 |
|

18-09-2008, 08:40 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 13 phút 59 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
BẠCH KIẾM LINH MÃ
Tác giả: Khuyết Danh
CHÆ¯Æ NG NÄ‚M MÆ¯Æ I SÃU
LÂM NGUY HIỆN TUYẾT MỊ, HẢO KIỆT BÔN ÄÀO
Lục Nguyên Minh thoáng ngẫm nghÄ©, Ä‘oạn gáºt nhẹ đầu nói:
- Thôi được, ngươi há»i Ä‘i!
Quân Trung Thánh quay xuống dưới đà i, cháºm rãi nói:
- Äây là má»™t biến cố trá»ng đại cá»§a ChÃnh NghÄ©a Äoà n, các vị Ä‘á»u là cao thá»§ báºc nhất trong Tứ đại bá»™ thuá»™c, chẳng thể nà o không bà y tỠý kiến... Giá» bổn môn chá»§ muốn há»i các vị má»™t Ä‘iá»u, các vị bằng lòng theo chá»§ nhân Huyết Bi do bốn vị thiên tôn trưởng lão má»›i chỉ định hay là tiếp tục theo bổn tôn chá»§?
Dưới đà i láºp tức tung hô to như sấm động:
- Chúng thuộc hạ xin theo tôn chủ!
Quân Trung Thánh tươi cưá»i quay sang Lục Nguyên Minh nói:
- Tháºt không may, tình thế nà y rất bất lợi cho bốn vị thiên tôn...
Lục Nguyên Minh cưá»i hăng hắc:
- Äây hoà n toà n trong sá»± tiên liệu cá»§a bổn thiên tôn, ngươi là kẻ gian xảo, tất nhiên là phải có lôi kéo má»™t số đồng bá»n trung thà nh vá»›i ngươi, nhưng không cản trở được kế hoạch đã dá»± định cá»§a bổn chúng thiên tôn đâu!
- Váºy hẳn là bốn vị quả tháºt muốn đại khai sát giá»›i, hạ sát tại chá»— tôn chá»§ cùng má»i ngưá»i hiện diện phải không?
Lục Nguyên Minh buông giá»ng sắc lạnh:
- Nếu tình thế bắc buộc, bổn chúng thiên tôn cũng đà nh phải huyết tẩy nơi nà y thôi!
Quân Trung Thánh ung dung:
- Má»i sá»± Ä‘á»u có hai khả năng, rất có thể ngươi khó đạt thà nh ý muốn, nếu như kẻ xấu số không phải là thiên tôn chá»§ cùng Tứ đại thuá»™c hạ, váºy chẳng rõ kết quả sẽ ra sao?
Lục Nguyên Minh giáºn quá hóa cưá»i:
- Ngươi nói váºy nghÄ©a là sao? Hay ý muốn nói là ngươi sẽ cầm đầu há» chống lại Tứ thiên tôn trưởng lão? Ngươi tá»± lượng có đủ sức không?
Quân Trung Thánh cưá»i:
- Bổn tôn chá»§ đã nói, việc gì cÅ©ng Ä‘á»u có hai khả năng, hôm nay có lẽ giữa chúng ta đã trở thà nh thế thá»§y há»a bất tương dung, nhất định phải có má»™t còn má»™t mất thôi!
Lục Nguyên Minh rút song kiếm sau lưng xuống quát:
- Quân Trung Thánh, bổn thiên tôn nhưá»ng ngươi tấn công trước ba chiêu, sau đó trong vòng mưá»i chiêu sẽ lấy mạng ngươi.
Quân Trung Thánh hai tay xua lia lịa:
- Äó là mưu kế cá»§a ngươi, trước tiên nhưá»ng bổn tôn chá»§ ba chiêu, sau đó trong vòng mưá»i chiêu lấy mạng tôn chá»§, nếu váºy thì Tứ đại bá»™ thuá»™c sẽ chẳng dám đứng ra chống đối vá»›i các ngươi, thế là ngươi đã Ä‘oạt lấy ChÃnh NghÄ©a Äoà n má»™t cách dá»… dà ng.
Lục Nguyên Minh Ä‘anh giá»ng:
- Nếu ngươi không chịu chấp nháºn, bổn thiên tôn sẽ lấy mạng ngươi ná»™i trong ba chiêu thì cÅ©ng váºy thôi!
Quân Trung Thánh bá»—ng ngá»a mặt cưá»i vang hồi lâu không ngá»›t:
Lục Nguyên Minh tức giáºn quát:
- Ngươi cưá»i cái gì thế hả?
Quân Trung Thánh cố nén cưá»i:
- Trước hết bổn tôn chá»§ phải cảm tạ ngươi đã tuyên bố danh tánh cá»§a bổn tôn chá»§, trong bao năm qua không ai biết chá»§ nhân Huyết Bi chÃnh là Quân Trung Thánh nà y, nên như các ngươi mà âm thầm mưu hại bổn tôn chá»§ rồi sau đó bảo má»™t ngưá»i khác là chá»§ nhân Huyết Bi, có lẽ sẽ chẳng ai hay biết, nhưng đáng tiếc là ngươi đã tÃnh toán sai lầm, ha ha ha ha...
Lục Nguyên Minh cưá»i to:
- Phương pháp tuy khác nhau nhưng kết quả thì vẫn váºy, bởi hôm nay dứt khoát không thể để cho Quân Trung Thánh ngươi còn sống trên cõi Ä‘á»i nà y nữa!
Quân Trung Thánh thản nhiên cưá»i:
- Váºy thì tháºt là đáng tiếc, giá mà Quân Trung Thánh nà y có thể tiếp tục sống trên cõi Ä‘á»i thì sẽ có má»™t ý định rất hay!
Lục Nguyên Minh có vẻ lý thú há»i:
- Ngươi có ý định gì?
Quân Trung Thánh ung dung cháºm rãi nói:
- Hiện nay trên chốn giang hồ rất là há»—n loạn, ChÃnh NghÄ©a Äoà n không thể nà o Ä‘iá»u khiển được nữa, vả lại bổn tôn chá»§ danh tánh đã bị phÆ¡i bà y, không còn tiếp tục là m chá»§ nhân Huyết Bi được nữa, nên bổn tôn chá»§ đà nh phải sá»a đổi ChÃnh NghÄ©a Äoà n trở thà nh má»™t môn phái công khai trên giang hồ, chỉnh đốn lá»±c lượng để sau nà y tái mưu đồ bá nghiệp.
Lục Nguyên Minh cưá»i to:
- Trước khi chết mà còn có má»™t giấc mÆ¡ đẹp như váºy cÅ©ng hay, nhưng đáng tiếc là ngươi đã đến lúc táºn số rồi!
Quân Trung Thánh lại ngá»a mặt cưá»i vang:
- Thú tháºt bổn tôn chá»§ chẳng chút mÆ¡ tưởng, mà đó là sá»± tháºt đã sắp được thá»±c hiện. Chẳng những váºy mà bốn những còn sẽ trở thà nh bá»™ tùng cá»§a Huyết Bi tôn chá»§ ChÃnh NghÄ©a Äoà n má»›i nữa!
Tứ thiên tôn thảy Ä‘á»u tức giáºn đến la oai oái, “Äá»™c Tâm Chúc Dung†Lục Nguyên Minh song kiếm vung lên, “Hoà ng Sát Ôn Thần†Chư Cát Thanh rút ngay ngá»n phán quan bút to tướng trên lưng xuống, “Lam Thá»§ Bạo Khách†Tá» Bất Tu vung động song chưởng, lòng bà n tay vụt hiện mà u xanh lục, đôi chùy thiết cá»§a “Hắc Bá Vương†lại cà ng kinh ngưá»i hÆ¡n, giÆ¡ cao lên toang giáng xuống đỉnh đầu Quân Trung Thánh.
Song lạ thay, trước tình thế giáp công khá»§ng khiếp cá»§a Tứ thiên tôn, Quân Trung Thánh vẫn ngồi yên bất động, thản nhiên cưá»i nói:
- Äã muá»™n rồi!
Lục Nguyên Minh trầm giá»ng quát:
- Gì mà muộn? Ngươi không bằng lòng vì đã chết quá muộn phải không?
Quân Trung Thánh cưá»i đắc ý:
- Các ngươi đã động thá»§ quá muá»™n rồi! Hãy thá» váºn công xem có gì khác lạ chăng?
Tứ thiên tôn ngẩn ngưá»i, láºp tức thảy Ä‘á»u tái mặt, mồ hôi đầm đìa, binh khà trong tay lần lượt buông thá»ng xuống.
Má»i ngưá»i Ä‘ang ngạc nhiên thắc mắc, chỉ thấy Lục Nguyên Minh nghiến răng quát:
- Quân Trung Thánh, ngươi đã giở trò gì thế hả?
Quân Trung Thánh cưá»i há» há»:
- Hết sức bình thưá»ng, chẳng qua chỉ là chút thuốc độc đủ là m cho các ngươi tạm mất công lá»±c và hôn mê má»™t lúc thôi!
Lục Nguyên Minh háºm há»±c:
- Bá»n ta luôn đỠphòng hết sức cẩn tháºn, ngươi đã giở trò ám muá»™i từ lúc nà o?
Quân Trung Thánh báºt cưá»i:
- Chất độc đã được rải trên bốn chiếc ghế ngồi lúc các ngươi ngồi xuống đứng lên đã là m cho chất độc tung bay, hÃt và o trong ná»™i phá»§, chất độc ấy không mùi không vị, tất nhiên chẳng dá»… gì phát giác...
Thoáng dừng, buông tiếng cưá»i sắc lạnh nói tiếp:
- Số mệnh của các ngươi cũng đã được quyết định, bổn tôn chủ sẽ khiến cho các ngươi vĩnh viễn chỉ biết phục tùng mệnh lệnh của bổn tôn chủ, không còn nhớ chuyện quá khứ nữa, bởi bổn tôn chủ chỉ cần dùng võ công chứ không dùng khối óc của các ngươi. Các ngươi đã được an bà i phải là m bộ tùng cho bổn tôn chủ.
Vừa dứt lá»i chỉ thấy Lục Nguyên Minh, Chư Cát Thanh, Tá» Bất Tu và Quách Tâm Dư lần lượt ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Tây Thiên Thần Ông liá»n truyá»n âm nói:
- Tiểu Long nhi, hãy chế ngá»± Quân Trung Thánh hoặc nếu cần cứ giết quách lão ta, và phế võ công cá»§a bốn đại ma đầu kia, như váºy ChÃnh NghÄ©a Äoà n sẽ không còn gì đáng ngại nữa!
Vân Dáºt Long vá»™i nói:
- Tiá»n bối nói rất phải, ta hà nh động mau!
Tây Thiên Thần Ông láºp tức phi thân lên đà i. Vân Dáºt Long cÅ©ng chẳng chút chần chừ nối tiếp theo sau, trong động thất liá»n tức nhốn nháo cả lên.
Quân Trung Thánh trước tiên sá»ng sốt, song liá»n buông tiếng cưá»i vang nói:
- Tháºt không ngá», hai vị có lẽ chÃnh là “Tây Thiên Thần Ông†Tân Má»™c Thanh và Vân Dáºt Long!
Vân Dáºt Long giáºt phăng khăn che mặt ra, dõng dạc nói:
- Nhãn lực của lão khá lắm... hãy xuôi tay chịu trói đi thôi!
NgÅ© chỉ vừa Ä‘iểm vừa chá»™p nhanh như chá»›p vung ra, đồng thá»i Tây Thiên Thần Ông cÅ©ng vung chỉ tấn công sau lưng Quân Trung Thánh, hai ngưá»i toà n lá»±c giáp công, uy thế tháºt kinh ngưá»i.
Quân Trung Thánh cÅ©ng chẳng dám chần chừ, vá»™i lách ngưá»i tạt chéo ra sau năm thước vừa vặn tránh khá»i thế công cá»§a hai ngưá»i, Ä‘oạn cố cưá»i ung dung nói tiếp:
- Äánh như thế nà y dù trong ba trăm chiêu cÅ©ng khó thể phân cao thấp!
Vân Dáºt Long má»™t chiêu bất thà nh, tức giáºn quát:
- Không sanh cầm được thì giết, Quân Trung Thánh, trong vòng mưá»i chiêu Vân má»— sẽ lấy mạng lão!
Hữu chưởng vung lên, chỉ thấy má»™t vòng xoay ngÅ© sắc chấp chóa chá»›p nhoáng đã biến thà nh mà u tÃm, phá»§ áºp xuống đầu Quân Trung Thánh...
Chẳng những Quân Trung Thánh kinh hoà ng thất sắc, ngay cả Tây Thiên Thần Ông cÅ©ng báºt lên má»™t tiếng sá»ng sốt.
Quân Trung Thánh trong cÆ¡n kinh hoà ng, vá»™i xoay ngưá»i nhanh như gió, lùi lại phÃa phải hÆ¡n tám thước.
Tuy váºy, thế chưởng cá»§a Vân Dáºt Long uy lá»±c quá mạnh, chỉ nghe lão khẽ há»± lên má»™t tiếng, lại loạng choạng báºt lùi hÆ¡n bốn, năm bước nữa.
Tây Thiên Thần Ông vội hét to:
- Mau... Hãy cho lão liên tiếp ba chưởng nữa!
Nhưng ngay khi ấy đã nghe Quân Trung Thánh cất lên tiếng huýt dà i.
Vân Dáºt Long đã quyết hạ sát Quân Trung Thánh tại chá»—, đâu để cho lão có thá»i giỠđể thở, Viêm Dương Thất Huyá»…n Chưởng liên tiếp tung ra, ba vòng xoay tÃm nối tiếp nhau phá»§ chụp xuống đỉnh đầu Quân Trung Thánh.
Bá»n Tứ thiên tôn nằm mê man dưới đất, hÆ¡n trăm cao thá»§ Tứ đại bá»™ thuá»™c vì chưa được lệnh nên không ai ra tay trợ chiến, kể cả Tứ đại thị vệ và Cá»u đại há»™ pháp, thảy Ä‘á»u đứng yên trÆ¡ mắt nhìn.
Sau má»™t chưởng cá»§a Vân Dáºt Long, Quân Trung Thánh đã thá» thương không nhẹ, Vân Dáºt Long lại liên tiếp tung ra ba chưởng, Quân Trung Thánh tuy võ công cao cưá»ng cÅ©ng khó thể chống nổi, huống hồ lúc nà y lão đã lui đến sát vách động.
Tây Thiên Thần Ông đã thầm nhá»§, chỉ cần hạ sát Quân Trung Thánh thì ChÃnh NghÄ©a Äoà n sẽ tức khắc tan rã, do đó ông cÅ©ng táºp trung mục tiêu và o Quân Trung Thánh, chiếc ống Ä‘iếu sá»›m đã rút ra cầm tay, cÅ©ng liên tiếp tung ra ba chiêu giáp công vá»›i Vân Dáºt Long.
Mắt thấy Quân Trung Thánh đã sắp táng mạng dưới tay hai ngưá»i bá»—ng Vân Dáºt Long và Tây Thiên Thần Ông cảm thấy trước mắt hoa lên, đồng thá»i má»™t luồng lá»±c đạo mạnh khôn tả dá»™i ngưá»i trở lại, hất hai ngưá»i ra sau sáu, bảy bước.
Biến cố quá đột ngột, ngay cả Tây Thiên Thần Ông cũng chẳng rõ việc gì xảy ra, đến khi đứng vững lại mới trông thấy một đôi quái nhân thấp bé đã xuất hiện, hai quái nhân nà y cao chỉ chừng bốn thước, xem chừng là một đôi vợ chồng.
Hai ngưá»i trông đã rất già , già đến mức chẳng thể nà o Ä‘oán được tuổi tác, há» Ä‘á»u mặc áo vải mà u và ng. Ngưá»i đà n ông đầu nhẵn bóng hệt như má»™t quả cầu thịt Ä‘o Ä‘á», song lại có chòm râu rất ráºm và dà i chấm đất, đôi mắt bé như hai hạt Ä‘áºu, nhưng sáng quắc như sao trá»i.
Ngưá»i đà n bà thì tóc bạc phÆ¡ và búi cao sau ót, hai ngưá»i Ä‘á»u không có binh khÃ, Ä‘iểm giống nhau là mặt luôn có vẻ cưá»i, tuy không cưá»i mà cÅ©ng trông như cưá»i.
Quân Trung Thánh tuy nhá» thó, nhưng đứng sau hai quái nhân ấy lại trở thà nh má»™t ngưá»i khổng lồ, bởi há» tối Ä‘a cÅ©ng chỉ đến vai lão mà thôi.
Hai vợ chồng quái nhân ấy có đôi tay hệt như trẻ con, lúc nà y Ä‘ang chầm cháºm buông xuống. Qua đó đủ biết vừa rồi chÃnh hỠđã đón tiếp thế công cá»§a Vân Dáºt Long. Viêm Dương Thất Huyá»…n Chưởng cá»§a chà ng đủ sức đánh tan cả sắt thép, là m thế nà o hai quái nhân nà y lại đón tiếp má»™t cách nhẹ nhà ng váºy được, hÆ¡n nữa lại còn đẩy mình thoái lui đến mấy bước.
Bỗng, Tây Thiên Thần Ông hớt hãi hét to:
- Nguy rồi, Tiểu Long nhi, ta chạy mau...
Quân Trung Thánh buông tiếng cưá»i, vang hồi âm dá»™i lại như thế sấm rá»n..
Tây Thiên Thần Ông vá»™i và ng nắm lấy tay Vân Dáºt Long, hai ngưá»i theo đưá»ng cÅ© phóng Ä‘i nhanh như chá»›p.
May là cá»a động chưa đóng, Quân Trung Thánh mãi lo cưá»i, và hai vợ chồng quái nhân cÅ©ng chỉ mỉm cưá»i lặng thinh, không há» có hà nh động tiếp theo.
HÆ¡n trăm ngưá»i áo Ä‘en vì chưa có lệnh Quân Trung Thánh nên không ai dám tá»± ý ra tay ngăn cản.
Hai ngưá»i ra khá»i động thất, những giáp sÄ© đứng dá»c theo hai bên đưá»ng tuy cÅ©ng nhốn nháo la hét ầm Ä©, song thân pháp hai ngưá»i quá nhanh, như thể ảo ảnh thoáng chốc đã đến trong rừng bên ngoà i động.
Vân Dáºt Long tay trái bị Tây Thiên Thần Ông nắm lấy, muốn dừng lại cÅ©ng chẳng được, không nén được bèn nói:
- Lão tiá»n bối...
Nhưng Tây Thiên Thần Ông vẫn không dừng bước, trầm giá»ng nói:
- Äừng vá»™i há»i ta, ta Ä‘i chút nữa hẵng nói...
Thế là hai ngưá»i băng qua rừng, phóng Ä‘i má»™t mạch ba bốn dặm đưá»ng, Tây Thiên Thần Ông má»›i dừng lại trong má»™t bãi đá bừa bá»™n.
Vân Dáºt Long tuy cÅ©ng kinh dị bởi thần công cá»§a đôi vợ chồng thấp bé kia, song có vẻ không hà i lòng nói:
- Lão tiá»n bối xưng Tây Thiên Thần Ông, lại tá»± phụ là “Vô cô nhân, vô lai giả†thiên hạ xưng hùng, váºy mà nay chỉ má»›i gặp hai ngưá»i lùn đã khiến tiá»n bối sợ hãi đến thế nà y tháºt là ... tháºt là ...
Chà ng tháºt không thể nà o nói được những lá»i tiếp theo, đà nh ngưng giá»ng bá» dỡ câu nói.
Tây Thiên Thần Ông thản nhiên cưá»i nói:
- Có lẽ ngươi muốn bảo lão già nà y khoác lác phải không?
Vân Dáºt Long mỉm cưá»i lặng thinh.
Tây Thiên Thần Ông nghiêm túc nói tiếp:
- Lão già nà y nói ra câu nà o là đúng câu đó, không khi nà o khoác lác. Bằng và o khinh công và kiếm pháp của lão phu, hai lão quái kia cộng với Quân Trung Thánh cũng chẳng là m được gì, chẳng qua vì...
Vân Dáºt Long háºm há»±c:
- Vãn bối tuy kém cá»i, song bằng TrÃch Huyết Kiếm, Ãnh Huyết Hoà n cùng Viêm Dương Thất Huyá»…n Chưởng thì cÅ©ng chẳng dá»… thua bại gì.
Tây Thiên Thần Ông như chợt nhớ ra nói:
- Tiểu Long nhi, hãy cho lão phu há»i Ä‘iá»u nà y trước. Công lá»±c cá»§a ngươi dưá»ng như bá»—ng tăng lên gấp bá»™i. Trước kia Viêm Dương Thất Huyá»…n Chưởng cá»§a ngươi chưa biến hóa được đến giai Ä‘oạn thứ bảy, chưa biến được thà nh mà u tÃm nhưng bây giá»...Vân Dáºt Long buông tiếng thở dà i não ruá»™t, rồi nghiêm nghị nói:
- Tiá»n bối xin hãy khoan há»i đến Ä‘iá»u ấy...
Tây Thiên Thần Ông nhÃu mà y:
- Việc công lá»±c gia tăng là điá»u đáng mừng, tại sao ngươi lại sợ ngưá»i ta há»i?
Vân Dáºt Long thở dà i:
- Bởi đó là một sự kiện thương tâm đắc dĩ!
Tây Thiên Thần Ông ngẩn ngưá»i, Ä‘oạn cưá»i lá»›n:
- Thôi được, không há»i thì không há»i, ta Ä‘i nà o!
Vân Dáºt Long thoáng chau mà y:
- Äi ư? Äi đâu bây giá»? Việc ở đây ta lại bá» qua thế nà y sao?
Tây Thiên Thần Ông lắc đầu:
- Quân Trung Thánh bị Lục Nguyên Minh vạch trần mặt tháºt váºy thì lại cà ng đúng như ý muốn cá»§a y, ngươi không nghe y nói sao? Y định đổi ChÃnh NghÄ©a Äoà n thà nh má»™t môn phái riêng tư, bãi bá» chức vị trưởng lão, từ nay sẽ vá»›i mặt tháºt giữ chức Huyết Bi tôn chá»§. Qua việc y đã hạ độc thá»§ bá»n Tứ thiên tôn cùng sá»± á»§ng há»™ cá»§a Tứ đại bá»™ thuá»™c kể như mưu kế cá»§a y đã thà nh công...
- Hừ, bất luáºn là ChÃnh NghÄ©a Äoà n trước đây hoặc ChÃnh NghÄ©a Äoà n đã trở thà nh má»™t môn phái riêng tư cá»§a Quân Trung Thánh sau nà y, đằng nà o cÅ©ng là má»™t môn phái hại ngưá»i, cần phải trừ diệt Ä‘i!
Tây Thiên Thần Ông thở dà i:
- Äó là số mệnh, vá»›i Viêm Dương Chưởng cá»§a ngươi hiện nà y lẽ ra có thể dá»… dà ng lấy mạng Quân Trung Thánh và khiến cho ChÃnh NghÄ©a Äoà n tan rã, ngỠđâu bá»—ng dưng xuất hiện đôi Tuyết Mị (yêu quái)... tháºt là rắc rối.
Vân Dáºt Long chau mà y:
- Tuyết Mị nà o? Hai lão quái lùn kia ư?
Tây Thiên Thần Ông gáºt đầu:
- Äúng váºy, có lẽ ngươi đã từng nghe nói đến lai lịch cá»§a há» rồi chứ?
Vân Dáºt Long lắc đầu:
- Vãn bối quả chưa từng nghe đến bao giá», xin tiá»n bối chỉ giáo cho!
- Hai lão quái đó cư trú trên cao nguyên Mạt Má»… NhÄ©, má»™t nÆ¡i rất cao và lạnh ở cá»±c Tây Äại Mạc (Tân Cương), do đó má»›i được gá»i là Tuyết Mị.
- Xem chừng há» dưá»ng như là má»™t đôi vợ chồng... và lão tiá»n bối hình như có vẻ e sợ há»...
Tây Thiên Thần Ông cưá»i ão não:
- HỠđúng là má»™t đôi vợ chồng, ngưá»i chồng là “Dương Mị†Vi Bất Bại, vợ là “Âm Mị†Liêu Bất Phà m, còn như tuổi tác bao nhiêu thì ngay lão phu cÅ©ng chẳng rõ...
- Vãn bối thấy dưá»ng như tiá»n bối có vẻ sợ há»...
Tây Thiên Thần Ông thoáng đỠmặt:
- Bảo là sợ cÅ©ng được! Tháºt ra thì kiếm pháp và khinh công cá»§a lão phu cÅ©ng chỉ có thể tá»± bảo, muốn đánh bại há» chẳng phải là dá»…. Qua tình hình khi nãy, lão ta có thể đón tiếp ba chưởng toà n lá»±c cá»§a ngươi và hÆ¡n nữa còn đẩy ngươi thoái lui mấy bước, đủ thấy công lá»±c cá»§a lão ta quả bất phà m, vì váºy lão phu má»›i phải lôi ngưá»i bá» chạy, kẻo lỡ có bá» gì thì khốn.
Vân Dáºt Long cưá»i nhạt:
- Lão tiá»n bối hẳn là hiểu biết rất nhiá»u vỠđôi Tuyết Mị ấy, có thể kể rõ hÆ¡n được chăng?
Tây Thiên Thần Ông gáºt đầu:
- Tuy chẳng rõ tuổi tác bao nhiêu, nhưng chắc chắn là phải lá»›n hÆ¡n lão phu. Lão phu ở miá»n Tây Hoang, nhưng há» lại ở cách chá»— lão phu đến hÆ¡n bốn ngà n dặm... Muốn đến Mạc Má»… NhÄ© nÆ¡i há» cư trú, ná»™i Ä‘i qua sa mạc mênh mông cÅ©ng phải mất đến bốn năm ngà y trá»i, vì váºy há» rất Ãt khi rá»i khá»i Mạc Má»… NhÄ©. Còn vá» việc lão phu biết há» là và o hồi năm mươi năm trước...
Ngẫm nghĩ chốc lát:
- Hồi ở trong Kim BÃch Cung, vãn bối có nghe Lão Triển Bằng nói, LÅ©ng Trung Tứ Quân Tá» phải chăng là bốn ngưá»i võ công cá»±c cao miá»n Cam Lương. Hồi năm mươi năm trước đã hoà nh hà nh Cam Lương không ai địch nổi, nghe đâu dù là cao thá»§ võ lâm Trung Nguyên hay các miá»n biên thùy, thảy Ä‘á»u khiếp sợ con đưá»ng Cam Lương, không dám Ä‘i qua. Nhưng vá» sau bốn ngưá»i ấy bá»—ng dưng mất tÃch, có lẽ cho đến nay vẫn còn là má»™t Ä‘iá»u bà ẩn.
Tây Thiên Thần Ông gáºt đầu:
- HỠđã chết dưới tay đôi Tuyết Mị hồi năm mươi năm trước, chết một cách hết sức ly kỳ, mãi đến nay lão phu vẫn còn cảm thấy ớn!
Vân Dáºt Long tò mò há»i:
- Chẳng hay ly kỳ thế nà o? Xin tiá»n bối hãy kể rõ nghe xem!
Tây Thiên Thần Ông trầm ngâm một hồi mới nói:
- Äó là má»™t đêm thu hồi năm mươi năm trước, LÅ©ng Trung Tứ Quân Tá» có hẹn vá»›i má»™t tên cá»± ma vùng biên trại để giải quyết má»™t mối hiá»m khÃch tại Bạch Long Thôi, lão phu tình cá» Ä‘i qua gặp phải sá»± kiện ấy!
Vân Dáºt Long bá»—ng há»i:
- Và tiá»n bối đã can thiệp phải không?
Tây Thiên Thần Ông lắc đầu cưá»i:
- Lão phu đâu có nhã hứng đến váºy! Lão phu Ãt khi nà o báºn tâm đến những cuá»™c xung đột tầm thù trên chốn giang hồ, song vì danh tiếng cá»§a LÅ©ng Trung Tứ Quân Tá» cùng vá»›i tên cá»± ma biên trại kia quả là to tát, lão phu bèn nấp và o gần đó bà ng quan...
- Tên cá»± ma biên trại kia là ai váºy?
- Y là “Nhất Chỉ Truy Hồn†Lá»™ Trưá»ng Dao, hoà nh hà nh vùng Thiên Nam, danh tiếng còn vang lừng hÆ¡n cả LÅ©ng Trung Tứ Quân Tá». Tên cá»± ma đó cá»±c kỳ tà n ác, ngưá»i nà o đụng phải tay y chẳng những không má»™t ai còn sống sót, mà còn chết má»™t cách thê thảm, không vỡ sá» thì cÅ©ng đổ ruá»™t, chưa từng để má»™t tá» thi được nguyên vẹn.
Còn như Lũng Trung Tứ Quân TỠcùng y đã vì sao kết thù thì lão phu chẳng rõ, lúc lão phu gặp hỠthì cuộc chiến đã sắp diễn ra.
|

18-09-2008, 08:42 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 13 phút 59 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
BẠCH KIẾM LINH MÃ
Tác giả: Khuyết Danh
CHÆ¯Æ NG NÄ‚M MÆ¯Æ I BẢY
NHI NỮ TÌNH TRƯỜNG, ANH HÙNG KHÓ VẸN TOÀN
Vân Dáºt Long thoáng chau mà y:
- Váºy thì có liên quan gì đến Âm Dương Song Mị, chả lẽ há» cÅ©ng có mặt tại đó ư?
Tây Thiên Thần Ông gáºt đầu lia lịa:
- Äúng váºy, lão phu vừa ẩn nấp không lâu thì Âm Dương Song Mị đã xuất hiện, hai ngưá»i đứng không xa khoanh tay đứng nhìn.
LÅ©ng Trung Tứ Quân Tá» và Nhất Chỉ Truy Hồn đâu biết đôi sát tinh ấy, Nhất Chỉ Truy Hồn tÃnh rất cao ngạo, vừa trông thấy Âm Dương Song Mị liá»n quát tháo xua Ä‘uổi há».
Äôi sát tinh ấy đâu Ä‘á»i nà o chịu để ngưá»i quát tháo như váºy, “Âm Mị†Liêu Bất Phà m láºp tức tung ra má»™t chưởng có là n sương trắng lá» má», rồi thì Nhất Chỉ Truy Hồn ngã gục ngay.
Kể cÅ©ng lạ, Nhất Chỉ Truy Hồn vừa ngã xuống đất, ngưá»i liá»n thu nhá», sau cùng chỉ còn như ngưá»i tà hon, cỡ chừng ná»a thước, y phục lá»ng rÆ¡i ra hết, trở thà nh má»™t cái xác bé tà đông cứng.
Vân Dáºt Long kinh ngạc:
- Äó là võ công gì váºy?
- Theo như “Âm Mị†nói ra thì đó là Âm Cá»±c Huyá»n Công. LÅ©ng Trung Tứ Quân TỠấy Ä‘á»u biết đã gặp phải cao nhân, bèn tá» ra hết sức cung kÃnh vá»›i Âm Dương Song Mị. Lúc đầu Âm Dương Song Mị như có ý buông tha cho há», nhưng lão đại trong LÅ©ng Trung Tứ Quân TỠđã bất cẩn nói lỡ má»™t câu...
- Nói lỡ câu gì?
- Y đã khoe khoang chưa từng gặp địch thá»§ nÆ¡i miá»n Cam Lương, là ngưá»i đứng đầu trong giá»›i hắc đạo.
Vân Dáºt Long lấy là m lạ:
- ChÃnh vì câu nói ấy mà Âm Dương Song Mị đã giết hỠư?
Tây Thiên Thần Ông gáºt đầu:
- Dưá»ng như là Âm Dương Song Mị rất căm ghét hai từ “Hắc đạoâ€, thế là Äại Mạc Vi Bất Bại đã cưá»i há» há» và nói “các ngươi đã là đầu sá» cá»§a giá»›i Hắc đạo, như váºy thì hãy theo vá» vá»›i giá»›i hắc đạo cá»§a các ngươi Ä‘iâ€, liá»n thì vung song chưởng lên, cÅ©ng giống như chưởng lá»±c cá»§a “Âm Mịâ€, chỉ thấy má»™t là n sương trắng phá»§ trùm lấy LÅ©ng Trung Tứ Quân Tá». Tá»™i nghiệp cho bốn đầu sá» Hắc đạo má»™t thá»i xưng hùng LÅ©ng Trung cÅ©ng bị thu nhá» như Nhất Chỉ Truy Hồn, biến thà nh má»™t cái xác bé tà đông cứng.
Vân Dáºt Long ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ hỠkhông hỠphản kháng sao?
Tây Thiên Thần Ông nhếch môi cưá»i:
- Má»™t khi chưởng lá»±c cá»§a Âm Dương Song Mị đã tung ra thì không còn kịp phản ứng nữa, phải xuất thá»§ trước há» thì má»›i mong khá»i bị biến thà nh xác đông, nếu không nhá» váºy e rằng lão phu đã toi mạng dưới tay há» từ hồi năm mươi năm vá» trước rồi!
- Váºy là tiá»n bối đã từng giao thá»§ vá»›i há» rồi ư?
Tây Thiên Thần Ông cưá»i há» há»:
- Thú tháºt, lúc bấy giá» lão phu không há» có ý giao thá»§ vá»›i há», chẳng qua vì há» phát hiện ra lão phu, bắt buá»™c phải ra mặt đó thôi!
Vân Dáºt Long chau mà y:
- Sao tiá»n bối lại bị lá»™ hà nh tung váºy?
Tây Thiên Thần Ông lắc đầu:
- Äà nh rằng lúc ấy võ công cá»§a lão phu kém bây giá» nhiá»u, nhưng cÅ©ng chẳng nhiá»u lắm. Khi trông thấy kỳ công cá»§a Âm Dương Song Mị, lão phu đâu có dám lên tiếng, váºy mà vẫn bị há» phát hiện, đủ thấy thị lá»±c và thÃnh lá»±c cá»§a há» lợi hại biết dưá»ng nà o.
- Lão tiá»n bối tháºt ra có giao thá»§ vá»›i há» không?
Tây Thiên Thần Ông gáºt đầu:
- Tất nhiên là có! Lão già nà y tÃnh nết vốn cÅ©ng rất ương ngạnh, đã bị há» phát hiện cÅ©ng có phần bất phục, thế rồi má»™t lá»i không hợp láºp tức động thá»§, lão phu đâu có để cho há» có cÆ¡ há»™i xuất thá»§. Bằng và o khinh công tuyệt đỉnh và kiếm pháp nhanh nhẹn, lão phu đã đấu vá»›i há» khoảng trăm chiêu, may mà lúc ấy phương pháp “DÄ© tÄ©nh chế động†cá»§a lão phu cÅ©ng đã có được chút thà nh tá»±u, nhá» váºy má»›i khá»i bị há» biến thà nh ngưá»i băng...
- Váºy là đôi bên đã bất phân thắng bại ư?
Tây Thiên Thần Ông thoáng đỠmặt:
- CÅ©ng có thể nói như váºy! Nhưng nghiêm chỉnh mà nói thì lão phu đã kém thế hÆ¡n, đôi quái váºt ấy dưá»ng như đã luyện thà nh kim cang bất hoại chi thể. Lúc bấy giá» lão phu có chém trúng há» mấy nhát kiếm, song há» chẳng bị há» hấn gì cả. GiỠđây sau năm mươi năm, công lá»±c cá»§a há» dưá»ng như cà ng cao xa hÆ¡n nhiá»u. Theo lẽ Viêm Dương Thất Huyá»…n Chưởng cá»§a ngươi là môn tuyệt há»c chà dương chà cương, khắc tinh cá»§a Âm Cá»±c Huyá»n Công, nhưng qua tình hình vừa rồi, dưá»ng như không khắc chế được há»...
Vân Dáºt Long chau mà y:
- Quân Trung Thánh đầu độc bá»n Tứ thiên tôn và tuyên bố sẽ dùng phương pháp di thần dịch chà để khiến há» trở thà nh bá»™c tùng, Ä‘iá»u ấy có lẽ lão nói không ngoa, cá»™ng thêm sá»± có mặt cá»§a Âm Dương Song Mị thế lá»±c cá»§a ChÃnh NghÄ©a Äoà n giỠđây quả là lá»›n mạnh. Nếu Quân Trung Thánh muốn thu phục thiên hạ chẳng phải là điá»u khó khăn, chỉ ná»™i Tứ đại thị vệ và Cá»u đại há»™ pháp cÅ©ng đủ khiến cho võ lâm giang hồ Ä‘iên đầu rồi!
Tây Thiên Thần Ông gáºt đầu:
- Quả đúng như váºy! Tuy nhiên đó là Quân Trung Thánh Ä‘ang đùa vá»›i lá»a, nếu bất cẩn rất có thể sẽ bị lá»a thiêu thân...
Vân Dáºt Long ngạc nhiên:
- Tiá»n bối nói như váºy nghÄ©a là sao?
- Âm Dương Song Mị tuy là nhân váºt giá»›i tà đạo, song hà nh vi cá»§a há» luôn ở giữa chÃnh và tà . Mặc dù chẳng hiểu vì lẽ gì hỠđã vá» cùng Quân Trung Thánh, song tất nhiên là phải có nguyên cá»› chi đó, bởi Quân Trung Thánh dứt khoát không thể nà o Ä‘iá»u khiển được Âm Dương Song Mị...
Vân Dáºt Long không đồng ý:
- Quân Trung Thánh xảo quyệt Ä‘a mưu, lão chỉ cần lợi dụng há» má»™t thá»i gian nà o đó đủ là khiến cho giá»›i võ lâm giang hồ Ä‘iên đảo rồi!
Tây Thiên Thần Ông gáºt đầu:
- Lão phu cÅ©ng biết váºy, nhưng lão phu không lo lắng vá» Ä‘iá»u ấy, bởi lão phu đã có cách hà ng phục đôi quái váºt ấy rồi!
Vân Dáºt Long lấy là m thú vị:
- Chẳng hay tiá»n bối đã có cách gì váºy?
Tây Thiên Thần Ông nhoẻn cưá»i:
- Lão phu vừa nhá»› ra má»™t ngưá»i còn quái dị hÆ¡n có thể khắc chế được Âm Dương Song Mị, và quái nhân ấy lại là bạn thâm giao cá»§a lão phu.
Vân Dáºt Long mừng rỡ:
- Váºy ngưá»i ấy hẳn là võ công rất cao thâm?
Tây Thiên Thần Ông lắc đầu:
- Thá»±c tế hoà n toà n trái ngược, ngưá»i bạn quái dị ấy cá»§a lão phu có lẽ không há» biết chút võ công!
Vân Dáºt Long kinh ngạc:
- Váºy thì là m sao hà ng phục được Âm Dương Song Mị?
Tây Thiên Thần Ông nhoẻn cưá»i:
- Mặc dù ngươi ấy không biết võ công, nhưng nói ra lá»i gì Âm Dương Song Mị cÅ©ng Ä‘á»u hết sức tin phục, có thể khiến cho hai ngưá»i quái váºt ấy thay đổi tất cả. Do đó, chỉ còn cách là tìm được y đến đây thì má»›i có thể xoay chuyển được tình thế.
Vân Dáºt Long vá»™i nói:
- Váºy danh tánh cá»§a vị quái nhân ấy là gì và ở tại đâu?
Tây Thiên Thần Ông nhÃu mà y:
- Lão phu cÅ©ng Ä‘ang Ä‘au đầu vá» Ä‘iá»u nà y, y tên là Mạc Há»c Văn, tá»± hiệu là Tây Hoang Tán Nhân, quanh năm ngao du khắp miá»n Äại Mạc, có thể kể được là má»™t hà n sÄ© bất đắc chÃ.
Vân Dáºt Long chau mà y:
- Từ đây đến Tây Hoang Ä‘i và vá» nhanh nhất cÅ©ng phải đến má»™t tháng trá»i, trong khoảng thá»i gian ấy...
- Còn có hai Ä‘iá»u khó khăn nữa, thứ nhất là y hà nh tung vô định, muốn tìm y trong vùng Tây Hoang rá»™ng hằng mấy ngà n dặm cÅ©ng đâu phải là dá»…. Thứ nhì là Mạc Há»c Văn đã từng thá» sẽ không bao giá» tái bước chân và o Trung Nguyên, cho nên dù có tìm gặp thì cÅ©ng chưa chắc y đã chịu đến đây!
Vân Dáºt Long chau mà y:
- Váºy là niá»m hy vá»ng cÅ©ng hết sức mong manh!
Tây Thiên Thần Ông cưá»i ão não:
- Lão phu có một cách, rất có thể sẽ là m cho y bước chân và o Trung Nguyên!
Vân Dáºt Long vá»— tay nói:
- Suýt nữa thì quên mất, những con chim bằng cá»§a Äại Mạc Bằng Thà nh sá» dụng và o dịp nà y tháºt đúng lúc, lão tiá»n bối hãy cưỡi lấy má»™t con mà đi, sẽ nhanh hÆ¡n nhiá»u...
Tây Thiên Thần Ông cưá»i há» há»:
- CÅ©ng được... Ôi! Tháºt không ngá» lão phu nà y và o Trung Nguyên tưởng sẽ tìm được thuốc má»c râu, thuốc chẳng tìm được mà lại chuốc lấy những Ä‘iá»u phiá»n toái thế nà y!
Vân Dáºt Long vá»™i lái sang chuyện khác:
- Vãn bối nhá»› dưá»ng như tiá»n bối có nháºn má»™t nghÄ©a tá» và má»™t nghÄ©a nữ phải chăng...
Tây Thiên Thần Ông cưá»i bà ẩn:
- Äúng váºy, lão phu cÅ©ng Ä‘ang định đưa ngươi đến gặp chúng đây... Ta Ä‘i nà o!
Vân Dáºt Long vá»™i:
- Hãy khoan, tiá»n bối có hứa sẽ giúp vãn bối...
Tây Thiên Thần Ông cưá»i tiếp lá»i:
- Giải cứu cho Quân Mộ Hoa phải không? Chẳng giấu gì ngươi lão phu đã cứu thoát Quân Mộ Hoa từ lâu và hiện đang ở cùng với hai đứa con nuôi của lão phu...
Chưa dứt lá»i đã cất bước bá» Ä‘i. Vân Dáºt Long lòng mừng khấp khởi, cÅ©ng vá»™i nối gót theo sau...
Tây Thiên Thần Ông dá»c bước theo chân núi Thái SÆ¡n phóng Ä‘i vá» hướng Äông, vượt qua mấy dặm đưá»ng, đến ngá»n đồi cây cối um tùm, loáng thoáng trông thấy má»™t ngôi miếu tưá»ng đỠngói xanh trong rừng, song đến cạnh rừng thì Tây Thiên Thần Ông bá»—ng dừng lại.
Vân Dáºt Long bèn lấy là m lạ há»i:
- Lão tiá»n bối sao không Ä‘i tiếp nữa? Ngôi miếu kia...
Tây Thiên Thần Ông lắc đầu:
- Lão phu có và i Ä‘iá»u cần phải nói rõ vá»›i ngươi trước!
Vân Dáºt Long vá»™i nói:
- Hãy khoan, dưá»ng như... trong rừng có ngưá»i...
Tây Thiên Thần Ông cưá»i:
- Nếu luáºn vá» thị lá»±c và thÃnh lá»±c, có lẽ lão già cÅ©ng chẳng kém hÆ¡n ngươi là bao, lão phu không nghe thì sao ngươi lại nghe được. Nếu như có ngưá»i thì cÅ©ng là ở trong miếu trong rừng nà y có rất nhiá»u khỉ, có lẽ ngươi đã nghe lầm rồi đấy!
Lúc nà y Ä‘ang và o khoảng canh tư, chỉ có tiếng gió xạc xà o cùng vá»›i tiếng côn trùng nỉ non, Vân Dáºt Long thoáng chau mà y nói:
- Lão tiá»n bối xin hãy nói Ä‘i!
Tây Thiên Thần Ông cưá»i há» há»:
- Vị cô nương Quân Má»™ Hoa hiện Ä‘ang ở trong ngôi miếu kia cùng vá»›i hai đứa con nuôi cá»§a lão phu, sau khi giao nà ng ta cho ngươi, lão phu sẽ tức khắc trở vá» Tây Hoang để tìm Mạc Há»c Văn, tìm cách đưa y và o Trung Nguyên má»™t chuyến để đối phó vá»›i Âm Dương Song Mị, sẽ gặp rất nhiá»u vấn đỠchứ không phải là điá»u nhá» nhặt...
Vân Dáºt Long vá»™i nói:
- Lão tiá»n bối già u lòng hiệp nghÄ©a, vãn bối vô cùng kÃnh phục và cảm kÃch...
Tây Thiên Thần Ông cưá»i:
- Lão phu xin nhắc lại má»™t việc cÅ©, dưá»ng như trước đây ngươi có chấp nháºn lão phu má»™t Ä‘iá»u kiện.
Vân Dáºt Long nghiêm túc:
- Vâng, bất luáºn là điá»u gì, chỉ cần lão tiá»n bối dặn bảo, vãn bối nhất định sẽ tuân hà nh!
Tây Thiên Thần Ông thoáng ngẫm nghĩ:
- Lẽ ra lão phu cÅ©ng chẳng muốn nói ra trong lúc nà y, vốn định chỠđến khi diệt trừ xong ChÃnh NghÄ©a Äoà n má»›i nói, nhưng tình thế hiện nay đã khác, để lâu e sẽ gặp nhiá»u rắc rối...
Vân Dáºt Long ngÆ¡ ngẩn:
- Tháºt ra là việc gì, lão tiá»n bối sao cứ ấp úng mãi thế nà y?
Tây Thiên Thần Ông đưa tay sỠcằm:
- Kể ra thì rất dông dà i, lão phu lần nà y và o Trung Nguyên cố nhiên là vì tìm kiếm thuốc má»c râu, nhưng ngoà i ra cÅ©ng còn má»™t nguyên nhân khác nữa... Lão phu nay tuổi đã cao, là m sao khá»i cảm thấy cô đơn, nên định tìm má»™t truyá»n nhân trong giá»›i trẻ xuất sắc nÆ¡i Trung Nguyên, kết quả là lão phu đã cùng má»™t lúc gặp được hai ngưá»i, lão phu Ä‘á»u hết sức mến thÃch và há» lại là má»™t đôi huynh muá»™i, hÆ¡n nữa há» còn bằng lòng nháºn lão phu là m nghÄ©a phụ...
Vân Dáºt Long xen lá»i:
- Xin thà nh tháºt chúc mừng tiá»n bối!
Tây Thiên Thần Ông xua tay:
- Khoan vá»™i chúc mừng, lão phu chưa nói hết kia mà ... NghÄ©a nữ cá»§a lão phu rất xinh đẹp, lòng dạ cÅ©ng hết sức lương thiện, nhưng lại yêu má»™t ngưá»i thanh niên..
- Váºy thì cà ng chúc mừng lão tiá»n bối hÆ¡n nữa, chiêu ngưá»i thanh niên ấy là m nữ tế, đưa vá» Tây Hoang, váºy là xong chứ gì?
Tây Thiên Thần Ông tá»§m tỉm cưá»i:
- à kiến nà y rất hay, nhưng chỉ sợ ngưá»i thanh niên ấy không bằng lòng chứ!
Vân Dáºt Long buá»™t miệng:
- Có má»™t vị nhạc phụ như lão tiá»n bối cùng má»™t vị cô nương xinh đẹp hiá»n là nh, ngưá»i thanh niên kia mà không bằng lòng thì quá ư ngu ngốc!
Tây Thiên Thần Ông cưá»i phá lên:
- Váºy thì hay quá, ngươi có biết ngưá»i đó là ai không?
Vân Dáºt Long giáºt mình:
- Vãn bối là m sao biết được! Lão tiá»n bối, chúng ta hãy và o trong miếu rồi hẵng nói tiếp!
Tây Thiên Thần Ông hai tay xua lia lịa:
- Ngươi đừng có đánh trống lãng, lão phu phải nói rõ vá»›i ngươi hết má»›i được, ngưá»i đó chÃnh là ngươi, nghÄ©a nữ cá»§a lão phu rất ngoan cố, nhất quyết đòi là m vợ má»—i mình ngươi thôi...
Vân Dáºt Long sững sá»:
- Là vãn bối ư? Váºy...
Tây Thiên Thần Ông nghiêm giá»ng:
- Ngươi có bằng lòng hay không lão phu chẳng cần biết, ngươi đã hứa vá»›i lão phu rồi, bây giá» dù muốn hay không muốn ngươi cÅ©ng phải chấp nháºn thôi!
Vân Dáºt Long giáºm chân:
- Không thể được, vãn bối không thể nà o chấp nháºn được!
Tây Thiên Thần Ông biến sắc mặt:
- Sao, ngươi không chấp nháºn ư?
Vân Dáºt Long thở dà i:
- Äó là vì... vì...
- Hừ, vì sao hả?
- Tháºt chẳng dấu gì lão tiá»n bối, bởi vì vãn bối đã có Ä‘Ãnh hôn rồi!
Tây Thiên Thần Ông sá»ng sốt:
- Ngươi đừng có viện lý do thối thác, theo như lão phu được biết ngươi chưa có Ä‘Ãnh hôn bao giá» cả!
Vân Dáºt Long nghiêm nghị:
- Việc vãn bối đã gia tăng hằng trăm năm công lá»±c, dưá»ng như chưa kể vá»›i tiá»n bối phải không?
Tây Thiên Thần Ông có vẻ ngưá»ng ngượng:
- Thú tháºt, đó chÃnh là điá»u thắc mắc lá»›n nhất cá»§a lão phu, và cÅ©ng là điá»u lão phu rất nóng lòng muốn biết!
Vân Dáºt Long khẽ buông tiếng thở dà i, Ä‘oạn bèn thuáºt lại cuá»™c gặp gỡ vá»›i Kim Thá»§ Ngá»c Nữ và sau đó vá»›i Kim Thá»§ Bà Bà .
Tây Thiên Thần Ông không ngá»›t giáºm chân, không chá» Vân Dáºt Long dứt lá»i đã thở dà i nói:
- Váºy thì quả là rắc rối, lão già nà y chưa bao giá» gặp phải má»™t Ä‘iá»u khó xỠđến thế, váºy... váºy... lão phu biết phải là m sao đây?
Vân Dáºt Long thở dà i nói:
- Nếu là việc gì khác, vãn bối dẫu phải dấn thân và o dầu sôi lá»a bá»ng, muôn thác cÅ©ng chẳng chối từ, còn riêng việc nà y đà nh xin lão tiá»n bối lượng thứ cho!
Bá»—ng có má»™t giá»ng nói trong trẻo vang lên:
- NghÄ©a phụ bất tất phải khổ tâm vá» việc ấy, tấm lòng cá»§a lão nhân gia đã dà nh cho nữ nhi đủ khiến nữ nhi cảm kÃch lắm rồi!
Dứt lá»i, má»™t thiếu nữ áo trắng từ trong rừng tha thướt bước ra.
Vân Dáºt Long sá»ng sốt kêu lên:
- Ô! Nhạc cô nương đó ư?
Thiếu nữ áo trắng đó chÃnh là Nhạc Phụng Linh.
Tây Thiên Thần Ông hết gãi cằm lại gãi đầu nói:
- Linh nhi... NghÄ©a phụ tháºt có lá»—i vá»›i ngươi, đã không lo liệu xong việc cho ngươi, có lẽ ngươi cÅ©ng đã nghe hết cả rồi... tháºt chẳng còn cách nà o hÆ¡n!
Nhạc Phụng Linh mặt nghiêm nghị, bình thản nói:
- Nữ nhi không oán trách nghĩa phụ đâu, đó là số mạng!
Vân Dáºt Long ấp úng:
- Nhạc cô nương, tấm lòng yêu thương cá»§a cô nương, tại hạ tháºt hết sức cảm động, nhưng...
Nhạc Phụng Linh khoát tay:
- Không hỠgì đâu!... Ca ca, hãy mau cùng nghĩa muội ra đây đi, không cần phải nấp nữa, hãy giáp mặt nhau thẳng thắn nói rõ thì hơn!
Láºp tức có tiếng bước chân vang lên, Nhạc Phụng Hùng và Quân Má»™ Hoa cÅ©ng từ trong rừng bước ra.
Vân Dáºt Long vá»™i tiến đến vòng tay nói:
- Nhạc huynh vẫn mạnh chứ... Hoa muá»™i hẳn đã cá»±c khổ nhiá»u lắm?
Nhạc Phụng Hùng ra chiá»u sảng khoái vòng tay đáp lá»…:
- Vâng khá»e, vâng khá»e! Vân đại hiệp đã vì nghÄ©a cả cứu giúp Cá»u Trùng Thiên, Nhạc má»— vẫn luôn ghi khắc trong lòng!
Quân Mộ Hoa lạnh lùng nói:
- Phải, tôi quả đã chịu rất nhiá»u cá»±c khổ. Quân Trung Thánh căm háºn tôi thấu xương định tâm xá» tá» tôi, lẽ dÄ© nhiên Ä‘á»i nà o lại đối xá» tốt vá»›i tôi, nếu không có nghÄ©a phụ cùng Hùng ca và Linh tá»· giải cứu, có lẽ bây giá» cÅ©ng còn bị chúng treo ngược trong thá»§y lao.
Vân Dáºt Long đỠmặt tÃa tai, lặng thinh má»™t hồi lâu má»›i nói:
- Hoa muá»™i cÅ©ng đã nháºn lão tiá»n bối là m nghÄ©a phụ rồi ư?
Quân Má»™ Hoa giá»ng lạnh lùng:
- Có gì không ổn chăng? Tôi không phải hỠQuân, tôi căm thù cái hỠấy, kể từ nay tôi mang hỠTần. Tần Mộ Hoa.
Vân Dáºt Long lúng túng:
- Hoa muội nói rất đúng...
Tân Má»™ Hoa Ä‘anh giá»ng:
- Chúng ta đừng xưng hô huynh muá»™i, tôi cÅ©ng như Linh tá»·, Ä‘á»u không xứng đáng vá»›i Vân đại hiệp, quan hệ giữa chúng ta đến đây là dứt.
Äoạn cùng Nhạc Phụng Linh nắm tay nhau Ä‘i và o rừng. Nhạc Phụng Hùng ái ngại đưa mắt nhìn Vân Dáºt Long, khẽ buông tiếng thở dà i, Ä‘oạn cÅ©ng nối gót theo sau.
Vân Dáºt Long ngượng ngùng cất tiếng gá»i:
- Nhị vị cô nương hãy khoan...
Tây Thiên Thần Ông cÅ©ng trầm giá»ng nói:
- Nà y, hai ngươi Ä‘i đâu váºy? Có biết nghÄ©a phụ...
Nhạc Phụng Linh chững bước nói:
- Chúng nhi nữ biết rồi, nghÄ©a phụ cứ yên tâm ra Ä‘i, chúng nữ nhi sẽ thay đổi cư trú ở mấy nÆ¡i mà nghÄ©a phụ đã chỉ định, chá» nghÄ©a phụ trở vá»...
Tây Thiên Thần Ông chau mà y:
- Các ngươi chá»› có nghÄ© quẫn mà là m Ä‘iá»u dại dá»™t... Hùng nhi, ngươi hãy luôn để mắt đến há» nghe chưa?
Nhạc Phụng Linh và Tân Má»™ Hoa cưá»i to, đồng thanh nói:
- NghÄ©a phụ quá lo xa, chúng nữ nhi đâu có dại dá»™t đến váºy. Vả lại còn đại thù chưa báo, phải chá» nghÄ©a phụ quay vỠđể cùng tiêu diệt ChÃnh NghÄ©a Äoà n, rồi sau đó...
Tây Thiên Thần Ông la to:
- Sau đó thì sao?
Nhạc Phụng Linh cưá»i lạnh lùng:
- Cõi Ä‘á»i nà y tà n nhẫn và bạc bẽo quá, khi nà o diệt trừ xong ChÃnh NghÄ©a Äoà n chúng nữ nhi sẽ cùng nghÄ©a phụ vá» vá»›i miá»n Tây Hoang, suốt Ä‘á»i hầu cạnh lão nhân gia, không bao giá» trở vá» Trung Nguyên nữa.
Tây Thiên Thần Ông hà i lòng:
- Hay lắm, hay lắm! Váºy má»›i ngoan chứ...
Vân Dáºt Long còn định nói gì nữa, song Nhạc Phụng Linh ba ngưá»i đã nhanh bước Ä‘i và o rừng mất dạng.
Tây Thiên Thần Ông vẻ mặt trầm ngâm cháºm rãi nói:
- Xem ra số mạng cá»§a lão già nà y cÅ©ng chẳng đến ná»—i tệ lắm, bây giá» lại có thêm má»™t cô con gái nuôi nữa, sau nà y có hai nghÄ©a nữ và má»™t nghÄ©a tá» bên cạnh sống chung, váºy cÅ©ng không đến ná»—i nà o.
Vân Dáºt Long thở dà i lặng thinh không biết nên vui hay buồn.
Tây Thiên Thần Ông cưá»i nhạt:
- Tiểu Long nhi, đừng suy nghÄ© nhiá»u là m gì, Ä‘á»i ngưá»i vốn là má»™t giấc chiêm bao, vả lại tất cả Ä‘á»u do định số đã an bà i, thôi thì hãy để cho nó qua Ä‘i...
Äoạn bước tá»›i hai bước, nói tiếp:
- Hiện nay tình thế nguy cấp, lão già nà y bắt buộc phải đi một chuyến Tây Hoang, có lẽ ngươi sẽ trở vỠThanh Dương Lãnh phải không?
Vân Dáºt Long vá»™i đáp:
- Vâng, trước hết vãn bối trở vá» Kim BÃch Cung rồi sau đó sẽ đến Thanh Dương Lãnh ngay, nhưng... Nhạc gia huynh muá»™i và Quân... Tân cô nương...
Tây Thiên Thần Ông nhoẻn cưá»i:
- Ngươi khá»i phải nhá»c tâm, lão phu đã tìm cho há» ba nÆ¡i rất kÃn đáo và an toà n, chỉ cần há» cư trú đúng theo lá»i căn dặn cá»§a lão phu, bảo đảm không việc gì đâu!
Vân Dáºt Long lòng vô cùng nặng trÄ©u, chà tung hoà nh thiên hạ chưa thá»a, huyết thù chưa báo, nay lại dây và o những tình cảm nhi nữ rắc rối thế nà y.
Äắm chìm trong suy tư, lại nghe Tây Thiên Thần Ông nói tiếp:
- Tiểu Long nhi, ngươi là m sao thế hả? Lão phu đi đây!
Vân Dáºt Long bừng tỉnh, vá»™i nói:
- Lão tiá»n bối hãy khoan, để vãn bối cùng lão tiá»n bối Ä‘i mượn má»™t con chim bằng.
Tây Thiên Thần Ông lắc đầu chúng tôi:
- Triển cô nương đã từng được lão phu cứu thoát khá»i ChÃnh NghÄ©a Nhai, mượn má»™t con chim bằng có lẽ không thà nh vấn Ä‘á». Ngươi phải trở vá» Kim BÃch Cung kia mà , chúng ta phải chia tay nhau tại đây thì hÆ¡n!
Vân Dáºt Long gáºt đầu:
- Lão tiá»n bối hãy tháºn trá»ng. Rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau tại đâu? Khi má»i được Mạc lão tiá»n bối, tiá»n bối sẽ đến đâu rước?
Tây Thiên Thần Ông xua tay:
- Cũng chưa biết chừng, rồi đây lão phu sẽ tìm gặp ngươi thôi!
Chưa dứt lá»i, loáng cái ngưá»i đã mất dạng.
Lúc nà y trá»i đã há»ng sáng, Vân Dáºt Long ngước mặt nhìn trá»i, lòng vô cùng cảm khoái, bao cảm giác chua ngá»t đắng cay ngáºp trong lòng, nhất thá»i chẳng phân biệt được là mùi vị gì.
Sau cùng, chà ng kéo lê từng bước chân trÄ©u nặng Ä‘i vá» phÃa TrÃch Huyết cốc, song vừa Ä‘i được và i trượng, bá»—ng chà ng nghe thấy tiếng chuông thân quen từ xa vá»ng đến, bất giác lòng vô cùng kÃch động, bởi đó chÃnh là tiếng chuông cá»§a “Truy Hồn Linh Mã†Hồng Ảnh.
|

18-09-2008, 08:43 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 13 phút 59 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
BẠCH KIẾM LINH MÃ
Tác giả: Khuyết Danh
CHÆ¯Æ NG NÄ‚M MÆ¯Æ I TÃM
KẺ GIAN HIỂM LUÔN GIỞ TRÃ’ ÃM TOÃN
Vân Dáºt Long bá»—ng nghe tiếng Linh Mã, lòng mừng khôn xiết láºp tức phóng nhanh vá» phÃa vang lên tiếng chuông, chừng hÆ¡n ba mươi trượng đã thấy Hồng Ảnh dáng vẻ uy nghi như xưa, cÅ©ng Ä‘ang lao nhanh vá» phÃa chà ng.
Trong thoáng chốc ngưá»i và ngá»±a đã đến gần nhau, Vân Dáºt Long không ngá»›t âu yếm vuốt ve cổ Linh Mã, lẩm bẩm nói:
- Hồng Ảnh, ta biết mi đã phải chịu nhiá»u khổ cá»±c, không bao giá» ngã quỵ bởi chút thương thế xoà ng xỉnh ấy, đúng không nà o? Chúng ta hãy còn rất nhiá»u gánh nặng trên vai, cần phải tiếp tục tiến tá»›i, ta có thể cam Ä‘oan vá»›i ngươi, kể từ nay chúng ta sẽ không bao giá» rá»i xa nhau nữa!
Hồng Ảnh như nghe hiểu, không ngừng cỠđầu lên ngưá»i chà ng, ra chiá»u hết sức trìu mến.
Vân Dáºt Long vuốt ve từ đầu ngá»±a đến lưng, rồi đến bụng, chà ng sỠđúng má»™t vết sẹo to cỡ đồng tiá»n đã là nh lại từ lâu.
Bá»—ng, má»™t tiếng nói vá»ng và o tai:
- Tiểu Cung chủ, lão Huyết Bà xin khấu kiến!
Vân Dáºt Long mải mê vuốt ve Linh Mã, đã quên mất ngưá»i cùng đến đây là Huyết Bà , bèn nhẹ khoát tay ngăn cản Huyết Bà hà nh lá»… há»i:
- Bà má»™t mình dẫn Linh Mã rá»i khá»i Kim BÃch Cung chi váºy?
Bà vội đáp:
- Lão nô chÃnh là mang Linh Mã cho Cung chá»§, bởi Kim BÃch Cung đã được tin, biết Cung chá»§ hiện Ä‘ang có mặt tại Thái SÆ¡n.
Vân Dáºt Long chau mà y:
- Chả lẽ các ngưá»i không nghe nói bổn Cung chá»§ định trở vá» Kim BÃch Cung má»™t chuyến hay sao? Vả lại trong Thái SÆ¡n đầy rẫy nguy cÆ¡, tại sao bà lại đưa Linh Mã mạo hiểm?
Huyết Bà vội khom mình nói:
- Lão nô biết tá»™i, nhưng đó là ý cá»§a Lão Triển Bằng, ông ấy biết Cung chá»§ báºn rất nhiá»u việc, không muốn Cung chá»§ trở vá» Kim BÃch Cung mất thá»i giá» nên má»›i bảo lão nô mạo hiểm đưa Linh Mã đến cho Cung chá»§!
Vân Dáºt Long khẽ thở dà i:
- Thôi được rồi, bổn Cung chá»§ không vá» Kim BÃch Cung nữa, bà cÅ©ng mau quay vá» Ä‘i!
Huyết Bà thấp giá»ng:
- Lão nô tuân mạng, và còn...
- Còn gì nữa?
Huyết Bà thoáng tần ngần:
- Lão Triển Bằng bảo nếu như Cung chá»§ cần ngưá»i, cứ việc Ä‘iá»u động thuá»™c hạ trong cung, bởi Cung chá»§ cÅ©ng hiểu rất rõ, cho dù Kim BÃch Cung chỉ còn lại má»—i mình Lão Triển Bằng thì cÅ©ng vẫn kiên cố như thà nh đồng lÅ©y sắt, tuyệt đối không bao giá» xảy ra Ä‘iá»u bất trắc!
Vân Dáºt Long gáºt đầu:
- Bổn Cung chá»§ biết Ä‘iá»u ấy khi nà o tháºt cần thiết bổn Cung chá»§ sẽ cho chim bằng báo tin, má»i ngưá»i chỉ việc ở yên chá» lệnh được rồi... Thôi, bà vá» mau Ä‘i!
Huyết Bà khom mình thi lá»…, thấp giá»ng nói:
- Lão nô tuân mạng! Xin Cung chá»§ hãy bảo trá»ng, lão nô cáo lui đây!
Äoạn quay ngưá»i phóng Ä‘i nhanh, thoáng chốc đã mất dạng trong là n sương sá»›m.
Vân Dáºt Long lòng đầy cảm khái buông tiếng thở dà i, vá»— vá»— cổ ngá»±a khẽ nói:
- Hồng Ảnh, ta hãy đi Bằng Thà nh nà o!
Äoạn tung mình lên yên, cho ngá»±a cháºm bước Ä‘i xuống Thái SÆ¡n. Sau giá» thìn thì Vân Dáºt Long đã rá»i khá»i khu vá»±c Thái SÆ¡n, đến má»™t con đưá»ng nhá» Ä‘i vá» hướng Nam.
Chà ng vốn có thể theo đưá»ng cao quan mà đi, song bởi không muốn gặp những ngưá»i trong giá»›i võ lâm nháºn biết Bạch Kiếm Linh Mã, cùng vá»›i bá»n tay sai ChÃnh NghÄ©a Äoà n, do đó chà ng thà bá»c vòng mà đi.
Truy Hồn Linh Mã vốn là thiên lý thần câu, nếu tháºt sá»± phóng Ä‘i hết tốc lá»±c cÅ©ng chẳng kém gì chim bằng trên không vì ban ngà y ban mặt Vân Dáºt Long không muốn phi ngá»±a quá nhanh kẻo là m kinh hãi ngưá»i Ä‘i đưá»ng, nên chỉ cho ngá»±a phóng Ä‘i vá»›i tốc độ trung bình.
Gần đến giá» ngá», chà ng Ä‘ang băng qua má»™t bãi thảo nguyên hoang vắng, bá»—ng thấy má»™t lão bà đang cháºm chạp Ä‘i giữa đưá»ng.
Vân Dáºt Long vá»™i giáºt dây cương định cho ngá»±a vòng qua lão bà vá»›i khoảng cách xa để khá»i gây tai nạn.
NgỠđâu lão bà lại ngoắc tay nói:
- Vân Cung chủ đó phải không? Xin hãy chỠchốc lát!
Vân Dáºt Long vô cùng ngạc nhiên, vá»™i ghìm cương dừng ngá»±a lại nói:
- Bà lão sao biết kẻ nà y là Vân Cung chá»§, bảo dừng lại chi váºy?
Lão bà cưá»i há» há»:
- Chỉ cần trông con ngá»±a trắng nà y cùng vá»›i thanh bạch kiếm mang trên ngưá»i là lão nhân Ä‘oán ra được ngay, hÆ¡n nữa từ Thái SÆ¡n đến Hà ng Châu, nên Ä‘i bá»c vòng chắc chắn phải ngang qua đây, lão thân đã phải chỠđợi hÆ¡n má»™t giá» rồi!
Vân Dáºt Long cà ng thêm ngạc nhiên:
- Lão bà chá» Vân má»— chi váºy?
Lão bà mỉm cưá»i:
- Lão thân đã phụng mệnh chá»§ nhân, má»i Vân Cung chá»§ đến gặp!
Vân Dáºt Long nhÃu mà y:
- Quý chủ nhân hiện ở đâu và đại danh là gì? Vì sao lại bảo Vân mỗ đến gặp? Có thư từ gì hay không?
Lão bà bà ẩn cưá»i:
- Vân Cung chá»§ há»i quá nhiá»u, chá»§ nhân cá»§a lão thân hiện Ä‘ang ở tại khu má»™ địa cách đây chừng má»™t dặm vá» phÃa trái, còn danh tánh thì xin Vân Cung chá»§ hãy thứ cho, lão thân không thể nói ra được, bởi tệ chá»§ nhân đã có căn dặn lão thân không được tiết lá»™ danh tánh, chỉ cần nói là đã từng là bạn cÅ© cá»§a Vân Cung chá»§ thì được rồi...
Vân Dáºt Long ngẩn ngưá»i:
- Bạn cũ ư? Bảo lão bà ở đây chỠVân mỗ ngay cả thư từ cũng không có ư?
Lão bà lắc đầu:
- Không có, tệ chủ nhân bảo là không cần đến thư từ, khi nà o gặp nhau sẽ nói rõ với Vân Cung chủ!
Vân Dáºt Long ngẫm nghÄ© má»™t lúc, Ä‘oạn cưá»i lạnh lùng nói:
- Hãy vá» báo lại vá»›i quý chá»§ nhân, bảo là Vân má»— Ä‘ang có việc gấp không có thá»i gian mà đi gặp quý chá»§ nhân.
Äoạn giáºt dây cương quay đầu ngá»±a toan bá» Ä‘i, song lão bà bá»—ng hét to:
- Khoan đã!
Vân Dáºt Long ghìm cương nói:
- Lão bà còn gì để nói nữa?
Lão bà bỉu môi:
- Tệ chá»§ nhân bảo Vân Cung chá»§ là má»™t vị thiếu niên hà o kiệt, chẳng sợ sá»± mà cÅ©ng chẳng sợ ai cả, nhưng theo lão thân thấy thì nháºn xét cá»§a tệ chá»§ nhân đã sai lầm rồi!
- Lão bà nói váºy nghÄ©a là sao?
Lão bà cưá»i khảy:
- Tệ chá»§ nhân chỉ ở cách đây chừng má»™t dặm đưá»ng, Vân Cung chá»§ cưỡi Thiên Lý mã, dẫu rẽ sang đó cÅ©ng chẳng mất bao nhiêu thá»i gian. Vân Cung chá»§ bảo là không có thá»i gian, đó chẳng qua là viện lý do thoái thác hay sao?
Vân Dáºt Long Ä‘anh mặt:
- Cứ cho là viện lý do thoái thác Ä‘i, quý chá»§ nhân ngay cả danh tánh cÅ©ng chẳng chịu cho biết, lại nấp trong khu má»™ địa ở xa hằng dặm đưá»ng, tháºt khiến Vân má»— chẳng có hứng thú chút nà o cả.
Äoạn toan giục ngá»±a bá» Ä‘i.
Lão bà cưá»i khanh khách:
- Vân Cung chá»§ nói tuy rất dá»… nghe, nhưng tháºt ra cÅ©ng là sợ hãi, không dám Ä‘i mà thôi!
Vân Dáºt Long tức giáºn:
- Nói báºy, Vân Dáºt Long nà y má»™t ngá»±a má»™t kiếm dá»c ngang khắp chốn giang hồ, sợ ai bao giá»?
- Nghe đồn Vân Cung chá»§ trượng nghÄ©a thiên hạ, thương ngưá»i già cứu giúp ngưá»i nghèo, bênh vá»±c ngưá»i bị hà hiếp, tháºt ra Ä‘á»u là khoác lát cả, lão thân phụng mệnh chá»§ nhân đến đây chá» Vân Cung chá»§, tệ chá»§ nhân có bảo, nếu Vân Cung chá»§ không Ä‘i qua đưá»ng nà y thì thôi, còn như có thì phải má»i Vân Cung chá»§ cho kỳ được, nếu không má»i được thì sẽ chém đầu lão thân.
Vân Dáºt Long thoáng ngẩn ngưá»i, Ä‘oạn cưá»i nói:
- Có lẽ lão bà đã cố bịa đặt đó thôi, cho dù quý chá»§ nhân không thông tình đạt lý thì cÅ©ng không đến ná»—i ngang ngược đến mức độ ấy, sao lại giết bà chỉ vì không má»i được khách?
Lão bà giá»ng nghiêm túc:
- Tệ chá»§ nhân xưa nay nói má»™t không hai, đã nói ra nhất định thá»±c hà nh, nếu lão thân mà không má»i được Vân Cung chá»§, chắc chắn là không thể nà o sống được nữa!
Vân Dáºt Long chau mà y:
- Váºy là Vân má»— bắt buá»™c phải Ä‘i rồi!
Lão bà rướm nước mắt:
- Lão thân đã nói hết lá»i, Ä‘i hay không là tùy Vân Cung chá»§!
Vân Dáºt Long khẽ thở dà i:
- Thôi được, Vân mỗ sẽ đi gặp chủ nhân, lão bà hãy tự đi một mình nhé!
Dứt lá»i liá»n giục ngá»±a phóng Ä‘i theo hướng chỉ cá»§a lão bà , má»™t dặm thoáng chốc đã đến nÆ¡i, quả nhiên đã thấy má»™t khu má»™ địa hoang tà n hiện ra trước mắt.
Khu má»™ địa nà y rất rá»™ng, Ãt ra cÅ©ng hÆ¡n mưá»i mẫu, cây cá» um tùm, rất âm u hoang vắng.
Vân Dáºt Long dừng ngá»±a bên ven rừng, lá»›n tiếng nói:
- Vị bằng hữu nà o muốn gặp Vân mỗ đó?
Trong rừng chỉ có tiếng cà nh lá khua xà o xạc, không có tiếng trả lá»i:
- Hừ, Vân má»— đã đến đây theo lá»i má»i, nếu bằng hữu không hiện thân, xin thứ cho Vân má»— phải Ä‘i ngay!
Liá»n thì, má»™t chuá»—i cưá»i to vang lên, từ trong má»™ địa bước ra hai ngưá»i má»™t già má»™t trẻ.
Vân Dáºt Long bất giác giáºt mình, bởi chà ng nháºn ra ngay hai ngưá»i ấy chÃnh là “Vạn Lý Bình†Quý Má»™ng Hùng và con trai lão Quý Thế Phương.
Hai ngưá»i nà y Ä‘á»u bị Vân Dáºt Long chém đứt má»™t cánh tay trái, dáng vẻ hết sức thiểu não.
Ngưá»i lên tiếng cưá»i chÃnh là Quý Má»™ng Hùng, lão ngưng cưá»i, gằn giá»ng nói:
- Vân Dáºt Long, còn nhá»› Quý Má»™ng Hùng nà y chứ?
Vân Dáºt Long mặt sắc lạnh, buông giá»ng nhạt nhẽo:
- Tất nhiên, Vân má»— đâu có chóng quên, dÄ© nhiên là còn nhá»› rất rõ... Hôm trước Vân má»— đã nương tay, chỉ lấy Ä‘i cá»§a hai cha con lão má»—i ngưá»i má»™t cánh tay trái, váºy là khoan háºu lắm rồi!
Quý Mộng Hùng nghiến răng:
- Vân Dáºt Long, sao ngươi không đến đây, sợ có mai phục hay là sợ hai cha con ta?
Vân Dáºt Long tung mình xuống ngá»±a, vá»— vá»— cổ ngá»±a nói:
- Hồng Ảnh, hai ngưá»i nà y muốn gây sá»± thì ta đà nh phải giải quyết dứt khoát vá»›i há». Hồng Ảnh, ngươi hãy chá» ta má»™t lát nhé!
Äoạn cất bước Ä‘i và o rừng, dừng lại đứng trước mặt hai ngưá»i.
Quý Thế Phương bà n tay phải nắm chặt, nghiến răng nói:
- Vân Dáºt Long, hai cha con ta đã mang Æ¡n ngươi rất nhiá»u, tuy chỉ mất Ä‘i má»™t cánh tay nhưng đã khiến cho hai cha con ta vÄ©nh viá»…n không dám gặp các vị bằng hữu giang hồ. HÆ¡n nữa, má»™t ngưá»i mà bị mất Ä‘i má»™t cánh tay, hẳn ngươi có thể tưởng tượng được sẽ phải gặp biết bao gian nan!
Thì ra hai cha con Quý Má»™ng Hùng dáng vẻ hệt như ăn mà y, mặt mà y Ä‘en đúa, áo quần rách rưới lam lÅ©, đủ thấy cuá»™c sống cá»§a há» trong thá»i gian qua như thế nà o rồi.
Vân Dáºt Long lạnh lùng nói:
- Váºy là hai cha con má»i Vân má»— đến đây để báo thù chứ gì?
Quý Má»™ng Hùng gằn giá»ng quát:
- Vân Dáºt Long, ngươi biết váºy tốt lắm, trừ phi ngươi tá»± động để lại má»™t cánh tay trái, bằng không hôm nay ngươi đừng hòng rá»i khá»i nÆ¡i đây!
Vân Dáºt Long chầm cháºm quay nhìn bốn phÃa, Ä‘oạn cưá»i nói:
- Hai ngưá»i dám buông lá»i hống hách như váºy hẳn là phải có háºu thuẫn, nhưng Vân má»— vẫn chẳng thấy trong khu má»™ địa nà y có gì để giữ Vân má»— lại được cả!
Quý Mộng Hùng gầm vang:
- Chỉ bằng và o hai cha con ta má»—i ngưá»i má»™t tay thôi!
Vân Dáºt Long cưá»i khảy:
- Rõ là mÆ¡ tưởng hão huyá»n, Vân má»— cÅ©ng chẳng chấp là m gì, thôi xin cáo từ!
Hai cha con Quý Mộng Hùng đồng thanh quát:
- Khoan đã!
Vân Dáºt Long chững bước.
- Hai ngưá»i hà tất nhất định tá»± chuốc lấy cái chết!
Quý Má»™ng Hùng gằn giá»ng:
- Chẳng hay giao đấu công bằng như thế nà o?
Quý Má»™ng Hùng nghiêm giá»ng:
- Hai cha con ta chỉ còn lại má»™t cánh tay, dÄ© nhiên chẳng thể nà o đối phó được vá»›i Viêm Dương Thất Huyá»…n Chưởng cùng TrÃch Huyết Kiếm và Ãnh Huyết Hoà n cá»§a ngươi, nếu ngươi đừng sá» dụng ba môn ấy là kể như cuá»™c giao đấu công bằng.
Vân Dáºt Long cưá»i:
- Váºy thì dá»… thôi, hai cha con lão đã đưa ra Ä‘iá»u kiện ấy, nếu Vân má»— mà không chấp nháºn thì tháºt là khô khan tình ngưá»i!
Quý Mộng Hùng mắt phớt qua vẻ nham hiểm:
- Miệng nói vô bằng, ngươi hãy lấy TrÃch Huyết Kiếm, Ãnh Huyết Hoà n xuống để qua má»™t bên.
Vân Dáºt Long cưá»i khảy:
- ÄÆ°á»£c thôi, Vân má»— xin chiá»u theo ý lão!
Äoạn liá»n tháo TrÃch Huyết Kiếm và Ãnh Huyết Hoà n xuống, treo trên má»™t nhánh cây, sau đó bước ngang ra xa và i trượng, lạnh lùng nói:
- Riêng Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng thì không thể nà o lấy ra được, nhưng Vân mỗ cam đoan không sỠdụng đến!
Quý Má»™ng Hùng ngá»a mặt cưá»i vang:
- Tốt lắm! Vân Dáºt Long món nợ máu giữa chúng ta có thể thanh toán được rồi!
Vừa dứt lá»i cánh tay phải còn lại đã tung ra má»™t quyá»n. Quý Thế Phương cÅ©ng chẳng cháºm trá»…, cùng Quý Má»™ng Hùng tiá»n háºu giáp công.
Vân Dáºt Long ung dung lách ngưá»i tránh khá»i, song chưởng phất nhẹ, hai luồng chưởng im lìm chia ra tấn công hai ngưá»i.
Hai cha con Quý Má»™ng Hùng như đã luyện thà nh thạo chiến thuáºt hiệp công, cùng nhà o lăn xuống đất, tránh khá»i chưởng phong cá»§a Vân Dáºt Long, lăn tá»›i hai bên chà ng.
Vân Dáºt Long hết sức lấy là m lạ, nhất thá»i không hiểu được đó là lối đánh gì, song chà ng nghệ cao gan cả, đứng yên tại chá»— chỉ cong lưng khom mình chá»™p và o cổ tay hai ngưá»i.
Chà ng xuất thá»§ nhanh như chá»›p và chiêu thức kỳ diệu tin chắc hai ngưá»i khó thể tránh khá»i.
Song hai cha con Quý Má»™ng Hùng chá»› há» báºn tâm đến thế chá»™p cá»§a Vân Dáºt Long, cánh tay áo trái trống không bá»—ng vung lên, liá»n tức khắc thò ra má»™t mÅ©i kim thêu dà i hÆ¡n thước.
Thì ra hai cánh tay cụt cá»§a hỠđã được gắn và o ná»a khúc tay giả và có lắp má»™t mÅ©i kim khéo tẩm độc.
Hai ngưá»i hết sức thà nh thạo vá» tuyệt chiêu ấy, phối hợp má»™t cách rất khÃt khao, ngay khi mưá»i ngón tay cá»§a Vân Dáºt Long vừa chạm và o cổ tay hai ngưá»i, mÅ©i kim tẩm độc vụt thò ra, chia nhau đâm và o hai cổ chân Vân Dáºt Long.
Vân Dáºt Long võ công tuy cao, nhưng chà ng không bao giá» ngá» lại như thế nà y, đến khi phát giác thì đã muá»™n, chà ng chỉ cảm thấy hai bên cổ chân tê dại, công lá»±c láºp tức bắt đầu tiêu tan.
Chà ng bừng bừng lá»a giáºn, má»™t chiêu Viêm Dương Thất Huyá»…n Chưởng tức khắc tung ra, song rất tiếc đã muá»™n, hai mÅ©i cương châm Ä‘á»u tẩm tuyệt độc, theo máu nhanh chóng lan khắp ngưá»i, Viêm Dương Chưởng cá»§a chà ng chỉ loang lên mà u đỠrồi tắt lịm ngay.
Ngay sau đó, “phịch†má»™t tiếng vang khẽ. Vân Dáºt Long đã ngã lăn ra đất.
Cha con Quý Má»™ng Hùng đứng lên, má»™t tả má»™t hữu chầm cháºm nhìn Vân Dáºt Long cưá»i vang nói:
- HỠVân kia, có lẽ ngươi không ngỠhôm nay lại gục ngã dưới tay cha con ta!
Vân Dáºt Long gắng gượng đỠtụ má»™t hÆ¡i chân khÃ, phong bế tâm linh không để cho chất độc xâm phạm, vẫn giữ được tỉnh táo tức giáºn quát:
- Quý Má»™ng Hùng, thá»§ Ä‘oạn cá»§a cha con ngươi tháºt là đê hèn vô sỉ, mặc dù hôm nay cha con ngươi đã được báo thù, nhưng chẳng chút quang minh, đó là điá»u nhục nhã cho cha con ngươi!
Quý Má»™ng Hùng ngá»a mặt cưá»i vang:
- Vì mục Ä‘Ãch bất từ thá»§ Ä‘oạn, huồng hồ là đối phó vá»›i kẻ hung tà n như ngươi. Vân Dáºt Long, ngươi hãy yên chà mà chá» chết Ä‘i thôi!
Vân Dáºt Long đã bị chất độc lan khắp tứ chi, lá»±c bất tòng tâm, quả đà nh nhắm mắt chá» chết.
Quý Thế Phương tay phải rút ra má»™t ngá»n trá»§y thá»§, khom mình nghiến răng nói:
- Vân Dáºt Long, hôm trước ta đã thá» nặng rằng là phải Ä‘á»n trả gấp trăm ngà n lần những gì ngươi đã gây cho cha con ta, giỠđây cái ngà y ấy đã đến, ngươi muốn chết như thế nà o hả?
Vân Dáºt Long nhắm mắt lặng thinh, chà ng không còn hy vá»ng sẽ có kỳ tÃch xuất hiện, bởi trong tình thế nà y không ai kịp lúc đến đây mà cứu chà ng, tuy lòng chà ng vô cùng Ä‘au đớn, song chẳng còn biết là m sao hÆ¡n.
Chà ng chỉ hối tiếc má»™t Ä‘iá»u, đó là thân thù sư háºn chưa được báo phục. Chà ng nghÄ©, ân sư đã chá»n lầm ngưá»i, chà ng tháºt có lá»—i vá»›i ân sư và mối huyết thù cá»§a ba Ä‘á»i há» Vân cÅ©ng sẽ mãi mãi bị chôn vùi nÆ¡i chÃn suối.
Hai cha con Quý Má»™ng Hùng mặt lá»™ vẻ cưá»i đắc ý như Ä‘ang ngắm nhìn má»™t con thú giãy giụa sắp chết.
Vân Dáºt Long hai mắt nhắm nghiá»n, răng cắn chặt chuẩn bị chỠđón má»™t số pháºn bi thảm nhất.
Quý Thế Phương cưá»i dà i nói:
- Phụ thân hãy hạ thủ trước đi!
Quý Má»™ng Hùng mỉm cưá»i:
- Phương nhi là ngưá»i căm háºn nhất, hãy hạ thá»§ trước Ä‘i!
Quý Thế Phương nghiến răng cưá»i:
- Váºy thì hà i nhi xin mạn phép...
Äoạn cầm trá»§y thá»§ quay sang Vân Dáºt Long quát:
- Vân Dáºt Long, hôm nay phải cho ngươi nếm mùi ngà n dao tùng xẻo, trước hết ta chém ngươi mưá»i nhát, cắt hết mưá»i ngón tay cá»§a ngươi, sau đó sẽ xẻo nhá» từng miếng má»™t.
Giơ cao trủy thủ bổ xuống...
Thốt nhiên má»™t tiếng huýt lảnh lót vang lên, đồng thá»i má»™t luồng sáng bạc nhanh như chá»›p bay tá»›i, trúng ngay tay Quý Thế Phương.
Những nghe má»™t tiếng thét Ä‘au đớn, ngá»n trá»§y thá»§ trong tay Quý Thế Phương đã văng bay xa hÆ¡n trượng, cánh tay phải không ngá»›t run rẩy, thì ra má»™t mÅ©i tên dà i hÆ¡n ba tấc đã xuyên thá»§ng bà n tay hắn.
Quý Mộng Hùng chưa biết việc gì đã xảy ra, thất thanh nói:
- Phương nhi, là m sao váºy hả?
Quý Thế Phương hét vang:
- Phụ thân hãy mặc hà i nhi, mau giết hắn ngay!
Quý Má»™ng Hùng chẳng chút chần chừ, trong tay đã cầm sẵn má»™t ngá»n trá»§y thá»§, láºp tức đâm thẳng và o tim Vân Dáºt Long.
Song ngá»n trá»§y thá»§ vừa đâm ra được giữa chừng, ngưá»i bá»—ng run lên rồi chững lại như tượng đá, đồng thá»i “keng†má»™t tiếng, ngá»n trá»§y thá»§ đã rÆ¡i liá»n ngay xuống đất.
Vân Dáºt Long hé mở mắt, đã trông thấy má»i diá»…n biến, song tứ chi tê dại không sao cỠđộng được, nghe lòng nhẹ nhõm, lại nhắm mắt bất động.
Nhưng chẳng may ngay khi chà ng cảm thấy nhẹ ngưá»i, không ká»m chế được trung khÃ, bá»—ng mắt tối sầm, láºp tức không còn hay biết gì nữa.
Quý Thế Phương thấy cha bị khóa huyệt đạo, biết ngay là không ổn, vá»™i vung cánh tay trái có độc châm đâm và o bụng Vân Dáºt Long.
Song cÅ©ng như Quý Má»™ng Hùng, cánh tay cá»§a hắn vừa vung ra được ná»a chừng thì đã chững lại và đứng yên như tượng đá.
Rồi thì hai bóng ngưá»i má»™t đỠmá»™t trắng nhẹ nhà ng lướt tá»›i thì ra là Nhạc Phụng Linh và Tân Má»™ Hoa.
Hai thiếu nữ đứng thừ ngưá»i ra má»™t hồi,Ä‘oạn Nhạc Phụng Linh cất giá»ng u oán nói:
- Lẽ ra mình không nên xen và o việc của oan gia nà y...
Tân Mộ Hoa thở dà i:
- Hãy giải quyết hai ngưá»i nà y trước rồi hẵng tÃnh!
Nhạc Phụng Linh khẽ buông tiếng hừ háºm há»±c, quay sang cha con Quý Má»™ng Hùng quát:
- Các ngưá»i đã bị cụt má»™t cánh tay, lẽ ra nên thu mình ẩn tÃch, sống bình yên trong những ngà y còn lại, có đâu lại giở độc kế vá»ng tưởng báo thù, đó là các ngươi đã tá»± chuốc lấy cái chết.
Cha con Quý Mộng Hùng lặng thinh.
Tân Má»™ Hoa cưá»i ảo não tiếp lá»i:
- Linh tá»·, chúng ta đã quyết tâm sẽ nương náu Pháºt môn, thôi thì hãy rÅ© lòng từ bi cho hỠđược chết nhanh chóng là xong!
Nhạc Phụng Linh gáºt đầu:
- Cũng được!
Vung tay má»™t chưởng chấn đứt tâm mạch cá»§a Quý Má»™ng Hùng, chỉ thấy lão run lên má»™t cái, nhÅ©n ngưá»i ngã xuống đất, má»™t dòng máu tươi từ khóe miệng rỉ ra, thoáng chốc đã lìa khá»i cuá»™c Ä‘á»i.
Tân Mộ Hoa cũng vung chưởng chấn đứt tâm mạch của Quý Thế Phương, thế là hắn cũng nối gót theo chân, thổ huyết chết ngay tức khắc.
Nhạc Phụng Linh khẽ buông tiếng thở dà i nói:
- Hoa muội, chúng ta đi... đi thôi!
Tân Mộ Hoa sững sỠnói:
- Äi... nhưng y Ä‘ang thá» thương trầm trá»ng, bá» mặc y ở lại đây có khác gì giết chết y!
Nhạc Phụng Linh háºm há»±c:
- Tá»· tá»· tháºt hết sức căm háºn y, nhưng... thôi theo Hoa muá»™i thì nên là m sao đây?
Tân Mộ Hoa thở dà i:
- Thà là y bất nhân chứ chúng ta không nên bất nghĩa, theo ý muội thì nên cứu y là hơn!
Nhạc Phụng Linh đến gần tỉ mỉ xem xét Vân Dáºt Long má»™t hồi Ä‘oạn lắc đầu nói:
- Chất độc đã xâm phạm và o nội phủ, dù muốn cứu cũng đã muộn rồi!
Tân Mộ Hoa chau mà y:
- Váºy biết là m sao đây?... Y hãy còn hÆ¡i thở, chúng ta đâu thể bá» mặc y như váºy được!
Nhạc Phụng Linh bỗng nước mắt tuôn trà o, buông tiếng thở dà i não ruột:
- Ôi! Tháºt khó xá» chết Ä‘i được!
Tân Mộ Hoa vội nói:
- Ta không chần chừ, trước hết hãy đưa y đến chỗ chúng ta rồi hẵng liệu!
Nhạc Phụng Linh đưa tay lau nước mắt:
- Äúng rồi, nếu lúc nà y mà gặp bá»n tay sai cá»§a ChÃnh NghÄ©a Äoà n thì tháºt là nguy hiểm!
Bèn khom xuống bồng Vân Dáºt Long lên.
Tân Mộ Hoa đảo mắt quanh nói:
- Linh tá»·, hãy bồng lấy y tháºt nhẹ, để tiểu muá»™i Ä‘i dắt ngá»±a... á»’, TrÃch Huyết Kiếm và Ãnh Huyết Hoà n Ä‘ang treo ở kia...
Rồi thì nà ng nhanh chóng lấy kiếm và hoà n trên cây xuống dắt Linh Mã theo sau Nhạc Phụng Linh băng qua mộ địa đi tới.
Lúc nà y Ä‘ang là ban ngà y, Nhạc Phụng Linh và Tân Má»™ Hoa sợ gặp phải bá»n ChÃnh NghÄ©a Äoà n nên giở hết khinh công phóng Ä‘i, chẳng bao lâu đã đến má»™t là ng quê hẻo lánh nằm dưới chân núi, chỉ có chừng mưá»i mấy há»™ gia đình.
Má»™t cáºu bé mưá»i mấy tuổi Ä‘ang chÆ¡i ở đầu là ng vừa trông thấy hai nà ng liá»n tiến đến nói:
- Nhạc cô cô, sao lại bồng theo một bệnh nhân... Ủa! Tân cô cô lại còn dắt theo một con ngựa nữa!
Nhạc Phụng Linh quát:
- Äừng há»i, hãy mau và o báo cho Nhạc thúc thúc!
Cáºu bé ngây thÆ¡ nói:
- Nhạc thúc thúc đã cùng Lý gia gia Ä‘i đánh cá tối má»›i vá»... Nhạc cô cô mà trông thấy chắc là ná»±c cưá»i lắm! Nhạc thúc thúc ăn mặc giống hệt như má»™t lão ngư ông, mặt mà y trát đầy tro, trông chẳng còn giống Nhạc thúc thúc chút nà o nữa, đã cùng Lý gia gia vui vẻ ra Ä‘i rồi!
Nhạc Phụng Linh chẳng còn lòng dạ nà o để nghe cáºu bé nói, bồng Vân Dáºt Long Ä‘i thẳng và o sân má»™t ngôi nhà thấp. Trong sân rất yên vắng, má»™t ngá»n hòe già tán lá xum xuê phá»§ khắp sân vưá»n. Gian nhà lá im lìm không má»™t bóng ngưá»i.
Nhạc Phụng Linh đi và o nhà chỉ thấy trên chiếc bà n có một mảnh giấy viết:
“Tiểu huynh ở nhà buồn quá, đã cùng Lý đại thúc Ä‘i câu cá để giải khuây, chiá»u tối sẽ vá». Tiểu huynh hóa trang rất tinh vi không sợ bị ngưá»i ta nháºn ra đâu. Hãy cứ yên tâm!â€
Nhạc Phụng Linh lo lắng giáºm chân:
- Ca ca cÅ©ng tháºt là , Ä‘i câu cá gì kia chứ? Bây giá» biết phải là m sao đây?
Bèn Ä‘i và o ná»™i thất và đặt Vân Dáºt Long lên giưá»ng, chỉ thấy sắc mặt chà ng xanh Ä‘en, hÆ¡i thở rất yếu, mắt thấy tÃnh mạng đã khó có thể bảo toà n.
Nhạc Phụng Linh rơi nước mắt nói:
- Chúng ta phải là m sao cứu chà ng đây?
Tân Mộ Hoa cũng nghẹn ngà o nói:
- Dẫu sao thì chà ng vá»›i chúng ta cÅ©ng từng có má»™t thá»i gian thân nhau, trÆ¡ mắt nhìn chà ng chết Ä‘i như thế nà y tháºt cÅ©ng chẳng đà nh lòng, nhưng biết phải là m sao má»›i cứu được chà ng đây?
Nhạc Phụng Linh giáºm chân lia lịa:
- Ôi, biết là m sao bây gi� Chà ng đang hôn mê, chúng ta không thể nà o giúp chà ng đẩy chất độc ra được, lại chẳng có thuốc giải độc...
Tân Mộ Hoa bỗng khóc òa:
- Linh tỷ, tiểu muội có một cách, nhưng không biết Linh tỷ có đồng ý không?
Nhạc Phụng Linh vội nói:
- Chỉ cần cứu được chà ng, tỷ tỷ còn gì mà không đồng ý, hãy nói mau đi!
Tân Mộ Hoa vội lắc đầu thở dà i nói:
- Cách của tiểu muội không phải là cứu chà ng, e rằng chà ng đã vô phương cứu chữa rồi, ý tiểu muội là ... chúng ta hãy cùng chết với chà ng...
Nhạc Phụng Linh sững sá»:
- Chá»› có nói dại, hiện giá» chà ng hãy còn chưa chết kia mà ... Còn nếu như chà ng chết tháºt, lúc ấy chúng ta hẳn chết cùng chà ng cÅ©ng chưa muá»™n mà !
Tân Má»™ Hoa thẫn thá»:
- Ngoà i váºy ra, e chẳng còn cách nà o hÆ¡n!
Nhạc Phụng Linh mắt đẫm lệ, bỗng vỗ tay reo lên:
- Ôi chà , mình rõ là lẩn thẩn, có một vị danh y hiếm thế mà không chịu tìm đến, lại ở đây lo bấn cả lên...
Tân Má»™ Hoa vá»™i há»i:
- Vị danh y ấy hiện ở đâu? Chúng ta hãy tìm mau!
- Ông ấy ở tại má»™t sÆ¡n trang trên Bắc Tá»± Ba nằm bên bá» sông Äại Vấn, không có danh tánh, chỉ gá»i là Vong Ưu lão nhân, y thuáºt rất cao mình, hồi năm tá»· tá»· mưá»i tuổi đã từng mắc phải tuyệt chứng, chÃnh nhỠông ấy đã cứu sống đấy!
- Váºy thì ta hãy Ä‘i mau!
Nhạc Phụng Linh thoáng ngẫm nghĩ:
- Ưá»m, chúng ta! Nhưng trước hết ta phải há»i ý kiến Linh Mã xem ra có chở nổi ba ngưá»i hay không, nếu được thì hay quá!
Truy Hồn Linh Mã Ä‘ang ở trong sân, Nhạc Phụng Linh bước vá»™i ra khá»i nhẹ nhà ng vá»— lên cổ ngá»±a và ká» tai nói:
- Linh Mã! Linh Mã! Chá»§ nhân mi hiện Ä‘ang thá» thương rất nặng, chúng ta cần phải cứu chữa gấp, mi có thể chịu cá»±c má»™t chút chở ba ngưá»i Ä‘i được không?
Linh Mã nghe như hiểu, nhè nhẹ gáºt đầu.
Tân Má»™ Hoa đã bồng Vân Dáºt Long ra đến, thế là Nhạc Phụng Linh lên ngá»±a trước, rồi đến Tân Má»™ Hoa, Vân Dáºt Long ngồi giữa hai nà ng.
Linh Mã khẽ hà má»™t tiếng, xoà i bốn vó lao ra cổng phi nhanh, tuy nó cõng trên lưng ba ngưá»i, nhưng cÅ©ng không há» có vẻ nặng nhá»c, phóng Ä‘i nhanh như gió cuốn.
Vân Dáºt Long tuy trúng độc khá nặng, song bởi chà ng có ná»™i công trên hai trăm năm nên hÆ¡i thở vẫn không đứt Ä‘oạn, tim vẫn còn hÆ¡i ấm.
Nhạc Phụng Linh và Tân Má»™ Hoa lòng Ä‘au như cắt, hối hả giục ngá»±a tiến bước, mặc dù hai nà ng vô cùng thất vá»ng bởi cuá»™c hôn nhân giữa Vân Dáºt Long và Kim Thá»§ Ngá»c Nữ, tháºm chà rất căm háºn chà ng, song khi chà ng lâm nguy sắp chết, hai nà ng lại không mà ng đến bản thân và tháºm chà sẵn sà ng hy sinh tánh mạng để cứu chà ng.
Äây là má»™t việc hai chà ng chẳng thể nà o bà ng quan tá»a vị, nếu hai nà ng không là m như váºy thì lương tâm ắt sẽ ray rứt, Ä‘iá»u ấy không sao giải thÃch được.
Lúc nà y vừa qua khá»i giá» ngá» không lâu, hai nà ng rất lo lắng sẽ gặp phải bá»n ChÃnh NghÄ©a Äoà n, song may thay suốt chặng đưá»ng vẫn bình an vô sá»± và cÅ©ng không gặp má»™t ngưá»i nà o khả nghi cả.
HÆ¡n ná»a giá» sau, sông Äại Vấn sóng bạc cuồn cuá»™n đã hiện ra trong tầm mắt.
Nhạc Phụng Linh hướng dẫn Linh Mã Ä‘i vá» phÃa má»™t dãy núi đồi nằm dá»c bá» sông. NÆ¡i giữa núi đồi vây quanh có má»™t ngá»n đồi cao chỉ có mưá»i mấy há»™ gia đình, đó chÃnh là Bắc Tá»± Ba.
Nhạc Phụng Linh khÃch động kêu lên:
- Äến rồi, chÃnh là đây!
Liá»n giục ngá»±a tiến vá» phÃa má»™t ngôi nhà lá nằm trên cao hÆ¡n hết.
Ngôi nhà ấy được vây quanh bởi mấy ngá»n Äông Thanh, rà o tre sân nhá», trông hết sức thanh nhã.
Trên ngưỡng cá»a có treo má»™t chiếc hồ lô, cánh cá»a khép chặt, im lìm không má»™t tiếng ngưá»i.
Song cánh cá»a cổng rà o chỉ khép há», Nhạc Phụng Linh nhẹ nhà ng đẩy cá»a, Ä‘i đến trước cá»a nhà , đưa tay khẽ gõ cá»a và gá»i:
- Vô Ưu bá bá... Vô Ưu bá bá...
Không có tiếng trả lá»i, Nhạc Phụng Linh quay lại lo âu nói:
- Chết rồi, có lẽ không có ông ấy ở nhà , biết là m sao đây?
Tân Mộ Hoa chau mà y:
- Dưá»ng như là cá»a mở, ta hãy và o trong xem sao!
Thì ra khi Nhạc Phụng Linh gõ cá»a, cánh cá»a đã mở hé ra.
Nhạc Phụng Linh liá»n đẩy nhẹ cá»a, “kẹt†má»™t tiếng, cánh cá»a liá»n mở ra ngay.
Bên trong vẫn im lìm không một tiếng động. Nhạc Phụng Linh bước và o trước, những thấy trong nhà được bà y trà rất trang nhã, ba gian phòng một sáng hai tối, bên trái là nội thất và phòng ngủ, bên phải là phòng thuốc.
Trong phòng thuốc bốn vách Ä‘á»u có giá kệ và bà y biện rất nhiá»u chai lá», ngoà i ra còn treo rất nhiá»u vá» cây, cá» dại và xác rắn khô đủ loại.
NÆ¡i giữa có má»™t chiếc đỉnh đồng như là dùng để luyện thuốc, sá» lên hãy còn ẩm ướt, chứng tá» Vô Ưu lão nhân rá»i khá»i không lâu lắm.
Tân Mộ Hoa chau mà y:
- Tháºt là xui xẻo, sao ông ấy lại Ä‘i vắng nhỉ?
Nhạc Phụng Linh đáo mắt nhình quanh, bỗng nói:
- Ông ấy có má»™t chiếc kim ty hồ lô rất to không thấy nữa, nhất định là đi mua rượu tại Hạnh Hoa thôn bên bá» sông rồi, có lẽ chốc lát sẽ vỠđến, chúng ta hãy ở đây mà chá»!
Tân Má»™ Hoa nhẹ gáºt đầu, hai ngưá»i lặng lẽ nhìn Vân Dáºt Long lúc nà y hÆ¡i thở rất mong manh, cứ thế thừ ra chỠđợi.
Thá»i gian trong sá»± chỠđợi dà i dằng dặc, nhưng rồi ná»a giá» cháºm chạp trôi qua Ä‘i, độc thương cá»§a Vân Dáºt Long cà ng trầm trá»ng hÆ¡n, nhưng Vô Ưu lão nhân vẫn chưa thấy vỠđến.
Tân Mộ Hoa lo âu nói:
- Lạ tháºt, sao ông ấy vẫn chưa vá» thế nhỉ?
Nhạc Phụng Linh cũng chau mà y:
- Ờ nhỉ! Nghe đâu Hạnh Hoa thôn chỉ cách đây chừng ba dặm đưá»ng, lẽ ra ông ấy đã vỠđến má»›i phải, tại sao đến giá» vẫn chưa thấy tăm hÆ¡i đâu cả?
Tân Má»™ Hoa bá»—ng giáºm chân nói:
- Linh tá»·, tiểu muá»™i thấy dưá»ng như có Ä‘iểm gì khác lạ!
Nhạc Phụng Linh ngạc nhiên:
- Äiá»u gì khác lạ nà o?
- Linh tỷ có biết những gia đình ở đây hỠlà m nghỠgì không?
Nhạc Phụng Linh ngơ ngẩn:
- Có những là m ruá»™ng, có ngưá»i đánh cá và cÅ©ng có ngưá»i Ä‘i săn, sao Hoa muá»™i bá»—ng nhiên lại há»i như váºy?
Tân Má»™ Hoa nghiêm giá»ng:
- Lúc nà y chỉ má»›i giá» Ngá», tại sao chẳng thấy má»™t ngưá»i nà o cả thế nà y?
Nhạc Phụng Linh giáºt mình:
- Ờ nhỉ! Äãng lẽ ra giá» nà y cÅ©ng phải có đà n bà và trẻ con ở nhà chứ, nhưng chúng ta đã đến đây lâu thế nà y mà chẳng nghe má»™t tiếng động nà o cả?
Tân Mộ Hoa hốt hoảng:
- Váºy có lẽ đã xảy ra chuyện rồi...
Nhạc Phụng Linh vội nói:
- Mau, chúng ta Ä‘i xem thá»!
Thế là hai nà ng liá»n lần lượt phi thân ra ngoà i.
|

18-09-2008, 08:45 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 13 phút 59 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
BẠCH KIẾM LINH MÃ
Tác giả: Khuyết Danh
CHÆ¯Æ NG NÄ‚M MÆ¯Æ I CHÃN
BẮC Tá»° BA GẶP MAI PHỤC, GIAI NHÂN THỤ KHá»N
Mưá»i mấy ngôi nhà lá lụp xụp tiêu Ä‘iá»u không má»™t bóng ngưá»i và tháºm chà chẳng má»™t tiếng gà kêu chó sá»§a.
Nhạc Phụng Linh trước hết phóng đến ngôi nhà gần nhất, gõ cá»a lá»›n tiếng há»i:
- Trong nhà có ai không?
Không há» có tiếng trả lá»i. Tân Má»™ Hoa vá»™i nói:
- Không cần phải e ngại, cứ xô cá»a và o xem thá»!
Chưa dứt lá»i đã đưa tay xô cá»a “kẹt†má»™t tiếng khẽ, cánh cá»a đã mở ra. Láºp tức, mùi máu tanh từ trong nhà xông ra nồng nặc, khiến Nhạc Phụng Linh và Tân Má»™ Hoa kinh hãi, suýt nữa báºt lên thà nh tiếng.
Äịnh thần nhìn kỹ, những thấy mấy tá» thi nằm sóng xoà i trong vÅ©ng máu, đó là hai ngưá»i má»™t nam má»™t nữ tuổi chừng bốn mươi, hiển nhiên là hai vợ chồng, bên cạnh đó là má»™t bé gái chừng mưá»i mấy tuổi, có lẽ là con gái cá»§a há».
Qua vết máu hiển nhiên ba ngưá»i nà y vừa chết không lâu lắm, chỉ trước lúc hai nà ng đến nÆ¡i.
Nhạc Phụng Linh nghiến răng nói:
- Thá»§ Ä‘oạn tháºt tà n ác, bá»n nà o gây ra thế nà y?
- Cả thôn Ä‘á»u bị giết, Vô Ưu lão nhân lại mất tÃch, ông ấy đã Ä‘i đâu thế nhỉ?
Tân Mộ Hoa đảo mắt:
- Chỉ có hai khả năng, thứ nhất là ông ấy đã rá»i khá»i nhà trước khi xảy ra vụ tà n sát, tình cá» thoát khá»i tai biến, thứ nhì là đã bị bá»n hung đồ bắt Ä‘i mất rồi!
Nhạc Phụng Linh nghiến răng:
- Tại sao chúng lại bắt giữ ông ấy, để là m gì kia chứ?
Tân Má»™ Hoa cưá»i ảo não:
- Hữu dụng lắm chứ, ông ấy là má»™t danh y, bất kỳ ai cÅ©ng không tránh khá»i sinh lão bệnh tá», có má»™t danh y bên cạnh thì có thể kéo dà i thêm sá»± sống.
Nhạc Phụng Linh chau mà y:
- Việc nà y xảy ra không sớm không muộn, lại xảy ra ngay khi chúng ta đến đây, rất có thể liên quan đến chúng ta.
Tân Má»™ Hoa gáºt đầu:
- Tiểu muá»™i cÅ©ng lấy là m lạ vá» Ä‘iá»u ấy, nhưng khi chúng ta giết cha con Quý Má»™ng Hùng, đến giá» chưa từng gặp má»™t kẻ nà o khả nghi, là m sao chúng hay tin nhanh đến váºy?
Nhạc Phụng Linh đi qua đi lại và i bước:
- Bây giá» chúng ta hãy khoan báºn tâm đến Ä‘iá»u ấy, vấn đỠtrước mắt chúng ta nên là m sao đây?
Tân Má»™ Hoa cưá»i:
- Ngoà i Vô Ưu lão nhân ra, quanh đây còn vị danh y nà o nữa không?
Nhạc Phụng Linh lắc đầu:
- Theo như tỷ tỷ biết, không còn ai nữa!
- Váºy thì theo ý tiểu muá»™i, chúng ta cứ ở đây chá» xem!
- Tại sao?
- Lý do đơn giản, đã không còn nÆ¡i nà o khác cứu chữa được cho Vân Dáºt Long, chúng ta nhắm mắt Ä‘i bừa thì cÅ©ng chẳng Ãch gì, vả lại theo tình trạng độc thương cá»§a chà ng, e rất khó chịu được hÆ¡n ná»a giá», huồng hồ có má»™t ná»a khả năng là Vô Ưu lão nhân Ä‘i đâu đó, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ vá».
Nhạc Phụng Linh cưá»i não nùng:
- Tỷ tỷ còn lo vỠmột vấn đỠkhác nữa, giả như vụ tà n sát tại đây có liên quan đến chúng ta, nếu chúng ta ở đây chỠđợi thì chẳng phải quá nguy hiểm ư?
Tân Mộ Hoa lắc đầu:
- Nếu tháºt sá»± bá»n chúng nhắm và o ta, tất nhiên là phải có sá»± bố trà từ trước, giá» có bá» Ä‘i thì cÅ©ng đã muá»™n rồi!
Nhạc Phụng Linh trầm ngâm:
- Äúng, chúng ta hãy cứ tiếp tục chá»!
Äảo mắt nhìn quanh, tiếp tục nói:
- Hoa muá»™i có hiểu biết vá» dược tÃnh không?
Tân Mộ Hoa lắc đầu:
- Linh tá»· sao lại há»i váºy?
Nhạc Phụng Linh đưa tay chỉ và o phòng thuốc:
- Trong đó có nhiá»u thuốc thế kia, nhất định phải có thuốc cứu chữa cho Vân Dáºt Long, nên hiểu biết được dược tÃnh, há chẳng có thể cho chà ng uống và o ư?
Tân Má»™ Hoa lắc đầu nguầy nguáºy:
- Không được, những thuốc ấy đâu có dán tên, hÆ¡n nữa thuốc có thể cứu ngưá»i mà cÅ©ng có thể hại ngưá»i, chúng ta chẳng mảy may hiểu biết, đâu thể sá» dụng má»™t cách bừa bãi được.
Nhạc Phụng Linh giáºm chân:
- Chỉ tiếc là nghĩa phụ không có ở đây, không thì nhất định lão nhân gia ấy sẽ có cách.
Hai nà ng vừa nói chuyện vừa chỠđợi, chừng ná»a giá» lại trôi qua. Hai nà ng nóng lòng đến mức nà o tháºt khó tả xiết, đồng thá»i đã lo độc thương cá»§a Vân Dáºt Long chuyển nặng lại sợ cưá»ng địch đột kÃch, hai nà ng như ngồi trên đồng than hồng, bồn chồn lo lắng.
May thay, trong thôn vẫn tÄ©nh lặng không má»™t tiếng động. Hai nà ng tiếp tục chỠđợi, mãi đến mặt trá»i ngã vá» non tây.
Nhạc Phụng Linh bỗng buông tiếng thở dà i:
- Không còn hy vá»ng nữa rồi, Vô Ưu lão nhân đã bị bá»n há» bắt Ä‘i rồi, rất có thể mục Ä‘Ãch cá»§a chúng chỉ nhằm là m cho Vân Dáºt Long chết Ä‘i, bởi không có Vô Ưu lão nhân thì độc thương cá»§a Vân Dáºt Long sẽ chẳng chữa khá»i được, mục Ä‘Ãch cá»§a chúng đã đạt nên cÅ©ng bá» Ä‘i rồi.
Tân Má»™ Hoa đưa mắt nhìn Vân Dáºt Long:
- Tiểu muá»™i lại không nghÄ© váºy, hãy chá» thêm lát nữa thá» xem!
Nhạc Phụng Linh lặng thinh, lại cất bước đi loanh quanh trong phòng.
Trá»i tối dần! Bá»—ng nhiên có tiếng ngâm nga văng vẳng vá»ng đến từ xa, giá»ng lè nhè khó nghe như là cá»§a ngưá»i say rượu.
Nhạc Phụng Linh mừng rỡ reo lên:
- May là chúng ta đã chỠở đây, Vô Ưu lão nhân đã vỠđến rồi!
Tân Mộ Hoa ngạc nhiên:
- Sao chỉ mới nghe loáng thoáng mà Linh tỷ đã biết là ông ấy?
- Chắc chắn là không lầm được, thuở bé tá»· tá»· từng nghe ông ấy vẫn ngâm nga vá»›i giá»ng say sưa như váºy. Ông ấy rất thÃch uống rượu, và má»—i lần uống là cứ say lúy túy.
Tân Mộ Hoa chau mà y:
- Y sư rất kỵ uống rượu, ông ấy say sưa như váºy thì là m sao chữa trị cho Vân Dáºt Long?
Nhạc Phụng Linh cưá»i:
- Hoa muá»™i khá»i lo Ä‘iá»u ấy, y thuáºt cá»§a Vô Ưu lão nhân có thể nói là thiên hạ đệ nhất, dẫu say đến mấy cÅ©ng có thể chữa bệnh như thưá»ng.
Ngay khi ấy, đã nghe tiếng bước chân chệnh choạng vang lên ở ngoà i sân, đồng thá»i má»™t giá»ng ồ á» nói:
- Ủa, ở đâu có một con tuấn mã thế nhỉ?
Nhạc Phụng Linh vá»™i bước ra, khÃch động nói:
- Vô Ưu bá bá có còn nháºn ra Ä‘iệt nữ không?
Tân Má»™ Hoa cÅ©ng đã bước ra đến cá»a, những thấy má»™t lão nhân tóc bạc đầu đội nón trúc, mình mặc y phục vải thô, mang trên lưng má»™t chiếc hồ lô rất to mà u đỠsáºm, đã bước và o đến trong sân.
Lão nhân đó thoáng ngá»› ngưá»i, chú mắt nhìn Nhạc Phụng Linh nói:
- Lão ô mắt già sá» sệt... không còn nháºn ra cô nương là ai nữa!
Nhạc Phụng Linh mỉm cưá»i:
- Äiệt nữ là Linh nhi...
Vô Ưu lão nhân lẩm bẩm:
- Linh nhi... Linh nhi... có phải là con gái cá»§a ngưá»i thợ săn Lưu lão gia không?
Nhạc Phụng Linh cưá»i:
- Vô Ưu bá bá, tiểu Ä‘iệt nữ là Nhạc Phụng Linh ở Thất SÆ¡n Cá»u Trùng Thiên!
- À, Linh nhi ở Cá»u Trùng Thiên... Lão nhá»› ra rồi, sao ngươi đã khôn lá»›n thế nà y sao?
Nhạc Phụng Linh cưá»i:
- Äã bảy, tám năm rồi, tất nhiên Ä‘iệt nữ phải khôn lá»›n chứ!
Vô Ưu lão nhân cưá»i phì:
- Phải rồi, các ngươi Ä‘á»u lá»›n, còn những lão già nà y thì ngà y cà ng già nua... Lệnh tôn đâu? Ông ấy không đến đây ư?
Nhạc Phụng Linh chợt buồn:
- Tiên phụ đã từ trần lâu rồi!
Vô Ưu lão nhân ngá»a mặt thở dà i:
- Ôi, bao ngưá»i bạn xưa Ä‘á»u đã lần lượt ra Ä‘i, chỉ lão già nà y là vẫn còn sống dai... à nà y, Linh nhi ngươi không ở Cá»u Trùng Thiên, đến đây chi váºy?
Nhạc Phụng Linh chỉ Tân Mộ Hoa nói:
- Äây là nghÄ©a muá»™i cá»§a Ä‘iệt nữ, trong phòng còn má»™t bệnh nhân nữa, chúng Ä‘iệt nữ đến đây là để cầu xin bá bá cứu mạng cho!
Vô Ưu lão nhân như tỉnh hẳn rượu, rướn ngưá»i nói:
- Có bệnh nhân ư? Bệnh gì váºy và hiện ở đâu?
Trong khi nói cất bước Ä‘i và o nhà , láºp tức trông thấy Vân Dáºt Long nằm trên giưá»ng.
Những thấy Vô Ưu lão nhân mắt rá»±c sáng từ xa nhìn Vân Dáºt Long, lắc đầu nói:
- Linh nhi, không phải là bệnh mà là độc thương!
Nhạc Phụng Linh vội nói:
- Äúng rồi, đó là độc thương. Y đã sắp chết rồi, xin bá bá hãy mau cứu y giùm cho!
Vô Ưu lão nhân gáºt đầu:
- Tất nhiên là phải cứu rồi, nhưng trước hết ta muốn biết hai ngưá»i có quan hệ như thế nà o vá»›i hắn?
Nhạc Phụng Linh đỠmặt:
- Bá bá cứ việc cứu ngưá»i, há»i quan hệ thế nà o chi váºy?
Vô Ưu lão nhân cưá»i há» há»:
- Không được, đó là luáºt lệ cá»§a ta, nhất định phải biết hắn là gì cá»§a hai ngưá»i rồi má»›i có thể ra tay chữa trị được.
Tân Má»™ Hoa bá»—ng xen lá»i:
- Chẳng giấu gì lão tiá»n bối, y là nghÄ©a huynh cá»§a chúng vãn bối, bởi bị kẻ ám toán nên má»›i thỠđộc thương, xin lão tiá»n bối hãy ra tay cứu giúp cho!
Vô Ưu lão nhân cưá»i há» há»:
- NghÄ©a huynh nghÄ©a muá»™i gì, theo ta thấy mối quan hệ giữa các ngươi rất có vấn Ä‘á»...
Song lại không há»i tiếp nữa, chỉ lẩm bẩm má»™t mình:
- Thôi được, ta là danh y, bất kể quan hệ giữa các ngươi thế nà o cũng chẳng sao. Thấy chết mà không cứu ư?
Äoạn bèn Ä‘i đến bên giưá»ng, tỉ mỉ xem xét vết thương nÆ¡i cổ chân cùng tai mÅ©i trên mặt, hồi lâu má»›i ngẩng lên, chau chặt mà y lặng thinh.
Nhạc Phụng Linh nôn nóng tiến đến gần há»i:
- Thế nà o? Thương thế y nặng lắm phải không?
Vô Ưu lão nhân gáºt đầu liên hồi:
- Nặng lắm, hắn đã trúng phải khà cá»§a loà i hồng mông (mòng). Ngoà i lão phu ra trên Ä‘á»i khó tìm được thuốc giải. Tuy nhiên, muốn cứu hắn còn phải chỠđến sá»± giúp sức cá»§a hai vị cô nương má»›i được.
Nhạc Phụng Linh vội nói:
- Bất luáºn bá bá bảo chúng Ä‘iệt nữ là m gì cÅ©ng được, xin cứ dặn bảo.
Vô Ưu lão nhân nhẹ gáºt đầu, quay ngưá»i Ä‘i ra phòng ngoà i, lấy hai chiếc ly trên bà n rót đầy trà , Ä‘oạn lấy từ trong tay áo ra má»™t chiếc lá» mà u xanh biếc, trút ra hai hoà n thuốc mà u lục, bá» và o trong hai ly trà , chỉ thấy nước trà sôi sùng sục, láºp tức hoà n toà n hòa tan.
Nhạc Phụng Linh chú mắt nhìn, mặt bỗng lộ vẻ căng thẳng.
Vô Ưu lão nhân chia hay ly trà xuống trước mặt hai nà ng nghiêm giá»ng nói:
- Hãy uống thuốc nà y sẽ tạo cho hai ngưá»i má»™t sức nóng, trước tiên hai ngưá»i hãy cá»±c lá»±c đả thông Ä‘iá»u hòa xoa bóp các huyệt mạch toà n thân hắn, cho đến khi máu lưu thông thì lão phu má»›i ra tay chữa trị được.
Nhạc Phụng Linh chau mà y:
- Không cần uống thuốc nà y chẳng được sao?
Vô Ưu lão nhân lắc đầu:
- Thuốc nà y là Khải Dương Äan, uống và o sinh ra sức nóng từ lòng bà n tay phát ra, không uống không được đâu! Hai ngươi phải là m váºy má»›i mong cứu được hắn.
Nhạc Phụng Linh chằm chặp nhìn Vô Ưu lão nhân:
- Có lẽ bá bá không dối gạt chúng điệt nữ đó chứ?
Vô Ưu lão nhân trừng mắt:
- Ngươi nói váºy nghÄ©a là sao?
Nhạc Phụng Linh bá»—ng xuất thá»§ nhanh như chá»›p, chá»™p và o cổ tay Vô Ưu lão nhân, trầm giá»ng quát:
- NghÄ©a là sao đó ư? Äó thì phải nói lão má»›i đúng... CÅ©ng may, võ công lão cÅ©ng thưá»ng, chế ngá»± lão cÅ©ng chẳng phà sức. Nói mau, lão là ai? Vô Ưu lão nhân hiện nay ở đâu? Ông ấy...
ÄÆ°a tay lá»™t phăng lá»›p mặt nạ da ngưá»i trên mặt lão, láºp tức hiện ra má»™t gương mặt má»™t lão nhân tuổi trạc ngÅ© tuần, mặt chuá»™t mÅ©i ó đầy nham hiểm, song ra chiá»u rất kinh hoà ng.
Tân Mộ Hoa cũng sớm đã nắm giữ cổ tay tay bên kia của Vô Ưu lão nhân giả.
Nhạc Phụng Linh nhìn tháºt kỹ chiếc mặt na da ngưá»i trong tay má»™t hồi, bá»—ng thảng thốt nói:
- Äây chÃnh là lá»™t từ trên mặt Vô Ưu lão nhân, các ngươi đã giết ông ấy rồi hả?
Vô Ưu lão nhân giả vẫn lặng thinh.
Nhạc Phụng Linh nghiến răng:
- Lão tặc, nếu ngươi còn im lặng bổn cô nương sẽ cho ngươi nếm mùi phân cân há»a cốt (tách gân khóa xương)!
Vô Ưu lão nhân giả buông tiếng thở dà i:
- Thôi được, lão phu nói... Nhưng là m sao ngươi lại phát giác được lão phu đã giả mạo?
Nhạc Phụng Linh lạnh lùng:
- Hừ, hết sức rõ rà ng! Thứ nhất, đây là phòng thuốc cá»§a Vô Ưu lão nhân, nếu lão tháºt sá»± là Vô Ưu lão nhân thì nhất định đã lấy thuốc từ trong đó, chứ đâu có từ trong tay áo móc ra. Thứ hai, lão bá» thuốc và o trong ly trà , ngón tay run rẩy, chứng tá» lão rất hồi há»™p. Tuy rằng Vô Ưu lão nhân hay uống rượu say sưa nhưng má»™t khi chữa bệnh lão vẫn rất tỉnh táo, không bao giá» mưá»i ngón tay lại run. Thứ ba, tuy ta không hiểu gì vá» dược tÃnh, nhưng phà m là thuốc có mà u lục hầu hết Ä‘á»u có mang độc tố. Thứ tư, và cÅ©ng là điá»u quan trá»ng nhất, trên cổ tay phải cá»§a Vô Ưu lão nhân có má»™t vết sẹo tÃm sẫm, còn lão thì không, do đó mà ta biết lão là kẻ giả mạo!
Vô Ưu lão nhân giả thở dà i:
- Thôi được, lão phu xin khai đây, Vô Ưu lão nhân đã...
Thốt nhiên má»™t luồng sáng xanh lấp loáng, Vô Ưu lão nhân giả ngoẻo sang má»™t bên chết ngay láºp tức.
Thì ra từ ngoà i cá»a sổ bay và o má»™t mÅ©i tên rất nhá», cắm và o sau ngá»±c lão ta.
Nhạc Phụng Linh tức tối xô thi thể lão ta ra, hối hả nói:
- Chúng ta đã bị bao vây rồi, hãy bảo vệ Vân Dáºt Long mau!
Liá»n thì cùng Tân Má»™ Hoa lao nhanh và o ná»™i thất, canh giữ bên giưá»ng Vân Dáºt Long.
Ngay khi ấy, bá»—ng nghe tiếng Linh Mã ở ngoà i sân hà vang, ra vẻ tức giáºn lẫn lo lắng.
Nhạc Phụng Linh liá»n hét to:
- Linh Mã, lúc nà y không thể bảo vệ cho mi được, hãy mau chạy nhanh vá» Thanh Dương Lãnh, nÆ¡i đó an toà n hÆ¡n đưá»ng vá» Thái SÆ¡n, chỉ cần mi vượt khá»i vòng vây là thoát!
Chỉ nghe tiếng Linh Mã hà dà i, tá»±a hồ nghe hiểu lá»i nói cá»§a Nhạc Phụng Linh, láºp tức tung vó lao Ä‘i. Rồi thì tiếng vó xa dần.
Liá»n sau đó, ánh lá»a rá»±c sáng mấy mươi ngá»n Ä‘uốc bao quanh, bóng ngưá»i lố nhố nhưng không má»™t ai lên tiếng.
Nhạc Phụng Linh quát vang:
- Các ngươi là ai? ChÃnh NghÄ©a Äoà n phải không?
Chỉ nghe má»™t tiếng cưá»i sắc lạnh nói:
- Tất nhiên rồi, ngoà i ChÃnh NghÄ©a Äoà n ra, ai mà dám rầm rá»™ truy tìm đà o phạm thế nà y?
Nhạc Phụng Linh cưá»i khảy:
- Hay cho ChÃnh NghÄ©a Äoà n, quả đã trở thà nh cưá»ng đạo rồi! Tôn giá truy tìm đà o phạm gì, ai là đà o phạm chứ?
- Vân Dáºt Long ra là chá»§ nhân Huyết Bi Ä‘á»i thứ ba và cÅ©ng chÃnh là chưởng môn Ä‘á»i thứ ba cá»§a ChÃnh NghÄ©a Äoà n và còn Quân Má»™ Hoa, ả là ngưá»i thu dưỡng cá»§a bổn môn chá»§, tại sao không kể là đà o phạm?
Nhạc Phụng Linh kinh hãi, quay sang Tân Mộ Hoa khẽ nói:
- Có phải Quân Trung Thánh đó không?
Tân Má»™ Hoa nghiến răng gáºt đầu:
- ChÃnh lão ma ấy!
Nhạc Phụng Linh lo âu:
- Lão ma ấy Ä‘Ãch thân dẫn bá»™ hạ đến đây, chúng ta và Vân Dáºt Long e không còn hy vá»ng sống còn nữa rồi!
Tân Mộ Hoa thở dà i:
- Tuy rằng đây là kết cuá»™c xấu nhất, nhưng cÅ©ng kể được là tốt nhất, hai ta cùng chết vá»›i Vân Dáºt Long tại đây, váºy cÅ©ng phần nà o toại nguyện rồi!
Nhạc Phụng Linh gáºt đầu tán đồng:
- Phải rồi, bất luáºn thế nà o chúng ta cÅ©ng chẳng thể để lá»t và o tay ma đầu ấy, nếu chúng áºp và o thì hai ta tức khắc tá»± vẫn ngay!
Tân Má»™ Hoa gáºt đầu:
- Linh tỷ, tiểu muội biết chúng ta dẫu chết đi thì cũng còn có Nhạc ca ca và nghĩa phụ báo thù cho chúng ta!
Thế là hai nà ng bèn lặng thinh chỠxem diễn tiến.
Lát sau, lại nghe tiếng Quân Trung Thánh nói:
- Má»™ Hoa, bổn tôn chá»§ đã nuôi dưỡng ngươi mưá»i mấy năm dà i, tại sao ngươi lại hoà n toà n không há» có lòng báo đáp?
Tân Má»™ Hoa tức giáºn mắng:
- Tuy lão dưỡng nuôi ta mưá»i tám năm trá»i, nhưng ta căm thù lão đến táºn xương táºn tá»§y, ước gì có thể ăn tươi nuốt sống lão thì má»›i hả dạ, bởi cả gia đình ta Ä‘á»u bị lão tà n sát!
Quân Trung Thánh trầm giá»ng:
- Má»™ Hoa, đó là sá»± xúi xiểm cá»§a ngưá»i ngoà i, nếu ta mà tháºt sá»± sát hại cả gia đình ngươi thì đâu có chừa lại ngươi. Hãy ra đây, ta không trách phạt ngươi đâu... Và Nhạc cô nương nữa, ChÃnh NghÄ©a Äoà n xưa nay chưa từng xâm phạm đến Cá»u Trùng Thiên, chúng ta là bạn chứ không phải thù, cô nương cÅ©ng ra đây Ä‘i!
Nhạc Phụng Linh khẽ nói:
- Lão ma ấy muốn gì thế nhỉ? Tại sao không xông quách và o đây, lại ở ngòai lải nhải cho mất thá»i gian thế nà y?
Tân Mộ Hoa trầm ngâm:
- Chỉ có má»—i má»™t nguyên nhân, vì lão cần Vân Dáºt Long. Linh tá»· không nghe sao? Lão muốn khiến Vân Dáºt Long trở thà nh chá»§ nhân Huyết Bi Ä‘á»i thứ ba.
Nhạc Phụng Linh gáºt gù:
- Váºy chúng ta hãy dá»±a và o đó kéo dà i thá»i gian, đến đâu hay đến đó.
Không còn nghe tiếng Quân Trung Thánh nói tiếp nữa, nhưng lát sau bá»—ng nghe má»™t giá»ng lão bà nói:
- Nhị vị cô nương, lão thân là ngưá»i già không biết võ công, để cho lão thân và o được không?
Hai nà ng ngạc nhiên nhìn nhau, Tân Mộ Hoa quát:
- Và o thì được, nhưng nếu giỠtrò sẽ tức khắc lấy mạng bà ngay!
- Vâng! Vâng! Lão thân chỉ phụng mệnh chuyển và i lá»i thôi!
Vừa dứt lá»i, quả thấy má»™t lão bà chệnh choạng bước và o.
Nhạc Phụng Linh trầm giá»ng quát:
- Äứng lại đó, có gì nói mau!
- Lão thân nguyên là bộc phục của Quý Mộng Hùng, hôm nay đã được lệnh chủ nhân đi theo Vân Cung chủ, nà o ngỠchủ nhân táng mạng, lão thân bị bắt...
Nhạc Phụng Linh ngạc nhiên:
- Thì ra chÃnh ngươi là ngưá»i đã đưa đưá»ng dẫn lối, chỉ bấy nhiêu cÅ©ng đáng tá»™i phanh thây xẻ thịt rồi!
Bà lão hai tay xua lia lịa:
- Không thể trách lão thân được, lão thân chỉ thi hà nh theo mệnh lệnh, nếu lão thân mà không má»i được Vân Cung chá»§ thì sẽ bị chá»§ nhân xá» tá», và bây giá» lão thân đã đổi chá»§ nhân má»›i...
Tân Má»™ Hoa gằn giá»ng:
- Chủ nhân của bà hiện nay là Quân Trung Thánh chứ gì?
Bà lão lắc đầu:
- Lão thân không biết đại danh cá»§a chá»§ nhân, chẳng qua vì cảm kÃch đại ân đã không giết cá»§a tân chá»§ nhân và o đây để chuyển và i lá»i, vị Vân Cung chá»§ nà y là ngưá»i chúng tôi rất quý mến, độc thương cá»§a y, chá»§ nhân chúng tôi có cách chữa khá»i, chỉ cần nhị vị cô nương bằng lòng, láºp tức sẽ cho ngưá»i và o đây chữa trị, và cam Ä‘oan không là m hại đến nhị vị cô nương, đó là giải pháp tốt nhất, bằng không, là m cho chá»§ nhân chúng tôi nổi giáºn, chỉ e nhị vị cô nương cÅ©ng khó sống!
Nhạc Phụng Linh nghiến chặt răng, bỗng quát to:
- Chớ lôi thôi, hãy cút ngay!
Chưa dứt lá»i đã vung tay phóng ra má»™t chưởng...
|

18-09-2008, 08:46 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 13 phút 59 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
BẠCH KIẾM LINH MÃ
Tác giả: Khuyết Danh
CHÆ¯Æ NG SÃU MÆ¯Æ I
LÂM NGUY GẶP CỨU TINH, ÄỘC THÆ¯Æ NG BÃŒNH PHỤC
Bà lão quả đúng là không biết võ công, chẳng biết tránh né, hứng trá»n má»™t chưởng cá»§a Nhạc Phụng Linh, chỉ nghe “bình†má»™t tiếng, bà lão bị đánh văng ra ngoà i cá»a, rồi thì không còn tiếng động nà o nữa.
Nhạc Phụng Linh thở hắt ra một hơi dà i, nói:
- Giết mụ già ấy kể cÅ©ng như đã báo được thù cho Vân Dáºt Long phần nà o.
Bá»—ng nghe tiếng cưá»i hăng hắc vang lên:
- Má»™ Hoa, Nhạc cô nương... hai ngươi chá»› có bốc đồng, bất luáºn là vì cứu Vân Dáºt Long hay là vì bản thân hai ngươi, hãy chấp nháºn lá»i đỠnghị cá»§a lão phu thì má»›i là thượng sách.
Nhạc Phụng Linh tức giáºn quát:
- Lão chá»› mÆ¡ tưởng, bá»n tôi không mắc mưu đâu.
Quân Trung Thánh cưá»i ha hả:
- Sá»± tháºt sẽ chứng minh, lão phu sẽ láºp tức chữa khá»i độc thương cho Vân Dáºt Long, và bằng và o thân pháºn Huyết Bi tôn chá»§ cá»§a lão phu, trước bao thuá»™c hạ ChÃnh NghÄ©a Äoà n cam Ä‘oan không là m tổn thương đến tÃnh mạng hai ngươi, như váºy hai ngươi hẳn là tin được chứ?
Nhạc Phụng Linh hét vang:
- Bất luáºn lão nói gì bá»n ta cÅ©ng chẳng tin!
Quân Trung Thánh ngưng chốc lát, đoạn nói:
- Váºy là các ngươi chấp nháºn trÆ¡ mắt nhìn Vân Dáºt Long chết Ä‘i phải không?
Nhạc Phụng Linh cưá»i vang:
- Äúng váºy. Vân Dáºt Long không thể nà o sống được nữa, thay vì sống để là m nô lệ cho lão thà rằng chết Ä‘i còn hÆ¡n. Ở dưới suối và ng hẳn là y không trách bá»n ta đâu.
Tiếng nói Quân Trung Thánh gần hơn:
- Nhạc cô nương nói váºy nghÄ©a là sao?
Nhạc Phụng Linh vẫn cưá»i vang:
- NghÄ©a là sao lẽ ra lão phải hiểu rất rõ, bá»n ta hai ngưá»i Ä‘á»u yêu Vân Dáºt Long, nhưng lại không được cùng chà ng nên duyên chồng vợ, đà nh cùng chà ng xuống dưới suối và ng cho trá»n tình trá»n nghÄ©a...
Quân Trung Thánh lặng thinh hồi lâu.
Nhạc Phụng Linh quay sang Tân Mộ Hoa khẽ nói:
- Xong rồi, lão ma ấy cÅ©ng rất là say mê Vân Dáºt Long, nhất định thu y là m truyá»n nhân Huyết Bi Ä‘á»i thứ ba, chúng ta có thể mặc cả vá»›i lão ta đấy.
Tân Má»™ Hoa gáºt đầu:
- Nhưng chúng ta phải tháºn trá»ng đỠphòng má»›i được, lão ma nà y xảo quyệt lắm.
Một hồi sau, lại nghe Quân Trung Thánh nói:
- Các ngươi hãy suy nghÄ© kỹ, nghe theo lá»i đỠnghị cá»§a lão phu tốt hÆ¡n là khăng khăng giữ ý kiến cá»§a các ngươi tốt hÆ¡n.
Tân Mộ Hoa quát to:
- Lão ma khá»i phải phà lá»i nữa và hãy rút lui ra xa mau, bằng không bá»n ta sẽ tức khắc giết chết Vân Dáºt Long rồi tá»± tuyệt ngay.
Quân Trung Thánh giá»ng có phần hốt hoảng:
- Hãy khoan, các ngươi không nên là m váºy, hãy thư thả mà bản thảo đã.
Nhạc Phụng Linh cao giá»ng:
- Chẳng còn gì để bà n thảo nữa cả, bá»n ta đã nhất quyết há»§y mình, bà n thảo cÅ©ng chỉ vô Ãch thôi.
Quân Trung Thánh vội nói:
- Lão phu sẽ cho ngưá»i và o chữa trị cho Vân Dáºt Long ngay hoặc là đưa thuốc và o, vì Vân Dáºt Long đã trúng phải kịch độc hồng mông (mồng Ä‘á»), không còn chịu đựng được bao lâu nữa đâu.
Nhạc Phụng Linh cưá»i khảy:
- Bổn cô nương biết rồi, nhưng thuốc của lão...
Quân Trung Thánh cưá»i tiếp lá»i:
- Chẳng lẽ lão phu lại hại y hay sao. Nếu muốn hại y thì chẳng còn gì dá»… hÆ¡n, chỉ cần lão phu hạ lệnh má»™t tiếng, tất cả các ngươi sẽ láºp tức táng mạng ngay.
Nhạc Phụng Linh cưá»i khảy:
- Äà nh rằng là không táng mạng, nhưng ai có thể đảm bảo trong thuốc không là m mê thần địch chứ?
Quân Trung Thánh thở dà i:
- Nếu các ngươi không chịu tin thì khó quá.
Nhạc Phụng Linh Ä‘anh giá»ng:
- Äây vốn dÄ© là má»™t việc rất khó, tốt hÆ¡n lão nên câm miệng lại và cút Ä‘i.
Bên ngoà i im lặng, hiển nhiên Quân Trung Thánh Ä‘ang phân vân lấy là m khó xá».
Nhạc Phụng Linh khẽ nói:
- Chúng ta nên là m sao đây?
Tân Mộ Hoa chau mà y:
- Theo tình hình nà y chúng ta có thể Ä‘e dá»a bằng tÃnh mạng cá»§a Vân Dáºt Long mà xông ra khá»i đây, nhưng ra khá»i đây rồi thì sao? Chúng ta không thể nà o thoát khá»i được sá»± theo dõi cá»§a há» và chữa khá»i độc thương cho Vân Dáºt Long...
Nói đến đó, nghẹn ngà o không nói tiếp được nữa.
Nhạc Phụng Linh bặm môi:
- Váºy xem ra chúng ta chỉ còn cách cùng chết vá»›i Vân Dáºt Long, ngoà i ra không còn cách nà o hÆ¡n nữa.
Tân Mộ Hoa nước mắt lã chã, khẽ nói:
- Sá»›m muá»™n gì cÅ©ng phải váºy thôi, chúng ta chết Ä‘i là xong.
Nhạc Phụng Linh cắn chặt răng, chầm cháºm từ trong tay áo lấy ra má»™t ngá»n chá»§y thá»§.
Hai hà ng nước mắt rà n rụa, cùng đưa mắt nhìn nhau, Tân Mộ Hoa nói:
- Chúng ta phải giải quyết Vân Dáºt Long trước rồi tá»± sát sau.
Nhạc Phụng Linh gáºt đầu:
- Äúng váºy, mặc dù chúng ta không nên giết chà ng, nhưng để chà ng lá»t và o tay lão ma kia thì háºu quả lại cà ng thê thảm hÆ¡n, mai đây dưới chốn suối và ng Vân Dáºt Long nhất định cÅ©ng sẽ oán háºn chúng ta.
Äoạn run rẩy trao ngá»n chá»§y thá»§ cho Tân Má»™ Hoa và nói:
- Hoa muội, muội hạ thủ đi...
Tân Mộ Hoa lưỡng lự:
- Tiểu muội... không hạ thủ được đâu, Linh tỷ hạ thủ đi.
Nhạc Phụng Linh nghẹn ngà o:
- Tỷ tỷ... cũng không thể nà o hạ thủ được.
Äoạn hai nà ng ôm chầm lấy nhau khóc sướt mướt.
Bá»—ng lại nghe giá»ng nói Quân Trung Thánh từ xa vá»ng đến:
- Tứ bộc Hồng Hoà ng Lam Hắc đâu?
Láºp tức có tiếng hô vang:
- Chúng lão nô có mặt.
- Các ngươi hãy chia ra bốn phương vị, nghiêm máºt giám sát những ngưá»i trong phòng.
- Chúng lão nô tuân mạng.
Nhạc Phụng Linh ngưng khóc, khẽ nói:
- Lão ma ấy chẳng rõ vì việc gì đã bỠđi rồi, đây có lẽ là dịp may thoát thân của chúng ta.
Tân Mộ Hoa chau mà y:
- Tứ bộc Hồng Hoà ng Lam Sắc nà y nghe nghĩa phụ nói cũng rất là lợi hại, đã bị Quân Trung Thánh khống chế bằng thuốc mê, e thoát thân cũng khó.
Thốt nhiên, ngoà i cá»a sổ có tiếng truyá»n âm nói:
- Nhị vị cô nương có nghe tiếng nói lão phu không?
Nhạc Phụng Linh và Tân Má»™ Hoa Ä‘á»u đã nghe rõ, hai nà ng cùng đưa mắt nhìn nhau. Nhạc Phụng Linh cÅ©ng liá»n truyá»n âm nói:
- Có, tôn giá là ai váºy?
Tiếng nói kia mừng rỡ:
- Lão phu vốn là má»™t trong năm vị thiên tôn trưởng lão cá»§a ChÃnh NghÄ©a Äoà n, “Hắc Bá Vương†Quách Tâm Dư, nhưng hiện đã trở thà nh bá»™c tùng cá»§a Quân Trung Thánh.
Nhạc Phụng Linh ngạc nhiên:
- Äiá»u ấy tháºt là lạ, tôn giá nói rõ hÆ¡n được chăng?
“Hắc Bá Vương†Quách Tâm Dư vội nói:
- Quân Trung Thánh cá»±c kỳ hiểm ác, trước tiên dùng độc thá»§ hạ gục chúng lão phu, sau đó lại cho uống và o thuốc di thần dịch chà là m mất Ä‘i bản tÃnh, hoà n toà n phục tùng mệnh lệnh cá»§a y.
Nhạc Phụng Linh lấy là m lạ:
- Váºy sao tôn giá vẫn còn tỉnh táo thế nà y?
Hắc Bá Vương khẽ thở dà i:
- Vì lúc thiếu thá»i lão phu có ăn má»™t con cá chép bạc ngà n năm, chÃnh là khắc tinh cá»§a loại thuốc mê ấy, do đó đã không bị mất Ä‘i bản tÃnh, nhưng vì má»™t mình cô thân khó thể là m gì được, đà nh phải im lặng chỠđợi thá»i cÆ¡.
- Váºy tôn giá muốn gì?
- Chúng ta hãy hợp tác tìm cách thoát thân.
Nhạc Phụng Linh cưá»i ảo não:
- E chẳng dá»… đâu, nên biết Quân Trung Thánh thế lá»±c hùng mạnh, Vân Dáºt Long lại Ä‘ang thá» thương, hy vá»ng thoát thân tháºt là mong manh.
- Lão phu có thể tìm cách lấy trá»™m thuốc giải cứu chữa Vân Dáºt Long trước.
Nhạc Phụng Linh ngẫm nghĩ:
- Váºy... váºy... tôn giá có thể lấy trá»™m thuốc giải dá»… dà ng thế ư?
Hắc Bá Vương đầy tự tin:
- Quân Trung Thánh đã xem bá»n nà y là những nô bá»™c không bao giá» bá»™i phản được nên không há» có ý đỠphòng, chỉ cần lão phu giở chút kế má»n, nhất định sẽ có thể lấy được.
Nhạc Phụng Linh phân vân do dá»±. Tân Má»™ Hoa bèn tiếp lá»i:
- Váºy thì tôn giá hãy mau tìm cách lấy thuốc Ä‘i, chúng tôi ở đây chá».
- Vâng!
Hắc Bá Vương nói xong, quả nhiên láºp tức phi thân phóng Ä‘i.
Chá» Hắc Bá Vương Ä‘i xa, Nhạc Phụng Linh má»›i hạ thấp giá»ng nói:
- Việc nà y mạo hiểm quá, Hoa muội sao có thể tin lão dễ dà ng thế nà y, nên biết Quân Trung Thánh vô cùng quỷ quyệt, nếu đây là mưu kế của lão thì chúng ta há chẳng mắc lừa ư?
Tân Mộ Hoa khẽ thở dà i:
- NghÄ©a phụ cÅ©ng từng nói vá»›i chúng ta vá» Tứ Nhạc NgÅ© Ma, há» không phải là những kẻ dá»… chịu ngưá»i sai khiến, khi nãy Quân Trung Thánh đã gá»i há» là nô bá»™c, chứng tá» rất có khả năng là váºy. HÆ¡n nữa, hoà n cảnh cá»§a chúng ta hiện giỠđã đến mức sÆ¡n cùng thá»§y táºn, dù không muốn thì bắt buá»™c cÅ©ng phải tin thôi.
Nhạc Phụng Linh chau mà y:
- Nếu như trong thuốc giải có thuốc di thần dịch chà thì sao?
- Chúng ta phải dá»± tÃnh tình huống xấu nhất, lúc Vân Dáºt Long uống thuốc, mặc dù không thể phong bế huyệt đạo, nhưng chúng ta có thể ká» chá»§y thá»§ và o nÆ¡i yếu hại, nếu phát giác có Ä‘iá»u khác lạ thì láºp tức hạ sát ngay, sau đó chúng ta tá»± sát, thế là xong.
Nhạc Phụng Linh nhẹ gáºt đầu:
- Xem ra cÅ©ng chỉ đà nh váºy mà thôi.
Thế là hai nà ng lẳng lặng chỠđợi, lòng bồn chồn hồi hộp đến cực độ.
Thá»i gian cháºm chạp trôi qua, bất giác má»™t giỠđã qua Ä‘i, lúc nà y đã quá canh hai, bốn bá» im phăng phắc không má»™t tiếng động.
Äá»™t nhiên có tiếng bước chân rất khẽ đến gần cá»a sổ, rồi thì Hắc Bá Vương giá»ng kÃch động, truyá»n âm nói:
- Thuốc đây, hãy đón lấy.
Liá»n thấy má»™t cái gói nhá» ném qua cá»a sổ, Nhạc Phụng Linh vá»™i đưa tay đón lấy, mở ra xem chỉ thấy má»™t viên thuốc mà u đỠto cỡ há»™t nhãn lồng.
Hai nà ng đưa mắt nhìn nhau, nhất thá»i đứng thừ ra tại chá»—.
Chỉ nghe bên ngoà i Hắc Bá Vương hối hả nói:
- Äó chÃnh là thuốc chuyên giải chất độc hồng mông, tuyệt đối không lầm được đâu, hãy cho Vân Dáºt Long uống và o Ä‘i.
Nhạc Phụng Linh nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, tôn giá hãy chá» má»™t lát!
Hắc Bá Vương khẽ nói:
- Sau khi Vân Dáºt Long bình phục, nhị vị cô nương định hà nh đông thế nà o xin hãy báo cho lão phu biết trước, lão phu ở gần bên cá»a sổ, chỉ cần dùng truyá»n âm nháºp máºt, lão phu sẽ nghe được ngay bất kỳ lúc nà o.
Dứt lá»i láºp tức cất bước bá» Ä‘i, sau đó lại nghe tiếng bước chân ráºm rịch vá»ng lên Ä‘i theo sau Hắc Bá Vương.
Nhạc Phụng Linh quay lại, đưa mắt nhìn Vân Dáºt Long,khẽ nói:
- Tháºt sá»± cho chà ng uống viên thuốc nà y ư?
Tân Má»™ Hoa quả quyết gáºt đầu:
- Chúng ta bắt buộc phải mạo hiểm, ngoà i ra chẳng có cách nà o khác hơn.
Nhạc Phụng Linh ngẫm nghÄ© má»™t hồi, Ä‘oạn gáºt đầu nói:
- Thôi được, tỷ tỷ cho chà ng uống và o, còn Hoa muội hãy kỠdao ngay tim, khi cần Hoa muội... không được chùn tay đấy.
Tân Má»™ Hoa cắn chặt răng, cầm chá»§y thá»§ kê ngay và o tim Vân Dáºt Long, giá»ng run run nói:
- Linh tỷ cho chà ng uống đi.
Nhạc Phụng Linh lại thoáng lưỡng lá»±, Ä‘oạn vung tay vá»— và o huyệt kết hầu cá»§a Vân Dáºt Long, chà ng láºp tức há to miệng, Nhạc Phụng Linh lẹ là ng ném viên thuốc và o.
Chỉ nghe á»±c má»™t tiếng, Vân Dáºt Long đã nuốt chá»ng viên thuốc xuống cổ há»ng.
Hai nà ng hồi há»™p nhìn chốt và o chà ng. Lát sau trong bụng Vân Dáºt Long vang lên tiếng kêu rá»™t rá»™t.
Hai nà ng cà ng thêm hồi hộp, cánh tay phải cầm chủy thủ của Tân Mộ Hoa không ngớt run rẩy.
Nhạc Phụng Linh run giá»ng nói:
- Hoa muá»™i, tuyệt đối không được nhÅ©n tay để chà ng lá»t và o tay lão ma Quân Trung Thánh, ba chúng ta cùng chết bên nhau má»›i là kết cuá»™c tốt nhất.
Tân Má»™ Hoa run rẩy hÆ¡n, gáºt đầu:
- Tiểu muội... biết rồi.
Lát sau chỉ thấu mà u xanh tÃm trên mặt Vân Dáºt Long tan biến dần, hai nà ng hồi há»™p đến cá»±c độ, thá»i gian chừng ná»a tuần trà lại trôi qua, bá»—ng thấy tay chân Vân Dáºt Long khẽ động Ä‘áºy, rồi thì hai mắt từ từ hé mở.
Bà n tay cầm chá»§y thá»§ cá»§a Tân Má»™ Hoa đã ướt đẫm mồ hôi, giá»ng run run khẽ nói:
- Long ca... Long ca... có nháºn ra muá»™i không?
Nhạc Phụng Linh cÅ©ng run giá»ng nói:
- Vân... Cung chủ... hãy nói đi...
Vân Dáºt Long như đầu óc hãy còn há»—n loạn, vẫn chưa hiểu được những gì đã xảy ra trước mắt, chà ng lại từ từ nhắm mắt.
Nhưng lát sau chà ng lại mở mắt ra, môi mấp máy toan nói nhưng chẳng thốt nên lá»i.
Hai nà ng rúng động cõi lòng. Nhạc Phụng Linh khẽ chỉ tay và o trán chà ng nói:
- Vân Cung chủ... không nói được ư?
Sau cùng Vân Dáºt Long khẽ cất tiếng nói:
- Nhạc cô nương... Hoa muá»™i, sao hai ngưá»i lại ở đây? Vân má»—...
Tân Má»™ Hoa thở phà o má»™t hÆ¡i dà i, run tay cất ngá»n chá»§y thá»§ và o, lúc nà y nà ng má»›i hay lòng bà n tay mình ướt đẫm mồ hôi, cho dù Vân Dáºt Long có uống và o thuốc di thần dịch chà thì nà ng cÅ©ng chẳng thể nà o hạ thá»§ được.
Tân Má»™ Hoa mắt ngáºp lệ, nói:
- Äá»™c thương Long ca đã khá»i, ná»™i công đã khôi phục rồi ư?
Vân Dáºt Long giá»ng yếu á»›t:
- Chỉ cảm thấy hÆ¡i yếu thôi, tất cả đã khá»i rồi... Nhưng mà đây là đâu? Vì sao Vân má»— lại...
Nhạc Phụng Linh nước mắt chảy dà i:
- Chẳng lẽ Vân Cung chủ chẳng nhớ được gì cả sao?
Vân Dáºt Long trầm ngâm:
- Nhá»›, dưá»ng như Vân má»— đã chết dưới tay cha con Quý Má»™ng Hùng... Äúng rồi, ngay lúc nguy cấp chÃnh hai ngưá»i đã cứu Vân má»— phải không?
Tân Má»™ Hoa nhẹ gáºt đầu:
- Phải, nhưng hiện giá» chúng ta Ä‘ang ở trong vòng nguy hiểm, nÆ¡i đây là Bắc Tá»± Ba bên bá» sông Äại Vấn, chúng ta đã bị Quân Trung Thánh bao vây...
Vân Dáºt Long nghiến răng căm há»n nói:
- Lại là lão ma gian ác ấy, hôm nay...
Bởi còn quá suy nhược nên chà ng vừa khÃch động khà huyết liá»n dâng trà o, suýt nữa lại ngất xỉu.
Nhạc Phụng Linh hốt hoảng:
- GiỠđừng nói gì nữa, hay mau váºn công Ä‘iá»u tức, khi nà o công lá»±c hồi phục hẵng bà n cách phá địch.
Vân Dáºt Long dưới sá»± dìu đỡ cá»§a hai nà ng, ngồi dáºy xếp bằng váºn công Ä‘iá»u tức.
Tân Mộ Hoa kỠtai chà ng khẽ nói:
- Ngưá»i cứu Long ca ca là Hắc Bá Vương Quách Tâm Dư.
Rồi thì lần lượt tưá»ng thuáºt lại má»i sá»± vừa qua.
Vân Dáºt Long vừa váºn công vừa lắng nghe, nhưng Tân Má»™ Hoa chưa kịp kể hết, bá»—ng nghe bên ngoà i có tiếng cưá»i ồn à o và rồi tiếng cưá»i vang cá»§a Quân Trung Thánh vá»ng và o.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
4vn.eu, âèêèïåäèÿ, âîðîíåæ, áðèòíè, bac kiem linh ma, bacch ma linhh kiem, bach iem linh ma, bach khem linh ma, bach kiêÌm linh mã, bach kiêm linh ma, bach kiem kinh ma, bach kiem li.h ma, bach kiem linh bay, bach kiem linh ma, bach kiem linh ma 4, bach kiem linh ma 4vn, bach kiem linh ma chm, bach kiem linh ma hoi 1, bach kiem linh ma prc, bach kiem linh ma tronbo, bach kiem linh ma-4vn.eu, bach kiem linh ma.prc, bach kiem linh ma/, bach kiem linhma, bach kiem lonh ma, bach kienm linh ma, bach klem linh ma, bach linh ma anh 4vn, bach ma kiem, bach ma kiem linh, bach ma kiem the, bach ma linh kiem, bachkiêmlinhma, bachkiemlinhma, bachkiemlinhma tronbo, bachmalinhkiem, baÌ£ch kiêÌm linh ma, baÌ£ch kiêÌm linh mã, baÌ£ch kiêÌm linh mả, bạch kiếm linh mã, bạch kiếm linh mã -, bạch mã kiếm, bạch mã linh kiếm, chuyen bach kiem linh ma, doc truyen bach linh ma, download bach ma kiem, kiem linh 4vn, kiem the bach ma, kiem the bạch ma, kiemthe bach ma, linh kiem bach ma, ñìåøàðèêè, truyện kiếm bach ma, truyen bach kiem linh ma, truyen bach linh kiem ma, truyen bach ma kiem linh, truyen bach ma linh kiem, truyen bich kiem lien ma, truyenbach kiem linh ma, truyenbachkiemlinhma, vu dong can khon, www.bach kiem linh ma  |
| |