rừng nguyên thủy đầu nguồn sông Amazonẹ
Linh San gật đâù:
-Ở đó không có âu lo phiền muộn. Nhưng lại có muỗi độc, rắn, cá sấu thú dữ và dân ăn thịt ngườị Thôi tốt nhất là ta nên ở lại đây
Bằng Phi nói:
-Hay là ta đến Alaska vậỵ Anh có xem một cuốn phim giới thiệu quang cảnh Alaskạ Ở đấy quanh năm tuyết phủ, chỉ có gấu trắng Bắc cực nhào lộn, muôn hoa khoe sắc và bướm bay nhởn nhơ thôị
Linh San cười
-Ở xứ tuyết mà có muôn hoa khoe sắc và bướm lượn nhởn nhơ ư? Anh có thổi phồng không?
Bằng Phi cũng cười:
-Anh cố tình phiạ, mục đích chỉ để em cười và anh đã đạt mục đích.
Linh San nép chặt vào người Phị
-Linh San này, nếu trên đời này thật có một nơi như vậy, anh sẽ đưa em tới đấy vì anh không muốn em âu lo, phiền muộn. Phiền muộn sẽ làm con người em heó hon. Linh San, em hãy cho anh biết anh phải làm gì để làm em vui sướng? Để em hạnh phúc? Nói đi, anh phải làm gì? Anh yêu em, yêu em vô cùng, anh muốn bảo vệ tình yêu đó .....và anh muốn rằng em đừng bao giờ xa anh!!
Linh San đặt một nụ hôn nồng cháy lên môi Phị
-Có bao giờ em nói là sẽ xa anh đâủ Sao anh lại nói vậỷ Không không bao giờ. Giữa chúng ta, nếu có mây đen, nếu có bóng tối, phiền muộn. Em nghĩ dần dần rồi ta sẽ khắc phục được. Anh Phi, anh yên tâm đi, em không phải là Bùi Khâm Đồng đâụ
Bằng Phi nhìn thẳng vào mắt Linh San :
-Ba em vẫn chống đối chuyện em yêu anh. Anh biết nhưng đó là phản ứng thường tình, rồi người sẽ hiểu ra và anh mong rằng đó không là trở ngại lớn.
-Và một thời gian nữa, bé Sở Sở sẽ lớn. Có điều em không biết, khi nó 22 tuổi, liệu anh có chấp nhận cho phép nó lấy một người đàn ông đã ly dị vợ và có một đứa con riêng 6 tuổi không?
-Nếu người đàn ông đó giống như anh hiện nay, anh sẽ chấp nhận.
-Nói thế mà anh chẳng thấy mắc cở ư?
-Không, anh thấy anh tốt chán, vì cả nửa năm nay, anh đã bỏ rượu, anh đã cố sống đàng hoàng. Vậy mà cha mẹ không chịu thấy những điều đó, chỉ nhìn vào quá khứ tối tăm của anh .
-Anh cần phải để cho người có thời gian, cũng như để cho em.
-Em cần có thời gian để làm gỉ
-Ðể phá tan một núi băng lớn.
Phi ngần ngừ:
-Núi băng naò? Em muốn nói là Sở Sở Thế mà anh tưởng em dã khuất phục được nó.
Linh San lắc đầu, Bằng Phi vuốt tóc người yêu:
--Em lại thở dài, anh không thích em buồn. Em buồn anh rất khổ tâm. Hay là Linh San, chúng ta nên đi đi, đi thật xa để tránh mọi sư. Phiền nhiễu đi khuất mắt cha em em và cả người nhà của anh.
-Ði đâu chứ?
-Sang Mỹ, đến đấy anh rất dễ kiếm được việc làm, vì anh tốt nghiệp nơi đấy, anh lại có giấy cư trú dài hạn, đi nhé!!
-Nhưng còn bé Sở Sở
Bằng Phi cắn nhẹ Môi nói:
-Anh sẽ giao nó lại cho ba mẹ anh. Người rất yêu nó,
-Thế anh không yêu nó ư?
Đì nhiên là anh cũng yêu, nhưng nếu nó là chướng ngại tình yêu đôi ta thì anh đành phải như thế.
Linh San chăm chú nhìn Bằng Phị
-Anh Phi, hãy nghe em nói, em không thể đi với anh sang Mỹ, Alaska hoặc bất cứ nơi nào khác. Em không phải là kẻ chạy trốn. Em yêu cha mẹ, chị và em của em. Em không muốn xa rời họ ngay cả Bé Sở Sở, tất cả những người phản đối tình yêu của ta đều yêu ta, em không đi đâu hết, chúng ta phải đối diện với họ
Bằng Phi nói như hét:
-Linh San, em phải nghĩ cho bản thân, phải ích kỷ một chút.
-Em rất ích kỷ, em muốn ôm hết những người em yêu quí kể cả anh trong vòng taỵ Phải nói là em tham lam chứ không phải là ích kỷ.
Bằng Phi xúc động. Xiết chặt Linh San trong tay mình, không nói gì cả.
Và ngày tháng cứ thế trôi đi, những ngày tháng bình thường đó như chứa đựng một cái gì giấu kín bên trong chỉ chờ ngày bùng nổ.
Hôm ấy, Phi đang làm việc trong nhà máỵ Một chiếc máy luyện nhiệt bị hỏng, chỉ trong một tuần mà đã 3 lần bị lủng, làm mấy công nhâh bị thương. Phi đang điều động thợ sữa chữa, thì có một công nhân bước tới nói:
-Ông trưởng phòng, có một ông họ Lưu đến muốn gặp ông.
-Bảo ông ấy đợi tôi một chút nhé.
Bằng Phi không ngước mặt lên, nói, chàng đang chăm chú nhìn xuống hầm máy, mình mẩy lấm lem, khi Phi ngẩng lên chàng kinh ngạc thấy người đang đứng đợi mình là cha của Linh San.
-À chào bác.
Bằng Phi bối rốị Ông ấy đến đây chắc phải có chuyện, chàng suy nghĩ tìm cách đối phó. Bất cứ một lý do nào ta cũng không thể mất Linh San. Phi lấy giẻ lau, chùi tay:
-Xin lỗi bác nhé, để bác đợi lâu vì maý hư, chắc bác không giận chứ?
Ông Lưu tò mò nhìn cỗ maý rồi nhìn Phị
-Tôi không ngờ nhà máy này lại lớn như vậỵ có tất cả bao nhiêu công nhân hả cậủ
-Hơn năm trăm, nếu kể luôn nhân viên văn phòng thì khoảng saú trăm.
Bằng Phi nhìn ông Lưu chàng thấy ông tỏ ra thích thú nên hỏi:
-Bác có muốn đi vòng quanh xem cở xưởng một chút không?
-Không có gì trở ngại chứ?
Ông Lưu hỏi, vì ông biết ở các nhà máy thường không cho khách bên ngoài thăm viếng, họ sợ bị đánh cắp kỹ thuật. Phi hiểu ra liền nói:
-Ở đây không có bí mật đâu bác.
Và Phi đưa ông Lưu đi hết bô. Phận này đến bộ phận khác giới thiệu chi tiết và công dụng của từng chiếc máỵ
-Ở đây chúng cháu có 2 phân xưởng, một phân xưởng đúc và một phân xưởng làm chi tiết. Sản phẩm bao gồm mọi loại công cụ kim loại cầm tay và đa số được tiêu thụ ở các nước trên thế giớị
-Thế à?
Ông Lưu ngạc nhiên nhìn Bằng Phi rồi nhìn các loại máy, lúc còn ở đại học ông cũng tốt nghiệp khoa cơ khí, nhưng khi ra đời ông lại nhảy sang ngành tài chính, hiện là một nhân viên cao cấp của một ngân hàng lớn nhưng ông vẫn yêu thích ngành cơ khí, ông hỏi tiếp::
-Ở đây đúc được nhiều sản phẩm như vậy ư?
-Vâng, chúng cháu làm qua nhiều công đoạn, cắt nhỏ sắt vụn, nấu nóng chảy, đúc thô rồi nhiệt luyện, sau đó gia công thêm. Tất cả Là những công việc phức tạp.
-Cậu cả ngày đối diện với máy móc và sắt thép, rồi còn thời gian đâu để làm quen với bạn gáị
Ông Lưu hỏị Bằng Phi bấy giờ đang đứng trước cửa một phân xưởng, chàng vịn tay lên cột nhà, quay sang nhìn ông Lưu:
-Linh San thường bảo cháu giống như ông thợ rèn. Vâng có thể đúng như vậy, một sản phẩm làm ra phải qua hàng trăm công đoạn. Sống bên cạnh máy móc cháu vẫn tưởng mình chỉ là chiếc máy nhưng khi Linh San chen vaò, thì chaú mới hiểu ra rằng mình vẫn là con người bằng xương thịt, có linh hồn và có tình cảm.
Bằng Phi ngưng một chút rôì tiếp:
-Con không biết phải nói thế nào với bác nhưng rõ ràng là Linh San đã làm con sống lại, con như cục sắt phế liệu đã được đúc lại thành một vật phẩm có ích.
Bằng Phi đưa ông Lưu vào phân xưởng, ở đó có nhiều công nhân đang đứng cạnh lò hơi, họ Làm công việc đúc, ông Lưu nhìn phân xưởng hoạt động một lúc rồi quay lại Bằng Phị
-Cậu có biết tôi đến đây để làm gì không?
Phi nhìn thẳng ông Lưụ
-Nếu cháu không lầm bác đến để khuyên cháu nên xa Linh San
-Thế cậu nghĩ tôi có thành công không?
Đạ không!
Ông Lưu hừ một tiếng trong miệng rồi lạnh lùng:
-Người đàn ông như cậu sao lại ly dị vợ? Người vợ trước không tốt ư?
Bằng Phi thành thật:
-Khâm Đồng là một người không xấu, chuyện ly hôn cũng khó nói là lỗi tại aị Khâm Đồng là người hiếu động, nhiệt tình, phóng khoáng, cô ấy không thích buồn. Phần nào bị ảnh hưởng của các bạn nhạc trẻ và cô ấy xa cháu, có lẽ đó là lỗi tại chaú, vì cháu không giữ cô ấy được
-Như vậy cậu có chắc là cậu sẽ giữ được Linh San không?
Bằng Phi suy nghĩ một chút nói:
-Chaú nghĩ có thể được
-Tại saỏ
-Vì Linh San khác với Khâm Đồng, Khâm Đồng giống như một con beo gấm nuôi trong nhà, chủ có thương yêu thế nào thì khi nó trưởng thành nó lại trở về với rừng xanh. Lúc cháu cưới Khâm Đồng cô ấy chỉ là một đứa con nít mới lớn. Còn Linh San thì khác, cô ấy có tư tưởng độc lập, từ lúc quen biết cho đến lúc chấp nhận, Linh San đã biết và thấy rõ ưu điểm và khuyết điểm của cháụ Bây giờ cháu cảm thấy Linh San như một phần cuộc sống của mình. Ta có thể đánh mất một con beo gấm, nhưng không thể đánh mất cuộc sống của tạ
-Câụ có cái ví dụ rất kỳ cục
Ông Lưu nói, Bằng Phi vẫn tiếp tục:
-Bác có nhìn thấy những chiếc nồi hơi kia không?
-Saỏ
-Bên trong nó là một hỗn hợp của thép, carbonic, cadium và những hóa chất khác, được dùng để đúc ra một loại hợp kim, hợp kim này được tạo thành bởi hai kim loại khác nhau, nhưng lại cho ra sản phẩm đồng chất. Cháu nghĩ chaú với Linh San như hợp kim đó, không có gì chia cách chúng cháu được.
Ông Lưu chăm chú nhìn Bằng Phi:
-Cậu là một thợ đúc điêu luyện, một kỹ sư một lãnh đạo thành công của xí nghiệp nhưng chưa hẳn là một người chồng thành công đâu nhé.
-Cháu tin là lần này cháu sẽ thành công. Xin bác hãy tin cháụ
Bằng Phi xúc động nói, ông Lưu chau mày có vẻ suy nghĩ. Rồi đột nhiên ông vỗ mạnh lên vai Bằng Phị
-Bác không hiểu Linh San nó yêu con chỗ naò? Nhưng bây giờ thì bác khó có thể không chấp thuận con là rể của bác.
Bằng Phi lấy bàn tay dính đầy dầu của mình nắm lấy tay ông Lưu:
-Cảm ơn bác. Bác hãy tin con, con sẽ kho6ng để bác phải ân hận trước quyết định của mình, bây giờ thì con mới biết tại sao Linh San lại yêu cha mẹ của mình đến độ như vậỵ(Hết Chương 6 ... Xin xem tiếp Chương 7)
Rồi mùa mưa trôi quạ Xuân đến, nắng ấm chói chang, gió nhẹ. Hoa nở và mây cườị Bầu trời trở nên rất đẹp. Ở nhà Linh San, Bằng Phi được mệnh danh là con người thép. Từ ngày lên nhà máy của Phi, ông Lưu đã thay đổi quan điểm.
-Anh có biết cha đến nhà máy anh với mục đích gì không?
-Ðể bắt anh hứa không đeo theo em.
Linh San cười tươi như trời xanh:
-Vậy là anh lầm. Cha em đâu ấu trĩ đến mức như vậỵ Cha đến đó chỉ để tìm hiểu con người thật của anh.
-Hèn gì.
-Hôm nào rảnh, em cũng bắt chước cha đến đấỵ
Bằng Phi có vẻ suy nghĩ:
-Em không nhớ ư? Lúc mới quen em khôgn lâu, anh đã định đưa em đến đấỵ
Linh San nói và nhớ tới buổi tối hôm ấy, vì một lời của nàng. Bằng Phi đã thay đổi mục đích quay đầu xe thật gấp trên xa lô.
-Vâng, tại sao thế?
Phi thành thật:
-Bấy giờ tinh thần của anh đang xuống thấp. Anh thấy mình yêú đuối hẳn trước mặt em. Anh nghĩ, hay là đưa em đến đấy có tinh thần hơn không?
Linh San nhìn Bằng Phi cười lắc đầu
-Sao em lại lắc đâù.
-Em thấy anh giỏi quá, thép cứng như vậy còn đú c được, còn em chỉ là một tảng băng nhỏ thôi mà không phá tan, em chẳng làm gì được hết.
-Em đã lầm rôì em đã làm được nhiều thứ
-Làm gì?
-Anh chỉ đúc được sắt thép, còn em, em cải tạo được con ngườị Đừng để ý chi đến tảng băng cỏn con, chỉ một lúc naò đó, nó sẽ tan mất.
-Lấy đâu được niềm tin đó?
-Em đã cải tạo được anh, thì núi băng nhỏ kia nào có nghĩa lý gì?
-Anh nói như thật.
Cả hai nhìn nhau cườị Họ cười thoải máị Tiếng cười lớn đã đánh thức bé Sở Sở.
Từ trong phòng riêng với chiếc aó ngủ, chân trần, nó bước ra phòng khách, thấy cha và Linh San đang tựa người vào nhau cười, nó sụ mặt
-Hai người làm gì mà cười vui vậỷ
Linh San giật mình, đứng dậỵ Mây đen vưà xuất hiện, nắng đã tắt. Nàng cố nở nụ cười gượng.:
-À! Sở Sở dấy ư? Xin lỗi, dì đã làm bé giật mình thức dậy, nào dì đưa con trở lại giường nào, không con bị lạnh.
Bé Sở Sở trừng mắt:
-Tôi không cần dì, tôi cần chạ
Bằng Phi nhìn con.
-Ngoan nào, hãy nghe lời dì, vào phòng ngủ đi, con lớn rồi sắp vào lớp một rồi không lẽ ngủ còn phải có người dỗ ư?
Bé Sở Sở bước tới trước mặt Bằng Phi, nó nhìn chạ
-Con cứ nằm mơ mãị Giấc mơ kinh khủng lắm con sợ.
-Con thấy gì naò?
Nó nói giọng rõ ràng:
-Con mơ thấy mẹ. Con thấy mẹ con rất đẹp, mẹ mặc áo trắng có dính sao lấp lánh. Mẹ giống như bà tiên vậy đó, mẹ ôm con và hát, hát bài "Con gái yêu" giọng của mẹ rất haỵ
Bằng Phi ngạc nhiên
-Giấc mộng đẹp như vậy sao con cho là kinh khủng?
Mắc Sở Sở long lạnh giọt lệ:
-Nhưng mà ... nhưng mà ...mẹ đang hát ru con thì nữ yêu tinh xuất hiện, nó có tóc dài, móng tay nhọn nó bắt mất mẹ. Rôì nó đánh con, mắng con chửi con. Nó còn tự xưng là dì ghẻ của con nữả
Mặt Bằng Phi đổi sắc, nhìn bé Sở Sở nghiêm giọng:
-Ai dạy con những điều đó hả?
Sở Sở cúi xuống, chụp lấy đùi cha, như cầu cứụ Nó oà lên khóc:
-Cha ơi, cha không yêu con nữa phải không? Cha không cần con ư? Cha, con yêu chạ Con yêu cha mà sao cha không yêu con?
Bằng Phi bối rối cúi xuống bồng bé Sở Sở lên, nó vội vòng tay qua cổ chàng hôn lên mặt chàng liến thoáng.
-Cha, cha đừng có vợ bé nha, con không muốn có dì ghẻ, con cần cha, con sẽ chăm sóc cho chạ Con không ngủ được vì con sợ.
-Ðược rôì.
Bằng Phi có vẻ khuất phục, chàng bế nó về phòng, một mặt quay lại nhìn Linh San an ủị Linh San thấy lòng đau thắt. Nhìn theo dáng hai cha con, nàng chợt thấy cô đơn vô cùng. Bé Sở Sở nằm trên vai chàng nũng nịu:
-Cha ơi, con buồn ngủ quá hà?
Bằng Phi nghĩ, mang con bé vào phòng cho con bé ngủ xong mới tính. Chàng đặt bé Sở Sở xuống giường định lui ra, nhưng con bé vẫn quàng ôm cổ chàng nó tròn xoe mắt nhìn chàng cười, rồi nói chuyện mãi một lúc thật lâu, đợi nó nhắm mắt chàng mới đứng dậy định bước ra thì nó lại hớt hảị
-Cha ơi, cha đừng đị Cha đi là yêu tinh sẽ đến ngay!
-Nói bậy, làm gì có yêu qúai
Sở Sở ngáp dài vẫn cố nói:
-Nhưng có "bà ngoại chó sói"
-Cái gì "bà ngoại chó sói"?
Bằng Phi không hiểu lắm về nhân vật cổ tích. Sở Sở mệt mỏi giải thích:
-"Bà ngoại chó sói" trong bé khăn quàng đỏ đó. Bà rất ngọt ngào nhưng tối đến lại ăn thịt người nhai " ạo rạo" vậy đó?
Rồi con bé cũng ngủ. Bằng Phi đứng dậy vội vã bước ra ngoaì khép cửa lại, chàng bước nhanh ra phòng khách, nhưng thấy ghế trống trơn. Không còn bóng người, nhìn quanh phòng khách vắng tanh. Trên bàn, dưới tách trà, có mảnh giấy nhỏ. Trên đó chỉ bốn chữ thật to:
-"Yêu tinh đã về"
Bằng Phi sững sờ. Nhìn đồng hồ. Đã 11 giờ khuya, nhưng Phi không yên tâm. Chàng quay số điện thoạị Người tiếp maý là Linh Trân:
-Anh Phi đấy ư? Em gái tôi đã ngủ rôì.
-Tôi muốn nói chuyện với cô ấy
Linh Trân bông đuà:
-Nó vưà ở nhà anh về mà? Chuyện gì mà noí mãi không dứt? Thôi được rôì đợi tí tôi gọi chọ
Mấy giây sau, người tiếp máy vẫn là Linh Trân:
-Linh San nói, có chuyện gì mai nói, bây giờ nó buồn ngủ qúạ
-Ngủ ư?
-Vâng, nó nói nó mới giật mình dậỵ Ban nãy nó vưà trải qua một giấc ác mộng. Nó mơ thấy nàng tiên quyết đấu với nữ yêu tinh. Trận chiến long trời lở đất. Nó nói sao tôi kể lại vậỵ Tôi hoàn toàn không hiểu gì hết.
Và điện thoại cắt, Bằng Phi ngồi xuống ghế, lấy thuốc ra hút. Suy nghĩ rồi quay lại số. Bên nhà ông Lưu, tiếng máy lại reọ Linh Trân nhét ống nghe vaò tai Linh San.
-Cái ông thợ đúc thép của nhà ngươi lại kiếm chuyện, ngươi trực tiếp nói đị Tao không muốn làm trạm liên lạc nữa đâụ
Linh San cầm máy một cách bất đắc dĩ. Bên kia đầu máy là tiếng thở dài của Bằng Phi
-Linh San, em giận anh ư?
Nỗi chua xót dâng lên trong lòng, Linh San nghẹn ngaò:
-Không có.
-Em đừng dốị Ra đây một chút đi, anh cần gặp em
-Bây giờ ư? Anh có điên không? Em đã đi ngủ rôì.
Giọng của Phi thật nhẹ:
-Chúng ta sẽ cùng đi dạo
-Anh có biết mấy giờ không?
-Biết chứ
Phi nói, yên lặng. Linh San tưởng Phi đã cúp maý nhưng giọng của chàng lại vang lên:
-Tối nay trăng sáng đẹp như trăng trong bài h'at của em, chúng ta thưởng trăng chứ?
Linh San đặt ống nghe xuống, tung chăn dậy nàng bước tới ghế lấy quần aó thay vaò. Linh Trân tròn mắt:
-Em làm gì thế?
-Ði dạo một chút.
-Em có điên không? Chị thấy không chỉ em điên mà cả tay thợ đúc thép của em cũng điên rôì.
Linh San chỉ cười rồi bước ra ngoàị
Phi đã đứng sẵn ở cầu thang chờ Linh San, Linh San lẩm bẩm
-Quỷ ma đành khuất phục
-Em nói gì thể
-Em là yêu tinh, mà yêu tinh là ma quỷ, anh đã khống chế được ma quỷ. Em đã không chịu nổi sức cám dỗ của anh, có phải tay ấn của anh cao hơn không?
-Nghĩa là anh là chúa ma quỷ ư?
-Vâng có thể là đệnh mệnh là như vậy
Họ xuống lâù, bước ra sân, tắm dưới ánh trăng thật sáng. Trăng qúa đẹp. mặc chuyện ma quỷ yêu tinh, núi băng, được cạnh Phi thế này Linh San thấy hạnh phúc lắm rôì. Có lẽ đệnh mệnh muốn thế. "hạnh phúc" thế này sao giống như bóng hình trong nước hồ vậỷ Đẹp, sống động, hấp dẫn nhưng lại không thật. Trên cõi đời này có ai là người giữ được hạnh phúc như bóng nước kiạ.
Buổi chiều hôm ấy khi vưà tan học Linh San xách cặp ra khỏi cổng mẫu giáo nàng chợt ngạc nhiên Nhiếp Sanh đang đứng cạnh hành lang chờ. Linh San thấy bứt rứt. Mấy ngày qua, nàng như quên hẳn Nhiếp Sanh. Cuộc sống bên cạnh Bằng Phi đầy ắp niềm vui, mấy lần Sanh hẹn gặp, Linh San đều từ chốị Hôm nay, Sanh lại đến cũng đứng đoợi nàng tan lớp đi rạ Linh San bước tới, nhưng đột nhiên Linh San không tin vào mắt mình nữạ Sau lưng Sanh là một người đàn bà trẻ, rất đẹp. Aó nhung trắng, dây lưng cà phê sữa, đẹp như tiên.
Người đàn bà không bao giờ Linh San quên được: cô Bùị
Nhiếp Sanh bước tới, nói như giới thiệu
-Linh San, em không quên chị Bùi chứ?
Đạ.
Linh San nhìn Khâm Đồng bối rốị Nhiếp Sanh đã quen thân với Khâm Đồng từ bao giờ? Điều đó cũng dễ hiểu thôị Đêm Noel, bắt đầu từ hôm ấy chăng? Có thể như vậỷ Nhưng tại sao họ lại hẹn nhau đến đâỷ Đến trường mẫu giáo Bé Ngoan nàỷ Đến ngay nhiệm Sở của Linh San? Một sự trùng hợp hay cố ý? Linh San đứng đối diện với Khâm Đồng, nàng cảm thấy lạnh ở sau lưng:
-Chị Lưủ ..tôi có thể gọi chị Là Linh San được chứ?
Linh San vẫn hồi hộp:
-Vâng. Em nhớ là hôm Noel, chúng ta đã rất thân nhau rôì.
-Vâng.
Khâm Đồng đưa tay hất mái tóc dài ra sau, để lộ cánh tay trắng nõn. Dưới ánh nắng chiều, Khâm Đồng đẹp hơn hẳn buổi tối Noel. Vẫn không trang điểm, chỉ một ít son môi, ánh mắt thật quyến rũ thóang một chút buồn.
-Chị có nhớ hôm đó chị đã say khướt ư?
-Có lẽ hôm ấy trông tôi buồn cười lắm!
Linh San nghĩ chắc chắn Khâm Đồng đến đây không phải để thảo luận chuyện say hôm ấỵ Khâm Đồng nói:
-Không, hôm ấy trông chị rất dễ thương. Chúng ta đã nói với nhau rất nhiềụ Chị nhớ chứ?
-Không nhớ
Linh San lắc đầu, hơi lo lắng. Không biết hôm ấy ta có nói gì không? Nhiếp Sanh chen vào:
-Chị Khâm Đồng, chị nói là nhờ tôi đưa chị đến gặp Linh San, để tìm một đứa bé, con gái của người bạn?
Tim Linh San đập manh, mặt đổi sắc. Nàng nhìn Nhiếp Sanh và hiểu ngay Sanh chưa biết gì cả. Chuyện rồi sẽ đến và đã đến. Linh San quay lại nhìn Khâm Đồng. Không biết Khâm Đồng nghĩ gì, nhưng dù sao ta cũng phải đối diện với sự thật
Linh San nói:
-Chị Khâm Đồng, đứa bé chị muốn tìm học lớp sáng, bây giờ chị không thể gặp nó đâụ Vả lại vấn đề này phải suy nghĩ kỹ. Chị định thế nàọ.chị biết nó là ... ....
Khâm Đồng cắt ngang:
-Tôi biết, nó là con gái của người bạn thân nhất của tôị Mẹ cháu đã chết, tôi chỉ muốn gặp mặt nó thôị
-Tại sao đột ngột chị muốn gặp nó? Nếu tôi không lầm thì ....người bạn của chị đã qua đời lâu lắm rồỉ
Khâm Đồng nhìn Linh San. Đôi mắt đen nháy có hàng mi cong tuyệt vời kia thóang buồn. Cái buồn càng làm cho người đàn bà đó đẹp hơn, dễ thương hơn.
-Vâng. Có lẽ vì tôi mơ ước, cũng có lẽ vì ngày càng lớn tuổị..Ồ không Linh San .....Tôi không thể giấu cô. Tôi rất muốn gặp nó ...Muốn nhìn thấy nó vô cùng .....
Linh San tái mặt
-Tại sao chị không trực tiếp đến gặp cha nó?
-Tôi nào điên đến độ như vậỷ
-Tại sao chị biết tôi sẽ giúp chị?
Khâm Đồng cuí nhìn xuống. Nhìn xuống nhữn viên gạch đỏ lát trên vỉa hè, rồi nhìn lên thật nhanh.
-Linh San, đến nhà tôi một chút nhé!
Linh San do dự.
-Bây giờ ư?
Tối nay Bằng Phi có ca tối về trễ. Buổi tối coi như trống trảị Linh San ngước nhìn lên Khâm Đồng. Tự nhiên sao ta lại cuốn hút vào chuyện nàỷ Khâm Đồng với Bằng Phi, rồi ta sẽ thủ vai trò gì trong cuộc?
Khâm Đồng nói:
-Anh Sanh. Anh làm ơn thuyết phục Linh San đi, nói cô ấy đến nhà, sẵn tôi sẽ làm cơm mời hai ngườị
Nhiếp Sanh nhìn Linh San:
-Linh San, em đi chứ?
Linh San nhìn Khâm Đồng, rồi nhìn Nhiếp Sanh, lòng rối rắm. Chuyện gì sẽ xảy rả Sau cùng Linh San gật đâù:
-Thôi được tôi sẽ đi, nhưng phải điện thoại về nhà baó trước.
Khâm Đồng khoát tay gọi một chiếc taxi rôì nói:
-Ðến nhà tôi điện thoại cũng được vậỷ
Linh San lên xe, chiếc xe chạy qua hai ba con đường, Linh San ngồi trên xe thắc mắc.
-Hai người có vẻ khá thân chứ:
-Sau đêm Noel đó, chúng tôi thường xuyên gặp nhaụ
Khâm Đồng nói một cách tự nhiên. Thế còn tay trống, Lục Siêủ Hắn ở đâủ Linh San thắc mắc, nhưng không hỏi tiếp. Xe đã ngừng lại trước một ngõ hẻm. Khâm Đồng bước xuống đầu tiên, thì ra nàng ngụ trong một chung cư, lầu trên cùng. Khâm Đồng dẫn đường. Dừng lại trước một căn nhà khép kín, Khâm Đồng lấy chià khoá ra mở cửạ Linh San bước vàọ Trên tường đối diện với cửa là một bức ảnh phóng đại thật to, đó là ảnh của Lục Siêu đang đánh trống. Một vật trang trí khá đặc biệt
Linh San nhìn quanh quan sát, căn nhà gồm một phòng khách, một phòng ngủ. Tuy rất hẹp nhưng phòng khách bài trí khá mớị Không có sa lông, trên thảm là năm sáu chiếc ghế tựa, mấy cái ghế mây, một chiếc bàn, còn trên tường gần như chỗ naò cũng dán hình của Lục Siêụ Đứng, nằm, ngôì, đánh trống .....Góc phòng, có một bộ trống rất đẹp. Trên khung cửa sổ những chiếc chuông trang trí..mỗi lần gío thổi vào rung lên những âm thanh ngộ nghĩnh.
Linh San hỏi:
-Ông chủ đâủ
Khâm Đồng đi vào nhà bếp. Nhà bếp chỉ cách phòng một vách ngăn, vừa nói một cách bình thản:
-Chị định hỏi Lục Siêủ Ông ấy bỏ đi rôì.
Linh San ngạc nhiên:
-Ðỉ đi đâủ
Khâm Đồng lấy điếu thuốc đặt lên môi châm lửa:
-Ðến nhà cô Thu, Linh San đã từng đến nhà cô Thu rồi cơ mà?
Linh San nhớ tới người con gái mặc chiếc áo vàng có thân hình như con rắn:
Đạ nhớ. Anh ấy sang đấy dượt nhạc ư?
Khâm Đồng thở khói:
-Không phảị. Anh ấy đến đấy ở luôn.
Linh San ngạc nhiên.
-Saỏ ở ...sống chung với cô Thủ
Khâm Đồng cắn nhẹ môi cười rất ngọt:
-Ðúng vậỵ Hai tháng rôì ...Nhưng thế nào rồi Siêu cũng sẽ trở về.
-Taị saỏ
-Vì anh ấy còn để trống ở đâỵ Thế nào cũng phải quay lạị
-Nếu anh ấy không về?
Khâm Đồng nhìn lên, lại cười, nụ cười thật yên ổn, thật tự nhiên.
-Nếu không về ư? Tôi sẽ giết.
Linh San giật mình. Nàng nhìn thẳng Khâm Đồng, không biết nói gì hết.
CHƯƠNG 14
Đối với Linh San tối hôm ấy là một đêm khá lạ lùng, khó tin. Linh San, Khâm Đồng, và Nhiếp Sanh. Ba người trong một căn phòng nhỏ với rất nhiều chuyện để nóị Bắt đầu Linh San giúp Khâm Đồng làm bếp, nàng phụ rửa rau, xắt cải, còn Khâm Đồng thì nấu, trong khi Nhiếp Sanh ngồi ở phòng khách nghe nhạc. Khâm Đồng vừa xào vừa nói:
-Trước kia tôi không bao giờ vào nhà bếp, từ ngày sống chung với Lục Siêu, tính anh ấy không thích ăn cơm tiệm nên tôi phải học kàm bếp tôi tập làm được mấy món, nên mỗi lần Lục Siêu kéo bạn bè về, họ vừa đàn hát vừa ăn uống tất cả một mình tôi lo hết
Linh San nhìn Khâm Đồng bất giác nnhớ đến một đoạn văn trong "Tạp Ký Đồng Yêu". Quyển sách màsau này Bằng Phi đã đưa cho nàng. Đoạn đó viết như sau:
"Khâm Đồng khônh thích vào nhà bếp, nàng sợ nhất mùi dầu mỡ, nàng lại có thói quen thích thích sạch, vì vậy mỗi lần có việc phải xuống bếp, là Khâm Đồng lại tỏ ra khônh vui, cứ tựa vào người tôi và hỏi:
-Anh ngửi xem em có mùi dầu không? Có tanh cá không?
Tôi nói:
-Không, em chỉ thơm mùi hoa nhài, phóng khóang như hoa tu-lúp, em nhẹ nhàng như áng mâỵ
Khâm Đồng cười nói:
-Tôi nhìn theodáng thanh thoát của nàng, những ngón tay dài mềm mại, làn da bônb bưởi, tôi có cảm giác như Khâm Đồng xuống bếp nữa, vì tôi sợ khói và dầu mỡ làm hoen ố nàng đị"
Khâm Đồng hỏi Linh San:
-Chị đang nghĩ gì thế?
Linh San giật mình quay lạị Đương nhiên là Khâm Đồng không hiểu Linh San đang nghĩ đến "Tạp ký Đồng yêu" chắc chắn là Khâm Đồng cũng không biết đến sự hiện diện của quyển sách đó.
Muì cải bốc lên thật thơm. Khâm Đồng nói tiếp:
-Chắc chị rất ngạc nhiên, khi thấy hôm nay tôi lại đến trường kiếm chị?
-Vâng em rất ngạc nhiên.
-Ðúng ra thì thế nàỵ Tối đêm Noel hôm ấy Linh San cứ đeo theo tôi hỏi tên họ và tuổi tác. Sau đó Linh San đã say và hỏi tôi: "Chị Khâm Đồng, có phải chị có đứa con sáu tuổi rồi phải không?"
Linh San ngạc nhiên:
-Tôi đã hỏi chị như thế ư?
-Vâng. Chị đã hỏi đã hỏi như vậỵ Lúc đó tôi thấy chị say đến độ đứng không vững, nhưng tôi biết chắc một điềụ là giữa chị với bé Sở Sở phải có một sự liên hệ nào đó, vì vậy tôi ghi lại số điện thoại của Nhiếp Sanh, và hôm sau tôi đã tìm đến cậu ấỵ
Linh San ngẩn người, nghe Khâm Đồng nói tiếp:
-Từ ngày tôi bỏ nhà ra đi, tôi đã không thấy bé Sở Sở, cha của nó đã nói, trừ phi tôi trở về, bằng không sẽ không sẽ không bao giờ tôi cho phép tôi gặp nó. Tôi biết anh ấy rất yêu nó, tôi cũng không có điều gì không yên tâm khi nó sống với cha nó mấy năm quạ Vì cuộc sống tôi cũng không quay về và tôi cũng biết chắc chắn nó nghĩ rằng tôi đã chết, ngay cả nội nó cũng sẽ nói với nó như vậỵ Vì họ là hạng người như vậỵ Họ chấp nhận sự chết chóc chứ không chấp nhận sự phản bộị
Linh San yên lặng. Từ phòng khách vọng ra tiếng hát của bản nhạc "Tôi không biết phải yêu em thế nàỏ"
-Tôi cứ tưởng là tôi có thể quên hẳn cái tình cảm mẹ con với Sở Sở, vì cuộc sống của tôi rất vui và đầy đủ. vậy mà trong đêm Noel đó, lời của Linh San làm tôi suy nghĩ, ngày hôm sau tôi tìm gặp Nhiếp Sanh. Bấy giờ mới biết Linh San là lối xóm của Bằng Phi, cũng như biết Linh San là cố giáo của nó.
Linh San len lén nhìn Khâm Đồng. Không biết cô ta có còn biết những gì khác nữa không? Chuyện giữa ta và Bằng Phỉ
-Thật ra thì nếu tôi biết được điạ chỉ và nơi cháu Sở Sở học, tôi cũng có thể ra mặt, làm như vậy là không chính danh. Thôi thì chịu vậy, coi như tôi đã chết trước mặt con bé, vì để nó đối diện sự thật cũng chẳng lợi ích gì. Mấy tháng nay tôi cố dằn lòng, nhưng đến ngày hôm nay thì không chịu nổi nữa, tôi nhớ nó muốn phát điên lên.
Khâm Đồng nhìn Linh San rồi tiếp:
-Tôi hứa với Linh San, tôi sẽ không gây phiền phức cho Linh San đâụ Trưa mai nếu có thể được, Linh San hãy giúp tôi mang cháu đến đây, chúng ta sẽ cùng dùng cơm trưa, tôi sẽ không nói thật cho nó biết tôi là aị Tôi chỉ nói tôi là bạn của Linh San vậy thôị
-Nhưng như vậy chị cũng muốn tôi phải giấu cha nói chuyện này ư?
-Vâng.
-Làm sao chị chắc là chaú Sở Sở sẽ không mách lại với chả
-Cao lắm là nó chỉ nói là dì Linh San dẫn con đến nhà dì Trương ăn cơm. Cô cứ nói tôi họ Trương đị Bằng Phi và cả cháu Sở Sở cũng không biết.
Linh San đăm đăm nhìn Khâm Đồng
-Tại sao tôi phải giúp chị?
Khâm Đồng nhìn thẳng vào mắt của Linh San, đôi mắt của nàng giống như hai vì sao lấp lánh trong sương, mù. Đôi môi mỉm cười nhạt:
-Tôi biết Linh San sẽ giúp tôi, giác quan thứ sáu cho tôi biết điều đó. Vì Linh San không nỡ để tôi thất vọng, không thấy được con.
Linh San yên lặng suy nghĩ.
-Thôi được rôì, không biết làm vậy là đúng hay sai, hậu quả sẽ ra sao, nhưng tôi sẽ giúp chị
Khâm Đồng vui hẳn, niềm vui hiện rõ trong đôi mắt nàng:
-Vậy thì trưa mai tôi sẽ đón chị trước cửa mẫu giáo chứ?
-Hay là cho tôi biết tên của qúan đi, tôi sẽ đưa nó đến đấy,
-Nhà hàng "Phước Lạc" được không? Chắc nó cũng thích ăn kem lắm
-Thôi được hẹn 12:30 trưa maị
Khâm Đồng nhìn Linh San thật lâu, nói trong nụ cười và nước mắt:
-Linh San là người con gái nhân hậụ Ông trời rồi sẽ ban phước cho cô.
Linh San nói khẽ:
-Cái đó chưa biết. Tôi cũng không rõ mình là người hay là yêu tinh.
Khâm Đồng không hiểu,hỏi:
-Chị nói gì thế?
Linh San khỏa lấp, mắt vẫn không rời Khâm Đồng:
-Không có gì cả. Chị Đồng, chị đã vì Lục Siêu mà bỏ cả gia đình con cái, bây giờ chị lại nhớ đến Sở Sở. Phải chăng đó là một sựhối hận?
-Hối hận ư? Cô muốn nói là tôi đã hối hận vì chọn Lục Siêu chăng?
-Vâng.
Khâm Đồng có vẻ suy nghĩ
-Lúc đầu khi bỏ theo Lục Siêu, có người đã nói với tôi Lục Siêu là một tay đa tình lãng mạn, thay tình nhân như thay áo, rồi một ngày naò đó hẳn sẽ bỏ cô như đứt bỏ bao nhiêu tình nhân khác. Bấy giờ tôi đã trả lời là tôi ở với Lục Siêu ngày nào hay ngày ấy, tôi không mơ ước gì hơn, vậy tôi đã ở được với ấy hơn 4 năm.
-Nhưng điều đó không làm chị thỏa mãnh phải không? Em biết là chị muốn sống bên ấy ấy lâu hơn, như lời chị đã nói nếu anh Siêu thay lòng đổi dạ, chị sẽ giết anh ấỷ
-Có thể như vậỵ
Chén đũa đã được dọn lên bàn ăn, họ đã có một bữa cơm đơn giản nhưng ngon miệng. Trên bàn ăn, Nhiếp Sanh nói năng huyên thuyên, anh chàng nói chuyện âm nhạc một cách sành sỏị Linh San không ngờ Sanh lại biết nhiều như vậỵ Trong khi Khâm Đồng tỏ ra rất nhẫn nại, thỉnh thoảng châm vào một vài câụ
-Ồ thật vậy à?
-Ồ sao anh biết?
-Hay tuyệt!
Càng làm cho Sanh lên tinh thần.
Cơm xong họ ra phòng khách ngồị Khâm Đồng ôm chiếc đàn Guitar đàn chậm rài, gió từ bên ngoài lay động những chiếc chuông trên khung cửa sổ. Tiếng chuông và tiếng đàn tạo nên một bản hợp tấu kh'a đặc biệt. Linh San nhìn theo những ngón tay gảy trên phím đàn, tiếng đàn Guitar làm cho Linh San mê mẩn.
Chợt nhiên có tiếng chìa khóa mở cửạ Khâm Đồng giật mình đứng dậy, ném đàn qua một bên, nghẹn lời:
-Anh Lục Siêu đã về
Thật vậy, cửa mở, Lục Siêu bước nhanh vào, nhìn thấy Linh San và Nhiếp Sanh, Siêu vẫn không tỏ ý ngạc nhiên, hắn chỉ gật đầu chào, trong khi Khâm Đồng nhảy xô tới ôm lấy cổ của Siêu, với những cái hôn trên mặt. Khâm Đồng nói bằng nụ cười và nước mắt.
-Anh Siêu, em biết rồi anh sẽ trở về mà! Em biết vận may bao giờ cũng đến với em. Anh Siêu, anh ăn cơm chưả Không, chắc chắn anh chưa ăn, để em làm thức ăn cho anh , em sẽ đi làm ngay! Xem kià ....anh lại không cạo râu, aó quần anh dơ cả rôì ....Anh đi tắm nhé, em đã ủi sẵn quần aó cho anh ...em biết anh thích đẹp, thích sạch sẽ ....
Nhưng Lục Siêu đã kéo tay của Khâm Đồng trên cổ mình xuống, anh đẩy nàng sang một bên với giọng bực dọc:
-Tránh ra nào, làm gì ôm miết tôi thế nàỷ Đứng yên một chút không được saỏ
Khâm Đồng vội thụt lùi mấy bước, nàng như cố kềm chế lấy mình, nhưng vẫn không kềm chế được niềm vui:
Đạ, dạ. Anh muốn em làm cái gỉ Anh ăn bánh cuốn nhé, hay bánh xếp? Thôi để em rót cho anh một ly rượu trước.
-Tôi bảo đừng gây phiền phức mà, tôi đi ngay đâỵ
Lục Siêu nóị Khâm Đồng sững sờ, mặt tái đị Giọng nói của Khâm Đồng nhỏ nhẹ mềm như rượu:
-Anh..mai anh đi không đươ.c saỏ anh ở lại với em một đêm thôi, không được saỏ Anh muốn gì em cũng chiều anh hết, em rót rượu cho anh nhé.
Giọng Lục Siêu cộc lốc:
-Tôi không uống rượu!
Khâm Đồng nói một cách rụt rè:
-Vậy thì anh uống cà phê? Hay là anh uống trà.
Lục Siêu nói nhanh:
-Không !! Không uống gì hết. Tôi về lấy đồ là đi ngaỵ
Khâm Đồng như một mũi tên, nàng phóng nhanh đến trước dàn trống, mắt trừng trừng nhìn Lục Siêu
-Tôi không để anh mang trống đi đâu, trước khi anh giết được tôị
Lục Siêu lạnh lùng nhìn Khâm Đồng như dò xét, nét dịu dàng trên khuôn mặt của Khâm Đồng đã biến mất, bây giờ nàng giống như một con thú dữ. Một con thú dữ đang bị thương. Không khí căng thẳng, chỉ có tiếng chuông reo "tính tang" trên khung cửa sổ. Đột nhiên Lục Siêu phá lên cười
-Khỉ thật, ai nói với cô là tôi về lấy trống?
Không khí trong phòng nhẹ hẳn, nụ cười lại hiện lên trên môi của Khâm Đồng, nước mắt lấp lánh trên hàng mi, Khâm Đồng lại xông tới ôm lấy người Lục Siêụ
-Em xin lỗi anh. Anh lúc nào cũng dọa em, anh ác lắm suýt tí anh đã làm em ngất xỉụ
Linh San nhìn Khâm Đồng, khuôn mặt tái xanh của Khâm Đồng cho thấy, cô ta không nói dốị Quả thật, Khâm Đồng sắp ngất xỉu đấỵ Lục Siêu với thái độ nhẫn nại vuốt tóc Khâm Đồng nói:
-Thôi được rôì, đừng có điên nữa,hôm nay em có khách, hôm kh'ac anh sẽ đến vậỵ.. anh chỉ muốn ....
Linh San vội vã đứng lên:
-Anh Siêu nàỵ Anh hãy ở lại đây, tôi và anh Sanh đi ngay chúng tôi có việc.
Nhưng Lục Siêu đẩy Khâm Đồng qua một bên
-Không phải, các bạn hãy ở lại với Khâm Đồng tôi phải đi ngay đây, tôi về là vì đang cần ...
-Em biết rôì.
Khâm Đồng vội vã bước vào phòng ngủ, Lục Siêu do dự một chút rôì cũng theo vào trong. Linh San tò mò nhìn theọ Trong phòng ngủ hai người ôm hôn nhaụ Linh San định bỏ đi ra, thì đã thấy Lục Siêu với một xấp giấy bạc trong túi, xông ra ngoaì, vưà đi vừa nói:
-Khâm Đồng, anh đi nhé. Coi như đây là tiền anh mượn em.
Khâm Đồng bịn rịn nhìn theọ Giọng nói yếu ớt:.
-Bao giờ anh trở lạỉ
Lục Siêu lớn tiếng:
-Anh sẽ trở về, trống anh vẫn còn để ở đây mà.
Và bóng của hắn biến ngay ngoài cửạ Khâm Đồng nhìn theo thật lâu, mới quay trở về phòng khách. Linh San nói:
-Thôi tôi về.
Khâm Đồng nắm lấy tay Linh San, nói như van xin:
-Ðừng về. Hãy ngồi lại một chút, không hiểu sao lúc này tôi lại sợ rất cô đơn nữạ
Thái độ của Khâm Đồng khiến Linh San cảm động, nàng quay lại và ngồi xuống ghế. Khâm Đồng rót ra ba ly rượụ Linh San lắc đâù, hôm nay nàng không uống, nhất là khi ngồi trước mặt Khâm Đồng. Khâm Đồng cũng không ép, ôm đàn Guitar lên mà nước mắt vòng quanh. Nhiếp Sanh đột nhiên mở miệng:
-Khâm Đồng, tại sao cô phải khổ thế nàỷ Trên đời này đâu phải chỉ có một Lục Siêu là đàn ông? Hắn lại lông bông, ích kỷ ngang ngược .....
Nhưng Khâm Đồng lại quắc mắt;
-Anh Sanh, nếu anh nói xấu Lục Siêu trước mặt tôị thì tốt hơn hết anh nên rời khỏi nơi này ngaỵ
Nhiếp Sanh im lặng, bưng ly rượu lên nốc cạn. Trong khi Khâm Đồng, đốt một điếu thuốc, thở khói rôì lại hớp một hớp rượu, đôi mắt nàng thật xa vời, rượu đã làm cho má Đồng hồng lên, những ngón tay vẫn khảy đều trên dây đàn:
-Linh San, chị thích nghe loại nhạc nàỏ
-Nhạc trữ tình.
Khâm Đồng có vẻ suy nghĩ:
-Nhạc trữ tình ư? Chị Linh San, chị có biết cái chữ tình nó làm điêu đứng bao nhiêu người rôì không?
Linh San bàng hoàng, nàng chợt nhớ đến mối tình của Bằng Phi với Khâm Đồng. Có lẽ cuộc đời là một chuỗi nơ, của nhaụ Linh San nhìn Khâm Đồng, người đàn bà trước mặt nàng chỉ hút thuốc, uống rượu rồi đàn, chứ không không nói gì hết. Khâm Đồng đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa saỵ Lúc Linh San và Nhiếp Sanh rút lui là lúc Khâm Đồng lại hát bản nhạc "Tôi không biết làm sao để yêu anh"
giọng hát thật buồn:
"Em không biết làm gì để anh yêu,
Em không biết làm sao để anh xúc động
Anh đã thay đổi
Anh đã không còn là anh
VÀ em không biết làm sao để yêu anh
Vì em chỉ là một con ngườị.
Một con người đến saụ ....."
Khâm Đồng vưà hát vừa khóc. Nhiếp Sanh nắm tay Linh San nói:
-Thôi chúng ta về. Cô ấy có thể thế này đến sáng.
Linh San bước ra khỏi chung cư. Gió đêm thât. lạnh. Hình ảnh của Khâm Đồng với cây đàn Guitar và nước mắt như quanh quẩn đâu đâỵ Tiếng hát của Khâm Đồng vẫn vang vang bên ta:
"Em không biết làm thế naò để yêu anh,
Em không biết làm sao để anh xúc động ..."(Hết Chương 7 ... Xin xem tiếp Chương 8)
Trưa hôm ấy, Linh San đưa bé Sở Sở đến gặp Khâm Đồng. Thuyết phục đươc. Sở Sở đi không phải là chuyện dễ. Nó lúc naò cũng giống như một con nhím ở trạng thái tự vệ sẵn sàng chiến đấụ Đặc biệt là cảnh giác cao với Linh San. Lúc naò nó cũng thích làm ngược lại điều Linh San nghĩ. Chẳng hạn Linh San bảo sang đây, thì bỏ đi ngược lại, Linh San bảo viết bài, nó vẽ hình, bảo đứng dậy, nó ngôì xuống. May là lớp của Sở Sở buổi sáng, không phải lớp chiêù. Linh San đã tránh đựơc nỗi bực mình. Cô gíao của Sở Sở mỗi lần gặp Linh San lại than khổ.
-Con bé như được tạo thành bởi toàn bộ tế baò đối kháng. tôi mong là mau chóng kết thúc niên học này, để bàn giao nó cho lớp một.
Trưa hôm ấy, để thuyết phục Sở Sở đi dùng cơm là để gặp Khâm Đồng, Linh San chỉ còn cách sử dụng kế.
-Cô Hương hôm nay xin phép nghỉ, nhà lại không có ai, để dì đưa bé đi ăn cơm nhé!
Sở Sở đáp gọn:
-Tôi không đị Tôi sẽ qua nhà bạn Nhất của tôi dùng cơm
-Nhưng bạn Nhất nào có mời con đâủ
-Nó không mời cũng mặc, con cũng đến nó.
Linh San ngọt ngào:
đì biết có một nơi bán nhiều kem lắm
-Tôi không thích ăn kem
-Ở đấy có nhiều mức đàọ
-Tôi không thích.
-Có kem chuối, bít tết, bánh rán, mứt trái câỵ
Sở Sở lấy tay bịt tai lại:
-Tôi không muốn nghe, tôi không thích.
Linh San doạ:
-Thôi được rôì, dì mời mà không đi nhé. Nếu con không thích em thì dì đưa bé Nhất đi ăn.
Và giả vờ đi vào lớp, Linh San lớn tiếng:
-Bé Trung Nhất đâu rôì? Cả Hiểu Lan nữạ. Các con có thích ăn kem không, dì mơì hết.
Bé Sở Sở vội vã chạy tới nắm lấy tay Linh San:
-Ban nãy dì mời cháu trước mà!
-Nhưng con đi hay không đỉ
Sở Sở nuốt nước bọt nói:
-Ði chứ! Con thích ăn mứt anh đào, ăn kem chuốị
VÀ thế là Linh San đã đưa được Sở Sở đến nhà hàng Phước Lạc.
Khâm Đồng đã có mặt nơi đó. Nàng ngồi ở góc phòng với điếu thuốc trên taỵ Khuôn mặt xanh xao, không có mùi rượụ Khâm Đồng hay uống rượu và mỗi lần uống thường say túy lúy, nhưng hôm nay Khâm Đồng lại có vẻ rất tỉnh táọ
Linh San đưa bé Sở Sở đến trước mặt Khâm Đồng:
-Sở Sở. Đây là dì Trương, dì ấy là bạn của dì.
Sở Sở ngẩng lên nhìn Khâm Đồng. Đồng đã ném tàn thuốc vaò góc bàn. Bàn tay run rẩY nâng ly kem lên. Mắt mờ lê. Khâm Đồng không nói đựợc tiếng naò cả. Trong khi bé Sở Sở thì hơi sức đâu để ý đến người đàn bà trước mặt nó vưà ngồi xuống ghế là nhìn quanh:
Đì ơi, cho con ăn kem chuối đị
Linh San nói:
-Con phải ăn bít tết trước. Xong dì sẽ cho ăn kem.
Bé Sở Sở nũng nịu:
-Không có muốn ăn kem chuối trước.
Linh San không chịu, Khâm Đồng vội vã:
-Thôi thì .....cho cháu ăn kem chuối trước đị
Sở Sở nhìn Linh San với cặp mắt chiến thắng:
-Thấy chưa, dì Trương bảo con ăn kem trước được kìa,
Linh San nhìn Khâm Đồng thở daì.
-Người lớn cứ mãi nuông chiều kiểu này, than`h thử trẻ con hư. Thôi được, con có quyền ăn kem trước. Nhưng ăn xong kem là dì chắc chắn con không thể ăn cơm được
Khâm Đồng nói:
-Một lần thôi mà. Chị chiêù chaú một lần đị
Linh San gọi kem chuối cho Sở Sở, còn mình món bánh mì kẹp thịt, nàng quay sang Khâm Đồng:
-Còn chị? Em chắc chị cũng chưa ăn gì. Gọi món gì đi chứ?
Khâm Đồng ngây mắt ra nhìn bé Sở Sở:
-Tôi chưa đóị Tôi chưa muốn ăn.
Và Khâm Đồng chìa tay vuốt nhẹ tóc Sở Sở rồi đến khuôn mặt Có lẽ vì bàn tay vưà cầm ly đá lạnh nên khi chạm vaò người Sở Sở, con giật nẩy:
-Ðừng, đừng chạm đến tôi!
Khâm Đồng rút tay lạị Một chút đau khổ hiện trong mắt. Linh San phải giả lả
-Con bé này giống như nhím xù lông vậy, ai chạm tới cũng không được, nhất là người lạ.
-Người lạ ư?
Khâm Đồng kêu lên. Nàng lấy quẹt lửa ra đốt một điếu thuốc khác, bàn tay run rẩỵ
Kem chuối đã được đem rạ Sở Sở ăn lấy ăn để nó ăn tham như bao nhiêu đứa con nít khác. Khâm Đồng nhìn con môt cách thích thú, trong lúc Linh San nhìn hai mẹ con với cảm giác buồn vui lẫn lộn. Bé Sở Sở hình như cũng cảm thấy cái nhìn lạ lùng của Khâm Đồng, nó ngẩng lên. Nhớ lại thái độ thô bạo ban nãy, nó cười lấy lòng Khâm Đồng
Đì Trương sao dì đẹp thế?
Khâm Đồng bối rối, mắt lại ướt. Khâm Đồng định đưa tay vuốt tóc bé Sở Sở, nhưng lại sợ nó phản ứng, nên rút tay về. Bé Sở Sở thì rất khôn, nó biết dì Trương rất có cảm tình với nó. Một tình cảm đặc biệt mà nó cảm nhận được nên lợi dụng tối đạ
Đì Trương ơi, con muốn ăn bánh Chocolat nữạ
Linh San cản:
-Con không có quyền ăn kem thay cơm được
Sở Sở quay sang cầu cứu Khâm Đồng:
Đì Trương ơi, dì Trương
Khâm Đồng quay sang Linh San:
-Thôi thì chiều nó thêm một lần này thôị Nể tôi một chút đi nhé.
Linh San bất lực nhìn Đồng rồi nhìn Sở Sở. Món bánh mì giăm bông đã đem ra, nhưng Linh San hết muốn ăn. Ngắm hai mẹ con, Linh San chợt phát hiện. Hai mẹ con Sở Sở rất giống nhaụ Cũng đôi mắt to, đen cũng cằm nhọn. Khuôn mặt thật hấp dẫn. Bé Sở Sở cúi xuống món bánh kem phết Chocolat. Nó cảm thấy dì Trương rất dễ thương.
Đì Trương, dì rất giống ....
-Giống gì?
Khâm Đồng vội vã hỏị Linh San giật mình. Bất giác nàng nghĩ tới tấm ảnh để trong thư phòng của Bằng Phị Sở Sở đã nhìn thấy người trong ảnh kia chưả Nó biết là ai không chứ?
Bé Sở Sở với nụ cười thật tươi;
Đì trông giống như mấy cô đóng phim vậy đó.
Linh San thở phào, nhẹ nhõm. Khâm Đồng với nụ cười buồn, nàng đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Sở Sở. Lần naỳ, Sở Sở không giật tay lại, nó cười, cười thật ngọt. Khâm Đồng nói như khóc:
-Sở Sở ...sao con gầy thể con có vui không? Cha có cưng con không?
Sở Sở đưa mắt ngạc nhiên nhìn Đồng:
-Cha ...cưng con lắm chứ!! Nhưng cha lại muốn cưới dì ghẻ
Nghe Sở Sở nói, Linh San vội chận lại:
-Sở Sở, con ăn xong chưả Bây giờ ăn bánh mì nhé!
Sở Sở chợt nhìn thấy cô bồi bàn bưng ly trái cây ướp lạnh, nên hét lên:
-Con còn muốn ăn kem. Cho con ly trái cây ướp lạnh đị
Linh San cố nhẫn nhục:
-Sở Sở này, con không có quyền ăn lộn xộn như vậỵ con phải dùng cơm nữa chứ? Ăn kem không đâu được?
-Nhưng trái cây đâu phải kem đâủ
-Trái cây ướp lạnh cũng thế.
-Nhưng con thích
-Không được
Bé Sở Sở nhìn sang Khâm Đồng nũng nịu:
Đì Trương ơi, cho con ăn trái cây đông lạnh đị
Khâm Đồng bối rối quay lại nhìn Linh San
-Thôị.chiều nó một lần nữa đị lần này thôị
Linh San nhiú mày nhìn Khâm Đồng:
-Chị..chị đã một lần ba bận rôì nhé!
Khâm Đồng chớp mặt chớp chớp nhìn Sở Sở. Gương mặt con bé đẹp qúa, ngây thơ qúa:
-Tôi biết..tôi van chị.
Linh San chẳng nói gì cả, gọi một ly trái cây đông lạnh. Khi bé Sở Sở giải quyết xong ly trái cây đông lạnh, nó lại đòi ăn đaò. Lần này Linh San nhổm người lên:
-Thôi Sở Sở chúng ta phải về ngaỵ Chiều nay dì còn phải đi dạỵ
Bé Sở Sở ngoan cố:
-Thì dì cứ đi dạy đi, để con ở lại với dì Trương, được không dì?
Linh San quyết định:
-Không được. Con phải về với dì
Linh San nói và nắm tay chặt tay bé Sở Sở. Một linh cảm không hay đến với Linh San. Bé Sở Sở vùng vẫy, nó cố tuột ra và chạy úp mặt vào lòng Khâm Đồng.
-Con thích dì Trương, con không thích dì San. Dì Trường dì giúp con đị.con thương dì, ...dì đẹp qúa, dì thơm qúạ, da dì trắng quá, mềm quá ....Dì Trương dì làm cô giáo con đi, con thích dì hơn!
Khâm Đồng xúc động ôm lấy Sở Sở, bàn tay run rẩy của nàng vuốt lấy mái tóc con, mặt con ....Nước mắt lăn tròng, Khâm Đồng cúi xuống hôn tới tấp lên mặt, lên má con.
-Con!! Sở Sở con!! Sở Sở con!
Linh San giật mình. Nàng chợt thấy sợ hãị Bất chấp mọi sự giao tế, lịch sự, tự áị Linh San bước tới gỡ nhanh Sở Sở rạ Nàng kéo con bé ra ngoài, mặc cho Khâm Đồng sững sờ. Mặc cho Bé Sở Sở la hét:
-Con muốn dì Trương, con thích dì Trương con yêu dì Trương.
Linh San gọi một chiếc taxi, rồi keó bé Sở Sở lên, đóng sầm cửa lạị Xe chạỵ Nàng vô thức quay lạị Chạm ngay hình ảnh Khâm Đồng đang từ nhà hàng chạy ra, hớt hải bên đường. Gió thổi thật mạnh, gió lồng lộng, làm tà áo rộng của Khâm Đồng phất phơ. Khuôn mặt trắng xanh phối hợp với tà aó giống như pho tượng ngọc thạch.
CHƯƠNG 16
Đến chung cư, giao Sở Sở cho cô Hương, là Linh San quay lại trường dạy lớp ngaỵ Trên đường đến trường, tai Linh San vẫn như văng vẳng tiếng thét của Sở Sở, nó vang từ vực thẳm vang lên
"Con muốn dì Trương, con yêu dì Trương, con không cần dì?"
Và buổi chiêù hôm ấy, Linh San ở mãi trong trạng thái bềnh bồng. Bằng trực giác nàng thấy, hình như mình đã làm sai cái gì. Đúng ra đừng chấp thuận lời van xin của Khâm Đồng. Đểmẹ con họ gặp nhau là một sai lầm lớn. Bây giờ?rồi cái gì sẽ đến nữa đâỷ Và nếu đến thì cũng khó tránh được
Chiều tối tan trường. Linh San vội vã đến ngay nhà của Bằng Phị May quá, chưa có việc gì xảy ra cả. Cô Hương nóị Chiều tới giờ, Sở Sở tự nhiên rất ngoan. Nó không phá phách gì nghiêm trọng, chỉ cắt chân một con búp bê. Đối với một đứa bé hung dữ như Sở Sở, chuyện đó là bình thường.
Cơm tối xong, Linh San và Bằng Phi ngồi ở phòng khách, đang tính tóan chuyện tương laị Lễ cưới của Linh Trân dự định vào trung tuần tháng bảy và Linh San muốn đám cưới của mình sang năm, với lý do:
Đù gì thì đám cưới của chị phải trước em chứ? Sau ngày gả Chị Linh Trân, đương nhiên là cha mẹ sẽ buồn và em phải kề cận bên mẹ một thời gian.
Bằng Phi cắt ngang:
-Em dại qúạ Lấy nhau xong, chúng ta vẫn ở đây, nghĩa là em vẫn gần cha me, như vậy cần gì phải chờ đợi lâu dàỉ
-Nói thế thì cần gì lấy nhaụ Ai cũng bảo làm người yêu của nhau hạnh phúc hơn là làm vợ chồng.
Bằng Phi nhoài tới, mũi đụng mũi Linh San:
-Em lúc nào cũng thế, anh muốn cưới em ngay, để em là của anh.
-Anh ích kỷ
-Trên đời này không có tình yêu naò lại không ích kỷ
Linh San rùng mình. Nàng nhớ câu nói này của Khâm Đồng đã từng nóị Bằng Phi rất nhạy cảm:
-Em sao thế?
-Không gì cả.
Bằng Phi xiết chặt Linh San
-Nghe anh nói nàỵ Anh muốn cưới em ngay, chỉ vì anh muốn em thật sự là của anh, và như vậy anh mới có thể đem hết cuộc đời của mình xây hạnh phúc, mới có thể đổ dồn tâm trí vào việc lo lắng cho em. Tương lai của chúng ta còn rất dài, chúng ta sẽ sống và sẽ hạnh phúc.
Linh San nhìn Phi, mắt chàng ngời sáng hy vọng:
-Chúng ta nên lấy nhau càng sớm càng tốt?
-Không được ít nhất là muà hè năm sau
-Hay là mùa thu năm naỷ
-Anh nói như trả giá vậy, mùa xuân sang năm vậỷ
Bằng Phi pha trò
-Em còn nhớ không? Chính em đề nghị lấy nhau, tức là em đã câù hôn anh và anh chấp nhận. Vậy mà bây giờ em còn kỳ keò nữả
Linh San giật mình;
-Em? chính em đề nghị với anh ư?
Bằng Phi gật đâù
-Em đừng giận, anh chỉ nói cho vui thôị Linh San, hãy nghĩ kỹ đi, ta nên lấy nhau càng sớm càng tốt. Anh nôn nóng, anh muốn việc đó được thực hiện ngaỵ
Linh San chợt hỏi:
-Trước kia anh cũng điên cuồng săn đuổi Khâm Đồng thế này ư?
Bằng Phi đột ngột đẩy Linh San ra, nét đa tình mất hẳn trên khuôn mặt chàng, một cái gì vưà giận dữ và buồn bực hiện trên mắt.
-Sao vậy Linh San, sao em cứ đem mấy chuyện đó dằn vặt làm khổ nhau mãi thế?
Linh San cũng bàng hoàng, nàng thấy bực dọc với chính mình.
-Anh Phi, hãy tha thứ cho em, em đã điên, em ghen nên không biết mình đã nói gì.
Bằng Phi nâng cằm Linh San lên, nhìn thẳng vaò mắt người yêụ
-Linh San, anh phải làm sao để xóa tan được bóng đen kia trong hạnh phúc của chúng mình chứ?
-Không có một bóng đen naò cả.. Em xin thề em hứa từ đây về sau, sẽ không nhắc đến cô ta nữa, anh hãy tha thứ cho em
Bằng Phi xiết chặt Linh San trong vòng taỵ
-Ðừng nói gì nữa, anh phải xin lỗi em mới đúng.
-Taị saỏ
-Vì trước khi gặp em, anh đã yêu người khác, đã có vợ.
-Vậy chúng ta quên hết những chuyện cũ đó đị
Hai người yên lặng ôm nhau, căn phòng hoàn toàn không có một tiếng động. Bỗng nhiên ở đâu vang lên tiếng trẻ thơ, giọng nói của bé Sở Sở:
-Cha ơi, cha hãy xem con búp bê của con nè
Linh San giật mình buông Bằng Phi ra, họ cùng nhìn về phía bé Sở Sở, con bé đang khệ nệ ôm một căn nhà bằng gỗ lắp ráp, trong ngôi nhà đó có rất nhiều búp bê. Sở Sở đặt tất cả lên bàn. Nó cầm một búp bê ở chính giữa lên, búp bê này mặc váy đầm đội nón trắng, búp bê rất đẹp nhưng tay chân đã bị bẻ gãy cả. Linh San buột miệng:
-Sao con lại làm gãy cả rôì?
Bé Sở Sở nói, nó chỉ tay về ngôi nhà đồ chơi nói:
-Vâng chính tay con bẻ gãỵ Ở đây có mấy búp bê còn nguyên vẹn. Đây là cha, đây là chị Hương, đây là con còn cái nàỷ
Nó đưa con búp bê bị bẻ gãy tay lên nói:
-Ðây là dì!
Linh San tái mặt, nàng có cảm giác như đang rơi vào một hố băng và tất cả tư tưởng, ý thức, tình cảm đều vỡ nát. Linh San đứng bật dậy, đinh bỏ chạy ra ngoài nhưng Bằng Phi đã nắm lại kịp. Linh San quay mặt lại, đối mắt đen của nàng mở to với vẻ khủng khiếp:
-Em đã nói rôì, em đã biết là mình sẽ không thoát khỏi bóng đen ám ảnh, hãy buông em ra để em về.
Bằng Phi buông tay Linh San và quay lại, thẳng tay đẩy ngã tất cả đồ chơi của bé Sở Sở xuống dất, chưa nguôi cơn giận, chàng đập phá tứ tung, bé Sở Sở hét lên:
-Búp bê của con! Búp bê của con
Bằng Phi đưa cao tay, không suy nghĩ gì nữa, đánh mạnh xuống người Sở Sở, nhưng Linh San đã nhanh chóng, nhoaì người tới và nguyên bàn tay của Bằng Phi đã dáng mạnh lên trán của Linh San. "Bốp!" Linh San thấy đầu có quay cuồng, nàng ngã nhoài xuống thảm. Đột nhiên căn phòng chết lặng, bé Sở Sở, Linh San và Bằng Phi cũng sững sờ.
Như một thế kỷ trôi qua, Linh San mơí lấy lại được ý thức, nàng trông thấy Bằng Phi cúi xuống đỡ nàng dậy, bốn mắt nhìn nhau đầy sợ hãi, đầy âu lo rồi họ ôm chầm lấy nhau, bé Sở Sở vẫn còn đứng lặng
Sau khi về nhà, Linh San đem chuyện kể lại cho Linh Trân nghẹ Linh Trân nói:
-Chuyện có vẻ cảm động, có thể dùng làm tài liệu để viết tiểu thuyết được đâý. Nhưng khi chuyện viết ra, nhân vật nữ chánh ở đây sẽ bị độc giả chửi là đồ ngụ
Còn Lập Cao thì quay sang nói với Linh Vũ:
-Cậu thấy chưa, con gái phần lớn đều dữ như bé Sở Sở, cậu phải coi chừng đấỵ
Linh San phì cười:
-Mấy người chỉ tổ nói bậy
Còn Linh San thì cười vừa nói:
-Cái con quỷ nhỏ đó, chỉ có người điên mới thích nó chứ ai mà thèm.
Trong những ngày kế tiếp cái con bé được mệnh danh là quỷ dữ đó trái lại, lại tỏ ra rất ngoan ngoãn sau ngày Linh San lãnh giùm cho nó cái tát taị Nó như cảm thấy có phần nào bứt rứt, nó không còn hùng hổ với Linh San như trước, mà trái lại tỏ ra rất vâng lờị Nhưng trực giác cho Linh San thấy đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, một cảm giác bất an, lúc naò cũng hiện trong tim của Linh San.
Quả nhiên buổi tối hôm ấy, khi vừa tan trường Linh San đã thấy cô Hương đứng trước cửa đợi, vừa trông thấy Linh San, Hương hỏi:
-Cô có thấy Sở Sở đâu không?
-Ủa nó về từ trưa rồi cơ mà?
-Không có, em đã chạy qua nhà bạn Trung Nhất của nó, nhưng bé ấy nói là nó không có đến.
Linh San suy nghĩ:
-Vậy là thế naò? Đây là lần đầu tiên nó không về phải không?
đạ không phải, mấy lần trước nó cũng có đi, nó đến nhà bạn rồi khỏang ba bốn giờ là tự động trở về, chứ không đi luôn như hôm naỵ
-Mấy lần trước cách đây khoảng bao lâủ
Hương thật thà nói:
-Cũng khỏang hơn tháng. Bỗng nhiên nó lại thích có bạn, trước kia bảo thế naò nó cũng không chịụ
Linh San suy nghĩ. Chưa hẳn bé Sở Sở đến nhà bạn nhỏ của nó. Một ý niệm lóe lên trong đâù, Linh San trao sách vở cho cô Hương nói:
-A chị Hương, chị mang giùm cái này về nhà tôi trước, và nhớ dặn nhà đừng chờ cơm, tôi sẽ đi tìm Sở Sở chọ
Cô Hương có vẻ ngạị
-Nhưng cô biêt' bé Sở Sở ở đâu mà tìm?
-Thì để tôi tìm xem. Chị cứ yên tâm tôi nghĩ là nó cũng không có sao đâụ Nhưng đừng đem chuyện nó mất tích ra kể cho ba nó biết nhé, cứ nói tôi dẫn nó đi chơi và sẽ đưa nó về.
Cô Hương đã đi rôì. Linh San đi ngay đến phòng điện thoại công cộng, nàng lấy sổ điện thoại của Khâm Đồng. Người tiếp dây nói chính là Khâm Đồng. Linh San nói ngay:
-Chị Đồng, bé Sở Sở đang ở nhà chị phải không?
Khâm Đồng hơi khựng một chút.
-Ðúng rồi xin lỗi cô Linh San, cô hãy nghe tôi giải thích đây nàỵ
-Không cần giải thích gì cả. Tại sao cô rước cháu đi mà không cho ai hay cả
-Xin lỗi, tôi đang chuẩn bị đưa cháu về ngay đâỵ
Đưa Sở Sở về nhà? Linh San nhìn đồng hồ suy nghĩ. Ở thời điểm này Khâm Đồng đến có thể đụng chạm ngay với Bằng Phi, như vậy càng rắc rốị Linh San vội nói:
-Chị khỏi đưa chaú về, tôi sẽ đến rước chaú ngay,.
Và Linh San gác máỵ Nàng gọi ngay Taxi đến thẳng nhà của Khâm Đồng, nửa tiếng hồng sau Linh San đã có mặt trước cửạ Cửa mở, Khâm Đồng vẫn quen thuộc trong chiếc robe trắng. Nhưng Linh San ngạc nhiên vô cùng, chỉ cách có một tháng mà Khâm Đồng tiều tụy thấy rõ, mắt Khâm Đồng quầng thâm, Linh San chợt thấy thương hạị Bà ấy bệnh chăng? Hay là Lục Siêu đi luôn không về? Nghĩ đến đấy bất giác Linh San đưa mắt nhìn về phía cỗ trống. Bộ trống vẫn nằm yên nơi đó. Linh San bước vaò nhà, nàng nhìn thấy bé Sở Sở. Nó đang ngôì giữa đống ghế, đang chơi đồ chơi Legọ Đó là món chơi sắp hình do hằng trăm mảnh nhựa ghép lạị Trước mắt của Linh San bây giờ là một rôbô lớn và năm saú người máy nhỏ. Linh San biết đồ chơi này rất đắc tiền, vậy mà Khâm Đồng dám muạ Có lẽ hai mẹ con đã cùng sắp mới tạo ra được nhiều sản phẩm như thế.
Khâm Đồng vừa cầm miếng nhựa lên nói:
-Cô San. Cô đừng mắng bé Sở Sở, lỗi tại tôi hết, chính tôi rước nó, tại tôi nhớ ... ...
Bé Sở Sở vưà nhìn thấy Linh San là hét to:
-Tôi không muốn về nhà, tôi muốn ở đây với dì Trương thôị
Linh San thấy tình hình không ổn, vội kéo Khâm Đồng ra sau bếp, nàng không muốn bé Sở Sở nghe được cuộc nói chuyện giữa nàng với Khâm Đồng.
-Chị Khâm Đồng, chị không giữ chữ tín tí naò cả. Tại sao chị nói với tôi là chị chỉ xin gặp nó một lần thôị
Khâm Đồng chớp mắt nói với Linh San:
-Vâng. Cô Linh San, tôi thành thât. xin lỗi cô
-Ở đây không phải là vấn đề lỗi phảị chị làm như vậy là có hại hơn là có lợi cho nó, chị đã tập cho nó nói khoác, chị đã đưa nó đi chơi, làm cản trở việc học, vậy mà chi, nói chị yêu nó, chị hại nó thì có.
Mắt Khâm Đồng mờ lệ, nàng không biêt' phải nói sao, chỉ lập lại:
-Xin lỗị xin lỗị tôi thành thật xin lỗi
Linh San nổi nóng:
-Thôi không cần chị xin lỗị con bé này là một thứ bạo chuá, bây giờ lại được chị nuông chiều thế naỳ, sau này ai dạy nó được. Tại sai chị lại không suy nghĩ?
-Tôi biết. Chị hãy tha lỗi cho tôi, rồi một ngày naò đó khi chị đã làm me, lúc đó sẽ hiểu tại saọ..
Linh San buột miêng:
-Nếu tôi làm mẹ, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi con cái, mà một khi đã đi rôì thì không bao giờ quay lại quấy rầy cuộc sống bình yên của nó.
Khâm Đồng có vẻ bàng hoàng. Khuôn mặt tái hẳn, nàng lảo đảo như suýt ngã. Linh San phải bước tới đỡ:
-Xin lỗi tôi không vô tình. Tôi không muốn làm chị buồn. Chị làm sao thế?
Khâm Đồng tựa người vào ghế, nàng đưa tay lên trán mình rôì nói:
-Chị làm ơn cho tôi một ly rượu, chai rượu để trong phòng khách.
Linh San bước trở ra phòng khách, bé Sở Sở vẫn còn mải mê trong đống đồ chơị Linh San lấy một cốc rót đầy rượu rồi mang vào nhà bếp. Khâm Đồng mắt nhắm nghiền, taí xanh không một sức sống. Linh San hoảng hốt lay
Khâm Đồng mở mắt nhìn Linh San, với nụ cười heó hắt nàng hớp một hợp rượu, mêt. mỏi
-Chị Đồng, chị bệnh có nặng không? Chị thấy trong người thế naò?
-Không sao cả, tôi chỉ thấy trong người không được khỏe thôị Bệnh tôi là loại bệnh không thuốc chữạ
Linh San ngơ ngác:
-Chị bệnh tim ư?
Khâm Đồng hớp một miếng rượu, nàng gật gù:
-Bệnh tim? Đúng là tâm bệnh.
Linh San bàng hoàng:
-Chị Đồng hồi nãy em quá xúc động, chứ chẳng phải em cố tình muốn nói nặng chị
Khâm Đồng nhìn ly rượu trước mặt:
-Tôi biết. Cô nói đúng, cô nói có ly, thôi hãy mang cháu nó về đị Tôi hứa là từ đây về sau, tôi sẽ không tìm gặp nó nữạ Vì tôi đã đánh mất cái quyền đó lâu rôì.
Linh San đứng yên nhìn Khâm Đồng. Rồi Đồng có vẻ tỉnh hơn, nàng đứng dậy, hât' mái tóc dài ra sau, nói:
-Thôi cô đưa cháu nó về đi, cô Linh San.
Linh San chậm chạp bước ra cửa, nàng đặt tay lên tay nắm chưa kịp xoay, thì Khâm Đồng đã đặt tay lên tay nan`g với đôi mắt tò mò.
-Nghe bé Sở Sở nói là cô sắp trở thành dì ghẻ của nó phải không?
Linh San giật mình, yên lặng, hai người nhìn nhau thât. lâu, cuối cùng Khâm Đồng lên tiếng, giọng nghẹn hẳn:
-Nhờ cô chăm sóc chaú.
-Em chỉ sợ nó không chấp nhận.
Khâm Đồng lắc đầu:
-Rồi nó sẽ chấp nhận thôị Bên tôi, nó nói em thế này, thế kia, em hung dữ, em ác .....Nhưng từ đầu đến cuối, nó chỉ đề cập đến Linh San, chứ không một ai khác. Như vậy là, trong tim của nó, chỉ có một minh` Linh San thôị
Tim Linh San đập mạnh, Khâm Đồng tiếp:
-Linh San, tôi xin chúc mừng Linh San, vì Linh San đã tìm một người đàn ông có chiều sâu, có tình cảm, một người đàn ông dễ làm xiêu lòng ngườị ....Nhiều lúc nằm suy nghĩ. Tôi tự hỏị. Rồi ai sẽ là người đàn ông tốt phúc. Đúng ra thì ....Cả hai đều có mắt nhìn người ....
Linh San càng thấy bối rối, nàng không biết nói gì, chỉ yên lặng nhìn Khâm Đồng. Bây giờ người đàn bà trước mặt thật thiểu não, với những giọt nước mắt rơi lã chã ....
-Linh San còn nhớ bài hát hôm trước của tôi không? "Gởi người tình si, quý yêu khi hoa nở". Linh San cô nên trân trong. hạnh phúc khi còn trong tay mình, đừng ỷ lạị ...
Và Khâm Đồng đẩy cửa, trong lúc Linh San còn bối rốị Khâm Đồng đã bước ra phòng khách. Sở Sở có vẻ đang chờ. Nó vừa thấy Khâm Đồng ra, là chaỵ ùa tớị
Đì ơi dì, dì đưa con đi xem chiếu bóng đị
Khâm Đồng nói:
-Không được. Trễ rồi, giờ này con phải theo dì Linh San về nhà.
-Con không về nhà đâu, con không đi đâụ
Bé Sở Sở dẫy nầy, Khâm Đồng cúi xuống ôm con bé vào lòng, nàng siết chặt nó như sợ mất, rồi Khâm Đồng cũng đứng dậy, đẩy Sở Sở sang cho Linh San.
-Ðưa cháu về đi, Linh San nó là của cô đó.
Linh San ngần ngừ nhìn theo, trong khi Khâm Đồng bước tới tủ rượụ Rót một ly đâỳ, khôgn quay lại, giọng có vẻ xúc động.
-Sao còn chưa đi, lại đứng đâỵ
Linh San chợt hiểu rạ Khâm Đồng đã quyết cắt đứt với bé Sở Sở. Không quấy rầy cuộc sống của Linh San và Sở Sở. Khâm Đồng đã từng có tất cả: Sở Sở, Bằng Phi, gia đình và hạnh phúc. Bây giờ những cái đó lại là của Linh San. Linh San nhìn Khâm Đồng , dáng gầy gầy cô độc, đứng giữa phòng trống, giữa bóng chiêù hoàng hôn.
Linh San không đành lòng nhìn tiếp. Nàng kéo bé Sở Sở ra khỏi nhà, khép cửa lại đi xuống lâù, mà chiếc bóng gầy của Khâm Đồng và lời nói buồn bã vẫn còn đuổi theo: -"Đừng bao giờ coi thường hạnh phúc trong tay, hãy trân trọng lấy nó"
Về tới chung cư, đèn nhà nhà thắp sáng. Sợ Bằng Phi và cô Hương lo lắng, Linh San đưa bé Sở Sở đến nhà 4A ngaỵ Dọc đường Linh San suy nghĩ cách để trả lời Phi nếu chàng hỏi, nghĩ mãi chưa tìm ra thì đã đến nhà.
Cửa vừa mở, bé Sở Sở đã reo lên:
-Ồ, nội! Nội mới đến hả, con nhớ nội quá!
Chết rôì. Linh San bối rốị Vậy là cha mẹ của Bằng Phi đã lên để xem mắt nàng dâu mớị Trong lúc ta lại qúa xuề xoà ăn mặc qúa giản dị. Linh San chưa kịp tìm cách rút lui thì Bằng Phi đã kéo tay ngày vào nhà giới thiệu:
-Thưa ba, thưa mẹ. Đây là Linh San
Không còn cách nào hơn, Linh San đành ở lạị Cha mẹ của Bằng Phi cũng không lớn tuổi lắm. Khoảng trên năm mươị Ông Vỹ to lớn nhưng rất khỏe, rất có phong độ. Còn bà mẹ của Bằng Phi dáng mập mạp phúc hậụ Cả hai là một cặp vợ già cân xứng đẹp lãọ
Đạ chào hai bác ạ
-Không dám, bác thường nghe Phi nhắc đến con, khen con đẹp. Thật chẳng sai tí naò.
Bà Vỹ nói, mắt chăm chú dò xét. Linh San đỏ mặt nói:
Đạ không dám, anh Phi hay nói thêm lắm bác. Bác đi đường xa mà trông rất khỏẹ
Ông Vỹ nhìn Linh San với nụ cười:
-Cám ơn chaú. Ở đây có cháu nên cuộc sống của nó đã thay đổi nhiêù. Có thể nói Bằng Phi đã được cháu vực sống dậy
Linh San đỏ mặt:
-Bác quá khen, chứ thật ra công việc chaú bề bộn lắm, chaú cũng chẳng giúp ích được gì cho anh Phị
Bà Vỹ một lúc ngồi yên nói:
-Thằng Phi thật đoảng. Nó viết thư về nhà chỉ khen cô Linh San đây đẹp, chứ đâu có cho chúng tôi biết là cô lại năng nói tế nhị, có lý có tình thế này, nếu sớm biết vậy, tôi đã thu xếp lên sớm.
Bằng Phi nói:
-Mẹ làm con hết hồn. Không những con mà cả Linh San .....
-Vậy thì để mẹ đền bù.
Bà Vỹ lấy trong túi ra một chiếc hộp, bên trong là sợi dây chuyền. Linh San bối rốị
-Ðừng bác ạ ... Cái này mắc qúa!!
Bằng Phi nói:
-Nhận đi, đừng điên. Mẹ đã tính kỹ rồi em không biết, mẹ có cho em thì sau này cũng trở về tay nhà họ Vỹ của anh thôị
Bà Vỹ vưà cười vừa mắng:
-Bằng Phi nàỵ Con nói xấu mẹ cũng vưà phải thôi chứ. Linh San, con đừng học thói hư của nó, bây giờ con lại đây để bác mang lên chọ
Linh San thẹn thùng bước tới, để bà Vỹ mang dây chuyền vào cổ cho nàng. Bà ngắm nghía, rồi trầm trồ:
-Người trẻ thì mặc gì, đeo gì cũng đẹp cả.
Ông Vỹ nói:
-Bà nói sai rôì. Người đẹp chứ đâu chỉ là trẻ.
Linh San thật vui nói với bà Vỹ.
-Bác ơi, bác coi chừng bác trai đâý.
-Tại sao vậỷ
Linh San nắm lấy tay bà Vỹ:
-Bác trai ghê lắm đấỵ BÁc trai lớn tuổi rồi mà vần còn phong độ, ăn nói khéo vậy là phải coi chừng.
Ông Vỹ cười lớn, Bằng Phi và bà Vỹ cười theọ Giữa lúc phòng khách ngập đầy tiếng cười, thì có tiếng của bé Sở Sở nói nhỏ
-Nội ơi, con đói bụng quá!
Bà Vỹ chợt nhớ ra:
-Ồ! Nãy giờ vui quá quên bẵng chuyện cơm nước, Bằng Phi con sang nhà của Linh San mời các bác đến đây chúng ta đến nhà hàng Thuận Lợi Nguyên ngaỵ
Giữa lúc đó cửa xịch mở, Linh Vũ thò đâù vaò:
-Anh Phi ơi, giờ này chị Linh San còn chưa về .....Ồ..thì ra chị ở đây, vậy mà tôi tìm chị khắp nơị
Bằng Phi nói:
-May quá, vậy chúng ta đi đị Linh Vũ, em về mời ba má và chị Linh Trân đị
Linh Vũ nói:
Đạ bên em đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng tôi đang chờ đấy, ông thợ đúc thép ạ.
Và rõ ràng là bên nhà của Linh San đã sẵn sàng, họ đang kéo sang. Khi hai gia đình kéo nhau đến nhà hàng, Linh San lại có cảm giác bay bỏng. Nàng tưởng như mình nằm mơ. Linh San không dám tin. Cha mẹ của Bằng Phi lại có thể bình dân và dễ hoà hợp như vậỵ Lần hôn nhân thất bại trước của Bằng Phi, dư luân cho là trách nhiệm phần lớn ở người lớn tuổị Vậy mà bây giờ, Linh San thấy hoàn toàn khác. Bên tai Linh San văng vẳng lời của Khâm Đồng:
-"Hãy trân trọng hạnh phúc hiện tại của chị, đừng coi thường cái gì mình hiện có."
Thì ra hạnh phúc cũng khá dễ dàng, phong phú đầy ắp cả vòng taỵ(Hết Chương 8 ... Xin xem tiếp Chương 9)
Đám cưới của Linh Trân đã cử hành.
Và gia đình họ Lưu, bớt đi một ngườị Không khí gia đình trở nên trống vắng. Linh San cảm nhân điều này rõ nhất. Vì căn phòng trước đây hai chị em ở chung, bây giờ chỉ còn có một. Tối đến, không còn ai cãi lộn, tranh giành, chuyện vãn. Nhớ tới bài hát của Linh Vũ thường hát để ghẹo Lập Cao:
-"Trương tướng công, cởi ngựa bạch
Cỡi tới nhà ai kêu lạch cạch" .....
Bây giờ thì vị Trương tướng công kia, không cần phải cởi ngựa đến nhà họ Lưu này nữạ Vì đã cưới vợ rôì. Linh San thấy buồn cười khi nghĩ đến đám cưới của chị Trân, không khỏi nghĩ đến đám cưới của mình với Bằng Phi, gia đình hai bên đã đồng ý. Đám cưới của Linh San sẽ được cử hành cuối năm. Và Linh San nghĩ khôgn hiểu khi mình đi lấy chồng rôì, gia đình sẽ còn buồn tẻ đến đâụ? Mặc dù nhà hai bên c'ach nhau chẳng mấy bước. Linh San mơ hồ nhớ lại, ngày đâù tiên gặp con bé thích cào cấu ở cầu thang. Cái gặp đó đâu ngờ lại đưa đến cuộc hôn nhân nàỵ Nghĩ đến Sở Sở, bất giác Linh San chau màỵ Sau mùa hè, Sở Sở sẽ lên lớp một. Nó đã lớn và sẽ không còn dữ dằn như trước. Có điều không hiểu sao Linh San vẫn không thấy ưa con bé. Một khoảng cách to, lạnh lùng. Lúc nào Sở Sở cũng là một núi băng lớn đến độ mẹ của Linh San cũng nhìn rạ
-Gia đình họ Vỹ đều tốt, từ ba mẹ Phi cho đến Phị Chỉ có cái con nhỏ. Mẹ thật không yên tâm. Đúng là duyên phận, đúng là số mệnh, Linh San ạ!!
Và như sực nhớ ra, bà Lưu hỏi;
-Còn cậu Nhiếp Sanh thì saỏ Cậu ấy có người yêu chưả
Nhiếp Sanh ư? Vâng lâu rồi, Linh San khôgn gặp, lần cuối cùng là ở lễ cưới của Linh Trân. Hôm ấy Sanh cóđến chúc mừng rội vội vã đi ngaỵ Từ đó Linh San không còn nàng cũng không hề nghĩ tớị Có lẽ vì cuộc sống quá bận rộn. Hạnh phúc với Bằng Phi đã chiếm hết thời gian còn lại trong ngàỵ
Vậy mà buổi chiều nay, Nhiếp Sanh lại đến tìm Linh San.
Bấy giờ là đầu thụ Cả ban ngày, trơì cũng u ám như sắp mưạ Buổi tối đến sớm hơn. Cây phụng hoàng trước cửa mẫu giáo đã bắt đầu rụng lá. Những chiếc lá vàng phủ ngập sân. Nhiếp Sanh đứng đấy, dáng cao gầy, khuôn mặt lộ phong trần, chứ không non như ngày cũ:
-Linh San, chúng ta vưà đi dạo vừa nói chuyện được chứ?
Nhiếp Sanh nói, giọng nói của chàng khiến Linh San không thể cự tuyệt
-Vâng
Và hai người sánh đôi trên vỉa hè lát gách đỏ.
-Bao giờ Linh San làm lễ than`h hôn?
-Cuối năm.
-Vậy là nhanh quá.
-Vâng
Nhiếp Sanh nhìn xuống, chàng như muốn đếm xem dưới chân có bao nhiêu viên gạch. Môt. lúc Sanh chợt nói:
-Linh San biết không? Có một khoảng thời gian, tôi đã mong rằng ngày nào đó sẽ cưới Linh San
-Anh nhắc lại chuyện đó để làm gì?
Linh San nói, nàng nhìn xuống, lòng lâng lâng tiếc nuốị Và ý thu giống như gió đêm mùa thu, thổi qua không để lại vết tích gì.
-Tôi nghĩ là, mỗi người có một đệnh mệnh. Mà nếu đệnh mệnh đã an bài, thì chúng ta chẳng làm sao caĩ lại định số được và anh Sanh, rồi một ngày nào đó hạnh phúc đến với anh, anh sẽ nhận
Linh San ngừng lại một chút, nhìn Sanh thăm dò:
-Biết đâu hạnh phúc đã đến với anh rồi phải không?
Nhiếp Sanh cười buồn
-Có lẽ cuộc đời của tôi đen nên cứ mãi chạy theo những cái không thuộc về mình.
-Anh muốn nói là ....
Nhiếp Sanh cắt ngang:
-Thôi đừng nói đến chuyện đó nữạ Linh San, xin chúc mừng em. Tôi nghĩ cái mà em chọn là đúng. Em cần một người trưởng thành, có chiều sâu, đủ để em cảm thấy được che chở. Môt. người đàn ông thật đàn ông.
Linh San có vẻ ngạc nhiên:
-Ồ..hin`h như anh ...
-Thay đổi nhiêù, trưởng thành hơn phải không?
-vâng
Nhiếp Sanh cười nói:
-Con người phải như vậy chớ! Linh San, một lần nữa chúc mừng em.
-Xin cảm ơn anh.
Nhiếp Sanh im lặng, chàng có vẻ suy nghĩ. Linh San hiểu, chuyện Nhiếp Sanh tìm nàng hôm nay,không phải chỉ giới hạn ở điểm đến để chúc mừng, mà hình như còn một cái gì. Cái đó nằm ở đôi mắt suy nghĩ của Nhiếp Sanh. Linh San hỏi:
-Anh Sanh, anh đến tìm em có chuyện gì?
Nhiếp Sanh thưà nhận, quay lại nhìn Linh San:
-Vâng ...Nguyên do cũng tại Khâm Đồng.
Linh San giật mình, trừng măt' nhìn Sanh:
-Saỏ Khâm Đồng? Bây giờ đến phiên anh mắc nơ. Khâm Đồng nữa ư?
-Mặc tôị Có lẽ kiếp này tôi sinh ra để trả nợ.
Linh San ngạc nhiên nhìn Nhiếp Sanh. Linh San thật không ngờ. Trước kia nàng đã từng có cảm giác ngờ ngợ là Nhiếp Sanh đã yêu Khâm Đồng, nhưng cái cảm giác đó chỉ mù mờ thôi, bây giờ qua miệng của Sanh, Linh San mới hiểu được rõ ràng ý nghĩa của câu "Lúc nào tôi cũng theo đuổi những cái không thuộc về tôị"
Linh San nghĩ về chính mình, về Khâm Đồng. Bằng Phi, Nhiếp Sanh và Lục Siêụ Những tình cảm quan hệ phức tạp. Bất giác, Linh San nói:
-Giữa con người với con người giống như một chuỗi xích dài, mà mắt xích này lại dính liền với một mắt xích khác, nó phải dính nhau và thiếu một c'ai thì không được.
Nhiếp Sanh thì yên lặng, hin`h như anh chàng không thích thú lắm với cái lý luận mắt xích của Linh San. Chàng đang suy nghĩ về những cái khác.
-Linh San, em có biết là cuối cùng rồi Lục Siêu cũng lấy được bộ trống của hắn, hắn đã thừa lúc Khâm Đồng đi hát ở phòng trà, đã lẻn vào và lấy trống đị Em biết không, chuyện hắn lấy mất bộ trống có nghĩa là hắn đã dứt tình với Khâm Đồng, hắn sẽ không trở về nữạ Hắn để lại chiếc khoá cửa một món tiền. Tiền này là tổng số tiền hắn đã mượn của Khâm Đồng. Hắn ngụ ý cho thấy là từ đây về sau giữa hai người không còn dính liú nhau điêù gì cả.
Linh San mở to mắt, một sự lo lắng không đâu xuất hiện trong tim, Linh San hỏi:
-À!! Thế còn Khâm Đồng bây giờ tính saỏ
-Hôm ấy tôi đã đưa Khâm Đồng từ phòng trà về nhà, nhìn thấy bộ trống bị biến mất, rôì lại trông thấy chiếc chià khoá và tiền. Khâm Đồng suýt ngất xỉu, mấy ngày nay Khâm Đồng ngã bệnh. Tôi định đưa cô ấy vào bệnh viện, nhưng cô ta không chịụ Khâm Đồng chỉ nói biết đâu rôì Lục Siêu sẽ trở về.
Linh San thấy xúc động:
-Như vậy là chị ấy vẫn xcòn nằm mơ, tại sao Khâm Đồng lại điên như vậỷ
Nhiếp Sanh nhìn Linh San nói:
-Tôi lo qúa Linh San ạ!! Tình trạng sức khỏe của Khâm Đồng không được tốt, cô ấy hình như chẳng có thân nhân, ruột thịt ở đâỵ Nghe nói cha mẹ Đồng hiện ở nước ngoài ma theo lời Khâm Đồng, thì Đồng cũng đã bị cha mẹ từ, chỉ vì nàng không chịu thôi sống chung với Lục Siêụ Bấy giờ Đồng bệnh hoạn, không ăn không uống được, bác sĩ nói nếu để tình trạng này keó dài thì rất nguy hiểm. Tôi thật rối trí, không biết phải tính saỏ Tối hôm qua khi nói chuyện với tôi, Khâm Đồng cứ nhắc đến Linh San luôn, vì vậy tôi nghĩ là đến tìm Linh San, biết đâu Linh San có thể thuyết phục cô ấy đi bệnh viện ....
Linh San trừng mắt nhìn Nhiếp Sanh:
-Tình trạng thế này rồi anh còn cà kê dê ngỗng gì nữạ Tại sao không nhanh lên?
Nhiếp Sanh ngượng ngùng:
-Vì tôi không biết có nên keó Linh San vào cuộc không? tôi biết sự liên hệ của hai người rất tế nhị.
-Tế nhị con khỉ gì? Anh đúng là một thằng khờ, Khâm Đồng bệnh sắp chết mà anh còn vòng vọ Thôi chúng ta đi nhanh lên để cứu ngườị
Nhiếp Sanh vội vã cùng Linh San lên xẹ Anh chàng nói một cách vui vẻ
-Linh San, chả trách chị Khâm Đồng khen cô.
-Chị ấy nói saỏ
-Cô ấy bảo Linh San hiền lành, thương người và như vậy Linh San sẽ có hạnh phúc. Khâm Đồng đã nói và khóc với tôi, cô ấy khóc thật lâụ
Linh San cảm động, suốt quãng đường nàng yên lặng, nhưng trong lòng Linh San một cảm giác lo lắng lẫn sợ hãi càng lúc như càng nở tọ Xe vưà ngừng, Linh San và Nhiếp Sanh chạy ngay vaò chung cư, đến tầng cuối cùng Sanh lấy chìa khóa ra mở cửa, Linh San thấy tò mò, thì ra Nhiếp Sanh cũng có chìa khóa riêng của phòng Khâm Đồng. Khi cả hai xông vào nhà thì hai người đều ngạc nhiên.
Gian phòng trống vắng, không có ai cả, khăn nệm trên giường còn nhàu, chứng tỏ chủ nhân vừa mới bỏ đị Linh San và Nhiếp Sanh chia nhau đi tìm, lên cả sân thượng, rồi quay lại phòng khách, chẳng có aị Linh San hỏi:
-Anh rời khỏi phòng này lúc naò?
-Khoảng năm giờ chiêù khi tôi đến trường mẫu gíaọ
-Lúc bấy giờ Khâm Đồng làm gỉ
-Hôm nay cô ấy có vẻ khỏe hơn mọi khị Vừa được tiêm thuốc, lúc tôi đi cô ấy còn ngồi đờn Guitar.
-Lúc đó chị ấy có nói gì không?
-Cô ấy nói một câu rất lạ?
-Noi thế naò?
Nhiếp Sanh nhìn Linh San chợt tái mặt:
-Cô a6'y nói là ....Cô ấy nói phải giêt' hắn. Tôi nghĩ là Khâm Đồng chỉ nói cho hả giận thôị
Đột nhiên Nhiếp Sanh bỏ chạy vào nhà bếp. Linh San chạy theo hỏi:
-Anh làm gì thế?
-Tôi tìm con dao, Khâm Đồng có một con dao để cắt trái cây rất bén, có lần cô ấy đem nó ra gọt dưà, gọt một cách rất ngọt. Lúc đó Khâm Đồng vừa cười vừa đuà với tôi "Con dao này mà đem giết người thì rất tốt"
Linh San rùng mình
-Con dao còn không?
Nhiếp Sanh lục tung mấy ngăn tủ, rồi quay lại sợ hãi nhìn Linh San.
-Mất rôì! Vậy là cô ấy đã mang theọ Khâm Đồng trói gà còn chưa chặt, làm sao cô ấy dám ....
Linh San hối hả nói;
-Anh biết Lục Siêu ở đâu không?
-Chắc nhà chị Thu
-Anh biết nơi ấy chứ?
-Biết.
-Vậy thì chúng ta đi nhanh đi nàọ
Cả hai xông xuống lâù gọi xẹ Chiếc xe hôm nay có vẻ chạy rất chậm. Linh San rùng mình, nàng tưởng tượng như đã trông thấy Lục Siêu mình ướt đẫm máu với con dao nhọn trên ngườị Còn Khâm Đồng, người con gái ốm yếu trong chiếc áo trắng mỏng màu trắng đang rung rẩy trong đôi còng số tám. Linh San rùng mình.
Cuối cùng xe cũng ngừng lại trước một biệt thự có vườn hoa đẹp, ngôi nhà này đêm Noel Linh San đã đến một lần. có một điều lúc đó Linh San saỵ Say đến độ không biết gì hết. Nhiếp Sanh bấm chuông cửa rồi quay lại nói với Linh San:
-Bên trong yên lặng như vậy chắc chưa có việc gì xảy ra đâụ chúng ta cần phải bình tĩnh.
Quả thật không khí không có vẻ gì là đã xảy ra án mang. Linh San thở phào, nghĩ thầm. Có lẽ mình đọc tiểu thuyết trinh thám nhiều nên tưởng tượng một chút. Đang suy nghĩ thì cửa mở, một tớ gaí xuất hiện. Nhiếp Sanh hỏi:
-Cô làm ơn cho tôi hỏi cô Khâm Đồng có đến đây hay không?
-Mới đến chưa bao lâu
Mới đến? Tim Linh San đập mạnh, vậy là cô ấy đã đến đây với con dao nhọn. Chuyện gì đã xảy rả Nàng hỏi tiếp:
-Thế ông Lục Siêu có nhà không?
Đạ có, mọi người đều đang ở phòng khách.
Linh San không hỏi gì thêm, cùng Nhiếp Sanh xông vào một căn phòng thật lớn, thật đẹp. Đến nơi Linh San thấy ngay Khâm Đồng. Dáng dấp yếu đuối tiều tụy, Khâm Đồng như một cái xác không hồn, ngôì tựa lưng trên ghế sa lông với ly rượu trên taỵ Còn Lục Siêu thì đang đứng trước măt. Khâm Đồng với dáng tự tinh và nụ cườị Cô Thu trong chiếc aó ngủ đen đúng kiểu lại tựa người bên lò sưởi, cũng có ly rượu trên taỵ
Hình như họ đang nói chuyện, đang uống rượu, không có cái không khí căng thẳng gì cả, nghĩa là không có án mạng nào xảy rạ Linh San chợt thấy ngượng. Đúng là mình khéo lọ
Nhìn thấy Linh San và Nhiếp Sanh bước vàọ Lục Siêu cười lớn.
-Ha ha!! Khâm Đồng, viện binh của cô kéo đến kià.
Khâm Đồng ngẩng lên nhìn 2 người bạn. Nhìn thấy Linh San, Khâm Đồng như bàng hoàng, đôi mắt to, ngơ ngác. Nhiếp Sanh nói:
-Khâm Đồng đang bệnh, chúng tôi đến để đưa cô ấy về.
Lục Siêu nhìn Nhiếp Sanh với giọng khôi hài:
-Anh đúng là mộtngười tình lý tưởng. Nhưng anh có biêt'cô ta đến đây để làm gì không?
Nhiếp Sanh thật thà:
-Thì để tìm anh.
-Anh biết cô ấy mang gì đến đây không?
Lục Siêu hỏi rôì quay sang chiếc bàn sau lưng, cầm lên một con dao nhọn, ném xuống thảm trước chân của Khâm Đồng. Như vậy rõ ràng là Khâm Đồng đã mang dao đến đâỵ Thế sao chưa hành động
Linh San ngơ ngác nhìn Khâm Đồng, có lẽ vì Khâm Đồng đang bệnh, sức đâu mà giết ngườỉ Vừa cầm dao lên đã bị đoạt. Ngay lúc này, thấy con dao ném trước mặt, Khâm Đồng co rúm người lạị
Lục Siêu tiếp tục nói và quay sang nhìn Khâm Đồng:
-Tối lắm! Hai vị này là bạn của Khâm Đồng. Khâm Đồng ở đây có hai người bạn của cô làm chứng. Chúng ta nên làm tỏ rõ mọi sự việc
Khâm Đồng co ro yên lăng. Lục Siêu hỏi:
-Ngay từ lúc mới quen nhau, chúng ta đã từng thoả hiệp rõ ràng là nếu hợp thì ở, mà không hợp thì chia tay, không ai phiền lụy ai cả phải không?
Khâm Đồng không nói chỉ gật đâù.
-Có phải chúng ta cũng đồng ý chỉ sống chung,khônglàm lễ cưới, không ai có trách nhiệm từ tinh thần đến vật chất với nhau cả phải không?
Khâm Đồng gật đâù.
-Lúc em sống với anh, có phải anh đã từng nói với em anh là người vô trách nhiệm, anh yêu đấy, nhưng tình yêu của anh không bao giờ lâu dài với ai cả. Phải không?
Khâm Đồng lại gât. đâù.
-anh cũng từng khuyên em là nếu em muốn có một người chồng trung thực, có một cuộc sống ổn định, thì tốt nhất không nên sống với anh
Khâm Đồng gật đâù.
-Vậy thì em nói đi, Lục Siêu này có chỗ naò không đúng với em?
Khâm Đồng buồn bã lắc đâù. Lục Siêu bước đến gần Khâm Đồng tiếp:
-Nếu không có tại sao em mang dao đến đây để làm gì? Em muốn hỏi tội tôi, nhưng tôi có tội gì đâủ
Khâm Đồng lắc đâù, nàng có vẻ bối rối, kkhuôn mặt xanh xao ngơ ngác của nàng như của kẻ lạc đường.
Lục Siêu cúi xuống nhăt. con dao, rôì nhìn thẳng vào mặt của Khâm Đồng.
-Nếu rõ ràng tôi không có tội, em đem dao đến đây định uy hiếp, để keó tôi về ư? Em cho tôi là con người thế naò? Tôi sẽ khuất phục trước mũi dao nhọn của em ử hay là em căm thù định giết tôị..
Khâm Đồng run rẩy, nàng cốc ly rượu rôì đặt cốc lên bàn.
-Không lẽ, khi không chinh phục được trái tim của người đàn ông, là em định giết qúach họ đỉ
Đột nhiên Lục Siêu quay ngược mũi dao lại, đặt cán dao vào tay của Khâm Đồng:
-Nếu vậy thì em giết đị Nếu em có can đảm thì hôm nay em giết tôi đị bằng không từ rày về sau em đừng nên đến đây để kiếm chuyện với tôi nữạ
Khâm Đồng cầm con dao trong tay mà run rẩy, ánh mắt đau xót nhìn Lục Siêu, đôi môi run rẩy đinh nói gì đấy nhưng không phát ra thành tiếng.
Lục Siêu hỏi:
-Saỏ Em còn do dự ư? Nếu em có lý do, em cứ giết tôi đi, còn nếu không thì hãy buông tha tôi, em đã biết rất rõ con người tôị Tôi không thể là nô lệ cho đàn bà. Từ nào tới giờ em đã biết chuyện đó. Tôi chưa hề dùng lời hoa mật ngọt để gạt gẫm em, có đúng không?
Khâm Đồng gật đâù, nàng cố nuốt bọt, cuối cùng rôì cũng nói:
-Anh nói đúng, tôi không có ly do để trách móc hay để giết anh. Từ xưa đến giờ tôi cứ nghĩ là mình phóng khóang, cứng rắn thông minh. Thật ra tôi khờ khạo qúa! Tôi yêú đuối qúạ.tôi làm sai mọi việc
Đột nhiên Khâm Đồng đưa dao lên, nói rít qua kẽ răng:
-Tôi sẽ không làm phiền đến ai hết. Tôi sẽ kết liễu đời mình.
Và nhanh chóng Khâm Đồng đưa thẳng tay đâm chệch xuống cánh tay còn lạị Linh San và Thu cùng lúc hét tọ Lúc thấy Khâm Đồng đưa dao lên. Linh San cứ sợ Khâm Đồng sẽ giết Lục Siêu, không ngờ mũi dao lại hướng thẳng vào mình và trợt xuống cánh tay, máu tuôn xối xả. Lục Siêu chụp lấy cánh tay của Khâm Đồng
-Em làm gì thế?
Khâm Đồng nói với nụ cười:
-Em trả lại tự do cho anh..Em không trách anh..Em chỉ thấy chán ghét chính mình. Chán ghét cái con người đáng chán của chính mình thôị
Và Thân hình của Khâm Đồng từ từ ngã xuống.
Nhiếp Sanh nhoài người tới, vội ôm lấy Khâm Đồng, con dao rơi xuống đất. Thu cũng bước tới hét to:
-Tại sao Đồng làm thê? Sao lại phải khổ như vậỷ
Linh San thì hét:
-Lấy thuốc cầm maú hay là cho tôi sợ dây thun.
Cô Thu vội lấy thắt lưng của mình ra đưa, đê? San cột chặt bắp tay của Khâm Đồng, cả phòng rối lên. Khâm Đồng đã tỉnh dậy, nàng nở nụ cười héo hắt, nhìn Thụ
-Chị Thu, tôi mong chị sẽ hạnh phúc hơn tôi
Nhiếp Sanh hoảng hốt gọi:
-Khâm Đồng ơi! Khâm ĐỒng.
Và quay sang Lục Siêu, Sanh nói:
-Anh làm ơn đi gọi xe nhanh lên. Chúng ta đưa cô ấy vào bệnh viện ngaỵ
Câu nói của Sanh làm Lục Siêu chợt tỉnh, anh chàng bay ngay xuống đường chận một chiếc taxị Nhiếp Sanh bế Khâm Đồng xuống. Khâm Đồng nhìn thấy Linh San nói như mơ:
-Tôi nghĩ mãi không rạ Tôi có điều gì phải lo chớ?
Và ngước nhìn Nhiếp Sanh, Khâm Đồng lại thở dài:
-Anh Nhiếp Sanh, kiếp sau tôi sẽ là vợ anh.
Rồi nàng nhắm mắt lại, nằm im trong lòng Nhiếp Sanh
CHƯƠNG 18
Kế tiếp là một chuỗi thời gian rối rắm. Bệnh viện, phòng cấp cứu, huyết thanh, phòng tiểu phẫu, bác sĩ. Linh San chỉ thấy đầu óc căng thẳng, quay cuồng hoa cả mắt. Linh San đó là chờ đợi, chờ đợị Một sự chờ đợi dằng dặc. San và Nhiếp Sanh ngồi đợi bên ngoài, Lục Siêu và Thu thì đứng bên cửa sổ. Đèn đuốc sáng choang. Bốn người nhìn nhau chẳng ai nói lời naò. Ý tá cứ bận rộn lăng xăng ra vàọ Huyết tương, truyền maú. Cuối cùng rôì cũng có một bác sĩ bước rạ Ông ta quét mắt nhìn bốn người hỏi:
-Ai là thân nhân của bệnh nhân? Ai chịu trách nhiệm ở đây chứ?
Bốn người nhìn nhaụ Không ai lên tiếng, vị bác sĩ ngạc nhiên :
-Ở đây chẳng có ai thân thuộc với bệnh nhân cả à?
Linh San đứng dậy
-Bác sĩ, cô ấy bây giờ thế naò? Sống chứ? Nếu cần ký tên giấy tờ gì, tôi sẵn sàng ký.
-Không có gì, chẳng qua cô ấy cần phải nằm bệnh viện. Phải có người để làm thủ tục nhập viện.
Linh San mừng muốn rớt nước mắt.
-Như vậy là cô sẽ sống? Phải không? Cô ấy đã thoát khỏi mọi nguy hiểm
Vị bác sĩ như lẫn tránh câu hỏi, nói với Linh San:
-Ðợi một chút, nhưng cô là gì của bệnh nhân?
Linh San bối rối:
Đạ, là bạn ạ.
-Thế còn ba mẹ cô ấỷ
-Không có.
-Anh chị em?
Nhiếp Sanh bước tới
-Cũng không. Bác sĩ ạ, bác sĩ nên tin tưởng chúng tôị Tất cả phí tổn bệnh viện, cả tiền bảo hiểm, chúng tôi chịu hết.
Vị bác sĩ có vẻ suy nghĩ:
-Tốt lắm ...vậy các bạn vào làm thủ tục đị Chúng tôi sẽ đưa ra phòng, rồi chờ đợi xem.
Linh San sợ hãi
-Chờ đợi xem ....Bác sĩ nói thế là thế naò? Cô ấy đà qua khỏi nguy hiểm rồi cơ mà?
Bác sĩ thành thật nói:
-Tình trạng của bệnh nhân này rất đặc biệt Theo đúng ra thì vết thương không rộnglắm, máu sẽ không chảy nhiêù. Nhưng cô ấy trước đó đã thiếu maú, lại yếu tim, dạ dày loét, gan yếụ Hẳn bệnh nhân còn uống rượu và hút thuốc nữa, phải không?
-Vâng
-Cơ thể bệnh nha6n tập hợp trăm thứ bệnh, nên làm sao chịu được sự mất maú lớn như vậỵ Chúng tôi đang cho tiếp maú, glucose và sử dụng cả bình thở oxỵ Bây giờ tuy đỡ nhưng không phải là đã thóat khỏi nguy hiểm. Tạm thời cô ấy ra phòng trước tiếp tục vô maú, rôì trị liêụ saụ.Làm gì thì chúng tôi cũng mong sẽ cứu sống được bệnh nhân của mình chứ!
Bác sĩ quay đi mấy bước, còn quay đâù lại nói thêm:
-Chúng tôi rất sợ trị cho những bệnh nhân thế nàỵ Người ta thì muốn sống, mà những người muốn sống thì rất muốn hợp tác với bác sĩ, còn bệnh nhân của các bạn, họ chỉ muốn chết, họ căm thù bác sĩ vì cứu sống họ. Các bạn là bạn của cô ấy, các bạn có bổn phận giúp chúng tôi ngăn ngừa những chuyện không hay xảy rạ
Vị bác sĩ đi rôì. Linh San và Nhiếp Sanh nhìn nhau yên lặng. Sau đó, cửa phòng phẫu thuật mở. Khâm Đồng được đấy rạ Bản năng kéo Linh San chạy theọ Nhìn Khâm Đồng mà Linh San muốn khóc. Chung quanh người cô ấy, ống cao su, băng vải, bình huyết thanh, ngổn ngang. Khuôn mặt của Khâm Đồng xanh xao không giọt maú, mắt Khâm Đồng nhắm lại, những sợi lông mi cong vút. Tuy không còn sức sống nhưng vẫn đẹp tuyệt vời, đẹp một c'ach lẻ loi, cô độc.
Nhiếp Sanh nhìn theo suy nghĩ:
-Linh San, em hãy theo Khâm Đồng xuốgn phòng, anh đi ra văn phòng làm thủ tủ nhé.
Lục Siêu bấy giờ mới bước tớị
-Anh Sanh này, hãy để cô ấy nằm phòng hạng nhất, bao nhiêu phí tổn, tôi chịu hêt' chọ
Thu cũng nói theo:
-Vâng, đừng tiếc tiền, chúng tôi bao hết mọi thứ.
Chúng tôỉ Chúng tôi ư? Môt. trò chơi tình yêủ Một cuộc đánh bạc bằng cả sự sống? Linh San nhìn Lục Siêu, chợt thấy tức giận. Nàng không đè nén được nói:
-Anh chịu hết phí tổn ư? Anh làm thế là ý gì? Mua lại sự sống cho Khâm Đồng, hay muốn chuộc lại sự yên ổn của lương tâm?
Lục Siêu đứng sững người, nhìn Linh San. Khuôn mặt vẫn bình thản, không hối hận. Lục Siêu nói:
-Tôi không cần mua chuộc sự yên ổn của lương tâm. Vì lương tâm tôi không có gì phải cắn rứt cả. Khâm Đồng tìm đến cái chết là vì cô ấy ngu xuẩn. Trên đời này chẳng có gì đáng để ta tự tử cả. Cô tưởng cô ấy tự tử vì tôi ư? Như vậy là cô đã quan trọng hóa vấn đề lắm rôì đấỵ
Và quay sang Thu, Lục Siêu nói:
-Thôi chúng ta đi nào!
Họ cùng bước ra cửa, đến cửạ Lục Siêu còn quay lại nói:
-Chúng tôi chịu mọi chi phí cũng chẳng gì lạ cả, vì Khâm Đồng là bạn của chúng tôị
Lục Siêu ngưng lại một chút nói:
-Chúng tôi sẽ mang tiền đến.
Linh San vẫn không buông tha:
-Ngoài tiền ra, anh không còn mang thứ nào khác lại nữa ư? Chẳng hạn một bó hoa một danh thiếp hay một món quà an ủỉ
Lục Siêu tròn mắt nhìn Linh San như một qúai vật.
-Linh San này, không lẽ cố không biết? Khâm Đồng không cần hoa, danh thiếp hay quà an ủị Cô ấy chỉ cần tình yêu! Tôi không thể cho cô ta cái đó, thì cho cái khác có ích lợi gì?
Linh San tức giận:
-Anh ...Anh không thể cho tình yêủ Anh chẳng từng cho cô ấy tình yêu là gì.
-Ðồng ý là đã có. Nhưng đó đã thuộc vào quá khứ. Linh San ạ ...Khâm Đồng trước kia đã từng yêu một ngườị Người đàn ông kia cũng đã chết mê chết mệt, đau khổ vì cô tạ Bây giờ cái tình cảm đó ở đâủ Tại sao chúng ta cứ mãi đuổi theo những cái đã mất.
Lục Siêu chăm chú nhìn Linh San tiếp:
-Cô không hiểu tôị Tôi có cái nhìn nhân sinh quan khác cô, tôi sống một cách thực tế, sống thật, tôi hưởng thụ cuộc sống cũng như muốn người khác cũng được hưởng thụ như tôị Không ai rắc rối ai, ức hiếp aị Và Khâm Đồng khi yêu tôi, đã yêu bản chất tôị Và tôi cũng không thể vì việc Khâm Đồng tự tử mà thay đổi quan niệm sống của mình. Bởi vì, nếu làm như vậy tôi trở về bên cạnh Khâm Đồng, đó không phải là tình yêu nừa mà đó là sự bức bách của việc sống còn của Khâm Đồng thôi, và như vậy tôi sẽ hận cô tạ Nếu cô thông minh cô chịu khó suy nghĩ một chút, hẳn cô cũng không muốn sống chung với một người đàn ông hận minh`.
Linh San thấy bối rối, thật sự bối rốị Có lẽ vì một đêm không ngủ ....Có lẽ vì lời của Lục Siêụ Linh San mở to mắt nhìn theo Lục Siêu đang dìu Thu đi ra ngoàị Nàng lẩm bẩm:
-Vái trời một ngày nào đó cô Thu cũng sẽ bỏ rơi anh!
Không ngờ Lục Siêu rất thính tai, nghe thấy quay lại:
-Rất có thể có ngày ấỵ Cuộc đời đâu có đóan trước được dễ dàng như vậỷ Và nếu ngày đó xảy đến. Tôi sẽ chấp nhận. Tôi sẽ bỏ đi thật xa và không quấy rầy tới Thu
Họ đi rôì. Linh San vẫn đứng như trời trồng nhìn theọ Chợt nhiên Linh San như hiểu rạ Tại sao Khâm Đồng lại có thể yêu Lục Siêu một c'ach điên cuồng, một cách say đắm như vậỷ Rõ ràng là vì Lục Siêu đã dám sống "thật" sống một cách phóng khóang, sống một cách "tàn nhẫn"
Khâm Đồng đã được đưa vào phòng bệnh nằm mê man. Nàng vẫn được tiếp maú. Nhưng những giọt máu kia rõ ràng không đủ nhuộm tươi một chút nào khuôn mặt xanh xaọ Nhiếp Sanh và Linh San ngồi cạnh giường canh. Thời gian chầm chậm trôị Nhiếp Sanh chợt nói:
-Trời sắp sáng rôì.
Linh San giật mình. Chết rồi! Như vậy là đã qua một đêm. Ta lại quên bẳng chuyện điện thoại về nhà. Chắc hẳn là cha mẹ quýnh cả lên. Còn Bằng Phi nữa!! Linh San vội noi với Nhiếp Sanh.
đdể tôi đi gọi điện thoại
Câu nói của Linh San như cũng đánh thức Nhiếp Sanh, Sanh nói:
-Thôi Linh San vễ nghỉ đi, để tôi ở đây canh chừng một mình cũng được
-Không được. Tôi phải đợi đến lúc chị Khâm Đồng tỉnh dậy, đợi chị ấy qua cơn nguy hiểm.
Và Linh San ra khỏi phòng bệnh, xuống phòng dưới tìm điện thoại công cộng. Người tiếp maý là bà Lưu, vừa nghe được giọng nói của Linh San, bà đã hét lên.
-Linh San, con đi đâu vậy ? Cả nhà nhốn nháo tìm con, cả hai vợ chồng Linh Trân nữa con ở đâu thế?
Đạ con đang ở bệnh viện
Bà Lưu la lớn:
-Ở bệnh viện? Sao vậỷ Con bị đụng xe ư?
Đạ không phải, mẹ ơị con bình an, không sao cả!
Máy nghe bên kia đầu dây hình như có người giựt, rôì tiếng của Bằng Phi, giọng hớt hảị
-Linh San, em ở đâu vậỷ Em gặp tai nạn ư? Anh sẽ đến ngaỵ
Linh San nghĩ nếu đê? Phi đê"n, tình cảnh sẽ trở nên phức tạp nên nói:
-Không, đừng! em không sao cả, em bình an, có điều ...Bạn em bệnh em phải đưa chị ấy vào bệnh viện mà quên điện thoại về baó ...
Phi nói, giọng nhỏ hẳn:
-Em đừng dối anh. Linh San! Em đã đến trường của em, nghe họ nói là em cùng Nhiếp Sanh đi chung ...
Linh San bối rốị
-Vâng chúng em đến nhà một người bạn nhưng chị này không có ở nhà, đến nhà người bạn khác, bắt gặp người bạn đó. Và chị này lại bệnh bất ngờ ...
Bằng Phi nói nhanh:
-Linh San, em nói gì vậỷ Cái gì người bạn này rôì người bạn kia, anh nghe không hiểu gì cả. Em có mê sảng không? Em đang bệnh chứ?
-Không phải em bệnh. Anh khùng quá, em nói bạn em bệnh mà.
-Nhiếp Sanh bệnh à?
-Không phải Nhiếp Sanh. Mà là bạn của anh ấỵ
-Nói thật đi, bạn của em hay là bạn của Nhiếp Sanh chứ! Thôi khỏi nói gì hết, bây giờ em ở đâu, anh đến đón ngaỵ
-Không được, anh không tới đây được
Đầu dây bên kia hình như lại bị người kh'ac giựt lấy,. Bây giờ Linh San nghe tiếng cha:
-Linh San, cha không cần biết ai bệnh. không cần biết hiện con ở đâụ Cha hạn định cho con trong vòng nửa tiếng nữa phải có măt. ở nhà.
-Vâng, con sẽ về ngaỵ
Gác máy, Linh San trở về phòng bệnh. Khâm Đồng vẫn chưa tỉnh. Nhiếp Sanh vẫn còn ngôì canh chừng. Linh San bước tới đặt tay lên vai của Nhiếp Sanh nói:
-Em phải về trước, bao giờ chị ấy tỉnh anh hãy điện thoại cho em ngaỵ
Sanh gật đâù. Linh San lại nói:
-Anh cũng đừng để mình mêt. qúạ Hãy lại sa lông đàng kia dựa lưng một chút cho khỏẹ
Nhưng Nhiếp Sanh không chịụ Linh San đưa mắt nhìn hai người cảm thấy chua xót. Linh San cũng không hiểu tại sao Khâm Đồng có thể vì Lục Siêu mà chặt tay còn Nhiếp Sanh lại vì Khâm Đồng mà phải thức suốt đêm dàị Phải chăng đời là một chuỗi nợ mắt xích. Càng nghĩ Linh San càng thấy rối bù. Một đêm không ngủ căng thẳng, mệt mỏi, khiến Linh San cảm thấy toàn thân như rã rờị
Về đến nhà vưà bước vào nhà là Linh San bị cả nhà vây quanh. Nghi ngờ, hỏi han, trách móc ...Đủ thứ câu hỏị
-Linh San chuyện xảy ra thế naò?
-Linh San tại sao con xanh xao tiều tụy như vậỷ
-Linh San này, Nhiếp Sanh ngã bệnh ư?
-Linh San em có thấy khỏe không?
Trong lúc Linh San mệt mỏi ngã người xuống ghế, hai tay ôm lấy đâù.
-Xin qúy vị để yên cho tôi một chút.
Mọi người mới yên, nhưng tất cả cặp mắt lại đổ dồn về phía nàng. Linh San lại thấy bối rốị Bằng Phi ngồi xuống cạnh an ủi
-Suốt đêm qua em không ngủ phải không? Em có vẻ mệt, mặt mày xanh xao quá!
Linh San nhìn Bằng Phi rồi quay lại nhìn cha mẹ, nói:
-Ba má biết không? con có một người b ạn gái chặt vào tay tự tử con phải thức canh cô ấy suốt đêm.
Bà Lưu giât .mình, bà có vẻ quan tâm
-Vậy ư? Thế cứu sống chưả
-Chị ấy chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Chị ấy vần còn mê man.
-Tại sao thế?
-Vì bạn trai của cô ấy yêu người khác, chị ấy bị bỏ rơị
Linh San quay lại Bằng Phi:
-Anh Phi, sau này anh có bỏ rơi em để theo người đàn bà khác không?
Bằng Phi vòng tay qua ôm lấy Linh San.
-Em điên rôì, em mệt mỏi quá! Lại bị căng thẳng nên em hay nghĩ ngợị Bây giờ đã đến giờ anh đi làm, em ở đây chiều anh có chuyện sẽ nói với em.
-Chuyện gì chứ?
-Lúc đi tìm em, anh nghe em đi cùng Nhiếp Sanh, anh đã tưởng anh mất luôn emrôì. Tối qua đối với anh dài như một thế kỷ. Bây giờ em phải hứa với anh một điêù.
-Ðiều gì?
-Từ đây về sau em đừng có "mất tích" bất tử thế này nữa, em làm anh muốn đứng tim.
Linh San bá cổ Bằng Phi xuống, chủ động hôn lên môi chàng một cái hôn dài say đắm.
Sau khi Bằng Phi đi làm, Linh San đã ngủ được một chút. Giấc ngủ đầy ác mộng. Lúc thì Linh San mơ thấy đôi tay của Khâm Đồng loan đầy máụ Lời nói của Đồng vẳng bên tai "Mọi chuyện tôi đều làm sai hết, thôi đành kết liễu đời mình ..."Rồi lại mơ thấy Lục Siêu với một cán dao cắm phập lên ngực, đôi mắt trợn trừng nhưng vẫn hùng dũng nói " ôi naò có tội tình gì? Tôi đâu có thiếu nợ cô ấy, hay lầm lỗi gì với cô đâụ ..." Môt. lúc Linh San lại mơ thấy Nhiếp Sanh ôm lấy Khâm Đồng với đối mắt trợn trừng "Cô ấy chết rôì ...Chết thật rôì ..." Rôì lại mơ thấy cô Thu ôm lấy Lục Siêu cừơi vưà hỏi: " Tại sao cô ta lại tự sát? Phải chăng vì không được yêu là phải tìm đến cái chết ư?" ...
Rôì Linh San lại mơ thấy Khâm Đồng trong chiếc robe màu trắng dáng nhẹ nhàng như tiên nữ đứng trước măt. Bằng Phi: " Anh là đàn ông con trai, đối với tình cảm anh phải biết dứt khoát. Nếu tôi không còn yêu anh, thì anh còn cố níu keó tôi lại làm gỉ" Rôì Linh San lại thấy Bằng Phi nắm lấy tay của Khâm Đồng nhưng vẫn quay người lại nói với Linh San: "Người mà anh yêu say đắm là Khâm Đồng, chứ không phải là em ...."
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại reo vang. Linh San nhảy xuống giường, trán ướt đẩm mồ hôị Linh San nghe giọng mẹ nói điện thoại
-Anh là gì? Nhiếp Sanh à? Linh San nó đang ngủ ....
Linh San vội vàng chụp lấy ống nghe trong phòng ngủ..Nói nhanh qua máỵ..
-Anh Nhiếp Sanh đó ư? Chị ấy tỉnh rồi à?
Giọng của Nhiếp Sanh có vẻ hoảng hốt:
-Vâng. Linh San, tốt nhất là em đến ngay đị Cô ấy có vẻ nguy kịch lắm!
Linh San đặt ngay maý nói xuống. Xông ra phòng khách, nàng định bỏ chạy ra ngoài, bà Lưu duổi theo sau:
-Linh San con đi đâu vậỷ Con hãy để địa chỉ lại cho mẹ ....
Nhưng hình như Linh San không nghe thấy, bóng nàng đã biến mất ở câù thang.
Khi đến bệnh viện. Linh San thấy ngay Nhiếp Sanh đang ngồi ở trước cửa phòng, hai tay ôm lấy đâù. Y tá ra vaò rất nhộn nhịp. Linh San rùng mình, hay là Khâm Đồng đã chết. Chết rôì ư? Linh San xông tối, Nhiếp Sanh ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoẹ
-Linh San!
-Chị ấy đã chết rôì à?
Linh San run rẩy hỏị Sanh lắc đâù:
-Chưa, bác sĩ đang cấp cứụ
Nhiếp Sanh nhình Linh San:
-Ban nãy Khâm Đồng tỉnh dậy, thấy mình nằm trong bệnh viện, thấy những chai huyết thanh và ống dẫn oxy, cô ấy như điên lên, cô ấy hét bảo mình không muốn sống tại sao cứu sống cô ấỷ Và Khâm Đồng đãgiật dứt tất cả, đập bể cả chai huyết tương. Bác sĩ và y tá đến kịp đè cô ấy xuống và thay hết mọi thứ, chích thêm một ống thuốc an thần, cô ấy mới chịu nằm yên. Bác sĩ nói với những người không muốn sống thế này thuốc men gì cũng vô nghĩa với việc trị liệụ Mạch của Khâm Đồng rất yêu và chuyện cô ấy ngừng thở chỉ là thời gian.
Linh San yên lặng nghẹ Xong đẩy cửa phòng bệnh bước vaò. Khâm Đồng đang nằm trên giường, tay chân đêù bị trói chặt. Có lẽ bác sĩ lại sơ. Khâm Đồng đập phá. Linh San thật sự xúc động. Đôi mắt của Khâm Đồng đang mở to, cô ta đang thức. Một cô y tá đang quét dọn những mảnh vỡ của chai huyết thanh cũ. Linh San đứng ở đâù giường bệnh cúi xuống nhìn Khâm Đồng.
-Chị Khâm Đồng
Khâm Đồng chớp mắt nhìn San.
-Chị Đồng ơi! Sao chị lại khổ thế nàỷ Nói thật với chị, em chỉ tự sát khi naò chuyện đó làm cho người yêu vậy thì sẽ không bao giờ em tủ đâu chị ạ
Khâm Đồng trừng trừng mắt nhìn, Linh San, cuối cùng rồi cô ấy cũng nóị
-Cảm ơn điêù Linh San vừ nóị Tôi cũng biết là Lục Siêu không hề quan tâm đến chuyện tôi tự sát mà anh ấy chỉ hận. Hận cái ngu của tôi, hận c'ai hẹp hồi của tôị Vì cái chết của tôi chỉ tạo thành một bóng tôi nhỏ trong cuộc đời anh ấỵ
-Ðã biết như vậy tại sao chị còn tự sát?
Khâm Đồng thở dàị
-Tôi tự sát không phải để trả thù hay để làm hư. Chỉ tại tôi thấy cuộc sống mệt mỏi quá!! Nên tôi không muốn sống nữạ
-Tại saỏ
Mắt Khâm Đồng như hai cái giếng sâu:
-Tại sao ư? Linh San đã biết người ta sống để làm gì. Thường thì người ta sống vì yêu và được yêụ Sống vì được trọng vọng được người khác cần như đàn ông sống vì có người đàn bà cần tới, chồng sống với vợ, cha mẹ sống vì con. Người làm chính trị vì có quần chúng. Tóm lại con người sống vì được người khác yêu chuộng và cần thiết. Còn tôi, sống để làm gì? Tôi không còn gì cả. Không có người cần sự hiện diện của tôi không có ai yêu tôị
-Chị không biết là bây giờ có một người đang chăm sóc cho chị ư?
Khâm Đồng thở dài:
-Linh San muốn nói tới Nhiếp Sanh ư? Anh ấy có hạnh phúc của anh ấỵ Tôi chỉ là một thanh gỗ nổị Không có tôi anh ấy vẫn sống. Anh ấy không phải là con người dễ xúc động.
-Có nghĩa là chị là chị cần một người dễ xúc động ư?
-Không phảị Tôi thì bây giờ không còn gì hết. Tình yêu, dục vọng, bận bịu cần thiết, tất cả không có, cuộc sống tôi chẳng có một ý nghĩa gì, hoàn toàn không.
Linh San nhìn Khâm Đồng, mắt người đàn bà trước mặt mở trừng trừng không còn cảm xúc. Linh San chợt rùng mình. Khuôn mặt của thần chết. Một khuôn mặt không còn muốn sống. Linh San muốn bày tỏ, muốn chụp lấy Khâm Đồng để lay động tình cảm của nàng, nhưng nàng lại thấy bất lực. Đôi mắt kia đã khép lại như không còn muốn nhìn thấy cái thế gian này nữạ
-Chị Khâm Đồng!
Linh San gọi nhưng Khâm Đồng vẫn nằm yên.
-Chị Khâm Đồng!! Chị Khâm Đồng!!
Linh San gọi tiếp, Nhiếp Sanh bên ngoài xông vào tưởng là Khâm Đồng đã chết. Một y tá bước tới, bắt mạch, xem mí mắt Khâm Đồng rồi nói với Linh San:
-Cô ấy vẫn tỉnh. nhưng cô ấy không thèm lên tiếng. Có lẽ cô ấy thật sự đã không muốn sống.
Linh San ngẩng lên nhìn Nhiếp Sanh, suy nghĩ một chút rồi nói nhanh:
-Anh ở đây vói chị Khâm Đồng một chút nhé. Tôi về rồi sẽ trở lại ngaỵ
Nói xong Linh San chạy ra ngoàị
Nửa tiếng đồng hồ sau Linh San lại quay về phòng bệnh, không khí thật yên lặng. Nhiếp Sanh đang dựa vaò sa lông ngủ, một y tá nhìn thấy Linh San bước vaò lắc đâù với nàng. Khâm Đồng vẫn nằm đó bất động.
Linh San keó ngôì kế bên giường nàng, lấy trong túi ra một quyển sách mở ra, giống như dáng dập một linh mục đang cầu nguyện trước người hấp hốị Linh San đọc chậm rãi:
"Lần đâù tiên gặp Khâm Đồng, không làm sao quên được đôi mắt của nàng. Tôi chưa hề thấy đối mắt của người con gái nào đẹp như vậy, mỗi lần Đồng nhìn tôi cười, là tôi lại cảm thấy lòng như lâng lâng. Người xưa đã ví ánh mắt như làn thu ba và nụ cườị "Nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc", không cường điệu tí naò ..."
Linh San ngồi rất ngay ngắn đọc thật rõ, và thật chậm rãi quyển "Tạp ký đồng yêu". Từng trang, từng trang một, khi Linh San đọc đến đoạn:
"Tối nay thế naò? Quả thật tôi rất mong mình trở thành một thằng điên, tôi chỉ mong sao Khâm Đồng lại trở về. Vì trong cuộc đời nàỵ Trong cuộc sống này làm gì có được người con gái thứ hai để tôi rung động, như đã từng rung động với Khâm Đồng, sẽ không bao giờ có. Vì Thượng đế chỉ tạo ra một Khâm Đồng. Một Khâm Đồng duy nhất mà thôị.."
Khâm Đồng không còn chịu được nữa, nàng mở to mắt đẫm lệ, hỏi:
-Linh San, chị đang đọc cái gì thế?
Linh San đóng quyển vở lại, đưa cái bià với bốn chữ "Tạp ký đồng yêu", để trước mắt Khâm Đồng. Đồng chớp mắt, Linh San cúi xuống nói nhỏ bên tai của Khâm Đồng:
-Chị Khâm Đồng, chị thấy đó, trên đời này vẫn có người yêu chị, vẫn có cái cho chị lưu luyến, đó là chưa nói chị còn đứa con gáị Bé Sở Sở chị biêt'không?
Khâm Đồng mở to mắt và đột nhiên nàng oà khóc. Nhiếp Sanh và mấy cô y tá chạy đến, chỉ thấy Khâm Đồng khóc nức nở. Không phải chỉ có Khâm Đồng mà cả Linh San. Nhiếp Sanh ngơ ngác hỏi:
-Sao vậỷ Chuyện gì thế?
Linh San đặt quyển vở lên ngực Khâm Đồng nói:
-Phần còn lại một mình chị đọc nhé.
Và quay sang Nhiếp Sanh, Linh San nói:
-Ông khờ ạ, chuyện này kể ra cho ông nghe dài dòng lắm, nhưng tôi nghĩ bây giờ Khâm Đồng sẽ sống luôn chứ không chết nữa.(Hết Chương 9 ... Xin xem tiếp Chương 10)
Bằng Phi trở về nhà sau một ngày làm việc với tâm trạng nôn nóng. Chàng cho xe phóng như bay về nhà. Vừa bước vào phòng khách, Phi phải ngạc nhiên khi thấy Linh San đang ngồi dựa ghế sa lông với ly rượu trên taỵ Phòng không mở đèn, Sở Sở với cô Hương lại vắng. Bóng đen tràn lan.
-Bé Sở Sở đâu rôì?
-Sở Sở và Hương đều bên nhà em.
-Thế sao em lại ở đâỷ
Bằng Phi kinh ngạc bước tới đỡ ly rượu trên tay Linh San. May quá chỉ là ly rượu chát đỏ. Phi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nắm lấy đôi tay người yêụ
-Chắc em có điêù gì muốn nói với anh? Buổi sáng anh điện thoại đến nhà em mấy lượt, nhưng mẹ em đều nói em bận, ở nhà một chút lại đi ...Em ...em làm sao thế? Sao mặt em xanh như vậỷ Cô bạn của em .....Bạn của em chết rôì, phải không?
Linh San nhìn thẳng vaò mắt Phị
-Chưa ....Chị ấy chưa chết ....Ban nãy em vừa điện thoại đến đấỵ.chị ấy chưa chết ....Vừa đọc vưà khóc
-Ðọc sách.
Bằng Phi không hiểu hỏi:
-Cũng không phải là sách, đó chỉ là một quyển vở.
Bằng Phi nhìn Linh San rồi cườị
-Thôi được. Linh San này, em đừng buồn vì chuyện của người khác. Ở bệnh viện có bác sĩ, có y tá, có bạn bè, cha mẹ của cô ấy chăm sóc cho cô tạ Em hãy bình tĩnh, vui lên nào đừng rầu rầu mãi, được chứ?
-Chị ấy không có cha mẹ lẫn người thân.
Bằng Phi chăm chú nhìn Linh San:
-Ồ!! Anh hiểu rôì, em là nàng tiên giàu tình cảm, em muốn đem tình thương của mình ra ban cho người ư?
-Em không phải là tiên nữ, em chỉ là yêu quái, Sở Sở nói như vậỵ
Bằng Phi lúng túng:
-Ô!! Linh San. Chuyện này có liên hệ gì đến Sở Sở, sao em lại liên tưởng phong phú thế?
-Giữa con người với con người làm sao nói là không liên hệ?
Phi đứng lên, rồi lại ngồi xuống nắm lấy tay Linh San:
-Em ...Em làm sao thế? Em mệt? Mất ngủ? Khó chịủ Khó chịu lắm phải không?
Phi kéo Linh San vào lòng tựa cằm lên mái tóc nàng:
-Em đừng bực mình, Linh San ạ..Trên đời này, trái đất này loài người phát triển ghê gớm. Đi đâu ta cũng gặp vui và nỗi khổ riêng. Em không nên ôm đồm, em sẽ không lo xuể đâụ Hãy lo cho chính mình, Linh San hay là em xin nghỉ phép vài hôm, anh cũng thế. Chúng ta sẽ cùng đến A Lý Sơn ở mấy bữa, khuyây khỏa, em thấy saỏ
Linh San đẩy Bằng Phi ra, nàng như có vẻ giằng co lắm, một lúc nói:
-Anh Phi, anh có thể giúp em làm việc không?
-Cái gì anh cũng sẵn sàng.
Phi nói nhưng lại nghỉ ngơi:
-Ðương nhiên, nếu việc đó nằm trong khả năng của anh.
-Chắc chắn là trong khả năng anh thôị
-Vậy thì em hãy nói nhanh đị
-Anh ... ...
Linh San cắn môi, ngưng lại suy nghĩ. Bằng Phi đưa tay lên sờ trán Linh San:
-Em làm sao thế? Em nào có sốt đâu mà thẫn thờ như vậỵ Linh San, có gì khó khăn, không nói được, em cứ nóị Bằng mọi cách anh sẽ giúp em giải quyết.
Linh San đã quyết định dịnh dứt khoát:
-Vậy thì em nóị Em muốn anh cũng em đến bệnh viện, không phải chỉ một mình anh, mà cả bé Sở Sở nữa!!
-Anh và bé Sở Sở? Đến bệnh viện? Em muốn thế là thế naò?
-Muốn anh và cháu đến thăm một người bạn của em.
Bằng Phi chăm chú nhìn Linh San.
-Có lẽ em mệt qúa, đuối qúa nên bệnh rôì.
-Em khỏe lắm, không bệnh gì cả. Anh Bằng Phi, anh có biết người bạn tự sát của em là ai không?
Bằng Phi tái mặt:
-Ai vậỷ
-Anh có biết người mà bé Sở Sở thường gọi là dì Trương đó là ai không?
Bằng Phi càng bối rốị Linh San bình tĩnh nói:
-Chị ấy không phải họ Trương. Chị ấy họ Bùi, tên là Khâm Đồng.
-Hả!
Bằng Phi loạng choạng. Cánh tay chàng quơ đụng cốc rượu trên bàn "rổn". Ly rượu rơi xuống đất vỡ tan. Màu rượu hchát loang trên nền trông giống như máụ Giống như máu trên cánh tay của Khâm Đồng. Phi mở to mắt, trừng trừng nhìn Linh San không nói được lời gì cả.
-Có lẽ chị ấy sắp chết. Thầy thuốc họ đã làm hết sức mình, nhưng chị ấy mất maú nhiều quá lại yếu tim. Cái quan trọng hơn hết ở đây là Khâm Đồng không thiết sống. Em vừa điện thoại hỏi, bác sĩ cho biết khả năng hồi phục của chị Khâm Đồng chỉ có năm mươi phần trăm.
Mắt Phi đỏ hoe, chàng chỉ chằm chằm nhìn Linh San:
-Chị ấy nói: "Tôi đã sai lầm mọi thứ và như vậy chỉ còn nước chết thôị "Anh biết không, có một lúc, chị Khâm Đồng đã lén lút tìm gặp bé Sở Sở, sau đó bị em thấy chị ấy chỉ là một người đàn bà có đơn, hoàn toàn lẻ loi không có một cái gì bấu víu, ngoàị ....cái chết!!!
Bằng Phi úp mặt vào lòng taỵ Chàng có vẻ đau khổ. Quá khứ từ ký ức quay tròn ...Những tháng ngày mật ngọt, khổ đau chua xót, cay đắng .....Tất cả như sóng cuồn, như thác đổ reó gọị..Khâm Đồng ....Khâm Đồng!! Khâm Đồng!! Rồi cuối cùng âm thanh cũng lắng xuống, chỉ còn là tiếng vang. Có một người đàn bà sắp chết. Một người đàn bà sắp chết rồị. Người đàn bà đó lại có tên là Khâm Đồng!!
Linh San nói, giọng nói nàng như vang vang từ núi cao:
-Anh Bằng Phi, anh đừng tàn nhẫn như vậỵ Em biết, hiện nay chị ấy chỉ mong mỏi, mơ ước gặp một người đúng hơn là hai người đó là anh và bé Sở Sở. Anh hãy đưa bé Sở Sở đến đấy đi! Nhất định anh phải đi! Vợ chồng dùm một ngày cũng là vợ chồng, chưa kể anh và chị ấy đã có với nhau một đứa con. Tất cả ân oán giang hồ, đứng trước mặt thần chết, còn có ý nghĩa gì? Anh Bằng Phi! Khâm Đồng cần anh và Sở Sở, anh hãy đến đấy!
Bằng Phi đứng bật dậy:
-Ðược rôì..Em đứa bé Sở Sở qua đây, anh chuẩn bị và chúng ta cùng đị
Nửa tiếng đồng hồ sau, họ đã có mặt tại bệnh viện
Khi họ đẩy cửa bước vaò, Nhiếp Sanh đã giật mình ngạc nhiên. Linh San bước tới ra hiệụ Nàng muốn Sanh không phản ứng gì hết để Bằng Phi tự nhiên. Thật ra thì Bằng Phi không để ý đến sự hiện diện của Sanh, vưà đẩy cửa bước vaò là Phi đã bước nhanh tới cạnh giường Khâm Đồng. Khuôn mặt xanh xao không không sức sống kia làm tim chàng đau nhóị Khâm Đồng đang nhắm mắt, những dây trói đã được tháo rạ Nghe tiếng động, Khâm Đồng mở mắt nhìn thấy Bằng Phi lại nhắm mắt lại với nụ cườị
-Con người trước khi chết thường có nhiều ảo gíac.
Bé Sở Sở nhận ra người trước mặt, nó kêu lên:
Đì Trương ơi!! Tại sao dì ngủ ở đây, dì bệnh hả
Bây giờ Khâm Đồng mới mở to mắt. Trên khuôn mặt đó chỉ có đôi mắt là còn linh động.
-Sở Sở đấy ư? Thật đúng là Sở Sở chứ?
Sở Sở nói:
-Vâng con đây, dì Trương. Cha đưa con đến đây để gặp dì.
Bằng Phi ngồi xuống chiếc ghế bên giường. Dáng tiều tụy của Khâm Đồng làm chàng đau đớn. Khuôn mặt xanh xao kia, những cánh tay khẳng khỉu, cằm nhọn và đôi mắt sâu ....Bằng Phi không cầm lòng được, chàng nắm lấy tay Khâm Đồng, cánh tay không bị thương, với lời tắc nghẹn:
-Khâm Đồng, tại sao lại nông nỗi thế nàỷ Khâm Đồng, em xanh xao tiều tụy quá. Khâm Đồng, cái thằng chết bầm kia nó làm gì em? Nó không chăm sóc em để em tự sát!
Nụ cười sức sống hồn nhiên của em đâu rôì? Khâm Đồng, em không thể .....em không có quyền ....Em không được nằm ở đâỵ
Khâm Đồng như nhận thức ra được đây là sự thật, không phải là nằm mơ. Nàng nhìn bé Sở Sở, rồi nhìn Bằng Phi, lắng nghe lời thì thầm ....Mắt Khâm Đồng mở to ...Và những giọt nước mắt từ từ lăn xuống má. Khâm Đồng bắt đâù khóc, hết khóc lại cườị Nàng có vẻ xúc động.
-Anh Phi, tại sao anh lại tốt với em như vậỷ Sao anh không mắng, không chửi, không sỉ nhục, cười ngaọ con người xấu xa của em? Anh đến đây để nhìn những giây phút cuối đời em ư? Anh Phi, anh có giận em không? Anh có thù em không? Sao anh không chửi mắng gì em cả vậỷ
-Khâm Đồng, anh làm sao chửi mắng em được? Ngay trong giây phút chia tay, dù rât' đau đớn nhưng anh naò có chửi đươc. em? Anh không thể như vậy được, em không có gì để tránh mắng hết.
-Em hiểu chuyện đó, vì em đã đọc "Tạp ký Đồng yêu",
-Em đã đọc ư?
Khâm Đồng rút tay ra khỏi tay Bằng Phi, sờ nhẹ lên mặt chàng và nói:
-Vâng. Anh Phi em thật có lỗi với anh. tất cả những gì xảy ra hôm nay, đều là sự báo ứng. Có thể trên thế gian này có đấng vô hình, chi phối mọi thứ. Ân đền óan trả. Có tội phải đền tộị Em chấp nhận điêù đó ....Em đã sai lầm nhiềụ..Em không ân hận ....Trái lại em hết sức vuị Sự hiện diện của anh hôm nay của anh làm em mãn nguyện lắm rôì ....
Bằng Phi nói như thét:
-Khâm Đồng!! Em còn trẻ qúa, con đường trước mặt còn dài, em không có quyền chết!!
Khâm Đồng nghẹn ngào:
-Anh Phi, sao anh nói thế? Tại sao anh cư xử với em tốt như vậy hở anh? Em chỉ là một đống xương tàn, em ngu muộị Không biết giữ hạnh phuc khi nó còn nằm trong tay mình, em hư đốn, hết thuốc chữa, tội đáng em chết ....
Bằng Phi cũng khóc:
đdừng nói vậy, Khâm Đồng!! Em không có quyền chết, em cũng chẳng sai vì em đã sống theo ý muốn của em.
-Thế nàỵ..Mà anh còn cho là em không saỉ Anh đúng là thằng điên..
-Em cho là anh điên lâu rồi cơ mà, em còn nhớ bài hát trước kia anh đã hát?
-Anh còn nhớ ư?
-Nhớ chứ!! Nhớ cặn kẽ mọi thứ. Em khóc, em cười, em hát thế naò? Cách ăn mặc, trang điểm của em ra sao, mùi da thịt của em ....
-Như vậy anh có tha thứ cho em không? Tha thứ mọi lỗi lầm cũ, cả chuyện em bỏ đỉ
-Anh sẵn sàng, nhưng có một thứ anh sẽ không thạ
-Ðó là cái gì?
-Anh nhất quyết không tha, chuyện em nằm đây đợi chết, anh cũng không tha thứ chuyện em coi thường sinh mệnh của mình.
Bàn tay yếu ớt của Khâm Đồng đưa lên vuốt lấy má Bằng Phi, mắt nàng ứa lệ:
-Anh Phi, em sẽ nghe lời anh, anh hãy ban cho em sức mạnh để em sống.
Nãy giờ đứng cạnh đó với đôi mắt tò mò nhìn cha rôì nhìn dì Trương. Sở Sở giờ mới lên tiếng:
-Cha ơi, dì Trương ơi, hai người làm gì đấỷ
Phi ngẩng đầu lên, rôì kéo bé Sở Sở lại gần Khâm Đồng.
-Nghe này, con. Đây không phải là dì Trương naò cả, đây là mẹ ruột của con.
-Cha!
Bằng Phi lập lại:
-Ðúng là mẹ ruột con. Mẹ con chưa chết, chỉ tại mấy năm nay em con không có ở gần bên cha con ta, nên cha nói vậỵ Sở Sở, bây giờ con lớn rôì, con phải biết rõ sự thật. Con nhìn cho rõ, mẹ con đó, sao con không gọi mẹ đị
Bé Sở Sở nghi ngờ nhìn Bằng Phi, rôì nhìn Khâm Đồng, mím môi không nói gì cả. Khâm Đồng sờ nhẹ mặt con, nói:
-Ðừng bức con, anh Phi ạ. Sở Sở con cũng đừng gọi dì là mẹ Vì dì không xứng đáng là mẹ của con. Cứ gọi dì là dì Trương được rôì. Dì Trương thật sự có lỗi với cha con và cả với con nữạ
Sở Sở đứng tần ngần nhìn Khâm Đồng, nhìn thật lâu, rồi đột nhiên tình mẫu tử tự nhiên như vây lấy hai người, Sở Sở bước tới, ôm lấy Khâm Đồng hét to:
-Mẹ ơi, mẹ!! Mẹ là mẹ của con, tại sao con phải gọi mẹ là dì Trương? Con biết mà, con biết là mẹ còn sống mà, con biết từ lâu rôì!
Khâm Đồng vưà khóc vừa gọi:
-Sở Sở con!
Linh San cảm thấy căn phòng bệnh nhỏ bé này không còn đủ chỗ cho nàng đứng. Mắt nhoà lệ. Nàng quay đâù định bước ra, chợt thấy Nhiếp Sanh. Sanh cũng đang đứng sững sờ ở cửạ Linh San kéo lấy vạt áo Sanh, nói:
-Thôi chúng ta ra ngoàị
Cả hai bỏ ra ngoàị Trong phòng còn lại ba người, họ đang ôm nhau, vưà cười vừa khóc. Linh San nghĩ, hình như họ không còn biết trong cõi đời này còn ai nữa, và nàng nhặt tấm bảng "Phòng bận, miễn tiếp khách" máng lên cửạ
Rồi cùng Sanh xuống lâù, ra khỏi bệnh viện
Bây giờ là muà thu, gió đêm lạnh. Đườn gvắng. Họ đứng nhìn nhaụ Nhiếp Sanh nói:
-Tôi thấy đói, tôi nghĩ là em cũng thế. Chúng ta cùng đi ăn bít tết vậỷ Tôi mờị
-Vâng
Thế là họ cùng nhau kéo đến qúan cơm tâỵ Quán cũng vắng. Nhiếp Sanh chọn một góc, ngồi xuống. Linh San nói:
-Tôi muốn dùng một ít rượu
-Tôi cũng thế
Thế là họ gọi rượu, gọi bít tết. Nhiếp sanh nâng ly lên.
-Linh San, thường thì Linh San gọi tôi là gì?
-Anh khờ!
-Vâng, và hôm nay tôi mới phát hiện ra một điều là tôi chỉ thiếu một sợi thần kinh, còn Linh San, Linh San mất cả bộ óc.
-Sao vậỷ
-Vì nếu em có óc, biết suy nghĩ làm sao em lại ngu đến độ đem quyển "tạp ký Đồng yêu" đến bệnh viện? Cái đó coi như tạm tha thứ đi, đằng này em dẫn cả cha con Bằng Phi đến cho Khâm Đồng. Cô muốn đạo diễn một vở kịch gì vậỷ Bây giờ vợ chồng con cái người ta trùng phùng, còn Linh San ? Linh San định thế naò chứ?
Linh San ngẩn ngơ. Nàng bưng ly rượu lên nốc cạn. Rôì chợt buồn cười:
-Em à? Vâng đúng là người không có óc, em không biết tính tóan gì hết cả
Linh San nhìn Nhiếp Sanh rôì nói lớn:
-Xin lỗi, anh Nhiếp Sanh em thật lầm lẫn ....bây giờ em mới thấy mình điên điên .....
Và Linh San lại rót một ly đầy rượu, nâng cao:
-Nào anh Nhiếp Sanh, người điên xin mời anh người khờ một ly nào!
Và Linh San uống cạn lỵ Nhiếp Sanh do dự rôì cũng cạn. Rót thêm hai cốc rượu kh'ac, hỏi:
-Linh San nghĩ coi bây giờ chúng ta đang ở tình trạng gì?
Linh San cười buồn:
-Em, giờ không có óc, nên không nghĩ được gì hết.
-Theo anh thì, chúng ta hiện nay như kẻ mất bến đậu, mặc tình trôi dạt và tình cờ gặp nhau đâỵ ...
Linh San nói:
-Nói bậy vậy mà cũng nóị Chúng ta đã quen nhau hơn bốn năm nay rôì, làm sao nói là tình cờ gặp nhaủ
-Vậy là Linh San còn nghĩ ra, Linh San còn một chút bộ óc.
Họ cùng nhau cười, rôì cụng lỵ Nhiếp Sanh nói:
-Nếu tiếp tục uống như thế này, chắc ta sẽ saỵ
Linh San nhìn Sanh:
-Say cũng có cái hay của nó. Bây giờ em mới biết tại sao Khâm Đồng thích uống rượu, Bằng Phi cũng thế. Thì ra rượu tạo cho người cảm giác phiêu điêụ Không phiền muộn ,thấy sảng khóai, chỉ thích cườị ...
Nhiếp Sanh lắc đâù:
-Không hẳn như vậy đâụ Bằng Phi mỗi lần uống rượu là thờ thẫn ngôì như khúc gỗ.
Họ nhìn nhau cùng cười, cùng cụng ly rôì cùng uống. Nhiếp Sanh nói:
-Này Linh San, anh có đề nghị này hay lắm.
-Naò nói đị
-Em xem, chúng ta hai đứa đêù có vẻ không bình thường. Em thì điên mà anh thì khùng. Chúng ta đều là nạn nhân của khổ đau, tại sao chúng ta không hợp lại thành một "gia đình đau khổ"
Linh San cười:
-Hợp lại ư? Em chưa hề nghe đến chuyện như vậy bao giờ. Anh khờ ơi, bao nhiêu năm rôì, bây giờ mới thấy anh ăn nói khá một chút.
-Nhờ rượu đấỵ
-À thì ra rượu có nhiều công dụng qúạ Khâm Đồng rượu vaò thì khóc, Bằng Phi thì thẫn thờ, em thì cười, còn anh thì rượu vào lại nói haỵ
-Như vậy rôì saỏ
Linh San nói:
-Vậy thì quá rõ ràng. Anh Nhiếp Sanh, ta cũng chưa đến nỗi điên. Hợp lại để làm gì? Môt. bi kịch gia đình mớỉ Biết là bi kịch sao cứ để nó xảy rả Bộ anh muốn tạo n ên thù hận ư?
-Thù hận?
-Ðúng vậỵ..Giả sử như một năm trước ta lấy nhau thì chắc chưa có gì xảy rạ Nhưng bây giờ thì, người anh yêu không phải là tôii, cũn g như người tôi yêu không phải là anh. Nếu bây giờ ta lấy nhau, có phải là tạo ra một gia đình đổ nát? Không, không thể được, thà là tôn thời chủ nghĩa độc thân chứ không thể làm chuyện điên khùng như vậỵ
-Linh San nói có lý vậy cụng thêm một ly naò.
Họ lại cạn lỵ Không biết họ cụng như vậy đã đến ly thứ mấy, có điêù cả hai đều thấy đầu óc choáng váng, đứng không vững.
-Nếu chúng ta không kết hợp nhau được, thì Linh San tính saỏ
Linh San nói:
-Tôi cũng không biết. Có lẽ tôi sẽ đi đến một nơi thật xa, một nơi không có người, còn anh?
-Tôi cũng thế
Linh San cười ngặt ngoẽo:
-Vậy thì thế nàỵ Em sẽ đến Nam cực, còn anh anh về Bắc cực. Sau khi đến nơi, ta sẽ gởi thư cho nhau thăm hỏi nhé!
Nhiếp Sanh nói:
-Hay lắm. Giữ lời hứả
-Vâng, cạn ly naò.
Thế là họ cùng cười, cùng cạn ly, rôì lại gọi thêm rượụ Linh San mơ hồ cảm thấy mình đã uống thật nhiêù, cười rất nhiều và nói rất nhiêù .....Họ cùng ăn bít tết, uống rượu no saỵ ....Sau đó không biết bằng cách naò, họ đã đến được nhà ga xe lửạ Hình như họ cũng có mua hai vé xẹ Chắc phải là một vé đến "Bắc cực" và một vé đến "Nam cực".
Rôì Linh San nhớ ....Hình như họ đã bước lên xẹ
CHƯƠNG 20
Lúc tỉnh dậy, Linh San thấy nắng đã chói chang ngoài khung cửạ
Linh San cảm thấy bềnh bồng, nàng ngước nhìn lên trần nhà, sờ lên thành giường, khung cảnh thật quen thuộc. Rõ ràng là ở nhà của tạ Thế chuyện gì đã xảy rả
Nàng nhớ là tối hôm qua khi ăn bít tết với Nhiếp Sanh nàng đã có uống rượu và sau đó họ đã cùng keó nhau ra nhà ga xe lửa, hình như có mua được hai vé .....Vậy sao giờ này lại có mặt ở nhà? Linh San ngôì dậy, đầu vẫn còn chóang váng có điêù không nặng lắm. Nhưng mà hình như buổi tối chỉ uống rượu vang đỏ. Không lẽ rượu vang đỏ có thể làm say như vậy được saỏ Cửa mở, Linh San thấy mẹ bước vaò. Bà Lưu hỏi:
-Tỉnh rôì đấy à? Con học cái gì tốt không học, lại tập tành uống rượu saỵ Chuyện gì đã xảy rả
Linh San nuốt nước bọt, nàng cảm thấy cổ mình thật khô. Bà Lưu thấy vậy đưa cho nàng một ly nưỚc lọc Linh San nốc cạn nói:
-Con ...sao con có mặt ở đâỷ
-Con một mình về.
-Làm sao con một mình về?
-Nghe ông quản lý chung cư nóị Ông ấy thấy con bước xuống xe taxe mà thân hình lảo đảo nên ông ấy phải đỡ con lên đâỵ Con có biết, con đến nhà trong trạng thái nào không?
-Thế nào mẹ?
Linh San giật mình, nàng nhìn xuống cơ thể, chiếc aó ban chiều đã được thay bằng bộ áo ngủ sạch sẽ.
-Con yên tâm, lúc con về quần áo vẫn ngay ngắn, có điêù tay con lại cầm một chiếc vé tàu hỏi đi Đài Nam. Con còn hỏi mẹ đã đến Nam cực rôì phải không? Con muốn mẹ điện thoại cho Nhiếp Sanh để báo cho Nhiếp Sanh để báo cho cậu ấy biết.
Linh San ngơ ngác một chút, rồi cười phá lên.
-Ðúng là một chuyện hoang đường, mua vé taù hỏi về Đài Nam lại để đi Nam cực. Tàu hỏa không đi lại leo lên xe taxị Địa chỉ ở Nam cực lại là địa chỉ nhà mình, buồn cười thật
Bà Lưu chau mày:
-Con cười nổỉ Con không biết uống rượu mà lại bắt chước Bằng Phi uống rượu cho saỵ
Bằng Phi!! Bằng Phi!! Cái tên đó như một mũi dao nhọn đâm nhói tim Linh San.
Linh San vừa cười vừa nói:
-Con định đến Nam cực rốt cuộc lại quay về nhà.. Con giống như con chim quen sống trong lồng, lúc naò cũng chỉ nghĩ đến cái tổ ấm của mình, vui thật!!
Bà Lưu kinh ngạc nhìn con
-Mẹ hỏi thật. Con đã tỉnh rượu chưả
Bà cúi xuống nâng cằm con lên, chợt giât. mình Linh San cười mà nước mắt ràn ruạ
-Con làm sao thế Linh San? Tôi qua lúc con và Bằng Phi ra ngoài có phải hai đứa đã cải lộn với nhaủ
Và quay ra ngoài bà gọi lớn:
-Thúy Liên ơi, con qua nhà bên gọi cậu Bằng Phi đến đây nhanh.
Nhưng Linh San đã cản lại với những giọt nước mắt.
-Mẹ đừng gọi anh ấỵ Con không muốn. Con chỉ muốn đi thât. xạ
Bà Lưu vội vã lấy tay đăt. lên trán của Linh San:
-Con bệnh rôì!! Con nằm đi để mẹ bảo Thuý Liên xin phép cho con nghỉ thêm một ngàỵ
Linh San nghĩ đến trường học, đến đám học trò ngoan, đến ngày nghỉ hôm qua nàng ngồi dậy:
-Không!! Con đã khỏe rôì, mẹ yên tâm. Bây giờ con chuẩn bị đi dạỵ
Thúy Liên từ ngoài cửa thò đâù vaò.
-Thưa bà, cô Hương nói, ông Phi đưa bé Sở Sở đi từ hôm qua mãi đến nay chưa về.
Bà Lưu đưa mắt nhìn Linh San:
-Sao vậỷ Thế này thì rõ ràng là đã cải nhau phải không?
Linh San nhìn mẹ, suy nghĩ một chút rôì tiếp:
-Chúng con không có cãi nhaụ Thôi được rôì, cứ kể như chúng con cãi nhau đị
-Tại sao là cứ kể như?
Linh San nói mà nước mắt ràn rụa:
-Thì mẹ cứ coi như vậy đị. Tại sao mẹ cứ bắt con kể lể. con không muốn nói đến chuyện đó nữạ
Bà Lưu thấy con giận, xuống nước:
-Thôi được rôì, mẹ không nói đến chuyện đó nữạ Chẳng qua mẹ quan tâm đến chúng con, me, không muốn chuyện nhỏ xé to mà bất hoà.
-Mẹ!
-Ðược rôì mẹ không muốn nói nữạ
Linh San thay áo và đi vào phòng vệ sinh. Trong kính là khuôn mặt tiêù tụy vô thần. Tại sao ta lại phải vây mãi trong chuyện buồn phiền? Tất cả là một sự tự nguyện. Chính ta đã đạo diễn cho vở kịch đoàn tụ thế mà bây giờ, sao ta lại buồn rầu đau đớn. Không!! Ta là con điên, một thứ ngu xuẩn!! Linh San nhìn vào kính và tự rủa mình. Không có gì để trách mình. Tự ta mà ...Ta đã đem hạnh phúc của chính mình ra để tặng lại cho người kh'ac. Ta thật rộng rãi, thật vĩ đạị Nhưng cũng thật đáng chán. Ta là một đứa ngu ơi là ngu, một đứa không có khối óc, không biết tính tóan thiệt hơn, không có lý trí lẫn tư tưởng. Ta chỉ đáng đi thật xa, đến mãi vùng Nam cực buốt giá.
Có tiếng điện thoại reo vang. Tiếp là giọng nói của bà Lưu:
-Linh San ơi điện thoại của con nè.
Linh San bước ra khỏi phòng vệ sinh, tiếp lấy ống nghẹ Giọng nói rất phấn khởi của Bằng Phi:
-Ồ. Linh San đó ư? Anh báo cho em một tin vuị Khâm Đồng đã thóat khỏi nguy hiểm. Cô ấy đã ăn và ngủ được. Bác sĩ nói chỉ cần nghỉ thêm ở đây ít hôm là Khâm Đồng có thể xuất viện. Và bây giờ thì anh thấy Khâm Đồng đã trở lại tin yêu cuộc đờị
Linh San nghe giọng nói của mình trả lời một cách yếu đuối maý móc:
-Vậy ư? Em cũng sớm đóan ra như vậy, chị Khâm Đồng sẽ khỏi bệnh và như vậy ai cũng sẽ yên tâm.
Linh San nói mà trong đâù là một khoảng trống lớn. Đúng rôì, ta là kẻ không có đâù óc.
Bằng Phi tiếp:
-Vâng. Anh còn muốn cho em biết. Linh San này, bây giờ anh không về nhà, anh sẽ đến sở luôn. Bé Sở Sở tối qua ngủ rât' ngon trong phòng bệnh. Anh sẵn xe đưa nó đi học luôn. Mọi việc tốt đẹp cả, yên tâm.
Linh San nói khẽ
-Em có nói là em không yên tâm bao giờ đâủ
-Em nói gì thế? Anh nghe không rõ.
-Không có gì anh ạ
Giọng của Bằng Phi tràn đầy niềm vui và sức sống:
-Bây giờ anh đến sở làm. Linh San, anh hiện có rất nhiều điêù muốn nói với em. Đợi bao giờ tan sở về chúng mình sẽ nói với nhau nhiều hơn.
-Vâng
-Vâng tạm biệt em.
-Tạm biệt
Linh San chậm rãi đặt ống nghe xuống. Quay lại, nàng thấy mẹ đang nhìn mình với nụ cười thât. tươị Linh San, hiểu người mẹ nào cũng vậy cả. Vui sướng khi thấy con cái làm hoà với hạnh phúc. Linh San ngồi xuống ghế sắp xếp lại sách vở. Bà Lưu hỏi:
-Hôm nay con dạy buổi chiều mà?
-Vâng con quên mất.
Linh San vỗ vỗ trán rồi ngẩng lên nhìn mẹ:
-Cha đã đi làm, và em Linh Vũ đã đi học rôì phải không mẻ
Đĩ nhiên rôì, mẹ thấy hình như con chưa tỉnh hẳn rượu, để mẹ đi làm thức ăn sáng, con ăn xong , chắc sẽ khỏe ngaỵ
Bà Lưu bước ra khỏi phòng, Linh San ngồi trầm tư trước bàn thật lâu, nàng mới đứng dậy mở ngăn kéo ra đếm tổn g số tiền mình có. Tất cả hơn năm ngàn bạc. Linh San bỏ vaò túi, lấy thêm căn cước, thẻ giaó viên .....Rồi nàng mới lấy giấy trắng rạ
"Thưa ba má!
Con rất mệt mõi, cần phải đi xa một thời gian, chuyện ở nhà trường nhờ ba má nói với chị Linh Trân đứng lớp thay con một thời gian, xin hãy yên tâm con sẽ liên lac với ba má saụ Con cảm thấy rằng dù có điên cỡ naò, chắc con cũng sẽ tự chăm sóc lấy mình được
Hôn ba má,
Con Linh San"
Nàng lại lấy ra một tờ giấy trắng khác, viết:
"Gửi anh Bằng Phi và chị Khâm Đồng,
Em xin chúc mừng sự đoàn tụ của gia đình. Hãy nhớ và cố giữ lấy hạnh phúc có sẵn trong taỵ Đừng vô tình làm nó tan vờ. Xin hãy nhắc lại với bé Sở Sở: Con yêu quái ngày naò đã đến Nam cực mất rồi!!
Nữ yêu điên."
Hai mảnh giấy trắng được niêm trong hai phong bì khác nhau, một cái gửi cho cha còn một cái là tên Bằng Phị Cả hai đêù được đặt trong hộc tủ. Linh San đứng dậy lắc đâù, không hiểu sao nàng lại thấy mình bình thản, rất thoải máị Linh San có cảm tưởng như mình là một hiệp sĩ phong lưu, nàng quay lưng, lấy túi xách và đi ra phòng khách. Linh San ăn hết phần ăn sáng của mẹ dành cho, nàng cười với mẹ rồi đi ra ngoài, với tâm trạng của chiến sĩ Kinh Kha một đi không trở lại Thôi tạm biệt, xin tạm biệt tất cả.
Nàng gọi xe taxi đi thẳng đến nhà ga Đài Bắc.
Đến nhà ga, Linh San ngước mắt nhìn lên. Điạ danh nhiều đến phát ngộp, Cơ Long, Thụ Lâm, Sơn Giai, Đào duyên, Hồ Khẩu, Trúc Nam .....Hàng trăm nơi biết chọn nào nơi naò để đến. Linh San đứng đó mà ngẩn ngơ. Bây giờ nàng mới thấy một điêù là đất trời rộng quá mà chẳng nơi naò để ta dung thân. Thôi thì chọn đại một nơi nào đó, nàng chợt nhớ đến ngày hôm qua, Bằng Phi đã đề nghị đến núi A Lý Sơn nghỉ mát. Sinh ra ở Đài Loan mà lại không biết núi A Lý Sơn thì cũng tiếc thật. Vậy thì trước khi đến Nam cực sao ta không đến A Lý Sơn để xem mặt trời mọc, để ngắm lấy cảnh núi rừng nguyên thủỵ
Thế là Linh San mua vé tàu hỏa đến Gia Nghĩạ Tối hôm ấy nàng ngụ ở khách sạn nhỏ, nghĩ đến cảnh đoàn tụ gia đình hạnh phú c của Bằng Phị Linh San không quên hình ảnh ba người ôm nhau vừa cười vừa khóc trong bệnh viện, nàng tự nhủ lấy mình.
-Linh San này, mi không sai đâụ Mi đã làm đưỢc một việc rất đẹp, rất qúỵ Mi đã từng yêu thì cũng không nên buồn, mi là một nữ hiệp rộng rãi đáng đề caọ
Qua sáng hôm sau, Linh San đáp xe lửa lên núi A Lý Sơn. Nàng đã nhìn thấy cây thần, đã nhìn thấy núi rừng nguyên thủy, đã nhìn thấy hồ "Hai Chị Em", nàng cũng đã đến thăm Viện Bảo Tàng ....Người ta đi có đôi, vừa đi vưà nói vừa cười, còn Linh San? Chỉ là một chiếc bóng, một con chim nhạn lạc bâỳ. Tối hôm ấy lúc nằm ở nhà trọ trên núi A Lý Sơn, nhìn ánh trăng vằng vặc bên khung cửa sổ, bóng núi, bóng ca6y lặng lẽ. Linh San không còn thấy mình khẳng khái rộng lượng đẹp như một thần tượng nữạ nàng như một quả bóng xì hơi, nàng thấy nhớ nhà, nhớ Bằng Phi nhớ hạnh phúc đánh mất. Linh San khóc ướt đẫm cả gối, khóc sưng đỏ cả mắt, đến ruột gan như bị rách toang. Linh San khóc cho sự ngu muội cho mình, cho sự tài khôn, cho lòng hào hiệp. Nàng khóc và chỉ biết khóc.
Chợt nhiên có tiếng điện thoạị Linh San cầm ống nghe lên một cách maý móc:
-Alô ! Ai đấỷ
-Linh San đấy phải không?
-Ờ!
Linh San buông rơi maý nói, nàng chợt có cảm gíac như mạch máu đông cứng lại, tim ngừng đập. Linh San trừng trừng nhìn điện thoạị Phải anh ấy không? Tại sao Phi lại biết ta đến đâỵ Linh San cẩn thận cầm ống nghe lên.
-A lô!
Bên kia đâù dây là một sự yên lặng. Điện thoại đã bị cắt. Linh San đặt ống nghe xuống. Nàng thẫn thờ ngồi đó lòng nôn nả như chờ đợị Chờ đợi giọng nói ban nãy lại vang lên. Hay ta nằm mơ? Ta nhầm lẫn?
Có tiếng gỏ cửạ Chắc mấy cô dọn phòng, đến trải giường quét dọn. Linh San chùi vội nước mắt. Bước tới cửa mà lòng vẫn còn tiếc rẽ chiếc điện thoạị
Cửa mở, trái tim Linh San như ngừng đập. Bên ngoài là Bằng Phi, chàng đang đứng sừng sững, với đôi mắt sáng. Linh San bối rối, đôi chân như nhũn rạ Bằng Phi đã bước vào với chiếc áo ấm màu đỏ trên taỵ Chàng khoác áo lên người nàng và giọng nói như tắc nghẹn:
-Lần sau có đến núi A Lý này, em nhớ mang theo áo ấm. Ở đây quanh năm là mùa đông.
Linh San chớp chớp mắt. Cắn nhẹ môị Sự thật đây ư?
Sau đấy nàng cảm thấy đôi vai được ôm cứng. Cái siết chắc chắn, ấm áp, quen thuộc. Giọng nói của chàng xúc động, đau khổ nhưng lại đầy tình yêụ
-Em định làm gì thế? Em đúng là điên? Em muốn làm hiệp sĩ ư? Tại sao em lại bỏ người chồng sắp cưới của mình một cách dễ dàng như vậỷ
Linh San tựa đâù vaò vai Phị Nàng muốn tìm lại cái hơi ấm quen thuộc. Nước mắt ngăn mãi mà cứ chảy như mưạ Linh San vòng tay ra sau ôm lấy Bằng Phị Ai có cười mặc kệ. Không cần biết gì hết. Phải giữ lấỵ Không rộng lượng phóng khóang, quân tử nữạ Cũng không cần biết Nam cực hay Bắc cực ....Và Linh San oà lên khóc, khóc như một đứa con nít.
Bằng Phi để cho Linh San được khóc, khóc thoả mãn. Xong chàng đẩy nhẹ nàng ra, lấy mùi soa chậm mắt cho Linh San. Phi hỏi khi nhìn đôi mắt sưng húp của Linh San:
-Em đã khóc suốt đêm qua phải không? Xem đôi mắt em này, nó to và đỏ như hai trái hồng đaò. Anh không ngờ em lại có quá nhiều nước mắt như vậỵ
Linh San lấy tay dụi mắt, muốn khóc lại muốn cườị
Bằng Phi dìu Linh San lại ghế sa lông ngồi xuống. Chàng nói nghiêm nghị:
-Từ đây về sau, em phải hứa với anh, là em không còn "mất tích" kiểu này nữa, nghe không? Tại sao em không giữ lời, tại sao em lại bỏ anh để đi "Nam cực" em .....
Chợt nhiên mắt Phi đỏ lên:
-Em đúng là khùng điên ... .....
Linh San vừa cảm thấy hạnh phúc, vưà tủi thân:
-Lúc ở bệnh viện, nhìn cảnh anh, Sở Sở và Khâm Đồng ôm nhau trùng phùng. Em ....
Linh San chợt thấy bối rốị Biết sự kiện sau đó đã diễn biến ra saỏ Nàng nói trớ đi:
Đù sao, em cũng khỏe lắm, không có gì, anh yên tâm, rồi em sẽ biết cách để làm lại cuộc đời, anh đừng lo cho em.
Bằng Phi to tiếng:
-Ðúng là em điên!! Em không biết người anh yêu là em ư? Em không biết là tình cảm của anh dành cho Khâm Đồng hiện nay chỉ là sự cảm thông thương hạị Khi anh biết Khâm Đồng bệnh và ở trạng thái bi kịch. Đứng trên vị trí con người, trên tình nghĩa đạo đức và cả qúa khứ ....Bổn phận anh là phải cứu Khâm Đồng. Tình cảm đó khá phức tạp, nhưng rõ ràng không phải là tình yêu .
Bằng Phi chau mày suy nghĩ một lúc, lại tiếp:
-Nói một cách khác khi nghe em cho biết Khâm Đồng bệnh nặng, anh đã bối rối hoảng hốt, nhưng khi nghe nói em đã bỏ nhà đi, thì anh lại thấy tan nát tất cả, anh có thể chết được.
Linh San nhào vaò lòng Phi:
-Ồ! Anh Phi, anh nói thế chỉ an ủi em thôỉ Anh không gạt em chứ?
Bằng Phi cúi xuống::
-An ủi, gạt em? Nếu mất em thật không biết rồi anh sẽ sống ra saỏ Anh nghĩ, chắc chắn một điêù là anh sẽ không tự sát, nhưng có lẽ anh sẽ điên mất.
Linh San ngẩng lên nhìn, thấy mắt Phi rướm lê.
-Anh Phi, anh đừng khóc, đàn ông ai lại khóc. Em sẽ không bao giờ bỏ đi nữa, em xin hứa, hứa chắc với anh!!
Bằng Phi úp mặt lên tóc của Linh San, chàng đã khóc thât, cả hai có thể nghe rõ cả nhịp đập tim của nhaụ CẢm giác hạnh phúc của niềm vui đã đánh mất giờ tìm trở lại được. Thật lâu, Linh San mới ngẩng lên hỏi:
-Làm sao anh tìm được đến nơi này thế?
Bằng Phi như cố sắp xếp lại:
-À! Chiều hôm qua, lúc đang ở sở làm, anh nhận được điện thoại của mẹ em, nói là em đã bỏ đị Mẹ cũng đọc cho anh nghe nội dung hia bức thơ em để lạị Nói thật, lúc đâù, anh cũng không nghĩ ra xứ Nam cực của em là ở đâụ Đúng là lời của " yêu qúai điên". Anh quýnh hẳn lên. Lúc bay xe về ĐÀi BẮc trên đường anh lại đặt nghi vấn. Hay là em vaò bệnh viện? Và anh đã đi ngay đến đấỵ Nhờ vậy gặp đươc. ông Bắc cực
Linh San ngạc nhiên:
-Ông Bắc cực naò?
-Thì anh chàng Nhiếp Sanh đấỷ
-Tại sao Nhiếp Sanh lại có mặt ở bệnh viện?
-Ngay tối hôm kia Nhiếp Sanh đã đến bệnh viện. Nghĩa là sau lúc chia tay với em đấỵ Và ông ấy nằm gục ngay trên ghế chờ.
Linh San giật mình, nhưng nghĩ lại thấy tức cười:
-Sao vậỷ Em thì nói đi Nam cực mà quay về nhà, còn Nhiếp Sanh Bắc cực lại đến bệnh viện. Ngộ thật!!Cũng mua vé taù hỏa rôì chẳng đi đâu hết.
Nhìn khuôn mặt Linh San, nụ cười còn chưa ráo nước mắt, Phi chợt thấy chua xót.
-Thế rồi sau đó?
-Sau đó thì Nhiếp Sanh mới kể cho anh nghe sự tích về Bắc cực và Nam cực của em và hắn và em đã từ chối cùng hắn xây dựng một "Gia đình đau khổ". Cũng như em đã mong mỏi anh với Khâm Đồng đoàn tụ. Em biết không? Em làm như vậỵ. Em muốn gương vỡ lại lành là em đã xây dựng một " Gia đình đau khổ" rồi đấy!
Linh San yên lặng mở to mắt, Bằng Phi tiếp:
-Anh và Nhiếp Sanh nói chuyện lâu lắm, nhưng vẫn không làm sao lần được điểm em đến, Khâm Đồng cũng rối lên.
-Chị Khâm Đồng?
-Vâng và trước khi anh rời bệnh viện, Khâm Đồng cũng đã nhờ anh nói lại với em.
-Chị ấy nhắn gì?
-Khâm Đồng nói hạnh phúc đang nằm trong tay, đừng bao giờ dâng hiến cho người khác. Khâm Đồng nói đời nàng đã chín chắn. Sẽ không để cho một việc làm ngu muội thế này xảy ra lần thứ haị Nàng đã giác ngộ chân lý, và sẽ thực hiện đúng điêù đã hứa khi trước.
-Thực hiện điều đã hứả
-Vâng. Khâm Đồng bảo nói vậy là em hiểụ
Linh San yên lặng. Đôt. nhiên đâù nàng như loé sáng, nàng nhớ lại lúc Khâm Đồng chặt tay tự sát, trước khi ngất xiủ, Khâm Đồng có nói: "Anh Nhiếp Sanh này, kiếp sau em sẽ lấy anh." Có thật như vậy không? Đó là lời hứả Có thể tin như vậy không chứ? Nhưng tại sao lại không? Nhiếp Sanh là người một thanh niên trung thực, đâu phải dễ tìm? Linh San chợt nghe lòng vui cạ Nàng vui vẻ hỏi Phi:
-Sau đó?
-Sau đó, anh đến nhà em, anh hỏi xem tấm vé tàu hỏa đến Nam cực của em còn không? Không còn. Anh nghĩ là chắc em đi về phía Nam. Mà ở phía Nam than`h phố đầu mối là Gia Nghĩạ Ở đây lại gần núi A Lý Sơn mà anh có lần đề cập với em. Anh cấp tốc mua vé tàu hỏa nhanh đến Gia Nghĩạ Tới đây anh đi cùng khách sạn, xin được tra cứu quyển sổ lưu trú của khách ngày hôm trước, thấy tên mừng qúa nhưng em cũng đã bỏ đị Anh đóan là em đến đây, nên ...
Bằng Phi ngưng một chút, nhìn Linh San với nụ cười:
-Tới A Lý Sơn bằng taù hỏa, anh lại vòng khắp các nhà trọ Tìm được tên em lần nữa, và anh đã mươ"n phòng cạnh phòng em.
-Anh mướn được phòng vậy là hay lắm, anh đến bao giờ vậỷ
-Sáng naỵ Ở Gia Nghĩa, anh đã biết ngay là em không có mang theo nhiều quần áo nên mua mấy cái cho em ....
Linh San nũng nịu:
-Biết vậy mà .....Anh chỉ mua cho em, còn anh ....Sao anh chẳng mặc aó ấm?
Điện thoại đột ngột reo vang. Linh San nhìn Phi
-Ai gọi dây nói nữa đâỷ
Bằng Phi nhấc điện thoại, quay sang nói:
-Có lẽ điện thoại viễnliên của ba mẹ em. Vì khi đã biết số phòng của em, anh đã điện thoại baó cho ba mẹ em để họ yên tâm.
Và Phi nói qua máy:
-Hai bác yên tâm, tất cả đâu đã vaò đấỵ ...Linh San làm sao trốn nổi con.
Quay sang Linh San, Phi nói:
-Cha muốn nói chuyện với em.
Linh San chớp mắt, bối rối cầm ống nghe lên, cảm giác thẹn thùng làm nàng chỉ kêu lên một tiếng Chạ
-Cha!
Là yên lặng, ông Lưu có vẻ giận dữ:
-Con có biết cái điên của con làm cả nhà nhốn nhaó lên không? Biết thế này gả phứt con ngay từ đầu cho đỡ mệt!
Linh San đỏ mặt
-Cha!
Ông Lưu có vẻ bình tĩnh lại:
-hừ. thôị Con cứ ở trên núi chơi thêm mấy bữa, lớp con đã có chị Linh Trân dạy thế. Con quậy qúa!! Cha mệt vì con.
Đạ.
-Khoan đã, bé Sở Sở muốn nói chuyện với con đâỵ
-Sở Sở ư?
Đột nhiên, Linh San thấy tim đập mạnh, nàng đưa mắt nhìn Bằng Phị Không hiểu sao nàng thấy sợ con bé. Bằng Phi bước tới, đặt tay lên vai nàng, trấn an. Tiếng của Sở Sở vang trong maý, giọng của con bé kéo daì, nhõng nhẽo:
Đì đó ư? Dì đi đâu vậỷ Mẹ nói tại con đuổi dì đị Con đâu có đuổị Dì đừng giận con nh'e!! Con cũng không biết tại sao con gọi dì là yêu tinh ....Con bây giờ thấy nhớ dì ...Dì đi rôì, bây giờ con mới thấy nhớ dì quá ...
Linh San nói, lòng xúc động:
-Sở Sở nàỵ..Dì sẽ thu xếp để về thật sớm.
-Vâng để con hát cho dì nghe một baì hát nhé, dì có nghe không?
-Ðươc. rôì.
Linh San nói mà lòng hồi hộp, không biết Sở Sở có hát baì "Con sợ cha con cưới dì ghẻ" không? Nhưng bé Sở Sở đã hát, giọng hát hoạ mi trẻ thơ với bài hát quen thuộc ngày nào Linh San đã hat':
-"Trăng mờ chim bay xa
Đom đóm đã lập loè.
Núi mờ, sương bao phủ
Côn trùng khóc nỉ non.
Trăng mờ, hoa lá lay
Gió đêm sao nghe lạnh
Đèn nhà ai không tỏ
Ng` hỡi người có hay"
Sở Sở hát xong hỏi Linh San:
Đì ơi, dì có thấy con nhớ rất rõ bài hát của dì không?
Linh San không nói được gì cả. Nàng nghẹn lờị Bài hát lâu lắm rôi Linh San đã không hát, vậy mà con bé vẫn nhớ. Linh San cầm ống nghe trên tay mà ngớ ngẩn. Bằng Phi bước tới, gỡ ống nghe đặt xuống. Rồi vòng tay ôm Linh San đứng nhìn ra cửa sổ.
Bên ngoài trời, ánh trăng mông lung, cảnh vật mờ ảọ Mọi vật như chìm đắm trong mơ. Họ cứ thế đứng yên lặng bên nhau nhìn cảnh vật. Hạnh phúc trong vòng taỵ Hạnh phúc không xa vờị Và lời nói là thừa thải trong lúc này.