Tùng thù thằng Nghị và nhỏ Cúc Phương tím gan tím ruột. Dĩ nhiên hùa nhau lên án
Tùng trong tiết tập làm văn sáng nay không chỉ có hai đứa này. Nhưng so với cả
bọn, Nghị và Cúc Phương to mồm nhất. Suốt buổi, chúng không tiếc lời “tố khổ”
những “tội trạng” của Tùng với cô giáo. Đạt điểm văn cao nhất lớp, lẽ ra Tùng phải
ngồi trên “tột đỉnh vinh quang”, nhưng vì hai đứa này, buổi lễ đăng quanh của Tùng
bỗng biến thành một phiên tòa đằng đằng sát khí.
Nhưng nhỏ Cúc Phương là con gái, Tùng chẳng thể gây hấn. Nó chỉ lăm lăm chờ hỏi
tội Nghị.
Tiếng trống ra chơi vừa vang lên, Tùng liền chạy vội lại chỗ Đạt ngồi. Hai đứa nháy
nhó nhau lỉnh ra trước hành lang âm thầm mai phục.
Một lát, Nghị lững thừng bước ra. Sau khi đảo mắt một vòng khắp sân trường, Nghị
hăm hở rảo về phía gốc phượng kế hàng rào nơi một nhóm bốn, năm đứa đang chơi
đá cầu.
Tùng và Đạt lập tức rồi khỏi chỗ nấp, nhanh nhẹn bám theo.
Nghị hoàn toàn không hay biết tai họa đang sắp sửa ập đến sau lưng mình. Đang
đi, bỗng một cú thúc mạnh vào người từ phía sau khiến nó mất đà chúi nhủi tới
trước, sém tí nữa té lăn quay ra đất. Phải lạng choạng có đến mươi bước, Nghị mới
lấy lại được thăng bằng.
Hoàn hồn ngoảnh lại, thấy Đạt và Tùng đang đứng nhe răng cười hềnh hệch, Nghị
tức điên:
- Tụi mày chơi trò gì vậy?
Tùng khinh khỉnh:
- Trò của mày!
Nghị hừ mũi:
- Tao chả có trò nào lén lút như thế cả!
- Có đấy! – Tùng nheo mắt – Mày có trò “chó cắn trộm”! Sáng nay mày mới “cắn
trộm” tao mấy phát, sao mày mau quên thế?
- Cái đó chẳng phải là “cắn trộm”! – Nghị đỏ mặt – Cô giáo hỏi thì tao nói!
Đạt nhếch mép:
- Như vậy là đồ mách lẻo!
- Tao cũng chẳng mách lẻo!
Tùng độc địa:
- Vậy mày là đồ... đồ mật thám!
Tới đây thì Nghị hết chịu nổi. Nó sầm mặt:
- Tụi mày muốn gì nào?
Tùng huơ nắm đấm:
- Muốn “tặng” mày cái này chứ muốn gì!
- Ghê nhỉ? – Nghị ưỡn ngực thách thức – Mày giỏi thì đụng vào người tao xem!
Tùng chạm khẽ đầu ngón tay vào ngực Nghị:
- Tao đụng rồi đấy!
- Đụng thế thì ăn thua gì! – Nghị cười khảy – Mày đụng mạnh thử xem!
- Thế mà không mạnh à?
- Chả mạnh tí ti nào cả! – Nghị bĩu môi.
Tùng liền “đụng” thêm một cái nữa, lần này mạnh hơn một chút xíu.
- Vẫn chẳng ngứa ngáy gì! – Nghị tiếp tục khiêu khích – Đụng mạnh hơn tí nữa thì
mày sẽ biết!
Lời lẽ của Nghị làm Đạt đứng bên tức khí.
- Mày cứ đụng thật mạnh vào xem nó làm gì! – Đạt bảo Tùng, giọng hùng hổ. Rồi
sợ Tùng do dự, nó thêm – Chẳng lẽ mày lại sợ nó à?
- Xì! Tao mà sợ nó!
Tùng hừ giọng và như để chứng minh cho lời nói của mình, nó liền xô mạnh vào
ngực Nghị.
Nghị gầm lên một tiếng và sau khi gượng lại được, nó bặm môi lao thẳng vào người
Tùng như một mũi tên vút ra từ dây cung.
Trong thoáng mắt, cả hai đứa quấn lấy nhau, tay đấm chân đá huỳnh huỵch.
Đám bạn chung quanh lập tức bỏ dở trò chơi chạy lại. Nhiều đứa vừa chạy vừa reo:
- A ha, đi xem đấu võ đài!
Khán giả kéo tới mỗi lúc một đông, bu kín vòng trong vòng ngoài. Lúc này, hai đấu
thủ đã ngã nhoài ra đất, ôm nhau lăn lộn, đất cát bay mù mịt.
Đạt nhảy loi choi chung quanh, khản cổ hò hét:
- Ráng lên, ráng lên Tùng! Đè cổ nó xuống!
Nhưng mặc cho thằng bạn đứng ngoài không ngừng cổ vũ, Tùng vẫn chẳng làm sao
áp đảo được địch thủ. Thằng Nghị to con hơn nên không những Tùng không “đè cổ”
được nó mà ngược lại còn bị nó đè sấp mặt xuống đất không tài nào ngóc lên được.
Tùng chỏi hai cùi tay xuống đất cố vùng dậy nhưng chỉ ngọ ngoạy một cách bất lực.
Đúng vào lúc Tùng hết gắng gượng nổi, chuẩn bị gục mặt xuống “cạp đất” bỗng có
tiếng con gái la hoảng:
- ối! Ai như thằng Tùng em chị Hạnh!
Đó là nhỏ Oanh, nhỏ Diệp và nhỏ Thùy Vân. Ba đứa đang chơi nhảy dây kết đó,
thấy đằng này bỗng nhiên nhốn nháo bèn tò mò kéo lại xem thử chuyện gì. Nào
ngờ vừa nhướn cổ dòm vào, nhỏ Diệp nhận ngay ra một trong hai ông nhóc đang
vật nhau tít mù dưới đất kia là Tùng, liền hốt hoảg la lên và vội vã xông vào.
- Buông ra ngay! – Nhỏ Diệp hét lên – Không được đánh nhau nữa!
Đang say máu, Nghị cố tình giả điếc. Nó vẫn một tay ghì chặt người Tùng, tay kia
đè lên gáy đối thủ, ấn lấy ấn để.
Thấy Nghị chẳng có vẻ gì muốn buông tha Tùng, nhỏ Oanh hừ giọng:
- Hai bạn mà không thôi trò vật nhau, tôi đi méc thầy giám thị à!
Lời hăm dọa của nhỏ Oanh hiệu nghiệm như thần. Vừa nghe tới ba chữ “thầy giám
thị”, mặt Nghị đột nhiên tái mét. Nó lật đật nhỏm dậy và nhớn nhác nhìn quanh. Và
mặc dù không phát hiện ra điều gì khả nghi, trống ngực Nghị vẫn đập thình thịch và
sau khi láo liên đảo mắt thêm một vòng, nó vội vàng lủi ngay vào đám đông, bộ tịch
cuống quít hệt như một con thỏ lủi vào bụi rậm.
Sự rút lui của Nghị lập tức kéo theo sự tan rã của đám đông hiếu kỳ. Không còn
đám đánh nhau nữa, các vị khán giả nhóc tì nhanh chóng tản ra, tiếp tục những trò
chơi bỏ dở
Lúc này, bên cạnh Tùng chỉ còn Đạt và ba cô bạn gái lớp Năm B.
Tùng vừa lồm cồm ngồi dậy, đang còn loay hoay phủi bụi trên người, nhỏ Diệp đã
hỏi:
- Sao em lại đi đánh nhau với bạn thế?
Trong ba cô bạn gái trước mặt, Tùng chỉ biết nhỏ Diệp và nhỏ Oanh. Nhỏ Diệp là
em anh Quý ròm, nhỏ Oanh em anh Tiểu Long, Tùng chẳng lạ gì. Cả hai đều lớn
hơn Tùng một tuổi, học trên Tùng một lớp, lại là con gái, đến trường chẳng bao giờ
chơi chung nhưng khi về nhà, nhỏ Oanh và nhỏ Diệp đều xem Tùng thân thiết như
một đứa em trai, lúc nào cũng sẵn lòng chiều chuộng những vòi vĩnh của Tùng.
Nhưng trước mặt Tùng lúc này, ngoài nhỏ Diệp và nhỏ Oanh còn có thêm một con
nhỏ lạ hoắc nữa. Chính vì vậy mà khi nghe nhỏ Diệp hỏi, Tùng đã muốn phải gắng
kềm lại.
- Tại bạn ấy gây sự trước chứ bộ! – Tùng sụt sịt đáp.
- Bạn ấy vô cớ đánh em à? – Nhỏ Diệp hỏi.
Tùng liếm môi:
- Không phải vậy! Bạn ấy không đánh!
Nhỏ Diệp tròn mắt:
- Như vậy nghĩa là sao?
Trước những câu “chất vấn” tới tấp của nhỏ Diệp, Tùng đâm lúng túng. Nó chẳng
biết phải bắt đầu câu chuyện như thế nào.
Đạt đứng cạnh thấy vậy, ngứa miệng thốt:
- Đầu đuôi cũng tại môn tập làm văm mà ra!
Lời giải thích chẳng ra đầu ra đũa của Đạt càng khiến mọi chuyện thêm tối mò.
- Dính dáng chứ sao không! – Đạt khịt mũi, rồi nó hùng hồn tường thuật – Cô giáo
ra đề tập làm văn tả con chó, bài của bạn Tùng đạt điểm cao nhất, được cô giáo
khen ngợi và đem ra đọc trước lớp. Mấy bạn khác ghen tức liền đem chuyện của
bạn Tùng méc với cô giáo!
- Méc chuyện gì? – Nhỏ Oanh và nhỏ Diệp cùng bật hỏi, câu chuyện của Đạt khiến chúng thắc mắc quá xá. Cả nhỏ Thùy Vân vô can cũng há hốc miệng và tự động
nhích lại gần.
Thấy người nghe quan tâm đến câu chuyện của mình, Đạt khoái chí đến mức không
để ý đến cái nhăn mặt đầy phật ý của Tùng. Nó kể tiếp bằng giọng hăm hở:
- Thì các bạn ấy méc chuyện bạn Tùng lấy bao ni-lông bịt mõm con Tai To, chuyện
bạn Tùng cột lon thiếc kêu leng keng vào đuôi Tai To làm nó hoảng vía chạy cuống
lên! Các bạn ấy bảo bạn Tùng không hề yêu thương con chó của mình như đã tả
trong bài! Bạn Tùng nổi dóa lên, thế là sinh sự!
Trước vẻ mặt hau háu của ba vị thính giả, Đạt hào hứng kể một lèo. Nó quên bẵng
chính nó là người đã bày ra những trò quái ác đó.
Nghe xong, nhỏ Oanh và nhỏ Diệp ngẩn người ra nhìn Tùng:
- Ôi, sao em chơi ác thế?
- Ác gì đâu! Em chỉ đùa chơi một tí thôi mà!
Tùng làu bàu thanh minh. Rồi linh cảm hai bà chị đang đứng trước mặt nó cũng
thuộc về cùng một phe với bọn thằng Nghị và nhỏ Cúc Phương, Tùng liền hắng
giọng:
- Bọn em đi đây! Sắp có trống vào học rồi!
Nói xong, không đợi người đối diện có ý kiến, nó cầm tay Đạt lôi tuột đi. Ba đứa con
gái chỉ biết thộn mặt ngơ ngác trông theo.
Cuộc gặp gỡ “định mệnh” với nhỏ Oanh và nhỏ Diệp trên trường không ngờ lại trở
thành “tai họa” đối với Tùng.
Với những chuyện như thế này, bọn con gái không thể nào giữ kín được. Ngay trưa
hôm đó, nhỏ Diệp đã kể lại với Quý ròm, còn nhỏ Oanh kể lại với Tiểu Long.
Buổi chiều, khi đến kèm cho Tiểu Long học, nhỏ Hạnh liền biết tỏng hết những gì
vừa xảy ra với thằng em mình ở trên trường.
Chiều tối, vừa về đến nhà, nhỏ Hạnh đã kêu Tùng ra.
- Em chả cần phải bào chữa! – Nhỏ Hạnh cắt ngang, rồi nó nói tiếp, giọng đe dọa –
Chị sẽ kể chuyện này lại với ba mẹ!
- Chị đừng kể! – Mặt Tùng méo xệch – Ba mẹ mà biết em đánh nhau, em sẽ nhừ
đòn mất!
- Em yên chí! Chị sẽ không méc ba mẹ về tội em đánh nhau đâu! Nhưng chị sẽ kể về
chuyện em đã đối xử với con Tai To như thế nào!
Tùng nài nỉ:
- Chuyện này chị cũng đừng kể!
- Chị sẽ kể! – Nhỏ Hạnh nhún vai, giọng dứt khoát – Nếu chị không kể, con Tai To sẽ
đến chết vì em mất!
- Chị chỉ nói! – Tùng phụng phịu – Em có làm gì đau đớn cho nó đâu!
Nhưng mặc cho Tùng van vỉ, lần này nhỏ Hạnh nhất quyết không bỏ qua. Nó kể
tuốt tuột hết mọi chuyện với ba.
Tối đó, ba ngập ngừng bảo mẹ:
- Không ổn rồi em ạ!
- Gì cơ? – Mẹ không hiểu ba định nói gì.
Ba thở dài:
- Phải đem cho con Tai To đi thôi!
- Sao lại cho? – Mẹ ngạc nhiên – Nó đang sống yên ổn ở nhà ta kia mà?
Ba chép miệng:
- Đó là em tưởng thế thôi!
- Sao lại tưởng? – Mẹ tròn mắt – Em chả hiểu gì cả!
- Như thế này này...
Ba “e hèm” một tiếng rồi chậm rãi thuật lại cho mẹ nghe những gì ba vừa biết về
mối “quan hệ căng thẳng” giữa Tùng và Tai To. Kể xong, ba tặc lưỡi kết luận:
- Như vậy Tai To không thể tiếp tục ở lại đây được!
- Vấn đề nghiêm trọng đến thế ư? – Mẹ lộ vẻ băn khoăn.
- Dĩ nhiên rồi! – Ba bóp trán – Một đứa trẻ khi chưa học được cách yêu thương loài
vật thì không nên sống chung với con Tai To!
Mẹ chớp mắt:
- Nhưng em nghĩ đây chỉ là trò đùa nghịch trẻ con đối với một con chó!
- Không hoàn toàn là như thế! – Ba khẽ lắc đầu – Với một con chó to lớn, một con
bẹc-giê chẳng hạn, Tùng sẽ không bao giờ dám đùa nghịch với cái kiểu đã đùa
nghịch với Tai To. Chuyện đó chỉ xảy ra với chú cún bé nhỏ, hiền lành nhà ta. Tất
cả thoạt đầu chỉ là những trò chơi vô tâm và tự phát. Nhưng lâu dần sẽ hình thành
nơi đứa trẻ khuynh hướng hiếp đáp những kẻ yếu hơn mình và thói quen thích thú
khi làm những chuyện đó! Và điều đó vô cùng nguy hiểm cho việc phát triển và rèn luyện nhân cách!
Những phân tích của ba khiến mẹ giật mình, cảm thấy vấn đề đột nhiên trở nên
quan trọng đến mức không thể cứu vãn. Trán mẹ nhíu lại:
- Nhưng Tai To là một con chó... ba màu!
- Chuyện đó thì em khỏi lo! – Ba chuyển qua giọng khôi hài – Anh và em cũng là
những sinh vật ba màu đấy thôi! Riêng con mắt đã có hai màu đen trắng, thêm màu
da vàng nữa là đạt yêu cầu “ba màu” rồi còn gì!
Câu bông đùa của ba làm mẹ bật cười. Nhưng rồi mẹ nghiêm mặt lại:
- Anh định đem con Tai To cho ai thế?
Ba gật gù:
- Anh sẽ gọi điện thoại cho chú Xuân!
- Chú Xuân chồng cô Lài ư?
Mẹ hỏi nhưng không cần ba trả lời. Chú Xuân là bạn ba, cũng làm nghề viết báo.
Chú Xuân rất thích nuôi chó. Nhà chú hiện nay có đến hàng chục con là ít, trong đó
gần phân nửa là những con chó hoang quen sống lang thang bờ bụi, một hôm đi lạc
vào nhà được chủ nhân cho ăn uống tử tế, mến người mà ở lại.
Nhưng mặc dù đã có cả chục con chó trong nhà, mỗi lần đến chơi với ba, bao giờ
chú Xuân cũng nằn nì hỏi xin Tai To. Chú bảo nhà chú lắm chó nhưng không có con
nào đẹp như Tai To thật. Hễ thấy nó là chú ôm vào lòng vuốt ve nựng nịu, miệng
không ngớt trầm trồ:
- Ôi, chú cún đáng yêu của ta!
Xin hoài không được nhưng chú Xuân vẫn thích gọi Tai To là “của ta”. Nhỏ Hạnh
trêu chú, chú bảo gọi vậy cho “hên”. Và hôm nay thì chú Xuân hên thật. Khi nghe
ba bảo sẽ gọi điện thoại nhắn chú Xuân đến đón Tai To, mẹ yên tâm ngay. Ai chứ
chú Xuân thì mẹ không lo. Sống với chú, hẳn Tai To sẽ được chăm sóc chu đáo!
Trưa hôm sau, ba tuyên bố quyết định đem cho Tai To ngay trong bữa cơm.
Nhỏ Hạnh giãy nảy:
- Không được! Con không chịu đâu!
Nói xong, nó buông đũa, bưng mặt khóc thút thít. Hôm qua khi kể lại mọi chuyện
với ba, nhỏ Hạnh hoàn toàn không nghĩ ba sẽ đi đến một quyết định như thế.
Không chỉ nhỏ Hạnh, mặt dì khuê cũng buồn dàu dàu. Dì không vùng vằng phản đối như nhỏ Hạnh, mà nhìn ba ngẩn ngơ:
- Sao thế hở anh?
Ba nhìn Tùng, nói bằng giọng trào phúng:
- Đơn giản là Tùng với Tai To không thể sống chung với nhau được! Người ta bảo hai
con hổ không thể sống chung một rừng mà lại!
Ba cố làm ra vẻ khôi hài nhưng chẳng ai cười. Mọi người đang rầu rĩ vì sự ra đi của
Tai To. Ngay cả Tùng cũng không cười, nó mím môi lại, hiểu rằng mọi chuyện thế là
vỡ lở và thất thỏm không biết ba mẹ sẽ xử trí với nó như thế nào.
Nhưng dường như ba chẳng tỏ vẻ gì muốn phạt Tùng. Sau khi giải thích với dì Khuê
về lý do ra đi của Tai To, ba bưng chén lên đủng đỉnh và cơm và bắt đầu nói sang
đề tài khác.
Thái độ của ba cho biết câu chuyện về Tai To coi như đã xong, không cần phải bàn
cãi gì nữa.
Mọi người không bàn cãi, nhưng không vì thế mà không khí bớt nặng nề. Biết mẹ, dì
Khuê và nhỏ Hạnh rất yêu quí Tai To và việc Tai To ra đi chắc chắn làm mọi người
nẫu ruột, ba cố kể những mẩu chuyện vui, thỉnh thoảng chêm vài lời pha trò, nhưng
mọi người đều hưởng ứng một cách uể oải, gượng gạo.
Nhỏ Hạnh cứ gằm đầu vào cái chén trên tay, vừa ăn vừa sụt sịt. Dì Khuê rệu rạo
nhai cơm, mắt đỏ hoe. Riêng mẹ từ đầu đến cuối không thốt một lời nào, chốc chốc
lại buông ra những tiếng thở dài não nuột.
Tùng không buồn một tẹo nào trước sự ra đi của Tai To nhưng thấy ai nấy đều xụi
lơ, nó bỗng đâm ra bứt rứt. Nó có cảm giác nó chính là kẻ đem lại nỗi phiền muộn
cho mọi người.
Liếc lại đằng góc phòng, thấy Tai To đang nằm hiền lành, mõm gối lên hai chân
trước, ngoan ngoãn chờ tới giờ ăn của mình, Tùng chợt thấy tội tội. Ừ nhỉ, thằng
quỷ con này có lúc trông cũng đáng yêu ra phết!
Tai To dường như cũng linh cảm được sự ra đi của mình. Mặt nó buồn rười rượi
khiến Tùng bất giác cảm thấy nao nao. Khi cả nhà ăn xong, dì Khuê đem phần cơm
dành riêng cho nó đặt ngay trước mõm, thái độ của nó cũng chẳng vồ vập như mọi
bữa. Tai To chỉ khẽ ve vẫy đuôi, gí mũi vào đĩa thức ăn hít hít hai, ba cái rồi ngoảnh
đầu đi chỗ khác hệt như một đứa bé hờn dỗi.
Dì Khuê ngồi xổm bên cạnh, tay không ngớt vuốt ve bộ lông mềm mại của Tai To,
miệng dỗ dành:
- Ăn đi cưng! Ăn đi mà!
Rồi thấy Tai To vẫn hờ hững, dì chép miệng trấn an:
- Mày đừng lo! nói vậy chứ không ai nỡ đem cho mày đâu! Ăn đi!
Dì Khuê nói với Tai To nhưng Tùng có cảm giác như dì đang trách móc mình. Nó
đang nhột nhạt, chưa biết nên ngồi lại hay bỏ đi, đã nghe nhỏ Hạnh tiếp lời:
- Ráng ăn một chút đi Tai To! Rồi chị sẽ năn nỉ ba mẹ giữ cưng lại! Ở nhà này chỉ có
một người ghét bỏ cưng thôi, còn những người khác ai cũng thương cưng hết ấy!
Câu nói của bà chị làm Tùng tức anh ách. Nó sầm mặt:
- Chị ám chỉ ai vậy?
Nhỏ Hạnh nghinh mặt:
- Người nào thường bắt nạt Tai To thì người đó tự biết lấy! Hỏi làm chi!
Nhỏ Hạnh thường ngày vốn ăn nói nhỏ nhẹ. Bữa nay đang ấm ức về chuyện Tai To
sắp bị đem cho, nó đâm gắt gỏng, chẳng buồn nương nhẹ với “thủ phạm”.
Thấy bà chị nổi khùng, lại có dì Khuê ngồi bên sẵn sàng... nổi khùng theo, Tùng
không dám nói đi nói lại. Nó mím môi ngồi im một cách tức tối.
Lúc nãy, thấy cả nhà từ người tới vật ai nấy đều buồn thỉu buồn thiu trước cảnh
“sinh ly tử biệt”, Tùng không ngăn được xao xuyến. Nó định bụng chờ đến tối sẽ
thủ thỉ xin mẹ cho Tai To ở lại. Nó sẵn sàng hứa với mẹ là sẽ không bao giờ hành
hạ con Tai To nữa. Nó sẽ yêu thương Tai To như mọi người yêu thương...
Nhưng đó là lúc nãy. Bây giờ những ý định đẹp đẽ đó đã nhanh chóng tan biến sau
khi hết bà dì tới bà chị thi nhau xiên xỏ, chì chiết nó.
Thế đấy! – Tùng cay đắng nhủ thầm – Mọi người luôn luôn “coi trọng” con Tai To
hơn mình! Hễ có chuyện gì dính dáng đến Tai To là mình bao giờ cũng bị trách
mắng. Mà Tai To là gì? Nó chẳng là gì cả! Nó chỉ là một con cún thôi. Cũng như mọi
con cún khác trên đời. Tai To đâu phải là một con cún bằng vàng!
Tùng càng nghĩ càng cảm thấy ghen tức. Và nó quyết định mặc kệ mọi chuyện. Tai
To cứ việc cuốn gói ra khỏi nhà. Nó đến ở với chú Xuân chứ có phải đến chỗ chết
đâu mà phải lo cuống lên.
Chú Xuân xuất hiện ngay chiều hôm sau. Buổi trưa vừa nhận được cú điện thoại của
ba, đầu giờ chiều chú đã đứng ngay trước của lưới, đập rầm rầm:
- Nào, nào! Mở cửa đi nào!
Vừa thấy ba bước ra, chú đã reo ầm:
- Ôi, ông anh ơi! Tôi có nghe nhầm không đấy! Ông anh định tặng con Tai To cho tội
thật à?
Ba mở rộng cửa, mỉm cười:
- Mời vào! Nếu không thật thì tôi chả gọi chú làm gì!
Ba nói rõ ràng như thế mà chú Xuân vẫn chưa tin. Chú nhúc nhích hai hàng ria mép,
bỡ ngỡ hỏi:
- Nhưng tại sao ông anh lại nghĩ ra được một quyết định tuyệt diệu như thế? Thần
linh mách bảo à?
- Chả thần linh nào mách bảo cả! – Ba tặc lưỡi – Không thích nuôi nữa thì tặng
quách cho chú rồi!
Đang nói, ba chợt nhìn thấy sợi dây chú Xuân vẫn cầm trên tay nãy giờ:
- Chú mang theo cái gì thế?
- À! – Chú Xuân giũ sợi dây dài ra – Đây là sợi xích bằng da!
Rồi chú rút từ trong túi quần ra một cái vòng nhỏ cũng bằng da thuộc:
- Còn đây là cái vòng đeo cổ!
Và chú cười khoe chiếc răng sún:
- Tôi sẽ dắt bộ con Tai To về nhà!
- Dắt bộ? – Ba ngạc nhiên.
Ba ngạc nhiên là phải. Nhà chú Xuân thuộc một quận vùng ven, ở bên kia kinh Tàu
Hủ. Thực ra nhà chú Xuân cách nhà Tùng không xa lắm, khoảng gần hai cây số, chỉ
quẹo chừng bốn, năm cua đường là tới. Nhưng đấy là nói lúc chạy xe. Còn đi bộ thì
lại là chuyện khác, xa lăng lắc. Đó là chưa kể còn phải qua đò. Vì vậy, nghe chú
Xuân bảo sẽ cùng với Tai To đi bộ về nhà, ba tưởng chú nói đùa.
Nhưng chú Xuân không đùa.
- Tôi nói dóc với ông anh làm chi! – Chú nói – Khi nãy tôi đi xích-lô từ bến đò Cây Me
tới đây chứ đâu có cỡi xe gắn máy!
Rồi trước vẻ mặt ngơ ngác của ba, chú hào hứng giải thích:
- Có gì lạ mà ông anh phải trố mắt lên như thế! Một trong những cái thú của người
nuôi chó là dắt chúng dạo chơi dung dăng dung dẻ ngoài phố! Nhất là với một con
chó xinh xắn như con Tai To này! Tại ông anh ít nuôi chó nên ông anh không biết đấy thôi!
Nói xong, chú quay mặt vào nhà trong kêu lớn:
- Nào, Tai To đâu! Ra đây chúng ta đi bát phố một vòng nào!
Thường, mỗi khi chú Xuân đến chơi, Tai To bao giờ cũng mừng rỡ chạy ra đón và
quấn quít hàng giờ bên chú. Nhưng hôm nay chẳng thấy tăm hơi nó đâu. Thậm chí,
chú gọi đến bốn, năm tiếng, Tai To vẫn không buồn đáp lại. Cứ như thể nó đi vắng
đâu cả tuần nay rồi.
Ba và chú Xuân đi xuống nhà sau.
- Con Tai To đâu rồi dì? – Ba hỏi dì Khuê.
Dì Khuê vẫn cúi mặt trên rổ rau, giọng thật như đếm:
- Em không biết! Từ trưa đến giờ em chẳng thấy nó đâu!
Ba biết thừa là dì Khuê nói dối nhưng ba không buồn gạn hỏi. Ba ngoắt chú Xuân,
cả hai lui cui sục sạo trong các ngóc ngách.
- Tai To ới ời! Tao có miếng thịt bò cho mày đây này! Mày không ra thì tao ăn mất
đấy!
Chốc chốc chú lại đổi “tông”:
- Á, à, tao biết mày nấp ở đâu rồi! Mày không ra thì tao chui vào tao... nấp chung
với mày đấy!
Từ khi chú Xuân đập cửa, Tùng chui ngay vào phòng ngủ. Nó không dám lởn vở ở
nhà ngoài, sợ sẽ bắt gặp ánh mắt oán trách của dì Khuê và nhỏ Hạnh.
Tùng đứng đằng sau bức vách, áp tai vào khe hở tò mò theo dõi cuộc đối đáp giữa
ba và chú Xuân. Đến khi nghe chú Xuân giở giọng bông lơn gọi Tai To, nó phải cố
lắm mới khỏi phì cười.
- Tai To ơi hỡi Tai To! – Chú Xuân lại cất giọng ngâm ngợi – Nếu nghe tao gọi thì lòi
đuôi ra!
Nhưng mặc cho chú giở trò, Tai To vẫn biệt dạng. Nó chẳng thò đuôi cũng chẳng
thò đầu. Chỉ có Tùng là khổ sở vì phải cố nhịn cười.
- Chắc nó ở đâu trên gác! – Ba nói.
Và trước khi quay đi, không hiểu nghĩ sao ba bỗng hắng giọng nói:
- Tai To! Ra đây bảo nào!
Ba vừa dứt lời bỗng có tiếng ư ử phát ra từ trong chạn đựng chén bát.
Linh cảm được chuyện chẳng lành, từ khi được dì Khuê giúi vào trong chạn, Tai To
nằm im thít giữa đống chén như một cục bông. Từ trước đến nay nó vẫn yêu mến
và quyến luyến chú Xuân nhưng hôm nay tiếng gọi quen thuộc của chú không hiểu
sao lại làm nó lo lắng. Khi nghe tiếng chân của chú đến gần, nó hồi hộp thu người
lại, cố không động đậy, thâm chí gần như không cả thở.
Nghệ thuật bất động của Tai To phải nói là đã đạt đến mức hoàn hảo. Chỉ đến khi
nghe tiếng gọi của chủ thì nó mới bồn chồn bật lên tiếng rên khẽ.
Tiếng rên của Tai To làm dì Khuê tái mặt. Còn chú Xuân thì tươi hơn hớn. Chú mở
cửa chạn, cúi đầu nhìn vào:
- A ha! Thì ra chú mày chơi trò đi trốn đi tìm ở trong này!
Nhưng chú chưa kịp thò tay vào thì nhỏ Hạnh ở trên gác bất thần phóng vèo xuống.
- Đừng, chú ơi! – Nó chạy bổ lại và kêu lên bằng giọng nức nở đến tội – Chú đừng bắt con Tai To của cháu!
Ba đã cân nhắc kỹ lưỡng trước khi gọi điện cho chú và quyết định của ba
không thể thay đổi được.
Ba ôm lấy bờ vai đang rung lên của cô con gái yêu, trầm giọng an ủi:
- Nín đi con! Nhà chú Xuân cũng gần đây thôi mà! Mỗi tuần ba sẽ
chở con qua đó thăm Tai To!
Nghe ba nói vậy, nhỏ Hạnh cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào. Nhưng
nó không nói gì, chỉ gục đầu trên ngực ba “híc híc”.
Không chỉ có con Hạnh khóc. Tùng rón rén rời phòng ngủ, nhón gót bước
lại đầu hành lang nhìn qua khe cửa, thấy dì Khuê cũng đang ngồi thổn
thức bên rổ rau, chốc chốc lại đưa tay áo lên quẹt nước mắt.
May mà mẹ đi làm! Nếu mẹ ở nhà, chắc mẹ cũng sụt sà sụt sịt như thế,
có khi đến phút chót mẹ đòi giữ con Tai To lại không chừng! Lúc đó thì
gay go to! Tùng hoang mang nhủ bụng và nó sè sẹ bỏ ra nhà trước lôi tập
vở ra cắm cúi ngồi học, cố quên đi câu chuyện về Tai To.
Tùng cố quên câu chuyện Tai To nhưng khổ nỗi câu chuyện Tai To lại
không chịu quên Tùng. Chú Xuân đem con Tai To đi chừng hai ngày là lớp
biết hết.
Đầu đuôi cũng do thằng Đạt lẻo mép. Nó đến chơi nhà Tùng, không thấy
Tai To đâu, liền giương mắt ếch lên hỏi han hết người này đến người
khác. Đến khi biết chuyện, nó nôn nóng chờ đến sáng hôm sau là vọt lẹ
lên trường “phi báo” cho cả lớp, ra cái điều ta đây vừa biết được một tin
quan trọng. Cái thằng ngốc ơi là ngốc! Về “vụ án” hành hạ Tai To vừa
rồi, nó bị ghép tội chung với mình mà bây giờ nó làm như nó vô can, cứ
xoen xoét cái mồm, thật khổ! Mà Tùng khổ thật! Từ khi tin tức về con Tai
To loan đi, tụi bạn liền xúm lại quanh Tùng thi nhau chất vấn, dò xét, xỏ
xiên, bình luận, thôi thì không thiếu một thứ gì!
Nhỏ Cúc Phương cứ tò tò đi theo Tùng, luôn mồm hỏi:
- Bạn cho con Tai To đi đâu vậy?
Nhớ đến “mối thù” trước đây, Tùng sầm mặt:
- Đi đâu hỏi làm gì?
Cúc Phương nhỏ nhẹ:
- Phương hỏi để Phương ghé thăm!
Tùng nhết mép:
- Bạn muốn biết thì bạn đi mà hỏi thằng Đạt hớt lẻo ấy!
- Phương đã hỏi rồi nhưng Đạt không biết! – Giọng Cúc Phương vẫn
nhẫn nại – Đạt chỉ biết là nhà bạn vừa cho con Tai To đi thôi!
Vẻ cầu cạnh của nhỏ Cúc Phương không lay chuyển được Tùng. Nó lạnh
lùng:
- Cái thằng hớt lẻo đó mà không biết thì chẳng ai biết!
Biết Tùng chưa quên thù cũ, nhỏ Cúc Phương đành buồn bả bỏ đi, chờ dịp
khác.
Nhưng ở đời chẳng thiếu gì người muốn làm khổ Tùng. Nhỏ Cúc Phương
vừa đi thì Nghị trờ tới. Nó hỏi Tùng đúng cái câu Cúc Phương vừa hỏi:
- Bạn cho con Tai To đi đâu vậy?
Với Nghị thì Tùng chẳng cần dài dòng. Nó quạu quọ:
- Tao không biết! Mày muốn biết thì đi tìm thấy bói mà hỏi!
Nghị chẳng phải tay vừa. Nó đốp lại ngay, cũng chẳng buồn kêu Tùng là
“bạn” nữa:
- Chẳng cần xem thầy, tao cũng biết! Tóm lại là nhà mày chẳng cho
con Tai To đi đâu cả!
Câu nói của Nghị khiến Tùng chưng hửng:
- Ai bảo mày vậỷ
- Cần gì ai bảo! – Nghị nheo nheo mắt – Tao thừa biết là con Tai To chết
rồi!
- Chết? – Tùng ngạc nhiên.
- Chứ sao! – Nghị gật gù - Mày hành hạ Tai To như thế, nó sống làm sao
nổi!
- Láo toét! – Sự phỏng đoán có ý kết tội của Nghị làm Tùng tức điên.
- Có mày láo toét thì có! – Nghị vẫn thản nhiên – Con Tai To chết rồi mà
mày bảo là đem cho!
Mặt Tùng nóng bừng bừng. Nó ngoác mồm cãi:
- Nhà tao đem con Tai To cho chú Xuân rõ ràng! Mày đừng có đoán mò!
- Chú Xuân nào?
- Thì chú Xuân chứ chú Xuân nào! Bạn của ba tao ấy!
Nghị liếm môi:
- Thế nhà chú ấy ở đâu?
Tùng vung tay:
- Nhà chú ấy ở bên kia kinh Tàu Hủ chứ đâu! Leo lên đò chạy vèo một
cái là tới!
Nghị gãi cằm:
- Thế nhà chú ấy... số mấy, ở đường nào?
Nãy giờ Nghị dùng kế “khích tướng” để âm thầm thăm dò tung tích Tai
To. Trong khi đó, Tùng vô tình rơi vào bẫy của Nghị, cứ tức khí nói huyên
thiên.
Nhưng đúng vào lúc Tùng sắp sửa buột miệng khai ra địa chỉ mới của Tai
To, nó bỗng khựng lại. Câu hỏi quá xá cụ thể của Nghị khiến nó sinh
nghi.
- À, à! – Nó liếc Nghị, nhăn nhăn mũi – Tao không có để mày lừa đâu!
Nghị giật thót:
- Tao có lừa gì đâu!
Tùng hừ giọng:
- Cúc Phương dọ hỏi tao cả buổi không được, nó kêu mày tới “điều tra”
chứ gì?
Rồi không để Nghị phân trần, Tùng khoát tay, giọng dứt khoát:
- Tao đã nói rồi! Muốn biết Tai To hiện giờ ở đâu, mày đi kiếm thầy bói
mà hỏi!
Đuổi được Nghị, Tùng lại phải loay hoay đối phó với những đứa khác.
Tùng bực cái đám láo nháo này nhất. Nghị và Cúc Phương là hai đứa hài
tội Tùng trên lớp, nhưng dù sao đó cũng là những đứa yêu quí Tai To thực
lòng. Vì vậy, tụi nó quan tâm đến số phận của Tai To là điều có thể hiểu
được. Còn những đứa khác chưa từng biết mặt mũi Tai To tròn méo ra
sao, vậy mà khi nghe thằng Đạt bô bô phao tin, tụi nó cứ lân la lại bên
Tùng hỏi thăm tíu tít, làm như thể Tai To là bạn chí cốt của tụi nó không
bằng!
- Sao mày? – Một đứa khều vai Tùng – Bộ nhà mày cho con Tai To đi
thật đấy hả?
- Ừ.
- Thế sao phải cho đi vậy?
Tùng nhấm nhẳng:
- Không thích nuôi nữa thì cho chứ sao!
Đứa kia bĩu môi:
- Chứ không phải mày “tẩm quất” nó ghê quá, ba mẹ mày sợ nó chịu
không nổi, phải đem cho nó đi hả?
Cái giọng của thằng bạn rõ là giọng gây sự. Tùng thu nắm tay:
- Mày muốn chơi nhau hả?
- Chạy mau đi! – Đứa bên cạnh thấy vậy liền rụt cổ bảo bạn – Thằng
Tùng nó tưởng mày là con Tai To đấy!
Một đứa khác láu lỉnh hùa theo:
- Đúng rồi đó! Chạy mau đi! Nếu không thì nó lấy bao ni-lông bịt mõm
mày lại bây giờ!
Hai, ba cái miệng nhao nhao khiến Tùng muốn lộn ruột. Nhưng biết mình
thân cô sức yếu, Tùng chẳng dám động thủ. Nó hậm hực quay mình bỏ
đi, răng nghiến trèo trẹo.
So với ở trường, không khí ở nhà dù sao cũng dễ chịu hơn. Gần như
không ai trách móc gì Tùng nữa.
Thỉnh thoảng mẹ chỉ nói trống không:
- Cứ thấy nhà cửa nó vắng vắng sao ấy!
Dì Khuê thì đếm từng này. Hôm trước dì nói:
- Thế là đã một ngày!
Hôm sau dì lại chép miệng:
- Đã hai ngày rồi!
Đó là dì tính khoảng thời gian Tai To ra đi. Mà nó cũng chỉ mới đi có hai
ngày chứ mấy! Dì thật lẩm cẩm! Hai ngày mà cứ làm như hai năm không
bằng!
Nhỏ Hạnh không nói gì, không than thở cũng không tính đếm. Nhưng mỗi
khi đi học về là nó tót lên gác nằm lì trên đó. Vẻ lặng lẽ của nhỏ Hạnh
báo cho Tùng biết là bà chị buồn lắm. Buồn mà không nói ra đó thôi.
Riêng Tùng, nó không rõ là mình buồn hay vui. Lúc Tai To còn ở nhà,
thấy mọi người nuông chiều nó, Tùng không khỏi ghen tị. Rồi vì nó mà
mình thường xuyên bị trách mắng, Tùng càng thêm căm. Nhưng khi Tai
To đi rồi, Tùng lại đâm ra... nhớ nhớ, lạ thật!
Mà về Tai To thì có rất nhiều điểm để nhớ. Mỗi lần Tùng đi học về, bao
giờ Tai To cũng mừng rỡ chạy ra đón. Nhưng nó không dám chạy xồ ra
cửa quấn quít bên chân như vẫn làm với ba mẹ, dì Khuê hay nhỏ Hạnh.
Với Tùng, Tai To chỉ chạy ra tới giữa nhà rồi đứng đó giương đôi mắt đen
láy nhìn ra, đuôi ve vẩy.
Những lúc như thế, thái độ của Tai To rất buồn cười. Nó vừa muốn bày tỏ
tình cảm của mình với cậu chủ nhỏ lại vừa sợ cậu chủ nổi hứng tung cước
vào người mình. Vì vậy, đuôi nó chỉ tung tẩy một cách vừa phải để sẵn
sàng cụp xuống chạy trốn bất cứ lúc nào.
Khi Tùng bước vào nhà cũng vậy. Tai To vẫn nồng nhiệt đi quanh cậu chủ
nhưng nó đánh một vòng khá rộng để đề phòng mọi bất trắc, mắt không
ngừng theo dõi nhất cử nhất động của Tùng.
Dĩ nhiên là Tùng biết thừa tâm trạng phấp phỏng của Tai To. Trong khi nó
thập thò quan sát Tùng thì Tùng cũng kín đáo “nghiên cứu” nó. Những lúc
ấy, máu nghịch ngợm trong Tùng lại nổi lên. Nó đột ngột vung tay ra.
Chiếc cặp bay vù xuống sàn nhà đánh “rầm” một tiếng. Thế là Tai To hồn
xiêu phách lạc, cong lưng chạy bán sống bán chết. Đuổi theo sau là tiếng
cười hăng hắc của Tùng.
Bây giờ nhớ lại những hình ảnh đó, Tùng không khỏi xao xuyến. Nó
không cảm thấy Tai To là một “kẻ tranh chấp” đáng ghét nữa. Dù sao Tai
To cũng là một con cún hiền lành, tội nghiệp! Mình đối xử với nó quả có
phần bất công thật! Nhưng dù sao tất cả cũng đã muộn màng. Chắc
chắn chú Xuân sẽ không đời nào chịu “phóng thích” Tai To về với nhà
mình! ý nghĩ đó khiến Tùng bất giác thở dài. Và bây giờ thì nó hiểu tại
sao mọi người lại buồn bả vì sự ra đi của Tai To đến thế!
Sáng hôm sau nhằm vào ngày thứ năm, ngày Tùng được nghỉ học. Điều đó thật là
hên cho nó.
Tối hôm trước nằm trằn trọc nghĩ mãi về Tai To, Tùng ngủ trễ hơn mọi bữa. Sáng
ra, ba mẹ đi làm, nhỏ Hạnh đi học, còn Tùng vẫn nằm bẹp trên giường, mắt nhắm
tịt. Nếu nhằm ngày đi học, dì Khuê chắc sẽ không ngừng than khổ than sở khi phải
dựng nó dậy trong một tình trạng như thế.
Tùng ngủ một mạch đến hơn tám giờ sáng. Khi dì Khuê xách giỏ chuẩn bị đi chợ, nó
vẫn chưa tỉnh ngủ.
- Nào, dậy đi cháu! - Dì lay vai nó - Cháu định nằm nướng cho đến lúc cả người
cháy thành than hay sao?
Nhưng mặc cho dì lay lay đập đập, Tùng vẫn không buồn mở mắt. Nó chỉ ú ớ vài ba
tiếng rồi xoay mặt vào tường... ngủ tiếp.
- Dậy đi! - Dì Khuê thò tay nắm lấy chân Tùng, giọng nài nỉ - Dậy một chút xíu
thôi! Chạy ra đóng cửa cho dì rồi sau đó muốn ngủ tiếp thì ngủ!
Cánh cửa lưới nhà Tùng có cả khóa trong lẫn khóa ngoài. Nếu người đi ra là kẻ cuối
cùng rời khỏi nhà thì bấm ổ khóa bên ngoài. Ngược lại, nếu trong nhà có người thì
người trong nhà phải chạy ra bấm ổ khóa hoặc chốt then cài phía trong. Dãy phố
Tùng ở thỉnh thoảng vẫn xảy ra những vụ mất trộm nên ba mẹ luôn luôn nêu cao
cảnh giác. Ba nói cho "Cẩn tắc vô ưu", rồi gật gù giải thích "Cẩn thận bao giờ cũng
hơn". Hôm nào đi làm về, kéo một phát thấy cửa mở toang, nghĩa là quên cài chốt
bên trong, thế nào ba cũng nghiêm khắc phê bình. Vì vậy, chẳng ai trong nhà dám
chểnh mảng chuyện cửa nẻo, kể cả Tùng.
Nhưng hôm nay Tùng buồn ngủ quá. Nghe đến chuyện khóa cửa, nó cũng muốn
nhỏm dậy nhưng mắt nó cứ díp lại và hình như có một sức mạnh vô hình nào từ
trong đống chăn nệm cứ níu lưng nó xuống.
- Dì cứ đi chợ đi! - Tùng nói, mắt nhắm mắt mở, giọng nhừa nhựa - cháu sẽ dậy
ngay bây giờ đấy!
Chẳng làm sao được, dì Khuê đành tặc lưỡi quay đi sau khi dặn dò kỹ lưỡng:
- Nhớ đấy nhé! Cháu mà không dậy khóa cửa, trộm sẽ vào nhà khuân hết đồ đạc
đi đấy!
- Ối giời! - Tùng nhủ bụng - Dì chỉ giỏi tài dọa! Trộm nào mà dám viếng nhà vào
giờ này!
Nghĩ vậy nên Tùng tự cho phép mình nằm nán thêm một lát. Ngay cả khi nghe tiếng
dì Khuê sập cửa, Tùng vẫn không buồn động đậy. Nó cứ nằm mơ mơ màng màng,
xoải chân xoải tay một cách biếng nhác.
Tùng không ngờ lúc đó có hai tên trộm đang lảng vảng ở bên ngoài thật.
Hai tên trộm, một béo một gầy. Tên gầy cao lòng khòng, mặt choắt như quả cau
khô, đi tay không. Tên béo râu ria lởm chởm, thấp hơn đồng bọn gần cả cái đầu,
tay cầm đong đưa chiếc giỏ lác.
Khi dì Khuê đẩy cửa bước ra, hai tên trộm đang đứng cách đó mấy căn. Cả hai đang
tựa người vào lan can, vừa phì phà khói thuốc vừa chỉ trỏ xuống đường nói léo nhéo
gì đó.
Thái độ của chúng không có gì khả nghi nên dì Khuê chỉ đưa mắt nhìn qua một cái
rồi vội vã rảo bước xuống cầu thang.
Nhưng khi dì vừa khuất dạng, tên béo đã nháy mắt với tên gầy:
- Sao mày?
- Yên chí! Tao đã điều tra kỹ càng rồi!
Tên béo vẫn chưa yên tâm:
- Nhớ trong nhà có người thì sao?
- Làm gì có chuyện đó! - Tên gầy trấn an đồng bọn.
Tên béo vẫn lộ vẻ trù trừ, hắn liếm môi:
- Hình như trong nhà còn một thằng nhóc! Từ sáng đến giờ tụi mình đâu có thấy
nó ra khỏi nhà!
- Có thể nó đi vắng từ hôm trước!
Tên gầy đưa ra lời phỏng đoán. Rồi để đánh tan nỗi ngờ vực trong lòng tên béo,
hắn gật gù nói thêm:
- Muốn kiểm tra chuyện đó chả có gì khó! Đi theo tao!
Nói xong, không để tên béo kịp có ý kiến, tên gầy lững thững tiến về phía nhà
Tùng. Đến ngay trước cánh cửa lưới, hắn nhướn mắt nhìn vào bên trong, ngoác
miệng rao:
- Ai có ve chai, dép đứt, thau nhôm, mủ để bán không?
Sau khi giả giọng người buôn ve chai rao hai, ba lần liên tiếp, vẫn thấy bên trong
chẳng động tĩnh gì, tên gầy nhún vai:
- Thấy chưa! Tao đã bảo nhà không có người mà lại!
Đang nói, ánh mắt chợt chạm phải chỗ móc khóa, tên gầy mừng rỡ reo lên:
Cánh cửa bật ra ngay theo đà kéo của tên gần khiến tên béo tròn mắt:
- Sao có chuyện lạ thế này?
- Chẳng có gì lạ cả! - Tên gầy phấn khởi - Tất cả là do sự đảng trí của người đàn bà
kia thôi!
Vừa nói hắn vừa lách người vào. Sau một thoáng ngập ngừng, tên béo cũng lẹ làng
lách theo và thò tay khép cửa lại.
Sau khi lọt vào nhà, hai tên trộm nép sát tường dọ dẫm từng bước một, mắt láo liên
quan sát.
Trong phòng khách chẳng có món gì hấp dẫn. Ngoài bộ xa-lông và chiếc đi-văng là
bàn học ngổn ngang tập vở của Tùng. Dọc tường là dãy kệ sách đồ sộ, dài ngoằng.
Tên béo lẩm bẩm: Toàn là thứ vô tích sự! Treo tít trên cao là chiếc đồng hồ quả
lắc. Tên gầy liếm môi: Món này không đáng giá là bao nhưng có thể thó được, chỉ
tiếc là treo quá cao, trèo lên trèo xuống bất tiện!
Hai tên trộm vừa nhanh nhẹn đảo mắt nhẩm tính giá trị các món đồ vừa lần ra phía
sau.
Khi bước qua khỏi chiếc tủ buýp-phê dùng làm vách ngăn, cả hai chợt sáng mắt lên.
Trước mặt chúng, trên chiếc bàn thấp kê sát tường là chiếc ti-vi 14 inch và ngay bên
cạnh là một đầu máy vi-đê-ô hiệu Sony mới toanh.
Chiếc ti-vi cồng kềnh tất nhiên không thể mang ra khỏi nhà nhưng cái đầu máy thì
quả là gọn nhẹ, chỉ cần thảy tọt vào chiếc giỏ lác là xong. Có xách ngang qua mặt
công an thì công an cũng chỉ biết lễ phép cúi chào mà thôi!
Tên gầy hất đầu về phía tên béo:
- Ra tay đi! Còn chờ gì nữa!
Không đợi giục đến lần thứ hai, tên béo vọt lại ôm chiếc đầu máy bằng hai tay, kéo
mạnh. Nhưng những dây nhợ nhùng nhằng phía sau đã giữ rịt lại. Chiếc đầu máy
không những không tuột ra mà chiếc bàn lại bất thần chao nghiêng khiến những
chiếc băng vi-đê-ô đặt hờ hững bên trên rơi xuống sàn nhà phát ra những tiếng "lộp
cộp".
Sự cố bất ngờ khiến hai tên trộm giật nảy người. Tên béo đè tay lên ngực:
- Hú ba hồn bảy vía!
- Hồn vía cái đầu mày! - Tên gầy nghiến răng trèo trẹo, mắt long lên - Lấy dao cứa
phăng ba sợi dây chết tiệt đó đi chứ còn đứng trơ ra đấy làm gì!
Nghe nhắc, tên béo lập tức thò tay vào giỏ lác lấy ra một con dao bén ngót, lưỡi
sáng loáng. Hắn lia một phát, sợi dây cắm vào ổ điện đứt phăng.
Khoái chí, hắn khoa dao định cắt luôn sợi dây thứ hai nối liền đầu máy với ti-vi
nhưng lần này chưa kịp hạ dao xuống, hắn đã rụt tay lại, hốt hoảng ngước mắt nhìn
lên.
Trên gác đang vang lên những tiếng động lịch kịch, rõ mồn một. Rồi có tiếng chân
bước vội về phía cầu thang.
Dĩ nhiên tiếng chân đó không của khác hơn là của Tùng. Đang lim dim nửa mơ nửa
thức, chợt nghe có tiếng đồ đạc rơi vãi dưới nhà, Tùng vụt ngồi ngay dậy. Trong
chớp mắt, cơn buồn ngủ biến mất.
Trộm chăng? Tùng nhíu mày lo lắng. Ý nghĩ đó khiến nó tỉnh như sáo. Nhưng rồi
cặp lông mày Tùng nhanh chóng dãn ra. Nó tự trấn an: Không thể là trộm được!
Bọn này chỉ hành động vào ban đêm thôi! Chẳng tên trộm nào dại dột đến mức vào
nhà người ta đánh thó đồ đạc vào lúc trời sáng bảnh như thế này! Nhưng nếu
không phải trộm thì ai đang lục đục ở dưới nhà? Hay là dì Khuê đã về? Vô lý! Chả
bao giờ dì trở về sớm như thế cả! Mỗi khi ra chợ, bao giờ dì cũng rảo tới rảo lui ít
nhất là hai tiếng đồng hồ, thích thú ngắm nghía và sờ mó hết món này đến món
khác mặc dù cuối cùng, tính tằn tiện bẩm sinh chẳng cho phép dì mua sắm bao lăm.
Đã được dì dẫn đi chợ đôi lần, Tùng chẳng lạ gì cái "tật la cà" của dì. Do đó nó
không tin giờ này dì đã ở trong nhà.
Đang loay hoay nặn óc, Tùng sực nhớ tới một việc, liền reo khẽ: Thôi, đúng là dì
rồi! Hôm nay dì phải vội vàng trở về nhà chính là vì sợ mình cứ nằm ườn ra trên
giường, không chịu ngồi dậy chạy đi khóa cửa. Mà chết rồi, mình đâu đã khóa cửa!
Thế này thì lôi thôi với dì to!
Vừa nghĩ tới đó, Tùng giật thót, vội leo xuống khỏi giường chạy về phía cầu thang.
Nó hoàn toàn không hay biết nỗi nguy hiểm đang chờ đợi mình.
Không khí chung quanh vẫn vắng lặng như tờ. Tùng vừa lần xuống các bậc thang
vừa ngoảnh cổ dòm dáo dác. Chẳng có ai cả. Dì Khuê đâu rồi nhỉ? Tùng tự hỏi, rồi
nó tự trả lời: Chắc dì ở dưới bếp! Nhưng không hiểu sao Tùng vẫn cảm thấy lo lo.
Nhớ đến tiếng "lộp cộp" lạ lùng lúc nãy tự dưng nó đâm rờn rợn. Nỗi xao xuyến
trong lòng mỗi lúc một tăng khiến Tùng bồn chồn không dám bước tiếp. Nó dừng lại
ở lưng chừng cầu thang, dỏng tai nghe ngóng.
Một tiếng động khẽ đột ngột phát ra từ chỗ tủ quần áo khiến Tùng nơm nớp đảo vội
mắt về phía đó. Và tóc gáy nó lập tức dựng đứng cả lên khi từ đằng sau tủ bất thần
nhô ra một bộ mặt lạ hoắc, râu ria lởm chởm. Bộ mặt hung hãn đó huơ dao:
- Đứng im! Biết điều thì câm mồm!
Mệnh lệnh của tên béo thực ra không cần thiết. Quai hàm của Tùng đã cứng đờ.
Bảo nó nói lúc này khó hơn là bảo nó câm miệng.
Mặt thộn ra, Tùng nhìn lưỡi dao sáng loáng trên tay tên béo bằng ánh mắt sợ hãi.
Trong một lúc, không chịu nổi, nó phải quay mặt đi chỗ khác.
Tùng không quay mặt đi còn đỡ. Vừa ngoảnh cổ sang bên cạnh suýt một chút nữa
nó đã tè vãi ra quần: một bóng người gầy khẳng gầy kheo và cao lòng khòng như
cây tre miễu đang đứng lù lù đằng góc nhà và giương cặp mắt trắng dã lên nhìn nó,
vẻ đe dọa.
Trái tim trong ngực Tùng như muốn bắn ra ngoài. Chân run lên, Tùng phải cố lắm
mới không khuỵu xuống. Trong lúc này, nó chỉ biết khấn thầm dì Khuê mau mau trở
về dù nó thừa biết điều đó hoàn toàn vô vọng.
Tên gầy hất đầu về phía tên béo:
- Trói nó lại! Nhét giẻ vô mồm.
Tên béo lẹ làng đặt chiếc giỏ lác dựa vào chân tủ nghe "cạch" một tiếng. Đấy là
tiếng chiếc đầu máy bên trong chạm vào nền gạch. Xong, tên béo hoa dao lừ lừ tiến
lại phía cầu thang nơi Tùng đang đứng chết trân nãy giờ.
Đúng trong lúc đó, Tai To đang trên đường trở về nhà.
Hôm bị chú Xuân dẫn đi, Tai To đã cực lực phản đối. Nó vừa lẽo đẽo theo chú vừa
kêu lên rin rít, đau khổ và phẫn uất. Có lúc nó bướng bỉnh đứng hẳng lại không
buồn cất bước khiến chú Xuân phải dỗ dành mãi. Hôm đó, phải mất gấp đôi số thời
gian dự tính, chú Xuân mới đưa được Tai To về đến nhà.
Cô Lài và cu Tèo thấy Tai To về, liền ùa ra hớn hở:
- Ôi, chú cún xinh quá!
Cu Tèo nhảy cẫng:
- Ba ơi, ba đưa sợi dây cho con dắt nó đi chơi đi!
- Không được đâu! Con Tai To này ghê lắm! - Chú Xuân tặc lưỡi - Không khéo con
làm sổng nó bây giờ!
Nói xong, chú cột một đầu sợi dây vào thanh cửa sổ:
- Phải xích nó lại vài ba ngày cho nó quen chỗ đã!
Bầy chó nhà chú Xuân thấy con chó lạ liền xúm lại xem. Có con đi vòng quanh Tai
to thò mõm hít hít ngửi ngửị Có con nghịch ngợm đưa chân khều vào đôi tai dài của
nó khiến Tai To nhe răng "grừ grừ".
- Thôi, thôi, giải tán! Tụi mày đừng có mà giở trò ma cũ bắt nạt ma mới!
Chú Xuân vung vẩy tay xua bọn chó đi.
Bọn chó tản hết. Chỉ còn lại cu Tèo.
Cu Tèo thò bàn tay nhỏ nhắn vuốt lên bộ lông mềm mại của Tai To, miệng liến láu:
- Tên mày là Tai To hở? Ừ đúng đấy! Tai mày dài ghê là!
Được người bạn nhỏ vuốt ve, Tai To chớp mắt đứng yên, thậm chí nó còn khẽ ve vẩy
đuôi, vẻ thân thiện.
Thấy vậy, cu Tèo thích lắm. Nó vừa vỗ vỗ lên lưng Tai To vừa nhỏ nhẹ "dụ khị":
- Mày ở lại đây làm bạn với tao nhé! Mấy con chó kia không dám làm gì mày đâu!
Đứa nào gây sự với mày, tao sẽ phạt ngay tắp lự!
Tai To cúi đầu ra dáng ngẫm nghĩ. Tai To không biết cu Tèo nói gì nhưng qua cử chỉ
và giọng điệu của người bạn nhỏ, nó cũng lờ mờ đoán ra cu Tèo muốn được kết bạn
với nó.
Tuy mới gặp cu Tèo lần đầu nhưng Tai To cảm thấy rất mến chú nhóc này. Chú
Xuân cũng vậy, lâu nay Tai To vẫn rất mến chú. Nhưng dù sao Tai To cũng không
muốn ở lại đây. Nó nhớ nhà. Sự quyến luyến với những người chủ cũ khiến nó
không muốn rời xa nơi ăn chốn ở quen thuộc. Tất nhiên gia đình nhỏ Hạnh không
phải là những người chủ đầu tiên của Tai To. Tai To ra đời ở một nơi khác. Nhưng
rời bỏ nơi "chôn nhau cắt rốn" của mình từ hồi mới mấy tháng tuổi nên Tai To chẳng
nhớ gì nhiều, cũng chẳng có bao lăm kỷ niệm để nhớ. Những ngày tháng sống ở
nhà nhỏ Hạnh lại khác. Sự trìu mến, ân cần mà ông bà chủ, dì Khuê và nhỏ Hạnh
dành cho nó khiến nó vô cùng cảm kích. Cậu chủ nhỏ thỉnh thoảng giở những trò tai
ác làm nó nhiều phen hoảng vía nhưng dù sao cậu cũng không nặng tay nặng chân
lắm. Lúc còn ở nhà, Tai To cũng hơi giận cậu một chút đỉnh nhưng bây giờ lưu lạc
nơi "đất khách quê người", nó đã quen béng mọi hờn dỗi. Lòng nó bây giờ chỉ tràn
ngập nhớ nhung.
Lòng nặng trĩu, chiều đó Tai To bỏ ăn. Trong khi đám bạn của nó sục mõm vào
những tô cơm trước mặt táp lấy táp để, vừa táp vừa ủi để dò tìm thịt cá, chốc chốc
lại gấu ó giành giựt nhau vì một khúc xương trong tô chợt bắn ra đất, thì Tai To chỉ
kề mũi vào tô cơm của mình đánh hơi qua loa rồi uể oải nằm mọp xuống, đưa cặp
mắt buồn bã nhìn ra khoảnh sân đang vò võ nắng chiều.
Vẻ thẫn thờ của Tai To làm Cô Lài chột dạ. Cô lo lắng nhìn chồng:
- Nó không chịu ăn kìa anh!
Chú Xuân nhún vai:
- Em đừng lo! Mới về nhà lạ, chú chó nào chả vậy! Đến khi đói bụng lại cuống quít
lên ngay thôi!
Nhưng lời tiên đoán của chú Xuân không đúng với trường hợp của Tai Tọ Trưa hôm
sau, Tai To vẫn tiếp tục "tuyệt thực". Rồi đến bữa tối, nó cũng không buồn ăn. Nó
nhìn tô cơm đầy thịt cá cô Lài dành riêng cho nó bằng ánh mắt hờ hững và rầu rĩ.
- Không xong rồi anh ạ! - Cô Lài lắc đầu - Nếu cứ nhịn đói như thế này, Tai To sẽ
chết mất thôi!
Chú Xuân cũng chẳng biết làm sao đành thở dài:
- Đợi thêm ngày mai nữa xem sao! Nếu nó vẫn cứ bỏ ăn, chắc ta phải trả nó về
cho chủ cũ thôi!
Cu Tèo nãy giờ thấp thỏm theo dõi cuộc cuộc đối đáp của ba mẹ, nghe vậy liền giãy
nảy:
- Con không chịu đâu! Con không chịu đâu! Tai To phải ở với con!
Nói xong, nó òa lên khóc. Rồi thấy khóc cũng chẳng ăng thua gì nó ngồi xuống ôm
lấy Tai To, hạ giọng năn nỉ:
- Ăn đi Tai To! Tao lạy mày đấy! Ăn đi, ăn một chút xíu thôi cũng được!
Nghe cu Tèo dỗ, Tai To khẽ ve vẩy đuôi nhưng vẫ không nhúc nhích. Nó liếc tô cơm
với vẻ thờ ơ, lạnh nhạt.
Cô Lài dịu dàng xoa đầu con:
- Con không dỗ được nó đâu! Nó đang nhớ chị Hạnh với anh Tùng đấy! Cũng như
con vậy, đi đâu xa mà con chẳng nhớ nhà!
Cu Tèo biết mẹ nói đúng. Vì vậy nó cứ thấy buồn buồn làm sao! Từ lúc đó cho đến
trước khi đi ngủ, nó cứ ôm khư khư lấy Tai To như sợ ba mẹ nó sẽ thình lình đem
Tai To đi mất.
Nhưng chú Xuân chưa kịp đem Tai To đi trả thì nó đã tự động trở về nhà.
Tối đó, Tai To không hề chợp mắt. Nó thức suốt đêm dùng răng nhay nhay sợi dây
da và đến tờ mờ sáng hôm sau thì sợi dây bị cắn đứt.
Không kịp nghĩ lấy sức, vừa được tự do, Tai To đã vội vàng phóng vụt ra cổng trước
những cặp mắt ngỡ ngàng của lũ bạn đang nằm rải rác trong sân. Một vài con chồm
dậy. Nhưng chúng không sủa, chỉ tò mò ngơ ngác trông theo.
Những con chó nhà chú Xuân không lên tiếng nhưng lũ chó của những căn nhà hai
bên đường thì cứ sủa nhặng mỗi khi cái bóng trắng của Tai To lướt qua. Mặc dù lũ
chó bép xép này chỉ xồ ra cổng ngoác mồm "ăng ẳng" chứ không rượt theo, Tai To
vẫn cong đuôi chạy bán sống bán chết.
Mãi đến khi ra tới cánh đồng dẫn về phía bờ kinh, Tai To mới dần dần trấn tĩnh và
chậm bước lại. Nó thong thả chúi mũi xuống đất đánh hơi dò đường và tiếp túc lần
ngược theo lối cũ.
Khi mặt trời nhô lên khỏi những mái nhà thấp thì Tai To cũng vừa tới bờ kinh. Nó
bồn chồn chạy ngược xuôi, cặp mắt hoang mang nhìn xuống dòng nước đen ngòm,
không biết làm cách nào để vượt qua. Đã mấy lần Tai To dọ dẫm lại sát mép nước,
rụt rè thò một chân xuống lòng kinh nhưng dòng nước lạnh buốt như cắn vào da
khiến nó sợ hãi rụt chân lạị
Cuối cùng, Tai To quyết định chui vào ngồi thu lu trong bụi rậm ven đường vừa nghỉ
mệt vừa chờ đợi.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, những bóng người đầu tiên xuất hiện bên bờ kinh.
Một tốp người khác lũ lượt kéo tới liền sau đó. Rồi tiếp theo là những người cỡi xe
đạp và xe gắn máy. Tất cả đều đổ về phía bến đò. Những tiếng trò chuyện râm ran
xen lẫn tiếng động cơ làm quãng kinh vắng bỗng chốc ồn lên như đang họp chợ.
Tai To vẫn nấp kín trong bụi rậm hồi hộp và láo liên quan sát. Mãi khi chiếc đò máy
từ bờ bên kia cập bến, nó mới vội vàng chui ra và khôn ngoan len lỏi vào đoàn người
đang lục tục lên đò.
Chẳng ai để ý đến nó. Chỉ đến khi đò ra tới giữa dòng mới có người trầm trồ reo
lên:
- Ôi, con chó của ai mà xinh quá thế này!
Lúc ấy mọi người mới đổ dồn mắt về phía Tai To. Và người nào người nấy đều bật
lên những tiếng tấm tắc. Không ai nghĩ một con chó xinh như thế lại là một con chó
vô chủ. Họ cứ đinh ninh chủ nhân của nó là một khách đi đò nào đấy. Cũng may
cho Tai To, chứ nếu biết nó thân đơn thế cô, không khéo một tay bợm nào đó lại tìm
cách bắt mất.
Đò vừa cập bến, Tai To nôn nóng vượt lên trước và thoắt một cái, nó đã ở trên
đường. Để đề phòng mọi bất trắc, chân vừa chạm đất là nó co giò phóng đi ngay.
Chạy được một quãng, nó cảnh giác ngoái đầu lại phía sau. Khi không thấy gì khả
nghi, nó mới dừng lại cúi xuống đánh hơi và mừng rỡ nhận ra những dấu vết quen
thuộc.
Khi chạy đến đầu đường Nguyễn Tri Phương thì Tai To có cảm giác đã gần đến nhà
lắm rồi. Tim đập giục giã trong ngực, nó hối hả sải bước.
Nhưng đang chạy bon bon, Tai To bỗng sựng lại. Ngay chỗ cua quẹo cuối cùng, hai
con chó to đùng đang đứng lù lù, nom chẳng khác nào hai con sư tử.
Thế này thì gay rồi! Tai To lo lắng nhủ bụng và cố ra vẻ hiền lành vô hại, nó hãm đà
phi lại, lững thững đi từng bước một, vừa đi vừa thận trọng dò xét thái độ của hai
con chó cản đường kia.
Nhưng kế hoạch của Tai To nhanh chóng bị phá sản. Vẻ nhu mì của nó chẳng khiến
hai tay anh chị kia động lòng tí ti nào. Nó vừa bén mảng lại gần, cả hai lập tức dạng
chân gân cổ sủa gây gâu, lông lá xù cả lên, đầy dọa nạt.
Tai To thót bụng lại. Nó định nhắm mắt nhắm mũi phóng vèo qua nhưng những
chiếc nanh nhọn hoắt, trắng ỏ của hai tay hộ pháp khiến nó đâm chợn. Để những
chiếc nanh đó cắm vào người thì cứ gọi là đi đứt!
Sau một thoáng phân vân, Tai To quyết định đi vòng. Nó vội vàng chạy trở lui và
đến khi thấy hai con chó kia không tỏ vẻ gì muốn đuổi theo, nó liền băng qua đường
và lao vụt về phía ngã tư. Để cho chắc ăn, Tai To đánh thêm một vòng rộng quanh
bùng binh trước khi tấp vào lề đường.
Nhưng Tai To chưa kịp vào đến lề thì một chiếc xe tải đã bất thần trờ tới.
Những người đi đường thất thanh la lên:
- Tốp! Tốp! Tốp lại!
- Thôi rồi! Chết mất con chó nhà ai rồi!
Dĩ nhiên Tai To không thể nghe thấy những tiếng la hốt hoảng đó. Tiếng gầm rú
khủng khiếp của động cơ đã làm tai nó ù đặc và trong khi chưa kịp hiểu ra chuyện
gì, nó chợt kinh hoàng đến co rúm người lại khi kèm theo những tiếng nổ xé tai kia,
một bóng đen đồ sộ như một trái núi hùng hổ chồm lên người nó.
Trong nháy mắt, chiếc xe tải đã nuốt gọn chú cún bất hạnh vào bụng. Tội nghiệp
Tai To! Nóng lòng trở về với những người chủ cũ, nó đã tận lực vượt qua một chặng
đường dài bất chấp hiểm nguy và vất vả nhưng khi sắp về đến nhà thì tai họa thình
lình ập đến...
Máu trong người Tùng như đông cứng lại, mặt cắt không còn hột máu.
Tên béo một tay cầm dao, tay kia thò vào túi quần rút ra một chiếc khăn ố bẩn.
- Chú mày đừng lo! - Hắn cười hì hì - Bọn này chỉ khóa mõm chú mày trong chốc
lát để chú mày khỏi la lên thôi! Khi bọn này đã thoát thân an toàn rồi ...
Tên béo đang vung vít thì tên gầy sầm mắt quát:
- Đừng ba hoa nữa! Hành động lẹ lên!
Giọng điệu của tên gầy rõ là giọng thủ lĩnh. Tên béo tuân lệnh răm rắp. Hắn thộp
cổ Tùng, vẻ tươi cười biến mất:
- Há miệng ra!
Vẻ mặt hung dữ của tên trộm khiến Tùng sợ hãi. Khổ nỗi, càng sợ quai hàm của
Tùng càng cứng đờ, không làm sao nhúc nhích được.
- Bướng hả! - Tên béo gí lưỡi dao nhọn hoắt vào cổ Tùng - Há ra không?
Nói xong, chợt nhìn thấy ánh mắt bất thần của Tùng, biết thằng nhóc đang sợ vãi cả
mật, không thể há miệng được tên béo liền tóm lấy quai hàm của Tùng bóp mạnh,
và miệng Tùng vừa hé ra hắn đã lẹ làng nhét vội chiếc khăn vào làm Tùng muốn
nghẹt thở.
Trong khi đó, tên gầy nhanh nhẹn giựt những sợi dây điện ra khỏi ổ cắm rồi bẻ quặt
hai cánh tay Tùng ra sau lưng, mím môi trói nghiến lại.
Tùng cứ đứng trơ ra như tượng gỗ, mặc hai tên trộm muốn làm gì thì làm. May mà
hai tên trộm chỉ muốn bịt mồm và trói gô Tùng lại để lặng lẽ chuồn êm, chứ nếu
chúng nổi hứng muốn "băm vằm tùng xẻo", Tùng cũng chẳng có cách nào chống đỡ.
Tên gầy trói xong hai tay Tùng, liền ngồi thụp xuống định trói nốt hai chân. Nhưng
hắn mới quấn sợi dây quanh chân Tùng được hai, ba vòng, chưa kịp thắt nút, đã vội
ngừng tay lại, mặt biến sắc. Ngoài cửa trước, tiếng chó sủa thình lình vang lên, mỗi
lúc một dữ dội. Có cả những tiếng chân cào mạnh vào tấm cửa lưới.
Nhận ra tiếng sủa của Tai To, Tùng như người chết sống lạị Mặt nó trở nên hồn hào
và nỗi hoang mang kinh khiếp đã nhanh chóng rời bỏ trái tim không ngừng co thắt
nãy giờ của nó, thay vào đó là một niềm vui tràn bờ, một nỗi ngạc nhiên mừng rỡ.
Thế là tụi mày hết thoát! - Tùng hân hoan nhủ bụng - Tai To đã trở về, có nghĩa là
chú Xuân đã đến kịp lúc. Chú Xuân mà xông vào, hô hoán lên thì tụi mày cứ coi như
là nằm trong rọ!
Ở điểm này, Tùng đã đoán sai Tai To chỉ trở về một mình. Vừa rồi, trước khi về đến
nhà, Tai To đã xuýt chết trong đường tơ kẽ tóc. Lúc chiếc xe tải hùng bục lao đến,
Tai To hồn vía đã lên mây. Bụng chết điếng, nó chỉ biết rúm người lại nằm mọp một
chỗ chờ tử thần tới rước đi.
May làm sao, Tai To lại nằm lọt thỏm ngay chính giữa bụng xe nên không bị những
chiếc bánh khổng lồ cán phải. Nó không chết, chỉ bị một phen vãi đái. Và khi con
quái vật dữ tợn với những tiếng gầm gừ không khác gì sấm sét kia đã lướt qua rồi,
Tai To mới hoàn hồn chạy vội vô lề trước những tiếng reo hò của khách đi đường.
Từ chỗ Tai To suýt bị cán chết đến chiếc cầu thang dẫn lên nhà nhỏ Hạnh chỉ cách
chừng năm mươi mét nên Tai To chỉ khua chân vài lượt là đến. Càng gần đến nhà
nó càng quýnh quíu. Tim đập thình thịch, nó phóc vội lên cầu thang, hấp tấp đến
nỗi cứ té lên té xuống. Và khi tấm cửa lưới quen thuộc hiện ra trước mắt, Tai To
mừng rỡ đến phát điên. Nó vừa sủa vừa đập cửa liên tục, điệu bộ nóng nảy và
cuống cuồng.
Những ồn ào do Tai To gây ra làm náo động những căn hộ chung quanh. Nhà nào
nhà nấy đều thò đầu ra dòm.
- Có chuyện gì vậy kìa? - Một người hỏi.
- Nhà này đi đâu mà nhốt con chó ở ngoài như thế này!
Ông tổ trưởng tổ dân phố lẩm bẩm và rảo bước lại trước nhà Tùng. Ông nhướn mắt
nhìn vào trong, hắng giọng kêu:
- Có ai ở nhà không?
Không nghe tiếng trả lời, ông tổ trưởng tỏ vẻ ngạc nhiên. Rồi thấy Tai To vừa rít
vừa sủa quýnh lên, ông càng sinh nghi. Điệu bộ hoảng loạn của con vật có vẻ gì đó
không bình thường. Hay trong nhà đã xảy ra chuyện gì chăng? Ý nghĩ đó khiến ông
giật thót. Không chần chừ, ông cầm lấy cánh cửa kéo mạnh.
Ông hoàn toàn không ngờ cửa không gài chốt bên trong. Cánh cửa khép hờ bất
thần bung ra theo đà kéo khiến ông loạng choạng suýt ngã, trong khi đó Tai To đã
bắn vụt vào nhà như một tia chớp.
Ngay từ khi nghe tiếng con Tai To sủa vang, hai tên trộm đã mặt mày nhớn nhác.
Trước khi quyết định đột nhập, hai tênd đã cẩn thận dọ thám nhà Tùng cả tuần lễ
nay. Cách đây hai hôm, khi biết con Tai To đã được đem cho, cả hai mới bàn nhau
kế hoạch lẻn vào lấy trộm. Không ngờ trong lúc mọi chuyện đang suôn sẻ thì Tai To
đột ngột trở về.
Tên gầy chẳng buồn trói chân Tùng nữa. Cửa trước bị chặn khiến hắn quýnh
quáng. Liệng bừa sợi dây điện ra đất, hắn vọt ra hành lang phía sau tìm đường
thoát. Nhưng thoáng một cái, hắn đã thất vọng quay vàọ Hành lang phía sau bị bít. Nhảy qua lan can có thể xuống dưới nhưng lại lọt vào ... một căn nhà khác ở
tầng trệt.
Trong khi bọn trộm chưa nghĩ ra kế gì thoát hiểm, giọng nói của ông tổ trưởng lại
vang lên đằng trước nhà càng làm chúng thêm luống cuống.
- Lên trên kia thử xem!
Tên béo trỏ tay lên gác và không cần biết tên gầy đồng ý hay không, hắn lật đật
chạy lại chỗ tủ quần áo cúi xuống xách chiếc giỏ lác đựng đầu máy vi-đê-ô rồi nhảy
phóc về phía cầu thang.
Hắn thò tay ra định xô Tùng xuống đất để lấy đường leo lên nhưng tay hắn chưa kịp
chạm vào người Tùng thì Tai To đã vào tới nơi. Thấy cậu chủ nhỏ đang bị lâm nguy,
Tai To lập tức lao mình về phía cầu thang, táp mạnh vào bắp chân tên béo.
- Ui da!
Tên béo kêu lên đau đớn và phẫn nộ. Rôi nghiến răng ken két, hắn rảy mạnh chân
cố làm văng con chó nhỏ ra. Nhưng Tai To càng khép chặt quai hàm, thà bị kéo lê
trên sàn theo đà chân tên béo chứ nhất quyết không chịu buông tha đối thủ.
Thấy tên đồng bọn dùng dằng với con chó nhỏ hoài, tên gầy sốt ruột chạy lại trợ
giúp. Hắn co chân đá phốc vào hông Tai To khiến con chó tội nghiệp bắn vào tường
đánh "bốp" và rơi bẹp xuống sàn nhà.
Tai To kêu lên thảm thiết và cố nhỏm dậy, nhưng vừa đứng lên nó đã ngã quỵ ngay
xuống.
Nhìn Tai To nằm mọp dưới sàn nhà thở dốc, Tùng nghe như có ai xát muối vào lòng
mình. Bất chấp miệng bị nhét giẻ và hai tay bị trói, từ lưng chừng cầu thang nó
nhảy phóc một phát xuống đất. Và tất nhiên, không thể giữ thăng bằng với hai tay
bị bẻ quặt sau lưng, Tùng ngã chúi vào chiếc bàn để ti-vi và đổ kềnh ra đất. Thừa
dịp đó, hai tên trộm hè nhau chạy lên gác.
Ông tổ trưởng cùng bác Đực hàng xóm bước vào đúng lúc Tùng đang giãy giụa cố
tìm cách ngồi dậỵ
- Trời đất! Chuyện gì thế này?
Ông tổ trưởng hớt hải kêu lên và chạy bổ lại chỗ Tùng. Ông vội vàng đỡ nó dậy,
miệng hỏi lia:
- Sao vậy cháu? Ai trói cháu vậy?
Rồi thấy Tùng cứ a ú ớ, ông chợt phát hiện miệng nó đang bị nhét giẻ liều thò tay lôi
chiếc khăn ra, hấp tấp hỏi:
- Ai nhét giẻ vô miệng cháu vậy?
Tùng thở hắt ra:
- Trộm! Có hai tên! Chúng chạy lên gác rồi!
Tùng vừa nói dứt câu, bác Đực đã phóng một cái tên tới ba bậc thang. Và thêm ba
cú nhảy nữa bác đã biến mất. Ông tổ trưởng cũng không chịu thua. Ông đảo mắt
một vòng, vớ vội chiếc chổi lông gà treo trên vách rồi chạy theo bác Đực.
Quá hăng hái bắt trộm, hai người quên béng chuyện cởi trói cho Tùng. Nhưng đối
với Tùng, bị trói hay không bị trói bây giờ không phải là điều quan trọng. Tim nó
đang thót lại vì lo lắng cho Tai To.
Tùng lê bước lại phía chú cún thân yêu đang nằm thiêm thiếp, lặng lẽ ngồi xuống
bên cạnh. Không thể đưa tay vuốt ve Tai To, nó sụt sịt nói:
- Cho tao xin lỗi mày, Tai To nhé!
Đang nhắm nghiền, nghe tiếng Tùng, Tai To từ từ mở mắt ra, đuôi khẽ ve vẩy. Đôi
mắt mệt mỏi của nó ánh lên nỗi mừng vui, âu yếm. Tùng mừng lắm, mặt nó rạng
lên:
- Như vậy là mày tha lỗi cho tao rồi phải không Tai To?
Nhưng lần này, Tai To không trả lời Tùng. Đầu nó vừa hơi ngẩng lên đã gục xuống,
cặp mắt vừa mở ra chưa kịp bộc lộ hết niềm vui đã nặng nề khép lại. Hình ảnh thảm
não của Tai To khiến Tùng chết điếng.
- Tai To ơi, mày đừng chết! Mày đừng bỏ tao nhé, Tai To! - Nó bật khóc hu hu.
- Nín đi cháu! Con Tai To của cháu không chết được đâu!
Tiếng bác Đực vang lên. Bác từ trên thang gác bước xuống, theo sau là ông tổ
trưởng tay cầm chiếc giỏ lác.
- Ơ, thế hai tên trộm đâu rồi? - Tùng bật hỏi.
- Chúng thoát rồi! - Ông tổ trưởng nhún vai, vẻ tiếc rẻ - Có lẽ khi nghe tiếng chân
của hai bác chạy lên, bọn chúng liền chuồn ra cửa sổ, đu qua mái ngói và chạy về
hướng bờ kinh.
Rồi ông đặt chiếc giỏ lác xuống đất, loay xoay lôi chiếc đầu máy ra:
- Rốt cuộc chúng đành phải vứt thứ này lại ...
Đang nói, nhác thấy hai tay Tùng vẫn còn bị trói, ông trợn tròn mắt:
- Ơ!
Nhưng ông tổ trưởng chưa kịp chạy lại thì bác Đực đã nhanh nhẹn tháo dây trói cho
Tùng.
Hai tay vừa cử động được, Tùng đã vội cúi xuống định bế Tai To vào lòng. Nhưng
Tùng vừa chạm đến nó, chưa kịp nhấc lên, Tai To đã kêu "ẳng" một tiếng khiến
Tùng hoảng hồn rụt tay lại.
- Nó còn đau đấy! - Bác Đực nói.
Tùng đang định hỏi lại thì bỗng có tiếng kẹt cửa.
Rồi dì Khuê xuất hiện với giỏ đồ chợ trên tay. Mắt dì tròn xoe:
- Ôi, nhà ta hôm nay có chuyện gì mà đông đúc vui vẻ thế?
Chợt nhìn thấy Tai To nằm kế bên Tùng, dì sửng sốt kêu lên:
- Ôi, có cả Tai To nữa! Nó về lúc nào thế này?
Khi dì Khuê vừa bước vào, miệng Tùng đã mếu xệch, mừng mừng tủi tủi. Bây giờ
nghe dì hỏi, nó liền rơm rớm nước mắt:
- Tai To mới về khi nãy! Nó về để cứu cháu đấy!
- Cứu cháu? - Dì Khuê không hiểu - Cháu làm gì mà cứu?
- Ối, bà chị ơi! - Ông tổ trưởng chen lời - Trộm mới vào nhà bà chị đấy! Nếu không
có con chó này đánh động thì trộm đã khoắng hết đồ đạc trong nhà bà chị rồi!
Đến bây giờ dì Khuê mới phát hoảng. Dì thả giỏ đồ chợ xuống đất một cái "bịch",
hai tay áp lên ngực:
- Trời đất thiên địa ơi! Có chuyện đó sao? - Rồi dì thẫn thờ chép miệng - Thế này
thì chết mất! Chết mất!
Bác Đực cười:
- Chẳng có ai "chết mất" trong chuyện này đâu! Người ngợm, của cải vẫn còn
nguyên cả đấy! Thôi, tụi này về nhé!
Trước khi ra khỏi cửa, bác còn nói thêm:
- Muốn biết chi tiết thì hỏi thằng Tùng! Tội nghiệp, thằng bé vừa rồi phải một phen
vỡ mật đấy!
Câu chuyện của Tùng khiến dì Khuê xanh mặt. Dì hồi hộp đến mức quên cả mắng
nó về tội không chịu khóa cửa. Hai tay hết xoa ngực lại vò đầu, dì xuýt xua luôn
miệng:
- Chết mất! Chết mất!
Khi Tùng kể xong, dì ngẩn ra:
- Tối nay phải qua nhà bác Đực và bác tổ trưởng tạ ơn mới được! Khi nãy hoảng
quá dì quên béng cả cám ơn!
Rồi dì xích lại gần Tai to, dịu dàng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó:
- Tai To ngoan lắm! Tai To biết về kịp lúc để cứu chủ đấy! Tai To ...
Đang nói nửa chừng, dì bỗng quay phắt sang Tùng:
- Ủa, Tai To về với ai thế?
- Chú Xuân dẫn về .
- Thế chú Xuân đâủ
Tùng ngơ ngác:
- Cháu cũng chẳng biết!
Đến bây giờ Tùng mới sực nhớ từ nãy đến giờ chả thấy chú Xuân đâu. Đang thắc
mắc, Tùng chợt nghe dì Khuê bàng hoàng buột miệng:
- Thôi rồi, không phải Tai To về với chú Xuân đâu! Nó về một mình đấy!
Tùng ngạc nhiên:
- Sao dì biết ?
Dì Khuê chỉ tay vào chiếc vòng trên cổ Tai To:
- Cháu xem này! Sợi dây da còn dính một khúc ở chiếc vòng đây này! Như vậy là
nó cắn đứt dây trốn về!
Phát hiện của dì Khuê khiến Tùng bất giác nghe cay cay nơi sống mũi. Như vậy rõ
ràng Tai To đã tìm cách tháo thân về đây. Nó không nỡ rời xa những người chủ cũ.
Mặc dù trong những người chủ cũ đó, Tùng đối xử với nó chẳng ra gì. Hôm trước,
cô Tú Duyên bảo chó là con vật gần gũi và trung thành nhất của con người, Tùng
không tin. Với những mẩu chuyện cảm động cô kể, tuy Tùng không nói ra miệng
nhưng lòng nó đầy rẫy những nghi ngờ. Nó nghĩ những mẩu chuyện đó là do người
ta bịa ra thôi. Nhưng bây giờ thì Tùng đã tin lắm. Tai To đã chứng minh cho Tùng thấy những câu chuyện của cô giáo không phải là sai ngoa. Nếu Tùng biết trên
đường trở về cứu chủ Tai To đã phải chui vào bụi rậm đợi đò như thế nào, đã bị xe
cán suýt chết ra sao, có lẽ nó sẽ bùi ngùi thương cảm không để đâu cho hết.
Buổi trưa đi làm đi học về, mẹ và nhỏ Hạnh mừng rỡ và cảm động đến ứa nước mắt
khi nhìn thấy Tai To và nghe dì Khuê kể lại sự trở về ngoạn mục, kịp thời cũng như
cuộc chiến đấu dũng cảm chống lại kẻ trộm của nó. Dì kể sôi nổi, lưu loát, sinh
động cứ như thể dì tận mắt chứng kiến mọi chuyện nàỵ
Trưa đó, ai nấy đều tíu tít vây quanh Tai To. Mẹ lấy thuốc cho nó uống. Dì Khuê
xức dầu khắp mình mẩy và chân cẳng nó, vừa xức vừa xuýt xoa:
Nhỏ Hạnh thì lăng xăng pha sữa. Nó đẩy chén sữa lại trước mõm Tai To, dỗ dành
như dỗ em bé:
- Uống đi "em"! Nghe lời chị đi! Uống hết chén sữa này rồi ngủ một giấc cho
khỏe!
Trước đây nhìn những cảnh như thế, nghe những câu như thế, máu ghen tị đã khiến
Tùng nổi dóa lên rồi. Nhưng hôm nay lòng nó bỗng dưng dịu dàng quá đỗi. Không
những không hề khó chịu, nó còn chạy lại giúp sức cho bà chị. Nó quỳ xuống bên
cạnh Tai To, nhẹ nhàng vuốt ve đôi tai dài của chú cún thân thương, giọng âu yếm:
- Uống đi "em"! Giỏi nào, uống đi!
Nói xong, Tùng bỗng đỏ bừng mặt khi sực nhận ra mình vừa buột miệng gọi Tai To
bằng "em", một từ ngữ mà trước đây mỗi khi nghe dì Khuê và nhỏ Hạnh dùng để gọi
Tai To nó cảm thấy bực tức vô cùng.
Nhưng dường như chắng ai để ý đến vẻ thẹn thùng ngượng ngập của Tùng. Cũng
chẳng ai thấy lạ khi nghe Tùng gọi Tai To bằng tiếng "em" trìu mến. Ai nấy đều
chăm chú quan sát từng cử động khó khăn của Tai To bằng vẻ mặt lo âu. Đến khi
thấy Tai To sau một hồi gắng gượng đang từ từ đứng lên và chậm chạp thè lưỡi vào
chén sữa, mặt người nào người nấy dãn ra và bốn cái miệng đều đồng loạt buột ra
một tiếng reo khẽ.
Suốt từ lúc đó cho đến tối, không khí trong nhà lúc nào cũng rộn ràng như ngày hội.
Ba về, hòa vào niềm vui chung cả nhà bằng một câu bông đùa:
- Thế là từ nay hai con hổ có thể sống chung trong nhà ta rồi đấy!
Không khí ở nhà đã khác thì không khí ở trường tất nhiên không thể giống như cũ.
Lần này tin tức về Tai To do chính Tùng nói ra chứ không phải qua cái miệng hớt lẻo
của thằng Đạt.
Tụi bạn nghe Tùng kể về kỳ công của Tai To mồm đứa nào đứa nấy cứ há hốc lên
như đang xem phim trinh thám.
Đạt hít hà:
- Ối trời! Sợi dây da chắc thế kia mà Tai To cắn đứt thì răng nó bén phải biết nhé!
Đứa khác trầm trồ:
- Kinh Tàu Hủ mà nó vượt qua được thì cứ gọi là bái phục!
Nghị rùng mình:
- Bay vào táp tên trộm và đeo toòng teng trên bắp chân hắn không chịu nhả thì
quả là gan lì tướng quân! Tao chưa từng thấy một con chó như thế bao giờ!
Cứ thế, mỗi đứa một câu, tất cả xúm vào ồn ào tấm tắc khiến Tùng sướng rên.
Sướng nhất là mải hào hứng khen ngợi Tai To, chả đứa nào nhớ đến chuyện bạc đãi
của Tùng đối với Tai To trước đây.
Trong bọn, chỉ có Cúc Phương là chán nhất. Nó chả buồn quan tâm đến những màn
chiến đấu ly kỳ hồi hộp của Tai To như tụi con trai. Nghe Tùng kể tai To vì liều mình
cứu chủ mà bị tên trộm đá trọng thương phải nằm liệt từ hôm qua đến giờ, nó cứ
ngồi sụt sà sụt sịt:
- Tội nghiệp Tai To quá! Chắc là nó đau lắm!
Nghị mến Tai To không kém gì Cúc Phương. Nó an ủi bạn:
- Nín đi! Chốc nữa tan học tụi mình chạy lại thăm Tai To chứ lo gì!
Tùng gật đầu vui vẻ:
- Ừ, lát nữa mình dẫn mấy bạn về thăm Tai To!
Khi nói vậy, Tùng tưởng chỉ có Nghị và Cúc Phương ghé nhà mình. Nào ngờ tiếng
trống tan học vừa vang lên, cả lớp rùng rùng túa ra:
- Đi thăm Tai To! Đi thăm Tai To!
Thế là không ai bảo ai, cả bọn ùn ùn rồng rắn đi theo Tùng, Nghị và Cúc Phương
khiến Tùng không có cách nào khác hơn là cắm cúi dẫn đường.
Bọn học trò lúc nhúc chen nhau lên cầu thang khiến dãy phố Tùng ở mọi người nhốn
nháo không hiểu chuyện gì.
Dì Khuê ra mở cửa cũng thất đảm:
- Ôi, có chuyện gì thế này?
Dì cứ ngỡ Tùng vừa gây ra đại họa gì. Đến khi nghe Tùng bảo các bạn tới thăm Tai
To, dì mới thở phào nhẹ nhõm và mở rộng cửa đón các bạn trẻ vào.
"Người bệnh" đang nằm "tịnh dưỡng" ở góc nhà thấy người ngợm không biết ở đâu
kéo tới lố nhố đầy nhà, liền ngẩng đầu dáo dác nhìn quanh, vẻ hoang mang hiện rõ
trong mắt.
Thấy vậy, Tùng quăng vội chiếc cặp lên bàn, chạy ùa lạị Nó vỗ vỗ lên lưng Tai To,
trấn an:
- Đừng sợ, Tai To! Bạn tao tới thăm mày đấy! Chả phải trộm đâu!
Được cậu chủ nhỏ vỗ về, Tai To nhanh chóng trấn tĩnh. Và đến khi thấy Nghị và Cúc
Phương bước lại ngồi xuống bên cạnh, Tai To đã yên tâm lắm lắm. Nó khẽ ve vẩy
đuôi tỏ ý chào hỏị Nó muốn nói rằng nó rất vui khi gặp lại hai người bạn nhỏ.
Thấy Nghị và Cúc Phương được "nhân vật quan trong" là Tai To "nghênh đón" một
cách thân thiết, Đạt cũng muốn lên mặt một chút với lũ bạn. Nó vạch đám đông
chui vào và hùng hổ bế Tai To lên.
Nhưng nó chưa kịp ẵm Tai To vào lòng đã giật bắn người vì một tiếng quát sát bên
tai:
- Bỏ xuống! Tai To đang bị thương mà mày xách bổng lên như thế làm sao nó chịu
đựng được! Phải biết đối xử dịu dàng với loài vật một chút chứ!
Người vừa thốt lên câu đó là Tùng. Câu nói đầy vẻ "yêu thương loài vật" của nó "lạ
lùng" đến mức lũ bạn chung quanh hầu như không tin vào tai mình. Nghị và Cúc
Phương cũng tưởng mình đang nằm mơ. Chỉ có nhỏ Hạnh nằm trên gác thò đầu
xuống theo dõi nãy giờ là mỉm cười ý nhị.
Trong khi bọn trẻ đang ngơ ngác, còn Đạt thì đang ngượng nghịu đặt con Tai To
xuống, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói ồm ồm:
- Ông anh bà chị ơi! Tôi đến để xin tạ tội trước ông anh bà chị đây! Thật khốn khổ
thân tôi, có con chó xinh thế mà cũng không biết cách giữ! Hôm qua đến nay tôi
lùng sục tìm kiếm khắp nơi mà chẳng thấy tung tích nó đâu! Xin ông anh bà chị ...
Nghe thoáng qua, dù chưa gặp mặt bọn trẻ vẫn biết ngay người vừa bước vào nhà là
chú Xuân trong câu chuyện Tùng kể. Chú cừa than vãn vừa đi lần vào trong. Chợt
chú đứng sững lại, hai hàng ria mép không ngừng nhúc nhích:
- Ái chà chà! Bộ nhà ta mở lớp dạy thêm hay sao mà học trò tụ tập đông đúc thế
nàỷ
Đang nói, chợt nhận ra tụi "học trò đông đúc" này đang quây quần quanh một con
vật gì trăng trắng, cặp mắt chú vụt trố lên:
- Ối! Ối! Ối!
Rồi chú bước tới một bước, sửng sốt:
- Phải mày đấy không?
Nín thở quan sát một hồi, biết chắc con vật trăng trắng mà tụi học trò đang bu
quanh chính là con vật mà mình đã đi tìm toát mồ hôi hai này nay, chú sung sướng
thở đánh thượt một cái, như trút bỏ một gánh nặng trong lòng. Vẻ rầu rĩ trên mặt
chú lập tức biến mất. Tươi hơn hớn, chú bắt đầu bông đùa ngâm ngợi:
- Tai To ơi hỡi Tai To.
Nếu nghe tao gọi gì thò đuôi ra!
Tất nhiên Tai To chẳng thò đuôi cũng chẳng thò đầụ Nó đang mệt gần chết. Chỉ có
bọn học trò là ôm bụng cười sặc cười sụa trước câu thơ nhuốm đầy vẻ hoạt kê của
thú thôi!