  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				17-09-2008, 10:20 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				ÄÆ°á»ng tình đôi ngả
			 
			 
			
		
		
		
			
			Chương 1 
 
 
  
 
    Giang Hoài đứng tá»±a bên khung cá»a sổ nhìn ra ngoài, chàng đã đứng như thế lâu lắm rồi, mắt đăm chiêu nhìn vá» phÃa những đám mây xám. Bầu trá»i mùa đông bao giá» cÅ©ng váºy, có má»™t chút gì buồn buồn, thê lương. CÅ©ng có thể là... không liên hệ gì đến mùa đông và cả mây mù, mà chẳng qua vì cảm giác. Tình cảm Hoài Ä‘ang xuống thấp chăng? Ngay từ sáng sá»›m khi vừa đặt chân đến văn phòng, Hoài nháºn được má»™t số thư qua tay cô thư ký Phương Minh Huệ. Trong đó có má»™t bức thư viết ngắn, làm toàn bá»™ tình cảm cá»§a Hoài bị xáo trá»™n. Hoài có cảm giác, như mình là má»™t chú sâu Ä‘ang yên giấc giữa mùa đông, chợt nhiên tỉnh dáºy bởi những cái gai nhá»n. Cái cảm giác nhói Ä‘au làm Hoài muốn thu mình trở lại giấc ngá»§, nhưng không còn được nữa. 
    Cánh thư đó viết trên giấy pÆ¡-luya trắng tinh vá»›i lằn viá»n vàng chung quanh, ở má»™t góc giấy còn in hình má»™t thiên thần nhá» màu Ä‘en. Hoài chưa há» thấy má»™t lá thư nào lại trang trá»ng như váºy. Thế mà trên mảnh giấy đó, chỉ viết vẻn vá»n có mấy chữ. 
    "ông Giang Hoài, 
    Tôi đã vỠđến đây. Mưá»i má»™t giá» trưa nay tôi sẽ đến viếng ông." 
    Äan Phong 
    Váºy là bức thư này có lẽ được mang đến há»™p thư sáng naỵ Hoài nhìn vào đồng hồ, 10 giá» 8 phút 20 giây. Thá»i gian chỠđợi thưá»ng trôi qua rất cháºm. ChỠđợi? Ta Ä‘ang chỠđợi ư? ChỠđợi chứ không phải là trốn lánh? Nếu muốn vẫn còn kịp cÆ¡ mà? Nhưng tại sao phải trốn lánh chứ? Äào Äan Phong. Cái tên khá quen thuá»™c, cái tên mà Hoài đã từng nghe qua hàng trăm hàng ngàn lần, nhưng chưa bao giá» Hoài gặp mặt. Äào Äan Phong. Cái tên mà Hoài tưởng rằng sẽ không bao giá» gặp được. Chàng không mong, không chá», không đợi. Váºy mà cô ấy lại đến, đến má»™t cách lẳng lặng, đến không thông báo trước, giấu cả địa chỉ và má»i thứ. "Tôi đã vỠđến đây". Chỉ đơn giản như váºy ư? VỠđến lúc nào? Khoảng cách từ nước Anh đến Äài Loan là má»™t khoảng cách dài. Mặc dù thá»i buổi bây giá», máy bay phản lá»±c đầy trá»i, nhưng khoảng cách kia vẫn rá»™ng. Cô ấy đã quay vá». Vá» má»™t mình ư? Nhưng chuyện đó nào liên hệ gì đến tả Vá» vá»›i ai hay vá» má»™t mình cÅ©ng mặc. Dù sao thì cô ấy cÅ©ng đã vá» và ta, ta sắp gặp mặt cô ấy. 
    Äào Äan Phong! 
    Hoài lại đưa mắt nhìn ra ngoài trá»i. Äan Phong đã vá». Nhưng cô ấy vỠđây vá»›i ý định gì đây? Tìm hiểu? Há»i tá»™i? Chất vấn? Có má»™t màn bà máºt mà thể theo lá»i ngưá»i... má»i thứ được giấu kÃn. Bây giá» thì, Hoài suy nghÄ©, có cần nói ra không? Có cần tá» bày không? 
    Nhưng mà hôm nay không phải chỉ có má»™t sá»± căng thẳng do Äan Phong mang đến. Buổi sáng vừa đến văn phòng, Hoài cÅ©ng đã thấy trên bàn chàng đặt sẵn bản thảo dày cá»™m cá»§a má»™t tác giả. 
    Thông lệ Ở đây là váºy. Sách, bản thảo cá»§a những nhà văn từ bốn phương gá»i đến. Vì số lượng nhiá»u, do nhà xuất bản cá»§a chàng khá nổi tiếng, khá uy tÃn trong chuyện chá»n lá»c, nên bước đầu Hoài không phải chá»n sách ngay, mà phải qua hai bước bình chá»n bởi hai vị biên táºp. Sau đó Hoài má»›i quyết định tối háºu. 
    Vừa liếc nhanh qua trang đầu Hoài đã thấy có má»™t cái gì là lạ. Dưới cái tá»±a sách "Thiên thần Ä‘en" là tên tác giả "Chấp Phạt" Chấp Phạt! Cái tên tháºt lạ. Má»™t bút danh cá»§a ngưá»i đàn ông? Má»™t bút danh đầy mùi khói súng chưa há» nghe qua cái tên này bao giá». Phải chăng đó là hiện thân cá»§a má»™t thần trừng phạt? ở ngay trang kế cáºn, bên góc giấy lại có má»™t Ä‘oạn thÆ¡ ngắn: 
    "Khi gió đâu pháºp phồng bên khung cá»a 
    Khi sương đêm che kÃn chân trá»i, 
    Ngưá»i đàn ông chợt tỉnh giữa cô đơn 
    Là lúc thiên thần Ä‘en mỉm cưá»i vá»›i chàng qua cá»a sổ" 
    Thiên thần Ä‘en? Hình ảnh làm ngưá»i ta liên tưởng đến thần chết, bệnh dịch, chiến tranh. Giang Hoài Ä‘á»c lại má»™t lần nữa, không hiểu sao Hoài thấy lạnh nhẹ sống lưng. Chàng hÆ¡i giáºt mình má»™t chút. Bá»—ng nhiên Hoài thấy nét chữ như có vẻ quen thuá»™c, quen thuá»™c má»™t cách lạ lùng. Hoài vá»™i quay lại bàn, chàng lấy lá thư ban sáng ra, so sánh nét chữ. Nét chữ mà lâu rồi Hoài đã từng nhìn quạ Äẹp, phóng khoáng, viết nhanh. Má»™t trùng hợp khác, đó là viết bằng bút má»±c. Bây giá» thá»i đại mà Ä‘a số sá» dụng bút bi, thì chuyện viết bằng bút má»±c phải nói là Ä‘iá»u khan hiếm. Giang Hoài ngẩn ra, lòng rối rắm, ngỡ ngàng... Sau đó tháºt lâu Hoài vẫn cảm thấy ngưá»i làm sao đấy. Có cái gì đó làm cho khối óc chàng như đông cứng, hình ảnh thiên thần Ä‘en ám ảnh không nguôi. 
    Và vì mãi nghÄ© ngợi, Hoài hoàn toàn không để ý đến tiếng động, Hoài không biết cô gái đã vào phòng chàng bao giá». Cho đến khi Hoài ngẩng nhìn lên, là chàng đã thấy có nàng đứng đó, Hoài mở to mắt nhìn nàng, nhìn má»™t cách ngá» ngợ con ngưá»i bằng xương bằng thịt. Không cần phải giá»›i thiệu, không cần phải nói gì hết, Hoài đã biết ngưá»i con gái trước mặt là ai - Äào Äan Phong mà còn là Chấp Phạt nữa. 
    Ngưá»i con gái đứng đấy yên lặng. Thân hình nàng cân đối trong bá»™ áo màu Ä‘en, áo khoác cÅ©ng Ä‘en. Màu Ä‘en tương phản vá»›i màu trắng cá»§a làn dạ Má»™t dáng dấp cao quý, nhưng lôi cuốn nhất có lẽ là khuôn mặt vá»›i đôi mắt to, mÅ©i thẳng, cái miệng nhá» nhắn lúc nào cÅ©ng như cưá»i. 
    Hoài ngồi yên lặng nhìn cô gái. Chợt nhiên chàng cảm thấy miệng như khô Ä‘i. Có má»™t cái gì đó mÆ¡ hồ như bóp nhẹ trái tim. Äúng rồi, cÅ©ng nét đẹp đó, phải nói là má»™t ấn bản tương tá»±. Có Ä‘iá»u, ngưá»i đàn bà kia không có được cái cốt cách quý phái sắc sảo thế này. Ngưá»i đàn bà kia vui tÃnh, hồn nhiên ưa cưá»i ưa nói, nhiệt tình hÆ¡n. Äúng rồi má»™t ngưá»i đàn bà khác, lâu lắm rồi. Má»™t hình ảnh mãi mãi không phai má» trong lòng Hoài. 
    Cô gái chợt lên tiếng, giá»ng nói trầm: 
    - Không lẽ anh cứ ngồi đấy trừng mắt nhìn tôi? Anh không má»i tôi ngồi ư? 
    Giang Hoài giáºt mình, trở vá» vá»›i thá»±c tại. Chàng cố mỉm cưá»i gượng gạo: 
    - Xin lá»—i nhé, vì cô làm tôi giáºt mình. 
    Hoài nói, cảm thấy mình có vẻ lúng túng thế nào đấy. 
    - Tôi làm anh giáºt mình à? - Cô gái nhÃu mày. Äôi mắt cô ta long lanh như ánh sao đêm - Trước khi bước vào tôi đã gõ cá»a. Nhưng có lẽ anh không nghe thấy. Tôi nghe cô thư ký cá»§a anh bảo là anh Ä‘ang chá» tôi cÆ¡ mà? 
    Giang Hoài đứng dáºy nhìn thẳng vào mắt cô gái. Có má»™t khoảnh khắc, ngưng Ä‘á»ng, nhưng rồi cuối cùng cÅ©ng phải lên tiếng: 
    - Tôi không ngá», ngưá»i tôi gặp lại là cá»™ - Hoài nói, nụ cưá»i trên môi đã biến mất - Tôi nghÄ© là tôi sẽ gặp má»™t cô gái từ nước Anh trở vá», đó là Äan Phong. Nhưng rồi chợt nhiên Äan Phong lại biến thành má»™t ngưá»i khác, má»™t nhà văn có bút danh Chấp Phạt. 
    Ngưá»i con gái liếc nhanh vá» phÃa bàn có đống bản thảo, nàng chá»›p chá»›p mắt như có má»™t cái gì lao xao trong lòng. Cô gái chợt nói: 
    - Phải chăng chuyện đó đã làm cho anh giáºt mình? 
    - Có lẽ là như váºy. 
    Cô gái như suy nghĩ một chút. 
    - Anh là Giám đốc má»™t nhà xuất bản lá»›n. Lúc nào anh cÅ©ng nháºn được rất nhiá»u bản thảo từ các nÆ¡i gởi đến phải không? Như váºy thì sao lại có chuyện ngạc nhiên? Nhưng mà, có lẽ là... Cô gái chợt nhìn xuống - Nếu anh không khám phá ra chuyện Äào Äan Phong và Chấp Phạt chỉ là má»™t ngưá»i thì có lẽ táºp bản thảo chuyện "Thiên Thần Äen" cá»§a tôi, chắc đã được xếp xó trong ngăn tá»§? Chuyện đó tôi biết, có rất nhiá»u ngưá»i viết văn để bày tá» hy vá»ng và mÆ¡ ước cá»§a mình. Há» mong rằng tác phẩm sẽ được xuất bản. Nhưng mà mấy ông làm sách thì lại không quan trá»ng hóa như váºy. Nhiá»u lúc há» lại thá» Æ¡, há» lại ném cái hy vá»ng cá»§a ngưá»i khác vào xó tá»§. 
    Giang Hoài nhìn cô gái. Không, phải nói là Äan Phong. Má»™t ngưá»i con gái có đôi mắt sắc bén, cao ngạo, cái miệng nhá» nhắn kia khi phát biểu lại đầy vẻ cay đắng châm chá»c. 
    - Tôi xin lá»—i - Giang Hoài ngẩn ngÆ¡ vì khuôn mặt thanh tú kia là má»™t tái bản cá»§a ngưá»i yêu cÅ© - Cô đừng nghÄ© như váºy, không bao giá» có chuyện như váºy đâu. Tôi không bao giá» ném cái hy vá»ng cá»§a ngưá»i khác má»™t cách dá»… dàng trong quên lãng. Vì những nhân viên cá»§a tôi há» có bổn pháºn, há» sẽ nhắc nhở tôi. 
    Äan Phong cưá»i tháºt tươi: 
    - à ban nãy tôi để ý. Tôi thấy là anh có một cô thư ký vừa trẻ đẹp lại vừa thông minh. 
    Và như để trả lá»i cho câu bình phẩm đó. Cô thư ký Phương Minh Huệ, Ä‘ang từ ngoài đẩy cá»a bước vào, trên tay cô là má»™t cái khay vá»›i hai ly trà nóng. Cô nhìn hai ngưá»i vá»›i nụ cưá»i. 
    - Hôm nay cô Tú phụ trách tạp vụ xin phép nghỉ, nên tôi phải kiêm nhiệm. 
    Nhìn thấy hai ngưá»i đứng ở bên bàn, Phương Minh Huệ ngạc nhiên há»i Giang Hoài. 
    - á»’ sao ông không má»i cô Phong ngồi ghế? 
    Hoài như chợt tỉnh, Hoài cảm thấy hôm nay mình làm sao đấy. Äúng váºy, bắt đầu từ lúc nháºn được lá thư cá»§a Äan Phong, chàng như không được bình thưá»ng, cứ hồi tưởng đến chuyện cÅ© vá»›i má»™t ná»—i buồn lảng vảng. Hoài bước vá» phÃa salon, đặt ở cạnh cá»a sổ dùng để tiếp khách. Hoài nói vá»›i Phong: 
    - Má»i cô đến đây ngồi. 
    Äan Phong bước đến, dáng Ä‘i quý phái cháºm rãi, nàng ngồi xuống ghế má»™t cách hết sức tá»± nhiên, nàng nhìn ly nước trà trước mặt, rồi nhìn Hoài, Phong nói: 
    - Äến đây tôi má»›i thấy là anh có cả má»™t vương quốc riêng. 
    - Ai lại không có má»™t vương quốc riêng cá»§a mình? - Giang Hoài nói nhanh - Cái vương quốc đó lá»›n hay nhá» không phụ thuá»™c vào hoàn cảnh sinh hoạt mà nó tùy thuá»™c vào trà tưởng tượng cá»§a má»i ngưá»i. 
    Äan Phong liếc nhanh vá» phÃa Giang Hoài, ánh mắt cá»§a cô nàng tháºt sắc. Hoài thấy thấp thá»m, Hoài có cảm giác như Phong Ä‘ang soi mói đến táºn tim chàng. Má»™t đôi mắt phán xét. Năm nay Phong bao nhiêu tuổi rồi? Hoài tÃnh thầm có lẽ 20 hoặc hÆ¡n số tuổi cô ta có. Những ngưá»i trẻ tuổi ở nước ngoài há» thưá»ng có vẻ trưởng thành hÆ¡n thanh niên trong nước. Nhưng dù gì ở tuổi đó cÅ©ng là ngưá»i lá»›n rồi. 
    - Anh đang nghĩ gì đấy? 
    Äan Phong há»i và Hoài thành tháºt trả lá»i. 
    - Tôi đang nghĩ vỠsố tuổi của cộ Nếu tôi không lầm thì đến tháng 10 này cô mới 23 tuổi phải không? 
    Giang Hoài cắn nhẹ môi như có một nỗi buồn thoáng qua trong tim. Chàng nói như đang hồi tưởng. 
    - Cô có biết không? Lúc bấy giá» má»—i năm khi đến tháng 10, chúng tôi Ä‘á»u phải chuẩn bị quà sinh nháºt dành cho cô, và nếu tôi không lầm thì sinh nháºt cá»§a cô đúng vào ngày 21 tháng 10? Äúng chứ? 
    Má»™t tia sáng lóe lên trong mắt cá»§a Äan Phong, nhưng rồi nó cÅ©ng tắt tháºt nhanh. 
    - Äến bây giá» mà anh cÅ©ng chưa quên? Váºy mà tôi cứ tưởng là khi anh nháºn được lá thư anh đã phải phân vân tá»± há»i: Cái cô Äan Phong này là ai nhỉ? 
    - Tại sao cô lại... - Giang Hoài chau mày, chàng không dằn được lòng - Äan Phong, làm sao cô lại có thể tàn nhẫn lạnh lùng như thế. Cô nghÄ© là má»i chuyện lại có thể nhạt nhẽo như váºy được sao? Äúng ra cô phải gá»i thư báo trước cho tôi biết chuyến bay cá»§a cá»™ Tôi có bổn pháºn phải sắp xếp nÆ¡i ăn chốn ở cho cô má»›i phải. Váºy mà cô đã trở vá» má»™t cách âm thầm, không những thế cô lại đùa bỡn. Cô mang cả "Thiên Thần Äen" đến để hù dá»a tôi. Äan Phong, sao lại như thế, không lẽ cô không còn là đứa em gái bé bá»ng đáng yêu cá»§a chúng tôi? Äứa em gái mà ngày xưa ở táºn nước ngoài, trong má»—i câu chuyện hàng ngày chúng tôi Ä‘á»u nhắc đến? 
    Äan Phong quay mặt Ä‘i nhìn ra khung cá»a sổ. Những ngón tay vẽ nhẹ lên mặt kiếng tạo thành những vệt chữ ngoằn ngoèo. 
    - Tôi trở vỠđây cÅ©ng đã lâu. HÆ¡n ba tháng rồi. - Äan Phong nói. Hoài tá» vẻ ngạc nhiên. 
    - Ba tháng rồi à? Thế tại sao? Tại sao cô không cho tôi biết. Bây giỠcô ở đâu? 
    - Tôi mướn má»™t căn há»™ nhá», có đủ tiện nghi nên cÅ©ng thoải mái lắm. Äan Phong nói mà không quay lại, nàng vẫn hướng mắt vá» phÃa cá»a sổ - Lúc nào tôi cÅ©ng suy nghÄ©, tôi không biết mình có nên đến gặp anh hay không? Và khi đến gặp anh rồi, tôi sẽ xem anh là gì? Chẳng lẽ lại là anh rể. 
    Giang Hoài Ä‘ang cầm ly nước trên taỵ Cái tiếng anh rể cá»§a Äan Phong vừa nói, làm ly trà sóng sánh trên tay chàng. Hoài xúc động đặt ly nước xuống. Chàng ngồi thẳng ngưá»i hình như không khà trong phòng bá»—ng trở nên ngá»™t ngạt. Hoài lấy gói thuốc trong túi ra, cắm má»™t Ä‘iếu vào môi, báºt mấy lần lá»a má»›i cháy được. Hoài nhìn Äan Phong, ngưá»i con gái không quay mặt lại nói: 
    - Tôi đã đến viếng má»™ cá»§a chị. Tôi thấy là anh đã xây ngôi má»™ đó rất đẹp. Nhưng mà khi nhìn lên má»™ bia thấy hàng chữ "Äào BÃch Huệ tiểu thư chi má»™" thì tôi hiểu là chị tôi chưa có cái may mắn được lấy anh. Vì váºy tôi không thể xem anh là anh rể được. 
    Rồi Äan Phong quay nhanh lại, nhìn thẳng vào mắt cá»§a Giang Hoài: 
    - Và bây giỠanh Giang Hoài, tôi rất sung sướng gặp lại anh. 
    Hoài chăm chú nhìn Äan Phong. 
    - á»’, Äan Phong. - Hoài có vẻ tư lá»± cân nhắc, đôi mày chàng nhÃu lại như Ä‘au khổ – Vá» chuyện cá»§a tôi vá»›i chị cô bên trong có rất nhiá»u uẩn khúc, mà tôi nghÄ© là cô chưa hiểu được đâu. 
    - Tôi biết. - Äan Phong cắt ngang - Tôi nghe nói chị tôi là má»™t ngưá»i con gái rất hiá»n lành. Tôi nghÄ© lúc còn sống, có lẽ chị ấy cÅ©ng không gây Ä‘iá»u gì không hay vá»›i anh chứ? 
    Giang Hoài giáºt mình, chàng không hiểu Äan Phong định nói gì. 
    - DÄ© nhiên rồi. Má»™t ngưá»i con gái hiá»n lành như cô ấy, không dám giết cả má»™t chú kiến, thì làm sao lại có thể gây phiá»n hà cho ngưá»i khác được? 
    Äan Phong nhìn lên. 
    - Thôi được, hãy để chuyện chị tôi qua má»™t bên. Dù sao chị ấy cÅ©ng đã mất rồi. Chuyện quá khứ không nên khÆ¡i lại. - Äan Phong nhìn gói thuốc cá»§a Giang Hoài há»i - Anh có thể cho tôi má»™t Ä‘iếu thuốc được không? 
    - Cô cũng hút thuốc nữa à? 
    - Ở Luân Äôn con gái 14 tuổi đã biết hút thuốc. Äan Phong nói và cầm Ä‘iếu thuốc cá»§a Hoài đưa cho, đốt và hút má»™t cách thành thạo. Ở xứ ngưá»i, con gái hút thuốc là chuyện bình thưá»ng. Rồi Phong chợt há»i - Thế bà chị tôi không biết hút thuốc à? 
    - Hút chứ. 
    - Váºy mà tôi tưởng chị ấy không biết hút. 
    - Tại sao cô nghÄ© như váºy? 
    - Bởi vì tôi biết má»™t cách rõ ràng, là anh không thÃch đàn bà hút thuốc, mà những gì anh không thÃch là tôi biết chị ấy không bao giá» dám làm. 
    Giang Hoài ngỡ ngàng. 
    - Làm sao cô biết? Chuyện tôi không tán thành phụ nữ hút thuốc? 
    - Có nghĩa là anh đồng ý? 
    Äan Phong há»i ngược lại, làm Hoài phải thú nháºn. 
    - Äúng, tôi không thÃch phụ nữ hút thuốc. Vì tôi không thÃch thấy trên móng tay cá»§a phụ nữ đóng cáu vàng. Cô có óc quan sát rất nhạy bén. 
    Giang Hoài nhìn những ngón tay cá»§a Äan Phong tiếp. 
    - Cô có vẻ cẩn tháºn. Tôi không thấy dấu vết thuốc lá trên những ngón tay cá»§a cô. 
    - Thế còn bà chị tôi? 
    Äan Phong lại há»i. Cái thắc mắc cá»§a Phong làm Hoài cảm thấy bứt rứt. Chàng chau mày không đáp và Äan Phong như hiểu ra. Nàng ngồi thẳng ngưá»i nói: 
    - Xin lá»—i, đã bảo là không nói chuyện vá» chị ấy mà cứ nói. Hôm nay tôi đến đây cÅ©ng không hoàn toàn đến vá»›i tư cách là em gái cá»§a Äào BÃch Huệ. Tôi Ä‘ang táºp tành viết lách. Tiếc là, hình như tác phẩm cá»§a tôi không được anh để mắt xanh đến. 
    Giang Hoài vội vã phân trần. 
    - á»’, tôi sẽ Ä‘á»c kỹ. Cô hãy để cho tôi má»™t thá»i gian. 
    - Không sao, tôi còn ở đây lâu mà. Tôi có thể chá» anh Ä‘á»c. 
    Giang Hoài chăm chú nhìn Phong. 
    - Nếu tôi không lầm trước kia cô há»c kịch nói cÆ¡ mà? Tôi cứ tưởng là bây giá» cô Ä‘ang ở Luân Äôn Ä‘ang diá»…n kịch Opera chứ? 
    - Tôi đã từng trình diá»…n. Äan Phong nói - Tôi đã diá»…n những vở kịch như Hamlet, Romeo Juliet. Nhưng tôi chỉ đóng những vai phụ, và tôi đã chán ngấy. Vì váºy trở vá» Äài Loan lần này, tôi định thay đổi cách sống. 
    - Cô vỠđây có một mình à? 
    - Vâng, một mình. 
    - Sao trước khi vỠkhông báo trước cho tôi biết? 
    - Tôi đã quen cách sống như váºy rồi.- Mắt cá»§a Äan Phong nhìn không chá»›p đốm lá»a đỠtrên Ä‘iếu thuốc trong taỵ - Mấy năm qua ngay cả những lúc ở Luân Äôn, tôi cÅ©ng chỉ sống có má»™t mình. Mẹ tôi thì... 
    Äan Phong có vẻ suy nghÄ© má»™t chút, dụi tắt thuốc rồi tiếp: 
    - Mẹ tôi thì sống vá»›i chồng và những đứa con sau cá»§a bà ấy. HỠđịnh cư tại Manchester. - Äan Phong ngẩng lên nhìn Giang Hoài - Tôi thì không thÃch quấy rầy ai cả. Ngay cả anh cÅ©ng váºy, tôi biết là anh rất báºn, tôi nghÄ© bây giá» cÅ©ng là lúc tôi cần phải cáo từ. 
    Äan Phong đứng dáºy, vá»›i lấy cái áo khoác, nhưng Giang Hoài đã đưa tay ngăn lại. 
    - Cô đừng đi. 
    - Sao váºy? 
    - Vì tôi cần cá»™ Tôi muốn dùng cÆ¡m vá»›i cô trưa naỵ Hoài vá»™i nói - Tôi muốn được nghe cô kể lại những năm tháng qua đã sống như thế nào? Tôi cÅ©ng muốn biết nÆ¡i cô cư ngụ bây giá» là ở đâu, ra sao? Nếu cô không cho biết những Ä‘iá»u đó thì tôi sẽ không cho phép cô vỠđâu. 
    Äan Phong chá»›p mắt nhìn Hoài, má»™t lúc lâu Phong má»›i nói. 
    - Anh không có vẻ gì là má»™t con ngưá»i lạnh lùng. Tôi cứ mãi nghÄ©, tôi không biết, tôi không hiểu: anh là thần thánh hay ma quá»· mà chị tôi lại yêu anh như váºy? Nhưng mà anh Giang Hoài tại sao anh lại để cho chị tôi phải chết? 
    Giang Hoài vá»™i quay ngưá»i Ä‘i không để cho Äan Phong nhìn thấy phản ứng cá»§a chàng, nhưng rõ ràng là Hoài xúc động và cứ đứng yên như váºy. Mãi đến lúc cảm thấy có bàn tay cá»§a ai đấy đặt lên vai và giá»ng nói nhẹ như gió, Giang Hoài má»›i quay lại. 
    - Nghe nói ở thành phố cá»§a chúng ta có thức ăn miá»n Trung ngon lắm! Anh má»i tôi ăn loại đặc sản đó được chứ? 
    Äan Phong đã khoác cái áo lên ngưá»i. Cả ngưá»i nàng như tắm trong màu Ä‘en. Nhưng cái màu Ä‘en đó lại làm nổi báºt màu trắng cá»§a làn dạ Hoài chợt bàng hoàng, nhất là vá»›i nụ cưá»i thánh thiện cá»§a nàng. á»’ sao Äan Phong lại giống BÃch Huệ thế? Có Ä‘iá»u Äan Phong quý phái hÆ¡n, má»™t "Thiên thần Ä‘en". Nhưng "Thiên thần Ä‘en" là để tượng trưng cho cái gì? Niá»m vui, hay ná»—i buồn, hạnh phúc hay bất hạnh? Giang Hoài lắc đầu, chàng không muốn nghÄ© đến những Ä‘iá»u đó nữa, đưa tay ra Hoài nói: 
    - Nào ta đi thôi. 
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				17-09-2008, 10:22 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 2 
 
 
  
 
    Quán cafe này rất xinh xắn, nằm trên con đưá»ng má»›i mở, bày trà hài hòa, trang trà theo kiểu Hy Lạp, vá»›i tưá»ng trắng, bàn và ghế làm theo mẫu cá»§a những khúc gá»— thá»™ Giang Hoài và Äan Phong lá»±a má»™t cái bàn ở góc ngồi uống cafẹ Há» ngồi ở đây đã khá lâu. Trước mặt là má»™t khung cá»a sổ lá»›n. Ở đây có thể ngắm cảnh phố. Há» dùng cÆ¡m trưa xong rồi má»›i đến đây. Cái quán có tên "ánh đèn", cái tên nghe tháºt thi vị. 
    Bên ngoài nắng đã tắt. Ngày cá»§a mùa đông rất ngắn và ngày cá»§a hôm nay hình như lại đặc biết ngắn hÆ¡n. Äan Phong ngồi ngả lưng ra sau ghế, mắt nhìn ra khung cá»a sổ. Những cái xe qua lại như mắc cá»i, bắt đầu cho sinh hoạt vỠđêm. ánh đèn thỉnh thoảng lóe rá»i qua khung kÃnh. Äan Phong mân mê cái báºt lá»a trên tay, nàng như có Ä‘iá»u gì nghÄ© ngợi. 
    - Tôi thưá»ng nghÄ©, tại sao mình không ở lại Äài Loan ngay từ đầu, để sống bên cạnh chị. Nhưng ở thá»i Ä‘iểm đó, tôi không thể quyết định được Ä‘iá»u gì cả, tôi còn bé quá! Lúc đó tôi má»›i 14 tuổi. Còn chị Huệ bấy giỠđã há»c đến đại há»c. Äúng là định mệnh! Äịnh mệnh đã khiến cho ngưá»i mẹ, bao nhiêu năm ở váºy thá» cha cá»§a tôi, chợt nhiên lại yêu má»™t ngưá»i đàn ông nước Anh. Äịnh mệnh đã khiến cho mẹ và tôi phải xa chị, biết nói gì đây. Sá»± chia tay đó là cả má»™t ná»—i Ä‘au. Chị BÃch Huệ bấy giá» là má»™t thiếu nữ ngang bướng và cố chấp. Chị không hài lòng và tha thứ cho mẹ tôi bước thêm bước nữa. Có lẽ vì cái ấn tượng cá»§a chị đối vá»›i cha ruá»™t mạnh mẽ hÆ¡n tôi, cÅ©ng có thể vì cái quan niệm bảo thá»§ á Äông cá»§a chị quá sâu sắc. Tóm lại mãi đến bây giá», cái ấn tượng cá»§a tôi vá» ngưá»i chị quá cố, vẫn là má»™t ngưá»i con gái có cái bá» ngoài yếu Ä‘uối, nhưng lại có trái tim rất bảo thá»§. 
    Äan Phong nói rồi liếc nhanh Giang Hoài, há»i tiếp: 
    - Anh có cùng quan điểm đó với tôi không? 
    Giang Hoài chỉ thở khói suy nghÄ© và không trả lá»i, Äan Phong cÅ©ng không mong đợi Ä‘iá»u đó, nàng lại nói tiếp. 
    - Tóm lại, khi chúng tôi đến xứ Anh thì má»i thứ Ä‘á»u không giống như chúng tôi đã nghÄ©, cuá»™c sống gian khổ hÆ¡n nhiá»u. Vì cha kế tôi không giàu có lại thưá»ng bị thất nghiệp. Trong bốn năm sống chung vá»›i ông ta, mẹ tôi lại sanh thêm ba đứa em. Tháºt ngoài sá»± tưởng tượng, và chỉ trong má»™t thá»i gian ngắn ngá»§i, gia đình tôi trở thành má»™t gia đình Anh quốc truyá»n thống. Chỉ có má»™t mình tôi là như má»™t kẻ lạc loài. Anh làm sao biết được, tôi đã sống thế nào trong khoảng thá»i gian đó. Những đứa em cá»§a tôi chiếm lấy hầu hết tình cảm cá»§a mẹ. Tôi giống như má»™t kẻ lang thang, má»™t cánh nhạn xa đàn. Trong khoảng thá»i gian đó tôi chỉ còn sống bám vÃu vào những lá thư cá»§a chị BÃch Huệ gá»i liên tục cho tôi. Chị an á»§i, động viên và tôi sống vững được, là nhá» sá»± giúp đỡ tinh thần đó. 
    Äan Phong ngừng lại há»›p má»™t ngụm cà phê, rồi ngẩng lên nhìn Giang Hoài. 
    - Äúng ra những thứ này, tôi không cần kể lại cho anh nghe. Vì anh hẳn đã biết rõ cả. 
    Giang Hoài gáºt đầu nói: 
    - Tôi biết, nhưng mà dù sao nghe cô kể lại vẫn thÃch hÆ¡n. 
    Äan Phong yên lặng má»™t chút, lấy thêm má»™t Ä‘iếu thuốc, Giang Hoài báºt lá»a giùm cho Phong, Phong hút thuốc má»™t cách Ä‘iêu luyện nhẹ nhàng. Khói thuốc làm cho khuôn mặt cá»§a nàng trở nên liêu trai hÆ¡n. 
    - Thôi, bây giá» không nói những Ä‘iá»u anh đã biết nữa, mà là nói những chuyện khác. - Äan Phong tiếp sau cái lắc đầu - Anh biết không sau đấy có má»™t lúc thư cá»§a chị BÃch Huệ gá»i cho tôi, bức nào cÅ©ng đỠcáºp đến anh, tên anh, chiá»u cao sức nặng, anh thế này, anh thế ná», chị ấy ca ngợi anh đủ thứ, anh như má»™t thiên thần, má»™t con ngưá»i cao thượng hÆ¡n tất cả má»i ngưá»i. 
    Äan Phong nói má»™t hÆ¡i, lá»i cá»§a nàng như những viên pháo nổ mạnh trong tim Hoài. 
    - Anh có biết không, bấy giá» anh không phải là cá»§a riêng chị BÃch Huệ. - Äan Phong thú nháºn má»™t cách thành tháºt - Lúc đó mặc dầu tôi má»›i 16 tuổi, nhưng trong đầu tôi lúc nào cÅ©ng ngáºp bóng dáng cá»§a anh. Má»—i đêm khi mẹ và cha nuôi cầu nguyện thì tôi cÅ©ng ngồi đó nhưng những lá»i khấn cá»§a tôi lại dành cho anh và chị Huệ. Và rồi cuá»™c sống cá»§a chúng tôi càng lúc càng trở nên khó khăn. Tôi đứng trước má»™t sá»± lá»±a chá»n gay cấn, hoặc là tiếp tục há»c, hoặc là phải Ä‘i tìm việc làm. Trong lúc căng thẳng như váºy thì anh và chị Huệ đã cứu vãn tình hình má»™t cách đúng lúc. Quý vị đã gởi tiá»n qua đóng há»c phà cho tôi. Há»c phà được gá»i qua liên tục, đồng tiá»n Äài Loan được chuyển hoán thành tiá»n Anh kim. Tôi biết lúc đó tôi là má»™t gánh nặng, vì ngành há»c cá»§a tôi là má»™t ngành há»c tốn rất nhiá»u tiá»n. Tôi mê say môn kịch nghệ. Tôi đã đến Luân Äôn để thi vào trưá»ng kịch nghệ nổi tiếng nhất ở đấy. Há»c phà khá cao, nhưng chị Huệ sợ tôi không yên tâm chị ấy gá»i thư sang nói: Sá»± nghiệp cá»§a anh càng lúc càng thành công. Anh đã hái ra rất nhiá»u tiá»n. Cái số tiá»n há»c phà nhá» nhoi kia nào có nghÄ©a lý gì? Làm sao lại chẳng nghÄ©a lý phải không anh? - Äan Phong nhìn thẳng vào mắt cá»§a Giang Hoài rồi tiếp - Lúc đó tôi đã tá»± nhá»§ lòng mình, coi như tôi nợ anh số tiá»n đó. Tôi đã mượn tiá»n để Ä‘i há»c, má»™t ngày nào đó rồi tôi sẽ trả, và anh biết không? Tôi đã há»c má»™t cách hết sức cố gắng. Ban ngày tôi đã dồn hết sức vào việc há»c cái môn chánh quy mình yêu thÃch, và tối đến tôi lại luyện môn Hoa văn; nhá» váºy anh thấy đó trình độ Hoa văn cá»§a tôi không đến ná»—i tồi. 
    Giang Hoài liên tưởng đến bản thảo chuyện "Thiên thần Ä‘en" buổi sáng ở trên bàn, chàng bá»—ng nhá»› đến bài thÆ¡ ngắn ở trang đầu. Hoài gáºt gù nói: 
    - Äúng váºy, tôi cảm thấy Hoa văn cá»§a cô rất khá. Giá»ng văn rất chải chuốt. 
    - Äó là nhá» tôi Ä‘á»c rất nhiá»u chuyện Trung Quốc như "Hồng lâu má»™ng, Lão xà, Từ chà ma, Thá»§y há», Liêu trai chà dị v.v... " 
    Giang Hoài yên lặng nhìn Äan Phong. 
    - Sau đấy chợt nhiên tôi thấy thư cá»§a chị Huệ gá»i sang càng lúc càng Ãt dần. Không những chỉ Ãt mà thư lại viết ngắn hÆ¡n. Thư thì như váºy nhưng tiá»n thì vẫn được gá»i liên tục, gá»i đủ. Chị Huệ là như thế. Chị sợ tôi thiếu hụt rồi ảnh hưởng đến việc há»c. Trên Ä‘á»i này đâu dá»… kiếm được má»™t bà chị như thế? Thế rồi sau đấy tôi không còn nháºn được thư nữa, mà má»—i tháng chỉ lãnh được chi phiếu thôi. Tôi đã nghÄ© là có lẽ vì chị BÃch Huệ sắp lấy chồng, chị ấy báºn rá»™n má»i thứ. Sắm sá»a, sắp xếp chá»— ở má»›i, phụ giúp cho ngưá»i chồng tương lai để khuếch trương sá»± nghiệp, báºn rá»™n như thế làm gì còn thá»i gian để viết thư cho em... Vả lại lúc đó tôi cÅ©ng báºn rá»™n vừa báºn chuyện thi tốt nghiệp, làm luáºn văn, diá»…n xuất rồi lại có bạn trai, báºn nhảy đầm, báºn Ä‘i rảo trên phố... 
    Äan Phong dụi tắt thuốc, lấy tay xoa xoa trán rồi tiếp. 
    - Mãi cho đến khi tôi ra trưá»ng. Tôi đã Ä‘iện vá» báo cho chị Huệ thì tôi má»›i nháºn được thư cá»§a anh. Äan Phong ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cá»§a Hoài - Lúc đó thư anh má»›i cho tôi biết chị Huệ đã qua Ä‘á»i hÆ¡n ná»a năm. Cái lá thư cá»§a anh hiện tôi vẫn còn cất giữ. Bởi vì, cái thư đó anh viết má»™t cách khá buồn, khá hay. 
    Giang Hoài nhìn đôi mắt long lanh của Phong, chàng đột nhiên ngồi thẳng lưng nói: 
    - Thôi đừng nhắc đến bức thư đó nữa, cÅ©ng đừng nói chuyện BÃch Huệ mà hãy nói chuyện cá»™ Tại sao từ đó đến bây giá» cô chẳng há» thư từ gì cho tôi cả? 
    - Äể làm gì chứ? Äể kể lể vá» mình ư? - Äan Phong chau mày nói: - Vả lại chuyện cá»§a tôi cÅ©ng không có gì đáng nói, đã bao năm qua rồi, bắt đầu từ năm 14 tuổi đến 21 tuổi cuá»™c Ä‘á»i tôi bất luáºn trên phương diện tinh thần hay váºt chất, Ä‘á»u ký sinh trên ngưá»i chị BÃch Huệ, mặc dù chúng tôi sống cách xa nhau vạn dặm, nhưng mà sau đó tôi cÅ©ng mất, và tôi nháºn ra má»™t Ä‘iá»u, đây là giây phút tôi phải tá»± láºp để trưởng thành. Anh có biết không? Má»™t năm rưỡi nay tôi đã táºp tành để trở thành má»™t con ngưá»i tá»± láºp như thế. 
    Giang Hoài suy nghĩ. 
    - Tốt nhất Phong cần nói rõ một chút. 
    - CÅ©ng đâu có gì đâu? Äan Phong cưá»i nhẹ - thì tôi Ä‘i diá»…n kịch, ở Anh thì chỉ có kịch Operạ Chạy đầu này đến đầu kia. Cố gắng kiếm tiá»n. Công việc cÅ©ng không phải là nhàn hạ, khó nhá»c má»™t cách không đơn giản. Nhưng vì có mục Ä‘Ãch nên cÅ©ng không đến ná»—i nản. Má»™t mục Ä‘Ãch duy nhất, đó là kiếm cho đủ tiá»n, để quay trở vá» Äài Loan nhìn ngôi má»™ cá»§a chị Huệ, nhìn mặt ông anh rể - Mắt Äan Phong long lanh. 
    - Không phải, đúng ra tôi không nên gá»i anh là anh rể, tôi chỉ có quyá»n gá»i anh là anh Giang Hoài. 
    Và giá»ng nói cá»§a Äan Phong chợt trở nên xa vá»i. 
    - Anh cÅ©ng ngá»› ngẩn tháºt. Tại sao không cưới chị Huệ trước khi chị ấy chết? Như váºy có phải là tôi sẽ có Ãt ra má»™t ngưá»i thân còn lại ở xứ Äài Loan này? 
    Giang Hoài bàng hoàng, dưới ánh mắt buồn bã của Phong, Hoài không dằn được lòng: 
    - Tôi còn nhá»› là trong lá thư gá»i cho Phong, tôi đã nói là Huệ qua Ä‘á»i vì... 
    - Bệnh tim phải không? - Äan Phong tiếp lá»i - Äấng tối cao nhiá»u lúc trong chuá»—i bất hạnh lại sắp xếp má»™t việc làm tốt. Chị Huệ đã nhắm mắt trong hoàn cảnh nhẹ nhàng như váºy, không phải khổ Ä‘au nhiá»u. 
    Những bắp thịt trên mặt Hoài như căng ra. Hoài cúi xuống nhìn vào ly cà phê Ä‘en sánh. Hoài bất giác nhá»› đến khuôn mặt BÃch Huệ trong những giây phút cuối cùng. 
    - Báºy tháºt! Äan Phong chợt thở ra nói - Tại sao câu chuyện cá»§a chúng ta cứ dÃnh dáng mãi đến chết chóc thế? - Tôi biết là đỠtài này tháºt không vui vá»›i anh và cả vá»›i tôi. Mắt Phong hướng ra ngoài khung cá»a kÃnh. – Thôi bây giá» quay lại chuyện tôi Ä‘i. Chuyện tiếp theo là như vầy. Tôi trở vá» Äài Loan và không định thông báo cho anh biết, vì tôi nghÄ© là, chị BÃch Huệ dù sao cÅ©ng đã qua Ä‘á»i hÆ¡n hai năm. Biết đâu trong khoảng thá»i gian này... anh đã chẳng tìm thấy hạnh phúc cá»§a riêng mình? 
    Äan Phong ngưng nói, quay lại nhìn Hoài há»i. 
    - Thế nào? Anh đã tìm được rồi chứ? 
    Hoài nhìn Phong, chàng hiểu, Phong đã biết hết má»i thứ mà còn giả vá» há»i. Hoài yên lặng. 
    - Nói váºy thôi, chứ vỠđây hÆ¡n ba tháng, tôi đã biết được nhiá»u thứ vá» anh. Äan Phong nói - Hai năm qua, anh đã thành công nhanh chóng. Cái cÆ¡ sở xuất bản cá»§a anh trở thành má»™t cÆ¡ sở uy tÃn vững vàng. Anh quá nổi tiếng, anh quy tụ được phần lá»›n những nhà văn tên tuổi ở đất nước này. Và bây giá» dưới tay anh là má»™t lô cÆ¡ sở, nhà máy in, mạng lưới phát hành... Anh đã có má»™t số bất động sản lá»›n. Cao ốc, nhà cá»a, biệt thá»±, xe du lịch hạng sang... Anh chỉ còn thiếu có má»™t thứ, đó là... má»™t cô vợ phải không? 
    Äan Phong ngưng lại, nhìn thẳng vào mắt Hoài. 
    - Như váºy, cÅ©ng có nghÄ©a, anh vẫn chưa quên chị tôi, phải không? 
    Hoài vẫn yên lặng. Cô ấy đã vỠđây hÆ¡n ba tháng. Váºy là cô ấy hẳn dò la tìm biết được rất nhiá»u sá»± việc. Má»™t cảm giác bất an như phá»§ vây quanh Hoài, Hoài chợt thấy lạnh. 
    - May là anh chưa láºp gia đình. - Äan Phong lại tiếp. – Nếu anh cưới vợ rồi, có lẽ tôi đã không dám đến làm phiá»n anh. Tôi vỠđây, đầu tiên là tìm má»™t căn há»™ để ở. Tôi định dành thá»i gian còn lại viết má»™t cái gì, nhưng rồi, sau đấy tôi chợt thấy, tôi cần phải đến gặp anh, vì váºy hôm nay tôi đến đây. 
    Äan Phong há»›p má»™t há»›p cà phê. 
    - Äó là má»™t chuyện liên hệ đến tôi, rất bình thưá»ng, phải không? Nhưng sá»± hiện diện cá»§a tôi, có làm anh bá»±c mình không? 
    Hoài nhìn thẳng vào mắt Phong: 
    - Có phần nào. 
    - Tại sao? 
    - Vì sá»± hiện diện cá»§a cô gợi nhá»› nhiá»u thứ. Cô đã xé toạc vết thương mà hai năm qua, tôi đã cố gắng niêm kÃn. 
    Hoài nói rồi lắc đầu há»i. 
    - Có ai cho Phong biết là Phong đẹp và giống hệt như BÃch Huệ không? 
    Äan Phong gáºt đầu. 
    - Tôi biết, vì chị Huệ thưá»ng gởi hình sang Anh Quốc. Mẹ cÅ©ng bảo, tôi càng lá»›n càng giống chị Huệ. Cái đó cÅ©ng không có gì là lạ, tôi và chị Huệ là hai chị em ruá»™t cÆ¡ mà? 
    Giang Hoài ngắm Phong má»™t chút rồi quay nhìn ra ngoài cá»a sổ, Hoài nghe Phong nói. 
    - Nhanh tháºt, má»›i đây mà đã sắp tối. Váºy là tôi đã Ä‘i hết má»™t ngày, giá» phải vá» nhà. 
    Hoài nói nhanh. 
    - Chúng ta dùng cÆ¡m tối rồi hãy vá». 
    - Hôm nay tôi gần như ăn uống luôn miệng. - Äan Phong vừa cưá»i vừa nói. - Hồi trưa anh đã má»i tôi dùng thức ăn miá»n Trung. Sau đó, đến đây uống cafe, anh má»i tôi dùng bánh trứng. Thôi, tôi không thể ăn tối vá»›i anh được nữa. Hôm nay tôi nói nhiá»u quá, ăn sẽ không vô nữa đâu. Bây giá» tôi phải vá» nhà. 
    - VỠnhà? 
    - à, tôi dùng lá»™n từ rồi. - Äan Phong vá»™i nói - Nhà là cái từ không phải đơn thuần chỉ cái chá»— đặt giưá»ng ngá»§. Mấy năm qua tôi không có lấy cái nhà, tôi chỉ là cánh hạc cô đơn. Bây giá» phải nói là tôi quay vá» nÆ¡i tạm nghỉ cá»§a mình. Anh có biết má»™t bản nhạc cá»§a Anh có tá»±a đỠlà "Cánh hạc trên cao không“? 
    - Cánh én trên cao? 
    - Không phải là cánh én, mà là cánh hạc, hồng hạc. 
    - Váºy thì tôi không biết. 
    - Tôi biết là anh biết. - Äan Phong nói - Hồng hạc là má»™t loài chim lá»›n. Thưá»ng thưá»ng chúng làm tổ trên những bãi cá» gần hồ nước hay đầm lầy. Nhưng mà có má»™t cánh hạc cô đơn. Nó lại dừng chân trên ngá»n cây cao, mà ngá»n cây là nÆ¡i không thể dừng chân lâu được. Má»™t nÆ¡i tạm dừng thôi, vì anh biết ở đấy không thể xây tổ được chứ? 
    - à! 
    - Trong bài hát đó chỉ có mấy câu ngắn. - Äan Phong nghÄ© ngợi má»™t chút hát khẽ - "Cánh hạc trên cành cao. Mắt nhìn mây bá»nh bồng. Mây không dừng má»™t chá»—. Tổ không thể dừng xây. Vì mây không an định, hạc lại ngại cô đơn... " 
    Äan Phong ngừng hát, nàng nhìn Hoài suy nghÄ© rồi lại nhìn ra nÆ¡i nào đó ngoài khung cá»a. 
    Hoài có vẻ xúc động. 
    - Bản nhạc này chẳng giống nhạc nước ngoài chút nào, tôi có cảm giác như đó là một bài thơ cổ của Trung Quốc. 
    - Tôi cố dịch lá»i hát tháºt cẩn tháºn. - Äan Phong quay lại vá»›i nụ cưá»i – Thôi đủ rồi, bây giá» cánh hạc cần quay vá» chá»— tạm trú đêm nay. 
    Giang Hoài chợt đưa tay ngăn lại. Không những chỉ ngăn mà Hoài còn nắm lấy bàn tay trên bàn của Phong. 
    - Váºy thì cô có thể má»i tôi dùng cÆ¡m tối được không? 
    Äan Phong nhìn Hoài vá»›i má»™t cái nhìn nhẹ nhàng. 
    - ý anh muốn là, anh định đến thăm cái tổ hạc kia ư? 
    Giang Hoài yên lặng. Äan Phong đứng dáºy. 
    - Váºy thì ta Ä‘i nào. 
    Há» ra khá»i quán cafẹ Gió đêm phÆ¡n phá»›t lạnh, trá»i Ä‘ang vần vÅ©. Có lẽ mưa sắp đến. Hai ngưá»i Ä‘i bên nhau, dáng cao gầy cá»§a Phong tháºt quý phái tao nhã. Hoài nháºn xét như váºy, chàng nói. 
    - Cô chẳng có vẻ gì là một cánh hạc cô đơn. 
    - Tháºt ư? 
    - Vâng. Tôi thấy thì cô có vẻ như một cánh chim thiên đàng. Cô biết chim thiên đàng chứ? 
    - Không, anh kể đi. 
    - Chim thiên đàng là má»™t loại chim hiếm. Hoài diá»…n tả - nó rất đẹp, nó có đôi cánh màu xanh ngá»c, bóng mượt như tá»a sáng, có cái Ä‘uôi hình cánh dù màu đỠchói. Nó lại thông minh, lanh lẹ. Trên đỉnh đầu nó có những cái mào hình vương miện. Nó sống ở những nÆ¡i con ngưá»i Ãt đến. Vì váºy thỉnh thoảng ngưá»i ta có thể gặp nó nhưng bắt được nó là má»™t Ä‘iá»u rất khó khăn. 
    Äan Phong liếc nhanh vá» phÃa Hoài. 
    - Cảm Æ¡n sá»± ca ngợi vừa rồi cá»§a anh. Nhưng mà chị BÃch Huệ thì sao? Anh nháºn xét vá» chị ấy như thế nào? CÅ©ng là má»™t cánh chim thiên đàng chứ? 
    - Cô ấy à? Giang Hoài có vẻ suy nghÄ©. Chàng không trả lá»i ngay, có lẽ vì cái xe du lich chevolet cá»§a chàng đã Ä‘áºu trước mặt. Hoài mở cá»a, má»i. 
    - Lên xe đi! 
    Mấy phút sau, Hoài đã có mặt ở cái tổ hạc nhá» nhắn. Äó là căn há»™ chỉ có má»™t phòng khách và má»™t phòng ngá»§. Phòng vệ sinh và nhà bếp ở mãi phÃa sau. Phòng được trải thảm trắng. Bá»™ salon và màn cá»a cùng màu cam. Bày trà cÅ©ng khá gá»n và giản dị, chỉ có trên kệ tá»§ là trang trà thêm má»™t số váºt dụng xinh xắn như: Äôi tượng vÅ© công bằng sứ cá»§a Hòa Lan, má»™t cái mặt nạ thô kệch, má»™t bức tượng đồng, má»™t con chim sÆ¡n ca bằng đất nung. Giang Hoài đứng đấy ngắm, trong khi Äan Phong giải thÃch. 
    - Tôi rất thÃch sưu táºp các loại đồi chÆ¡i nhá» nhắn. Tôi có má»™t lô ở xứ Anh. Tiếc là không mang vá» hết được. Nhưng mà tôi cảm thấy đến đâu thì cÅ©ng có nghÄ©a là tạm dừng, chứ đâu có ý định ăn Ä‘á»i ở kiếp má»™t chá»— đâu, nên kệ nó. Và Äan Phong chỉ vá» phÃa ghế salon nói vá»›i Giang Hoài. 
    - Anh ngồi chơi một chút nhé? Tôi đi thay áo đây. 
    Äan Phong Ä‘i vào phòng ngá»§. Äứng giữa phòng khách, Hoài vẫn không dằn được tò mò. Chàng đưa mắt ngắm nghÃa má»i váºt. Phòng coi như trang bị đầy đủ. Tá»§ lạnh, tá»§ rượu, bàn há»c, bàn làm việc. Äây là loại phòng được đặc biệt thiết kế dành cho những ngưá»i từ xa đến tạm trú. Nó khác phòng ở khách sạn má»™t chá»— là có thêm nhà bếp trong nhà. Hoài bước đến bên bàn làm việc, tò mò láºt mấy trang giấy bản thảo Ä‘ang viết dở dang. Có má»™t tấm giấy viết ná»a chừng dằn dưới quyển tá»± Ä‘iển tá» Chàng giở ra, má»™t bài thÆ¡ ngắn. 
    "Gió xuân mang giấc mơ đến 
    Cành cây cao nơi hạc đang làm tô? 
    Chim hoàng oanh đang hót 
    Gió thổi rất nhẹ và mưa đang bay 
    Sáng nay không hiểu sao lòng lại lâng lâng 
    Buồn đóa hoa đào hồng 
    Buồn tàu lá chuối lay. 
    Buồn cả mùa xuân lặng lẽ. 
    Buồn gió thổi nhẹ và cả mưa bay ….†
    Giang Hoài Ä‘á»c bài thÆ¡, chợt nghe lòng rung động. Ngôn ngữ thi ca á đông nó lạ lùng như váºy đó. Chỉ vá»›i mấy chữ là đủ để diá»…n đạt cái ná»—i man mác trong lòng. Chàng cầm mảnh giấy trong tay, Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại. Chàng như quên bẵng không gian, mãi đến lúc có giá»ng nói nhẹ phÃa sau. 
    - Mấy hôm trước tình cá» Ä‘á»c má»™t bài văn cổ. Tôi cảm xúc ghi lại cảm nghÄ©. Có Ä‘iá»u anh cảm thông cho, tôi không rành thi ca, âm luáºt. Tôi chỉ viết để diá»…n tả cái mình nghÄ©. Anh là ngưá»i chuyên nghiệp, anh hiểu, anh đừng có cưá»i nhé. 
    Giang Hoài quay lại, chàng tròn mắt. Ngưá»i con gái trước mặt bây giá» hoàn toàn đổi khác. Trong cái áo dài Trung Quốc màu trắng, tóc xõa dài, nàng đẹp như má»™t áng mây. Hoài nhìn như ngẩn ra. 
    - Anh làm sao thế? - Äan Phong há»i vá»›i nụ cưá»i, ánh mắt nàng long lanh nghịch ngợm - Anh làm gì mà có vẻ ngạc nhiên thế? 
    - á»’! Cô khiến tôi giáºt mình. 
    - Giáºt mình? Sao váºy? 
    - Vì cô từ bá»™ trang phục toàn Ä‘en, đổi sang toàn trắng. - Giang Hoài giải thÃch. - Cô giống như má»™t thiên thần Ä‘en theo kiểu âu châu đổi sang cÆ¡n gió nhẹ phương Äông vá»›i mưa phùn. Cô như nàng tiên trong truyện cổ tÃch, có nhiá»u phép lạ. 
    Äan Phong lắc đầu, đến bên tá»§ rượu lấy ra hai cái cốc và má»™t chai rượu chát trắng. Vừa rót rượu, Phong vừa nói. 
    - Trách gì chị BÃch Huệ thưá»ng nói, anh là ngưá»i rất môi miếng, biết cách nói chuyện. Suốt ngày hôm nay tôi nói tháºt nhiá»u, còn anh, chỉ thỉnh thoảng nói. Nhưng khi anh phát biểu thì câu nào lại đáng đồng tiá»n câu nấy. 
    Rồi Äan Phong nhìn thẳng vào mắt Hoài. 
    - Äã có bao nhiêu ngưá»i đàn bà như chị tôi đã chết mệt vì anh? 
    Giang Hoài giáºt mình, lắc đầu. 
    - Không một ai cả. 
    - Không à? - Äan Phong nhướng mày, Ä‘ang rót rượu chợt nàng ngưng taỵ - à, tôi quên há»i là anh uống rượu hay uống cafe? 
    - Khá»i bày vẽ, tôi chỉ cần má»™t ly trà là được. 
    - Trà à? - Äan Phong há»i vá»›i nụ cưá»i. Nàng đặt ly rượu xuống, rồi đứng dáºy quay ngưá»i vào nhà bếp – Thôi được, để tôi Ä‘i nấu nước. Tôi nghÄ© mình trở vỠđây mà vẫn chưa hoàn toàn phương Äông hóa. Cái gì cÅ©ng phải từ từ táºp lại, phải không anh? 
    Giang Hoài kéo Phong lại. 
    - Thôi khá»i mắc công. Thỉnh thoảng uống má»™t ly rượu cÅ©ng không sao. Tôi cÅ©ng không phản đối chuyện uống rượu. 
    - Tháºt không? 
    - Tháºt chứ. - Giang Hoài xác định – Vá»›i lại, hôm nay, cÅ©ng nên uống tà rượu. Ngưá»i Trung Quốc có cái táºp tục là khi nào có chuyện gì vui hay uống chút rượu để mừng. 
    - Ngưá»i phương Tây cÅ©ng váºy thôi - Äan Phong nói và ngồi xuống cạnh rót tiếp cho đầy ly rượu - Nhưng mà... hôm nay là ngày gì mà anh vui chứ? 
    - Gặp được cô đã là má»™t Ä‘iá»u vui. - Hoài nói và nâng ly lên, giá»ng nói xúc động - Hãy mừng cho việc cô quay vá» xứ sở này. Nào, mừng! 
    Äan Phong chợt thấy bối rối. Có má»™t màn sương phá»§ nhẹ lên mắt. Phong há»›p má»™t há»›p rượu tá»±a ngưá»i vào ghế. Äể tình cảm lắng xuống má»™t chút má»›i nói. 
    - Äúng ra, tôi nên đến gặp anh từ ba tháng trước. Váºy mà tôi không Ä‘i. Tôi đã phà lãng thá»i gian nhiá»u quá. 
    Äan Phong mân mê ly rượu trong tay, nàng ngá»a mặt nhìn lên, và hai giá»t lệ lăn dài xuống má. 
    - Không hiểu sao bây giá», tôi chợt thấy mệt má»i quá, tôi không muốn bay nữa, tôi sẽ ở lại, anh Hoài, anh là anh rể tôi... anh có sẵn sàng chăm sóc tôi không? 
    Giang Hoài bàng hoàng, chàng tròn mắt nhìn cô gái trước mặt. Có tháºt như váºy không? Äó là ý tháºt cá»§a Phong đấy chứ? Phong vẫn coi tôi là... và Hoài cÅ©ng không ngăn được cảm xúc trong lòng.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				17-09-2008, 10:23 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 3 
 
 
  
 
   Tan há»c, Giang Hạo ôm chồng sách văn há»c Anh Quốc dày cá»™m vá»›i mấy quyển kịch bản cá»§a Shakespear bước ra cổng trưá»ng, chàng cảm thấy tháºt thoải mái, sau những giá» căng thẳng. 
    Trung tâm nghiên cứu Anh ngữ Văn lý này nằm ở ngoại ô thị trấn Nước Ngá»t. Kiến trúc được xây dá»±ng dá»±a vào vách núi, mặt hướng ra biển. Khung cảnh tháºt trữ tình, địa Ä‘iểm lại yên tịnh. Chỉ tiếc má»™t Ä‘iá»u là cách thành phố Äài Bắc khá xạ Khu ký túc xá sinh viên lại có số phòng giá»›i hạn. Vì váºy phần lá»›n sinh viên phải mướn phòng ở ngoài. Tạo cho địa phương má»™t nghá» má»›i, nghá» chuyên môn nuôi sinh viên ăn cÆ¡m tháng, hoặc cho mướn phòng, những cái phòng được coi là phòng chứ tháºt ra giống như những cái há»™p nuôi chim bồ câu. Má»—i nhà ngăn ra hàng chục phòng như váºy, tạo thành má»™t ký túc xá tư thu hẹp. 
    Giang Hạo cÅ©ng mướn má»™t cái phòng tương tá»±, có Ä‘iá»u ở đây sang trá»ng hÆ¡n. Tiá»n thuê phòng đắt hÆ¡n. Tiá»n thuê phòng đắt hÆ¡n nằm ở ngoại ô thành phố, Hạo ở trong dãy nhà ngói Ä‘á». 
    Lúc đầu dãy nhà này được cất vá»›i mục Ä‘Ãch khai thác như má»™t khách sạn. Nhưng sau khi xây được ná»a chừng, thì hết tiá»n. Äiểm ở đây lại không phải là Ä‘iểm du lịch tốt, du khách đến Ãt, nên cuối cùng khu nhà đã được chế biến thành cứ xá há»c trò. Và phòng cá»§a Giang Hạo là má»™t trong những phòng tốt nhất. Cá»a sổ hướng vè phÃa biển. Ở đây có thể nhìn thẳng ra bến cảng. Có thể nhìn thấy bóng thuyá»n và những ngá»n đèn lấp lóe má»—i khi Ä‘oàn ghe đánh cá trở vá». Ở đây cÅ©ng có thể thấy toàn cảnh bãi cá» xanh rì cá»§a sân Golf. Nhưng mà giống như bao nhiêu thanh niên má»›i lá»›n khác, phòng cá»§a những anh chàng được gá»i là sinh viên lúc nào cÅ©ng váºy: dÆ¡, bê bối, sách vở, quần áo, dÄ©a hát... để đầy nhà. Muốn tìm má»™t chá»— đặt chân cÅ©ng khó. Nhưng những anh chàng này không bao giá» mặc cảm vá»›i cái vô tráºt tá»± đó. Äôi lúc há» còn hãnh diện. Há» nghÄ© như váºy má»›i có vẻ nghệ sÄ©. Cái quan trá»ng nhất đối vá»›i há» những ngưá»i má»›i táºp tành làm ngưá»i lá»›n là tá»± dá» Giang Hạo đã đặt cho phòng trá» cá»§a mình cái tên là "VỠốc". 
    Chiá»u hôm ấy, Giang Hạo ôm chồng vở trở vá» "VỠốc". Trưá»ng khai giảng chưa được bao lâu. Nắng xuân tháºt ấm, tháºt tuyệt vá»i. Gió thổi đến vá»›i mùi đất lẫn mùi hương hoa. Có lẽ gió từ nghÄ©a trang liệt sÄ© thổi lại. Vì trong gió lẫn mùi trầm. Tiếng chuông chùa vang vá»ng đâu đây, tạo nên ná»—i cảm hoài sâu lắng yên ổn. 
    Chiá»u hôm ấy, Giang Hạo cảm thấy tháºt đầy đủ. 
    Chiá»u hôm ấy, Hạo thấy tháºt vui. 
    Chiá»u hôm ấy, nắng và gió Ä‘á»u là bạn cá»§a Hạo. 
    Chợt nhiên Hạo thấy lòng phÆ¡i phá»›i quá. Chàng muốn cưá»i muốn hát, muốn huýt sáo, muốn tìm má»™t cô gái nhá» nào đó để tâm sá»±. 
    ôm chồng vở trên tay, Hạo rảo trên con đưá»ng đất. Con đưá»ng đưa đến nghÄ©a trang. Ở đấy có rừng thông, có miếu thá», có những hành lang đá dài ngoằn, có tiếng chuông chùa. Hạo huýt sáo má»™t Ä‘iệu nhạc quen thuá»™c. Cõi lòng như ngáºp ứ tình ngưá»i. Äá»™t nhiên, Hạo thấy má»™t chú chó lông xù loại Bắc Kinh. Trên cổ nó là má»™t cái chuông nhá». Leng keng! leng keng! Con chó tròn như trái cầu tuyết màu trắng. Nó nhảy qua nhảy lại như trái cầu lăn. Hạo đứng lại tò mò, chàng chợt nhá»› ra, lúc gần đây chàng hình như cứ gặp nó. Phải rồi, bà lối xóm cÅ©ng bảo, đây là chú chó cá»§a má»™t chá»§ má»›i dá»n đến. Hạo quỳxuống, nâng con chó lên. Nó không há» sợ hãi đưa mắt tròn Ä‘en nhìn Hạo, lại đưa cái lưỡi nhá» thân thiện liếm nhẹ tay chàng. 
    Hạo chợt thấy buồn cưá»i, chàng nâng chú chó lên, rồi bế nó vào lòng, âu yếm: 
    - á»’, cún con! Mi từ đâu đến? á»’ cún con, sao mÅ©i mi xinh xinh như váºy? Cún con? Mi Ä‘i lạc phải không? Há»? 
    á»’! Hạo chợt cưá»i lá»›n, vì con chó nhá» lại liếm lên mặt chàng. 
    - á»’! Nhá»™t quá! Äừng váºy chứ, tao sợ nhá»™t mà! Sao váºy? Ai quen vá»›i mày chứ? 
    - ê! ê! Cầu tuyết ơi! Cầu Tuyết! ê! Cầu Tuyết đâu rồi? 
    Chợt nhiên từ trong rừng thông có những tiếng con gái trong như tiếng chuông. Và con chó nhá» vá»™i vàng muốn nhảy khá»i tay Hạo. Nó gầm gừ, nó vùng vẫy, Hạo chưa kịp buông nó xuống, thì như cÆ¡n gió, má»™t thiếu nữ đã xuất hiện trước mặt chàng. Cô ta giáºt mạnh con chó con trên tay Hạo. Tiếp đó như má»™t tràng pháo nổ. 
    - Tại sao anh lại muốn "chôm" con chó nhá» cá»§a tôi chứ? Nó là chó có chá»§. Anh không biết à? Anh bế nó làm gì? Muốn trá»™m phải không? Như váºy thì lần trước con cún Cầu Than cá»§a tôi bị mất. Chắc chắn anh cÅ©ng là thá»§ phạm. Trá»i Æ¡i, sinh viên gì mà không lo há»c, lại Ä‘i trá»™m chó? 
    - Này này... Giang Hạo chau mày. Khi không rồi bị mắng như tát nước. Chàng chợt thấy nóng mÅ©i - Cô làm gì chẳng rõ trá»i đất gì cả rồi mắng ngưá»i váºy? Ai trá»™m chó cá»§a cô chứ? Chẳng qua ngưá»i ta thấy nó đẹp, dá»… thương, bế lên chÆ¡i má»™t chút thôi. Còn cái vụ chó than chó lá» gì cá»§a cô mất, có liên hệ gì đến tôi chứ? 
    Ngưá»i con gái đứng trước mặt, có đôi mắt tròn tháºt to. 
    - Tôi chỉ mất con than thôi, chứ không có con lá», không phải ông lấy cắp ư? 
    Nhìn vẻ tá»± nhiên cá»§a cô gái, cÆ¡n giáºn cá»§a Hạo như bay mất. Bây giá» thì Hạo má»›i có thì giỠđể ngắm cô gái trước mặt. Mái tóc kiểu demigarcon, để thêm má»™t cái patte dài phần tóc trước trán tỉa ngắn và má»ng ngang chân mày. Má»™t khuôn mặt trẻ trung, ngổ ngáo. Cô gái mặc áo rá»™ng màu hồng nhạt cổ lông, quần jean. Äặt biệt ống quần được kéo đến táºn gối. Chân mang giầy ống. Trên cổ mang má»™t sợi dây bạc lòng thòng vá»›i đủ thứ mặt trang trÃ, hình chìa khóa, lưỡi lam... Trông tháºt moden, tháºt oai. 
    - Cô tên gì? 
    Hạo không khách sáo há»i thẳng vá»›i nụ cưá»i. 
    Cô gái hất cằm, kênh Hạo. 
    - Cho anh biết làm gì chứ? 
    Rồi cô bế con chó nhỠchạy thẳng vào rừng thông. 
    Giang Hạo đứng tá»±a ngưá»i vào thân cây thông nhìn theo, chàng chợt thấy buồn cưá»i. Nắng hôm nay đẹp quá, mây trắng bồng bá»nh trên cao. Gió mát mà rừng xanh cÅ©ng tuyệt. Trong buổi chiá»u dá»… thương thế này... có gặp chuyện xui xẻo nhá» nhặt cÅ©ng chẳng có gì đáng kể. Hạo nhìn theo cái áo hồng gần lẫn khuất giữa rừng cây. 
    Nhưng rồi không hiểu sao. Cái áo hồng kia lại đứng lại. Cô gái quay lại nhìn Hạo. Cái miệng có đôi môi tinh nghịch kia lại trá» ra, rồi cưá»i. 
    - Tôi hỠLâm đấy. 
    Cô gái nói làm Hạo bất ngá». Chàng vá»™i tìm cách trả lá»i như sợ cô ta biến mất. 
    - Ồ, hỠLâm à? Lâm là rừng đấy phải không? 
    Cô gái cưá»i. Nụ cưá»i tháºt hồn nhiên, tháºt trong sáng. 
    - Thế ngoài hỠLâm có nghĩa là rừng ra, còn có Lâm nào khác nữa hở anh? 
    - DÄ© nhiên là có chứ. - Giang Hạo gắng cãi - Chẳng hạn như chữ Lâm có nghÄ©a là Lâm thá»i... lâm râm... 
    Cô gái tròn mắt ánh mắt tinh nghịch. 
    - Váºy là có ngưá»i há» Lâm theo kiểu lâm râm nữa à? 
    Giang Hạo đành thú nháºn. 
    - Thôi bá» qua Ä‘i, thỉnh thoảng tôi cÅ©ng thÃch nghịch, nhưng cô há» Lâm mà tên gì váºy? 
    - Anh định chơi khôn hả? Cô gái hất hàm - Anh muốn tôi nói tên mình cho anh nghe ư? Tôi không thèm nói đâu. 
    Cô gái nhún cháºn, nhưng cái nhún chân đó lại làm chú cún "Cầu Tuyết" trên tay nhảy lăn xuống bãi cá». Thế là nó phóng nhanh vào rừng, nó Ä‘uổi theo những cánh bướm, nó vá»n những quả thông, những chú chim sẻ... Cô gái có vẻ lo lắng, cô định Ä‘uổi theo chú chó. Nhưng Giang Hạo đã ngăn lại. 
    - Cô không cần giữ nó lại, nó không chạy mất đâu. 
    - Làm sao anh biết Ä‘iá»u đó? 
    - Vì con chó nào mà lại không biết chủ đâu? 
    - Váºy tại sao ban nãy nó lại nằm trong lòng anh chứ? 
    - Bởi vì... Giang Hạo không giải thÃch được, cưá»i trừ - Có lẽ nó nghÄ© là tôi cÅ©ng là chá»§ cá»§a nó. 
    - Hừ. Cô gái liếc nhanh Hạo. Khuôn mặt cô ta tháºt ranh mãnh - Anh chỉ giá»i tài nói phịa, nhưng mà, anh tên gì chứ? 
    Hạo bắt chước giá»ng nói cô gái. 
    - Không nói cho cô biết đâu. 
    Cô gái trỠmôi. 
    - Ơ coi ngộ không, bắt chước! 
    Và cô ta ngoe nguẩy bá» Ä‘i, tìm chú cún con. Con chó tháºt ngá»™ nghÄ©nh, tròn như quả bóng, chân lại ngắn. Nó phục phịch, chạy má»™t khoảng ngắn là đã thở hổn hển. Bây giá» thì chú cún đã quay lại, nó vá»n quanh chân chá»§. Cô gái quỳxuống, vuốt ve cái đầu xù cá»§a nó, vừa vuốt vừa nói. 
    - Cầu Tuyết này. Nãy giá» mi chạy Ä‘i đâu váºy? Chạy Ä‘i cắn mấy tay nghịch ngợm phải không? 
    Giang Hạo không dằn được lòng, bước tá»›i ngồi cạnh cô gái. Chàng ngắm nghÃa cả chá»§ lẫn tá»›. Nhưng lại thÃch cô chá»§ hÆ¡n. Äôi má phá»›t hồng, khuôn mặt xinh xắn. Rồi như để cho thấy mình chịu thua, Hạo lấy má»™t cành cây khô vẽ lên cát: 
    "Giang Hạo". 
    Chàng ngẩng lên chỠđợi. Cô gái cưá»i, cầm cái que khô lên. Vẽ bên cạnh hai chữ "Giang Hạo", mấy chữ "Lâm Hiểu Sương". 
    Há» lại nhìn nhau, cùng cưá»i. Giang Hạo chợt thấy lòng như ngáºp đầy niá»m vui, chàng huýt má»™t Ä‘iệu nhạc rồi nói. 
    - Lâm Hiểu Sương. Tên cô đẹp quá! 
    Cô gái trỠmôi. 
    - ý anh muốn nói là... tên đẹp nhưng ngưá»i xấu lắm phải không? 
    - Ha ha! Giang Hạo cưá»i lá»›n - Äàn bà con gái mấy cá»™ Ngưá»i nào cÅ©ng giống nhau. Cứ nghÄ© xấu ngưá»i khác. Trước kia tôi có cô bạn cÅ©ng váºy. Nhưng mà cho cô biết đàn ông chúng tôi không bao giá» như váºy đâu! 
    Cô gái tròn mắt. 
    - Anh cũng có bạn gái rồi à? Thế bây giỠcô ấy ở đâu? 
    - Làm sao tôi biết được. - Giang Hạo nhún vai nói - Chúng tôi chÆ¡i chung váºy thôi, chứ chẳng có má»™t ý gì khác. ThÃch thì nhảy đầm, xem hát, Ä‘i chÆ¡i chung. Còn bây giỠà, có lẽ cô ấy đã có ngưá»i yêu rồi đấy. 
    Nụ cưá»i biến mất trên môi cô gái. Cô ta vừa có vẻ tò mò, vừa có vẻ thương hại. 
    - Có nghĩa là anh đang thất tình? 
    - Thất tình? - Giang Hạo ngẩn ra, nhưng rồi chợt cưá»i lá»›n. - Buồn cưá»i tháºt, tôi như vầy mà thất tình à? Cô có nói ngá»ng không váºy? Giang Hạo này không bao giá» có chuyện đó. Không tin cô thá» Ä‘i há»i xem. Tôi không tán gái là thôi, mà há»… tán là đương nhiên có kết quả. Xưa tá»›i giá» tôi chưa há» yêu ai hết, làm gì có chuyện thất tình? 
    Cô gái liếc nhanh vá» phÃa Hạo. Anh chàng này lá»›n lối quá. Nàng lại cúi xuống, nghịch nghịch những sợi lông trên đầu con chó, nói: 
    - "Cầu Tuyết", ta đi nhé! ở đây nghe những tay nói xạo, chán lắm. 
    Giang Hạo nhìn khuôn mặt trẻ con cá»§a cô gái. Chàng càng thÃch thú hÆ¡n khi nghe cô nàng nói những lá»i kia. Hạo chợt đưa tay ra kéo vạt áo cô gái nói. 
    - Này, sao vội thế? Nhà cô ở đâu? 
    - Ở phÃa bên kia rừng, thôn má»›i Lan Huệ đấy. 
    - Má»›i dá»n đến à? 
    Cô gái gáºt đầu. 
    - Năm nay bao nhiêu tuổi? 
    - Mưá»i chÃn. 
    - Nói dóc. Giang Hạo cưá»i nói. - Nhìn mặt cô tôi nghÄ© cao lắm là mưá»i sáu tuổi thôi. 
    - Váºy mà cÅ©ng nói. Cô gái đứng dáºy. Äôi má á»ng hồng, cô mân mê tà áo - Ngưá»i ta thế này... lá»›n rồi chứ đâu phải con nÃt đâu. 19 tuổi đấy, nói tháºt mà. 
    Giang Hạo chăm chú nhìn cô gái. 
    - Váºy là tốt nghiệp phổ thông rồi chứ? 
    Chưa. Cô gái lắc đầu - Nếu năm ngoái không bị Ä‘uổi há»c thì đã thi tốt nghiệp. 
    - Bị Ä‘uổi há»c? Giang Hạo tròn mắt. - Tại sao bị Ä‘uổi há»c? 
    Cô gái chu miệng, nhún vai. 
    - Anh văn ốc vịt, toán ốc vịt, rồi sau đấy lại bị mấy bà nữ tu chụp quả tang bức thư tình của anh bạn trai gởi cho. 
    - Mấy bà nữ tu? 
    - Vâng, vì tôi há»c ở trưá»ng cá»§a giáo há»™i. Giáo viên toàn là nữ tu không hà. Cô gái nói, có vẻ bất mãn - Mấy bà gái già đó muốn ai cÅ©ng phải Ä‘i tu như bà tạ Bị ế chồng nên tÃnh tình khó chịu lắm. 
    Rồi không đợi Giang Hạo phản ứng, cô gái ôm chú chó con lên, vá»— vá». 
    Thôi mình vá» nhé, Cầu Tuyết. Mình Ä‘i Ä‘i, há» thấy mình bị Ä‘uổi há»c, há» khi dá»… đấy. Vá» nào, ta khát rồi! 
    Nhưng cô gái chưa kịp bước, Giang Hạo đã kéo lại. 
    - Này, tôi đỠnghị thế này này... Hạo nói - Cô đến cái "Vá» á»c" cá»§a tôi ngồi chÆ¡i nhé. Ở đấy tôi có nước trà này, có cả Coca Cola, trái cây nữa, nhiá»u lắm. 
    - Nhưng mà "VỠốc" là ở đâu? Ở đấy chắc khủng khiếp lắm, bẩn lắm? 
    Giang Hạo cưá»i lá»›n. 
    - Không đâu, đấy là chỗ ở của tôi mà. 
    Cô gái kinh ngạc nhìn Hạo. Äôi mắt cô ta vừa Ä‘en lại vừa long lanh. 
    - NghÄ©a là ở nhà anh hẳn có rất nhiá»u ốc? Thôi Ä‘i, không được đâu. Tiểu thÆ¡ đây không sợ trá»i cao đất dầy, chỉ có má»™t cái tá»™i là sợ những con váºt nào mà có thân mình má»m nhÅ©n thôi. NghÄ© đến lÅ© ốc thân má»m là đã nổi gai đầy ngưá»i rồi. 
    - Cô chỉ giá»i xuyên tạc. Giang Hạo nói - Tôi biết là cô Ä‘ang giả vá» tìm cá»› để không đến nhà tôi, chá»› tháºt ra nhà tôi làm gì có ốc. Chẳng qua vì cái chá»— ở nó nhá» quá lại xấu xÃ, nên tôi gá»i nó là "Vá» á»c" thôi. 
    - Nếu là “vỠốc†thì phải có ốc chứ? 
    - Làm gì có! 
    - Chắc có. 
    - Sao cô biết? 
    - Vì đã là "vỠốc" thì phải có ốc. Nếu không có ốc tháºt thì anh chÃnh là con ốc váºy. 
    Cô gái nói nhanh làm Hạo cưá»i lá»›n. 
    - ÄÆ°á»£c rồi, cô độc lắm, cô muốn nói xấu tôi. Cô và von tôi là con ốc phải không? 
    Và Giang Hạo đưa hai ngón tay lên đầu giả làm hai xúc tu cá»§a ốc, chàng ngoặt tay qua ngoặt tay lại, rồi giả giá»ng ồn ào, bước tá»›i. 
    - á»c sên đến đây, ốc sên đến đây! 
    Cô gái nhón chân bỠchạy, hét. 
    - Thôi nhé, không giỡn đâu. Anh làm gì giống ốc sên. Tôi nhìn anh giống con tê giác thì có! 
    Giang Hạo ngẩn ra, rồi cưá»i lá»›n, thiếu nữ cÅ©ng cưá»i. Gió thổi làm những cá»ng tóc trước trán cá»§a cô gái dạt qua má»™t bên, để lá»™ đôi mi thanh tú. Con chó nhá» "Cầu Tuyết" trong tay cô nàng, bị cái vui cá»§a chá»§ làm vui lây, nó lên tiếng sá»§a nhá». Thế là đã có má»™t nhịp cầu hữu nghị bắt giữa hai ngưá»i. 
    Sau đó không bao lâu. Hiểu Sương đã có mặt giữa căn phòng "VỠốc" bê bối nghe nhạc. Giang Hạo là tay sành nhạc, anh chàng có một hệ thống âm thanh khá hoàn chỉnh. Hai cái loa stereo, một ampli, máy hát dĩa và cả cassette. 
    Hiểu Sương cởi giầy, chân trần ngồi xếp bằng trên sàn nhà. Nhà cÅ©ng có tá»§ sách, bàn ghế, giưá»ng ngá»§ đầy đủ. Nhưng hình như má»i thứ lại cảm thấy thoải mái hÆ¡n khi được cho nằm lăn trên sàn gạch. Giang Hạo cÅ©ng ngồi tá»±a lưng bên tưá»ng nghe nhạc. Hiểu Sương có vẻ thÃch thú, cô nhìn Hạo vá»›i ánh mắt ái má»™ nói. 
    - á»’, anh sống tá»± do thế này tuyệt quá. Căn phòng này trông hay đấy. Cha mẹ anh không can thiệp vào cuá»™c sống riêng tư cá»§a anh à? HỠđể cho anh sống thế này, hẳn há» phải là Pháºt đấy. 
    - Há» cÅ©ng không phải là Pháºt. - Giang Hạo nói và lôi ra dưới Ä‘Ãt bàn má»™t thùng coca cola, khui má»™t lon cho Hiểu Sương - Cha mẹ tôi sống ở táºn Äài Nam, có muốn quản lý tôi cÅ©ng không làm sao quản lý được. Thế còn cổ Sống chung vá»›i cha mẹ Ở thôn má»›i Lan Huệ à? 
    - Không, cha mẹ tôi qua Ä‘á»i cả rồi. Hiểu Sương đáp - Tôi sống vá»›i vú nuôi... 
    Và Hiểu Sương chá»n má»™t dÄ©a nhạc khác đặt vào máy. Những âm thanh ồn ào vang ra. Sương thÃch chÃ. 
    - Ồ! Tuyệt quá! Ở đâu có dĩa nhạc hay tuyệt này. 
    Äó là má»™t bản discá» Những âm thanh dồn dáºp làm căn phòng như rung chuyển. Hiểu Sương bắt đầu nhảy, thân hình nàng uốn éo theo nhịp Ä‘iệu. Giang Hạo phải trố mắt, và không dằn lòng được, Hạo cùng nháºp cuá»™c. 
    - Nào chúng ta cùng nhảy nhé. 
    Giang Hạo đứng dáºy dùng chân đá những đồ đạc rải rác dưới chân, tạo thành má»™t khoảng sân trống, chàng bắt đầu nhảy đối diện vá»›i Hiểu Sương, những bước nhảy phối hợp nhịp nhàng. Hiểu Sương nhảy rất khéo, nụ cưá»i luôn nở trên môi. 
    Chú chó con có vẻ cÅ©ng bị kÃch thÃch. Trong khi Giang Hạo và Hiểu Sương nhảy vá»›i nhau thì nó cÅ©ng chạy từ đầu này sang đầu kia, hết ngoặm lấy quyển sách đến tá» báo, nó dùng răng xé nhá» rồi lại kiếm thứ khác, nó vừa ngoặm vừa gầm gừ, thế là căn phòng ngáºp đầy tiếng nhạc, tiếng bước chân và cả tiếng chó kêu. 
    Hiểu Sương có vẻ xúc động, cô vừa cưá»i vừa thở nói. 
    - Tuyệt quá! Giang Hạo. Cái vỠốc cá»§a anh giống như cái thiên đàng, lâu lắm rồi tôi má»›i có được má»™t ngày vui như hôm naỵ Anh đúng là má»™t thiên tài, má»™t vÄ© nhân, má»™t nhà nghệ thuáºt. 
    Sá»± ca ngợi cá»§a Hiểu Sương tạo cho Giang Hạo cảm giác bay bổng. Xưa tá»›i giá» Hạo chưa hỠđược ai, nhất là con gái "thổi" chàng như thế này. Cái thổi đó, nó không thá»±c tế lắm nhưng nó gãi đúng chá»— ngứa cá»§a Hạo. Hạo giả vá» há»i. 
    - Tại sao cô nói tôi là má»™t nhà nghệ thuáºt chứ? 
    - Äúng chứ đâu có nói sai đâu. Hiểu Sương đặt đôi tay lên vai cá»§a Hạo vừa lắc lư thân mình vừa nói - Con ngưá»i mà biết sống thì đúng là má»™t nhà nghệ thuáºt; tôi đã quen rất nhiá»u ông sinh viên, nhưng phần lá»›n há» chỉ là những con má»t sách. 
    Hiểu Sương chợt ngừng nhảy, chăm chú nhìn Giang Hạo, cái ánh mắt soi mói cá»§a nàng làm Hạo thấy nhá»™t. Hạo đỠmặt há»i. 
    - Cô làm gì nhìn dữ váºy? 
    Hiểu Sương vẫn không chớp mắt. 
    - Nhìn anh. 
    - Nhìn tôi làm gì? 
    - Thì nhìn anh... Hiểu Sương kéo dài giá»ng nói. nhưng giá»ng có vẻ thành tháºt chứ không châm biếm - Tôi thấy anh đẹp trai quá! 
    Giang Hạo càng lúng túng. 
    - Cô đúng là một cô gái bạo mồm. 
    - Tôi không bạo, tôi nói tháºt. Hiểu Sương cưá»i nói - Anh không thÃch những đứa con gái nói thẳng như tôi ư? à! Tôi biết rồi, anh thÃch những cô bé đài các õng ẹo, thÃch làm ra vẻ ngượng nghịu nhút nhát hÆ¡n phải không? Tôi thì không ưa những thứ đóng kịch đó. Tôi nghÄ© gì nói nấy, và thÃch làm những gì tôi muốn, như váºy không được à? Thấy anh đẹp trai, tôi nói anh đẹp trai. Cái đó là tôi nói tháºt. Anh có đôi mày sáºm, có đôi mắt đẹp lại có cái miệng rất có duyên... 
    - Cô má»›i có duyên đấy. - Hạo nói mà cảm thấy cả ngưá»i như lâng lâng. Chàng có cảm giác mình giống như những miếng bông gòn, mà chú chó Cầu Tuyết vừa moi ra ở lá»— hổng cá»§a má»™t cái gối, Ä‘ang bay đầy phòng. - Tôi thấy cô rất đẹp, đôi mắt cô tháºt sáng, miệng như cánh hoa mà tóc thì tháºt Ä‘en... 
    - Ôi giá»i!- Hiểu Sương kêu lên vá»›i nụ cưá»i ngặt nghẽo - Lá»i cá»§a anh làm tôi thấy nhá»™t quá. Thôi bá» chuyện đó qua má»™t bên Ä‘i. Chúng ta chỉ nên khiêu vÅ©. 
    Thế là há» tiếp tục vừa khiêu vÅ© vừa cưá»i vừa nói chuyện, vừa hét... Chợt có tiếng chuông Ä‘iện thoại reo. Hiểu Sương vừa nhảy vừa nói. 
    - Có điện thoại kìa, tôi nghe có tiếng reo, anh đi tiếp điện thoại đi. 
    Rõ ràng là có tiếng chuông Ä‘iện thoại, nhưng mà Giang Hạo quay đầu tìm, chàng quên bẵng không biết để cái máy ở góc nào. Hiểu Sương thì không buông thạ Hạo Ä‘i đến đâu Sương nhảy theo đến đó làm Hạo cuống lên, không dồn hết tâm trà được cho việc tìm máy. Tháºt lâu Hạo má»›i thấy nó nằm trong đống gối, vừa nhắc ống nghe lên, đã nghe bên kia đầu dây giá»ng nói bất mãn và bá»±c dá»c cá»§a ông anh Giang Hoài. 
    - Chú làm cái khỉ gì mà lâu thế? Tôi gá»i cả ná»a tiếng rồi mà chẳng nghe chú trả lá»i. 
    - à! Anh hai. Giang Hạo sung sướng trả lá»i - Xin lá»—i anh, em Ä‘ang báºn khiêu vÅ©... Sao? Anh không nghe thấy gì hết à? Há»? Anh muốn em vá» Äài Bắc dùng cÆ¡m tối vá»›i anh đêm nay à? Äợi má»™t chút nhé. 
    Giang Hạo quay lại nhìn Hiểu Sương, cô gái đã ngừng nhảy, Ä‘ang nhìn chàng vá»›i nụ cưá»i. Äôi má hồng vá»›i ánh mắt long lanh. Hạo có cảm giác như mình vừa há»›p má»™t há»›p rượu. 
    - Anh hai à. Giang Hạo nói tiếp qua máy, vá»›i má»™t chút tiếc rẻ - Em xin lá»—i, tối nay em báºn lắm. Em không thể vá» Äài Bắc được... Em còn phải chuẩn bị cho môn văn há»c sá» Anh quốc. 
    Giá»ng nói cá»§a Giang Hoài bên kia đầu dây rất rõ ràng. 
    - Chú tư này. Tôi đã bảo chú rồi, đừng bao giỠnói dối vì chú không quen làm việc đó. Mỗi lần chú nói dối là lại nói lắp luôn. 
    Chú chó Cầu Tuyết không biết phát hiện ra dây nói cá»§a máy Ä‘iện thoại từ bao giá», nó nhảy tá»›i chụp lấy cấu xé như cấu xé quân thù. Giang Hạo phải vá»™i vàng đẩy nó ra. Hiểu Sương đứng gần đấy chỉ cưá»i chứ không can thiệp. Giang Hạo vừa nói chuyện vá»›i anh vừa phải ứng phó vá»›i con chó. 
    - Anh hai à, anh biết rồi thì thôi. Nhưng mà... Cút Ä‘i Cầu Tuyết! á»’ xin lá»—i anh hai, không phải em nói anh đâu... á»’, Cầu Tuyết, đồ mắc dịch... Em... Không phải là em chá»i anh đâu nhé. Em Ä‘ang nói chuyện vá»›i con cún con... Dạ, em khá»e lắm, em không có bệnh hoạn, ốm Ä‘au gì cả, em không gạt anh đâu... Mắc dịch cái con chó khỉ này... 
    Hiểu Sương đứng cạnh đấy cưá»i lá»›n. 
    Tiếng của Giang Hoài vẫn vang trong máy. 
    - Chú tư, chú đang làm gì đấy? Mở dạ hội khiêu vũ à? Chú uống rượu nữa phải không? 
    - Dạ không có, anh hai. Em không có uống rượu cÅ©ng không có mở dạ há»™i... Cầu Tuyết mi tháºt đáng ghét. Sao lại cắn tao nữa. Hiểu Sương, sao cô không coi chừng nó? Äể nó quáºy tôi hoài váºy? á»i giá»i Æ¡i, Ä‘au quá! 
    Tiếng Giang Hoài thở dài trong máy. 
    - Chú tư, chú sinh hoạt ra sao? Vui không? Nghe giá»ng nói cá»§a chú, tôi cảm thấy dưá»ng như chú không được bình thưá»ng... 
    - Không có, em Ä‘ang vui lắm. Chưa bao giá» em vui được như hôm naỵ Giang Hạo vá»™i vã đáp – Thôi được rồi, để em liên hệ vá»›i anh sau, bây giá» em Ä‘ang báºn rá»™n lắm! 
    Và Hạo cắt máy, chàng quay sang nhìn Hiểu Sương. 
    - Cô quáºy quá! Có phải cô bảo con Cầu Tuyết này cắn tôi phải không? Tôi không trị tá»™i cô là không được. 
    Hiểu Sương tránh xa vá»›i nụ cưá»i giả lả, cô nàng lại bắt chước giá»ng nói cá»§a Giang Hạo. 
    - á»’ Anh hai không có, không phải em anh hai à. Anh hai tháºt tuyệt vá»i. 
    Nhưng rồi Hiểu Sương lại trở nên nghiêm chỉnh. 
    - Anh Giang Hạo, anh có ông anh tế nhị quá hở? 
    - Vâng. Giang Hạo suy nghÄ© má»™t chút, nói - Ông ấy là má»™t ông anh rất tốt. Bảo bá»c má»i thứ cho tôi và cả gia đình. Ông ấy đóng há»c phÃ, lo cả miếng ăn và cả việc giải trà cá»§a tôi, nhá» váºy, tôi má»›i được sống như ông hoàng. 
    Hiểu Sương xuýt xoa. 
    - Cái may mắn đó không phải ngưá»i nào cÅ©ng có được. 
    Giang Hạo nhìn Sương. 
    - Thế cô không có anh chị em gì cả à? 
    - Không có. 
    - Bao giá» gặp ông anh hai cá»§a tôi, cô sẽ thÃch ngaỵ Giang Hạo nói má»™t cách nhiệt tình. - Anh ấy lá»›n hÆ¡n tôi 10 tuổi, là má»™t ông anh tốt nhất trong cõi Ä‘á»i này. Äể bao giá» có dịp tôi sẽ giá»›i thiệu vá»›i cá»™ Anh ấy là ngưá»i có há»c, Ä‘á»i sống ná»™i tâm phong phú nhiệt tình giá»i giắn. 
    - Thế à? Hiểu Sương nhún vai nói - Nếu tháºt sá»± có những ngưá»i như váºy thì cÅ©ng nên đưa vào viện bảo tàng để làm ngưá»i mẫu. 
    Giang Hạo chau mày. 
    - Tôi không thÃch ai Ä‘em ông anh cá»§a tôi ra làm trò cưá»i đâu đấy nhé. 
    Hiểu Sương cúi xuống bế con chó Cầu Tuyết lên, nàng nói với nó. 
    - Thôi Cầu Tuyết Æ¡i, mình vá» thôi. Chú "á»c sên" ở cái vỠốc này Ä‘ang nổi giáºn đấy! 
    Câu nói cá»§a Hiểu Sương làm Hạo cưá»i xòa, chàng đứng cháºn trước mặt Sương: 
    - Không được, tôi đã từ chối vá» Äài Bắc ăn cÆ¡m tối vá»›i ông anh là để được ở lại đây vá»›i Sương. Bây giá» Sương phải Ä‘i ăn cÆ¡m vá»›i tôi. à chúng ta không Ä‘i ăn cÆ¡m mà Ä‘i ăn quà vặt. 
    Hiểu Sương nhướng mày. 
    - Nếu tôi không đi thì sao? 
    - Tôi thách đấy. 
    Giang Hạo nói, Hiểu Sương nhìn anh chàng má»™t lúc rồi miá»…n cưỡng gáºt đầu. 
    - Thôi được. Tôi đồng ý. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				17-09-2008, 10:24 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 4 
 
 
  
 
    Trá»i vừa sụp tối là gió nổi lên. Sau đấy là mưa. Mưa to dần. Và gió cÅ©ng lá»›n hÆ¡n. Những hạt mưa Ä‘áºp lá»™p bá»™p trên khung cá»a kÃnh. Xe cá»™ qua lại không ngá»›t trên đưá»ng, kéo dài từng vệt sáng rồi tắt. 
    Giang Hoài ngồi giữa phòng khách rá»™ng lá»›n, bên cạnh chàng có má»™t ngá»n đèn bàn màu xanh nhạt. Táºp bản thảo "Thiên thần Ä‘en" nằm trên đùi. Hoài đã Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại hÆ¡n ba lần, nhưng vẫn thấy xúc động. Ly trà trên tay đã nguá»™i, Hoài không màng uống, mắt chàng chăm chú nhìn những hạt mưa Ä‘ang Ä‘á»ng trên khung cá»a kÃnh. Không khà trong phòng yên lặng quá! Yên lặng má»™t cách đáng sợ, Hoài lại cúi nhìn xuống táºp bản thảo, chàng không làm sao quên được bài thÆ¡ ở trang đầu. 
    "Khi gió đêm phần pháºt bên khung cá»a 
    Khi sương đêm che kÃn chân trá»i. 
    Ngưá»i đàn ông chợt tỉnh giữa cô đơn. 
    Lúc thiên thần Ä‘en mỉm cưá»i vá»›i chàng qua cá»a sổ" 
    Bài thÆ¡ này, như má»™t bối cảnh tả chân vá» con ngưá»i cá»§a chàng. Lâu lắm rồi, váºy mà Hoài vẫn không nghÄ© đến Ä‘iá»u đó, đã có bao nhieu buổi hoàng hôn, bao nhiêu đêm vắng, Hoài đã sống trong ná»—i buồn phiá»n cô đơn như thế này. 
    "Thiên thần Ä‘en" lúc đầu Hoài tưởng là ngưá»i viết đã sá» dụng biểu tượng này để báo thù ganh tị hay gây chiến, không ngá» ná»™i dung nó hoàn toàn khác hẳn. "Thiên thần Ä‘en" tượng trưng cho má»™t định mệnh không thể tránh khá»i. Ngưá»i viết đã sá» dụng ngôn ngữ má»™t cách bạo dạn, đã âu hóa má»™t phần nào cách nhìn; nó vừa có tÃnh cách huyá»n thoại lại vừa có tÃnh cách hiện thá»±c. Bối cảnh câu chuyện xảy ra ở má»™t làng đánh cá nhỠở nước Anh. Nhân váºt nam chÃnh là má»™t linh mục. Tình tiết cÅ©ng tháºt là đơn giản, nhưng lại gây ấn tượng lá»›n cho ngưá»i Ä‘á»c. 
    Vị linh mục kia là má»™t thần tượng khả kÃnh cá»§a đám dân hiá»n hòa cá»§a địa phương. Má»™t con ngưá»i khả ái dÅ©ng cảm nhân từ, có trách nhiệm. Äẹp trai và trẻ tuổi; hình như má»i ưu Ä‘iểm Ä‘á»u táºp trung trên ngưá»i cá»§a ông tạ Nhưng rồi, có thế nào thì vị linh mục kia cÅ©ng chỉ là má»™t con ngưá»i, chứ không phải là thần thánh. Vẫn có tình cảm, vẫn có dục vá»ng, có đủ cả nhược Ä‘iểm cá»§a con ngưá»i bằng xương bằng thịt. Ông ta sống giằng co giữa cái thần thánh lý tưởng và cái thông tục cá»§a con ngưá»i. 
    Trong ngôi làng nhá» bé đó có má»™t quán rượu, nÆ¡i táºp trung má»i Ä‘iá»u xấu xa cá»§a nhân loại. Ở đấy ngưá»i ta thấy có những gã say rượu, có những ngưá»i làm gái, có cả những sòng bạc. Nhưng ở đấy cÅ©ng có má»™t linh hồn cần được cứu rá»—i. Äó là má»™t ngưá»i đàn bà da Ä‘en. 
    Và cái gút cá»§a câu chuyện vây quanh vị linh mục cùng ngưá»i đàn bà da Ä‘en kia. Vị linh mục muốn cứu lấy ngưá»i con gái da Ä‘en, ông đã dùng má»i phương thức kiên trì, thuyết phục. Cuối cùng vị linh mục kia đã khiến cho ngưá»i đàn bà kia cảm động, cô ta hứa sẽ cải tà qui chánh. 
    Nhưng rồi trong má»™t đêm tối, vị linh mục kia lại hành động như má»™t ngưá»i đàn ông bình thưá»ng. Tháºt không may, ngưá»i đàn bà da Ä‘en lại có thai. Linh mục hối háºn vì cái hành động nông nổi cá»§a mình. Nhưng ông lại trút cái giáºn dữ cá»§a mình lên ngưá»i đàn bà da Ä‘en bất hạnh. Thế là ngưá»i đàn bà Ä‘au khổ kia chỉ còn biết gieo mình xuống biển tá»± tá». 
    Chẳng má»™t ai biết được nguyên nhân dẫn đến cái chết cá»§a nàng trừ vị linh mục. Sau những đêm dài trằn trá»c không ngá»§, vị linh mục như chợt ngá»™ ra má»™t chân lý. Ông chỉ là má»™t con ngưá»i bình thưá»ng chứ không phải là thần thánh. Thế là ông rá»i bá» ngôi làng đánh cá. Rồi mấy năm sau ngưá»i ta tìm thấy ông sống ở má»™t thành phố lá»›n. Bây giỠông đã là má»™t nhà doanh nghiệp thành công, có vợ, có con. Ông sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i bình thưá»ng như bao nhiêu ngưá»i đàn ông khác. Có Ä‘iá»u không hiểu sao đứa con cá»§a ông sinh ra vá»›i ngưá»i vợ này lại không giống hai ngưá»i, nó mÅ©m mÄ©m, đẹp như má»™t thiên thần, nhưng lại có nước da Ä‘en. 
    Giang Hoài không thÃch cái cốt truyện này lắm vì nó có tÃnh cách quá truyá»n kỳ, nó lại âu hóa, Ä‘áºm màu sắc tôn giáo và chá»§ng tá»™c. Chắc chắn là nó sẽ không thÃch hợp vá»›i khẩu vị cá»§a ngưá»i phương Äông, nhưng mà không thể trách được, vì Äan Phong đã trưởng thành ở nước Anh. Ta không thể đòi há»i nàng viết được má»™t câu chuyện thuần túy phương đông, Hoài chỉ cảm nháºn được má»™t Ä‘iá»u, đó là giá»ng văn sắc bén miêu tả được những nét chấm phá sâu sắc vá» tình cảm con ngưá»i. Äan Phong đã lá»™t trần được cái dục vá»ng, cái cô đơn, cái tình cảm lắt léo giữa trai và gái, và phải thừa nháºn má»™t Ä‘iá»u, Äan Phong là má»™t con ngưá»i tài năng. 
    Mưa bên ngoài càng lúc càng tá» Hoài lắng nghe tiếng mưa. Nhìn những hạt mưa lấp lánh trên khung kÃnh chàng có cái cảm giác thấp thá»m, không thể ngồi yên. Äặt bản thảo trở lại bàn Hoài đứng dáºy Ä‘i tá»›i Ä‘i lui trong phòng, nhưng vẫn không làm sao thoát khá»i cái cảm giác bứt rứt. Sau cùng, Hoài dừng lại bên máy Ä‘iện thoại. 
    Äứng chần chá» mấy giây, rồi Hoài cÅ©ng quyết định, cầm ống nói lên. Chàng bắt đầu quay số. Những con số mà gần đây chàng má»›i há»c thuá»™c làu. 
    Bên kia đầu dây có tiếng chuông reo. Hoài đứng yên chỠđợi. Má»™t tiếng, hai tiếng, tiếng chuông reo từng cháºp không có ai tiếp máy. Có nghÄ©a là không có ngưá»i ở nhà. Nhưng Hoài vẫn không muốn buông máy xuống, chàng nhẫn nại chỠđợi. ChỠđợi má»™t cách hoài công. Cuối cùng Hoài cÅ©ng đành phải thở dài đặt máy trở lại chá»— cÅ©, nhưng chàng vẫn đứng yên nÆ¡i đấy. Chàng không hiểu mình phải làm gì? Äịnh làm gì? Có má»™t ná»—i buồn thoáng nhẹ, Hoài nhìn vào đồng hồ, 8 giá» 10 phút. Hay là lái xe má»™t vòng đến Nước Ngá»t, xem Giang Hạo nó sống như thế nào? Thằng bé đó lúc này nó làm sao đấy. ChÆ¡i, Hoài không ngăn cấm, có Ä‘iá»u Hoài chỉ sợ nó giao du vá»›i kẻ xấu, dẫn đến tá»™i lá»—i thì nguỵ NghÄ© đến đây, Hoài chợt nhá»› tá»›i khuôn mặt có vẻ hồ hởi cá»§a Giang Hạo, lúc kể lại cho Hoài biết. 
    - Anh hai, em chắc má»™t Ä‘iá»u là... Anh sẽ không tin đâu. Lâm Hiểu Sương là má»™t cô gái tháºt đặc biệt, tháºt thông minh. Cô ấy là má»™t tay sáng kiến đấy nhé. Chỉ trong vòng ná»a giây cô ta đã nghÄ© ra hàng trăm trò chÆ¡i rồi. 
    Vá»›i kinh nghiệm sống, Hoài hiểu, những đứa con gái như váºy dá»… gây ấn tượng sâu sắc cho ngưá»i đối diện, dá»… thu phục được cảm tình cá»§a kẻ khác phái. Nhưng đấy cÅ©ng là những hoa hồng có gai, rất nguy hiểm. Giang Hoài lại nhắc ống nói lên, chàng quay số sang Giang Hạo. Reng... reng... reng... Tiếng chuông reo vang, reo tháºt lâu. Váºy mà cÅ©ng không ai tiếp, có nghÄ©a là Hạo không có mặt ở nhà. Trá»i mưa gió thế này, Giang Hạo lại Ä‘i đâu? Có lẽ lại bị cô gái nhá» thông minh trăm sáng kiến kia cuốn hút. Há» lại Ä‘i chÆ¡i. Mưa gió không ngăn được tuổi trẻ. Giang Hoài uể oải đặt ống nghe xuống, nhìn ra ngoài trá»i. Chợt nhiên, má»™t cảm giác cô đơn như vây kÃn ngưá»i chàng. Hoài Ä‘i đến bên cá»a sổ, tá»±a trán vào khung kÃnh. Bên ngoài xe cá»™ qua lại tấp náºp như nước chảy. Ngưá»i ngưá»i vui chÆ¡i, còn tả Tại sao lại giam ngưá»i trong nhà? 
    - Reng! Reng! Reng! 
    Tiếng chuông! Không phải chuông Ä‘iện thoại, mà là chuông cá»a. Giang Hoài giáºt mình vui vẻ. Tối nay bất luáºn ai đến viếng, Ä‘á»u là cứu tinh, Ä‘á»u là ngưá»i cứu Hoài ra khá»i muá»™n phiá»n cô đơn! Giang Hoài vá»™i xông đến cá»a. 
    Bên ngoài cá»a không ai khác hÆ¡n là Äào Äan Phong. 
    Äan Phong đứng đấy vá»›i nụ cưá»i. 
    Trong cái robe màu tÃm bằng suiss bóng, mái tóc cá»™t nÆ¡ cùng màu, thêm cái áo khoác ngoài màu trắng, má»™t Ãt mưa bụi long lanh trên mái tóc. Phong đẹp má»™t cách liêu trai. Äan Phong đứng đấy vá»›i túi xách lá»›n từ siêu thị. Bên trong chứa đầy, bánh mì, mứt trái cây, phó mát. 
    - Tôi chưa ăn tối - Äan Phong vừa cưá»i vừa nói - Tôi không biết là anh có đồng ý để tôi đến đây chuẩn bị bữa ăn không? Ở má»™t mình, gặm thức ăn chế biến sẵn mãi chán ngấy. Tôi muốn bữa cÆ¡m có thêm má»™t ngưá»i ăn cho vui. 
    Giang Hoài không trả lá»i ngay, chàng đứng nép ngưá»i qua má»™t bên để Phong bước vào, nhưng niá»m vui đã tràn ngáºp trong ánh mắt chàng. 
    - Tôi còn mong má»i gì hÆ¡n nữa chứ? Thấy Phong đến là tôi đã mừng hết lá»›n rồi. 
    Äan Phong bước vào, đặt túi thá»±c phẩm lên bàn, cởi áo khoác ra. Nàng nhìn Hoài rồi nhìn khắp gian phòng. 
    - á»’, trông anh rồi nhìn gian phòng tôi chợt liên tưởng đến má»™t chuyện. Tôi có cảm giác như anh là má»™t nhà tu khổ hạnh. Sống thế này anh không cảm thấy cô đơn sao? Anh định ẩn dáºt tháºt à? 
    Bất giác, Hoài liên tưởng đến "Thiên thần đen", đến vị linh mục. Chàng ngỡ ngàng nhìn Phong. 
    - Tôi Ä‘iện thoại đến Phong gần trăm lần, ngay từ sáng sá»›m đến chiá»u. Váºy mà cÅ©ng không gặp. Phong mất tÃch ở đâu váºy? Phong có vẻ báºn rá»™n quá ư? 
    - Báºn rá»™n là phương thức hữu hiệu nhất để trị bệnh cô đơn, Äan Phong nói. Và Ä‘i vào bếp lấy dao tay vá»›i nÄ©a, lúc trở ra Phong lại nói - Tôi có mang đến má»™t chai rượu chát Ä‘á». Anh có thÃch nhâm nhi má»™t chút không? 
    Giang Hoài chợt nắm lấy tay Phong. 
    - Phong cÅ©ng cảm thấy cô đơn nữa sao? Tại sao váºy? Có thể cho tôi biết được không? 
    Äan Phong đứng lại nhìn Hoài. 
    - Buồn, cô đơn không hẳn phải có lý dá» Anh có nghÄ© như váºy không? Ná»—i buồn có thể như cÆ¡n gió lá»t qua khe cá»a. Nó đã vào rồi là khó thoát ra. 
    - Váºy sao Phong không đóng cá»a cho kÃn má»™t chút? 
    Äan Phong lắc đầu. 
    - Trái lại tôi còn thÃch được ra ngoài trá»i. NÆ¡i có gió lá»™ng, cái lá»™ng gió dù gì cÅ©ng dá»… chịu hÆ¡n là bị má»™t cÆ¡n gió nhẹ nhàng, ray rứt. 
    Và Äan Phong cưá»i vá»›i Hoài. 
    - Anh đừng nhìn tôi vá»›i ánh mắt thương hại như váºy. Cám Æ¡n anh. Tôi khá»e lắm, cÅ©ng cảm thấy dá»… chịu lắm. Còn chuyện buồn thì ai cÅ©ng có. Buồn vá»›i vui chẳng qua cÅ©ng chỉ là má»™t trong những tình cảm thưá»ng tình cá»§a con ngưá»i thôi. 
    - Suốt ngày hôm nay cô đã Ä‘i đâu váºy? 
    - á»’. Äan Phong nhún vai. - Tôi Ä‘i khắp nÆ¡i, ra ngoại ô này, bãi biển này. Tôi cÅ©ng đã đến Äại Lý, đã ngồi ở đấy hàng giỠđể xem ngư dân há» Ä‘an lưới. Há» có cuá»™c sống khá khắc khổ. Tay há» nhăn nheo như những đưá»ng chỉ lưới đấy. Nhưng há» có vẻ rất sung sướng, an pháºn. 
    Giang Hoài kinh ngạc nhìn Phong, chàng chợt nhá»› đến cái làng đánh cá trong chuyện "Thiên Thần Äen" 
    - Cô hình như... rất thÃch mấy cái làng đánh cá? 
    Äan Phong chau mày, hÆ¡i suy nghÄ© má»™t chút. Mắt nàng ngưng lại bên bàn làm việc, nÆ¡i có đặt bản thảo "Thiên thần Äen". 
    - Cuối cùng rồi anh cÅ©ng ghé mắt Ä‘á»c bản thảo cá»§a tôi? 
    Giang Hoài gáºt gù. 
    - Vâng, nhưng tôi Ä‘á»c lần này là lần thứ ba rồi. 
    - Có nghĩa là anh không hài lòng lắm? 
    - Tại sao Phong nói váºy? 
    - Bởi vì bây giá» tôi đã không còn thÃch truyện đó nữa. Äan Phong nói và bước tá»›i phÃa bàn giở lấy mấy trang bản thảo rồi đẩy nó sang má»™t bên. Nàng bày lên bàn thức ăn, bánh mì và rượu. Rót đầy hai cốc xong. Phong tiếp - Trước nhất, là bây giá» tôi thấy truyện không còn thÃch hợp. Nó tây không ra tây mà ta không ra tạ Thứ hai là nó giống như truyện truyá»n kỳ nhưng lại không phải truyện truyá»n kỳ. Thứ ba nó là tiểu thuyết lại không giống tiểu thuyết. Thứ tư, nó thiếu tÃnh thuyết phục. Thứ năm, nó quá xa rá»i thá»±c tế. 
    Và Äan Phong lắc đầu nói. 
    - Vì váºy mà tôi thấy, anh không cần phải bứt rứt gì vá» quyển "thiên thần Ä‘en". Tôi cÅ©ng không khỠđến độ cần nó được ra mắt độc giả. 
    - Tôi nghÄ© là Äan Phong đứng quá nhạy bén như váºy. Hoài nói. 
    - Tháºt ra thì, truyện viết khá súc tÃch, lôi cuốn. Tôi thấy nó rất hay, nó phân tÃch được tâm lý con ngưá»i, cÅ©ng như đỠcáºp được nhiá»u vấn đỠmang ý nghÄ©a Ä‘á»i thưá»ng. 
    Äan Phong lắc đầu nhìn Hoài, nụ cưá»i Ä‘iểm nhẹ trên môi. 
    - Anh không nên thiên vị. Không nên vì tôi là em gái cá»§a chị BÃch Huệ rồi anh biệt đãi. Äừng vì tình cảm riêng tư mà để tác phẩm nằm đầy ắp ở nhà xuất bản. Nhà xuất bản là cÆ¡ sở cung ứng món ăn tinh thần chứ không phải là trưá»ng đào tạo nhà văn. Tôi thấy nhà văn và nghệ sÄ© giống nhau. Há» rất dá»… bị thổi phồng, dá»… bị tiếng tăm làm hư ngưá»i. Vì váºy anh Giang Hoài, hãy để công chúng và thá»±c chất tài nghệ đánh giá tác phẩm. Anh đừng cư xá» theo thông lệ mà tôi thất vá»ng. 
    Giang Hoài nhìn Phong, suy nghĩ. Chàng không biết phải nói gì, trong khi Phong hất mái tóc dài ra sau, nói: 
    - Có lẽ là anh đã dùng cơm tối rồi phải không? 
    - Làm sao Phong biết? 
    Äan Phong ngạc nhiên. 
    - Chớ không lẽ anh chưa dùng cơm? Bây giỠlà mấy giỠrồi anh biết không? 
    - Lúc tan sở, tôi có Ä‘iện thoại đến cô, định má»i cô Ä‘i dùng cÆ¡m. Hoài nói - nhưng không thấy ai tiếp Ä‘iện thoại cả. Và như Ä‘iá»u cô đã nói, thú tháºt tôi đã chán cảnh ăn cÆ¡m má»™t mình. Vì váºy, vá» nhà tôi Ä‘á»c bản thảo, nghe tiếng mưa rÆ¡i, tiếng gió, gá»i dây nói. Tôi quên cả chuyện ăn cÆ¡m. 
    Äan Phong liếc nhanh vá» phÃa Hoài. 
    - Như váºy thì tôi thấy anh cần phải có má»™t ngưá»i chăm sóc cho cuá»™c sống hàng ngày. Thế tại sao anh không láºp gia đình đỉ Nếu tôi nhá»› không lầm thì năm nay anh đã trên 30 rồi cÆ¡? 
    Giang Hoài gáºt gù. 
    - Cái đó có lẽ vì tôi đang chỠđợi. 
    Äan Phong chá»›p chá»›p mắt. 
    - Anh chỠđợi cái gì? 
    - ChỠđợi sá»± hồi sinh cá»§a BÃch Huệ. 
    Giang Hoài nói, trong khi Äan Phong quay Ä‘i vào bếp. Nàng lái câu chuyện tháºt nhanh. 
    - Äể tôi mở tá»§ lạnh xem anh còn những thức ăn gì. Anh biết không? Ở nước ngoài gần như ngày nào tôi cÅ©ng ăn món sandwich Jambon. Anh chắc ăn không nổi món này đâu. Äể tôi làm cho anh món trứng rán nhé? 
    Giang Hoài đưa tay cháºn lại. 
    - Thôi đừng bày vẽ. Có gì ăn uống cũng được, nếu cuối cùng ta vẫn còn đói, thì ra ngoài kiếm quà vặt ăn. 
    - Vâng. Äan Phong đồng ý ngay và ngồi vào bàn, bắt đầu ăn bánh mì, vừa ăn vừa cưá»i nói - Thú tháºt vá»›i anh là tôi cÅ©ng không mê xuống bếp lắm. 
    Giang Hoài ngồi đối diện, vừa ăn vừa uống rượu chợt nhiên cảm thấy mùa xuân từ đâu đến vây kÃn, còn cái buồn thì đã rút lui tá»± bao giá». Không khà trong phòng trở nên ấm cúng. Mưa và gió chỉ có bên ngoài. Nhưng những hạt mưa bây giá» lại đẹp làm sao. 
    Äan Phong cÅ©ng ăn rất Ãt, uống thì nhiá»u hÆ¡n. Nàng cứ nhìn Hoài vá»›i ánh mắt như biết cưá»i, làm Hoài cảm thấy lâng lâng. Ngưá»i con gái trước mặt đó là má»™t quyển sách dày mà Hoài chưa rõ hết. Nó có má»™t cái gì bà ẩn, khó hiểu. 
    - Anh có biết không? Sáng nay tôi ở Äại Lý, tôi đã trông thấy cảnh các ghe câu trở vá», chúng đẹp vô cùng. Tôi cÅ©ng đã nhìn thấy những con cá sống Ä‘ang vùng vẫy trong lưới. Äan Phong há»›p má»™t ngụm rượu, suy nghÄ© má»™t chút lại nói - Anh Hoài, anh có biết không? à, mà anh có để ý đến các con cá còn sống không? 
    - Không? 
    - Anh biết không? Cá là má»™t động váºt đẹp má»™t cách lạ lùng anh ạ. Äan Phong nhìn lên, mắt chá»›p chá»›p, nàng như thÃch thú nói. - Lá»ai cá có vẩy đẹp tháºt anh ạ. Nó lấp lánh dưới nắng như những mảnh kim cương. Có con màu sắc rất rá»±c rỡ. Lúc nó lá»™i trong nước, nó phe phẩy như má»™t vÅ© sư đấy anh ạ. 
    Lá»i cá»§a Phong làm Hoài cảm động. 
    - Thế có nghĩa là cả ngày Phong đã ngồi nghiên cứu các vũ sư cá à? 
    - Không, tôi chỉ thấy chúng vùng vẫy trong lưới. Äan Phong chau mày nói - Tôi cÅ©ng đã đứng tháºt lâu trên má»m đá nhìn ra biển khÆ¡i. Biển thì rá»™ng lá»›n vô cùng. Ngó không thấy bến bá». Tôi nghÄ© ngợi. Biển rá»™ng như váºy, má»™t con cá nhá» so vá»›i biển giống như má»™t hạt bụi trong sa mạc. Nó tha hồ bÆ¡i trong khoảng trá»i nước mênh mông. Váºy mà sao lại không bÆ¡i, chui vào lưới chi cho khổ thân như váºy? 
    - Sao cô lại nghÄ© má»™t cách bi quan như thế? Giang Hoài há»i – Chắc chắn cô có Ä‘iá»u gì phiá»n muá»™n, bằng không sẽ không bao giá» cô nghÄ© đến thân pháºn con cá nhá» trong lưới làm gì. 
    - Tôi không phải chỉ nghÄ© đến chuyện con cá. Cá bị ngưá»i cố tình giăng bẫy bắt, thế còn con ngưá»i? 
    - Con ngưá»i à? Giang Hoài chá»±ng ra - Cô... định muốn nói gì? 
    Äan Phong hạ thấp giá»ng. 
    - Con ngưá»i cÅ©ng giống như con cá. CÅ©ng thÃch chui vào lưới. Có Ä‘iá»u cái lưới này lại do chÃnh mình giăng ra. 
    Giang Hoài suy nghĩ. 
    - Cô định nói là con ngưá»i hay tá»± trói lấy mình? 
    Äan Phong liếc nhanh Hoài, rồi đứng dáºy, mang mâm chén dá»n đẹp ra sau. Nhưng má»›i bước được mấy bước, Phong chợt đứng lại. Nàng đã nhìn thấy má»™t khung ảnh trên kệ sách. Thuáºn tay Phong đặt mâm chén tì lên kệ, nàng vá»›i lấy khung ảnh. Äó là ảnh cá»§a má»™t thanh niên, trẻ tuổi, đẹp trai. Có đôi mày sáºm, nổi báºt. 
    Giang Hoài bước tá»›i, giải thÃch. 
    - Äây là em trai cá»§a tôi. Trong gia đình tôi là anh cả, kế tiếp là hai cô em gái, còn ngưá»i trong ảnh thứ tư, hắn có tên là Giang Hạo. Hai đứa em gái tôi Ä‘á»u có chồng, sống ở Mỹ. Ở Äài Loan này tôi chỉ còn lại má»™t mình nó là em. Nó há»c ở trưá»ng Äại há»c táºn "Nước Ngá»t". 
    Giang Hoài đỡ lấy khung ảnh trên tay Äan Phong, chàng lấy tay lau sạch bụi rồi tiếp. 
    - Cô xem này, hắn đẹp trai đấy chứ? 
    Äan Phong ngắm ảnh rồi nói vá»›i Hoài. 
    - Không đẹp bằng ông anh cả đâu. 
    - Cô làm tôi phát thẹn. - Giang Hoài đặt ảnh lại chá»— cÅ© - Em trai tôi lúc nhá» rất yếu Ä‘uối, ngã bệnh luôn. Nhưng hắn là đứa được nuông chiá»u nhất nhà đấy. Năm lên tám, hắn ngã má»™t tráºn bệnh, tưởng là chết. Ai cÅ©ng sợ hắn bệnh, nên ai cÅ©ng không dám làm Ä‘iá»u gì trái ý. Bây giá» hắn lá»›n rồi, hắn rất đô con. Hắn có rất nhiá»u bạn gái, vì ăn nói có duyên lại đẹp trai. á»’, nếu cô mà gặp hắn, cô sẽ thấy thÃch hắn ngaỵ Hắn không gà má», cháºm lụt như tôi. Hắn thÃch khiêu vÅ©, quáºy, thÃch hoạt động. 
    Äan Phong tròn mắt nhìn Hoài. 
    - Anh có vẻ yêu quà cáºu em dữ hả? 
    - DÄ© nhiên. Giang Hoài gáºt đầu thú nháºn - Tôi rất yêu nó. Tôi thương nó như ngày xưa BÃch Huệ đã thương cô váºy. 
    Äan Phong có vẻ giáºt mình. Hoài không phải là không thấy. Chàng nắm lấy tay nàng. Bàn tay lạnh buốt. 
    - Cô làm sao thế này? 
    - Chị BÃch Huệ thÃch cáºu em trai cá»§a anh không? 
    - BÃch Huệ chưa há» thấy mặt Giang Hạo, Hoài nói - Lúc Huệ còn sống, Hạo vẫn còn ở Äài Nam. Mãi năm ngoái, Hạo má»›i lên đây há»c Äại há»c. 
    - Cha mẹ anh cÅ©ng ở Äài Nam. Váºy thì há» cÅ©ng chưa gặp mặt chị Huệ? 
    - Vâng, chuyện đó tôi tưởng Phong đã biết từ lâu rồi chứ? 
    - Tại sao chị Huệ quen biết anh hÆ¡n năm năm, thá»i gian dài như váºy mà chị ấy vẫn chưa gặp mặt ngưá»i nhà anh à? Äan Phong có vẻ thắc mắc - Không lẽ anh không có thá»i gian đưa chị ấy vá» Äài Nam gặp gia đình hoặc cha mẹ anh không có cÆ¡ há»™i lên Äài Bắc thăm anh? 
    Giang Hoài có vẻ ngỡ ngàng. Một lúc mới nói. 
    - Cô không biết hoàn cảnh chúng tôi bấy giá». Chúng tôi rất báºn rá»™n. Hoài cố gắng giải thÃch - Lúc bấy giá» tôi má»›i thành láºp má»™t nhà xuất bản nhá», tôi phải đạp xe đạp Ä‘i giao sách, đạp đến độ hai bàn chân sưng phồng lên. Còn chị cá»§a cô thì... Ä‘i há»c, tối phải Ä‘i làm thêm. Ngoài ra lúc vá» tháºt khuya, còn phải phụ tôi biên táºp, sá»a bài. Chúng tôi rất cháºt váºt, khó khăn. Báºn rá»™n đến độ không có Ä‘iá»u kiện để nói đến chuyện cưới nhau. Mãi đến lúc sá»± nghiệp cá»§a tôi khấm khá lên, có đủ tư cách để nói đến chuyện đó thì BÃch Huệ lại mất. 
    Giang Hoài cắn nhẹ môi, cố nén xúc động, một lúc sau mới tiếp. 
    - Äan Phong, cô khoan vá»™i trách tôi, vì có quá nhiá»u thứ cô chưa biết. 
    - Tôi làm sao dám trách anh chứ? Äan Phong ngước nhìn lên - Anh đối xá» tốt như váºy vá»›i chị Huệ mãi. Vì chị ấy, anh đã phải cô đơn đến bây giá». 
    - à! Äan Phong lại thở dài - Tôi đã quan sát kỹ. Tại sao cả ngôi nhà rá»™ng như thế này, lại không có lấy bức ảnh cá»§a chị Huệ? Có phải vì anh không đành lòng đối diện vá»›i ảnh? Anh không muốn hồi tưởng, phải không? 
    Äan Phong thương hại nhìn vào mắt Hoài. 
    - Tại sao anh lại phải khổ sở như váºy? Hành hạ mình để làm gì chứ? Anh đừng giấu tôi, tôi biết là vá»›i chị Huệ, anh yêu chị ấy như nước đổ trong hồ. Nước càng sâu, tình càng Ä‘áºm. Anh Hoài, anh đừng giấu, anh yêu chị Huệ yêu say đắm, yêu dến độ quên cả chÃnh mình, vì váºy chị Huệ mất Ä‘i là coi như anh không còn tìm dược hạnh phúc. Ở dưới suối vàng chị ấy mà hiểu được chắc không yên tâm đâu. 
    - Äan Phong! Giang Hoài kêu lên nhưng không nói tiếp được Ä‘iá»u gì, bởi vì lá»i cá»§a Phong đã khiến Hoài xúc động. Hoài cảm thấy như từng tế bào trong cÆ¡ thể nhói Ä‘au - Phong này, cô đừng nghÄ© tốt cho tôi quá nhiá»u, cô đừng tưởng tượng theo kiểu nhà văn. Tháºt ra thì tôi không được như váºy đâu. 
    - Không, anh đừng giấu. - Äan Phong cắt ngang - Chị BÃch Huệ gá»i cho tôi hàng trăm lá thá»± Bức nào cÅ©ng đỠcáºp đến anh. Vì váºy tôi hiểu anh như hiểu chÃnh bản thân tôi. Anh Giang Hoài anh biết tại sao mấy hôm nay, tôi lại mất tÃch? Tôi đã lang thang khắp nÆ¡i, đến cả Äại Lý xem ngưá»i ta đánh cá. Tôi làm như váºy là vì tôi sợ anh. 
    Giang Hoài tái mặt. 
    - Äan Phong. 
    - Từ cái hôm tôi đến nhà xuất bản gặp anh là tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Äan Phong cúi mặt nhìn xuống nói: - Tôi đã phải chiến đấu vá»›i chÃnh bản thân tôi. Tôi bá» Ä‘i lang thang chỉ vì sợ gặp lại anh. Tôi không phải là con ngưá»i nhút nhát. Äúng ra tôi phải có đủ can đảm để đối diện vá»›i sá»± tháºt, nhưng mà không hiểu sao tôi lại hành động như váºy. Mãi đến sáng nay khi tôi trông thấy những con cá dẫy chết trong lưới... 
    Äan Phong ngưng lại, ngước mắt buồn bã nhìn Hoài. 
    - Tôi má»›i cảm thấy mình giống như má»™t con cá. Có cả má»™t biển khÆ¡i rá»™ng lá»›n để tôi vùng vẫy. Váºy mà tôi lại không bÆ¡i. Tôi chui vào lưới làm gì? Anh Giang Hoài, anh giống như má»™t tấm lưới đó. Thôi thì tôi chịu thua, anh hãy giữ lấy tôi Ä‘i. 
    Giang Hoài dang rá»™ng đôi tay ôm lấy Äan Phong vào lòng, môi chàng ká» bên tai nàng xúc động. 
    - Äan Phong, anh không phải là tấm lưới mà anh là má»™t biển khÆ¡i; em cứ tá»± do vùng vẫy như ý em muốn. 
    - Không. Anh là má»™t tấm lưới rá»™ng lá»›n. Äan Phong nói má»™t cách cố chấp - Bởi vì anh không há» yêu em mà anh yêu bà chị cá»§a em, anh mong đợi chị Huệ hồi sinh và em, em chỉ là má»™t hình ảnh cá»§a chị Huệ. Má»™t thứ thế chấp. Anh có biết tình yêu như váºy là xây trên cát không? Rõ ràng anh chỉ là má»™t mạng lưới. 
    - á»’! Không. Äan Phong! Em nói như váºy là không công bằng. Anh bảo anh mong chá» má»™t BÃch Huệ tái sinh là ý anh muốn nói... 
    - Thôi đừng nói gì cả. Äan Phong cắt ngang. Nàng ngước mắt long lanh nhìn Hoài - Anh không thể biện minh dá»… dàng đâu. Thôi đừng nói là tốt hÆ¡n. Anh Giang Hoài, anh yên tâm em sẽ không bao giá» ganh tị vá»›i bà chị đã mất cá»§a em đâu. Dù biết anh là mạng lưới nhưng em đã tá»± nguyện nhảy vào. 
    Äan Phong nhắm mắt lại, đôi môi run rẩy giục: 
    - Anh hãy hôn em đi. 
    Äan Phong nói và Giang Hoài không còn phân vân gì nữa, chàng cúi xuống đặt má»™t nụ hôn nồng nàn lên môi ngưá»i con gái, và chàng hiểu rằng cuá»™c sống cá»§a mình sẽ lại bị xáo trá»™n. Nhưng, Hoài chấp nháºn, má»™t sá»± chấp nháºn sung sướng. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				17-09-2008, 10:25 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 5 
 
 
  
 
    Khu nghÄ©a trang nằm im lìm trên lưng chừng núi, ở vùng phÃa Bắc, ngoại ô thành phố Äài Bắc. 
    Trá»i vẫn tháºt lạnh. Những đám mây dày vẫn dồn đống ở má»™t góc trá»i. Mưa bụi bay lất phất làm cho khung cảnh như phá»§ kÃn bởi má»™t màn sương màu đục. Gió nhẹ, gió làm mưa như lạnh hÆ¡n. Những giá»t mưa Ä‘á»ng lại trên lá, trên cành cây hai bên đưá»ng tạo thành những giá»t buồn. Cái khung cảnh vắng vẻ đó, cái không khà mù sương đó, khiến cho con ngưá»i dá»… thấy lòng miên man cảm hoài. 
    Äan Phong bước chầm cháºm. Trong cái áo mưa Ä‘en, má»™t mình đạp chân lên những cái lá khô nằm trên đưá»ng mòn, những cái lá sÅ©ng nước đã chết, nhưng như vẫn còn rên nhẹ dưới bước chân. 
    Cuối con đưá»ng mòn là dốc núi, có những báºc thang đá dẫn đến khu má»™. Má»™ bia sừng sững, nằm ngay ngắn, ngăn nắp, ướt sÅ©ng trong mưa. Má»i thứ ở đây yên lặng. Äúng là má»™t nÆ¡i an nghỉ, chỉ trừ mùa tảo má»™, còn má»i thứ như bị quên lãng. Con ngưá»i là váºy. Chết Ä‘i rồi có ai nhá»› tá»›i đâu? Ngá»±a xe đèn Ä‘uốc, tấm chân tình... tất cả chỉ còn lại những nắm đất buồn tẻ hiu quạnh. 
    Äan Phong bước đến má»™t ngôi má»™ xây kiểu bán nguyệt. Trên má»™ bia, không có ảnh, không Ä‘iếu văn, không có má»™t lá»i tán tụng ngưá»i đã khuất. Chỉ vá»n vẹn mấy hàng chữ: 
    "Äào BÃch Huệ tiểu thư chi mộ…Sinh năm 1949…Mất năm 1974…Hưởng thá» 25 tuổi" 
    Váºy thôi, hưởng thá» 25 tuổi. Má»›i chỉ sống có 25 năm. Chết quá trẻ, chết trong lúc tuổi Ä‘ang xuân. Má»™t đóa hoa Ä‘ang độ nở rô... Sao lại chết má»™t cách dá»… dàng như váºy? Äá»i sao éo le và vô tình thế? Äan Phong thở dài. Mở giá» xách, lấy ra má»™t bó hoa tÃm. Nàng đổ hết những cành hoa tàn trong bình ra, cắm mấy cánh hoa má»›i vào. Chợt nhiên Phong thấy lạ, Phong nhá»› lần trước ghé qua đây, Phong đã mang lại bó Forget me not, sao bây giá» những cánh hoa tàn kia lại thuá»™c Bồ Công Anh? 
    Bồ Công Anh? Sao lại là bó bồ công anh? Äan Phong nhặt những cành hoa héo kia lên. Nó chưa héo lắm, chứng tá» hoa cÅ©ng không phải đã mang đến lâu lắm rồi. Ai đây? Ai mang lại đây? Ngoài nàng ra, còn ai là ngưá»i biết thương cánh hoa bạc mệnh như vầy chứ? 
    - Chào cô, cô mới đến à? 
    Có tiếng chào làm Phong giáºt mình, quay lại. Lão Triệu phụ trách nghÄ©a trang Ä‘ang bước tá»›i vá»›i cái lưng gù. Lão nhìn nàng vá»›i nụ cưá»i nhăn nheo. Trong những tháng ngày buốt giá này, làm bạn vá»›i những nấm má»™ cô đơn kia hẳn chỉ có lão và má»™t vài ngưá»i còn biết nhá»› thương kẻ đã khuất thôi. 
    - Dạ chào ông, tôi má»›i đến. Ông vẫn khá»e chứ? Äan Phong nói và mở và lấy hai trăm bạc dúi vào tay lão - Sao lúc này chứng Ä‘au phong thấp còn giày vò ông không? Phải đến khám bác sÄ© thưá»ng xuyên đấy. 
    - Cảm Æ¡n cô, cảm Æ¡n cô nhiá»u lắm. Ông già vá»™i vã chắp tay cung kÃnh. Ông đỡ lấy bình hoa trên tay Phong Ä‘i lấy nước, xong mang lại nói - Tôi lúc nào cÅ©ng làm đúng theo Ä‘iá»u cô dặn dò, cô thấy đấy, ngày nào tôi cÅ©ng quét dá»n ở đây tháºt sạch sẽ. 
    - Cảm Æ¡n ông. Äan Phong nhìn xuống những cánh hoa Bồ Công Anh dưới đất, suy nghÄ© - Mấy hôm trước có ai đến đây phải không? 
    - Vâng. Lão Triệu vồn vã và nói - Má»™t ngưá»i đàn ông. Ông ấy đến đây thay hoa trong bình. Äứng má»™t chút rồi má»›i bá» Ä‘i. Hôm ấy mưa cÅ©ng khá tỠÔng ấy ướt sÅ©ng cả ngưá»i. 
    - Dáng ngưá»i ông ta ra sao? 
    - Dáng ngưá»i à? Lão Triệu khá»±ng lại như để suy nghÄ© - Tôi chỉ nhá»› là ông ấy cao lá»›n, không cao tuổi cho lắm. 
    - Trước khi tôi tá»›i đây, ông ấy có thưá»ng xuyên ghé không? 
    - Có chứ, ông ấy cÅ©ng thưá»ng ghé qua lắm. Mà lúc nào cÅ©ng chỉ là má»™t bó Bồ Công Anh. Äứng má»™t lúc rồi vá», có lẽ ông ta... không có tiá»n nhiá»u... 
    - Tại sao ông nói váºy? 
    - Bởi vì hoa Bồ Công Anh là má»™t loài hoa hết sức rẻ tiá»n, không cần mua chỉ ghé dá»c vệ dưá»ng hái má»™t chút cÅ©ng có cả bó. Äó cô thấy dưới chân núi không? Không chừng ông ta hái dưới chân núi chứ chưa hẳn là đã mua. 
    Äan Phong yên lặng, suy nghÄ©. Mưa lất phất. Mưa làm đẫm ướt cả cái khăn vừa mang ra. Rất lâu, Phong má»›i như sá»±c nhá»› ra lão Triệu còn đứng cạnh, nàng nói: 
    - Thôi ông Ä‘i vào nhà Ä‘i, đứng ở đây má»™t hồi ướt cả ngưá»i rồi bệnh hành. Tôi sắp vá» rồi đây. 
    - Vâng, chào cô. 
    Lão Triệu nghe lá»i ngaỵ Tháºt ra thì mưa gió thế này đối vá»›i lão là má»™t cá»±c hình. Trừ những trưá»ng hợp bất đắc dÄ©, lão má»›i ra ngoài. Lão quay lưng cháºm rãi bước, Äan Phong nhìn theo... Bất giác cảm xúc dâng trào. Má»™t ngày nào đó rồi ông ta cÅ©ng sẽ nằm xuống, để làm bạn vá»›i những ngưá»i đã ở đây. Lúc đó ai sẽ là ngưá»i đốt nén hương? Cuá»™c Ä‘á»i là như váºy. Sống là phải chết. Mở mắt chào Ä‘á»i có nghÄ©a là bắt đầu cái sống. Mà như váºy có nghÄ©a là Ä‘ang hướng tá»›i cái chết đó ư? Rồi má»™t ngày nào đó sẽ đến tạ Bấy giá» ai sẽ là ngưá»i tế má»™? Ngưá»i thăm viếng, đốt hương sưởi ấm? Äan Phong đưa mắt nhìn khắp những tấm má»™ bia lạnh lùng. Giá» này chẳng còn gì hết, ngoài tiếng gió thổi, tiếng mưa. Bất giác Phong nhá»› đến mấy câu thÆ¡ cổ: "... Khi xuân tàn hoa tạ, là lúc hồng nhan nhạt phải, xuân đã qua và hồng nhan đã mất, hoa rÆ¡i, ngưá»i khuất có ai hay?... " 
    Äan Phong nghÄ© ngợi mà thấy lòng man mác buồn. Ta rồi sẽ ra sao? Äứng trong mưa gió như váºy tháºt lâu, Phong má»›i sá»±c nhá»› lại thá»±c tại. Nàng nhìn xuống đất. Gió đã cuốn những cánh Bồ Công Anh rải đầy bốn phÃa. Bất giác, Äan Phong nắm chặt nắm tay lại. 
    - Chị BÃch Huệ. Chị có linh thiêng xin hãy giúp em. Hãy cho em nhiá»u nghị lá»±c. 
    Nhìn lên, ngôi má»™ vẫn lạnh lùng, vẫn yên lặng. Gió vẫn thổi. Phong lại thở dài. Nhìn thêm ngôi má»™t má»™t chút, hoa Bồ Công Anh rải khắp má»i nÆ¡i. Ai đã mang hoa đến? Ai viếng má»™? Ngoài anh ấy ra, còn ai khác nữa không? Nhưng mà tại sao anh ấy lại đến má»™t mình? Tại sao không rá»§ nàng theo? Váºy thì có nghÄ©a là anh ấy đã đến nhưng không dám rá»§ nàng. Nhưng tại sao váºy? Có cái gì cắn rứt ư? Xấu hổ ư? Không dám cùng Phong đối diện vá»›i vong hồn cá»§a chị BÃch Huệ? Chị BÃch Huệ. Äan Phong gá»i thầm trong lòng. Chị có linh thiêng chị hãy giúp em, làm sáng tá» má»i thứ. Em yếu Ä‘uối và không biết gì cả... 
    Gió thổi mưa rÆ¡i, ngôi má»™ vẫn lạnh lùng, vẫn không trả lá»i. Cuối cùng, Phong quay ngưá»i, bá» Ä‘i. 
    Má»™t tiếng đồng hồ sau, Phong đã có mặt trong quán cafẹ Ly cafe Ä‘en bốc khói trước mặt, Phong ngồi đấy, tá»±a ngưá»i vào nệm. Mắt đăm đăm ngắm bình hoa hồng trước mặt. Những đóa hoa hồng vừa hé nhụy. Thỉnh thoảng Phong lại nhìn vào đồng hồ. Nàng như chỠđợi má»™t Ä‘iá»u gì. 
    Má»™t lúc sau, có má»™t thiếu phụ bước vá»™i vã vào quán nhìn quanh. Cuối cùng như đã nhìn ra, bà ta bước tá»›i bên Phong vá»›i nụ cưá»i. Phong vá»™i đứng dáºy kéo ghế. 
    - Má»i chị ngồi, chị Bình. Tháºt khó khăn má»›i gặp được chị. Má»i chị. Ä‚n gì nhé? 
    - Thôi khá»i. Thiếu phụ vừa cởi áo khoác ngoài vừa nói. Cô ta mặc bên trong má»™t cái áo hồng vá»›i váy Ä‘en. Thân hình đầy đặn quý phái. 
    - Tôi Ä‘ang ở thá»i kỳ ăn kiêng, cô đừng làm tôi phá giá»›i, cho tôi má»™t ly cà phê Ä‘en được rồi. Cô biết không ở tuổi cá»§a chúng tôi, dá»… mắc chứng béo phì lắm đấy. 
    Äan Phong cảm khái. 
    - Chị cùng tuổi vá»›i chị BÃch Huệ cá»§a tôi, nếu bây giá» mà chị tôi còn sống, không biết bà ấy có tròn trịa được như chị không? 
    Ngưá»i đàn bà tên Bình lấy thìa quáºy quáºy ly cafe rồi ngước lên nhìn Phong. 
    - Cô Äan Phong. Tôi thấy cô cứ mãi nghÄ© đến bà chị cá»§a cá»™ Chuyện gì qua rồi cho nó qua luôn Ä‘i. Buồn làm gì cÆ¡ chứ? Có Ãch lợi gì? Tôi biết hoàn cảnh cô, tôi rất cảm thông. Hai chị em, mất cha từ nhá», mẹ lại bước thêm má»™t bước, coi như hai chị em sống đùm bá»c lẫn nhau. Nhưng mà, ngưá»i chết thì cÅ©ng đã chết rồi, ngưá»i sống phải sống vui vẻ chứ? Äan Phong, cô nói Ä‘i. Bây giá» cô cần gì nào? Cô muốn há»i gì cứ há»i. Há»i ngay Ä‘i. Hôm nay tôi báºn, không có nhiá»u thì giá». Ông nhà tôi Ä‘i làm sắp vá». Giao nhà vá»›i hai đứa con nhá» cho ngưá»i làm, tôi không yên tâm lắm... 
    Äan Phong vá»™i nói: 
    - Tôi sẽ không làm mất thì giá» cá»§a chị nhiá»u đâu, Chị Bình! Tôi chỉ định há»i chị má»™t câu. 
    - Tất cả những gì tôi biết tôi đã kể hết cho cô biết. Chị Bình há»›p má»™t há»›p cafe chau mày nói. - Sau khi tốt nghiệp đại há»c, tôi không còn liên hệ vá»›i bạn bè kể cả BÃch Huệ. Bấy giá» ai cÅ©ng có công việc. Ngưá»i thì lo thá»§ tục ra nước ngoài tiếp tục há»c, ngưá»i thì lo công ăn việc làm. Chẳng ai rảnh đâu mà liên hệ nhau. Vả lại BÃch Huệ lại nghỉ há»c ngay khi Ä‘ang há»c năm thứ ba... 
    - Sao thế? Äan Phong giáºt mình - Chị ấy nghỉ há»c giữa chừng. Như váºy là chưa tốt nghiệp đại há»c? 
    - Ủa tôi không nói chuyện đó cho cô nghe sao? Chị Bình cÅ©ng ngạc nhiên - Váºy mà tôi tưởng đã kể cho cô nghe rồi chứ. 
    - Chưa, chị chưa nói. Äan Phong nhìn thẳng bình hoa hồng trước mặt - Chị có biết tại sao chị BÃch Huệ em nghỉ há»c không? 
    - Tôi không biết, tháºt sá»± không biết. Chị Bình chống tay lên trán, có vẻ buồn bá»±c - Cô Äan Phong, nếu sá»›m biết cô thắc mắc thế này, hạch há»i đủ thứ thế này thì lúc cô viết thư từ bên Anh vá» há»i, tôi đã không nói gì hết. 
    - Chị Bình, tôi biết là chị sẽ không bao giá» làm như váºy. Äan Phong xúc động nói - Chị là ngưá»i bạn thân nhất cá»§a chị BÃch Huệ em, em xem chị như chị ruá»™t em. Và em biết chị cÅ©ng xem em như ruá»™t thịt. 
    - Khổ tháºt. Chị Bình mắng yêu - Không làm sao ghét hay bá» mặc cô được. Lúc em còn ở đây, chị và BÃch Huệ là đôi bạn thân nhưng từ khi cô ra nước ngoài thì BÃch Huệ đã thay đổi. 
    - Thay đổi thế nào? 
    - BÃch Huệ xa lánh bạn bè. Trở nên nhạt nhẽo hÆ¡n. Äan Phong, tôi đã nói vá»›i cô rồi, muốn biết rõ vá» Huệ, không có cách nào hay hÆ¡n là Ä‘i há»i ông bạn cá»§a cô ấy. Bấy giá» Huệ yêu say đắm anh chàng sinh viên ở Trưá»ng đại há»c T. Há» lúc nào cÅ©ng ở cạnh nhau. Há» xa lánh hết má»i ngưá»i. Cô biết không, bấy giá» có má»™t anh chàng sinh viên khác là Triệu Mục Nguyên cÅ©ng mê cô ấy như Ä‘iếu đổ. 
    Äan Phong chau mày? 
    - Triệu Mục Nguyên? 
    - Vâng. Äó là má»™t sinh viên ở ngành thể dục thể thao mà BÃch Huệ gá»i là "Kinh kong" đấy. Bây giá» thì ông ấy đã láºp gia đình. Cách đây không lâu tôi có gặp ổng. Cô có biết không, ông ta có má»™t bà vợ tháºt nhá» nhắn. Chỉ đứng tá»›i nách ông ấy. 
    Äan Phong cắn nhẹ môi. 
    - Ông Triệu Mục Nguyên. Thế chị có địa chỉ của ông ấy không? Chị cho em biết đi? 
    - Äan Phong này - Chị Bình chợt ngăn lại - Tại sao cô phải tìm tá»›i từng ngưá»i quen cÅ© cá»§a Huệ? Vả lại, ông ấy bây giỠđã láºp gia đình. Ngưá»i ta Ä‘ang sống hạnh phúc vui vẻ. Không lẽ cô đến đấy rồi không nhắc chuyện cÅ©. Cô biết làm như váºy là phá hoại hạnh phúc gia đình ngưá»i khác không? KhÆ¡i lại chuyện chồng ngưá»i ta đã từng mê má»™t ngưá»i đàn bà khác là không phải. Äan Phong, cô cần suy nghÄ© lại. Äừng có hành động dại dá»™t như váºy. Tôi dám bảo đảm vá»›i cô má»™t Ä‘iá»u là cái chết cá»§a BÃch Huệ chẳng liên hệ chút nào vá»›i anh Nguyên cả. 
    Äan Phong nhẫn nại. 
    - Thôi được, chị nói tiếp đi! 
    - Nói cái gì chứ? Chị Bình ngạc nhiên há»i. Rồi nhìn vào đồng hồ chị nói - Thôi bây giá» tôi phải vá» còn phải làm cÆ¡m tối cho chồng con nữa, đàn bà là như váºy đó, Có chồng rồi là không còn tá»± do gì cả. 
    - Chị Bình! Äan Phong kêu lên, nhìn Bình vá»›i đôi mắt tháºt buồn - Có phải chị định chạy trốn, chị không muốn trả lá»i em? Äúng rồi, chị đâu còn là chị Binh ngày xưa cá»§a em nữa đâu? 
    Giá»ng nói cá»§a Phong làm ngưá»i đàn bà tên Bình xúc động. Bà ta quay lại, nắm lấy tay Phong. Má»™t thứ tình cảm má»m yếu cá»§a ngưá»i mẹ và cá»§a ngưá»i chị tràn ngáºp trái tim. Bình vá»™i nói. 
    - Äan Phong, em đừng nói như váºy. Em xem kìa, vừa nháºn được Ä‘iện thoại cá»§a em là chị đến đây ngaỵ Äó em thấy không? Chị vẫn là chị Bình ngày nào cá»§a em mà, chị Bình mà ngày xưa đã cùng BÃch Huệ đưa em Ä‘i chèo thuyá»n trên hồ đấy? Thôi được rồi, Äan Phong, hình như em nói là em muốn há»i chị thêm má»™t Ä‘iá»u gì phải không? Em há»i Ä‘i? 
    - Chị có nhá»› là ngày xưa... chị BÃch Huệ cá»§a em thưá»ng hay viết nháºt ký chứ? 
    - Vâng. 
    - Thế sau khi chị ấy qua Ä‘á»i, những quyển nháºt ký kia ở đâu, chị biết không? 
    Chị Bình chau mày. 
    - Không biết. Có thể ở đằng nhà bạn trai cá»§a cô ấy. Em biết đấy, sau khi BÃch Huệ qua Ä‘á»i, má»i thứ Ä‘á»u được ngưá»i bạn cá»§a cô ấy mang Ä‘i cả. 
    Äan Phong gáºt gù, lấy má»™t cánh hồng trong bình ra ngắt từng cánh hoa má»™t cánh vô ý. 
    - Tôi cÅ©ng Ä‘oán như váºy. 
    - Thôi váºy chị Ä‘i nhé? Cô Bình đứng dáºy, nhìn Phong - Thế còn em? Em chưa Ä‘i à? 
    - Em muốn ngồi lại đây má»™t chút - Äan Phong ngồi buồn nói - Em cảm Æ¡n chị, chị Bình, chị đã cho em biết nhiá»u thứ. 
    Bình vá»— nhẹ lên vai Äan Phong như thể an á»§i cô em gái. Rồi nàng cúi xuống nói nhá». 
    - Äan Phong, chị muốn khuyên em má»™t Ä‘iá»u, em có thÃch nghe không? 
    - Chị cứ nói. 
    - Äừng vùi đầu vào chuyện tìm hiểu chuyện cá»§a BÃch Huệ. Dù gì cô ấy cÅ©ng đã mất. Nếu mà em có tìm được nguyên do vì đâu BÃch Huệ tá»± sát, thì cô ấy cÅ©ng không thể sống lại được. Thôi chuyện gì đã qua hãy cho nó qua luôn Ä‘i. Äan Phong, em biết không, lúc còn sống, BÃch Huệ đã làm tất cả vì em. Nếu bây giá» mà Huệ biết được vì cô ấy mà em khổ tâm, thì chị sợ là Huệ nó không vui được đâu. 
    Äan Phong im lặng. Mắt đăm đăm nhìn những cánh hoa hồng đã bị xé tÆ¡i. Nàng cứ ngồi đấy, hai tay liên tục xé hoa, hết hoa đến lá. Bình nhìn Phong, chợt thở dài. 
    - Nếu ngay từ đầu BÃch Huệ chịu cùng em sang Anh, thì có lẽ má»i chuyện đã không xảy ra. Em thấy đấy. Má»i chuyện Ä‘á»u do định mệnh an bài. Thôi thì chấp nháºn váºy. 
    Äan Phong báºm môi. 
    - Tất cả những gì xảy ra ngoài ý muốn Ä‘á»u đổ lá»—i cho định mệnh. Em thì không đồng ý. Tá»± sát không phải là định mệnh. Con ngưá»i khi lâm vào tình cảnh Ä‘au khổ cùng cá»±c, không biết sống nữa thì má»›i buông xuôi cuá»™c Ä‘á»i. Má»›i tìm đến cái chết. 
    Bàn tay của Phong không ngừng xé nát những cánh hoa đã bị tả tơi, nàng lại tiếp: 
    - CÅ©ng lạ tháºt. Tại sao luáºt pháp cá»§a con ngưá»i lại không kết tá»™i kẻ đã phụ rẫy? Tại sao trong tai nạn giao thông, tài xế làm chết ngưá»i là bị kết tá»™i. Còn trong tình yêu, kẻ đưa đến cái chết cá»§a ngưá»i khác dưới hình thức tá»± vẫn lại bình yên? Há» cÅ©ng có tá»™i đấy chứ? 
    Chị Bình vỗ nhẹ lên vai Phong. 
    - Phong này, em lại nghÄ© vá»› vẩn. Em phải hiểu là luáºt pháp chỉ kết tá»™i con ngưá»i được dá»±a trên hành vi cá»§a kẻ gây tá»™i. Còn vấn đỠtình cảm là má»™t vấn đỠkhác. Em hiểu chứ? 
    Äan Phong không đáp. Mắt đăm đăm nhìn những cánh hoa tàn. Chị Bình đứng lại má»™t chút rồi nói: 
    - Thôi chị đi trước nhé! 
    Và bà ta bá» Ä‘i. Äan Phong ngồi đấy nhìn theo, nàng ngồi bất động như váºy mãi đến lúc đèn trần trong quán cà phê báºt sáng, Phong má»›i đứng dáºy, bước tá»›i bàn Ä‘iện thoại công cá»™ng quay số. 
    - á»’, anh Giang Hoài phải không? Äan Phong đây. 
    - Äan Phong à? Giá»ng cá»§a Giang Hoài như reo vui bên kia đầu dây - Em ở đâu đấy? Tại sao cứ biến mất luôn váºy? Sáng đến giá» anh gá»i dây nói cho em nhiá»u lần mà không gặp. 
    - Em đang ở trong một quán cà phê "Tri âm", anh biết quán đó chứ? 
    - Không biết. Ở đưá»ng nào?... ÄÆ°á»ng SÄ© Lâm à? Em đến đấy làm gì váºy? 
    - Em ở đây chá» anh. Äan Phong đưa tay lên nhìn đồng hồ lại tiếp - Bây giá» em ở đây chá» anh thêm ná»a tiếng, nếu anh không đến, là coi như em không đợi đấy nhé. 
    - Ờ... 
    Äan Phong gác máy, trở vá» chá»— ngồi cÅ©, nàng gá»i thêm ly cà phệ Äốt má»™t Ä‘iếu thuốc ngồi chá». Những cánh hoa xé nhá» vung vãi trên bàn vẫn còn đó. Phong thuáºn tay nghịch lấy. Nàng xếp chúng thành hình quả tim, rồi lồng vào bên trong má»™t hình chữ tháºp. Phần còn lại Phong lại xếp thêm hai quả tim nữa, lại thêm hai chữ tháºp khác. Phong dụi tắt tàn thuốc. Hình như có cái bóng dá»i xuống bàn. Phong ngẩng lên bắt gặp ngay Giang Hoài. Chàng Ä‘ang nhìn nàng vá»›i ánh mắt dò la. 
    - Em đã xem qua loại phim trinh thám SS 007 chưa? 
    Äan Phong không hiểu. 
    - Rồi sao? 
    - Trong loại phim này, hỠchế được cái máy theo dõi. 
    - Äể chi váºy? 
    - Nếu có, anh sẽ mua má»™t cái gắn lên ngưá»i em. Lúc đó, em có đến đâu, anh cÅ©ng Ä‘á»u biết. Vì em biết không, em như má»™t cánh chim, em cứ bay mãi, anh không biết đâu mà tìm. 
    Äan Phong đứng dáºy nói. 
    - Thôi ta ra ngoài đi, nãy giỠem ngồi đây khá lâu rồi. 
    Giang Hoài nhìn hai ly cà phê trên bàn, há»i. 
    - Em không phải đến đây một mình à? 
    - Hả? - Phong nhÃu mày, nhìn xuống bàn, chợt hiểu ra - Ờ, ban nãy em ngồi đây vá»›i má»™t ngưá»i bạn trai nhưng nói chuyện má»™t chút anh ấy bá» Ä‘i. Em ngồi đây má»™t mình, buồn quá, chợt nhá»› đến anh, nên gá»i anh đến. Sao váºy, thá»a mãn tò mò chưa? 
    Giang Hoài thở dài đứng dáºy. 
    - Chỉ cần gặp được em là... anh không còn bá»±c dá»c vì chuyện gì nữa cả. 
    Äan Phong liếc nhanh Hoài. 
    - Anh môi mép lắm. Äúng như Ä‘iá»u chị Huệ đã nháºn xét. Anh thông minh, có tài, ăn nói khéo... Những ngưá»i đàn ông như váºy rất nguy hiểm vá»›i phụ nữ. 
    - Váºy ư? Hoài nắm tay Phong bước ra khá»i quán. Vừa Ä‘i vừa nói - Anh thì nghÄ© ngược lại, anh thấy em má»›i tháºt sá»± là nguy hiểm. 
    - Tại sao? 
    - Vì em là một con cá! 
    - Nghĩa là gì? 
    - Em có nhá»› hôm trước em đã từng nói vá»›i anh. Cá là má»™t sinh váºt tháºt kỳ lạ. Trên ngưá»i nó có hàng trăm hàng ngàn cái vẩy. Má»—i cái vẩy là má»™t hạt kim cương. Nó tá»a sáng nó tạo ra màu sắc, nó lá»™i trong nước như má»™t vÅ© sá»± Nhưng nó cÅ©ng bÆ¡i rất nhanh, ta không làm sao chụp bắt hay giữ được nó. Cá cứ như váºy tung tăng từ sông nhá» ra sông lá»›n ra biển cả. Nó bÆ¡i khắp má»i nÆ¡i và ta thì khó biết hướng nó sẽ đến bao giá». 
    Äan Phong chá»›p chá»›p mắt. Bóng tối không cho thấy rõ thay đổi trên khuôn mặt cá»§a nàng, nhưng hình như có má»™t hạt mưa rÆ¡i trên má Phong. Phong chợt đưa tay ra nắm lấy tay Hoài. 
    - Váºy thì anh hãy giữ chặt lấy, anh đừng để nó bÆ¡i ra biển nữa. Mà chưa hẳn nó đã chịu bÆ¡i Ä‘i. 
    Hai ngưá»i đã ra đến cá»a, Phong đứng do dá»±. 
    - Hay là ta thả bá»™ đỉ Trá»i mưa lất phất thế này Ä‘i trong mưa cÅ©ng là má»™t cái thú. 
    - ÄÆ°á»£c Ä‘i bên em đã là má»™t cái thú rồi. 
    - Thế còn đi bên cạnh chị Huệ thì sao? 
    Mặt Hoài như tái đi. 
    - Äan Phong. Anh mong là... từ đây vá» sau em đừng nhắc... 
    - Äừng nhắc đến chị Huệ phải không? 
    Phong ngẩng lên. Hoài có vẻ Ä‘au khổ. Äôi mày chàng Ä‘ang chau lại, chàng có vẻ Ä‘ang giằng co. 
    - Không. Em cứ nhắc Ä‘i. Muốn em không nhắc đến là má»™t chuyện bất công. Dù gì cô ấy cÅ©ng là chị ruá»™t cá»§a em. Ở đây chúng ta ai cÅ©ng Ä‘á»u yêu cô ấy. Vả lại, dù gì thì BÃch Huệ cÅ©ng là ngưá»i môi giá»›i, giúp ta quen nhau. Không có Huệ, anh đã không có em. 
    Tim Phong chợt nhói Ä‘au. Có má»™t cái gì giáºn dữ trong lòng. Cái giáºn lan ra, căng cứng từng tế bào. 
    - Thà anh là anh rể tôi, chứ tôi không muốn chị Huệ là ngưá»i môi giá»›i. Äan Phong nghẹn giá»ng nói. Nàng không dằn được cảm xúc - Không lẽ anh mong là chị Huệ chết Ä‘i, để anh có được cÆ¡ há»™i làm quen vá»›i tôi ư? Anh rõ ràng là má»™t con váºt tàn nhẫn, vô tình, phụ bạc... anh... 
    Äan Phong không còn nói được, nàng vụt bá» chạy vá» phÃa bá» suối. Giang Hoài ngẩn ra, nhưng cÅ©ng tỉnh lại nhanh chóng. Chàng Ä‘uổi theo. 
    - Äan Phong! 
    Trá»i nắng nhưng lại có mưa. Phong chạy trong mưa. Mái tóc nàng, vạt áo nàng bay bay trong gió. Phong không ngoảnh lại. Phải mấy giây Hoài má»›i Ä‘uổi kịp Phong. 
    - Äan Phong! Hoài chụp được tay Phong, chàng kéo lại, Ä‘au khổ - Em muốn anh phải làm sao bây giá»? Anh phải trung thành vá»›i tình yêu cá»§a BÃch Huệ, không được yêu em? Hay là yêu em và quên lãng BÃch Huệ chứ? 
    Äan Phong đứng lại, quay sang nhìn Hoài. Há» Ä‘ang dừng chân dưới mái hiên cá»§a Viện Bảo Tàng. Bóng những cái cá»™t lá»›n nằm ngã song song trên đất. Khuôn mặt cá»§a Phong xanh xao. ánh mắt ngÆ¡ ngác có má»™t chút sợ hãi. 
    - Em đã nói rồi. Em sợ anh, anh Hoài, tại sao anh không xa lánh em một chút chứ? 
    - Em sợ anh tháºt à? Giang Hoài chua xót nhìn Phong - Tại sao em lại sợ? Tình yêu cá»§a anh nguy hiểm lắm ư? 
    Äan Phong úp mặt vào ngá»±c Hoài. 
    - Em như má»™t cánh hạc ở trên ngá»n cây cao. Äan Phong run giá»ng nói - Em không phải là cá, em chỉ là má»™t cánh hạc cô đơn phiêu bạt giữa mây trá»i thôi. 
    - Äừng sợ, Äan Phong ạ. Giang Hoài trầm giá»ng nói - Anh biết em đã mệt má»i. Mấy năm qua, em sống như má»™t kẻ không nhà, không có ngưá»i thân. Sống như thế mệt má»i lắm em ạ. 
    Giang Hoài vuốt nhẹ lên lưng Phong, vá»— vá». 
    - Em đừng bay nữa, em cần một nơi nghỉ ngơi. Em cần một cái tổ ấm. 
    - Con chim phiêu bạt không có tổ. Äan Phong đẩy Hoài ra, nàng bước tá»›i ngồi cạnh trụ đá và lẩm bẩm Ä‘á»c bài thÆ¡ quen thuá»™c: "Hạc Ä‘áºu trên cành cao, gió lay cành cây nhá». Hạc lại tung cánh baỵ VỠđâu trá»i bàng bạc... ?" 
    Giang Hoài bước tới, nắm lấy đôi tay Phong, đôi bàn tay nhỠrun rẩy, chàng nói. 
    - Cánh hạc phiêu bạt đã quay vá» quê hương, núi sông cá» cây má»™t màu mến nó. Vì váºy Äan Phong ạ, em đừng tá»± dằn vặt mình. Anh có cảm tưởng như lúc nào em cÅ©ng như muốn trốn lánh. Em sợ anh ư? Không đâu, anh hứa vá»›i em là, anh sẽ mang đến hạnh phúc, và cảm giác bình yên cho em. Hãy cho phép anh yêu em, hãy cho phép anh được che chở, bảo vệ em nhé! 
    Äan Phong chá»›p mắt. Cắn nhẹ môi. Lệ đã nhòe ra mị Hoài không còn chịu được, chàng xiết chặt Phong vào lòng. Hôn lên những giá»t nước mắt đó. Chàng không muốn thấy Phong khóc. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |