Đỗ Ức Bình đứng thẳng, mắt mở rất to, chị ta chuyên chú, sâu sắc nhìn thẳng Tuyết Kha.
- Cô yêu anh ấy? - Chị ta nói ngắn gọn mà mạnh mẽ.
- Phải. - Tuyết Kha cũng ngắn gọn đáp, đau khổ hít hơi từ kẽ răng. - Nhưng, hiện giờ không thể xác định là yêu hay hận!
- Cô không hiểu anh ấy? - Chị ta lại hỏi - Cô không biết anh ấy là người hay là ma quỷ? Cô không rõ anh ấy tại sao có thể trong vòng vài phút ngắn ngủi, từ dịu dàng biến thành dữ tợn, từ đa tình biến thành tàn nhẫn?
- Ức Bình! - Vũ Nhạn rung động, giơ tay kéo chị ta - Bất tất nhớ lại nữa, bất tất lại nói nữa!
- Để tôi nói! - Ức Bình bỗng bị khích động, chị ta gạt tay Vũ Nhạn ra, đôi mắt cháy lên hai đốm ánh sáng quái dị, sôi nổi nhìn chăm chăm Tuyết Kha - Để tôi nói! Tôi cần phải nói ra! Bùi Tuyết Kha, cô đã đến, cô nên biết hết tất cả! Cô nên...
- Ức Bình! - Vũ Nhạn kinh hãi kêu - Chị không giữ lời hứa!
Tuyết Kha chấn động. Nàng kinh ngạc nhìn Vũ Nhạn, lại kinh ngạc nhìn Ức Bình, chẳng lẽ câu chuyện này là bịa rả Chẳng lẽ bên trong đó còn có ẩn tình? Chẳng lẽ Đỗ Ức Bình là nhân vật do Vũ Nhạn sáng tạo rả Nàng nhìn thẳng Ức Bình thở một cách khó nhọc, nhịp tim đập bắt đầu rối loạn, căng thẳng, mà chỗ sâu tâm linh có khát vọng bức thiết giống như sóng biển cuồn cuộn.
- Phải nói! Phải nói! - Tuyết Kha kêu, đem cái tay đã nóng rực của mình đè lên tay Ức Bình cầu xin - Nói cho tôi biết! Nói cho tôi biết!
Ức Bình đăm đăm nhìn Tuyết Kha, nước mắt ướt đẫm.
- Cô phải nghe - Chị ta cắn răng nói - Cô hãy chuẩn bị nghe một câu chuyện tàn nhẫn, còn tàn nhẫn hơn câu chuyện tôi vừa nói.
- Ức Bình! - Vũ Nhạn mạnh mẽ kêu lên, xông tới phía trước, còn muốn ngăn cản cái gì. Ức Bình gạt tay cô ta ra, chỉ nắm chặt tay Tuyết Khạ Vũ Nhạn ngồi phịch xuống ghế tựa. Cô ta dùng hai tay ôm đầu, nhận thấy mình đã không có cách nào khống chế nổi trường hợp này, cô ta rên rỉ nói - Sớm biết, tôi đã không dẫn cô ấy đến! Tôi không nên dẫn cô ấy đến. Tôi đã không dẫn cô ấy đến! Tôi không nên dẫn cô ấy đến! Không nên dẫn cô ấy đến!
- Làm sao? Làm sao? - Tuyết Kha truy hỏi, buồn khổ nhìn Ức Bình - Rốt cuộc chuyện như thế nào?
- Tuyết Kha - Cái tay da nứt nẻ mà sần sùi của Ức Bình hơi run rẩy - Cô rất giống tôi, giống tôi bảy, tám năm về trước! Dù cho anh ấy nói với cô những lời quá quắt nhất, cô vẫn nhịn không nổi vẫn phải yêu anh ấy! Anh ấy đối với cô rất quá quắt phải không, rất tàn nhẫn phải không? Anh ấy đã rống lên với cô, hét lên với cô phải không? Anh ấy đánh giá thấp lòng tự trọng của cô khiến cô hận không thể chết ngay được phải không? - Chị ta hỏi liền một chuỗi.
- Phải, phải, phải - Nàng đáp liền một chặp.
- Thế thì cô nhất định đã nói muốn kết hôn với anh ấy?
- Phải.
Ức Bình im lặng giây lát, sương mù lan đầy đáy mắt.
- Được rồi - Chị ta hạ quyết tâm nói - Tôi nói cho cô biết câu chuyện của Diệp Cương. Cô có biết cha của Diệp Cương có bao nhiêu bà vợ? Mẹ đẻ anh ấy là một tuyệt thế mỹ nhân, bị cha anh ấy cưỡng ép lấy làm vợ nhỏ hay không?
- à - Tuyết Kha sửng sốt - Tôi chỉ biết chuyện của cha anh ấy, không biết tường tận tình hình mẹ anh ấy.
- Mẹ anh ấy rất đẹp, rất đẹp. Cô cứ nhìn Diệp Cương thì biết, Diệp Cương cũng rất đẹp trai. Nhưng mẹ anh ấy sinh ra đã có bệnh, đó là trí năng thiếu sót mang tính bẩm sinh. Cha Diệp Cương có tiền có thế, vừa mắt sắc đẹp của bà, mà lấy bà bằng được. Người phụ nữ ấy đương nhiên là một bi kịch, rất sớm bà đã chết. Sự chống đối hôn nhân của Diệp Cương có thể từ nhỏ đã rễ sâu gốc vững, nhưng đích thực khiến anh ấy sợ đến chết được còn có nhân tố khác...
- Sợ đến chết được? - Tuyết Kha nắm lấy mấy chữ then chốt đó, hoang mang hỏi.
- - Cô không phát hiện là anh ấy sợ đến gần chết ư? - Ức Bình sâu sắc nhìn nàng, mạnh mẽ hỏi - Anh ấy không phải là chống lại hôn nhân, chống lại gia đình, mà anh ấy sợ, sợ khủng khiếp, sợ đến chết được!
- à - Tuyết Kha sững sờ.
- Cô có biết anh em chị em nhà họ Diệp rất nhiều? Diệp Cương có khá nhiều anh chị khác mẹ hay không?
- Tôi chỉ nghe nói anh ấy có một em trai đã chết - Nàng nhớ lại.
- Một người phải không? Anh ấy nói chỉ có một người phải không? Anh ấy có nói tại sao mà chết? Bệnh gì hay không?
Tuyết Kha lắc đầu, nhớ lại buổi tối hôm ấy, họ cùng ngắm biển đèn, thảo luận về sự tồn tại của các thần. Các thần ở đâu? Các thần ở đâu? Các thần im lặng, tại sao các thần im lặng?
- Nghe tôi nói Bùi Tuyết Kha - Ức Bình gọi tỉnh nàng - Diệp Cương không chỉ có một em trai, anh ấy có hai, hai em ruột cùng cha cùng mẹ. Mẹ đẻ anh ấy sinh được ba con, Diệp Cương là anh lớn. Hai đứa em bên dưới, lại đều là đứa trẻ mắc nhiều tầng trở ngại mang tính bẩm sinh. Tôi nói danh từ quá chuyên môn, nói cách khác... - Chị ta ngừng một chút, cắn răng, nói ra - Đều là trẻ quái thai và mắc chứng ngu đần mang tính bẩm sinh, thông số trí tuệ gần với số không! Thí dụ như chứng não nhỏ, chứng não có nước, chứng ngu si... Hai đứa trẻ này được chẩn đoán là tê liệt não mang tính bẩm sinh, rốt cuộc là dạng gì, chứng trạng gì, tôi không biết. Chỉ biết rằng chúng không lớn lên được, gần mười tuổi còn giống như hai đứa trẻ thơ, không biết đi, không biết nghĩ, sẽ không phát triển, không biết nói. Cô đã nhìn thấy loại trẻ như vậy chưa? Cô nhìn thấy chưa?
Tuyết Kha mở to mắt không nói.
- Cô có thể tưởng tượng nỗi đau khổ, áp lực và rùng rợn có hai đứa trẻ như vậy trong nhà hay không? Diệp Cương từ nhỏ đã khôn lớn dưới bóng tối của hai đứa em này. Nhà họ Diệp cho hai đứa con này là mối sỉ nhục, xấu hổ phải thừa nhận với bên ngoài, đem hai đứa con nhốt vào một gian nhà nhỏ, tuy mời người chuyên môn chăm sóc, hai đứa con vẫn chỉ sống được đến gần mười tuổi. Diệp Cương đối với hai đứa em đó vừa yêu vừa thương vừa sợ vừa hận, thứ tình cảm đó rất mâu thuẫn. Anh ấy nói lúc học tiểu học, bạn đồng học đều phớt lờ anh ấy, tránh anh ấy giống như tránh người mắc bệnh cùi vậy, nói anh ấy là anh của quái vật, nói anh ấy sẽ “bị lây”. Trời, Diệp Cương có một thời thơ ấu không nỡ hồi tưởng lại. Mỗi lần anh ấy và tôi nói đến chuyện đó anh ấy toàn thân run rẩy. Trời, anh ấy đúng là sợ đến chết được, anh ấy đúng là sợ đến chết được!
Tuyết Kha ngây người, đờ người, sững người. Nàng nhìn thẳng Ức Bình. Những chuyện này, Diệp Cương lại không nhắc đến một chữ với nàng. Trong lòng nàng hiểu rõ dần từng chút một.
- Hai em của Diệp Cương để lại mối nghi hoặc cho nhà họ Diệp. Rốt cuộc là nhân tố gì sinh liền hai đứa con không bình thường? Bác sĩ nói, có hai loại nguyên nhân, một là gien di truyền, hai là sản phụ lứa tuổi cao. Nhưng, mẹ Diệp Cương khi có bầu mới chỉ có gần hai mươi tuổi, đương nhiên không thể coi là lứa tuổi cao. Mà bản thân nàng cũng không khỏe mạnh, kết luận biến thành nhân tố di truyền chiếm phần lớn hơn. Cô hiểu không? - Chị ta nhìn sâu sắc Tuyết Kha hỏi - Cô hiểu chưa?
Tuyết Kha ngây người đứng, nghe những chuyện chưa bao giờ nghe thấy. Nàng nhìn đăm đăm không chớp Ức Bình, nuốt một ngụm nước bọt. Trong miệng vừa khô vừa rít, dường như thành phần nước trong toàn thân giây lát này bị rút sạch, ngay cả đầu lưỡi cũng khộ Vũ Nhạn ngồi trong ghế mây mặt dầy buồn khổ, mặt đầy bất lực, nhưng, mắt cô ta cũng dần dần ướt.
- Trời, Tuyết Kha, các cô không biết, sự đau khổ về tinh thần của Diệp Cương nặng nề biết chừng nào! Diệp Cương từ khi hiểu biết đã bắt đầu sợ hãi, anh ấy không hề cho rằng mình là một người đàn ông bình thường! Anh ấy đã đi khám bác sĩ, thử máu. Các bác sĩ cùng nói, tính di truyền về tê liệt não thực tế rất nhỏ, rất nhỏ, Diệp Cương phải là người bình thường. Bác sĩ không có cách nào từ máu hoặc trong bất kỳ khoa học kỹ thuật nào điều tra ra Diệp Cương có gien di truyền hay không. Nhưng Diệp Cương không thể xóa bỏ hình tượng của các em anh ấy, không thể xóa bỏ tính khả năng bản thân anh ấy có gien di truyền đó. Ồ, Tuyết Kha, anh ấy nhiệt tình biết bao, anh ấy yêu điên cuồng biết bao, nhưng anh ấy sợ đến không dám lên giường với người phụ nữ mà anh ấy yêu.
Tuyết Kha ngây người nghe, trái tim bắt đầu co giật, co giật đến đau khổ biết bao, đau khổ biết bao, trán nàng toát mồ hôi lạnh.
- Tôi và Diệp Cương từ quen nhau đến yêu nhau - Ức Bình tiếp tục nói, tiếng nói bình tĩnh hơn một chút - Là chặng đường tâm tình gian khổ, lúc đó Diệp Cương đã biết dùng chủ nghĩa độc thân vũ trang cho mình, biết một mớ triết học chống hôn nhân. Nhưng, tình yêu đến mạnh mẽ, chúng tôi vùng vẫy trong tranh luận cãi cọ, tan tan hợp hợp. Lúc đó, Diệp Cương còn trẻ, công phu giữ bí mật còn chưa đến nơi. Tôi cuối cùng biết được vướng mắc trong lòng anh và sự sợ hãi của anh. Tôi cuối cùng cũng biết được nguyên nhân khiến anh ấy không thể đối mặt với hôn nhân. Tôi quyết tâm muốn chữa cho anh ấy khỏi, do đó, tôi ở chung với anh ấy. Tôi nói với anh ấy tôi uống thuốc ngừa thai, sẽ không có con, anh ấy tin tôi. Có một dạo, chúng tôi cơ hồ sống được rất tốt, cơ hồ hạnh phúc giống như vợ chồng ân ái, bình thường. Anh ấy cũng không nói những lời quá quắt khiến tôi nản lòng, cũng không cố ý làm nhục tôi, đuổi tôi đi. Chúng tôi thậm chí có kế hoạch kết hôn. Lúc đó, tôi có bầu.
Tuyết Kha chấn động, Vũ Nhạn lặng lẽ ngẩng đầu, trên mặt Ức Bình không còn chút sắc máu.
- Việc có bầu của tôi tạo thành rạn nứt lớn nhất giữa chúng tôi. Anh ấy tức giận đến suýt phát điên, kiên trì đòi tôi vứt bỏ đứa con. Nhưng, tôi khao khát một đứa con, đứa con của anh ấy và tôi. Ngày đầu tiên biết có bầu, tôi đã yêu đứa con ấy đến chết được. Tôi không chịu vứt bỏ, nói gì chăng nữa cũng không chịu vứt bỏ. Tôi đi khám mấy chục bác sĩ. Tất cả các bác sĩ đều nói với tôi, sự lo sợ của anh ấy không có chút căn cứ khoa học nào, tôi sẽ không sinh trẻ quái thai, cũng sẽ không sinh trẻ mắc chứng ngu đần. Nhưng, Diệp Cương sợ đến chết được, quả thật sợ đến chết được. Anh ấy mắng tôi, ra lệnh cho tôi đều vô ích, anh ấy chuyển sang cầu xin tôi. Anh ấy nói nếu đứa con không bình thường sẽ khiến anh ấy bỏ mạng, sẽ huỷ diệt tất cả lòng tự tin của anh ấy, tước đoạt quyết lợi anh ấy yêu và được yêu, thậm chí, quyền lợi làm một con người. Anh ấy nói, nếu tôi kiên trì đòi đẻ đứa con đó, anh ấy lập tức chia tay với tôi. Trời! - Chị ta thở hổn hển - Tuyết Kha, câu chuyện tôi nói với cô lúc trước là giả, không phải là anh ấy rời bỏ tôi, mà là lúc đó tôi rời bỏ anh ấy. Tôi chạy xe đến Hoa Liêm ở, lánh ở đấy, đợi sinh nở. Tôi muốn ẵm đứa con bình thường của tôi về, nói với anh ấy, anh ấy ngốc nghếch biết bao, chữa khỏi chứng sợ hãi về tâm lý của anh ấy. Tôi có chỗ dựa chắc chắn, lúc đó, tất cả đều sẽ chuyển biến tốt, anh ấy sẽ từ trong tất cả bóng tối giải thoát ra, chỉ cần có một đứa con bình thường! - Chị ta dừng lại, lại thở hổn hển, đáy mắt chị ta chập chờn lóe sáng, bên môi có hạt mồ hôi mỏng mỏng.
Tuyết Kha nín thở, không động nhìn chị tạ Không khí căng thẳng lan tràn căn nhà.
- Sau đó, mười ngày trước khi tôi đẻ, Diệp Cương tìm được tôi. Sau khi tôi đi, anh ấy điên cuồng tìm tôi, đang tin tìm người trên báo, lại đến nhà cha mẹ bạn bè tôi làm náo động. Cuối cùng, anh ấy tìm được tôi. Tôi đã bụng to vượt mặt, sắp sinh đẻ. Lúc đó, nói gì cũng bằng thừa, chúng tôi chỉ có chờ đợi lời giải cầu đó. Diệp Cương mỗi ngày như ngồi trên thảm kim, lầm bầm nói một mình, giống như phát bệnh thần kinh vậy. Tôi cũng hết sức hết sức căng thẳng, tuy bác sĩ cam đoan nhiều lần với tôi, thực tế rất ít khả năng có vấn đề. Sau đó, tôi đẻ.
Chị ta lại một lần nữa dừng lại, ngẩng đầu nhìn trần nhà, giọt nước mắt trong mắt chị ta lăn qua lăn lại, chị ta kiên cường không để giọt nước mắt ấy rơi xuống. Tuyết Kha hơi há miệng, không dám hỏi lời giải đáp, trong lòng rối lung tung, trong óc choáng váng, ý nghĩ cơ hồ dừng lại... Nàng chỉ là trân trân nhìn Ức Bình, nhìn xói vào Ức Bình. Trong nhà một hồi lâu vắng lặng.
Ức Bình bỗng định thần lại. Chị ta kéo tay Tuyết Kha, kéo tay Tuyết Kha:
- Đi theo tôi, nhìn con tôi!
- Nó... nó... - Tuyết Kha môi miệng run lên, nói không rõ ràng - Nó không phải là... Ở vườn trẻ ư?
- Nó không ở vườn trẻ, nó vĩnh viễn sẽ không đi vườn trẻ! - Chị ta quay đầu nhìn Vũ Nhạn - Vũ Nhạn, cô trước đây đã nhìn thấy nó, có cần nhìn nó nữa không?
Vũ Nhạn giật mình run rẩy.
- Không, tôi ở đây đợi cô ấy.
Tuyết Kha trong lòng lạnh giá, máu đều đông lại. Ức Bình kéo tay nàng, không nói năng gì đi lên lầu. Nàng bị động theo chị ta, muốn không đi cũng không được. Từng bước một bước lên phía trên, mỗi một bước, thêm một lần run rẩy, một bước, thêm một lần căng thẳng. Cuối cùng họ lên lầu, dừng phía trước một cánh cửa. Tuyết Kha nghe thấy một hồi tiếng “y y ô ô” kỳ quái, giống cười mà không phải cười, giống khóc mà không phải khóc. Sau cùng, Ức Bình móc từ trong túi ra một chìa khóa cửa phòng, cắm vào lỗ khóa, mở cửa ra.
Lập tức, Tuyết Kha nhìn thấy đứa trẻ ấy.
Nó ở trong một gian phòng trống không, không có đồ đạc gì. Nó rất nhỏ rất nhỏ, xem ra chỉ lớn hai ba tuổi. Có cái đầu cổ quái, nó lại không có gáy, toàn bộ gáy bị xén phẳng. Trên đỉnh đầu lơ thơ có vài sợi tóc, mắt chếch về phía ngoài quýp xuống, đầu lưỡi thè ra ngoài môi. Nó bò dưới đất, dùng tứ chi trườn đi, ngón tay đều ngắn nhỏ, quái thai, miệng y y ô ô phát ra tiếng quái gở. Nó mặc quần áo trẻ thơ, lại vẫn bọc tã lót. Ức Bình đi vào, ẵm đứa trẻ lên, dán má vào cái đầu quái thai của đứa trẻ. Nước mắt tràn trong mắt, nhưng chị ta cũng trước sau không để cho nước mắt ấy rơi xuống. Chị ta quay đầu nhìn Tuyết Kha.
- Tôi khóa nó lại, là sợ nó ngã xuống dưới lầu, nó không biết bảo vệ mình, thường thường bị thương. Bác sĩ nói, nó vĩnh viễn sẽ không tiến bộ.
Tuyết Kha thấy sống lưng mình lạnh toát, toàn thân nổi da gà, trong dạ dày cồn cào một hồi dữ dội, nàng đúng là muốn ói mửa. Nàng quay đầu đi, không muốn nhìn nữa, trong đầu xây xẩm choáng váng. Ức Bình đăm đăm nhìn nàng, run giọng nói:
- Cô sợ nhìn ư? Nếu đó là con cô, cô sẽ như thế nào?
Tuyết Kha lùi lại dựa lên tường, không thể nghĩ, không dám nghĩ. Nàng gắng gượng trấn định mình, gắng gượng muốn điều chỉnh một luồng suy nghĩ!
- Bác sĩ chẳng phải là nói... sẽ không... sẽ không... - Nàng ấp úng nói, không nói ra được chữ quái thai hay mắc chứng ngu đần.
- Bác sĩ! - Ức Bình sôi nổi đáp - Cái mà bác sĩ có thể cam đoan là lý luận khoa học, vượt khỏi phạm vi lý luận, thì chỉ có thượng đế biết. Đến hiện giờ bác sĩ cũng không rõ đó là lý lẽ gì, họ nói đó chỉ là một sự vừa khéo phù hợp. Gần mười năm trước, có đôi vợ chồng sinh liền ba đứa trẻ thơ mắc chứng ngu đần, ba lần. Không có lần nào thoát khỏi vận rủi này. Mỗi lần bác sĩ đều nói là sẽ không lại đến nữa, nhưng lại đến lần nữa. Bức đến nỗi đôi vợ chồng đó hoàn toàn sụp đổ. Đến nay, ba đứa trẻ mắc chứng ngu đần ấy còn ở trong viện nuôi trẻ Chân Quang. Các bác sĩ cho rằng không thể tưởng tượng nổi. Nhưng, loại việc đó vẫn xảy ra! Xảy ra không lý lẽ! Xảy ra không có trời đất nào! Mà việc xảy ra cứ xảy ra! Không có một chút xíu cơ hội nào cứu vãn.
Tuyết Kha lại nhìn đứa trẻ ấy lại lần nữa, lại vội vàng cúi đầu xuống. Đời người có thể có chuyện thảm hơn được không? Nàng nghĩ không ra. Dáng Ức Bình ẵm đứa trẻ, là một bức tranh thê thảm nhất, thứ thê thảm này, hơn cả chết chóc. Chết chóc, còn là một thứ kết thúc, thứ sinh mệnh này lại là một thứ dày vò không bao giờ dứt.
- Cô đã nhìn thấy con tôi rồi! - Ức Bình lại bắt đầu nói, giọng nói đau đớn - cô cũng đã nhìn thấy con của Diệp Cương rồi! Cô biết tình huống lúc bấy giờ hay không? Khi bác sĩ nói con anh ấy là mắc chứng ngu đần, khi anh ấy nhìn thấy hình dạng đứa con, anh ấy cơ hồ hoàn toàn điên. Anh ấy rống lên với tôi nói tôi đã giết anh ấy. Anh ấy chạy điên cuồng ra ngoài phố, bị người bắt về bệnh viện, bác sĩ chích thuốc an thần cho anh ấy, suýt nữa tống anh ấy vào nhà thương điên. Sau đó cha anh ấy đến mang anh ấy đi. Tôi từ đó không gặp lại anh ấy nữa! Từ đó không gặp lại nữa! - chị ta cắn răng, ưỡn ngực, “đứa con” gầy gầy nhỏ nhỏ ấy phục trên vai chị ấy giống như con bạch tuột - Nhưng, nhà họ Diệp không bạc đãi tôi, họ vẫn hàng tháng gửi tiền thuốc men và tiền nuôi nấng đứa trẻ. Nhưng cả nhà họ, cũng không có bất kỳ một người nào có thể đối mặt với đứa trẻ này. Tôi không trách họ, không trách họ chút nào. Có khi nửa đêm chợt tỉnh, tôi quả hận tôi tại sao phải sinh đứa trẻ này, nhưng sinh mệnh đã ra đời, tôi cũng không biết làm thế nào nữa. Điều đau buồn nhất là, đứa con dù cho hình dạng như vậy, tôi vẫn yêu nó! Tôi vẫn yêu nó! cho nên, Tuyết Kha, cô biết không? Một đời tôi sẽ vĩnh viễn bị đứa con này khóa chặt lấy, cũng sẽ không thể dung nạp người khác được nữa, bao gồm cả Diệp Cương, người hận tôi trách tôi ở bên trong! Đứa con bệnh tật này là toàn thể, toàn thể, toàn thể thế giới tương lai của tôi!
Tuyết Kha bất giác ngẩng đầu lên nhìn chị. Hiện giờ, nàng đã có thể đối mặt với đứa trẻ quái thai. Cái chủ yếu, nàng đã bị Ức Bình huyễn hoặc, bị cái kiên quyết của Ức Bình làm cho cảm động. Hiện giờ, nàng mới biết, cái ưu uất và tiều tụy cơ hồ có thể sờ mó thấy là đến như thế nào. Một thời gian, nàng quên cả tính quan hệ của câu chuyện đó với mình, nàng hoàn toàn quên cả chính mình. Trước mắt nàng chỉ có Ức Bình: Ức Bình và câu chuyện thê thảm của chị ta, Ức Bình và đứa con thê thảm của chị ta, Ức Bình và tương lai thê thảm của chị ta.
- Tuyết Kha, tôi gọi cô trở lại, để cô nhìn thấy mặt chân thực của câu chuyện, tôi không biết là làm đúng hay là làm sai. Còn như Diệp Cương, tôi đã quá lâu không gặp anh ấy, nhưng tôi vẫn biết một số tin tức về anh ấy. Ban đầu, anh ta tiếp thụ chữa trị tinh thần một dạo, bởi vì anh ấy hầu như hoàn toàn sụp đổ. Về sau, anh ấy ra ngoại quốc nghiên cứu máy tính điện tử, về nước thành lập trung tâm thiết kế và bán máy tính điện tử. Sự nghiệp của anh ấy như mặt trời đang lên rừng rực. Nhưng, đời sống tình cảm của anh ấy lại là một khoảng trống hư vô.
Tuyết Kha không nói, buồn khổ nhìn Ức Bình, buồn khổ nghĩ ngợi, buồn khổ lắng nghe, bỗng nhiên lại đem đặt mình vào trong câu chuyện.
- Tuyết Kha, dù cho cô biết hay không biết, dù cho cô hiểu hay không hiểu, một đời Diệp Cương, vĩnh viễn không thể thoát khỏi bóng đen của em anh ấy và con anh ấy! Anh ấy làm sao dám kết hôn, anh ấy làm sao dám đòi một gia đình! Anh ấy làm sao dám đích thực yêu một cô gái! Tôi là một thí dụ được anh ấy yêu! Anh ấy không dám! Dù rằng anh ấy nhiệt tình, tràn đầy tình thơ ý họa và sức cảm thụ, anh ấy lại không dám yêu. Có một hồi, nghe nói anh ấy lưu luyến chốn chơi bời hát xướng, nhưng anh ấy quyết không thể có được thỏa mãn ở loại các cô gái ấy. Trong tâm linh anh ấy vẫn đi tìm một cái hoàn mỹ, một cái đẹp nhã nhặn, cao quý, có linh cảm giống như Vũ Nhạn. Nhưng Vũ Nhạn quá rõ về gia đình anh ấy, cũng quá rõ về tôi, Vũ Nhạn không để cho mình sa vào. Mà cô, Tuyết Kha, tôi thoạt nhìn thấy cô, tôi liền biết, Diệp Cương tiêu rồi.
Diệp Cương tiêu rồi? Tuyết Kha càng thêm buồn khổ nhìn Ức Bình, trong lòng đã tương đối hiểu rõ, hiểu rõ đến khiến nàng hồi hộp mà đau lòng, nhưng nàng vẫn buồn khổ chờ đợi sự phân tích của Ức Bình.
- Cô là loại cô gái anh ấy cần! Anh ấy vẫn đang tìm loại người ấy! - Ức Bình nhướng cao lông mày, mắt sáng rỡ, nước mắt vẫn chứa trong mắt - Nếu anh ấy không đích thực yêu cô, thì là may mắn cho hai người. Hai người gặp dịp thì vui chơi một phen, lại chia tay nhau mà đôi bên không bị thương tổn! Nếu hai người đích thực yêu nhau, trời, tôi không thể nghĩ, tôi không dám nghĩ. Yêu đương với Diệp Cương là không thể bàn đến tương lai, nếu cô bàn, sẽ lấy mất mạng anh ấy! Lúc anh ấy cần vũ trang mình, anh ấy sẽ biến thành một con thú dữ cắn người. Mà lúc anh ấy cắn cô bị thương, anh ấy sẽ cắn mình bị thương càng nặng...
Tuyết Kha không nghe tiếp nổi, nàng cũng không nghe tiếp được nữa. Bỗng nhiên Diệp Cương giống như một tờ báo phơi trước mặt nàng, bên trên tất cả mọi nét chữ, lớn lớn nhỏ nhỏ đều rõ ràng hiện ra, mỗi một chữ, mỗi một dòng, mỗi một dấu chấm câu, đều rõ ràng biết bao, rõ ràng biết bao! Trong óc nàng giống như lóe chớp nhớ lại hai lần cãi nhau. Giống như lóe chớp nhớ lại khi mình trường thiên đại luận nói muốn có một người chồng, muốn một bầy con, muốn một gia đình... mắt chàng cũng từng một lúc ướt đầm, lòng chàng cũng từng cảm động sâu xa, nhưng, nhưng, nhưng... trời ơi! Tuyết Kha dùng tay ôm lấy đầu, trời ơi! Nàng đã làm những việc gì với Diệp Cương? Con, gia đình hôn nhân, con cháu quây quần bên gối! Nàng đòi cái chàng không cho nổi! Cái đon giản nhất, tối thiểu nhất mà đời người nên có được, mà chàng lại không cho nổi! Trời ơi! Mình còn nói những gì? Nàng điên cuồng nhớ lại, điên cuồng nhớ lại: Yêu đương của anh là “đàm” ra! Bỏ đi chữ “ngôn” bên cạnh thì không có cái gì! Trời, Diệp Cương, Diệp Cương, Diệp Cương. Tại sao không nói cho tôi biết. Tại sao không nói cho tôi biết? Tại sao khiến tôi đâm anh bị thương? Diệp Cương, Diệp Cương, Diệp Cương! Trong lòng nàng gọi sôi cái tên đó, gọi cái tên đó như điên cuồng: Diệp Cương, Diệp Cương, Diệp Cương! Quay người, nàng lao ra khỏi căn nhà nhỏ, chạy xuống dưới lầu. Ức Bình ở đằng sau kêu lên:
- Khoan một chút, còn một câu nữa!
Tuyết Kha đứng lại, quay đầu.
- Nếu cô yêu anh ấy, chớ có dẫm lại vết xe đổ của tôi! Cô không thể có con! Không thể có một gia đình bình thường! - Chị ta gật gật đầu bình tĩnh, bình tĩnh đến giống như nước lặng một cái hồ không gió - Thôi! Cô đi đi! đóng cửa lớn lại dùm tôi!
Chị ta quay người đi vào trong nhà, lập tức, chị ta khe khẽ, êm êm, dịu dàng hát bài hát ru:
Ngủ đi, ngủ đi
Hòn ngọc đáng yêu của tôi!
Chính tay má khẽ đưa nôi con ngủ.
Tinh dưỡng một hồi, nghỉ ngoi một hồi
Yên ổn ngoan lành, ngủ ở trong nôi
Tuyết Kha không sao đứng lại nổi nữa, không sao nghe tiếp nổi nữa. Nàng bắt đầu lao xuống cầu thang, xuyên qua phòng khách, nàng chạy như bay ra.
Vũ Nhạn bật nảy lên như lò xo, đuổi theo ra cửa lớn. Cô ta túm lấy Tuyết Kha đang hoang mang chạy bừa trên phố.
- Cô muốn làm gì?
- Đi tìm Diệp Cương! - Nàng kêu lên, đau khổ mà sôi nổi kêu lên - Tôi phải đi tìm Diệp Cương!
Thỏ khôn có ba hang, chàng không có ở hang nào. Vũ Nhạn vẫn đi cùng Tuyết Kha, lái xe đưa nàng đi khắp nơi tìm. Họ lái xe đến Dương Minh Sơn, không có ở chỗ ngắm biển đèn; lái xe đến thành âm nhạc, không có ở thành âm nhạc; lái xe đến quán ăn quán cà phê thường đến, không có, không có ở bất kỳ nơi nào hai người từng đến.
Đêm đến, Vũ Nhạn mệt đến lả người.
- Tôi đưa cô về nhà - Vũ Nhạn nói - Tìm thế này không được gì. Thành phố Đài Bắc quá lớn, anh ấy có thể lánh ở bất kỳ xó góc nào. Tìm thế này tìm ba ngày cũng không thấy. Văn phòng nói anh ấy khá nhiều ngày không đi làm. Cha anh ấy cũng không gặp anh ấy. Anh ấy có thể rời khỏi Đài Bắc đến một địa phương khác rồi.
- Không cần đưa tôi về nhà - Tuyết Kha xuống xe - Cô về đi tôi một mình đi trên phố.
- Tôi tốt nhất là đưa cô về! - Vũ Nhạn có phần hoang mang.
- Không. Tôi cam đoan tôi rất khỏe, tôi muốn tản bộ một chút. Cô đi đi! Ba tôi nhất định đang tìm cô - Nàng đẩy Vũ Nhạn lên xe, quay đầu đi. Trên đường phố đèn lửa huy hoàng, cô ta bất lực lắc đầu, lái xe đi.
Tuyết Kha một mình đi dạo trên đường phố không có mục đích, mỗi bóng người cô độc đều khiến nàng chú ý. Diệp Cương, anh ở đâu? Đi rồi lại đi, xuyên qua đường phố này đến đường phố khác. Mỗi khi gặp một trạm điện thoại, lại vào chia ra gọi ba cú điện thoại: căn hộ độc thân không có người nghe, văn phòng hết giờ làm, nhân viên trực ban nói chàng không có ở đó, người nhà họ Diệp trả lời nói không về quạ Bất luận gọi bao nhiêu điện thoại đều bặt không tin tức. Đêm, dần dần khuya, đèn nê- Ông đầu phố từng ngọn một tắt. Hai chân nàng đi đến nỗi vừa mỏi vừa đau. Vào trạm điện thoại cuối cùng, nàng trước hết gọi điện thoại về nhà cho Bùi Thư Doanh, chỉ ngắn gọn nói:
- Má, con rất khỏe, đừng lo cho con!
- Con đang ở đâu? - Bùi Thư Doanh nóng ruột hỏi.
- Đừng lo! Má, con vẫn khỏe, rất khỏe, có thể về muộn một chút, má ngủ trước đi, đừng đợi con.
Vội vã cắt điện thoại, lại lần lượt gọi ba số điện thoại khác. Vẫn như vậy. Tìm không được người. Nàng đứng ở đầu phố đêm tối, nhìn xe nườm nượp qua, có xe của Diệp Cương không? Có không? “Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại đang hỏa lan san xứ” Khắp các nơi làng tìm chàng trăm ngàn lần, vụt quay đầu lại, người ấy đang ở nơi đèn lửa gần tàn...
Câu đẹp biết bao, ý cảnh đẹp biết bao, “nỗi mừng choáng ngợp” đẹp biết bao! Nàng quay đầu bên trái một lượt, quay đầu bên phải một lượt, đường phố vẫn là đường phố, xe phố vẫn là xe phố, đèn phố vẫn là đèn phố. Người ấy không có ở nơi đèn lửa gần tàn!
Sau cùng, nàng phát hiện mình đi vào chung cư của Diệp Cương. Lên lầu, nàng máy móc đi đến cửa gian phòng ấy, biết rõ bên trong không có người, nàng vẫn nhấn chuông cửa. Bốn chung quanh lặng như tờ. Đêm đã khuya, các hộ trong tòa lầu lớn đã khóa chặt cửa, cái cửa trước mặt nàng cũng khóa, nàng không đi vào được. Nhưng nàng đã quá mệt quá mệt, suốt cả buổi chiều đến tối, nàng “truy tầm” vài ngàn vài vạn dặm! Vài ngàn vài vạn thế kỷ! Diệp Cương, anh ở đâu? Diệp Cương, anh ở đâu? Nàng dựa lưng lên cửa, không tự chủ nổi, nàng từ từ trượt xuống, ngồi trên thảm trước cửa.
Dùng tay ôm đầu gối, nàng co quắp trong bóng tối. Trên lối đi có một ngọn đèn nhỏ, vừa hay ánh sáng không chiếu tới đây. Nàng tựa đầu trên cửa, nàng nghĩ, nàng chỉ cần nghỉ ngơi một cái, nghỉ ngơi một cái ở chỗ gần Diệp Cương nhất. Nàng quả thực quá mệt quá mệt, không chỉ mệt nhọc về thân thể, còn mệt nhọc về tinh thần, không chỉ mệt nhọc, còn cả thất vọng, thất vọng càng lúc càng sâu, thất vọng càng lúc càng nặng. Diệp Cương, để tôi gặp anh! Để tôi gặp anh! Để tôi gặp anh! Trong lòng gào thét tram ngàn lần, người ấy không có ở nơi đèn lửa gần tàn!
Thời gian không biết trôi qua bao nhiêu lâu, nàng lại ngồi đấy và ngủ thiếp đi.
Khi Diệp Cương đi ra khỏi thang máy, cầm chìa khóa cửa phòng, đi đến cửa, nhìn thấy Tuyết Kha, chàng hoàn toàn ngây người ra. Nàng co quắp ở đây, gầy gầy nhỏ nhỏ, bộ mặt nhợt nhạt dựa trên đầu gối, tóc dài xõa ra, che lấp nửa mặt, lông mi rậm rủ xuống, đầu mày khẽ nhíu lại, góc mắt ươn ướt. Trái tim chàng vụt co rút lại, chàng ngồi xổm xuống, đăm đăm nhìn nàng, dùng ngón tay nhè nhẹ vuốt góc mắt nàng, nước mắt thấm ướt ngón tay chàng. Chàng nhắm mắt, lắc lắc đầu, đó là ảo tưởng! Chàng lại mở mắt, nàng vẫn ngủ ở đấy, nhất định ngủ không được dễ chịu, nàng nhíu mày ưỡn mình lên, bỗng nhiên nàng tỉnh dậy. Mở mắt, nàng lập tức nhìn thấy Diệp Cương! Nằm mơ rồi, nàng nghỉ, cười với bộ mặt trong mợ Trong mơ có thể nhìn thấy Diệp Cương, chi bằng đừng tỉnh nửa thì tốt hơn, nàng lập tức lại nhắm mắt lại. Nước mắt dọc theo khóe mắt lăn xuống, bên môi nàng lại hé cười, miệng lầm bầm nói khẽ:
- Diệp Cương, tôi hình như tìm thấy anh, hình như...
Diệp Cương trong lòng một cơn quặn thắt dữ dội, mắt lập tức ươn ướt. Khom lưng xuống, chàng ẵm Tuyết Kha lên. Mở cửa phòng, chàng ẵm nàng đi vào trong phòng. Bị lay như vậy, Tuyết Kha thực sự tỉnh lại.
Nàng nhướng lông mi, phát hiện mình ở trong cánh tay Diệp Cương, chàng lúc ấy sâu thẳm như biển, sôi sục như lửa, sáng rực như đèn, tối đen như đêm... giống rừng, giống mặt trời mọc, giống đôi mắt của toàn thể vũ trụ đang ngây nhìn mình. Nàng dùng thời gian vài giây, muốn làm rõ đó có phải là thực không, hay là mình đang nằm mở Diệp Cương ôm nàng vào phòng, đóng cửa phòng, bật sáng đèn treo. ánh đèn ấy chói mắt nàng. Nàng nghiêng đầu đi tránh ánh sáng ấy, né tránh một cái, môi nàng chạm vào bâu áo trên vai chàng: nàng biết là thực! Trong phút chốc, ngàn sầu vạn hận đều trào lên trong lòng, nỗi buồn từ trong mà đến, hễ phát ra là không thể dừng. Há miệng ra, nàng không nghĩ gì, cắn mạnh vào đầu vai chàng một miếng, hận chàng chết được, hận chàng chết được, hận chàng chết được! Cắn chết chàng! Cắn chết chàng! Cắn chết chàng!
Diệp Cương bị nàng cắn đến nỗi dướn người lên. Chàng cúi đầu nhìn nàng, nước mắt đang điên cuồng tuôn chảy trên mặt nàng, nàng liều mạng cắn chàng, tựa hồ muốn cắn chàng thành mảnh vụn. Chàng không động, tim đau nhói, mắt nóng lên mà ẩm ướt. Chàng để nàng cắn, để nàng phát tiết, chàng cứ ẵm nàng như vậy mắt không chớp ngây nhìn nàng. Nàng buông miệng ra, quay đầu lại nhìn chàng, muốn nói, nghẹn ngào mà không thể thành tiếng, nước mắt chảy vào trong tóc, trong *** tai... Chàng đặt nàng lên giường. Ngồi ở cạnh giường, chàng đăm đăm nhìn nàng, cầm một cái mùi xoa, cẩn thận chùi ngấn nước mắt cho nàng. Sau đó, chàng bỗng ôm chặt lấy nàng, áp đầu nàng trước ngực, để nước mắt ấy hun bỏng người chàng.
Nàng bỗng đẩy chàng ra, co rụt lại phía sau dựa trên đầu giường. Ngấn nước mắt nhem nhuốc đầy mặt, tóc rũ rượi xõa trước ngực, bết trên má nàng. Mắt nàng và nước mắt đồng thời là ngọn lửa, là ngọn lửa có thể thiêu hủy tất cả, Thủy hỏa đồng nguyên.Nước lửa cùng nguồn... Đó là hai cái giếng sâu, hai cái giếng sâu vừa là lửa vừa là nước. Diệp Cương nát lòng nhìn hai cái giếng sâu ấy, dìm chết đi, thiêu chết đi, chết cũng không hối, chết cũng không hối, chết cũng không hối.
- Diệp Cương! - Nàng kêu lên, cuối cùng dùng sức kêu lên - Anh là đồ ngốc! Anh là đồ khốn! Tại sao phải đem mình biến thành ma quỷ? Tại sao đối với tôi hung ác tàn nhẫn như vậy? Anh không biết anh đang mưu sát tôi ư? Tôi chết đối với anh có cái gì hay? Anh có biết, anh hủy diệt ấn tượng của tôi đối với anh so với bất cứ chuyện gì còn tàn nhẫn hơn không? Sao anh dám làm như vậy? Sao anh dám? Sao anh nhẫn tâm làm như vậy? Chẳng lẽ tôi đối với anh còn chưa đủ chiều theo, còn chưa đủ nghiêm chỉnh, còn chưa đủ tri kỷ? Anh có bất kỳ đau khổ nào, anh tự gánh chịu lấy, tôi ngay cả tư cách chia gánh đều không có hay sao? Anh mắng tôi, anh đánh giá thấp tôi, anh sỉ nhục tôi... cho rằng như vậy tôi sẽ rút lui, biến mất khỏi cuộc đời anh, anh sẽ không bận bịu, không có gánh nặng, không có cảm giác về trách nhiệm? Được! - Nàng bướng bỉnh hất đầu, nhảy xuống khỏi giường, xông tới cửa sổ lớn hạ xuống đất - Tôi nhảy lầu! Tôi chết, xem anh có phải là giải thoát được hay không? - Nàng không hề làm ra bộ, đẩy cửa sổ, gió đêm thổi vào mặt, thổi tung làn tóc dài của nàng. Nàng xông tới ban công. Diệp Cương sợ nhủn người, lao tới, chàng cố sống cố chết ôm lấy nàng, lôi nàng về giường. Nàng vùng vẫy, còn muốn chạy ra cửa sổ lớn hạ xuống đất. Do đó, chàng nhanh chóng mà cuồng loạn áp môi lên môi nàng.
Giây lát, chàng ngẩng đầu lên, buồn khổ mà sôi nổi nhìn nàng, trong ánh mắt là nỗi buồn bã và thương tiếc không bờ không bến.
- Em sao lại ở đây? - Chàng khàn khàn hỏi - Anh đã mấy ngày không về đây. Anh biết em đang tìm anh, nhân viên ở văn phòng nói, họ nói em đã gọi mấy chục cú điện thoại. Em biết không? Anh về đây chỉ là muốn tĩnh một cái, suy tính anh có cần gọi điện thoại cho em hay không hoặc giả là - Chàng xoắn tít đầu lông mày - một đi cho rảnh.
Nàng hồi hộp ngước mắt đăm đăm nhìn chàng, lúc đó mới phát hiện chàng không biết nàng đã gặp Đỗ Ức Bình, không biết tất cả ngọn nguồn sự việc, tất cả nỗi khổ tâm của chàng, nàng đều biết rõ. Chàng chỉ là từ nhà và văn phòng, biết nàng đang tìm chàng, cho rằng nàng về tình cảm lại một lần khuất phục, cho rằng nàng chẳng qua chỉ là “chịu nhún cho yên việc” mà thôi.
- Một đi cho rảnh? - Nàng hỏi - Anh muốn đi đâu?
- Mỹ quốc.
- à, Mỹ quốc - Nàng gật gật đầu - Mỹ quốc không phải là bên trời, Mỹ quốc là một quốc gia, hiện giờ ai ai cũng có thể làm hộ chiếu đi du lịch, đi Mỹ không khó! Anh cho rằng đến Mỹ là thoát nổi tôi phải không? Tôi sẽ đuổi theo đến Mỹ!
Chàng chăm chăm nhìn nàng, mắt ướt ướt, tròng mắt mù nước, đen sâu, khiến người động tâm, khiến người chua xót, khiến người đau lòng!
- Tuyết Kha! - Chàng tốn sức đọc cái tên đó - Anh có đáng hay không? Đáng được em yêu như vậy hay không? Sau khi anh nói những lời khốn kiếp như vậy hôm đó, em còn yêu anh ư? Anh có đáng hay không?
Nàng ngồi nửa người trên giường, lặng lẽ nhìn chàng. Hồi lâu, nàng không nói chỉ là lâu dài, si mê chăm chú nhìn chàng, ánh mắt đó nhìn làm chàng đờ ra, tan ra. Chàng cuống quít nhảy lên, đi rót nước sôi, làm chén đĩa đụng nhau kêu lanh canh. Chàng lại chạy đi đóng cửa sổ, mở máy lạnh, làm vang ầm cả nhà. Quay cuồng xong, chàng trở về bên giường. Mắt nàng không hề chớp tiếp tục si mê nhìn chàng. Chàng đã sụp đổ. Đi lại, chàng quỳ xuống thảm trước giường, chìa hai tay cho nàng, nắm chặt lấy tay nàng.
- Anh không biết tại sao lại nói những lời ấy - Chàng cầu xin tha thứ - Anh nhất định là điên rồi! Anh đột nhiên tinh thần thất thường một chút, không biết mình đang làm gì...
- Ồ, anh biết chứ, anh cố ý nói thế.
Tuyết Kha khẽ nói, ngồi đến bên giường, nâng đầu chàng lên đầu gối mình, đẻ chàng dựa vào mình. Nàng có phần mơ hồ, có phần bối rối, có phần sợ hãi... Phải, sợ hãi, nàng quả thật sợ hãi. Nàng muốn nói ra tâm sự của chàng, nàng muốn giải tất cả câu đố, nhưng, đột nhiên, nàng sợ hãi. Lâu nay, từ quen nhau đến yêu nhau, chàng dùng hết các thứ phương pháp phòng ngừa nàng biết quá khứ của chàng, thậm chí không dẫn nàng đến gặp cha chàng, người nhà của chàng. Chàng thà rằng có thể đem mình biến thành đáng ghét, cũng không chịu nói ra nỗi khổ tâm của chàng. Chàng cố tình giấu giếm như thế, nàng có thể nói toạt ra được không? Nàng có thể không? Nàng đang trong do dự bất định, chàng đã cay đắng mà nói:
- Anh không phải là cố ý, anh không cố ý làm thương tổn em. Mỗi lần khiến em đau lòng anh còn đau khổ gấp trăm lần so với khiến em đau lòng! Đã nói những lời khốn kiếp ấy, anh hận không thể giết chết mình,ngàn dao lóc thịt làm muôn mảnh! Trời! - Chàng đau khổ thở dài - Tuyết Kha, anh không biết làm thế nào, em hỏi anh có cần em không. Em không hiểu, em không hiểu... anh muốn có em biết bao! Muốn có em điên cuồng biết bao! Trong cuộc đời không có em, dường như không có ý nghĩa gì! Em không hiểu...
- Em đã hiểu! - Nàng buột miệng ra không khống chế nổi mình nữa. Người đích thực yêu nhau không thể có bí mật, đích thực yêu nhau cần trần trụi đối với nhau. Nàng quên sợ hãi, quên lo lắng, quên sự “kỵ húy” đối với thiếu sót của bản thân trong nhân tính, nàng quên rất nhiều rất nhiều cái, rất nhiều bí ẩn trong chỗ sâu của tâm linh loài người nàng còn chưa thể linh hội được. Nàng buột miệng ra nói - Em hiểu cả rồi, Diệp Cương, em đã gặp Đỗ Ức Bình.
Chàng giật mình kinh hãi, lập tức ngẩng đầu lên, sắc mặt chàng vụt biến thành màu tro, thân thể chàng cứng đơ, ánh mắt cứng đơ, bắp thịt trên mặt cứng đơ... Chàng ngồi trên thảm, nhìn thẳng nàng, cả người đều “hóa thạch”.
Nàng có phần hoảng sợ, nắm lấy tay chàng, tay chàng cũng cứng như đá, tất cả các bắp thịt đều cang thẳng. Nàng gấp rút sờ ngón tay chàng, gấp rút sờ tóc chàng, gấp rút sờ má chàng, gấp rút nói một hơi:
- Em không bận tâm, em không bận tâm gì hết. Anh hiểu không? Diệp Cương, em biết anh sợ cái gì, em biết một số ngày này, anh sống vừa mâu thuẫn vừa đau khổ như thế nào! Diệp Cương anh nghe em nói. Không quan hệ, cái gì cũng không quan hệ, anh vẫn có tư cách yêu đương, anh vẫn có tư cách kết hôn! Việc mà anh sợ, là cái mà mỗi một người chúng ta đều sẽ sợ. Nhưng, có thể không cần con, có thể không đẻ, bất kể bác sĩ nói thế nào, chỉ cần quyết tâm không đẻ con, thì không có vấn đề gì hết, phải thế không? Diệp Cương, Diệp Cương, Diệp Cương, Diệp Cương! - Nàng bồn chồn, lay tay chàng, lay bả vai chàng, lay chàng, ra sức lay chàng - Anh nghe em nói, Diệp Cương, em yêu anh, em muốn sống chung với anh! Em sẽ không dẫm lại vết xe đổ của Đỗ Ức Bình...
Diệp Cương bỗng nhảy lên. Chàng hung bạo gạt tay nàng ra. Chàng lập tức lồng lộn, lòng trắng mắt chàng đỏ ngầu lên, bộ mặt chàng trắng bệch giống như người chết, môi miệng chàng hoàn toàn không có sắc máu. Chàng túm lấy cánh tay nàng, dùng sức, hung dữ, xách thẳng nàng từ giường lên. Chàng nghiến răng nghiến lợi, vô cùng bi phẫn hét lên:
- Cô tại sao muốn đi gặp nàng? Cô tại sao nhất định muốn xé da tôi ra, đi nghiên cứu bộ xương tôi? Ai cho cô cái quyền ấy? Ai cho phép cô làm như vậy? Cô lật lên tất cả màu sắc che chở tôi! Cô đã nhìn thấy một mặt tôi không thể đối diện với đời người nhất! Trời hỡi! - Chàng ngửa mặt lên trời hét to - Đó là yêu ư? Đó là yêu ư? Đó là yêu ư? Cô còn dám nói cô yêu tôi ư?
- Ồ, em yêu, em yêu, em yêu! - Nàng hét liền một chặp, sợ nhũn người, sợ đờ người mà còn vô cùng hối hận. Không nói toạc ra! Không nên nói toạc ra! Té ra, chàng sợ việc này đến như vậy! Té ra đòn đánh và vết thương chàng phải chịu nặng đến như vậy! - Nàng hoảng loạn ôm chàng, vuốt ve chàng, hôn chàng, kéo chàng, kêu lên - Đừng nghi ngờ em, nếu không phải là quá yêu anh, em đã không đi truy cứu! Nhưng, em đã nói em không bận tâm, em sẽ không vì cái đó mà coi thường anh! Em sẽ không...
- Nhưng, tôi sẽ! - Chàng rống to, rống to vào mặt nàng, trong mắt lồi ra tiếng nói giống như pháo nổ, trong mỗi nổ vỡ đều toát ra đau khổ và tuyệt vọng - Tôi sẽ bận tâm! Tôi sẽ coi thường chính tôi! Cô không hiểu ư? - Chàng dùng sức đẩy nàng ra, đẩy nàng ngã lên giường. Chàng đi vòng quanh nhà, giống như một con thú bị nhốt trong lồng, chàng dùng tay dứt tóc mình, dậm chân nhảy chồm lên - Bây giờ cô đã biết, bây giờ cô biết hết cả rồi! Tôi không phải là chống lại hôn nhân, tôi không có tư cách bàn đến hôn nhân! Không có tư cách yêu, không có tư cách sinh hoạt, không có tư cách đòi một gia đình! Cái tự trọng tôi gắng sức ngụy trang, đều không còn nữa! Tôi đem da tôi lột sạch! Cô, cô, cô! - Chàng dừng trước mặt Tuyết Kha, kẽ mắt rách hết - Cô tại sao muốn vạch trần tôi? Cô tại sao muốn vạch trần tôi? Cô tại sao không vứt bỏ tôi? Cô tại sao muốn làm như vậy... - Tiếng chàng khàn, tuyệt vọng và đau đớn bóp vặn toàn thể bộ mặt chàng.
Tuyết Kha hoàn toàn ngây người ra.
- Em đã nói em không bận tâm! - Nàng chỉ biết lặp lại câu đó - Em cam đoan không bận tâm, thật đấy, thật đấy! Diệp Cương! Anh thử thách em xem, anh thử thách em xem, em không bận tâm! Em muốn lấy anh, em muốn sống chung với anh...
- Im mồm! - Chàng hét to - Cô sao có thể lấy tôi? Cô cần một gia đình đầm ấm, cô cần rất nhiều con, cô càn con cháu đầy nhà... Cô có thể tưởng tượng con cháu đầy nhà, mắt quýp xuống, thè đầu lưỡi ra, giống như dòi bò ở trước mắt cô...
- Đừng nói như vậy! - Tuyết Kha kêu ré lên, dùng hai tay bịt tai.
- Ha ha ha ha! - Diệp Cương ngẩng đầu cười rộ, nước mắt từ đôi mắt to, nam tính, kiên cường lăn ra - Cô chịu không nổi! Tôi chỉ mới nói một cái, cô đã chịu không nổi! Cô, đầy đầu óc thi từ, đầy đầu óc văn học. Bây giờ cô nên biết, không phải là thơ, không phải là văn học, không phải là nghệ thuật! Có người sinh ra đã sẵn định là xấu xí, há chỉ xấu xí, mà là tàn nhẫn, bàn làm gì đời này, bàn làm gì kiếp sau! Trời, không đẹp không đẹp! Không đẹp chút nào! Đó là việc tàn nhẫn nhất! Tuyết Kha, cô sao sẽ không bận tâm, tôi bận tâm! Sự thực, cô cũng bận tâm! Cô mẫu tính biết bao lại dịu dàng biết bao, cô nhiệt tình biết bao lại lương thiện biết bao! Cô mỹ lệ biết bao lại ưu tú biết bao! Cô van nhã biết bao lại cao quý biết bao!... Cô là tập trung tất cả ưu điểm. Cô khiến tôi yêu đến phát điên phát cuồng! Nhưng, tôi không thể hủy hoại cô! Tôi từng hủy hoại một cô gái! Một cô gái cũng ưu tú như cộ Tôi không thể hủy hoại người thứ hai! Tuyết Kha, cô biết không? - Chàng nâng cao tiếng nói, trong tiếng nói đang rỏ máu - Thượng đế cho cô sinh mệnh, là bảo cô kéo dài! Thượng đế cho tôi sinh mệnh, là bảo tôi cắt đứt! Tôi không có tương lai! Cô mới có tương lai! Tôi đã từng hối hận nghìn lần vạn lần, không nên trêu vào cô, không nên yêu cô, không nên buông thả tình cảm của tôi, tôi hận mình, hận mình đến chết, tại sao làm không nổi chuyện không yêu cô, không tiếp cận cô! Trời, Tuyết Khạ Tôi bây giờ đã biết, tôi không phải là một người, tôi là một động vật ghê rợn...
- Diệp Cương! - Tuyết Kha lại kêu ré lên, nước mắt cũng trào ra - Anh không thể nghĩ như vậy, anh không phải là vậy, anh cũng ưu tú và tốt đẹp...
- Câm mồm! - Chàng lại hét - Đừng dùng loại chữ ưu tú và tốt đẹp đối với tôi! Loại chữ ấy sẽ như con dao đâm vào tim tôi! Tôi nói cho cô biết! Tôi không là gì cả! Cô chỉ cần nhìn thấy đứa trẻ ấy, mắt quýp xuống, thè đầu lưỡi ra, một đời sẽ không biết nói, sẽ không lớn lên... - Chàng dùng hai tay sợ hãi ôm lấy đầu mình, nhắm nghiền mắt, tựa hồ muốn gắng sức thoát khỏi ký ức ấy. Nhưng, chàng thoát không nổi. Nhảy người lên, chàng ôm đầu loạng choạng lảo đảo chạy khắp nhà. Tuyết Kha nhảy xuống khỏi giường, kinh hoảng mà đau khổ muôn phần túm lấy tay chàng, khóc và kêu lên:
- Đừng như vậy! Đừng nghĩ như vậy! Đừng nghĩ như vậy!
- Đừng đụng vào tôi! - Chàng gay gắt kêu to - Vĩnh viễn đừng đụng vào tôi! Vĩnh viễn đừng đụng vào tôi! Vĩnh viễn đừng đụng vào tôi! - Chàng đẩy nàng ra. Bỗng nhiên, giống như thú rừng muốn tìm đường ra, chàng xông đến bên cửa phòng, mở cửa lớn, chàng xông ra ngoài. Tuyết Kha theo đằng sau, khóc đuổi theo ra, khóc kêu:
- Diệp Cương! Anh đi đâu? Diệp Cương! Anh đi đâu?
- Tránh khỏi cô! - Chàng không quay đầu lại, kêu - Tránh khỏi cô!
Chàng lao vào thang máy. Nàng đuổi theo, vào một thang máy khác.
Chàng từ thang máy ra, chạy về phía phố lớn. Nàng khóc đuổi theo đằng sau. Diệp Cương xông tới phố lớn, lập tức, chàng chui vào xe của chàng. Nàng ở đằng sau khóc lên:
- Diệp Cương! Quay lại! Diệp Cương! Đừng!
Xe ầm một tiếng nổ máy, lao như tên bắn về phía đường phố đêm đen. Tuyết Kha đứng bên đường cái, nước mắt đầy mặt, mở to mắt, nhìn trừng trừng chiếc xe giống như say rượu xông xáo ngang dọc ngoằn ngèo trên đường phố, nàng uổng công kêu:
Tiếng nàng cứng lại trong bầu trời đêm, mắt nàng nhìn thấy phía đối diện chạy lại chiếc xe tải lớn mười bánh chở đầy hàng hóa. Chiếc xe tải ấy có đôi mắt giống như đuốc lửa đang phóng nhanh như baỵ Chiếc xe nhỏ say rượu của Diệp Cương, đón chiếc xe tải lớn ấy, không nghiêng không chếch tông vào.
- Diệp... Cương!
Tiếng nàng và tiếng xe vỡ nát đồng thời vang lên ghê rợn trong bóng đêm. Nàng thấy được tiếng của mình, đã kêu đến tận phía ngoài không gian, mà chiếc xe nhỏ của Diệp Cương, giống như một đống gỗ chất, đang trước mắt nàng, vỡ vụn, vỡ vụn... vỡ vụn ra.
Nàng ngậm miệng lại, không kêu la nữa, hai chân mềm nhũn quỵ xuống, nàng nói khẽ một câu:
- Diệp Cương, trải qua nhiều đòn đánh như vậy anh cuối cùng lại bị tôi giết.
Tuyết Kha ngồi trên giường, ôm chăn, ngây người nhìn cửa sổ. Phía ngoài trời đang đổ mưa, đã là mùa đông. Vẫn không nhớ được Diệp Cương xảy sự cố đụng xe là vào mùa nào, thời gian trộn lộn với nhau, dường như là hôm qua, dường như đã vài trăm năm rồi. Tóm lại hiện giờ đang mưa, trên kính cửa sổ, giọt mưa nhỏ tụ thánh từng giọt nước lớn rồi lan xuống,lan xuống, lan xuống đất bên dưới, lại thấm vào đất, nước dưới đất đến từ như vậy. Có một hôm, nước dưới đất sẽ chảy vào khe nhỏ, khe nhỏ chảy vào sông lớn, sông lớn chảy vào biển cả, hơi nước bốc lên, chung cất mà lại thành mưa. Hết một vòng lại trở về cái bắt đầu, mưa cũng có quỹ tích của nó, từ có đến không, từ không đến có. Quỹ tích của con người ở đâu? Thời điểm anh không muốn đến lại đến, đi một cách không sao hình dung nổi. Chết là hết, không thể sống lại nữa! Không thể sống lại nữa!
Nàng dùng tay ôm gối, đặt cằm lên gối, ngây người ngồi, ngây người nghĩ. Trong phòng khách, cha mẹ nàng tranh cãi. Thì ra, Từ Viễn Hàng đến. Hèn chi mẹ không ở bên cạnh.
- Thư Doanh, cô phải lý trí một chút - Tiếng cha mang vẻ bất lực - Nửa năm rồi! Bất kỳ đòn đánh nào, trong nửa năm đều có thể chữa khỏi. Nhưng, nó không khởi sắc chút nào, vẫn không ăn không uống không cười không nói cũng không khóc! Cô có thể khiến nó khóc một hồi cũng tốt! Nó ngay cả khóc cũng không! Tôi nói với cô, cô đừng không dứt bỏ nổi, nó cần được đưa vào bệnh viện chữa trị!
- Không - Giọng Thư Doanh kiên quyết - Nó là con gái tôi, anh để tôi lọ Tôi không đưa nó đi bệnh viện, không đưa nó đi chữa trị tâm thần. Nó không điên, nó chỉ là cần thời gian để khôi phục, cần thời gian để chữa khỏi vết thương của nó. Anh không ngày ngày ở bên cạnh nó, anh nhìn không ra tiến bộ của nó. Lúc chuyện vừa mới xảy ra, nó hoàn toàn không nghe thấy gì, hoàn toàn không nhìn thấy gì, hiện giờ nó đã có thể nghe, có thể nhìn, có thể cảm giác, cũng có thể nói xin lỗi tôi... Nó đang khá lên, từng ngày từng ngày một khá lên. Giống như động vật ngủ đông, từ hôm xảy ra chuyện, nó liền để mình ngủ. Hiện giờ, nó đã dần dần tỉnh dậy. Trời, Viễn Hàng, gần hai mươi năm trước, thời gian anh bỏ ra cho Tuyết Kha không nhiều. Hiện giờ, anh đừng bức bách tôi nữa, anh để tôi cận kề nó sống qua giai đoạn đau khổ này, được không?
- Cô đang trách tôi phải không? - Từ Viễn Hàng hỏi - Cô không biết tôi cũng yêu nó hay sao? Cô không biết tôi đang sợ hãi hay sao? Tôi sợ nó từ nay biến thành dạng một đời ngồi trên giường đờ đẫn.
- Không! Nó sẽ khá lên! - Bùi Thư Doanh kiên quyết nói.
- Thư Doanh, bác sĩ hiện đại đã có thể chữa trị đòn đánh về mặt tinh thần! Sự cố chấp của cô sẽ làm hại nó!
- Tôi sẽ không làm hại nó! Nó đang tỉnh lại, thế nào cũng có một ngày, nó sẽ hoàn toàn vượt qua cửa ải khó khăn.
- Thế nào cũng có một ngày là ngày nào? - TỪ Viễn Hàng có phần nóng giận - Cô coi, Diệp Cương đã...
- Suỵt! - Bùi Thư Doanh vội “suỵt” ngăn cản Từ Viễn Hàng nói ra tên của Diệp Cương, tiếng “suỵt” này cũng chặn lại lời của Từ Viễn Hàng.
Tuyết Kha ngồi trên giường, nghe tranh cãi phía ngoài cửa. Diệp Cương, nàng nghĩ đến cái tên ấy, nghĩ hết lượt này đến lượt khác, giống như tiếng vọng trong gió: Diệp Cương, Diệp Cương, Diệp Cương! Diệp Cương đã chết.
Nàng vùi đầu vào giữa đầu gối, nhắm mắt lại, lặng lẽ ngồi, lặng lẽ chịu đựng sự thực này: hoa sẽ tàn sẽ nở, xuân sẽ đi sẽ đến, lau mỗi năm tươi tốt, trúc suốt năm đều xanh, mặt trời sẽ lặn sẽ mọc, nước triều sẽ lui sẽ dâng, ánh đèn sẽ tắt sẽ sáng... người đã chết vĩnh viễn không sống lại!
Nàng tốn nhiều sức ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, để biết thế nào gọi là sự chấm dứt của sinh mệnh. Sự thực, ý nghĩ của nàng trước sau vẫn hoạt động. Chỉ là, ý chí của nàng đang ngủ, nàng không muốn tỉnh lại cho lắm, bởi vì, Diệp Cương đã chết, chết rồi thì sẽ không tỉnh lại nữa.
Mùa đông qua đi, mùa xuân lại đến.
ý chí của Tuyết Kha vẫn ngủ. Từ Viễn Hàng biến thành dường như ngày nào cũng đến, mỗi ngày đến thúc giục Bùi Thư Doanh đưa Tuyết Kha đi bệnh viện, mỗi ngày hai người đều xảy ra tranh cãi. Lòng tin của Bùi Thư Doanh dao động, thái độ mềm đi. Nhìn thấy Tuyết Kha không nói không khóc không cười, bà biết vết thương của con vẫn đang rỏ máu. Bà hận không thể đau khổ thay nàng, gánh chịu tất cả thay nàng. Nhưng, không được. Sự kỳ quái của sinh mệnh là ở đây, mỗi một sinh mệnh đều phải đối diện với tất cả những cái thuộc về mình: cái đẹp, cái không đẹp, cái tốt, cái không tốt.
Hoặc giả, nửa đời sau sẽ sống trong bệnh viện chữa trị tinh thần. Nghĩ đến đây, Bùi Thư Doanh lại ghê cả người mà mồ hôi lạnh đầm đìa. Thế thì, nàng chi bằng trước đây cùng Diệp Cương tông xe chết còn tốt hơn. Bà mỗi ngày mỗi ngày nhìn Tuyết Kha, trong lòng vài ngàn vạn lần kêu gọi: Tỉnh lại đi! Tuyết Kha! Tỉnh lại đi! Tuyết Kha!
Cứ như vậy, có một hôm bỗng có một người xuất hiện trước mặt Bùi Thư Doanh, mình mặc quân phục, quân hàm thiếu uý, bị mặt trời hun đến đen xì, cặp kính cận thị, chân dài tay dài... Đường Vạn Lý đã lâu không gặp! Đường Vạn Lý từ khi xa cách đến nay vẫn bình thường!
- Khó khăn lắm cháu mới được điều về Đài Bắc - Đường Vạn Lý nói - Nửa năm nữa, cháu sẽ xuất ngũ. Nhà trường gửi lý lịch của chúng cháu đến các cơ quan hữu quan. Đài truyền hình Hoa Thị muốn sử dụng cháu đứng chủ trì một tiết mục tổng hợp, bác có tin không? Được rồi, bác à, từ hôm nay trở đi cháu có thể sau khi tan tầm ngày ngày đến thăm Tuyết Khạ Cô ấy không phải là chỉ một mình bác phải gánh vác trách nhiệm - Anh nói một cách chính xác - Thư cháu gửi cho cô ấy, cháu tin rằng cô ấy không xem! Cô ấy vẫn như cũ chứ?
Bùi Thư Doanh ngậm lệ gật đầu. Trong một tháng sau khi Diệp Cương xảy ra sự cố, Đường Vạn Lý từng hai lần xin nghỉ phép, trăm ngàn vất vả về Đài Bắc. Lúc đó, Tuyết Kha đang ở giai đoạn nghiêm trọng nhất, nàng đối với bất kỳ người nào đều nhìn mà không thấy. Đường Vạn Lý chỉ giúp nàng làm một việc mà mọi người quên sót: đến nhà trường giúp nàng làm thủ tục xin nghỉ học một năm. Anh nói:
- Không thể để mất tư cách sinh viên của cô ấy. Đợi lúc cô ấy khỏe, cô ấy còn cần dùng sở học của cô ấy, đối mặt với xã hội này, thấy được mình là một người hữu dụng!
Đường Vạn Lý cuối cùng đã trở về.
Bùi Thư Doanh nhìn cửa phòng ngủ, ra hiệu cho anh vào.
Đường Vạn Lý không chút do dự, đẩy cửa, rảo bước đi vào. Tuyết Kha đang ngồi trên giường, ôm chan bông sững sờ, tóc nàng được mẹ chải rất gọn gàng, mặt trắng trong như ngọc, đôi mắt đen láy như đêm. Nàng đang nghĩ ngợi gì, hoặc giả đang lắng nghe gì. Đường Vạn Lý nhìn trân trân nàng, không tin nàng không nghe thấy tiếng mình nói chuyện ngoài phòng khách.
- Tuyết Kha! - Anh kêu.
Nàng quay đầu nhìn anh. Đường Vạn Lý trái tim đập mạnh. Nàng tiến bộ quá nhiều quá nhiều. Nàng nghe thấy anh gọi nàng! Nàng biết ý nghĩa của “tên”. Nàng có thể suy nghĩ, có thể nhìn cũng có thể nghe. Chỉ là ý chí của nàng còn đang kháng cự sự “tỉnh lại”.
Anh đi lại, ngồi bên giường, đẩy đẩy cặp kính. Anh nghiêm chỉnh, kỹ càng nhìn đến chỗ sâu trong mắt nàng, chỗ sâu linh hồn nàng.
- Rất tốt, Tuyết Kha! - Anh gật gật đầu nói - Cô nhận được ra tôi, đúng không? Đường Vạn Lý, “Bảy bốn bảy”, cái người đã giúp cô bên hồ bơi! Đừng chuyển cặp mắt đi, nhìn tôi! - Anh dùng tay tóm lấy cằm nàng, cái cằm ấy gầy đến nhọn ra, anh bắt nàng đối diện với mình. Nhìn khuôn mặt nho nhỏ đó, nhìn khuôn mặt gầy yếu đó, nghĩ đến cô gái đứng thẳng dưới ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng thanh xuân... anh bỗng tức giận, hết sức hết sức tức giận. Anh nhướng lông mày, không hề nghĩ ngợi, anh lớn tiếng rống lên với bộ mặt ở trong “trạng thái nửa ngủ” đó:
- Tuyết Kha! Cô còn không tỉnh lại, cô muốn làm cái gì? Để cha mẹ cô đưa cô vào bệnh viện tâm thần ư? Cô đã nhìn thấy cái gọi là trẻ quái thai, cô đã nhìn thấy trẻ mắc chứng ngu đần, mà cô cũng muốn gia nhập vào bọn chúng, đi làm một “người thực vật” ư?
Tuyết Kha vừa nghe thấy những danh từ như “trẻ quái thai”, “chứng ngu đần”,”người thực vật”, nàng liền kêu ré lên, vừa kêu ré vừa muốn đẩy Đường Vạn Lý ra, miệng kêu loạn lên:
- Không, không, không! Đừng nói! Đừng nói!
Bùi Thư Doanh xông vào phòng, đứng ở cửa, bà cang thẳng nhìn hai người.
Đường Vạn Lý dùng hai tay đè lên cái tay huơ lên của Tuyết Khạ Anh khích động, càng lớn tiếng, từng câu từng câu một tiếp tục rống lên với nàng:
- Cô ngồi trên giường như vậy, một lần ngồi đến hơn nửa năm, giống như một phế vật! Cô sao có thể nhẫn tâm đối với cha mẹ cô như vậy? Bà chỉ là sinh ra cô, liền thiếu nợ cô một đời, hầu hạ cô một đời hay sao? Cô lại không thiếu cánh tay lại không thiếu chân, cô quả thật không khá hơn một đứa trẻ quái thai bao nhiêu! Cô tỉnh lại giùm tôi đi! Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi! - Anh điên cuồng lay lắc nàng, lắc xong, lại đối mặt với nàng - Nghe đây! Tuyết Kha! Diệp Cương đã chết rồi! Đã chết rồi! Cuộc đời anh ta đã chấm dứt! Nhưng cuộc đời của cô vẫn còn! Cô biết Diệp Cương tại sao lại chết không? Bởi vì anh ta đã sống không bằng chết. Anh ta sống một ngày, thì sẽ yêu cô một ngày, thứ yêu ấy biến thành sự giày vò khắc cốt ghi lòng của anh tạ Anh ta không thể cho cô hạnh phúc lại không có cách nào vứt bỏ cộ Anh ta yêu cô, lại sợ hại cô! Anh ta không gặp cô, sẽ điên cuồng nhớ cô, gặp cô rồi, lại điên cuồng muốn thoát khỏi cô... Thứ mâu thuẫn ấy, thứ giày vò ấy, khiến cho anh ta chi bằng chết, chi bằng chết! Cô hiểu không? Cô hiểu không? - Anh dữ dội kêu - Làm một người đàn ông, đối mặt với người yêu của mình, mà anh ta không có năng lực để bảo vệ, không có năng lực để trao tặng, không có năng lực để chiếm hữu, càng không có năng lực để đặt kế hoạch tương lai... Trời, sinh mệnh của người đàn ông đó đã chết rồi! Cho nên, Tuyết Kha, cô không giết chết anh ta, anh ta sớm đã chết rồi! Trước khi gặp cô, anh ta đã chết một lần rồi! Sau khi gặp cô, anh ta chẳng qua là lại chết một lần nữa! Cái đó đối với anh ta có thể là việc nhân từ nhất! Chết là một thứ kết thúc, hiểu không? Nó kết thúc một bi kịch, là việc nhân từ nhất! Nghĩ mà xem, lúc anh ta ở bên cô, đã vui sướng chưa? Anh ta vẫn cứ ở trong đau khổ. Hiện giờ, anh ta không đau khổ, cũng sẽ không đau khổ nữa. Tuyết Kha, tôi nói cho cô biết, lúc anh ta lái xe xông xáo ngang dọc, tôi dám đánh cuộc anh ta đã không là người sống nữa! Cô hiểu không? Hiểu không? - Anh ta ra sức lay lắc nàng, lay đến tóc nàng đều rối tung. Sau đó anh nhìn chằm chằm nàng. Nàng ngồi đấy, mắt mở lớn, tròng mắt khẽ chuyển động, mỗi khi chuyển, lại ướt một ít, mỗi khi chuyển, lại ướt một ít. Nửa năm nay, nàng không hề khóc, hiện giờ, nước mắt lại chuyển động trong mắt nàng.
- Nghe đây! - Đường Vạn Lý tiếp tục rống lên với nàng - Diệp Cương đã chết, cô không có lẽ gì chết theo anh ta! Cô hiện giờ ngồi đây, giống như một cái thây sống! Cô đang giày vò cha mẹ cô! Giày vò tôi! Trời đất! Đường Vạn Lý này xúi quẩy đến mười tám đời mới gặp cô! Chẳng lẽ tôi chịu khổ vì cô còn chưa đủ! Chẳng lẽ tôi cũng thiếu cô, nợ cô! Chẳng lẽ cô cũng nhẫn tâm để tôi chết! Nếu cô lại tiếp tục như vậy, khiến tôi nhìn mà đau lòng, nghĩ mà đau lòng... tôi chi bằng cũng chết đi cho xong! Mọi người đều chết! Tập thể tự sát! Cô rắp tâm khiến chúng tôi đều không thể sống! - Anh nhảy lên, quay đầu tìm kiếm bốn chung quanh - Dao đâu? Mang dao ra đây? Mang dao ra đây! Đường Vạn Lý này đằng nào cũng gục rồi! Yêu một cô gái mà yêu đến thảm như vậy, cô ta ngồi đấy nhìn mà không thấy! Tôi còn có phân lượng gì? Còn có sức mạnh gì? Trong lòng cô ta chỉ có một cái tên khác, tôi sống cũng không bằng chết! Ai bảo tôi phát điên đi yêu cô ta như vậy? Ai bảo tôi ngu như vậy, ngốc như vậy? Tuyết Kha! - Anh đứng trước giường, cuối cùng lấy hết sức hét lên - Muôn vàn lời nói, chỉ có một câu! Cô tỉnh lại giùm tôi! Tỉnh lại cùng tôi đối mặt với cuộc đời, đối mặt với tương lai! Bởi vì tôi yêu cô, tôi cần cô, tôi không rời bỏ nổi cô! Tôi không thể để người đưa cô đến bệnh viện chữa trị tâm thần! Cô tỉnh lại giùm tôi! Tỉnh lại! Tỉnh lại!
Tuyết Kha ngước mắt nhìn anh, trên mặt dần dần có biểu hiện tình cảm, hơi thở dần dần gấp rút, mắt dần dần đầm ướt... Cuối cùng, nàng há miệng, òa khóc thất thanh, nàng khóc lao vào lòng Đường Vạn Lý. Đây là lần đầu tiên nàng khóc sau khi Diệp Cương chết. Nàng ôm lưng Đường Vạn Lý, vừa khóc vừa kêu:
- Đường Vạn Lý, Đường Vạn Lý, Đường Vạn Lý...
Nàng liên tục kêu tên Đường Vạn Lý. Đường Vạn Lý ôm chặt lấy nàng, nước mắt cũng rơi. Bùi Thư Doanh đứng bên, nước mắt cũng rơi. Nhưng phút đó là tốt đẹp nhất, sinh mệnh sống lại thường thường cần mấy giọt nước mắt. Đường Vạn Lý hôn tóc nàng, hôn má ướt đầm của nàng:
- Khóc đi! Tuyết Kha - Anh lầm bầm nói - Để tôi đi cùng với cô khóc. Khóc đủ rồi, để tôi cùng với cô đối mặt với những ngày về sau. Đường còn dài biết bao, chúng ta cần cùng đi với nhau, cùng đi với nhau!
o0o
Kỳ nghỉ hè năm sau, Tuyết Kha học bổ sung bài học năm thứ tư đại học của nàng, cuối cùng cũng tốt nghiệp.
Thi xong môn cuối cùng, nàng biết chương trình học đã hoàn thành. Hôm đó, Đường Vạn Lý không thể đến trường cùng với nàng, anh đang ở công ty truyền hình, quay một tiết mục tổng hợp qui mô lớn, bản thân Đường Vạn Lý cũng tự đàn tự hát trong tiết mục. Cho nên, vừa thi xong Tuyết Kha liền đến sàn quay đài truyền hình. Toàn thể sàn quay đầy ắp, trên bục dưới bục toàn là người. Đường Vạn Lý bận rộn trên bục, nhìn thấy nàng, anh chăm chú nhìn sâu nàng, dùng hình miệng nói ba chữ “Anh yêu em”. Không ai nhìn thấy, không ai nghe thấy, trừ nàng. Nàng lùi đến chỗ ngồi của khách mời, tìm một chỗ lặng lẽ ngồi xuống. Nhìn thấy trên sân khấu bật sáng đèn. Liền đó, bỗng nhiên, nàng kinh ngạc phát hiện: A Van, A Quang, A Lễ đều đến. Ban nhạc “Cự Long” của họ lại tụ tập với nhau. ánh đèn bật xong, hiệu quả mưa nhân tạo nổi lên, Cự Long đứng ở chính giữa sân khấu, hát một bài hát đã lâu không nghe “ánh mặt trời và giọt mưa nhỏ”. Chỗ khán giả ngồi tiếng vỗ tay như sấm động. Đường Vạn Lý cúi mình trước mọi người, tiếng vỗ tay càng vang dậy. Sau đó, anh nói:
- Hát xong bài hát cũ này, tôi xin hát cho quý vị nghe một bài hát mới.
ánh đèn đều tối đi.
Sau đó, một ngọn đèn xuất hiện, hai ngọn đèn xuất hiện, ba ngọn đèn xuất hiện... vô số vô số đèn xuất hiện, sân khấu biến thành biển đèn, lấp lánh từng chấm ánh sáng. Đường Vạn Lý đứng trong biển đèn, bắt đầu hát một bài hát:
ánh đèn chấm chấm, lấp la lấp lánh
Dưới ngọn ngọn đèn, có em có anh
Ngọn đèn đêm qua, chiếu sáng quá khứ
Ngọn đèn hôm nay, kề tôi hát vang
Ngọn đèn ngày mai, huy hoàng tương lai
Ngọn đèn ngày sau, xóa đi lận đận
ánh đèn vạn chấm, lấp la lấp lánh
Dưới ngọn ngọn đèn, có em có anh
Hãy đem ánh đèn, xâu thành một chuỗi
Quá khứ tương lai, sáng lạng biết bao!
Hãy đem ánh đèn, xâu thành một chuỗi
Quá khứ tương lai, sáng lạng chừng nào!
Anh hát xong, cúi đầu chào khán giả. Mọi người vỗ tay như điên cuồng. Những ngọn đèn đạo cụ ấy lấp lóa sáng từng chuỗi một sáng, từng ngọn một sáng... ánh mắt Tuyết Kha dừng trên người Đường Vạn Lý, anh cũng là một ngọn đèn, một ngọn đèn phát sáng.
Đường Vạn Lý đi xuống dưới bục.
Tuyết Kha không ngăn nổi, tiến lên đón, chìa tay cho anh, nắm tay anh thật chặt. Trong cái nhìn của họ, đều mang một thứ tâm tình nhiệt thành. Đèn, họ đã linh hội được sâu sắc trong đáy mắt nhau ý nghĩa của đèn. Họ đều là đèn, hai ngọn đèn nhỏ trong biển đèn ngàn vạn, cùng làm rạng rỡ đối phương, cùng chiếu sáng đối phương, cùng làm nồng ấm đối phương.
Đèn, đèn vĩnh viễn không bao giờ tắt. Đằng sau mỗi ngọn đèn, có một câu chuyện.
Đèn, đèn vĩnh viễn không bao giờ tắt. Đời người, đều là do những ngọn đèn ấy tổ chức thành.
Đèn, đèn vĩnh viễn không bao giờ tắt. Từ quá khứ đến tương lai, vĩnh viễn sáng, vĩnh viễn, vĩnh viễn, vĩnh viễn.