Lần đầu tiên họ làm một việc gì như thế nào thì cách làm đó thường trở thành tiền lệ cho lịch sinh hoạt của họ. Clay dùng phòng tắm trước vào buổi sáng, cô dùng nó vào buổi tối. Anh thay quần áo trong phòng ngủ trong lúc cô trong phòng tắm, rồi cô thay quần áo trong khi anh đang chuẩn bị chỗ ngủ của anh. Anh rời nhà trước, vì vậy anh mở cửa ga ra, cô đi sau nên cô phải có trách nhiệm đóng cửa ga ra.
Buổi sáng thứ hai đó trước khi ra khỏi nhà anh hỏi:
- Hôm nay mấy giờ cô sẽ về nhà?
- Khoảng hai giờ rưỡi.
- Tôi sẽ về sau cô khoảng một tiếng, nhưng nếu cô đợi tôi sẽ đi mua thức ăn cùng cô.
Cô không giấu nổi sự ngạc nhiên của mình. Cô chưa bao giờ nghĩ họ sẽ cùng nhau làm việc gì đó. Trong dáng vẻ hoạt bát và lịch sự anh đứng trong phòng chờ đợi ngước lên thang gác nhìn cô. Anh đặt tay lên nắm cửa, mỉm cười, vẫy tay kia và nói:
- Chúc một ngày tốt lành.
- Anh cũng vậy.
Khi anh đi rồi, cô nhìn qua cánh cửa, nhớ lại nụ cười của anh, cái vẫy tay tạm biệt của anh. Cô chợt nhớ đến cảnh bố cô vừa cào cào bụng vừa gầm lên: " Ada chết tiệt đi đâu rồi? Một người đàn ông mà lại phải tự pha cà phê trong cái chổ bẩn thỉu này hả?".
Trong suốt thời gian lái xe đến trường Catherine không thể nào xua đuổi cái cảnh ấy ra khỏi tâm trí cô.
Giữa siêu thị quả là một nơi lạ lùng để bắt đầu tình yêu - nhưng đối với Catherine thì đúng là cô bắt đầu yêu từ nơi ấy. Cô vẫn còn sửng sốt vì anh đi cùng cô đến siêu thị mua đồ ăn. Cô lại cố tưởng tượng ra cảnh bố cô cũng như thế với mẹ cô, nhưng cô biết điều đó nực cười. Cô thậm chí còn sửng sốt hơn nữa bởi sự bẽn lẽn lơ lửng giữa cô và Clay. Nó bắt đầu với việc hai người khám phá những đồ ăn ưa thích của mỗi người, nhưng nó lại kết thúc bằng một loạt những tình huống hài hước mà có lẽ với những người khác thì chẳng buồn cười chút nào.
- Cô thích trái cây không? - Clay hỏi.
- Tôi thích cam, gần đây tôi luôn thèm cam.
- Vậy thì chúng ta sẽ mua cam! - Anh reo lên, vung cái túi trong tay anh lên cao.
- Nào, hãy xem giá những quả cam đó thế nào đã.
- Không vấn đề gì. Cam trông ngon quá.
- Tất nhiên trông rất ngon, - cô làu bàu, nhìn vào tem ghi giá, - anh đã chọn những quả cam đắt tiền nhất ở đây rồi đấy.
Nhưng khi cô định đổi những quả cam ấy lấy loại cam rẻ tiền hơn, anh vẫy một ngón tay về phía cô và giả làm tiếng gà mái gọi con " cục... cục!!" Anh bảo với cô rằng khi anh đi mua đồ ăn thì giá cả không quan trọng nên cô đành cho những quả cam anh đã chọn vào xe đẩy của họ.
Ở quầy sữa cô với tay cầm một hộp bơ thực vật.
- Cô định dùng thứ đó làm gì?
- Anh nghĩ gì vậy, không phải để tôi bôi tóc đâu.
- Và không phải để cho tôi ăn, - anh nói, cười vui vẻ, rồi nhấc hộp bơ thực vật khỏi tay cô. - Tôi thích bơ thứ thiệt cơ.
- Nhưng loại đó đắt gấp ba lần đấy! - cô kêu lên. Rồi cô lại lấy hộp bơ thực vật và để hộp bơ anh chọn trở lại giá bày hàng.
Anh lại lấy hộp bơ anh chọn và đặt hộp bơ của cô lên lại giá bày hàng.
- Bơ của anh cũng béo gấp ba lần đấy, - cô thông báo, - Và tôi thì sắp phải đương đầu với chuyện tăng cân. - Anh làm một điệu bộ chào thua rất đáng yêu, rồi đặt hộp bơ của cô vào cạnh hộp bơ của anh trong xe.
Cô nhìn thấy một lọ nước sốt cà chua lớn ở ngay trước mặt, và nhân lúc Clay không nhìn về hướng đó cô với lọ nước sốt ôm trước bụng đi đến chỗ anh.
- Đây, - cô thở hổn hển, - cái này đủ cho anh dùng cả tuần.
Anh cười phá lên, và vội đón lọ nước sốt trên tay cô.
- Này cô định làm gì vậy, biến tôi thành trẻ con hả?
- Tôi biết anh thích ăn hamburger với thứ nước sốt này - cô nói một cách vô tư. Bây giờ thì cả hai người cùng cười rồi.
Họ đi giữa những giá đồ ăn cao ngất, và đến gian hàng đông lạnh cô chọn nước cam còn anh thì chọn nước dứa. Họ thay nhau đặt thứ mình thích chọn vào xe như những tay chơi bài poker ra con bài của mình.
Cô chơi một miếng bí ứơp lạnh.
Anh chơi táo ướp lạnh.
Cô lấy ngô.
Anh lấy rau Bina.
- Cái đó là gì vậy? - Cô nhăn mặt hỏi.
- Bina.
- Bina! Ôi trời!
- Bina thì sao chứ? Tôi thích loại rau ấy!
- Tôi ghét nó, tôi thà ăn mụn ghẻ còn hơn!
Anh đọc lướt qua những hàng chữ trên các túi, các hộp trên giá bán hàng như thử đang tìm kiếm gì đó, rồi anh nói.
- Tôi xin lỗi, ở đây không có bán mụn ghẻ.
Trước khi đến quầy thanh toán họ không cười to nữa, mà chỉ cười khúc khích, và những người có mặt quanh đó bắt đầu nhìn họ vẻ tò mò.
- Anh có thích món thịt hầm Thuỵ Sĩ không? - cô hỏi.
- Có, tôi rất thích. Cô có thích món thịt bao bột không?
- Ồ, không. Đừng cả gan thuyết phục tôi thích món đó nhé.
Để trò chơi không trở nên khó chịu, cô phải chỉ tay lên những gói hamburger. Anh nhìn theo những ngón tay đó và nghĩ cứ như thể một tên cướp biển đang thách cô chống lại mệnh lệnh của anh vậy.
Cô cầm một gói hamburger lên, ước đoán trọng lượng của nó bằng lòng bàn tay một lần rồi hai lần, chừng như có ý gì đó.
- Ồ, quí cô này? - Anh nói giọng ngọt sớt. - Hãy thử dùng cái đó đi. - Anh cười ranh mãnh, liếc nhìn cô cho đến khi cô len lén bỏ gói hamburger trở lại chỗ của nó ở trên giá.
Sau đó anh quay sang cô.
- Cô nên thích món sườn lợn đi! - Anh đứng trong tư thế nghênh chiến, hai chân dang ra, một tay đặt trên gói sườn còn tay kia để trên thắt lưng da của anh. Sàn siêu thị cứ như nền thuyền buồm của anh vậy.
- Hay là chọn cái khác đi? - cô lẩm bẩm, cố gắng giữ vẻ mặt bình thường.
Anh vênh mặt lên, nhướn một bên lông mày.
- Hay là thứ gì khác - anh lẩm bẩm rồi vội nhìn sang một bên để giấu một nụ cười truớc khi anh nhặt một gói đồ ăn khác huơ huơ trước mặt cô. - Chúng ta ăn gan.
Cô chống những ngón tay lên hông chậm rãi đi tới gần hơn, nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp của kẻ đang bắt nạt cô và dằn giọng:
- Đồ huênh hoang, đừng tưởng tôi sợ thứ đó nhé, tôi còn ăn được gan sống cơ!
Anh nhìn gói gan bằng ánh mắt chế giễu và lẩm bẩm
- Có lẽ là vì không biết chế biến bằng cách nào.
- Quỉ tha ma bắt anh đi, tôi biết làm.
Anh cong môi lên thách thức. Anh cố nói mà không cười khẩy, nhưng anh không thành công lắm.
- May cho cô, quí bà ạ, bởi... vì tôi không biết làm việc đó.
Và sau đó họ giảng hoà bằng những tiếng cười khúc khích.
Catherine không biết khiếu hài hước của cô từ đâu đến. Cô chưa bao giờ nghĩ cô bỗng nhiên lại sở hữu nó. Nhưng cô chưa có cảm tình với nó, thấy mình được nâng lên theo một cách tự phát và mới mẻ. Có lẽ nói Clay - người mà cô phải thừa nhận là một kẻ bắt nạt quyến rũ - đã hé mở cho cô chút gì đó mới mẻ ở bản thân cô, một điều mới mẻ dễ chịu. Những tình huống hài hước như thế cứ tiếp tục xuất hiện giữa họ mỗi lúc một nhiều hơn. Cô ngạc nhiên khi khám phá ra rằng Clay không chỉ hài hước, mà còn ân cần và điềm đạm nữa. Lần đầu tiên trong đời, cô sống mà không phải lo sợ sự tức giận bộc phát. Cô sáng mắt ra khi cô hiểu rằng sống hoà hợp với một người đàn ông trên cõi đời này là một việc có thể.
Ngôi nhà của họ cũng quyến rũ Catherine. Nhiều lần khi đang làm việc cô bông tự cấu mình để tự nhắc nhở là đừng có quen với căn nhà này. Cô chất bát dĩa vào máy rửa bát - hoặc tệ hơn nhìn Clay làm việc đó - và tự nhắc mình rằng chỉ mấy tháng ngắn ngủi nữa là tất cả sẽ bị giật khỏi tay cô. Anh chia sẻ công việc nội trợ với cô mà không chút ngần ngại khiến cô rất ngạc nhiên. Có lẽ việc đó bắt đầu từ cái tối họ sử dụng cái máy giặt và máy sấy khô. Họ cùng nhau đọc chỉ dẫn sử dụng và cho mẻ quần áo bẩn đầu tiên vào máy và rồi từ sau lần đó, hễ ai có thời gian thì lại tự giác cho đồ vào máy.
Một lần cô đi học về, thấy anh đang điều khiển máy hút bụi trong phòng khách - chả là thảm mới còn dính bông. Cô đứng lại trong ngạc nhiên, một nụ cười nở trên môi cô. Anh nhìn thấy cô liền tắt máy đi.
- Chào, cô cười gì vậy?
- Tôi đang thử tưởng tượng cảnh bố tôi làm cái việc của anh đang làm.
- Vậy việc này làm giảm tính đàn ông của tôi chăng?
Cô vẫn cười thật lòng.
- Hoàn toàn không.
Rồi cô quay ra để cho anh và máy hút bụi tiếp tục làm việc trong khi anh cứ băn khoăn không biết cô nói thế là có ý gì.
Rõ ràng là họ đã xích lại gần nhau hơn qua việc vụn vặt. Một máy điện thoại được lắp đặt và số máy của họ được đăng ký dưới tên Clay Forrester. Một danh sách thực phẩm được để sẵn bên cạnh vô tuyến, và trong danh sách đó có ghi những thứ họ cần và những thứ họ thích. Cô mua cho mình một cuốn băng của nhóm Lettermen và dùng cassette của anh để nghe nó trong khi cô biết không phải lúc nào máy cũng rỗi để cô sử dụng. Anh hết dầu gội đầu và mượn lọ dầu của cô, và từ đó trở đi anh thích loại dầu đó luôn. Đôi khi họ còn dùng chung cả khăn tắm.
Nhưng mỗi đêm anh vẫn lấy ra những tấm khăn trải giường, chăn, gối để làm chỗ ngủ của mình trên ghế và bật máy cassette, và họ nằm trong bóng tối ở hai nơi cách xa nhau, một tối nghe nhạc anh thích, tối hôm sau nghe nhạc cô thích.
Nhưng giờ đây cô đã bắt đầu biết mong đợi cuốn băng nhạc cuối ngày, và đã để ngỏ cửa phòng ngủ để âm nhạc vọng tới tai cô rõ hơn.
Ngày lễ tạ ơn đã đến và nó là một ngày tuyệt vời đối với Catherine. Angela mời cả Ada và Steve đến dự lễ với gia đình lớn Forrester bao gồm các ông bà nội ngoại của Clay, các cô dì chú bác và một số con cháu họ. Lần đầu tiên trong sáu năm Catherine, Ada và Steve mới có dịp hưởng một ngày lễ cùng nhau, và Catherine cảm thấy tràn ngập lòng biết ơn đối với gia đình Forrester vì họ đã tạo cho cô cơ hội đó. Đó là một ngày lễ mang đậm tính truyền thống. Suốt ngày lò sưởi bập bùng tiếng cười nói rộn ràng vang vọng từ trong nhà đến khu sân chơi, một bàn ăn lớn được bày đầy những thức ăn đặc trưng của ngày lễ sẵn sàng phục vụ họ bất cứ lúc nào, và dĩ nhiên đâu đâu cũng in dấu bàn tay kỳ diệu của Angela. Ngồi ở bàn ăn, Catherine nén lại cảm giác cay đắng về một sự mất mát mà cô cảm nhận thấy để vui chung với mọi người. Mẹ của cô đã thực sự thoát ra khỏi cái vỏ bọc của bà, cười nói vui vẻ với gia đình thông gia, với Steve, với cô và Clay. VÀ khỏi phải nói Clay và Steve gặp nhau vui như thế nào. Trong bữa ăn họ nói chuyện với nhau rất nhiều và còn hẹn nhau sau khi ăn xong sẽ chơi bi da.
Catherine nhìn những khuôn mặt người nhà Forrester, nghe những cuộc tán gẫu vui vẻ, được tiếp đầy thức ăn và thiện ý của họ mà trong lòng tự hỏi không lẽ chẳng ai mảy may nghi ngờ gì hết sao. Điều gì xảy ra với những thành kiến về những người giàu của cô bỗng gặp ánh mắt cảu Claiborne. Ánh mắt ấy hiện rõ sự trìu mến, cứ như thể Claiborne đọc được ý nghĩ của cô vậy, và cô vội nhìn đi chổ khác để khỏi cảm thấy quí mến con người ấy.
Buổi chiều Catherine tiếp nhận bài học chơi bi da lần đầu tiên. Không biết vô tình hay hữu ý, Clay cúi sát người sau lưng cô trong khi dạy cô, tay phải đặt lên eo cô, còn bàn tay trái của anh thì nắm trên bàn tay cầm cây cơ của cô trên mặt nhung xanh hướng dẫn cô bắn trái bi da.
- Cứ để nó trượt qua tay đi, - anh nói bên tai cô, kéo cô đi lại cây cơ trong khi tay áo anh cọ qua cọ lại vào hông cô.
Người anh ấm áp và mùi nước hoa anh dùng thật dễ chịu. Rõ ràng có một sự khêu gợi toát ra từ anh. Rồi thì họ thi đấu, bên nam thi đấu với bên nữ thoe một vòng tròn trong đó có Clay và Steve thi với Catherine và Marcy - em họ của Clay. Bên nữ cứ thua suốt, vì thế Catherine được đổi chơi cùng với Steve và họ đánh bại Clay và Marcy. Trong thời gian ở lực lượng không quân Steve chắc hẳn đã dùng hàng trăm tiếng đồng hồ tại bàn bi da. Catherine cảm thấy thích trò chơi bi da và nhận thấy mình cảm thấy thoải mái khi ở giữa Clay và Steve. Trong thời gian họ thi đấu tiếp theo Catherine nhận được bài học thứ hai về môn bi da. Clay giải thích thật ngắn gọn, không biết tự bao giờ anh đã có thói quen vừa nói vừa nghiêng đầu về phía cô.
Claiborne và Angela tiễn họ ra cửa, và trong khi Claiborne cầm áo khoác giúp cô, Angela hỏi:
- Con cảm thấy thế nào?
Cô ngước lên nhìn bà với đôi mắt vừa thể hiện sự ngạc nhiên vừa thể hiện sự lo lắng và hiểu rằng bà đang hỏi về tình trạng mang thai của cô. Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi đám cưới cô đối mặt với câu hỏi này.
- Con cảm thấy béo ra, - cô mỉm cười trả lời.
- Ồ, trông con vẫn tuyệt lắm, - Claiborne an ủi cô.
- Đúng, và con đừng để cho những chuyện phù phiếm của phụ nữ làm con bận tâm. - Angela nói thêm - Cơ thể con không thon thả trong một thời gian, nhưng chỉ là tạm thời thôi mà.
Trên đường về Catherine nhớ lại thái độ quan tâm của ba mẹ Clay, sự lo lắng ẩn chứa trong những lời nói giản dị của họ khiến cô cảm thấy lo sợ.
- Tối nay cô trầm ngâm. - Clay nhận xét.
- Tôi đang suy nghĩ.
- Nghĩ gì vậy?
- Về cả ngày hôm nay. - Cô im lặng một lát, rồi thở dài. Về việc mọi người dường như không hề nghi ngờ, tôi muốn nói là, tôi chưa bao giờ có một ngày lễ Tạ ơn như ngày hôm nay.
- Nó thế nào? Nó chỉ là một ngày lễ Tạ ơn giống như mọi khi mà thôi.
- Ôi, Clay, anh thực sự không hiểu sao?
- Hiểu cái gì chứ?
Không, anh không hiểu, và cô lại cho rằng anh sẽ chẳng bao giờ hiểu được, cô nghĩ thế nhưng lại vô tình động đến lòng trắc ẩn của anh
- Ở gia đình tôi, những ngày lễ chỉ đơn thuần là dịp để bố tôi nốc nhiều rượu hơn ngày thường. Đến bữa ăn ông ấy đã say bí tỉ rồi. Tôi không nhớ nổi có một ngày lễ nào mà không bị cơn say của ông ấy phá hoại. Không khí gia đình luôn căng thẳng, mọi người cố gắng chịu đựng ông ấy. Tôi đã từng ước... - Nhưng giọng cô nghẹn lại. Cô không thể nói ra cô thích gì, bởi nếu nói ra rằng cô ước có một ngày lễ như ngày hôm nay thì nghe có vẻ mưu mô quá.
- Tôi rất tiếc, - anh dịu dàng nói. Rồi anh đưa tay khẽ vuốt ve gáy cô.
- Đừng để những kỷ niệm buồn làm hỏng ngày hôm nay của cô, được không?
- Hôm nay bố anh đối với tôi thật tốt.
- Mẹ cô cũng rất tốt với tôi.
- Clay, tôi... - Nhưng một lần nữa cô không nói hết câu được, và cô không biết giọng cô run đến mức nào. Cô không nghĩ rằng anh hiểu được ngày lễ Tạ ơn này cũng tốt đối với cô biết bao.
- Cô định nói gì?
- Không có gì.
Nhưng cái không có gì đó lại là một điều gì đó thật lớn lao, một điều gì đó tốt đẹp, sống động và đang lớn dần lên, một điều mà cô chắc rằng rốt cuộc sẽ trở thành niềm cay đắng ngọt ngào.
Sau hôm lễ Tạ ơn mấy ngày, một tối Clay trở về nhà với một túi ngô nổ to tướng.
- Bốn cân! - Cô kêu lên.
- Ồ, tôi rất thích thứ này mà.
- Phải, anh thích, - cô cười to, và khẽ quăng túi ngô vào người anh.
Tối đó họ đang ngồi trên ghế dài đọc sách với một túi ngô đặt ở giữa hai người thì Catherine đột nhiên ném nắm ngô đang cầm trở lại rổ. Mắt cô đầy vẻ sửng sốt và cô buông rơi cuốn sách trong tay.
- Clay! - cô thì thào.
- Có chuyện gì vậy? Anh ngẩng lên, hoảng hốt.
- Ôi, lạy Chúa... - cô thì thầm, đặt những ngón tay lên bụng.
- Sao vậy, Catherine? - Anh nhích đến gần cô, nhíu mày lại đầy lo lắng.
- Ôi... - cô nhắm mắt, nín thở trong khi anh lúng túng không biết cô có ghi lại số điện thoại của bác sĩ để anh có thể tìm thấy mà gọi hay không.
- Vì Chúa, hãy nói đi, cô sao thế?
- Có gì đó... gì đó... - Mắt cô vẫn nhắm nghiền còn anh thì toát cả mồ hôi. Cô mở mắt ra và một nụ cười run rẩy nở trên khoé miệng cô.
- Có gì đó chuyển động ở đây.
Anh nhìn xuống bụng cô. Catherine đã đặt cả hai bàn tay cô lên đó. Giờ đến lượt anh nín thở.
- Nó lại chuyển động nữa, - cô nói, mắt cô lại khép lại như thể cô đang chìm trong cảm giác mê ly. - Hãy máy nữa đi, một lần nữa thôi... làm ơn đi, - cô thì thầm cầu khẩn.
- Nó vẫn chuyển động à? - anh thì thầm.
- Đúng... à không... đợi đã.
- Cho tôi...
- Tôi không biết. Đợi đã, hình như nó lại - ồ không, thôi rồi.
Bàn tay anh cứ đưa ra rồi lại rút về mấy lần.
- Nó lại tiếp tục đấy.
Cô nhích tay cô ra để anh đặt tay lên bụng cô. Họ ngồi đó như bị thôi miên một lúc lâu. Chẳng có gì xảy ra cả. Cô mở mắt nhìn anh. Cô cảm thấy rõ hơi ấm từ bàn tay anh và cảm thấy tim mình đập rộn.
- Tôi chẳng thể cảm thấy gì. - Anh cảm thấy mình bị gạt.
- Tôi nghĩ là nó thôi không đạp nữa.
- Vậy đó, cái đó là gì?
- Không phải, cái đó không phải đâu, đó có thể chỉ là tiếng tim tôi đập thôi.
- Ồ - nhưng anh chưa rút tay về. Bàn tay anh vẫn đặt ở đó trên bụng cô bên cạnh bàn tay cô, rồi anh hỏi, - cảm giác thế nào?
- Tôi không biết. Giống như - giống như khi anh ôm một con mèo và cảm thấy tiếng gừ gừ của nó qua lớp lông mao, mỗi lần như thế chỉ kéo dài trong nháy mắt thôi.
Clay cảm thấy mặt anh nóng bừng. Da anh nổi gai ốc, bàn tay anh vẫn ngoan cố không chịu bỏ ra khỏi bụng cô khi nó chưa cảm thấy có gì đó!
Được chạm vào cô ấy thật là dễ chịu, anh nghĩ.
- Clay, tôi nghĩ chẳng có gì đâu.
- Ồ, - Anh nhấc tay ra vẻ thất vọng. Nhưng trên áo sơ mi màu xanh lá cây của cô nơi anh đặt tay lên giờ đây có nắm ngón tay mờ mờ - chả là bỏng ngô họ ăn có tẩm bơ.
- Anh đánh dấu tôi rồi này, - cô đùa, vuốt lại vạt áo, và bỗng nhiên ý thức được rất rõ cảm giác dễ chịu mà bàn tay anh để lại.
- Đúng, vì cuộc sống, - anh nói một cách đơn giản, nhưng tự nhiên anh muốn được hôn cô, trông cô đầy háo hức và cũng thật ỉu xìu vì cảm giác mới mẻ ngắn ngủi cô vừa cảm thấy. - Hứa với tôi rằng lần sau sẽ để tôi cảm nhận nó với nhé? - anh đề nghị.
Nhưng cô không hứa. Thay vào đó, cô nhích ra xa anh hơn, rồi lẩm bẩm điều gì đó về vết bẩn trên áo cô rồi đi về phía phòng tắm.
Khi cô quay trở lại, cô mặc một chiếc váy hồng nhạt do ai đó tặng cô hôm đám cưới, và từ lúc cô trở lại ngồi bên cạnh rổ ngô, còn anh thì cố gắng thế nào vẫn không thể tập trung vào tập tài liệu anh đang đọc dở.
Giờ đây cô đã biết rằng anh rất thích uống cà phê tại chiếc bàn quầy. Mấy hôm sau anh đang ngồi ở đó, vừa nhấm nháp ly cà phê của anh vừa đọc báo buổi sáng thì cô từ trên gác đi xuống. Anh nhấp một ngụm cà phê, nhìn lên qua tờ báo và đôi môi anh vẫn hé mở trên thành cốc.
- Ồ, ồ... xem nào, - anh ngâm nga.
Cô đỏ mặt, vội với một miếng bánh mì trong khay để che lấp sự bối rối.
- Quay người lại để tôi ngắm nào.
- Chỉ là một cái áo dành cho bà bầu thôi mà. - cô nói với miếng bánh mì.
- Vậy sao cô phải xấu hổ chứ?
- Tôi không xấu hổ, vì Chúa đừng có nói thế! - cô quay ngoắt lại.
- Tôi chỉ cảm thấy bị để ý thôi, thế thôi.
- Tại sao chứ? Cô mặc thế trông xinh xắn.
- Ồ, mặc thế thoải mái hơn là mặc quần không kéo được hết khoá và mặc áo không khép kín tà được. - Cô lại đỏ mặt. - Tối hôm nọ tôi chỉ tình cờ để ý thấy, đừng ngại.
- Tôi cứ nghĩ đến việc đối mặt với bà nội anh trong loạt váy áo này vì thế tôi trì hoãn không mặc váy áo càng lâu càng tốt.
Anh để tờ báo xuống và đi tới rót thêm cà phê vào chiếc cốc của anh.
- Tự nhiên có cách riêng của nó, và Elizabeth Forrester không thể ngăn cản nó được. Đừng nhăn nhó như vậy, Catherine.
- Tôi không muốn nghĩ rằng đầu tiên tôi mặc loại váy áo này mà lại phải đối mặt ngay với bà anh. - Cô phết bơ lên bánh mì của mình.
Đột nhiên anh đi đến sau lưng cô, đặt môi lên tóc cô.
- Có lẽ đến Giáng Sinh hai người mới gặp nhau, đừng lo nữa Catherine ạ.
Cô không chắc vào cái điều cô cảm thấy trên tóc cô, và rồi, không báo trước, anh vòng một cánh tay ôm ngang người cô và xoè rộng những ngón tay anh trên bụng cô.
- Có gì chuyển động ở đây nữa không? - anh hỏi.
Từ sau lưng cô, anh nhìn thấy cô ngừng nhai. Cô nuốt miếng bánh mì phết bơ như thể nó khó nuốt.
- Đừng đụng vào tôi, Clay, - Cô cảnh báo bằng một giọng căng thẳng, quyết liệt, và đứng im không nhúc nhích. Tay anh không chịu di chuyển, căn phòng như đang nứt ra.
- Tại sao chứ? Em là vợ...
- Tôi không chịu nổi chuyện đó đâu! - Cô gật, ném miếng bánh xuống mặt bàn. - Tôi không thể chịu đựng nổi chuyện đó.
Anh cảm thấy máu đang dồn lên đầu mình, cảm thấy sự tức giận của cô như dao đâm vào anh vậy.
- Tôi rất rất xin lỗi cô!
Anh đặt mạnh chiếc cốc xuống, và bước nhanh ra khỏi phòng, ra khỏi nhà, không nói một lời chào tạm biệt.
Khi cánh cửa đóng sập lại, Catherine ngồi tựa người vào mép bàn, đưa hai tay bưng mặt. Cô muốn gọi, hãy quay lại, hãy quay lại đi! Đừng tin em, Clay. Em cần được vuốt ve biết bao nhiêu. Hãy quay lại và để em cảm thấy anh đang chạm vào em cho dù em phản đối đi nữa. Hãy mỉm cười với em và hãy chào tạm biệt em thật dịu dàng như anh vẫn làm. Em cần anh biết bao, Clay. Hãy chiều chuộng em, an ủi em, hãy chạm vào em, chạm vào em. Và hãy làm chọn tất cả những điều ấy có một ý nghĩa nào đó, Clay.
Ngày hôm đó với cô thật là một ngày tồi tệ.
Cô làm bữa tối và đợi. Và đợi. Và đợi. Nhưng anh không về. Cuối cùng cô đành ăn một mình, vừa ăn vừa nhìn chiếc ghế bị bỏ trống đối diện với cô ở bên kia bàn, cảm thấy thức ăn trong miệng cô như bìa cứng vậy. Cô ăn được rất ít.
Cô lắp một băng anh thích vào cassette, chỉ để cho căn nhà đỡ trống trải một chút, nhưng việc đó lại khiến cô cảm thấy tồi tệ hơn. Cô cảm thấy đau khổ hơn bao giờ hết, bởi tiếng nhạc chỉ làm cô nhớ đến tiếng sập cửa của anh lúc sáng. Cô thay băng nhạc đó ra và lắp cuốn băng cô thích vào máy, và cô lại nghe thấy bài hát cũ với những ca từ khiến cô nhớ tới anh: "Em thật tuyệt đến không thể in nổi". Bài hát đó càng làm cho cô khổ sở hơn, và thế là cô đành ngồi đợi trong im lặng. Cô đợi đến mười một giờ thì đầu hàng, đi về phòng ngủ.
Cô tỉnh dậy lúc hai giờ sáng và lần mò trong hành lang tối om để nhìn xuống phòng khách. Trong bóng tối cô nhìn không rõ. Cô không hiểu sao cô lại bước như bị thôi miên xuống đó, đến chỗ chiếc ghế dài, đưa một tay ra để rồi chỉ thấy chiếc ghế trống trơn, không có chăn, không có Clay.
Cuối cùng lúc năm giờ cô thiếp đi và rồi một tiếng rưỡi sau cô bị đồng hồ báo thức dựng dậy. Không cần đi xuống dưới nhà cô cũng biết anh không ở đó.
Ngày hôm đó việc học trở thành một hoạt động vô nghĩa. Catherine ngồi trong lớp viết hết tiết này qua tiết khác như một xác chết mới được phù thuỷ làm cho sống lại, nhìn thấy rất ít và hầu như không nghe được gì. Tất cả những gì cô nhìn thấy là bàn tay của Clay đặt trên bụng cô trong cái buổi tối nọ ngồi ăn bỏng ngô. Tất cả những gì cô nghe thấy là giọng nói của anh, "Cho tôi... ", - Cô nhớ đôi mắt mở to với cái nhìn phấn khởi. "Tôi chẳng thể cảm thấy gì. Cảm giác đó như thế nào?"
Cô run lên khi nghĩ đến việc anh đã ở ngoài cả đêm. Hôm nay nếu cô về nhà mà không thấy anh thì cô phải gọi cho bố mẹ anh. Ý nghĩ rằng tối nay anh cũng không về nhà khiến cô buồn bã, cô trì hoãn việc trở về đó. Sau khi tan học cô ghé vào Horizons thăm các cô gái. Đến đó cô mới biết Mariae đã vào bệnh viện lúc mười giờ sáng và tất cả mọi người ở Horizons đang chờ đợi tin tức từ bệnh viện. Nghe thấy thế, Catherine liền lái xe ngay tới Trung tâm y tế Metro và cô được phép đợi ở phòng dành cho người nhà sản phụ. Khoảng chín giờ thì có tin từ phòng sản. Cô không được phép thăm Marie vì họ đã chuyển Marie thẳng tới phòng hồi sức, vì vậy cuối cùng cô cũng lái xe về nhà.
Khi cô về đến nơi, cô thấy trong phòng khách có ánh đèn. Nhìn thấy ánh sáng từ nơi đó cô cảm thấy tim mình đập loạn xạ. Catherine khẽ mỉm cười. Cô từ từ treo áo khoác lên và bước rất chậm lên từng bậc thang. Clay đang đứng trong phòng khách như một võ sĩ Samurai. Đuôi áo của anh để ngoài quần, và anh đã tháo tất cả cúc áo, tóc anh rối bời và mặt anh hiện rõ vẻ mệt mỏi của một đêm mất ngủ.
- Cô đã đi quái đâu vấy - anh quát.
- Đến bệnh viện.
Cơn giận của anh lập tức biến mất, bỏ lại anh với cảm giác hụt hẫng như người vừa ở trong một thang máy bước xuống quá nhanh. Anh nhìn bụng cô.
- Có gì không ổn ư?
- Marie vừa sinh con gái nặng hơn ba cân. - Cô quay gót định đi thẳng về phía cầu thang , nhưng cô thấy mình bị nắm cánh tay và bị kéo giật lại.
Điên hơn vì nhầm rằng Catherine gặp chuyện gì với cái thai nên phải đến bệnh viện, anh quát vào mặt cô:
- Cô phải gọi điện về chứ! Cô biết thừa còn gì!
- Tôi ! - Cô quát lại - Tôi phải gọi điện về! Thế còn anh thì sao!
- Tôi là người bị ném ra ngoài, cô nhớ chứ?
- Tôi không ném anh ra ngoài.
- Ồ, chắc chắn cô không khiến tôi cảm thấy thèm khát đến nỗi phải quay về.
- Đó là do anh tự lựa chọn, ông chủ Forrester ạ, và tôi chắc rằng anh chẳng chịu chết cóng ngoài trời đâu.
- Không, không đời nào.
- Cô ta đã để cho anh vuốt ve cái bụng thon thả của cô ta cả đêm chứ?
- Cô ta đã cho phép tôi được vuốt ve bất cứ chỗ nào tôi muốn trên người cô ấy, chẳng phải thế sao?
- Đúng, - cô gằn giọng - bất cứ chỗ nào anh muốn!
- Catherine, đừng hành hạ nhau như vậy được không? Tôi mệt mỏi và tôi...
- Ồ, anh mệt mỏi! Thật tội nghiệp! Cả đêm qua tôi chỉ chợp mắt được chưa đầy hai tiếng vì lo anh lại lái xe như điên và trong khi tôi lo lắng thì anh ở đó với cô ta và bây giờ anh về nhà gào lên rằng anh mệt mỏi ư? Tha cho tôi đi.
- Tôi có nói là đêm qua tôi ở với cô ấy đâu. Cô nói thế đấy chứ.
- Anh có ở với cô ta hay không tôi cũng chẳng bận tâm. Nếu điều đó khiến anh tránh xa tôi ra thì tốt thôi! Anh cứ đi mà ở với Jill Magnusson. Chỉ cần anh báo một tiếng để tôi khỏi nấu bữa tối chờ anh là được.
- Và cô nghĩ tối nay ai đã nấu bữa tối chờ cô?
Cô đưa mắt vào bếp. Đúng, đúng là có thức ăn đã bày sẵn trong đó. Catherine không biết phải nói gì.
- Cô cho rằng tôi nghĩ gì khi cô không về nhà ăn tối? - anh vẫn rất tức giận.
- Tôi thừa biết anh không nghĩ gì - anh không nghĩ rằng tôi đang ở đâu đó với một bạn trai cũ của tôi!
Anh thọc những ngón tay vào đám tóc rối của mình, như thể đi tìm kiếm sự kiềm chế ở đâu đó, rồi anh quay đi.
- Cô nên gọi điện cho mẹ cô, bà ấy chắc đang lo muốn chết.
- Mẹ tôi ư? Làm sao bà ấy lại dính vào chuyện này kia chư?
- Tôi không nghĩ ra được nơi nào để hỏi, vì thế tôi đã gọi điện tới chỗ bà ấy.
- Ồ, được lắm! Tôi đâu có gọi cho mẹ anh để kiểm tra anh ở đâu!
- Ồ, đáng lẽ cô nên gọi đến đó hỏi vì đêm qua tôi đã ở đó.
Anh bước tới, ngồi phịch xuống ghế dài.
- Lạy Chúa, - anh nói với ô cửa sổ, - Tôi không biết sao hôm qua tôi đã gây tai họa gì. Tất cả những gì tôi đã làm là chạm vào người cô, Cat ạ. Chỉ thế thôi. Như thế tệ lắm sao? Tôi muốn nói là, cô có biết một người đàn ông cảm thấy như thế nào khi bị đối xử như thế không? - Anh đứng dậy và bắt đầu đi đi lại lại trong phòng. - Tôi muốn nói là tôi đã sống như một nhà tu hành! Không nhìn! Không đụng chạm! Ngủ trên ghế như một tên hoạn quan! Sự sắp xếp này không hợp với tự nhiên chút nào.
- Ai nảy ra cách sắp xếp đó trước tiên chứ?
- Đúng, tôi thừa nhận, chính tôi, nhưng hãy hợp lý hơn có được không?
- Tôi là gì đối với anh, Clay? - Giọng cô đầy vẻ mỉa mai. Một mục tiêu chinh phục nữa chăng? Đó là những gì anh theo đuổi à? Một vết khắc nữa trong lịch sử chinh phục của anh ư? Một người mang bụng như tôi nên nghĩ là anh làm chuyện đó cừ khôi lắm. Nghe này, tôi có kế hoạch thoát ra được khỏi cuộc hôn nhân này mà không phải mang thêm những vết sẹo, và để làm được điều đó tôi cần anh tránh xa tôi, anh có hiểu không? Hãy tránh xa tôi.
Bỗng nhiên Clay lao tới, thộp lấy cổ tay cô, vừa quát vừa vung cánh tay còn lại lên:
- Catherine, tôi là chồng cô!
Theo bản năng cô giật tay ra, ôm đầu bằng cả hai tay, khuỵ xuống, đợi cú đánh giáng tới.
Nhìn thấy cô ngồi thu mình cam chịu như thể con giận trong anh bỗng tan biến, thay vào đó là những nổi thương cảm dâng trào khiến tim anh đau đớn - đau đớn hơn cả khi anh nghĩ cô không chịu đựng nổi việc anh chạm vào người cô.
Anh quì xuống bên cạnh cô.
- Cat, - anh nói giọng khàn khàn, - Lạy Chúa, Cat, anh không đánh em đâu, em biết mà.
Nhưng cô vẫn quỳ bằng hai đầu gối, chìm trong nỗi sợ hãi quá lớn mà anh không hiểu hết nổi. Anh đưa một bàn tay vuốt tóc cô.
- Thôi nào, em, anh là Clay cơ mà. Anh không bao giờ đánh em, em không biết điều đó sao? - anh nghĩ là cô đang khóc, bởi người cô đang run bần bật. Cô cần khóc, anh nghĩ, cô cần khóc từ nhiều tuần trước. Anh nhìn những ngón tay cô bấu trên đám tóc sau gáy. Anh chạm vào cánh tay cô. - Thôi, nào Cat. - Anh dỗ dành. - Đó chỉ là một cuộc cãi vã ngốc nghếch, và nó qua rồi, đúng không? - Anh vén một lọn tóc vàng xoà ngang qua má cô về phía sau. Anh ghé đầu xuống để nhìn qua những sợi tóc, nhưng cô vẫn ôm chặt đầu, cúi gằm mặt xuống. Nỗi sợ hãi xâm chiếm anh. Tim anh đập nhanh gấp đôi bình thường.
- Cat, anh xin lỗi. Thôi nào, đừng như vậy nữa... Không ai đánh em hết, Cat. Anh xin em, Cat, anh rất tiếc... - Những tiếng thổn thức được nén lại trong cổ họng anh. - Để anh đưa em về phòng ngủ, được không? - Một điều gì đó đã kéo cô trở lại thực tại. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh qua những sợi tóc vàng. Bằng giọng nói hết sức dịu dàng anh hứa: - Anh sẽ không đụng vào em. Anh chỉ muốn giúp em lên phòng thôi, đi nào. - Những giọt nước mắt anh mong nhìn thấy đã không xuất hiện trên gương mặt của cô. Cuối cùng cô cũng đứng dậy, hất tóc về phía sau và nhìn anh với ánh mắt cảnh giác.
- Tôi tự đi được. - giọng cô cương quyết. - Tôi không cần sự giúp đỡ của anh.
Cô bước ra khỏi phòng, bỏ mặc anh quì ở đó với cảm giác trống rỗng trong lòng.
Sau buổi tối cô cứ ở lì trong căn phòng bỏ trống. Nếu không may quần áo chuẩn bị cho kỳ sinh nở, cô lại đánh máy thuê. Cô học luôn trong đó. Giống như một con cua, cô thu mình trong cái mai của mình.
Sau mấy đêm cô đánh máy khuya, Clay xuất hiện ở cửa phòng ngủ, đứng nhìn cô từ phía sau, nghĩ cách đến gần cô.
- Mấy hôm nay em đánh máy nhiều đấy. Các giáo sư của em bắt em làm vậy hay vì lí do gì?
- Tôi nhận đánh máy đề thi học kỳ - cô không quay đầu lại.
- Nếu em cần tiền, tại sao em không nói với anh? - Anh hỏi một cách kiên nhẫn.
- Tôi muốn tập trung vào công việc.
- Nhưng em học và làm việc nhà đã đủ mệt rồi, em không nên nhận thêm công việc đó.
- Tôi nghĩ chúng ta đã thoả thuận sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau. - Cô quay nhìn qua vai.
Anh cắn môi còn cô thì quay lại bàn phím.
Tối hôm qua khi cô vừa ngồi vào trước máy đánh chữ thì cô nghe thấy tiếng đập cửa. Nhưng ngón tay cô đờ ra trên mặt phím. Cuối cùng cô đứng dậy kiểm tra phòng khách và nhà bếp để rồi nhận ra anh đã đi khỏi nhà. Cô thở dài và quay trở lại căn phòng nơi có máy đánh chữ của cô.
Nhưng vắng anh cô cảm thấy toàn bộ căn nhà chỗ nào cũng trống trải.
Khoảng mười giờ anh trở về, không giải thích anh đã đi đâu, cũng không nhận được câu hỏi nào từ cô hết. Sau đó anh thỉnh thoảng lại bỏ nhà đi như vậy, thà làm thế còn hơn phải đối mặt với sự lạnh lùng của cô, hoặc sự cô quạnh của phòng khách.
Một buổi tối anh làm cô ngạc nhiên vì anh trở về nhà sớm hơn thường lệ và cứ để nguyên áo khoác mà đi vào căn phòng nơi cô giam mình. Anh đặt một tập chi phiếu xuống, hai bàn tay anh đút trong túi áo, chỉ đôi mắt và mái tóc anh được phản chiếu qua chiếc đèn bàn đang hướng xuống chiếc máy chữ.
- Đây là cái gì vậy? - cô hỏi.
- Anh hết ngân phiếu trống vì thế anh đã phải cho in một số tấm mới. - Anh nhìn cô trong ánh sáng mờ nhạt.
Cô nhìn xuống cuốn ngân phiếu có bìa đen, mở nó ra và thấy tên cô được in bên cạnh tên anh trên tấm phiếu đầu tiên.
- Chúng ta đã có một thoả thuận. - Clay nói - anh sẽ hổ trợ em về mặt tài chính.
Cô nhìn hai cái tên của họ trên tấm ngân phiếu màu xanh nhạt, và nhớ tới những tấm thiệp cưới của họ. Cô nhìn lên nhưng cô không đọc nổi ngôn ngữ của vẻ mặt anh.
- Nhưng không phải là mãi mãi, - cô nói - Hè tới tôi sẽ cần tiền và cần có sự tín nhiệm của các khách hàng. Tôi muốn làm những công việc này.
Anh vẫn đứng nguyên như thế. Giọng anh hơi cứng.
- Còn anh thì muốn em có mặt ở phòng khách kia mỗi buổi tối.
- Tôi phải làm việc, Clay ạ. - Và cô quay xuống với chiếc máy chữ, bắt đầu ấn ngón tay trên các phím. Anh để tập ngân phiếu ở đó và bước ra khỏi phòng với vẻ bực tức.
Anh đi rồi, cô chống khuỷa tay lên máy chữ và úp mặt vào lòng bàn tay, cảm thấy bối rối, thấy sợ - rất sợ cho phép những tình cảm dành cho anh điều khiển cô. Cô nghĩ mùa hè sắp tới, đến sự chia tay không tránh khỏi, và cô bắt đầu đánh máy.
Phòng ngủ nhỏ chẳng bao lâu trở nên lộn xộn bởi những đồ của cô, những tập giấy trắng và những tài liệu đang đánh máy của cô nằm chồng chất lên nhau trên sàn bên cạnh những tập vải và những tấm áo đã may xong. Những cuốn sách giáo khoa, túi sách, vở ghi bài của cô cũng được chất cả vào đây.
Thấm thoát đã đến kỳ Giáng Sinh và cô đánh máy suốt lấp đi nỗi trống trải, trong khi anh dùng hầu hết thời gian ngồi trong thư viện của trường học đọc sách về luật, mà thư viện thì mở cửa bảy ngày một tuần, hai mươi tư giờ một ngày.
Một tối anh về nhà chỉ trước giờ ăn tối mấy phút, mệt mỏi với cảnh thư viện luật nghiêm trang và những cuốn sách khô khan của nó. Anh treo áo khoác và dỏng tai lên nghe xem tiếng động nào từ phòng ngủ nhỏ hay không. Nhưng tất cả chìm trong im lặng, tiếng lách cách khó chịu của máy đánh chữ biến đâu mất. Anh đi lên gác, liếc vào căn phòng nơi cô thường ngồi làm việc nhưng căn phòng đó tối om. Anh lại quay xuống nhà, và anh tìm thấy một mảnh giấy cô để lại.
"Tin xấu, Grover đẻ non. Đến Horizons. Về muộn". Và chữ "C" được viết ở dưới.
Ngôi nhà giống như một nhà mồ, vắng lặng và thiếu sự sống vì thiếu cô. Anh tự làm cho mình một chiếc bánh sanhwich và đi đến bên cửa kính, đứng đó vừa ăn bánh vừa nhìn tuyết rơi. Anh muốn họ có một cây thông Giáng Sinh trong nhà, nhưng cô chẳng tỏ ra hứng thú gì để trang trí cho một cây thông Giáng Sinh hết. Anh nghĩ tới thái độ thu mình lạnh lùng của cô đối với anh, và tự hỏi chẳng lẽ một con người có thể cô lập mình khỏi tình cảm như cô đã làm với bản thân cô sao, và tại sao lại như vậy. Anh đã quen sống trong một môi trường trong đó mọi người quây quần nói chuyện với nhau mỗi tối, chia sẻ những thông tin với nhau trong bữa ăn, và đôi khi cùng xem vô tuyến hay đọc sách trong một căn phòng, thân mật gần gũi nhau dù là trong im lặng. Anh nhớ ngôi nhà của bố mẹ anh biết bao, và anh hình dung ra cây thông Giáng Sinh rực rỡ ánh đèn màu, hình dung cảnh lò sưởi cháy nồng, hình dung ra những món quà và những đồ trang sức mẹ anh chuẩn bị. Lần đầu tiên trong đời, anh mong cho Giáng Sinh hãy đến mau và đi mau.
Anh cầm dĩa Sandwich và đi lên gác để thay quần áo. Anh đứng lại ở cửa phòng làm việc tối om của cô, cắn một miếng sandwich, bước vào phòng và bật ngọn đèn bàn lên. Anh sờ lên những phím máy chữ, đọc vài từ trong tờ tài liệu cô để trong máy và liếc đống tài liệu trên mặt bàn bừa bộn.
Bỗng nhiên anh ngừng nhai khi anh phát hiện ra một góc của một cuốn sổ màu đen lộ ra dưới một tập giấy. Anh lách những ngón tay dưới tập giấy, lôi cuốn sổ màu đen ra để rồi cảm thấy ở trong đó một trang viết dở dang với những nét chữ viết tay của Catherine.
"Tối nay Clay lại ra ngoài... " trang viết bắt đầu với những chữ đó. Anh đẩy cuốn sổ trở lại chỗ cũ, cắn một miếng bánh mì to và nhìn đăm đăm vào góc cuốn sổ. Nó nửa khuất nở lộ như nhử anh vậy. Anh đặt đĩa sandwich xuống, liếm nốt chỗ nước sốt dính trên ngón tay, và lại nhìn vào cuốn sổ. Cuối cùng không cưỡng nổi anh lấy cuốn nhật ký ra và đặt lên mặt bàn phím.
"Tối nay Clay lại ra ngoài nhưng không ở lâu như hôm trước. Mình cố gắng không tự hỏi anh ấy đi đâu nhưng, nhưng không hiểu sao mình không làm nổi. Không có anh nơi này trống trải quá nhưng tốt nhất là mình đừng có quen có anh ấy bên mình. Hôm nay anh ta gợi ý mua một cây thông Giáng Sinh, nhưng cho dù mình cũng muốn lắm, làm như thế có ích gì chứ? Nó sẽ chỉ gây thêm một nuối tiếc nữa cho sau này mà thôi. Hôm nay anh ấy mặc chiếc áo jacket may bằng vải thô sợi nổi, chiếc áo anh đã mặc trong cái lần... "
Cô dừng lại ở đó.
Anh ngồi phịch xuống ghế của cô, nhìn đăm đăm vào những chữ trong trang nhật ký anh vừa đọc, cảm thấy mình thật hèn hạ khi đọc trộm, nhưng lại đọc lại một lần nữa. anh hình dung ra cảnh cô ngồi đây, giam mình trong căn phòng này để tránh xa anh, viết ra nhũng tình cảm sâu kín của cô thay vì bày tỏ chúng với anh. Anh đọc đi đọc lại dòng chữ " Hôm nay anh ấy mặc chiếc áo jacket may bằng vải thô sợi nổi, chiếc áo anh đã mặc trong cái lần... " và không biết cô sẽ viết tiếp gì vào đó. Cô chưa bao giờ nói gì về quần áo anh mặc. Anh chưa bao giờ ngờ rằng cô lại quan tâm anh mặc gì. Thế mà...
Anh nhắm mắt lại, nhơ đến thái độ của cô khi cô bảo cô không thể chịu nổi việc anh đụng vào người cô. Anh mở cuốn nhật ký một lần nữa và đọc lại dòng cô để ngõ " Hôm nay anh ấy mặc chiếc áo jacket may bằng vải thô sợi nổi, chiếc áo anh đã mặc trong cái lần... ". Chiếc áo đó của anh gắn với một kỷ niệm khó quên của cô ư? Anh nhớ lại cuộc cãi vã xoay quanh Jill của họ. Anh đọc lại, " không có anh nơi này trống trải quá".
Để khỏi làm điều gì đó ngốc nghếch anh đứng dậy, đặt cuốn nhật ký vào chỗ cũ, tắt đèn và đi xuống nhà bật ti-vi lên. Tất cả chuyện này quá đột ngột. Anh ngồi xem hết chương trình thông tin thương mại, và một chương trình nghệ thuật ngắn rồi không biết thế nào mà anh lại đi lên gác lôi cuốn nhật ký của cô ra. Anh bảo với chính mình rằng anh đọc trộm nhật ký của cô như thế này thật không giống anh chút nào.
Cô đã dành nhiều trang để viết về cái ngày mùng Bốn tháng Bảy đó nên anh không mất nhiều thời gian tìm kiếm.
" Hôm nay là một ngày khám phá.
Chúng mình định đi picnic ở hồ Độc Lập. Như mọi ngày, Bố lại uống rượu và làm tiêu tan tất cả. Mẹ và mình đã chuẩn bị đồ đi picnic đâu vào đấy rồi thế mà mẹ lại thay đổi quyết định và gọi cho bác Frank nói rằng chúng mình sẽ không đi nữa. Chuyện này kéo theo chuyện khác, và Bố chửi Mẹ thậm tệ. Ha! Ông ấy đang chửi rủa Mẹ thì mình bước vào thế là ông ấy quay sang trút lên đầu mình, gọi mình bằng những từ tệ hơn bởi lúc ấy mình vừa thay quần áo chuẩn bị đi picnic. Mình chịu đựng ông ấy, để ông ấy chửi mình chừng nào mình còn chịu đựng được, nhưng rồi cuối cùng mình phải rút về phòng để thấm thía những bất công của cuộc đời.
Gần tối Bobbi gọi điện tới, nói rằng cậu ấy và Stu đang định đến Powderhorn xem pháo hoa và rủ mình cùng đi với họ vì còn có cả bạn Stu nữa. Nếu ngày hôm đó ở nhà không buồn như vậy thì mình đã chẳng nhận lời Bobbi. Nhưng mình thấy ở nhà mình không chịu nổi thế là mình đã đi, và cho đến bây giờ mình vẫn không chắc là mình có nên làm thế hay không nữa.
Tên anh ấy là Clay Forrester, và khi lần đầu tiên mình gặp anh ấy mình cứ nhìn anh ấy không chớp mắt như một con ngốc. Ôi! Khuôn mặt của anh ấy! Mái tóc của anh ấy. Toàn bộ con người anh ấy! Mắt anh ấy màu xám và lúc đầu anh ấy có vẻ trầm tư, nhưng càng về sau anh ấy càng cười nhiều hơn. Đôi lông mày của anh ấy không giống nhau. Lông mày bên trái hơi xếch một chút trông ngồ ngộ. Cằm anh ấy có một chỗ lõm như lúm đồng tiền. ... ( mất chữ ) anh ấy có màu của lá thu. Không hẳn đỏ, cũng không hẳn vàng, mà là một màu pha trộn giữa hai màu đó, mình biết rồi, màu lá phong.
Khi Stu giới thiệu chúng mình với nhau, Clay chỉ đứng yên thủ tay trong túi quần bò và tất cả những gì anh ấy nói là chào, rồi anh ấy mỉm cười và chỉ chừng đó thôi cũng đủ khiến tim mình đập loạn.
Chuyện xảy ra thật điên rồ. Mình không chắc mình có tin nó là thật hay không nữa. Chúng mình đi quanh Powderhorn với một chai rượu lớn, và chúng mình chuyền tay nhau uống, đợi trời tối hẳn. Mình nhớ rằng chúng mình đã cười rất nhiều, Bobbi và Stu đi trước chúng mình, họ nắm tay nhau, và thỉnh thoảng vai Clay chạm vào vai mình khiến cánh tay mình run rẩy. Khi người ra bắt đầu bắn pháo hoa thì chúng mình dường như cũng gần bay bỗng như những chùm pháo hoa đó!
Hoá ra có mấy cái chăn ở trên chiếc xe thùng và loáng một cái Bobbi và Stu đã biến mất cùng với một cái. Mình nhớ lúc ấy Clay đứng đó, một tay cầm chai rượu, một tay đặt trên cửa xe. Anh ấy hỏi mình muốn ngồi vào trong xe để xem pháo hoa hay muốn lấy một chiếc chăn ra ngoài. Mình vẫn không sao tin nổi là lúc đó mình lại trả lời : " Hãy lấy chăn đi", nhưng đúng là mình đã nói thế.
Chúng mình ngồi xuống dưới một gốc cây lớn và Clay dùng răng cậy nút chai rượu, nhổ phì phò vào không khí và cả hai cùng cười mình vẫn nhớ cái cảm giác ấy. Khi chính mình uống say khác biết bao so với cảm giác nhìn người khác say.
Anh ấy duỗi chân trong chăn, đặt chai rượu xuống đất giữa hai người rồi quàng một cánh tay lên cổ mình và kéo mình xuống hôn mình lần thứ nhất. "Pháo hoa", anh ấy thì thào bên tai mình. Anh ấy luồn những ngón tay vào tóc mình và ôm mình như thế và người mình đụng vào chai rượu. Mình nghĩ mình đã nói "Vâng" hay từ gì đó, chỉ để xem điều gì sẽ xảy ra. Điều xảy ra tiếp theo là anh nói: "lại đây" và anh quàng nốt cánh tay còn lại lên người mình và kéo mình sát lại người anh ấy. Mình bỗng nhớ đến cái từ bố gọi mình sáng nay, và nghĩ rằng có lẽ mình đang chứng minh ông ấy đúng.
Clay không nôn nóng. Anh ấy hôn rất tuyệt. Mình đã từng được vài người con trai hôn nhưng lần này khác lắm. Và mình cũng đã từng bị kéo sát vào người đàn ông, nhưng những người đó luôn thở hổn hển, vụng về và nôn nóng khiến mình khó chịu. Mình tưởng anh ấy cũng sẽ như vậy, nhưng không, khi mình đã kề sát anh ấy, anh ấy cho mình tất cả thời gian mình cần để quyết định. Mình quyết định xong từ lâu anh ấy mới ghì lấy mình. Mình có thể cảm thấy chai rượu dưới lưng mình, có thể cảm thấy nó làm lạnh sống lưng mình trong khi lưỡi anh ấy ở trong miệng mình thật ấm. Lúc đầu tất cả diễn ra rất chậm, rất nhẹ nhàng. Mình nhớ cái cảm giác răng anh ấy khẽ chạm lên lưỡi mình, và mình nhớ vị rượu trong miệng hai đứa. Mình nhớ anh ấy dùng đôi môi thôi thúc mình mở miệng, và nhớ cảm giác đầu lưỡi anh ấy mơn trớn trên lưỡi mình. Trong lúc hôn mình anh ấy nới lỏng vòng tay trên người mình, còn mình thì nằm đó qui phục sự dịu dàng của anh ấy. Rồi anh ấy nằm vật sang bên cạnh để cánh tay lên mắt. Anh ấy tìm chai rượu.
Anh ấy nói câu gì đó hình như là anh ấy bảo mình tuyệt vời lắm. Và mình có lẽ đã nói "anh cũng vậy". Mình không nhớ chính xác. Mình chỉ biết rằng mình cảm thấy bồng bềnh, và cảm thấy mình và anh ấy đều thở rất gấp đến nỗi mình nghe rõ tiếng thở của bọn mình hơn cả tiếng pháo nổ.
Mình nghĩ chính mình muốn uống thêm rượu, và mình nghe anh ấy nói rằng anh không nên uống thêm. Tuy nhiên, sau đó cả hai cùng cười và chai rượu lại được mở nút và anh cùng uống. Anh ấy kéo mình lên trên người anh ấy và lúc đó những cái hôn trở nên nóng bỏng hơn, dữ dội hơn. Anh lại đặt mình nằm xuống đất và trườn lên người mình, mình chưa bao giờ nằm trong tay ai mà lại cảm thấy an toàn như thế. Dường như tất cả những lời chửi rủa của Bố bị xoá sạch. Tất cả giống như trong đêm Giáng Sinh, giống như cảnh hay nhất trong những bộ phim hay nhất. Anh vuốt ve mình, tưới những nụ hôn khắp mặt mình. Rồi anh đột nhiên dừng lại ngẩng lên, than thở: "Ôi, lạy Chúa", nhưng mình không để anh ấy rời mình. Mình kéo anh ấy xuống với mình không cho anh ấy dừng lại. Có lẽ nếu lúc đó mình đừng làm thế thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Nhưng lúc đó mình không muốn chúng dễ dàng.
Nghe này, anh nghĩ cả hai chúng ta đều say rồi, anh ấy nói và trườn xuống. Nhưng mình tìm thấy chai rượu và mình nói: "chưa đâu". Rồi mình tu một hơi và ôm lấy anh ấy, hôn anh ấy và anh ấy hé miệng ra, minh để rượu ngấm sang miệng anh ấy. Anh ấy cầm chai rượu, ngồi dậy và ngửa cổ lên ngậm một ngụm rượu trong miệng rồi anh ấy lại ôm mình, hôn mình để rượu ngấm sang miệng mình như mình đã làm với anh ấy. Rượu từ miệng anh ấy âm ấm và mình nuốt vào, lưỡi anh ấy mơn trớn trên môi mình giống như một con mèo mẹ dùng lưỡi tắm cho con mèo con. Và lưỡi anh ấy tìm kiếm trong miệng mình còn tay anh ấy thì luồn trong tóc mình làm cho đầu mình ngả ra sau. Rồi mình lại cảm thấy cổ mình chạm vào cổ chai rượu và cảm thấy những giọt rượu mát lạnh anh ấy rót xuống cổ mình.
Điên rồ! Mình nghĩ. Chúng mình điên mất rồi. Nhưng chưa bao giờ mình cảm thấy rõ về những lỗ chân lông trên cổ mình như khi anh ấy liếm những giọt rượu ở trên đó, rồi anh ấy trườn lên cao hơn tiếp tục hôn lên môi mình, và có vẻ như không định chạm vào bất cứ chỗ nào khác trên người mình.
Mình nhớ rằng lúc đó mình muốn anh ấy đổ rượu lên người mình nữa để cho cơ thể mình bớt nóng đi. Nhưng mình biết đổ rượu lên cũng chẳng làm mình bớt đi, mình không muốn mất cái cảm giác hừng hực đó. Khi lưỡi anh ấy rời mình, tay mình lại với chai rượu và anh ấy làm theo, để cho mình uống rượu từ miệng anh ấy. Và đến lượt mình, mình bắt anh ấy nằm xuống và mình nghĩ lúc đó cả hai chúng mình cùng cười và mình phun rượu vào tai anh ấy còn anh ấy thì nói: "Em đang làm gì vậy?" và mình nói: "Làm cho anh điếc!" và anh ấy lại nói: "Gì cơ?" và mình nói: "Làm cho anh điếc!" và anh ấy lại nói: "Gì cơ?", nói to hơn và cả hai chúng mình cùng cười. Mình liếm rượu trên tóc anh ấy và chúng mình lại cười.
Đến lượt anh ấy, anh ấy vờ tính toán giây lát rồi anh ấy lật sấp mình xuống và nói: "Nhấc lưng em lên một chút". Mình làm như anh ấy bảo và anh ấy kéo đuôi áo sơ mi của mình ra khỏi quần bò. Sau đó mình cảm thấy rượu chảy trên lưng mình, rồi anh ấy nhấc mình lên và liếm chỗ rượu trên lưng mình. Chúng mình cười suốt, cười suốt, cười cả trong lúc anh ấy hôn lên gáy mình.
Đến lượt mình, và mình chỉ nghĩ ra được một chỗ - nếu lúc đó người ta có thể gọi đó là suy nghĩ, lúc ấy đầu óc mình rất lơ mơ. Chúng mình hôn nhau và mình lại bắt anh ấy nằm ngửa. Rồi mình ngồi dậy bắt đầu cởi áo anh ấy và - giống như anh ấy đã làm với mình - kéo đuôi áo ra khỏi quần bò. Mình đổ rượu lên bụng anh ấy, nhưng tất nhiên mình không thể làm được và cả hai cùng phá lên cười, mỗi lúc một rạo rực hơn. Mình đã đọc về vài kiểu dạo đầu nhưng mình chưa bao giờ thấy kiểu nào giống như thế này.
Tiếp đến là lượt của anh ấy, và đột nhiên chúng mình không cười nữa. Anh ấy cởi cúc áo mình trong ánh pháo hoa, và không nói lời nào anh đổ rượu lên rốn mình, và từ từ đóng nút chai lại và ném chai rượu ra xa. Mình thấy anh ấy cúi xuống và cảm thấy lưỡi anh ấy trên bụng mình. Mình biết điều gì sẽ xảy ra nếu như mình không ngăn anh ấy lại, vì vậy mình dùng tay đẩy vai anh ấy ra, nhưng anh ấy cứ hôn, cứ hôn. Anh ấy hôn lên trên, lên trên nữa và mình cảm thấy da thịt anh ấy trên người mình.
Anh ấy vuốt ve ngực mình rất dịu dàng khiến mình quên đi tất cả những cái từ Bố gọi mình, khiến mình cảm thấy mình có quyền nằm đó để được anh ấy vuốt ve.
Anh ấy thì thầm: "Này, em có chắc là em muốn làm chuyện này không?" và mình nghĩ mình đã dùng môi để ngăn không cho anh ấy nói. Ngôn ngữ của cơ thể mình đã cho phép anh ấy. Những cái từ Bố thường gọi mình lại lởn vởn hiện ra trong đầu mình nhưng chúng chẳng có tác dụng gì hết nữa. Mình muốn sự gần gũi này, mình cần nó hơn bất cứ điều gì mình từng cần trong đời. Lúc đó mình là ai? Mình là nữ anh hùng nào đó trong bộ phim ngày bé mình đã xem và đã quên hay mình là mình, một con người luôn thèm khát tình cảm? Mình nghĩ có lẽ mình là cả hai. Ít nhất mình luôn tin rằng cảm giác sâu kín chỉ có trong phim ảnh, thế mà bây giờ nó lại ở đây, lại xảy ra với mình. Mình cảm thấy tất cả mười chín năm của đời mình chỉ hướng về một thời điểm này mà thôi, chỉ hướng về người đàn ông này, người đang cho mình thấy rằng trên đời này có bao nhiêu sự thù ghét thì cũng có bấy nhiêu tình yêu. Anh ấy gọi mình là Cat. "Ôi, Cat em tuyệt lắm" anh ấy nói thế và mình tin rằng anh ấy biết mình cảm thấy thế nào khi được anh ấy vuốt ve như thế, và mình muốn nói với anh rằng mình chưa bao giờ cảm thấy như thế, chưa bao giờ, thậm chí gần như thế cũng chưa. Nhưng mình không nói, chỉ nhắm mắt lại.
Mình không ngờ người anh ấy lại nóng đến thế. Mình vừa cảm thấy ngượng ngùng vừa cảm thấy mình uyển chuyển, mình biết mình muốn làm chuyện đó nhưng lại không biết làm như thế nào.
Trước đây khi tưởng tượng đến chuyện ái ân, mình luôn nghĩ rằng chuyện đó khó khăn và thô kệch. Lần đầu chắc phải khủng khiếp lắm, mình nghĩ vậy. Nhưng thực tế không phải như vậy. Ngược lại, chuyện đó dễ dàng và uyển chuyển như khiêu vũ vậy. Rõ ràng mình cảm thấy đau một chút. Mình phát hiện ra rằng cơ thể mình ẩn giấu một sự hiểu biết mà trí óc mình không sở hữu, bởi nó làm mình ngạc nhiên và khiến Clay sung sướng ( mình nghĩ vậy). Chuyện đó diễn ra không khó khăn, rất tự nhiên và nhịp nhàng. Nhưng trong lúc nó diễn ra mình chợt vỡ lẽ tại sao mình lại làm thế. Mình làm thế để trả thù Bố, và có lẽ Mẹ nữa.
Mình muốn gào lên: Tại sao, tại sao các người không yêu con? Tại sao các người không ôm con? Tại sao các người không để con có thể ôm các người? Các người thấy chưa, âu yếm như thế đâu có khó khăn gì chứ? Hãy xem đấy, đến một người hoàn toàn xa lạ còn có thể cho con thấy sự yêu thương, tại sao các người lại không thể chứ? Con đâu có đòi hỏi gì nhiều, chỉ một nụ cười, một cái ôm, một cái hôn, để con biết các người yêu quí con. Mình muốn gào lên, muốn khóc, nhưng mình cố nén lại. Mình ôm anh ấy rất chặt thế thôi. Mình sẽ cho họ thấy! Mình sẽ cho họ thấy!.
Căn phòng là một vòng tròn tối bao quanh vùng ánh sáng của chiếc đền cổ ngỗng. Những trang chữ trên trang nhật ký nhoà đi trước mắt Clay và anh run run đặt cuốn nhật ký trở về chỗ của nó. Anh chống khuỷu tay lên máy đánh chữ, tựa cằm vào hay bàn tay nắm chặt. Mắt anh nhắm nghiền. Anh cố nuốt nỗi nghẹn ngào trong cổ nhưng anh không thể nào làm nổi. Anh gục mặt vào hai bàn tay, mườn tượng ra cảnh một người cha đọc được những dòng chữ đó của con gái mình. Anh không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có một người cha vô cảm đến nỗi không đáp lại một đứa con khao khát tình yêu như thế. Anh nhớ lại cái buổi tối khi anh phát hiện ra Catherine mong chờ đứa con của anh như thế nào. Rồi anh nhớ lại cách cô từ chối kiên quyết không nhận bất cứ thứ gì của anh, và lần đầu tiên anh nghĩ rằng anh hiểu tại sao cô lại cùng anh đóng kịch trong suốt thời gian diễn ra đám cưới. "Mình sẽ cho họ thấy! Mình sẽ cho họ thấy!". Anh cảm thấy một gánh nặng trách nhiệm mà đến bây giờ anh mới nhận thức được. Anh nhớ lại sự khó chịu của cô khi anh chạm vào người cô, sự phòng ngự của cô, và hiểu ra tại sao cô lại phải dựng lên một rào chắn như thế quanh mình. Anh hình dung khuôn mặt cô trong những lần hiếm hoi anh thấy cô thực sự vui, và hiểu ra những lý do giải thích cho những thay đổi đột ngột của cô và hiểu được tại sao cô lại cố gắng hết sức để không phụ thuộc vào anh.
Khuỷu tay anh đau. Anh nhận ra mình đã ngồi như thế, chống tay lên thành máy chữ sắc và cứng rất lâu. Anh mở mắt ra và bị chói bởi ánh đèn. Anh bần thần đứng dậy, tắt đèn và đi sang phòng ngủ nằm vật xuống giường. Anh nằm đó với những ý nghĩ quay cuồng trong đầu, đợi cô về.
Khi anh đi xuống dưới phòng khách anh thấy cô đang ngồi trên ghế dài, đầu ngả trên lưng ghế, mắt nhắm nghiền, và vẫn mặc nguyên áo khoác.
- Chào, - anh nói và dừng lại ở giữa phòng.
- Chào, - cô nói mà không mở mắt ra.
- Có chuyện gì sao? - ánh đèn làm cho những món tóc của cô óng ánh. Cô khép vạt áo khoát sát vào người hơn và dựng cổ áo lên quanh cằm.
- Đứa bé chết rồi.
Anh không nói lời nào chỉ lặng lẽ đi đến, ngồi xuống cạnh cô, đặt một bàn tay lên đầu cô. Cô để yên cho anh làm thế nhưng không nói gì cả, không để cho anh thấy dấu hiệu nào của nỗi đau đớn và sợ hãi đang sôi sục trong lòng cô. Anh vuốt tóc cô, chia sẻ bằng cách không lời đó. Cô nuốt xuống nỗi nghẹn ngào. Anh muốn quì xuống trước cô biết bao, muốn gục đầu vào lòng cô biết bao. Thay vì làm thế, anh thì thầm:
- Anh rất tiếc.
- Họ nói ph... phổi của nó không phát triển, rằng một đứa bé bị sinh thiếu ngày tháng luôn gặp rủi ro về... - Nhưng cô không nói hết câu được. Mắt cô mở to hơn bình thường, thảng thốt và anh đợi moột giọt nước mắt, chỉ một giọt thôi, nhưng anh không thấy. Anh khẽ miết những ngón tay trên gáy cô như muốn nói rằng anh đang ở bên cô, rằng cô không phải chịu đựng một mình. Anh biết cô cần được ôm như thế nào, cần được an ủi như thế nào nhưng cô vẫn chế ngự nhu cầu đó, cô ngồi phắt dậy, nhích ra xa khỏi anh với vẻ giận dữ.
Anh không để cô trốn tránh, anh kéo aó khoác của cô lại, nắm lấy hai cánh tay cô bởi anh biết trước thế nào cô cũng vùng vẫy không để anh chạm vào người cô. Nhưng cô không làm thế. Đầu cô rũ xuống như thể cô đột nhiên nhũn ra vậy.
- Như thế không có nghĩa là con của chúng ta bị nguy hiểm, - anh an ủi cô. Đừng để chuyện đó làm em lo lắng Catherine ạ.
- Đừng để nó làm tôi lo lắng! - Giờ thì cô giật tay ra. Anh nghĩ tôi là ai chứ? Làm sao tôi có thể không lo lắng khi mà tôi vừa mới chứng kiến cái cảnh Grover khóc cho đứa con cô ấy không hề muốn. Cô ấy nghĩ rằng cô ấy ghét cái sự sống đang lớn lên trong bụng cô ấy và bây giờ khi nó chết thì cô ấy lại khóc như muốn chết theo nó vậy. Và anh thì nói đừng để chuyện đó làm em lo lắng. Tôi không hiểu sao trên đời này lại... khắc nghiệt như thế... anh hành động rất nhanh trước khi anh có thể đổi ý, trước khi cô có thể trốn chạy anh hoặc giấu nhu cầu của cô sau nỗi tức giận. Anh quàng cả hai cánh tay quanh người cô và ghì lấy cô. Anh khiến đầu cô gục lên vai anh và giữ cô trong tay anh như thế, cả hai cùng run bần bật và cuối cùng cô đầu hàng và anh cảm thấy cánh tay cô xiết trên lưng anh. Giống như người bạn hơn là người yêu nhau, họ ôm chặt lấy nhau. Móng tay cô bấu vào áo len của anh. Rồi cô cảm thấy những cú đấm dữ dội của cô dội trên lưng anh, mặc dầu lúc đó cô không cố vùng vẫy để thoát khỏi anh nữa. Đó chỉ là những cái đấm tình cảm, cứ yếu dần yếu dần trong khi anh đợi.
- Catherine, - anh thì thầm, - em không cần lúc nào cũng phải cứng cỏi.
- Ôi, lạy Chúa, Clay, nó là một đứa con trai. Em nhìn thấy nó nằm trong lồng kính. Trông nó đẹp và mong manh qúa.
- Anh biết, anh biết.
- Mẹ và bố cô ấy không đến. Clay, họ không đến! - Một cái đấm nữa lại dội xuống lưng anh.
Hãy để cô ấy khóc, anh nghĩ. Giá mà cuối cùng cô ấy có thể khóc được.
- Nhưng mẹ em và mẹ anh sẽ đến.
- Anh đang cố làm gì với tôi vậy? - Đột nhiên cô trở lại như cũ, dùng tay đẩy anh ra.
- Catherine, hãy tin anh.
- Không, không! Hãy buông tôi ra! Thế này đã đủ khó khăn rồi, anh đừng làm tôi phải chịu đựng thêm nữa.
Rồi cô chạy lên gác, mang theo tất cả nỗi đau chồng chất trong bao nhiêu năm của đời cô. Nhưng giờ đây anh biết sự dịu dàng sẽ có tác dụng. Sẽ phải mất thêm thời gian, nhưng cuối cùng, thế nào rồi nó cũng có tác dụng.
Chiều trước đêm giáng sinh tuyết bắt đầu rơi nhẹ. Bông tuyết rơi xuống như những mảnh kim cương, mỏng và nhẹ. Bầu trời chạng vạng tối thì khắp nơi đã được bao phủ bởi một màn trắng xoá. Bầu trời lấp lánh nhờ ánh sáng của muôn vạn ngọn đèn thành phố phản chiếu qua màn tuyết.
Catherine mặc một chiếc áo thụng vải pha len màu nâu đen do cô tự may. Cô đã quyết định đối mặt với Elizabeth Forrester trong chiếc áo dành cho người mang bầu này. Tự nhiên, Catherine không khỏi run run bước chân lên cửa nhà Forrester khi nghĩ đến ánh mắt sắc sảo của bà già uy quền ấy liếc xuống bụng cô lần đầu.
-Anh nghĩ bà anh đã đến chưa? – Cô hỏi Clay không giấu nổi sự lo lắng.
-Anh chắc là bà đến rồi. Cứ làm như anh nói, hãy đối mặt với bà, đừng sợ. Bà thích điều đó.
Khi họ đi vào, nụ cười mà cô cố nặn ra gần như biến mất trên môi cô, bởi Elizabeth Forrester đang đứng ở trên cầu thang với tất cả uy quyền của bà. Trên đầu cây gậy của bà có một dải nơ đỏ. Catherine nhận thấy như vậy.
-Ồ, thế là cuối cùng bọn trẻ cũng đến rồi đấy! – bà quở trách bằng giọng bề trên.
-Chúc giáng sinh vui vẻ, bà nội – Clay lên tiếng và nắm cánh tay bà khi bà vừa bước đến bậc thấp nhất.
-Ừ. Ta có thể tự xuống những bậc này được, anh cứ mặc ta. Nếu anh muốn chiều chuộng ai thì theo ta vợ anh chính là người phụ nữ đang cần được chiều chuộng đấy. Phải vậy không, cháu dâu thân mến? – Bà hướng ánh mắt sắc sảo về phiá Catherine.
-Không đâu ạ. Cháu khỏe như một con ngựa mà – Catherine đáp, đặt áo khoác của cô vào tay Clay, để đối mặt với Elizabeth trong chiếc áo thụng.
Suýt nữa thì một nụ cười đã nở trên môi bà già đó, còn đôi mắt đang liếc xuống bụng Catherine thì ánh lên như những viên kim cương trên những ngón tay của bà. Rồi bà nhướn mày nhìn cháu trai mình.
-Anh biết mà, ta thích phong cách của người phụ nữ trẻ này. Không giống phong cách của ta, ta phải nói thêm như vậy. - Đầu cây gậy của bà ấy chỉ vào bụng Catherine hai lần trong khi vẫn tiếp tục thể hiện uy quyền của mình qua giọng nói – Như ta đã nói đấy, ta mong đợi chắt ta sẽ xinh đẹp, và tất nhiên phải rất thông minh. Chúc Giáng sinh vui vẻ, các cháu của ta – Bà ban cho Catherine một cái chạm má, không phải một cái hôn, rồi đi về phiá phòng khách để mặc Catherine đứng đó há hốc miệng nhìn Clay.
-Chỉ thế thôi ư? – Cô thì thầm.
-Thế thôi ư? – anh mỉm cười – Xinh đẹp và rất thông minh? Đó là một mệnh lệnh không đơn giản đâu.
-Thế nếu đứa bé chỉ xinh vừa phải và thông minh vừa vừa thì sao nhỉ? – Cô cười.
-Em dám hả! – Clay làm bộ sửng sốt.
-Không, tôi chẳng dám thách thức bà, làm sao tôi dám chứ?
Họ cùng mỉm cười, chuyện chạm trán với Elizabeth bỗng nhiên được quên đi. Ngước lên nhìn gương mặt Clay, nhìn nụ cười ấm áp của anh, nhìn cái miệng quyến rũ của anh, và nhìn bên lông mày nhướm lên trên mắt trái của anh. Catherine nhận thấy sự tự kiềm chế của mình bị đe doạ. Cô nhận ra mình đang đứng đó nhìn vào mắt anh, và nghĩ, lại là trong ngôi nhà này. Điều gì xảy ra với mình khi mình ở trong ngồi nhà này với anh ấy? Cô thoát ra khỏi cảm giác mê man, Catherine đưa mắt liếc quanh phòng đợi sang trọng, mong tìm được điều gì đó để nói.
-Tôi nghĩ tối nay nơi này đáng được đón những qúi ông mặc áo choàng và những quí bà đi găng tay lông đến bằng xe trượt tuyết và xe song mã.
-Đúng, mẹ chắc là vui lắm.
Rồi họ quay vào với mọi người.
Nếu như thường ngày ngôi nhà toát lên vẻ ấm cúng thì vào Giáng Sinh nó lại mang một vẻ quyến rũ đặc biệt, cây thông cao tới ban công, toả hương thơm ngát, những ngọn nến đỏ được gắn trên các cành dương mới cắt đặt trên khắp các bàn trong nhà toả ra một thứ ánh sáng huyền ảo. Mùi gỗ thong quyện lẫn mùi khói từ lò sưởi và mùi thơm từ nhà bếp. Trong phòng đọc những chiếc đèn lồng toả sáng rực rỡ bên trên lò sưởi, và đâu đó từ trong phòng khách tiếng dương cầm vọng ra, bay trong không gian thật êm dịu.
Ở đó, bên cửa sổ phòng khách một cây thong Giáng sinh rất lớn đứng khoe cái tán rất đẹp treo những chùm đèn màu lung linh trĩu nặng. Một đống quà giáng sinh - những gói quà bọc giấy bạc, giấy màu, được thắt nơ và đính những chiếc lá xanh - được xếp quanh chân cây thong. Trên góc xa nhất của phòng khách có một tràng hoa lớn, được kết bằng những bông hoa trắng, điểm thêm một chiếc nơ nhung màu đỏ có hai dải đuôi nheo được ngậm trong miệng của hai con chiam đa đa mạ vàng treo ở hai bên tràng hoa. Những giọng nói tươi vui phấn khởi vang lên trong căn phòng, và nổi bật trên tất cả là tiếng cười như chuông ngân của Angela, người mà giờ đây đang ở trong phòng ăn chuẩn bị cho bữa tiệc mừng Giáng sinh với dáng vẻ đáng yêu trong bộ đồ bằng nhung thoang thoảng mùi hoa oải hương và đôi giày băng túp màu sáng bạc xinh xắn rất hợp với dây lưng và sợi dây chuyền của bà.
-Catherine, con yêu – bà reo lên, và ngay lập tức bỏ công việc bà đang làm để ra đón họ - Clay! - Giọng nói du dương của bà vẫn không thay đổi, nhưng Clay lại làm bộ giận dỗi.
-Mẹ, mẹ vẫn thường chào “Clay, con yêu” trước rồi mới đến “Catherine, con yêu” cơ mà, xem chừng bây giờ con bị cho ra rìa rồi.
Angela bĩu môi với Clay, nhưng rồi bà lại hôn Catherine trước rồi mới hôn anh, cả hai đều được hôn vào môi.
-Đó. Con đứng ngây ra đó để đợi cái đó chứ gì?
Bà nhìn lên khung cửa hình bán nguyệt trên đầu anh nơi có cuộn dây tằm gởi hôn.
-Cứ làm như con không biết ấy – Angela true – năm nào mà nó chẳng ở chỗ ấy.
Clay vội né đầu sang một bên, trong khi Angela chỉ cười và dẫn Catherine đi về phía bàn ăn nơi Claiborne đang quay ra đón cô.
Chuông cửa cứ chốc chốc lại reo lên và chẳng bao lâu những giọng nói tiếng cười trong nhà đã nhân lên gấp đôi. Nhân một phút đứng một mình Catherine ngước mắt lên trần nhà xem cuộn tầm gởi được đặt ở chỗ nào. Một người họ hàng của Clay bước tới chúc mừng cô đã mang thai, và cô đành cố quên cuộn tằm gởi đi. Nhưng tất cả những người khác thì rất thích sử dụng nó, vì nó là biểu tượng của tâm trạng vui vẻ. Catherine thì liên tục tránh nó.
Bữa tiệc diễn ra theo kiểu tự phục vụ, với món ăn truyền thống nổi bật là bánh pudding nhân mặn còn nóng hổi, ngoại Elgin bắt gặp Inella đứng dưới cuộn tằm gởi ở cửa và thế là bà ra lệnh cho tất cả mọi người không được dọn vào bánh pudding cho đến khi bà quay lại với mấy đĩa bánh tráng miệng nóng. Catherine đứng giữa mọi người với tách cà phê trên tay và nụ cười trên môi. Thật thú vị và bất ngờ khi chứng kiến cảnh ông ngoại Elgin hôn cô giúp vội trên cửa bếp. Catherine cảm thấy có ai đó đứng sát ngay cạnh cô và cô liếc qua vai, nhận ra Clay đang đứng đó ngước nhìn lên một điểm ngay phiá trên đầu cô.
-Coi chừng đấy. Em sẽ là mục tiêu tiếp theo của ông ngoại – anh nói. Cô vọi tránh sang chỗ khác – Tôi không ngờ ông anh lại là chủ trò – cô mỉm cười bảo với Clay.
-Giáng sinh nào ở đây cũng vậy, hơi điên rồ một chút.
-Đúng đấy - bố Clay đi tới và nói – Ông chủ trẻ Forrester, con có phiền không nếu ông chủ già Forrester hôn vợ con khi vợ con đứng vào cái chỗ được hôn đó?
Catherine không còn đứng dưới cái chỗ đó nữa; tuy nhiên, cô vẫn nhìn lên và bước lùi một bước.
-Con đâu có….
-Không có gì, thưa ông Forrester – Clay trả lời câu hỏi của bố anh. Claiborne hôn Catherine một cái, rồi bước lùi lại nhìn cô.
-Tối nay con đẹp hơn bao giờ hết, con ạ - Ông đặt một tay lên vai cô, tay kia khoác lên vai Clay. Ông nhìn mặt người này rồi nhìn mặt người kia và nói.
-Chưa có Giáng sinh nào bố cảm thấy vui như Giáng sinh này, các con ạ.
-Con nghĩ một phần là vì món trứng cua xiên đấy bố ạ.
-Một phần thôi, không phải toàn bộ.
Catherine và Clay tìm một góc ngồi xuống ăn bánh pudding, nhưng Catherine hầu như chỉ liếm bánh chứ không ăn. Cô cảm thấy Clay cứ liên tục đưa mắt nhìn cô song dường như họ chằng có gì nhiều để nói với nhau.
Rồi Angela bảo mọi người đứng gần lại với nhau và ngồi vào trước đàn dương cầm bắt đầu dạo đàn để mọi người cùng hát thánh ca. Claiborne đứng ngay sau lưng Angela trong khi bà chơi đàn, tay đặt trên vai bà và hát rất hăng hái. Khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, bà cầm tay ông đặt lên đó một cái hôn.
-Em không hát – Clay nói bên tay Catherine.
-Tôi cho là tôi hơi bị ức chế.
Anh đứng gần cô đủ để ngửi thấy hương thơm từ tóc cô. Anh nghĩ đến những gì anh đã đọc trong nhật ký của cô. Từ đó anh vẫn luôn khao khát cô.
-Mọi người sẽ về bây giờ. Anh phải giúp họ lấy áo khoác.
-Còn tôi sẽ đi dọn cốc. Tôi chắc mình chị Inella làm sẽ mệt lắm.
0O0
Lúc ấy đã quá nửa đêm. Clay và Catherine vừa tiễn người khách cuối cùng ra cửa, vì không biết tại sao không thấy Angela và Claiborne đâu cả. Lối vào nhà mờ tối, thoang thoảng mùi gỗ thông, và tĩnh mịch. Với những bước đi chầm chậm, Catherine vừa bước vừa liếc về phiá phòng khách nơi có những ánh đèn màu nhấp nháy. Clay bước ngay sau cô. Hai tay anh thủ trong túi quần. Cô đưa tay lên vuốt tóc, vẽ những món tóc xoà ngang má vào sau tai và họ tiến về phiá cửa hình bán nguyệt.
Nhưng vừa đến đó Catherine bỗng dừng lại vì cô trông thấy điều gì đang diễn ra trong góc phòng đó. Claiborne và Angela đang đứng đó, ôm nhau, hôn nhau một cách cuồng nhiệt rất hiếm thấy ở những người thuộc độ tuổi như họ. Claiborne có một chiếc khăn lau vắt trên vai, còn Angela thì đi chân đất. Bàn tay Claiborne di chuyển trên lưng Angela, rồi di chuyển lên trên sườn của bà. Catherine vội quay đi chỗ khác để khỏi làm phiền họ, bởi họ chắc chắn biết rằng cô đã trông thấy họ. Nhưng khi cô vừa định rút lui trong bí mật thì cô lại va phải Clay, người mà thay vì rút lui, chỉ đặt một ngón tay trên môi anh ra hiệu im lặng, rồi chỉ lên cuộn tằm gởi ở ngay trên đầu họ. Tóc anh, khuôn mặt anh, sơ mi của anh ánh lên trong ánh sáng đèn Giáng sinh đủ màu, đỏ, xanh da trời, xanh lá cây, và vàng, và trông anh hấp dẫn như những gói quà dưới chân cây thông Giáng sinh vậy. Đôi mắt anh cũng phản chiếu ánh đèn màu khi anh đưa ngón tay viền quanh cằm Catherine làm nóng bỏng con đường đến môi Catherine do ngón tay đó. Đôi mắt xanh sửng sốt của cô mở to. Cô đặt tay lên áo anh, định đẩy anh ra, nhưng anh chộp lấy bàn tay đó, và cầm nốt cả tay kia của cô, quàng lên cổ anh.
-Đến lượt anh – anh thì thầm.
Rồi anh ghé xuống, đặt môi lên môi cô trong khi đôi môi đó vẫn hé mở vì sửng sốt, và anh nghĩ cuộc đấu tranh sắp bắt đầu. Nhưng nó không bắt đầu. Anh biết anh làm chuyện này với cô khi mà bố mẹ anh cũng đang làm chuyện tương tự là không công bằng. Nhưng từ tối đến giờ anh chỉ nghĩ đến mỗi chuyện này thôi và khi lưỡi anh khám phá chiều sâu của miệng cô, công bằng là điều xa xôi nhất trong tâm trí anh nghĩ đã tới. Đầu lưỡi âm ấm của họ gặp nhau. Anh tấn công cô với sự khoan thai đầy cuốn hút trong khi nhớ đến những gì cô viết trong nhật ký càng khiến anh thư thả hơn. Anh cảm thấy những ngón tay cô bấu vào cổ áo anh và lưỡi anh dừng lại -chờ đợi, chờ đợi, với vòng tay ôm lỏng quanh người cô như một lời gọi mời. Rồi một ngón tay cô chạm lên da anh và anh dịu dàng khẽ xiết vòng tay của mình quanh eo cô.
Từ sau đám cưới cơ thể cô đã phát triển hơn. Cô đầy đặn hơn, quyến rũ hơn mặc dầu bây giờ trông họ không thì chạm vào nhau được. Bàn tay anh vuốt ve trên lưng cô và anh ước gì lúc này con anh đạp - chỉ một lần - để anh có thể cảm nhận.
Anh kết thúc cái hôn một cách quyến luyến.
-Chúc Giáng sinh vui vẻ - anh thì thầm bên tai cô.
-Chúc Giáng sinh vui vẻ - cô thì thầm đáp lại, môi cô thật gần, gần đến nổi anh cảm thấy cả hơi thở của cô qua tiếng thì thầm, căn phòng vẫn chìm trong yên lặng. Một chiếc lá thông rơi từ cây Giáng sinh xuống đúng lúc họ nhìn vào mắt nhau. Rồi làn môi ấm áp và kháo khao của họ lại tìm kiếm nhau và bụng cô khẽ áp vào anh. Cô ước gì giây phút này kéo dài mãi mãi, nhưng cái ao ước cháy bỏng đó lại nhắc nhở cô rằng nó sẽ không thể kéo dài được, và cô rút lưỡi. Nhưng cô đang cần anh nới lỏng vòng tay thì anh lại đan những ngón tay anh lại với nhau sau lưng cô, nghiêng người xuống khẽ lắc người cô trong tay anh, mỉm cười với mái tóc cô, với làn môi cô, với khuôn ngực cô.
Cô biết cô nên kiên quyết dứt ra, nhưng anh quyến rũ quá, dịu dàng quá, và khuôn mặt anh dưới ánh đèn huyền ảo thật là đẹp còn tóc anh thì giống như màu lửa vậy, làm sao cô cưỡng lại nổi. Họ quay mặt về phiá cây thông Giáng sinh. Trong phút giây ngây ngất, cô để anh kéo cô lại gần anh hơn cho đến khi thái dương của cô tựa vào cằm anh. Từ trong góc khuất, Angela và Claiborne đứng ôm nhau nhìn đôi trẻ, và Claiborne ghì Angela vào sát mình hơn.
-Mẹ có một ý hay này – Angela khẽ lên tiếng.
Catherine hợi giật mình, nhưng cô vừa bắt đầu dứt ra khỏi vòng tay của Clay thì bị anh ngăn lại.
-Mẹ nghĩ hai con nên ở lại đây đêm nay và tận hưởng những khoảnh khắc như vừa rồi. Bố mẹ sẽ không quấy rầy các con đâu.
Clay cảm thấy Catherine ngây người ra.
-Con thì không sao – anh nói, khẽ lắc cô như trước.
-Nhưng con không mang áo ngủ theo – Catherine hoảng hốt.
-Mẹ sẽ tìm một cái cho con, yên tâm chúng ta còn có cả bàn chải đánh răng mới cho con nữa. Các con có thể dung phòng màu hồng.
Catherine cố nghĩ ra cách từ chối, và cô tìm được một cái cớ.
-Nhưng sáng mai chúng con phải qua chỗ mẹ con sớm.
-Ồ, đúng vậy – Clay xác nhận, giọng ỉu xìu.
-Ồ - Angela lẩm bẩm – đó cũng là một ý hay. Nhưng các con nhớ là phải đến sớm đấy nhé.
Về nhà, Clay giết thời gian bằng việc chuẩn bị chỗ ngủ và sử dụng phòng tắm. Anh lượn lờ quanh hành lang trên gác:
-Em muốn uống một ly sô đa hay gì đó không? – anh hỏi.
-Không, tôi no rồi.
-Anh không mệt lắm, em có mệt không?
-Mệt.
-Anh nghĩ điều đó cũng không có gì ngạc nhiên, đúng không? – anh cởi áo sơ mi.
-Đúng, bụng càng to thì tôi càng mệt.
-Em định tiếp tục đi học đến khi nào? Em không nghĩ là em nên nghỉ học sớm để đỡ mệt hơn sao? - Cuối cùng anh quyết định bước vào trong phòng, đi đến đừng sau lưng cô.
-Tôi có thể đi học chừng nào tôi muốn.
-Nghĩa là bao lâu nữa?
-Một thời gian nữa, có lẽ đến cuối học kỳ hai.
Anh nhìn cô đi lại trong phòng, biết rằng cô đang làm như thể cô bận việc này bận việc kia. Anh đi đến chỗ cửa tủ, cúi nhìn vào trong, vờ tìm gì đó trong khi cô mở ngăn kéo tủ của cô. Khi cô cúi đầu với gì đó trong ngăn kéo, mái tóc vàng của cô rủ xuống phiá trước. Anh cảm thấy ngực anh căng như dây đàn. Tim anh đập dội vào lồng ngực như một chiếc buá bằng nhung. Anh cất tiếng, giọng anh sâu, vang, và xúc động:
-Một phụ nữ mang thai có thể có chuyện chăn gối đến tháng thứ mấy thì an toàn?
Tay Catherine bất động. Cô ngẩng đầu lên và gặp ánh mắt anh trong gương. Cô cảm thấy cơ đùi căng ra. Clay không nhúc nhích, chỉ đứng nguyên chờ đợi bên cửa tủ với một tay đút trong túi quần. Cô không hiểu được gì qua vẻ mặt anh trong khi cô cố nghĩ ra câu trả lời.
-Anh muốn, em biết mà – anh nói, vẫn bằng giọng nói sâu, vang, và xúc động khiến cô cảm thấy dường như tất cả những lỗ chân lông trên người cô đều nổi cả lên – Và vì em đã có thai rồi, nên có điều gì khác có thể xảy ra nữa đâu, đúng không? Anh muốn nói là, nếu chuyện đó an toàn đối với em – Nhưng cô chỉ nhìn anh chằm chằm. – Anh muốn chuyện đó từ nhiều tuần nay rồi, và anh đã cho em biết điều đó bằng tất cả các cách của anh có thể trừ nói ra bằng lời. Lúc trước khi chúng ta hôn nhau dưới cuộn tằm gởi anh đã quyết định sẽ nói với em. Em là một người vợ rất quyến rũ, em biết không, Catherine?
-Tôi là một người vợ đang mang bụng mà – Cuối cùng, dù rất run cô cũng nói được.
-Nhưng điều đó không làm em giảm sự quyến rũ chút nào. Đặc biệt khi đứa con trong bụng em là con anh.
-Đừng nói nữa, Clay – cô cảnh cáo anh.
-Đừng sợ anh, Catherine. Anh không ép buộc em. Chuyện đó hoàn toàn do em tự quyết định.
-Tôi không sợ anh, và câu trả lời của tôi là không. – Bỗng nhiên cô tìm thấy cái cô đang tìm trong ngăn kéo và cô đóng ngăn kéo lại.
-Tại sao?
Cô quay lựng lại phiá anh, nhìn xuống mặt ngăn kéo nhưng qua gương anh có thể thấy cô tì người mép ngăn kéo như thế nào.
-Tại sao anh lại như vậy khi mà ngày hôm nay đã hoàn hảo như thế?
-Anh đã nói với em rồi, anh thích ngủ với em. Như thế nguy hiểm lắm sao?
-Tôi chưa bao giờ hỏi bác sĩ về chuyện đó.
-Ồ, vậy thì lần tới gặp bà ấy em hãy hỏi đi, được không?
-Hỏi thì ích gì.
-Không ích gì ư?
Cô im lặng. Rồi giọng Clay dịu dàng cất lên.
-Anh mệt phải ngủ trên ghế trong khi ở đây có một cái giường lớn như thế này, và có một người đàn bà quyến rũ, ấm áp để anh ôm ấp. Và anh nghĩ người đàn bà đó cũng muốn như thế, nếu cô ấy tự cho phép mình. Em có thể nói gì, Catherine, hôm nay là Giáng sinh mà.
-Đừng, Clay. Anh đã hứa rồi.
-Anh nuốt lời đấy – anh nói, và từ từ nhấc vai khỏi cửa tủ.
-Clay – cô quay mặt về phiá anh, cảnh cáo.
-Làm sao em có thể hôn theo cách đó, nói cho anh biết đi?
-Tránh xa tôi ra.
-Anh đã phải làm thế đủ rồi. Tránh xa em như thế chỉ làm anh khao khát em hơn mà thôi – anh đã tiến được nửa đường đến chỗ cô.
-Tôi sẽ không lên giường với anh, vậy nên anh có thể quên chuyện đó đi!
-Hãy tin anh – anh nói chậm và vẫn tiến lên.
-Anh có biết vấn đề của anh là gì không? Là lòng tự ái của anh đó. Anh đơn giản không thể tin nổi rằng tôi có thể sống với anh mà không đầu hàng sự quyến rũ chết người của anh, đúng không?
Bằng giọng nói mượt như nhung anh buộc tội cô:
-Cath, em là đồ dối trá. Em đang quên anh là người lúc trước đã hôn em. Có gì biạ nào? Suy cho cùng, như thế hoàn toàn hợp pháp tất cả đã được ký, được ghi trong giấy tờ, được Cha xứ làm chứng. Em sợ gì chứ?
Anh chỉ còn cách cô chưa đầy một cánh tay, ánh mắt anh nồng nàn hơn bao giờ hết. Bất giác cô vòng hai tay ôm quanh eo mình.
-Tại sao em làm thế? Tại sao em cố tình lẩn tránh anh chứ? Lúc nào em cũng giữ khoảng cách với anh, tránh ở cùng phòng với anh. Tại sao em không thể là em như lúc trước ở nhà bố mẹ anh? Tại sao em không nói chuyện với anh, nói cho anh biết em cảm thấy thế nào, thậm chí phàn nàn về điều gì đó cũng được, tại sao em không làm thế khi cần có sự tiếp xúc của con người, Cath ạ. Anh không muốn sống với cuộc sống cô lập như thế này.
-Đừng gọi tôi là Cath.
-Tại sao? Nói cho anh biết tại sao nào.
-Không – cô định quay đi, nhưng anh đã đưa tay giữ cô lại.
-Đừng trốn anh nữa. Hãy nói cho anh biết.
-Ôi, Clay, làm ơn bỏ tay tôi ra. Đêm nay là một đêm tuyệt vời nhất. Xin đừng phá hỏng nó. Tôi mệt, và tôi vui hơn bao giờ hết; ít nhất tôi cũng vui như vậy cho đến khi anh bắt đầu chuyện này. Chúng ta không thể coi như cái hôn đó chưa hề xảy ra và không thể là bạn của nhau được sao?
Anh muốn nói cho cô biết gốc rễ vấn đề của cô, muốn nói cho cô biết rằng làm tình với anh sẽ không biến thành một con điếm như bố cô đã gọi cô. Nhưng cô chưa sẳn sang cho điều đó, và hơn nữa, đó là một sự thật là chính bản thân cô phải tự khám phá lấy. Anh biết nếu anh ép cô trước khi cô nhận ra sự thật đó thì sẽ có tác dụng không thể nào sửa chữa được.
-Nếu em muốn nói như vậy, và nếu em thực sự thân thiện với anh thì đó là một sự khởi đầu. Nhưng đừng mong anh quên đi cái hôn đó, đừng mong anh coi nó như chưa hề xảy ra, và đừng mong anh tin rằng em sẽ quên cái hôn đó.
-Đó là vì ngôi nhà ấy. Tôi cảm thấy tôi không còn là tôi nữa mỗi khi tôi ở trong ngôi nhà đó, và không hiểu sao tôi lại làm những chuyện điên rồ.
-Giống như chuyện để chồng của em hôn em dưới cuộn dây tằm gởi ư?
Cô đấu tranh với những cảm xúc cô không thể điều khiển nổi, cô muốn anh nhưng cô sợ rồi cuối cùng anh cũng làm trái tim cô tan nát. Anh đưa một bàn tay rám nắng ra, đặt lên tay cô, kéo cô lại gần anh hơn một chút, mặc dầu cô vẫn làm vững người để cưỡng lại.
-Em sợ anh, Catherine. Nhưng em không phải sợ anh đâu. Khi mà quyết định hoàn toàn thuộc về em.
Rồi anh khẽ hôn lên môi cô trong khi vẫn để nguyên một bàn tay lên cái cổ căng cứng của cô.
-Chúc ngủ ngon, Cath. – anh thì thầm, và anh đi.
Quyết định từ chối Clay của cô càng bị suy yếu hơn khi ma vào sáng ngày Giáng sinh cô mở gói quà nhỏ của anh ra và tìm thấy hai chiếc vé dành cho vở Hồ Thiên Nga ở Borthrup vào cuối tháng Giêng. Cô đọc những chữ trên hai tấm vé rồi ngước mắt lên nhìn anh, nhưng anh đang mải mở hộp quà của mẹ anh cho, vì thế cô đưa tay khẽ chạm lên cánh tay anh. Anh nhìn lên.
-Anh nhớ thật – cô nói với khuôn ngực nở khoẻ khoắn của anh – Tôi…ồ…cám ơn anh, Clay. Tôi xin lỗi đã không chuẩn bị quà cho anh.
-Lâu lắm rồi anh chưa đi xem ba lê – anh nói.
Họ nhìn vào mắt nhau bối rối, rồi cô phá vỡ sự im lặng bằng câu nói hóm hỉnh của mình:
-Ai nói là anh sẽ được mời kia chứ?
Nhưng tiếp đó cô lại dành cho anh một nụ cười hiếm hoi của mình.
Trong tuần lễ sau đó, Clay rủ Catherine đi mua sắm với anh. Anh cần mua thứ gì đó để mặc trong đêm Giao thừa và họ đã đồng ý sẽ cùng với Claiborne và Angela đến câu lạc bộ đồng quê đón năm mới. Nhưng Catherine từ chối không dự, cô tin rằng tốt nhất nên tránh những lần đi chung như thế.
Một tối Clay về nhà với những túi quần áo trên tay, và để một túi xuống chiếc ghế trong phòng khách.
-Đây, anh nghĩ chúng ta nên mặc thứ gì đó mới.
-Anh mua cả cho tôi sao? – cô hỏi vọng ra từ trong bếp.
-Ừ. Em khăng khăng không mua nên anh phải mua cả cho em. Người ta đề ăn mặc sang trọng – đó là một truyền thống của câu lạc bộ.
Rồi anh xách túi đồ của anh lên gác. Cô lau tay vào khăn lau và đi ra phòng khách nhìn chiếc túi Clay để đó.
Khi Clay trở xuống, cô đang đứng giơ chiếc váy bằng da mỏng anh mua cho cô lên cao ngắm nghiá.
-Clay, anh không nên làm thế này.
-Em thích nó không?
-Ồ, có, nhưng nó không thực tế. Tôi có lẽ sẽ chỉ mặc nó một lần thôi.
-Anh muốn em trông sang trọng như bất cứ người phụ nữ nào có mặt ở đó.
-Nhưng tôi không được như anh muốn đâu. Tôi chưa bao giờ có một chiếc váy như thế này. Tôi cảm thấy tôi mặc nó vào sẽ kỳ cục lắm – trông cô hơi chán nản một chút, nhưng anh biết cô thích chiếc váy đến mức nào.
-Nghe này, Catherine, em là vợ của anh, và em có quyền có mặt ở câu lạc bộ đó như bất cứ người nào khác. Em hiểu không?
-Tôi hiểu, nhưng…..
-Không nhưng gì hết. Anh chỉ lo em mặc không vừa. Đây là lần đầu tiên, em biết không – đây là lần đầu tiên anh mua đồ cho bà bầu.
-Anh đã làm gì nào – cô không thể nhịn cười được - Đi thằng vào trong cửa hàng và nói, bán cho tôi một chiếc váy có vòng eo cỡ bằng bốn cái cán rìu cộng lại ư?
-Không, anh tính là phải hơn năm cán rìu cộng lại đấy – anh xoa cằm, nhìn bụng cô, ngâm nga.
Cô cười phá lên và cô không nhìn anh, cô chỉ dán mắt vào chiếc váy.
-Tôi trông sẽ như một cái lều ở rạp xiếc, nhưng tôi thích nó…thật đấy.
-Em băn khoăn về việc mất dáng thế. Chẳng phải đã đến lúc em chấp nhận điều đó rồi sao? Anh thì chấp nhận rồi.
-Một người đàn ông nói thế chẳng khó khăn gì bởi vì anh ta đâu phải đối mặt với việc tự nhiện to đùng đùng lên để rồi một thời gian sau lại phải làm mất đi những cân thừa đó. Nếu tôi không cẩn thận thì đến muà hè tới chẳng gã đàn ông nào muốn nhìn tôi đến lần thứ hai.
Catherine vừa nói dứt lời cô đã cảm thấy rằng anh giận. Tâm trạng vui vẻ của anh đã biến mất, và anh nói:
-Ồ, vậy là sau đó em định đi săn chồng cơ đấy?
-Tôi không có ý nói vậy. Nhưng chắc chắn tôi không định để cuộc hôn nhân này kết thúc đời sống tình cảm của tôi.
Clay cảm thấy niềm vui được tặng váy cho cô bỗng nhiên biến mất, bỏ lại anh với nỗi tức giận, lòng tự trọng của anh bị tổn thương. Anh cảm thấy thật đau đớn vì cô không những không để anh đặt một bàn tay lên người cô mà còn nói ra những lời như thế. Anh đã cho cô mái nhà tốt nhất mà cô từng có, tất cả những thứ anh có thể nghĩ ra để làm cho cuộc sống của cô dễ chịu. Anh đã chia sẻ việc nhà với cô, đã để cô tự do đi về và tự do làm cái việc đánh máy khó chịu đó – cái việc đã quấy rầy anh bao đêm khiến anh chỉ muốn quăng cái máy chữ chết tiệt của cô xuống ban công. Và anh đã kiên nhẫn hơn với cô, thậm chí ngay cả khi sự chú ý cô dành cho anh khiêm tốn hơn nhiều so với mong muốn của anh. Làm sao cô lại đáp lại anh như thế chứ? Và làm sao cô có thể lạnh lùng và xa cách như thế khi than thở rằng không có người đàn ông nào thèm để mắt đến cô nếu cô không giữ cho người thon thả? Cô đang cố tình làm quái gì với anh đây?
****
Trong khi họ chuẩn bị đi dự Giao thừa, Clay vẫn lạnh lùng như trong suốt ba ngày qua kể từ khi anh tặng váy cho cô. Catherine nhờ đó mà thấu hiểu được cảm giác cô đơn của người phải chịu đựng sự đối xử lạnh lùng của người khác.
Cô đang chải những nhát lược cuối cùng. Vừa lúc đó Clay bước vào phòng ngủ để lấy ghim cài áo trong hộp đựng đồ trang sức của anh. Nhìn từ phiá sau, anh trông thật quyến rũ trong bộ com-lê màu khói mới tinh may bó sát rất hợp với cơ thể anh.
Clay đột ngột quay lại, bắt gặp cô đang nhìn anh.
-Anh sẽ xong ngay thôi. Anh xin lỗi – anh nói và bước nhanh qua cô.
-Bộ mới của anh đây à?
Anh không trả lời, chỉ đi đến trước gương cài ghim lên chiếc cà vạt có kẻ sọc.
-Anh luôn để mặt mình trông giống như một người mẫu quảng cáo trên tờ Người New York vậy – cô cố gắng nói.
-Cảm ơn em – anh đáp, giọng lạnh lùng.
-Chiếc váy anh mua cho tôi cũng rất vừa, xem này.
-Vậy thì tốt.
Sự thay đổi của anh khiến tim cô đau nhói.
-Clay, cả tuần nay anh hầu như không nói chuyện với tôi. Giờ thì có chuyện gì nào?
-Nếu em không hiểu được thì anh sẽ không tốn hơi giải thích đâu.
Cô biết rõ nguyên nhân nhưng cô thấy xin lỗi quả là một việc rất khó.
-Chết tiệt thật – anh bóp mạnh cái móc của ghim cài áo và lầm bầm.
-Clay, tôi biết nhiều lúc tôi cư xử như một kẻ vô ơn, nhưng thực ra tôi không như vậy. Và chúng ta đã có một thoả thuận trước khi kết hôn.
-Ồ, chắc rồi! Vậy tại sao em lại ở đây khen anh hả? Tại sao anh bỗng nhiên lại nhận được sự khen ngợi của em về cái anh mặc trên người hả?
-Bởi vì đó là sự thật, thế thôi.
-Catherine, em thôi đi, được không? Anh không biết phải đối xử với em như thế nào nữa. Nhiều tuần nay em lởn vởn quanh anh như thể anh là một gã buôn xì gà ấy. Và khi cuối cùng em quyết định bắt đầu nói chuyện với anh thì em lại bảo anh rằng em sẽ tăng cân quá nhiều, sợ sau này sẽ khó khăn cho việc kiếm đàn ông. Em có biết anh cảm thấy thế nào khi em cứ khư khư giữ cái đai trinh tiết mỗi khi anh thử đề nghị chuyện đó với em không?
-Ôi, lạy Chúa. Có chuyện gì với anh vậy?
-Em muốn biết anh có chuyện gì ư? – anh quát vào mặt cô.
-Chuyện của anh bây giờ cũng là chuyện của anh tuần trước và của tuần trước đó nữa và tuần trước nữa. Anh muốn chuyện đó! Chuyện của anh là vậy đấy! Em muốn biết sự thật, phải không? Tóm lại vấn đề là như thế đấy. Vậy nên đừng có mà kênh kiệu và đừng có mà tâng bốc về bề ngoài của anh vì lúc anh cưới em trông anh cũng hệt như vậy! Em có biết em là gì không?
Cô chưa bao giờ thấy Clay tức giận với cô như thế. Mặt anh đỏ gay, cổ anh nổi gân.
-Em, bà Forrester là một – Nhưng cho dù rất nóng giận cũng không thể nói ra cái từ anh định nói.
-Là gì nào! – cô gào lên – Nói đi! Hãy nói ra đi!
Nhưng anh kềm chế được và quay mặt đi, đưa tay giật giật núc cà vạt.
-Mẹ anh luôn dạy anh phải tôn trọng phụ nữ, vậy nên anh cố kềm chế không nói ra mấy cái từ Kẻ chọc ghẹo….
-Làm sao anh dám chứ, đồng đáng khinh!
Anh ném vào trong gương một cái nhìn khinh khỉnh.
-Hãy nghĩ xem điều gì đã xảy ra với em sau mấy ngày bị đối xử ghẻ lạnh.
-Em ngồi đây với những lời khen đó, chỉ để anh tiếp tục ngụp lặn sau một hồi tạm nghĩ chứ gì? Em có biết đã bao nhiêu lần rồi em hâm nóng anh lên chỉ để anh tiếp tục chú ý không? Anh sẽ không thèm đếm lại xem em đã làm như thế bao nhiêu lần bởi vì dù thế nào thì em cũng chẳng thừa nhận đâu. Nhưng đó là sự thật. Em buộc tội anh là người đã lợi dụng em vì òng từ ái của anh, nhưng anh tin chính em mới là người đã làm như vậy.
-Không đúng! Tôi chưa bao giờ khuyến khích anh!
-Catherine, ít nhất anh đã trung thực về chuyện đó, trung thực ngay trong cái đêm tân hôn của chúng ta. Anh đã nói thẳng ra rằng anh muốn làm tình với em. Nhưng em biết em đã làm gì không? Em lẩn tránh vấn đề đó, rồi sau đó chỉ cho phép anh đến gần khi em thấy thích hợp với em. Vấn đề của em là em muốn quên đi em là một người đàn bà nhưng em không thể quên được. Em thích bị săn đuổi, nhưng mặt khác, em sợ nếu em đầu hàng, cho phép mình làm chuyện đó với anh thì em sẽ là cái hạng người mà bố em đổ cho em. Điều em không hiểu là chuyện đó cũng làm em thấy tởm chẳng khác gì ông già của em vậy.
-Đồ con hoang – cô dằn giọng.
-Tiếp đi, cứ nói cho thoả thích, cứ gọi anh bằng những cái tên em khinh ghét để em khỏi phải đối diện với chính mình.
-Khi anh đề nghị tôi kết hôn với anh, anh đã nói là sẽ không có chuyện chăn gối.
-Em thoả nguyện rồi đấy. Anh đã quyết định sẽ không quấy rối em nữa. Em muốn ngủ một mình trên cái giường rộng thênh thang đó, được. Nhưng hãy kết thúc vái trò ú tim mà chúng ta vẫn chơi trước khi đi ngủ được không? Anh sẽ không bắt em phải quan tâm đến anh nữa, và em cũng đừng thốt ra những lời khen mà em không thực lòng muốn nói, được không? Hãy ai đi đường nấy, tránh xa nhau ra cho đến tháng Bảy, như chúng ta đã thoả thuận.
****
Đi đến câu lạc bộ là một việc cực chẳng đã đối với Catherine. Mọi chuyện càng trở nên khó chịu đựng hơn, khi mà sau khi họ đến được một lát, Jill Magnusson cũng có mặt ở đó, cùng với gia đình của cô ta.
Clay lại đóng vai một người chồng tận tụy, tính toán đâu vào đấy, anh ân cần với Catherine trong suốt thời gian ở đó, cô luôn có bất cứ đồ uống nào cô muốn, cô luôn được giới thiệu với mọi người, cô không phải ngồi một mình trong khi những người phụ nữ khác khiêu vũ. Bên cạnh cha mẹ mình Clay thể hiện anh là một người chồng mẫu mực, nhưng Catherine không còn biết anh đã nhảy với Jill mấy lần. Hai phút trước thời điểm giao thừa Clay nhảy với vợ mình, đúng lúc giàn nhạc chuyển sang chơi bản Auld Lang Syne và anh hôn vợ anh, đó là một cái hôn hời hợt nhất mà cô nhận được ở anh. Đã thế, anh còn mưu mô lái họ đến gần Jill và bạn nhảy của cô ta để rồi như thể tình cờ họ trở thành những đôi nhảy đầu tiên đổi bạn nhảy cho nhau. Catherine nhảy với anh chàng tóc đen mập mạp và nhận thấy rõ ràng anh chàng đó cố điều khiển mình để không còn ôm người bạn nhảy đang mang thai của anh ta quá chặt. Nhưng khi cô và người đàn ông tóc đen đó hôn nhau, cô mở mắt, nhìn Clay và Jill gởi thông điệp bí mật của họ cho nhau qua ánh mắt. Lâu và tình tế - trước khi quàng tay lên người nhau theo cái cách rất đặc biệt. Hai bàn tay Clay vuốt ve tấm lưng trần của Jill, những ngón tay anh xòe rộng ra một cách có chủ ý luồn xuống bên dưới đây áo nhỏ như sợi mì của Jill, rồi lên tận vai cô và mất hút dưới suối tóc lộng lẫy. Catherine đưa mắt nhìn xuống đủ để nhận thấy hông Clay áp vào hông Jill một cách khêu gợi. Đôi nhảy rời nhau ra một lát, rồi Jill cười, xoay người nửa vòng và lại quàng tay lên người anh. Bây giờ Catherine có thể nhìn thấy những móng tay dài lấp lánh của Jill trên tóc Clay. Không thể nhìn đi chỗ khác được, Catherine theo dõi miệng họ mở rộng áp vào nhau và cô có thể nhận thấy má Clay chuyển động khi lưỡi anh thực hiện vũ điệu của nó trong miệng Jill.
Sau đó, ơn Chuá, Stu đi tới chỗ Catherine đòi cô một cái hôn. Nhưng Stu có thể thấy cô đang phải vất vả để kìm nén những giọt nước mắt vì thế anh thì thầm:
-Đừng nghĩ gì về chuyện đó, Catherine nhé! Tất cả mọi người chúng ta đều đang hôn chúc mừng năm mới bởi chúng ta còn quá trẻ nên chẳng biết nó có nghĩa gì.
Rồi Stu đi đến chỗ Clay và Jill, khéo léo tách họ ra bằng cách hôn Jill. Nhưng Catherine để ý thấy rằng khi Stu hôn Jill cô ta không mở miệng và cũng chẳng luồn những ngón tay trong tóc anh.
Trước lúc một giờ Jill và Clay cùng biến mất. Không ai chú ý đến điều đó trừ Catherine, người cứ nhìn đồng hồ và tính chính xác Jill và Clay đã biến mất được hai mươi phút. Khi quay trở lại họ vào bằng hai cửa khác nhau. Nhưng cà vạt của Clay đã bị nới lỏng và Catherine chắc chắn rằng Clay vừa mới chải đầu lại.
0O0
Tháng Giêng đã tới, mang theo tuyết và một chút lạnh để chìu lòng người. Clay lại bắt đầu đi khỏi nhà vào buổi tối, mặc dầu anh không ở ngoài qua đêm. Anh và Catherine rút về với vai của người ở nhà, và không gì hơn. Những câu nói đùa hài hước của họ dường như đã biến mất vĩnh viễn, và sự lo lắng ân cần mà Clay đã từng thể hiện với Catherine cũng đã biến mất cùng với đêm giao thừa đó. Khi họ đều có mặt ở nhà, họ hiếm khi cùng nhau, tránh đi qua nhau trong hành lang. Vì Herb vẫn còn ở trại cải tạo nên Catherine thường xuyên đến thăm mẹ cô, và không hề gặp sự phản đối nào khi cô về nhà muộn hơn Clay. Đêm trước hôm vờ ba-lê được diễn cô nhắc anh về hai tấm vé, nhưng anh không thèm ngẩng lên khỏi trang sách anh đang đọc mà gợi ý rằng cô hãy rủ Bobbi hay cô đi xem cùng bởi anh bận không đi với cô được. Catherine rủ Bobbi đi xem cùng, nhưng cô thấy chẳng còn hứng thú gì với vở ba-lê đó nữa.
Cái đêm cô đi xem ba-lê, Clay ở nhà. Thỉnh thoảng anh nghĩ đến cô, nhớ đến sự vui mừng của cô khi nhận hai tấm vé anh tặng. Lúc đó anh đã nghĩ được đưa cô đi xem ba-lê lần đầu tiên sẽ vui biết bao. Hầu hết những lúc ở một mình anh cố gắng không nghĩ đến cô, nhưng tối nay anh rất khó điều khiển ý nghĩ của mình. Trong tháng vừa qua đã có rất nhiều lần, nếu cô thể hiện chút quan tâm dù là nhỏ nhất đói với anh, thì chắc anh đã không giữ được lời hứa và đã vứt bỏ cái vẻ lạnh nhạt mà anh cố tình khoác lên mình. Nhưng anh đã bị tổn thương khi quá nhiều lần cự tuyệt quyết liệt của cô. Một người đàn ông chỉ có thể chịu đựng bị xua đuổi đến một mức độ nào đó thôi rồi anh ta cũng phải rút lui đến một khoảng cách an toàn, hoặc tìm đến một nơi anh ta được đáp lại.
Khi Catherine về nhà, Clay ngủ gật trong phòng khách với quyển sách để trong lòng. Anh ngáp và ngồi dậy, đưa tay lên vuốt tóc. Đã lâu rồi họ chưa nói điều gì riêng tư với nhau. Anh đã nghĩ, có lẽ….
-Vở đó thế nào? – anh hỏi.
Cô liếc nhanh qua mái tóc rối bù của anh, và tự hỏi tại sao anh lại muốn làm ra vẻ anh đã ở nhà cả buối tối, khi mà cô thừa biết anh đã ở với ai. Cô cố tình giữ giọng lạnh lùng:
-Tôi không thích cái cách để chân tiếp đất gây tiếng động của những diễn viên đó.
Clay lùi xa hơn nữa vào sau tấm lá chắn của anh.
0O0
Tháng Hai đã tới, mang đến những ngày u ám đến nổi ngay cả những người có tinh thần hoạt bát cũng khó mà vui lên được. Catherine quyết định đi học đến giữa tháng Ba khi kỳ học kết thúc, nhưng cô cảm thấy công việc nhà ngày càng nặng nhọc hơn bởi bụng cô mỗi ngày một to mà tinh thần cô thì lại rất uể oải.
Và trong căn nhà ở Thung Lũng Vàng ấy người chồng và người vợ không nói với nhau dù chỉ là một câu ngắn ngủi.
Ngày người ta thả Herb Anderson khỏi trại cải tạo Hennepin, gió Chenook thổi đâu đó ở một vùng khác, nhưng ở Minnesota bầu trời xám xịt lại rất hợp với tính khí của Anderson. Những cơn gió thổi ào ào qua cổ chân ông ta, liếm cái lưỡi lạnh buốt của chúng lên những vũng nước đã đóng băng ở bên đường. Không có giày cao cổ mà phải đi bộ như thế thì quả là cực. Mấy lần gót giày đã mòn vẹt của ông trượt trên lối đi và cứ mỗi lần như thế ông ta lại gầm gừ văng tục. Ông ta đi nhờ xe đến Minneapolis, nhận thấy cảnh phố xá cũng chán ngắt chẳng khác gì cảnh trên đường cao tốc.
Lúc đó là xế chiều, ai đi trên đường cũng rụt cằm mình vào trong cổ áo khoác, sợ ngẩng lên phải đối mặt với cái lạnh. Herb không có cách nào khác đành phải bắt xe buýt về nhà, và thậm chí ngay cả trong xe buýt cái lạnh cũng tràn vào. Ông ta vòng hai tay ôm ngang bụng, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Lạy Chúa, có một cốc rượu bây giờ thì hay biết mấy. Bắt tao khát khô cổ mấy tháng nay rồi, chúng mày đừng tưởng thế là đã giải quyết xong với lão Herb này. A ha, lũ chúng mày nghĩ chúng mày là ai chứ hả? Tao có thể cai rượu bất cứ lúc nào tao muốn. Chẳng phải là tao luôn nói là tao có thể sao! Ồ, tao đã làm thế đấy, làm như tao nói. Nhưng tại sao lão bố thằng sở khanh đó lại có quyền ép tao cơ chứ? Khi tao đến Haley tao sẽ cho chúng thấy rằng Herb Anderson này bỏ rượu lúc nào tao thích bỏ, và không phải sớm như thế đâu!
Tại quán Haley lúc đó đã có một đám đông tụ tập, để đón những ly rượu thay vì đón những đưá con ở trường.
-Này nhìn xem ai đến kià! Chúng ta vẫn giữ chỗ cho Herb ở đây mà.
Tất cả bạn bợm rượu của Herb đứng dậy nhường chỗ cho ông ta, bắt tay, vỗ vai đón ông ta trở lại nhập bọn.
-Làm ly đầu tiên với tôi chứ hả? Này, Georgie, hãy mang cho Herb cái thứ mà ông ấy đang thèm muốn chết nào! - A ha, đây mới là thứ một người đàn ông cần, Herb nghĩ. Những người bạn cùng chung tiếng nói với ta.
Cảm giác về cái mặt quầy rượu bóng láng dưới khuỷu tay như một niềm an ủi đối với Herb. Hàng đèn màu nhấp nháy trên máy hát khiến mắt ông ta nheo lại trông khá kỳ dị. Những bài hát đồng quê nói về nhữngmối tình sai trái và những trái tim lầm lạc khiến những vết thương cũ rĩ máu. Herb ngửa cổ tu một hơi dài rồi đặt chiếc ly xuống mặt quầy, và xoay xoay chiếc ly trong tay.
Và rượu đã thực hiện cái công việc bẩn thỉu của nó; tất cả nỗi hận đời từng điều khiển Herb bỗng quay trở lại, dữ dội gấp đôi.
****
Ada giật mình đặt những ngón tay run rẩy lên miệng không tin nổi tiếng đập cửa bà vừa nghe thấy là thật. Cửa bị khoá, nhưng có tiếng xoay chìa khoá vang lên. Rồi cánh cửa bật mở và Herb lảo đảo trước mắt bà.
-Ồ, ồ, ồ, nếu đây không phải là mụ Ada thì hãy cho cái nhà này cháy thành tro đi – ông ta gầm gừ.
-Tại sao, Herb ? – bà kêu lên bằng cái giọng sợ sệt của mình – ông đã được thả rồi mà.
-Đúng là tao đã được thả, không phải nhờ mụ.
-Tại sao, Herb, ông phải báo trước cho tôi biết là ông sẽ về chứ?
-Để mụ có thể kéo thằng nhân tình của mụ về đây và tống tao đi chứ gì?
-Đóng cửa vào, Herb, lạnh quá.
-Mụ nghĩ là ở đây lạnh quá ư – ông ta nhìn ra cánh cửa bằng ánh mắt lờ đờ - đáng lẽ mụ phải thử mùi tù một chút để biết thế nào là lạnh thực sự - Ông ta dang tay ra, nắm lấy mép cửa đẩy mạnh một cái khiến nó đập vào khung cửa nghe đánh sầm và lại bật ngược trở lại. Ada len lén đi qua Herb và đóng cửa lại. Ông ta vừa nhìn bà chằm chằm, vừa túm vạt áo khoác của mình bằng cả hai tay.
-Ô…ông thế nào, Herb?
Ông ta tiếp tục hướng đôi mắt vàng ệch vào bà.
-Mụ quan tâm đến cái quái gì, Ada? Dạo tháng Mười một đầu óc của mụ để ở đâu hả? - Người đàn ông này cứ tưởng vợ mình sẽ ở bên cạnh mình trong một thời điểm như thế.
-Họ bảo rằng tôi cần phải đến, Herb, và Steve lúc ấy cũng về.
-Tao có nghe nói. Tao cược là mẹ con mụ mưu mô với nhau và tao đã thấy đến con ruột của tao cũng không được gặp!
-Nó chỉ về có mấy ngày thôi.
-Ada, nó là đứa con duy nhất của tao, và tao có quyền, biết chưa! – Ada nhìn xuống, chia sẻ nổi hoảng sợ với chiếc cúc áo của mình.
-Mụ có biết một người đàn ông nghĩ gì khi phải ở tù không, Ada?
-Đó đâu phải là nhà tù, đó chỉ là một…..
-Nó khác gì là nhà tù đâu, mụ biết mà! – Ông ta gào lên.
Ada bắt đầu quay đi, nhưng ông ta túm lấy cánh tay gầy của bà kéo bà quay lại một vòng để rồi đứng đối mặt với ông ta.
-Tại sao mụ lại làm thế với tao? Tại sao? – Ada quay mặt đi để tránh hơi thở khó chịu của ông ta nhưng ông ta đã túm áo bà và nhấc bà lên chỉ cách miệng ông ta một phân - Hắn là ai? Tao đáng được biết sau ngần ấy năm.
-Làm ơn thôi đi, Herb. – bà giật áo khỏi tay ông ta nhưng ông ta càng túm áo bà chặt hơn.
-Ai! Tao đã ngồi trong cái hố hôi thối ấy và đã quyết định phải bắt mụ khai ra bằng được.
-Là ai không quan trọng. Tôi vẫn ở với ông, chẳng phải thế sao?
-Mụ ở với tao vì nếu mụ chuồn thì tao sẽ tìm mụ và thằng nhân tình của mụ rồi giết cả hai đứa, mụ biết thế mà! – Ông ta bất ngờ đẩy bà ra khiến bà ngã nhào xuống chiếc ghế ở sau lưng bà – Và tao sẽ giết đứa con gái ** thoả của mụ, nếu mụ làm thế! Mụ đời nào dám làm thế chứ hả? Thách mụ đấy! Mọi người nhìn vào tao và mụ và bọn họ nghĩ gì tao biết tỏng. Ada tội nghiệp, sống với Herb khốn khổ không một xu dính túi! Mụ lừa tất cả bọn họ biến họ thành lũ ngốc trong suốt những năm qua. Nhưng không lừa được tao, mụ không lừa được tao! Tao chưa bao giờ quên, dù chỉ một phút, tao chưa bao giờ quên mụ đã làm gì với tao trong khi tao tốt với mụ đến nổi sẳn sang ra ngoài gây chiến vì mụ. Mỗi lần tao nhìn cái bộ tóc vàng và cái mặt của đứa con hoang đó tao đều thề rằng một ngày nào đó tao sẽ trả thù mụ và thằng nhân tình của mụ, và cả đứa con gái của mụ và hắn nữa. Và cuối cùng tao cũng đã có cơ hội khi cái con ** đó bị cái thằng sở khanh kia làm cho cửa bĩnh ra, và lão già Herb này đã chớp lấy cơ hội để đền bù cho những gì lão phải chịu đựng trong suốt những năm qua. Và mụ có biết thật khoái làm sao khi cơ hội lại đến từ tay của một kẻ mắc nợ tao - từ cái con ** hư hỏng chẳng khác gì mẹ nó không? – Herb đi qua đi lại trước mắt Ada với đôi mắt dữ tợn - Mụ nợ tao, Ada ạ! Hai mẹ con mụ đều nợ tao! Nhưng mụ đã làm gì nào? Mụ hả hê vì tao lại trắng tay, đúng không!
-Tôi không….
-Câm ngay! – Herb gào lên, dí một ngón tay lên mũi Ada, - Câm ngay! – Ông ta cúi xuống sát mặt bà - Mụ đã như vậy suốt mười chin năm qua. Mười chin năm tao phải nhìn đứa con hoang của mụ và phải nhìn thằng con ruột, giọt máu duy nhất của tao đứng về phiá mẹ con mụ chống lại tao và rồi nhìn nó bỏ nhà đi. Và khi nó trở về lần đầu tiên mụ lại vào hùa với chúng nó tống tao vào tù. Mụ cứa dao vào vết thương của tao khi mụ gả nó cho thằng sở khanh đó, cướp đi hàng xấp tiền của tao. Đồ chết tiệt, Ada, tao đọc báo nên mới biết chúng nó cưới nhau. Mụ âm mưu với chúng nó tống tao đi, và không cho tao gặp Steve!
-Tôi không liên quan gì đến…- Nhưng Ada chưa kịp nói hết câu thì đã bị Herb túm lấy.
-Đừng có nói dối tao, đồ **! Tao bị mụ lừa dối mười chín năm nay rồi.
Ông ta lảo đảo lùi lại và giáng cú đấm đầu tiên xuống đầu Ada.
-Lúc nào mụ cũng về hùa với chúng, luôn luôn chống lại tao – Cú đám thứ hai nhằm vào cằm bà và bà ngã xuống sàn.
-Vận may của tao đã đến, mụ biết, thế mà mụ….
Một cú đá rất mạnh khiến Ada bật ngửa người lên rồi lại ngã sấp xuống sàn nhà.
Không chỉ tức giận, Herb Anderson đang trả thù cho những bất công. Nỗi hận đời đầy ứ trong suốt nhiều năm qua giờ trải tuôn ra thành một cơn cuồng nộ và Ada tội nghiệp trở thành một chổ thoát cho cơn cuồng nộ ấy. Rượi đã góp bàn tay bẩn thỉu của nó để làm tăng thêm sức công phá của cơn cuồng nộ ấy, những cú đấm cứ liên tục dội xuống người Ada cho đến khi Herb mệt lử không còn sức để xã hận nữa. Ông ta nhìn vào cái đống lù lù trên sàn nhà, quệt nước miếng trên mép, rồi nếm vị máu của Ada trên khớp ngón tay của mình và lảo đảo lao ra khỏi nhà, ra khỏi khu phố đó, và rời khỏi thành phố, rời khỏi tiểu bang đó.
0o0
Catherine đang đánh máy thì có tiếng chuông điện thoại reo ở dưới nhà. Một lát sau cô nghe thấy tiếng bước chân của Clay đi lên gác, rồi giọng anh cất lên sau lưng cô.
-Catherine?
Anh nhìn cô đưa tay lên bóp gáy.
-Cath? – anh gọi khẽ.
Cái từ đó – hơn tất cả những từ khác – làm cô quay người lại để rồi nhận ra điều gì đó qua vẻ mặt của Clay.
-Có chuyện gì vậy?
-Bà Sullivan, hàng xóm của mẹ em gọi tới.
-Mẹ ư? – cô bắt đầu đứng dậy- có chuyện gì?
Clay nhìn khuôn mặt hoảng sợ của cô. Tự nhiên anh đi tới gần cô, đặt một tay lên vai cô.
-Mẹ em đang ở trong bệnh viện. Họ muốn chúng ta có mặt ở đó ngay.
-Nhưng có chuyện gì chứ?
-Đi nào, anh sẽ nói cho em biết trên đường đi.
-Clay, nói cho tôi biết ngay đi.
-Catherine, đừng sợ được không? – Anh nắm tay cô và dẫn cô đi nhanh xuống nhà - Hoảng sợ không có lợi cho tình trạng của em lúc này. Nào, mặc áo vào để anh đi lấy xe…..
-Đừng an ủi tôi, Clay. Hãy nói cho tôi biết mẹ tôi gặp chuyện gì – Cô kéo tay áo anh giữ anh lại.
-Cath, bố em đã ra khỏi trại. Ông ấy uống say và đi về nhà.- anh vuốt ve bàn tay cô.
-Ôi, không – cô rên lên sau những ngón tay.
Nỗi lo sợ dâng lên trong anh, nhưng anh không lo sợ cho mẹ cô, mà lo sợ cho cô.
-Đi nào, chúng ta nên khẩn trương, Cath ạ. – anh dịu dàng nói với cô.
Lần đầu tiên Catherine biết ơn Clay vì sự khẩn trương của anh. Anh lái xe với sự cố gắng quyết liệt của một tay đua xe Indy 500 phân khối, thực hiện những đoạn cua và những lần đổi lane kiểu rô bốt. Cô ngồi co ro run rẩy, thỉnh thoảng lại phải túm lấy thành của bảng điều khiển, mắt cô nhìn đăm đăm về phiá trước. Xe vừa dừng lại cô liền lao ra, và Clay phải đi như chạy mới đuổi kịp cô. Khi họ tới phòng cấp cứu, Catherine bứt lên lao đến chỗ một ngừơi phụ nữ vừa đứng dậy khỏi một chiếc ghế và dang hai tay về phiá cô.
-Cathy, bác rất tiếc.
-Mẹ cháu thế nào rồi, bác Sullivan?
Ánh mắt của người phụ nữ vội tìm sang Clay. Anh gật đầu.
-Các bác sĩ vẫn đang cấp cứu cho bà ấy. Bác chưa biết tình hình của bà ấy ra sao. Ôi con gái, những gì ông ấy đã làm với bà ấy…. – Và bà Sullivan bật khóc. Ý nghĩ đầu tiên của Clay là nỗi lo ngại cho Catherine, và anh vội dẫn cô tới một chiếc ghế trong khi bà Sullivan lấy khăn lau nước mắt. Anh nắm chặt bàn tay lạnh toát của Catherine.
-Bà ấy đã cố gọi cho bác qua điện thoại. Bác không biết sao bà ấy làm nổi việc đó – Bà Sullivan sụt sùi.
Clay cảm thấy cực kỳ bất lực. Anh không thể làm gì khác ngoài việc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh và giữ tay cô trong tay mình trong khi cô đưa ánh mắt thảng thốt nhìn quanh căn phòng. Cuối cùng cô y tá cũng xuất hiện, bảo họ vào gặp bác sĩ. Clay giữ Catherine lại.
-Có lẽ để anh vào thì tốt hơn.
-Không! – cô cương quyết, rút tay ra khỏi tay anh – Bà ấy là mẹ tôi. Tôi sẽ vào.
-Vậy thì anh vào cùng em.
Bác sĩ giới thiệu tên, bắt tay họ và liêc nhìn xuống cái bụng to của Catherine.
-Cô Forrester, mẹ của cô không còn ở trong tình trạng nguy kịch nữa, cô hiểu không?
-Vâng – nhưng đôi mắt Catherine không nhìn bác sĩ mà dán vào cánh cửa căn phòng nơi mẹ cô đang nằm.
-Bà ấy bị đánh rất dã man và bị xây xát nhiều ở vùng mặt. Bà ấy đã được cho uống thuốc an thần và đang ngủ vậy nên cô có vào thăm cũng chẳng giải quyết được gì. Có lẽ ngày mai cô hãy thăm bà ấy.
-Cô ấy cứ đòi thăm bằng được – Clay nói.
-Thôi được – bác sĩ thở dài – nhưng trước khi cô vào tôi xin nói để cô biết rằng trông bà ấy không được dễ coi đâu. Tôi muốn cô chuẩn bị tinh thần trước. Trong tình trạng của cô, xúc động mạnh sẽ không có lợi đâu. Đừng hoảng trước những thiết bị hỗ trợ ở trong đó - thực ra chúng không đáng sợ như cô nghĩ đâu. Mẹ cô bị dập vách ngăn trong mũi nên trông mũi bà ấy hơi khác thường. Bà ấy còn bị gãy hai xương sườn. Chúng ảnh hưởng đến hô hấp của bà ấy nên chúng tôi phải đặt máy thở cho bà ấy. Máy thở trông có vẻ đáng sợ nhưng bà ấy chỉ phải dùng nó tạm thời. Bà ấy sẽ sớm thở được bình thường. Chúng tôi cũng đặt một ống thông dạ dày qua mũi bà ấy để làm sạch dạ dày và chống nôn, một thiết bị phòng thôi, và dĩ nhiên chúng tôi đang truyền huyết tương trợ cho bà ấy. Nào, cô vẫn muốn vào trong chứ? – Ông bác sĩ nói với hỵ vọng cô gái ngồi trước mặt ông sẽ đổi ý. Nhưng cô lại gật đầu, vì thế ông bác sĩ đành phải miễn cưỡng làm nốt trong những cái việc mà đôi khi khiến ông tự hỏi tại sao mình lại chọn cái nghề này.
Người nằm trên giường bệnh kia không giống Ada của cô. Mũi bà xẹp xuống. Trán bà bị băng kín và trên tấm băng ấy cô nhìn thấy máu hoen đỏ. Đôi môi dập nát của bà sưng vù lên và còn nguyên những vết máu. Dường như khắp người bà chỗ nào cũng có gắn những cái ống, dẫn tới những cái cái chai treo ngược bên trên đầu giường, tới một cái túi nhựa treo ở cạnh giường, tới một máy thở - thứ duy nhất phát ra âm thanh trong căn phòng. Một dụng cụ đo huyết áp quấn quanh cánh tay bà với một máy tính kê ở gần tường. Trái với khuôn mặt sưng vù, tất cả những phần còn lại của Ada trông như teo tóp đi. Đôi bàn tay bà xanh mét, gầy guộc; ngón tay út trên bàn tay trái của bà bị bó bột.
Clay đứng nhìn hình ảnh thương tâm trước mắt mình mà không tài nào kìm được xúc động. Anh nắm bàn tay Catherine và cảm thấy bàn tay đó run rẩy. Cô không để lộ ra bất cứ dấu hiệu nào khác của nổi đau đớn trong lòng khiến anh lặng người đi vì thương cô, và anh biết cô đang vất vả thế nào để kìm nén cảm xúc của mình. Anh chợt nghĩ nếu người nằm kia không phải là Ada mà là Angela, khiến anh cảm thấy muốn ôm cô thật chặt nhưng lại chỉ dám kéo cánh tay cô sát lại anh hơn. Họ ở trong phòng được một lát thì bác sĩ ra hiệu chọ họ ra ngoài. Catherine bước ra chỗ để xe như một người mất hồn. Clay mở cửa xe, và phải nhẹ nhàng dắt cô xuống, để cô vào ghế, và giúp cô để chân vào trong xe. Anh ước gì có thể kê cho cô mớ liều an thần, nhưng anh biết cô đang mang thai nên không thể dùng loại thuốc đó được. Khi cho xe khởi động anh càng lo sợ gấp đôi, lo cho cả Catherine và đứa con. Cô ngồi trong xe như khúc gỗ trong khi anh dựng cổ áo khoác lên cho cô và cài chiếc cúc áo trên cùng vào.
-Em phải giữ ấm, Cath ạ. – anh diụ dàng nói.
Nhưng cô chỉ nhìn đăm đăm về phiá trước với đôi mắt khô khốc. Clay không tài nào thốt lên lời. Anh muốn nói với cô những lời như “Đừng lo” hoặc “Mẹ sẽ ổn thôi” hoặc hơn thế nữa nhưng cổ anh như bị nghẹn lại. Tất cả những gì anh có thể làm là tìm bàn tay cô trong bóng tối và hy vọng rằng cử chỉ an ủi giản dị đó có thể giúp ích chút ít. Nhưng những ngón tay đờ đẫn của cô cứ nằm đó bất động bên những ngón tay anh trên suốt đường về nhà.
Anh đau đớn vì thấy mình bất lực, và anh cứ lặng lẽ lái xe xuyên màn đêm, vừa lái xe vừa vuốt ve bàn tay cô, chuyền thông điệp không lời của anh, nhưng cô không đáp lại. Tay họ để trong lòng cô, và giờ đây mu bàn tay của Clay khẽ áp lên bụng cô. Anh nghĩ đến nỗi đau mà con cái phải chịu đựng, những gì mà giờ đây Catherine đang phải chịu đựng.
Về đến nhà anh giúp cô cởi áo khoác, rồi nhìn cô bước những bước mệt mỏi lên từng bậc thang.
-Catherine, anh có thể làm gì để giúp em? Anh làm thứ gì đó cho em ăn nhé?
Cô đã dừng lại, như thể cô không biết mình đang ở đâu. Anh đến sau lưng cô, hai bàn tay để trong túi áo, mong cô hãy nói – “lấy cho em ly cô-ca, bật nhạc lên, hãy ôm em.” Nhưng thay vì nói thế cô lại xua đuổi anh, cô lập mình trong sự cô đơn được bảo vệ vững chắc.
-Không, tôi không cần gì. Tôi rất mệt, Clay. Tôi chỉ muốn ngủ thôi. – Cô đi thẳng về phòng ngủ và đóng sập cánh cửa lại, ngăn sự an ủi mà anh đang tìm cách mang đến cho cô.
Anh đứng giữa phòng khách chẳng nhìn vào đâu một lúc lâu. Anh nhắm mắt lại. Yết hầu anh chuyển động lên xuống một cách khó khăn. Anh hình dung lại hình ảnh Ada, rồi khuôn mặt Catherine khi cô đứng nhìn mẹ mình trên giường bệnh. Anh ngồi xuống thành ghế dài gục mặt vào hai lòng bàn tay. Anh không biết anh đã ngồi như thế bao lâu, rồi anh thở dài, đứng dậy, gọi điện thoại cho bố anh. Anh sắp xếp chỗ ngủ của mình trên ghế và lặng lẽ cởi quần dài và áo sơ mi, nhưng sau khi tắt đèn anh lại không về ghế nằm mà đi đến đứng trước cửa kính nhìn đăm đăm ra ngoài màn đêm tối đen như mực.
Anh cần người đàn bà trên gác kia vô cùng, cần như cô cần anh vậy. Anh nghe thấy tiếng gì đó không rõ lắm, khiến anh quay khỏi cửa sổ. Anh cố tập trung lắng nghe lại và anh nghe thấy âm thanh đó một lần nữa, ở đâu đó trên cao, giống như tiếng gió sau những bức tường - tiếng gió đau đớn, tiếng gió quằn quại – và trước khi đặt chân lên thang gác anh đã biết tiếng đó là tiếng gì. Anh dừng lại trước cánh cửa phòng ngủ và lắng nghe. Anh đặt tay lên mặt gỗ, rồi anh tựa trán và nhẹ nhàng mở ra. Trong bóng tối lờ mờ anh nhận ra tấm khăn trải giường màu xanh nhạt, và anh mò mẫm đi tới sờ tay lên tấm khăn. Anh cảm thấy cô đang nằm co mình lại, trùm chăn kín đầu. Anh đưa tay rờ dọc người cô, nỗi nghẹn ngào dâng lên trong anh. Anh khẽ kéo tấm chăn nhưng lại khiến cô càng giữ nó chặt hơn.
-Catherine – anh bắt đầu, anh cảm thấy họng mình cứng lại vì xúc động.
Cô túm chặt chiếc chăn để bảo vệ nhưng cuối cùng anh cũng gỡ nó ra khỏi những ngón tay cô và nhận ra cô đang nằm co ro, hai bàn tay kẹp giữa hai đầu gối. Anh nhẹ nhàng nhấc tấm chăn lên và nằm xuống cạnh cô, rồi lại khẽ kéo chăn lên đắp cho cả hai người. Anh cố kéo cô vào vòng tay anh nhưng cô càng cuộn người lại hơn, rên lên những tiếng khiến mắt Clay đau nhói như bị kim châm.
-Cath, ôi, Cath, để anh giúp em – anh thì thầm bằng giọng run rẩy.
Anh tìm thấy nắm tay cô đang túm chặt lấy tóc và anh gỡ những ngón tay cô ra, đưa một bàn tay vuốt ve cánh tay cô, rồi áp ngực anh vào tấm lưng của cô cho đến khi anh không chịu nổi nữa. Anh chống khuỷu tay lên, nghiêng đầu về phía mặt cô, vuốt ve những món tóc mềm của cô, và khẽ an ủi:
-Anh đây, Cath, anh đây. Anh đang ở bên em. Đừng chịu đựng một mình, Cath.
-Mẹ….mẹ….ơi. – cô rên lên đau đớn - Mẹ….mẹ….
-Anh xin em, Cath, anh xin – Clay đưa tay vuốt ve dọc cánh tay cô và anh tìm thấy hai bàn tay cô kẹp chặt giữa hai đầu gối.
-Mẹ ơi – cô lại rên.
Anh cảm thấy toàn thân cô run rẩy và anh cố vỗ về để cô bình tĩnh lại.
-Em ơi, Clay đây mà. Em đừng như thế nữa, anh xin em. Hãy để anh giúp em…hãy để anh ôm em, anh xin. Quay lại với anh nào, Cath, quay mặt lại đây. Anh đây mà.
-Mẹ ơi, con đâu có muốn thế - cô nói những lời ấy bằng một cái giọng vô cùng tội nghiệp khiến Clay thật hoảng sợ. Anh vuốt ve cô, xoa vai cô, và áp má anh lên nửa đầu phiá sau của cô, chờ đợi một dấu hiệu cho thấy rằng cô hiểu anh.
-Xin em, Catherine….anh…..đừng xua đuổi anh.
Anh cảm thấy cơn rùng mình đầu tiên của cô, cảm thấy giọt nước mắt đầu tiên nhưng chưa hẳn là nước mắt của cô, và rất nhẹ nhàng anh kéo vai cô, về phiá anh cho đến khi, giống như một chiếc lò xo, cô lật người lăn vào vòng tay anh, trong khi những giọt nước mắt đau đớn làm cổ cô nghẹn lại.
-Hãy ôm em, Clay, ôm em, ôm em đi – cô cầu khẩn và bám chặt lấy anh như một người sắp chết đuối. Anh cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi của cô rơi xuống cổ anh. Anh ghì cô thật chặt toàn thân mà cô vẫn run bần bật, cô vẫn khóc nức nở.
-Catherine, ôi lạy Chúa, anh rất tíếc – anh nghẹn ngào nói bên tóc cô.
-Mẹ, mẹ ơi, đó là lỗi tại con.
-Không, Cath, không, - anh thì thầm, ghì cô vào anh hơn nữa, như thể làm như thế nỗi đau của cô sẽ thấm bớt sang anh. – Đó không phải là lỗi của em, - anh dỗ cô, hôn lên đỉnh đầu cô trong khi cô khóc nấc lên và tự buộc tội mình. Tất cả nước mắt mà Catherine đã tuôn ra vì niềm thương đối với mẹ cô và cô cứ ôm chặt lấy Clay tưởng chừng như cô chẳng thể hơn được nữa. Anh áp má cô vào ngực anh, khẽ đu đưa cô trong anh. Lòng anh tràn ngập xót thương và đau đớn. Cô rên lên những tiếng anh nghe không rõ, nghẹn ngào với những giọt nước mắt. Anh mong đợi, những giọt nước mắt mà anh nghĩ là phương thuốc dành cho cô lúc này.
-Tất cả đều là lỗi của em, tất cả là lỗi của em.
Anh áp miệng cô vào sát ngực anh để ngăn không cho cô nói ra những lời như thế. Anh nuốt xuống một cách khó nhọc để anh có thể nói được.
-Không, Cath, em không thể tự trách mình. Anh không để em tự trách mình như vậy đâu.
-Nhưng đúng thế mà. Chỉ vì mang thai trước thôi. Đáng lẽ em phải biết là ông ta muốn tiền….như khát nước vậy. Em ghét ông ta, em căm thù ông ta. Tại sao ông ta lại làm vậy….hãy ôm em, Clay…Em đã phải trốn khỏi ông ta. Em đã phải trốn, và để trốn đi được em đã phải thành những gì ông ta vẫn gọi em, nhưng em không quan tâm, em không quan tâm. Anh thật ấm áp….Họ chẳng bao giờ ôm em, chẳng bao giờ hôn em. Em tốt, em luôn ngoan ngoãn, chỉ có một lần đó với anh thôi, nhưng ông ta không thể trút hết lên đầu mẹ em như thế được.
Tim Clay đập thổn thức trước những lời giải bày đó của cô. Cô tiếp tục nói, gần như mất trí vậy.
-Đáng lẽ em không nên rời bỏ mẹ em. Em đáng ra phải ở lại cái nhà đó nhưng ở đó em không thể chịu nổi bởi Steve đã bỏ đi. Anh ấy là người duy nhất từng…..
Catherine nghẹn lời và cô càng ghì chặt Clay hơn. Anh biết rằng cô phải nói ra hết cho nhẹ lòng vì vậy anh nhẹ nhàng khuyến khích cô.
-Từng sao kia?
-Từng yêu quí em. Ngay cả mẹ cũng không làm nổi việc đó, nhưng em không hiểu tại sao. Họ chưa bao giờ đưa em đi chơi, chưa bao giờ mua quà cho em, chẳng bao giờ chơi với em như bố mẹ của những đứa trẻ khác thường làm. Bác Frank hay hôn em khi em còn bé và khi ấy em cứ vờ coi bác ấy là bố. Steve yêu thương em nhưng rồi anh ấy cũng bỏ đi, và ở đó chẳng còn ai yêu thương em nữa. Em đã từng ảo tưởng rằng em có một đứa con yêu thương em. Em nghĩ giá mà em có một đứa con thì em sẽ không bao giờ cô đơn hết.
Cô ngừng nói, vì cô nhận ra rằng chuyện đó giờ đã là sự thật.
Clay vội nhắm mắt lại. Anh cảm thấy rõ tiếng tim cô đập bên tim anh, cảm thấy rõ cánh tay cô quàng chặt trên cổ anh. Nỗi xúc động, nỗi xót xa, niềm cảm thông, nhu cầu mãnh liệt muốn hàn gắn vết thương lòng cho cô, dâng trào trong anh. Anh khao khát được bảo vệ, đáp ứng cô, và làm cô bình tĩnh trở lại, và đồng thời muốn bù đắp cho cô sau bao năm sống thiếu tình yêu. Anh cố gắng nén lại những giọt nước mắt, ôm cô thật lâu và thật chặt đến nỗi không thể lâu hơn và chặt hơn được nữa. Và rồi cuối cùng anh mở một chân anh ra để một chân của cô đặt vào giữa hai chân anh. Họ nằm như thế, chia sẻ sự ấm áp và cảm giác dễ chịu mới mẻ cho đến khi, bị ép giữa họ, đứa con trong bụng cô khó chịu và bắt đầu động đậy. Một niềm sung sướng hân hoan tràn ngập trong lòng Clay khi anh cảm nhận thấy điều đó. Và tất cả - nỗi đau mà Catherine phải chịu đựng ngày hôm nay, cảm nhận đầu tiên về đứa con trong bụng cô, nỗi khát khao tình yêu của cô – có thể biện hộ cho đôi bàn tay anh, đôi bàn tay giờ đây đang lướt trên người cô, từ trên lưng, xuống sườn, xuống hông, xuống đùi cô. Rồi bản tay anh lại di chuyện ngược lên, tìm đến khuôn ngực cô. Người cô ấm áp, đón đợi chứ không từ chối anh, và anh thì thầm bên tai cô:
-Cath ơi, Cath, tại sao em đợi lâu như vậy chứ? Tại sao chuyện này phải mất nhiều thòi gian đến thế chứ?
Anh luồn một bàn tay xuống dưới đầu cô và đặt môi anh lên đôi môi còn mặn vị nước mắt của cô. Miệng cô mở rộng đón lưỡi anh vào. Và biểu hiện này chỉ trong lúc tuyệt vọng cô mới quay sang với anh thì điều đó giờ đây cũng chẳng làm họ bận tâm. Dù rằng sau đó cô có thể cảm thấy anh lợi dụng cô trong lúc cô yếu đuối nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng. Tay anh ấm, dịu dàng khao khát, khám phá cơ thể cô. Anh vuốt ve trong cô, choáng váng trước độ rắn của nó và choáng váng trước ý nghĩ về sự sống mà nó đang bị bao bọc. Và cứ như thể con anh nghe thấy những tiếng van nài của cha nó, nó động đậy. Clay nằm im, sửng sốt, để nguyên tay trên bụng Catherine, thầm mong con anh đạp thêm một lần nữa. Và khi nó đạp một lần nữa, anh biết anh đã cảm nhận được, anh không hề ngần ngại đưa tay kéo váy của Catherine lên và đặt bàn tay anh lên bụng trần của cô. Anh nhẹ nhàng di chuyển nhữngngón tay quanh bụng cô, khám phá những gì mà cơ thể anh đã tạo nên trong cơ thể cô; cái rốn lồi, bầu cú căng đầy, và một lần nữa - dấu hiệu của sự sống dưới lòng bàn tay anh. Anh đã phải mò mẩm hình dung không biết bao nhiêu lần, không biết bao nhiêu lần anh đã nghĩ rằng anh hoàn toàn có quyền khám phá những thay đổi do anh tạo nên này. Cũng đã bao ngày rồi cô chờ đợi được chia sẻ những thay đổi này với anh nhưng cô đã sắt đá cưỡng lại sự khao khát, để ẩn mình trong tấm lá chắn.
Clay di chuyển bàn tay anh xuống phiá dưới, hành trình của sự thương xót và cảm thông trở thành một sự khêu gợi nhục cảm. Nghĩ đến nỗi khát khao của cô, sự mang thai của cô, nghĩ đến cái việc anh không thể thực hiện được khiến anh khám phá cô một cách lúng túng. Rồi anh di chuyển bàn tay lên bụng cô một lần nữa.
-Ôi, Cath – anh thì thầm - bụng em cứng quá. Em có đau không.
Cô cử động đầu mình để trả lời anh cho anh biết rằng cô không đau mà trong lòng cảm thấy ngạc nhiên trước sự ngây thơ chân thật của anh.
-Anh cảm thấy con đạp đấy – anh thì thầm, hơi thở của anh ấm và gấp gáp – Nó đạp ngay dưới tay anh đấy – anh xoè rộng những ngón tay trên bụng cô như thể mời gọi, nhưng con anh không đạp nữa và tay anh lại di chuyển xuống dưới. Cô nhắm mắt lại và để anh….để anh….
-Khuya rồi đấy, Clay – cô khẽ nhắc anh.
-Anh biết – Nhưng anh lại hôn bụng cô và con anh lại đạp bên tay anh. Catherine cố kéo mình trở về thực tại. Những nhịp tim đập dồn dập của cô nói cho cô biết cô đã để Clay đi quá xa.
-Thôi, Clay – cô dịu dàng nói.
-Anh không đi xa hơn đâu, chỉ thế thôi mà.
-Dừng lại đi, làm như vậy thật không phải.
-Anh sẽ không đi xa hơn đâu. Hãy để anh được chạm vào em – anh thì thầm.
-Không, dừng lại đi – cô kiên quyết.
-Đừng quay đi….hãy lại đây với anh.
Nhưng bây giờ cô đã lấy lại được lý trí nên càng từ chối quyết liệt hơn. Anh nhoài người về phiá cô, cố kéo cô trở lại vòng tay anh rồi khi cô đã ở trong vòng tay anh, anh dịu dàng hỏi:
-Tại sao em lại đột nhiên dứt ra như vậy?
-Bởi vì làm như vậy khi mà mẹ em đang nằm viện là không phải chút nào.
-Anh không tin. Một phút trước em đã quên không nghĩ đến mẹ em nữa rồi, đúng không? Tại sao em lại bất ngờ quay đi như vậy chứ?
Cô không biết.
-Catherine – anh dịu dàng nói với cô – anh đâu phải giống như bố em. Anh sẽ không gọi em bằng những cái tên khiến em cảm thấy tội lỗi. Không phải vì mẹ em mà em đột ngột dứt ra đâu, mà là bởi vì bố em, đúng không?
Cô chỉ run rẩy.
-Nếu bây giờ em tiếp tục tháo lui thì có nghĩa là ông ấy đã đánh bại em giống như đã đánh bại mẹ em vậy, và những cái dấu ông ấy gắn lên em sẽ không bao giờ được rũ bỏ, em có hiểu không?
-Vì em mà ông ta mới làm thế với mẹ, bởi vì em đã trao thân cho anh một lần. Và bây giờ ở đâu em lại…em….anh – nhưng cô không nói tiếp tục được vì bối rối và sợ hãi.
-Ông ấy đã làm em thui chột về mặt cảm xúc, em hiểu không, Catherine?
-Không! Em không thui chột! Em cảm nhận được hết, em khao khát nhiều điều, em cần nhiều điều, giống như bất cứ ai khác!
-Vậy thì tại sao em không cho phép mình bộc lộ ra?
-Em vừa mới như vậy đó thôi.
-Nhưng hãy xem rồi rốt cuộc em đã thế nào nào – anh nói giọng đau đớn.
-Hãy bỏ tay ra khỏi người em đi – cô ra lệnh. Cô lại khóc nhưng anh không cho phép cô quay mặt đi - Tại sao? Em sợ điều gì nào, Catherine?
-Em không sợ! – Nhưng thậm chí ngay cả khi cô nói điều ấy giọng cô cũng bị nghẹn lại.
Anh ôm cô, thầm mong cô thừa nhận cái điều đã khiến cảm xúc của cô tê liệt bao lâu nay, đồng thời cũng sợ những gì anh đang làm có thể càng làm cô đau đớn hơn.
-Em sợ những cái tên đó, đúng không?
Anh ôm chặt không cho cô dứt ra trong khi tâm trí cô cứ đầy ấp những ký ức khó chịu đã không chịu buông tha cô. Hơi thở ấm áp của anh bên má cô đưa cô trở về hiện tại, trở về với người đàn ông mà cô yêu, sợ yêu, và sợ mất.
-Em không phải là – cô nghẹn ngào – em không phải là, không phải là….
-Em không phải là gì? Anh nói lỏng vòng tay một chút, khẽ khàng hỏi – Nói ra đi, hãy nói ra, và rũ bỏ nó. Em không phải là gì nào?
Cô không cố thoát ra khỏi vòng tay anh nữa, và khi anh thôi không giữ cánh tay cô, cô đặt một tay lên ngang mắt và khóc đằng sau cánh tay ấy. Với tất cả sự dịu dàng của mình anh lại vuốt ve cô.
-Em không phải là gì, Catherine? Nói đi, nói đi nào.
-Em không phải là….- cô lại cố gắng một lần nữa, nhưng vẫn nghẹn ngào chưa nói ra được.
-Không, em không phải là như thế. Tin anh đi. Hãy nói ra đi, em. Em không phải là gì?
Cô đưa hai tay bưng mặt.
-Em không tồi tệ, em không phải là một người đàn bà ** điếm. Em không phải là gái giang hồ, em không như vậy, không phải như vậy!
Anh ghì cô chặt hơn, nhắm mắt lại trong khi hai cánh tay cô quàng lấy cổ anh. Anh cảm thấy cô rùng mình và anh nói bên tóc cô.
-Không, em không bao giờ là hạng người đó, cho dù ông ta có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa. Em không bao giờ là hạng người đó, không chút nào.
-Vậy tại sao ông ta lại gọi em như vậy chứ, Clay, tại sao?
-Anh không biết…..điều quan trọng là em đừng có tin ông ta, và còn nữa em không được để ông ta làm tổn thương em nữa.
Họ nằm bên nhau như thế, thấm mệt, và im lặng. Trước khi Catherine thiếp đi, cô lại hình dung ra hình ảnh mẹ cô và cô hiểu rằng cô vừa mới giải thoát mình khỏi con người sống khép mình và lãnh đạm của chính cô.
Và lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy rằng cô đã đánh bại Herb Anderson thay vì khuất phục ông ta.