 |
|

25-09-2008, 11:54 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương 6
Sau đó hai tháng tôi lại và o Hiệp Mỹ, không kể những lần và o liên tiếp. ở Hiệp Mỹ bấy giá» anh Trương đã chuyển sang phụ trách ba ấp từ Cầu Sắt trở vô. Anh DÅ©ng phụ trách ba ấp từ Cầu Sắt trở ra. Tôi và o Hiệp Mỹ lần đó để gặp tổ công tác anh DÅ©ng bà n má»™t việc đặc biệt, đồng thá»i thẩm tra lại các cÆ¡ sở: Công việc thẩm tra chÃnh là do cán bá»™ ở cÆ¡ sở đó, nhưng tôi thì phải nắm được tình hình cụ thể. Vì tình hình thay đổi cá»§a cÆ¡ sở rất quan hệ cho những chuyến đưa tá»›i.
Nhá»› lại lần ấy tôi ra tá»›i nhà anh Mưá»i trá»i đã sụp tối. Giông mưa sắp kéo đến. Dạo đó còn giữa mùa mưa. Äêm đêm trá»i cứ đổ mưa từ đầu hôm tá»›i suốt sáng. Anh Mưá»i Ä‘i há»p tổ du kÃch bà máºt vừa vá» tá»›i nhà . Tôi tưởng anh DÅ©ng ở dưới hầm, định đến gõ nắp hầm, nhưng anh Mưá»i khoát tay ra hiệu bảo không có. Tôi há»i:
- Anh Dũng đi đâu rồi?
- Hồi nãy ảnh há»p vá»›i chúng tôi. Nhưng tối nay ảnh không có ngá»§ nhà đâu.
- Ngủ chỗ khác à ?
Anh Mưá»i đến bên, khẽ nói và o vai tôi:
- Ngá»§ ngoà i bá». Mấy bữa nay không ngá»§ nhà được đâu. ở dưới hầm cÅ©ng ngá»§ không được. Mưa cứ là m sụp vách hầm luôn. Nằm trên nhà thì không đặng thÃm à . Tụi Cầu Sắt, Long Hưng cứ rõn vô luôn. Vì anh DÅ©ng anh Trương đã tổ chức váºn động phá kế hoạch bắt cu ly cá»§a nó. Bà con xé giấy cu ly tá»›i tám phần, bắt đầu trốn không chịu Ä‘i xây cốt nữa. Bốn lượt tụi nó và o bắt, chỉ bắt được mấy thằng cha hương chá»§ vá»›i mấy ông già . Sá»± bắt cu ly cá»§a tụi nó bá»—ng nhiên hết linh nghiệm. Do đó tụi nó má»›i sanh nghi có cán bá»™ vá» nằm vùng. Ba bốn đêm nay, giữa khuya tụi nó cứ sục và o gõ cá»a xét nhà .
- Có xét nhà mình và những nhà anh em ở không?
- Không... Choạng vạng là anh DÅ©ng phải ra bá» rồi. Mà dạo nà y ông trá»i ổng cứ mưa đêm. Anh DÅ©ng đâu có ngá»§ nghê được mấy. Tá»™i quá. Tôi bảo, anh thôi cứ ở nhà ngá»§, bất quá tôi vá»›i vợ tôi thay nhau gác cho mà ngá»§. Nói hết sức mà anh không chịu là không chịu.
Äang nói chuyện, chợt nghe tiếng mưa lắc rắc rá»›t trên mái nhà . Chị Mưá»i bước ra quÆ¡ tay ngoà i trá»i, lo lắng kêu:
- Mưa rá»›t há»™t rồi. ThÃm coi, khổ chưa?
Tôi nói: - Không còn trú ở đâu được à ?
Anh Mưá»i đáp: Tôi định đưa ảnh ra ngá»§ ngoà i chòi dưa. Nhưng không ổn thÃm à . Tụi "ba trui" nó chú ý mấy cái chòi dưa lắm. Äêm qua nó Ä‘i rõn vô chòi dưa cá»§a ông Tư Nhân...
Tôi nói: - Thôi được, để tìm cách sau. Bây giá» anh Mưá»i là m thế nà o đưa tôi ra gặp anh DÅ©ng. Có công chuyện cần bà n gấp vá»›i ảnh.
- Thôi, mưa rồi. ThÃm ở đây, tôi ra đồng kêu ảnh vô.
- Không nên đâu. Anh Mưá»i cứ đưa tôi ra ngoà i Ä‘i.
- Váºy cÅ©ng được!
Chị Mưá»i chạy và o nhà lấy má»™t cái nón lá, đội lên đầu tôi. Tôi vá»›i anh Mưá»i ra cá»a háºu. Qua khá»i vưá»n cau thì tá»›i má»™t vùng lau ráºm. Anh Mưá»i vạch lau Ä‘i trước, tôi theo sau. Mưa bắt đầu trút xuống dữ dá»™i. Trên trá»i, thỉnh thoảng má»™t là n chá»›p lóe lên. Giữa lau sáºy, thấy rải rác có những cây giá trụi cà nh. Äi đến cây giá cuối cùng, anh Mưá»i rẽ sang tay phải mấy bước. Anh tắc lưỡi giả như có tiếng tắc kè kêu. Kế đó bóng lau động Ä‘áºy. Má»™t cái đầu nhô lên. Cái đầu ngưá»i ấy là DÅ©ng khẽ cất tiếng:
- Mưá»i đó hả?
- á» Mưá»i đây.
Anh Mưá»i kéo tôi chui tá»t và o bụi. Tôi há»i nhá»:
- Anh Dũng đó à ?
- Ai, chị Háºu hả? - Giá»ng DÅ©ng như kêu lên.
- Phải, tôi đây.
- Có chuyện gì váºy chị?
- Có công việc cần bà n với anh. Thư trên Huyện gởi cho anh đây.
Tôi móc túi lấy bức thư trao cho DÅ©ng. Anh cầm lấy. Bà n tay tôi chợt chạm phải bà n tay ướt át, là nh lạnh cá»§a DÅ©ng. Tôi ngồi bên. DÅ©ng lấy đèn pin trong túi ra, chắn che trước mặt đèn rồi bấm đèn, coi thư. Trong lúc DÅ©ng chăm chú xem thư, tôi nhìn thấy khắp ngưá»i anh Ä‘á»u ướt cả. Chiếc nốp cá»§a anh ngá»§ cÅ©ng ướt sÅ©ng. Má»™t tấm vải nhá»±a che giữa kẽ lau bị gió thổi rung phần pháºt. Mưa đổ xuống ngà y má»™t to. DÅ©ng Ä‘á»c thư xong, vá»›i tay kéo lại tấm vải nhá»±a che cho tôi và anh Mưá»i. Nhưng tấm vải không đủ sức ngăn được cÆ¡n mưa to nặng hạt. Chúng tôi Ä‘á»u ướt hết. Song lúc đó tôi không thấy lạnh lẽo, mà thấy hai mà mắt cứ nóng lên. Gần suốt má»™t tuần lá»… rồi, DÅ©ng và nhiá»u đồng chà khác cá»§a tôi phải chịu qua suốt những đêm mưa như thế.
Dũng bảo tôi:
- ÄÆ°á»£c rồi. Chị Háºu vá» báo cáo vá»›i Huyện á»§y rằng tình hình gần đây có khó khăn. Äịch hình như đánh hÆ¡i được tụi tôi rồi. Nhưng Ä‘iá»u đó không quan trá»ng. Khi chúng nó bắt đầu sục cÆ¡ sở thì chúng tôi và bà con đã lên tiếng vá»›i nó. Bà con hầu hết đã xé bá» thẻ cu ly. Hai tổ du kÃch đầu tiên đã thà nh láºp hồi đêm... Còn vấn đỠđón vÅ© khÃ, thuốc đạp lôi, chị nhá»› nói vá»›i các đồng chà cứ cho đưa và o, đúng mồng chÃn tá»›i.
- Äi công khai hay bà máºt.
- Nên Ä‘i bà máºt. Chỉ cần đưa số thuốc đó tá»›i đầu Hiệp Lá»™. Tôi sẽ cho anh em ra đón. Äúng 12 giỠđêm mồng chÃn, chị Háºu nhá»› rõ nghe!
- Nhớ rồi!
DÅ©ng quay sang anh Mưá»i:
- Nhân tiện tôi phân công luôn. Äồng chà Mưá»i ngà y kia chuẩn bị bố trà hai anh em Ä‘i.
- Tôi đi nữa chứ?
- Äồng chà sẽ Ä‘i vá»›i anh em.
ánh chá»›p nhoáng lên, sáng xanh. Gương mặt DÅ©ng đẫm nước, vẻ trầm tÄ©nh và vui. Vừa nói anh vừa luôn tay vuốt nước mưa chảy ròng ròng trên mặt. Anh há»i tôi:
- Còn gì cần bà n nữa không?
- Thế thôi!
- Váºy thì hai đồng chà vá» Ä‘i. Mưa to quá.
Anh nói và ngước nhìn mưa rÆ¡i. Có vẻ như tá»± nãy giá» anh không để ý đến mưa gió gì hết. Tôi vá»›i anh Mưá»i đứng dáºy. DÅ©ng còn há»i:
- Bé Thủy mạnh không chị?
- Cháu vẫn khá»e lắm anh à .
Tôi theo anh Mưá»i rá»i khá»i bụi lau. Äi mấy bước, tôi lại thấy mà mắt nóng lên. Mưa vẫn tuôn xối xả. Từ phÃa Long Hưng, đèn bót rá»i thà nh hình dẻ quạt. Qua mà n mưa giăng, ánh đèn trở nên đục và sáng trắng.
... Rạng ngà y tôi đến những cÆ¡ sở khác. Tình hình Ä‘á»u ổn. Nhiá»u cÆ¡ sở đã tá»a rá»™ng ra được nhiá»u nÆ¡i khác. Có hai nÆ¡i bị chúng sục và o, nhưng không bắt được ai, vì tình cá» thôi chứ không phải là chúng đã biết.
Chiá»u hôm sau, tôi vững dạ trở vá». Cùng Ä‘i có chú Tư Bưá»ng. Trên đưá»ng Hiệp Mỹ vá» bãi Sao, chú Tư Bưá»ng ái ngại nhìn tôi nói:
- ThÃm Tư Ä‘i chuyến nà y vá» nghỉ sanh là vừa?
- Tôi cÅ©ng định váºy.
Thá»i gian trôi qua tháºt là nhanh. Trong tám tháng kể từ khi nhà tôi vá» rồi Ä‘i, đã có bao nhiêu việc xảy đến là m thay đổi Ä‘á»i tôi. TÃnh cả chuyến Ä‘i nà y là vừa đúng sáu lần tôi chịu trách nhiệm đưa anh em cán bá»™ và o các cÆ¡ sở mà tôi xây dá»±ng lên. ở Hiệp Mỹ cÅ©ng như ở Hiệp Lá»™, nói chung những cÆ¡ sở cá»§a chúng tôi Ä‘á»u là tốt. Sáu chuyến qua chưa có chuyến nà o bị vỡ lở, tuy cÅ©ng có nÆ¡i phải chuyển. Kết quả cá»§a công việc ấy khiến tôi cà ng tin nÆ¡i tôi, tin nÆ¡i bà con. Cái công việc mà trước kia chị Ba Dương bà n vá»›i tôi, tôi cảm thấy khó khăn hầu như không gánh vác nổi, giỠđã quen dần vá»›i tôi. ChÃnh công việc ấy đã mang đến cho tôi niá»m vui và ná»—i sung sướng má»›i. Äến hôm nay, tôi sắp tạm nghỉ việc để là m nhiệm vụ sinh con.
Trên đưá»ng vá» bãi, nắng chiá»u và ng như máºt. ở miá»n biển chúng tôi, giữa mùa mưa bất chợt có những ngà y nắng rất đẹp, rất nồng nhiệt. Là là trên mặt biển, chim nhạn liệng từng đà n. Và những lá»›p sóng đẫm nắng vá»— rối rÃt. Ngoà i khÆ¡i, hòn Con Nghê hiện lên rất rõ. Má»—i lần nhìn cái hòn cù lao nhỠấy, tôi không sao quên được ká»· niệm cÅ©, không sao tránh được má»§i lòng. Cái đêm tôi tiá»…n nhà tôi, lúc xuồng chưa tá»›i, chúng tôi ngồi bên nhau âu yếm, cùng ngắm hòn đảo đắm lặng trong sương đêm. Nhà tôi đã mất, nhưng hòn Con Nghê nà y vẫn còn đó. Dưới ná»n trá»i xôn xao ánh nắng, nó hiện ra vá»›i mà u tÃm ngắt. Tôi không ngá» rằng cái đêm ấy lại là đêm vÄ©nh biệt. Thá»±c sá»± thì nhà tôi đã mất, nhưng hình ảnh cá»§a nhà tôi vẫn ở lại vá»›i tôi. Và giòng máu sau cùng cá»§a anh ấy để lại trong tôi giỠđã hình thà nh. Ngà y mai đứa bé sẽ ra Ä‘á»i...
Bụng tôi đã to nhiá»u hÆ¡n trước. Cái thai mấy ngà y rà y đã bắt đầu cá»±a quáºy mạnh. Tôi thầm mÆ¡ ước có má»™t đứa con trai. Tôi tin là đứa con tôi sẽ khá»e đẹp, cứng cát, nghÄ© ngợi mong ước như váºy rồi, lòng tôi lại bùi ngùi Ä‘au xót. Sao nhà tôi mất Ä‘i sá»›m quá, không còn kịp ở lại trông thấy mặt con.
Äi quá Ä‘oạn đưá»ng sá»i, ra tá»›i bãi cát chúng tôi Ä‘i cháºm lại. Chúng tôi yên trà là đã qua khá»i chặng đưá»ng nguy hiểm. Không ngá» má»™t tai há»a đã tá»›i sau lưng chúng tôi. Lúc chúng tôi ở Hiệp Lá»™ vượt qua đưá»ng thì bá»n địch ở lô-cốt Cây Sao đã trông thấy. Bá»n chúng đâm nghi và tức tốc phái bốn tên Ä‘uổi theo. Lúc chúng tôi nghe tiếng giầy Ä‘inh dẫm lạo sạo sau lưng, quay lại thấy chúng chỉ còn cách non trăm thước. Chú Tư Bưá»ng biến sắc bảo tôi:
- ThÃm Tư, tụi nó theo mình!
Tôi nói:
- Cứ bình tĩnh!
Từ đằng sau, bốn tên địch giơ súng quát:
- Con Háºu vá»›i thằng kia đứng lại.
Tôi lấy là m lo quá, không hiểu vì sao bá»n nó lại gá»i đúng tên tôi. Tôi bảo chú Tư:
- Chạy!
Rồi chúng tôi cùng chạy vá» xóm nhà đầu vạn lưới. Bá»n địch liá»n nổ súng theo. Tôi vừa chạy vừa nói:
- Ráng chú Tư, một bước cũng chạy, hai bước cũng chạy!
Chúng tôi lên đến đầu xóm, liá»n và o má»™t nhà ná». Ngưá»i chá»§ nhà biết chúng tôi. Không nói dà i dòng anh chá»§ nhà liá»n dắt chúng tôi và o má»™t cái hầm đứng, gần ngõ háºu. Chúng tôi đứng khom lưng trong hầm. Lát sau nghe bốn tên ngụy xá»™c và o há»i anh chá»§ nhà :
- Có hai đứa vô đây phải không?
- Không có ai vô đây hết. à , có hai ngưá»i chạy ngang qua đây thôi.
- Chạy đưá»ng nà o?
- Ngõ kia kìa!
Anh chủ nhà chạy một hướng khác. Hình như sau đó một tên ngụy thúc nhẹ súng và o ngực anh:
- Nói láo. Rõ rà ng tao thấy nó chạy vô đây!
- Dạ thưa ông có thiệt mà , không tin mấy ông cứ xét, nếu có tôi xin chịu tá»™i liá»n!
- Chịu tá»™i gì? - Tiếng tên ngụy há»i gằn. Và nó nói tiếp:
- Nếu có tao tỠhình mà y nghe?
Tiếng anh chủ nhà đáp lại:
- Xét mà có mấy ông là m gì tôi cũng xin chịu.
Tên cầm đầu gá»i bá»n lÃnh và o. Lục soát khắp nhà không thấy, nó dằn mặt anh chá»§ nhà :
- Chắc mà y giấu nó ở dưới hầm.
- Dạ, thiệt là không có. - Tiếng nói anh chá»§ nhà vẫn không thay đổi. Tên ngụy bá»—ng cưá»i lên khanh khách:
- Coi bản mặt cá»§a mầy tao đủ biết rồi. Äáng lẽ tao Ä‘em bắn mầy vì mầy không chịu khai ra. Nhưng chưa có cá»›, tao chưa bắn mầy. Tánh tao là m việc gì cÅ©ng có bằng cá»›, không là m oan ức ai... Thôi, váºy thì bây giá» mầy Ä‘i ra khá»i nhà , cho phép mầy dá»n đồ đạc ra trong mưá»i phút. Mau lên!
Tôi đứng trong hầm, nghe chúng nó nói rõ cả, nhưng không biết chúng nó định là m gì. Chỉ nghe sau đó trong nhà có tiếng dá»n đồ, tiếng chì lưới kéo lết nghe lách cách. Chú Tư Bưá»ng và tôi Ä‘á»u không dám thở mạnh. Chốc sau tên ngụy quát há»i:
- Dá»n rồi chưa?
- Dạ, nhơn cho tôi một chút để tôi kéo bộ vạt ra đã.
Kế đó có tiếng "xạch xạch", rõ rà ng là tiếng đánh báºt lá»a. Bấy giá» tôi đã Ä‘oán ra. Giá»ng anh chá»§ nhà kêu van:
- Mấy ông, thương cho tôi, tôi không có tội gì, xin mấy ông đừng đốt nhà tôi!
- ChÃnh mắt tao trông thấy hai đứa vô đây mà mầy còn chối, giá» mầy chịu khai ra không? Khai ra thì tao không đốt.
ắng im một giây, anh chủ nhà lại kêu:
- Quả tháºt là không có, xin mấy ông...
Tôi đứng trong hầm, tim Ä‘áºp mạnh. Tôi không ngá» bá»n địch lại khôn xảo đến như thế. Chúng nó định đốt nhà thiêu chết chúng tôi, hoặc bắt chúng tôi phải bò ra. Lúc đó tôi nghÄ©: "Ra hà ng thì tôi nhất định không ra, còn đứng chịu chết thì cÅ©ng không dại gì mà đứng chịu chết. Mà lẽ nà o lại chết hôm nay..." Tôi nghÄ© đến con Thá»§y tôi.
Bên ngoà i, mồi lá»a bén mái lá cháy rà o rạo. Bá»—ng như có ai đứng tá»±a lưng và o vách hầm. Hai chúng tôi nÃn thở. Rất lâu, vẫn không thấy tiếng chân ngưá»i đó rá»i tưá»ng Ä‘i. Gian nhà hình như đã cháy lan rá»™ng. Lá»a đốt kèo tre nổ lốp bốp. Sá» bà n tay và o vách hầm đã thấy nóng.
Có tiếng tên ngụy la lên:
- Thằng kia bộ muốn chết cháy sao còn đứng đó!
Tôi nghe thế Ä‘oán chừng ngưá»i dá»±a tưá»ng hầm nãy giá» chắc là anh chá»§ nhà . Nước mắt tôi tá»± dưng ứa ra. Kế nghe tiếng cùi thúc cồm cá»™p vô vách hầm mấy cái, và tiếng chân ngưá»i bước ra sau. Anh chá»§ nhà xổ chuồng vịt, thét vịt:
- Ra mau!
Vịt bị lùa khá»i chuồng kêu cạp cạp. Tôi hiểu ý anh chá»§ nhà nói lóng bảo chúng tôi chạy. Tôi bấm chú Tư. Äất hầm nóng ran như sắp bị nung tá»›i. Mồ hôi trong ngưá»i tôi vã ra như tắm. Khói theo lá»— thông hÆ¡i từ ngoà i luồn và o. Tôi ngá»™t ngạt khó chịu quá, suýt muốn nhảy mÅ©i. Tôi bịt lấy mÅ©i cố dằn. Äám cháy đã đến lúc dữ dá»™i. Hầm đất nóng như lò nung gạch. Tôi lắc mạnh tay chú Tư, rồi xô cá»a hầm chạy lao ra. Chúng tôi chạy trong lá»a. Lá»a nhuốm lên ngưá»i, táp và o mặt. Nhưng lúc đó, tôi còn biết nóng là gì, chỉ biết là phải thoát ngay khá»i nÆ¡i nà y. Ra khá»i cá»a sau, chúng tôi chạy miết lên hà ng dương. Bá»n giặc trông thấy, bỠđám cháy rượt theo. Chúng nó nổ súng. Tôi và chú Tư Bưá»ng chạy lẫn qua những gốc dương to. Bá»n giặc chạy má»™t quãng đứng lại ngắm bắn. Súng nổ, đạn bay véo ở hai bên hông chúng tôi là thế, mà không có viên nà o trúng chúng tôi cả.
Chạy gần tá»›i miá»…u Voi thì trá»i đã choạng vạng tối. Tôi mệt quá, cổ há»ng khô khản không còn má»™t tà nước bá»t. Tôi vừa chạy vừa thấy cái thai trong bụng như là đang trụt xuống, bắp chân cứng và nặng khiến chân nhấc không muốn lên. May mà lúc tá»›i đầu bãi Sao, trá»i tối sẫm, bá»n giặc không Ä‘uổi nữa. Chú Tư dìu tôi Ä‘i. Tôi nói:
- Chú để tôi nghỉ một chốc, tôi mệt quá!
Rồi tôi ngồi xuống bãi cát, ôm bụng thở dốc. Mồ hôi khắp ngưá»i tôi cứ tuôn ra. Mấy cÆ¡n gió lùa qua má»›i sợ chứ, y như là bắt mình phải rùng mình. Gắng gượng lắm tôi má»›i không lả Ä‘i. Ngồi má»™t chốc thấy hÆ¡i khá»e lại, tôi đứng lên. Chú Tư dìu tôi Ä‘i chầm cháºm vá» vạn lưới.
... Khi tôi chuyển bụng sanh, cha tôi lo lắm. - Chị Tư Háºu kể tiếp vá»›i tôi, vừa nói chị vừa cưá»i. - Äêm hôm ấy cha tôi châm dầu và o đèn rồi chạy cho lối xóm hay. Mấy chị đà n bà sang. Há» ngồi nói chuyện vá»›i tôi má»™t hồi rồi lăn ra ngá»§, dặn tôi gần đẻ thì gá»i há» dáºy. Tôi tức cưá»i quá. Há» sang thá»±c ra chỉ để có bạn và giúp việc vặt thôi, chá»› có ngưá»i nà o biết đỡ đẻ đâu. Anh coi, như tôi, cứ Ä‘i đỡ đẻ cho má»i ngưá»i từ ngà y nà y sang tháng khác, váºy mà tá»›i lúc bản thân mình đẻ thì không có ai đỡ cho. Cái chuyện đó không có gì lạ đâu. Cho nên tôi định nếu chị Ba Dương không đến kịp thì tôi tá»± sanh lấy. Chị Ba Dương không rà nh đỡ lắm nhưng có biết qua. Tôi sá»a soạn những váºt liệu cần thiết để sẵn bên giưá»ng. May sao má»™t lúc thì chị Ba Dương đến. Chị Ba đến khiến tôi rất vui và vững tâm.
Chị ngồi xuống bên tôi nói:
- Tối nay chị có hai cái mừng.
- Chị Ba nói cho em nghe với!
Chị Ba Dương sẽ vuốt tóc cho tôi:
- Cái mừng thứ nhất là em sanh. Em sanh nghÄ©a là có thêm má»™t ngưá»i đà n ông ra Ä‘á»i. Chị tin chắc chắn con em nó sẽ là con trai.
Tôi nắm tay chị Ba cưá»i nói:
- Sao chị biết được. Có thể em sanh con gái chá»›. Con trai hay con gái em cÅ©ng Ä‘á»u nuôi hết. Chỉ lo là ...
- Lo sao?
- Sau cái bữa chạy đó em thấy đau nhói bên hông. Chẳng biết cái thai nó có hỠgì không?
- GiỠchỗ ấy còn đau không?
- GiỠthì đỡ rồi, chỉ đau mấy bữa đó.
Chị Ba Dương vẫn vuốt tóc tôi.
- Không sao, em đừng lo. Em cứ Ä‘inh ninh là em sẽ sanh má»™t đứa nhá» tốt đẹp. Em sanh đủ tháng, Ä‘iá»u ấy có thể là m cho em tin được.
Tôi im lặng. Chị Ba há»i:
- Con Thủy ngủ rồi à ?
- Ba em dỗ nó ngủ sớm rồi.
Tôi ngước há»i:
- Nãy giỠchị mới nói có một cái mừng. Còn cái mừng thứ hai?
Chị Ba Dương chưa trả lá»i ngay, lấy trong túi áo ra má»™t cái đồng hồ quả quÃt. Xem giá» xong, chị siết chặt tay tôi khẽ bảo:
- Tối nay đúng mưá»i giá» có má»™t cuá»™c võ trang tuyên truyá»n cá»§a ta ở dá»c hệ thống lô cốt Hiệp Mỹ, Hiệp Lá»™.
- Tháºt à ?
- Chị mới hay hồi sáng. Ban Chấp hà nh tỉnh ủy lại gởi giấy khen phụ nữ huyện mình.
Tôi há»i:
- Khen vỠviệc gì?
Chị Ba Dương ngừng má»™t cháºp, Ä‘oạn nhìn thẳng và o tôi, trang trá»ng nói:
- Äáng lẽ thì khen riêng em.
- Chị nói chơi, em có gì mà khen.
- Chị nói thiệt. Tỉnh uy khen thế nà o em biết không? Ná»™i dung là đỠcao Ban chấp hà nh phụ nữ huyện ta đã lãnh đạo các xã xung yếu tÃch cá»±c hoạt động xã há»™i kết hợp vá»›i công tác trung tâm gây cÆ¡ sở ngụy địch váºn. Và đỠnghị Ban Chấp hà nh khen cá nhân chị em nà o đã tá» ra xuất sắc nhất.
Tôi lặng thinh không nói gì. Chị Ba đang nắm tay tôi bỗng buông ra:
- ở mấy xã khác như Hiệp VÄ©nh, Hiệp Trưá»ng có nhiá»u chị em xuất sắc, Ban Chấp hà nh đã quyết định khen rồi. Còn lại Hiệp Mỹ, Hiệp Lá»™...
- Nói đến đấy, chị Ba Dương lại cầm cả hai tay tôi:
- Em, khen em, em biết không? Không phải chị khen riêng em mà là cả Ban Chấp hà nh... Em xứng đáng Háºu à . Chị đã tin em và em đã đáp được lòng tin cá»§a chị. Những nÆ¡i em đưa các đồng chà vá» tháºt là tốt. Cán bá»™ nà o cÅ©ng phản ảnh như thế. Từ những cÆ¡ sở đó, các đồng chà ấy đã mở rá»™ng ra rất nhanh... Nay mai ngưá»i ta gởi giấy khen tá»›i cho em. Riêng chị, chị cám Æ¡n em...
Tôi nói:
- Sao lại không khen chị, chÃnh chị má»›i đáng cho em phải cám Æ¡n.
Chị Ba Dương lắc đầu:
- Tiếc là chị còn nhiá»u thiếu sót.
- Thiếu sót gì?
- Và dụ như chuyến rồi, đáng lẽ lúc anh Tư Bưá»ng Ä‘i vá» chung vá»›i em, chị biết chị phải ngăn lại. Anh Bưá»ng Ä‘i thư từ không dÃnh dấp gì đến chuyện cá»§a em. Chị muốn để anh ấy Ä‘i có gì thì giúp em. Quên phứt là tụi địch nó biết mặt anh ta. Cho nên nó má»›i rượt theo, may mà em vá»›i ảnh thoát được. Nhưng như thế là em bị lá»™ rồi.
Tôi nói:
- Không phải vì chú Tư mà em bị lá»™ đâu chị Ba à ? Hình như tụi nó biết em từ trước rồi. ChÃnh hôm đó nó kêu: "Con Háºu đứng lại!"
- Chị biết. Äúng như em nói. Nó để ý em từ chuyến thứ ba.
- Bót nà o?
- Không phải bót nà o hết, cái quán Cầu Sắt.
- Quán mụ Tư Bá»u à ?
Chị Ba Dương gáºt đầu:
- Äồng chà Trương, DÅ©ng vừa nắm được má»™t anh chuyên chở rượu trong quán nó. Anh nầy cho biết thế. Chưa kịp cho em hay.
Tôi bực tức xoắn hai bà n tay và o nhau:
- Em biết lắm, con mụ đó ghê lắm!
- Tiếc quá... Em mà không lộ, còn lợi biết bao nhiêu.
Tôi vội nói:
- Không Ä‘i công khai được thì em Ä‘i bà máºt.
- Hoạt động công khai được vẫn là tốt hơn.
- Chuyến đưa thuốc nổ và o trót lá»t không chị?
- ổn rồi!
Tôi nói chuyện với chị Ba đến đấy thì bụng đau oặn. Chị Ba vội và ng đỡ tôi xuống và bảo:
- Thôi, Háºu Ä‘i nằm. Äừng nói chuyện nữa.
Chị Ba lấy má»™t chai dầu "Nhị thiên" còn má»›i, bóc vỠđưa cho tôi xoa. Rồi chị Ä‘i xuống bếp nấu nước. Cha tôi lÃnh quýnh chạy ra chạy và o. Tôi nằm yên. CÆ¡n Ä‘au nhấm nhẩm trong bụng tôi. Tôi đã qua má»™t lần sinh, tôi hiểu được. Vá»›i lại ở cương vị cá»§a tôi, má»™t ngưá»i há»™ sinh, tôi cà ng biết rõ cái Ä‘au đớn mà ngưá»i đà n bà phải vượt qua lúc nà y. Tôi đã từng lặn lá»™i Ä‘i đỡ đẻ cho má»i ngưá»i, thế mà chÃnh lúc mình sắp Ä‘e thì không có má»™t bà n tay mụ thá»±c thụ há»— trợ. NghÄ© tá»›i nhà tôi, tôi muốn ứa nước mắt. Äá»i tôi hai lần sinh nở, hai lần Ä‘á»u vắng mặt chồng. Nhưng dẫu sao lần sinh con Thá»§y, vẫn có hy vá»ng là nhà tôi sẽ vá» vá»›i mẹ con tôi. Lần nà y, không hy vá»ng gì như thế nữa. Tôi nói vá»›i anh, cái tá»§i thân cá»§a ngưá»i đà n bà bình thưá»ng lúc vượt cạn cô đơn đã là thấm thÃa, huống chi là hoà n cảnh cá»§a tôi lại Ä‘i quá mức bình thưá»ng ấy. Nếu không có chị Ba, không có cha tôi ở bên cạnh thì có lẽ tôi đã khóc, khóc vì tá»§i thân mình và tá»§i thân cho chồng, khóc thương đứa con tôi sắp ra Ä‘á»i đã mất cha từ tám tháng trước.
- Gắng lên, chịu khó một chút thôi em à .
Chị Ba dịu dà ng nói. Tôi ngước mắt nhìn chị. Äau lắm, nhưng tôi cố gượng cưá»i. Chị Ba Dương nhìn tôi vá»›i đôi mắt lo lắng, đầy vẻ trìu mến:
- Có chị đây, có chị bên em đây!
Bá»—ng tôi thấy ruá»™t mình cÆ¡ hồ như bị tuốt xé. CÆ¡n Ä‘au cuối cùng dồn lên táºn ngá»±c. Tôi thấy bụng nhẹ hẫng Ä‘i, rồi cả ngưá»i bị dãn ra. Mắt tôi hoa lên không còn biết gì nữa, chỉ nghe má»™t tiếng nói: "Con trai rồi!" Nghe xa lạ như tiếng trong giấc mÆ¡.
Tôi sinh con trai. Những ngà y tôi chưa dáºy Ä‘i được, bé Thá»§y cứ và o ngồi vuốt ve tay tôi. Nó không dám nhìn em, vì em nó còn đỠhá»n. Bé Thá»§y có khi ngồi suốt buổi bên tôi. Nó thương tôi lắm, và coi tôi như Ä‘ang ốm váºy. Má»™t buổi trưa nó và o ngồi như thế và há»i:
- Má ơi! Má có đau không má!
Tôi ôm con nói:
- Không, má có Ä‘au đâu, bây giá» má nghỉ. Và i bữa nữa khá»e rồi má dắt con ra biển chÆ¡i, lấy cho bé Thá»§y vá» hến, con tà u buồm.
Con bé há»i:
- Chừng nà o đi hả má?
- Ba bốn bữa nữa, nhưng Thá»§y há»i ná»™i, coi ná»™i có cho Thá»§y Ä‘i không đã.
Con tôi nó buông tay tôi ra, tụt xuống chạy Ä‘i tìm ông ná»™i để há»i. Tôi ngồi dáºy định cho con bú. Vừa lúc đó cha tôi hấp tấp chạy và o:
- Tư à , có tụi bót Äầu Cầu vô. Chú ChÃn nói hình như nó Ä‘ang tìm nhà mình.
Tôi nói:
- Có lẽ là nó đi đâu đó thôi.
- Ba nghi lắm.
Rồi cha tôi trở ra ngoà i. Má»™t hồi sau ngưá»i trở lại bảo tôi:
- Con xuống hầm liá»n Ä‘i. Bồng thằng nhá» theo nữa. Äể thằng nhá» trên nà y nó gặp ắt biết con có nhà .
Tôi nghe váºy, vá»™i và ng lấy chăn túm con, theo cha tôi xuống hầm. Cha tôi giở gấp nắp hầm, dìu tôi xuống:
- Con cứ ở dưới, ba vá»›i con Thá»§y ở trên nà y. Bá»n nó tá»›i rồi! Xuống liá»n Ä‘i.
Tôi bế con chui xuống hầm. Bên dưới, hầm lá» má» tối. Äất cát đà o sâu thấm nước âm ẩm. Ngồi thì ướt, thà nh ra tôi cứ bế con đứng. Äứa con tôi má»›i sinh sáu hôm, chỉ có biết khóc và bú, giá» lại phải xuống hầm rồi. Có sinh con và o buổi đó, má»›i biết phụ nữ trong chiến tranh là khổ, má»›i thấy trẻ nhá» trong chiến tranh tháºt là đáng tá»™i nghiệp. Con tôi má»›i ra Ä‘á»i có mấy ngà y, chưa quen thuá»™c vá»›i má»i váºt chung quanh, Ä‘em nó và o hầm tối om như thế nó cÅ©ng không biết gì để lo sợ. Cà ng thấy sá»± hoà n toà n không biết cá»§a con như thế, tôi cà ng thêm thương nó.
Hầm kÃn mÃt, trừ mấy lá»— thông hÆ¡i xuyên chéo ở hông hầm, không còn có má»™t ngõ nà o khác. Äứng dưới, tôi nghe rất rõ từng tiếng động trên mặt đất. Tôi áp tai và o vách lắng nghe. Có tiếng già y Ä‘inh xéo Ä‘i trên cát. Tôi Ä‘oán là chúng nó đã tá»›i. Lát sau, tiếng già y thình thịch bước và o nhà . Bá»n chúng há»i cha tôi:
- Con dâu ông đâu rồi?
Cha tôi đáp:
- Con tôi nó đi vắng.
- Äi đâu?
- Dạ nó đi Hiệp Hưng.
- Nói láo, tụi tao ở Hiệp Hưng mới vỠđây!
Chúng nó dá»a cha tôi. Nhưng cha tôi bảo:
- Thiệt, nó lên Hiệp Hưng hồi sáng, chắc mấy ông không thấy.
- Con nhỠnà y là con nhỠcủa ai?
- Dạ, cháu tôi.
- Con cá»§a con mụ Háºu phải không?
- Dạ.
Kế đó tôi không nghe rõ gì nữa. Hình như chúng nó Ä‘i ra gian nhà ngoà i, sục sạo. Và hồi sau tiếng già y chúng bước ra khá»i nhà . Tôi nghÄ© bụng có lẽ tìm không thấy nên chúng bá» Ä‘i. Nhưng đợi rất lâu, không thấy cha tôi đến gá»i tôi lên. Tôi hết sức chú ý lắng nghe, cÅ©ng không thấy tiếng nói cá»§a cha tôi hay tiếng con Thá»§y tôi. Tôi đứng ôm con như thế, lưng má»i nhừ. Cha tôi và con Thá»§y Ä‘i đâu? Hay không tìm thấy tôi, chúng nó đã bắt cả hai dẫn Ä‘i rồi. Tôi lo quá. Nhưng cháºp sau, lại có tiếng chân Ä‘i và o nhà . Tôi mừng rỡ. Bá»—ng nhiên má»™t tiếng nổ "ầm" là m rung chuyển mặt đất. Tôi Ä‘ang đứng, bị ngã dúi và o vách hầm. Con tôi khóc oe oe. Tôi hốt hoảng ghì sát con và o lòng. Má»™t tiếng nổ nữa tiếp theo như bưng cả ngưá»i tôi lên. Tôi tối tăm cả mà y mặt. Con tôi lại khóc. Là m sao trách nó được. Hai quả lá»±u đạn nổ ra đã là m cát sụp đổ, từ trên nóc hầm tuôn xuống rà o rà o. Tôi kéo khăn che mặt cho con, cho cát không lá»t và o mắt nó. Ngưá»i mẹ con tôi dÃnh đầy cát. Hai bà n chân tôi dầm dưới nước tá»± nãy giỠđã tái lạnh.
Thá»i khắc cháºm chạp, nặng ná» trôi qua trong gian hầm nhá» hẹp. Sau hai tiếng nổ, tôi chẳng còn nghe thấy gì nữa. Lâu sau, đâu từ ngoà i bãi vá»ng tá»›i tiếng thét văng vẳng, rồi tiếng rên rỉ, rõ là tiếng cá»§a cha tôi, sau cùng thì im Ä‘i.
Trá»i lúc ấy đã vá» chiá»u. ánh nắng từ lá»— thông hÆ¡i không còn rá»i và o hầm nữa. Có má»™t tiếng đồng hồ qua, liệu chừng bá»n chúng nó đã bá» Ä‘i, tôi má»™t tay bế con nhá» má»™t tay nhấc cá»a hầm. Cánh tay tôi suốt buổi bế con trÄ©u má»i, nhấc cá»a hầm muốn không nổi. Gắng sức lắm tôi má»›i đẩy được cá»a ra. Lên đến nhà , má»™t cảnh tượng phá phách sụp đổ bà y ra trước mắt tôi. Giưá»ng chiếu lưới cá bị xốc tung lên. Những vạt lưới bị mảnh lá»±u đạn cà o như nát, có vạt lưới bị xén như cầm dao rạch. Äất ná»n nhà cÅ©ng bị cà o lên như chó bươi. Còn những lu mái chứa nước, nó Ä‘áºp vỡ tan cả anh ạ. ở chá»— tôi, chúng nó mà đáºp lu tháºt còn ác độc hÆ¡n là đốt nhà . ánh sáng nhợt nhạt cá»§a ngà y choạng vạng soi rá»i yếu á»›t. Tìm khắp nhà không thấy hai ông cháu đâu cả, tôi vá»™i bế con chạy ra ngoà i.
Và tôi đã tìm thấy cha tôi ở ngoà i bãi cát. Cha tôi nằm sấp, mặt úp xuống cát. Con Thá»§y tôi bÆ¡i bÆ¡i tay và o ngưá»i ông nó. Nó gà o. Cái tiếng gà o cá»§a nó giỠđã khản giá»ng. Hai ông cháu ở bên nhau, nằm ắng lặng, dưới bóng đêm bắt đầu phá»§ xuống. Tôi chạy tá»›i, cúi xuống vá»±c cha tôi lên. Nghe thấy ngưá»i rên nho nhá». Tôi sá» khắp ngưá»i cha tôi, rồi đưa bà n tay lên táºn mắt.
Tôi không tìm thấy má»™t vết máu. Lúc đó cha tôi há»i:
- Ai đó? Con Tư phải không?
Ngưá»i ngước mắt lên. Tôi chỉ kịp thét má»™t tiếng, rồi ôm chầm lấy cha tôi mà khóc. Cha tôi không còn nháºn ra tôi nữa. Lúc đó đêm chưa tối hẳn. Tôi nhìn đôi mắt cá»§a ngưá»i, thấy máu ở trong khóe mắt chảy tuôn ra xuống má, xuống cằm. Lá»›p máu trước khô lại, dán má»™t lá»›p đỠxạm trên má, và máu bện chòm râu cá»§a ngưá»i dÃnh chặt lại. Tôi kêu giáºt giá»ng:
- Ba, ba là m sao váºy ba?
- Không... ba... không có sao hết.
Cha tôi phá»u phà o đáp bằng cá» chỉ khẩn thiết, ngưá»i quÆ¡ tay kéo tôi sát bên, nói gấp:
- Con Tư, lại đây coi.
Tôi kỠsát mặt lại run run:
- Con đây nè ba, con ở trước mặt ba đây.
Cha tôi sá» soạng, ngước mắt lên. Cuối cùng ngưá»i thất vá»ng, đưa cả hai bà n tay ôm chầm lấy mặt mình và kêu rú:
- Trá»i Æ¡i, nó giết tôi rồi!
- Ba, ba có trông thấy con không?
- Có... có, ba thấy. Con có sao không, thằng nhỠđâu rồi?
Tôi láºp cáºp đáp:
- Dạ, con bồng đây.
Cha tôi giÆ¡ tay rá» rẫm đứa con trên tay tôi. Lúc ấy tôi như chết Ä‘iếng cả ngưá»i. Äịnh rút khăn lau máu đẫm trên mặt cha, nhưng cả hai bà n tay tôi Ä‘á»u báºn. Má»™t tay ôm đứa con nhá», má»™t tay thì con Ngá»c Thá»§y nó cứ bÃu lấy. Cả hai đứa lại cùng khóc thét má»™t lúc.
- Thôi, để mặc ba, lo dỗ mấy đứa nhỠđi, rồi bồng nó vô nhà đi.
Äoạn cha tôi đưa tay quá» quạng trên không:
- Sương xuống rồi, sương xuống nhiá»u quá!
- Ba để con dắt ba đi.
Rồi tôi dáºy bảo con Thá»§y:
- Con vô nhà trước đi, Thủy.
- Không Thủy không đi một mình đâu, Thủy sợ...
Bé Thủy ấm ứ muốn khóc, không chịu buông tay tôi ra. Tôi mắng:
- Thủy hư lắm nghe, có đi không, má còn phải dắt nội.
- Má... má...
- Con Tư cứ dắt nó Ä‘i Ä‘i. Ba không há» gì, tức khắc ba Ä‘i được liá»n. Dứt lá»i, cha tôi nhổm dáºy. Hai tay ngưá»i bợ ngá»±c Ä‘i tá»›i. Nhưng không đầy năm bước cha tôi ngã váºt xuống cát. Tôi liá»n vung tay con Thá»§y ra. Con bé sợ cứ bÃu lấy tôi. Bá»±c quá tôi tát và o má nó má»™t cái. Sau đó tôi ôm con nhá» chạy và o nhà . Äặt con nằm sát trong giưá»ng xong, tôi vá»™i trở ra bãi dìu cha tôi Ä‘i. Tôi để ngưá»i nằm trên cái bá»™ vạt tương đối còn vững. Chạy soạn bông băng. Sau khi thắp đèn lên xem kỹ lại, tôi thấy bên hông cha tôi bị má»™t dấu dao đâm xốc và o. Vết thương sâu hút, rạch phạm và o mạng mỡ. Tôi nấu nước sôi rá»a vết thương, dặn cha tôi nằm yên, rồi chạy ra bãi tìm con Thá»§y. Con bé nó đã mò và o đứng ở hè nhà , thút thÃt khóc, không dám và o trong. Thá»±c là từ trước tá»›i giá» tôi chưa hỠđánh con. Hôm ấy là lần đầu tiên tôi đánh con Thá»§y. NghÄ© đến cái tát và o má đứa con nhá» Ä‘ang sợ hãi ban nãy, tôi thấy mình vô lý và đâm hối háºn. Tôi má»›i đến nắm tay con Thá»§y dắt vô:
- Con sợ gì, má dắt ná»™i Ä‘i mà con không cho, ná»™i Ä‘au, con không thương ná»™i à . Bữa nay con Thá»§y cá»§a má hư lắm nghe. Thôi, nÃn Ä‘i!
Con bé Thá»§y rón rén Ä‘i và o. Tôi dắt nó và o giưá»ng trong bảo:
- Ngồi coi em cho má!
Tôi trở ra pha nước nóng vá»›i thuốc Ä‘á», lau rá»a vết thương cho cha tôi. Lau qua lá»›p máu trên mặt cha tôi xong, khi rá»a đến khóe mắt, tôi Ä‘au đớn lặng ngưá»i. Äôi mắt cha tôi không còn là má»™t đôi mắt sống nữa. Lòng con ngươi cá»§a mắt đã tÃm bầm, và máu nó cứ rỉ rỉ ứa ra.
Qua má»™t ngà y. Cho đến đêm hôm sau, má»—i lần cha tôi gá»i tôi đòi uống nước, giá»ng nói cá»§a ngưá»i đã yếu lắm. Má»—i lần như thế, tôi chỉ rót lưng má»™t thìa nước. Vá» sau cÆ¡n khát cá»§a cha tôi cứ tăng dần lên. Má»™t chút nước trong thìa lúc đó đối vá»›i cha tôi nà o có thấm gì. Ngưá»i lâm và o má»™t cÆ¡n khát ghê gá»›m. ở biển lắm lúc thiếu nước ngá»t, những khi ra khÆ¡i, giữa biển rá»™ng cha tôi đã nhiá»u phen bị cÆ¡n khát già y vò. Nhưng cái khát hôm nay dữ dá»™i hÆ¡n nhiá»u. CÆ¡ thể già nua cá»§a cha tôi bị thương tÃch là m cho oằn oại, hai ngay qua chịu Ä‘au đớn nhức nhối. Äến nay tôi còn nhá»› rất rõ là lần ấy đã có lúc ngưá»i trách tôi, bảo là cho ngưá»i uống như cho con nhá» tôi uống không bằng. Tôi không tiếc gì má»™t miếng nước, nhưng đâu thể nà o cho má»™t ngưá»i bị thương nặng như cha tôi uống nhiá»u nước. Cà ng ngà y cha tôi cà ng rên rỉ. Tôi không chịu nổi, bèn rót má»™t thìa nữa. Cha tôi nghe tiếng nước rá» nhẹ và o thìa, đã giÆ¡ tay lên như đón lấy. Tôi sắp để thìa nước và o miệng cha, nhưng chú ChÃn Tốt và bà con ngồi chung quanh khoát tay cản lại. Cha tôi kêu lên:
- Trá»i Æ¡i... tôi chết khát mất...
- Ráng một chút ba à .
Cha tôi lần ấy lặng yên, nghẹo đầu sang má»™t bên, không thốt ra lá»i nà o nữa. Chú ChÃn Tốt lắc đầu, bước đến, khe khẽ nắm bà n tay gầy guá»™c cá»§a cha tôi:
- Bác Bảy, chịu khó một chút bác Bảy...
- Ai đấy?
- Tôi, tôi là ChÃn Tốt đây!
- Chú ChÃn... chú ChÃn, chú giặt lưới rồi chá»›. Bao giá» thì chú mua lưới má»›i...
Cha tôi nói sảng rồi. Äầu ngưá»i váºt nghiêng hẳn sang má»™t bên. Tôi vá»™i chạy tá»›i quỳ gối nâng mặt cha tôi mà gá»i. Từ đêm qua đến nay, cha tôi liên tiếp bị ngất Ä‘i như thế. Tôi cầm khăn ướt nhè nhẹ đắp lên trán ngưá»i. Rất lâu sau, ngưá»i má»›i hồi tỉnh. Tôi thì vẫn thụp hai gối chân dưới đất. Trước mắt tôi, cha tôi tuy là cha chồng, nhưng lòng tôi Ä‘au xót như đứng trước ná»—i Ä‘au đớn cá»§a má»™t ngưá»i cha ruá»™t. Thá»i gian qua, từ lúc tôi vỠđây, ngưá»i đã coi tôi không khác như má»™t đứa con gái ruá»™t. Tin tôi, ngưá»i không chút ngần ngại gì khi giao cho tôi coi sóc các khoản chi dụng trong nhà . Sá»± cư xỠấy từ lâu đã khiến tôi đầy lòng cảm kÃch và kÃnh mến. Như tôi đã kể, là tôi trước kia vốn đã sống những ngà y bÆ¡ vÆ¡ cô độc, thiếu tình cha mẹ, từ ngà y vá» gặp má»™t ngưá»i cha chồng như thế, tôi tá»± coi đó là má»™t may mắn lá»›n cho tôi. GiỠđây, vì tôi và các con tôi mà cha chồng tôi mù lòa. Bá»n giặc chẳng những đã là m cho cha tôi không nhìn thấy má»i váºt, mà còn là m cho bị trá»ng thương, hấp hối. Tôi đâm hoảng lên trong ná»—i xót Ä‘au.
Trong tình thế đó, tôi mệt lả Ä‘i, anh biết đấy, tôi má»›i sinh chưa đủ má»™t tuần. Ngưá»i tôi hãy còn yếu, mà hai ba ngà y đêm thức suốt. Bên cạnh thì hai đứa con bé bá»ng nó cÅ©ng đòi mình phải chăm sóc nó. May là nhá» là ng xóm vạn lưới tá»›i lui giúp đỡ, nếu không mẹ con tôi không biết sẽ liệu như thế nà o nữa.
Từ đó vá» sau, cha tôi có tỉnh lại má»™t lần. Ngưá»i gá»i tôi đến bên, cầm lấy tay tôi, im lặng. Phút im lặng báo trước cho tôi những lá»i lẽ quan trá»ng mà ngưá»i không thể không nói được. Tôi cảm thấy như thế. Lòng tôi chan hòa má»™t cảm giác vừa xót xa vừa hồi há»™p. Và tôi cứ để yên tay tôi trong bà n tay gầy guá»™c cá»§a ngưá»i. Sóng biển vỠđêm vá»ng tá»›i rõ quá, cứ rì rầm, rì rầm. Qua khung cá»a, sương mù thì cứ phá»§ xuống trên bá» bãi, trắng mịt.
Bá»—ng cha tôi duá»—i thẳng ngưá»i, cố giương cặp mắt tối đục như tìm kiếm váºt gì:
- Con bồng hai đứa nhỠlại đây!
Tôi Ä‘em hai con đến. Cha tôi sá» chúng nó cẩn tháºn từ đầu đến chân. Hết sá» thằng Nhã lại sá» con Ngá»c Thá»§y. Sá» cháu xong, khóe mắt cha tôi ngáºp đầy. Không biết bao nhiêu là nước mắt. Tôi nghẹn ngà o không chịu nổi. ChÃn Tốt lúc đó má»›i bảo:
- ThÃm Tư rót cho bác Bảy má»™t miếng nước Ä‘i!
Tôi nghe lá»i, vá»™i rót cốc nước Ä‘em đến. Cha tôi uống má»™t hÆ¡i. Uống nước xong, cha tôi có phần tỉnh hÆ¡n. Mà cái tỉnh táo đó cà ng khiến cho tôi lo sợ. Giá»ng nói cá»§a cha tôi bấy giá» rất sõi:
- Con ở lại ráng nuôi sấp nhá». Chồng con đã mất, còn ba... phần số cá»§a ba cÅ©ng chỉ đến chừng nà y. Con Tư, lâu nay ba coi con như con cá»§a ba... Ba biết, từ nay... rồi con sẽ cá»±c khổ...
Cha tôi Ä‘ang nói bá»—ng dừng lại. Chú ChÃn Tốt Ä‘i ra ngoà i. Cha tôi quà ng tay ôm hai cháu, rá» rẫm chúng nó hồi lâu, rồi nói tiếp:
- Con Tư, con hãy còn trẻ, không lẽ con cứ sống như vầy. Lâu nay ba định nói vá»›i con... giá» thì ba phải nói... Ä‘á»i con còn dà i, con cứ tá»± ý liệu lo. Miá»…n cho sấp nhá» cá»§a con sau nà y khá»i cá»±c.
Tôi nghe cha tôi nói tá»›i đó liá»n vùng khóc nức.
- Con Tư có nghe ba nói không?
- Con có nghe.
- Ba chết... thằng Khoa nó là con ba, là chồng của con. Con thương sấp nhỠlà thương nó.
Tiếng nói cá»§a cha tôi đến đây yếu dần. Bà n tay ngưá»i Ä‘ang cầm tay tôi tá»± nhiên ngay ra. Tôi thấy cha tôi vùng nghiêng ngưá»i sang má»™t bên rồi không động Ä‘áºy gì nữa. Tôi ôm cha tôi lay gá»i, song ngưá»i không đáp lá»i tôi nữa. Lúc ấy là khoảng má»™t giá» khuya. Tôi mất ngưá»i cha thứ hai. Có thể nói như váºy. Không nhá»› là lần thứ mấy trong Ä‘á»i, tôi trở lại cái cảm giác chá»›i vá»›i như cây bị báºt gốc. Tôi nhìn cánh tay cá»§a ngưá»i cha độ lượng quà ng lấy hai con tôi. Cánh tay từ từ trá»›t ngay ra dần. Tôi khóc lặng. Bà con xóm lưới chung quanh vá»™i dìu tôi ra khá»i giưá»ng, sợ tôi khóc như thế nước mắt rÆ¡i xuống ngưá»i cha tôi. ở biển, bà con rất kiêng Ä‘iá»u ấy. Há» bảo không nên để ngưá»i đã khuất còn vương mang theo ná»—i Ä‘au thương cá»§a ngưá»i ở lại...
Chị Tư Háºu kể cho tôi nghe tá»›i đây thì ngừng nói. Trong mưá»ng tượng, tôi thấy thoáng hiện cảnh Ä‘au lòng. Kế lại hình dung thấy những ngôi nhà vạn lưới, những lượn sóng xô và o bá» bãi, và những ánh sương đêm trên mặt biển Ä‘ang trầm tư, im lặng. Tôi đăm đăm nhìn chị Tư, bồi hồi nghÄ© ngợi. Tôi miên man nghÄ© đến những ngà y qua cá»§a chị. Mãi sau, tôi khẽ há»i:
- Chị Tư, sau lúc ông cụ mất rồi thì thế nà o, chị nói nữa Ä‘i! - Chị Háºu Ä‘an hai bà n tay và o nhau ngước nhìn tôi. Vẫn vá»›i đôi mắt hiá»n dịu và lặng lẽ. Nhìn kỹ má»›i thấy ná»—i Ä‘au đớn, thấy cái nghị lá»±c chất chứa trong đôi mắt đó. Sau má»™t lúc im lặng, chị kéo chiếc khăn rằn xanh quấn kÃn cổ rồi đứng dáºy. Chị cháºm rãi bảo tôi:
- Sau khi cha tôi chết thì tôi gởi mấy đứa con tôi và thoát ly hẳn... Mà thôi, tối quá rồi anh ạ. Äể mai, mai tôi nói tiếp cho anh nghe. Kìa, cô há»™ lý đã ra rồi kia kìa!
Tôi đứng dáºy. Buổi chiá»u đã tắt từ lâu. Bóng đêm phá»§ xuống bệnh viện. Chị há»™ lý dịu dà ng vẫy gá»i chúng tôi và o. Câu chuyện chiá»u nay cá»§a chị Tư Háºu tạm kể cho tôi nghe đến đấy...
|

25-09-2008, 11:54 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương 7
... Äêm đó, là má»™t đêm tháng tư má» trá»i. tôi cõng con trai má»™t tuổi, tay dắt con gái lên bốn, băng đồng. Gần má»™t năm trá»i tôi má»›i thá»±c hiện được ý định ấy, sau bao nhiêu sá»± cấu xé giằng co trong lòng. Xa các con là xa nguồn an á»§i lá»›n nhất đối vá»›i tôi. Nhưng không có cách nà o nữa - khi bản thân tôi đã thấu hiểu ý nghÄ©a vá» những lá»i nói cá»§a chị Ba Dương, thấu hiểu nguyên nhân những Ä‘au đớn mà đám phụ nữ chúng tôi phải chịu. Tôi cần có mặt trong trưá»ng hợp sinh đẻ cá»§a bất cứ ngưá»i mẹ nà o, nhất thiết phải nhóm lên trong những gian nhà tôi đã sinh đỡ, những tấm lòng bá»n chặt vá»›i kháng chiến, những ngá»n lá»a sau nà y có thể xua Ä‘uổi bóng thù địch từ các lô-cốt tá»a xuống xóm là ng.
Vì tôi muốn như váºy, nên tôi Ä‘em gởi các con tôi. Mẹ con tôi ăn cÆ¡m từ sá»›m và cháºp choạng tối thì từ giã cái nhà bãi Sao. Lưng cõng con, tay dắt con, tôi Ä‘i băng qua những cánh đồng dâu Hiệp Hưng. Không còn bao xa nữa thì đến nhà thÃm nông dân đón nuôi con tôi. Xa xa phÃa đồng dâu mông quạnh đã thấy có ánh đèn le lói.
Cái nhà ở giữa đồng, vắng vẻ trÆ¡ vÆ¡. Mặt ngoà i là bãi biển. Hai bên và mé trong háºu toà n là ruá»™ng dâu, rẫy bÃ. Những con chồn Ä‘en ban đêm mò Ä‘i ăn, chạy nghe sá»™t soạt. Con Ngá»c Thá»§y bÃu lấy tay tôi. Tôi chỉ ánh đèn bảo nó:
- Thủy, tới nhà bác Ba rồi kìa!
Con bé lấy là m thÃch lắm. Nó đã tá»›i đây và i báºn vá»›i tôi, những lần Ä‘i thăm con thÃm ba Tuất ốm. Vá» sau đứa con thÃm Ba chết, thÃm buồn bã khóc lóc mấy ngà y trá»i. Lần nà o tôi dắt con Thá»§y và o, thÃm cưng nó như và ng, thÃm dắt nó ra rẫy hái bÃ, hái dưa, là m bánh nấu chè cho nó ăn. Thà nh thá» nó cứ nhắc thÃm vá»›i tôi mãi. Khi đến nÆ¡i, chÃnh nó vùng khá»i tay tôi chạy lại Ä‘áºp cá»a mà kêu. ThÃm Ba vá»™i xô cá»a ra. ThÃm ôm con Thá»§y, há»i:
- Con ăn cơm rồi chưa?
- Dạ con ăn cơm rồi.
- Äợi mãi, tưởng mẹ con bây không lên chá»›.
ThÃm Ba vừa nói vừa quà ng má»™t cánh tay bế luôn cả thằng Nhã tôi, má»—i bên má»™t đứa, cứ thế mà nói chuyện vá»›i chúng không ngá»›t. Con Ngá»c Thá»§y thì há»›n hở lên, lúc nà o cÅ©ng lẩn quẩn bên thÃm. Vá» khuya, thằng Nhã đã ngá»§, nhưng con Ngá»c Thá»§y vẫn ngồi bên tôi và thÃm Ba. Do đó, tôi tháºt khó mà nói chuyện vá» chúng nó vá»›i thÃm Ba. Tôi bảo con Thá»§y:
- Äi ngá»§ con!
- Thủy không buồn ngủ.
- Äi ngá»§ rồi sáng bác Ba cho Ä‘i rẫy.
Khi cả hai đứa Ä‘á»u ngá»§ cả, tôi nói vá»›i thÃm Ba Tuất:
- ThÃm Ba à , giá» tôi phải Ä‘i đây.
- Äi đâu, ở ngá»§ rồi mai hẵng Ä‘i.
Tôi lắc đầu: - Äêm nay tôi phải Ä‘i Hiệp Lá»™ có công chuyện.
Tôi nói xong ngồi thừ ra đó. Sắp sá»a tá»›i giá» tạm biệt hai con, lòng tôi bùi ngùi vô hạn. Bắt đầu từ đêm nay tôi sẽ xa chúng nó, và những ngà y tá»›i đầy nguy hiểm, gian khổ, Ä‘ang chỠđợi tôi. Trong những ngà y ấy tôi sẽ không còn các con bên cạnh để âu yếm thương yêu chúng nó nữa. Gởi con cho thÃm Tuất, tôi yên lòng, nhưng vẫn có cái gì bắt tôi cứ áy náy, lo lắng. Tôi móc túi lấy món tiá»n trăm bạc xanh dà nh dụm được bấy lâu đưa cho thÃm Ba và nói:
- Nói thiệt vá»›i thÃm, nhà cá»a cá»§a tôi bị tụi nó phá phách, gạo lúa cÅ©ng không còn...
Thấy cảnh tôi bồng bế con cái tá»›i, thÃm Ba đã xót lòng, giá» thấy tôi đưa tiá»n nói thế, thÃm khóc. Tôi lại nói:
- Tôi còn có má»™t trăm, thÃm cầm lấy. Nhá» thÃm trông nom các cháu thay tôi, còn tôi, tôi phải Ä‘i công tác.
ThÃm Ba chùi nước mắt, cầm tiá»n nhét trả lại túi tôi, nghiêm giá»ng nói:
- Cô Tư cất đem theo mà xà i, tôi không có lấy đâu.
- ThÃm không nháºn thì tôi không dám nhá» thÃm đâu.
- Tôi đủ sức nuôi các cháu. Cô coi tôi là ngưá»i thế nà o mà cô nói váºy. Tôi không nuôi mướn, tôi là m việc chung, việc cá»§a cô tôi là m không được thì tôi nuôi mấy cháu thay cô, đó là pháºn sá»± cá»§a tôi.
Tôi nghe thÃm Tuất nói, nghẹn ngà o ôm chầm lấy thÃm. Hai thÃm cháu chúng tôi cùng thông cảm, ôm nhau vá»›i cả chân tình. Lát sau tôi buông thÃm ra, buá»™c lại khăn cổ, khoác bá»c quần áo lên vai định Ä‘i. Nhưng lúc ấy chừng như có sức mạnh gì nÃu kéo tôi lại. Tôi đặt bá»c áo quần xuống, nhè nhẹ bước trở và o buồng. Hai con tôi Ä‘ang yên giấc. ánh đèn má» chiếu vẻ mặt thÆ¡ ngây cá»§a hai đứa. Tôi đứng ngây ngất nhìn chúng nó rất lâu. Rồi nghÄ© tá»›i lúc sáng sá»›m mai dáºy, các con nó không thấy mình, tôi xót cả lòng. Lần cuối cùng, tôi lặng lẽ cúi xuống hôn hai đứa, rồi má»›i trở ra.
ThÃm Ba Tuất cầm há»™ bá»c quần áo, đưa chân tôi qua má»™t thá»a ruá»™ng dâu.
Ra đến nhà anh Mưá»i, tôi đã gặp anh DÅ©ng chá» tôi ở đấy. Thấy vắng mặt anh Trương, tôi há»i:
- Anh Trương đâu rồi anh?
- Äi bố trà rồi. Còn tôi ở nhà đợi chị nãy giỠđây.
- Tôi phải đưa mấy cháu đi thà nh ra hơi trễ.
Dũng xem đồng hồ tay và nói:
- Không, má»›i mưá»i rưỡi. Sao, hai cháu mạnh không chị?
- Nó vẫn mạnh. Con Ngá»c Thá»§y biết coi chừng em rồi.
- Tôi nhá»› nó quá. Nói hồi Tết vá» thăm nó mà vá» không được. Tôi cúi đầu không đáp, đưa bá»c quần áo cho anh Mưá»i cất dùm rồi cùng Ä‘i vá»›i anh DÅ©ng. Chúng tôi đến nhà chị Tám vợ lÃnh. Khi chúng tôi đến ấp ngoà i đã gặp chị Mưá»i đón ở đầu Cầu Sắt. Gặp nhau, chúng tôi trở vá» nhà chị. Chị Tám, tức là vợ Tám Tân, ngưá»i lÃnh đã gặp tôi má»™t lần ở bãi Sao. Nhà chị Tám ở cách Cầu Sắt non trăm thước. Sau khi tôi căn dặn chị lần chót, chị liá»n ra Ä‘i. Còn chị Mưá»i thì bế con chị Tám Ä‘i ngõ tắt vá» trước trong ấp trong.
Anh DÅ©ng, anh Trương dắt tiểu đội du kÃch ra đầu cầu. Tôi cÅ©ng cùng theo. Trá»i tối Ä‘en như má»±c. Äứng ở đầu cầu nhìn và o quán Tư Bá»u thấy rõ cả. Äèn măng-xông thắp sáng. Trong buồng bá»n lÃnh đánh "dì dách" rì rầm to nhá», ăn thua nhau quyết liệt. Tiếng cái vừa tiá»n, tiếng mụ Tư Bá»u lấy xâu cÅ©ng nghe rõ. Bá»n Tư Bá»u từ lâu coi vùng Cầu Sắt nà y như vùng tá»± do cá»§a chúng. Má»™t bên là bót Long Hưng, má»™t bên là lô-cốt, chúng nó cứ tha hồ lui tá»›i quán uống rượu, chÆ¡i gái, đánh bà i. Mụ vợ Tư Bá»u dung chứa hết, lấy tiá»n mối, ăn xâu. Äôi khi Tư Bá»u tá»›i, muốn ngá»§ vá»›i mụ, nhưng nhằm lúc mụ báºn lo toan, mụ tìm cho Tư Bá»u má»™t con Ä‘iếm hạng khá. Thế là hai đứa Ä‘á»u được việc.
Äêm nay, sòng bà i rất đông tay con. Tư Bá»u có mặt từ đầu hôm, đóng vai thá»§ cái. Mụ Tư vừa lấy xâu vừa là m hổ cho chồng.
Anh lÃnh Tân, ngưá»i lÃnh có vợ được tôi sinh cho, đêm nay cÅ©ng có mặt trong sòng bà i. ChÃnh anh ta là m ná»™i ứng đêm nay. Giác ngá»™ được anh Tám Tân, tôi đã mất má»™t thá»i kỳ lui tá»›i khá lâu. Vợ anh - chị Tám là ngưá»i cương quyết nhất trong việc thúc giục chồng rá»i bót mà đi. Bấy lâu nay, sau khi gây được má»™t số cÆ¡ sở ná»™i ứng ở các bốt, chúng tôi gặp khó khăn - không rõ vì sao vừa rồi - Tư Bá»u Ä‘á»u đổi số lÃnh đó Ä‘i. Tôi bá»±c quá. Song tôi gắng sức theo dõi Ä‘iá»u tra nÆ¡i đến má»›i cá»§a số lÃnh ấy. Vất vả lắm má»›i biết được chá»› không phải dá»… đâu. Sau khi biết chÃnh xác rồi, tôi báo cáo vá» huyện. Huyện báo cáo lên Tỉnh. Tỉnh á»§y liá»n máºt thị cho những địa phương ấy bắt liên lạc vá»›i số lÃnh tốt đó. Như váºy tác dụng cá»§a cÆ¡ sở ná»™i ứng vẫn không mất mát Ä‘i đâu. Trừ phi các địa phương chưa phát triển phong trà o. Nhưng mà , anh nghÄ© lúc đó thì ở trong mình, vùng nà o lại không là m ngụy địch váºn kia chá»›... Còn nói vá» số lÃnh má»›i tá»›i, tuy bắt đầu được ta váºn động tuyên truyá»n, nhưng chưa thấm, kế đó Tư Bá»u tuyên bố vá»›i chúng nó: "Việt Minh chỉ có cái miệng tà i. Tôi mà còn ở đây, các anh đừng có lo. Các anh cứ ngồi trong lô-cốt, tá»›i tháng tôi phát lương cho xà i".
Thá»±c ra, sở dÄ© có đội võ trang tổ chức ná»™i ứng hôm nay không phải vì lá»i nói cá»§a Tư Bá»u. Nếu anh đã từng qua công tác đó, chắc anh cÅ©ng hiểu. Äá»™i công tác võ trang không thể chỉ có bắc loa thét và o bót mà còn phải có sức mạnh gây hiệu lá»±c cho tiếng loa ấy...
Chị Tư Háºu nói cách linh lợi. Tôi thấy gương mặt chị hÆ¡i khác trước, và đôi mắt sáng ánh dữ dá»™i. Tôi Ä‘ang nghe chị giảng má»™t lý luáºn. Cái lý luáºn rút trong thá»±c tế, do lòng căm thù sinh ra. ChÃnh trong trưá»ng hợp ấy, là m tôi má»›i hiểu sâu sắc, căm thù là ngá»n lá»a nóng bốc dáºy mãnh liệt hÆ¡n má»i ngá»n lá»a thưá»ng. Và cÅ©ng chÃnh lúc ấy tôi má»›i tháºt rõ vì sao chị Tư Háºu dám Ä‘em hai con mình gởi Ä‘i, dám tạm rá»i nguồn an á»§i yêu thương nhất cá»§a mình... Tôi nói vá»›i chị:
Chị hãy kể tiếp cho tôi nghe câu chuyện xảy ra đêm đó đi!
Chị Tư Háºu gáºt đầu và nói:
- Chị Tám rá»i chúng tôi Ä‘i sang quán gá»i chồng. Tám Tân thấy vợ tá»›i thì biết rồi. Anh nói vá»›i sòng bà i:
- Con nhỠtôi nóng đầu, tôi xin nghỉ chơi.
Mụ Tư Bá»u tiếc mất tay chÆ¡i, nà i nỉ:
- Thì có gì đâu, con nó nóng sÆ¡ sÆ¡ mà vá» gì... ở chÆ¡i hồi nữa Ä‘i. Anh Tám Tân nói vá» má»™t chút rồi sẽ lại liá»n, Ä‘oạn bá» sòng bà i bước ra. Anh nháy mắt ra hiệu cho hai ngưá»i lÃnh cùng bá»n, rồi lấy cây súng khoác lên vai Ä‘i. Bá»n lÃnh còn lại bảy đứa cá»™ng vá»›i chồng Tư Bá»u là chÃn, tiếp tục sát phạt nhau. Bên ngoà i anh DÅ©ng ra lệnh anh em du kÃch xông và o bao kÃn ngôi quán. Tám Tân dắt ba du kÃch trở lại chÄ©a súng và o sòng bà i. Tư Bá»u vùng chạy. Nhưng hắn đã bị má»™t anh lÃnh túm lại. Cả bá»n trở tay không kịp, Ä‘á»u bị bắt sống. Tốp du kÃch lùa chúng qua đầu cầu. Tôi nháºp và o cùng Ä‘i. Con mụ Tư Bá»u Ä‘i má»™t cháºp thì dừng lại không chịu Ä‘i. Du kÃch dà súng và o lưng mụ, mụ cÅ©ng không nhúc nhÃch. Nó khôn lắm, biết là bá»n chúng tôi còn ở trong vùng cốt, không dám nổ súng. Anh em du kÃch lôi cái thân béo máºp cá»§a mụ lên. Kéo được mụ ta qua khá»i ngõ rẽ, mụ lại nằm rị xuống, cất tiếng rống như heo, ai nấy Ä‘á»u lo. Chợt tôi thấy anh DÅ©ng Ä‘i lui lại bà n nhá» vá»›i đồng chà Trương. Sau đó DÅ©ng bước tá»›i chá»— mụ ta nằm, rút súng lục ká» và o đầu mụ. Và tôi chỉ kịp nghe má»™t tiếng chát. Rồi thân hình cá»§a con mụ chỉ Ä‘iểm không động Ä‘áºy nữa.
Lần đó tên Tư Bá»u biến sắc khi gặp mặt tôi. Lúc du kÃch Ä‘em hắn vá» tá»›i ấp trong, tôi định bụng đến trước mặt hắn kể tá»™i hắn và xem hắn có nháºn ra tôi không như câu hắn đã há»i tôi ba năm trước. Nhưng đến khi tôi sắp và o nhà giam hắn, bá»—ng nhiên tôi lại do dá»± không muốn và o. Gian nhà không đến ná»—i tồi lắm. Hắn vẫn có thể nhìn ra tôi. Khi thoạt trông thấy tôi, cặp mắt hắn vụt nhìn xuống. Còn tôi, bao nhiêu lá»i định kể tá»™i hắn cÅ©ng vụt biến Ä‘i cả. Tôi nhìn thẳng và o mặt hắn má»™t cháºp, thế rồi Ä‘i ra ngoà i. Hai tay tôi ôm lấy mặt bước Ä‘i từng bước. DÅ©ng nhìn thấy há»i:
- Chị Háºu khóc à ? Sao váºy?
- Không, tôi có khóc hồi nà o đâu.
Sự thực thì tôi đã khóc. Tuyện không phải là vì tôi sợ hắn. Hắn đã không còn đáng sợ nữa. Song le tôi sợ cái bộ mặt của hắn. Cái bộ mặt khả ố khiến tôi không chịu nổi và bỗng chốc gợi lại chuyện đau đớn cũ. Tôi bảo anh Dũng:
- Anh DÅ©ng à , như váºy là xong, chiá»u tôi vỠđồng dâu.
Anh Dũng nhìn tôi bảo:
- Có thể đợi tôi cùng đi với!
- Anh cũng vỠà !
- Tôi lên huyện, định tối ngủ lại ở bãi.
Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo:
- Äợi anh có lâu không?
- Bố trà công việc sâm sẩm tối thì đi!
Tôi có vẻ ngần ngại: - Tối quá... tôi muốn vá» sá»›m gấp coi mấy cháu thế nà o. DÅ©ng bấy giá» cÅ©ng không nà i ép. Anh bảo rằng nếu thế thì tôi cứ vá» trước. Nói xong anh quay Ä‘i. Tôi thì tôi vẫn còn đứng ở đấy. Tôi tần ngần hối háºn ngay sau những câu tôi vừa nói. Cái gìn giữ ý tứ cá»§a tôi nó bá»™c lá»™ ra rõ quá, đến đỗi DÅ©ng nháºn thấy được. Và ăn cÆ¡m xong rồi tôi cÅ©ng chưa Ä‘i. Lát sau DÅ©ng trở vá». Thấy tôi vẫn còn đó, anh lá»™ vẻ ngạc nhiên:
- Chị Háºu chưa Ä‘i sao?
- Lỡ cỡ rồi, đợi anh cùng đi luôn thể!
Chúng tôi từ giã anh Mưá»i. Chúng tôi ra khá»i Hiệp Lá»™. Vầng trăng đã lấp ló treo trên đầu các ngá»n sao. ánh trăng chiếu vô vòm lá, khiến lá sao lấp loáng như có thoa mỡ. Rặng sao hứng lấy ánh trăng, chỉ buông rÆ¡i xuống mặt đưá»ng sá»i vắng vẻ những đốm sáng lá»— chá»—. Lúa tháng mưá»i ở bên đưá»ng thoảng ngát mùi thÆ¡m ngá»t cá»§a sữa gạo má»›i Ä‘á»ng lại trong vá» hạt. Chúng tôi lặng lẽ Ä‘i bên nhau. Vẫn chưa ai nói chuyện vá»›i ai má»™t câu nà o. Kể ra cái chuyến Ä‘i trên xe ngá»±a từ năm trước có lẽ giữa tôi vá»›i anh ấy còn được tá»± nhiên hÆ¡n nhiá»u. Chưa quen biết mà lại dá»… nói. Chừng hÆ¡i quen hÆ¡i thân rồi sao lại khó nói. Ngưá»i cán bá»™ trẻ đã là m tôi hÆ¡i khó chịu khi má»›i gặp, lâu nay anh ta tháºt là ngưá»i đáng sợ đối vá»›i tôi. Cái bóng dáng cá»§a anh cứ xen và o cuá»™c Ä‘á»i tôi, muốn tháo gỡ mà tháo gỡ không xong, đà nh cứ để nó xen và o. Äôi lúc cảm thấy được an á»§i, cảm thấy bá»›t trống trải. Song lẽ má»™t chốc chi đó tôi lại đâm lo ngại rồi.
- Chị Háºu à , gởi hai cháu Ä‘i, chị có nhá»› chúng nó nhiá»u không?
Äang im lặng, chợt DÅ©ng há»i tôi, tôi thẫn thỠđáp:
- Tôi cắn rứt quá. Không biết có thể quen dần được không, chớ như thế nà y... chắc là chịu không nổi.
Dũng yên lặng nhìn và o mắt tôi. Lâu sau, anh hất mớ tóc ngược ra sau nói:
- Nói là xa mấy cháu, nhưng chị có xa gì cho lắm, vẫn có thể gặp luôn. Và dụ như chốc nữa thì gặp rồi. Chỉ có như tôi, không biết chừng nà o tôi mới gặp con gái nhỠtôi. Có lẽ là ngà y kháng chiến thắng lợi.
Tôi há»i, mặc dù đã biết chuyện riêng cá»§a DÅ©ng do anh Trương kể lại:
- Dạo trước anh DÅ©ng có nói là cháu nhỠở vá»›i bác, còn chị mất. Tại sao váºy.
DÅ©ng nghe há»i, anh lặng thinh lùi lÅ©i Ä‘i tá»›i. Dáng Ä‘iệu DÅ©ng trông hÆ¡i ảo não. Tiếng chân anh dẫm sá»i rà o rạo, nghe khô và lạnh. Hồi sau DÅ©ng nói vá»›i tôi:
- Vợ tôi mất tháºt là đau đớn...
- Sao váºy anh? Chị đã mất lâu chưa? Bệnh gì?
- Không...
Kế đó DÅ©ng thở ra má»™t cái. Anh nói, giá»ng như lắng xuống:
- Kể cÅ©ng hÆ¡i dà i dòng. Năm 49 tôi bị địch bắt ở địch háºu VÄ©nh Châu. Dạo đó tôi cÅ©ng hoạt động như thế nà y. Gián Ä‘iệp nó chỉ Ä‘iểm thế nà o mà bá»n giặc nó sục đúng ngay hầm tôi. Trong hầm gồm có ba ngưá»i, tôi và hai anh nữa. Chúng nó chất rÆ¡m đốt. Khói luồn và o hầm là m chúng tôi ngá»™t không thể tả. Hầm bà máºt ở VÄ©nh Châu Ä‘á»u có ngách trổ ra đồng cả. Nhưng tại ngách đó cÅ©ng bị chúng nó chặn. Liệu ở lâu dưới hầm chắc là phải chết ngạt. Tôi má»›i quyết định lên cái ngách giữa đồng. Có chết thì cÅ©ng chết sao cho đáng. Tôi dá»n đưá»ng bằng má»™t loạt lá»±u đạn, rồi cầm súng lục nhảy lên. Anh em cứ thế lên theo. Chúng nó sáu thằng toà n Tây trắng bu lại. Tôi bắt chết ngay hai thằng. Nhưng chúng nó bắn lại chết ngay má»™t anh. Tôi vừa kịp nhìn thấy thế, thì sau gáy Ä‘au nhói má»™t cái. Mắt tôi đổ lá»a, chân quỵ xuống...
Kể đến đó, Dũng ngừng nói, chắp hai tay ra sau lưng:
- Ngã xuống tôi ngất Ä‘i. Lúc sá»±c tỉnh, thấy mình đã nằm trên xe "gÃp". Tôi má»›i biết là mình chưa chết, nhưng hai tay thì bị sợi dây dù trói chặt... Tôi nghÄ© phải chi lúc đó đạn chui tá»t vô óc, thế mà yên... Äi tù, tôi cÅ©ng quen dần vá»›i cảnh tù tá»™i, tra tấn. Nhưng má»›i và o tù là tôi đã nuôi cái ý chỉ muốn thoát ra. Cuối cùng thì thoát ra được tháºt. Thà nh thỠở tù chỉ có má»™t năm. Má»™t năm thôi mà thấy dà i ghê quá, bị đánh Ä‘áºp nhiá»u phen, ăn uống còn thua thú váºt. Váºy nhưng vẫn chịu nổi để mà trốn ra được. Trốn ra được rồi, tôi định bụng trước khi trở lại công tác, thế nà o cÅ©ng phải vá» thăm vợ con má»™t chuyến. Trước khi bị bắt, vì báºn bịu công tác nên chưa vá» nhà lần nà o... Vợ tôi, anh Trương biết, không đẹp nhưng coi được. Có duyên nhứt là cái răng hÆ¡i khểnh má»™t chút, vá»›i lại tÃnh tình hiá»n háºu quá. Còn con gái nhá» tôi, sanh nó hồi tôi còn là m thợ ở Ba Son, dá»… thương biết chừng nà o.. nhưng việc Ä‘á»i xảy ra lại ngược vá»›i mong muốn cá»§a mình, tôi vá» tá»›i An Thá»›i, quê vợ tôi, thì vợ tôi đã chết trước đó má»™t tháng. Má»™t viên đạn đại bác chÃn mươi cá»§a đồn An Thá»›i đã giết vợ tôi trong lúc vợ tôi chạy Ä‘i bế con bé xuống hầm. May mà mảnh đạn nó không trúng con tôi... Bà con đùm bá»c nuôi con tôi má»™t tháng trá»i, ở từ nhà nà y sang nhà khác...
DÅ©ng nói tá»›i đấy lại nÃn lặng. Chúng tôi đã Ä‘i vượt khá»i Ä‘oạn đưá»ng sá»i ra tá»›i bãi cát. DÅ©ng bước cháºm cháºm, lắng nghe tiếng sóng cuá»™n dồn má»™t chốc rồi kể tiếp:
- Tôi ở lại hai đêm vá»›i con tôi. Sau đó tôi nhắn má tôi ở ngoà i thà nh và o. Tôi gởi con cho má tôi và ra Ä‘i ngay. Lòng tôi nặng ná» như có dằn đá. Thá»i hạn Ä‘i phép cá»§a tôi chưa hết nhưng không thể nấn ná lại má»™t ngà y nà o nữa. Tốt hÆ¡n hết là đi. Ra Ä‘i, tôi nghÄ© tá»™i nghiệp cho con tôi vá»›i má tôi. Con nhá» còn bé quá... Mà sau chuyến ấy tai con bé nó nghe không rõ nữa chị à . Chưa Ä‘iếc, nhưng nó chỉ nghe tiếng được tiếng không. Thế má»›i khổ chứ. Còn má tôi... bà già quá, trước đã phải oằn lưng xuống lo nuôi các anh em tôi, giá» vẫn phải Ä‘i may vá mướn nuôi con tôi...
Nghe DÅ©ng nói, trong đầu tôi cứ nghÄ©: Trá»i, như váºy thì có phải riêng gì tôi đâu. Trên khắp các ngõ đưá»ng, chiến tranh cứ đà o thà nh những hà o hố thê thảm. Bao giá» thì những hà o hố ấy được lấp bằng như cÅ©. Tôi nghÄ© tá»›i đứa con bé cá»§a anh DÅ©ng. Äứa bé sá»›m mang táºt nguyá»n và mất mẹ, vắng cha. Từ lâu, qua những chuá»—i ngà y dà i, em chỉ sống vá»›i bà ... Tôi đưa mắt nhìn DÅ©ng, thấy vẻ mặt hÆ¡i ảo não má»™t chút thôi. DÅ©ng bấy giá» không nói thêm tiếng nà o nữa. Anh lần lần trong túi áo tìm cái ống vố nhồi thuốc và o, rồi anh ngồi thụp xuống báºt lá»a đốt. Nhưng gió quá đốt mấy lần không cháy. Tôi tháo khăn cầm chắn gió cho anh, chừng ấy cối thuốc má»›i cháy. DÅ©ng hÃt mấy hÆ¡i, cối thuốc đỠrá»±c lên, khói bay tản ra sau. Äêm cà ng khuya, trăng cà ng chiếu sáng xuống bãi. Sóng biển nghe ồ ạt, gần ká». Dưới ánh trăng, những đợt sóng ngoà i xa nhảy cỡn lên, tóe mà u xanh lam biếc. Sau khi hút mấy hÆ¡i thuốc rồi, DÅ©ng khoan thai bước. Tôi yên lặng nhìn anh. Lòng tôi chợt trà n ngáºp má»™t thứ cảm giác ná»a như tá»™i nghiệp ná»a như khâm phục. Bất chợt tôi nghÄ© đến má»™t sá»± bù đắp nà o đó. Nhưng vừa nghÄ© tá»›i đấy, tôi vá»™i xua Ä‘i. Không, không lý nà o... Tôi gạt qua má»i ý nghÄ© và hấp tấp Ä‘i vượt lên. Ngoà i khÆ¡i xa hòn Con Nghê đêm trăng trong hiện lên rõ quá. DÅ©ng thấy tôi bá»—ng Ä‘i nhanh thì hÆ¡i ngạc nhiên nhìn tôi. Anh vẫn cháºm rãi bước. Tôi Ä‘i gấp mấy cÅ©ng không lướt qua được cái bóng cá»§a DÅ©ng Ä‘ang in dà i trên cát. Cho tá»›i khi vá» tá»›i nhà thÃm Ba Tuất, tôi má»›i bình tÄ©nh trở lại. ThÃm Ba Tuất sau khi sá»a soạn chá»— ngá»§ cho DÅ©ng, đã Ä‘i ngá»§. Chỉ còn có tôi là thức. Tôi ngồi xuống giưá»ng, nÆ¡i hai con tôi Ä‘ang yên giấc. Con Ngá»c Thá»§y vá»›i em nó, hai đứa nằm cuá»™n trong chăn, ló đầu ra ngoà i. Äôi mắt chúng nó nhắm cách êm ái, nhịp thở Ä‘á»u Ä‘á»u, tôi hấp tấp cúi hôn chùn chụt và o má hai đứa, rồi lòn tay qua, kéo cả hai sát và o lòng. Hai chị em nằm gá»n trong cánh tay tôi, vẫn không hay biết. Chốc sau thấy con Thá»§y liếm môi chút chút. Tôi muốn báºt cưá»i. Táºt con gái tôi khi ngá»§ hay thế... Má»›i có Ä‘i mấy bữa, nay trở vá», tôi thấy như xa các con tôi hà ng tháng. Nhất là tâm trạng tôi vừa qua má»™t diá»…n biến má»›i, có quan hệ tá»›i số pháºn mẹ con tôi. Tôi lăn xả và o ôm ấp các con, tin là hai chị em nó có thể giữ gìn cho tôi bảo vệ sá»± trong sáng cho tâm hồn tôi. Ngá»n đèn treo trên vách hết dầu, phụt sáng rồi tắt. Gian buồng tuy thế cÅ©ng không tối, nhỠánh trăng chiết lá»t và o. Ngoà i tấm phản trước, DÅ©ng trở mình, ván phản báºt kêu rin rÃt. Tôi lắng nghe biết DÅ©ng hãy còn thức. Sá»±c nghÄ© tá»›i câu chuyện trên đưá»ng vá», lâu lắm tôi má»›i chợp mắt được.
|

25-09-2008, 11:55 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương 8
ở bệnh viện, má»™t tháng qua rồi. CÅ©ng như bao bệnh nhân khác, tôi nhỠăn uống, nghỉ ngÆ¡i và điá»u trị, nên sức khá»e dần dần hồi phục lại. Riêng tôi, khi những buổi chiá»u đến, là tôi lại mải mê theo dõi chuyện Ä‘á»i ngưá»i chị đồng hương cá»§a tôi. Cái câu chuyện vừa là cá»§a má»™t ngưá»i chị, vừa là cá»§a má»™t ngưá»i mẹ trẻ, đã đến vá»›i tôi trong suốt những ngà y đông tháng giá. Lâu nay trong cuá»™c sống yên ổn, dưá»ng như những chuyện như thế cứ qua dần, má» dần. Rất đỗi có lúc hầu như quên Ä‘i. Cho đến khi bị gợi lại cảnh tình cÅ©, là ng quê cÅ©, những ngưá»i bình thưá»ng anh dÅ©ng cÅ©, tôi bà ng hoà ng như sá»±c tỉnh.
Buổi trưa mùa đông không phân biệt được vá»›i buổi chiá»u. Mưa bụi không lúc nà o ngá»›t. Bệnh viện vá»›i những bức tưá»ng vôi trắng, vá»›i những bá»™ quần áo trắng, chốc chốc đó đây thoảng thấy mùi thuốc tá»±a như mùi nhãn chÃn. Các y sÄ©, y tá, nữ há»™ lý thu ngưá»i trong áo bá»-lu qua lại thoăn thoắt trên ngõ rải sá»i. Tôi ngồi trên giưá»ng nhìn qua cá»a kÃnh. CÆ¡n mưa phùn như rây bụi. Là n mưa dệt má»ng như sương, là m cảnh váºt quạnh quẽ và là m tôi bÆ¡ phá» nhá»› lại bao chuyện cÅ©. Chợt lúc ấy, thấy có má»™t tốp ngưá»i từ ngoà i cổng Ä‘i và o. Hai đồng chà cán bá»™ và ba bốn cô gái mặc áo cánh trắng. Có má»™t cô xách cái là n đựng những gì đầy ăm ắp. Chị thưá»ng trá»±c dắt há» Ä‘i ngang trước cá»a phòng tôi, rồi rẽ qua phòng chị Tư Háºu. Tôi nhá»m dáºy, áp sát mặt và o cá»a kÃnh. Chốc sau, tôi thấy chị Tư Háºu từ trong phòng bệnh chạy ra. Tốp các cô reo lên, và lại vây quanh chị. Há» lao xao há»i:
- Thế nà o? Có khá»e chưa? Chúng em đến thăm chị nếu khá»e rồi, chúng em đón chị vỠđây.
Chị Háºu nắm lấy tay há». Vẻ vui mừng chan vá»›i cảm động là m mắt chị sáng lên:
- Vẫn còn nghỉ đợi mổ. Äi hồi nà o mà bây giá» tá»›i đây?
- Má»›i Ä‘i đấy chị ạ. May quá, chúng em há»i tên chị là ngưá»i ta trỠđúng và o đây. Chúng em có Ä‘em cho chị Ãt cam và trứng để chị bồi dưỡng.
- Cảm ơn các chị quá!
Thế là cả bá»n há» ngồi quây quần lên băng. Chị Tư Háºu ngồi giữa nói chuyện vá»›i há».
- ở nhà đã hoà n thà nh quý hai chưa?
- Xong rồi chị ạ. Báºn quá, chứ không thì đã Ä‘i thăm chị từ lâu.
- Có lẽ tôi còn ở đây mấy tháng nữa.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u há»i:
- Sao thế?
- Ông bác sĩ bảo thế!
... Tôi lắng nhìn và nghe há» nói. Lâu nay tôi má»›i thấy ná»—i vui cá»§a chị Tư Háºu lá»™ ra như thế. Mấy cô gái vừa ngồi nghe chị nói vừa nhè nhẹ vuốt cổ tay chị. Tôi Ä‘oán chắc là bà con ở nhà máy lên thăm chị. ở chÆ¡i rất lâu, các anh chị ấy má»›i ra vá». Chị Tư Háºu Ä‘i vá»›i há» ra tá»›i cổng.
Chiá»u đến, chị dúi và o tay tôi hai quả cam chÃn:
- Anh ăn cam đi! Của anh chị em xưởng tôi hồi trưa lên thăm hỠđem cho. Xa hỠlâu, gặp lại mừng quá.
Nói rồi móc túi lấy dao gá»t cam. Tôi há»i:
- Chị Tư à , bà con đó ở nhà máy lên đấy phải không?
- Phải rồi. Äồng chà thay mặt chi bá»™ và anh chị em công nhân.
Gá»t cam xong, chị Tư Háºu trao cả cho tôi. Tôi đưa chị má»™t quả:
- Chị Tư ăn đi chứ?
- Tôi ăn ban nãy rồi, anh cứ ăn, cam ngá»t lắm!
Rồi chị cÅ©ng cầm lấy má»™t góc mà ăn. Nhưng con ho cá»§a chị lại nổi lên từng cháºp. Thân hình mảnh dẻ cá»§a chị, nhất là đôi vai cứ báºt rung theo tiếng ho. Lúc đó tôi cảm thấy như chÃnh cổ tôi cÅ©ng rát Ä‘au, khô khan. Tôi nói:
- Chị Tư quấn kÃn khăn nÆ¡i cổ lại. Hôm nay trá»i rét lắm, ngưá»i ta cho hay là tối sẽ xuống tá»›i chÃn độ. Chị mệt, thôi nghỉ Ä‘i thôi!
- Không sao, tôi sắp hết ho rồi đây.
Tôi không tin, ái ngại nhìn chị. Nhưng chị đã bá»›t ho tháºt, có lẽ nhá» miếng cam thấm giá»ng. Tôi cầm miếng cam còn lại đưa nốt cho chị. Lần nà y chị cầm lấy không từ chối. Nhai cam xong, chị Tư liếm nhẹ môi, lặng lẽ Ä‘an mấy ngón tay và o nhau. Gió sẽ sẽ thoảng tá»›i. Cà nh lá run rẩy se mình. Những chiếc lá dưá»ng như không chịu nổi giá rét, tá»± bứt mình rá»i khá»i cà nh cao, bay lả tả xuống đất. Dưới các hà ng cây, con đưá»ng sá»i qua tráºn mưa bụi ban trưa, giá» trông sạch sẽ, khô ráo.
- Chiá»u hôm qua tôi đã nói cho anh nghe đến đâu rồi?
Chị Tư Háºu chợt há»i tôi. Tôi đáp:
- Chị đang kể lúc chị trở vỠthăm mấy cháu ở đồng dâu...
Chị Háºu gáºt đầu, quấn lại chiếc khăn nÆ¡i cổ, Ä‘oạn tiếp tục kể:
- CÆ¡ sở vững lên, mặc dù địch bao vây dữ dá»™i. CÅ©ng trong thá»i gian đó, tôi được kết nạp và o Äảng. Ngưá»i đầu tiên giá»›i thiệu tôi là đồng chà Trương. Khó mà nói lại cái tâm trạng tôi lúc đó quá. Vừa sung sướng mà vừa lo. Sung sướng lo lắng lẫn lá»™n vá»›i nhau. Buổi kết nạp tôi tháºt khá đặc biệt. Nhằm ngay giữa lúc giặc mở cà n quét lá»›n và o vùng bãi và những xã kế cáºn. Chúng nó táºp trung lÃnh các lô-cốt, các bốt đánh và o từ má» sáng. Nhá» có tin báo từ các xã vùng ngoà i, nên chúng tôi hay trước cả. Du kÃch bãi Sao bắt đầu cháºn chúng tại Voi Miá»…u. Tôi cùng vá»›i má»™t số anh em ở trên ghe lưới là m nhiệm vụ đưa đón anh em du kÃch. Má»—i lần kết thúc má»™t tráºn lá»±c đạn gà i ở đầu bãi thì ghe cặp và o bỠđưa anh em Ä‘i bá»c trong các lèn đá vá» cuối bãi tổ chức tráºn địa má»›i. Có hà ng chục chiếc ghe lưới là m việc ấy. Äịch bắn rát nhưng khó lòng trúng được. Các lèn đá dá»±ng là cái địa hình che chở tốt nhất cho chúng tôi. Chiá»u đến giặc vẫn chưa rút. Choạng vạng tối, ghe chúng tôi tạm náu trong lèn đá. Vì kế hoạch đã định trước nên lá»… kết nạp tôi vẫn tiến hà nh. Äồng chà bà thư chi bá»™ Hiệp Mỹ treo cá» trong mui ghe. Sau khi giá»›i thiệu lý lịch và thà nh tÃch cá»§a tôi, chị Ba Dương đốt cây đèn lưới lên để tôi tuyên thệ. Lúc ấy trong bãi vẫn chà chát rá»™ lên tiếng súng, tiếng lá»±u đạn. Thỉnh thoảng nổi dáºy tiếng hồ reo cá»§a du kÃch, tiếng nhốn nháo cá»§a địch. ánh lá»a nhà cháy báºp bùng soi sáng các ngá»n sao, ngá»n dừa. Ghe chúng tôi bị sóng ngang nhồi lắc như trứng vịt. Tôi đứng lên Ä‘á»c lá»i thá». Nhìn lá cá» Äảng trong mui ghe bay phần pháºt trước gió biển, tôi thấy nóng cả mặt. Rồi là tôi khóc. Giá»t nước mắt bây giá» cá»§a tôi khác xa những giá»t nước mắt ngà y trước. Má»—i má»™t giá»t nước mắt lúc đó nhá» ra có thể xóa sạch bao giá»t nước mắt Ä‘au tá»§i trước. Bấy giá» tôi nhìn các đồng chà cá»§a tôi ngồi từ mÅ©i chà lái thấy ngưá»i nà o cÅ©ng tháºt là chà thiết. Quanh tôi, cặp mắt cá»§a đồng chà nà o cÅ©ng nhìn tôi má»™t cách yêu thương. Tôi nghÄ©, cái gì đã đưa đưá»ng tôi Ä‘i đến tình yêu thương cao đẹp như váºy. Chẳng có cái gì mÆ¡ hồ cả. Äó là chị Ba Dương Ä‘ang ngồi trên sạp ghe kia, là anh Trương, là những ngưá»i đã từng thá» dưới cá» Äảng trước tôi kia. Nó còn vốn là hình ảnh những ghe lưới cháy, những ngưá»i chết... Vốn là cái Ä‘au đớn cá»§a ngưá»i thân, cá»§a chÃnh tôi...
Sóng biển vẫn vá»— á»™p oạp và o mạn ghe. ánh lá»a từ trên bãi soi rá»i tá»›i, chốc chốc là m rạng sáng các lèn đá. Chợt tiếng súng nổ trên bãi rá»i rạc dần. Và có ghe ra báo là địch sắp sá»a rút Ä‘i. Chúng tôi Ä‘á»u biết trước và mừng rÆ¡n lên vì sá»± rút lui ấy cá»§a địch. Äồng chà Trương nói:
- Dũng ngoà i Hiệp Mỹ nó lên tiếng rồi!
Quả nhiên, ai nấy Ä‘á»u nghe tiếng súng từ phÃa Hiệp Mỹ rá»™ lên. Äồng chà bà thư tuyên bố kết thúc cuá»™c há»p. Các ghe lưới được lệnh tức tốc cáºp Voi Miá»…u. Tôi thổi tắt cây đèn trong mui ghe. Buồm được giương lên. Quai chèo nghiến cá»™t ken két. Ghe chúng tôi lướt sóng Ä‘i như những con thoi. Äêm hôm ấy nhá» ngoà i Hiệp Mỹ phối hợp, du kÃch bãi Sao mở má»™t tráºn địa cuối cùng dà i hai cây số từ bãi dà i ra khá»i Voi Miá»…u giết thêm hai mươi tên. Äến sáng ghe chúng tôi cáºp bá». Lên bãi cát, thấy máu cứ rây dà i. Máu giặc thấm cát thẫm lại dưới nắng sáng trông như mà u sét sắt. Quạ biển, chim chằng bè cứ lượn Ä‘i lượn lại trên những xác giặc bị nước thá»§y triá»u kéo ra biển.
... Cái đêm ấy đáng gá»i là má»™t đêm ká»· niệm sâu xa nhất trong Ä‘á»i tôi. Bây giá» má»—i khi há»p chi bá»™, ở cÆ¡ quan hay xà nghiệp chẳng hạn, trông thấy cá» Äảng thì y như là cái đêm đó lại hiện rõ rệt trong đầu. Tá»›i chết khó mà quên được. Äó là má»™t đêm tháng bảy năm 1952, tôi tá»± nguyện Ä‘i theo là m ngưá»i đảng viên cá»§a Äảng.
... Từ đó vá» sau báºn công tác tôi cứ Ä‘i luôn, thỉnh thoảng má»›i vá» nhà thÃm Ba. Nhiá»u lúc thấy tình cảnh con cái xa xôi vất vả, tôi cÅ©ng lo lắm. Nhưng công tác ngà y cà ng phát triển, tôi không thể vắng mặt, đà nh cứ phải gởi chúng nó như thế, cố sao vừa công tác vừa tranh thá»§ chăm sóc cho con được từng nà o hay từng ấy. Con Thá»§y tôi lên sáu, đã đến tuổi phải Ä‘i há»c, nhưng không có ai dạy, không biết là m sao! Äến giữa năm năm hai, có anh thương binh vá» Hiệp Hưng mở trưá»ng, tôi liá»n cho nó Ä‘i há»c. Trưa nà o thÃm Ba Tuất cÅ©ng đưa nó Ä‘i, chiá»u phải đến rước, vì đưá»ng xa mà nó còn bé quá. Má»i việc Ä‘á»u nhá» má»™t tay thÃm Ba bao bá»c. Tôi thì Ä‘i Ä‘i vá» vá». Äêm đêm trước khi và o vùng địch tôi tạt ngang thăm con, hôn chúng nó rồi má»›i yên tâm Ä‘i. Nhiá»u đêm tôi hôn chúng nó trong khi chúng nó ngá»§ say. Có đêm mưa to, tôi cÅ©ng ghé thăm các con tôi. Không thì không chịu nổi...
Chị Tư Háºu Ä‘ang kể bá»—ng dừng lại. Tôi ước chừng là chị hồi tưởng và sắp xếp câu chuyện lại cho mạch lạc hÆ¡n. Nhưng tôi ngồi im đợi rất lâu, vẫn không thấy chị nói tiếp. Chợt thấy đôi mắt chị lấp láy. Trong đôi mắt đó tuồng như Ä‘ang Ä‘á»ng sâu má»™t chuyện gì chất chứa Ä‘au xót lẫn thương yêu. Lát sau, chị xoắn hai bà n tay và o nhau, chép miệng thở dà i:
- Tá»™i và thương cho thÃm ấy quá!
Tôi há»i: - Chị nói gì, chị nói thÃm nà o?
Giá»ng chị Tư Háºu bây giá» trở nên Ä‘au đớn hẳn:
- ThÃm Ba Tuất nuôi mấy con tôi đấy. ThÃm ấy chết. ThÃm cứu hai con tôi rồi chết. Bá»n phản động biệt kÃch và o. ThÃm Ä‘ang hái dâu, thấy dạng chúng, thÃm liá»n và o dắt hai con tôi chạy. Chúng rượt theo. Liệu chạy không kịp, thÃm giấu hai con tôi và o lùm cây rồi chạy thẳng ra ruá»™ng trốn. Bá»n nó rượt theo bắt được, tra tấn nhưng thÃm không khai. Äến chiá»u chúng giết thÃm trên đồng rạ. Tôi hay tin mò vá». Äến nÆ¡i thì thấy thÃm đã bắt đầu đỠcứng. Trá»i nhá nhem tối, chúng tôi đưa thÃm Ä‘i chôn. Mãi tá»›i nay tôi vẫn nhá»› rõ đêm ấy, và có lẽ suốt Ä‘á»i, tôi không thể nà o quên Ä‘i được. Trong đêm ấy, tại cánh đồng dâu Hiệp Hưng tôi đã đưa đám má»™t ngưá»i đà n bà nông dân bình thưá»ng, nhưng rất có lòng dạ. Má»™t ngưá»i lúc sống đã đùm bá»c các con tôi, coi việc là m đó là phần đóng góp cá»§a mình và o cách mạng. Cho đến lúc chết vì các con tôi, cÅ©ng coi cái chết đó là hữu Ãch. Äấy, anh cứ nghÄ© xem, theo anh có thể nà o quên hỠđược không, hoặc giả nếu chưa quên nhưng nếu là m Ä‘iá»u gì không xứng đáng vá»›i ý nghÄ©a cái chết cá»§a há», có được không? Nhiá»u lúc tôi cứ nghÄ© ngợi, tá»± há»i tôi như thế đấy anh ạ. Nhất là vỠđêm, qua má»™t ngà y có chuyện gì mếch lòng, tiêu cá»±c... Không phải tá»± dưng mình đặt Ä‘iá»u để suy nghÄ©... mà đó là những dÄ© vãng anh dÅ©ng trong mưá»i năm, có thá»±c, rà ng buá»™c lương tâm mình, bắt mình phải suy nghÄ©...
Chị Tư Háºu nói dồn dáºp. Trong lúc nói có câu như bảo tôi phải trả lá»i. Tôi không đáp được. Là vì, khi đó má»™t luồng máu nóng Ä‘ang chạy khắp ngưá»i tôi. Trong buổi chiá»u đông tại cái bệnh viện ở đất Bắc yên ổn nà y, nghe lại má»™t chuyện hy sinh cÅ© cá»§a quê hương tôi rùng mình. Sau đó muốn báºt kêu: "Chị Háºu Æ¡i, có lẽ nà o chị phá»ng Ä‘oán ná»™i cuá»™c tinh thần cá»§a tôi hiện nay rồi chị gợi lại cảnh ấy để răn tôi đó sao?" Chị nhắc lại, tháºt khiến tôi bà ng hoà ng. Bà ng hoà ng đến ná»—i không muốn ngồi nghe chị nói nữa, để được nằm, được nghÄ© ngợi.
... Thế là tôi phải tìm cách gởi các con tôi nÆ¡i khác, chị Tư Háºu lại kể. Việc ấy đồng chà bà thư phụ nữ huyện đã giúp tôi. Chị Ba Dương đó, anh vẫn nhá»› chứ. Nhá» chị cắt đặt cho. Ngưá»i đứng ra lãnh nuôi con tôi lần nà y là chị Lụa, má»™t chị nông dân trẻ có chồng Ä‘i bá»™ đội. Äá»i tôi gặp nhiá»u sá»± gian khó, nhưng như tôi đã nói vá»›i anh, khi mình giúp Ãch cho má»i ngưá»i, thì má»i ngưá»i ăn ở có tình nghÄ©a vá»›i mình. Äúng như váºy. Lần trước thÃm Ba Tuất, lần nà y có chị Lụa chăm sóc hai con tôi.
Bây giá» nhá»› lại những chuyến Ä‘em con Ä‘i gởi cho tôi vẫn thấy nao nao. Lần nà o cÅ©ng mang hai đứa Ä‘i ban đêm cả. Lần trước Ä‘i sá»›m hÆ¡n. Lần nà y nhà chị Lụa mãi Hiệp Lá»™, đưá»ng xa hÆ¡n, nên Ä‘i tá»›i khuya mà chưa đến. Hồi chiá»u anh DÅ©ng nhân Ä‘i Hiệp Lá»™ đã mang há»™ những bị quần áo cá»§a bá»n trẻ Ä‘i trước. Chuyến ấy, dá»c đưá»ng con tôi cÅ©ng cảm biết rằng tôi Ä‘em nó Ä‘i gởi. Con Ngá»c Thá»§y từ dạo xa tôi nó sá»›m lá»›n khôn quá. Tôi không còn phải báºn bịu vì nó nữa, trái lại luôn đỡ đần tôi nhiá»u việc.
Äoạn đưá»ng tắt, trá»i tối rất khó Ä‘i, thỉnh thoảng phải dừng lại ngồi nghỉ. Thằng Nhã cứ bám chắc tay tôi như sợ tôi Ä‘i. Tôi ôm sát nó và o lòng. Má»™t phút gần chúng nó là má»™t phút đỡ nhá»›. Thá»±c tình để chúng nó ở nhà tôi cÅ©ng lo lắm. Chỉ sợ con nó còn dại men ra bãi bị sụp hồ. Anh biết sụp hồ là thế nà o không. Bãi biển trong mình nó có nhiá»u nÆ¡i không được bằng phẳng. Gò cát hay lồi lên lõm xuống. Äất cát thưá»ng có chá»— trống chân. Nước lá»›n lên bò lòn vô mép trong bất ngá» cuốn ụp mấy cái cát chống chân đó. Trẻ con mò ra bãi chÆ¡i, đánh bẫy chim nhạn hoặc lượm vá» sò, lúc vá» bị sụp hồ chết là thưá»ng lắm.
- Má... má đừng Ä‘i nữa nghe má... - Thằng Nhã báºp bẹ bảo tôi thế. Tôi má»›i há»i: - Má Ä‘i con có nhá»› má không? ở nhà con có Ä‘i chÆ¡i xa, ra bãi không?
Nó đáp:
- Không, con không có đi xa. Chị Thủy nhớ khóc, con còn dỗ chị nữa. Má má đừng đi nữa!
Nghe nó nói tôi không nhịn được cưá»i. Thằng con trai tôi, tôi biết tÃnh nó, lém hÆ¡n chị nhiá»u. Nó có nhá»› tôi, thế nhưng nói thẳng ra là không khi nà o nó nói, lại đổ cho chị. ở má»™t số trưá»ng hợp khác cÅ©ng thế, con Thá»§y có gì cÅ©ng thổ lá»™ thẳng vá»›i tôi, còn nó, hình như nó không muốn cho ai thấy là nó yếu á»›t má»™t chút nà o cả. Con Thá»§y há»i nó:
- Nhã không nhớ má thiệt chơi?
Con Thá»§y vừa há»i vừa bấm nhẹ tay tôi, ra hiệu cứ để yên.
- Không nhá»›, sao hôm đó thÃm Ba Ä‘i rẫy, Nhã ở nhà tháo chuồng gà ra hết. ThÃm Ba vá» rầy, Nhã khóc đòi chị tìm má cho Nhã liá»n. Chị bảo má chưa vá» thì Nhã khóc.
Con Thá»§y há»i rồi bẹo nhẹ gò má em. Thằng Nhã thẹn quá rúc đầu và o sau vạt áo tôi. Má»™t lúc chợt ngẩng ra nói:
- Hồi nà o... Nhã khóc hồi nà o đâu.
- Thôi, đừng chối. Nhã chối thì chị không chơi với Nhã nữa!
Thưá»ng thưá»ng câu chuyện giữa hai chị em nó tá»›i đó là tôi phải lo tháo gỡ. Là m thế nà o bảo cho đứa em biết nói dối là không tốt. Vá»›i lại, trong lá»i nói, là m sao cho con chị cà ng tăng thêm trách nhiệm cá»§a nó đối vá»›i em. Tôi liá»n há»i:
- Nhã, con có như váºy không?
- Không, chị Thủy... chị ấy...
Tiếng "không" cá»§a thằng Nhã đáp rất yếu, tá» ra là nó đã nháºn, nhưng nó không thể mở miệng bảo "có" được. Tôi nhẹ nhà ng bảo:
- Nhã nói dối, má không thương. Từ nay Nhã phải nghe lá»i chị nghe không?
Tôi day há»i con Thá»§y:
- Bữa đó chồn có ăn thịt con gà nà o cá»§a thÃm Ba không?
- May mà không có, má à . ThÃm Ba nói rá»§i thÃm không vá» lùa gà kịp thì chồn ở rừng lên ăn thịt hết. ThÃm đâu có nói gì, chỉ dặn lần sau đừng mở chuồng nữa, váºy mà Nhã khóc thôi là khóc.
Thằng Nhã bấy giỠrúc đầu và o ngực tôi, không đáp. Biết là nó đã chịu lỗi, tôi bảo:
- ThÃm Ba nuôi mấy con đáng lẽ phải giúp đỡ thÃm ấy chá»› sao lại quấy rầy thÃm.
- Có, chị Thá»§y Ä‘i hái dâu, còn con chiá»u nà o cÅ©ng cho gà ăn.
Thằng Nhã lanh lảu đáp. Tôi nhấc đầu nó lên há»i:
- Giá» con có biết thÃm Ba ở đâu không?
Cả hai cùng yên lặng. Tôi nói:
- Mấy con không còn gặp thÃm ấy nữa đâu!
Con Thủy ôm lấy vai tôi, sụt sịt khóc. Tôi lặng lẽ vuốt tóc nó, bùi ngùi nói:
- Con thương thÃm Ba lắm phải không?
Con Thá»§y vẫn im lặng, áp cặp mắt ướt và o tai tôi. Xung quanh nÆ¡i mẹ con tôi ngồi nghỉ, cảnh váºt im lìm chìm trong đêm tối. Äoạn đưá»ng nà y trước kia có đến hai lô-cốt địch, má»›i vừa bị du kÃch bức phải rút. Chỉ còn lại hai đống gạch đổ sụp, má» má» hiện ra ở bên kia đưá»ng. Tôi nghÄ© rằng cái chết cá»§a những lô-cốt đó tháºt như má»™t việc quả báo. Nó má»c lên ở đây như những ung nhá»t là m bao ngưá»i bị thiệt mạng, trong đó có cha tôi, có thÃm Ba, giỠđến lúc nó lần lượt chết Ä‘i trong đêm tăm tối là phải lắm.
- Con thương thÃm Ba lắm phải không, Thá»§y?
Tôi buột miệng lặp lại một lần nữa, rồi nói tiếp:
- Con có nhá»› ná»™i không? Nhá»› ba không? Ná»™i vá»›i ba con cÅ©ng chết như thÃm Ba váºy.
Thằng Nhã rục rịch muốn khóc. Con Thá»§y thấy thế thì cất đầu ra khá»i vai tôi, vá»™i đưa tay quệt nước mắt, cố gượng không cho em biết, nó nói vá»›i giá»ng cá»§a má»™t ngưá»i chị:
- Nhã, nÃn Ä‘i... nÃn Ä‘i không? Chốc nữa gặp chú DÅ©ng chị mách chú ấy.
Tôi liá»n đứng dáºy. Má»™t là vì thấy đã khuya, hai là muốn phá tan sá»± buồn bã cho các con. Nhất là chúng nó lại sắp xa tôi. Tôi giục:
- Thủy, đi thôi con!
Tôi cõng thằng Nhã. Bé Thá»§y ngoan ngoãn Ä‘i sau lưng tôi. Mẹ con tôi Ä‘i tiếp Ä‘oạn đưá»ng. Mùa tháng tư, vưá»n tược trong xóm gần đó thoảng tá»›i mùi hương bông bưởi thÆ¡m ngát. Bưởi lại ra hoa rồi. Lòng tôi dìu dịu mối hy vá»ng, thầm ước sau ngà y kháng chiến, tôi sẽ sống yên ổn nuôi con. Lúc đó, thú thá»±c vá»›i anh tôi có nghÄ© tá»›i DÅ©ng, khi còn bé tôi nó vừa nhắc tá»›i anh ấy. Tôi không hiểu sao, chỉ có thấy DÅ©ng thì tôi đỡ trÆ¡ trá»i hÆ¡n. Tôi nghÄ© như thế, nhưng vẫn thấy buồn buồn. Như váºy không biết phải hay quấy, anh cắt nghÄ©a há»™ tôi, cho tá»›i bây giá» tôi vẫn không rõ... Tôi nói tháºt lòng, anh đừng cưá»i...
Tôi bảo:
- Lẽ nà o tôi lại cưá»i chị... Theo tôi...
Chị Tư Háºu hÆ¡i cúi ngưá»i xuống. Tôi định nói thẳng là theo tôi nghÄ© như thế là không có lá»—i gì cả. Song nghÄ© lại mình chỉ má»›i biết qua câu chuyện, nên nói không dứt khoát là hÆ¡n.
- Cái đó tùy nÆ¡i chị, không ai chê trách gì chị Ä‘iá»u ấy. Nhưng rồi sao? Giữa chị vá»›i anh ấy vá» sau thế nà o?
- Chẳng ra thế nà o cả? Chỉ trở ngại anh ấy thôi.
- Anh ấy là m sao thế?
Chị Háºu ngắt lá»i: - Không, anh rất tốt, không có sao cả. Con ngưá»i tháºt có nhiá»u cái giống như ba con Thá»§y váºy. Trên công tác gần gÅ©i, chúng tôi lấy tình đồng chà đối xá» vá»›i nhau. Anh ấy là đồng chà thân nhất, gần gÅ©i nhất cá»§a tôi...
Nói chưa dứt câu, chị Háºu ngáºp ngừng, im lặng dà mÅ©i chân dép xuống đá sá»i. Trăng lên sá»›m, vằng vặc chiếu sáng xuống khu vá»±c bệnh viện. Thứ trăng mùa đông nà y, dưá»ng như cái ánh sáng cá»§a nó cÅ©ng tái lạnh. Dưới ánh trăng, khuôn mặt ngưá»i chị đồng hương tôi hÆ¡i á»ng Ä‘á». Gió thổi qua ve vuốt những sợi tóc còn Ä‘en nhánh, má»m mại xõa trên trán chị. Và đôi mắt, trong ánh trăng chiếu rá»i, nó xanh biếc, coi đẹp mà buồn. Tôi nhìn chị, nghÄ© đến những ngà y qua cá»§a chị mà không khá»i kinh ngạc. Ngà y má»›i đến, tôi thấy chị đại khái là má»™t thiếu phụ dá»… coi, không xấu mà cÅ©ng không đẹp. Bây giá» tôi thấy chị có phần đẹp thêm ra. Cái gian khổ cá»§a ngà y tháng chưa là m tà n tạ nổi vẻ đẹp hiá»n háºu cá»§a chị. Từ chá»— ngạc nhiên, tâm trạng tôi trở nên ái ngại. Sau hà ng chấn song sắt bệnh viện kia, là con đưá»ng phố, chiá»u nà o cÅ©ng không ngá»›t những tà áo lả lướt nép và o vai tình nhân, má»›i có, cÅ© có, sánh vai nhau mà đi trong hạnh phúc không kể gì giá lạnh. Äến như rét giá mà há» không đếm tá»›i, thì e chừng trong phút ấy há» rất dá»… quên má»i lẽ.
- Anh Ä‘ang nghÄ© gì thế? - Chị Háºu ngẩng lên, lấy vẻ mặt tươi tỉnh mà há»i tôi. Tôi vá»™i đáp:
- Không có gì, có gì đâu!
Tôi đáp xong thấy hình như là chị Ä‘oán biết tôi Ä‘ang thương xót cho thân chị. Äiá»u đó là m tôi lo lắng. Trước ná»—i thống khổ cá»§a má»™t ngưá»i nà o, bụng dạ mình tháºt xót Ä‘au, nhưng tôi muốn cố ẩn Ä‘i không để lá»™ vẻ thương hại ngưá»i ta. Là vì khi mà chÃnh mình chưa có cách gì giúp được, chỉ tá» vẻ Ä‘au xót há»™, sợ lắm khi là m ngưá»i ta thêm tá»§i mà thôi.
Chị Tư Háºu cÅ©ng có vẻ rất không muốn tôi phải ngá» lá»i an á»§i chị. Chị nói:
- Tôi kể tiếp nhé!
Tôi vừa má»›i gáºt đầu, chợt nghe có tiếng chân giẫm sá»i sau lưng. Quay lại thấy cô há»™ lý lên tiếng, giá»ng trong trẻo như cưá»i:
- Và o nghỉ thôi các đồng chà ạ, khuya rồi!
Tôi há»i: - Mấy giá» mà chị bảo là khuya!
- Tám giá», nhưng tôi nói khuya đây...
- Nghĩa là đối với bệnh nhân, phải không?
Cô há»™ lý gáºt đầu dứt khoát rồi tiến đến trước mặt tôi vá» nghiêm trang nói:
- Tôi yêu cầu anh... Ai lại bắt chị tôi kể cho nghe mãi thế, rồi suốt ngà y cứ hà hoáy ghi chép. Anh là ngưá»i phạm và o thá»i khắc biểu nhất đấy nhé.
- Vâng, tôi xin nháºn.
- Khi nà o anh ra vá», tôi đỠnghị anh phải tá»± ghi và o bản kiểm thảo thá»i gian nằm bệnh viên cá»§a anh.
- Vâng, thì ghi.
Cô há»™ lý bụm miệng day qua cưá»i vá»›i chị Háºu và nắm tay kéo chị Ä‘i. Äi mấy nước, còn quay lại nói vá»›i:
- Nà o, anh chép được bao nhiêu rồi, cho tôi mượn xem có được không nà o?
Tôi cưá»i nói: - Thôi, thôi, tôi xin cô...
Hai ngưá»i cùng cưá»i và đi và o. Tôi vẫn ngồi nán lại trên ghế đá. Trên má»™t tháng qua, sống tại đây, tôi quen gần hết những nhân viên trong bệnh viện, dần dà đến lúc nói đùa vá»›i há» mà không sợ mếch lòng. Như cô há»™ lý kia chẳng hạn. Cô ta tên là Hiá»n, bất ngá» gắn liá»n vá»›i tên ngưá»i chị đồng hương tôi thà nh ra má»™t tiếng kép "Hiá»n Háºu". Có lần Hiá»n nói là sẽ nháºn chị Háºu là m chị nuôi mình để ká»· niệm cái thá»i kỳ mà cùng trên má»™t mảnh đất có nhiá»u ngưá»i Nam Bắc sống chung vá»›i nhau nhất. Lần đó, tôi trêu và o, bảo cô rằng tôi cÅ©ng có ý định xin chị Háºu nháºn tôi là m em nuôi đấy. Tức thì cô ta nguýt tôi, và mặt cô ta đỠá»ng lên. Tôi vá»›i chị Tư Háºu phá lên cưá»i. Cô ả bá» chạy, cái Ä‘uôi tóc tết như Ä‘uôi chồn cá»§a cô ta liá»n quất qua quất lại sau lưng vun vút coi rõ vui. Song đùa là đùa thế thôi, chứ tình thá»±c tôi chả có ý nghÄ© gì đáng gá»i là sâu xa cả.
Còn mấy ngà y gần đây, đối vá»›i tôi chị Tư Háºu không thoái thác chẳng chịu nói như ban đầu nữa. Nhiá»u lần tôi muốn chị nghỉ để giữ gìn sức khá»e cho chị, và tôi cÅ©ng được rảnh rang sắp xếp, nghÄ© ngợi vá» những Ä‘iá»u chị đã nói. Nhưng ngược lại chị cà ng muốn kể hết cho tôi nghe. Äã đến lúc chị tha thiết và ray rứt muốn Ä‘em chuyện Ä‘á»i chị, cả hạnh phúc và ná»—i khổ não cá»§a chị phân bà y vá»›i tôi, dưá»ng như không thể nà o không phân bà y được. Thì tôi, tôi cÅ©ng không thể dừng lại mà không chép tiếp.
... Äêm hôm đó mẹ con tôi tá»›i nhà chị Lụa. Äã khuya lắm rồi, nhưng DÅ©ng vẫn còn thức đợi chúng tôi. Cháu Nhã đã ngá»§ từ lâu ở dá»c đưá»ng, ngoẹo đầu và o vai tôi. Con Thá»§y đến nÆ¡i cÅ©ng buồn ngá»§ hÃp cả mắt. Tôi thu xếp chá»— ngá»§ cho hai đứa xong, chị Lụa bảo tôi cố ngá»§ má»™t chút, độ ba giá» chị sẽ gá»i dáºy Ä‘i. Còn chị thì Ä‘em cái xa ngồi quay sợi, canh cho chúng tôi ngá»§. Äi đưá»ng mệt, nằm xuống là tôi thiếp Ä‘i. Äêm trá»i hÆ¡i lạnh. Äang ngá»§ bá»—ng tôi có cảm giác là có ai vừa đắp chăn lên ngưá»i tôi. Äến lúc gà gáy hiệp nhất, chị Lụa gá»i tôi dáºy. Quả nhiên tôi thấy trên mình có má»™t chiếc chăn phá»§ qua thá»±c. Tôi há»i chị Lụa:
- Hồi đêm chị Lụa đắp cho tôi phải không?
Chị Lụa nghe tôi há»i thì lắc đầu không đáp, chỉ tá»§m tỉm cưá»i. Tôi chợt hiểu ra. Bất chợt thấy đôi mắt DÅ©ng nhìn mình, lại có chị Lụa ở đấy, tôi nóng bừng cả mặt.
- Tôi đắp đấy, ngủ thế có ngà y ốm đấy đồng chà ơi!
DÅ©ng thốt nói, giá»ng tá»± nhiên. Tôi biết DÅ©ng không nỡ để tôi lúng túng. Rồi tôi Ä‘i rá»a mặt, gặp DÅ©ng đã ở tại lu nước. Anh cầm gáo nước nhưá»ng cho tôi rá»a trước:
- Nhanh lên. Trá»i gần sáng rồi, chuẩn bị Ä‘i là vừa.
Tôi rá»a mặt xong, múc lại đầy má»™t gáo nước đưa cho DÅ©ng rồi chạy và o nhà . Lại sắp tá»›i giá» tạm biệt các con. Tôi hấp tấp, hối hả mà già nh lấy những phút quý báu đó. Tá»™i nghiệp cho hai đứa. Vừa trải qua Ä‘oạn đưá»ng xa, giá» Ä‘ang ngá»§ mê man. Con Thá»§y tôi, ngay trong lúc ngá»§, bao giá» cÅ©ng ra tư thế cá»§a má»™t đứa chị. Nó nằm yên để thằng Nhã quà ng lấy ngưá»i nó, và bà n tay nó đặt trên mái tóc em. Hình như con bé hiểu ná»—i trÆ¡ trá»i cá»§a tôi, ngần tuổi ấy nó đã biết gánh vác em thay tôi rồi. Thú tháºt, đứng ngắm chúng nó ngá»§ tôi không biết chán là gì. Lần trước tôi đã qua phút bịn rịn ấy, lần nà y có quen hÆ¡n má»™t chút, nhưng vẫn buồn quá. Anh ạ, tôi nói vá» các con tôi chắc là hÆ¡i dà i dòng phải không? Nếu có dà i dòng anh cÅ©ng thứ bá» cho. Anh chưa có vợ con, chừng nà o có rồi thì chừng ấy tôi tin có lẽ anh sẽ cho rằng những lá»i cá»§a tôi bây giá» vẫn là ngắn ngá»§i. Tháºt, tôi thì có thể nói suốt ngà y vá» các con tôi. Lạ quá, trong chiến tranh không biết có ngưá»i nà o như tôi không anh nhỉ? Chắc cÅ©ng có chá»›. Nếu có những ngưá»i nà o na ná như tôi, tôi tin rằng bây giá» nhắc lại, ai cÅ©ng chá»i sa sả và o cái thá»i buổi đó cho mà coi. Thá»i khắc cá»§a dạo đó nhiá»u khi gió giá»±t phắt đôi môi mình ra khá»i cái gò má cá»§a con mình. Tháºt nó không nhân nhượng mình má»™t chút nà o hết.
- Còn bây giá» thì sao? - Tôi buá»™t miệng há»i.
- Bây giá» thì đỡ hÆ¡n, nhưng nó cÅ©ng chưa tháºt á»§ng há»™ tôi.
Chị Háºu nói xong báºt cưá»i. Tiếng cưá»i như xà xóa thông qua, nhưng là m tôi bứt rứt thế nà o. Gương mặt chị Háºu lúc đó coi như có vẻ giáºn dá»—i ai váºy. Còn cặp mắt thì vẫn le lói sáng. Tôi cố ý dò xét, nhưng không hiểu sao hết, đà nh ngồi im mà không nói gì. Chị lại kể:
- Tôi lại hôn con. Hôn má»™t chiếc, bắt đầu muốn hôn chiếc nữa... Gần sáng tôi vá»›i DÅ©ng ra Ä‘i. Tai há»a lại đến. Tai há»a trong kháng chiến khó lưá»ng trước đặng. Khoảng trá»i tá» má» sáng, chúng tôi vừa ra khá»i xóm, thì nghe súng nổ bốn phÃa. Chúng tôi chạy má»™t quãng, lên đến gò cao, trông lại thấy khói tá»a mù mịt. Có tiếng trẻ con khóc văng vẳng. Hình như là tiếng con tôi. Tôi nói vá»›i DÅ©ng:
- Anh Dũng, đâu như là mấy đứa nhỠcon tôi khóc.
- Bình tĩnh, để tôi coi coi!
Rồi DÅ©ng leo lên má»™t cây cao. Tôi đứng dưới, thấy DÅ©ng nhìn xuống chầm cháºp. Tôi há»i:
- Có thấy gì không?
- Có thấy...
- Thấy cái gì?
Không đợi DÅ©ng đáp tôi tìm má»™t thân cây dá»… leo, trèo lên. Lên đến cà nh cao, tôi nhìn xuống. Trá»i Æ¡i, tôi thấy rõ cả. Trá»i sáng bạc. Trên cây cao, nhìn xuống xóm nhà ở dưới chân, tôi đâu có lầm. Bá»n giặc Ä‘ang dẫn chị Lụa và lùa mấy đứa nhá» tôi Ä‘i. Chị Lụa dùng dằng không chịu Ä‘i, thì má»™t tên giặc thúc báng súng và o lưng chị. Tôi bưng mặt. Ngồi trên cây, mặt tôi xây xẩm, lòng Ä‘au như xé. Tôi nghÄ© tá»›i ná»—i khổ nhục sẽ đến vá»›i chị Lụa, cÅ©ng như đã đến vá»›i tôi trước đây. Tôi vẫn chưa rõ nó bắt các con tôi Ä‘i là m gì. Lúc ấy tôi nghÄ© bụng: "Phải chi mình không đảm nhiệm cÆ¡ sở, để lo gìn giữ các con thì đâu đến ná»—i thế nà y". Nói tháºt vá»›i anh, khi đó tôi muốn buông tay té xuống. Nhưng buông không được. Bởi có hằng hà cặp mắt hiện đến trách móc tôi. Huống chi lúc bấy giá» tôi đã là má»™t đảng viên. Lúc ấy tôi không có nghÄ© ngợi gì nhiá»u đâu. Chỉ nghÄ© rằng là đảng viên cá»§a Äảng thì không được phép chá»n lấy cái chết vô bổ như thế. Vá»›i lại dù sao cái hy vá»ng cuối cùng đã ghì chặt tôi lại. Bên cây ná», DÅ©ng vừa tuá»™t xuống vừa lo lắng kêu:
- Háºu, xuống Ä‘i.
Mắt tôi lóa lên. Từ trên cây tụt xuống, mặt tôi cứ tái đi. Dũng đứng dưới gốc đỡ tôi xuống. Tôi vừa khóc vừa nói:
- Tụi nó bắt chị Lụa với hai đứa nhỠtôi rồi. Anh đi đi, tôi không đi nữa đâu.
- Háºu, bình tÄ©nh lại. Äể xem thế nà o?
Tôi lắc đầu, khuỵu xuống trên bãi cá», chẳng khác nà o như má»™t con nai mẹ bị tên xuyên trúng tim. Lát sau tôi vùng đứng dáºy nói:
- Tôi phải trở lại xóm mới được!
Dũng năn nỉ tôi:
- Trở lại là m gì, đã trông thấy rồi. Trở lại bây giỠđể bị bắt luôn sao?
Tôi nhất quyết không nghe. Sá»± thá»±c thì đã rõ lắm rồi. Tuy tôi không biết là trở lại cÅ©ng không còn gặp các con tôi nữa. Nhưng lúc ấy tôi như mất hết trà khôn, hy vá»ng mù quáng rằng là may có khi còn sót lại đứa nà o chăng. Äợi má»™t lúc cho bá»n giặc rút đã xa. Tôi quầy quả chạy xuống gò. DÅ©ng ngăn tôi không được, anh vá»™i và ng chạy theo tôi.
........................
Chị Tư Háºu ngừng kể. Mắt chị lấp láy. Má»™t giá»t nước mắt đó vừa là m nhòe ướt những lông mi. Buổi chiá»u cuối đông nhuốm lòng tôi tê tái. Tôi nhìn chị Háºu không dám giục chị kể tá»›i. Chỉ sợ động thêm ná»—i Ä‘au xót cá»§a chị. Mãi sau tôi má»›i khẽ bảo:
- Chị Tư, ta dạo quanh một tý đi!
Nhưng chị Háºu không để ý tá»›i lá»i tôi. Chị nói mải mê:
- Thế là tôi trở lại xóm. Không có đứa con nà o của tôi còn sót lại cả. Dĩ nhiên là không có.
|

25-09-2008, 11:58 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương 9
... Ban đầu tôi không hiểu thế nà o cả. Vá» sau má»›i biết mưu mô ác hiểm cá»§a chúng nó. Chúng định bao vây bắt tôi và anh DÅ©ng. Không gặp chúng tôi, bá»n chúng má»›i nghÄ© ra việc bắt con tôi... Không, nó không giết con tôi đâu anh ạ. Anh có biết tụi nó bắt hai con tôi vỠđồn để là m gì không. Äể đánh má»™t miếng đòn ghê gá»›m và o tâm não tôi, để bức bách tôi vì các con tôi mà phải ra hà ng, khai báo cho chúng tất cả những cÆ¡ sở ở địch háºu. Nguyên là Tư Bá»u bị ta bắt rồi trốn thoát vá», nó biết tôi và công việc là m cá»§a tôi. Chúng Ä‘em chị Lụa vá»›i con tôi vỠđồn Long Hưng. Chị Lụa bị chúng hiếp rồi thả vá». ChÃnh thằng Tư Bá»u bảo vá»›i con tôi: "Tao bắt tụi bây cho con gái mẹ tụi bây và đồng đảng lòi ra!". Chúng nó đánh Ä‘áºp, không cho hai con tôi ăn uống. Bá»n nó cố ý hà nh hạ hai con tôi trước mặt những bà con ở Hiệp Lá»™, Hiệp Mỹ bị chúng bắt Ä‘i xây bót. Những việc ấy, bà con vá» kể lại, thà nh ra tôi Ä‘á»u rõ hết. Äó là ý định cá»§a chúng, mong sao cho tôi nghe rõ từng chi tiết chúng nó hà nh hạ con tôi... Con Thá»§y tôi đói quá Ä‘i xin cÆ¡m cá»§a mấy chị vợ lÃnh vá» cùng ăn vá»›i thằng Nhã. Vá» sau, tên Tô-ma ra lệnh cấm ngặt má»i ngưá»i không được cho cÆ¡m con tôi. Äến nước con Thá»§y phải Ä‘i bắt chuá»™t vá» nướng ăn. Mặc dù thế, nhưng đêm đến, các chị vợ lÃnh và mấy ngưá»i lÃnh tốt vẫn lén lút mang cÆ¡m cho hai đứa.
Nghe đâu có má»™t lần Tư Bá»u tát và o má con Ngá»c Thá»§y, há»i vá» tôi. Anh biết con tôi nói sao không? Nó bảo: "Má tôi chết rồi!". Tá»± con tôi tôi biết nó chưa đủ trà khôn để nói thế. Vá» sau má»›i biết là anh em lÃnh tốt cá»§a mình căn dặn nó nói thế.
Chiá»u nà o có bà con Ä‘i cu-ly vá» kể chuyện, ruá»™t tôi như bị trăm ngà n mÅ©i kim châm chÃch. Vá» sau tôi không dám gặp há» nữa. Tôi sợ gặp há», nghe há» nói riết rồi không chịu nổi. Song le vắng tin con má»™t Ãt lâu thấy khó chịu lạ lùng. Lại phải tìm đón bà con mà há»i thăm. Há»i thăm biết được sá»± khổ sở cá»§a chúng nó, lại váºt vã Ä‘au đớn. Cứ thế, tôi bị
già y vò từ ngà y nà y qua ngà y khác. Có khi trong giấc ngá»§, tôi nằm mê thấy con Thá»§y dắt em vá» chạy à o lại ôm tá»›i. Tôi mừng quá chưa kịp ôm lấy con, bá»—ng giáºt mình tỉnh dáºy. Rõ rà ng là hai đứa vừa ở trong tay mình, mà đã biến Ä‘i đằng nà o... Hóa ra là chiêm bao. Mồ hôi liá»n tháo ra khắp ngưá»i. Tôi cứ nằm khắc khoải cho tá»›i sáng. Nhiá»u đêm ở trong là ng tá», nghe tiếng con ngưá»i ta khóc, tưởng là tiếng con mình, tức thá»i bị đánh thức dáºy ngay.
Nghe nói có má»™t hôm, bá»n giặc Ä‘i cà n vá», chúng vá» nói vá»›i con Thá»§y tôi:
- Tụi tao vừa bắn chết má chúng bây rồi. Tụi tao đã chặt đầu má bay treo lên một cà nh cao, mai có muốn đi coi tụi tao dắt đi!
Con Thủy vẫn nói:
- Má tôi chết lâu rồi, chắc ngưá»i nà o đó chá»› không phải má tôi đâu!
Nghe chuyện đó tôi cưá»i ứa nước mắt. Tôi biết con tôi có nói tôi chết là buá»™c lòng lắm nó má»›i nói thế. Ngưá»i kể chuyện bảo rằng mặc dù con Thá»§y nghe lá»i anh em lÃnh nói thế, nhưng nó vẫn lo là tôi chết thá»±c. Sau đó nó dắt thằng Nhã trốn và o xó tối khóc mùi và khẽ kêu "... Má Æ¡i, má Æ¡i! Má đừng chết nghe má...!".
Anh coi, như thế có khổ tôi không. Nếu như anh ở và o hoà n cảnh đó thì anh sẽ rõ. Chắc chắn anh cÅ©ng sẽ Ä‘au đớn. Có thể cái Ä‘au đớn cá»§a đà n ông con trai các anh khác hÆ¡n bá»n phụ nữ chúng tôi, tuy cÅ©ng là đau đớn, nhưng không bằng chúng tôi đâu. Bởi vì tôi đẻ con tôi ra, ôm ấp chúng nó hằng ngà y. Chúng nó là máu thịt cá»§a tôi, vì chúng nó mà dòng sữa trong ngưá»i tôi sau ngà y thai sản chảy không bao giá» cạn... tôi nói váºy để anh hiểu cho tôi. Bị giầy vò quá chịu không nổi, vá» sau tôi có viết má»™t bức thư gá»i ra bót Long Hưng. Anh Ä‘oán thá» xem tôi viết như thế nà o. Chắc anh tưởng là lòng dạ tôi đổi thay. Không, tôi không đến ná»—i như thế đâu. Trong thư tôi nói: "... Hai đứa đó chÃnh là con tôi, mấy ngưá»i có tha thì tha, giết nó thì giết Ä‘i, chá»› đừng đánh Ä‘áºp nó tá»™i nghiệp. Còn tôi, tôi không ra hà ng đâu...".
Äấy, đại ý bức thư như váºy. Giá» nghÄ© lại thấy buồn cưá»i quá. Kêu nó đừng đánh Ä‘áºp con mình tá»™i nghiệp. Chúng nó mà biết thương đến trẻ con sao nó lại hà nh hạ con tôi, phải không anh? Tôi viết câu đó tháºt là ngây thÆ¡ lắm. Giá bây giá» ai có chê, tôi cÅ©ng xin chịu. Chẳng qua là vì lúc đó tinh thần tôi bị già y vò quá, má»›i thốt câu van lÆ¡n chúng nó. Tôi viết thÆ¡ gởi cho địch như thế là sai, sau đó tôi đã kiểm thảo. Hay tin tôi viết thư, chị Ba Dương có tìm gặp tôi. Lần đầu tiên chị tá» vẻ không bằng lòng vá» hà nh động tá»± ý cá»§a tôi. Chị Ba Dương không nạt ná»™ lá»›n tiếng gì đâu. Gặp tôi, cặp mắt chị nhìn tôi vẫn đằm thắm như má»i khi, nhưng toát đầy vẻ trách móc. Chị im lặng không nói gì cả. Cho đến ná»a tiếng đồng hồ như thế. ChÃnh cái im lặng trách móc đó là m tôi hoảng sợ. Hồi lâu tôi khẽ đến sau lưng chị, ấp úng:
- Chị Ba... chị Ba, em... như váºy là không phải. Lẽ nà o chị lại hất há»§i em.
Chị Ba Dương quay lại nhìn tôi giây lâu, cÅ©ng chưa nói gì cả. Tôi chạy lại giưá»ng ôm mặt khóc. Cháºp sau, chị bước đến đứng sau tôi nói:
- Sao em lại khóc. NÃn Ä‘i, đừng có khóc nữa!
Rồi chị ngồi xuống nhẹ đặt bà n tay lên vai tôi:
- Tư à , chị buồn là tại sao em là m việc đó mà không há»i qua chị má»™t lá»i nà o?
Tôi chùi nước mắt đáp:
- Em không biết lúc đó tại sao em như thế nữa. Nhưng em không có nói cái gì trong thư hết mà . Em chỉ nói: "Có giết con tôi thì giết, tha thì tha, chứng đừng đánh Ä‘áºp chúng nó, còn tôi, tôi không ra hà ng đâu...".
Em chỉ viết như váºy thôi...
Chị Ba Dương kéo mặt tôi đối diện mặt chị:
- Như chị thì chị có thể tin em. Những ngưá»i khác nghe em nói liệu ngưá»i ta có thể tin em như chị tin em không?
Tôi cúi đầu bối rối. Thực không ngỠchuyện một bức thư lại đưa tôi đến chỗ bối rối thế ấy. Tôi nói:
- Nếu không tin lá»i em thì em phải chịu. Từ đây trở Ä‘i nếu cÆ¡ sở mà bị lá»™ ngay ở các xã, ở trên có cho là em khai báo vá»›i địch, em sẽ chịu hoà n toà n trách nhiệm.
- Em có gan thiệt. Chị khen em giá»i. - Chị Ba Dương nói và nhìn tôi lắc đầu, nhếch miệng cưá»i.
- Sao chị lại khen?
Chị Ba không trả lá»i, kéo tôi ngồi sát bên chị rồi nói:
- Thôi, không có gì đâu, đừng buồn. Chị nói thế cốt để em biết, sau nà y cẩn tháºn hÆ¡n. Chứ bức thư em viết, chị cÅ©ng đã rõ. Nên nhá»› là m công tác cách mạng, nhất là công tác địch ngụy váºn nà y phải biết thấy trước, đỠphòng bất trắc. Trong thư em nói: "Tôi không ra hà ng đâu" thì khác nà o như em đã tá»± nháºn là mình có hoạt động rồi?
- Không nói tụi nó cũng đã biết - Tôi đáp.
Chị Ba Dương ngắt lá»i:
- Äã đà nh váºy. Nhưng khi địch nó chỉ má»›i biết má»™t cách mÆ¡ hồ, em nói thế tức là xác nháºn thêm cho chúng nó má»™t mức cao hÆ¡n. Em thấy có đúng như váºy không?
Nghe những lá»i chị Ba phân tÃch, tôi không nói và o đâu được nữa. Kế đó chị móc túi lấy má»™t mảnh giấy, vừa đưa cho tôi vừa há»i:
- Nà y em thỠcoi coi. Có phải bức thư của em viết hôm nỠđây không?
Tôi vá»™i đón lấy mảnh giấy. Má»›i nhìn qua, tôi sá»ng sốt. Vì đúng là bức thư chÃnh tay tôi viết hôm trước. Tôi kêu lên:
- ủa, phải rồi. Kỳ quá, chị lượm ở đâu ra?
- Không phải lượm, ngưá»i ta chuyển vá» cho chị. Hôm trước em nhá» má»™t anh ở Hiệp Lá»™ bị bắt xây bót chuyển thư chứ gì. Anh ta lại nhá» má»™t chị vợ lÃnh trao cho Tư Bá»u. Chị vợ lÃnh ấy lại là vợ má»™t anh lÃnh nòng cốt cá»§a mình. Chị ta nghi là thư báo cáo chỉ Ä‘iểm liá»n bà máºt chuyển vá» huyện. Huyện á»§y coi không thấy có gì, lại là chuyện mấy đứa con, nên trao cho chị.
Äoạn chị Ba gạt bức thư qua má»™t bên, bảo tôi:
- Thôi, giỠhẵng dẹp chuyển cái thư đó đi.
Bụng dạ tôi lúc đó mới yên trở lại:
- Háºu à , chị biết em Ä‘au đớn vá» việc mấy cháu. Chị đâu có thá» Æ¡, chị lo lắm chá»›. Chị tÃnh mãi... Không còn cách nà o khác hÆ¡n là bố trà đánh tháo cho mấy cháu ra.
Nghe nói, tôi trố mắt nhìn chị Ba, hồi há»™p. Chị gáºt đầu:
- Chỉ có cách đó thôi. Chị đỠnghị và Huyện á»§y đã chấp thuáºn rồi. Giá» em nghÄ© thế nà o?
Trước những lá»i nói đó, tôi còn nghÄ© thế nà o nữa. Tôi sung sướng vì thấy các con tôi hy vá»ng được giải thoát, đồng thá»i rất xúc động. Tôi cứ nghÄ© ngợi và ngạc nhiên, không ngá» chuyện mẹ con tôi mà trên lại chú ý tìm cách tháo gỡ như thế. Tôi ngáºp ngừng há»i:
- Chị Ba nói tháºt à ?
- Chứ sao?
- Äó là má»™t việc khó. Bá»™ đội, du kÃch ngà y đêm lo đánh giặc lẽ nà o phải Ä‘i lo chuyện đó cho mẹ con em sao?
Chị Ba nói:
- Lo cho mẹ con em là phải, vì em đã lo nhiá»u cho ngưá»i khác.
Tôi không biết nói sao, cứ đặt tin tưởng và o kế hoạch của trên. Nhưng tôi lo lắng hết sức. Chỉ sợ nguy hiểm xảy ra.
... Nghe chị Tư Háºu kể đến đây, tôi nóng lòng chá»™p há»i:
- Rồi có thực hiện được không? Có cứu được hai cháu ra không?
Chị Tư Háºu gáºt đầu, khoát tay ra dấu bảo tôi để yên chị nói:
- Có, có cứu được hai con tôi... Trên huyện các đồng chà đó thấy không thể để tôi Ä‘au đớn tinh thần mãi được. Huyện đội bố trà má»™t tiểu đội đánh tháo cho con tôi. Äem được hai cháu ra cÅ©ng không đến ná»—i khó khăn lắm. Má»™t phần nhá» anh em lÃnh tay trong giúp. Há» giả cách sai con Thá»§y tôi Ä‘i ra khá»i bốt mua tôm. Bấy lâu lÃnh bốt vẫn hay sai con tôi Ä‘i như thế. Mà con Thá»§y Ä‘i thì dắt em theo. Thá»±c ra, lúc đó nó cÅ©ng chưa biết ngưá»i ta Ä‘ang chuẩn bị cứu nó. Mấy ngưá»i bán tôm lại chÃnh là du kÃch mình. Thế là các anh cứ việc cõng xốc hai đứa lên vai chạy. Chúng nó sợ quá khóc thét. Anh em du kÃch chạy qua Cầu sắt, băng qua tá»›i vưá»n Hiệp lá»™ bá»n địch má»›i hay, nhưng Ä‘uổi theo không kịp.
Chiá»u đó tôi ra đón tại Gò Cát. Hai anh du kÃch cõng con tôi vá» tá»›i. Gặp con, tôi nghẹn ngà o không khóc được, cứ ôm siết hai đứa và o lòng. Lúc đó chỉ nÆ¡m ná»›p sợ con mình lại bị bắt Ä‘i nữa.
Chị Tư Háºu vừa nói nét mặt rạng lên. Chị nhếch môi cưá»i. Cái nụ cưá»i cá»§a má»™t ngưá»i đã từng quen chịu đựng chỉ hé ra má»™t ná»a. Lâu nay qua những buổi chiá»u tê tái, tôi má»›i gặp được má»™t nụ cưá»i nở ra trên đôi môi ngưá»i chị đồng hương cá»§a tôi. Tôi bắt há»›n hở lên và cảm thấy như chÃnh nụ cưá»i ấy Ä‘ang nở ra, nô rỡn giữa tâm hồn tôi.
- Khổ cho thân bé bá»ng cá»§a hai con tôi - Chị Tư Háºu nói tiếp - Chỉ có bốn tháng giam lá»ng ở bốt mà con Thá»§y ốm tong. Thằng Nhã cÅ©ng thế. Quần áo chúng nó Ä‘á»u rách mướp ra cả. Äem hai đứa vá» tá»›i Hiệp Mỹ, tôi đưa chúng và o nhà anh Mưá»i, và gá»i lá»›n:
- Anh Mưá»i chị Mưá»i Æ¡i, hai đứa nhá» tôi vá» rồi đây nè!
Vợ chồng anh Mưá»i mừng rối rÃt. Chị Mưá»i vá»™i lo là m cÆ¡m. Tôi không sao rá»i được con Thá»§y vá»›i thằng Nhã ra. Tôi Ä‘i tắm cho chúng nó. Chị Mưá»i chạy vay mượn quần áo trong xóm thay cho cháu. Trong buổi cÆ¡m tôi không ăn được, suốt buổi chỉ nhìn chúng nó ăn. Bữa cÆ¡m có nhiá»u thức ăn. Hai đứa ăn có vẻ ngon là nh lắm. Con Thá»§y thì ăn trầm tÄ©nh hÆ¡n, nhưng thằng Nhã thì ăn hau háu. Äứng nhìn cảnh tượng đó, tá»± nhiên nước mắt tôi chảy ròng... Không phải riêng gì con tôi, trẻ con đứa nà o cÅ©ng váºy anh à , thấy chúng nó đói khát, mình tháºt khổ tâm. Ngưá»i lá»›n còn chịu đựng được, chá»› trẻ con nó há»… đói là khóc đòi ăn. Ba tháng qua, có lẽ con tôi nó cÅ©ng đã nhiá»u lần khóc vì đói. GiỠđây, nhìn cá» chỉ ăn vá»™i và ng cá»§a chúng nó, mình xót tá»§i quá.
Hai đứa ăn xong đến bên tôi, má»—i đứa bÃu lấy má»™t cánh tay tôi. Thấy tôi khóc, chúng nó gục đầu và o ngá»±c tôi thút thÃt. Tôi nghẹn ngà o hồi lâu má»›i bảo:
- Thôi, mẹ con mình đừng khóc nữa. Từ nay má không để mấy con phải khổ cực nữa đâu...
Tôi nói lá»i ấy vá»›i các con tôi rất đúng. Dạo đó tình hình có nhiá»u thay đổi. ở ngoà i nà y ta Ä‘ang tấn công Äiện Biên Phá»§. Còn trong mình, hẳn anh còn nhá»›, đồn bốt cứ bị bức rút liên miên. Äịa phương tôi du kÃch nổi rất mạnh, bốt lá»›n bốt nhá» cứ phải rạt dần ra. Có nhiá»u xã từ địch háºu trở thà nh xã du kÃch nhẹ. Như Hiệp Mỹ, Hiệp Hưng và phân nữa Hiệp Lá»™.
Mặt tráºn Äiện Biên Phá»§ kết thúc.
Hiệp định đình chiến ký kết. ở chá»— chúng tôi, đồn Long Hưng bị bao vây năm ngà y đêm liá»n. Bốn tiếng đồng hồ trước khi ngừng súng thì bị hạ. Các lô-cốt khác ở Hiệp Lá»™ mình buông tha cho nó vì đã đúng giá» hiệp định thi hà nh. Du kÃch tháo lá»±u đạn gà i, tháo mìn vá»›i tâm trạng tiếc rẻ... đại khái những việc đó chắc anh đã biết.
Thắng lợi rồi. Nói là vui thì có vui đó, song tôi cà ng dá»… nháºn ra ở tôi ná»—i cô đơn trÆ¡ trá»i. Bao ngưá»i thân cá»§a tôi trong tráºn giông bão lá»›n vừa qua, từ nay đã vÄ©nh biệt tôi. Khi cái vui lá»›n dồn dáºp đến, sau đó lòng tôi bâng khuâng vô hạn. Khi nhá»› lại những tháng ngà y qua. Không biết anh thì có bao giá» anh mang tâm trạng như thế không. Chá»› tôi, tôi thưá»ng có tâm trạng đó lắm. NghÄ©a là vừa vui đấy, tức thá»i cái quạnh quẽ cái lo lắng cÅ©ng tá»›i liá»n theo đấy. Thắng lợi là m thay đổi tình hình cả nước đã thay đổi hẳn Ä‘á»i sống cá»§a tôi và các con tôi. Hòa bình lại má»™t tháng, tôi được trên báo cho biết là hai đứa nhá» tôi, con Thá»§y và thằng Nhã có tiêu chuẩn được cho Ä‘i há»c. Tôi không biết con tôi ở và o tiêu chuẩn nà o, chỉ Ä‘oán chừng là cái chết cá»§a chồng tôi đã già nh cho nó tiêu chuẩn đó. NghÄ© tá»›i tương lai cá»§a con, lòng tôi sáng bừng lên. Nhưng ánh sáng chỉ vụt chá»›p má»™t cái, là bóng tối cá»§a ná»—i lo xa cách tối sầm lại. Lòng tôi bà ng hoà ng. Những ngà y sắp tá»›i, nếu xa con, trÆ¡ trá»i má»™t mình, tôi sẽ sống thế nà o được. Trước đây xa con Thá»§y, thằng Nhã mươi bữa ná»a tháng, lâu nhất là ba tháng, tôi đã phải nhá»› thương dằn vặt khổ sở là dưá»ng nà o. Bây giỠđể chúng nó rá»i tôi, lại rá»i xa tá»›i hà ng ngà n cây số, biệt những hai năm tháºt tôi không tưởng tượng mình có đủ sức chịu nổi sá»± xa cách lâu đến thế. Tôi quyết định không cho các con tôi Ä‘i. Liá»n viết má»™t bức thư trả lá»i cho huyện, nói rõ: "... Vì hoà n cảnh đơn độc nên tôi không thể xa các cháu được, xin cứ thay và o đó và o những em khác..." Anh tưởng tôi viết được bức thư ấy dá»… dà ng lắm sao, không, cả má»™t sá»± khó. Viết mấy lần, suy nghÄ© lại bèn xé bá», xé rồi lại viết. Con Thá»§y và thằng Nhã cứ đến bên há»i:
- Má, má viết gì váºy?
Tôi dừng bút nhìn chúng nó, thầm há»i: "Má viết vá» mấy con đây". Quả là tôi Ä‘ang viết vá» tương lai chúng nó. Má»™t đằng sợ xa con, má»™t đằng lại nghÄ© tá»›i ngà y mai cá»§a con. Xé thư lần nà y xong, tôi vất bút chạy lại ôm chầm hai đứa, hai bà n tay cứ run bây bẩy. Con Thá»§y há»i tôi:
- Má là m sao váºy má?
Tôi gượng nói:
- Không, má có sao đâu!
Rồi tôi bảo chúng:
- Hai đứa đi chơi để má nghỉ một chút.
Hai con tôi ngoan ngoãi dắt nhau ra ngoà i. Tôi nằm má»™t mình lăn qua trở lại. Sóng biển ban trưa từ xa vá»ng tá»›i rì rà o. Giữa trưa im vắng, tiếng sóng đưa và o bá» bãi khiến tôi tưởng chừng như thấy được ná»—i hiu quạnh sắp tá»›i bao bá»c lấy tôi. Tôi rùng mình lo sợ. Những lúc như thế tôi thưá»ng sá»±c nhá»› tá»›i chị Ba Dương. Nhiá»u lúc tôi cảm thấy ngưá»i bà thư phụ nữ huyện đó giống như má»™t bà tiên trong các chuyện Ä‘á»i xưa. Có sá»± gì khó khăn là chị cÅ©ng giúp tôi vượt qua được. Lần ấy tôi, giữa cÆ¡n bối rối, tôi lại tìm đến chị. Chị Ba Dương dạo đó báºn nhiá»u việc lắm. Hòa bình rồi, nhưng chị cÅ©ng không được rảnh rang. Có Ä‘iá»u là lúc ấy trông chị cứ tươi luôn, lúc nà o cÅ©ng như là cưá»i. Gặp tôi chị nói:
- Chị định đi tìm em đây, may quá:
- Chị kiếm em có chuyện gì?
Chị Ba nhìn và o tôi há»i:
- Háºu có muốn Ä‘i không?
- Äi đâu, táºp kết à ?
- Phải, Ä‘i táºp kết.
Tôi nói:
- Em đi mà là m gì?
Chị Ba nắm tay tôi, vẫn cái bà n tay trụi ngón của chị, bảo tôi:
- Thôi, nhân thể chị nói luôn cho em rõ. Trước thì dá»± định để em ở lại, nhưng các đồng chà thấy em lại không có lợi. Thá»i gian em hoạt động bá»n địch nó đã biết em rồi, sau nà y khó mà chúng nó để cho em yên. Vả lại các cháu Ä‘á»u Ä‘i mà em ở lại, tá»™i cho mấy cháu mà cÅ©ng khổ cho em. Lẽ nữa là em có chuyên môn. ở ngoà i đó cÅ©ng rất cần cái chuyên môn cá»§a em. Sau khi nháºn xét lợi hại. Huyện á»§y thấy nên để em Ä‘i. Riêng chị, chị thấy các đồng chà đó nói cÅ©ng phải. Em Ä‘i chị đây rất tiếc, tình cảm chị buồn lắm... chị nói váºy, chắc em rõ rồi. Em thấy sao?
Tôi không đáp được. Chị Ba Dương đặt lại vấn đỠtôi Ä‘i cách bất ngá». Tôi chưa há» nghÄ© tá»›i chuyện Ä‘i. Dẫu sao, giữa lúc nà y tôi Ä‘ang sợ hãi là sẽ phải rá»i xa hai con tôi, hay cái tin Ä‘i, tôi thấy sá»± gần gÅ©i giữa mẹ con tôi được hoà n trả lại. Nhưng hết sợ xa con rồi, lại nảy ra bâng khuâng khác. Dạo đó tâm trạng tôi cứ thay đổi luôn. Mà thay đổi là phải. Vì chuyện Ä‘á»i đến vá»›i tôi thưá»ng hay đột ngá»™t. Äịnh là ở lại, tôi đã chuẩn bị tình cảm ở lại, trong đầu đã phác vạch ra hướng sống má»›i, nay Ä‘á»u đảo lá»™n, anh nghÄ©, tâm trạng không bâng khuâng là m sao được.
Nhưng lần đó thì không thay đổi nữa. Chuyện tôi Ä‘i táºp kết kể như là dứt khoát.
Con Thá»§y, thằng Nhã phải Ä‘i gấp trong chuyến Cao Lãnh thứ hai. Còn tôi thì chưa Ä‘i ngay. Thế là tôi phải lo thu xếp cho hai cháu lên đưá»ng, nghe nói mùa đông miá»n Bắc là tôi lo lắm. Còn có được bao nhiêu tiá»n tôi Ä‘á»u sắm sá»a đồ rét cho chúng nó. Tiá»n bạc tôi còn có bao nhiêu đâu. Kháng chiến rồi thì gia tà i tôi chỉ còn lại có gian nhà cÅ©, mấy công ruá»™ng dâu, mấy cái khung cá»i. Bán các thứ vá»n vẹn được ba ngà n đồng bạc. May sắm các váºt cần thiết cho con rồi thì chỉ còn thừa lại không tá»›i má»™t ngà n. Cứ lo cho con mình có ấm đã, còn mình thá»i thế nà o cÅ©ng xong.
... Trá»i, cái đêm rạng ngà y đưa chúng nó Ä‘i tháºt là khổ. Hai đứa cứ ôm lấy tôi không thể nà o rứt ra được. Là m tôi thức suốt đêm. Thằng Nhã không khóc, hôn tôi chùn chụt rồi ngá»§. Duy có con Thá»§y tôi thì khóc ghê quá. Con bé nó không khóc bù lu bù loa lên đâu. Nó áp đầu và o ngá»±c tôi, nước mắt cứ trà n ra thấm ướt cả áo tôi. Nó đã từng cá»±c khổ vì phải xa tôi rồi, trách sao được nó. Chỉ nghe tiếng khóc cá»§a nó mà tôi phát sợ. Cái thứ khóc không ra tiếng tôi Ãt thấy ở má»™t đứa trẻ, chỉ có ở đứa trẻ sá»›m khôn biết. Con gái tôi má»›i có chÃn tuổi đầu. Nhưng tôi nháºn thấy nó có phần lá»›n trước tuổi. Äêm đó, mãi đến khuya nó vẫn thức. Tôi bảo nó ngá»§ Ä‘i. Nó vẫn không ngá»§, sau đó nó nói:
- Má nói má đi... chớ má có đi đâu. Má bỠcon với em Nhã đi một mình.
Tôi phát sợ vì câu nói cá»§a con tôi. Sá»± thá»±c thì từ khi nhà tôi mất, hai đứa nó là nguồn hy vá»ng, nguồn an á»§i lá»›n nhất cá»§a tôi. Có chăng là vì công việc vừa qua phải cáng đáng, chúng nó phải vất vả bÆ¡ vÆ¡ mất má»™t dạo. Gần đây, tôi lo sợ sẽ xa chúng nó. Nhưng giỠđã yên tâm, vì tôi cÅ©ng Ä‘i. Nhưng con tôi nó vẫn không tin là tôi Ä‘i thá»±c. Tôi nâng mặt con Thá»§y lên, lấy khăn, lau nước mắt cho nó rồi nghiêm giá»ng nói:
- Thá»§y, má nói là không Ä‘i được má»™t chuyến vá»›i con và em, nhưng rồi má sẽ Ä‘i chuyến sau. Váºy mà con cứ khóc. Trước, nay má có nói dối con lần nà o chưa?
Thưá»ng thưá»ng cÆ¡n giáºn cá»§a tôi đối vá»›i con Ngá»c Thá»§y, dù dữ dá»™i mấy tôi cÅ©ng chỉ nói đến thế là cùng. Con Thá»§y nghe tôi nói bằng giá»ng nghiêm nghị như thế là nó biết tôi Ä‘ang không bằng lòng. Mà nó thì không khi nà o muốn tôi phải pháºt ý vá» nó. Cho nên từ đó, tuy không ngá»§ nhưng nằm im thin thÃt.
Hai con tôi Ä‘i rồi. Tôi sá»a soạn Ä‘i chuyến gần cuối. Ngà y tạm biệt xóm là ng tháºt là bịn rịn là m sao. Buổi chiá»u tôi lên đưá»ng ra bến tà u, bà con kéo đến rất đông. Có nhiá»u ngưá»i ở mãi Hiệp Mỹ, Hiệp Lá»™. Cả mấy chị vợ lÃnh cÅ©ng lẻn và o. Ngưá»i bồng bế, kẻ dắt dÃu con cái. Há» nói: "Bá»n tôi tá»›i đưa chân thÃm đây, Ä‘i rồi đừng có quên bá»n tôi nghe, hai năm rồi trở vỠđây nghen"... Nghe há» nói, tá»± dưng nước mắt tôi ứa ra. ChÃn mưá»i năm qua tôi sống vá»›i há», lúc thì ở tại má»™t cánh đồng dâu, khi thì ở bên má»™t giưá»ng đẻ, khổ cá»±c và sung sướng cá»§a há» tôi Ä‘á»u rõ.
Những đứa trẻ Ä‘ang còn ẵm ngá»a, những đứa trẻ Ä‘ang lÃu rÃu Ä‘i bên các ngưá»i mẹ kia, tôi Ä‘á»u biết rõ chúng nó, khi chúng nó vừa má»›i ra Ä‘á»i. Có thể còn nhá»› cái tiếng khóc riêng, cái cá» dạng co đạp riêng cá»§a má»—i đứa khi chúng nó chỉ má»›i biết khóc và co đạp. Bây giá» nhiá»u đứa đã Ä‘i vững, nói sõi. Chúng nó nô đùa vá»›i nhau trên bãi cát, chạy nhảy như má»™t bầy chim sẻ. Thỉnh thoảng chúng lại cưá»i vang lên. Giữa lúc bùi ngùi lưu luyến, tôi thấy sung sướng lạ. Liá»n nghÄ© bụng rằng suốt Ä‘á»i mình chắc có lẽ mãi mãi mình sẽ không bá» cái nghỠđỡ đẻ nà y mà là m nghá» gì khác nữa.
Dưới bãi, ghe bầu đã cáºp và o. LÅ© trẻ ùa nhau lại. Mẹ cá»§a chúng nó nói:
- ThÃm Tư thÃm Ä‘i kia. ThÃm ấy đẻ tụi bây đó, đưa thÃm ra ghe Ä‘i!
LÅ© trẻ bu quanh tôi, rÃu rÃt lên:
- ThÃm Tư đưa cháu Ä‘eo cái túi cho!
- ÄÆ°a cháu cầm cái má»n cho.
- ThÃm Tư Ä‘i đâu váºy, cho bé Ä‘i theo vá»›i.
Äứa nà o cÅ©ng già nh mang má»™t thứ, Ä‘em xuống ghe há»™ tôi. Những cháu nhá» còn trên tay mẹ, giÆ¡ bà n tay nhá» xÃu Ä‘áºp Ä‘áºp y như là vẫy tôi váºy. Và mẹ chúng bồng chúng đến:
- Hôn thÃm Ä‘i!
- Hôn thÃm để thÃm Ä‘i thÃm nhá»›, con.
Rồi nhiá»u cháu hôn tôi. Tôi lần lượt hôn lại từng đứa. Hôn xong thấy mắt nhòe ướt. Ngước lên thấy mắt mấy chị mấy thÃm ngưá»i nà o cÅ©ng nhòe ướt như tôi cả.
Nghẹn ngà o hồi lâu, tôi mới nói được một câu từ biệt:
- Thôi, mấy chị mấy thÃm ở lại mạnh khá»e, tôi Ä‘i hai năm tôi vá».
- Chị Tư... ThÃm Tư Ä‘i mạnh giá»i nghe. Hai năm nữa bá»n tôi đợi đón thÃm ở đây.
- Dạ...
Khi tôi xuống ghe thì chợt thấy từ trên bãi cát, chị Ba Dương chạy riết xuống.
- Háºu Ä‘i đó à ?
Dứt lá»i chị Ba vén quần lá»™i xuống má»±c nước, tá»›i bên ghe nắm lấy tay tôi:
- Äi mạnh giá»i nghe Háºu. Thôi, đừng buồn, thế nà o rồi cÅ©ng có ngà y chị em mình gặp nhau.
Chị Ba Dương nói xong ngoảnh mặt Ä‘i, giấu mấy giá»t nước mắt vừa lăn xuống trên khuôn mặt khắc khổ cá»§a chị. Tôi bÃu tay chị không muốn buông. Cái bà n tay trụi ngón nhiá»u lần đã cầm tay tôi, bấy giá» nóng hổi. Sức nóng ấy rần rất truyá»n qua ngưá»i tôi. Nó thổi bừng dáºy, qua trà nhá»› cá»§a tôi, má»i hình ảnh gian khó, Ä‘au thương, dÅ©ng cảm.
Lúc sau, chị Ba Dương buông tay tôi ra, lấy lại vẻ tươi tỉnh:
- Cố gắng lên Háºu nghe!
- Dạ!
Ghe bầu rá»i bãi. Bà con đứng trông theo lâu lắm. LÅ© trẻ giÆ¡ những bà n tay nhá» xÃu lên ngoắc lia lịa. Ghe ra xa dần. Trong số những bà n tay vẫy tiá»…n tôi đó, tôi nháºn thấy bà n tay trụi ngón cá»§a chị Ba giÆ¡ lên ngoắc ngoắc. Ghe Ä‘i má»™t đỗi xa, tôi ngoái xa khuất dần. Những mái nhà xóm lưới mà u xam xám, rặng sao cao vút vẫn nhô lên khá»i cánh đồng dâu xanh mướt. Tất cả Ä‘á»u đắm mình dưới bóng chiá»u Ä‘ang xuống, trong tiếng sóng Ä‘á»u Ä‘á»u vá»— và o bãi. Lòng tôi buồn vô hạn. Lúc ghe đã Ä‘i xa, tôi vẫn còn nhìn thấy ánh lá»a nướng cá thấp thoáng ở mạn bãi Sao.
...............................................
Chị Háºu kể tá»›i đây thì dừng lại. Chị cúi xuống, tay chống cằm, đôi mắt ngó mông vá» phÃa hà ng cây xa. Tầm mắt đó không nhìn hẳn má»™t cái gì hết. Nhá»› lại lúc má»›i tá»›i bệnh viện, tôi đã gặp nhiá»u lần chị nhìn như thế. Song le, lần đó tôi chỉ hÆ¡i ngạc nhiên. Bây giá» má»›i hiểu rõ hÆ¡n. Tôi liá»n mÆ¡ hồ nghÄ© rằng, thoạt tiên má»›i gặp má»™t ngưá»i nà o đó, coi đôi mắt có thể mưá»ng tượng được phần nà o tÃnh cách, cuá»™c Ä‘á»i ngưá»i đó được lắm. Trông qua đôi mắt chị Tư Háºu, lòng tôi lấy là m bồi hồi. Nháºn thấy chị không nhắc gì đến DÅ©ng, tôi má»›i há»i:
- Chị Tư, câu chuyện giữa chị và đồng chà Dũng ấy thì sao?
Chị Háºu lặng thinh. Chốc sau, tôi thấy chị mỉm cưá»i. Rồi dáºp tắt ngay nụ cưá»i, chị nhìn má»™t nÆ¡i khác nói:
- Anh DÅ©ng à ? Tôi quên... anh ấy táºp kết ngay sau đình chiến, Ä‘i trước cả mấy đứa nhá» tôi. Từ đó tá»›i nay, tôi biệt có gặp ảnh, nhưng được cái thư từ thì Ä‘á»u lắm. DÅ©ng Ä‘i há»c vá» luyện kim ở Liên Xô anh ạ. Táºp kết ra, Ä‘i luôn tá»›i nay. Thư nà o gởi vá» cÅ©ng nói...
Chị Tư Háºu ngưng lại, cưá»i nho nhá».
Tôi há»i:
- Thư gá»i vá» nói thế nà o?
Chị Háºu nhìn tôi chăm chắm, cưá»i bảo:
- Sợ anh lại cưá»i.
- Cưá»i gì, tôi mà cưá»i chị à . Nói cho tôi nghe Ä‘i!
- Trong thư, ảnh nói là kiên quyết không quên tôi. Bạn bè Liên Xô ngưá»i ta há»i anh ấy có gia đình chưa, anh ấy bảo là có rồi đưa ngưá»i ta xem ảnh tôi. Cái ảnh tôi gởi ảnh hồi năm xưa. Äó là trong thư anh ấy nói thế, còn thì không biết thế nà o... không biết sao nữa...
Tôi nói:
- Có váºy mà chị không nói. Tôi tin là anh ấy thương chị lắm.
- Anh chỉ nói... Anh biết gì mà tin.
- Như chị kể, thì có thể tin chớ.
- Thôi bữa nà o tôi đưa thưa cho anh xem. Äừng có Ä‘i nói vá»›i ai nghe!
Chị Háºu lại im, hồi sau bắt sang chuyện khác.
- Vừa qua tôi kể chuyện cho anh nghe có lợi gì cho anh không? Chắc anh nghe mãi cũng chán.
Tôi láºt Ä‘áºt Ä‘Ãnh chÃnh:
- Không đâu, tôi không chán đâu. Có lẽ rồi sau tôi phải há»i lại chị cho cặn kẽ là khác.
- Tôi không tin là anh cần đến thế!
Nói rồi chị Tư Háºu nhìn soi sói và o tôi, có vẻ như nghi hoặc tôi lắm váºy. ý chừng như coi chuyện ghi chép cá»§a tôi bấy nay chỉ là bà y vẽ ra thế thôi chứ chắng có sá»± quyết tâm chi hết. Chị nói:
- Äấy, tôi đã kể cho anh nghe hết vá» Ä‘á»i tôi rồi đấy... Anh thấy sao? Trước kia có may mắn sung sướng lắm không? Mà quên, tôi quên nói ra đây hai năm rồi tôi cÅ©ng chưa há» gặp mặt hai con tôi.
Tôi ngạc nhiên há»i:
- Sao lại không gặp?
- Tôi táºp kết ra sau, hai cháu nó Ä‘á»u đã sang Trung Quốc há»c cả, thà nh thá» không gặp được. Chúng nó há»c ở Quế Lâm. Con Ngá»c Thá»§y năm nay lên lá»›p bốn rồi, còn thằng Nhã há»c lá»›p ba. Tôi gởi thư, chúng nó nháºn được và viết thư cho tôi luôn. Lại có gởi cả ảnh nữa. Thằng Nhã có phần béo ra. Còn con Thá»§y trông xinh lắm. Tôi biết, con bé lá»›n lên thế nà o cÅ©ng xinh. Chà , tóc tết bÃm buá»™c nÆ¡, miệng tá»§m tỉm cưá»i. Chụp ảnh ra dáng cô há»c sinh lắm... Äể mai, mai tôi đưa ảnh nó cho anh xem.
Chị Háºu nói và theo lá»i nói nét mặt chị rạng lên. Lâu nay tôi để ý, thấy má»—i lần nhắc đến con, chị Ä‘á»u thay đổi tương tá»± như thế. Tôi ngắm nhìn gương mặt chị, thấy vẻ u sầu biến Ä‘i đâu cả. Ước chừng là chị Ä‘ang sung sướng. Trong lúc đó, hình như chị quên tất cả, coi như không có tôi ngồi cạnh chị nữa. Tôi cÅ©ng há»›n hở theo mà nói:
- Nghe đâu mùa hè tá»›i, há»c sinh ta ở Trung Quốc có vá» nước nghỉ đấy!
- Phải tôi có nghe. Hè nà y, chúng nó sẽ vá» nước. Tôi định xin phép bệnh viện Ä‘i đón cháu. Äợi hoà i cái ngà y đó, thấy nó lâu đến là m sao.
Giá»ng chị Háºu trở nên tha thiết, như còn muốn nói nhiá»u vá» các con chị nữa. Nhưng trên hà nh lang, cô há»™ lý đã dịu dà ng má»i chúng tôi và o rồi. Tôi và chị Háºu đứng dáºy. Tiết trá»i hôm nay bá»—ng chuyển ấm. Những y tá, há»™ lý khoác "bÆ¡-lui" trắng Ä‘i Ä‘i lại lại có vẻ mạnh bạo, chứ không thu ngưá»i co ro như trước. Và bóng đêm xuống trong bệnh viện cÅ©ng có vẻ sắp trút bá» cái giá rét cá»§a những đêm đông mà đi theo tiếng gá»i cá»§a má»™t mùa má»›i.
Buổi chiá»u, những chiếc ghế đá không còn buốt lạnh nữa. Quanh bệnh viện cây lá đã hóng được ánh nắng mặt trá»i. Chiá»u nay là buổi chiá»u cuối cùng cá»§a tôi ở bệnh viện. Äáng lẽ ra khá»i nhà thương thì dá»… chịu. Tôi thì vừa dá»… chịu lại vừa ái ngại. Là vì tôi vừa khá»e lại thì cÆ¡n bệnh cá»§a ngưá»i chị đồng hương tôi lại có phần tăng lên.
Chiá»u nay, cÅ©ng bên chiếc ghế đá cÅ©, chị Háºu ngồi xuống. Chị tá»±a lưng và o thà nh ghế má»™t cách mệt nhá»c. Tay trái chị luôn luôn áp và o cổ. Cổ chị mấy ngà y rà y bị sưng lên. Hạch lao gì đó, đã tá»›i lúc hà nh hạ chị nhiá»u hÆ¡n trước. Nó là m đầu chị luôn nhức nhối. Và má»—i lần ho là má»™t lần chị Ä‘au đớn vất vả. Tôi má»›i ngồi xuống chưa kịp nói gì, thì chị đã ho rung lên má»™t cháºp dà i. Tôi thu hai tay và o lòng, miết mấy ngón tay lại như cố cháºn bá»›t tiếng ho kia. CÆ¡n ho dịu rồi, mặt chị bừng Ä‘á», nước mắt trải già n giụa. Chị lấy khăn chùi vá»™i và đưa tay vuốt cổ. Qua má»™t cÆ¡n ho váºt vã như thế, sắc diện chị cÅ©ng không thay đổi mấy. Nhìn chung dáng vẻ chị vẫn gá»n gà ng. Từ nếp áo lụa trắng đến chiếc khăn quà ng cổ, má»i cái vẫn tinh tươm thẳng thá»›m. Vá»›i lại, đôi con mắt vẫn ánh lên tia sáng dìu dịu. Hình như cảnh sắc và không khà mùa xuân đương vá» tá»›i, là m chị yêu mến cuá»™c sống hÆ¡n. Lúc cÆ¡n bệnh trên đà đi tá»›i, đối vá»›i cuá»™c sống và tạo váºt chung quanh, chị cà ng lá»™ rõ vẻ tha thiết hÆ¡n.
Qua hà ng chấn song bệnh viện, đưá»ng phố rá»™n rịp, xôn xao dưới nắng chiá»u. Ngưá»i Ä‘i là m vá» tấp náºp. Má»™t tốp em gái há»c sinh nhá» từ má»™t trưá»ng nà o đó ra, nói cưá»i rÃu rÃt như má»™t bầy chim. Tôi nhìn những cảnh ấy, theo hướng mắt cá»§a chị Háºu. Từ nãy tá»›i giá» tôi định nói mấy lá»i từ biệt, thế mà vẫn chưa nói được. Cứ lo nói ra tức thì chị sẽ nháºn thấy ná»—i khoan khoái cá»§a má»™t ngưá»i được rá»i bệnh viện, rồi đối chiếu vá»›i bản thân và cà ng sốt ruá»™t hÆ¡n.
- Sáng sớm anh vỠcơ quan à ?
Thình lình chị há»i tôi trước. Tôi gáºt đầu. Chị lại nói:
- VỠrồi khi nà o rảnh và o thăm tôi nhé!
Tôi nói:
- Thế nà o tôi cũng đến thăm chị.
- Anh có sách gì hay nhớ có và o, đem cho tôi mượn và i quyển.
- ÄÆ°á»£c rồi.
Tôi ngồi im một lúc rồi nói:
- Chị Tư à , tôi thấy có lẽ là chị nên mổ thôi.
- Cái đó thì bác sÄ© đã há»i ý kiến tôi. Tôi hoà n toà n bà n giao bệnh trạng tôi cho bác sÄ©. Mổ cÅ©ng tốt thôi, Ä‘au đớn mấy tôi cÅ©ng ráng chịu được. Chỉ cần là để cho tôi sống. Nói váºy không phải là tôi chỉ sợ thiệt cái thân tôi đâu. Sợ là sợ... Anh biết đấy, nếu tôi còn sống thì tôi vẫn không đến ná»—i vô dụng. Vá»›i lại tôi chỉ còn hai con, tôi mà chết...
- Chị cứ nói chết chết. Ai lại để cho chị chết.
- Phải rồi, nhưng tôi nghe đâu là cái bệnh tôi mổ nguy hiểm lắm.
- Có thể nguy hiểm, nhưng cũng có thể không có gì nguy hiểm. Tôi nghe ông bác sĩ nói rồi.
- Nói sao?
Chị Háºu chụp há»i là m tôi lúng túng:
- Nói... đại khái như thế!
Chị nghe tôi đáp, vùng cưá»i. Tôi bèn lảng sang chuyện khác:
- Chị Tư à , tôi định sắp xếp những lá»i chị kể viết thà nh truyện, chị có bằng lòng không?
Chị Háºu thản nhiên đáp:
- Cái đó thì tùy anh, tôi không có ý kiến.
Ngưng một chốc, chị lại bảo:
- Anh viết thì viết nhưng chá»› để tên tháºt cá»§a tôi.
- Sao váºy?
- Các anh thưá»ng hay thêm thắt. Nói quá Ä‘i, mà lại để nguyên tên tháºt, có khi là m cho ngưá»i ta mang tiếng là nói khoác.
Tôi nghe nói mà sá»ng sốt. Cái chuyện như thế tưởng chỉ có má»™t số ngưá»i biết, té ra chị Tư Háºu cÅ©ng biết. Nhưng tôi cảm thấy hà o hứng, bèn há»i:
- Chị nghe ai nói thế?
- Ngưá»i quen nói.
Rồi chị lại vụt cưá»i:
- Nếu anh viết ra, anh định đặt cho cuốn truyện anh tên gì?
- Tôi chưa đặt. Khi nà o viết xong tôi mới đặt tên.
Chị Tư Háºu gáºt gáºt đầu:
- á»... phải, cái tên cÅ©ng không quan hệ lắm...
Tôi há»i:
- Nhưng theo chị, nên đỠlà gì?
Chị Tư Háºu cưá»i:
- Tôi biết đâu được.
Chợt nhiên, chị kéo tay tôi chỉ vá» khu ná»™i thương. ở cuối tưá»ng, thấp thoáng có má»™t vạt áo trắng, trên vai áo hai cái bÃm tóc Ä‘uôi chồn quất qua quất lại.
- Thế nà o mai anh Ä‘i, cÅ©ng phải có lá»i từ giã cô em chá»›?
Tôi lặng thinh cưá»i, không đáp. Chị Háºu nói tiếp:
- Có gì thì nói vá»›i tôi, tôi lo cho. Còn không có gì cÅ©ng tá» ra là không có gì. Chá»› đừng ná»a giỡn ná»a tháºt, không nên đâu. Dẫu sao nó cÅ©ng là em tôi rồi Ä‘a...
Tôi cứ im lặng mà cưá»i. Tôi biết chị Tư Háºu nói đùa. Thá»±c tình tôi cÅ©ng không có ý nghÄ© gì vá» cô em ấy. Song lẽ tá»± nhiên thấy buồn rưá»i rượi. Trên hai tháng sống ở bệnh viện, tôi gặp nhiá»u ngưá»i táºn tâm, từ ông bác sÄ© già đến cô há»™ lý trẻ. ở đấy, tình yêu thương con ngưá»i, lòng vị tha xuất hiện rất rõ, rất sâu sắc. ở đấy, tôi gặp chị Tư Háºu, má»™t ngưá»i đà n bà cá»§a quê hương tôi, đã thuáºt lại cho tôi nghe truyện Ä‘á»i bình thưá»ng mà cao đẹp. Äó là cái sá»± kiện khiến tôi suy nghÄ©, ghi nhá»› nhất. Vá» ngưá»i đà n bà ấy, hiện tại ở miá»n Bắc, hiện tại ở cái xưởng dệt cá»§a chị thế nà o thì tôi chưa tháºt rõ. Nhưng cái Ä‘iá»u tôi biết rõ, thì chị là má»™t ngưá»i thợ dệt đứng bốn máy và o loại giá»i. Tôi không lấy là m ngạc nhiên gì cho lắm. Cái quá khứ cÅ© cá»§a chị đã là các đảm bảo rất chắc chắn cho hiện tại và ngà y mai cá»§a chị rồi. Má»™t con ngưá»i đã trải qua bao thá» thách như thế, khiến cho tôi tin được rằng trong công cuá»™c xây dá»±ng má»›i cá»§a đất nước, chị sẽ không bao giá» là má»™t ngưá»i rụt rè, do dá»±.
|

25-09-2008, 11:59 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương 10
Mùa xuân năm nay hÆ¡i ngắn. Chừng như nó chỉ vừa xuất hiện thì mùa hè lại đến. Ve sầu ở các cây đưá»ng phố đã há»p bầy kêu ra rả. Từ sau khi tôi ra khá»i bệnh viện thì bệnh trạng chị Tư Háºu tăng lên cách đột ngá»™t. Không có dịp gặp chị, nói chuyện như trước nữa. Nhưng tôi vẫn thưá»ng tá»›i lui thăm chị. Y hẹn, tôi Ä‘em đến cho chị mấy quyển sách. CÅ©ng không rõ là chị có Ä‘á»c được hết chưa. Cổ chị cà ng sưng lên nhiá»u và óc chị nhức nhối. Chị đã không thể Ä‘i dạo quanh như trước, ngà y ngà y nằm liệt trên giưá»ng. Ngà y mát trá»i thì chị tỉnh, những đêm oi bức chị bắt đầu mê sảng. Nhiá»u khi tôi đến thăm ngồi bên đầu giưá»ng mà chị không há» hay biết.
Má»™t chiá»u mát tôi đến. Cô Hiá»n há»™ lý đưa tôi và o. Vừa Ä‘i cô ta vừa nói giá»ng rầu rầu:
- Anh biết không, hồi trưa chị ấy lại nói mê nữa đấy.
Tôi há»i:
- Chị ấy nói những gì?
- Toà n gá»i tên con thôi anh ạ. Gá»i con xong, ú á»› má»™t lúc, khi tỉnh dáºy chị ấy quá» quạng tay trên giưá»ng như tìm thứ gì, mà nước mắt cứ già n giụa cả ra. Em ở liá»n bên chị cả ngà y lẫn đêm, nhiá»u lúc khổ tâm quá.
Tôi chau mà y. Chân bước vá»™i vã theo Hiá»n, lòng tôi bồn chồn lo lắng. Và o đến nÆ¡i, Hiá»n dắt tôi đến bên chị Tư Háºu:
- Chị Tư, có ngưá»i đến thăm chị.
Tôi nhấc chiếc ghế đến ngồi bên. Chị Háºu nằm ruá»—i thẳng chân. Ngưá»i chị có gầy hÆ¡n trước, da mặt thì trắng nhợt. Nhìn chung thấy chị yếu Ä‘i nhiá»u, nhưng đôi mắt vẫn y nguyên, vẫn sáng dịu. Chị nằm nhìn tôi, gượng nhếch miệng cưá»i. Tôi há»i:
- Chị Tư hôm nay có đỡ không/
Chị gáºt đầu, có vẻ như đỡ, cÅ©ng có vẻ như không đỡ. Hiá»n đặt lên trán chị má»™t chiếc khăn trắng dúng nước. Chị đặt nhẹ tay lên khăn. Lâu lắm chị má»›i nói vá»›i tôi:
- Anh ạ... Tôi sắp mổ. Cùng lắm là năm hôm nữa.
- Thế à ?
- Bác sĩ đã quyết định và tôi cũng đã đồng ý rồi!
- Mổ được thì khá»i hẳn đấy chị ạ.
- Tôi cũng tin thế, nhưng...
- Sao?
Chị chép miệng nói:
- Rủi quá. Không biết chừng nà o sắp nhỠtôi nó vỠnước.
Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Chị cứ yên tâm lo mổ. Äừng nghÄ© ngợi nhiá»u. Nếu các cháu có vá» tôi Ä‘i đón há»™ cho.
Chị Tư Háºu nói:
- Nếu anh giúp được... thì cám ơn anh lắm.
- Sao tôi lại không giúp được. Chị đừng lo.
Chị Tư Háºu nằm yên không nói. Hình như chị Ä‘ang suy nghÄ© Ä‘iá»u gì lung lắm. Má»™t lúc sau chị nói cháºm rãi:
- Anh ạ, tôi nói là nói thế. Chứ rá»§i ro mà tôi có sao Ä‘i nữa, tôi cÅ©ng không còn phải lo ngại lắm vá» các con tôi, phải không anh. Ngà y nay, tương lai cá»§a con cái mình đã nắm chặt trong tay, cuá»™c Ä‘á»i má»›i nà y sẽ dạy chúng thà nh ngưá»i. Tôi tiếc là tiếc chưa táºn mắt nhìn thấy sá»± lá»›n khôn cá»§a chúng nó thôi...
- Chị Tư nói phải lắm. Tôi cÅ©ng nghÄ© như chị. Nói và dụ, có há» gì thì các cháu nó vẫn bước Ä‘i trên má»™t Ä‘oạn đưá»ng rất đẹp, rất sáng sá»§a. Nhưng mà ... sao chị lại cứ nghÄ© đến cái chết thế nhỉ? Äừng nghÄ© lẩn quẩn thế chị Tư à . Tôi không bao giá» nghÄ© rằng chị lại mất Ä‘i được...
Chị Tư Háºu nghe mấy lá»i tôi nói thì lừ lừ nhìn tôi có ý hÆ¡i giáºn. Nhưng nét mặt chị dịu ngay xuống. Chị đặt hai tay lên ngá»±c, nhìn lên trần nhà thong thả nói:
- Không bao giá» tôi nghÄ© đến cái chết nữa. Kể từ những ngà y đầu, khi tâm hồn tôi còn yếu Ä‘uối nhất đã có lần tôi nghÄ© tá»›i cái phương sách đáng chê đó... Thế mà tôi vẫn sống đến bây giá». Anh ạ bây giá» thì tôi không thể bá» cuá»™c sống nà y mà đi đâu cả. Ngoà i các con tôi ra, tôi còn có nhiá»u Ä‘iá»u khác phải nghÄ© đến. Tôi còn có những đồng chà cá»§a tôi... Vả lại Ä‘á»i sống hiện nay cÅ©ng còn phải khổ nhá»c nhiá»u má»›i sướng được. Tôi có thể góp phần. ở xưởng, tôi dệt được... Vá»›i lại, anh biết đấy, chúng ta còn có quê hương hiện Ä‘ang oằn oại...
Nói tá»›i đó, chị Tư Háºu dừng lại mÃm chặt nhẹ môi. Cái đôi môi bấy giá» trông hÆ¡i nhà n nhạt chứ không được thắm như trước. Sợ nói chuyện lâu là m chị mệt, tôi ngồi im má»™t chốc rồi đứng dáºy:
- Thôi chị Tư nghỉ nhé, tôi vỠđây!
- Anh vá», có gì mong anh giúp tôi.
- Chị cứ yên tâm.
Tôi quay ra. Hiá»n há»™ lý nãy giỠđứng im sau lưng tôi, giá» rón rén bước tá»›i giưá»ng kéo chăn đắp kÃn ngá»±c chị Tư Háºu. Tôi chưa kịp Ä‘i thì Hiá»n gá»i tôi lại. Cô nhấc chồng sách trên kệ trao cho tôi.
- Chị Tư nhỠtrả anh.
- Chị ấy đã Ä‘á»c hết rồi à ?
Hiá»n lắc đầu:
- Chị ấy má»›i Ä‘á»c cuốn "Ngưá»i mẹ". Còn cuốn "Dôi-a", Ä‘á»c đâu má»›i được táºp má»™t thì bác sÄ© không cho Ä‘á»c nữa. Nói Ä‘á»c nhiá»u, suy nghÄ© có hại cho óc. Chị ấy Ä‘á»c sách mê quá. Chị nói trả lại anh, sau sẽ mượn Ä‘á»c tiếp, sợ anh cần mà không có... Mà anh có cần không, nếu không thì cho tôi mượn.
- Cô cứ giữ lấy mà đá»c.
Tôi nói rồi Ä‘i thẳng ra ngoà i. Vừa Ä‘i tôi vừa ngẫm nghÄ©, buồn rầu và căm tức sá»± bệnh hoạn. Chiến tranh đã dà y vò chị Tư Háºu chưa đủ, hòa bình rồi, con bệnh lại tiếp tục dà y vò chị. Sắp mổ má»™t sống má»™t chết mà chưa gặp được con. Bất đỗi đã nằm liệt giưá»ng, đến sách còn không được Ä‘á»c.
Dá»c đưá»ng ra cổng, tình cá» tôi gặp bác sÄ©. Tôi há»i thăm vá» bệnh trạng chị Tư Háºu. Ngưá»i thầy thuốc già thá»c sâu tay và o túi áo "bá»-lui", Ä‘oạn rút tay ra nhấc cặp kÃnh xuống, nhìn tôi suốt lượt. Tôi biết rằng ông không còn lạ gì tôi nữa, nhưng đó là cái táºt cá»§a ông. Nhìn tôi xong, ông rút khăn vừa lau kÃnh, vừa nói:
- Chúng tôi đã xét kỹ. Nhất thiết là phải mổ rồi. Nhưng trưá»ng hợp nà y, nói riêng vá»›i anh, rất gay go đấy. Hạch lao đã phát triển từ lâu. Do cÆ¡ thể gian khổ nhiá»u, mất sức nhiá»u, bị nhiá»…m trùng sá»›m. Trong y há»c, khoa giải phẫu cÅ©ng thưá»ng gặp nó. Nhưng có trưá»ng hợp nặng, trưá»ng hợp nhẹ. Äây là má»™t trưá»ng hợp nặng. Mổ được hạch lao, lưỡi dao phải tránh nhiá»u tÄ©nh mạch và động mạch. Vô ý trệch giao má»™t tà thôi, là nguy ngay.
Nói tá»›i đây ông ngừng lại, nhìn tôi và há»i:
- Anh là thế nà o, ở cùng quê với chị ấy à ?
Tôi gáºt đầu. Ông ta cÅ©ng gáºt đầu tá»± trá» và o ngưá»i:
- Anh lo lắm phá»ng. Lo là phải. Nhưng tôi còn lo hÆ¡n anh nhiá»u. Tuần lá»… nay, tôi để tâm nghiên cứu vị trà chÃnh xác cá»§a hạch lao. Ngoà i ra còn phải nghiên cứu tà i liệu, tham khảo ý kiến các bác sÄ© bạn Liên Xô, Hung...
Rồi ông lẩm bẩm một mình:
- Äối vá»›i chị ấy, tôi biết... Chị ta là má»™t phụ nữ đặc biệt. Má»™t nữ cán bá»™, má»™t ngưá»i mẹ. Cán bá»™ ra cán bá»™, ngưá»i mẹ ra ngưá»i mẹ... ở Nam Bá»™ các anh, còn nhiá»u chị cán bá»™ như thế lắm phải không?
Tôi nói:
- Rất nhiá»u ngưá»i tương tá»± như váºy.
- Tôi là ngưá»i ngoà i mà , nhưng tôi có và o Nam Bá»™ Ãt lâu. Thà nh tháºt mà nói, tôi thú nÆ¡i các anh lắm. Äất Ä‘ai phì nhiêu, cái đó đã đà nh. Nhưng con ngưá»i... con ngưá»i thì dá»… chịu lắm.
- Dễ chịu à ?
- Phải, rất dá»… chịu, phóng khoáng, rá»™ng rãi và tháºt lòng. Bụng dạ nghÄ© sao là cứ nói thế. Tôi không có nịnh các anh đâu, nhưng tháºt thế. ở trong bệnh viện nà y, tôi biết lắm... Có lần má»™t anh Nam Bá»™ nói thẳng là ghét tôi, bảo là tôi cứ gặp anh ta nhìn chằm chặp, coi anh ta như là gián Ä‘iệp ở đâu lá»t và o bệnh viện. ấy, thế đấy... nhỠđó mình thấy ra ngay, vá» sau anh ta lại rất thân vá»›i tôi...
Nghe bác sĩ thổ lộ, tôi hơi bối rối. Cuối cùng ông vỗ vỗ và o vai tôi:
- Anh cứ yên trÃ, không sao đâu.
- Tôi tin ở các đồng chÃ.
- Anh vẫn và o thăm chị ấy thưá»ng chứ?
- Vâng.
- Thế hôm mổ anh có đến được không?
Tôi nói:
- Thế nà o tôi cũng đến.
- ÄÆ°á»£c rồi. Giá» tôi báºn Ä‘i thăm bệnh, thôi chà o anh.
- Chà o đồng chÃ.
Bác sÄ© già hấp tấp Ä‘i. Tôi nhìn theo khổ ngưá»i gầy gầy cá»§a ông. Không phải riêng gì tôi, đúng là ông ta cÅ©ng đã thấu hiểu Ä‘á»i chị Tư Háºu. Äiá»u đó khiến cho tôi cà ng vững tâm hÆ¡n. Rõ rà ng là ông ta Ä‘ang chuẩn bị, táºn tâm để cứu lấy má»™t ngưá»i đà n bà dÅ©ng cảm cá»§a quê hương tôi. Tôi thầm chúc cho ông ta thà nh công, hết lòng mong má»i ông ta cứu được chị, để mang đến hạnh phúc chứ không Ä‘em lại Ä‘au thương cho các con chị.
Tôi vỠđến nhà trá»i đã sẩm tối. Tôi ngồi lại bà n Ä‘em sấp bản thảo ghi chép chuyện chị Háºu ra Ä‘á»c từng Ä‘oạn má»™t. Äá»c lại xong rồi, tôi cứ ngồi suy nghÄ© miên man. Xem đồng hồ đã thấy mưá»i má»™t giá». Tôi đứng dáºy đến bên cá»a sổ. Tôi nghÄ© đến má»™t cái tên cho truyện. Nhưng nghÄ© mãi mà vẫn chưa chá»n được má»™t cái tên nà o cho dứt khoát. Tôi thấy mình như Ä‘ang đứng trước má»™t mà n kịch sắp kết thúc. Chừng kết thúc, má»›i rõ được tÃnh chất mà đặt tên được. Nhan đỠcá»§a truyện có thể mang ý nghÄ©a Ä‘au thương, cÅ©ng có thể nói lên những niá»m vui lá»›n. Ngoà i kia, đêm khuya dần. Phố phưá»ng đã bắt đầu trở vá» yên tÄ©nh. Tôi nhìn xuyên qua đêm, trong đầu vụt mưá»ng tượng ra má»™t cảnh bão biển. Bên dưới sóng cả gà o thét. ở trên quả biển bay lượn từng bầy chá»±c cắp lấy mấy con gà con trên bãi mà ăn thịt. Biển lặng rồi, gà con lá»›n lên và gà mẹ bị trá»ng thương...
Trong đêm khuya tôi hình dung ra thế. NghÄ© rằng cảnh sống côi cút cá»§a mẹ con chị Tư Háºu trước kia cÅ©ng không khác gì thế. Bây giá», bóng đêm bao bá»c quanh tôi cà ng lắng sâu xuống. Trong bóng tối ấy, nồng lên cái oi ả cá»§a thá»i tiết trá»i sang hạ.
Buổi sáng ngà y Chị Háºu mổ, tôi đến bệnh viện. Má»™t chị há»™ lý cản tôi trước phòng mổ không cho tôi và o. Kinh nghiệm tôi biết là năn nỉ cÅ©ng vô Ãch. Tôi bèn há»i dò chị ta:
- Chị Háºu đã mổ chưa, và ra thế nà o rồi, cho tôi biết vá»›i!
Chị hộ lý chớp mắt, nói khẽ và o tai tôi:
- Chưa mổ, nhưng sắp sá»a. Tôi cÅ©ng chưa biết ra sao cả. Có lẽ là vừa chụp thuốc mê xong. Anh tá»›i sá»›m thế. Không được và o đâu!
Tim tôi Ä‘áºp mạnh. Ná»—i lo lắng kéo tá»›i quấy động trong đầu tôi. Qua khung cá»a chá»›p cá»§a phòng mổ, tôi chợt nhìn thấy dạng những chiếc áo "bá»-lui" trắng thấp thoáng qua lại. Và cái sống áo cá»§a má»™t nà o giống như bác sÄ©, cúi xuống rất lâu không động Ä‘áºy.
Chị há»™ lý tá»±a lưng và o tay thang gác, nhìn tôi há»i:
- Anh lo lắm phải không? Tôi không đáp. Chị ta tiếp lá»i:
- Không phải chỉ có má»™t mình anh lo. Tôi cÅ©ng lo lắng cho chị ấy còn hÆ¡n anh lo. Nhưng ná»—i lo lắng cá»§a tôi và anh vẫn còn thua bác sÄ©. Mấy đêm trước, anh biết không, ông ta Ä‘á»u thức đến má»™t hai giỠđể theo dõi bệnh tình cá»§a chị Háºu. Hồi hôm thì ông ta Ä‘i ngá»§ sá»›m để bữa nay là m việc... Tôi thì tôi tin. Còn anh, anh cÅ©ng phải tin là ...
- Tin sao?
- Tin là chị ấy sẽ sống. Ba giá» nữa anh đến đây, má»i việc rồi sẽ rõ hết!
Tôi im lặng và chà o chị ta.
Ra khá»i cổng, tôi rảo bước trên đưá»ng phố, đầu óc cứ bị ná»—i lo lắng quấy nhiá»…u. Má»™t cuá»™c đấu tranh giữa sinh mệnh và cái chết, giữa hy vá»ng vá»›i Ä‘au thương giỠđây Ä‘ang diá»…n ra trong gian buồng mổ bệnh viện. Nếu ngưá»i chị đồng hương cá»§a tôi có mệnh hệ nà o thì các con chị sắp vá» chuyến nghỉ hè tá»›i tháºt là không may mắn. Hai đứa trẻ xinh xắn kia sẽ trở nên đáng tá»™i nghiệp nhất trong Ä‘á»i. Còn như DÅ©ng, ngưá»i đồng chà thân thiết đã nhóm lại hạnh phúc tuổi xuân cho chị, hiện ở nước bạn xa xôi, lúc nà o cÅ©ng nghÄ© đến chị, nếu mà nháºn được tin ấy, anh sẽ Ä‘au đớn là dưá»ng nà o. Bản thân tôi, ngưá»i đồng hương đã hiểu rõ cảnh tình và đá»i sống cá»§a chị, chắc cÅ©ng không tránh sao được ná»—i Ä‘au đớn sẽ già y xéo tâm can.
Phố xá trước mặt, ngưá»i và xe cá»™ Ä‘i trên đưá»ng không ngá»›t rá»™n rịp. Tôi không chú ý gì đến. Cảnh váºt ấy hôm nay đối vá»›i tôi, dưá»ng như Ä‘ang ở giữa lằn ranh giá»›i cá»§a hai ý nghÄ©a. Má»™t là nó sẽ cà ng rá»™n rịp tươi vui hÆ¡n, hoặc rồi tôi sẽ thấy nó ảm đạm. Song sau đó hình ảnh lúi húi táºn tình cá»§a bác sÄ© và những nhân viên phục vụ ở cá»a kÃnh phòng mổ lại hiện ra. Tôi gìn giữ lấy hình ảnh đó mà tin, mà hy vá»ng... Tôi bước Ä‘i từ hè phố nà y sang hè phố khác. Cứ thế mà đi mãi, lẩn quẩn loanh quanh. Khi còi hụ lên, bụng đã thấy đói, nhưng nghÄ© đến vá» tá»›i nhà thì ngại. Liá»n tạt và o vưá»n hoa nhà hát, đến ngồi bên má»™t ghế đá. Những chiếc ghế đá ban trưa rất vắng ngưá»i. ở gần cuối vưá»n hoa, sau đám cúc tÃm, độc nhất chỉ có má»™t cặp tình nhân Ä‘ang trò chuyện thá»§ thỉ. Giữa ban trưa giá» nghỉ thế nà y, tháºt chỉ có thể còn những đôi lứa yêu đương và ngưá»i có tâm trạng lo lắng chỠđợi như tôi là lưu lại. Bầu trá»i âm âm u u... Hè rồi, mà khà tượng bấy giá» xem chẳng có gì là hè cả. Tôi ngồi má»™t lúc lại nhìn đồng hồ. Còn tá»›i hai mươi phút nữa, nhưng tôi đứng dáºy Ä‘i trở lại bệnh viện.
Một chị khác đã thay chị hộ lý ban nãy, đứng trước phòng mổ. Tôi tiến đến trước chị ta nói:
- Xin cho tôi và o thăm ngưá»i bệnh Ä‘ang mổ, tôi là thân nhân...
Chị há»™ lý nhìn tôi suốt lượt và lắc đầu. Trá»i, trông chị ta khó tÃnh là m sao. Äã không cho và o mà cÅ©ng không nói vá»›i tôi má»™t lá»i. Không kể thế nà o, tôi dẫm chân lên báºc thang, tá» vẻ như bất cần cái lắc đầu cá»§a chị ta. Chị liá»n chụp lấy tôi. Hai bà n tay béo nung núc cá»§a chị ta bÆ¡i bÆ¡i trước mắt tôi:
- Cái đồng chà nà y, ai cho phép đồng chà và o.
Ngừng má»™t chút, vả lại, thấy tôi có vẻ thà nh khẩn nháºn lá»—i, chị dịu giá»ng:
- Mổ rồi. Chị ấy Ä‘ang mê man. Chưa biết ra sao. Hai tiếng đồng hồ qua bác sÄ© cÅ©ng chưa cho tôi và o đâu. Äồng chà đừng nóng, đợi má»™t tà nữa thôi!
Tôi bóp chặt hai bà n tay, tim Ä‘áºp gấp. Rồi liá»n quà y quả trở ra, quên cả chà o chị há»™ lý. Tôi không đủ cam đảm đứng ở đấy lâu nữa, chỉ sợ cái tin cuá»™c mổ kết thúc thất bại từ trong phòng mổ bất thần xổ ra đâm thẳng và o tim mình. Ra khá»i cổng tôi Ä‘i má»™t mạch vá» nhà . Khi vỠđến nhà tôi chưa kịp lên thang gác thì gặp bà cụ già nấu cÆ¡m giữ tôi lại:
- Anh Ä‘i đâu mà không vỠăn cÆ¡m. Tôi dá»n cho anh ăn nhé.
Tôi nói:
- Thôi cụ ạ, cháu không ăn đâu.
Nói xong tôi lại trở ra, đi như chạy đến bệnh viện.
Lần nà y khi tá»›i đến nÆ¡i, trước phòng mổ không còn chị há»™ lý nữa. Cánh cá»a phòng mổ mở hoác. Trong phòng vắng ngắt chẳng có ai. Chiếc bà n mổ bằng đá trắng trÆ¡i trá»i, lấp loáng nước. Tôi lặng ngưá»i giây lâu. Cố lấy lại bình tÄ©nh tôi chạy Ä‘i tìm chị há»™ lý thưá»ng trá»±c. Tìm mãi mà không gặp chị ta. Không luáºn thế nà o, tôi thẳng tá»›i phòng bác sÄ©. Nghe tiếng gõ cá»a, bên trong má»™t tiếng vá»ng ra:
- Cứ và o!
Tôi đẩy cá»a. Trong phòng, bác sÄ© già thoáng thấy tôi liá»n nở má»™t nụ cưá»i. Ông ngồi im lặng, tay không rá»i chiếc thìa quấy cốc cà phê nóng khói. Tôi nhìn bấy nhiêu cá» chỉ đó cá»§a ông, mắt lóe lên vì sung sướng. Bác sÄ© chưa nói nhưng tôi Ä‘oán ra được rồi. Bác sÄ© đứng dáºy nắm lấy tay tôi. Tôi miết chặt mấy ngón tay đó, cố sao cho nước mắt khá»i ứa ra. Bác sÄ© nói má»™t câu rất gá»n: "Giá» thì chúng ta có thể yên tâm lắm rồi!". Giá»ng nói cá»§a ông lá»™ rõ xúc động và sung sướng. Tôi muốn vụt ôm lấy khổ ngưá»i cao gầy cá»§a ông mà nói mấy lá»i cảm tạ. Bà n tay cá»§a bác sÄ© vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Cái nắm tay cá»§a chúng tôi như biểu hiện sá»± khánh chúc thắng lợi. Phải rồi, hai bà n tay chúng tôi Ä‘ang siết chặt nhau đó chÃnh Ä‘ang nói lên cái thắng lợi cá»§a sá»± hà n gắn những mất mát và đau thương. Trong hòa bình ngà y nay, cuá»™c giao tranh vá»›i cái chết do chiến tranh để lại đã chiến thắng.
Bấy giá» giữa cÆ¡n cảm xúc cá»§a tôi, thình lình truyện Ä‘á»i cÅ© cá»§a chị Tư Háºu vụt hiện ra. Tai tôi hình như nghe thấy có tiếng sóng vá»— dìu dịu, xa xôi... Tá»± nhiên tôi nghÄ© tá»›i những cái gì rất đẹp đẽ Ä‘ang chỠđợi ngưá»i chị đồng hương cá»§a tôi. Mối tình giữa DÅ©ng và chị rồi sẽ ra sao. Hai đứa cháu sắp vá» nghỉ hè sẽ gặp gỡ chị rồi mẹ con sẽ sung sướng như thế nà o... Cuá»™c sống chân chÃnh và có ý nghÄ©a cá»§a chị rồi đây sẽ cứ tiếp tục.
Nắng trưa trong bệnh viện vẫn chói chang. Cởi mở và nồng nhiệt, nắng trang trải tắm Ä‘á»u má»i váºt. Từ con đưá»ng nhá» rải sá»i cho đến các ghế đá. Và ng như máºt, nắng tráng chảy trên cá»a kÃnh. ánh nắng Ä‘em theo niá»m vui rá»™n rã cá»§a má»™t ngà y sang hạ tá»a rá»±c cả lòng tôi.
Hà Nội, mùa đông 1957
|
 |
|
| |