 |
|

18-09-2008, 12:49 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Cùng lúc đó VÄ©nh Kỳ Ä‘ang cắp ngang Yến Tá» cùng Tiêu Kiếm chạy đến bên má»™t con suối nhá».
Tiêu Kiếm nói:
- Ở đây có nước, hãy để cô ấy xuống, rá»a mặt là tỉnh ngay!
VÄ©nh Kỳ đặt Yến Tá» nằm lên bãi cá», Yến Tá» vẫn cứ ngá»§ mê.
- Sao cô nà ng lại mê ngủ thế nà y nhĩ? Bế cô ta đi suốt cả đêm rồi mà vẫn không tỉnh, hay là vì bị hương mê những hai lần nên nhiễm độc nặng chăng?
VÄ©nh Kỳ thắc mắc, Tiêu Kiếm thấy váºy cởi áo khoác ngoà i ra nhúng nước rồi đưa cho VÄ©nh Kỳ.
- Cáºu hãy đắp nước lạnh lên mặt, xem cô ta tỉnh không?
Nước lạnh được nhá» lên mặt Yến Tá», Yến Tá» cứ nằm yên, VÄ©nh Kỳ lo lắng.
- Yến Tá», Yến Tá», tỉnh lại Ä‘i nà o?
Yến Tá» bất ngá» mở mắt ra, rồi lồm cồm bò dáºy, vung tay đánh và o VÄ©nh Kỳ hét:
- Cái gì mà lạnh váºy? Ướt cả mặt ta! Ta phải giết ngươi má»›i được.
Vĩnh Kỳ né không kịp đau quá hét:
- Ui da! Tháºt khó khăn má»›i cứu được cô ra khá»i tay địch váºy mà cô lại mắt nhắm mắt mở không nhìn kỹ đã đánh ngưá»i.
Yến TỠbấy giỠmới định thần nhìn kỹ, mừng rỡ:
- Ồ! Thì ra là quý vị, cứu được tôi rồi à !
Vĩnh Kỳ xoa xoa mũi kể lể:
- Cứu được cô rồi phải cõng cô Ä‘i suốt đêm mệt gần chết, còn bị cô cho ăn má»™t quả đấm nữa, quẹo lá»— mÅ©i rồi nè thấy không? Nếu biết váºy ban nãy đã không cứu.
Yến Tá» vá»™i nắm tay VÄ©nh Kỳ cưá»i trừ.
- Äánh trúng anh à ? Cho em xin lá»—i nghe, đâu đưa xem xem có chảy máu không?
VÄ©nh Kỳ cưá»i:
- Là m như anh yếu lắm váºy, cái món “mê hồn quyá»n†cá»§a em anh chịu nổi mà .
Yến TỠngạc nhiên.
- Anh vừa nói cái gì quyá»n?
- Thì cái cú đấm vừa rồi cá»§a em phải đặt cho nó cái tên là “mê hồn quyá»nâ€.
Tiêu Kiếm chen và o.
- Riêng bản thân Yến Tá» ta cÅ©ng nên đặt cho má»™t biệt hiệu, đấy là “mê hồ nữ hiệp khách†còn kiếm pháp cá»§a cô ấy cÅ©ng là “mê hồn kiếm†võ công thì là “mê hồn công.â€
VÄ©nh Kỳ cưá»i tiếp.
- Thà nh ngữ mà cô ta nói ra là “mê hồn thà nh ngữâ€, thÆ¡ thì là “mê hồn thÆ¡â€. Nhưng Ä‘iá»u mà là m tôi khâm phục nhất là cái mạng cá»§a cô ta, phải gá»i là “mê hồn váºn†lần nà o là m chuyện hồ đồ rối tung, váºy mà cÅ©ng thà nh được việc.
Yến TỠtrợn mắt.
- Tôi biết rồi, các ngưá»i cứu tôi ra đây để chá»c quê tôi phải không?
Vĩnh Kỳ chợt nghiêm chỉnh.
- Thôi không đùa nữa, bây giỠmình quay vỠtìm đồng đội đi.
Yến Tá» nhìn quanh há»i:
- Nhưng bá»n mình hiện ở đâu đây?
Tiêu Kiếm nói:
- Có lẽ vượt qua ngá»n núi nà y sẽ tá»›i Bạch Hà trấn đấy, mà bây giá» bá»n mình lại không có ngá»±a, chỉ có đôi chân thôi, muốn tá»›i đó phải Ä‘i sá»›m má»›i kịp.
Thế là ba ngưá»i xuống suối rá»a ráy sạch sẽ, Yến Tá» thắc mắc.
- Nhưng các ngưá»i là m sao cứu được tôi váºy?
Tiêu Kiếm cưá»i.
- Thì sá» dụng mẹo nhá», đấy là đến hai ông bạn “lư hương†cá»§a cô mượn má»™t chút đồ nghá».
Yến TỠhiểu ra trợn mắt.
- NghÄ©a là hai ngưá»i đã để Lý đại nhân và bá»n thuá»™c hạ được má»™t cÆ¡n “mê chết mệtâ€.
- Chưa hẳn như váºy.
- Các ngưá»i khá đấy, cái bá»n áo Ä‘en đó xấu lắm bị trị váºy là vừa... bá»n chúng khiến tôi muốn vãi cả ra quần đấy.
Rồi như sá»±c nhá»› ra, Yến Tá» há»i:
- Còn bạn bè cá»§a mình đâu? Tá» Vy, Kim Tá»a nữa?
Vĩnh Kỳ nói:
- Có lẽ hỠđang có mặt ở Bạch Hà trấn.
- Váºy thì mình mau đến đó Ä‘i!
o0o
Tất cả đâu ngỠhoà n cảnh của TỠVy và Nhĩ Khang vô cùng bi thảm. Sau khi thầy thuốc bỠđi, TỠVy cứ ngồi co ở gốc nhà yên lặng, Nhĩ Khang chỉ biết lắc đầu.
- Tá» Vy, hãy đứng lên, đừng có ngồi mãi ở đó, đất lạnh lắm em biết không? Nếu em cảm lạnh nữa thì là m sao? Sao em cứ mãi tá»± dà y dò như váºy? Ãể anh dìu em đứng lên, hãy coi anh như bức tưá»ng tháºt sá»± cá»§a em, má»™t thà nh lÅ©y vững chắc cho em tá»±a được không?
TỠVy đẩy Khang ra yên lặng, Khang kiên trì.
- Thôi được, váºy thì anh thu xếp đồ đạc, rồi hai đứa mình trở vá» Bắc Kinh ngay, không chá» Yến Tá» nữa. Nhưng e không được yêu cầu anh phải cưới Tịnh Nhi nữa nhe, chúng ta trở vỠđối mặt vá»›i hoà ng thượng, vá»›i tất cả cÆ¡n bệnh cá»§a em, nếu không thoát được chết cứ coi đó là định mệnh. Vì đến nước nà y anh phải thừa nháºn chúng ta đã đến đưá»ng cùng rồi!
TỠVy ngồi bó gối vẫn yên lặng, Khang nắm tay Vy.
- Tá» Vy, cứ nói gì vá»›i anh Ä‘i chứ? Anh van em mà , đừng có là m váºy anh sợ lắm. Em không thấy đưá»ng anh còn khổ gấp trăm lần em. Anh biết em thất vá»ng, không thiết sống. Anh cÅ©ng váºy, anh căm thù định mệnh, tại sao lại cứ là m khổ bá»n mình? Nhưng có thế nà o thì em vẫn còn sống, vẫn có thể suy nghÄ©, vì váºy vẫn còn hy vá»ng em ạ.
Tá» Vy đẩy tay Khang ra như không chấp nháºn, Khang nói:
- Anh biết em không thể không cần anh! Không thể chối bá» anh, em đã nói rồi “sông có cạn núi có mòn, Ä‘á»i ta vẫn còn nhauâ€, váºy thì giá» hãy đứng dáºy Ä‘i, đừng có ngồi đó nữa, nếu em không nghe thì anh sẽ bức em là m chuyện đó đấy!
Nhưng TỠVy lắc đầu.
- Ãừng có đụng đến em, hãy để em ngồi yên đây suy nghÄ©, đừng ép em gì cả, hãy để em tá»± quyết định!
- Anh khồng hỠép uổng em, anh chỉ muốn giúp em!
- Không... không... em khôeng cần.
Vy cá»± tuyệt, NhÄ© Khang đà nh chịu thua. Ngay lúc đó bên ngoà i có tiếng gõ cá»a, rồi tiếng cá»§a Yến Tá».
- Hãy mở cá»a! mở cá»a Ä‘i! bá»n nà y đến đây!
NhÄ© Khang mừng như bắt được và ng, vá»™i chạy ra mở cá»a. Yến Tá», VÄ©nh Kỳ, Tiêu Kiếm tươi cưá»i bước và o. Vừa nhìn thấy NhÄ© Khang, Yến TỠđã hét lên:
- NhÄ© Khang! Cáºu biết không, mấy tay áo Ä‘en đó chÆ¡i xấu vô cùng, há» dùng lưới giăng bay chụp lấy tôi... ÄÆ°á»ng đưá»ng là má»™t cao thá»§ Thanh triá»u mà lại dùng lưới cá...
Ãang nói đến đây, nhìn bá»™ mặt đưa đám cá»§a NhÄ© Khang Yến Tá» giáºt mình há»i:
- Cái gì? Äã có chuyện không hay xảy ra ư?
VÄ©nh Kỳ và Tiêu Kiếm thì đã nhìn thấy Tá» Vy ngồi dưới đất, VÄ©nh Kỳ há»i:
- Váºy là hai ngưá»i lại cãi nhau nữa phải không?
NhÄ© Khang như ngưá»i chết Ä‘uối vá»› được cái phao, nhưng hoà n cảnh cá»§a Tá» Vy khiến NhÄ© Khang nghẹn giá»ng.
- Tá» Vy hôm qua từ trên xe ngá»±a rÆ¡i xuống, Ä‘áºp đầu và o đất... bây giá» không còn nhìn thấy gì nữa.
Tiêu Kiếm giáºt mình.
- Cái gì? Không nhìn thấy?
- Thầy thuốc nói, có thể đó chỉ có tÃnh cách tạm thá»i, nhưng cÅ©ng có thể vÄ©nh viá»…n... vì váºy Tá» Vy đã tuyệt vá»ng, không thiết sống nữa.
VÄ©nh Kỳ, Tiêu Kiếm, Yến Tá» nghe váºy Ä‘á»u tái mặt. Phải má»™t lúc sau Yến Tá» má»›i xác nháºn sá»± tháºt, bước tá»›i bên Tá» Vy.
- TỠVy, hãy nhìn thẳng và o tôi nà y... nhìn đi!
Rồi Yến TỠnhìn thẳng và o mắt TỠVy, ngạc nhiên.
- Mắt ngươi vẫn bình thưá»ng cÆ¡ mà , vẫn Ä‘en vẫn long lanh đâu có thấy gì lạ đâu mà mù? Váºy hẳn là không sao đâu, thầy thuốc ở Bạch Hà trấn nầy Ä‘á»u thuá»™c loại dá»m cả, ngươi bị há» hù rồi tuyệt vá»ng. Biết đâu hắn bảo ngươi quay vá» Bắc Kinh, vì hắn là ngưá»i cá»§a “Hồi Ức thà nhâ€. Ta bảo đảm, chỉ cần nghỉ ngÆ¡i Ãt hôm sẽ bình phục ngay.
TỠVy nghe Yến TỠnói, bất chợt “oà †lên khóc.
- Không phải đâu! Ông ta nói đúng đấy! Tôi đã bị mù rồi! Äó là sá»± tháºt, ngà y trước Hoà ng a ma đã bắt tôi thá», nếu tôi nói dối sẽ bị mất NhÄ© Khang... mất hết hạnh phúc mà tôi đã có, vì váºy bây giá» lá»i thỠđã trở nên ứng nghiệm, nên tôi đã mất tất cả!
Nhĩ Khang nghe nói rất đau lòng, bước tới ghì cứng đôi vai TỠVy.
- Em chẳng mất anh đâu, là m gì có chuyện đó? Em cho anh là con ngưá»i nông cạn như váºy ư? Chẳng lẽ anh và em chỉ có thể chia sẻ niá»m vui mà không chia sẻ được sá»± Ä‘au khổ tai há»a? Em hãy suy nghÄ© kỹ Ä‘i, hay là điá»u đó là điá»u em đã nghÄ©. Nếu ngưá»i bị mù lòa là anh thì em sẽ bá» anh Ä‘i lấy ngưá»i khác ư? Äúng váºy không?
- Chẳng lẽ anh không là m váºy?
- Sao lại có chuyện đó? Dù em thế nà o, anh vẫn là của em, vẫn bên cạnh em, an ủi chăm sóc em.
Tá» Vy nghe váºy cà ng khóc to.
- Nhưng mà ... anh NhÄ© Khang, là m sao em có thể chấp nháºn là m khổ anh, để liên lụy cho anh. Em không muốn là gánh nặng cho anh!
NhÄ© Khang gáºt đầu.
- Ãiá»u đó anh biết, nhưng chúng ta tuy hai mà chỉ là má»™t thôi em ạ. Ná»—i Ä‘au cá»§a em cÅ©ng là cá»§a anh, em là m sao xem anh là ngưá»i xa lạ được?
Yến TỠvừa khóc vừa nói:
- Nhưng tại sao có thể thế nà y được? Không thể được!
Và quay sang VÄ©nh Kỳ, anh hãy Ä‘i tìm má»™t thầy thuốc tháºt giá»i lại đây Ä‘i anh!
NhÄ© Khang dìu Tá» Vy đến bên giưá»ng nói:
- Thôi không cần nữa, để tôi đưa cô ấy vỠBắc Kinh.
VÄ©nh Kỳ giáºt mình.
- Vá» Bắc Kinh ư? giá» nà y mà vá» Bắc Kinh khác nà o Ä‘i ná»™p mạng. Ngươi chẳng thấy những ngưá»i áo Ä‘en ư? Ngưá»i nà o võ công cÅ©ng cao cưá»ng, Hoà ng a ma đã đưa hết các cao thá»§ ra đây, chỉ vá»›i má»™t mục Ä‘Ãch là tóm gá»n bá»n mình. Và quay lại, có nghÄ©a là chỉ có nước chết.
Nhĩ Khang cương quyết nói:
- Nhưng chỉ có Bắc Kinh má»›i có thầy giá»i. Thôi thì VÄ©nh Kỳ, Tiêu Kiếm, các ngưá»i hãy lo bảo vệ cho Yến Tá». Còn tôi, tôi và Tá» Vy đà nh phó thác cho định mệnh thôi.
Tiêu Kiếm nghe váºy nói:
- Các ngưá»i đừng có rối lên váºy chứ? Bạch Hà trấn chỉ là má»™t cái trấn nhá», lá»i cá»§a má»™t ông thầy chân đất đâu đủ để bá»n mình tin? Äó là chưa nói, những ông thầy thuốc nổi tiếng trên Ä‘á»i, đâu phải Ä‘á»u táºp trung vỠở cả Bắc Kinh đâu? Trên các thà nh phố lá»›n cả nước vẫn còn thầy, bây giá» bá»n mình lên đưá»ng ngay, không đến Cao SÆ¡n nữa mà đến Lạc Dương. Lạc Dương là thà nh phố lá»›n, chắc chắn ở đó có thầy giá»i. Ở cái thà nh phố lá»›n ta còn dá»… trà trá»™n hÆ¡n, Ãt bị phát hiện hÆ¡n.
Yến Tá» nghe váºy gáºt đầu.
- Vâng, váºy thì bá»n mình đến Lạc Dương Ä‘i, đến đó ta sẽ tìm thầy trị bệnh cho Tá» Vy.
Rồi quay sang TỠVy, Yến TỠnói:
- Tá» Vy nà y, ngươi chẳng phải chỉ có má»™t mình NhÄ© Khang đâu, mà còn có cả bá»n nà y nữa!
Nói đến đó đột nhiên Yến Tá» nhá»› đến những ngưá»i còn lại, bất giác há»i:
- Còn Kim Tá»a, Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng thế nà o?
Câu nhắc nhở cá»§a Yến Tá» khiến má»i ngưá»i cà ng lo lắng.
o0o
Kỳ tháºt thì Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng và Kim Tá»a lại rất thoải mái ở chốn rừng xanh.
Hôm ấy trá»i mát dịu Kim Tá»a ngồi trên ghế mây ở nông trại cá»§a vợ chồng nông dân Ä‘ang sưởi nắng, Liá»…u Thanh Ä‘ang dùng Ä‘ao chặt má»™t cà nh cây cho Kim Tá»a là m gáºy, Kim Tá»a há»i:
- Thế nà y thì đến bao giỠtôi mới đi được?
- Ãừng gấp gáp cái gì mà có dÃnh lÃu đến xương cốt là phải cần thá»i gian, gấp cÅ©ng không được gì, tôi là m gáºy nà y cho em táºp Ä‘i đấy.
- Nhưng tôi chẳng yên tâm, không biết tiểu thơ và Yến TỠgiỠra sao? Nếu hỠbình yên, không biết hỠcó chỠmình ở đâu không?
Liá»…u Thanh nhÃu mà y.
- Tạm thá»i cô đừng nghÄ© đến bá»n hỠđược không? Nói cho cô biết, VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, Tiêu Kiếm Ä‘á»u văn võ song toà n. Má»—i ngưá»i có thể địch lại đến mưá»i ngưá»i. Yến Tá», Tá» Vy có há» che chở, thì sợ gì nguy hiểm, cô cứ lo pháºn cô Ä‘i, đẹp thế nà y mà để mang táºt coi gì được, tôi không muốn thế?
Kim Tá»a nghe váºy xúc động.
- Tôi đẹp ư? Anh dùng từ như váºy e là không đúng.
Liễu Thanh chợt đỠmặt nói:
- Có má»™t Ä‘iá»u mà tôi muốn há»i em từ lâu chưa có dịp há»i.
Lúc đó Liá»…u Hồng vừa bước ra nghe váºy, vá»™i núp và o tưá»ng, chỉ nghe Kim Tá»a há»i:
- Anh muốn há»i gì?
- Tôi muốn há»i là ... há»i là ... à mà ... chân cô còn nhức nữa không?
Kim Tá»a nghe váºy hÆ¡i thất vá»ng.
- À... cũng bớt đau rồi...
- Váºy thì tốt... nhưng tôi vẫn còn muốn há»i.
- Gì nữa.
- Thì là thế nà y... Cô... cô... à , cô có còn muốn ăn cái gì không tôi bảo Liễu Hồng xuống núi mua cho?
- Thôi không cần... không cần... Tôi ăn thế nà y được rồi.
Liễu Thanh im một lúc, lại nói:
Lúc đó đứng sau vách Liá»…u Hồng nóng nảy vô cùng. Nà ng không ngỠông anh mình lại nhát như váºy, có má»™t chuyện dá»… dà ng thế mà cÅ©ng không mở miệng được. Giữa khi đó lại nghe Liá»…u Thanh nói:
- Tôi muốn há»i cô... cô có cần quần áo gì không? Hình như cô chẳng có mấy bá»™ để thay phải không?
Liá»…u Thanh chưa dứt lá»i thì Liá»…u Hồng đã bước ra nói:
- Kim Tá»a nà y, anh Thanh chỉ muốn nói là cô có thÃch anh ấy không? Có yêu anh ấy không? Nếu anh Thanh muốn cưới cô là m vợ cô có đồng ý không? Có váºy thôi mà chẳng dám nói.
Liá»…u Hồng nói má»™t hÆ¡i là m Liá»…u Thanh giáºt mình, chiếc Ä‘ao cầm trên tay Ä‘ang đẽo gáºy, chợt tuá»™t xuống là m chảy máu tay, Kim Tá»a thấy váºy kêu lên:
- Coi kìa, anh là m gì gá»t cả ngón tay mình váºy?
Rồi bước tới, không ngỠchân còn đau nên “ối†một tiếng ngã xuống, Liễu Thanh quên cả tay chảy máu chạy đến đỡ lên.
- Sao váºy! Sao váºy! Äau không?
Kim Tá»a đỠmặt nói:
- Không Ä‘au, nhưng vết thương trên tay anh nó chảy máu nhiá»u quá kìa!
Liá»…u Hồng thấy váºy lặng lẽ rút lui.
o0o
Tá» Vy sau má»™t đêm dà i suy nghÄ© như đã chấp nháºn sá»± tháºt. Ãấy là nếu từ đây vá» sau, không nhìn thấy ánh sáng nữa, thì sẽ sống ra sao đây? Không phải chỉ là chuyện cá»§a bản thân mà còn dÃnh lÃu đến NhÄ© Khang nữa. Ãồng ý là tình yêu cá»§a NhÄ© Khang có kiên định thế nà o thì Tá» Vy cÅ©ng không thể để chà ng phải chia khổ vì nà ng. Không có đôi mắt, Vy phải tá»±a và o Khang, nà ng sẽ là m vướng báºn chà ng. Cà ng nghÄ© Vy cà ng thấy không được phải lá»±a má»™t cách giải quyết dứt khoát, nhưng cách nà o đây? Sáng sá»›m thức dáºy, Tá» Vy vẫn tá» ra là má»™t cô gái rất nhu mì nà ng để cho Yến Tá» rá»a rà y là m vệ sinh cho mình má»™t cách ngoan ngoãn, Vy không còn thái độ tuyệt vá»ng như ngà y qua.
Trong khi NhÄ© Khang và Tiêu Kiếm cÅ©ng đã thảo luáºn cả đêm. Há» quyết định không chỠđám Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng, và Kim Tá»a nữa, mà láºp tức khá»i hà nh Ä‘i Lạc Dương ngay.
Thế là má»i ngưá»i sắp xếp hà nh lý, NhÄ© Khang nói vá»›i Tá» Vy:
- VÄ©nh Kỳ và Yến Tá» Ä‘i mua lương khô và má»™t số váºt dụng hà ng ngà y cho chúng ta. Còn Tiêu Kiếm thì Ä‘i trả tiá»n trá», đợi bá»n há» vừa quay vá» là chúng ta lên đưá»ng đến Lạc Dương ngay. Từ đây đến đó cÅ©ng gần chỉ vượt qua dãy núi phÃa trước là đến ngay. Tiêu Kiếm trước đây đã từng ở đấy, nên rất rà nh, anh ấy nói là ở đó có rất nhiá»u lương y tà i giá»i. Vì váºy Tá» Vy cứ yên tâm chúng ta vẫn còn rất nhiá»u hy vá»ng em ạ.
Tá» Vy ngồi yên, nà ng tá» ra rất bình thản, như chấp nháºn số mệnh. Hà nh lý chuẩn bị má»™t lúc là tươm tất, NhÄ© Khang thăm dò.
- Tá» Vy, em thấy trong ngưá»i thế nà o? Bên kia là cá»a sổ, em liệu có thấy má»™t chút ánh sáng nà o không?
Tá» Vy cố nhìn sang NhÄ© Khang há»i:
- Ãúng rồi, hướng đó, có thấy gì không nà o? Má»™t cái bóng lá» má» chẳng hạn? Còn anh cÅ©ng Ä‘ang đứng trước mặt em đây, thấy vì không chứ?
TỠVy lắc đầu.
- Không! mỗi lần em cố nhìn, chẳng những không thấy mà đầu lại nhức như búa bổ.
NhÄ© Khang nghe váºy, Ä‘au khổ.
- Váºy thì thôi Tá» Vy em đừng cố gắng nữa, hãy nghỉ ngÆ¡i Ä‘i. Nếu em cảm thấy buồn ngá»§ thì cứ ngá»§, phải có sức khá»e má»›i chiến thắng được bệnh táºt. Má»™t lát nữa anh và o bếp nấu cho em thêm má»™t thang thuốc uống xong hãy lên đưá»ng.
Tá» Vy thấy NhÄ© Khang lo váºy nói:
- Anh Nhĩ Khang, có phải là anh cũng buồn lắm phải không?
NhÄ© Khang thà nh tháºt.
- Vâng, thầy thuốc nói vì em lúc té Ä‘áºp đầu xuống, nên trong não em bị ứ máu. Anh không hiểu chuyện đó có quan hệ gì không, nhưng anh rất sợ, nếu cục máu kia mà tan được thì... bằng không sẽ...
- Sẽ là m sao? Anh cứ nói đi?
- Nếu sức khá»e em mà cà ng lúc cà ng tệ hại hÆ¡n, thì anh không biết mình có chịu nổi không? Từ nà o tá»›i giá» anh có tiếng là can đảm, nhưng đến lúc ở gần em, anh lại thấy mình vô cùng yếu Ä‘uối. Anh bá»—ng nhiên khiếp sợ, nhất là khi thấy tÃnh mệnh em bị lâm nguy.
Tá» Vy nghe váºy rất cảm động, nà ng đưa tay sá» lên mặt Khang, chợt phát hiện Khang Ä‘ang khóc.
- Anh Khang, anh khóc đấy à ? Phải chăng khóc là vì sợ mất em?
NhÄ© Khang gáºt đầu.
- Vâng, anh rất sợ chuyện đó. Anh sợ đủ thứ anh không muốn em có sá»± thay đổi nà o cả, anh muốn em tươi vui yêu Ä‘á»i.
- Em đáng để anh yêu như váºy ư?
- Ãã từ lâu, em đã là má»™t phần cá»§a cuá»™c sống anh. Em Ä‘au anh cÅ©ng Ä‘au, em cưá»i anh vui. Em tuyệt vá»ng, anh cÅ©ng tuyệt vá»ng...
Lá»i cá»§a NhÄ© Khang là m Vy xúc động mãnh liệt, chợt nhiên nà ng ngồi thẳng lưng lại. Trên gương mặt, sá»± dÅ©ng cảm và tá»± tin lại xuất hiện.
- Anh NhÄ© Khang! Em nghÄ© kỹ rồi anh có còn nhá»› cái hôm bá»n mình đã cứu cô gái tên là Tô Tô chăng? Em đã nói, có anh bên cạnh, em chẳng sợ gì cả. Vâng, có đến chân trá»i góc biển nà o, em cÅ©ng theo anh. Bây giá» qua lá»i anh vừa nói, em thấy, em tuy không còn thị giác, nhưng em vẫn còn anh. Có má»™t ngưá»i yêu mình như váºy thì là m sao em chết được chứ? Em chết là đã phụ lòng anh.
NhÄ© Khang nghe Tá» Vy nói váºy lòng đầy an á»§i.
- Em đúng là Tá» Vy cá»§a anh. Trước kia tà i hoa cá»§a em, sá»± hiá»n là nh và lòng quảng đại cá»§a em khiến anh thấy kiêu hãnh thì bây giá» sá»± tỉnh táo cá»§a em cà ng khiến anh khâm phục, anh cảm thấy hạnh phúc vì có em.
Má»i ngưá»i không còn dám cháºn trá»… nữa, thu xếp xong là láºp tức lên đưá»ng ngay. Lần nà y VÄ©nh Kỳ và Tiêu Kiếm ngồi ở chá»— lái xe còn Yến Tá», Tá» Vy và NhÄ© Khang thì ngồi ở bên trong xe.
Vĩnh Kỳ cảm khoái.
- Mình trên bước đưá»ng lưu vong chưa Ä‘i được bao lâu thì ngưá»i cà ng lúc cà ng Ãt, cá»§a cải cÅ©ng vÆ¡i Ä‘i, bây giá» Tá» Vy bệnh nữa. Tôi không biết là đến bao giá» thì bá»n mình má»›i đến được Vân Nam.
Tiêu Kiếm đáp:
- Tháºt ra thì mình cÅ©ng nà o nhất thiết phải đến Vân Nam, mà chỉ cần nÆ¡i nà o không có bá»n lÃnh truy Ä‘uổi an toà n là có thể đến. Vì váºy bất cứ nÆ¡i nà o an toà n thì Ä‘á»u có thể là trạm cuối cùng. Ãến được nÆ¡i an cư thì ta có thể kiếm sống, tôi nghÄ© chuyện nà n không khó khăn lắm. Chúng ta lại đông ngưá»i chẳng sợ chết đói đâu. Riêng vá» Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng và Kim Tá»a, tôi nghÄ© ngưá»i tốt thì không phụ. Ãến giá» nà y há» chưa vỠđây thì có nghÄ© là hỠđã tìm được Kim Tá»a. Trên đưá»ng Ä‘i, nÆ¡i nà o ta Ä‘á»u có để lại ám hiệu, nếu cần là há» có thể Ä‘uổi theo. Chuyện tôi quan tâm nhất bây giá» là đôi mắt cá»§a Tá» Vy, cÅ©ng may là cô ấy đã nghÄ© thấu, đó là má»™t cô gái can đảm đáng khâm phục.
Trong xe NhÄ© Khang Ä‘ang ôm chặt Tá» Vy như cố truyá»n hết tình yêu, sức sống cho Vy. Yến Tá» thì giữ vai trò phục vụ, cô nà ng tá» ra rất táºn tình.
- Tá» Vy, ngươi cần gì cứ nói, ta sẽ lấy giúp, là m giùm ngươi. Ngồi xe mà má»i quá thì lên tiếng để xe dừng, đừng có lo lắng gì cả. Ta bảo đảm là mắt ngươi rồi sẽ nhìn thấy lại được mà , ta đã nói chuyện vá»›i Ngá»c Hoà ng rồi, ông ta đã chấp nháºn lá»i khẩn cầu cá»§a ta.
Tá» Vy cưá»i nhẹ.
- Váºy ư? Ông ấy đã đồng ý rồi à ?
- Chá»› sao.
NhÄ© Khang thấy Tá» Vy cưá»i, nói:
- Yến Tá», cô khôi hà i giá»i lắm, cô đã là m Tá» Vy cưá»i rồi thấy không?
Yến Tá» nghe khen thÃch chà nói thêm:
- Tá» Vy nà y, ta có má»™t câu đố thế nà y ngươi thá» Ä‘oán xem là gì nhé. Váºt gì đứng cÅ©ng nằm Ä‘i cÅ©ng nằm, ngá»§ cÅ©ng nằm mà ngồi cÅ©ng nằm.
TỠVy suy nghĩ nói:
- Con rắn phải không?
- Sao ngươi hay quá váºy.
- Bây giỠđến phiên tôi nhé, váºt gì đứng cÅ©ng là ngồi, ngồi cÅ©ng là ngồi mà đi cÅ©ng là ngồi, ngá»§ cÅ©ng là ngồi.
Yến TỠngạc nhiên.
- Là m gì có váºt đó?
Tá» Vy cưá»i:
- Váºy chịu thua Ä‘i nhé, đấy là con ếch.
- Tức tháºt! Con ếch mà cÅ©ng không biết.
- Váºy đố lại nhé, nghe kỹ nà y. Váºt gì đứng cÅ©ng là đi, ngồi cÅ©ng là đi mà ngá»§ cÅ©ng là đi.
Yến TỠtròn xoe mắt.
- Có con kỳ cục váºy ư? Tôi không tin!
NhÄ© Khang nhìn Tá» Vy cưá»i.
- Có phải là con cá không.
Yến Tá» bây giá» má»›i nhá»m ngưá»i lên.
- Thì ra con cá, thế mà ta ngu tháºt.
PhÃa ngoà i VÄ©nh Kỳ và Tiêu Kiếm nhìn nhau. VÄ©nh Kỳ nói:
- Thế nà y mà bá»n há» còn cưá»i đùa được? Tháºt không tin nổi.
Tiêu Kiếm gáºt đầu.
- Ãó là “lợi thế†cá»§a há», hai cô cát cát vì váºy má»›i được vua yêu thÃch. Thá» nghÄ© lại xem trong những lúc khốn đốn láºn Ä‘áºn, mà cưá»i được thá» há»i có mấy ai là m được?
Rồi Tiêu Kiếm quay qua Vĩnh Kỳ nói:
- VÄ©nh Kỳ nà y, tôi có má»™t thắc mắc muốn há»i cáºu, đấy là chúng ta đã sa chân đến nước nà y, thì vá»›i cáºu? Cáºu có còn khăng khăng cả quyết cha cáºu vẫn là má»™t ông vua nhân từ không?
VÄ©nh Kỳ nghe há»i ngạc nhiên, nhưng vẫn nói:
- Tôi cho là ông ấy vẫn là “ông vua nhân từ.â€
- Anh không giáºn ông ấy? dù ông ta đã định chặt đầu hai cát cát rồi còn cho ngưá»i truy sát các ngưá»? Như váºy vẫn là ông vua nhân từ ư?
- Ông ấy đã là m hết sức mình, chúng tôi không có quyá»n đòi há»i. Vì bản thân chúng tôi cÅ©ng chưa tròn được chữ hiếu chữ thuáºn. Trái lại còn “phản nghịch†là m cái Ä‘iá»u mà cha tôi không thể chấp nháºn được. Trước khi phê phán ngưá»i phải tá»± kiểm thảo lại bản thân, những quy luáºt quy tắc mà ông đặt ra, ta lại sai phạm. Hoà ng a ma là má»™t con hổ, chúng tôi đã không nể nang dám bẻ răng hổ thì tránh sao hổ lại chẳng muốn cắn mình?
Tiêu Kiếm nghe nói, lặng lẽ nhìn Vĩnh Kỳ với ánh mắt khác hẳn.
o0o
Lúc đó ở tại cung đình, vua Cà n Long lại Ä‘ang nổi cÆ¡n thịnh ná»™ khi nghe hai vị đại thần kể lại quá trình bắt đám Yến Tá».
- Khải bẩm hoà ng thượng, Lý đại nhân đã cho ngưá»i mang thÆ¡ há»a tốc vá» báo. Vì có lệnh trên là bắt sống mà không được để bị thương nên hai cô cát cát đúng ra đã bị bắt nhưng rồi lại được đồng bá»n cứu thoát được.
- Là m sao gá»i là “bắt rồi lại được đồng bá»n cứu thoát†là sao?
Thái háºu và Tịnh Nhi đứng gần đó chăm chú theo dõi.
- Khải bẩm hoà ng thượng cái cô cát cát Hoà n Châu kia có lắm trò đáo để, chúng tôi đã cố gắng hết sức mình, nhưng bên cạnh cô ấy Ä‘á»u là những cao thá»§ võ lâm hạng nhất. Ãó là chưa nói, đồng bá»n cô ấy lại sá» dụng cả mê hồn hương, vì váºy mà dù bá»n thần đã bắt được Hoà n Châu cát cát nhưng đến ná»a đêm thì tất cả bá»n thần Ä‘á»u bị khói mê là m mê man, và cô cát cát kia đã thoát được.
Vua Cà n Long kinh ngạc.
- Mê hồn hương là má»™t trong ba cách hạ cấp mà bá»n há» cÅ©ng sá» dụng ư?
- Bá»n thần quả là sÆ¡ sót, tá»™i đáng chết!
Vua giáºn dữ.
- Ngươi mang theo biết bao là cao thá»§, váºy mà bắt được có má»™t đứa lại để nó trốn thoát? Các ngươi khiến trẫm thất vá»ng vô cùng. Bây giá» có biết bá»n há» Ä‘i vỠđâu không? Các ngươi có cho ngưá»i Ä‘uổi theo không?
- Bẩm hoà ng thượng, chúng thần đã xem Bạch Hà trấn là trung tâm. Từ đó cho lÃnh tá»a ra bốn phÃa lục soát, chỉ cần phát hiện má»™t tung tÃch nhá» nà o là cho binh sÄ© bao vây ngay. Bây giá», theo bá»n thần biết được thì bá»n hỠđã bị tổn thất nhiá»u lắm. Không còn cả ngá»±a, chắc chắn là không Ä‘i được xa, xin hoà ng thượng hãy cho bá»n thần thêm mấy hôm nữa, bảo đảm sẽ bắt được hết bá»n há» vỠđây thỠán!
Vua Cà n Long có vẻ lo lắng.
- Bá»n hỠđã bị tổn thất nhiá»u lắm à ? Tổn thất là tổn thất là m sao? Trẫm đã từng bảo các ngươi rồi mà , không được để há» bị thương, mà ai bị thương? Ai chết?
Hai vị đại thần nhìn nhau, rồi bẩm tấu.
- Thần không dám lừa dối hoà ng thượng, nhưng theo biểu báo cáo cá»§a Tần đại nhân thì có má»™t cô gái trong lúc bị Ä‘uổi bắt đã hÆ¡ há»ng rÆ¡i xuống hố sâu. Ãồng bá»n cá»§a cô ta thấy váºy cÅ©ng nhảy theo nên chưa biết sống chết thế nà o, còn má»™t cô nữa thì từ trên xe ngá»±a té xuống, thương tÃch thế nà o bá»n thần không rõ.
- Trong đám nhảy xuống vực đó, có Vĩnh Kỳ trong đó không?
- Thần cũng không biết.
Vua Cà n Long căng thẳng đến độ quát tháo:
- Sao lại để chuyện đó xảy ra, trẫm đã dặn dò bá»n ngươi thế nà o? Bảo là đừng để bá»n há» bị thương, các ngươi có hiểu không chứ? Sao để há» rÆ¡i xuống vá»±c? Sao lại để há» té xuống xe? Các ngươi hãy mau Ä‘i tìm há», nhá»› mang cả thái y theo nhé. Té xuống vá»±c, té xuống xe, đương nhiên là không thể không bị thương, mà khi há» bị thương, thì chắc chắn phải mang đến các đô thị lá»›n mà chạy nữa. Váºy các ngươi hãy đến Lạc Dương mà tìm, tìm không thấy thì đến Tương dương. Nếu tìm được, không được trói, không được đóng gông há», mà phải trị bệnh há» trước rồi giải vỠđây, nghe chưa?
Lý đại nhân hoảng hốt.
- Thần tuân chỉ! Thần chỉ sợ khi tìm thấy há» liá»u mạng đối kháng thì là m sao tránh được thương vong. Chuyện nà y thần thấy vô cùng khó khăn, vả lại nếu thần mà mang theo thái y, bá»n há» lại không chịu chữa chạy thì cÅ©ng là cả vấn Ä‘á».
Tịnh Nhi nghe váºy không dằn được, bước ra.
- Bẩm hoà ng thượng! Chuyện hoà ng thượng cho thái y theo Lý đại nhân để chạy chữa cho há», nhi thần cảm thấy đó là cả sá»± quan tâm và không nhẫn tâm để há» Ä‘au đớn. Hoà ng thượng quả là nhân từ, nhưng mà đứng vá» phÃa Yến Tá» mà nói bá»n há» là m sao biết được hoà ng thượng lại có lệnh không cho phép quan binh là m há» bị thương? Há» chỉ nghÄ© là hoà ng thượng cho bắt há» vá» là để đưa há» lên Ä‘oạn đầu đà i, chÃnh Ä‘iá»u đó khiến há» quyết kiệt chống trả, và chuyện đó sẽ đưa đến liá»u mạng. Theo nhi thần thấy thì để tránh thương vong không gì hay hÆ¡n là hãy để há» rõ sá»± nhân từ cá»§a hoà ng thượng!
Lý đại nhân cÅ©ng phụ há»a:
- Tịnh Nhi cát cát nói đúng đấy.
Vua Cà n Long quay qua nhìn Tịnh Nhi, Tịnh Nhi thấy vua như chịu nghe, nên tiếp:
- Bẩm hoà ng thượng! Hay là ngưá»i hãy ân xá cho há» Ä‘i, tha thứ cho há» Ä‘i, Tịnh Nhi nà y biết hoà ng thượng cho truy lùng há» chẳng phải vì muốn giết há». Hoà ng thượng có thể sá» dụng bố cáo chẳng hạn cho há» biết là đã bá» qua lá»—i lầm, để há» có thể mạnh dạn mà quay vá» cung.
Vua Cà n Long nhÃu mà y.
- Tha thứ, ân xá? Là m sao có thể như váºy được? Tụi nó đã lưá»ng gạt trẫm, phạm phải nhiá»u tá»™i tà y trá»i, mà những tá»™i nà y trẫm không thể nà o quên được.
- Váºy thì tại sao hoà ng thượng không xem như mình đã phát vãng hỠđến biên cương? Äể cho há» tá»± sinh tá»± diệt váºy, cần gì phải cho ngưá»i truy tìm? Cứ cho ngưá»i truy bắt thế nà y chỉ khiến há» phải chống đối rồi bị thương thôi.
Vua Cà n Long ngẩn ra, vì lá»i cá»§a Tịnh Nhi hữu lý, trong khi thái háºu lại không hà i lòng nói:
- Con nói thế là m sao được, Yến Tá» và Tá» Vy là hai con yêu nữ, chúng nó đã lôi kéo hai thanh niên ưu tú nhất trong hoà ng thất. Ta không để chúng dá»… dà ng qua ải má»™t cách như váºy đâu, vả lại VÄ©nh Kỳ là cháu ná»™i ta, nó đã được ta luyện nên ngưá»i, là má»™t những đứa cháu mà ta yêu quý nhất. Nếu hoà ng đế mà có đồng ý cho nó lưu lạc, thì ta lại không, ta phải bằng má»i cách bắt nó vỠđây má»›i được.
Tịnh Nhi nghe váºy nói:
- Váºy sao chẳng lặng lẽ theo dõi? Äến bao giá» biết rõ hỠđã ăn cư ở đâu, ta má»›i định Ä‘oạt? Chẳng nên công nhiên mà truy lòng thế nà y, tóm lại là lão pháºt gia thì “không bỠđược†còn hoà ng thượng thì “chẳng nỡ lòng†hà nh động truy lùng nà y sẽ khiến những Ä‘iá»u đó trở nên phản tác dụng. Lúc đó e là má»i thứ hối háºn không còn kịp nữa.
Vua Cà n Long lẫn thái háºu nghe Tịnh Nhi nói mà giáºt mình, suy nghÄ© má»™t lúc, vua nói vá»›i hai vị đại thần.
- Thôi các ngươi hãy Ä‘i tìm bá»n há», bây giỠđừng có ra mặt truy lùng nữa, mà hãy lặng lẽ theo dõi thôi. Sau khi biết được bá»n hỠở đâu, cuá»™c sống thế nà o, có bình yên không? Vá» bẩm báo lại cho trẫm, để trẫm suy nghÄ© lại rồi phán sau.
Hai vị đại thần nghe váºy thở phà o nhẹ nhõm, vá»™i quỳ xuống tung bái.
- Thần tuân chỉ!
Tịnh Nhi thấy vua quyết định như váºy cÅ©ng trút được gánh nặng, nà ng quay qua nhìn vua vá»›i ánh mắt cảm Æ¡n.
Qua mấy ngà y Ä‘i không nghÄ©, cuối cùng rồi NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ... cÅ©ng đến được Lạc Dương. Xe ngá»±a và o đến thà nh phố, má»›i thấy đây quả là má»™t thà nh phố lá»›n sầm uất, ngưá»i xe qua lại như mắc cá»i. VÄ©nh Kỳ và Tiêu Kiếm dừng xe lại trước má»™t cá»a hiệu bán giấy bút, Yến Tá» trong xe vén mà n nhìn ra nói:
- Ồ! Thà nh phố Lạc Dương náo nhiệt quá, chẳng kém Bắc Kinh đâu.
Tiêu Kiếm nhảy xuống xe, nói với Vĩnh Kỳ.
- VÄ©nh Kỳ, đây là cá»a tiệm cá»§a bạn tôi, tạm thá»i mấy ngưá»i cứ ở trên xe, để tôi và o trong há»i thăm tình hình trước, rồi sẽ quay ra ngay.
VÄ©nh Kỳ gáºt đầu, Tiêu Kiếm vá»™i vã Ä‘i và o tiệm trong xe Yến Tá» nắm tay Tá» Vy, nhìn ra ngoà i nhiệt tình thấy gì kể váºy.
- Ãây là thà nh phố Lạc Dương, đưá»ng xá rá»™ng lại sạch sẽ, dân chợ ăn mặc cÅ©ng tươm tất, chứng tá» Ä‘á»i sống ở đây rất dá»… chịu. Vá»›i má»™t thà nh phố lá»›n thé nà y ta rất hy vá»ng là sẽ tìm được thầy thuốc giá»i.
Ãang nói đến đó, thì Tiêu Kiếm từ trong tiệm bước ta mở cá»a xe, đưa cho NhÄ© Khang má»™t danh sách nói:
- NhÄ© Khang, đây là danh sách các thầy thuốc có tên tuổi trong thà nh Lạc Dương. Có cả địa chỉ, trong đó có thầy chuyên vá» nhãn khoa. Tôi nghÄ© sức khá»e cá»§a Tá» Vy rất quan trá»ng, không thể cháºm trá»…, phải tìm thầy trị ngay kẻo muá»™n.
Yến Tá» nghe váºy nói:
- Váºy thì chúng ta Ä‘i tìm thầy trị bệnh trước khi tìm nhà tá» Ä‘i?
Tiêu Kiếm nói:
- Chúng ta sẽ không ở nhà trá» mà sẽ thuê nhà dân. Tôi biết có mấy Ä‘iểm cho thuê, mình chá»n má»™t cái. Chuyện trị bệnh cho Tá» Vy cần nhiá»u thá»i gian nên chá»n nhà dân hay hÆ¡n. Kiếm được chá»— ở ổn định rồi NhÄ© Khang sẽ dẫn Tá» Vy Ä‘i chữa bệnh không muá»™n.
NhÄ© Khang nghe váºy cảm kÃch.
- Tiêu Kiếm! Có anh bá»n nà y nhở vả được nhiá»u lắm đấy!
Tiêu Kiếm chỉ cưá»i, rồi nhảy lên cùng VÄ©nh Kỳ cho xe chạy ngay. Vá»›i Tiêu Kiếm ở đây hình như rất quen thuá»™c, Tiêu Kiếm Ä‘iá»u khiển xe thêm má»™t khoảng đưá»ng là đến nÆ¡i trá». Ãó là má»™t ngôi nhà kiểu tứ hợp có sân. Xe vừa dừng lại, má»i ngưá»i nhảy ngay xuống, Tiêu Kiếm Ä‘i tìm ông lão giữ cá»a để dẫn má»i ngưá»i và o.
Yến TỠđưa mắt nhìn quanh khen ngay.
- Tiêu Kiếm anh quả là thiên tà i. Trong tình trạng trốn chạy như chúng ta hiện nay, mà anh tìm được một ngôi nhà thế nà y thì quả là nhất rồi.
Tiêu Kiếm cưá»i.
- Äó là kết quả cá»§a Ä‘iá»u mà gá»i là “nhất tiêu nhất kiếm Ä‘i giang hồ†đấy. Ngôi nhà nà y có đến ba phòng ngá»§, nhưng lại chỉ có má»™t sân má»™t cá»a ra và o nên dá»… kiểm soát, lại vừa sạch sẽ vừa rá»™ng rãi. Tiá»n thuê má»™t tháng chỉ trị giá có hai ngà y ta mướn khách sạn thôi. ÃÆ°á»£c rồi! Má»i ngưá»i hãy cùng mang hà nh lý và o Ä‘i!
- Tôi chẳng giúp được gì cho má»i ngưá»i cả.
TỠVy nói, Nhĩ Khang vội dìu TỠVy đến một chiếc ghế dựa cho Vy ngồi xuống nói:
- Em chỉ cần ngồi yên đây là đã giúp đỡ bá»n anh rồi.
Yến Tá», VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, Tiêu Kiếm vá»™i vã mang hà nh lý và o nhà , xong xuôi VÄ©nh Kỳ há»i:
- Nhà bếp ở đâu? Tôi thấy mình cần phải có một ấm trà ngon uống, vì đã lâu lắm rồi không được ở nơi có cảm giác như “nhà †của mình, tối nay có lẽ sẽ được ngủ ngon đấy.
Tiêu Kiếm cưá»i.
- VÄ©nh Kỳ, cáºu chẳng đơn giản tà nà o.
Vĩnh Kỳ nói:
- Trái lại tôi thấy cáºu má»›i không đơn giản.
Yến TỠnói:
- Váºy để tôi Ä‘i nấu nước!
Yến TỠđã tìm được ấm nước Ä‘i ngay ra phÃa sau. Trong khi Tá» Vy ngồi đó thấy mình vô dụng, nói:
- Theo tình hình nà y thì có lẽ tôi “uống trà phải đưa tay, muốn ăn phải hả miệng†rồi.
NhÄ© Khang nghe váºy nắm tay Vy an á»§i.
- Chúng mình nghỉ ngÆ¡i má»™t lát, uống trà , là m vệ sinh sạch sẽ xong là anh đưa em Ä‘i khám bệnh ngay. Anh ở đây có danh sách cả mưá»i ông thầy đấy!
Tiêu Kiếm nói:
- Khoan đợi má»™t chút, hãy để Yến Tá» Ä‘i theo vá»›i. Vì Tá» Vy là con gái, có con gái Ä‘i theo chăm sóc hay hÆ¡n. Trong khi các ngưá»i Ä‘i thì tôi và VÄ©nh Kỳ sẽ xuống phố mua váºt dụng hà ng ngà y, sẵn dịp dò xét luôn xem ở Lạc Dương đã có quan quân triá»u đình đến chưa? Äá»™ng tịnh thế nà o!
Vĩnh Kỳ nói:
- Ãúng đấy, đó là cảnh giác cần thiết, nếu thấy Lạc Dương nà y đã có động tịnh, thì chúng ta không nên ở lâu. Chuyện trị bệnh và chuyện dá» thám Ä‘á»u quan trá»ng như nhau.
NhÄ© Khang gáºt đầu nhìn Tá» Vy. Và sau khi tắm rá»a ăn uống xong má»i ngưá»i bắt đầu chia nhau Ä‘i là m công việc mình. NhÄ© Khang dùng xe ngá»±a chở theo Tá» Vy và Yến Tá» Ä‘i khắp Lạc Dương. mấy tiếng đồng hồ hỠđã ghé qua sáu vị danh y, nhưng ở đâu xem bệnh xong Ä‘á»u lắc đầu. NhÄ© Khang cà ng lúc cà ng tuyệt vá»ng, Tá» Vy cÅ©ng váºy nhưng chẳng ai nói ra.
Khi xe ngá»±a sang đến đại lá»™ đông tứ, nÆ¡i đây phố xá rất nhá»™n nhịp. ÃÆ°á»ng có rất nhiá»u ngõ ngách, NhÄ© Khang dừng xe lại. Yến TỠđưa Tá» Vy xuống xe. Má»i ngưá»i đã mệt má»i, Vy nói:
- Äi xem bệnh nãy giá» em thấy chẳng chút hy vá»ng gì cả, có tốn tiá»n thêm, thì mắt cÅ©ng không nhìn thấy đâu.
NhÄ© Khang cÅ©ng hết hy vá»ng nhưng vẫn nói:
- Trong danh sách còn cả bốn vị lương ý, ta chưa xem sao lại tuyệt vá»ng? Biết đâu đến ngưá»i cuối cùng má»i chuyện sẽ tốt? Äó là chưa nói ở Lạc Dương nếu không có thầy giá»i, ta vẫn có thể đến thà nh phố khác.
Yến TỠcũng nói:
- Ãừng thối chÃ, Tá» Vy ạ, Thầy thuốc đã bảo chỉ cần tinh thần thư thái ổn định, cÆ¡ thể được bồi dưỡng đầy đủ, là có hy vá»ng, tạm thá»i đừng lo lắng quá!
NhÄ© Khang cầm danh sách tìm tá»›i tìm lui mãi không thấy. Lúc đó Yến TỠđã dìu Tá» Vy xuống bên vệ đưá»ng, trong khi NhÄ© Khang Ä‘i và o tiệm há»i địa chỉ thầy thuốc, thì Ä‘ang đứng bên lá» Yến Tá» chợt phát hiện ra có hai gã Ä‘ang ngồi gần đấy đánh cá», chung quanh có mấy ngưá»i đứng xem. Yến Tá» chợt nổi máu mê cá», kéo tay Tá» Vy.
- TỠVy, bước lại gần đây một chút đi!
Rồi kéo Tá» Vy đến gần nÆ¡i đánh cá», lúc đó hai ngưá»i đánh cá» Ä‘ang ở trạng thái bất phân thắng bại, đám đông đứng quanh xầm xì tranh luáºn, ngưá»i bảo:
- Nước cỠcủa lão Mẫn là thua chắc!
- Tôi thấy lão Lý đuối hơn.
Yến Tá» nhìn và o bà n cá», không dằn được nói:
- Nước cỠđen của ông nà o? Tôi thấy cỠđen thắng.
Nói xong thấy ngưá»i ta Ä‘i cá» lại vá»t miệng.
- á»i, ối không được cá» Ä‘en, Ä‘i nước đó là thua đổi con khác Ä‘i, Ä‘i con nà y nà y...
Nói là buông tay Tá» Vy ra, cúi xuống chỉ cá».
Lão có tên là Mẫn bá»±c dá»c:
- Xem cỠkhông được nhắc!
Yến Tá» lại vá»t miệng:
- Ông thua là cái chắc, hãy nhìn xem nà y, góc nà y mà tiến là bị thua ngay. Äi nước nà y Ä‘i hay hÆ¡n!
Miệng nói là tay thá»c xuống bà n cá» ngưá»i ta Ä‘i ngay, lão Lý chau mà y:
- Ông Mẫn Ä‘i con nà y, cô lại Ä‘i con nà y? Váºy thì Ä‘i con nà o đây?
- Thì ông ta sẽ đi con nà y.
- Váºy thì tôi Ä‘i con nà y.
- Tôi tiến con nà y.
-...
Cứ thế Yến TỠgià nh đi luôn con đen, không thèm đếm xỉa đến lão Mẫn cả.
o0o
Lúc đó Tá» Vy Ä‘ang đứng phÃa ngoà i, chợt có má»™t đám trẻ Ä‘uổi bắt nhau chạy tá»›i. Chúng đụng và o Tá» Vy, là m Tá» Vy loạng choạng suýt té, nà ng vá»™i vã lùi ra sau mấy bước vì nghÄ© là đang đứng giữa đưá»ng Ä‘i. Má»™t lúc sau có má»™t đám thanh niên Ä‘i tá»›i cưá»i cưá»i nói nói lại đẩy Tá» Vy thêm cái nữa, cứ thế cà ng lúc cà ng xa Yến Tá». Äứng chá» mãi không nghe Yến Tá» nữa, Tá» Vy gá»i:
- Yến Tá», Yến Tá»! Chị ở đâu váºy? Chị đứng đâu.
Tá» Vy gá»i lạc giá»ng mà chẳng thấy Yến Tá» lên tiếng Tá» Vy đâu có ngá» là nãy giỠđã có má»™t tay đà n ông theo dõi nà ng khá lâu. Hắn chỉ đợi như váºy bước tá»›i nói:
- Cô nương không nhìn thấy ư?
Tá» Vy vá»™i gáºt đầu:
- Vâng, anh có trông thấy cô gái mà ban nãy đã Ä‘i vá»›i tôi không? Cô gái có đôi mắt to, mà y sáºm đấy? Nhá» anh tìm giúp cô ta há»™ tôi được không?
- À, cái cô gái mắt to mà y sáºm đẹp đẹp đó phải không?
- Vâng, đúng rồi đó.
- Cô ta đang đánh cỠđằng kia, tôi dẫn cô tìm.
- Cảm ơn, cảm ơn!
Tên đà n ông đó đưa Tá» Vy ra xa khá»i đám đông, Ä‘i mãi đến đầu má»™t con hẻm nhá», lúc bấy giá» Tá» Vy linh cảm thấy có Ä‘iá»u không là nh, chợt dừng lại.
- Ông đưa tôi Ä‘i đâu mà chẳng còn tiếng ngưá»i váºy? Ở đây là đâu.
Gã đà n ông biết cơ mưu đã bại lộ. Vội bế xốc TỠVy lên vừa chạy vừa nói:
- Cô nương, đừng sợ, tôi sẽ đưa cô đến một chỗ vui lắm mà !
TỠVy sợ quá kêu lên:
- Nhĩ Khang, Nhĩ Khang, cứu em với!
Tên đà n ông kia thấy váºy, vá»™i cho má»™t chưởng lên đầu Tá» Vy, khiến nà ng ngất xỉu không còn biết gì nữa. Ãến lúc đó hắn không còn sợ ung dung cõng Vy trên vai chạy luồn qua mấy cái hẻm nhá».
o0o
Trong khi NhÄ© Khang sau khi há»i được đưá»ng xong, vá»™i và ng bước ra phố.
- Xong rồi, xong rồi, tôi đã há»i được, vị lương y nà y ở trong hẻm ở phÃa kia!
Nhưng Ä‘ang nói đến đó, chà ng nhìn quanh, chợt phát hiện cả Tá» Vy và Yến Tá» biến mất. NhÄ© Khang gá»i lá»›n:
- Tá» Vy! Tá» Vy! Yến Tá»! Yến Tá»!
Ãang chăm chú nhìn và o bà n cá», Yến Tá» nghe gá»i, vá»™i ứng theo mà không quay đầu lại.
- Chúng tôi ở đây nà y, đợi một chút! Tôi đi cho xong ván cỠnà y.
NhÄ© Khang nghe váºy, vá»™i lách đám đông và o kéo tay Yến Tá».
- TỠVy đâu?
Yến TỠquay đầu lại tìm kiếm.
- TỠVy hả, cô ấy ở bên cạnh tôi mà ? Ủa, TỠVy dâu rồi?
Ãến lúc đó Yến Tá» má»›i hoảng lên.
- TỠVy! TỠVy! Em đâu rồi! TỠVy!
NhÄ© Khang nghe Yến Tá» kêu lên như váºy, má»›i tái mặt. Biết là Tá» Vy đã Ä‘i mất, chụp lấy những ngưá»i qua đưá»ng há»i:
- Xin há»i, quý vị có trông thấy má»™t cô gái mù, mặc chiếc áo đỠban nãy đứng đây không? Thấy không?
Ngưá»i Ä‘i đưá»ng đương nhiên là chẳng thấy. Yến Tá» bây giá» má»›i hoảng lên, chạy lung tung khắp đầu nà y đến đầu kia.
- Tá» Vy! Tá» Vy! Ngươi ở đâu? Tá» Vy! Mau mau đến đây, bá»n tôi đây nà y!
NhÄ© Khang gặp ai cÅ©ng há»i, hết ngưá»i nà y đến ngưá»i kia nhưng chẳng ai biết, chà ng tức quá quay lại chụp lấy hai vai Yến Tá» lắc mạnh.
- Tại sao váºy? giao Tá» Vy cho cô, cô lại để mất. Nếu cô mà không tìm ra được cô ấy, tôi sẽ giết cô đấy!
Yến TỠkhóc òa.
- Ãể tôi kiếm, để tôi kiếm! Tôi mà không tìm ra được Tá» Vy, thà tôi Ä‘áºp đầu chết Ä‘i cho rồi!
Thế là NhÄ© Khang và Yến Tá» chạy loạn tứ tung gặp ai cÅ©ng há»i, nhưng Tá» Vy vẫn biệt tông tÃch. NhÄ© Khang muốn phát Ä‘iên lên, nhưng hiểu là có chạy loanh quanh mà tìm kiếm thế nà y cÅ©ng vô Ãch, chỉ còn cách quay vá» nhà trá» tìm Tiêu Kiếm thôi. Thế là bá»n há» quay vá».
- Tiêu Kiếm, Tiêu Kiếm! Hãy mau mau giúp tôi, Tá» Vy đã mất tÃch rồi.
Tiêu Kiếm và Vĩnh Kỳ vừa nghe nói, tái mặt:
- Là m sao có chuyện mất tÃch được? Mà mất tÃch ở đâu cÆ¡ chứ?
Yến TỠmắt đỠhoe nói:
- Tất cả lá»—i tại em, anh NhÄ© Khang vì báºn Ä‘i há»i địa chỉ nên giao Tá» Vy cho em giữ, váºy rồi... em lại trông thấy mấy ngưá»i đánh cỠở vệ đưá»ng, em quên Tá» Vy Ä‘i, cứ mải miết chÆ¡i cá», đến khi ngoảnh đầu lại thì Tá» Vy đã biến mất. Có thể là cô ấy đã bị đám ngưá»i cá»§a Hoà ng a ma đến bắt mất tiêu rồi, em đã bá» công Ä‘i tìm khắp nÆ¡i nhưng chẳng ai biết, váºy là em đã là m mất Tá» Vy rồi... Em tháºt đáng xấu hổ, chẳng còn mặt mÅ©i đâu nhìn NhÄ© Khang, để em Ä‘áºp đầu chết Ä‘i cho xong!
Nói là phóng đến phÃa bức tưá»ng, VÄ©nh Kỳ vá»™i vã chạy theo giữ lại.
- Em là m gì váºy? Tá» Vy bị bắt mất thì mình Ä‘i tìm Tá» Vy chá»› sao Ä‘iên thế? Là m rối lên như váºy nà o có được gì?
Yến TỠkhóc lớn lên.
- NhÄ© Khang sẽ háºn em! Sẽ thù suốt Ä‘á»i!
Quả tháºt NhÄ© Khang Ä‘ang giáºn dữ, chà ng trợn đôi mắt đỠhoe nhìn Yến Tá» quát:
- Äúng, tôi thù cô! Thù đến độ không biết sao chẳng bóp cổ cô chết cho rồi, con ngưá»i gì mà vô lương tâm. Tá» Vy mắt đã không thấy đưá»ng, cô ấy lúc nà o cÅ©ng sợ phiá»n ta nên không dám nói. Cô ấy sợ đủ thứ váºy mà giao cho cô giữ, cô lại mê chÆ¡i đến độ để cô ta bị ngưá»i bắt mất. Trong tình trạng nước sôi lá»a bá»ng thế nà y mà cô còn ngang nhiên đánh cá», quên cả Tá» Vy. Giá» cô ấy biến mất, không thấy đưá»ng sẽ phải đối mặt vá»›i sá»± việc thế nà o? Cô biết chưa? Nếu Tá» Vy bị kẻ xấu bắt Ä‘i, cô ấy lại không biết võ công, mắt mù, chẳng có bạn bè Ä‘i bên cạnh, chắc chắn sẽ bị là m nhục. Nếu cô ấy bị thế thì Tá» Vy sẽ thế nà o? Liệu nà ng có sống nổi không? Há»?
Yến TỠôm mặt khóc òa:
- Thôi hãy để tôi chết, để tôi chuộc lại lỗi lầm của mình, tôi không sống nữa đâu!
Yến Tá» nói rồi vùng ra khá»i tay VÄ©nh Kỳ chạy xuống bếp, VÄ©nh kỹ phải Ä‘uổi theo cháºn lại lần nữa. Quay sang NhÄ© Khang kỳ nói:
- Cáºu là m sao váºy? Cáºu mắng Yến Tá» như váºy cÅ©ng đâu có tác dụng gì? Má»™t ngưá»i đã bị bắt mất, bây giá» anh muốn má»™t ngưá»i tá»± sát nữa ư? Yến Tá» là m mất Tá» Vy bản thân cô ấy đã chịu má»™t sá»± dà y vò Ä‘au khổ, anh không cần trách. Yến TỠđã tá»± trách mình vì váºy hãy khoan dung má»™t chút cáºu ạ. Cáºu có hung dữ cÅ©ng chẳng có Ãch gì, trái lại còn khiến Yến Tá» Ä‘iên mất. Hãy suy nghÄ© kỹ Ä‘i, lý trà má»™t chút, cái cần thiết bây giá» là là m sao, bằng cách nà o tìm lại cho được Tá» Vy. Chá»› không phải bức tá» Yến Tá»!
NhÄ© Khang nắm chặt nắm đấm, vung thẳng lên trá»i mắt đỠngầu, giáºm chân nói:
- Tôi không còn lý trÃ! Tôi công nháºn chuyện đó, Tá» Vy bị ngưá»i ta bắt mất là bao nhiêu lý trà cá»§a tôi cÅ©ng không còn. Dù có tìm được hay không tìm được Tá» Vy, thì từ đây vá» sau thôi thì mạnh ai nấy sống Ä‘i. Ai sống ai chết gì cÅ©ng mặc, ai lo pháºn nấy.
Yến TỠđang ở trong vòng tay Vĩnh Kỳ, lại vùng vẫy.
- Buông tôi ra, hãy buông tôi ra, để tôi chết Ä‘i cho rồi. NhÄ© Khang nói đúng tôi quả là con ngưá»i không có trái tim, không có trách nhiệm! Tôi hư đốn, nếu tôi mà bị mù. Tá» Vy đã táºn tụy chăm sóc tôi chẳng để tôi mất đâu, chỉ có tôi là vô trách nhiệm. Tôi tháºt có lá»—i vá»›i Tá» Vy, vá»›i má»i ngưá»i. Anh NhÄ© Khang, anh hãy giết tôi Ä‘i! Äánh tôi Ä‘i! Tôi có chết vẫn không ân háºn, vì tôi có tá»™i cÆ¡ mà !
Nhĩ Khang điên tiết xông tới.
- Bộ cô tưởng tôi không giết cô được ư?
Vĩnh Kỳ vội ôm Yến TỠthụt lùi nói:
- NhÄ© Khang! Cáºu hãy bình tÄ©nh lại Ä‘i nà o, cáºu đánh Yến Tá» giết Yến Tá» tôi cÅ©ng đâu để yên cáºu? Yến Tá» cÅ©ng nà o có cố ý? LÆ¡ đễnh vô tâm là bản chất cô ấy mà , anh đã biết tÃnh Yến Tá» như váºy, mà sao còn giao Tá» Vy cho cô ấy? Tại sao không dẫn Tá» Vy theo.
Vĩnh Kỳ nói là m Nhĩ Khang cà ng điên lên.
- Äúng, tôi quả là thằng ngu! Tôi đáng chết, tại sao tôi Ä‘iên như váºy? Sao không đưa Tá» Vy theo mà giao Tá» Vy cho Yến Tá»... ngu tháºt!
Tiêu Kiếm nãy giỠyên lặng đứng ra can thiệp.
- Tôi thấy thì hai ngưá»i Ä‘á»u cần phải bình tÄ©nh.
Yến Tá», VÄ©nh Kỳ, và NhÄ© Khang quay lại nhìn Tiêu Kiếm, Tiêu Kiếm tiếp:
- Hãy nghe tôi nói nà y, ban nãy ra phố, tôi đã lân la tìm hiểu. Biết là quan binh cá»§a ông “lão gia†đó chưa có đến đây, như váºy Tá» Vy chưa hẳn là bị bá»n quan binh bắt. Tá» Vy xinh đẹp mà lại mù như váºy, có thể đã là mục tiêu cá»§a bá»n xấu không chừng. Ở đây tôi cÅ©ng có má»™t số bạn bè, tốt xấu đủ cả. Trước đây vì thân thế các bạn quá đặc biệt tôi không muốn để bạn bè biết. Bây giá» sá»± việc đã thế nà y, thì không còn cách nà o khác, tạm thá»i má»i ngưá»i nên bình tÄ©nh. VÄ©nh Kỳ hãy xem chừng Yến TỠđừng để chuyện rắc rối gì xãy ra thêm nữa, còn NhÄ© Khang Ä‘i vá»›i tôi, chúng ta đến gặp bạn bè.
Yến TỠvùng vẫy.
- Cho tôi đi theo với, tôi muốn đi theo!
Tiêu Kiếm rất có uy, hét:
- Không được, nếu cô muốn giúp chúng tôi thì tốt nhất là nên ở nhà , không được Ä‘i đâu cả, bao giá» tôi thấy cần hai ngưá»i tôi sẽ quay vá» gá»i.
Rồi quay sang Nhĩ Khang, Tiêu Kiếm nói:
- NhÄ© Khang, bá»n mình Ä‘i thôi!
o0o
Nói vỠTỠVy, sau khi bị đánh ngất đã bị tay đà n ông kia đem bán và o một ổ điếm, có tên là “Túy Hồng lầu†tay đại ác kia đưa thẳng TỠVy đến trước phòng bà chủ, lúc đó TỠVy đã tỉnh. Vừa đặt TỠVy xuống, gã nói ngay:
- Tôn má má, tôi mang đến cho bà một đóa hoa biết nói mới nà y!
TỠVy vừa mở mắt ra hét lên:
- Ở đây là đâu? Yến Tá» Æ¡i! Yến Tá».
Mụ chá»§ động nhìn Tá» Vy má»™t cách thÃch, mụ bước qua bước lại ngắm nghÃa, rồi há»i Vy:
- Chúng ta ở đây chẳng có Yến Tá», chỉ có Tiểu Hoà ng Anh, mi tên là gì? Ta thấy phải đặt cho mi cái tên là Tiểu Phấn Äiệp váºy!
Tá» Vy nghe mụ chá»§ nói sợ quá, đứng dáºy sá» soạng.
- Xin há»i ở đây là đâu váºy? Tôi không trông thấy đưá»ng, các ngưá»i đưa tôi đến đây là m gì chứ?
Mụ tú tiếc rẻ:
- Không thấy đưá»ng à ? Thì ra đây là cô gái mù, như váºy không đáng tiá»n đâu.
Tên đà n ông nghe váºy, giả vá» là m giá.
- Nếu bà thấy không đáng tiá»n, thì tôi đưa cô ta đến ná»›i khác váºy.
Mụ chủ sợ mất mồi nói:
- Là m gì gấp váºy? Äể ta xem lại nà o đẹp thì cÅ©ng đẹp đấy. ÃÆ°á»£c rồi để nó lại đây, mầy kêu giá bao nhiêu?
- Mưá»i lượng bạc!
- Mưá»i lượng à ? Mi có nói lá»™n không? Má»™t tiểu thÆ¡ khuê các trăm phần trăm cÅ©ng không có giá đó.
- Cái con bé nà y của tôi, nó là tiểu thơ khuê các trăm phần trăm đấy, không tin bà kiểm tra lại thỠxem?
Tá» Vy nghe váºy tái mặt, quay vá» hướng mụ tú.
- Thế nà y là thế nà o? Tôi chẳng quen biết gì vá»›i các vị, tôi cÅ©ng không quen biết vá»›i hắn ta, tại sao hắn ta lại bán tôi. Tôi không phải là em gái hắn các ngưá»i đừng có nghe hắn gạt đấy. Tôi Ä‘ang Ä‘i trên đưá»ng bất ngá» bị hắn bắt cóc... Xin các vị hãy thả tôi ra, tôi bảo đảm là ngưá»i cá»§a tôi sẽ trả cho các vị đúng mưá»i lạng bạc...
Vừa nói, Tá» Vy vừa đưa tay lên sá» túi tiá»n cá»§a mình, nhưng lúc đó túi tiá»n đâu còn nữa. Nà ng hét lên:
- Túi tiá»n cá»§a tôi, túi tiá»n cá»§a tôi đâu rồi!
Gã đại hán chối:
- Ngươi là m gì có túi tiá»n, ban nãy ta xét rồi, chẳng có cái túi nà o cả.
Tá» Vy tìm không ra túi tiá»n, sợ quá nói vá»›i mụ chá»§.
- Thiếm ơi thiếm! Tôi van thiếm, hãy thả tôi ra!
Mụ tú cháºm rãi nói:
- Trá»… rồi con ạ, bất cứ má»™t đứa nà o đã lá»t và o “Túy Hồng lầu†nà y thì không thể ra được nữa.
Rồi quay qua gã đà n ông, mụ há»i:
- Nà y Tiểu Tiên! Ngươi có dám bảo đảm là con nhỠnà y không có gì rắc rối không?
Tá» Vy nghe váºy lên tiếng:
- Ãụng đến tôi là rắc rối đấy, các ngưá»i phải thả tôi ra, bằng không bạn bè tôi mà đến tìm ra, là các ngưá»i sẽ khó sống đấy!
Nói xong TỠVy quỳ xuống lạy mụ chủ.
- Thiếm Æ¡i! Xin thiếm Ä‘em trả tôi lại con đưá»ng ban nãy tôi bị bắt Ä‘i, bạn bè tôi sẽ Ä‘á»n Æ¡n thiếm háºu hÄ© lắm đấy.
Mụ tú nghe TỠVy nói, mừng ra mặt:
- Nghe giá»ng nói cá»§a nó là biết ngay không phải là ngưá»i địa phương rồi, váºy thì không có gì phải sợ.
Tay đại gian nói ngay.
- Ãúng! Nó là ngưá»i xứ khác, chẳng có dây tÆ¡ rá»… má gì ở đây, bà cứ nhốt kỹ là an toà n trăm phần trăm
Tá» Vy nghe váºy hoảng lên há»i:
- Các ngưá»i ở đây là m nghá» gì váºy?
Mụ tú cưá»i:
- Chúng ta ở đây ư? Là m nghỠ“đưa khách Ä‘i, rước khách tá»›i†đà n ông đến nÆ¡i nà y giải trà là mê tÃt không vá». Bá»n ta có đủ cách để là m há» vui, ngưá»i và o đây cÅ©ng có Ãch cho ngươi lắm đấy!
Mụ chủ không cần nói hết, TỠVy biết ngay nơi đây hà nh nghỠgì, cô nà ng vừa sỠsoạng bỠchạy vừa hét to:
- Cứu tôi, cứu tôi vá»›i, bá»› ngưá»i ta!
Vì Tá» Vy không thấy đưá»ng nên nà ng chẳng chạy được đến đâu, chỉ khiến cho tá»§ trà , bà n ly đổ ngã. Tên đại hán giáºn dữ bước tá»›i chụp lấy Tá» Vy, đánh cho nà ng má»™t cái tát.
- Cái con ti tiện nà y, ngươi gây rắc rối cho ta ư?
TỠVy cà ng hét to lên:
- Trá»i Æ¡i! Anh NhÄ© Khang, anh ở đâu, mau đến cứu em Ä‘i, mau đến cứu em.
Tên đà n ông thấy TỠVy cà ng là m ồn hơn, bực tức đánh TỠVy thêm mấy cái tát.
- Ngươi còn kêu cứu nữa, ta giết chết ngươi!
Tá» Vy vừa sợ vừa tuyệt vá»ng, tình trạng nà ng hiện giá» chẳng khác nà o cá nằm trên thá»›t. NhÄ© Khang và Yến Tá» lại chẳng có bên cạnh biết là m sao đây, nà ng òa lên khóc.
- Tôi không có gây thù gây oán vá»›i các ngưá»i, tại sao các ngưá»i lại cư xá» vá»›i tôi thế nà y? Các ngưá»i cần tiá»n tôi sẽ nhá» ngưá»i nhà tôi đưa tiá»n cho các ngưá»i, chỉ cần các ngưá»i thả tôi ra là có tiá»n ngay.
Mụ chá»§ quán nghe váºy há»i:
- Nhà ngươi ở đâu? ÃÆ°á»ng nà o, phố nà o?
TỠVy ngẩn ra, bấy giỠmới nghĩ ra là mình không hỠbiết địa chỉ chỗ mới mướn, rên rỉ.
- Tôi cũng không biết nơi đó là ở đâu nữa.
Mụ tú cưá»i.
- Ãến cả nhà mình ở đâu còn không biết thì là m sao háºu tạ để ta thả mình được?
TỠVy tức quá kêu lên:
- Thiếm Æ¡i! Tôi là con nhà đà ng hoà ng tháºt mà , đừng có xâm phạm thân thể tôi. Ai xâm phạm ngưá»i đó sẽ mang tá»™i tà y trá»i và tôi sẽ tá»± tá» chết. Lúc đó chẳng lẽ các ngưá»i muốn má»™t xác chết thôi.
Mụ chá»§ đến gần Tá» Vy, nói giá»ng chắc nịch.
- Bắt đầu từ bây giá», mi là ngưá»i cá»§a “Túy Hồng lầu†rồi. Ãừng có khóc lóc rên la gì cả, đã và o nhà nà y là không còn là m con nhà là nh trinh tiết gì cả. Còn cái chuyện đòi tá»± tá», đòi chết, ở đây đã chứng kiến nhiá»u rồi. Cuối cùng rồi cÅ©ng ngoan thôi con ạ, vì váºy tốt hÆ¡n là nên biết Ä‘iá»u má»™t chút. Biết Ä‘iá»u thì ta tÃnh theo biết Ä‘iá»u, bằng không thì ra cÅ©ng có biện pháp đối phó vá»›i ngưá»i đó.
Rồi để thị uy, mụ gá»i và o trong.
- Ngưá»i đâu!
Thế là có mấy tay đà n ông mặt mà y hung dữ khác đi ra.
- Tụi bây hãy mang con nhỠnà y nhốt lại cho ta nếu nó chống cự cứ thẳng tay để cho nó biết, “Túy Hồng lầu†nầy lợi hại cỡ nà o!
- Vâng.
Thế là mấy tay đại hán kéo lôi TỠVy đi, TỠVy kếu thất thanh:
- Anh Nhĩ Khang... anh Nhĩ Khang...
o0o
Cũng trong lúc đó Tiêu Kiếm và Nhĩ Khang đang lùng sục khắp phố tìm TỠVy.
Tiêu Kiếm quả là con ngưá»Ã¬ kỳ bÃ, ở Bắc Kinh cÅ©ng quen thân vá»›i lão Âu, ở Lạc Dương xa lắc nà y cÅ©ng có bạn bè tâm giao. Anh chà ng nà y có tên là Cố Chánh, Cố Chánh là tổng phiêu đầu cá»§a “Chấn Viá»…n phiêu cục†hà nh hiệp trượng nghÄ©a, uy danh xa gần Ä‘á»u biết nên ở Lạc Dương nà y tay hà nh hiệp giang hồ Ä‘á»u nể vì bất luáºn đó chÃnh hay tà . Vừa trông thấy Tiêu Kiếm ghé qua, là mừng rỡ bà y tiệc rượu đón mừng. Ãến lúc biết được nguyên nhân đưa Tiêu Kiếm đến, rồi nhìn dáng dấp NhÄ© Khang nghe chuyện mất tÃch cá»§a Tá» Vy. Ông ta hiểu là chuyện cấp bách, không chần chá» nữa, bắt tay và o việc ngay.
Thế là tất cả những mục tiêu lá»›n như quán ăn, tá»u lầu phòng hút thuốc phiện... Ä‘á»u được ghé mắt nhưng vẫn không tìm thấy Tá» Vy, váºy là chỉ còn các kỹ viện bá»n xấu hẳn thấy Tá» Vy không thấy đưá»ng, nên gạt đưa đến đấy thôi. Thấy NhÄ© Khang đã bÆ¡ phá» mệt má»i. Cố Chánh đỠnghị:
- Hãy nghe tôi nói nà y, quý vị cứ vá» nghÄ© Ä‘i. Giá» dù gì cÅ©ng sắp tối rồi, mai tôi sẽ ở lại không Ä‘i đâu cả, và sẽ cho hết bá»n đệ tá» lục soát các kỹ viện chắc chắn là phải tìm được Tá» Vy cô nương cho các vị.
Nhưng Nhĩ Khang lắc đầu nói:
- Không được chuyện nà y không thể đợi đến ngà y mai, bởi vì từ giỠđến mai, biết chuyện gì sẽ xảy ra? Nếu giỠđến tối mà không tìm được Tá» Vy, tôi e là sẽ có những Ä‘iá»u tồi tệ xảy ra. Cố huynh nà y, xin huynh đã giúp thì giùp cho trót, chúng ta phải tiếp tục Ä‘i tìm thôi, được chứ? Nếu huynh cho đệ tá» Ä‘i tìm thì tốt hÆ¡n cho tôi cùng theo sẽ hay hÆ¡n.
- Tôi chỉ e là anh theo là m trở ngại chuyện dò xét, vì anh là ngưá»i lạ. Có nhiá»u chá»— bá»n nà y có thể đến mà anh thì không thể, bá»n há» mà nhìn thấy anh thì sẽ không hé răng.
Tiêu Kiếm nói:
- NhÄ© Khang, Cố huynh nói đúng đấy, nếu bạn muốn sá»›m tìm được Tá» Vy, thì tốt nhất vá» nghỉ Ä‘i, Cố huynh chỉ cần biết má»™t tin tức gì đó là sẽ thông báo cho bá»n mình biết ngay, không nên lo lắng gì nữa.
Cố Chánh nói:
- Vâng, tôi bảm đảm vá»›i các anh chuyện nà y cứ để tôi chịu trách nhiệm, tôi sẽ... hà nh động ngay láºp tức!
NhÄ© Khang nhìn Cố Chánh cảm kÃch.
- Má»i chuyện nhá» huynh chuyện nà y nếu xong tôi không biết phải cám Æ¡n huynh thế nà o.
Cố Chánh gáºt đầu, rồi Ä‘i ngay.
o0o
NhÄ© Khang và Tiêu Kiếm quay vá» nhà trá», Yến Tá» vừa trông thấy há» chạy ra há»i ngay:
- Tìm được chưa? TỠVy đâu rồi? TỠVy đâu?
VÄ©nh Kỳ nhìn sắc mặt hai ngưá»i biết ngay:
- Không có một manh mối gì cả à ? Chẳng có tin gì ư?
NhÄ© Khang không nói gì cả, ngã phịch ngưá»i xuống ghế, Tiêu Kiếm lắc đầu nói:
- Không, nhưng tôi đã nhá» má»™t ngưá»i bạn rất có thế lá»±c, anh ấy cho ngưá»i tìm kiếm rồi. Chúng tôi vỠđây đợi, bao giá» có tin tức há» sẽ báo ngay.
Yến TỠcăng thẳng.
- Ãến bao giá» má»›i có tin tức? Trong thá»i gian chỠđợi đó liệu Tá» Vy có gặp nguy hiểm không? Nếu bá»n xấu mà bắt cóc Tá» Vy, có là m nhục cô ấy không, phải là m sao bây giá»? Tá» Vy không thấy đưá»ng, cả má»™t con kiến cÅ©ng không giết được...
VÄ©nh Kỳ thấy sắc mặt NhÄ© Khang, vá»™i cảnh cáo Yến Tá».
- Yến Tá»! Suỵt!
Yến Tá» nghe ngắc quay sang nhìn NhÄ© Khang Ä‘ang ngồi ôm đầu Ä‘au khổ. Chợt hối háºn vá»™i bước đến bà n, rót má»™t ly nước trà , rón rén bước tá»›i cạnh NhÄ© Khang.
- NhÄ© Khang! Cho tôi xin lá»—i, tôi báºy quá! Ngu quá! Nhưng anh Ä‘i từ sáng tá»›i giá» hẳn mệt, hãy uống má»™t ly nước...
NhÄ© Khang bá»±c dá»c vung tay, tách nước trên tay Yến Tá» bay ngay xuống đất vỡ tan, hét:
- Cô Ä‘i chá»— khác chÆ¡i! Äể mặc tôi!
Yến Tá» ngẩn ra, bất động cố mÃm môi để khá»i báºt tiếng khóc, VÄ©nh Kỳ và Tiêu Kiếm cÅ©ng giáºt mình, má»™t NhÄ© Khang nho nhã thân tình hà ng ngà y đã biến mất, thay và o đấy là má»™t NhÄ© Khang nóng nảy đầy thù nghịch sẵn sà ng gây sá»±.
Vĩnh Kỳ bước tới.
- NhÄ© Khang, sao lại váºy? Ná»—i Ä‘au buồn bá»±c tức cá»§a anh thế nà o bá»n nà y Ä‘á»u hiểu cả. Tháºt ra bá»n nà y cÅ©ng có gì vui đâu, cÅ©ng Ä‘au khổ, Yến Tá» nãy giỠở đây cứ tá»± trách mình nếu có thể quay ngược thá»i gian lại, thì cô ấy sẵn sà ng xả thân để không bị mất Tá» Vy. Ban nãy Yến TỠđã rót nước má»i ngươi là để xin lá»—i, nếu ngươi chẳng chấp nháºn sá»± xin lá»—i đó thì tốt hÆ¡n cÅ©ng không nên dữ dằn như váºy. Chúng ta là ngưá»i trong cùng má»™t nhà , có nạn tai hay Ä‘au khổ gì phải cùng chia sẻ chứ?
NhÄ© Khang chẳng những không chấp nháºn Ä‘iá»u VÄ©nh Kỳ trần tình, mà còn vung tay lên hét:
- Thôi đừng có nói gì cả, cái gì mà “ngưá»i cùng trong má»™t nhà †cái gì mà chia sẻ. Chuyện mất Tá» Vy đối vá»›i tôi khác hẳn vá»›i mấy ngưá»i. Tôi Ä‘au đớn, buồn bá»±c cỡ nà o các ngưá»i là m sao biết? Nếu các ngưá»i biết thì đã có trách nhiệm, chứ đâu để Tá» Vy biến mất như váºy. Các ngưá»i Ä‘i chá»— khác Ä‘i, đừng có lý luáºn lằng nhằng gì nữa, tôi nghe không vô đâu... Xin lá»—i... hừ, xin lá»—i giá» có ý nghÄ©a, có lợi Ãch gì? Tôi không cần Yến Tá» xin lá»—i hay ăn năn, tôi chỉ muốn Tá» Vy quay vỠđây thôi. Nếu có Tá» Vy đứng trước mặt tôi, thì... má»i thứ chẳng cần nói gì cả.
VÄ©nh Kỳ nổi giáºn.
- Chỉ vì sá»± mất tÃch cá»§a Tá» Vy mà tình cảm bạn bè cá»§a bá»n mình sứt mẻ cả ư! Từ nà o tá»›i giá» mi nổi tiếng là ngưá»i Ä‘iá»m tÄ©nh có phong độ, mà sao bây giá» lại bất chấp tình lý váºy?
NhÄ© Khang giáºn không kém.
- Äến giá» phút nà y, anh còn muốn tôi Ä‘iá»m tÄ©nh thế nà o nữa chứ? Tôi muốn má»i ngưá»i hãy để tôi yên đừng ai quấy rầy tôi nữa, nhất là Yến Tá». Cô là m Æ¡n tránh xa tôi má»™t chút, để tránh chuyện tôi không ká»m chế được. Nói tháºt vá»›i mấy ngưá»i, trá»i đất vá»›i tôi giá» nà y sụp đổ cả rồi, chỉ cần nghÄ© đến chuyện Tá» Vy bị ngưá»i ta bắt Ä‘i là tôi Ä‘iên tiết lên, muốn giết ngay Yến TỠđấy!
Vĩnh Kỳ hét:
- Ngươi không được đổ hết tất cả lá»—i cho Yến Tá»!
Không ngỠYến TỠlại xông tới.
- Ãúng, tất cả lá»—i tại tôi cả, tôi sai, tôi vô trách nhiệm. Anh VÄ©nh Kỳ, anh đừng bà o chữa gì cho em cả, hãy để NhÄ© Khang mắng em Ä‘i.
Nói xong Yến TỠquay qua Nhĩ Khang.
- Anh NhÄ© Khang! Anh hãy đánh tôi Ä‘i! Từ nà o đến giá» tôi kỵ nhất bị ngưá»i ta đánh, nhưng lần nà y tôi chịu vì tôi nợ anh, nợ Tá» Vy.
NhÄ© Khang trợn mắt nhìn Yến Tá», VÄ©nh Kỳ sợ NhÄ© Khang đánh thiệt vá»™i can.
- Không được.
NhÄ© Khang quay qua nhìn VÄ©nh Kỳ, rồi như không chịu được vùng đứng dáºy chạy thẳng ra sân, nhảy lên má»™t con ngá»±a Ä‘ang nghỉ, thúc ngá»±a chạy ra đồng vắng. Vừa thúc ngá»±a vừa ngá»a cổ lên trá»i hét:
- TỠVy! Em ở đâu! ở đâu? Hãy nói cho anh biết đi, nói bằng tâm linh em cũng được! Chúng ta có thần giao cách cảm cơ mà , lần trước đã có lần như thế. Hãy nói đi! Em ở đâu?
NhÄ© Khang cứ thế cỡi ngá»±a chạy, không định phương hướng. Cho đến lúc mệt má»i dừng lại, thì xa xa bầu trá»i đã đỠối. Có tiếng ngá»±a chạy phÃa sau, rồi tiếng cá»§a VÄ©nh Kỳ.
- Nhĩ Khang!
Nhĩ Khang không quay đầu lại, Vĩnh Kỳ dừng ngựa lại kế bên.
- Nhĩ Khang! Hãy quay vỠnhà trỠđi, nếu có tin tức gì không có ngươi thì sao?
Nhĩ Khang quay qua đau khổ nhìn Vĩnh Kỳ.
- Tại sao lại có chuyện như váºy chứ? Tại sao tất cả những chuyện không hay Ä‘á»u trút cả lên đầu Tá» Vy, ông trá»i quả là bất công! Tháºt bất công!
Vĩnh Kỳ yên lặng một chút nói:
- Tá» Vy sẽ không sao đâu, tôi linh cảm mạnh mẽ Ä‘iá»u đó, như Ä‘iá»u ngưá»i ta thưá»ng nói “mây Ä‘en vần vÅ© vẫn không che nổi bầu trá»i, tuyết sương thế nà o cÅ©ng không qua được Thái dương†Tá» Vy là mặt trá»i, không có gì che khuất được cô ấy cả.
- Nói nghe hay lắm, mong rằng Ä‘iá»u anh nói là đúng.
Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ nhìn nhau, Vĩnh Kỳ vỗ vai Khang nói:
- Thôi ta hãy quay vỠđi! Quay vỠchỠtin tức chứ?
o0o
Hai ngưá»i quay vá» nhà trá», lúc đó Yến TỠđã nấu cÆ¡m xong dá»n ra, nhưng chẳng ai thấy đói cả.
Mãi khi trá»i sụp tối, vẫn không có tin tức gì cả, NhÄ© Khang lòng như lá»a đốt, Ä‘i tá»›i Ä‘i lui trong phòng, không khà tháºt nặng ná». Giữa lúc tưởng chừng như tuyệt vá»ng thì Cố Chánh gõ cá»a bước và o nói:
- Tiêu Kiếm, chuyện của TỠVy cô nương, đã có chút manh mối!
NhÄ© Khang, Yến Tá», VÄ©nh Kỳ nghe váºy Ä‘á»u chạy ra.
- Tìm ra được rồi ư? Cô ấy hiện giỠở đâu?
- Từ từ đã nà o, tôi còn chưa tìm thấy ngưá»i. Có Ä‘iá»u, tôi có má»™t ngưá»i bạn rất rà nh vá» các lầu xanh thế lá»±c lại rất lá»›n, đó là ông chá»§ Tăng. Tôi đã Ä‘em chuyện Tá» Vy kể cho ông ta nghe, và sau khi thăm dò, có khả năng là Tá» Vy hiện Ä‘ang ở Túy Hồng lầu đấy.
Yến TỠlanh miệng.
- Lầu xanh là ở đâu váºy?
VÄ©nh Kỳ vá»™i chụp miệng Yến Tá» lại, cô nà ng biết là mình lại lỡ lá»i vá»™i im ngay.
Nhĩ Khang mặt đỠrần.
- Váºy thì còn chá» gì nữa, bá»n mình đến gặp ông chá»§ Tăng Ä‘i!
Yến Tá» xông ra cá»a.
- Äúng, Ä‘i Ä‘i, tôi Ä‘i vá»›i!
Tiêu Kiếm kéo tay Vĩnh Kỳ.
- Ở chá»— đó, không nên để Yến Tá» và o, vì váºy tốt hÆ¡n cáºu nên ở nhà vá»›i Yến Tá», tôi và NhÄ© Khang Ä‘i đến đấy!
o0o
Tá» Vy bị nhốt trong phòng nhá», mãi đến giá» cÆ¡m tối, má»›i có má»™t cô ả mang cÆ¡m và o cho nà ng, Tá» Vy không ăn, nằm co ngưá»i trên giưá»ng. Bên ngoà i hai tên đại hán ban nãy lại xách roi Ä‘i và o.
- Nghe nói ngươi không chịu ăn, định tuyệt thực phải không?
TỠVy ngước lên đau khổ nói:
- Xin các ngưá»i hãy thả tôi! Hãy thả tôi ra Ä‘i, tôi lạy các ngưá»i.
Tay đại hán nghe váºy vút roi và o khoảng không nói:
- Tha ngươi ư? Là m gì có chuyện đó? Äã và o đây rồi là phải ngoan ngoãn, phải nghe lá»i. Bà chá»§ ta muốn biết ngươi có chịu là m việc không, hay đợi ăn đòn?
TỠVy lắc đầu.
- Chuyện nà y không thể được! Các ngưá»i khi không rồi bắt tôi là m chuyện tồi bại đó, vô lý quá?
Tên đại hán ra oai, chẳng nói chẳng rằng quất má»™t roi lên ngưá»i Tá» Vy, Ä‘au Ä‘iếng.
- Nà o nói Ä‘i! Có chịu là m không, nếu không đánh cho nát cả mặt ra bây giá».
Tá» Vy vẫn lắc đầu ngá»n roi thứ hai quất xuống.
- Là m hay không chịu là m!
Tên đại hà n lại há»i, Tá» Vy Ä‘au quá nhảy xuống đất, nhưng đâu thấy đưá»ng đâu mà bá» trốn.
- Nà y muốn bá» trốn ư? Äâu dá»…!
Thế là má»™t ngá»n roi nữa quất tá»›i, Tá» Vy Ä‘au quá lăn tá»›i bức tưá»ng, đưa tay lên sá» trúng ngay cây cá»™t Tá» Vy nghÄ© thế nà y thỉ chẳng còn cách nà o khác, nà ng hét lên:
- Sĩ khả sát bất khả nhục!
Nói xong là đáºp đầu ngay và o cá»™t, ngã bất tỉnh. Tay đại hán xốc tá»›i kéo Tá» Vy dáºy bấy giá» trên trán Vy đã sưng lên má»™t cục to. Hắn chá»i.
- Ngươi dám Ä‘áºp đầu ư? Tháºt là quá đáng, muốn chết à ? Äáºp đầu không chết thì ta đánh cho ngưá»i chết.
Thế là roi quất xuống túi bụi, ngay lúc đó “rầm†cánh cá»a phòng bị đẩy mạnh ra, rồi tiếng mụ chá»§.
- Thôi đừng đánh nữa, lũ lớn đã đến rồi tụi bây ơi!
Mụ chưa dứt lá»i, NhÄ© Khang và Tiêu Kiếm đã xông và o, thấy cảnh đó, cÆ¡n giáºn như bão nổi, chà ng hét lên má»™t tiếng rồi đá cho hai tên đại hán đó má»—i đứa má»™t đá như trá»i giáng, khiến hai tên Ä‘áºp đầu và o tưá»ng nằm ngay đơ.
TỠVy vì mù nên không biết chuyện gì đã xảy ra, run rẩy giữ chặt lấy áo nghe ngóng.
Nhĩ Khang bước tới ôm chầm lấy TỠVy.
- Tá» Vy!
Nhưng Vy trong cơn kinh hoà ng không là m sao phân biệt được tiếng ai, hoảng hốt.
- Ai đấy, ai đấy, không được động đến tôi, không được động đến tôi!
Nhĩ Khang rớt nước mắt nói:
- Anh đây nà y, NhÄ© Khang đây nà y, Tá» Vy, cả giá»ng nói cá»§a anh, em cÅ©ng không phân biệt được ư?
TỠVy vẫn không tin.
- NhÄ© Khang, NhÄ© Khang đó ư? Không... không... các ngưá»i định gạt tôi à ? Tôi không tin đâu?
NhÄ© Khang vá»™i cởi áo ngoà i khoác lên cho Tá» Vy rồi bế nà ng, ká» tai nà ng nói nhỠ“sông có cạn núi có mòn, tình đôi ta vẫn bá»n vữngâ€. Bấy giá» Tá» Vy má»›i tin, thá»u thà o nói:
- Anh Nhĩ Khang đấy ư?
Rồi ngất xỉu, không còn biết gì hết.
Tiêu Kiếm thấy tình cảnh Tá» Vy như váºy rất Ä‘au lòng, quay qua nhìn Cố Chánh và ông chá»§ Tăng nói:
- Cố huynh! Tôi phải tìm cho bằng được cái tên dám bắt cóc TỠVy đó!
Cố Chánh gáºt đầu đồng ý.
- Tiêu Kiếm! à cá»§a huynh bá»n nà y rõ rồi, hãy giao hắn cho đệ, đệ không tha cho hắn đâu.
o0o
Sau đó NhÄ© Khang và Tiêu Kiếm mang Tá» Vy vá» nhà trá», xe ngá»±a vừa ngừng trước sân, NhÄ© Khang vá»™i bế xốc Tá» Vy và o nhà , Yến Tá» như mÅ©i tên xẹt ngay đến, nhìn thấy Tá» Vy vừa mừng vừa hối háºn nói:
- á»’, Tá» Vy đã vá», Tá» Vy đã vỠđược, cảm Æ¡n trá»i đất. NhÄ© Khang và Tiêu Kiếm tìm được cô ấy rồi, tôi tháºt là thứ chẳng ra gì, hư đốn, tôi là con heo, là đồ Ä‘iên...
Rồi chăm chú nhìn TỠVy.
- á»’ ngưá»i sao máu me thế nà y, để tôi Ä‘i lấy thùng thuốc, tôi phải lấy Tá» kim Hoạt huýt Ä‘an và Bạch ngá»c chỉ thống tán ra cho Tá» Vy uống!
NhÄ© Khang đặt Tá» Vy nằm xuống, nhìn Tá» Vy nằm thiêm thiếp mà đau lòng. Nghe Yến Tá» nói chà ng cà ng bá»±c, cà ng giáºn Yến Tá», NhÄ© Khang trừng mắt.
- Hãy tránh ra xa, chuyện của chúng tôi mặc chúng tôi, mong cô đừng có chen và o nữa!
Yến TỠnhư bị dội một gáo nước lạnh và o mặt, lùi hẳn lại, nhìn Nhĩ Khang êm re. Vĩnh Kỳ lúc đó cũng đã có mặt nhìn TỠVy rồi nhìn Nhĩ Khang.
- NhÄ© Khang! Ngươi đã tìm được rồi, thì còn giáºn mà là m gì?
Rồi quay qua há»i:
- Tá» Vy thế nà o váºy? Bị ngưá»i ta gạt dẫn Ä‘i? Bị ai đánh? Thôi bây giá» phải thay áo rồi xoa thuốc liá»n cho cô ấy Ä‘i. Yến Tá», em Ä‘i nấu nước nóng, lấy khăn rồi bá»™ áo má»›i cho Tá» Vy... chá»— nà o bị thương thì phải xoa thuốc cả đấy.
Nhưng Nhĩ Khang vẫn tiếp tục phản ứng.
- Cảm Æ¡n, các ngưá»i tránh xa đây cho tôi, má»™t mình tôi lo cho cô ấy đủ rồi!
VÄ©nh Kỳ nghe váºy chá»±ng ngưá»i ra, quay sang nhìn Tiêu Kiếm yên lặng, Tiêu Kiếm lắc đầu kể:
- Chúng tôi đã tìm thấy Tá» Vy trong má»™t kỹ viện, lúc đó Tá» Vy đã bị ngưá»i ta đánh, roi lằn dá»c lằn ngang, áo quần rách bương đầu lại sưng vù. Nghe nói vì Ä‘áºp đầu tá»± tá», cÅ©ng may là cô ấy còn chưa bị xâm phạm tiết hạnh.
Yến Tá» bấy giá» má»›i thấy chuyện chỉ má»™t chốc ham chÆ¡i cá»§a mình tác hại khá»§ng khiếp thế nà o, báºt khóc không thà nh tiếng.
- Trá»i Æ¡i, bán và o kỹ viện ư? Tá» Vy là m sao chịu đựng được? Thế nà y thì từ đây vá» sau mãi mãi NhÄ© Khang sẽ không bao giá» tha thứ cho tôi, ngay chÃnh tôi cÅ©ng không tha thứ được cho mình...
Nói xong vung tay Ä‘áºp mạnh và o đầu tiếp:
- Tại sao tôi lại có thể hồ đồ như váºy? Từ nà o đến giá» tôi chỉ biết gây há»a cho ngưá»i khác, chứ chẳng là m gì nên thân cả... tôi là thứ bá» Ä‘i...
VÄ©nh Kỳ thấy ngưá»i yêu bị cắn rứt, quay sang vá»— vá».
- Ãừng là m thế Yến Tá», hãy bình tÄ©nh Ä‘i nà o, Tá» Vy không thấy đưá»ng, chẳng may bị rÆ¡i và o tay kỹ viện, đã bị đánh Ä‘áºp thương tÃch cùng mình, chắc chắn là cô ấy rất cần đến em. Em đừng vì những lá»i giáºn há»n cá»§a NhÄ© Khang mà buồn, em phải bình tÄ©nh để mà còn chăm sóc lo lắng cho cô ấy nữa chứ, em là chị mà ?
- Em mà là chị gì? Chị gì chẳng nên thân! Em đã hại Tá» Vy đến nước nà y rồi còn dám xưng là chị nữa ư? Tá»™i em đáng phân thây ra trăm mảnh, Tá» Vy hẳn là háºn em lắm. Cô ấy sẽ không bao giá» coi em là chị nữa đâu!
Tiêu Kiếm nãy giỠđứng đó chứng kiến má»i chuyện rất cảm động, anh chà ng bước tá»›i bên cá»a sổ lấy tiêu ra thổi má»™t bà i. Tiếng tiêu réo rắt cá»§a Tiêu Kiếm khiến tình cảm cá»§a má»i ngưá»i cÅ©ng bình lặng bá»›t Ä‘i.
NhÄ© Khang ngồi bên giưá»ng nhìn ngưá»i yêu.
Tá» Vy lúc đó đã tỉnh táo, nhưng những vết thương là m cả ngưá»i Ä‘au nhức khôn xiết. NhÄ© Khang thấy áo Vy dÃnh đầy máu, nên dùng tay nhè nhẹ cởi má»™t Ãt nút áo ngoà i cá»§a Vy ra định xem vết thương, không ngá» Vy đưa tay giữ lại.
- Tá» Vy, anh chỉ muốn xem vết thương trên ngưá»i em thế nà o, nặng hay nhẹ thôi mà ? Anh và em đã như là má»™t rồi, em còn ngại gì nữa chứ?
Mặc cho NhÄ© Khang nói, Vy vẫn giữ chặt áo. Khang thấy váºy nói:
- Thôi được rồi, anh không đụng đến em đâu, đừng lo lắng quá như váºy, nhưng vết thương trên ngưá»i em phải xá» lý. Anh Ä‘i lấy nước, lấy thuốc, rồi anh tránh xa má»™t chút được không?
Tá» Vy yên lặng nắm tay NhÄ© Khang không buông như sợ mất. Äiá»u nà y là m NhÄ© Khang xúc động, chà ng hôn lên trán nà ng Ä‘au khổ nói:
- Tá» Vy, có phải là em giáºn anh? Bởi vì anh quá hÆ¡ há»ng, đã hứa là bảo vệ em, sẵn sà ng là m chiếc gáºy cho em váºy mà anh lại buông tay em ra để em lạc mất. Anh trách cứ Yến Tá» tháºt ra anh phải tá»± trách mình, vì dù có muốn Ä‘i há»i đưá»ng, thì phải nắm tay em cùng Ä‘i, chá»› sao lại giao em cho Yến Tá». Anh khiến em Ä‘au khổ trong trạng thái mù lòa, bất lá»±c, còn bị ngưá»i ta hà nh hạ. Từ lúc quen biết em, cuá»™c Ä‘á»i hai ta đã trải quá biết bao sóng gió, nhưng chưa có lần nà o anh lại Ä‘au đớn như lần nà y, anh xót đến độ muốn chết quách Ä‘i được, Tá» Vy, liệu em có tha thứ cho anh không?
TỠVy yên lặng, nhưng nước mắt cứ chảy dà i, nước mắt Vy cà ng là m Nhĩ Khang đau lòng hơn.
Lúc đó Yến Tá» dùng chân đẩy cá»a bước và o, đặt thau nước ấm vá»›i khăn sạch lên bà n rồi yên lặng bá» Ä‘i ra ngoà i ngay.
Tiếng động tuy nhá», nhưng cÅ©ng khiến Tá» Vy biết trong khi NhÄ© Khang vẫn thản nhiên.
Tiếp đó cá»a lại mở lần nữa, Yến Tá» rón rén bước và o vá»›i thuốc men, bông băng để lên bà n. Ngừng lại má»™t chút nhìn NhÄ© Khang vá»›i đôi mắt đỠhoe, rồi lại tiếp tục Ä‘i ra. Tá» Vy nói:
- Anh Nhĩ Khang!
- Anh đây.
- Cho em một miếng nước.
Nhĩ Khang bước tới bà n rót cho TỠVy một lý nước TỠVy uống nước xong nói:
- Cũng may là em chưa bị thất thân, em vẫn là TỠVy của anh, một TỠVy trinh tiết, em rất sợ là mình không giữ mình được.
Nhĩ Khang đau lòng nói.
- Tại anh, đã để em bị rÆ¡i và o chá»— ô uế đó, để em bị ngưá»i ta hà nh hạ. Anh tháºt là ... tháºt là ...
TỠVy đã bình thản đưa tay lên sỠnhẹ má Khang.
- Nhưng em... em chưa sao cả mà , anh đừng tá»± trách, cÅ©ng đừng Ä‘au khổ. Chuyện xảy ra hôm nay hoà n toà n là ngoà i Ä‘iá»u ta muốn. Äiá»u bất ngá»... em, anh và cả Yến Tá» chẳng ai ngá» trước để thÃch ứng vá»›i má»™t cuá»™c sống có ngưá»i mù, vì váºy mà chuyện má»›i xảy ra. Nhưng em đã thừa nháºn, sá»± việc trên là m em sợ phát khiếp Ä‘i được. Nhưng bây giá» trở vỠđược vá»›i anh, được nắm lấy tay anh, được nghe tiếng tiêu cá»§a Tiêu Kiếm. Em biết là mình đã trở lại vá»›i má»i ngưá»i em thấy tháºt hạnh phúc. ÃÆ°á»£c má»i ngưá»i yêu thương đùm bá»c, má»—i lần gặp nguy lại được cứu ra, em còn trách gì anh được nữa?
Nhĩ Khang nghe TỠVy nói vô cùng cảm động.
- Ãúng ra em phải mắng, phải trách sao chỉ nói những thân tình như váºy? em là m anh áy náy...
Lúc đó Yến Tá» lại nhè nhẹ đẩy cá»a bước và o vá»›i mâm cÆ¡m trên tay đặt lên bà n rồi chỉ vá»›i NhÄ© Khang như nói cho biết là dà nh cho Tá» Vy ăn, rồi lặng lẽ bước ra ngoà i, Tá» Vy lần nữa nghe tiếng động không dằn được gá»i:
- Yến Tá»? Chị Yến TỠđấy ư? Sao chẳng nói gì đến em cả váºy?
Yến TỠdừng lại, nước mắt lưng tròng, là nhà nói:
- Vâng, tôi đây, tôi mang thức ăn đến cho Vy... Vy cũng biết là tôi chẳng biết là m thức ăn. Nhưng mà ... mong Vy cố mà ăn nhé, thôi tôi chẳng dám quấy rầy Vy đâu... tôi đi ra ngay đây.
Tá» Vy gá»i.
- Chị Yến Tá», chị Ä‘i đâu... chị phải ở lại đây, tôi cần chị giúp mà .
Yến Tá» nghe váºy mừng rỡ, quay qua.
- Tháºt ư? Tá» Vy, Vy còn cần tôi ư? Vy không... tôi không nghe lầm chứ?
TỠVy nói:
- Sao lại nghe lầm? Tôi không thấy đưá»ng, nếu không nhá» chị thì biết còn nhá» ai?
Yến Tá» bước ngay tá»›i cạnh giưá»ng Tá» Vy, xúc động.
- TỠVy, Vy còn... vẫn còn xem tôi là chị ư? Vy cần tôi giúp đỡ?
- Cái gì mà nháºn hay không nháºn... cách chỉ có má»™t ngà y mà chị là m sao thế?
- Tôi không xứng là chị cá»§a Vy nữa, NhÄ© Khang giao Vy cho tôi giữ, có má»™t chút việc như váºy mà tôi lại để Vy cho ngưá»i ta bắt Ä‘i. Tôi mê cỠđến độ quên bẵng tất cả, tôi tháºt là hư há»ng, hư há»ng đến độ không chữa được, Vy giáºn, Vy có muốn đánh tôi không!
Yến TỠvừa nói vừa khóc, cầm tay Vy lên vả và o mặt mình tiếp:
- Nếu Vy thấy tôi không đáng là chị cá»§a Vy nữa thì cứ nói, NhÄ© Khang đã bảo tôi từ đây vá» sau đưá»ng ai nấy Ä‘i... nhưng mà ... nhưng mà ... tôi thấy như váºy khổ lắm, tôi không xa mấy ngưá»i được...
Tá» Vy rút tay lại không chịu đánh Yến Tá» quay sang phÃa NhÄ© Khang.
- Anh NhÄ© Khang, tại sao anh lại nói váºy? Anh là m váºy không sợ chị Yến Tá» buồn sao? Anh quên là chúng mình cùng là ngưá»i má»™t nhà à , có phúc cùng hưởng có há»a cùng chia cÆ¡ mà ?
NhÄ© Khang nhìn Tá» Vy sá»± thánh thiện cá»§a ngưá»i yêu là m chà ng cảm động nói:
- Em biết mất là anh chẳng còn biết gì nữa, giáºn gì nói nấy.
Rồi quay qua Yến Tá», NhÄ© Khang nói:
- Tôi, tôi rút lại những lá»i đó, tôi không trách cô nữa đâu, không giáºn cô nữa đâu.
Yến TỠnghe Nhĩ Khang nói “òa†lên khóc lớn, TỠVy nắm tay Yến TỠnói:
- Thôi đừng khóc nữa, bây giá» em đã không trông thấy đưá»ng. Nếu chia tay vá»›i chị thì lấy ai chăm sóc giúp đỡ em? Em không thể xa ai được cả, vả lại mình đã thá» vá»›i nhau rồi mà . Trá»i đất đã chứng giám... chúng ta cÅ©ng đã từng chia sẻ ngá»t bùi, từ Hồi Ức Thà nh đến nay, váºy thì chẳng có gì có thể chia sẻ tình chị em cá»§a hai đứa mình cả, chị mãi mãi là chị cá»§a em cÆ¡?
- Tá» Vy!
Yến TỠkêu lên rồi ôm chặt lấy TỠVy khóc lớn hơn, Nhĩ Khang ngồi gần đấy yên lặng, một lúc sau TỠVy nói:
- Chị Yến Tá» nà y, hãy giúp em thay áo quần Ä‘i, nghÄ© đến cái không khà ở kỹ viện, là em cảm thấy cả ngưá»i như bị dÆ¡ bẩn. Em muốn tắm, muốn thay áo, rồi ăn má»™t cái gì. Anh NhÄ© Khang! Anh là m Æ¡n nấu nước há»™ em Ä‘i!
NhÄ© Khang thấy Tá» Vy bình thưá»ng lại, mừng quá ứng ngay.
- Vâng!
Nhưng Yến TỠđã nói:
- Không cần, đợi NhÄ© Khang thì đã quá muá»™n rồi. Anh VÄ©nh Kỳ và Tiêu Kiếm đã nấu sẵn má»™t thùng đầy nước, bây giá» có bổn pháºn anh là mang và o đây thôi.
- Mang ngay!
Nhĩ Khang nói rồi đi ra ngay, TỠVy lại nói:
- Chị Yến Tá», để phạt chị, chị phải giúp em tắm rá»a, tắm xong là huá»!
Yến TỠmừng rỡ, nói ngay:
- Nô tà i xin phụng mệnh!
|

18-09-2008, 12:51 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Hôm ấy má»™t ngà y đẹp trá»i. Trong sân nhà trá», Yến Tá» bà y má»™t chiếc bà n, đặt hương án, có cả trái cây. Tá» Vy, NhÄ© Khang, và VÄ©nh Kỳ thì ngồi trên má»™t chiếc ghế dà i gần đó. Há» không hiểu Yến TỠđịnh là m gì, nhưng cÅ©ng không buồn can thiệp.
Sau khi sắp bà y lá»… váºt xong, Yến TỠđốt hương rồi quỳ trước bà n khấn.
- Trên có các vị thánh thần Ngá»c Hoà ng thượng đế, Như Lai pháºt tổ, các vị hãy nghe đây. Tôi là Tiểu Yến Tá» xin thá» vá»›i trá»i đất, nếu sau nà y còn bá»™p chá»™p, không lo chuyện nhà để Tá» Vy gặp Ä‘iá»u không may nữa, thì xin thiên lôi hãy đánh chết tôi...
Má»i ngưá»i ngÆ¡ ngác nhưng thấy thái độ cá»§a Yến Tá» thà nh khẩn quá nên chẳng ai muốn cắt đứt, chỉ đến lúc NhÄ© Khang nghe Yến Tá» nói “cho thiên lôi đánh chết tôi†NhÄ© Khang má»›i lên tiếng.
- Thôi được rồi, khá»i phải thá» nữa. Chuyện gì đã qua hãy để qua luôn Ä‘i, có câu nói “chuyện trước đã kinh nghiệm cho chuyện sau.†Có những chuyện Ä‘au đớn như vừa rồi, chúng ta má»›i há»c được bà i há»c và không để chuyện xảy ra nữa là được rồi.
Yến TỠnhìn lên.
- Anh nói thà nh ngữ là m tôi không hiểu, nhưng có phải ý anh định nói là anh không còn giáºn tôi nữa phải không?
NhÄ© Khang cưá»i, thà nh tháºt nháºn xét:
- Hai hôm qua, cô có những biểu hiện rất tốt, chẳng hạn như xuống bếp nấu cÆ¡m cho má»i ngưá»i ăn, chăm sóc Tá» Vy cẩn tháºn, không tá»± ý Ä‘i ra ngoà i... tất cả những Ä‘iá»u đó Ä‘á»u đáng biểu dương. Ngưá»i phục thiện như váºy, là m sao tôi giáºn được?
VÄ©nh Kỳ bước tá»›i, kéo Yến Tá» dáºy.
- Thôi đủ rồi, quỳ mãi là m gì, thà nh tâm thà nh ý cá»§a em như váºy má»i ngưá»i đã rõ.
Nhĩ Khang cũng nói với Vĩnh Kỳ:
- Những Ä‘iá»u nói lúc nãy, xin hãy bá» qua cho, nếu không coi như cho tôi xin lá»—i váºy.
Tiêu Kiếm thấy má»i ngưá»i giảng hòa cảm động nói:
- Má»i ngưá»i ở đây, tôi ra ngoà i mua má»™t Ãt rượu, chúng ta hôm nay phải uống mừng chuyện “hồi sinh†nhé.
Tá» Vy cÅ©ng cưá»i nói:
- Má»i ngưá»i biết tôi Ä‘ang nghÄ© gì không?
Tất cả Ä‘á»u há»i:
- Nghĩ gì?
TỠVy nói:
- Tôi chợt nhiên thấy nhớ cây đà n của mình quá, tiếc là lúc đi không mang theo. Cái hôm nghe Tiêu Kiếm thổi sáo, tôi cảm thấy ngứa ngáy bây giỠbị mù mà nếu có đuợc cây đà n giải sầu, sẽ hay biết mấy?
NhÄ© Khang nghe váºy nói:
- Ãể anh ra phố mua cho em má»™t cây, thà nh phố Lạc Dương lá»›n thế nà y, chắc chắn phải có tiệm nhạc khà thôi.
Tiêu Kiếm nói:
- Không cần mua, tôi sẽ đóng cho cô má»™t cây, cô muốn đà n mưá»i lăm hay hai mươi dây nà y?
- Hai mươi dây.
- ÄÆ°á»£c, chuyện đóng đà n tôi đã từng há»c qua, nhưng cô biết dây đà n tốt nhất phải là m bằng gì không?
- Không biết!
- Phải dùng lông đuôi ngựa là m dây – Tiêu Kiếm nói.
- Nhưng không được dùng những sợi quá to hay quá nhuyễn, để khi nà o là m xong cô sẽ thấy đà n tôi đóng, âm thanh tuyệt cỡ nà o.
NhÄ© Khang nghe váºy, tròn mặt.
- Tiêu Kiếm nói tháºt Ä‘i, anh là ai chứ?
Tiêu Kiếm cưá»i:
- Anh ở bên tôi bấy lâu nay mà còn há»i tôi là ai được à ?
Nhĩ Khang lắc đầu.
- Cà ng ở gần anh, tôi cà ng thắc mắc. Anh như đáy bể sâu thẳm không dò được, đến đâu anh cÅ©ng có bạn bè, chánh có, tà có mà đá»u là ngưá»i tà i giá»i. Ở Bắc Kinh có lão Âu, ở Lạc Dương có Cố Chánh. Còn những nÆ¡i khác chắc hẳn là cÅ©ng có ai đó, má»i chuyện đối vá»›i chúng tôi tháºt bất ngá». Anh là nhân váºt Ä‘a dạng Ä‘a tà i, cái gì cÅ©ng biết, thì là m sao là ngưá»i vô danh trên giang hồ được?
Tiêu Kiếm cưá»i:
- Anh đã thổi tôi thà nh ngưá»i thần thông quảng đại. Tôi tháºt ra rất tầm thưá»ng, chỉ cái lúc giao du vá»›i các bạn, má»›i biết thế nà o là “tình bạn chân chÃnh†má»›i biết thế nà o là “tình yêu†là thân tình, là chân tình, những thứ đó từ nà o đến giá» tôi chưa há» biết. Sá»± cư xá» cá»§a các bạn, khiến tôi nhiá»u lúc thấy cảm kÃch vô cùng. Tôi bị ảnh hưởng và thay đổi đến độ không nháºn ra được chÃnh mình là ai nữa.
Nói xong Tiêu Kiếm lắc đầu.
- Thôi tôi phải đi tìm cây ván đây, để là m đà n cho TỠVy.
Thế là Tiêu Kiếm bỠđi.
o0o
Yến TỠvới mặc cảm phạm tội nghĩ là mình phải là m gì đó cho TỠVy vui, thấy Tiêu Kiếm đã đi tìm cây ván đóng đà n nên nghĩ mình phải đi lấy dây đà n. Thế là chạy ngay ra chuồng ngựa, kéo một con ngựa ra sà n sau, cô nà ng vỗ vỗ mông ngựa nói:
- Nà o! Mi hãy đứng yên nghen, để tao là m việc, mi hãy cho ta má»™t Ãt thá» nghen. Thế nà y vá»›i ngươi chẳng nhằm nhò gì, nhưng vá»›i Tá» Vy thì nó rất quan trá»ng, nó có thể là m cô ấy vui. Mi cho ta để ta chuá»™c lá»—i lầm, để Tá» Vy tha thứ cho ta. Ta chỉ xin mấy sợi lông nhỠở Ä‘uôi ngươi thôi, không Ä‘au đâu! Ngươi đừng đá ta nhé, nghe chưa?
Yến Tá» nói liá»n má»™t hÆ¡i, tưởng là con ngá»±a đã thông cảm vá»›i việc là m cá»§a mình, nên Ä‘i tá»›i sau Ä‘Ãt ngá»±a nhưng chưa dám ra tay ngay vì còn sợ.
- Nà y ngá»±a, mi ngoan nà o, ta vá»— vá»— mấy cái lên mông ngươi để ngươi đừng nổi giáºn... ÄÆ°á»£c rồi chứ? Ta bắt đầu nhé.
Thế là Yến Tá» ra tay, chẳng ngá» chưa bứt được sợi lông nà o, thì con ngá»±a đã hà vang, hai chân trước dá»±ng hẳn lên rồi phóng nhanh tá»›i trước. Yến Tá» bị đẩy té ngá»a ra sau, vện mông xuống đất Ä‘au Ä‘iếng nói:
- Con ngá»±a nà y kỳ quá, chẳng nể ta chút nà o... chỉ có mấy sợi lông Ä‘uôi mà ngươi cÅ©ng Ãch ká»·, tháºt là ... “nhất mao bất viện†(má»™t sợi lông cÅ©ng không được bứt) à thì ra... nhất mao bất việc... là ý nghÄ©a thế nà y, ta biết rồi, biết rồi!
Yến Tá» vừa xuýt xoa vừa đứng dáºy, con ngá»±a như sợ Yến Tá» lại bứt lông nó nên cứ nhìn Yến Tá». Thế là ngưá»i vá»›i ngá»±a đứng kênh nhau, Yến Tá» thấy khó bứt được lông Ä‘uôi ngá»±a quá, bèn nghÄ© kế:
- À... à thôi ta biết rồi, có phải ngươi chỉ thÃch được ngưá»i ta cỡi, chứ không thÃch bị bứt lông phải không? ÃÆ°á»£c, váºy thì ta sẽ cỡi lên ngươi trước để phá»§ dụ ngươi.
NghÄ© là Yến Tá» phóng lên lưng ngá»±a ngay, thấy con ngá»±a đứng yên tưởng là con ngá»±a không còn phản ứng nữa, bèn quay ngưá»i lại má»p xuống cầm Ä‘uôi ngá»±a lên. Không ngá» con ngá»±a như biết được ý đồ cá»§a Yến Tá» thế là nó lại hà vang, rồi phóng tá»›i trước. Tiểu Yến Tá» sợ quá hét lên:
- Bá»› ngưá»i ta, cứu tôi, cứu tôi!
Tiếng kêu cá»§a Yến Tá», cả sân trước cÅ©ng nghe thấy, thế là Tiêu Kiếm, VÄ©nh Kỳ Ä‘á»u chạy ra, Tiêu Kiếm vừa nhìn thấy cảnh đó đã tái mặt.
- Yến Tá», bá»™ cô định là m xiếc sao?
Vừa nói vừa phóng tá»›i, kịp lúc Yến Tá» từ trên ngá»±a rÆ¡i xuống, thế là Tiêu Kiếm cặp ngang ôm được Yến Tá» lại, VÄ©nh Kỳ đến cháºm má»™t bước.
Khi Tiêu Kiếm đặt Yến TỠxuống đất, Vĩnh Kỳ bước tới sa sầm mặt.
- Em là m gì kỳ cục váºy? Ai cỡi ngá»±a lại ngồi ngược váºy chứ?
Yến TỠvừa thở vừa nói:
- Tại con ngá»±a nó Ãch ká»· chứ bá»™, lông Ä‘uôi nó ráºm thế kia, em muốn xin nó có mấy cá»ng lông Ä‘uôi thôi, nó lại vừa đá em vừa là m em suýt té.
VÄ©nh Kỳ nghe váºy giáºt mình.
- Tại sao em lại nhổ lông Ä‘uôi nó? Nó chá»c em giáºn ư?
- Không phải, chẳng qua vì em muốn giúp Tá» Vy có dây đà n thôi, không ngá» lại không là m được, con ngá»±a nó nhất định “nhất mao bất việcâ€.
Tiêu Kiếm nghe váºy lắc đầu nói:
- Nếu ngưá»i là m đà n nà o cÅ©ng dùng cách đó để lấy Ä‘uôi ngá»±a chắc hỠđã bị ngá»±a đá chết hết, sao ngu dữ váºy? Ngưá»i ta chỉ cần dùng má»™t chiếc kéo, thừa lúc ngá»±a không để ý, cắt má»™t cái là xong ngay, cắt nguyên má»™t nắm lông váºy đó. Rồi từ từ lá»±a có phải là khá»e re lại lá»±a được những sợi vừa ý không?
Yến TỠbấy giỠmới nghĩ ra.
- Ừ há! ÃÆ¡n giản thế mà sao tôi lại không nghÄ© ra? Tiêu Kiếm! anh quả là con ngưá»i thông minh.
o0o
Cây đà n rồi cũng xong.
Hôm ấy má»i ngưá»i quây quần trong phòng nghe Tá» Vy thỠđà n, Tá» Vy nắn nót mấy dây đà n nói:
- Tiếng đà n nghe hay lắm.
Rồi bắt đầu đà n vừa đà n vừa hát.
Trong giấc mÆ¡ nghe Ä‘iá»u anh hứa
Sẽ sẵn sà ng che mưa nắng cho em
Trong giấc mÆ¡ nghe lá»i anh bảo
Sẽ vì em xây mộng tình yêu
Những lá»i đó nhá»› hoà i theo năm tháng
Dù trong mÆ¡ không quên được ánh mắt ngưá»i
Ãnh mắt đầy ước vá»ng thiết tha.
Trong giấc mơ hình như anh khóc
Cho cuộc tình một cuộc tình si.
NhÄ© Khang nghe Tá» Vy hát mà bao nhiêu ưu phiá»n như tan biến cả, Yến Tá» khen:
- TỠVy, mi đà n hay quá!
TỠVy pha trò.
- Nhá» chị thà mạng tìm dây đà n đấy, đây là cây đà n quà vì nó chứa đầy tấm lòng cá»§a má»i ngưá»i!
Ãang nói đến đó, bên ngoà i có tiếng gõ cá»a, rồi tiếng cá»§a Liá»…u Hồng:
- Có ai ở nhà không?
Má»i ngưá»i nháo lên.
- Liá»…u Hồng váºy là bá»n hỠđã tìm gặp mình rồi!
Tá» Vy mừng rỡ đứng dáºy.
- Có cả Kim Tá»a vá» nữa phải không?
Yến Tá» chạy ra mở cá»a, Liá»…u Hồng bước và o vá»›i nụ cưá»i tháºt tươi.
- Cuối cùng rồi cÅ©ng tìm được các bạn! Nhưng các bạn đã quá cẩn tháºn, tại sao ký hiệu lại vẽ Ãt thế, là m hại tôi phải tìm tá»›i tìm lui Ä‘i muốn rã cả chân má»›i tìm được.
Yến TỠkéo tay Liễu Hồng.
- Sao chỉ có má»™t mình ngươi? Còn Liá»…u Thanh, Kim Tá»a đâu?
Liá»…u Hồng chẳng trả lá»i, quay sang Tá» Vy.
- Tá» Vy, Liá»…u Thanh nhá» tôi nhắn lại vá»›i chị là ... anh ấy muốn... Kim Tá»a.
TỠVy ngạc nhiên.
- Muốn Kim Tá»a? Muốn gì Kim Tá»a?
- Vâng... Kim Tá»a bị rÆ¡i xuống vá»±c chân bị thương, anh thanh phải chỉnh chân lại cho cô ấy.
TỠVy ngạc nhiên.
- Bị thương ở chân? Có bị gãy không?
- Không gãy, nhưng bị bong gân may mà Liá»…u Thanh biết cách chỉnh hình nên chân Kim Tá»a đã được chỉnh là nh, có Ä‘iá»u sau cÆ¡n bão táp đó, không biết sau tình cảm hai ngưá»i lại phát sinh. Cái Ä‘iá»u nà y theo tôi thấy thì... nói như kiểu Yến TỠ“tÃch như chuá»™t†váºy đó. Vì váºy có thể... má»™t thá»i gian nữa, há» má»›i quay vỠđây được.
Yến Tá» nghe váºy nói lá»›n:
- á»’! Không ngá» cách có mấy ngà y lại xảy ra bao nhiêu sá»± việc, Kim Tá»a và Liá»…u Thanh nhưng mà như váºy là hÆ¡i cháºm đấy. Mãi đến bây giá» há» má»›i có phải lòng nhau, nhưng váºy cÅ©ng tốt, đúng không Tá» Vy?
TỠVy nắm tay Nhĩ Khang nói:
- NhÄ© Khang, nếu thế thì cô ấy đã tìm được hạnh phúc, váºy Ä‘iá»u anh kiên trì là đúng. Anh có cái nhìn xa, em rõ là sung sướng, hạnh phúc. Ra thì ông trá»i cÅ©ng tốt vá»›i mình lắm chứ?
Nhĩ Khang cảm động.
- Vâng, ông trá»i rất tốt vá»›i má»i ngưá»i, trừ vá»›i em, nếu bây giá» mắt em mà sáng lại được, thì anh nghÄ© tất cả những Ä‘au khổ gian truân mà mình đã chịu đựng, coi như được Ä‘á»n bù.
Liá»…u Hồng đến bây giá» má»›i thấy Tá» Vy có Ä‘iá»u gì không ổn bước tá»›i.
- Tá» Vy! mắt chị là m sao váºy? Có chuyện gì ư?
Vĩnh Kỳ nói:
- Mắt TỠVy đã không nhìn thấy rồi!
Liá»…u Hồng giáºt mình.
- Sao lại không nhìn thấy, bị sao váºy? Có má»i thầy đến xem bệnh chưa?
Yến TỠnói:
- Tất cả thầy thuốc ở Lạc Dương nà y Ä‘á»u xem qua cả.
Tá» Vy sợ Liá»…u Hồng buồn, cưá»i nói:
- Mắt không thấy đưá»ng, cÅ©ng có cái hay cá»§a nó bây giá» tôi nghe lại rõ hÆ¡n, má»™t chiếc lá rụng cÅ©ng nghe thấy.
Má»i ngưá»i yên lặng nhìn nhau chia sẻ, NhÄ© Khang thấy không khà nặng ná» nói:
- Thôi được rồi, được rồi. Liá»…u Hồng đã trở vá» nháºp bá»n, Kim Tá»a và Liá»…u Thanh thì ở đâu cÅ©ng đã biết. Tôi nghÄ© chúng ta không cần ở lại Lạc Dương là m gì, vì ở đây chẳng có thầy hay, váºy chúng ta lên đưá»ng đến Quân Huyện Ä‘i, rồi từ đó đến Hà m Dương. Thế anh Tiêu Kiếm ở Quân Huyện và Hà m Dương anh vẫn có bạn bè quen biết chứ?
- Không có, nhưng muốn là vẫn có thể tìm mà ? giữa ngưá»i vá»›i ngưá»i, từ chá»— xa lạ đến thân quen chỉ là má»™t khoảng cách ngắn. Giống như bá»n ta váºy đó, được rồi, nếu muốn thì bá»n mình lên đưá»ng ngay.
o0o
Thế là đoà n ngưá»i lại lên đưá»ng, bây giá» chỉ còn má»™t chiếc xe ngá»±a duy nhất Tiêu Kiếm, VÄ©nh Kỳ ngồi ở chá»— lái, những ngưá»i khác ngồi trong xe, đưá»ng núi khá khúc khuá»·u quanh co. Phải cố gắng hết sức má»›i qua được hẻm núi, nhưng chỉ qua được hẻm núi rồi, thì khung trá»i rá»™ng mở trước mắt, má»™t thung lÅ©ng xanh tươi vá»›i dòng suối trong vắt hiện ra.
Tiêu Kiếm dừng xe lại.
- Ở đây chẳng có nhà ai, lại có dòng nước mát. Váºy thì ta hãy hạ trại lại nghỉ ngÆ¡i má»™t lúc rồi tiếp tục.
Yến Tá» và Liá»…u Hồng nghe váºy là nhảy ngay xuống xe, nhìn thấy con suối trước mặt Yến Tá» thÃch lắm.
- Nước mát quá, suối rộng thế nà y hẳn có cá. Anh Tiêu Kiếm anh biết là m cần câu không? Mình câu cá đua đi!
Vĩnh Kỳ nói:
- Trong lúc nà y mà cô vẫn còn tâm trà để câu cá ư?
- Sao lại không? - Yến TỠnói – chúng ta đừng đặt cho mình cái tâm trạng căng thẳng là “trốn nạn†mà cứ tưởng tượng như đang đi ngao du đi, thì có cực khổ thế nà o cũng thấy vui được mà .
NhÄ© Khang dìu Tá» Vy bước xuống xe, đến bên má»™t tảng đá phẳng, hai ngưá»i ngồi xuống, Yến Tá» thì vô tư đến bên dòng nước.
- Tá» Vy, Tá» Vy đến xem nè quả tháºt trong suối có cả cá đấy, nó Ä‘ang tung tăng khắp nÆ¡i, nó phải gá»i là “lưu lai lưu khứ?â€
Rồi nhớ sực ra, Yến TỠnói:
- Xin lỗi, tôi quên là TỠVy đã không nhìn thấy!
- Không sao đâu - Tá» Vy nói – Nhưng mà chị nói “lưu lai lưu khứ†váºy chứ chị biết chữ lưu viết ra thế nà o không?
Yến TỠnói:
- Lưu tức là chảy, mà chảy thì phải có nước má»™t bên. Váºy là có bá»™ thá»§y, chảy lại không đứng yên má»™t chá»— là phải Ä‘i, váºy thì má»™t bên là chữ “khúc†chá»› gì?
Tá» Vy cưá»i.
- Váºy là sai đấy nhé, nếu bá»™ thá»§y mà đi vá»›i chữ khứ thì nó trở thà nh chữ “pháp†chứ đâu phải là chữ lưu nữa. Chữ lưu phải là bá»™ thá»§y Ä‘i vá»›i chữ lưu.
Yến TỠkhông chịu thua nói:
- Chữ Trung quốc tháºt là kỳ cục, rõ rà ng chữ đó phải Ä‘á»c là lưu sao lại Ä‘á»c là pháp. Váºy thì không phải là tôi không biết Ä‘á»c, mà là ngưá»i là m ra chữ nà y cái đầu có vấn Ä‘á».
Ãang lúc má»i ngưá»i nói đùa vui vẻ thì đột nhiên hai con ngá»±a hà lên, NhÄ© Khang nhìn sang tái mặt nói:
- Không xong rồi, bá»n quan binh Ä‘ang Ä‘uổi đến!
NhÄ© Khang vừa dứt lá»i thì đằng sau các tảng đá mưá»i mấy tên mặc áo Ä‘en xông ra, đứa nà o cÅ©ng vÅ© khà trong tay.
Tiêu Kiếm ra lệnh.
- Hãy bảo vệ Tá» Vy và Yến Tá»!
Và Tiêu Kiếm móc kiếm ra đánh nhau vá»›i mấy tay áo Ä‘en, VÄ©nh Kỳ và Liá»…u Hồng cÅ©ng xông tráºn, Yến Tá» dùng võ mồm.
- Bá»n bây lại đến? Tưởng là chúng tao dá»… ăn hiếp lắm sao? Ãừng có á»· đông nhé! Bá»n ta không sợ, đánh thì đánh, đừng có bà y mưu dùng lưỡi là ta chẳng sợ đâu.
Yến Tá» nói là cầm Ä‘ao phóng ra. VÄ©nh Kỳ và Tiêu Kiếm thấy váºy giáºt mình, cả hai vừa đánh vừa tìm cách bảo vệ Yến Tá».
Nhĩ Khang rút roi ở thắt lưng ra bảo vệ TỠVy, chẳng để cho một tay nà o đến gần, chà ng dặn:
- TỠVy hãy yên tâm có anh bên cạnh chẳng phải lo gì cả. Em cứ ngồi yên một chỗ, yên tâm.
TỠVy ngồi đó nhưng lòng đầy lo lắng, nà ng chỉ nghe thấy tiếng binh khà chạm nhau bốn bên, chứ không nhìn thấy gì cả.
Lần nà y những tay áo Ä‘en khác vá»›i những tay trước chúng sá» dụng vÅ© khà má»™t cách hiểm hóc chứ không nương tay. Có mấy tay thấy NhÄ© Khang báºn bịu vá»›i Tá» Vy nên ra sức tấn công chà ng tá»›i tấp. NhÄ© Khang phần phải bảo vệ Tá» Vy, phần chẳng muốn mạnh tay vá»›i quan quân triá»u đình nên chẳng mấy lúc bị đẩy và o thế hạ phong. Khang vừa đỡ mÅ©i kiếm đằng nà y, thì mÅ©i kiếm kia đã trổ xuống đầu Tá» Vy, NhÄ© Khang giáºt mình quáºt roi lại đánh văng cây kiếm trên. Chà ng ôm lấy Tá» Vy định thoát ra khá»i vòng chiến, nhưng những tay áo Ä‘en khác đã tấn tá»›i, má»™t lưỡi kiếm lại xẹt ngang qua là m rách má»™t lằn tay Khang, má»™t vệt máu đỠhiện lên. Khang còn Ä‘ang bất ngá» thì má»™t mÅ©i kiếm thứ hai lại bổ xuống đầu chà ng. Ãứng trước cái chết trước mặt, Khang không còn cách nà o khác hÆ¡n là ôm Tá» Vy lăn tròn, Tiêu Kiếm phóng tá»›i kịp thá»i đẩy mÅ©i kiếm sát nhân qua má»™t bên, Tá» Vy lạc giá»ng há»i:
- Nhĩ Khang! Anh bị thương rồi phải không? Hãy để em lại đi, mặc em!
NhÄ© Khang bế Tá» Vy né qua má»™t bên vừa lá»›n tiếng há»i:
- Các ngươi là bá»™ hạ ai váºy? Tại sao lại ra tay sát thá»§? Các ngươi chẳng biết ta là ai chăng?
NhÄ© Khang chưa dứt lá»i, thì đối phương lại chém tá»›i, NhÄ© Khang chỉ còn cách cáºt lá»±c chống đỡ.
PhÃa VÄ©nh Kỳ tình trạng cÅ©ng tương tợ, má»™t mình VÄ©nh Kỳ phải chiến đấu vá»›i mấy tay sát thá»§ võ nghệ cao cưá»ng, vừa né mÅ©i kiếm nà y, mÅ©i kiếm kia trá» tá»›i, VÄ©nh Kỳ cÅ©ng vừa đánh vừa há»i:
- Các ngươi là ai? Hãy báo danh ra xem, với ta ngươi cũng muốn sát thủ nữa ư?
Tên áo Ä‘en đứng trước mặt VÄ©nh Kỳ chÃnh là Ba Lãng, hắn đổi giá»ng khác Ä‘i, nói:
- Chúng ta chỉ phụng chỉ là phải giết, chá»› không được nương tay, bất luáºn kẻ đó là ai.
- Phụng chỉ à , giết không nương tay?
Vừa nói chà ng vuang kiếm chém tá»›i, VÄ©nh Kỳ không còn nể nang nữa, Trong khi NhÄ© Khang vì phải lo bảo vệ Tá» Vy nên không triển khai được hết Ä‘ao phát. Bá»n vây quanh chà ng kiếm pháp lại cao cưá»ng, nên khi NhÄ© Khang vừa bế Tá» Vy vừa né được má»™t kiếm thì lại thấy má»™t mÅ©i khác chÄ©a gần Tá» Vy, Khang tái mặt biết là khó tránh được nên đà nh đưa vai ra đỡ, NhÄ© Khang bị trúng má»™t kiếm loạng choạng lùi ra sau, Tá» Vy tuy không nhìn thấy nhưng đã nghe Khang “hự†má»™t tiếng, nên nói lá»›n:
- Anh NhÄ© Khang! Äừng đánh nữa, ta đầu hà ng thôi!
Tá» Vy chưa dứt lá»i thì tên cầm chùy đã ném má»™t chùy vá» phÃa đầu Tá» Vy, NhÄ© Khang nhanh hÆ¡n phóng tá»›i đá tên áo Ä‘en má»™t cái, Ä‘oạt được chùy.
Tiêu Kiếm vừa đánh vừa quay qua nói với Nhĩ Khang.
- NhÄ© Khang! Ngươi không nên nương tay vá»›i bá»n chúng nữa, chúng mặc dù là bá»™ hạ cá»§a Hoà ng thất nhưng ra tay ác độc, muốn lấy mạng các ngươi mà còn nương tay vá»›i há» sao được.
Lá»i cá»§a Tiêu Kiếm đánh thức NhÄ© Khang, biết đây là giá» phút sinh tá» rồi, nếu không giết há» thì há» sẽ giết mình, nên hét:
- ÃÆ°á»£c rồi, nếu hoà ng thượng đã hạ lệnh giết sạch không tha, thì NhÄ© Khang nà y cÅ©ng không nghÄ© đến nghÄ©a quân thần nữa.
Thế là chà ng cầm quả chùy sắt vừa Ä‘oạt được đánh tá»›i tấp bá»n áo Ä‘en, chỉ má»™t thoáng đã có ba tên bị đánh ngã. Bá»n địch thấy váºy không dám đến gần nữa.
Trong khi đó VÄ©nh Kỳ vừa đánh vừa yểm trợ Yến Tá», Ba Lãng ra tay khá hiểm độc. VÄ©nh Kỳ trong lúc thấy ý để mÅ©i kiếm cá»§a Ba Lãng đâm trúng cổ tay là m rÆ¡i kiếm, thừa cÆ¡ má»™t tên khác xông tá»›i, Yến Tá» hét:
- Anh Vĩnh Kỳ, coi chừng!
Rồi bất chấp tất cả phóng tới đỡ kiếm, may mà Tiêu Kiếm đến kịp đâm ngã tên đánh trộm kia, Yến TỠmới thoát chết.
Lúc nà y Tiêu Kiếm đã nổi cơn thịnh nộ nói:
- Tiêu Kiếm nà y trước kia đã từng thá» trước mặt sư phụ là không giết ngưá»i, nhưng hôm nay thế nà y thì đà nh vị phạm lá»i thá» váºy.
Nói xong, vung kiếm lên, những đưá»ng kiếm như sấm sét, chỉ má»™t lúc đã đâm ngã năm sáu tên. Ba Lãng thấy tình thế đã thất lợi, vá»™i vã khoát tay cho đồng bá»n rút lui. Yến Tá» thấy váºy Ä‘uổi theo, hét:
- Nà y những tay khốn kiếp kia! Äịnh chạy Ä‘i đâu?
Liá»…u Hồng vá»™i cháºn lại.
- Yến Tá», đừng Ä‘uổi theo, chúng ta cÅ©ng có ngưá»i bị thương đây nà y!
Tá» Vy nằm dưới cá», nhá»m dáºy gá»i:
- Anh Nhĩ Khang, anh đang ở đâu?
NhÄ© Khang mÃm môi cố rút lưỡi kiếm Ä‘ang nằm trên vai ra, máu tuôn như suối, chà ng loạng choạng ngồi xuống cạnh Tá» Vy mệt nhá»c nói:
- Anh ở đây đây, em có bị thương không?
TỠVy đưa tay sỠsoạng.
- Không có, không có, thế còn anh?
Vừa nói đến đó, tay nà ng đụng phải máu, sợ hãi kêu lên:
- Anh NhÄ© Khang, sao váºy?
Nhĩ Khang nghiến răng nói:
- Tá» Vy, anh tháºt không ngá», Hoà ng a ma cá»§a em lại có thể nhẫn tâm như váºy, há» muốn giết chết bá»n mình, nhưng em đừng lo, anh chỉ bị thương nhẹ thôi chẳng sao đâu.
TỠVy lắc đầu.
- Anh đừng dối em, là m gì bị thương nhẹ mà máu chảy nhiá»u thế?
Rồi ngước mắt lên trá»i Tá» Vy nói:
- Trá»i Æ¡i, xin trá»i hãy giúp con để cho con nhìn thấy để con có thể chăm sóc cho anh ấy.
NhÄ© Khang mặc dù mất máu quá nhiá»u, đã thấy choáng váng nhưng vẫn mạnh miệng:
- TỠVy đừng sợ, máu chảy một chút không là m anh chết được đâu, anh phải sống để bảo vệ em chứ?
Lúc đó Yến Tá», VÄ©nh Kỳ, Tiêu Kiếm, và Liá»…u Hồng Ä‘á»u chạy đến, Liá»…u Hồng nói:
- Mau mau lên xe, Tiêu Kiếm anh cầm cương nhé, tôi và Yến Tá» giúp hai ngưá»i lên xe.
Tiêu Kiếm thấy vết thương ở vai Nhĩ Khang khá nặng nên nói:
- Thế nà y chúng ta không thể đến Quân Huyện rồi, bá»n địch đã biết được đưá»ng Ä‘i cá»§a ta, hãy qua trở lại nhà trỠở Lạc Dương ở đó có thầy thuốc!
Thế là má»i ngưá»i quay ngược vá» hướng Lạc Dương.
Trong xe Liễu Hồng băng lại vết thương ở vai Nhĩ Khang nói:
- CÅ©ng may là tay trái chứ không phải tay mặt, có Ä‘iá»u vết thương sâu quá, ra máu lại nhiá»u, chắc có lẽ phải tịnh dưỡng khá lâu.
Khi vết thương ở vai Nhĩ Khang được băng xong, Yến TỠquay qua Vĩnh Kỳ.
- Anh Vĩnh Kỳ bây giỠđến phiên anh đó.
Tá» Vy nghe váºy giáºt mình.
- Vĩnh Kỳ cũng bị thương nữa ư?
Vĩnh Kỳ vội nói:
- À, vết thương ở cổ tay cũng nhẹ thôi, đừng lo.
Liá»…u Hồng lại thoa thuốc rồi băng bó vết thương cho VÄ©nh Kỳ, vết thương cá»§a VÄ©nh Kỳ không nặng, nên má»i ngưá»i quan tâm cho NhÄ© Khang hÆ¡n, VÄ©nh Kỳ bảo:
- Yến Tá» trên xe có tá» kim hoạt huyết đơn và bạch ngá»c chỉ thống tán, lấy cho chúng tôi uống Ä‘i rồi tÃnh sau.
TỠVy ngồi kế Nhĩ Khang đau khổ nói:
- Anh NhÄ© Khang, em đầu hà ng rồi, thôi bá»n mình quay vá» Ä‘i, mắt em thì đã không còn thấy, anh và VÄ©nh Kỳ lại bị thương. Nếu cứ kéo dà i, chuyện gì sẽ chỠđợi chúng ta? Tất cả vượt ngoà i sá»± tiên liệu cá»§a bá»n mình, xứ Äại Lý tuy đẹp, nhưng bây giá» em cảm thấy nó xa quá, em đã mất hết can đảm em nghÄ© là bá»n mình đã đến đưá»ng cùng.
Nhĩ Khang lắc đầu.
- Sao lại thối trà như váºy anh không chịu thua, chẳng bao giá» chịu thua cả, anh giá» cÅ©ng khá»e rồi, chỉ tại em không nhìn thấy nên tưởng là vết thương cá»§a anh nặng lắm.
Rồi ngẫm nghÄ© má»™t chút, NhÄ© Khang đột nhiên ngước lên cưá»i:
- Tháºt không ngá», kẻ thù cá»§a Phước NhÄ© Khang ta bây giá» là hoà ng thượng, cái vết thương tháºt sá»± cá»§a ta không phải trên vai nà y mà là trong trái tim nè
Liễu Hồng can:
- Anh hãy nằm yên, đừng xúc động như váºy không tốt.
Trong khi VÄ©nh Kỳ nghe NhÄ© Khang nói, lòng Ä‘au khổ khôn cùng, bởi vì chà ng cÅ©ng hoà n toà n không ngá» cha ruá»™t mình lại có thể sai ngưá»i Ä‘uổi theo giết con nên nói:
- Hoà ng a ma không chỉ cho ngươi má»™t Ä‘ao mà còn đâm cả ta nữa. Ngưá»i đã phá nát ngưá»i ta ra trăm mảnh, vì trong quá khứ ngưá»i không chỉ là má»™t ngưá»i đáng kÃnh mà còn là má»™t vị thần, tôi tôn thá» coi ngưá»i như má»™t thần tượng, tôi lúc nà o cÅ©ng sẵn sà ng liá»u thân vì ngưá»i. Váºy mà hôm nay, cái tình cảm đáng quý kia lại bị phá vỡ, Hoà ng a ma lại muốn lấy mạng cá»§a chúng ta.
Yến Tá» thấy VÄ©nh Kỳ bị thương, NhÄ© Khang cÅ©ng váºy rồi Tá» Vy bị mù, bất giác xúc cảm nhìn ra ngoà i trá»i nói to:
- Hoà ng a ma! Chẳng lẽ ngưá»i nỡ lòng muốn giết hết chúng con ư? Ngưá»i hãy đến đây mà nhìn xem, bá»n con ngưá»i bị thương ngưá»i bị mù thế nà y, váºy mà ngưá»i còn chưa hà i lòng, ngưá»i muốn thế nà o nữa chứ?
o0o
Tháºt ra thì ở táºn cung đình, vua Cà n Long chẳng biết được chút nà o vá» hoà n cảnh cá»§a bá»n Yến Tá».
Lúc NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ bị thương, ngưá»i lại Ä‘ang ngồi ở Diên Há»· cung hồi tưởng lại những đứa con lưu lạc.
Hôm ấy Ä‘ang cùng lệnh phi đùa vá»›i a ca nhỠđột nhiên vua cảm thấy mệt má»i, vú em thấy váºy bế cáºu nhá» Ä‘i. Vua Cà n Long Ä‘i đến bên cá»a sổ nhìn ra ngoà i trá»i, những đám mây trắng bay khiến vua rÆ¡i và o khoảng trầm tư.
Lệnh phi lặng lẽ bước tới:
- Hoà ng thượng, lúc gần đây ngưá»i có tin tức gì cá»§a bá»n há» không? Lần trước nghe nói, có đứa rÆ¡i xuống vá»±c, những đứa đó là ai váºy, biết được không?
- Chưa mấy hôm nay, chẳng có một tin tức nà o cả.
- Không có tin thì có nghÄ©a là tốt, vì như váºy Ãt ra bá»n chúng cÅ©ng được an toà n, hoà ng thượng nghÄ© đúng không?
Vua Cà n Long yên lặng nhìn ra ngoà i một lúc, ông lắc đầu rồi nói với lệnh phi:
- Tháºt tình chẳng là m sao biết được bá»n chúng mấy đứa chẳng phải là đã ở bên trẫm bao nhiêu lâu nay ư? Sao lại còn không hiểu trẫm? Biết tÃnh trẫm “sấm sét to nhưng mưa nhá»â€ cÆ¡ mà . Có đùng đùng nổi giáºn chỉ phút giây nà o đó rồi quên hết, đã mấy lần bá»n chúng lầm lá»—i, kể cả chuyện cướp ngục trẫm cÅ©ng đã bá» qua. Bây giá», chuyện Hương phi đã qua rồi, trẫm đã công bố cùng bà n dân thiên hạ là Hương phi đã chết thì há» phải biết là trẫm đâu còn muốn chặt đầu há» nữa. Chỉ cần bá»n chúng chịu quay vá» xin lá»—i, nháºn tá»™i trước mặt ta, là má»i thứ Ä‘á»u bá» qua, váºy sao chúng lại chẳng quay vá»? Chuyện Tá» Vy có phải là con ruá»™t trẫm không cÅ©ng đâu phải là điá»u cần thiết, Yến Tá» là con ai trẫm cÅ©ng không cần, vẫn thương yêu chúng như ruá»™t thịt, Trẫm cư xá» vá»›i chúng như váºy mà chúng vẫn quên ân phụ nghÄ©a, quả tháºt là không hiểu biết gì cả.
Lệnh phi có vẻ bất ngá».
- Hoà ng thượng! Có tháºt là ngưá»i đã tha thứ cho bá»n hỠư?
Vua thà nh tháºt nói:
- Chuyện cá»§a Hương phi má»—i lần nghÄ© đến, trẫm Ä‘á»u thấy nóng mÅ©i. Nhưng mà những đứa đó... tháºt tình cÅ©ng khiến cho trẫm động tâm, trẫm giáºn chúng tháºt nhưng trẫm cÅ©ng thấy nhá»› chúng, đó là yếu Ä‘iểm cá»§a trẫm.
Lệnh phi cảm động nói:
- Cái yếu Ä‘iểm đó cá»§a hoà ng thượng tháºt đáng yêu biết chừng nà o, thú tháºt thần thiếp cÅ©ng có má»™t thắc mắc từ lâu nhưng không dám há»i.
- Khanh cứ há»i Ä‘i!
- Lần trước hoà ng thượng đã hạ lệnh Ä‘em hai cô cát cát ra chém đầu nêu gương chúng thần đã cùng quỳ xuống xin tha, váºy mà hoà ng thượng vẫn cương quyết chém. Thế lần đó phải chăng là hoà ng thượng đã quyết như váºy, nếu NhÄ© Khang mà không giải cứu kịp cho bá»n há», thì có phải là bá»n hỠđã chết cả rồi không?
Vua yên lặng một chút, thở dà i.
- Hôm đó quả tháºt là ta quá giáºn, giáºn đến độ muốn giết chết quách chúng Ä‘i cho rồi, nhất là khi nghe cai ngục nói “biết đâu NhÄ© Khang cÅ©ng đã hóa bướm†đối vá»›i trẫm câu nói kia tháºt vô cùng khó chịu, nhưng chúng nó cÅ©ng chưa đến pháp trưá»ng thì Ä‘ao thá»§ phá»§ cÅ©ng phải chá» quyết định cuối cùng cá»§a trẫm. Ãó là chưa nói, hôm ấy Bác Hằng cÅ©ng đã có mặt ở pháp trưá»ng, nếu lệnh ân xá cá»§a trẫm đến không kịp thì Bác Hằng cÅ©ng có thể dùng Kim bà i lệnh cá»§a mình để cứu hai đứa nó?
Lệnh phi bấy giỠmới hiểu.
- Thì ra, hai cô cát cát ấy có thế nà o thì cuối cùng vẫn được sống. Váºy mà hoà ng thượng Æ¡i, bá»n chúng là m sao biết được tấm lòng hải hà cá»§a hoà ng thượng? Chúng không phải là “bá» nhà trốn Ä‘i†mà nghÄ© rằng mình Ä‘ang “trốn chạy cái chết†như váºy hoà ng thượng là m sao mong chúng có thể liá»u chết để quay đầu trở lại, tra đầu và o tròng? Và dụ chúng tháºt sá»± nhá»› thương hoà ng thượng Ä‘i nữa, có hối háºn vá» hà nh vi mình đã là m, thì chúng cÅ©ng chẳng dám tá»± ý quay vỠđâu!
Lá»i cá»§a lệnh phi khiến vua Cà n Long yên lặng, ông đưa mắt lên trá»i, tiếp tục nhìn những áng mây trá»i.
V ĩnh Kỳ, Nhĩ Khang lại quay vỠLạc Dương.
Tối hôm ấy thầy thuốc đến nhà trá» khám bệnh cho hai ngưá»i, vết thương được xức thuốc băng bó lại. Vết thương cá»§a VÄ©nh Kỳ được biết là không nặng lắm, nhưng NhÄ© Khang vì bị mất máu quá nhiá»u. Vết thương lại sâu, nên thầy thuốc khuyên nên tịnh dưỡng cẩn tháºn, bằng không cả cánh tay có thể bị phế. Má»i ngưá»i nghe phán Ä‘á»u lo lắng, nhất là Tá» Vy. Mặc dù không còn nhìn thấy nhưng Tá» Vy quyết định ngồi canh chừng NhÄ© Khang, chăm sóc cho nà ng.
Và như Ä‘iá»u thầy thuốc đã tiên liệu tối hôm ấy NhÄ© Khang bắt đầu sốt, sốt đến độ gần như mê sảng. Má»i ngưá»i chẳng ai chợp mắt, khăn lạnh thưá»ng xuyên đắp lên trán chà ng, Tá» Vy canh bên giưá»ng, vừa buồn vừa lo, nhưng cÅ©ng chẳng là m được gì hÆ¡n.
Trong cÆ¡n mê, NhÄ© Khang cứ gá»i tên Vy.
- Tá» Vy... em đừng Ä‘i sang bên ấy, ở đó có vá»±c sâu đấy, để anh dìu em nhé... Tá» Vy... ối! Äau quá không được rồi...
NhÄ© Khang giáºt mình chồm dáºy, thì chà ng đã nằm mÆ¡ thấy ác má»™ng. Má»i ngưá»i vá»™i vã dằn NhÄ© Khang nằm xuống lại, Tá» Vy lo lắng.
- Anh ấy bị mê sảng váºy, liệu có chết không?
Tiêu Kiếm nói:
- Äừng có nói như váºy, thôi cô hãy nghỉ Ä‘i.
TỠVy lắc đầu.
- Äâu có được, anh ấy bị thương nặng như váºy là m sao tôi có thể ngá»§ được chứ? Tôi phải ở bên cạnh anh Khang, dù có nhìn thấy hay không cÅ©ng mặc.
Liễu Hồng lo cơm nước, mang một mâm cơm và o đặt lên bà n.
- Tá» Vy, cô hãy ăn Ä‘i, để anh ấy bá»n nà y canh chừng cho.
- Tôi không đói.
Liễu Hồng không nghe, kéo Vy đến bà n ấn xuống ghế.
- Không đói cÅ©ng phải ăn, bây giỠđã là canh ba rồi, nếu không ăn e là ngã gục thì khổ cô. Mắt thì không thấy đưá»ng, cục u trên đầu cÅ©ng chưa biết là nh chưa, nếu không biết tá»± lo cho bản thân, có chuyện gì không hay thì sao?
Yến TỠnói:
- Tá» Vy thầy thuốc đã nói rồi, chuyện mất máu mê sảng là chuyện bình thưá»ng, bây giá» tạm thá»i bá»n nà y thay ngươi chăm sóc cho anh ấy, em hãy thư giãn má»™t chút ăn cái gì má»›i có sức chứ?
Bấy giỠTỠVy mới chịu đi ăn, TỠVy vừa cầm chén cơm lên lại nghe Nhĩ Khang mê sảng.
- TỠVy... TỠVy em đâu rồi.
Tá» Vy nghe gá»i lụp chụp đứng dáºy, vì không thấy đưá»ng nên đụng cả mâm cÆ¡m rÆ¡i xuống vỡ tan, VÄ©nh Kỳ thấy váºy nói:
- Tá» Vy, cô đừng để chúng tôi báºn bịu thêm? Giao NhÄ© Khang cho tôi được rồi, cô cÅ©ng còn bệnh mà ? Cô đâu chăm sóc được NhÄ© Khang?
Yến TỠnói:
- Ãúng đấy, anh VÄ©nh Kỳ nói đúng, Tá» Vy hãy Ä‘i nghỉ má»™t chút Ä‘i, anh VÄ©nh Kỳ nữa, để NhÄ© Khang ở đây có em và Liá»…u Hồng được rồi.
Nhĩ Khang trong cơn mê sảng lại nói:
- Hoà ng thượng! Xin ngưá»i hãy tha thứ cho Tá» Vy và Yến Tá»... xin đừng có truy sát bá»n nà y nữa... bá»n há»... bá»n há»...
Tá» Vy nghe váºy rất Ä‘au lòng, mò mẫm nắm lấy tay NhÄ© Khang nói:
- Anh NhÄ© Khang, tá»™i nghiệp anh, Em không thấy nên không biết anh hiện thế nà o, mấy hôm trước em đã hứa vá»›i anh là sẽ cố gắng là má»™t “ngưá»i mù yêu Ä‘á»i†Nhưng mà , anh lại bệnh nặng như váºy, vừa Ä‘au thể xác, vừa Ä‘au tâm... em chẳng biết là m gì để giúp đỡ anh. NhÄ© Khang anh nói Ä‘i, má»™t đứa tan phế như em có thể giúp Ãch gì được cho anh chứ?
Lá»i cá»§a Tá» Vy khiến má»i ngưá»i thấy chua xót, Tiêu Kiếm thấy váºy mang đà n đến cho Tá» Vy, sắp xếp chá»— để Vy ngồi, rồi nói:
- Thôi cô hãy đà n Ä‘i, hát Ä‘i! Äà n hát bản nhạc nà o mà cáºu ấy thÃch nghe nhất, cÅ©ng là má»™t cách giúp vết thương mau là nh.
Tá» Vy nghe váºy phấn chấn hẳn.
- Vâng.
Rồi bắt đầu khảy đà n.
Trong giấc mÆ¡ nghe Ä‘iá»u anh hứa
Sẽ sẵn sà ng che mưa nắng cho em
Trong giấc mÆ¡ nghe Ä‘iá»u em bảo
Sẽ vì em xây mộng tình yêu
Những lá»i đó nhá»› hoà i theo tháng năm
Dù trong mÆ¡ không quên được ánh mắt ngưá»i
Ãnh mắt đầy ước vá»ng thiết tha
Trong giấc mơ hình như anh khóc
Cho cuộc tình một cuộc tình si.
Tá» Vy vừa đà n vừa hát đà n xong má»™t lần lại má»™t lần tiếp nối, hát như quên cả không gian lẫn thá»i gian. Và trong tiếng hát êm Ä‘á»m đó, NhÄ© Khang như không còn thấy ác má»™ng, chà ng bắt đầu ngá»§ yên.
o0o
Thá»i gian chầm cháºm qua Ä‘i, trá»i lại sáng.
Trong phòng, Yến Tá» Tiêu Kiếm, VÄ©nh Kỳ và Liá»…u Hồng sau má»™t thá»i gian dà i mệt nhá»c, đã ngá»§ gà ngá»§ gáºt.
NhÄ© Khang trong giấc ngá»§ lại có má»™t giấc mÆ¡, lần nà y chà ng thấy mình bị cá»™t trên già n há»a để thiêu sống như Tô Tô. Lá»a từ phÃa dưới liếm dần lên là m cả ngưá»i Khang nóng bá»ng nhưng ngay lúc đó Tá» Vy như má»™t nà ng tiên xuất hiện vá»›i bà i hát như những dòng nước cam lồ, dần dần đẩy lùi những ngá»n lá»a nóng bá»ng kia, giảm dần rồi tắt ngắm. Khang giáºt mình tỉnh dáºy thấy Tá» Vy vẫn đà n, vẫn say sưa hát, mắt nà ng Ä‘ang “nhìn†vá» phÃa chà ng, NhÄ© Khang không dằn được nói:
- TỠVy! mắt em đẹp lắm.
Tá» Vy thấy Khang đã thức giấc ngưng hát, nghe ngóng. Trong khi Khang lại thấy cổ há»ng khô đắng, nên nói:
- Anh muốn uống nước!
Tá» Vy nghe váºy đứng báºt dáºy.
- Äể em Ä‘i lấy nước cho nghen.
Nói xong Tá» Vy bước tá»›i bà n lấy ly rót nước trong ấm trà ra, rồi mang đến cho NhÄ© Khang. Ãỡ chà ng dáºy đưa ly táºn miệng, NhÄ© Khang cố gượng ngồi dáºy bằng cánh tay không Ä‘au. Chà ng má»›i ká» môi và o ly nước chợt ngẩn ra nhìn Vy, Lúc đó Tiêu Kiếm cÅ©ng đã thức dáºy nhìn cảnh đó cÅ©ng vô cùng ngạc nhiên.
Tá» Vy thấy Khang ngẩn ngưá»i ra nhìn không hiểu.
- Sao anh không uống nước đi?
NhÄ© Khang giáºt mình.
- Anh uống, uống chứ!
Uống cạn ly xong, Khang há»i:
- Em có thể đi lấy cho anh thêm một ly nữa không?
- Vâng!
Tá» Vy nói, rồi bước tá»›i bà n rót má»™t ly khác, bấy giá» tiếng động đã khiến VÄ©nh Kỳ, Liá»…u Hồng, Yến Tá» Ä‘á»u thức dáºy má»i ngưá»i trông thấy Tá» Vy rót nước Ä‘á»u bất ngá», Yến Tá» không dằn được kêu lên:
- Tá» Vy!
Tiêu Kiếm vá»™i đưa tay lên miệng ngăn lại, Tá» Vy rót nước xong lại mang đến giuá»ng cho NhÄ© Khang, dịu dà ng nói:
- Em mang đến rồi nà y, uống đi!
Rồi đột nhiên kêu lên:
- Sao vai anh đẫm ướt cả máu thế nà y? Phải là m sao đây?
Nhĩ Khang chăm chú nhìn Vy.
- Máu ở chỗ nà o chứ?
TỠVy chỉ ngay lên chỗ bông băng.
- Còn nói là không có ư? Ướt cả băng vải còn gì?
NhÄ© Khang đã xác minh được Ä‘iá»u mình nghÄ©, mừng rỡ ôm Tá» Vy và o lòng.
- Trá»i Æ¡i, Tá» Vy anh sung sướng muốn phát Ä‘iên lên được!
Hà nh động của Nhĩ Khang là m ly trà trên tay của TỠVy rơi xuống đất, TỠVy nói lớn:
- Anh đừng động mạnh chứ, coi chừng vết thương lại chảy máu.
Nhĩ Khang xúc động nói:
- Nếu máu của anh chảy mà đổi lại mắt em thấy lại được thì có chảy bao nhiêu cũng không tiếc!
Tá» Vy nghe váºy ngẩn ra, rồi đột nhiên phát hiện mình đã nhìn lại được. Mừng quá nhìn NhÄ© Khang và Vy không thể tin được, mình lại nhìn thấy ngưá»i yêu nà ng run run nói:
- Nhĩ Khang... anh có biết không? Em đã nhìn thấy lại được, em thấy anh rồi, Thấy khuôn mặt anh thấy anh chảy máu, thấy cả ánh mắt đắm đuối của anh, có phải anh đang khóc?
NhÄ© Khang nghe váºy nhắm mắt lại.
- Cảm Æ¡n trá»i! Cảm Æ¡n đất, cảm Æ¡n đấng tạo hóa cảm Æ¡n cả thần linh.
Tá» Vy cÅ©ng mừng quá, nói liá»n má»™t hÆ¡i:
- Em nhìn thấy rồi, em nhìn thấy rồi... mà Nhĩ Khang sao anh lại gầy thế? Ban nãy em đụng trúng vết thương anh, có đau không? Có đau không?
NhÄ© Khang cưá»i tươi:
- Äau, Ä‘au chứ, nhưng cứ để mặc nó Ä‘au Ä‘i.
Rồi chà ng ghì chặt lấy Tá» Vy, Yến Tá» lúc đó không còn ká»m chế được nữa, cầm khăn tay chạy khắp phòng nói:
- Ngá»c hoà ng thượng đế, quan thế âm bồ tát, tất cả chư vị thánh thần, Yến Tá» nà y xin dáºp đầu cảm tạ các ngưá»i đã để cho Tá» Vy nhìn thấy lại được!
Vĩnh Kỳ thì bước tới tránh mặt Nhĩ Khang và TỠVy.
- NhÄ© Khang, Tá» Vy, xin chúc mừng hai ngưá»i, đến bây giá» thì tôi má»›i hiểu được ý nghÄ©a câu “trà chi tỠđịa nhị háºu sinh†(đặt và o chá»— chết mà sống lại)
Yến TỠkhông hiểu Vĩnh Kỳ nói gì cũng chen và o.
- Äúng đấy, con nhện chết rồi còn sống lại, huống chi là chúng mình, chúng mình là thứ bất tá», những con nhện không bao giá» chết.
Liễu Hồng nhìn cặp Nhĩ Khang, TỠVy mà rà n rụa nước mắt, trong khi Tiêu Kiếm cũng cảm động khôn cùng.
o0o
Chỉ mấy hôm sau NhÄ© Khang đã có thể bước xuống giưá»ng Ä‘i lại, Tá» Vy cÅ©ng khôi phục lại thị giác như xưa, ngay cả vị lương y đến chữa trị cho hai ngưá»i cÅ©ng ngạc nhiên.
- Tháºt không ngá» các vị hồi phục nhanh chóng như váºy, vết thương đã kéo da non, lại hết sốt. Äiá»u nà y có lẽ liên hệ đến tuổi tác, tuổi trẻ khiến sức khá»e hồi phục nhanh chóng. Có Ä‘iá»u tạm thá»i nên cẩn tháºn, đừng để chạm vết thương cÅ©ng như đừng rá»a nước, thuốc thì phải uống Ä‘á»u. Riêng vá» trưá»ng hợp cô gái nà y thì quả là kỳ diệu hÆ¡n nữa, tôi không phải thầy thuốc chuyên vá» mắt, nhưng tôi nghÄ© chuyện bị mù rồi sáng mắt lại thế nà y, chắc là có bồ tát phù há»™ đây. CÅ©ng biết sá»± mù tạm thá»i, thưá»ng là do má»™t kÃch động nà o đó tạo nên, và chỉ có má»™t sá»± kÃch động khác lên não má»›i có thể là m sáng mắt lại, dù gì đây cÅ©ng là phép lạ! Tốt! Tốt! xin chúc mừng má»i ngưá»i.
Nhĩ Khang lo lắng.
- Nhưng chuyện mù đã qua rồi có thể trở lại không?
- Nói tháºt tôi cÅ©ng không biết, nhưng tôi nghÄ©, đã qua rồi là nh rồi là m sao bị lại được?
Khi thầy thuốc ra vá», má»i ngưá»i cảm thấy hết sức phấn khởi, Tá» Vy bước ra sân thấy má»i thứ Ä‘á»u đẹp.
- Mặt trá»i đẹp quá, nhà cÅ©ng đẹp, mà Yến Tá» và Liá»…u Hồng bây giá» cÅ©ng đẹp hÆ¡n trước.
NhÄ© Khang bước ra theo, thấy Tá» Vy cứ nhìn mãi cháºu hoa, chá»c.
- Từ nà o tới giỠchưa thấy hoa ư?
- Thấy nhưng chưa bao giá» thấy hoa lại đẹp thế nà y má»i thứ Ä‘á»u đẹp.
Nhĩ Khang nhìn TỠVy nói:
- Nhưng chẳng có gì đẹp bằng đôi mắt em cả!
TỠVy cảm động nhìn lên.
- Anh Nhĩ Khang, được nhìn thấy lại anh, là em đã có cảm giác như được sống lại một kiếp khác rồi.
Nhĩ Khang nói:
- Anh cÅ©ng váºy, anh cảm thấy hạnh phúc khôn cùng. Mấy hôm trước khi em bị mất thị lá»±c, anh Ä‘au khổ chẳng kém em đâu.
- Em biết, em biết chuyện đó chứ?
o0o
Tối hôm ấy Yến Tá» vì vui quá nên đã là m tiệc ăn mừng. Cô nà ng cùng Liá»…u Hồng là m má»™t hÆ¡i mưá»i mấy thức ăn, báo hại VÄ©nh Kỳ và Tiêu Kiếm phải và o thu dá»n, NhÄ© Khang vì còn bị thương nên được miá»…n chẳng những thế VÄ©nh Kỳ còn nói:
- NhÄ© Khang mi không cần bước xuống giưá»ng, để Tá» Vy mang thức ăn đến táºn nÆ¡i phục vụ ngươi.
NhÄ© Khang cưá»i:
- Anh là m như tôi yếu lắm váºy, nam tỠđại trượng phu, bị má»™t chút thương táºt nà o có ý nghÄ©a lý gì? Tôi cÅ©ng và o bà n vá»›i các ngưá»i lâu lâu có cÆ¡ há»™i cùng chung vui sao có thể bá» qua chứ? Äó là chưa nói, lại được ăn những món ăn mà đÃch thân Yến Tá» nấu đâu phải dá»….
Trước khi ăn, Liá»…u Hồng cảnh giác má»i ngưá»i:
- Tôi phải thanh minh trước vá»›i má»i ngưá»i, món cá chưng, món thịt kho, món thịt nướng, món thịt xà o, món chim đút lò Ä‘á»u là Yến Tá» sáng chế đấy nhé, các vị ăn mà có vấn đỠgì, tôi hoà n toà n không chịu trách nhiệm. Còn món thịt gà hầm thì cÅ©ng cá»§a Yến TỠđặc biệt dà nh cho riêng hai ngưá»i bệnh, các ngưá»i cứ thá» xem có gì độc đáo không?
Tiêu Kiếm nói:
- Thức ăn mà Yến Tá» nấu chÃn được đã là kỳ tÃch rồi. Trước khi Liá»…u Hồng đến bá»n nà y đã từng ăn món Yến Tá» nấu nên đã biết hương vị thế nà o rồi, có ăn là được nà o dám chê?
Má»i ngưá»i cùng cưá»i rồi ngồi và o bà n, Tiêu Kiếm rót rượu nói:
- Bữa nay tôi phải uống thôi, từ cái hôm bắt đầu trốn chạy đến giỠtôi chưa có hôm nà o được uống rượu một bữa cho đã.
Yến TỠnói:
- Tôi muốn uống nữa!
Thế là Tiêu Kiếm rót rượu cho má»i ngưá»i, Tá» Vy nhắc nhở.
- Anh Nhĩ Khang vết thương chưa là nh không nên uống rượu.
Nhĩ Khang phản đối.
- Không được, bữa nay anh phải uống để mừng em mắt sáng lại chứ?
- Thôi được, nhưng uống Ãt thôi, mừng cho sá»± hồi sinh cá»§a má»i ngưá»i.
Má»i ngưá»i nâng ly lên nốc cạn, bắt đầu ăn cÆ¡m.
VÄ©nh Kỳ vì muốn lấy lòng Yến Tá» nên gấp miếng thịt nướng to nhất lên há»i Yến Tá»:
- Món nà y của em sáng chế phải không?
Yến Tá» gáºt đầu, VÄ©nh Kỳ bá» ngay và o miệng, nhưng chưa kịp nhai, mắt đã trợn trắng, rồi nuốt vá»™i xuống há»ng, lè lưỡi há»i:
- Em nướng có bỠthêm gia vị phải không?
- Vâng, chỉ thêm có má»™t chút xÃu tiêu thôi.
Vĩnh Kỳ giả vỠnói:
- Hèn gì rất đặc biệt, nà o mới các vị phải thỠqua một lần để biết tà i của Yến TỠchứ?
Thế là má»—i ngưá»i gắp má»™t miếng bá» và o miệng, nhưng chỉ đến đó thôi, ngưá»i thì ngáºm mồm ú á»›, ngưá»i lại nhảy nhá»m lên, ngưá»i vá»™i Ä‘i tìm nước uống.
Nhĩ Khang kêu lên:
- Yến Tá» cô định ám sát bá»n nà y à ?
TỠVy vội vã mang một ly nước to đến Nhĩ Khang.
- Nà y, nước nà y... nước nà y uống Ä‘i, tại vì Yến Tá» nói, con ngưá»i phải uống nước. Sáng uống trưa uống, chiá»u uống khát uống mà không khác cÅ©ng phải uống, nhất là khi ăn phải miếng thịt nướng cá»§a Yến Tá» cà ng phải uống nhiá»u nước hÆ¡n.
Liễu Hồng nói:
- Chỉ có thiên tà i má»›i nướng được những miếng thịt thế nà y, Yến Tá» chắc là có thù oán vá»›i bá»n mình đấy.
Yến TỠtrợn mắt:
- Cái gì, chẳng lẽ món thịt nướng cá»§a ta má»i ngưá»i sẽ bị trúng độc cả à ? Các ngưá»i rõ là cưá»ng Ä‘iệu.
Tiêu Kiếm mặt đỠgấc, cố nuốt trôi miếng thịt, rồi chắp tay xá Tiểu Yến Tá», nói:
- Ãây là miếng thịt nướng cay đầu tiên tôi được ăn, có lẽ suốt Ä‘á»i sẽ không quên. Bây giá» má»›i biết mấy hôm trước cô cho bá»n nà y món “thá»±c bất hư vị†(ăn không biết mùi) là đã nương tay lắm rồi, chứ đến lúc biết mùi thì đã vượt quá sức tưởng tượng!
Yến TỠkhông vui.
- Mấy ngưá»i khó chịu quá, nói gì mà biết mùi không biết mùi nghe muốn Ä‘iên cả đầu. Rồi cái gì chua cay? Tôi thấy thì má»i ngưá»i cố tình thổi phòng để ém tà i tôi thôi, chứ là m gì đến ná»—i tồi.
Nói xong Yến TỠgắp một miếng bỠvà o miệng, vừa nhai một cái nhả ngay ra, kêu lên:
- á»’! Không ngá» lại ướp nhiá»u giấm rồi còn á»›t nữa, đúng là chua cay, chua cay thấu trá»i!
Má»i ngưá»i thấy váºy cưá»i ngả nghiêng.
Ãợi má»i ngưá»i cưá»i dứt, Liá»…u Hồng nói:
- Tôi muốn nói cho các bạn rõ, kho tiá»n cá»§a bá»n ta bắt đầu cạn kiệt rồi đấy. Lúc gần đây sá» dụng tiá»n nhiá»u quá, nà o tiá»n thuốc, tiá»n ăn, tiá»n mướn nhà , tiá»n bố thÃ... nếu chúng ta không gắng tìm biện pháp thì sẽ không có cái gì ăn nữa. Vì váºy tôi nghÄ© là ngà y mai tôi và Yến Tá» phải ra khu chợ nà o đông má»™t chút kiếm tiá»n váºy.
Vĩnh Kỳ thắc mắc.
- Kiếm tiá»n bằng cách nà o?
Yến TỠnói:
- Thì bằng cách cÅ©... nghÄ©a là ... bá»n nà y Ä‘i mãi võ.
Tá» Vy há»i:
- Giống như trước kia đấy à ?
- Vâng, chúng ta đông ngưá»i thế nà y lại biết võ công thì là m nghá» mãi võ cÅ©ng kiếm sống được.
- Nhưng mà mãi võ thì phải khua chiêng đánh trống, mà chúng ta lại đang tị nạn, chẳng lẽ lại để bại lộ hà nh tung à ?
NhÄ© Khang há»i, Tiêu Kiếm nghe váºy nói:
- Thôi để tôi Ä‘i mượn tiá»n cá»§a bạn bè váºy.
NhÄ© Khang láºp tức phản đối.
- Không được, đưá»ng chúng ta còn dà i, nếu không tá»± lá»±c cánh sinh mà chỉ dá»±a và o sá»± tiếp tế cá»§a bạn bè anh thì sao được. Ãể anh mượn tiá»n, thà bá»n nà y Ä‘i mãi võ còn hay hÆ¡n!
Yến TỠnói:
- Bây giỠđừng có ngại thế nà y thế ná» nữa, chúng ta là “những con nhện chết Ä‘i sống lại được cÆ¡ mà †không có gì phải sợ. Ngà y mai, anh Tiêu Kiếm bảo vệ NhÄ© Khang và Tá» Vy, tôi, Liá»…u Hồng, và VÄ©nh Kỳ sẽ Ä‘i kiếm tiá»n.
Nhĩ Khang nói:
- Tôi thấy thì để Tiêu Kiếm bảo vệ các ngưá»i hay hÆ¡n, còn tôi tuy bị thương nhưng chưa đến đỗi trở thà nh ngưá»i tà n phế, mắt cá»§a Tá» Vy cÅ©ng đã là nh, chúng tôi chẳng cần bảo vệ đâu.
Yến TỠnói:
- Như váºy cÅ©ng được, má»™t chút nữa chúng ta phải táºp dợt trước. Tôi và Liá»…u Hồng sẽ đóng giả hai vai nữ gặp nạn, và Tiêu Kiếm thì trà trá»™n trong đám đông khán giả, đóng vai ngưá»i tốt bụng... thấy tình cảnh bá»n tôi nên hà o phóng cho tiá»n để góp ý những ngưá»i khác cho theo, đấy chỉ có váºy thôi.
VÄ©nh Kỳ nghe tÃnh, thay đổi sắc dịch ngay.
- Váºy coi gì được, mình dùng cách khác Ä‘i, là m chuyện lừa gạt ngưá»i khác không tốt.
Yến TỠnhăn mặt.
- Thiếu gia ơi, mình đã không còn núi, không còn nước gì nữa rồi đừng nên sỉ diện hão.
TỠVy chỉnh lại.
- Phải nói là sÆ¡n cùng thá»§y táºn rồi, đã đến đưá»ng cùng rồi...
Tiêu Kiếm thì không phản đối, cưá»i nói:
- Thôi tôi biết rồi, nhưng cái trò đùa nà y từ nà o đến giá» tôi chưa thá» qua, mong là má»i thứ sẽ phối hợp hoà n hảo.
o0o
Thế là qua ngà y hôm sau, Tá» Vy và NhÄ© Khang ở lại quán trá», còn Liá»…u Hồng và Yến TỠăn mặc rách rưới đứng giữa phố đông ngưá»i, lấy chiếc mâm gõ xèng xèng. Liá»…u Hồng đứng cạnh vá»›i cây Ä‘ao trên tay chuẩn bị diá»…n võ, trong khi VÄ©nh Kỳ và Tiêu Kiếm giả là m ngưá»i Ä‘i đưá»ng. Ãám đông hiếu kỳ chẳng mấy chốc kéo tá»›i, Yến Tá» thấy số ngưá»i tụ táºp lại khá đông rồi, nên ngưng đánh phèng la nói:
- KÃnh thưa các vị ông bà , cô bác, chị em ở Lạc Dương. Tôi là Tiểu Yến Tá» cùng bà chị đây là Tiểu Hợp Tá», chúng tôi ngưá»i Hà Bắc, định đến Tứ Xuyên tìm ngưá»i thân, không ngá» trên đưá»ng đến đây bà chị đã bị ngã bệnh, thuốc thang chạy chữa sạch cả tiá»n... hiện lưu lạc đến Lạc Dương nà y, thì coi như là đã... sÆ¡n cùng thá»§y hết, vì váºy không có nÆ¡i trá», cÅ©ng chẳng có cÆ¡m ăn, tục ngữ có câu “ở nhà nhá» cha mẹ, ra đưá»ng dá»±a bạn bè...†Chúng tôi bây giá» cÅ©ng biết má»™t chút võ nghệ, nên xin Ä‘em má»™t Ãt công phu ra biểu diá»…n, hầu kiếm chút kinh phà đi đưá»ng, mong là các vị đại ân đại nghÄ©a Yến Tá» nà y xin cảm Æ¡n vô cùng.
Nói xong, Yến TỠchấp hai tay lên tiếp
- Xin cảm ơn!
Tiêu Kiếm đứng trong đám đông, nghe Yến Tá» lòng vòng giá»›i thiệu mà không khá»i cưá»i thầm. VÄ©nh Kỳ xuất thân là a ca nên có bao giá» là m chuyện lưá»ng gạt ngưá»i khác, vì váºy cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Yến Tá» sau khi giáo đầu xong, cầm thanh Ä‘ao đã chuẩn bị sẵn, cùng Liá»…u Hồng biểu diá»…n, những đưá»ng Ä‘ao cá»§a hai ngưá»i rất được đám đông tán thưởng.
Sau má»™t mà n biểu diá»…n, Liá»…u Hồng cầm chiếc mâm Ä‘i xin tiá»n.
- Xin chư vị thưởng cho bao nhiêu cũng được! Rất cám ơn.
Ãám đông đứng xem thấy Liá»…u Hồng mang mâm đến, có ngưá»i vá»™i vã rút lui, có ngưá»i ném Ãt đồng xu và o. Ãi gần giáp má»™t vòng mà chẳng Ä‘uợc bao nhiêu Yến Tá» thấy váºy nháy mắt VÄ©nh Kỳ và Tiêu Kiếm, xong Ä‘em mâm tiến tá»›i. Chẳng ngá», Yến Tá» bước tá»›i thì VÄ©nh Kỳ mắc cở quá lá»§i mất tiêu, còn Tiêu Kiếm lại bối rối không kém, quên cả lá»i dặn giả cho tiá»n, mà gãi gãi đầu, rồi bước ra sân lẩm bẩm.
- Äà n ông đại trượng phu ai là m chuyện lưá»ng gạt cho được, chẳng quang minh chÃnh đại chút nà o!
NghÄ© váºy nên Tiêu Kiếm vòng tay lên chà o hết đám đông rồi nói:
- Các vị thân hữu bạn bè ở Lạc Dương, nếu các vị thấy hai cô gái nà y biểu diá»…n chẳng bắt mắt, thì Tiêu Kiếm tôi đây xin được biểu diá»…n thêm và i đưá»ng, để quý vị khẳng khái mà giúp đỡ bá»n há» nhiá»u hÆ¡n.
- Cô nương! Tại hại nói có Ä‘iá»u gì không phải, xin cô nương niệm tình tha thứ cho nhé!
Yến Tá» lúc đó Ä‘ang bá»±c mình, cái anh chà ng Tiêu Kiếm nà y tháºt bà y vẽ, kế hoạch đã đặt ra thì y đó mà là m Ä‘i, còn bà y chuyện biểu diá»…n, nên cầm Ä‘ao phóng tá»›i chém tháºt.
- Lộn xộn, chẳng chịu phối hợp thì xem nà y!
Tiêu Kiếm thấy Yến Tá» chém tháºt, giáºt mình lùi ra sau. Nhưng Yến Tá» không đứng yên lại tiến thêm má»™t Ä‘ao nữa, Tiêu Kiếm thấy váºy vừa né ngưá»i vừa hét:
- Ãao kiếm chẳng có mắt, không nên đùa.
Ãám khán giả bên ngoà i chẳng biết giả tháºt thế nà o, chỉ thấy Yến TỠđánh tá»›i tấp như váºy, trong khi Tiêu Kiếm lại chỉ né không đã đổ mồ hôi há»™t, nên cưá»i thÃch thú. Yến Tá» và Tiêu Kiếm má»™t ngưá»i Ä‘uổi, má»™t ngưá»i chạy, Ãao quét nhanh mà ngưá»i né cÅ©ng nhanh. Liá»…u Hồng bên ngoà i cầm mâm Ä‘i thêm má»™t vòng, đã bắt đầu thấy nặng. Ãám đông không ngá»›t cổ vÅ©, VÄ©nh Kỳ đứng xa xa nhìn mà cÅ©ng phải giáºt mình. Nhưng cuối cùng rồi Tiêu Kiếm cÅ©ng thoát được khá»i vòng chiến. Bấy giá» Yến Tá» cÅ©ng thấy thu hoạch khá bá»™n nên cÅ©ng dừng tay.
Tiêu Kiếm và Yến TỠđứng ngang nhau vòng tay lên chà o khán giả.
- Cảm ơn các vị, cảm ơn! Cảm ơn!
Ãám đông bên ngoà i vá»— tay khen ngợi, VÄ©nh Kỳ còn chưa hết ngạc nhiên vá»›i mà n kịch vừa rồi thì đã nghe hai khán giả đứng bên cạnh nói:
- Bá»n hỠđánh hay tháºt! Äẹp tháºt! mà cả hai trông cÅ©ng đẹp đôi đấy chứ? Tôi Ä‘oán há» hẳn là má»™t đôi tình nhân.
- Còn gì nữa! bá»n hỠđóng kịch đấy, xem kìa tay nam đẹp trai mà nữ xinh xắn, há» rõ là xứng đôi!
VÄ©nh Kỳ nghe bình phẩm tái mặt, chẳng còn thÃch thú vá»›i mà n trình diá»…n vừa rồi nữa, lặng lẽ quay Ä‘i.
|

18-09-2008, 12:52 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Äóng kịch thà nh công như váºy, Yến tá» rất đắc ý, trở vá» nhà trá», bước và o cá»a, Yến tỠđã oang oang:
- Tá» vy, NhÄ© khang, bá»n mình thà nh công rồi, các bạn không ở táºn nÆ¡i nên không thấy, tôi và Tiêu kiếm đã biá»…u diá»…n như tháºt váºy đó. mấy ngưá»i ở Lạc dương nà y, há» lé mắt hết trÆ¡n. Kết quả là tiá»n ném và o giá» như mưa, còn vá»— tay khen hay nữa. tháºt đã! tháºt đã! Kiếm má»™t chút mà bá»™n tiá»n! Ãt ra cÅ©ng được cỡ hai lạng bạc. Như váºy là trên đưá»ng không còn phải lo nữa rồi “trá»i sinh ta ra tất hữu dụng, thiên kim xà i táºn lại phục hoà n†mà . Quả là không sai!
Tá» vy và NhÄ© khang nghe váºy rất vui, NhÄ© khang có vẻ không tin há»i:
- Có tháºt không đó? chỉ cần mấy ngưá»i múa tay múa chân là có tiá»n liá»n à ?
Nhưng lúc đó VÄ©nh kỳ, Tiêu kiếm, Liá»…u hồng ở sau cÅ©ng Ä‘i tá»›i. Liá»…u Hồng cưá»i nói:
- Yến tá» không gạt má»i ngưá»i đâu! Bá»n nà y đã kiếm được rất nhiá»u, thà nh công hÆ¡n cả lúc ở Bắc kinh nữa, nhưng mà cÅ©ng hÆ¡i thiệt thòi…Tiêu kiếm má»™t chút.
Yến tỠlúc đó như sực nhớ lại, bước tới chống nạnh trừng mắt với Vĩnh kỳ:
- Anh VÄ©nh kỳ, em há»i anh, chẳng phải là lúc đầu bá»n mình đã thoả thuáºn. Anh phải đóng vai ngưá»i quyên tiá»n sá»™p để những nguá»i khác noi theo ư. Tại sao đến lúc đó anh lại núp trong đám đông, nói thế nà o cÅ©ng không chịu lá»™ diện? em đã cố tình nhìn vá» phÃa anh mấy lần ra hiệu, anh lại cứ giả lÆ¡, là m em quê độ. May mà anh Tiêu kiếm nhảy ra kịp, nếu không em và Liá»…u hồng là m sao diá»…n tiếp được chứ? Anh là m sao váºy? Mãi đến hôm nay anh vẫn chưa quên được mình là hoà ng tỠư?
Vĩnh kỳ đang bực bội, lại bị Yến tỠhạch sách không chịu nổi, xanh mặt nói:
- Xin lá»—i! Nhưng tôi đã nói vá»›i cô rồi, cái tác phong giang hồ, cái cách thức giã vá» lưá»ng gạt đó, tôi không thể chấp nháºn được. Tôi chẳng muốn là m chuyện lưá»ng gạt dân là nh, nên phải giã lÆ¡ như chẳng thấy, váºy thôi.
Yến tá» thấy thái độ cá»§a VÄ©nh kỳ như váºy cà ng tức, cà ng hét to:
- Ãúng rồi! anh là con ngưá»i cao quý, nên má»›i khinh thị kiếm tiá»n cá»§a bá»n nà y. Äúng không? váºy thì tối nay anh đừng có ăn cÆ¡m, Ä‚n như váºy, nó là m bẩn cái miệng cao quý cá»§a anh đấy!
VÄ©nh kỳ giáºn dữ.
- Nói như cô, há»—m rà y chúng tôi phải sống dá»±a và o chuyện mãi võ cá»§a cô đó ư? được rồi, từ rà y những đồng tiá»n nà o cá»§a cô kiếm được, tôi sẽ không sá» dụng tá»›i, được chưa! Nếu tôi mà còn để cô nuôi má»›i sống nổi thì tháºt là hèn không xứng là m ngưá»i nữa. “quân tá» hữu sở vi, hữu sở bất vi†Bắt tôi đóng vai thằng hỠđể ăn xin ngưá»i khác, chuyện nà y chưa được dạy nên chưa là m hiểu rồi chứ?
- Anh nói cái gì mà “quân tá» hữu thá»§ vệ?†thá»§ vệ gì? Nhưng ngưá»i đó há» Ä‘á»u là bá tánh, mà tôi cÅ©ng đã nói vá»›i anh rồi, đừng có noà chuyện quân tá» vá»›i tôi, Suốt Ä‘á»i tôi không là m quân tỠđược đâu.
Yến tá» chưa dứt lá»i, thì VÄ©nh kỳ đã khoát tay nói:
- Tôi không há» nói cô Ãt há»c dốt nát, cô đừng nghe lá»™n chữ nà y qua chữ kia, rồi nghe má»™t đưá»ng nghÄ© má»™t nẽo. Cô đừng có biếm chuyện tôi quân tỠđược không? Mà cô cÅ©ng nà o phải là chẳng có ai hợp diá»…n đâu. Anh chà ng Tiêu kiếm đó chẳng phải là đã diá»…n ăn ý vá»›i cô lắm ư, vai chÃnh đã lên sân khấu thì cần gì vai phụ?
Yến tá» nghe váºy tức quá, giáºm chân.
- Còn nói là không chê tôi há»c dốt, rõ rà ng là anh Ä‘ang coi thưá»ng em. Ở Hồi ức thà nh đã xem thưá»ng khi dá»…, đến đây lại tiếp tục… anh nói gì…. là tác phong giang hồ? cái gì mà Ãt há»c dốt nát? Rõ rà ng là anh Ä‘ang khi dá»… tôi. Bây giá» trong lúc hoạn nạn, ngưá»i bị thương kẻ bị bệnh, mà tiá»n bạc lại cạn cả rồi. Tôi há»i anh đó, bụng anh Ä‘ang đầy chữ nghÄ©a đó. Giá» anh có mang nó ra kiếm tiá»n được không?
NhÄ© khang thấy váºy vá»™i can thiệp.
- Các ngưá»i sao ồn à o váºy, những ngà y bỉ cá»±c như váºy còn chưa đủ ư?
Rồi quay qua Vĩnh kỳ, Nhĩ khang nói:
- Chẳng phải tôi phê bình, nhưng rõ là anh hÆ¡i khắc khe đấy. Yến tá» vừa kiếm được tiá»n, mừng quá vá» khoe. Anh không nói được và i câu tán thưởng thì thôi, đằng nà y lại còn tạt và o mặt ngưá»i ta má»™t gáo nước lạnh. Anh là m váºy cô ấy không phản ứng sao được?
TỠvy cũng kéo Yến tỠlại gần, nói với Vĩnh kỳ:
- Anh NhÄ© khang nói đúng đấy, Yến tá» bây giá» là ngưá»i là m được ra tiá»n, anh lại không bỠđược cái thế giá cá»§a mình không hoà hợp được. Ãó cÅ©ng là chuyện bình thưá»ng, nhưng tốt nhất là anh nên từ từ giải thÃch, rồi chị ấy sẽ hiểu, chá»› sao anh mắng ngưòi ta?
Tiêu kiếm cũng nói:
- Ãúng váºy!giá» chúng ta Ä‘á»u là những con ngưá»i lưu lạc, không má»™t xu dÃnh túi. Cái vị đắng cá»§a má»™t sá»± thiếu thốn má»™t khi mà nếm được, anh sẽ hiểu có giữ nghiã khà hay không giữ cÅ©ng là má»™t vấn Ä‘á». Cái đói nhiá»u khi đã bức bách thì không còn gì nữa, nguyên tắc quân tá», sẽ trở thà nh nước đổ cầu vịt thôi thì đừng có tá»± ái sỉ diện, quân tá» gì cả, nó chẳng giúp được gì trong lúc nà y đâu.
VÄ©nh kỳ nghe váºy biết là cái thế cá»§a mình đã xuống táºn cùng đáy vá»±c. Ngay cả Tiêu Kiếm cÅ©ng đứng vá» phÃa Yến tá» chỉ trÃch mình. CÆ¡n giáºn chợt bốc lên và không ká»m chế được trút cÆ¡n giáºn lên Tiêu kiếm.
- Tôi biết, tôi biết mà ! Anh má»›i là nam tá» hán đại trượng phu! Anh oai phong lắm, tôi thì không được phóng khoáng vÄ© đại như anh được chưa? Nếu anh hay, anh có thể bá» tất cả sÄ© diện, tá»± tôn. Thì từ đây vá» sau Yến tá» mà có là m chuyện “trá»™m vặt hay lưá»ng gạt†thì anh gánh hết đấy nhé.
Tiêu kiếm nghe váºy tái mặt.
- Anh nói chi những Ä‘iá»u khó nghe váºy? chẳng qua Yến tá» vì má»i ngưá»i mà kiếm tiá»n, váºy mà anh lại sá» dụng các từ trá»™m vặt, lưá»ng gạt ra để phê phán, như váºy e là không phải. Tôi thấy vô cùng bất bình cho Yến tỠđấy.
VÄ©nh kỳ nghe váºy cà ng giáºn dữ.
- Tại sao anh lại bất bình cho ngưá»i khác? Anh không có tư cách đó vá»›i Yến tá».
NhÄ© khang thấy váºy vá»™i can.
- VÄ©nh kỳ, Tiêu kiếm! hai bên phải đình chiến nghe chưa? Chúng mình là anh em đã từng và o sinh ra tá», sống chết có nhau nếu chỉ vì má»™t chút chuyện nhá» nhặt thế nà y mà để cho tình cảm sứt mẻ, thì không phải là đáng tiếc hay sao? Tôi biết mấy ngà y qua, anh em mình đã gặp quá nhiá»u Ä‘au khổ, bị áp lá»±c tứ phÃa nặng ná», nên….
Rồi NhÄ© khang quay qua Tiêu Kiếm nói như giải thÃch.
- Anh Tiêu kiếm, VÄ©nh kỳ dù gì cÅ©ng là má»™t hoà ng tá», váºy mà phải dầm sương giải nắng dá»c đưá»ng gió bụi thế nà y là hay lắm rồi. Anh ấy đã cố thÃch ứng vá»›i hoà n cảnh nếu có chá»— nà o còn chưa há»™i nháºp được thì cÅ©ng nên bá» qua cho.
Tiêu kiếm trừng mắt nhìn VÄ©nh kỳ rồi thở ra bá» Ä‘i, Yến tá» thấy váºy bất bình.
- Cái sai lầm lá»›n nhất cá»§a tôi là “trá»™m vặt, lưá»ng gạt†má»™t ông hoà ng tá» như anh!
Nói xong cÅ©ng bá» VÄ©nh kỳ ở đó, Ä‘i và o phòng ngá»§, VÄ©nh kỳ đứng đó vá»›i má»™t tâm trạng thất bại não ná». NhÄ© Khang thấy váºy liếc nhanh vá» phÃa Tá» vy, Tá» vy hiểu ý chạy theo Yến tá», còn Liá»…u hồng thì thở ra.
- Thế nà y là thế nà o, lúc Ä‘i vui vẻ, biá»…u diá»…n cÅ©ng thà nh công. gặt hái kết quả vá» má»™t cách hứng khởi, tưởng là má»i ngưá»i khen ngợi mở tiệc ăn mừng, kết quả lại cãi nhau má»™t tráºn long trá»i lỡ đất, tháºt kỳ cục!
Rồi chẳng nói chẳng rằng cũng bỠđi.
Váºy là má»i ngưá»i bá» Ä‘i hết, chỉ còn lại má»™t mình VÄ©nh kỳ vá»›i NhÄ© khang. Lúc đó VÄ©nh kỳ má»›i thấy sá»± giáºn dữ cá»§a mình có phần quá đáng, nhưng lòng vẫn chưa hết buồn bá»±c, chà ng ngã ngưá»i xuống ghế mệt má»i, NhÄ© khang thấy váºy bước tá»›i.
- Nếu tôi là anh thì ban nãy khi sá»± việc căng thẳng tôi đã tìm cách hoá giải rồi. Anh đã vì Yến tá» mà cắt đứt quá khứ, anh đã đóng má»™t vai trò quan trá»ng trong cuá»™c sống cá»§a Yến tá». Là m được những chuyện như váºy, sao anh lại không bá» qua được những Ä‘iểm nhá» nhặt cá»§a Yến tá» mà là m cô ấy buồn. Không phải trước đây anh đã từng nói, những khuyết Ä‘iểm cá»§a Yến tá» là ưu Ä‘iểm cá»§a cô ấy hay sao. Ãó là chưa nói….
NhÄ© khang đột ngá»™t hạ thấp giá»ng.
- Hãy cẩn tháºn đấy, không sợ là sá»± chia rẽ giữa hai ngưá»i sẽ bị ngưá»i khác nhảy và o trám chá»—? Coi chừng Tiêu kiếm anh ta không phải vừa đâu!
Lá»i cá»§a NhÄ© khang đánh trúng tim Ä‘en VÄ©nh kỳ, khiến anh chà ng cà ng thấy nặng đầu hÆ¡n.
Trong khi đó, trong phòng ngá»§, Yến tá» cà ng nghÄ© cà ng tức, Ä‘i tá»›i đâu Yến tỠđá bà n, đá ghế đến đó, vừa đá vừa bá»c dá»c.
- Hứ! dám đánh giá ta thấp váºy ư? Tháºt tức chết Ä‘i được tức chết Ä‘i được! váºy mà còn dám hứa vá»›i ta sẽ là má»™t VÄ©nh kỳ hoà n toà n má»›i, không đòi há»i gì cả! Tất cả Ä‘á»u là gỉa dối, dám chê ta là thứ “giá»±t dá»c lưá»ng gạt†nữa? anh ta má»›i đúng là tên lừa đảo, đã gạt ta, nói láo vá»›i ta!
Tá» vy nghe váºy biện há»™:
- Chị nói váºy là oan cho VÄ©nh kỳ, tất cả anh ấy là m chỉ vì muốn tốt cho chị, Vì chị, anh ấy đã phải bá» hết tất cả, kể cả chức danh hoà ng tá», bá» cả những vinh hoa phú quý, cả vua cha. Nếu không phải vì quá yêu chị, thì là m gì có chuyện đó? váºy mà chị không chịu nghÄ© đến, lại phá»§ nháºn tất cả, còn nói là VÄ©nh kỳ đã gạt chị. Nếu anh ấy gạt chị thì đã phải trả má»™t cái giá quá đắt rồi!
Yến tá» vẫn giáºn dữ.
- Em còn dám nói giúp anh ấy nữa ư? À phải rồi vì anh ta là anh ruột của em mà .
- Anh ấy không phải là anh ruá»™t em! Em bây giá» cÅ©ng không biết anh ấy là gì cá»§a em nữa. Nhưng chị thì rõ là chị em rồi, vì chúng mình đã bái thiên bái địa. Em không gạt ai hay bênh ai có Ä‘iá»u em thấy từ lúc ta quen biết vá»›i VÄ©nh kỳ, VÄ©nh kỳ đã từ cái vị trà hét ra lá»a, uy quyá»n tá»™t bá»±c, phải rÆ¡i xuống đến táºn cùng chá»— thưá»ng dân phải sÆ¡n đông mãi võ kiếm sống. Như váºy quá thiệt thòi, nhưng VÄ©nh kỳ đâu có kêu la, Ä‘iá»u đó là m em bái phục. Anh ấy đã vì tình yêu là m má»i chuyện, váºy mà chị còn không hiểu, không cảm động. còn em, em thấy cảm đông quá mức. Sá»± trả giá cho tình yêu cá»§a anh ấy không phải nhá», những ngưòi đà n ông như váºy rất hiếm thấy. Chỉ có chị là có phúc mà chẳng biết phúc thôi!
- Em còn nói giúp cho anh ấy, nói giúp gì nữa? Ban nãy em không trông thấy thái độ cá»§a anh ta sao, anh ta nói váºy mà chấp nháºn được à ? Trước mặt anh Tiêu kiếm, VÄ©nh kỳ lại nói chị không đáng má»™t đồng xu. Trong lúc chị phải đổ mồ hôi ra mãi võ, thì anh ta trốn trong đám đông vì xấu hổ. Chuyện đó là m chị bá»±c vô cùng, váºy mà vá» nhà còn không nói lá»i xin lá»—i, còn là m dữ nữa. Chị đã quyết định từ đây vá» sau, chị sẽ tuyệt giao vá»›i anh ta!
Tá» vy cưá»i.
- Cái gì mà tuyệt giao? Là m sao tuyệt giao được chứ? Trong đám chúng ta chẳng ai rá»i ai được đâu. ChÃnh miệng chị cÅ©ng đã nói váºy mà , chúng ta như ngưá»i trong má»™t nhà , sống chết có nhau. Cái tình cảm thâm sâu váºy là m sao mà tuyệt giao được chứ?
- Váºy thì chị sẽ không thèm nói chuyện vá»›i anh ấy, được chưa?
TỠvy thở ra.
- Chuyện đó cũng được… chỉ tội cho Vĩnh kỳ thôi.
Yến tỠtrợn mắt.
- Tội nghiệp, tội nghiệp chỗ nà o chứ?
- Ãã phải bá» cung và ng Ä‘iện ngá»c, cùng chúng ta ngá»§ ổ rạ ổ rÆ¡m, từ má»™t hoà ng tá» già u sang phải ngá»a tay chá» thiên hạ bố thÃ. Không xè tay xin tiá»n được, chứ không những không thông cảm còn mắng ngưá»i ta đến vuốt mặt không kịp, ác hÆ¡n nữa là ….
- Cái gì mà ác, ai ác?
- Chị chứ còn ai?
- Tôi ác, mà ác chỗ nà o?
Tá» vy hạ thấp giá»ng nói;
- Giã sỠchị là Vĩnh kỳ, Vĩnh kỳ chị, còn Tiêu kiếm là một cô gái đẹp, thì chị sẽ thế nà o?
- Mi nói váºy là sao?
- Chị còn nhá»› chuyện thái liên không? Cô nà ng Thái Liên cùng VÄ©nh kỳ cởi ngá»±a, lúc đó có ngưá»i giáºn đến độ hai lá»— mÅ©i cÅ©ng bốc khói, Còn cái anh chà ng Tiêu kiếm nà y, văn võ song toà n, phong độ lại hiên ngang, đáng giá gấp mấy lần thái liên đấy.
- Ngươi nói váºy là sao? chuyện Tiêu kiếm và thái liên có gì liên hệ nhau, há» cÅ©ng chẳng cùng há»? tám cây sà o chá»c chẳng tá»›i chứ đừng nói bà con.
TỠvy tức quá nói:
- Nói váºy mà cÅ©ng không biết, váºy thì nghe nà y, chị có biết VÄ©nh kỳ Ä‘ang ghen không? Äó ý là thế đấy, chị suốt ngà y cứ quấn quanh Tiêu kiếm, như váºy chị đâu nghÄ© đến VÄ©nh kỳ ngưá»i ta sẽ thấy thế không?
Yến tá» nghe há»i má»›i nghÄ© ra:
- Nhưng mà … nhưng mà …. tôi chỉ xem Tiêu kiếm là anh mình thôi.
- Ãúng thế còn lúc cái cô thái liên, cÅ©ng đâu có ý gì vá»›i VÄ©nh kỳ chỉ xem như ông chá»§ thôi sao chị lại ghen?
Yến tỠngẩn ra, nhưng vẫn thấy bực bội.
- Chị không tin là anh ấy ghen đâu, có ghen đến đâu cÅ©ng không thể nhục mạ chị bằng câu “trá»™m vặt lưá»ng gạt†đã sá» dụng từ như váºy mà tha thứ được ư, tháºt tức chết, tức đến độ muốn Ä‘au cả bụng luôn. Tôi không thèm ở lại đây đâu, tôi ra ngoà i đây.
Tá» vy giáºt mình.
- Chị định đi đâu chứ?
- Mặc tôi.
Yến tá» nói rồi chui và o nhà bếp, lấy má»™t cây búa thá»§ trong ngưá»i Ä‘i ra ngoà i Tá» vy duổi theo:
- Trá»i sắp tối rồi, chị lại mang búa Ä‘i đâu, không được Ä‘i!
VÄ©nh kỳ và NhÄ© khang Ä‘ang ngồi trong phòng khác nghe váºy giáºt mình đứng dáºy, chỉ nghe Yến tá» nói:
- Tôi là m gì mặc, chẳng có ai có quyá»n cản tôi cả.
NhÄ© khang há»i:
- Nhưng Yến tỠđi đâu mới được chứ?
Yến tỠvừa đi vừa nói:
- Tôi đi lên núi chẻ củi đây.
- Nhưng núi nà o mới được chứ?
- Mặc kệ, núi nà o cũng được. Thấy núi nà o là lên núi đó, thấy cây là chặt!
NhÄ© khang cưá»i nói:
- Váºy không được, trên núi có cá»p, cô mà lên đó má»™t mình là không an toà n, vã lại trong chợ Lạc dương bà y bán rất nhiá»u cá»§i, muốn là bá» tiá»n ra mua có ngay đâu cần phải lên núi đốn?
Yến tỠnói:
- Dạ bẫm thiếu gia, muốn mua thì phải tốn tiá»n chứ? Chúng tôi chỉ má»™t chuyện mãi võ kiếm tiá»n cÅ©ng bị ngưá»i ta phê phán bằng những lá»i khó nghe. Có ngưá»i há» cao quý đến độ, cái gì cÅ©ng không là m, mà cÅ©ng không cho cả ngưá»i khác là m. Trong khi đó hiện nay tiá»n bạc bá»n nà y đã cạn rồi, chẳng có cách nà o khác chỉ còn cách lên rừng đốn cá»§i thôi.
VÄ©nh kỳ ngồi yên má»™t chá»— không nói gì cả, NhÄ© khang há»i:
- Nói như cô váºy, thì trước khi muốn ăn cÆ¡m phải Ä‘i gieo mạ à ?
Yến tỠhất hà m.
- Không cần biết, anh tránh ra, để tôi đi đốn củi.
NhÄ© khang chạy ra đứng cản cá»a.
- Cô Ä‘i đốn cá»§i mà giáºn dữ thế nà y, rá»§i cây không đốn mà đốn trúng ngưá»i thì sao?
- Tôi đã bảo là đi đốn cá»§i là m sao lại đốn ngưá»i, anh kiếm chuyện vá»›i tôi nữa ư? Hãy lo mà bảo vệ Tá» vy Ä‘i, còn chuyện tôi mặc tôi.
Lúc đó TỠvy cũng từ trong chạy ra, đẩy Vĩnh kỳ một cái.
- Tôi thấy thì anh nên cùng đi đốn củi với chị ấy thôi.
Yến tá» nghe váºy hét:
- Ai cần anh ấy Ä‘i vá»›i tôi, anh ấy cao quý như váºy chẳng lẽ Ä‘i là m nghỠđốn cá»§i à ? Tốt nhất là nên ngồi lại ở nhà đợi tiểu thuáºn, tiểu quế tỠđến phục vụ đợi bá»n cung nữa mang thức ăn lên nhắm nháp.
Lúc đó VÄ©nh kỳ không còn chịu nổi, đứng dáºy hét:
- Ãến lúc nà y mà còn dám nói nhưng Ä‘iá»u lếu láo váºy được ư? thá» há»i hai năm qua, những gì không nên là m không được là m, nhưng đã vì cô, tôi Ä‘á»u xả thân thế mà còn không biết Ä‘iá»u, còn dám mai mÄ©a. Nói đúng ra không phải là tôi cao quý gì cả, mà chỉ tại tôi ngu thôi!
Yến tá» nghe váºy xông tá»›i.
- Có phải bây giá» anh đã hối háºn vá» Ä‘iá»u mình đã là m rồi không? hối háºn còn kịp mà váºy thì bây giá» anh hãy quay vá» Ä‘i, quay vá» vá»›i ông “rồng ngá»§ gục†cá»§a anh Ä‘i để còn được là m con rồng nhá»!
VÄ©nh kỳ giáºn dữ, Ä‘i thẳng ra cá»a.
- ÃÆ°á»£c rồi, váºy thì tôi Ä‘i đây!
NhÄ© khang thấy váºy nhảy ra can.
- VÄ©nh kỳ, anh Ä‘iên rồi ư, anh Ä‘i vỠđâu chứ? đừng quên là bây giá» anh cÅ©ng không còn nhà , không có chá»— cho anh quay lại nữa đâu. Thôi hãy ở lại đây hai ngưá»i đừng cãi nhau nữa, hãy bắt tay giãng hoà đi, hoá sức lá»±c thà nh tương hồ váºy!
Yến tá» bá»±c dá»c đẩy NhÄ© khang ra.
- Anh tháºt lắm chuyện!
Nhưng cái đẩy của Yến tỠlại trúng ngay vết thương trên vai Nhĩ khang, khiến Nhĩ khang la lên:
- Ui da, đau quá!
Tá» vy thấy váºy giáºt mình.
- Anh Nhĩ khang, có sao không, đâu để em xem?
Yến tá» thấy váºy giáºt mình.
- Xin lỗi anh Nhĩ khang, tôi không cố ý!
Yến tá» vừa nói là ném cây búa xuống định chạy vá» phÃa NhÄ© khang.
- Ôi! chết tôi rồi, chắc sứt cả mấy lóng chân tôi rồi!
Lúc đó chợt nhiên VÄ©nh kỳ kêu lên, má»i ngưá»i quay lại, chỉ thấy VÄ©nh kỳ ôm má»™t chân nhảy cò cò. Thì ra cây búa cá»§a Yến tỠđã rÆ¡i trúng chân VÄ©nh kỳ.
Tất cả lại tái mặt, Yến tá» lúc đó quên bẳng ngay NhÄ© khang, quay qua VÄ©nh kỳ há»i:
- Sao, rớt mấy lóng chân rồi hả! có sao không?
VÄ©nh kỳ đứng lại xúc động, ôm lấy Yến tá».
- Nghiêm trá»ng lắm cả trái tim anh cÅ©ng nát ra. Ãầu thì nhức như bưng, tay chân cÅ©ng rả rơì, muốn mê sảng nữa.
Yến tá» nghe váºy e thẹn, đẩy VÄ©nh kỳ ra.
- Hừ! thì ra anh gạt tôi, anh đúng là tên trá»™m vặt, lưá»ng gạt, thá»§ Ä‘oạn nà o cÅ©ng không chừa!
Nhưng cái đẩy cá»§a Yến tá» lại trúng ngay vết thương trên vai VÄ©nh kỳ tháºt, lần nà y VÄ©nh kỳ lại ôm tay hét:
- Ui da! Ui da!
Yến tỠlại nghĩ Vĩnh kỳ đóng kịch, nhặt búa lên nói:
- Anh muốn la muốn hét gì cũng mặc! tôi không mắc mưu anh đâu, hãy đem trò đó ra gạt mấy cô gái khác đi!
Yến tỠvừa nói vừa đi trong khi TỠvy lại vén tay áo Vĩnh kỳ lên thấy lớp bông băng đã bị thấm ướt cả máu, khiến TỠvy la lên:
- Ồ! Nguy rồi, vết thương đã chảy máu lại rồi.
Yến tá» nghe váºy giáºt mình quay lại, thấy tháºt ném búa xuống đất chạy đến, lần nà y búa lại rÆ¡i trúng chân mình.
- Ui da!
Yến tỠlại ôm chân nhảy, lần nà y Vĩnh kỳ chạy qua.
- Có sao không? Äó thấy chưa ban nãy anh đâu có gạt em, trúng Ä‘au lắm đấy, đâu đâu cởi già y ra xem có bị gãy móng chân chưa?
Yến tỠđẩy Vĩnh kỳ ra.
- Mặc tôi, mặc tôi, tôi không cần anh!
Nhưng rồi vết thương trên ngưá»i VÄ©nh kỳ rướm máu tháºt, Yến tá» rá»›t nước mắt nói:
- Vết thương anh chảy máu lại rồi kìa, hãy lo cầm máu đi.
Vĩnh kỳ cảm động.
- Ãã sẳn sà ng vì em liá»u chết, đổ cả máu,váºy mà chỉ có má»™t chút cái “cao ngạo†cá»n con kia, lại không bỠđược tháºt báºy. Thôi để anh sá»a đổi, anh sẽ sá»a đổi!
Câu nói của Vĩnh kỳ là m Yến tỠkhóc thêm.
- Thôi, từ rà y sắp lên, nếu anh không thÃch đóng vai gì thì đừng đóng. Anh cứ giữ anh, còn em…. em cÅ©ng hư tháºt, em lúc nà o cÅ©ng xấu, ăn cắp cả lê…. vì váºy anh nói “trá»™m vặt lưá»ng gạt†là đúng, tÃnh xấu đó đúng ra phải chữa…
VÄ©nh kỳ nghe váºy cÅ©ng xúc động.
- Không phải, anh má»›i sai. Vấn đỠở đây chẳng phải tại em mà tại anh, cái sai cá»§a em nhá» còn cái sai cá»§a anh má»›i lá»›n. Anh đã lở lá»i gán cho em bốn cái tiếng trên, anh là ngưá»i không biết lịch sá»± không giữ mồm giữ miệng, không có tư cách. Em biá»…u diá»…n hay như váºy, kiếm được nhiá»u tiá»n như váºy, đúng ra anh phải hãnh diện vì em. Váºy mà không những không là m thế anh còn bươi móc những khuyết Ä‘iểm cá»§a em ra. Từ lúc Ä‘i lưu vong đến giá» anh hÆ¡i mất thăng bằng anh lúc nà o cÅ©ng có mặc cảm mình là “hoà ng tá»â€ khi trở thà nh dân không hoà đồng được. Nói tháºt, má»™t phần cÅ©ng vì yêu em, quá yêu em thôi!
Yến tá» nghye nói má»m lòng hẳn.
- Tháºt váºy ư?
- Nếu anh mà nói dối cho đầu lìa khá»i cổ!
Yến tỠôm ghì lấy Vĩnh kỳ.
- Váºy thì để em nói cho anh biết má»™t Ä‘iá»u.
- Ãiá»u gì?
Yến tỠkê sát tai Vĩnh kỳ nói:
- Em xem Tiêu kiếm như má»™t ngưá»i anh thôi.
Mặt VÄ©nh kỳ đỠgất, trong khi Tá» vy và NhÄ© khang nhìn nhau cưá»i, NhÄ© khang bước tơà nhặt cây búa lên, nói vá»›i cây búa.
- Nà y cảm ơn cây búa nhe cây búa.
Yến tá» thấy NhÄ© khang là m váºy, không dằn được cưá»i sặc sụa.
Hôm ấy giữa VÄ©nh kỳ và Tiêu kiếm đã có Ä‘iá»u ngượng nghịu, hai ngưá»i cứ tránh né nhau. Ãể giảng hoà Tá» vy và Liá»…u hồng cùng xuống bếp, đến giá» cÆ¡m thức ăn bà y lên đầy cả bà n Liá»…u hồng cưá»i nói vá»›i má»i ngưá»i.
- Tối nay không có món “thịt nướng chua cay†cá»§a Yến tá» nhưng có món “thịt sưá»n chua ngá»t†cá»§a tôi.
TỠvy nói:
- Có cả món canh “chua cay†của TỠvy nữa đấy.
Yến tỠtò mò.
- Sao ngưá»i thì là m món “chua ngá»t†còn ngưá»i lại “chua cay†là ý gì?
Tá» vy cưá»i.
- Bởi vì hôm nay trong nhà có nhiá»u “giấm†nhiá»u “ớt†và cÅ©ng nhiá»u “đưá»ng†nữa!
NhÄ© khang nghe váºy cưá»i theo.
- Váºy thì ai thÃch ăn chua cứ ăn, ai thÃch ăn ngá»t cứ ăn, ăn cay cứ ăn. Từ ngà y chạy trốn đến giá», chua ngá»t cay đắng gì cÅ©ng đủ cả rồi. ngưá»i là m thức ăn đã có tâm cho ta thưởng thức thêm thì má»i ngưá»i cứ chá»n.
VÄ©nh kỳ nghe biết là má»i ngưá»i ghẹo phá mình, liếc nhanh vá» phÃa Tiêu kiếm mà không khá»i bức xức. Trong khi Tiêu kiếm lại cưá»i má»™t cách tá»± nhiên.
- Hay lắm, chua ngá»t đủ cả, ai thÃch ăn chua thì ăn, thÃch ăn ngá»t thì ăn, còn tôi, tôi chỉ thÃch uống rượu.
Nói xong Tiêu kiếm ngồi xuống, tự nhiên rót rượu ra uống, uống xong dùng đủa gỠgỠvà o ly rồi ngâm nga.
Ngưá»i sinh không rể má
Phiêu bạt như bụi trần
Theo gió cùng tám hướng
Không cần biết bản thân
Anh em cùng bốn bể
Äâu cần phải ngưá»i thân
Miễn vui cùng chà hướng
Rót rượu không cần má»i
ThÃch thì ta cứ uống
Năm tháng có chỠđâu.
Nhĩ khang cảm động nói:
- Bà i thÆ¡ nà y phản ánh tình cảm bá»n mình hiện giỠđó.
Tiêu kiếm gáºt đầu, VÄ©nh kỳ thấy váºy vá»— vai Tiêu kiếm nói:
- Nà y ngưá»i anh em, hôm nay đắc tá»™i vá»›i anh, xin lá»—i nhé.
Hai ngưá»i nhìn nhau cưá»i và chuyện xÃch mÃnh coi như đã được gát lại.
Má»i ngưá»i nán lại Lạc dương thêm mấy bá»a để đợi vết thương cá»§a NhÄ© khang là nh lặn. Sức khá»e cá»§a Tá» vy phục nguyên rồi má»›i tÃnh chuyện ra Ä‘i.
Việc kiếm sống cá»§a cả bá»n, giá» chá»§ yếu chỉ là mãi võ. Hôm ấy những ngưá»i có sức khá»e trong bá»n đến phÃa bắc thà nh Lạc dương mãi võ. Há» gần như đã quen thuá»™c vá»›i nghá», nên không còn ngượng nghịu như bá»a đầu. Cái hấp dẫn quần chúng nhất, là cuá»™c tỉ thà giữa Yến tá» và Tiêu kiếm. Vì váºy vô hình trúng mà n đánh nhau trở thà nh má»™t mà n không thiếu được. Tiêu kiếm và Yến tá» trở thà nh hai nhân váºt chÃnh. NhÄ© khang và Tá» vy cùng VÄ©nh kỳ thì đứng trà trá»™n trong quần chúng, vừa bảo vệ, vừa cổ vÅ© để đám đông là m theo.
Hôm ấy giữa Yến tá» và Tiêu kiếm chuẩn bị biá»…u diá»…n, Liá»…u hồng Ä‘ang bưng mâm Ä‘i nháºn tiá»n thưởng, thì trong đám đông quan Khâm sai Lý đại nhân cùng đám thuá»™c hạ cÅ©ng có mặt. Há» thấy Yến tá» mãi võ, VÄ©nh kỳ gõ phèng la, NhÄ© khang, Tá» vy trong áo vải bô lam lÅ©, sá»± việc đó khiến ông bà ng hoà ng.
- Ãúng là bá»n há» rồi! tại sao lại có thể nông nổi nà y? Má»™t hoà ng tá» Ä‘i gá» chiêng cho hoà n châu công chúa mãi võ, Hoà ng thượng mà biết được sá»± việc nà y hẳn Ä‘au lòng lắm.
Lý đại nhân còn Ä‘ang nghÄ© ngợi chưa biết phải phản ứng thế nà o, thì Liá»…u hồng đã mang mâm đến quyên tiá»n, Liá»…u hồng vì chưa biết mặt Lý đại nhân nên nói:
- Xin chư vị cứ thưởng cho, bao nhiêu cũng được!
Lý đại nhân giáºt mình vá»™i vã móc trong túi ra má»™t nén bạc đặt lên mâm, Ä‘iá»u đó khiến Liá»…u hồng giáºt mình, NhÄ© khang cÅ©ng ngạc nhiên nhưng vừa nhìn thấy Lý đại nhân đã sợ hãi lui ngay, nhưng đã không kịp.
- Phúc đại gia kiết tưá»ng, xin phúc đại gia đứng lại nghe tôi nói.
NhÄ© khang vá»™i vã khoát tay, để lá»™ phần vai bị băng kÃn, cà ng là m Lý đại nhân ngạc nhiên. Trong khi NhÄ© khang lá»›n tiến.
- Yến tá», Liá»…u hồng, Tiêu kiếm, kẻ địch đã xuất hiện rút lui mau!
Nhĩ khang nói xong là kéo TỠvy chạy ngay.
Yến tỠnghe Nhĩ khang báo động quay qua nhìn thấy Lý đại nhân, Yến tỠhoảng hốt.
- Chạy nhanh, má»i ngưá»i chạy nhanh, tay đại nhân dùng lưới chụp lại đến kìa!
VÄ©nh kỳ nghe váºy vá»™i kéo Yến tỠđẩy đám đông trốn. Ãám đông đứng xem thì chẳng biết chuyện gì xảy ra, ngưá»i ngưá»i thấy chạy là chạy theo, nên đẩy nhau khiến cảnh cà ng hổn loạn.
Tiêu kiếm phi thân đến cạnh Nhĩ khang giục.
- Anh đưa Tá» vy và Liá»…u hồng vá» nhà trá» trước sắp xếp hà nh lý cà ng nhanh cà ng tốt, chuẩn bị xe mã sẳn sà ng, bá»n nà y quay vá» là mình Ä‘i ngay. Tôi, Yến tá» và VÄ©nh kỳ sẽ dùng kế hoản binh đánh lạc hướng bá»n chúng trước!
NhÄ© khang gáºt đầu rồi dẫn Tá» vy và Liá»…u hồng Ä‘i ngay, Tiêu kiếm sợ lý đại nhân Ä‘uổi theo NhÄ© khang nên cố ý xoay ngưá»i thá»§ thế trước mặt Lý đại nhân nói:
- Là vua của một nước, sao lại đang tâm sát thủ con ruột của mình?
Lý đại nhân nghe váºy giáºt mình, chưa phản ứng gì thì Tiêu kiếm đã cùng Yến tá» và VÄ©nh kỳ chạy sang hướng khác. Lý đại nhân ra lệnh cho bá»n thị vệ.
- Hãy Ä‘uổi theo bá»n chúng!
Thế là đám thá»§ hạ rượt Ä‘uổi theo đám Yến tá».
Yến tá», VÄ©nh kỳ, và Tiêu kiếm cắm đầu chạy đến má»™t xưởng nhuá»™m, Yến tá» nhìn và o trong sân, thấy phÆ¡i vải đầy nghÄ© là nÆ¡i nà y có thể trốn được nên chui và o. VÄ©nh kỳ, và Tiêu kiếm vá»™i vã chạy theo, không ngá» lúc đó đám nữ công nhân Ä‘ang phÆ¡i vải Ä‘á», vải vừa treo lên đám Yến tá» lại xông và o, là m sà o vải ngã sáºp xuống, đám công nhân sợ quá hét lên:
- Coi chừng, coi chừng, các ngưá»i là ai mà chạy và o đây? bẩn hết vải cá»§a bá»n ta rồi sao?
Tiếng hét cuả đám công nhân đã chỉ rõ vị trà cá»§a bá»n VÄ©nh kỳ, lúc đó Lý đại nhân đã chạy đến, lý đại nhân nói lá»›n:
- Công chúa xin hãy dừng chân, thần có lá»i muốn thưa cùng, tình hình chẳng nghiêm trá»ng như Ä‘iá»u công chúa nghÄ© đâu. Nghe tin các vị có ngưá»i bị thương, có ngưá»i bị té, nên thần mang thái y đến đây!
Yến tỠthấy Lý đại nhân và đám thủ hạ đã đến biết là không thể trốn tránh được, nên bước ra mắng:
- Ngươi đừng có gạt ta! lần trước đã dùng lưới cá bẫy ta. Một lần đã biết rồi, ta không ngu đâu. Ta cũng biết là các ngươi đã có lệnh “giết không thương tiếc†ta suýt bị rơi đầu một lần rồi, không để bị mất đầu dễ dà ng nữa đâu.
Yến tá» vừa nói vừa quÆ¡ tấm vải nhuá»™m Ä‘ang treo, ném vá» phÃa Lý đại nhân. Tiêu kiếm và VÄ©nh kỳ cÅ©ng đến triển khinh công đẩy tấm vải mở rá»™ng ra hướng vá» phÃa lý đại nhân chụp xuống.
Vĩnh kỳ cũng nói:
- Lý đại nhân ông hãy bỠý định bắt giữ bá»n nà y Ä‘i, hôm nay nể tình ông là đấng đại thần, bá»n nà y không giết nhưng ông phải đưa đám thuá»™c hạ Ä‘i nÆ¡i khác ngay.
Lý đại nhân cố giải thÃch.
- Ngũ a ca! hoà ng thượng lúc nà o cũng nhân từ….
Nhưng chưa kịp nói dứt lá»i thì tấm vải đã chụp xuống khiến ông hoảng hốt, vá»™i vung kiếm lên nhưng vải má»m nên Ä‘ao chặt là m sao đứt, kết quả là ông bị cuốn luôn trong vải. VÄ©nh kỳ, và Tiêu kiếm cố ý kéo dà i thá»i gian để NhÄ© khang và Tá» vy ở nhà thu dá»ng đồ đạc nên cùng Yến tá» cầm chân há» bằng cách dùng vải cá»§a xưởng nhuá»™m bá»§a xuống đám quan binh.
Ãám đông công nhân trong nhà máy sợ bá» chạy tán loạn. Trong khà đám thị vệ lại sợ Lý đại nhân bị thương nên tuốt kiếm ra khiến không khà cà ng căng thẳng hÆ¡n.
Lý đại nhân e bá»n tuỳ tùng là m ẩu, lên tiếng.
- Má»i ngưá»i cẩn tháºn, đừng để bất cứ má»™t ai trong số há» bị thương cả nghe.
Lệnh cá»§a lý đại nhân khiến bá»n lÃnh khó xá» vì Yến tá» cương quyết chống trả nên sá» dụng vải và lăn lu ứng chiến, thuốc nhuá»™m văng tứ tung khiến há» cÅ©ng bị nhuá»™m mà u.
Yến tá» thấy váºy thÃch thú.
- á»’, hay quá, hay quá, thế nà y tháºt vui!
Lý đại nhân thấy tình hình cà ng lúc cà ng rối nói to:
- NgÅ© a ca, hoà n châu công chúa, hoà ng thượng là ngưá»i nhân từ, đã ra lệnh ân xá, không còn lấy đầu các ngưá»i đâu. Hãy ngừng cuá»™c chiến lại Ä‘i, cùng thần vá» kinh phục mạng.
Yến tá» nghe váºy hét:
- Ngươi vá» mà thưa lại vá»›i ông rồng cá»§a các ngươi là bá»n nà y không ngu mà quay vỠđâu. Dù cho có bị bá»n quan binh các ngưá»i chặt đứt tay đứt chân, chết hết cÅ©ng được, nhưng sẽ không bao giá» quay vá» nữa.
- Xin hoà n châu công chúa bá»›t giáºn.
Lý đại nhân chưa dứt lá»i thì Tiêu kiếm đã phóng tá»›i má»™t chưởng khiến Lý đại nhân lảo đảo rÆ¡i tá»t xuống má»™t hố nhuá»™m. Ãám tuỳ tùng vá»™i chạy đến đở chá»§ nhân lên, Tiêu kiếm thừa cÆ¡, bảo Yến tá» và VÄ©nh kỳ.
- Thôi bá»n mình Ä‘i!
Thế là cả ba chạy má»™t mạch vá» nhà trá», lúc đó NhÄ© khang, Tá» vy, và Liá»…u hồng đã sắp xếp hà nh lý lên xe. thấy cả ba nguyên vẹn trở vá», Liá»…u hồng mừng rở.
- HỠvỠrồi, vỠrồi kìa!
Thế là tất cả phóng lên xe, VÄ©nh kỳ và Tiêu kiếm ngồi và o nÆ¡i lái, Yến tá» và những ngưá»i còn lại ngồi trong xe, xe chạy được má»™t lúc Yến tá» vẫn còn đắc ý nói:
- Tá» vy, tại ngươi không thấy tay Lý đại nhân kia bị bá»n nà y dần cho má»™t tráºn ngất ngư. Coi như ta đã trả được thù hôm trước, ngươi nhá»› không, lần trước ông ta dùng lưới cá bắt ta, lần nà y bá»n ta đẩy ông ta rá»›t và o hồ nhuá»™m, khiến ông ta bị nhuá»™m đỠchoét luôn. Như váºy trước mặt Hoà ng a ma ông ta sẽ là “hồng nhân†thÃch tháºt!
Tá» vy kinh ngạc nhìn Yến tá».
- Em hay tháºt, trốn chạy xấc bấc xang bang thế nà y mà vẫn cưá»i được ư?
- Sao lại không cưá»i, hỠđông ngưá»i như váºy, mà mình chỉ có ba ngưá»i thế mà địch không lại, để bị bá»n nà y đánh cho “lạc hoa lưu thá»§y†(hoa rÆ¡i nước chảy).
Nói đến đó chợt nhiên Yến tá» như phát hiện Ä‘iá»u gì nói:
- À! Bây giá» thì tôi biết rồi, thế nà o là “lạc hoa lưu thá»§y†thì ra đánh kẻ địch rÆ¡i và o hồ nhuá»™m nhuá»™m ngưá»i ông ta thà nh nhiá»u mà u sắc như là đoá hoa. Lúc ông ta đứng dáºy nước chảy thà nh dòng gá»i là “lạc hoa lưu thá»§y†váºy là tôi đã hiểu được thà nh ngữ.
Yến tá» tá» ra rất hứng khởi, còn Tá» vy thì lo lắng, NhÄ© khang thấy váºy há»i:
- Tá» vy, em chẳng nên căng thẳng như váºy, phải nghÄ© là cuá»™c Ä‘á»i cá»§a chúng mình từ đây vá» sau sẽ gặp mãi cãnh rượt bắt thế nà y. thầy thuốc đã nói, mắt em rất yếu, cần tránh căng thẳng cà ng nhiá»u cà ng tốt. Vì váºy Ä‘iá»u gì không đáng thì đừng nghÄ©, như váºy sẽ lợi hÆ¡n.
TỠvy thở dà i.
- Tại sao Hoà ng a ma không buông tha chúng ta? tại sao cứ truy sát mãi váºy? chúng ta mà chết cả thì cÅ©ng nà o lợi lá»™c gì cho ông ấy?
Nhĩ khang nói:
- Thôi đừng nghÄ© đến chuyện ấy mãi, cà ng nghÄ© cà ng Ä‘au lòng chứ có Ãch lợi gì?
- Nhưng nếu Hoà ng a ma cứ thế, chẳng buông tha thì chúng ta cứ phải trốn chui trốn nhá»§i, trốn đến bao giá»? Chúng ta đến đại lý, ông ta cho ngưá»i theo đến Ãại lý, váºy thì đâu có nÆ¡i nà o là nÆ¡i an toà n?
Yến tỠvỗ vai TỠvy nói:
- Cuá»™c sống nà y quả tháºt đầy căng thẳng, tại sao ta không xem nó như trò chÆ¡i “đuổi bắt†đi? Như váºy vừa vui vừa hồi hợp, cà ng hay chứ sao?
Liễu hồng nói:
- Ãúng, má»i ngưá»i phải phấn chấn lên, đến đâu hay đến đấy, Ãến má»™t lúc nà o đó, Hoà ng thượng sẽ mệt má»i mà bá» qua, lúc Ä‘o ta sẽ an ổn.
TỠvy nhìn ra ngoà i nghĩ ngợi:
- Dù chúng ta cứ bị truy sát căng thẳng, nhưng má»—i lần nghÄ© đến Hoà ng a ma, tôi vẫn thấy ông ấy rất tốt vá»›i chúng ta Tôi thì nghÄ© váºy, còn Hoà ng a ma? chẳng lẽ ngưá»i chỉ thấy những chá»— sai cá»§a chúng ta mà không thấy được chá»— tốt cá»§a ta?
Câu nói cá»§a Tá» vy khiến má»i ngưá»i mất vui, suốt chẳng đưá»ng còn lại, tất cả Ä‘á»u yên lặng.
Chiếc xe lá»™c cá»™c chạy giữa rừng, khoảng cách giữa bá»n há» và vua cà ng lúc cà ng xa.
Hoà ng cung vẫn sừng sững nguy nga, lạnh lùng. Hôm ấy, Dung ma ma từ ngoà i hấp tấp chạy và o Khôn Ninh cung, ká» tai hoà ng háºu nói nhá»:
- Bẩm nương nương, Ba Lãng đã quay vỠrồi ạ.
Hoà ng háºu nghe váºy căng thẳng.
- Hắn đâu? Sao không bảo và o ngay?
Ba Lãng bước và o quỳ xuống
- Ba Lãng khấu kiến hoà ng háºu nương nương, nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế!
Hoà ng háºu nôn nóng:
- Äúng dáºy nói Ä‘i, có bắt kịp bá»n nó chưa?
Ba Lãng đứng dáºy, đầu cúi xuống.
- Bẩm nương nương, Ba Lãng nà y dẫn bá»™ hạ đến Lạc Dương thì phát hiện tông tÃch cá»§a bá»n há», đôi mắt cá»§a Tá» Vy cát cát đã mù!
Hoà ng háºu ngạc nhiên.
- Cái gì? TỠVy bị mù? Là m sao bị mù chứ?
Lúc đó a ca VÄ©nh CÆ¡ từ ngoà i định Ä‘i và o gặp mẹ, thấy cá»a đóng, vá»™i bước tá»›i bên cá»a sổ nhìn và o thì cÅ©ng vừa lúc nghe hoà ng háºu há»i, nên giáºt mình đứng yên. Vá»›i trái tim thÆ¡ ngây cá»§a VÄ©nh CÆ¡, thì Yến Tá» và Tá» Vy là những ngưá»i đáng yêu nhất trong cung. VÄ©nh CÆ¡ từ nà o đến giá» chưa thấy ai đáng quý như há». Hình ảnh đêm đốt pháo bông ngà y nà o VÄ©nh CÆ¡ cứ ghi nhá»›. Nay nghe nói Tá» Vy bị mù, nó lo lắng vô cùng, kế tiếp nó nghe Ba Lãng nói:
- Bẩm nương nương, hình như là dá»c đưá»ng bị truy sát, bị thương, nên má»›i đưa đến tình trạng đó. Nó tà i dò la nghe nói há» Ä‘i vá» phÃa Hà m Dương thế là đuổi theo, ra đến ngoại ô Lạc Dương thì chạm trán vá»›i há», má»™t tráºn quyết chiến xảy ra. Trong đám há» có mấy cao thá»§ võ nghệ siêu quần, nên thuá»™c hạ cá»§a nô tà i đã bị thương mấy đứa, nhưng đổi lại há» cÅ©ng bị thương không kém. Phước đại nhân bị ăn hai Ä‘ao trá»ng thương, có lẽ sống không nổi, còn NgÅ© a ca cÅ©ng bị má»™t Ä‘ao, riêng vá» con a đầu Kim Tá»a thì nghe nói là cÅ©ng đã rá»›t xuống vá»±c mà chết rồi.
VÄ©nh CÆ¡ nghe váºy giáºt mình, nghe hoà ng háºu há»i tiếp:
- Rồi sau đó?
- Nô tà i bây giỠđã biết được hướng Ä‘i cá»§a bá»n há», nên đã phái ngưá»i đến Quân Huyện mai phục. Chỉ cần bá»n hỠđến đây, là sẽ thanh toán hết tất cả, vì hiện giá» thá»±c lá»±c cá»§a há» rất yếu, đứa bị mù, đứa bị thương có di chuyển thì cÅ©ng không Ä‘i mau được đâu. Nô tà i vá»™i vã quay vỠđây, báo cáo và thỉnh ý nương nương, xem có cần truy sát tiếp không?
Hoà ng háºu quay qua nhìn Dung ma ma, Dung ma ma suy nghÄ© má»™t lúc nói:
- Hoà ng háºu nương nương, không phải ý ngưá»i muốn là diệt cá» phải diệt táºn gốc ư? Bây giá» bá»n há» lá»›p mù, lá»›p bị thương như váºy thì đúng là thá»i cÆ¡ rồi còn gì? Nếu bây giá» mà còn do dá»± e là không còn cÆ¡ há»™i nữa đâu.
Hoà ng háºu chưa kịp lên tiếng thì đã nghe tiếng vú nuôi cá»§a VÄ©nh CÆ¡ bên ngoà i vá»ng và o.
- Trá»i Æ¡i! Tháºp Nhị a ca! Nô tà i Ä‘i tìm khắp nÆ¡i chẳng thấy, sao a ca lại trèo lên cá»a sổ, mà không Ä‘i và o bằng cổng chÃnh?
Hoà ng háºu và Dung ma ma nghe nói giáºt mình, Dung ma ma vá»™i chạy ra mở cá»a, chỉ thấy vú em Ä‘ang kéo tay Tháºp Nhị a ca lôi Ä‘i, Dung ma ma tức quá tát cho vú em má»™t cái mắng:
- Ngươi không biết giữ trẻ ư, sao để Tháºp Nhị a ca trèo cá»a sổ, đây đâu phải là chá»— đùa? Nếu a ca mà có bá» gì, mấy cái đầu cá»§a ngươi chưa Ä‘á»n được mạng đấy.
VÄ©nh CÆ¡ thấy vú nuôi mình bị đòn rồi nhá»› lại những lá»i nghe lén ban nãy. Không dằn được chạy ngay tá»›i tay đánh chân đá Dung ma ma.
- Nhà ngươi tháºt dá»… sợ, ngươi muốn giết NgÅ© a ca giết cả chị Tá» Vy và Yến Tá», ngươi còn đánh vú ta, ngươi ác lắm...
Dung ma ma nghe váºy giáºt mình, hoà ng háºu thì tái mặt, trong khi đó VÄ©nh CÆ¡ sau khi mắng Dung ma ma xong, chạy vá»™i đến trước mặt hoà ng háºu nói:
- Hoà ng ngạc nương, không phải ngưá»i từng dáºy là m ngưá»i tâm địa phải quang minh, hiếu thảo vá»›i cha mẹ, phải biết thương yêu anh chị em, đối xá» vá»›i má»i ngưá»i phải khoan dung, nhân từ. Váºy mà Ngạc nương lại sai ngưá»i Ä‘i giết NgÅ© a ca, chị Tá» Vy và chị Yến Tá», là m bị thương NgÅ© a ca và NhÄ© Khang ca ca nữa. Ngạc nương quả là tà n nhẫn, con phải Ä‘i mét Hoà ng a ma má»›i được!
Vĩnh Cơ nói xong quay đầu chạy ra ngoà i, Dung ma ma phải rượt theo giữ lại.
- Xin Tháºp Nhị a ca bá»›t giáºn, Tháºp Nhị a ca đã nghe sai rồi, chẳng có chuyện đó đâu, đừng có hiểu lầm, Hoà ng ngạc nương chẳng há» có ý đó!
Hoà ng háºu bị VÄ©nh CÆ¡ hạch sách hết sức hoảng hốt, những lá»i cá»§a con trai như những mÅ©i dao nhá»n đâm và o ngưá»i khiến bà đổ mồ hôi há»™t, vá»™i và ng ra lệnh cho Ba Lãng.
- Thôi, ngươi hãy lui ra Ä‘i, tạm thá»i án binh bất động chá» ta quyết định sau!
- Vâng, nô tà i xin tuân mệnh!
Ba Lãng vá»™i vã rút lui, Dung ma ma trừng mắt vá»›i vú nuôi cá»§a Tháºp Nhị a ca.
- Ngươi cũng đi ra!
Vú nuôi cÅ©ng rút lui, Dung ma ma đưa Tháºp Nhị a ca đến trước mặt hoà ng háºu, VÄ©nh CÆ¡ vẫn còn ở trạng thái đặc biệt kÃch động, vừa vùng vẫy vừa nói:
- Hoà ng ngạc nương ngưá»i là m sao biết được chị Tá» Vy và Yến Tá» yêu thÃch con cỡ nà o? Ở trong hoà ng cung nà y chẳng ai chịu chÆ¡i vá»›i con cả, há» Ä‘ang đùa mà trông thấy con là bá» Ä‘i ngay, chỉ có hai chị ấy là đùa giỡn vá»›i con coi con như em cá»§a há». Váºy mà sao Ngạc nương lại muốn giết há», tại sao? Tại sao?
Hoà ng háºu nghe nói giáºt mình, cúi xuống ôm lấy VÄ©nh CÆ¡.
- Vĩnh Cơ, con nói sao? ở đây chẳng ai chịu là m bạn con cả ư? HỠgặp con là né tránh hết à ?
Vĩnh Cơ hét:
- Ai biểu Ngạc nương dữ quá là m gì? ChÃnh vì váºy há» nhìn thấy con lại giả vá» như không trông thấy chỉ có chị Tá» Vy và Yến Tá» là thÃch đùa vá»›i con, chÆ¡i vá»›i con.
Hoà ng háºu cà ng nghe cà ng kinh ngạc, lẩm bẩm:
- Sao lại có chuyện như thế? Trông thấy con mà lại giả bá»™ không nhìn thấy? Chỉ có Yến Tá» là chÆ¡i là cưá»i vá»›i con, há» không tốt như váºy đâu, có lẽ há» muốn lừa gạt con đó!
- Sao lại lừa gạt? Há» chÆ¡i vá»›i con là chÆ¡i vá»›i con, cưá»i vá»›i con là cưá»i, chẳng có chuyện giả vỠđâu. Váºy mà Ngạc nương lại định giết há», rõ rà ng là con nghe thấy cÆ¡ mà , Hoà ng ngạc nương ngưá»i ác tâm như váºy, con ghét ngưá»i!
Hoà ng háºu giáºt mình, bà ôm chặt VÄ©nh CÆ¡ nói:
- Con Æ¡i con đừng ghét mẹ, tất cả những Ä‘iá»u mẹ là m Ä‘á»u là vì con cả. Nếu con mà háºn mẹ, thì mẹ còn tranh đấu mà là m gì? Già nh giá»±t mà là m gì?
Rồi hạ thấp giá»ng nói vá»›i VÄ©nh CÆ¡:
- VÄ©nh CÆ¡, con đừng hiểu lầm, mẹ không có ý giết hỠđâu, tất cả tại con nghe không rõ đấy, mẹ phái ngưá»i Ä‘i là để bảo vệ há». Còn ngưá»i muốn giết há» là Hoà ng a ma chá»› không phải mẹ.
Dung ma ma cÅ©ng cúi ngưá»i xuống.
- Tháºp Nhị a ca, cáºu đừng bao giá» nên tìm Hoà ng a ma! Vì lần trước Hoà ng a ma đã hạ lệnh chém đầu há», lúc đó a ca cÅ©ng có mặt ở nÆ¡i đó mà , nghe rõ mà ? Hai cô cát cát đó khó trăm bá» má»›i chạy thoát được, bây giá» Hoà ng a ma mà biết được chá»— há» trốn sẽ bắt vỠđây chém đầu hỠđấy. Chắc a ca không muốn chuyện đó xảy ra đâu há»? Riêng vá» chuyện ban nãy, a ca ở ngoà i cá»a sổ nghe thấy, thì là nghe sai rồi, đừng có ngá» oan cho Hoà ng ngạc nương, ngá» oan là hại mẹ biết không?
VÄ©nh CÆ¡ nghi ngá» nhìn Dung ma ma rồi nhìn hoà ng háºu.
- Váºy ư! Chẳng phải là má»i ngưá»i Ä‘ang nghiên cứu để tìm cách nà o giết NgÅ© a ca và các chị ấy ư? Nghe nói chị Tá» Vy cÅ©ng bị mù à ?
Hoà ng háºu ôm lấy VÄ©nh CÆ¡ lúng túng.
- Ờ... á»... Äó chỉ là nghe nói, chứ chưa có gì chứng tháºt. Nhưng mẹ hứa vá»›i con mẹ sẽ không giết há», không giết hỠđâu, con đừng ra ngoà i nói um sùm, hãy tin tưởng Ngạc nương cá»§a con, được chưa?
VÄ©nh CÆ¡ ngÆ¡ ngác không biết đó là sá»± tháºt hay giả, có Ä‘iá»u lần trước Hoà ng a ma hạ lệnh chém đầu chị Tá» Vy và chị Yến Tá» là có tháºt, nó hết nhìn hoà ng háºu đến nhìn Dung ma ma.
- Ngưá»i lá»›n sao lá»™n xá»™n quá, nói má»™t đà ng là m má»™t nẻo, con không biết phải tin ai, nên tìm ai?
Hoà ng háºu chợt nhiên nhá»› tá»›i lúc Tá» Vy bị châm kim trong ngục đã thảng thốt kêu “hoà ng háºu nương nương! Ngưá»i là m váºy không sợ Tháºp Nhị a ca ở bên ngoà i cá»a trông thấy những gì bà là m ư? Bà không sợ ư...†Mà bất giác rùng mình, đến bây giá» thì bà má»›i biết ý cá»§a Tá» Vy muốn nói, bà vá»™i ôm chầm lấy VÄ©nh CÆ¡ run rẩy.
o0o
Trong khi Tá» Vy, Yến Tá» vẫn trên bước đưá»ng lưu lạc. Hôm ấy vừa tá»›i má»™t thị trấn nhá», má»i ngưá»i đã vô cùng mệt má»i thăm dò thấy là chẳng có truy binh, nên tất cả kiếm má»™t nhà trá» an nghỉ.
Sau khi tắm rá»a nghỉ ngÆ¡i xong, tất cả kéo ra phố ngoạn cảnh đồng thá»i cÅ©ng muốn tìm nÆ¡i để mãi võ mưu sinh. Không ngá» khi xuống phố lại thấy có ngưá»i đã mãi võ rồi, hiếu kỳ cả bá»n kéo đến xem.
Chỉ thấy đám mãi võ có má»™t cô bé khoảng mưá»i má»™t, mưá»i hai tuổi, Ä‘ang biểu diá»…n trò nhà o lá»™n. Nhiá»u chiếc ghế nhỠđược chất lên tháºt cao, cô bé vừa chất vừa trèo lên đỉnh. Số ghế đã chất gần chục chiếc, má»™t cảnh tưởng hết sức nguy hiểm, đám đông đứng xem nÃn thở lo ngại cho em. Trong khi đó đứng bên dưá»i chồng ghế má»™t ngưá»i đà n ông to lá»›n, vừa gõ phèng la, vừa nói:
- Má»i ngưá»i hãy đến xem, đến xem... mà n trình diá»…n nguy hiểm nhất sắp bắt đầu đây, đứa bé gái nà y sau khi lên đến đỉnh cao nhất, nó sẽ lá»™n ngược đầu xuống, không những lá»™n ngược đầu mà còn quay dÄ©a nữa. Má»™t mà n nguy hiểm hấp dẫn có má»™t không hai!
Ngay lúc đó trên cao, đứa con gái ốm yếu kia đã chổng đầu xuống ghế thà nh công, tên đà n ông lực lưỡng kia ném những chiếc dĩa lên, đứa bé phải dùng chân chụp dĩa rồi hất lên chụp lấy xoay tròn.
Má»i ngưá»i đứng bên dưới vá»— tay tán thưởng, trong số đó có cả Yến Tá». Yến Tá» nói:
- Mà n nà y quả là khó mà biểu diá»…n được, hay tháºt, nhưng mà con bé cÅ©ng là đồng nghiệp tôi đấy, có Ä‘iá»u nó biểu diá»…n mà n khó khăn hÆ¡n, hay hÆ¡n.
Yến TỠnói đến đó, rồi chợt nhiên nổi hứng cổ võ giùm cho tay đại hán:
- Các vị hương thân, các vị bằng hữu Má»i ngưá»i đã xem biểu diá»…n xong thì phải thưởng tiá»n chứ, đừng để cô gái nà y biểu diá»…n không công coi chẳng được!
Yến Tá» nói xong khẳng khái móc mấy đồng tiá»n ném và o mâm cho lão bưng mâm.
Nhưng ngay lúc đó, cô bé đang biểu diễn trên cao, chợt lỡ chân là m rơi chiếc dĩa xuống đất vỡ nát, tay đại hán dưới đất nổi cơn thịnh nộ ngay, mắng:
- Cái con a đầu nà y, mà y cẩn tháºn má»™t chút có được không? Trước đám đông thế nà y, mi định là m nhục ta à ? Nếu còn là m rá»›t thêm má»™t chiếc dÄ©a nữa thì liệu hồn vá»›i tao đó.
Äứa bé gái nghe váºy sợ quá lại là m thêm mấy chiếc dÄ©a rÆ¡i xuống, tay đại hán kia giáºn dữ, nắm đấm lên cao, hét:
- Mà y cố ý muốn Ä‘áºp bể nồi cÆ¡m cá»§a cha mà y phải không? Xuống đây rồi mầy biết tay tao, không trừng trị mầy không được.
Nói xong hắn ta ném thêm mấy chiếc dĩa khác lên.
- Nà o chụp lấy, biểu diễn lại cho đà ng hoà ng chuộc tội xem.
Ãứa con gái trên cao có lẽ vì sợ mà cÅ©ng có lẽ vì kiệt sức nên đôi tay chống không còn vững nữa. Thế là bao nhiêu cái dÄ©a vừa chụp được lại rá»›t xuống đất bể tan. Tiếp đó cả ngưá»i con bé cÅ©ng rÆ¡i từ trên cao xuống. Ãám đông sợ ghế ngã trúng mình, nên bá» chạy tán loạn, VÄ©nh Kỳ thấy váºy hét:
- Cẩn tháºn, đừng sợ, có ta!
Rồi phi thân lên đỡ lấy thân hình con bé. Con bé vừa đứng vững, sợ hãi chắp tay lạy gã đại hán.
- Con xin lỗi cha! Con sẽ không là m rơi nữa đâu, để con thỠlại lần nữa.
Không ngá» tay đại hán rút cây roi dà i ở lưng ra, quất tá»›i tấp lên ngưá»i con bé.
- Äồ chết tiệt! Äồ hôi thối! Ta biết mầy cố tình phá mà , mầy đã là m bể cả dÄ©a, Ä‘uổi hết khách tao Ä‘i, còn xin lá»—i ná»—i gì, để mầy là m lại rồi cÅ©ng bể thêm thôi.
Yến Tá» thấy váºy bất bình ngay, hét lên má»™t tiếng phóng tá»›i Ä‘oạt roi cá»§a tên đại hán ngay.
- Ngươi là cha gì mà kỳ cục váºy? Con cái nhá» xÃu, bắt nó là m trò nguy hiểm như váºy, té chết thì sao, may là ngưá»i cá»§a ta đỡ kịp, nó không bị thương là may mắn lắm rồi, đúng ra phải an á»§i vá»— vá», đằng nà y còn trừng phạt bằng roi, Ngươi tháºt tà n nhẫn chẳng có má»™t chút tình cha con gì cả!
Tên đại hán chẳng những chẳng dừng, mà còn đẩy mạnh Yến TỠmột cái, hét:
- Ta dạy con cá»§a ta mắc má»› gì đến ngươi? Ngưá»i là cái giống gì mà bà y đặt lên mặt dạy Ä‘á»i ta chứ?
Vĩnh Kỳ thấy ta đại hán ra tay khá mạnh nên tiến nhanh tới chụp tay hắn bẻ ngoặc lại nói:
- Ngưá»i đã ngược đãi trẻ con, mang mạng sống cá»§a nó ra là m trò đùa kiếm tiá»n, ta phải mang ngươi đến quan phá»§ trừng trị má»›i được!
Tay đại hán lên tiếng.
- Ngươi có mang đến quan phá»§ ta cÅ©ng không sợ, quan phá»§ là m gì ta được chứ! Äúng là ăn cÆ¡m nhà lo chuyện ngưá»i ta, mà lo báºy má»›i nói. Ãâu có ai cấm chuyện cha mẹ đánh dạy con cái bao giá»? Các ngươi là côn đồ xứ nà o đến đây? Mà chen và o chuyện cá»§a ngưá»i khác...
Tên đại hán chưa dứt lá»i thì NhÄ© Khang đã xáng cho hắn má»™t cái tát như trá»i giáng, nói:
- Cái thứ ăn nói vô độ như ngưá»i, tà n nhẫn như ngươi, muốn nhịn ta cÅ©ng không nhịn được. Ta ghét nhất là chuyện ngưá»i lá»›n ngược đãi trẻ con. Không cho ngươi bà i há»c, ngươi sẽ nghÄ© là trên Ä‘á»i nà y chẳng còn lẽ phải. Có má»™t ngưá»i cha như ngươi, con ngươi quả là vô phước vô phần bảy Ä‘á»i nó!
Lúc đó đứa nhá» thấy ai cÅ©ng đứng vá» phÃa nó, bênh vá»±c cho nó, nên quỳ xuống trước mặt má»i ngưá»i dáºp đầu nói
- Các vị anh lớn chị lớn hãy cứu lấy em! Em không phải là con của ông ấy, nhà em nghèo, cha em đã bán em cho ông ta. Ông ta hung dữ lắm, ngà y ngà y bắt em diễn trò, nhưng lại không cho em ăn no. Em biểu diễn mà không đạt còn bị đòn... em sợ... em sợ lắm...
Ãám Yến Tá» nghe váºy máu nóng chợt nổi lên NhÄ© Khang hét lá»›n:
- Nà y tên kia, đứa bé nà y có phải là con ngươi không?
- Phải rồi sao mà không phải rồi sao? Có thế nà o thì ông mầy cÅ©ng đã bá» tiá»n ra mua nó, vì váºy bảo nó là con cÅ©ng được mà a đầu cÅ©ng được, Nó phải bá» sức ra biểu diá»…n kiếm tiá»n vá» cho ta... chuyện đó các ngươi không có quyá»n nói!
Lúc đó đám đông giãn ra Ä‘ang tụ lại, ai nấy nghe nói Ä‘á»u bất bình.
NhÄ© Khang hất hà m vá» phÃa Tiêu Kiếm và VÄ©nh Kỳ.
- Chúng ta thỠxem có thể can thiệp được không nhé!
Nói xong là phóng tới đá cho tay đại hán một đá.
- Ui da!
Ãại hán té ngá»a, Tiêu Kiếm phóng tá»›i cho thêm má»™t đạp là m hắn ta văng qua chân VÄ©nh Kỳ, VÄ©nh Kỳ thuáºn chân đá má»™t cái bay sang NhÄ© Khang. Kết quả là tay chá»§ gánh hát rong văng qua văng lại như quả cầu, đám đông đứng xem không những không thương tiếc còn cổ võ.
- Äánh nó Ä‘i, đánh chết cÅ©ng được, là m cha gì mà độc ác quá, phải dạy cho nó má»™t bà i há»c để nó chừa tá»™i ác chứ?
Tên đại hán thấy mình bị đánh Ä‘au như váºy biết là đã gặp cao thá»§, vá»™i lạy lấy lạy để.
- Xin các vị hảo hán, xin các vị cô nương tha thứ cho, tôi biết mình sai rồi từ đây vỠsau sẽ không dám tái phạm nữa, không dám... xin hãy tha mạng cho.
NhÄ© Khang đạp chân lên mình gả há»i:
- Mi còn dám hiếp đáp đứa con gái nầy nữa không?
- Dạ không dám, không dám!
Nhưng đứa con gái nhá» dáºp đầu liên tục trước Yến Tá», nó có vẻ sợ hãi tá»™t cùng.
- Xin các vị hãy cứu giúp, các vị mà đi rồi, con sẽ bị đòn nữa, ông ấy sẽ đánh chết con, xin các vị cứu con!
Tá» Vy nghe váºy tá»™i nghiệp, đỡ con bé dáºy, nhìn NhÄ© Khang nói:
- Thế nà y thì có nghĩa là chúng ta không giúp được gì cho con bé mà còn có nghĩa là hại nó thêm. Vì khi chúng ta đi rồi, chuyện gì sẽ xảy ra cho nó? Chắc chắn con bé sẽ khó sống được, hôm nay cứu nó, nhưng ngà y mai ngà y mốt thì sao?
Con bé nói thêm.
- Vâng, ông ấy rất thÃch uống rượu, con kiếm được bao nhiêu tiá»n ông ấy Ä‘á»u mua rượu uống, uống say là đánh con, mà hôm nà o ế khách cÅ©ng Ä‘em con ra đánh.
Nhĩ Khang quay qua TỠVy.
- Váºy thì theo ý em, mình phải là m sao đây?
Yến Tá» thì bất cần phải trái, xông tá»›i trước mặt tên đại hán há»i:
- Nà y hãy nói cho bá»n ta biết, cô bé nà y ngươi bán bao nhiêu tiá»n, bá»n nà y muốn mua đấy.
Tên đại hán tròn mắt.
- Muốn mua ư, tôi không bán, Vì nó là nguồn thu nháºp cá»§a tôi, nó là đứa con gái cưng cá»§a tôi, tôi không bán.
Yến TỠhét:
- Ngươi phải bán, bắt buộc phải bán, bằng không ta sẽ đá cho chết ngươi.
Vừa nói Yến TỠvừa đá, tay đại hán đau quá hét lên:
- Ui da, ui da, thôi được tôi bán!
- Bao nhiêu tiá»n!
- Năm mươi lạng bạc! Tôi mua nó tốn đến năm mươi lạng đấy, không có năm mươi lạng tôi không bán.
Liá»…u Hồng nghe váºy tròn mắt:
- Năm mươi lạng láºn ư? NhÄ© Khang, tà i sản chúng ta gom lại chưa có tá»›i mưá»i lạng là m sao?
Tên đại hán nghe váºy nói:
- Váºy thì tôi không bán, nó là chén cÆ¡m cá»§a tôi. Không có nó là tôi đói, thà bị đánh chết còn hÆ¡n chết đói.
Tiêu Kiếm ngẫm nghĩ nói:
- Má»i ngưá»i hãy móc túi ra kiểm tra lại xem tất cả có bao nhiêu.
Thế là tất cả móc tiá»n túi ra, sau khi để lại má»™t số tiá»n nhỠđể dùng hà ng ngà y, Tá» Vy nhìn lên nói:
- Mưá»i hai lạng đấy, bán không?
- Chẳng thấm và o đâu...
Gả đại hán chưa dứt lá»i thì Tiêu Kiếm đã bước tá»›i xách cổ hắn lên, dằn từng tiếng má»™t.
- Ta chỉ nói má»™t lá»i vá»›i ngươi, nếu ngươi không bán, ta sẽ cắt gân chân ngươi, móc mắt ngươi, ném ngươi xuống sông cho cá ăn, Lúc đó chẳng những ngươi không có mưá»i hai lạng bạc, mà cả mạng sống cá»§a ngươi cÅ©ng không còn, ta nói tháºt chứ không dá»a đâu, bây giá» chịu bán hay không chịu bán?
Tên đại hán thấy thái độ lạnh lùng của Tiêu Kiếm hắn sợ hãi nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, tôi bán! Tôi bán!
Tiêu Kiếm nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, váºy theo ta vá» khách sạn là m giấy tỠđà ng hoà ng để ngươi khá»i phải chối.
Thế là Yến Tá», Tá» Vy dẫn con bé Ä‘i, con bé không dám tin đây là sá»± tháºt, nó hết nhìn ngưá»i nà y đến ngưá»i khác mà sung sướng khôn cùng.
o0o
Kết quả là trên đưá»ng lánh nạn, đám vương tôn công tá» cà ng ngà y cà ng cạn tiá»n Ä‘i, trong khi lại vá»›t thêm má»™t cô bé côi cút. Tối hôm ấy, con bé sau khi tắm rá»a sạch sẽ được mặc áo quần má»›i, được lên bà n ngồi ăn má»™t bữa cá thịt no nên mà từ trước đến giá» nó chưa hỠđược ăn ngon như váºy. Má»i ngưá»i nhìn nó ăn mà vô cùng cảm động, Yến Tá» vẫn còn ấm ức nói:
- Cái tên chó má kia nó bắt con nhá» bụng đói là m việc, tháºt tà n nhẫn nà y cô bé đã mấy ngà y không được ăn rồi?
Cô bé vừa gắng nuốt vội, vừa đáp.
- Äã hai ngà y qua con chưa được ăn cÆ¡m, vì cha nói không được ăn, ăn nhiá»u bụng sẽ bá»± không thể biểu diá»…n được. ChÃnh vì váºy mà con má»›i bị Ä‘uối sức, má»›i té ngã từ trên xuống đấy chứ?
Yến TỠbất bình.
- Tháºt là vô lý, đúng ra ban nãy ta đừng đưa tiá»n cho hắn. Bắt hắn phải nhịn đói mấy hôm để hắn biết mùi đói như thế nà o.
Tá» Vy quay qua há»i cô bé.
- Em năm nay bao nhiêu tuổi? Tên gì?
- Dạ em tên A đầu.
Tá» Vy giáºt mình.
- Cái gì? Äó đâu phải là tên? Chẳng lẽ cha đẻ cá»§a em cÅ©ng gá»i em là a đầu nữa ư?
Cô bé nói:
- Con không biết cha ruá»™t con là ai. Ngay từ lúc nhá», ngưá»i ta đã bắt con há»c xiếc, rồi ông cha nà y bán con cho ông cha khác. Con bị bán như váºy bảy tám lần đến độ con không biết mình tên gì há» gì cÅ©ng không biết cả ngà y sinh năm sinh nên cÅ©ng không biết cả tuổi cá»§a mình bao nhiêu nữa!
Yến Tá» nghe váºy ngẩn ngưá»i ra, chống tay lên cằm nhìn cô bé rồi rÆ¡m rá»›m nước mắt lẩm bẩm.
- Không cha, không mẹ, không tên không tuổi. Sống bằng nghá» múa xiếc rong... tại sao ngươi lại giống ta lúc nhá» quá váºy?
Tiêu Kiếm nghe váºy quay qua nhìn Yến Tá» vá»›i ánh mắt đồng cảm.
Yến TỠsuy nghĩ một chút rồi nói với Liễu Hồng.
- Thôi nà y Liễu Hồng, ngươi hãy sỠdụng lại cái tên Liễu Hồng đi, còn cái tên Tiểu Hợp TỠdà nh cho con bé nà y.
Nói xong quay qua vỗ vỗ vai con bé nói:
- Ãấy nhé, từ đây vá» sau mi có cái tên rồi đấy, ta gá»i ngươi là Tiểu Hợp Tá», còn ta đây là Yến Tá» bắt đầu từ bây giá» chúng ta là chị em má»™t nhà .
Con bé nghe váºy vá»™i đẩy chén cÆ¡m qua, vòng tay lại bái:
- Tiểu Hợp TỠnà y xin bái kiến các anh các chị.
Liá»…u Hồng vá»™i đỡ cô bé dáºy, kéo nó vá» phÃa bà n ăn.
- Thôi khá»i phải dáºp đầu lạy gì cả, hãy ăn cÆ¡m nóng Ä‘i đừng để lạnh, còn chuyện nháºn anh nháºn chị cháºm cháºm tÃnh.
Äứa bé gái thấy má»i ngưá»i có vẻ yêu quý nó, trên rất cảm động.
Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ, và Tiêu Kiếm nhìn nhau, hỠbiết một vấn đỠkhó khăn lại bà y ra trước mắt, nhưng nhìn cảnh ba cô gái lo cho một em nhỠđáng thương, hỠlại không đà nh lòng nói và o, Nhĩ Khang chỉ nói:
- Ãể cho nó được má»™t đêm ngá»§ ngon, còn chuyện khác mai sẽ tÃnh.
o0o
Sáng hôm sau, vừa thức giấc là má»i ngưá»i vá»™i vã chất hà nh lý lên xe.
Tiểu Hợp TỠrất vui nó cứ quấn quýt bên chân Yến TỠgià nh lấy công việc.
- Mấy việc nà y các chị để em lo, để em là m được mà , em có sức mạnh hơn các chị.
NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ, Tiêu Kiếm nhìn nhau rồi kéo Yến Tá», Tá» Vy và Liá»…u Hồng lại, NhÄ© Khang nói:
- Tá» Vy, Yến Tá» má»i ngưá»i nghe tôi nói đây, có má»™t vấn đỠhết sức quan trá»ng, chúng ta đã vượt sông vượt núi vá»›i kiếp sống lang bạt thế nà y, chỉ biết hôm nay không biết ngà y mai sẽ ở đâu. Trong khi kẻ thù thì cứ rình ráºp tìm cÆ¡ ám hại, bản thân chúng ta còn chưa giữ nổi, là m sao có thể chăm sóc thêm má»™t đứa con nÃt nữa chứ?
Yến Tá» nghe váºy lo lắng.
- Thế thì theo các anh, chúng ta phải là m sao bây gi�
Vĩnh Kỳ thà nh khẩn.
- Nghe anh nói nà y, chuyện hôm qua chúng ta cứu nó là chuyện chẳng đặng đừng, nhưng bây giỠphải dẫn nó theo thì e là không được. Chúng ta phải tìm một chỗ an toà n nà o đó, để nó lại thôi.
TỠVy căng thẳng.
- Nhưng mà nó là đứa không nhà , không có cả ngưá»i thân, rồi bá» nó lại cho ai? Chúng ta dù gì cÅ©ng khó khăn quá rồi, thêm má»™t đứa nhá» chắc không nghÄ©a lý gì đâu. Yến Tá» lại đã nháºn nó là m em nuôi thì nó là em cá»§a cả bá»n mình váºy.
Yến Tá» nghe váºy tán đồng ngay
- Äúng đấy, đúng đấy, nếu chúng ta không mang nó theo rồi sẽ bị bá»n xấu bắt lại là m những trò chết ngưá»i. Không được, không được, phải mang nó theo má»›i được.
Vĩnh Kỳ nhăn mặt.
- Yến Tá», em cần phải tỉnh táo má»™t chút, đây không còn là vấn đỠtình cảm, Em thá» phân tÃch tình cảnh hiện nay cá»§a bá»n mình xem sao? Chuyện dẫn con bé theo là tốt hay trở ngại, cái vấn đỠan toà n cá»§a mình còn chưa chắc thì là m sao mình bảo đảm được cho nó. Chúng ta hiện cÅ©ng có cái khó khăn cá»§a ta!
NhÄ© Khang tiếp lá»i.
- Nếu sau lưng ta chẳng còn bá»n quan binh Ä‘uổi theo thì chuyện dẫn nó theo chẳng là vấn Ä‘á», nhưng đằng nà y lúc nà o ta cÅ©ng phải ứng phó vá»›i những tình huống bất ngá», rồi chuyện đánh nhau... mấy ngưá»i hãy nhá»› lại lần trước xem cả bá»n đã bị đánh đến độ phân tán ra nhiá»u nhóm nhá», mãi đến giá» nà y Liá»…u Thanh và Kim Tá»a còn chưa trở vá». Nếu chúng ta lại lâm và o tình cảnh đó má»™t lần nữa thì ai sẽ lo lắng cho nó, vả lại trên đưá»ng Ä‘i đâu phải bình yên. Tên bay đạn lạc, ngay chÃnh chúng ta còn bị thương tÃch đầy ngưá»i, nếu chẳng may nó lại bị thương, như váºy chẳng phải cứu nó là hại nó ư?
Yến TỠcương quyết.
- Tôi sẽ lo bảo vệ cho nó!
Vĩnh Kỳ nói:
- Bản thân cô, cô đã bảo vệ được chưa?
Tiêu Kiếm thấy cuộc chiến sắp bùng nổ vội góp ý.
- Thôi thì thế nà y váºy, trạm kế tiếp chúng ta đổi sang Nam Dương, vì ở Nam Dương tôi có má»™t ngưá»i bạn rất thân há» Chúc. Hai vợ chồng ông ta rất tốt, hiá»n đức lại già u có, nhưng Ä‘ang ở tuổi trung niên rồi mà chưa có má»™t mụn con nà o cả. Váºy thì sẵn đây mình ký thác Tiểu Hợp Tá» cho vợ chồng ông ấy. Tôi bảo đảm hai vợ chồng ông ta sẽ yêu quý nó như con ruá»™t mình, đến bao giá» chúng mình an cư không còn cảnh chạy nạn thế nà y nữa, thì mình sẽ rước nó vá» sống chung, quý vị thấy thế nà o?
Yến Tá» nhìn ba ngưá»i há»i:
- Có nghÄ©a là các anh đã bà n tÃnh và quyết định xong là không mang nó theo đúng không?
Vĩnh Kỳ nói:
- Không phải là không cho nó theo, mà là không mang theo nổi.
Yến Tá» nghe váºy trừng mắt.
- Nhưng em đã quyết mang nó theo đó, anh thấy sao?
Vĩnh Kỳ ngẩn ra nói:
- Váºy là em lại không có lý trà rồi, má»i ngưá»i đã hết sức giải thÃch mà em vẫn không thấy được cái thế kẹt cá»§a bá»n mình, tại sao em cứ ngang ngạnh váºy? Muốn là m gì thì là m, chứ chẳng nghÄ© gì đến sá»± an toà n cá»§a má»i ngưá»i cả.
Yến TỠnổi nóng.
- Tôi bảo tôi muốn mang nó theo là mang theo, nếu các ngưá»i không đồng ý thì tôi sẽ ở lại vá»›i nó.
Vừa dứt lá»i là Yến Tá» quay qua xe nói:
- Tiểu Hợp TỠđâu, xuống xe đi!
Tiểu Hợp Tá» nghe gá»i vá»™i vã xuống xe, Yến Tá» nước mắt rà n rụa, nắm tay cô bé nói:
- Tiểu Hợp Tá» nà y mấy anh chị đó chẳng ai chịu dẫn em theo cả, thôi thì mình hai ngưá»i cùng Ä‘i ngao du giang hồ váºy, ngươi và ta cùng biểu diá»…n hẳn không chết đói đâu, từ đây vá» sau chúng mình có phước cùng hưởng có há»a cùng chia nhé!
Nói xong quay lại khoác tay.
- Thôi tạm biệt má»i ngưá»i nhé!
Rồi kéo tay Tiểu Hợp TỠdợm bước, TỠVy và Liễu Hồng vội vã ngăn lại.
- Sao lại là m váºy? Má»i ngưá»i ngồi lại tÃnh toán tìm giải pháp chứ giáºn dữ bá» Ä‘i đâu giải quyết được gì?
Liễu Hồng nằm tay con bé nói:
- Tiểu Hợp Tá», ngươi mau nói vá»›i chị Yến TỠđừng giáºn má»i ngưá»i cùng lên xe Ä‘i, rồi vừa Ä‘i vừa thảo luáºn váºy.
Yến TỠlắc đầu.
- Không được, thảo luáºn gì, nó tá»›i nói lui rồi cuối cùng rồi bá» con nỠở lại thôi, tôi không cần nói gì cả, để tôi đưa nó Ä‘i cho mấy ngưá»i vui lòng.
Tiểu Hợp Tá» thấy thái độ má»i ngưá»i như váºy, sợ hãi.
Trong khi Vĩnh Kỳ bất bình nói:
- Em biết rõ bá»n nà y không thể bá» em lại được nên là m dữ chứ gì?
Yến TỠquay sang trừng mắt.
- Ai bảo anh là tôi là m nư? Chỉ có anh là Ãch ká»·, bá đạo, anh chỉ biết nghÄ© đến bản thân, không nghÄ© ai cả. Nói cái gì cÅ©ng trÆ¡n hết, cứu ngưá»i ta rồi bá» mặc ngưá»i ta, sợ phiá»n phức thì để tôi mang Ä‘i thôi!
Tiêu Kiếm nghe váºy chịu thua bước tá»›i.
- Thôi được rồi, được rồi, đừng cãi nữa, tôi xin đầu hà ng. Thôi đà nh mang nó theo váºy, có phước có hoạn nạn thế nà o. Ãắm tà u thì cùng chết váºy, được chưa?
Yến Tá» nghe váºy cảm thấy Tiêu Kiếm dù gì cÅ©ng có nghÄ©a khà hÆ¡n VÄ©nh Kỳ, nên cầm tay Tiêu Kiếm vừa khóc vừa nói:
- Tiêu Kiếm, dù gì anh cÅ©ng tốt hÆ¡n VÄ©nh Kỳ, anh hiểu tôi hÆ¡n anh ấy, anh tháºt tốt.
VÄ©nh Kỳ vừa nghe thấy Yến Tá» thân máºt vá»›i Tiêu Kiếm như váºy, máu nóng nổi lên, vá»™i khoác tay nói:
- ÃÆ°á»£c rồi, các ngưá»i lên xe Ä‘i, con bé Tiểu Hợp Tá» chẳng cần ở lại, mà ngưá»i ở lại là tôi đây!
Nói xong VÄ©nh Kỳ quay ngưá»i bá» Ä‘i, NhÄ© Khang thấy váºy Ä‘uổi theo.
- VÄ©nh Kỳ, cáºu dằn cÆ¡n nóng giáºn má»™t chút được không. Cứu được bé Tiểu Hợp Tá» là má»™t Ä‘iá»u tốt. Nhưng rồi lại vì váºy mà chia rẽ anh em thì coi sao được? Tôi không phải đã nói vá»›i anh lúc nà y không phải là lúc chia rẽ, có thế nà o cÅ©ng gắng mà nhẫn nhục.
VÄ©nh Kỳ giáºn dữ.
- Nhẫn nhục cái gì? Tôi nói với bạn nhé, cái tên Tiêu Kiếm kia dù có giúp đỡ chúng ta thế nà o, nhưng nếu để tình trạng nà y mà kéo dà i, chắc tôi chết mất, thà khuất mắt cho xong.
NhÄ© Khang gáºt đầu.
- Tôi hiểu, nhưng tôi thấy nếu bây giá» mà anh giáºn dá»—i bá» Ä‘i thì chẳng phải là tá»± mình dâng cả những gì mình có cho ngưá»i khác ư?
NhÄ© Khang kéo tay VÄ©nh Kỳ Ä‘i tháºt xa khá»i đám đông rồi nói tiếp:
- Nếu tôi là anh tôi sẽ cố giữ chặt Yến Tá» hÆ¡n, tôi sẽ không để ngưá»i khác lợi dụng cÆ¡ há»™i được.
Vĩnh Kỳ lắc đầu:
- Má»i ngưá»i đã cùng tôi thá» non hẹn biển, đã từng sống chết có nhau, nếu cô ta còn cảm thấy cần thì tôi má»›i có thể ở lại, bằng không thì thôi. Ãại trượng phu phải biết lúc nà o là lúc phải buông tay chứ? Tôi là đà n ông, tôi có cái tá»± trá»ng cá»§a tôi, nếu Yến Tá» mà coi trá»ng Tiêu Kiếm hÆ¡n, thì tôi tá»™i gì húc đầu và o đá? Thà là tác thà nh cho há» luôn cho rồi!
Ở đằng nà y, Tá» Vy thấy NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ Ä‘i cà ng lúc cà ng xa, không an tâm quay qua nói vá»›i Yến Tá».
- Chị còn không đi kéo Vĩnh Kỳ lại đi?
Yến TỠquen thói ngang ngược, nói:
- Anh ấy thÃch giáºn cứ để anh ta giáºn.
Trong khi Tiêu Kiếm thấy tình hình không vui cÅ©ng không hà i lòng, anh ta liếc nhanh vá» phÃa Yến Tá», rồi hướng mắt vá» phÃa VÄ©nh Kỳ, cuối cùng quyết định, thế là phi thân vá» phÃa NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ.
- Má»i má»i ngưá»i quay vá» rồi lên xe giùm, đừng chần chá» nữa, rá»§i quan binh triá»u đình tá»›i thì sao, tôi đưa các bạn thêm má»™t Ä‘oạn đưá»ng đến Nam Dương tôi gởi gấm Tiểu Hợp Tá» xong, sẽ chia tay vá»›i các vị.
NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ nghe váºy giáºt mình.
|

18-09-2008, 12:54 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Và rồi má»i ngưá»i lặng lẽ lên xe, tiếp tục cuá»™c hà nh trình, ngồi cầm cương xe lên là Liá»…u Hồng và Tiêu Kiếm, Tiêu Kiếm hôm nay khác hẳn má»i khi, trầm mặc Ãt nói, chỉ lái xe, mắt đăm chiêu nhìn vá» phÃa trước. Liá»…u Hồng nhiá»u lần quay qua, định phá tan cái không khà tỉnh lặng nhưng không biết bằng cách nà o.
Tiêu Kiếm đột nhiên lên tiếng há»i:
- Cô quen biết Yến Tá» từ bao giá» váºy?
Liễu Hồng đưa mấy ngón tay lên đếm.
- Gần bảy năm rồi đấy.
- Có nghÄ©a là lúc cô quen vá»›i cô ấy, Yến Tá» chỉ má»›i mưá»i hai tuổi?
- Vâng, không lá»›n hÆ¡n Tiểu Hợp Tá» bây giá» bao nhiêu, lúc đó tôi cÅ©ng chỉ má»›i mưá»i lăm, sau đó tôi Liá»…u Thanh và Yến Tá» sống chung trong má»™t nhà , nói tháºt lúc đầu, tôi nghÄ© vá»›i thá»i gian chắc rồi Yến Tá» và anh tôi cÅ©ng sẽ trở thà nh chồng vợ. Không ngá» sau đó Tá» Vy xuất hiện tôi lại nghÄ© anh tôi sẽ yêu Tá» Vy, kết cục bây giá» anh ấy lại là m bạn vá»›i Kim Tá»a. Giống như Ä‘iá»u anh tôi nói, chuyện trên Ä‘á»i có nhiá»u thứ vượt khá»i ý ngưá»i, cái mà trá»i đã sắp đặt cho ta thì mãi mãi sẽ là cá»§a ta, còn nếu không phải thì đừng nên đòi há»i.
Lá»i cá»§a Liá»…u Hồng là m Tiêu Kiếm yên lặng, má»™t lúc Tiêu Kiếm lại há»i tiếp:
- Thế lúc đầu Yến Tá» và các ngưá»i là m sao lại quen nhau, cô có nhá»› rõ không?
- Nhá»› chứ, mùa đông năm ấy trá»i rất lạnh, tôi và anh Thanh ra góc phố mãi võ kiếm sống, má»›i kiếm được má»™t má»› tiá»n Ä‘ang để trong mâm chưa cất, thì Yến Tá» từ đâu xuất hiện, giáºt lấy dÄ©a tiá»n cá»§a chúng tôi rồi bá» chạy, lúc anh Thanh bắt vá», thấy cô ấy vừa đói vừa lạnh, sau ấy má»›i biết là Yến Tá» má»›i trốn được từ má»™t tay chá»§ khắc nghiệt, coi như là dân vô gia cư, thế là anh em chúng tôi dù lúc cÅ©ng Ä‘ang ở trong trại tế bần, vẫn nháºn cô ấy vỠở chung, võ thuáºt mà Yến Tá» hiện có cÅ©ng là do Cố sư bá trong tạp viện dạy cho. Mấy năm trước Cố sư bá đã qua Ä‘á»i nên Yến Tá» cÅ©ng không há»c được bao nhiêu, riêng vá» thân thế Yến Tá» thì nghe nói tá»™i lắm, vì váºy thấy Tiểu Hợp Tá» cô ấy như nhìn thấy lại hình ảnh cá»§a mình lúc nhá», nên không là m sao mà rứt con bé Ä‘i được!
Tiêu Kiếm suy nghĩ một chút rồi thở dà i.
- Vâng, Tiểu Yến Tá» tháºt đáng tá»™i, có Ä‘iá»u hoà n cảnh khó khăn kia cÅ©ng tháºt hay, đã luyện cô nà ng thà nh má»™t cô gái lúc nà o cÅ©ng lạc quan, mưa xô không ngã, gió nổi không bay, giống như má»™t đóa hoa trong sương lạnh, vẫn nở, Ä‘iá»u là m tôi ngạc nhiên là vá»›i má»™t thân thế như váºy sao Yến Tá» có thể trà trá»™n và o được hoà ng cung? ÄÆ°á»£c phong là m cát cát, để phong ba bão táp tiếp tục bám theo. ÃÆ°á»£c chỉ hôn ngồi tù rồi bị kết án tá»... mãi đến giá» vẫn không yên ổn, đó là chuyện kỳ lạ.
Liá»…u Hồng yên lặng nhìn Tiêu Kiếm dò xét nà ng thấy Tiêu Kiếm quả Ä‘ang xúc động tháºt sá»±, sá»± xúc động cho thấy Tiêu Kiếm rõ là có cảm tình rất nhiá»u vá»›i Yến Tá», trách gì VÄ©nh Kỳ không ghen!
o0o
Trong khi đó trong xe, Tiểu Yến Tá» lại ngồi ôm chặt Tiểu Hợp Tá», VÄ©nh Kỳ ngồi kế bên mặt lại sa sầm, mắt giả lÆ¡ nhìn ra ngoà i, Tiểu Hợp Tá» thì biết mình chÃnh là nguyên nhân gây ra sá»± bất hòa cá»§a ngưá»i lá»›n nên co rút trong lòng Yến Tá».
Và rồi Nhĩ Khang cũng đánh tan cái không khà nặng nỠtrong xe, bằng cách nói:
- Thôi đủ rồi, ngà y má»i ngưá»i được sống bên nhau chưa biết còn được bao lâu, váºy thì hãy trân trá»ng những giây phút nà y Ä‘i, bá» qua má»i tị hiá»m váºy.
Yến Tá» nghe nói giáºt mình.
- Cái gì mà không còn được bên nhau dà i lâu? Ai rồi sẽ bỠđi chứ?
VÄ©nh Kỳ nghe váºy quay lại.
- Chắc có lẽ cô muốn tôi đi lắm phải không? Rất tiếc không phải tôi mà là ông anh kết nghĩa của cô đấy.
Yến Tá» nghe váºy kêu lên.
- Anh ấy đi, tại sao lại đi? Lý do gì?
- Vâng, anh ấy bảo là chỉ đưa chúng ta đến Nam Dương thôi.
Yến Tá» nghe váºy quay qua VÄ©nh Kỳ.
- Ãấy thấy chưa, anh hay quá mà , anh là m Tiêu Kiếm giáºn bá» Ä‘i. Hãy nghÄ© lại xem, cái hôm mà bá»n nà y bị nhốt trong xe tù, nếu không có anh ấy xuất hiện kịp thá»i, thì chưa hẳn là chuyện cướp tù thà nh công. Rồi trên đưá»ng Ä‘i nữa, nhá» anh ấy hướng đạo chúng ta má»›i an toà n, có đụng địch thì cÅ©ng được tiếp tay. Nếu không có e là bá»n nầy đã bị ông vua cá»§a anh bắt rồi. CÅ©ng như Tá» Vy, nếu không nhá» anh ấy, nhá» Cố Chánh cứu thì bây giỠđã ra sao? Anh ta giúp bá»n mình nhiá»u thứ, váºy mà anh chẳng biết Æ¡n, còn háºm há»±c Ä‘uổi ngưá»i ta Ä‘i, tháºt là chẳng có má»™t chút phong độ quân tá» gì cả.
VÄ©nh Kỳ nghe váºy tái cả mặt.
- Cô yên tâm! Nếu cô không thể sống xa anh ta, thì cứ Ä‘i theo, còn tôi, tôi sẽ Ä‘i nÆ¡i khác váºy!
Tá» Vy nghe váºy biết không thể không can thiệp nói:
- Hai ngưá»i là m sao váºy? Chẳng lẽ vì má»™t chút chuyện rồi xé cả đại gia đình nà y tan ra từng mảnh ư? Cùng là ngưá»i đồng há»™i đồng thuyá»n đã trải qua biết bao nhiêu nạn tai, má»—i ngưá»i như là má»™t thà nh viên trong gia đình, chỉ có quyá»n hợp chứ không được tan. Váºy mà sao có thể nói chuyện chia tay má»™t cách dá»… dà ng như váºy? Bé Tiểu Hợp Tá» chỉ má»›i gia nháºp và o đám có má»™t ngà y, chuyện chia tay vá»›i nó chẳng thà nh vấn Ä‘á». Còn Tiêu Kiếm vá»›i VÄ©nh Kỳ gắn bó vá»›i ta đã bao lâu nay, vì váºy không thể nói chuyện chia tay được. Trong chuyện nà y, tôi thấy đà n ông các anh cÅ©ng nhá» nhen chẳng kém gì phụ nữa. Tại sao chúng ta không quảng đại má»™t chút?
Vĩnh Kỳ quay qua TỠVy.
- Cô nói tôi là nhá» nhen ư? Váºy chẳng lẽ tôi lúc nà o cÅ©ng phải tai ngÆ¡ mắt Ä‘iếc, không nói năng gì cả má»›i được má»i ngưá»i hà i lòng.
Yến Tá» nghe váºy nổi nóng.
- Anh nói gì mà phải tai ngÆ¡ mắt Ä‘iếc, Yến Tá» nà y từ nà o tá»›i giá» là m chuyện gì cÅ©ng quang minh chÃnh đại, chẳng có gì mỠám cả. Anh đừng có ăn nói hồ đồ, nếu thấy gai mắt thì cứ Ä‘i Ä‘i, đâu ai cản.
Tiểu Hợp Tá» thấy má»i ngưá»i cãi nhau như váºy, dụi dụi mắt nói:
- Các anh các chị đừng vì em mà cãi nhau nữa, em biết sự có mặt của em không tiện lợi cho các anh. Nếu bất tiện, xin các vị hãy bỠem lại đây, chẳng sao đâu em tự lo liệu được mà ?
Yến Tá» nghe váºy lấy tay Ä‘áºp lên thùng xe hét:
- Ngừng xe, ngừng xe lại đi.
Tiêu Kiếm và Liễu Hồng quay lại.
- Cô định là m gì nữa chứ?
Yến TỠnói:
- Tôi chịu hết nổi rồi, ngừng xe lại đi! Phải giải quyết cho xong chuyện nà y, rồi mới đi tiếp.
Chiếc xe dừng lại, má»i ngưá»i Ä‘á»u xuống xe, Tiểu Yến Tá» nói ngay:
- Tiêu Kiếm, hãy nói rõ rà ng! Anh bảo là đến Nam Dương, anh sẽ không cùng Ä‘i vá»›i bá»n tôi nữa phải không? Váºy là nguyên do gì? Có phải là anh đã chán bá»n tôi, bá» mặt bá»n tôi? Không muốn chia xẻ chua cay ngá»t bùi gì vá»›i bá»n tôi nữa? Thế sao anh còn Ä‘á»c thÆ¡ gì gì... rÆ¡i xuống đã là anh em, thân hay không chẳng là vấn Ä‘á»... nói nghe hay lắm, thì ra chỉ là những lá»i lừa dối.
Tiêu Kiếm ngạc nhiên nhìn má»i ngưá»i rồi nhìn Yến Tá».
- à tôi muốn nói là “trên Ä‘á»i nà y có tiệc nà o không tà n?†Rồi có ngà y mình phải chia tay nhau, đó chỉ là chuyện sá»›m muá»™n, tôi còn phải có con đưá»ng riêng cá»§a tôi nữa chứ?
Yến Tá» nghe váºy giáºn dữ.
- Tôi bất cần trên Ä‘á»i nà y có cái gì tan không tan, tôi không cần anh văn chương gì cả, nói Ä‘i, anh ở hay là đi?
Tiêu Kiếm thấy thái độ cá»§a Yến Tá» như váºy, chợt nhiên mâu thuẫn.
- Tôi... tôi... còn một nguyên nhân khách quan khác nữa.
- Nếu tôi quyết... cương quyết giữ anh lại thì sao?
Yến Tá» há»i rồi quay qua nhìn má»i ngưá»i cầu cứu.
- Các ngưá»i nữa... các ngưá»i cÅ©ng muốn Tiêu Kiếm ở lại chứ?
Vĩnh Kỳ mặt lạnh, còn TỠVy, và Nhĩ Khang nhìn nhau chưa biết xỠlý ra sao, thì Tiêu Kiếm nói:
- Yến Tá», cô khiến tôi vô cùng khó xá», vì sao cô biết không, tôi mang trong ngưá»i má»™t mối huyết thù, nên phải lang bạt khắp chốn giang hồ. Tôi không muốn để bất cứ má»™t tình cảm nà o là m quẩn chân, váºy mà không hiểu sao từ ngà y quen biết các vị, tôi lại bị cái thâm tình, cái tình bằng hữu cá»§a quý vị trói chặt, nên nói lá»i chia tay cÅ©ng cảm thấy bức rức lắm, nhưng mà ...
TỠVy không dằn được bước tới.
- Không có nhưng mà gì cả, đã là anh em kết nghÄ©a thì nà o có khác gì là ruá»™t thịt, thôi thì chúng mình những ngưá»i bá»nh bồng trôi nổi hãy Ä‘oà n kết lại, bá» mặc những bất đồng không đáng có, sống hòa thuáºn nhau như anh em váºy hay hÆ¡n.
Tiêu Kiếm nghe váºy cà ng bối rối hÆ¡n, quay qua VÄ©nh Kỳ.
- VÄ©nh Kỳ, cáºu thấy thế nà o?
Vĩnh Kỳ nghiêm nghị nói:
- Tiêu Kiếm! Hãy láºt tẩy cá»§a cáºu ra Ä‘i! Nếu cáºu tháºt sá»± coi bá»n nà y là anh em, thì tôi xin đón nháºn cáºu vá»›i cả hai tay, còn nếu là “kẻ thù†cá»§a chúng tôi, thì xin đừng dùng cái chiêu bà i “anh em†kia ra lừa dối tôi nữa.
Tiêu Kiếm nhìn VÄ©nh Kỳ, rồi đột nhiên cưá»i lá»›n.
- Ha ha! Äã trải qua bao cuá»™c và o sinh ra tá», phong ba bão táp, váºy mà cáºu còn chưa tin, còn muốn tôi tá»± láºt tẩy mình ra thì cÅ©ng lạ. Sao còn không phân biệt được bạn hay thù? Nếu đã phân biệt được thì còn gá»i là bạn bè gì nữa? Bạn bè mà chẳng tin cáºy nhau thì chẳng phải bạn bè. Thôi được, sá»›m muá»™n gì rồi mình cÅ©ng chia tay, váºy thì để Tiêu Kiếm nà y Ä‘i váºy!
Nói xong Tiêu Kiếm quay Ä‘i, Yến Tá» thấy váºy Ä‘uổi theo.
- Anh Tiêu Kiếm anh có đi đâu cho tôi theo với.
VÄ©nh Kỳ thấy váºy giáºn run, NhÄ© Khang thấy váºy vừa giữ Yến Tá» lại vừa nói:
- Vĩnh Kỳ, anh hãy đưa tất cả lên xe trước đi, tôi sẽ đuổi theo Tiêu Kiếm rồi đi sau!
Nói xong NhÄ© Khang rượt theo Tiêu Kiếm, còn Liá»…u Hồng thì giữ Yến Tá» lại, Yến Tá» ngồi bệt xuống má»™t tảng đá vệ đưá»ng khóc, Còn VÄ©nh Kỳ thì nhìn thấy thái độ cá»§a Yến Tá» mà vừa Ä‘au vừa tức. Liá»…u Hồng ngồi xuống cạnh Yến Tá» vá»— vá».
- Yên tâm Ä‘i, Tiêu Kiếm chẳng qua chỉ bá»±c mình, NhÄ© Khang Ä‘uổi theo chắc là sẽ thuyết phục được anh ấy quay lại thôi, Anh em trong nhà cãi nhau là chuyện thưá»ng tình, nếu chẳng ai để bụng thì má»i việc rồi sẽ qua Ä‘i thôi.
Tiểu Hợp Tá» thấy má»i ngưá»i cãi nhau như váºy, vừa khóc vừa nói:
- Chị Yến Tá», thôi chị đừng khóc nữa, đến trạm kế, các anh chị chỉ cần tìm má»™t ngưá»i cha nà o đừng hung dữ quá bán em Ä‘i là xong, bán em các anh các chị còn được thêm má»™t má»› tiá»n.
Yến Tá» nghe váºy cà ng Ä‘au lòng, ôm chặt Tiểu Hợp Tá» khóc:
- Sao lại có chuyện bán em, em là em cá»§a chị, là m sao chị bán được chứ? Chị không phải là hạng ngưá»i xấu như váºy, ác đức như váºy, gặp ai cÅ©ng Ä‘uổi!
VÄ©nh Kỳ nghe váºy cà ng giáºn.
- Cô muốn ám chỉ ai đó?
- Tôi chẳng muốn ám chỉ ai hết, tháºt kỳ cục!
Tá» Vy vá»™i kéo tay Yến Tá».
- Thôi nà o, thôi nà o... má»i ngưá»i lên xe Ä‘i! ở dưới nà y gió lạnh quá, chúng ta cứ cho xe chạy chầm cháºm chá» hỠđến.
Rồi quay sang Vĩnh Kỳ, TỠVy nói:
- Anh Vĩnh Kỳ, anh nhịn giùm một chút được không? Anh lên lái xe giùm tôi nhé!
Rồi Tá» Vy kéo Yến Tá» lên xe, còn Liá»…u Hồng thì dìu bé Tiểu Hợp Tá», chiếc xe chạy vụt tá»›i trước.
o0o
NhÄ© Khang Ä‘i dến núi thì Ä‘uổi kịp Tiêu Kiếm, Tiêu Kiếm Ä‘ang ngồi trong lá»u nghỉ chân thổi sáo, lòng như đầy tâm sá»±, NhÄ© Khang bước tá»›i:
- Tiêu Kiếm!
Tiêu Kiếm nhìn thấy Nhĩ Khang bỠsáo xuống thở dà i:
- Anh đuổi theo tôi là m gì! Trong khi ở đằng xe kia lại chẳng có ai bảo vệ, nếu có chuyện gì lấy ai giúp chứ, tốt nhất anh nên quay vỠxe đi.
Nhĩ Khang nhìn Tiêu Kiếm cảm động nói:
- Anh vứt áo ra Ä‘i má»™t cách khẳng khái như váºy, nhưng tôi biết tình cảm anh thì không như thế. Rõ rà ng qua lá»i vừa rồi cá»§a anh, đã cho thấy chân tình đó. Anh Ä‘i mà vẫn quan tâm đến sá»± an nguy cá»§a anh em, như váºy anh Ä‘i được sao?
Tiêu Kiếm nghĩ ngợi rồi lắc đầu.
- Tháºt tình tôi không là m sao chịu nổi cái thái độ trịnh thượng cá»§a anh chà ng “a ca†đó!
Nhĩ Khang bà o chữa.
- Tại anh không biết VÄ©nh Kỳ là ngưá»i có bệnh mặc cảm, cái bệnh nà y chỉ xảy ra khi sá»± việc liên can đến Yến Tá» thôi. Mà khi bệnh phát ra thì gặp ai anh ta cÅ©ng “chÃch†không phân biệt đó là bạn hay thù. Ãụng gì nói nấy không giữ mồm giữ miệng được nhưng bệnh đến nhanh mà rút cÅ©ng nhanh. Thưá»ng thì sau khi cÆ¡n bệnh qua Ä‘i, anh ta thấy hối háºn sá»± việc mình là m, Vì váºy tốt nhất anh nên thông cảm bá» qua, Chá»› tháºt ra VÄ©nh Kỳ lúc nà o cÅ©ng là ngưá»i bạn tốt.
Tiêu Kiếm ngẫm nghĩ nói:
- Có thể giữa tôi và anh ta đã có sẵn một mối thù nên không thể là m bạn được chăng?
NhÄ© Khang nghe nói giáºt mình chăm chú nhìn Tiêu Kiếm há»i:
- Tiêu Kiếm, nói tháºt Ä‘i, có phải anh cÅ©ng yêu Yến Tá» không?
Tiêu Kiếm quay qua Nhĩ Khang nói:
- Tôi rất thÃch Yến Tá», thÃch lắm, cÅ©ng như tôi cÅ©ng thÃch Tá» Vy, Chuyện đó không có gì phải giấu giếm cả, có Ä‘iá»u đó có phải là tình yêu không thì tôi chưa phân tÃch, Còn chuyện VÄ©nh Kỳ nghÄ© là tôi yêu Yến Tá», tôi thấy Ä‘iá»u đó là lấy bụng hẹp hòi cá»§a kẻ tiểu nhân mà suy ra bụng quân tá».
NhÄ© Khang nghe váºy vá»— mạnh lên vai Tiêu Kiếm.
- Chỉ cần nghe anh nói là bao nhiêu ngá»™ nháºn coi như giải quyết xong, thôi thì, Tiêu Kiếm! Hãy quay vá» vá»›i anh em Ä‘i, nếu anh mà tháºt sá»± bá» Ä‘i thì Yến Tá» có thể Ä‘oạn giao vá»›i VÄ©nh Kỳ. Cô nà ng sẽ khóc hết nước mắt và như váºy cái oan khiêng mà anh tạo ra sẽ không nhá», Ãó là chưa nói, chúng ta tháºt sá»± không thể thiếu anh, đưá»ng Ä‘i còn dà i, rất cần có anh để dá»±a.
Tiêu Kiếm có vẻ dịu đi, nhưng vẫn còn do dự, Nhĩ Khang nói thêm.
- Tôi van anh mà , Tiêu đại hiệp, đằng kia nguyên má»™t xe lá»›n nhá» Ä‘á»u không đủ khả năng tá»± bảo vệ mình. Tôi đã từng thá» là không rá»i Tá» Vy ná»a bước, váºy mà nãy giá» bá» Ä‘i lâu, lòng tôi như lá»a đố. Váºy thì Phước NhÄ© Khang nà y xin đại diện cho toà n thể đại gia đình xin má»i anh quay vá» vá»›i chúng tôi, nếu anh là má»™t hảo hán thì xin bá» qua chuyện nhá» oan ức mà quay vá».
Tiêu Kiếm nghe váºy, lắc đầu, rồi chụp lấy tiêu và kiếm đứng dáºy.
- Thôi mình đi!
NhÄ© Khang và Tiêu Kiếm còn chưa vá» tá»›i, thì chiếc xe ngá»±a đã chạy và o má»™t vưá»n lê. Yến Tá» vừa nhìn thấy lê, là bao nhiêu cÆ¡n bá»±c dá»c lại nổi lên, vá»— và o thùng xe nói:
- Ngừng lại, ngừng lại, tôi muốn xuống xe!
VÄ©nh Kỳ ngừng xe lại, Yến Tá» láºp tức phóng xuống xe gá»i:
- Tiểu Hợp Tá», Liá»…u Hồng, Tá» Vy tất cả xuống xe!
Má»i ngưá»i không biết Yến TỠđịnh là m gì, thì nghe Yến Tá» nói vá»›i VÄ©nh Kỳ.
- Nếu anh chẳng chướng mắt chuyện tôi sắp là m thì cứ nhắm mắt lại bởi vì tôi bắt đầu ăn trá»™m lê đây, tôi sẽ trá»™m hết những trái lê trong vưá»n nà y!
Nói xong là phóng ngay lên má»™t cây lê trái lá»›n trái nhá» trái xanh trái chÃn gì không cần biết, cÅ©ng bẻ tất cả ném xuống đất, bảo:
- Tiểu Hợp TỠđâu, nhặt lê lên bỠđầy xe cho ta.
Con bé Tiểu Hợp TỠlà trẻ con nên chỉ xem đây như trò đùa nó vừa nhặt vừa nói:
- Chị cứ hái đi, em nhặt đây!
Tá» Vy thấy tình hình khá nghiêm trá»ng nên ngước lên nói:
- Ãừng hái nữa, mau xuống đây, chị trút cÆ¡n giáºn không đúng đối tượng rồi, cái vưá»n lê nà y nó nà o có chá»c ghẹo gì chị. Công vun trồng cá»§a những bác nông dân, chị hái như váºy rồi ngưá»i ta sống sao đây?
Vĩnh Kỳ nhìn lắc đầu.
- Yến Tá», cô xuống đây Ä‘i đừng hái nữa!
- Tại sao tôi phải xuống chứ?
- Cô giáºn tôi thì cãi nhau vá»›i tôi, tại sao lại Ä‘i bức hiếp mấy trái lê kia, nó vừa câm vừa Ä‘iếc có anh hùng gì?
Câu nói cá»§a VÄ©nh Kỳ khiến Yến Tá» tức Ä‘iên lên, cô nà ng hái ngay má»™t trái tháºt to ném thẳng và o mặt VÄ©nh Kỳ, khiến VÄ©nh Kỳ né không kịp trúng ngay mặt, Tá» Vy thấy váºy nói:
- Yến Tá», chị tháºt quá đáng!
VÄ©nh Kỳ cÅ©ng giáºn dữ.
- Cô đúng là má»™t con Ä‘iên chẳng có chút phong độ, chẳng phân biệt được phải trái. Cô muốn Ä‘iên cứ Ä‘iên, tôi mong là ngưá»i ta sẽ xua chó ra cắn cho cô má»™t tráºn cho cô biết.
Yến TỠhét trả.
- Tôi thì mong sẽ có cả ngà n con chó rượt anh cho anh biết thân!
Rồi chưa đã nư, Yến TỠlại trèo lên tiếp tục hái, vừa hái vừa hét:
- Tiểu Hợp Tá», nhặt Ä‘i, cứ nhặt Ä‘i!
Liá»…u Hồng thấy váºy bất bình.
- Yến Tá» là m gì kỳ váºy? Tại sao lại hái lê cá»§a ngưá»i ta? Mà hái nhiá»u như váºy là m sao ăn hết?
Yến Tá» vẫn tỉnh bÆ¡, hái hết cây nà y trèo sang cây khác, Lê dưới đất đã chất thà nh núi, VÄ©nh Kỳ chỉ biết lắc đầu bá» Ä‘i vá» phÃa xe ngá»±a ngồi.
Ãá»™t nhiên ở đâu chạy ra má»™t ngưá»i đà n bà lam lÅ© tay bế tay dẫn, rồi phÃa sau còn mấy đứa nhá» nữa, đứa nà o cÅ©ng gầy còm, bà ta há»›t hải nhìn lên cây hét:
- Ai? Ai đã hái trá»™m lê cá»§a tôi, trá»i Æ¡i, trá»i, lê Æ¡i là lê!
VÄ©nh Kỳ mặc dù giả vá» như không thèm quan tâm nhưng thấy váºy vá»™i nhảy xuống xe.
- Yến Tá», ngưá»i ta thả chó ra kìa!
Yến Tá» sợ hãi phóng xuống, chỉ thấy Tá» Vy Ä‘ang bước tá»›i phân bua vá»›i ngưá»i đà n bà kia.
- Không phải, không phải, chúng tôi không có ý trá»™m, chúng tôi sẽ trả tiá»n mà . Bà tÃnh Ä‘i, bao nhiêu tiá»n chúng tôi sẽ trả cho.
Liá»…u Hồng vốc ngay túi tiá»n mình ra đưa cho bà chá»§ vưá»n.
- Bao nhiêu đây đủ chưa?
Ngưá»i đà n bà nét mặt đầy Ä‘au đớn, nhìn Liá»…u Hồng rồi nhìn lên vưá»n lê, đột nhiên òa lên khóc.
- Ông Æ¡i ông! Sao ông lại bá» Ä‘i sá»›m như váºy, để tôi má»™t mình, có mấy cây lê mà còn bảo vệ không nổi. Hôm qua bị ngưá»i ta lấy trá»™m hết má»™t má»›, hôm nay lại bị hái trá»™m. Nếu tôi không ra kịp, ngưá»i ta đã trá»™m hết rồi. Ông Æ¡i! Sao ông ác váºy, bá» Ä‘i để tôi vá»›i tám đứa con, tôi là sao nuôi nổi?
Ngưá»i đà n bà vừa khóc vừa dá»±a và o cây lê. Mấy đứa con thấy mẹ như váºy cÅ©ng òa lên, tiếng khóc vô cùng bị thảm.
Ãến lúc đó Yến Tá» hoà n toà n bối rối. Liá»…u Hồng, VÄ©nh Kỳ, Tá» Vy, Tiểu Hợp Tá» cÅ©ng đứng chết trân, không biết là m gì hÆ¡n. Bấy giá» Yến Tá» má»›i thấy cái tai hạn mà mình đã là m, vá»™i chạy tá»›i nắm tay ngưá»i đà n bà lam lÅ©, nói:
- Xin lá»—i, xin lá»—i! Không phải tôi cố tình! Tôi cÅ©ng không có ý trá»™m lê cá»§a bà ... tôi... tôi sẽ trả tiá»n đây. Ãây là tất cả số tiá»n mà tôi có. Ãừng khóc... Äừng khóc nữa... tôi báºy quá, tôi tháºt hồ đò. Ãây nà y... Äây là tất cả số tiá»n mà tôi có trong ngưá»i, tôi đưa hết cho chị, đừng khóc nữa.
Yến Tá» vừa nói vừa móc hết tiá»n trong túi ra, đưa cho bà nông dân, nhưng bà vẫn cứ khóc, mà cà ng khóc lại cà ng ai oán.
- Cha sắp nhá» Æ¡i... hãy vỠđây. Tôi sống không thể thiếu ông được, tại sao ông bá» tôi mà đi chứ? Ông có biết là tôi sống thảm thế nà o không? Ngưá»i ta ăn trá»™m lê cá»§a mình mà chẳng là m gì được cả. Cha sắp nhá» Æ¡i...
Tá» Vy, VÄ©nh Kỳ, Liá»…u Hồng bị tiếng khóc là m cho tÃm ruá»™t. Tá» Vy suy nghÄ© nói vá»›i VÄ©nh Kỳ:
- Thôi bá»n mình móc hết tiá»n có trong ngưá»i ra cho hết, cho bà ta Ä‘i. Vá»›i những cô nhi quả phụ nà y tháºt đáng thương, há» cần tiá»n hÆ¡n bá»n mình.
Thế là Vy và Kỳ Ä‘á»u móc cả tiá»n ra, tất cả gom lại đưa hết cho ngưá»i đà n bà .
- Thôi được rồi! ÄÆ°á»£c rồi! Ãừng có khóc nữa, tiá»n đây hãy mang Ä‘i sắm sá»a quần áo cho trẻ con. Nhiá»u tiá»n lắm đấy, hÆ¡n cả số lê mà bá»n nà y hái.
Ngưá»i đà n bà vẫn tiếp tục khóc. Tiểu Hợp Tá» móc cả mấy đồng xu trong túi mình ra, còn Yến Tá» thì chạy lại xe ôm cả chăn nệm xuống.
- Ãây nà y, chăn nệm nà y cho hết mẹ con bà đây, coi như bù lá»— thêm được chưa? Xin lá»—i! Cho tôi xin lá»—i, tôi báºy thiệt! Tôi xấu quá!
Tá» Vy lấy sợi dây chuyá»n trên cổ xuống, nhét và o tay bà ta.
- Ãây nè! Cả sợi dây và ng nà y tôi cho bà luôn!
Yến Tá» thấy váºy giáºt mình.
- Äó là ká»· váºt cá»§a mẹ mà ?
- Thôi, tôi chẳng thể là m khác được!
VÄ©nh Kỳ thấy váºy tháo luôn miếng ngá»c bá»™i, thế là tất cả những váºt quý giá trên ngưá»i, trên xe Ä‘á»u bay hết. Ãến lúc nà y bà nông dân má»›i chịu nÃn khóc.
- Thôi được rồi... ÄÆ°á»£c rồi. Coi như số lê đó tôi bán cho các ngưá»i váºy.
Yến Tá» thấy váºy thở phà o, cùng Liá»…u Hồng, Tiểu Hợp Tá» mang hết đống lê bá» cả lên xe, khi đó NhÄ© Khang và Tiêu Kiếm má»›i vá» tá»›i, thấy cảnh đó giáºt mình NhÄ© Khang há»i:
- Các ngưá»i là m gì váºy?
TỠVy sợ bà nông dân kia khóc tiếp, vội nói:
- Là m Æ¡n lại phụ mang tất cả lên xe Ä‘i, chúng tôi đã mua hết số lê nà y rồi đó. Ãừng há»i đừng phát biểu gì cả, hãy phụ tay nhanh lên.
NhÄ© Khang và Tiêu Kiếm nghi ngá», nhưng biết là không nên há»i nên nhảy và o phụ má»i ngưá»i khiêng lê lên xe. VÄ©nh Kỳ thấy Tiêu Kiếm quay vá» chẳng biết nên vui hay buồn, chỉ cắm cúi là m việc.
o0o
Chiá»u hôm ấy, Ä‘oà n ngưá»i đến má»™t thị trấn nhá». Ãể giải quyết đống lê trên xe, cÅ©ng như để kiếm lại má»™t Ãt tiá»n dằn túi. Yến Tá», Liá»…u Hồng, và cả bé Tiểu Hợp Tá» vừa đẩy xe lê vừa rao.
- Ai mua lê không? Mua lê Ä‘i! Lê ngá»t lại thÆ¡m nè, má»™t cân chỉ có năm đồng xu. Lê đại hạ giá, đại há giá, mua mau kẻo hết.
NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ, Tiêu Kiếm, Tá» Vy Ä‘i theo phÃa sau, NhÄ© Khang vẫn thắc mắc há»i VÄ©nh Kỳ.
- VÄ©nh Kỳ, cáºu là ngưá»i sáng suốt, tại sao để bá»n há» vốc cả tiá»n ra mua lê hết váºy?
Vĩnh Kỳ lắc đầu.
- Cáºu biết quá rồi, gặp phải Yến Tá» thì trên Ä‘á»i nà y có chuyện gì không thể xảy ra chứ? Mua có má»™t xe lê thì nghÄ©a lý gì, chỉ có chuyện nhá» thôi.
Tiêu Kiếm không dằn được chen và o.
- Mua má»™t xe lê thì không nói Ä‘i, đằng nà y sao lại lấy hết chăn nệm áo quần trên xe cho cả ngưá»i ta váºy?
Vĩnh Kỳ trợn mắt ấm ức:
- Chuyện đó có gì đáng nói, ngay cả ngá»c bá»™i cá»§a tôi cÅ©ng ná»™p cho ngưá»i ta.
NhÄ© Khang giáºt mình.
- Cái gì, ngá»c bá»™i cÅ©ng mất nữa ư?
- Còn gì nữa, cả sợi dây và ng ká»· váºt cá»§a mẹ Tá» Vy cÅ©ng tặng luôn cho ngưá»i ta rồi.
Tiêu Kiếm tròn mắt.
- Váºy có nghÄ©a là các ngưá»i đã bị ma thuáºt, bị ngưá»i ta lưá»ng gạt rồi, Thôi được, váºy tôi phải quay lại đó lấy lại cho các ngưá»i.
TỠVy vội đưa tay cản lại.
- Tốt nhất anh đừng có đến đó, chẳng ai lừa gạt mà là bá»n nà y tình nguyện mua lê cá»§a há». Thôi đừng tìm hiểu nữa, hãy giúp bán cho hết số lê nà y nếu không bán hết tối nay e là tiá»n trá» khách sạn cÅ©ng không có.
TỠVy nói xong bước tới phụ Tiểu Hợp TỠrao.
- Ai mua lê không? Mua lê không, năm xu má»™t ký, mưá»i hai xu được ba ký, nhanh lên, nhanh lên.
Có mấy ngưá»i khách qua đưá»ng dừng lại nhìn lê.
- Lê rẻ thế nà y, được, cân cho tôi một ký đi!
Yến Tá» quay qua há»i NhÄ© Khang.
- Má»™t ký là mấy trái váºy?
TỠVy chen và o.
- Mấy trái cÅ©ng được, bán đại cho ngưá»i ta Ä‘i!
Thế là Yến Tá» lấy đại, kết quả là vá»›i năm xu ngưá»i nà o cÅ©ng có cả đống lê, ai nấy Ä‘á»u vui vẻ.
Vĩnh Kỳ nhìn xe lê lắc đầu tự thán.
- Từ ngà y rá»i hoà ng cung đến nay, chuyện gì cÅ©ng đã xảy ra, nhưng chưa lần nà o phải Ä‘i bán dạo thế nà y, tháºt hết ý!
o0o
Cùng lúc đó, tại Diên Hỷ cung, vua Cà n Long tiếp Lý đại nhân, lệnh phi cũng có mặt.
- Ngươi nói gì? Tá» Vy bị mù, NhÄ© Khang bị thương, còn VÄ©nh Kỳ và Yến Tá» Ä‘i mãi võ? Sao lại thảm thế, các ngưá»i đã phát hiện ra há», sao không để thái y trị bệnh cho há», mà để há» mang bệnh chạy trốn chứ?
Vua Cà n Long nghe Lý đại nhân báo cáo, ngạc nhiên há»i. Lệnh phi cà ng lo lắng hÆ¡n.
- Lý đại nhân! Chuyện đó ngưá»i Ä‘Ãch thân chứng kiến ư?
- Bẩm hoà ng thượng, bẩm nương nương, tệ chức Ä‘Ãch thân nhìn thấy Phước đại nhân còn bông băng ở vai, còn NgÅ© a ca vá»›i Hoà n Châu cát cát thì mãi võ. Tệ chức đã bẩm vá»›i NgÅ© a ca và cát cát là hoà ng thượng đã nhân từ khoang dung không muốn lấy đầu há», nhưng há» vẫn cương quyết chống trả. Tệ chức cÅ©ng chẳng dám dùng sức mạnh e là có chuyện sÆ¡ suất xảy ra để há» bị tổn thương thêm. Sau đó đợi há» Ä‘i rồi má»›i lặng lẽ Ä‘iá»u tra, má»›i biết là những ngà y qua há» vẫn ở lại Lạc Dương để tìm kiếm danh y. Nghe nói Tá» Vy cát cát bị mù, Phước đại gia và NgÅ© a ca Ä‘á»u bị chém trá»ng thương, riêng Kim Tá»a a đầu thì nghe nói rá»›t xuống vá»±c sâu mất xác luôn rồi.
Vua Cà n Long nghe nói giáºt mình, lệnh phi tái mặt.
- Trẫm chẳng phải đã nói vá»›i các ngưá»i rồi, chỉ nên lặng lẽ theo dõi thôi. Lặng lẽ theo dõi là thế nà o các ngươi hẳn biết chứ? Phát hiện tung tÃch là được rồi, sao còn truy Ä‘uổi để xảy ra cá»› sá»± chứ? Biết hỠở đâu vỠđây báo trẫm ngay, trẫm sẽ xá» lý. Còn bây giá» thế nà y biết chúng Ä‘i đâu? Lý đại nhân cúi đầu nói:
- Thần tháºt xấu hỠđã để mất tông tÃch bá»n há», thần đã cho ngưá»i Ä‘i tìm. Bá»n há», ngưá»i bị mù, ngưá»i bị thương lại không có tiá»n, hẳn không Ä‘i xa được đâu.
Vua Cà n Long nghe báo cáo cà ng lo lắng, đi tới đi lui trong phòng.
- TỠVy bị mù? Mù nghĩa là sao? Có phải là đôi mắt bị thương?
Vua há»i rồi dừng lại nói vá»›i Lý đại nhân.
- Ngươi chịu khó đến Lạc Dương lần nữa, đưa hết tất cả thầy thuốc đã khám bệnh cho Tá» Vy đến đây để ta há»i cho tá» tưá»ng.
- Vâng, thần tuân chỉ.
Lý đại nhân nói, rồi lấy trong ngưá»i ra má»™t mảnh giấy đưa cho vua.
- Bẩm hoà ng thượng, đây là váºt mà thần đã nhặt được ở nÆ¡i há» trá», bà i thÆ¡ nà y không biết cá»§a ai viết, xin hoà ng thượng xem qua.
Vua Cà n Long vội chụp lấy mở ra xem.
- Ãây là chữ cá»§a NhÄ© Khang cÆ¡ mà , rồi Ä‘á»c.
â€Mưa gươm bẫy chết giữa rừng thiêng.
Lá»a cháy thiêu tan má»i ân tình.
Tan xương thịt nát nà o chi quản.
Cố sống là m sao vẹn cuá»™c Ä‘á»i.â€
Ãá»c xong vua Cà n Long giáºt mình.
- Tại sao có chuyện “mưa gươm bẫy chết†sao lại “lá»a cháy thiêu tan†rồi “tan xương thịt nátâ€? NhÄ© Khang sá» dụng những từ ngữ mạnh mẽ nà y là ý gì? Tại sao lại đưa đến chuyện ngưá»i bị trá»ng thương, ngưá»i bị mù. Các ngươi đã là m chuyện gì chứ? Tại sao lại bức bá»n hỠđến nước nà y, nếu chẳng phải là truy sát không nương tay thì NhÄ© Khang đã không sá» dụng những từ ngữ đó. HỠđã ở trong tâm trạng kháng cá»± đến cùng. Trẫm chẳng phải đã mấy lượt dặn dò là không được là m tổn hại đến bá»n há» sao?
Lý đại nhân nghe váºy sợ hãi nói:
- Bẩm hoà ng thượng, tháºt ra bá»n thần cÅ©ng nà o có sá» dụng triệt để vÅ© lá»±c. Váºy mà chẳng hiểu sao bá»n há» lại bị thương nặng như thế. Lúc Hoà n Châu cát cát đối diện vá»›i bá»n thần chỉ nói mấy câu ngắn ngá»§i là tại sao hoà ng thượng lại quyết truy sát há» không tha như váºy? Vì váºy thần không biết là có phải hoà ng thượng còn phái thêm mấy đội binh mã khác Ä‘uổi theo há» không? Sao lại có chuyện “giết sạch không tha†là thế nà o?
Vua Cà n Long nghe không khá»i ngạc nhiên, suy nghÄ© má»™t chút nói:
- Thôi ngươi hãy Ä‘uổi theo xem hỠđã đến đâu, lần nà y không được là m kinh động nữa. Biết hỠở đâu là thông báo cho trẫm biết ngay. Ai còn đụng đến má»™t sợi lông chân cá»§a há», trẫm mà biết được sẽ chém đầu, rõ chưa.
Lý đại nhân lúng túng.
- Thần xin tuân chỉ! Thần xin tuân chỉ!
Lý đại nhân vừa Ä‘i ra, lệnh phi nắm lấy áo vua há»i:
- Hoà ng thượng! Cái bà i thÆ¡ cá»§a NhÄ© Khang sao lại giống như lá»i trăn trối quá váºy. Tá» Vy nếu bị mù, NhÄ© Khang Ä‘au lòng lắm, Nhưng tình cảnh cá»§a há» hẳn thê thảm hÆ¡n, đến độ NgÅ© a ca Ä‘i mãi võ mà bất chấp chuyện lá»™ thân, Ä‘iá»u đó cho thấy hỠđã đến nước đưá»ng cùng. Nếu bây giá» hoà ng thượng mà không liệu cách cứu há», e là chuyện gặp lại không còn dá»….
Vua Cà n Long nhìn lệnh phi, lòng phân vân.
- Là m sao cứu được h� Khi mà ngay cả hiện giỠhỠở đâu còn chưa rõ?
- Váºy sao hoà ng thượng không truyá»n cho Phước Luân Ä‘i, Dù gì ông ta vá»›i Phước NhÄ© Khang khang cÅ©ng còn tình cảm cha con, chuyện Ä‘i tìm há» giao cho Phước Luân sẽ dá»… dà ng hÆ¡n là giao cho Lý đại nhân, ông ấy còn bảo vệ cho há» tốt hÆ¡n ngưá»i khác.
Vua Cà n Long suy nghĩ rồi ra lệnh.
- Ngưá»i đâu! Hãy truyá»n Phước đại nhân láºp tức và o cung.
o0o
ÃÆ°á»£c truyá»n, ông Phước Luân láºp tức Ä‘i ngay và o cung, vua Cà n Long nói ngay.
- Nà y Phước Luân! Chuyện NhÄ© Khang vượt ngục, trẫm không còn truy cứu nữa, ngươi hãy dẫn thêm binh mã, đến Lạc Dương tìm đám Tá» Vy, nghe nói Tá» Vy đã bị mù mắt, NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ cÅ©ng bị thương. Váºy ngươi hãy đến đó xem sá»± tháºt ra sao? Tháºt trẫm không là m sao hiểu được Lý Äức Thắng đã gặp há», ngươi cứ đến đó há»i cặn kẽ sá»± việc. Hãy lên đưá»ng, nếu tìm được há» thì nói vá»›i há» chuyện Hương phi nương nương, trẫm đã xếp lại, không còn giáºn chúng nữa đâu. Những tá»™i tà y trá»i cá»§a há», trẫm cÅ©ng bá» qua cả, hãy yên tâm mà quay vá» cung, trẫm sẽ cư xá» vá»›i chúng như xưa. Nói vá»›i Tá» Vy, chỉ có ở hoà ng cung má»›i có thầy thuốc hay nhất, giá»i nhất, chỉ có ở đây, mắt má»›i phục hồi được thị giác.
Ông Phước Luân nghe vô cùng cảm động, nghẹn ngà o nói:
- Cảm Æ¡n ân Ä‘iển cá»§a hoà ng thượng, thần sẽ láºp tức Ä‘i tìm bá»n há» và nói lại cho há» biết sá»± khoan dung trá»i biển cá»§a hoà ng thượng.
- Phước Luân! Bằng má»i giá ngươi phải mang thánh chỉ cá»§a ta Ä‘i gặp bá»n há». Nói vá»›i VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang, chúng mãi mãi là đứa con và thần tá» mà ta yêu quý nhất. Chuyện cướp ngục và bá» trốn lần nà y, coi như là vấn đỠgia đình thôi. Tá» Vy đã từng nói, “gia đình hòa thuáºn vạn sá»± hưng†Bây giá» trẫm má»›i thấy rất nhá»› bá»n chúng. Nói vá»›i chúng từ ngà y chúng Ä‘i, Thấu Phương Trai vẫn để trống. Cứ sống phong sương gian khổ bên ngoà i không phải là giải pháp đâu, hãy quay vá» nhà đi!
- Vâng, vâng thần chỉ cần gặp chúng là sẽ thuyết phục chúng quay vỠngay.
- Vá» chuyện Tá» Vy bị mù mắt, NhÄ© Khang bị thương thì tốt nhất ngươi đừng để phước tấn biết, để tránh Ä‘au lòng. Thôi, hãy vá» chuẩn bị Ä‘i ngay, gom hết binh sÄ© cá»§a Lý Äức Thắng và Trúc Tưá»ng vá» má»™t mối do ngươi thống lãnh. Ãiá»u đó là để tránh chuyện há» trông thấy quan binh là bá» chạy, rồi lại bị tổn thất vô cá»›. Còn nữa, phải nhá»› là biết được tin gì vá» há» là cho ngưá»i quay vá» báo ngay cho ta biết nhé.
Ông Phước Luân cà ng cảm động, bái liên tục.
- Hoà ng thượng ân cao, Phước Luân nà y xin thay mặt NhÄ© Khang dáºp đầu tạ Æ¡n hoà ng thượng.
Ông Phước Luân dáºp đầu xong, vá»™i vã Ä‘i ngay, vua Cà n Long cầm bà i thÆ¡ cá»§a NhÄ© Khang lên Ä‘á»c lại lần nữa suy nghÄ©.
- Phải chăng không chỉ có quan binh trẫm phái đi bắt h� Hay là có ai đó đã mượn dịp nà y để truy sát h�
NghÄ© đến đó, vua chợt giáºt mình.
Thế là vua Cà n Long Ä‘i ngay đến Khôn Ninh cung, hoà ng háºu được tin vá»™i cùng Dung ma ma và đám cung nữ vá»™i vã bước ra nghênh tiếp.
- Thần thiếp xin cung nghênh hoà ng thượng, chẳng hay hôm nay hoà ng thượng rảnh rá»—i hay có Ä‘iá»u gì mà đến đây váºy?
Dung ma ma cũng phủ phục xuống.
- Nô tà i xin thỉnh an hoà ng thượng, hoà ng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!
Vua bước và o phòng nhìn quanh, rồi xua tay với đám cung nữ.
- Các ngươi hãy lui ra cả, chỉ má»™t mình hoà ng háºu và Dung ma ma ở đây là được.
- Vâng!
Ãám cung nữ và thái giám ở Khôn Ninh cung vá»™i rút lui. Dung ma ma đứng dáºy rót trà , không quên kÃn đáo trao đổi ánh mắt vá»›i hoà ng háºu. Vua đợi tất cả bá»n cung nữ rút lui xong, nhìn thẳng hoà ng háºu há»i:
- Hoà ng háºu! Hôm nay ta sang đây là có má»™t vấn đỠquan trá»ng muốn há»i, mong là ngươi hãy thà nh tháºt nói cho ta biết.
Hoà ng háºu vá»™i nói:
- Vâng, thần thiếp biết, thần thiếp biết gì nói nấy không giấu!
- Hay lắm, váºy nói ta biết, từ ngà y Yến Tá» và Tá» Vy bá» Ä‘i, ngươi có phái ngưá»i theo truy sát há» không?
Hoà ng háºu và Dung ma ma nghe há»i Ä‘á»u giáºt mình hoà ng háºu vá»™i đáp:
- Hoà ng thượng, có phải là ai lại nói Ä‘iá»u gì oan ức cho thiếp nữa không? Hoà ng thượng, thần thiếp suốt ngà y ở trong cung không há» bước chân ra ngoà i, thì là m sao bảo ai là m việc gì được. Nếu không tin, hoà ng thượng cứ há»i Dung ma ma Ä‘i.
Dung ma ma vội bước tới.
- Hoà ng thượng anh minh, e rằng có ai đó tung tin đồn nhảm để hại hoà ng háºu, hoà ng thượng không nên trúng kế đó, từ lúc hoà ng thượng ra thánh chỉ muốn nương nương chỉ ở Khôn Ninh cung thôi, thì nương nương chỉ biết ngà y đêm niệm pháºt, trừ lúc Ä‘i thỉnh an thái háºu ra, những thá»i gian còn lại Ä‘á»u ở trong cung đâu có ra ngoà i.
Vua Cà n Long nghi ngá» nhìn Dung ma ma rồi nhìn hoà ng háºu.
- Tất cả những Ä‘iá»u ngươi nói Ä‘á»u là sá»± tháºt chứ?
Dung ma ma dáºp đầu liên tục.
- Hoà ng thượng anh minh, tất cả Ä‘á»u là tháºt ạ!
Vua Cà n Long đột ngột vỗ bà n hét:
- Nhưng mà trẫm đã nháºn được máºt báo, các ngươi phái ngưá»i Ä‘uổi theo truy sát há», còn giả mạo thánh chỉ nói là “giết chẳng tha†đúng không?
Hoà ng háºu tái mặt, Dung ma ma run rẩy.
- Dạ oan ức, oan ức lắm, hoà ng thượng! Ai tung tin động trá»i váºy, hoà ng thượng có thể để thiếp đối chấp vá»›i hỠđược không?
Hoà ng háºu vừa dứt lá»i đã nghe bên ngoà i có tiếng cá»§a vú nuôi Tháºp Nhị a ca hét:
- Tháºp Nhị a ca! Äừng chạy và o đó, Hoà ng a ma và hoà ng háºu Ä‘ang nói chuyện, không được quấy rầy.
Hoà ng háºu và Dung ma ma nghe váºy sợ quá nhưng chẳng biết là m sao chặn lại. Dung ma ma chạy vá»™i đến bên cá»a nói ra ngoà i.
- Nại nương, ngươi hãy đưa Tháºp Nhị a ca Ä‘i, la hét om sòm thế nà y coi chừng ta bẻ cổ ngươi bây giá».
Vua Cà n Long chỉ muốn đến dá»a hoà ng háºu nhưng khi nhìn thấy thái độ cá»§a hoà ng háºu và Dung ma ma như váºy, chợt nảy ý nghi ngá» nói:
- Có phải Vĩnh Cơ ngoà i ấy không? Hãy và o đây.
Thế là hoà ng háºu không còn cách nà o khác hÆ¡n là để vú em cho VÄ©nh CÆ¡ và o. VÄ©nh CÆ¡ vừa và o đến là nắm ngay chéo áo vua Cà n Long hét:
- Hoà ng a ma! Hãy cho ngưá»i Ä‘i cứu chị Tá» Vy và chị Yến Tá» Ä‘i, đừng có chặt đầu há». Chị Tá» Vy bị mù rồi, anh NhÄ© Khang bị chém trúng hai Ä‘ao sắp chết, còn NgÅ© a ca thì bị ăn má»™t Ä‘ao...
Hoà ng háºu vá»™i ngăn cản.
- VÄ©nh CÆ¡, con nghe ai nói mà nói báºy nói bạ váºy chá»›?
Vua Cà n Long nghe VÄ©nh CÆ¡ nói mà giáºt mình ông không ngỠở Khôn Ninh cung nà y lại sá»›m biết chuyện Tá» Vy bị mù, NhÄ© Khang bị thương, VÄ©nh Kỳ bị cÅ©ng bị thương, ông ngồi thẳng lưng lên, trừng mắt nhìn hoà ng háºu.
- Ãấy, ngươi còn dám bảo là không cá» ngưá»i Ä‘i truy sát há». Hừ, bây giá» thì trẫm biết rồi, hèn gì ngưá»i trẫm phái đến chưa kịp nói gì, thì bá»n hỠđã bá» chạy mất, há» lại bị thương tÃch nặng váºy... hoà ng háºu Æ¡i, hoà ng háºu! Lần nà y ngươi đã gây há»a tà y trá»i rồi. Nếu chúng nó, đứa nà o mệnh hệ gì thì trẫm bắt ngươi phải trả đấy. Trẫm nói rồi đấy, Tá» Vy mà bị mù mắt thì ta cÅ©ng cho ngươi mù luôn, NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ bị bao nhiêu vết thương trên ngưá»i thì ngươi cÅ©ng phải trả bấy nhiêu vết!
Hoà ng háºu sợ hãi lùi lại, Dung ma ma quỳ xuống tâu:
- Hoà ng thượng anh minh, Tháºp Nhị a ca còn nhá», nghe loáng thoáng mấy câu nói đại, như váºy là m sao hoà ng thượng lại có thể trúc tá»™i cho hoà ng háºu nương nương được, cái gì nương nương cÅ©ng không biết cả.
Vua Cà n Long thẳng chân đạp cho Dung ma ma một đạp, nghiến răng nói:
- Dung ma ma, trẫm tạm thá»i để đầu trên cổ ngươi, bao giá» ta tìm được bá»n há» sẽ tÃnh sổ vá»›i ngươi sau. Bây giá» tốt nhất là ngươi đốt hương cầu trá»i khẩn Pháºt để hỠđược bình an trở vá», bằng không ngưá»i sẽ chết thảm lắm đấy.
Vua Cà n Long nói xong, vỗ vỗ tay nói:
- Ngưá»i đâu!
Bá»n thái giám và vệ binh vá»™i vã chạy và o, vua Cà n Long ra lệnh:
- Cho ngưá»i giữ chặt Khôn Ninh cung nà y, ná»™i bất xuất, ngoại bất tháºp! Còn nại nương, ngươi hãy mang Tháºp Nhị a ca đến Diên Há»· cung, tạm thá»i để lệnh phi quản giáo nó.
Nại nương sợ hãi dẫn ngay Tháºp Nhị a ca ra ngoà i, hoà ng háºu nghe váºy Ä‘iếng hồn, vá»™i vã nhà o tá»›i ôm miết lấy VÄ©nh CÆ¡, vừa khóc vừa nói:
- Xin đừng, xin đừng giữ lấy VÄ©nh CÆ¡, nó là núm ruá»™t duy nhất cá»§a thần thiếp. Thiếp chẳng có gì khác ngoà i nó cả, đó là mạng sống cá»§a thiếp... Äừng đưa nó Ä‘i, hoà ng thượng! Thiếp xin ngưá»i... chẳng phải là ngưá»i từng nói vì VÄ©nh CÆ¡ mà tha thứ cho thiếp ư?
Vua Cà n Long lớn tiếng.
- Chẳng phải là ta đã cho ngưá»i hà ng trăm cÆ¡ há»™i rồi, mà ngươi nà o có hối cải VÄ©nh CÆ¡ mà theo má»™t ngưá»i mẹ như ngươi thì nữa sau nó sẽ hư mất, nó sẽ trở thà nh kẻ bất nhân, bất nghÄ©a, tâm địa độc ác. Vì váºy phải cứu nó trước khi quá muá»™n.
Quay qua Vú nuôi, ông quát:
- Nại nương, bà còn chỠgì nữa mà không dẫn nó đi đi!
Nại nương vá»™i kéo VÄ©nh CÆ¡ Ä‘i, VÄ©nh CÆ¡ như hiểu được ý vua, nó cố trì lấy hoà ng háºu hét lên:
- Không, không, con không muốn xa Hoà ng ngạc nương đâu. Con muốn ở với hoà ng ngạcnương à , con không đi đâu cả.
Rồi quay qua vua nó nói:
- Hoà ng a ma! Tại sao ngưá»i bắt con phải xa mẹ con chứ. Con muốn ở cạnh mẹ ruá»™t con chứ không thÃch sang ở vá»›i lệnh phi nương nương đâu!
Thế là hai mẹ con ôm ghì nhau, khóc thảm thiết, Dung ma ma thấy váºy quỳ má»p trước mặt vua.
- Hoà ng thượng, xin hoà ng thượng hiểu cho, nương nương có lá»—i lầm thế nà o thì vẫn là ngưá»i mẹ, xin đừng chia cắt tình mẹ con.
Vua Cà n Long thấy váºy không đà nh lòng nữa nói:
- Ãúng là tình mẹ không sai, nhưng nói váºy sao không nghÄ© đến ngưá»i khác. Con mình thì trá»ng, còn con ngưá»i khác tại sao lại muốn giết, há» không phải là con ngưá»i ư?
Hoà ng háºu sụp xuống lạy vua.
- Xin hoà ng thượng khai ân! Xin hoà ng thượng khai ân! Thần thiếp biết tội rồi, thần thiếp đã biết tội rồi.
Ãang lúc tình hình chưa ngã ngÅ© thì bên ngoà i có tiếng rao cá»§a thái giám.
- Lão pháºt gia giá đáo!
Thì ra tâm phúc cá»§a hoà ng háºu đã chạy đến Từ Ninh cung cầu cứu thái háºu, vua Cà n Long chau mà y, lúc đó thái háºu và Tịnh Nhi đã bước tá»›i cá»a, vua Cà n Long chỉ biết thỉnh an mẹ.
Sau khi được vua thỉnh an, thái háºu nói:
- Hoà ng đế, lại xảy ra chuyện gì nữa váºy? Nghe nói hoà ng đế Ä‘ang nổi cÆ¡n thịnh ná»™ ở Khôn Ninh cung, ta vá»™i qua xem sao...
Ngưng một chút bà lại nói:
- Hoà ng đế nà y, hoà ng háºu dù gì cÅ©ng là quốc mẫu cá»§a má»™t nước nên ta mong hoà ng đế để ý đến tình cảm phu thê đừng có động tà là là m huyên náo coi chẳng được!
Rồi quay sang nhìn VÄ©nh CÆ¡, thái háºu nói:
- Ủa, VÄ©nh CÆ¡ sao lại khóc, có chuyện gì váºy con?
VÄ©nh CÆ¡ nghe há»i khóc to:
- Lão pháºt gia Æ¡i, con không muốn sống xa mẹ con đâu. Xin lão pháºt gia hãy nói giúp vá»›i Hoà ng a ma để con ở lại, con không muốn Ä‘i sang ở vá»›i lệnh phi nương nương đâu.
Thái háºu nghe váºy giáºt mình.
- Hoà ng đế, tại sao ngưá»i lại muốn cách ly tình mẫu tá» cá»§a há» váºy?
Tịnh Nhi nghe váºy cÅ©ng bước tá»›i.
- Bẩm hoà ng thượng, dù cho hoà ng háºu có là m hoà ng thượng giáºn dữ thế nà o, Tịnh Nhi nghÄ©, Tháºp Nhị a ca còn quá nhá», lại cÅ©ng không là m Ä‘iá»u gì nên tá»™i, nên... tình cảm mẹ con cÅ©ng chẳng có gì thay thế được xin hoà ng thượng khai ân, đừng để Tháºp Nhị a ca buồn.
Vua Cà n Long thấy váºy, biết là có muốn xá» hoà ng háºu ngay hôm nay chưa phải lúc, nên lắc đầu nói:
- Thôi được, nể tình lão pháºt gia và có lá»i xin cá»§a Tịnh Nhi, VÄ©nh CÆ¡ được tạm thá»i ở lại.
Rồi quay qua thái háºu vua tiếp:
- Bẩm lão pháºt gia, những gì hoà ng háºu đã là m ta nghÄ© thôi thì để Ä‘Ãch thân hoà ng háºu nói lại lão pháºt gia nghe váºy, ta tháºt không ngá»...
Nói xong vua quay ngưá»i bá» Ä‘i, ra đến cá»a, vua chỉ quay lại nói vá»›i thái háºu.
- Lão pháºt gia biết không? Nghe nói Tá» Vy bị mù, NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ Ä‘á»u bị trá»ng thương, còn Kim Tá»a thì chết. Trẫm đã hạ lệnh cho Phước Luân Ä‘i tìm hỠđưa vá» và ... Hoà ng ngạc nương, trẫm mong rằng lần nà y há» quay vá»... hoà ng cung nà y phải là má»™t mái nhà đầm ấm... há» sẽ được chữa chạy khá»i bệnh, những tá»™i trạng trước kia cá»§a há», trẫm ân xá cả. Mong lão pháºt gia cÅ©ng nghÄ© như trẫm, mở rá»™ng cõi lòng từ bì mà đón há», đừng có bức bách để há» phải bá» Ä‘i lần nữa không hay!
Nói xong vua má»›i Ä‘i thẳng ra ngoà i, thái háºu và Tịnh Nhi nghe chuyện thẩy Ä‘á»u bà ng hoà ng, không ngá» sá»± việc lại diá»…n biết má»™t cách không hay như váºy.
C uối cùng rồi NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ... cÅ©ng đến được Nam Dương. Vừa đến Nam Dương, Tiêu Kiếm Ä‘i tìm ngay ngưá»i bạn có tên là Chúc đại ca. Trước hết là tìm hiểu xem ở đây động tịnh thế nà o quan quân có kéo đến chưa, rồi Tiêu Kiếm má»›i đưa cả Ä‘oà n đến.
Gia đình há» Chúc là má»™t gia đình khá giả, nhà tá»a lạc phÃa đông thà nh Nam Dương, dó là má»™t ngôi nhà lá»›n có rất nhiá»u phòng, có sân rá»™ng. Ãám Yến TỠđược vợ chồng há» Chúc dà nh cho cả má»™t khu nhà biệt láºp tạm trú. Chá»§ nhân Ä‘Ãch thân đưa cả bá»n đến táºn khu nhà giá»›i thiệu:
- Ãây là những phòng dà nh riêng cho khách, vì váºy các bạn cứ tá»± nhiên sá» dụng, nó hÆ¡i hẹp vá»›i các bạn, mong thứ lá»—i.
Nhĩ Khang nhìn những gian phòng vừa rộng vừa thoáng nói:
- Chúc đại ca khiêm tốn quá, chứ đối với chúng tôi đây đã là thiên đà ng rồi. Chuyện xin thứ lỗi là chuyện của chúng tôi, vì đã quấy rầy quý vị thì có.
Bà vợ Chúc đại ca nhìn má»i ngưá»i cưá»i nói:
- Tiêu Kiếm đã kế hết sá»± việc liên can đến quý vị cho chúng tôi nghe rồi, đối vá»›i chúng tôi được đón tiếp các bạn đã là sá»± vinh hạnh, xin má»i ngưá»i đừng khách sáo. Vả lại giữa chúng tôi và Tiêu Kiếm đã có thâm giao, bạn cá»§a Tiêu Kiếm cÅ©ng là bạn chúng tôi mà !
Tiêu Kiếm cÅ©ng nói vá»›i má»i ngưá»i.
- Anh chị Chúc đại ca Ä‘á»u là ngưá»i nhà , há» cÅ©ng chẳng khác anh chị Âu ở Bắc Kinh. Vì váºy trước mặt những ngưá»i, tôi chẳng có gì phải giấu giếm. Riêng vá» tình hình ở Nam Dương thì tôi đã tìm hiểu rõ, chưa có gì đáng ngại. Bá»n ta có thể ở lại đây má»™t thá»i gian bao giá» má»i ngưá»i khá»e hẳn, má»›i tiếp tục lên đưá»ng.
Chúc đại ca nói:
- Khu nhà nà y nằm sau khu nhà lá»›n, nên có thể xem là khá khuất, nó gốm có bốn gian, tôi nghÄ© như váºy đủ để các vị sá» dụng rồi. Má»™t lát tôi sẽ bảo bá»n a đầu đổi chăn nệm má»›i. Ở đây yên tịnh, có gì không bình thưá»ng tôi có thể báo động để các vị rút ra cá»a sau, như váºy an toà n hÆ¡n ở khách sạn.
Có một cái nhà tươm tất thế nà y để ở còn gì hơn, chỉ có Vĩnh Kỳ là vẫn mang nặng mặc cảm lạc lõng.
Tá» Vy cảm kÃch nhìn bà chúc nói:
- Cảm Æ¡n hai vị, chuyện dá»n dẹp bá»n nà y đảm trách được rồi khá»i phải nhá»c đến a đầu. Còn chăn nệm trên xe chúng tôi có đủ, chúng tôi có thể tá»± lo. Các vị cà ng chu đáo khiến chúng tôi thêm ngại.
Bà Chúc bước tá»›i nắm tay Tá» Vy và Yến Tá».
- Dù ở xa Bắc Kinh nhưng tôi cÅ©ng đã nghe danh các vị lâu rồi. Tháºt vinh hạnh! Các vị có biết là chuyện cá»§a “cát cát dân dã†đã là m náo động cả chốn giang hồ không?
Yến TỠkinh ngạc.
- Tháºt váºy ư? Há» nói chúng tôi thế nà o?
- Há» bảo hai vị là hà nh hiệp trượng nghÄ©a, nâng đỡ ngưá»i nghèo giúp kẻ thế cô. Ãã từng chiến đấu vá»›i những thế lá»±c ác ôn trong triá»u đình, là hai cô cát cát anh dÅ©ng vô song. Tin đồn thì thôi chẳng biết đâu mà kể, có ngưá»i còn nói hai cô võ công siêu quần, được pháp sư Sa Mãn chân truyá»n, có thể Ä‘uổi quá»· trừ mà rải Ä‘áºu thà nh binh.
Yến Tá» nghe váºy, không dằn được cưá»i lá»›n.
- Ha ha, hỠthổi mình thà nh thần rồi, hèn gì chẳng nổi tiếng sao được?
NhÄ© Khang cưá»i tiếp.
- Quá nhiá»u chuyện trá»i long đất lở là m sao, chẳng nổi tiếng, lên Ä‘oạn đầu đà i nè, cướp ngục, trốn chạy... bắt cóc theo cả má»™t a ca, đại náo cả Bắc Kinh thà nh, để nhà vua phải huy động quan binh Ä‘i truy lùng. Những sá»± việc như trên, nếu muốn không nổi danh má»›i là điá»u khó đấy chứ?
Chúc đại ca liếc nhanh vá» phÃa VÄ©nh Kỳ nói:
- NgÅ© a ca, tại hạ thấy NgÅ© a ca đáng khâm phục, khâm phục! Ngưá»i quyá»n cao chức trá»ng như váºy mà dám bá» tất cả chỉ vì má»™t chữ tình!
Vỉnh kỳ lắc đầu nói.
- Xin đừng gá»i tôi là a ca nữa! Từ ngà y lưu lạc đến giá» hai chữ đó không còn ý nghÄ©a gì rồi, hãy gá»i tôi là Ai Kỳ Ä‘i!
- Vâng, Ai tiên sinh.
Chúc đại tẩu thì buông tay Yến Tá» ra, quay sang há»i bé Tiểu Hợp Tá», chăm chú ngắm, rồi thương hại há»i:
- Con là Tiểu Hợp TỠđây ư?
Tiểu Hợp TỠlanh lợi chà o ngay.
- Con xin chà o bác ạ.
Yến Tá» thấy váºy lo lắng, trong khi Liá»…u Hồng và Tá» Vy nháy mắt há»™i ý, rồi kéo Yến TỠđến gần cá»a sổ.
- Ở đây vừa yên tÄ©nh, vừa thoải mái, khung cảnh lại đẹp. ÃÆ°á»£c sống ở đây sung sướng hÆ¡n là phại gạo chợ nước sông. Tiêu Kiếm quả là ngưá»i kỳ lạ, là m sao anh ta lại quen biết nhiá»u thế? gần như cả nước, ở đâu cÅ©ng có bạn bè, mà đá»u là bạn thâm giao. Vì váºy nếu Tiểu Hợp Tá» mà an định ở đây thì quả là qua Lý tưởng.
Liễu Hồng cũng nói:
- Nếu Tiểu Hợp TỠlà em ruột của tôi, tôi cũng muốn cho nó được ở đây để sung sướng!
Quay qua nhìn Yến Tá», Liá»…u Hồng tiếp:
- Hãy nghÄ© lại xem, tôi vá»›i chị Ä‘á»u là đứa không nhà không cá»a, lúc nhá», Ä‘iá»u ao ước đầu tiên cá»§a chúng ta lúc nà o cÅ©ng là má»™t mái ấm gia đình, đúng không?
Yến Tá» yên lặng, nhưng ánh mắt rất buồn, có Ä‘iá»u tá»± thâm tâm, Yến Tá» không thể phá»§ nháºn Ä‘iá»u Liá»…u Hồng nói là đúng. Tiểu Hợp Tá» mà có được má»™t ngưá»i cha má»™t ngưá»i mẹ, má»™t mái ấm gia đình dù sao vẫn hÆ¡n là phải sống lưu lạc vá»›i nà ng.
Hai vợ chồng há» Chúc rất tế nhị, sau khi mang trà nước đến sắp xếp êm xuôi là đi ra để bá»n Yến TỠđược sinh hoạt thoải mái. Mấy cô gái lo dá»n dẹp, tắm rá»a còn Tiêu Kiếm cÅ©ng chạy để nghe ngóng tình hình. NhÄ© Khang thấy ngưá»i nà o cÅ©ng báºn rá»™n vá»™i kéo VÄ©nh Kỳ ra ngoà i vưá»n cây.
- VÄ©nh Kỳ, giá» bá»n mình đã đến Nam Dương mà đưá»ng sắp tá»›i cá»§a bá»n mình còn dà i. Vì váºy tôi nghÄ© chiến tranh lạnh giữa anh và Tiêu Kiếm cần phải giải quyết Ä‘i. Anh cÅ©ng thấy đấy, Tiêu Kiếm là con ngưá»i cao ngạo mà anh thì tối ngà y cứ mặt lạnh vá»›i anh ta. Tôi thấy không được, ai cÅ©ng có tá»± ái cá»§a ngưá»i ta chứ? Suốt quãng đưá»ng vừa qua, anh ta đã táºn lá»±c giúp đỡ chúng ta. Tình cảm như váºy là quá quý báu. Lần trước anh đã sá» dụng những từ quá nặng tai, sao lại anh ta là kẻ thù cá»§a mình được?
Vĩnh Kỳ bất bình.
- Tôi biết rồi, các ngưá»i giá» Ä‘á»u được hắn dùng tình cảm mua chuá»™c. Giá» thì hắn là anh hùng, là đại hiệp, là hảo hán, là vÄ© nhân. Ở đâu cÅ©ng Ä‘á»u có thể tìm thấy bạn bè, hắn thiên biến vạn hóa, có phép mà u hô phong hoán vÅ©, không có gì không là m được. Vì váºy các ngưá»i tôn sùng hắn! Nhưng vá»›i tôi thì sá»± việc không đơn giản, tôi thấy hắn như có cái gì giấu diếm mình. Bởi vì vá»›i các thế lá»±c to như thế kia thì không thể là ngưá»i tầm thưá»ng được. Hắn là bạn hay thù Ä‘iá»u đó chưa biết! do đó tôi không muốn để cái bá» ngoà i thân thiện kia che mắt. Tôi sợ rồi khi sá»± tháºt lá»™ ra, hắn lại hiện nguyên hình, lúc đó ta không lui binh kịp.
NhÄ© Khang cưá»i.
- À! Thì ra là váºy! Nhưng Ä‘iá»u tôi biết chắc là cái Ä‘iá»u là m anh Ä‘au đầu nhất là chuyện Yến Tá». sá»± ghen tức cá»§a anh tá» rõ qua hà nh động. Ãể tôi kể cho anh nghe nhé, lần trước lúc tôi Ä‘uổi theo, Tiêu Kiếm đã nói rõ cho tôi biết rồi, là anh ta chẳng có ý gì vá»›i Yến Tá», anh ta bảo anh đừng có dùng tâm địa nhá» nhen mà đo lòng quân tá» cá»§a ngưá»i khác.
- Hắn nói như váºy mà cáºu cÅ©ng tin được à ?
- Tôi tin! Vì hắn đã nói với một thái độ vô cùng thà nh khẩn, không thể không tin được.
- Nhưng tôi là ngưá»i trong cuá»™c, tôi nhạy bén hÆ¡n. Anh là m sao thấy được ánh mắt hắn nhìn Yến Tá»? khi nà o Yến Tá» gặp nguy cấp là hắn có mặt trước tiên, hắn còn nuông chiá»u tìm cách hạ thấp tôi. Tôi nói tháºt nếu hắn chẳng có dụng ý gì thì chẳng bao giá» hà nh động như váºy. Nói tháºt tôi không cần biết hắn tốt xấu thế nà o, hắn Ä‘á»u là kẻ thù cá»§a tôi. Thá» há»i nếu hắn cÅ©ng sá» dụng thái độ như váºy đối vá»›i Tá» Vy thì phản ứng anh sẽ thế nà o? Chắc chắn là không hÆ¡n gì tôi đâu.
Nhĩ Khang suy nghĩ thấy Vĩnh Kỳ cũng có lý.
- Tôi công nháºn là Tiêu Kiếm có vẻ hÆ¡i nhiệt tình vá»›i Yến Tá». Có Ä‘iá»u đó là bản chất cá»§a anh ta, đâu phải chỉ vá»›i Yến Tá» vá»›i ngưá»i nà o anh ta cÅ©ng tốt cả. Vì váºy không thể vì thấy nhiệt tình quá mà phải nháºn hay nghi ngá». Là m váºy là bất công, giả sá» như Tiêu Kiếm có hÆ¡i quá đáng má»™t chút vá»›i Yến Tá» Ä‘i nữa, thì chúng ta cÅ©ng phải nghÄ© đến chuyện “và o sinh ra tá»â€ có nhau mà tha thứ.
Vĩnh Kỳ lắc đầu.
- NhÄ© Khang, chuyện nà y chẳng liên can gì đến cáºu, nên cáºu má»›i mạnh miệng như váºy. Chuyện và o ra sinh tá» là vấn đỠkhác, nếu là ngưá»i biết suy nghÄ© thì hắn phải hiểu và giữ khoảng cách vá»›i vợ ngưá»i khác chứ? Äó má»›i tháºt sá»± là bạn bè chân chÃnh. Còn nếu lợi đụng chuyện “và o sinh ra tá»â€ rồi cố gây ảnh hưởng hay quyến rÅ© ngưá»i yêu cá»§a ngưá»i khác thì đâu còn là bạn bè?
Vĩnh Kỳ vừa nói đến đó, thì Tiêu Kiếm xuất hiện nói:
- Xin lỗi, vô tình đã nghe thấy cuộc nói chuyện của các bạn.
NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ giáºt mình, sá»± xuất hiện cá»§a Tiêu Kiếm như đổ dầu và o lá»a, VÄ©nh Kỳ hét:
- Kẻ gá»i là và o sinh ra tá» có nhau thì không bao giá» nghe trá»™m chuyện ngưá»i khác, bạn bè phải quang minh chÃnh đại chứ?
Tiêu Kiếm sa sầm nét mặt.
- VÄ©nh Kỳ, cáºu đừng có á»· thế là m tá»›i nghe, cáºu nên nhá»› rằng, bây giá» cáºu không phải là a ca gì cả. Nếu tôi không xem cáºu là bạn, thì tôi đã đưa Yến Tá» Ä‘i từ lâu rồi.
Lá»i Tiêu Kiếm vừa thốt ra cả NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ Ä‘á»u tái mặt.
- Ngươi nói là ngươi dẫn cô ấy đi? Bộ ngươi chắc là sẽ là m được chuyện đó dễ dà ng ư?
Rồi Vĩnh Kỳ quay qua Nhĩ Khang trừng mắt.
- Äấy cáºu đã thấy rõ rồi đấy, chồn đã hiện nguyên hình, đã lòi Ä‘uôi ra rồi đó!
Tiêu Kiếm nghe váºy tức quá hét:
- Tháºt chẳng là m sao nhịn được, con ngưá»i gì mà phải trái không phân biệt, hắc bạch cÅ©ng không phân, như thế nà y Yến Tá» mà sống vá»›i ngươi là m sao có hạnh phúc.
Rồi trừng mắt nói:
- Phải đó, ta đã có dụng tâm vá»›i Yến Tá», ta sẽ dẫn cô ấy Ä‘i khá»i bá»n ngươi ngay.
VÄ©nh Kỳ nghe váºy chẳng còn chịu nổi, phóng má»™t đấm vá» phÃa mặt Tiêu Kiếm vừa đánh vừa nghiến răng nói:
- Ta biết võ công của ngươi siêu quần hơn hẳn ta, bữa nay dù biết sẽ không đánh lại ngươi, ta vẫn đánh.
Tiêu Kiếm vừa né vừa trả đòn, nói:
- Con ngưá»i như ngươi đâu xứng đáng vá»›i Yến Tá», ta thay mặt Yến Tá» dạy ngươi má»›i được.
VÄ©nh Kỳ nghe váºy cà ng nổi máu xung thiên, thế là đánh liên tục vá» phÃa Tiêu Kiếm, Tiêu Kiếm phải đánh trả, thế là má»™t tráºn đánh tháºt sá»± xảy ra.
NhÄ© Khang thấy váºy hoảng quá xông và o.
- Như vầy thì còn ra thể thống gì, tại sao lại có thể cướp tù cùng lánh nạn, cùng chia sẻ ngá»t bùi gian nan tình cảm sâu dáºm váºy mà đánh nhau được chứ. Hai ngưá»i phải ngưng lại, ngưng tay lại ngay!
Nhưng cả hai nà o có nghe, cuộc chiến vẫn xảy ra ác liệt. Nhĩ Khang phải nói:
- Ãây là nhà cá»§a Chúc đại gia mà chứ đâu phải nhà mình đâu. Chúng ta Ä‘ang là m khách ở nhà ngưá»i ta, sao lại đánh nhau chứ. Như vầy tháºt là khó coi, VÄ©nh Kỳ, Tiêu Kiếm hãy nể tình tôi mà nương tay lại cho.
VÄ©nh Kỳ và Tiêu Kiếm Ä‘ang Ä‘iên tiết, đâu nghe đứng vá» mặt võ công mà nói thì Tiêu Kiếm có vẻ vượt trá»™i hÆ¡n, nhưng vì VÄ©nh Kỳ đã nóng đến độ liá»u mạng nên hai bên gần như bất phân thắng bại.
VÄ©nh Kỳ thấy đánh nhau lâu quá mà không thắng được đối phương, nên móc roi dây ở thắt lưng ra đánh. Tiêu Kiếm đâu chịu thiệt, lấy tiêu ra là m vÅ© khÃ, thế là hai ngưá»i vá»›i vÅ© khà phụ trợ lại quần nhau.
NhÄ© Khang thấy váºy sợ có chuyện không hay, nên phi thân và o giữa hét:
- Chuyện thà mạng với kẻ địch là chuyện bất đắc dĩ, còn ở đây là anh em chẳng lẽ lại một cuộc sống một chết được ư?
Hai ngưá»i Ä‘ang đánh nhau ác liệt, đâu có ngá» NhÄ© Khang nhảy và o như váºy nên “bốp†cây roi cá»§a VÄ©nh Kỳ đã quất trúng mặt NhÄ© Khang, rồi “cốp†cây tiêu cá»§a Tiêu Kiếm cÅ©ng khá» mạnh lên vai Khang. Váºy là NhÄ© Khang bị má»™t lúc hai đòn, Ä‘au quá là m Khang phát Ä‘iên lên. Chà ng giáºt tiêu cá»§a Tiêu Kiếm và roi cá»§a VÄ©nh Kỳ, VÄ©nh Kỳ thì bị mất roi, còn Tiêu Kiếm vẫn giằng co.
- NhÄ© Khang, anh phải tránh khá»i đây. Nếu không tôi mà đánh trúng sẽ không chịu trách nhiệm đâu nhé.
VÄ©nh Kỳ giáºn dữ không kém
- NhÄ© Khang, cáºu nhảy và o định bênh Tiêu Kiếm đánh lại tôi phải không? Nếu không trả roi lại rồi cút Ä‘i.
Nói xong, VÄ©nh Kỳ lại rút kiếm ra, thì ra là trong lúc Ä‘i hà nh thế nà y, ngưá»i nà o cÅ©ng có sẵn mấy món binh khà dấu trong mình để tùy nghi mà ứng chiến. Vì váºy khi bị tước roi, VÄ©nh Kỳ lấy kiếm ra tấn công tiếp Tiêu Kiếm. Kết quả là để ngăn hai ngưá»i, NhÄ© Khang phải ứng chiến vá»›i cả hai. Ngay lúc đó Tá» Vy, Yến Tá», Liá»…u Hồng trong nhà nghe tiếng la hét bên ngoà i vá»™i chạy ra, thấy cảnh đánh nhau mà giáºt mình.
Tá» Vy há»i:
- Ba ngưá»i là m gì váºy, chẳng lẽ lại đánh lá»™n?
Liễu Hồng cũng nói:
- Ngưng lại, ngưng lại Ä‘i, chuyện gì xảy ra váºy?
Yến TỠkhông tin mắt mình.
- Các ngưá»i luyện võ ư, tại sao lại đánh ba mà không đánh hai?
Ngay lúc đó mÅ©i kiếm cá»§a VÄ©nh Kỳ chÄ©a thẳng vá» phÃa Tiêu Kiếm. NhÄ© Khang vá»™i phi thân tá»›i đẩy ra, lưỡi kiếm suýt đâm và o bụng Khang. Tiêu Kiếm thấy váºy hoảng hốt đẩy Khang ra, kết quả là mÅ©i kiếm lại đâm trúng tay Tiêu Kiếm. Trúng thương Tiêu Kiếm giáºn dữ.
- VÄ©nh Kỳ, ngươi lại tháºt quá đáng, bá»™ ngươi tưởng ta đánh không lại ngươi à . Muốn liá»u mạng phải không váºy ta liá»u mạng cho ngươi xem.
Nói là xông tá»›i, lần nà y Tiêu Kiếm đánh thiệt, thế kiếm mạnh như vÅ© bão, NhÄ© Khang thấy váºy giáºt mình.
- Tiêu Kiếm, VÄ©nh Kỳ, bá»n mình là anh em mà .
VÄ©nh Kỳ giáºn dá»—i.
- Ai là anh em với hắn, hắn chỉ là một tên tiểu nhân đánh lén.
Tá» Vy, Yến Tá», Liá»…u Hồng biết là tình hình bất ổn rồi nên đồng loạt kêu lên.
- Ãừng đánh nhau nữa, đừng đánh nhau, chuyện gì váºy chứ? Tại sao lại thế nà y?
Lúc đó vÅ© khà cá»§a Tiêu Kiếm đã chÄ©a thẳng vá» phÃa ngá»±c VÄ©nh Kỳ, Yến Tá» thấy váºy, bất chấp tất cả phóng thẳng và o giữa, dùng tay gạt tay Tiêu Kiếm hét:
- Tiêu Kiếm, anh Ä‘iên rồi ư? Anh mà là m VÄ©nh Kỳ bị thương là tôi liá»u mạng vá»›i anh đấy!
Tiêu Kiếm và VÄ©nh Kỳ thấy Yến TỠđột nhiên xông và o tráºn, sợ Yến Tá» bị thương, thu hồi vÅ© khà lại nhưng không còn kịp. Tiêu Kiếm chỉ còn cách dùng tay còn lại ôm lấy Yến Tá», rồi phóng ra khá»i tráºn địa. NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ má»›i hoà n hồn, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Kiếm ôm Yến Tá», VÄ©nh Kỳ lại đùng đùng nổi giáºn, hét lá»›n:
- À! Tiêu Kiếm, mi dám ôm Yến Tá» trước mặt ta nữa à ? Váºy là quá lắm, nam nữ thá» thá» bất thân, ngươi có biết không? giá»i buông cô ta ra, rồi bước ra đây đấu vá»›i ta. Hoặc chá»n má»™t nÆ¡i nà o chẳng ai quất rầy cÅ©ng được, má»™t chết má»™t sống!
Tiêu Kiếm nhìn Vĩnh Kỳ thở dà i, rồi nói:
- Thôi không đánh nữa, vì nếu ta mà đánh ngươi bị thương thì Yến TỠsẽ không tha ta. Vì Yến TỠta tha cho ngươi đó.
VÄ©nh Kỳ nghe váºy cà ng nóng.
- Ta không cần ngươi tha, hôm nay ta không một mất một còn với ngươi không được.
VÄ©nh Kỳ vừa nói vừa xông đến, NhÄ© Khang phải ôm chặt VÄ©nh Kỳ lại khiến VÄ©nh Kỳ vô cùng tức giáºn, vùng ra rồi dùng kiếm chém thẳng vá» phÃa NhÄ© Khang.
- Mi theo hùa với hắn thì ta cho ngươi biết tay!
Tá» Vy thấy váºy sợ hãi.
- Anh NhÄ© Khang, cẩn tháºn, trá»i Æ¡i, sao các ngưá»i sao lại có thể thế nà y được chứ?
Nhĩ Khang né kịp lưỡi kiếm của Vĩnh Kỳ, chưa hoà n hồn thì đã nghe Tiêu Kiếm nói:
- Má»i ngưá»i hãy bình tÄ©nh nghe tôi nói đây!
Rồi Tiêu Kiếm quay sang Vĩnh Kỳ nghiêm nghị nói:
- VÄ©nh Kỳ, cáºu hãy bình tÄ©nh đừng hiểu lầm, Yến Tá» chÃnh tháºt là em ruá»™t cá»§a tôi đấy!
VÄ©nh Kỳ nghe nói giáºt mình, má»i ngưá»i thẩy Ä‘á»u ngạc nhiên, nhất là Yến Tá».
- Anh Tiêu Kiếm, anh nói gì váºy?
Tiêu Kiếm nhìn Yến Tá» vá»›i ánh mắt ân háºn.
- Yến Tá», em chÃnh là đứa em ruá»™t thịt mà anh Ä‘i tìm!
Má»i ngưá»i trố mắt ra nhìn, Yến Tá» hoảng hốt.
- Anh nói gì váºy, anh Tiêu Kiếm?
Tiêu Kiếm rất bình tÄ©nh cháºm rãi nói:
- Xin lá»—i, Yến Tá», hai mươi năm qua anh để em lạc loà i không chăm sóc, để cuá»™c sống em đầy sóng gió và đau khổ, đó là điá»u khiến anh bức rức và xấu hổ, không dám nhìn lại em!
Má»i ngưá»i bây giá» má»›i tin là Tiêu Kiếm nói nghiêm chỉnh, VÄ©nh Kỳ là ngưá»i ngạc nhiên hÆ¡n ai hết. Thế là tất cả quay vá» phòng khách để nghe Tiêu Kiếm nói rõ sá»± việc.
- Äiá»u tôi sắp nói là má»™t bà máºt đã giữ kÃn trong lòng thá»i gian qua. Tôi cứ mãi phân vân, có nên để bà máºt nà y ngá»§ yên không? Tôi không dám nhìn Yến Tá» mãi đến lúc lòng ghen tuông cá»§a VÄ©nh Kỳ đẩy tôi và o thế chẳng đặng đừng. Ãến lúc nà y tôi má»›i thấy giữ kÃn chuyện là má»™t tai hại, thôi thì đà nh nói ra sá»± tháºt.
Má»i ngưá»i nhìn Tiêu Kiếm ngá» vá»±c, Yến Tá» cÅ©ng nói:
- Tôi không tin, tôi không cha không mẹ từ nhá», là m sao khi không rồi có má»™t ngưá»i anh thế nà y?
Tiêu Kiếm nhìn Yến Tá» há»i:
- Em có nhớ chùa Bạch Vân Quán không?
Yến TỠnghĩ ngợi.
- Bạch Vân Quán là gì?
- Thế lúc còn nhá», Yến Tá» có được má»™t ngôi chùa cá»§a ni cô nà o nuôi dưỡng không?
Yến Tá» gáºt đầu.
- Có chứ! Tôi ở trong một cái chùa ni cô trụ trì, chùa đó là Bạch Vân Quán ư?
Tiêu Kiếm há»i thêm:
- Ni cô nuôi dưỡng Yến TỠtên là gì, có còn nhớ tên không?
Yến TỠcố nhớ nhưng vẫn không ra.
- Cái gì... sư thái là ...
- Có phải là Tịnh Huệ sư thái không?
Yến TỠchớp mắt.
- Äúng rồi, đúng rồi, Tịnh Huệ sư thái.
Tiêu Kiếm gục gáºt đầu.
- Như váºy là không sai đâu, cô chÃnh là cô em gái cá»§a tôi, từ đây vá» sau đừng cho mình là không có há», cô há» Phương, còn tên ư? Äấy là Phương Từ, còn tôi, tôi tên là Phương Nghiêm.
- Anh không phải là Tiêu Kiếm ư?
- Cái tên Tiêu Kiếm cá»§a anh cÅ©ng như tên Tiểu Yến Tá» cá»§a em váºy. Nó đâu phải là tên cha sinh mẹ đẻ đặt ra? Em có nhá»› lần đầu tiên mình gặp nhau ở Há»™i Tân lầu không, anh đã nói vá»›i em, em hỠ“tiểu†còn anh hỠ“tiêu†biết đâu mình lại chẳng cùng há»?
Nhĩ Khang chợt hiểu ra.
- Tiêu Kiếm! Thì ra lúc đến Há»™i Tân lầu là anh đã có ý muốn giúp bá»n nà y, lúc đó hẳn anh đã biết Yến Tá» là em gái mà anh Ä‘i tìm?
- Phải, gần đúng như váºy!
Nhưng Vĩnh Kỳ vẫn nghi vấn.
- Lúc đó ngươi nói, đứa em thất lạc của ngươi là đứa em trai mà ?
- Tháºt ra lúc đầu, tôi chỉ biết mình có má»™t đứa em chá»› không rõ là trai hay gái, vì váºy phải nói trai là trai, chứ còn chuyện lưu lạc lên phương Bắc cá»§a tôi, mục Ä‘Ãch là để tìm đứa em thôi.
Liễu Hồng nói:
- Nãy giá» tôi nghe không rõ rà ng, anh có thể tưá»ng thuáºt cặn kẽ từ đầu đến Ä‘uôi cho chúng tôi nghe được hay không?
Yến Tá» vá»t miệng.
- Lần trước anh nói anh có má»™t mối thâm thù phải trả, như váºy chẳng phải là trong dòng máu tôi cÅ©ng Ä‘ang mang mối thù? Váºy kẻ thù tôi là ai? Anh đã báo được thù chưa?
TỠVy vội nói:
- Yến Tá» không nên há»i dồn dáºp như váºy, Tiêu Kiếm vừa vén mà n bà máºt là má»i ngưá»i đã bà ng hoà ng, sá»± việc phải để từ từ. Chị phải bình tÄ©nh nghe anh ấy kể hết sá»± việc rồi hãy há»i thêm sau.
Tiêu Kiếm nhìn má»i ngưá»i, yên lặng má»™t chút nói:
- Tháºt ra thì câu chuyện cá»§a tôi cÅ©ng hết sức đơn giản. Gia đình há» Phương cá»§a chúng tôi là má»™t danh gia có tiếng ở tỉnh Triết Giang. Nhiá»u Ä‘á»i đã sống ở Hà ng Châu, mưá»i chÃn năm trước. Cha tôi bị kẻ thù truy sát, sợ tôi và em gái bị liên lụy nên giao chúng tôi cho ngưá»i khác nuôi dưỡng. Tôi thì được đưa cho nghÄ©a phụ ở Vân Nam nuôi dưỡng, còn em gái tôi lúc đó má»›i má»™t tuổi nên giao cho vú em há» Giang để em vá» Bắc Kinh nuôi, bà vú nuôi nà y chẳng may dá»c đưá»ng lâm bệnh, ngã trước má»™t chùa ni cô. Vì váºy em gái tôi được chùa nuôi dưỡng. Còn vú em sau khi là nh bệnh lại, bá» mặc em tôi ở đó mà quay vá» Triết giang. Mấy năm trước tôi đã tìm được bà ta, nhá» váºy mà truy tìm đến Tịnh Huệ sư thái, bà má»›i cho biết là em gái tôi được nuôi trong chùa đến lúc lên bảy, thì má»™t hôm trốn ra ngoà i xem hoa đăng, sau đó mất tÃch luôn.
Ãám đông yên lặng nÃn thở đứng nghe, nhưng Yến Tá» là ngưá»i bị chấn động nhiá»u nhất.
- Nhưng mà ... nhưng mà là m sao anh biết được Yến TỠnà y là em gái ruột của anh chứ?
- Tháºt ra thì tôi cÅ©ng không chắc được trăm phần trăm. Có Ä‘iá»u Tịnh Huệ sư thái nói vá»›i tôi em gái tôi là má»™t đứa con gái vô cùng nghịch ngợm. Không ná» nếp ngay từ nhá», cứ trốn chùa ra ngoà i chÆ¡i, thÃch chÆ¡i hÆ¡n là thÃch há»c. Và từ lúc cô ấy bị thất lạc bà không còn gặp lại nữa, mãi đến má»™t hôm cách đây không lâu bà đi lên Bắc Kinh. Tình cá» nhằm ngà y hoà ng đế tế trá»i, trông thấy khuôn mặt Hoà n Châu cát cát sao lại giống như con bé Tiểu Từ lúc trước trong chùa...
- Yến TỠlẩm bẩm.
- Tiểu Từ... Tiểu Từ ư?
- Äúng cái tên tục lúc trước cá»§a em là Tiểu Từ. Vì váºy khi đến Bắc Kinh, tôi cố tìm má»i cách để được tiếp cáºn vá»›i Hoà n Châu cát cát. Kết quả là tôi dò la ra cái Há»™i Tân Quán, biết là các ngưá»i thưá»ng tụ táºp ở đấy, nên tôi thưá»ng xuyên đến địa Ä‘iểm nà y. Còn những chuyện vá» sau thì má»i ngưá»i đã biết cả.
Má»i ngưá»i nhìn nhau ngạc nhiên, Yến Tá» nói:
- Nếu váºy thì... có nghÄ©a là ... cha mẹ chúng ta Ä‘á»u bị kẻ thù giết hết?
- Cha chúng ta bị giết, nhưng mẹ ta thì lại tuẫn tiết theo chồng.
Yến Tá» nghe váºy chợt nổi cÆ¡n thịnh ná»™.
- Äây quả là má»™t mối thù bất cá»™ng đái thiên? Tại sao há» lại giết cha tôi, tháºt ác độc.
- Tại vì...
Tiêu Kiếm nói đến đó chợt quay sang nhìn VÄ©nh Kỳ ngáºp ngừng má»™t lúc tiếp.
- Tất cả chuyện ân oán giang hồ, chuyện nói ra dà i lắm. Nếu chúng ta có thể suông sẻ đến Vân Nam thì nghÄ©a phụ cá»§a anh sẽ có thể tưá»ng thuáºt hết má»i sá»± việc cho em rõ. Chuyện ân oán giang hồ, đương nhiên là có mặt phải mặt trái cá»§a nó. Nhưng uẩn khúc bên trong đến bây giá» anh cÅ©ng không rõ lắm.
Nhĩ Khang vỡ lẽ ra nói:
- Thảo nà o anh cứ hướng bá»n nà y Ä‘i vá» phÃa Vân Nam thì ra là vì nguyên nhân đó.
Yến TỠthì nôn nóng:
- Thế anh đã tìm ra được kẻ thù chưa?
- Tìm được rồi.
- Váºy trả thù chưa?
- Có thể coi như là ... đã trả thù được rồi.
- Váºy kẻ thù cá»§a ta là ai? Anh trả thù bằng cách nà o giết hết cả bá»n há» chứ?
Tiêu Kiếm yên lặng một chút nói:
- Chuyện nà y để từ từ sẽ nói cho em biết, còn bây giỠchưa tiện.
- Tại sao lại chưa tiện?
- Vì anh vừa má»›i nhìn em, mà vá»›i anh chuyện nhìn được em nó quan trá»ng gấp mấy lần chuyện trả thù. Bây giá» thì tình cảm anh lại Ä‘ang ở trạng thái kÃch động, không muốn nói đến chuyện báo thù nữa. Chuyện quan trá»ng nhất bây giá» là lo cho em, em đã gặp quá nhiá»u gian truân. Từ đây vá» sau em có hạnh phúc hay không, là trách nhiệm cá»§a anh, em đã không có tuổi thÆ¡. Thá»i thÆ¡ ấu cá»§a em như má»™t đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ, chẳng có được má»™t chút thân tình. Vì váºy đây là đá»n bù, chÃnh vì muốn đến bù mà anh định đưa em đến Ãại Lý. Ở đó khung cảnh đẹp, khà háºu ôn hòa, lại có ngưá»i thân, anh mong là từ đây vá» sau cuá»™c Ä‘á»i em sẽ bình lặng không còn sóng gió. Em sẽ được sống bình thưá»ng như bao nhiêu ngưá»i khác.
Lá»i cá»§a Tiêu Kiếm đầy tình cảm, khiến Yến Tá» vô cùng cảm động cô ta thút thÃt khóc nói:
- Nói váºy thì em cÅ©ng đâu phải là đứa mồ côi? Em vẫn còn má»™t ngưá»i anh tháºt ư? Em cÅ©ng có há» nữa. Em há» Phương, tên là Phương Từ. Tháºt là chuyện quá ư nhiệm mầu, chợt nhiên rồi em có được má»™t ngưá»i anh.
Yến TỠnói rồi không tin lắm nhìn Tiêu Kiếm:
- Anh đã suy xét cẩn tháºn rồi chứ, không sai chứ? Em là m sao giống em gái anh được? Anh cái gì cÅ©ng giá»i còn em cái gì cÅ©ng dỡ... từ văn chương đến võ công... em nà o xứng là em gái anh. Anh không nhìn lầm chứ?
- Nếu em là ngưá»i đã được Tịnh Huệ sư thái nuôi dưỡng thì anh không nhìn lầm. Tịnh Huệ sư thái hiện Ä‘ang tu ở viện Huệ Tâm ngoại ô Bắc Kinh hay là em theo anh quay vá» Bắc Kinh há»i cho ra lẽ?
Yến TỠngần ngừ một chút.
- Anh tin chắc anh... anh là anh ruột của em?
- Anh nghĩ chắc không sai đâu!
Yến Tá» có cảm giác như Ä‘ang nằm mÆ¡ chứ không phải tháºt, lẩm bẩm nói:
- Tôi có má»™t ngưá»i anh... tôi có má»™t ngưá»i anh...
Rồi đột nhiên nhảy nhá»m lên hét to:
- á»’ sướng quá! Tôi có má»™t ngưá»i anh rồi, Tá» Vy nà y, ngươi có má»™t ngưá»i chị bây giá» có thêm má»™t ngưá»i anh nữa. Ờ! Mà ông anh nà y tháºt tuyệt vá»i, giá»i võ giá»i cả chuyện là m thÆ¡... anh ta là Tiêu Kiếm! Tiêu Kiếm là anh cá»§a ta... váºy thì tỠđây ta khá»i phải là m lá»… kết nghÄ©a anh em vá»›i Tiêu Kiếm nữa rồi.
Tiêu Kiếm cảm động cưá»i.
- Là m lễ kết nghĩa gì nữa, mình đã là anh em ruột từ lâu rồi?
Yến TỠđang vui chợt khóc.
- Tại sao anh không nói sớm? Tại sao có ý định bỠem mà đi, bắt em phải là đủ cách giữ anh lại chứ?
Tiêu Kiếm rơm rớm nước mắt.
- Xin lá»—i, nhưng vì anh quá giáºn VÄ©nh Kỳ, cáºu ấy nổi cÆ¡n ghen lên là bất kể trắng Ä‘en gì cả.
VÄ©nh Kỳ nãy giỠđứng lặng nghe, sá»± việc xảy ra ngoà i sức tưởng tượng cá»§a anh chà ng. Sá»± tháºt khiến chà ng cảm thấy lúng túng, ngượng ngáºp nói:
- Ai biểu anh không chịu nói? Ngay từ đầu tôi biết là anh hẳn có Ä‘iá»u gì giấu bá»n nà y, có Ä‘iá»u cái bà máºt nà y quá sức tưởng tượng, là m sao tôi biết được.
Má»i ngưá»i có mặt ở đấy Ä‘á»u cảm động, Tá» Vy hồi tưởng lại chuyện quen biết Tiêu Kiếm, chợt ngợ ra nói:
- Bây giá» thì tôi đã biết rồi, nghÄ© lại xem Tiêu Kiếm và Yến Tá» có nhiá»u Ä‘iá»u rất giống nhau, Tiêu Kiếm thì hay đùa cợt, Yến Tá» thì khôi hà i không kém. Tháºt như đùa, đùa như tháºt. Tiêu Kiếm phóng khoáng Yến Tá» thì rá»™ng rãi. Hai ngưá»i Ä‘á»u thÃch võ công, nếu má»™t ngà y nà o đó mà Yến Tá» biến thà nh má»™t nhà thÆ¡ lá»›n thì cÅ©ng không có gì ngạc nhiên lắm.
Liễu Hồng cũng nói:
- Hèn gì suốt chặng đưá»ng qua, Tiêu Kiếm lúc nà o cÅ©ng chu đáo săn sóc cho Yến Tá». Sá»± chăm sóc đó có nguyên nhân cả, Yến Tá» nà y, cô tháºt hạnh phúc khi có má»™t ông anh như váºy.
NhÄ© Khang nhìn Tiêu Kiếm há»i:
- Là m sao anh lại có thể nhẫn nại giữ kÃn sá»± việc lâu như váºy? Nếu hôm nay mà không có tráºn đánh nhau thế nà y, chắc anh cÅ©ng chưa tiết lá»™ ra, đúng không? Anh định ém nhẹm đến lúc nà o thế?
Tiêu Kiếm thở dà i.
- Chắc đến lúc chết luôn!
- Tại sao?
Tiêu Kiếm yên lặng một chút như suy nghĩ rồi nói:
- Ãã giao kết bạn bè thế nà y thì cÅ©ng nà o khác gì anh em ruá»™t thịt. Nhìn hay không nhìn cÅ©ng váºy thôi, tôi chỉ mong Yến Tá» hạnh phúc là mãn nguyện.
NhÄ© Khang gáºt gù.
- Anh nói đúng.
Vĩnh Kỳ lúc đó mới bước tới bắt tay Tiêu Kiếm.
- Anh Tiêu Kiếm, tất cả những Ä‘iá»u ngá»™ nháºn vừa qua cá»§a tôi xin hãy bá» qua cho, Anh cÅ©ng nên hiểu giùm đó là điá»u “vì quá yêu†mà nên cá»› sá»±.
Tiêu Kiếm xiết mạnh tay Vĩnh Kỳ.
- Có má»™t Ä‘iá»u tôi cần phải nói là sau nà y nếu cáºu mà ăn ở không phải vá»›i Yến Tá» là đừng trách tôi.
- Vâng tôi biết!
|

18-09-2008, 12:56 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
T
ối hôm ấy Yến TỠkhông là m sao ngủ được vì quá phấn khởi, cô nà ng cứ đi đi lại lại trong phòng, lẩm bẩm:
- Tôi không hoà n toà n là đứa mồ côi, tôi còn có má»™t ông anh... Äó là Tiêu Kiếm! Tiêu Kiếm là anh cá»§a tôi. Biết anh ấy đã lâu, sao chuyện đó lại không nghÄ© tá»›i... ha ha... váºy là ta còn có má»™t ngưá»i anh, ta có má»™t ngưá»i anh váºy mà không biết.
Tá» Vy Liá»…u Hồng lúc đó má»›i chợp mắt đã bị Yến Tá» dá»±ng dáºy, thấy thái độ Ä‘iên khùng như váºy cá»§a Yến Tá» không dằn được nói:
- Ãã ná»a đêm ná»a hôm rồi, sao còn chưa ngá»§? Ngá»§ Ä‘i, mai còn phải dáºy sá»›m.
Yến TỠlắc đầu.
- Tôi không sao ngủ được!
- Tại sao?
- Vì tôi có má»™t ngưá»i anh.
- Có má»™t ngưá»i anh vá»›i chuyện ngá»§, nà o có quan hệ gì?
- Có được ngưá»i anh rồi, tôi không dám ngá»§.
- Chị nói gì, bá»n nà y chẳng hiểu gì cả?
Yến TỠđáp.
- Vì tôi có nhiá»u kinh nghiệm lắm rồi, nhiá»u sá»± việc không có phần tôi, tôi không đáng được hưởng. Vì váºy nếu tôi mà đi ngá»§, khi giáºt mình tỉnh dáºy, có thể phát hiện ra đó chỉ là má»™t giấc mÆ¡. Vì váºy tôi không muốn Ä‘i ngá»§, để sá»± việc đó mãi mãi sẽ là sá»± tháºt.
Nói xong, Yến Tá» quay qua nhìn Tá» Vy cưá»i:
- Tá» Vy, ta nói cho ngưá»i biết, ta tuy là không có cha, không có mẹ, nhưng ta có được má»™t ngưá»i anh ruá»™t, ngưá»i biết chuyện đó không?
- Biết rồi, biết rồi, khổ lắm - Tá» Vy nói - đã suốt đêm nghe chị cứ lẩm bẩm, lải nhải chuyện nà y, ai cÅ©ng thấy đầy lá»— tai, nhưng không nói ra để chị vui thá»a thÃch. Nhưng bây giỠđã quá khuya chị lên giưá»ng ngá»§ Ä‘i! Tôi bảo đảm vá»›i chị là thức dáºy anh Tiêu Kiếm vẫn còn mà .
Yến Tá» sợ má»i ngưá»i nghe thấy vá»™i cản lại.
- Äừng kêu, đừng kêu lên chứ, ngươi là m váºy thánh thần nghe thấy, rồi lấy lại ông anh cá»§a ta rồi sao?
Liễu Hồng lắc đầu.
- Cái mụ nà y Ä‘iên rồi? Bắt đầu lẩm ca lẩm cẩm rồi. Nhưng không ngá»§ phải để ngưá»i khác ngá»§ nữa chứ?
Nói rồi lấy má»n trùm kÃn đầu, Yến Tá» quay qua kéo Tá» Vy năn nỉ.
- TỠVy đừng ngủ, nói chuyện với ta nhé.
- ÄÆ°á»£c, tôi không ngá»§, nhưng nói chuyện gì chứ.
Yến TỠkỠsát tai TỠVy nói:
- Ta có má»™t ngưá»i anh, ta có má»™t ngưá»i anh ruá»™t!
- Chuyện đó biết rồi, nói chuyện khác đi!
- Chuyện khác à , ỠTiêu Kiếm có một đứa em gái, đó là ta.
Tá» Vy thấy hết chịu nổi rồi, ngã xuống giưá»ng, chùm chăn lại, không dám nghe tiếp.
o0o
CÅ©ng trong đêm đó, Tiêu Kiếm cÅ©ng không ngá»§ được. Và khi trá»i vừa tá» má» sáng, anh chà ng đã đưa Yến Tá» lên má»™t ngá»n đồi gần nhà , vừa đến nÆ¡i, Yến TỠđã sốt ruá»™t nói:
- Hãy kể cho em nghe chuyện vỠcha mẹ đi, em sốt ruột lắm!
Tiêu Kiếm đà nh kể:
- Cha chúng ta tên là Phương Hoà i, là má»™t ngưá»i văn võ song toà n, thi tứ ca phú ông Ä‘á»u thông suốt, vì là ngưá»i xuất chúng, nên tÃnh tình hết sức cao ngạo, không khá»i bị nhiá»u ngưá»i ganh ghét.
- Cái gì mà xuất chúng? Cao ngạo?
- Có nghÄ©a là tá»± phụ, khinh thưá»ng, tóm lại cha chúng ta là ngưá»i rất tuyệt vá»i. mẹ chúng ta cÅ©ng là ngưá»i đà n bà đảm Ä‘ang, yêu chồng, xuất thân là ngưá»i khuê cát. Gia đình chúng ta có rất nhiá»u cá»§a cải, ruá»™ng đất, nghÄ©a là rất già u có. Nhưng bây giá» thì má»i thứ không còn gì cả, vì cha mẹ mất Ä‘i là má»i thứ cÅ©ng mất theo.
Yến TỠnôn nóng.
- Thế kẻ thù cá»§a chúng ta là ai, tên gì, anh nói thù đã trả, mà trả bằng cách nà o váºy, nói Ä‘i, đừng gạt em, nếu chưa trả em cÅ©ng quyết trả cho xong.
Tiêu Kiếm nhìn Yến TỠnhìn rất lâu mới nói:
- Yến Tá» nà y, từ ngà y biết em anh đã há»c được rất nhiá»u Ä‘iá»u tốt. Bản chất ngây thÆ¡ nhiệt tình cá»§a em, rồi sá»± yêu Ä‘á»i. Trong bất cứ hoà n cảnh nà o, khó khăn cách mấy vẫn thấy em cưá»i, cái thái độ cá»§a em là m nhưng ngưá»i chung quanh quên khổ vượt khó theo. Ãó là má»™t việc rất đáng trân trá»ng, nó sẽ giúp em vượt qua nhiá»u ná»—i khó khăn. Bây giá» anh và em đã nhìn nhau, anh nghÄ© để giữ gìn cái thiên tÃnh đáng quý đó, không để nó mất nên tạm thá»i anh gát chuyện báo thù kia qua má»™t bên, cha mẹ chúng ta mất trên mưá»i chÃn năm rồi, sá»± căm thù theo thá»i gian cÅ©ng đã phôi pha. Anh nghÄ© tốt nhất, đừng để em vướng và o chuyện thù háºn đó.
- Nhưng mà ... nhưng mà em muốn biết kẻ thù giết cha mẹ chúng ta, đã bị anh thanh toán chưa?
- À... anh chưa giết, vì... khi anh biết được sá»± việc đó thì kẻ thù kia không còn trên cõi Ä‘á»i nà y, hắn đã chết.
Yến TỠcó vẻ tiếc rẻ.
- Hừ... chết rồi à ? Sao chết dá»… dà ng như váºy, nhưng mà ...
- Hãy tin anh, Yến Tá». Ãó là má»™t mối thù không cần phải trả, má»i thứ đã kết thúc, nó đã qua rồi.
- Nhưng mà ...
Tiêu Kiếm cắt ngang.
- Không có nhưng gì cả. Bây giá» em hãy lại đây xem thanh kiếm tổ truyá»n, cha đã sá» dụng nó thưá»ng xuyên. Vì là kiếm cá»§a gia tá»™c, nên trên võ kiếm có khắc cả đồ án cá»§a gia tá»™c ta.
Yến Tá» cầm kiếm lên ngắm nghÃa, cảm động nói:
- Còn nhá»› lần đầu tiên gặp anh, em đã tinh nghịch Ä‘oạt kiếm chạy, lúc đó em đâu có biết đây là kiếm mà cha thưá»ng dùng, là kiếm cá»§a gia đình ta.
Tiêu Kiếm có vẻ xúc động nói:
- Vâng, hôm đó khi bị em cướp Ä‘oạt kiếm, anh đã nghi em chÃnh là em ruá»™t anh. Lòng vô cùng xúc động, nhưng khôang biết là m sao nhìn em mà cÅ©ng không dám nhìn, đà nh đùa vá»›i em, là m trò vá»›i em thấy em cưá»i đắc ý, anh cÅ©ng vui.
- Thì ra anh đã đùa với em, có nghĩa là anh đã xỠsự tốt với em từ đó.
Rồi ngắm nghÃa cây kiếm, Yến Tá» nói:
- Cây kiếm đẹp quá, hoa văn trên đó cà ng đẹp!
Tiêu Kiếm đáp:
- Cha cá»§a chúng ta vá»›i thanh kiếm nà y, uy trấn Giang Nam không có đối thá»§. Kiếm pháp cá»§a nhà ta vì váºy mà vang lừng khắp phÃa Nam. Ngưá»i ta gá»i đó là “Phương gia kiếm pháp†để khi nà o cuá»™c xống cá»§a chúng mình an định hẳn, anh sẽ lần lượt truyá»n hết cho em. Trong cÆ¡ thể em có dòng máu há» Phương chúng ta, thì chắc chắn há»c võ không khó lắm. Lúc trước vì nhiá»u nguyên do, nên em chẳng có món nà o há»c đến nÆ¡i đến chốn cả, bây giá» cái gì cÅ©ng không ra hồn. Nhưng đừng lo, rồi anh sẽ chỉnh đốn lại, từ từ dạy em, từ dá»… đến khóc, để em sẽ là má»™t nữ hiệp khách tà i năng. Nên nhá»› còn cái nhà há» Phương Ä‘á»u phải là cao thá»§.
Yến Tá» nghe váºy mắt chá»›p chá»›p nói:
- Tháºt ư? rồi anh sẽ dạy em chứ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi, không dạy em thì anh dạy ai nà o? Anh nhất quyết phải dạy em má»›i được!
Nói rồi Tiêu Kiếm móc trong ngưá»i ra cây tiêu, tiếp:
- Äây là nhạc khà chẳng rá»i thân cá»§a cha nữa đây, nghe lá»i truyá»n tụng, thì cha ta má»—i lần cất tiếng tiêu lên là chim trong đồng ná»™i thẩy Ä‘á»u há»™i tụ đến để nghe giống như mùi hương trên ngưá»i Hà m Hương đã hấp dẫn bướm bây đến váºy đó.
Yến Tá» nghe váºy, đưa tay lên sá» tiêu.
- Em cÅ©ng muốn há»c thổi tiêu nữa.
- ÄÆ°á»£c, nếu chúng ta thoát được sá»± truy Ä‘uổi cá»§a quan quân triá»u đình, an cư láºp nghiệp thì cái gì em muốn anh Ä‘á»u dạy cho em cả.
Yến Tá» nghe váºy vô cùng cảm động.
- Em tháºt không ngá», em lại có má»™t ngưá»i cha siêu đẳng như váºy. Hai mươi tuổi đến nÆ¡i rồi, mà em chẳng biết gì cả.
Nghĩ ngợi một chút Yến TỠnói:
- Anh Tiêu Kiếm, tất cả những Ä‘iá»u anh nói Ä‘á»u tháºt cả chứ? Chẳng phải em Ä‘ang nằm mÆ¡, em có má»™t gia đình ngon là nh. Cha giá»i, anh cÅ©ng giá»i, tất cả những Ä‘iá»u anh nói đó Ä‘á»u tháºt.
Tiêu Kiếm nói to, tiếng nói vang vang núi rừng.
- Tháºt chứ sao không tháºt, đây không phải chuyện nằm mÆ¡. Em là em ruá»™t anh đấy được chưa?
Yến Tá» nghe váºy, cÅ©ng nói to:
- Cha mẹ Æ¡i! Cuối cùng rồi con cÅ©ng được Ä‘oà n viên vá»›i anh cá»§a con, hai đứa con Ä‘ang đứng cạnh nhau ở đây nà y, cha mẹ có nhìn thấy không? Con rất cảm Æ¡n cha mẹ đã cho con má»™t ngưá»i anh tuyệt vá»i như anh Tiêu Kiếm đây. Con mừng quá, con tháºt hạnh phúc, con muốn hét to lên cho má»i ngưá»i biết, cha mẹ hiểu không?
Tiêu Kiếm thấy Yến Tá» như váºy vô cùng cảm động, và chà ng quyết định ngay. Bất cứ tình huống nà o, có chuyện gì xảy ra Ä‘i nữa, thì hạnh phúc cá»§a Yến Tá» cÅ©ng là mối lo hà ng đầu cá»§a chà ng.
o0o
Hôm ấy má»i ngưá»i ra phố để ngắm cảnh thà nh Nam Dương, Yến Tá» từ ngà y biết mình là em ruá»™t Tiêu Kiếm, lÃu lo như chim sáo. Không ká»m chế được niá»m vui trong lòng, Yến Tá» gặp ai cÅ©ng nói:
- Nà y chị, chị có biết không, tôi cũng có hỠtên đà ng hoà ng, tôi có cả một ông anh ruột nữa.
Nhiá»u ngưá»i nghe Yến Tá» nói chưng há»ng há» tưởng thần kinh cá»§a Yến Tá» có vấn Ä‘á».
Tá» Vy, NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ, Liá»…u Hồng, Tiêu Kiếm Ä‘á»u khuyên.
- Yến Tá» nà y, hãy bình tÄ©nh má»™t chút chứ, bằng không có ngưá»i sẽ tưởng là ngươi Ä‘iên đấy.
Yến Tá» quay qua nhìn Tá» Vy cưá»i.
- TỠVy, ta có hỠtên đà ng hoà ng, ta cũng có cả một ông anh ruột nữa.
- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi! Câu nà y tôi đã nghe hà ng trăm báºn rồi.
TỠVy nói, Liễu Hồng cũng nói:
- Thôi được, thôi được, mi muốn nói, nói trong phòng ta nghe là đủ, chứ ra đưá»ng cứ nói thế nà y, không ổn đấy.
Yến TỠquay qua kéo lấy tay Liễu Hồng.
- Liễu Hồng, ta nói cho biết...
Liễu Hồng cắt ngang:
- Chuyện mi có hỠtên và cả chuyện có một ông anh ruột chứ gì?
Yến Tá» cưá»i lá»›n:
- Ãúng rồi, đúng rồi!
Rồi quay qua Vĩnh Kỳ:
- Vĩnh Kỳ, anh không ăn hiếp em được nữa đâu, vì em đã có một ông anh.
Vĩnh Kỳ đưa tay lên sỠtrán Yến TỠrồi nói:
- Ừ, anh nà o dám ăn hiếp em, nhưng mà em có nóng đầu không? Anh lo quá, suốt mấy ngà y qua em chỉ nói bao nhiêu câu đó, em không thấy mệt à ?
- Không, không mệt!
Yến TỠđáp, rồi quay qua Nhĩ Khang.
- Nhĩ Khang, anh biết không?
NhÄ© Khang cưá»i:
- Thôi, thôi Vĩnh Kỳ, ngươi mau đưa cô ấy đi chữa bệnh đi, coi chừng nguy to đấy.
Tiêu Kiếm cảm động ôm lấy Yến Tá».
- Yến Tá», em khiến anh cảm động quá. Nếu sá»›m biết thế nà y, anh đã nhìn em sá»›m hÆ¡n rồi. Thôi được, bao nhiêu đó đủ rồi! Em đừng là m váºy nữa, ngưá»i ta sẽ tưởng em Ä‘iên mất!
Và như váºy, chuyện Tiêu Kiếm và Yến Tá» nháºn anh em đã khiến má»i ngưá»i Ä‘á»u vui vẻ. Chỉ có NhÄ© Khang là có vẻ hạn chế, sá»± khách quan khiến Khang nảy sinh nhiá»u câu há»i. Nhìn lại sá»± việc, NhÄ© Khang cảm thấy có nhiá»u Ä‘iá»u bất an, nhưng sá»± lo lắng đó chỉ để trong lòng, chà ng chỉ đặt câu há»i vá»›i Tá» Vy.
- Em có nháºn ra không? Äiá»u Tiêu Kiếm nói có nhiá»u chá»— không ăn khá»›p, có thể vì anh ta chỉ má»›i nói cho chúng ta biết có má»™t phần. Còn cái phần kia “cái mối thù†mà anh ta mang theo thì chẳng thấy đá động đến. Má»™t là “quên†hay là chẳng muốn cho ta rõ, chẳng biết là sau Tiêu Kiếm có nói lại cho Yến Tá» biết không? Hiện giá» kẻ thù cá»§a há» là ai? Ta chẳng há» biết, hay vì chúng ta không liên can đến, nhưng chẳng hiểu sao vấn đỠnà y lại khiến anh thấy bất an!
TỠVy ngạc nhiên.
- Bất an, tại sao? Chẳng phải Tiêu Kiếm đã nói rồi ư, chuyện thù háºn đã báo rồi mà . Có má»™t vấn đỠquan trá»ng hÆ¡n, anh ta chẳng kéo Yến Tá» và o chuyện thù háºn đó thì đã tốt rồi.
Nhĩ Khang nghĩ ngợi.
- Chẳng hiểu sao anh thấy Tiêu Kiếm có vẻ khó hiểu thế nà o đó, em thá» nghÄ© lại coi. Chẳng phải Tiêu Kiếm nói “đó là mối thì chẳng đội trá»i chung?†Váºy thì vấn đỠnà o có đơn giản, mối thù nà y lại có liên can đếp thưở thiếu thá»i cá»§a hai anh em. Má»™t cuá»™c tà n sát đẩm máu mà cha mẹ đã biết trước, đến độ phải sÆ¡ tán cả con cái. Má»™t đứa cho vá» phương Nam, má»™t đứa đưa lên phương Bắc, lúc đó gia đình há» hẳn là nguy khốn tháºp phần!
Tá» Vy gáºt đầu.
- Anh nháºn xét đúng đấy, Tiêu Kiếm chắc có Ä‘iá»u còn giấu, nhưng tại sao phải giấu bá»n mình. Tình cảm cá»§a chúng mình vá»›i Yến Tá» chẳng phải như chị em má»™t nhà rồi ư?
- Äúng, nếu đứng trên diện lý trà mà xét, thì khi bá»n mình đã coi Yến Tá» là ngưá»i má»™t nhà , thì Tiêu Kiếm phải không có gì mà giấu bá»n mình nữa, nhưng tại sao thái độ anh ta kỳ quặc thế?
- Vâng, rõ là kỳ quặc.
- Vì váºy, nếu có cÆ¡ há»™i thuáºn tiện, là anh sẽ bằng má»i giá kéo Tiêu Kiếm tách riêng, há»i cho ra lẽ.
o0o
Tối hôm ấy, trá»i trăng sáng.
Tiêu Kiếm vá»›i má»™t tâm trạng hưng phấn, Ä‘ang ngồi trong nhà nghỉ ở hoa viên độc ẩm. Má»™t bình rượu và dÄ©a thức nhắm, Tiêu Kiếm vừa uống rượu vừa thổi sáo. Ãang trong tình trạng an nhiên đó, thì Tá» Vy và NhÄ© Khang xuất hiện, Tá» Vy vừa thấy Tiêu Kiếm đã nói:
- Trăng sáng mà tiếng tiêu cÅ©ng hay, sá»± việc là m tôi liên tưởng đến mấy câu thÆ¡ “mấy lúc dưới hoa ngồi thổi sáo, lầu cao rung động tiếng lòng ai. Hình như cảnh chẳng như ngà y cÅ©, ai kia sương gió lòng ngẩn ngÆ¡â€. Phải không?
Tiêu Kiếm đặt tiêu xuống.
- Tá» Vy, cô tà i khà hÆ¡n ngưá»i, má»™t bụng thÆ¡ văn như váºy trên Ä‘á»i quả hiếm thấy. Cô và NhÄ© Khang, đúng là xứng đôi.
TỠVy đỠmặt.
- Anh quá khen là m tôi phát ngượng, ngưá»i tà i hoa như anh má»›i đáng ngợi khen. Anh biết không, lúc ở “Hồi Ức thà nh†tôi đã má»™t lần bị xấu hổ. Bao giỠđến đó gặp Tịnh Nhi thì sẽ hiểu ngay, cô ấy má»›i tháºt là ngưá»i “má»™t bụng thÆ¡ văn, tà i trà hÆ¡n ngưá»i†cô ấy vượt trá»™i hẳn tôi.
Tiêu Kiếm tò mò:
- Váºy ư?
TỠVy nói tiếp.
- Ở trong “Hồi Ức thà nh†có rất nhiá»u phụ nữ, phải nói đấy là thế giá»›i cá»§a phụ nữ. Trên có thái háºu, dưới có phi tần, và các cung nữ, nÆ¡i táºp há»p nhiá»u gái đẹp và cao quý. Nhưng vá»›i tôi thì vượt trá»™i hÆ¡n cả phải nói là Tịnh Nhi, cô ấy vừa đẹp, vừa cao quý nhất trong tất cả.
Tiêu Kiếm có vẻ nghi ngá».
- Theo tôi, thì trên Ä‘á»i nà y những ngưá»i đạt được cả hai yếu tố đó chỉ có cô và Yến Tá» thôi.
- Tại anh chưa gặp Tịnh Nhi hôm nà o rảnh tôi sẽ nói chuyện vá» cô ấy cho anh nghe. Vì nếu không có cô ấy thì hôm nay anh và Yến TỠđã không có cÆ¡ há»™i nháºn nhau, chúng tôi cÅ©ng không còn sống. Lúc sống ở trong cung, bá»n nà y đã được Tịnh Nhi giúp đỡ rất nhiá»u, bên ngoà i lại có anh, bá»n nà y tháºt hữu duyên chẳng quen biết gì mà được nhiá»u ngưá»i giúp đỡ táºn tình như váºy.
NhÄ© Khang chỉ cần nghe Tá» Vy nhắc đến Tịnh Nhi là thấy nhá»™t, nên giả vá» tằng hắng má»™t tiếng rồi há»i
- TỠVy, hình như em đã đi hơi xa đỠtà i rồi đấy.
Tiêu Kiếm là ngưá»i rất mẫn cảm, nên nhìn hai ngưá»i nói:
- Hình như hai ngưá»i đặc biệt đến đây là ý muốn tìm tôi, có chuyện gì muốn nói chăng?
Tá» Vy thà nh tháºt.
- Äúng thế, rất may là Yến TỠđã ngá»§ rồi nên chúng tôi đến đây, chỉ để tìm hiểu câu chuyện vá» anh.
- Chuyện gì?
Nhĩ Khang nhìn thẳng Tiêu Kiêm.
- Chuyện vá» kẻ thù đã giết cha anh đấy, có thể cho chúng tôi biết ngưá»i ấy là ai không?
Tiêu Kiếm nghe há»i giáºt mình, liếc nhanh vá» phÃa NhÄ© Khang và Tá» Vy.
- Hay lắm, chẳng giấu diếm gì được vá»›i các ngưá»i vá» Ä‘iá»u nà y, kẻ thù tôi là ai ư? Cả Yến Tá» cÅ©ng đã há»i mà tôi nà o có trả lá»i, là m sao các vị đám tin là tôi sẽ nói tháºt cho các vị biết.
Nhĩ Khang thẳng thắn.
- Tình cảm cá»§a chúng ta đã sáng tá» hÆ¡n cả anh em ruá»™t thịt, thì có gì mà phải giấu diếm. Tôi biết mối cá»±u thù cha anh chưa trả, nhưng vì anh không muốn Yến Tá» phải lo lắng nên không nói ra. Phải chăng vì kẻ thù cá»§a anh hiện nay là má»™t kẻ rất có uy quyá»n, nên chỉ khi nà o anh đã là m cho cuá»™c sống cá»§a Yến TỠổn định, má»›i liá»u thân Ä‘i báo thù. Nếu tháºt sá»± là thế, thì xin anh cứ nói cho bá»n nà y biết, còn hÆ¡n là đè nén trong lòng, khổ lắm chứ. Hãy tin tôi và Tá» Vy.
Tiêu Kiếm nhìn TỠVy rồi nhìn Nhĩ Khang ánh mắt long lanh.
- Thú tháºt chuyện nà y rất quan trá»ng, tôi không thể nói cho má»i ngưá»i biết. Có những bà máºt mà con ngưá»i chỉ có thể giữ kÃn trong lòng, khi nháºn thấy nó sẽ tổn hại đến ngưá»i khác. Vì váºy nếu quý vị đã coi tôi là bạn thì tốt nhất hãy để cho tôi có quyá»n giữ kÃn nó chứ?
Nhĩ Khang không buông tha.
- Theo tôi, anh chẳng chịu nói cho bá»n nà y nghe chỉ vì má»™t nguyên nhân duy nhất thôi.
- Nguyên nhân gì?
NhÄ© Khang cháºm rãi.
- Kẻ thù cá»§a anh có mối quan hệ quan trá»ng vá»›i bá»n tôi.
Tiêu Kiếm nghe nói giáºt mình, nhưng rồi lấy lại bình tÄ©nh rất nhanh, thản nhiên cưá»i lá»›n:
- Ha ha! Ha ha! Các ngưá»i cứ Ä‘oán mò, nghÄ© ngợi rồi đặt Ä‘iá»u thì giá»i. Thôi, đã nói là không kể ra là không kể mà .
Rồi Tiêu Kiếm rót rượu và o đầy ly há»›p má»™t há»›p lại Ä‘á»c thÆ¡.
- Thi há»a cầm kỳ thi tiểu hoa, ngà y xưa nhất nhất chẳng rá»i ta. Nay thì má»i thứ Ä‘á»u thay đổi, “Tiêu kiếm giang sÆ¡n thi tá»u trà â€.
NhÄ© Khang gáºt gù.
- ThÆ¡ hay lắm, đã bất cần chuyện xưa hay nay, bất cần má»i thứ. Lá»i thÆ¡ khẳng khái khoáng đạt như váºy thì sao cứ nói đến thù háºn, có chá»— nà o dÃnh dáng đến thù háºn đâu.
- NhÄ© Khang, anh quả tháºt lợi hại!
Tiêu Kiếm lắc đầu nói rồi tiếp:
- Trách gì anh đã chinh phục được Tá» Vy, khiến vua ngá»§ gục kia phải nể vì. Váºy thì tôi báºt mà thêm má»™t Ä‘iá»u anh biết nhé, đấy là sư phụ tôi má»™t báºc cao tăng. Lúc tôi sắp xuống núi thì ngưá»i má»›i nói, đúng ra đã cho tôi xuống tóc Ä‘i tu, nhưng vì duyên trần tôi chưa dứt, nên đà nh phải cho tôi tái xuất giang hồ, để hoà n thà nh nhân sinh. Báºc cao tăng đó biết tôi có “huyết hải thâm thù†nên còn nói vá»›i tôi. Cái quý nhất cá»§a cuá»™c Ä‘á»i gói trá»n trong hai chữ “hỉ xảâ€, vì váºy trước khi xuống núi ngưá»i bắt tôi phải thá» trước mặt ngưá»i là không được giết ngưá»i. Và tôi đã thá», chÃnh vì váºy mà mối “thù háºn†kia cứ ức chế trong lòng, tôi cứ cảm thấy khó xá», tôi không biết phải là m sao, nhiá»u lúc lại nghÄ© báo thù không hẳn là phải Ä‘á»n mạng.
NhÄ© Khang nghe váºy thở dà i nhẹ nhõm.
- Nếu váºy thì quá tốt rồi, tôi tin rằng đó cÅ©ng là điá»u Yến Tá» nghÄ©. Váºy không ảnh hưởng gì đến cuá»™c Ä‘á»i Yến Tá» chứ?
Tiêu Kiếm thấy Tá» Vy và NhÄ© Khang quan tâm đến Yến Tá» như váºy cảm động nói:
- Hãy yên tâm, tôi không bao giỠđể Yến Tá» khổ, tôi muốn em tôi phải có cuá»™c sống sung sướng hồn nhiên, hạnh phúc. Nếu tôi để Yến Tá» mà sống trong trạng thái căm thù, thì cha mẹ tôi dưới suối và ng cÅ©ng không vui đâu, ngưá»i sẽ không tha thứ cho tôi.
Tá» Vy nghe váºy quay sang nhìn NhÄ© Khang nói:
- Như váºy thì còn gì để chúng tôi lo lắng nữa chứ, hãy tôn trá»ng ý nghÄ© cá»§a anh ấy.
NhÄ© Khang nghe váºy đứng lên nắm tay Tá» Vy, rồi hai ngưá»i bá» Ä‘i và o nhà .
o0o
Má»™t hôm trá»i vừa tá» má» sáng, Yến TỠđã dáºy cầm chiếc phèng la lên gõ “tong tong†nói vá»›i Tá» Vy và Liá»…u Hồng.
- Dáºy di, dáºy di, mặt trá»i đã lên khác cao rồi, bá»n mình phải là m việc chứ.
Liá»…u Hồng và Tá» Vy giáºt mình thức dáºy, tái mặt.
- Cái gì, bá»n quan binh triá»u đình Ä‘uổi theo nữa ư, phải lên đưá»ng ngay à ?
Yến Tá» Ä‘ang phấn chấn nên cưá»i tươi nói:
- Không phải, không phải, mà phải là m việc kiếm tiá»n.
- Là m việc kiếm tiá»n ư?
- Chứ sao, không nghÄ© lại xem mấy ngà y qua bá»n mình đã sá» dụng gần hết số tiá»n kiếm được, những đồng cuối cùng lại phải mua lê. Bây giá» mặc dù được nhà há» Chúc nuôi ăn, nuôi ở. Nhưng chúng ta cÅ©ng phải có tiá»n tiêu chứ, chẳng lẽ lại chìa tay ra xin nốt ngưá»i ta. Vì váºy bắt đầu từ ngà y hôm nay, má»i nguá»i lại phải xuống đưá»ng mãi võ kiếm tiá»n rồi.
Liá»…u Hồng gáºt đầu:
- Yến Tá» nói có lý. Chúng ta cần phải kiếm tiá»n tiêu, bằng không Ä‘i đưá»ng mà không có má»™t xu dÃnh túi đâu được?
Rồi nghÄ© ra, Liá»…u Hồng lại há»i:
- Còn Tiểu Hợp TỠlần nà y đi chúng ta có mang nó theo không?
TỠVy nói:
- Tiểu Hợp TỠư? Tối qua đã cùng Chúc đại tẩu ngá»§ chung má»™t phòng, nó hiện rất thân vá»›i bà ấy. Chúng ta không được đưa nó theo mãi võ, hãy để nó táºp quen dần vá»›i nếp sống gia đình ngưá»i ta.
Yến Tá» nghe váºy là u nhà u.
- Tháºt khó khăn má»›i nháºn được má»™t đứa em váºy mà má»i ngưá»i lại bắt tôi phải dâng tặng cho ngưá»i ta...
Nhưng rồi ngẫm nghÄ© má»™t chút Yến Tá» lại cưá»i tiếp:
- Nhưng mà bây giá» tôi đã có má»™t ông anh rồi, như váºy là ông trá»i cÅ©ng công bình lắm. Thôi được, Tiểu Hợp TỠđể lại cho gia đình há» Chúc là m con. Còn tôi tôi bây giá» phải Ä‘i đánh thức mấy ông đà n ông kia má»›i được.
Thế là Yến Tá» ngồi dáºy, chạy sang phòng nam hét:
- Dáºy Ä‘i, dáºy Ä‘i, mặt trá»i cao cả ná»a thước rồi, mấy ông phải dáºy Ä‘i chứ?
Thế là má»i ngưá»i lại kéo nhau ra đầu phố Nam Dương mãi võ, nhưng hôm ấy chẳng hiểu sao phố xá lại vắng teo, nghe ngóng thì má»›i thấy má»i ngưá»i lại đổ vá» phÃa Ãông thà nh. Yến Tá» tò mò chặn má»™t ngưá»i lại há»i, ông ta nhìn đám Yến Tá» lắc đầu nói:
- Hôm nay mà các ngưá»i mãi võ sẽ ế chết, bởi vì tất cả má»i ngưá»i đã đổ dồn đến quảng trưá»ng cả rồi. Ở đó hôm nay có mà n “ứng khảo uống rượu thi†do Mẫn đại nhân là ngưá»i già u nhất ở đây chá»§ trì. Ngưá»i nà o thắng sẽ được thưởng rất nhiá»u tiá»n, vì váºy ai ai cÅ©ng đến đấy thi Ä‘ua, đâu có ai rảnh đâu mà đến đây để xem các ngưá»i mãi võ.
Yến Tá» nghe nói là cảm thấy thÃch thú ngay.
- Há» thi cái gì mà thắng sẽ được nhiá»u tiá»n váºy?
Tiêu Kiếm nghe đến chuyện uống rượu cũng tò mò.
- Uống rượu thi phải không? Ai thắng sẽ được thưởng nhiá»u tiá»n, váºy thì chuyện nà y kiếm tiá»n sẽ dá»… hÆ¡n là mãi võ đấy, không ain uống rượu qua được tôi đâu.
Ngưá»i qua đưá»ng nói:
- Không phải thi uống rượu, mà là thi văn chương đấy. Mẫn đại nhân chúng tôi là ngưá»i tao nhã, sÃnh văn chương nên sẽ ra rất nhiá»u đỠtà i để khảo thà má»i ngưá»i. Muốn chiến thắng không dá»… dà ng, vừa phải là m thÆ¡, là m câu đố, rồi thi đố nữa. Khó chứ không dá»… ăn đâu các bạn.
Nhĩ Khang, TỠVy, Vĩnh Kỳ nhìn nhau, Nhĩ Khang hứng thú nói:
- Là m câu đố, liá»…n đố, câu đố, rồi uống rượu. Rõ là má»™t trò tao nhã hiếm thấy, hay lắm sao bá»n mình không đến đó dá»± chÆ¡i?
Vĩnh Kỳ cũng nói:
- Ãúng đây, mình không đến còn chá» dịp nà o?
o0o
Thế là má»i ngưá»i kéo nhau đến Ãông thà nh, tham gia cái trò gá»i là Tụ Hiá»n đại há»™i.
Khi má»i ngưá»i đến nÆ¡i thì ở đây đã đông như há»p chợ. Giữa quãng đưá»ng có má»™t sân khấu, chung quanh treo đầy cá» xì rá»±c rỡ, trên đó có đỠlà “Tụ Hiá»n đại há»™iâ€. Mẫn đại nhân khoảng năm mươi tuổi, dáng ngưá»i nho nhã, ngồi ở giữa, chung quanh có thêm mấy vị đầu tóc bạc phÆ¡, ai nấy Ä‘á»u vui vẻ. Hai bên sâu khấu lại để thêm mấy chiếc bà n dà i, trên để đầy rượu và ly, má»™t đám a đầu đứng cạnh đó chá» phục vụ.
Ãám ngưá»i đứng xem cưá»i nói ồn à o, khiến cho không khà như Ä‘ang lá»… há»™i.
Ở bất cứ cuá»™c vui nà o, Yến Tá» là ngưá»i xung phong Ä‘i trước. Cô nà ng vẹt đám đông để Tá» Vy, NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ, và Tiêu Kiếm nối gót theo sau.
Vừa lá»t và o gần sân khấu, thì đã nghe tiếng phèng la vang lên. Má»i ngưá»i yên lặng hẳn, tiếng phèng la vừa dứt thì Mẫn đại nhân đã vòng tay lên chà o má»i ngưá»i tuyên bố:
- Hôm nay lại đến ngà y Tụ Hiá»n đại há»™i thưá»ng niên cá»§a chúng ta. Như má»i năm năm nay tôi sẽ bá» ra năm mươi lạng bạc để trá»ng thưởng cho các văn nhân mặt khách Ä‘oạt giải. Bất cứ má»™t ai được ban giám khảo công nháºn là đoạt giải sẽ được thưởng năm mươi lạng ngay. Nhưng những ai tham dá»± mà không đáp được, hoặc đáp sai thì phải chịu phạt rượu. Má»—i lần má»™t đấu rượu lá»›n, Ä‘iá»u lệ chỉ đơn giản như thế. Bây giá» xin bắt đầu.
Thế là đám đông bên dưới vá»— tay reo hò, không khà vô cùng náo nhiệt. NhÄ© Khang không dằn được, há»i lá»›n:
- Xin cho biết thể thức dá»± thi, má»™t ngưá»i dá»± thi hay là cả Ä‘oà n ạ?
Mẫn đại nhân cưá»i đáp:
- Má»™t ngưá»i cÅ©ng được, mà cả đội cÅ©ng được.
Ngay lúc đó đã có mấy đám ngưá»i ra khá»i đám đông, há» xếp thà nh hà ng, báo danh.
- Chúng tôi là đội TrÃch Nguyệt xin tham dá»±.
- Chúng tôi là đội Hà o Phong.
- Chúng tôi là đội Hạo Du.
- Chúng tôi là đội Văn Thái.
Yến Tá» thấy váºy không dằn được bước ra hét:
- Tôi cũng có đội, đội tôi là đội Bách Thắng không thua.
Má»i ngưá»i nghe váºy ồn lên bình phẩm, há» hiếu kỳ vì sao có đội lại dám “đao to búa lá»›n†chẳng nể gì ai cả. NhÄ© Khang, Tá» Vy VÄ©nh Kỳ kéo tay Yến Tá» cưá»i nói:
- Cô quả tháºt to mồm, chẳng thấy mấy đội kia há» Ä‘á»u có tên tao nhã, khiêm nhưá»ng ra sao ư?
Yến Tá» nghe váºy lúng túng.
- Váºy sá»a tên đội mình lại là đội Yến Tá» nhé?
Nhĩ Khang nói:
- Tôi thấy gá»i đội mình gá»i là Tá» Yến váºy, vì đội mình có hai cô gái quan trá»ng đây, quý vị thấy thế nà o?
Tiêu Kiếm nói:
- Hay đấy, gá»i là đội Tá» Yến Ä‘i, nhưng có thế nà o thì tôi là ngưá»i chịu trách nhiệm phạt rượu đấy nhé.
Liễu Hồng thắc mắc
- Tôi không sÃnh văn chương, váºy tôi phụ trách bá»™ pháºn nà o?
Tá» Vy cưá»i nói:
- Chị có bổn pháºn giữ kỹ Yến TỠđừng để cô ấy “mở miệng và ng†là tốt rồi.
Yến TỠbất bình.
- Mấy ngưá»i đừng xem thưá»ng tôi chứ, biết đâu có nhiá»u câu phải có tôi má»›i nên chuyện đó. Nếu chẳng cho tôi nói, thì tôi phụ Tiêu Kiếm uống rượu cÅ©ng được thôi.
Má»i ngưá»i Ä‘ang bà n tán thì tiếng phèng la lại vang lên, Mẫn đại nhân đã ra đỠthứ nhất ngưá»i phát ngôn đại há»™i hô to:
- KÃnh thưa quý vị, đây là đỠthi thứ nhất rất đơn giản. Ãó là tôi sẽ ra má»™t thà nh ngữ có bốn chữ, câu đáp cá»§a quý vị là má»™t thà nh ngữ khác có chữ thứ nhất và chữ thứ ba giống thà nh ngữ chúng tôi. Nhưng tôi nói trước trong cuá»™c thi nà y, không được sá» dụng những từ dÆ¡ bẩn hay không tốt. Má»™t Ä‘iểm nữa là câu ứng phải là thà nh ngữ, không đúng là không được. Bây giá» xin các vị hãy nghe đây, câu đưa ra cá»§a chúng tôi là “thiên ngôn vạn ngữ†(ngà n tiếng vạn lá»i)
NhÄ© Khang vừa nghe dứt câu Ä‘á»c ngay.
-Thiên hô vạn hoán (ngà n tiếng hô, vạn tiếng gá»i)
Mẫn đại nhân bèn nói:
-Thiên tư vạn tưởng (ngà n Ä‘iá»u suy nghÄ©, vạn lần tưởng tượng)
Vĩnh Kỳ ứng ngay.
-Thiên ân vạn tạ (một ngà n cái ân, vạn lần đa tạ)
Mẫn đại nhân Ä‘á»c:
-Thiên thá»§ vạn tá»± (ngà n cái đầu, vạn Ä‘iá»u suy nghÄ©)
Yến Tá» ngay lúc đó vá»t miệng.
-Thiên đạo vạn qua ! (ngà n lưỡi dao, vạn cây qua)
Thế là đám đông đứng dưới ồn à o lên:
- Äá»™i Tá» Yến bị phạt rượu rồi, vì sá» dụng từ không là nh.
Liễu Hồng bức rức:
- Lỗi tại tôi, tôi không giữ mồm cô ấy được.
A đầu bưng đến má»™t đấu rượu to, Tiêu Kiếm nhìn đấu rượu phải giáºt mình.
- Uống nhiá»u váºy ư?
Ãám đông ở dưới thấy váºy hét to giục:
- Phải uống rượu phạt, uống rượu phạt!
Tiêu Kiếm chẳng còn cách nà o khác hơn là bưng ly lên nốc cạn. Một trà ng pháo tay từ bên dưới vỗ to cổ vũ.
Do có sá»± cháºm trá»…, nên đám Hà o phong đã già nh đáp:
-Thiên chân vạn xác (ngà n sá»± tháºt vạn Ä‘iá»u chÃnh xác)
NhÄ© Khang sợ ngưòi khác già nh tiếp nên Ä‘á»c to:
-Thiên quân vạn mã (ngà n quân vạn ngựa)
Mẫn đại nhân tiếp:
-Thiên sơn vạn thủy (một ngà y quả núi, vạn con sông)
Yến TỠlại không dằn lòng được nói leo và o:
- Nói kiểu nà y thì thiếu gì cách nói, chẳng hạn như có thể là “thiên ngưu vạn dương †(ngà n trâu vạn dê)thiên trư vạn cẩu (ngà n heo vạn chó)thiên kê vạn áp (ngà n gà vạn vịt)...
Liá»…u Hồng thấy váºy chụp lấy miệng Yến Tá» nhưng không kịp, Giám khảo đã tuyên bố:
- Phạt rượu, phạt rượu, đội TỠYến bị phạt rượu.
TỠVy, Vĩnh Kỳ trợn mắt nhìn Yến TỠbực tức. Ly rượu to đã mang đến, Tiêu Kiếm lại một lần nữa phải nốc cạn.
Mẫn đại nhân lại ra câu tiếp.
-Thiên nhan vạn bác (ngà n vách núi vạn hang động)
Vĩnh Kỳ vội ứng.
-Thiên khiêu vạn tuyển (ngà n sự lựa vạn sự tuyển)
-Thiên hạnh vạn khổ (ngà n khổ vạn khốn)
-Thiên hồng vạn tÃa (ngà n hồng vạn tÃm)
-Thiên biến vạn hóa !
Mẫn đại nhân vừa nói là Nhĩ Khang ứng ngay.
-Thiên thu vạn tuế (ngà n mù thu vạn tuổi)
Quần chúng thấy Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang ứng đối nhanh chóng nên vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh, TỠVy, Yến TỠcảm thấy hãnh diện lây.
Ngay lúc đó Mẫn đại nhân đột nhiên thay đổi vỠmục, ông ta rao lớn:
-Tam tâm lưỡng ý (ba trái tim hai ý - nghĩ ngợi lung tung).
Nhĩ Khang ứng ngay
-Tam ngôn lưỡng ngÅ© (ba Ä‘iá»u hai chuyện)
Mẫn đại nhân lại đổi câu:
-Thiên hoang địa lão (ý nói trá»i dất hoang vu)
Vĩnh Kỳ ứng:
-Thiên trưá»ng địa cá»u (trá»i đất dà i lâu)
Mẫn đại nhân rao:
-Phi tinh đãi nguyệt (che sao chở trăng)
Yến Tá» vá»t miệng:
-Phi ma đái hiếu (ý nói choà ng tấm áo gai lên để tang)
Thế là đám đông, bên dưới hét to:
- Phạt rượu, phạt rượu!
Tiêu Kiếm quay qua Yến TỠnói:
- Cô đừng mở miệng được không, cô không tham gia cÅ©ng nà o có ai trách, chứ cái kiểu nà y hoà i má»™t lát là tôi say xỉn, mấy ngưá»i phải khiêng tôi vỠđấy.
Liễu Hồng cũng nói:
- Tôi chụp miệng cô ấy lại không kịp. Thưá»ng khi má»i ngưá»i muốn Yến Tá» nói thì lại nói không ra, sao hôm nay cô ta lại hăng thế.
Yến Tá» nghe má»i ngưá»i trách, vá»™i che miệng lại:
- Thôi được rồi, được rồi. Tôi sẽ không lên tiếng nữa đâu:
Tiêu Kiếm đà nh đỡ cốc rượu phạt to, nốc cạn.
Bấy giỠMẫn đại nhân khoát tay nói:
- Thôi thi thà nh ngữ coi như xong, đội Yến TỠđáp nhiá»u nhưng bị phạt cÅ©ng nhiá»u. Bây giá» là đến phần thi câu đối, mong các vị tham gia tÃch cá»±c cho. Äây nà y hãy nghe rõ câu cá»§a tôi là :
â€Trăng má»›i như cung, trăng tà n như cung,
Thượng huyá»n cung, hạ huyá»n cung.â€
Äám đông bên dưới xôn xao bà n tán, Tá» Vy bước ra ngay nói:
- Tôi xin đối thá».
â€Ráng sáng như gấm, ráng chiá»u như gấm.
Äông xuyên gấm, tây xuyên gấm.â€
Mẫn đại nhân buộc miệng.
- Cô nương rõ là tà i hoa, tôi xin đưa ra câu khác đây:
â€Trên trá»i trăng tròn, nhân gian trăng khuyết
Trăng trăng trăng tròn, há»™i trăng khuyết.â€
Tá» Vy suy nghÄ© rồi cưá»i đáp:
â€Trừ tịch cuối năm, tân xuân đầu năm.
Năm năm năm cuối, tiếp năm đầu.
Ãám đông khen hay, vá»— tay không ngá»›t, Ä‘iá»u nà y khiến NhÄ© Khang cÅ©ng thấy kiêu hãnh.
Mẫn đại nhân gục gáºt đầu.
- Cô nương đối rất hay, còn một liễn nữa nhỠcô nương đối cho, thế nà y đây:
â€Má»™t Ä‘i má»™t vá», má»™t vá» má»™t Ä‘i
Äi Ä‘i vá» vá», má»™t Ä‘i không vá»â€
Tá» Vy suy nghÄ© má»™t chút cưá»i dối:
â€Quay lại quay Ä‘i, quay Ä‘i quay lại
Lại lại Ä‘i Ä‘i, quay lại khó Ä‘i.â€
Hay lắm hay lắm, đúng là kỳ nữa, ta ra thêm liễn khác nhé:
â€Trong vưá»n hoa, hoa đà o thÆ¡m
Hoa sen thơm, hoa quế thơm
Hoa thÆ¡m hoa thÆ¡m, hoa hoa thÆ¡m.â€
Tá» Vy nghÄ© ngợi nhìn NhÄ© Khang, trong khi Yến Tá» lại cưá»i lá»›n nói:
- Cái nà y có gì đâu mà khó tôi cũng đối được đấy!
Tiêu Kiếm đỠcao cảnh giác.
- Nà y nà y, không được nói báºy, tôi bị phạt rượu nữa là không chịu nổi đâu.
Trong khi Mẫn đại nhân nói:
- Cô biết thì cứ nói đi, không sao đâu.
Yến Tá» nghe váºy nói:
- Váºy thì tôi đối đây:
â€Trên đưá»ng phố, phân ngưá»i hôi
Phân heo hôi, phân chó hôi
Phân hôi phân hôi, hôi quá hôi.â€
Ãám đông bên dưới nghe váºy không nhịn được ôm bụng cưá»i lăn, Mẫn đại nhân và các vị giám khảo cÅ©ng không nhịn được cưá»i.
Ngay lúc đó chợt nhiên trong đám đông có ngưá»i nói:
- Äúng rồi, đây là Hoà n Châu cát cát và Minh Châu cát cát tôi đã nhìn ra được há»
NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ và đồng bá»n nghe váºy giáºt mình. Mẫn đại nhân nghe váºy đứng dáºy.
- Chẳng lẽ hai vị cát cát đã đến đây? Tháºt hân hạnh!
Lá»i cá»§a Mẫn đại nhân vừa nói là đám đông đã ùn ùn kéo lên:
- Äúng là há» rồi, đúng há» rồi! Hoà n Châu cát cát và Minh Châu cát cát thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!
Mẫn đại nhân quay sang Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ.
- Còn hai vị chẳng lẽ là Ngũ a ca... à ... à đúng là “chân nhân không lộ diện†mà . Chúng tôi đứng trước thái sơn mà chẳng biết.
Tiêu Kiếm thấy váºy nói nhá»:
- Váºy là không xong rồi, đã bị lá»™ chân tướng! Ta phải rút lui ra thôi.
Nhĩ Khang vội vòng tay chà o Mẫn đại nhân.
- Ngà i đã nhìn lầm rồi, chúng tôi không phải là ngưá»i ngà i tưởng đâu xin phép được cáo từ!
NhÄ© Khang quay qua, liếc mắt nhìn má»i ngưá»i thế là VÄ©nh Kỳ kéo tay Yến Tá», Liá»…u Hồng vác bao đồ nghá» mãi võ. Sáu ngưá»i vá»™i vã rút lui, mặc cho đám đông Ä‘uổi theo sau reo hò.
Nhĩ Khang nói:
- Thế nà y thì chúng ta phải tiếp tục lên đưá»ng váºy, không thể nấn ná ở lại đất nà y nữa.
H à nh lý đã chuẩn bị hoà n tất, Tiểu Hợp TỠbịn rịn nắm lấy tay Yến TỠnói:
- Các anh chị lại lên đưá»ng nữa ư? Sao nhanh thế? Hôm trước nói là sẽ ở lại Nam Dương nà y má»™t thá»i gian cÆ¡ mÃ
Nhĩ Khang, TỠVy, Liễu Hồng, TỠVy, Tiêu Kiếm đang rà soát lại xem có còn thiếu gì nữa không. Vợ chồng ông Chúc hổ trợ thêm một số chăn nệm. Chúc đại ca tiếc rẻ nói:
- Tôi đã tưởng là quý vị rồi sẽ ở lại đây cả tháng chứ đâu ngá» lại Ä‘i nhanh thế nà y. Tai mắt nhân dân tinh tháºt, vì váºy trên đưá»ng Ä‘i, quý vị cần phải cần tháºn hÆ¡n.
Chúc đại tẩu nói:
- Chuyện nà y la tại mấy bức tranh treo khắp phố kia. Chân dung cá»§a các vị má»i ngưá»i đã biết rõ, nên khó mà qua mắt ngưá»i được.
Bà nói rồi lấy một túi bạc ra đặt lên tay Tiêu Kiếm.
- Ở đây có má»™t chút, để các vị tiêu vặt trên đưá»ng Ä‘i.
Vĩnh Kỳ lúng túng nói:
- Váºy là quá lắm, đã nháºn chăn nệm, lương thá»±c, quần áo. Bây giá» lấy thêm tiá»n nữa, tháºt là không nên, chúng tôi...
Nhưng Tiêu Kiếm đã bá» tiá»n và o túi cưá»i nói:
- Ãây là hảo ý cá»§a anh chị Chúc, chúng ta không thể không nháºn. Vả lại bây giá» chúng ta phải nói là “núi mòn sông cạn†rồi. Chá»› nà o phải là rá»§ng rỉnh xu con trong túi đâu mà không nháºn.
Rồi quay qua vợ chồng Chúc đại ca, chắp tay nói:
- Cảm ơn, xin cảm ơn!
NhÄ© Khang cÅ©ng cưá»i nói:
- Äúng ra hôm nay bá»n mình phải Ä‘i mãi võ hoặc là đoạt giải năm mươi lạng. Không ngá», tiá»n chưa và o tay thì danh tánh đã lá»™, nên hoà n tay không.
Tá» Vy nghe vá»™i hối háºn.
- Tại tôi ham già nh đáp quá, chứ nếu không chắc chẳng việc gì.
Nhĩ Khang lắc đầu.
- Có mấy câu đối mà nghĩa gì? Lộ là lộ thôi.
Tiêu Kiếm đứng ngẫm nghÄ© rồi cưá»i lá»›n.
- Ha ha! NghÄ© lại tôi thấy đáng phục nhất là Yến Tá», là m sao cô ấy lại nghÄ© ra những chiêu kỳ quặc như váºy chứ. Cái câu cuối cùng cà ng lá»™n ruá»™t hÆ¡n, hoa đối vá»›i phân, hương đối vá»›i hôi thối, hoa viên thì vá»›i đưá»ng phố...
VÄ©nh Kỳ cÅ©ng cưá»i theo.
- Cô em gái cá»§a anh quả là kỳ tà i, những câu nà y có lẽ tôi phải cho và o Tuyển táºp Hoà n Châu để lưu truyá»n háºu thế xem.
Mặc má»i ngưá»i nói, Yến Tá» kéo tay Tiểu Hợp TỠđến má»™t gốc nhà , nói:
- Nghe nà y, Tiểu Hợp Tá» em cần phải ngoan. Vâng lá»i, phải gắng mà há»c, chị vì lúc nhá» không được há»c hà nh nên má»›i gặp nhiá»u chuyện thiệt thòi. Ở Hồi Ức thà nh má»›i bị ngưá»i ta khi dá»…, gắng há»c nhé em!
Tiểu Hợp Tá» gáºt đầu.
- Vâng, vâng em nghe rồi, em sẽ gắng há»c.
- Váºy thì “quân tá» nhất ngôn, bát ngá»±a nan truy, cá»™ng thêm chÃn cái lư hương nữa nhé.â€
Tiêu Kiếm ngạc nhiên.
- Câu thà nh ngữ gì mà lạ váºy?
Vĩnh Kỳ nói:
- À... Äiển tÃch cá»§a Yến Tá» mà , nói gì chẳng được. Thế anh không biết Yến Tá» giải thÃch câu “tam tháºp nhị láºp†(ba mươi tuổi láºp thân) là gì không? Yến Tá» nói đó là “ba mươi ngưá»i đứng sắp hà ng†đấy!
Tiêu Kiếm nghe váºy cưá»i lá»›n.
- Như váºy thì cô ấy giải thÃch câu “tứ tháºp nhị bất hoặc†(bốn mươi tuổi chẳng nghi hoặc) là gì?
Yến Tá» nghe không rõ há»i:
- “Tứ tháºp bất hoà †ư? Váºy là nguy to, bốn mươi ngưá»i đánh lá»™n là phải long trá»i lở đất.
Má»i ngưá»i cưá»i ồ, NhÄ© Khang há»i thêm.
- Thế “ngÅ© tháºp nhi tri thiên mệnh†(năm mươi tuổi đã biết mệnh trá»i) là gì
- Cái gì? “ngÅ© tháºp cá nhi tá» (năm mươi đứa con trai) rồi còn “thiên mệnh địa mệnh (mạng trá»i mạng đất) nữa ư? Váºy thì có nghÄ©a thế nà y nhé. Má»™t ngưá»i có đến năm mươi đứa con như thế thì không phải mạng trá»i mạng đất gì cả, mà là mạng đế vương, ông ta hẳn có rất nhiá»u vợ!
Má»i ngưá»i nghe Yến Tá» giải thÃch mà ôm bụng cưá»i lăn, ngay lúc đó chợt a đầu bước và o, nói vá»›i bà Chúc:
- Bẩm bà , có hai ngưá»i há» muốn và o gặp Phước đại gia, chẳng hiểu có nên cho há» và o hay không?
Má»i ngưá»i tái mặt NhÄ© Khang nói:
- Các ngưá»i ở đây, để tôi ra xem là ai.
NhÄ© Khang ra ngoà i, má»i ngưá»i yên lặng, giữ chặt hà nh lý trong tay. Nhưng ngay lúc đó lại nghe thấy tiếng reo cá»§a NhÄ© Khang.
- TỠVy, em hãy ra ngay xem ai đây nà y!
Má»i ngưá»i vá»™i nhìn ra thì thấy Kim Tá»a và Liá»…u Thanh đầy vẻ phong trần bước và o.
- Kim Tá»a!
- Tiểu thơ!
Kim Tá»a thấy Tá» Vy, vá»™i chạy đến ôm chầm lấy chá»§.
- Kim Tá»a, bá»n nà y không biết em ở đâu mà tìm!
- Bá»n em thì cÅ©ng váºy, mấy ký hiệu cá»§a cô để lại Ãt quá nên không tìm thấy, bá»n em đã đến Lạc Dương mấy lượt vẫn tìm không ra.
Kim Tá»a nói, Liá»…u Thanh tiếp lá»i.
- Vâng, đến độ bá»n nà y định Ä‘i thẳng đến Vân Nam xem sao, sau cùng đến Nam Dương nà y má»›i nghe má»i ngưá»i khen ngợi Minh Châu và Hoà n Châu cát cát, biết là hai ngưá»i còn ở đây.
Yến TỠchen và o.
- Liá»…u Thanh, có má»™t tin tức sốt dẻo mà tôi muốn báo cho má»i ngưá»i biết, đó là bây giá» tôi đã có há» có cả ông anh nữa!
Liá»…u Thanh và Kim Tá»a nhìn nhau, thanh nói:
- À, váºy tôi biết rồi, lại kết nghÄ©a chứ gì? Xin chúc mừng chúc mừng!
Yến TỠhét:
- Không phải kết nghÄ©a mà là anh em tháºt đấy, anh em ruá»™t mà . Còn nữa tôi còn có cả đứa em gái đấy, Tiểu Hợp TỠđó.
Kim Tá»a và Liá»…u Thanh nhìn nhau.
- Có nghÄ©a là chúng mình đã bá» qua nhiá»u sá»± việc quan trá»ng!
TỠVy nói:
- Còn phải nói, suýt tà nữa thì tôi đã không còn nhìn thấy má»i ngưá»i. Bây giá» còn nhìn ra là phúc đức lắm đấy, thế còn hai ngưá»i thì sao?
Liễu Hồng già nh nói:
- Liá»…u Thanh đã tá» tình vá»›i Kim Tá»a, má»i ngưá»i biết cả rồi còn há»i.
Giữa lúc má»i ngưá»i Ä‘ang vui vẻ, thì a đầu lại chạy và o báo:
- Không xong rồi thái thái Æ¡i, có rất nhiá»u ngưá»i Ä‘ang đứng bên ngoà i nhìn và o nhà mình. Chắc có lẽ nhà mình bị bao vây rồi đấy.
Chúc đại ca nghe váºy ra lệnh:
- Má»i ngưá»i chuẩn bị hà nh lý rồi Ä‘i theo tôi!
Thế là má»i ngưá»i lục đục vác hà nh lý Ä‘i theo Chúc đại ca ra cá»a sau, ở đó có má»™t chiếc xe ngá»±a đã chá» sẵn. NhÄ© Khang nói.
- Má»i ngưá»i hãy lên xe nhanh lên, tôi và Tiêu Kiếm sẽ lái xe cho.
Ãang lúc má»i ngưá»i lần lượt lên xe, thì trong các bụi ráºm, các tay thị vệ trong áo dân dã xuất hiện, há» quỳ xuống trước xe hô to:
- NgÅ© a ca kiết tưá»ng! Hoà n Châu cát cát kiết tưá»ng! Tá» Vy cát cát kiết tưá»ng! Phước đại gia kiết tưá»ng!
Ãám VÄ©nh Kỳ NhÄ© Khang giáºt mình, tất cả Ä‘á»u tuốt vÅ© khà ra cầm tay. Nhưng đám thị vệ lại bất động, má»™t ngưá»i lại lên tiếng:
- Chủ nhân chúng tôi muốn gặp Phước đại gia!
NhÄ© Khang giáºt mình:
- Chá»§ nhân ngươi là ai váºy?
Ngay lúc đó có tiếng nói quen thuộc.
- NhÄ© Khang! Hãy bá» vÅ© khà xuống, không được là m tổn thương ngưá»i cá»§a chúng ta.
NhÄ© Khang vá»™i quay lại bất ngá»:
- Cha! Cha! Äến đây từ bao giá»?
Má»i ngưá»i nghe váºy Ä‘á»u giáºt mình, ông Phước Luân bước tá»›i xúc động nói:
- Cuối cùng rồi cÅ©ng tìm được đông đủ má»i ngưá»i. NhÄ© Khang nà y vết thương trên ngưá»i con thế nà o, vạch ra cho cha xem. Còn Tá» Vy nữa, mắt đã chữa là nh chưa?
NhÄ© Khang kéo Tá» Vy quỳ xuống trước mặt ông Phước Luân nghẹn giá»ng:
- Cha!
Ông Phước Luân cÅ©ng rưng rưng nước mắt nhìn con, thấy Khang gần bình thưá»ng, Tá» Vy cÅ©ng đã nhìn thấy lại được nên bá»›t lo, ông nói:
- Nà y hai con, cả Yến Tá», NgÅ© a ca, ta có thể tìm má»™t nÆ¡i nà o yên tÄ©nh để nói chuyện được không?
Chúc đại ca nghe váºy má»i:
- Vâng có chứ? Xin má»i má»i ngưá»i hãy và o nhà trước rồi nói chuyện sau.
Và chỉ và i phút sau, ông Phước Luân và bốn ngưá»i tuổi trẻ đã ở trong má»™t gian phòng ấm cúng để nói chuyện gia đình. Yến Tá» sau khi nghe ông Phước Luân nói đã kinh ngạc.
- Cái gì? Hoà ng a ma đã tha thứ cho bá»n tôi, không muốn chém đầu bá»n nà y nữa? Tháºt không, hay đây chỉ là má»™t trò lừa gạt để rồi bắt bá»n nà y vá» chém đầu.
- Khônng có chuyện đó đâu.
Ông Phước Luân nói:
- Chẳng lẽ cả tôi mà cát cát cÅ©ng không tin, chuyện đó hoà ng thượng đã Ä‘Ãch thân nói vá»›i tôi mà . Ông ấy không còn trách, ông ấy bảo còn chuyện Hương phi đã qua rồi không truy cứu nữa là m gì. Khi nghe báo cáo là các ngưá»i... có ngưá»i thì bị thương, ngưá»i bị mù. Ngưá»i đã thương cảm quá sức, bảo tôi nói lại vá»›i Tá» Vy. Ở trong cung đình có vô số danh y, sao không vá» kinh mà điá»u trị?
Nói xong ông quay qua TỠVy nói tiếp:
- Trong lần nà y Ä‘i ta có mang theo cả thái y đây, nhưng may nhá» trá»i nên tất cả Ä‘á»u đã bình phục.
Tá» Vy nghe váºy vô cùng áy náy.
- Tháºt bá»n con vô cùng có lá»—i vá»›i Hoà ng a ma để ngưá»i quá Ä‘a Ä‘oan mà phải quan tâm. Bá»n con cÅ©ng không ngá» chuyện mình bị thương mà ở trong cung cÅ©ng biết. Nhưng bây giá» tất cả đã thoát hiểm, dữ Ãt là nh nhiá»u, má»i chuyện nguy hiểm Ä‘á»u qua cả.
Ông Phước Luân gáºt gù.
- Äúng đấy, đúng đấy. Lúc đầu ta nghe Kim Tá»a rÆ¡i xuống vá»±c tưởng nó chết rồi, bây giá» lại thấy nó vẫn là nh lặn, rất hay. Các ngươi quả là số lá»›n khó chết được, Ä‘iá»u đó khiến ta vô cùng cảm động. Giá» thì má»i gian truân đã qua, sau cÆ¡n mưa trá»i lại sáng. NgÅ© a ca, NhÄ© Khang! Hoà ng thượng lúc nà o cÅ©ng đối xá» tốt vá»›i hai ngưá»i. Vì có thế nà o, thì má»i ngưá»i cÅ©ng là con ruá»™t, còn má»™t lại là thần tá» thân tÃn, bá» là m sao được! Riêng Yến Tá» và Tá» Vy, hoà ng thượng chỉ nói, từ ngà y hai ngưá»i bá» Ä‘i đến nay, Thấu Phương Trai vẫn bá» trống chá» hai ngưá»i quay vá».
Tá» Vy, NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ, Yến Tá» vô cùng cảm động, nhưng vẫn thắc mắc. NhÄ© Khang há»i:
- Cha bảo là hoà ng thượng đã tha thứ cho bá»n con bá» qua chuyện Hà m Hương nữa?
- Äúng, kể cả chuyện cướp tù, ông ấy còn bảo tất cả những sá»± việc đó phải xem như “chuyện ná»™i bá»™ gia đìnhâ€. Bây giá» chuyện qua rồi, phải giữ hòa khà vui vẻ trong nhà , Hiện cha thấy thì hoà ng thượng rất nhá»› các con, ngưá»i rất muốn các con quay vá».
Vĩnh Kỳ nghe rơm rớm nước mắt nói:
- Hoà ng a ma đúng là ngưá»i tôi hằng ngưỡng má»™, tôi đã bảo ngưá»i là ngưá»i cha nhân từ mà !
Nhĩ Khang vẫn thắc mắc:
- Thế tại sao... tại sao những kẻ truy sát chúng ta cứ má»™t má»±c bảo là bằng má»i giá phải lấy thá»§ cấp chúng ta, giết không khoan dung lệnh cá»§a vua là thế. Há» chẳng nương tay vá»›i chúng con chút nà o, chÃnh vì váºy mà bá»n con má»›i bị thương đầy ngưá»i thế nà y.
Rồi Nhĩ Khang suy nghĩ sau cùng như ngộ ra nói:
- Thế nà y thì bá»n ta đã trúng kế ly gián cá»§a há» rồi, tại sao con không nghÄ© ra chứ. Lý đại nhân tuy dùng lưới chụp Yến Tá», dùng xe bắt cóc Tá» Vy... nhưng tất cả chỉ vì mục Ä‘Ãch duy nhất là bắt sống mang vá», còn bá»n sát thá»§ ở ngoại ô thà nh Lạc Dương, chắc chắn không phải là ngưá»i cá»§a Hoà ng a ma sai đến rồi.
Vĩnh Kỳ nghĩ ngợi rồi nói:
- Ngươi nói có lý đấy ta cảm thấy cái tên sát thủ gầy gầy kia nó có khuôn mặt khá quen thuộc, hình như ta đã gặp hắn ở đâu rồi thì phải.
Nhĩ Khang chợt nhớ ra.
- Äúng rồi, hắn là tên thái giám đã từng lén lén lút lút núp bên ngoà i Thấu Phương Trai theo dõi bá»n ta, hắn cÅ©ng đã mấy lần động thá»§ vá»›i ta, nhá»› chưa?
Yến TỠkêu lên:
- Ãúng rồi chÃnh cái tên “ăn trá»™m†đó! Hắn chứ chẳng phải ai khác cả.
NhÄ© Khang gáºt gù.
- Như váºy thì đã quá rõ rà ng, kẻ thù ở cả trong cung chung ta.
TỠVy nói:
- Như váºy có nghÄ©a là ... Hoà ng a ma chẳng há» phái ngưá»i Ä‘i truy sát ta ư?
Ông Phước Luân nói:
- Cả bốn ngưá»i đừng nên nghi ngá» gì hoà ng thượng cả, vì nghi ngá» là điá»u không phải. Äể ta thố lá»™ cho các ngươi nghe má»™t bà máºt nhé. Lệnh phi nương nương đã cho ta biết có má»™t lần ngưá»i há»i hoà ng thượng. Cái hôm mà Tá» Vy và Yến Tá» lên Ä‘oạn đầu đà i đó, nếu không có chuyện cướp tù thì có phải là cả hai Ä‘á»u mất mạng rồi không? Thì hoà ng thượng đáp ngay, cái hôm ấy Bác Hằng đã mang Kim Bà i lệnh tiá»…n đến pháp trưá»ng rồi, nếu đến phút cuối cùng mà chẳng có lệnh ân xá thì Bác Hằng sẽ đưa Kim Bà i lệnh tiá»…n ra thì là m sao Tá» Vy và Yến Tá» chết được. Ta cÅ©ng có há»i qua Bác Hằng, ông ấy đã xác nháºn sá»± việc đó là có tháºt. Vì váºy, các ngưá»i cứ tin tưởng Ä‘i, hoà ng thượng có à o à o la hét váºy, chứ chẳng có má»™t chút nguy hiểm nà o đâu.
Yến Tá» và Tá» Vy nghe váºy vô cùng cảm động.
- Con hiểu rồi, con biết Hoà ng a ma là một vị vua nhân từ mà , lại anh minh, chắc chắn là không nỡ giết con!
Vĩnh Kỳ nói:
- Nếu váºy thì bá»n nà y không cần phải trốn lánh gì cả chuyện lưu vong đến dây coi như đã kết thúc?
Ông Phước Luân sốt sắng.
- Vâng, vâng váºy thì má»i ngưá»i nên thu xếp Ä‘i rồi cùng ta quay vá» cung.
Tá» Vy nghe váºy giáºt mình nhìn NhÄ© Khang, Yến Tá» thì nhìn VÄ©nh Kỳ phân vân không quyết định.
Nhĩ Khang nói:
- Thưa cha, xin ngưá»i hãy cho phép con thảo luáºn vá»›i Tá» Vy chuyện nà y xem có nên vá» cung trong lúc nà y không?
Ông Phước Luân ngạc nhiên.
- Con nói váºy là sao chẳng lẽ đã được đại xá mà vẫn không quay vá» nhà à ?
NhÄ© Khang giải thÃch:
- Bẩm cha! Xin ngưá»i hãy nghÄ© lại, Tá» Vy sống trong xung nà o có vui vẻ gì, hết gặp tai ương nà y đến tai ương khác. Hiểm nguy lúc nà o cÅ©ng rình ráºp, vì váºy trở vá» cung chẳng khác nà o trở vá» má»™t cái hang cá»p, chui và o bể khổ má»™t lần nữa Chi bằng để bá»n con được thong dong tá»± tại bên ngoà i có phải là hạnh phúc hÆ¡n không?
Yến Tá» láºp tức tiếp lá»i:
- Tôi cÅ©ng thÃch sống cuá»™c sống lang bạt như vầy, trở vá» cung ná»™i cái chuyện không biết thà nh ngữ, không giữ khuôn phép cÅ©ng là má»™t cái khổ. Tôi lại không biết Ä‘á»c thÆ¡, cái gì cÅ©ng dốt, nên cứ phải bị phạt, còn ở ngoà i nà y mặc sức vẫy vùng, chỉ cần Hoà ng a ma không cho ngưá»i truy xét là chúng tôi sẽ sống thoải mái, vui vẻ... vả lại bây giá» tôi đã có anh ruá»™t rồi, tôi không muốn quay vá» nữa đâu.
Ông Phước Luân ngạc nhiên.
- TỠVy! Thế con định thế nà o?
Tá» Vy thà nh tháºt:
- Dạ... anh NhÄ© Khang đã nói đúng Ä‘iá»u con nghÄ©, ngoà i ra vẫn còn má»™t băn khoăn. Ãó là cái hôm ông bà chú con xuất hiện, chÃnh miệng Hoà ng a ma đã nói từ rà y vá» sau cấm không được gá»i ngưá»i là “Hoà ng a ma†nữa. Äiá»u nà y là m con thấy vô cùng Ä‘au đớn, sẽ không bao giá» con quên Ä‘iá»u đó. Bây giá» quay vá» hoà ng cung con sẽ phải xưng hô vá»›i hoà ng thượng bằng thân pháºn nà o đây?
Ông Phước Luân thấy bất ngỠquay qua Vĩnh Kỳ.
- Thế còn NgÅ© a ca, ngưá»i tÃnh sao đây?
VÄ©nh Kỳ quay qua nhìn Yến Tá».
- Tôi vá»›i Yến Tá» coi như số pháºn đã dÃnh liá»n nhau, cô ấy Ä‘i tôi Ä‘i, cô ấy vá» tôi vá». Tôi đã quyết định như váºy ngay từ khi cướp xe tù. Tất cả những vinh hoa phú quý không còn cần thiết. Tôi sẵn sà ng cùng cô ấy đến táºn góc bể chân trá»i.
Ông Phước Luân nhìn má»i ngưá»i, yên lặng má»™t lúc nói:
- Vấn đỠquả là nghiêm trá»ng nhưng dù gì tôi cÅ©ng mong là má»i ngưá»i suy nghÄ© cặn kẽ Ä‘i. Các ngưá»i có cách nhìn riêng cá»§a mình, nhưng là m thế nà o đừng để hoà ng thượng buồn là được. Chẳng lẽ các ngưá»i để hoà ng thượng thất vá»ng?
Rồi quay qua Nhĩ Khang ông nói:
- Nhĩ Khang, con không chỉ là một thần tỠcủa nhà vua, mà con còn là con của cha mẹ, chẳng lẽ con bỠcha mẹ được ư?
NhÄ© Khang và Tá» Vy nghe váºy bối rối.
- Bẩm cha, xin ngưá»i hãy để chúng con có thá»i gian suy nghÄ© cặn kẽ, chúng con cần nói chuyện riêng rồi quyết định sau.
Thế là Nhĩ Khang, kéo TỠVy và o phòng riêng, Vĩnh Kỳ thì đi với Yến TỠđể ông Phước Luân đứng lại một mình với bao lo toan trong lòng.
o0o
Vừa và o đến phòng trong, TỠVy đã nắm lấy tay Nhĩ Khang nói:
- Cảm Æ¡n anh đã hiểu được lòng em, cÅ©ng như thông cảm ná»—i lo lắng khi phải quay vá» hoà ng cung cá»§a em. Anh tốt vá»›i em vô cùng, nhưng cái câu nói hôm ấy cá»§a Hoà ng a ma cứ đè nặng trong lòng em. Có Ä‘iá»u lá»i cha anh nói ban nãy cÅ©ng rất quan trá»ng. Anh chẳng những phải thá» vua, mà còn có cả cha mẹ. Em đã yêu anh chÃnh vì yêu quý đức tánh trung hiếu vẹn toà n đó cá»§a anh, vì váºy nếu để anh vì em mà trở thà nh kẻ bất trung bất hiếu thì tháºt không phải, là mâu thuẫn lại cả chÃnh mình.
- Nếu váºy ý em là bá»n mình phải quay vá» hoà ng cung, đúng không. Và như váºy là phải đối mặt má»™t lần nữa vá»›i hoà ng thượng, vá»›i hoà ng háºu, vá»›i thái háºu... Phải chấp nháºn cuá»™c chiến đấu mệt má»i vô nghÄ©a những ngà y như thế em còn chưa thấy khiếp sợ ư?
- Em rất sợ nên em đâu có muốn quay v�
- Nếu em không quay vá», thì anh cÅ©ng đâu có vỠđó là m chi.
- Nhưng mà ... nhưng mà là m váºy là có tá»™i, anh không thấy là m thế là không phải vá»›i cha mẹ anh sao? Trước kia vì bị bức mà ta má»›i bá» há» trốn Ä‘i, đó là vấn đỠsinh tá» nên chẳng đặng đừng. Còn bây giá» má»i sá»± nguy hiểm đã qua rồi, nếu anh mà bất chấp để cùng em rong ruổi nÆ¡i chân trá»i góc bể, thì như váºy má»i ngưá»i sẽ nói em ra sao? Là m sao em có thể chấp nháºn sá»± việc như váºy được chứ?
NhÄ© Khang nghe váºy cảm động nắm lấy tay Tá» Vy.
- Tá» Vy, hãy nghe anh nói nà y, trước kia chúng mình đã nghÄ© quá nhiá»u vá» mấy chữ “trung hiếu tiết nghÄ©a†nên nó đã là m bá»n mình cứ phải lao Ä‘oa, suýt mất cả mạng. Bây giá» anh đã nghÄ© lại rồi, phải Ãch ká»· má»™t chút, phải sống cho mình má»™t Ãt Ä‘i, hãy nghÄ© đến hạnh phúc lứa đôi, bá» hết tất cả những cái khác qua má»™t bên. Chúng ta cÅ©ng nhau đến Ãại Lý Ä‘i, nghe nói ở đấy phong cảnh rất hữu tình, khà háºu lại mát mẻ... chúng ta hãy kiến tạo thiên đà ng riêng cá»§a chÃnh mình. Còn hoà ng cung, hoà ng thượng, hoà ng háºu, thái háºu... hãy cho và o dÄ© vãng. Bây giá» anh chỉ còn nghÄ© đến em mà thôi.
TỠVy nói:
- NhÄ© Khang, anh đã vẽ ra trước mắt em má»™t bức tranh tháºt đẹp. Thôi được, em không nghÄ© gì nữa cả, tất cả tùy thuá»™c và o sá»± sắp xếp cá»§a anh. Cái hoà ng cung kia tháºt ra cÅ©ng nà o có phải là cá»§a em, Hoà ng a ma cÅ©ng đã phá»§ nháºn mẹ em rồi thì em còn thiết tha đến nó là m gì. Có Ä‘iá»u còn má»™t vấn đế đấy là cha mẹ anh nếu là m thế nà y thì tháºt là không phải vá»›i hai ngưá»i ấy.
Nhĩ Khang nói:
- Em yên tâm cha mẹ sẽ thông cảm cho chúng mình, bởi vì ngưá»i biết chẳng bao giá» mất chúng ta, nếu cần anh sẽ giải thÃch thuyết phục há».
TỠVy cảm động.
- Nếu váºy thì em quyết định chúng ta tiếp tục Ä‘i vá» phương Nam đến Äại Lý để kiến tạo thiên đà ng cá»§a chúng mình.
Nhĩ Khang ôm chầm lấy TỠVy.
- Em nói đúng, còn hạnh phúc của hai ta nữa.
o0o
Yến Tá» và VÄ©nh Kỳ cÅ©ng có cuá»™c thảo luáºn riêng, Yến Tá» nói:
- Anh VÄ©nh Kỳ, anh phải đứng cùng má»™t chuyến tuyến vá»›i em không được quay đầu lại, bởi vì Hồi Ức thà nh nó chẳng hạp vá»›i em. Ở đó chỉ giống như má»™t nhà tù lá»›n thôi, từ sáng đến tối lúc nà o em cÅ©ng bị chuyện đánh Ä‘áºp vá»›i ở tù Ä‘e dá»a. Nếu không thì cứ phải dáºp đầu, phải quỳ, bây giá» chỉ cần nghÄ© đến những chuyện đó, em đã thấy rợn gai ốc. Em không muốn quay vá» nữa, chúng mình cứ tiếp tục Ä‘i vá» phương Nam anh thấy sao? Vả lại anh Tiêu Kiếm còn chưa dạy được cho em kiếm pháp gia truyá»n. Em má»›i nháºn được má»™t ngưá»i anh, nên không muốn sá»›m chia tay vá»›i anh ấy.
VÄ©nh Kỳ suy nghÄ©, sá»± mâu thuẫn giằng co trong lòng. Nhưng Ä‘iá»u Yến Tá» nói cÅ©ng là sá»± tháºt, nghÄ© đến chuyện thái háºu kỳ hạn ba tháng để hoán đổi Yến Tá». Rồi đến nhà ngục phòng tối đến roi vá»t... VÄ©nh Kỳ thấy không nhẫn tâm để Yến Tá» lại bị nhốt và o “lồngâ€, cuối cùng chà ng thở dà i nói:
- Hoà ng a ma đã tha thứ cho bá»n mình, muốn bá»n mình quay vá» ngay. Nhưng trong tình trạng hiện tại thì anh thấy thì thôi hãy cùng em di xuống phương Nam hay hÆ¡n. Cuá»™c Ä‘á»i cái gì cÅ©ng váºy có nhân má»›i có quả có em thì có anh, thôi thì anh theo em váºy, vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện.
- Äiá»u kiện gì anh cứ nói em sẽ nghe. Nhưng em biết Ä‘iá»u kiện anh muốn đưa ra rồi.
- Là gì váºy?
Yến Tá» tháºt thà .
- Có phải là anh muốn từ đây vá» sau em đừng ăn trá»™m lê cá»§a ngưá»i ta nữa phải không?
- Không phải.
- Váºy thì là cái gì?
- Từ đây vá» sau bất kỳ có giáºn cỡ nà o em cÅ©ng không được nói lá»i chia tay hay tuyệt giao nhé!
Yến Tá» gáºt đầu.
- Quân tỠnhất ngôn, bát ngựa nan truy...
- Nếu váºy thì anh xin hứa, từ đây vá» sau em ở đâu anh sẽ ở đó.
Yến Tá» thÃch quá, quay qua ôm VÄ©nh Kỳ.
- VÄ©nh Kỳ anh tháºt tuyệt vá»i. Váºy thì từ đây vá» sau em sẽ không ném lê, ném đá vá» phÃa anh đâu, em cÅ©ng sẽ cố vì anh mà há»c thà nh ngữ Ä‘á»c thÆ¡.
Rồi cao hứng Ä‘á»c lên.
- Tiá»n bất kiến cổ nhân, háºu bất kiến lai giả. Niệm thiên địa chi du du, xã hoà ng cung nhi thiên hạ.
Là m cả Vĩnh Kỳ cũng phải ngạc nhiên.
o0o
Sau khi thảo luáºn xong, cả hai cặp đến trước mặt ông Phước Luân trịnh trá»ng tuyên bố:
- Bẩm cha, con xin đại diện cho tất cả bốn đứa để nói rằng. Mong là cha thông cảm, chúng con sau những ngà y lãng du phong trần, qua quá nhiá»u phong ba bão táp. Hết tai nạn nà y đến tai nạn kia, cuá»™c Ä‘á»i không còn má»™t chút hy vá»ng. Mặc dù được hoà ng thượng ân xá, nhưng ná»—i Ä‘au ná»—i sợ vẫn còn, chúng con không muốn trở vá» hoà ng cung để tiếp tục cuá»™c sống gần như đầy tai ương rình ráºp. Thưa cha, sống vá»›i vua như sống vá»›i cá»p. Vì váºy tốt nhất, nếu cha thương bá»n con, xin hãy để bá»n con được an nhiên tá»± tại, sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i tá»± do. ÄÆ°á»£c như váºy chúng con sẽ vô cùng cảm Æ¡n cha.
Ông Phước Luân nhìn bốn ngưá»i nghÄ© ngợi rồi thở dà i:
- Tất cả đã quyết định như váºy rồi ư?
Vĩnh Kỳ nói:
- Vâng, chúng tôi đã quyết định chẳng hối háºn
TỠVy quỳ xuống:
- Con xin lá»—i, nhưng xin cha hãy chấp nháºn cho.
Yến TỠcũng nói:
- Phước đại nhân xin ngưá»i hãy quay vá» chuyển cáo lại Hoà ng a ma, tuy ngưá»i đã tha thứ cho chúng tôi, nhưng tôi vẫn còn giáºn. Vì đã nhiá»u lần tôi nói vá»›i ngưá»i rồi, tôi là con ngưá»i lượm thượm hồ đồ. Là m gì cÅ©ng sai trái không giống ai, không há» biết giữ gìn phép tắc gì đó nên dá»… phạm tá»™i. Nhiá»u lúc biết chuyện đó không đúng nguyên tắc nhưng vì đại nghÄ©a vẫn là m. Vì váºy nếu sống bên Hoà ng a ma tôi sẽ không thể yên nếu sau nà y tôi lại phạm tá»™i nữa thì sao? Thôi thôi để bảo toà n cái đầu tôi xin được miá»…n chuyện trở vá» hoà ng cung.
Ông Phước Luân thấy thái độ kiên quyết của đám trẻ, vừa buồn vừa khó xỠnói:
- Thôi được, nếu mấy ngưá»i đã quyết định như váºy thì tôi không ép nữa. Nhưng NhÄ© Khang nà y, tình cha con chúng ta tháºt khó mà bức được, vì váºy ta sẽ ở lại đây thêm mưá»i ngà y hoặc ná»a tháng, trong cái thá»i gian đó má»i ngưá»i có thể bình tâm mà suy nghÄ©. Nếu lúc đó không thay đổi ý định, thì ta sẽ vá» Bắc Kinh bẩm báo lại vá»›i hoà ng thượng sau.
o0o
Hôm ấy ở Từ Ninh cung vua Cà n Long nháºn được tin cá»§a đám VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, vua rất vui há»i:
- Tìm được bá»n chúng rồi à ? ở đâu? Bá»n chúng Ä‘á»u khá»e cả chứ?
Lý đại nhân cung kÃnh đáp:
- Khải bẩm hoà ng thượng, Phước đại nhân đã tìm thấy hỠở Nam Dương. Äôi mắt cá»§a Tá» Vy cát cát đã là nh, vết thương ở trên tay NgÅ© a ca và Phước đại nhân cÅ©ng đã khá»i. Kim Tá»a rá»›t xuống vá»±c cÅ©ng được cứu sống. Há» mạng lá»›n nên dữ Ãt là nh nhiá»u, có thánh nhân phù há»™. Phước đại nhân biểu thần phải tức tốc vỠđây trình báo tá»± sá»± cho hoà ng thượng rõ.
Tịnh Nhi đứng cạnh thái háºu nghe váºy cÅ©ng rất vui, vua Cà n Long thở dà i nói:
- Thế bao giá» thì bá»n chúng quay vá» cung?
- Bẩm hoà ng thượng, Phước đại nhân nói hỠkhông chịu quay vỠcung, bây giỠPhước đại nhân đang sỠdụng kế hoãn binh bảo thần quay vỠbẩm báo ngay cho bệ hạ rõ.
Vua Cà n Long nghe nói bất ngá» há»i:
- Tại sao lại không chịu hồi cung? Trẫm hạ lệnh cho hỠphải vỠđó là thánh chỉ. Trẫm đã tha cho hỠđại xá cho hỠlý do gì hỠlại kháng chỉ không quay v�
Thái háºu có vẻ không hà i lòng nói:
- Mấy đứa nhá» nà y rõ là không biết phải trái gì cả, chúng ương ngạch đến độ, không chấp nháºn được. Bá»n VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang bị hai con a đầu đó lôi cuốn hai đứa đó không chịu vá» nên chúng không vá» chứ gì?
Lý đại nhân chỉ yên lặng, vua Cà n Long lại há»i:
- Bá»n chúng đồng lòng không quay vỠư? Cả VÄ©nh Kỳ, Tá» Vy cÅ©ng váºy à ?
- Thần nghe Phước đại nhân nói há» cương quyết như váºy.
Vua Cà n Long nổi nóng, ông khoát tay với Lý đại nhân.
- Váºy thì ngươi hãy Ä‘i mà nói vá»›i bá»n há» không quay vá» thì thôi, trẫm sẽ coi như bá»n chúng chết hết tất cả rồi váºy.
- Vâng, vâng.
Lý đại nhân nói rồi rút lui, Tịnh Nhi bước tới chắp tay nói:
- Bẩm hoà ng thượng, nhi thần nghÄ© chuyện nà y không thể trách hỠđược. Vì sau khi bị kết tá»™i chặt đầu cướp nục chạy trốn rồi bị truy Ä‘uổi, truy sát, hỠđã gánh chịu qua nhiá»u tai ương, bị mù, bị thương, bị nghèo khổ. Những thứ đó dã hà nh hạ còn giữ được mạng sống là may, chắc chắn là ngoà i cái Ä‘au thể xác há» còn bị Ä‘au cả tinh thần. Hoà ng cung vá»›i há» giá» như cÆ¡n ác má»™ng, há» sợ hãi khiếp đảm má»—i khi nghÄ© đến là đương nhiên. Vả lại áo quần rách còn có thể váo lại được, nhà đốt còn xây lại được, nhưng trái tim đã bị tổn thương thì rất khó là nh. Hoà ng cung đã mang đến cho há» quá nhiá»u Ä‘au khổ, mà con ngưá»i ai cÅ©ng Ä‘á»u có má»™t quả tim bất luáºn sang hèn, vì váºy muốn chữa là nh phải dùng “chân tâm†nếu được thế thì tá»± nhiên há» sẽ quay vá» mà thôi.
Vua Cà n Long nghe hiểu ra, yên lặng nhìn Tịnh Nhi.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
ãâàðäèÿ, åêàòåðèíáóðã, áîäèáèëäèíã, äæîëè, çàâîä, èíöåñò, ìàãèÿ, íàöèîíàëüíûé, ïàòðèîò, îñòðîâ, îòåëè, ìóðìàíñê, ïðîãðàììû, ñíîóáîðä, ñòèðàëüíûå, æàëþçè  |
| |