26-09-2008, 09:07 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				
				CỠXanh Bên Hồ - Quỳnh Dao 
			
			 
			
		
		
		
			
			01 
 
 
 
 
 
Tại má»™t làng nhá» tên là Äông SÆ¡n thuá»™c huyện Uyển Bình. Tỉnh Hà Bắc. 
 
Bấy giá» là tiết đầu xuân. Mùa xuân ở phÃa Bắc thì đến khá cháºm. Băng tuyết cá»§a mùa đông chưa tan hết, màu trắng xóa vẫn còn rải rác khắp nÆ¡i, mấy bụi cá» dại như tranh thá»§ vá»›i thá»i gian đã bắt đầu đâm chồị Nhưng những cá»ng cỠèo uá»™t trên ná»n đất vàng lạnh, trông tháºt tá»™i... Cạnh đấy là những cành cây hạnh. Chúng vươn những chiếc cành khẳng khiu lên cao, như những bàn tay dang van xin thượng đế má»™t Ä‘iá»u gì... 
 
Ở phÃa ngoài cá»§a xóm làng nhá» này, khung cảnh càng có vẻ thê lương hÆ¡n. Nhưng cái khà háºu ngày hôm nay có vẻ khá hÆ¡n. Nắng đã lên. những tia nắng ấm áp rá»i lên tuyết, làm những sưá»n đá trên núi óng ánh như nhÅ©ng tảng ngá»c thạch. 
 
Äối vá»›i Thanh Thanh thì mùa xuân, tia nắng, cây cá», hoa lá... má»i thứ gần như vô nghĩạ Bởi vì hiện giá» Thanh Thanh Ä‘ang phải ngồi trong má»™t chiếc kiệu hoa lá»›n. Có đến bẩy, tám tay lá»±c lá»±c Ä‘iá»n khiêng và chiếc kiệu Ä‘ang hướng vá» phÃa nhà lão Hào ở thôn Bạch Quả. 
 
Năm nay Thanh Thanh chỉ má»›i có 18 tuổị Lão Hào lại những 58, lá»›n hÆ¡n Thanh Thanh những 40 tuổị Nhưng chuyện đó cÅ©ng chưa quan trá»ng lắm, nếu so vá»›i chuyện ở nhà Lão Hào, ngoài má»™t bà vợ lá»›n rạ Lão còn có thêm bốn bà vợ nhá», mà nếu Thanh Thanh vỠđấy, Thanh Thanh sẽ được xếp hàng thứ sáụ Äối vá»›i má»™t cuá»™c hôn nhân như váºy, đương nhiên là... Thanh Thanh không đồng ý. Nhưng mà... má»i thứ Thanh Thanh nào có quyết định được? Quyá»n hành là ở anh cả và và chị dâụ.. 
 
Ai bảo Thanh Thanh mất cha mẹ từ nhá» làm gì? Äể phải sống bám vào anh chị... mà anh chị đã nuôi dưỡng thì bây giá» Thanh Thanh phải là 'tài sản riêng' cá»§a anh chị chứ! 
 
Chiếc kiệu cứ thế lắc lư, lắc lư tiến vá» phÃa trước. Tay khiêng kiệu Ä‘i đầu lại buôn miệng thổi chiếc kèn tay ồn àỠNhưng đây là phong tục ở phương Bắc. Há» khiêng kiệu nhất là kiệu hoa má»—i khi Ä‘i đến đâu, thưá»ng hay giống trống thổi kèn, thỉnh thoảng há» lại hát hò nữa... Nên bây giá» má»™t gã đã gióng miệng lên, hát má»™t bài có tên là 'Lắc Kiệu Hoa'. Bài hát thưá»ng có cùng má»™t giai Ä‘iệu, nhưng lá»i hát thưá»ng lại ngẫu hứng. Lúc má»™t ngưá»i hát, ngưá»i kia lại thổi kèn hoa theá» Nhưng cái khổ nhất cá»§a ngưá»i trên kiệu là... Khi má»™t ngưá»i hát, má»™t ngưá»i thổi kèn... thì mấy tay còn lại, lại ra sức lắc kiệụ Lắc càng mạnh càng tốt càng hứng... Chỉ tá»™i cho cô dâu phải chịu lắc lư, chao đảo suốt khoảng đưá»ng dàị 
 
Tiếng hát ồ Ỡcủa tay khiêng kiệu vang xa: 
 
Khiêng kiệu cao... Lắc a... Lắc ạ.. 
 
Cô dâu trong kiệu hoa... Hãy nghe a... nghe a 
 
Hãy nghe cho rõ Ä‘iá»u chúng tôi hát 
 
Rồi có muốn cưá»i muốn khóc tùy a... 
 
Muốn cưá»i thì cứ cưá»i to, 
 
Muốn khóc thì hãy khóc lớn, 
 
Muốn chá»i lại cứ tá»± nhiên, 
 
Muốn hét cứ hét thoải mái 
 
Vì hôm nay là ngày vui của cô, 
 
Cô vui phải để chúng tôi lắc, 
 
A... A... A... A... Hù... A... 
 
Lắc mãi bao giỠcô hết chịu nổi thì thôi a 
 
A... A... A... Hò... A... Ạ 
 
Lắc cho cô dâu nhảy Ä‘ong Ä‘á»ng, 
 
Cho như tiếng trống tùng tùng tùng, 
 
Cho đất trá»i ngả nghiêng, 
 
Cho hoa cưới rơi lả chả, 
 
Cho sút cả dây, cho rơi thắt lưng, 
 
A... A... A... Hù Ạ. .A... Ả 
 
Cho cô dâu cưá»i tươi hết nổị Cho hoa kết tráị cho gái có con... 
 
A... A... A... A... Hù A... Ạ.. 
 
Thanh Thanh ngồi trong kiệu hoa mà đầu căng thẳng. Thanh Thanh chóng mặt muốn ngất nhưng có nhiá»u thứ Ä‘ang chỠđợị Thanh Thanh chẳng tâm trà đâu để mệt, để nghe hát, nên cÅ©ng không biết những gã khiêng kiệu Ä‘ang hát gì. Cái ý niệm duy nhất trong đầu Thanh Thanh bây giá» là làm thế nào để thoát ra khá»i chiếc kiệu hoa nàỷ Còn nữa... còn cái con bé Thảo Nhi nữa... NghÄ© đến Thảo Nhi... Thanh Thanh càng lo lắng hÆ¡n, không biết con bé hiện ở đâủ Có thoát khá»i bàn tay cá»§a bà thÃm há» nó chưả Và Ä‘ang có mặt tại cái miếu thổ địa, Ä‘iểm hẹn để chá» nàng không? hay là đã lạc mất? 
 
Nhắc tá»›i Thảo Nhi, Thanh Thanh thấy con bé tháºt tá»™i nghiệp. Năm nay má»›i có mưá»i tuổị Nhưng lại là đứa khổ cùng cảnh ngá»™, Thanh Thanh yêu quà và trân trá»ng nó như má»™t ngưá»i bạn. Thảo Nhi có hoàn cảnh chẳng khác gì Thanh Thanh. Nó mất cha mẹ từ nhá», phải sống nhá» vào sá»± nuôi dưỡng cá»§a ngưá»i khác. 
 
Thanh Thanh có ông anh và bà chị dâu, chỉ biết tiá»n bạc trên hết... Còn Thảo Nhỉ Lại có ông chú và bà thÃm há» khắc nghiệt chẳng kém anh chị nàng. 
 
Äúng ra thì Thảo Nhi đáng thương hÆ¡n. Vì cái mối quan hệ giữa con bé và ông chú bà thÃm xa lắc xa lÆ¡, chá»› nào có được ruá»™t rà như Thanh Thanh vá»›i ông anh nàng, nên chẳng có mối dây tình cảm nàỠ
 
Thảo Nhi như má»™t nhánh rong phiêu bạc phương xa trôi dạt mãi đến cái làng nhá» xa lạ ở phương bắc này... tất cả Ä‘á»u do ngưá»i khác có tên là Hảị 
 
ông Hải thì nhà ở táºn Dương Châu, má»™t thành phố phÃa Nam. Nghe nói ông ta có cả má»™t đại gia đình... Nhưng vì hàng chục lý do nào đó, nên không thể đùm bá»c thêm đứa cháu gái nhá»... Vì váºy ông phải mang nó lên táºn phương Bắc nàỵ Và cuá»™c sống cá»§a bé Thảo Nhi có khó khăn, nhưng cÅ©ng không đến nổi tồi tệ... Nếu như bác Hải, như má»i năm... Má»i năm thì má»—i lần tết đến là bác đã lên đây thăm nó, đồng thá»i gởi thêm tiá»n cho chú thÃm gá»i là Ä‘á»n Æ¡n nuôi dưỡng. 
 
Nhưng năm nay không hiểu sao tết đã qua rồi mà bác Hải vẫn không thấy đến. Thế là... Thảo Nhi như rÆ¡i xuống địa ngục. Gần như ngày nào Thanh Thanh cÅ©ng thấy nó đầm đìa nước mắt... Và Thảo Nhi... như cái tên cá»§a nó, chỉ như má»™t cá»ng cá» dại phất phÆ¡ bên đưá»ng... 
 
Vì váºy, lần này, khi quyết định bá» trốn. Thanh Thanh đã không quên tÃnh đến chuyện dẫn Thảo Nhi theá» 
 
Chiếc kiệu hoa vẫn lắc lá»± Bá»n khiêng kiệu vẫn hát. Bà mai Ä‘i bên cạnh kiệu, đã mấy lần trao tiá»n cho bá»n kiệu phu, nhưng càng trao, thì chiếc kiệu lại càng bị lắc mạnh, làm Thanh Thanh muốn ngất. Thanh Thanh vén nhẹ màn lên nhìn ra quan sát. Kiệu Ä‘ang tiến đến gần bỠđê, Ä‘iểm mà Thanh Thanh đã hẹn vá»›i Thảo Nhi trong chiếc miếu thổ địa nhá» và không chần chá» nữa, Thanh Thanh nói to: 
 
- ô! ô! Dừng lại một chút đi nào! 
 
- Chuyện gì váºá»· Chuyện gì? 
 
Bà mai ngÆ¡ ngác há»á»‹ Kiệu dừng lại trên đưá»ng mòn. Äám khiêng kiệu có dịp nghỉ ngÆ¡i, nên không chá» lệnh đã dừng lạị Há» cÅ©ng ngừng hát, lấy khăn ra lau mồ hôi Ä‘ang lấm tấm trên trán. 
 
Thanh Thanh thò đầu ra, ngoắc bà mai lại gần. 
 
- Bà ơi lại đây này! 
 
Vừa nói Thanh Thanh vừa bước xuống. Bà mai vội vàng bước tớị 
 
- Làm gì cô phải xuống kiệu váºá»· Ngồi đấy Ä‘i! 
 
- Không xuống kiệu làm sao được chứ? 
 
Thanh Thanh nói rồi kéo bà mai lại gần, nói nhỠmấy tiếng vào taị 
 
Bà mai cưá»i lá»›n: 
 
- á»’ tưởng gì! Thôi được rồi, nhanh lên Ä‘i, nhưng không nên Ä‘i xa quá nhé. Äến phÃa sau cái cây cổ thụ đằng kia là được! 
 
Äám khiêng kiệu nghe nói, nhìn Thanh Thanh rồi như chợt hiểu rạ Chúng ôm bụng cưá»i ha hả. Thanh Thanh vén chiếc màn trước mặt qua má»™t bên, nàng nhanh chóng nháºn định phương hướng để xem xét tình hình. Rõ ràng trước mặt có má»™t cây tá» Váºy thì hãy chạy đến phÃa sau cái cây to kia, rồi tÃnh saụ Váºy thì hãy chạy thẳng vá» hướng đã định, Thanh Thanh chạy mà tim Ä‘áºp mạnh nhanh. Bây giá» má»›i thấy là kế hoạch quá táo bạỠBởi vì... đưá»ng núi rất dốc, khó chạy, mà nếu âm mưu đổ bể thì... Thanh Thanh không dám nghÄ© tớị 
 
Tiếng cưá»i thô bạo cá»§a đám khiêng kiệu phÃa sau, Ä‘uổi theá» 
 
- á»’! á»’! Bá»n bây thấy chưa, cô dâu đã bị bá»n mình lắc mạnh quá khiến những gì chứa trong bụng, nó muốn chui tá»t cả ra ngoàị Ha... ha... hạ.! 
 
Thanh Thanh đã đến phÃa sau cây cổ thụ, nàng quay lại nhìn nhưng chỉ thấy bá»n khiêng kiệu, không lưu ý, chúng bắt đầu mở túi rượu ở thắt lưng rạ Chúng có vẻ khát. Bây giá» không chạy thì còn chá» bao giá»? Thanh Thanh nghÄ© thế là Thanh Thanh quyết định và cúi rạp ngưá»i xuống, lúp xúp chạy vá» phÃa đưá»ng núi, cÅ©ng may là trước đó mấy hôm, Thanh Thanh đã từng cùng Thảo Nhi đến đây xem địa thế... Có Ä‘iá»u lúc đó Thanh Thanh chỉ nghÄ© đến chuyện thoát thân mà chẳng dá»± liệu đưá»ng núi khó chạy như váºá»µ Thanh Thanh chạy thục mạng, và không còn dịp để ngắm kỹ hướng nữạ.. 
 
Nhưng Thanh Thanh chỉ má»›i chạy được má»™t lát là đã bị phát hiện ngaỵ Có tiếng mụ mai kêu lên phÃa saụ 
 
- á»i! không xong rồi! cô dâu bá» chạy trốn rồi! 
 
Thanh Thanh nghe rồi càng kinh hãi, càng cố chạy nhanh hÆ¡n, mặc cho cả gai, đá, sá»i, vÅ©ng lầy... Thanh Thanh cứ chạy miết. Nàng biết cách đấy không xa, có ngôi miếu thá» thổ địạ Thanh Thanh vừa chạy vừa van vái quá»· thần Ngá»c đế... mong sao được há» phù há»™, cho cuá»™c chạy trốn này thành công... Và Thảo Nhi cÅ©ng gặp may như nàng. 
 
- Äuổi theo! Má»i ngưá»i phải giúp tôi duổi theo chứ? Bằng không nó chạy thoát, rồi tôi phải ăn nói làm sao vá»›i bác Hào chứ? 
 
Tiếng bà mai gào lên. Và bá»n khiêng kiệu vì sợ mất phần công nên bá» cả rượu, tức tốc Ä‘uổi theá» 
 
- Nhanh lên nào! Tụi bây! 
 
Thanh Thanh thấy thế, càng gắng sức chạy, chạy bất kể chướng ngại... Bá»n khiêng kiệu dù gì cÅ©ng lá»±c lưỡng, khoẻ mạnh, nếu cháºm má»™t tà chắc là sẽ không thoát. 
 
- Chị Thanh! Chị Thanh! 
 
Ngay lúc đó, Thảo Nhi cÅ©ng từ cái miếu thổ địa gần đấy nhảy vá»t ra, trên tay nó là má»™t túi quần áo nhá». Nó bám kịp Thanh Thanh, vừa chạy vừa hổn hển nóị 
 
- Sao mãi giỠchị mới đến? Em chỠchị sốt cả ruột! 
 
- Äừng nói gì cả, hãy gắng chạy nhanh lên!... cám Æ¡n trá»i... Chị em ta còn gặp nhaụ 
 
Và Thanh Thanh nắm lấy tay Thảo Nhi, kéo chạy thục mạng xuống núị 
 
o0o 
 
Cuá»™c chạy trốn gần như sống chết kia, đối vá»›i Thanh Thanh và Thảo Nhi là má»™t bước ngoặc trong cuá»™c Ä‘á»á»‹ Vì chuyến bá» chạy đó đã viết lại trang sá» Ä‘á»i cá»§a há», không phải chỉ là cá»§a hai ngưá»i, mà còn liên hệ đến má»™t ngưá»i khác. Äấy là cá»§a Thế Vỹ. 
 
Vì trong lúc Thanh Thanh Ä‘ang kéo Thảo Nhi chạy thục mạng thì Hà Thế Vỹ lại Ä‘ang nằm ngá»§ say trên đống rÆ¡m cá»§a má»™t chiếc xe ngá»±a Ä‘áºu bên đưá»ng. 
 
Hà Thế Vỹ là má»™t thanh niên có há»c, lại là con trai duy nhất cá»§a nhà quý tá»™c lừng danh Bắc Kinh - Hà Viá»…n Hồng. Từ lúc chào Ä‘á»i đến nay, 24 năm, đây là lần đầu tiên Thế Vỹ bá» nhà Ä‘i xa như váºá»µ ý cá»§a Thế Vỹ là muốn đến Quảng Châụ Lúc bấy giỠđất Quảng Châu là Ä‘iểm há»™i tụ cá»§a bao nhiêu thanh niên được gá»i là cấp tiến. Thế Vỹ chỉ nghe nói như váºá»µ Còn đến Quảng Châu để làm gì, thì Thế Vỹ chưa tÃnh đến. Thế Vỹ chỉ biết con ngưá»i chỉ có thể độc láºp tá»± chá»§ khi rá»i khá»i chiếc lồng son đầy ắp ngưá»i hầụ Và vá»›i ý niệm đó Thế Vỹ nghÄ©... cách duy nhất để đạt được mục Ä‘Ãch là... để thư lại và bá» Ä‘i... Và muốn thế, không nên mang theo quá nhiá»u đồ đạc. Chỉ má»™t bá»c áỠThế Vỹ cÅ©ng không dám ra bến xe mà tìm má»™t con đưá»ng tắt. Vì váºy mà Thế Vỹ lầm lÅ©i bước... đến táºn vùng ngoại vi cá»§a thôn Äông SÆ¡n nàỵ Äôi chân Thế Vỹ bắt đầu má»i thì Thế Vỹ trông thấy chiếc xe ngá»±a nàỵ 
 
Äây là loại xe ngá»±a được dùng để chuyên chở nông phẩm cá»§a nông dân trong vùng. Nó chẳng có chá»— ngồi nào khác trừ chá»— dành cho xa phụ Thùng xe phÃa sau chẳng có bạt che, chở đầy rÆ¡m rạ. 
 
Chiếc xe Ä‘áºu trước cổng nông trang, mà xa phu lại không có mặt ở đấỵ Có lẽ ông ta đã Ä‘i vào trong dùng cÆ¡m. Thùng xe đầy ắp rÆ¡m. Thế Vỹ nhìn quanh chẳng có bóng dáng ngưá»i nào cả. Con ngá»±a thì Ä‘ang thư thả gặm cá» dưới chân. Má»™t cảnh quê êm ả, mà lúc đó Thế Vỹ lại quá mệt 
 
Thế Vỹ nghÄ©: 'Thôi thì mặc! Leo lên xe nằm nghỉ lưng má»™t chút. Äợi lão xa phu ra rồi sẽ tÃnh sau'. 
 
Thế Vỹ nghÄ© là làm vì biết mình không thể tiếp tục Ä‘i bá»™ được. Bao giá» lão xa phu ra, chàng sẽ thương lượng và nhỠông ta đưa Ä‘i má»™t quãng đưá»ng. chàng sẽ sòng phẳng trả tiá»n công. NghÄ© váºy, Thế Vỹ trèo lên xẹ Äặt bá»c áo gối đầụ Thế Vỹ chỉ định ngả lưng nghỉ ngÆ¡i má»™t chút. Nhưng đống rÆ¡m lại êm quá. Gió cÅ©ng mát quá, mà Thế Vỹ lại Ä‘ang má»i... Nên vừa nằm được má»™t chút. Äôi mi nặng trÄ©u cá»§a Thế Vỹ đã sụp xuống thiếp Ä‘i lúc nào không haỵ 
 
Thế Vỹ làm má»™t giấc ngon lành. Lão xa phu lên xe lúc nào cÅ©ng không hay, mà lão xa phu cÅ©ng thá» Æ¡, không kiểm tra lại xem trên xe mình có gì khác lạ? Chỉ nhảy phốc lên là vung roi thúc ngá»±a... Chiếc xe từ từ chuyển bánh. Tốc độ cÅ©ng cháºm nên Thế Vỹ càng ngá»§ say hÆ¡n. 
 
Vỹ Ä‘ang mê ngá»§. Vì có tiếng ồn ào, đúng ra là tiếng cá»§a má»™t đứa con gái nhá», hổn hển nói: 
 
- Chị Thanh! Nhanh lên! Nhanh lên! Có chiếc xe ngựa kià! Mình nhảy lên đi, lên xe mới thoát được thôi! 
 
Rồi tiếng chân thình thịch. Hình như có ai đó bám lấy thành xe, làm thùng xe hơi lắc lư một chút... Tiếng giục lại tiếp.: 
 
- Nhảy lên! Nhảy lên! Nhảy lên!... 
 
Càng lúc đó, Thế Vỹ cảm thấy như có ai đó nhảy lên mình mình, cái sức nặng kia làm Thế Vỹ giáºt mình Ä‘au nhóị 
 
- Ui da! 
 
Thế Vỹ kêu lên. Tiếng kêu cá»§a chàng làm cô bé kia giáºt mình, cô cÅ©ng kêu lên: 
 
- Ui da! 
 
Tiếng kêu làm Thanh Thanh Ä‘ang bám được dưới thành xe giáºt mình theo và cô nàng suýt tay trượt xuống. 
 
Thảo Nhi vội với tay xuống, nói to: 
 
- Chị Thanh! ÄÆ°a tay đây! Em kéo lên ngay, nhanh lên! 
 
Hà Thế Vỹ ngồi dáºy, kinh ngạc nhìn xuống, chỉ thấy má»™t cô gái há»›t hải Ä‘uổi theo xẹ PhÃa xa xa... hình như có nhiá»u bóng ngưá»i Ä‘uổi theá» Thế Vỹ chưa biết chuyện gì Ä‘ang xảy ra... Nhưng phản ứng phát xuất từ bản năng khiến Thế Vỹ không nghÄ© ngợị Chàng vươn ngưá»i ra, ngoắc Thanh Thanh nói: 
 
- Qua đây này! sang đây, nắm chặt lấy tay, tôi kéo lên cho! 
 
Trong lúc nguy cấp Thanh Thanh không nghĩ ngợi đưa tay sang. Và với sự giúp đỡ của Thảo Nhi, nàng đã trèo được lên xẹ 
 
Nhưng chưa ngồi yên Thanh Thanh đã trông thấy đám ngưá»i Ä‘uổi theo càng lúc càng gần, nàng tái mặt nói: 
 
- Này bác. cứu ngưá»i là chuyện hệ trá»ng, hãy cho xe chạy nhanh lên, tôi sẽ trả tiá»n cho bác! 
 
ông xa phu còn chưa phản ứng. Thế Vỹ đã giáºt lấy dây cương kéo mạnh. 
 
- Hô! Hô! Hô! Nhanh lên! Nhanh lên nào! 
 
Chàng giục và con ngá»±a chồm lên, nó tung vó, chiếc xe vụt nhanh vá» phÃa trước. Lão đánh xe thì như ngưá»i trên trá»i rÆ¡i xuống. Lão giáºt mình quay lạị Chợt nhiên ở trong xe lại xuất hiện ba ngưá»i... Há» là aỉ Trong khi con ngá»±a đã phóng bất kể trá»i đất... Nhá» váºy chỉ má»™t lát saụ Äám ngưá»i Ä‘uổi theo đã khuất hẳn sau đám bụi mù. 
 
Thanh Thanh, Thảo Nhi vá»›i Thế Vỹ đã gặp nhau trong hoàn cảnh như váºá»µ Äá»i thưá»ng có nhiá»u cái bất ngá». Và chỉ do má»™t chữ 'ngá»™' mà thành chuyện. Chuyện này cÅ©ng bắt đầu như thế. 
 
***** 
 
Äối vá»›i Hà Thế Vỹ, thì cái chuyện 'ngá»™' Thanh Thanh và Thảo Nhi không chỉ là bất ngá»... mà nó còn là bất ngá» cá»§a má»™t loạt những 'rắc rối' 
 
Và những 'rắc rối' đó khởi đầu thế này... 
 
Ngay cái hôm đầu tiên, sau cái ngạc nhiên. Tay xa phu đã giáºn dữ và làm khó dá»…, chuyện này khiến Thế Vỹ phải mất số tiá»n lá»›n, gã má»›i chịu êm. 
 
Khi gã đánh xe và chiếc xe ngá»±a đã Ä‘i mất. Thế Vỹ nhìn quanh, má»›i phát hiện ra là cả ba bị bá» rÆ¡i trên vùng đất đỠrá»™ng, đầy bụi mù trống vắng. Lúc đó khoảng ba giá» chiá»u hÆ¡n, bụng Thế Vỹ đã đói cồn càỠThế Vỹ nhìn sang Thanh Thanh và Thảo Nhị Và bất chợt phát hiện nhiá»u Ä‘iá»u kỳ lạ. Thảo Nhi mặc quần áo vải thô, vai mang theo má»™t túi vảị Con bé tuy còn nhá», ăn mặc giản dị quê mùa, nhưng khuôn mặt lại thanh tú, nhất là đôi mắt rất sắc xảo, đã cho thấy cái đẹp hÆ¡n ngưá»á»‹ Còn Thanh Thanh? Cô gái này còn ăn mặc lạ lùng hÆ¡n. Bá»™ áo màu đỠtươi, trên áo lại có thêu hoa rá»±c rỡ. Tóc lại búi cao, còn giắt cả hoa, rồi chuỗị Cách ăn mặc này, đối vá»›i những ngưá»i chỉ quen ở kinh đô như Thế Vỹ thì tháºt là kỳ quặc. Nhưng má»™t cô gái ở nông thôn sao có tiá»n ăn mặc diêm dúa thế? Cô gái cÅ©ng chỉ má»›i khoảng 17. 18 tuổi thôi, mà phấn son loè loẹt. Hay là... Thế Vỹ chợt thấy nghi ngá», chàng không dằn được, há»i: 
 
- Ban nãy những ngưá»i Ä‘uổi theo đó là ai váºá»· tại sao há» Ä‘uổi theo chứ? 
 
Thanh Thanh chưa kịp đáp thì Thảo Nhi đã nhanh miệng: 
 
- Há» Ä‘uổi theo Chị Thanh Thanh là bởi vì...chị ấy không chịu lấy ông Hàá».. 
 
Nhưng Thảo Nhi chưa dứt lá»i, thì đã bị Thanh Thanh đưa tay ngăn lại: 
 
- Mày chưa biết ngưá»i ta là ai mà sao nói những chuyện đó? Lạ hoắc lạ hươ... 
 
Hừ! Thế Vỹ chợt thấy bất mãn. Ban nãy nếu không được chàng cứu giúp, thì chưa hẳn là đã thoát thân, váºy mà bây giá» lại nói chuyện vô Æ¡n như váºá»· Chán tháºt? 
 
Nhưng Thế Vỹ chỉ lạnh lùng nói: 
 
- Thôi được không muốn nói thì thôị Tôi cÅ©ng không rảnh đâu mà để tâm đến chuyện mấy ngưá»á»‹ Bây giá» thì xong rồi đưá»ng ai nấy đị Tôi lo chuyện tôi, chào nhé!. 
 
Thế Vỹ nói, rồi quay lưng bá» Ä‘i, nhưng chỉ má»›i bước được có mấy bước, thì nghe có tiếng Thanh Thanh gá»i giáºt lại: 
 
- ê này, anh kia! ChỠmột chút đã nàỠ
 
Thế Vỹ quay lại: 
 
- Saá» 
 
Thanh Thanh kéo Thảo Nhi theo, nói: 
 
- Thế này nàỵ Chúng tôi bây giá», không có má»™t đồng xu trong túị Mà tôi biết là anh hiện có Ä‘em theo tiá»n, không biết là anh có thể... có thể... 
 
Thanh Thanh ấp úng, rồi như chợt nghĩ ra rồi nàng tháo lấy chiếc vòng màu vàng trên tay, trên cổ xuống đưa cả cho Thế Vỹ. 
 
- Anh cầm hết những thứ này... Coi như tôi cầm thế cho anh... Rồi anh cho chị em tôi má»™t Ãt tiá»n. ÄÆ°á»£c chứ? 
 
Thế Vỹ nhún vai: 
 
- Thế à? Tôi đâu có mở tiệm cầm đồ đâủ 
 
Thanh Thanh thấy lúng túng: 
 
- Váºy thì... Váºy thì... Tôi bán đứt cho anh váºá»· 
 
Thế Vỹ lại cưá»i lá»›n: 
 
- Bán đứt? Cô làm gì ra lại xem tôi như má»™t tay buôn bán vàng chuyên nghiệp váºá»· 
 
Thanh Thanh nổi giáºn nói: 
 
- Cái anh này rõ là khó chịủ Cái gì anh cÅ©ng không chịụ Anh thấy đấy bá»n này không có tiá»n mặt má»›i cần anh đến chá»›. 
 
Thế Vỹ móc trong túi ra má»™t số tiá»n đưa cho Thanh Thanh: 
 
- Nếu váºy thì... tôi tặng cô má»™t Ãt đây, cô không cần phải thế chấp gì cả. 
 
Thanh Thanh lùi lạị 
 
- Không được. Tôi không xin xỠai cả, nếu anh không chịu trao đổi thì thôi... 
 
Cô gái cÅ©ng có vẻ ngang ngược. Nhưng Thế Vỹ đâu chịu thua, không nháºn thì thôị Thế Vỹ cho tiá»n trở lại baá» 
 
-Nếu cô không lấy thì tùy cá»™ Váºy bây giá» chúng ta đưá»ng ai nấy Ä‘i nhé? 
 
Rồi Thế Vỹ lại tiếp tục bước. Nhưng chỉ má»›i có mấy bước lại nghe tiếng chân Ä‘uổi theo phÃa saụ Thế Vỹ quay lạị Vẫn là hai cô gái ban nãỵ Thế Vỹ nhăn mặt: 
 
- á»’! sao váºy, làm gì mà má»™t cô gái lá»›n dẫn theo má»™t cô gái nhá» cứ lẽo đẽo theo tôỉ Chiá»u tối rồi sao không quay vá» nhà? Theo tôi có Ãch lợi gì chứ? 
 
Bé Thảo Nhi lên tiếng: 
 
- Nhưng mà... nhưng mà... Chúng tôi nào có nhà đâu mà v� 
 
Thế Vỹ ngẩn ra: 
 
- Không có nhà à? Ngưá»i có vẻ con nhà đàng hoàng như váºy, mà sao bảo là không có nhà chứ? 
 
Bé Thảo Nhi vá»™i giải thÃch: 
 
- Thì chuyện là thế này nàỵ 
 
Nhưng con bé chưa kịp nói thêm thì Thanh Thanh lại đẩy nhẹ nó ra: 
 
- Sao em lại lắm lá»i váºá»· Ngưá»i ta là ngưá»i lạ lại không muốn nghe mà em chẳng thấy mặt ngưá»i ta Ä‘ang khó đăm đăm á» 
 
Thế Vỹ bực mình, chàng chau mày nói: 
 
- Hừ! Cái con ngưá»i rõ là hay gây sá»± thế? Tôi khó đăm đăm? Tôi hung dữ lắm à? Cô tháºt là chẳng biết Ä‘iá»á»¥ Tại sao không nghÄ© đến chuyện ban nãỵ Chạy trốn rồi được ngưá»i ta cứu còn không biết Æ¡n, ở đó mà nóị Tôi chẳng nghi ngá» cô thì thôi chứ sao... Há»i cô: Con gái gì mà mang vòng vàng, nữ trang đầy ngưá»i... Cái số vàng đó ở đâu cô có chứ? 
 
- Hừ! 
 
Thanh Thanh nghe giáºn tái mặt, nhưng không biết phải cải chÃnh làm sao vá»›i Thế Vỹ. Chỉ nói vá»›i Thảo Nhi: 
 
- Nàỵ Thảo Nhi chúng ta đi thôi em. 
 
Thảo Nhi nói: 
 
- Không được đâu, chị. Nếu bây giá» chị mà quay vỠđưá»ng cÅ©, thì lão Hào sẽ bắt chị làm lại vợ bé. Chi bằng... chúng ta Ä‘i theo anh Cả này Ä‘i... 
 
Rồi nó để Thanh Thanh đứng đó, chạy vá» phÃa Thế Vỹ ấp úng nói: 
 
- Anh Æ¡i! Tất cả những nữ trang trên ngưá»i chị Thanh Thanh là quà cưới cÅ©a lão Hào đấy, không phải đồ ăn cắp đâụ Chị Thanh Thanh bị anh hai cá»§a chị ấy gả bán cho lão HàỠMà lão ấy đã có nhiá»u vợ lắm cÆ¡... Chị Thanh Thanh không còn cách nào khác... Chỉ còn cách trốn Ä‘i... 
 
Thế Vỹ nghe giáºt mình: 
 
- Váºy à? 
 
Váºy ra Thanh Thanh là cô dâụ Thế Vỹ nhìn kỹ quần áo cá»§a Thanh Thanh Ä‘ang mặc chợt hiểu rạ Thế này là... Có nghÄ©a là Thanh Thanh đã thoát từ kiệu cưới vá» nhà chồng... áo quần cô dâu cÆ¡ mà... Cả son phấn nữạ Chứ ngưá»i con gái nông thôn bình thưá»ng làm gì lại trang Ä‘iểm son phấn? 
 
Nhưng Thế Vỹ há»i lại cho chắc ăn: 
 
- Váºy là cô đã trốn trên đưá»ng vá» nhà chồng phải không? 
 
Thanh Thanh nhìn Thế Vỹ, nhún vai: 
 
- Bắt buá»™c phải váºá»µ Bởi vì Lão kia lá»›n hÆ¡n tôi những 40 tuổi... Tôi làm sao lấy ông ta làm chồng được? Mấy hôm trước, tôi đã định trốn Ä‘i rồị Nhưng cứ bị anh chị tôi nhốt kÃn trong phòng, không làm sao thoát ra được... Chỉ còn chá» hôm naỵ Chẳng ngá» cái đám khiêng kiệu kia, Ä‘uổi theo gắt quá... 
 
Thế Vỹ nhìn Thanh Thanh rồi nhìn Thảo Nhị Bán tÃn bán nghị 
 
- Váºy thì... hai ngưá»i là... hai chị em ruá»™t à? 
 
Thảo Nhi lanh miệng nói: 
 
- Không phảị Tôi và Chị Thanh là lối xóm, nhà cũng gần nhau... nhưng mà... Chị Thanh rất yêu tôi... chị ấy thương tôi còn hơn là một đứa em ruột. 
 
Thanh Thanh tiếp lá»á»‹ 
 
- Chuyện cÅ©ng chỉ là bất đắc dÄ©. Bởi vì cả hai chúng tôi Ä‘á»u là những đứa mồi côi không cha mẹ Äá»i tôi đã khổ mà Ä‘á»i nó còn khổ hÆ¡n. Má»›i có bấy nhiêu tuổi đầu mà nó đã bị chú thÃm đày Ä‘á»a, sai vặt đủ thứ, lại còn bị đánh Ä‘áºp tháºm tệ. Ngày thưá»ng nhìn nó mà tôi còn không chịu nổị Tôi phải cáng đáng, làm giúp cho nó nhiá»u thứ. Vì váºy tôi đã có ý định bá» Ä‘i, mà để nó lại thì tá»™i quá... nên chỉ có cách mang nó theá» Có đói khổ thế nào, tôi chia xá»›t, dù sao cÅ©ng còn đỡ hÆ¡n là để sống vá»›i chú thÃm cá»§a nó. 
 
Thảo Nhi nhìn Thanh Thanh vá»›i ánh mắt trìu mến. Thế Vỹ chợt ngẩn rạ Chuyện cá»§a hai ngưá»i sao lại đầy những tình cảm lâm ly thế? 
 
Chàng cảm động há»i: 
 
- Váºy rồi bây giá»... Mấy ngưá»i định trốn Ä‘i đâủ 
 
Thảo Nhi nói: 
 
- Tôi có má»™t ngưá»i bác tên là Bác Hải... ông ấy là ngưá»i thân duy nhất biết thương tôị ông ấy hiện ở tại Phúc gia trang, xứ Dương Châụ Äúng ra, năm nào cÅ©ng váºá»µ Tết đến là bác lên Bắc để thăm tôị Nhưng năm nay không hiểu vì lý do gì, không thấy ông ấy đến. Nên tôi định cùng Chị Thanh Thanh đến đấy tìm. 
 
Thế Vỹ càng ngạc nhiên hÆ¡n, vì cái xứ Dương Châu ở táºn Giang Nam láºn, mà hai cô gái này lại chẳng có lấy má»™t đồng dÃnh túi làm sao đến được nÆ¡i đó? Thế Vỹ thấy nghi ngá»... và Vỹ nghÄ© có lẽ Thảo Nhi và Thanh Thanh Ä‘á»u không biết xứ Dương Châu nằm ở đâu nữa là... 
 
Thế Vỹ đang suy nghĩ, thì Thanh Thanh lại nóng nảy cầm nữ trang trong tay, Thanh Thanh bước tới nói: 
 
- Này, nãy giá» anh cứ há»i tá»›i há»i lui, hết chuyện này đến chuyện khác, lòng vòng mãị Anh bắt chúng tôi phải kể chuyện cá»§a mình ra cho anh nghẹ Bây giá» tôi há»i tháºt. Anh nói đị Anh có sẵn sàng giúp bá»n tôi không? Có chịu cầm thế những thứ này không chứ? 
 
Rốt cuộc rồi cũng trở lại chuyện cầm thế. Thế Vỹ nhìn Thanh Thanh chỉ yên lặng. 
 
Chuyện đó hình như làm Thanh Thanh nổi giáºn 
 
- Tôi biết ngay mà... Anh đâu có ý giúp bá»n nàỵ Thôi váºy cÅ©ng tốt. Thảo Nhi, chúng ta Ä‘i thôi, không cần đến ai nữa hết! 
 
Và kéo Thảo Nhi, Thanh Thanh quay lưng định bỠđị Nhưng Thảo Nhi do dự: 
 
- Nhưng mà... nhưng mà... chúng ta đi đâu mới được chứ? 
 
- Äi đâu à? Miá»…n chúng ta không cùng Ä‘i má»™t đưá»ng vá»›i anh ta là được rồị 
 
Thanh Thanh cứng cá»i nóị Thế Vỹ lắc đầu, con ngưá»i đâu mà khó chịu như váºá»µ Vỹ còn chưa phản ứng thì thấy Thảo Nhi nói: 
 
- Chị làm gì khó tánh như váºá»· Em thấy thì... anh ấy cÅ©ng là ngưá»i tốt cÆ¡ mà? 
 
- Làm sao biết là tốt hay xấủ Nếu tốt tại sao phải trốn lên xe ngựả Còn mang theo cả má»™t xách bạc... Số tiá»n đó từ đâu có, làm sao ta biết? 
 
Thế Vỹ không nhịn được. 
 
- Hay lắm, cứ coi tôi như má»™t ngưá»i xấu Ä‘i, váºy cô đừng nhỠđến tôi nữa nhé? 
 
Và quay qua Thảo Nhị Thế Vỹ nói: 
 
- Này Thảo Nhi, em hãy đến đây, tôi có chuyện muốn nói với em đâỵ 
 
Thảo Nhi vá»™i bước đến. Thế Vỹ há»i: 
 
- Các ngưá»i muốn cầm thế đồ phải không? Tôi lại không thÃch làm ăn vá»›i cô chị cá»§a em. Nhưng tôi sẳn sàng vá»›i em. Nào em có những thứ gì đáng giá nàỠHãy mang ra đâỵ Tôi xem nàỠ
 
Thảo Nhi suy nghĩ rồi lắc đầụ 
 
- Em chẳng có thứ nào cả! 
 
Thế Vỹ khuyến khÃch. 
 
- Hãy nghĩ kỹ xem? Cái gì cũng được, cái gì tôi cũng cầm hết! 
 
Thảo Nhi nghĩ ngợi, rồi lấy túi vải trên lưng xuống. 
 
- Tôi... Tôi... Tôi chỉ có cái này... 
 
Thế Vỹ tò mò. 
 
- Thế trong đó có những thứ gì váºá»· 
 
Thanh Thanh đứng yên, nghÄ© Ä‘iá»u Thế Vỹ làm chẳng qua là để đối phó vá»›i mình. Trong lúc đó bé Thảo Nhi cháºm rãi tháo dây cá»™t túi xách rạ Nó đặt xuống đất, ngoài mấy bá»™ quần áo ra, còn những thứ lặt vặt khác. Nó nhặt từng cái để lên tảng đá bên đưá»ng. Giải thÃch: 
 
- Äây là sợi dây để treo đồng hồ quả lắc, bác Hải đã cho em... Còn đây là những tấm giấy kẹo mà bác Hải đã cho em ăn. Giấy bóng đẹp nên em không nỡ ném bá». Äây là tấm vé tàu há»a mà lần trước bác Hải đã dùng nó để đến thăm em, em cÅ©ng quà nó vô cùng, còn đây là mấy cá»ng tóc bạc mà lần trước em đã nhổ cho bác ấy... 
 
Thảo Nhi còn nhặt lên hai hòn bi thủy tinh mà nó đã chùi bóng láng đưa lên cho Thế Vỹ thấỵ 
 
- Chỉ có còn cái này... Có lẽ là đáng giá nhất vá»›i anh. Bác Hải trên đưá»ng đến thăm đã mua cho em. 
 
Những cái mà Thảo Nhi có, rõ tháºt vô nghÄ©a vá»›i má»i ngưá»á»‹ Nhưng vá»›i con bé đó là những ká»· niệm vô giá. Vì váºy khi nghe Thảo Nhi trình bàỵ Thế Vỹ đã xúc động tháºt sá»±, chàng gáºt đầụ 
 
-Tất cả những cái mà em vừa bày ra, anh Ä‘á»u thấy quý, Ä‘á»u thÃch hết... nó đáng giá cả. 
 
Bé Thảo Nhi tròn mắt: 
 
- Nó có giá tháºt à? 
 
- Ờ... Vì thế... anh đồng ý... Anh sẳn sàng cầm thế hết những cái này của em. 
 
Rồi Thế Vỹ móc tiá»n trong túi ra, lẩm bẩm tÃnh: 
 
- Äể xem tất cả phải cần khoảng bao nhiêu này... có phải em định đến Dương Châu phải không? Muốn đến Dương Châu tốn tiá»n mua vé nè... Mà không biết ở đấy có tàu chạy suốt không? Nếu không, phải còn đổi xe nữạ Trên đưá»ng còn phải mướn khách sạn... rồi đổi tàu... 
 
Thế Vỹ nhìn lên, chợt bắt gặp cặp mắt giáºn dữ cá»§a Thanh Thanh, cái ánh mắt không hẳn chỉ hung dữ mà còn đầy bất mãn, khó chịu... Thế Vỹ còn Ä‘ang ngạc nhiên thì... 
 
Thanh Thanh bước tới, hất hàm với Thế Vỹ: 
 
- Thế nàỠAnh định cầm thế những món này cá»§a bé Thảo Nhi tháºt à? Sao anh bất nhân váºá»· Còn những món nữ trang này sao không nháºn? Nó hoàn toàn vô nghÄ©a vá»›i tôi cÆ¡ mà! 
 
Thế Vỹ đỠmặt: 
 
- Cô đánh giá con ngưá»i tôi thế nào mà nói thế? Tôi làm sao có thể lấy Ä‘i những gì quý báu cá»§a má»™t đứa bé? Äó là chưa nói má»—i má»™t món đồ kia, Ä‘á»u đầy ắp bóng dáng bác Hải cá»§a bé Thảo Nhỉ Nó đã tÃch luỹ, để dành lại những ký ức tốt đẹp nhất cá»§a nó... 
 
Rồi Thế Vỹ cuối xuống nhặt hộ Thảo Nhi những thứ lặt vặt đó, để lại vào túi vải cho con bé, Thế Vỹ nói với Thảo Nhi: 
 
- Những món này, ta gởi lại cho em. Còn tiá»n, như ta cho mượn. Ta không sợ mất, vì dù gì cÅ©ng đã biết địa chỉ... Nhà em ở Phúc gia trang xứ Dương Châu phải không? 
 
Thế Vỹ ngưng lại và quay sang Thanh Thanh. Chàng còn bất mãn, nhưng cố dằn xuống. Suy nghĩ một chút. Thế Vỹ nói: 
 
- Chắc phải có tấm bản đồ nghiên cứu xem từ đây đến Dương Châu phải đi thế nàỠ
 
Và sau đấỵ Thế Vỹ cÅ©ng mượn được bản đồ. Dân quê há» rất sốt sắng nhất là vá»›i những ngưá»i có há»c. HỠđã mượn giùm chàng tấm bản đồ ở há»™i đồng xã gần đấỵ 
 
Thế Vỹ mở rá»™ng tấm bản đồ rạ Nhìn vào thấy nhức đầu ngaỵ Vì con đưá»ng xa vá»i vợị Thế Vỹ còn phải giải thÃch. Äến bây giá» Thế Vỹ má»› i biết là cả hai cô gái Ä‘á»u mù chữ... Nhưng ở thá»i bấy giá»... chuyện đó cÅ©ng không có gì là lạ... Nhất là ở nông thôn, nÆ¡i cái quan niệm phong kiến còn nặng ná». Con gái không cần há»c. Vì sá»›m muá»™n cÅ©ng lấy chồng. Có há»c nhiá»u cÅ©ng chẳng nhỠđược. Vì váºy, hai ngưá»i con gái cÅ©ng chụm đầu nhìn vào bản đồ. Nhưng chỉ giống như nhìn vào đám rừng thôị 
 
Thế Vỹ giải thÃch: 
 
- Nghe này... ngay cả con đưá»ng sắt này cÅ©ng không thể đưa hai cô đến Dương Châu được. Mấy ngưá»i phải Ä‘i từng chặng má»™t. Từ Thiên Tân, đến Tịnh Hảị Rồi Tịnh Hải mà muốn đến Thương Châu thì phải cuốc bá»™ hoặc xe bò. Sau đó má»›i đáp xe đến Tế Nam. Từ Tế Nam đến huyện Thá» thì phải còn tùy may rá»§i... Nếu không có tàu há»a thì phải ngồi xe cá nhá»› nhé! Vừa đến Phổ Khẩu là phải xuống tàu qua Qua Châụ Rồi lại đổi thuyá»n má»›i đến được Dương Châụ Mấy ngưá»i nhá»› rõ rồi chứ? 
 
Thanh Thanh tròn mắt nhìn bé Thảo Nhị Trong khi Thảo Nhi lại nuốt nước bá»t nhìn chị hàng xóm... Cả hai thấy quả rắc rốị Chắc hẳn là sẽ không nhá»› được... Ngay lúc đó. Thảo Nhi thông minh, nó nói vá»›i Thế Vỹ: 
 
- Anh Æ¡i, em biết anh là ngưá»i tốt... Váºy thì anh hãy giúp chúng em. Cùng chúng em đến Dương Châụ Khi tá»›i Dương Châu, tìm được bác Hải cá»§a em rồi, bác ấy sẽ trả lại tiá»n cho anh... Rồi anh muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i cÅ©ng được? 
 
Thảo Nhi năn nỉ, nhưng Thế Vỹ lắc đầu: 
 
- Không được, không được đâu! Tôi đã bị mấy ngưá»i làm mất nhiá»u thá»i gian rồi... Tôi không thể đưa đến táºn Dương Châu được. Thôi thì thế nàỷ Tôi đưa mấy ngưá»i đến Tịnh Hải thôị Rồi chúng ta chia tay nhé? 
 
o0o 
 
Thế là ba ngưá»i cùng Ä‘i, đến được Tịnh Hảị Há» chia tay, nhưng Thảo Nhi vẫn nài nỉ. 
 
- Anh Thế Vỹ Æ¡i, không lẽ anh không cùng Ä‘i vá»›i tụi này tháºt saá» Có anh Ä‘i chung, tụi này cái gì cÅ©ng không sợ... Anh Ä‘i chung vá»›i tụi này đỉ 
 
Trong khi Thanh Thanh lại nghiêm mặt, ngăn lại: 
 
- Này Thảo Nhi, sao em thÃch làm phiá»n ngưá»i khác như váºy, bên em còn chị mà, em sợ gì chứ? 
 
Suốt quãng đưá»ng vừa quạ Thế Vỹ và Thanh Thanh vẫn chưa hòa hợp được. Há» cứ như hai thành phần đối nghịch nhaụ Thế Vỹ nói: 
 
- Äúng rồi đấy! Thảo Nhi này... em không thấy bà chị cá»§a em dữ lắm saá» Äi vá»›i chị ấy, có ai dám ăn hiếp em được chứ? Em cứ yên tâm Ä‘i, rồi thế nào em cÅ©ng đến được xứ Dương Châu má»™t cách bình an mà... Thôi váºy là xong! Bây giá» chào mấy ngưá»i tôi đị Mong là tất cả rồi sẽ thuáºn buồn xuôi gió. Äể Thảo Nhi còn gặp bác Hải cá»§a nó. 
 
Thanh Thanh liếc nhanh vá» phÃa Thế Vỹ, hÆ¡i lo lắng, nhưng vẫn cố làm ra vẻ cứng cá»i nói: 
 
- Có thể nào thì chúng tôi cÅ©ng không dám làm phiá»n anh xin cám Æ¡n anh! 
 
Rồi chào Thế Vỹ và kéo Thảo Nhi Ä‘i vá» phÃa trước. Thảo Nhi thì khác nó có vẻ bịn rịn. Nó Ä‘i mấy bước lại quay lại nhìn. Và rồi chÃnh nhá» cái ánh mắt cá»§a Thảo Nhị Thế Vỹ cảm thấy không yên tâm... Thế Vỹ quay lại và nháºn ra má»™t Ä‘iá»á»¥ hai cô gái yếu Ä‘uối này... chắc chắn là chẳng ai bảo vệ được cả... Và đúng như Ä‘iá»u Thế Vỹ tiêu liệụ Thảo Nhi và Thanh Thanh chỉ má»›i bước Ä‘i má»™t Ä‘oạn đưá»ng ngắn là đã gặp phải hai tay lưu manh. 
 
Lúc bấy giá» trá»i đã nhá nhem tối, hai gã lưu manh từ trong bụi cá» chui rạ Bá»n chúng chặn trước mặt Thảo Nhi và Thanh Thanh. Bốn con mắt thao láo nhìn Thanh Thanh nụ cưá»i nham hiểm.Thanh Thanh chợt hiểụ Tai há»a sắp đến rồi! Nhưng nàng vẫn cố bình tÄ©nh, há»i: 
 
- Mấy anh định làm gì váºá»· Äừng quấy rầy, nhà cha mẹ tôi ở đầu xóm kia thôị 
 
Má»™t gã chống tay cưá»i lá»›n: 
 
- Váºy à? HỠở đâủ Má»i há» ra đây, tôi muốn được bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu tôi má»™t chút! 
 
Thanh Thanh nghe nói sợ hãi lùi ra saụ Nhưng ngay lúc đó, tên lưu manh còn lại đứng sau đã chụp vai nàng lạị 
 
- à! à! Con bé này đẹp quá! Ở đâu chúng mình không thấy váºá»· Nó chẳng phải là dân trong làng mình... 
 
Váºy thì... Thầy bói nói đúng. Hôm nay chúng mình gặp số đào hoạ Ha! Ha! khoái quá! 
 
Bé Thảo Nhi hét lớn: 
 
- Hãy buông chị tôi ra! ông anh cả tôi sắp đến đâỵ ông ấy cao lá»›n lại khoẻ lắm, quáºt má»™t cái là mấy ngưá»i sẽ chết tươi ngay! 
 
Gã lưu manh đứng trước nói: 
 
- Váºy à? Váºy thì hãy má»i luôn cả ông anh Cả nhà mi ra đây, để tao há»i thăm sức khoẻ. 
 
Nhưng gã vừa dứt lá»i thì Thế Vỹ đã bước tớị Chàng vung má»™t đấm vào mặt gã, miệng hét: 
 
- ông anh bây có mặt đâỵ Há»i thăm thì cứ há»i Ä‘i! 
 
Bé Thảo Nhi vừa trông thấy Thế Vỹ đã mừng rỡ kêu lên: 
 
- á»’ anh Thế Vỹ! Anh hãy đấm cho bá»n há» má»™t tráºn, cho há» biết thân Ä‘i! 
 
Sá»± xuất hiện bất ngá» cá»§a Thế Vỹ, rõ là làm hai tay lưu manh ngạc nhiên. Nhưng rồi, chúng cÅ©ng nhanh chóng lấy lại được bình tÄ©nh. Chúng giáºn dữ hét: 
 
- à! Cái tay này... mi từ đâu bò ra mạo nháºn. Muốn phá đám bá»n này phải không? Váºy là mày muốn chết rồi! Này anh bạn, mình hãy vặt lông nó Ä‘i! 
 
Và dÄ© nhiên, kế tiếp là má»™t màn quyết chiến. Tá»™i nghiệp. Thế Vỹ tuy to con, nhưng từ nào đến giá» chỉ là công tá» bá»™t, đâu có kinh nghiệm đánh nhaụ Vì váºy chỉ được mấy cú đầu... Còn sau đó diá»…n biến thế nào, Thế Vỹ hoàn toàn không nhá»› nữa... Chỉ biết trong tráºn đó, Thanh Thanh và Thảo Nhi cÅ©ng có giúp sức. Hai cô gái này thấy Thế Vỹ bị áp đảo, đã nhảy vào cuá»™c chiến. Dù không biết đánh nhaụ Nhưng má»™t ngưá»i cÅ©ng cố nắm tóc gã lưu manh còn lại kéo, ngưá»i khác dùng miệng cắn. Những món đòn này cÅ©ng khá hữu hiệụ Và tráºn đánh đó, rõ ràng là cÅ©ng 'long trá»i lở đất'. Nhưng ưu thế cuối cùng chẳng phải ở phÃa cá»§a Thế Vỹ. Bởi vì, Thế Vỹ còn nhá»›... Sau đó... Hình như có má»™t tay du đãng, dùng cây hết sức giáng mạnh vào đầu Thế Vỹ. Sau đó Thế Vỹ hoàn toàn không biết gì nữạ 
 
Lúc tỉnh dáºá»µ Thế Vỹ chỉ thấy mình Ä‘ang nằm bên cạnh má»™t con suốị Thảo Nhi và Thanh Thanh thì ở cạnh. Há» Ä‘ang giặt khăn lau mặt, lau những vết thương trên ngưá»i chàng. Gần đó còn có mấy ông tiá»u phụ HỠđứng nhìn. Vừa thấy Thế Vỹ mở mắt ra, Thanh Thanh đã mừng rỡ nói: 
 
- á»’! Anh đã tỉnh rồi, váºy là tốt, xin cảm Æ¡n trá»i pháºt! 
 
Còn bé Thảo Nhi thì khóc òa lên. 
 
- Anh Thế Vỹ Æ¡i anh Thế Vỹ... Anh đừng có chết nhé? Anh anh hùng lắm, dÅ©ng cảm lắm... má»™t mình anh mà đánh tá»›i hai thằng. Anh đã cứu chúng em. Nhưng bá»n nó tiểu nhân quá. Nó đã dùng cây đánh anh. Bây giá» làm saá» Anh thấy thế nàỠCó Ä‘au lắm không? 
 
Má»™t ông tiá»u phu bước tá»›i, vá»— nhẹ lên vai Thảo Nhị 
 
- Yên tâm đi con gáị Anh Cả con chỉ bị thương nhẹ thôi rồi sẽ chẳng sao đâụ Bây giỠtất cả hãy vỠnhà ta nghỉ ngơi nhé! 
 
Rồi ông quay qua, nói với Thế Vỹ. 
 
- CÅ©ng may là lúc đó chúng tôi Ä‘i ngang quạ Nên bá»n lưu manh kia má»›i bị Ä‘uổi đị Mà này, ngưá»i anh em kia, ba anh em mấy ngưá»i từ đâu đến? Và định Ä‘i đâu váºy hở? 
 
Thế Vỹ định nói tháºt là ba ngưá»i không phải là anh em, nhưng rồi không biết nghÄ© sao Thế Vỹ, chỉ nói: 
 
- Chúng tôi... Chúng tôi từ Bắc Kinh đến và định đi vỠDương Châụ 
 
Bé Thảo Nhi nghe nói đã mừng rỡ. 
 
- Ồ anh Thế Vỹ, anh sẽ cùng đi với chúng em chứ? 
 
Thế Vỹ nắm lấy bàm tay nhỠnhắn đang run rẩy vì xúc động của Thảo Nhi, và liếc nhanh sang Thanh Thanh nói: 
 
- Ờ, á»... Anh sẽ cùng Ä‘i vá»›i em. 
  
  
 	
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này: 
	
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
        
		    
  Chữ ký cá»§a quykiemtu      Rượu gặp bạn hiá»n ngàn chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
          
		 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				26-09-2008, 09:09 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			02 
 
 
 
 
 
Chá»§ nhân cá»§a Phúc Gia Trang ở Dương Châu là Phúc Chấn Äình, năm nay đã lên trên 50 tuổi, là ngưá»i có máu mặt, nổi tiếng cả má»™t vùng. Tài sản ông nhiá»u vô số kể. Ngoài má»™t mảnh vưá»n tháºt lá»›n ở ngoại ô, ông còn mấy xưởng thêu, xưởng dệt, rồi ruá»™ng hạng nhất, đồi trà... má»™t ngưá»i thành công trên sá»± nghiệp như váºy đúng ra phải có cuá»™c sống ngáºp đầy hạnh phúc. Nhưng tiếc thay, ông Phúc Chấn Äình lại không được như váºá»µ Niá»m vui trốn lánh ông từ lâu lắm rồị 
 
Äó là chuyện mưá»i năm vá» trước. Khi đứa con trai duy nhất cá»§a ông lìa bá» cõi Ä‘á»á»‹ Từ đó, cuá»™c Ä‘á»i như mất hết ý nghÄ©a, ông Chấn Äình không còn thấy Ä‘á»i có còn gì đáng để Ä‘eo Ä‘uổi nữả Nhưng... Há»a lại vô đơn chÃ, kế tiếp, ngưá»i vợ duy nhất và quý yêu cá»§a ông, bà Tịnh Chị Vì mất con, ngày khóc đêm khóc. Äôi mắt đã trở nên mù lòạ Từ đó bà không trông thấy gì nữa, tâm trà cÅ©ng gần như rối loạn đỉ Äi đâu, bà Tịnh Chi cÅ©ng cần có ngưá»i dìụ May mà còn có ngưá»i tá»› trung thành là Nguyệt Nương hết lòng chăm sóc. Cả má»™t vương quốc lá»›n như Phúc gia trang, có gia Ä‘inh, a đầu, tì nữ... nhưng lại vắng hẳn tiếng cưá»á»‹ Lúc nào ngưá»i ta cÅ©ng chỉ nghe tiếng la hét cá»§a chá»§ nhân, tiếng than vãn cá»§a bà chá»§, không khà thê lương buồn tẻ. Phúc gia trang trở thành má»™t thứ vưá»n hoang, âm u, tuyệt vá»ng. 
 
Thế mà... Hôm ấỵ Phúc gia trang lại xuất hiện ba ngưá»i khách bất ngá». 
 
Khi Thế Vỹ, Thanh Thanh và Thảo Nhi đứng trước đôi cổng to cá»§a nhà há» Phúc. HỠđã lo lắng hồi há»™p vì ngôi nhà quá đồ sá»™. Ngoài cái bá» tưá»ng cao bao bá»c bên ngoài, bên trong còn có cả má»™t vưá»n hoa rá»™ng lá»›n. Nếu Thế Vỹ không biết chữ, không nhìn thấy tấm bảng thiếp vàng trên cao vá»›i ba chữ 'Phúc Gia Trang' thì chàng đả bá» Ä‘i, vì đã tưởng đó là dinh thá»± cá»§a má»™t quan to nào đấy... Tất cả tại bé Thảo Nhi cả. Nó nôn nóng được gặp ngưá»i thân, mà ngưá»i thân lại ở trong nhà to lá»›n nàỵ Thế Vỹ tá»™i nghiệp con bé. Nó đã bá» công vượt sông núi gần má»™t tháng trá»á»‹ Äến đây thì ngưá»i nào cÅ©ng bụi lấm, phong trần. Nhất là Thế Vỹ có vẻ luá»™m thuá»™m làm saá» Khi mà vết thương trên đầu chưa lành hẳn. Thỉnh thoảng nó cứ hành Ä‘aụ Còn nữa... Äi bá»™ nhiá»u quá, tay chân gần như má»i nhừ, mà thân thể cứ sốt cao, Thế Vỹ cÅ©ng muốn tìm má»™t chá»— nghỉ chân. 
 
Ngưá»i ra mở cá»a cho há» là lão tá»› già tên là Trưá»ng Quý. Nhìn thấy ba ngưá»i ăn mặc lam lÅ©. ông ta đã ngạc nhiên há»i: 
 
- Mấy ngưá»i định tìm aỉ 
 
Thế Vỹ lễ phép: 
 
- Dạ xin lỗị Ở đây có ông bác nào tên là Lý Äại Hải không? 
 
ông lão Trưá»ng Quý nhăn mặt: 
 
- Lý Äại Hải à? ông ấy không có ở đây, hãy Ä‘i nÆ¡i khác tìm. 
 
Và ông ta định bỠđi vào trong, nhưng Thế Vỹ đã nhanh chân: 
 
- Khoan đã, khoan đã. ông Hải nói là ở Phúc gia trang cơ mà. Sao bác bảo là không có? 
 
- ông ta nói váºy à? Cáºu tá»± nghÄ© xem có lý không. ông ta là há» Lý. Còn nhà này há» Phúc. Làm sao có chuyện đó được? 
 
Lão Trưá»ng Quý nói, rồi tiếp: 
 
- Tóm lại, là các ngưá»i Ä‘i đị ông ta không có ở đây đâụ 
 
Bé Thảo Nhi nhanh chân bước tới: 
 
- Äi đâu bây giá»? Bác Hải rõ ràng đã nói vá»›i con, nÆ¡i ở cá»§a bác ấy là ở đâỵ Làm sao bác ấy lại nói dối cháu được? 
 
Và bất kể sá»± ngăn cản cá»§a ông Trưá»ng Quý, nó chạy ùa vào nhà, vừa chạy vừa gá»i lá»›n: 
 
- Bác Hải ơi, bác Hải... bác ở đâu ra đi! Con là Thảo Nhi đâỵ Con đến tìm bác nè... Bác Hải ơi! Bác Hải... 
 
Lão Trưá»ng Quý tái mặt hét: 
 
- Này này! Con bé kia ra đâỵ Äã bảo là lão ta không có ở đâỷ sao lại chạy càn vào nhà ngưá»i ta làm ồn lên như váºá»· 
 
Thế Vỹ thấy tình hình căng thẳng, Ä‘uổi theo gá»i: 
 
- Này Thảo Nhi ra đâỵ Hãy bình tÄ©nh nào, để anh há»i ngưá»i ta cho rõ ràng xem. 
 
Thanh Thanh cũng chạy vào, kéo tay Thảo Nhi lại: 
 
- Thảo Nhi này! Thảo Nhi! đừng có làm ồn thế. 
 
Giữa lúc đó, tháºt tình cá», Nguyệt Nương Ä‘ang dìu bà Tịnh Chi Ä‘i trong vưá»n, bà Tịnh Chi tuy mù mắt, nhưng tai lại rất thÃnh. 
 
- Chuyện gì ồn ào thế, Nguyệt Nương. Cô hãy mau ra đấy xem! 
 
Nguyệt Nương lá»›n tiếng nói vá»ng ra: 
 
- Lão Trưá»ng Quý nàỵ Chuyện gì váºá»· đừng có làm ồn để phu nhân bị kinh động nhẹ 
 
CÅ©ng lúc đó Nguyệt Nương đã trông thấy cả ba ngưá»á»‹ Bà giáºt mình. Nhà há» Phúc mấy năm naỵ Ngoài những ngưá»i trong nhà và lối xóm. Chẳng bao giá» có khách lạ cả. 
 
Thế Vỹ lạnh lẹ bước tá»›i, vòng tay trước mặt hai ngưá»i đàn bà. 
 
- Dạ xin lá»—i, chúng tôi là những ngưá»i xa đến, định tìm ngưá»i thân thôị 
 
Và quay sang chỉ bé Thảo Nhi, Thế Vỹ tiếp: 
 
- Cái con bé này đây nó có tên là Thảo Nhị Nó là cháu gái cá»§a ông Lý Äại Hải từ phương Bắc xuôi đến Dương Châu này, chỉ là muốn Ä‘oàn tụ vá»›i ngưá»i thân. Nhưng nghe nói là ông Lý Äại Hải không còn ở đây nữạ Váºy quý ngài có thể cho chúng tôi biết, bây giỠông ấy ở đâu không? 
 
- Ai đấỷ Ai đấỷ Tôi vừa nghe tiếng má»™t ngưá»i trẻ tuổi nóị Ai váºá»· Ai váºá»· 
 
Äôi tay bà qươ quào như muốn chụp lấy má»™t cái gì. 
 
- Trá»i Æ¡i! ở đâu rồỉ Sao không nói nữa đỉ nói cho tôi nghe, tôi muốn nghe rõ. Nói Ä‘i! 
 
Nguyệt Nương nắm lấy bàn tay đang qươ quào ở khoảng không của bà Tịnh Chi, nói: 
 
- Phu nhân Æ¡i, phu nhân! ở đây có ba ngưá»i khách lạ không quen biết, hỠđến mục Ä‘Ãch để tìm Lý Äại Hải đấỵ.. 
 
Bà Tịnh Chi vùng ra nói: 
 
- Äừng có ngăn cản tôi! Hãy lên tiếng nữa Ä‘i, cáºu Hai, tại sao cáºu không nói gì cả. Tôi van cáºu mà. Cáºu hãy nói nữa Ä‘i! 
 
Thế Vỹ bấy giá» má»›i giáºt mình. Chàng nhìn kỹ ngưá»i đàn bà mù trước mặt, Thế Vỹ không biết phải phản ứng ra saá» Bé Thảo Nhi cÅ©ng có vẻ sợ hãi, nó sà vào lòng Thanh Thanh. 
 
Bà Tịnh Chi vẫn bước đến, giá»ng thê lương: 
 
- Sao váºá»· Sao chẳng chịu lên tiếng nữạ Äừng có đày Ä‘á»a lão gìa mù lòa này mà... 
 
Thế Vỹ bị những lá»i trên làm cảm động, vá»™i nói: 
 
- Thôi được rồi, để tôi nóị Thưa bà... Nếu tôi không lầm thì bà đã nhầm lẫn giá»ng nói cá»§a tôi vá»›i ngưá»i nào đó. Tháºt ra tôi chỉ là má»™t ngưá»i xa lạ. 
 
- Ngưá»i xa lạ. 
 
Bà Tịnh Chi càng run rẩy hơn. Hình như bà đang ở trạng thái xúc động quá độ. Bà chụp lấy tay Thế Vỹ, kêu lên: 
 
- Không! không! không! tại sao váºá»· tại sao con cứ nói mình là ngưá»i xa lạ? Con là Nguyên Khảị Con là con cá»§a trai yêu quà cá»§a ta mà? Con đã trở vá»! Trá»i Æ¡i! ta cảm Æ¡n trá»i pháºt. Cuối cùng rồi con cÅ©ng trở vá». Nguyên Khải ơị Con có biết, ta đã chá», đã đợi con. Ta đã khổ biết bao nhiêu rồi không? 
 
Thế Vỹ bàng hoàng. Những hiểu lầm này làm Thế Vỹ lúng túng, Thế Vỹ muốn vùng thoát khá»i bàn tay bà lão, nhưng không đành. Äầu chàng bất ngá» lại nhức bưng lên. 
 
- Bà lão Æ¡i, bà đã nhìn lầm ngưá»i rồi, tôi không phải là Nguyên Khải nào cả. Tôi há» Hà, Hà Thế Vỹ. Tôi là ngưá»i từ Bắc Kinh đến. 
 
Thế Vỹ nói, Nguyệt Nương cÅ©ng bước tá»›i nắm tay bà Tịnh Chi, mục Ä‘Ãch là định gỡ ra cho Thế Vỹ, bà nói: 
 
- Phu nhân này, phu nhân! Äây nào có phải công tá» nhà mình đâu, phu nhân đã nháºn sai ngưá»i rồi, nháºn sai tháºt đấy, phu nhân hãy buông ngưá»i ta ra đị 
 
Bà Tịnh Chi vừa khóc vừa nói: 
 
- Ta không nhầm lẫn đâu! Giá»ng nói cá»§a con trai ta mà, làm sao ta có thể không phân biệt được. Nguyên Khải con! Mẹ biết là con đã háºn cha mẹ lắm. Con không chịu tha thứ. Nhưng mà... con hãy nghÄ© lại đị Dù gì con cÅ©ng là con cá»§a ta, không lẽ con không chịu nháºn cả mẹ... 
 
Thanh Thanh thấy chuyện càng lúc càng rắc rối, không dằn được bước tới phụ Nguyệt Nương gỡ tay bà Tịnh Chi rạ 
 
- Bà này kỳ không? Hãy buông anh Thế Vỹ ra chứ? Anh ấy lần đầu tiên đến xứ Dương Châu này, lần đầu tiên đến đây làm sao có thể là con trai của bà được chứ? 
 
Thảo Nhi cÅ©ng tiếp lá»i: 
 
- Äúng rồi! Äúng rồi đấỵ Chúng tôi đến đây chỉ là để tìm bác Hải thôị 
 
Nhưng ngay lúc đó, bà Tịnh Chi quay qua hướng Thanh Thanh. 
 
- Cô là aỉ 
 
Thanh Thanh giáºt mình. 
 
- Dạ... dạ... Con là... em gái của anh ấy! 
 
Bà Tịnh Chi lắc đầu nói lớn: 
 
- Không phải... Mi là Nhược Lan phải không? 
 
Thanh Thanh tròn mắt. Sao có chuyện kỳ cục váºá»· Hết hiểu lầm này đến hiểu lầm khác, Thanh còn chưa biết thế nào thì đã nghe bà Nguyệt Nương nói vá»›i ông Trưá»ng Quý. 
 
- Hết thuốc chữa rồi, ông hãy Ä‘i má»i lão gia ra Ä‘i! 
 
- Vâng. 
 
Rồi ông Trưá»ng Quý vá»™i vã rút lui vào trong. 
 
Còn lại, Thanh Thanh vá»™i Ä‘Ãnh chÃnh: 
 
- Tôi không phải là Nhược Lan, tên tôi là Thanh Thanh! 
 
Bà Tịnh Chi lắc đầu: 
 
- Ngay cả cái tên, bá»n bây cÅ©ng thay đổị Thôi được! Xanh xanh đỠđỠgì cÅ©ng được, bây giá» mẹ đã thừa nháºn con, bắt đầu từ giây phút nàỵ Con sẽ là dâu con cá»§a tạ Con đồng ý chứ? 
 
Thanh Thanh vội vã nói: 
 
- Không được! không được! Con không phải là dâu con của bà. 
 
Bà Tịnh Chi lá»›n tiếng nói làm cả Thanh Thanh giáºt mình: 
 
- Con không được cãi! Bây giỠcon hãy đứng qua một bên để ta nói chuyện với Nguyên Khảị 
 
Và bà kéo mạnh Thế Vỹ vào lòng, ôm chặt như má»™t đứa con nÃt. Bà vừa khóc vừa nói: 
 
- Bá»n con rồi cÅ©ng vỠđâỵ Mẹ đã thừa nháºn Nhược Lan là dâu thì bá»n con đừng bá» mẹ Ä‘i nữa... Nhược Lan con cÅ©ng đừng giành lấy Nguyên Khải cá»§a mẹ. Còn tất cả những chuyện cÅ©. Tụi con cÅ©ng hiểu chá» Tất cả Ä‘á»u là sai lầm cá»§a cha con chứ không phải mẹ. Tụi con đừng trách mẹ. Nguyên Khải này! Nguyên Khải! Con phải thương mẹ chứ? Con không nhìn thấy đôi mắt cá»§a mẹ saá» Nó đã mù lòa vì quá nhá»› thương con. Con phải thấy chứ? 
 
Thế Vỹ trong lúc đầu lại nhức như búa bổ, thấy choáng váng và thấy như ngất đi, chàng nói: 
 
- Thưa bà... Xin bà đừng lắc mạnh con nữạ Tháºt tình con chẳng biết chuyện gì đã xảy ra ở đâỵ Con mệt quá, trá»i đất Ä‘ang quay mòng. Con không chịu nổi nữạ 
 
Bé Thảo Nhi chen vào: 
 
- Vâng, đúng đấy bà ạ. Anh con bị thương ở đầụ Vết thương còn chưa lành. Bà đừng có xiết mạnh anh ấy quá. 
 
Bà Tịnh Chi chợt kinh hoảng lên, bà sỠsoạng: 
 
- Cái gì? Lại bị thương ở đầu nữa à? đâu bị thương chá»— nào đâủ để mẹ sá» xem? Trá»i Æ¡i... Nguyệt Nương... Nguyệt Nương đâu rồỉ Mau bảo lão Trưá»ng Quý Ä‘i gá»i lương y đến! đến mau! 
 
Äang lúc tình hình chưa ngã ngÅ©, thì ông Chấn Äình đã bước rạ ông có vẻ rất nghiêm khắc. Sá»± xuất hiện cá»§a ông làm má»i ngưá»i Ä‘á»u khiếp sợ. ông vừa ra đến, đã hét: 
 
- Tịnh Chi này! Tịnh Chi! em làm gì ồn thế? Em đã uống thuốc chưả tại sao kỳ quặc thế nàỷ ôm ngưá»i lạ vào ngưá»i không ra cái thể thống gì cả. Có buông ra ngay không? 
 
Bà Tịnh Chi vẫn đứng yên, ông lớn tiếng: 
 
- Tôi bảo là buông ra! Bà có nghe tôi không? 
 
Bà Tịnh Chi có vẻ sợ hãị Mặt bà tái Ä‘i, nhưng đôi tay vừa lÆ¡i ra thì chợt như sợ Ä‘iá»u gì, bà ôm chặt hÆ¡n nữạ Bà hướng mặt vá» phÃa chồng, giá»ng trách móc: 
 
- Anh Äình, đã mưá»i năm quạ Anh đã chia rẽ mẹ con tôi anh làm tôi Ä‘au khổ muốn chết Ä‘i được. Bây giá» nó đã vá»... sao anh còn nhẫn tâm làm Ä‘iá»u đó. Không! Có thể nào em cÅ©ng không để cho anh cắt đứt tình mẹ con em lần nữa đâụ Anh có giết em chết cÅ©ng được. Nhưng em... Em sẽ không để con em bá» Ä‘i nữa, sẽ không bao giá»... 
 
ông Chấn Äình quát: 
 
- Tháºt đã hết thuốc chữa rồi! 
 
Và ông bước tới kéo mạnh tay bà Tịnh Chi rạ 
 
- Em phải buông ra! Buông tay ra không? 
 
Bà Tịnh Chi càng ghì chặt: 
 
- Không! không! không buông ra đâu! 
 
Và thế hai ngưỠcứ giằng cỠThế Vỹ đứng giữa bị lắc như cây gỗ, Vỹ muốn nói nhưng không nói được gì cả. Trước mặt chàng tối sầm lại, và không chàng lại ngất đi không còn biết gì nữa. 
 
**** 
 
Và Thế Vỹ đã ngã bệnh. 
 
Trong ký ức từ nhá» cho mãi đến giá». Thế Vỹ gần như trưởng thành từ lồng son, chưa há» biết bệnh nặng hay tai há»a gì. 
 
Váºy mà chỉ có má»™t lần bá» nhà Ä‘i hoang. Vá»›i mục Ä‘Ãch là tìm 'ý nghÄ©a cuá»™c sống', chưa gì Thế Vỹ đã gặp quá nhiá»u thá» thách. Cái giá phải trả quá đắt. Lần đầu Thế Vỹ biết chuyện cô dâu trốn chuyện vá» nhà chồng, lần đầu đánh lá»™n, lần đầu xuống Dương Châụ Lần đầu bị ngưá»i ta nháºn lầm là con... Rồi ngã bệnh phải nằm lại trong má»™t gia đình xa lạ. Như váºy là ngưá»i xưa nói cÅ©ng có lý: 'Äá»c má»™t ngàn quyển sách không bằng Ä‘i má»™t dặm đưá»ng xa'... mà Thế Vỹ thì coi như chỉ má»›i khởi đầụ Chàng không biết là rồi đây mình còn sẽ đối đầu vá»›i bao nhiêu chuyện lạ nữạ 
 
Trên giưá»ng bệnh, Thế Vỹ cứ mê cứ tỉnh suốt mấy ngày liá»n. Thế Vỹ có mê nhưng không có nghÄ©a là hoàn toàn không biết gì xảy ra chung quanh. Chàng nghe thấy hết. Có Ä‘iá»u không phản ứng được. Thế Vỹ biết mình được nằm trong má»™t chiếc phòng trang hoàng lịch sá»± không kém chiếc phòng cá»§a mình ở Bắc Kinh. Có tranh thá»§y mạc treo tưá»ng, có trưá»ng ká»·, có các tá»§ đầy ắp sách... Ngưá»i đàn bà mù lúc nào cÅ©ng ngồi bên cạnh hết: 
 
'Nguyên Khải đã trở vá»' lạị 
 
'may quá... Biết trước là con nó sẽ vá», nên tôi bắt mấy đứa nhá» phải quét dá»n phòng luôn..'. 
 
Và gần như lúc nào trong phòng cÅ©ng có ngưá»i, hết lương y bắt mạch cho thuốc, đến a hoàn mang cÆ¡m nước lên, rồi chá»§ nhân vào thăm... Riêng ngưá»i đàn bà mù thì dưá»ng như lúc nào cÅ©ng túc trá»±c bên giưá»ng... Äó là chưa nói vì không nhìn thấy, nên bà ta cứ mò mẫm nắm lấy tay Thế Vỹ vuốt ve luôn sợ Thế Vỹ rÆ¡i biến mất. 
 
Äã có mấy lần, chá»§ nhân Chấn Äình thấy xốn mắt, ra lệnh cho a hoàn kéo bà ta rạ Và Thế Vỹ đã nghe ngưá»i đàn bà Ä‘au khổ kia vừa vùng vẫy vừa khóc. 
 
- Nguyệt Nương Æ¡i, Nguyệt Nương... Em nỡ lòng như váºy saá» Em phải nói giúp vá»›i lão gia giùm ta chứ? ông ấy bây giá» Ä‘ang giáºn, Ä‘ang ghét tạ Ta nói gì cÅ©ng chẳng chịu nghẹ Nhưng ta biết. ông ấy sẽ nghe cô, Nguyệt Nương, cô hãy giúp ta, hãy van lão gia cho Nguyên Khải ở lại, rồi thế nào ta cÅ©ng chịu cả. Nếu cô muốn, ta sẵn sàng nhưá»ng cả cái chức nữ chá»§ nhân hiện nay cá»§a ta cho ngươị 
 
Nguyệt Nương cũng òa lên khóc: 
 
- Phu nhân Æ¡i! Tại sao phu nhân lại nói váºá»· Phu nhân muốn tôi chết không kịp trối á» Tôi lúc nào cÅ©ng chỉ là thân pháºn tôi tá»›, đâu dám trèo cao, tôi không muốn bị trá»i chu đất diệt... 
 
Trong khi ông Chấn Äình giáºn dữ nói: 
 
- Bà lại ăn nói lẩm cẩm gì nữa váºá»· cái ná»—i khổ tâm ấy lâu nay trong nhà còn chưa đủ saá» Bà còn định gây thêm rắc rốị Nào Hà Hoa, Thu Quế, Ngân Hạnh đâu, bá»n bây hãy đến đây, dìu phu nhân vá» phòng Ä‘i! 
 
Và ông quay sang Nguyệt Nương: 
 
- Nguyệt Nương này, bổn pháºn cá»§a cô là phải trông chừng bà ấy, mà này đã cho phu nhân uống thuốc chưả 
 
Bà Tịnh Chi gào lên khi bị kéo lôi ra ngoài: 
 
- Tôi không uống thuốc! không uống nữa! Tôi bây giá» không còn bệnh hoạn gì nữạ Nguyên Khải trở vỠđây là tôi đã hết bệnh rồị Äầu óc tôi hết sức tỉnh táo... Anh Chấn Äình! Tôi van anh! tôi lạy anh... Anh đừng chia cách mẹ con tôi nữa... hãy để mẹ con tôi được Ä‘oàn tụ. 
 
Và chuyện ồn ào đó má»™t ngày không biết xảy ra bao nhiêu lần. Thế Vỹ nhiá»u lúc thắc mắc, tại sao mình lại bị lôi cuốn vào cái bi kịch gia đình thế nàỷ Chàng rất mong là mình bình phục nhanh chóng để sá»›m rá»i khá»i nÆ¡i này, để không còn phải trá»±c diện vá»›i những rắc rối nữạ 
 
Và rồi, sang đến ngày thứ tự Cơn sốt của Thế Vỹ cũng hạ bớt. Thế Vỹ tỉnh táo hơn. 
 
Chiá»u hôm ấy, sau má»™t giấc ngá»§ dàị Thế Vỹ vừa tỉnh dáºy đã nghe mùi thuốc bốc lên thÆ¡m cả góc phòng. Thế Vỹ còn nghe Thảo Nhi nói vá»›i Thanh Thanh: 
 
- Tháºt là hiếm có dịp nàỵ Bây giá» trong phòng chỉ còn em, chị và anh Thế Vỹ. Chá»› mấy ngày trước, phòng lúc nào cÅ©ng đầy ngưá»i, muốn nói chuyện gì cÅ©ng khó khăn. Chỉ má»™t mình bà lão mù đã phát khiếp, còn thêm ông chá»§ nhà, ông ấy sao mà dữ quá. 
 
Thanh Thanh ngồi bên bếp lá»a trông chừng thuốc, vừa nói: 
 
-Suỵt! Em không cẩn tháºn tà nào cả. Nói sau lưng ngưá»i ta là không tốt, ngưá»i ta nghe được kỳ lắm, bà lão mù cÅ©ng sắp đến đâỵ Nguyệt Nương trông chừng bà ta không xuể đâụ 
 
Bé Thảo Nhi thắc mắc: 
 
- Nhưng rồi chúng ta sẽ làm sao đâỷ bác Hải thì biệt tăm, còn anh Thế Vỹ lại bệnh thế nàỵ Rắc rối quá... à... Mà có lẽ bác Hải sẽ đến làng Äông SÆ¡n tìm em rồi, hay là mình quay trở lại nÆ¡i ấy đỉ 
 
Thanh Thanh vội nói: 
 
- Không được! Thảo Nhi này, có thế nào mình cÅ©ng không thể trở vá» nÆ¡i cÅ©. Bởi vì em nghÄ© xem. Từ đây đến đấy vừa phải ngồi tàu buồm, tàu há»a, xe chở cá, Ä‘i bá»™... con dưá»ng thì dài đăng đẳng lại núi non trùng Ä‘iệp. Äấy anh Thế Vỹ biết chữ xem bản đồ mà còn Ä‘i rất lâu má»›i đến, còn hai chị em chúng mình... dốt như vầy làm sao tìm được đưá»ng? Mà chưa nói, nếu vỠđến nÆ¡i bị bắt lại chưa hẳn là toàn mạng. Thôi, chị không vỠđâụ 
 
Bé Thảo Nhi nghe phân tÃch, nói: 
 
- Váºy em cÅ©ng không vá», em Ä‘i theo chị hay là... bác Hải tìm không được em sẽ quay trở lại Phúc gia trang nàỵ Chị nghÄ© có thể như váºy không? 
 
Thanh Thanh nói: 
 
- Nghe Nguyệt Nương nói, bác Hải cá»§a em trước kia là quản gia ở Phúc gia trang nàỵ ông ấy làm những mấy chục năm đấy, nhưng rồi sau đấy vì cãi nhau vá»›i lão gia nên má»›i bỠđị Thế này thì cÅ©ng có thể má»™t thá»i gian, bác ấy nguôi ngoai cÆ¡n giáºn thì sẽ quay trở lạị Chị nghÄ© là... hay mình cứ nán lại ở đây má»™t thá»i gian chá» xem... nhưng không biết ngưá»i ta có cho mình ở lại không nữạ. 
 
Bé Thảo Nhi nói: 
 
- Chắc cho mà... nhưng cÅ©ng tùy anh Thế Vỹ, nếu anh ấy chá»n chịu ở lại mình má»›i ở, đúng không? 
 
Ngay lúc đó, Thế Vỹ mở mắt, quay ngưá»i lại nói: 
 
- Không được! không được! Anh mà khá»e là phải Ä‘i ngay thôị 
 
Bé Thảo Nhi thấy Thế Vỹ đã tỉnh dáºy, mừng rỡ chạy tá»›i nói: 
 
- á»’! Anh Thế Vỹ! Anh khoẻ rồi à? Thấy anh tỉnh lại em mừng lắm. SaỠđầu có còn nhức nữa không? Äể em sá» trán anh xem có còn sốt nữa không nhé? á»’... á»’... Bá»›t rồi! Bá»›t rồi! Chị Thanh Thanh Æ¡i, chị Thanh Thanh! 
 
Thanh Thanh đã rót thuốc ra chén, bưng lên trước mặt Thế Vỹ vá»›i nụ cưá»i, nói: 
 
- Anh tỉnh rồi đấy à? Bé Thảo Nhi nó nói nhiá»u quá phải không? Nhưng mà, quả tình anh đã bệnh nhiá»u lắm đấỵ Nào thuốc đã sắc xong Ä‘ang còn nóng đây... Anh hãy uống ngay cho mau hết bệnh. 
 
Thế Vỹ chăm chú nhìn Thanh Thanh. Suốt khoảng lá»™ trình dài hÆ¡n tháng bên nhau, Thế Vỹ quá báºn rá»™n, mệt má»i... mãi đến bây giá» má»›i tháºt sá»± ngắm được cô bạn đồng hành. Cái khuôn mặt xinh xắn vá»›i ánh mắt nhu mì... Bất giác làm Thế Vỹ xao động, Thế Vỹ không ngá» Thanh Thanh lại đẹp thế nàỵ Và chẳng hiểu sao Thế Vỹ lại thấy lúng túng, Thế Vỹ chỉ nói: 
 
- Vâng cám ơn cộ Tôi sẽ cố uống thuốc để mau lành bệnh và khi lành, tôi sẽ đi ngaỵ 
 
Thế Vỹ ngồi dáºy, đỡ lấy chén thuốc trên tay Thanh Thanh uống má»™t hơị Nhưng không hiểu sao, khi vừa buông chén ra, Thế Vỹ thấy cái ánh mắt tươi tắn ban nãy trên mặt Thanh Thanh biến mất... mà thay vào đó là nét buồn phảng phất. Thanh Thanh không nói gì, chỉ lặng lẽ gom lấy chén thuốc rồi quay đị 
 
Bé Thảo Nhi nắm lấy tay Thế Vỹ, nói: 
 
- Anh Thế Vỹ, anh biết không? Lão bà mù kia lầm tưởng anh là con trai bà ấỵ Bà Nguyệt Nương nói, nếu anh chịu ở lại, an á»§i bà lão thì Phúc gia trang này sẽ cảm Æ¡n anh nhiá»u lắm. Äợi bao giá» bà ta hiểu ra, rồi anh Ä‘i cÅ©ng được. Còn em và Chị Thanh Thanh sẽ ở lại đây chá» bác Hảị Anh Thế Vỹ này... hay là anh cứ ở lại đây để cùng có bạn vá»›i chúng em? 
 
Thế Vỹ lắc đầu: 
 
- Không được! không được! Äây không phải là mục tiêu để tôi đến. Chần chá» mãi thế này mất thá»i gian quá. Tôi phải Ä‘i ngay thôị 
 
Rồi Thế Vỹ nhá»m dáºy, ngó quanh như tìm kiếm cái gì. Thanh Thanh há»i: 
 
- Anh muốn tìm cái gì váºá»· 
 
Thế Vỹ hớt hải: 
 
- Túi tiá»n cá»§a tôi đâu rồỉ 
 
Thanh bước tá»›i há»™c tá»§ lấy túi tiá»n ra trao cho Thế Vỹ: 
 
- à. tôi đã cất giùm anh rồị Còn nguyên đâỵ Chẳng ai lấy của anh đâu! 
 
Thế Vỹ giải thÃch: 
 
- Tôi không có ý váºá»· Tôi sẽ không mang theo hết đâụ Tôi sẽ để lại má»™t ná»a cho hai ngưá»i, mang theo má»™t ná»a cÅ©ng đủ rồị 
 
Thanh Thanh nhìn Thế Vỹ với đôi mắt đỠhoe: 
 
- Anh ghét chúng tôị Anh không thÃch ở gần bên chúng tôi phải không? Anh tháºt là vô tình... mấy bữa qua, tôi đã lo thuốc thang cho anh... rồi bây giá» anh khá»e, anh định bá» mặc chúng tôi ra đị Anh... 
 
Thế Vỹ ngẩn ra chưa hết phản ứng sao thì bé Thảo Nhi nói: 
 
- Thôi được rồi, được rồi, anh chị đừng có cãi nhau nữạ Anh Thế Vỹ, hay là bá»n này sẽ không chá» bác Hải nữạ Anh Ä‘i đâu bá»n này theo đó, chúng tôi sẽ cùng đị 
 
Thế Vỹ lắc đầu nói: 
 
- Không được, không được mà! Tôi đã cố gắng đưa hai ngưá»i đến xứ Dương Châu này, thì đã coi như nhân chà nghÄ©a táºn rồi, bây giá» tôi phải lo cho tương lai cá»§a tôị Từ đây vá» sau, bản thân tôi chưa chắc là tá»± lo nổi, chứ đừng nói là phải bảo vệ ngưá»i khác. Mấy ngưá»i muốn đến Dương Châu thì đã đến nÆ¡i rồị Sao lại đòi há»i Ä‘i theo tôi đến Quảng Châu nữả Mấy ngưá»i phải ở lại thôi, đừng có làm phiá»n tôi nữạ 
 
Bé Thảo Nhi ôm lấy Thế Vỹ, nước mắt như mưa, nói: 
 
- Äừng Ä‘i! Äừng Ä‘i anh! Sao anh đành bá» chúng em lại đỉ Em không chịu đâụ Anh Ä‘i đâu bá»n em sẽ theo đấy thôị 
 
- Ai muốn bỠđi chứ? 
 
Bên ngoài có tiếng bà Tịnh Chị Giá»ng há»i Ä‘au khổ cá»§a bà làm tất cả bàng hoàng. Thế Vỹ quay ra, bà lão mù Ä‘ang cùng Nguyệt Nương và ông Chấn Äình bước vàỠ
 
Bà Tịnh Chi há»i vá»›i giá»ng tắt nghẹn: 
 
- Nguyên Khải! Con nói là con muốn bá» Ä‘i nữa phải không nàỠTại saá» Tại sao váºá»· không lẽ lần trở vá» này cá»§a con chỉ đày Ä‘á»a mẹ thêm? Mẹ biết là con thù mẹ vì ngày xưa... mẹ đã không hết lòng binh vá»±c... không hết lòng đứng bên con... Vì váºy... con muốn mẹ bị trừng phạt, mẹ phải nát cả cõi lòng... Con biết chứ? Lần con bá» Ä‘i đó mẹ không còn thiết sống nữa, con Æ¡i! 
 
Và bà nắm lấy tay Thế Vỹ, nắm tháºt chặt không buông ra, và nói: 
 
- Không! không! Lần này thì không! Mẹ sẽ không để con ra đi nữa... Có chết mẹ cũng giữ con lại... Mẹ nói rồị.. 
 
Nguyệt Nương bước tới, nhìn Thế Vỹ van xin: 
 
- Công tá» Æ¡i, công tá». Tôi thấy thì công tá» nên mở lượng từ bi, cứu lấy phu nhân cá»§a chúng tôị Tạm thá»i công tỠđừng nên Ä‘i đâu cả, hãy ở đâỵ Ở càng lâu càng tốt. An á»§i được cho phu nhân chúng tôi má»™t ngày hay má»™t ngàỵ Tôi van công tá». Tôi cầu xin công tá»... 
 
ông Chấn Äình bước tá»›i, định kéo bà Tịnh Chi ra khá»i Thế Vỹ: 
 
- Báºy quá! Báºy quá! Sao có chuyện kỳ cục như váºá»µ Nguyệt Nương, mi là ngưá»i sáng mắt, không lẽ mi cÅ©ng Ä‘iên giống như phu nhân mi á» Äây nào có phải Nguyên Khải đâủ 
 
Bà Tịnh Chi quay lại, nước mắt đầm đìa: 
 
- Sao lại không? sao lại không phải chứ? Chấn Äình, tại sao anh lại có thể tàn nhẫn như váºá»· không lẽ táºn cùng trái tim anh chẳng há» có má»™t chút mảy may nào tình cảm để hối háºn vá» những gì mình đã làm trước đâỷ Chẳng phải chuyện cá»§a Nguyên Khải chẳng phải là ná»—i Ä‘au lá»›n nhất trong cuá»™c Ä‘á»i anh? Chẳng phải là anh cắt đứt cái tình cảm trong trái tim mình vá»›i con ngưá»á»‹ Em biết mà... anh nào có giống như em... Em tháºt chua xót khi đôi mắt em đã mù lòa mà em vẫn còn nháºn rạ Còn anh? Anh còn đôi mắt sáng... Thế mà anh lại nhẫn tâm, anh phá»§ nháºn cả tình thân ruá»™t thịt. Anh chối bá» con cáị Không lẽ anh không biết rằng lần quay vá» cá»§a Nguyên Khải là ý trá»á»‰ Trá»i muốn nó quay vỠđể chúng ta chuá»™c lại tá»™i lá»—i, xóa hết những lá»—i lầm, không lẽ anh muốn bá» qua cả cÆ¡ há»™i này á» Anh Äình... 
 
Những lá»i oán than đầy nước mắt làm má»i ngưá»i có mặt trong phòng ngẩn rạ Ngay cả Thế Vỹ cÅ©ng không biết phải làm saá» Còn ông Chấn Äình, đôi mắt đỠngầu, sắc mặt nhợt nhạt hẳn. Nguyệt Nương thì không cần nói, bà ta Ä‘ang ôm mặt khóc ngất. Nguyệt Nương vừa khóc vừa sụp xuống chân ông Chấn Äình: 
 
- Lão gia Æ¡i lão gia! Lão gia nên thương xót cho phu nhân tôị Äã bao nhiêu năm qua phu nhân đã Ä‘au khổ lắm rồi, tôi theo hầu phu nhân bao nhiêu năm... tôi biết... Cuá»™c Ä‘á»i cá»§a ngưá»i đầy mưa sa bão táp. Phu nhân sống được đến ngày nay là chỉ nhá» vào hy vá»ng. Bây giá» lão gia hãy mở rá»™ng lượng hải hà thương xót... 
 
ông Chấn Äình cúi xuống nhìn Nguyệt Nương. Tháºt ra thì trái tim ông cÅ©ng tan nát từ lâụ Gia đình này thế nàỠCó còn là má»™t gia đình nữa không? Ngưá»i vợ thì mù lòa đãng trÃ. Con thì chỉ có má»™t đứa nhưng đã không còn. Nguyệt Nương là ngưá»i dưng mà vẫn còn biết trung háºu, bất giác ông quay qua Thế Vỹ. Cáºu thanh niên này, dáng dấp cÅ©ng con nhà lành. Mặt mÅ©i thanh tú, ăn nói lá»… phép chững chạc chứng tá» xuất thân cÅ©ng thuá»™c hàng nho giạ Nguyên Khảị NghÄ© đến con, bất giác trái tim ông như thắt lại, ná»—i Ä‘au còn đó và cứ khoét sâu trong lòng ông. 
 
ông Chấn Äình nói vá»›i Thế Vỹ bằng những lá»i tắt nghẹn: 
 
- Nghe tôi nói nàỵ Chuyện đưa đến tình cảnh hôm nay tháºt tôi cÅ©ng không biết xá» trà ra saá» Nhìn vóc dáng cá»§a cáºu, tôi biết cáºu là ngưá»i có há»c, trung háºu, biết lá»… nghĩạ Tôi... 
 
ông Chấn Äình phá»§i phá»§i tay áo, như lấy lại bình tÄ©nh rồi nói: 
 
- Tôi thành tâm muốn má»i cáºu ở lại đâỵ Nếu cáºu đồng ý tôi sẽ cho ngưá»i Ä‘i tìm Lý Äại Hải vỠđây để bé Thảo Nhi và bác nó Ä‘oàn tụ. Như váºy, cáºu sẽ không còn cái cảm giác là mình lưu lại không có lý do, được chứ? 
 
Bé Thảo Nhi nghe nói mừng rỡ, hét lên: 
 
- á»’, anh Thế Vỹ, anh Vỹ... Lão gia đồng ý cho ngưá»i Ä‘i tìm bác Hải cá»§a em vá» rồị Anh nháºn lá»i Ä‘i! Nháºn Ä‘i! 
 
Và quay sang ông Chấn Äình, nó sụp xuống lạy: 
 
- Con xin cảm ơn lão gia! Cảm ơn Lão gia! 
 
Bà Tịnh Chi cũng mừng rỡ. Bà lắc mạnh tay Thế Vỹ vừa khóc vừa nói: 
 
- Nguyên Khải con! Cha con đã đồng ý chuyện con ở lạị Váºy thì con đừng bá» Ä‘i đâu nữạ Con cÅ©ng biết tÃnh cha con đấy, ông rất ương nghạnh khó chịu, nhưng bây giỠđã chịu để con ở lại thì rõ ràng ông ấy đã thay đổi, đã hồi tâm. Con ở lại nhé Nguyên Khảỉ Con không được bá» Ä‘i đâu nữa con trai cá»§a mẹ. Cha mẹ rồi sẽ Ä‘á»n bù lại những gì sai lầm. 
 
Ngưá»i đàn bà mù vừa nói vừa ngước mắt lên nhìn Thế Vỹ. Cái đôi mắt không thấy đưá»ng cá»§a bà ta đầy lệ nhưng là những giòng lệ mừng rỡ, lấp lánh. Thế Vỹ cảm thấy có cái gì thắt chặt trong tim. 
 
Thế Vỹ cảm động nói: 
 
- Thôi được, tạm thá»i tôi ở lại đâỵ Và nếu chưa Ä‘i thì... có gì cho tôi ăn không? Tôi cảm thấy đói rồị 
 
Bà Tịnh Chi đứng thẳng ngưá»i dáºy, quay vá» hướng Nguyệt Nương nói nhanh: 
 
- Ä‚n à? Nguyệt Nương đâu, hãy ra lệnh cho đầu bếp làm mau cho má»™t tô cháo gà, thịt xé nhá» nhé, thêm má»™t chén chè táo vá»›i hạnh nhân nữạ Nguyên Khải! Tất cả Ä‘á»u là những món con thÃch ăn. Mẹ lúc nào cÅ©ng bắt đầu bếp chuẩn bị sẵn vì mẹ biết thế nào rồi con cÅ©ng quay vá» mà. 
 
Và như váºy Thế Vỹ, Thảo Nhi và Thanh Thanh đã tạm thá»i ở lại Phúc Gia Trang. 
  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				26-09-2008, 09:11 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			03 
 
 
 
 
 
Má»™t tuần lá»… sau, sức khá»e cá»§a Thế Vỹ gần như hoàn toàn bình phục. 
 
Thế Vỹ vẫn được sắp đặt ở trong phòng Nguyên Khải đã ở trước kiạ Căn phòng hướng mặt ra vưá»n hoa, ở đây Thế Vỹ má»›i cảm nháºn được hết cái đẹp vưá»n tược cá»§a phương Nam. Nó gần như khác hẳn cái thú chÆ¡i cây cảnh ở miá»n Bắc, má»i thứ như hòa nháºp vá»›i thiên nhiên. 
 
Chẳng hạn, trong khu vưá»n hoa cá»§a Phúc gia trang này... Có lẽ vì ảnh hưởng cá»§a khà háºu Thái Hồ, nên vưá»n hoa cÅ©ng được chia làm bốn cảnh: Xuân, Hạ, Thu, Äông... Má»—i nÆ¡i lại xây dá»±ng má»™t lầu nhá», má»™t nhà thá»§y tạ để ngắm cảnh... Rồi những chiếc hành lang dài, khiến cho căn nhà có vẻ dài hÆ¡n, sâu thẳm hÆ¡n. So vá»›i cái kiến trúc phương Bắc, cái đẹp cá»§a nó má»™c mạc hÆ¡n... Vỹ nhá»› lại ở Bắc Kinh... Kiến trúc ảnh hưởng nặng cá»§a Cố cung, nên các dinh thá»± phần lá»›n Ä‘á»u được xây theo kiểu mái cong cầu kỳ. Äẹp má»™t cách tráng lệ kiểu cách. Còn ở đây, nhà nhà Ä‘á»u xây theo lối khác hẳn. Tổng thể thì có má»™t cổng lá»›n bên ngoài, kế đến là vưá»n hoa vá»›i đưá»ng sá»i nhá», hai bên là hai hàng trúc xanh... Mấy bụi chuối tiêu, má»™t khung cảnh thi vị lạ lùng... Mà Thế Vỹ yêu nhất là góc tưá»ng chắn gió phương Äông... Ở đây má»c đầy những loại dây leo lá nhá»... Chúng bám kÃn cả bá» tưá»ng. Má»—i làn gió thổi đến, những chiếc lá rung rinh như hò reo, như thì thầm. Chúng giống như những con sóng màu xanh. Và giữa những con sóng đó, thỉnh thoảng lại Ä‘iểm tô má»™t cánh hoa Ä‘á». Cái cảnh giản dị mà đẹp khiến nhiá»u lúc Thế Vỹ mÆ¡ má»™ng rồi ngạc nhiên. Tại sao trong cái khung cảnh đẹp má»™t cách hữu tình thế này lại chẳng có má»™t chuyện tình ướt át hay éo le xảy ra... Mà chỉ là má»™t cuá»™c xung đột giữa cha vá»›i con đưa đến những kết thúc bi thảm? 
 
Nhưng rồi... Thế Vỹ thắc mắc cÅ©ng không lâu, thì mấy ngày sau đấy... Nguyệt Nương trong những giây phút vui miệng đã kể lại cho bá»n Thế Vỹ nghe chuyện cá»§a Nguyên Khải: 
 
Chuyện thế nàỵ Mưá»i mấy năm trước, Nguyên Khải yêu phải má»™t cô tá»› gái trong nhà là Nhược Lan, chuyện đó ở những gia đình thế phiệt cÅ©ng bình thưá»ng thôị Nếu như Nguyên khải chịu nháºn Nhược Lan làm thiếp. Còn chuyện hôn nhân chÃnh thức từ từ tÃnh saụ Äằng này Nguyên Khải là ngưá»i theo tân há»c, chịu ảnh hưởng phương tâỵ Vá»›i chá»§ trương 'má»™t vợ má»™t chồng', nên cương quyết đòi cưới Nhược Lan làm vợ chÃnh thức. Vì váºy má»›i gây nên há»a lá»›n. ông Chấn Äình đã giáºn dữ, ông nổi giáºn lôi đình. Má»i ngưá»i khuyên can, Nguyên Khải có năn nỉ thế nào ông cÅ©ng không chấp nháºn. Chẳng những thế còn tìm đủ má»i cách để tách rá»i hai ngưá»á»‹ Nghe nói lúc đó có má»™t cuá»™c đấu trà hết sức khốc liệt. Nguyên Khải pháºn làm con, lại ở giữa cái không khà đầy phong kiến ấy, không có cách gì tốt hÆ¡n là đưa Nhược Lan Ä‘i trốn. Chuyện bá» Ä‘i này không có gì trầm trá»ng nếu như Nguyên Khải không há»c đòi phương tây, đưa Nhược Lan vào má»™t giáo đưá»ng ở Thượng Hải để nhá» các cha cố làm phép cướị 
 
Hôn lá»… cá» hành xong, Nguyên Khải nghÄ© là chuyện đã rồi, nên đưa Nhược Lan trở vá» nhà. ông Chấn Äình lại cương quyết thá»§ cá»±u làm sao có thể chấp nháºn chuyện đó? Thế là... ông chẳng nói chẳng rằng, lại hạ lệnh Ä‘uổi cả Nhược Lan và Nguyên Khải ra ngoàị Và để tá» thái độ cá»§a mình, ông còn nói: 
 
- Này Nguyên Khải bắt đầu từ giây phút nàỵ Mi không còn là con cá»§a ta... Mi ở ngoài có đói khổ có sống chết thế nào cÅ©ng mặc... Vì mi đã lá»±a chá»n... Äừng có quay vỠđây... Nhà há» Phúc chúng tao thà là tuyệt tá» tuyệt tôn. Chá»› không thể có má»™t thằng con nghịch tá» như mi... Từ nay mi chẳng còn mang há» Phúc nữa... 
 
Lúc đó, Nguyên Khải đứng ngoài sân. Tứ bá» gió lá»™ng, Nguyên khải cÅ©ng rất cứng cá»i, chàng quỳ xuống khấn đầu lạy tạ từ bà Tịnh Chi: 
 
- Mẹ ơị Theo lệnh cá»§a cha từ đây vá» sau, con không còn được gá»i mẹ là mẹ nữạ Mẹ hãy tha tá»™i bất hiếu cho con. Con sẽ trở thành má»™t ngưá»i xa lạ vá»›i Phúc gia trang này và bây giá», con xin phép mẹ con Ä‘i! 
 
Hôm đó, bà Tịnh Chi ở vào cảnh tháºt khó xá». Bênh con thì trái lệnh chồng. Mà nghe lá»i chồng thì phải bá» con á» bà sụp xuống khóc lóc van nài, nhưng chẳng ai chịu nghẹ Cuối cùng rồi Nguyên Khải cÅ©ng bỠđị Và vì cái câu nói cuối cùng cá»§a Nguyên Khải ám ảnh mãi bà... Nó như má»™t lá»i trối trăn cuối cùng cá»§a Khảị 
 
Một năm sau đấy... Nhược Lan đã mang xác chồng đem vỠtrả lại cho Phúc Gia trang. 
 
Thế Vỹ nghe nói giáºt mình, tròn mắt nhìn Nguyệt Nương: 
 
- Xác Nguyên Khảỉ Nguyên Khải chết? tại sao chết? chết bằng cách nàỠ
 
Nguyệt Nương buồn bã nói: 
 
- Cáºu ấy chết tháºt! Lúc Nguyên Khải chết cáºu ấy chỉ má»›i 23 tuổị Cái hôm mà chiếc áo quan mang vá». Quý vị có tin không? Lại đúng vào ngày sinh nháºt thứ 45 cá»§a lão gia... Lúc đó quan khách đầy nhà, Nhược Lan trong bá»™ áo lam lÅ©, phá»§ phục trước quan tài không chịu đứng dáºá»µ Khách khứa nghe tin đổ dồn rạ Ngưá»i ngưá»i thấy cảnh trên Ä‘á»u tái mặt, tá»™i nghiệp cả lão gia và phu nhân... Äang vui lại nháºn tin sét đánh... không ai có thể tin má»™t chuyện như váºy có thể xảy ra được. Lão gia đã hạ lệnh cho gia nhân mở nắp quan tài ra xem. Nắp quan tài vừa mở... Rõ ràng là thiếu gia Ä‘ang nằm trong đấy... Và phu nhân vừa trông thấy đã ngất xỉu ngay láºp tức... Từ đó... Mặc dù đã trông thấy sá»± tháºt, nhưng phu nhân cấm tất cả má»i ngưá»i trong nhà không ai được nói là Nguyên Khải đã chết. Phu nhân chối bá» sá»± tháºt. Và suốt ngày chỉ biết khóc. Sáng khóc, chiá»u khóc rồi tối khóc. Khóc mãi cho đến khi đôi mắt mù hẳn. Rồi tinh thần suy sụp... Ngưá»i lẩn hẳn Ä‘i... phu nhân cứ cho là Nguyên Khải hiện còn sống, hiện Ä‘ang sống ở má»™t nÆ¡i rất xa... Chá»› Nguyên Khải chưa chết. 
 
Rồi Nguyệt Nương quay sang Thế Vỹ: 
 
- Äó chÃnh là lý do tại sao hôm đầu tiên cáºu đến đây... Phu nhân đã nghi ngá» giá»ng nói cá»§a cáºu... Rồi sau đấy lại nghe cáºu xưng mình là 'ngưá»i xa lạ'... Cái câu nói cuối cùng cá»§a Nguyên Khải ba tiếng 'ngưá»i xa lạ' kia đã in quá sâu vào đầu ngưá»á»‹ Càng làm phu nhân tin chắc cáºu là Nguyên Khải hÆ¡n. 
 
Thì ra là váºy! Thế Vỹ thở dài, nhưng vẫn thắc mắc. 
 
- Nhưng mà... Lúc đó Nguyên Khải còn thanh niên, Ä‘ang ở vào thá»i kỳ sung sức nhất... Làm sao có thể chết non như váºá»· 
 
- Nghe nói là cáºu ấy bị bệnh chết... Chi tiết thế nào thì chúng tôi cÅ©ng không rõ. Nhưng tÃnh cá»§a Nguyên Khải rất khẳng kháị Äiá»u đó thì ai cÅ©ng rõ. Lúc Nguyên Khải và Nhược Lan bá» Ä‘i, hai ngưá»i chỉ có tay trắng, không mang theo má»™t cá»§a cải gì cả nên có lẽ chết nghèỠCÅ©ng chÃnh vì lý do đó mà chẳng bao giá» phu nhân tha thứ cho lão giạ 
 
- Có lẽ... 
 
- Sao lại có lẽ? đó là sá»± tháºt. Vì cáºu cÅ©ng biết đấỵ Nguyên Khải là con nhà giàu sang quyá»n quý. Ngay từ nhá» bất cứ má»™t thứ gì cÅ©ng không thiếu, cÅ©ng được nuông chiá»u, cÅ©ng có ngưá»i phục vụ Äâu biết cá»±c khổ là gì. Bây giá» ra ngoài vá»›i đôi bàn tay trắng. Làm sao có thể chịu được cái khổ cá»§a ngưá»i chứ? 
 
Thanh Thanh tò mò: 
 
- Thế còn Nhược Lan? sau đấy thì thế nàỠBây giỠchị ấy ở đâủ 
 
Nguyệt Nương yên lặng một chút nói: 
 
- Sau đấy cô ta đã bỠđi! 
 
Nguyệt Nương định ngưng lại ở đây, nhưng nghĩ ngợi rồi không biết sao lại tiếp. 
 
- Äấy là má»™t ngưá»i đàn bà bất hạnh, ngay cái hôm mang xác chồng vá» Phúc gia trang... Nhược Lan cÅ©ng tá» ra không còn thiết sống, cô ấy đã như ngưá»i thất lạc hồn phách. Váºy mà còn phải chịu những lá»i Ä‘ay nghiến cá»§a lão gia, Nhược Lan đã nhiá»u lần nhào tá»›i định Ä‘áºp đầu vào quan tài, nhưng nhá» có thiếm Chu, mẹ Nhược Lan giữ lạị Bằng không đã có thêm cái chết thứ hai... Rồi giữa cảnh tang tóc, đầy tiếng khóc than đó, Nhược Lan đã được thiếm Chu dìu ra ngoàị 
 
- Từ đó... Chúng tôi chẳng ai còn thấy Nhược Lan đâu nữa... mưá»i năm đã trôi qua... Và cô ấy hiện sống chết ra saá» Chúng tôi cÅ©ng không biết. 
 
Chuyện coi như đã kể xong. Thế Vỹ, Thanh Thanh, Nguyệt Nương và Thảo Nhi má»—i ngưá»i như theo Ä‘uổi cảm nghÄ© riêng cá»§a mình. Chẳng ai nói vá»›i ai má»™t lá»i nàỠBên ngoài, những tia nắng cuối cùng còn lại cá»§a má»™t ngày làm đổ những bóng cây xuống ná»n gạch tạo nên má»™t cảm giác thê lương. Thế Vỹ nhìn lên trá»±c giác cho Thế Vỹ thấy, cái câu chuyện mà Nguyệt Nương đã kể ra có che giấu bá»›t Ä‘i má»™t phần sá»± tháºt. 
 
Và không dằn được tò mò, Thế Vỹ há»i: 
 
- Thế còn dì? qua cách nói chuyện cá»§a dì tôi thấy là dì không hẳn là ngưá»i ở giai cấp tôi đòi... Váºy thì tại sao dì lại có mặt ở đâỷ 
 
- Chuyện của tôi à? 
 
Nguyệt Nương buồn buồn. Sau tiếng thở dài, bà nói: 
 
- Chuyện cá»§a tôi lại là má»™t tình cảnh khác... Tôi xuất thân từ má»™t gia đình ná» nếp, có há» xa vá»›i Phúc gia trang này... chẳng may vì chuyện làm ăn suy sụp... Nhà tôi nghèo Ä‘i... Cha mẹ tôi lại Ä‘em gả cho má»™t ngưá»i nhá» hÆ¡n tôi những 8 tuổi... Chuyện đó rất bình thưá»ng lúc bấy giá», đó là tục lệ tảo hôn cá»§a làng tôị Gá»i là gả cho đẹp tiếng, chứ thât, ra là vì không đủ khả năng nuôi nên phải gả bán đị Năm đó tôi 16 tuổị Chồng tôi má»›i 8 tuổi... Những đó cÅ©ng không gì để nóị Khi chồng tôi 12 tuổi, anh ấy bị sởi Ä‘áºu mùa và qua Ä‘á»á»‹ Thế là gia đình chồng trút hết tá»™i lá»—i cho tôị Bảo tôi là tượng trưng cho xui xẻo, tôi có số sát phu và Ä‘uổi tôi vá» nhà cha mẹ ruá»™t. Bấy giá» cha tôi đã qua Ä‘á»i, mẹ lại nghèo quá không nuôi nổi, tôi không còn cách nào hÆ¡n là phải đến núp bóng dưới Phúc gia trang. Phu nhân thương tình nháºn tôi vào làm. Cư xá» vá»›i tôi như chị em, thành thá» tôi chẳng bao giá» quên cái Æ¡n cắn cá» ngáºm vành đó. Tôi ở đây đã trên mưá»i mấy năm, nên những chuyện gì xảy ra trong nhà tôi Ä‘á»u rõ... Tôi cÅ©ng quý phu nhân vì váºá»µ Äôi lúc phu nhân có vì phiá»n muá»™n mà la quát... Tôi cÅ©ng chấp nháºn. 
 
Chỉ những lá»i ngắn ngá»§i, đã cho thấy hết ná»—i gian truân cá»§a má»™t ngưá»i đàn bà... Thế Vỹ nhìn Nguyệt Nương cảm thông... Rồi không khá»i liên tưởng đến hoàn cảnh cá»§a Thanh Thanh... Làm đàn bà phương Äông sao lại khổ thế? không thể tá»± chá»§ lấy số mệnh cá»§a mình... Như trưá»ng hợp cá»§a Thanh Thanh, nếu không can đảm chạy trốn khá»i kiệu hoa, thì có lẽ cuá»™c Ä‘á»i rồi phải vòng trong Ä‘au khổ, nghÄ© đến đó, bất giác Vỹ quay qua nhìn Thanh Thanh... Ngưá»i con gái này nãy giá» nghe Nguyệt Nương kể chuyện, có vẻ đồng cảm, nên nói: 
 
- Anh Thế Vỹ thế này, ở đây ai cÅ©ng khổ hết. Anh cÅ©ng không nên vô tình... Phu nhân có gá»i anh bằng con... thương yêu anh như con ruá»™t thì cÅ©ng chẳng có thiệt thòi gì cho anh... Vì váºy, tôi mong là... Từ đây vá» sau, anh đừng có nhắc đến chuyện ra Ä‘i nữạ Äừng để bà ấy phải buồn thêm. 
 
Bé Thảo Nhi tiếp lá»i: 
 
- Äúng đấy! Lão phu nhân rất đáng thương, anh Thế Vỹ ạ. Anh nên cư xá» tốt vá»›i bà ấy... 
 
Thế Vỹ phân vân, không biết xá» trà thế nào... chuyện cá»§a bà lão mù rất đáng thương, nhưng còn chàng? Chàng cÅ©ng có chuyện riêng tư cá»§a mình nữa chứ? Vả lại, không lẽ cứ đóng cái vai trò con giả? Chuyện ra Ä‘i, sá»›m muá»™n gì cÅ©ng phải đến. Có Ä‘iá»u... Thế Vỹ chưa biết phải Ä‘i thế nào cho hợp lý, cho ngưá»i đàn bà mù kia không quá Ä‘au khổ... để chuyện 'Bất nhẫn' hôm nay, không là 'tàn nhẫn' ở ngày mai và chỉ má»™t chuyện đó thôi cÅ©ng khiến Thế Vỹ Ä‘au đầụ 
 
Nguyệt Nương hình như cũng đoán ra những suy nghĩ của Thế Vỹ, nên nói: 
 
- Dù có thế nào... Thì tôi cÅ©ng thấy cần phải cám Æ¡n các anh chị cá»§a cáºá»¥ Chịu ở lại đã là cái phúc cá»§a nhà há» Phúc, má»™t ngày đỡ má»™t ngày... Tôi mong rồi sá»›m muá»™n gì phu nhân cÅ©ng nháºn rạ 
 
Rồi Nguyệt Nương đứng dáºy: 
 
- Thôi đủ rồi, không nói chuyện đó nữa, bây giá» tôi phải xuống nhà bếp xem đầu bếp há» nấu nướng ra saá» Hôm nay phu nhân dặn làm món ăn nấm nấu sen, món mà ngày xưa cáºu ưa thÃch. á»’ không phảị Nguyên Khải ưa thÃch... Mong là sau khi dùng xong, cáºu cÅ©ng nên khen má»™t tiếng, để phu nhân vui lòng... 
 
Và Nguyệt Nương bỠđi vào trong. 
 
Thế Vỹ vuốt những giá»t mồ hôi trên trán, nhìn Thanh Thanh há»i: 
 
- Thế nàỠHỠđã hiểu lầm chúng ta là anh em ruá»™t. Váºy thì tÃnh sao đâỷ 
 
Thanh Thanh tròn mắt: 
 
- Thì đã sao đâủ Há» tin như váºy càng tốt chứ không lẽ bây giá» phải khai tháºt, em là cô dâu thoát kiệu trốn chạỵ Äể hỠđánh giá em thế nào chứ? 
 
Thế Vỹ càng rối rắm: 
 
- Nhưng mà... Con bé Thảo Nhỉ Nó liên hệ làm sao vá»›i mình? Phải thống nhất, chứ bằng không... tháºt khó ứng phó. 
 
- Tôi có nói vá»›i Nguyệt Nương là... Bé Thảo Nhi là láng giá»ng cá»§a chúng ta... Nhưng vì nó bị cáºu mợ nó ngược đãi quá, nên... 
 
- Nên chúng ta đã hành động vì nghÄ©a... ÄÆ°a nó vá» Dương Châu cho bác nó, phải không? Hay lắm... Tôi thấy cô đặt chuyện cÅ©ng giá»i đấy chứ! 
 
Giá»ng Thế Vỹ đầy mỉa mai, khiến Thanh Thanh cảm thấy khó chịụ Thanh Thanh không hài lòng nói: 
 
- Thế nàỠAnh không hài lòng chuyện tôi nháºn anh là anh ruá»™t? Anh xem đấy như má»™t sỉ nhục à? Tôi biết mà... Bá»n tôi rất đáng ghét chỉ làm phiá»n hà anh... Chúng tôi làm nhục anh. ÄÆ°á»£c rồi... Nếu anh muốn cứ nói tháºt vá»›i lão gia và phu nhân... là anh đã nhặt được chúng tôi giữa đàng thì cứ nóị 
 
Thế Vỹ bá»±c dá»c: 
 
- Cô nói bao nhiêu đó đủ chưả Tôi có khinh thưá»ng cô bao giá» mà cô lại nói lá»i chua cay đó... Äừng có cái gì cÅ©ng trút tá»™i cho ngưá»i khác. 
 
Thanh Thanh không chịu thua: 
 
- Làm gì có chuyện trút tộỉ Tôi không nói không phải saá» Lúc nào anh cÅ©ng xem tôi và Thảo Nhi như gánh nặng phiá»n hà... Lúc nào anh cÅ©ng muốn bá» Ä‘i... Trút được gánh nặng là giải thoát... 
 
Thế Vỹ chợt giáºn dữ, chàng lá»›n tiếng: 
 
- Cô nói đúng đấy! Từ lúc gặp cô đến giá»... Tôi chỉ thấy toàn là xui xẻo, hế t gặp chuyện không may này đến chuyện rá»§i ro khác... Bá»—ng nhiên tôi ra tay nghÄ©a hiệp làm gì, để tiá»n túi mau vÆ¡i hÆ¡n, rồi còn bị đánh, bị ngưá»i nhìn lầm là con, cho trá»… nải thá»i giá». Rút cuá»™c rồi tiến chẳng được mà lui cÅ©ng không xong... Rõ ràng là hai chị em cô là những chướng ngại những rắc rốị Tôi tháºt tình không hiểu sao lại gặp chi cô cho cái số nó Ä‘en như váºá»µ 
 
Thế Vỹ nói liá»n má»™t hÆ¡i, nói để cho hả giáºn thôị không ngá» khi vừa ngừng lại đã thấy mắt Thanh Thanh đỠhoe còn bé Thảo Nhi thì Ä‘ang rấm rức khóc. 
 
Và tình trạng đó làm cho Thế Vỹ lúng túng. Thế Vỹ chợt thấy hối háºn. 
 
- á»’ kìả sao váºá»· Mấy ngưá»i lại giở trò gì thế? Tôi thấy mấy ngưá»i cãi hay lắm mà... Tại sao hôm nay yếu Ä‘uối váºá»µ Còn khóc nữa, tôi nói không được saá» 
 
Bé Thảo Nhi thút thÃt: 
 
- Em khóc là bởi vì... Em đã gá»i anh là anh... Em coi anh như anh ruá»™t cá»§a em... Váºy mà không ngá» anh lại ghét bá»n em tháºm tệ như váºy... Anh lúc nào cÅ©ng muốn bá» em lại để ra Ä‘i... Anh còn hung dữ nữa... Em thấy anh còn hung dữ hÆ¡n cả lão gia trong nhà này nữa... 
 
Thế Vỹ vá»™i Ä‘Ãnh chÃnh 
 
- Làm gì có? Làm gì có? anh có hung dữ với em bao giỠđâụ 
 
Thanh Thanh nói: 
 
- Không có à? Anh định chối phải không? váºy chứ nãy giá» ai đã nói xấu tụi em đâỷ 
 
Và quay sang Thảo Nhi, Thanh Thanh tiếp: 
 
- Thảo Nhi, thôi em đừng khóc nữa, ngưá»i ta ghét chúng mình... Thì mặc ngưá»i ta... Dù gì, em cÅ©ng còn chị, chị hứa vơà em là... chị sẽ không bao giá» bá» em Ä‘i đâụ 
 
Bé Thảo Nhi nhào vào lòng Thanh Thanh, nó càng khóc to hơn. Và hai chị em cứ thế ôm nhau khóc. Thế Vỹ chợt cảm thấy mình là kẻ có tội là kẻ gây tai hoa... Và chàng lúng túng không biết phải xỠthế nàỠ
 
Thế Vỹ chỉ biết đưa cao hai tay lên. 
 
- Thôi được rồi! Tôi chịu thua! Xin lá»—i! Tôi biết lá»—i mình rồi, như váºy được chưả 
 
Rồi Vỹ bước tới, nắm lấy tay Thảo Nhị 
 
- Các bạn đã nhầm rồị Tôi thương các bạn không hết, làm gì có chuyện khinh dễ? Mặc dù đôi lúc tôi có lớn tiếng một chút... Nhưng mà... các bạn cũng đã biết thông cảm cho tôị Tại cái tình thế quá phức tạp mà... Nhức đầu quá mà? Thôi đừng có khóc nữa... Tôi hứa với các bạn. Từ đây vỠsau, cả ba chúng ta, ở sẽ cùng ở, đi sẽ cùng đi, được chưả 
 
Thế Vỹ ngưng lại, nhưng hai đứa con gái vẫn cứ khóc nên Thế Vỹ càng rối rắm. Thế Vỹ lại lớn tiếng nói: 
 
- Thôi hai ngưá»i đừng có buồn nữạ Từ đây vá» sau, hai ngưá»i là trách nhiệm cá»§a tôị Tôi hứa là sẽ gánh hết. 
 
Lá»i hứa khăng khái cá»§a Thế Vỹ cuối cùng làm cho Thanh Thanh và Thảo Nhi ngừng khóc, há» ngẩng đầu lên nhìn chàng. Bé Thảo Nhi nhanh nhẩu nhất. Nó quay qua ôm lấy chân Thế Vỹ, sung sướng nói: 
 
- Anh Thế Vỹ, anh nói tháºt chứ? á»’ thế thì tuyệt! Anh là ngưá»i vÄ© đại nhất trên cõi Ä‘á»i này! 
 
Thế Vỹ vẫn cảm thấy ngưá»i như lâng lâng... không hiểu mình đã làm gì. Äây là bi kịch hay hài kịch... Má»i chuyện rồi sẽ ra saá» Thế Vỹ không dám nghÄ© tiếp. Chàng cúi xuống nhìn Thanh Thanh... Trong khi Thanh Thanh mắt chưa ráo lệ Ä‘ang hướng ra ngoài cá»a sổ vá»›i nụ cưá»á»‹ Thế Vỹ thở dài... thôi thì mặc má»i thứ váºá»µ 
 
***** 
 
Sáng hôm ấy, chẳng hiểu sao lão Trưá»ng Quý lại xồng xá»™c chạy vào tìm Thế Vỹ, Thanh Thanh và Thảo Nhị 
 
- Lão gia cho má»i ba vị lên Äại ThÃnh ÄÆ°á»ng tiếp khách! 
 
Thế Vỹ ngạc nhiên: 
 
- Tiếp khách à? Khách nào váºá»· 
 
- à... Äó là Bùi lão gia, má»™t ngưá»i bạn rất thân cá»§a ông chá»§. ông ấy nghe chuyện cá»§a ba vị, tò mò nên mang cả gia đình sang đây... Muốn gặp mặt ba vị váºy mà. 
 
Thế là Thanh Thanh, Thảo Nhi và Thế Vỹ vội khăn áo chỉnh tỠra đại sảnh. 
 
Khuôn viên nhà cá»§a ông Chấn Nghi rất rá»™ng lá»›n, từ nÆ¡i ngụ cá»§a Thế Vỹ phải Ä‘i qua hai dãy nhà, hai chiếc sân rá»™ng má»›i lên đến đại sảnh. Lúc cả ba vừa Ä‘i vào vưá»n hoa trước, thì chợt nghe có tiếng nói từ trên cây ngá»c lan: 
 
- á»’! HỠđến rồi kìa! Äến rồi kìa! 
 
Kế tiếp là giá»ng nói con trai: 
 
- Ở đâủ Ở đâủ 
 
Rồi giá»ng thanh niên hét: 
 
- Há»i được rồi, sao lại đâỷ 
 
Và sau đó có tiếng 'ối'. Cả ba giáºt mình nhìn lên, thì vừa lúc đó có hai bóng ngưá»i rÆ¡i xuống. Bịch! Bịch! 
 
Äứa con trai khoảng mưá»i tuổi rÆ¡i xuống trước, kế tiếp là má»™t thanh niên trên 20. Cả hai có lẽ té bất ngá» rất Ä‘au, nên mặt mày nhăn nhó. 
 
Thế Vỹ, Thanh Thanh, và Thảo Nhi Ä‘á»u kinh ngạc, mở to mắt nhìn hai ngưá»i từ trên trá»i rÆ¡i xuống. Anh chàng thanh niên lồm cồm ngồi dáºy trước, nhoẻn miệng cưá»i ngay vá»›i ba ngưá»á»‹ Anh ta khá»e mạnh nhưng rất thanh tú. 
 
Thế Vỹ nói: 
 
- Quý vị từ đâu rÆ¡i xuống váºá»· Ở trên kia à? Äau không? 
 
- Ồ không sao, không sao! 
 
Anh chàng trẻ tuổi xoa xoa hai tay vào nhau nói, trong khi cáºu bé cÅ©ng đã lồm cồm ngồi dáºy, nó bước tá»›i thụi quả đấm tháºt mạnh vào ngưá»i cùng rÆ¡i vá»›i nó, và nói: 
 
- CÅ©ng tại anh thôị Ngưá»i ta từ từ bước xuống Ä‘i, có phải không té Ä‘au thế này không? 
 
Thế Vỹ há»i: 
 
- Nhưng các vị là ai váºá»· 
 
Gã thanh niên cưá»i: 
 
- Tôi à? Bùi Thiệu Khiêm đây, còn thằng này là em trai tôi nó là Bùi Thiệu Văn. 
 
- Há» Bùi à? Váºy Bùi lão gia là... 
 
Gã thanh niên cưá»i đáp: 
 
- Là cha tôi đấy! 
 
Nụ cưá»i cá»§a anh ta tháºt tươi, Thế Vỹ hiểu ra: 
 
- Thì ra đây là hai vị công tỠnhà hỠBùị 
 
Thanh Thanh hiếu kỳ: 
 
- Thế tại sao hai ngưá»i không ở trong đại sảnh mà trèo lên cây làm gì? 
 
Thiệu Khiêm lúng túng nói: 
 
- Chuyện thế này đâỵ Lúc ở nhà nghe chuyện cá»§a ba vị, chúng tôi tò mò lắm. Vì váºy định bụng là đến đây phải nhìn cho được mặt. Và vì nôn nóng, nên chạy ra vưá»n hoa, trèo lên cây đón trước. Không ngá»... 
 
Cáºu bé tên Thiệu Văn ba hoa: 
 
- Ban nãy không phải là bá»n này té xuống đâụ Chẳng qua là thi triển tuyệt chiêu võ công đấy chứ. Này nhé, bắt đầu là chiêu 'Kê tá» hoán thân' (Gà trống trở mình). Kế tiếp là chiêu 'Lý ngư đả đình' (Cá Lý ngư vẫy Ä‘uôi) để rồi sau đó đáp nhẹ xuống đất. Chỉ có cao thá»§ võ lâm má»›i làm được như váºy, chứ không phải bị té đâu, đừng có lầm! 
 
Thiệu Khiêm vừa cốc đầu Thiệu Văn, nói: 
 
- Thôi xạo quá, ngưá»i ta cưá»i chết. Cáºu ngồi trên cây mà cứ đẩy tá»›i đẩy lui làm tôi bị sút tay kéo cả cáºu cùng rÆ¡i xuống Ä‘au Ä‘iếng... Thế mà còn dám khoe võ công thượng thừa, không sợ ngưá»i ta cưá»i saá» 
 
Lá»i cá»§a Thiệu Khiêm khiến cả bá»n cùng cưá»i, trong lúc bá»n Thế Vỹ cưá»á»‹ Thiệu Khiêm má»›i có dịp ngắm kỹ Thanh Thanh và Thảo Nhi và tháºt sá»± nhá»› ra Ä‘iá»u gì. Thiệu Khiêm kéo tay Thiệu Văn tá»›i trước mặt Thảo Nhị Anh ta đẩy mạnh, làm Thiệu Văn suýt tà đã va vào ngưá»i con bé. 
 
- Nào, nào... Ở nhà nghe nói Thảo Nhi đẹp, Thảo Nhi xinh xắn dể thương bây giá» gặp rồi đấỵ Sao không nói gì, lại núp ló phÃa sau váºá»· 
 
Thiệu Văn phản pháo: 
 
- Äừng có đổ cho ngưá»i khác. Chứ không phải anh nghe nói Chị Thanh Thanh là ngưá»i đẹp, nên nôn nóng muốn đến đây nhìn mặt á» 
 
Thiệu Khiêm dù gì cũng đã lớn, cũng xấu hổ nên nói: 
 
- Xem kìa, nhóc con! Mi nói chuyện phải giữ mồm giữ miệng... không sợ ngưá»i ta cưá»i mình à? 
 
Thiệu Văn trẻ con nên cãi bướng: 
 
- Có gì mà sợ, đó chỉ là chuyện tá»± nhiên. Ai cưá»i ngưá»i ấy hở mưá»i cái răng ráng chịụ 
 
Lá»i Thiệu Văn khiến Thanh Thanh cưá»i, rồi Thế Vỹ và Thảo Nhi cÅ©ng cưá»á»‹ Tiếng cưá»i làm không gian im lìm cá»§a Phúc gia trang bị khuấy động, má»™t chuyện hiếm hoi hÆ¡n mưá»i năm quạ 
 
Và sau đấy ở tòa đại sảnh, bá»n Thế Vỹ gặp thêm Bùi lão giạ Cùng Ä‘i vá»›i Bùi lão gia còn có hai bà vợ. Bùi lão gia là ngưá»i vui tÃnh. ông ta giá»›i thiệu vá»›i bá»n Thế Vỹ má»™t cách tá»± nhiên thế này: 
 
- Äây là bà lá»›n cá»§a tôi, còn đây là bà nhá». 
 
Thiệu Khiêm vội vã bổ túc: 
 
- Bà lớn là mẹ ruột của tôị 
 
Thiệu Văn cũng nói: 
 
- Còn bà nhỠlà mẹ ruột tôị 
 
Hôm ấy là lần đầu tiên Thanh Thanh, Thảo Nhi và Thế Vỹ làm quen với anh em nhà hỠBùị 
 
o0o 
 
NhỠquen với anh em nhà hỠBùi, mà Thế Vỹ mới tìm hiểu rõ thành phố Dương Châu hơn. Thế Vỹ, Thanh Thanh, và Thảo Nhi đi dạo khắp Dương Châụ Cái thành phố mà Lý Bạch đã từng mô tả là: 
 
Bạn cũ Châu Hoàng Hạc lâu 
 
Bóng buồm chìm lẫn trong trá»i biếc 
 
Chỉ thấy trưá»ng Giang vẫn chảy mau... 
 
Hoặc cá»§a Äá»— Mục: 
 
Núi mỠnước chảy xa xôi 
 
Giang Nam cây cá» tiêu Ä‘iá»u vá» thu 
 
Äêm nay trăng sáng cầu xưa 
 
Mà ngưá»i dạng sáo bây giá» là đâủ 
 
Và Thế Vỹ không làm sao nhá»› hết, thÆ¡ cá»§a tiá»n nhân nói vá» Dương Châu, ca tụng Dương Châu... Bây giỠở thá»±c tại trên đất này Thế Vỹ má»›i hiểu những gì Lý Bạch và Äá»— Mục ca tụng là đúng. 
 
Quả tháºt, Dương Châu đầy quyến rÅ©. 
 
Sau đó, Thế Vỹ đã đến vá»›i Tây Hồ, núi nhá» Kim SÆ¡n, cầu 24 nhịp, chùa Äại Minh, Bình SÆ¡n đưá»ng, Bến tàu... Gần như nÆ¡i nào Khiêm và Văn cÅ©ng đưa bá»n Thế Vỹ đến. Và đến đâu há» Ä‘á»u đùa nghịch, quáºy phá tá»± nhiên. Những cuá»™c vui chÆ¡i thÃch thú kỳ lạ. Nhá» váºy, Thế Vỹ gần như quên bẵng chuyện đến Quảng Châu, quên cả Bắc Kinh cÅ©. Cuá»™c sống tràn ngáºp tiếng cưá»i, chưa bao giá» Thế Vỹ có những ngày hạnh phúc như thế. 
 
Ở Phúc gia trang... Thế Vỹ còn được nuông chiá»u hÆ¡n cả ở nhà. Sá»›m tối, Phúc phu nhân luôn há»i han chăm sóc. Và trong cái hoàn cảnh đó, ngưá»i làm trong nhà còn phải kÃnh nể sợ hãi Thế Vỹ hÆ¡n. ý là lệnh há» răm rắp phục tùng... Ở nhà là thế, ra ngoài lại có anh em nhà há» Bùi đám bạn còn gì hÆ¡n? 
 
Những ngày tháng ở Dương Châu tháºt tuyệt vá»á»‹ 
 
Nhưng mà cuá»™c sống không chỉ là thÆ¡ mà nhiá»u lúc cÅ©ng có những phiá»n nhiá»…u... Thà dụ như: 
 
Trước tiên, cái quấy rầy là do nhìn lầm cá»§a Phúc phu nhân. Thế Vỹ là ngưá»i có lương tâm nên cứ bị vấn đỠnày làm bứt rứt. Cạnh đó là chuyện giữa Thiện Khiêm và Thanh Thanh. 
 
Vá»›i Thanh Thanh... Thiện Khiêm chưa hẳn là bị ngay 'tiếng sét'. Nhưng anh chàng rõ là có cảm tình vá»›i Thanh Thanh nhiá»u... Thiệu Khiêm chiá»u chuá»™ng, săn đón, mà những thứ này Thanh Thanh chưa hỠđược má»™t ai đó cung ứng nên Thanh Thanh dá»… cảm động. Thế Vỹ chưa có tình ý gì vá»›i Thanh Thanh nhưng không hiểu sao, từ táºn cùng con tim... Thế Vỹ thấy chuyện đó lại bất mãn. Từ nào đến giá», Thế Vỹ cứ xem Thanh Thanh và Thảo Nhi như má»™t sá»± quấy rầy, phiá»n phức. Bây giỠđúng ra có ngưá»i gánh há»™ gánh nặng đó cho mình Thế Vỹ phải mừng hÆ¡n chứ? Thế Vỹ cÅ©ng nào có định ở lại đâỵ má»™t ngày nào đó, rồi chàng phải Ä‘i, phải lo cho tương lai sá»± nghiệp cá»§a mình? Nhưng mà Thế Vỹ vẫn thấy bá»±c mình. Tại saá» 
 
Hai năm trước, ở tại Bắc Kinh, Thế Vỹ đã từng bị cha mẹ áp đặt má»™t cuá»™c hôn nhân, mà mãi đến giá» cô dâu thế nào Thế Vỹ chưa biết mặt. Chỉ biết đó là cô gái khá đẹp, có há»c lại con nhà khuê các... Thế Vỹ nghe loáng thoáng cô gái có tên là Hoa Du Lâm, má»™t trong những hoa khôi cá»§a trưá»ng Cao đẳng sư phạm Bắc Kinh. Thế Vỹ đã phản đối cuá»™c hôn nhân đó, không phải vì chê thiếu nữ kia là không môn đăng há»™ đối hay vì má»™t nhược Ä‘iểm nàỠChàng hành động như váºy chẳng qua là vì phản ứng đối kháng. Thế động mạnh mẽ lên từng tế bào chàng sinh viên trẻ... Thế Vỹ không muốn có sá»± áp đặt trong cuá»™c Ä‘á»á»‹ Và đó là lý do để Thế Vỹ bá» nhà ra đị 
 
Rồi Thế Vỹ gặp Thảo Nhi và Thanh Thanh như những nhánh rong phiêu bạt tình cá» gặp nhaụ Thế Vỹ vẫn có tình cảm, tình cảm nẩy sinh lúc nào thì không biết nhưng Thế Vỹ tá»± trá»ng nên suốt lá»™ trình bên nhau... Thế Vỹ đã cố gắng tá»± chế để khá»i mang tiếng là lợi dụng sá»± sa cÆ¡ cá»§a ngưá»i khác. Còn bây giá»? Thế Vỹ lại bị đặt vào cái thế ruá»™t. Nên má»—i lần nhìn Thiệu Khiêm và Thanh Thanh ở cảnh: 
 
'Mặt trá»i phương đông, mưa phương Tâỵ 
 
Tưởng đâu vô tình lại hữu tình' 
 
Thế Vỹ tháºt khó chịụ 
 
Lúc này, anh em Thiệu Khiêm và thiệu Văn thưá»ng tìm cách đến Phúc gia trang thưá»ng xuyên. Má»™t hôm Thiệu Khiêm nấp sau hòn giả sÆ¡n ngoài vưá»n để Thiệu Văn má»™t mình vào gặp Thanh Thanh. Cả hai đã há»™i ý nhau, sắp đặt sá»± việc trước, nên chỉ Thiệu Văn mang cháºu hoa đến trước cá»a phòng Thanh Thanh. Vừa gõ cá»a vừa nói: 
 
- Chị Thanh Thanh ơi, anh Khiêm bảo tôi mang cái này đến tặng chị. 
 
Thanh Thanh mở hé cá»a sổ. Thấy Thiệu Văn trên tay có má»™t cháºu hoa đẹp. Nhưng trong cháºu lại chỉ có má»™t cái cây gì đấy nhá» xÃu, Thanh ngạc nhiên. 
 
- Cái gì váºá»· 
 
Thiệu Văn nói: 
 
- á»’, đây là chồi non cá»§a cây trà đấỵ Anh tôi bảo nhà tôi có má»™t đồi chè. Äứng xa xa nhìn màu xanh mướt. Cái màu xanh như hai chữ Thanh Thanh... Nên anh Khiêm bảo tôi mang đến tặng cho chị má»™t chồi trà. 
 
Bé Thảo Nhi đứng gần ngây thÆ¡ há»i: 
 
- Thế sau nàỵ Nó có nở hoa không? 
 
- Nó không nở hoa, nhưng lúc lớn lá sẽ phát triển xanh tốt và các bạn có thể hái lá đó châm nước uống thơm lắm. 
 
Thanh Thanh nhìn cháºu cây trà non không hứng thú lắm. 
 
Thanh Thanh nói: 
 
- Này ông anh cáºu tháºt là kỳ cục. Muốn tặng cho ngưá»i ta thì tặng cả má»™t cháºu hoa phải đẹp hÆ¡n không? Äằng này chỉ cho má»™t cây trà non. Không lẽ so sánh tôi vá»›i má»™t cây trà? Tôi xấu xà như váºy à? 
 
Lá»i cá»§a Thanh Thanh làm Thiệu Văn lúng túng. Thiệu Văn không biết ứng phó cách nào, vá»™i vã đưa mắt vá» phÃa hòn giả sÆ¡n. Nhưng phÃa sau giả sÆ¡n lại im lìm, nó vá»™i lùi lại gần há»i: 
 
- Anh Thiệu Khiêm, bây giỠphải làm saỠEm phải nói thế nào chứ? 
 
Thiệu Khiêm núp sau núi, nói khẽ: 
 
- Thì em bảo ý anh không phải là như váºy... 
 
Thiệu Văn không đợi Thiệu Khiêm nói hết ý, vội nói: 
 
- Không phải như váºá»µ Không phải như váºá»µ 
 
Lại tịt ngòi, Thiệu Khiêm lại mớm: 
 
- Bất luáºn loại hoa nào, mà nếu so sánh vá»›i Chị Thanh Thanh thì Ä‘á»u tầm thưá»ng... Vì váºy anh tôi không muốn tặng hoa... Vì hoa rồi sẽ héo úa... 
 
Thiệu Văn vội vã lặp lại: 
 
- Hoa nào cÅ©ng tầm thưá»ng cả... nên không thể so sánh vá»›i chị được. Vì váºy anh tôi không tặng hoạ Vì hoa rồi sẽ... rồi sẽ... 
 
Cái chữ héo úa nó quên mất, nó ấp úng rồi láo liêng nhìn ra sau hòn non bá»™. Thảo Nhi ngạc nhiên há»i: 
 
- Ồ! Anh thiệu Văn. Anh làm sao đấỷ Anh bị mắc nghẹn phải không? 
 
Thiệu Khiêm thấy tình trạng tắt nghẽn váºy vá»™i nhắc: 
 
- Héo úa! Héo úa! 
 
Thiệu Văn thì không biết nên nói: 
 
- Äúng rồi! Äúng rồi! Tôi bị héo úa, héo úa! 
 
Thanh Thanh và Thảo Nhi nghe nói cưá»i xòạ Thiệu Khiêm bá»±c tức nhảy ra khá»i gia sÆ¡n cốc đầu Thiệu Văn: 
 
- Tháºt tức chết được? Con ngưá»i làm sao héo úả Mi làm há»ng hết kế hoạch cá»§a ta! 
 
Màn kịch diá»…n ra rất tá»± nhiên làm Thanh Thanh và Thảo Nhi không nÃn được cưá»á»‹ Thiệu Khiêm Ä‘ang tức, thấy Thanh Thanh cưá»i cÅ©ng cưá»i theo... Tiếng cưá»i giòn giã cả vưá»n hoạ Ngay lúc đó Thế Vỹ Ä‘i tá»›i, chẳng hiểu sao Thế Vỹ lại cảm thấy mình như lạc lõng giữa tiếng cưá»i đó. 
 
o0o 
 
Mấy hôm sau, cả bá»n Thế Vỹ kéo đến nhà há» Bùi chơị Há» Bùi cÅ©ng là má»™t gia đình giàu có. Trước nhà có cả má»™t hồ sen rá»™ng lá»›n. Bấy giá» lại vào đầu mùa hạ. Hoa sen nở rá»™ cả hồ, đỠcó trắng có. Mà ở vùng Giang Nam này, sen nở rất sá»›m, những cánh sen ẩn mình bên cạnh màu xanh cá»§a lá, làm cho cảnh càng đẹp thêm. 
 
Thế Vỹ đã không dằn được lòng, tức cảnh sinh tình. 
 
- Thiệu Khiêm nàỵ Cáºu có nháºn thấy, những cánh sen này rất lạ không? Nếu nhìn kỹ là lá sen to quá, to má»™t cách gần như thô thiển, hoa cÅ©ng váºá»µ Nhưng nếu ta nhìn má»™t cách tổng thể. Những chiếc lá to có nhá» có, chen nhau trên mặt hồ. Không những tạo nên má»™t cảnh đẹp má»™t cách hùng tráng... Äấy... tạo hóa bao giá» cÅ©ng không làm chuyện thừa thãị Cái đơn giản có cái đẹp riêng, nhưng cái nhiêu khê phong phú cÅ©ng có cái đẹp cá»§a nó. 
 
Thiệu Khiêm nghe Thế Vỹ nói bái phục: 
 
- á»’! Ngưá»i có há»c, phát biểu cái gì cÅ©ng hay, cÅ©ng có lý ngay cả cái chuyện ngắm hoạ Như anh Thế Vỹ đâỵ CÅ©ng không chỉ ngắm bằng mắt, mà còn ngắm bằng cả cái đầu nữạ 
 
Thanh Thanh quay qua nhìn Thiệu Khiêm cưá»i: 
 
- Anh khen chứ tôi thì không khen được. Bởi vì sống như anh ấy tôi thấy cá»±c khổ quá, chỉ má»™t chuyện ngắm hoa mà cÅ©ng phải suy nghÄ© mệt ngưá»á»‹ 
 
Thế Vỹ có vẻ không vuị Chàng cảm thấy Thanh Thanh tháºt không công bằng. Tại sao đối vá»›i Thiệu Khiêm lúc nào Thanh Thanh cÅ©ng có vẻ cư xá» má»™t cách dịu dàng nhượng bá»™, còn vá»›i chàng? Lúc nào cÅ©ng đối kháng. Thế Vỹ lắc đầu: 
 
- Tôi cÅ©ng nào có nói gì đâủ Chỉ vui miệng váºy thôị 
 
Thanh Thanh trá» môi, nhưng mắt hướng vá» phÃa lòng hồ. 
 
- Váºy mà chẳng có gì à? Anh lúc nào cÅ©ng ham lý luáºn. Em thì thấy cái gì cÅ©ng đẹp. Ngay cả đóa hoa sen đằng kia kìạ Nó vừa có màu hồng lại pha màu trắng, như váºy mà anh cho là không đẹp saá» 
 
Thiệu Khiêm nghe nói, vội nhìn qua: 
 
- Äâu đâủ Äóa hoa nào đâủ 
 
Thanh Thanh chỉ: 
 
- Äó, đó! Äóa hoa nằm gần giữa hồ đấỷ 
 
- à có phải cái đóa hoa vươn cao nhất... Bên dưới màu hồng, phÃa trên lại màu trắng, đúng không? 
 
Thanh Thanh trầm trồ: 
 
- Äúng rồi! Äóa hoa đó mà mang cắm vào bình thì đẹp tuyệt! 
 
- Sẽ có ngay! 
 
Thiệu Khiêm nói rồi bước nhanh tới mép bỠhồ. 
 
Thanh Thanh tái mặt nói: 
 
- Ồ không được! Anh Thiệu Khiêm, anh định làm gì đấỷ 
 
- Thì hái hoa cho Thanh Thanh! 
 
Thiệu Khiêm vừa bước xuống nước vừa nóị Hành động cá»§a Thiệu Khiêm khiến không những Thanh Thanh, Thế Vỹ mà cả Thảo Nhi và Thiệu Văn cÅ©ng giáºt mình. Văn nói lá»›n: 
 
- Coi chừng đấy! Ở dưới hồ lúc nào cũng có rắn! 
 
- Äừng có nói báºy! 
 
Thiệu Khiêm cưá»i nói, nhưng lúc đó, anh chàng đã bước hụt chân và rÆ¡i tõm xuống nước. Thanh Thanh tái mặt. 
 
- Không được! Anh Thiệu Khiêm anh điên rồi à? Quay lại nhanh lên. Tôi chỉ nói chơi thôi, chứ tôi không hỠcó ý muốn háị 
 
Thế Vỹ cũng nói vào: 
 
- Thiệu Khiêm! Cáºu biết bÆ¡i không chứ? 
 
Thiệu Khiêm đã đứng thẳng ngưá»i dáºá»µ Bá»™ áo trắng cá»§a chàng bây giỠđã lấm lem đầy bùn đất, không những thế tóc tai, mặt mÅ©i cÅ©ng đầy nước, nhưng Khiêm vẫn cưá»i hì hì nói: 
 
- Các bạn làm gì mà khẩn trương như váºá»· Có gì đâủ Ở đây nước cÅ©ng cạn. Không có gì nguy hiểm. Chỉ có cái là bùn nhiá»u quá. Bước Ä‘i hÆ¡i khó khăn. Này xem nào... Tôi sắp đặt được mục tiêu rồi, phải không? 
 
Và Thiệu Khiêm chỉ đóa hoa trong tầm tay vá»›i, há»i Thanh Thanh: 
 
- Có phải đóa hoa này không? 
 
- Äúng rồi, đúng rồi đấy! 
 
Thanh Thanh gáºt đầu lia lịạ Thế là Thiệu Khiêm ngắt ngay cánh hoạ Rồi cháºm rãi, từng bước vào bá». Lòng hồ bùn nhiá»u quá nên Khiêm bước hÆ¡i cháºm. Äến lúc Khiêm lên được hồ. Má»i ngưá»i nhìn Thiệu Khiêm chợt cưá»i ồ! Anh chàng đã lem luốc như ông thợ cạo ống khóị 
 
Khiêm đưa cánh hoa sen đến trước mặt Thanh Thanh. 
 
- Lần trước tôi cho Thanh Thanh một chồi trà non bị Thanh Thanh chệ Nhưng lần này tôi tặng Thanh Thanh đóa sen mà Thanh Thanh ưng ý, hẳn là Thanh Thanh hài lòng rồi chứ? 
 
Thanh Thanh đỡ lấy đóa hoạ Äôi má đỠhồng, Thanh Thanh cháºm rãi nói: 
 
- Lần trước, tháºt ra tôi cÅ©ng đâu có chê cái cháºu trà non đó, tôi thÃch lắm. Nhưng mà lần này thì thÃch hÆ¡n... Có Ä‘iá»u bây giá» quần áo anh lấm lem hết trÆ¡n rồi, làm sao đâỷ 
 
Thiệu Khiêm nhìn lại mình, rồi cưá»i lá»›n. 
 
- á»’ thế này cÅ©ng hay đấỵ Các bạn có biết cái món cá nướng trui trong nhà hàng không? Ngưá»i ta Ä‘em bùn lắp lên mình con cá rồi cho vào lò, má»™t chút là có món ăn tháºt tuyệt! Tôi Ä‘ang định làm cái món cá nướng trui đấy! 
 
Lá»i cá»§a Khiêm làm Thảo Nhi và Thiệu Văn thÃch chà cưá»i lá»›n. Chúng vừa nhảy quanh Khiêm vừa hét: 
 
- Cá nướng trui! Cá nướng trui! 
 
Cái không khà vui vẻ lây qua cả Thanh Thanh và Thế Vỹ. Khiến cả hai cÅ©ng cưá»i theá» 
 
Nhưng rồi sau tráºn cưá»i đó. Thế Vỹ không hiểu sao lại thấy mình như bị tách biệt ra vá»›i má»i ngưá»á»‹ Lại cảm thấy lạc lõng. 
 
o0o 
 
Mấy ngày sau, chẳng hiểu có chuyện gì, Thiệu Khiêm cho má»i Thế Vỹ đến bá» Tây Hồ ngắm cảnh. Chỉ kéo Thế Vỹ thôị Cả hai ngồi trong má»™t quán nước bên bá» uống trà. 
 
Vừa há»›p mấy há»›p, Thiệu Khiêm chợt đứng dáºy, vòng tay thưa vá»›i Thế Vỹ. 
 
- Em có chuyện muốn thưa với anh. 
 
Thế Vỹ ngạc nhiên: 
 
- Chuyện gì? 
 
Thiệu Khiêm ấp úng một chút nói: 
 
- Dạ... Chuyện cÅ©ng có liên quan đến Thanh Thanh... Anh cÅ©ng biết đấỵ Ngưá»i xưa thưá»ng nói chuyện quyá»n huynh thế phụ. Vì váºy, em muốn há»i ý kiến anh... Nhưng trước hết em cần biết là chẳng hay khi xưa ở quê nhà... Thanh Thanh đã từng Ä‘Ãnh hôn vá»›i ai chưả 
 
Thế Vỹ giáºt mình. Chàng nhá»› lại chuyện Thanh Thanh vượt thoát khá»i kiệu hoạ Nhưng bây giá» không lẽ nói chuyện đó rả Nên vá»™i nói: 
 
- à! Chuyện đó à... Chưa... Chưa... 
 
- Thế thì tuyệt quá! 
 
Thiệu Khiêm vá»— tay rồi cưá»i nói: 
 
- Em đến bây giá» vẫn chưa Ä‘Ãnh hôn vá»›i aị Cha em thì cứ hối thúc mà em chưa chịụ Váºy thì nhân dịp này... Hà! Hà! May quá! Như váºy là có dịp may rồị 
 
- Ờ! Ờ! Khoan! 
 
Thế Vỹ vội vã nhìn Thiệu Khiêm nói, làm Thiệu Khiêm tái mặt. 
 
- Sao váºá»· không lẽ anh phản đối à? 
 
Thế Vỹ giáºt mình: 
 
- Không phải! Tôi lấy tư cách gì để phản đối chứ? 
 
Thiệu Khiêm cưá»i tươi trở lại: 
 
- Có nghĩa là anh đã đồng ý? 
 
Thế Vỹ không đáp, ngồi yên. Chàng ngắm Thiệu Khiêm. Anh chàng có vẻ khá»e mạnh, con nhà gia thế. Thanh Thanh thì đẹp gáị Thế này thì cả hai quá là xứng đấy chứ? Nhưng mà... nhưng mà... Thế Vỹ suy nghÄ© rồi lại lắc đầụ Không được! Chuyện cá»§a há» có dÃnh lÃu gì đến tả Muốn sao cÅ©ng được! 
 
Thiệu Khiêm đứng báºt dáºy vòng tay lại Thế Vỹ. 
 
- Váºy thì cảm Æ¡n đại ca! Cảm Æ¡n đại ca lắm... Em sẽ vá» nhá» cha đến ngay đây thảo luáºn vá»›i đại ca chuyện đó. 
 
Thế Vỹ giáºt mình: 
 
- Nói chuyện gì? Sao lại có ý nhanh như váºá»· Cáºu ngồi lại đã nào, cái gì cÅ©ng phải bình tÄ©nh, thá»§ng thẳng... đừng có hấp tấp, như váºy không hay! 
 
Thiệu Khiêm tròn mắt: 
 
- Nhưng ban nãy đại ca đã đồng ý gả em gái đại ca cho em rồi mà? 
 
Thế Vỹ vừa bá»±c, vừa buồn cưá»á»‹ Và cái cảm giác lạc lõng như càng lan rá»™ng hÆ¡n. Nhưng mà... Cuá»™c hôn nhân này... Äâu có gì saỉ Chàng thở dài, rồi nói như giải thÃch: 
 
- Cáºu cÅ©ng biết đấỵ Tôi tuy là anh, nhưng đâu có quyá»n lá»±c gì vá»›i Thanh Thanh. Chúng tôi cÅ©ng má»›i lắm, bình đẳng lắm. Cáºu không thấy là Thanh Thanh nó thỉnh thoảng cứ cãi nhau vá»›i tôi đấy á» Thú tháºt vá»›i cáºu Thanh Thanh là đứa con gái có nhiá»u cá tÃnh, lại tá»± chá»§... Nó có quyá»n quyết định hạnh phúc cá nhân cá»§a nó. Tôi cÅ©ng không thÃch lạm quyá»n làm anh nên không muốn thay mặt nó quyết định gì cả. Ban nãy tôi nóị Thôi được có nghÄ©a là... Tôi đồng ý đứng cạnh hổ trợ, nói thêm vào cho cáºu thôị Còn cái chuyện thành công hay không là do sá»± cố gắng cá»§a cáºu đấỵ 
 
Thiệu Khiêm như hiểu ra, gáºt đầu lia lịạ 
 
- Như váºy đã phải cảm Æ¡n đại ca nhiá»u quá rồị Từ đây vá» sau hẳn phải nhá» vả đại ca nhiá»u thứ... Có sá»± giúp sức cá»§a đại ca chắc chắn là má»i sá»± sẽ thành công. Bởi vì Thanh Thanh dù gì cÅ©ng quý trá»ng đại ca, má»™t lá»i cá»§a đại ca bằng vạn lá»i cá»§a Khiêm này... váºy mà quá mừng. Em hoàn toàn yên tâm. Tháºt yên tâm. Nếu chuyện này mà thành. Em sẽ cắn cá» ngáºm vành cảm Æ¡n đại ca! 
 
Thế Vỹ nhìn Thiệu Khiêm. Cái khuôn mặt hồ hởi cá»§a Thiệu Khiêm chẳng hiểu sao lại làm cho Thế Vỹ thấy ghen tị. Ngưá»i ta sao chỉ toàn gặp chuyện may mắn và suôn sẻ thế?   
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				26-09-2008, 09:13 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			04 
 
 
 
 
 
Thá»i gian trôi qua, mà chẳng có má»™t tin tức gì cá»§a bác Hải. Thảo Nhi có vẻ lo lắng. Mặc dù ở Phúc gia trang, má»i thứ Ä‘á»u thoải mái, bình thản, chẳng ai thắc mắc vá» chuyện ăn không ngồi rồi cá»§a bá»n Thế Vỹ, Thanh Thanh, Thảo Nhị Trái lại còn được chăm sóc, săn đón. Nhưng vá»›i Thảo Nhị Nó vẫn không yên tâm, nó vẫn nhá»› bác Hảị Ngưá»i thân duy nhất yêu thương nó. 
 
Ở Phúc gia trang. Thảo Nhi và Thanh Thanh được xếp đặt ở chung má»™t phòng. Äó là chiếc phòng mà ngày xưa bác Hải đã ở. Vì váºy, bây giá» ngoài những ká»· váºt mang theo... Thảo Nhi còn có thêm những thứ khác... Äó là sách, là bút mà ngày xưa bác Hải đã dùng... Ngay cả chiếc giưá»ng nó ngá»§ cÅ©ng là nÆ¡i bác Hải đã ngá»§, rồi còn ngá»n đèn dầu bác Hải thắp sáng. Má»i thứ còn nguyên vẹn đó. Váºy mà... bác Hải bây giỠở đâủ 
 
Bữa đó Thảo Nhi vừa băng qua vưá»n hoa định đến phòng cá»§a Thế Vỹ có chút việc. Nhưng vừa má»›i đến cá»a nó đã nghe thấy có tiếng nói chuyện trong phòng. Tiếng cá»§a Nguyệt Nương, Thanh Thanh và cả Thế Vỹ, hình như há» Ä‘ang nói vá» ai đó. Thảo Nhi vá»›i bản chất tháºt thà... Xưa đến giá» nó không thÃch nghe lén chuyện aị Nhưng mà lần này, há» Ä‘ang nói chuyện vá» bác Hải cá»§a nó. Thế là nó núp vào góc kẹt nghe thá» chuyện gì. 
 
Có tiếng há»i cá»§a Thế Vỹ: 
 
- Cái ông Lý Äại hải này đã từng làm ở Phúc gia trang trên mưá»i mấy năm nay, sao lại lẳng lặng bỠđỉ Nhưng mà... Qua cái giá»ng nói cá»§a lão Trưá»ng Quý và A Khôn... Tôi thấy hình như cÅ©ng có chuyện gì đã xảy ra váºy hở Nguyệt Nương? 
 
Có tiếng thở dài, rồi sau đấy Nguyệt Nương nói: 
 
- Không dối gì các cô cáºá»¥ Lão Lý Äại Hải đã bị lão gia Ä‘uổi đị 
 
Thảo Nhi nghe nói giáºt mình. Nhưng kế tiếp nó lại nghe Thanh Thanh há»i: 
 
- Äuổi Ä‘i à? Vì chuyện ông ấy cãi nhau vá»›i lão gia nên bị ngưá»i nổi giáºn Ä‘uổỉ 
 
Nguyệt Nương ngáºp ngừng má»™t chút rồi nói: 
 
- ông ấy... ông ấy bị đuổi vì tội ăn cắp. 
 
Thế Vỹ ngạc nhiên. Vì ở thá»i bấy giá», những ngưá»i tá»› lâu năm thưá»ng rất trung thành vá»›i chá»§ há» thưá»ng coi cá»§a chá»§ như cá»§a mình làm gì có chuyện trá»™m cắp. Thế Vỹ há»i: 
 
- SaỠCó gì lầm lẫn trong chuyện này không? 
 
Nguyệt Nương nói: 
 
- Không thể lầm lẫn được. Nói ra cÅ©ng tá»™i cho lão giạ ông ấy rất Ä‘au khổ. Bởi vì hÆ¡n mưá»i mấy năm qua lão gia rất tin tưởng Lý Äại Hảị Tất cả tiá»n bạc, giấy tá», sổ sách... Äá»u giao cả cho lão Hải trông coị Váºy mà không ngá»... ông Hải là con ngưá»i phản phúc... Äã dám lén lấy cắp má»™t số tiá»n lá»›n... Äến lúc phát hiện ra lão gia muốn phát Ä‘iên lên... Äiên không phải là vì tiếc tiá»n... mà còn vì... niá»m tin sụp đổ. ông thấy trên Ä‘á»i này chẳng còn ai đáng tin nữạ Vì váºy... mặc dù lão gia đã hứa vá»›i các bạn là sẽ Ä‘i tìm Lý Äại Hải vỠđây... Nhưng tôi nghÄ©... Có lẽ đấy chỉ là lá»i hứa suông... Äể các bạn yên lòng... 
 
Thảo Nhi đứng ngoài nghe đến đây không dằn lòng được nữa, nó chạy vào trong phòng, lớn tiếng hét: 
 
- Không! không! không thể như váºy được... Bác Hải cá»§a tôi là ngưá»i tốt, không bao giỠông ấy ăn cắp. Mấy ngưá»i đã nói oan, đã vu khống cho bác ấỵ Chắc chắn như váºy! 
 
Nói xong, nó quay ngưá»i lại và chạy bay ra ngoàị 
 
Thế Vỹ, Thanh Thanh, và Nguyệt Nương vội vã đuổi theỠ
 
- Thảo Nhi này Thảo Nhi! Em đi đâu đó? Hãy quay lại đây! Quay trở vỠđây mau! 
 
Thanh Thanh gá»i, nhưng Thảo Nhi vẫn chạy thẳng. Nó đến ngay phòng riêng cá»§a ông Chấn Äình. Không gá»i cả cá»a, là đã xông ngay vào làm ông Chấn Äình Ä‘ang làm sổ, phải giáºt mình quay lạị 
 
Thảo Nhi không đợi ông Chấn Äình lên tiếng, đã nói lá»›n: 
 
- Bác Hải của con rất đàng hoàng. ông ấy không hỠăn cắp. Lão gia đã vu oan cho ông ấy! 
 
Nó nói xong là khóc òa, cả ngưá»i run rẩy vì xúc động. ông Chấn Äình ngạc nhiên, nhưng rồi giáºn dữ: 
 
- Chuyện gì váºá»· Cái con bé này chẳng biết lá»… nghÄ©a phép tắc gì cả. Tại sao xông vào phòng ta mà chẳng báo trước gì hết? 
 
Thanh Thanh đuổi theo nắm tay Thảo Nhi kéo rạ 
 
- Thảo Nhi ra đây! Ra đây ngay! Cái gì em cũng phải thủng thẳng nói chứ? 
 
Thảo Nhi vùng vẫy cố thoát khá»i tay Thanh Thanh: 
 
- Không! không được! Em không Ä‘i đâu cả. Em phải há»i cho ra lẽ... 
 
Và quay sang ông Chấn Äình, Thảo Nhi há»i: 
 
- Lão gia, sao lão gia lại Ä‘uổi bác Hải con đỉ Rồi bây giá» lão gia nói là cho Ä‘i tìm bác Hải con, mà có cho ngưá»i Ä‘i tìm không chứ? 
 
ông Chấn Äình giáºn dữ, ông trợn mắt. 
 
- Phản rồi! Phản rồi! Ta mà biết các ngươi thế này ta đâu có cho giữ lạị Xem kìa! Cái thái độ cá»§a nó kìa... Chuyện nhà cá»§a ta, tại sao để trẻ con chen vào chứ... Hừ... Äúng rồi! ChÃnh ta đã Ä‘uổi Lý Äại Hải Ä‘i đấy... Rõ ràng là hắn đã đánh cắp tiá»n cá»§a ta, ta Ä‘uổi, rồi saá» 
 
Thảo Nhi vừa khóc vừa nói, nước mắt không ngớt chảy dài xuống má: 
 
- Con không tin! Con không tin! Bác Hải con là ngưá»i tốt, bác ấy không bao giá» làm cái chuyện xấu xa như váºy đâụ Con biết mà, con chắc mà... Bác ấy là má»™t ngưá»i tháºt hiá»n lành... Lúc nào cÅ©ng muốn giúp đỡ ngưá»i khác... Vá» quê thăm con... Ä‘i ngoài đưá»ng bác ấy thấy con chó đói, bác còn mang cả phần bánh cá»§a mình ra chia cho nó, chá»› đừng nói là con ngưá»á»‹ Vá»›i má»™t ngưá»i như váºy, làm sao có chuyện tham lam, trá»™m cắp hở lão giả 
 
ông Chấn Äình trừng mắt, lá»›n tiếng: 
 
- Hừ, kỳ quặc không? Nhưng chuyện lấy cắp là có tháºt! Này để ta nói cho mi biết. ChÃnh bác Hải cá»§a mi đã Ä‘Ãch thân quỳ nÆ¡i đây thú tá»™i... Ta không há» vu oan cho ông ấy bao giá», như váºy đủ chưả 
 
Thảo Nhi bàng hoàng... hai tay ôm mặt khóc ngất... Thanh Thanh và Thế Vỹ thấy tá»™i, vá»™i chạy đến dìu nó, cố kéo nó rạ Nguyệt Nương thì quỳ sụp xuống, dáºp đầu nói: 
 
- Thưa lão giạ Tá»™i cá»§a nô tì đáng chết. CÅ©ng tại nô tì nhiá»u chuyện nên má»›i có sá»± nàỵ 
 
Nguyệt Nương chưa dứt lá»i thì Thảo Nhi đã vùng ra khá»i tay Thanh Thanh và Thế Vỹ, nó chạy nhanh tá»›i trước mặt ông Chấn Äình nói: 
 
- Con biết là không phải váºá»µ ChÃnh ông đã bức bác Hải phải nháºn tá»™i đó, bác Hải đã bị oan! Bởi vì ông dữ quá mà... Ở đây ai cÅ©ng sợ ông hết. ông đã ăn hiếp phu nhân, hung dữ cả vá»›i chú Nguyên Khải... Ở đây ai cÅ©ng biết ông dữ tợn. Ai cÅ©ng không dám gần ông. Nên chắc hẳn là váºá»µ ông đã bức bác hải tôi... bắt bác Hải phải nháºn Ä‘iá»u đó. 
 
- Mi nói năng báºy bạ quá! 
 
ông Chấn Äình hét. ông không thể chịu được, nhất là khi nghe Thảo Nhi nói 'ông đã hung dữ cả vá»›i chú Nguyên Khải' làm cái vết thương ngá»§ yên trong đầu bấy lâu nay chợt nhiên khÆ¡i dáºá»µ ông đưa thẳng tay lên, định tát cho Thảo Nhi má»™t tát. Ngay lúc đó Thế Vỹ chạy đến: 
 
- Bác Æ¡i bác! bác không nên làm váºá»µ 
 
Thế Vỹ nói, bàn tay cá»§a ông Chấn Äình dừng lại ở khoảng không. Trước mặt ông là má»™t con bé mưá»i tuổị Nó hoàn toàn vô tư, nhưng cÅ©ng tháºt sá»± can đảm. Nó Ä‘ang ngước đôi mắt đầy lệ chỠđợị Nó không có vẻ gì là sợ hãi khi bên vá»±c cho bác Hải cá»§a nó. Äá»™t nhiên... bao nhiêu cÆ¡n giáºn trong ngưá»i ông như bị xì hÆ¡i... ông thở dài, khoát tay nói: 
 
- Thôi được rồi! Ta không tranh cãi vá»›i mi vô Ãch. Mi chỉ là má»™t đứa trẻ con. Nhưng mi nói ta đã bức ép bác Hải ngươị Váºy thì bây giỠđể cho sáng tá» ta sẽ phái ngưá»i Ä‘i đến khắp nÆ¡i tìm cho được bác Hải cá»§a ngươi vỠđây đối chất. Äể cho ngươi thấy là ta đã nói oan ngươi hay ngươi đã nháºn xét oan cho ta nhé. 
 
Thảo Nhi nhìn ông Chấn Äình, nước mắt chưa ráo, nhưng nó lại phản ứng như ngưá»i lá»›n. 
 
- Vâng... Lão gia nói và hãy giữ lá»á»‹ Lão gia nên cho ngưá»i đến táºn thôn Äông SÆ¡n cá»§a tôi tìm xem gặp bác ấy không: 
 
- ÄÆ°á»£c rồi, Äông SÆ¡n hay Tây sÆ¡n gì ta cÅ©ng sẽ cho ngưá»i đến. 
 
Và ông Chấn Äình quay sang Nguyệt Nương: 
 
- Mi hãy Ä‘i gá»i lão Trưá»ng Quý đến đây, bảo lão láºp tức cho ngưá»i Ä‘i tìm Lý Äại Hải vá» cho ta nhé. 
 
- Vâng. 
 
Nguyệt Nương nói rồi vội vã rút luị 
 
Thế là... CÆ¡n sóng gió cÅ©ng qua nhanh. Nhưng nhá» váºy mà lần này chuyện tìm Lý Äại Hải đã trở thành sá»± tháºt. Có Ä‘iá»u sau cái hôm ấy Thảo Nhi hình như trưởng thành hÆ¡n, nhưng cÅ©ng Ãt nói Ãt cưá»i hÆ¡n. Nó thưá»ng núp mình nÆ¡i vắng vẻ. Mở túi váºt ká»· niệm rạ Thỉnh thoảng lại thấy nó khóc. Và rồi chuyện đó cÅ©ng tạm qua đị 
 
Nhưng mà, những chuyện kém vui thưá»ng hay tá»›i má»™t cách dồn dáºp. 
 
Chuyện Lý Äại Hải chưa xong thì chuyện bên nhà há» Bùi xảy đến. Lần này có liên can đến xâu chuá»—i ngá»c cá»§a dì Quế, tức mẹ cá»§a Thiệu Văn, vợ nhá» cá»§a Bùi lão gia... mà lại dÃnh lÃu tá»›i Thảo Nhi nữạ 
 
Chuyện thế này: 
 
Hôm ấy, theo lá»i má»i cá»§a Thiệu Khiêm, Thế Vỹ, Thanh Thanh, và Thảo Nhi cÅ©ng đến nhà há» Bùi chơị Ngưá»i lá»›n thì có chuyện cá»§a ngưá»i lá»›n. Còn trẻ con như Thiệu Văn và Thảo Nhi thì chẳng có chuyện gì vuị Thế là chúng kéo nhau ra vưá»n. Hết Ä‘uổi bắt, chÆ¡i trò Ä‘i trốn tìm, bắt dế. Thiệu Văn kéo Thảo Nhi Ä‘i vào nhà chÆ¡i trò thám hiểm. Äi từ phòng này đến phòng khác. Cuối cùng kéo qua phòng Quế Nương. 
 
Lúc đó trong phòng lại không có ngưá»á»‹ Hai đứa bé thÃch chà chui vàỠVào đến trong, Thiệu Văn như chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì nói: 
 
- Này Thảo Nhi, ta thấy mi có cái túi váºt ká»· niệm nhưng mà túi cá»§a mi không bằng cá»§a mẹ tao đâu trong đó có nhiá»u món đẹp lắm. 
 
Thảo Nhi hiếu kỳ: 
 
- Váºy à? Äâu mi Ä‘em ra xem? 
 
- Ờ, tao sẽ mang ra ngaỵ 
 
Nói là làm, Thiệu Văn trèo lên giưá»ng, nó mở há»™c tá»§ lôi ra má»™t há»™p gổ cẩn xà cừ. Bên trong là má»™t túi vải khác. 
 
- Này, mi xem! 
 
Thảo Nhi nhìn vào kinh ngạc. Äẹp tháºt! Bên trong toàn là những hạt đá vá»›i đủ màu sắc. Nó đâu biết đấy là những nữ trang quý giá. Thảo Nhi nói và cầm mấy món lên ướm thá» nhưng sau đấy nó lại để vào chổ cÅ©: 
 
- á»’! Äẹp tháºt! Ở đâu mà có nhiá»u đồ chÆ¡i đẹp thế nàỷ 
 
- Cá»§a mẹ tao đấy! Nhưng ngưá»i thÃch nhất là cái há»™p đá này đâỵ 
 
Thiệu Văn nói và cầm má»™t sợi dây chuyá»n lên. PhÃa dưới là má»™t mặt ngá»c Phi Thúy, nó bảo Thảo Nhi: 
 
- Mang cái này vào ngưá»i xem? Thảo Nhi mà mang vào là sẽ giống như con yêu nhá»n nhện trong Tây Du Ký đấỵ Còn ta... Ta sẽ là Tôn Ngá»™ Không! 
 
Và không đợi phản ứng cá»§a Thảo Nhi, nó máng vào cổ con bé. Xong giả vỠđưa tay ra sau trái tai bứt má»™t sợi tóc, thổi phù má»™t cái miệng hô 'Biến'! Xong quay lưng lại tìm kiếm xem có thay thế cho cây thiết bảng. Nó thấy trên đầu giưá»ng có treo cây phất trần. Thế là chụp lấỵ Rồi bắt đầu múa, Vừa múa vừa hét. 
 
- Này con yêu nhá»n nhện kiạ Lão Tôn đã có mặt ở đây, mi đừng có hòng chạy thoát! 
 
Rồi nó phóng xuống. Thảo Nhi sợ hãi nghiêng ngưá»i né quạ Thiệu Văn phóng thiết bảng đến. Không may đầu 'thiết bảng' lại Ä‘áºp ngay vào tấm gương trang Ä‘iểm trên bàn. Thế là 'Rổn'. Tấm gương ngã xuống và những mảnh thá»§y tinh vỡ vụn rÆ¡i vãi xuống đất. Thiệu Văn tái mặt. Vá»™i ném bá» cây phất trần và kéo Thảo Nhi chạy bay ra ngoàị 
 
- Mau mau! Chạy lẹ lên để không thôi mẹ biết bá»n mình Ä‘áºp bể thì saá» 
 
Thảo Nhi cÅ©ng Ä‘iếng hồn, nghe nói chạy vá»™i ra ngoài nhưng má»›i được có mấy bước. Nó sá»±c nhá»› sợi dây máng trên cổ. Vá»™i vàng lá»™t ra, chạy ngược vá» phòng và ném trả sợi dây có mặt đá vào há»™p nữ trang. Nhưng lúc đó vì gấp gáp nên nó đã ném lá»t ra ngoàị 
 
Và sợi dây không nằm trên giưá»ng mà lá»t xuống kẹt. Hai đứa nhỠđã chạy ra ngoàị Chiếc gương bị rá»›t bể chỉ là chuyện nhá». Nhưng mà... 
 
Chỉ ná»a tiếng đồng hồ saụ Nhà há» Bùi gần như sắp nổ tung ra... Quế Nương tìm thấy Thảo Nhi núp sau Nghinh Phong Äình ở vưá»n hoạ Bà giáºn dữ nói: 
 
- Cái mặt ngá»c Phi Thúy kia chẳng phải là thứ tầm thưá»ng. Äó cÅ©ng là quà sinh nháºt mà Bùi lão gia đã tặng cho tạ Tại sao mi dám lấỷ Mi mau mau Ä‘em ra trả lại ta ngay! 
 
Thiệu Văn không hiểu há»i: 
 
- Có phải mẹ muốn nói cái mặt đá màu xanh đó không? 
 
- Äó không phải là đá, mà là ngá»c Phi Thúy! 
 
Thanh Thanh nghe nói tái mặt: 
 
- Này Thảo Nhi, sao em lại lấy báºy lấy bạ đồ đạc cá»§a Quế Nương váºy, mau Ä‘em ra trả lại ngay không? 
 
Thảo Nhi vừa run vừa sợ: 
 
- Em... Em... Em đã để lại chổ cũ rồị Thiệu Văn, bạn cũng thấy là mình đã trả lại rồi phải không? 
 
Thiệu Văn vội nói: 
 
- Vâng, vâng. Tôi thấy Thảo Nhi đã trả lạị ChÃnh mắt tôi thấy mà. 
 
Quế Nương trừng mắt nói với Thảo Nhi: 
 
- Nếu mi đã đặt trả lại, tại sao bây giá» chẳng thấy đâu cả? Mi có thấy nó đẹp muốn mượn chÆ¡i má»™t chút rồi trả lại ta cÅ©ng không nói không mách lại lão gia đâụ Váºy hãy mang ra đị 
 
Thế Vỹ không dằn được, cúi xuống nắm lấy vai Thảo Nhi lắc mạnh: 
 
- Nghe này, Thảo Nhi, em hãy nói tháºt. Em có lấy chiếc mặt ngá»c đó không? 
 
Thảo Nhi sợ hãi, nó òa lên khóc: 
 
- Không có. Em đã hoàn trả rồi! Tháºt mà, em đã ném trả vào há»™p. 
 
Thiệu Khiêm cũng đứng ra: 
 
- Dì Quế. Dì có tìm kỹ chưả Có lẽ nó nằm đâu đó thì saỠ
 
Quế Nương sa sầm mặt nói: 
 
- á»’! mấy ngưá»i nói váºy là saá» Chẳng lẽ tôi Ä‘i vu khống má»™t đứa bé. Nhưng hãy suy nghÄ© kỹ xem. Nếu nó được giáo dục đàng hoàng thì làm sao dám vô ý vô tứ Ä‘i vào phòng riêng cá»§a ngưá»i khác? Rồi còn lục lá»i há»™p nữ trang? Ban nãy tôi bước vàỠHá»™p nữ trang còn mở toạc ra để trên giưá»ng. Vàng vòng bị xóc tứ tung... Mà nữ trang nó là váºt vô tri... không lẽ nó có chân nên biết chạỷ Thiệt mà... tôi đã nhiá»u lần nói, có muốn kết bạn cÅ©ng phải chá»n ngưá»i... Lúc nào cÅ©ng váºá»µ Rồng đẻ rồng. Phụng thì đẻ phụng. Chứ chuá»™t thì chỉ sinh ra chuá»™t thôi, đâu có gì hÆ¡n. Cái lão Lý Äại Hải tay chân không sạch sẽ thì con cháu cÅ©ng giống chú bác nó thôị Giòng nào giống nấy mà. 
 
Lá»i cá»§a Quế Nương làm bé Thảo Nhi tái mặt, nó không nói được gì chỉ lùi dần ra saụ Thanh Thanh thấy váºy bất mãn: 
 
- Tại sao dì lại nói váºá»· Chuyện này có dÃnh lÃu gì đến bác Hải cá»§a nó đâu mà lại lôi rả 
 
Thiệu Khiêm khó chịu không kém: 
 
- Quế Nương, dì nói váºy là không phảị Chuyện chỉ dÃnh lÃu đến Thảo Nhi thôi đừng có lôi ngưá»i lá»›n vàỠNgưá»i ta cưá»i mình chết. 
 
Thế Vỹ nói: 
 
- Chuyện đâu còn có đó. Không nên thóa mạ ngưá»i lá»›n. Nếu dì cả quyết là xâu ngá»c đó Thảo Nhi đã làm mất, thì tôi sẵn sàng Ä‘á»n cái khác cho dì. 
 
Thảo Nhi bấy giỠkhông khống chế được mình nữạ Nó cảm thấy bị xúc phạm oan ức, nước mắt nó chảy như mưa: 
 
- Con nói con không có lấy là không có lấỵ Con cÅ©ng không biết tại sao nó không còn nằm trong há»™p. Dì đã nói oan cho con. Lại còn nói xấu bác Hải con nữạ Dì muốn thế nào con cÅ©ng được. Nhưng đừng có xúc phạm đến bác Hải cá»§a con. Äây này, nếu dì không tin thì dì cứ soát đị Con chỉ có mang cái túi này theo mình. 
 
Và rồi, Thảo Nhi mang cái túi nhá» chứa đầy váºt ká»· niệm cá»§a bác Hải nó ra, trút hết xuống đất. 
 
- Äây dì xem, dì cứ xem đị 
 
Những váºt lỉnh kỉnh đổ đống trên ná»n gạch... Trong đó có hai hòn bi lăn tròn... Thảo Nhi vừa Ä‘uổi theo hai hòn bi vừa khóc nói: 
 
- Hòn bi... Hòn bi của con. 
 
- Äể tôi nhặt cho bạn. 
 
Thiệu Văn nói, nó có vẻ bứt rứt, vì cái tai há»a này do chÃnh nó tạo rạ Nó không ngá» má»™t phút vui hứng lại khiến bạn phải khổ như váºá»µ Nó vừa nhặt được hòn bi, bước tá»›i trước mặt Quế Nương giáºm chân nói: 
 
- Mẹ sao kỳ váºá»· Mất có má»™t mặt đá mà mẹ lại làm ồn lên, mẹ làm bạn con khóc. Con ghét mẹ! con giáºn mẹ quá! 
 
Quế Nương trợn mắt: 
 
- Hừ! Äồ đạc cá»§a mẹ mất. Mẹ đương nhiên phải Ä‘au lòng. 
 
Và quay sang đám Thế Vỹ, bà tiếp: 
 
- Mấy ngưá»i phải biết chuyện đó chứ? Tại sao chưa gì lại trách tôỉ 
 
Thanh Thanh nói: 
 
- Nhưng mà dì cứ lục soát kỹ đị Con bé nó không hỠăn cắp. Dì lại nhục mạ nó, bấy nhiêu đấy còn chưa đủ à? 
 
- Cô làm gì hung dữ như váºá»· Tôi mất đồ tôi có quyá»n, tôi dám chắc là chiếc mặt ngá»c kia còn nằm trong tay Thảo Nhi đấỵ 
 
Thảo Nhi gói túi vải lạị Nó nghẹn giá»ng nhưng không biết giải thÃch làm saá» 
 
- Hay là... Con chó to trong nhà nó đã nuốt vào bụng? Ban nãy khi tụi con chạy ra, thấy có con chó đứng trước cá»a phòng. Biết đâu vì dì quên cho nó ăn, nó đói nên đã nuốt cái đó vào bụng. 
 
Quế Nương giáºn dữ: 
 
- Nói báºy! má»™t con bé mà biết mồm mép, xạo sá»± như váºy thì rõ ràng là Ä‘Ãch tôn cá»§a Lý Äại Hải rồị 
 
Thảo Nhi không chịu được nữa, nó đứng dáºy ôm mặt khóc tá» Rồi ù té chạy ra ngoàị Thiệu Văn thấy váºy chạy theo... Khi cả hai đã đến ngoài rồị Má»i ngưá»i má»›i giáºt mình. Thiệu Khiêm chỉ nói vá»›i theo: 
 
- Thiệu Văn nàỵ Em chạy theo dá»— Thảo Nhi, nhưng nhá»› là đừng chạy xa quá nhé, bá»n anh ở lại đây, cố tìm cho ra cái mặt ngá»c đó. 
 
Thiệu Văn còn quay lại nói: 
 
- Vâng, em biết. 
 
Rồi nó tiếp tục chạy đi sau Thảo Nhị 
 
Hai tiếng đồng hồ sau, quả nhiên, tìm lại được cái mặt ngá»c Phi Thúỵ 
 
Tất cả cũng là nhỠcông của Thiệu Khiêm, Khiêm đã cương quyết làm cho ra lẽ. Chàng nói: 
 
- Chỉ có thể có hai trưá»ng hợp xảy ra, má»™t là chiếc mặt ngá»c còn nằm trong phòng này, hai là nó đã vào bụng con chó. Nếu bây giá» mà tìm không thấy trong phòng thì chỉ có nước là phải mổ bụng con chó ra thôị 
 
Và chàng cho dá»n hết đồ đạc trong phòng ra ngoài tìm kiếm. Kết quả là đã thấy chiếc mặt ngá»c nằm ở kẹt giưá»ng. Sau chuyện này Quế Nương có vẻ rất ân háºn. Bà thấy mình đã quá hồ đồ chưa gì đã vá»™i vã kết luáºn làm oan Thảo Nhị 
 
Nhưng chuyện đó cÅ©ng không đáng trách, vì Quế Nương dù gì cÅ©ng là đàn bà, lại Ãt há»c... mất cá»§a đương nhiên phải tiếc... Quế Nương biết hối háºn đã là Ä‘iá»u haỵ 
 
- Báºy tháºt! Tá»™i cho con bé... Thôi mấy ngưá»i giúp há»™ tôi má»™t lần nữa, hãy Ä‘i gá»i hai đứa nhá» vỠđâỵ Tôi sẽ xuống bếp, nấu chè cho chúng ăn chuá»™c tá»™i! 
 
Quế Nương nói, nhưng mà khi má»i ngưá»i đổ xô Ä‘i tìm thì không còn gặp nữa, hai đứa nhá». Thiệu Văn và Thảo Nhi đã mất tÃch. 
 
***** 
 
Thiệu Văn và Thảo Nhi mất tÃch đã được năm hôm. Năm hôm đó là cả má»™t chuá»—i ngày dài đầy Ä‘au khổ. Thanh Thanh chỉ có biết khóc. Còn Thiệu Khiêm và Thế Vỹ thì ngày ngày rảo khắp thành Dương Châụ không những thế hai ngưá»i còn ra táºn ngoại ô, nÆ¡i có núi cao, rừng thẳm. - NÆ¡i có sông ngòi chằng chịt - Ở đâu cÅ©ng đến - Kể cả ngôi trưá»ng cÅ© mà Thiệu Văn đã từng há»c, bây giỠđóng cá»a vì không thầy... Nhưng cÅ©ng không tìm ra tung tÃch cá»§a chúng đâụ 
 
Äối vá»›i ông Chấn Äình và bà Tịnh Chi thì những ngày qua, đã quen thuá»™c cái tiếng nói như chim non, cái dáng dấp xin xắn cá»§a Thảo Nhị Nên bây giá» có cái cảm giác buồn như mất mát má»™t cái gì đó, nhất là ông Chấn Äình. ông nhá»› lại và liên tưởng chuyện mất tÃch cá»§a Thảo Nhi vá»›i chuyện cá»§a Lý Äại Hải mà bứt rứt thêm. ông hối háºn, Lý Äại Hải có xấu xa, nhưng dù gì cÅ©ng là thần tượng cá»§a Thảo Nhi - Sao ông nỡ tâm phá vỡ Ä‘i cái hình ảnh thần thánh trong tim má»™t đứa trẻ? Tại sao nói cho nó biết Lý Äại Hải đã bị Ä‘uổi Ä‘i vì trá»™m tiá»n? tại sao không khoan dung má»™t chút. Nói khéo má»™t chút cho con bé đỡ Ä‘au lòng hÆ¡n? Sao mình lại 'hung dữ' như váºá»· 
 
Và những bứt rứt đó làm ông phiá»n muá»™n, nhưng rồi khi bình tâm suy nghÄ© lạị ông bá»—ng giáºt mình. Cả cuá»™c Ä‘á»i ông... Gần như sống xa cách vá»›i má»i ngưá»á»‹ Kể cả đứa con duy nhất cá»§a ông, Nguyên Khảị ông bao giá» cÅ©ng tháºt nghiêm khắc. Váºy mà bây giá» chợt nhiên vá»›i má»™t đứa trẻ xa lạ... ông lại động lòng. Cái chuyện mất tÃch cá»§a nó cÅ©ng chẳng liên hệ gì lắm vá»›i ông. Váºy sao ông lại lo lắng, bồn chồn, trông đợị ông gần như động viên cả đám nhân công ở vưá»n trà, ở xưởng dệt, xưởng Thêu để đốt Ä‘uốc Ä‘i tìm cho được Thảo Nhị Tại saá» Tại sao váºá»· ông không phân tÃch được lý do mình lại có cái ý tưởng đó. 
 
Bên nhà há» Bùi chuyện còn rối rắm hÆ¡n. Quế Nương gần như khóc hết nước mắt vì chuyện mất tÃch cá»§a Thiệu Văn. 
 
Bà đấm ngực, bức tóc tự trách mình. 
 
- Chỉ tại tôi ngu quá. Hồ đồ quá. Tại sao không ká»m chế được mình. Tại sao lại vu oan cho ngưá»i tả Bây giá» con mình lại gánh. Nếu Thiệu Văn mà có bá» gì, chắc tôi không sống nổi... Chắc tôi chết mất! Thiệu Văn Æ¡i, Thiệu Văn hãy vá» vá»›i mẹ Ä‘i con. 
 
Nhưng có khóc, có tá»± trách thế nào cÅ©ng vô dụng. Thảo Nhi và Thiệu Văn vẫn không thấy trở vá». 
 
Năm ngày đã trôi qua, má»i ngưá»i gần như tuyệt vá»ng vì ở cái thá»i buổi nghèo đói đó. Chuyện bắt cóc trẻ con Ä‘em bán cho gánh hát rong là chuyện thưá»ng tình. Ai cÅ©ng nghÄ© là vá»›i cái dáng dấp mÅ©m mÄ©m dá»… thương kia... Thảo Nhi và Thiệu Văn khó mà tránh khá»i bàn tay cá»§a kẻ xấụ Vì váºy đương nhiên là sẽ gặp lành Ãt dữ nhiá»á»¥ 
 
Thanh Thanh vừa khóc, vừa nói: 
 
- Thảo Nhi nó rất yêu tôi, nó không bao giá» tá»± ý bá» tôi Ä‘i cả. Váºy mà lần này đã năm hôm rồi nó không vá». Chắc chắn là nó đã bị ngưá»i ta bắt. Tá»™i nghiệp con bé. Số sao lại khổ như váºá»· Từ nhỠđã không mẹ không chạ Bị đày Ä‘á»a khổ sở. Bây giá» nếu bị kẻ xấu bắt Ä‘i thì còn gì là công bằng... Còn gì là thiên lý... 
 
Thế Vỹ định an á»§i Thanh Thanh, nhưng không biết an á»§i bằng cách nào... Thế Vỹ cÅ©ng Ä‘au khổ cÅ©ng bứt rứt vì không chở che được cho má»™t đứa con gái yếu Ä‘uốị Lá»i cá»§a bé Thảo Nhi cứ văng vẳng bên tai Thế Vỹ: 
 
- Anh Vỹ, anh có biết không? Anh là anh của em. Em thương anh còn hơn ruột thịt của mình. 
 
Tình cảm cá»§a con bé là váºá»µ Thế mà... ta lại vô tÃch sá»± quá... che chở cho má»™t đứa bé gái còn không nên thân. 
 
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u buồn, Ä‘á»u sống trong cái tâm trạng bứt rứt đó... và qua ngày thứ sáu... đột ngá»™t má»™t phép lạ xuất hiện. 
 
o0o 
 
Hôm ấy Thiệu Khiêm, Thế Vỹ và Thanh Thanh vì kiếm mãi trong thành Dương Châu không có... Nên có ý định rá»i thành, phạm vi tìm kiếm phải rá»™ng hÆ¡n... Thế là há» lên thuyá»n qua sông, đến thành Chấn Giang gần đấỵ 
 
Tất cả cÅ©ng không ngá», ở thành Chấn Giang hôm ấy lại có lá»… hộị Äến nÆ¡i, há» thấy phố xá đầy cháºt ngưá»i vá»›i ngưá»á»‹ Ai cÅ©ng ăn mặc đẹp, thì ra hôm ấy là ngày cúng đình. Má»™t ngày lá»… há»™i lá»›n nhất trong năm chỉ thua có tết Nguyên Äán. Có múa rồng, múa lân... Có Ä‘i cà khêu... Có xe hoa... Vá»›i các cô gái hóa trang làm Pháºt Quan âm, Tiên nữ Kim Äồng Ngá»c Nữ... Có các chàng trai đóng vai 18 vị La Hán... Rồi trống kèn inh á»i... Rồi ngưá»i Ä‘i rước... cháºt cả phố xá... Má»i ngưá»i Ä‘á»u vui vẻ, hân hoan... Tiến vá» phÃa tòa miếu lá»›n. Gần như dân ở Thị Trấn Ä‘á»u đổ xô ra đưá»ng. Những tràng pháo to thỉnh thoảng vang lên làm tăng thêm cái náo nhiệt cá»§a ngày há»™i lá»›n. 
 
Äến nÆ¡i, thấy cái tình hình như váºá»µ Thế Vỹ, Thiệu Khiêm vàThanh Thanh biết sẽ chẳng Ãch lợi gì khi ở lại nên định rút luị Nhưng ba ngưá»i lại bị kẹt giữa dòng ngưá»á»‹ Có muốn lá»™i ngược lại cÅ©ng không được. Mà chỉ có thể tiến chứ không lùị Cả ba Ä‘ang có chuyện buồn, chẳng muốn để tâm đến chuyện khác. Nhưng những lá»i nói vui vẻ cứ vẳng bên taị Có ngưá»i ngắm kiệu hoa vừa trầm trồ: 
 
- á»’! 18 vị La Hán kia đẹp quá, lần đầu tiên tôi thấy ban tổ chức chá»n ngưá»i sắm vai đẹp như váºá»µ 
 
Nhưng ngưá»i khác lại nói: 
 
- Tôi thấy thì cái cô đóng vai Quan âm đẹp hơn! 
 
- DÄ© nhiên rồi... Những cô gái ở Giang Nam chúng ta đẹp nổi tiếng cả nước cÆ¡ mà? Mấy ngưá»i biết cô gái đóng vai Quan âm đó là ai không? Cô ta tên là Thạch Lá»±u đấy... Äã được chá»n đóng vai Quan âm suốt ba năm rồị 
 
- á»’! Còn cặp Kim Äồng Ngá»c Nữ kia má»›i tuyệt. MÅ©m mÄ©m dá»… thương như Tiên Äồng váºy đó! 
 
Thế Vỹ, Thanh Thanh và Thiệu Khiêm chẳng có lòng dạ đâu để ngắm. Tháºp bát La Hán, Quan âm Bồ tát hay Kim Äồng Ngá»c Nữ há» còn Ä‘ang bá»±c dá»c vì bị vây chặt giữa dòng ngưá»i há» Ä‘ang tìm cách thoát ra... Thế Vỹ là ngưá»i cao nhất. Chàng cố nhón ngưá»i lên nhìn quanh để tìm địa thế... Và trong lúc ngóng tìm. Mắt Thế Vỹ chợt Ä‘áºp thẳng lên xe hoa... Chiếc xe hoa Ä‘i trước, xe chở Quan âm Bồ Tát... á»’! hai Kim Äồng Ngá»c Nữ sao lại quen thuá»™c thế... Ngắm kỹ, Thế Vỹ chợt ngẩn rạ Không lẽ hoa mắt hay lầm? Rõ ràng là Thảo Nhi và Thiệu Văn kia mà? Thế Vỹ dụi mắt lần nữa nhìn lạị 
 
Chẳng sai! Äúng là chúng nó. Thảo Nhi trong bá»™ áo kim tuyến, tay cầm lẳng hoa giả làm Ngá»c Nữ. Con bé vừa ném hoa xuống cho má»i ngưá»i vừa cưá»á»‹ Còn Thiệu Văn đứng cạnh trong vai Kim Äồng cÅ©ng có vẻ rất vuị 
 
Thế Vỹ không dằn được gá»i lá»›n: 
 
- Thảo Nhi! Thiệu Văn! Thiệu Văn! Thảo Nhi! 
 
Và quay lại nói với Thanh Thanh và Thiệu Khiêm: 
 
- Mấy ngưá»i hãy xem kìạ Có Phải Kim Äồng và Ngá»c Nữ kia là Thảo Nhi và Thiệu Văn không chứ? 
 
Thiệu Khiêm và Thanh Thanh nghe nói mừng rỡ, nhóm ngưá»i lên. 
 
- Ở đâủ Ở đâu đâủ 
 
- Äó trên chiếc xe hoa Ä‘i đầụ Mấy ngưá»i ngắm thá» xem phải chúng nó không? 
 
Thiệu Khiêm không tin tưởng lắm, nghÄ© là Thế Vỹ quá quan tâm đến Thảo Nhi nên nhìn gà hóa cuốc. Nhưng cÅ©ng nhón ngưá»i nhòm theo và cÅ©ng đột ngá»™t hét lên. 
 
- Äúng rồi! Äúng rồi! Äúng rồi chúng nó. 
 
Và chàng cÅ©ng lên tiếng gá»i to: 
 
- Thảo Nhi! Thiệu Văn! Thảo Nhi, Thiệu Văn! 
 
Thanh Thanh cÅ©ng cố sức mình, nhìn qua kẽ hở, sá»± tháºt làm cô nàng òa lên khóc. 
 
- Ồ! Thảo Nhi! Thảo Nhi! Chị ở đây đây này... Thanh Thanh đây này! 
 
Và thế cả ba không còn ngại ngùng gì nữa cố vẹt lấy đám đông vừa xô đẩy má»i ngưá»i vừa hét. 
 
- Thảo Nhi, Thiệu Văn! Nhìn sang đây này... bá»n anh ở đây nàỵ 
 
- Thảo Nhi, Thiệu Văn! Thảo Nhi, Thiệu Văn! 
 
Cuối cùng há» cÅ©ng đến được gần hÆ¡n... Tiếng hét cá»§a há» làm cho hiện trưá»ng trở nên rối ren. Nhưng cÅ©ng làm cho Kim Äồng và Ngá»c Nữ ngồi trên xe hoa giáºt mình. Thảo Nhi quay lại và đã phát hiện ra ba ngưá»á»‹ Con bé mừng quá, quên cả chuyện mình là Ngá»c Nữ. Nó kéo tay Thiệu Văn, vừa mừng vừa sợ, khóc: 
 
- Anh Thế Vỹ, Chị Thanh Thanh kìa! Có cả anh Thiệu Khiêm của anh nữạ 
 
- Äúng rồi! 
 
Thiệu Văn nhảy dá»±ng lên suýt chút nó đã rÆ¡i xuống xẹ Có ngưá»i nắm giữ lại, Thạch Lá»±u Ä‘ang đóng vai Quan âm thấy váºy chạy đến: 
 
- Hai em làm gì váºá»µ Äang đóng vai Kim Äồng Ngá»c Nữ, không được động Ä‘áºy nhé. 
 
Thiệu Văn vội nói: 
 
- Nhưng mà... Anh cá»§a tôi kia kìa! Tôi không muốn làm Kim Äồng Ngá»c Nữ nữa đâụ Tôi muốn Ä‘i vá»›i anh tôị 
 
Thảo Nhi cÅ©ng đã đặt giá» hoa xuống, nó hướng vá» bá»n Thế Vỹ gá»i tá» 
 
- Anh Thế Vỹ, Chị Thanh Thanh! Bá»n em ở đây này! 
 
Và như váºy bên này gá»i bên kiạ Giữa đám đông ồn ào... Cái không khà há»—n loạn đó làm cho cả cuá»™c diá»…n hành ngừng lại... Äám đông bàn tán... Thế Vỹ sợ đám đông hiểu lầm, tưởng chàng muốn phá cuá»™c vui vá»™i giải thÃch: 
 
- Thưa quý vi... hai đứa bé đóng vai Kim Äồng, Ngá»c Nữ kia là hai đứa em cá»§a chúng tôi má»›i tìm gặp. Xin quý vị hãy thông cảm tránh ra... Äể chúng tôi gặp nhaụ 
 
Thiệu Khiêm cÅ©ng cố gắng phụ há»áº¡ 
 
- Vâng! Äúng đấy... Tụi nó là em trai và em gái tôi... không biết thế nào mà lại biến thành Kim Äồng Ngá»c Nữ. Nhưng rá» ràng chúng là em ruá»™t bá»n tôi đấy! 
 
Äám đông vẫn bàn tán, không khà vẫn không giảm bá»›t tÃnh há»—n loan. 
 
Và trong cái hoàn cảnh đó, cô gái đóng vai Quan âm đã cúi xuống nói nhá» cái gì vá»›i Kim Äồng Ngá»c Nữ. Rồi đứng thẳng ngưá»i lại, khoát khoát tay vá»›i đám đông. Láºp tức tiếng ồn ào lắng xuống ngaỵ Hình như má»i ngưá»i quá tôn kÃnh vá»›i 'Quan âm Bồ Tát'. Hôm nay quá đặc biệt. Bồ Tát không những cỠđộng mà còn 'Khai Khẩu'. 
 
-Quý vị hương thân, hãy nghe tôi nói này... hai đứa bé đóng vai Kim Äồng Ngá»c Nữ nàỵ Cách đây mấy bữa... chúng là những đứa bé bị lạc trên bến sông. ÄÆ°á»£c lão chài Trần Tam động lòng cứu lên tàu đánh cá và chúng đã theo ông ấy lênh đênh trên sông ba ngày qua... Mãi đến tối qua má»›i được đưa tá»›i Chấn Giang nàỵ CÅ©ng ngay trong lúc đó, ban tổ chức lá»… hoa đăng lại thiếu hai đứa bé đóng vai Kim Äồng Ngá»c Nữ. Nên chúng tôi đã xin cho chúng đóng vai ấỵ Bây giá» thì chúng đã nháºn được nhà... Ba ngưá»i này là thân nhân cuả chúng... Äi tìm chúng đã mấy hôm qua... Quả là... Trá»i xanh có mắt nên cÅ©ng may là há» tìm gặp chúng ta trong ngày lá»… há»™i cá»§a chúng tạ Tôi tin rằng sá»± trùng hợp này... cÅ©ng là thể hiện cái hiển linh cá»§a bồ tát... má»™t sá»± sắp xếp cho thấy má»i ngưá»i sẽ được hạnh phúc trong năm naỵ 
 
Äám đông nghe nói 'á»’' lên. Há» sung sướng vá»— tay, há» coi đó như là má»™t sá»± phán truyá»n cá»§a Bồ Tát. Còn bá»n Thế Vỹ, bây giá» má»›i biết hai đứa nhỠđã lênh đênh trên nước cả ba ngày trá»i, bởi váºy chẳng ai tìm được... Mà chúng cÅ©ng không làm sao vỠđược nhà... 
 
Chợt nhiên Thế Vỹ nghe tiếng ai đó tụng kinh bên cạnh. Rồi gần như cả đám ngưá»i Ä‘á»c to lên cùng lúc. 
 
- Bồ Tát hiển linh! Äại Từ Äại Bi Quan Thế âm Bồ Tát! Cứu Khổ cứu nạn Quan Thế âm Bồ Tát! 
 
Và khi tiếng Ä‘á»c kinh lắng xuống 'Quan Thế âm' lại ra lệnh. 
 
- Thôi hãy đưa hai đứa bé xuống xe đi! 
 
- Vâng, Vâng! 
 
Má»™t tay đại hán tá» dẫn Kim Äồng Ngá»c Nữ đến mép xe rồi truyá»n xuống nói vá»›i những ngưá»i đứng quanh. 
 
- Quý vị hãy giúp tôi đưa hai em này xuống đi! 
 
Thế là những bàn tay sốt sắng đưa lên. Thảo Nhi vá»›i Thiệu Văn được truyá»n từ tay ngưá»i này sang ngưá»i khác. Hai đứa được nhấc bổng lên như làm xiếc và sau cùng đưa đến táºn tay bá»n Thế Vỹ, Thanh Thanh. 
 
Thanh Thanh xiết chặt Thảo Nhi trong lòng. Còn Thiệu Văn thì ngồi bên cạnh Thiệu Khiêm. 
 
Thảo Nhi dụi mặt vào ngá»±c Thanh Thanh, nó vừa thút thÃt vừa nói: 
 
- Em nhá»› chị và anh Thế Vỹ quá. Nhưng mà bá»n em cứ ở miết trên tàu làm sao vỠđược? Lần saụ Em hứa sẽ không bao giá» bá» Ä‘i như váºy nữa... Vá» lần này có bị dì Quế Nương chá»i mắng thế nào em cÅ©ng chịu... Em chẳng xa anh chị nữa đâụ 
 
Thế Vỹ vội trấn an: 
 
- Thảo Nhi em khá»i lá» Cái dây mặt ngá»c cá»§a dì Quế đã tìm được rồi em không còn phải sợ gì nữạ 
 
Thảo Nhi mừng rỡ: 
 
- Váºy à! Sướng quá! Nhưng nó còn lão giạ Ngưá»i đã tìm được số tiá»n mình bị mất chưả 
 
Con bé này tháºt là 'tham lam'! Thế Vỹ thấy buồn cưá»á»‹ Quan âm Bồ Tát có hiển linh thì cÅ©ng ở mức độ nào thôị Äâu có thể cùng lúc giải quyết hết má»i sá»± việc? 
 
Thế Vỹ chưa kịp nói gì, thì đã thấy Thiệu Khiêm lấy hai tay làm loa, hướng vá» phÃa xe hoa nói lá»›n. 
 
- Xin cảm ơn Quan Thế âm Bồ Tát nhé! 
 
Cô gái đóng vai Quan âm, có lẽ khá quan tâm đến hai đứa nhá». Nghe Khiêm nói, đã cưá»i má»™t nụ cưá»i rất tươị 
 
Äám đông bên dưới được dịp ồn ào: 
 
- á»’! Quan Thế âm cưá»i nữa kìa! 
 
Nào phải chỉ có má»™t mình Quan Thế âm cưá»i, mà cả Thế Vỹ, Thanh Thanh, Thiệu Khiêm, Thảo Nhi và Thiệu Văn cÅ©ng cưá»i nữạ Nụ cưá»i rất dá»… truyá»n nhiá»…m, 18 vị La Hán, đội múa lân múa rồng cÅ©ng cưá»i theo, làm cho cái không khà lá»… há»™i trở nên náo nhiệt... Lá»… rước thần năm ấy ở Chấn Giang vui hÆ¡n cả má»i năm... 
 
Và khá»i phải nói thêm, hẳn ai cÅ©ng biết là có hai gia đình tối hôm ấy còn vui hÆ¡n nữạ Ở nhà há» Bùi cÅ©ng như ở Phúc gia trang. Những ngưá»i lá»›n ngồi vây quần bên nhaụ 
 
Nghe mấy đứa nhá» vá»›i giá»ng lÃu lo như chim, kể lại những ngày lênh đênh trên sóng nước... Những ngày bụi Ä‘á»i... Tối hôm ấy, nằm bên Thanh Thanh... Thảo Nhi cứ nói chuyện huyên thuyên... Mà tháºt ra thì hình như ai cÅ©ng tỉnh ngá»§... Ai cÅ©ng muốn nghẹ Äá»i có những cái gì thú như váºy... Nếu không có chuyện xa cách... Thì hẳn chưa có được cái vui cá»§a ngày trùng phùng. Äúng không? 
 
  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				26-09-2008, 09:14 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			05 
 
 
 
 
 
 
CÅ©ng nhá» chuyện cất công Ä‘i tìm bé Thảo Nhi và Thiệu Văn mà Thế Vỹ má»›i biết được là ở đất Dương Châu này còn có má»™t trưá»ng tiểu há»c bị bá» hoang. Cái trưá»ng này trước kia cÅ©ng có má»™t ông giáo vừa kiêm chức dạy vừa là Hiệu trưởng. Nhưng ông ta đã giáºn dữ bá» Ä‘i vì bị lÅ© há»c trò nghịch ngợm chá»c phá... Há»c trò ở đây thuá»™c hạng khá đặc biệt. Muốn há»c thì há»c, mà muốn nghỉ thì nghỉ. Có khi đến trưá»ng không phải để há»c mà để chÆ¡i thôị Vì nếu ở nhà chúng phải lo việc đồng áng. Nên đến trưá»ng là má»™t hình thức để trốn việc. Và như váºy trưá»ng há»c trở thành cái sân chÆ¡i hÆ¡n cái gì khác. 
 
Cái hôm Ä‘i tìm Thảo Nhi, Thiệu Khiêm và Thế Vỹ đến đây, chỉ gặp có ông lão giữ trưá»ng. ông này đã già khá»m, mắt lòa lại có táºt Ä‘iếc nặng, trưá»ng không có lá»›p há»c. Nhưng má»—i ngày ông vẫn đúng giá» rung chuông... Bá»n nhá» rất thÃch chÃ, thưá»ng ghẹo phá. Nhưng bản chất ông hiá»n hòa nên chỉ cưá»i thôị 
 
Hôm Thế Vỹ và Thiệu Khiêm đến. Thiệu Khiêm há»i: 
 
- Này lão Trương, lão có thấy Thiệu Văn em trai của tôi đâu không? 
 
Vì nghễnh ngãng, nên ông ta nói: 
 
- Cái gì! ông bảo tôi dạy văn à? Nếu tôi biết chữ tôi đã làm hiệu trưởng chứ đâu có gác trưá»ng như vầy đâủ 
 
- Tôi đâu có bảo ông dạy văn, tôi chỉ há»i ông có thấy Thiệu Văn ở đâu không? 
 
Thiệu Khiêm lắc đầu rồi tiếp: 
 
- Thôi thì thế này, ông có thấy má»™t đứa con gái nhá» thế này, có hai bÃm tóc tên là Thảo Nhi không? 
 
Lão Trương có vẻ chú ý lắng nghe, rồi gáºt đầu nói: 
 
z- Thầy Non hiệu trưởng đấy à? Ồ ông ấy đã bỠchạy lâu rồi... không có ở đâỵ 
 
Thiệu Khiêm vừa ra dấu tay, vừa nói: 
 
- Không phải! Cái con bé nhỠthế này, này... ông lùng bùng quá! 
 
Lão Trương lại lắc đầu có vẻ xấu hổ. 
 
- Äúng rồi, đúng rồi... Vợ tôi cÅ©ng chê là tôi khùng... 
 
Cuá»™c đối thoại vá»›i ngưá»i Ä‘iếc rõ chẳng Ãch lợi gì. Thế là Thế Vỹ kéo Thiệu Khiêm Ä‘i, chàng ra đến sau sân trưá»ng, làm loa gá»i lá»›n: 
 
- Thiệu Văn, Thảo Nhi... các em đang ở đâủ 
 
Lão Trương không hiểu, tưởng Thế Vỹ gá»i há»c trò dùm mình vá»™i xách chuông ra vừa lắc vừa nói: 
 
- Cám Æ¡n hai anh nhưng không cần phải gá»i chúng như váºy, tôi lắc chuông là chúng sẽ vào lá»›p ngaỵ 
 
Và ông lắc chuông rồi gá»i lá»›n: 
 
- Äại toàn! Äấu đấu! Tiểu Hồ! Lai Bảo! Lai Phước đâu, đã đến giá» vào há»c rồi đấy nhé! 
 
Sau cái hôm đến trưá»ng đó, Thế Vỹ đã có ấn tượng. Nên khi đã tìm được Thảo Nhi và Thiệu Văn, Thế Vỹ đã nghÄ©, nếu không có ý định đến Quảng Châu, thì chàng sẽ tiếp thu cái mái trưá»ng kia... Äang thao thao bất tuyệt, thì chợt nghe bên ngoài có tiếng hét: 
 
- Cứu tôi! Cứu tôi với! 
 
Thế Vỹ giáºt mình chạy ra ngoài, thì thấy ba, bốn đứa nhá» khoảng chÃn, mưá»i tuổị Chúng thấy Thế Vỹ nên xông ngay vào, Thế Vỹ còn chưa biết gì, thì má»™t hòn đá bằng hòn bi đã bay tá»›i trúng ngay bụng chàng, Ä‘au Ä‘iếng. Ngay lúc đó Thiệu Khiêm chạy ra kịp, Thiệu Khiêm chụp ngay lấy thằng bé có dáng dấp dữ tợn vá»›i chiếc giàn thun trên tay, thằng bé vùng vẫy: 
 
- Buông tôi ra! Hãy buông tôi ra! 
 
Thiệu Khiêm gỡ lấy cái giàn thun trên tay thằng bé rồi nói: 
 
- Mày, mày có phải tên Tiểu Hổ, đúng không? Váºy sao cứ hiếp đáp các bạn nhá» cá»§a mi thế? 
 
- Anh hãy trả cái giàn thun lại cho tôi đi! 
 
Tiểu Hổ nói và cố gắng dướn ngưá»i lên để dành lại chiếc nạng thun. Nhưng đâu phải dá»… dàng, Thiệu Khiêm cao lá»›n và khá»e gấp mấy lần nó. Thế là Tiểu Hổ giáºn dữ nó cung tay lại đấm chàng, đá chàng... Thiệu Khiêm chỉ cưá»i và né tránh rồi thừa dịp móc chân là thằng bé té nhàỠ
 
Tiểu Hổ không chịu thua lồm cồm ngồi dáºy rồi lại xông đến, nhưng làm sao nó đánh lại Thiệu Khiêm. Chỉ má»™t lúc Thiệu Khiêm đã khóa tay được nó. 
 
Thế Vỹ bước ra giảng hoà: 
 
- Thôi đủ rồi, đủ rồi! Tôi thấy thì mấy đứa bé này... Chỉ tại rảnh rá»—i quá mà lại sung sức... nên má»›i có màn đánh Ä‘uổi rượt nhau từ đầu này đến đầu kia váºy thôị 
 
Và quay sang Tiểu Hổ, Thế Vỹ nói: 
 
- Thôi nào, theo tôi vá» trưá»ng, tôi sẽ trả lại cái giàn thun cho cáºá»¥ Chịu không? 
 
Thế là Thế Vỹ và Thiệu Khiêm dẩn mấy đứa bé vá» trưá»ng và không hiểu sao hôm ấy Thế Vỹ lại hòa nháºp vá»›i bá»n nhá»... Chàng đá bóng vá»›i chúng trong sân trưá»ng... Nói là đá bóng chứ tháºt ra, đấy chỉ là má»™t quả bóng bể, nằm lăn lóc trong kho, được mang ra... Nhưng rồi tráºn bóng lại trở nên quá sôi nổị Ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u đỠmặt tÃa tay, mồ hôi nhá»… nhạị Thiệu Khiêm cÅ©ng tham dá»± và sau đấy còn dạy mấy đứa nhá» múa võ. Bá»n nhá» có vẻ khâm phục lắm. 
 
Khi bá»n nhỠđã thấm mệt. Cuá»™c chÆ¡i đã tàn cuá»™c. Thế Vỹ đưa tất cả vào lá»›p há»i: 
 
- Mấy em có thể cho biết tên từng em được không? 
 
Thế là bá»n nhá» dành nhau đưa tay lên. Lai Bảo, Lai Phước, Vạn Phát, A Trưá»ng, Nhá» DÅ©ng, Nhá» Tám, Äấu Äấu, A Huy, A Thuáºn, Äại Toàn, Tiểu Kiên... Chúng báo danh inh á»á»‹ 
 
Thế Vỹ lại há»i: 
 
- Có em nào biết viết tên mình lên bảng không nàỠ
 
Bấy giá» lÅ© trẻ má»›i ngẩn rạ Thế Vỹ khuyến khÃch: 
 
- Thì cứ viết đại xem. Tráºt thì thôi chứ có gì mà ngạị 
 
Thế là bá»n trẻ lên bảng viết. Những nét chữ cong quẹo không thẳng hàng, tráºt cả lá»—i chÃnh tả được 'vẽ ' lên... 
 
Và hôm ấy, sau khi rá»i khá»i trưá»ng. Thế Vỹ suy nghÄ© rất lâu, rồi nói vá»›i Khiêm. 
 
- Tôi thấy phải có má»™t mái trưá»ng cho lÅ© nhá»... Nhưng phải làm sao đâỵ Phải thá»§ tục thế nào để tiếp quản nhà trưá»ng má»™t cách hợp pháp. Làm đơn lên Huyện á» Chứ bây giỠđây, cả hai chúng ta Ä‘á»u rảnh rá»—i thế này... nếu tôi không có ý định Ä‘i Quảng Châu... Có lẽ tôi phải làm má»™t cái gì đó... chẳng hạn như dạy chữ cho bá»n trẻ... Anh có thể phụ tôi giữ phần nào rèn luyện thể dục cho chúng nó. Chá»› ở không thế này mãi tôi không chịu được. 
 
Thiệu Khiêm nghi ngỠnhìn Thế Vỹ: 
 
- Anh nói tháºt đó chứ? Anh định dạy bá»n trẻ há»c. Không phải là sá» dụng tài năng lá»›n chỉ làm việc nhá» á» 
 
Thế Vỹ nói: 
 
- Sao lại nói váºá»· làm cái gì cÅ©ng được miá»…n là có Ãch thôi! Dạy há»c là má»™t cách bồi dưỡng con ngưá»á»‹ Vả lại, bạn không thấy là Thảo Nhi và Thiệu Văn... chúng nó cÅ©ng cần phải biết chữ... không lẽ để chúng chịu cảnh dốt nát. Rồi má»™t thá»i gian nữa... Chúng còn phải lá»›n lên... Bước chân vào xã há»™i mà xã há»™i thì ngày càng phát triển, chứ đâu lạc háºu mãi thế nàỷ Lúc đó chúng phải làm sao ứng phó. 
 
Thiệu Khiêm suy nghĩ rồi nói: 
 
- Thôi được. Anh nói cÅ©ng có lý... Anh đã khiến tôi động tâm mà còn thÃch thú nữa... Tôi sẽ đứng bên anh và á»§ng há»™ anh hết mình. Váºy thì ngày mai tôi xuống huyện xem saá» Chắc chắn là há» sẽ mừng lắm. Mà tôi cÅ©ng rất mừng... Nếu có cái buá»™c chân anh ở lại, không Ä‘i Quảng Châu nữa thì tôi thÃch ngaỵ 
 
- Cáºu sợ tôi Ä‘i Quãng Châu à? Sao váºá»· 
 
Thế Vỹ ngạc nhiên. Thiệu Khiêm thành tháºt: 
 
- Sao lại không sợ? Anh mà bỠđi Quãng Châu là tôi sẽ chới vớị 
 
- Cáºu chá»›i vớỉ 
 
Thiệu Khiêm giải thÃch: 
 
- DÄ© nhiên là váºá»µ Này nhé, anh có biết là lúc này cha mẹ tôi cứ hối thúc tôi Ä‘i há»i vợ, mà tôi thì chá» anh... Anh lại cứ bảo chầm cháºm... Anh giúp đỡ mà sao tôi thấy anh chưa có hiệu quả gì hết... Nếu bây giá» anh lại bá» Ä‘i Quảng Châụ Có phải Thanh Thanh rồi sẽ Ä‘i theo anh. Lúc đó tôi phải xá» trà thế nào chứ? 
 
Thế Vỹ nghe nói ngẩn rạ Cái chân tháºt, tin tưởng cá»§a Thiệu Khiêm, chợt làm Thế Vỹ bứt rứt... Chuyện đến Quảng Châu là mục Ä‘Ãch. Sá»›m muá»™n gì Thế Vỹ phải Ä‘i thôi... Nhưng mà bây giá» lại phát sinh nhiá»u dây mÆ¡ rá»… má... Thanh Thanh, Thảo Nhi, bà Tịnh Chi rồi Thiệu Khiêm... Váºy thì phải làm sao đâỷ Xem chuyện định đến Quảng Châu cá»§a Thế Vỹ càng lúc càng trở nên rắc rốị 
 
Váºy là Thế Vỹ đã đến vá»›i cái trưá»ng Láºp Chà trong hoàn cảnh như váºá»µ Chàng bắt đầu làm nghá» dạy há»c. Quan huyện sau khi xem xét hồ sÆ¡ lý lịch, thấy Thế Vỹ tốt nghiệp Äại Há»c mà lại chịu khó dạy cấp 1 như váºy, còn gì ưng hÆ¡n? Thế là ông ta láºp tức phong ngay cho Thế Vỹ làm hiệu trưởng. Dưới tay Thế Vỹ còn có má»™t số giáo viên khác, đấy là Thiệu Khiêm. Và cả Thế Vỹ lẫn Thiệu Khiêm Ä‘á»u có vẻ hài lòng vá»›i cách sắp xếp nàỵ Trưá»ng há»c mở ra, Thảo Nhi có nÆ¡i Ä‘i há»c, má»i ngưá»i Ä‘á»u ưng ý. Chỉ có mình ông Chấn Äình, ông có vẻ không hài lòng lắm, ông há»i: 
 
- Thế con đi dạy thế này, lương bổng được bao nhiêủ 
 
Thế Vỹ lắc đầu: 
 
- Dạ con không há»i chuyện đó. 
 
ông Chấn Äình chau mày nói: 
 
- Sao váºá»· Mà sao con chá»n cái công việc kỳ cục nàỵ Con thấy đấy, ta có biết bao nhiêu cái cÆ¡ xưởng như xưởng thêu, xưởng dệt... rồi các cá»a hàng buôn nữa... Chúng lại thiếu ngưá»i quản lý. Äúng ra con nên chá»n chúng má»›i gá»i là nối dá»—i tổ nghiệp chứ? 
 
Lá»i cá»§a ông Chấn Äình làm Thế Vỹ giáºt mình. Chàng vá»™i nói: 
 
- Dạ không được, không được... Sức con chỉ đủ để dạy há»c, còn cái chuyện buôn bán con không rành lắm... Vả lại con không thÃch... con dạy há»c chẳng qua cÅ©ng chỉ để mua vui thôi, vì váºy, cÅ©ng không quan tâm chuyện lương bổng. 
 
- Nhưng mà... 
 
ông Chấn Äình còn định nói thêm gì đó, thì bà Tịnh Chi đã can thiệp: 
 
- ông này kỳ quá. Con nó muốn làm gì thì hãy để cho nó làm ông đừng có cản trở gì nữạ Tôi chỉ cần nó chịu ở lại nhà không bỠđi nữa là được rồi... ông hãy thương tôi... 
 
Thế là... ông Chấn Äình chỉ còn thở dài nhìn vợ không phải chỉ có Thế Vỹ là bứt rứt vì bà Tịnh Chi nhìn lầm mà cả Thanh Thanh cÅ©ng váºá»µ Cứ bị bà Tịnh Chi gá»i là con dâu... làm Thanh Thanh cÅ©ng đỠmặt tÃa tai, nhưng chuyện không chỉ đơn giản như váºy... Thế Vỹ càng lúc càng thấy cái vai trò 'giả con' cá»§a mình càng lúc càng bị biến tÃnh. Mà Ä‘iá»u này khiến chàng sợ hãị Không phải saá» Rõ ràng là ban nãy chÃnh miệng ông Chấn Äình cÅ©ng muốn chàng phải 'nối tổ nghiệp ' mà như váºy có phải cả ông Chấn Äình cÅ©ng lầm lẫn chàng là con... Thế này thì... Cái sợi dây quan hệ vô tình kia càng lúc càng bó chặt... 
 
Chỉ có Thảo Nhi là vui thÃch, nó nắm tay Thanh Thanh cưá»i nói: 
 
- Chị Thanh Æ¡i, em sắp được Ä‘i há»c rồi... Như váºy là thÃch lắm. Chị biết không, ngày xưa ở thôn Äông SÆ¡n, em cứ thấy những ngưá»i khác Ä‘i há»c là em mÆ¡ ước. Bây giá» em cÅ©ng sắp được như ngưá»i tạ 
 
Thế là Thế Vỹ và Thảo Nhi, ngày ngày Ä‘á»u đến trưá»ng. Nhưng chuyện dạy và há»c kia cÅ©ng chưa hẳn là hoàn toàn thuáºn lợị Ngay cái ngày đầu tiên nháºp lá»›p, Thế Vỹ và Thảo Nhi đã gặp rắc rốị 
 
Trước nhất hãy nói chuyện Thế Vỹ: 
 
Thế Vỹ vừa đặt chân vào lá»›p đã thấy những đứa há»c trò hÆ¡i lá»›n tuổi như Tiểu Hổ, Vạn Phát, A Trưá»ng và Äại Toàn chúng có vẻ láo liêng làm saá» Nhưng Thế Vỹ chỉ nghÄ©, há»c trò ở các huyện nhá», thì phải hÆ¡i hoang má»™t chút, chứ chẳng có gì, nên cÅ©ng không cảnh giác. 
 
Thế Vỹ vừa bước chân lên bục giảng, mới mở sách ra, thì thằng Tiểu Hổ đã đưa tay lên nói: 
 
- Thưa thầy... Lúc trước tụi em há»c thầy Cưu, thầy ấy má»›i dạy đến bài số năm thì bá» dạỵ Cuốn sách đó còn bá» trong há»c bàn thầy đó. 
 
Thế Vỹ cảm động. Có há»c trò hăm hở dạn dÄ© như thằng Tiểu Hổ này thì khá tốt. Thế Vỹ cÅ©ng không biết thầy dạy trước kia cá»§a lÅ© trẻ đã dạy loại sách gì nên cưá»i há»i: 
 
- ÄÆ°á»£c rồi, em ngồi xuống Ä‘i, ngoan lắm. Äể tôi xem thầy Cưu cá»§a em đã dạy những gì. 
 
Và chàng sắp xếp sách mình lạị Äứng ra má»™t chút, mở há»™c bàn ra xem. 
 
Nhưng tháºt bất ngá», ngay lúc đó má»™t váºt màu xanh dài từ trong há»™c bàn phóng rạ Äó là má»™t con rắn lá»›n, mà Thế Vỹ là ngưá»i trưởng thành ở phương Bắc. PhÃa Bắc lại Ãt có rắn. Nên Thế Vỹ đã giáºt mình. Vừa nhảy qua má»™t bên vừa hét tá» Cái nhảy cá»§a chàng làm cả bàn ghế ngã gá»ng. Bá»n Tiểu Hổ, Vạn Phát... A Trưá»ng... được dịp ôm bụng cưá»i lá»›n. Nhưng con rắn vừa rÆ¡i xuống đất đã hướng mÅ©i trưá»n vá» phÃa đám há»c trò. Làm cho những đứa há»c trò nhá» hÆ¡n Lai Phát, Lai Bảo, Thảo Nhi và cả Thiệu Văn sợ hãị Chúng vừa hét vừa nhảy lên bàn. Có đứa chạy cả ra ngoàị Bá»n Tiểu Hổ càng được dịp cưá»i to hÆ¡n. 
 
Thế Vỹ không kịp nghÄ© ngợi gì nữa, chàng không muốn những đứa nhá» bị rắn cắn... Thế Vỹ xông tá»›i thẳng chân đạp mạnh lên đầu con rắn... Cho mãi đến lúc con rắn nằm bất động. Chỉ nghe bá»n Tiểu Hổ kinh hãi hét to: 
 
- Trá»i Æ¡i đừng có đạp nó! Nó là rắn cá»§a tôi! 
 
Nhưng khi chúng lên tiếng thì đã quá trá»…. Con rắn đã chết. Thảo Nhi thấy không còn nguy hiểm nữa, nó bước tá»›i há»i: 
 
- Anh Thế Vỹ ơi... Anh có bị rắn cắn không? 
 
Thế Vỹ nghe há»i giáºt mình nhá»› lại, chàng vá»™i vén ống quần lên, bấy giá» má»›i thấy nÆ¡i bắp chân có mấy vết cắn, và máu Ä‘ang rỉ rạ Thảo Nhi trông thấy tái mặt. 
 
- Trá»i Æ¡i, phải làm sao đâỷ Chẳng biết đây là rắn độc hay rắn hiá»n nữả 
 
Thiệu Khiêm nghe ồn bước vào phòng há»c, nhìn thấy cảnh đó thở rạ 
 
- Tại sao anh lại dùng chân đạp rắn? Con rắn đã bị anh đạp nát đầu rồi, làm sao nháºn dạng được nó thuá»™c rắn gì chứ? 
 
Và Thiệu Khiêm nhìn sang đám há»c trò, trừng mắt: 
 
- Này Tiểu Hổ, có phải trò này của mi tạo ra không? Nói ngay! 
 
Tiểu Hổ Ä‘ang tái mét, nghe há»i ồ lên khóc, không phải vì sợ mà vì tiếc con rắn, nó vừa Ä‘i khá»i lá»›p vừa mếu máo nói: 
 
- Tao thù chúng mày! Tao ghét tất cả! tao sẽ trả thù cho con rắn của tao! 
 
Thiệu Khiêm ngạc nhiên quay sang đám há»c trò: 
 
- Nó nói gì váºá»· 
 
Äại Toàn giải thÃch: 
 
- Äấy là con rắn bông súng cá»§a Tiểu Hổ nuôi, nó không độc đâu Tiểu Hổ rất quý nó! 
 
Váºy là báºy tháºt! Thế Vỹ nghÄ©, Má»›i hôm lên lá»›p đầu tiên lại để há»c sinh mất cảm tình, như váºy là không được rồi! 
 
o0o 
 
Bây giỠquay sang bé Thảo Nhị 
 
Thảo Nhi Ä‘i há»c nên được mang giày mớị Äó là đôi giày vải mà Thanh Thanh đã bá» mấy ngày trá»i để may rồi thêu hoa cho nó... Thảo Nhi rất quý đôi giày đó. Vì nó biết Thanh Thanh đã phải thức mấy đêm má»›i tạo được. 
 
Hôm ấy là ngày sau khi Thế Vỹ đạp chết con rắn cá»§a Tiểu Hổ. Má»i ngưá»i thấy Tiểu Hổ trở lại há»c bình thưá»ng, tưởng Tiểu Hổ đã bá» qua cái chuyện cÅ©, nên cÅ©ng không để ý. Bé Thảo Nhi sau tiết há»c thể dục nó định Ä‘i ra bá» giếng rá»a mặt rá»a tay, nhưng vào đến góc lá»›p, thì Tiểu Hổ đã nhảy ra, nắm lấy bÃm tóc cá»§a nó giáºt ngược ra saụ 
 
- á»i! 
 
Thảo Nhi đau quá kêu lên, nhưng nó chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy ai đó giẫm mạnh lên bàn chân nó. 
 
- á»i! Làm gì váºy! 
 
Nó giáºt mình. Bấy giá» má»›i thấy trước mặt má»™t đám lÅ© khÅ© Äại Toàn, A Trương, Vạn Phát, Nhá» tám... chúng nó ùm tá»›i, vá»›i lệnh cá»§a Tiểu Hổ: 
 
- Nhanh lên! Nhanh lên! Mỗi đứa đạp lên giày đẹp nó một cáị 
 
Thế là, chẳng mấy chốc đôi giày má»›i cá»§a Thảo Nhi bị bá»n con trai chân lấm đầy bùn đạp lên, vừa Ä‘au vừa tiếc đôi giày Thảo Nhi đã khóc thét lên, nhưng nó cÅ©ng không quên năn nỉ: 
 
- Äừng! Äừng! Äừng đạp lên giày đẹp cá»§a tôi... Chị Thanh Thanh hay được sẽ buồn lắm! 
 
Tay Tiểu Hổ là tay thô bạo, nó chẳng những không tiếc dùm cho Thảo Nhi còn nói: 
 
- Có giày đẹp phải để cho ngưá»i ta đạp chứ! nào tụi bây! Cứ mạnh bạo đạp vào! Äạp càng mạnh càng tốt! 
 
Và gần như tất cả há»c trò Ä‘á»u tham giạ Bá»n chúng khá nghèo khó, nên có vẻ ganh tức vá»›i giày đẹp hÆ¡n là vì ghét Thảo Nhị Chỉ có bé Äấu Äấu là đứng yên, nó lắc đầu nói: 
 
- Không nên làm như váºá»µ Thảo Nhi không vui đâu! 
 
Tiểu Hổ quay qua trừng mắt: 
 
- Mày cũng phải đạp, mày định cãi lại tao à? 
 
Ngay lúc đó Thiệu Văn chạy tá»›i, nó giáºt mình há»i: 
 
- Tụi bây làm gì váºá»· Ä‚n hiếp Thảo Nhi phải không? Tao mét anh Thiệu Khiêm cá»§a tao ngaỵ 
 
Bá»n trẻ nghe nói, vá»™i đổ nhau chạy trốn. Chỉ còn lại má»™t mình Thảo Nhi và Thiệu Văn. 
 
Thảo Nhi cúi xuống nhìn đôi giày màu trắng của mình bây giỠmàu trắng đã biến mất, thay vào đấy là màu đen bùn đất. Nó lấy tay chùi nhẹ lên mũi giày, mà nước mắt không ngừng chảỵ 
 
Thiệu Văn nóng nảy, nó kéo lấy Thảo Nhi nói: 
 
- Nào đứng dáºy, mình Ä‘i tìm anh Thế Vỹ và anh Thiệu Khiêm... Phải nói cho các anh ấy biết để xá» tá»™i bá»n nó, không thể để cho lá»™ng hành như váºy được. 
 
Thảo Nhi gạt nước mắt nói: 
 
- Thôi đừng! Tốt nhất là không nên nói gì cả, anh Thế Vỹ bị rắn cắn... Anh ấy đã khổ tâm lắm rồi, bây giá» nếu biết chuyện em bị ức hiếp nữạ Anh ấy sẽ buồn lắm... Tốt nhất là bá» qua má»™t lần đị Bây giá» anh và em ra bá» giếng, lấy nước rá»a sạch là xong, nhá»› cÅ©ng đừng cho Chị Thanh Thanh biết nhé. 
 
Thiệu Văn cung tay lạị 
 
- Nhưng mà... Thảo Nhi có biết là tôi giáºn lắm không? Nếu để qua bá»n chúng còn lá»™ng hành nữạ Thế này thì không làm sao chịu được. Tôi phải làm cho ra lẽ. 
 
Thảo Nhi nói rồi nước mắt lại tiếp tục chảy: 
 
- Tôi van anh, tôi năn nỉ anh mà. Nếu anh Thế Vỹ biết, rồi Chị Thanh Thanh cũng biết thì hỠsẽ buồn, sẽ khổ lắm... tốt nhất anh đừng nói gì cả. 
 
Thiệu Văn thấy Thảo Nhi khóc. Tuy còn nhá», nhưng có vẻ đã sợ nước mắt cá»§a con gái, nó vá»™i nói: 
 
- Thôi được rồi, được rồị Thảo Nhi đừng có khóc nữạ Tôi sẽ không mách lại đâụ Nào, bây giá» mình ra bá» giếng rá»a giày Ä‘i! 
 
Kết quả là vì sợ Thanh Thanh buồn, cả Thế Vỹ và Thảo Nhi Ä‘á»u giấu kÃn chuyện Thế Vỹ bị rắn cắn cÅ©ng như bị bạn cùng há»c phá ghẹo. 
 
***** 
 
Theo Thanh Thanh thì Thế Vỹ và Thảo Nhi bây giỠđã tìm ra được mục Ä‘Ãch cá»§a sá»± sống. Má»™t ngưá»i dạy, má»™t ngưá»i há»c... Như váºy quá tuyệt vá»á»‹ Nếu nhá» váºy mà... Thế Vỹ bỠý định Ä‘i Quảng Châu thì có phải là hay lắm không? Vì váºy Thanh Thanh vẫn hy vá»ng... vẫn mong má»i là... cái vẻ đẹp như tranh cá»§a xứ Dương Châu này... rồi sẽ cầm chân được Thế Vỹ... ở đây phong cảnh quá hữu tình... Xưa kia Thanh Thanh chỉ biết có vùng quê Bắc... Mà ở đó thì lại lạnh cóng, má»i thứ lại quang sÆ¡... Cây cối tiêu Ä‘iá»u... Núi và đá nhiá»u hÆ¡n là đồng ruá»™ng... Bây giá», bây giá»... Nếu được định cư ở đâỵ không phải phiêu bạt nữa... thì có phải chẳng có hạnh phúc nào bằng á» và muốn váºy thì... ước gì cái hiểu lầm cá»§a bà Tịnh Chi... hai tiếng 'con dâu' kia trở thành sá»± tháºt... 
 
Rồi Thanh Thanh má»—i lần rảnh rá»—i cứ ngồi đấy mà nghÄ© ngợị Äể rồi càng nghÄ© tá»›i càng thấy thẹn thùng... Thế Vỹ! Thế Vỹ! cái tên gá»i thầm trong tim. Váºy mà Thế Vỹ lại vô tình? Chẳng lẽ Thế Vỹ không biết gì? Thế Vỹ lại còn nhẫn tâm muốn đẩy Thanh Thanh vá» phÃa Thiệu Khiêm nữả 
 
NghÄ© đến Thiệu Khiêm. Thanh Thanh càng rối rắm không kém. Ngưá»i thanh nên nhiệt thành, đôn háºu kia... CÅ©ng chẳng xấu trai, cÅ©ng rất cởi mở. Nếu trước đó Thanh Thanh chưa gặp Thế Vỹ, có lẽ... Nhưng tại sao cứ mãi nghÄ© đến Thế Vỹ váºá»· Khi đó chỉ là má»™t ngưá»i vô tình? Chuyện rắc rối quá phải chi đơn giản má»™t chút thì vui hÆ¡n không? Mà cái anh chàng Thế Vỹ chết tiệt này cÅ©ng kỳ, không lẽ anh ta là gá»— đá. Thanh nào có xấu xà lắm đâu... Ngắm mình trong gương Thanh Thanh biết rõ chuyện đó mà? Váºy mà chẳng thấy Thế Vỹ động lòng? 
 
Thôi đừng có nghÄ© nữạ Thanh Thanh lắc đầu, nghÄ© nhiá»u quá rồi rối loạn tinh thần đến nghá»…nh ngãng như phu nhân. Phải dẹp hết những phần phiá»n phức và bắt đầu sắp xếp cuá»™c sống cá nhân. Thế Vỹ và Thảo Nhi coi như đã an cư lạc nghiệp, ngày ngày hỠđến trưá»ng, mãi chiá»u tối má»›i quay vá». Còn Thanh Thanh? Cả ngày ở nhà... Ngày tháng dài đăng đẳng rạ Vì váºy, sau mấy ngày suy nghÄ©... Thanh Thanh đến gặp bà Tịnh Chi và Nguyệt Nương, nàng nhá» há» ban cho mình má»™t việc làm gì đó. Nguyệt Nương cÅ©ng rất sốt sắng thấy xưởng thêu Ä‘ang thiếu thợ, nên đỠnghị Thanh Thanh làm thá». Và như váºy là Thanh Thanh cÅ©ng có việc làm. 
 
Ngành thêu ở Giang Nam rất phát triển. Gấm thêu ở đây nổi tiếng gần như cả nước. Thanh Thanh là cô gái xứ Bắc. Vóc ngưá»i to lá»›n thô kệch hÆ¡n mấy cô gái phÃa Nam. Äúng ra không nhanh nhẹn bằng, nhưng nhá» Thanh Thanh trẻ tuổi lại chịu khó há»c há»i... Cạnh đó, xưởng thêu lại toàn là con gái, tuổi tác gần nhau nên làm việc ở xưởng thêu dù gì cÅ©ng vui hÆ¡n ở nhà. 
 
Nhưng có Ä‘iá»u Thanh Thanh vui thÃch hÆ¡n nữa, là cái hôm đầu tiên đến xưởng. Thanh đã gặp má»™t bất ngá». 
 
Và buổi chiá»u hôm ấy, sau khi tan sở Thanh Thanh đã nắm tay má»™t cô gái, đứng ngoài cổng trưá»ng cấp 1 Láºp ChÃ, chá» bá»n Thế Vỹ, Thiệu Khiêm, Thảo Nhi... và chuông vừa reo... Thế Vỹ và Thiệu Khiêm vá»›i đám há»c trò vừa bước ra khá»i cá»a lá»›p. Thanh Thanh đã đẩy cô gái đến trước mặt hai ngưá»i há»i: 
 
- Quý vị nhìn xem, có nháºn ra ai không? 
 
Thế Vỹ và Thiệu Khiêm ngắm kỹ nháºn ra nụ cưá»i quen thuá»™c. Cái dáng dấp và khuôn mặt thì hình như đã gặp qua ở đâu... Chỉ có Thảo Nhi là nhạy bén, nó nói to lên: 
 
- Ồ! Chị Thạch Lựụ Quan âm Bồ Tát! Chị cũng có ở đây nữa à? 
 
Quan âm Bồ Tát! Bây giá» Thế Vỹ và Thiệu Khiêm má»›i nháºn rạ Thiệu Khiêm cưá»i nói: 
 
- Anh Thế Vỹ, anh xem nàỠQuan âm Bồ Tát cÅ©ng phải khác ngưá»i thưá»ng vừa đẹp lại vừa phúc háºá»¥ 
 
Cô gái đóng vai Quan âm nghe váºy đỠmặt. Thế Vỹ ngạc nhiên há»i: 
 
- Thế hai ngưá»i làm sao gặp nhau váºá»· 
 
Thanh Thanh vừa cưá»i vừa nói: 
 
- Nói ra hẳn các anh không tin đâụ Thì ra Chị Thạch Lá»±u đây là công nhân trong xưởng thêu cá»§a lão gia, sáng nay em đến đây làm... Chị Thạch Lá»±u là ca trưởng, chị ấy chỉ dẫn em. Vừa trông thấy cấp chỉ huy cá»§a mình, em giáºt mình ngá» ngợ thấy là đã quen nhau ở đâu... Nhưng rồi sau đấy nhá»› rạ Nhưng em không dám tin ngaỵ Há»i ra thì phải... Em mừng lắm như váºy có Quan Thế âm Bồ Tát dạy mình thêu, thì có gì mà không thành công chứ? 
 
Thiệu Khiêm tò mò: 
 
- Nhưng mà Thạch Lá»±u hình như là ngưá»i Chấn Giang. Sao lại sang làm việc ở Dương Châủ 
 
Thạch Lá»±u giải thÃch, giá»ng trong trẻo lôi cuốn như ngày nàỠ
 
- Tháºt ra thì... tôi là ngưá»i Dương Châụ Quê ngoại tôi má»›i ở Chấn Giang... Tôi thưá»ng sang nÆ¡i ấỵ Hôm ở Chấn Giang có lá»… rước thần. Tôi đóng vai Quan Thế âm Bồ Tát. Tôi đã đóng vai này quen rồi, mấy năm liá»n... Hết lá»…, tôi lại quay vá» Dương Châu làm việc... Tôi là ở xưởng thêu Phúc Äại Nhân đã được trên ba năm. 
 
Thế Vỹ cưá»i rạng rỡ: 
 
- Thế à! bây giá» tôi má»›i thấy là ngưá»i xưa nói đúng, ngưá»i vá»›i ngưá»i nếu có duyên kỳ ngá»™, nếu có cÆ¡ duyên vá»›i nhau... thì dù có kẻ Äông ngưá»i Bắc thế nào cÅ©ng có dịp gặp lại nhau... 
 
Thiệu Khiêm rất khâm phục Thế Vỹ nói: 
 
- Ngưá»i có há»c lúc nào nói năng lý lẽ cÅ©ng thông suốt, hay tháºt! 
 
Má»i ngưá»i nghe nói cÅ©ng cưá»á»‹ 
 
Từ đó tại xứ Dương Châu đám cá»§a Thế Vỹ lá»›n nhá» năm ngưá»i bây giá» có thêm má»™t bạn má»›i thành sáu Ä‘i đâu há» cÅ©ng Ä‘i đủ túc số. Và những ngày kế tiếp cá»§a há» gần như tràn đầy niá»m vuị 
 
Nhưng cái vui đó lại phân phối không đồng Ä‘á»á»¥ Ngoài những giây phút bên nhau táºp thể, Thanh Thanh lại cảm thấy như có cái gì hụt hẫng. Tháºt ra thì Thanh Thanh cÅ©ng chỉ có bá» ngoài cứng cá»i vì háo thắng, chứ táºn thâm tâm, Thanh Thanh là má»™t con ngưá»i rất dá»… xúc động, dá»… bị tổn thương. Phải nói là Thanh Thanh rất có cảm tình vá»›i Thế Vỹ... và cứ chỠđợi... chỠđợi má»™t cách vô vá»ng... 
 
Tiếng Ä‘á»c bài má»—i đêm cá»§a Thảo Nhi, chỉ khÆ¡i dáºy thêm cái mặc cảm dốt nát trong lòng Thanh Thanh, nàng chỉ là má»™t cô gái quê không được đến trưá»ng. Trong khi Thế Vỹ là trà thức, Thế Vỹ đã há»c đến đại há»c... Thanh Thanh chẳng có tư cách gì để nằm mở 
 
Và rồi, má»™t buổi tốị Thanh Thanh từ trong phòng nhìn ra, thấy Thế Vỹ ngoài phố má»›i quay vá». Những bước chân kháºp khá»…nh cá»§a Thế Vỹ làm Thanh Thanh giáºt mình, vá»™i chạy rạ 
 
- Chân anh thế nào váºá»· Bị té ngã hay tráºt gân thế? 
 
Thảo Nhi nghe nói bước ra, nó không ká»m được, buá»™t miệng: 
 
- Anh ấy bị rắn cắn. Mấy hôm rồi đấy, nhưng không đi trị bệnh lại cấm không cho em nói... Vết thương đã làm độc... không biết có sao không? 
 
- Cái gì? Bị rắn cắn à? đâu đưa em xem xem! 
 
Thanh Thanh tái mặt, vội ngồi xuống kéo ống quần của Thế Vỹ lên nàng nhìn thấy vết thương đã sưng tấỵ Mắt đỠhoe Thanh Thanh nói: 
 
- Sao anh để như váºá»· Anh không bao giá» biết quý trá»ng bản thân mình cả. 
 
Và Thanh Thanh vội vã quay nhìn Thảo Nhi: 
 
- Thảo Nhi, em mau mau mang cái giỠmây của chị ra đâỵ Cả đèn và hộp diêm nữa nhé! 
 
Thế Vỹ trấn an: 
 
- Tôi đã xoa thuốc rồi, chắc không sao đâu, mai sẽ lành ngay mà... Cô bảo Thảo Nhi nó mang giỠmây ra để làm gì? 
 
- Anh đừng có há»i gì hết, hãy vá» phòng Ä‘i! Em xem nào! 
 
Thanh Thanh dìu Thế Vỹ đến chiếc ghế giữa phòng, nàng quỳ xuống trước mặt chàng, má»™t tay kéo chiếc ghế nhá» khác đến gần, đặt chân Thế Vỹ lên đấy, rồi vén ống quần Thế Vỹ tháºt caá» 
 
Rồi Thanh Thanh đốt đèn lên, vừa mở giá» mây lấy ra cây kim dài lên, đưa vào lá»a đốt nóng đỠrồi dùng kim đó đâm mạnh vào chá»— sưng tấy cá»§a vết thương. Sau đó Thanh Thanh lại dùng tay xoa bóp từ nhẹ đến mạnh dần. Máu bắt đầu chạỵ Thế Vỹ Ä‘au quá, suýt soa há»i: 
 
- Sao Thanh Thanh lại đâm kim nhiá»u chá»— váºá»· Thế còn chưa đủ saá» 
 
Thanh Thanh nhìn lên, đôi mắt sáng long lanh lệ, nói: 
 
- Em biết là thế này anh sẽ đau lắm, nhưng biết phải làm thế nào khác hơn. Thôi hãy gắng chịu đau một chút, một chút nữa thôị 
 
Sau đó... Thanh Thanh dùng khăn lau sạch vết thương. Rồi đột ngột cúi đầu xuống dùng miệng kỠngay vết thương hút mạnh. 
 
Thế Vỹ kêu lên: 
 
- Trá»i đất! sao Thanh Thanh lại làm như váºá»· Bẩn lắm! Tôi không đồng ý để Thanh làm thế đâu, mau đứng dáºy Ä‘i, đứng dáºy! 
 
Nhưng Thanh Thanh vẫn ngồi yên, má»™t tay ká»m chặt chân Thế Vỹ, miệng cứ hút. Bé Thảo Nhi rất biết chuyện, có lẽ ở quê nó đã thấy qua chuyện nàỵ Nên đã mang ống nhổ đến. Thanh Thanh hút đầy máu là nhổ ngay vào ống nhổ... và cứ như váºy, mặc cho Thế Vỹ chống đối... Äến lúc dòng máu ở vết thương không còn máu Ä‘en, Thanh Thanh má»›i dừng lạị 
 
-Xong rồi! Bây giỠvết thương của anh đã sạch rồi đấỵ Chúng ta có thể xoa thuốc và băng lạị Không phải lo nhiễm độc tiếp. 
 
Thảo Nhi mang chiếc ống nhổ đầy máu đen đi, nó nói: 
 
- Chị Thanh Thanh đợi em một chút, em sang Nguyệt Nương xin thuốc và bông băng sang nhé. 
 
Thanh Thanh gáºt đầu, thở phào vì ná»—i lo sẽ trôi quạ Nhưng nàng cÅ©ng rất ngạc nhiên. Thế Vỹ sao lại yên lặng váºá»· và Thanh Thanh ngước mắt nhìn lên... bất chợt như... thấy sét đánh trong cÆ¡n giông Thanh Thanh chạm ngay cái ánh mắt kỳ quặc cá»§a Thế Vỹ. Nó thiết tha, trữ tình... ấm cúng... và trái tim Thanh Thanh đột nhiên Ä‘áºp mạnh. 
 
Chưa bao giá» Thanh Thanh được Thế Vỹ dành cho cái ánh mắt như váºá»µ Nó tượng trưng cho cái gì? Sao nó vừa say đắm chân thành và bứt rứt như váºá»· Nó nóng như lá»a nhưng chẳng phải lá»a êm như nước... cÅ©ng không phải là nước...? Má»™t tình cảm má»m yếu vây lấy cả ngưá»i Thanh Thanh... Thanh Thanh quỳ yên ở đấy như bị thôi miên Thanh Thanh không làm sao cỠđộng được gì cả. 
 
Hai ngưá»i cứ thế nhìn nhaụ Thá»i gian như ngưng Ä‘á»ng. Cả không gian biến thành hư vá»™ Tất cả không tồn tại, chỉ còn tiếng thở cá»§a hai ngưá»i... Tiếng thở đó càng lúc càng dồn dáºp... 
 
Chẳng hiểu sao Thế Vỹ cÅ©ng không còn tá»± chá»§ lấy mình được. Chàng từ từ đưa tay lên sá» nhẹ tóc mai cá»§a Thanh Thanh, những ngón tay đó di chuyển dần xuống mép môi cô gái, cái vùng da thịt ở đấy êm êm lại nóng bá»ng. Thanh Thanh vẫn ngồi yên đôi mắt Ä‘en nhánh kia vẫn nhìn chàng... Rồi có hai dòng lệ lăn xuống. Giá»t lệ thấm lên ngón tay Thế Vỹ, làm Thế Vỹ bàng hoàng giáºt mình. Và như há»a sÆ¡n Ä‘ang chuyển mình. Thế Vỹ thấy Ä‘au nhói ở tim... Thế Vỹ thấy máu như ngừng chảy, tim ngừng Ä‘áºp... Ngay lúc đó bé Thảo Nhi lại đẩy cá»a bước vào, trên tay cả túi bông băng. 
 
- Em mang đến đủ cả, thuốc sát trùng này, thuốc giải độc, bông gòn, băng vải... 
 
Và Thế Vỹ như từ hành tinh khác quay vá». Thế Vỹ đối diện vá»›i thá»±c tạị Tỉnh hẳn ngưá»i, Thế Vỹ vá»™i rút tay lại, lúng túng đứng dáºá»µ Bước nhanh tá»›i bên cá»a sổ. Mắt nhìn ra ngoài, lá»›n tiếng: 
 
- Äừng có cư xá» vá»›i tôi như váºy... Tôi không muốn quấy rầy aị Nhưng cÅ©ng không thÃch bị ai quấy rầy làm phiá»n nhiá»u... vì váºy... cô không có quyá»n cư xỠđẹp như váºy vá»›i tôị Tôi không thÃch! không thÃch! cô có nghe nói không chứ? 
 
Thái độ cá»§a Thế Vỹ khá giáºn dữ làm Thanh Thanh cÅ©ng bàng hoàng. Thanh Thanh há hốc mồm nhìn Thế Vỹ. Chuyện gì xảy ra váºá»· Và trái tim nóng bá»ng cá»§a nàng đột nhiên như rá»›t thẳng xuống băng. Thanh Thanh vẫn ngồi yên ở đấy... không muốn tin những gì má»›i xảy rạ Nàng chỉ đưa mắt nhìn vá» phÃa lưng Thế Vỹ. 
 
Bé Thảo Nhi vừa hà há»ng bước vàỠCảnh trước mặt làm con bé khá»±ng lại, chuyện gì xảy ra nữả Nó rụt rè nói: 
 
- Anh Thế Vỹ, Chị Thanh Thanh... hai ngưá»i lại cãi nhau nữa á» Anh Thế Vỹ hãy ngồi xuống, cho Chị Thanh Thanh băng bó vết thương chá» 
 
Thế Vỹ quay lại hằn há»c nói: 
 
- Không cần! không cần gì cả! Mấy ngưá»i Ä‘i Ä‘i! Äi hết Ä‘i! Äể tôi yên! 
 
Lá»i cá»§a Thế Vỹ tháºt vô tình. Những giá»t nước mắt lăn xuống má Thanh Thanh. Và không biết nghÄ© sao Thanh Thanh đứng báºt dáºy, chạy vá»™i vá» phòng riêng mình. Bé Thảo Nhi thấy váºy, nó bá» cả túi bông băng trên giưá»ng Thế Vỹ nói: 
 
- Tại sao anh cứ cư xá» như váºy vá»›i Chị Thanh Thanh. Chị ấy tốt vá»›i anh quá mà... Tháºt quá lắm! Tháºt quá lắm. Anh có biết Chị Thanh Thanh vá» phòng là chị ấy sẽ khóc cả đêm không? Sao anh lại ác như váºy... Anh lúc nào cÅ©ng muốn để chị ấy khóc. 
 
Rồi nó quay lại đuổi theo Thanh Thanh. 
 
Thế Vỹ đứng khá»±ng ngưá»i ở đấy, đưa mắt nhìn theo hai ngưá»i, trái tim nặng trĩụ Thế Vỹ cÅ©ng thấy bứt rứt vô cùng. Nhưng biết phải làm sao đâỷ 
 
o0o 
 
Cái chuyện quá lắm đó, rồi Thảo Nhi nhanh chóng quên lãng. Bởi vì từ cái hôm Ä‘i há»c đến nay, Thảo Nhi khá báºn rá»™n, nó phải ứng phó vá»›i nhiá»u thứ... Chỉ có Thanh Thanh là không dá»… quên, Thanh Thanh không hiểu tại sao cái hạnh phúc thoáng qua hôm ấy, lại có thể nhanh chóng tan biến như váºá»µ Có Ä‘iá»u Thanh Thanh thấy bất mãn khi khẳng định má»™t Ä‘iá»u, Thế Vỹ không yêu nàng. Bởi vì nếu yêu, sao cứ tìm cách đẩy Thanh Thanh cho Thiệu Khiêm? 
 
Và vá»›i Thanh Thanh. Thiệu Khiêm là má»™t chuyện phiá»n nhiá»…u khác. 
 
Trong xưởng thêu, sau bữa cÆ¡m trưa nào, cÅ©ng có mấy phút nghỉ ngơị Và không biết bắt đầu từ hôm nào gần như buổi trưa nào Thiệu Khiêm cÅ©ng viện cá»›, để mang mấy món ăn mà Thiệu Khiêm biết là Thanh Thanh thÃch vào xưởng cho Thanh Thanh và Thạch Lựụ Mặc dù những lúc như váºy Ä‘á»u có Thảo Nhi và Thiệu Văn Ä‘i theo, thỉnh thoảng cÅ©ng có cả Thế Vỹ, nhưng từ sau chuyện 'Chữa vết thương rắn cắn' đến nay, Thế Vỹ như Ãt nói ra... Thế Vỹ cÅ©ng đến, nhưng chỉ lặng lẽ hiện diện rồi đị 
 
Và cÅ©ng vì má»—i lần đến xưởng, Ä‘á»u có đám đông kéo theo như váºy, nên dần dần Thiệu Khiêm cÅ©ng cảm thấy là, muốn nói đôi ba câu riêng rẽ vá»›i Thanh Thanh không phải là chuyện dá»… dàng. Vì lúc nào bên cạnh Thanh Thanh cÅ©ng có má»™t đám ngưá»i quay quanh. 
 
Còn cái chuyện Thế Vỹ đã hứa giúp đỡ, hình như chỉ là lá»i hứa suông, chứ chẳng có tác dụng gì cả. Äôi lúc, Thiệu Khiêm lại cảm thấy Thế Vỹ làm việc có đầu mà không có Ä‘uôị Cái bá»n thư sinh thưá»ng như váºy, dở dở ương ương thế nào đấy, chá»› không thá»±c tế như ngưá»i chân đất. Và dụ như trong chuyện dạy dá»— há»c sinh cÅ©ng váºy, lúc nào Thế Vỹ cÅ©ng chá»§ trương 'Phải dùng tình cảm thương hóa' mà cái đó, nào có tác động gì đến lÅ© con nhà nông cứng đầu chứ? Kết quả Thế Vỹ chỉ làm cho bá»n trẻ lá»›n, khinh thưá»ng thầỵ Chúng còn bức hiếp Thảo Nhi và Thiệu Văn má»—i khi bất mãn, muốn trả đũa thầy dạy... Thiệu Khiêm đã mấy lần phản đối mà Thế Vỹ nào có nghe, Thế Vỹ cứ giữ mãi cái lý tưởng vô bổ cá»§a mình. 
 
Hôm ấy tháºt là khó khăn, Thiệu Khiêm má»›i tìm được má»™t cÆ¡ hộị Chàng bước vào thấy Thanh Thanh. Chỉ có má»™t mình Thanh Thanh Ä‘ang Ä‘i dạo trong vưá»n hoa cá»§a xưởng thêụ Thiệu Khiêm lợi dụng ngay cÆ¡ há»™i, bước nhanh đến cạnh Thanh Thanh và nói: 
 
- Thanh Thanh này, tôi có chuyện nói ngay với cộ 
 
Thanh Thanh biết chuyện gì sắp xảy ra, nhưng không có lý do từ khước. Nàng vá»™i cùng Thiệu Khiêm bước đến bên bá» hồ Gia SÆ¡n, Ä‘ang vắng ngưá»á»‹ 
 
- Chuyện gì anh nói ngay đi! 
 
Thanh Thanh giục, và Thiệu Khiêm có vẻ lúng túng. Chàng lấy chiếc khăn tay ra lấm tấm mồ hôi trên trán. Mắt còn không dám nhìn thẳng Thanh Thanh... Thiệu Khiêm chỉ nói: 
 
- á»’! Hôm nay sao trá»i nóng quá? 
 
Và quay sang Thanh Thanh: 
 
- Cô có thấy nóng không? 
 
Thanh Thanh cảm thấy buồn cưá»i, nói: 
 
- Ban nãy anh bảo là có chuyện cần nói vá»›i tôị Chỉ là váºy thôi à? 
 
Thiệu Khiêm vá»™i vã nói, mặt đỠgấc như ngưá»i say rượu: 
 
- Ồ, không phải, không phảị Chuyện là thế này này... 
 
Thiệu Khiêm lại nuốt nước bá»t rồi tiếp: 
 
- Thanh biết không, mình đã quen nhau khá lâụ Nếu tÃnh ra thì cÅ©ng đã nhiá»u tháng... mà... mà... tôi nghÄ©... Thanh cÅ©ng biết rá» tôi là ngưá»i thế nào... tình cảm cá»§a tôi đối vá»›i Thanh... thì... 
 
Thanh Thanh chợt thấy sợ hãi, vội ngăn lại: 
 
- Anh đừng có nói nữạ 
 
- Sao váºá»· Tôi còn chưa Ä‘i vào vấn đỠmà? 
 
Thanh Thanh lắc đầu, lùi lại: 
 
- Nhưng tôi kêu anh đừng nói là đừng nói, tôi không muốn nghe tiếp đâu! 
 
Thiệu Khiêm ngơ ngác. Nhưng đã đến nước này, Thiệu Khiêm không muốn dừng lại: 
 
- Tại saỠThanh Thanh nghe này... Tôi rất có cảm tình với Thanh Thanh... Và tôi muốn cưới em. 
 
Thiệu Khiêm thu hết can đảm nóị Thanh Thanh lúng túng hÆ¡n, má»™t chiếc rể cây dưới chân làm nàng suýt ngã, Thanh Thanh loạng choạng và tá»±a ngưá»i vào thân cây, lệ chợt ứa ra mắt... 
 
Thiệu Khiêm nhìn thấy cảnh đó giáºt mình, không hiểu mình đã sai trái chá»— nào mà Thanh phải khóc. Anh chàng vá»™i nói: 
 
- á»’, xin lá»—i... tôi hàm hồ quá. Tôi không có môi miếng nên chẳng biết tá» bày... Tôi xin lá»—i Thanh Thanh... Tôi tháºt ra chỉ muốn cầu hôn vá»›i Thanh Thanh chứ không há» có ý bức bách gì cả. Thanh Thanh hiểu cho! 
 
Lá»i cá»§a Thiệu Khiêm càng làm cho Thanh Thanh lúng túng... Nàng chỉ im lặng nhìn Thiệu Khiêm chứ không nói năng gì cả. 
 
- Thôi, Thanh Thanh đừng khóc, cÅ©ng đừng giáºn tôị Từ nhỠđến lá»›n tôi chưa há» tá» tình vá»›i ai, nên không biết nói năng. Nhưng tôi phải làm sao bây giá»? Tôi là má»™t thằng lưá»i biếng... Phải chi ngày xưa tôi siêng há»c chữ má»™t chút, đằng này chỉ mê đánh lá»™n... Bây giá» có hối tiếc thì cÅ©ng đã muá»™n màng. Nhưng có thế nào... tôi thấy mình vẫn còn được má»™t vài ưu Ä‘iểm... Äó là tôi có sức khá»e, tôi có thể che chở, bảo vệ cho Thanh Thanh... Mặc dù tôi chỉ là ngưá»i thô lá»— chứ tôi thá»±c tế lắm Thanh ạ... 
 
Thanh Thanh vẫn đứng yên, Thiệu Khiêm lúng túng. 
 
- Thanh Thanh thấy saá» Nếu thấy tôi có chá»— nào không phải cứ nói ra... Tôi sẽ cố sá»a đổi... Thanh Thanh nói Ä‘i! Nãy giá» tôi nói nhiá»u thứ quá rồi... Thanh Thanh cÅ©ng nên trả lá»i tôi má»™t tiếng chứ? 
 
Thanh Thanh thấy không thể tiếp tục yên lặng, nên nói: 
 
- Anh Khiêm, được anh ngá» lá»i, tôi rất cám Æ¡n... Tôi tháºt sung sướng khi có ngưá»i đàng hoàng, có tư cách như anh cầu hôn... Äó là cái phúc cá»§a tôị Nhưng mà... Tôi không thể nháºn lá»i anh, bởi vì có nhiá»u vấn Ä‘á»... mà ngay bây giá» tôi không thể giải thÃch cho anh hiểu đươc. Anh chỉ nên biết là tôi xin được từ chối... 
 
Nói xong, Thanh Thanh vá»™i ôm mặt chạy như bay vá» xưởng để Thiệu Khiêm đứng đấy ngẩn ngÆ¡, thất vá»ng. Thiệu Khiêm lẩm bẩm nói: 
 
- Ngu tháºt! Có lẽ mình hấp tấp quá... Äúng ra chuyện này nên để từ từ... Äặt thẳng vấn đỠthế này quá đột ngá»™t. DÄ© nhiên là Thanh Thanh không làm sao chấp nháºn được Ngưá»i ta là con gái cÆ¡ mà! Ngu tháºt! 
 
Thiệu Khiêm một lần nữa tự trách mình. Chàng lại lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán. Và đột nhiên đưa tay lên đấm vào đầu, nói: 
 
- Chuyện này phải tìm anh Thế Vỹ ngay, nhá» anh ấy góp ý má»›i được. Äúng rồi, chỉ có ngưá»i có há»c má»›i giúp ta được chuyện đó. 
 
Và Thiệu Khiêm vội vã chạy đi tìm Thế Vỹ 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu