Ra khỏi nhà Bội Nhu, Giang Vỹ như người không hồn để mặc cho bước chân đưa đẩy chàng đến đâu tùy ý, cuối cùng buồn chán quá Giang Vỹ ghé vào quán rượu để mượn hơi men lãng quên đời. Những câu nói của Bà Uyển Lâm cứ lởn vởn trong đầu óc Giang Vỹ làm cho chàng như muốn quay cuồng nghẹt thở: "Cậu đừng có hòng dụ dỗ con gái tôi... nó còn nhỏ chưa biết đến tình yêu. Cậu đừng có hại đời nó... hãy buông tha nó... tôi sẽ trả đủ số tiền cậu mong muốn... nó còn phải ngẩng mặt lên nhìn đời, nhìn bà con họ hàng nó không thể gục mặt trong bùn nhơ được... cậu hiểu chưa?”
- Hèn gì! Bấy lâu nay Bội Nhu đã thối thác chuyện yêu cầu chấp nhận để chàng đến thăm gia đình nàng. Thật sự cái thế giới hoàn toàn không thích hợp với đời sống của Giang Vỹ. Giang Vỹ chỉ làm người tình lén lút vụng trộm một cách ty tiện trong bóng tối? Tội nghiệp cho Bội Nhu, đã yêu chàng thực tình, lúc nào nàng cũng hãnh diện giới thiệu với bạn bè "chàng là một nhà văn đang được quần chúng yêu thích". Nhà văn! Nhà văn! Là cái quái gì. Một danh từ thật vô nghiã, không phải là một nghề nghiệp cao giá trong xã hội. Tại sao lại có sự ngu xuẩn như vậy được? Ngày xưa ở Trung Hoa một nhà thơ một nhà văn được coi trọng biết ngần nào. Họ là một giai cấp được quý trọng nhất trong thiên hạ vì họ là thiên tài, còn kỹ sư, bác sỹ chỉ là một thứ mọt sách đâu có gì phải ca tụng? Nhưng nhà văn nhà thơ đối với xã hội vật chất trở thành một thứ phù du không được đếm xỉa vì không có nhà lầu xe hơi, không có địa vị cụ thể trong xã hội. Thật là vô lý! Giả dối! Giả dối không thể tưởng tượng được. Một thứ ngụy quân tử đến nôn mửa. Giang Vỹ càng nghĩ càng cảm thấy lòng sôi sục vì tức giận, vì tự ái của chàng bị thương tổn, bị xúc phạm một cách quá đáng. Từ nhỏ chàng được cha mẹ cưng chìu cho đến khi cha mẹ mất Giang Vỹ chưa bao giờ bị cha mẹ dùng môt lời trách mắng chàng chứ đừng nói đến chuyện sỉ nhục chàng. Đến khi Giang Vỹ đến trường học và thực sự vào đời Giang Vỹ giữ được cái địa vị được bằng hữu quý trọng qua cái tài năng của chàng. Nhiều tờ báo có giá trị vẫn ca ngợi chàng... Cũng chỉ vì tình yêu mà chàng lần đầu tiên trong đời bị bạc đãi tồi tệ đến như vậy. Coi như một bài học đáng quý cho sự liều lĩnh ngoài ý nghĩ của chàng. Chàng tự nhủ coi như vĩnh viễn xa Bội Nhu vì chàng mỗi lần nhớ đến Bội Nhu là những lời nói cử chỉ của Bà Uyển Lâm hiện đến làm cho chàng vừa xót xa vừa bực bội. Giang Vỹ! Ngươi đã thức tỉnh chưa tính kiêu ngạo của ngươi! Ngươi tưởng ngươi là đỉnh cao trí tuệ? Ngươi khinh thường cuộc đời xem mọi người chung quanh như cỏ rác. Ngươi muốn cho những nhân vật trong truyện của ngươi muốn sống như thế nào tùy ý chán lắm cho nó chết luôn bõ ghét. Ngươi không ngờ xã hội thật tình không cần sự có mặt của ngươi đâu! Giang Vỹ thấy thù ghét tất cả... Kể cả khuôn mặt của Bội Nhu. Giang Vỹ mong muốn cho quả đất này nổ tung chết hết loài người... Mỗi lần buồn là Giang Vỹ đổ thêm rượu tràn ly đến say mềm Giang Vỹ mới bỏ ra về... căn gác nhỏ. Đi được một chặng đường, Giang Vỹ vục nước bên ống nước trong công viên rửa mặt cho tỉnh táo rồi tiếp tục đi men theo con đường quen thuộc để về nhà.
Vừa mở cửa, Giang Vỹ ngạc nhiên và kinh hoàng đứng khựng lại vì nhìn thấy Bội Nhu ngồi úp mặt lên bàn viết bất động. Đột nhiên tim Giang Vỹ đập mạnh, một thoáng nghĩ nảy sinh trong đầu: "Bội Nhu đã tự sát?” Chàng vội vàng bước nhanh đến Bội Nhu ôm lấy vai Bội Nhu gọi khẽ:
- Bội Nhu! Bội Nhu! Em làm sao thế?
Bội Nhu giật mình từ từ mở mắt ra.
- May quá, Bội Nhu chẳng có việc gì, anh lo quá.
Giang Vỹ thở dài nhẹ nhõm nhưng bỗng nhớ đến những lời của Bà Uyển Lâm nên chàng trở mặt:
- Cô còn đến tìm tôi làm gì? Cô không sợ căn nhà tối tăm u ám này sẽ làm ô uế danh giá cho cô, cho gia đình cô sao?
Giang Vỹ nói như hét lớn, Bội Nhu ôm mặt khổ sở. Suốt từ sáng đến giờ Bội Nhu không có lấy một hạt cơm trong bụng. Chạy đuổi theo Giang Vỹ cho đến khi tới nhà Giang Vỹ ngồi chờ đợi chàng, khóc và đói muốn ngất xỉu luôn... đến khi Giang Vỹ về lại hành hạ nàng... thật tình chàng chẳng chịu hiểu Bội Nhu, chẳng biết yêu thương nàng! Bội Nhu cố gắng chống trả những giọt nước mắt chực trào ra trên khóe mắt.
- Anh Vỹ! Xin anh đừng giận em nữa. Anh đừng đem cơn giận của mẹ em trút lên đầu em, tội nghiệp em mà anh, em bao giờ cũng yêu anh. Từ khi anh bỏ đi em đã chạy theo tìm anh... em đã từ bỏ gia đình... anh có biết không?
- Cô nên về đi với cái thế giới thượng lưu trí thức của cô? Tôi không xứng đáng với cô! Tôi chỉ la một thằng thợ sửa xe tầm thường tôi đâu dám vòi cao để rồi phải đau khổ suốt đời. Tôi không yêu cô nữa, cô hãy về đi.
Bội Nhu sững sờ nhìn thẳng vào mặt Giang Vỹ, khuôn mặt chàng tái xanh hơi rượu nồng nặc, bỗng dưng Bội Nhu thất vọng vì không ngờ người yêu của nàng lại cộc cằn bê tha chán nản đến như vậy? Thật uổng cả công trình nàng nuôi mộng bấy lâu nay.
- Anh Vỹ, xin anh đừng nói với em những lời quá tàn nhẫn như vậy!
- Tàn nhẫn! Tàn nhẫn! Giang Vỹ cười gằn từng tiếng. - Tại sao cô không nói danh từ khiếm nhã này với người vừa sỉ nhục tôi? Hơn nữa tôi đâu còn lương tâm mà cô bảo tàn nhẫn? Cũng vì lương tâm yêu cô phải danh chính ngôn thuận phải đàng hoàng nên tôi mới tìm đến gia đình cô và nhận một bài học muôn vàn cay đắng...
Bội Nhu không chịu đựng nổi, nàng bèn khóc nức nở:
- Anh Vỹ! Em chỉ yêu có một mình anh mà! Sao anh xua đuổi em?
- Tôi không cần cô thương hại! Cô hãy về đi... tìm người xứng đáng mà yêu...
Bội Nhu vừa tức giận, vừa buồn và tuyệt vọng... Tay Bội Nhu run lên nắm thành ghế để đứng dậy chẳng may tay nàng bị cây đinh đâm thủng đau nhói cả tim nhưng Bội Nhu vẫn cắn răng chịu đựng, Bội Nhu lấy hết sức hét lớn:
- Anh Vỹ, tôi không ngờ anh đối xử tệ với tôi như thế? Hôm nay tôi mới nhìn rõ con người anh, anh thật khốn nạn ngoài sức tưởng tượng. Anh chỉ là một thằng hạ cấp, anh ngụy quân tử không có tư cách một nhà văn...
Giang Vỹ như sôi sục lên qua những lời của Bội Nhu, chàng không còn lý trí để kìm hãm cơn giận như bão lốc của chàng.
- Bốp!
Giang Vỹ đã vô ý thức tát cho Bội Nhu một cái tát nẩy lửa.
Bội Nhu bị cái tát bất ngờ khiến nàng chúi mũi vào tường. Bội Nhu khóc như mưa... nhưng nàng cũng cố gượng đứng thẳng người và lần tới cửa.
- Tôi không ngờ anh lại đối xử với tôi như thế! Anh đã trả công tôi chờ đợi từ sáng đến giờ trong đau khổ đói khát, tôi đã từ bỏ gia đình ra đi... để rồi anh hất hủi tôi thậm tệ đến như vậy hả?
Bội Nhu gào thét, vật vã...
- Tôi không còn gì để nói với cô. Nếu cô đã nhìn rõ con người của tôi nó xấu xa một cách kinh khủng như vậy thì cô nên ra về là đúng lúc... Cô không còn xứng đáng với tình yêu của tôi. Cô là một tiểu thơ nông cạn không có óc thì làm sao hiểu tôi được. Cô hãy về cái thế giới tầm thường của cô đi...
Bội Nhu giận quá, nàng không còn muốn khóc cho sự tan vỡ nữa. Nàng không ngờ Giang Vỹ lại hành xử với nàng hạ cấp đến như vậy. Bội Nhu cương quyết dứt khoát:
- Thôi được, đó là ý anh tự muốn phá vỡ cuộc tình này, tôi cũng chả cần phải ân hận, từ nay coi như hết tất cả. Lần cuối cùng tôi đến đây, và chấm dứt. Bội Nhu hét lớn.
- Anh tránh ra để tôi đi.
Giang Vỹ cũng không vừa, chàng chêm thêm vài câu cho hả giận:
- Đi thì cứ đi chẳng ai giữ cô đâu, chúc cô hưởng hạnh phúc lâu dài trong căn nhà trưởng giả giả tạo đó được bền lâu.
Bội Nhu loạng choạng bước ra cửa. Đầu óc nàng quay cuồng nàng như người say sóng lảo đảo vừa vịn cánh cửa vừa bước ra ngoài.
Ra khỏi nhà Giang Vỹ, Bội Nhu mới cảm thấy một nỗi buồn tê tái cả lòng nàng. Thât. sự nàng không biết phải đi về đâu? Về nhà? Không được vì nàng đã trót bỏ ra đi, Ba má nàng không thể tha thứ được. Thế là xong một cuộc tình nàng đã ấp ủ từ mấy năm nay! Gió đêm mùa hạ thoảng mát, hàng cây đêm chao động lấp lánh ánh đèn. Con đường vắng kéo dài thăm thẳm không một bóng người. Bội Nhu như bàng hoàng, thể xác rã rời mệt mỏi. Suốt một ngày không ăn không uống còn bị xúc động khốn khổ dồn dập làm tan nát cả con tim nàng. Đầu nàng đau như búa bổ, mắt nàng hoa đom đóm, bước chân nàng yếu dần đến không còn đứng vững nữa nàng phải cố gắng lê dần đến cột điện vịn tay và gục đầu lên hai cánh tay mình cho đỡ mệt, nhưng nàng từ từ ngã quỵ xuống như một trái cây chín muỗng, và nàng không còn biết gì nữa.
Bội Nhu ra khỏi nhà, Giang Vỹ cũng cảm thấy cơn giận vơi dần và nguội lạnh. Và chàng cảm thấy ân hận về những lời và những cử chỉ thô bạo của mình. Nhưng từ lâu Giang Vỹ rất tự trọng, ai đã chạm tự ái chàng coi như chàng khinh miệt không bao giờ gặp mặt nữa. Buồn quá vì chàng cảm thấy không còn níu giữ cuộc tình đầy thơ mộng mà chàng đã nuôi dưỡng từ bao nhiêu năm nay. Thế là hết tất cả rồi. Chàng muốn đập phá hết cho hả cơn đau khổ này.
Giang Vỹ đến ngồi vào bàn viết, sấp bản thảo nằm la liệt trên bàn. Giang Vỹ định xé bỏ tất cả cho hả cơn buồn phiền bỗng chàng dừng lại nơi mảnh giấy có những chữ viết ngoằn nghoèo quen thuộc dễ thương của Bội Nhu. "Anh Giang Vỹ, em yêu anh! Em chờ anh mỗi phút qua là mỗi niềm khao khát yêu anh! Anh bây giờ ở đâu! Sao không về cùng em, em đau khổ quá cũng chỉ vì yêu anh! yêu anh suốt đời!...”
Giang Vỹ vừa đọc vừa nước mắt chảy dài trên má, tim chàng xót xa vì hối hận. Giang Vỹ chợt bừng tỉnh chàng buông tay đánh rơi tờ thư và cùng lúc tay chàng chạm phải thành ghế đụng chất nhờn khó chịu, Giang Vỹ giật mình đưa tay lên xem bỗng chàng hốt hoảng:
- Máu! Trời ơi! Máu ở đâu vậy? Chả lẽ Bội Nhu đã tự sát?
Sợ hãi quá Giang Vỹ vội chạy ra cửa và gọi lớn trong đêm:
- Bội Nhu! Bội Nhu!
Giang Vỹ đứng khựng lại vì dưới trụ đèn gần nhà chàng không xa Bội Nhu đã nằm sóng sượt trên mặt đường. Giang Vỹ tim ngừng đập chạy đến đỡ Bội Nhu dậy. Dưới ánh đèn vàng vọt làm cho khuôn mặt Bội Nhu càng tê tái hơn không còn một chút máu, đôi mắt khép kín. Giang Vỹ có cảm giác như chính mình bị dao đâm vào tim mình.
- Bội Nhu! Bội Nhu!
Giang Vỹ bối rối gọi nàng. Giang Vỹ đặt Bội Nhu nằm gọn trong lòng chàng và lâm râm khấn nguyện Quan Thế Âm Bồ Tát cứu chữa cho Bội Nhu qua khỏi cơn hoạn nạn. Và Giang Vỹ tự nhận những hình phạt nếu có cho chính chàng. Giang Vỹ ẵm Bội Nhu về nhà lấy nước rửa vết thương, vì lỗ đinh đâm khá sâu nên máu vẫn còn ri rỉ. Lúng túng và lo sợ quá nên Giang Vỹ đặt lên môi nàng nụ hôn. Môi chàng lạnh nên làm cho Bội Nhu cựa quậy né tránh, Giang Vỹ hoàng hồn bình tĩnh lại:
- Bội Nhu, chưa chết may quá! Bội Nhu! Tỉnh lại đi, anh thật là có lỗi với em quá. Anh sẽ không bao giờ làm khổ em nữa. Anh nguyện sẽ yêu em suốt đời...
Giang Vỹ tự nghĩ nếu cứ để tình trạng ra máu hoài như thế này chắc chắn Bội Nhu sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Chàng vội lấy chai Tienture d'iode rửa sạch vết thương. Có lẽ bị rát nên Bội Nhu vùng vẫy:
- Không! Không! Tôi không muốn mà. Anh hãy đi ra đi, tôi không muốn thấy mặt anh nữa! Anh đừng hại tôi mà...
Nước mắt chảy ràn rụa trên má, Bội Nhu chau mày vì đau đầu như búa bổ, nàng chỉ nói vài câu rồi thiếp đi trong hôn mê. Giang Vỹ thoáng mừng vì nghe Bội Nhu nói nhưng bỗng chợt tắt ngay vì thấy mắt Bội Nhu trợn ngược... Giang Vỹ hoảng hốt đến lạnh cả người. Không còn chần chờ gì nữa, Giang Vỹ vội gọi xe taxi đưa nàng vào bệnh viện. Bội Nhu từ lúc đưa vào bệnh viện nàng ở trong trạng thái vừa mê vừa tỉnh, khi tỉnh thì la hét:
- Không mà, tôi không muốn sống nữa, tôi không muốn nhìn mặt mọi người, hãy ra hết đi, tôi không cần ai hết. Ba ơi! hãy tha lỗi cho con...
Bác sĩ tiêm cho Bội Nhu vài mũi thuốc và nàng thiếp đi... độ khoảng vài giờ sau Bội Nhu cảm thấy đầu bớt nhức nàng hé mắt nhìn xem và chạm phải đôi mắt Giang Vỹ đang nhìn nàng một cách lo âu buồn thảm. Bội Nhu lắc đầu, nàng cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, nàng nhìn quanh quất ngỡ ngàng, nệm ra trắng toát, mùi eter và rượu cồn xông lên nồng nặc, nàng không biết đang ở đâu?
Giang Vỹ xoa nhẹ cánh tay Bội Nhu và hỏi nhỏ:
- Bội Nhu! Em đã đỡ chưa?
Bội Nhu không trả lời nàng nhìn lên chai huyết thanh treo lủng lẳng ở đầu giường với sợi giây bằng cao su chuyền xuống cánh tay nàng. Bội Nhu tránh mặt Giang Vỹ xoay người vào tường, Giang Vỹ vội ngăn:
- Bội Nhu! Bác sỹ bảo em phải nằm thẳng để cho máu chảy dễ dàng. Và em phải ở đây vài ngày để tịnh dưỡng vì vết thương em máu ra nhiều quá, em đang yếu lắm đấy.
Giang Vỹ cúi xuống hôn lên trán Bội Nhu.
- Anh xin lỗi em đã làm khổ em. Từ đây về sau anh không bao giờ tái phạm nữa. Anh thật ngu đần không khéo nữa anh mất em suốt đời. Anh đã tự trừng phạt anh bằng những nỗi dày vò ghê gớm rồi để tạ tội với em... Anh đã thề yêu em đến trọn đời và không bao giờ làm cho em buồn và khổ nữa.
Giang Vỹ như hối hận chờ cơ hội để trút ra hết lòng mình cho Bội Nhu hiểu... Những giọt nước mắt Giang Vỹ rơi trên má Bội Nhu làm cho Bội Nhu xúc động:
- Em hiểu anh, bản tính anh kiêu ngạo chẳng bao giờ chịu thua ai... lúc nào anh cũng muốn hơn em mà, em biết thực sự anh không còn yêu em mà. Bội Nhu bệu bạo muốn khóc. Giang Vỹ lúng túng vỗ về:
- Đó em lại khóc rồi, bác sĩ bảo em không được khóc, nên nghe lời. Anh yêu em thật nhiều mà, anh sẵn sàng chịu chết hoặc chịu mọi hình phạt để chuộc lấy những lỗi mà anh gây ra đã làm cho em khổ... Những lời nói của Giang Vỹ như điệu ru êm ái đưa Bội Nhu dần vào cơn mê thiếp đi lúc nào không hay biết.
Khi ánh nắng chiếu xuyên qua cửa kính như những tia hào quang tuyệt đẹp lọt vào phòng Bội Nhu đang nằm. Bội Nhu từ từ mở mắt liếc nhìn quanh căn phòng. Giang Vỹ gục đầu trên ghế dựa còn say sưa ngủ. Vài con chim sẻ ríu rít trên mái nhà trong khóm cây tường vi. Ngoài khung cửa lấp lánh những đóa hoa hồng nhung vừa mở những cánh khép nép như môi của những cô gái xuân thì. Bội Nhu thấy tâm hồn mình lâng lâng nhẹ nhõm và bắt gặp một buổi sáng thật đẹp xinh. Trong lòng nàng trong vắt như thuỷ tinh, không còn một chút mây buồn vương vấn. Một buổi sáng tuyệt vời. Bội Nhu đưa tay vuốt lại mái tóc đen đổ xòa trên gối, và khe khẽ gọi Giang Vỹ:
- Anh Vỹ ơi! Em lành rồi xin bác sĩ cho em về đi.
Giang Vỹ giật mình vội chạy lại bên Bội Nhu mừng rỡ:
- Bội Nhu! Anh vui quá. Nhưng bác sĩ bảo em cần phải dưỡng sức vài hôm nữa mới được về.
- Không mà! Em tự cảm thấy em khỏe nhiều rồi cần gì phải đợi vài hôm nữa, em muốn về nhà anh à!
- Em phải nghe lời của bác sĩ vì ông ta mới biết chắc c hắn tình trạng sức khỏe của em. Anh ở đây với em đến khi nào lành hẳn chúng ta cùng về, em cứ an tâm đi. Anh thật đồ ngu. Trời cho anh một vật sở hữu hiếm quý nhất trần gian mà anh không biết, suýt tí nữa anh đánh mất rồi, anh "cù lần" quá phải không em?
Và Giang Vỹ cúi xuống đặt lên môi Bội Nhu một nụ hôn đằm thắm thiết tha nhất.
Bỗng cánh cửa phòng xịch mở... Giang Vỹ đinh ninh cô y tá vào chuẩn bệnh cho Bội Nhu nên định ngước lên nhưng Bội Nhu lấy hai tay bá cổ vai chàng xuống tiếp tục nụ hôn. Thời gian chung quanh như không còn ảnh hưởng đến tình yêu của Giang Vỹ - Bội Nhu nữa. Nụ hôn đam mê kéo dài được một lúc Bội Nhu ngẩn nhìn thì cũng vừa chạm đôi mắt của Tuấn Chi - cha nàng - làm cho Bội Nhu lo sợ xanh mặt mày. Tuấn Chi đã mở cửa phòng và đứng nhìn cảnh âu yếm của Giang Vỹ - Bội Nhu thoáng mỉm cười.
Tuấn Chi, Vũ Thu, Hiểu Nghiên và Tử Kiên đang ngồi quây quần bàn thảo về chuyện tổ chức cuộc triển lãm họa phẩm của Vũ Thu. Hiểu Nghiên có vẻ hăng say nhất, chạy tới chạy lui đo kích thước từng bức họa để chuẩn bị treo ở đâu và ánh sáng phải như thế nào để tạo thêm giá trị cho từng tác phẩm. Tuấn Chi nhìn ngắm từng bức tranh một tỏ vẻ chiêm nghiệm cái ý nghĩa sâu sắc ẩn dụ trong mỗi tác phẩm do Vũ Thu tạo thành, đến lúc Tuấn Chi phải gật gù khen ngợi:
- Nên từ một cái nhìn hết sức khách quan, anh cũng cảm nhận ở những họa phẩm của em có những sắc thái độc đáo riêng biệt. Chính vì ở giá trị nghệ thuật đa diện đó anh nghĩ cần phải giới thiệu cho nhiều người biết để cùng chia xẻ cùng thưởng ngoạn.
Hiểu Nghiên thì tin tưởng và lạc quan hơn:
- Dì có tài phải để cho mọi người biết chứ. Cho nên dì triển lãm tranh là phải lắm không ngần ngại chần chờ gì nữa. Có phải thế không anh Kiên?
Tử Kiên ngồi im không có ý kiến bỗng nghe gọi đến tên mình thì giật mình nhìn Hiểu Nghiên cười hòa và trả lời ngay:
- Hiểu Nghiên nói phải lắm, cháu hoàn toàn đồng ý. Và cháu nghĩ cuộc triển lãm này chắc chắn dì sẽ thành ông và nổi tiếng như cồn.
Vũ Thu thấy chung quanh mình đều là những người yêu quý mình, điều họ nói ra đều là những lời phát nên tự trái tim chân thật làm cho Vũ Thu vừa cảm động và tin tưởng ở tài năng của mình hơn.
- Thôi được, Thu cũng đánh liều lần này và sẵn sàng thách thức với mọi điều dư luận phê phán...
Như thế là coi như đồng ý cả mọi người và một kế hoạch triển lãm bắt đầu soạn thảo. Tuấn Chi sắp xếp hàng trăm bức họa theo từng lối sáng tạo khác nhau sơn dầu bột màu phấn tiên qua khuynh hướng phác họa, chân phương, trừu tượng, siêu thực... cùng những thể tài riêng biệt từ đời sống, thiên nhiên, tình yêu... đến đấu tranh, hy vọng và niềm tin. Nhưng đặc biệt không có bức nào Tuấn Chi đề nghị loại bỏ. Khi treo xong theo thứ tự từng đề tài Tuấn Chi đứng ngắm có vẻ thỏa nguyện cái sáng kiến của mình bỗng nhiên Tuấn Chi nhìn sang Vũ Thu hỏi nhỏ:
- Nhiều khi anh tự nghĩ, một người có tư tưởng sâu sắc và một tài năng phong phú như em mà sao không được chồng em yêu quý nhỉ?
Vũ Thu bật cười:
- Chồng em rất thực tế chỉ muốn em làm một người vợ bình thường như những người đàn bà khác, nghĩa là chỉ biết chiều chuộng chồng chăm sóc con cái. Chồng em đâu cần em có tư tưởng và những họa phẩm của em.
Vũ Thu dừng lại một vài giây rồi lẳng lơ nhìn Tuấn Chi:
- Nhiều khi em cũng nghĩ về anh như thế. Một người đàn ông có tài, thông minh lịch thiệp, hiểu biết nhiều về văn học nghệ thuật, có nhận xét sắc bén phải có người vợ tế nhị và có tâm hồn thích hợp. Chắc chị ở nhà cũng nằm trong những tiêu chuẩn đáng yêu ấy?
Tuấn Chi nhìn lảng qua phía khác, yên lặng thở dài. Đã nhiều lần Tuấn Chi vẫn giữ nguyên thái độ như thế nhất là trước mặt Tử Kiên. Vũ Thu cảm thấy câu hỏi của mình kém tế nhị vội chuyển sang đề tài khác để không khí tự nhiên hơn. Và Vũ Thu tự nhủ từ nay về sau nàng sẽ không bao giờ nhắc đến vấn đề Uyển Lâm với chàng nữa. Nhất là người đó là mẹ Tử Kiên chắc chắn sẽ làm cho Tử Kiên buồn vì dù sao Uyển Lâm vẫn là mẹ. Vũ Thu cúi xuống và nói thật nhỏ vừa đủ cho Tuấn Chi nghe:
- Em thành thật xin lỗi anh. Em sẽ không bao giờ đề cặp đến người vợ yêu dấu của anh nữa...
Bỗng có tiếng điện thoại reo, Tuấn Chi vội vàng cầm ống nghe.
- A lô! À... em đấy hở?.... thế hở?... Được em an tâm anh sẽ đi tìm Bội Nhu ngay. Thôi nhé.
Vũ Thu biết là Uyển Lâm gọi đến nên nghịch đùa:
- "Tình yêu đã gọi anh trở về.”
- Không phải về mà phải đi tìm Bội Nhu thì đúng hơn. Bội Nhu đã bỏ nhà đi mất biệt theo tình nhân của nó.
Vũ Thu vội nghiêm nét mặt vì tình thế gay cấn không thể đùa được. Tuấn Chi có vẻ bối rối nó với Vũ Thu và Tử Kiên:
- Bội Nhu đã bỏ nhà ra đi không biết đi đâu mà giờ này chưa thấy về. Anh phải đi tìm nó gấp.
Vũ Thu lo lắng:
- Có cần em giúp một tay không?
- Anh hiểu tính tình con gái anh lắm. Bội Nhu rất cứng rắn nói là làm nên anh ngại vì tự ái Bội Nhu sẽ không về. Và rồi không biết chuyện gì sẽ xảy đến? Anh yêu thương Bội Nhu lắm và chìu chuộng hết mình. Uyển Lâm thì lúc nào cũng muốn gây sự hết người này đến người khác! Thật khổ tâm cho anh quá.
Vũ Thu vỗ vai Tuấn Chi tỏ vẻ thương yêu thông cảm nỗi khổ của chàng:
- Thôi anh và Tử Kiên về gấp đi coi thử sự việc ra sao? Nhưng em nghĩ không đến nỗi nào bi quan lắm đâu, con gái dễ xúc động nên nông nổi lắm bỏ đi vài ba lần đến nhà bạn rồi sau đo hối hận tự tìm về là thường. Lúc trước chưa lấy chồng thỉnh thoảng em cũng "lên cơn sốt" như thế. Nhưng em nghĩ vì gia đình anh hạnh phúc quá nên con mới vắng mặt vài giờ là coi như tai nạn ghê gớm rối loạn cả lên!
- Sao em biết gia đình anh hạnh phúc?
Và Tuấn Chi tỏ vẻ bực tức vì những chuyện rắc rối xảy ra.
- Em sẽ liên lạc giùm anh vài nơi mà Bội Nhu thường quan hệ và anh có thể liên lạc với em sau vài giờ nếu anh muốn, bây giờ anh cùng Tử Kiên về đi và chia nhau tìm kiếm Bội Nhu.
Vừa bước vào nhà là nghe Uyển Lâm vừa khóc vừa tru tréo như người điên.
- Trời ơi! Số tôi sao khổ như thế này hỡi trời? Có chồng cũng như không, không ngó ngàng đến con cái gia đình, con thì toàn đồ hư đốn bất hiếu... Tôi đã mang nặng đẻ đau, ngày nay nó trả ơn tôi bằng cách đó, làm khổ nhục tôi như thế này... Trời. Tôi xấu hổ quá... tưởng yêu cái thằng sửa xe là danh giá còn không nghe lời dạy bảo, bỏ nhà đi theo nó thật nhục nhã quá.
Tuấn Chi yên lặng ngồi chịu đựng nghe những lời kết tội Bội Nhu chàng cảm thấy chán nản vô cùng. Tuấn Chi gọi bà vú Trương hãy nói thực sự việc xảy ra.
- Thưa ông, theo tôi thấy cậu ấy trông cũng cao ráo, đàng hoàng ăn nói nhỏ nhẹ lễ phép lắm. Tôi còn nghe cô ba bảo cậu ấy là nhà văn nữa đó. Và sau khi bị Bà sỉ nhục cậu ấy liền bỏ đi ngay làm cho cô ba hốt hoảng chạy theo... Tôi biết cô ba tính cứng rắn nên không biết có chịu trở về không... tội nghiệp.
Tuấn Chi nghe qua lời tường thuật của vú Trương cũng đoán một phần về người bạn trai của Bội Nhu. Chàng biết tính Bội Nhu rất có tâm hồn và sâu sắc giống chàng nên nhất định người bạn trai của Bội Nhu cũng phải có những điểm xuất sắc nào đó... Nhưng Uyển Lâm thì khác nghe vú Trương tả sơ về Giang Vỹ thì bực mình:
- Nhà văn! Cái tướng trông có vẻ du thủ du thực ấy mà là nhà văn hả! Mặt mày sát khí trông rất nguy hiểm suýt nữa nó giết mình khi nào không biết. Thứ đểu cáng dụ dỗ con mình để mong kiếm chác chút đỉnh...
Vừa nói mặt Uyển Lâm tái xanh vì tức giận nên trông càng xấu xí. Tuấn Chi vội gạt ngay:
- Em im đi, chuyện gì cũng do em gây ra cả. Anh bực mình hết sức. Phải để cho tâm hồn "người ta" thanh thản kiếm sống chứ! Ở nhà rồi sinh lắm chuyện.
Nghe Tuấn Chi nói như vậy cơn giận của Uyển Lâm ùn ùn bốc lửa, mặt nàng đỏ cháy như người say rượu có lẽ Uyển Lâm tức quá nên tất cả mạch đều căng thẳng, Uyển Lâm vừa trợn trừng mắt vừa la hét om xòm:
- Ôi giời đất ơi! Ngày hôm nay tôi gặp xui xẻo quá. Mới sáng sớm đã gặp đồ quỷ sứ vào nhà ám hại rồi đến con cái mắng nhiếc bỏ đi xong bây giờ lại bị ông chồng dở hơi chửi … Tôi chỉ còn nước chết là sướng nhất. Rồi ông xem tôi sẽ chết cho ông mãn nguyện, tôi biết bây giờ tôi chỉ là đồ vô dụng mà...
- Uyển Lâm, em làm ơn nín đi có được không? Cái gì cũng từ từ xử trí, la lối om sòm thiên hạ cười cho còn gì là phẩm giá nữa.
Tử Kiên cũng góp lời:
- Nín đi mẹ có gì mà khóc lóc dữ vậy. Để con với ba đi tìm Bội Nhu. Chuyện này con có nghe Bội Nhu tâm sự nhưng cứ tưởng là anh chàng Từ Trung Khao đâu dè...
Bỗng Tuấn Chi quay lại nó với Tử Kiên:
- Con có biết thằng đó tên gì và ở đâu không?
Tử Kiên lắc đầu tỏ vẻ thất vọng. Xoay qua Uyển Lâm, Tuấn Chi hỏi tiếp:
- Bộ khi nó đến gặp em không giới thiệu tên nó à?
- Thấy bộ điệu có vẻ lưu manh quá nên em chả để ý đến tên nó làm gì?
- Em thật hồ đồ quá, tại sao lại vội đánh giá người ta kỳ quá vậy!
- Ba à! Hay là mình vào xem trong phòng Bội Nhu thế nào cũng khám phá ra bí mật.
- Có lý...
Tuấn Chi và Tử Kiên vội vàng chạy lên lầu vào phòng Bội Nhu lục soát... Bỗng Tuấn Chi lấy ra một tập vở dán đầy những bài báo đã in... Ở ngoài bìa đề những chữ hoa nắn nót cẩn thận "Thế giới của Giang Vỹ " Tuấn Chi dở vài trang trong thì ra những truyện ngắn đã đdược in báo mang tên Giang Vỹ... Tuấn Chi gật đầu như khám phá ra một sự thật. Tuấn Chi lướt nhanh một vài giòng mở đề và kết luận Tuấn Chi cảm nhận được một ít tư tưởng mà tác giả gỏi gắm vào trong câu chuyện. Tuấn Chi hình dung đến một người thanh niên đầy vẻ phấn đấu với đời bằng khả năng tiềm ẩn trong tâm hồn. Một ý chí đấu tranh đáng mến phục ngay mỗi đời sống và trong tình yêu thơ mộng. Điều đặc biệt ở đầu mỗi truyện ngắn đều đề tặng Bội Nhu. Bỗng dưng Tuấn Chi dành cho Giang Vỹ những cảm tình đặc biệt, vì Giang Vỹ không phải một người tầm thường, là một nhà văn có lý tưởng đưa vào văn chương những ý chí đấu tranh quyết liệt và một sự kiên nhẫn tuyệt vời. Như một đóa sen vượt lên từ bùn nhơ để tỏa ngạt ngào hương sắc. Nếu dáng vẻ bên ngoài nghệ sĩ như vú Trương mô tả thì Bội Nhu say mê Giang Vỹ là đúng. Ít ra Bội Nhu cũng biết kén chọn một người có tâm hồn thích hợp với tâm hồn của Bội Nhu... Tuấn Chi vừa xuống lầu thì nghe Tử Kiên điện thoại với Từ Trung Khao.
- Thực sự cậu cũng không biết Bội Nhu liên hệ với ai?
Tuấn Chi nó với Tử Kiên:
- Ba biết tên nó là Giang Vỹ một người viết văn chắc ba sẽ điện thoại đến tòa soạn hỏi thì biết địa chỉ.
Tử Kiên có vẻ nóng nảy:
- Hay là mình điện thoại báo cho sở cảnh sát biết?
- Khỏi cần Ba sẽ tìm ra nhà mà, an tâm.
Bà Uyển Lâm nghe Tuấn Chi nhắc đến Giang Vỹ vội đáp ngay:
- Đúng rồi nó tên Giang Vỹ ở con lộ phía đông chợ Hòa Bình.
- Vậy chắc thuộc khu Cổ Đình Hòa Bình rồi. Tử Kiên vừa đoán ra như thế và vội vã ra đi.
- Con biết chỗ rồi, để con đi tìm Bội Nhu cho. Nhưng khoảng hai tiếng đồng hồ sau Tử Kiên quay về thất vọng.
- Thưa ba con tìm mãi nhưng không khám phá ra dấu tích hay là mình báo cảnh sát đi ba.
Không còn cách nào hơn buộc lòng Tuấn Chi phải gọi đến Cảnh sát.
Trong khi chờ đợi tin tức cảnh sát, Tuấn Chi càng suy nghĩ thêm về cảnh tượng nóng nảy vì giận hờn của Bội Nhu qua lời tường thuật của vú Trương làm cho Tuấn Chi càng bối rối lo ngại hơn... Chàng tưởng tượng đến những hình ảnh đen tối không may xảy đến với Bội Nhu và chàng cảm thấy đau khổ đến mức nào khi nghe tin đứa con gái yêu quý nhất của chàng gặp nạn. Như để tự trấn an mình Tuấn Chi với lấy cuốn tập "Thế giới của Giang Vỹ " Mặc dù bận công chuyện làm ăn nhưng chàng cũng bỏ chút thì giờ theo dõi những sinh hoạt văn học nghệ thuật hiện đại và chàng có nhận xét hầu hết những cây bút trẻ bây giờ đều lấy cuộc sống thật của mình làm đề tài khai thác. Ở Giang Vỹ cũng thế, Tuấn Chi bắt gặp những ưu tư về đời sống, về tương lai và tình yêu... những ý tưởng sâu sắc được chuyên chở qua một lối hành văn mới lạ nhưng vẫn đầy tình cảm thật là một cây bút nhiều hứa hẹn. Qua nhiều tờ báo, tạp chí văn học đứng đắn giới thiệu Giang Vỹ một cách trang trọng đủ chứng tỏ tài năng của Giang Vỹ... Bỗng chuông điện thoại reo vang kéo chàng về với thực tại.
- Anh Tuấn Chi đấy hở?
- Vâng, anh đây, có gì lạ không?
- Em đã tìm ra Bội Nhu rồi, nó đang nằm ở phòng cấp cứu phòng hai nghe nói mới vô đêm qua.
- Vậy à! Cám ơn em nhiều lắm, anh sẽ đến ngay.
Tuấn Chi cảm thấy lòng mình trầm lắng hẳn xuống. chàng thở phào. Tuy nhiên chàng vẫn còn lo sợ vì không biết nguyên nhân nào Bội Nhu lại vào nằm bệnh viện lại ở phòng cấp cứu chắc phải là nguy kịch lắm? Hay là tai nạn xe cộ? Càng nghĩ Tuấn Chi càng mất bình tĩnh, mồ hôi toát ra lạnh cả người... Ở đầu dây Vũ Thu nói tiếp:
- Anh Tuấn Chi, chắc anh lo sợ lắm phải không? Anh hãy bình tĩnh vì em đã hỏi Bác sĩ xong Bội Nhu không có việc gì đáng lo cả, may quá bác sĩ trực đêm qua là người quen của em, hiện Bác sĩ đã cho Bội Nhu xuống phòng hồi sức rồi. Phòng số 8 lầu hai. Bác sĩ còn cho biết Bội Nhu vì kích động quá nên ngất xỉu... Không có gì mà lo nghĩ... bây giờ thì anh có thể đến thăm Bội Nhu được rồi đấy!
- Cám ơn em nhiều lắm. Nếu không có sự giúp đỡ của em quả thật anh lo vô cùng. Thôi nhé, cám ơn em.
Tuấn Chi ném điện thoại cầm tờ giấy có ghi địa chỉ chạy nhanh ra cửa.
- Bội Nhu ra sao anh?
- May quá chưa chết!
Tử Kiên chạy theo Tuấn Chi ra xe. Nhấn ga cho xe lao vun vút được một khoảng đường Tuấn Chi mới nói với Tử Kiên:
- Không hiểu bằng cách nào Vũ Thu tìm ra Bội Nhu! Trong khi cảnh sát không một mảy may hay biết.
- Chắc dì Thu điện thoại hỏi những người thân với Giang Vỹ?
Tuấn Chi và Tử Kiên vất vả lắm mới tìm ra số phòng của Bội Nhu ở tần lầu hai vì bệnh viện khá rộng như "mê hồn trận". Nhưng khi vừa đến cửa phòng cả hai cha con Tuấn Chi đều phải khựng lại vì nhìn thấy một chàng thanh niên đang cúi xuống hôn Bội Nhu một cách say đắm. Tuấn Chi khoát tay ra dâú cho Tử Kiên đừng bước vội vào vì Tuấn Chi không muốn khuấy động phút giây hạnh phúc giữa Bội Nhu và Giang Vỹ.
Khi Bội Nhu vừa ngước nhìn lên bắt gặp đôi mắt Tuấn Chi nhìn con mỉm cười, Bội Nhu vội buông Giang Vỹ và gọi:
- Ba! Ba!
Giang Vỹ giật mình quay lại, vừa nhìn sững Tuấn Chi vừa cúi đầu chào:
- Thưa bác!
Tuấn Chi nhìn Giang Vỹ và khẽ gật đầu. Trước mặt Tuấn Chi, Giang Vỹ đang đối diện với dáng dấp cao lớn, cường tráng, mái tóc rối bồng có vẻ nghệ sĩ, đôi mắt sáng đầy vẻ cương nghị, bướng bỉnh tự tin. Tuấn Chi không thất vọng lắm. Ý nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu óc Tuấn Chi thì Giang Vỹ đã lên tiếng:
- Thưa Bác, theo ý cháu bác không nên đưa Bội Nhu về vội...
Tuấn Chi bước tới một bước đặt tay lên vai Giang Vỹ, ôn tồn đáp:
- Cám ơn cậu, tôi hiểu, nhưng cậu cũng không nên quan tâm về Bội Nhu quá.
- Nhưng thưa Bác, Bội Nhu rất khổ tâm khi trở về gặp bác gái...
- Cậu đừng nói thế vì dù sao Uyển Lâm cũng là mẹ. Tôi sẽ có cách giảng hòa giữa hai bên. Còn riêng về cậu, thật tình tôi biết cậu chưa hiểu tôi nhưng tôi hiểu cậu quá nhiều... Vừa nói Tuấn Chi vừa rút cuốn tập "Thế Giới của Giang Vỹ" đưa cho Giang Vỹ và tiếp tục... Tôi không phản đối Bội Nhu đã đóng góp công trình để cậu thực hiện cái thế giới riêng của cậu... điều đó rất tốt, tôi sẽ khuyến khích con gái tôi tiếp tục.
Và Tuấn Chi đưa tay bắt tay Giang Vỹ:
- Nhân danh là cha của Bội Nhu tôi hứa từ nay coi cậu như vị hôn phu chính thức và công khai của Bội Nhu.
Và quay sang Bội Nhu:
- Ba rất hân hoan chấp nhận Giang Vỹ vào đại gia đình của chúng ta được không Bội Nhu?
Nghe Tuấn Chi nói, Bội Nhu ngồi bật dậy, nước mắt sung sướng chảy dài trên đôi má, Bội Nhu cười mếu máo:
- Ba! Con cám ơn Ba!
Giang Vỹ xúc động quá sức tưởng tượng, chàng không ngờ sự việc lại xảy đến một cách bất ngờ vậy. Chàng chớp mắt để ngăn giòng lệ. Chàng cứ tưởng thế nào Bội Nhu cũng bị một trận la mắng ghê gớm. Giang Vỹ nhìn Tuấn Chi thán phục cái tinh thần bao dung cao quý. Và chàng ngạc nhiên vô cùng tại sao Bội Nhu lại có một bà mẹ ích kỷ tầm thường hung hiểm đến như thế. Mà lại có một người cha phóng khoáng rộng lượng dễ thương như vậy... Nhưng đột nhiên Giang Vỹ đâm hoài nghi vì đa số những người thuộc giới chủ nhân ông, thượng lưu trí thức đều chỉ là những bộ áo đẹp khoác bên ngoài, bên trong tâm ẩn chứa những nham hiểm quỷ quyệt, những âm mưu đen tối khủng khiếp? Không biết cha của Bội Nhu có ở trong trường hợp này? Dùng quỷ kế để chiêu dụ đưa Bội Nhu về nhà nên Giang Vỹ e dè thay đổi thái độ.
Tuấn Chi đến bên Bội Nhu hôn nhẹ vào mái tóc và cằm tay xoa vào vết thương:
- Tại sao tay con bị thương thế?
- Dạ thưa ba... con vô ý.
- Bác sĩ bảo vết thương này sẽ bị thẹo đấy.
Bội Nhu cười: - Coi như một kỷ niệm suốt đời phải không ba?
Tử Kiên nãy giờ vẫn đứng bên cha yên lặng theo dõi những diễn biến chung quanh, bỗng nghe Bội Nhu nói thế bèn góp ý:
- Kỷ niệm làm cho ba và anh hốt hoảng lo lắng suốt một đêm không ngủ.
- Ba đã liên lạc với bác sĩ K. rồi, con không cần phải nằm ở đây nữa... tốt nhất là...
Bội Nhu liền ngắt lời ba:
- Tốt nhất là chúng ta đi ăn một bữa cơm thịnh soạn phải không ba? Con đói quá từ hôm qua đến nay không ăn uống gì.
- Được để ba hỏi ý kiến bác sĩ lần chót nhé.
Tuấn Chi định ra cửa thì may quá bác sĩ cũng vừa vào khám bệnh cho bệnh nhân mỗi buổi sáng. Tuấn Chi dừng lại chào bác sĩ và hỏi ý kiến:
- Thưa bác sĩ tình trạng sức khỏe Bội Nhu ra sao? Nhờ Bác sĩ khám giúp cho. Cám ơn bác sĩ.
- Ồ! Ông Chi đừng có khách sáo. Bà Thu đã nhờ tôi chăm sóc cháu từ hôm qua rồi, có gì phải cám ơn. Quen nhau cả mà.
Sau khi chẩn mạch Bội Nhu, bác sĩ bảo:
- Sức khỏe cháu đã trở lại bình thường. Cháu có thể rời khỏi bệnh viện được hôm nay.
Tử Kiên lo đi làm thủ tục và thanh toán tiền nong. Giang Vỹ quấn quít bên Bội Nhu sắp lại đôi dép cho nàng, tìm cái lược đưa cho Bội Nhu chải tóc...
Tuấn Chi nhìn Giang Vỹ gật đầu:
- Hay là mời cậu cùng đi ăn với chúng tôi, chắc chắn đêm qua cậu cũng "tuyệt thực và không ngủ".
Giang Vỹ cười mà trong lòng cảm thấy sung sướng, bây giờ chàng mới thực sự tìm thấy nụ cười thoải mái.
Tuấn Chi nhìn đồng hồ mới có chín giờ mười lăm phút chắc các quán ăn trưa chưa mở cửa.
- Hay là chúng ta cùng về Vân Thọ Đường đi để gọi thêm Vũ Thu và Hiểu Nghiên nữa cho vui?
- Như thế là nhất rồi, cám ơn Ba.
Để đánh tan mối hoài nghi của Bội Nhu, Tuấn Chi chống chế:
- Sở dĩ gọi Vũ Thu vì chính Vũ Thu đã tìm mọi cách để khám phá ra chỗ nằm của con đấy. Bây giờ chúng ta phải cám ơn Vũ Thu mới được.
Bội Nhu yên lặng chỉ cười riêng một mình có vẻ bí mật. Bội Nhu nắm tay Ba xiết chặt và thúc giục:
- Xong rồi, thôi chúng ta đi Ba, Đi anh Giang Vỹ...
Khi Tuấn Chi, Tử Kiên, Giang Vỹ và Bội Nhu vừa bước vào quán cafe Vân Thọ Đường thì Hiểu Nghiên và Vũ Thu đã có mặt ở đó ngồi chờ đợi. Mọi người đều ngồi vây quanh bàn tròn cười nói vui vẻ, không khí thật cởi mở và thông cảm. Chưa bao giờ Tuấn Chi cảm thấy những giây phút hạnh phúc quây quần bên nhau như thế này, ước gì Vũ Thu thay thế được vị trí của Uyển Lâm thì thú vị biết bao nhiêu. Ý nghĩ thoáng qua làm cho chàng bật cười thầm lặng một mình.
Lần đầu tiên qua sự giới thiệu của cha nàng, Bội Nhu rất ngạc nhiên vì không ngờ đối diện với một người đàn bà lịch thiệp dễ thương lại có tài và bao dung nữa thật là một mẫu người dễ thu hút đàn ông. Sáng nay Vũ Thu mặc một chiếc áo vàng nhạt, quần tây dài, một đóa hồng nhỏ bằng ngọc thạch gắn trên cổ áo làm điểm nét duyên cho khuôn mặt trắng hồng. Mái tóc buông thả lãng mạn. Vũ Thu thật trẻ ngoài tưởng tượng của Bội Nhu, hèn gì ba nàng không say đắm! Nhìn qua Hiểu Nghiên, có lẽ cũng bằng tuổi Bội Nhu nhưng ở hai khuôn mặt đều có nét duyên dáng xinh đẹp riêng biệt. Ở Hiểu Nghiên có vẻ hồn nhiên ngây thơ, ở Bội Nhu có vẻ trầm lặng e lệ... Riêng về cái nhìn thì Bội Nhu bén nhạy hơn. Vũ Thu yên lặng suy nghĩ và gật đầu như cố gắng gợi nhớ khi được giới thiệu đến cái tên Giang Vỹ, Thoáng một lúc Vũ Thu bỗng thích thú kêu lên làm mọi người ngỡ ngàng:
- À tôi nhớ ra rồi. Hình như cậu là nhà văn. Tôi có xem một câu chuyện tình cảm xã hội trong đó một câu đối thoại làm cho tôi thích thú vô cùng "Tôi có thể chịu đựng sự cô độc nhưng tôi không bao giờ chịu nổi sự cô đơn". Và nhân vật nằm trong truyện "Nỗi buồn, đừng mãi làm ta khổ đau?”.
Đang ngồi tư lự đủ chuyện bỗng nghe Vũ Thu nhắc đến tên mình nhất là đến truyện ngắn mà Giang Vỹ yêu thích nên làm cho chàng cảm động.
- Dì Thu nhận được tên tôi với câu chuyện thật là điều an ủi cho tôi, vì tôi cứ ngỡ chỉ có một mình Bội Nhu đọc chuyện của tôi thôi chứ! Nhất là...
- Cám ơn Giang Vỹ, tại vì qua nhân vật trong câu chuyện hợp với tôi, tôi hoàn toàn đồng ý với Giang Vỹ. Mình có thể chấp nhận sống một cuộc đời cô độc nhưng có thể mình sẽ đau khổ vì nỗi cô đơn dằn vặt, găm nhấm một cách ghê sợ cùng tận, nhất là người đó không có tri âm.
Tuấn Chi nhìn sửng vào Vũ Thu chàng liên tưởng đến những tháng ngày cô đơn của nàng, chàng nhớ lại đêm hạnh phúc với nàng... đôi môi như vẫn còn thơm mùi rượu nho ngọt lịm. Chính chàng cũng nằm trong tình trạng cô đơn triền miên trên hai mươi năm dài đăng đẳng. Tuấn Chi vẫn nhớ hoài kỷ niệm hạnh phúc bên Vũ Thu, ngôi nhà nhỏ nhưng đầy ấm cúng thơ mộng, bức tranh treo trên vách với những giòng thơ: Mạc đạo bắt tiêu hồn. Liêm quyển thu phong. Nhân tỷ hoàng hoa sấu... Chạnh lòng Tuấn Chi nhìn sững Vũ Thu như uống đầy đôi mắt đẹp mơ tình tứ của nàng.
Giang Vỹ ngồi bên cạnh Bội Nhu nhắc đến tên Vũ Thu nhiều lần nhưng Giang Vỹ không thể nào nhớ đến họa sĩ Vũ Thu một lần trên báo nên Giang Vỹ chơn chất hỏi Vũ Thu:
- Thưa dì, chắc dì đã có tranh triển lãm?
- Không, tôi chưa được cái hân hạnh đó. Tôi biết tên Vũ Thu nầy còn xa lạ đối với quần chúng - dĩ nhiên trong đó có cậu - đương nhiên cậu có quyền không biết đến tên tôi nhưng tên của cậu tôi đã quen thuộc qua những bài viết của cậu mà tôi đã đọc. Tôi rất thích cái thế giới văn chương lịch lãm của cậu. Tôi thành thật khuyên cậu nên tiếp tục con đường mình đã chọn và hãy chuẩn bị đối phó và chịu đựng những búa rìu dư luận. Chẳng có một người nghệ sĩ nổi tiếng nào mà không bị thiên hạ chửi...
Tuấn Chi ngắt lời Vũ Thu:
- À, Thu đọc bài vè nghe chửi cho cậu ấy nghe.
- Đó chỉ là một lối chơi chữ anh à, đọc lên e không hợp với mấy cháu ở đây.
Giang Vỹ thành khẩn hơn:
- Tôi vẫn nghĩ rằng những bài chửi đều mang một triết lý độc đóa, và mang những bài học nhân sinh quan hữu hiệu nhất. Tôi vẫn còn nhớ đến câu chuyện Đông Tây thuyết của ngài Ngãi Tử. Ngài có hai đệ tử, một đứa tên Chấp, một đứa tên Thông. Một hôm Ngài muốn thử thông minh cả hai đệ tử bèn gọi cả hai đi dạo núi cùng với Ngài, đi được một dặm đường ngài bảo khát nước quá, bèn sai Chấp đi xin nước uống. Chấp gặp một ông lão nhà quê, ông lão ra điều kiện: "Muốn lấy nước phải trả lời câu đố của ông.” Sau đó ông lão viết chữ "Chân" rồi hỏi Chấp là chữ gì? Chấp buồn cười quá và trả lời chữ Chân chứ gì? Ông lão đuổi Chấp đi và không cho nước. Chấp ngạc nhiên về thưa lại với thầy. Thầy Ngãi Tử sai Thông đi tiếp. Gặp ông lão cũng đố câu đó liền được Thông đáp: Đó là chữ Trực (chữ Chân viết bằng Hán Ngữ nên phân tích ra sẽ được cả hai ngữ Trực và bát) Nghe trả lời ông lão thích thú quá vỗ đùi đành đạch và chỉ chỗ cho Thông lấy nước mang về. Ngài Ngãi Tử bảo Chấp con phải học cách ứng biến mới thành công ở đời, thật thà chơn chất cục bột quá con sẽ còn nhận lãnh nhiều thất bại.
Bội Nhu nhìn Dì Thu cười nói:
- Câu chuyện chỉ có giá trị ở đời sống thôi nhé, có phải không dì?
- Nhưng dì thì muốn thành Chấp hơn dù sao đó vẫn là con người thực của mình... mặc dù sẽ thiệt thòi trong đời sống... Vũ Thu lại thở dài... Nhưng thôi cho dù Chấp hay Thông cũng đều không sợ thiếu nước uống vì Vân Thọ Đường lúc nào cũng có nước ngọt và cafe.
Cả bọn cùng cười vui thú. Nhưng Hiểu Nghiên cứ thắc mắc hoài về bài vè nghe chửi nên thúc dì Thu:
- Còn bài vè nghe chửi Dì chưa đọc cho nghe. Bộ dì không sợ người ta chửi sao?
Vũ Thu đọc lại mọi người nghe đều cười lăn. Giang Vỹ ngạc nhiên hỏi Dì Thu:
- Dì Thu hay thật, chắc dì không sợ người ta chửi đến mình?
Vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng Vũ Thu có vẻ ngẫm nghĩ về câu hỏi của Giang Vỹ.
- Có thể tạm gọi mình có chút tâm hồn nghệ sĩ, lúc nào cũng mong muốn làm đẹp cuộc đời bằng tác phẩm văn chương nghệ thuật của mình. Dĩ nhiên một nhà văn khi đã hình thành xong tác phẩm muốn có người đọc để cùng chia xẻ những tư tưởng của mình diễn đạt, cũng như người họa sĩ cũng thế, nếu không thì chúng ta cô đơn ghê gớm. Những lời bình phẩm khen chê đó là quyền của người thưởng ngoạn. Nhưng mấy ai trong giới văn nghệ sĩ được hoàn hảo, không có trên phương diện nghệ phẩm thì cũng ở đời tư, ở sở thích của mỗi người và như thế là đều bị phê phán một cách triệt để. thật tình tôi không sợ bị chửi và cũng không bao giờ muốn nghe chửi. Mặc dù trong chúng ta đa số thực tài thì đều xem bã hư danh tựa như mây thoảng nhưng khổ thay hư danh vốn dĩ là bản chất u mê của nhân loại... Vừa nói đôi mắt của Vũ Thu hiu hiu nhìn ra khung cửa sổ như để cho nguồn tư tưởng bay bổng xa ngoài thực tại.
Giang Vỹ gật đầu tán đồng nhận xét thâm túy của Vũ Thu.
- Nhưng thưa dì nếu tất cả những lời bình phẩm đều là những sự chê bai thì có phải vì ta thật sự không có tài?
- Chưa hẳn thế vì đôi khi ta đòi hỏi có sự bình phẩm của những nhà trí thức lỗi lạc ở trình độ cao nhưng họ quên rằng quần chúng cũng đóng một vai trò quan trọng, đa số những tác phẩm được lưu truyền từ đời này qua đời khác nhờ sự lưu ý nồng nhiệt của dân chúng. Cho đến bây giờ những tác phẩm được quần chúng yêu thích như Tam Quốc Chí, Tây Du Ký, Tây Sương Ký, Hồng Lâu Mộng... đều có một giá trị đặc biệt. Một bộ Kinh thi của Khổng Tử đều do công trình sáng tạo của nhân gian mà ông đã góp mặt và vẫn được xem là một tác phẩm tuyệt vời nhất. Như thế văn chương quần chúng không mang một giá trị nào chăng? Mỗi người một quan niệm, có người sáng tác cho chính họ, có người sáng tác theo khuynh hướng xã hội, quần chúng. theo tôi những danh xưng thi sĩ, văn sĩ, họa sĩ... không phải tự mình tạo nên mà quần chúng dành tặng cho người đó qua sự thẩm định giá trị ở những tác phẩm tạo thành qua thời gian...
Giang Vỹ nhìn Bội Nhu và trách yêu:
- Nếu được nghe những lời nầy trước đây vài năm thì thú vị biết mấy, sao Bội Nhu không giới thiệu dì Thu với anh sớm hơn?
- Chính em cũng có ý nghĩ như vậy, tại sao em không gặp dì Thu sớm hơn anh nhi?
Hiểu Nghiên tỏ vẻ sung sướng vì thấy mọi người đều thích dì Thu, nói chen vào:
- Quý vị có thể gặp dì Thu hơi muộn đấy nhưng không sao. Dì ấy có lắm tài sản hiếm quý lắm. Trái tim đựng nhiều ngăn kéo. Một ngăn chứa sự cảm thông, một ngăn chứa lòng nhiệt tình, một ngăn đựng tư tưởng và một ngăn đầy thi họa. Ai muốn xin ngăn nào dì đều rộng rãi ban cho không một điều kiện nào hết.
Vũ Thu liếc nhìn Hiểu Nghiên và hét lớn:
- Thôi xin cô im đi, quảng cáo vừa vừa thôi chứ. Tuy nói thế nhưng trong lòng Vũ Thu cũng cảm thấy sung sướng vì Hiểu Nghiên đã nói đúng con người thật của nàng. Và Vũ Thu không ngờ Hiểu Nghiên lại có nhận xét mới lạ và tế nhị đến như vậy...
Câu chuyện vui nổ dòn như bắp rang giữa người này với người kia trông có vẻ tâm đầu ý hiệp. Kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. Điểm tâm xong, Tuấn Chi nhìn Bội Nhu.
- Nhu, bây giờ mọi chuyện đã qua, Ba đưa con về nhà nhé.
Đang vui nghe Tuấn Chi nói, Bội Nhu bỗng sa sầm nét mặt.
- Nhưng con không muốn nhìn mặt mẹ trong lúc này.
Tuấn Chi đứng dậy lại sau lưng Bội Nhu vuốt tóc con và nói:
- Dù sao vẫn là mẹ con, và mẹ con đã khóc suốt đêm qua vì hối hận. Cha bảo đảm với con chuyện giữa con và Giang Vỹ không có gì thay đổi, con an tâm. Và Tuấn Chi quay sang Giang Vỹ:
- Cậu phải hứa chờ cho đến khi Bội Nhu ra trường rồi mới tính chuyện hôn nhân?
Giang Vỹ cúi đầu đáp lại:
- Thưa Bác, cháu lúc nào cũng vâng lời dạy của Bác.
- Tốt lắm, và tôi mong cậu đừng để tâm đến chuyện đáng tiếc vừa xảy ra hôm qua. Ngay cả chính tôi hơn hai mươi năm qua vẫn còn chưa hiểu nhau được.
- Xin Bác an tâm, thực sự vì Bội Nhu cháu sẵn sàng quên hết.
Vũ Thu, Hiểu Nghiên vỗ tay hoan nghênh ý kiến giữa hai người.
- Sau cơn mưa trời lại sáng, chúng tôi mong như thế giữa Bội Nhu và Giang Vỹ. Bây giờ không còn lý do giữ chúng ta lại nữa. Thôi chúng ta chia tay ở đây. Tôi còn phải về nhà ngủ bù nữa chứ. Cậu Vỹ theo ý tôi cậu nên để Bội Nhu theo cha về nhà. Còn Hiểu Nghiên?
- Thưa Dì cho phép con cùng đi với Tử Kiên đến Shopping.
Vũ Thu đưa tay bắt tay Tuấn Chi và Giang Vỹ.
- Chào anh và Giang Vỹ hy vọng chúng ta còn nhiều cơ hội để nói chuyện về hội họa.
Còn lại một mình trên đường về Vũ Thu nghe lòng mình vương chút tái tê... Vũ Thu nghĩ đến những khuôn mặt yêu thương chợt đến chợt đi tất cả như những hoa sóng trên đại dương mênh mông. Và riêng ta cũng như con sóng nhỏ vỗ vào ghềnh đá hoang vu cứ thế cho đến mãi ngàn năm sau. Cuộc đời sao mà hiu quạnh buồn chán. Vũ Thu nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác. Cuộc tình của Tử Kiên và Hiểu Nghiên rồi đến tình yêu giữa Bội Nhu và Giang Vỹ. Tử Kiên và Bội Nhu vẫn dễ thương đấy chứ, nhưng tại sao chúng nó lại có một bà mẹ khó chịu bảo thủ gay gắt đến như thế vậy? Tại sao hơn hai mươi năm Tuấn Chi vẫn âm thầm sống bên cạnh và có gọi là hạnh phúc hay không? Vũ Thu chạnh thấy lòng buồn nhớ mông lung... nàng khẽ hát lại một khúc hát thuở xa xưa khi nàng mới bắt đầu yêu... Ánh trăng thê lương phủ kín cánh đồng hoa bát ngát... còn lại một mình em bên ghềnh đá tảng nghe từng đợt sóng vỗ vào bờ... Khúc nhạc u buồn nghe từ vạn cổ hoang vụ... Vũ Thu miên man theo về với những kỷ niệm êm đềm thời dỉ vãng... đến nhà lúc nào nàng cũng không hay. Sau khi tắm rửa Vũ Thu cố ý tìm một giấc ngủ nhưng những ý nghĩ như bầy ngựa nối đuôi nhau rong ruổi hoài trong trí tưởng. Như đang bị cuốn hút trong rừng ảo giác đê mê thì bỗng giật mình vì có tiếng chuông reo báo động có người đến. Vũ Thu choàng vội áo ngủ chạy ra mở cửa.
Bỗng Vũ Thu ngạc nhiên:
- Ồ, sao anh lại đến đây?
Tuấn Chi không đáp, lặng lẽ bước vào nhà:
- Anh đến em không vui sao?
Vũ Thu vừa quay đi định vào thay áo thì Tuấn Chi ôm lấy nàng hôn một cách say đắm. Với chiếc áo choàng khêu gợi, mái tóc buông thả bồng bềnh trên vai, đôi mắt ngái ngủ mơ hồ trông thật đẹp làm cho Tuấn Chi càng thêm ngây ngất. Tuấn Chi vừa hôn nàng vừa nói nhỏ trong hơi thở:
- Anh không thể sống một ngày không gặp mặt em. Anh tham lam quá muốn em ở hoài bên anh... anh yêu em quá... chính em mới là nguồn hạnh phúc đích thực của anh...
Vũ Thu nằm ngoan ngoãn như con mèo ướt trong vòng tay Tuấn Chi.
- Anh có mê sảng không? Sao hôm nay anh nói nhiều quá vậy?
- Anh lúc nào cũng sáng suốt và bình tĩnh nhất là những lúc ở bên em. Và anh sẽ tính chuyện ly dị để cưới em mà.
Vũ Thu cảm động rúc đầu trong ngực Tuấn Chi và ứa lệ. Bỗng Vũ Thu ngước lên nhìn Tuấn Chi.
- Anh đừng nói vậy, anh đừng tưởng phá vỡ một hạnh phúc nầy để xây nên một hạnh phúc khác? Có chắc như vậy không?
- Theo ý anh chắc lắm chứ vì đó là sự thật.
- Anh chỉ tưởng tượng đó thôi. Em chỉ là tình nhân của anh thôi, em không bao giờ hoàn thành một người vợ khuôn mẫu. Cha mẹ em đã từng hy vọng từ thuở nhỏ khi lớn lên chỉ mong cho em trở thành một người vợ bình thường biết săn sóc chồng và nuôi dậy con cái với một hạnh phúc đơn giản. Nhưng rồi họ đã thất vọng. Em như một loài ngựa rừng thích rong ruổi... và như anh đã biết mọi chuyện đã xảy ra. Ai mà đo được lòng người anh nhỉ, con người đều là giả dối ngay trong đời sống. Em biết khi em quyết định ly dị chồng để theo con đường em đã chọn em đã làm khổ nhiều người. Và bây giờ em không muốn thêm nhiều người sẽ đau khổ vì em nữa. Em đã quen với kiếp sống cô độc rồi. Em thành thật cám ơn anh đã mang đến cho em một tình yêu chân thật với những ngày tháng đầy kỷ niệm mộng mơ xinh đẹp, nhưng em không muốn phá vỡ niềm tin yêu của vợ anh, dù sao người đàn bà cũng đã sống với anh trên hai mươi năm rồi...
Tuấn Chi hôn như bão táp vào môi, mắt Vũ Thu và những giọt lệ trên má. Vũ Thu nhắm mắt đê mê tột cùng. Nàng như không còn thấy mình hiện hữu, nàng lơ lửng như mây và chỉ còn nghe thật xa tiếng nói êm như suối của Tuấn Chi... nàng thấy cả một đàn ngựa đang đuổi nàng chạy xa mãi mê giữa một cánh đồng hoa vàng cho đến khi nàng mệt nhoài ngã xuống trên bờ cỏ xanh thắm, mắt nàng vội mở ra thì làn môi của Tuấn Chi cũng vừa chạm tới say đắm... Bên khung cửa gió lùa vào lung lay tấm màn thêu hoàng yến, đêm đang dần phủ kín giang phòng và sự yên lặng cứ thế kéo dài ra mãi.
Mọi chuẩn bị được xem như hoàn tất nên buổi khai mạc phòng triển lãm tranh của Vũ Thu được diễn ra trong một không khí tốt đẹp, khách xem tranh cũng như báo chí đến đông nghẹt cả Vân Thọ Đường. Số tranh bán được ngay trong ngày khai mạc đã lên đến hơn bảy chục phần trăm ngoài dự liệu của Tuấn Chi và Vũ Thu. Dĩ nhiên cũng có những lời ca ngợi thực tình và cũng có những lời chê nhẹ nhàng khuyến khích. Đối với một họa sĩ đầu tiên mở cuộc tranh triển lãm mà đạt thành công như vậy cũng xem như kết quả đáng lưu ý và một kỷ lục hiếm có trong sinh hoạt văn học nghệ thuật tại Đài Bắc. Không những tranh của Vũ Thu có những nét độc đáo về nghệ thuật mà chính Vũ Thu ngay trong buổi khai mạc nàng mặc một chiếc áo đen điểm hoa vàng trông thật đài các và dễ thương một cách lạ lùng khiến cho những người yêu tranh trong giới thượng lưu đều dành cho Vũ Thu những cảm tình đặc biệt. Vũ Thu bắt tay giới thiệu quan khách từng bức tranh của nàng nhưng mọi cử chỉ đều không lọt qua mắt Tuấn Chi đang theo dõi. Khi mọi người bắt đầu ra về Vũ Thu trông có vẻ mệt mỏi nên tìm đến ngồi ở góc bàn khuất vắng cho thoải mái, Tuấn Chi vào với vẻ mặt kém vui.
- Khi sáng, ông khách mặc Veston xám nói gì với em mà lâu quá vậy?
- Ông ta mua giúp em năm bức có giá cao nhất để đem về chưng bày trong những khách sạn lớn của ông ta tại Hạ Uy Di!
- Ngoài ra không có gì nữa à?
- Có chứ? Ông ta có nhã ý mời em dùng cơmtối mai để bàn chuyện bảo trợ cho em mở một cuộc triển lãm tại Hạ Uy Di.
- Em trả lời như thế nào?
- Cả hai đều phải để em suy nghĩ lại!
Tuấn Chi cười lớn có vẻ hài lòng:
- Chắc anh không đồng ý chứ gì? Bộ anh nghĩ ông ta tán em à?
- Dĩ nhiên, một họa sĩ có tài và đẹp như em ai mà không tán?
- Cám ơn anh, nhưng đây là chuyện làm ăn mà! Anh ghen hơ?
- Anh đã bảo cả hai đề nghị đều dẹp bỏ vì anh không đồng ý.
- Anh thật độc tài quá.
- Anh không có quyền độc tài. nhưng anh chỉ yêu cầu em thôi.
- Nói đùa thế chứ lúc nào em cũng chìu theo ý anh.
Nói xong Vũ Thu lườm mắt một cách lẳng lơ nhìn Tuấn Chi để tỏ ý nàng đã thuộc về Tuấn Chi.
Sau hai ngày triển lãm tiếng tăm của Vũ Thu qua báo chí đã được nhiều người biết đến nên Vũ Thu đã biến thành đích cho người ta chỉ trỏ phê bình. Riêng đối với Vũ Thu nàng thích sống theo quyết định của nàng nhất là về phương diện quần áo trang điểm trông có vẻ thời trang Âu Mỹ, nên dễ gây ra thêm những bàn tán nhất là sánh đôi với Tuấn Chi dạo phố. Một hôm, Tuấn Chi đưa Vũ Thu đến quán bít-tết thườnglệ mà nàng ưa thích như một chỗ thân thiết, Vũ Thu chọn bàn góc trong nhỏ có ngọn đèn màu hồng thơ mộng và Tuấn Chi đã gọi hai ly rượu chát đỏ để thấy mình đang ở giữa Paris thơ mộng. Bỗng có tiếng xì xào ở bàn bên:
- Ê mày, nhìn xem mụ đàn bà diêm dúa đó là họa sĩ Vũ Thu đấy. Hiện nay mụ ta đang nổi tiếng.
- Thế à! Còn lão đi bên cạnh?
- Chủ quán Vân Thọ Đường đấy. Người ta nói mụ lên như cồn là nhờ tài lăng xê của ông ta đó. Mày không biết à? Quán đó cũng đang trao quyền cho mụ ta rồi đấy!
Cả hai cười the thé nghe thật nham nhở và đáng ghét.
Tuấn Chi nghe được cuộc đối thoại giận tím người, Tuấn Chi bực mình quá đứng dậy bảo:
- Vũ Thu, thôi đi đi. Anh không thích ăn ở đây nữa.
Vũ Thu cũng nghe những lời bêu xấu nàng nhưng Vũ Thu vẫn điềm tĩnh nâng ly rượu nhắp từng ngụm và bình tĩnh đợi nghe tiếp, bỗng thấy Tuấn Chi bảo đi nàng vội đáp:
- Em đang đói mà, anh không ăn cũng phải ngồi lại với em đã.
Tuấn Chi chìu ý Vũ Thu ngồi xuống nhưng trong lòng cảm thấy bực bội khó chịu:
- Em không thấy không khí mất vui sao? Tại sao chúng ta lại phải chịu đựng một cách vô lý như vậy được.
- Anh bình tĩnh em đọc thơ Lý Bạch cho anh nghe nhá: "Ngu hoa mã, Thiên Kim Cừu, Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu, dữ nhỉ đồng tiêu vạn cổ sầu"
(Tạm dịch) Mặc áo lông cừu Say ngủ trên hoa Bên nhau gọi rượu Cạn chén tiêu sầu
Vũ Thu ngất ngưởng ngâm lên như coi thiên hạ là cỏ rác.
- Sao anh không uống với em, bộ anh buồn rồi sao?
- Vũ Thu, chắc em đã say rồi, thôi để anh đưa em về nhà!
Vũ Thu lả người trên tay Tuấn Chi để chàng bồng ra xe. Vừa ra khỏi quán Vũ Thu tinh nghịch hé mắt nhìn Tuấn Chi.
- Em nói nhỏ với anh chuyện bí mật này nhé.
Tuấn Chi cúi sát xuống để nghe.
- Chuyện gì thế?
- Em yêu anh nhiều lắm.
Trên đường đưa Vũ Thu về, Vũ Thu chìm đắm trong cơn say chỉ thỉnh thoảng gọi tên Tuấn Chi và thì thầm:
- Con biết mà, mẹ cứ bảo ta trong đời phải sống sao cho đúng với lòng ta, cái gì không phải của ta con đừng lấy...
Giọng Thu trở nên mê sảng.
- Mẹ bảo thật đấy mà. Em không thể giữ lấy những gì không phải của em... anh Tuấn Chi anh hiểu em nói gì chứ?
Tuấn Chi liếc nhìn Vũ Thu thấy nàng thiếp đi... Con đường lướt qua những đám lá vàng xào xạc những tia nắng xuyên cành tuyệt đẹp, Tuấn Chi đang có cảm tưởng mình đang chạy về chân trời hạnh phúc vô tận. Tuấn Chi chỉ còn nghe tiếng ríu rít của bầy chim trên cành.
Trong khi đó ở nhà Tuấn Chi đang xảy ra những câu chuyện kém vui giữa Uyển Lâm với những người bạn thân vừa đưa tin đến. Một nhà văn Tây Phương nào đó đã từng nói "khi người chồng ngoại tình thì kẻ biết sau cùng là người vợ" Thật sự Uyển Lâm không phải là người biết cuối cùng mà trước vài ngày xảy ra cuộc triển lãm tranh của Vũ Thu đã có dư luận xôn xao đến tai Uyển Lâm về chuyện dan díu tình cảm của chồng và Vũ Thu nhưng Uyển Lâm không tin điều đó vì đối với Tuấn Chi đúng là người chồng gương mẫu từ hơn hai mươi năm qua. Tuấn Chi không biết hút thuốc uống rượu la cà, thậm chí không bao giờ bước tới quán rượu hay nơi chốn ăn chơi nhảy đầm. Tuấn Chi chăm chỉ làm ăn và lo lắng gia đình con cái. Một người chồng như vậy Uyển Lâm làm sao có thể nghi ngờ được chứ. Nhất là sau câu chuyện Bội Nhu, Uyển Lâm lại càng cảm thấy hối hận cho sự hiểu biết thiển cận hẹp hòi và ích kỷ của mình nên lại càng cảm thấy điều nhận xét của chồng là đúng. Nhưng có một vài điều khác lạ xảy ra như dạo sau này Tuấn Chi hay nổi nóng đụng một tí là la hét om sòm chứ không dịu dàng nhỏ nhẹ với Uyển Lâm như lúc trước, đặc biệt là hay vắng nhà nhưng Uyển Lâm cho là vì phải lo buôn bán giao tế nên lại bỏ quạ... và chuyện tin đồn quen với Vũ Thu cũng có thể là chuyện làm ăn mà thôi.
Sau khi lo chuẩn bị bữa cơm chiều cho Tử Kiên và Bội Nhu thì bỗng có điện thoại reo vang.
- A lô, ai đó?
- Đỗ Phong đây. Bà có nghe tin tức gì mới về Tuấn Chi và Vũ Thu chưa?
- Chưa, nhưng sao chị...
Bà Đỗ Phong vốn là bạn với Uyển Lâm hai mươi năm qua, nhưng từ khi có chồng bà Đỗ Phong rất đau khổ vì có ông chồng hết sức bê bối say mê rượu chè đào hát lăng nhăng, bỏ bê gia đình. Những khi gây sự với nhau bà Đỗ Phong thường đưa hình ảnh Tuấn Chi như biểu tượng đứng đắn gương mẫu nên khi được tin ngôi thần tượng của bà bị đổ vỡ, bà xem Uyển Lâm như một đồng minh hợp ý nhất nên khám phá được tin gì là nhanh nhẩu báo ngay cho Uyển Lâm.
- Con mẹ Vũ Thu ấy... mười sáu tuổi đã theo trai đại náo trong gia đình, đòi sống theo đợt sống mới kết hôn rồi ly dị tùm lum... Em nghĩ coi vẽ xấu như mèo cào chó táp chứ đẹp đẽ gì nếu không có Tuấn Chi cố tình bỏ tiền ra lăng xê tên tuổi.
- Biết đâu đó chỉ là tin đồn?
Tuy nói vậy nhưng tay chân của Uyển Lâm cũng lạnh toát, mồ hôi tuôn như tắm trên trán.
- Em ngu quá đi, có khi nào Tuấn Chi chịu bỏ tiền ra lăng xe nó mà không có lý do?
- Chị có thấy nó đẹp không?
- Cái đó chị khó bàn đến, theo chị nó cũng tầm thường thôi nhưng nó biết cách ăn mặc nay kiểu này mai mốt nọ để quyến rũ đàn ông. Cái thứ điếm ấy mà. Bà chị ruột của nó là bạn với chị tống khứ ra khỏi nhà từ ngày nó dụ dỗ đứa con gái của chỉ. Tội nghiệp con nhỏ xinh dễ thương nghe nó cũng hư đời. Tôi đã từng biết Hiểu Nghiên...
Nghe nhắc đến tên Hiểu Nghiên, Uyển Lâm ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Chị vừa nhắc đến tên Hiểu Nghiên... có phải con bé thường đi theo nó không?
Trong trí nhớ Uyển Lâm vừa hình tượng đến khuôn mặt Hiểu Nghiên thỉnh thoảng được Tử Kiên đưa về nhà giới thiệu là bạn và thường khi chỉ ngồi độ dăm ba phút là Tử Kiên đưa đi ngay, nhiều khi Uyển Lâm chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt huống chi có ý hỏi vài điều về lai lịch.
Sau câu chuyện Bội Nhu bỏ nhà ra đi, Uyển Lâm kkông muốn xen vào đời tư con cái nữa. Tử Kiên, Bội Nhu muốn làm gì thì làm, đi sớm về trưa Uyển Lâm cũng không còn hạch hỏi như trước. Nhưng không hiểu bà Đỗ Phong nói hư đời là có ý gì. Tiếng bà Đỗ Phong vẫn còn bên đầu giây nói:
- Phải đấy! Tái Hiểu Nghiên con bé dễ thương nhưng theo đợt sống mới cuỉa dì nó là con mu. Vũ Thu nên tan hoang cuộc đời. Mới mười sáu tuổi dã mang thai rồi đến nỗi cả nhà đau khổ quá phải vào nhà thương phá thai đấy, chị thấy có khủng khiếp không?
Vừa nghe tới đây, Uyển Lâm hoàn toàn mất bình tĩnh, Uyển Lâm hoa cả mắt. Uyển Lâm có cảm tưởng đang bị bầy ngựa rừng đang lôi nàng chạy vào sa mạc với tốc độ nhanh ghê gớm làm cho Uyển Lâm chóng mặt, đến lúc tiếng nói của bà Đỗ Phong như một hơi gió thoảng bên tai nàng. Bất thần Uyển Lâm ngã quỵ xuống sàn nhà. Bà vú nhìn thấy vội chạy đến đỡ Uyển Lâm vào phòng. Không biết Uyển Lâm nằm được bao lâu thì Bội Nhu về sau khi nghe bà vú thuật lại chuyện vội chạy vào phòng.
- Mẹ bệnh hở? Để con gọi bác sĩ nha!
Uyển Lâm lắc đầu từ chối.
- Không, mẹ chỉ mệt chút thôi.
Bội Nhu lắc đầu rồi bỏ lên lầu. Uyển Lâm cũng biết từ ngày xảy ra câu chuyện không đồng ý cuộc tình với Giang Vỹ, Bội Nhu lạnh nhạt hẳn đi với mẹ đôi khi Uyển Lâm có cảm tưởng Bà là cái gai trước mắt đầy bực mình nữa. Uyển Lâm liên miên nghĩ đến những câu chuyện xảy ra đang phá vỡ hạnh phúc trong gia đình. Từ Bội Nhu yêu một tên thợ máy cù bơ cù bất không tương lai đến Tử Kiên say đắm một đứa con gái từng chửa hoang đến Tuấn Chi đem yêu mê mệt một người khét tiếng ** thỏa! Khốn nạn thật! Uyển Lâm! Mày phải cứng rắn lên một chút. Giọng bà Đỗ Phong như mãi còn vang bên tai. Đúng! Mình phải cứng rắn hơn lên để nắm lại tư thế chủ quyền ngôi nhà này mới được. Suốt cả một đời hy sinh chính mình lo cho chồng cho con tại sao mình không có quyền chứ nhỉ?
Bỗng có tiếng xe đỗ ngoài cửa, Tử Kiên chạy như bay vào nhà.
- Bội Nhu! Bội Nhu! Hiểu Nghiên đang đợi em ngoài xe kìa, cô ta hẹn em đi shopping đấy.
- Được, anh bảo Hiểu Nghiên chờ em vài phút để em điện thoại cho Giang Vỹ cùng đi cho vui.
Tử Kiên vừa bước vào nhà chạm mặt ngay Uyển Lâm.
- Con xin lỗi mẹ, con không thấy.
Bà Uyển Lâm cố lấy bình tĩnh để nói với Tử Kiên:
- Tử Kiên, con có thể mời cô bạn vào gặp mẹ vài phút được không?
Tử Kiên ngoan ngoãn:
- Thưa mẹ vâng ạ!
Hiểu Nghiên theo Tử Kiên bước vào với dáng e lệ hồn nhiên.
- Chào Bác ạ!
Uyển Lâm nhớ lại lời bà Đỗ Phong... hai dì cháu hư hỏng toa rập với nhau để phá đời thiên hạ … máu nóng hừng hực cả khuôn mặt Uyển Lâm.
- Mày... mày tên Tái Hiểu Nghiên phải không?
- Dạ đúng thưa Bác.
- Tao không ngờ Tử Kiên lại đi yêu một đứa con gái đã từng chửa hoang, dì mày tồi tệ lại đi giựt chồng người ta thật khốn nạn và hạ cấp không thể tưởng tượng được. Đi cho khuất mắt tao...
Hiểu Nghiên bị tấn công bất ngờ, mặt tái xanh không còn giọt máu, miệng chỉ ú ớ và thụt lùi ra cửa.
Tử Kiên thấy mẹ xử trí với Hiểu Nghiên như thế cũng bất mãn hét lớn.
- Mẹ, tại sao mẹ nói như thế?
Bà Uyển Lâm lồng lộng lên.
- Mày cũng thế, đi đi đồ con bất hiếu.
Bà Uyển Lâm la thét như điên vì từ lâu những cơn giận tiềm ẩn trong lòng nay có dịp bùng vỡ, bà la hét lăn lộn trên đất trông thật kinh khủng.
Hiểu Nghiên sợ quá vì lần đầu tiên nàng mới bị một người đàn bà xỉ vả nàng bằng những cử chỉ điên loạn đến như vậy, nên Hiểu Nghiên không còn bình tĩnh để đứng yên, nàng hét to rồi bỏ chạy.
Bội Nhu vừa xuống lầu thấy thế vội chạy lại ôm giữ mẹ vừa la lớn:
- Anh Tử Kiên hãy chạy đuổi theo Hiểu Nghiên mau.
Nghe tiếng hét của Bội Nhu, Tử Kiên mới giật mình vội chạy nhanh ra cửa nắm được cánh tay Hiểu Nghiên, nhưng Hiểu Nghiên vùng vẫy rút tay ra như con thú đang bị tên vừa la hét vừa khóc:
- Đừng! Hãy buông tôi ra, để tôi về với dì tôi. Các người đừng có sỉ nhục tôi nữa, tôi cắn lưỡi tự tử bây giờ. Hãy buông tôi ra đi...
Tử Kiên đau khổ quá năn nỉ.
- Hiểu Nghiên, anh yêu em mà. Để anh đưa em về với dì Thu.
Tử Kiên vẫn giữ chặt cánh tay Hiểu Nghiên vì sợ nàng vụt chạy đi gây ra tai nạn. Và cố gắng vỗ về:
- Anh yêu em, em đừng nghĩ vớ vẩn. Cho dù thế nào anh vẫn yêu em. Em lên xe đi.
Hiểu Nghiên không còn vùng vằng hung hăng nữa, thút thít khóc theo Tử Kiên bước lên xe. Tử Kiên sợ Hiểu Nghiên đổi ý nên đạp ga phóng nhanh trên con đường về quen thuộc tới nhà Vũ Thu.