 |
|

12-10-2008, 05:49 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ mưá»i
Bị hèo độc, Äịch Thanh cầu thuốc
Gặp bạn nghèo, hoà thượng ra ơn
Sau khi bị đánh Äịch Thanh ra khá»i giáo trưá»ng, vừa Ä‘i được mấy bước thì thuốc độc thấm và o ngưá»i Ä‘au nhức không chịu nổi. Tuy váºy Äịch Thanh cÅ©ng ráng sức Ä‘i má»™t Ä‘oạn đưá»ng khá dà i, cho đến lúc không còn Ä‘i nổi nữa Äịch Thanh má»›i ghé và o má»™t cái miếu bên đưá»ng nằm nghỉ.
Ngưá»i giữ miếu bước ra há»i:
- Ngươi ở đâu mà đến đây nằm liệt ra như váºy?
Äịch Thanh nói:
- Tôi là lÃnh bá»™ cá»§a Lâm Quá»›i, vì bị Tôn binh bá»™ đánh hai mươi hèo khi đánh thì không Ä‘au cho lắm, đến khi ra Ä‘i thì thấm đòn Ä‘au nhức không sao chịu nổi, nên phải ghé và o đây nằm nghỉ má»™t lúc.
Ngưá»i giữ miếu nói:
- Nếu váºy thì ngươi bị cây hèo có thuốc độc cá»§a Tôn binh bá»™ rồi. Váºy ngươi phải tìm thầy mà trị cho sá»›m, nếu không thuốc độc ngấm và o thì ngươi phải chết.
Äịch Thanh than:
- Tôi là ngưá»i xứ lạ, nay biết tìm thầy nÆ¡i đâu mà chữa.
Ngưá»i giữ miếu nói:
- Ở đây thầy thuốc không thiếu gì, nhưng trị được chất độc ấy thì chỉ có ông An Tu hòa thượng má»›i chữa khá»i.
Äịch Thanh há»i:
- Vị hòa thượng ấy ở đâu?
Ngưá»i giữ miếu nói:
- Hòa thượng đó ở tại chùa Tướng Quốc cách đây không xa lắm.
Äịch Thanh nghe nói rất mừng, từ giã ra Ä‘i tìm đến chùa Tướng Quốc. Äến nÆ¡i, hoà thượng thấy bá»™ Ä‘iệu cá»§a Äịch Thanh thì biết ngay là bị thuốc độc nhiá»…m và o do cây hèo độc cá»§a Tôn Tú rồi, nên láºt Ä‘áºt hối đệ tá» Ä‘em thuốc ra xoa cho Äịch Thanh. Khi má»›i thoa và o thì Ä‘au nhức lắm, nhưng chỉ chốc lát Äịch Thanh hồi sức, và trá» lại bình thưá»ng.
Từ đấy Äịch Thanh ở lại chùa mà dưỡng bịnh.
Äá»™ năm sáu ngà y thì Äịch Thanh Ä‘i đứng như thưá»ng và nghÄ© thầm:
- Nay nhá» có hòa thượng chữa khá»i bệnh nên má»›i còn sống sót Æ¡n ấy rất trá»ng không biết lấy gì tạ Æ¡n. Ta còn má»™t viên ngá»c uyên ương cá»§a gia truyá»n, thôi thì đưa cho hoà thượng mà tạ Æ¡n.
NghÄ© như váºy, Äịch Thanh Ä‘em trao cho hòa thượng.
Hòa thượng không nỡ lấy nói:
- Ấy là váºt gia bảo cá»§a ngươi, ta là ngưá»i tu hà nh, sẵn lòng là m phước. Nếu có tiá»n thì Ä‘á»n Æ¡n, còn không thì thôi. Ngươi hãy cất Ä‘i đừng là m váºy.
Äịch Thanh nhất định không chịu, năn nỉ mại rồi bá» ra Ä‘i.
Hòa thượng cầm viên ngá»c lên xem thấy quý giá vô cùng, đã trong mà lại sáng ngá»i. Giữa lúc đó có tin báo Tịnh SÆ¡n vương đến thăm. Hòa thượng vá»™i ra tiếp đón má»i và o trà nước.
Hòa thượng kể lại việc đã qua và lấy viên ngá»c đưa cho Tịnh SÆ¡n Vương xem.
Tịnh Sơn vương nói:
- Ngá»c nà y rất quý nhưng tiếc là không đủ cặp, chắc còn má»™t viên nữa Ä‘ang trao cho kẻ khác để lưu niệm.
Nói rồi Tịnh Sơn vương ngồi lại đánh cỠvới hòa thượng.
Lá»i bà n:
Thân danh sá»± nghiệp con ngưá»i rất trá»ng, kẻ là m nên thân danh sá»± nghiệp thuá»™c vỠđấng anh hùng. Nhưng trên con đưá»ng láºp thân để đạt lấy nó không phải dá»…. Lá»i xưa nói: “cà ng cao danh vá»ng cà ng dà y gian nanâ€.
Äịch Thanh là má»™t nhân tà i, lẽ ra Ä‘em tà i năng cá»§a mình dá»±ng nên sá»± nghiệp không khó gì, nhưng trong cuá»™c sống con ngưá»i chứa đầy tham vá»ng và tà n ác.
Trong xã há»™i ngà y nay, chúng ta thấy những kẻ nên danh ,được Ä‘á»i ca tụng là anh hùng, là vÄ© nhân, nhưng chÃnh trong cuá»™c sống cá»§a há» cÅ©ng phải trải qua biết bao nhiêu gian nan khổ cức má»›i thà nh đạt như váºy. Sá»± nghiệp cà ng lá»›n thì gian nan cà ng nhiá»u. Bởi váºy những ngưá»i có chà lá»›n trong thiên hạ, trên đưá»ng láºp nghiệp há» không coi gian nguy, khổ sở là quan trá»ng mà chỉ sợ mình không đủ nghị lá»±c để vượt quan gian nan khổ cá»±c mà thôi.
|

12-10-2008, 05:49 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ mưá»i má»™t
Giáºn gian tặc, ban cho gươm báu
Thương anh hùng, khuyên trả ngá»c là nh
Bấy giỠTịnh Sơn vương đang ngồi đánh cỠvới hòa thượng, xảy thấy có đồ đệ và o thưa:
- Có Sơn Tây trở lại xin và o chà o thầy để từ tạ, nhưng thấy có khách nên không dám và o.
Hòa thượng nói:
- Ra bảo nó chá» thêm và i hôm nữa cho tháºt là nh bệnh rồi hãy Ä‘i.
Tịnh SÆ¡n vương nghe nói Äịch Thanh lấy là m lạ há»i:
- Äịch Thanh nà o có tên trong giáo trưá»ng, còn Äịch Thanh nà o lại ở đây?
Hoà thượng thưa:
- CÅ©ng là má»™t Äịch Thanh đó mà thôi. Hôm trước nó ở trong binh bá»™, bị Tôn Tú đánh nó ai mươi hèo có tẩm thuốc độc, may có ngưá»i chỉ đến đây nên tôi miá»› vừa cứu nó và nó Ä‘á»n Æ¡n cho tôi viên ngá»c uyên ương nà y.
Tịnh SÆ¡n vương nghe nói khiến đòi Äịch Thanh và o mà há»i.
Äịch Thanh bước và o quỳ ra mắt. Tịnh SÆ¡n vương há»i:
- Váºy chá»› ngươi vá»›i Tôn Tú có thừ oán chi chăng?
Äịch Thanh thưa:
- Tôi là con nÃt, còn Tôn Tú là quan chức, hai bá»±c cách nhau xa lắm, lẽ nà o tôi dám xúc phạm đến ngưá»i trên mà gây thù oán.
Tịnh Sơn vương nói:
- Hay là lớp trước có thù oán gì chăng?
Äịch Thanh thưa:
- Chuyện ấy thì tôi là lá»›p háºu sanh không rõ được.
Tịnh Sơn vương nói:
- Hôm trước ta thấy trong ý bà i thÆ¡ cá»§a ngươi thì tá»± xưng là anh hùng. Váºy chá»› tà i nghệ cá»§a ngươi có quả như trong thÆ¡ chăng?
Äịch Thanh thưa:
- Chẳng dám dấu đại vương, ná»™i trong tam lược lục thao, binh thÆ¡ chiến sách thảy Ä‘á»u thông.
Tịnh SÆ¡n vương nghe nói chưa tin, vì thấy Äịch Thanh diện mạo giống như má»™t thư sinh, nên muốn thá» xem gan dạ thế nà o, liá»n há»i:
- Nay Tôn Tú Ä‘em lòng độc ác, dùng hèo thuốc độc mà hại ngươi, váºy ngươi dám đến mà giết nó đặng trả thù không?
Äịch Thanh thưa:
- Nếu được đại vương ban cho Long tuyá»n kim sợ gì mà không dám giết tên gian thần đó.
Tịnh Sơn vương nói:
- Váºy thì ngươi hãy theo ta lãnh cây bảo Ä‘ao mà trừ tên gian thần ấy.
Äịch Thanh thưa:
- Nếu đại vương có lòng như váºy thì tôi nguyện Ä‘em hết sức mình diệt trừ tên bạo ngược.
Tịnh Sơn vương nói:
- Ta sÆ¡ e ngươi vẽ cá»p không ra hình thì thế nà o?
Äịch Thanh thưa:
- Nếu được việc thì tôi vì dân trừ bạo, còn nếu không thì tôi có chết cũng cam lòng.
Tịnh Sơn vương nói:
- Như váºy má»›i đáng mặt anh hùng. Thôi hãy Ä‘i vá»›i ta.
Nói rồi dạy lại há»i hòa thượng:
- Ngá»c uyên ương là báu váºt gia truyá»n cá»§a nó, thà y trả lại cho nó giữ là m dấu tÃch cá»§a tiển nhân. Còn công Æ¡n thầy cứu nó thì để tôi trả và i Ä‘Ãnh và ng.
Nói rồi lấy ra hai Ä‘Ãnh và ng trao cho hòa thượng.
Hòa thượng nói:
- Ấy là tại Äịch Thanh năn nỉ và cố Ä‘á»n Æ¡n. Nay đại vương đã dạy như váºy tôi đâu dám lãnh.
Tịnh SÆ¡n vương nhất định trao hai Ä‘Ãnh và ng cho hòa thượng nên hòa thượng cá»±c chẳng đã phải nháºn và trả viên ngá»c lại cho Äịch Thanh.
Tịnh SÆ¡n vương từ giã lên kiệu ra vá», lại khiến Äịch Thanh theo vá» dinh.
Ngà y hôm sau, Tịnh SÆ¡n vương khiến quân khiêng cây Kim hoà n Ä‘ao ra, rồi nói vá»›i Äịch Thanh:
- Nay ta giao cây đao nà y cho ngươi, đặng ngươi chém đầu Tôn Tú.
Äịch Thanh liá»n bước ra lãnh Ä‘ao, từ tạ ra Ä‘i.
Tịnh SÆ¡n vương khiến Lưu Văn và Lý Tấn theo sau mà coi chừng Äịch Thanh tiếp ứng.
(Nguyên cây Ä‘ao nà y nặng đến má»™t trăm cân cá»§a Tống Thái Tổ để lại, vì e ngà y sau con cháu nghe lá»i sà m tấu cá»§a nịnh thần mà là m hư việc nước, nên giao cho năm vị phan vương luân phiên mà giữa Ä‘ao ấy má»—i ngưá»i sáu ngà y. Nhằm phiên ai giữ thì được quyá»n chém giết bất kỳ văn võ bá quan, hoà ng thân quốc thÃch, hể ai phạm tá»™i thì chém đầu, mà lúc ấy nhằm phiên cá»§a Tịnh SÆ¡n vương giữ cây Ä‘ao ấy).
Lúc ấy Äịch Thanh xách cây Ä‘ao ra Ä‘1, ai ai thấy mặt cÅ©ng Ä‘á»u tránh, vì đã biết cây Ä‘ao cá»§a Tống Thái Tổ cho nên sợ hãi. Còn Äịch Thanh là ngưá»i xứ lạ má»›i đến Biện Kinh có Ãt ngà y, không biết Tôn Tú ở đâu đặng mà và o lấy thá»§ cấp.
Lúc nà y Tôn Tú Ä‘ang qua dinh Bà ng Hồng mà đánh cá». Gia nhân cá»§a Tôn Tú là Tôn Long thấy mặt thì biết là Äịch Thanh, láºt Ä‘áºt chạy qua dinh Bà ng Hồng báo cho Tôn Tú hay.
Tôn Tú nghe nói kinh hãi. Bà ng Hồng nói:
- Thế ra lão Hồ Diên Hiển trao cây kim đao cho nó, vì hôm nay nhằm phiên của lão ấy giữ.
Tôn Tú nói:
- Không biết kế chi mà trừ lão, để lão ỷ mình là công thần muốn là m chi thì là m, rất khó chịu.
Bà ng Hồng nói:
- Thôi! Haỹ khoan vỠdinh đã, để xem thỠchúng nó là m gì.
Lúc nà y SÆ¡n Tây xách Ä‘ao Ä‘i tìm Tôn Tú không được, khi đến má»™t chiếc cầu, Äịch Thanh nghÄ© thầm:
- Thôi ta cứ ngồi đây chỠnó đi ngang qua đây sẽ hạ sát.
Ngồi má»™t lát thấy đói bụng, Äịch Thanh bước lại tiệm bánh gần đó, dá»±ng cây Ä‘ao ngoà i cá»a, rồi và o ngồi ăn.
Lúc Ä‘ang ăn, Äịch Thanh bá»—ng nghe tiếng la hét om sòm, liá»n bước ra xem thì thấy má»™t Ä‘oà n ngưá»i vừa chạy vừa la inh á»i.
Äịch Thanh xem kỹ thì thấy má»™t con ngá»±a tướng mạo rất hung dữ Ä‘ang chạy qua cầu. Äịch Thanh vá»™i vã chạy theo Ä‘uổi bắt. Chá»§ quán thấy váºy nói:
- Cái thằng khốn! Nó là m bá»™ Ä‘uổi theo bắt ngá»±a để khá»i trả tiá»n bánh. Váºy sẵn có cây Ä‘ao đây, ta xiết mà trừ nợ..
Nói rồi kêu bá»n gia nhân ra khiêng cây Ä‘ao và o.
Bỗng có Lưu Văn và Lý Tấn chạy đến nạt lớn:
- Cây Ä‘ao vá»§a vua Thái Tổ để lại tại dinh vá»§a Tịnh SÆ¡n vương, ai dám cả gan khiêng Ä‘i váºy.
Chủ tiệm nói:
- Ấy là tại tôi không rõ, tưởng là của ai bỠquên, xin miễn chấp.
Lưu Văn và Lý Tấn bèn khiêng cây đao ấy vỠdinh.
Còn con ngá»±a vừa sẩy chạy là con ngá»±a cùa Äông Phiên Ä‘em dâng cho triá»u đình, tên là Há»—n long cu. Vua ban cho Bà ng thái sư. Ngá»±a ấy dữ tợn lắm, không chịu ai cưỡi hết, cho nên phải xiá»ng nó lại mà nó vẫn hung dữ. Ngà y trước nó đã hại chết mấy trăm gia nhân cá»§a Bà ng thái sư nen Bà ng thái sư muốn giết nó Ä‘i, ngặt vì ngá»±a cá»§a triá»u đình ban nên không dám giết, phải đóng cÅ©i mà nhốt nó. Nay nó lại phá cÅ©i mà ra, nên Bà ng thái sư truyá»n rằng há»… ai trừ được con ngá»±a thì trá»ng thưởng.
Lúc đó Äịch Thanh chạy theo mà nắm đầu con ngá»±a ấy mà đạp má»™t cái, con ngá»±a liá»n ngã xuống chết tươi. Ai nấy thấy váºy Ä‘á»u khen. Bá»n gia nhân cá»§a Bà ng thái sư chạy đến nói:
- Tráng sÄ© tháºt đáng báºc anh hùng, xin tráng sÄ© theo chúng tôi vá» dinh lãnh thưởng.
Äịch Thanh nói:
- Không phải tôi ham thưởng mà chỉ muốn trừ con ngựa dữ mà thôi. Tôi không muốn đi đâu.
Gia đinh nói:
- Nếu tráng sĩ không đi thì chúng tôi bị quở, vì thái sư có ra lệnh hễ ai trừ được ngựa thì ban thưởng.
Äịch Thanh thấy váºy cÅ©ng chiá»u lòng Ä‘i theo bá»n gia nhân. Äến nÆ¡i bá»n gia Ä‘inh và o báo:
- Nay có má»™t tráng sÄ© sức mạnh vô cùng, đã trừ được con Há»a long cu rồi. Hiện Ä‘ang đứng ngoà i cá»a.
Bà ng thái sư nghe nói khiến cho và o. Äịch Thanh và o đến nÆ¡i quỳ lạy nói:
- Kẻ tiểu nhân vì muốn trừ ngựa dữ chớ không có ý lãnh thưởng gì hết.
Bà ng thái sư há»i:
- Ngươi tên hỠlà chi? Quê quán ở đâu?
Äịch Thanh thưa:
- Tôi là Sơn Tây ở tỉnh Sơn Tây, phủ Thái Nguyên.
Bà ng Hồng nghe nói biết là cừu nhân của rể mình, thì nghĩ thầm:
- Ta phải tìm gạt nó để báo cừu cho rể ta.
NghÄ© rồi liá»n nói:
- Ta đã có lá»i hứa há»… ai trừ được ngá»±a dữ thì ban thưởng, váºy tráng sÄ© ở lại đây để sáng mai ta và o triá»u tâu vá»›i thánh thượng gi ban ban quyá»n tước cho.
Äịch Thanh nói:
- Ngà y trước tôi có phạm tá»™i vá»›i Tôn binh bá»™, e ngưá»i thấy mặt thì không dung thứ.
Bà ng Hồng nói:
- Không há» chi! Có ta đây thì Tôn binh bá»™ không dám là gì trái đâu. Váºy tráng sÄ© cứ ở theo bá»n gia Ä‘inh cá»§a ta, hoặc ra ngoà i huê viên mà nghỉ, ngà y mai ta sẽ dắt và o triá»u yết kiến hoà ng thượng.
Äịch Thanh tuân lệnh. Còn Bà ng Hồng thì trở lại thÆ¡ phòng, gá»i Tôn Tú đến, thuáºt hết má»i việc cho Tôn Tú nghe. Sau đó Bà ng Hồng nói vá»›i tên gia Ä‘inh là Lý Kế Anh:
- Nay có Äịch Thanh là ngưá»i thù cá»§a Tôn binh bá»™ cho ngá»§ nÆ¡i ÄÆ¡n Quế đình, váºy đêm nay đến canh ba ngươi Ä‘em lá»a đốt nhà ấy đặng giết Äịch Thanh trả thù cho Tôn binh bá»™. Ngươi là m xong việc ấy sẽ được trá»ng thưởng.
Lý Kế Anh thưa:
- NÆ¡i đây là chốn kinh thà nh, nếu nổi lá»a đốt và o lúc canh ba e là m náo loạn. Váºy để tôi dụ nói uống rượu cho say, rồi ná»a đêm cho nó má»™t Ä‘ao thì hết Ä‘á»i, mà không ai hay biết gì hết.
Bà ng Hồng nghe nói gáºt đầu:
- Như váºy thì rất tốt, nhưng ta e má»™t mình ngươi là m không nổi.
Lý Kế Anh nói:
- Giết má»™t tên say rượu có gì khó đâu. Nhưng nếu tôi giết được xin thái sư trá»ng thưởng là tốt rồi.
Bà ng Hồng nói:
- Nếu ngươi giết được Äịch Thanh thì ta tiến cá» ngươi là m chức tri huyện nÆ¡i má»™t chá»— tốt.
Lý Kế Anh thưa:
- Váºy thì xin thái sư cho tôi má»™t tiệc rượu đặng tôi đến ÄÆ¡n Quế đình mà dá»— nó ăn uống cho no say.
Bà ng Hồng liá»n hối quân dá»n tiệc rồi bưng theo Lý Kế Anh.
Bấy giá» Äịch Thanh Ä‘ang ngồi má»™t mình nÆ¡i ÄÆ¡n Quế đình, bá»—ng thấy má»™t ngưá»i Ä‘i trước và hai tên quân bưng mâm tiệc rượu theo sau. Khi đến nÆ¡i, Lý Kế Anh bảo để mâm tiệc rượu xuống, rồi cho hai tên quân trở vá».
Äịch Thanh há»i:
- Hiá»n huynh là ai? Quê quán ở đâu?
Lý Kế Anh nói:
- Tôi là gia nhân cá»§a Bà ng thái sư, tên là Lý Kế Anh, quê ở tỉnh SÆ¡n Tây, phá»§ Thái Nguyên, trước kia là m tôi cho ông thân sinh cá»§a cáºu. Äến sau ngưá»i xin quy Ä‘iá»n, chẳng bao lâu thì từ trần. Kế sau đó bị nước lụt, chết hết cả huyện Tây Hà . Tôi may sống sót, lưu lạc đến đây là gia Ä‘inh cho Bà ng thái sư. Nay gặp cáºu ở đây mà cáºu lại Ä‘ang lâm đại nạn, cho nên tôi phải láºp mưu mà cứu cáºu.
Äịch Thanh nói:
- Chẳng hay tôi đang bị nạn gì?
Lý Kế Anh liá»n thuáºt hết chuyện Bà ng Hồng âm mưu hãm hại.
Äịch Thanh nghe nói thất kinh há»i:
- Lạ thạt! Tôi và Bà ng Hồng có thù oán chi mà lại âm mưu hại tôi như váºy?
Lý Kế Anh nói:
- Váºy cáºu không biết Bà ng Hồng là ngưá»i chi cá»§a Tôn Tú hay sao?
Äịch Thanh nói:
- Không.
Lý Kế Anh nói:
- Tôn Tú là rể của Bà ng Hồng cho nên Bà ng Hồng muốn trả thù thay cho Tôn Tú.
Äịch Thanh nghe nói nổi giáºn:
- Bà ng tặc muốn hại ta. Váºy trong ná»™i đêm nay ta phải giết trước mi cho rồi.
Lý Kế Anh nói:
- Không nên hà nh động như váºy vì chưa đến lúc. Tốt hÆ¡n là cáºu tìm cách trốn khá»i nÆ¡i đây đã.
Äịch Thanh nói:
- Bây giá» biết ra đưá»ng nà o?
Lý Kế Anh nói:
- Tôi đã liệu trước rồi. Cá»a trước cá»a sau Ä‘á»u khóa hết, không ra được, duy có phÃa giáp ranh ông Hà ng Kỳ là m Lại bá»™ thượng thư, thì hai bên có cây đại thá» cà nh cây giao nhau, cáºu có thể leo lên cây mà trèo sang bên kia thì thoát nạn.
Äịch Thanh nói:
- Biết ông ấy có phải là một phe với Bà ng Hồng chăng?
Lý Kế Anh nói:
- Ông nà y là má»™t ngưá»i chánh trá»±c, nên Bà ng Hồng thưá»ng muốn hại ông ta mà chưa được. Váºy cáºu hãy Ä‘i cho mau kẻo trá»….
Äịch Thanh nói:
- Nay nhá» hiá»n huynh thương tình thông tin, nếu không thì tÃnh mạng tôi không còn.
Nói rồi cúi đầu lạy Lý Kế Anh.
Lý Kế Anh đỡ dáºy nói:
- Cáºu đừng là m như váºy. Hãy Ä‘i cho mau kẻo bị lá»™.
Äịch Thanh liá»n leo lên cây đại thá» chuyá»n qua bên vưá»n cá»§a Hà ng Kỳ.
lá»i bà n:
Dù cho kẻ gian xà o đến đâu thì trong âm mưu cÅ©ng có lúc sÆ¡ hở. ChÃnh những sÆ¡ hở ấy lại tạo thà nh cÆ¡ há»™i ngà n để cho kẻ hiá»n là nh lá»t ra ngoà i nguy biến.
Bà ng Hồng là má»™t tay âm mưu nổi tiếng, thế mà không hại được Äịch Thanh khi Äịch Thanh đã sa và o trong tay mình. Äó là lòng trá»i không nỡ hại ngưá»i ngay nên khiến Bà ng Hồng không lưá»ng ná»—i lòng nhân ái cá»§a Lý Kế Anh, má»™t tên gia nhân.
Trong kẻ ác có những ngưá»i thiên. Thiện ác luôn luôn xen kẽ vá»›i nhau, diá»…n biến trong cuá»™c sống không thể lưá»ng hết được.
Trong cuá»™c sống con ngưá»i, không phải ai lương tâm cÅ©ng giống nhau. Nhưng có Ä‘iá»u kẻ ác thưá»ng liên kết vá»›i ngưá»i ác, còn ngưá»i là nh thì gặp ngưá»i là nh lại thương mến nhau. Cái gì phù hợp nhau thì cái đó gặp nhau. Lý Kế Anh, má»™t kẻ tôi đòi, nhưng lại có lòng nhân, nên thấy Äịch Thanh lầm hoạn nạn thì thương cảm. Lòng thương cảm đã vượt qua má»i nguy hiểm cá»§a mình nếu hà nh động cá»§a Lý Kế Anh bị tiết lá»™. Biết váºy nhưng Lý Kế Anh vẫn là m vì lương tâm con ngưá»i bắt buá»™c phải hà nh thiện.
|

12-10-2008, 05:49 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ mưá»i hai
Thoát lao lung, anh hùng lánh nạn
Nhìn cựu nghĩa, Lại bộ phò nguy
Bấy giá» Hà ng Kỳ Ä‘ang là m Lại bá»™ thượng thư, là má»™t vị trung thần, tuổi đã sáu mươi, đêm ấy ra sau vưá»n xem trang, thấy sao Võ khúc chói sáng thì biết có Võ tướng quân ra Ä‘á»i. Trong lúc Ä‘ang suy nghÄ© thì trên cây đại thá» có nhánh động, rồi má»™t bóng ngưá»i còn nhá» tuổi từ trên lao xuống.
Hà ng Kỳ há»i:
- Ngươi là ai? Sao đêm khuya dám xông và o vưá»n ta?
Äịch Thanh nghe há»i vá»™i vã quỳ xuống thưa:
- Tôi là SÆ¡n Tây, ngưá»i ở SÆ¡n Tây vì lánh nạn xin đại nhân cứu tôi là m phước.
Hà ng Kỳ há»i:
- Ngươi bị nạn chi?
Äịch Thanh thuáºt hết câu chuyện từ khi giết được ngá»±a dữ đến việc Tôn Tú muốn hại mình cho Hà ng Kỳ nghe.
Hà ng Kỳ nói:
- Té ra ngươi là ngưá»i bị Tôn Tú chém lúc trước nhá» có ngÅ© vị phan vương xin đó phải không?
Äịch Thanh thưa:
- Phải.
Hà ng Kỳ há»i:
- Ngươi ở SÆ¡n Tây, váºy cha ngươi tên gì?
Äịch Thanh thưa:
- Cha tôi tên là Äịch Quảng là m tổng binh tại Thái Nguyện, còn ông tôi là Äịch Ngươn.
Hà ng Kỳ nghe nói mừng rỡ, liá»n bảo:
- Trước kia ông thân cá»§a cháu còn ở tại triá»u có kết nghÄ©a vá»›i chú, tình ý rất hợp nhau như ruá»™t thịt. Äến sau cha cháu ra trấn nháºm Thái Nguyên thì đưá»ng sá xa xôi, tin tức vắng bặt. Sau đó chú lại nghe tỉnh SÆ¡n Tây bị lụt, chắc là cả nhà không còn. Äến nay, trá»i sau cháu đến đấy khiến chú rất mừng. váºy cháu hãy ở lại đây nương náu chá» thÆ¡i, đặng kiến công láºp nghiệp.
Äịch Thanh nghe nói liá»n cúi đầu lạy Hà ng Kỳ.
Hà ng Kỳ đỡ dáºy nói:
- Từ nay cháu cứ gá»i bằng chú mà thôi.
Äịch Thanh vâng lá»i, từ ấy ở tại nhà Hà ng Kỳ mà ẩn mặt.
Còn Lý Kế Anh thấy Äịch Thanh đã leo qua vách rồi liá»n trở lại thưa vá»›i Bà ng Hồng rằng:
- Tôi đã dụ Äịch Thanh uống rượu say mèm rồi, xin thái sư cho tôi má»™t cây long tuyá»n kiếm đặng tôi lấy đầu nó cho rồi.
Bà ng Hồng nói:
- Váºy nhà ngươi rán mà giữ mình kẻo nó mạnh lắm.
Lý Kế Anh vâng dạ ra đi.
Bấy giỠđã canh ba, quân sÄ© thâý Lý Kế Anh cầm long tuyá»n kiếm nên không ai dám há»i han gì hết.
Hôm sau Bà ng Hồng thấy Lý Kế Anh không trở lại báo tin nên hõi bá»n gia nhân thì được biết Äịch Thanh và Lý Kế Anh đã bá» trốn mất rồi.
Bà ng Hồng nổi giáºn má»™t mặt sai bốn mươi tên quân Ä‘i tìm kiếm, má»™t mặt sai chặt cây cổ thụ bên tưá»ng, vì nghÄ© rằng Äịch Thanh trốn được là nhá» cây cổ thụ ấy.
Còn Tôn Tú nghe tin Äịch Thanh bá» trốn rồi thì cả giáºn, cùng vá»›i Bà ng Hồng Ä‘iểm ba ngà n quân đến bao vây nhà Hà ng Kỳ, cố lục soát tìm bắt Äịch Thanh.
Gia nhân hay tin láºt Ä‘áºt và o báo vá»›i Hà ng Kỳ.
Hà ng Kỳ cưá»i lá»›n nói:
- Loà i gian tặc là m nhiá»u Ä‘iá»u ngang ngược như váºy.
Äịch Thanh thưa:
- Xin để cháu ra trừ loà i gian tặc cho.
Hà ng Kỳ nói:
- Không nên! Cháu hãy nghe chú leo lên lầu xem sách mà ẩn mình thì tiện hÆ¡n. Lầu nà y là cá»§a tiên đế láºp cho chú xem sách, bên ngoà i có tấm bảng cấm, không ai được lên trên lầu ấy. Nếu nó xét ná»™i nhà mà không thấy cháu thì nó phải ra Ä‘i, không dám xét đến lầu đó.
Nói rồi dẫn Äịch Thanh lên lầu, đóng cá»a lại. Lúc Hà ng Kỳ bước trở xuống thì đã gặp Bà ng Hồng bước và o nhà . Hà ng Kỳ thi lá»… xong má»i ngồi và há»i:
- Vả tôi là ngưá»i vô tá»™i sao thái sư dẫn quân đến xét dinh tôi.
Bà ng Hồng nói:
- Có Äịch Thanh trốn trong dinh ngà i xin bảo nó ra, nếu dấu e khó lòng cho ngà i đó.
Hà ng Kỳ nói:
- Té ra ngà i muốn kiếm Äịch Thanh sao? Nà o tôi có biết Äịch Thanh là ngưá»i thế nà o đâu? Thôi! Mặc cho ngà i muốn kiếm thì kiếm, không can chi.
Bà ng Hồng nghe nói liá»n khiến quân lục soát khắp ná»™i dinh, nhưng không có. Bà ng Hồng nghi Äịch Thanh trốn trong Ngá»± thÆ¡ lầu, nhưng không dám lên.
Hà ng Kỳ thấy váºy nói vá»›i Bà ng Hồng:
- Công trình ngà i Ä‘em quân đến đây mà không kiếm được Äịch Thanh, tháºt là uổng công cá»§a ngà i lắm.
Bà ng Hồng nghe mấy lá»i xiên xá» cá»§a Hà ng Kỳ thì giáºn lắm, song không nói gì được, bèn khiến quân canh giữ Ngá»± thÆ¡ lầu rồi rút quân trở vá» dinh.
Hà ng Kỳ thấy Bà ng Hồng Ä‘i rồi thì vá»— tay cưá»i lá»›n, mắng:
- Gian tặc! Ngươi đã tìm không ra Äịch Thanh thì thôi, sao còn bà y đặt sai quân canh giữ thÆ¡ lầu là m chi cho uổng công như váºy.
Từ ấy Hà ng Kỳ cứ dấu Äịch Thanh trên Ngá»± thÆ¡ lầu, má»—i ngà y cho ngưá»i Ä‘em cÆ¡m cho Äịch Thanh ăn mà thôi.
Nhắc lại việc Tịnh SÆ¡n vương trao cây kim Ä‘ao sai Äịch Thanh Ä‘i giết Tôn Tú, nhưng hôm sau lúc Ä‘i chầu vá» không thấy Äịch Thanh trở lại thì gá»i Lưu Văn và Lý Tuấn đến há»i. Hai ngưá»i thuáºt chuyện Äịch Thanh trừ được ngá»±a dữ bá» quên kim Ä‘ao ngoà i quán và đi theo theo gia Ä‘inh cá»§a Bà ng Hồng cho Tịnh SÆ¡n vương nghe. Tịnh SÆ¡n vương than:
- Äịch Thanh là ngưá»i hữu dõng vô mưu.
Nhắc lại việc Lý Kế Anh khi ra khá»i thà nh thì sợ Bà ng Hồng cho quân theo bắt, nên không dám Ä‘i đại lá»™ cứ theo tiểu lá»™ mà đi. Äến trưa thấy đói bụng bèn và o quán ăn cÆ¡m.
Trong lúc ăn cơm thấy có hai tên gia đinh của Bà ng Hồng kéo đến là Bà ng Hưng và Bà ng Hỷ.
Hai ngưá»i và o quán nói vá»›i Lý Kế Anh:
- Sao ngươi thả Äịch Thanh là m chi mà phải bá» trốn như váºy? Nau thái sư dạy hai ta đến bắt ngươi, váºy ngươi phải trở vá» mà chịu tá»™i.
Lý Kế Anh nói:
- Không! Ta không trở vỠđâu.
Bà ng Hưng nói:
- Sao váºy?
Lý Kế Anh nói:
- Lâu nay tôi ở vá»›i thái sư không phạm Ä‘iá»u chi lầm lá»—i, vừa rồi tôi cứu Äịch Thanh là trả lại Æ¡n xưa, Ä‘á»n đáp nghÄ©a tình. Nếu tôi trở vá» thì chắc phải chết. Váºy hai anh ngồi đây uống rượu rồi trở vá» nói vá»›i Bà ng thái sư là không gặp tôi.
Bà ng Hỷ nói:
- Nếu ngươi không vỠthì chúng ta phải ra tay.
Nói rồi áp lại bắt Lý Kế Anh, bị Kế Anh đánh cho má»—i ngưá»i má»™t đá nhà o lăn.
Chá»§ quán thấy váºy can:
- Ba anh em quen thuá»™c vá»›i nhau, sao lại là m như váºy.
Lý Kế Anh nói:
- Nếu chúng nó bắt tôi vỠthì tôi phải giết chúng nó không thể nhịn được.
Chủ quán nói:
- Thôi! Ba anh em ngồi lại ăn uống cho vui, đừng đánh nhau nữa.
Bà ng Hưng, Bà ng Hỷ biết đánh không lại Lý Kế Anh nên phải là m là nh, cùng ngồi lại ăn uống.
Bà ng Hưng nói:
- Lý huynh không vỠthì thôi, chúng tôi phải vỠthưa lại với Bà ng thái sư.
Lý Kế Anh cưá»i nói:
- Phải chi lúc nãy hai anh nói như váºy thì tôi đâu có đánh là m chi. Nay Bà ng Hồng là má»™t đứa nịnh thần, chẳng sá»›m thì muá»™n cÅ©ng mang há»a. Tôi tưởng chúng ta ở vá»›i nó cÅ©ng chẳng ra chi, nên bá» trốn tìm chá»— khác mà là m ăn thì khá hÆ¡n.
Bà ng Hưng, Bà ng Hỷ nói:
- Chúng tôi cÅ©ng muốn như váºy, song trong lưng không có tiá»n biết lấy chi là m lá»™ phÃ.
Lý Kế Anh nói:
- Nếu hai anh chịu Ä‘i thì má»i chi phà dá»c đưá»ng từ đây vá» SÆ¡n Tây tôi chịu cho.
Bà ng Hưng, Bà ng Hỷ mừng rỡ, theo Lý Kế Anh trở vỠSơn Tây.
Dá»c đưá»ng khi Ä‘i ngang qua núi Thiên Cái sÆ¡n bị mấy tên lâu la ra đón đưá»ng, ba ngưá»i đánh bá»n lâu la chạy hết rồi chiếm cứ hòn núi ấy mà ở.
(Nguyên núi nà y trước kia là chá»— cá»§a Trương Trung, Lý NghÄ©a chiếm cứ, nay hai anh mắc Ä‘i Biện Kinh đã hÆ¡n hai tháng mà không thấy vá», nay bị Lý Kế Anh chiếm Ä‘oạt).
Bấy giá» Lá»™ Huê vương là Triệu BÃch và o cung hầu mẹ là Äịch thái háºu, thấy Äịch thái háºu có sắc buồn thì há»i:
- Hôm nay sao mẹ buồn bã váºy?
Äịch thái háºu nói:
- Äêm hôm mẹ nằm chiêm bao thấy má»™t Ä‘iá»m rất lạ.
Lá»™ Huê vương há»i:
- Chẳng hay Ä‘iá»m ấy như thế nà o?
Äịch thái háºu nói:
- Mẹ thấy mẹ ăn tiệc, Ä‘ang cầm má»™t miếng chả, thì trong miếng chả ấy có má»™t cái xương. Xương ấy đụng nhằm mẹ, máu chảy ra dÃnh và o miếng chả thì miếng chả ấy liá»n lại như cÅ©. Khi ấy mẹ giáºt mình thức dáºy không rõ Ä‘iá»m dữ hay là nh.
Lộ Huê vương nói:
- Xin mẹ chá»› buồn, để con má»i ngưá»i biết giải má»™ng đến đây mà giải thì rõ.
Nói rồi lui ra truyá»n ná»™i giám Ä‘i triệu Bao Chuẩn và Hà ng Kỳ và o ra mắt.
Lá»™ Huê vương thuáºt lại Ä‘iá»m chiêm bao cá»§a Äịch thái háºu.
Hà ng Kỳ nói:
- Äiá»m ấy rất tốt, có xương có thịt là điá»m cốt nhục tương phùng.
Lá»™ Huê vương há»i:
- Chừng nà o mới gặp?
Hà ng Kỳ thưa:
- Nội đêm nay thì gặp.
Lộ Huê vương nói:
- Nếu quả như váºy, thiệt đáng khen cho Thượng thÆ¡ lắm.
Hà ng Kỳ thưa:
- Tôi cứ theo lý mà đoán, không chắc là lầm.
Lộ Huê vương nói:
- Bao phá»§ doãn công việc nhiá»u lắm, thôi hãy vá» Ä‘i, còn Hà ng lại bá»™ thì ở lại đây đặng và o ra mắt mẹ ta mà giải Ä‘iá»m cho mẹ ta rõ.
Hà ng Kỳ tuân lệnh ở lại và o ra mắt Äịch thái háºu.
Lá»i bà n:
- Thù háºn là ná»n móng gây ra biến loạn trong xã há»™i, nhưng thù háºn bao giá» cÅ©ng bắt nguồn từ tham vá»ng con ngưá»i. Kẻ nà o tước Ä‘oạt quyá»n lợi cá»§a mình thì kẻ ấy sẽ bị mang thù háºn đối vá»›i những kẻ tham vá»ng. Tham vá»ng cá nhân gây thù háºn từ cá nhân đến táºp thể và kéo theo những hà nh động bỉ ổi không thể lưá»ng trước được.
Trong cuá»™c sống con ngưá»i, những kẻ vị tha không bao giá» rước thù háºn và o ngưá»i, còn kẻ vị ká»· thì luôn luôn thù oán hết ngưá»i nà y đến ngưá»i khác.
Äã thù háºn vá»›i ngưá»i khác thì tất nhiên cÅ©ng bị thù háºn do kẻ khác đối vá»›i mình, cứ thế tiếp diá»…n mãi không thể cởi bỠđược.
Hãy Ä‘em cuá»™c sống mình phụng sá»± cho cái chung, đừng vì quyá»n lợi riêng tư mà tạo nên cừu háºn. Äó là lẽ sống tốt nhất và cao cả nhất.Tuy váºy, Ãt ai là m được việc ấy.
|

12-10-2008, 05:50 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ mưá»i ba
Vâng ý chỉ trừ an long mã
Bà n chiêm bao tiến cỠanh hùng
Lá»™ Huê vương dắt Hà ng Kỳ và o ra mắt Äịch thái háºu và thuáºt lại lá»i bà n cá»§a Hà ng Kỳ cho Äịch thái háºu nghe.
Äịch thái háºu nhá»› đến việc Äịch Quảng là anh mình thì lại cà ng buồn rầu hÆ¡n nữa, bèn há»i Lá»™ Huê vương:
- Váºy con hãy cầm Hà ng lại bá»™ lại nÆ¡i đó mà thết đãi, đặng chá» ngà y ấy xem có quả như váºy mẹ sẽ ban thưởng.
Lá»™ Huê vương vâng lá»i cầm Hà ng Kỳ ở lại mà thết đãi.
Bấy giá» Nam Thanh cung xảy ra má»™t chuyện lạ. Nguyên lúc trước Ngá»c hoà ng có sai rồng đỠhóa là m má»™t con ngá»±a xuống giúp Tống Thái Tổ để gây dá»±ng giang san. Äến nay thái bình rồi thì ngá»±a ấy trở vá» trá»i mà là m rồng lại, ai dè ngá»±a ấy lòng phà m chưa dứt, trốn xuống tỉnh SÆ¡n Tây, phá»§ Tây Hà là m cho nước lụt tà n hại sinh linh hết mấy muôn mạng nên Ngá»c hoà ng giáºn dữ đà y xuống là m long mã giúp Tống đánh Tây Hạ để láºp công chuá»™c tá»™i.
Rồng vâng chỉ xuống tại hoa viên, sau Nam Thanh cung ở nơi ao sen, chỠngà y giúp Tống.
Ngà y kia quan coi vưá»n thấy ao sen nổi sóng thì thất kinh láºt Ä‘áºt và o báo vá»›i Äịch thái háºu và Lá»™ Huê vương hay.
Äịch thái háºu nói:
- Váºy ta phải sai ngưá»i lên Long Hổ sÆ¡n triệu pháp sư xuống mà trừ yêu quái ấy.
Hà ng Kỳ nghe nói nghĩ thầm:
- Äịch Thanh là há»c trò Quỉ Cốc, có lẽ trừ yêu quái được. Váºy lúc nà y may ra có dịp mà tiến cá» nó, may ra có thể xuất thân được.
NghÄ© như váºy liá»n nói vá»›i Lá»™ Huê vương:
- Có má»™t ngưá»i tráng sÄ© sức mạnh vô cùng, lại là há»c trò cá»§a Quỉ Cốc, hôm trước trừ được ngá»±a dữ tại Thiên HÆ¡n kiá»u. Xin sai ngưá»i triệu tráng sÄ© ấy đến xem thá».
Lá»™ Huê vương há»i:
- Tráng sĩ ấy bây giỠở đâu?
Hà ng Kỳ nói:
- Bây giỠđang ở tại nhà tôi.
Lộ Huê vương nói:
- Nếu Ä‘ang ở nhà ngà i thì phải sai ngưá»i đến triệu láºp tức.
Hà ng Kỳ nói:
- Tuy đang ở nhà tôi nhưng không dám ra mặt.
Lá»™ Huê vương há»i:
- Tại sao váºy?
Hà ng Kỳ liá»n thuáºt hết má»i việc Bà ng Hồng tá»›i nhà bắt Äịch Thanh cho Lá»™ Huê vương nghe.
Lá»™ Huê vương nổi giáºn lấy long bà i trao cho ná»™i giám bảo đến Ngá»± thÆ¡ lầu Ä‘uổi hết quân sÄ© cá»§a Bà ng Hồng Ä‘i, rồi triệu Äịch Thanh đến láºp tức.
Ná»™i giám vâng lệnh là m y như váºy.
Äịch Thanh được lệnh Lá»™ Huê vương theo ná»™i giám đến Nam Thanh cung và o ra mắt Lá»™ Huê vương.
Lá»™ Huê vương há»i:
- NÆ¡i ao sen phÃa sau cung có má»™t con yêu quái, hình tá»±a giống rồng xanh, phá phách rất dữ, không ai trừ nổi. Nay có Hà ng thượng thÆ¡ tiến cá» tráng sÄ© là há»c trò Quỉ Cốc, há»c được phép trừ cá»p bắt rồng. Váºy tráng sÄ© có thể trừ con yêu quái đó hay không?
Äịch Thanh nghÄ© thầm:
- Thuở nay mình theo thầy há»c võ nghệ, đâu có há»c phép trừ yêu. Nay chú mình đã tiến cá» không lẽ từ chối.
NghÄ© như váºy liá»n nói:
- Loà i yêu ấy để tôi trừ cho, xin điện hạ chớ lo.
Lá»™ Huê vương mừng rỡ truyá»n dá»n tiệc thết đãi Äịch Thanh.
Äêm ấy và o đêm 14 tháng 8, trăng tá» như ban ngà y, Lá»™ Huê vương khiến quân mở mấy tầng cá»a sau vưá»n. Äịch Thanh xách Ä‘ao ra trước ao hét lá»›n:
- Nghiệt súc! Hãy mau lên mà nạp mình.
Tức thì ao sen nổi sóng, má»™t con yêu quái mình mẩy đỠnhư lữa từ dưới ao trồi lên. Äịch Thanh coi lại thì quả là con rồng Ä‘á». Rồng ấy vung nanh múa vuốt và hét lên tiếng tá»±a như sấm. Äịch Thanh cầm Ä‘ao chỉ rồng nói:
- Nghiệt súc! Chớ nên là m dữ.
Con rồng liá»n nhảy lên bá», há miệng vẫy Ä‘uôi xốc lại mà chụp Äịch Thanh.
Äịch Thanh ráng sức kháng cá»± má»™t hồi, nhưng đánh không lại rÆ¡i Ä‘ao xuống đất. Rồng xốc tá»›i muốn nuốt Äịch Thanh là m cho Äịch Thanh cả sợ xuất tướng tinh là vì sao Võ khúc.
Rồng đỠtrông thấy hét lớn một tiếng, rồi nằm xuống hóa thà nh một con ngựa lớn, cao độ năm thước, sắc hồng hai mắt sáng như gương.
Äịch Thanh thấy váºy cưá»i lá»›n:
- Lạ chưa! Lúc nãy ngươi là con rồng mà bây giá» trở thà nh con ngá»±a. Hay là trá»i cho mình con ngá»±a nà y chăng?
Nói rồi bước tới rỠđầu con ngựa, nói:
- Ngá»±a Æ¡i! Nếu ngươi muốn theo ta thì gáºt đầu ba cái.
Con ngá»±a nghe nói thì gáºt đầu lia lịa. Äịch Thanh mừng rỡ lạy giữa thinh không cảm tạ trá»i đất rồi lên ngá»±a cho Ä‘i chầm cháºm khắp bá» ao.
Quân sÄ© trông thấy liá»n mở cá»a vưá»ng chạy ra xem.
Äịch Thanh nói:
- Tôi đã bắt được yêu quái ấy rồi. Nó đã hóa thà nh con ngựa long cu đây.
Lá»™ Huê vương chạy ra khiến quân bảo Äịch Thanh dắt con ngá»±a ấy và o, rồi xem xét thấy sá»± việc kỳ dị như váºy vá»™i và o báo vá»›i Äịch thái háºu và Hà ng Kỳ.
Hà ng Kỳ khen Äịch Thanh xứng danh má»™t báºc anh hùng. Lá»™ Huê vương khiến quân cầm yên Ä‘em ra thắng và o ngá»±a ấy rồi lên cưỡi thá» mà ngá»±a ấy không chịu Ä‘i, cất lên má»™t cái là m Lá»™ Huê vương muốn té xuống đất, may có quân sÄ© đến đỡ kịp.
Lộ Huê vương nói:
- Ngựa nà y không cho ta cưỡi. Hà ng thượng thơ thỠcưỡi cho ta xem.
Hà ng Kỳ vâng lá»i lên cưỡi thì ngá»±a ấy cÅ©ng không cho.
Lộ Huê vương nói:
- Thôi! Ta thưởng con ngựa và bộ yên ấy cho ngươi.
Äịch Thanh mừng rỡ tạ Æ¡n.
Lá»i bà n:
Ngưá»i xưa, theo quan niệm Äông phương, cấu tạo lẽ sống theo váºn mệnh cá»§a trá»i đất, gá»i là thá»i váºn. Thá»i váºn là sá»± váºn chuyển cá»§a vÅ© trụ. Lúc đã đến thá»i thì những cÆ¡ may ồ ạt kéo đến, giúp cho váºn mệnh đạt thà nh công.
Äịch Thanh, lúc chưa gặp thá»i thì má»i rá»§i ro chồng chất, nhưng lúc thá»i đã đến thì cái gì cÅ©ng suông sẻ.
Tuy nhiên, theo lẽ trá»i bao giá» cÅ©ng phải dá»±a theo chân lý, mà chân lý là lẽ sống nhân đạo cuả con ngưá»i. Kẻ biết tôn trá»ng chân lý thì dù có gian nan sá»›m muá»™n cÅ©ng gặp được Ä‘iá»u là nh, còn kẻ không tôn trá»ng chân lý dù có đạt được toại chà nhưng sá»›m muá»™n cÅ©ng bị luáºt nhân quả đà o thải.
|

12-10-2008, 05:50 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ mưá»i bốn
Gặp mộng là nh Hà ng Kỳ tiến cháu
Bắt ngựa rồng Sơn Tây gặp cô
Äịch Thanh thấy Lá»™ Huê vương cho ngá»±a thì mừng rỡ lạy tạ thưa:
- Nay Ä‘iện hạ đã cho tôi con ngá»±a nà y, váºy xin Ä‘iện hạ đặt tên luôn thể.
Nó là con long cu mà nhà ngươi bắt được ở dưới hồ sen trong đêm trăng thì gá»i nó là Hiện Nguyệt Long cu.
Äịch Thanh tạ Æ¡n, Lá»™ Huê vương lại nói:
- Ngươi có tà i phép như váºy để mai ta tâu vá»›i thiên tỠđặng phong thưởng cho ngươi. Váºy chá»› quê quán ngươi ở đâu? Cha mẹ tên chi? Há»c hà nh vá»›i ai mà tà i phép như váºy?
Äịch Thanh thưa:
- Quê tôi ở tỉnh SÆ¡n Tây, phá»§ Thái Nguyên. Ông ná»™i tôi là Äịch Ngươn là m thống chế, cha tôi là Äịch Quảng là m tổng binh, Ä‘á»u đã qua Ä‘á»i hết. Khi tôi má»›i chÃn tuổi, bị nước lụt, mẹ con lìa nhau mất còn không rõ. Lúc bấy giá» thầy tôi là Vương Thoà n Quá»· Cốc Ä‘em tôi vá» núi Nga Mi mà truyá»n võ nghệ, rồi lại dạy tôi xuống Biện Kinh mà tìm thân nhân, té ra thân nhân đâu không thấy mà gặp bá»n gian thần hãm hại.
Äịch Thanh vừa nói đến đó thì có tên ná»™i giám đến báo:
- Nương nương dạy đòi điện hạ.
Lá»™ Huê vương láºt Ä‘áºt chầu mẹ. Äịch thái háºu há»i:
- Khi nãy ná»™i giám nói có má»™t ngưá»i trừ được yêu quái phải không?
Lộ Huê vương thưa:
- Äúng váºy. Ngưá»i ấy còn nhá» tuổi, tên Äịch Thanh, quê ở SÆ¡n Tây, phá»§ Thái Nguyên.
Tiếp đó Lá»™ Huê vương thuáºt hết những lá»i Äịch Thanh nói cho Äịch thái háºu nghe.
Thái háºu nghe nói ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi cho đòi Äịch Thanh và o yết kiến.
Äịch thái háºu há»i:
- Ngươi là con Äịch Quảng mà ngươi có anh em gì không?
Äịch Thanh thưa:
- Tôi có ngưá»i chị tên là Kim Loan, song lúc nước lụt cuốn trôi không biết mẹ và chị tôi còn hay mất.
Thái háºu há»i:
- Mẹ ngươi tên chi?
Äịch Thanh nói :
- Mẹ tôi tên là Mạnh thị.
Thái háºu há»i :
- Ngươi có cô bác chi không?
Äịch Thanh tâu:
- Tôi có má»™t ngưá»i cô tên là Äịch Thiên Kim. Khi tôi còn nhá» thì nghe mẹ tôi nói: Cô bị kén và o cung nên rầu rÄ© mà bá» mình.
Äịch thái háºu nghe nói ngáºm ngùi, nghÄ© thầm:
- Mình còn sống đây mà nó lại nói là mình đã chết.
NghÄ© rồi liá»n há»i tiếp:
- Váºy cô ngươi Ä‘au bệnh gì mà chết?
Äịch Thanh nói:
- Khi cô tôi má»›i và o Ãt ngà y thì thương nhá»› bà ná»™i tôi và cha mẹ tôi nên rầu rÄ© mà mang bệnh chết liá»n.
Thái háºu lại há»i:
- Äịch Thanh! Ngươi xưng là con Äịch Quảng, là m tổng binh váºy có gì là m dấu tÃch để lại chăng?
Äịch Thanh tâu:
- Có má»™t há»™t ngá»c uyên ương cá»§a ông ná»™i tôi để lại, khi cô tôi và o cung thì bà ná»™i tôi đã cho cô tôi má»™t há»™t để là m cá»§a gia truyá»n, còn lại má»™t há»™t thì để lại cho cha tôi, nên truyá»n lại cho tôi đây.
Thái háºu xem thấy thì bùi ngùi rÆ¡i lệ, sai cung nữ mở rương lấy viên ngá»c cá»§a mình ra. Hai viên ngá»c giống nhau như đúc, chẳng há» khác chút nà o.
Thái háºu liá»n nhà o xuống đất, ôm Äịch Thanh khóc òa lên nói:
- Cháu Æ¡i! Cô là Äịch Thiên Kim đây. Cô còn sống mà bấy lâu kẻ Bắc ngưá»i Nam không rõ được.
Äịch Thanh thấy thái háºu ôm mình khóc như váºy cÅ©ng ngạc nhiên, không nói ra lá»i.
Lộ Huê vương mừng rỡ nói:
- Äịch hiá»n huynh Æ¡i! Ấy cÅ©ng là trá»i sui khiến cho cô cháu sum vầy đó.
Nói rồi liá»n lấy y phục cá»§a mình đưa cho Äịch Thanh thay. Từ ấy ba ngưá»i vui mừng, tâm sá»± vá»›i nhau không ngá»›t.
Äịch thái háºu nói vá»›i Lá»™ Huê vương:
- Con Æ¡i! Dòng há» Äịch cá»§a mẹ chỉ còn lại má»™t mình Äịch Thanh nối dõi, váºy con hãy hết lòng bảo bá»c tâu cùng thánh thượng phong cho anh con chút đỉnh quyá»n tước để là m vinh hiển cho tông môn há» Äịch vá»›i. Như váºy thì mẹ má»›i an vui.
Lộ Huê vương thưa:
- Xin mẹ chá»› lo. Mai con và o chầu tâu hết sá»± việc cho thánh thượng nghe, thế nà o thánh thượng cÅ©ng phong quyá»n tước cho anh con.
Nói rồi khiến ná»™i thị dá»n tiệc thết đãi Äịch Thanh.
Lúc nà y Äịch Thanh vì má»›i gặp được ngưá»i cô nên vui mừng ăn uống say sưa, đến khuya má»›i Ä‘i nghỉ.
Và o lúc ná»a đêm, Äịch Thanh thức giấc nhá»› lại chuyện Bà ng Hồng Tôn Tú thì nổi giáºn kêu hai ngưá»i ná»™i thị bảo:
- Các ngươi hãy xách đèn đi với ta.
Hai ngưá»i ná»™i thị nói:
- Bây giỠđã khuya xin ngà i và o nghỉ, chớ có đi đâu mà bị nương nương quở phạt.
Äịch Thanh lúc ấy ná»a tỉnh ná»a say, nghÄ© thầm:
- Nếu nói thiệt ý mình muốn Ä‘i giết Tôn Tú e hai ngưá»i ná»™i thị không dám Ä‘i. Chi bằng tìm cách gạt chúng nó để khá»i láºu tiếng.
Ná»™i thị thấy Äịch Thanh quyết tâm Ä‘i dao ban đêm nên không dám cãi, liá»n xách lồng đèn dẫn Äịch Thanh Ä‘i.
Äịch Thanh mặc đồ y phục cá»§a Lá»™ Huê vương, lưng mang má»™t cây bá»u kiếm Ä‘i vá»›i hai tên ná»™i thị. Lúc nà y trăng tá» rạng, tiếng ngưá»i vắng vẻ, chỉ nghe có tiếng gà gáy, chó sá»§a mà thôi.
Äịch Thanh há»i:
- Äây là đưá»ng Ä‘i đâu váºy?
Nội thị thưa:
- Äây là đưá»ng Ä‘i sang ông Hà ng thượng thÆ¡.
Äịch Thanh nói:
- Không! Bây giỠta muốn qua dinh Tôn Tú mà thôi. Vì ta có thù lớn nên ta muốn đi giết nó.
Nội thị nghe nói thất kinh thưa:
- Thưa ngà i! Ngà i không nên là m Ä‘iá»u ấy.
Äịch Thanh nạt lá»›n:
- Ta là m gì mặc kệ ta, sao các ngươi dám cản trở.
Ná»™i thị không dám cãi, liá»n dắt Äịch Thanh qua dinh Tôn Tú. Äi khá»i cầu Thiên Há»›n, vừa đến dinh Tôn Tú thì thấy bốn phÃa vách tưá»ng cao ngất, bá»—ng có quan tuần tiá»…u xách đèn Ä‘i đến sáng rá»±c, trên đèn cá»§a hai tên ná»™i thị thấy có đỠchữ Nam Thanh cung bèn láºt Ä‘áºt quỳ xuống bên đưá»ng đón tiếp.
Äịch Thanh thấy váºy cưá»i lá»›n há»i:
- Váºy chá»› các ngươi Ä‘i đâu đây?
Quan tuần tiễu thưa:
- Tôi là bá»™ hạ cá»§a Tôn binh bá»™, nay ngưá»i sai tôi Ä‘i tuần đây đó.
Äịch Thanh há»i:
-Tôn Tú có ở trong dinh chăng?
Quan tuần tiễu nói:
- Ngưá»i mắc Ä‘i khá»i.
Äịch Thanh há»i:
-Váºy chá»› nó Ä‘i đâu?
Quan tuần tiễu nói:
- Ngưá»i đã sang dinh đỠđốc Vương Thiên Hóa ăn tiệc rồi.
Äịch Thanh lại há»i:
- Có chắc như váºy không?
Quan tuần tiễu thưa:
- Kẻ tiểu nhân đâu dám nói dối.
Äịch Thanh liá»n khiến ná»™i thị Ä‘i qua dinh Vương Thiên Hóa.
Ná»™i thị vâng lệnh xách đèn trở lại cầu Thiên Há»›n, nhưng vừa Ä‘i đến cầu thì Äịch Thanh đã thấm rượu không đỉ nổi nữa. Hai ná»™i thị phải dìu Äịch Thanh Ä‘i, và nói:
- Ngà y đã sáng rồi, xin ngà i trở vỠrồi mai sẽ đi.
Äịch Thanh nạt lá»›n:
- Không được! Ta muốn giết tên gian thần ấy mà thôi.
Nội thị nói:
- Äể mai giết cÅ©ng được.
Äịch Thanh nói:
- Nếu ná»™i đêm nay ta không giết được tên gian thần ấy quyết không là m ngưá»i.
Lúc ấy tuy Äịch Thanh miệng nói như váºy nhưng chân tay đã bá»§n rá»§n, chân bước Ä‘i không nổi nữa. Ná»™i thị túng thế phải đỡ Äịch Thanh đứng dá»±a lan can cầu.
Äịch Thanh ngã tá»›i, nà lui mà miệng thì mắng nhiếc Tôn Tú không ngá»›t. Qua má»™t lúc Äịch Thanh dá»±a lan can cầu ngá»§ Ä‘i. Còn hai tên ná»™i thị cÅ©ng phải đứng đó mà chá».
Giây lát có ngưá»i xách lồng đèn từ đầu kia Ä‘i lại. Thì ra đó là Bà ng Hồng và Tôn Tú. Hai ngưá»i Ä‘i ăn lá»… chúc thá» cá»§a mẹ Vương Thiên Hóa. Mãn tiệc vừa vỠđến nÆ¡i thấy Äịch Thanh ngỡ là Lá»™ Huê vương, liá»n xuống ngá»±a Ä‘i bá»™ đến cầu, quì trước mặt Äịch Thanh.
Lúc ấy Äịch Thanh tay cầm gươm, đầu thì cúi xuống, nên hai ngưá»i nhìn không biết mặt, chỉ thấy hiệu đèn và y phục ngỡ là Lá»™ Huê vương mà thôi.
Bà ng Hồng và Tôn Tú quỳ má»™t lúc lâu, thấy Äịch Thanh vẫn yên lặng nên nói:
- Äể chúng tôi đưa Ä‘iện hạ vá» cung có được không?
Äịch Thanh nghe tiếng nói giáºt mình thức dáºy ngước mặt lên, là m cho Bà ng Hồng nhìn thấy biết không phải là Lá»™ Huê vương , liá»n kêu gia Ä‘inh áp và o bắt.
Hai tên ná»™i thị thấy váºy liá»n cản lại nói:
- Không nên! Ngưá»i nà y là cháu ruá»™t cá»§a Äịch nương nương đừng là m báºy mà mang há»a đó.
Bà ng Hồng nạt lớn:
- Thằng nà y quả là Äịch Thanh. Khi trước nó đã phạm tá»™i, nay lại dám cả gan mặc đồ sắc phục cá»§a Lá»™ Huê vương nữa, ấy là tá»™i nặng lắm, còn cản trở sao được.
Nói rồi hối gia Ä‘inh trói dẫn vá» dinh. Hai tên ná»™i thị thấy váºy sợ hãi bá» chạy vá» báo vá»›i Äịch thái háºu.
Còn Bà ng Hồng và Tôn Tú vừa giải Äịch Thanh Ä‘i má»™t lúc thì có má»™t tốp quân binh chạy đến báo:
- Có Bao Công sai ngưá»i đến nháºn phạm nhân.
Nguyên Bao Công được nghe quân tuần vá» báo là Bà ng Hồng và Tôn Tú Ä‘ang bắt má»™t tá»™i phạm dẫn vá» dinh, nên Bao Công sai Trương Long và Triệu Hổ đến nÆ¡i xem thá» và ra lệnh mở trói cho Äịch Thanh dẫn vá» công đưá»ng.
Bà ng Hồng cà Tôn Tú cả giáºn nói vá»›i Bao Công:
- Chúng tôi Ä‘i ăn tiệc bên Vương đỠđốc vỠđến đây gặp tên Äịch Thanh là má»™t thằng trốn lÃnh, lại ăn trá»™m đồ sắc phục cá»§a Lá»™ Huê vương mà mặc. Bởi váºy tôi bắt nó vá» mà trị tá»™i.
Bao Công nói:
- Hôm nay là phiên tôi Ä‘i tuần, nếu có tá»™i phạm tôi phải Ä‘em vá» công đưá»ng mà xét xá».
Tôn Tú nói:
- Không được đâu! Nó là tên lÃnh trốn, mà trách nhiệm tôi coi vá» binh, phải để tôi mang vá» nhà xá» tá»™i má»›i đáng.
Bao Công nói:
- Tuy nó là má»™t tên lÃnh, song ngà i đã bôi sổ nó rồi, thì nó cÅ©ng như má»™t tên thưá»ng dân. Váºy phải để tôi xá» tá»™i nó.
Tôn Tú nói:
- Nó không phải là bà con chi vá»›i ông, sao tôi xem ý như ông muốn binh vá»±c nó váºy.
Bao Công nói:
- Äó là việc bổn pháºn tôi phải là m, nà o có binh vá»±c ai đâu.
Bà ng Hồng thấy hai ngưá»i cãi vá»›i nhau thì nói:
- Äể tôi nói má»™t lá»i. Há»… ai bắt được ngưá»i ấy thì được Ä‘em vá» xét xá».
Bao Công nói:
- Thôi! Äừng nói chi cho nhiá»u, chúng ta và o tâu cùng thánh thượng, há»… thánh thượng giao cho ai xá» thì phải tuân hà nh.
Ba ngưá»i Ä‘á»u không vá» dinh mà đi thẳng đến ngá» môn chá» cho đúng giá» và o triá»u kiến.
Bấy giá» hai tên ná»™i thị chạy vá» cung báo vá»›i Äịch thái háºu. Lá»™ Huê vương hay tin giáºn Äịch Thanh và phà n nà n:
- Äịch huynh tháºt là ngưá»i lá»— mãng, ai Ä‘á»i ban đêm lại cầm gươm đến cá»a bá»n gian thần là m chi để đến ná»—i bị chúng bắt như váºy thì còn gì danh dá»±.
Thái háºu nói:
- Con cũng không nên qua dinh Bà ng Hồng và Tôn Tú là m chi. Hãy và o chầu và tâu hết sự tình cho thánh thượng nghe thì hay hơn.
Lá»™ Huê vương vâng lá»i liá»n mặc đồ triá»u phục, sẵn sà ng chá» sáng thì và o chầu.
Sáng ngà y Bà ng Hồng và o chầu và tâu với vua:
- Äêm rồi hạ thần có gặp má»™t tên lÃnh trốn là Äịch Thanh lại ăn trá»™m sắc phục cá»§a Lá»™ Huê vương mà mặc, cho nên tôi phải bắt vá» mà xét xá», nhưng Bao Chuẩn lại tranh già nh việc xét xỠấy, nên tôi phải báo cho bệ hạ rõ.
Bao Công liá»n quỳ tâu:
- Vả Äịch Thanh tuy là lÃnh trốn nhưng đã bôi sổ rồi thì cÅ©ng như má»™t tên dân thưá»ng. Xin bệ hạ cho tôi lãnh nó Ä‘em vá» tra há»i.
Vua nói:
- Bất kỳ lÃnh hay dân, cứ lấy theo luáºt, há»… giả mạo y phục cá»§a vương gia thì giao cho Bao khanh xá» Ä‘oán mà thôi.
Bao Công cả mừng, vừa muốn tạ Æ¡n, bá»—ng thấy có Lá»™ Huê vương bước ra tâu hết sá»± tÃch Äịch Thanh trừ đặng long cu và Äịch mẫu háºu nhìn nháºn là cháu ruá»™t.
Thiên tỠnghe tâu là m lạ nghĩ thầm:
- Nếu Äịch Thanh là đây là cháu cá»§a mẫu háºu thì là anh em cô cáºu vá»›i trẫm rồi.
NghÄ© như váºy liá»n nói vá»›i Bà ng Hồng:
- Bà ng khanh không nên là m lếu, sao lại bắt ngưá»i hoà ng thân quốc thÃch mà gá»i là lÃnh trốn. Nếu mẫu háºu biết việc nà y thì khó lòng cho Bà ng khanh lắm đó.
Bà ng Hồng nghe nói thất kinh, không dám tâu thêm lá»i nà o nữa. Còn Bao Công thấy vua quở Bà ng Hồng thì mừng thầm:
- Nếu Äịch Thanh là ngưá»i thân thÃch vá»›i vua thì Bà ng Hồng từ nay hết dám sanh chuyện rồi.
Vua truyá»n đòi Äịch Thanh và o chầu. Äịch Thanh vâng lệnh bước và o triá»u bái tung hô xong. Vua thấy Äịch Thanh tướng mạo đưá»ng đưá»ng, oai phong lẫm liệt thì mừng rỡ phán:
- Khanh hãy tỠbà y thân thế cho trẫm nghe th�
Äịch Thanh quỳ tâu hết lai lịch cá»§a mình.
Vua nghe xong phán:
- Thôi! Äể trẫm phong vương vị cho khanh.
Äịch Thanh tâu:
- Tuy bệ hạ có lòng đoái tưởng, song tôi chưa có công cán gì, nếu phong vương tước e văn võ bá quan dị nghị.
Lá»™ Huê vương thấy Äịch Thanh không chịu lãnh phong thưởng thì khuyên rằng:
- Äịch huynh! Ấy là ý cá»§a mẫu háºu đã dạy như váºy, không nên trái ý là m cho mẫu háºu buồn lòng.
Lá»i bà n:
Lá»i xưa có nói:
Có tà i mà cáºy chi tà i
Chữ tà i liá»n vá»›i chữ tai má»™t vần.
Tà i và trà là hai yếu tố rất quan trá»ng trong việc xá» thế. Nhưng kẻ có tà i thưá»ng á»· và o tà i năng cá»§a mình mà không đỠphòng tai hại có thể xảy ra.
Äịch Thanh là má»™t nhân tà i, và ỷ và o tà i năng mình mà hà nh động không kịp suy xét. Nếu không nhá» Äịch thái háºu và Lá»™ Huê vương thì hà nh động cá»§a Äịch Thanh không tránh khá»i âm mưu hãm hại cá»§a Tôn Tú và Bà ng Hồng.
Cho nên việc Ä‘á»i má»—i hà nh động phải dè dặt, không nên á»· tà i mà hà nh động bừa bãi, đến lúc hối háºn thì việc đã lỡ rồi. Äấy là bà i há»c cá»§a ngưá»i xưa để lại, tuy là chuyện không tưởng, nhưng chúng ta phải có đó là m gương mà xá» thế cho hợp vá»›i hoà n cảnh má»—i lúc trong cuá»™c sống con ngưá»i.
|
 |
|
| |