27-09-2008, 02:31 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 6
Tối hôm ấy, sau các tiết mục ăn uống và giải trÃ, Trần Kiến Quốc đưa Châu Uyển Hoa đến “Nhi đồng lạc viên†má»™t vưá»n trẻ rá»™ng lá»›n, đẹp đẽ nhất thà nh phố Ãà i Bắc. Ngay trong lạc viên nà y có phòng trà Tân Hà . Giữa những cây lá um tùm xanh tươi, đèn Ä‘iện được mắc chi chÃt tá»a ánh sáng bảy mà u: và ng, cam, lam, trắng, Ä‘á», xanh, tÃm, khi lóe khi tắt, như ganh Ä‘ua vá»›i trăng sao trên trá»i đêm, cà ng tạo nên má»™t cảnh trà kỳ ảỠNhững chiếc ghế xÃch Ä‘u được đặt rải rác khắp nÆ¡i, từng nhóm từng cặp, hoặc từng cái lẻ đơn dưới các bóng cây cối hoa lá. Từng đôi, từng cặp thá» thẻ chuyện trò, thá»§ thỉ tâm sá»±. Từng là n gió đêm, từ mặt sông CÆ¡ Long thổi và o, mát mẻ như tắm cáp cho khách nhà n dụ Hương hoa phảng phất đưa ra quyện vá»›i khói thuốc thÆ¡m. Tiếng cưá»i thÃch thú ná»—i lên từng cháºp đây đó ...
Trần Kiến Quốc ngồi trong lạc viên phóng tầm mắt nhìn qua tòa đại khách sạn Viên SÆ¡n ở bên kia sông vá»›i lầu gác đồ sá»™ huy hoà ng, kiến trúc kiểu cung Ä‘iện nguy nga, ánh đèn chói lòa ná»n trá»i ... bá»—ng cảm khái nói:
- Sống ở Dà i Bắc quen quá rồị Ãi chÆ¡i đâu cÅ©ng chẳng thấy thú vị.
Uyển Hoa thỠthẻ nhắc nhở:
- Anh thưá»ng hay nói câu gì, anh quên rồi saá» Lương viên tuy hảo, bất thị cá»u luyến chi gia!
- Tất nhiên là anh không quên.
Vẻ mắt hắn trở nên nghiêm trang, đôi mắt đăm đă nhìn lên không trung như cố hồi tưởng lại cảnh củ:
- Cái ngà y rá»i bỠđại lục, anh hãy cón nhá» tuổi, nhưng mãi mãi không bao giá» anh quên được cảnh sắc thà nh Nam Kinh. Cái cổ thà nh Thạch đầu như rồng vươn hổ phục. Nam Kinh đã từng là Vương đô cá»§a sáu triá»u đạị Uyển Hoa! Trước đây đã có lần anh mô tả phong cảnh thá»§ đô cho em nghe, em còn nhá»› không?
Uyển Hoa khẽ đáp:
- Còn nhớ. Anh có nói: Ngà y nà o quân đội Quốc gia phản công tái chiến đại lục, anh sẽ dẫn em đi chơi chung quanh thà nh Nam Kinh một vòng.
- Ãó là anh nói dỡn chÆ¡i vá»›i em mà ! Hà hà hà ! ... Thà nh Nam Kinh chu vi 120 dáºm, em là m sao Ä‘i nổỉ
- Ãáng ghét! (nà ng khẽ Ä‘áºp và o cánh tay chắc nịch cá»§a hắn) Anh khinh em là đứa bé chưa há» biết đại lục, phải không?
Hắn vá»™i cưá»i hì hì:
- Ãâu dám! Ãâu dám! Chỉ có Ä‘iá»u là , ngà y Quốc quân phản công đại lục xong rồi, anh thá» dẫn em Ä‘i bá»™ má»™t vòng 120 cây số quanh thà nh Nam Kinh, coi em có sụm ba chè không?
Hai ngưá»i ngồi thưởng ngoạn cảnh đẹp ban đêm má»™t hồi, Kiến Quốc như sá»±c nhá»› ra má»™t việc. Hắn thò tay và o túi quần lấy ra má»™t cái gói nho nhá» và nhè nhẹ giúi và o bà n tay Uyển Hoạ Nà ng ngạc nhiên há»i:
- Gì đâỷ
- Em mở ra sẽ biết.
- Chỗ nà y không có ánh đèn, là m sao soi rõ được?
- Trăng sáng sao thưa soi rõ thịnh tinh.
- XÃ! Câu văn dở ẹc, anh tưởng hay lắm saá»
Nhõng nhẽo nói trêu chá»c hắn, nà ng cúi xuống mở gói ra xem, thấy rặt những mỹ phẩm nhá» xÃu, nà o hình tượng bằng gá»— quý bóng loáng, nà o đá văn thạch, nà o vỠốc hiếm và đẹp ... tất cả có đến mưá»i bẩy, mưá»i tám thứ, gom lại là m món quà ká»· niệm vá» cuá»™c thắng dụ Nà ng xem ngắm thÃch thú, tươi cưá»i khen đẹp, cảm Æ¡n hắn, rồi há»i:
- Cứ Ä‘i đến em thÃch, mai mốt anh sẽ tiếp tục sưu tầm cho em.
Hắn cưá»i vui sướng, gói má»i thứ ká»· váºt lại, và bá» và o xách tay cá»§a nà ng. Nà ng lại khoan khoái nắm ngả ngưá»i xuống ghế xÃch ** Hắn nghe rõ hÆ¡i thở cá»§a nà ng có phần mạnh mẽ dồn dáºp hÆ¡n trước. Hắn cÅ©ng đưa tay lên đầu là m gối, nằm xuống ghế, thở hÆ¡i khoan khoái, rồi thá» thẻ há»i:
- Hồi sáng em có nói: Hôm qua em mới đi ăn ở Viên Hoà n?
- Em có hảo ý má»i Thanh Thanh Ä‘i ăn cho vuị Có ngỠđâu, vui chẳng thấy, lại rước lấy ná»—i bá»±c mình.
- Thôi chúng mình đừng bà n đến chuyện cô Thanh Thanh nữa em ạ. Anh hãy há»i em câu nà y: Em còn nhá»› cái hôm mình gặp nhau lần đầu tiên chứ?
- Hừm! Lại muốn “tán rộng†gì đó, mà nhắc lạỉ
- Kể cả, cÅ©ng tháºt kỳ lạ. Anh di cư ra Ãà i Loan suốt mưá»i mấy năm, chưa hỠđến chÆ¡i khu Viên Hoà n. Thế rồi hôm ấy anh lÆ¡ mÆ¡ thÆ¡ thẩn, Ä‘i mãi đến đấy ăn Ä‘iểm tâm, “đụng†ngay em ở đó.
Nà ng dà ngón tay và o má hắn:
- Quỉ sứ ở đâu! Mồm ăn uống, mà mắt cứ nhìn chòng chá»c và o ngưá»i ta! Ngưá»i ta ghét mặt muốn chết, phải đứng dáºy trả tiá»n bá» Ä‘i mau, anh lại lẽo đẽo theo sát gót!
- Hì hì hì! ... Nếu không là m cách đó, tôi còn cách nà o để là m quen?
- Hôm ấy, nếu như khi vỠđến trước cá»a hãng trà , tôi kêu lá»›n lên má»™t tiếng, rồi có ngưá»i trong nhà chạy ra, chắc anh phải “dông†cho lẹ?
Hắn thở và o một hơi dà i:
- Hứ! Anh đã cầm chắc chắn rồi chứ bá»™? Anh đã dư biết em sẽ không kêu gá»i gì hết.
- Là m sao anh biết?
- Hì hì hì ... Bởi vì trong thá»i gian anh Ä‘i theo em, rõ rà ng em cÅ©ng quay cổ lại nhìn anh mấy lần!
- Anh Quốc! Anh chá»c tức em hả? ... Phải cho anh mấy cái véo má»›i được!
Nà ng vừa nói vừa nhổm dáºá»µ Nhưng hắn đã lẹ tay ngăn chặn và lẹ miệng kêu:
- Khoan đã! Ãừng có ẩu! Hoa Æ¡i ... Anh vừa phát giác má»™t bà máºt vá» em, để anh nói cho Hoa nghe nà y!
- Bà máºt gì nà Ỡ(quả nhiên nà ng ngừng tay)
- Anh phát giác ra rằng: trong mưá»i mấy ngà y xa vắng nhau vừa qua, em nhá»› anh ghê lắm, nhá»› kinh khá»§ng là nhá»›!
- Lại đoán ẩu đoán mò!
- Không phải nói mò. Anh có chứng cớ rõ rà ng để nói như thế.
- Căn cứ và o đâụ
- Hôm qua em chá»§ động Ä‘i đến Viên Hoà n ăn uống là em hà nh động theo tiá»m thức. Bởi vì, đó chÃnh là nÆ¡i chúng ta quen nhau lần đầu tiên trong Ä‘á»á»‹ Và má»—i khi nhá»› anh là em tìm đến đó.
- Thôi Ä‘i! ông bác sÄ© Tâm lý há»c Æ¡i! Như váºy là ông “há»c để hưởng dụng†phải không?
- Em đừng chá»c anh nữạ
Hắn ghé gần nà ng, nhìn táºn mặt, rồi nói tiếp:
- Biết nhau đã hÆ¡n má»™t năm trá»i, chưa lần nà o chúng ta phải xa vắng quá lâu như lần vừa rồị Váºy em nhá»› anh là chuyện rất thưá»ng, có gì là lạ?
- Phải, em không phá»§ nháºn.
Thấy nà ng như bị khuất phục trước ánh mắt cá»§a mình, lại ôn tồn nhá» nhẻ thú nháºn, hắn nói vá»›i giá»ng nghiêm trang:
- Xa vắng anh, em nhá»› nhung, em buồn bá»±c, cho nên đối trước ngưá»i nà o em cÅ©ng không ưạ Do đó ...
Nghe đến đây, Uyển Hoa má»›i rõ dụng ý cá»§a Kiến Quốc là : muốn cởi mở giùm ná»—i buồn bá»±c Ä‘ang uất kết trong lòng nà ng. Hắn muốn nà ng hết hoà i nghi đối vá»›i mẹ, hết ghen tức đối vá»›i Thanh Thanh. Và nà ng cảm động nhìn hắn vá»›i ánh mắt thiết tha, vá»›i nụ cưá»i e ấp ...
Hắn nháºn biến nà ng đã hồi tâm, nên cưá»i há»i:
- Thế nà Ỡkhá»i cần anh nói thêm nữa chứ?
Nà ng tá» ra ngoan ngoãn như đứa bé con, thuần phục như con mèo, khẽ gáºt đầu không nóị
Hắn thấy thế, lại khuyến khÃch:
- Em hãy thá» kết tình chị em vá»›i Thanh Thanh đị Như váºy, chẳng những em là m cho bác vui thÃch, mà còn hoà n thà nh cho mình được cái nguyện vá»ng ná»™i tâm.
Uyển Hoa khẽ gáºt đầụ
Trần Kiến Quốc như trút được gánh nặng, hắn thở ra một hơi dà i, dịu dà ng khẽ bảo:
- Em biết đấỵ Trước nay, lúc nà o anh cÅ©ng muốn tâm thần em tươi sáng như trá»i thanh muôn dặm ngà y hè, không có má»™t gợn mây nhá» nà o vương vấn.
Nà ng cảm động quá. Chưa bao giá» lòng nà ng được thanh thản, tâm thần được trong sáng như lúc nà ỵ Lá»i và von cá»§a hắn tháºt hay: “trá»i thanh muôn dặm ngà y hè†Giá» khắc nà y nà ng chẳng Ä‘ang hưởng thụ niá»m vui trong sáng đấy á» A! ÃÆ°á»£c má»™t ngưá»i trai che chở và được yêu, tháºt là chân hạnh phúc, chân khoái lạc! Hắn trở vá» tháºt đúng lúc, tháºt may mắn cho nà ng váºá»µ
Khu Viên SÆ¡n có thể nói là vui không lúc nà o ngừng, nhất là và o những đêm mùa hè, cà ng vá» khuya, cà ng phồn hoa náo nhiệt. Trên cầu Trung SÆ¡n, xe hÆ¡i từng Ä‘oà n nối Ä‘uôi nhau qua lại không dứt, ánh đèn sáng rá»±c lên táºn trá»i mây ...
Kiến quốc vui thú thưởng thức cảnh sắc vỠđêm. Uyển Hoa như uống lấy vị ngá»t cá»§a ái tình. Bồi nhà hà ng đã bưng ra không biết mấy lần trà rồi, chà ng và nà ng má»›i sá»±c nhá»› giá» khắc. Kiến Quốc giÆ¡ tay coi đồng hồ, rồi khẽ kêu:
- Ủa! Mưá»i má»™t giỠđêm rồi cÆ¡ à ?
Giá» vui vẫn ngắn ngá»§i như má»i lần. Uyển Hoa khẽ thở dà i, cúi xuống cầm cái xách tay trên thảm cá»:
- VỠthôi ạ.
Kiến Quốc đứng dáºy, đưa tay kéo nà ng đứng lên theo:
- VỠkhuya quá, sợ bác ở nhà lo lắng đấỵ
Nghe nhắc đến mẹ, Uyển Hoa chợt nghÄ© đến Thanh Thanh. Nà ng đã toan nói: “má em đã có cô Thanh rồi, đâu còn lo lắng gì vá» em nữả †Nhưng nà ng nén được ngay vì nhá»› lá»i cá»§a Kiến Quốc vừa nãỵ Nà ng chỉ mỉm cưá»i đồng ý. Thế rồi hai ngưá»i ôm eo vịn vai nhau, ra khá»i Nhi đồng lạc viên. Kế, há» lại mướn xÃch lô đạp. Ngồi trên xe, ká» vai cá» tóc và o nhau, Kiến Quốc há»i han vá» việc há»c cá»§a Uyển Hoạ Nà ng nhắc lại việc há»c luyện thi, chung lá»›p chung giá» vá»i Thanh Thanh. Nhân đấy, hắn má»›i kể cho nà ng nghe vụ nhìn lầm Thanh Thanh ra nà ng.
Nà ng bấy giá» má»›i hiểu rõ: Té ra là váºy! Chứ chẳng phải Thanh Thanh cố gây tình cảm vá»›i Kiến Quốc như nà ng đã nghi ngá» lầm và giáºn tức hão huyá»n. NghÄ© lại cái lúc Thanh Thanh vá»™i vã chạy lên lầu, gõ cá»a báo tin Kiến Quốc đến cho nà ng hay ... nà ng má»›i thấy Thanh Thanh tháºt tốt bụng, và nà ng phải hối háºn vá»›i cá» chỉ vô lý cá»§a mình hồi sáng naỵ
Vừa vặn lúc ấy, Kiến Quốc cao hứng ngá» lá»i má»i cả nà ng lẫn Thanh Thanh cùng Ä‘i ăn tiệm má»™t hôm, nà ng liá»n ưng thuáºn, không ngáºp ngừng suy tÃnh gì cả:
- Tốt lắm. Váºy tùy anh lá»±a thá»i giá» và địa Ä‘iểm đấỵ
Sau chuyến Ä‘i du ngoạn vòng quanh đảo trở vá» Kiến Quốc rất dư dả thá»i giá». Ngay nháºp há»c còn xa, công việc cÅ©ng chắng có gì phải là m. Hắn mượn cá»› Uyển Hoa cần ôn táºp bà i vở thi và o đại há»c, để ngà y ngà y tìm đến nhà há» Châu, dạy kèm cho nà ng. Ngà y nà o cô cáºu cÅ©ng rÃu rÃt vá»›i nhau hết ná»a buổi, rồi hắn má»›i ra vá». Trong khoảng thá»i giỠấy, việc dạy kèm thì Ãt, chuyện tình tá»± tâm sá»± thì nhiá»á»¥
Thanh Thanh thấy thế, phải giữ kẽ, không dám và o phòng Uyển Hoa há»i han gì, khi có mặt Kiến Quốc; mà lúc hắn ra vá», nà ng vá»›i Uyển Hoa lại phải sá»a soạn để Ä‘i há»c lá»›p tốị Nà ng đà nh chỉ còn biết ôn táºp bà i vở ở phòng khách trên lấu, bởi nà ng rất sợ há»c bà i là m bà i ở trong phòng bà Phương. Vì bà nằm ngá»§ chừng má»™t lát, lại ngồi dáºy há»i han trò chuyện vá»›i nà ng; và má»™t khi bà đã mở cái máy nói ra, là nà ng hết cả há»c.
Buổi tối hôm ấy, Thanh Thanh ngồi ôn táºp toán há»c ở phòng khách, bá»—ng gặp phải má»™t đỠđại số khó quá. Vò đầu, bức tóc hồi lâu, vẫn chưa nghÄ© ra, nà ng đứng dáºy, bước vá» phÃa phòng Uyển Hoa để thỠ“cầu việnâ€. Nhưng má»›i nhìn qua cá»a kÃnh, đã thấy hai cái đầu Uyển Hoa Kiến Quốc chụm sát và o nhau không rá»i, nà ng phải lui rạ
Ãang khó nghÄ©, chẳng biết há»i ai, nhá» ai ... bá»—ng nà ng nháºn thấy ánh đèn sáng choang trong phòng Quốc Hùng. Nà ng liá»n mạnh dạn cắp sách vở đến gõ cá»áº¡ Tiếng Quốc Hùng há»i vá»ng ra:
- Ai đó?
- Thanh đây! (nà ng cất cao tiếng đáp) Anh Hùng ơi, anh đi ngủ chưả
- Chưa đã ngủ đâủ
Quốc Hùng đáp đã nhanh nhẩu, cỠđộng cà ng lẹ là ng hÆ¡n: Tiếng đáp vừa dứt đã thấy hẳn mở cá»a rạ Nà ng thấy hắn xuất hiện còn chỉnh tá» trong chiếc áo thể thao trắng toát, vá»›i quần dà i phẳng nếp, chân Ä‘i đôi dép, đôi bÃt tất còn chưa cởi thì biết quả tháºt hắn chưa Ä‘i nằm.
- Có bà i đại số khó quá anh ạ. Muốn phiá»n anh giảng cho, được không hả anh?
- Ãừng giữ kẽ thế. Có gì khó, cô cứ há»i tá»± nhiên. Ãể tôi xem thế nà o, nếu tôi xoay cÅ©ng không ra nữa, đó má»›i là rầy rà !
Nà ng cưá»i chúm chÃm nhìn hắn, tỠý cám Æ¡n. Từ hôm đến trá» nhà nà y, nà ng rất Ãt tiếp xúc vá»›i Quốc Hùng. Ãây là lần thứ nhất hai ngưá»i nói chuyện tay đôị Nà ng nháºn thấy hắn đã đưá»ng hoà ng khoát đạt, lại còn trầm tÄ©nh và khôn khÃ©á» ÃÆ°á»£c hắn lá»… phép má»i và o phòng, nà ng ung dung bước và á»
Phòng nà y cÅ©ng được xây cất xếp đặt giống như bên phòng cá»§a Uyển Hoa, và diện tÃch cÅ©ng bằng chừng ấỵ Nhưng bầy biện có khác đôi chút: trông rõ ra nÆ¡i ở cá»§a má»™t chà ng trai ưa hoạt động. Sát vách tưá»ng, kê cái giưá»ng hẹp bằng gá»—, má»™t phiá là tá»§ sách, kệ sách. Giữa phòng là má»™t cái bà n vá»›i hai cái ghế. Bốn chung quanh vách tưá»ng, treo la liệt những váºt ká»· niệm. Vách tưá»ng bên mặt có lá cá» gấm và ng giải thưởng thể thaá» Vách trái có treo mấy cây dao rừng và lá chắn, trong có con dao đúc sáng loáng và hình thù đặc biệt khác lạ, khiến ai trông thấy cÅ©ng phải chú ý: cán dao mÅ©i nhá»n, ở vòng chuôi có buá»™c vải nhung đỠnhư mầu máu tươị
Nà ng bước và o, nhìn ngắm qua bốn phÃa, rồi tinh nghịch le lưỡi lắc đầu:
- Phòng cá»§a anh đây giống như má»™t viện lịch sá» bác váºt váºy!
- Nà o đã có gì đáng kể!
Hắn mỉm cưá»i khẽ đáp. Thấy nà ng nhìn cây dao đúc hắn vá»™i giải thÃch:
- Chỉ có con dao đó, tạm gá»i là váºt quà gia truyá»n mà thôị
Hắn má»i nà ng ngồi xuống chiếc ghế mây, rồi tiếp tục kể chuyện con dao:
- Cái hồi ba tôi má»›i đến Ãà i Loan, miá»n bắc đảo nà y còn hoang vu vắng vẻ. Có lần ba tôi rá»§ má»™t số bạn thân Ä‘i thăm dò vùng NgÅ© Lão Khanh, vá»›i mục Ä‘Ãch kiếm khu đồi đất mở đồn Ä‘iá»n trồng trà . Các cụ di cÆ¡ gốm năm ngưá»i, vừa Ä‘i tá»›i đầy, bá»—ng đụng phải mưá»i mấy đồng bà o sÆ¡n cước thuá»™c bá»™ lạc bán khaị Bởi tại ngôn ngữ bất đồng, nên hiểu lầm nhau, và má»™t cuá»™c quyết đấu sinh tá» diá»…n ra! Ãó là lần đầu tiên và cÅ©ng là lần độc nhất trong Ä‘á»i, ba tôi đã giết chết má»™t đồng bà o Thượng. Và ba tôi đã Ä‘oạt ngay con dao từ tay đối phương để hạ hắn.
Thanh Thanh nghe kể chuyện, rùng mình rởm tóc gáy, sắc mặc nhợt nhạt ra, trá» tay lên con dao trên tưá»ng:
- ChÃnh là con dao nà y đâỷ
Quốc Hùng gáºt đầu, rồi nói thêm:
- Sau thảm kịch, ba tôi mang con dao vá», cất giữ cẩn tháºn là m ká»· niệm. ông lại nhá» thợ khắc hai hà ng chữ lên sống dao: â€Ã´ng cha đã liá»u tÃnh mạng để Ä‘oạt lấỵ Con cháu phải giữ kỹ là m váºt báu cá»§a nhà â€.
Nà ng bước đến gần, đánh bạo sá» tay và o lưỡi dao, và có cảm tưởng vết máu tuy đã được lau rá»a, nhưng mùi máu như vẫn còn phảng phất.
Quốc Hùng để cho nà ng mân mê lưỡi dao má»™t chút, rồi hắn lên giá»ng “ông anh†trong nhà :
- Thôi, chuyện đã nghe rồị GiỠđến việc há»c. Toán đâu, thỠđưa đây xem tôi có giúp cô được không nà á»
Nà ng sá»±c nhá»› ra, liá»n Ä‘em sách vở và bút máy đến bà n viết. Hắn ghé đến, xem kỹ đỠtoán, suy nghÄ© dăm phút, hắn hiểu ngaỵ Trước khi là m toán giùm, hắn còn giảng giải kỹ cà ng cho nà ng hiểu rõ.
Nà ng rối rÃt cảm Æ¡n. Hắn lại khuyên nà ng phải lưu ý như thế nà o khi đặt và giải phương trình. Và cuối cùng trong câu chuyện thân máºt, hắn lại khuyên nà ng cứ yên chÃ, đừng lo sợ thi trượt mà tâm thần kém phần linh lợi khi và o trưá»ng.
Nà ng rất cảm kÃch vì lòng tốt cá»§a hắn:
- Anh Hùng! Em tháºt khônng biết tạ Æ¡n anh bằng cách nà o cho xứng.
Hắn bá»—ng đỠmặt ngượng ngiụ, quay nhìn tránh vá» phÃa khác:
- Cô có cần há»i bà i vở gì nữa không?
- Cần há»i nhiá»u lắm, nhưng lúc nà y nghÄ© không rạ Thôi để lúc khác váºá»µ
Nà ng định nói thế, để tạm dứt cuá»™c tiếp xúc tay đôi hôm naỵ Nhưng nà ng chưa kịp quay ra, hắn đã nhắc đến má»™t vấn Ä‘á»:
- à ! Tôi vừa nghÄ© ra má»™t việc có thể giúp đỡ cô ... Các trưá»ng ở hải ngoại có giảng dạy kỹ cà ng vỠ“Tam dân chá»§ nghÄ©a chăng?
Nà ng chưa kịp đáp, hắn lại tiếp:
- Ở nước ngoà i không hiểu thế nà o, chứ ở nước nhà thì môn há»c đó quan trá»ng lắm, bởi nó liên hệ đến việc giáo dục tư tưởng cho giá»›i thanh niên chúng tạ
Nói xong, hắn lấy trong tá»§ ra ba bốn cuốn sách nghị luáºn, biên khảo vá» Tam dân chá»§ nghÄ©a, trao cho nà ng:
- Lúc nà o rảnh rá»—i, cô nên Ä‘á»c để tìm hiểụ
- Cám ơn anh lắm.
Hắn tươi cưá»i tiá»…n chân nà ng ra hà nh lang, rồi đứng lại nghe ngóng. Nà ng khoan thai trở vá» phòng riêng cá»§a mẹ hắn. Khi lá mà n thêu rẽ ra, hắn nghe rõ tiếng mẹ hắn cưá»i nói đón tiếp nà ng rất vui vẻ. Hắn thấy lòng rá»™n rà ng vui sướng khác hẳn thưá»ng ngà ỵ
Ãến quá mưá»i má»™t giá» Uyển Hoa má»›i tiá»…n Kiến Quốc ra vá». Cô cáºu Ä‘i rất gần nhau, nhưng vẫn trừ ra má»™t khoảng cách nho nhá». Quốc Hùng thầm lấy là m vui, đứng nép ở chá»— tối lắng nghe những lá»i đối thoại giữa em hắn và Kiến Quốc. Tiếng Uyển Hoa nói:
- Em đưa anh ra cá»a lá»›n ngoà i đưá»ng.
Tiếng Kiến Quốc đáp:
- Thôi, cần gì phải thế! Cá»a ngoà i có khóa tá»± động anh ra rồi, đóng mạnh trở lại má»™t cái, là vững! Em theo anh ra ngoà i ấy, lúc trở và o, qua lối Ä‘i tối om nà y, em sẽ sợ ...
- Hứ! Ãáng ghét chưả Em còn chưa xuống đến nhà dưới, anh đã nhát cho em sợ rồi!
Quốc Hùng cưá»i thầm trong bóng tốị hắn Ä‘ang toan bước ra đế tiá»…n chân Kiến Quốc thay cho em, bá»—ng nghe tiếng Uyển Hoa nói:
- Thôi được. Em để anh Ä‘i má»™t mình ra váºy. Nhưng anh nhá»› cho: cái cá»a ngoà i ấy, cần Ä‘áºp mạnh tay má»™t chút má»›i đóng vững đó.
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
27-09-2008, 02:32 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 7
Trước hôm Thanh Thanh và Uyển Hoa ghi tên thi và o đại há»c má»™t ngà y, bà Phương thúc giục má»i ngưá»i rối rÃt. Bà luôn miệng há»i ngưá»i nà y, chất vấn ngưá»i kiạ Bà lắng nghe kỹ cà ng từng chi tiết thá»§ tục cần là m; há»i lại Thanh Thanh từng giấy tá» phải có ...
Thanh Thanh và Uyển Hoa, sau mấy giỠđồng hồ soát Ä‘i xét lại, Ä‘á»u thưa vá»›i bà rằng: má»i thứ đã được chuẩn bị chu đáo đầy đủ. Nhưng bà còn chưa yên tâm. Bà bắt cô sen phải Ä‘i gá»i Quốc Hùng và o xem lạị
Sau khi Ä‘áºp cá»a và nghe rõ tiếng me nói “cứ và oâ€, Quốc Hùng má»›i dám đẩy cá»a bước và o cái phòng mà trước đây hắn coi như nÆ¡i cấm địa thâm nghiêm. Bà bảo con trai:
- Con Ä‘á»c kỹ thể thức ký danh, giấy tá» thá»§ tục, và cách lãnh phiếu báo danh, đăng trên báo nà y, rồi soát lại giấy Thanh Thanh, coi đã đủ giấy tá» chưả
Quốc Hùng ngoan ngoãn là m theo lá»i mẹ, kiểm lại má»i thứ cho Thanh Thanh. Bởi Thanh Thanh ở táºn Tân Gia Ba đã nháºn quốc tịch nên bấy giá» Quốc Hùng phải coi kỹ giấy há»™ chiếu cá»§a nà ng; kế là giấy giá»›i thiệu cá»§a Hoa thương tổng há»™i ở Tân Gia Ba, chứng minh thư do Kiá»u Vị á»§y viên há»™ cấp phát, rồi đến chứng chỉ Cao trung tốt nghiệp, mấy tấm ảnh bán thân ghim trên mẫu đơn ký danh đã được Ä‘iá»n chữ ...
Xem xong má»i thứ, hắn tươi cưá»i nói:
- Ãá»§ rồi, thưa má! Ngà y mai nhất định cô Thanh được ghi tên mau chóng dá»… dà ng.
Bà Phương thở má»™t hÆ¡i dà i như trút được gánh nặng, rồi lại há»i:
- Thế ... còn địa Ä‘iểm ... chá»— nà Ỡgiá» giấc ra saá»
Quốc Hùng cầm tỠbáo lên xem lại:
- Thưa má, ghi thên tại Bá»™ giáo dục, ở đại lá»™c Trung SÆ¡n, buổi sáng từ chÃn giỠđến mưá»i hai giá». Chiá»u từ hai giỠđến sáu giá».
Bà Phương quay nhìn Thanh Thanh:
- Thế sáng mai “ta†nên Ä‘i sá»›m. Ãừng để đến buổi chiá»u, sợ cháºm trá»…, vá»™i vã.
Quốc Hùng ngạc nhiên há»i:
- Ủa! Má cÅ©ng Ä‘i nữa saá»
- Ừ! Sáng mai má đưa Thanh đị Thanh má»›i vá» Ãà i Loan (bà nói thêm như giải thÃch) chưa quen đưá»ng, ngõ gì cả. Ngay cái đại lá»™ Trung SÆ¡n Thanh cÅ©ng chưa biết nó nằm vá» khu nà ỠBà lại nhìn Thanh Thanh. Phải không cháủ
Nà ng áy náy, đảo mắt lén nhìn Quốc Hùng, rồi nói:
- Thưa bác, ngà y mai để mình cháu mướn xe tới đó ghi tên thôị Bác đừng đi mà vất vả.
- Không được! Việc thi cá» cá»§a cháu là quan trá»ng, thế nà o bác cÅ©ng phải Ä‘i vá»›i cháụ
Quốc Hùng đang đè dặt, bỗng dưng mạnh dạn nói:
- Má à ! Trước nay má vẫn được nhà n nhã ở nhà , nay tá»™i gì chen lấn và o nÆ¡i đông đảo ồn à o là m chỉ Ãể con đưa cô Thanh Ä‘i cho!
- Không khiến! (Bà Phương nóng nảy nói như kêu lên) Không cần mà y đị Thanh Thanh đã ghi tên thi cá», lẽ nà o tao ở nhà ?
Quốc Hùng ngẩn ngưá»i, đưa mắt nhìn Thanh Thanh, có vẻ thẹn ngượng, gượng nụ cưá»i héo hắt.
Sáng sá»›m hôm saụ Bà Phương, Thanh Thanh và ông Tuyá»n hợp thà nh má»™t nhóm, đứng sắp hà ng trước phòng ký danh, khiến nhiá»u cặp mắt nhìn chăm chú. Má»™t phụ nữ già , má»™t ngưá»i đà n ông chỉ biết buôn bán, thì còn giúp đỡ cho cô nữ sinh Thanh Thanh được việc gì?
Do đó, nà ng phải chạy đi chạy lại, loay hoay hì hục, toát mồ hôi mà vẫn chưa ghi tên xong. Bấy giỠbà Phương lấy là m tiếc: biết thế nà y, bà đã cho Quốc Hùng đi theo để giúp nà ng rồi!
Cho đến khi nà ng ghi tên và lãnh được phiếu báo danh rồi, bà má»›i thở dà i khoan khoái, rồi tươi cưá»i bảo:
- Nà o, bây giá» bác thá»±c hà nh lá»i hứa bữa trước vá»›i cháu: chúng mình Ä‘i dạo chÆ¡i thà nh phố Ãà i Bắc má»™t vòng Ä‘i!
ông Tuyá»n ngần ngừ do dá»±, đã muốn Ä‘i theo hai ngưá»i để chỉ dẫn. ông sợ bà chá»§ sống tịnh mịch trong phòng riêng bao năm qua, nay Ä‘i dạo thà nh phố náo nhiệt ồn à o bất tiện. Thanh Thanh má»›i từ ngoại quốc hồi hương lần đầu, cÅ©ng còn bỡ ngỡ ...
Nhưng rồi bà Phương nhất định cho ông quản lý trở vỠtrước, để mặc bà với Thanh Thanh đi chơị
ông Tuyá»n thấy ý chá»§ đã quyết, ông vẫy tay gá»i tắc xin rồi khẽ há»i:
- Bây giỠbà với cô định đi chơi khu nà o trước?
Bà Phương không suy nghÄ©, đáp liá»n:
- Khu Vạn Hoạ
ông Tuyá»n thấy hai ngưá»i đã ngồi và o xe, phải ghé sát cá»a xe, nói nhá»:
- Ngà y nay khu Vạn Hoa khác trước rồị Chẳng có gì để xen nữạ Ãà i Bắc vui nhất là khu Tây Môn, nên đến đấy dạo chÆ¡i, bà ạ.
Bà Phương nghiêm sắc mặt:
- Chú để mặc chúng tôị Chúng tôi không cần đến chỗ náo nhiệt, Cứ đến khu Vạn Hoa cho thanh thản chút.
ông Tuyá»n biết không khuyên can được, đà nh moi và da, lấy ra má»™t xấp bạc, trao cho Thanh Thanh:
- Trước nay bà không giữ đồng tiá»n nà o trong mình. Cô cầm lấy để chi phà má»i thứ thay bà . Nếu cần chuyện gì, cô láºp tức quay Ä‘iện thoại vá» gá»i tôi, nhé!
Xe rồ máy chạy đị Từng đợt gió mát lùa và o xe, khiến bà Phương khoan khoái thÃch thú, cưá»i nói luôn miệng. Thanh Thanh cÅ©ng cưá»i vui theo bà . Nhưng chốc lát xe đến khu Vạn Hoa, bà má»›i ngẩn ngưá»i ra! Ãúng như ông Tuyá»n đã nói: khu nà y không còn phồn hoa náo nhiệt như thá»i trước nữạ Bà Phương vốn định đưa Thanh Thanh và o ăn trưa ở má»™t tá»u lần lá»›n, nhưng lúc nà y chẳng có lầu quán nà o ra hồn.
Xe chạy lượn lá» quanh quẩn cả giỠđồng hồ. Thanh Thanh nhìn và o bảng số thấy đã hết hÆ¡n trăm đồng tiá»n xe, liá»n bảo tà i xế chạy tá»›i khu Tây Môn. Ãến đây, nà ng trả tiá»n xe, cùng bà Phương và o ăn cÆ¡m ở má»™t tá»u quán tương đối yên tÄ©nh.
Trong khi trò chuyện, bà Phương, vẫn tá» ra nhá»› tiếc những ká»· niệm du ngoạn khu Vạn Hoa, cách nay mưá»i mấy năm. Bà bảo Thanh Thanh:
- Hồi nãy bác quên mất: chúng ta chỉ má»›i dạo quanh mấy phố xá cá»§a khu Vạn Hoa, mà chưa tìm thấy xuống bá» sông. Ở đấy má»›i mát mẻ dá»… chịụ Váºy chiá»u nay hãy trở lại đây, để bác thá» tìm lại cảnh sắc cÅ© xưạ
Lần thứ hai trở lại khu Vạn Hoa để “hoái cổâ€, bà Phương bảo Thanh Thanh mướn xe xÃch lô, chứ không Ä‘i taxi nữạ Xe đến cầu Trung Hưng, chạy vòng qua dạ cầu, rẽ vá» bên trái, bá»—ng cặp mắt cô gái sáng lên vì “cảnh lạâ€: Nhà cá»a nhá» bé, cÅ© kỹ như được cất lên từ trăm năm qua! Có những ngưá»i thợ rèn cởi trần, vác búa Ä‘áºp xuống những khối sắt cháy đỠtrên Ä‘i, khiến ánh lá»a bắn tung tóẹ Có những ông lão đầu bạc phÆ¡, cùng vá»›i con cháu ngồi bôi hồ dán giấy xanh, Ä‘á», tÃm, và ng, lên những khung trẹ Ãây là những nhà lầm đồ hoa man. Ngưá»i ta là m đủ thứ để ngưá»i sống gá»i cho ... ngưá»i chết dưới cõi âm! Nà o nhà cá»a nhiá»u tầng lầu, nà o xe hÆ¡i xe đạp, nà o áo quần, nà o khăn mà n, nà o bà ghế, giưá»ng, tá»§ ...
Lâm Thanh Thanh là cô gái sinh trưởng ở hải ngoại, Từ nhá» quen mắt vá»›i nhà cá»a cao rá»™ng, đưá»ng phố thênh thang, cuá»™c sống đầy đủ tiện nghi Tây Phương. Nay lần đầu tiên nà ng được trông thấy cảnh sống cá»§a dân lao động trong xóm nghèo cÅ© kỹ, thì bà Phương lại lên tiếng ... hoà i cổ:
- Chỉ còn khu nà y là giữ được hình ảnh thà nh phố xưạ
Lát sau, chiếc xÃch lô Ä‘ang ì ạch tiến trên con đưá»ng cháºt hẹp, bá»—ng ngưá»i phu xe già nhảy vá»t xuống đất, đỠnghị:
- Thôi, xin quay trở lại thôi chứ?
- Tại sao không Ä‘i vá» phÃa nà y nữả (Thanh Thanh bỡ ngỡ há»i)
- Ở ... ở bên đó chẳng có gì đáng xem đâu!
Bà Phương tức mình gắt lên:
- ô hay! Có gì đáng xem hay không đáng xe, chúng tôi đâu cần ông chỉ vẽ?
Ngưá»i phu xe luống tuổi dẩu má» bá»±c bá»™i, nhưng cÅ©ng phải tuân theo lá»i khách, ông ta lại leo lên yên, đạp xe tiến và o nữạ Ãến khúc rẽ quặt vá» bên phải thì đưá»ng gồ ghá», đá giăm lởm chởm kêu lạo sạo ...
Ãoạn phố nà y chẳng có xe cô nà o qua lại, chỉ thấy đà n ông con trai Ä‘i nghênh ngang lượn lá», trông mặt mÅ©i ai nấy Ä‘á»u hà hởn, lấc cấc! Trông thấy má»™t chiếc xÃch lô vá»›i hai phụ nữ ăn váºn sang trá»ng tiến và o, má»i cặp mắt Ä‘á»u sáng lên, nhìn xoi móị Ãặt biệt là bá»n trai trẻ, há» nhìn cô gái xinh đẹp vá»›i ánh mắt tháºt sá»— sà ng.
Bà Phương và Thanh Thanh má»›i đầu còn chưa nháºn thấy, vì cả hai còn báºn hướng mắt nhìn vá» phÃa tay mặt, trông ra con đệ Bên ngoà i bỠđê là cảnh trá»i xanh nước biếc vá»›i mây trắng lững lá» ... chẳng khác bức há»a tuyệt vá»á»‹
Ãến khi Thanh Thanh quay nhìn lại phÃa trái, nà ng má»›i giáºt mình hoảng hốt, buá»™t miệng kêu thét lên: “ối chao!â€
- Cái gì thế?
Bà Phương vá»™i quay đầu nhìn lại, và bản năng tá»± vệ khiến bà toan choà ng tay ôm chặt lấy Thanh Thanh! Tuy bà kịp thá»i ngừng lại, nhưng bà cÅ©ng trố mắt ngẩn ngưá»i khi nháºn thấy cảnh tượng khác thưá»ng nÆ¡i đâỵ
Bà thầm hối tiếc trong lòng: “tại sao mình lại đưa con Thanh và o khu phố nà ỷ Khu nà y là nÆ¡i trú ngụ cá»§a hạng ngưá»i thế nà o trong xã hộỉ â€
Nhìn qua dãy nhà dà i gồm những căn phòng nhá» hẹp và đá»u Ä‘á»u như nhau, gắn những bóng đèn xanh biếc, giữa ban ngà y vẫn sáng rá»±c trước cá»§a ... bà đã Ä‘oán được ná»a phần sá»± tháºt. Bên trong các cá»a, là những bóng đèn đủ mà u xanh Ä‘á». Má»—i nhà có dăm bảy cô gái son phấn lòe loẹt, áo quần cÅ©n cỡ hỡ hang. Những cô lá»›n nhất và o khoảng từ hai mươi lăm đến ba mươi tuổị Các cô non trẻ nhất chỉ và o khoảng mưá»i lăm, mưá»i sáụ Tất cả Ä‘á»u mắt la mà y lét sẵn sà ng đón bướm chá» ong. Thỉnh thoảng lại có má»™t cô từ má»™t căn nhà , thò mặt ra cá»a, hoặc lấp ló sau chấn song, kêu gá»i bá»n trai Ä‘i ngoà i đưá»ng vá»›i những lá»i lẽ dâm ô tục tÄ©u!
Nháºn rõ bản chất lÅ© ngưá»i ở đây, Thanh Thanh đỠbừng đôi má, bứt rứt cuống quÃt như ngưá»i ngồi trên bà n chông lá»a bá»ng. Bà Phương cÅ©ng bối rối không kém, láºp tức bảo ngưá»i phu xe đạp gấp Ä‘i nÆ¡i khác ...
Ra thoát khá»i khu nhà điếm ra, bà Phương bảo Thanh Thanh trả cho ngưá»i phu xe ba mươi đồng, và gá»i chiếc taxi chạy vá» nhà .
Dá»c đưá»ng, bà bảo nà ng:
- Cái chuyện Ä‘i “lạc đưá»ng†hôm nay, chỉ có bác và cháu biết vá»›i nhau thôi, nghe! Chá»› nói hở cho má»™t ngưá»i thứ ba nà o hay biết!
- Cháu xin nhớ, cháu hiểu rồi ...
Nà ng đáp lá»i, và đôi má lại đỠá»ng lên lần nữa
Tà i sản của quykiemtu
27-09-2008, 02:32 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 8
Hôm ấy Uyển Hoa Ä‘i ghi tên thi cá» tháºt dá»… dà ng nhẹ nhõm. Nà ng Ä‘i vá»›i các bạn cùng lá»›p, có vị giáo sư già hướng dẫn, lại có Trần Kiến Quốc Ä‘i kèm giúp đỡ.
Má»›i mưá»i giá» sáng, nà ng đã khoan khoái nắm cánh tay Kiến Quốc, “giung giăng giung giẻ†ra khá»i cổng bá»™ Giáo dục.
Hắn cố ý định đưa nà ng ra hồ BÃch Ãầm hoặc khu cá»a Ãông bÆ¡i lộị Nhưng nà ng Ä‘ang muốn vá» nhà gấp. Nà ng chắc mẹ nà ng đưa Thanh Thanh Ä‘i ghi tên, cÅ©ng đã xong trước mưá»i hai giá» rồị Nà ng muốn vỠđể há»p mặt trò chuyện vá»›i cả nhà cho tháºt vui vẻ.
Nhưng nà ng có ngỠđâu, đã mưá»i má»™t giá» rưỡi, vỠđến nhà vẫn chẳng được gặp những ngưá»i mà nà ng muốn gặp: Ngoà i các thầy thợ là m việc trong hãng, chỉ có con sen Lệ Quyên và ngưá»i đầu bếp ở nhà trong! Mẹ nà ng, Thanh Thanh và ông Tuyá»n Ä‘á»u chưa vá». Quốc Hùng đã Ä‘i đến nhà bạn chÆ¡i từ sáng sá»›m.
Uyển Hoa đưa Kiến Quốc lên lầu, thấy bốn bá» vắng ngắt, nà ng phát ngượng vá»›i hắn. Nà ng má»i hắn và o ngồi trong phòng khách, lá»›n tiếng kêu Lệ quyên Ä‘em khăn mặt dấp nước nóng và o để nà ng và hắn lau mồ hôi mặt, kế nà ng lấy tá» báo đưa cho hắn xem, rồi thừa dịp lui vá» buồng riêng thay quần đổi áỠNà ng cởi bá»™ áo nữ sinh, và lại mặc cái rốp đầm mầu và ng và o mình, cái rốp nà ng đã mặc để Ä‘i chÆ¡i vá»›i hắn bữa hôm má»›i Ä‘i du lịch trở vá». Nà ng đánh qua loa chút phấn lên má, yểu Ä‘iệu bước ra phòng khách, bá»—ng nà ng ngây ngưá»i chán ngán khi thấy ngưá»i nhà chưa má»™t ai trở vá». Chỉ có trÆ¡ má»™t mình Kiến Quốc ngồi đó, Ä‘ang chăm chú xem tá» nháºt báỠNà ng nhón chân Ä‘i ra cầu thang, ngó xem bên dưới, thấy cô sen Ä‘ang bước lên lầụ Nà ng nóng nảy há»i:
- Bà vá»›i má»i ngưá»i chưa ai vá» hả?
Lệ quyên đáp:
- Chỉ má»›i có ông Tuyá»n vá» thôị ông ấy cho hay: Bà đưa cô Thanh Thanh Ä‘i dạo chÆ¡i khu Vạn Hoạ
CÆ¡n ghen ngầm nổi lên. Nà ng buồn vô hạn: mẹ nà ng đã có Thanh Thanh rồi, nên đã quên hẳn nà ng! Lệ Quyên khẽ há»i:
- Có cáºu Quốc đến chÆ¡i, cô cần bảo nhà bếp là m thêm món ăn không, thưa cổ
- Khá»i cần. Trái lại, chỉ có hai chúng tôi ăn, nên là m Ãt Ä‘i, và tùy tiện, món gì cÅ©ng được.
Nà ng trở và o phòng khách, cố gượng nụ cưá»i bảo Kiến Quốc:
- Trưa nay chúng ta ăn cÆ¡m ở nhà , anh nhé! Như váºy vừa thong thả dá»… chịu, vừa được tá»± do, vì chỉ có hai chúng ta ăn thôị
- Tốt lắm. CÆ¡m nước rồi, anh sẽ má»i em Ä‘i chơị
Xế chiá»u hôm ấy, hai ngưá»i bà n tÃnh qua loa, rồi quyết định ra hồ BÃch Ãầm bÆ¡i lộị
Ra đến nÆ¡i, Uyển Hoa lại đổi ý. Nà ng kêu quá mệt, ngại lá»™i xuống nước, và đòi mướn thuyá»n chèo chơị Hắn bèn chiá»u ý nà ng, không má»™t lá»i bà n lạị
Dưới ánh nắng chiá»u và ng, trên là n nước biếc, BÃch Ãà m lúc ấy đông đảo những tà i tá» giai nhân, nà o những cặp dìu nhau, Ä‘uổi nhau dưới hồ, nà o những nhóm tụ táºp cưá»i nói trên bá», đủ mầu áo tắm rá»±c rỡ, vô cùng đẹp mắt.
Kiến Quốc là má»™t tay chèo thuyá»n rầt cừ. Hắn nắm hai mái chèo, đưa con thuyá»n uốn éo len lách qua những thân hình nẩy nở, những cánh tay, cặp giò thon đẹp cá»§a đám ngưá»i bÆ¡i lá»™i ... Lách qua chá»— ấy rồi, hắn chèo mạnh cho thuyá»n lướt phăng phăng ra ngoà i xẹ
Lát sau thuyá»n hai ngưá»i tiến đến giải bá» phÃa thượng lưu, vá»›i đồi xanh in bóng nước biếc. Vá» bên tay mặt, có má»™t cái bãi nho nhá», những cây dù xanh, Ä‘á», tÃm và ng chống lên lố nhố như những cây nắm khổng lồ.
Kiến Quốc buông chèo tạm nghỉ, đưa khăn lau mồ hôi, sung sướng ngắm nhìn Uyển Hoa ngồi ở đầu thuyá»n, dưới cây dù nhá». Nà ng như Ä‘ang mÆ¡ má»™ng, thả hồn và o cảnh đẹp thiên nhiên. Hắn khẽ gá»i:
- Hoa em!
Nà ng chưa nghe ra, hắn phải gá»i lá»›n hÆ¡n, nà ng má»›i như bừng tỉnh:
- Dạ? ... A! ...
- Em nghÄ© ngợi gì mà như xuất thần váºá»·
Nà ng mỉm cưá»i kÃn đáo, tay kéo mép áp xuống theo tiá»m thức.
- Hoa Æ¡i! Nói tháºt vá»›i anh đị Gần đây em có tâm sá»± gì u uẩn?
- Em? (Nà ng nhoẻn miệng tươi cưá»i) Anh thá» nghÄ© xem: em đâu còn tâm sá»± gì nữả mà tại sao tá»± dưng anh lại há»i em như thế?
- Anh thấy em bơ thỠbất an trong lòng thế nà o ấỵ
Nà ng lưá»m hắn:
- Nhà tâm lý há»c cá»§a tôi Æ¡i! Ãịnh Ä‘em tôi ra là m việc thà nghiệm, phải không?
- Ãừng “hà nh†anh như thế, Hoa Æ¡i! Chỉ vì anh quá quan tâm đến tình trạng tâm thần cá»§a em, nên anh phải há»á»‹
Nà ng cảm kÃch vì tình yêu cá»§a hắn, đưa ánh mắt, nhìn trìu mến, như để tạ Æ¡n. Hắn trở lại vui vẻ, hăng hái chèo mạnh cho thuyá»n lướt trên mặt nước.
Dạo chơi một hồi nữa, như cảm thấy quá tịch mịch, hắn cất tiếng trò chuyện cho vui:
- Hoa à ! Anh có má»™t ông cáºu ở bên Mỹ, em biết chưa nhỉ?
Nà ng mỉm cưá»i đáp:
- Rồị Anh đã có lần kể cho em biết. dưá»ng như ông ấy dạy ở má»™t trưá»ng đại há»c tại miá»n Nam tiểu bang California phải không?
- Phảị Gần đây ông có gá»i vá» cho anh má»™t lá thư rất dà ị
- Thế á»
- Trong thư, ông ká»… rõ rà ng vá» tình hình trưá»ng ấy (hắn mỉm cưá»i kể tiếp) và ông há»i anh rằng: sau khi tốt nghiệp ở nưóc nhà , anh có muốn qua bên ấy du há»c để tiến thêm nữa chăng ...
Câu chuyện tháºt bất ngỠđối vá»›i nà ng, vì nà ng xem đấy là việc quan trá»ng. Và nà ng bắt đầu bối rốị Tuy nhiên, nà ng cố gượng cưá»i:
- Mừng cho anh nhé! Bằng rà y năm tới, có lẽ anh đang sống ở Hoa kỳ rồị
Hắn không nháºn ra thâm ý câu nói cá»§a nà ng. Hắn tiếp tục ká»…:
- Cáºu mợ anh không có con cái nà o cả. Sống mưới mấy năm qua ở Mỹ quốc, ông bà cảm thấy rất cô tịch. Cho nên ông bà coi việc anh tốt nghiệp ở nước nhà và xuất ngoại du há»c, như việc cá»§a chÃnh ông bà . Và hiện nay ông bà đang sốt ruá»™t chỠđợị
- Anh tháºt tốt phúc, nên có được ông cáºu bà mợ yêu mến như con ruá»™t. Váºy, ngà y anh Ä‘áºu bác sÄ©, tiến sÄ©, hoặc thạc sÄ© ở bên ấy rồi, chắc ông bà giữ lại luôn, không cho anh vá» nước nữạ
Hắn lắc đầu nói quả quyết:
- Ãiá»u đó chắc không thể được. Dầu cáºu mợ anh có muốn thế, ba má anh cÅ©ng chẳng khi nà o chịụ Em nhá»› rằng: ba má anh cÅ©ng chỉ có má»™t mình anh!
Nà ng vui vẻ bảo:
- Rõ là “con và ng con ngá»câ€! Có lẽ anh là ngưá»i được trá»i cưng đặc biệt, con duy nhất cá»§a cha mẹ, cháu độc nhất cá»§a cáºu mợ.
- Cứ như em nói (hắn cưá»i) anh chẳng là “viên ngá»c sống†hay saá»
Nà ng phá lên cưá»i khanh khách, trá» tay và o mÅ©i hắn:
- Danh từ “hòn ngá»c sống†là do miệng anh tá»± xưng đấy nhé. Em chỉ nói: anh là “hòn ngá»c cá»§a cha mẹ†anh thôị
- Ãâu phải chỉ có váºá»· anh là đứa con má»™t cá»§a dòng há» Trần đã “ba Ä‘á»i con má»™tâ€, và lại là đứa duy nhất cá»§a ông bà ngoại nữạ Bà ngoại anh đã dặn từ trước. Sau nà y, anh lấy vợ sinh con, khi đặt tên cho con thì phải nhá»› lấy tên há» Từ bên ngoại là m “chữ lót†đặt và o sau chữ há» Trần, thà dụ “Trần từ anh DÅ©ng, †“Trần từ lệ Hoa†...
Nà ng bỗng đỠmặt, gượng nói pha trò để đánh lạc hướng:
- Như váºy, mai mốt anh Ä‘i há»i má»™t ngưá»i khác là m vợ, anh nên nói rõ Ä‘iểm nà y cho gia đình ngưá»i ta biết trước. Nếu không, sau nà y vợ anh không chịu đặt tên con vá»›i chữ “lót†há» Từ, lại đòi đặt tên há» vợ anh là m chữ “lótâ€. Rồi bà ngoại anh sẽ nổi giáºn, “hưng binh phạt tá»™i†đấy!
Hắn nghe nà ng nói, bá»—ng giáºt mình, buá»™t miệng lẩm thẩn nói:
- Ãi há»i “má»™t ngưá»i khác†là m vợ?
Nà ng cảm thấy hối tiếc vì câu nói đùa cá»§a mình. Câu nà y có thể bị hắn hiểu lầm hai cách, mà cách nà o cÅ©ng không hay cho nà ng. Hoặc hắn có thể nghÄ© rằng nà ng khôing thÃch hắn nữa, nên ngầm khuyên hắn Ä‘i kiếm má»™t cô gái khác để cầu hôn. Hoặc hắn có thể nghÄ©: Nà ng nói thế là có ý thúc giục hắn nên sá»›m sá»›m ngá» lá»i cầu hôn để cưới nà ng là m vợ. Nếu hắn hiểu lầm cách thứ hai nà y, thì cà ng không tốt cho nà ng: là m thân con gái, dù đến thế nà o Ä‘i nữa, cÅ©ng không bao giá» nên mở miệng thúc giục ngưá»i yêu sá»›m cầu hôn và cưới mình.
Kiến Quốc vốn rất thông minh tinh ý, nên vừa thoáng phát hiện nét đăm chiêu nhăn nhó trên mặt nà ng, hắn đã hiểu ngay ná»—i hối tiếc cá»§a nà ng. Hắn liá»n gác bá» chuyện nà y nói lảng sang chuyện khác:
- à sao vừa rồi em lại ghi tên há»c ban C?
- Em muốn theo ngà nh điện hóa nông nghiệp.
- Thế thì tương lai em cũng có thể xuất ngoại dễ dà ng! Hay lắm!
Câu chuyện xoay hẳn qua vấn đỠhá»c hà nh ...
Và sau má»™t hồi nghe hắn dá»± tÃnh vá» tương lai, nà ng má»›i thấy rõ hy vá»ng cá»§a hắn là : được cùng nà ng du há»c và sống vá»›i nhau trên đất Mỹ.
Lòng lâng lâng vì trút hết má»i nghi ngá» thắc mắc, nà ng trở lại tươi cưá»i vui vẻ như cÅ©. Tóm lại, buổi Ä‘i chÆ¡i hôm ấy đã cá»§ng cố thêm tình thân ái giữa hắn và nà ng.
Tà i sản của quykiemtu
27-09-2008, 02:35 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 9
Bị má»™t phen giáºt mình sợ sệt và đi lầm và o khu phố buôn hương bán phấn, bà Phương và Thanh Thanh vá»™i vã kêu xe trở vá». VỠđến nhà , đã ba giá» chiá»á»¥ Hai ngưá»i và o phòng, được Lệ Quyên bưng hai cháºu nước rá»a mặt và o táºn nơị Sau đó cô vừa giúp chá»§ thay áo vừa thá» thẻ thưa lại má»i việc; cô nói Uyển Hoa và Kiến Quốc đã vá» rồị Cô Hai lại phá lệ thưá»ng, má»i cáºu bạn ăn cÆ¡m trưa tại nhà . Và ăn xong, lại đưa nhau ra hồ BÃch Ãà m dạo chÆ¡i rồị
Bà Phương vừa buông cái khăn lau xuống, vừa đáp mơ hồ:
- Ừ. ÃÆ°á»£c rồi ... con Hoa hôm nay cÅ©ng ghi tên xong rồị
Thanh Thanh thấy thế, lại băn khoăn áy náy: bà chá»§ quên bẵng cả việc há»c hà nh thi cá» cá»§a con gái, chỉ biết chăm lo cho nà ng, thì e rằng sá»± hiểu lầm cá»§a má»i ngưá»i cà ng tăng thêm. Nà ng đăm chiêu nét mặt, ngồi xuống cạnh giưá»ng.
Bà Phương cÅ©ng ngồi đăm đăm má»™t lát, rồi bá»—ng đổi ra tươi cưá»i, bảo nà ng:
- Con Hoa cÅ©ng chẳng lấy là m lạ bác không Ä‘i vá»›i nó. Vì đã có thêm thằng Quốc Ä‘i kèm giúp nó việc ghi danh. Hắn còn đắc lá»±c gấp mưá»i bác nữạ Ãó, cháu thấy không, việc xong rồi, chúng nó vui thÃch, chúng nó kéo nhau ra hồ BÃch Ãà m chÆ¡i rồị
Thanh Thanh lẩm nhẩm như nói một mình:
- Nghe anh Hùng nói: há»c sinh Kiá»u Bà o hồi hương thi cá» khác vá»›i há»c sinh quốc ná»™i, nên cháu cứ tưởng Hoa không cùng ghi tên hôm naỵ Nếu biết, nhất định cháu xin bác Ä‘i vá»›i cô ấy rồị
Bác Ä‘i kèm nó, phá»ng được tÃch sá»± gì? Già yếu lẩm cẩm, Ä‘i theo chỉ gây thêm vướng báºn cho các cô thôị
- Không phải thế. Cháu e rằng bác đi với cháu thì cô ấy không vuị
Như sợ nà ng lại đem chuyện đạo lý ra nói dà i dòng, bà giả bộ bực tức, lạnh lùng nói:
- Bác chừng nà y tuổi đầu rồi, dá»… thưá»ng còn phải ra sức “là m vui lòng†con cái nữa saá»
Nà ng tưởng bà bá»±c tức tháºt, phải gác chuyện ấy lại, gượng nụ cưá»i ngượng ngáºp chưa biết phải nên xoay qua chuyện gì ... bá»—ng nghe có tiếng gõ cá»a “cạch cạch". Hai ngưá»i lấy là m lạ: Lệ Quyên đã lần lượt bưng hai cháºu nước ra rồị Váºy thì ai và o là m gì đâỷ Bà Phương lên tiếng há»i:
- Ai đấỷ
- Con ạ.
Thì ra tiếng Quốc Hùng, Thanh Thanh vá»™i bước ra mở cá»a, và thấy Quốc Hùng ăn váºn âu phục chỉnh tá», đầu chải chuốt bóng láng, chiếc cà vạt mà u và ng sá»c đỠtrước ngá»±c vó cà i cái kim và ng nháºn há»™t bÃch ngá»c, do chÃnh ông Thà nh, ba cá»§a Thanh Thanh tặng. Vừa thấy nà ng mở cá»a, hắn đã mỉm cưá»i bẽn lẽn. Nà ng nhá» nhẹ há»i vá»›i giá»ng rất êm rai:
- Anh và o chứ?
Hắn há»i lại, còn nhá» nhẹ hÆ¡n nà ng:
- Má tôi có trong nà y không hả cổ
Nà ng gáºt đầu, bà Phương nghe lá»t tiếng con, liá»n há»i lá»›n:
- Hùng đó hả? Có chuyện gì đó, con?
Hắn hÆ¡i le lưỡi nhìn nà ng, tỠý sợ sệt, rồi mỉm cưá»i Ä‘i sát qua mình nà ng mà bước và o phòng. Nà ng cÅ©ng Ä‘i theo hắn, trở và á»
Thấy con trai và o, bà Phương tá» ra nghiêm nghị hÆ¡n, ngồi bệ vệ trên chiếc ghế gá»— quÃ, há»i:
- Con cần há»i mẹ việc gì hả?
- Thưa, há»i cô Thanh ạ (Hắn gượng cưá»i không tá»± nhiên). Hôm nay cô ghi danh thế nà o, hả cổ
Bà Phương không để nà ng đáp, bà nói trước:
- Cô ấy đã ghi tên xong rồị
Thế là Quốc Hùng như bị chặn há»ng, chẳng còn biết nói gì hÆ¡n. Hắn đứng trÆ¡, tiến lui Ä‘á»u khó, vô cùng ngượng ngáºp; mồ hôi tuôn đầm trên trán.
Bà Phương nhìn hắn từ đầu đến chân, chau mà y ná»i:
- Trá»i nóng ná»±c thế nà y, mà con mặc nhiá»u áo quá.
Hắn đỠmặt, ấp úng:
- Tối nay, có đám cưới anh bạn, con phải đi dự tiệc.
- Thế, đã đưa lễ mừng tới chưả
- Con nhá» chú Tuyá»n sai ngưá»i Ä‘em đến nÆ¡i rồị
Bà ngước mắt nhìn và o mặt hắn:
- Chỉ có váºy thôỉ
Hắn ngượng quá, những muốn thăng thiên hay độn thổ cho rồi, nên láºp tức “vâng ạ†rồi bước nhanh ra khá»i phòng mẹ.
Thanh Thanh đứng nhìn cảnh đối thoại giữa hai mẹ con, lòng rất áy náỵ Bấy giá» nà ng bất chấp, bà Phương, nà ng gá»i lá»›n tiếng:
- Anh Hùng ơi!
Và nà ng bước như chạy theo hắn ra ngoà ị
Ãến chá»— hà nh lang, nà ng theo kịp. Hắn quay nhìn, mặt mà y đỠran, mồ hôi đầm đìạ Nà ng vừa thở vừa nói:
- Anh Hùng! Tôi cảm ơn anh đã quan tâm đến việc ghi tên của tôị
- Không có chi, cô à !
Hắn rút khăn lau mồ hôi, để che dấu vẻ ngượng nghịu:
- Nhân lúc Ä‘i qua cá»a phòng má tôi, tiện thể há»i thăm và i lá»i váºy thôị
Nà ng nghÄ© rằng: nà ng nên kiếm câu chuyện, đứng nói vá»›i hắn má»™t lúc, để hắn có đủ thá»i giá» lấy lại thái độ tá»± nhiên:
- Hồi sáng, anh đã ra đi một lần rồi, phải không?
- Vâng.
- Sáng đi mừng, tối đến dự tiệc rượủ
Hắn ngá»› ngưá»i ra, bá»—ng báºt lên cưá»i sằng sặc. Hắn cố nén tiếng cưá»i, nói nhá» vá»›i nà ng:
- Tháºt ra, thì ngà y mai má»›i có tiệc rượu, nhưng vừa rồi má tôi đột ngá»™t há»i tại sao ăn váºn chỉnh tá», tôi khó thốt lá»i quá, đà nh Ä‘em chuyện ngà y mai nói và o hôm nay váºá»·
Thanh Thanh thấy hắn nói hay hay, báºt lên cưá»i ha hả. Hắn cÅ©ng cưá»i vá»›i nà ng. Cưá»i là liá»u thuốc bổ tốt nhất trên Ä‘á»i, và sau khi cưá»i hả hê, Quốc Hùng trở lại tá»± nhiên như cÅ©.
- Hôm ná», tôi ở trong phòng, chẳng có việc gì để là m, bác thì Ä‘ang ngá»§, tôi tẩn mẩn giải trà bằng cách: chiếu theo phương pháp là m đẹp có dạy trong sách báo mà hóa trang rồi sá»a sẵn quần áo, Ä‘i lại xoay chuyển trước gương ... Tôi thấy mình giống như má»™t cô đà o xi-nê xấu xà nhất. Tôi lại lấy cái thá»i phấn xanh, đánh quầng mắt cho Ä‘en. Không ngá» lúc ấy bác đã nhẹ nhà ng ngồi dáºy, không má»™t tiếng động, bác rón rén bước đến đứng phÃa sau! Vừa trông thấy gương mặt bác xuất hiện trong gương, tôi giáºt nẩy mình, nhảy nhá»m ngưá»i lên. Bấy giá», bác cÅ©ng nghi hoặc há»i tôi má»™t câu, tương tá»± như há»i anh hôm nay váºy: “cháu trang Ä‘iểm đẹp như váºy, để là m gì đâỷ†Anh biết tôi trả lá»i thế nà o không?
Hắn Ä‘ang vui sướng vì được nà ng biểu đồng tình, trò chuyện thân máºt, nên khoái chà cưá»i đáp:
- Có phải cô cÅ©ng trả lá»i như tôi vừa trả lá»á»‰ Rằng cô trang Ä‘iểm để Ä‘i ăn cá»—, uống rượủ
Nà ng lại cưá»i sằng sặc, lắc đầu:
- Ãâu có được? Bác dư biết tôi má»›i vá» Ãà i Loan lần đầu, không quen biết má»™t ai khác.
- Thế thì ... tôi xin chịu, không đoán được.
- Bấy giá» tôi trả lá»i thế nà y ... (Nà ng cưá»i chúm chÃm có vẻ thÃch thú) Tôi trả lá»i rằng: “cháu thá» trang Ä‘iểm kỹ cà ng má»™t phen, để xem, nếu mình cố gắng hết sức là m đẹp thì có thể giảm cái xấu Ä‘i được mấy phần?
- Má tôi có tin lá»i cô không?
- Sao bác lại không tin? (Nà ng dạn dĩ nói) Tôi vốn xấu xà mà !
- Không! Trái hẳn lại (Hắn nhìn và o mắt nà ng, thà nh thá»±c nói) Cô xinh đẹp vô cùng. Cô Thanh à ! Cô là ngưá»i con gái đẹp nhất mà tôi được thấy trên Ä‘á»á»‹
- Anh diễu tôi rồi!
Nà ng cảm thấy tơ lòng rung động, nhưng trấn tĩnh tinh thần, nói:
- Anh không nên chế diễu tôi mới phảị
Cuối câu nói, giá»ng nà ng có vẻ trang trá»ng nghiêm chỉnh hÆ¡n. Hắn rất thông minh, tình ý, nên đỠbừng mặt, vá»™i đánh lạc vấn đỠbằng cách trở lại câu chuyện nà ng kể dở:
- à , cô chưa kể hết: Má tôi nghe cô trả lá»i như váºy rồi là m saá»
- Chẳng là m sao cả. Hóa trang xong tôi Ä‘i rá»a mặt coi như không có việc trang Ä‘iểm. ÃÆ°Æ¡ng nhiên, bác cÅ©ng chẳng nói gì thêm.
- Cô Thanh à ! (Hắn di di đầu mÅ©i giầy trên sà n nhà nói vá»›i giá»ng rất thà nh khẩn) Trong thâm tâm, tôi phục cô vô cùng. Cô hòa hảo mà tinh tế, trong trắng rất thẳng ngay và rất tốt bụng. Cho nên cô đối xá» vá»›i ai cÅ©ng rất êm đẹp, gần gÅ©i vá»›i ai cÅ©ng được cảm mến. Cô thấy đó, từ hôm cô đến nhà tôi, má tôi vui sướng vì cô, đến ná»—i thay đổi cả tÃnh tình và thói quen. Nhá»› lại, sau ngà y ba tôi qui tiên, má tôi chỉ còn biết sống đơn độc trong phòng riêng, bà không buồn bước chân ra đến ngoà i; cả năm chưa thấy bà nở má»™t nụ cưá»i trên môị Ngà y nay có cô bên cạnh, má tôi như biến thà nh má»™t ngưá»i khác hẳn. Chẳng những bà cưá»i nói suốt ngà y, mà còn Ä‘i vá»›i cô đến táºn Bá»™ ná» sở kia, để ghi tên cho cô lại đưa cô Ä‘i dạo chÆ¡i khắp thà nh phồ. Vá» Ä‘iểm nà y, là con trai con gái cá»§a bà , chúng tôi phải lấy là m thẹn thầm. Và chúng tôi phải cảm Æ¡n cô, khâm phục cá»™
Nà ng thấy hắn nói hợp tình hợp lý, tá» ra rất biết Ä‘iá»u thì lấy là m cảm động. Và hắn còn có vẻ giải bầy tâm sá»± kÃn đáo nữạ
Nà ng dùng ánh mắt nghiêm trang kÃnh trá»ng để nhìn hắn. Ãây là lần đầu tiên, kể từ hôm đến ở nhà nà y, nà ng cảm thấy nhẹ lòng như trút được gánh nặng. Dù bà Phương tá» ra hiểu lòng nà ng, dù Uyển Hoa cư xá» thân máºt vá»›i nà ng cho đến ông Tuyá»n và Lệ Quyên ân cần tiếp đãi hầu hạ nà ng ... cÅ©ng chưa ai khiến nà ng đẹp lòng hả dạ bằng Quốc Hùng. Chỉ má»™t câu nói cá»§a hắn như trên, đủ cho cánh cá»a lòng cá»§a nà ng phải hé mở, đón nháºn sá»± thà nh tháºt chà tình.
Bấy giá» nà ng vui sướng vì câu nói cá»§a hắn, nhưng chẳng biết nói gì hÆ¡n, chỉ nhìn hắn mỉm cưá»á»‹ Hắn chăm chú nhìn nà ng, ân cần há»i:
- Ngà y thi sắp đến rồi, cô vẫn Ä‘i há»c lá»›p luyện thi Ä‘á»u Ä‘á»u đó chứ?
- Tôi đang định đem vấn đỠnà y bà n với anh, xem thế nà o ...
Hắn há»i vấn đỠra sao, nà ng kể rằng: há»c lá»›p tối không mấy bổ Ãch. Ãà nh rằng mấy vị giáo sư dạy rất chăm chỉ, nhưng không hợp vá»›i trình độ cá»§a nà ng. Các thầy dạy Ä‘á»u Ä‘á»u các môn, nhưng có những môn nà ng thấy không cần thiết phải há»c thêm, có môn lại thiếu thấu đáo, khôeng đáp ứng đúng như cầu há»c há»i cá»§a nà ng.
Hắn chăm chú nghe, gáºt gáºt đầu:
- Trình độ cá»§a cô so vá»›i các há»c sinh ở đây không giống nhaụ Há»c như thế tháºt không bổ Ãch. Chi bằng ở quách nhà tá»± ôn tá»± luyện những môn mình còn kém, khá»i phà thì giá» cắp sách đến lá»›p.
Nà ng do dự ngần ngừ:
- Nhưng mà ... tá»± luyện ở nhà , tôi không nắm vững thá»i giá».
- Thì ghi rõ má»™t thá»i dụng biá»…u, vá»›i giá» nghỉ, giá» há»c nhất định.
Nà ng mỉm cưá»i duyên dáng, lại có phần ngây thÆ¡:
- Nhưng ai là ngưá»i đốc thúc cho tôi phải theo đúng giá» giấc?
- Má tôi đó!
Nà ng cưá»i khúc khÃch:
- Ãốc thúc là m saá» Tôi há»c bà i trong phòng, cứ yên tÄ©nh được mươi phút, bác lại ngồi dáºy nói chuyện, và thưá»ng nói hết cả buổị
Hắn mỉm cưá»i tinh nghịch:
- Thì cô thưa rõ vá»›i cụ hay rằng: Hãy đợi đến khi thi Ä‘áºu xong xuôi, cụ sẽ tha hồ nói chuyện.
- Nà ng cũng tinh nghịch không kém:
- Anh và o nói giùm với bác cho tôi nhé?
Cả hai lại cùng cưá»á»‹ Cà ng vui cưá»i, há» cà ng thân máºt vá»›i nhau hÆ¡n. Rồi nhá»› cái tối hôm nà ng và o phòng hắn nhá»› hắn chỉ vẽ bà i toán, hắn trổ can đảm đỠnghị:
- Hay là ... để tôi tình nguyện là m ông thầy giáo dục tại gia cho cổ
Nà ng chỉ mong có thế. Láºp tức sốt sắng há»i:
- Tháºt không? Tháºt đấy chứ, anh Hùng? Anh bằng lòng dạy tôi á»
Thấy nà ng phản ứng nồng nhiệt, hắn mừng như mở cỠtrong bụng. Nhưng hắn còn e ngại một chút. Hắn cúi nhìn xuống mũi giầy, trầm ngâm một lát, rồi bảo nà ng:
- Tôi rất sẵn sà ng. Nhưng tốt hÆ¡n hết, cô hãy thưa vá»›i má tôi má»™t lá»i, nói cho cụ hay rằng: há»c lá»›p tối chẳng Ãch lợi gì. Mặt khác, tôi hiện Ä‘ang được nghỉ, chẳng phải là m gì. Thêm nữa, tôi đã có nhiá»u kinh nghiệm thi cá».
Hắn nói má»™t lá»i, nà ng vâng dạ má»™t tiếng. Cứ như nà ng nghÄ© bà Phương lẽ nà o cấm Ä‘oán hắn không cho dạy nà ng. Má»™t việc có lợi cả hai ba mặt như thế, hẳn bà chấp nháºn dá»… dà ng. Nà ng chỉ thắc mắc và hÆ¡i buồn vá» thái độ áy náy cá»§a hắn. Hắn có vẻ sợ mẹ hắn không cho phép. Nà ng thá» thẻ nói:
- Anh giúp cho như thế, tôi tháºt cảm kÃch trước lòng tốt cá»§a anh. Nhưng như váºy có trở ngại cho việc ôn táºp bà i vá» cá»§a chÃnh anh hay không?
Hắn khẽ nhún vai, mỉm cưá»i:
- Như tôi vừa nói đó, hiện tôi “ăn không ngồi rồi", chẳng có gì để là m cả.
- Cảm Æ¡n anh lắm! Như váºy má»™t ngà y rất gần đây, tôi sẽ xin chÃnh thức tôn anh là m thầy giáá»
- Chả dám đâu (Hắn cưá»i, để lá»™ hai hà m răng trắng Ä‘á»u đặn)! Chẳng qua chúng mình hợp sức cùng nghiên cứu lại bà i vở, thế thôị
Nà ng chá»›p chá»›p riá»m mà mắt, Ä‘ang định tiến thêm má»™t bước, là yêu cầu hắn ấn định ngà y giá» khởi đầu dạy kèm. Nhưng nà ng chưa kịp mở miệng, đã thấy cô sen Lệ Quyên tìm đến mỉm cưòi thưa:
- Thưa cô, bà má»i cô và o có việc ạ.
Nà ng hÆ¡i nhÃu cặp mà y, có vẻ bứt rứt. Quốc Hùng cÅ©ng hÆ¡i ngượng ngáºp, gượng cưá»i bảo:
- Bây giỠtôi cũng đang có việc cần phải đị Việc ấy để ngà y mai chúng ta sẽ bà n kỹ lạị
- Vâng, xin đợi đến mai nhé!
Nà ng đi theo Lệ Quyên mấy bước, còn quay cổ lại, lớn tiếng bảo hắn:
- Bây giá», và o gặp bác, tôi xin thưa vá»›i bác vá» việc nà ỵ
Hắn ra đến đầu cầu thang, giÆ¡ tay lên vẫy vẫy nà ng trước khi ra Ä‘i ... Tháºt vô cùng bất ngá» cho Thanh Thanh! Sau khi nà ng há»›n hở đỠnghị cho Quốc Hùng dạy nà ng há»c, bà Phương lá»›n tiếng từ chối ngay:
- Không! Cháu không cần há»c vá»›i nó.
- Tại sao váºy bác? ChÃnh anh Hùng ngỠý muốn giúp đỡ cháu mà ?
Sắc mặt bà bỗng nhiên đổi khác:
- Thế lại cà ng không được! Cháu sắp sá»a há»c đại há»c nó cÅ©ng chỉ má»›i há»c đại há»c, nó dạy cháu được gì hÆ¡n?
- Bác đừng nghÄ© thế, bác à ! Dẫu sao anh ấy cÅ©ng há»c mấy năm đại há»c và nhất là có kinh nghiệm thi cá». Cháu rất cần anh ấy chỉ vẽ chá»
- Cứ như cháu nói, nó có thể là m giáo sư được rồị
Nà ng không nà i thêm nữạ Nà ng đã biết rõ tÃnh tình cá»§a bà . Má»™t khi bà quyết Ä‘oán việc gì, thì đừng hòng bà đổi ý. Nà ng thất vá»ng, áy náy vá» Quốc Hùng: hắn không được dạy nà ng, nà ng chịu thiệt cÅ©ng đà nh. Nhưng khi nà ng báo tin mẹ hắn cấm cản, không cho hắn dạy nà ng, phá»ng có khác gì xối thùng nước đá lạnh xuống đầu hắn?
Buồn vì chuyện nà y, nà ng lại nghĩ đến thái độ hơi kỳ của bà Phương: Tại sao bà tỠra cưng nuông nà ng quá sức coi nà ng hơn cả con gái và con trai của bà ? Nếu tình trạng nà y kéo dà i mãi, rồi chuyện gì xảy ra giữa nà ng và các con đẻ của bà ?
NghÄ© ngợi quá nhiá»u, tối hôm ấy nà ng ngồi viết má»™t lá thư rất dà i, để gá»i vá» Tân Gia Ba cho chạ Trong thư nà ng kể rõ má»i việc diá»…n ra trong nhà há» Châu, có liên quan đến nà ng nói rõ thái độ trìu mến đặc biệt cá»§a bà chá»§ nhà cùng vẻ hồ nghi cá»§a con gái bà . Nà ng há»i ý kiến cha, xem nên đối xá» như thế nà ỠNà ng còn đỠcáºp đến việc sắp tá»›i: Nếu mai mốt thi Ä‘áºu đại há»c, nà ng có nên dá»n và o ở ký túc xá chăng. Còn như, rá»§i thi trượt, nà ng có cần trở vá» Tân Gia Ba ngay không?
Viết thư xong, bá» và o phong bì, thì đã má»™t giá» khuyạ Nà ng quay lại, thấy bà Phương Ä‘ang vừa cầm cuốn sách vừa ngá»§, nà ng cÅ©ng tắt đèn, rón rén đến giưá»ng, nhè nhẹ nằm xuống bên bà .
Tuy nhiên, nà ng không sao Ä‘i và o giấc ngá»§ được. Nà ng suy nghÄ© miên man vá» thái độ cá»§a bà Phương. Kế, lại suy ngẫm vá» giáng Ä‘iệu khác thưá»ng cá»§a Quốc Hùng hôm naỵ Tại sao ở nhà , mà hắn ăn váºn tá» chỉnh váºá»· Dưá»ng như khi bước chân và o phòng mẹ hắn, hắn có ý định má»i nà ng Ä‘i chơỉ Tháºt váºy, nụ cưá»i ấy, giá»ng nói ấy, quả đã đổi khác, do ảnh hưởng cá»§a cuá»™c nói chuyện tay đôi trong phòng hắn hôm trước. Và nếu mẹ hắn không há»i chặn há»ng khiến hắn phát ngượng, chắc hẳn đã bạo dạn ngá» lá»i má»i nà ng rồị
Xét vá» tÃnh tình, tư cách ... hắn đúng là ngưá»i tốt. Hắn há»c giá»i, xinh trai, lá»… độ, sẵn lòng giúp đỡ nà ng, lại hiểu biết nhân tình thế tháị Nà ng được mẹ hắn cưng chiá»u yêu mến quá đáng, hắn đã không lấy là m ghen, lại còn thẳng thắn ngá» lá»i biết Æ¡n nà ng, rằng nhá» có nà ng đến đây, mẹ hắn từ buồn chán, ưa cô tịch, bá»—ng đổi ra vui vẻ yêu Ä‘á»i, cưá»i nói suốt ngà y, và còn ra ngoà i Ä‘i dạo chÆ¡i phồ phưá»ng nữa!
Trở mình trên giưá»ng nhiá»u lần, suy nghÄ© cho đến ba giá» sáng Thanh Thanh lấy má»™t quyết định dung hòa, không mất lòng ai như sau:
Nà ng sẽ bá», không há»c lá»›p tối nữa, ở nhà tá»± ôn luyện bà i vở. Tá»± luyện không được, nà ng sẽ nhá» Quốc Hùng hướng dẫn, chỉ vẽ chá» Nhưng nà ng cÅ©ng không ở bên cạnh hắn suốt buổi, vì như thế là trái lá»›i bà Phương; nà ng chỉ nên thỉnh thoảng tìm đến phòng hắn, khi gặp bà i vở khó hiểụ.
Tà i sản của quykiemtu
27-09-2008, 02:35 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 10
Ngà y hôm sau, Thanh Thanh Ä‘ang ngồi ăn sáng vá»›i bà Phương trong phòng, Uyển Hoa gõ cá»a “cách cách†rồi bước và o, trên môi nở nụ cưá»i nhè nhẹ, tiến đến sát bên cái bà n nhá» bầy món Ä‘iểm tâm. Thanh Thanh cao hứng đứng dáºy cưá»i, sốt sắng há»i:
- Hoa ngồi đây cùng điểm tâm luôn nhé?
- Em ăn rồi chị ạ.
Cô gái đưa mắt nhìn bốn dÄ©a thức ăn, toan nói chuyện gì đó, thì bà Phương đã cưá»i há»i:
- Hôm qua anh Quốc đưa cô đi ghi danh phải không?
- Dạ. Và hôm nay anh ấy lại hẹn con đi chơi nữạ
Cô gái im lặng ná»a phút rồi há»i:
- Chị Thanh à ! Hôm nay chị có rảnh không?
- Có! ... Thanh Thanh gáºt đầu nói ngay, như hoà n toà n vì chiá»u ý Uyển Hoa, rồi đôi mắt Ä‘en mở lá»›n nhìn cô gái chá» nghe tiếp.
Uyển Hoa cố lấy giá»ng bình thản, nói:
- Anh Quốc muốn má»i chị Ä‘i chÆ¡i đấỵ
- Anh Quốc?
Bà Phương và Thanh Thanh cùng thốt lên hai tiếng “Anh Quốc†vá»›i vẻ ngạc nhiên. Cả hai Ä‘á»u hoà n toà n không ngá».
Trần Kiến Quốc là bạn trai cá»§a Uyển Hoa, tại sao hắn lại nhá» cô gái chuyển lá»i má»i Thanh Thanh Ä‘i chơỉ
Uyển Hoa nháºn thấy mình nói năng hÆ¡i đột ngá»™t, nà ng mỉm cưá»i giải thÃch:
- Sau khi du lịch vòng quanh đảo trở vá», ngà y hôm sau anh Quốc tìm đến nhà tạ Khi đến cá»a hãng, trông thấy chị Thanh, anh ấy lầm tưởng là con. Sau đó, anh ấy phải ngá» lá»i xin lá»—i chị Thanh rồi chị lại cất công chạy lên lầu gá»i con giùm anh ấỵ Nhá» thế mà hai ngưá»i biết nhau từ hôm ấỵ
NghÄ© rằng nói thế vá»›i em từ hôm ấỵ Thế nà o cÅ©ng nhá» em má»i giùm chị Ä‘i chÆ¡i má»™t hôm.
Bà Phương nghe rõ chuyện, báºt cưá»i ha hả. Thanh Thanh không nói, nhưng coi bá»™ vui thÃch ra mặt, Nà ng sẵn sà ng để Ä‘i chơị
Bà Phương dưá»ng như cÅ©ng hiểu tâm sá»± nà ng, nên bà quay há»i con gái:
- Thế, chúng mà y định đi chơi ở đâủ
Uyển Hoa như đã tiên liệu câu há»i nà y cá»§a mẹ, nên cô kể tỉ mỉ chương trình mà Kiến Quốc đã vạch ra:
- Thưa má, anh Quốc má»i các con trưa nay ăn ở đại tá»u lầu “hoà ng tá»â€. Ä‚n rồi, chúng con tham gia đội du ngoạn cá»§a anh Quốc, gồm mưá»i bốn, mưá»i lăm ngưá»i, vừa nam, vừa nữ, kéo nhau ra ô Lai bÆ¡i lộị Ãến sáu giá» rưỡi trở vá» Ãà i Bắc, con má»i chị Thanh và Quốc ăn cÆ¡m. Ãến tối, anh ấy đưa các con Ä‘i xem tuồng ở rạp Tân sinh.
Bà Phương cẩn tháºn há»i:
- Nếu váºy, chắc khuya lắm má»›i vá»?
Uyển Hoa nói:
Trá»… lắm cÅ©ng không quá mưá»i giỠđêm đâu, má ạ.
Bà Phương cũng tạm yên tâm, quay bảo Thanh Thanh:
- ÃÆ°á»£c rồị Cháu hãy Ä‘i chÆ¡i vá»›i chúng nó má»™t buổi cho vui! Lâu nay, cháu bó chân ở trong nhà mãi, hẳn buồn lắm.
Bà lại đưa mắt khẽ nháy nà ng, vá»›i vẻ bà máºt:
- Chứ Ä‘i vá»›i “mụ già lẩm cẩm†nà y thì có gì là vuị Ãi tìm vui, mà rồi chẳng thấy vui ở chá»— nà o cả!
Thanh Thanh mừng như mở cá» trong bụng, cưá»i nói mưá»i phần khoái chÃ. Chẳng những nà ng vui vì được Ä‘i ra ngoà i chÆ¡i, mà còn đắc ý, vì lần nà y được chÃnh Uyển Hoa ngá» lá»i má»i nà ng.
Nà ng chưa kịp nói một tiếng cảm ơn, Uyển Hoa đã đến gần nói như thúc giục:
- Hiện giỠđã chÃn giá» năm phút rồi, đúng mưá»i má»™t giá» chúng ta phải ra đị Chị sá»a soạn kịp chứ?
- Chắc là kịp! Chắc là phải kịp!
Thanh Thanh dồn dáºp đáp. rồi lại nhá» nhẹ há»i Uyển Hoa:
- Hoa bảo mình nên váºn bá»™ đồ nà o hÆ¡n?
Uyển Hoa nghĩ một chút rồi bảo:
- Chị mặc đầm, đẹp hơn. Nhớ đi giầy thấp và bằng gót, bởi vì đến ô Lai còn trèo núi nữa đấỵ
- Trèo núi! (Thanh Thanh thÃch chà như vá»— tay reo) A! ... Thế thì tốt lắm. “Con bé†nà y sống ở Tân Gia Ba trước nay có biết leo núi gì đâủ
Rồi nà ng bô bô kể vá»›i bà Phương rằng: chỉ có lần vá» Ãà i Loan nà y, khi máy bay ghé xuống Hương cảng, nà ng má»›i có dịp “leo núiâ€. Nà ng nhá» ngưá»i ta dẫn tá»›i trái núi Thái Bình để thưởng ngoạn xem thế nà o ...
Kể đến đây, nà ng há miệng lắc đầu:
- Nhưng, chơi núi thì có chơi núi, mà “leo núi†thì lại chỉ leo bằng xe hơi!
Uyển Hoa nhìn nà ng, khẽ mỉm cưá»i, rồi quay vá» phòng riêng chuẩn bị ...
Tá»u lầu “hoà ng tá»â€ và o buổi trưa, thá»±c khách chỉ thưa thá»›t, bầu không khà nhà n nhã, yên tÄ©nh Uyển Hoa, Thanh Thanh và Kiến Quốc xúm và o bà n tÃnh vá» món ăn. Kết quả, ba ngưá»i cùng ăn cÆ¡m gà , nhưng là ba món gà khác nhau: Uyển Hoa thÃch gà chiên bá»™t; Thanh Thanh muốn gà rô ti đỠda; Kiến Quốc ưa ăn gà nấu cà rỵ
Dặn bồi bà n xong ba ngưá»i quay và o trò chuyện vui vẻ, rá»™n rà ng ...
Kiến Quốc cưá»i duyên dáng nói:
- “Gu†cá»§a ba chúng ta giống nhau vỠđại cương, nhưng khác nhau vá» chi tiết. Ai cÅ©ng ăn thịt gà , mà rồi là m phiá»n nhà bếp báºn rá»™n, chỉ là m má»™t thứ thịt mà phải là ba món khác nhaụ
Uyển Hoa dẩu má»:
- Ngưá»i ta đâu có sợ “báºn rá»™nâ€? Mở hà ng ăn, mà ngưá»i ta sợ anh kêu nhiá»u món à ?
Hắn quay vỠbên phải, bảo Thanh Thanh:
- Tôi má»i khách như vầy, đơn giản xuyá»nh xoà ng quá, phải không cổ
Nà ng thà nh tháºt đáp:
- Như vầy rất tốt! Anh tháºt khéo biết chá»n nhà hà ng.
- Ãâu có được thế! (Hắn khách sáo má»™t lá»i, rồi mỉm cưá»i đắc ý) Ngà y thưá»ng, tôi rất hiếm bước chân và o quán ăn. Hôm nay, chá»n nÆ¡i nà y, là do ba tôi khuyên bảo đó.
Nà ng như muốn pha trò cho bữa ăn thêm vui:
- Nếu váºy, món tiá»n đãi khách hôm nay, hẳn anh cÅ©ng “có chá»— chẻ†để Ä‘em Ä‘i tháºt khá?
- Có thể nói là như váºy, cô à ? Ba má tôi không hạn chế việc tiêu tiá»n cá»§a tôi bao giá».
Uyển Hoa nói giá»ng châm chá»c:
- Thế thì chẳng bao giỠanh phải “biển thủ†hoặc “vòi vĩnh†nhỉ?
Hắn quay nhìn Uyển Hoa, nhướng cặp mà y lên cưá»i chúm chÃm, rồi quay sang nói chuyện vá»›i Thanh Thanh:
- Cụ nhà ở bên ấy có thưá»ng gởi thư cho cổ
- Khoảng hai tuần lá»…, tôi lại tiếp được má»™t thư, bởi vì ba tôi cÅ©ng không báºn rá»™n gì cho lắm.
Nà ng mỉm cưá»i nói tiếp như tá»± chế diá»…u mình:
- Thư cụ “gởi†cho tôi trước nay chưa có lá nà o dà i hơn trăm chữ!
- Nghe nói: cụ nhà chỉ có một mình cô ...
- Vâng. Tôi không có chị em, cũng chẳng có anh em.
Hắn cao hứng nói:
- Thế thì chúng ta tháºt giống nhau! Tôi sống trong gia đình cô đơn từ nhá», cho nên tÃnh tình bị ảnh hưởng, rồi thà nh thói quen.
Nà ng cÅ©ng cao hứng, há»i han vá» trạng huống gia đình hắn. Hắn đáp lá»i rà nh rẽ, kể lể tưá»ng táºn cho nà ng nghe rồi bảo nà ng:
- Ba tôi là má»™t á»§y viên Láºp pháp, má tôi cÅ©ng là đại biểu Quốc Há»™i, đồng thá»i còn kiêm nhiệm công tác phục vụ xã há»™i, Ä‘oà n thể. Hai ông bà đá»u báºn lo việc công, thà nh thá» tôi ở nhà chẳng mấy khi được cha mẹ cai quản. Và trước nay, ba má tôi vẫn khuyên tôi nên bồi dưỡng tinh thần tá»± trị má»›i haỵ
Nà ng nhìn hắn với ánh mắt khen phục:
- Anh có một gia đình đầy hạnh phúc, phụ mẫu song toà n, lại yêu cưng anh hết mực như thế.
- Thế, dá»… thưá»ng cụ nhà không yêu mến cô sao!
Giá»ng nà ng có phần xúc động:
- Nhưng, tôi không có mẹ. Tôi má»›i mở mắt chà o Ä‘á»i, má tôi đã từ trần.
- Rồi cô sống với cụ nhà cho đến naỷ
- Sống ở ngoại quốc, không còn mẹ, anh em chị em lại cÅ©ng chẳng có, bè bạn cÅ©ng rất hiếm; cho nên ở nhà , tôi là đứa con cô độc, ở trưá»ng tôi là má»™t há»c sinh lầm lì Ãt nóị Các bạn há»c không mấy gần gÅ©i vá»›i tôị
Ba món ăn được bưng lên. Kiến Quốc đưa tay má»i hai cô gái dùng bữạ Hắn vừa cầm dao cầm nÄ©a, vừa tiếp tục nói chuyện:
- Tôi đã qua má»™t thá»i gian dà i vá»›i những cảm xúc u buồn y hệt như cô váºá»µ Ãại để, và o cái tuổi bắt đầu hiểu biết Ä‘á»i, tôi là má»™t cáºu bé không ưa hợp quần, ganh Ä‘ua vá»›i chúng bạn. Tôi bẽn lẽn, e dè, và có mặc cảm tá»± tỵ Trong thâm tâm khao khát có bạn hữu, mà không có can đảm để là m quen và giao thiệp vá»›i ngưá»i khác. Lên đến trung há»c, tôi đã cố thay đổi nếp sống cô đơn bằng cuá»™c sống táºp thể, nhưng vẫn không thể chá»§ động tìm kiếm bạn bè. Tháºm chÃ, có lần ba má tôi cho má»i cả lá»›p há»c đến nhà dá»± lá»… sinh nháºt cá»§a tôi, mà tôi cÅ©ng không sao vui nhá»™n lên được. Tôi chỉ nhá» nhẹ đáp lá»i chúc mừng cá»§a anh nà y, cưá»i gượng trước câu nói vui kia cá»§a anh kiạ Rồi khi tan tiệc, các bạn ra vá», tôi lại rÆ¡i và o tâm trạng cô đơn như cÅ©.
Thanh Thanh khoanh hai tay trước ngực khen:
- Anh nói đúng lắm. ChÃnh tôi cÅ©ng từng lâm và o cái tâm trạng như anh, nhưng tôi không biết diá»…n tả lại rõ rà ng như thế.
Chà ng vá»›i nà ng cứ xướng Ä‘i há»a lại vá»›i nhau mãi, khiến Uyển Hoa bị “bá» quênâ€. Cô gái bá»±c mình nói:
- “Các ngà i†vừa ăn vừa nói có được không? Cứ mải mê chuyện trò, đồ ăn nguội hết đó!
Kiến Quốc quay sang mỉm cưá»i vá»›i Uyển Hoa, và bắt đầu ăn cÆ¡m. Nhưng ăn được và i miếng, hắn lại tạm ngừng để nói tiếp thao thao bất tuyệt:
- Nếp sống cô đơn cá»§a tuổi há»c sinh ảnh hưởng lá»›n lao đến Ä‘á»i tôị Ngà y thi và o đại há»c, tôi chá»n ngà nh Tâm lý há»c, bởi vì tôi muốn tá»± lý giải được mâu thuẫn trong lòng tôị Và vá» sau, tôi khám phá được nghuyên nhân: sở dÄ© tôi lâm và o tâm trạng cô độc là vì tôi không có anh chị em. Như váºy là m sao biết được cách thức đối xá» vá»›i các bạn trẻ cá»§a mình. Váºy, thiết tưởng chúng ta không nên nói đó là má»™t thứ quan hệ “nhân quả tuần hoà n†mà nên nói rằng đó là má»™t thứ xu hướng tất nhiên.
Thanh Thanh chăm chú nghe hắn giảng luáºn. Nà ng có vẻ cảm phục vô cùng, khẽ gáºt đầu, như để tỠý đã lÄ©nh há»™i thấu đáỠHắn thấy thế, mỉm cưá»i hòa ái, nói vá»›i giá»ng rất tá»± nhiên:
- Nhưng tôi khuyên cô chẳng cần quan tâm quá nhiá»u đến vấn đỠnà ỵ Con ngưá»i chúng ta đây, chắc không đến ná»—i nà o phải lo mình không có bạn tốt. Chúng ta đã khao khát cảm tình từ lâu rồi, tất nhiên chúng ta biết tôn trá»ng ngưá»i khác, tôn trá»ng tình bạn, tôn trá»ng tình cảm. Vấn đỠchỉ là cái phương thức biểu lá»™ cảm tình cá»§a chúng ta, có chá»— chưa thÃch hợp. Nhưng bất luáºn ở đâu, lúc nà o, đối vá»›i bất cứ ai chúng ta Ä‘á»u má»™t lòng chân thà nh, chân thà nh không ai bằng được.
Thanh Thanh vui lòng hả dạ ra mặt. Nà ng thở má»™t hÆ¡i dà i, như giải quyết xong má»™t vấn đỠtâm sá»± gay gá» Nà ng lại nhìn hắn vá»›i nụ cưá»i nhu mì khả ái, đôi mắt Ä‘en mở lá»›n như cưá»á»‹
Nà ng ngắm nhìn vầng trán cao với cái mũi thẳng quà tướng của hắn, và nói như thốt tự đáy lòng:
- Rất cảm Æ¡n anh. Kể từ ngà y cắp sách Ä‘i há»c, đến nay tôi má»›i được nghe giảng má»™t bà i há»c có giá trị to tát là những lá»i và ng ngá»c anh vừa nói ra váºá»µ
Cô chá»› nói quá đáng như thế! Chẳng qua tôi thuáºn miệng nói trà n váºy thôị
- Nhưng Ãt nhất, anh cÅ©ng đã hé cho tôi thấy má»™t ánh sáng soi đưá»ng. Nhá» sá»± “khả thị†cá»§a anh đó, tôi có thể khá»i cần theo há»c ngà nh Tâm lý nữạ
Hắn cưá»i sung sướng, xắn mạnh dao nÄ©a trên món ăn, và chỉ chốc lát đã ăn hết dÄ©a cà ry gà . Ä‚n xong, hắn rung đùi ngồi đợi hai cô gái nhẩn nha ăn phần cá»§a há» má»™t cách cháºm rãi ...
Chuyến du ngoạn táºp thể do câu lạc bá»™ “tam nhất†trưá»ng đại há»c cá»§a Trần Kiến Quốc tổ chức, diá»…n ra không được như ý các sinh viên tham dá»±. Bởi ngưá»i chá»§ trì thiếu kinh nghiệm nên má»i việc lá»™n xá»™n, thiếu tráºt tá»±. Mưá»i sáu ngưá»i du ngoạn kéo tá»›i tụ táºp ở cá»§a trụ sở á»§y ban Thanh niên phục vụ, đại lá»™ Trung SÆ¡n. Táºp há»p đủ, thì đã má»™t giá» rưỡi chiá»á»¥ Bà n Ä‘i tÃnh lại mãi, rồi lỡ hết chuyến xe ca nỠđến chuyến xe buýt kia ... Cuối cùng, lại pphải mướn bốn chiếc taxi để Ä‘i ô laị Lên đến núi, vì thá»i gian có hạn phải gác bá» nhiá»u tiết mục trong chương trình. Ãoà n du ngoạn chỉ ngồi xe ca má»™t Ä‘oạn, Ä‘i ngắm cảnh thác nước từ cao đổ xuống, và xem mấy thiếu nữ thượng nhảy múạ Kế, há» tìm ra đưá»ng phố ô Lai, mua các thứ mỹ phẩm địa phương là m ká»· niệm. Há» chụp ảnh vá»›i nhau, rồi vá»™i vã lên taxi, trở vá» Ãà i bắc.
Ãoà n taxi vỠđến nhà ga thì dừng lạị Bấy giá» thà nh phố đã lên đèn sáng rá»±c khắp nơị
Trần Kiến Quốc xem đồng hồ, thấy đã bảy giá». Hắn há»i Uyển Hoa, thấy cô bạn gái nÃn thinh trÆ¡ trÆ¡, không nóị Hắn cưá»i bảo nà ng:
- Cô đã nói: bữa cÆ¡m tối nay, cô đãi chúng tôị Thế cô định má»i chúng tôi đến chá»— nà o đâỷ
- “Chúng tôiâ€!!
Nghe hắn dùng hai tiếng “chúng tôi†để chỉ hắn và Thanh Thanh mà Uyển Hoa tức bá»±c, ngao ngán trong lòng. Nà ng vênh mặt đáp ná»a nạc ná»a mở:
- Nhưng lúc nà y ... có lẽ tôi không dám má»i nữa!
Thanh Thanh nghe nói, vui mừng hớn hở, “vồ†ngay:
- Nếu thế, xin cho tôi được là m chủ, đãi “nhị vị†một bữa nà o! Anh Quốc ơi, chúng mình nên đến nhà hà ng thì tốt hơn?
Kiến Quốc đã nháºn thấy Uyển Hoa có ý khang khác, không trả lá»i Thanh Thanh, bèn ghé tai Uyển Hoa, khẽ há»i:
- Hoa ơi, em là m sao thế?
Nà ng lạnh lùng đáp:
- Chẳng là m sao cả!
- Em mệt rồi, phải không? (Hắn uốn giá»ng êm ái há»i)
Nà ng im lặng, hắn lại há»i thêm:
- Anh có Ä‘iá»u gì không phải vá»›i em??
Nà ng vẫn lặng thinh, không rỉ răng:
- Nếu váºy ...
Kiến Quốc chưa kịp nói dứt, Thanh Thanh lại rối rÃt thúc giục:
- Anh Quốc! Chúng mình nên ăn cơm tối ở đâu tốt hơn?
Ba ngưá»i kéo nhau Ä‘i má»™t Ä‘oạn. Khi đến gần quán cÆ¡m SÆ¡n Tây, Kiến Quốc sá»±c nghÄ© ra, liá»n nắm lấy cánh tay Uyển Hoa, kéo ngoặt vá» phÃa tay mặt. Rồi hắn tươi cưá»i bảo Thanh Thanh:
- Và o nhà hà ng nà y, được không?
CÆ¡n bá»±c tức trong lòng Uyển Hoa đến phút chót, được nà ng cố nén êm. Nà ng đà nh im lặng để cho Kiến Quốc dẫn và o nhà hà ng SÆ¡n Tâỵ Ba ngưá»i ăn má»™t bữa thịnh soạn. Nhưng Uyển Hoa muốn giữ phong độ và lá»i hứa, nên cuối cùng, nà ng đòi được trả tiá»n.
Tà i sản của quykiemtu