27-09-2008, 02:27 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Ngưá»i Vá» - Quỳnh Dao
Chương 1
Sáng hôm ấy, má»i ngưá»i giúp việc hãng trà “Châu ChÃnh Phương†ở Ãà i Bắc, Ä‘ang chăm chú là m việc, bá»—ng có ngưá»i từ trong nhà ra cho hay: Bà chá»§ phải ra phi trưá»ng Tùng SÆ¡n, và o đúng ba giá» chiá»u naỵ ông quản lý cần chú ý ngay từ bây giỠđể chuẩn bị má»i chuyện và mướn xe taxi
Ngưá»i truyá»n lệnh bà chá»§, đó là cô sen Lệ Quyên. Dặn má»i ngưá»i rồi, Lệ Quyện quay gót, ung dung yểu Ä‘iệu trở và o nhà trong. Láºp tức, má»i ngưá»i ngoà i nà y bà n tán rá»™n rà ng ... Mấy ngưá»i đứng tuổi, mấy bà mấy cô là m việc ở đây từ lâu, khẽ há»i nhau: “Bà chá»§ thưá»ng ngà y rất hiếm xuất hiện, không mấy khi bà ra khá»i lầu, bước xuống nhà , váºy mà nay lại dùng taxi ra táºn phi trưá»ng, chắc hẳn có chuyện rất quan trá»ng?â€
Chiá»u nay, chắc có nhân váºt tiếng tăm nà o đến Ãà i Bắc, nên má»™t phụ nữ chuyên sống giữa chốn buồng khuê tịnh mịch phải ra khá»i nhà để Ä‘i xem mặt? Hoặc giả bà ta phải Ä‘i đón rước má»™t vị đại quà khách, má»™t vị ân nhân nà ỠHay là bà tiá»…n chân má»™t ngưá»i chà thân, lên phi cÆ¡ xuất ngoạỉ
Ngưá»i trong nhà bà , chẳng ai Ä‘oán được cả. Há» chỉ còn biết ngó vỠông quản lý để dò xét.
ông quản lý nà y há» Ngô, tên Lá»™c Tuyá»n, là ngưá»i cai quản hết thảy công việc trong hãng chế tạo trà nà ỵ ông là ngưá»i thân tÃn nhất cá»§a bà chá»§. Kể từ ngà y ông chá»§ Châu ChÃnh Phương qua Ä‘á»i cách nà y hai mươi năm, thì Ngô Lá»™c Tuyá»n gần như trở thà nh “ông chủ†cá»§a hãng trà nà y váºá»µ Danh chỉ là quản lý, nhưng pháºn sá»± thì chẳng khác gì chá»§ nhân. Bởi vì, chẳng những bà chá»§ giao hết thảy tà i sản há» Châu cho ông trông coi, kinh doanh, kế toán, quyết định thâu ngưá»i và o, phát tiá»n ra ... mà ngay đến những vấn đỠriêng trong gia đình bà cÅ©ng nhá» cáºy ông định Ä‘oạt.
Sở dÄ© ông quản lý Ngô Lá»™c Tuyá»n được tin cáºy như thế, là vì trước kia, từ cái hồi ông bà Châu ChÃnh Phương còn buôn bán nhá», thấy cáºu trai Ngô Lá»™c Tuyá»n hà n vi và không có gia đình, ông bà cho vỠở chung, góp sức là m ăn, và coi Tuyá»n như em ruá»™t. Ngà y nay, ông ChÃnh Phương đã qua Ä‘á»i, bà Phương, coi ông Tuyá»n như em chồng, và các con bà coi ông như chú ruá»™t váºá»µ
Ãối lại, chẳng những ông quản lý thân tÃn coi bà Phương như chị dâu, mà ông còn táºn tụy trong việc là m già u cho há» Châu, chăm lo từng li từng chút.
Má»i ngưá»i là m công ở hãng trà cÅ©ng như kẻ ăn ngưá»i ở trong gia đình, Ä‘á»u chỉ biết tiếp xúc vá»›i ông quản lý “kiêm quản gia†Ngô Lá»™c Tuyến, chứ không mấy khi gặp mặt bà chá»§ góa chồng, mặc dù há» rất kÃnh mến bà .
Bấy giá», ông Tuyá»n được cô sen Lệ Quyên nói cho biết ý bà chá»§, ông liá»n tạm gác công việc thưá»ng lệ, chăm chú xem đồng hồ, chuẩn bị má»i thứ. Rồi đến hai giá» ba mươi chiá»u, ông quay Ä‘iện thoại đến hãng xe quen, dặn rằng: đến ba giá» kém năm phút, thì cho má»™t chiếc taxi đến cá»a hà ng trà để Ä‘i phi trưá»ng. ông Tuyá»n còn dặn thêm: Lần nà y mướn xe để bà chá»§ Ä‘i, nên yêu cầu hãng cá» ngưá»i tà i xế lái giá»i và tháºn trá»ng.
Gá»i xe rồi, ông quản lý mở ngăn kéo lấy ra má»™t tá» giấy mà u hồng, trông như lá cá» hình Ä‘uôi nheỠông mà i má»±c giáºm bút, viết lên giấy bảy chữ lá»›n:
“Hoan nghênh Lâm Thanh Thanh tiểu thư!
- Cô Lâm Thanh Thanh là ai nhỉ?
Má»i ngưá»i là m công việc trong hãng Ä‘á»u khẽ há»i nhau như thế.
ông quản lý há» Ngô không để ý đến sá»± thắc mắc cá»§a há». ông cháºn tá» giấy trên mặt bà n má»™t lúc cho má»±c khô, rồi lấy má»™t cà nh trúc nhá», dán tá» giấy lên đầu cà nh, là m lá cá», và cuốn lại cẩn tháºn.
Ãến hai giá» năm mươi phút, những tiếng dép guốc vang lên từ phÃa trong hà nh lang. Mưá»i bảy ngưá»i là m công biết rằng bà chá»§ và những ngưá»i tùy tùng sắp bước rạ Há» liá»n chăm chú và o công việc, ông quản lý bước và o chá»— cánh cá»a bên trong, tay cầm lá cá» cuá»™n lại đứng đợị
Bà chá»§ bước ra khá»i phòng, má»i ngưá»i Ä‘á»u sáng mắt lên, kÃnh cẩn nhìn, trong khi bà chá»§ mỉm nụ cưá»i như chà o há»i khuyến khÃch há». ông quản lý, ngưá»i thưá»ng ngà y tiếp xúc vá»›i nữ chá»§ nhân, lúc nà y cÅ©ng phải ngạc nhiên:
Má»™t quả phụ bao năm tá»± giam mình giữa bốn bức tưá»ng cá»§a lầu cao gác kÃn, gương mặt luôn u buồn trầm mặc, như không còn tha thiết gì đến má»i sá»± trên Ä‘á»i ... hôm nay bá»—ng đổi khác hẳn. Ãã chịu khó tìm ra táºn phi trưá»ng lại vui tươi há»›n hở từ nhà trong ra nhà ngoà i, tá»± hồ cõi lòng lạnh lẽo âm u bá»—ng vừa má»c lên má»™t vầng dương xán lạn ấm áp váºy! Dáng Ä‘iệu bà chá»§ tuy vẫn ôn nhu cháºm rãi, nhưng ai ai trông thấy cÅ©ng phải Ä‘oán chắc: bao nhiêu ná»—i ưu tư phiá»n muá»™n nhá»› nhung Ä‘á»u đã biết hết khá»i tâm tư bà . Gương mặt tròn, đôi má còn đầy đặn, mặc dù khi cưá»i có nổi nhẹ vết nhăn, hôm nay trông bà trẻ lại mấy tuổi, khiến ngưá»i ta như quên Ä‘i, không chú ý đến những sợi tóc bạc xen lẫn trong hai lá»n tóc mai cá»§a bà . Lại thêm cái mÅ©i thẳng dá»c dừa, đôi môi còn hồng hồng và đôi mắt sáng rỡ, cà ng biểu lá»™ má»™t tâm trạng vui mừng khoan khoáị
Ãi theo ngay sau lưng bà chá»§ là “cô hai†Châu Uyển Hoa, lá»™ng lẫy trong cái “rốp†mà u và ng ánh, bó sát lấy ngưá»á»‹ Mái tóc cô há»›t ngắn chấm vai, trong non trẻ nhà nhảnh, nhưng gương mặt tròn đầy cái mÅ©i dá»c dừa, đôi môi hồng, đôi mắt tròn Ä‘en lay láy dưới cặp mà y liá»…u, khiến ngưá»i ta nháºn ngay ra rằng: Toà n thân cô là hình ảnh trung thá»±c cá»§a bà chá»§ hồi niên thiếụ Thấy mẹ hôm nay vui tươi khác thưá»ng Uyển Hoa cÅ©ng nhoẻn miệng cưá»i theo, khiến cặp môi hồng hé lá»™ ra hai hà m răng nhá» nhắn Ä‘á»u đặn và trắng bóng, ăn nhịp vá»›i đôi mắt sáng ngá»á»‹ Ngưá»i bước ra sau chót là “cáºu cả†Châu Quốc Hùng vá»›i gương mặt sáng sá»§a, cặp mắt mở to dưới đôi chân mà y hÆ¡i Ä‘áºm nét. Tầm vóc cáºu cao lá»›n, vá»›i đôi vai đầy đặn, bá»™ ngá»±c nở nang, trông có vẻ má»™t thanh niên ham chuá»™ng thể thaá» Cáºu váºn chiếc áo vét bằng flamelle trắng và cái quần mà u xám Ä‘en, Ä‘iệu bá»™ ung dung, dáng vẻ xinh trai thanh lịch.
Má»™t ngưá»i là m công đứng tuổi thấy thế, khẽ bảo ngưá»i bạn đứng cạnh:
- Chà ! Chá»§ mẫu xuất du, lại Ä‘iá»u động cả “kim đồng ngá»c nữ†đi theo nữạ Xem tình hình nà y, thì cô Lâm Thanh Thanh nà o đó, hắn không phải ngưá»i khách tầm thưá»ng.
- Sao hôm nay bà chá»§ có vẻ vui mừng đặc biệt! Tôi là m việc ở đây đã mưá»i má»™t năm. Nay là lần thứ nhất, tôi má»›i thấy bà chá»§ nhoẻn miệng cưá»á»‹
Bà Phương dẫn hai con qua nhà ngoà ị Má»™t chiếc taxi đợi sẵn ở lỠđưá»ng, ngay trước hãng. ông quản lý Tuyá»n bước ra trước, giúi lá cá» và o tay Quốc Hùng rồi ghé tai hắn nói nhá» mấy câụ Ba mẹ con há» Châu cùng ngồi và o băng sau cá»§a chiếc xe rá»™ng lá»›n. Xe nổ máy chuyển bánh ... Bà Phương liá»n quay vá» bên trái há»i con trai:
- Vừa rồi chú Tuyá»n nói gì vá»›i con đó?
Rồi bà tươi cưá»i trá» tay và o lá cá»› giấy cuá»™n tròn. Quốc Hùng à má»™t tiếng, mở lá cá» ra cho mẹ xem:
- Chú nói rằng: hôm nay Ä‘i đón cô Thanh Thanh, mà chưa má»™t ai biết mặt cô ấy cả, nên chú là m sẵn lá cá» nà y, để khi trông thấy các hà nh khách từ phi cÆ¡ bước xuống, thì giÆ¡ cao lá cá» lên. Và cô Thanh Thanh sẽ nháºn ra được những ngưá»i đến đón tiếp cá»™
Bà Phương gáºt đầu khen:
- Ừ, phải lắm. Chú Tuyá»n là m việc gì cÅ©ng tÃnh trước liệu sau tháºt chu đáá»
Uyển Hoa đã cố nén thắc mắc, mà không được, nên bấy giá» cô gái nhÃu mà y há»i:
- Má! Con tháºt khó hiểu: Cô Lâm Thanh Thanh, là ai váºy hả má?
- Là ... cô Lâm Thanh Thanh!
Bà Phương vui vẻ nói trêu chá»c con gái:
- Con không thấy trên lá cá» nà y đã viết sẵn tên há» cô ấy ra saá»
Rồi bà phá lên cưá»á»‹ Anh em Quốc Hùng, Uyển Hoa ngÆ¡ ngẩn nhìn nhau, chẳng hiểu ý mẹ ra saá»
Bấy giỠbà Phương mới giảng giải:
- Các con chưa phải lo là m ăn, nên không nhá»›: Hồi tháng mưá»i má»™t năm ngoái, má»™t ông thương gia Hoa Kiá»u ở Tân Gia Ba vá» nước, tìm đến hãng trà nhà ta để tìm hiểu, và ngỠý muốn là m đại lý thứ “ngÅ© khanh thanh trà †do nhà mình đặc chế, để bán ở bên ấy đó! Tên ông ta là Lâm Ngá»c Thà nh. Có lẽ các con quên rồị
Tháºt thế, Uyển Hoa đã quên hẳn vụ nà ỵ Quốc Hùng cÅ©ng chẳng nhá»› được nữạ Nhưng bà Phương đâu có cần nghe hai con trả lá»á»‰ Bà hoan hỉ nói tiếp, giá»ng trịnh trá»ng hÆ¡n, như tuyên bố má»™t việc tháºt to tát quan hệ:
- Thanh Thanh là con gái duy nhất cá»§a ông Lâm Ngá»c Thà nh. ông ấy chỉ sinh được má»™t mình nó mà thôị
- A! Thế đấỵ
Hai anh em cùng chỉ biết đáp lại vắn tắt như váºy, bà Phương kể thêm:
- Ba má vá»›i ông Thà nh vốn là ngưá»i đồng hương, từ nhá» sống ở là ng Tháp thôn, quáºn Tuyá»n châu, tỉnh Phúc Kiến. Há» Châu nhà ba, há» Ngô nhà má, và há» Lâm nhà ông Thà nh cùng ở thôn ấy, cách nhau chỉ và o khoảng chÃn mưá»i nhà .
Quốc Hùng tò mò há»i:
- Nếu váºy, ba má vá»›i ông Thà nh đã quen thân vá»›i nhau từ nhá»?
- Tháºt ra thì không ...
Nói đến đây, không hiểu sao mặt bà Phương bá»—ng á»ng hồng. Bà ngáºp ngừng má»™t chút:
- Hồi còn sống ở là ng quê, thì không quen thân. Mãi vá» sau ra Ä‘á»i là m ăn, gặp nhau ở nÆ¡i xa, rồi má»›i nháºn biết. Cách đây hÆ¡n hai mươi năm, ông Thà nh đã di cư xuống miá»n Nam Hảị ông chỉ sinh được má»™t mình con Thanh Thanh ...
Rồi bà nói tự nhiên lưu loát:
- Thanh Thanh há»c ban Tú tà i ở Tân Gia Bạ ông Thà nh đã dá»± tÃnh từ trước: thế nà o cÅ©ng gá»i nó vá» Ãà i Loan há»c Ãại há»c.
- A! Con hiểu rồi (Quốc Hùng mau mắn xen và o) Thế là nay cô Thanh Thanh từ hải ngoại vá» cố quốc trá» há»c.
Bà Phương quay nhìn con trai, rồi nói:
- Phải, bởi vì ông Thà nh chỉ có má»™t mình nó, coi như hòn ngá»c vô giá trên tay, nên không dám khinh xuất để cho nó vá» nước má»™t mình. Cho đến ngay gặp nhà ta, tin tưởng ở tình đồng hương, cá»±u giao, lại nghÄ© hai nhà cùng có sản nghiệp, có cÆ¡ sở kinh doanh, và có liên lạc là m ăn vá»›i nhau, ông ấy má»›i má»™t hai nhá» má trông nom nó giùm. Phó thác nó cho má, ông ấy coi như phó thác, cả tÃnh mạng váºy! Cảm động vì lòng tin cáºy cá»§a ông Thà nh, má phải nháºn lá»i cho Thanh Thanh trá» há»c ở nhà tạ Và nay ông ấy cho nó vá» nước ...
Quốc Hùng nghe mẹ kể rõ sự thể, mặt mà y hớn hở:
- Cô Thanh Thanh thÃch được sống ở nhà ta, hả má?
- Lẽ đương nhiên.
Bà Dương quay vỠbên mặt, nhìn con gái:
- Thanh Thanh đến đây, thì con Hoa có bạn, Hoa à ! Nó lá»›n hÆ¡n con mấy tuổi, con nên gá»i bằng “chị Thanh†nghe!
Uyển Hoa cố ý quay mặt nhìn qua cá»a kÃnh xẹ Cô gái dẩu má», thầm nhá»§:
“Con thèm khát kết bạn vá»›i cô ấy à ? Con hiếm bạn lắm saá»â€
Nghe Lâm Thanh Thanh tìm đến, mẹ cô há»›n hở vui mừng đến thế nà y saá» TÃnh con gái, Ä‘a số Ä‘á»u như thế. Bởi ngà y thưá»ng rất được mẹ cưng nuông, nên lúc nà y thấy mẹ tá» ra yêu mến má»™t cô gái xa lạ, thì Uyển Hoa phải thầm ... ghen trong lòng. Và cô cất tiếng lạnh lùng há»i:
- Bà thân sinh cá»§a cô ta thì saá» Bà ấy chịu để cho con gái vá» Ãà i Loan há»c suốt bốn năm đại há»c á»
Nghe con há»i, bà Phương bá»—ng thẫn thá», rồi sắc mặt kém vui:
- Mẹ nó đã mất từ lâu rồị
Chiếc xe chạy uốn vòng, rồi từ từ Ä‘áºu lại trước cá»a phi trưá»ng quốc tế Tùng SÆ¡n. Châu Quốc Hùng đẩy cá»a xe bước ra cá»a, rồi cúi xuống đưa tay và o dắt mẹ rạ Châu Uyển Hoa cÅ©ng dìu dẫn ở sau lưng mẹ. Cá»a xe đóng cái “phắc†phÃa sau, bà Dương đã muốn hoa mắt vì cảnh nhá»™n nhịp phÃa trước. Thôi thì đủ mà u quần sắc áo, đà n ông, đà n bà , thanh niên, thiếu nữ ... Cả má»™t rừng ngưá»i Ä‘ang chen chúc. Ngưá»i sá»a soạn ra Ä‘i, ngưá»i hồi há»™p đón chá» kẻ tớị
Quốc Hùng và Uyển Hoa Ä‘i kèm hai bên, dẫn mẹ len qua đám đông, tiến và o phòng ăn cá»§a phi cảng. Quốc Hùng Ä‘ang toan gá»i ba ly nước ngá»t, thì bá»—ng nghe tiếng máy phóng thanh vang lên:
- A lô! Quý vị chú ý: chuyến bay cá»§a Quốc Thái hà ng không công ty từ Tân Gia Ba, ghé Hương Cảng, chỉ còn năm phút nữa là tá»›i Ãà i Bắc!
Bà Phương lắng nghe rất chăm chú, rồi bá»—ng đứng báºt dáºy khá»i ghế, như có lò xo nẩy lên. Bà rối rÃt kêu con:
- Chỉ còn năm phút nữa thôi! Mẹ con ta phải ra sân bay ngay đi!
Quốc Hùng kêu má»™t tiếng “Máâ€, rồi tá»§m tỉm cưá»i, giải thÃch:
- Mẹ và các con hiện Ä‘ang ở sân bay đây rồi, còn gì? Năm phút nữa phi cÆ¡ đến, thì phải mưá»i phút nữa má»›i hạ cánh xuống được. Rồi còn khám xét hà nh lý, kiểm tra giấy tá» thá»§ tục ... Cho đến khi cô Thanh Thanh bước và o, thì phải ná»a giá». Má đừng vộị Hãy giải khát ở đây chút đã, rồi ra đón cô ấy cÅ©ng vừạ
Bà Phương phản đối:
- Không được! Ãã tá»›i đón, thì phải ra ngaỵ Kẻo rồi Thanh nó từ phi cÆ¡ bước xuống, nhìn ngang ngó dá»c chẳng thấy ai vẫy gá»i, nó biết là m saá»
Hùng còn toan khuyên mẹ nữa, nhưng bà Phương không để hắn nói thêm; sắc mặt bà hồng hà o, đôi mắt bà sáng lên, tÃu tÃt hối hả, tay trái nắm lấy Hùng, tay mặt núi kéo Uyển Hoa, láºt Ä‘áºt tiến đến chá»— đà i tiếp đón. Ba mẹ con len lách qua đám đông, và lát sau thì đứng ở hà ng đầụ
Ngá»ng mặt lên, thấy chiếc phi cÆ¡ phản lá»±c cá»§a công ty hà n không Quốc Thái Ä‘ang lượn vòng dưới ná»n trá»i xanh Ä‘iểm mây trắng. Lát sau nó chúi mÅ©i, từ từ hạ xuống, đặt bá»™ bánh trên phi đạo Tùng SÆ¡n. Châu Uyển Hoa đưa ánh mắt lạnh lùng, thá» Æ¡ nhìn, nhưng ánh mắt bà Phương thì sáng rá»±c, sắc mặt khi hồng hà o, khi nhợt nhạt. Bà chăm chăm nhìn chiếc phi cÆ¡ sáng loáng vừa dừng lại trước những tiếng reo mừng cá»§a nhiá»u ngưá»á»‹ Luồng khói Ä‘en ở sau phi cÆ¡ đã tan hết, cÆ¡n bão gió đã tắt, láºp tức hai cái thang được nhân viên phi trưá»ng đẩy tá»›i hông tà u, má»™t cái áp và o phÃa đầu, má»™t cái áp và o phÃa cuốị
Bà Phương không hỠquay cổ lại, cứ dán mắt nhìn phi cơ, miệng bảo hai con:
- Thanh Thanh nó sẽ xuống thang ở phÃa đầu kia! Trong lá thư hôm ná», ông Thà nh đã nói rõ: Thanh nó lấy vé hạng nhất, nó Ä‘i cùng vá»›i mưá»i mấy cô bạn há»c. Cả bá»n Ä‘á»u xuống thang từ phÃa đầu tà ụ
Uyển Hoa cưá»i thầm trong bụng:
- Sao mà “cụ†nhá»› kỹ thế? Không quên má»™t tÃ!
- Có ngưá»i từ phi cÆ¡ bước ra rồi kìa!
Châu Quốc Hùng vui vẻ kêu lên như thế, rồi sá»±c nhá»› đến lá cá» giấy cuá»™n tròn, hắn cầm ở taỵ Chung quanh mình đông nghẹt ngưá»i, hắn phải loay hoay mãi má»›i mở được lá cá» ra, giÆ¡ lên tháºt caá» Lá cá» bay phất phất trước gió.
Bà Phương xúc động, đôi mắt nhìn tròn xoe, nhón chân, vươn dà i cổ lên và nhìn chăm chăm ra phÃa trước, miệng há»i liá»n liá»n:
- Ãâu? Nó đâu? Thanh nó đâu?
Quốc Hùng trấn tỉnh mẹ:
- Há»… trông thấy lá cá» nà y, ắt cô ấy láºp tức tìm đến chúng ta mà !
Nhưng bà Phương không nghe lá»i con, vẫn nhón chân vươn cổ, trố mắt nhìn cho tháºt kỹ. Trước hết, ba bốn ngưá»i âu Mỹ bước xuống thang. Máy ảnh bấm loang loáng. Rồi lại đến cái ông bá»™ tịch nà o đó, bụng to phè phè, mặt phì phì, đầu máºp hum húp, đứng choáng ngay cầu thang, phưỡn ngá»±c ra lấy Ä‘iệu, để được chụp hình. Bà Phương nóng ruá»™t quá! Máy hình lóe lên rồi, ông ta má»›i ì ạch bước đị Và láºp tức mưá»i mấy cô thiếu nữ váºn áo hồng tươi, áo tÃm nhạt, nối nhau bước xuống. Cô nà o cô nấy nhà nhảnh như hoa xuân cưá»i gió, lôi cuốn hết thảy các cặp mắt đổ dồn và o
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
27-09-2008, 02:28 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 2
Quốc Hùng giÆ¡ lá cá» cao thêm nữa ... Rồi bà Phương soi rá»i ánh mắt và o đám nữ sinh, bá»—ng nháºn được cô gái mà bà háo hức đón chá»! Bà kêu lá»›n lên:
- Thanh Thanh!
Nhưng chợt thấy đôi chân bà má»m nhÅ©n, muốn khuỵu xuống, bà nhắm mắt lại, như không chịu đựng nổi cÆ¡n vui mừng quá khÃch động. Ngưá»i bà nghiêng ngả và o vai cáºu con trai Quốc Hùng giáºt mình, buông rÆ¡i lá cá» giấy đưa tay dìu đỡ mẹ; trong khi Uyển Hoa nẩy ngưá»i lên vì kinh ngạc. Cô vừa nháºn ra má»™t thiếu nữ, mặt mÅ©i vóc dáng trông hao hao giống như hình bóng cá»§a chÃnh cô trong gương váºá»µ
Ãó là Lâm Thanh Thanh ...
Tối hôm ấy, ở trong nhà há» Châu, trên tầng lầu chÃnh, bà Phương sai bầy má»™t bữa tiệc lá»›n, để mừng đón Thanh Thanh, tức là tiệc “tẩy trần†váºá»µ
Trong phòng tiệc, đèn đuốc sáng trưng. Trên cái bà n bát tiên trải khăn ăn trắng tinh trắng muốt, những chén dĩa bằng bạc lấp lánh bầy ra cạnh những đôi đũa ngà voi óng ả, lại thêm những bát sứ với nước men quà giá, những ly pha lê trong suốt phản chiếu ánh đèn.
Uyển Hoa và Quốc Hùng từ hai buồng riêng bước ra, cùng tiến và o phòng tiệc má»™t lúc. Nhìn bà n tiệc thịnh soạn, cả hai cùng ngây ngẩn. Uyển Hoa tinh nghịch, le lưỡi nháy mắt, rồi ghé gần tai Quốc Hùng nói nhá»:
- Em thấy như má bầy tiệc để đón ... nà ng dâu váºy!
- Ãừng nói nhảm!
Quốc Hùng gắt em gái một tiếng, rồi mặt đỠrần rần.
ông quản lý Ngô Lá»™c Tuyá» coi việc đãi tiệc, và đồng thá»i cÅ©ng là ngưá»i duy nhất được dá»±, ngoà i gia đình há» Châụ ông từ nhà dưới lên, dẫn theo hai ngưá»i hầu bà n váºn đồ trắng tinh, bưng các món cao lương mỹ vị. Uyển Hoa thấy ông báºn rá»™n luôn tay, liá»n ghé đến, nắm tay há»i;
- Chú Tuyá»n Æ¡i, là m saá» Hôm nay đặc tiệt ngoà i Ä‘em vá» á»
ông quản lý bình thản đáp:
- Phải! Ãặt là m nguyên má»™t tiệc. Bà đã đặc biệt căn dặn, phải lá»±a nhà bếp tháºt giá»i, đặt món ngon váºt lạ đưa vá». Cô Hai à , tối nay chúng ta nhá» có cô Thanh Thanh, mà được ăn uống vui vẻ. Rồi lát nữa cô xem, món ăn tháºt tuyệt!
Dứt lá»i ông cưá»i khanh khách, rồi Ä‘i tìm Lệ Quyên, bảo cô sen nà y và o phòng trong má»i bà chá»§ và cô khách quà ra dá»± tiệc.
Châu Uyển Hoa đứng trÆ¡ tại chá»—, ngẫn ngÆ¡ suy nghÄ©. Ãôi mà y liá»…u cá»§a cô khẽ nhÃu lạị Tiếp đãi má»™t cô gái xa lạ đến ở nhá», sao mẹ cô đón tiếp nồng nà n, thiết đãi long trá»ng quá? Tháºt là điá»u khó hiểụ Nay là lần đầu tiên trong Ä‘á»i, cô không hiểu nổi chÃnh ngưá»i mẹ ruá»™t cá»§a cá»™
Chốc lát, từ phòng chÃnh ở phÃa trong, có tiếng cưá»i tiếng nói rÃu rÃt cá»§a bà chá»§ và cô khách quà há» Lâm. Quốc Hùng và Uyển Hoa không bảo nhau, mà cả hai cùng bước và o mấy bước. Cô sen Lệ Quyên khúm núm Ä‘i ra, vén cao bức mà n cÅ© kỹ thêu hoa thêu phượng, rồi bà Phương xuất hiện, bà n tay thân ái nắm tay Thanh Thanh dẫn rạ Má»™t già má»™t trẻ ká» vai sánh bước, tiến và o phòng tiệc.
Thanh Thanh lúc ấy đã cởi áo dà i Trung Hoa (kỳ bà o) váºn chiếc “rốp†mà y cánh chấu, đúng mốt âu Mỹ, Ä‘eo giây chuyá»n lóng lánh trước ngá»±c. Tân Gia Ba vốn nóng ná»±c hÆ¡n Ãà i Loan, Thanh Thanh lại hÆ¡n Uyển Hoa ba tuổị Lúc nà y, Uyển Hoa nháºn xét vá» Ä‘iểm khác biệt giữa mình và cô gái lạ.
Lâm Thanh Thanh cao hÆ¡n Uyển Hoa ná»a cái đầu, cÆ¡ thể nảy nở, vá»›i những đưá»ng cong nét uốn tuyệt vá»á»‹ Trông nà ng giống như má»™t quả táo hồng đã chÃn mùi, tươi mát thÆ¡m tho hấp dẫn bất cứ ai gần gũị
Khác nhau chỉ có thế. Ngoà i ra, từ mặt mÅ©i, tóc tai, ánh mắt, mầu da, cho đến dáng Ä‘iệu cá» chỉ ... nếu ngưá»i ngoà i trông thấy, ai ai cÅ©ng phải Ä‘oán rằng: đây là hai chị em ruá»™t.
ông Quản lý trở ra dá»± tiệc và bồi tiếp. Sau mấy lần nhún nhưá»ng và bị ép nà i mãi, Thanh Thanh nể tình bà chá»§, ngồi phÃa trên vá»›i bà . Quốc Hùng và ông quản lý ngồi đối diện ở hai bên cánh dướị Uyển Hoa ngồi ở ghế dưới cùng.
Già trẻ trai gái năm ngưá»i cùng nhau thưởng thức những món nấu khéo, hương vị khoái khẩụ Bà Phương phá lệ thưá»ng, gá»i cô Lệ Quyên mở má»™t chai rượu Champagnẹ
Sau và i tuần rượu, bà n tiệc vui nhá»™n hẳn lên. Bà Phương nhoẻn miệng cưá»i liá»n liá»n, vừa cưá»i vừa nói, vừa gắp thức ăn tiếp cho Thanh Thanh và thúc giục nà ng ăn nhiá»u, nhiá»u nữạ ông Tuyá»n thấy thế, phải nghÄ© đủ cách gợi chuyện Quốc Hùng và Uyển Hoa, để cáºu, cô hai chăm nói chuyện hÆ¡n. ÃÆ°á»£c má»i rượu và uống cạn mấy ly, ông quản lý hãng trà kiêm quản gia nà y còn kể lại những chuyện ngá»™ nghÄ©nh vui vui cá»§a Quốc Hùng, ngà y hắn còn bé bá»ng. Cả nhà phá lên cưá»i, rồi ngưá»i ná» xướng ngưá»i kia há»a, khiến không khà cà ng náo nhiệt, tiệc rượu cà ng ồn à ỠThế là cô khách quà Thanh Thanh hết bẽn lẽn rụt rè, Uyển Hoa quên cả ná»—i nghi ngá» thắc mắc. Quốc Hùng quên bẵng lá»i nói sá»— sà ng cá»§a em gái vừa nãy và hết giáºn luôn. Bầu không khà ấm ách khó thở lúc ban đầu, như đã được từng đợt gió xuân mát mẻ, thổi lùa ra bên ngoà i hết cả. Dần dần, Uyển Hoa cảm thấy Thanh Thanh có những Ä‘iểm tươi vui hấp dẫn. Nà ng tuy sinh trưởng ở phương trá»i xa, cuối miá»n Nam hải, nhưng vẫn thuá»™c lòng những táºp tục lá»… phép cá»§a tổ quốc, vá»›i những táºp quán cá»§a giống nói từ ngà n xưạ
Nà ng có phong độ thanh lịch, lại biết tôn trá»ng ngưá»i khác. Và bởi dung mạo cá»§a nà ng giống Uyển Hoa, nên nà ng chuyện trò rất nhiá»u vá»›i cô con gái chá»§ nhân. Rốt cuá»™c, trong tiệc Thanh Thanh vá»›i Uyển Hoa lại là hai ngưá»i nói chuyện nhiá»u nhất.
Nghe Thanh Thanh kể chuyện, Uyển Hoa má»›i được biết cuá»™c sống cá»§a kiá»u bà o ở hải ngoại như thế nà ỠNhững giá»›i nà o sung sướng vá» váºt chất nhưng tâm hồn vẫn buồn luôn hướng vá» Tổ Quốc Trung Hoạ Những giá»›i nà o nghèo khổ, những hạng ngưá»i nà o bị ngoại nhân lấn át, những mối lo buồn cá»§a Ä‘a số kiá»u bà o là những gì ...
Riêng phần Thanh Thanh, từ nhỠđã mồ côi mẹ, lại chẳng có anh em chị em nà o cả, Ä‘á»i sống tinh thần cà ng buồn hÆ¡n. Nà ng nói: Sống ở Tân Gia Ba suốt hai mươi năm qua, chưa có ngà y nà o mà nà ng được vui thÃch như ngà y hôm naỵ Nà ng kể lể tỉ mỉ, vá»›i tất cả vẻ thà nh khẩn tháºt thà , khiến ngưá»i nghe thấy rõ nà ng Ä‘ang khao khát tình bạn chân thà nh và bầu không khà em ấm trìu mến.
Anh em Quốc Hùng Uyển Hoa ngồi nghe, cảm động sâu xạ Còn bà Phương, nước mắt đã ứa ra đầy tròng lúc nà o không biết.
Ở Tân Gia Ba, gia đình nà ng thưá»ng nhất chỉ ăn cÆ¡m Tây; hôm nay lần đầu tiên nà ng được thưởng thức những món ăn nÆ¡i quê nhà , nà ng luôn mồm tấm tắc khen ngon và thú vị.
CÆ¡m nước xong, má»i ngưá»i còn khoan khoái trò chuyện trong bầu không khà ấm cúng, thân ái như ngưá»i trong má»™t gia đình váºá»µ Ãến chÃn giá», Lệ Quyên bước lên thưa:
- Thưa bà , buồng khách đã dá»n xong xuôị
Bà Phương không nghĩ ngợi, lên tiếng bảo ngay:
- Không, cô Thanh Thanh ngủ với tao!
Anh em Quốc Hùng Uyển Hoa giáºt mình ngÆ¡ nhác, và ngay đến ông quản lý Ngô Lá»™c Tuyá»n cÅ©ng hoà n toà n không ngá» bà chá»§ quyết định như thế. Bà ngá»§ chung vá»›i Thanh Thanh á» Lạ chưả Cái buồng riêng rá»™ng lá»›n cá»§a bà xưa nay giống như má»™t tòa thà nh phòng giặc. Khắp má»i ngưá»i trong nhà đá»u coi đó là nÆ¡i cấm địạ Ngay đến Quốc Hùng vá»›i Uyển Hoa cÅ©ng không dám thiện tiện bước và ỠThế mà nay ... như thế!
Lâm Thanh Thanh không biết rõ cái vinh dá»± và niá»m cưng yêu đặc biệt bà Phương dà nh cho nà ng, nên nà ng thấy hÆ¡i khó nghÄ©. Nà ng vốn hy vá»ng được ngá»§ chung, và ở chung buồng vá»›i Uyển Hoa, như váºy không những tiện lợi, mà còn dá»… gây tình thân máºt vá»›i cô gáị Nhưng rồi nà ng không tiện nói ra ý muốn.
Nhắc lại, hồi nãy nà ng đã được đưa và o nằm nghỉ trong cái buồng thâm u cổ kÃnh ấy rồị Vừa thay áo nà ng vừa ngắm đồ đạc bà i trà nÆ¡i đây, từ cái giưá»ng chạm trổ công phu đến những bức mà n thêu hoa thêu phượng; từ bá»™ đồ sứ cổ xưa đến chiếc ghế quÃ, mầu hồng vân nâụ Ãứng giữa buồng quan sát bốn bá», nà ng có cảm giác như mình má»›i bước và o má»™t viện bảo tà ng nho nhá».
Bấy giá» trở và o Ä‘i ngá»§, bà Phương ngấm chút men rượu, đôi má đầy đặn á»ng hồng dưới ánh đèn, ngồi xuống chiếc ghế gá»— hoa mà u Ä‘á», nhoẻn miệng tươi cưá»i há»i:
- Thế nà ỠỞ Tân Gia Ba, cô có được ngắm những đồ đạc cổ xưa nà y không?
Thanh Thanh tháºt thà nói:
- Thưa bác, ở Tân Gia Ba cÅ©ng có má»™t số kiá»u bà o già cả, bà y những cổ váºt trong nhà , giữ gìn từ mấy chục năm quạ Nổi tiếng nhất là má»™t nhà há» Hoà ng. Phòng khách nhà ấy được gá»i là “Bách phiến traiâ€. Các phóng viên nhà báo ngoại quốc Ä‘á»u tìm đến xem ngắm. Cháu cÅ©ng thưá»ng đòi ba cháu dẫn đến xem nhưng ba cháu không đưa đị
- Tại sao váºy nhỉ?
Nà ng e thẹn mỉm cưá»i gượng đáp:
- Ba cháu nói rằng, là m thân con gái, không nên tìm đến nhà lạ, nhất là xông xáo và o phòng nỠphòng kiạ
- à hà hà hà ! ...
Bà Phương báºt lên cưá»i, thÃch thú nói:
- Nếu váºy “ông già †cô tháºt thá»§ cá»±u lạc háºu!
Lá»i bà phê bình đánh trúng ngay tâm lý Thanh Thanh. Nà ng khép nép bước đến cái ghế bên cạnh, ngồi xuống bên ngưá»i quả phụ Ä‘ang nhìn nà ng vá»›i ánh mắt từ ái, hiá»n hòa và vui thÃch. Nà ng thá» thẻ kể:
- Ãúng thế, bác à ! Ba cháu tháºt còn cổ xưạ Do đó nếp sống cá»§a hai cha con tháºt nghiêm ngặt. Hà ng nà y, cứ tan há»c là đã thấy ba cháu lái xe đến trước cổng trưá»ng đón cháụ Cha con chẳng trò chuyện gì vá»›i nhau cả. Rồi vá» nhà ăn cÆ¡m, xem sách, là m bà i, coi ti vi, Ä‘i ngá»§ ... để lại thức dáºy, lên xe Ä‘i há»c. Má»—i chá»§ nháºt xem chá»›p bóng má»™t lần, ăn cÆ¡m Trung Hoa má»™t bữạ Má»™t năm ba trăm sáu mươi lăm ngà y Ä‘á»u giống nhau cả.
Bà Phương nói xuôi theo ý cô gái, như để bênh vực cô:
- Như thế sao được? Cháu đã khôn lớn thế nà y, thì phải có bạn hữu, phải giao thiệp với bên ngoà i, cháu phải có một thế giới riêng của cháu chứ! tại sao lại cứ phải giam mình ở nhà với cái “ông già lẩm cẩm†ấỷ
Lâm Thanh Thanh á»ng hồng đôi má, nhưng trong lòng mưá»i phần vui thÃch. Nhân dịp nà y, nà ng giốc bầu tâm sá»± vá»›i bà Phương:
- Cháu đã Ä‘áºu tú tà i hai năm rồị Ở bên ấy cÅ©ng có má»™t trưá»ng đại há»c, nhưng vì hoà n cảnh rất phức tạp, cháu nghÄ© nên vá» Tổ Quốc theo há»c thì hÆ¡n. Nhưng nói mãi ba cháu không cho vá». Cho đến năm ngoái, ba cháu vá» nước, gặp được bác, ba cháu má»›i bằng lòng để cho cháu được thá»a lòng sở nguyện. Bác Æ¡i!
Ãến đây nà ng tá» vẻ cảm động, nhìn bà Phương chăm chú, rồi tiếp:
- Trong tương lai, nếu cháu có tạo được chút thà nh tá»±u nà o, đó là hoà n toà n nhá» công Æ¡n cá»§a bác váºá»µ
Bà Phương mỉm cưá»i, hòa ái, khẽ kêu: “Thanh cháu!†Nhưng đôi mắt ướt long lanh, bà lắc đầu bảo nà ng:
- Cháu đừng nói thế nhé! Bác chỉ lo ngại tuổi mình đã cao, sức lá»±c và tinh thần Ä‘á»u sa sút, không còn săn sóc cho cháu được đầy đủ nữa thôị
Nà ng cũng xúc động, nước mắt lã chã, cúi đầu mân mên xoắn vặn những ngón taỵ
- Bác à ! Cháu từ nhá» chưa há» bước chân rá»i khá»i gia đình. Nay là lần đầu tiên, lại vượt ngà n vạn dáºm trùng dương trở vá» cố quốc theo há»c. Thú tháºt vá»›i bác, lòng cháu vừa phấn khởi lại vừa lo sợ. Khi sắp bước chân ra Ä‘i, cháu áy náy vô hạn; không hiểu bác là ngưá»i như thế nà Ỡ... Nhưng đến hôm nay được gặp bác, cháu má»›i ... cháu má»›i ...
Tiếng nói của nà ng bỗnh như nghẹn ngà o, rồi nhỠdần:
- ... Cháu má»›i ... thấy ... bác là má»™t ngưá»i mẹ tốt hÆ¡n hết thảy những bà mẹ mà cháu được biết! Như bác đã biết, cháu là đứa mồ côi mẹ từ lúc còn thÆ¡ dạị
- Cháu! Thanh ơi ...
Bà Phương nghe giá»ng nói buồn thương thê thiết cá»§a nà ng, lòng bà xúc động, run run đừng dáºy ghé gần Thanh Thanh, choà ng đôi tay ôm lấy cổ nà ng, kéo nà ng sát và o ngưá»i, để đầu nà ng gục và o ngá»±c bà . Nà ng nghe rõ nhịp tim cá»§a bà đáºp mạnh.
Nà ng cảm thấy ươn ướt âm ấm ở cần cổ ... Rồi những giá»t lệ nóng hổi tuôn xuống dần, xuống má nà ng.
Không hiểu sao, nà ng thấy tim mình cũng đau nhói, nà ng khóc nấc lên theo bà ; một già một trẻ ôm nhau thổn thức ...
Sáng hôm sau, Châu Quốc Hùng không phải Ä‘i há»c. Hắn nằm trên giưá»ng xem báỠXem qua và i mục, hắn cảm thấy đói bụng. Hắn uể oải láºt chiếc chăn ra, ngồi dáºy, vá»›i cái áo ấm choà ng và o mình. Hắn bước xuống, lồng chân và o đôi dép, Ä‘i xuyên qua phòng khách, định ra phÃa sau rá»a mặt chải đầụ Hắn lén nhìn cá»a buồng riêng cá»§a mẹ hắn, giÆ¡ đống hồ lên xem, thì thấy mưá»i giá» năm phút; cá»a buồng vẫn còn bức mà n thêu che kÃn, im lìm. Hắn Ä‘oán chắc mẹ hắn và Thanh Thanh Ä‘ang còn ngá»§ saỵ
Cái phòng tắm cá»§a hắn vá»›i Uyển Hoa dùng chung, do chÃnh hắn sắp đặt, nằm vá» phÃa sau cá»§a buồng ngá»§ bà Phương chếch vá» bên mặt. Phòng nà y được ngăn là m hai phần. Phần ngoà i gắn la vô bô và gương để rá»a mặt chải đầụ Phần trong gằn búp sen và đặt bồn tắm. Ngoà i mấy thứ lặt vặt như quạt máy, đèn Ä‘iện không ká», phòng tắm nà y là nÆ¡i duy nhất trong nhà há» Châu được thiết bị theo kiểu Tây Phương. Bà Phương rất hiếu đồ cổ, không chịu để cho những thứ tân kỳ thá»i thượng xâm nháºp và o cái “Vương quốc nhá» xÃu†cá»§a bà . Từ ngà y chồng bà chết Ä‘i, vá»›i những ká»· niệm riêng. Bà không muốn những thứ má»›i lạ xâm nháºp, quấy phá bầu không khà trầm lặng nà ỵ Quốc Hùng và Uyển Hoa đã phải đòi há»i bao lần, bà không nỡ ngăn cấm hai con sá» dụng chút tiện nghi thá»i trang, má»›i chịu để cho há» xây cái buồng tắm kiểu âu Mỹ nà ỵ
Quốc Hùng bước và o buồng tắm đã thấy Uyển Hoa đang đánh răng.
Uyển Hoa nhìn và o gương vừa thấy bóng anh, vá»™i nhổ bá»t xà bông, súc qua răng miệng, kêu lên:
- Anh Cả! ... Má đã dáºy chưả
- Có lẽ chưạ
Hắn đáp rồi mỉm cưá»i, cầm khăn rá»a mặt.
Uyển Hoa quay nhìn anh, nói giá»ng thắc mắc xa xôi:
- Tháºt là má»™t chuyện lạ. Cô Thanh Thanh vừa má»›i đến ở trá» nhà mình, đã khiến má thay đổi cả thói quen. Thưá»ng ngà y, má dáºy từ lúc trá»i vừa hừng sáng.
Quốc Hùng đưa khăn lau khô những giá»t nước trên má:
- Hôm qua má vui mừng báºn rá»™n quá sức. Hôm nay chắc còn mệt. Hãy im lặng để cho cụ ngá»§ thêm, có há» gì?
- Nà o có hỠhấn gì?
Uyển Hoa cưá»i nhạt, giá»ng sắc bén, nói tiếp:
- Vừa nãy, Lệ Quyên kể cho em hay: đêm qua, má vá»›i cô khách quà cùng nhau cưá»i cưá»i rồi lại khóc khóc, mãi đến khuyạ Sáng nay, Lệ Quyển mở cá»a và o xem, thấy già vá»›i trẻ còn ôm chặt lấy nhau mà ngá»§. Quyên kéo chăn đắp lên mình, hai ngưá»i vẫn không hay biết.
Quốc Hùng mỉm cưá»i, vẻ thản nhiên như chẳng để ý:
- Cũng có thể, má với cô ấy có sẵn cơ duyên, nên khi mới gặp nhau lần đầu đã tương hợp, tương đắc ...
Uyển Hoa bực tức ra mặt:
- Tương hợp? Tương đắc? Hừm! Anh nghĩ coi, đối với anh hoặc với em, có bao giỠmá tương hợp tương đắc như thế chưả
Quốc Hùng buông cái khăn mặt xuống, nghiêm trang bảo:
- Em à ! Từ ngà y ba qua Ä‘á»i đến nà y, má ngáºm đắng nuốt cay, đóng cá»a cà i then, lo nuôi chúng ta nên ngưá»i; lại gây dá»±ng thêm cho hãng trà ngà y cà ng phát đạt. Công lao cá»§a má đối vá»›i gia đình tháºt cao quÃ. Má để cho chúng ta sống theo ý thÃch, tháng ngà y vui vẻ yêu Ä‘á»i, riêng má khép cá»a sầu muá»™n má»™t mình. Nay có cô gái há» Lâm tìm đến, bá»—ng thấy tương hợp tương đắc vá»›i má, chúng ta nên mừng khi thấy má vui thÃch, em so bì mà là m gì?
Rồi hắn nói đùa cho vui:
- Em không sợ ngưá»i ta cưá»i rằng, em ghen vá»›i cô ấy saá»
Hắn tháºt lòng nói vui nhưng cô em gái bị chói tai, phản đối gay gắt. Thế nà o là “ghen†vá»›i “ghétâ€! Cô tức tối, vùng vằng xô cá»a bá» ra ngoà ị Hắn vốn biết rõ tÃnh em, chỉ mỉm cưá»i má»™t mình.
Uyển Hoa vá» buồng riêng, ăn váºn chỉnh tá», nà ng nện đôi giầy cao gót cà nh cạch, từ trên lầu bước xuống vầu thang, Ä‘i từ nhà trong, xuyên qua hà ng lang, tiến ra nhà ngoà ị Tầng dưới nhà ngoà i chÃnh là cá»a hà ng, nÆ¡i giao dịch, tiếp khách hà ng. Trước bao cặp mắt thầy thợ, Uyển Hoa kêu giáºt giá»ng:
- Chú Tuyá»n Æ¡i!
ông quản lý kiêm quản gia hÆ¡i nhÃu mà y khó chịu, nhưng rồi cÅ©ng gượng tươi cưá»i, bước tá»›i gần “cô Haiâ€
- Cháu muốn há»i chú má»™t chuyện ...
Cô gái cúi đầu nhìn xuống, đầu bà n chân phải khẽ nhịp nhịp xuống sà n nhà , suy nghĩ rồi tiếp:
- Nhà ông Lâm Ngá»c Thà nh ở Tân Gia Ba, là m đại lý cho hãng nhà ta, má»—i năm bán được bao nhiêủ
Bị há»i bất ngá», ông Tuyá»n buá»™t miệng đáp luôn:
- Chẳng có bao nhiêu, Mỗi năm ba bốn chục ngà n đồng thôị
- Ba bốn chục ngà n đồng! ha ha ...
Cô gái cưá»i nhạt má»™t tiếng há»i tiếp:
- Như váºy là được mấy phần trăm tổng số thương vụ nhà nà ỷ
- Ãại khái chỉ và o khoảng má»™t phần trăm.
- Má»™t phần trăm? Hừm! Chỉ vì chút buôn bán cá»n con ấy, mà chúng ta phải bợ đỡ hầu hạ má»™t cô tiểu thÆ¡ nhà ngưá»i!
Dứt lá»i, Uyển Hoa hầm hầm Ä‘i ra cá»a ngoà i, khiến ông quản lý ngÆ¡ ngác đứng nhìn theỠông thầm nghÄ© mà e ngại: “nhà nà y sắp sá»a có nhiá»u chuyện lục đục rồi!â€
Tà i sản của quykiemtu
27-09-2008, 02:29 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 3
Sống trong nhà há» Châu qua má»™t tuần lá»…, Lâm Thanh Thanh má»›i bắt đầu hiểu biết phần nà o lai lịch hãng trà và gia đình nà ỵ Ãây là khu VÄ©nh Lạc cá»§a thà nh phố Ãà i Bắc. Nhà nà y nằm và o khoảng giữa phố Ãịch Hóạ Nhà gồm hai tòạ Tòa ngoà i, tầng trên là xưởng bà o chế trà , bên dưới là cá»a hà ng. Tòa trong, nÆ¡i ở cá»§a gia đình, tầng trên gồm má»™t buồng riêng cá»§a bà Phương, hai phòng cá»§a con trai và con gáị tầng dưới có phòng khách và kho chứa hà ng.
Thanh Thanh được bà Phương kể cho biết: khu nhà nà y được xây cầt từ lâu lắm, có tá»›i sáu mươi năm lịch sá». Trước tiên nó là tà i sản cá»§a nhà triệu phú há» Trần. Sau khi chá»§ nhà chết Ä‘i, ba cáºu con ăn chÆ¡i phá sản, hết nghiệp. bấy giỠông bà Phương từ Lục địa má»›i qua Äà i Loan, còn chưa có gì. May gặp được ông chú há» già u có giúp đỡ. ông chú nà y táºu khu nhà cá»§a há» Trần, mở hãng bà o chế trà . Vá» sau ông cụ giao cho ông Phương quản lý hết thảy, cụ trở vá» Lục địa, rồi không trở sang Ãà i Loan nữạ Do đấy ông bà Phương được thừa hưởng sản nghiệp đồ sá»™ nà ỵ Còn ông Ngô Lá»™c Tuyá»n, má»™t thiếu niên mồ côi, bÆ¡ vÆ¡, được ông bà Phương Ä‘em vá» nuôi để giúp việc, từ lúc ông bà còn nghèỠông Tuyá»n kém ông Phương những hai mươi mốt tuổi, kém bà Phương mưá»i bốn tuổi, nên được coi như em út. Sau ngà y ông Phương qua Ä‘á»i, bà Phương Ä‘au buồn, thương nhá»›, đà nh chỉ biết lo nuôi dạy hai con. Bao nhiêu công việc kinh doanh cá»§a hãng trà , bà giao phó và trông váºy ở ông Tuyá»n hết thảỵ
Nghe kể chuyện xong, Thanh Thanh nằm nghiêng trên giưá»ng nhá» nhẹ nói:
- Thưa bác, bác tháºt là má»™t phụ nữ cao cả, kiên nhẫn.
- Cháu ạ, suốt hai mươi năm qua, bác rất Ãt khi bước chân xuống nhà dưới, rất hiếm khi cưá»i vuị Cháu biết không hả Thanh?
Rồi bà xúc động ôm choà ng lấy nà ng, nước mắt rơi ướt gối:
- Cháu biết không hả Thanh! Từ hôm cháu đến nhà nà y, má»—i ngà y bác thấy được sung sướng vui Ä‘á»i hÆ¡n.
Thấy bà chá»§ nhà quá cưng yêu mình, cưng yêu má»™t cách khác thưá»ng, trong thâm tâm Thanh Thanh cÅ©ng áy náy ... không hiểu lý do gì?
Hôm ấy, má»™t ngà y chá»§ nháºt, Quốc Hùng và Uyển Hoa không phải Ä‘i há»c, cÅ©ng chẳng có hẹn vá»›i aị Trước bữa trưa, bà Phương sai Lệ Quyên ra má»i hai con và o nhà trong. Hai anh em đã cảm thấy trước: dưá»ng như sắp có chuyện khác thưá»ng ...
Ãúng mưá»i hai giá», bà Phương dẫn Thanh Thanh từ buồng riêng bước ra, Uyển Hoa ngán ngẩm trong lòng: mẹ cô vá»›i Thanh Thanh đã trở thà nh hình vá»›i bóng, má»™t bước không rá»i nhaụ
Bữa cÆ¡m hôm nay tuy do nhà bếp nấu ở nhà , nhưng vẫn nhiá»u món ngon hÆ¡n thưá»ng lệ. Từ hôm Thanh Thanh đến đây, bữa ăn nà o bà Phương cÅ©ng Ä‘Ãch thân dặn dò; phải nấư món nà y, phải là m món ná». Cho đến chá»— ngồi quanh mâm cÆ¡m cÅ©ng đã trá» thà nh cố định: bao giá» Thanh Thanh cÅ©ng được ngồi cánh trên vá»›i bà Phương. Quốc Hùng và Uyển Hoa ngồi hai bên. Và nếu bữa nà o có ông Tuyá»n dá»±, thì Uyển Hoa phải ngồi ở ghế cuốị
Bà Phương vẫn luôn tay gắp thức ăn cho Thanh Thanh và thúc giục nà ng ăn cho nhiá»á»¥ Ãến khi Lệ Quyên xá»›i bát cÆ¡m thứ hai cho Thanh Thanh, bà Phương đặt đũa xuống, chăm chăm nhìn Uyển Hoa, dõng dạc há»i:
- Nà y Hoa! Ở trưá»ng con, việc dạy luyện thi như thế nà á»
- Dạ luyện thỉ Ngưá»i ta vẫn dạy như thưá»ng lệ, có gì khác đâu ạ?
- Hè nay, con chẳng phải thi và o Ãại há»c là gì?
- Dạ phảị
Nhà trưá»ng phải dạy luyện thi cho há»c trò chứ?
Bấy giỠUyển Hoa mới hiểu ý mẹ, và nhớ ra:
- Thưa má, vỠluyện thi, thì có lớp riêng buổi tối ạ.
Bà Phương liá»n quay á»i Thanh Thanh:
- Cháu cÅ©ng cần phải há»c lá»›p luyện thi chứ, Thanh?
Thanh Thanh nghe há»i, vui mừng há»›n hở, trong khi Uyển Hoa buồn nản trong lòng. Hai gương mặt má»™t vui, má»™t buồn cá»§a hai thiếu nữ tương phản nhau rõ rệt. Thanh Thanh đáp:
- Thưa bác ạ! Cháu cảm thấy cần há»c lắm, rất cần há»c để thị Cháu Ä‘ang lo vá» ngay khảo thÃ.
Rồi nà ng phà n nà n rằng: nà ng Ä‘i há»c đã không được xuất sắc, hai năm qua lại không há»c hà nh gì cả. Mai má»™t Ä‘i thi, chỉ sợ trượt thôị
Bà Phương còn trầm ngâm chưa nói, Quốc Hùng đã xen và o, nhỠnhẹ trấn an Thanh Thanh:
- ÃÆ°Æ¡ng nhiên cô phải gắng ôn táºp bà i vở để thị Tuy nhiên, đừng quá lá» Ãối vá»›i há»c sinh kiá»u bà o vá» nước, chÃnh phá»§ bao giá» cÅ©ng nâng đỡ. Bà i cá»§a thà sinh kiá»u bà o sẽ được chấm riêng, và thêm Ä‘iểm nữa!
- Nhưng tôi vẫn lo quá. Dẫu thế nà o cÅ©ng há»c luyện thị Nếu có lá»›p dạy, tôi Ä‘i há»c ngaỵ
Quốc Hùng vui vẻ khen:
- Cô nói cÅ©ng phải, rất cần há»c luyện thị
Thanh Thanh Ä‘ang định ngá» lá»i bà Phương, thì bà hắng giá»ng, bảo ông quản lý:
- Chú Tuyá»n à ! Ngay ngà y mai chú Ä‘i đóng há»c phÃ, để cho Thanh Thanh vá»›i con Hoa cùng há»c lá»›p luyện thi buổi tối nhé!
- Cháu cảm ơn bác.
Thanh Thanh rất vui mừng, ngá» lá»i tạ Æ¡n rồi đôi mắt Ä‘en láy hướng nhìn vá» Uyển Hoa, nà ng đỠnghị:
- Và thưa bác, nhân thể cho cháu dá»n sang ở chung phòng vá»›i Hoa, để cùng nhau ôn táºp bà i vở ... được chứ ạ?
Bà Phương khiến má»i ngưá»i ngạc nhiên, khi bà nhÃu nhÃu cặp mà y, rồi trả lá»i dứt khoát:
- Không! Thanh ạ, cháu cứ ở chung buồng với bác.
Tại sao bà Phương cứ đòi Thanh Thanh ngá»§ chung má»›i được? Má»i ngưá»i tháºt thắc mắc, không hiểu ý bà ra saá»
Không khà bữa ăn lại ngá»™t ngạt. Lâm Thanh Thanh bị vướng mắc, tháºt khó nói rạ Châu Uyển Hoa cà ng thêm nghi kỵ. ông Tuyá»n chỉ biết im lặng. Má»™t lá»i bà chá»§ đã nói ra, không thể đổi lại được nữạ Quốc Hùng gượng cưá»i nói để phá bầu không khà khó thở nà y:
- Thưa cô Thanh, cô dá»± tÃnh thi và o trưá»ng nà á»
Nà ng quay nhìn hắn, nở nụ cưá»i cảm Æ¡n chiếu cố.
- Thú tháºt, tôi vẫn còn Ä‘ang áy náy trong việc lá»±a trưá»ng. Ãúng ra, tôi nên lá»±a Văn Khoa ... Nhưng cÅ©ng có thể là Luáºt Khoạ Hiện tôi còn chưa biết quyết định thế nà o, vì tôi cảm thấy kém vá» nhiá»u môn, anh ạ.
Quốc Hùng cưá»i tươi hÆ¡n nữa:
- Cô đừng quá khiêm nhún thế. Suy tÃnh tháºt kỹ đị
Bà Phương quay bảo con trai:
- Hùng! Con đã há»c Ãại Há»c, có sẵn kinh nghiệm, hãy là m cố vấn tham mưu cho Thanh Thanh!
Hắn giả bộ suy nghĩ, rồi quay bảo nà ng:
- Ban B có thể được đấỵ Chỉ ngại sinh ngữ hơi nặng chăng?
ý kiến đỠnghị cá»§a hắn rất hợp ý nguyện cá»§a nà ng. Nà ng tươi cưá»i đáp:
Tôi cÅ©ng nghÄ© như thế đấy anh ạ. Chẳng phải tôi đã há»c ngoại ngữ nhiá»u nghiên cứu rá»™ng, nhưng những năm ở ban tú tà i tại Tân Gia Ba, chương trình Anh văn rất nặng, rôi cÅ©ng còn được xếp hạng trung bình. Thưá»ng ngà y chúng tôi thưá»ng giao dịch, đà m thoại Anh ngữ nhiá»u, nhiá»u hÆ¡n cả tiếng Trung Hoa nữạ
- Nếu thế, hợp lắm rồị
Và Quốc Hùng quay nhìn em gái:
- Hoa cÅ©ng đã quyết định há»c ban ấỵ Chắc chắn hai cô sẽ há»c cùng ban, cùng trưá»ng rồị
Quốc Hùng không hiểu lòng em lúc nà ỵ Uyển Hoa hiện Ä‘ang bất mãn, nên cô dẩu má», nghếch mặt lên lưá»m anh, Quốc Hùng, vẫn không nháºn thấỵ Thanh Thanh mỉm cưá»i nói:
- Biết đâu, đây chỉ là má»™ng tưởng cá»§a tôỉ Tôi tháºt chưa dám chắc mình có thể và o Ãại há»c ở nước nhà .
Bà Phương lúc ấy mới kịp nói xen và o:
- Thì há»c luyện thi ngay Ä‘i! Cố gắng mà há»c, cháu!
Bà quay bảo ông quản lý:
- Chú Tuyá»n nhá»› nhé: Ngay chiá»u nay, chú thân Ä‘i ghi tên và đóng tiá»n cho Thanh Thanh. Nếu cần, chúng ta bá» tiá»n ra, má»i giáo sư giá»i vá» dạy thêm. Bất luáºn thế nà o, hè nà y cháu Thanh cÅ©ng phải thi và o Ãại Há»c ngaỵ
Thanh Thanh vá»™i nhá» nhẹ “bổ túc†lá»i nói cá»§a bà :
- Và cả cô Hoa nữạ
Bà Phương bấy giá» má»›i quay nhìn con gái, tươi cưá»i nói thêm:
- Ừ! Con Hoa nữạ Mẹ chắc thế nà o năm nay con cÅ©ng và o Ãại Há»c, Hoa à ! ... Thanh biết không? Trong suốt mấy năm Trung Há»c và Tú Tà i, kỳ xếp hạng nà o em Hoa cÅ©ng đứng tứ thứ mưá»i trở lên đấy!
- Thế á» Giá»i quá bác há! Thanh Thanh nói như reo lên rồi quay nhìn Uyển Hoạ Muá»™i Muá»™i Æ¡i, phen nà y tôi phải bái cô em là m cô giáo rồị
Uyển Hoa vẫn giữ vẻ mặt u tầm như cÅ©. Lá»i khoe cá»§a mẹ, lá»i khen cá»§a Thanh Thanh, Ä‘á»u không là m cho cô vui lòng chút nà ỠBà Phương và Thanh Thanh nháºn thấy thế, Ä‘á»u lấy là m buồn bá»±c. Uyển Hoa ăn nốt miếng cÆ¡m cuối cùng, lạnh lùng “xin vô phép†đặt bát đũa xuống bà n, đứng dáºy bá» vá» phòng riêng.
Bà Phương há»i má»i ngưá»i:
- Con bé là m sao váºy nhỉ? Trong nhà nà y có ai là m Ä‘iá»u gì không phải vá»›i nó á»
ông Tuyá»n phải gượng giải thÃch cho qua:
- Bà chá»§ nhắc đến chuyện thi cá», nên cô Hai lo lắng đó chăng?
Quốc Hùng tìm cách pha trò cho vui:
- Hoặc là nó lại má»›i có chuyện gây gổ vá»›i bạn trai đấỵ Dạo nà y nó có vẻ buồn bá»±c hÆ¡i nhiá»á»¥
Bà Phương sá»±c nhá»› ra cáºu trai Trần Kiến Quốc, bạn cá»§a con gái:
- A! ... Cái thằng Quốc ấy đã lâu chưa thấy đến chơi nhỉ?
Sau bữa cÆ¡m bà cao hứng, gá»i Lệ Quyên và o mở rương tá»§, để lá»±a Ãt tấm hà ng đẹp cho Thanh Thanh may cắt áo dà i Trung Hoạ
Bấy giá» Thanh Thanh má»›i biết ở phÃa sau phòng ngá»§ còn có má»™t phòng phụ, chứa đầy vải lụa gấm vóc. Nà ng theo bà Phương và o, và thấy có tám cái rương lá»›n sÆ¡n dầu nạm và ng, má»—i cái lá»›n bằng cái bà n viết. Lệ Quyên lấy ra má»™t xâu chìa khóạ Bà chá»§ trá» rương nà o, cô sen mở rương ấỵ Khi mở cái rương lá»›n, mùi long não xông ra ngát mÅ©i, cùng chút hương thÆ¡m cá»§a vải và nước hoạ Nhìn và o thấy toà n những kiểu áo thá»i chiếu, hoặc bằng lụa là , vóc nhiá»…u Thượng Hải, hoặc bằng gấm Ä‘oạn Tứ Xuyên, mầu sắc lá»™ng lẫy rá»±c rỡ, tháºt đủ thứ hà ng quà giá, khác hẳn sản phẩm Ä‘á»i naỵ Bà Phương cúi xuống, lục lá»i trong rương, xem lại má»™t số quần áo khăn yếm, rồi ngá»ng lên cưá»i bảo Thanh Thanh:
- Trong nà y còn có cả mấy thứ sắm sá»a và o ngà y cưới cá»§a bác nữa đấỵ
Nà ng gáºt đầu khen ngợi:
- Thá»i nay, tháºt hiếm thấy những hà ng dệt quà như váºy!
Chỉ mươi phút sau, bà Phương không lục lá»i tìm kiếm. bà đứng ngẩn ngây, đôi mắt mÆ¡ mà ng dưới mái tóc muối tiêụ Thanh Thanh biết rằng bà đang xúc động u hoà i, vì nhá»› lại quảng Ä‘á»i thanh xuân cùng những chuyện vui buồn trong dÄ© vãng ... Nà ng kéo má»™t cái ghế nhỠđến bên bà , dìu bà ngồi xuống nghỉ mệt. Bà đáp lại bằng nụ cưá»i mệt má»i chứng tá» lòng cảm kÃch. Nà ng đã tưởng bà kể lể dà i dòng vá» những chuyện cÅ© năm xưa, nhưng không, bả chỉ nhìn nà ng vá»›i ánh mắt từ ái cưng nuông, thở dà i như trầm tư mặc tưởng ... Lát sau, bà như nuốt ná»—i buồn thương qua cổ há»ng rồi nâng lên má»™t xấp áo quần gấm vóc đủ mà u sắc, khẽ lắc đầu gượng nụ cưá»i héo hắt:
- Tiếc rằng ngà y nay những đồ nà y bác không còn mặc được nữa ... Váºy cháu Ä‘em ra mà dùng. Bác cho cháu hết thảy ...
Bà trao xấp quần áo cho Lệ Quyên, quay qua bảo Thanh Thanh:
- Cháu hãy Ä‘em sá»a lại mà mặc.
Thanh Thanh vội từ chối:
- Không! Cháu không dám mặc kiểu hoa nà ỵ Bác nên để cho Uyển Hoạ
Và nà ng cũng pha trò co vui:
- Ãể Uyển Hoa sẽ sá»a lại, Ä‘em vá» nhà chồng sau nà ỵ Như thế chẳng có ý nghÄ©a hÆ¡n á»
Bà Phương lại tỠvẻ buồn, nghiêm sắc mặt, kiên quyết nói:
- Không! Những thứ nà y, bác đã chủ ý để dà nh cho cháu từ lâụ
Thanh Thanh và Lệ Quyên cùng ngÆ¡ ngác, chưa hiểu ý bà thế nà o, bà lại lục xuống đáy rương, lấy ra má»™t cái há»™p gương đựng đồ trang sức, cẩn ngá»c nạm và ng hình hoa uyển ương tuyệt đẹp. Hai tay run run, bà quay bảo Lệ Quyên:
- Mà y dá»n dẹp, má»i thứ cho ngăn nắp. Xếp áo nà y Ä‘em ra đặt trên bà n cá»§a bà , rồi cho mà y Ä‘i ngá»§.
Kế, bà đưa mắt ra dấu cho Thanh Thanh, và hai ngưá»i cùng nhau trở ra phòng ngá»§. Bà kéo tay nà ng ngồi xuống cạnh giưá»ng, thuáºn tay kéo cái ká»· nhá», đặt và o giữa bà và nà ng. Bà để cái há»™p gương lên ká»·. Chá» cô sen Lệ Quyên dá»n dẹp xong, bước ra khá»i giưá»ng, bà má»›i nhá» nhẹ bảo ThanhThanh:
- Cháu hãy xem những đồ trang sức trong ngà y cưới của bác chút.
Bà mở há»™p ra, Thanh Thanh thấy há»™p gồm bốn tầng, trông như bốn tầng cá»§a má»™t cái thang lầu váºá»µ Thôi thì, trong đó chứa đựng đủ thứ trâm, hoa, vòng, xuyến, xâu há»™t, giây chuyá»n, nhẫn trÆ¡n nhẫn ngá»c ... Má»—i khi lấy ra má»™t thứ, bà lại kể cho nà ng nghe má»™t câu chuyện cÅ© liên quan đến thứ đó. Kể xong, bà cất xếp má»i thứ, đóng nắp há»™p lại và trao cho nà ng:
- Bao nhiêu đây, bác cho cháu hết!
Nà ng vội nói như kêu lên:
- Sao lại thế, thưa bác! Ãây là ká»· váºt quà giá cá»§a gia đình bác, bác nên trao cho anh Hùng, hoặc cô Hoa, và bảo há» giữ là m ká»· niệm. Tại sao bác lại đưa hết cho cháủ
- Bác cho cháu! Cho cháu hết, hãy nháºn lấy cất Ä‘i!
Giá»ng bà trở nên âm thầm mạnh mẽ hÆ¡n:
- Phần thằng Hùng, con Hoa, đã có những thứ khác cho chúng.
- Thưa bác, bác cho cháu những thứ nà y để là m gì?
- Bác luống tuổi rồi, dá»… quên dá»… lẫn. Váºy, khi nhá»› ra việc gì đáng là m thì là m ngaỵ Nếu không, qua má»™t thá»i gian, sẽ quên Ä‘i mất.
- Thưa phảị Nhưng bác nên đem những thứ nà y trao cho anh Hùng ...
Nói đến đây, nà ng bá»—ng báºt lên cưá»i, vì sá»±c nhá»› ra sá»± ngá»› ngẩn! Nà ng vá»™i đưa tay che miệng:
- Cháu quên!Bác nên trao cho Uyển Hoa! Hoa đã có bạn trai, chắc chẳng bao lâu nữa, Hoa sẽ cần đến những món đồ nà ỵ
- Tại sao cháu biết Hoa có bạn trai rồỉ
- Cháu mới được nghe anh Hùng và bác nói, trong lúc ăn cơm đó!
- Xét ra, như thế có bạn trai hÆ¡i sá»›m. Nhưng được cái thằng Trần Kiến Quốc há»c giá»i, tốt nết, còn trẻ mà đã thà nh thục, hiểu biết nhiá»á»¥ Hai đứa thưá»ng gặp gỡ và đi chÆ¡i vá»›i nhaụ Hai nhà đá»u yên lòng, không e ngại gì.
- Dạ, như thế là phảị Váºy cáºu Trần Kiến Quốc ngưá»i vùng nà á»
- Tháºt là “trá»i nam đất bắc†xa xôi cháu ạ. Gia đình bác là dân Phúc Kiến, nhà há» Trần thì quê quán ở tÃt trên Ãông Tam Tỉnh kìa! Quốc hắn là dân Liêu Ninh đó.
- Cáºu ấy còn Ä‘i há»c không?
- Vẫn còn Ä‘ang Ä‘i há»c. Hắn theo ban Triết.
- Cả gia đình Ä‘á»u ở Ãà i Loan?
- Ãá»u ở đây cả. Cha hắn, hồi còn ở Ãại Lục, có là m chức lá»›n, di cư tỵ nạn ra đây, cÅ©ng còn là m nghị sÄ© quốc hộị Mẹ hắn cÅ©ng là má»™t phụ nữ danh tiếng, từng là m dân biểụ Thằng Quốc là con má»™t, không có anh em, cÅ©ng chẳng có chị em. Má»™t nhà ba ngưá»i, sống trong tòa nhà kiến trúc kiểu Tây Phương rất đẹp, ở đại lá»™ Tân Sinh. Tòa nhà đó cha mẹ hắn má»›i xây cất.
- Bác đã gặp mặt cha mẹ cáºu Quốc chưả
- Chưạ Bà mỉm cưá»i hạ giá»ng. Những Ä‘iá»u đó Ä‘á»u do chú Tuyá»n Ä‘iá»u trạ
- Bác cho ngưá»i Ä‘i dò há»i, khi Hoa biết được, hẳn không vuỉ
- Trên Ä‘á»i nà y, cha mẹ nà o lại không lo cho con cáỉ Sá»± thể quan trá»ng, phải dò xét xem sao chá»›!
- Ãôi bên cô cáºu đã tÃnh đến chuyện kết hôn chưả
- Chưạ Ãâu đã vá»™i thế. Hè nà y con Hoa má»›i tốt nghiệp ban Cao Trung. Dù không xuất ngoại du há»c, có cÅ©ng còn phải há»c bốn năm ở nước nhà .
Thanh Thanh cho thế là phảị Bà Phương lại kể thêm:
- Con Hoa vá»›i thằng Quốc quen thân nhau từ má»™t năm naỵ Cho đến cuối năm ngoái, có má»™t hôm, bác tình cá» vá»› được má»™t lá thư cá»§a thằng Quốc gá»i cho nó, bác giáºt mình, láºp tức cho chú Tuyá»n Ä‘i Ä‘iá»u trạ
Nghe đến đây, Thanh Thanh bỗng cảm thấy buồn man mác: Uyển Hoa có mẹ chăm sóc, nghe con có bạn trai, mẹ phải dò la theo dõi, để bảo vệ và hướng dẫn con ... Như nà ng, mẹ đã mất sớm, đâu còn được những sự che chở kiểu đó?
Nhìn gương mặt buồn rưá»i rượi cá»§a nà ng, bà Phương như Ä‘oán biết tâm trạng. bà ghé gần, đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc vương xõa, trước trán nà ng, mỉm cưá»i nói:
- Còn cháu nữa, cÅ©ng phải coi chừng nghe! Ba cháu đã Ä‘em cháu phó thác cho bác. Má»™t ngà y nà o đó, cháu có bạn trai, bác cÅ©ng sẽ cho ngưá»i Ä‘iá»u tra theo dõi đó.
Lá»i nói cá»§a bà khiến nà ng ấm lòng phần nà ỠNhưng nà ng tá» vẻ e thẹn, liếc nhìn bà như “nguýt yêuâ€, rồi nhõng nhẽo nói:
- Kìa bác! Bác lại chế diễu cháu rồi
Tà i sản của quykiemtu
27-09-2008, 02:29 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 4
Lá»›p há»c luyện thi chấm dứt. Uyển Hoa và Thanh Thanh bước ra cổng trưá»ng. Thanh Thanh xem đồng hồ tay, thấy đã chÃn giá» tám phút. Nà ng mỉm cưá»i nhìn Uyển Hoa, khẽ há»i:
- Gá»i xe để vá» chứ?
Uyển Hoa nhÃu nhÃu cặp mà y, bảo nà ng:
- Tự dưng em ... đói bụng quá!
- Thì vỠbảo nhà bếp là m món gì ăn!
- Như thế sợ phiá»n phức? Uyển Hoa lắc đầu, Em nghÄ© kiếm chá»— nà o tiện ghé và o ăn chút quà , chị Thanh ạ.
Thanh Thanh á»ng hồng đôi má dưới ánh đèn đêm. Nhưng may cho nà ng. Uyển Hoa không nháºn thấy, nà ng thầm tá»± trách mình: Nà ng đã lỡ lá»i, nói má»™t câu hÆ¡i “háchâ€. Nếu Hoa là ngưá»i hay xét nét, Hoa sẽ cho nà ng là kẻ “ở Ä‘áºu muốn đạt ngôi chá»§ nhà â€. Nà ng chỉ là cô gái ở trá» nhà há» Châu, sao lại nói hách dịch: “Vá» bảo nhà bếp là m món gì ăn? â€
Hai thiếu nữ lẳng lặng Ä‘i bá»™ má»™t Ä‘oạn. Thatnh Thanh còn suy nghÄ© hối tiếc vá» lá»i nói cá»§a mình. Uyển Hoa còn Ä‘ang nghÄ©, để kiếm má»™t nÆ¡i ăn quà ... Bá»—ng Hoa nhá»› ra má»™t nÆ¡i hứng chà nói:
- á»’! Chị Thanh! Em má»i chị đến Viên Hoà n thưởng thức chút nhé?
- “Viên Hoà nâ€? Ãó là má»™t tên quán cÆ¡m?
Uyển Hoa báºt cưá»i bảo:
- Không phảị “Viên Hoà n†là khu bán cÆ¡m nước, quà bánh “táºp thểâ€, gồm tá»›i mấy chục quán tụ táºp và o má»™t nÆ¡i vá»›i nhaụ
Rồi Uyển Hoa kể cho Thanh Thanh biết: Khu Viên Hoà n là nÆ¡i ăn nháºu đông đảo thá»±c khách, có những món ngon nổi tiếng nhất cá»§a Ãà i Bắc. Bởi những tiệm quán được xây cất theo hình vòng tròn, cho nên được đặt tên là “Viên Hoà nâ€.
Thanh Thanh nghe nói, thÃch quá, liá»n yêu cầu Uyển Hoa:
- Hoa Æ¡i! ÃÆ°a mình đến đấy Ä‘i nà ỠÃể mình đãi Hoa má»™t chầu!
Uyển Hoa không nói gì, chỉ mỉm cưá»i, đưa tay vẫy má»™t chiếc xÃch lá»™ Hai thiếu nữ ngồi xe tá»›i đại lá»™ Diên Bình, chá»— xe cá»™ như mắc cá»i, ngưá»i đông đảo như trẩy há»™i ... thì xe tiến và o má»™t đưá»ng nhá», tối om om, Thanh Thanh mấy lần bị giáºt mình, khiến nà ng kêu lên the thé.
Khi chiếc xÃch lô đến má»™t ngã tư, gặp đèn Ä‘á», phải dừng lại, Thanh Thanh thở dà i, bảo Uyển Hoa:
- Hoa à ! Vá» Ãà i Bắc nà y, mình đã thầm thế vá»›i mình má»™t Ä‘iá»u, Hoa biết không?
- ThỠthốt gì thế?
- Nhất định không lái xe hÆ¡i, hoặc cưỡi xe nhá». Ở đây chạy xe ngoà i đưá»ng lá»™ là cả má»™t sá»± nguy hiểm.
Uyển Hoa ngạc nhiên:
- Chị biết lái xe hÆ¡i đấy á»
Thanh Thanh cưá»i nhè nhẹ:
- Mưá»i bốn tuổi đã lái xe rồị Ở Tân Gia Ba không mấy gia đình không có xẹ
Ãèn xanh báºt lên, chiếc xÃch lô tiến vá» phÃa trước. Uyển Hoa chao mình má»™t cáị Ngồi vững lại rồi, cô gái nói:
- Ãà i Loan thì không thế. Có ngưá»i nói Ãà i Loan là nÆ¡i giá xe hÆ¡i cao nhất, đắt nhất.
- Tại sao váºá»·
- Vì thuế nháºp cảng nặng, giá xăng nhá»›t cÅ©ng caá»
- Hèn chi Ãà i Bắc có nhiá»u xe xÃch lô đạp quá.
Xe đến đầu đưá»ng thứ hai, má»™t tay cua rÆ¡ muốn vượt đèn Ä‘á», phóng xe đạp vút qua, chút xÃu nữa đụng phải hai cô gáị Uyển Hoa kêu rú lên. Cô đưa tay chặn ngá»±c như đứa con nÃt, hổn hển nói:
- Và có nhiá»u xe đạp nữạ
- Tình trạng lưu động xe cá»™ ở Ãà i Bắc có vẻ ồ ạt.
Thanh Thanh thở dà i, như để kết luáºn câu chuyện xe cá»™.
Chiếc xÃch lô đưa hai ngưá»i đến đưá»ng Nam Kinh. ánh đèn xanh đỠchói lá»i rá»±c rỡ cá»§a cao lâu tá»u quán chói cả mắt. Thanh Thanh trá» tay há»iâ€
- Khu “Viên Hoà n†đây hả?
- Ãâu phải! Ãây là các tá»u quán, má»™t kỳ cảnh cá»§a Ãà i Loan. Quán rượu là nÆ¡i lui tá»›i cá»§a đà n ông. Khi há» uống rượu, lại có gái hầu tiếp.
- Hạng gái đó hẳn là con gái hư há»ng?
- Ãại khái là như thế.
Chốc lát xe đến khu Viên Hoà n, thấy đèn Ä‘uốc sáng rá»±c như ban ngà y, khói thuốc tá»a um lên khắp chốn, thiên hạ chen vai thÃch cánh kéo nhau và o ăn uống tháºt đông đảá»
Lâm Thanh Thanh sống ở hải ngoại, chưa há» thấy cảnh náo nhiệt phồn hoa đặc biệt Trung Hoa như váºá»µ Nà ng vui thÃch, muốn vá»— tay reo cưá»i trên xẹ Xe dừng lạị Uyển Hoa trả tiá»n, rồi dẫn Thanh Thanh Ä‘i dạo má»™t vòng, xem xét các chá»— nấu thức ăn. Mùi thÆ¡m cá»§a các món tá»a ra, tháºt lạ mÅ©i Thanh Thanh, khiến nà ng há»i Ä‘iá»u nà y, Ä‘iá»u ná», chỉ trá» chá»— ná», há»i han chá»— kia lung tung, Uyển Hoa phải giải thÃch luôn miệng.
Trong lúc hai cô gái mải ngắm nhìn, quan sát quang cảnh, thì có rất nhiá»u cặp mắt đổ dồn và o nhìn hai cô, nhưng hai cô không haỵ Tối hôm ấy, cả hai Ä‘á»u ăn váºn xuá»nh xoà ng, nhã đạm, không son phấn trang sức, lại Ä‘ang cắp sách vở ở taỵ Nhưng há» vẫn bị nhiá»u ngưá»i chăm chú nhìn ngó, là vì ... há» rất giống nhaụ Ai trông thấy, có lẽ cÅ©ng Ä‘á»u Ä‘oán chắc há» là hai chị em ruá»™t.
Vá» sau, Thanh Thanh là ngưá»i nháºn thấy trước sá»± nhìn ngó cá»§a thiên hạ. Nà ng kéo Uyển Hoa ra má»™t chá»— tương đối vắng, khẽ bảo:
- Chúng mình lựa kiếm một chỗ ngồi đi thôị
Uyển Hoa Ä‘ang đói và mệt, liá»n gáºt đầu, giắt Thanh Thanh và o má»™t quán bán mì vịt nắu đương qui, và lá»±a chá»— có ghế ngồi êm, lại tương đối yên tÄ©nh. Hoa vừa toan mở miệng há»i thì Thanh Thanh đã tươi cưá»i há»›n hở, ghé gần tai cô nói ngay:
- Tùy Hoa đấỵ Mình thế nà o cũng được. Hoa ăn gì, mình ăn nấỵ
Uyển Hoa chợt nghÄ© lại, và thầm khen phục: Hèn chi Thanh Thanh được mẹ cô yêu mến chiá»u chuá»™ng đủ thứ! Nà ng ăn nói, xá» sá»± khéo léo thế nà y, ai mà không mến thÃch?
Ngay buổi đầu tiên hai cô gái Ä‘i chÆ¡i riêng vá»›i nhau, Thanh Thanh đã tá» ra hÆ¡n hẳn; Uyển Hoa không thể nà o sánh kịp. Chẳng hạn, nà ng yểu Ä‘iệu ôn hòa hÆ¡n, má»m má»ng hÆ¡n, nhanh trà hÆ¡n ... Nà ng khéo biết trông mặt để bắt hình dong, lắng tiếng nói hiểu được ý tứ, kịp thá»i nháºn ra hướng gió để lèo lái con thuyá»n. Nà ng không tá» lá»™ má»™t chút kiêu căng, dù mình là con gái nhà già ụ Nà ng luôn biết tá»± nén, tá»± chế, để tôn trá»ng ý kiến ngưá»i khác. Chỉ má»™t Ä‘iểm cÅ©ng đủ khiến ngưá»i con gái Ä‘ang ngấm ngầm ghen ghét nà ng, phải khen phục nà ng.
Bấy giá» Uyển Hoa kể tỉ mỉ từng thức ăn, vá»›i hương vị khác biệt cho nà ng nghẹ Hai ngưá»i bà n luáºn rồi quyết định gá»i những món thuần tuý phong vị quê hương. Gà rán dầu, cua nướng, vịt nấu vá»›i đương qui, miến xà o lươn Ãà i Nam.
Bỗng Thanh Thanh ghé tai Uyển Hoa, khẽ nói:
- Chứng nà y món, bao nhiêu tiá»n tất cả? Gá»i nhiá»u chúng mình ăn có hết không?
Uyển Hoa khẽ nhún vai:
- Chị lo gì? Tôi Ä‘ang đói dữ. Còn tiá»n, hôm nay tôi trả, vì tôi má»i chị mà !
Thanh Thanh á»ng hồng đôi má:
- Tháºt tình tôi muốn đãi Hoa hôm naỵ Nhưng ngặt ná»—i, chỉ còn trong mình và i trăm đồng, không hiểu có đủ không? Ngoà i ra, chỉ còn rặt Mỹ Kim mà thôị
Uyển Hoa thấy nà ng há»i rất tháºt thà , thì báºt lên cưá»á»‹ Nà ng ngạc nhiên nhìn Hoa, không hiểu cô gái cưá»i gì, cưá»i xong, dõng dạc giãi thÃch:
- ôi chao! Ãại tiểu thÆ¡ cá»§a em Æ¡i! Ngồi đây, sao mà như Ä‘ang ngồi ở ngoại quốc váºá»· Ä‚n uống ở khu Viên Hoà n nà y, nói chi đến và i ba trăm? Lại còn nói đến đô la nữa! Hì hì hì ... Em nói cho Ãại Tiểu ThÆ¡ hay rằng, chồ nà y là nÆ¡i ăn nháºu rất bình dân. Những món chúng mình kêu đó, tất cả chỉ dăm chục bạc Ãà i Loan mà thôị
Thanh Thanh cÅ©ng báºt cưá»i, vui thÃch khẽ bảo:
- Trá»i! Rẻ quá nhỉ? Như thế, tôi đủ tiá»n trả rồị
Uyển Hoa xua tay:
- Không! Em đã nói rồị hôm nay em má»i chị, chị cho em là chá»§ đãi khách má»™t phen.
Sau mấy lần tranh nhau trả tiá»n, Uyển Hoa lại nháºn ra má»™t nết hay nữa cá»§a Thanh Thanh: tÃnh tháºt thà , thà nh khẩn.
Ä‚n xong món vịt dương qui, Thanh Thanh coi đồng hồ, bá»—ng nhá»› ra má»™t việc. Nà ng do dá»± mấy giây, rồi há»i Uyển Hoa:
- Có cần gá»i giây nói vá» cho bác biết, chúng mình ăn chút quà , rồi má»›i vá»?
- Khá»i cần. Chúng mình đâu phải con nÃt mà sợ Ä‘i lạc đưá»ng? Vả lại, trước nay tôi vẫn thưá»ng ăn như vầy là thưá»ng, má tôi không bao giá» tra há»á»‹
Uyển Hoa yên chÃ, nhưng Thanh Thanh vẫn áy náy không yên:
- Nhưng ... điện thoại vỠvẫn tiện hơn.
Uyển Hoa có ý không thÃch, bảo nà ng:
- Tùy, nếu chị thấy cần.
Thanh Thanh đứng dáºy, tìm tá»›i phòng Ä‘iện thoại công cá»™ng, quay số vá» hãng trà ChÃnh Phương. Vừa nghe chuông reo dứt má»™t hồi ở đầu giây bên kia, đã nghe tiếp giá»ng nói má»™t ngưá»i đà n ông há»i:
- A lổ A lổ ... Ai đấỷ
Thì ra tiếng ông Ngô Lá»™c Tuyá»n. Thanh Thanh liá»n nói rõ việc Ä‘i ăn ở khu Viên Hoà n vá»›i Uyển Hoa, và nhỠông báo cho bà chá»§ haỵ ông Tuyá»n nói:
- A! Thì ra cô Thanh. Vâng, tôi xin báo cho bà chá»§. Nhưng tốt hÆ¡n, các cô nên vá» ngaỵ Bởi vì bà đã phái ngưá»i Ä‘i tìm há»i ở mấy nÆ¡i rồi đấỵ
Thanh Thanh trở và o quán, ăn tiếp các món khác vá»›i Uyển Hoạ Ä‚n uống xong, nà ng móc tiá»n ra trả. Uyển Hoa vừa lau miệng vừa nói:
- Chúng mình định bắt chước mấy anh chà ng dẫn ngưá»i đẹp Ä‘i ăn: chà ng nà y tranh trả, chà ng kia đòi trả chăng?
- Hì hì hì ... Ãâu có thế. Bởi vì chúng mình là bạn vá»›i nhau, đâu cần khách sáo!
Uyển Hoa vui vẻ tươi cưá»i, rồi hai cô nắm tay nhau bước ra khá»i quán.
Thanh Thanh giơ tay vẫy một chiếc taxi ...
Trong hãng trà Châu ChÃnh Phương đèn Ä‘uốc sáng rá»±c như ban ngà ỵ Vừa nghe tiếng cưá»i nói cá»§a hai thiếu nữ ở ngoà i cá»a, ông quản lý Ngô Lá»™c Tuyá»n vá»™i bước đến bên cái quầy để đón.
Châu Uyển Hoa bước và o há»i:
- á»’! Chú Tuyá»n Æ¡i, đã khuya rồi, má»i ngưá»i vẫn là m việc á»
ông Tuyá»n đưa mắt nhìn Thanh Thanh, miệng trả lá»i Uyển Hoa:
- Sáng mai đã phải đưa má»™t số hà ng xuống tầu rồị Tất cả Ä‘á»u gá»i sang Tân Gia Bạ
Thanh Thanh thấy những con ngưá»i hăng hái là m việc Ä‘ang xếp các gói trà và o những cái thùng lá»›n thì biết rằng số trà nà y sẽ được chở gá»i đến tiệm buôn nhà nà ng ở Tân Gia Bạ Nà ng không khá»i cảm xúc vì nhá»› nhà . Uyển Hoa cưá»i nói diá»…u nà ng:
- Chị chui và o đó đi! Chỉ mai mốt là vỠđến Tân Gia Bạ
ông Tuyá»n bảo hai cô gái:
- Hai cô và o ngay đị Bà đang ngồi đợi các cô đó.
Hai thiếu nữ sánh vai Ä‘i và o nhà trong. Vừa lên đến gần cá»a phòng, đã nghe tiếng bà Phương gắt gá»ng cô sen Lệ Quyên:
- Thì tao bảo mà y bưng xuống mà !
Hai cô gái cùng giáºt mình ngÆ¡ ngác tiếng Lệ Quyện má»i má»c:
- Thưa bà , hạt sen ninh kỹ ninh nhừ tá»›i ná»a ngà y, rất bổ, bà xÆ¡i chút Ãt:
- Tao đã bảo rằng tao không ăn! Bưng xuống láºp tức!
Tiếng Lệ Quyên nhá» nhẹ nà i nỉ hai ba lần nữa, vẫn bị bà chá»§ đáp lại bằng những tiếng gắt gá»ng, giáºn dá»—i ... Hai cô nhìn nhau áy náy, rồi Uyển Hoa đánh bạo và o trước, Thanh Thanh rón rén và o saụ
- Má! Các con đã vỠạ.
Nghe con gái nói, bà Phương ngồi im, hầm hầm nét mặt. Uyển Hoa gượng há»i thêm:
- Ai là m chuyện gì, để má giáºn váºá»·
- Chẳng vì sao hết!
Miệng bà gắt Uyển Hoa, nhưng mắt bà lại nhìn Thanh Thanh. Cô gái thấy mẹ tức giáºn đà nh rón rén rút lui ra ngoà i, trở vá» phòng riêng. Thanh Thanh thì ngượng ngáºp, đứng như chôn chân má»™t chá»—, chẳng biết cỠđộng nói năng thế nà o cho phảị
Nhưng Uyển Hoa ra khá»i má»™t lát, con sen cÅ©ng không còn trong phòng nữa, bà Phương má»›i ôn tồn há»i Thanh Thanh:
- Thế nà o, món ăn ở khu Viên Hoà n có ngon khôang?
Nà ng tinh ý, khéo léo đáp:
- Thưa bác, nhất định là không bằng món ăn do nhà nấụ Nhưng được cái ở đấy rất vui, quang cảnh tháºt rá»±c rỡ náo nhiệt.
Bấy giá» bà Phương má»›i thở dà i, như trút hết cÆ¡n tức bá»±c, rồi bà kể lể cho Thanh Thanh hay rằng: Tối nay nà ng Ä‘i há»c buổi đầu tiên, nên bà muốn có sẵn món ăn ngon miệng và bổ dưỡng để nà ng trở vá» cùng ăn. Nà o ngá», đợi hoà i không thấy, bà cho ngưá»i chạy Ä‘i kiếm khắp ngả vẫn không rạ
Nà ng ngồi xuống cạnh bà , cầm lấy bà n tay đã nhăn nheo của bà , để tỠý hối tiếc. Nà ng nhỠnhẹ kể lại lòng tốt của Uyển Hoa muốn cho nà ng quen dần với thà nh phố nà y ... Nhưng bà lại bức tức mắng con gái vắng mặt:
- Nó đã hay đi lông bông, nay lại lôi kéo cả cháu đi nữạ
Thanh Thanh thấy bà tá» ra không giáºn trách mình, nà ng kể lại ná»—i vui cá»§a mình để bà bá»›t giáºn Uyển Hoạ Quả nhiên bà vui vẻ chuyện trò vá»›i nà ng như cÅ©.
Nà ng bèn gạn há»i: tại sao trước nay con gái bà thưá»ng Ä‘i ăn quà đêm, vá» nhà trá»… giá», bà vẫn không cáºt vấn má»™t lá»i, nay bà lại sốt ruá»™t vì nà ng ... thì bà giảng giải rằng bà phải có trách nhiệm trông non săn sóc nà ng, vì cha nà ng đã nghiêng lòng phó thác nà ng cho bà .
Qua câu chuyện sau đó, nà ng còn được biết: trước nay chÃnh bà không ăn Ä‘iểm tâm buối tối và cÅ©ng không bảo nhà bếp là m cho Quốc Hùng và Uyển Hoa ăn bao giá».
Ãến nay, bà nhất định tối tối là m món ăn, và ngồi đăm đăm chỠđợi nà ng vá» cùng ăn!
Cách cư xỠquá thắm thiết, sự săn sóc quá ân cần của bà đối với nà ng, khiến nà ng áy náy khó nghĩ:
- Nà ng nghÄ© mình chỉ là má»™t thân pháºn má»™t cô gái đến ở trá». Nà ng không muốn bà chá»§ nhà yêu thương chăm sóc nà ng hÆ¡n hai con cá»§a bà . Nà ng e ngại Quốc Hùng và Uyển Hoa nhất là Uyển Hoa, sẽ phải ghen vá»›i nà ng ...
Tà i sản của quykiemtu
27-09-2008, 02:30 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 5
Hôm ấy là chá»§ nháºt, và o lúc tám giá» sáng, Thanh Thanh muốn ra phố mua Ãt cuốn sách. Thấy bà Phương còn Ä‘ang ngá»§, nà ng nhón chân nhè nhẹ, ra khá»i phòng ngÅ©, rồi dặn nhá» Lệ Quyên rằng: trước mưá»i má»™t giá», thế nà o nà ng cÅ©ng trở vá».
Dặn xong, Thanh Thanh xuống thang lầu, Ä‘i thẳng ra nhà ngoà ị Vì là ngà y nghỉ, nên hãng đóng cá»áº¡ Nà ng mở cá»a nhỠở má»™t bên, bước ra đưá»ng phố. ánh nắng ban mai chan hòa, tháºt tươi đẹp. Từng là n gió mát nhè nhẹ thổi tá»›i, khiến nà ng phấn chấn tinh thần, khác hẳn những giá» khắc đứng ngồi giữa mấy bức tưá»ng tịch mịch ...
Nà ng định bụng sẽ thuê má»™t chiếc xÃch lô, tìm đến Trùng Khánh ...
Nà ng Ä‘ang nhìn ngó tây, bá»—ng có ngưá»i tá»›i sau lưng Ä‘áºp nhẹ và o cánh tay nà ng, đồng thá»i, tiếng nói trong trẻo cá»§a má»™t thanh niên thốt lên bên tai:
- Kìa em! Anh đã vỠđây nà y!
Thanh Thanh giáºt mình quay lại nhìn, thấy má»™t chà ng trai cao lá»›n tuấn tú, gương mặt đầy đặn, sáng sá»§a, cặp mắt to, rạng lên như cưá»á»‹ Dưới đôi chân mà y chênh chếch lưỡi kiếm, cái mÅ©i cao và thẳng, đôi môi hồng hé cưới để lá»™ hà m răng trắng Ä‘á»u đặn. Hắn mặc cái áo thể thao mầu và ng sá»c trắng cái quần tây mầu xám tro, chân Ä‘i đôi giầy da và ng nhạt. Trông hắn và o khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổị
Khi nhìn rõ mặt Thanh Thanh, chà ng trai má»›i ngẩn ngưá»i rạ Ãôi mắt hắn trố lên nhìn nà ng, chẳng biết nói gì khác nữạ
Thanh Thanh cÅ©ng ngÆ¡ ngác nhìn hắn, thầm nghÄ©: “anh chà ng hẳn nhìn lầm ngưá»i, ngưá»i lạ tưởng ngưá»i quenâ€. Má»›i đầu, nà ng đã toan sẵng tiếng gắt gá»ng vá»›i hắn vá» lối hấp tấp. Nhưng rồi nà ng lại tá»± chế được. Hắn đã lầm, chứ không cố ý trêu cợt, trách hắn là m chỉ Nà ng chỉ mỉm cưá»i, quay mắt Ä‘i, chăm chú tìm gá»i xẹ
Nhưng chà ng trai có lẽ không lấy là m ngượng, bước tới trước nà ng:
- Thưa cô ...
Hắn gá»i rồi khẽ nghiêng đầu, mỉm nụ cưá»i e ấp, thà nh khẩn nói:
- Cô tha lá»—i! Tôi tháºt vô lá»…. Trong lúc vô ý, nên hấp tấp thất thố. Mong cô bá» qua cho nhé!
Nà ng thầm nghÄ©: “Ở nước nhà , con ngưá»i có vẻ hòa nhã và dá»… là m thân vá»›i nhau hÆ¡n ở nước ngoà ị Ãà n ông con trai thì đứng đắn lá»… phépâ€. Và nà ng lại mỉm cưá»i, nhá» nhẹ bảo:
- Tôi biết ông vô tình. ông đừng thắc mắc, không đáng gì cả.
Chà ng trai tuy vẫn giữ dáng vẻ nhu hòa, nhưng lá»i nói đã có phần bạo dạn:
- Thưa cô, tôi tháºt mạo muá»™i, nhưng cô cho phép há»á»‹ Vừa rồi cô từ trong hãng trà ChÃnh Phương Ä‘i ra, có phải không ạ?
Thanh Thanh ngạc nhiên trước vẻ tò mò cá»§a hắn, nhưng cÅ©ng gáºt đầụ
- Thưa phảị
- Nếu váºy (Hắn xoa tay vui mừng) chắc cô quen thân vá»›i gia đình há» Châủ
- Tôi hiện ở trong nhà ấỵ
Hắn cà ng vui mừng hơn:
- Chắc cô gần gũi với cô Uyển Hoả
- ÃÆ°Æ¡ng nhiên.
- Quà hóa lắm! Quà hóa lắm! Váºy xin giá»›i thiệu: tôi là Trần Kiến Quốc. Tôi đến đây để gặp cô Hoạ
- A! Thì ra anh Quốc. (Nà ng nhìn kỹ từ đầu đến chân) Tôi đã được nghe nói đến anh.
Hắn nở nụ cưá»i tháºt, duyên dáng:
- Váºy, còn mỹ danh. Cô có thể cho biết?
- Tôi là Lâm Thanh Thanh. Tôi từ Tân Gia Ba vá» nước để há»c, ở trá» nhà há» Châụ
Hắn nghiêng mình lễ phép nói:
- Rất hân hạnh được biết cá»™ Thưa cô, cô đã là bạn cá»§a cô Hoa, xin thứ cho tôi cái tá»™i lá»— mãng vừa rồị Xin thú tháºt: chỉ bởi dung mạo cá»§a cô giống hệt cô Hoa, nên tôi đã lầm như váºá»µ Tháºt không ngá», trên Ä‘á»i nà y có hai ngưá»i giống nhau như thế mà lại không phải là chị em ruá»™t.
Nà ng cưá»i nói:
- Tháºt ra thì tôi vá»›i cô ấy giống nhau như chị em và thân thiết vá»›i nhau như chị em ruá»™t.
- Quà hóa quá! Tháºt quà hóa! ... Váºy, chẳng hay cô Hoa có nhà không ạ?
- Có nhà (Nà ng tá»§m tỉm cưá»i) Nhưng e rằng, còn ngá»§ chưa dáºy!
- ô! ... Hắn khẽ nhÃu mà y khi nà ng nói váºá»µ
Thấy hắn có vẻ buồn, nà ng tươi cưá»i bảo:
- Ãể tôi đưa anh và o nhà , và gá»i cô ấy dáºy giùm anh.
- Cảm Æ¡n cô lắm lắm (Hắn thà nh tháºt nói) Nhưng cô Ä‘ang cần ra Ä‘i, có việc cần chăng?
- Không cần lắm (Nà ng vui vẻ quay trở và o) Chiá»u nay tôi Ä‘i cÅ©ng được.
Trần Kiến Quốc Ä‘i theo nà ng và o nhà . Ãi qua tòa nhà ngoà ị đến tòa trong, Thanh Thanh má»i Quốc Hùng tạm ngồi chÆ¡i ở phòng khách, để nà ng lên lầu gá»i Uyển Hoạ Lên đến buồng, nà ng gõ cá»a mãi vẫn không thấy cô gái lên tiếng. Nà ng phải gá»i lá»›n:
- Hoa ơi! Hoa ơi!
- Tôi đây! Có tôi đây!
Thanh Thanh giáºt mình quay lại, đã thấy Uyển Hoa đứng sau nà ng. Cô gái ăn váºn chỉnh tá», chải gỡ gợn ghẽ, nhưng mặt vẫn phá»›t lạnh như không, đã chẳng tá» dấu vui mừng, lại còn tròn xoa đôi mắt nhìn nà ng, có vẻ như lấy là m khó chịụ
Thanh Thanh Ä‘ang cao hứng, bá»—ng bị cụt hứng. Nà ng không ngá» hôm nay Uyển Hoa lại lạnh nhạt vá»›i nà ng như thế, hÆ¡n nữa còn như có ý kình địch vá»›i nà ng. Nà ng rất buồn, lại Ä‘ang ngượng ngáºp chỉ còn biết gượng cưá»i nói:
- Có anh Quốc đến. Anh ấy đang đợi cô dưới phòng khách đấỵ
- Anh Quốc? Uyển Hoa nhÃu mà y có vẻ buồn bá»±c. Là m sao chị lại biết được anh Quốc?
- Cố nhiên, tôi đâu có quen biết gì hắn. (Thanh Thanh đáp giá»ng sắc bén đối chá»i vá»›i mÅ©i nhá»n) Tôi gặp hắn ngoà i cá»áº¡ Hắn nói rằng đến tìm cá»™ Tôi má»i hắn và o, rồi lên gá»i cô, thế thôị
Uyển Hoa nghe nói, có ý hối vá» thái độ không tốt cá»§a mình, nên gượng cưá»i nói:
- Cảm Æ¡n chị. Ãể tôi xuống gặp anh ấỵ
Thanh Thanh lấy là m buồn, cảm thấy bá»±c mình như tá»± dưng gặp phải chuyện buồn không đâụ Nà ng vốn nhau nhảu tốt bụng giúp ngưá»i khác, chá»› đâu có cần được Uyển Hoa tạ Æ¡n. Không ngá» hôm nay Uyển Hoa lại mặt lưng mà y vá»±c vá»›i nà ng. Nà ng bá»±c tức quay ngoắt và o buồng bà Phương cầm tá» nháºt báo ngồi xem.
Châu Uyển Hoa vá»™i vá» phòng riêng, đứng trước gương xoa thêm lá»›p phấn, Ä‘iểm thêm chút son môi, ngắm lại cái rốp mà u và ng dán sát ngưá»i, xoay má»™t vòng để nhìn ngắm “dÃp†rồi hà há»ng bước ra, xuống thang lầụ Trần Kiến Quốc ngồi đợi ở phòng khách, nghe tiếng gót giầy lách cách biết là Uyển Hoa xuống, hắn liá»n đứng dáºy, bước ra đón ở chân cầu thang.
Xa nhau mưá»i mấy ngà y, bây giá» gặp lại Kiến Quốc nà ng vui thÃch nở nang mà y mặt, chăm chú nhìn hắn:
- Ồ! Trông anh đen và gầy đị
- Thế Ỡ(Hắn đưa tay lên sỠmá) sao tôi không tự thấy nhỉ?
Uyển Hoa tươi cưá»i, cùng hắn ká» vai sánh bước và o ngồi xuống ca na pê, cách nhau má»™t cái ká»· nhỠđặt khay trà . Nà ng sốt sắng há»i:
- Thế nà ỠVừa đi du lịch vòng quanh đảo, hắn vui thú lắm?
Hắn lắc đầu:
- Äi vá»™i quá! Bá» ra mưá»i ngà y du lịch, những tưởng Ä‘i xem ngắm vui chÆ¡i khắp cả Ãà i Loan, té ra không được như ý. Do đó, chương trình phải sắp xếp tháºt sát, tá»›i nÆ¡i nà o cÅ©ng chỉ ngắm nhìn qua loạ Thêm nữa, đây là má»™t cuá»™c du lịch táºp thể cá»§a sinh viên, lại có các vị giáo sư Ä‘i kèm. Ãông ngưá»i phải hà nh động theo Ä‘oà n thể, thà nh thá» không được tá»± dá» Tóm lại, chuyến Ä‘i chẳng Ä‘em lại gì cho mình, mà lãng phà mất mưá»i ngà y trá»á»‹
- Ãó là quan cảm cá»§a anh vá» cuá»™c du ngoạn?
- Chả dám. Anh chỉ là một sinh viên, chưa đủ nói đến quan cảm.
- Nhưng thực ra, anh đã nói vỠquan cảm rồi đó, và nói rất hay nữạ
- Ãừng chế diá»…u Ä‘i! ... Và phần em, trong những ngà y xa vắng nhau, em có gì vui không? Vẫn mạnh giá»i chứ?
- Em ... Nà ng bỗng ngừng lạị Một thoáng u ám hiện qua gương mặt.
- Saá» Em là m saá»
- Chẳng là m sao cả, (nà ng nhoẻn miện cưá»i) em ở nhà khá lắm. Vẫn như trước; vẫn ăn như thưá»ng, ngá»§ Ä‘á»u Ä‘á»u, Ä‘i há»c Ä‘á»u Ä‘á»á»¥
Kiến quốc thoáng có ý nghi ngá». Hắn vốn hiểu âm tÃnh Uyển Hoa, nên là m bá»™ nhẹ nhõm khoan khoái, há»i:
- Hôm nay em rảnh không? Nếu không mắc công chuyện gì, chúng mình đi chơi một chút đỉ
Từ mấy ngà y qua, nà ng Ä‘ang buồn trong lòng, nên nghe hắn đỠnghị, nà ng vui vẻ nháºn lá»i ngaỵ
Hai ngưá»i không thuê xe, ra khá»i nhà vẫn Ä‘i bá»™, rẽ vá» tay mặt, Ä‘i má»™t hồi đưá»ng thì đến bá» sông Ãạm Thủỵ Trước nay há» thÃch Ä‘i dạo trên bỠđê, vì nÆ¡i đây rất yên tÄ©nh khoáng khoát. Lúc ấy, ná»n trá»i trên đầu trong xanh, Ä‘iểm và i đám mây trắng xa xạ Mặt trá»i mùa hè đã lên cao chói lá»i, Uyển Hoa xòe chiếc dù mầu và ng như mà u áo, che nắng. Tuy nhiên, khà trá»i còn mát mẻ, chà ng vá»›i nà ng gần ká» nhau tâm sá»±, má»i thứ bên ngoà i chẳng còn gây ảnh hưởng gì đến nữạ Ãã hÆ¡n má»™t năm qua, há» vẫn say sưa như thế.
Kiến Quốc hôm nay tháºt khéo gợi chuyện. Do đó Uyển Hoa tháºt thà , kể lại những chuyện má»›i diá»…n ra ở nhà nà ng:
- Hôm Thanh Thanh má»›i đến, quả tháºt trong thâm tâm em rất vui mừng đón tiếp, nuôi má»™t mối hy vá»ng đối vá»›i cô tạ Tâm trạng em chẳng có gì lạ, như anh đã nháºn thấy, cô ta rất giống em, mà em thì từ nhá» vẫn lấy là m tiếc rằng mình không có má»™t ngưá»i chị hay má»™t cô em. Cô Thanh hÆ¡n em ba tuổị Em rất muốn được nháºn cô ấy là m chị, hai chúng tôi cùng sống vá»›i nhau má»™t nhà , Ä‘i há»c vá» há»c có nhau, ôn bà i là m bà i cùng nhaụ
- Ãã váºy, sao hôm nay dưá»ng như em có vẻ không vuỉ
- Anh chưa biết. Từ hôm Thanh Thanh tìm đến, tÃnh tình má em thay đổi hẳn, đối khác má»™t cách kỳ lạ. Chẳng những em vá»›i anh Cả ngÆ¡ ngác, thắc mắc, mà đến chú Tuyá»n cùng má»i ngưá»i là m trong nhà cÅ©ng Ä‘á»u ngẩn ngÆ¡, không hiểu tại sao má em lại xá» sá»± như váºá»µ
- Chẳng hạn, bác thay đổi tÃnh tình như thế nà ỠEm thá» kể má»™t và i thà dụ?
Uyển Hoa thở dà i, rồi kể lại cho Kiến Quốc nghe má»i chuyện diá»…n ra, kể từ lúc bà Phương Ä‘em hai con ra phi trưá»ng đón Thanh Thanh ngà y đầu tiên, cho đến những cá» chỉ trìu mến cưng nuông cá»§a bà đối vá»›i cô gái má»›i đến ở trá», trong những ngà y sau đó. Và gần đây thì rõ rà ng bà coi Thanh Thanh quà hÆ¡n con đẻ!
Kiến Quốc tháºt thà nói ra nháºn xét cá»§a mình:
- Như thế là bác đã có những hiện tượng khác thưá»ng tháºt khó hiểụ Xưa nay bác vốn là má»™t phụ nữ ưa tịch mịch sống nhiá»u vá» ná»™i tâm. Nay bác phá cách, phá lệ vá» nếp sống lại bá»™c lá»™ cảm tình sôi động.
- Nguyên nhân đặc thù nà á»
- Bởi cô Thanh Thanh giống em lạ thưá»ng, nên bác nẩy lòng thương mến. CÅ©ng như em vừa nói, lúc đầu em những muồn biến đổi cô ấy thà nh ngưá»i chị ruá»™t; thì phần bác, bác cÅ©ng thấy như mình bá»—ng có thêm má»™t đứa con gái nữạ Ãó là do “thố giác†váºá»µ
Uyển Hoa bá»—ng nói như gắt gá»ng:
- Váºy, má em khônng cần có đứa con ruá»™t, là em, nữa hay saá»
Và Uyển Hoa kể lại việc đi ăn tối với Thanh Thanh ở khu Viên Hoà n, cùng cơn nóng lòng sốt ruột của bà Phương khi ngồi đợi Thanh Thanh vỠđể ăn món ăn bổ dưỡng bà dà nh sẵn cho nà ng. Kiến Quốc suy nghĩ một chút, rồi bảo:
- Ãó là bác muốn tỠý săn sóc chăm lo cho ngưá»i con gái mà bạn cá»§a bác gá»i gấm. Thế thôị
- Nhưng, săn sóc má»™t cách quá đáng và kỳ cục! Anh nên biết rằng: Chẳng những ngà y nay Thanh Thanh má»›i đến nhà em lần đầư tiên, mà ngay cha cô ấy, là ông Lâm Ngá»c Thà nh ở Tân Gia Ba nữa, chẳng qua cÅ©ng chỉ má»›i đến nhà em má»™t lần, nhân dịp vá» Ãà i Bắc. Còn như ông là m đại lý trà cho nhà em, thì má»—i năm cÅ©ng chẳng bán được bao nhiêu trà ! ông ấy chưa ăn má»™t bữa cÆ¡m ở nhà em!
Kiến Quốc an ủi cô bạn gái:
- CÅ©ng chẳng phải kỳ cục, em ạ. Cô Thanh nay là lần đầu tiên trong Ä‘á»i trở vá» Tổ Quốc, má»™t cô gái mồ côi mẹ từ nhá». Hoà n cảnh cá»§a cô như váºy, nên bác động lòng thương hại yêu mến. Anh nghÄ© em không nên quá thắc mắc vá» chuyện nà y là m gì cho báºn lòng.
- Anh tưởng em bụng dạ nhá» nhen, thấy mẹ thương cô ấy ... em sanh lòng ghen ghét saá»
Uyển Hoa bá»±c tức nói thế, rồi lại kể cho Kiến Quốc hay việc bà Phương Ä‘em những áo quÃ, những đồ trang sức ngà y cưới năm xưa, trao hết cho Thanh Thanh ... Kiến Quốc lấy là m lạ, há»i:
- Tại sao em biết rõ?
- Con Lệ Quyên nói cho em biết! Lệ Quyên nó được gần gÅ©i má em từng giá», nên nó biết hết má»i chuyện và nó cÅ©ng phải nói riêng vá»›i em rằng: Nó thấy má em má»›i đốc chứng nó cÅ©ng hoà i nghi ... Anh Quốc! Anh theo ngà nh Tâm lý há»c, anh có thể già i thÃch những hà nh động khác thưá»ng đó cá»§a má em, được chăng?
Hắn đưa tay lên gãi đầu gãi tai, suy nghÄ© má»™t chút, rồi gượng cưá»i, nói:
- Ãiểm nà y ... anh công nháºn rằng ... tháºt khó giải thÃch được.
Ãi Ä‘i đứng đứng, cặp kè tâm sá»± vá»›i nhau má»™t hồi, hai ngưá»i cảm thấy nóng ná»±c. Há» dẫn nhau Ä‘i qua má»™t cái thá»§y môn, tiến vỠđại lá»™ Trà ng Anh. Ãến má»™t góc phố, Kiến Quốc coi đồng hồ, đã thấy gần mưá»i má»™t giá». Hắn thầm nghÄ©: Hôm nay nghỉ há»c, hắn nên tạo cho Uyển Hoa má»™t ngà y vui, và phải vạch chương trình cho hợp ý thÃch cá»§a nà ng. Hắn nói:
- Hôm nay anh muốn bồi tiếp cho em vui vẻ trá»n má»™t ngà ỵ Váºy em hãy tạm gác những ná»—i thắv mắc buồn lòng đó ra má»™t bên. Giá» anh sắp đặt chương trình như thế nà y nhé! ... ChÃnh trưa, chúng mình Ä‘i ăn cÆ¡m rang Quảng Châụ Ä‚n xong, Ä‘i xi nệ Xem xong, tìm quán cà phê mát mẻ ngồi nói chuyện. Tối lại Ä‘i ăn cÆ¡m tiệm, rồi tìm đến vưá»n trẻ ngồi hứng mát. Sau đó, hoặc chèo thuyá»n, hoặc bÆ¡i lá»™i, tùy em. Em tÃnh saá»
Nghe hắn nói, nà ng như quên cả má»i ná»—i buồn, tươi cưá»i dà ngón tay và o vai hắn:
- A! ông má»›i Ä‘i du ngoại táºp thể má»™t chuyến, mà đã há»c được cách phân phối chương trình tháºt giá»i, nhé!
Hắn đắc ý, phá lên cưá»i khanh khách. Thế là cô cáºu giắt nhau tiến bước ... Trông cặp thanh niên thiếu nữ tươi cưá»i sung sướng, nhiá»u ngưá»i Ä‘i đưá»ng lén nhìn phải khen thầm. Bá»—ng Uyển Hoa nhìn Kiến Quốc, nói:
- Em đã dà nh sẵn món tiá»n, chá» anh Ä‘i du lịch vòng quanh đại đảo trở vá», là “khao†anh má»™t bữa, gá»i là 'tiệc tẩy trần†...
- Anh cÅ©ng đã dà nh sẵn món tiá»n (hắn ngắt ngang và nói nhại giá»ng nói cá»§a nà ng). Sáng sá»›m hôm nay, khi anh sắp sá»a ra Ä‘i, má anh há»i Ä‘i đâu, anh nói đến gặp em; “bà cụ†láºp tức tươi cưới há»›n hở. Cụ nói: “hôm nay chá»§ nháºt phải không? Con phải đưa Uyển Hoa Ä‘i chÆ¡i nhé! Lâu nay Hoa nó phải há»c ngà y đêm, chuẩn bị thi và o đại há»c, chắc là mệt lắm. Con hãy là m cho Hoa được vui thú khá»e khoắn lên chút. Con bảo vá»›i Hoa rằng: Hôm nay con thay má, đãi Hoa má»™t bữa nhé! Rồi cụ lấy ra má»™t xấp bạc trao cho anh. Em biết cụ đưa bao nhiêu không?
Uyển Hoa đã cảm thấy hạnh phúc dâng ngáºp lòng, nhưng cố giữ vẻ mặt Ä‘iá»m tÄ©nh, há»i lại:
- Bác cho bao nhiêu?
Hắn giơ hai ngón tay, rồi ghé miệng gần tai nà ng:
- Hai trăm! Thế nà o? Theo chương trình anh đã vạch thì hẳn dư đủ?
Nà ng vui vẻ hứng chÃ:
- Nếu không đủ, đã có em.
- Không! Ngoà i tiá»n bà cụ cho, kẻ nà y còn có số tiá»n dá»± bị nữạ
Thế là cô cáºu vẫy tay gá»i xÃch lô, Ä‘i tá»›i khu Tây Môn ...
Tà i sản của quykiemtu