 |
|

18-09-2008, 03:55 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
à thức cá»§a Tâm Nhụy ở trong trạng thái ná»a mê ná»a tỉnh.
Có vô số ngá»n sóng biển Ä‘ang bao vây lấy nà ng, đánh và o ngưá»i nà ng, cuốn trôi nà ng, dìm nà ng xuống lòng biển sâu không đáy, là m nà ng ngạt thở... nà ng Ä‘ang vùng vẫy, vùng vẫy trong lòng ngá»n sóng biển trắng xóa vô tình. Không, đó không phải là sóng biển, sóng biển không thể nà o nóng đến như váºy, nóng như những luồng dung nham phun ra từ miệng ngá»n há»a diệm sÆ¡n, đúng váºy, đó là dung nham, dung nham phun ra từ há»a diệm sÆ¡n, từng dòng rồi từng dòng, từng luồng rồi từng luồng, như những luồng sóng nuốt trá»ng lấy nà ng. Có vô số ngá»n lá»a mà u đỠrá»±c, hiện lên ngay trước mắt nà ng, ngá»n sóng nóng như lá»a đốt đó, như thể má»™t ngá»n lá»a hừng há»±c cháy, bao trùm lấy nà ng, thiêu đốt lấy nà ng, nà ng không thể hô hấp, không thể cá»±a quáºy, thế nhưng, nà ng vẫn cố gắng vùng vẫy, cố gắng kêu lên, dung nham chảy tuôn tuôn và o miệng nà ng, đốt cháy lục phá»§ ngÅ© tạng cá»§a nà ng.
Trong ná»—i Ä‘au đớn nhói buốt đó, trong sá»± đảo lá»™n lục phá»§ ngÅ© tạng đó, trong sức nóng thiêu đốt cá»§a ngá»n lá»a hừng há»±c đó, ở nÆ¡i táºn cùng cá»§a ý thức nà ng, vẫn còn má»™t phần tư tưởng Ä‘ang hoạt động, má»™t phần tư tưởng mÆ¡ hồ má» mịt, cùng nhà o đến bên nà ng, đồng loạt vá»›i ngá»n lá»a nóng như thiêu đốt đó. Trong ngá»n lá»a, có cha, có mẹ, có Chà Trung, có VÅ© Äình, có Má»™ng Thưá»ng và có cả Chà Văn! Từng khuôn mặt, từng khuôn mặt đó, trùng Ä‘iệp, chồng chất lên nhau, nhà o tá»›i bên nà ng trong ngá»n lá»a. Thế là , cái tư tưởng xuẩn động nằm sâu dưới đáy đó, vùng vẫy nhoi lên từ trong ngá»n sóng, nhắc nhở nà ng má»™t số chuyện; ba muốn ly dị vá»›i mẹ! Ngưá»i đà n bà há» Äá»—! VÅ© Äình và sá»± dịu dà ng rất má»±c đà n bà cá»§a nà ng! Chà Văn muốn Ä‘i Mỹ, Chà Văn muốn Ä‘i Mỹ? Chà Văn muốn Ä‘i Mỹ? Chiếc đầu nà ng quay quắt, cố gắng muốn táºp trung tư tưởng mình lại, cố gắng táºp trung ý chà cá»§a mình. Sau đó, trong tất cả những tư tưởng dồn dáºp kéo đến từ bốn phương tám hướng đó, nà ng chụp lấy được má»™t mục tiêu tối quan trá»ng. Không, Chà Văn, anh đừng Ä‘i! Không, Chà Văn, em có rất nhiá»u, rất nhiá»u lá»i muốn nói vá»›i anh! Không, Chà Văn, em không muốn mắng anh! Không, Chà Văn, anh phải nghe em nói, nghe em nói, nghe em nói... thế nhưng, gương mặt cá»§a Chà Văn sao lại mÆ¡ hồ thế kia, xa cách thế kia, chà ng Ä‘ang thụt lùi vá» phÃa sau, chà ng Ä‘ang rá»i bá» nà ng, chà ng Ä‘ang rút lui, chà ng Ä‘ang biến mất... nà ng hoảng hốt đưa tay ra, phát ra má»™t tiếng thét to kinh thiên động địa:
- Chà Văn!
Tiếng thét đó, hình như là m nà ng hÆ¡i tỉnh táo trở lại, nà ng cảm thấy rằng hình như mình Ä‘ang nằm trên giưá»ng. Giưá»ng? Sao lại nằm trên giưá»ng? Nà ng không biết rõ, và cÅ©ng không muốn biết rõ. Có má»™t bà n tay dịu dà ng, mát mẻ chụp lấy bà n tay Ä‘ang quá» quạng trong không khà cá»§a nà ng. Äồng thá»i, có má»™t túi nước đá mát lạnh Ä‘ang được đặt lên trán nà ng, Ä‘em đến má»™t thoáng sảng khoái. Nà ng quay đầu sang, lẩm bẩm, láºp báºp trong giấc mÆ¡:
- Chà Văn... anh đến đây, Chà Văn, em... em... em muốn nói với anh... Chà Văn, anh đừng bỠđi! Chà Văn, anh cùng đi với em đi tìm ba! Ba của em... ba của em...
Nà ng lại vùng vẫy, tất cả những ý thức, lại cuá»™n và o nhau như má»™t đống chỉ rối bung lên, nà ng tìm không ra đầu mối. Và ngá»n lá»a hừng há»±c cháy lại bắt đầu thiêu đốt lấy nà ng, thiêu đốt lấy nà ng, thiêu đốt lấy nà ng, đốt đến từng sợi thần kinh cá»§a nà ng Ä‘á»u bắt đầu co rút lại, nóng bá»ng lên:
- Ba cá»§a em đâu? Chà Văn, ba em Ä‘ang ở đâu? Ông... ông là ngưá»i cha tốt nhất thế giá»›i nà y, em... em phải Ä‘i tìm ba! Chà Văn, chúng ta Ä‘i tìm ông nhé! Äi tìm ông nhé...
Äá»™t nhiên đôi mắt nà ng mở bừng lên, ánh mắt mÆ¡ hồ:
-... Ba! Ba!
- Tâm Nhụy, ba đang ở đây!
Hình như nà ng nghe có một tiếng nói đang vang lên bên tai nà ng, tiếng nói rất quen thuộc, tiếng nói của ba! Sau đó, có một bà n tay đang vuốt ve nà ng, vuốt ve trán nà ng, vuốt ve đôi má nà ng, tại sao thanh âm của cha lại như thể nghẹn ngà o, nức nở:
- Tâm Nhụy, tha thứ cho ba! Tâm Nhụy, tha thứ cho ba!
Thanh âm cá»§a cha lại hình như vang xa ra, tan biến Ä‘i, ngá»n lá»a tiếp tục trà n ngáºp nà ng, tiếp tục đốt cháy nà ng, nà ng vùng vẫy, rồi lại vùng vẫy, thế nhưng vẫn không vùng ra khá»i ngá»n lá»a to lá»›n, Ä‘ang bừng bừng cháy đó, những dòng dung nham Ä‘ang đổ xuống từ trên đầu nà ng, nà ng khóc nức lên, cầu cứu:
- Äừng đốt cháy tôi! Äừng dìm tôi xuống! Äừng! Äừng! Ã, hãy dáºp tắt ngá»n lá»a đó Ä‘i! Ã, đừng đốt cháy tôi, đừng, đừng...
Có má»™t bà n tay nắm lấy cánh tay nà ng, có ngưá»i Ä‘ang chÃch thuốc cho nà ng. Trong sá»± mÆ¡ mà ng, hình như nà ng nghe tiếng mẹ Ä‘ang khóc, vừa khóc vừa há»i:
- Con bé... sẽ chết không?
- Anh sẽ không... để cho nó chết!
Äó là tiếng cá»§a ba.
Chết? Tại sao lại nói đến chuyện chết chóc? Nà ng không muốn chết, nà ng còn rất nhiá»u chuyện cần phải là m, nà ng không muốn chết! Nà ng phải tìm Chà Văn, Chà Văn không thÃch hợp vá»›i Ä‘á»i sống ngoại quốc, nà ng cần phải nói vá»›i Chà Văn, phải giữ chà ng ở lại! Phải nói vá»›i Chà Văn, phải nói vá»›i Chà Văn, phải nói vá»›i Chà Văn... ý thức cá»§a nà ng lại dần dần biến mất, tư tưởng lại dần dần tản mạn, thÃnh giác lại dần dần mÆ¡ hồ. Nặng ná» quá, tất cả má»i thứ Ä‘á»u dần dần trở nên vô cùng nặng ná», cái đầu tháºt nặng, thân hình tháºt nặng, tay chân tháºt nặng, ý thức tháºt nặng... nà ng ngá»§ thiếp Ä‘i.
Không biết thá»i gian trôi qua Ä‘i bao lâu, nà ng lại mÆ¡ mà ng tỉnh dáºy, nghe má»™t tiếng nói tháºt xa, tháºt mÆ¡ hồ vang lên rằng:
- Nhiệt độ đã hạ rồi. Bà SÆ¡n, bà đừng khóc nữa, cô ấy sẽ khá»e trở lại cho mà xem!
Sẽ khá»e trở lại? Thì ra, nà ng đã bị bệnh. Nà ng mÆ¡ mà ng nghÄ© ngợi.
Nà ng vùng vẫy muốn mở mắt ra, trước mắt là má»™t phiến mông lung, tất cả má»i thứ Ä‘á»u rất mông lung; đèn bà n, vách tưá»ng, gương mặt cá»§a mẹ... gương mặt cá»§a mẹ! Gương mặt cá»§a mẹ trông giống như cái bóng trong là n nước lung linh mỠảo, xa lắc xa lÆ¡, mÆ¡ hồ má» mịt, trông không tháºt má»™t tà nà o! Nà ng chá»›p chá»›p đôi mi, cố gắng táºp trung ánh nhìn cá»§a mình.
- Mẹ!...
Nà ng kêu lên. Tháºt là kỳ lạ, thanh âm cá»§a mình nghe sao xa lạ và khà n đục. Nà ng lại kêu lên:
- Mẹ!
Niệm Bình nhà o ngay lại bên giưá»ng trong tÃch tắc, dùng hai bà n tay nâng lấy khuôn mặt cá»§a nà ng. Bà kêu lên, thanh âm chứa đầy nước mắt, xúc động, vui buồn lẫn lá»™n:
- Tâm Nhụy! Con tỉnh rồi à ? Rút cuá»™c con cÅ©ng đã tỉnh lại rồi! Con nháºn ra mẹ không? Tâm Nhụy, con nhìn xem! Con có nháºn ra mẹ không?
Mẹ, mẹ tháºt là khùng quá, là m sao mà con lại không nhìn ra mẹ được chứ? Nà ng nhìn mẹ, tại sao mẹ lại khóc thế nà y? Tại sao mẹ lại buồn thế nà y? Nà ng đưa tay lên, định lau Ä‘i những giá»t lệ còn Ä‘á»ng trên đôi gò má cá»§a mẹ, thế nhưng, bà n tay cá»§a nà ng sao nặng ná» thế nà y, nà ng má»›i vừa nhấc lên, lại bị rá»§ xuống không má»™t sức lá»±c. Niệm Bình láºp tức nắm chặt lấy bà n tay cá»§a nà ng, há»i dồn dáºp:
- Con cần gì? Mẹ lấy cho con! Nằm đó đi, đừng cỠđộng!
Nà ng nhìn mẹ trừng trừng, ánh mắt mÆ¡ hồ dần dần trở nên rõ rà ng. Mẹ, sao mẹ lại gầy Ä‘i thế nà y? Mẹ, mẹ già rồi! Tóc mẹ đã bị bạc Ä‘i rồi! Äá»™t nhiên, nà ng giáºt nảy mình kinh hoảng, sao váºy? Bá»™ mình bệnh đã mấy năm rồi sao? Tại sao mẹ lại già đi thế nà y? Nà ng kinh hoảng quay đầu nhìn dáo dác, đây là phòng ngá»§ cá»§a mình mà , chiếc bà n há»c vẫn nằm nÆ¡i đó, vách tưá»ng vẫn dán giấy hoa nhá» mà u hoà ng kim, chỉ có má»™t Ä‘iá»u, ở má»™t góc phòng, có má»™t cô y tá áo trắng, mặt mà y xa lạ, Ä‘ang đẩy chiếc xe thuốc nhá», trên đó chất đầy đủ loại chai lá» linh tinh... Sao váºy? Mình tháºt sá»± bệnh à ? Tại sao lại bệnh thế nà y? Nà ng nhÃu chặt đôi chân mà y, từ trong táºn cùng cá»§a ký ức, có má»™t khoảng trống không trắng xóa, nà ng không có cách gì nhá»› lại.
Nà ng nói một cách mơ hồ:
- Mẹ, con đang bệnh à ?
Niệm Bình đưa tay ra, sỠsỠvà o trán nà ng, lại sỠsỠvà o tay nà ng, vui buồn lẫn lộn, bà cuống quýt nói không thà nh tiếng:
- Äúng váºy! Con bị bệnh hết má»™t thá»i gian, bây giá», con khá»e lại rồi, con sẽ khá»e lại ngay thôi!
- Con bị bệnh... lâu lắm rồi sao?
Thần trà nà ng vẫn chưa hoà n toà n tỉnh táo, trong ký ức, hình như mình bị nước biển nháºn chìm, bị lá»a nóng đốt cháy, hình như đã bị đốt hết hà ng nghìn hà ng vạn năm.
Niệm Bình ngồi cạnh bên nà ng, nước mắt lưng tròng:
- Äúng váºy, có hÆ¡n hai tháng rồi. Tháng đầu tiên, con ở trong bệnh viện, sau đó, chúng ta Ä‘em con trở vá» nhà , để săn sóc dá»… dà ng hÆ¡n. Cô Hoà ng đây, đã săn sóc cho con hai tháng nay rồi đấy!
á»’, chỉ có hai tháng! Chứ không phải là hà ng nghìn hà ng vạn năm! Nà ng lại chau đôi chân mà y, cố gắng suy nghÄ©, nhưng không nhá»› ra chuyện gì hết! Cà ng cố gắng suy nghÄ© sâu thêm, nà ng cảm thấy nguyên cái đầu mình bị nhức như búa bổ. Nà ng há»i bằng má»™t giá»ng ngáºp ngừng:
- Con... bị bệnh gì váºy?
Bệnh gì? Niệm Bình trừng mắt nhìn nà ng, thì ra con bé đã không còn nhá»› gì nữa hết, thì ra con bé đã quên hết cả rồi! CÅ©ng may mà nó không nhá»› gì nữa, cÅ©ng may mà nó quên mất hết rồi! Niệm Bình hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt dà i, cố gắng tìm câu trả lá»i:
- Bệnh... bệnh... con bị bệnh viêm mà ng óc.
Nà ng chau mà y:
- Viêm mà ng óc?... Thảo nà o... óc con như bị đốt trong lá»a... á»’! Kỳ nghỉ mùa Äông năm nay đã qua rồi, phải không?
Äá»™t nhiên nà ng nhá»› ra. Niệm Bình tiếp lá»i:
- Con yên tâm Ä‘i, mẹ đã là m thá»§ tục xin cho con nghỉ tạm thá»i rồi, con chỉ còn thiếu có phần nghiên cứu, để thư thả rồi hãy tÃnh tá»›i.
Nà ng nhắm mắt lại, cảm thấy vô cùng mệt má»i, mệt má»i đến độ không còn muốn nói chuyện nữa, không còn muốn suy nghÄ© nữa, mi mắt nà ng cảm thấy nặng ná» như Ä‘ang Ä‘eo má»™t lá»›p chì, chỉ muốn trì xuống phÃa dưới. Nà ng lại há»i thêm má»™t câu bằng giá»ng mÆ¡ hồ, không rõ:
- Ồ! Ba đâu rồi?
Niệm Bình yên lặng hết hai giây.
- Ba Ä‘i bệnh viện rồi. ChÃnh ba đã cứu con, vì con, ông đã thức suốt cả mấy ngà y mấy đêm không ngá»§... ông đã táºn hết khả năng, sức lá»±c...
Äá»™t nhiên bà im bặt, vì nhìn thấy nà ng đã ngá»§ rồi.
Giấc ngá»§ nà y cá»§a Tâm Nhụy vừa nồng vừa say, không biết ngá»§ đã bao lâu. Sau đó, nà ng lại tỉnh dáºy, khi ý thức cá»§a nà ng dần dần phục hồi lại, nà ng nghe có ngưá»i Ä‘ang nói chuyện nho nhá» bên giưá»ng. Nà ng không mở mắt ra, mà chỉ nằm yên, cố gắng bắt lấy cái là n sóng âm thanh Ä‘ang vang lên đó, đó là giá»ng cá»§a mẹ:
-... con bé không còn nhớ gì cả. Em nói với nó, là nó bị bệnh viêm mà ng óc.
- Con bé... có còn nhắc đến Chà Văn hay không?
Äó là tiếng cá»§a cha. Giá»ng nói đó trầm thấp và khà n đục.
- Không. Nó chỉ há»i anh. Vá»›i ngưá»i khác, nó không nhắc đến má»™t chữ.
Cha im lặng không nói má»™t tiếng nà o. Tiếng mẹ nói má»™t cách tháºn trá»ng:
- Có thể... chúng ta sẽ dấu được chuyện đó. Nó bị sốt quá cao và lâu đến như váºy, có khi nà o mất Ä‘i má»™t phần ký ức chăng?
- Anh nghi lắm!...
Tiếng cá»§a cha nói tháºt nhẹ, đột nhiên ông sùy má»™t tiếng cảnh cáo:
-... Sùy! Äừng nói nữa, con bé tỉnh rồi!
Tâm Nhụy chá»›p chá»›p hà ng mi, mở đôi mắt ra. Gương mặt cá»§a cha Ä‘ang đối diện vá»›i nà ng, đôi mắt ông nhìn nà ng trừng trừng, sâu thăm thẳm. Sao váºy? Ba cÅ©ng già rồi! Äuôi mắt cá»§a ông toà n là những nếp nhăn, gương mặt cá»§a ông trông tiá»u tụy như thể vừa trải qua má»™t cÆ¡n bệnh nặng, hai bên mép tóc cá»§a ông gần như bạc trắng. Ông già rồi! Ông không còn là ông bác sÄ© tuổi trung niên đầy phong độ, đầy ma lá»±c cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông nữa. Tại sao váºy? Chỉ tại vì nà ng đã bệnh má»™t tráºn quá nặng sao? Tá»™i nghiệp ba! Tá»™i nghiệp mẹ!
Nà ng nhếch mép lên, cố gắng nở má»™t nụ cưá»i vá»›i cha, kêu lên nho nhá»:
- Ba, xin lá»—i ba, con đã là m cho ba lo lắng quá nhiá»u!
Trái tim cá»§a Hạ Hà n SÆ¡n đột nhiên cảm thấy Ä‘au nhói, tròng mắt ông láºp tức nóng bừng lên. Ông nắm chặt lấy bà n tay con gái, không nói được má»™t tiếng nà o. Äúng váºy, con bé đã quên hết rồi! Con bé không còn nhá»› gì nữa cả, những cái tên mà nó đã kêu gá»i trong cÆ¡n sốt kinh hoà ng đó, bây giá» nó Ä‘á»u không nhá»›. Có thể nà o như váºy chăng? Có lẽ nà o thượng đế lại nhân từ đến độ ban cho nó "chứng lãng quên" như thế nà y chăng? Ông nghi ngá». Ông lại đưa mắt nhìn nà ng sâu hÆ¡n nữa.
Nà ng nghi hoặc nhìn và o hai bên đuôi mắt ướt đẫm của cha:
- Ba, chắc là con bệnh nặng dữ lắm, phải không? Con đã là m cho ba mẹ sợ quá phải không?
Hà n SÆ¡n dùng những ngón tay vuốt ve gương mặt cá»§a con gái, gương mặt hốc hác đến độ không còn hình dạng ngưá»i nữa, giá»ng ông nghẹn ngà o:
- Tâm Nhụy, suýt chút nữa chúng ta đã bị mất con.
á»’, thảo nà o! Hai hà ng mi dà i cá»§a nà ng chá»›p chá»›p, yên lặng chìm sâu và o dòng ký ức miên man. Trong táºn cùng sâu thẳm cá»§a ký ức, có má»™t cái tên hiện lên, má»™t cái tên vừa thân thiết, vừa trìu mến thương yêu! Nà ng buá»™t miệng kêu lên:
- Chà Văn đâu? Tại sao anh ấy không đến thăm con?...
Äá»™t nhiên nà ng cảm thấy vô cùng phấn khởi, cái dòng sinh mệnh mênh mang, sống động lại chan hòa tuôn chảy và o từng dòng huyết quản cá»§a nà ng, đốt sáng lên ánh lá»a trong đôi mắt nà ng, như má»™t phép lạ, nà ng nói cuống quýt và nồng nà n:
-... Mẹ, mẹ Ä‘i gá»i Chà Văn đến dùm con, con có chuyện muốn nói vá»›i anh ấy, con có rất nhiá»u chuyện muốn nói vá»›i anh ấy! Mẹ kêu Chà Văn đến cho con Ä‘i!
Niệm Bình ngá»› ngưá»i ra, gương mặt bà trắng bệch đến thê thảm. Bà cất tiếng há»i ngá»› ngẩn:
- Chà Văn?...
Sự phấn khởi vẫn tiếp tục đốt cháy nà ng, nà ng đưa tay ra nắm lấy tay mẹ:
- Äúng váºy, Chà Văn! Mẹ gá»i Ä‘iện thoại tìm anh ấy dùm con! Äừng có lá»™n nhé, Chà Văn, chứ không phải Chà Trung đâu! Buổi sáng hôm đó, con Ä‘iện thoại gá»i anh ấy đến, tại vì con có rất nhiá»u, rất nhiá»u chuyện muốn nói vá»›i anh ấy, sau đó... sau đó... sau đó...
Äôi mắt nà ng trợn to lên, nhìn trừng trừng lên trần nhà . Sau đó như thế nà o nhỉ? Sau đó như thế nà o nhỉ? Cái bánh xe cá»§a ký ức lại bắt đầu quay tÃt lên tháºt nhanh trong óc. Cái ký ức đó là má»™t cái quạt gió, má»—i má»™t cánh quạt là má»™t gương mặt rất mÆ¡ hồ lay động, cái quạt gió Ä‘ang quay tÃt không ngừng, từng vòng rồi từng vòng, từng vòng rồi từng vòng, những gương mặt cà ng quay cà ng rõ rệt, cà ng quay cà ng sắc nét; sá»± tranh chấp cá»§a cha mẹ, ngưá»i đà n bà há» Äá»—, VÅ© Äình và Chà Trung, nà ng cắm đầu chạy như bay trên con lá»™ Thá»§y Nguyên, cái hoạt cảnh xảy ra trong phòng khách nhà há» Äá»—, cha đánh nà ng má»™t tát tay, nà ng xông ra khá»i phòng khách đó, rồi sau đó nà ng nhảy ùm xuống nước...
- Mẹ!... Mẹ!...
Nà ng kêu rú lên, kêu rú lên kinh hoà ng, nhảy báºt lên từ trên giưá»ng.
Niệm Bình ôm chầm lấy con gái, ôm tháºt chặt, tháºt chặt và o lòng. Bà biết rằng nà ng đã nhá»› lại rồi, thế nhưng, nà ng nhá»› được bao nhiêu? Bà dùng tay đặt lên đầu Tâm Nhụy, vừa khóc vừa lắc nà ng, như thể lắc lư má»™t đứa trẻ. Bà hÃt hÃt mÅ©i, giá»ng bà chứa đầy nước mắt:
- Äừng sợ! Äừng sợ! Tất cả Ä‘á»u đã qua Ä‘i rồi. Tâm Nhụy, hãy xem nó như là má»™t cÆ¡n ác má»™ng váºy, tất cả Ä‘á»u đã qua rồi! Äã qua hết rồi! Chỉ có Ä‘iá»u là , con ạ, con đã nhá»› ra hết rồi, mẹ má»›i nói, từ đây vá» sau, nếu như có chuyện gì không vừa ý, cho dù như thế nà o Ä‘i nữa, con cÅ©ng không nên tá»± tá»! Cho dù như thế nà o Ä‘i nữa, con vẫn còn có mẹ đây mà !
Tá»± tá»? Tìm cái chết? Äầu óc nà ng có hÆ¡i hoang mang, tá»± tá»? Nà ng nà o có muốn tìm cái chết đâu? Mà chẳng qua là vì nà ng tức tối quá sức, giáºn dữ quá sức, giáºn đến độ mất luôn cả lý trÃ, nên má»›i nhảy ùm xuống nước như thế. Như váºy, ký ức đó là sá»± tháºt, như váºy, ký ức đó không há» dối gạt nà ng, nà ng đẩy mẹ ra, ngã nhà o trở lên gối.
Nà ng há»i bằng má»™t giá»ng mÆ¡ hồ, đôi tròng mắt nà ng đảo quanh:
- Con đã tháºt sá»± nhảy xuống nước? Äó là sá»± tháºt, phải không? Con đã từ trên cầu nhảy xuống nước?... Không, không phải con tá»± tá», mà là vì con giáºn đến độ mất hết cả lý trÃ, con cÅ©ng không hiểu tại sao mình lại nhảy xuống nước như thế!
Ãnh mắt cá»§a nà ng tiếp xúc vá»›i ánh mắt cá»§a Hạ Hà n SÆ¡n. Nà ng nhìn trừng trừng và o Hạ Hà n SÆ¡n, Hạ Hà n SÆ¡n cÅ©ng nhìn trừng trừng lại nà ng. Trong nhất thá»i, cả căn phòng trở nên vô cùng im lặng, má»™t sá»± im lặng như chết chóc.
Cả hai cha con cùng lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, trong khoảng thá»i gian nhìn nhau đó, Tâm Nhụy đã nhá»› lại tất cả những chuyện xảy ra ở nhà há» Äá»—, nà ng nhá»› lại từng sá»± việc, nhá»› lại từng câu mình đã nói, nhá»› lại từng ly từng tÃ, từng chút từng Ä‘iểm. Nà ng nhìn cha trân trối, đây là ngưá»i đà n ông mà nà ng đã hết má»±c thương yêu, tôn sùng, kÃnh trá»ng! Nà ng nhìn ông trân trối, chỉ thấy đôi mắt ông chứa đầy nét Ä‘au đớn, gương mặt ông tiá»u tụy, và những sợi tóc bạc trắng hai bên mang tai.
Hà n SÆ¡n đón lấy ánh mắt cá»§a con gái, trong đôi mắt cá»§a nà ng, ông nhìn ra rằng nà ng đã nhá»› lại từng sá»± việc, ông không thể trốn tránh ánh mắt đó, không thể trốn tránh sá»± phê phán cá»§a nà ng vỠông. Ông đã từng đánh nà ng, ông không còn là má»™t ngưá»i hùng trong tâm tưởng cá»§a nà ng nữa, ông đã đánh vỡ Ä‘i những ảo tưởng cá»§a nà ng, tháºm chà gần như đánh vỡ Ä‘i sinh mệnh cá»§a nà ng! Bây giá», nà ng dùng ánh mắt sáng long lanh như vì tinh tú buổi ban mai để nhìn ông, nhưng ông không có cách gì nhìn thấu được tư tưởng cá»§a nà ng.
zCả hai cha con cùng tiếp tục nhìn nhau.
Tháºt lâu, tháºt lâu sau, Tâm Nhụy nhẹ nhà ng nhấc tay lên, nà ng dùng bà n tay sá» nhẹ lên gương mặt cá»§a cha, sá» nhẹ và o chiếc cằm má»c đầy râu cá»§a ông, cuối cùng, nà ng cÅ©ng cất tiếng nói, thanh âm nà ng trầm thấp và mang đầy nét trưởng thà nh:
- Ba! Tha thứ cho con!
Hà n SÆ¡n dùng răng cắn chặt lấy đôi môi, gần như không tin và o lá»— tai cá»§a mình. Äó chÃnh là những lá»i ông muốn nói nhưng không nói nên lá»i! Ông ngÆ¡ ngẩn nhìn nà ng.
Nà ng tiếp tục nói, thanh âm trưởng thà nh như má»™t ngưá»i lá»›n, nà ng không còn là má»™t cô gái nhá» bướng bỉnh nữa:
- Tha thứ cho con! Thái độ cá»§a con hôm đó hẳn là hư vô cùng, phải không? Hư đến độ không thể nà o hư hÆ¡n được nữa, phải không? Ba mẹ đã cưng chìu con quá, nên con không chịu đựng nổi má»™t sá»± va chạm cá»n con nà o. Xin lá»—i ba, con hy vá»ng là con không tạo ra má»™t tai há»a tà y trá»i nà o khác!...
Cánh tay nà ng câu lấy cổ cá»§a Hà n SÆ¡n, dùng sức kéo ông vá» phÃa mình, nà ng vừa khóc vừa kêu lên:
-... Con thương ba lắm, ba ạ!
Hà n SÆ¡n ôm lấy Tâm Nhụy tháºt chặt, những giá»t lệ nóng rút cuá»™c cÅ©ng đã trà o ra khá»i khóe mắt, Niệm Bình Ä‘ang đứng ngẩng ngưá»i ra ở má»™t bên, cÅ©ng xúc động đến nước mắt tuôn chảy như mưa. Trong nhất thá»i, cả ba ngưá»i trong phòng, Ä‘á»u cùng chảy nước mắt, Ä‘á»u cùng xuýt xoa không ngừng. Há» Ä‘á»u cùng có cái cảm giác như đã bị xa nhau hằng thế ká»·, nay lại may mắn được trùng phùng.
Trải qua má»™t khoảng thá»i gian dằn xốc như thế, Tâm Nhụy lại cảm thấy mệt má»i nữa, mệt má»i vô cùng. Thế nhưng, tinh thần nà ng lại vô cùng tỉnh táo. Hà n SÆ¡n ngẩng đầu lên, tỉ mỉ lau Ä‘i những giá»t lệ còn Ä‘á»ng lại trên má nà ng, ông vẫn nhìn trừng trừng và o nà ng tháºt sâu, nói bằng má»™t giá»ng tháºt thấp, tháºt dịu dà ng và chứa đầy nét nuối tiếc:
- Tâm Nhụy, con lúc nà o cÅ©ng là má»™t đứa trẻ ngoan ngoãn, má»™t đứa trẻ hiá»n là nh và trong trắng, ba xin lá»—i, là đã để cho con phát giác ra rằng, thế giá»›i cá»§a ngưá»i lá»›n, thưá»ng không được xinh đẹp như sá»± tưởng tượng. Tâm Nhụy nằm ngá»a ra trên giưá»ng, đôi mắt nà ng mở ra trừng trừng không chá»›p. Nà ng nói:
- Äiá»u đó cÅ©ng còn tùy... cái định nghÄ©a mà chúng ta đặt ra cho hai chữ xinh đẹp nữa, phải không?
Hà n SÆ¡n thở ra má»™t hÆ¡i dà i nhè nhẹ, đúng váºy, con bé nà y bị má»™t tráºn nước biển dá»™i và o, thế mà đã bị dá»™i cho trở thà nh ngưá»i lá»›n rồi đây, cái "thá»i kỳ ngây thÆ¡" cá»§a con bé đã kết thúc rồi. Ông không biết rằng, đối vá»›i Tâm Nhụy mà nói, đó là má»™t sá»± hạnh phúc hay bất hạnh? Có rất nhiá»u lúc, cái định nghÄ©a cá»§a "hạnh phúc", cÅ©ng giống như "xinh đẹp", nhìn từ những góc độ khác nhau, sẽ có những đáp số khác nhau.
Tâm Nhụy nhìn cha, nà ng còn rất nhiá»u Ä‘iá»u cần phải há»i, hÆ¡n cả hai tháng nay, sinh mệnh nà ng là má»™t phiến trắng xóa, trống không, nà ng không biết, đã có những biến đổi gì trong hai tháng nay? Cha có còn muốn ly dị vá»›i mẹ nữa không? Ngưá»i đà n bà há» Äá»— đó ra sao rồi? Chà Trung và VÅ© Äình lại ra sao rồi? Còn Chà Văn thì sao? Chà Văn phải là má»™t ngưá»i Ãt có thay đổi nhất, thế nhưng, tại sao chà ng lại không đến thăm nà ng? Chẳng lẽ, chà ng đã xuất ngoại rồi hay sao? Äúng rồi! Hôm đó ở nhà há» Äá»—, nà ng cÅ©ng đã la hét um sùm vá»›i Chà Văn, nà ng chỉ giá»i tà i "giáºn cá chém thá»›t"! Nà ng đã là m cho Chà Văn giáºn dữ bá» Ä‘i? Nà ng lại là m cho Chà Văn giáºn dữ thêm má»™t lần nữa rồi sao? Ãnh mắt nà ng đảo lia liên tục, trái tim nà ng Ä‘áºp thình thịch liên hồi.
Hà n SÆ¡n Ä‘ang tỉ mỉ "Ä‘á»c" những tư tưởng cá»§a nà ng:
- Tâm Nhụy, ba biết, con có cả trăm cả ngà n thắc mắc muốn há»i, thế nhưng, sức khá»e con còn yếu lắm, có rất nhiá»u việc cÅ©ng không thể nà o nói hết bằng và i ba câu nói. Bây giá» con hãy yên tâm dưỡng bệnh trước đã, đợi qua và i hôm, khi tinh thần cá»§a con khôi phục lại, chúng ta sẽ nói chuyện má»™t cách chi tiết hÆ¡n, được không?
Tâm Nhụy gáºt gáºt đầu, nà ng thu hết can đảm nói:
- Con không há»i chuyện gì hết, chỉ há»i má»™t việc thôi?
Trái tim cá»§a Hà n SÆ¡n bị kéo lên tá»›i cổ há»ng:
- Chuyện gì?
- Có phải Chà Văn đã đi ngoại quốc rồi không?
Äầu óc cá»§a Hà n SÆ¡n như bị nổ tung má»™t tiếng tháºt lá»›n, sợ nhất là con bé sẽ há»i vá» Chà Văn, thế mà rút cuá»™c nó cÅ©ng há»i vá» Chà Văn. Ông trừng mắt nhìn nà ng, láºp tức hiểu ngay được má»™t chuyện, sau khi nhảy xuống nước, nà ng đã không còn biết gì nữa hết. Nà ng không há» biết rằng, Chà Văn cÅ©ng đã nhảy xuống nước theo nà ng. Äầu óc ông lẹ là ng chuyển động, ông dùng tay ấn lên tay Tâm Nhụy, nói tháºt nhanh:
- Ba chỉ cho con há»i má»™t câu há»i nà y thôi, sau khi ba trả lá»i, con phải ngá»§, không được há»i thêm nữa đó nhé!
Tâm Nhụy ngoan ngoãn ưng thuáºn:
- Dạ. Nhưng mà ba không được gạt con đấy nhé!
Hà n SÆ¡n hạ thấp giá»ng nói:
- Chà Văn không hỠxuất ngoại.
Nói xong, ông kéo má»n đắp lại cho nà ng cẩn tháºn, đứng dáºy nói:
- Bây giá», con phải giữ lá»i mà ngá»§ cho ba Ä‘i!
Trái tim cá»§a Tâm Nhụy reo vui, mừng rỡ, nà ng thở ra má»™t hÆ¡i dà i nhè nhẹ. Thế nhưng lại không nhịn được, há»i thêm má»™t câu:
- Như váºy, có phải là anh ấy Ä‘ang giáºn con không?
- Äã nói là con chỉ được há»i má»™t câu thôi mà !
Nà ng đưa tay ra nắm lấy vạt áo của cha:
- ÄÆ°á»£c, con không há»i thêm câu há»i nà o nữa hết, mà chỉ nhá» ba là m dùm con má»™t chuyện!
Trái tim cá»§a Hà n SÆ¡n lại bị kéo lên tá»›i cổ há»ng má»™t lần nữa:
- Chuyện gì?
- Ba đi tìm anh ấy đến đây cho con!
Hà n SÆ¡n há»i bằng má»™t giá»ng yếu á»›t:
- Tìm ai?
- Tìm Chà Văn! Con có rất nhiá»u chuyện muốn nói vá»›i anh ấy!
Hà n Sơn đột nhiên quay phắt đầu lại, tròng mắt ông nóng lên:
- Con không được nói chuyện nữa, con cần phải nghỉ ngơi!
Giá»ng nói cá»§a ông khà n hẳn Ä‘i. Gần như là ra lệnh.
Tâm Nhụy biến sắc. Nà ng mở to đôi mắt, miệng hÆ¡i mở hé ra, đột nhiên, nà ng như bị nổ tung lên. Nà ng khóc nức lên, nước mắt tuôn chảy à o ạt như suối đổ, dá»c theo hai Ä‘uôi mắt, lăn dà i xuống gối.
Nà ng kêu lên thống thiết:
- Con biết lắm mà , ba mẹ dối gạt con! Ba mẹ dối gạt con! Anh ấy Ä‘i rồi! Anh ấy Ä‘i ngoại quốc rồi! Anh ấy giáºn con, anh ấy bá» Ä‘i ngoại quốc rồi! Anh ấy không thèm đợi con tỉnh dáºy, con có hằng ngà n hằng vạn lá»i muốn nói vá»›i anh ấy!
Nà ng vừa khóc vừa nói, tuyệt vá»ng vùi đầu và o trong gối, khóc nức lên.
Niệm Bình không còn ká»m chế được mình nữa, bà nhà o tá»›i, dùng tay nâng lấy đầu cá»§a Tâm Nhụy, xoay gương mặt cá»§a nà ng vá» phÃa mình, bà nhìn thẳng và o đôi mắt cá»§a Tâm Nhụy, nói trong nước mắt:
- Không phải như váºy, Tâm Nhụy! Chà Văn không há» giáºn con, nó yêu con đến phát Ä‘iên lên, nó yêu con đến độ không thể nà o giáºn con được! Nó không thể đến thăm con, là cÅ©ng bởi vì nó yêu con quá sức! Chúng ta không ai nghÄ© rằng, tình cảm cá»§a nó đối vá»›i con lại sâu Ä‘áºm đến như thế!
Tâm Nhụy kêu to lên:
- Con không hiểu! Mẹ! Con không hiểu! Nếu như anh ấy yêu con, tại sao anh ấy không đến đây? Mẹ gá»i Ä‘iện thoại cho anh ấy, mẹ, mẹ gá»i Ä‘iện thoại cho anh ấy! Con không kiêu căng nữa, con không bướng bỉnh nữa, con cÅ©ng không còn tá»± ái nữa, con muốn gặp anh ấy! Mẹ! Con muốn gặp anh ấy!
- Tâm Nhụy, mẹ nói cho con nghe...
Hà n SÆ¡n kêu lên bằng má»™t giá»ng cảnh cáo:
- Niệm Bình!
Niệm Bình quay sang phÃa Hà n SÆ¡n:
- Hà n SÆ¡n, anh nói cho con nghe Ä‘i! Anh nói sá»± tháºt cho con nghe Ä‘i! Trước sau gì thì nó cÅ©ng sẽ phải biết, nó cÅ©ng sẽ phải đối diện vá»›i sá»± tháºt!
Sắc mặt Tâm Nhụy trắng như giấy:
- Ba! Chuyện gì đã xảy ra? Nói cho con nghe đi! Con van ba nói cho con nghe đi! Chuyện gì đã xảy ra? Anh ấy đánh nhau với Chà Trung nữa phải không? Anh ấy bị Chà Trung giết chết rồi, phải không? Ba ơi! Con xin ba, con van ba nói cho con nghe đi!
Nà ng dùng hai tay ôm lấy đầu, kêu lên như điên cuồng.
Hà n SÆ¡n đưa ra quyết định, ông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giưá»ng, dùng tay ấn lấy nà ng:
- ÄÆ°á»£c, ba nói cho con nghe, nhưng con phải bình tÄ©nh!
Tâm Nhụy cắn chặt răng, gáºt gáºt đầu. Hà n SÆ¡n nhìn nà ng không chá»›p:
- Còn nhớ hôm con nhảy xuống nước không?...
Nà ng lại gáºt gáºt đầu.
-... Con vừa nhảy xuống, Chà Văn cũng nhảy theo xuống luôn.
Hà n Sơn tiếp tục nói, những bắp thịt trên gương mặt ông rúm ró lại vì đau khổ.
Nà ng mở tháºt to đôi mắt, không tin ở những gì mình vừa nghe, nà ng nói:
- Anh ấy điên rồi chăng? Anh ấy muốn cứu con chăng?
Hà n Sơn cắn răng nói:
- Có thể là nó Ä‘iên lên, mà cÅ©ng có thể là vì muốn cứu con! Tóm lại, là khi nó thấy con nhảy xuống nước, nó cÅ©ng nhảy xuống theo luôn. Nước sông hôm đó chảy rất xiết, con bị cuốn thẳng Ä‘i má»™t khoảng tháºt xa, má»›i được nhân viên cấp cứu vá»›t lên được, hôm đó khà trá»i rất lạnh, khi con được vá»›t lên, con đã gần như không còn hÆ¡i thở nữa...
- Còn anh ấy?...
Nà ng ngắt lá»i cha, hai tròng mắt nà ng Ä‘en nhánh, thăm thẳm như hai miệng giếng sâu không thấy đáy, giá»ng nói nà ng trống không, rá»—ng tuếch và cứng ngắt:
-... Chết rồi, phải không? Con được cứu sống, còn anh ấy... bị chết chìm rồi. Phải không?
- Không, không phải như váºy...
Hà n SÆ¡n bất giác đốt lên má»™t Ä‘iếu thuốc, hút và o má»™t hÆ¡i dà i. Cảnh tượng lúc đó vẫn là m cho ông cảm thấy kinh hoà ng khi nghÄ© đến, giá»ng cá»§a ông nghe run rẩy:
-... Dòng nước chảy xiết hôm đó cuốn Chà Văn và o má»™t bên bá», lúc đó, có má»™t chiếc máy xúc đá Ä‘ang hoạt động, cái cần cá»§a chiếc máy xúc đá chÄ©a thẳng xuống thân hình cá»§a nó...
Ông dừng lại, rùng mình.
Gương mặt cá»§a Tâm Nhụy không có má»™t chút biểu hiện gì, đôi mắt cá»§a nà ng trông cà ng Ä‘en hÆ¡n nữa, nà ng há»i:
- Anh ấy đã chết như thế à ?
Ông thở ra má»™t hÆ¡i khói, ánh mắt nhìn và o là n khói bay lên, giá»ng ông đột nhiên bình lặng trở lại, mệt má»i và bình lặng:
- Nó không chết, ba Ä‘em nó vá» bệnh viện cứu cấp, suốt cả ngà y và đêm đó, ba triệu táºp hết tất cả các bác sÄ© ngoại khoa, chuyên khoa vá» xương, vá» thần kinh, vá» gây mê... tất cả bác sÄ© cá»§a các bá»™ môn đến khẩn cấp, chúng ta đã táºn hết sức lá»±c, gần suốt cả má»™t tuần lá»…, chúng ta không có má»™t ngưá»i nà o chợp mắt, chúng ta nối lại những khá»›p xương bị gảy, may lại những vết thương, là m tất cả những gì chúng ta có thể là m, nó không chết, nhưng...
Ông lại ngưng bặt.
- Anh ấy bị tà n phế rồi chăng? Gương mặt anh ấy bị hủy đi chăng?
- Nặng hơn như thế nữa. Nó bây giỠlà một cái xác... còn sống.
- Như váºy là sao? Thế nà o là má»™t cái xác còn sống?
- Nó không thể cỠđộng, nó không còn tư tưởng, nó không có cảm giác, nó nằm ở đó, còn sống, có hô hấp, chỉ như thế, chứ không có má»™t khả năng nà o khác. Chúng ta đã táºn dụng các thứ phương pháp, nhưng vẫn không là m cho nó khôi phục lại ý thức được.
Nà ng dùng lưỡi liếm liếm đôi môi khô khốc của mình:
- Thế nhưng... ba sẽ trị cho anh ấy khá»e trở lại, phải không?
- Ba không dám nói như thế. Tâm Nhụy, trước đây con có Ä‘á»c báo nói vá» trưá»ng hợp cá»§a Vương Nhiá»…u Dân không? Cô ấy bị xe hÆ¡i đụng phải, đã nằm hôn mê suốt hÆ¡n mưá»i mấy năm.
Tâm Nhụy không nói gì thêm, nà ng chú ý nhìn lên trần nhà , trên gương mặt không biểu lộ một thứ tình cảm gì, nà ng bình tĩnh đến kỳ lạ.
Nà ng há»i:
- Anh ấy vẫn còn ở bệnh viện không?
- Cha mẹ nó đem nó vỠnhà săn sóc rồi. Ba vẫn còn mỗi ngà y đến nhà thăm bệnh cho nó.
Nà ng lại không nói gì nữa, chỉ nhìn trừng trừng và o trần nhà , ngÆ¡ ngẩn, hÆ¡i thở nà ng Ä‘iá»u hòa, gương mặt nà ng bình lặng, ánh mắt nà ng sâu thăm thẳm.
- Thế nhưng, anh ấy không chết, phải không?
Hà n Sơn nói một cách dè dặt:
- Không chết... không có nghĩa là sẽ không chết, con phải hiểu rằng...
Nà ng ngắt lá»i cha:
- Con hiểu, dù sao, má»—i má»™t ngưá»i chúng ta rồi cÅ©ng sẽ phải chết!
Äá»™t nhiên, nà ng dở má»n ra, từ trên giưá»ng tuá»™t xuống thảm, vịn và o giưá»ng, nà ng định thỠđứng dáºy. Niệm Bình chụp ngay lấy nà ng, kêu lên kinh hoảng:
- Con định là m gì váºy?
Hai chân nà ng nhÅ©n ra, cả ngưá»i nà ng ngã bổ nhà o ra đất. Hà n SÆ¡n đưa tay ra ôm lấy nà ng, nà ng thở hổn hển tá»±a và o cánh tay ông. Nà ng vừa nói vừa thở tháºt mạnh:
- Con muốn Ä‘i gặp anh ấy! Con có... rất nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói vá»›i anh ấy!
Niệm Bình kêu lên trong nước mắt:
- Nhưng nó nà o có nghe được con nói gì đâu! Nó không hỠnghe được gì hết!
Hơi thở nà ng cà ng nặng nỠhơn nữa:
- Nhưng mà , con có... rất nhiá»u... rất nhiá»u chuyện muốn... muốn nói vá»›i anh ấy!
Hà n SÆ¡n bồng nà ng đặt trở lên giưá»ng, đôi mắt ông nhìn nà ng nghiêm chỉnh:
- Con có thể Ä‘i nói vá»›i nó! Thế nhưng, con phải để cho con mạnh khá»e trở lại, để cho con có khả năng Ä‘i gặp nó, phải không?
Nà ng đưa cánh tay gầy gò đến tá»™i nghiệp cá»§a mình ra cho cha, nói bằng má»™t giá»ng hổn hển:
- ChÃch thuốc cho con, cho con khá»e trở lại! Con có... có... rất nhiá»u Ä‘iá»u... muốn nói vá»›i anh ấy!
Hà n SÆ¡n lặng lẽ nhìn nà ng, đứng thẳng ngưá»i dáºy, ông tháºt sá»± Ä‘i lấy ngay má»™t ống kim, chÃch và o cánh tay nà ng. Má»™t mặt xoa xoa và o cánh tay nà ng, má»™t mặt nhìn nà ng, dưới tác dụng cá»§a ống thuốc, dần dần thiếp ngá»§ Ä‘i. Mi mắt nà ng nặng ná» kéo xuống, ý thức nà ng dần dần tản mạn Ä‘i, miệng nà ng, vẫn còn lẩm bẩm nói:
- Con muốn Ä‘i thăm anh ấy! Con... con có... rất nhiá»u rất nhiá»u chuyện... cần phải nói vá»›i anh ấy!
|

18-09-2008, 03:59 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Trong những ngà y tháng tiếp theo sau đó, Tâm Nhụy trở nên cá»±c kỳ im lặng, nà ng không còn đòi Ä‘i thăm Chà Văn nữa. Mà chỉ má»™t lòng má»™t dạ để cho cha Ä‘iá»u trị cho nà ng, cùng ăn uống những thức ăn bổ dưỡng mà mẹ cố ý là m cho nà ng. Nà ng ngoan ngoãn má»™t cách lạ kỳ, nghe lá»i má»™t cách lạ kỳ. Bảo nà ng ăn, nà ng ăn ngay, bảo nà ng ngá»§, nà ng ngá»§ ngay, bảo nà ng chÃch thuốc, nà ng để cho chÃch ngay, bảo nà ng uống thuốc, nà ng uống ngay. Ngay cả Hạ Hà n SÆ¡n cÅ©ng nói, không thể nà o tìm được má»™t ngưá»i bệnh nà o có tinh thần hợp tác cao đến như thế. Niệm Bình hiểu tháºt rõ rà ng, sở dÄ© nà ng nghe lá»i và ngoan ngoãn như thế, là chỉ vì nà ng muốn mình nhanh chóng phục hồi sức khá»e, nhanh chóng Ä‘i ra được khá»i nhà , nhanh chóng Ä‘i gặp được Chà Văn.
Trong giai Ä‘oạn phục hồi đó cá»§a Tâm Nhụy, tuy rằng nà ng không há»i thêm Ä‘iá»u gì, thế nhưng, Niệm Bình cÅ©ng Ä‘em những chuyện xảy ra trong hai tháng nay, kể lại cho nà ng nghe má»™t cách đơn giản, gá»n gà ng. Bà cố ý nói má»™t cách nhẹ nhà ng, vắn tắt, Tâm Nhụy nghe má»™t cách chăm chú:
- Con biết không? Mẹ đã gặp Äá»— Má»™ng Thưá»ng. Không phải mẹ Ä‘i gặp cô ấy, mà là cô ấy đến gặp mẹ, lúc đó, con vẫn còn Ä‘ang ở trong tình trạng hôn mê...
Niệm Bình má»™t mặt là m sữa cho Tâm Nhụy uống, má»™t mặt nói vá»›i nà ng. Vì Tâm Nhụy Ä‘ang ở trong thá»i gian phục hồi sức khá»e, nên cô Hoà ng - y tá đặc biệt - đã được cho nghỉ việc.
Tâm Nhụy không nói, mà chỉ đưa đôi mắt quan tâm nhìn mẹ.
-... Äá»— Má»™ng Thưá»ng cho mẹ cái ấn tượng hoà n toà n ra ngoà i sá»± tưởng tượng cá»§a mình, mẹ vốn nghÄ© rằng cô ta là má»™t ngưá»i đà n bà yểu Ä‘iệu, phong trần, ai ngá» khi gặp mặt, má»›i biết rằng cô ta trang nhã, dá»… thương và rất biết Ä‘iá»u, biết chuyện. Lúc đó, con Ä‘ang bệnh rất nặng, mẹ cÅ©ng chán nản hết má»i sá»±, mẹ nói vá»›i cô ta rằng, mẹ bằng lòng ly dị, để cho hai ngưá»i tá»± do, muốn là m gì thì là m. Ai ngá», mẹ vừa nói xong, cô ấy khóc nức lên, bảo rằng, nếu như cô ấy có ý nghÄ© muốn độc chiếm ba con, thì cho cô ấy chết không có đất chôn. Cô ấy xin mẹ tha thứ, nói rằng sẽ bá» Ä‘i tháºt xa...
Bà nếm thá» xem sữa có vừa uống chưa, đưa đến trước mặt Tâm Nhụy. Tâm Nhụy ngồi tá»±a trên giưá»ng, cầm lấy ly sữa, uống từ từ. Niệm Bình hÆ¡i mỉm cưá»i:
- Tháºt là kỳ lạ, lúc đó mẹ tha thứ ngay cho cô ấy. Không chỉ tha thứ, mà khi mẹ nhìn thấy bụng cô ấy to như thế, thân hình nặng ná» như thế, đột nhiên mẹ hiểu rõ được má»™t chuyện, khi mình yêu ngưá»i đà n ông má»™t cách tháºt sâu Ä‘áºm, mình sẽ hy sinh vì ngưá»i đó. Mẹ chưa bao giá» hy sinh quá nhiá»u cho ba con, ba con có má»™t phần đã nói rất đúng, ở vá» má»™t phương diện nà o đó, mẹ đã duy trì mình quá kỹ. Mẹ dùng cái phương thức cá»§a chÃnh mẹ để yêu ba con, thế nhưng, Ä‘iá»u đó vẫn chưa đủ... nếu dùng câu nói cá»§a con, Tâm Nhụy, ba con là má»™t con kình ngư. Còn mẹ, tuy rằng không đến ná»—i là má»™t sa mạc, nhưng mẹ chỉ là má»™t cái hồ nhá». Khi kình ngư bị mắc cạn trong hồ nước suốt hai mươi hai năm, là m sao mình có thể cấm được chuyện kình ngư sẽ bÆ¡i ra ngoà i đại dương mênh mông bát ngát?
Tâm Nhụy cảm động nhìn mẹ không chá»›p, bà n tay nà ng bất giác đưa ra, nắm lấy bà n tay mẹ. Niệm Bình lại nhìn nà ng cưá»i cưá»i, nụ cưá»i đó hình như có chút nét e thẹn:
- Má»™t việc không thể hiểu được đã xảy ra, mẹ không còn háºn cô ấy nữa, không oán cô ấy nữa, lúc đó, đã có má»™t tình bạn kỳ lạ, nảy ra giữa hai chúng ta. Chúng ta nói chuyện hết má»™t lúc, nhưng không thể nà o Ä‘i đến má»™t kết luáºn. Äêm đó, khi ba con trở vá», mẹ nói vá»›i ông rằng, mẹ đã gặp Má»™ng Thưá»ng và đồng thá»i cÅ©ng đã đồng ý ly dị...
Äôi chân mà y cá»§a Tâm Nhụy bất giác chau lại, hai bà n tay nà ng bấu chặt lấy ly sữa, hình như muốn tìm chút hÆ¡i ấm tá»a ra từ ly sữa ấy.
-... Ba cá»§a con hÆ¡i ngá»› ngưá»i ra má»™t chút, láºp tức, ông ôm lấy mẹ, nói má»™t hÆ¡i liên tiếp hà ng ngà n hà ng vạn chữ "không"! Ông nói: cuá»™c sống hôn nhân suốt hai mươi mấy năm, vốn đã không thể nà o cắt Ä‘oạn lìa được, bây giá», đứa con gái tưởng như đã mất vừa thoát khá»i cÆ¡n nguy hiểm, sẽ trở thà nh sợi dây liên kết cả hai chúng ta vÄ©nh viá»…n! Ông nói rằng ông không muốn ly dị nữa. Mẹ há»i ông như váºy thì ông sẽ sắp xếp Má»™ng Thưá»ng như thế nà o? Ông ngá»› ra má»™t lúc tháºt lâu, sau đó chỉ nói vá»›i mẹ má»™t câu: "Thương nà ng bạc mệnh đà nh là m thiếp!", thế là , mẹ đã khóc, ba cá»§a con cÅ©ng chảy nước mắt...
Bà hơi dừng lại, nhìn Tâm Nhụy chăm chú, một lúc sau, bà mới nói tiếp:
-... Có thể, thế giá»›i nà y và pháp luáºt thá»i nay, tháºm chà quan niệm cá»§a ngưá»i Ä‘á»i, Ä‘á»u không chấp nháºn cho má»™t ngưá»i đà n ông cùng đồng lúc có hai ngưá»i đà n bà , thế nhưng, nếu như ta nghÄ© má»™t cách tỉ mỉ, ở xã há»™i nà y, có được mấy ngưá»i đà n ông tháºt sá»± chỉ biết có má»™t ngưá»i đà n bà đâu? Tại sao mẹ lại phải háºn Má»™ng Thưá»ng là m gì? Chỉ vì cô ấy có cùng má»™t cảm quan thưởng thức như mẹ, chúng ta cùng yêu má»™t ngưá»i đà n ông hay sao? Có rất nhiá»u quan niệm, Ä‘á»u do ở ngưá»i mà ra. Ngà y xưa, má»™t ngưá»i đà n ông được quyá»n có năm thê bảy thiếp, thưá»ng thưá»ng trong gia đạo cÅ©ng rất má»±c an vui, nếu như mẹ vốn sinh ra đã không phải là má»™t đại dương, thì Ãt nhất, mẹ cÅ©ng phải có cái phong độ chấp nháºn cá»§a đại dương chứ!...
Bà lại hÆ¡i dừng má»™t chút, nhìn Tâm Nhụy, mỉm má»™t nụ cưá»i tháºt hiá»n hòa:
-... Có thể, vấn đỠgiữa mẹ và ba con vẫn chưa giải quyết, có thể, sẽ vẫn còn những sá»± thay đổi ngoà i ý muốn, mẹ không biết, thế nhưng, trước mắt, mẹ sống má»™t cách nhẹ nhà ng, thảnh thÆ¡i, do đó, hy vá»ng rằng con cÅ©ng có thể hiểu được, có thể chấp nháºn được.
Tâm Nhụy buông ly sữa xuống, nà ng đưa mắt nhìn mẹ tháºt sâu, tháºt sâu, sau đó, dùng cánh tay mình ôm choà ng lấy cổ mẹ, nà ng thấp giá»ng kêu lên:
- Mẹ, con yêu mẹ!
Sau đó, giữa hai ngưá»i, không ai nói vá» Má»™ng Thưá»ng nữa.
Có má»™t hôm, Tâm Nhụy há»i má»™t câu bằng giá»ng tháºt hững há»:
- VÅ© Äình như thế nà o rồi?
Niệm Bình hÆ¡i mỉm cưá»i:
- Cô bé ấy à ? Con đã trị cho cô ta khá»i bệnh rồi đấy!
Tâm Nhụy ngạc nhiên:
- Con trị cho cô ta khá»i bệnh?
- Nghe nói, cô ta ngất xỉu trước mặt con, con mắng cho cô ta má»™t tráºn nên thân, lại nói cô ta là má»™t ngưá»i có tâm lý dở hÆ¡i, mắc bệnh thần kinh suy nhược gì gì đó. Cả cuá»™c Ä‘á»i cá»§a cô ta, chưa bao giá» có ai dám nói thẳng trước mặt cô ta những lá»i như váºy, con mắng như thế, mà lại là m cho cô ta tỉnh dáºy. Bây giá» cô ấy Ä‘ang cố gắng sá»a đổi lấy mình, cố gắng táºp dương cầm và thanh nhạc, dá»± định mùa hè năm nay sẽ thi và o trưá»ng quốc gia Âm Nhạc đấy.
Tâm Nhụỵ hÆ¡i ngẩng ngưá»i ra, nà ng lại hững há» há»i má»™t câu:
- Ồ!... Chà Trung và cô ấy vẫn còn tiếp tục tốt đẹp chứ hả?
- Nghe nói vẫn tốt đẹp. Nhà há» Lương... sau khi trải qua chuyện nà y, Ä‘á»u bị ảnh hưởng toà n bá»™, Chà Trung cÅ©ng trưởng thà nh nhiá»u rồi, không còn hung hăng, phóng túng như trước nữa. Mẹ nghÄ©... rút cuá»™c rồi cáºu ta cÅ©ng đã có thể ổn định lại, huống chi, VÅ© Äình đối vá»›i cáºu ta, lại chìu chuá»™ng, ngoan ngoãn hết má»±c, nói gì cÅ©ng nghe theo hết, VÅ© Äình là mẫu ngưá»i mà cáºu ta cần phải có.
Tâm Nhụy lặng thinh hồi lâu, thấp giá»ng lẩm bẩm má»™t câu:
- Cô ấy là đại dương của anh ấy.
Niệm Bình nghe không rõ:
- Con nói gì váºy?
Tâm Nhụy mệt má»i nằm xuống giưá»ng, chép miệng thở ra má»™t hÆ¡i dà i:
- Không có gì! Bây giá», ngưá»i nà o cÅ©ng đã yên ổn rồi, chỉ còn có...
Nà ng lại chép miệng thở ra một hơi dà i, nhắm đôi mắt lại, nà ng không nói gì thêm nữa.
Cuối tháng tư, khà trá»i bắt đầu nóng lên, mặt trá»i suốt ngà y chiếu rá»i những tia nắng rá»±c rỡ. Tâm Nhụy đã bình phục được hÆ¡n ná»a, nà ng có thể bước xuống giưá»ng Ä‘i lại, và cÅ©ng thưá»ng hay ra ngoà i hoa viên phÆ¡i nắng. Trước khi nà ng Ä‘i đến thăm Chà Văn, Hạnh Tú đã đến thăm nà ng trước.
Hôm đó là má»™t buổi chiá»u, nà ng ngồi trong hoa viên, ngÆ¡ ngẩn nhìn và o sắc Xuân trà n lan trong vưá»n, trên cá». Từ lúc bị bệnh cho đến nay, Tâm Nhụy gần như biến hẳn thà nh má»™t ngưá»i khác, nà ng yên lặng, không nói chuyện, không cưá»i, nà ng vẫn thưá»ng hay ngồi má»™t mình suốt mấy tiếng đồng hồ, chỉ để trầm tư suy nghÄ©. Sá»± thăm viếng cá»§a Hạnh Tú, đã Ä‘em lại cho nà ng má»™t sá»± bất ngá» và chấn động cá»±c kỳ to lá»›n.
Nà ng chụp lấy bà n tay của Hạnh Tú, lắc lấy lắc để:
- Hạnh Tú, Hạnh Tú, tao cứ ngỡ rằng mi không còn muốn gặp mặt tao nữa, tao cứ ngỡ rằng cả nhà mi Ä‘á»u đã giáºn tao hết rồi! Tao... tao... tao đã gây ra má»™t tai há»a tà y trá»i như thế!
Lúc nà y Hạnh Tú má»›i bà ng hoà ng nháºn ra rằng, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u đã quên Ä‘i má»™t việc, không má»™t ai nói cho nà ng biết, phản ứng cá»§a nhà há» Lương vá» chuyện nà y. Thì ra, ngoà i việc Ä‘au đớn vá» tình trạng bệnh táºt cá»§a Chà Văn ra, nà ng còn sống trong tình trạng tá»± trách tá»± oán mình, vì đã gây ra tai há»a tà y trá»i như thế!
Hạnh Tú kéo má»™t cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Tâm Nhụy, nói bằng má»™t giá»ng sôi nổi, cảm động:
- Tâm Nhụy, mi nghÄ© gì váºy? Chúng ta không má»™t ai trách mi cả, ba tao nói rất đúng, tất cả Ä‘á»u là do định mệnh đã an bà y! Chuyện nà y là m sao có thể trách mi được? Äâu phải mi kéo anh Hai nhảy xuống nước, mà là anh ấy tá»± nhảy xuống nước kia mà !
Tâm Nhụy kêu lên:
- Vẫn phải trách tao! Lá»—i tại tao! Lá»—i ở tao tất cả! Hạnh Tú, mi không biết, tao đã Ä‘iện thoại gá»i anh ấy tá»›i, tao kéo anh ấy Ä‘i đến nhà há» Äá»—, tao lại la hét á»m tá»i lên vá»›i anh ấy... nếu như tao không Ä‘iện thoại cho anh ấy tá»›i, nếu như tao không kéo anh ấy Ä‘i đến nhà há» Äá»—, nếu như tao không nổi khùng nhảy xuống nước... ồ!... Ná»—i bi ai nhất trong cuá»™c Ä‘á»i ngưá»i ta, là khi mình là m má»™t chuyện gì đó, vÄ©nh viá»…n không bao giá» dá»± Ä‘oán trước được háºu quả!
Nà ng dùng tay ôm lấy đầu, khổ sở.
Hạnh Tú rưng rưng lệ:
- Mi đừng nên tá»± oán tá»± trách mình như thế, mi đừng nên Ä‘au đớn như thế! Bác SÆ¡n má»—i ngà y đến nhà trị bệnh cho anh Hai, chưa biết chừng sẽ có má»™t ngà y, anh Hai sẽ tỉnh lại, chưa biết chừng, anh ấy sẽ khá»e trở lại!
Tâm Nhụy vùi đầu mình và o gối, nà ng lặng yên không nói. Vì, nà ng hiểu rất rõ má»™t Ä‘iá»u, cái "có má»™t ngà y" đó xa vá»i biết mấy, khó tin biết mấy. Nà ng không cần há»i cha, má»—i ngà y, nà ng chỉ cần nhìn nét mặt cá»§a cha khi trở vá», cÅ©ng đã đủ biết câu trả lá»i rồi. Sắc mặt cá»§a Hạ Hà n SÆ¡n sau khi từ nhà há» Lương vá», cà ng ngà y cà ng tá» ra khó coi, cà ng ngà y cà ng tiêu Ä‘iá»u, mệt má»i!
Hạnh Tú đưa tay ra vỗ vỗ và o vai Tâm Nhụy:
- Tâm Nhụy, hôm nay tao đến thăm mi, ngoà i việc khuyên mi nên cố gắng dưỡng bệnh, tao còn Ä‘em đến cho mi hai món váºt!
Tâm Nhụy ngẩng đầu lên nhìn Hạnh Tú, nà ng há»i:
- Váºt gì?
Hạnh Tú cất tiếng nói, ánh mắt nà ng ảm đạm và đau đớn, thanh âm đột nhiên như nghẹn lại:
- Hôm nay nhà tao dá»n dẹp căn phòng cá»§a anh Hai, tao tìm thấy trong ngăn kéo bà n há»c anh ấy, hai món đồ váºt, tao nghÄ©, mi sẽ rất muốn biết.
Nà ng lấy ra từ trong túi áo, má»™t tá» giấy viết thư được xếp lại cẩn tháºn, đưa cho Tâm Nhụy, Tâm Nhụy nháºn lấy, mở tá» giấy ra, nà ng kinh ngạc nhìn thấy, đó là má»™t lá thư, lá thư chỉ viết có má»™t ná»a, vừa nhìn thấy nét chữ bay bướm quen thuá»™c, trái tim cá»§a nà ng đã rúng động tá»™t cùng. Nà ng tham lam, ham hố, lướt mắt tháºt nhanh trên từng hà ng chữ thương yêu đó:
z"Tâm Nhụy:
"Rút cuá»™c rồi anh cÅ©ng đã cầm viết lên viết cho em lá thư nà y, vì, anh đã quyết định sẽ rá»i xa em, rá»i xa Äà i Bắc, rá»i xa gia đình mà anh đã sinh trưởng suốt hai mươi bảy năm qua, Ä‘i đến má»™t nÆ¡i tháºt xa. Lần Ä‘i nà y, không biết đến bao giá» má»›i có cÆ¡ há»™i gặp lại? Do đó, bao nhiêu lá»i nói anh dấu kÃn trong tim, bao nhiêu tâm sá»± anh không thể nà o thổ lá»™ trước đây, anh Ä‘á»u quyết định là sẽ thố lá»™ ra hết cho thoải mái.
"Còn nhá»› lần đầu tiên gặp em, em má»›i vừa lên đại há»c năm thứ nhất, tóc em ngắn cá»§n cỡn, trông như thể má»™t cáºu há»c trò nhá». Em ngồi ở phòng khách nhà anh, thách thức anh thi Ä‘á»c ÄÆ°á»ng Thi vá»›i em, thách anh thi Ä‘á»c Trưá»ng Háºn Ca, thách anh thi Ä‘á»c Tỳ Bà Hà nh, em Ä‘á»c thao thao bất tuyệt, cưá»i nói ròn rã, vui tươi, ngây thÆ¡, nhà nhảnh, mà lại kiá»u diá»…m, quyến rÅ© hÆ¡n ngưá»i. Bắt đầu từ ngà y hôm đó, anh đã biết là cuá»™c Ä‘á»i anh coi như xong rồi, trái tim anh đã bị bắt mất rồi, anh biết rằng định mệnh đã an bà y, em sẽ trở thà nh chúa tể cá»§a cuá»™c Ä‘á»i anh!
"Thế nhưng, trái tim em không há» có anh. Chà Trung hà o sảng, nhiệt tình, phóng túng bất kham, thảnh thÆ¡i thoải mái như thể con ngá»±a rừng rong ruổi ngoà i đồng cá» xanh rì thẳng tắp! Nó thu hút em, em thu hút nó, anh trÆ¡ mắt nhìn hai đứa em dần dần bước từng bước má»™t trên con đưá»ng tiến đến tình yêu. Anh nghÄ©, cái khuyết Ä‘iểm trá»i sinh cá»§a anh, là ở chá»— thiếu sá»± chá»§ động, anh không thể nà o tranh Ä‘oạt em vá»›i chÃnh thằng em ruá»™t cá»§a mình! Thế nhưng, có trá»i má»›i biết! Có má»™t khoảng thá»i gian anh Ä‘au khổ đến độ suýt phát Ä‘iên lên. Anh trốn lên núi, không có cách gì quên được em. Anh Ä‘i ra ngoại ô, không có cách gì quên được em. Anh vùi đầu và o là m luáºn án, vẫn không có cách gì quên được em! Anh ăn cÆ¡m, em hiện ra trong chén; anh uống nước, em hiện ra trong ly; anh nhìn bóng đêm, em hiện ra dưới ánh trăng ngà , anh tá»±a cá»a, em hiện ra giữa vầng dương ló dạng... vì em, anh đã trải qua nhiá»u đêm dà i thức trắng, vì em, anh đã chịu đựng biết bao nhiêu Ä‘au khổ, dà y vò... ồ, bây giá» viết những Ä‘iá»u nà y ra, không biết khi em Ä‘á»c xong, có cưá»i chế nhạo anh chăng? Có thể, anh sẽ không có can đảm bá» lá thư nà y và o thùng thư, như váºy thì em sẽ vÄ©nh viá»…n không bao giá» nhìn thấy nó. Anh nghÄ©, anh lại Ä‘ang là m má»™t chuyện tháºt ngá»› ngẩn, đúng lý ra anh không nên viết lá thư nà y, anh chỉ muốn xả ra má»™t hÆ¡i những tâm sá»± cá»§a mình, xả ra má»™t hÆ¡i cho thoải mái, cho dá»… chịu!
"Còn nhớ lần đầu tiên ngồi trong quán Mưa Nguồn, em đã nói với anh, em là một con kình ngư chăng? Em không biết rằng, lúc đó, anh đã xúc động biết mấy! Anh rất muốn đưa bà n tay mình ra cho em, kêu to lên với em rằng:
"- Anh chÃnh là đại dương cá»§a em! Tại sao không ngã và o lòng anh?
"Thế nhưng, anh đã không nói. Những quan niệm đạo đức truyá»n thống đã buá»™c anh chặt lại, anh tháºt sá»± háºn mình sao lại không có cái tÃnh chiếm Ä‘oạt, tÃch cá»±c và tranh đấu tá»›i cùng như Chà Trung. Anh nghÄ©, sở dÄ© anh không chiếm được trái tim em, là cÅ©ng do bởi cái khuyết Ä‘iểm nà y. Anh đã lo lắng thái quá, nghÄ© đến ngưá»i khác nhiá»u quá, lại có má»™t cái mặc cảm tá»± ti rất tá»™i nghiệp, anh cứ cảm thấy rằng anh không bằng Chà Trung, anh không xứng đáng vá»›i em! Bao nhiêu lần, anh muốn ôm lấy em, kêu lên hà ng ngà n hà ng vạn tiếng tháºt Ä‘iên cuồng vá»›i em rằng: "anh yêu em", thế nhưng, cuối cùng tất cả Ä‘á»u hóa thà nh má»™t tiếng thở dà i não nuá»™t! Anh là má»™t ngưá»i yếu Ä‘uối như thế đấy, anh là má»™t ngưá»i mang đầy tá»± ti mặc cảm như thế đấy, anh là má»™t ngưá»i rụt rè như thế đấy, chả trách nà o mà em không yêu anh! Anh cÅ©ng không có cách gì tá»± yêu anh nữa kia mà ! Anh quả tháºt không bằng Chà Trung!
"Tâm Nhụy, sá»± chá»n lá»±a cá»§a em không há» sai, mà sai bởi tÃnh tình cá»§a em. Em có má»™t bá» ngoà i vô cùng phóng khoáng, thế nhưng em lại có má»™t tình cảm vô cùng yếu Ä‘uối và má»ng manh. Chà Trung như má»™t cây cổ thụ to lá»›n, không câu nệ tiểu tiết, em lại là má»™t ngưá»i nhạy cảm, dá»… bị tổn thương. Thế là , Chà Trung cứ má»™t lần rồi má»™t lần là m cho em bị xúc phạm, là m cho em suốt ngà y u uất không vui, tháºm chà nước mắt chảy dà i. Em có biết chăng? Tâm Nhụy, má»—i lần em chảy nước mắt, trái tim anh như bị dao cắt. Anh háºn Chà Trung vô cùng, háºn nó là m cho em rÆ¡i lệ, háºn nó là m cho em buồn khổ, háºn nó không biết trân trá»ng cái phần tình cảm cá»§a em đã trao cho nó... ồ, Tâm Nhụy, nếu như em là cá»§a anh, anh sẽ dùng toà n bá»™ tâm linh cá»§a mình để bảo vệ em, để an á»§i em. á»’, nếu như em là cá»§a anh!
"Anh bắt đầu dò xét tình cảm cá»§a em, anh bắt đầu tìm cách thố lá»™ tâm tình, thế nhưng, Tâm Nhụy, anh chỉ tá»± chuốc lấy cái nhục và o thân, và cà ng là m cho em bị tổn thương nhiá»u hÆ¡n. Hãy tin ở anh, nếu như anh có thể hy sinh tÃnh mạng cá»§a mình, để đổi lấy hạnh phúc cho em, anh cÅ©ng sẽ không tiếc rẽ gì đâu. Những lá»i nói nà y nghe có vẻ rất ngu ngÆ¡, nhất định là em sẽ cưá»i anh nói mà không suy nghÄ©. Thôi thì hãy xem như anh chưa từng nói váºy!
"Còn nhá»› buổi sáng trong khu rừng nhá» phÃa sau nhà em, anh đã tặng cho em má»™t bức tượng Ä‘iêu khắc không? Còn nhá»› hôm ấy, em đã há»i anh vá» câu chuyện có liên quan đến "má»™t hạt hồng Ä‘áºu" chăng? Bây giá», anh có thể kể cho em nghe vá» câu chuyện đó! Nếu như em không mệt, em hãy lẳng lặng mà nghe..."
Bức thư chỉ viết đến đó rồi ngưng, phÃa sau không còn nữa. Tâm Nhụy Ä‘á»c đến đó, nước mắt đã chan hòa trên mặt, khóc không thà nh tiếng. Nước mắt cứ từng dòng từng dòng rÆ¡i trên trang giấy, là m nhạt nhòa những nét chữ trong thư. Nà ng cẩn tháºn dùng vạt áo lau Ä‘i từng vết nước mắt trên trang thư đó, sau đó cẩn tháºn xếp lá thư lại, ôm tháºt chặt và o chá»— trái tim mình. Quay đầu qua, nà ng nhìn Hạnh Tú, há»i bằng má»™t giá»ng nghẹn ngà o:
- Tại sao bức thư nà y chỉ viết có má»™t ná»a?
Hạnh Tú nói tháºt thẳng thắn:
- Tao không biết. Tao Ä‘oán, khi viết đến đây, cái tÃnh ngố cá»§a anh ấy lại nổi lên, có thể là anh ấy cảm thấy mình đã là m má»™t chuyện rất vô duyên. Vả lại, tao nghÄ©, từ lúc bắt đầu, anh ấy đã không chuẩn bị gá»i bức thư nà y Ä‘i, chỉ tại vì anh ấy có đầy lòng tâm sá»±, muốn dùng cÆ¡ há»™i nà y để phát tiết ra ngoà i mà thôi!
Tâm Nhụy đưa tay quẹt nước mắt, nói lẩm bẩm:
- Äáng tiếc, tao không thể nà o biết được câu chuyện vá» "má»™t hạt hồng Ä‘áºu" nữa rồi!
Hạnh Tú thấp giá»ng nói:
- Tao biết!
Nà ng kinh ngạc há»i:
- Mi biết?
Hạnh Tú há»i:
- Mi còn nhá»› buổi chiá»u cá»§a mùa Hè năm ngoái, hôm hoa thạch lá»±u vừa má»›i nở không? Tao đã từng nói là đóa hoa thạch lá»±u đó giống như cái tên cá»§a mi.
Äôi chân mà y cá»§a Tâm Nhụy hÆ¡i chau lại, như thể rÆ¡i và o má»™t vùng trá»i ký ức xa xôi, nà ng thấp giá»ng lẩm bẩm:
- Äúng váºy, cÅ©ng chÃnh buổi chiá»u hôm đó, Chà Trung đã đến đón tao ở cổng trưá»ng, tụi tao Ä‘i chÆ¡i ở hồ Thanh Thảo, sau đó...
Giá»ng nà ng tắt nghẹn. Tiếng Hạnh Tú vang lên:
- Mi có biết không, hôm đó anh Hai cÅ©ng đến trưá»ng tìm mi?
- á»’!
Nà ng kêu lên kinh ngạc, trong ký ức, cái cảnh ngay trước cổng trưá»ng ngà y hôm ấy lại trở vá», nà ng ngồi phÃa sau xe gắn máy cá»§a Chà Trung, ôm lấy eo ếch chà ng, thoáng thấy bóng dáng cá»§a Chà Văn Ä‘ang nhảy xuống từ chiếc xe taxi, nà ng nghÄ© rằng mình đã bị hoa mắt... thì ra, anh ấy đã tháºt sá»± tìm đến!
Hạnh Tú tiếp tục nói, thần sắc nà ng trông ảm đạm:
- Anh Hai đứng nÆ¡i cổng trưá»ng, táºn mắt nhìn thấy mi và anh Ba lên xe Ä‘i mất. Äã từ lâu, anh ấy muốn theo Ä‘uổi mi, đã từ lâu, anh ấy yêu mi, mãi cho đến buổi chiá»u hôm ấy, anh ấy biết rằng anh đã hoà n toà n tuyệt vá»ng. Tụi tao nói vá» mi trong hoa viên cá»§a trưá»ng, tao nghÄ©, hẳn là anh ấy vô cùng tuyệt vá»ng, vô cùng Ä‘au đớn, thế nhưng, sá»± biểu hiện cá»§a anh ấy vẫn còn đầy đủ phong độ lắm. Sau đó, anh ấy nhặt được ở phÃa dưới gốc cây hồng Ä‘áºu trong sân trưá»ng, má»™t hạt hồng Ä‘áºu, lúc đó, anh ấy nắm lấy hạt hồng Ä‘áºu, Ä‘á»c lên mấy câu rất kỳ lạ, anh ấy nói rằng đó là thÆ¡ cá»§a Lưu Äại Bạch...
Tâm Nhụy buá»™t miệng Ä‘á»c lẩm bẩm:
- Ai đem nỗi nhớ trong tim,
Trồng thà nh hạt Ä‘áºu tương tư tháng ngà y,
Äể ta Ä‘em Ä‘áºu nghiá»n xay,
Xem còn thương nhớ mê say là m gì?
Hạnh Tú kinh ngạc nhìn nà ng:
- Äúng rồi! ChÃnh là mấy câu nà y đây! Thì ra mi cÅ©ng biết bà i thÆ¡ đó! Tao nghÄ©, câu chuyện vá» "má»™t hạt hồng Ä‘áºu", chÃnh là để nói vá» chuyện nà y đây, vì... tao còn có thêm má»™t váºt muốn đưa cho mi!
Nà ng xoè tay ra, đưa qua cho Tâm Nhụy. Má»™t hạt Ä‘áºu mà u đỠchói, bóng loáng, tròn trịa nằm yên trên đó! Tâm Nhụy nhìn hạt Ä‘áºu trân trối, hạt Ä‘áºu quen thuá»™c thương yêu, hạt Ä‘áºu đã từng má»™t lần gặp gỡ! "Hôm nà o anh phải nói cho em nghe câu chuyện vá» hạt Ä‘áºu nà y má»›i được!", nà ng đã nói như thế, nà ng nà o có chịu khó tìm hiểu sâu và o ná»™i tâm cá»§a chà ng? Hồng Ä‘áºu! Má»™t hạt hồng Ä‘áºu! Hồng Ä‘áºu rá»±c rỡ như cÅ©, thế nhưng, ngưá»i có còn được như cÅ© chăng?
Hạnh Tú lại lặng lẽ đưa sang cho nà ng má»™t tá» giấy viết thư, trên tá» giấy có má»™t bà i thÆ¡ nhá»:
- TÃnh ra má»™t hạt Ä‘áºu kia,
ÄÆ°á»£c bao nhiêu gánh tương tư hở trá»i?
Muốn buôn mà chẳng nỡ rá»i,
Nghe chăng tiếng gió mưa rÆ¡i não ná»!
Chỉ là má»™t hạt Ä‘áºu thôi,
Sao Ä‘em tình ý má»m môi rượu nồng!
Muốn buông mà chẳng nỡ rá»i,
Lòng sầu sao để bá»i bá»i mối tÆ¡?
Tại sao má»™t hạt Ä‘áºu thÆ¡?
Äể cho ngưá»i mãi ngẩn ngÆ¡ không lá»i!
Muốn buông mà chẳng nỡ rá»i,
Äể cho muôn kiếp trá»n Ä‘á»i xanh xao!
Chỉ như má»™t hạt Ä‘áºu sao?
TrÆ¡n tròn tươi đẹp như bao nhiêu Ä‘á»i!
Muốn buông mà chẳng nỡ rá»i,
Há»i ngưá»i có biết cho lá»i tình chăng?
Nà ng Ä‘á»c bà i thÆ¡ đó, Ä‘á»c mãi, Ä‘á»c mãi... má»™t lần, hai lần, ba lần... sau đó, nà ng xếp bà i thÆ¡ lại, xếp lá thư lại, luôn cả hạt hồng Ä‘áºu, cùng để và o chiếc túi cá»§a áo khoác ngoà i. Nà ng ngẩng đầu lên nhìn Hạnh Tú, đôi mắt nà ng đã không còn lệ nữa, mà như Ä‘ang hừng há»±c hai đốm lá»a nhá», gương mặt trắng nhợt cá»§a nà ng bây giá» trở nên đỠá»ng, đỠnhư Ä‘ang bị sức nóng đốt bừng lên, có má»™t thứ tình cảm vô cùng kỳ quái và lạ lùng Ä‘ang hiển hiện trên gương mặt cá»§a nà ng, má»™t thứ tình cảm nà o đó như thể hoang dại, cương quyết và bất chấp má»i sá»± má»™t cách ngoan cố. Có má»™t thứ tình cảm vá»ng động nà o đó như thể Ä‘ang hun nóng, cuồng nhiệt, là m cho ngưá»i ta cảm thấy xúc động đến kinh hoà ng. Nà ng đưa tay ra nắm lấy bà n tay cá»§a Hạnh Tú, lòng bà n tay nà ng cÅ©ng nóng như lá»a đốt.
- Chúng ta đi thôi!
Nà ng nói má»™t cách đơn giản. Äứng thẳng ngưá»i dáºy từ trên ghế. Hạnh Tú ngÆ¡ ngác:
- Äi đâu?
Nà ng hÆ¡i dáºm chân, nói má»™t cách nóng nảy:
- Äi tìm anh Hai mi chứ Ä‘i đâu! Tao có rất nhiá»u chuyện muốn nói vá»›i anh ấy! Tao còn muốn... muốn há»i anh ấy má»™t số chuyện, tao phải há»i cho rõ rà ng!
Hạnh Tú kêu lên một cách ngạc nhiên, nà ng đưa tay ra lắc lắc Tâm Nhụy, như muốn lắc cho nà ng tỉnh lại:
- Tâm Nhụy! Mi có khùng rồi không? Bây giá», anh ấy không biết gì cả, không nghe được, không nhìn được, không cảm giác được... anh ấy hoà n toà n không có má»™t chút tri giác, là m sao có thể trả lá»i những câu há»i cá»§a mi? Chẳng lẽ bác SÆ¡n không há» nói cho mi nghe...
Tâm Nhụy ngắt lá»i nà ng:
- Tao biết hết cả! Thế nhưng tao vẫn muốn Ä‘i há»i anh ấy! Tao có rất nhiá»u, rất nhiá»u chuyện muốn nói vá»›i anh ấy!
Nà ng tá»± mình Ä‘i vá» phÃa cánh cá»a to phÃa ngoà i, Hạnh Tú cuống quýt lên, nà ng ôm chầm lấy Tâm Nhụy lại, khổ sở, lo lắng, kêu to lên má»™t cách Ä‘au thương:
- Tâm Nhụy, mi tỉnh lại Ä‘i! Mi đừng có hồ đồ như thế nữa! Anh ấy không nghe được đâu, anh ấy tháºt sá»± không nghe được mà !...
Nà ng bắt đầu hối háºn, hối háºn sao mình lại Ä‘em thư từ, hạt hồng Ä‘áºu và bà i thÆ¡ đến đây là m gì. Nà ng rá»›t nước mắt kêu lên:
-... Tao tháºt sá»± không biết mi như thế nà y! Äúng ra tao không nên Ä‘em những thứ nà y đến là m gì! Tao tháºt là khùng quá! Tao tháºt sá»± không nên Ä‘em những thứ nà y lại cho mi!
Tâm Nhụy nói từng chữ, từng chữ tháºt rõ rà ng:
- Mi Ä‘em đến đây là rất đúng! Thư là thư viết cho tao, bà i thÆ¡ là bà i thÆ¡ viết vì tao, hạt Ä‘áºu là hạt Ä‘áºu để dà nh cho tao, tại sao lại không nên Ä‘em đến cho tao? Thôi... chúng ta Ä‘i tìm anh ấy nhé!
Nà ng lại dợm bước Ä‘i ra phÃa cá»a.
Hạnh Tú kêu lên tháºt to:
- Bác ơi!
Niệm Bình từ trong nhà hớt hải chạy ra, mặt mà y biến sắc:
- Chuyện gì váºy? Chuyện gì váºy?
Vì muốn cho đôi bạn thân tâm sá»± thoải mái vá»›i nhau, bà đã rất biết Ä‘iá»u mà rút và o nhà trong từ khi Hạnh Tú má»›i đến.
Hạnh Tú nói như cầu cứu:
- Bác ơi, Tâm Nhụy muốn đi tìm anh Hai con! Bác khuyên nó và o nhà đi!
Tâm Nhụy ngẩng đầu lên, nhìn mẹ bằng đôi mắt cương quyết. Nà ng nói bằng má»™t giá»ng bình tÄ©nh, rõ rà ng và chắc nịch:
- Mẹ, mẹ biết đó, con muốn Ä‘i gặp anh ấy đã lâu lắm rồi! Bây giá» con đã hết bệnh rồi, con không còn bị sốt nữa, con đã rất khá»e mạnh rồi, con có thể Ä‘i gặp anh ấy được, mẹ ạ!
Niệm Bình nhìn con gái trân trối, đôi mắt bà từ từ dâng lên má»™t mà ng lệ má»ng. Gáºt gáºt đầu, bà nói vá»›i Hạnh Tú:
- Con để cho nó Ä‘i váºy! Nó đợi cái ngà y nà y đã lâu lắm rồi!
Hạnh Tú dáºm dáºm chân, nước mắt Ä‘oanh tròng:
- Thế nhưng... thế nhưng... bác, sao bác lại đồng ý cho nó Ä‘i? Anh Hai con bây giá»... nó mà trông thấy... nó mà trông thấy... nó mà trông thấy, thế nà o cÅ©ng sẽ Ä‘au đớn lắm! Nó bị bệnh hoạn yếu Ä‘uối như thế nà y, tại sao lại Ä‘i để chuốc lấy cái khổ và o thân là m gì? Tâm Nhụy, mi đừng nên Ä‘i!
Tâm Nhụy nhìn Hạnh Tú trừng trừng, nà ng há»i từng chữ từng chữ tháºt rõ rà ng:
- Anh ấy tháºt sá»± còn sống, phải không?
- Äúng váºy. Nhưng "chỉ" là sống thôi!
Hạnh Tú nhấn mạnh đặc biệt và o chữ "chỉ".
- Như váºy là được rồi!
Nà ng lại dợm bước Ä‘i ra cá»a.
Hạnh Tú lắc mạnh đầu, nà ng đã không còn cách gì khác, thôi thì đà nh liá»u váºy, nà ng đưa tay chụp lấy tay Tâm Nhụy, nói: - Thôi được, chúng ta Ä‘i váºy! Nhưng mà , Tâm Nhụy, mi phải nhá»› má»™t Ä‘iá»u, anh Hai đã gầy ốm Ä‘i đến độ không còn là hình ngưá»i nữa, cái phong độ hà o hoa, đẹp trai ngà y xưa, chỉ còn là quá khứ mà thôi.
Tâm Nhụy đứng dừng lại, trừng mắt nhìn Hạnh Tú:
- Anh ấy bây giỠxấu lắm sao?
- Äúng váºy!
Nà ng cưá»i tháºt hồn nhiên, như thể trút Ä‘i má»™t gánh nặng, nà ng nói:
- Như váºy là không thà nh vấn đỠnữa.
Hạnh Tú nghe mà không hiểu:
- Cái gì mà không thà nh vấn đỠnữa?
Nà ng nói tháºt thấp giá»ng:
- Tao bây giá» cÅ©ng rất xấu, tao cứ sợ anh ấy nhìn thấy tao sẽ không thÃch, nếu như anh ấy cÅ©ng rất xấu, thì cả hai chúng tao cùng huá».
Hạnh Tú ngẩn ngÆ¡ cả ngưá»i, nà ng hoà n toà n ngẩn ngÆ¡ cả ngưá»i. "Sợ anh ấy nhìn thấy sẽ không thÃch", trá»i ạ! Nói cả buổi trá»i, nó vẫn cứ nghÄ© rằng anh ấy có thể "nhìn thấy" chăng?
|

18-09-2008, 04:00 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Khi Tâm Nhụy và Hạnh Tú vỠđến nhà há» Lương, trá»i đã xế chiá»u.
Trên đưá»ng Ä‘i, Tâm Nhụy tá» ra rất vui mừng, vui mừng má»™t cách khác thưá»ng, chẳng những vui mừng, mà nà ng còn tá» ra vô cùng xúc động. Thế nhưng, nà ng lại không nói má»™t lá»i nà o hết, mà chỉ dùng đôi mắt sáng hừng há»±c cá»§a mình, nhìn và o Hạnh Tú vá»›i những tia sáng long lanh, sau đó, lại dùng bà n tay nóng hổi cá»§a mình, nắm lấy bà n tay cá»§a Hạnh Tú tháºt chặt, tháºt chặt. Cứ má»™t lúc, nà ng lại nhoẻn miệng cưá»i tháºt dá»… thương vá»›i Hạnh Tú, hình như Ä‘ang nói vá»›i nà ng rằng:
- Mi an tâm Ä‘i, tao sẽ không gây ra tai há»a nữa đâu!
Thế nhưng, nụ cưá»i đó cá»§a nà ng, lại cà ng là m cho Hạnh Tú lo lắng nhiá»u hÆ¡n nữa. Nà ng tháºt sá»± không biết rằng, việc dẫn Tâm Nhụy vá» nhà , là má»™t hà nh động đúng hay không đúng?
Trước cá»a nhà há» Lương, khi há» vừa bước xuống xe taxi, đã đụng ngay mặt vá»›i Chà Trung, cÅ©ng má»›i vừa tan sở vỠđến nhà . Từ lúc xảy ra câu chuyện ở nhà há» Äá»—, Tâm Nhụy chưa bao giá» gặp lại ngưá»i nhà há» Lương. Chà Trung đột nhiên nhìn thấy Tâm Nhụy, chà ng bất giác ngẩng ngưá»i ra, sững sá». Cho dù nói như thế nà o Ä‘i nữa, lúc đầu chà ng cÅ©ng đã từng cùng Tâm Nhụy Ä‘i chÆ¡i vá»›i nhau, vui vẻ vá»›i nhau, hôm Tâm Nhụy đại náo nhà há» Äá»—, cuối cùng gây ra cái tai há»a không thể nà o cứu vãn nà y, chà ng cÅ©ng là má»™t trong những nguyên nhân chÃnh, sau khi sá»± việc xảy ra, chà ng cÅ©ng đã vô cùng bức rức trong lòng. Bây giá», đột nhiên gặp lại Tâm Nhụy, chà ng cảm thấy hoảng hốt, bà ng hoà ng, tháºm chà cảm thấy tay chân thừa thãi, không biết phải phản ứng như thế nà o!
Tâm Nhụy Ä‘i thẳng đến trước mặt chà ng, nà ng hÆ¡i ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn chà ng má»™t cách rất bình tÄ©nh, rất tá»± nhiên, rất thâm trầm. Nà ng cất tiếng nói vá»›i chà ng, giá»ng nà ng tháºt nhẹ:
- Chà Trung, lâu quá không gặp rồi nhỉ!
Sá»± bất an cá»§a Chà Trung cà ng thêm lan rá»™ng, chà ng đưa mắt nhìn khuôn mặt trước mặt mình, nà ng đã gầy Ä‘i rất nhiá»u, gầy đến độ chiếc cằm trở nên nhá»n lá»…u, gầy đến độ đôi mắt như hoắm sâu và o, gầy đến độ đôi gò má nhìn thấy chÆ¡ vÆ¡... thế nhưng, đôi mắt hừng há»±c lá»a, long lanh sáng đó cá»§a nà ng, đôi gò má vì phấn khởi mà đỠbừng lên cá»§a nà ng, cùng sá»± xúc động cá»§a má»™t tình cảm nồng nà n nà o đó, là m cho cả ngưá»i nà ng như toát ra má»™t thứ ánh sáng chói lá»i, huy hoà ng. Trông nà ng vừa như rất quen thuá»™c, lại như rất xa lạ. Chỉ má»›i hÆ¡n hai tháng, nà ng như hoà n toà n thoát thai lá»™t xác. Ngoà i nét đẹp đã có sẵn, cả ngưá»i nà ng như còn cá»™ng má»™t nét u sầu nà o đó, rất ngưá»i lá»›n, rất trưởng thà nh.
Chà ng áºm ừ:
- Tâm Nhụy, nghe nói em bị bệnh rất nặng, anh rất mừng thấy em bây giỠđã hết bệnh.
Chà ng đột nhiên cảm thấy mình trở nên tháºt vụng vá», cái tâm tình ngượng ngáºp và bất an vẫn còn ngá»± trị trong chà ng. Nà ng hÆ¡i mỉm cưá»i, má»™t nụ cưá»i tháºt nhẹ. Nà ng nói:
- Có một chuyện em muốn nhỠanh.
- Ừm!...
Chà ng ứng tiếng, trong lòng có má»™t cảm giác hoang mang, những lá»i đối đáp giữa há», lá»… độ và xa cách như thể hai ngưá»i khách xa lạ gặp gỡ nhau lần đầu tiên.
- Nhá» anh nhắn lại vá»›i VÅ© Äình rằng... có má»™t ngà y, em mong rằng mình có thể nghe được cô ấy vừa đà n vừa hát.
- Ờ!
Chà ng ngá»› ngẩn trả lá»i, không biết phải nói lại thế nà o cho đúng.
Äá»™t nhiên, Tâm Nhụy nghiêm sắc mặt lại, đầu mà y Ä‘uôi mắt cá»§a nà ng, mang đầy nét nghiêm túc và trang trá»ng. Nà ng đưa tay trái ra, kéo lấy Hạnh Tú, lại đưa tay phải ra, kéo lấy Chà Trung, trầm giá»ng nói:
- Thôi được rồi, chúng ta cùng đi và o thăm Chà Văn nhé!
Chà Trung ngá»› ra, đưa mắt nhìn Hạnh Tú tháºt nhanh:
- Ồ! Em... em muốn và o thăm Chà Văn à ?
Tâm Nhụy gáºt gáºt đầu má»™t cách chắc nịch, trong giá»ng nói cá»§a nà ng, có chứa đựng má»™t thứ lá»±c lượng mạnh mẽ nà o đó, má»™t thứ lá»±c lượng là m cho ngưá»i ta không thể nà o chống cá»± lại được:
- Äúng váºy! Anh và Hạnh Tú cùng và o vá»›i em! Em có rất nhiá»u chuyện muốn nói vá»›i Chà Văn, em mong rằng... má»i ngưá»i Ä‘á»u ở bên cạnh, lỡ mà anh ấy nghe không rõ, má»i ngưá»i có thể nghe dùm anh ấy!
- Tâm Nhụy?
Chà Trung kinh ngạc nhìn nà ng, lại quay đầu sang nhìn Hạnh Tú. Hạnh Tú nhìn trả lại chà ng bằng một ánh mắt "chẳng đặng đừng".
Thế là , bá»n há» cùng Ä‘i và o phòng khách nhà há» Lương.
Bà Lương đột nhiên nhìn thấy Tâm Nhụy, bà tháºt sá»± không biết mình vui hay buồn, oán hay há»n, thương hay háºn, bà chỉ kinh hoà ng kêu lên má»™t tiếng:
- Tâm Nhụy!
Nước mắt láºp tức là m cho ánh nhìn bà trở nên mÆ¡ hồ. Tâm Nhụy buông Hạnh Tú và Chà Trung ra, nà ng bước lên trên, dùng đôi vòng tay mình ôm choà ng lấy cổ cá»§a bà Lương, ôm lấy bà tháºt chặt, tháºt chặt. Quen biết vá»›i nhà há» Lương đã bốn năm nay, đây là lần đầu tiên nà ng có những cá» chỉ thân máºt như thế. Nà ng là m tháºt tá»± nhiên, như thể má»™t đứa con gái ôm lấy mẹ ruá»™t cá»§a mình. Là m cho ngưá»i có bản tÃnh hiá»n háºu và nhiệt tình như bà Lương, nước mắt bất giác tuông chảy như suối đổ. Nếu như bà đã từng oán háºn Tâm Nhụy đã Ä‘em tai há»a tà y trá»i đến cho nhà há» Lương, thì cÅ©ng trong khoảnh khắc đó, những tâm trạng oán há»n nhá» nhoi ấy, cÅ©ng đã mất Ä‘i biệt tăm biệt tÃch.
Tâm Nhụy dùng tay áo cá»§a mình, lau nước mắt cho bà Lương, nà ng vẫn không nhá»› Ä‘em theo khăn tay. Vừa lau lệ cho bà Lương, nà ng vừa nói tháºt đơn giản:
- Con đến đây để thăm Chà Văn. Anh ấy nằm trong phòng riêng, phải không?
Nà ng quay ngưá»i bước Ä‘i vá» hướng phòng cá»§a Chà Văn.
Bà Lương định thần lại, bà chặn nà ng lại tháºt nhanh, nói:
- Äể bác và o sá»a sang lại căn phòng má»™t chút.
Tâm Nhụy lắc lắc đầu, nà ng nhẹ nhà ng đẩy bà Lương ra, chiếc lưng cá»§a nà ng hÆ¡i dá»±ng thẳng lên, cất bước Ä‘i thẳng đến phòng ngá»§ cá»§a Chà Văn, đến trước cá»a phòng, nà ng quay đầu lại nhìn Chà Trung, Hạnh Tú và bà Lương:
- Xin má»i tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u và o phòng, được không?
Gương mặt trang trá»ng, bình tÄ©nh và cái lá»±c lượng là m cho ngưá»i ta không thể kháng cá»± lại trong thần sắc cá»§a nà ng, là m cho bá»n Hạnh Tú Ä‘á»u cảm thấy như mình bị thôi miên, bị thu hút, má»i ngưá»i Ä‘á»u bất giác Ä‘i theo phÃa sau nà ng, bước và o phòng ngá»§ cá»§a Chà Văn.
Trong khoảnh khắc Tâm Nhụy đẩy cá»a phòng Chà Trung để bước và o, nà ng bị ngay những mùi thuốc, mùi cồn, mùi ê-te v.v... là m cho muốn ngạt thở. Thế nhưng, nà ng không há» dừng lại, nà ng vẫn cứ thẳng bước đến bên giưá»ng Chà Văn, đứng trước giưá»ng, nà ng nhìn trừng trừng và o Chà Văn, nhìn trân trối không má»™t chá»›p mắt - nếu như cái xác cứng đơ nằm trên giưá»ng đó, cái thân xác như má»™t bá»™ xương khô đó, còn được xem là Chà Văn - nà ng lặng lẽ, bất động, đứng đó nhìn chà ng.
Má»™t lúc tháºt lâu, nà ng chỉ đứng nÆ¡i đó, sau đó, nà ng tiến đến gần bên giưá»ng hÆ¡n nữa. Chà Văn nằm ngá»a trên giưá»ng, sắc mặt và ng như nghệ, xương gò má nhô cao lên, đầu tóc lÆ¡ thÆ¡, hình như đã rụng hết hÆ¡n ná»a, đôi mắt chà ng nhắm nghiá»n lại... nguyên cả khuôn mặt, trông giống như má»™t xác chết, má»™t xác chết khô cứng và vô tri vô giác, má»™t xác chết xấu xÃ. Toà n thân chà ng lại còn cắm đầy những sợi, những ống chi chÃt, những thứ sinh tố cần thiết để duy trì sá»± sống còn, được đưa và o ngưá»i chà ng qua những ống đó. Ngoà i ra, còn có những thứ thừa thãi cá»§a cÆ¡ thể, cÅ©ng được thải ra ngoà i qua những ống đó. Hai bà n tay chà ng, lặng lẽ buông xuôi ở hai bên thân hình, không thể nà o tìm được trên cánh tay đó má»™t sá»› thịt nà o, đó chỉ là má»™t lá»›p da và ng khô héo, bao bá»c lấy hai cái que cá»§i, những ngón tay chà ng co rút... là m Tâm Nhụy liên tưởng đến những móng vuốt cá»§a chim ưng.
Trong phòng rất yên lặng, rất yên lặng, tuy rằng có tất cả năm ngưá»i, nhưng gần như không nghe được cả hÆ¡i thở. Hạnh Tú không há» nhìn Chà Văn, má»—i ngà y nà ng Ä‘á»u săn sóc cho Chà Văn, nên rất rà nh rá»t vá» tình trạng cá»§a chà ng. Nà ng chỉ chăm chú nhìn Tâm Nhụy, thế nhưng nà ng nhìn không ra tư tưởng cá»§a nà ng, và cÅ©ng nhìn không ra cảm giác cá»§a nà ng. Trên gương mặt nho nhá» và mang đầy nét trang trá»ng đó cá»§a nà ng, vẫn là má»™t phiến bình lặng và cương quyết.
- Ồ! Chà Văn, rút cuộc rồi em cũng đã được nhìn thấy anh!
Äá»™t nhiên nà ng cất tiếng nói, thanh âm bình tÄ©nh và yên là nh, tháºm chÃ, còn có má»™t chút nét vui mừng trong đó. Nà ng lại bước tá»›i trước má»™t bước, vì muốn đến gần sát bên đầu cá»§a Chà Văn, nà ng quỳ xuống bên cạnh giưá»ng. Nà ng lại nói:
- Nhìn thấy anh, em đã an tâm rồi, anh có biết không, anh đã đùa vá»›i em má»™t trò đùa quá to lá»›n, em ngỡ rằng anh đã chết rồi. CÅ©ng may, anh vẫn còn sống, chỉ cần anh còn sống, em muốn nói vá»›i anh rất nhiá»u, rất nhiá»u việc!
Bà Lương bất giác bước tá»›i trước má»™t bước, định ngăn cản cuá»™c nói chuyện vô Ãch nà y. Hạnh Tú đưa tay kéo lấy bà Lương, nói tháºt nhá» vá»›i mẹ:
- Mẹ để cho nó nói đi, nó đã bị dồn nén lâu lắm rồi!
Tâm Nhụy đưa tay ra, nhẹ nhà ng vuốt ve lên gương mặt của Chà Văn, như thể đang vuốt ve một đứa trẻ trong cơn say ngủ. Nà ng nhìn chà ng chăm chú, lại bắt đầu cất tiếng nói:
- Chà Văn, anh tháºt sá»± hư lắm! Anh hư vô cùng! Bây giá» em hồi tưởng lại những việc đã qua, vẫn không thể không trách anh, không thể không oán anh! Anh thá» nghÄ© xem, từ lúc em quen anh và Chà Trung đến nay, em và Chà Trung đùa nghịch, giỡn há»›t vá»›i nhau, vui vẻ cưá»i nói vá»›i nhau, còn em và anh thì sao? Tất cả những tâm sá»± cá»§a em, em Ä‘á»u Ä‘em ra nói cho anh nghe hết, em thi không được Ä‘iểm cao cÅ©ng đến nói vá»›i anh, em bị thiệt thòi gì cÅ©ng đến nói vá»›i anh, em có chuyện gì vui vẻ cÅ©ng nói vá»›i anh. Chà Văn, anh biết em chỉ là má»™t đứa con nÃt, thá»§y chung, em vẫn chưa được trưởng thà nh cho lắm, em không phân biệt được tình yêu và tình bạn, em không phân biệt được là mình yêu anh hay yêu Chà Trung. Thế nhưng, Chà Văn, lẽ ra anh phải hiểu được má»™t chuyện, là em và anh có má»™t sá»± thông cảm vá» tâm linh, còn em và Chà Trung, chỉ Ä‘ang chÆ¡i trò chÆ¡i cá»§a trẻ con! Thế nhưng, cái quan niệm sÄ© đại phu đáng chết đó cá»§a anh, cái quan niệm đạo đức đáng chết đó cá»§a anh, cái tÃnh nhưá»ng nhịn đáng chết đó cá»§a anh và cái tá»± ti mặc cảm đáng chết đó cá»§a anh, đã là m cho anh trì trệ, không chịu tấn công, và đã là m cho em rút cuá»™c ngã và o vòng tay cá»§a Chà Trung...
Nà ng hÆ¡i dừng lại má»™t chút, hÃt và o má»™t hÆ¡i thở dà i, sau đó lại nói tiếp:
-... Hôm nay Chà Trung có mặt ở đây, mẹ anh và em gái anh cÅ©ng có mặt ở đây, má»—i má»™t lá»i nói cá»§a em, Ä‘á»u là những lá»i thốt ra từ trong táºn cùng trái tim em, em muốn há» cùng nghe, em muốn há» Ä‘á»u hiểu là em Ä‘ang nói gì...
Nà ng hơi dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
-... Chà Văn, có thể, em không nên chỉ trách anh, em không nên chỉ quy tất cả những lá»—i lầm và o anh! Tha thứ cho em, Chà Văn, cái táºt xấu cá»§a em lại nổi lên nữa rồi, lúc nà o em cÅ©ng Ä‘em những sai lầm cá»§a mình ra tìm cách đổ thừa cho ngưá»i khác, rồi trút những cÆ¡n giáºn dữ cá»§a mình lên ngưá»i khác. Không không, em không thể trách anh! Muốn trách, chỉ có thể trách em. Bao nhiêu năm nay, không phải anh không bà y tá», chỉ có Ä‘iá»u là , anh đã quá dè dặt, anh đã quá khiên tốn, anh là m cho em hiểu lầm, nghÄ© rằng anh chỉ là má»™t ngưá»i anh, mà không nghÄ© rằng anh sẽ là ngưá»i yêu cá»§a em! Anh có biết là lúc nà o em má»›i bắt đầu ý thức được rằng em đã yêu anh chăng? ChÃnh là buổi sáng hôm đó, buổi sáng Ä‘i đến nhà há» Äá»— đó, em Ä‘iện thoại gá»i anh đến, lúc đó, em muốn nói vá»›i anh rằng, em đã sai lầm! Em đã hiểu được anh rồi! Em đã biết rõ tình cảm cá»§a anh rồi! Äồng thá»i em cÅ©ng đã hiểu rõ được tình cảm cá»§a mình rồi! Em biết rằng suốt má»™t năm nay, mình đã là m toà n những chuyện sai lầm, ngưá»i em yêu tha thiết, tháºt sá»± không phải là Chà Trung, mà chÃnh là anh!...
Äầu nà ng hÆ¡i tá»±a nhẹ và o thà nh giưá»ng, những giá»t lệ nóng dâng trà n lên khóe mắt cá»§a nà ng, nà ng hÆ¡i có má»™t khoảnh khắc yên lặng, sau đó, nà ng lại cương quyết ngẩng đầu lên:
-... Còn nhá»› khoảng thá»i gian anh trốn lên núi để viết luáºn án không? Má»—i ngà y em Ä‘á»u Ä‘i chÆ¡i vá»›i Chà Trung. Thế nhưng, em nhá»› anh vô cùng, nhá»› anh đến phát Ä‘iên lên, mẹ anh có thể là m chứng cho em, má»—i ngà y, em Ä‘á»u chỠđợi anh trở vá», tuy nhiên, em lại quá hồ đồ, quá mê muá»™i, quá trẻ con, em không há» biết cái tâm tình chỠđợi, mong nhá»› đó chÃnh là tình yêu! Không có ai dạy em tình yêu là như thế nà o, còn nhá»› cái ngà y anh từ trên núi trở vá» không? Ở Mưa Nguồn, khi nhìn thấy anh, em đã vui mừng đến độ muốn phát Ä‘iên lên! Em nói vá»›i anh sá»± ngăn cách giữa em và Chà Trung, em nói vá»›i anh những cảm giác trong lòng em, em nói vá»›i anh em là má»™t con kình ngư... thế mà anh, anh là má»™t thằng ngố, tại sao anh không biết Ä‘em những lá»i như đã viết trong thư, nói thẳng ra vá»›i em: "Anh chÃnh là đại dương cá»§a em, hãy ngã và o lòng anh!", anh còn nhá»› lúc đó anh nói gì không? Anh nói má»™t hÆ¡i vá» những ưu Ä‘iểm cá»§a Chà Trung, khuyên em đừng nên nãn lòng vá» Chà Trung, tháºm chÃ, anh còn nói: "Em yên tâm, anh sẽ giúp em Ä‘em sa mạc biến thà nh đại dương!". á»’! Chà Văn! Anh là má»™t thằng ngố, anh là má»™t thằng ngố nhất trong thiên hạ! Em không hiểu được tình yêu, thế nhưng anh, ngay cả chuyện bà y tá» tình yêu cÅ©ng không biết chăng?...
Có hai giá»t lệ rÆ¡i xuống thà nh giưá»ng, nà ng ngước đôi mắt chứa đầy lệ nóng, nhìn và o gương mặt cứng ngắt, không má»™t biểu lá»™ tình cảm cá»§a chà ng.
-... Anh có biết không? Sau đó em và Chà Trung đã lâm và o tình trạng rất miá»…n cưỡng rồi, nghe Ä‘iện thoại cá»§a Chà Trung, em vô cùng sợ hãi, nghe Ä‘iện thoại cá»§a anh, em lại cảm thấy vô cùng vui vẻ và phấn khởi. Tháºt là ngố biết mấy, em vẫn không biết là em Ä‘ang yêu anh! Äúng váºy, em không thể nà o trách được anh hoà n toà n, em cÅ©ng là má»™t đứa rất ngố, má»™t đứa ngố nhất trong những đứa ngố! Anh nên trách em, anh nên mắng em! Còn nhá»› buổi sáng trong khu rừng nhá» phÃa sau nhà em chăng? Anh đã cho em má»™t tấm thiệp nhá» có hình đóa hoa thạch lá»±u mà u đỠchói, bà i thÆ¡ nhá» viết trong đó, em đã thuá»™c là u là u từ lâu rồi: " Äêm qua hoa lá»±u đứng trong mưa, Má»™t đóa ngại ngùng thoáng nhẹ đưa, Mong ngưá»i thấu hiểu lòng hoa ấy, Äừng phụ lòng ai vạn mối tÆ¡!" Chà Văn, ồ, Chà Văn! Äó chÃnh là phương thức bà y tá» tình yêu cá»§a anh chăng? Em đã Ä‘em cái ngưá»i "thấu hiểu lòng hoa" ấy, hiểu lầm ra là Chà Trung, và nghÄ© rằng đó chỉ là má»™t tấm thiệp chúc là nh! Sau đó, anh tặng cho em bức tượng Ä‘iêu khắc, anh nói vá»›i em, anh đã thức thâu đêm suốt sáng để khắc bức tượng đó như thế nà o, còn nhá»› không? Hôm đó em đã khóc như má»™t con bé ngố nhất trên Ä‘á»i. Khi em và Chà Trung ở bên cạnh nhau, em cÅ©ng khóc rất thưá»ng, má»—i lần khóc Ä‘á»u là tại vì anh ấy là m cho em tức giáºn mà khóc. Chỉ có khi ở trước mặt anh, em má»›i chảy nước mắt vì vui sướng và cảm động. Thế nhưng, con bé ngố hạng nhất là em, em vẫn không há» biết rằng em Ä‘ang yêu anh! Khi anh há»i em: "Em có lẫn lá»™n cái định nghÄ©a vá» ngưá»i anh và ngưá»i bạn trai không?", em vẫn không hiểu được anh muốn ám chỉ Ä‘iá»u gì! á»’, Chà Văn, em ngu quá sức là ngu, em ngố quá sức là ngố, em hồ đồ quá sức là hồ đồ! Ngưá»i đáng chết không phải là anh, mà là em! Em đáng chết! Em đáng xuống địa ngục! Bây giá», em có thể nói tháºt thẳng thắn, tháºt rõ rà ng vá»›i anh, và cÅ©ng vá»›i Chà Trung rằng, từ đầu chà cuối, em đã lẫn lá»™n! Chà Trung là anh cá»§a em, còn anh, anh má»›i chÃnh là ngưá»i yêu cá»§a em!...
Nà ng hÆ¡i hÃt hÃt mÅ©i, đôi mắt vẫn nhìn trừng trừng và o Chà Văn không chá»›p. Tất cả má»i ngưá»i trong phòng Ä‘á»u đứng nghe má»™t cách bà ng hoà ng, nghe má»™t cách ngá»› ngẩn, nghe má»™t cách trân trối. Má»i ngưá»i Ä‘á»u im lặng, không phát ra má»™t tiếng động, hỠđứng lặng lẽ, ngÆ¡ ngẩn mà nghe, nghe những lá»i tâm sá»± tha thiết nhất, thẳng thắn nhất, thà nh tháºt nhất, và cÅ©ng Ä‘au thương nhất!
-... Còn nhá»›, anh đã vì em mà cãi vã vá»›i Chà Trung không? Anh đã từng nói vá»›i em: "Nếu như em là bạn gái cá»§a anh, anh sẽ không để cho em rá»›t má»™t giá»t nước mắt!" Äó là lần đầu tiên, em đã có nghÄ© đến, có thể là anh đã yêu em. Anh có biết không? Lúc đó em đã chấn động đến như thế nà o, trái tim em Ä‘áºp tháºt mạnh, em mừng rỡ, em chỠđợi... sau đó, hôm anh đến nhà thăm em, dưới cằm anh dán miếng bông băng, anh nói rằng anh đã đánh nhau vá»›i Chà Trung, vì Chà Trung không chịu đến xin lá»—i em, là m hòa vá»›i em. Còn nhá»› không? Em đã láºp tức nổi tráºn lôi đình, em giáºn dữ, không phải tại vì Chà Trung không chịu xin lá»—i em, mà là em giáºn anh! Giáºn anh vá» chuyện gì? Lúc đó em không hiểu được, sau đó em má»›i suy nghÄ© rõ rà ng, em giáºn anh là vì anh chỉ muốn đẩy em và o vòng tay cá»§a Chà Trung, giáºn anh sao lại cứ lo chuyện cá»§a thiên hạ, giáºn anh... không muốn chiếm hữu em! Hôm đó, quả tháºt là anh đã là m cho em giáºn đến phát khóc lên, thế là , anh đã hôn em...
Nà ng thở ra má»™t hÆ¡i tháºt mạnh, nhìn trừng trừng và o chà ng, ánh mắt si dại:
-... Anh đã hôn em! Chà Văn, anh không biết được cái hôn đó đã Ä‘em lại cho em ý nghÄ©a gì, anh không biết em đã mừng rỡ như thế nà o, Ä‘iên cuồng như thế nà o, mê đắm như thế nà o! Em nhìn nháºn, anh không phải là ngưá»i đầu tiên hôn em, nụ hôn đầu Ä‘á»i cá»§a em, đã trao cho Chà Trung. Thế nhưng, khi em và Chà Trung hôn nhau, em chỉ bình tÄ©nh phân tÃch, anh ấy đã từng hôn bao nhiêu ngưá»i, em đã bình tÄ©nh suy nghÄ©, là m sao để cho anh ấy không biết rằng, đây là nụ hôn đầu tiên trong Ä‘á»i em! Thế nhưng, khi anh hôn em, cả ngưá»i em như hôn mê, cả ngưá»i em như si dại! á»’, Chà Văn, em đã yêu anh, yêu anh biết mấy! Tại sao từ đầu chà cuối, em vẫn không hiểu được như thế? Tại sao từ đầu chà cuối, anh vẫn không cảm nháºn được chuyện ấy? Cái hôn đó đáng lý ra đã có thể là m cho chúng ta cùng hiểu nhau, thế nhưng, cái tá»± ái tá»™i nghiệp, đáng ghét cá»§a em lại nổi lên, em sợ rằng anh chỉ Ä‘ang an á»§i em, do đó, em đã há»i anh má»™t câu rất thừa thải là tại sao anh lại hôn em? Ngố Æ¡i! Anh không biết nói rằng anh yêu em sao? Mà anh lại nói rằng anh sẽ khuyên Chà Trung đừng nên hồ đồ nữa! á»’ Chà Văn, anh lại là m em hiểu lầm nữa rồi, hiểu lầm rằng anh chỉ muốn đẩy em cho Chà Trung! Em đã giáºn dữ quá sức, em đã kêu lên như Ä‘iên cuồng rằng, em háºn anh, em háºn anh lắm! Bây giá» nghÄ© lại, đó chỉ là vì yêu cà ng sâu, háºn cà ng nhiá»u mà thôi!...
Nà ng nhìn trừng trừng và o khuôn mặt của chà ng, nhìn trân trối không một chớp mắt, khuôn mặt cứng đơ, không một biểu lộ tình cảm đó, khuôn mặt như thể một xác chết. Thanh âm của nà ng đã bất giác cất lên cà ng lúc cà ng cao, cà ng nói cà ng xúc động:
- Sau đó, em và Chà Trung không còn lui tá»›i vá»›i nhau nữa, anh không biết rằng, lúc đó em lại cảm thấy như thể mình được giải thoát, Chà Trung nói rất đúng, giữa em và anh ấy, chưa có ai yêu ai bao giá», đó chỉ là má»™t trò chÆ¡i cá»§a trẻ con. Sau đó, dưới gốc cây hồng Ä‘áºu trong sân trưá»ng, Hạnh Tú nói vá»›i em rằng, anh sắp Ä‘i ngoại quốc. Anh có biết không? Em đã bị chấn động đến độ tan nát trái tim, chỉ nghÄ© đến việc anh sẽ bá» em mà đi tháºt xa, em đã cảm thấy cả thế giá»›i nà y trở nên vô cùng trống trải! Em đã nói đủ thứ lý do tại sao anh không nên xuất ngoại, ồ, Chà Văn, em đã yêu anh đến như thế ấy, anh có biết không? Sá»± thi vị cá»§a anh, nét tà i hoa cá»§a anh, luôn cả cái mặc cảm tá»± ti cá»§a anh, cùng cái khà chất văn há»c bán cổ Ä‘iển cá»§a anh, ồ, Chà Văn, tháºt sá»± là em đã yêu anh từ lâu mà không há» hay biết! Và cÅ©ng ngà y hôm đó, anh đã chÃnh thức biểu lá»™ tình cảm cá»§a mình vá»›i em. Khi anh nói: "Äi, vì em! Ở, cÅ©ng vì em!", lúc đó, em đã cảm động đến muốn ngất Ä‘i. Sau đó, ở Mưa Nguồn, anh lại nói vá»›i em rằng: "Anh không phải chỉ là ngưá»i anh, anh không thể yêu em, anh không thể lấy em, anh không thể cùng em chung sống suốt má»™t Ä‘á»i!", anh có biết không? Chà Văn, đó là những lá»i tá» tình đẹp nhất mà em được nghe trong suốt cuá»™c Ä‘á»i! Khi anh ngá» lá»i cầu hôn vá»›i em, tháºt sá»± trong táºn cùng trái tim, em đã bằng lòng cả ngà n cả vạn lần, em đã ưng chịu cả ngà n cả vạn lần... thế nhưng, em đã đáng chết biết mấy! Cái tá»± ái đáng ghét cá»§a em, cái cảm giác hư vinh đáng ghét cá»§a em! Chỉ vì má»™t câu em đã từng nói vá»›i Chà Trung: "Tôi sẽ không bao giá» mang há» nhà anh!", thế là , em đã phá hoại hết tất cả má»i thứ, cái bóng âm u cá»§a Chà Trung đã nằm vắt ngang chúng ta, anh hiểu lầm rằng em không quên được Chà Trung, nên lại là m cho lòng tá»± ái cá»§a em bị tổn thương má»™t cách tháºt trầm trá»ng, chúng ta hiểu lầm nhau, chúng ta cay đắng nhau, chúng ta là m khổ nhau, cà ng lúc cà ng sâu, cà ng lúc cà ng Ä‘áºm, thế là , em đã bá» Ä‘i! Äúng ra, lúc đó, em đã có thể ngã và o lòng anh, kể lể cho anh biết tiếng lòng chân tháºt cá»§a mình, thế nhưng, em đã Ä‘em tất cả những Ä‘iá»u tươi đẹp, tất cả tương lai, há»§y hoại hết cả!
Nà ng cúi thấp đầu xuống, vùi mặt mình và o hai lòng bà n tay, có má»™t lúc tháºt lâu, nà ng không há» cỠđộng. Những lá»i kể lể dông dà i đó, đã nói lên tất cả những câu chuyện mà bà Lương, Chà Trung và Hạnh Tú không bao giá» biết. Má»i ngưá»i Ä‘á»u đứng chết trân ở đó, chìm đắm trong câu chuyện đó, hoà n toà n quên hẳn mình Ä‘ang ở đâu, Ä‘ang là m gì. Ngưá»i nói như si như dại, ngưá»i nghe cÅ©ng như dại như si.
Tâm Nhụy lại ngẩng đầu lên, ánh mắt nà ng lại nhìn trừng trừng và o chà ng, thanh âm nà ng chứa đầy sự xúc động:
- Buổi sáng hôm đó, em gá»i Ä‘iện thoại cho anh, Chà Văn, anh có biết không? Äó là vì đột nhiên em đã hiểu ra, đột nhiên em đã biết ra rằng, ngưá»i em tháºt sá»± yêu tha thiết từ đầu chà cuối, chÃnh là anh, em gá»i anh đến, là để nói vá»›i anh những lá»i em nói ngà y hôm nay, em muốn nói vá»›i anh rằng: em bằng lòng lấy anh! Anh mang há» Lương, em lấy anh! Anh không mang há» Lương, em cÅ©ng lấy anh! Anh là anh cá»§a Chà Trung, em lấy anh, anh không là anh cá»§a Chà Trung, em cÅ©ng lấy anh! Thế nhưng, Chà Văn, định mệnh đã an bà y em phải nghe được những lá»i nói chuyện cá»§a ba mẹ trong khoảnh khắc đó, biết được sá»± có mặt cá»§a VÅ© Äình, biết được sá»± có mặt cá»§a Äá»— Má»™ng Thưá»ng! Ba nói rằng: "VÅ© Äình đã cướp Chà Trung từ trên tay cá»§a Tâm Nhụy!", là m cho em lại bị lẫn lá»™n nữa, em lại cảm thấy mÆ¡ hồ lá»™n xá»™n nữa, tá»± ái em lại bị tổn thương thêm má»™t lần nữa... thế là , em đã chạy đến nhà há» Äá»—, đại náo má»™t tráºn, tháºt sá»±, em cảm thấy bất bình cho mẹ nhiá»u hÆ¡n là cho chÃnh em. Thế nhưng, em nghÄ©, nhất định là anh lại hiểu lầm thêm má»™t lần nữa! Chà Văn, Chà Văn, ai đã nghiệt ngã đùa giỡn vá»›i chúng ta như thế nà y? Ai đã quái ác bà y bố cho chúng ta như thế nà y? Äịnh mệnh chăng? Không, Chà Văn, chúng ta cÅ©ng đã trở thà nh nạn nhân cá»§a chÃnh tÃnh tình cá»§a chúng ta! Sá»± khiêm nhưá»ng cá»§a anh, tÃnh kiêu ngạo cá»§a em, mặc cảm tá»± ti cá»§a anh, lòng tá»± ái cá»§a em... từ đầu chà cuối, chÃnh chúng ta đã tá»± đùa giỡn, đã tá»± bà y bố bẫy ráºp cho chÃnh mình! Thế nhưng, Chà Văn, cho dù như thế nà o Ä‘i nữa, kết cuá»™c cá»§a chúng ta không thể nà o thê thảm như thế nà y được, khi em nhảy ùm xuống nước, đó chỉ là vì trong má»™t phút bốc đồng, em không há» có chút suy nghÄ©. Thế nhưng anh, tại sao cÅ©ng nhảy theo em như thế? Chẳng lẽ má»™t con bé hồ đồ, ngang ngược, bướng bỉnh, Ãch ká»· như em, cÅ©ng đáng để cho anh sống vì em, chết vì em hay sao? Chà Văn, anh ngố lắm, anh ngố lắm, anh ngố lắm...
Nà ng kêu lên một hơi mấy chục câu "Anh ngố lắm". Sau đó, đột nhiên nà ng chồm sát tới trước, dùng hai bà n tay mình nâng lấy khuôn mặt của Chà Văn, kêu lên rằng:
- Bây giá», em đã đến đây! Anh nghe cho rõ, mẹ anh Ä‘ang ở đây, Chà Trung Ä‘ang ở đây, Hạnh Tú cÅ©ng Ä‘ang ở đây! Há» Ä‘á»u Ä‘ang nghe há»™ cho anh! Anh nghe cho rõ! Äá»i nà y kiếp nà y cá»§a em, chắc chắn là đã thuá»™c vá» anh! Anh tỉnh dáºy, em là cá»§a anh! Anh không tỉnh dáºy, em cÅ©ng là cá»§a anh! Anh sống lại, em là cá»§a anh! Anh chết Ä‘i, em cÅ©ng là cá»§a anh! Tuy nhiên, nếu như anh dám chết Ä‘i, thì em cÅ©ng tuyệt đối không sống má»™t mình. Dùng cái câu nói cá»§a anh: "Äi, vì em! Ở cÅ©ng vì em!", em còn muốn thêm và o má»™t câu nữa: "Sống, cùng anh! Chết, cÅ©ng cùng anh!", từ đây vá» sau, em sẽ theo anh mãi mãi! Theo anh mãi mãi! Theo anh mãi mãi! Theo anh mãi mãi! Anh đã nghe rõ chưa? Chà Văn? Sẽ không có má»™t lá»±c lượng nà o, có thể kéo em ra khá»i anh! Em sẽ theo anh mãi mãi! Theo anh mãi mãi! Theo anh mãi mãi!...
Nà ng kêu lên cuồng nhiệt, nà ng kêu lên Ä‘au đớn, nà ng kêu lên thống thiết, nà ng kêu lên bất chấp má»i sá»±... Cuối cùng, bà Lương tiến lên phÃa trên, ôm chầm lấy Tâm Nhụy, nước mắt tuôn như mưa đổ. Trong cái khoảnh khắc đó, bà má»›i hiểu rõ được cái ôm mà nà ng đã cho bà khi bước chân và o nhà , nà ng đã tá»± xem mình như má»™t đứa con dâu cá»§a gia đình nà y. Bà vừa khóc vừa ôm Tâm Nhụy, vừa khóc vừa lau Ä‘i những giá»t lệ chảy dà i trên đôi má cá»§a Tâm Nhụy, vừa khóc vừa vuốt lấy mái tóc rối bá»i bá»i cá»§a nà ng...
Äá»™t nhiên, Tâm Nhụy đẩy bà Lương ra, nà ng nhà o đến bên cạnh giưá»ng, trừng to đôi mắt, nhìn và o Chà Văn. Thế là , bà Lương và Chà Trung, Hạnh Tú, cÅ©ng ngÆ¡ ngác nhìn theo ánh mắt cá»§a nà ng. Thế là , há» cùng kinh hoà ng, ngá»› ngẩn phát giác ra rằng, có hai giá»t nước mắt, Ä‘ang từ từ chảy xuống hai bên Ä‘uôi mắt cá»§a Chà Văn, từ từ xuôi theo chiá»u đôi mắt chảy dà i xuống gối. Thế là , má»i ngưá»i Ä‘á»u như ngưng thở, má»i ngưá»i Ä‘á»u kinh ngạc đến cứng hết cả ngưá»i. Chưa bao giá» nhìn thấy giá»t lệ nà o đẹp đến như thế, chưa bao giá» nhìn thấy dòng suối sinh mệnh nà o tuôn chảy mênh mang như thế. Thế là , Tâm Nhụy đột nhiên phát lên má»™t tiếng kêu rú mừng rỡ Ä‘iên cuồng, nà ng nhà o thẳng đến bên Chà Văn, dùng đôi môi mình hôn như Ä‘iên như cuồng lên giá»t lệ đó, hôn như Ä‘iên như cuồng lên đôi mắt nhắm nghiá»n đó, vừa khóc vừa cưá»i như ngây như dại, vừa kêu vừa nhảy lên như cuồng như si:
- Ai nói rằng anh ấy không có tri giác? Ai nói rằng anh ấy không nghe được? Ai nói như thế? Ai nói như thế? Ai nói như thế?
Nà ng nhảy dá»±ng từ bên giưá»ng dáºy, xông thẳng ra phÃa trước nhà , đụng ngay phải và o ông Lương khi đó cÅ©ng má»›i vừa tan sở vỠđến nhà , nà ng vừa khóc vừa cưá»i chụp lấy ông Lương, nà ng vừa khóc vừa cưá»i kêu to lên rằng:
- Gá»i Ä‘iện thoại cho ba con! Mau mau gá»i Ä‘iện thoại cho ba con! Kêu ông đến đây ngay láºp tức! Kêu ông đến đây ngay láºp tức! Chà Văn đã tỉnh lại rồi! Anh ấy đã nghe được con rồi... anh ấy đã nghe được con rồi... anh ấy rút cuá»™c cÅ©ng đã nghe được tiếng kêu từ táºn cùng đáy lòng con rồi!
|

18-09-2008, 04:00 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Äó là má»™t căn nhà nhỠở vùng ngoại ô.
PhÃa trước căn nhà nhá», là má»™t vưá»n hoa nho nhá», trong vưá»n hoa, trồng đủ loại đủ kiểu hoa lá sắc mà u. Hoa hồng, tưá»ng vi, hoa nhà i, hướng dương, hoa cúc, hoa lan... gần như đếm không xuể.
Bây giá» Ä‘ang là tháng năm ở Äà i Bắc, trá»i vẫn chưa nóng lắm, ánh mặt trá»i sáng lạng, mà hoa nở rá»™ như má»™t tấm thảm tươi, sắc mà u rá»±c rỡ. Ở phÃa cuối vưá»n hoa đó, có má»™t cây phượng vÄ© cao to, phÃa dưới cây phượng vÄ©, có má»™t chiếc ghế là m bằng loại vải má»m êm dịu, trên chiếc ghế đó, có má»™t chà ng thanh niên Ä‘ang ngồi là m việc. Chà ng ôm trên ngưá»i má»™t khúc gá»—, Ä‘ang chăm chú, hý hoáy dùng dao đục đẽo gì đó.
Không cần phải Ä‘oán, ngưá»i đó dÄ© nhiên là Lương Chà Văn. Trên trán chà ng Ä‘ang lấm tấm những giá»t mồ hôi, nhưng chà ng vẫn còn tiếc rẻ ánh mặt trá»i quá tươi đẹp kia, chà ng vẫn còn tiếc rẻ những bông hoa tá»a mùi hương thÆ¡m ngát trong khi vưá»n kia, vì váºy, chà ng không muốn và o nhà . Thế nhưng, chà ng đã có hÆ¡i mệt má»i, buông khúc cây đã khắc được má»™t ná»a xuống, chà ng nằm ngá»a ra, nhìn lên cây phượng vÄ©, đột nhiên, như phát giác chuyện gì, chà ng vá»™i và ng gá»i to lên và o nhà :
- Tâm Nhụy! Tâm Nhụy! Em ra đây xem nà y!
Tâm Nhụy từ trong nhà chạy à o ra. Nà ng mặc trên ngưá»i má»™t bá»™ y phục đơn giản và trang nhã, khoác thêm chiếc khăn choà ng là m bếp, mái tóc nà ng đã dà i xuống tá»›i phần lưng eo thon thả, buông dà i phÃa sau má»™t cách tá»± nhiên. Gương mặt nà ng trông hồng hà o, khá»e mạnh, xinh đẹp và vui vẻ.
Nà ng chạy đến bên Chà Văn:
- Chuyện gì váºy? Anh muốn và o nhà hở? Äể em lấy gáºy đến cho anh nhé!
Chà Văn đưa tay ra kéo nà ng:
- Äừng! Em xem cây phượng vÄ© nà y nè!
Nà ng ngước đầu lên nhìn theo tay chà ng, những chiếc lá nho nhá» cá»§a cây phượng vÄ© Ä‘ang Ä‘ong đưa xà o xạc theo luồng gió thổi ngang, cả má»™t thân cây vừa cao vừa to, đưa những nhánh dà i ngoằn ra ngoà i như má»™t cây dù, chiếc lá»ng khổng lồ, nà ng nói má»™t cách ngạc nhiên:
- Cây phượng vĩ nà y thế nà o?
- Nó có giống như cây hồng Ä‘áºu trong sân trưá»ng em cá»§a nhiá»u năm vá» trước không?
Nà ng nhìn chăm chú, cưá»i lên:
- Äúng váºy, trông cÅ©ng giống lắm đó.
Chà ng kéo tay nà ng và o lòng mình. Chà ng cất tiếng há»i, âm thanh mang nhiá»u nét cảm khái:
- Äó là chuyện cá»§a rất nhiá»u, rất nhiá»u năm vá» trước rồi, phải không?
- Äó là chuyện cá»§a Ä‘á»i trước, kiếp trước rồi, anh còn nhắc để là m gì?
Chà ng hơi lưỡng lự:
- Anh Ä‘ang nghÄ©, tháºt ra em không nên lấy má»™t ngưá»i tà n...
Nà ng đưa ngay tay lên bụm lấy miệng chà ng lại, ngăn không cho chà ng nói tiếp, nà ng cất giá»ng nói, thanh âm chắc nịch và cương quyết:
- Nghe em nói đây! Năm trước, em ở bên giưá»ng anh, vừa khóc, vừa kêu, vừa nói, vừa la, lúc đó, em cứ nghÄ© rằng anh thế nà o cÅ©ng sẽ chết. Thế nhưng, anh đã nhìn được, anh đã nói được, anh lại có thể khắc váºt nà y, váºt nỠđược. Sang năm, chưa biết chừng anh sẽ Ä‘i được. Cho dù anh có vÄ©nh viá»…n không thể nà o Ä‘i trở lại được, anh cÅ©ng nên cảm thấy mãn nguyện, Ãt nhất, anh có thể yêu ngưá»i và được ngưá»i yêu. Trên cõi Ä‘á»i nà y, có còn chuyện gì quý giá hÆ¡n hai chuyện đó nữa đâu?
Chà ng đưa mắt nhìn nà ng, trân trối, đúng váºy, trên cõi Ä‘á»i nà y, có chuyện gì quan trá»ng được hÆ¡n hai chuyện đó nữa? Chà ng tháºt ra không thể nà o đòi há»i gì nhiá»u hÆ¡n ở váºn mệnh nữa!
Trong nhà , có tiếng Ä‘iện thoại reo vang, Tâm Nhụy buông chà ng ra, chạy và o nhà nghe Ä‘iện thoại, má»™t lúc sau, nà ng lại chạy trở ra, trên gương mặt mang má»™t nụ cưá»i như ẩn như hiện. Chà Văn nhìn nà ng, há»i:
- Äiện thoại cá»§a ai váºy?
- VÅ© Äình!
- Có chuyện gì không?
- Cô ấy nhắc em, chỉ còn có má»™t tuần nữa, là sinh nháºt hai tuổi cá»§a thằng bé à Nhị!...
Nà ng nhìn Chà Văn bằng đôi mắt thâm trầm:
-... Chà Văn, nếu như hai mươi hai năm sau, anh đến nói vá»›i em rằng, anh lại có má»™t ngưá»i yêu khác, em không biết là em có được cái phong độ như cá»§a mẹ hay không nhỉ?
Chà Văn nói:
- Chắc chắn là không!
Nà ng nhướng cao đôi chân mà y:
- Sao anh biết?
- Em là má»™t con kình ngư, em sẽ nuốt anh chết mất! Nuốt đến không chừa má»™t cá»ng xương!
Nà ng cưá»i lên, liếc mắt nhìn chà ng:
- Äừng nên xem nhẹ ngưá»i khác như váºy, nếu như ngưá»i yêu đó cá»§a anh cÅ©ng biết Ä‘iá»u biết chuyện như dì Má»™ng Thưá»ng, chưa biết chừng rồi em sẽ chấp nháºn, cÅ©ng giống như có thêm má»™t tri ká»· trong phòng khuê váºy thôi, như mẹ váºy đó, cho dù ngưá»i Ä‘á»i không chấp nháºn, cÅ©ng có sao đâu?
Nà ng hất đầu má»™t cách tháºt hà o sảng, là m như "cái ngà y đó" đã trở thà nh "nhất định".
Chà Văn ngước mắt nhìn lên trá»i cao, nói vui vẻ:
- Tốt lắm, cám Æ¡n em đã cho phép, hai mươi hai năm sau, nhất định là anh sẽ không là m cho em thất vá»ng, anh sẽ cho em má»™t "tri ká»· chốn phòng khuê"!
Nà ng thuáºn tay ngắt má»™t đóa hoa, tát nhẹ lên mặt chà ng, kêu to lên:
- Anh dám! Nghèo mà ham!
Chà ng đưa tay chụp lấy đóa hoa, cưá»i lên:
- Äúng là giang sÆ¡n dá»… đổi, bản tÃnh khó chừa!
Chà ng vừa nói, vừa đưa đóa hoa lên mÅ©i ngá»i. Äá»™t nhiên, chà ng nhìn chăm chú và o đóa hoa, ngẩn ngÆ¡.
Nà ng ngóc cổ nhìn sang chà ng:
- Cái gì váºy?
Chà ng xuất thần nói:
- Hoa thạch lựu! Anh không biết là em có trồng hoa thạch lựu, anh cũng không biết, lại tới mùa hoa thạch lựu nở nữa rồi!
Nà ng chú ý nhìn đóa hoa thạch lá»±u, nhoẻn miệng cưá»i xinh xắn:
- Tưởng gì! Hoa thạch lá»±u có gì là lạ đâu! Trong khu vưá»n nà y cá»§a em còn có nhiá»u thứ lạ hÆ¡n nữa à !
- Cái gì váºy?
- Không nói cho anh nghe!
Chà ng đưa tay chụp lấy nà ng, nói:
- Äừng có là m bá»™ bà máºt! Em tưởng rằng anh không biết hay sao? Cuối năm ngoái, em lén lén lút lút trồng cái há»™t đó ở đằng góc tưá»ng kia, thế mà năm nay, nó cÅ©ng nẩy mầm lên được. Anh chỉ không hiểu, là tại sao em lại trồng nó là m gì? Chẳng lẽ em không từng Ä‘á»c bà i thÆ¡: "Äừng nên quăng xuống đất má»m, E rằng Ä‘áºu sẽ lên mầm tương tư" hay sao?
Äá»™t nhiên nà ng trở nên thẹn thùng, gương mặt đỠbừng lên:
- Tại vì đó là má»™t Ä‘iá»u sai lầm! Cây hồng Ä‘áºu không phải là cây tương tư!
- À, được lắm, váºy em trồng cây hồng Ä‘áºu để là m gì?
Nà ng thẹn thùng, ấp úng, lắp ba, lắp bắp nói:
- Hạt hồng Ä‘áºu đó... chÃnh là cái hạt hồng Ä‘áºu cá»§a anh. Em chỉ thá» trồng xuống xem sao, ai ngá», nó lại nẩy mầm lá»›n lên. Em Ä‘ang nghÄ©, thế nà o rồi nó cÅ©ng sẽ lá»›n lên thà nh má»™t cây cao to, đợi đến khi... con cá»§a chúng ta lá»›n lên, có thể nó sẽ há»i em: "Mẹ, tại sao trong vưá»n nhà mình lại có cây hồng Ä‘áºu?", em sẽ nói vá»›i nó rằng: "Mẹ sẽ kể cho con nghe... câu chuyện cá»§a má»™t hạt hồng Ä‘áºu!".
Chà ng trừng trừng nhìn nà ng, ngÆ¡ ngẩn. Má»™t lúc sau, chà ng má»›i lẩm bẩm há»i:
- Con của chúng ta?
Äá»™t nhiên, gương mặt cá»§a nà ng đỠbừng lên, đứng trước mặt chà ng, nà ng ôm lấy đầu chà ng, kéo và o lòng mình, dùng hai bà n tay ôm lấy chà ng tháºt chặt, để cho đầu chà ng ép và o bụng mình. Thế là , chà ng láºp tức hiểu ra! Chà ng ôm chầm lấy nà ng, mừng rỡ, xúc động, vui vẻ, hoan lạc há»i rằng:
- Bao lâu rồi? Bao lâu rồi? Thế mà em không nói với anh gì hết!
- Emm cũng chỉ... mới biết chắc chắn đây thôi!...
Nà ng cưá»i lên, xong lại thấp giá»ng nói má»™t câu:
-... Nếu như là con gái, em sẽ đặt cho nó cái tên gá»i ở nhà là Hồng Äáºu.
- Nếu là con trai thì sao?...
Chà ng há»i, lại tá»± mình nói tiếp theo:
- Anh sẽ đặt cho nó cái tên gá»i ở nhà là Kình Sanh.
Nà ng nghe không rõ:
- Tên gì?
- Con trai của kình ngư, không phải là Kình Sanh thì là gì bây gi�
Nà ng cưá»i lên ròn rã:
- Anh... nói báºy thì hay lắm! Em không ở đây nói báºy vá»›i anh nữa đâu!
Nà ng quay ngưá»i bá» chạy và o nhà trong.
Thế là , chà ng cÅ©ng cưá»i lên. ÄÆ°a mắt nhìn theo cái bóng nhanh nhẹn, dá»… thương cá»§a nà ng khuất và o trong nhà , chà ng bất giác ngẩng đầu lên, từ những khe hở cá»§a lá, nhìn lên vùng trá»i cao. ÄÆ°á»£c yêu ngưá»i và cÅ©ng được ngưá»i yêu, trên cõi Ä‘á»i có còn gì tốt đẹp hÆ¡n nữa không? Có không? Trong nhất thá»i, lòng chà ng trà n đầy những tâm tình xúc động, cảm kÃch.
Ãnh nắng mặt trá»i xuyên qua những chiếc lá nho nhá» cá»§a cây phượng vÄ©, chiếu rá»i vô số đốm sáng long lanh, xuống khắp ngưá»i và chung quanh chà ng.
|
 |
|
| |