  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 09:37 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 21 
 
 
  
 
Sau buổi dạ há»™i, Vưá»n Sa Mù trở thành má»™t nÆ¡i há»p mặt thưá»ng xuyên cá»§a giá»›i trẻ. Ông Châu sung sướng vì kế hoạch cá»§a mình có vẻ thành công. Nhưng ông đâu ngá» rằng, kết quả hoàn toàn trái ngược vá»›i Ä‘iá»u ông mong muốn. 
Mùa xuân thay những chiếc lá xanh má»›i cho rừng phong. Cả sưá»n núi dài, hàng hoa đỗ quyên dại Ä‘ua sắc rá»±c rỡ, nhuá»™m đỠcả lưng đồi. Trên lan can ngăn bá» vá»±c, loại dây leo phát triển nhanh chóng chẳng mấy lúc tạo nên bức tưá»ng xanh và theo lá»i anh chàng Khang thì bức tưá»ng kia quả là má»™t bức tranh tuyệt mỹ. 
Vào những ngày cuối tuần, Khang hay đến nông trại để hàn huyên vá»›i Phục hay đưa bé Nhụy Ä‘i dạo. Sáng hôm ấy, mặt trá»i tháºt ấm, Khang và Phục ngồi ngoài sân tắm nắng, bé Nhụy lẩn quẩn quanh. Khang chợt nói: 
- Tối qua tôi có đến thăm Nhã Thưá»ng và đỠnghị vá»›i cô ấy nên tìm má»™t căn nhà riêng để ở. 
- Thành tháºt mà há»i, anh thÃch cô ấy không? 
- ThÃch thì cÅ©ng thÃch, nhưng không giống như ý mấy ngưá»i mong đâu! Khang mỉm cưá»i. 
- Chúng tôi mong Ä‘iá»u gì? 
- Äừng giả vá» nữa Kiá»u Phong ạ! Ai lại không biết mấy ngưá»i cố ý gán ghép tôi vá»›i Nhã Thưá»ng. Tôi có ngu đâu mà không hiểu Ä‘iá»u đó. 
- Thế Ä‘iá»u gì đã ngăn cản anh thân máºt vá»›i cô ấy. Có phải tại đứa bé không? 
Khang chau mày ngẫm nghĩ: 
- Nói tháºt vá»›i anh tôi cÅ©ng hiểu tại sao. Có Ä‘iêu chắc chắn không phải vì dÄ© vãng cá»§a nàng, vì ở Ä‘á»i ai mà chẳng lầm lồi cÆ¡ chứ? Nhưng tôi cảm thấy má»™t Ä‘iá»u là nếu tôi yêu Nhã Thưá»ng, thì nó làm sao ấy. 
- Nghĩa là sao? 
- Thưá»ng cô độc yếu Ä‘uối, cần ngưá»i an á»§i. Trong lúc như thế này, mà tôi lại nhảy vào thì có vẻ lợi dụng làm sao. 
- Có nghĩa là anh sợ cô ấy không hoàn toàn yêu anh chớ gì! 
- Cũng có thể là tôi không phải thuần yêu cô ấy như anh yêu Hồng. 
- Tôi biết rồi, thế hồi nào đến giỠanh đã yêu chưa? 
- Lúc còn Ä‘i há»c tôi cÅ©ng đã tán tỉnh má»™t vài cô, nhưng đó đâu phải là tình yêu. 
- Thế thì sẽ có một ngày anh sẽ yêu. 
- Vâng, Ä‘iá»u đó không thể tránh được. Nhưng chắc chắn cú sét đó xảy ra thì cÅ©ng chưa hẳn là vá»›i Thưá»ng. Anh là má»™t nhà văn, váºy theo ý anh con ngưá»i chỉ có thể yêu má»™t lần thôi sao? 
- Khi tôi mưá»i tám tuổi, tôi đã nghÄ© như thế, nhưng bây giá» thì lại khác. 
- Tại sao? 
Phục suy nghĩ một lúc đáp: 
- Vì con ngưá»i là má»™t sinh váºt kỳ lạ, vì váºy dá»… có nhiá»u cuá»™c gặp gỡ lạ lùng. Dù sao tôi khuyên anh khi đã yêu thì yêu hết mình, yêu má»™t cách trách nhiệm. 
- Tôi biết, vì yêu là một phần của cuộc sống. 
- VÂng! 
- Nói khác Ä‘i tình yêu như đóa hoa chỉ nở má»™t lần, như giữa anh và chị Mỹ Như, như mối tình xưa giữa Tâm Hồng, Nhã Thưá»ng vá»›i Phi. 
- Anh đừng đỠcáºp những chuyện buồn đó, tàn nhẫn lắm. Ná»—i khổ tâm cá»§a con ngưá»i là không thể Ä‘oán được Ä‘iá»u gì sẽ xảy đến, cÅ©ng như không hiểu thấu được ná»—i niá»m thầm kÃn cá»§a ngưá»i mình yêu. 
- Thế anh có thấy anh hiểu được chị Hồng không? 
- Hiểu phần nào 
- Anh có thấy chị Hồng đủ can đảm đẩy Phi xuống vực không? 
- không! 
- Làm sao anh có thể Ä‘oán chắc được Ä‘iá»u đó? con ngưá»i khi nổi giáºn biết đâu được? 
- Tôi dám chắc như váºy, vì tôi đã nghÄ© đến nhiá»u lần nhưng khi xét lại thì thấy tháºt vô lý. 
- Tại sao? Anh dá»±a vào lý luáºn cá»§a chÃnh mình à? 
- Vâng! Ngoài ra tôi còn trực giác thấy như thế. 
- Nếu có má»™t ngày nào đó, anh biết được chÃnh chị ấy là thá»§ phạm, thì anh có tháºt vá»ng không? 
- Tôi biết Hồng không bao giỠdám làm việc đó. 
- Nếu phải thì sao? 
- Không thể có chữ nếu được? 
- Anh là ngưá»i có thành kiến. Äiá»u gì anh không dám nghÄ© anh Ä‘á»u để trôi qua. Äó cÅ©ng là lý do anh không dám đỠnghi. Hồng tìm lại phần ký ức cá»§a mình, vì anh sợ Phục bàng hoàng - Khang tiếp - Tôi nói đúng không? Anh không dám nghÄ© vì anh sợ nếu chẳng may Hồng quả là thá»§ phạm thì... Anh đã lừa dối cả chÃnh anh nữa. 
Phục vẫn lắc đầu: 
- Vì nàng không bao giỠlà thủ phạm. 
- Nhưng nếu phải thì sao? 
- Không thể có chữ nào cả, ngoại trừ lý do tự vệ. 
Khang lắc đầu, 
- Kiá»u Phong, anh yêu chị Hồng quá nên nghÄ© như thế. Äó cÅ©ng là lý do tại sao anh không muốn tiếp tục việc tìm sá»± tháºt cá»§a vụ án. 
- Tôi không bá» dở việc đó. Chỉ chưa phải lúc thuáºn tiện, nhưng chắc chắn ngày đó sẽ không xa. 
- Thế anh sợ ngày đó không? 
- Tại sao phải sợ, tôi đang chỠđợi ngày đó đây. 
- Tháºt à? 
- Thế anh tin Hồng là thủ phạm? 
Khang suy nghĩ một lúc đáp: 
- Tháºt ra anh cÅ©ng biết không riêng gì tôi mà hầu như má»i ngưá»i ai cÅ©ng nghÄ© rằng chÃnh Hồng trong lúc nóng giáºn đã làm chuyện đó. Nhưng ai nấy Ä‘á»u thông cảm và tha thứ cho Hồng. 
Phục nhìn vá» phÃa đỉnh vá»±c: 
- Quả tá»™i cho Hồng phải sống trong sá»± ngá» oan cá»§a má»i ngưá»i. Tôi không thể không Ä‘em vụ án này ra ánh sáng được 
Khang đứng dáºy vươn vai, chàng thả bước quanh sân: 
- Lá»—i tại tôi đã Ä‘em má»™t việc không đáng nói ra bàn vá»›i anh. Thôi bá» qua Ä‘i! Hai ngưá»i cùng yên lặng. Khang chợt kêu lên - á»’ anh Kiá»u Phong đến đây coi nè. 
Phục nhìn theo tay cá»§a Khang. Trên đưá»ng mòn, hai em Hồng thong thả đến nông trại. Hà Ä‘i trước, tay cầm má»™t đóa hoa đỗ quyên, Hồng theo sau. Vừa nhìn thấy hai ngưá»i, Hà kêu lên: 
- Hôm nay chá»§ nháºt, tôi biết thế nào cÅ©ng có anh Khang ở đây mà. Nào mau lên, chúng ta đến nhà Nhã Thưá»ng Ä‘i. 
Khang quay đầu lại nói nhỠvới Phục: 
- Bà mai đó. 
Khi lên đến sân, Hà trao bó hoa cho bé Nhụy vừa trong nhà chạy ra: 
- Äem hoa này vào cho bà cắm vào bình Nhụy nhé. 
Bé Nhụy sung sướng ôm hoa chạy vào trong, Hà đỠnghị: 
- Trá»i đẹp quá, mình đến nhà chị Thưá»ng để rá»§ chị ấy Ä‘i chÆ¡i. Äến Pháp Minh Tá»± câu cá. Mấy anh đồng ý không? 
Phap Minh Tự là một ngôi chùa nằm trong núi, bên cạnh có một khe nước đầy loài cá bạc, loại cá này đem chiên ăn là nhất. 
Khang tán đồng ngay: 
- Hôm nay thế nào cô cá»§a anh Phục cÅ©ng có thêm món ăn, mấy ngưá»i phải biết Khang này câu cá cÅ©ng nghá» lắm chứ. 
Hà bảo: 
- Thôi đừng khoe khoang. Chút nữa là biết ngay mà. Bây giỠchia làm ba nhóm, chị Hồng với anh Phục, tôi với Dương và... 
- Nhã Thưá»ng vá»›i tôi chứ gì? CÅ©ng được - Khang cướp lá»i. 
- Nhớ nhé? 
- Nhớ chớ sao lại không 
Bé Nhụy từ trong chạy ra: 
- Mấy cô mấy chú đi chơi không cho bé đi theo sao? 
- Sao lại không? Không có cô đi làm sao tôi đi được. 
Khang nâng cao bé Nhụy lên. Bé Nhụy cưá»i sung sướng hét vang. Hồng bước vào nhà lấy thêm cho bé chiếc áo khoác. Sau khi dặn dò bà cô xong, Phục cùng má»i ngưá»i đến nhà Nhã Thưá»ng. 
Nhã Thưá»ng ngạc nhiên trước lá»i má»i. Nàng bối rối bồng con lên, rôi do dá»±. Làm sao có thể gởi con suốt ngày cho bà chá»§ nhà được Khang hiểu ý, chàng đỠnghị: 
- Äể tôi lo cho. Bây giá» cô Ä‘i tìm chiếc giá» mây, chất vào đấy má»™t lố khăn tã và bình sữa, bình thá»§y, rồi mang cáºu bé ấy theo là xong chứ gì. Bao nhiêu ngưá»i ở đâu không đủ chăm sóc cho chú bé sao mà sợ. Sá»a soạn Ä‘i, tôi bế cháu cho. 
Nhã Thưá»ng nhìn Tâm Hồng cưá»i: 
- Thế có làm phiá»n má»i ngưá»i không? 
- Không sao, sá»a soạn Ä‘i, hết giá» rồi. Phục lên tiếng. 
- Rồi Ä‘oàn ngưá»i kéo đến nhà Dương. Dương đồng ý hết mình. Ra khá»i cổng nông trại, nhà há» Lư, má»™t Ä‘oàn đủ cả đàn ông, đàn bà và trẻ con vừa nói vừa cưá»i tháºt vui vẻ. Äến chùa, mấy ông sư chào đón rất tá» tế. Há» vào xin sâm khấn nguyện sau đó há» bắt đầu cuá»™c thi câu cá. 
Khe nước rá»™ng nhưng không sâu, dòng nước trong thấy suốt đáy. Những tảng đá nằm hai bên bá» phá»§ đầy rêu. Má»™t vài loài hoa dại nằm ven bá» rung rinh theo từng cÆ¡n gió thổi. Hồng Phục bé Nhụy ngồi trên tảng đá lá»›n. Bé Nhụy ngồi không yên, cô bé lá»™t giầy vá»› ra, thả chân xuống nghịch nước, rồi qua chạy lại xem câu cá, xong lại chạy ra đồng cá» bắt cào cào châu chấu. Hồng hôm nay mặc bá»™ áo mùa xuân trông tháºt thanh thoát. Phục mải ngắm mà quên cả câu: 
- Trá»i Æ¡i! Hôm nay em đẹp quá! 
- Sao anh không nhìn phao mà mãi ngắm em thế? 
Phục nắm tay Hồng: 
- Vì em đẹp hÆ¡n phao nhiá»u. 
- Hứ? Hồng nguýt. 
- Em liệu xem, nếu bây giá» anh đến gặp cha em, ngưá»i có sần sá»™ nữa không? Phục ngần ngá». 
- Vẫn có thể. 
- Thế thì chúng ta phải đợi đến bao gi� Anh không thể chỠđợi được nữa. Hay là Hồng này, chúng ta có thể không cần gia đình cho phép có được không? 
Hồng sợ hãi: 
- Không, không được đâu em nghÄ© rằng cha em chắc sẽ phải chiá»u mình mà. 
- Như váºy để anh thuyết phục cha lần nữa thá» xem sao. 
- Má»™t lần nữa? Anh đã gặp ngưá»i má»™t lần vá» chuyệ nnày rồi à? Phục yên lặng, Hồng rầu rÄ©. - Anh đừng dấu em. Äã lâu rồi không thấy anh đến Vưá»n Sa Mù em đã nghi ngá». Nhất là đêm tổ chức dạ vÅ©, em bảo thế nào anh cÅ©ng không đến được. Em hiểu nhất định phải có má»™t nguyên cá»› gì. Em hạch há»i vú Cao má»›i biết anh đã đến cầu hôn, nhưng cha không nháºn lại còn nặng lá»i, phải không? Nói tháºt Ä‘i anh. 
Phục cắn răng: 
- - Vâng, vì theo ý cha em thì nếu lấy anh, em sẽ chẳng bao giỠđược hạnh phúc. 
Hồng bá»±c dá»c: 
- Cha cứ tưởng rằng mình là thượng đế, biết làm thế nào mới có hạnh phúc được 
- Äể anh thuyết phục cha lần nữa xem sao. 
- Không cần, anh cố đợi má»™t thá»i gian nữa. khi mà chuyện cá»§a Dương và Hà đã chÃn mùi, và khi cha biết rằng anh Khang chỉ là má»™t bình phong cÅ©ng chẳng muôn. 
- Nhưng lúc đó chẳng hóa ra là đổ dầu vào lá»a ư? 
Hồng cưá»i lá»›n. Äằng kia có tiếng hét vui mừng cá»§a Hà, tiếng Dương kiêu hãnh: 
- Rồi, rồi! tôi mở đầu kỷ lục đây nhé. 
Bé Nhụy đổ xô sang phÃa Hà và Dương. Còn Khang thì đứng dưới má»™t tàn cây phong lá»›n, anh chàng lăng xăng lo chá»— cho thằng bé. Nhã Thưá»ng trông tháºt tươi trẻ. Trẻ như thế mà đã làm mẹ, làm sao tin được đây? Nhã Thưá»ng chăm chú lo cho con. Chợt nhiên, Khang lên tiếng: 
- Nhã Thưá»ng này, chúng ta thành hôn nhau Ä‘i nhé! 
Thưá»ng kinh ngạc quay sang nhìn Khang, đôi mắt nàng mở lá»›n. Má»™t lúc sau Thưá»ng từ tốn há»i: 
- Anh nói tháºt hay chÆ¡i? 
- Tháºt Khang nói nhưng chàng không hiểu mình định nói gì. 
Nhã Thưá»ng cúi đầu xuống yên lặng. Äứa bé bú xong, chiếc miệng nhá» vẫn còn lép nhép những giá»t sữa quanh mép. Äã no, nó lim dim muốn ngá»§. Thưá»ng kéo nhẹ tấm chăn đắp lên ngá»±c con, xong nhẹ nhàng trả lá»i Khang: 
- Cám Æ¡n lá»i cầu hôn cá»§a anh. Nhưng tôi xin phép từ chối. 
- Tại sao? con em cũng như con anh chớ có gì đâu mà em ngại? 
- Không phải thế, không phải lý do đó. 
- Thế thì tại sao? Có phải vì em vẫn còn yêu Phi không? 
Nhã Thưá»ng cúi mặt: 
- Ngay chÃnh anh cÅ©ng hiểu là không có chuyện đó. 
- Thế thì tại sao? 
- Tại vì... tại vì... - Nhã Thưá»ng cúi xuống tránh ánh mắt soi mói cá»§a Khang - Tại vì anh chỉ thương hại chá»› không há» yêu tôi... Và trong phút giây xúc động anh đã thốt những lá»i câu hôn. Nếu tôi nháºn lá»i, rồi sau này khi sống chung vá»›i nhau, anh sẽ hối háºn, anh sẽ giáºn tôi. Anh Khang, tôi tháºt tình cám Æ¡n anh, nhưng không thể nháºn lá»i cầu hôn cá»§a anh được. 
Khang nhìn ngưá»i con gái Ä‘ang cúi đầu yên lặng, chàng không biết phải nói gì. Äã mấy tháng quen nhau, càng hiểu Thưá»ng chàng càng thấy khắng khÃt, má»™t thứ tình cảm thương hại pha lẫn yêu quÃ. 
- Nhưng... Thưá»ng cho tôi biết - Thưá»ng có yêu tôi không? 
Mắt chá»›p nhanh. Thưá»ng đáp nhá»: 
- Anh hiểu mà. 
- Không, tôi không hiểu. 
Nhã Thưá»ng quay đầu lại, má á»ng hồng; 
- Anh Khang, anh thấy tôi còn đủ tư cách yêu ngưá»i khác không? 
Khang quỳ xuống, nắm tay Nhã Thưá»ng: 
- Thưá»ng này, hình bóng em trong tim anh tinh khiết và trong sạch hÆ¡n bất cứ ngưá»i con gái khác. Em còn mặc cảm gì nữa chứ? Nhã Thưá»ng yên lặng, Khang giục - Hãy trả lá»i anh Ä‘i Thưá»ng. Có thể lúc xưa khi gặp em, anh đã mến em qua tình thương hại, nhưng bây giá» thì... anh tháºt tình yêu em Thưá»ng ạ. Nhã Thưá»ng xúc động, Khang khuyến khÃch - Trả lá»i anh Ä‘i Thưá»ng! 
Nhã Thưá»ng lắc đầu: 
- Em sợ anh chưa hiểu rõ được chÃnh lòng anh. 
- Sao lại không? 
Nhã Thưá»ng bối rối: 
- Em... em không biết phải trả lá»i ra sao, lòng em bây giá» rối như tÆ¡. 
Khang ngăn lại: 
- Em không cần trả lá»i ngay, anh có thể chá» hai tuần... 
Nhã Thưá»ng thẹn thùng: 
- Nếu anh tháºt tình như váºy thì... thì cần gì phải đợi đến má»™t hai tuần nữa. 
Khang sung sướng nắm tay Nhã Thưá»ng luống cuống, muốn hôn nhưng lại không dám hôn. Tiếng bé Nhụy chợt vang bên tai: 
- Chú Khang ơi, cần câu của chú bị cá kéo ra xa rồi. 
Khang, Nhã Thưá»ng vá»™i chạy đến, quả tháºt chiếc cần câu Ä‘ang trôi Ä‘i tháºt xa. Hà vá»— tay cưá»i reo. Phục nhìn Hồng mỉm cưá»i. 
- Ban nãy tôi vừa thấy má»™t thiên thần khá»a thân lôi chiếc cần câu ra xa. 
- Thiên thần khá»a thân là ai váºy? Hồng ngây thÆ¡. 
- Äó là chú bé có đôi cánh trên lưng, trên tay cầm chiếc giá». 
Hồng hiểu ý chợt cưá»i. 
Bên ngoài nắng lấp lánh, những giá»t nắng trong suốt chiếu thẳng vào lòng suối. Gió xuân man mác lòng ngưá»i. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 09:38 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 22 
 
 
  
 
Bầu trá»i xanh cá»§a ngày xuân đâu phải lúc nào cÅ©ng trong sáng. Äôi lúc cÅ©ng có mây Ä‘en che phá»§. Sá»± êm ả cá»§a những mối tình son trẻ giống như tòa nhà xây trên cát, dá»… đổ vỡ vá»›i những cÆ¡n sóng to, gió lá»›n. 
Chuyện bắt đầu từ Khang. Từ ngày Khang tá»›i lui Vưá»n Sa Mù, chàng hay má»i Hồng và Hà Ä‘i chÆ¡i. Dưới mắt vợ chồng ông Châu, Khang là kẻ rắp ranh Hồng hay Hà. Nhưng từ ngày Khang tá» tình vá»›i Thưá»ng, chàng Ãt đến Vưá»n Sa Mù, mà Hồng thì vẫn Ä‘i chÆ¡i Ä‘á»u Ä‘á»u. Ông Châu bắt đầu nghi ngá», ông cho gá»i ông Cao, bà Cao lên hạch há»i. Ông bà Cao giữ kÃn miệng khiến ông Châu càng nghi ngá» thêm. Mấy tháng trá»i lo bao nhiêu dạ vÅ©, tháºt là công dã tràng. Như thế này nhất địnhh phải có tay Phục nhúng vào, vì Hồng làm sao tÃnh được chuyện như váºy.? Nhưng tại sao Hà lại đồng lõa vá»›i Hồng, vá»›i tên cáo già kia. Ông Châu bá»±c tức vô cùng. 
Äó là má»™t buổi chiá»u. Khang theo lá»i dặn cá»§a Thưá»ng đến Vưá»n Sa Mù má»i chị em Hồng đến nhà dùng bánh bao. Vào phòng khách Khang đụng ngay ông Châu. Vừa mở miệng xin phép cho Hồng và Hà thì ông Châu nói: 
- Thư thả đã, cáºu ngồi xuống đây, Khang. Tôi có chuyện muốn nói vá»›i cáºu. 
Khang đoan chắc chuyện không lành, chàng đưa mắt ra hiệu với bà Cao mang trà vào, ngầm bảo bà thông báo cho Hà và Hồng rõ. 
- Thưa giám đốc có chuyện chi ạ? 
Ông Châu hÃt má»™t hÆ¡i thuốc: 
- Lúc gần đây sao không thấy anh đến chơi? 
- Dạ tôi báºn Ãt việc riêng. 
Ông Châu đưa mắt sắc bén nhìn Khang, lạnh lùng: 
- Tôi không phải là ngưá»i có đầu có cổ há»§. Các cáºu đến chÆ¡i vá»›i con gái chúng tôi, tôi cÅ©ng không có ý kiến gì, nhưng tôi muốn há»i cáºu má»™t Ä‘iá»u... 
- Thưa ông giám đốc, chuyện ấy có liên hệ gì đến... Khang trì hoãn. 
- Tôi muốn há»i thẳng cáºu, có phải cáºu yêu con gái tôi không? 
- Thưa ông! Khang báºt dáºy. 
- Anh cứ bình tÄ©nh. Ông Châu vẫn còn tà hy vá»ng là Khang yêu Hồng - Tôi không phản đối gì vá» vấn đỠđó cả, vì anh có tài lại đứng đắn. Chỉ có Ä‘iá»u tôi nhắc nhở anh là Hồng không còn nhá» gì, nếu anh muốn thì sá»a soạn láºp gia đình Ä‘i là vừa. 
Khang bối rối: 
- Thưa ông giám đốc, ông giám đốc đã lầm rồi, tôi không phải là ngưá»i được Hồng yêu. 
- Thế ngưá»i đó là ai? 
- Anh Phục. Tiếng trả lá»i được thốt ra từ thang lầu. Hai chị em Hà và Hồng Ä‘ang đứng ở đấy. Bà Cao vừa báo tin là Hồng và Hà bá» chạy xuống ngay. Vừa đến đấy há» nghe tất cả những lá»i đối đáp giữa ông Châu và Khang nên đã kịp thá»i lên tiếng hô. Khang. 
Ông Châu trừng mắt nhìn Hồng, lá»a giáºn bốc đỠmặt. Nói đã không giúp đỡ gì cho gia đình thì thôi. sao lại cứ mãi gây rắc rối thế này? Bá»™ nó nghÄ© rằng yêu má»™t ngưá»i có gia đình là vinh hạnh lăm sao. Ông Châu không giữ được bình tÄ©nh được nữa, ông quát: 
- Nói báºy. 
- Thưa Cha! Hồng chịu đựng 
- Tại sao bao nhiêu ngưá»i trẻ tuổi xứng đáng con lại không yêu mà cứ chá»n thằng Phục hả? 
Hồng run rẩy uất ức: 
- Thưa cha, con năm nay đã hai mươi bốn tuổi rồi, con đã trưởng thành, con muốn tá»± mình chá»n lấy ngưá»i bạn đưá»ng hÆ¡n là làm nhá»c lòng cha me. 
- Tôi biết cô giá»i lắm. Thằng Phi trước kia cÅ©ng do chÃnh cô lá»±a chá»n, đẹp mặt chưa? 
Bà Linh Phương nghe ồn ào vội bước xuống. Nhưng bà không ngỠsự kiện lại ngoài sức tưởng tượng của mình. Bà nắm tay chồng: 
- Bình tĩnh ông, có việc gì để từ từ rồi giải quyết. 
- Bà nói sao lạ váºy, làm sao tôi không giáºn cho được? Bà xem từ khi nó chào Ä‘á»i tá»›i giá» tôi có bao giỠđược yên thân không chứ? 
- Cha! Sao cha nói thế, Nếu sá»± ra Ä‘á»i cá»§a con đã mang lắm phiá»n đến cho cha thì cha sinh con ra làm gì? 
Bà Linh Phương vội can: 
- Hồng, con đừng hỗn. Anh Châu anh điên rồi sao? 
Hà nãy giỠđứng yên cũng buột miệng: 
- Thưa cha, dầu sao anh Phục cũng không đến nỗi nào. Thôi cha để cho chị ấy tự quyết định đi. 
Ông Châu quay sang Hà: 
- Mầy có câm mồm Ä‘i không? Váºy chứ lúc xưa thằng Phi chẳng phải là má»™t thằng khốn nạn à? Bây giá» lại đến thằng sở khanh góa vợ. Vá»›i má»™t thằng như váºy rồi cuá»™c hôn nhân kéo dài được bao lâu chứ? 
- Thưa cha, Hồng cảm thấy như chÃnh mình bị sỉ nhục - Cha đừng nhục mạ như váºy, cha cÅ©ng đâu phải là thần thánh gì mà cha nói thế. Bá»™ cha tưởng con không hiểu là chÃnh cha và mẹ đây làm cho mẹ con phải tức mà chết hay sao. 
- Thôi! thôi! Bao nhiêu đó đủ rồi. Bà Linh Phương lo sợ luống cuống. 
Äôi mắt ông Châu đỠrá»±c, ông xông tá»›i Hồng: 
- Äừng đánh nó anh, có đánh hãy đánh em này. 
Ông Châu đứng khá»±ng lại, Hồng thút thÃt khóc, ná»—i khổ tâm như xé ruá»™t gan. Hà đứng cạnh vá»— vá». Khang bàng hoàng trước thảm kịch này, thu hết can đảm, chàng nói: 
- Thưa ông giám đốc, theo nháºn xét cá»§a tôi thì dù sao anh Phục cÅ©ng là ngưá»i tốt, sao ông giám đốc không nháºn? 
- Câm mồm, anh không có quyá»n xen vào việc cá»§a chúng tôi. Nếu anh xen vào tôi cÅ©ng từ khước việc cá»§a anh luôn... 
Khang ngơ ngác: 
- Ơ... may là tôi chưa có ý định cưới con gái ông bằng không... 
- Sao? Anh nói sao? Anh bảo là không có ý định cưới con gái tôi, thế anh lẩn quẩn suốt ngày bên cạnh con Hà làm gì váºy. 
Khang chau mày: 
- Tôi lẩn quẩn bên Hà? Ông giám đốc, ông lầm rồi, tôi và con gái ông chỉ là bạn. Ngưá»i yêu cá»§a Hà là Dương kia mà. 
- Cái gì? Ngưá»i yêu cá»§a con Hà là Dương? Có tháºt váºy không Hà? 
Hà hoảng sợ nhìn cha mà không dám trả lá»i. Ông Châu ngã ngưá»i xuống ghế, đầu ông rối như tÆ¡ vò. Gian phòng chỉ nghe tiếng thở dài cá»§a ông Châu giống như chú gà chá»i bại tráºn. Ông ngồi thu mình trên ghế trông tháºt thiá»…u não. Hà rón rén đến bên ông: 
- Thưa cha! 
Ông Châu yên lặng như không nghe thấy gì, bà Linh Phương quỳ cạnh bên chồng; 
- Anh Châu! 
Ông Châu đưa tay vuốt mái tóc điểm sương của vợ thở dài: 
- Em, chúng ta bấy lâu nay làm thân trâu ngựa vì ai? Vì con chăng? 
Bà Linh Phương buồn bã nhìn chồng. Trong hoàn cảnh thế này bà biết nói chi cÅ©ng bằng thừa. Má»i ngưá»i lại yên lặng, hai chị em Hồng thu mình bên tưá»ng. Khang hết nhìn ngưá»i này lại nhìn ngưá»i này đến nhìn ngưá»i khác, chàng nôn nóng như lá»a đốt không biết phải làm sao phá vỡ bầu không khà ngá»™t ngạt này. Má»™t lúc tháºt lâu, ông Châu má»›i ngẩng đầu lên, giá»ng nói ông đã biến mất vẻ giáºn nhưng thay vào đó là má»™t sá»± chán chưá»ng mệt má»i. 
- Hồng, Hà các con đến đây. Hồng Hà rón rén đến gần, không hiểu ý cha muốn nói gì. Ông Châu quay sang Khang - Anh Khang anh cho tôi biết trong vở tuồng này anh đóng vai gì? 
- Tôi à? Tôi với Hồng và Hà chỉ là bạn, bạn đúng nghĩa chớ chẳng có gì khác. 
Ông Châu gáºt gù cay đắng: 
- Anh là ngưá»i bạn tốt. Tôi đưa anh vào Vưá»n Sa Mù, vá»›i bao nhiêu thiện ý, anh không nháºn lại còn đồng lõa vá»›i lÅ© con tôi để đưa tôi vào con đưá»ng cùng. Anh Khang, tôi không còn gì để nói vá»›i anh nữa, bây giá» anh có thể Ä‘i được rồi. 
Khang đứng lên hấp tấp cáo từ. Chàng biết khi mình vỠxong, chắc chắn chị em Hồng không ứng phó nổi với ông Châu. 
Khang đi rồi, ông Châu lên tiếng: 
- Hồng vá»›i Hà, hai con bây giá» lá»›n cả rồi. Câu nói tháºt buồn bã, ngụ ý trách móc. Hồng cúi đầu thấp, trong cÆ¡n giáºn nàng đã lỡ lá»i bây giá» hối háºn không kịp nữa. Hà cắn chặt răng, nàng cÅ©ng bứt rứt - Cha không biết nên nói gì vá»›i hai con vì trai lá»›n có vợ, gái lá»›n có chồng. Các con lá»›n phải có tình yêu, đó má»™t hiện tượng tá»± nhiên mà cha không có quyá»n trách móc hay đòi há»i gì cả. Tuy nhiên, các con còn trẻ lắm, các con như những đóa hoa vừa hé nu. Äối vá»›i cuá»™c Ä‘á»i ô trá»c này, kiến thức cá»§a các con có là bao, nếu trong giây phút quyết định mà lầm lẫn thì các con sẽ phải Ä‘au khổ cả Ä‘á»i. Cha mẹ không bao giá» ghen ghét vá»›i tình yêu, hạnh phúc cá»§a các con. Cha mẹ lúc nào cÅ©ng muốn giúp đỡ, cứu khổ các on. nhưng không hiểu tại sao các con lúc nào cÅ©ng xa cách cha mẹ, coi cha mẹ như ngưá»i xa la. 
Hà mở miệng: 
- Thưa cha, chúng con không hỠcó ý định lừa dối cha mẹ, chẳng qua tại cha mẹ có thành kiến quá khắt khe với chúng con. 
- Không phải váºy mà ngược lại. Con phải nhá»› má»™t Ä‘iá»u là cha mẹ là những ngưá»i đã Ä‘i trước các con. 
Hồng nói khẽ: 
- Tại sao lúc cha mẹ cùng chẳng quên được Ä‘iá»u đó? 
Ông Châu nghe không rõ há»i: 
- Con nói gì đó hở Hồng? 
Hồng ngước mắt lên, dôi mắt vẫn còn Ä‘á»ng lệ: 
- Con nói, dầu cha mẹ có bao nhiêu kinh nghiệm nhưng đâu nhất thiết là không bao giỠlầm lẫn đâu? 
Ông Châu cố giữ hòa khÃ: 
- Ừ, có thể Ä‘iá»u cha nghÄ© là sai, nhưng cha há»i tháºt con má»™t Ä‘iá»u, bây giá» con đã bình phục rồi, con cho cha biết mối tình cá»§a con và Phi trước kia đúng hay sai chứ? 
- Cha nói đúng. Hồng xác nháºn. 
- Con còn nhá»› những lá»i tranh luáºn giữa con vá»›i cha hôm đó không? 
- Dạ nhớ. 
- Hôm đó thái độ của con không kém ngày hôm nay? 
- Vâng thưa cha, Phục khác Phi mà. 
- Äúng váºy. Không bao giá» hai ngưá»i giống hệt nhau. Nhưng con có biết chuyện Phục vá»›i vợ Ông ấy không? 
- Con không há»i, nhưng con có Ä‘á»c truyện Hai Hạt Cát. 
- Nhà văn thì bao giá» cÅ©ng khéo dùng lá»i văn để nói khéo vá» mình, chá»› có bao giá» chịu nói xấu vá» mình đâu? Vợ Ông Phục là má»™t cô Ä‘iếm hạng sang. Phục cưới vá», chẳng bao lâu lại tan vỡ. Sá»± tan vỡ này đã làm chấn động dư luáºn má»™t thá»i. Hồng, con tưởng là thân vá»›i nhà văn là Ä‘iá»u hãnh diện lắm sao? Khi há» phóng túng, con sẽ thấy há» còn thua cả tên vô hoc nữa. 
Hồng buồn bã: 
- Nhưng anh Phục là do cha mang vỠđây và trước khi giá»›i thiệu vá»›i tụi con, cha nào đỠcáºp đến vấn đỠđó. 
- Lúc ấy cha đâu ngá» hắn như váºy đâu? Vì váºy bây giá» cha má»›i hối háºn Hồng ạ. Phục không phải là đối tượng tương xứng cá»§a con trên bất cứ phương diện gì: tuổi tác, phẩm cách... Có bao giá» con nháºn thấy con có đủ khả năng để làm mẹ má»™t đứa bé sáu tuổi không chứ? 
Hồng buột miệng: 
- Nhưng mẹ cũng đã từng làm mẹ của một cô bé bốn tuổi rồi có sao đâu? 
Bà Linh Phương xúc động, ông Châu trừng Hồng: 
- Hồng, bây giá» chúng ta cứ công khai bàn luáºn vấn đỠnày. con có thấy Linh Phương yêu con khác Hà Chăng? Äối vá»›i con Linh Phương không bao giá» có mặt cảm làmẹ ghẻ, tại sao con vẫn cứ giữ mặc cảm đó và không ngó ngàng gì đến Linh Phương cả chứ? 
Hồng biện hộ yếu ớt: 
- Vì ngưá»i chết vẫn là mẹ ruá»™t cá»§a con. 
- CÅ©ng vì ấn tượng đó mà tao và Linh Phương hết cách chiá»u chuá»™ng mày. Nhưng tháºt là công dã tràng. Váºy thì bé Nhụy mày nghÄ© sao? 
- Bé Nhụy chẳng có một ấn tượng vỠmẹ ruột nó cả. 
- Còn mày? Mày cÅ©ng thế thôi, mày tưởng rằng ngưá»i chết chÃnh là mẹ cá»§a mày ư. Lầm rồi, con Æ¡i, chÃnh Linh Phương má»›i là mẹ ruá»™t cá»§a con. 
Bà Linh Phương hoảng hốt la to: 
- Anh Châu! 
Hồng ngơ ngác nhìn ông Châu, không hiểu cha muốn nói gì. 
- Hai mươi mấy năm rồi, bây giá» phải làm sáng tá» vấn đỠmá»›i được. Hồng con tưởng Linh Phương là mẹ ghẻ cá»§a con ư? Cha nói rõ con biết, Linh Phương chÃnh là mẹ mang nặng đẻ Ä‘au ra con và Hà vá»›i con hoàn toàn cùng chung huyết thống. 
Hồng lẫn Hà kinh ngạc, hết nhìn cha lại quay nhìn sang mẹ Bà Linh Phương chỉ biết gục đầu khóc nức nở. 
- Thuở đó cha còn trẻ là con má»™t cá»§a má»™t gia đình giàu có ở vùng Äông Bắc Trung Hoa. Ông bà ná»™i con theo tục tảo hôn cưới vợ cho cha rất sá»›m. Äó là ngưá»i mà Hồng tưởng là mẹ ruá»™t. Cuá»™c sống gia đình hạnh phúc lắm, chỉ tá»™i má»™t Ä‘iá»u là nàng cứ bệnh hoạn mãi nên không sinh sản gì được. Cùng lúc đó, cha quen vá»›i Linh Phương. Mặc dù đã có vợ, nhưng vá»›i Linh Phương cha má»›i tháºt sá»± biết thế nào là tình yêu. Mối tình vụng trá»™m kéo dài được má»™t năm, Linh Phương đã sinh ra Hồng. Lúc đó cha bấn lên. Phải làm sao bây giá»? Không ngá» vợ cha hay được, nàng cương quyết phải mang con vá» cho nàng nuôi, như thế có lợi hÆ¡n là tránh cho con tiếng con tư sinh. Và cha đã bồng con vá» vá»›i sá»± đồng ý cá»§a mẹ con đây. Khi mang con vá», sợ lá»i dị nghị cá»§a tôi tá»›, nên bà vợ cha má»›i Ä‘uổi Ä‘i hết tôi tá»› cÅ©. Như thế, hai năm sau, ngưá»i vợ này lo ngại cha vẫn Ä‘i lại vá»›i Linh Phương nên đỠnghị vá»›i cha muốn có con, dù biết như thế sẽ nguy hiểm đến mạng sống cá»§a ngưá»i. Bà nói mãi, cha chiá»u lòng. Kết quả là ngưá»i cÅ©ng mang thai, nhưng rồi lại chết Ä‘i lúc lâm bồn và đứa con trong bụng cÅ©ng chết theo. 
Ông Châu yên lặng một chút tiếp: 
- Sau đó, như định mệnh đã an bài, cha cưới Linh Phương. Và Hồng con, ngưá»i con gá»i là kế mẫu chÃnh tháºt là mẹ cá»§a con đó. Hồng như Ä‘ang nghe má»™t chuyện truyá»n kỳ - Ông Châu tiếp tục - Mấy năm gần đây, cha vẫn không Ä‘em sá»± tháºt kể cho các con nghe là bởi vì tuổi trẻ các con quá bồng bá»™t hay nghi kỵ, vả lại cha cÅ©ng không muốn xúc phạm đến sá»± tá»± tôn cá»§a Hồng làm chị sợ rồi đây không biết con cái sẽ nhìn cha mẹ ra làm sao khi biết cha mẹ tá»™i lá»—i. Do đó, cha đã ẩn nhẫn, suốt hai mươi bốn năm nay. Hồng, con xem đó, dầu Linh Phương làm kế mẫu còn thất bại, nói chi là con. 
Ãnh mắt Hồng đưa sang bà Linh Phương. Câu chuyện làm nàng xúc động, nàng nghÄ© đến cÆ¡n ác má»™ng mà nàng bàng hoàng, rồi sá»± thương xót ngưá»i mẹ đã chết, kéo dài hai mươi mấy năm. Mẹ Æ i! Mẹ Ở đâu, Không mẹ Ä‘ang đứng trước mặt ta kia mà. Nước mắt trào mi, Hồng nhìn mẹ: 
- Äây có phải là sá»± tháºt không? 
- Tháºt con ạ! Bà Linh Phương gáºt đầu. 
Hồng khóc lớn. 
- Tại sao mẹ không cho con biết sớm chứ? Mẹ. 
Nhào tá»›i ôm bà Linh Phương, đây là lần đầu tiên sau hai mươi mấy năm trá»i Hồng má»›i gá»i được tiếng mẹ tháºt êm Ä‘á»m. Ông Châu chua xót nhìn cảnh trước mắt, má»i ngưá»i yên lặng, quên bẵng cả những Ä‘iá»u xung đột vừa qua. 
Ngay lúc đó, tiếng chuông cổng bỗng reo vang. 
Ngưá»i đến viếng đó là Phục và Dương. 
Phục và Dương Ä‘ang ngồi đợi chị em Hồng tại nhà Nhã Thưá»ng. Ngồi đợi mãi vẫn không thấy Hồng Hà đến thì Khang lại há»›t hải bước vào vá»›i cái tin sét đánh kia. Láºp tức Phục và Dương quyết định đến Vưá»n Sa Mù để làm sáng tá» vấn Ä‘á». Mặc dù có sá»± can gián cá»§a Khang, nhưng Phục và Dương vẫn giữ nguyên ý định. 
Bước vào phòng khách, trước mắt hỠlà một cảnh lạ lùng. Hồng đang ôm chầm bà Linh Phương, Hà đứng lặng lẽ bên cạnh gạt nước mắt, ông Châu ngồi buồn bã. Vừa nhìn thấy Phục và Dương, ông Châu trợn trừng sừng sộ: 
- Mấy ngưá»i đến đây làm gì? Äịnh làm gì mà ngang nhiên bước vao nhà tôi chứ? 
Phục khẽ liếc Hồng, nàng làm sao mà khóc nức nở thế? 
- Ông Châu, tôi nghÄ© rằng chúng ta nên dẹp bá» má»i thành kiến để nói chuyện đứng đắn vá»›i nhau được chứ? 
- Äối vá»›i hạng ngưá»i như anh, tôi thấy không có gì đáng nói. Hình như tôi đã nói vá»›i anh là tôi cấm anh bước vào Vưá»n Sa Mù mà, phải không? 
- Thưa chạ... Hồng rá»i khá»i bà Linh Phương đến trước mặt ông Châu - Sao cha lại nói như váºy vá»›i anh Phục. 
Ông Châu quay sang Hồng: 
- Tại sao? Tao không có quyá»n nói như váºy vá»›i má»™t thằng định quyến rÅ© con gái tao à? 
Hồng ôm mặt khóc to, nàng không biết phải nói sao với cha, bà Châu sợ Hồng xúc động quá có hại đến thần kinh, nên vội can chồng: 
- Anh Châu! Hãy bình tĩnh đi anh. 
Ông Châu như lá»a được chế thêm dầu: 
- Bình tĩnh? Tôi bình tĩnh sao được khi mà mấy con sói này định ăn thịt con mình. Mình muốn bảo vệ nó cứ tưởng mình hại nó thế chứ. 
Dương nÃn không được lên tiếng: 
- Ông Châu, xin ông giữ lá»i, đừng nhục mạ chúng tôi như thế! 
- Cáºu lấy tư cách gì mà nói vá»›i tôi như thế chứ? Anh cá»§a cáºu làm gió làm mưa ở đây không được bây giỠđến cáºu hả? Mấy ngưá»i giá»i tháºt, bao giá» chưa Ä‘oạt được tài sản nhà há» Lương này chắc mấy ngưá»i chưa chịu buông tay đâu. 
Dương xám mặt: 
- Ông Châu, xin ông tháºn trá»ng lá»i nói. Ông tưởng trên Ä‘á»i này chỉ có tiá»n bạc là đáng kể Vá»›i Hà, dầu ý ông muốn hay không cÅ©ng mặc, tôi vẫn yêu nàng. Còn tiá»n cá»§a ông? Xin lá»—i, ông cứ để đó mà dùng, nếu ông có hảo ý cho tôi má»™t cắc tôi cÅ©ng không nháºn. Äối vá»›i những lá»i nhục mạ cá»§a ông ban nãy, nếu không phải vì ông là cha cá»§a Hà, có lẽ tôi không nhịn ông đâu. 
Hà hoảng hốt chạy đến nÃu vai Dương: 
- Anh Dương, anh làm Æ¡n giữ lá»i má»™t chút. 
- Mấy ngưá»i đến đây như những kẻ lưu manh. Quyến rÅ© con gái tôi lại còn dám nói như váºy nữa. Váºy thì quá lắm rồi, nÆ¡i đây không thể chứa chấp những hạng ngưá»i nhu váºy, mấy ngưá»i lam Æ¡n Ä‘i khuất mắt giùm, Ä‘i ngay Ä‘i! 
Dương xô Hà một bên: 
- Äi thì Ä‘i chá»› cần gì! 
Chàng định bước Ä‘i, nhưng Phục ngăn lại. Äứng trước măt ông Châu, Phục tháºt bình tÄ©nh. 
- Ông Châu, chúng tôi Ä‘i ngay không cần ông phải Ä‘uổi. Nhưng trước khi rá»i khá»i chá»— này, tôi có mấy Ä‘iá»u cần nói cho ông rõ là tình yêu cá»§a chúng tôi không phải tá»™i lá»—i. Ông đã từng yêu, chắc ông cÅ©ng biết thế nào là say đắm cá»§a những kẻ Ä‘ang yêu nhau. Hôm nay, ông nặng nhẹ chúng tôi hết lá»i lại Ä‘uổi chúng tôi ra khá»i nhà, đó không hẳn là ông đã làm khổ chúng tôi mà còn làm khổ cho hai đứa con gái thân yêu cá»§a ông nữa. Ông đành lòng như váºy sao? Tại sao ông không dẹp thành kiến qua má»™t bên để chúng ta cùng vui có hay hÆ¡n không? Gia đình há» Lương và há» Lư đã thù háºn nhau sau cái chết bi thảm cá»§a Phi, thì bây giá» sao ông không lợi dụng cÆ¡ há»™i này để hòa vá»›i nhau. Riêng vá» mối tình giữa tôi vá»›i Hồng, nói tháºt vá»›i ông là không có gì mỠám mà chÃnh là mối chân tình tôi đã dâng hiến cho nàng. 
Những câu nói thành khẩn cá»§a Phục khiến má»i ngưá»i xúc động, nhưng ông Châu vẫn cương quyết: 
- Äừng khua môi trước mắt tôi. Tôi cho anh biết tôi không bao giá» Ä‘em con gái gả cho má»™t ngưá»i như anh. Bây giá» má»i anh ra khá»i nhà tôi ngay láºp tức. 
Hồng vội nắm tay Phục, và quay sang cha: 
- Thưa cha, nếu cha đuổi anh Phục đi, con cũng đi luôn. 
- Hồng! A! con giá»i quá. Tao cấm mày đó. Theo trai má»™t lần chưa đủ sao bây giá» còn định Ä‘i nữa. 
Câu nói của ông Châu khiến Hồng bàng hoàng, nàng nghe như có tiếng sét đang nổ bên tai: 
- Thưa cha, cha nói sao! Con đã theo trai? Con theo ai hồi nào đâu? 
- Äừng giả vá», mày làm khổ gia đình này nhiá»u lắm rồi, đừng làm khổ thêm nữa chứ? 
Bà Linh Phương: 
- Anh Châu, anh bình tÄ©nh lại Ä‘i. Quay sang Phục và Dương, bà năn nỉ - Hai anh làm Æ¡n vá» Ä‘i, tôi sẽ trả lá»i cho hai anh sau. 
Phục nhìn Hồng. Tháºt tá»™i, nàng Ä‘au khổ làm sao, gương mặt tái mét, run rẩy Ä‘ang cố gắng tìm vá» quá khứ. 
- Mẹ Æ i mẹ! Làm Æ¡n cho con biết, con đã theo ai? Theo hồi nào? Có tháºt con đã làm như váºy không? 
Bà Linh Phương ôm con vá»— vá»: 
- Hồng, con không há» làm chuyện như váºy, chuyện đã qua rồi nhắc lại làm chị thôi Ä‘i vá»›i mẹ lên lầu. 
- Có phải con đã theo Phi phải không? Mẹ cho con biết đi! Hà hãy giúp chi. 
Hà hoảng hốt, lúng túng má»™t giây, cô đáp tháºt nhá»: 
- Phải chị ạ! 
Hồng ôm mặt khóc: 
- Trá»i! Tôi không ngá» tôi lại hư đốn thế này. Quay sang Phục, Hồng há»i - Anh Phục, anh có biết chuyện em trốn theo Phi không hở anh? 
Phục gáºt đầu không đáp: 
- Bây giỠanh vẫn còn yêu em chứ? 
- Hồng nên nhá»›, dưới mắt tôi em là má»™t ngưá»i tháºt trong sạch. ChÃnh vì trong sạch em má»›i có sá»± cuồng nhiệt, em má»›i hành động nông nổi. Äừng ngại gì cả, anh yêu em mà. 
Ông Châu cưá»i khinh bi? 
- Ông Phục, ông Ä‘em mấy câu đó Ä‘i viết tiểu thuyết tôi thấy có Ãch hÆ¡n. Ở đây không ai nghe ông đâu, uổng lắm. Ông còn chần chừ gì mà chưa Ä‘i ngay Ä‘i chứ? 
Phục lớn tiếng: 
- Ông Châu, ông quả là ngưá»i không có trái tim, ngưá»i không có trái tim chỉ là thú váºt thôi. 
- Hay, hay lắm, anh dám mắng tôi là thú váºy? Ông Cao đâu, làm Æ¡n tống cổ hai thằng lưu manh này ra khá»i nhà giùm tôi coi. 
- Ông khá»i phải Ä‘uổi, chúng tôi sẽ Ä‘i ngay. 
Phục quay lưng định bước đi, Hồng chợt nhảy tới: 
- Cho em theo vá»›i. 
- Tao bảo mày đứng lại, không được đi, mày không phải thuộc loại gái kia? 
Hồng run rẩy: 
- Vừa mở mắt ra con đã là đứa con vụng trá»™m rồi thì có danh dá»± gì đâu, con hạ cấp tháºt đấy, nhưng anh Phục đã tha thứ, anh ấy không khinh con như cha. 
"Bốp"! Ông Châu thẳng tay đánh Hồng. 
- Sinh mày ra là rắc rối bao nhiêu chuyện, nuôi mày tháºt vô Ãch. Mày giết ngưá»i, tao giấu cho lại không hiểu. Biết thế cho mày ở tù rục xương chá»› để mày ở nhà chi cho phiá»n phức. 
Hồng mở to mắt: 
- Tôi... tôi đã giết ngưá»i? Giết ai chứ? 
- Mày đã xô thằng Phi xuống vực, mày đã giết nó, giỠcòn giả vỠnữa sao? 
Hồng choáng váng, nàng ngã xuống không còn biết gì nữa. Bà Linh Phương hoảng hốt chạy đến vá»±c Hồng lên, Phục cÅ©ng phóng tá»›i ngay, Hồng nằm dài trên ná»n gạch, mặt xanh ngắt như không còn giá»t máu, hÆ¡i thở tháºt yếu. Quay phắt lại nhìn ông Châu, Phục Ä‘ay nghiến: 
- Tại sao ông nói như váºy? Ông cÅ©ng biết thá»§ phạm không phải là Hồng mà, thế mà ông lại vu khống. Ông có còn lương tâm không? 
Thấy Hồng ngất Ä‘i ông Châu biết mình lỡ lá»i, nhưng nghe những lá»i trách cứ cá»§a Phục ông như tìm Ä‘uợc nÆ¡i trút cÆ¡n bá»±c dá»c: 
- CÅ©ng anh, tất cả cÅ©ng Ä‘á»u do anh mà ra hết, nếu không có anh thì chuyện đâu đến ná»—i váºy? Bây giá» tôi má»i ông cút ngay Ä‘i, con tôi, tôi lo được rồi. 
Bà Linh Phương lấy khăn nóng đắp lên trán Hồng, bà Cao phụ tay quạt, mặc ông Châu quát tháo, Phục đỡ Hồng lên ghế: 
- Ông Châu, ông la hét gì cÅ©ng chẳng Ãch lợi chi cả, bao giá» Hồng tỉnh dáºy tôi má»›i rá»i khá»i nÆ¡i này, ông nghe chưa? 
Bà Linh Phương nài ni? 
- Anh Phục, anh vỠđi, ở đây có tôi và bà vú được rồi. 
Phục lắc đầu: 
- Không, tôi chưa đi được 
Hồng bắt đầu hồi tỉnh, mắt nhìn bóng ngưá»i cháºp chá»n trong phòng. Bà Linh Phương nắm lấy tay con há»i: 
- Sao con, thấy đỡ chưa váºy Hồng? 
Hồng trân trối nhìn bà Linh Phương rồi òa khóc: 
- Mẹ Ơi. con sống chi mà khổ thế này. 
Phục vá»™i bước tá»›i vá»— vá»: 
- Hồng, Hồng đừng buồn. Cha em trong lúc nóng giáºn nói thế thôi, chá»› ai cÅ©ng biết rõ vụ đó đâu phải do em, đó chỉ là tai nạn không hÆ¡n không kém. 
Ông Châu phụ há»a: 
- Tháºt đó Hồng, con đừng buồn. Ban nãy vì giáºn quá cha má»›i nói váºy thôi, chá»› có gì đâu. 
Hồng lắc đầu thiểu não: 
- Anh Phục anh vỠđi, em không xứng đáng với anh. 
Phục đau khổ: 
- Không, không anh không thể sống thiếu em được. 
- Anh Phục, em là ngưá»i đàn bà khốn nạn. Em dâm đãng, hành động tá»™i lá»—i thế mà em vẫn không hay biết. Có tháºt là em không hay biết hay đó chỉ là má»™t sá»± lừa dối?? Lừa dối anh và lừa dối cả chÃnh bản thân em. em không xứng đáng vá»›i sá»± tin yêu cá»§a anh, cá»§a bạn bè và cá»§a cha mẹ. Em xin lá»—i tất cả má»i ngưá»i. Bây giá» em chỉ muốn được yên má»™t mình. 
Hồng đứng lên, Phục gá»i: 
- Tâm Hồng! 
Hồng vẫn không quay đầu lại. Nàng sợ, nàng không dám để má»i ngưá»i thấy gương mặt ghê tởm cá»§a nàng. Bà Linh Phương bước theo: 
- Mẹ đưa con lên phòng nhé? 
- Thôi, mẹ để con đi một mình được rồi. 
Bà Linh Phương không biết phải làm sao, quay đầu lại gặp ánh mắt khuyến khÃch cá»§a má»i ngưá»i nên bà lặng lẽ bước theo sau. 
Gian phòng rÆ¡i và yên lặng. Phục biết sá»± hiện diện cá»§a mình kể từ giá» phút này trở Ä‘i đã thừa thải. Ông Châu bây giá» không còn lồng lá»™n như ban nãy, gương mặt ông hằn lên sá»± mệt má»i, thất vá»ng, Phục bước Ä‘i: 
- Tôi vá». Ông làm Æ¡n chăm sóc Hồng. 
Ông Châu trong má»™t phút giây bao nhiêu thù háºn ganh ghét đã biến mất, chỉ còn lại sá»± cảm thông vá»›i tương lai mịt má» cá»§a Hồng. 
- Có má»™t Ä‘iá»u tôi xin ông, Phục tiếp - dầu thế nào Ä‘i nữa, ông cÅ©ng đừng coi tôi là kẻ thù, tôi chẳng có tá»™i gì cả ngoài yêu thương nàng. 
Ông Châu nói như biện hộ: 
- Tôi cũng thương nó. 
- Nhưng tại sao chúng ta cứ mãi đẩy Hồng vào con đưá»ng cùng thế? Làm như váºy tá»™i cho nàng quá. 
Nói đến đây, Phục muốn chảy nước mắt, chàng quay quắt ngưá»i Ä‘i, trong khi ông Châu như má»™t pho tượng gá»—. Chàng bước ra cá»a, Dương theo sau. 
Hà đưa hai ngưá»i đến táºn cổng: 
- Chăm sóc kỹ Hồng Hà nhé. Phục dặn dò. 
- Vâng, anh đừng lo. 
- Hãy coi chừng nàng, đừng để có chuyện không hay xảy ra nữa 
- Vâng, 
- Chào Hà. 
- Vâng chào anh. 
Dương mãi đến giỠnày mới lên tiếng: 
- Anh đợi em nhé Hà. 
- Vâng. 
Bước ra khá»i vưá»n, lòng hai ngưá»i tan nát, nhất là Phục, chàng buồn bã hồi há»™p, như linh cảm chuyện chẳng lành sắp xảy đến. Há» lặng lẽ Ä‘i trong bóng đêm. Chợt trước mặt có tiếng vồn vã: 
- Có anh Kiá»u Phong và Dương phải không? 
- Vâng, ai đó? Khang à? 
Äúng là Khang. Không phải chỉ có Khang mà còn có Nhã Thưá»ng và cô Ãnh, ngưá»i tá»› gái cá»§a nhà há» Lư. Nhã Thưá»ng đến trước mặt má»i ngưá»i, hổn hển nói: 
- Anh Dương Æ¡i, bác gái trở bệnh nặng lắm. Bác đánh cô Ãnh rồi bá» Ä‘i mất. Miệng bảo là định Ä‘i giết ngưá»i nào đó, chúng tôi tìm mãi không gặp. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 09:39 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 23 
 
 
  
 
Äêm đã khuya, Hồng nằm yên lắng nghe tiếng động chung quanh. Cả nhà từ chiá»u đến giá» ai ai cÅ©ng chú tâm đến hành động cá»§a nàng. Hồng biết thế. Nhưng bây giỠđêm đã khuya không rõ má»i ngưá»i có má»i mệt mà Ä‘i ngá»§ chưa? 
Äêm tháºt dài, cả má»™t cuá»™c Ä‘á»i như tan rã. Suốt hai mươi mấy năm ngưá»i đàn bà mà Hồng vẫn coi là mẹ ghẻ cá»§a nàng đột nhiên lại là mẹ ruá»™t. Ngưá»i mẹ mà hằng đêm nằm ác má»™ng mang đến những tiếng khóc tức tưởi lại cáºn ká» bên mình mà minh không hay. Hai mươi mấy năm! Như má»™t giấc má»™ng ngu xuẩn. Nhưng dầu sao Hồng vẫn còn thấy má»™t niá»m tin. Và tháºt không ngá», nàng vẫn tưởng mình là đứa con gái còn trinh trắng, ngá»i đâu trái tim dâng hiến cho Phục không còn tinh khiết nữa. Ngưá»i con gái này đã má»™t lần trốn nhà theo trai, lại còn nhúng tay vào máu thế má»›i đáng tởm. 
Hồng biết cha mình không nói dối, và chuyện vừa qua là sá»± tháºt. Chồm ngưá»i ngồi dáºy vá»›i quyển thÆ¡ trên đầu giưá»ng. Äây bút tÃch cá»§a chÃnh mình: 
"Ngưá»i lợi dụng tình yêu làm phương tiện để tiến tá»›i mục Ä‘Ãch nào đó. Äáng giết" 
"Ngưá»i thÃch đùa giỡn vá»›i tình yêu. Äáng giết" 
"Ngưá»i coi thưá»ng tình yêu - Äáng giết. 
- Ngưá»i giả vá» yêu thương - Äáng giết. 
Hồng gấp sách lại và để vào chá»— cÅ©. Äúng tháºt rồi, đúng tháºt rồi, ta là thá»§ phạm. Bằng cá»› là những câu này. Ta đã hẹn gặp chàng trên bá» vá»±c, rồi lợi dụng lúc chàng không để ý để xô Phi xuống vá»±c. Buồn cưá»i thay đứa con gái mất trÃ, khi tìm lại được quá khứ thì cÅ©ng chợt bắt gặp mình chÃnh là kẻ sát nhân. Hèn gì, tất cả má»i ngưá»i thân, không má»™t ai chịu để ta tìm lại ký ức cÅ©ng như ta bị ám ảnh bởi lá»i kêu gá»i. Äúng rồi! Äây là sá»± tháºt. 
Càng nghÄ©, tim Hồng càng Ä‘áºp mạnh, mồ hôi toát ra lạnh ngưá»i. Nàng có cảm tưởng tay mình thân mình dÃnh đầy máu, trái tim mình chứa đầy tá»™i lá»—i. Xô nhẹ chăn, Hồng bước chân trần xuống giưá»ng đến cá»a sổ nhìn mông lung ra bầu trá»i xám. Chỉ có vài cánh sao lấp lánh. Hồng nhá»› lại bài thÆ¡ cá»§a Phục, nàng đưa tay sá» lên ngôi sao trước ngá»±c, Anh Phục, em không xứng đáng làm cánh sao trá»i trong tim anh, em là má»™t vÅ©ng bùn nhÆ¡, che Ä‘áºy bằng má»™t bá» ngoài tươi sáng. Anh Phục! Anh Phục, em đã lừa dối anh, em xin lá»—i hãy tha thứ cho em! 
Gió đêm lạnh buốt, Hồng rùng mình. Núi non, cây rừng mỠảo trong đêm. Bốn bá» yên lặng, ngay cả chim đêm, côn trùng cÅ©ng không lên tiếng. Chỉ có tiếng gió xoay vần trong khu núi tạo nên những âm thanh buồn thảm. Và giữa cảnh trà yên lặng kia, hình như có tiếng ai Æ¡ há». 
- Hồng ơi, hãy theo anh nhé em. 
Hồng run rẩy, rõ ràng có tiếng gá»i, tiếng gá»i quen thuá»™c suốt năm trá»i nay 
- Hồng hãy theo anh, hãy theo anh Hồng nhé! 
Trong gió đêm, tiếng kia u uất làm sao. Phải chăng đó là tiếng cá»§a Phi, ngưá»i đàn ông rÆ¡i xuống hố chết thảm mà linh hồn chưa siêu thoát? 
- Hồng ơi, Hồng theo anh Hồng ơi! 
Tiếng gá»i như thúc dục, như đòi mạng. Hồng dứng thẳng: 
- Vâng, em đến đây, em sẽ đến với anh đây. 
Hồng thì thầm vá»›i gió đêm. Nợ máu phải trả bằng máu. Hồng máy móc quay ngưá»i lại bước Ä‘i như má»™ng du, xoay nắm cá»a nhẹ nhàng Hồng bước ra khá»i phòng. Vá»›i chân trần, áo ngá»§ phong phanh Hồng Ä‘i qua vưá»n. 
Mấy phút sau ra đến ngoài, Hồng men theo con đưá»ng mòn. Tiếng gá»i vẫn bên tai: 
- Theo anh đi Hồng, hãy đi theo anh Hồng nhé! 
- Vâng, em đang theo anh đây! 
Hồng bước nhanh, mặc cho đá sá»i, cá» gai đâm sướt chân, mặc cho gió núi lạnh ngắt quấn vào ngưá»i. Hồng không còn má»™t cảm giác nào khác ngoài tiếng gá»i bên tai. 
- Theo anh nhé Hồng, hãy theo anh! 
- Vâng, em đang theo anh đây! 
Qua khá»i con đưá»ng mòn, bước vá» phÃa đỉnh mù sương đến dãy núi đá. Bất chợt từ trong bóng đêm má»™t ngưá»i nhảy ra ôm cứng Hồng. 
- Hà! hà! Tao đã bắt được mi rồi, hãy trả con tao lại cho tao, hãy trả con tao lại cho tao. 
Hồng sá»±ng lại, mẹ cá»§a Phi, trông bà tháºt hung dữ. Bà gào thét: 
- Mày đã giết con tạo, mày phải Ä‘á»n mạng. 
- Vâng tôi sẵn sàng Ä‘á»n mạng, nhưng này bà có nghe thấy không? 
- Cái gì? 
- Phi đang kêu tôi, Phi đang tôi theo anh ấy kìa, bà buông tôi ra! 
Bà lão nắm chặt tay Hồng: 
- Mày muốn bỠchạy hả, tao không buông đâu. 
Hồng tỉnh táo tháºt sá»±: 
- Không, tôi không chạy đâu, tôi muốn đến đỉnh vá»±c. Äến đó rồi tôi sẽ nhảy xuống. Bà có nghe không, Phi Ä‘ang gá»i tôi kìa! 
- Mày muốn nhảy tháºt à? 
- Vâng, 
- Nếu mày không nhảy, tao sẽ xô mày xuống. 
Trong bóng đêm, nàng vẫn nghe tiếng má»i gá»i văng vẳng bên tai: 
- Hồng, hãy theo anh, theo anh nhé Hồng! 
- Vâng, vâng, vâng. 
Hồng chạy vá» phÃa đỉnh cao, nÆ¡i có tiếng gá»i, bà lão chạy theo sau, vượt qua đỉnh sa mù, lên núi, đến nông trại. dúng lúc đó, từ dưới thung lÅ©ng chợt có tiếng reo vang: 
- Hồng ơi, Hồng, con ở đâu? 
- Hồng ơi! Hồng ơi! 
- Chị Hồng ơi, chị Hồng! 
Ãnh đèn từ dưới thung lÅ©ng quét lên, Hồng khá»±ng lại. 
- Chúng ta đi mau thôi, hỠđịnh bắt tôi vỠlại kìa. 
- Phải ta Ä‘i nhanh nào! Tiếng bà mẹ Phi rÃt trong gÃó. 
Hồng vượt qua khá»i rừng phong, ánh sáng từ những ngá»n đèn pin quét tá» khắp nÆ¡i. Anh Phi! Tôi sắp đến vá»›i anh đây! Tôi đến trả nợ anh đây! Äợi tôi má»™t tà anh nhé! 
Phục Ä‘ang nằm trên giưá»ng bá»—ng rùng mình, chàng trăn trở mãi ngá»§ không được. Suốt cả buổi chiá»u, chàng, Dương và Khang tìm cả trong vùng rừng núi nhưng cÅ©ng không thấy bóng dáng bà lão đâu cả. Theo lá»i má»™t ngưá»i đàn bà qua đưá»ng thì há» gặp mẹ Dương đứng đón xe Ä‘i Äài Bắc. Thế là Dương tức tốc lên xe Ä‘i cá»› bót cảnh sát tại Äài Bắc ngay. Xong má»i ngưá»i trở vá» nhà chỠđợi, và hẹn sáng hôm sau sẽ tiếp tục việc tìm kiếm. Äến nhà đã 12 giá» khuya. Vừa mệt má»i vừa buồn rầu, Phục không tài nào dá»— được giấc ngá»§. 
Bây giá» không hiểu sao tim Phục Ä‘áºp mạnh thế này. Trong bóng đêm hình như có gì bất trắc. Bước xuống giưá»ng, tim vẫn Ä‘áºp nhanh, Phục thấy chẳng an tâm tà nào. Rồi hình như chàng nghe có tiếng kêu cá»§a ngưá»i đàn bà. 
- Em sẽ đến đây. Em sẽ theo anh Phi ạ! 
Không do dá»±, Phục tông cá»a chạy bay rao ngoài trên đám cá» rối, có cái gì lấp lánh, Phục cúi xuống lượm lên, cánh sao! Äúng là quà chàng đã tặng cho Hồng, sao lại ở đây? Phục kinh hoàng chạy bay vá» phÃa rừng phong. 
Vừa đến nÆ¡i, cảnh tượng trước mắt khiến tim Phục muốn ngừng Ä‘áºp. Hồng đã đứng phÃa ngoài hàng lan can, mái tóc xõa dài trên chiếc áo ngá»§ trắng xóa. Nàng Ä‘ang nhìn xuống vá»±c sâu, và bà mẹ Dương đứng cạnh Ä‘ang vá»— tay reo hò: 
- Nhảy đi! Nhảy xuống đi. 
Phục toát mồ hôi, chàng muốn nhảy tá»›i kéo Hồng lại, nhưng lại không dám vì sợ khi mình đến gần Hồng sẽ nhảy ngay xuống hố. Càng bối rối không biết phải làm sao. Từng bước từng bước đến gần. Phục khẽ gá»i: 
- Hồng ơi! Hồng. 
Hồng quay ngưá»i lại, hình như có tiếng ai gá»i, ánh mắt nàng vừa chạm vào Phục. Nàng hoảng hốt, Phục sợ hãi kêu lên: 
- Äừng buông tay nhé Hồng! 
- Nhưng anh ấy đang kêu em kìa! 
- Ai? 
- Anh Phi! 
Phục giả vá» há»i, chàng sấn tá»›i má»™t bước. 
- Anh Phi nào? 
Ngay lúc đó, tiếng gá»i Hồng càng lúc càng đến gần nông trại. Hồng lắng tai nghe rồi nhìn xuống vá»±c. Phục cố gắng trì hoãn: 
- Em chưa cho anh biết Phi là ai? 
- Em biết anh biết, thôi em phải đi đây. 
Phục sấn tới thêm một bước: 
- Anh không biết tháºt mà. 
- Äó là ngưá»i em đã giết và em phải Ä‘á»n mạng đây. 
Phục đã đến cạnh hàng lan can: 
- Hồng, em đã lầm rồi, em không có giết ai hết. 
- Có, chÃnh em đã xô chàng xuống vá»±c. 
Những tiếng gá»i Æ¡i á»›i càng lúc càng đến gần. Ông bà Châu và vợ chồng Cao vá»›i Hà đã đến nÆ¡i. Vừa thấy cảnh trên, bà Linh Phương hét to lên, khiến Hồng giáºt mình, dợm mình nhảy xuống. Phục vá»™i vàng chồm ngưá»i tá»›i nắm được cánh tay Hồng còn bám trên lan can. Thân Hồng lÆ¡ lá»ng trên vá»±c, Phục cố hết sức lôi Hồng lên. Hồng vùng vẫy hét: 
- Buông tôi ra! buông tôi ra! 
Phục cố chịu đựng: 
- Hồng, tỉnh lại em, em đừng làm váºy! 
Ông Cao đã chạy đến, nắm được gấu áo Hồng, hai ngưá»i cố sức giữ chặt Hồng. Ông bà Cao và Hà rùng mình, mồ hôi đổ ra như tắm. Bà mẹ Dương vẫn gào to: 
- Nhảy xuống đi! Nhảy xuống đi nào. 
Sau khi giữ được Hồng, và kéo nàng trở vá» phÃa bên nay lan can, Phục bảo ông Cao: 
- Ông làm ơn đến giữ bà lão lại giùm. 
Ông Cao vừa mới quay lại thì bà lão đã nhanh chân lướt qua ông Cao đến bên hàng lan can. vừa chụp được thành sắt, bà lão bỗng la hoảng lên: 
- Trá»i Æ¡i! Máu! máu! Máu đầy lan can, máu cá»§a thằng Phi, máu cá»§a con tôi đây mà. Rồi bà lão òa lên khóc nức nở, vừa khóc vừa kể lể - Mẹ đâu cố tình xô con xuống vá»±c, mẹ chỉ muốn giữ con lại không để con bị ngưá»i ta quyến rÅ©. Con Æ¡i! Phi Æ¡i! Mẹ không cố tình, mẹ không cố tình tháºt mà! 
Hồng Ä‘ang vùng vẫy trong lòng Phục, bá»—ng nghe tiếng kể lể nàng đứng im ngay. Phục bàng hoàng, chàng không hiểu bà lão Ä‘ang nói gì. Ông Cao định đến giữ bà thì Phục đưa tay cháºn lại: 
- Nghe kìa, nghe xem bà ấy nói gì kìa. 
Tất cả má»i ngưá»i yên lặng trong kinh ngạc, bà lão vẫn tiếp tục kể lể: 
- Phi đừng bá» mẹ nha con, đừng có theo ngưá»i ta. Mẹ thương con, mẹ muốn con sống cạnh mẹ. Mẹ không cần tiá»n. Phi, trở lại đây nghe con, trở lại Ä‘i! Mẹ không há» cố ý giết con, mẹ không cố ý mà... 
Hồng như chợt tỉnh, nàng nhìn Phục với ánh mắt mừng rỡ và hét lên: 
- Anh Phục, em biết rồi, em nhớ ra rồi. 
- Nhớ gì? 
- Em nhớ ra được hết rồi. 
Phục chợt hiểu chàng sung sướng: 
- Tháºt à? 
- Tháºt, em đã nhá»› tất cả những Ä‘iá»u gì xảy ra trước và sau đêm đó. 
Hồng thở dài, nàng co ro trong lòng Phục. 
Ná»a giá» sau, Hồng đã quấn mình trong chiếc chăn lá»›n ngồi nghỉ nÆ¡i phòng khác nhà Phục. 
Gian phòng ngáºp đầy mùi cà phê. Ông bà Châu và Hà ngồi bên ghế tá»±a. Vợ chồng ông Cao đưa bà lão vá» nông trại cá»§a Dương. 
Mẹ Dương sau khi thố lá»™ bà máºt vụ án, giống như chiếc bóng xì hÆ¡i, bà khóc thảm thiết: 
- Thằng Phi con tôi rơi xuống vực, mấy ông làm ơn cứu nó dùm. 
Bà Cao an ủi: 
- Vâng, bác cứ vỠđi, chúng tôi sẽ cứu anh ấy cho. 
- Trá»i Æ¡i! Chiếc lan can gãy rồi, con tôi nó rÆ¡i xuống dưới rồi. 
- Vâng, chúng tôi sẽ cứu anh ấy. 
Dìu bà lão ra khá»i khu rừng, tiếng ồn ào đã đánh thức bà cô, Liên há» cùng chạy ra. Phục kể tóm tắt cho há» rõ má»i việc. Sau đó nhìn đôi chân trần cá»§a Hồng, Phục vồn vã: 
- Má»i quà vị vào nhà, chúng ta sẽ nghe Hồng kể lại tất cả sá»± tháºt. 
Thê là má»i ngưá»i cùng vào nông trại. Bà cô vừa nhìn thấy đôi chân rướm máu cá»§a Hồng vá»™i bước vào nhà bếp, mang nước nóng ra rá»a vết thương, bịt thuốc, chăm sóc Hồng má»™t cách chu đáo. Phục nhìn vẻ tiá»u tụy cá»§a Hồng há»i: 
- Em có cần nằm nghỉ một chút không? 
Hồng không dằn được sự nôn nóng: 
- Không cần, em cần trình bày ngay cho má»i ngưá»i biết sá»± tháºt. 
Ông Châu ngồi yên lặng. Kể từ lúc nhìn hình ảnh Hồng đứng ká» cõi chết, ông không còn chút hy vá»ng gì vá» sá»± sống cá»§a con. Vì váºy, bây giá» thì... Ông Châu nháºn thấy mình không có thẩm quyá»n đòi há»i gì nữa. Hồng sống lại là do Phục thì Hồng phải thuá»™c vá» Phục. Phục dục: 
- Kể đi Hồng! 
Hồng nâng tách cà phê nóng lên há»›p má»™t miếng thấm giá»ng, vừa muốn mở miệng kể thì Dương bước vào. 
Qua lá»i kể cá»§a bà lão, Dương đã biết má»™t phần nào sá»± kiện, để mẹ nằm nghỉ bảo chị Ãnh trông nom mẹ chàng vá»™i vã đến nông trại ngay. Dương ngồi xuống xong, má»i ngưá»i nghe Hồng kể: 
- Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng tôi nghÄ© rằng tất cả những việc xảy ra trước lúc tôi bá» nhà trốn theo Phi má»i ngưá»i Ä‘á»u biết rõ cả rồi. Váºy thì tôi xin kể từ lúc theo Phi váºy. 
Hôm đó Phi đưa tôi đến Äài Bắc mướn má»™t căn phổ nhỠđể ở. Chúng tôi sống vá»›i nhau được mưá»i mấy hôm... Hồng kể lại vá»›i ná»—i buồn tá»§i, nàng đưa mắt như van xin má»i ngưá»i. - xin lá»—i, tôi được phép xin vắn tắt. 
Dương nóng lòng: 
- Chị làm ơn cho biết chuyện xảy ra ở vực thẳm đi! 
- Anh muốn hiểu chuyện ấy thì phải cần biết chuyện xảy ra trước đó mưá»i hôm. Anh biết không, mưá»i mấy ngày trước đó tôi sống trong há»a ngục. ChÃnh nhá» sống chung vá»›i Phi tôi má»›i lần lần ra nhìn ra chân tướng cá»§a Phi. Và đúng như lá»i cha bảo, Phi quả là má»™t thằng lưu manh. Quay sang Dương Hồng nói - Xin lá»—i anh, nhưng tôi phải nói sá»± tháºt. 
Dương xua tay: 
- Chị kể tiếp đi. 
- Sau khi lấy được tôi, Phi không còn giữ gìn gì nữa, hắn há»i căn cước tôi, vì có căn cước má»›i làm hôn thú được. Nhưng vì lúc Ä‘i vá»™i quá nên tôi đã để quên ở nhà. Thế là Phi đánh tôi, mắng tôi là đồ ngu dại. Rồi hắn tiếp tục hạch há»i tôi vá» tiá»n bạc, nữ trang. Tôi bảo tôi cÅ©ng không mang theo. Hắt la hét Ä‘áºp phá lung tung. Äến lúc này tôi má»›i biết rằng, Phi muốn lấy tôi không phải vì yêu tôi tháºt tình mà chỉ muốn sang Ä‘oạt gia tài cá»§a cha tôi. Lúc bấy giá» tôi thấy những gì cha phân tÃch Ä‘á»u đúng cả. Rồi tôi cÅ©ng phát giác ra Phi hiện Ä‘ang sống vá»›i má»™t vÅ© nữ. Nhiá»u lần tôi nài nỉ chàng trở vá», vì tôi thấy rằng dù sao tôi đã phóng theo lao tôi phải theo lao. HÆ¡n nữa tôi vẫn hy vá»ng là vá»›i tình yêu cá»§a tôi có thể hối cải được chàng. Không ngá» Phi lại khinh bỉ, hắn bảo bạn gái cá»§a hắn ngưá»i nào cùng đẹp hÆ¡n tôi hết, hắn muốn cưới tôi chẳng qua là để tìm má»™t địa vị tốt trong xã há»™i. vì váºy hắn cấm không cho tôi xen vào cuá»™c sống riêng tư cá»§a hắn. Tôi hoàn toàn tuyệt vá»ng. 
Hồng nghẹn ngào, bà Linh Phương chen vào: 
- Mẹ biết vì thế con mới trở vỠgia đình chớ gì? 
- Không phải, không phải tá»± con trở vá» mà là Phi bảo. Hắn biết rằng đối vá»›i con quan niệm vá» chữ trinh quan trá»ng vô cùng nên chắc chắn con không bao giá» dám thoát ra khá»i bàn tay hắn. Vì váºy Phi bảo con vá», bảo con giả vá» như hối lá»—i để rồi thừa lúc má»i ngưá»i không để ý sẽ đánh cắp tiá»n bạc, nữ trang và căn cước. Phi biết phải có thẻ căn cước con và hắn má»›i chÃnh thức lấy nhau, hắn má»›i chÃnh thức chiếm được gia tài nhà ta. Hắn định rằng, khi con có đủ tiá»n bạc nữ trang xong rồi, hắn sẽ đưa con sang Hồng Kông. Vá»›i số tiá»n ấy tụi con có thể sống cả năm trá»i chá» cho cÆ¡n giáºn cha nguôi ngoai hắn sẽ đưa con vá» tạ lá»—i, rồi dần dần tìm cách chiếm Ä‘oạt công ty. Thế là con trở vá». 
Má»i ngưá»i yên lặng lắng nghe, sau tiếng thở dài Hồng tiếp tục: 
- Trước khi con trở vá», con đã hứa vá»›i Phi là ba hôm sau con sẽ gặp hắn tại nông trại. Phi thấy kế hoạch tháºt chu toàn nên lo ngay thá»§ tục láºp hôn thú và mua vé sang Hồng Kông, chỉ còn đợi ngày con Ä‘em tiá»n bạc giấy tá» ra là Ä‘i ngay. Phi còn cho biết rõ là khi con Ä‘em tiá»n Ä‘i thì tối hôm đó hắn Ä‘em con đến Äài Bắc để sáng hôm sau Ä‘i Cao Hùng làm hôn thú và tối lại đáp tàu Ä‘i Hồng Kông ngay. Lúc đó con tuân theo lá»i Phi, vì đối vá»›i con ngoài con đưá»ng sống vá»›i Phi ra con không thể làm gì khác hÆ¡n được Nhưng khi trở vá» nhà, nhìn thấy cha mẹ là bao nhiêu dá»± tÃnh Ä‘á»u gãy đổ. Nhất là lúc con há»i cha là cha có còn nháºn con là con nữa không? Cha trả lá»i cha thấy cần có con bên cạnh hÆ¡n lúc nào hết. Lòng con hoàn toàn tan rã, con biết mình không bao giá» trở vá» vá»›i Phi nữa, dù tim tôi có rã rá»i. 
Bà Linh Phương ngồi cạnh, lấy khăn cháºm nước mắt cho con: 
- Tôi cho con tôi quá! 
- Suốt trong ba ngày hẹn, tôi cố tìm má»™t lối giải thoát. Trong khi cha mẹ tôi và những trong nhà, ai cÅ©ng yêu quà chìu chuá»™ng tôi, không má»™t ngưá»i nào nhắc đến sá»± nhục nhã cá»§a tôi. Diá»u đó khiến tôi cảm động vô cùng. Lúc đó tôi cÅ©ng đã nghÄ© rằng dù Phi có giết tôi, tôi cÅ©ng không Ä‘i theo hắn. Thế là ngày hẹn đã đến, tôi lẳng lặng báo tin cho bà vú biết là tôi muốn đến gặp Phi lần cuối để dứt khoát và hai tiếng đồng hồ sau tôi sẽ trở vá». Lúc Ä‘i lẽ dÄ© nhiên là tôi không mang theo nữ trang và giấy tá» gì cả, vì tôi định báo cho Phi biết là tôi không theo hắn nữa mà. 
Vừa ra khá»i Vưá»n Sa Mù, tôi gặp Nhã Thưá»ng. Có lẽ Nhã Thưá»ng đã đứng chá» tôi đã lâu. Nàng xúc động mạnh khi cho tôi biết nàng đã có thai vá»›i Phi, rồi Ä‘em tất cả tấn trò lừa gạt cá»§a Phi kể cho tôi nghe hết. Giáºn quá, tôi cho Nhã Thưá»ng biết tôi không bao giá» trốn theo Phi, dù có phải giết Phi để xa hắn tôi sẵn sàng. Và tôi tất tả đến nông trại. 
Hồng ngưng kể, hớp miếng cà Phê. Nàng ủ rũ như dáng liễu sau con bão, Phục đổi cho Hồng tách cà phê nóng. 
- Hôm ấy có mưa phùn, tôi đến trá»… hẹn má»™t tiếng. Phi bá»±c bá»™i lắm. Hắn đứng trước hàng lan can, đưa mắt vá» phÃa thung lÅ©ng nhìn tôi Ä‘ang tiến tá»›i. Vừa thấy tôi, câu đầu tiên hắn há»i là "Sao em lấy được bao nhiêu tiá»n?†Tôi cho Phi biết là tôi không lấy theo gì cả, vì tôi không muốn bá» trốn theo Phi. Hắn đánh Ä‘áºp chá»i rá»§a tôi, xô tôi ngã xuống bùn. Lúc ấy Phi như con thú dại mất lý trÃ. Tôi sợ hắn giết tôi, tôi vùng bá» chạy. Hắn bắt tôi lại và lôi tôi Ä‘i. Dù tôi không mang nữ trang hay giấy tá» gì theo, hắn cÅ©ng không màng. Tôi nghÄ© hắn có biện pháp má»›i. Lúc bấy giá», má»™t bất ngá» xảy đến làm thay đổi tất cả, đó là sá»± hiện diện cá»§a mẹ Phi. 
Hồng ngưng lại đưa mắt nhìn Dương: 
- Trên đỉnh vực bây giỠkhông chỉ có tôi và Phi mà còn có mẹ anh. 
Dương gáºt đầu: 
- Kể tiếp đi. 
- Bác vừa xuất hiện là nhảy bổ vá» phÃa chúng tôi. Bác nắm chặt tay Phi nài xin Phi đừng bá» bác, bác đã ở váºy suốt ná»a cuá»™c Ä‘á»i để nuôi con nên ngưá»i, bây giá» Phi bá» Ä‘i thì Ä‘á»i bác còn gì. Thừa lúc Phi chẳng để ý, tôi vụt bá» chạy. Phi rượt theo bắt lại đánh Ä‘áºp xỉ vả tôi. Mẹ anh thì nhảy đến nÃu kéo, xua Ä‘uổi bảo tôi vá» Ä‘i, đừng đến đây dụ dá»— con bà. Tôi đã giải thÃch hết lá»i, khóc lóc van xin mà bà vẫn không nghe. Phi đứng cạnh bá»±c mình xô bà qua má»™t bên, bà mất thăng bằng vấp ngã. Bà ngồi phắt dáºy trách mắng thằng con bất hiếu, mê gái đến ná»—i quên cả công lao mẹ cha. Phi bá» mặc mẹ, hắn lôi tôi Ä‘i. Mẹ anh giáºn quá bà xông đến bà bảo: "Mày không cần mẹ mày nữa thì tao giết mày". 
Phi không ngá» mẹ anh lại tông thẳng vào mình như váºy, nên chàng mất thăng bằng ngã ngưá»i ra phÃa sau, và buông lá»ng tay tôi. Tôi định bá» chạy thì nghe tiếng "rắc", hàng lan can đã gãy và Phi rÆ¡i ngay xuống đáy vá»±c. Lúc đó tôi nghÄ© rằng vì tôi mà Phi chết. Tôi chỉ kịp thét lên má»™t tiếng tháºt to rồi ngất Ä‘i. 
Sá»± bà máºt chôn kÃn cả năm trá»i đã được sáng tá». Gian phòng chìm trong yên lặng, không khà như cô Ä‘á»ng lại. Ông Châu nhìn Hồng há»i: 
- Con còn nhá»› lúc cha đến gần, con đã nói Ä‘iá»u gì không? 
Hồng nghĩ ngợi: 
- Con nói Ä‘iá»u gì đâu! Con chỉ biết lúc con ngất Ä‘i, con còn nói được má»™t câu, hình như là tôi đã giết Phi! Tôi đã giết Phi! Vì con nghÄ© rằng nếu chẳng vì con thì Phi đâu có bị chết thảm như váºy? 
Ông Châu thở dài: 
- ChÃnh vì câu nói đó mà má»i ngưá»i đã hiểu lầm con cả năm trá»i nay. Quay sang Dương, ông Châu há»i - Cáºu có tin những Ä‘iá»u Hồng nói là tháºt không? 
Dương rầu rầu nét mặt chàng đáp tháºt nhá»: 
- Tin, tin chá»›. Äến bây giá» tôi má»›i nhá»› lại, đêm đó tôi vừa hay tin là chạy vá»™i đến chá»— xảy ra tai nạn. Tôi không dám cho mẹ tôi biết vì sợ ngưá»i xúc động. Mãi đến sáng hôm sau khi vá» tá»›i nhà thì mẹ tôi mê loạn. Ngưá»i bảo là anh Phi đã chết. Thế rồi tôi nghe đồn đãi cá»§a những ngưá»i chung quanh thôi, chứ không biết gì hÆ¡n. Mẹ tôi có lẽ ngay từ tiá»m thức chỉ nghÄ© rằng anh Phi vì chị Hồng mà bá» Ä‘i như váºy nên tất cả tá»™i lá»—i Ä‘á»u do chị Hồng. Bây giỠđã biết sá»± tháºt, tôi nghÄ© rằng bệnh cá»§a mẹ cÅ©ng không khó trị cho lắm. 
Phục đặt tách cà phê xuống, chàng bước sang xiết vai Dương: 
- Anh Dương, suốt cả năm trá»i nay, ai ai cÅ©ng muốn vén màn bà máºt cá»§a án mạng. Bây giá» sá»± tháºt đã phÆ¡i bày, kẻ giết ngưá»i không phải là Hồng, cÅ©ng không phải là bác ở nhà, mà là Phi kẻ gieo gió phải gặp bão. Như váºy anh phải hết phiá»n tôi phải không? 
Dương yên lặng. Ông Châu đưa mắt nhìn Phục, thân thiện và mến phục. Tuy làm cha nhưng ông Châu hiểu rằng mình hiểu Hồng không bằng Phục. Chỉ có Phục là ngưá»i duy nhất không tin Hồng là thá»§ phạm ngay từ đầu, còn thì... Có lẽ mình còn phải há»c há»i rất nhiá»u, rất nhiá»u... 
Dương chợt đứng dáºy thành khẩn vá»›i chị Hồng: 
- Chị Hồng, cho tôi xin lá»—i chị vá» những ngá»™ nháºn vừa qua. 
Äúng ra câu này phải do chÃnh ta nói má»›i phải, ông Châu nghÄ© thầm. Con, con hãy tha thứ cho cha vá» sá»± ngá»™ nháºn cÅ©. 
Hồng xúc động nghẹn ngào: 
- Không có gì Dương ạ. Nhưng có má»™t Ä‘iá»u tôi mong Dương đừng coi ái tình như má»™t trò đùa, hãy yêu ngưá»i mình yêu, bảo vệ chân thành há». Äừng để cô em gái tôi phải khổ Ä‘au như tôi năm nào. 
Dương liếc nhanh Hà. 
- Chị cứ yên tâm. 
Hồng quay sang Phục, ánh mắt tháºt tha thiết: 
- Anh Phục, anh đã biết má»i chuyện cá»§a Ä‘á»i em. Má»™t chuyện xấu xa ghê tởm nhất, thế bây giá» anh còn yêu em chăng? 
Phục say đắm nhìn Hồng, chàng không cần nói gì cả vì chÃnh ánh mắt đã trả lá»i tất cả. 
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, ông Châu như sống lại thá»i tuổi trẻ say đắm, lòng ông rá»™n rã những tình cảm không biết vui hay buồn, xót xa hay rạng rỡ. Äứng dáºy, ông vá»— vai vợ Ông bảo: 
- Trá»i đã sáng rồi, chúng ta Ä‘i thôi bà. 
Bà Linh Phương ngạc nhiên: 
- Còn còn Hồng thì sao, nó chưa có giầy mà! 
Ông Châu quay lại nhìn Phục, Phục cÅ©ng quay sang nhìn ông, hai ngưá»i lặng lẽ nhìn nhau, má»™t lúc ông Châu quay sang nói vá»›i vợ: 
- Em không thấy là con Hồng còn phải nghỉ ngÆ¡i lâu lắm hay sao? Äể nó ngồi đây dưỡng sức, đợi trá»i sáng tá», tôi sai bà Cao mang giầy và áo quần đến cho nó cÅ©ng được. 
Ãnh mắt bà Linh Phương chợt vui. Bà biết rằng bao nhiêu giông tố đã qua, bình minh đã mang hạnh phúc đến. Trìu mến nhìn Phục và Hồng bà nói: 
- Hãy gìn giữ tất cả những gì con có nhé. Rồi bà bước ra cổng với chồng, với lòng thoải mái hơn bao giỠhết. 
- Tôi cũng xin phép rút lui. Dương lên tiếng. 
Ông Châu đứng lại bảo Dương: 
- Nếu có tiện, cáºu làm Æ¡n đưa con Hà vá» dùm. 
- Cha! Hà sung sướng hét lên, nàng không tin những Ä‘iá»u nàng vừa nghe thấy. 
Ông Châu đưa vợ ra khá»i nông trại. Chưa bao giỠông bình tâm như lúc này. Nhìn bầu trá»i cao vút, những cánh sao mong manh còn xót lại sắp lặn Ä‘i, mặt trá»i sắp leo lên đỉnh núi. Xa xa bóng núi mỠảo trong mây mù. 
- Em còn nhớ một bài hát mà trẻ con hay hát, trong đó có câu, đứng nhìn sông sao mất hút trong bình minh. Phương ơi, em có muốn mãi mãi ngắm sao lặn trong bình minh với anh không? 
- Lúc nào em cũng muốn kỠcạnh bên anh. 
Bà Linh Phương trìu mến nhìn chồng, tình yêu mưá»i mấy năm qua lại nhen nhúm trong tim. 
Tháºt ra, không phải hẳn trong cái không khà tÄ©nh mịch này chỉ có vợ chồng ông Châu, mà trong khung cá»a phòng, ngoài khu rừng phong xanh thẳm còn có má»™t số ngưá»i khác, từng đôi má»™t, há» Ä‘ang đón chá» bình minh, đón chào hy vá»ng. Giải sông sao đã lặn mất, tình yêu ôi tuyệt diệu vô cùng. 
Buổi sá»›m mai đã đến, đến tháºt rồi! Ãnh mây hồng lan rá»™ng, nhuá»™m hồng cả núi đá, đồng cá»... Trá»i đã sáng... 
 
HẾT 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |