18-09-2008, 02:20 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 16
Nhưng, chuyện không phải chỉ có thế là hết.
Buổi chiá»u hôm sau, Vân Lâu nháºn được má»™t Ä‘iện tÃn vá»n vẹn có mấy chữ:
“Mẹ con bệnh nặng, vá» gấpâ€.
Cầm tá» Ä‘iện tÃn trên tay, Vân Lâu vừa lo lắng vừa nghi ngá». Giấu Hà n Ni, Vân Lâu Ä‘em bức Ä‘iện tÃn đến cho vợ chồng ông Dương để phân tÃch:
- Nếu mẹ con bệnh tháºt, có lẽ con không thể không vá», nhưng chỉ sợ đây là má»™t âm mưu để bắt con phải vá».
Bà Dương nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói với Vân Lâu:
- Trong hoà n cảnh nà y dù mẹ cáºu có bệnh tháºt hay không, cáºu Ä‘á»u phải trở vá». Chúng tôi có thể khuyến khÃch cáºu tranh đấu cho tình yêu, nhưng không thể khuyến khÃch cáºu trở thà nh đứa con bất hiếu.
Vân Lâu bối rối:
- Con linh cảm tám mươi phần trăm chuyện nà y là giả, vì má»™t ngưá»i khá»e mạnh như mẹ con là m gì có thể ngã bệnh má»™t cách thình lình và nguy kịch thế?
ông Dương nói có vẻ trịnh trá»ng:
- Bác gái có lý đấy Vân Lâu. Dù thế nà o Ä‘i nữa, nháºn được Ä‘iện tÃn, cháu phải vá» ngay, không cần biết là giả hay tháºt. Nếu giả, cháu có thể trở qua ngaỵ Tình yêu dù có lá»›n thế nà o cháu cÅ©ng không có quyá»n quên bổn pháºn là m con.
- Nhưng còn Hà n Ni?
- Hà n Ni à ? Chúng tôi sẽ cố gắng liệu cách để lo cho nó... Hoặc là cháu cứ lén bỠđi, tôi sẽ tìm cách nói dối với Hà n Nị Rồi xong việc cháu sẽ trở qua ngay chớ gì.
Vân Lâu bối rối:
- Con thấy không ổn. Là m sao có thể giấu được Hà n Ni, cà ng giấu chỉ cà ng là m cho bệnh Hà n Ni nặng thêm thôi.
Bà Dương chen và o:
- Nhưng là m sao không giấu nó được? Cháu đừng quên chuyện hôm trước. Một lần đã xảy ra thì đừng để lần thứ hai xảy ra đến.
Vân Lâu suy nghĩ:
- Theo con nghÄ©, trước nhất là đánh Ä‘iện vá» nhà há»i thăm tình hình trước. Con nghÄ© phải có Ä‘iá»u gì mỠám bên trong!
ông Dương nói:
- Như thế cÅ©ng được, nhưng cháu có đánh Ä‘iện vá» nhà cÅ©ng bằng thừa, vì nếu ngưá»i nhà đã dối cáºu, thì há» vẫn tiếp tục dối, chỉ có cách vá» nhà là hay nhất.
Nhưng Vân Lâu do dá»±. Vá»? Hay không vá»? Chà ng không biết phải xá» trà cách nà o cho ổn. Không vá», được tin mẹ bệnh nặng mà không vá», đâu có là m thế được! Vân Lâu ngồi nÆ¡i phòng khách vá»›i tâm sá»± ngổn ngang. Hà n Ni đà n hết bản nà y đến bản khác, mà Vân Lâu còn tâm trà đâu để nghe! Giữa lúc rối rắm như váºy thì má»™t bức Ä‘iện tÃn thứ nhì lại đánh sang, lần nay là cá»§a Vân Nhi:
“Mẹ vì chuyện của anh và chị Hà n Ni mà đã cãi vã với cha, kết quả là áp huyết lên cao trở lại. Bệnh đang ở trong tình trạng nguy kịch, xin anh vỠgấp.
Vân Nhiâ€.
Kỳ nà y chÃnh Vân Nhi gá»i nên Vân Lâu má»›i tin là tháºt. Mẹ! Mẹ! Ngưá»i mẹ hiá»n là nh suốt Ä‘á»i chỉ biết kÃnh chồng thương con, không bao giá» cãi lại lệnh chồng thế mà chỉ vì chà ng, chỉ vì cưng con mà đã bắt đầu phản kháng chồng đến ná»—i phải ngã bệnh. Tá»™i tháºt! ta hồ đồ tháºt! Má»™t thằng con bất hiếu không thể tha thứ. Tại sao ta lại nghÄ© bức Ä‘iện tÃn trước là giả, là láo? Nếu ta tin, thì giá» nà y có lẽ đã ở cạnh giưá»ng bệnh cá»§a mẹ rồi. Bây giỠđã gần mưá»i giỠđêm là m gì còn phi cở Sá»›m nhất cÅ©ng phải đến mai má»›i trở vá» Hương Cảng được. Giữ chặt bừc Ä‘iện tÃn trong tay, Vân Lâu chạy nhanh lên lầu trở vá» phòng vá»›i những tiếng gà o uất nghẹn:
- Mẹ! Mẹ!
Bà Dương Ä‘uổi theo, đẩy cá»a ra thấy Vân Lâu ngồi trên ghế hai tay nắm chặt bức Ä‘iện tÃn, Ä‘ang Ä‘au khổ uất ức:
- Tôi ngu tháºt, tôi khốn nạn tháºt.
Bà Dương vừa cầm bức Ä‘iện tÃn vừa chạy nhanh xuống lầu, vừa nói vá»›i lại:
- Äừng lo, để tôi gá»i Ä‘iện thoại há»i thăm các chuyến bay xem. Cáºu cứ bình tÄ©nh Ä‘i, Hà n Ni sắp lên tá»›i kìa.
Hà n Ni từ ngoà i cá»a bước và o, mặt nà ng tái xanh, nà ng bước đến ôm lấy đầu chà ng há»i:
- Anh Lâu anh là m sao thế? Có chuyện gì hở anh?
Vân Lâu cố gắng nén lòng:
- Không, không có gì cả Hà n Ni ạ, đột nhiên anh thấy nhức đầu lạ lùng.
- Anh nhức đầu à ? Thế thì anh bị bệnh rồi.
Vân Lâu choà ng tay ôm Hà n Ni, chà ng không dám ngẩng đầu lên:
- Không sao đâu, chỉ má»™t lát là khá»i ngay, em để anh ngồi yên má»™t tà lá chắc chắn khá»i mà .
Hà n Ni lo lắng:
- Äể em má»i bác sÄ© Lý đến nhé.
- Không, không cần em ạ.
Bà Dương đã trở lại, Hà n Ni đưa mắt sợ hãi nhìn mẹ:
- Mẹ, mẹ gá»i Ä‘iện thoại má»i bác sÄ© Lý đến Ä‘i, anh Lâu bị bệnh rồi.
- Hà n Ni con xuống lầu rót cho Vân Lâu ly nước cho Vân Lâu uống thuốc. Bác sÄ© bảo không sao đâu, nghỉ má»™t đêm đến sáng là khá»i ngay.
Hà n Ni ngoan ngoãn buông Vân Lâu ra:
- Vâng!
Nà ng chạy nhanh xuống lầu. Sau khi Hà n Ni Ä‘i rồi, bà Dương má»›i đến cạnh Vân Lâu nói nhá»:
- Bác trai cáºu đã mua vé phi cÆ¡ tám giá» sáng mai để cáºu vá» Hương Cảng, nhưng cáºu đừng nói gì cả. Äây nà y, viên thuốc an thần đây, tà xÃu Hà n Ni Ä‘em nước lên cáºu uống nó Ä‘i. Trước mặt Hà n Ni, cáºu đừng nói gì cả nữa nhé. Ngà y mai lúc cáºu Ä‘i, nhất định là nó ngá»§ yên. Cáºu Ä‘i rồi, tôi sẽ cố tìm lá»i để nói vá»›i. Nếu cáºu nói ngay bây giá» tôi sợ nó chịu không nổi thì nguỵ Cáºu đừng lo gì cả, tôi sẽ cố gắng lo cho nó. Vá» bên ấy, nếu không có gì đáng ngại thà ráng thu xếp trở vỠđây tháºt nhanh. Trưá»ng hợp ngược lại, nếu mẹ cáºu... Bà Dương vá»™i nói chữa ngay - Nếu có chuyện gì cáºu cứ gá»i Ä‘iện thoại cho bác trai, chứ đừng có...
Vừa nói tá»›i đây, Hà n Ni đã mang nước bước và o. Bà Dương lấy thuốc cho Vân Lâu uống, Vân Lâu đã lấy lại được bình tÄ©nh, chà ng suy nghÄ©, tình trạng đã đến nước nà y, thì chỉ còn biết là m theo lá»i bà Dương mà thôi. Chà ng không dám nghÄ© đến Hà n Ni, chỉ đưa mắt cám Æ¡n nhìn bà Dương.
Bà Dương gịuc Hà n Ni:
- Thôi chúng ta ra ngoà i để Vân Lâu nghỉ cho khá»e.
Hà n Ni bịn rịn:
- Äể con ở đây má»™t chút Ä‘i, bao giá» anh ấy ngá»§ con vá» phòng cÅ©ng được.
Bà Dương không chịu:
- Không được, con ở đây là m sao Vân Lâu ngủ được?
- Con không là m rộn anh ấy đâu. Con chỉ ngồi bên nà y thôi, anh Lâu bệnh rủi anh ấy khát nước...
Bà Dương nháy mắt với Vân Lâu:
- Cáºu Lâu thôi cáºu ngá»§ Ä‘i nhé!
Vân Lâu đà nh leo lên giưá»ng, đắp chăn kÃn. Bà Dương Ä‘i ra. Hà n Ni ngồi lại trên ghế, chú chó Khiết nằm bên chân nà ng. Nà ng lo lắng nhìn Vân Lâu. Vân Lâu Ä‘au khổ nhìn lại gương mặt ngưá»i yêu. Má»™t mối tình êm ả. Hà n Ni! Hà n Ni! Anh có còn nhìn thấy em nữa chăng? Nếu... Nếu chẳng may mà mẹ anh... Không? Không là m gì có chuyện đó được. Vân Lâu lắc đầu tháºt nhanh. Hà n Ni hoảng hốt:
- Anh còn nhức đầu à ? Äể em xoa dầu cho anh nhé?
Vân Lau nắm lấy tay ngưá»i yêu, cổ nghẹn lại, chà ng lắp bắp:
- Không sao đâu em. Bây giỠanh chỉ muốn nghe em hát, em hát bản “Không bao giỠxa nhau†cho anh nghe đi.
Hà n Ni bắt đầu hát giá»ng hát ấm và nhẹ:
Không bao giỠxa nhau
Vì hình bóng em mãi trong tim anh là m sao xa nhau cho đà nh
Hãy tin anh
Äá»i keo sÆ¡n cho tình dà i mãi bên nhau
Ngoà i em anh còn ai để nghĩ đến đâu!
Hà n Ni! Hà n Ni! Vân Lâu nhắm mắt lại, tim chà ng gà o thét tên ngưá»i yêu. Lá»i cá»§a bản nhạc nà y do anh viết. Anh viết nó vì em. Hà n Ni! Hãy đợi anh! Ngà y mai khi thấy anh Ä‘i rồi anh mong em đừng khóc, Hà n Ni em đừng buồn, đừng nghÄ© quẩn em nhé! Rồi anh sẽ trở lại. Cầu mong mẹ anh không sao cả để anh được trở lại bên em và sẽ được nhìn thấy em vẫn bình thưá»ng.
LÃ m sao anh xa em
LÃ m sao anh xa em
Hình bóng em còn đó
Xin hãy tin rằng...
Hà n Ni ru nho nhá» mãi cho đến lúc thấy Vân Lâu nhắm mắt nằm yên, nà ng nghÄ© rằng chà ng đã ngá»§, nên nhẹ đứng lên, kéo chăn đắp cho chà ng. Äứng chần chá» má»™t lúc trước giưá»ng, nà ng cúi xuống hôn nhẹ lên môi Vân Lâu và thì thầm:
- Anh Lâu, anh ngá»§ ngon nhé, ngà y mai thức dáºy sẽ hết Ä‘au, bây giá» em vá».
Vân Lâu nghe tiếng bước chân xa dần, đột nhiên chà ng linh cảm như những bước chân kia sẽ mãi mãi xa chà ng. Vân Lâu muốn hét to lên để gá»i Hà n Ni trở lại, nhưng rồi chà ng lại cố nén xuống. Có tiếng Hà n Ni gá»i chó Khiết bên ngoà i cá»a. Äèn phụt tắt, tất cả chìm trong im lặng.
Vân Lâu mở to mắt, nằm yên nhìn bóng tối, đầu óc trống không. Má»™t lúc, có tiếng động ở cá»a, đèn lại báºt sáng. Vợ chồng ông Dương bước và o mang vé phi cÆ¡ đến cho Lâu.
- Vé phi cÆ¡ đây, tám giá» sáng mai phi cÆ¡ cất cánh. Nhá» có ngưá»i quen là m việc trong hãng hà ng không, bằng không dá»… gì mua được. Giấy thông hà nh còn đó chứ?
Vân Lâu gáºt đầu:
- Cảm Æ¡n bác, cháu là m phiá»n hai bác quá!
- Ban nãy Ä‘i ngang qua bưu Ä‘iện, tôi đã đánh Ä‘iện tÃn thông báo bên nhà rồi. Cha cáºu sẽ ra đón cáºu, nếu...
ông Dương ngưng lại, ông định nói thêm là nếu cha cáºu còn cảm thấy... Nhưng lại thôi, ông lái câu nói sang chá»— khác:
- Bây giá» cáºu sắp xếp quần áo Ä‘i, chỉ cần mang theo mấy bá»™ thôi vì cáºu còn trở lại mà .
- Vâng, không cần mang theo cÅ©ng được, vì đồ ở nhà cháu cÅ©ng còn. Thưa hai bác, lần nà y vá» nhà , cháu không biết mình sẽ ở lại bao lâu. Nếu may, mẹ cháu sá»›m là nh, thì cháu sẽ trở lại sá»›m, còn nếu có trở ngại gì... cháu cÅ©ng không biết đến bao giá»...
Vân Lâu nghẹn lá»i, ông Dương an á»§i:
- Äừng bi quan quá, Vân Lâu ạ. Trá»i bao giá» cÅ©ng thương ngưá»i là nh, mẹ cháu ở hiá»n chắc cÅ©ng không đến ná»—i nà o đâu...
Vân Lâu bối rối:
- Cháu không biết tÃnh sao, tháºt bất ngá» quá, cháu muốn bác hiểu chá» Vá»›i Hà n Ni, nếu cháu bá» Ä‘i mà không cho nà ng biết, sợ mai đây khi thức dáºy, biết được chuyện... không hiểu Hà n Ni sẽ thế nà o...
Bà Dương nói:
- Bây giá» bá» chuyện Hà n Ni sang má»™t bên Ä‘i, vì tôi cÅ©ng biết sau khi cáºu Ä‘i rồi tình trạng cÅ©ng khó xá» lắm, nhưng chúng tôi sẽ tìm cách giải thÃch từ từ. Mai cáºu Ä‘i xong, tôi sẽ cố giữ nó trong phòng. Hà n Ni nó tin tôi lắm, hai ba ngà y sau cáºu trở lại là êm đẹp cả.
Vân Lâu buồn:
- Tại sao không thà nh tháºt cho nà ng biết ngay, Hà n Ni sẽ hiểu mà .
Bà Dương nói:
- Hiểu là má»™t chuyện mà chịu đựng nổi lại là chuyện khác, Hà n Ni có thể hiểu cáºu, nhưng tinh thần và thể xác cá»§a nó là m sao chịu nổi sá»± chia ly.
Vân Lâu cúi đầu nhìn xuống, chà ng hiểu. Bà Dương đã suy nghÄ© chắc chắn lắm rồi. Chà ng không bao giá» xa được Hà n Ni, chà ng không bao giá» bỠđược những lo lắng buồn phiá»n.
ông Dương lên tiếng:
- Thôi được rồi, bây giá» cáºu sắp xếp áo quần Ä‘i, rồi ngá»§ sá»›m. Mai sợ còn báºn rá»™n nhiá»u đấy. Riêng vá» Hà n Ni, cáºu cứ yên tâm vì dù sao nó cÅ©ng là con tôi.
- Vâng, cháu biết.
Hãy ngá»§ Ä‘i! Tối nay là m sao ngá»§ được? Ná»—i biệt ly là m tâm trà rối bá»i. Bệnh cá»§a mẹ khiến lòng Ä‘au thắt. Ngá»§? Là m sao ngá»§ được chứ!
Äêm cÅ©ng tháºt dà i mà cÅ©ng là tháºt ngắn. Vân Lâu mấy lần mở cá»a, nhìn vá» phòng Hà n Ni, mấy lần muốn hét lên cho hả hê tâm sá»±. Nhưng chỉ biết đưa mắt nhìn lặng câm. Bước đến cá»a sổ, nhìn những đám mây cao trên trá»i, Vân Lâu giáºn mình sao chẳng là chim để chắp cánh bay vá» Hương Cảng. Bây giá» chà ng má»›i ý thức được ý nghÄ©a câu “Cha mẹ còn sống, không nên Ä‘i xạ “Mưá»i tháng cưu mang, ba năm bú má»›m. Ôi mẹ! Mẹ Æ i!â€.
Trá»i gần sáng. Bà Dương thức giấc và bảo sá»a soạn bữa Ä‘iểm tâm cho Vân Lâu. Hà nh lý cá»§a chà ng trẻ tuổi chỉ là má»™t chiếc xách tay du lịch. Äồ đạc trong phòng vẫn giữ nguyên, những bức há»a dở dang vẫn còn để đấy, phần lá»›n là chân dung Hà n Ni, riêng bức vừa ý nhất, chà ng đã treo ở trong phòng cá»§a Hà n Ni từ lâu rồi. Trước khi Ä‘i, Vân Lâu để lại má»™t mảnh giấy trên bà n:
HÃ n Ni,
Trước ngà y anh trở lại, em sắp xếp lại những bức há»a há»™ anh nhé? ÄÆ°á»£c không? Nhá»› lo cho anh đừng để nó đóng bụi. Lúc nà o anh cÅ©ng nhá»› đến em.
Vân Lâu.
Cho Hà n Ni có má»™t công việc để là m, hầu quen bá»›t ná»—i nhá»› thương. Vân Lâu chặn mảnh giấy dưới thước kẻ và xuống lầu. Ông bà Dương Ä‘ang ngồi đợi. Bữa Ä‘iểm tâm tháºt ngon, nhưng Vân Lâu không là m sao nuốt trôi được. Äẩy chén qua bên, chà ng đứng dáºy, mắt nhòa lệ:
- Thưa hai bác...
Bà Dương khoát tay:
- Không cần nói chúng tôi hiểu rồi, cáºu dùng thêm cÆ¡m Ä‘i?
Vân Lâu ngước mắt nhìn lên lầu:
- Cháu không là m sao nuốt trôi được, Hà n Ni thế nà o bác?
Bà Dương bảo:
- Tôi vừa mới lên thăm, nó vẫn còn say ngủ. Bây giỠmất giỠrồi?
- Dạ bảy giá» mưá»i!
- Váºy thì cáºu cÅ©ng nên Ä‘i Ä‘i, còn phải qua trạm quan thuế xét hà nh lý lôi thôi lắm.
ông Dương nói:
- Äể tôi đưa cáºu đến phi trưá»ng.
- Dạ cháu gá»i taxi Ä‘i cÅ©ng được ạ.
ông Dương cắt ngang:
- Vân Lâu, để tôi đưa cáºu Ä‘i, cáºu đừng quên rằng cáºu là ngưá»i nhà tôi nhé, chỉ sợ con Hà n Ni vô phúc.
Vân Lâu ngước nhìn lên lầu, khoảng cách tháºt ngắn, nhưng tháºt xa, tiếc là không có cách để bay lên. Lòng buồn chất ngất. Tạm biệt em Hà n Ni! Tạm biệt!
ông Dương hối thúc:
- Nhanh lên Ä‘i, coi chừng trá»… bây giá», trá»… là khổ đấy, vé tà u bay cuối năm đâu phải dá»… kiếm. Trá»… má»™t lần là không biết chỠđến bao giá» má»›i có vé khác đấy!
- Vâng!
Vân Lâu mặc áo veste và o, chà ng cầm xách tay lên và nói với bà Dương:
- Bao giá» Hà n Ni thức dáºy, xin bác nói lại vá»›i nà ng là cháu không phải muốn bá» Ä‘i thế nà y, cháu đã định viết cho nà ng má»™t bức thư, nhưng lòng cháu bối rối quá nên cháu không thể viết được, xin bác nói lại và bảo là cháu yêu Hà n Ni lắm!
- ÄÆ°á»£c rồi, cáºu cứ Ä‘i Ä‘i, tôi sẽ nói lại vá»›i nó.
Vân Lâu không thể chần chừ nữa, chà ng theo chân ông Dươg bước ra cổng, bà Dương đứng nhìn theo, giữa lúc đó trên lầu bá»—ng vá»ng lại tiếng hét tháºt tá» Cả ba ngưá»i cùng giáºt mình quay lại. Vân Lâu buông túi xách xuống, chạy nhanh và o nhà , vừa tá»›i thang lầu chà ng nghe từ đầu thang vá»ng lại tiếng gá»i thứ hai:
- Anh Lâu!
Hà n Ni Ä‘ang đứng ở báºc thang trên cùng, tay cầm mảnh giấy, mặt trắng bệch, thân thể run rẩy như chiếc lá trong mùa thu.
- Anh Lâu dối em, cái gì anh cÅ©ng dối em hết... anh bá» Ä‘i, sao tà n nhẫn như váºy?
Hét xong, thân nà ng chợt má»m ra, ngã chúi xuống thang. Vân Lâu hoảng hốt:
- HÃ n Ni!
Chà ng định chạy lên đỡ lấy nà ng nhưng không còn kịp nữa. Hà n Ni đã rÆ¡i xuống, ngã trước chân chà ng. Tay chân rã rá»i, Vân Lâu cúi xuống bế ngưá»i yêu lên:
- HÃ n Ni! HÃ n Ni! HÃ n Ni!
Bà Dương đã chạy đến, nãy giá» sá»± xuất hiện quá đột ngá»™t cá»§a Hà n Ni là m bà ngẩn ra như trá»i trồng, bây giá» má»›i chợt tỉnh, bà hét:
- Buông nó ra, Ä‘i gá»i bác sÄ© nhanh lên!
Trong cÆ¡n bối rối, Vân Lâu đặt Hà n Ni nằm trên ghế dà i, ông Dương đã đến máy Ä‘iện thoại gá»i bác sÄ© Lý. Vừa đặt máy xuống là ông chạy ngay vá» phÃa Hà n Ni:
- Mưá»i phút bác sÄ© Lý đến, đừng ai là m gì cả, ráng giữ nhiệt độ Hà n Ni như cÅ© nhé.
Câu nói cá»§a ông Dương là m Vân Lâu sá»±c tỉnh, chà ng cởi áo ra choà ng và o ngưá»i Hà n Nị Nắm lấy bà n tay lạnh cá»§a Hà n Ni, chà ng gá»i:
- HÃ n Ni! HÃ n Ni!
Mảnh giấy trong tay Hà n Ni rÆ¡i xuống, không phải là mảnh giấy cá»§a Vân Lâu viết để lại, mà lại là bức Ä‘iện tÃn cá»§a Vân Nhi đánh sang. Trong má»™t phút lÆ¡ đãng, Vân Lâu đã để rÆ¡i đâu đó để Hà n Ni nhặt được. Ông Dương đứng bên Hà n Ni, cúi xuống Ä‘iá»m tÄ©nh nhìn con gái. Ông là ngưá»i duy nhất trong nhà còn giữ được bình tÄ©nh. Äầu Hà n Ni ngả sang bên, gương mặt tái xanh không tà máu.
ông Dương đứng thằng ngưá»i lại, nói vá»›i Vân Lâu:
- Cáºu Lâu, để tôi gá»i xe đưa cáºu ra phi trưá»ng, bây giá» tôi không thể Ä‘i được rồi.
Vân Lâu bối rối:
- Äi bây giá» sao? Không được, trong lúc nà y cháu không Ä‘i đâu hết.
ông Dương giáºn dữ:
- Äừng nói báºy, mẹ cáºu Ä‘ang cần cáºu. Hà n Ni đối vá»›i cáºu quan trá»ng hÆ¡n mẹ cáºu à ? Tôi chưa há» thấy má»™t thằng con trai nà o bất hiếu như cáºu!
Câu nói cá»§a ông Dương như những ngá»n roi quất thẳng và o tim Vân Lâu. Hà n Ni vá»›i mẹ, mẹ vá»›i Hà n Ni, chá»n ai bây giỠđây? Giữa cÆ¡n bối rối, Vân Lâu nghe tiếng ông Dương gá»i taxị Xe đã đến, cầm xách tay Vân Lâu lên, ông Dương nói:
- Äi nhanh lên Ä‘i, nhỡ tà u bây giá»!
Vân Lâu Ä‘au khổ nhìn vá» phÃa Hà n Ni:
- Cháu không thể đi được, bây giỠcháu không thể đi được!
ông Dương nắm lấy vai Vân Lâu đẩy mạnh:
- Äi! Cáºu là con trai, phải cho ra con trai chứ! Hà n Ni sẽ khá»i, đây có phải là lần đầu nó ngã bệnh đâu? Cáºu Ä‘i nhanh Ä‘i, mẹ cáºu Ä‘ang cần cáºu, Ä‘i Ä‘i! Giá»ng ông Dương rÃt lên - Cáºu có còn là thanh niên không? tại sao không biết bổn pháºn là m con tà nà o cả váºy? Äi!
Trán Vân Lâu toát mồ hôi, trong tiếng hét cá»§a ông Dương, chà ng chỉ còn là chiếc máy, để mặc ông Dương đẩy ra cổng. Gió lạnh bên ngoà i thổi qua, tháºt lạnh. Vân Lâu bối rối:
- Thưa bác...
- Äi, Ä‘i, Ä‘i! ông Dương xua Ä‘uổi, mắt ông như nhìn thấu táºn cùng quả tim chà ng. Cáºu Ä‘i Ä‘i, con ngưá»i sống trên Ä‘á»i ngoà i tình yêu còn bị rà ng buá»™t bởi nhiá»u thứ tình khác nữa. Bây giá» cáºu xa Hà n Ni sẽ không ai trách cáºu Ä‘iá»u gì được, trái lại, cáºu sẽ thuá»™c hạng ngưá»i bất hiếu!
Vân Lâu nhắm mắt lại, cắn lấy môi, chà ng đã hiểu ý ông Dương. Lắc đầu mạnh, chà ng quyết định ngồi và o xe, ông Dương đưa hà nh lý và vé máy bay cho chà ng, rồi bảo tà i xế:
- Äến phi trưá»ng!
Vân Lâu vịn tay lên cá»a xe, chà ng nói như hét:
- Bác nhá»› đánh Ä‘iện tÃn cho cháu biết tất cả tình hình bên nà y nhé!
- Cáºu yên tâm!
Xe nổ máy chạy nhanh vá» phÃa phi trưá»ng. Ná»a tiếng đồng hồ sau, Vân Lâu đã có mặt trong chuyến phi cÆ¡ vá» Hương Cảng.
Tà i sản của Memory
18-09-2008, 02:20 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 17
Vân Nhi đợi Lâu tại phi trưá»ng. Vân Lâu xuống phi cÆ¡, bước nhanh vá» phÃa Vân Nhị Cuá»™c hà nh trình gần má»™t tiếng đồng hồ không là m sao cho khối óc chà ng trầm tÄ©nh lại. Gặp cô em gái, Vân Lâu há»i ngay:
- Mẹ sao thế em?
Vân Nhi ấp úng:
- Vá» nhà anh sẽ biết ngay, Vân Lâu há»i tá»›i:
- Mẹ có sao không hay là ...
Vân Lâu hoảng hốt, không lẽ sự trở vỠcủa chà ng đã quá muộn rồi sao?
Vân Nhi vội trấn an:
- Không, không sao cả anh ạ, mẹ khá»e nhiá»u rồi, vá» nhà anh sẽ thấy!
Vân Lâu nhìn Vân Nhi nghi ngá», chà ng cảm thấy cô em gái có Ä‘iá»u gì giấu diếm mình. Tình hình chắc nghiêm trá»ng lắm nên Vân Nhi má»›i có vẻ bối rối, bất an như váºy. Ngồi lên xe taxi, yên lặng cắn môi, xe cá»™ dáºp dìu trên đưá»ng cà ng là m cho Vân Lâu trÄ©u nặng. Hà n Ni Ä‘ang ở trong tình trạng sống chế không biết ra sao, còn mẹ thì... không lẽ, chà ng quay đầu sang Vân Nhi há»i dồn:
- Mẹ là m sao mới được chứ? Mẹ ra sao nói cho anh nghe xem.
Vân Nhi hốt hoảng, đưa mắt sợ sệt nhìn anh. Chưa bao giá» nà ng thấy ông anh nà ng có thái độ hung hăng đến thế. Thái độ lồng lá»™n cá»§a má»™t con thú dữ bị nhốt trong lồng. Nà ng lo sợ, không dám nói lá»™ Ä‘iá»u gì cả chỉ đưa mắt nhìn anh van xin:
- Sắp tới nhà rồi một tà nữa anh sẽ biết ngay mà !
Trên mắt Vân Nhi như ướt lệ, Vân Lâu không há»i thêm, lòng chà ng nặng như Ä‘eo đá.
Má»›i vỠđến nhà , vừa xuống xe, Vân Lâu chạy nhanh và o phòng khách đụng ngay bụng má»™t ngưá»i đứng trước mặt. Ngưá»i cha già vá»›i mái tóc bạc, vá»›i khuôn mặt mệt má»i:
- Äồ đại bất hiếu, mãi đến bây giá» mà y má»›i chịu vá» Ã ?
- Cha, mẹ đâu rồi?
ông Mẫn trừng mắt:
- Mẹ mà y à ? Mà y mà cũng biết đến mẹ cha mà y nữa sao?
- Cha tha lỗi cho con. Nhưng mẹ bây giỠở đâu cha?
ông Dương chưa trả lá»i. Vân Lâu chết lặng, chà ng đã nhìn thấy mẹ. Bà Mẫn từ trong nhà bước ra, không gầy cÅ©ng không có sắc bệnh, nụ cưá»i trên môi vẫn như ngà y nà o, hiá»n là nh, thương yêu vá»›i má»™t tà lo lắng:
- Vân Lâu, sao con ốm thế? Mẹ lo cho con chết được!
Vân Lâu không dám tin ở mắt mình. Chăm chú nhìn mẹ vá»›i má»™t chút nghi ngá», ngạc nhiên:
- Me... me... bệnh của mẹ thế nà o?
Bà Mẫn cưá»i, má»™t nụ cưá»i đầy an á»§i:
- Mẹ có bệnh gì đâu, nà y con nhìn mẹ xem, chẳng qua cha con muốn dá»a con đấy thôi.
Như má»™t tiếng sấm lá»›n nổ vang trong đầu Vân Lâu. Vân Lâu muốn ngã xỉu tại chá»—. Chà ng tá»±a lưng và o bà n, mở mắt hết nhìn cha, nhìn mẹ, rồi nhìn Vân Nhi, chà ng không tin lá»i mình vừa nghe thấy. Vân Lâu lắp bắp:
- Tất cả... tất cả... cha mẹ và em... Ai cÅ©ng lừa dối lưá»ng gạt tôi. Sao váºy? tại sao váºy?
Dáng dấp giáºn dữ, Ä‘au đớn cá»§a Vân Lâu khiến bà Mẫn hoảng hốt, bà nắm vạt áo con, há»i:
- Vân Lâu, con là m sao... là m sao thế?
Vân Lâu đẩy mẹ sang má»™t bên. Rồi đột nhiên, chà ng quay đầu lại chạy nhanh vá» phÃa cá»a, vừa chạy chà ng vừa gá»i to.
- HÃ n Ni! HÃ n Ni!
Chưa ra đến cá»a là Vân Lâu đã ngã quỵ xuống, suốt buổi chiá»u hôm qua đến giá», không má»™t lần chợp mắt, không má»™t hạt cÆ¡m và o miệng, lại còn phải đương đầu vá»›i bao nhiêu biến cố dồn dáºp, Vân Lâu không còn chịu nổi nữa, chà ng đã hết sức.
Lúc tỉnh dáºy, Vân Lâu thấy mình nằm trên giưá»ng. Mẹ và Vân Nhi Ä‘ang đứng cạnh, má»™t chiếc khăn ướt Ä‘ang vắt ngang trán chà ng. Thấy con tỉnh dáºy, bà Mẫn cúi xuống, gương mặt già nua vá»›i đôi mắt rưng rưng lệ, bà dùng tay xoa xoa trên mặt Vân Lâu nói:
- Lâu, ná»a năm rồi má»›i thấy mặt con mà con lại là m mẹ hoảng hốt. Sao khá»e chưa? Há»? Con thấy trong ngưá»i dá»… chịu chưa?
Vân Lâu nhìn mẹ, mắt chà ng ngáºp đầy vẻ Ä‘au đớn buồn tá»§i:
- Mẹ, tại sao ai cÅ©ng lừa dối con thế? Quay sang Vân Nhi vá»›i ánh mắt trách móc, Vân Lâu tiếp. Em cÅ©ng thế nữa sao váºy? Nếu không có Ä‘iện tÃn cá»§a em anh đâu có vá». Tại sao ai cÅ©ng rắp tâm để lừa gạt tôi thế nà y? Vân Lâu lắc đầu tiếp - Tà n nhẫn quá!
Vân Nhi vội vã phân bua:
- Không phải em, chÃnh cha đánh Ä‘iện đấy, cha bảo là chỉ có thể là m thế má»›i gá»i anh vỠđược.
Vân Lâu ngồi báºt dáºy, nói như hét:
- Nhưng là m thế... có má»™t ngưá»i con gái đã suýt chết vì bức Ä‘iện tÃn... Quay sang Vân Nhi, Vân Lâu nói - Nhi, anh nhá» em, em là m Æ¡n gá»i Ä‘iện thoại đến phi trưá»ng há»i xem chuyến máy bay Ä‘i Äà i Bắc gần nhứt là chuyến mấy giá», anh muốn trở sang ngay.
Vân Nhi thông cảm:
- Vô Ãch anh ạ, cha đã cất tất cả giấy thông hà nh cá»§a anh rồi.
Bà Mẫn buồn buồn bảo con:
- Dù sao con đã trở vỠđây rồi, hấp tấp sang đấy là m gì? Con ốm xanh xao thế nà y, để mẹ mua thức ăn bổ dưỡng cho con. Äợi qua tết rồi mẹ sẽ năn nỉ cha con cho con trở vá» bên ấy cÅ©ng được váºy.
Vân Lâu nói như hét:
- Mẹ! Mẹ không biết, ở bên ấy có má»™t ngưá»i con gái đã ngã bệnh, mê man không biết gì cả, không chừng nà ng đã chết rồi cÅ©ng nên. Tại sao cha mẹ không buông tha cho con chứ?
Bà Mẫn lÃnh quýnh:
- Vân Lâu, con đừng nóng, tất cả Ä‘á»u là do cha con sắp đặt hết cÆ¡ mà .
Vân Lâu ngồi dáºy, bá» Ä‘i:
- Äể con Ä‘i tìm cha!
Bà Mẫn gá»i theo:
- Nà y, nà y Lâu, mặc thêm áo đi, chuyện gì cũng từ từ nói chứ đừng có cãi lẫy với cha con nhé. Vân Nhi con chạy theo xem, đừng để trâu già , nghé con húc nhau coi chẳng được nghe con!
Vân Lâu xông và o phòng cha, ông Mẫn đang ngồi viết thư, nhìn thấy con, ông ngẩng đầu lên:
- Có chuyện gì thế?
Gương mặt ông Mẫn nghiêm nghị, khiến bao nhiêu cÆ¡n giáºn trong ngưá»i Vân Lâu xì hÆ¡i ngaỵ Từ thuở nhá», Vân Lâu đã hiểu quyá»n uy và mệnh lệnh cá»§a cha là đinh đóng cá»™t.
Chà ng cố lấy lại bình tĩnh nói:
- Cha, cha là m Æ¡n cho con trở lại Äà i Bắc.
ông Mẫn quắc mắt:
- Con vừa mới trở vỠnhà chưa hơn tiếng đồng hồ, là m gì lại đòi đi ngay? Bây giỠđủ lông đủ cánh rồi muốn bay đi đâu thì bay sao?
Vân Lâu van xin:
- Cha... Hà n Ni sắp chết rồi cha ạ.
ông Mẫn ngả lưng ra sau ghế:
Hà n Nỉ Con thương Hà n Ni hơn cả cha mẹ nữa sao? Lại đây, ngồi xuống đây cha bảo.
Vân Lâu bắt buá»™c ngồi xuống ghế. Äôi mắt sáng dưới đôi mà y sáºm cá»§a cha Ä‘ang nhìn chà ng.
- Con phải biết, Hà n Ni đâu phải là cả cuá»™c Ä‘á»i con.
- Cha!
Vân Lâu Ä‘au khổ, cắn môi, nghẹn lá»i. Cha, cha đâu có hiểu, Hà n Ni chÃnh là nguồn sống cá»§a con đó.
- Tại sao con lại tá»± tìm đến cái khổ chi váºy. Tình yêu là má»™t trò bịp bợm, ngoà i cái thú là m con Ä‘iên đảo ra, nó không mang đến má»™t lợi lá»™c nà o cả. Äó là chưa kể, nếu con yêu má»™t ngưá»i con gái bình thưá»ng thì cÅ©ng không đến ná»—i nà o, đằng nà y con lại yêu má»™t đức con gái yểu tướng như váºy, có phải là con tìm hố để tá»± nhảy xuống không? Con tưởng cha gá»i con vá» là hại con sao? Cha cứu con đó mà con đâu biết?
- Cha, cha không hiểu con, nếu quả tháºt đấy là hố sâu Ä‘au khổ, thì con vẫn tá»± nguyện nhảy xuống.
- Vì váºy tao má»›i cứu mà y!
Vân Lâu không nhịn được, lên tiếng:
- Cha, cha tưởng cha là Thượng Äế hay sao?
- Tao không phải là Thượng Äế nhưng tao là cha mà y!
- Cha là cha con, đúng, nhưng cha không phải là chá»§ thân xác con, cha không có quyá»n Ä‘iá»u khiển linh hồn, ý chà và tình cảm cá»§a con. Cha Ãch ká»·, cha lưá»ng gạt con vì suốt Ä‘á»i cha chưa hiểu thế nà o là ái tình, vì váºy cha phản đối tình yêu cá»§a ngưá»i khác, vì váºy bác Nhã má»›i bá» cha, cÅ©ng vì váºy mà cha đã không muốn con yêu con gái ngưá»i ta...
ông Mẫn giáºn dữ quát:
- Im mồm, Ä‘i ra! Äồ không biết tốt xấu là gì cả. Mà y đừng mong trở lại Äà i Bắc, tao bảo không là không!
Bà Mẫn vội vã chạy tới kéo tay Vân Lâu đi:
- Hai cha con là m cái gì kỳ váºy, má»›i nhìn thấy mặt nhau mà đã to tiếng rồi. Vân Lâu, sao váºy? Trá»i lạnh thế nà y mà ướt đẫm mồ hôi, tay chân lạnh ngắt không sợ bị bệnh sao? Lại đây!
Bà Mẫy cố gắng kéo Lâu ra khá»i phòng. Vá» tá»›i phòng ngá»§, đột nhiên Vân Lâu mệt má»i lạ lùng, chà ng quỵ xuống ôm lấy chân mẹ khóc như trẻ con:
- Mẹ! Mẹ cứu con! Mẹ là m Æ¡n giúp con, để con được trở vá» Äà i Bắc!
Lòng mẹ thương con khiến bà Mẫn bối rối:
- Vân Lâu, con là m sao thế? Äứng dáºy Ä‘i mẹ sẽ tìm cách giúp con.
Nhưng quyá»n uy cá»§a mẹ đâu có bao nhiêu. Nhiá»u ngà y trôi qua mà bà Mẫn vẫn không là m gì được. Ông Mẫn là ngưá»i đà n ông cứng rắn khò thuyết phục khiến Vân Lâu cà ng ngà y cà ng hao gầy. Tin tức Äà i Bắc lại biệt tăm, không có thư cÅ©ng không có Ä‘iện tÃn. Vân Lâu đánh Ä‘i ba bốn lần, nhưng chỉ như đá mò biển. Äiá»u nà y cà ng khiến chà ng lo buồn hÆ¡n.
Nhất định là Hà n Ni đã gặp chuyện chẳng là nh. Vân Lâu Ä‘i lại trong phòng tá»± nghÄ©... Hà n Ni chắn chắn gặp nguy hiểm, bằng không hỠđã đánh Ä‘iện tÃn sang cho ta biết tin rồi. Thế là chà ng lại van xin bà Mẫn:
- Mẹ, mẹ, giúp con đi mẹ.
Tết đã đến, má»™t cái tết vô nghÄ©a đối vá»›i Vân Lâu, giữa tiếng pháo nổ vang, đầu óc Vân Lâu chỉ nghÄ© đến Hà n Nị Äến ngà y mồng ba thì ngưá»i mẹ tốt bụng má»›i tìm được giấy thông hà nh cho chà ng. Nắm tay con, bà Mẫn nghẹn ngà o:
- Äi thì Ä‘i Ä‘i con, nhưng Ä‘i thế nà y cha con giáºn lắm đó, chắc ông cÅ©ng không gá»i tiá»n cho con nữa đâu, con phải cố gắng tá»± lá»±c cánh sinh, nhưng là m thế nà o thì con cÅ©ng đừng quên mẹ nhé!
Như trái đất sau mấy ngà n năm, mấy vạn năm ngá»§ yên chợt tỉnh, như mấy trăm thế ká»· đợi chá», sau cùng Vân Lâu cÅ©ng ngồi được trên máy bay trở lại Äà i Bắc. Má»›i đây mà đã mưá»i má»™t ngà y.
Chiếc taxi lướt nhanh giữa ánh đèn rá»±c rỡ trong mưa, chạy vá» phÃa đưá»ng Nhân NghÄ©a. Vân Lâu ngồi trong xe mà hồn gá»i táºn đâu đâu. Hà n Ni, Hà n Ni! Em thế nà o? Em khá»e không? Hà n Ni! Sẽ không còn sức mạnh nà o có thể ngăn cản đôi ta được nữa!
Hà n Ni! Hà n Ni! Em không được quyá»n ốm nhé! Không được quyá»n xanh xao nhé! Không được quyá»n khóc khi nhìn thấy anh!
Xe ngừng lại, Vân Lâu trả nhanh tiá»n rồi nhảy xuống, chà ng nhấn chuông nhiá»u lần, tiếng chuông khẩn như vẫn kéo dà i hà ng thế ká»·. Cá»a mở, đẩy cô Lan sang bên, chà ng chạy nhanh và o phòng khách, gá»i lá»›n:
- HÃ n Ni!
Gian phòng khách tháºt lạnh... Hình như có má»™t cái gì khác thưá»ng. Vân Lâu dừng chân lại ngÆ¡ ngác, chà ng nhìn thấy ông Dương trên ghế sa lông từ từ đứng lên vá»›i đôi mắt tháºt lạ.
- à ! Cáºu Lâu, cáºu má»›i sang đấy à ? Mẹ cáºu thế nà o?
Vân Lâu hấp tấp:
- Chuyện đó để cháu nói sau, Hà n Ni đâu? Có ở trong phòng không, cháu lên gặp nà ng nhé?
- Äứng lại, cáºu Lâu!
Vân Lâu vừa dợm mình chạy lên lầu thì đã bị Ông Dương cháºn lại, chà ng ngạc nhiên quay lại, gương mặt ông Dương có vẻ khác lạ, tháºt đáng ngại... Vân Lâu há hốc mồm:
- Bác... !
ông Dương cháºm rãi:
- Hà n Ni... nó chết rồi, lúc cáºu bế nó đặt lên ghế, thì nó đã chết!
Vân Lâu chết đứng, chà ng không tin lá»i mình vừa nghe là tháºt, chà ng hét to:
- HÃ n Ni!
Rồi chạy nhanh lên lầu, tông cá»a và o phòng Hà n Ni.
- Hà n Ni! Hà n Ni! Em ở đâu?
Gian phòng trống vắng. Vẫn giưá»ng vẫn ghế, vẫn chăn nệm như cÅ©, nhưng không còn ngưá»i. Bức há»a Hà n Ni vẫn còn nằm yên trên giưá»ng. Vẫn nụ cưá»i dá»… thương, vẫn khuôn mặt hiá»n là nh ngồi giữa ánh nắng chiếu lá»t qua song. Tất cả vẫn nguyên vẹn như cÅ©, còn Hà n Ni đâu?
- Hà n Ni, em ở đâu? Em đừng đùa, hãy ra đây, Hà n Ni! Hà n Ni! Ra đây đi em!
PhÃa sau lưng có tiếng động. Vân Lâu vá»™i quay lại. Không phải Hà n Ni, mà là bà Dương. Äôi mắt lạnh buồn trang trá»ng, má»™t bà n tay ấm đặt lên vai chà ng.
- Nó... Ä‘i rồi, cáºu ạ!
Vân Lâu bấu chặt vai bà Dương hét to:
- Không! Không! Bác là m ơn cho cháu biết bác đã giấu Hà n Ni ở đâu? Cho cháu biết đi, tại sao bác cứ mãi dối cháu thế? Hà n Ni ở đâu? Ở đâu?
ông Dương đã bước lên lầu, giữ lấy tay Vân Lâu, ông nói từng lá»i má»™t:
- Buông tay ra, Vân Lâu! Cáºu phải đối diện sá»± tháºt, chúng ta ai cÅ©ng phải nhìn nháºn má»™t sá»± tháºt là : Hà n Ni chết rồi!
Vân Lâu vội vã:
- Không! Không! Hà n Ni chưa chết. Hà n Ni đã hứa là sẽ sống mãi bên nhau, Hà n Ni không chết! Không bao giá»! Quay ngưá»i lại, Vân Lâu nhìn quanh - Hà n Ni! Hà n Ni! Em ở đâu? Em ở đâu, anh van em mà , em ra vá»›i anh Ä‘i!
Không có Hà n Ni cÅ©ng không có ngưá»i nà o khác. Vân Lâu chỉ thấy chú chó Khiết từ cầu thang chạy lên kêu thảm thiết. Vân Lâu ôm chặt con chó và o lòng xiết mạnh:
- Khiết! Khiết! ÄÆ°a anh Ä‘i tìm Hà n Ni Ä‘i! Em bảo Hà n Ni đừng chết nhé. Chúng ta Ä‘i tìm Ä‘i!
ông Dương giữ tay Vân Lâu:
- Cáºu Lâu, cáºu phải đối diện vá»›i sá»± tháºt, đừng có Ä‘iên. Hà n Ni đã chết tháºt rồi. Má»™ nó ở trên núi Bắc Äẩu, muốn Ä‘i thăm không, tôi đưa Ä‘i?
Vân Lâu nhìn ông Dương đăm đăm, chà ng bắt đầu hiểu. Chà ng hét to lên rồi chạy bay xuống lầu, tuôn ra phố, đi giữa lòng mưa bụi.
Chạy như thế không biết bao lâu, Vân Lâu má»›i chệnh choạng Ä‘i cháºm lại, mặc cho gió cho mưa thấm ướt áo. Äêm lạnh và ẩm ướt, những ánh đèn mà u vẫn cháy sáng... Vân Lâu vẫn Ä‘i... Dẫm chân xuống vÅ©ng nước, băng qua con đưá»ng lầy lá»™i, xe chạy san sát chà ng vẫn không tránh né, khách bá»™ hà nh chạm vai cÅ©ng mặc, tiếng còi xe inh á»i... Vân Lâu vẫn bước tá»›i. Mưa rá»a ướt gương mặt thẫn thá», như má»™t chiếc máy Vân Lâu cứ mãi tiến vá» phÃa trước.
Tà i sản của Memory
18-09-2008, 02:22 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 18
Má»™t năm lặng lẽ trôi qua, lại đến mùa gió bấc mưa phùn, trong tá»§ kÃnh đầy ắp các món quà giáng sinh. Trên lỠđưá»ng, áo ấm bà y la liệt, ngưá»i qua lại tấp náºp. Những ánh đèn Ä‘iện đủ mà u rá»±c rỡ cả khu phố. Mưa bóng loáng mặt đưá»ng nhá»±a phản chiếu bóng ngưá»i và ánh đèn. Äêm như được trang Ä‘iểm và sống lại vá»›i má»™t sức mãnh liệt.
Giữa không khà ồn à o như váºy, có má»™t bóng ngưá»i, có lẽ là ngưá»i duy nhất, không bị ánh đèn lôi cuốn, khoác chiếc áo da, kéo trá»… cà vạt xuống, lầm lÅ©i Ä‘i trong mưa vá»›i giá vẽ trên taỵ Vân Lâu đấy. Hoạt cảnh chung quanh chẳng có ý nghÄ©a nà o đối vá»›i chà ng. Chìm đắm trong suy tư chà ng bước những bước chân vá»™i vã. Băng qua lá»™ lá»›n, vượt qua hẻm nhá», tìm tá»›i má»™t vùng đất trú yên tÄ©nh, Vân Lâu dừng chân trước cá»a má»™t gian nhà nhá» và lấy chìa khóa ra mở cá»a. Äón chà ng chỉ có má»™t gian phòng lạnh và tối. Báºt nút Ä‘iện lên, đặt giá vẽ lên bà n, chà ng ngồi xuống ghế mây má»™t cách mệt má»i rã rá»i và đưa mắt nhìn ra đám mưa mù ngoà i song má»™t cách vô thức. Vân Lâu đứng dáºy Ä‘i đến bà n, cầm bình nước lên lắc nhẹ. Còn má»™t tà nước chà ng đổ ra ly, uống má»™t ngụm và mân mê chiếc ly trong tay rồi thở phà o. Chà ng nhẹ bước đến cạnh bức tranh, kéo tấm vải phá»§ qua má»™t bên, nhìn bức há»a dở dang, chà ng nâng ly, nói nhá»:
- Mới đây mà đã một năm rồi, Hà n Ni à !
Thiếu nữ trong bức tranh sÆ¡n dầu im lặng nhìn chà ng. Äây là bức há»a má»›i nhất, bức há»a thá»±c ra không có gì xuất sắc. Suốt má»™t năm dà i gần như chưa má»™t tác phẩm nà o Vân Lâu ưng ý cả. Vá»›i bức há»a má»›i nhất nà y, chà ng vẽ má»™t phần dá»±a và o ký ức má»™t phần dá»±a và o sá»± tưởng tượng. Ngưá»i thiếu nữ trong tranh mặc áo trắng, khuôn mặt dịu hiá»n ẩn qua lá»›p sương mù vá»›i nụ cưá»i như mÆ¡.
- HÃ n Ni!
Nhìn và o khung vải, Vân Lâu gá»i thầm, rồi quay ngưỠlại nhìn quanh, chà ng lại gá»i tiếp:
- HÃ n Ni!
Gian phòng rá»™ng khoảng tám chiếc chiếu, quanh bốn bức tưá»ng hầu như ngáºp đầu hình ảnh cá»§a Hà n Nị Lá»›n có, nhá» có, tranh sÆ¡n dầu có, tranh thá»§y mặc cÅ©ng có, bút than có... Không những chỉ là trên giưá»ng, ngay trên bà n, trên khung cá»a sổ... Ä‘á»u có những nét phác há»a. Riêng bức Hà n Ni ôm chú chó Khiết là không có, vì lúc dá»n khá»i gia đình ông Dương chà ng đã để bức há»a đó lại là m quà ká»· niệm cho đô vợ chồng già đau khổ.
Dá»n khá»i gia đình há» Dương, Vân Lâu còn nhá»› lúc chà ng cãi vã vá»›i vợ chồng ông Dương. Giá»ng bà Dương tháºt tha thiết:
- Tại sao? Tại sao cáºu lại dá»n đỉ Không lẽ đến bây giá» cáºu hãy còn giáºn tôi sao? Cáºu phải hiểu lúc xưa tôi phản đối mối tình giữa cáºu và Hà n Ni là má»™t việc là m bất đắt dÄ© mà .
Tại sao lại phải dá»n đỉ ChÃnh Vân Lâu cÅ©ng không hiểu rõ. Có lẽ vì má»™t chút phản kháng, có thể lắm, vì lúc Hà n Ni còn sống, bà Dương đã mấy lần xua Ä‘uổi chà ng. Vì Hà n Ni, Vân Lâu đã ở lại, nhưng bây giá», Hà n Ni đã Ä‘i rồi, chà ng không còn lý do gì để á»› lại má»™t nÆ¡i đầy ká»· niệm nà y nữa. CÅ©ng có thể vì lòng tá»± ái. Kể từ lúc rá»i Hương Cảng trở sang Äà i Bắc, tình gia đình kể như bị gián Ä‘oạn vá»›i lá thư từ con cá»§a cha chà ng. Từ đây nguồn tà i trợ đã bị cắt đứt, nếu Vân Lâu vẫn ở lại nhà há» Dương, thì có nghÄ©a là chà ng sẽ sống bám và o gia đình nà y sao? Không, không, thể là m giống ký sinh trùng được. Phải thoát khá»i không khà khêu gợi sá»± nhá»› thương nà y. Từng chiếc bà n, từng chiếc ghế, từ cà nh cây đến ngá»n cá» Ä‘á»u khiến Vân Lâu xúc động. Phải dá»n Ä‘i, Vân Lâu tìm được ngôi nhà nà y, tuy nhá» nhưng giản dị và đầy đủ tiện nghi.
Gần má»™t năm nay sống ở đây, Vân Lâu thấy không đơn độc mà như có cả Hà n Ni nữa. Hà n Ni hiện diện trong tim, trong óc chà ng. Vân Lâu đã có thói quen ngồi độc thoại trong gian phòng trống nà y. Ngay trong tiá»m thức, Vân Lâu đã khước từ chuyện Hà n Ni đã chết. Hà n Ni vẫn còn sống, nà ng sống ở chân trá»i góc bể nà o, hoặc sống ở má»™t thế giá»›i khác cÅ©ng được, chắc chắn là thế, Vân Lâu tin như váºy.
Äá»i sống là những ngà y chịu đựng khổ sở, Vân Lâu bán xe gắn máy, khước từ sá»± giúp đỡ cá»§a gia đình ông Dương, chà ng xin và o là m việc tại má»™t công ty quảng cáo. Công việc má»™t mặt kiếm tiá»n, má»™t mặt có thể tếp tục theo Ä‘uổi việc há»c. Äá»i sống tuy báºn rá»™n nhưng trong những đêm vắng vẻ, Vân Lâu vẫn cảm thấy gian nhà lạnh lẽo vô cùng. Hà n Ni chỉ là má»™t thứ “ngưá»i đẹp trong tranhâ€. Chỉ cảm nháºn chứ không thể đòi há»i nhiá»u hÆ¡n. Má»—i lần chấp nháºn như thế Vân Lâu muốn hét hoặc khóc to lên, nhưng rồi chà ng cÅ©ng không là m gì được, chỉ biết nằm dà i trên giưá»ng nhìn lên trần nhà hồi tưởng lại những chuá»—i ngà y êm đẹp.
Là m sao anh có thể xa em?
Là m sao anh có thể rá»i em
Lá»i hát cá»§a Hà n Ni, Hà n Ni! Bây giá» em ở đâu? Vân Lâu tá»± há»i, và đau khổ, và trả lá»i chà ng chỉ có tiếng gió lung lay mà n cá»a.
Và như thế, má»™t năm dà i trôi quạ Mùa đông lại đến, Vân Lâu không tin rằng má»›i thế mà Hà n Ni chết đã tròn năm. Má»—i lần nhắm mắt, dáng Hà n Ni ngồi bên đà n vẫn hiện rõ trong trà nhá»›. Dà ng dấp thùy mị, dá»… thương, lá»i nói say đắm nhiệt tình:
- Anh Lâu, nếu em còn sống ngà y nà o thì em còn là của anh ngà y ấy và em có chết đi linh hồn em vẫn bên anh mãi mãi.
Nhưng bây giỠlinh hồn của Hà n Ni ở đâu?
Nếu nà ng xuất hiện, dù chỉ là hồn ma, Vân Lâu vẫn vui. Nhưng tà n nhẫn quá “Cách xa nhau đã bấy lâu rồi mà hồn sao chẳng trở vá» vá»›i nhauâ€.
- Hà n Ni, em tà n nhẫn lắm, tại sao em không giữ lá»i vá»›i anh?
Nhìn bức tranh trên tưá»ng, Vân Lâu há»i. Ly nước trên tay đã cạn. Vân Lâu bước tá»›i bà n, báºt đèn lên là m việc. Äêm lạnh và vắng. Ngoà i trá»i những hạt mưa tiếp tục rÆ¡i Ä‘á»u, đêm lạnh và buồn như than như khóc. Mặc, bây giá» phải là m việc.
Cắm cúi và o công việc không biết bao lâu, gió lạnh bên ngoà i lùa và o, mưa cà ng lúc cà ng to hạt. Äá»™t nhiên, Vân Lâu nghe như có ai gõ lên khung kÃnh hai tiếng. Chà ng ngẩng đầu lên, bóng ngưá»i thiếu nữ khuất nhanh. Vân Lâu vá»™i ra mở cá»a.
Bên ngoà i tối Ä‘en, chỉ có gió mưa lạnh, Vân Lâu lắc đầu, thở dà i. Có lẽ vừa má»›i nghÄ© đến Hà n Ni nên chà ng đã tưởng tượng thế, chá»› là m gì có chuyện hồn ma Hà n Ni trở vá». Khép cá»a lại, vừa định ngồi xuống, Vân Lâu lại nghe có tiếng gõ cá»a, lần nà y tháºt tá» Vân Lâu đứng dáºy. Äúng rồi Hà n Ni! Không lẽ nà ng trở lại tháºt sao? Không lẽ sá»± mÆ¡ ước cá»§a ta là m động lòng trá»i. Vân Lâu xông ra cá»a, gá»i to:
- HÃ n Ni!
Cá»a mở chà ng đã nhìn thấy má»™t thiếu nữ đầy sức sống vá»›i nụ cưá»i trên môi đứng đấy. Tất cả sá»±c căng thẳng trong đầu biến mất ngaỵ Không phải Hà n Ni, không phải bóng ma trở vá», mà là ... Thúy Vi! Má»™t con ngưá»i bằng xương bằng thịt!
Vân Lâu thất vá»ng kêu lên:
- à ! Thì ra cô!
- Thế anh tưởng... Rồi nà ng ngưng lại. Trêu anh ấy là m gì? Trên Ä‘á»i nà y không ngá» lại có má»™t gã con trai si tình má»™t cách ngu ngốc như thế.
- Má»i cô và o nhà , đầu cô mưa ướt cả rồi, cô Ä‘i bá»™ à ?
Thúy Vi lúc lắc đầu để những giá»t nước trên tóc rÆ¡i xuống:
- Vâng!
Vân Lâu ngạc nhiên:
- Từ nhà đến thẳng đây à ?
- Không, từ nhà dì Dương, hai ngà y nay tôi ở đằng ấy.
Nhà ông Dương cách đây không xa lắm, chỉ cần băng qua con lá»™ Tân Sanh Nam là đến ngaỵ Vân Lâu liếc nhanh vá» phÃa Thúy Vi, ngưá»i con gái thân đẫm nước trông đẹp má»™t cách man dại. Äôi mắt sáng Ä‘en nháy, gò má hồng, mÅ©i đỠvì lạnh.
Vân Lâu kéo chiếc ghế mây duy nhất đến trước mặt Thúy Vi:
- Dì cô bảo cô đến à .
Thúy Vi áºm ừ:
- Dì há»i anh báºn rá»™n gì mà chẳng đến? Quên má»i ngưá»i rồi phải không?
Vân Lâu chau mà y:
- Há»?
- Anh nghÄ© xem, dì Dương tôi đối vá»›i anh đâu có gì không phải đâu? Ngay cả việc phản đối mối tình giữa anh vá»›i Hà n Ni cÅ©ng đâu phải là má»™t ác ý, đó chỉ là má»™t sá»± bất đắt dÄ©. Lúc anh bệnh, dì Dương cÅ©ng đã ngồi bên giưá»ng chăm sóc anh suốt ngà y, con ruá»™t như Hà n Ni cÅ©ng chỉ được đến thế là cùng. Váºy mà khi dá»n khá»i nhà , mưá»i hôm ná»a tháng anh cÅ©ng không ghé. Anh là m thế có đúng không?
Lúc nghe tin Hà n Ni đã chết, chà ng lang thang ngoà i phố và đã bất tỉnh trong mưa, ngưá»i ta đã phải mang chà ng và o bệnh viện. CÆ¡n sốt là m chà ng mê man cả tuần. Bà Dương, Thúy Vi luôn cáºn ká» bên giưá»ng, trong khi Vân Lâu không ngá»›t gá»i tên Hà n Ni! Má»—i lúc thức tỉnh là chà ng nghe có má»™t bà n tay ấm lau nhẹ mồ hôi trên trán, đó là bà n tay cá»§a Thúy Vị Rồi sau đó chà ng trở vá» nhà ông bà Dương nằm dưỡng bệnh má»™t thá»i gian. Phòng chà ng lúc nà o cÅ©ng ngáºp đầy tiếng cưá»i dòn dã cá»§a Thúy Vị Quên Æ¡n phụ nghÄ©a? Nói rằng chà ng quên Æ¡n phụ nghÄ©a bà Dương thì không đúng bằng quên Æ¡n Thúy Vị Nhìn Thúy Vi, ngưá»i con gái bó ngưá»i trong chiếc áo khoác đỠẩm ướt, đội mưa đến tìm. Äá»™t nhiên, Vân Lâu nhá»› đến câu nói cá»§a Hà n Ni trên bãi biển ngà y xưa. Khi má»™t chiếc bá»t nước vỡ tan sẽ có ngay má»™t chiếc khác thay thế. Phải chăng Hà n Ni đã Ä‘oán được thân pháºn mình như chiếc bá»t biển sắp vỡ và ngõ ý nhá» Thúy Vi thay thế chăng?
Vân Lâu nghÄ© thầm, đột nhiên chà ng thẫn thá».
- Anh là m gì mà chết đứng ra thế?
Thúy Vi mỉm cưá»i há»i. Vân Lâu trở vá» thá»±c tại cưá»i ngượng ngáºp:
- Tôi đang nghĩ là Thúy Vi nói đúng, tôi phải ghé thăm ông bà Dương, nhưng đến đây tôi cảm thấy...
Nhìn cảnh lụy tình hở?
Thúy Vi cưá»i lá»›n, Vân Lâu chỉ biết cưá»i trừ.
Thúy Vi đã cởi áo choà ng ngoà i ra, Ä‘i quanh má»™t vòng rồi ngừng lại trước giá vẽ. Ngắm nghÃa má»™t lúc lại bá» Ä‘i vá» phÃa bà n là m việc xem bức há»a đồ thiết kế cá»§a công tỵ Äẩy há»a đồ sang bên, dưới khung kÃnh là bức chân dung Hà n Ni vẽ bằng bút chì. Bức há»a không giống lắm, có lẽ nó chỉ là má»™t bức vẽ lại theo trà nhá»› cá»§a anh chà ng. Bên dưới bức tranh có viết thêm câu thÆ¡ cá»§a Nạp Lan:
Lệ đã nghẹn lá»i, tiếc thưở xưa tình buồn.
Äịnh nhá»› lại em yêu!
Nhưng sầu đầy bút ghi không thà nh nét.
Nói chi nhiá»u, tình xưa đã như cÆ¡n má»™ng.
Thá»i gian đầy gió khóc mưa than!
Thúy Vi không hiểu nhiá»u vá» thÆ¡ văn, nhưng Ä‘á»c những hà ng chữ trên, nà ng vẫn thấy xúc động. Ngẩng mắt lên nhìn Vân Lâu vá»›i tấm lòng chân thà nh, Thúy Vi nói:
- Äừng sống mãi vá»›i dÄ© vãng nữa anh, chuyện đã qua rồi ta là m sao kéo trở lại được?
Thúy Vi tháºt dá»… thương. Chà ng nghÄ©, nếu lúc xưa không gặp Hà n Ni, có lẽ... Nhưng bây giá» hình bóng cá»§a Hà n Ni đã in quá sâu và o Ä‘á»i sống và linh hồn chà ng, chà ng chỉ nhìn thấy mình qua bóng dáng cá»§a Hà n Nị Vân Lâu nhìn Thúy Vi nói:
- Cô không hiểu tôi đâu, Thúy Vi ạ.
Thúy Vi nhìn thẳng và o mắt Vân Lâu:
- Tôi hiểu chứ, tôi hiểu là anh khó quên Hà n Ni được. Không phải chỉ có anh thôi, mà ngay cả tôi, nhiá»u lúc tôi cÅ©ng không tin Hà n Ni có thể chết dá»… dà ng như thế. Và tôi mãi có cảm giác Hà n Ni vẫn còn sống và lúc nà o cÅ©ng hiện diện bên tôi. Mắt Thúy Vi chá»›p nhanh, nà ng tiếp - Anh không hiểu chứ, Hà n Ni... tốt lắm.
Vân Lâu cưá»i buồn, đưa tay lùa những sợi tóc ngắn lòa xòa trước trán cá»§a Thúy Vi:
- Cô tưởng tôi không biết Ä‘iá»u đó sao? Thôi tóc cô ướt hết rồi, lau khô Ä‘i kẻo lạnh!
Thúy Vi thản nhiên:
- Không sao đâu, bây giá» tôi chỉ thấy cần má»™t cốc nước lá»c.
- Nước ấm à ? ChỠtôi đun nhé!
Thôi, để đó tôi là m cho!
Thúy Vi cưá»i. Äà n ông tháºt lạ! Nà ng lạ lùng không hiểu Vân Lâu sống bằng cách nà o, lục lá»i cả tiếng đồng hồ trong đống khung vải và sÆ¡n Thúy Vi má»›i tìm thấy ấm nước nấu Ä‘iện. Thúy Vi Ä‘em rá»a sạch, đổ đấy nước, rồi cắm Ä‘iện và o. Nhìn quanh phòng, nà ng vừa cưá»i vừa há»i:
- Phòng bẩn và bê bối thế nà y, anh là m sao sống được chứ?
Vá»›i bản năng cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà , Thúy Vi tá»± động dá»n dẹp gian phòng bừa bãi. Äống quần áo bẩn và chăn gối trên giưá»ng được xếp gá»n lại, những mảnh giấy rá»i nhầu nát nằm la liệt trên ná»n gạch được thu dá»n bằng cách cho và o sá»t rác. Vân Lâu nhìn ngưá»i con gái mãi báºn rá»™n vá»›i công việc, bất chợt chà ng nhá»› đến Hà n Nị Gần như bà n tay ngưá»i đà n bà bao giá» cÅ©ng mang lại cho ngưá»i đà n ông sá»± thoải mái yên ổn.
Thúy Vi vừa nhặt rác vừa nói:
- Mấy hôm nữa lại đến mùa giáng sinh rồi!
- Vâng!
- Anh còn nhá»› năm rồi anh đã giúp tôi trang trà cho dạ há»™i mừng lá»… giáng sinh tại nhà tôi không? Năm nay không biết có vui được váºy không? Dì Dương bảo, nếu chúng ta thÃch, dì sẽ cho chúng ta mượn gian phòng khách. Anh thấy thế nà o? Cứ má»i bạn bé anh Ä‘i, trai gái gì cÅ©ng được, tôi cÅ©ng có má»™t số bạn, chúng ta mở má»™t dạ há»™i tưng bừng chÆ¡i cho đã, chịu không? Vân Lâu yên lặng. Thúy Vi há»i tá»›i - Sao, anh Vân Lâu? Dì tôi bảo vì chuyện cá»§a Hà n Ni mà bây giỠở nhà không còn nghe tiếng cưá»i đùa cá»§a bá»n chúng mình, dì muốn thay đổi không khÃ, nếu anh đồng ý, chúng ta sẽ đến đấy bà n thêm
Vân Lâu nhìn thẳng và o mặt Thúy Vi:
- Mục Ä‘Ãch cá»§a cô đến đây là chỉ có váºy thôi à ?
- Anh nói sao?
Thúy Vi Ä‘ang quét dá»n, đột nhiên ngừng lại, nà ng có vẻ tức giáºn:
- Vâng, mục Ä‘Ãch tôi đến đây là vì thế, nhưng anh đừng tưởng dì Dương chỉ mong má»i nghe tiếng cưá»i nói cá»§a chúng mình không đâu. Tháºt ra, dì ấy đỠnghị thế là vì anh vì muốn là m anh vui, muốn anh trở lại vá»›i tuổi trẻ cá»§a anh. Anh đừng hiểu lầm, ngưá»i ta tốt vá»›i anh chứ chẳng phải muốn bà y chuyện gì đâu. Hai vợ chồng dì Dương đối vá»›i anh thế nà o chắc tôi không cần phải nói. Mặc dù Hà n Ni mất rồi, nhưng há» không muốn vì thế mà anh phải buồn mãi. Anh xem trên Ä‘á»i nà y còn ai tốt hÆ¡n thế nữa không? Anh dá»n ra khá»i nhà ngưá»i ta, anh cứ tưởng ngưá»i ta coi anh ra gì cả. Là m váºy coi được không? Anh thấy thế có đúng không chứ?
Vân Lâu phân bua:
- Thúy Vi, cô đừng trách tôi quá đáng như váºy, cô là m sao hiểu được tôi. Tôi cÅ©ng mong mình vui vẻ như bao nhiêu ngưá»i khác, nhưng tôi... tôi là m không được. Vân Lâu nhìn quanh rồi tiếp - Thà là tôi ở lại đây, ở đây không phải chỉ có má»™t mình tôi mà còn có cả Hà n Ni nữa.
Thúy Vi ngạc nhiên, nà ng không biết phải nói gì hơn, yên lặng một chút nà ng mới lên tiếng:
- Anh đừng tá»± đánh lừa mình như váºy. Ở đây chỉ có những bức tranh cá»§a Hà n Ni mà thôi, anh không thể sống suốt Ä‘á»i như váºy vá»›i những bức tranh vô tri giác thế nà y!
Vân Lâu có vẻ giáºn:
- Ở đây không phải chỉ có tranh, mà còn cả Hà n Ni nữa. Hà n Ni còn sống, đừng bao giá» bảo là Hà n Ni đã chết. Nà ng vẫn còn sống trong tim tôi. Trước khi cô đến đây tôi thấy Hà n Ni còn đứng cạnh cá»a sổ cÆ¡ mà !
- Anh Ä‘iên rồi! Thúy Vi hét - Äó là tôi chứ chẳng phải Hà n Ni, tôi sợ anh không có ở nhà , nên đến cá»a sổ nhìn và o trước, rồi còn gõ và o cá»a xem có động tịnh bên trong không. Tại sao anh không chịu chấp nháºn sá»± tháºt chứ? Tôi nghÄ© tốt nhất anh đến bác sÄ© chuyên vá» tâm lý khám bệnh xem sao!
Vân Lâu cắt ngang:
- Mặc tôi, cô đừng chen và o chuyện riêng của tôi. Tôi sống thế nà y sung sướng lắm rồi!
Thúy Vi không biết nói sao hÆ¡n. Nà ng bước đến cạnh anh chà ng tình si, vá»— vá»:
- Tại sao anh lại trốn lánh sá»± tháºt? Anh là m thế coi chừng Ä‘au thần kinh đấy. Hà n Ni chết rồi anh định chôn Ä‘á»i mình theo sao? NghÄ© kỹ Ä‘i, anh Lâu! Hãy chấp nháºn đỠnghị thân thiện cá»§a dì tôi Ä‘i. Chúng ta sẽ có má»™t buổi lá»… giáng sinh vui vẻ! Biết đâu chẳng gặp duyên kỳ ngá»™?
Vân Lâu buồn cưá»i:
- Duyên kỳ ngá»™ à ? Ngoại trừ trưá»ng hợp Hà n Ni sống lại... à mà biết đâu Hà n Ni chưa chết? Dì cô đã Ä‘em dấu nà ng Ä‘i và bây giỠđịnh cho Hà n Ni tái xuất hiện trước mặt tôi để tạo má»™t niá»m vui bất ngá» chứ gì.
Thúy Vi kêu lên:
- Anh quả Ä‘iên tháºt rồi!
- Váºy thì là m gì còn duyên kỳ ngá»™ chứ?
Vân Lâu thá» Æ¡ khiến Thúy Vi thất vá»ng. Nhìn vẻ buồn trên mặt ngưá»i con gái trước mặt, chà ng không đà nh lòng, vá»™i phân bua:
- Thúy Vi, không phải tôi mê muá»™i không biết phải trái, nhưng chỉ vì... tôi không thể nà o quên được Hà n Nị Tôi đã dùng đủ má»i cách để quên nà ng, từ uống rượu, chÆ¡i bá»i, nhưng vẫn không quên được, dạ há»™i lá»… lá»™c nà y ná» Ä‘á»u trở thà nh vô nghÄ©a đối vá»›i tôi, khi Hà n Ni không còn nữa. Vân Lâu thở dà i, mắt mÆ¡ buồn - Không cần ai khuyên, không cần ai thuyết phục tôi cả, vì như thế Ä‘á»u chỉ là chuyện vô nghÄ©a. Có thể má»™t ngà y nà o đó tôi sẽ quên, nhưng bây giá» thì không. Cô vá» nói lại hai bác là có thể tối mai tôi sẽ ghé thăm để hai bác ấy yên tâm và khá»i phải sắp đặt gì cả. Äá»i tôi bây giỠđã mất hết ý nghÄ©a.
Thúy Vi nhìn Vân Lâu, thái độ, lá»i nói và ánh mắt cá»§a anh chà ng tháºt dá»… khiến ngưá»i xúc động. Thúy Vi thấy mắt mình chợt ướt. Gã con trai nà y si tình quá nặng. Hà n Ni! Hà n Ni chết Ä‘i có lẽ buồn lắm. Äá»™t nhiên nà ng nhá»› đến bản nhạc Hà n Ni thưá»ng hát:
Lưới trá»i bá»§a vây, em nguyá»n được chết bên anh
Äá»i sống má»i mòn Ä‘au khổ vẫn không buồn phiá»n.
Hà n Ni! Hà n Ni mất Ä‘i là Hà n Ni đã hết khổ, chỉ có kẻ còn lại là khổ Ä‘au thôi. Thúy Vi nhìn Vân Lâu cưá»i:
- Anh Lâu, tôi hiểu anh, tôi đã từng nói với dì Dương, nhưng dù sao cũng mong rằng...
- Mong rằng thế nà o?
- Mong rằng Hà n Ni sẽ vì ta mà sống lại...
Vân Lâu cưá»i buồn. Äá»™t nhiên chà ng đứng dáºy:
- Vi, nước đã sôi rồi!
Vâng, nước trong ấm đã sôi, bốc khói ra khá»i miệng ấm và reo nho nhá». Thúy Vi chạy nhanh đến. Nước đã cạn, nà ng quay sang Vân Lâu, cả hai cùng cưá»i.
Tà i sản của Memory
18-09-2008, 02:23 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 19
Äi ngang qua con đưá»ng xung Dương náo nhiệt, những gian hà ng hai bên đưá»ng bà y biện đầy các món quà rá»±c rỡ, Vân Lâu đến nhà ông bà Dương. Äã lâu không đến thăm, nay chà ng nghÄ© chà ng cần mua má»™t Ãt quà biếu xén. Nhưng khi đứng trước các gian hà ng, Vân Lâu lại bối rối. Không biết phải mua cái gì? Äúng rồi, mua hai há»™p cà phê váºy, lâu quá không có dịp thưởng thức món cà phê tuyệt diệu bà Dương pha!
Bước và o gian hà ng thá»±c phẩm ngưá»i mua kẻ bán, chà ng không ngá» thà nh phố Äà i Bắc lại đông đảo ngưá»i ta đến thế. Äứng tháºt lâu mà chẳng có ngưá»i nà o rảnh tay để tiếp khách, Vân Lâu bá»±c mình nói lá»›n:
- ê! Cho hai hộp cà phê đi chứ?
- Vâng, Vâng.
Chà ng nghe có tiếng ngưá»i đáp, rồi má»™t ông bán hà ng lướt qua mặt chà ng lấy má»™t há»™p chocolate cho má»™t nữ khách hà ng. Vân Lâu bá»±c bá»™i nhìn quanh, mua hà ng mà cÅ©ng khó khăn quá. ngưá»i con gái mua chocolat mặc chiếc áo dà i mà u Ä‘en. Bên ngoà i lại khoác thêm chiếc áo ngắn, tóc búi cao, để lá»™ chiếc gáy thanh tú. Vá»›i đôi mắt nghệ sÄ©, Vân Lâu ngắm nghÃa và tá»± há»i không hiểu gương mặt nà ng có cân xứng vá»›i tấm thân nà y hay không.
- Anh gói cho đẹp nhé, tôi tặng cho ngưá»i ta đấy!
Ngưá»i thiếu nữ bảo gã bán hà ng, giá»ng nói cá»§a nà ng tháºt ấm.
- Vâng, thưa cô.
Gói kẹo chocolat đã được gói xong, ngưá»i thiếu nữ đột nhiên quay lại đưa mắt nhìn lên những há»™p trái cây. Vân Lâu lịm ngưá»i Ä‘i. Gương mặt tháºt quen thuá»™c, chà ng bị cuốn hồn, đứng yên má»™t chá»—. Ngưá»i thiếu nữ đã ôm gói quà bước Ä‘i, Vân Lâu vẫn còn há hốc miệng kinh ngạc. Ông bán hà ng nhìn chà ng há»i:
- Ông... Ông mua gì?
Vân Lâu vẫn còn như ngưá»i trong má»™ng, tất cả khung cảnh trước mặt như tan biến và o hư không.
- Ông... Ông cần chi?
Gã bán hà ng nóng nảy láºp lại, Vân Lâu bừng tỉnh, như má»™t mÅ©i tên, chà ng đẩy gã bán hà ng qua má»™t bên và phóng nhanh ra cá»a. Ngưá»i con gái mặc áo Ä‘en Ä‘i vá» phÃa đưá»ng Thà nh Äá»™ Tấm thân kiá»u diá»…m lúc ẩn lúc hiện trong đám đông.
Vân Lâu Ä‘uổi theo, há»›t hải gá»i:
- HÃ n Ni! HÃ n Ni!
Tiếng gá»i cá»§a chà ng tháºt to, ngưá»i qua đưá»ng Ä‘á»u quay lại nhìn, cả ngưá»i thiếu nữ cÅ©ng thế. Vân Lâu mắt mở to, tay chân rã rá»i, cổ há»ng như tắc nghẹn, chà ng suýt ngất xỉu, loạng choạng bước Ä‘i, má»™t ngưá»i Ä‘i đưá»ng tốt bụng đến đỡ chà ng:
- Ông... là m sao thế?
Ngưá»i thiếu nữ áo Ä‘en nhìn chà ng vá»›i ánh mắt ngạc nhiên xa lạ, rồi lại quay Ä‘i tiếp tục bước. Vân Lâu chợt thấy tim nhói Ä‘au, chà ng vùng nưá»i đứng dáºy chạy theo:
- HÃ n Ni! HÃ n Ni!
Ngưá»i thiếu nữ bình thản bước tá»›i trước không quay mặt lại. Những giá»t mồ hôi thấm ướt áo. Vân Lâu Ä‘oan chắc mình không lầm. Chắc chắn là Hà n Ni! Trăm phần trăm là Hà n Ni! Cách phục sức có khác, cách trang Ä‘iểm có khác, nhưng trên Ä‘á»i không thể nà o có chuyện hai ngưá»i hoà n toà n giống nhau được. Chắc chắn phải là Hà n Ni! Vân Lâu Ä‘uổi theo, vẹt đám đông, xô lệch cả sạp báo, chà ng cố chạy tá»›i và nắm lấy tay thiếu nữ.
- HÃ n Ni!
Thiếu nữ giất mình quay lại, đôi mắt Ä‘en nháy, chiếc mÅ©i dá»c dừa và chiếc miệng bé... Äúng rồi Hà n Ni! Hà n Ni chá»› không phải má»™t ai khác, phấn son không là m thay đổi được ngưá»i yêu cá»§a chà ng. Trong cÆ¡n xúc động mạnh, Vân Lâu không thốt được thà nh tiếng, Hà n Ni, anh biết em còn sống mà ! Äôi mắt Vân Lâu nhòa lệ. Thiếu nữ có vẻ hoảng hốt giáºt tay lại, hét to:
- Ông là m gì thế?
- Hà n Ni! Vân Lâu gá»i, niá»m vui pha lẫn lo lắng - Anh là Vân Lâu, Vân Lâu cá»§a em đây mà !
Ngưá»i thiếu nữ ngạc nhiên:
- Ông nói gì thế, tôi không hỠquen biết ông!
Rồi nà ng bỠđi. Vân Lâu bối rối:
- Khoan đã Hà n Nị Anh biết chắc chắn em là Hà n Ni mà . Em thay đổi cách phục sức nhưng anh vẫn nhìn ra được em. Hà n Ni, em đừng trốn lánh anh nữa, hãy cho anh biết, tại sao thế nà y?
Thiếu nữ bắt đầu bực mình:
- Tôi không có chuyện gì với anh cả, tôi cũng không phải là Hà n Ni, Hà n Nâu gì của anh hết. Anh lầm rồi, là m ơn để cho tôi đi chứ!
Vân Lâu vẫn cháºn ngay trước mặt:
- Không! Hà n Ni, anh đã tìm ra em rồi, em đừng cố tránh nữa. Hà n Ni, chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện em nhé!
Thiếu nữ trừng mắt nhìn Vân Lâu, nà ng không có vẻ gì là đùa vá»›i chà ng cả. Vân Lâu bình tÄ©nh trở lại. Ngưá»i thiếu nữ trước mặt y phục rẻ tiá»n, nhưng vẫn đầy vẻ cao quÃ. Trong khi đó nà ng tá»± nhá»§ - có lẽ đây là má»™t sinh viên.
- Thôi, đừng giả vỠđóng kịch nữa. Có phải anh đã nghe tôi hát phải không?
- Hát à ? Vân Lâu hơi ngạc nhiên, rồi đột nhiên như sực nhớ lại, chà ng vui sướng - Có chứ, anh nhớ từng bản nhạc em hát nữa là .
Ngưá»i thiếu nữ cưá»i. Thì ra đây là má»™t trong những anh chà ng sinh viên lẩm cẩm:
- Váºy thì anh đừng cháºn đưá»ng tôi nữa, là m thế nà y trá»… cả giá» tôi. Tối nay đến Thanh Vân Ä‘i, chúng ta sẽ nói chuyện nhiá»u hÆ¡n.
Vân Lâu ngần ngừ:
- Thanh Vân? Thanh Vân là ở đâu thế?
Ngưá»i thiếu nữ đổi hẳn sắc mặt:
- Anh lại đùa với tôi nữa sao?
Quay lưng lại, thiếu nữ bá» Ä‘i tháºt nhanh. Nà ng gá»i taxi, Vân Lâu hoảng hốt chạy theo:
- Hà n Ni! Khoan, đợi anh tà em, Hà n Ni!
Nhưng ngưá»i thiếu nữ đã chui và o xe. Lúc Vân Lâu Ä‘uổi đến nÆ¡i thì xe đã chạy Ä‘i, chà ng đứng thá» thẫn như ngưá»i vừa say cÆ¡n má»™ng dữ. Äứng như tượng gá»— giữa phố chợ, nhìn bóng xe mất hút xa xa, chà ng tá»± nhá»§, đây là sá»± tháºt hay chỉ là giấc má»™ng. Lòng Vân Lâu rối như tÆ¡ vò. Chắc chắn là Hà n Ni, không thể lầm lẫn được, nhưng tại sao nà ng không nhìn tả tại sao ông bà Dương lại bảo là Hà n Ni đã chết rồi? Tại sao? Tại sao? Hay là không phải nà ng. Không! Không thể có chuyện đó được, không thể có hai gương mặt giống hệt nhau được. Ngưá»i con gái nà y chắc chắn không vượt quá số tuổi hai mươi. Không còn gì nghi ngá» nữa, đúng là Hà n Ni rồi! Nhưng... Nhưng là m gì có chuyện lạ thế? Má»™t chiếc taxi chạy trá» tá»›i, ông tà i xế thò đầu ra nhìn Vân Lâu:
- Cáºu gá»i xe?
Câu há»i là m chà ng nhá»› ra, phải rồi, đến há»i vợ chồng ông Dương là biết ngay! Chui và o xe, Vân Lâu nói nhanh:
- Äến đưá»ng Nhân ái, nhanh lên nhé!
Chiếc xe ngừng lại trước cá»a nhà ông Dương, Vân Lâu trả tiá»n, xuống xe chà ng chạy nhanh đến bấm chuông. Cô Lan vừa mở cá»a là Vân Lâu xông và o ngaỵ Vợ chồng ông Dương và Thúy Vi Ä‘á»u có mặt trong phòng khách. Thấy chà ng, bà Dương sung sướng đứng dáºy:
- Chúng tôi Ä‘ang chá» cáºu đây, bên ngoà i lạnh lắm phải không? Hôm nay tôi pha má»™t ấm cà phê tháºt đặc biệt cho cáºu đây.
Vân Lâu đứng giữa phòng, mặt lộ vẻ bất mãn:
- Thưa bác, bác là m ơn cho cháu biết, bây giỠHà n Ni ở đâu?
Bà Dương ngạc nhiên há»i lại:
- Cáºu nói gì thế?
Vân Lâu cắn môi để khá»i xúc động:
- Cháu biết chắn chắn Hà n Ni chưa chết, bác đã dấu nà ng ở đâu chứ?
- Cáºu Lâu cáºu có Ä‘iên không mà nói thế?
Vân Lâu lớn tiếng:
- Mấy ngưá»i đừng hòng lừa tôi! Hà n Ni bây giỠở đâu?
Thúy Vi bước tới kéo tay bà Dương:
- Thưa dì, cháu đã bảo dì rồi mà , thần kinh của anh ấy có vẻ suy nhược lắm, phải nhỠbác sĩ đến thăm bệnh xem thế nà o?
Vân Lâu hết nhìn bà Dương, ông Dương rồi lại nhìn Thúy Vị Tại sao há» Ä‘á»u dùng những tia mắt thương hại thế kia nhìn chà ng chứ? Vân Lâu tức giáºn, chà ng gằn giá»ng:
- Hôm nay tôi đã gặp Hà n Ni trên phố.
Bà Dương thở dà i, đến bên Vân Lâu, lo lắng:
- Thôi ngồi xuống nghỉ Ä‘i, cáºu uống cà phê không, còn nóng lắm!
Lá»i nói cá»§a bà Dương như vá»— vá» trẻ thÆ¡ cà ng khiến Vân Lâu bá»±c tức:
- Tôi không cần uống cà phê, tôi đến đây há»i xem mấy ngưá»i định đùa đến bao giá»? Thần kinh tôi vẫn bình thưá»ng, tôi chưa Ä‘iên, tôi vẫn biết tôi hiện Ä‘ang là m gì. Cho mấy ngưá»i biết, chỉ cách đây ná»a giá» thôi tôi đã nhìn thấy Hà n Ni, chúng tôi cÅ©ng đã nói chuyện vá»›i nhau cÆ¡ mà !
ông Dương lấy điếu thuốc trên môi xuống, nhìn Vân Lâu chăm chăm:
- Cáºu nhìn thấy Hà n Nỉ Chắc chắn như thế à ?
- Chắc như thế, tôi quá rõ Hà n Ni cơ mà . Mặc dù Hà n Ni trang điểm khác đi, lại mặc áo dà i, nhưng vẫn không là m sao đổi được dáng dấp cũ.
- Thế ngưá»i con gái đó có nháºn mình là Hà n Ni không?
- Khá»i phải nói, nà ng không bao giá» nháºn mình là Hà n Ni rồi, tôi biết mấy ngưá»i âm mưu nhau. Thừa lúc tôi còn xúc động, nà ng đã trốn mất. Ngưng má»™t chút Vân Lâu tiếp - Mấy ngưá»i định diá»…n trò gì đây chứ?
Bà Dương đau khổ:
- Chúng tôi không có đùa vá»›i cáºu, Hà n Ni chết tháºt rồi!
Vân Lâu nhất định không chịu:
- Hà n Ni chưa chết, vì chÃnh mắt tôi nhìn thấy nà ng mà . Hà n Ni tóc chải cao, mặc áo dà i...
Thúy Vi chen và o:
- Chắc chắn anh nhìn lầm, vì Hà n Ni không bao giỠmặc áo dà i cũng như không hỠbới tóc lên cao.
Vân Lâu ấm ức:
- Mấy ngưá»i cho mặc áo dà i, bá»›i tóc cao, rồi trang Ä‘iểm theo, hóa trang cho không ai nhìn ra, mấy ngưá»i định giấu nà ng kia mà !
- Chúng tôi giấu để là m gì chứ?
ông Dương há»i. Máu nóng như dồn cả lên mặt, đầu Vân Lâu muốn nứt ra:
- Äó chÃnh là điá»u tôi muốn há»i bác.
- Thế cáºu đã nhìn thấy má»™t ngưá»i giống hệt Hà n Ni không khác tà nà o cả à !
- Ngoà i cách trang điểm ra, tôi thấy không có gì khác cả.
- Cao, thấp, béo, gầy cũng như nhau à ?
Vân Lâu có vẻ bối rối:
- Äiá»u đó... Hình như cô ấy béo hÆ¡n xưa, nhưng má»™t năm rồi thì chuyện béo ra vẫn có thể có chứ?
ông Dương vẫn bình tĩnh:
- Còn giá»ng nói, có giống nhau không?
- Giá»ng nói à ? Vân Lâu nghÄ© ngợi. Hoà n toà n khác nhau. Chà ng nhá»› giá»ng nói ngưá»i con gái chà ng gặp thì ấm hÆ¡n. Nhưng... nhưng mà giá»ng nói cá»§a con ngưá»i cÅ©ng có thể thay đổi váºy. ÄÆ°a tay lên xoa trán, đầu Vân Lâu muốn nổ tung - Giá»ng nói tuy khác nhau, nhưng mà ... nhưng mà ...
ông Dương cắt ngang:
- Thôi được rồi, cáºu Lâu, cáºu ngồi xuống Ä‘i, đừng xúc động quá không tốt! Quay sang bà Dương ông bảo - Cho cáºu ấy tách cà phê Ä‘i bà . Còn Thúy Vi, cháu là m Æ¡n mang lò sưởi đến gần đây, bên ngoà i lạnh lắm.
Bà Dương mang cà phê ra, Vân Lâu miá»…n cưỡng cầm lấy, mùi cà phê thÆ¡m ngát. Thúy Vi đẩy lò sưởi đến gần hÆ¡n. Má»™t không khà gia đình ấm cúng. Thúy Vi cưá»i an á»§i:
- Anh Lâu, ngồi gần lò sưởi cho ấm, lúc nà y anh có vẻ mệt má»i lắm rồi đấy.
Dưới sá»± ân cần cá»§a má»i ngưá»i, giáºn dữ quả là má»™t chuyện hÆ¡i lố bịch. Vả lại Vân Lâu cÅ©ng bắt đầu thấy lòng tin cá»§a mình bị lay chuyển. Äầu nhức như búa bổ khiến chà ng cÅ©ng không còn hÆ¡i sức đâu để nghÄ© ngợi thêm. Uống má»™t ngụm cà phê, cảnh váºt trước mắt chà ng lá» má».
Chiếc lò sưởi, hai tấm lòng săn đón vồn vã, khiến Vân Lâu cÅ©ng thấy má»m lòng. Mắt đã ướt, Vân Lâu buồn bã lẩm bẩm:
- Hà n Ni! ChÃnh mắt tôi nhìn thấy Hà n Ni mà , tại sao lạ thế?
Bà Dương ngồi xuống cạnh Vân Lâu, đặt tay lên vai chà ng:
- Cáºu Lâu, cáºu cÅ©ng hiểu tôi yêu Hà n Ni thế nà o chứ? Nhưng tôi vẫn phải chấp nháºn sá»± tháºt. Hà n Ni chết rồi, cáºu cÅ©ng nên chấp nháºn chuyện đó. Tôi xin Ä‘em Ä‘á»i sống và danh dá»± cá»§a mình để bảo đảm vá»›i cáºu đó là sá»± tháºt. Äúng như ý nguyện, Hà n Ni đã chết ngay dưới chân cáºu, lúc cáºu bế nó đặt lên ghế là nó đã ngừng thở. Vì thấy rõ chuyện ấy, nên bác trai cáºu má»›i hối thúc cáºu rá»i nhà ngay để trở vá» Hương Cảng. Má»™t việc là m có hai cái lợi, thứ nhất là cáºu báo hiếu được cha mẹ và thứ hai là cáºu sẽ tránh không phải đối diện vá»›i sá»± tháºt Ä‘au lòng. Cáºu hiểu chưa?
Vân Lâu ngẩng đầu lên nhìn ông Dương ánh mắt ông Dương đầy thông cảm và khoan dung như cá»§a bà vợ, chà ng cúi xuống nhìn há»a lò, há»i nhá»:
- Thế thì cô gái tôi nhìn thấy là ai thế?
Giá»ng bà Dương ôn tồn:
- Có lẽ vì thần trà căng thẳng nên có thể cáºu trông gà hóa cuốc. Ai cÅ©ng váºy, chÃnh tôi cÅ©ng thế. Nhiá»u lúc tôi có cảm tưởng như mình nghe tiếng gá»i “Mẹ!†cá»§a Hà n Nị Äôi khi ná»a đêm thức giấc, tôi lại nghe có tiếng đà n, chạy vá»™i xuống lầu, má»›i thấy là trước mặt chỉ có gian nhà trống mênh mông. Cáºu Lâu, cáºu hãy chìu tôi má»™t lần Ä‘i, cáºu dá»n vỠđây ở. Thấy cáºu thay đổi quá nhiá»u, tôi không đà nh lòng. VỠđây sẽ có ngưá»i chăm sóc lo lắng cho cáºu. Từ khi Hà n Ni bá» Ä‘i, ở đây chúng tôi buồn lắm... Cáºu chìu tôi má»™t lần Ä‘i nhé!
Vân Lâu cháºm rãi, lắc đầu:
- Không được, tôi phải sống Ä‘á»i sống tá»± láºp.
- Nhưng là m gì thì là m, tối nay cáºu cÅ©ng nên ở lại, phòng cá»§a cáºu vẫn giữ nguyên như cÅ©.
Vân Lâu không chối từ. Ngá»§ lại cÅ©ng không có gì để báºn tâm. Dưới ánh sáng mỠảo cá»§a há»a lò, dưới tình đầm ấm thân máºt cá»§a những ngưá»i ngồi quanh mà trở vá» nhà riêng thì... Lạnh quá!
Buổi tối nằm trên giưá»ng cÅ©, Vân Lâu trằn trá»c mãi. Gian phòng quen thuá»™c nà y đã đầy tiếng cưá»i tiếng nói cá»§a Hà n Ni, bây giá»... hoà n toà n trống trải. Hà n Ni, em ở đâu? Hà n Ni, Hà n Ni, Hà n Ni... Vân Lâu gá»i mãi tên ngưá»i yêu, cho đến lúc rÆ¡i và o cÆ¡n má»™ng.
Trong giấc má»™ng, Vân Lâu trông thấy Hà n Ni phiêu diêu giữa đám mây trá»i vá»›i bá»™ áo trắng. Nà ng đã hát nhưng không phải bản Không Bao Giá» Xa Anh mà là má»™t bản nhạc khác, má»™t bản nhạc tháºt lạ:
Äêm dần đến, ánh tà dương lịm chết
Trá»i âm u đêm đến lại thêm buồn,
Tiếng gió lùa như tiếng thở triá»n miên
Tình đã Ä‘áºm sao có sấu chia cách
Ngà y vui qua vai kỠvai, thuở trước
Rồi cô đơn, cuộc tình thoảng như mơ
Dù cách muôn trùng lòng vẫn như xưa
Em có vá» cho ngưá»i sầu nhung nhá»›?
Bản Nhạc vừa dứt là đám mây lại phá»§ kÃn, Hà n Ni đã biến mất sau đám mây. Vâu Lâu gá»i to:
- Äừng Hà n Ni! Äừng bá» anh, Hà n Ni!
Khi Vân Lâu tỉnh dáºy, gian phòng lạnh đã ngáºp đầy ánh sáng. Vân Lâu ngồi dáºy, đầu trÄ©u nặng. Sá»± tháºt và cÆ¡n má»™ng là cả má»™t cách biệt. Bản nhạc vẫn quay cuồng trong óc.
Vân Lâu ngồi trên giưá»ng cho mãi đến lúc có tiếng động ở cá»a chà ng má»›i giáºt mình há»i:
- Ai Äó?
Không có tiếng trả lá»i, tiếng động lại vang lên. Không lẽ là Hà n Nỉ Vân Lâu nhảy xuống, mở cá»a ra. á»’ Khiết! Con chó nhảy và o lòng chà ng Vân Lâu ôm chặt nó và o lòng, vuốt lấy nhá»±ng sợi lông tÆ¡ má»m mại, thở dà i:
- Khiết ơi, chắc chắn Hà n Ni đã bỠchúng ta rồi!
Tà i sản của Memory
18-09-2008, 02:24 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 20
Vân Lâu đứng trước má»™t cao ốc tháºt lịch sá»±. Nhìn ánh đèn sáng chói trên lầu ba, bốn chữ “Phòng Trà Thanh Vân†tháºt to bằng đèn Néon. Chà ng tá»± há»i, có đúng là nÆ¡i đây không? Vân Lâu không dám chắc. Nhưng buổi sáng nà y khi dò há»i các bạn đồng nghiệp, chà ng đã được há» cho biết.
- Thanh Vân à ? Ai lại chẳng biết cái phòng trà ấy!
- Hình như có má»™t quán cà phê tên đó, nhưng tôi không biết nó ở đưá»ng nà o.
VÅ© trưá»ngThanh Vân là cÅ© trưá»ng dưới hầm đó.
Bao nhiêu cái Thanh Vân, biết tÃnh sao? Sau cùng Vân Lâu chá»n phòng trà Thanh Vân. Äúng rồi! Vì hôm trước ngưá»i con gái kia đã há»i chà ng là có phải anh đã nghe tôi hát không? Vả lại phòng trà nà y cÅ©ng ở gần sở nên chà ng tìm đến má»™t cách dá»… dà ng. Nhưng bây giỠđứng trước tấm biển “Phòng trà Thanh Vân†đột nhiên Vân Lâu mất hết can đảm. Ta đến đây để là m gì? Tìm Hà n Ni à ? Không thể nà o cá»™t chặt hình bóng Hà n Ni vá»›i phòng trà được. Chỉ vì má»™t lá»i nói cá»§a má»™t thiếu nữ hao hao giống Hà n Ni mà tìm đến đây thì cÅ©ng Ä‘iên tháºt. Hao giống? Không, giống như đúc. Nhá»› đến cuá»™c gặp gỡ ngà y hôm qua Vân Lâu xác định. Chắc chắn phải là Hà n Ni, chẳng phải là ai khác. Dù sao thì cÅ©ng phải xác định rõ rà ng, phải há»i cho ra minh bạch, bằng không... Không thể nà o chịu được!
Bước đến chá»— bán vé, Vân Lâu lại do dá»±. Vì hồi nà o tá»›i giá» chà ng chưa hế bước chân đến chốn vÅ© trưá»ng, vả lại ở nhà còn khá nhiá»u công việc Ä‘ang chá» chà ng. Bá» công việc và o phòng trà nghe nhạc quả là má»™t việc vô lý. Thanh Vân, có tháºt là Thanh Vân nà y không? Vân Lâu do dá»± nhìn vá» phÃa quầy bán vé. Những từng bước má»™t, đột nhiên ánh mắt Vân Lâu bị thu hút ngay bở má»™t tấm ảnh.
- Äúng là Hà n Ni! ChÃnh là Hà n Ni rồi. Äôi mắt, lông mi, mÅ©i và miệng, tầt cả Ä‘á»u giống nhau, chỉ có cách phục sức hÆ¡i khác. Nhưng Ä‘iá»u đó có gì đáng ngạc nhiên đâu, trước khi chụp ảnh phải trang Ä‘iểm, phải là m tóc lại và mang thêm hoa tai. Hóa trang là chuyện thưá»ng, có Ä‘iá»u nụ cưá»i không được tá»± nhiên lắm có vẻ cao ngạo hÆ¡n.
Hà n Ni! Äây là em phải không? Tại sao em đổi khác thế?
Vân Lâu nghÄ© ngợi rồi ánh mắt chà ng nhìn xuống hà ng chữ bên dưới tấm ảnh “Ca sÄ© thưá»ng trá»±c - ÄÆ°á»ng Lệ Mỹâ€.
ÄÆ°á»ng Lệ Mỹ! Váºy thì không phải là Hà n Ni! Thế tại sao có chuyện hai ngưá»i giống nhau như khuôn đúc thế kiả Tại sao có sá»± trùng hợp lạ lùng thế? Hoang đưá»ng như trong tiểu thuyết. Không thể có chuyện đó, chắc chắn đây là Hà n Ni!
Vân Lâu không do dá»±, nối Ä‘uôi những ngưá»i mua vé. Tháºt khó khăn má»›i mua được má»™t tấm vé. Nhìn đồng hồ, sắp bắt đầu rồi, chà ng bước lên thang lầu.
Vân Lâu bước và o má»™t gian phòng tối mò như trong rạp chá»›p bóng, khác má»™tt Ä‘iá»u là trước má»—i hà ng ghế Ä‘á»u có bà n và trên bà n lại có thêm chai nước và mấy thức ăn nhẹ. Ngưá»i soát vé đưa Vân Lâu đến má»™t chiếc ghế nằm trong vách. ÄÆ°a mắt nhìn quanh, ba bốn trăm chiếc ghế cháºt nÃch ngưá»i là ngưá»i.
Vân Lâu ngồi xuống, không hiểu sao tâm hồn chà ng bồn chồn chi lạ. Há»›p má»™t há»›p trà , vì đắng có mùi thuốc lá. Trước mặt chà ng sân khấu còn phá»§ kÃn bởi chiếc mà n nhung.
Buổi hát bắt đầu, ánh sáng lại cà ng má» hÆ¡n rồi mà u hồng chói phá»±t trên sân khấu. Từ trong mà n nhung bước ra má»™t thiếu nữ phấn son lòe loẹt, chiếc áo dà i dạ há»™i đỠchót bó sát ngưá»i. Dưới ánh đèn hồng, trông nà ng như má»™t pho tượng bốc lá»a. Sau những lá»i giá»›i thiệu ngắn, má»™t nữ ca sÄ© mặc áo mà u xanh bước ra, má»™t trà ng pháo tay nổi lên. Nà ng vừa hát vừa lắc lư theo tiếng nhạc đệm. Äám khán thÃnh giả như bị ảnh hưởng nhịp theo tiếng nhạc. Sau ba bản liên tục, nà ng chà o từ giả. Má»™t cô ca sÄ© thứ hai bước ra, thân hình nhá» nhắn. CÅ©ng không phải là Hà n Ni... Vân Lâu bá»±c bá»™i, nôn nóng duổi thẳng chân. Cô ca sÄ© còn rất trẻ, có lẽ chưa đến mưá»i tám, nhưng trang Ä‘iểm chẳng kém ai. Bản nhạc tháºt ồn, tháºt chát chúa, tấm thân nhá» nhắn quằn quại theo tiếng nhạc, những tiếng la ó huýt sáo lá»™ sá»± thèm khát từ dưới bục gá»— vang lên.
Kế tiếp là má»™t vÅ© khúc. Má»™t nữ vÅ© công mình khoác lông vÅ© lắc lư theo tiếng trống từ háºu trưá»ng vang ra. Äầu óc khán giả căng thẳng. Vân Lâu ngồi thẳng lưng lên nhìn và chà ng má»›i hay ra rằng là cô vÅ© công kia không phải Ä‘ang vÅ© mà là đang thoát ỵ Má»™t tiết mục độc đáo chẳng lạ gì phòng trà đông nghẹt thế nà y!
Sau mà n vÅ© lại có thêm mấy cô ca sÄ© rồi lại má»™t vÅ© Ä‘iệu. Vân Lâu bá»±c bá»™i, chà ng bắt đầu cảm thấy thá»i giá» bị hoang phà má»™t cách vô Ãch. Äịnh đứng dáºy ra vá», nhưng mà n đã vén lên, ngưá»i ca sÄ© có tên ÄÆ°á»ng Tiểu My đã bước ra.
ÄÆ°á»ng Tiểu My! Có tháºt tên nà ng lÃ ÄÆ°á»ng Tiểu My không? Chiếc áo mà u xanh nhạt, má»™t xâu chuá»—i lấp lánh trên cổ, mái tóc búi cao để lá»™ hai chuá»—i bông tai sáng chói. Nà ng cháºm rãi bước tá»›i trước, cúi đầu chà o khán giả. Hà n Ni! Äây có phải là Hà n Ni không? Chỉ có Hà n Ni má»›i có dáng dấp quà phái thế nà y thôi. Vân Lâu ngồi thẳng lưng, mắt đăm đăm nhìn lên sân khấu đợi chá».
Nà ng đã đứng trước micro cưá»i nhẹ rồi cất giá»ng nói thanh tao:
- Tôi lÃ ÄÆ°á»ng Tiểu My, hôm nay tôi xin gá»i đến quà vị má»™t bản nhạc má»›i, đấy là bản “Trong Äêm Yên Lặng Nà y! â€
Nà ng bắt đầu hát, giá»ng khá Ä‘iêu luyện:
Trong đêm yên lặng nà y
Mình ngồi bên nhau vá»›i bao lá»i trong tim
Quên thế giới bên ngoà i
Trong đêm yên lặng nà y
ánh trăng qua bóng cây
Mình cùng lặng lẽ nghe tiếng lòng hòa điệu
Nhìn nhau không má»™t lá»i
Ngưá»i con gái hát tháºt hay, cá» chỉ hòa hợp vá»›i tiếng nhạc lá»i cạ Nhưng hình như khán giả không thÃch cho lắm, bằng cá»› là tiếng vá»— tay rá»i rạc quá. Vân Lâu cảm thấy bá»±c tức, nhưng chà ng tháºt bối rối vì đã nháºn ra rằng giá»ng ca nà y đâu phải cá»§a Hà n Nị Hà n Ni không thể có giá»ng hát cao vút như thế được, cÅ©ng không thể trong và mạnh. Giá»ng ca cá»§a nà ng nhá» và ngá»t. Vân Lâu đăm đăm nhìn Hà n Ni, bản nhạc thứ hai đã bắt đầu.
Tim lạnh theo đêm buồn
Hồn ngÆ¡ nhác theo ngá»n đèn tà n
Muốn khóc nhưng không có lê.
Muốn nói nhưng chẳng thà nh lá»i
Cuá»™c Ä‘á»i mênh mang, bạn Æ¡i ngưá»i phương nà o?
Bản nhạc nghe tháºt buồn, Vân Lâu cảm thấy “cuá»™c Ä‘á»i mênh mang†tháºt. Tình cảm riêng tư cá»§a nà ng bá»™c lá»™ ra từng lá»i cạ Äó là má»™t việc khó thấy ở bất cứ má»™t ngưá»i Ä‘i hát nà o. Nhưng lạ tháºt, tại sao nà ng không được tán thưởng? Phải chăng vì nà ng không biết liếc mắt đưa tình? Không biết là m những Ä‘iệu bá»™ nhún nhảy lả lÆ¡i như bao ca sÄ© khác? Cái cúi đầu chà o khán giả cá»§a Tiểu My cÅ©ng thế, đầy vẻ cao quÃ, chắc chắn nà ng không phải là ngưá»i bán tiếng hát cá»§a mình để mưu sinh. Nà ng là má»™t nghệ sÄ© chân chÃnh. Có lẽ đấy chÃnh là lý do mà nà ng không được khán thÃnh giả ái má»™. Vân Lâu nhìn quanh, chà ng có vẻ buồn:
- Hà n Ni! Giá»ng ca cá»§a em không thÃch hợp vá»›i nÆ¡i mua vui nà y.
Hà n Nỉ Nhưng đây có tháºt là Hà n Ni không? Không, Hà n Ni đã chết rồi. Äây lÃ ÄÆ°á»ng Tiểu My, má»™t trưá»ng hợp giống nhau lạ lùng. Má»™t thiếu nữ có khuôn mặt lạ lùng. Má»™t thiếu nữ có khuôn mặt giống Hà n Ni như tạc. Nhìn lên sân khấu, ngưá»i thiếu nữ kia vẫn còn hiện diện dưới ánh đèn mà u xanh. Tâm trạng chà ng rất phức tạp. Không! Äây chÃnh là Hà n Ni, chắc chắn là Hà n Ni! Vân Lâu đưa tay lênh bóp trán.
Hát xong ba bản, tiếng vá»— tay thưa thá»›t. Tiểu My lùi ra sau bức mà n nhung. Vân Lâu đứng báºt dáºy, chà ng bước nhanh vá» phÃa háºu trưá»ng. Phải tìm cho được Tiểu My để nói má»™t và i câu cho thá»a lòng thắc mắc. Äến cá»a háºu trưá»ng, má»™t cô mặc đồng phục chiêu đãi cháºn chà ng lại:
- Ông muốn tìm ai? Xin lỗi, nơi nà y cấm và o.
Vân Lâu vội và ng lấy giấy bút ra:
- Em là m ơn mang giấy nà y và o cho Tiểu My hộ tôi nhé?
- Vâng.
Vân Lâu vá»™i và ng ká» giấy lên tưá»ng viết:
Cô Tiểu My,
Muốn gặp cô, xin cô đừng từ chối.
Ngưá»i hôm qua tình cá» gặp cô trên phố
Mẫn Vân Lâu
Cô chiêu đãi mang mảnh giấy và o háºu trưá»ng, má»™t lúc trở ra vá»›i lá»i xin lá»—i:
- Xin lỗi ông, cô Tiểu My đã đi rồi ạ!
Äúng là lá»i từ chối khéo. Vân Lâu hiểu Tiểu My không muốn tiếp chà ng. Xé nát mảnh giấy, chà ng bước đến cạnh cá»§a, tá»±a lưng và o tưá»ng chỠđợi. Tại sao? Tại sao nà ng lại từ chối không chịu tiếp tả Có phải vì nà ng tưởng ta là má»™t tên lưu manh đón đưá»ng trêu gái chăng? Hay là ...
Hay là nà ng muốn chôn vùi cả má»™t quá khứ? Vân Lâu buồn buồn, ná»—i cô đơn ngáºp hồn. Hà n Ni! Dù Tiểu My vá»›i em có chỉ là má»™t, anh cÅ©ng hiểu là Hà n Ni đã chết! Em đã chết.
Äứng má»™t lúc, vừa định bá» Ä‘i, thì Vân Lâu nghe tiếng gót già y nện trên hà nh lang. Tiểu My đã ra cá»a. Vân Lâu lịch sá»± chà o cô ca sÄ© khả ái khiến nà ng giáºt mình.
- Ủa?
Vân Lâu xúc động:
- HÃ n Ni!
Ngưá»i con gái tên Tiểu My luống cuống:
- Ông... Ông là m gì thế nà y?
Vân Lâu chợt tỉnh, chà ng biết mình không có quyá»n là m thiếu nữ hoảng sợ:
- Cô My, tôi muốn nói chuyện với cô một phút được không? Cô cho phép tôi được hầu chuyện nhé?
Tiểu My nhìn gã trẻ tuổi trước mặt. Gã muốn gì đây? Má»™t tên Ä‘iên hay thuá»™c loại nham nhở? Tại sao cứ mãi phiá»n nhiá»…u nà ng thế nà y? Thái độ thà nh khẩn khiến nà ng khó chối từ:
- Tại sao ông má»i tôi? ông đã lầm rồi, tôi không phải thuá»™c hạng đà n bà như ông nghÄ©.
Vân Lâu vá»™i vã Ä‘Ãnh chÃnh:
- Tôi biết, Ä‘iá»u đó tôi biết cô My ạ. Tôi không có má»™t ác ý nà o cả, tôi chỉ muốn nói chuyện đà ng hoà ng vá»›i cô thôi.
- Nhưng tôi còn phải sang phòng trà Kim Thanh. Bây giá» chÃn giá» rồi, hay là ... Ông đưa tôi Ä‘i nhé!
Vân Lâu tháºt thà :
- Phòng trà Kim Thanh ở đâu
Tiểu My chau mà y:
- Ông... tại sao ông cứ giả vá» mãi váºy?
- Tôi không há» giả vá», tôi xin thá» vá»›i cá»™ Hôm nay là lần đầu tiên tôi đến phòng trà Thanh Vân đấy.
Tiểu My ngạc nhiên nhìn Vân Lâu, gương mặt thà nh tháºt không đóng kịch, tên nà y tháºt lạ.
- Nhưng tại sao hôm qua ông lại bảo là đã nghe tôi hát?
Vân Lâu nhìn Tiểu My, khuôn mặt đầy phấn son tháºt xa vá»i vá»›i bóng hình Hà n Ni:
- Vì... Vì tôi tưởng là ... cô là má»™t ngưá»i con gái khác.
- Thế à ? Tại sao ông lại phải tìm má»™t lối giải thÃch kỳ quặc thế?
Vân Lâu cưá»i buồn. Lối giải thÃch quả kỳ quặc tháºt. Tiểu My và Hà n Ni đâu có liên hệ gì đâu? Ngu tháºt, thế ta định tìn gì trên thân xác nà y? Xuống đến dưới lầu, Tiểu My xem đồng hồ:
- Còn những năm mươi phút nữa tôi mới kẹt ở Kim Thanh, chúng ta có thể ngồi quán cà phê dưới đây được một lúc.
Äây là quán cà phê được đặt tên là “Nhã KhÃâ€. Chỉ cần nghe đến tên là đủ biết bên trong sang trá»ng thế nà o. Những ngá»n đèn pha lê trên tưá»ng đủ để cho thấy rõ những bức tranh quà giá. Tìm má»™t chá»— kÃn đáo ngồi xuống. Tiểu My gá»i nước trái cây, Vân Lâu gá»i cà phê.
Há» ngồi yên lặng bên nhau. Tiểu My nâng ly trên tay, nhìn Vân Lâu vá»›i đôi mắt tò mò. Nà ng không hiểu tại sao mình lại nháºn lá»i gã con trai nà y là m gì, trong khi bao nhiêu ngưá»i theo Ä‘uổi nà ng vẫn không ngó ngà ng đến.
- Bây giỠthế nà o? Anh chẳng có gì để nói gì cả à ?
Vân Lâu như tỉnh mộng, chà ng vội và ng lên tiếng:
- Không, không. Bây giỠxin cô cho biết, cô có quen biết ông Dương không?
- Ông Dương à ? Tôi không quen ai tên ấy cả.
Vân Lâu thất vá»ng:
- Thế cô ở đâu?
- ÄÆ°á»ng Quảng Châu.
- Cô má»›i dá»n đến ở đấy à ?
- Không, tôi ở đấy đã được gần mưá»i năm.
- Cô ở một mình?
- Không, với cha tôi.
- Cha cô tên gì?
Tiểu My đặt ly nước xuống, nhìn Vân Lâu chẳng thân thiện chút nà o:
- Ông há»i chi thế? Äịnh xét tá» khai gia đình hay muốn thăm dò gia cảnh tôi? Chút nữa ông dám há»i đến cả ông cố tám Ä‘á»i cá»§a tôi nữa cÅ©ng không chừng. Tôi chưa há» gặp ngưá»i đà n ông nà o giống ông cả.
Vân Lâu bối rối:
- Xin lá»—i thà nh tháºt xin lá»—i cô, tôi chỉ muốn há»i cho biết thôi.
Cúi đầu xuống, nhìn và o cốc cà phê, chà ng cảm thấy lòng mình đắng hÆ¡n vị đắng cá»§a chất nước đặt trong ly nà y. Hà n Ni! Không ngá» trên Ä‘á»i nà y còn có má»™t ngưá»i giống em như khuôn đúc. Ngẩng đầu lên, chà ng nhìn Tiểu My vá»›i đôi mắt xa vắng:
- Tại sao cô phải đi hát?
Vá»›i nụ cưá»i buồn trên môi, Tiểu My đáp:
- Vì sinh kế. Äi hát cÅ©ng là má»™t cách để sống váºy?
- Vâng, âm nhạc là để hát cho ngưá»i thưởng thức nên tất cả Ä‘á»u hay Ä‘á»u đẹp, còn hoà n cảnh tháºt thì không bao giá»...
Tiểu My ngÆ¡ ngác, nà ng nhìn thẳng gã con trai trước mặt. Tại sao hắn lại thốt ra những lá»i như váºy? Kể từ lúc cá»™ng tác vá»›i phòng trà Thanh Vân nà ng có bao nhiêu ná»—i khổ tâm dằn vặt. Thanh Vân chẳng phải là má»™t phòng trà thượng lưu, Tiểu My đã chán lắm rồi nhưng chẳng thốt ra được. Hôm nay đột nhiên nà ng nghe lòng rá»™ng mở. Sao có chuyện thế nà y?
- Theo anh thì, ngoại trừ ngà y hôm nay, anh chưa hỠđặt chân đến bất cứ một phòng trà nà o cả chứ?
- Vâng.
- Thế tại sao hôm nay anh lại và o đó?
- Vì cô.
Tiểu My lắc đầu:
- Anh là m tôi bối rối quá.
- Tôi cÅ©ng thá», nếu cô chịu dà nh cho tôi má»™t Ãt thá»i gian cá»§a cô tôi sẽ kể cho cô nghe má»™t câu chuyện.
- Câu chuyện đó tôi cần phải nghe sao?
- Tôi cũng không hiểu.
Nhìn Vân Lâu có vẻ buồn chi lạ, nà ng như bị một thứ tình cảm lạ lùng nà o đó là m xúc động, nà ng thở dà i:
- Thôi được rồi, ba giá» chiá»u mai chúng ta sẽ gặp tại đây và anh sẽ kể câu chuyện cá»§a anh cho tôi nghe nhé?
- Vâng, nếu cô không trá»… hẹn. Tôi sẽ đến tháºt đúng giá».
- Tôi không để anh thất vá»ng đâu. Nhưng... tại sao anh không cho tôi biết anh là ai cả thế?
- Xin lá»—i cá»™ Tôi là Mẫn Vân Lâu, sinh viên năm thứ hai ban mỹ thuáºt trưá»ng Äại Há»c Sư Phạm, cô... cô có nghe tên tôi bao giá» chưa?
- Lạ tháºt, tại sao tôi lại phải biết tên anh?
Vân Lâu thất vá»ng:
- Cô có vẻ thÃch dùng chữ quá?
Tiểu My cưá»i, nụ cưá»i tháºt hiá»n là nh, nụ cưá»i pha lẫn má»™t tà thẹn thùng khiến Vân Lâu như bị thôi miên:
- TÃnh tôi xấu lắm, ương ngạch mà lại hát dở, nên lên chẳng nổi được, mấy ngưá»i bạn đồng nghiệp tôi bảo thế.
Tiểu My cÅ©ng không hiểu tại sao nà ng phải phân bua kỹ như váºy trước mặt má»™t gã con trai chưa há» quen.
- Cô hà nh nghỠnà y bao lâu rồi?
- Mới ba tháng.
Vân Lâu nhìn Tiểu My như nhìn má»™t hòn ngá»c trót rÆ¡i xuống bùn:
- Ba tháng cÅ©ng dà i tháºt. Khán thÃnh giả và o đây đâu phải để nghe nhạc, Ä‘á»i sống cá»§a hỠđâu cần tiếng ca?
Tiểu My nhìn và o đống hồ:
- Sao chán Ä‘á»i thế? Thôi tá»i giá» tôi Ä‘i là m rồi!
Vân Lâu đứng dáºy:
- Äể tôi đưa cô Ä‘i nhé.
- Thôi được rồi. Mai gặp lại!
- Vâng, xin cô nhớ đến đúng giỠnhé!
- Äừng lá» Thôi chà o anh.
- Vâng, chà o cô.
Vân Lâu Ä‘i ra tá»›i cá»a, nhìn theo bóng Tiểu My khuất trong xe taxị Xe đã chạy mất chỉ còn để lại đám bụi mù mà Vân Lâu vẫn còn ngÆ¡ ngác. Tiểu Má»· Má»™t Hà n Ni thứ hai? Có thể có chuyện như váºy sao? Ngẩng lên nhìn trá»i, Vân Lâu lạ lùng. Äá»i sống như lúc nà o cÅ©ng có má»™t sức mạnh vô hình chi phối, gây nên bao chuyện chẳng ngá».
Bầu trá»i rá»™ng lấp lánh những vì sao. Tạo hóa bây giá» Ä‘ang hiện diện ở phương nà o?
Tà i sản của Memory