 |
|

12-10-2008, 05:54 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ hai mươi
Tin tức thông thương nơi dinh trại.
Cứu ứng ngưá»i ngay giữa lá»™ đồ.
Lúc ấy Lưu Khánh trở vá» và o ra mắt Mã Ứng Long trình bà y má»i việc vá» chuyện hãm hại Äịch Thanh không thà nh công.
Mã Ứng Long nói:
- Nếu chúng ta không hại được Äịch Thanh thế nà o Bà ng thái sư cÅ©ng cho ta là kẻ bất tà i vô dụng.
Lưu Khánh nói:
- Ngà i chá»› lo. Ná»™i đêm nay thế nà o tôi cÅ©ng tìm Äịch Thanh mà hạ sát.
Mã Ứng Long nói:
- Váºy phải ráng là m cho đặng để chúng ta nương nhá» vá» sau. Lưu Khánh từ giã vá» nhà thuáºt hết má»i việc cho mẹ vợ và vợ hay, và tỠý Ä‘em gia quyến Ä‘i trốn.
Vợ Lưu Khánh nói:
- Tôi e ban đêm đà n bà ra cá»a ải không được đâu.
Mẹ Lưu Khánh nói:
- Lá»i ấy rất phải, váºy phải giữ bà máºt đừng để cho ai biết.
Lưu Khánh nói:
- Xin mẹ chá»› lo, con đã tÃnh rồi.
Bèn thuáºt chuyện nhà Trương Văn cho mẹ nghe. Mẹ con nghe nói Ä‘á»u vui mừng.
Còn Äịch Thanh đêm ấy sợ Trương Trung, Lý NghÄ©a trông đợi nên khiến Trương Văn đến trại quân nói cho hai ngưá»i ấy hay tin. Trương Văn vâng lá»i ra Ä‘i đến giữa đưá»ng thì gặp má»™t vị tướng quân từ đầu kia Ä‘i lại. Trương Văn thi lá»… há»i:
- Tướng quân có phải là Trương Trung chăng?
Trương Trung nghe há»i liá»n thá»™p ngá»±c Trương Văn nói:
- Ngươi là ai mà dám kêu tên hỠta?Trương Văn nói:
- Tướng quân chá»› giáºn. Tôi vâng lệnh Äịch khâm sai đến thông tin cho tướng quân hay.
Trương Trung nghe nói đổi giáºn là m vui, há»i:
- Äịch khâm sai bây giỠở đâu?
Trương Văn thuáºt hết má»i việc cho Trương Trung nghe. Trương Trung tạ Æ¡n nói vá»›i Trương Văn:
- Xin ngà i vỠtrước, tôi đi tìm Lý Nghĩa báo tin rồi sẽ đến sau.
Trương Văn há»i:
- Váºy chá»› Lý tướng quân Ä‘i đâu mà tướng quân phải Ä‘i kiếm?
Trương Trung nói:
- Vì trông Äịch đại ca không thấy vá» nên anh em chúng tôi Ä‘i tìm má»—i ngưá»i má»™t nÆ¡i.
Trương Văn nghe nói liá»n từ giã trở vá», còn Trương Trung thì Ä‘i tìm Lý NghÄ©a.
Vừa Ä‘i tá»›i ngã ba đưá»ng bá»—ng nghe có tiếng đà n bà khóc than kể lể, Trương Trung dừng lại xem thì thấy chừng hai mươi tên gia Ä‘inh cầm gáºy Ä‘i trước, và sau đó thì có má»™t ngưá»i cưỡi ngá»±a, để má»™t ngưá»i đà n bà nằm vắt ngang Ä‘ang vùng vẫy khóc lóc.
Trương Trung nhìn thấy thì biết ngay là chúng đang bắt vợ một kẻ nà o đó, bèn xốc lại nạt lớn:
- Quân cưá»ng đạo, sao không kiêng phép nước dám bắt vợ con ngưá»i ta mang Ä‘i như váºy?
Bá»n gia Ä‘inh nghe nói áp lại đánh Trương Trung, bị Trương Trung đánh chạy trốn hết. Trương Trung đến trước ngưá»i cưỡi ngá»±a há»i:
- Ngươi tên há» là gì? Tại sao lại dám là m ngang như váºy?
Ngưá»i ấy nói:
- Tôi hỠTôn tên Vân, tự là Kiến Vân là em ruột của Tôn Tú đây.
Trương Trung nói:
- Té ra ngươi là em ruá»™t cá»§a Tôn binh bá»™ sao? Còn ngưá»i đà n bà nà y ở đâu mà ngươi chiếm Ä‘oạt váºy?
Tôn Vân chưa kịp trả lá»i thì ngưá»i đà n bà ấy đã quỳ lạy khóc và nói:
- Nhà thiếp ở cách đây chừng ba dặm, chồng thiếp là Triệu Nhị, chuyên nghá» là m ruá»™ng mà độ nhá»±t, còn Tôn Vân đây ép chồng tôi gả tôi cho Tôn Vân Ä‘em vá» là m vợ bé, chồng tôi không chịu nên hôm qua bá»n gia Ä‘inh đến nhà bắt chồng tôi dẫn Ä‘i không biết sống chết thể nà o. Hôm nay chúng lại đến nhà bắt tôi, may gặp tướng quân cứu mạng thì Æ¡n ấy bằng non.
Trương Trung nghe nói nổi giáºn há»i Tôn Vân:
- Ngươi bắt chồng ngưá»i ta Ä‘em giấu ở đâu thì phải chỉ nếu không ta chẳng tha mạng.
Tôn Vân nói:
- Ông Æ¡i! Ngưá»i ấy tôi còn giam tạm trong dinh tôi.
Trương Trung nói:
- Váºy ngươi phải thả ngưá»i ấy ra thì ta má»›i tha chết cho ngươi.
Tôn Vân lạy lia lịa nói:
- Xin ông tha tôi vỠthả Triệu Nhị ra.
Trương Trung nói:
- Không được! Ngươi sai gia đinh thả Triệu Nhị ra rồi ta mới tha cho ngươi.
Tôn Vân thấy Trương Trung nói cứng liá»n gá»i gia Ä‘inh sai vá» dinh mở trói tha Triệu Nhị láºp tức.
Gia Ä‘inh láºt Ä‘áºt vá» dắt Triệu Nhị đến. Trương Trung bảo Triệu Nhị:
- Váºy ngươi hãy dắt vợ ngươi vá» Ä‘i.
Triệu Nhị nói:
- Ân nhân ở đây thì vợ chồng tôi đi đặng, nếu ân nhân đi rồi thì tánh mạng vợ chồng tôi không còn.
Trương Trung nói:
- Không hỠchi. Ngươi dẫn vợ ngươi đi khuất nơi đây rồi ta cho nó một đao thì còn đâu mà là m hại ngươi nữa.
Nói rồi vừa muốn vung Ä‘ao chém, bá»—ng đâu có má»™t ngưá»i cao lá»›n, tay xách roi sắt xốc lại đánh ngay đầu Trương Trung.
Trương Trung kinh hãi láºt Ä‘áºt buông Tôn Vân ra mà cá»± vá»›i ngưá»i ấy và há»i:
- Ngươi tên chi mà dám cả gan đến đánh vá»›i ta váºy?
Ngưá»i ấy nói:
- Ta là Phi sÆ¡n lang Phan Báo, anh em cô cáºu vá»›i Tôn Vân đây.
Nói rồi vung roi đánh vá»›i Trương Trung. Äánh được ba mươi hiệp Trương Trung thua chạy. Phan Báo tượt theo. Vợ Triệu Nhị thấy váºy thì nói vá»›i Triệu Nhị rằng:
- Phu quân hãy chạy theo mà xem thá» tánh mạng ân nhân ra thế nà o, như thấy ân nhân có bá» nà o thì tÃnh trước mà lánh thân kẻo bị Tôn Vân hại nữa.
Triệu Nhị nghe lá»i chạy theo mà coi chừng Trương Trung.
Lúc ấy bá»n gia Ä‘inh cá»§a Tôn Vân là Tôn Máºu và Tôn Cao còn núp trong bụi ráºm thấy Triệu Nhị khiêng vá» dinh. Trong lúc Ä‘ang Ä‘i lại gặp Lý NghÄ©a từ đầu kia Ä‘i lại trông thấy hai ngưá»i đà n ông khiêng má»™t ngưá»i đà n bà đang giãy giụa khóc than. Lý NghÄ©a nhảy đến thá»™p ngá»±c Tôn Cao há»i:
- Các ngươi bắt đà n bà n khiêng Ä‘i đâu váºy?
Tôn Máºu thấy Tôn Cao bị thá»™p thì vá»™i bá» ngưá»i đà n bà chạy trốn. Ngưá»i đà n bà quỳ lại thuáºt hết nguồn cÆ¡n cho Lý NghÄ©a nghe. Lý NghÄ©a xong nổi giáºn hét lên má»™t tiếng nắm giò Tôn Cao xé ra là m hai mảnh.
Lý NghÄ©a giết Tôn Cao xong liá»n há»i ngưá»i đà n bà :
- Váºy chá»› ngưá»i mặt đỠvừa rồi chạy đà ng nà o?
Ngưá»i đà n bà ấy chỉ nẻo cho Lý NghÄ©a. Láºp tức Lý NghÄ©a chạy qua hướng ấy thì thấy Trương Trung bị thua kẻ địch mà khà sắc thì nhợt nhạt. Lý NghÄ©a gá»i lá»›n nói:
- Trương nhị ca, có em đến đây.
Trương Trung nghe kêu nhìn lại thấy Lý NghÄ©a thì mừng rỡ há»i:
- Tam đệ ở đâu mà đến đây váºy?
Lý Nghĩa nói:
- Sao nhị ca dở quá váºy? Má»™t tên tướng cướp mà đánh không lại thì là m sao dám ra tráºn chiến?
Trương Trung nói:
- Ấy vì cây đao của ta quá ngắn nên bất lực đó thôi.
Lý NghÄ©a láºp tức xông và o đánh vá»›i Phan Báo. Lúc nà y Phan Báo đã Ä‘uối sức nên bị Lý NghÄ©a chém cho má»™t Ä‘ao rÆ¡i đầu.
Trương Trung nói:
- Tam đệ thiệt giá»i đó.
Lý NghÄ©a há»i:
- Váºy vì cá»› gì mà nó rượt nhị ca chạy như váºy?
Trương Trung liá»n thuáºt đầu Ä‘uôi câu chuyện cho Lý NghÄ©a nghe. Lý NghÄ©a nổi giáºn nói:
- Nếu váºy bá»n nà y không kể đến phép nước gì cả.
Nói vừa dứt lá»i Triệu Nhị đến thi lá»… nói:
- Nhị vị tướng quân hãy đến nhà tôi đặng tôi dùng chút lá»… má»n háºu tạ.
Trương Trung nói:
- Thôi! Không cần phải đến nhà là m gì. Ta há»i ngươi thằng rượt ta lúc nảy tên gì, còn thằng bắt vợ ngươi tên gì váºy?
Triệu Nhị nói:
- Thằng rượt tướng quân đó là Phan Báo, anh em cô cáºu vá»›i Tôn Vân, còn thằng bắt vợ tôi là Tôn Vân anh em vá»›i Tôn Tú, còn Tôn Tú là binh bá»™ thương thÆ¡ đó.
Lý NghÄ©a tức giáºn nói:
- Nếu váºy thì ta gặp cưù nhân rồi. Nếu váºy thì anh em chúng ta đến đó mà giết sạch bá»n chúng cho xong.
Trương Trung nói:
- Anh em ta không sợ gì chúng nó, nhưng như thế cÅ©ng đủ là m cho chúng nó từ nay không dám hà hiếp dân chúng rồi. Việc cần kÃp là chúng ta phải trở vá» trại xem thá» có gì biến động không.
Hai anh liá»n dắt nhau trở vá» trại, Äến nÆ¡i hoi ra thì không có việc chi, bèn dặn dò quân sÄ© rồi rá»§ nhau đến nhà Trương Văn.
Äịch Thanh nhìn thấy Trương Trung và Lý NghÄ©a thì mừng rỡ, láºt Ä‘áºt dắt và o ra mắt mẹ mình. Và o đến nÆ¡i hai lạy Mạnh thị và nói rõ việc kết tình anh em vá»›i Äịch Thanh.
Mạnh thị rất mừng nói vá»›i Äịch Thanh:
- Việc giải chinh y là trá»ng, con nên chỉnh tá» ra Ä‘i kẻo trá»… ngà y giá».
Äịch Thanh vâng lá»i bái biệt mẩu thân rồi cùng nhau lên đưá»ng.
Lá»i bà n.
Tình mẫu tá» và nhiệm vụ đối vá»›i quốc gia Ä‘á»u là quan trá»ng, nhưng Mạnh thị mẹ cá»§a Äịch Thanh đã xem bổn pháºn đối vá»›i đất nước là cao cả. Thế cho nên cuá»™c gặp gỡ giữa mẹ con trong giá» phút thiêng liêng ấy đã nhưá»ng chá»— cho trách nhiệm là m trai, không chút báºn bịu.
Trương Trung và Lý Nghĩa là hai dũng tướng, thấy việc trái không thể không can thiệp, dù có xảy ra khó khăn đến đâu cũng không từ chối.
Ngưá»i mang bản chất anh hùng bao giá» cÅ©ng trá»ng nghÄ©a, mà kẻ trá»ng nghÄ©a thưá»ng hay va thiệp trước sá»± bất bình trong thiên hạ. Äó cÅ©ng là truyá»n thống đạo nghÄ©a là m ngưá»i trong đạo há»c Äông phương.
|

12-10-2008, 05:55 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ hai mươi mốt
Mã Bà ng sÆ¡n bị loà i cưá»ng đạo
Báo ân tự gặp đấng thánh tăng
Äịch Thanh nghe mẹ nói như váºy thì từ giã mẹ và hai anh chị rồi lên đưá»ng. Trước khi Ä‘i còn dặn Trương Văn:
- Nếu Lưu Khánh có đến đây thì bảo Lưu Khánh ra Tam Quan mà tìm tôi.
Trương Văn y lá»i, tiá»…n đưa Äịch Thanh ra khá»i và i dặm rồi má»›i trở lại.
Bấy giá» Äịch Thanh cùng vá»›i Trương Trung và Lý NghÄ©a đốc quân Ä‘i rất nhanh, nhưng Ä‘i chưa được và i mươi dặm thì trá»i sa tuyết, gió lạnh thấy xương, quân sÄ© Ä‘i không nổi nên Äịch Thanh phải truyá»n quân hạ trại để dưỡng sức.
Trương Trung nói:
- Chá»— nà y trống trải và ẩm thấp lắm, dẫu có đồn binh cho nghỉ ngÆ¡i thì quân sÄ© cÅ©ng không trốn khá»i lạnh.
Äịch Thanh nói:
- Thôi thì cứ dồn quân đỡ nơi đây, để ra đi tìm chỗ nà o cao hơn, ấm áp hơn sẽ thay đổi.
Nói rồi liá»n giục ngá»±a ra Ä‘i, quanh quẩn khắp nÆ¡i thấy có má»™t ngôi chùa rất nguy nga và chá»— đất thì cao ráo.
Äịch Thanh nghÄ© thầm:
- Chùa nà y trông rá»™ng rãi, váºy ta và o xem thá» rồi Ä‘em quân lại đây mà trú đóng.
NghÄ© rồi liá»n giục ngá»±a đến nÆ¡i thì thấy trước cá»a chùa có đỠba chữ lá»›n: BÃO ÂN Tá»°. Äịch Thanh liá»n xuống ngá»±a bước và o chùa, xảy thấy có má»™t vị sãi ra cá»a đón và nói:
- Xin má»i Äịch vương thân và o phương trượng đà m đạo.
Äịch Thanh nghe nói lấy là m lạ há»i:
- Sao thầy biết tôi là Äịch vương thân?
Thầy sãi thưa:
- Hòa thương chúng tôi má»i việc Ä‘á»u tiên tri.
Äịch Thanh nghe nói nghÄ© thầm:
- Nếu váºy hoà thượng nà y không phải ngưá»i phà m.
NghÄ© rồi liá»n theo mấy sãi và o thẳng phương truợng. Ở đó đã có má»™t hòa thượng mắt Ä‘en, mình cao, mặc áo bá nạp, chân Ä‘i thảo hà i, bước ra đón Äịch Thanh.
Äịch Thanh há»i:
- Hòa thượng đây danh hiệu là gì?
Hòa thượng nói:
- Tôi là Uất Trì Bá»u Lâm, con cá»§a Uất Trì Cung Ä‘á»i nhÃ ÄÆ°á»ng pháp danh là Thánh Giác trưởng lão, hưởng thá» 385 tuổi.
Äịch Thanh nghe nói thất kinh nghÄ© thầm:
- Té ra hòa thượng cÅ©ng là con cháu cá»§a công thần. Nhưng là con cháu công thần sao lại bá» Ä‘á»i Ä‘i tu?
Hòa thượng hiểu ý nói tiếp:
- Nguyên khi ÄÆ°á»ng Thái Tôn vượt biển Ä‘i chinh đông, thấy gió lá»›n, sóng to nên có lá»i nguyện sau nà y dẹp giặc xong, nếu bình an vô sá»± sẽ cạo đầu Ä‘i tu. Äến khi ban sư, vua muốn là m theo lá»i nguyện ước, nhưng đình thần can gián. Khi ấy tôi thấy váºy xin cho tôi được thay thế nhà vua mà tu hà nh. Bởi váºy nhà vua láºp nên cảnh chùa nà y cho tôi tu, gá»i là chùa BÃO ÂN Tá»°.
Äịch Thanh nói:
- Nếu váºy hòa thượng Ä‘i tu đây cÅ©ng là vì đáp Ä‘á»n lòng trung nghÄ©a. Nay tôi vâng lệnh thiên tá» giải chinh y ra Tam Quan, gặp lúc tuyết rÆ¡i gió lạnh, quân sÄ© Ä‘i không nổi, mà không nÆ¡i đồn trú, nên đến xin hòa thượng cho tôi đóng nhá» binh trong chùa và i hôm, chá» bá»›t lạnh sẽ Ä‘i.
Hòa thượng nói:
- Ôi thôi! Chinh y còn đâu mà giải đi.
Äịch Thanh kinh hãi há»i:
- Chinh cá»§a triá»u đình, nếu mất Ä‘i thì mạng tôi còn gì?
Hoà thượng nói:
- Xin ngà i chá»› lo, ấy cÅ©ng là số trá»i đã định cho ngà i nhá» cái há»a ấy mà hóa ra gặp phước.
Äịch Thanh nghe nói lòng rất nghi ngá», liá»n từ giã ra Ä‘i.
Hoà thượng nói:
- Trá»i đã tối mà tuyết rÆ¡i lạnh lẽo, xin ngà i ở lại đây má»™t đêm chá» sáng sẽ Ä‘i.
Äịch Thanh thấy hòa thượng nói như váºy cÅ©ng phải chiá»u lòng lưu lại nÆ¡i chùa má»™t đêm.
Bấy giỠtại Ma Bà ng Sơn có ba vị đại vương là Ngưu Kiện, Ngưu Cang và Lý Kế Anh.
(Nguyên Lý Kế Anh là ngưá»i lúc trước cứu Äịch Thanh rồi bá» trốn cùng Bà ng Hưng và Bà ng Há»· lên Thiên Cái sÆ¡n mà ẩn tÃch. Sau đó Lý Kế Anh thấy Bà ng Hưng, Bà ng Há»· tà n bạo nên bá» mà đi đến Ma Bà ng sÆ¡n gia nháºp vá»›i Ngưu Cang và Ngưu Kiện).
Ngà y kia, có Tôn Thông là gia tướng cá»§a Tôn Tú sai Ä‘em đến dâng cho Ngưu Kiện 500 lượng và ng, 4 há»™t minh châu và viết thÆ¡ nhá» bá»n nà y cướp Ä‘oạt chinh y cá»§a Äịch Thanh giải đến để cho Äịch Thanh bị hại.
Ngưu Kiện vì tham tiá»n và cá»§a quý nên thương nghị vá»› Ngưu Cang và Lý Kế Anh.
Lý Kế Anh can:
- Việc nà y không nên. Chúng ta chiếm cứ sơn đầu là chuyện bất đắc dĩ mà thôi. Vả lại nơi đây gần Tam Quan là nơi Dương nguyên soái trấn giữ, nếu hỠđem binh đến đây đánh dẹp thì chúng ta cự sao lại.
Ngưu Cang nói:
- Äại ca chá»› nên nghe lá»i ấy. Mấy thuở mà gặp cÆ¡ há»™i tốt như vầy, nếu bá» qua rất uổng.
Ngưu Kiện không nghe lá»i Lý Kế Anh, cứ kiểm Ä‘iểm lâu la kéo xuống núi Ä‘i cướp chinh y. Lý Kế Anh can không được, bất bình than:
- Ta ở vá»›i bá»n nà y không đặng, mà nếu bá» Ä‘i nÆ¡i khác thì Äịch Thanh cÅ©ng mang hại, chi bằng ta đến đó tìm Äịch Thanh mà báo tin để kịp đỠphòng thì hay hÆ¡n.
NghÄ© như váºy, Lý Kế Anh xách roi lên ngá»±a ra Ä‘i.
Bấy giá» Trương Trung & Lý NghÄ©a thấy trá»i đã hết tuyết rồi mà Äịch Thanh chưa vá» nên bà n luáºn vá»›i nhau:
- Äịch đại ca Ä‘i có má»™t mình, không biết đà ng xá thá» mà mà đến bữa nay chưa vá», váºy ta chỉ để má»™t đứa ở lại giữ trại, còn má»™t đứa phải Ä‘i tìm đại ca má»›i được.
Nói vừa dứt thì thấy quân sĩ và o báo:
- Chúng tôi thấy xa xa có một đạo binh kéo đến, không biết là binh của ai.
Lý Nghĩa nói:
- Chúng ta giải chinh y, lẻ nà o lại có quân đến cướp là m gì thứ của đó.
Qua một lúc lại có quân và o báo:
- Äạo quân ấy Ä‘ang xốc tá»›i trại ta.
Lý NghÄ©a láºt Ä‘áºt bước ra cá»a trại xem thá» thì thấy có hai vị đại vương dẫn năm ngà n lâu la áp tá»›i.
Trương Trung thấy váºy kinh hãi la lá»›n:
- Giặc tới! Giặc tới!
Hai anh em láºt Ä‘áºt chạy và o trại nai nịt lên ngá»±a chống cá»±, song không kịp nên phải rút kiếm trong lưng chống đỡ.
Äánh được năm bảy hiệp, hai ngưá»i không chống nổi hai tên tướng cướp nên phải bá» chạy ra ngoà i đồng vắng mà lánh nạn.
Ngưu Kiện và Ngưu Cang rượt theo, còn quân sĩ thấy Trương Trung và Lý Nghĩa bỠchạy nên cũng vỠtrại chạy tứ tán.
Bá»n lâu la và o trại thu Ä‘oạt hết chinh y và lương thảo chở vá» Ma Bà ng sÆ¡n.
Lúc nà y Lý Kế Anh đến nÆ¡i gặp Trương Trung và Lý NghÄ©a kể lại âm mưu cá»§a Ngưu Kiện và Ngưu Cang vừa rồi là âm mưu cá»§a Tôn Tú mua chuá»™c để là m hại Äịch Thanh.
Lý NghÄ©a nghe xong nổi giáºn nói:
- Té ra mưu nà y cũng là do Tôn Tú và Tôn Vân cả. Chúng ta không thể bỠqua được.
Trương Trung nói:
- Bây giỠchúng ta phải đến Ma Bà ng sơn mà đòi lại chinh y.
Lý Nghĩa nói:
- Chúng ta phải dồn lá»±c lượng đánh má»™t tráºn má»›i tiêu diệt nổi.
Lý Kế Anh nói:
- Việc chúng cướp chinh y thì đâu còn đó, hãy chá» Äịch vương thân trở vá» sẽ toan liệu.
Trương Trung nói:
- Váºy chúng ta phải chia nhau Ä‘i tìm đại ca để sá»›, lo liệu.
Lý Nghĩa nói:
- Thôi! Hai anh em ở nhà lo táºp há»p binh sÄ© lại cho sẵn sà ng để tôi Ä‘i tìm đại ca.
Nói rồi quà y quả ra đi.
Còn Ngưu Cang và Ngưu Kiện lúc nà y cướp được va mươi muôn chinh y đem vỠMa Bà ng sơn thì mở tiệc ăn mừng.
Trong lúc ăn uống, Ngưu Kiện chá»›t nhá»› ra Ä‘iá»u gì, vá»— ghế nói:
- Chúng ta không nghe lá»i khuyên cá»§a Lý Kế Anh nên là m báºy rồi. Vả chinh y nà y là cá»§a Dương Tôn Bảo, nếu nó biết được chúng ta Ä‘oạt chinh y không khá»i cỠđại binh đến, lúc ấy là m sao chúng ta cá»± lại.
Ngưu Cang sá»ng sốt hồi lâu rồi nói:
- Hay là chúng ta đem trả lại cho chúng nó?
- Ngưu Kiện nói:
- Bây giá» việc đã lỡ rồi, nếu Ä‘em trải lại cÅ©ng không khá»i chết, chi bằng Ä‘em và ng ngá»c cá»§a Tôn Tú mướn và ba mươi muôn chinh y đến Äại lang sÆ¡n mà dâng cho Táng Thiên vương rồi anh em ta cùng ở đó mà nương tá»±a. Như ngà y sau Táng Thiên vương có thâu được giang sÆ¡n nhà Tống thì chúng ta cÅ©ng có quyá»n cao lá»™c cả.
Ngưu Cang khen phải liá»n truyá»n lâu la sắm sá»a xe cá»™, dá»n hết các đồ binh khà và lương thảo cùng ba mươi muôn chinh y kéo qua Äại lang sÆ¡n.
Lúc nà y Dương Tôn Bảo đóng quân tại Tam Quan, thấy trá»i đã láºp đông mà chinh y chưa giải đến, bèn sai Tiêu Äinh Quý Ä‘i đón mà hối thúc quân binh giải đến cho mau.
Tiêu Äình Quý tuân lệnh Ä‘i đến Ma Bà ng sÆ¡n thì dừng ngá»±a lại nghÄ© thầm:
- Trên núi nà y có hai thằng chá»§ trại vốn có quen vá»›i ta đây đã hÆ¡n mưá»i năm. Váºy ta ghé lên đó mà ăn uống má»™t bữa cho no nê rồi sẽ Ä‘i.
NghÄ© như váºy liá»n giục ngá»±a lên núi, té ra sÆ¡n trại nay bá» trống, không còn má»™t tên lâu la. Tiêu Äình Quý vá»™i trở xuống lấy cÆ¡m khô ra mà ăn, rồi nằm dá»±a gốc cây mà ngá»§.
Còn Ngưu Kiện và Ngưu Cang đến Äại Lang sÆ¡n và o ra mắt Táng Thiên vương dâng và ng ngá»c và chinh y. Táng Thiên vương há»i:
- Váºy chinh y ở đâu mà hai ngươi Ä‘em đến đây?
Ngưu Kiện liá»n thuáºt hết việc Ä‘oạt chinh y cá»§a Äịch Thanh cho Táng Thiên vương nghe cà xin đầu hà ng là m bá»™ hạ.
Táng Thiên vương mừng rỡ thâu các váºt ấy và cho Ngưu Kiện và Ngưu Cang là m bá»™ hạ.
Nhắc lại Äịch Thanh ngá»§ nhá» nÆ¡i chùa BÃO ÂN Tá»° má»™t đêm, sáng ra từ giã hòa thượng trở vá» trại. Hòa thượng nói:
- Bây giỠchinh y đã mất rồi, song ngà i đừng buồn rầu, chẳng bao lâu thì chinh y cũng có lại đủ số.
Nói rồi hòa thượng móc má»™t tấm giấy trong túi trao cho Äịch Thanh, trong đó cho bà i kệ như vầy:
Má»™t ngá»±a má»™t ngưá»i vượt cõi tây
Chinh y tuy mất rủi mà may
Phải ngừa thÃch khách nÆ¡i đưá»ng sá
Sau sẽ thà nh công hết hiểm nguy.
Äịch Thanh xem rồi chắp tay thưa vá»›i hòa thượng:
- Tôi Ä‘i lần nà y dữ nhiá»u là nh Ãt, váºy xin hòa thượng mách bảo cho tôi má»™t đôi Ä‘iá»u vá» việc ngà y sau.
Hòa thượng nói:
- Ngà i là má»™t ngưá»i tôi lương đống cá»§a nhà Tống, dẫu có gì nguy hiểm rồi cÅ©ng qua khá»i, không can chi mà sợ.
Äịch Thanh lạy tạ hòa thượng rồi từ giã ra Ä‘i.
Lúc nà y Tiêu Äình Quý ngá»§ má»™t giấc, khi thức dáºy thấy mặt trá»i đã lên cao thì láºt Ä‘áºt lên ngá»±a trở vá» Tam Quan. Lúc Ä‘ang Ä‘i lại gặp má»™t ngưá»i mặt Ä‘en từ đầu kia Ä‘i lại, và kêu lá»›n há»i:
- Thằng mặt Ä‘en kia! Ngươi Ä‘i đâu đó có gặp Äịch khâm sai ở đâu không?
Tiêu Äình Quý nghe nói nói rằng: nạt:
- Ngươi là ai sao dám cả gan gá»i ta là thằng mặt Ä‘en? Váºy mặt ngươi không Ä‘en sao?
Lý Nghĩa đáp:
- Tôi là bá»™ hạ cá»§a Äịch khâm sai, há» Lý tên NghÄ©a đây.
Tiêu Äình Quý nói:
- À! Té ra ngươi là Lý NghÄ©a có danh hiệu là Ly SÆ¡n hổ, tức là cá»p ra khá»i núi. Váºy thì đánh vá»›i ta và i hiệp chÆ¡i, để ta xem thá» con cá»p nà y có phải là cá»p tháºt không, hay là loại mèo nằm bếp.
Nói rồi liá»n vung roi xốc tá»›i đánh vá»›i Lý NghÄ©a.
Lá»i bà n:
Giữa hai lá»›p ngưá»i văn nhân và võ tướng tâm trạng thưá»ng khác nhau. Từ ngà n xưa, xã há»™i nà o cÅ©ng gieo bất mãn cho má»™t số ngưá»i không chịu nổi thá»i cuá»™c.
Chế độ xã há»™i dù tốt đẹp đến đâu cÅ©ng không phục vụ trá»n vẹn cho má»i tâm tư trong cuá»™c sống. ChÃnh vì váºy mà có má»™t lá»›p ngưá»i bá» ra ngoà i, tức là ra khá»i rà ng buá»™c xã há»™i.
Nhưng nếu là má»™t văn nhân thì há» và o rừng núi lấy văn thÆ¡ là m bạn vá»›i gió trăng, sống cuá»™c Ä‘á»i thanh nhã, không Ä‘ua chen và o thế sá»±, gá»i là mai danh ẩn tÃch.
Còn nếu là võ tướng, gặp trưá»ng hợp phải rá»i thế sá»± thì há» cÅ©ng lên chốn núi rừng, nhưng há» lại chiêu táºp lâu la, chiếm lãnh má»™t vùng để thá»a mãn chà dá»c ngang trong má»™t cõi.
Như váºy, từ xưa những quan niệm lánh Ä‘á»i Ä‘á»u mãi mãi tồn tại nhưng nếu là văn nhân thì hà nh động theo thú vui khác, mà võ tướng thì hà nh động theo thú vui khác. Cốt cÅ©ng chỉ bá»™c lá»™ sư thÃch thú cá»§a mình trong cõi sống mà thôi.
|

12-10-2008, 05:56 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ hai mươi hai
Äình Quý Ä‘em lòng tham quấy
Lý Nghĩa hết dạ tìm anh
Lý NghÄ©a thấy Tiêu Äình Quý xốc lại giao tranh thì nói:
- Tướng quân Æ¡i! Tôi Ä‘ang báºn Ä‘i tìm Äịch khâm sai, không rảnh mà đem tà i năng ra giao đấu. Xin hẹn ngà y khác.
Tiêu Äình Quý nói:
- Sao không nói cho sá»›m? Váºy Äịch Thanh có phải là Äịch khâm sai được phái Ä‘i giải chinh y không?
Lý Nghĩa nói:
- Äúng rồi!
Tiêu Äình Quý há»i:
- Hai ngưá»i cùng Ä‘i vá»›i nhau sao lại tìm nhau?
Lý Nghĩa nói:
- Hôm qua Äịch khâm sai Ä‘i tìm chá»— đóng quân đến hôm nay mà chưa thấy vá», nên tôi phải Ä‘i tìm.
Tiêu Äình Quý nói:
- Nay ta vâng lệnh Dương nguyên soái ra đón mà chinh y đây, hay là Äịch Thanh sợ oai ta mà lánh mặt. Còn ngươi thì ăn tiá»n hối lá»™ nên tìm cách trì hoãn chăng?
Lý NghÄ©a nổi giáºn nói:
-Äừng nói báºy! Äịch khâm sai là ngưá»i hoà ng thân quốc thÃch chức trá»ng quyá»n cao, sao lại sợ ngươi mà lánh mặt? Hay là ngươi âm mưu hãm hại Äịch khâm sai rồi tìm lá»i nói quấy?
Tiêu Äình Quý nói:
- Ta vâng lệnh Dương nguyên soái đến đây hối thúc chinh y, ngươi lại dám tìm lá»i vu há»a cho ta sao? Nếu ngươi chá»c đến ta thì ắt hồn vá» chÃn suối đó.
Lý Nghĩa nói:
- Ôi thôi! Chinh y đâu còn nữa mà hòng đốc thúc.
Tiêu Äình Quý nói:
- Sao lại không còn?
Lý Nghĩa nói:
- Chinh y bị lÅ© cưá»ng đạo trên Ma Bà ng sÆ¡n cướp hết rồi, cho nên tôi phải Ä‘i tim Äịch Thanh vá» mà đòi lại.
Tiêu Äình Quý nói:
- Nói báºy! Bá»n cưá»ng đạo trên Ma Bà ng sÆ¡n đâu còn nữa, chúng nó đã bá» trốn hết rồi. Thôi ngươi hãy bó tay mà chịu tá»™i, đặng ta dắt đến nguyên soái nạp cho rồi.
Lý NghÄ©a nghe nói thất kinh, há»i:
- Nếu váºy thì tÃnh mạng Äịch khâm sai còn gì?
Tiêu Äình Quý thấy Lý NghÄ©a thất sắc như váºy thương tình nói:
- Thôi, chúng ta phải Ä‘i má»—i đứa má»™t ngã tìm cho được Äịch khâm sai rồi sẽ thương nghị.
Nói rồi liá»n quà y quả ra Ä‘i. Còn Lý NghÄ©a thì trở lại nói vá»›i Trương Trung hay, rồi tiếp tục chia nhau Ä‘i tìm kiếm.
Bây giá» Tiêu Äình Quý Ä‘i được và i dặm thì thấy má»™t vị tướng quân đầu đội kim khôi, mình mặc kim giáp, tay cầm kim Ä‘ao, cỡi má»™t con ngá»±a rất cao lá»›n vừa Ä‘i đến. Tiêu Äình Quý thấy con ngá»±a thì nghÄ© thầm:
- Con ngá»±a nà y tốt lắm, để ta giết ngưá»i nà y bắt ngá»±a Ä‘em vá» nạp cho nguyên soái thì ắt được trá»ng thưởng.
NghÄ© như váºy liá»n liá»n núp và o má»™t gốc cây đại thá» mà chá».
Bấy giá» Äịch Thanh ra khá»i chùa rồi thì cứ theo đại lá»™ mà đi thăng. Vừa đến cây đại thá» thì thấy má»™t vị tướng quân nhảy ra nạt lá»›n:
- Hãy đóng tiá»n mãi lá»™ thì má»›i được Ä‘i.
Äịch Thanh nói:
- Ta Ä‘i vì việc nước, chỉ có má»™t mình, tiá»n bạc đâu mà đóng mãi lá»™.
Tiêu Äình Quý nói:
- Không có tiá»n thì phải để con ngá»±a lại.
Äịch Thanh nói:
- Ta đang đi việc gấp, nhỠcó con ngựa nà y mới kịp, không thể trao cho ai.
Tiêu Äình Quý nói:
- Nếu không để ngá»±a lại thì tÃnh mạng ngươi không còn.
Äịch Thanh nổi nóng vung Ä‘ao chém đầu Tiêu Äình Quý, là m cho Tiêu Äình Quý đỡ không nổi rÆ¡i roi xuống đất.
Tiêu Äình Quý thất kinh la lá»›n:
- Tướng quân Æ¡i! Tôi không dám đòi tiá»n mãi lá»™ nữa, xin tướng quân chá»› giáºn. Thôi tướng quân Ä‘i Ä‘i.
Äịch Thanh nói:
- Bây giỠta không muốn đi. Ngươi phải dâng lễ tống hà nh cho ta thì ta mới chịu.
Tiêu Äình Quý nói:
- Tôi không có tiá»n bạc chá»› nếu có bao nhiêu cÅ©ng xin dâng.
Äịch Thanh nói:
- Nếu không có tiá»n bạc thì dâng cái đầu cÅ©ng được.
Tiêu Äình Quý thất kinh vá»™i quỳ xuống nói:
- Tôi không phải là cưá»ng đạo mà là bá»™ hạ cá»§a Dương nguyên soái sai tôi đến đón Äịch khâm sai mà hối thúc chinh y. Lúc nãy tôi thấy ngà i cưỡi con ngá»±a rất tốt nên là m báºy không ngá» ngà i võ nghệ cao cưá»ng, xin ngà i rá»™ng lòng tha tá»™i cho tôi.
Äịch Thanh nói:
- Té ra ngươi là bá»™ hạ cá»§a Dương nguyên soái sai ra đốc thúc chinh y. Ta là Äịch Thanh đây.
Tiêu Äình Quý nói:
- Nếu váºy thì tánh mạng tướng quân còn gì?
Äịch Thanh há»i :
- Tại sao váºy?
Tiêu Äình Quý thuáºt hết má»i việc mất chinh y cho Äịch Thanh nghe.
Liá»n há»i Tiêu Äình Quý:
- Váºy tướng quân có biết lÅ© cưá»ng đạo ấy đốt hết sÆ¡n trại mà đi đâu chăng?
Tiêu Äình Quý đáp:
- Tôi tưởng chúng nó không Ä‘i đâu xa ngoà i Äại lang sÆ¡n mà nháºp vá»›i bá»n Táng Thiên vương.
Äịch Thanh há»i:
- Váºy tướng quân có biết Äại lang sÆ¡n ở đâu không?
Tiêu Äình Quý nói:
- Äừng có nói cà n. Có lẽ tướng quân muốn đến đó mà liá»u mình chăng?
Äịch Thanh há»i:
- Nơi đó có gì nguy hiểm sao?
Tiêu Äình Quý nói:
- Ở Äại Lang sÆ¡n có Táng Thiên vương. Tá» Nha Xai, Äại Mạnh Vương và Tiểu Mạnh Vương. Bá»n ngưá»i ấy Ä‘á»u là anh hùng vô địch, rất đỗi tà i sức như Dương nguyên soái mà đánh mấy năm nay cÅ©ng không lại thay, huống chi tướng quân có nhất nhÆ¡n nhất mã sao dám đến đó.
Äịch Thanh nói:
- Nếu tướng quân biết đưá»ng xin cứ dẫn tối đến đó xem sao.
Tiêu Äình Quý thấy Äịch Thanh nói như váºy thì nghÄ© thầm:
- Nó đã muốn chết thì mình cũng ra công dắt nó đến đó cho nó chết, chớ trước sau gì nó cũng phải chết mà thôi.
NghÄ© như váºy Tiêu Äình Quý nói:
- Nếu tướng quân muốn đi thì tôi cũng không tiếc gì công dẫn dắt, song tới đó tôi chỉ đứng xa xa, chớ không đến đó mà chết chùm với tướng quân đâu.
Nói rồi liá»n dẫn đưá»ng đưa Äịch Thanh Ä‘i.
Äi được và i dặm thì thấy trước mặt có sông Yến Tá» hà . Tiêu Äình Quý nói:
- ÄÆ°á»ng nà y có cách má»™t con sông Yến Tá», nếu không muốn sang sông thì phải Ä‘i vòng quanh khá xa má»›i đến Äại Lang sÆ¡n được.
Äịch Thanh nói:
- Xa gần gì chúng ta cũng đi.
Hai ngưá»i liá»n vòng qua phÃa trên, Ä‘i được mưá»i dặm thì thấy hòn núi rất cao, cá» xà rá»±c rỡ. Äịch Thanh há»i:
- Núi ấy có phải là Äại Lang sÆ¡n không?
Tiêu Äình Quý nói:
- Phải. Nếu tướng quân có lên thì đi một mình chớ tôi không dám giúp đâu.
Äịch Thanh nghe Tiêu Äình Quý nói như váºy liá»n giục ngá»±a thẳng lên chân núi và kêu lá»›n:
- Bớ thằng Táng Thiên vương! Ngươi phải trả lại chinh y cho ta, nếu không ta giết hết không chừa sót một đứa.
Quân sÄ© thấy váºy vá»™i và o báo. Táng Thiên vương nói:
- Có khi nó muốn nạp mình nên mới dám đến đây đòi chinh y.
TỠNha Xai nói:
- Äây là tên tướng Tống, ngưá»i có trách nhiệm giải chinh y đến Tam Quan đó.
Táng Thiên vương nói:
- Tướng ấy tà i cán gì mà dám đến đây gây rối.
Nói rồi hối quân mang binh khà và khôi giáp đến nai nịt xong lên ngựa xuống núi đối địch.
Lúc ấy Äịch Thanh Ä‘ang đứng dưới chân núi xảy thấy má»™t tướng mặt Ä‘en, mình cao má»™t trượng, tay cầm thương giục ngá»±a đến nói:
- Ngươi có phải là Äịch Thanh chăng? Ta xem tướng mạo ngươi như má»™t nắm xương, sao ngươi dám cả gan đến đây khiêu chiến.
Äịch Thanh há»i:
- Váºy ngươi có phải là Táng Thiên vương không?
Táng Thiên vương nói:
- Äúng rồi! Ta là ngá»± đệ cá»§a Tây Hạ vương, Ä‘ang là m giám quân tổng đô đốc đây.
Äịch Thanh nói:
Ngươi đoạt chinh y của ta phải mau giao trại lại cho mau.
Táng Thiên vương cưá»i lá»›n nói:
- Hèn chi lá»i tục có nói trâu nghé không biết sợ cá»p tháºt là đúng. Rất đỗi Dương Tôn Bảo mà còn chưa dám đến đây xấc láo vá»›i ta như váºy, còn ngươi chỉ là đứa con nÃt mà thôi.
Äịch Thanh nổi giáºn vung Ä‘ao chém tá»›i. Táng Thiên vương cùng Äịch Thanh đánh hÆ¡n năm hiệp. Äịch Thanh cá»± không lại, tay chân như muốn rá»i rã.
Còn Tiêu Äình Quý lúc nà y Ä‘ang núp ở trong rừng ngóng cổ lên xem, thấy Äịch Thanh cá»± không lại Táng Thiên vương thì kêu Äịch Thanh nói:
- Äịch vương thân Æ¡i! Nếu đánh không lại Táng Thiên vương thì nên liá»u chết cho xong, nếu không thì để mất chinh y cÅ©ng không khá»i tá»™i.
Äịch Thanh nghe nói nổi giáºn liá»n thò tay và o túi lấy mÅ©i tên thất tinh ra rồi niệm chú, tức thì mÅ©i tên hóa ra má»™t đạo bạch quan bắn và o Táng Thiên vương là m cho Táng Thiên vương nhà o đầu xuống ngá»±a chết tốt.
Tiêu Äình Quý thấy váºy láºt Ä‘áºt chạy ra cắt đầu Táng Thiên vương, còn Äịch Thanh cÅ©ng vá»™i vã thu mÅ©i tên vá» bá» và o túi.
Tiêu Äình Quý khen:
- Tướng quân có phép hay như váºy thì lấy Äại Lang sÆ¡n không có gì khó.
Äịch Thanh nói:
- Váºy thì tướng quân hãy giữ lấy thá»§ cấp đặng tôi lên núi đòi lại chinh y để kịp ngà y giải đến Tam Quan.
Tiêu Äình Quý nói:
- Tướng quân ráng mà giết cho được TỠNha Xai thì mới có thể thu hồi chinh y được.
Äịch Thanh nghe theo, liá»n giục ngá»±a trở lại chân núi kêu lá»›n:
- Bá»n Tá» Nha Xai! Hãy mau Ä‘em trả chinh y cho ta kẻo ta phá nát sà o huyệt.
Tá» Nha Xai nghe tin Táng Thiên vương bị giết, thất kinh, láºt Ä‘áºt lên ngá»±a kéo quân xuống núi.
Vừa trông thấy Äịch Thanh, Tá» Nha Xai nạt lá»›n:
- Sao ngươi dám dùng tà thuáºt giết hại đại vương ta?
Äịch Thanh há»i:
- Ngươi có phải là TỠNha Xai không?
TỠNha Xai nói:
- Ngươi đã biết tên ta sao còn dám đến đây nạp mạng?
Nói rồi vung Ä‘ao đến đâm Äịch Thanh. Hai bên đánh được mưá»i hiệp, chưa rõ ai thua. Tiêu Äình Quý thấy váºy hô lá»›n:
- Äịch khâm sai! Äấu sức không lại nó đâu. Phải dùng phép má»›i trừ được nó.
Äịch Thanh nghe nói liá»n thò tay và o túi lấy tấm Kim diện bà i ra trước mặt rồi niệm thần chú, tức thì Tá» Nha Xai bị há»™c máu nhà o xuống ngá»±a chết tốt. Äịch Thanh vung Ä‘ao chém đầu Tá» Nha Xai. Tiêu Äình Quý thấy váºy khen:
- Hay lắm! Té ra tướng quân lại có một phép nữa cũng rất lợi hại.
Nói rồi chạy đến lấy thủ cấp của TỠNha Xai cột chung với thủ cấp Táng Thiên vương chạy tuốt vỠTam Quan.
Còn Äịch Thanh thì đánh nhau vá»›i Phiên binh, là m cho chúng chạy tứ tán.
Bấy giá» trên núi còn hai đại tướng là Äại Mạnh Dương và Tiểu Mạnh Dương hay tin liá»n đốc lâu la xuống núi vây Äịch Thanh cố báo thù. Äịch Thanh rán hết sức chống cá»± má»™t hồi, bá»n lâu la đánh không lại nên ta rã. Äại Mạnh Dương và Tiểu Mạnh Dương cÅ©ng sợ hãi kéo lâu la bá» qua Bát Quái sÆ¡n mà ẩn trú.
Äịch Thanh thừa thắng giục ngá»±a lên Äại Lang sÆ¡n nhưng vừa lên đến đỉnh thì bị anh em Ngưu Kiện hối quân bắn tên xuống như mưa, là m cho Äịch Thanh không dám xông lên nữa, phải lui xuống trở vá» trại. Nhưng khi xuống đến chân núi thì không thấy Tiêu Äình Quý đâu cả.
Lá»i bà n:
Háo danh là một cái bệnh của kẻ bất tà i.
Cuá»™c sống trong xã há»™i, kẻ có tà i thưá»ng láºp nên sá»± nghiệp, để tiếng ngà n thu. Còn kẻ bất tà i thì cÅ©ng muốn mình được như váºy, nhưng vì tà i năng không có nên không thá»±c hiện được.
Bởi váºy, những kẻ bất tà i do tánh háo danh thưá»ng hay nói xấu chê bai những kẻ khác để đỠcao giá trị cá»§a mình. Còn có những kẻ vì háo danh mà phô trương má»™t và i công tác nhá» má»n cá»§a mình và đắc ý khi được kẻ nịnh bợ ca tụng.
Trong trưá»ng hợp nà y, Tiêu Äình Quý vì tÃnh háo danh nên đã Ä‘oạt công cá»§a Äịch Thanh để khoe khoang vá»›i kẻ khác là mình đã giết được hai tên tướng cướp nổi tiếng trong vùng.
Tánh háo danh cá»§a con ngưá»i còn thể hiện rất nhiá»u dạng, nhưng hầu hết những kẻ háo danh là những kẻ bất tà i, còn kẻ có tà i không cần phải háo danh, vì tà i năng cá»§a há» tá»± nhiên đã Ä‘em danh tiếng lại cho há» rồi.
|

12-10-2008, 05:56 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ hai mươi ba
Mê rượu Tiêu Äình Quý bị hại
Tham công kẻ gian tặc bà y mưu
Bấy giá» Lý Thà nh là m chức thá»§ bị ở giữ NgÅ© Vân Tấn, có vợ là Trầm thị (em ruá»™t Trầm Quốc Thanh Ä‘ang là m ngá»± sá» tại trà o) sanh được đứa con trai tên là Lý Äại.
Khi nghe quân báo có Tiêu Äình Quý đến thì láºt Ä‘áºt ra đón tiếp má»i và o dinh.
Thấy Tiêu Äình Quý có hai cái thá»§ cấp xách theo nên Lý Thà nh há»i:
- Thá»§ cấp ở đâu mà tướng quân quẩy theo như váºy?
Tiêu Äình Quý nói:
- Ấy là thủ cấp của Táng Thiên vương cà TỠNha Xai đó.
Lý Thà nh nói:
- Táng Thiên vương và TỠNha Xai là hai tên cướp nổi tiếng xưa nay chưa ai dám giao tranh, rất đỗi Dương nguyên soái mà còn đánh không lại thay, sao tướng quân lại giết được nó?
Tiêu Äình Quý nói:
- Ngươi nói ta giết chúng nó không được váºy hãy xem thá» hai cái đầu nà y cá»§a ai?
Lý Thà nh bước lại xem thì thấy quả nhiên là hai cái đầu cá»§a Táng Thiên vương và Tá» Nha Xai, liá»n nói:
- Quả tháºt là thá»§ cấp cá»§a hai tướng cướp ấy, song không biết tướng quân là m sao mà giết được?
Tiêu Äình Quý nói:
- Táng Thiên vương bị tôi bắn má»™t mÅ©i tên, Tá» Nha Xai bị tôi chém má»™t Ä‘ao, còn Äại Mạnh Dương và Tiểu Mạnh Dương bị tôi đánh má»™t tráºn chúng nó bá» trốn hết rồi.
Lý Thà nh nói:
- Nếu váºy công cá»§a tướng quân rất lá»›n, chưa ai bì kịp.
Tiêu Äình Quý nói:
- Nay ta láºp đặng công lá»›n như váºy, ngươi lấy chi mà đãi ta?
Lý Thà nh nói:
- Tháºt tôi cÅ©ng có lòng muốn đãi tướng quân, song đêm hôm không sá»a soạn kịp, chỉ có rượu ngon ở đây mà thôi.
Tiêu Äình Quý nói:
- Có rượu Ä‘em đây uống chÆ¡i cÅ©ng được, cần gì phải có món ngon váºt lạ.
Lý Thà nh láºt Ä‘áºt lấy rượu ngon Ä‘em ra cho Tiêu Äình Quý uống.
Lúc ấy Tiêu Äình Quý phần thì đói bụng, phần thì thèm rượu nên uống cho đến say mèm.
Lý Thà nh thấy Tiêu Äình Quý say như chết thì bà n vá»›i vợ:
- Nay Tiêu Äình Quý lấy được hai cái thá»§ cấp nà y thì công lá»›n biết dưá»ng nà o. Nay nó say mèm rồi thì ta giết nó Ä‘oạt lấy công ấy, ắt đặng quyá»n cao chức trá»ng.
Trầm thị mừng rỡ nói:
- Thế thì dịp may đem đến không nên bỠqua.
Nói rồi liá»n gá»i con là Lý Äại cùng bà n bạc để là m chuyện ấy.
Lý Äại nói:
- Nếu cha muốn tÃnh việc nà y thì phải là m cho kÃn đáo, nếu để láºu chuyện rất nguy hiểm.
Lý Thà nh nói:
- Thì phải là m cho kÃn Ä‘aó má»›i được.
Nói rồi liá»n Ä‘em dây ra trói Tiêu Äình Quý rồi cầm Ä‘ao muốn chém.
Lý Äại thấy váºy nói:
- Không cần giết nó bằng gươm đao. Cha con ta khiêng nó đem ném xuống sông cho mất xác thì hay hơn.
Hai cha con trù tÃnh xong liá»n khiêng Tiêu Äình Quý ném xuống sông Yến Tá» rồi trở vá» sắp đặt gói hai cái thá»§ cấp Ä‘em đến Tam Quan mà dâng công.
Bấy giá» Äịch Thanh khi thoát ra khá»i vòng vây rồi thì muốn lên núi mà đánh nữa, nhưng bị anh em Ngưu Kiện bắn tên không lên nổi, nên phải trở vá». Lúc đến sông Yến Tá» thì con ngá»±a không chịu Ä‘i vòng mà nhảy xuống nước chạy như bay. Äịch Thanh lấy là m lạ không biết cá»› gì. Lúc vỠđến trại thì Trương Trung, Lý NghÄ©a và Lý Kế Anh ra đón thuáºt hết má»i việc cho Äịch Thanh nghe.
Äịch Thanh nói:
- Không há» gì. Mất chinh y là việc nhá», không cần lo.
Trương Trung nói:
- Cha chả! Mất chinh y mà đại ca cho là việc nhỠthì còn việc gì lớn hơn nữa?
Äịch Thanh nói:
- Hiá»n đệ chưa biết, tuy mất chinh y nhưng ta đã láºp được công lá»›n. Váºy Dương nguyên soái sẽ lấy công Ä‘á»n tá»™i.
Trương Trung há»i:
- Váºy đại ca láºp được công gì?
Äịch Thanh nói:
- Ta giết được Táng Thiên vương, Tá» Nha Xai và đánh dẹp quân Tây Hạ Ä‘á»u chạy tứ tán. Công như váºy mà đá»n tá»™i không được sao?
Trương Trung, Lý NghÄ©a nghe nói liá»n há»i:
- Váºy đại ca giết được chúng mó mà có lấy được thá»§ cấp không?
Äịch Thanh há»i:
- Chá»› Tiêu Äình Quý không đến đây sao?
Trương Trung, Lý Nghĩa đêù nói:
- Chẳng thấy ai hết.
Äịch Thanh nói:
- Tiêu Äình Quý quảy hai cái thá»§ cấp vá» trước rồi, ta tưởng là nó đã Ä‘em vỠđây, té ra không có. Hay là nó Ä‘em thẳng vá» Tam Quan rồi chăng?
Trương Trung nói:
- Có lẽ nó Ä‘em thẳng vá» Tam Quan mà mạo nháºn công lao đó.
Äịch Thanh nói:
- Không lẽ nó dám mạo nháºn công lao như váºy. Thôi, chúng ta phải phải đến đó coi thá» Dương nguyên soái tÃnh thế nà o?
Hai ngưá»i vâng lá»i cùng nhau kéo binh Ä‘i thẳng vá» Tam Quan.
Lúc nà y cha con Lý Thà nh đem hai cái thủ cấp đến dâng Dương nguyên soái.
Dương nguyên soái nói:
- Cha con ngươi không có tà i năng gì sau lại giết được hai tướng nà y?
Lý Thà nh thưa:
- Khi ban đêm hai cha con tôi Ä‘i tuần gặp hai ngưá»i say rượu Ä‘i ngã tá»›i ngã lui, tay cầm binh khà không vững, há»i ra thì má»™t ngưá»i xưng là Táng Thiên vương, má»™t ngưá»i xưng là Tá» Nha Xai. Hai ngưá»i ấy đến há»i tôi có biết nÆ¡i nà o chứa ** không. Tôi thấy hai ngưá»i ấy đã sau mà không cầm khà giá»›i nổi, tôi má»›i bắn Táng Thiên vương má»™t mÅ©i tên, còn con tôi là Lý Äại thì chém Tá» Nha Xai má»™t Ä‘ao, lấy hai thá»§ cấp đến đây mà dâng công.
Dương nguyên soái nghe nói thì cũng tin là thiệt, nên nói với Lý Thà nh:
- Ấy cÅ©ng là phước cá»§a cha con ngươi, mà cÅ©ng may cho triá»u đình và lê dân được bình an. Thôi để ta dâng biểu mà xin phong quan tước cho cha con ngươi.
Nói rồi liá»n truyá»n quân dá»n tiệc mà thết đãi cha con Lý Thà nh.
Trong lúc đang ăn uống có quân sĩ và o báo:
- Nay có Äịch khâm sai là ngưá»i giải chinh y đến phê trình văn và xin ra mắt nguyên soái. Trong phê văn ấy thì trá»… quá sáu ngà y. Váºy nguyên soái định liệu thế nà o.
Dương nguyên soái nói:
- Nếu váºy cÅ©ng còn quá hết má»™t ngà y, váºy thì bắt trói Äịch Thanh lại mà dẫn và o đây.
Phạm Trá»ng Yêm và Dương Thanh đồng can:
- Trá»i tháng nà y có tuyết sa lạnh lẽo, mà Äịch Thanh trá»… đây chỉ có quá ná»a ngà y thôi, xin nguyên soái rá»™ng dung cho kẻ Ä‘i đưá»ng khổ sở.
Nguyên soái nói:
- Váºy thì xin nhị vị hãy ra đó mà điểm binh, xem lại chinh y có đủ số chăng?
Hai ngưá»i ấy vá»™i vã ra ngoà i cá»a ải tiếp rước Äịch Thanh và há»i:
- Túc hạ có phải là Äịch khâm sai chăng?
Äịch Thanh nói:
- Phải! Còn nhi vị là ai mà tôi không biết.
Hai ngưá»i đồng đáp:
- Chúng tôi là Phạm Trá»ng Yêm và Dương Thanh đây.
Äịch Thanh nói:
- Váºy tôi không rõ, xin hai vị miá»…n chấp.
Nói rồi liá»n lấy ra hai phong thÆ¡, trong cho Phạm Trá»ng Yêm và nói:
- Thơ nà y là thơ của Bao thị chế khiến tôi trao lại cho ngà i.
Äịch Thanh lại lấy ra má»™t phong thÆ¡ trao cho Dương Thanh và nói:
- Hà ng thượng thơ khiến tôi trao cho Dương tướng quân một phong thơ nà y.
Dương Thanh liá»n nháºn thÆ¡ bá» và o túi, còn Phạm Trá»ng Yêm há»i Äịch Thanh:
- Váºy chinh y ngà i Ä‘em đến đây chưa?
Äịch Thanh nói:
- Äem đến rồi, song còn để tại Äại Lang sÆ¡n. Vì bị quân cưá»ng đạo cướp hết mà giải qua Äại Lang sÆ¡n rồi.
Phạm Trá»ng Yêm nói:
- Nói váºy ngà i đà nh bó tay chịu tá»™i rồi sao?
Dương Thanh nói:
- Trá»… nải má»™t ngà y hay ná»a ngà y còn còn có thể can gián được, còn để mất chinh y thì chúng tôi không biết kế chi để cứu ngà i.
Lá»i bà n:
Ká»· luáºt nghiêm khắc chỉ là hình thức để trừng trị những kẻ có tình là m sai, phá rối ká»· cương cá»§a tráºt tá»± xã há»™i. Nhưng nó lại là con dao hai lưỡi để những kẻ gian mạnh lợi dụng nó mà phá rồi tráºt tá»±, là m mất lẽ công bằng.
Dương Tôn Bảo nắm quyá»n nguyên soái, quyá»n uy trong tay mà chỉ biết có ká»· luáºt cứng rắn, không hỠđể ý những hoà n cảnh khách quan xảy đến cho má»—i sá»± việc, thì đó cÅ©ng là má»™t nhược Ä‘iểm đáng suy gẫm cho những kẻ Ä‘ang nắm quyá»n uy đối vá»›i thuá»™c hạ. Sá»± việc trong Ä‘á»i không phải lúc nà y cÅ©ng bất di bất dịch như ý muốn cá»§a mình. Ká»· luáºt khi nó nằm trong lẽ phải, tức là nằm trong thá»±c tế cá»§a sá»± việc thì ká»· luáºt ấy má»›i là cÆ¡ bản ưu tú để răn Ä‘á»i. Còn chỉ dùng nó như má»™t tảng đá, thì đó là lợi khà cá»§a những kẻ xảo quyệt lợi dụng để tránh né, hoặc ám hại những kẻ bị rá»§i ro mà thôi.
|

12-10-2008, 05:57 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ hai mươi bốn
Há» Dương nổi giáºn nÆ¡i soái phá»§
Chà ng Äịch kể công tại trướng tiá»n
Bấy giá» Dương Thanh và Phạm Trá»ng Yêm nghe Äịch Thanh kể lại đầu Ä‘uôi câu chuyện thì kinh hãi nói:
- Nếu chinh y bị mất thì tánh mạng ngà i không còn.
Äịch Thanh nói:
- Tuy ngà y nay mất hết chinh y, nhưng tôi sẽ đòi lại được, mà dẫu có đòi không được thì cÅ©ng không đến ná»—i chết, vì tôi đã láºp được công rất lá»›n.
Phạm Trá»ng Yêm há»i:
- Ngà i có công gì mà có thể chuộc được tội ấy?
Äịch Thanh nói:
- Hôm qua tôi giết được Táng Thiên vương Tá» Nha Xai, váºy công ấy không thể chuá»™c tá»™i được hay sao?
Dương Thanh há»i:
- Váºy ngà i có chi là m bằng cá»› không?
Äịch Thanh nói:
- Sao lại không. Cả hai thá»§ cá»§a cá»§a hai tên ấy tôi đã giao cho Tiêu Äình Quý Ä‘em vá» trước. Chẳng lẽ đến bây giá» mà chưa vá» hay sao?
Phạm Trá»ng Yêm nghe nói liá»n quay lại nói vá»›i Dương Thanh:
- Lạ tháºt! Sao thá»§ cấp nà o mà Lý Thà nh Ä‘em dâng nó, còn thá»§ nà o mà Äịch khâm sai giao cho Tiêu Äình Quý Ä‘em vá». Việc nà y tôi rất hồ nghi. Song Tiêu Äình Quý chưa vá» thì không biết sá»± thá»±c ra sao. Còn việc chinh y đây chúng ta phải láºp kế mà nói cho Dương nguyên soái đình lại chá» Tiêu Äình Quý vá» rồi xét cho rõ rà ng. Nếu chúng ta và o mà nói chinh y bị mất rồi thì Dương nguyên soái vốn có tÃnh nóng ắt hối quân bắt chém Äịch Thanh láºp tức.
Dương Thanh nói:
- Váºy chúng ta và o mà nói dối rằng chinh y có rồi, đặng cho má»i việc an ổn, chá» Tiêu Äình Quý vá» sẽ hay.
Bà n tÃnh xong, hai ngưá»i dắt và o ra mắt Dương nguyên soái, đồng thá»i dắt Äịch Thanh cùng Ä‘i.
Dương nguyên soái há»i:
- Váºy chá»› chinh y đủ số chưa?
Duơng Thanh nói:
- Chinh y đã đủ số rồi.
Dương nguyên soái há»i Äịch Thanh:
- Trong tá» phê văn có nói phó giải quan là Thạch Ngá»c, sao không thấy Thạch Ngá»c đến đây?
Äịch Thanh liá»n thuáºt hết các việc Thạch Ngá»c bị yêu quái bắt nÆ¡i quán dịch tại huyện NhÆ¡n An cho nguyên soái nghe.
Dương nguyên soái há»i:
- Váºy trong tá» kỳ má»™t tháng, lịnh thiên tá» cho thêm năm ngà y, sao còn trá»… như váºy.
Vì mấy ngà y tuyết xuống lạnh lẽo quân sÄ© không Ä‘i được nên má»›i trá»…, xin nguyên soái rá»™ng dung cho tôi nhá».
Dương nguyên soái liá»n kêu Mạnh Äinh Quốc bảo ra phát chinh y cho quân sÄ©, kẻo lâu ngà y lạnh lẽo.
Äịch Thanh nghe nói liá»n thưa:
- Xin nguyên soái hãy để cháºm lại.
Dương nguyên soái há»i:
- Tại sao váºy?
Äịch Thanh thưa:
- Chinh y mất hết rồi còn chi đâu mà phát.
Dương nguyên soái há»i:
- Sao lại mất đi, mất lúc nà o?
Äịch Thanh thuáºt lại chuyện mất chinh y tại Ma Bà ng sÆ¡n cho nguyên soái nghe.
Dương nguyên soái nổi nóng vỗ ghế hét:
- Chinh y là váºt quan trá»ng, sao ngươi sÆ¡ suất để đến ná»—i bị chúng cướp mất, ấy là tá»™i khi quân.
Nói rồi kêu quân sÄ© bắt Äịch Thanh cởi hết áo mão rồi dẫn Ä‘i.
Äịch Thanh nói lá»›n:
- Tuy là chinh y bị mất hết, song tôi đã láºp được công lá»›n lẽ nà o không chuá»™c được tá»™i.
Phạm Trá»ng Yêm thấy váºy thưa:
- Äịch khâm sai xưng rằng đã láºp được công lá»›n, váºy nguyên soái phải há»i lại cho rõ rà ng rồi má»›i chém.
Nguyên soái nói:
- Công gì mà trừ được tội nà y?
Äịch Thanh nói lá»›n:
- Việc mất chinh y đây không phải một mình tôi có tội, mà cả nguyên soái cũng có tội nữa.
Dương nguyên soái nghe nói vá»— ghế há»i:
- Ngươi là mất chinh y mà lại đổ tội cho ta hay sao?
Äịch Thanh nói:
- Vả Ma Bà ng sÆ¡n cách tam Quan không đầy hai trăm dặm mà nguyên soái là ngưá»i có trách nhiệm trấn giữ lại dung cho loà i cưá»ng đạo ở trong địa pháºn mình, đến ná»—i nó cướp Ä‘oạt chinh y cá»§a triá»u đình, ấy không phải là nguyên soái không là m tròn bổn pháºn cá»§a mình không?
Dương nguyên soái nghe Äịch Thanh nói như váºy thì nghÄ© thầm:
- Lá»i Äịch Thanh nói có lý, nếu lấy lẽ ra thì ta cÅ©ng phải chịu chung trách nhiệm.
NghÄ© như váºy nguyên soái nói:
- Khi nãy ngươi nói đã láºp công lá»›n để xin chuá»™c tá»™i, váºy thì đó là công gì?
Äịch Thanh nói:
- Äó là công tráºn chá»› công gì.
Dương nguyên soái há»i:
- Công tráºn gì ở đâu?
Äịch Thanh nói:
- Váºy chá»› giết được Táng Thiên vương và Tá» Nha Xai không phải là công tráºn hay sao?
Dương nguyên soái nói:
-Táng Thiên vương Tá» Nha Xai thì hai cha con Lý Thà nh đã giết chết rồi, còn đâu nữa mà ngươi giết? ChÃnh cha con Lý Thà nh đã Ä‘em thá»§ cấp hai ngưá»i ấy nạp nÆ¡i đây.
Äịch Thanh nói:
- Hai cái thá»§ cấp ấy tôi đã giao cho Tiêu Äình Quý Ä‘em vá» nạp sao lại bảo là cá»§a cha con Lý Thà nh?
Dương nguyên soái nghe nói trong lòng sanh nghi, há»i chư tướng:
- Tiêu Äình Quý ta sai Ä‘i đón chinh y đến bây giỠđã vá» chưa?
Chư tướng thưa:
- Tiêu Äình Quý chưa vá».
Dương nguyên soái nghe nói lại cà ng sanh nghi hơn nữa, còn đang ngẫm nghĩ thì có quân và o báo:
- Ngoà i cá»a quân sÄ© vừa lượm được má»™t phong thÆ¡ có đỠtám chữ: Cháu ná»™i là Dương Tôn Bảo xem thÆ¡.Dương nguyên soái xem thấy biết là thÆ¡ cá»§a bà ná»™i dặn dò vá» việc Äịch Thanh, nên nói vá»›i Phạm Trá»ng Yêm:
- Nay hai cái thá»§ cấp thì hai cha con cá»§a Lý Thà nh xưng là công cá»§a mình, còn Äịch Thanh cÅ©ng nói như váºy, chưa biết thiệt giả ra sao, váºy đợi Tiêu Äình Quý vỠđây rồi má»›i cứu xét được.
Tuy nhiên vì nóng lòng nên nguyên soái cho gá»i Lý Thà nh ra đối nại.
Lý Thà nh nói:
- Bởi tôi giết được nên tôi mới có thủ cấp ấy.
Äịch Thanh là m thinh không nói lá»i nà o hết. Dương Nguyên soái thấy váºy há»i Äịch Thanh:
- Ngươi nói là công tráºn cá»§a ngươi, sao ngươi không đối nại vá»›i Lý Thà nh?
Äịch Thanh nói:
- Lý Thà nh là ngưá»i báºc nà o, còn tôi là ngưá»i báºc nà o mà Nguyên soái lại khinh bạc tôi như váºy? Vả tôi đây là báºc nhất phẩm triá»u đình, đã bị trói lại lá»™t hết áo mão, ngồi dưới đất mà đối nại vá»›i Lý Thà nh là m sao?
Nguyên soái thấy Äịch Thanh nói có lý liá»n hối quân mở trói cho Äịch Thanh, và đem áo mão cho Äịch Thanh mặc.
Äịch Thanh ngồi lên ghế, rồi lá»›n tiếng nói:
- Nếu bây giá» muốn cho minh bạch việc nà y phải chá» Tiêu Äình Quý vỠđây sẽ đối chứng, cho tôi mà đối nại vá»›i Lý Thà nh thì mất thể diện tôi nhiá»u lắm.
Nguyên soái khiến Trầm Äạt qua Ngữ Vân trấn mà tra chứng xem thỠđêm 13 vừa qua có Táng Thiên vương và ĩ á» Nha Xai say rượu Ä‘i dạo chăng?
Trầm Äạt vâng lá»i đến nÆ¡i dò há»i. Dương Nguyên soái lại sai quân sÄ© Ä‘i khắp nÆ¡i tìm Tiêu Äình Quý.
Truyá»n lệnh xong, Nguyên soái trở vá» háºu dinh an nghỉ còn việc ấy giam lại đó chá» xét xá» sau.
Phạm Trá»ng Yêm thấy Nguyên soái và o rồi thì cưá»i lá»›n nói vá»›i Dương Thanh:
- Lúc nãy Nguyên soái có vẻ nóng nảy, nhưng sau khi xem thÆ¡ cá»§a bà Dư Thái quân thì có vẻ trầm tÄ©nh rồi. Váºy thì chúng ta cứ an lòng chá» Tiêu Äình Quý vỠđây sẽ cùng nhau tham luáºn.
Nói rồi hai ngưá»i má»i Äịch Thanh vá» nÆ¡i quán dịch an nghỉ.
Còn Tiêu Äình Quý sau khi bị cha con Lý Thà nh Ä‘em bị xuống sông, vì lúc đêm tối cha con Lý Thà nh vá»™i vã Ä‘em ném xuống chá»— nước cạn, nên Tiêu Äình Quý không bị chết Ä‘uối. Lúc tỉnh rượu, Tiêu Äình Quý thấy mình bị trói, bá» xuống nước, thì biết là âm mưu cá»§a cha con Lý Thà nh. Sáng hồng sau nhá» có má»™t gã tiá»u phu Ä‘i ngang qua đó thấy váºy lá»™i xuống mở trói cho Tiêu Äình Quý.
Tiêu Äình Quý lên được trên bá» rồi liá»n nói vá»›i gã tiá»n phu:
- Tôi mà sống được cÅ©ng nhá» Æ¡n ông, váºy xin ông theo tôi vá» Tam Quan, đặng tôi Ä‘á»n Æ¡n cho ông chút đỉnh.
Tiá»u phu nói:
- Ấy là chuyện là m phước, tôi có cần gì trả ơn. Thôi để tôi đi đốn củi kẻo trưa.
Nói rồi vội vã ra đi.
Tiêu Äình Quý vá»™i trở lại NgÅ© Vân trấn trong lúc Trầm Äạt Ä‘ang tra xét quân sÄ© và dân tình, thấy Tiêu Äình Quý vá» thì mừng rỡ há»i:
- Váºy chá»› tướng công Ä‘i đâu mất để xảy ra việc mạo công nà y?
Tiêu Äình Quý há»i:
- Chẳng hay chuyện mạo công như thế nà o?
Trầm Äạt liá»n thuáºt hết câu chuyện cá»§a Äịch Thanh và Lý Thà nh cho Tiêu Äình Quý nghe.
Tiêu Äình Quý ngẫm nghÄ© giây lát rồi nói:
- À? Té ra vì việc nà y mà cha con Lý Thà nh cho ta uống rượu rồi trói bá» xuống sông đây. Cha con Lý Thà nh tháºt tà n bạo và bất nhân. Nó muốn Ä‘oạt công cá»§a Äịch Khâm sai mà đà nh Ä‘oạn hại tôi. May không có gã tiá»u phu giải cứu thì tôi chết mất rồi.
Trầm Äạt nói:
- Váºy thì đầu Ä‘uôi câu chuyện thế nà o xin tướng quân nói cho tôi rõ.
Tiêu Äình Quý liá»n thuáºt hết má»i việc đã xảy ra cho Trầm Äạt nghe.
Trầm Äạt nói:
- Nếu váºy thì tá»™i Lý Thà nh đáng chết.
Tiêu Äình Quý há»i:
- Bây giỠLý Thà nh ở đâu?
Trầm Äạt nói:
- Äang ở tại Tam Quan. Váºy tướng quân hãy Ä‘i vá»›i tôi vá» Tam Quan mà đối nại việc ấy.
Tiêu Äình Quý nghe nói liá»n Ä‘i theo Trầm Äạt trở vá» Tam Quan.
Lá»i bà n:
Quyá»n cao chức trá»ng thì ai cÅ©ng ham, vì nó là nguồn gốc cá»§a sá»± sung sướng trong cuá»™c sống con ngưá»i. Nhưng vì tâm lý giữa kẻ quân tá» và tiểu nhân có khác biệt:
Ngưá»i quân tá» thì biết trá»ng danh dá»± mình, nên dù được phong thưởng nhưng không xứng đáng thì không nháºn vì há» chỉ nháºn những gì do há» là m được, và hưởng những gì cá»§a há» là m ra. Còn kẻ tiểu nhân vì bất tà i, nhưng muốn được hưởng thụ nên không kể đến danh dá»±, chỉ cốt là m sao được hưởng thụ là sung sướng rồi.
Do đó, kẻ tiểu nhân thưá»ng âm mưu tước Ä‘oạt quyá»n lợi và công lao cá»§a kẻ khác.
Trưá»ng hợp bá»n Lý Thà nh Ä‘iển hình cho hà nh động cá»§a kẻ tiểu nhân ham lợi, nhẫn tâm giết cả ngưá»i thân cá»§a mình, coi quyá»n lợi là trên hết.
|
 |
|
| |