Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng. Cả nhà không hẹn đều đổ xô đến khu sân rộng trước nhà, để đưa tiễn Ngân Sương. Vương Gia, bà Tuyết Như, Phiên Phiên rồi Hạo Tường cũng có mặt. Tần má má dẫn đầu đám a đầu, cung nữ. A Khắc Đan với đám võ sĩ, vệ binh. Tiểu Khấu Tử với đám thái giám.
Mọi người đứng đặc cả bốn góc sân. Ngân Sương từ ngày vào quan phủ tuy đã tạo ra biết bao biến cố và đồn đại. Nhưng trong cách cư xử, thái độ hòa đồng của Ngân Sương đã gây được nhiều tình cảm với mọi người. Bên cạnh đó chuyện Ngân Sương được phong chức “tiên cô” mà không có một hành vi thô bạo nào, càng khiến người người kính nể, tôn trọng. Bây giờ, Ngân Sương bị vua đưa vào chùa, coi như sẽ khó còn gặp nhau. Một cuộc chia tay lần cuối... Nhiều người lại tin là... Bạch Vân Am rồi sẽ không giữ được Ngân Sương. Vì Ngân Sương là “Tiên Cô” cơ mà?
Ngân Sương mặc bộ áo trắng điểm hoa màu lam. Đầu chít khăn cùng màu, với chiếc gói hành lý nhỏ trên vai. Cách ăn mặc giản dị nầy chẳng làm giảm đi nét đẹp sẵn có. Nàng dừng lại giữa sân nhìn quanh như để từ giã. Cái Vương phủ nầy không phải là chỗ dừng chân cuối cùng. Âu đó là định mệnh, một định mệnh tàn khốc... mà có phấn đấu thế nào cũng không thoát được.
Hạo Trinh đứng cạnh Ngân Sương, chua xót nhìn người yêu. Còn bà Tuyết Như, nỗi đau còn sâu sắc hơn nữa, con gái mình đứng trước mặt, mà lại như cách xa ngàn trùng.
Sân Vương phủ đông nghẹt người mà lại im vắng. Chỉ có tiếng gió với tiếng nấc buồn đâu đây.
Ngân Sương do dự một lúc rồi, tiến về phía Vương gia, nàng quỳ xuống, cố dằn hết mọi cảm xúc, nói:
- Thưa cha, từ lúc con vào Vương phủ đến giờ, con đã gây biết bao sóng gió, khiến cho cha giận, cha buồn. Con là một con dâu hư đốn. Bây giờ con rời khỏi đây. Và sẽ mang hết những rắc rối ưu phiền ra khỏi nơi này. Con mong là từ đây Vương phủ rồi sẽ an ổn vui vẻ trở lại. Xin cha hãy tha thứ, hỉ xả những lỗi lầm cũ mà con đã gây ra...
Lời của Ngân Sương, rồi ánh mắt của Ngân Sương, làm cho Vương gia bối rối. Người không còn giữ thái độ cứng rắn được.
- Con... Con cũng đừng có trách, đừng buồn ta nhé. Lệnh của vua đã ban ra không ai có thể cãi lại. Ta đành bất lực. Thôi thì bây giờ ta đã chuẩn bị xe mã sẵn sàng, có cả bốn thị vệ đưa tiễn... Con hãy gắng mà bảo trọng lấy thân...
- Vâng, con cũng xin Vương gia bảo trọng!
Ngân Sương dập đầu lạy người lần cuối. Rồi quay qua bà Tuyết Như. Bốn mắt vừa nhìn nhau, là lệ của bà Tuyết Như đã tuôn trào như suối. Ngân Sương nói:
- Ơn mẹ dành cho con chẳng biết bao giờ mới trả được. Thôi thì xin hẹn ở kiếp sau...
Ngân Sương nói mà lòng cũng tan nát.
- Không được! Ta không thể chờ được! Không thể chờ được! Không có kiếp sau nào cả...
Bà Tuyết Như khóc ngất lên, và đột nhiên bao nhiêu nỗi lo âu, tính toán, sợ hãi đều biến mất. Trước mắt bà đây giờ chỉ còn Ngân Sương, đứa con gái tưởng mất đi rồi gặp lại, nhưng bây giờ lại không ở với bà. Bà nói:
- Biết còn có cái kiếp sau không? Chúng ta hiện có “kiếp này”. Vậy mà còn không giữ được, còn bị chia cách... thì làm sao có thể tin được, đợi được nữa? Hai mươi mốt năm qua... Ta đã bị bả vinh hoa, phú quý che mắt... Một đời người có mấy lần hai mươi mốt năm. Không! Không! Ta không chờ nữa.
Rồi bà ôm lấy Ngân Sương, giọng kích động tột độ.
- Nếu con không thể là dâu nhà này, thì con hãy nhận làm con gái của ta, ta không muốn con sống xa ta. Ta cũng không muốn con trẻ thế này mà phải nương cửa Phật... Con là con gái của ta cơ mà...
Vương gia bước tới, giữ bà Tuyết Như lại.
- Sau bà lại bi thương quá đỗi như vậy! Bà điên rồi, nói năng lộn xộn thể Hãy để cho nó đi, xuống tóc đi tu, bà còn có thể trông thấy được nó, còn hơn là...
Bà Tuyết Như quay qua nắm lấy chéo áo của Vương Gia, vừa lắc đầu vừa van nài:
- Không! Ông phải cứu lấy nó, phải cứu lấy nó, đừng để nó phải xuống tóc... Nó là con của ông mà... Nó là con ruột của ông mà. Nó không phải là ma quái, con chồn trắng gì cả, nó không hề gây náo loạn... Nó chính là đứa con gái thứ tư của ông đấy, ông biết không?
Ngân Sương đứng bật dậy, bước lùi ra sau:
- Mẹ! Mẹ hãy, hãy ngưng lại... Đừng có nói gì cả! Con muốn giữ nguyên trạng nầy.
Vương gia chau mày:
- Tuyết Như! Em làm sao thế? Em cũng bị mê hoặc, bị hớp hồn rồi ư? Tại sao lại nói năng lảm nhảm vậy?
Hạo Tường chen vào:
- Đúng rồi! Con cũng nghĩ là mẹ bị hớp hồn. Vậy thì, thưa cha, sao không đưa ngay cái cô gái ma quỷ này vào Bạch Vân Am ngay đi. Cho vào đấy là mọi chuyện sẽ giải quyết và cô ta sẽ chẳng còn hại ai được nữa!
Bà Tuyết Như hét lên như điên loạn:
- Đừng! Đừng! Nó không phải là bạch hồ, nó là con của ta, con ruột của ta đó.
Ngân Sương lắc đầu, nhìn sang Hạo Trinh, rồi nhắm mắt lại. Còn Hạo Trinh thì chỉ biết đứng bất động như trời trồng.
Ngân Sương đột ngột lên tiếng:
- Mẹ ơi mẹ! Mẹ đừng có nói lảm nhảm như vậy? Tại sao lại nói một chuyện không có? Mẹ mê sảng ư?
Và quay sang đám đông. Ngân Sương tiếp:
- Vâng tôi là bạch hồ đây! Tôi chính là con chồn lông trắng! Tôi đã làm cho Phước Tấn nói năng lảm nhảm, tôi đã mê hoặc phò mã. Tôi nhận hết mọi lỗi lầm. Đó đủ rồi! Đủ rồi! Quý vị tin đi! Và hãy trừng phạt tôi đi!
Bà Tuyết Như nhào tới, nắm lấy đôi vai Ngân Sương gào:
- Ngân Sương! Tại sao con lại nói như vậy? Tại sao con lại nhận cái không có? Con thà nhận mình là con chồn trắng, chứ không chịu nhận mẹ ruột của mình, con hận mẹ đến độ như vậy sao? Con không thể tha thứ cho mẹ được sao?
Bà khóc lớn, xiết chặc Ngân Sương vào lòng.
- Chuyện tráo phụng đổi rồng ngày nọ là chuyện... bất đắc dĩ. Con phải hiểu cho ta, tha thứ cho ta chứ? Hai mươi mốt năm rồi ta luôn sống trong sự hối hận dày vò... Con có biết không?
Vương gia lớn tiếng quát, kéo bà Tuyết Như ra khỏi Ngân Sương:
- Thôi đủ rồi! Bà vì không muốn xa Ngân Sương nên đã tạo chuyện, đặt điều. Bà điên rồi! Bị quỷ ám thật rồi! Tôi phải chấm dứt chuyện này ngay mới được!
Bà Tuyết Như bây giờ bất chấp tất cả:
- Tôi không điên! Không hề điên! Ông không biết ư? Tôi đã lừa dối ông suốt hai mươi mốt năm. Bây giờ thì tôi không giấu giếm nữa. Tôi nói sự thật đây. Ngân Sương thật sự là con ruột của chúng ta. Nó sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm với Hạo Trinh... Nói đúng ra Hạo Trinh lớn hơn nó mấy ngày... Và khi tôi lâm bồn. Hạo Trinh đã được đưa vào phủ...
Vương gia vừa nghe giật mình. Như trên trời rớt xuống. Ông vừa sợ vừa giận, nhưng sợ nhiều hơn. Ông bước tới chụp lấy tay Ngân Sương.
- Mi là ma quái, là quỷ! Mi hãy cút ngay cho ta!
“Soạt!”
Ngay lúc đó thanh mã tấu giắt trên lưng Vương gia đã bị bà Tuyết Như đoạt lấy. Đám đông đứng trong sân nhà sợ hãi. “Ồ!” lên một tiếng kinh ngạc.
Chỉ thấy bà Tuyết Như đặt lưỡi đao ngang cổ mình, nói:
- Con ruột không nhìn ta, chồng lại không tin ta... Vậy thì ta còn biết sống làm gì? Ta có biện hộ thế nào chẳng ai chấp nhận. Không lẽ phải đứng trơ mắt ngó cảnh cốt nhục chia lìa... Thôi thì để ta chết hay hơn!
Nước mắt tuôn như mưa, bà nhìn lên trời tuyệt vọng:
- Cái oan khiên mình tạo mình lãnh... Tội chết là phải, không có gì ân hận!
Bà cương quyết đưa đao vào cổ. Ngân Sương nhanh chóng nhào tới chụp được thanh đao.
- Mẹ! Đừng làm như vậy! Con nhận rồi! Con nhận rồi! Con là con của mẹ đây!
Ngân Sương khóc oà. Lúc giật lại thanh mã tấu, tay của Ngân Sương đã bị đứt một đường dài. Máu đang tuôn ra. Ngân Sương tiếp tục nói:
- Nhưng mà... Tại sao? Tại sao hai mươi mốt năm sau, mẹ đã nhận ra được con rồi, mà mẹ lại định bỏ con ra đi nữa chứ?
“Rổn!”
Thanh mã tấu được ném qua một bên lăn lốc dưới nền gạch. Máu từ vết thương ở cổ bà Tuyết Như đã hòa lẫn với máu ở tay của Ngân Sương trên thanh đao.
Bà Tuyết Như mở to mắt nhìn Ngân Sương:
- Con đã nhìn ta? Con thật sự đã nhìn ta ư?
Ngân Sương khóc lớn và cũng không e dè nữa:
- Vâng! Con đã nhìn mẹ từ lâu. Nhưng con không nói ra, con chỉ để trong lòng mình vì con sợ...
Bà Tuyết Như lại nước mắt như mưa:
- Ngân Sương! Con của ta! Để con nhận mẹ một cách đau khổ thế này, mẹ không đành lòng. Tim mẹ tan nát hết rồi, con biết không?
Hai mẹ con lại ôm chầm nhau khóc. Vương gia, Hạo Trinh, Hạo Tường, Phiên Phiên đều đứng lặng. Cả sân Vương phủ im phăng phắc. Chẳng ai biết rồi việc sẽ diễn biến ra sao cả.
Rất lâu sau đó. Phiên Phiên mới nói nhỏ với Hạo Tường:
- Cái con hồ ly nầy... Hình như... pháp thuật cao cường lắm!
Nhưng bà Tuyết Như đã nghe thấy, bà quay lại:
- Đủ rồi! Đừng có lặp lại cái chuyện hồ ly gì nữa! Ngân Sương chính là con ruột của ta chớ không phải ma quỷ gì đâu.
Quay sang Hạo Trinh bà tiếp:
- Hạo Trinh! Xin lỗi con. Bây giờ ta nói thật... Con không phải là con ruột ta!
Hạo Trinh lảo đảo như người say rượu. Trong khi Vương gia lại lồng lộn lên như thú dữ. Ông hét lớn:
- Bà nói dối! Bà phải rút lại lời nói vừa rồi! Tôi ra lệnh đấy! Tôi hoàn toàn không tin những gì bà nói. Bằng chứng cụ thể đâu! Nói dối! Hoàn toàn bịa đặt.
- Chứng cớ à? Mấy người muốn có chứng cớ ư?
Bà Tuyết Như nhìn lên, rồi bất chợt nắm lấy vai áo của Ngân Sương kéo mạnh. Vết sẹo hình “cánh hoa mai” hiện ra.
- Đây nầy, mấy người nhìn thấy cánh hoa mai nầy không? Nó là dấu ấn của tôi tạo ra đó. Tôi đã làm vậy để sau nầy còn có cơ hội nhận ra được con gái của mình!
Sợ người khác không tin. Bà Tuyết Như lại lấy trong người ra chiếc trâm cài tóc. Bà đưa nó lại gần cái vết sẹo của Ngân Sương để mọi người so sánh.
Vương Gia mở to mắt, nhìn trừng trừng hai thứ. Ông cũng không phủ nhận được sự thật, ông biến thành tượng gỗ.
Không khí trong sân trở nên nặng nề hơn lúc nào hết.
Đột nhiên có tiếng cười lớn gần đấy.
- Ha! Ha! Ha!
Mọi người quay lại. Tiếng cười của Hạo Tường! Tiếng cười rợn tóc như của loài chim ăn đêm.
- Ha! Ha! Ha! Vậy mà hơn hai mươi mốt năm qua. Ai cũng thấy Hạo Trinh lúc nào cũng sáng giá hơn ta. Hắn chiếm cái vị trí số một, chỉ chừa lại cho tôi một khoảng đất nhỏ. Tôi luôn như núp bóng hắn. Bây giờ mới biết ra, hắn chỉ là thứ đồ dỏm. Tôi mới là thứ thật. Một Bối Lạc gia duy nhất trong Vương phủ nầy! Ta đứng ở trên hắn mới đúng!
Quay qua Hạo Trinh, hắn lớn tiếng một cách không khoan nhượng.
- Lâu nay ta cứ bị mi khống chế, áp bức... Ta cứ bị ngươi đứng ở tư cách đàn anh, dạy dỗ, chỉ bảo... Ha ha! Buồn cười thật! Đồ dỏm!
Rồi quay sang Phiên Phiên, hắn nói:
- Mẹ dở quá! Mẹ tuy chỉ là người Hồi, nhưng ít ra cũng phải động não một chút chứ? Tại sao để cho cái chuyện lường gạt nầy qua mặt dễ dàng vậy? Nếu không có chuyện gian dối này, thì mẹ đã lên chức Phước Tấn từ lâu... Mẹ biết không? Biết không chứ? Mẹ rõ là yếu đuối, khờ khạo... Cái dốt của mẹ khiến cho con mãi cúi đầu trước người ta, ngóc đầu lên không nổi!
Không còn dặn được, Hạo Tường lại bước tới trước mặt Vương gia, nói to:
- Con biết là... Bấy lâu nay, Hạo Trinh mới là niềm hãnh diện, là hạnh phúc, là vinh quang của cha. Với cha hắn xứng đáng nối dõi tông đường... Còn con? Cha coi thường con quá. Cha khinh bỉ hất hủi chẳng coi con ra một ký lô gì, cái thằng nghịch tử đáng ghét đó, lại mới thật sự là giọt máu của mình. Còn cái thằng mà mình bấy lâu nay hãnh diện, lại chỉ là của giả!
“Bốp!”
Vương gia bất ngờ vung tay lên cho ngay Hạo Tường một cái tát như trời giáng. Hạo Tường không kịp đề phòng ngã lăn ra sau. Phiên Phiên phải bước tới đỡ con trai dậy và đưa mắt ngạc nhiên nhìn Vương gia.
Vương gia đánh Hạo Tường xong gióng như quả bóng xì hơi. Người lắc đầu ngao ngán, rồi đưa mắt nhìn mẹ con Tuyết Như, Ngân Sương, Hạo Trinh đến Hạo Tường. Bao nhiêu cái cảm xúc phức tạp đan nhau trong lòng ông, ông nói:
- Ta thà có một thằng con trai giả, nhưng biết vươn lên. Còn hơn là thằng con trai thật mà chẳng ra gì!
Lời của Vương gia làm Hạo Tường đang ở tận mây xanh rớt ngay xuống đất. Hắn có vẻ giận dữ.
- Cha... Cha... Hừ... Cái Thạc Thân Vương phủ nầy sao lạ vậy? Đúng rồi... Ta đã thấy rõ cả rồi. Ở đây chẳng có anh em, bạn bè, cha con.... gì cả... Mọi người chẳng có xem ta ra gì? Chẳng ai quan tâm đến sự hiện diện của ta... Vậy thì ta sẽ đi... Đi ngay... Đi khỏi cái chốn này cho khỏi bực!
Nói xong, Hạo Tường lồng lộn lên như con thú dữ, hắn chạy thẳng ra cổng.
Hạo Tường bỏ đi mà đám đông trong sân Vương phủ vẫn đứng bất động. Hình như họ không quan tâm đến chuyện đó. Mọi tình cảm đã dành hết cho mẹ con Ngân Sương.
Phiên Phiên ngạc nhiên khi thấy chẳng ai đuổi theo Hạo Tường, bà lên tiếng:
- Tại sao chẳng ai giữ Hạo Tường lại thế? Để mặc nó à?
Phiên Phiên quay qua Vương gia.
- Thạc Thân Vương! Bây giờ Hạo Tường là con trai duy nhất của người phải không? Chỉ có nó nối dõi tông đường...
Vương gia khẳng định:
- Không! Ta còn có Hạo Trinh nữa.
Hạo Trinh bây giờ không còn tha thiết gì nữa. Chàng đứng tựa người vào thân cây gần đây. Nhìn về phía Vương gịa Vương gia cũng nhìn chàng.
Ánh mắt của Vương gia vẫn thiết tha, vẫn ngập đầy tình cảm. Có lẽ vì sự gần gũi suốt hai mươi mốt năm, đã cột chặt ông với chàng. Dù không cùng huyết thống. Nhưng sự cảm thông, yêu quý đã vượt lên hẳn tình cảm bình thường.
Phiên Phiên nhìn Vương gia, nhìn Hạo Trinh, rồi nhìn hai mẹ con Tuyết Như và Ngân Sương. Bất giác như ngộ ra mình chỉ là một cá nhân đơn độc bị cô lập. Họ mới thật sự ở trong một gia đình.
Phiên Phiên lùi lại, lùi ra cổng, rồi đột ngột chạy ra ngoài nói:
- Hạo Tường! Hạo Tường! Hãy đợi ta! Đợi ta, ta sẽ cùng đi với con!
o0o
Chuyện Bạch Ngân Sương bị đưa đến “Bạch Vân Am” được tạm thời dời lại.
Cả ngày hôm đó. Vương phủ lại ở trong tình trạng rối mò. Đám gia nhân xì xào bán tán trong khi chủ nhân của nó ở trong trạng thái nặng nề khó xử chỉ thở vắn than dài. ]
Vương gia và Tuyết Như ở trong phòng riêng, tự bạch và tính toán cặn kẽ về điều đã xảy ra trong quá khứ. Phiền trách, hối hận, rồi ăn năn. Những đau lòng khó trách. Nhưng cũng có những cái cho thấy cái cơ trời kỳ diệu. Tại sao Ngân Sương đã bị bỏ trôi sông lại quay về? Có sự sắp xếp để gặp lại Hạo Trinh rồi trở về Vương phủ... Mọi thứ như có mắc xích xoay vòng, và lá cũng rụng về với cội.
Trong khi đó ở Đông Khoa Viện, Hạo Trinh và Ngân Sương lặng lẽ đối diện nhau.
Tất cả thật đột ngột. Bỗng nhiên rồi, vị trí của hai người lại đổi ngược với nhau. Ngân Sương trở thành con gái của Vương gia, còn Hạo Trinh? Lại không rõ lý lịch, tông tích mình là ai. Sự đổi đột ngột làm cho hai người không biết phải xử trí thế nào. Nhất là Hạo Trinh. Sự thật đã đánh gục chàng một cách bất ngờ.
Hạo Trinh không biết nói gì. Ngồi yên như một pho tượng gỗ.
Trời bên ngoài đã sụp tối, nhưng thời gian giờ chẳng có một ý nghĩa gì với Hạo Trinh.
- Tôi biết. Tu hú đã chiếm tổ quạ hơn hai mươi mốt năm qua. Bây giờ thì đã đến phút quạ chiếm lại tổ, và tu hú phải đi thôi.
Ngân Sương lắc đầu:
- Anh không hiểu. Tất cả chẳng có gì thay đổi. Ở đây có sự huyền diệu của đất trời. Phải nói là có sự sắp xếp của trời đất. Nếu ngay từ lúc mới sinh đến nay, em vẫn là cô gái thứ tư của Vương gia. Còn anh có là một công tử tôn thất hay một kẻ vô danh nào đó, thì chúng ta vẫn là hai người xa lạ... Còn bây giờ? Anh và em. Sau bao nhiêu gay go, đã gặp nhau, yêu nhau. Cái quý là ở đây. Em cóđược tình yêu của anh là đủ. Em không cần bất cứ một cái gì khác. Anh đừng có hiểu sai mà em đau lòng.
Hào Trinh nhìn Ngân Sương, những giọt nước mắt của Ngân Sương làm lòng Hạo Trinh mềm hẳn.
- Anh hiểu rồi. Ý em là dù anh có là Bối Lạc hay dân thường, chuyện đó không quan trọng với em. Cũng như chuyện em là con gái của Vương gia hay chỉ là một cô gái hát rong, cũng chẳng quan trọng với anh. Chúng ta đến với nhau bằng tình yêụ Và chỉ biết có tình yêu thôi, phải không em?
- Vâng!
Ngân Sương gật đầu và ngã vào lòng Hạo Trinh.
- Những lời của anh vừa rồi đã làm cho em hạnh phúc em không dám mong mỏi gì khác!
o0o
Sáng hôm sau. Ngân Sương còn chưa kịp đến “Bạch Vân Am” thì Vương phủ đã bị một đám binh lính đến vây chặt. Người dẫn đầu đội binh là Hình bộ Đông Thụy Đông đại nhân, có mang theo thánh chỉ của Hoàng Đế.
Vương gia, Tuyết Như, Hạo Trinh và Ngân Sương đều phải phục trong sân, nghe thánh chỉ.
“Phụng thiên thừa nhận, Hoàng đế phán rằng. Xét phò mã Hạo Trinh, không phải là con ruột của Thạc Thân Vương mà chỉ là con nuôi mạo nhận, chuyện này làm hoen ố dòng tôn thất, qua mặt cả vua, để đoạt chức hầu, vi phạm cả quyền lợi của quốc gia, là một trọng tội. Nhưng cũng đoái nghĩ đến Thạc Thân Vương và Phước Tấn, nguyên là hoàng thân quốc thích, nên miễn cho tội chết, chỉ xử phạt tù hai năm và giáng cấp làm thứ dân. Những người còn lại trong Vương phủ đều bị bãi bỏ chức vụ và địa vị. Vương phủ bị xung công. Riêng Bạch Ngân Sương phải xuống tóc quy y. Còn Hạo Trinh, vì lý lịch không rõ ràng mà dám tiếm danh phò mã. Tội không thể tha thứ, phải trị làm gương. Nội trong ba ngày, phải đem xử chém. Khâm thử!”
Vương gia, Tuyết Như, Hạo Trinh bị tống vào ngục. Riêng với Ngân Sương, thì do thánh chỉ không nói rõ ngày phải xuống tóc nên Ngân Sương vẫn được tại ngoại.
Vương phủ trong bỗng chốc trở nên hỗn loạn, vì bọn quan binh đã lợi dụng lúc Vương gia được giải đi, đã thừa cơ cướp phá những thứ đáng giá trong Vương phủ, ngoại trừ dinh công chúa ra, còn thì chẳng phòng nào không bị lục soát, mất của.
Đám a đầu, nô bộc thì thấy là cơ nghiệp của Vương gia đã tận, họ sợ vận xấu rồi sẽ liên lụy đến thân. Nên số nào có nhà có cửa riêng tư đã bỏ đi, chỉ còn một ít là nấn ná lại đợi thời.
Vậy là chỉ trong một đêm. Cả một Vương phủ to lớn đã biến thành một dinh thành chết. Cảnh hưng phế rõ là phù du.
Mà mùa thu ở phương Bắc đặc biệt thê lương. Những chiếc lá vàng của cây Ngân Hạnh rụng trong sân, chỉ cần một ngày không người quét dọn là đã thành đống. Phòng ốc, lầu các, cửa đóng im lìm. Chẳng còn cảnh rộn rịp, áo quần xênh xang, chẳng còn tiếng cười nói rộn rã. Chỉ thấy hoa nở rồi tàn, cỏ dại lấn dần ra lối đi, rồi sẽ là rêu phong lạnh lẽo.
Những chiếc lá rụng không người quét cứ lùa theo gió chạy từ đầu nó đến đầu kia.
Cái hưng thịnh của Vương phủ như đi vào dĩ vãng.
Hai ngày sau. Khi Hạo Tường và Phiên Phiên quay lại, thì chỉ thấy cảnh hoang phế suy tàn... Họ ngơ ngẩn nhìn lên vách. Bố cáo của vua vẫn còn đó.
“... Tất cả người trong Vương phủ, đều bị tước hết chức vụ Vương phủ bị xung công... Những người ở cũ phải dọn ra... ”
Hạo Tường đọc đến đây giật mình.
- Sao lại thế nầy? Chẳng lẽ chuyện chúng ta vào cung mật báo, lại không được thưởng công? Con cũng bị cách chức giáng thành thứ dân ư? Con đâu có lừa dối Hoàng đế bao giờ? Mà cũng bị ghép tội phạm thượng? Như vậy là bất công quá!
Tần má má ở đâu đó đi ra chỉ Hạo Tường nói:
- Vì con người cậu tâm địa độc ác, nên mới có cảnh nầy, phước chưa đến mà họa cũng rình rập chờ cậu kìa.
A Khắc Đan cũng xuất hiện, nắm lấy ngực áo của Hạo Tường quát:
- Đúng đó! Thế mới gọi là báo ứng! Bọn mi cứ hại người. Làm sao có phước mà hưởng, chỉ đắc tội thêm với Vương phủ thôi.
Tiểu Khấu Tử cũng có mặt:
- Bọn bây hại Vương gia và Phước Tấn phải vào tù, Phò mã thì bị tội chết. Thế mà vẫn bình tâm ngủ ngon được ư? Bây giờ thì không còn gì nữa, thành quách nguy nga, lầu son gác tía, vàng bạc châu báu sạch hết. Chẳng còn cái gì. Bọn mi cũng chẳng còn gì hưởng. Các ngươi đã hài lòng rồi chứ?
Hạo Tường nổi giận đưa cao nắm đấm lên, nói:
- Chúng bây chỉ là nô bộc thối! Đừng lên tiếng dạy đời. Rồi bọn bây sẽ biết tay ta.
A Khắc Đan chẳng thèm nói thêm một lời, đẩy Hạo Tường ngã nhào xuống đất.
- Đủ rồi! Đủ rồi! Đừng quên là ngươi bây giờ đã bị giáng xuống làm thứ dân cũng ngay hàng ta thôi. Thì đừng có lên cái mặt ông chủ gì cả. Vương gia và phò mã không còn, thì mi là cái thể thống gì? Có cần mi cứ vào Vương phủ xem, còn gì vớt vát không?
Phiên Phiên nhìn quanh. Trước sân Vương phủ cảnh đổ nát hỗn loạn còn đó. Bàn ghế ngả nghiêng. Rương hòm rỗng với những vật không đáng giá vứt bừa bãi. Đột nhiên trái tim của bà thắt lại, một chút hối hận trong lòng. Ngay lúc đó, Ngân Sương không biết từ đâu chạy đến. Vừa trông thấy Phiên Phiên, như trông thấy cứu tinh. Ngân Sương đã quỳ xuống nói:
- Trắc Phước Tấn! Xin người hãy cứu lấy mọi người... Tôi đã gõ cửa khắp nơi rồi mà chẳng hiệu quả. Sáng qua, đến mãi hôm nay, tôi đã đến Đô Thống phủ, Duyệt Vương phủ, Khang Vương phủ... Rồi đến cả nhà chị Cả, chị Hai, chị Ba... Vậy mà ở nơi nào, họ nghe nói là từ Thạc Thân Vương phủ đến, là khép cửa, chẳng ai chịu tiếp tôi cả... Ngay những người người thân nhất như bà dì ruột của tôi, cũng cho người báo là đi vắng... Đi nghỉ hè thật xa rồi. Bây giờ chỉ có một con đường duy nhất, đó là vào cung bái kiến công chúa. Trắc Phước Tấn! Tôi biết là người từ trong cung đình ra. Từ nào đến giờ, người và công chúa lai rất thân nhau. Xin người hãy nói giúp. Chỉ có người mới làm được chuyện nầy. Chốn cung đình là nơi canh phòng rất nghiêm ngặt. Tôi không vào nơi ấy được. Bà hãy giúp tôi, tạo dịp cho tôi được diện kiến công chúa, để tôi van xin người... Bằng không, chắc chắn là Hạo Trinh sẽ bị tội chết, còn Vương gia và Phước Tấn sẽ bị tù đày... Họ rồi sẽ không sống nổi. Tôi van bà...
Rồi Ngân Sương dập đầu liên tục:
- Hãy để tôi đóng vai cung nữ hoặc a đầu của bà, để tôi được vào cung bái kiến công chúa đi!
Phiên Phiên nhìn Ngân Sương. Thái độ thành khẩn của Ngân Sương phần nào khiến bà xúc động. Sống ở Vương phủ trên hai mươi năm trời, bà cũng có một ít tình cảm, kỷ niệm. Bà cũng không vui vẻ gì khi thấy Vương phủ đột nhiên ngã sụm trong một sớm một chiều.
Bà lặng lẽ nhìn Ngân Sương. Rõ Ngân Sương là người chứ không phải là yêu quái. Mới có tính người như vậy. Ngân Sương muốn vào cung đình. Nhưng bây giờ mà vào đấy thì cũng nào có lợi ích gì?
Phiên Phiên chậm rãi nói:
- Lan công chúa đang căm hận mi vô cùng, làm sao cô ấy chịu giúp mi chứ?
Ngân Sương đau khổ nói:
- Không cần biết chuyện đó! Nhưng tôi cần gặp công chúa ngay, vì đấy là cơ hội cuối cùng... Chỉ còn có một ngày nữa... Qua ngày sau là Hạo Trinh sẽ bị đưa lên đoạn đầu đài, lúc đó có muốn cứu cũng không còn kịp. Chuyện nầy không thể chậm trễ. Xin bà hãy vì tôi một lần cuối cùng. Tôi van xin bà, cầu khẩn bà.
Ngân Sương lại dập đầu mấy lượt. Phiên Phiên ngước lên nhìn cảnh hoang phế của Vương phủ nói:
- Thôi được! Ta sẽ đi lo ngay! Ta tìm đến Thôi má má xem thử người có giúp được gì không?
Và sau đó... Mãi đến tối mò. Thôi má má mới đồng ý đưa Ngân Sương vào gặp công chúa.
Thật ra thì không phải vì Ngân Sương. Thôi má má có cách nghĩ cách hành động của mình. Tất cả cũng vì công chúa. Bởi vì bà biết. Công chúa vẫn một lòng yêu mến phò mã. Bây giờ nếu phò mã bị chém đầu. Công chúa sẽ ra sao? Rồi cuộc sống mai sau? Tình cảm sẽ thế nào? Có giữ lại được người thì vẫn còn hy vọng. Vả lại... Vả lại...
Thế là buổi tối hôm ấy, Ngân Sương đóng vai cung nữ, được đưa vào cung bằng cửa sau. Công chúa không làm sao ngủ được cứ đi tới đi lui trong phòng. Đêm thật vắng, thật buồn như lòng nàng. Thôi má má đưa Ngân Sương đến tận nơi.
- Thưa công chúa, có người muốn diện kiến công chúa!
Công chúa vừa trong thấy Ngân Sương đã giật mình:
- Sao? Sao vậy?... Lại là ngươi? Cả cung đình mà mi cũng vào được ư? Trời ơi! Vậy là pháp thuật của nhà ngươi càng lúc càng cao siêu rồi...
Công chúa quay sang Thôi má má:
- Thôi má má! Thôi má má! Sao người để nó vào đây?
Thôi má má trấn an công chúa:
- Chính tôi đưa cô ấy vào. Bây giờ, ai ai cũng biết là Ngân Sương đâu phải hồ ly tinh. Chính Hoàng Thượng đã xác nhận chuyện đó với công chúa cơ mà? Đừng sợ! Tất cả chỉ tại công chúa bị ám ảnh thôi. Còn bây giờ... Tôi nghĩ là... Công chúa cần phải giải quyết sự việc. Bằng không. Tôi sợ là... Công chúa sẽ mãi bị ân hận, bị ray rứt... Hãy tỉnh táo đi, công chúa.
- Nó thật sự không phải là chồn? Không phải là hồ ly tinh ư?
Công chúa vẫn còn nghi ngờ nhìn Ngân Sương.
- Mãi đến giờ nầy ta cũng chưa thật tin! Ta thấy bối rối làm sao khi đối diện với nó... Bởi vì sự việc nó như một mớ bòng bong vậy. Hoàng thượng gả chồng cho ta, lại chọn phải một phò mã thứ dân. Bây giờ Hoàng thượng lại định đem phò mã đi chém đầu. Nhưng mà như vậy... ta rồi sẽ trở thành đàn bà góa ư? Mà lúc đó thì...
Công chúa quay sang Ngân Sương:
- Nầy nầy... Mi là người có pháp thuật cao cường, sao mi chẳng cứu Hạo Trinh đi?
- Nếu thật sự mà tôi có pháp thuật cao cường, thì tôi còn đến đây cầu cạnh công chúa làm gì? Tôi đã làm hết mọi cách...
Ngân Sương bước tới nắm lấy tay công chúa, van xin:
- Công chúa, xin người hãy bình tĩnh. Hãy giúp đỡ! Ngày mai nầy rất là quan trọng. Hạo Trinh sẽ phải lên đoạn đầu đài... Chàng sẽ chết! Lúc đó chuyện Hạo Trinh là hoàng thân thật hay giả không còn quan trọng... Tôi nghĩ dù gì chàng cũng đã là chồng của hai chúng ta. Tôi biết công chúa và tôi ai cũng yêu chàng cũng không muốn chàng chết, đúng không?
Công chúa lắng nghe và hình như cũng xúc động:
- Công chúa hãy nghĩ cho kỹ đi! Kẻ thù của công chúa là tôi chớ không phải là chồn tinh. Đừng vì sự thất bại của mình, rồi đổ lỗi cho ma quái, để an phận. Công chúa hãy can đảm đối diện sự thật, chiến đấu đến cùng. Biết đâu rồi một ngày nào đó. Công chúa sẽ thắng lợi. Công chúa sẽ có Hạo Trinh? Còn bây giờ nếu công chúa để Hạo Trinh chết... Có phải là công chúa đã thua cuộc rồi không?
Công chúa gật gù như đã nhìn thấy chân lý:
- Mi không cần dùng phương thức khích tướng đó với ta. Vì nếu Hạo Trinh mà chết đi, thì mi cũng chẳng còn gì.
Ngân Sương mừng rỡ nói:
- Đúng! Công chúa nói đúng. Rõ là công chúa còn rất sáng suốt, công chúa đã nghĩ là thà để Hạo Trinh chết. Tôi và công chúa sẽ mất hết. Còn hơn để Hạo Trinh sống. Sớm muộn Hạo Trinh rồi sẽ quay lại với tôi. Đúng không? Hay lắm! Đấy cũng là một cách phá vỡ tình yêu của kẻ thù. Công chúa nói đúng!
Ngân Sương nhìn thẳng vào mặt công chúa, tiếp:
- Tôi biết. Ở địa vị của công chúa. Công chúa còn có sự kiêu hãnh, tự trọng, nhưng đây là bước cờ cuối cùng.... Nếu công chúa cứ chần chờ... Sẽ không còn cơ hội nào để lặp lại... Và có nghĩa là công chúa cũng thua cuộc.
Công chúa mím môi, không nói, Ngân Sương tiếp tục:
- Đó là sự thật!... Tôi biết công chúa vẫn còn yêu, còn nhớ Hạo Trinh... Mà Hạo Trinh là con người biết ân biết nghĩa. Công chúa không nghĩ là... Hạo Trinh rồi một ngày nào đó sẽ xét lại ư? Chưa nói. Ai cũng có kỷ niệm. Công chúa không nghĩ đến cái đêm tân hôn, giờ hợp cẩn... Những lúc hạnh phúc trong đời... Hình ảnh Hạo Trinh hẳn còn rõ nét? Nếu chàng chết. Tôi nghĩ công chúa cũng chưa hẳn là quên hết...
Ngân Sương nhìn thẳng vào công chúa, nói tiếp:
- Bây giờ, không còn gì phải úp mở nữa, ta cứ thẳng thắn mà đặt điều kiện. Với tôi thì đơn giản thế nầy. Nếu công chúa mà cứu được Hạo Trinh rồi, thì tôi xin hứa. Tôi sẵn sàng chết! Tôi bảo đảm với công chúa là sẽ biến mất trước mắt hai người. Lúc không còn tôi, thì thời gian sẽ giúp cho công chúa lấy lại được tình cảm của Hạo Trinh. Công chúa có cả một khoảng thời gian dài để lấy lại tình yêu của chàng mà?
Công chúa nhếch môi, không tin tưởng lắm:
- Nếu mi mà chết đi! Ta sợ là... trái tim của chàng cũng đi theo mi và lúc đó ta cũng chẳng có gì.
- Nếu công chúa mà sợ như vậy, thì tôi không chết, tôi sẽ vào chùa tu như Hoàng thượng đã chỉ định... Và hứa là sẽ không bao giờ quấy rầy đến hai người nữa.
- Nhưng nếu mi mà xuống tóc đi tu, rồi Hạo Trinh lại cất thảo lư ngoài chùa ở ẩn thì sao?
- Hạo Trinh không dám làm vậy đâu. Chàng là hiếu tử, còn phải phụng dưỡng cha me.
- Ta không tin! Trái tim chàng thế nào, ta quá rõ mà.
- Vậy thì công chúa cứ xin vua cha khoan hồng, đại xá cho gia đình chàng. Chúng ta cùng có chung chàng. Nhưng công chúa cứ yên tâm. Khi mà công chúa đã có công cứu Vương gia, Phước Tấn và Hạo Trinh, thì cái ơn đó không phải chỉ có tôi mà cả Hạo Trinh cũng kết cỏ ngậm vành. Chẳng ai dám làm gì công chúa buồn đâu. Chúng ta cùng tồn tại trong hòa bình, còn hơn công chúa phải sống cảnh góa bụa.
Ngân Sương nắm lấy tay công chúa, nhưng công chúa đã rút tay về.
- Thôi mi đi đi! Ta bây giờ đã biến thành gỗ đá. Mi có thuyết phục thế nào cũng vô dụng thôi. Đi đi! Ta không muốn nghe gì, cũng chẳng muốn nhìn thấy mi nữa!
Ngân Sương tuyệt vọng cực điểm. Nàng nhìn công chúa, thái độ lạnh lùng của công chúa khiến Ngân Sương thấy không còn gì để hy vọng, nhưng Ngân Sương vẫn cố gắng, một lần cuối:
- Công chúa! Hẳn công chúa cũng biết, cái chết chẳng có nghĩa là kết thúc, mà nó chỉ khiến cho tình yêu trở thành trường cửu, vĩnh hằng...
Công chúa giận dữ đẩy Ngân Sương:
- Thôi đủ rồi! Đủ rồi! Ta biết rất rõ tình yêu của mấy ngươi vĩ đại, cao thượng, nó tỏa sáng như mặt trăng, mặt trời. Với một tình yêu như vậy, thì còn sợ chết gì nữa? Vậy thì... Sau khi Hạo Trinh chết, mi có thể cùng chết theọ Mà khi mi chết rồi thì ta chẳng bận tâm gì nữa. Mi biến thành chồn, thành quỷ, thành thần, mặc ngươi. Bấy lâu nay ta chịu đựng quá đủ rồi. Ta không còn muốn trông thấy ngươi nữa...
Ngân Sương lùi người về phía cửa, nhưng khi đến cửa chẳng hiểu nghĩ sao, Ngân Sương lại ưỡn ngực kiêu hãnh, quay người đi. Đúng! Công chúa đã nói đúng. Với một tình yêu “vĩ đại” như vậy thì... Có gì để mà sợ chết nữa chứ?
o0o
Cũng như lúc đó, ở trong ngục tối của nhà vua. Hoàng thượng đặc biệt gia ân. Cho phép Hạo Trinh được dùng bữa cơm tối cùng chung với Vương gia và bà Tuyết Như. Đám cai ngục đưa rượu thịt vào ngục, cằn nhằn:
- Chiều mai đã ra pháp trường rồi, mà tối nay lại bày vẽ tiệc tùng nữa.
Vương gia và bà Tuyết Như nhìn chiếc mâm cơm với sáu món ăn, một bình rượu quý mà lòng đau xót.
Hạo Trinh cố nén tình cảm, bước tới cầm bình rượu lên, rót đầy một ly, rồi quỳ xuống trước mặt Vương gia và bà Tuyết Như thành khẩn:
- Thưa cha, thưa mẹ Con đã hồ đồ mạo hiểm nhận làm con của cha mẹ suốt hai mươi mốt năm. Trong hai mươi mốt năm đó. Con đã khiến cha mẹ vui ít mà buồn nhiều... Và khi hiểu ra sự thật, con cứ tưởng là... Với thời gian còn lại, con có thể quỳ dưới chân người để chăm sóc trả ơn. Không ngờ, cuộc sống lại ngắn ngủi quá. Ngày mai đã phải chia cách. Vậy thì cái ơn của cha và mẹ Con chỉ có thể để lại kiếp sau. Còn bây giờ, cái ly rượu nầy, con kính dâng cha mẹ. Ở đây con cũng có điều muốn thưa, là cảm ơn cha mẹ đã nuôi dưỡng con nên người. Hiện tại thì con còn chưa biết, người đã sinh thành con là ai, con chỉ biết là người đã nuôi nấng dạy dỗ con thành người là cha mẹ Và cảm ơn những gì cha mẹ đã cho con. Cuộc sống nầy với con, hoàn toàn bổ ích, vô giá.
Bà Tuyết Như nước mắt như mưa, ôm chầm lấy Hạo Trinh.
- Con nói chi những điều đó? Những điều con nói làm mẹ tan nát cõi lòng con biết không? Mẹ có lỗi với con. Vì mẹ đã làm thay đổi vận mệnh, tạo nên bi kịch của con ngày nay. Nếu không có ý đồ của mẹ, thì biết đâu bây giờ con đã an cư lạc nghiệp ở một nơi nào đó. Con đã có vợ, có con. Có cuộc sống bình dị, hạnh phúc...
Hạo Trinh gật đầu:
- Có thể là như vậy! Nhưng mà lúc đó con nào có gặp được Ngân Sương? Giống như điều mà Sương đã nói: “Nếu bây giờ mà cho chọn lại từ đầu thì chúng con vẫn chấp nhận vận mệnh ngày hôm nay. Chẳng chút ân hận”.
Rồi Hạo Trinh ngước mắt đau khổ nhìn bà Tuyết Như:
- Xin mẹ hãy chăm sóc cho Ngân Sương giùm con.
Bà Tuyết Như gật đầu, nước mắt như mưa.
Vương gia đứng cạnh, yên lặng nhìn cảnh hai mẹ con khóc. Không có cảnh nào buồn hơn. Thật lâu, ông mới bước tới bên bàn, lấy chén ra bới một chén cơm gắp thêm mấy đũa thức ăn vào chén, rồi đưa cho Hạo Trinh.
Đây là lần đầu tiên trong đời, ông bới cơm cho một người khác. Vương gia nghẹn lời nói:
- Cơm canh nguội rồi. Con... Con gắng mà ăn đi con!
- Dạ...
Hạo Trinh đỡ lấy chén cơm trên tay già run rẩy. Chàng không dám nhìn lên. Cố gắng dùng đũa đưa cơm vào miệng. Cơm có thế nào cũng ngon, cũng phải nuốt. Vì nó đang chan hòa tình thương của cha già.
Vương gia nói:
- Con... Con gắng ăn... Ăn cho nó nhé... Đừng bao giờ để mình đói con ạ...
Hạo Trinh nước mắt lưng tròng.
- Vâng, thưa cha.
Và rồi chàng ăn vội hết cả chén cơm. Vương gia và Phước Tấn, lặng lẽ nhìn con. Cả phòng giam im lắng. Đêm thật lạnh, thật buồn và tối tăm.
Thời gian bên ngoài lặng lẽ trôi.
Ngay từ sáng sớm, con đường dẫn đến pháp trường đã đông nghẹt cả người. Họ hiếu kỳ. Vì đây là lần đầu tiên một vị phò mã bị xử chém.
Khi nắng đã lên cao. Chiếc xe chở tội nhân từ từ đến. Đi trước xe là quan giám sát việc hành hình. Ông ta cỡi con ngựa màu đỏ. Kế đến là hai hàng vệ binh, rồi mới đến xe tù. Tiếng ngựa, tiếng người quát tháo dẹp đường, làm xôn xao cả đám đông.
- Xem kìa! Xem kìa!
Đám đông cố chen lấn nhau ra trước, để nhìn cho rõ mặt tội nhân.
- Phò mã đẹp quá! Còn trẻ quá!
- Đương nhiên rồi. Dân trong Vương phủ. Một tiểu vương gia cơ mà?
- Đúng! Làm lớn lắm đấy! Bối lạc ở Thạc Thân Vương phủ lận, phò mã của Lan công chúa, còn là chức ngự tiền hành tẩu nữa cơ...
- Làm lớn vậy, còn trẻ vậy, mà đã phạm tội chết?...
- Tại vì...
Người nầy một tiếng, người kia một tiếng, xôn xao. Hạo Trinh ngồi trong xe tù. Xe tù bằng sắt. Ở phía trên có khoét một chiếc lỗ tròn để tội nhân đưa đầu ra ngoài. Còn thân vẫn bị cùm lại trong xe. Hạo Trinh ngước mặt nhìn thẳng, chàng mệt mỏi nhưng vẫn tỉnh táo, trước đó lúc còn trong phòng giam. Hạo Trinh đã được bà Tuyết Như chải tóc, búi lại đàng hoàng. Hạo Trinh mặc bộ áo vải thô và vẫn gọn gàng sạch sẽ. Chàng không có vẻ gì là khiếp sợ cái chết...
Ngay lúc đó giữa đám đông, có tiếng gọi lớn.
- Hạo Trinh! Hạo Trinh! Hãy đợi em! Em đến đây!
Hạo Trinh nghe tiếng gọi giật mình, nhìn về nơi phát ra. Ngân Sương đang vẹt đám đông xông tới. Nàng đầu chít khăn tang mặc nguyên bộ đồ trắng, chạy về hướng xe tù.
- Hạo Trinh! Em ra tiễn anh đây! Em muốn gặp một lần cuối cùng, để anh thấy là...
Hạo Trinh cũng đã nhìn thấy Ngân Sương. Chàng chồm tới nhưng tay chân bị cột chặt, chẳng làm sao động đậy được. Hạo Trinh chỉ còn hét to.
- Trời xanh có mắt, để anh còn trông thấy em là anh quá mãn nguyện rồi! Ngân Sương! Hãy gắng mà bảo trọng lấy thân... Vì anh mà sống. Em có nghe anh nói không? Hãy vì anh...
Đám đông thấy cảnh đó ồn ào hơn. Họ lịch sự đứng dạt qua một bên nhường chỗ cho Ngân Sương đến gần Hạo Trinh hơn nữa.
Ngân Sương chạy hới hải theo xe tù, cuối cùng rồi cũng đuổi kịp. Chụp lấy song sắt xe, đu người hỏng lên.
- Anh Hạo Trinh! Anh hãy nghe em nói nầy.
Ngân Sương lạc giọng nói:
- Tình cảm của đôi ta. Trời biết, đất biết, anh biết và em biết. Quỷ thần, vạn vật chứng giám. Chúng ta sống hoặc chết, kiếp nầy hay kiếp sau, thì mãi mãi... Em vẫn là của anh. Bao giờ cũng là của anh thôi.
Hạo Trinh cũng nói thật to:
- Ngân Sương. Những lời chung thủy vừa rồi của em, có chết đi anh cũng không quên. Em không nói, anh cũng đều rõ cả. Trước khi chết anh chỉ có một lời yêu cầu. Bất cứ hoàn cảnh nào thì em cũng phải sống, không được chết! Em phải sống để đền đáp công ơn cha mẹ giùm anh!
Ngân Sương lắc đầu không chịu:
- Không! Không! Không! Cái gì em cũng chìu anh, nhưng điều đó thì không được. Anh sống em sống, còn anh chết sẽ chết theo!
Hạo Trinh tức giận:
- Ngân Sương! Nếu em bảo là hiểu anh, thì tại sao em không nghe lời anh chứ?
Ngân Sương đau khổ:
- Hạo Trinh! Anh đã bảo là biết em, sao còn bức bách em phải làm điều đó!
Và hai người cách nhau một song sắt, lặng nhìn nhau như chốn không người. Họ khiến cho quần chúng chung quanh phải xúc động. Quan giám sát hành hình cũng quay đầu lại nhìn. Thấy cảnh rối ren. Bực mình, quát:
- Vệ binh đâu, kéo con nhỏ đó ra! Để như vậy còn ra thể thống gì?
- Vâng!
Đám vệ binh nghe lệnh vội xông đến. Bọn họ nắm lấy Ngân Sương định kéo xuống xe. Nhưng mười ngón tay của Ngân Sương đã bám chặt lấy thành xe. Ngân Sương cố gắng giằng co lần cuối.
- Anh Hạo Trinh! Hạo Trinh! Em còn chưa nói hết...
Nhưng sức của Ngân Sương làm sao địch lại. Nên chẳng mấy chốc Ngân Sương đã bị lôi tuột xuống xe. Có mấy tay vệ binh còn rút cả gươm ra chận lên cổ Ngân Sương, khiến nàng không làm sao phản ứng tiếp được.
- Ngân Sương! Em hãy quay về đi!
Tiếng của Hạo Trinh vọng lại một cách đau khổ. Đoàn xe mã vẫn tiếp tục tiến. Chẳng mấy chốc cái bóng màu trắng của Ngân Sương đã bị khuất hẳn phía sau.
o0o
Xe giải phạm nhân đã đến tận pháp trường.
Giữa khoảng sân trống, đoạn đầu đài như một con quái vật được dựng lên. Mọi người chỉ nhìn, đã thấy khiếp đảm. Trong khi tay đao phủ thủ đứng cạnh đó lại bình thản chờ đợi. Xa hơn một chút là tay trống lệnh, hắn đứng trước cái trống lớn. Đợi vị giám sát quan tuyên bố hành hình là nổi trống báo hiệu ngay.
Dưới đoạn đầu đài là đám đông hiếu kỳ, chen lấn một cách hỗn loạn. A Khắc Đan và Tiểu Khấu Tử quỳ ở cạnh chiếc quan tài chờ đợi. Ân huệ của vua dành cho Hạo Trinh chỉ là...
“Người của Vương phủ được phép thu nhặt di hài của phạm nhân, để chôn cất một cách tử tế”.
Đấy đã là một biệt lệ. Vì từ trước đến nay, những tử tội bị hành hình, đều phải bêu đầu ngoài cổng thành một thời gian để răn đe quần chúng rồi mới được hạ xuống.
Hạo Trinh bước ra khỏi xe sắt, và bị đẩy ngay lên đoạn đầu đài. Lúc đi ngang qua A Khắc Đan và Tiểu Khấu Tử. Hạo Trinh đã được hai tôi thần trung tín nầy dập đầu lần cuối.
- Bối Lạc gia! Bọn nô tài xin cúi chào người!
Hạo Trinh xúc động.
- Tiểu Khấu Tử! A Khắc Đan, các người không cần tiễn đưa ta. Hãy đi ngay ra ngoài tìm Ngân Sương đi. Cô ấy đã bị bọn vệ binh bắt giữ. Bây giờ không biết ở đâu rồi!
Tiểu Khấu Tử đầm đìa giọt lê.
- Bối Lạc gia ơi! Giờ nầy bọn tôi chẳng ai còn thiết điều gì, nghĩ đến ai nữa. Chỉ còn cố lo...
Tiểu Khấu Tử nghẹn lời không nói thành tiếng. Trong khi Hạo Trinh đã được dẫn lên đoạn đầu đài.
Đông Đại Nhân đã vào ghế giám sát thi hành án. Còn Hạo Trinh được đưa đến bục gỗ. Chiếc bục nầy có hình chữ U. Phần lõm là nơi đặt đầu phạm nhân vào. Đao phủ thủ đứng phía sau Hạo Trinh với thanh mã tấu sáng loáng trên tay. Giờ hành hình chưa đến, mọi người chờ đợi. Mặt trời lên cao chậm rãi di chuyển lên đỉnh trời.
Đám đông hiếu kỳ nhốn nháo, ồn áo chen lấn nhau cố giành cho được vị trí nhìn rõ nhất. Ngân Sương cuối cùng rồi cũng đến được pháp trường, nàng cố gắng chen vào. Chiếc áo trắng lúc ẩn lúc hiện trong đám đông. Ngân Sương chen được lên đầu hàng.
- Anh Hạo... Trinh!
Tiếng hét của Ngân Sương làm nhiều người giật mình, nhường lối cho. Nhờ vậy Ngân Sương đã đến sát đoạn đầu đài. Hạo Trinh cũng đã nhìn thấy Ngân Sương, hốt hoảng.
- Ngân Sương! Em nên biết đây là pháp trường, em đến pháp trường làm gì. Hãy quay về đi! Quay về nhanh! Anh không muốn em nhìn thấy cảnh anh chết. Anh chỉ muốn em thấy lúc anh sống thôi! Hãy về ngay đi, đừng có nói cái gì nữa. Về đi!
Ngân Sương cũng nói lớn.
- Anh không muốn cả chuyện em đưa tiễn anh à?
Hạo Trinh nói ngắn gọn nhưng cương quyết.
- Hãy giữ cái hình ảnh của anh trong tim em. Đừng nhìn cảnh anh đã lìa đầu khỏi cổ. Em có nghe không? Anh không thích như vậy! Anh muốn em phải về nhà ngay.
Ngân Sương hiễu rỏ lắm chứ! Hạo Trinh muốn cũng như Ngân Sương muốn. Một hình ảnh người yêu toàn bích, đẹp đẽ của nhau. Ngân Sương gật đầu. Mắt long lanh hạnh phúc. Sương nhìn Hạo Trinh một cách trìu mến:
- Em biết rồi! Em sẽ quay về ngay! Anh nên nhớ. Chúng ta sống có nhau mà chết cũng sẽ có nhau. Khi chuông vừa gõ đúng ngọ. Chắc chắn anh và em sẽ cùng gặp nhau ở thiên đàng!
Nói xong, Ngân Sương quay đầu đi và nhanh chóng vẹt đám đông ra ngoài. Hạo Trinh nhìn theo, chỉ lẳng lặng nhìn theo. Không có gì để nói. Trong cái ánh mắt buồn bã kia. Hạo Trinh đã thấy hạnh phúc đang chờ. Không có gì để bịn rịn, bận tâm, tất cả phẳng lặng như mặt hồ. Sắp được giải thoát rồi, còn gì mà xúc động nữa? Hạo Trinh ngước mắt nhìn lên trời. Bầu trời trong xanh. Mặt trời đang chậm chạp leo lên đỉnh. Sắp đến giờ...
Hạo Trinh lẩm bẩm điều mình nghĩ.
- Khi tiếng chuông báo hiệu đúng ngọ vang lên. Hồn ta với nàng rồi sẽ hạnh ngộ nơi thiên đàng. Cuốc sống ở thế giới đó, hẳn là hạnh phúc vì chẳng còn ai hận thù, chỉ có tình yêu.
o0o
Cũng cùng lúc đó, nơi cung đình. Công chúa cứ tới lui mãi ngoài hành làng. Lòng nàng nóng như lửa đốt. Những tiếng gọi.
- Hạo Trinh! Hạo Trinh! Hạo Trinh!
Như những con sóng dập dồn trong đầu...
Thôi má má đứng gần đấy nhắc nhở.
- Công chúa! Giờ thìn rồi đấy!
- Công chúa! Giờ tỵ rồi đấy!
- Công chúa! Giờ tỵ một khắc!
- Công chúa! Giờ tỵ hai khắc!
Công chúa chợt ngẩng đầu nhìn lên. Mặt trời thật chói mắt.
Chợt nhiên một ý niệm thoát qua. Công chúa bỏ đi ngay vào ngự thư phòng, sụp xuống, dập đầu lạy hoàng thượng.
- Thưa cha! Lan Thanh nầy cúi lạy cha!
Nhà vua nhìn lên, hiểu ý. Giận dữ.
- Ta không cho phép ngươi! Không có xin xỏ gì cả. Trên đời nầy nào phải là không còn đàn ông. Con còn trẻ, rồi ta sẽ chọn cho con một mối khác.
Nhưng Lan Thanh công chúa vẫn không chịu đứng dậy, tiếp tục dập đầu.
- Thưa cha! Người đã từng chọn mối gả con rồi! Lan Thanh nầy van xin cha một lần nữa...
Nhà vua nhìn công chúa và chẳng còn làm ngơ được. Âu là định mệnh!
Trô’ng bă‘t đầu dao lên. Từ tiê’ng một, dồn dập dần ...
Hạo Trinh được đưa đê’t sa’t đoạn đầu đàị Chàng tự động quỳ xuô’ng. Nhìn ca’i bệ gỗ kê đầu, Hạo Trinh tự hỏi, no’ đã từng đo’n nhận bao nhiêu ngườỉ Giờ đê’n lượt ta ...
Tiê’ng trô’ng dồn dập như thu’c dục. Đa’m đông xôn xao bàn ta’n. Giữa khi đo’, tiê’ng chuông chi’nh ngọ vang lên.
Gia’m sa’t quan Đông Đại Nhân, đư’ng dậy tuyê’n bô’.
Đdã đê’n giờ hành hình!
Hạo Trinh sô’t să‘ng đưa đầu vào khung gỗ ga’t đầu chờ đợị
Đao phủ thủ từ từ đưa cao đao lên chỉ còn chờ lệnh là hạ xuô’ng.
Ngay lu’c đo’. Công chu’a một người một ngựa chạy đê’n, đưa cao “tha’nh chỉ”. Miệng he’t to:
-Ngưng lại! Ngưng ngay lại! Co’ tha’nh chỉ đây!
Đa’m đông vẹt qua một bên.
Đao phủ thủ cũng hạ tay đao xuô’ng chờ.
A Khă‘c Đan và Tiểu Khâ’u Tử mừng rỡ.
Công chu’a đã nhảy xuô’ng ngựạ Đông Đại Nhân quỳ xuô’ng tiê’p tha’nh chỉ đọc tọ
“Phò mã Hạo Trinh được tha lập tư’c. Không được trễ. Khâm thử!”
Đa’m đông nghe đọc tha’nh chỉ ồn ào như vỡ chợ, co’ người khen, người vỗ tay, nhưng cũng co’ người lộ vẽ thâ’t vọng vì không coi được một màn xử trãm ...
Lập tư’c, Hạo Trinh được cởi tro’i! Hạo Trinh đư’ng dậy mà tưởng như nằm mợ Chàng lặng lẽ nhìn công chu’ạ Trong khi công chu’a lại đầm đìa nươ’c mă‘t.
-Lan Thanh nầy! Ta cảm ơn em!
Hạo Trinh lần đầu tiên gọi đu’ng tên vơ ...
Trong khi A Khă‘c Đan và Tiểu Khâ’u Tử đã nhào đê’n dập đầu trươ’c mặt công chu’a, xu’c động no’ị
-Ơn của hoàng thượng như trời biển. Nô tài dập đầu lạy ta, hoàng thượng vạn tuê’, dập đầu lạy tạ ơn điển của công chu’a!
Hạo Trinh nhìn thâ’y A Khă‘c Đan và Tiểu Khâ’u Tử đột nhiên nhơ’ lại giật mình, he’t to:
-Trời ơi! Ngân Sương ! Cô â’y đã hẹn cùng ta gặp nhau sau tiê’ng chuông cha’nh ngọ! Như vậy thì ... Trời ơi! Mong là ... trời ... đừng ...
Hạo Trinh quay lạị Thâ’y con ngựa của công chu’a còn ở đâ’ỵ Chàng không no’i không rằng, nhảy ngay xuô’ng đài, pho’ng lên lưng ngựa, thu’c nhanh.
Đa’m đông sợ hãi dạt qua một bên. Hạo Trinh vừa thu’c mạnh vào lưng ngựa vừa he’t.
-Ngân Sương! Hãy đợi anh! Đợi anh! Đừng làm gì cả nghe em.
Hạo Trinh như điên cuồng. Còn con ngựa thì lồng lên, pho’ng nhanh vì đaụ Chẳng ma’y chô’c, bo’ng người vơ’i ngựa khuâ’t ở sau đ’am bụi mù.
Khi tiê’ng chuông ở tha’p ba’o giờ vừa điểm tiê’ng đầu tiên. Ba’o hiệu giờ cha’nh ngọ đã điểm. Thì Ngân Sương cũng ma’ng xong giải lụa màu tră‘ng lên xà nhà.
Tần ma’ ma’ và Hương Kỳ đư’ng bên dươ’i chiê’c ghê’. Hai người không ngăn cản vì họ đều biê’t là chuyện Ngân Sương chọn ca’i chê’t là chuyện không thể đổi được. Vả lại giờ nầy hẳn là Hạo Trinh cũng đã đầu lìa khỏi cổ. Cuộc lương duyên của hai người ở trần thê’ coi như kê’t thu’c. Họ sẽ gặp nhau ở thiên đàng, họ đã đi’nh ươ’c để gặp nhaụ Vậy thì tô’t hơn chẳng nên cản trở họ
Chuyện chọn ca’i chê’t của Ngân Sương càng làm cho hai người nể phục.
Tần ma’ ma’ run giọng no’i:
-Nô tài xin cung tô’ng dì Bạch, chu’c dì Bạch và Bô’i Lạc Gia được mãi mãi bên nhau, không còn chia ca’ch!
Hương Kỳ thì không no’i gì cả, chỉ gục đầu kho’c.
“Cô’p!”
Chiê’c ghê’ bị đẩy ngã xuô’ng. Tần ma’ ma’ và Hương Kỳ giật mình. Nhưng chẳng ai da’m nhìn lên. Mọi vật yên lă‘ng. Chỉ co’ tiê’ng chuông ở tha’p ba’o giờ vẳng xa và tiê’ng gio’ thổị
Một phu’t trôi quạ Tần ma’ ma’ mơ’i đư’ng dậy nhìn lên. Ngân Sương giờ đã bâ’t đô.ng. Khuôn mặt bình thản chẳng co’ gì là sầu thảm.
Tần ma’ ma’ và Hương Kỳ hợp lực tha’o dây đưa Ngân Sương xuô’ng. Ngân Sương được đặt nằm trên giường. Tần ma’ ma’ bình thản sửa sang lại nê’p a’o cho Ngân Sương, chải lại ma’i to’c và cài trâm đàng hoàng. Hương Kỳ đư’ng cạnh chỉ biê’t kho’c.
Ngân Sương nằm đo’, mă‘t nhă‘m như đang ngủ saỵ Ca’i chê’t đê’n qua’ dễ dàng, lặng lẽ. Chẳng làm kinh động chẳng phiền một aị Tần ma’ ma’ an ủi Hương Kỳ.
-Hương Kỳ nầy! Đừng kho’c nữa con ạ
Tần ma’ ma’ no’i nhưng nươ’c mă‘t lại chảy dàị
-Cuộc đời của Ngân Sương, từ khi oa oa chào đời, là đã khổ, bị đưa ra khỏi Vương phủ vơ’i ca’i â’n hoa mai trên vaị Sô’ phần bạc bẽo chẳng được hưởng giàu sang phu’ quy’. Sau đâ’y lại bị thả theo dòng nươ’c ... Đê’n lu’c lơ’n lên gặp được Hạo Trinh. Lại không được sô’ng hạnh phu’c như người bình thường, hê’t tai ương nầy đê’n tai họa kha’c, chỉ bây giờ ... thì coi như mọi chuyện đã châ’m dư’t. Nỗi khổ đã tiêu tan, ca’i chê’t mơ’i mang đi mọi buồn phiền ... Co’ lẽ giờ nầy ... Con be’ đa’ng thương đã hội ngộ vơ’i Hạo Trinh nơi thên đàng. Không còn ai co’ thể ngăn ca’ch. Họ được sô’ng bên nhau thoải ma’i, hạnh phu’c.
Tần ma’ ma’ chưa dư’t lời ... Hạo Trinh như cơn gio’ lô’c cuô’n vàọ Vừa đê’n nơi, chàng đã he’t lên:
-Bô’i Lạc Gia! Bô’i Lạc gia còn sô’ng quay lại ử Trời ơi! Vậy mà ... Tiểu thư tưởng người đã chê’t? Người đê’n đo’n tiểu thư à?
Tần ma’ ma’ cũng xông ra, mặt ta’i hẳn.
Hạo Trinh nhìn cảnh trươ’c mặt chợt hiểụ Chàng về đê’n chậm một bược Hạo Trinh lặng lẽ đi vào phòng của Ngân Sương.
Ngân Sương đang nằm trên giường. Bâ’t đô.ng. Yên ổn, bình thản. Đôi mă‘t khe’p vơ’i những cọng mi dài cong vu’t. Hình như còn co’ cả nụ cười nhẹ trên môị
H.ao Trinh đư’ng lặng ra đo’, nhìn người yêụ Rồi chàng cu’i người xuô’ng. Đôi tay run rẩy bê’ người yêu lên, ôm chặt vào lòng. Hạo Trinh kề chặt ma’ người yêu vào ngực mình, lẩm bẩm:
-Khi chuông ba’o giờ đu’ng ngọ điểm! Chu’ng ta rồi sẽ hội ngộ tại thiên đàng ... Ngân Sương.. Tại saỏ Tại saỏ Tại sao anh mãi đê’n trễ? Chẳng bao giờ anh bảo vệ được em? Chẳng bao giờ chu’ng ta co’ được một cuộc sô’ng hạnh phu’c như bao nhiêu cặp vợ chồng bình thường ... Anh tội lỗi qua’ ... Anh không bao giờ bù đă‘p được tình cảm mà em đã dành cho anh ... Bây giờ, ngay cả ca’i hẹn hò gặp nhau ở giờ đu’ng ngọ, anh cũng lỗi hẹn ... Em một mình đi trươ’c ... Em lại cô đơn. Rồi em sẽ thê’ nào khi không co’ anh chư’?
Hạo Trinh vừa no’i, vừa bê’ Ngân Sương đi chầm chậm về phi’a cửạ
-Không! Anh sẽ không để cho em tiê’p tục cô đơn. Chu’ng ta rồi sẽ tìm được một mảnh đâ’t thiêng ... Ở đâ’y chẳng co’ chuyện tranh giành danh lợi ... Ta sẽ là một cặp uyên ương thần tha’nh ... Ta sẽ tạo dựng đời mình theo y’ mình. Đu’ng không em. Đu’ng không? Mọi thư’ đê’n naỵ Coi như chẳng còn một thê’ lực nào, co’ thể chia ca’ch chu’ng ta được nữạ Ca’i chê’t và sô’ng cũng chẳng ngăn ca’ch được đôi ta ...
-----------------------
Lu’c đo’, Vương gia và bà Tuyê’t Như cũng nhận được lệnh pho’ng thi’ch của nhà vua, cả hai vội vã quay về nhà.
Đôi ca’nh cổng Vương phủ, mở toang hoa’c. Nhưng bên trong cảnh lại vă‘ng như tờ. La’ khô rụng đầy trên sân. Chỉ co’một chu’ ngựa của ai đo’ đang đư’ng.
Vương gia và bà Tuyê’t Như trao đổi nhau ca’i nhìn. Họ còn đang e dè, chưa biê’t ca’i gì đang xảy ra bên trong, thì nghe co’ tiê’ng người phi’a saụ Nhìn lại, A Khă‘c Đan, Tiểu Khâ’u Tử và công chu’a đang vội vã đi vàọ
Công chu’a nhìn thâ’y con ngựa của mình, cũng nhìn thâ’y Vương gia và bà Tuyê’t Như, lên tiê’n hỏi:
-Ca’c người co’ thâ’y Hạo Trinh đâu không?
Rồi nhìn con ngựa, no’i:
-Ngựa đang ở đây, chă‘c chàng ở trong nhà!
Vương gia nghe công chu’a no’i, mừng rỡ:
-Như vậy, co’ nghĩa là Hạo Trinh đã được đại xa’ rồi ử Nhưng mà ... Nê’u công chu’a đã cư’u được Hạo Trinh ra, sao no’ không cùng về đây vơ’i công chu’ả
Công chu’a chưa kịp trả lời, thì nghe co’ tiê’ng kho’c từ trong phủ vang rạ Vương gia, Tuyê’t Như, công chu’a đều giật mình, vội vã chạy vàọ
Trươ’c mặt mọi người, là Hạo Trinh vơ’i ca’i xa’c của Ngân Sương trên tay, đang chậm rãi tiê’n ra cửạ Hạo Tirnh như chẳng nhìn thâ’y, chẳng nghe thâ’y gì, cư’ chậm chạp đị Phi’a sau Hạo Trinh là Hạo Tường, Phiên Phiên, Tần ma’ ma’ và Hương Kỳ. Người gọi, người kho’c.
-Anh cả! Anh định đi đâu đâ’y!
Hạo Tường lên tiê’ng. Đây là lần đầu tiên, Hạo Tường gọi Tirnh bằng tiê’ng anh “thân tình” mật ngọt.
-Anh cả nầy! Người đã chê’t rồi đâu thể sô’ng lại được? Anh hãy dằn bơ’t buồn đau ... Chu’ng ta cần phải sô’ng để làm lại cuộc đời mọi chuyện còn dài ...
Khi nhìn thâ’y Vương gia, bà Tuyê’t Như ... Hạo Tường nhào tơ’i cầu cư’ụ
-Ba mẹ ơi! Hãy mau mau khuyên anh cả đi! Giữ anh â’y lại ...
Vương gia, bà Tuyê’t Như nhìn Hạo Trinh và chiê’c xa’c của Ngân Sương trên tay Hạo Trinh mà lặng ngườị Sao lại co’ thể như vậy được? Cuộc đời sao tàn nhẫn thê’?
Hạo Trinh cũng đã nhìn thâ’y cha mẹ, chàng đư’ng lạị Tần ma’ ma’ bươ’c tơ’i, kho’c òạ
-Vương gia! Phươ’c Tâ’n! Ngân Sương tiểu thư đã một lòng một dạ Nghĩ là Bô’i Lạc Gia đã lìa đời ngay khi tiê’ng chuông chi’nh ngọ vang, nên người đã tuẩn tiê’t. Đâu co’ ngờ là ... Bô’i Lạc gia lại quay về ... Và như vậỵ. Bây giờ ... Hai người lại ngã, âm dương ca’ch biệt!
Bà Tuyê’t Như đôi mă‘t mở trừng trừng. Bà lă‘c đầu lẩm bẩm:
-Sao vậỷ Sao lại co’ thể như vậy được? Ngân Sương, trời ơi ... Ngân Sương con của ta ... Đời con làm sao thê’. Chào đời đã lă‘m tai ương, nhiều khổ lụy ... Vậy mà ta cư’ nghĩ ... Ta tưởng là ... Con đã tai qua nạn khỏi ... Đâu co’ ngờ ...
Bà như người mâ’t hồn ...
Vương gia bàng hoàng không ke’m. Mặt ta’i hẳn, muô’n kho’c mà kho’c chẳng thành tiê’ng. Ông phải đư’ng tựa người vào bờ tường.
-Mọi tai họa đã kê’t thu’c rồi cơ mà? Cả nhà chu’ng ta đu’ng ra phải được đoàn tu ... Tôi không tin là lại co’ chuyện nầy xảy rả Sao lại để chuyện thê’ nầy xảy ra chư’?
Ông chồm tơ’i Hạo Trinh, đặt tay lên mặt Ngân Sương, vuô’t nhẹ lên ma’ nàng, nghẹn giọng:
-Từ nào đê’n giờ ... Tôi co’ bao giờ biê’t no’ là ma’u mủ là ruột thịt của mình đâủ Nên chưa một lần tôi cư xử tử tê’ vơ’i no’. Mãi cho đê’n ngày hôm naỵ Khi biê’t hê’t mọi sự thật, muô’n chuẩn bị đền bù, thì no’ đã không còn, no’ đã bỏ tôi đi ... Không! Không được! Tôi không cho phe’p! Tôi không cho phe’p no’ làm như thê’!
Hạo Trinh bê’ Ngân Sương trên tay đư’ng yên như pho tươ.ng. Mặc cho Vương gia và bà Tuyê’t Như muô’n ni’u ke’o thê’ nào cũng mặc.
A Khă‘c Đan và Tiểu Khâ’u Tử quỳ xuô’ng. A Khă‘c Đan nhìn lên trời tra’ch:
-Tại sao những người tô’t dễ chê’t thê’? Nhâ’t là những người như dì Bạch. Con người hiền hậu vậy mà lại bỏ đi sơ’m hơn cả chu’ng tạ
Tiểu Khâ’u Tử kho’c rô’ng:
Đì Bạch ơi! Hãy sô’ng lại đi! Dì đã hẹn ươ’c rõ ràng vơ’i Bô’i Lạc Gia rồi cơ mà? Sô’ng cùng sô’ng mà chê’t cùng chê’t. Vậy sao dì lại bỏ đỉ Bô’i Lạc gia đã quay về thì dì cũng phải quay về mơ’i phảị Thượng đê’! Nê’u người linh thiên thì hãy khiê’n ch dì Bạch sô’ng lại mơ’i đu’ng chư’?
Phiên Phiên đư’ng đo’ cũng co’ vẻ xu’c đô.ng. Bâ’t gia’c ke’o tay Hạo Tường quỳ xuô’ng, hươ’ng về phi’a Vương gia và bà Tuyê’t Như, kho’c:
-Tâ’t cả lỗi tại tôi cả. Tôi đi tô’ gia’c làm gì để gây hờn chuô’t oa’n? Để gia cảnh bâ’t an? Để Ngân Sương chê’t. Tôi là một kẻ co’ tội!
Vương gia no’i:
-Không phải ngươi, mà là ta! Ta đã gieo nhân thì phải gặt quả ...
-Không đu’ng! Em mơ’i là người co’ lỗi!
Bà Tuyê’t Như đau khổ no’i làm Vương gia không cầm được nươ’c mă‘t.
-Vậy thì ... Tâ’t cả chu’ng ta đều co’ lỗị Chu’ng ta đã liên kê’t gây tội a’c, để Ngân Sương một mình ga’nh.
Rồi mọi người cùng kho’c. Kho’c một ca’ch đau khổ. Chỉ co’ công chu’a Lan Thanh là đư’ng lặng yên. Công chu’a chợt nhơ’ tơ’i lời của Ngân Sương no’i:
-Sự chê’t chọc chẳng co’ nghĩa là đã kê’t thu’c được một chuyện tình, mà no’ lại làm cho tình yêu chân chi’nh thăng hoa trở thành vĩnh hằng, bền vững mãi vơ’i trời đâ’t ...
Bâ’t gia’c công chu’a rùng mình nhìn sang Hạo Trinh. Ngân Sương đã “bâ’t tử” trong vòng tay của Hạo Trinh. Công chu’a chợt thâ’y đau xo’t. Một lần nữa, ta lại thua cuộc.
Tha’i độ của Hạo Trinh qua’ rõ ràng. Trong a’nh mă‘t nghiêm nghị của chàng khẳng định sự kiên quyê’t và bình an. Rõ ràng là Hạo Trinh đã quyê’t khi mă‘t hươ’ng về phi’a chân trời xạ Hạo Trinh từ từ đi tơ’ị Chàng bê’ Ngân Sương đi về phi’a cổng.
Công chu’a Lan Thanh không dằn được, bươ’c đuổi theọ
-Chàng định mang Ngân Sương đi đâu vậỷ
Hạo Trinh cư’ nhìn thẳng không trả lời, chàng chỉ lẩm bẩm một mình như no’i Ngân Sương hoặc vơ’i chi’nh mình.
-Ngân Sương từ đâu đê’n, thì ta mang trả nàng lại nơi â’y, mãi bây giờ ta mơ’i ngộ rạ Đu’ng rồi! Ngân Sương đu’ng là con chồn lông tră‘ng ngày nàọ Mà chồn là vật của nu’i rừng hoand dã ... Co’ đê’n vơ’i loài người chỉ là một thoa’ng dạo chơị Sau khi nê’m đủ mùi thương yêu thù hận. Mo’n nợ cũ trả xong ... Ngân Sương chưa phải là chê’t, mà chỉ là trở về nơi chô’n cũ. Bây giờ ... Tôi phải trả Ngân Sương về vơ’i thiên nhiên ... Biê’t đâu khi đê’n đâ’y rồi ... Ngân Sương sẽ sô’ng lạỉ Ngân Sương sẽ hiện hình là một con chồn lông tră‘ng ... trở lại vơ’i ky’ ư’c ngày cũ? Ở đo’, ở đo’ ... Hình như là ... Mâ’y ngàn năm trươ’c ... Tiềm thư’c cho biê’t ... Mâ’y ngàn năm trươ’c tôi cũng là một con chồn ... Tôi và Ngân Sương là một đôi chồn tră‘ng trong thảo nguyên.. Và nê’u như được trở về dạng cũ. Chu’ng tôi sẽ sô’ng hạnh phu’c biê’t là dường nàọ Ở đây làm gì chô’n danh lợi, bụi bậm phồn hoạ
Hạo Trinh vừa đi vừa lảm nhảm như trong mợ
Mọi người đư’ng yên. Chẳng ai da’m cản chân Hạo Trinh. Công chu’a ngẫn người ra, vừa đau khổ, vừa xo’t xạ Nàng chạy theo no’i:
-Chàng đừng co’lầm lẫn, Ngân Sương không phải là chồn đâụ Cô â’y rõ ràng là co’ cha co’ mẹ cơ ... Bây giờ, ai cũng biê’t Ngân Sương đi’ch thị là con ga’i thư’ tư của Vương phủ. Vậy thì làm sao là hồ ly tinh được ... Ngày trươ’c thiê’p cũng đã lầm lẫn, thiê’p cư’ ga’n ghe’p cô â’y cho chồn, tạo ra cả một sự rô’i loạn trong Vương phủ. Tâ’t cả lỗi ở thiê’p cả ... Bây giờ sự kê’t thu’c thê’ nầy làm thiê’p ân hận ... Nhưng mà người chê’t rồi làm sao sô’ng lại được? Co’ đau khổ thê” nào cũng phải gă‘ng gượng mà sô’ng. Ca’i sô’ng đa’ng quy’. Chàng đã tự điểm chê’t sô’ng lạị Cả gia đình, cha mẹ cũng được thoa’t khỏi cảnh lao tù ... Đo’ là chuyện đa’ng mừng ... Bây giờ thiê’p nghĩ. Chàng cũng không còn aị Hãy sô’ng và quay lại an ủi cha mẹ, ta’i thâ’t lại Vương phủ ... Chàng tuy đã mâ’t Ngân Sương ... Nhưng mà ... Chàng vẫn còn thiê’p cơ mà? Đâ’y chàng thâ’y không ... Thiê’p co’ lu’c như điên loạn. Nhưng rồi cũng trở lại tỉnh ta’o ... Thiê’p muô’n được là ... Từ đây về sau, thiê’p sẽ là một người bạn tô’t của chàng. Thiê’p sẽ cô’ gă‘ng lo lă‘ng chăm so’c cho chàng. Được không? Chàng hãy trả lời thiê’p đi!
Hạo Trinh không lộ một cảm xu’c nàọ Con người chàng như đã thành tượng đa’. Vẫn bê’ Ngân Sương trên tay, Hạo Trinh tiê’n tơ’i bên ngựạ Đặt người yêu lên yên.
Công chu’a sợ hãi, quay qua Vương gia và Tuyê’t Như:
-Anh â’y muô’n bỏ đi thật, sao mâ’y người không ngăn lại chư’?
Vương gia thẩn thờ, chẳng no’i được lời nàọ Trong khi bà Tuyê’t Như cũng mê loạn, lẩm bẩm:
-No’ muô’n trở về vơ’i thiên nhiên, đồng cỏ ... Muô’n xa la’nh hê’t loài ngườỉ Như vậy cũng được ... Cũng tô’t ... Biê’t đâu rồi ở đâ’y, chu’ng lại trở về vơ’i kiê’p chồn tră‘ng. Vơ’i những kẻ yêu nhaụ Chỉ cần như thê’ ... Hạnh phu’c là đủ. Cần gì làm ngườỉ Cho thêm phiền muộn. Được rồi làm thu’ nhiều khi sung sươ’ng hơn ... Vậy thì ... Tụi con hãy đi đi! ...
Công chu’a nhìn quanh, thâ’y chẳng ai đồng tình hay giu’p đỡ nàng. Họ như đă‘m chìm trong nỗi suy tư khă‘c khoải riêng. Như bị mê hoặc bởi chuyện biê’n thành chồn ...
Công chu’a lo lă‘ng, no’i lơ’n:
-Ngân Sương không phải là chồn, mà là người! Đừng tin chuyện đo’! Cô â’y là người bằng da bằng thịt cơ!
Nhưng chẳng thâ’y ai phản ư’ng hoặc để y’ đê’n lời đo’ cả. Trong khi Hạo Trinh cũng đã nhảy lên lưng ngựạ Ngân Sương thì nằm trong lòng chàng, như đang ngủ mệ
Rồi Hạo Trinh giật mạnh giây cương, con tuâ’n mã ngẩng cao đầu lên, hi’ một tiê’ng rồi phi nhanh về phi’a trươ’c.
-Hạo Trinh!
Công chu’a đuổi theo sau ngựạ Giọng đau khổ.
-Chàng đi đâu đo’? Bao giờ chàng quay về? Hạo Trinh! Chàng nên biê’t rằng trên đời nầy không phải chỉ co’ chàng mơ’i biê’t thê’ nào là tình yêu ... là ân hận ... là đau khổ ... Nê’u chàng bỏ đi thật ... Co’ nghĩa là chàng đã mă‘c nợ thiê’p ... Mà ca’i nợ nầy ... Mãi mãi sẽ không trả dư’t được đâụ Chàng hãy nhơ’ điều đo’!
Nhưng H.ao Trinh không dừng. Ngựa cư’ pho’ng thẳng bỏ lại đa’m bụi mù sau lưng.
Sau đa’m bụi đo’ là Vương gia, bà Tuyê’t Như, công chu’a, Hạo Tường, Phiên Phiên, A Khă‘c Đan, Tiểu Khâ’u Tử, Tần ma’ ma’, Hương Kỳ ...
Họ chỉ đư’ng yên lặng nhìn theọ Mọi thư’ bị che khuâ’t bởi đa’m bụị Mọi thư’ chỉ là ảo ảnh.
Bo’ng ngựa đã khuâ’t xa ... Thật xa ... Tiê’ng vo’ ngựa cũng lơi dần. Bo’ng người vơ’i ngựa cũng biê’n mâ’t.
* * *
Hạo Trinh đã rời khỏi kinh thành hoa lệ Trươ’c mặt chàng là nu’i rừng bao la vơ’i rừng xanh ngu’t ngàn. Hạo Trinh cư’ thê’ thẳng tiê’n. Càng xa thê’ giơ’i loài người càng tô’t bao nhiêụ