Chương 36 Nguyệt Xuất Giao Hề
Đả tự: luongdiennhan
Mạch Kiếm Tùng ngồi trầm ngâm trước chén rượu đầy. Y nghĩ thầm: "Đường Thẩm thụ giáo võ công ở đâu, của ai? Tại sao võ công của y được chân truyền từ xám y nhân chủ nhân, thế nhưng vẫn không phải là đối thủ của Đường Thẩm. Võ công của Đường Thấm đích thực thuộc môn phái nào?" Y buông tiếng thở dài, nhẩm nói: "Nếu ta không phải là đối thủ của Đường Thẩm thì sao có thế là thiên hạ đệ nhất nhân".
Ý nghĩ đó càng khiến cho Mạch Kiếm Tùng nao lòng.
Mỹ nữ ngồi trong bồn nước lên tiếng.
- Mạch Kiếm Tùng huynh đang nghĩ gì vậy? Mạch Kiếm Tùng nhìn nàng.
- Nàng đừng hỏi ta đang nghĩ gì.
Kỹ nữ mỉm cười, nàng nhìn Mạch Kiếm Tùng bằng ánh mắt liêu trai gợi mời của những ả kỹ nữ sành sỏi nơi chốn lầu xanh. Ánh mắt của nàng buộc tất cả ai tiếp nhận nó cũng phải liên tưởng đến những hoạt cảnh mây mưa dữ dội.
Nàng mỉm cười, rồi té nước lên người mình. Nàng vừa té nước vừa nói:
- Huynh có ánh mắt lạ thường quá.
- Ánh mắt của ta lạ thường thế nào? Y nhếch môi cười nửa miệng rồi nói tiếp:
- Thư Thư có thể nói cho ta biết sự lạ thường đó không? Nàng tiếp tục té nước lên người mình, vừa nguýt Mạch Kiếm Tùng.
- Ánh mắt của Mạch Kiếm Tùng huynh quá bí hiểm. Một sự bí hiểm mà không một ai có thể đoán được hay hiểu được ẩn ý của huynh. Nếu như Mạch Kiếm Tùng không thổ lộ ra ẩn ý của mình.
- Ánh mắt của ta bí hiểm như vậy à?
- Thư Thư nói thật đó.
Nàng vừa nói vừa đứng lên. Dưới ánh sáng của hai ngọn chân đèn hắt lên người nàng, khiến cho những giọt nước phản chiếu lấp lánh chẳng khác nào những viên ngọc lưu ly đang phát quang. Nàng có một thân hình cân đối với đôi quả tuyết lê no tròn, vùng hạ đẳng phẳng phiu, thể pháp như toát ra sự mời mọc mà bất cứ một nam nhân nào khi chiêm ngưỡng nó không thể nào bỏ qua sự mời mọc đó.
Mạch Kiếm Tùng dốc chén rượu uống cạn, y từ từ đứng lên trong khi Thư Thư chậm rãi bước về phía gã.
Nàng đứng đối diện với Mạch Kiếm Tùng. Vùng thượng đẳng với đôi quả tuyết lê căng tròn như hai ngọn hỏa diệm sơn sắp phun trào ưỡn hẳn về phía Mạch Kiếm Tùng.
Thư Thư không cần phải nói, nhưng hành động và ánh mắt của nàng đủ để Mạch Kiếm Tùng biết và hiểu Thư Thư muốn gì và cần gì ở y.
Y đặt tay lên hai bờ vai của Thư Thư. Đôi bản thủ của Mạch Kiếm Từng nắn nhẹ và từ từ cúi xuống. Nàng hé ngay hai cánh môi tiếp nhận lấy nụ hôn của gã trong khi đôi ngọc thủ vòng qua bá lấy cổ Mạch Kiếm Tùng. Hai mi mắt của nàng từ từ khép lại.
Vòng tay của Mạch Kiếm Tùng xiết từ từ vòng tiểu yêu của nàng cho đến khi người nàng dán vào người gã làm một.
Thư Thư hơi kiễng chân bật ra một tiếng rên.
Mạch Kiếm Tùng bế nàng lên.Y đưa nàng về phía bồn nước, thả vào trong đó rồi bước vào cùng với nàng.
Nước trong bồn tung tóe cùng với những âm thanh ư ử từ cửa miệng của Thư Thư phát ra. Những âm vực đó biểu thị sự khoái cảm dữ dội khỏa lấp toàn bộ thể pháp Thư Thư và sự cuồng nhiệt của nàng trong cuộc giao hoan này.
Thư Thư chồm lên người Mạch Kiếm Tùng, nàng ngấu nghiến đôi môi gã rồi mới hỏi:
- Chàng... chàng yêu thiếp không? Mạch Kiếm Tùng nhìn chằm chằm vào mắt Thư Thư.
Nàng áp đôi quả tuyết lê lên vào người Mạch Kiếm Tùng. Nàng giãy giụa trên người y và lại hỏi:
- Thư Thư yêu chàng nhiều lắm. Thư Thư sống mà không có chàng Thư Thư chịu không nổi đâu. Chàng hãy nói chàng yêu Thư Thư đi. Thư Thư sẽ là của chàng, của chàng...
Nàng rướn người lên người Mạch Kiếm Tùng, nàng cảm nhận rõ mồn một hắn đã ở trong người nàng. Cánh hoa kia đã tóm lấy con bướm và ngấu nghiến nó.
Thư Thư hổn hển.
- Mạch Kiếm Tùng huynh... Mạch Kiếm Tùng huynh... hãy nói chàng yêu Thư Thư. Thư Thư chờ câu nói này của chàng, Mạch Kiếm Tùng hãy nói đi.
Nàng vừa nói vừa ôm ghì lấy Mạch Kiếm Tùng.
Cảm giác cực lạc trùm lên hai người, Mạch Kiếm Tùng ghé miệng vào tai Thư Thư nhỏ nhẹ nói:
- Ta yêu võ công.
Y nói rồi đẩy nàng ra và bước ra khỏi bồn. Mạch Kiếm Tùng thản nhiên vận lại trang phục. Y vừa vận trang phục vừa nhạt nhẽo nói với Thư Thư:
- Nàng không phải là đích đến của Mạch Kiếm Tùng.
Y sửa lại vạt áo, phủi lớp bụi nước đóng trên nó rồi bỏ đi ra ngoài biệt sảnh.
Y đi một mạch đến tòa giảng võ đường. Bước vào giảng võ đường. Mạch Kiếm Tùng chỉ ngay một gã hắc y.
- Ngươi...
Gã hắc y sứ ôm quyền khom người:
- Tổng quản sứ sai khiến.
- Giao thủ với ta.
Gã hắc y sứ bàng hoàng khi nghe lời nói này của Mạch Kiếm Tùng. Y nhìn gã như muốn lọt hai con ngươi ra ngoài.
- Bổn sứ không dám.
- Tại sao lại không dám?
- Người là Tổng đàn sứ.
- Đó không phải là chức vị ta muốn có.
Nói dứt câu Mạch Kiếm Tùng bất ngờ vỗ chưởng thẳng vào ngực gã hắc y đó.
"Bình..." Thân ảnh của gã hắc y sứ như cánh diều bị bắn tung đi bởi cơn cuồng phong, va lưng vào vách đại sảnh, miệng phún ra một vòi máu rồi đổ gục xuống chẳng kịp thốt ra tiếng nào mà hồn đã lìa khỏi xác.
Mạch Kiếm Tùng nhìn xác gã hắc y sứ.
- Ngươi có thể giết gã nhưng không thể nào đạt đến ước nguyện thiên hạ đệ nhất nhân mà ngươi mơ tưởng.
Mạch Kiếm Tùng quay lại. Y liền quỳ một chân xuống sàn gạch nhìn xám y nhân. Y muốn biết chân diện của chủ nhân mình, nhưng điều đó đã vượt ngoài sự chờ đợi của y.
- Nô tài khấu đầu chủ nhân.
Chấp một tay sau lưng, xám y nhân nhạt nhẽo nói:
- Tại sao ngươi phẫn nộ?
- Võ công của nô nhân không thể bì với Đường Thẩm.
Xám y nhân phá lên cười khanh khách.Tiếng cười của xám y nhân nghe vừa chua vừa cay độc. Cắt ngang tràng tiếu ngạo, xám y nhân lạnh lùng nói:
- Võ công của ngươi mãi mãi sẽ không bao giờ bì với Đường Thẩm nếu như ngươi không bước vào tử cảnh.
- Nô nhân sẵn sàng bước vào tử cảnh.
- Được...
Xám y nhận lấy trong ống tay áo ra một tấm hắc bài đặt vào tay Mạch Kiếm Tùng.
- Hãy đến Thiên Phong trang.
Xám y nhân nhìn Mạch Kiếm Tùng rồi quay bước bỏ đi thẳng ra khỏi giảng võ đường Kim diện môn.
Mạch Kiếm Tùng quan sát tấm hắc bài, y nhẩm nói: "Thiên Phong trang".
-oOo-
Mạch Kiếm Tùng quỳ một chân, chống hai tay về phía trước với tất cả sự thành bái của mình hướng về đài Thiên Phong, trên đài Thiên Phong có bốn người, tất cả đều vận xám y. Mặt đeo Kim diện, ngồi chễm chệ trên bốn chiếc ngai.
Một trong bốn gấm y Kim diện nhân trầm giọng nói:
- Mạch Kiếm Tùng, ngươi đồng ý bước vào tử cảnh?
- Mạch Kiếm Tùng đồng ý.
- Được.
Gấm y Kim diện nhân vỗ tay một tiếng.
Một gã Kim diện nhân bước ra.
- Hãy chứng minh lời nói của ngươi.
Mạch Kiếm Tùng đứng lên đối mặt với gã Kim diện nhân, ánh mắt của y long lên sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống gã Kim diện nhân đó.
Mạch Kiếm Tùng gầm lên một tiếng. Cùng với tiếng gầm đó y lắc vai điểm mũi giày phát tác ngay hai đạo chỉ kiếm công thẳng đến đối phương.
Gã Kim diện nhân cũng phát động chỉ kiếm đón thẳng đỡ thẳng mà không một chút e dè.
Hai đạo chỉ kiếm của hai đối thủ chạm thẳng vào nhau.
"Chát..." Gã Kim diện nhân thối lại hai bộ, rõ ràng cả hai người đều dùng một thứ võ công giống như nhau nhưng Mạch Kiếm Tùng vẫn đắc lợi hơn bởi y phát tác chỉ kiếm bằng tất cả ý chí và nội lực của mình.
Vừa đắc lợi, Mạch Kiếm Tùng chiếm ngay lấy tiên cơ. Y lướt tới và nhanh như chớp phát ra một đạo chỉ kiếm công phá vào yết hầu đối phương.
"Bộp..." Đạo chỉ kiếm của Mạch Kiếm Tùng xuyên thủng yết hầu gã đó. Gã Kim diện nhân bổ nhào xuống sàn gạch đại sảnh, nảy người vài cái rồi trút hồn ra khỏi xác.
Mạch Kiếm Tùng nhìn 1ại đài Thiên Phong, ôm quyền:
- Mạch Kiếm Tùng đã chứng minh nhuệ khí của mình.
Gấm y Kim diện nhân rọi ánh mắt sáng ngời chiếu vào Mạch Kiếm Tùng.
- Ngươi là kẻ được lựa chọn.
Nói dứt lời, gấm y Kim diện nhân cách không phóng chỉ điểm vào bức vách đối diện.
"Cạch..." Một vòm cửa bí mật được mở ra.
- Hãy vào trong đó và trở ra nói cho bổn nhân biết ngươi thấy gì?
- Tuân lệnh chủ nhân.
Mạch Kiếm Tùng bước vào một gian thạch thất, dưới ánh sáng hai ngọn chân đèn y thấy trên bức vách đối diện là những đường chém ngang chém dọc, in trên một tờ giấy hồng điều. Khi Mạch Kiếm Tùng rọi mắt nhìn vào tờ giấy có những đường chi chít đó, mắt y hoa lên những tưởng như muốn nổ hai con ngươi.
Mạch Kiếm Tùng quay mặt chỗ khác né tránh tấm giấy hồng điều. Y đảo mắt nhìn quanh khắp gian thạch thất nhưng chẳng có gì khác lạ ngoài tờ giấy hồng điều với những đường gạch chi chít làm hoa cả mắt.
Mạch Kiếm Tùng cắn răng vào môi dưới định nhãn nhìn lại. Một lần nữa lại hoa mắt không nhận biết đó là thứ gì, ẩn ý của tấm giấy chi chít những đường gạch kia y cũng không hiểu.
Mạch Kiếm Tùng buông tiếng thở dài bước trở ra.
Y ôm quyền về phía Thiên Phong:
- Nô nhân Mạch Kiếm Tùng bất tài.
Gấm y Kim diện nhân nhạt nhẽo nói:
- Ngươi không thể là thiên hạ đệ nhất nhân.
Mạch Kiếm Tùng gục mặt nhìn xuống.
Gấm y Kim diện nhân đanh giọng nói:
- Nhưng ngươi đã chấp nhận bước vào tử cảnh. Ngươi còn thời hạn ba ngày để thụ nhận cái chân lý trong bức họa đó.
Gấm y Kim diện dời bước đi vào vòm cửa trên đài Thiên Phong, ba người kia cũng nối gót theo y. Vòm cửa từ từ đóng lại. Mạch Kiếm Tùng đứng thừ ra một lúc rồi quay lại mật thất. Y đứng trước bức họa với những đường chi chít mà rối loạn tầm mắt mình. Răng trên cắn vào môi dưới đến rịn máu nhưng y chỉ nhận ra đó là một bức họa rối rắm chẳng có ý nghĩa gì.
-oOo-
Một ngày trôi qua. Mạch Kiếm Tùng gần như hoàn toàn bất lực trước vẻ kỳ bí của bức họa với những đường gạch chí chít kia. Y luôn tự hỏi với mình: "Bức họa kia có ý nghĩa gì?" Mặc dù y đã hỏi câu hỏi đó bao nhiêu lần nhưng chẳng tìm được một lời giải đáp.
Y ngồi thừ ra như người bất lực.
"Cạch..." Vòm cửa thạch thất mở ra. Mạch Kiếm Tùng mở to mắt hết cỡ khi thấy Đường Thẩm bước vào. Đường Thẩm cũng tròn mắt nhìn y.
- Mạch huynh.
Cửa thạch thất đóng lại, tay ôm vò rượu bốn cân, Đường Thầm bước lại trước mặt Mạch Kiếm Tùng.
- Mạch huynh cũng sắp bước vào Tử vong trường?
- Sao ngươi biết?
- Huynh có mặt trong gian thạch thất này thì Đường Thẩm biết sớm muộn gì huynh cũng bước vào Tử trường.
- Ngươi cũng bước vào tử cảnh?
- Đương nhiên rồi, sớm muộn gì Đường Thẩm cũng chết mà. Đường Thấm đã nhận án Tử Vong Kỳ của chủ nhân Tử Vong Kỳ, muốn sống cũng không được. Giờ thì mất cả nội lực, ai lấy mạng Đường Thẩm cũng được.
Mạch Kiếm Tùng nheo mày.
- Ngươi đã mất hết nội lực?
- Đúng như vậy. Nội lực của Đường Thẩm đã bị tản mác bởi Thiên Hoa Phấn, nhưng cho dù có nội lực mà bước vào Tử cảnh thì cũng chết. Chẳng một ai có thể hóa giải được Kiếm Khí Càn Khôn của dị nhân Tiết Thương Giản đâu.
Chàng mở nắp bầu rượu. Mạch Kiếm Tùng nhìn vào mắt Đường Thẩm.
- Ngươi nói Tiết Thương Giản nào? Chàng dốc bầu rượu tu luôn một ngụm dài rồi trao vò rượu qua tay Mạch Kiếm Tùng.
- Uống đi, Đường Thẩm sẽ nói.
Mạch Kiếm Tùng bưng vò rượu tu một ngụm dài.
Y trả vò rượu lại cho Đường Thẩm, vừa mỉm cười, chàng từ tốn chậm rãi thuật lại những gì mình đã thấy trên Tử vong trường.
Mạch Kiếm Tùng nghe mà cảm thấy xương sống mình gai lạnh.
Y miễn cưỡng nói:
- Ngươi đã chứng kiến Kiếm Khí Càn Khôn của Tiết Thương Giản à? Đường Thầm gật đầu.
- Nếu không tận mục sở thị Kiếm Khí Càn Khôn của Tiết Thương Giản dị nhân thì Đường Thẩm đâu kể cho huynh nghe làm gì. Còn Mạch Kiếm Tùng huynh, đã là Tổng đàn sứ Kim Diện môn, là thuộc hạ thân tín của chủ nhân Tử Vong Kỳ sao lại vướng vào cảnh ngộ giống hệt Đường Thấm.
- Mạch mỗ tự nguyện.
Đường Thẩm chau mày nhìn sững Mạch Kiếm Tùng.
- Mạch huynh tự nguyện tìm đến cái chết?
- Mạch mỗ muốn có võ công của thiên hạ đệ nhất nhân.
Chàng dốc vò rượu tu một ngụm dài.
- Để làm gì?
- Ai cũng có mục đích mà. Ngươi cũng không nên hỏi làm gì. Tại sao một người mất hết võ công như ngươi lại bị đặt vào tử cảnh?
- Đường Thẩm chẳng còn sinh lộ mà. Không biết Đường Thẩm hay huynh ai chết trước đây. Bất cứ ai là người bước vào tử cảnh trước thì người đó chết trước.
Mạch Kiếm Tùng nhìn chàng.
- Mạch mỗ chưa đạt được ước nguyện của mình thì chưa muốn chết.
- Mạch huynh đâu còn quyết định cho bản thân mình được nữa. Chủ nhân Tử Vong Kỳ quyết định giùm huynh thì đúng hơn. Nói khác đi chủ nhân muốn huynh chết như thế nào thì huynh phải chết như thế đó.
Chàng nói rồi dốc vò rượu tu luôn một hơi dài. Thả vò rượu xuống bên cạnh, Đường Thẩm hỏi Mạch Kiếm Tùng:
- Huynh có sợ không? Buông tiếng thở dài Mạch Kiếm Tùng nói:
- Ta chỉ sợ mình chưa đạt được ước nguyện của mình mà thôi.
Mạch Kiếm Tùng nói rồi chỉ về phía bức họa với những đường gạch chi chít.
- Đường Thẩm... ngươi có thể đoán ra ẩn ý trong bức họa này chứ? Đường Thẩm nhìn bức họa chi chít những đường gạch ngang dọc. Mắt chàng cũng rơi vào tình trạng như Mạch Kiếm Tùng, bị hoa lên cứ như có một bầy đom đóm sa vào hai con ngươi.
Đường Thẩm dụi mắt rồi dốc vò rượu uống một ngụm. Chàng thả vò rượu xuống nhìn Mạch Kiếm Tùng.
- Ở đâu huynh có bức họa này? Mạch Kiếm Tùng nhạt nhẽo đáp lời chàng:
- Có hiểu được bức họa này Mạch mỗ mới có thể là thiên hạ đệ nhất nhân.
- Mạch huynh đang tìm hiểu nó?
- Mạch mỗ muốn điều đó. Nhưng Mạch mỗ bất lực.
Y buông tiếng thở dài:
- Mạch mỗ vô dụng.
Đường Thẩm gượng cười nhìn hắn:
- Huynh chỉ còn thời gian hai ngày để trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, nếu không huynh sẽ chết không toàn thây bởi Kiếm Khí Càn Khôn của Tiết Thương Giản dị nhân.
- Mạch mỗ chỉ có thời gian hai ngày nhưng lúc này đây Mạch mỗ bất lực.
Đường Thẩm nhìn gã rồi từ từ dời mắt đến tấm họa đồ. Chàng nheo mày trang trọng nói:
- Bức họa này ở đâu huynh có?
- Nó đã có sẵn trong thạch thất này. Và chỉ có người tự nguyện bước vào tử trường mới được tận mục sở thị nó.
- Lạ quá đó.
Đường Thẩm ngồi tựa hẳn lưng vào vách thạch thất. Thỉnh thoảng chàng lại ngẩng mặt lên nhìn bức họa với những đường gạch chi chít kia. Mạch Kiếm Tùng thì chăm chú quan sát nhưng y thỉnh thoảng lại nhíu mày, nhắm mắt lắc đầu. Chàng dốc vò rượu tu luôn một ngụm dài rồi liên tường lại tất cả mọi sự việc xảy ra với mình.
Đường Thẩm nheo mày.
- Sát thần Lục Đại Thiên.
Mạch Kiếm Tùng nghe Đường Thẩm thốt ra lời đó, y nhìn sang chàng. Thấy Mạch Kiếm Tùng nhìn mình, Đường Thẩm khoát tay:
- Mạch huynh đừng nói gì cả.
Chàng dốc vò rượu tu một ngụm lớn, thần thức căng ra suy nghĩ. Đường Thẩm nhẩm nói:
- Bạch Vân trang, Lục Đại Thiên, Thất đại chưởng môn, chủ nhân Tử Vong Kỳ, Phù Vân cung chủ...
Đường Thẩm lắc đầu, đôi chân mày chàng như đâu đâu với nhau. Chàng nhìn qua Mạch Kiếm Tùng.
- Mạch huynh... Đường Thẩm hiểu ra rồi.
Mạch Kiếm Tùng lộ vẻ khẩn trương.
- Đường Thẩm hiểu gì? Chỉ về phía bức họa hỗn độn những đường gạch chi chít, Đường Thẩm nói:
- Bức họa này được sao ra từ Kim đồ.
Mạch Kiếm Tùng lắc đầu.
- Điều đó không có chút ý nghĩa gì với ta cả.
Đường Thẩm dốc vò rượu tu luôn một ngụm dài.
Chàng thả vò rượu xuống bên cạnh rồi từ từ đứng lên.
- Bức họa này có liên quan đến Mạch huynh đó, huynh trở thành thiên hạ đệ nhất nhân hay không, đúng hơn huynh có trở thành một Sát thần Lục Đại Thiên hay không chính là từ bức họa đồ này.
Mạch Kiếm Tùng lắc đầu.
- Mạch mỗ không hiểu ý của người.
- Đường Thẩm có thể giúp cho Mạch huynh trở thành thiên hạ đệ nhất nhân.
Mạch Kiếm Tùng mở to mắt hết cỡ nhìn Đường Thẩm. Gã không tin vào tai mình, rồi nghi ngờ hỏi lại:
- Người có thể giúp ta được sao? Đường Thẩm gật đầu.
Mạch Kiếm Tùng chau mày.
- Mạch mỗ không tin. Một người đã mất hết công lực, lại nhận án Từ Vong Kỳ mà có thể giúp được Mạch Kiếm Tùng sao?
- Đã có sự sắp đặt nên Đường Thẩm mới vào thạch thất này cùng với Mạch huynh.
Luôn có sự bất ngờ mà. Cứ xem như Đường Thẩm giúp huynh là cũng tự giúp bản thân mình thoát khỏi tử cảnh. Ai cũng nên biết sợ cái chết một chút chứ.
Chàng nói rồi dốc vờ rượu tu luôn một ngụm dài.
Mạch Kiếm Tùng nhìn chàng uống rượu hỏi:
- Ngươi giúp ta thế nào?
- Hóa giải Càn Khôn Chỉ Kiếm của Tiết Thương Giàn. Hóa giải Càn Khôn Kiếm Khí của Tiết Thương Giản sẽ là thiên hạ đệ nhất nhân. Trên võ lâm chỉ có một người duy nhất giải được Càn Khôn Kiếm Khí của Tiết Thương Giản là Lục Đại Thiên.
Mạch Kiếm Tùng lắc đầu.
- Mạch mỗ và ngươi ở trong thạch thất này biết tìm Lục Đại Thiên ở đâu? Cho dù có gặp được Lục Đại Thiên thì trong thời hạn hai ngày còn lại cũng không đủ để ta luyện võ công của Lục Đại Thiên. Xem ra những gì ngươi nói đều là những lời nói hồ đồ vô nghĩa.
Đường Thầm nhướng mày.
- Nếu huynh chịu nghe theo sự chỉ dẫn của Đường Thẩm.
Chàng chỉ về phía bức họa đồ.
- Lục Đại Thiên chính là bức họa đồ này. Tạm thời Đường Thẩm gác qua tất cả mọi chuyện, có giải thích với huynh, huynh cũng chẳng hiểu được bởi mục đích của huynh là võ công để trở thành thiên hạ đệ nhất nhân thôi.
Chàng uống cạn vò rượu rồi trang trọng nói:
- Chúng ta bắt đầu đi. Trước tiên huynh phải biết dụng Kim Cang Thần Chỉ.
- Kim Cang Thần Chỉ?
- Đúng. Có Kim Cang Thần Chỉ mới có thể hóa giải được Càn Khôn Kiếm Khí.
Đường Thẩm nói rồi hướng dẫn cho Mạch Kiểm Tùng cách vận hành khí công phát tác Chỉ Khí Kim Cang.
Dưới sự hướng dẫn tận tình của chàng trong chốc lát Mạch Kiếm Tùng đã thi triển được Kim Cang Thần Chỉ. Y bắt ấn quyết phát ra một đạo chỉ khí điểm tới vách đá.
"Chát..." Đạo chỉ của y xuyên thủng vách đá như xuyên vào một lớp bùn nhão.
Đường Thẩm gật đầu.
- Huynh khá lắm.
Chàng nhìn lại bức đồ hình.
- Đây mới là bước quan trọng để hóa giải Kiếm Khí Càn Khôn, trên bức họa đồ này là võng lưới Kiếm Khí Càn Khôn mà Tiết Thương Giản phát tác ra. Huynh phổ dụng Kim Cang Thần Chỉ vẽ ra đúng võng lưới đó. Huynh phát động chỉ khí vẽ thật nhanh, thật chính xác.
Khi huynh vẽ ra võng lưới Khí Kiếm Càn Khôn mà chỉ phong có thế kết lại thành một màn lưới liên tục, chứ không tản mác, hay thiếu nét nào thì huynh đã thành công. Có như vậy huynh mới có thể đối phó với Tiết Thương Giản.
Mạch Kiểm Tùng nói:
- Không thể làm được điều đó.
- Không làm được có nghĩa là cái chết sẽ đến với huynh. Đường Thẩm tin Mạch Kiếm Tùng làm được bởi vì Mạch huynh là người có ý chí và tham vọng. Huynh đã nhụt chí không muốn làm thiên hạ đệ nhất nhân nữa à?
- Được Mạch mỗ sẽ làm theo cách của ngươi.
Mạch Kiếm Tùng từ từ dùng tay vẽ lại bức họa đồ hình chi chít hỗn độn. Đường Thẩm thấy y vê quá chậm chạp liền nói:
- Hình như huynh ít khi dùng đến bút pháp.
Chang cầm tay Mạch Kiểm Tùng, mắt nhìn đăm đăm vào bức họa đồ mà dịch chuyển ngón chỉ của Mạch Kiếm Tùng lên vách đá.
Dùng chỉ pháp của Mạch Kiếm Tùng như một ngòi bút, Đường Thẩm vẽ lại bức đồ hình.
Thủ pháp của chàng cực nhanh chỉ trong chớp mắt đã vẽ lại bức đồ hình kia giống như đúc.
Đường Thẩm nhìn lại Mạch Kiếm Tùng.
- Đệ làm được... huynh làm được.
- Nếu Đường Thẩm có thể làm được thì Mạch mỗ cũng phải làm được.
Y nói rồi từ từ áp chỉ vào bức đồ hình mà Đường Thẩm mới vẽ ra bắt đầu dịch chuyển ngón tay từ từ.
Đường Thẩm ngồi tựa lưng vào vách thạch thất nhìn Mạch Kiếm Tùng. Chàng phải thừa nhận y là người có ý chí và cương quyết. Y đứng vẽ gần như không biết mệt mỏi là gì.
Chỉ bút của y lúc đầu còn chậm chạp nhưng rồi càng lúc càng thuần thục và nhanh dần.
Chàng buột miệng nói:
- Đường Thẩm phải khâm phục ý chí và sự chịu đựng của huynh.
Mạch Kiếm Tùng không đáp lời chàng mà vẫn miệt mài luyện chỉ bút.
Đường Thẩm nhìn gã một hồi mà mắt nặng trĩu hẳn lại. Có lẽ hành động lặp đi lặp lại của Mạch Kiếm Tùng cùng sự im lặng khiến chàng buồn ngủ không cưỡng được.
Chàng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
- Đường Thẩm.
Đường Thẩm giật mình chàng mở mắt nhìn Mạch Kiếm Tùng.
- Huynh luyện xong rồi chứ? Thốt ra lời nói đó Đường Thẩm cũng kịp nhìn thấy sự tàn nhẫn lạnh lùng ẩn chứa trong đáy mắt của Mạch Kiếm Tùng, chàng từ từ đứng lên.
Mạch Kiếm Tùng nhìn chàng.
- Đường Thẩm nhìn thấy điều gì trong mắt ta? Đường Thẩm gượng cười nói:
- Huynh hỏi điều đó với mục đích gì?
- Có một ả kỹ nữ nói với ta rằng, ánh mắt ta là một sự bí hiểm, không một ai có thể đọc được ý nghĩ của nó. Thế ngươi có đọc được ý niệm trong mắt ta không? Đường Thẩm gật đầu.
- Đọc được đấy chứ. Khi nào Mạch huynh đánh mất đôi mắt của mình thì mới không đọc được ý niệm trong đầu huynh.
- Ý niệm của ta là gì nào? Nụ cười gượng hiện lên miệng chàng, Đường Thẩm giả lả nói:
- Mạch huynh không thực hiện được ý niệm của mình đâu.
Đôi chân mày Mạch Kiếm Tùng nhíu lại.
Đường Thẩm từ tốn nói:
- Không có gã nô nhân nào vượt quyền chủ nhân của mình cả. Chủ nhân của Mạch huynh chỉ muốn Mạch Kiếm Tùng chết.
Chàng vừa nói hết câu thì vòm thạch môn dịch chuyển. Gấm y Kim diện nhân xuất hiện.
Mạch Kiếm Tùng liền ôm quyền khom người xuống hành lễ:
- Nô tài Mạch Kiếm Tùng tham kiến chủ nhân.
Gấm y Kim diện nhân nhìn sang Đường Thẩm.
Đường Thẩm gượng cười rồi ôm quyền nói:
- Tại hạ đã có thể trở về chỗ của mình rồi.
Chàng nói rồi bước lách qua Gấm y Kim diện nhân rời thạch thất, gấm y Kim diện nhân nhìn theo Đường Thẩm cho đến khi chàng ra khỏi đại sảnh đường. Y mới nhìn lại Mạch Kiếm Tùng nhưng trước đó không quên liếc mắt nhìn qua bức họa đồ hỗn độn và chỉ bút của Mạch Kiếm Tùng lưu lại trên vách đá.
Gấm y kim diện nhận lấy một hoàn dược đặt vào tay Mạch Kiếm Tùng.
Chớp lấy hoàn dược, mắt Mạch Kiếm Tùng sáng hẳn lên. Y đón lấy hoàn dược cho ngay vào miệng nuốt trọn.
Gấm y kim diện nhân nhạt nhẽo nói:
- Ngươi đã có thể bước vào Tử trường.
-oOo-
Chương 37 Nhi Nữ Khởi Bàng Quàng
Đả tự: luongdiennhan
Cục Tử trường cũng chẳng khác gì lần trước. Cũng là sự im lặng nặng nề mà người ta có thể cảm nhận hay ngửi được cả mùi chết chóc, sau khi bốn gã gấm y Kim diện nhân an vị thì trung phụ cùng hai ả cung nữ che lộng mới xuất hiện ngồi vào chiếc ngai long đầu.
Tiếng cồng lại trỗi lên và vòm cửa dịch chuyển, dị nhân Tiết Thượng Giản từ trong vòm cửa đó bước ra. Y vận bộ võ phục huyết y đỏ ối ngợ như được nhuộm bằng máu thì đúng hơn.
Tiết Thường Giản ôm quyền hướng về trung phụ ngồi trên chiếc ngai long đầu rồi mới quay mặt nhìn lại bọn gấm y Kim diện nhân.
Tiếng cồng thứ hai trỗi lên.
Từ phía vòm cửa đối diện Mạch Kiếm Tùng trong bộ Bạch y sứ, mặt đeo Kim diện chậm rãi bước ra. Bước chân của y chậm chạp như không muốn nhấc lên. Mắt y đăm đăm nhìn về phía dị nhân Tiết Thương Giản.
Mạch Kiếm Tùng dừng bước khi còn cách dị nhân Tiết Thương Giản khoảng bốn trượng.
Bốn gã võ phu lại xuất hiện khiêng một rương hòm to tướng tiến đến đặt xuống chiếc ngai sơn son thếp vàng của trung phụ. Nắp rương được mở ra.
Lần này trong rương không có những lá vàng óng ánh mà là một chiếc kim mão được đúc giống hệt như kim mão của Thái tử gia.
Đôi chân mày của trung phụ khẽ nheo lại. Trung phụ khẽ gật đầu, điểm nụ cười đầy ẩn ý rồi nhìn về phía Mạch Kiếm Tùng.
Trung phụ ôn nhu nói:
- Tục danh của ngươi là gì? Mạch Kiếm Tùng ôm quyền:
- Mạch Kiếm Tùng.
- Ngươi không hối tiếc mạng sống của mình chứ?
- Tại hạ không biết hối tiếc.
- Chủ nhân của ngươi kỳ vọng vào ngươi đó.
- Tại hạ biết. Tại hạ có thể là thiên hạ vô địch cũng có thể mất mạng tại Tử vong trường.
- Ngươi biết điều đó à?
- Tại hạ biết điều đó.
- Biết thì tốt rồi, biết tất có sự chuẩn bị. Biết tất không hối tiếc với sự lựa chọn của mình.
Nói rồi trung phụ ra dấu.
Tiếng cồng được trỗi lên. Tiếng cồng dứt thì Mạch Kiếm Tùng bước đến hai bộ đối mặt với Tiết Thương Giản. Hai đối thủ đối nhãn nhìn nhau.
Sự trang trọng hiện rõ qua ánh mắt sáng ngời của Mạch Kiếm Tùng.
Tiết Thương Giản đề khí vận công.
Một lớp huyền công hộ thể đỏ rực xuất hiện bao phủ toàn châu thân y cũng như lần trước. Mạch Kiếm Tùng thối lại một bộ, bắt ấn quyết chuyển vận công lực vào đan điền chuẩn bị phát tác Kim Cang Thần Chỉ.
Y nghĩ thầm trong đầu: "Đây là thời điểm của Mạch Kiếm Tùng. Ta có thể chết và có thể trở thành đệ nhất nhân trong thiên hạ. Không biết những gì Đường Thẩm chỉ điểm có giúp cho mình không?" Y vừa nghĩ vừa rảo mắt chăm chăm nhìn về phía dị nhân Tiết Thương Giản.
Hai đối thủ đối nhãn nhìn nhau nhưng chẳng người nào phát tác chiêu công trước.
Người này cứ như đợi người kia ra tay rồi mới hành động.
Tiết Thương Giản thấy đối thủ chỉ lấy mắt nhìn mình mà không phát động chiêu công nên cũng lấy mắt nhìn Mạch Kiếm Tùng. Vô hình trung giữa hai đối thủ biến cuộc giao đấu thành đấu nhãn. Lúc này chỉ một chút sơ suất hay nôn nóng, hoặc mất định tâm thì cái chết sẽ chụp đến bất cứ người nào rơi vào trạng thái đó.
Cục trường bất giác trở nên căng thẳng cực độ.
Đôi tinh nhãn của Mạch Kiếm Tùng long lên sòng sọc, y đã vận công đến cảnh giới cuối cùng, phía đối diện màn huyết quang hộ thể của Tiết Thương Giản cũng đỏ rực trông thật kỳ ảo.
Mọi con mắt đều dồn xuống hai đối thủ với câu hỏi. Ai là người phát chiêu công trước, ai sẽ là người chết không toàn mạng. Tất nhiên ai cũng nghĩ kẻ chết sẽ là Mạch Kiếm Tùng.
Dị nhân Tiết Thương Giản như không dằn nổi định tâm trước sự im lặng nặng nề này.
Lão rít chân khí rồi ngửa mặt hú vang một tiếng:
- Hú...
Cùng với tiếng hú đó màn huyết quang hộ thể biến mất mà thay vào đó là võng lưới kiếm khí đỏ rực giống như đúc với đồ hình Kim đồ.
Chớp thấy võng lưới Kiếm Khí Càn Khôn đỏ rực của Tiết Thương Giản xuất hiện chụp tới mình, Mạch Kiếm Tùng dụng ngay Kim Cang Thần Chỉ vẽ ra bức đồ hình kiếm khí Kim đồ.
Chỉ trong chớp mắt, Mạch Kiếm Tùng đã vẽ ra bức đồ hình kiếm khí giống hệt với đối phương.
Cả hai bức đồ hình kiếm khí áp thẳng vào nhau.
"Ầm..." Mạch Kiếm Tùng trượt về sau những ba trượng. Trong khi Tiết Thương Giản vẫn trụ một chỗ. Nhưng có điều màn huyền công hộ thể của dị nhân Tiết Thương Giản đã biến mất.
Tiết Thương Giản nhìn Mạch Kiếm Tùng không chớp mắt. Vẻ ngạc nhiên và bàng hoàng hiện rõ trong ánh mắt của dị nhân Tiết Thương Giản.
Mạch Kiếm Tùng trụ bộ, y cũng dõi mắt nhìn dị nhân Tiết Thương Giản chờ đợi chiêu công thứ hai của đối phương. Thời khắc chầm chậm trôi qua. Mạch Kiếm Tùng vẫn không thấy Tiết Thương Giản phát động chiêu công tập kích mình. Lão vẫn buông lỏng song thủ theo thân người.
Mạch Kiếm Tùng từ từ tiến về phía Tiết Thương Giản, y nhạt nhẽo nói:
- Tôn giá xuất thủ tiếp đi chứ.
Tiết Thương Giản không đáp lời gã mà chỉ lắc đầu.
Mạch Kiếm Tùng nói:
- Vậy đến lượt tại hạ bồi tiếp tôn giá.
Y nói rồi dụng luôn Kim Cang Thần Chỉ công thẳng đến tâm huyệt của đối phương.
Mạch Kiếm Tùng vừa phát động chỉ công vừa nghĩ đến đối phương sẽ chống trả nhưng không như hắn tưởng tượng, dị nhân Tiết Thương Giản không hề chống trả chỉ công của Mạch Kiếm Tùng mà ngược lại còn thản nhiên hứng lấy nó.
"Chát..." Đạo Kim Cang Thần Chỉ của Mạch Kiếm Tùng tợ mũi dùi sắc nhọn xuyên thủng qua tâm huyệt của Tiết Thương Giản. Nó trổ ra sau lưng lão dị nhân khoét lấy cái lỗ to tợ như miệng tô.
Mặc dù hứng trọn đạo chỉ Kim Cang của Mạch Kiếm Tùng xuyên thủng tâm huyệt nhưng dị nhân Tiết Thương Giản không thối bộ cũng không gục xuống. Đôi cước pháp của lão vẫn dang rộng trụ tấn, và máu từ tâm huyệt xối xả trào ra hai bên khóe mép lão. Lão chết trong tư thế đứng sừng sững. Mạch Kiếm Tùng bước đến trước mặt Tiết Thương Giản, y nhỏ giọng nói:
- Tôn giá chết rồi chứ? Gã xô nhẹ vào vai Tiết Thương Giản.
Dị nhân Tiết Thương Giản bổ ngửa ra sau như thân cây chuối bị phạt ngang tận gốc.
Trung phụ nhìn Mạch Kiếm Tùng rồi định nhãn về gấm y Kim diện nhân ngồi đối diện với mình.
Gấm y Kim diện nhân từ từ đứng lên, y ra dấu.
Mạch Kiếm Tùng lặng lẽ trở vào cửa. Gấm y Kim diện nhân thả bước đi thẳng đến trước chiếc ngai sơn son thếp vàng của trung phụ. Trung phụ nhìn xuống y rồi từ từ đứng lên bước xuống những bậc tam cấp, lấy chiếc kim mão trong rương, trung phụ đặt lên đầu gấm y Kim diện nhân, rồi mới nắm tay y bước trở lên chiếc ngai của mình.
Gấm y kim diện nhân từ từ lột bỏ chiếc mặt nạ dát vàng.
Một bộ mặt phương phi, đĩnh đạc phơi ra trước mặt mọi người.
Ba người Gấm y Kim diện nhân cũng rời chiếc ngai xếp thành hàng ngang tiến đến trước đài. Cả ba người cùng quỳ xuống hướng mặt nhìn lên đài.
Trung phụ trang trọng nói:
- Kể từ hôm nay, Đông Phương Bách sẽ là nhiếp chính vương Thiên môn.
Đông Phương Bách nhìn xuống ba gã gấm y Kim diện nhân.
Y bất ngờ ngửa mặt phá lên cười khanh khách. Tràng tiếu ngạo của Đông Phương Bách biểu thị một quyền uy tột bậc. Một quyền uy có thể định đoạt sự sống hay cái chết cho bất cứ người nào.
Đông Phương Bách đứng lên khỏi chiếc ngai long đầu sơn son thếp vàng, cùng với trung phụ quay bước đi vào vòm cửa hậu đường. Hai ả cung nữ cầm lộng che cho hai người.
Hai người đã quay vào vòm cửa hậu điện rồi mà ba gã gấm y Kim diện nhân vẫn còn phủ phục dưới sàn gạch đại điện.
-oOo-
Đường Thẩm vừa mới bưng bầu rượu toan chuốc ra chén thì cửa thạch lao mở ra và xám y nhân bước vào, chàng nhìn lên xám y nhân từ tốn nói:
- Mạch Kiếm Tùng hẳn đã trở thành Sát thần đúng như ý của tôn giá? Không màng đến lời nói của chàng, xám y nhân bất ngờ cách không điểm chỉ vào mê huyệt của Đường Thẩm.
Vốn đã mất hết nội lực, Đường Thẩm không có được phản xạ nào để đối phó với hành động của xám y nhân, chàng mở to mắt buột miệng thốt:
- Y...
Sau tiếng thốt cụt lủn đó, Đường Thẩm đổ gục xuống. Chén rượu trên tay chàng rơi ra lăn đến trước mũi giày của xám y nhân. Xám y nhân cắp lấy Đường Thẩm quay bước ra khỏi thạch lao rồi băng mình đi. Rời khỏi Thiên Long trang, xám y nhân đưa Đường Thẩm đến một cỗ xe song mã đã chờ sẵn bên ngoài. Trên chiếc xe song mã đó là Bạch Cúc. Rèm được phủ xuống, Bạch Cúc liền ra roi cho đôi tuấn mã kéo cỗ xe phi ngay nước đại chẳng mấy chốc đã khuất dạng.
Chờ cho cỗ xe song mã đi mất rồi xám y nhân mới quay lại Thiên Long trang.
Xám y nhân vừa đóng cửa biệt thất của mình thì nghe giọng nói trầm trầm cất lên sau lưng:
- Muội sai rồi.
Xám y nhân quay lại nhìn Đông Phương Bách. Vừa nhìn Đông Phương Bách, xám y nhân vừa lột bỏ chiếc áo thụng xấu xí trên người mình. Chiếc mũ được lột xuống lộ ra một dung mạo khả ái của Phù Vân cung chủ.
- Đông Phương Tử Linh sai chỗ nào, theo ý đại ca sai chỗ nào?
- Đúng ra muội không nên đưa Đường Thẩm đi.
- Tại sao không?
- Đường Thẩm là một hậu hoạn tiềm ẩn sau này.
- Đại ca nghĩ như vậy nhưng muội thì không. Đường Thẩm đã mất hết công lực rồi hơn nữa Đường Thẩm đã giúp được đại ca giải được Kim đồ. Nếu không có Đường Thẩm thì Mạch Kiếm Tùng có đắc được cuộc giao đấu với Tiết Thương Giản không?
- Đông Phương Tử Linh không cần nói điều đó, ta biết nhưng ta không muốn Đường Thẩm rời khỏi thiên lao Thiên môn.
- Đại ca muốn nuốt lời với muội sao? Nhìn vào mắt Đông Phương Bách, Phù Vân cung chủ Đông Phương Tử Linh trang trọng nói:
- Mạch Kiếm Tùng cũng muốn giết Đường Thẩm, muội e rằng Đường Thẩm ở lại thiên lao không biết cái chết đến lúc nào.
Đôi chân mày của Đông Phương Bách nhíu lại, lão nhìn Đông Phương Tử Linh gần như không chớp mắt rồi khẽ lắc đầu.
- Đã có sự thay đổi trong Đông Phương Tử Linh. Muội thay đổi từ bao giờ vậy. Đường Thẩm có gì để khíến một băng tâm Đông Phương Tử Linh thay đổi chứ? Đại ca quá đỗi ngạc nhiên về sự thay đổi của muội đó.
- Muội chỉ muốn đại ca giữ đúng lời hứa với muội mà thôi. Còn muội không thay đổi gì cả.
- Không... ta nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt và cả hành động của Đông Phương Tử Linh. Một sự thay đổi mà ta hoàn toàn bất ngờ. Một gã gia sư Đường Thẩm lại có thể khiến băng tâm Đông Phương Tử Linh thay đổi.
Hừ nhạt một tiếng, Đông Phương Bách nói tiếp:
- Mà cũng đúng thôi, một người như gã chắc chắn sẽ có tác động đến Đông Phương Tử Linh. Gã quá chân chính và không màng đến sự sống chết của mình. Phải chăng vì Đường Thẩm quá nặng tình nặng nghĩa nên khiến muội phải để tâm đến hắn.
- Có lẽ vậy.
Hừ nhạt một tiếng Đông Phương Bách gằn giọng hỏi:
- Đông Phương Tử Linh muội để tâm đến hắn, vậy có nghĩ đến hậu họa sau này của mình không? Đông Phương Tử Linh lắc đầu.
- Đông Phương Tử Linh không nghĩ Đường Thẩm là hậu họa sau này của đại ca đâu.
Thử hỏi Đường Thẩm đã bị Thiên Hoa Phấn làm cho mất hết công lực giờ như một người bình thường mà bất cứ ai cũng có thể lấy mạng được. Sao y có thể là hậu hoạn được chứ? Đông Phương Tử Linh lắc đầu.
- Đường Thẩm đã là người vô dụng.
- Không, muội sai rồi.
Đông Phương Tử Linh gắt giọng hỏi.
- Muội sai chỗ nào? Buông một tiếng thở dài, Đông Phương Bách trang trọng nói:
- Đông Phương Tử Linh... muội thấy rồi đó, cho dù Đường Thẩm mất tất cả công lực nhưng y còn có cái đầu. Y quá thông minh, thông minh đến độ ta phải e ngại y. Mặc dù không còn nội lực nhưng chính Đường Thẩm nhận ra ẩn ý của Kim đồ chứ không phải ai khác. Một người thông minh như vậy có đáng quan ngại không?
- Nói chung đại ca không muốn cho Đường Thẩm một sinh lộ để bảo toàn tính mạng.
- Giết hắn vẫn hơn, hắn đã nhận án tử vong rồi.
- Vậy còn lời hứa của đại ca với muội, rút lại án Kỳ Tử Vong với Đường Thẩm.
- Đại ca có thể rút án Kỳ Tử Vong với bất cứ ai nhưng với Đường Thẩm thì không. Hắn đã biết quá nhiều.
- Thật tâm đại ca không muốn Đường Thẩm sống. Mặc dù giờ đây Đường Thẩm đã mất tất cả võ công.
Chân diện Đông Phương Bách đanh lại, y gần giọng nói:
- Nếu ta lịnh cho muội giết Đường Thẩm?
- Muội không thể làm theo ý của huynh. Đường Thẩm đáng được sống.
Đông Phương Bách sa sầm mặt, y giũ hai ống tay áo gấm y gắt giọng nói:
- Muội đã yêu hắn rồi sao? Chân diện Đông Phương Tử Linh nóng bừng và đỏ hẳn lên.
- Huynh nói cái gì vậy?
- Đại ca nghĩ muội đã yêu hắn nên mới có sự thay đổi này.
Đông Phương Tử Linh lắc đầu.
- Muội trọng Đường Thẩm bởi vì y là kẻ nặng tình nặng nghĩa và trọng ân thôi.
Đông Phương Bách nạt ngang:
- Không... muội không thể qua được mắt của ta đâu. Chỉ có tình yêu mới khiến người ta thay đổi.
Hừ nhạt một tiếng. Đông Phương Bách nhạt nhẽo nói:
- Ta lịnh cho muội trong ba ngày phải giao thủ cấp của Đường Thẩm về đây cho ta, bằng không thì ngay cả muội cũng có thể nhận án Kỳ Tử Vong.
- Đại ca.
Hừ nhạt một tiếng, Đông Phương Bách lườm Đông Phương Tử Linh.
- Đừng nói nhiều, đã là lịnh của Tử Vong Kỳ chủ nhân muội tuyệt đối phải chấp hành.
Y giũ mạnh ống tay áo rồi sải bước bỏ đi về phía cửa. Mở cửa Đông Phương Bách không vội bước ra ngoài mà nhạt nhẽo nói:
- Muội chỉ có ba ngày để lấy thủ cấp của Đường Thẩm. Chỉ có ba ngày thôi.
Y nói dứt câu đi thẳng ra cửa biệt thất.
Đông Phương Tử Linh cứ đứng thừ ra như thể bị trời trồng nhìn theo Đông Phương Bách. Phù Vân cung chủ lắc đầu.
- Tử Linh không nỡ thực thi án lịnh tử kỳ của đại ca đối với Đường Thẩm. Đường Thẩm đáng được sống. Tại sao cứ phải đặt Đường Thẩm vào tử cánh chứ. Có đáng như vậy hay không?
-oOo-
Chàng cầm bút chấm vào đĩa mực rồi đề bút lên tấm giấy hồng điều.
"Giang Nam khả hái liên Liên điệp hà điền điền Ngư hỷ lang điệp gian Ngư hỷ lang điệp đường Ngư hỷ lang điệp tây Ngư hỷ lang điệp Nam Ngư hỷ lang điệp bắc." Dịch: "Giang nam hái được sen Lá sen xanh um tùm Cá đùa giữa lá sen Cá đùa lá sen tây Cá đùa lá sen nam Cá đùa lá sen bắc" Chàng viết xong bài thi phú đó liền bẻ gãy cây bút quăng vào một góc mộc thất.
Bạch Cúc bước vào, thấy hành động của Đường Thẩm, nàng nheo mày.
Chàng nhìn lại nàng. Bạch Cúc gượng điểm nụ cười mỉm rồi nói:
- Có chuyện gì khiến công tử tỏ vẻ bực bội như vậy? Chàng điểm nụ cười gượng rồi nói:
- Tại hạ đang rất muốn gặp Phù Vân cung chủ.
Bạch Cúc lưỡng lự.
Đôi chân mày của Đường Thẩm nhướng lên.
- Sao... Cung chủ không muốn gặp tại hạ nữa à. Nếu Cung chủ không muốn gặp Đường Thẩm. Đường Thẩm có thể đi khỏi đây chứ? Chàng bước đến trước mặt Bạch Cúc.
Nàng gượng cười mỉm, miễn cưỡng nói:
- Cung chủ không muốn công tử rời khỏi chỗ này.
- Không muốn tại hạ rời khỏi chỗ này thì ắt Cung chủ muốn tại hạ biến thành một con chim được nhốt trong cái lồng son rồi. Nếu không là con chim bị nhốt trong lồng thì cũng là chiếc bóng vất vưởng của cuộc đời. Một cái bóng hư ảo và vô nghĩa.
Chàng nheo mày khe khắt nói:
- Hoặc tại hạ đã là một kẻ vô dụng mà Phù Vân cung chủ không muốn nhìn tới nữa.
Bạch Cúc lắc đầu.
- Cung chủ không có ý nghĩ như công tử đâu.
- Vậy Đường Thẩm có thể rời khỏi đây được chứ?
- Công tử đã từng rơi vào tay Tử Vong Sứ kia mà. Công tử còn muốn đi nữa à?
- Đường Thẩm không thích làm chiếc bóng mờ vô nghĩa trong cảnh giới bồng lai này.
Chàng nói dứt câu thì Đông Phương Tử Linh Phù Vân cung chủ xuất hiện.
Nàng bước vào mộc thất của Đường Thẩm đem theo mùi xạ hương thoang thoảng lan vào khứu giác chàng. Trong bộ bạch y trắng toát, Phù Vân cung chủ Đông Phương Tử Linh trông thật đài các và tao nhã. Phong thái của nàng toát ra vẻ đẹp vừa tinh anh và thánh thiện.
Bạch Cúc ôm quyền:
- Tham kiến Cung chủ.
- Ngươi có thể rời khỏi đây.
- Cung nữ cáo lui.
Bạch Cúc liếc trộm Đường Thẩm rồi mới lui bước. Bạch Cúc đi rồi Phù Vân cung chủ Đông Phương Tử Linh mới nhìn lại chàng. Chấp một tay sau lưng Đông Phương Tử Linh bước đến bàn án thư. Nàng dõi đôi mắt no tròn tuyệt đẹp nhìn những dòng bút pháp mà Đường Thẩm vừa mới lưu lại trên tấm giấy hồng điều.
Đông Phương Tử Linh nhỏ nhẻ đọc, giọng đọc của nàng nghe thật ngọt ngào và nhu nhã.
Nàng đọc xong bài thơ mới nhìn lại Đường Thẩm.
- Đường Thẩm công tử muốn nói gì với bổn cung?
- Đường Thẩm không biết nên nhìn Cung chủ dưới nhân dạng nào. Nhìn Cung chủ dưới nhân dạng một vị cung chủ tuyệt đẹp, có phong thái thoát phàm hay nhìn với nhân dạng của một xám y nhân.
Đông Phương Tử Linh mỉm cười, nụ cười mỉm của nàng xinh và đẹp như đóa hoa hàm tiếu.
- Công tử hãy nhìn bổn cung dưới nhân dạng của một Đông Phương Tử Linh.
- Đông Phương Tử Linh không phải là Phù Vân cung chủ cũng không là xám y nhân.
Nàng mỉm cười. Nàng bước đến bàn cẩn thận sửa lại những cánh hoa hướng dương trong lọ lục bình.
Vừa sửa những cánh hoa, Đông Phương Tử Linh vừa nói:
- Đường Thẩm công tử biết cái gì về bổn cung chủ Đông Phương Tử Linh? Chàng bước đến bên bàn đứng đối diện với Đông Phương Tử Linh.
Rít một luồng chân khí căng phồng lòng ngực rồi từ từ thở ra.
Đường Thẩm nói:
- Nếu nói biết thì có lẽ Đường Thẩm chẳng biết gì cả. Còn nếu nói không biết thì e rằng tại hạ tự biến mình thành kẻ hồ đồ và ngoa ngôn. Nếu không muốn nói là kẻ giả vờ ngu ngốc.
- Bổn cung muốn nghe những gì Đường Thẩm biết.
- Cung chủ còn muốn lợi dụng gì ở Đường Thẩm nữa, hay Cung chủ muốn Đường Thẩm giống hệt như Thất đại chưởng môn và Lục Đại Thiên. Những gì Cung chủ cần ở Đường Thẩm.
Đường Thẩm đã làm cho Cung chủ rồi.
Đông Phương Tử Linh nhìn chàng.
Đường Thẩm ve cằm, từ tốn nói:
- Có lẽ thời khắc Đường Thẩm phải chết đã đến rồi phải không?
- Công tử biết quá nhiều.
- Đường Thẩm có thể đoán ra.
Đông Phương Tử Linh mỉm cười. Ánh mắt tuyệt đẹp của Đông Phương Tử Linh như nhìn vào một điểm hư ảo nào đó. Khẽ buông tiếng thở dài Tử Linh nói:
- Đúng là bổn cung có lợi dụng Đường Thẩm, đưa Đường Thẩm vào thạch thất cùng với Mạch Kiếm Tùng để khảo cứu đồ hình Kim đồ Càn Khôn Kiếm Khí, tìm ra cách hóa giải nó.
Nhưng thử hỏi bổn cung không làm như vậy. Đường Thẩm có còn đứng ở đây không? Khẽ lắc đầu, Phù Vân cung chủ nghiêm giọng nói:
- Đó là lợi dụng ư? Còn nếu như bổn cung muốn thực hiện án Kỳ Tử Vong với Đường Thẩm, thì đâu cần bổn cung phải ra tay.
- Vậy Cung chủ cần gì ở Đường Thẩm?
- Bổn cung cũng không biết mình cần gì nữa.
- Tại sao Cung chủ lại muốn cứu Đường Thẩm?
- Bổn cung chỉ thích làm theo ý của mình thôi.
Đường Thẩm chau mày.
- Cung chủ không còn mục đích gì khác chứ?
- Đúng ra Đường Thẩm phải chết, bởi vì một khi đã nhận án tử vong, chẳng một người nào có thể sống sót khi đã nhận án Kỳ Tử Vong, ngoại trừ Kỳ Tử Vong được rút lại bởi chủ nhân Tử Vong Kỳ.
Đường Thẩm nhìn Phù Vân cung chủ trang trọng nói:
- Cung chủ... chủ nhân Tử Vong Kỳ là ai? Đông Phương Tử Linh lắc đầu.
- Bổn cung không thể nói với Đường Thẩm chủ nhân Tử Vong Kỳ là ai.
- Nói như vậy Cung chủ biết chủ nhân Tử Vong Kỳ?
- Bổn cung biết nhưng không nói với ai cả.
Đông Phương Tử Linh buông tiếng thở dài. Rồi bước đến trước mặt chàng.
- Đường Thẩm công tử... bổn cung có một ý muốn đề nghị với Đường Thẩm công tử.
Chàng nhìn Đông Phương Tử Linh, từ tốn nói:
- Ý Cung chủ là gì?
- Theo bổn cung biết, án Kỳ Tử Vong đối với Đường Thẩm chưa rút lại. Bất cứ lúc nào Tử Vong Sứ cũng có thể xuất hiện lấy mạng Đường Thẩm. Một khi án tử vong của Đường Thẩm được Mạch Kiếm Tùng thực thi, lúc này Đường Thẩm lại không còn nội lực. Ngược lại Mạch Kiếm Tùng đã luyện thành Kiếm Khí Càn Khôn. Đường Thẩm không còn sinh lộ nữa, cái chết sẽ đến với Đường Thẩm ngay lập tức.
- Cung chủ lo cho tại hạ?
- Cứ nghĩ như vậy đi.
- Vậy Cung chủ có đề nghị gì với Đường Thẩm? Lưỡng lự một chút, rồi dõi đôi mắt nhìn qua song cửa sổ để tránh ánh mắt của Đường Thẩm, Đông Phương Tử Linh từ tốn nói:
- Đường Thẩm còn nhớ giao ước giữa bổn cung với Đường Thẩm?
- Tại hạ nhớ.
Chàng nhìn Phù Vân cung chủ. Rít một luồng chân khí từ từ thở ra, Đông Phương Tử Linh nhỏ nhẻ nói:
- Ngoài quan ngoại, Tử Linh có một vùng đất rất đẹp mà không một ai biết đến. Ta muốn cùng Đường Thẩm đến vùng đất hứa đó. Ta và Đường Thẩm xem như rút chân ra khỏi giang hồ. Rút chân ra khỏi những phiền lụy của tục nhân. Tất cả đều bỏ lại sau lưng. Bỏ lại tất cả chẳng màng đến nữa, sẽ chẳng còn ai thực hiện án Kỳ Tử Vong với Đường Thẩm.
Ngược lại ta cũng trút bỏ bộ thụng xám y kia.
Nhìn lại Đường Thẩm, Tử Linh buông tiếng thở dài rồi nói:
- Đường Thẩm đồng ý với ta chứ?
- Đường Thẩm gượng cười rồi nói:
- Tại sao Cung chủ có ý đó với tại hạ? Chân diện Đông Phương Tử Linh lộ vẻ ngượng ngùng. Tử Linh mỉm cười gượng nói:
- Ta cũng không biết nữa.
Đường Thẩm gượng cười nói:
- Đường Thẩm đã thề sẽ tiêu hủy Tử Vong Kỳ.
Lời còn đọng trên miệng của chàng thì Đông Phương Tử Linh đã lắc vai lướt vụt tới, ngọc thủ vươn ra với một thế trảo đặt ngay vào yết hầu Đường Thẩm.
Chàng đứng trơ ra chấp nhận trảo thủ của Đông Phương Tử Linh có thể bứt đứt khí quản mình.
Phù Vân cung chủ Đông Phương Tử Linh nhìn vào mắt Đường Thẩm.
- Tử Linh có ý tốt cho Đường Thẩm. Sao Đường Thẩm từ chối chứ. Tử Linh vẫn có thể lấy mạng Đường Thẩm mà không cần đến gã Tử Vong Sứ nào.
-Tại hạ biết Cung chủ vẫn có thể lấy mạng tại hạ.
- Biết như vậy sao Đường Thẩm vẫn còn làm khó cho ta. Nếu Đường Thẩm từ chối đề nghị của Tử Linh, ngươi sẽ chết... Thà ta giết ngươi còn hơn để ngươi chết vào tay người khác.
- Với Cung chủ, Đường Thẩm phải nói thật ý của mình. Đường Thẩm không thể ngoa ngôn với người đối xử tốt với mình, để rồi sau này sẽ khó xử hơn, thậm chí không dám nhìn mặt người.
Chàng cắn răng trên vào môi dưới, suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tử Linh... nàng thử nghĩ xem, nếu không tiêu hủy Tử Vong Kỳ thì còn bao nhiêu người phải chết oan uổng chứ? Chàng đanh giọng nói tiếp:
- Nếu như Tử Linh có thể tiêu hủy Tử Vong Kỳ thì Đường Thẩm sẵn sàng đi với Tử Linh đến bất cứ nơi đâu. Thậm chí có thể giao mạng này cho Tử Linh và Tử Linh bắt Đường Thẩm làm gì cũng được.
Đông Phương Tử Linh rút ngọc thủ lại, nhìn vào mắt chàng, trầm giọng nói:
- Đông Phương Tử Linh biết Đường Thẩm đã hứa với những người kia, nhưng thử hỏi lúc này đây Đường Thẩm làm được những gì với tình trạng đã mất hết công lực chứ? Đường Thẩm làm được gì chứ? Nếu không muốn nói là kẻ vô dụng.
Tử Linh đổi giọng khe khắt:
- Một kẻ mất hết nội công thì sao tiêu hủy được Tử Vong Kỳ, ý muốn của kẻ viễn vong không biết trời cao đất rộng là gì? Đặt hai tay lên vai Đường Thẩm. Tử Linh chăm chăm nhìn chàng.
- Hay Đường Thẩm tự cho mình là cao nhân có thể làm được tất cả.
- Đường Thẩm không tự cho mình là cao nhân đâu, mà chỉ tự ví mình như một mũi tên đã buông ra khỏi cánh cung rồi thì không thể dừng lại được. Mũi tên đó trúng đích, hoặc chẳng bao giờ tìm lại được nữa.
Chàng buông tiếng thở dài rồi nói tiếp:
- Huống chi còn bao nhiêu người nữa đang chờ Đường Thẩm.
- Ai... phải chăng Đường Thẩm muốn nói đến Chu Uyển Thanh, Lục Y Phụng và Thiên Thiên? Chàng im lặng, Đông Phương Tử Linh trang trọng nói:
- Ai trong những người đó khiến Đường Thẩm để tâm?
- Đường Thẩm đều để tâm đến tất cả mọi người.
Buông tiếng thở dài với vẻ miễn cưỡng, Đông Phương Tử Linh nghiêm giọng nói:
- Đông Phương Tử Linh không muốn Đường Thẩm quyết định ngay bây giờ. Đường Thẩm hãy suy nghĩ kỹ đi. Tử Linh không muốn Đường Thẩm phải chết oan uổng đâu.
Nói rồi Đông Phương Tử Linh nhìn vào mắt chàng như muốn thâu tóm lấy chân diện Đường Thẩm vào hai con ngươi hoặc dùng ánh mắt đọc những ý niệm thầm kín trong đầu Đường Thẩm.
- Đường Thẩm... hãy theo Tử Linh đi thật xa.
- Đường Thẩm sẽ suy nghĩ lại đề nghị của Tử Linh.
Nàng giũ hai ống tay áo rồi quay bước. Vừa đi Tử Linh vừa nói:
- Đường Thẩm không hiểu Đông Phương Tử Linh này đấy. Đường Thẩm chỉ biết về Tử Linh thôi chứ không bao giờ hiểu Tử Linh.
Tử Linh đi rồi, còn lại một mình Đường Thẩm, chàng bước đến bàn bưng vò rượu, đi đến bên vòm cửa. Thả tầm mắt nhìn ra hoa viên trước mặt, chàng dốc vò rượu tu ừng ực.
Chàng vừa uống rượu vừa nghĩ thầm: "Ta phải làm gì trong tình thế là người vô dụng chứ?" Định Tịnh Hành Tẩu ngồi bó gối, thỉnh thoảng lại dốc bầu rượu tu một ngụm rồi chắc lưỡi sau khi nhìn trộm Chu Uyển Thanh và Lục Y Phụng. Hoàng Quốc Túy làu bàu nói:
- Cái gã ôn dịch này, tự dưng bỏ đi chẳng nói tiếng nào? Hổng biết sống chết ra sao? Giờ thì bắt mọi người ngồi đây mà chờ gã. Chẳng biết chờ đến bao giờ? Định Tịnh Hành Tẩu nhíu mày.
-Ngươi có im cái miệng lại không? Hoàng Quốc Túy lườm lão rồi nhìn ra cửa.
- Im thì im. Nhưng lão nhìn xem kìa. Nhìn Lục Y Phụng và Chu Uyển Thanh xem. Hai nàng đó khoác bộ mặt như vậy có chịu nổi không chứ?
- Chu Uyển Thanh và Lục Y Phụng có bộ mặt thế nào thì ngươi cũng không nhất thiết phải quan tâm.
Hoàng Quốc Túy ve cằm, y buông tiếng thở dài rồi nói:
- Lúc này bổn thiếu gia không quan tâm đến Chu Uyển Thanh và Lục Y Phụng thì còn ai vào đây để quan tâm chứ? Đường Thẩm bất ngờ bỏ đi, bặt vô âm tín, không biết sống chết ra sao? Không chừng y dám chết bất đắc kỳ tử nơi nào đó rồi, mà xác đã mục rữa, còn chúng ta thì ngồi đây chờ y.
Y chắc lưỡi, vuốt má nhìn Chu Uyển Thanh và Lục Y Phụng.
- Hậy...
Định Tịnh Hành Tẩu chau mày, dốc bầu rượu.
- Ngươi còn nói nhăng nói cuội, nói bậy nói bạ thì lão hủ sẽ tát vào má ngươi đó.
Hoàng Quốc Túy khoát tay:
- Bổn thiếu gia không nói chuyện với lão.
Y bước đến bên Chu Uyển Thanh và Lục Y Phụng.
- Chu Uyển Thanh, Lục Y Phụng... ta có vài lời muốn nói với hai nàng.
Chuy Uyển Thanh nhìn Hoàng Quốc Túy.
- Hoàng thiếu gia muốn nói gì?
- Ta không phải không lo cho Đường Thẩm. Bởi Đường Thẩm có liên quan đến ta mà.
Nhưng y lại bỏ đi mà chẳng nói tiếng nào, cũng không biết sống chết ra sao.
Y ve cằm.
- Ta nói điều này, Chu Uyển Thanh và Lục Y Phụng đừng cho ta là kẻ nói gở nhé.
Lục Y Phụng nghiêm mặt nhìn Hoàng Quốc Túy.
- Huynh nói đi.
- Theo như ta nghĩ, có lẽ Đường Thẩm biết mình sẽ chết bởi Thiên Hoa Phấn gì đó. Y lại không muốn mọi người đau khổ phiền lụy bởi cái chết của y mà tự tìm một chỗ nào đó để vùi thân.
Hoàng Quốc Túy chắc lưỡi.
- Hành động của Đường Thẩm cũng đáng để chúng ta tâm phục, khẩu phục và ngưỡng mộ, nhưng khốn nỗi lại đặt mọi người vào tình thế tiến thối lưỡng nan không biết y sống hay là chết. Theo ý của ta có lẽ giờ Đường Thẩm cũng đã chết rồi, mục xác ra rồi.
Lục Y Phụng chau mày.
- Sao huynh lại có ý đó?
- Chỉ cần suy nghĩ một chút sẽ biết ngay thôi mà. Ta là kẻ thô thiển, kiến văn không bằng Đường Thẩm.
Chu Uyển Thanh chen vào:
- Hoàng thiếu gia còn không biết chữ nửa mà.
Hoàng Quốc Túy sượng mặt.
- Hậy. Ta tuy không biết chữ lại được trời ban cho sự thông minh và biết suy luận, đoán ra mọi chuyện. Chu Uyển Thanh không biết chứ, trước đây ta từng đoán trúng chứ không bao giờ đoán sai.
Lục Y Phụng hỏi:
- Huynh đoán như thế nào?
- Ta đoán Đường Thẩm đã chết rồi, thậm chí đã rữa xác ra nữa.
Đôi chân mày nàng nhíu lại. Vẻ bất nhẫn lộ rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của Lục Y Phụng, nàng gắt giọng nói:
- Hoàng thiếu gia phải nói cho rõ, tại sao huynh nghĩ như vậy?
- Hậy... nàng đừng giận ta, có khó gì đâu mà không đoán ra chớ? Này nhé, Đường Thẩm thừa biết Chu Uyển Thanh và Lục Y Phụng yêu gã. Hai nàng lại đâu phải là tú nữ nếu không muốn nói là đều là những mỹ nhân tuyệt đẹp. Phàm một gã nam nhân mà được một lúc hai mỹ nữ yêu, lại là những trang lá ngọc cành vàng, tự dưng bỏ đi bặt vô âm tín thì sao chứ? Y hất mặt, vuốt cằm.
- Có vô lý không. Nếu y chạy theo một bóng hồng nhan khác thì bóng hồng nhan này chắc là một trong tứ đại giai nhân tái sinh qua. Chứ ai lại bỏ qua hai nàng được. Làm gì có bóng hồng nhan thứ ba chứ. Do đó ta nghĩ Đường Thẩm đã chết bởi Thiên Hoa Phấn. Chết mất xác nữa.
Y thở hắt ra một tiếng rồi trang trọng nói:
- Ta nghĩ, chúng ta có ở đây cũng vậy thôi, chẳng được ích gì. Chi bằng Chu Uyển Thanh và Lục Y Phụng theo ta về Giang Tô. Ta hứa sẽ chăm sóc cho hai nàng thay Đường Thẩm.
Chân diện Lục Y Phụng đỏ hẳn lên, nàng nhìn Hoàng Quốc Túy đanh giọng nói:
- Huynh đừng có nói càn. Nếu Đường Thẩm chết thì Lục Y Phụng phải tìm ra xác của huynh ấy. Nếu huynh ấy sống, Lục Y Phụng phải biết huynh ấy sống ở đâu và như thế nào? Lục Y Phụng nói rồi quay mặt nhìn ra cửa.
- Đường Thẩm huynh... huynh đang ở đâu? Hoàng Quốc Túy nhìn Chu Uyển Thanh.
- Chu Uyển Thanh... hay là ta và nàng cùng về Giang Tô thôi. Ở lại đây làm gì?
- Huynh về đi.
Chu Uyển Thanh nhìn sang Lục Y Phụng.
- Phụng muội... chúng ta sẽ ở lại đi tìm huynh ấy. Cho dù phải tìm tận góc biển chân trời tỷ cũng đi với muội.
Lục Y Phụng nhìn lại Chu Uyển Thanh.
- Được. Chúng ta cùng đi.
Nàng nhìn lại Hoàng Quốc Túy.
- Huynh đừng đi theo tỷ muội chúng tôi nữa.
Lục Y Phụng và Chu Uyển Thanh vừa dợm bước thì Đông Phương Tử Linh xuất hiện.
Sự xuất hiện của Phù Vân cung chủ Đông Phương Tử Linh khiến Hoàng Quốc Túy nhìn trân trối, y như thể bị trời trồng nhìn Đông Phương Tử Linh gần như không chớp mắt.
Hoàng Quốc Túy lắp bắp hai cánh môi rồi như kẻ thất thần thất sắc lẩm nhẩm nói:
- Đẹp... đẹp... ta có nằm mơ không? Định Tịnh Hành Tẩu đứng lên. Lão nhìn Đông Phương Tử Linh, vuốt chòm râu lởm chởm và nham nhở.
- Lão hủ đoán không lầm cô nương đây là Phù Vân cung chủ? Nhìn Định Tịnh Hành Tẩu, Đông Phương Tử Linh nói:
- Tiên sinh đã nhận ra bổn cung.
- Thiên hạ đồn đại không sai, Phù Vân cung chủ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Nay được diện kiến, lão hủ mới biết lời đồn đại đó không ngoa chút nào. Cung chủ đến đây hẳn vì Đường Thẩm. Đường Thẩm lão đệ của lão hủ đang ở đâu. Phải chăng đang ở tại Phù Vân cung của cung chủ?
- Chuyện đó hãy khoan nói đến.
Nàng nhìn lại Chu Uyển Thanh và Lục Y Phụng.
- Bổn cung muốn nói chuyện riêng với nhị vị cô nương.
Hoàng Quốc Túy vội lên tiếng:
- Sao nàng không nói chuyện riêng với Hoàng Quốc Túy? Y chỉ vào ngực mình.
- Ta là Hoàng Quốc Túy, đại thiếu gia của Hoàng Nghiêm tuần phủ. Cơ ngơi của Hoàng thế gia rất lớn. Tại Giang Tô ai ai cũng biết Hoàng Quốc Túy thiếu gia cả. Ta sẵn sàng trải thảm khắp Giang Tô để đón nàng.
Nhìn Hoàng Quốc Túy, Đông Phương Tử Linh đanh giọng nói:
- Bổn cung không có chuyện gì để nói với công tử.
- Ơ...
Định Tịnh Hành Tẩu bước đến bên Hoàng Quốc Túy.
- Bộ mặt háo sắc của ngươi đã bị Phù Vân cung chủ bắt đúng rồi. Theo ta ra ngoài thôi.
Ở đây không có chuyện cho ngươi đâu.
Hoàng Quốc Túy lườm Định Tịnh Hành Tẩu.
- Cái lão già này.
Định Tịnh Hành Tẩu chau mày.
- Ngươi....
Định Tịnh Hành Tẩu vừa nói vừa bóp trảo vào hổ khẩu Hoàng Quốc Túy. Y nhăn mặt.
- Ta đi với lão.
Y miễn cưỡng đi cùng với Định Tịnh Hành Tẩu, nhưng khi bước ngang qua Đông Phương Tử Linh thì ghì chân lại. Y hít một hơi thật sâu như thể muốn hút tất cả mùi xạ hương từ cơ thể của Đông Phương Tử Linh vào khứu giác của mình, rồi nhanh miệng nói:
- Cung chủ.... hãy tin đi, Hoàng Quốc Túy thiếu gia của Hoàng Nghiêm tuần phủ là người ngưỡng mộ Cung chủ nhất, không chỉ ngưỡng mộ mà còn ái mộ nữa.
Định Tịnh Hành Tẩu kéo tay gã vừa đi vừa làu bàu.
- Ngươi nhiều chuyện quá.
Chờ cho Định Tịnh Hành Tẩu đi rồi. Đông Phương Tử Linh mới định nhãn nhìn lại Chu Uyển Thanh và Lục Y Phụng, nàng ôn nhu nói:
- Chu Uyển Thanh và Lục Y Phụng cô nương không biết bổn cung nhưng bổn cung thì biết hai người.
Lục Y Phụng nhìn Đông Phương Tử Linh.
- Cung chủ có chuyện gì muốn nói với Lục Y Phụng và Chu Uyển Thanh, chắc chắn không ngoài chuyện của Đường Thẩm huynh chứ? Đông Phương Tử Linh gật đầu.
- Không sai.
Định nhãn nhìn Lục Y Phụng, Đông Phương Tử Linh từ tốn nói:
- Lục Y Phụng hẳn đã khỏi bệnh.
Lục Y Phụng gật đầu.
- Nhờ có Đường Thẩm huynh.
- Lục Y Phụng có phúc có phần nên mới được Đường Thẩm ưu ái.
Buông tiếng thở dài, Đông Phương Tử Linh nói tiếp:
- Đường Thẩm đã tự nguyện hít Thiên Hoa Phấn rồi dụng độc kết hợp với huyết lưu của mình để trị bệnh cho cô nương. Hành động đó thật là hiếm có.
- Lục Y Phụng không bao giờ quên huynh ấy.
- Đường Thẩm không cần cô nương phải mang ơn. Nhưng chắc chắn Lục Y Phụng và Chu Uyển Thanh biết vì muốn giải căn bệnh của Lục Y Phụng mà Đường Thẩm đã mất tất cả công lực chứ? Chu Uyển Thanh và Lục Y Phụng gật đầu.
- Tỷ muội chúng tôi biết.
- Sau khi cứu Lục Y Phụng, Đường Thẩm đã đơn thân độc mã đến nạp mình cho Tử Vong Kỳ để cứu Thiên Thiên. Lúc này đây Đường Thẩm đã bị mang án Tử Vong Kỳ. Lúc nào cũng có thể mất mạng bởi Tử Vong Sứ. Nhị vị cô nương có muốn Đường Thẩm chết không? Chu Uyển Thanh nói:
- Tất nhiên tỷ muội chúng tôi đâu muốn Đường Thẩm huynh chết.
- Tốt lắm. Nếu không muốn Đường Thẩm chết thì hai người phải làm một điều gì đó để Đường Thẩm theo bổn cung rời bỏ Trung Nguyên, tránh xa võ lâm giang hồ. May ra mới có thể cứu được Đường Thẩm.
Lục Y Phụng nói:
- Cung chủ... vậy Đường Thẩm huynh đang ở đâu?
- Tạm thời Đường Thẩm còn ở một chỗ rất an toàn. Nhưng sự bình an đó chỉ trong một ngày một bữa thôi. Đường Thẩm có ra đi với bổn cung thì mới bình yên tuyệt đối.
Lục Y Phụng nói:
- Cung chủ muốn Lục Y Phụng làm gì? Đông Phương Tử Linh bước đến trước mặt hai nàng, nghiêm giọng nói:
- Bổn cung muốn Chu Uyển Thanh và Lục Y Phụng cô nương khuyến dụ và nói Đường Thẩm đi với bổn cung. Đi càng xa càng tốt.
- Cung chủ hãy cho Lục Y Phụng gặp Đường Thẩm huynh.
Đông Phương Tử Linh nhìn nàng.
Chu Uyển Thanh nói:
- Tỷ muội phải gặp huynh ấy mới được. Nếu không gặp làm sao nói với huynh ấy?
- Lúc này đây Tử Vong Sứ có mặt khắp mọi nơi, chỉ cần Đường Thẩm xuất hiện thì sẽ có hiểm họa ngay lập tức, án Kỳ Tử Vong còn treo trên đầu Đường Thẩm.
Lục Y Phụng nói:
- Vậy Cung chủ hãy dẫn chúng tôi đến gặp huynh ấy.
Đông Phương Tử Linh nheo mày, lưỡng lự một lúc, Đông Phương Tử Linh nói:
- Thôi được... bổn cung sắp xếp cho mọi người gặp nhau, nhưng hãy nhớ rằng án Kỳ Tử Vong đang treo trên đầu Đường Thẩm. Hai người phải khuyến dụ cho được Đường Thẩm rời bỏ Trung Nguyên cùng đi với bổn cung. Có như vậy Đường Thẩm mới khả dĩ có được sinh lộ.
-Nếu đúng như Cung chủ nói, Lục Y Phụng sẽ nói với huynh ấy. Lục Y Phụng không muốn huynh ấy chết oan uổng đâu.
- Bổn cung tin hai người.
Chu Uyển Thanh hỏi:
- Cung chủ cũng lo cho Đường Thẩm huynh.
- Nếu bổn cung chủ không vì Đường Thẩm đã không đến tìm hai nàng.
Buông một tiếng thở dài, Đông Phương Tử Linh nói tiếp:
- Bổn cung kỳ vọng vào hai người đó, hy vọng hai người có thể khuyên giải được Đường Thẩm.
Gượng điểm nụ cười mỉm, Đông Phương Tử Linh nhìn Chu Uyển Thanh và Lục Y Phụng.
- Đường Thẩm lúc nào cũng nghĩ đến Chu Uyển Thanh và Lục Y Phụng với Thiên Thiên nữa. Nếu như Đường Thẩm đồng ý đi cùng với bổn cung rồi, mọi người hãy quay về với cuộc sống bình thường, tránh xa người võ lâm, càng tránh xa càng tốt chừng đó.
- Huynh ấy được bình an, Lục Y Phụng mãn nguyện rồi.
Đông Phương Tử Linh nhìn nàng.
- Bổn cung tin, nếu theo sự xếp đặt của bổn cung, mọi sự sẽ bình an. Tất cả sẽ kết thúc.
Chúng ta sẽ lại có cuộc sống bình an vô sự, chẳng còn chịu những phiền toái của tục nhân.
Đông Phương Tử Linh mỉm cười.
- Hai người bảo trọng, chờ bổn cung.
Đông Phương Tử Linh nói rồi quay bước, Chu Uyển Thanh và Lục Y Phụng ra đến tận cửa mộc lầu.
Lục Y Phụng nói:
- Cung chủ bảo trọng. Cung chủ có thể cho Lục Y Phụng hỏi một câu không?
- Lục Y Phụng muốn hỏi gì?
- Sao Cung chủ biết công dụng của Thiên Hoa Phấn có thể hóa giải được bệnh tình của Lục Y Phụng? Đông Phương Tử Linh nhìn Lục Y Phụng, điểm nụ cười mỉm rồi nói:
- Trên đời này có những điều không thể nói ra được và có những điều hoàn toàn bất ngờ với người này nhưng không bất ngờ với người khác. Bệnh tình của Lục Y Phụng không nhất thiết phải là đại phu mới giải được. Thậm chí là đại phu cũng thể giải được, mà phải biết căn cơ cội nguồn của căn bệnh đó.
Đông Phương Tử Linh nhìn nàng, điểm nụ cười mỉm.
- Bổn cung chỉ có thể nói như vậy thôi. Bảo trọng.
Nói rồi Đông Phương Tử Linh lắc vai thi triển khinh công băng mình đi.
Đông Phương Tử Linh đi rồi, Chu Uyển Thanh mới nhìn sang Lục Y Phụng.
- Muội nghĩ sao về Phù Vân cung chủ?
- Trực giác mách cho muội biết, muội có quan hệ với Phù Vân cung chủ, nhưng đó là mối quan hệ gì thì muội hoàn toàn không biết.
- Chắc hẳn có quan hệ nên Phù Vân cung chủ mới biết căn cơ bệnh tình của muội.
Chu Uyển Thanh gượng cười nhìn Lục Y Phụng.
- Còn điều này nửa... tại sao Phù Vân cung chủ muốn cùng đi với Đường Thẩm huynh? Cùng nhau rời bỏ giang hồ?
- Điều này chỉ có thể hỏi Phù Vân cung chủ, làm sao muội biết được?
- Chắc chắn Phù Vân cung chủ không muốn tỷ muội chúng ta cùng đi với người và Đường Thẩm huynh.
- Lục Y Phụng và tỷ cũng có thể đi cùng mà.
Chu Uyển Thanh lắc đầu.
- Không đâu. Nhất định Phù Vân cung chủ không muốn Chu Uyển Thanh và Lục y Phụng đi cùng với người và Đường Thẩm huynh.
- Sao tỷ chắc như vậy?
- Tỷ có thể đoán ra mà, nếu tỷ đoán không lầm thì Phù Vân cung chủ đã yêu Đường Thẩm huynh.
-Phù Vân cung chủ yêu Đường Thẩm đại ca?
-Tỷ đoán như vậy, chỉ có tình yêu mới khiến cung chủ Phù Vân cung lo lắng cho sự an nguy của Đường Thẩm huynh.
- Tỷ cũng lo cho huynh ấy? Sắc diện của Chu Uyển Thanh đỏ bừng.
- Muội cũng lo cho huynh ấy.
- Vậy thì...
Chu Uyển Thanh buông tiếng thở dài.
- Ba người chúng ta đều đặt chữ tình dành cho Đường Thẩm, mà tình yêu thì không thể san sẻ được. Hỏi Phù Vân cung chủ làm sao có thể san sẻ tình yêu của mình cho người khác chứ? Lục Y Phụng khẽ lắc đầu.
- Muội chấp nhận hy sinh tất cả để huynh ấy được bình an và hạnh phúc là muội mãn nguyện rồi, còn tỷ?
- Tỷ yêu Đường Thẩm huynh, nhưng có lẽ tỷ không thể tranh giành tình yêu với Phù Vân cung chủ.
Nàng buông tiếng thở dài.
- Nếu phải chọn lựa thì Chu Uyển Thanh cũng sẽ chọn con đường mà muội đã chọn. Chỉ cần Đường Thẩm huynh được bình an là tỷ cũng mãn nguyện rồi.
Chu Uyển Thanh và Lục Y Phụng nhìn nhau. Cả hai cùng cười gượng. Chu Uyển Thanh nhỏ nhẻ nói:
- Tỷ muội chúng ta phải chấp nhận số phận thôi.
- Tỷ buồn không?
- Còn muội có buồn không? Lục Y Phụng gật đầu.
- Muội buồn lắm nhưng không có sự lựa chọn nào khác. Bởi chỉ có Phù Vân cung chủ là có thể giúp được thoát khỏi án Kỳ Tử Vong. Chỉ có Phù Vân cung chủ mới có thể cho huynh ấy cuộc sống bình an.
Chu Uyển Thanh khẽ gật đầu.
- Tỷ cũng buồn. Ai mà không buồn khi bị mất tình yêu của mình chứ. Tỷ đâu có ngờ tình yêu của tỷ và Đường Thẩm huynh chỉ trong một thời gian ngắn mà đã thay đổi rồi.
Người không thay đổi nhưng hoàn cảnh thay đổi, buộc phải thay đổi theo, tỷ cũng giống như muội, không có sự lựa chọn nào khác hơn là phải trao tình của mình cho người khác.
Nàng nói rồi cúi mặt nhìn xuống.
Lệ trào ra hai khóe mắt nàng, nhiều xuống trước mũi hài.
Lục Y Phụng nói:
- Tỷ tỷ... rồi chúng ta sẽ quên và huynh ấy cũng sẽ sớm quên tỷ muội chúng ta thôi.
Hai người ôm chầm lấy nhau. Cả hai cùng thổn thức bởi nghĩ đến thời khắc hai người phải chia tay Đường Thẩm. Một cuộc chia tay mà chẳng bao giờ họ có thể hy vọng còn gặp lại nữa.
-oOo-
Chương 39 Điều Điều Khiến Ngưu Tinh
Đả tự: Vannhankiet
Đường Thẩm bước vào gian đại sảnh trắng tinh. Đông Phương Tử Linh ngồi trên một tấm thảm nhung dày. Nàng vận bộ cánh trắng toát bằng lụa Hàn Châu khá mỏng đủ để ánh sáng từ bốn chân đèn có thể xuyên qua nó, tôn tạo những đường cong của cơ thể.
Mùi hương trầm phiến với mùi hương hoa tỏa ra xông vào khứu giác chàng.
Chẳng biết mùi hương đó hay vẻ đẹp của Tử Linh khiến Đường Thẩm phải nao nao trong người.
Tử Linh mỉm cười nhìn chàng.
Đường Thẩm khoác bộ mặt vừa nghiêm vừa trang trọng:
- Cung chủ cho mời Đường Thẩm đến.
Tử Linh mỉm cười.
- Nếu ta không cho mời hẳn Đường Thẩm cũng không bao giờ đến phải không? Đường Thẩm sẽ né tránh bổn cung chứ gì? Chàng lắc đầu.
- Đường Thẩm không né tránh Cung chủ.
- Hãy bỏ đi hai tiếng Cung chủ. Hãy gọi ta là Tử Linh.
- Tử Linh. Không, phải gọi là Đông Phương Tử Linh mới đúng với quý danh của nàng.
- Tử Linh thích Đường Thẩm gọi mình bằng tục danh.
Nàng ngoắt chàng.
- Đến đây.
Đường Thẩm chắp tay sau lưng bước đến bên bàn. Chàng ngồi xuống thảm đối mặt với Đông Phương Tử Linh. Tử Linh chuốc rượu ra hai chiếc chén bằng ngọc lưu ly. Nàng đặt tịnh rượu bằng lam ngọc xuống bàn rồi nhìn Đường Thẩm mỉm cười.
- Mời Đường Thẩm.
Chàng giả lả nói:
- Cung kính không bằng phụng mạng.
Tử Linh phá lên cười dòn dã. Tràng tiếu ngạo của Tử Linh nghe tợ như ngọc lưu ly va vào nhau thật thánh thót. Nàng vừa cười vừa bưng chén rượu nói:
- Đường Thẩm khách sáo khiến cho Tử Linh không sao nhịn được cười đó. Có cần phải khách sáo như vậy không?
- Đường Thẩm đâu có khách sáo. Mà chỉ muốn tạo ra một không khí chan hòa vui vẻ với Đông Phương Tử Linh thôi.
- Thế mà Tử Linh nghĩ Đường Thẩm khách sáo đó.
- Thấy Tử Linh cười là Đường Thẩm hoan hỉ rồi.
Chàng nói rồi dốc chén rượu uống cạn.
Tử Linh nhấp một ngụm nhỏ. Nàng đặt chén xuống bàn.
- Tử Linh cười. Đường Thẩm hoan hỉ? Chàng gật đầu.
- Tiếng cười của Tử Linh nghe rất hay và khiến cho mọi người nghe thư thái cả tâm hồn.
- Tử Linh sẽ cười mãi đó.
- Nếu vậy thì tốt quá. Nhưng cười cũng phải có lúc, chứ Tử Linh cười lung tung, e rằng sẽ bị người ta cho mình lạm dụng cười đó.
Chàng bưng tịnh rượu thuốc ra chén của mình. Vừa chuốc rượu Đường Thẩm vừa nói:
- Rượu của Phù Vân cung uống một chén sẽ muốn uống chén thứ hai. Khi đã uống chén thứ hai sẽ muốn uống chén thứ ba và sau đó không cưỡng được mà muốn uống. Uống đến khi say mèm ra mới thôi.
Chàng nhướng mày.
- Rượu này đúng là loại rượu hiếm có trên thế gian. Muốn tìm được hảo tửu như tịnh rượu đây chắc Đường Thẩm phải lưu bước suốt đời ở chốn này.
- Nơi đây không thiếu rượu cho Đường Thẩm.
Nàng lại bưng chén rượu. Đường Thẩm dốc chén rượu uống cạn, Tử Linh lại chỉ nhấp một ngụm nhỏ. Mặc dù mới chỉ uống hai ngụm nhỏ thôi mà đôi lưỡng quyền của nàng đã hây hây đỏ. Ông trời vốn đã ban cho Tử Linh một nhan sắc siêu phàm xuất chúng, nay được men rượu tôn tạo thêm, nhan sắc của nàng đã đẹp nay còn đẹp hơn nữa. Trong khung cảnh thơ mộng và liêu trai này trước vẻ đệp tuyệt mỹ của Tử Linh thì pho tượng cũng phải chảy ra với cảm giác nao nao trong lòng.
Đường Thẩm đặt chén xuống bàn nhìn Tử Linh.
- Đông Phương Tử Linh đúng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong cảnh giới của những người đẹp nhất.
Nàng cười khẩy.
- Thế mà sắc đẹp của Tử Linh lại không sao làm rung động trái tim của Đường Thẩm.
- Ai nói vậy.
- Nếu Đường Thẩm rung động trước nhan sắc của Tử Linh thì đã tìm đến với Tử Linh rồi.
Chàng nhìn vào mắt Tử Linh.
- Đường Thẩm trốn chạy khỏi nhan sắc đó là không biết rung động hay sao?
- Đúng.
Nàng nhướng mày.
- Sai.
Tử Linh nheo mày.
- Sai chỗ nào?
- Bởi Tử Linh quá đẹp nên Đường Thẩm mới trốn chạy đó. Khi người ta đứng trước một giai nhân thì đã rung động rồi. Huống chi Tử Linh lại là giai nhân đẹp nhất trong tất cả những giai nhân. Sắc đẹp của Tử Linh càng khiến nam nhân rung động. Sự rung động đó sẽ kéo theo những ý niệm dung tục. Do đó Đường Thẩm phải trốn chạy.
- Nam nhân đi tìm cái đẹp và sở hữu nó chứ không trốn chạy.
- Những kẻ muốn sở hữu đã không còn là mình.
Tử Linh lại phá lên cười. Trong khi nàng cười thì chàng lại chuốc rượu ra chén của mình và Tử Linh. Tử Linh sửa lại thế ngồi rồi nhìn vào mắt chàng. Tiếp nhận ánh mắt của Tử Linh, bất giác trái tim Đường Thẩm chợt đập loạn nhịp.
Chàng gượng cười rồi nói:
- Tử Linh muốn gì ở Đường Thẩm?
- Sống tại đây trong khung cảnh liêu tra mơ mộng này, Đường Thẩm thấy thế nào?
- Đường Thẩm có thể nói câu này với Tử Linh. Lồng son có quý cỡ nào thì mình cũng vẫn là con chim nhốt trong lồng. Bầu trời bên ngoài tự do hơn trong chiếc lồng quý này. Cho dù ở đây là nơi tốt đẹp và nhiều người muốn chui vào chiếc lồng này.
- Tử Linh biết tâm trạng của Đường Thẩm.
Nàng bưng chén rượu.
Chàng cũng bưng chén rượu. Hai người đối mặt nhìn nhau. Tử Linh trang trọng nói:
- Tử Linh muốn Đường Thẩm chân thành trong cuộc đối ẩm này.
- Đường Thẩm sẽ chân thành với Đông Phương Tử Linh. Mời Tử Linh.
Chàng dốc chén uống cạn. Lần này Tử Linh cũng uống cạn chén rượu.
Nàng đặt chén xuống bàn rồi nói:
- Hãy cho Đông Phương Tử Linh biết quyết định của Đường Thẩm.
Chàng buông tiếng thở dài.
- Được... Đường Thẩm không thể tiếp nhận đề nghị của Đông Phương Tử Linh rời bỏ võ lâm giang hồ Trung Nguyên tìm lạc thú cho riêng mình.
Tử Linh buông tiếng thở dài nhìn chàng.
- Đó là quyết định sau cùng của Đường Thẩm.
Chàng gật đầu.
- Đường Thẩm biết quyết định đó có thể đặt mình vào chỗ chết, nhưng đã chân thành thì phải nói thật những gì mình đang nghĩ. Đường Thẩm không thể ngoa ngôn hay bội ngôn với Đông Phương Tử Linh.
- Tại sao?
- Đường Thẩm ngưỡng mộ Đông Phương Tử Linh. Trên thế gian này có bao nhiêu nhi nữ trở thành anh thư quần hùng chứ. Cuộc đời của Đường Thẩm chỉ thấy có một mình Đông Phương Tử Linh làm được chuyện đó.
- Nghe câu nói này, Tử Linh có thể ngẩng cao đầu. Đường Thẩm có biết vì sao Đông Phương Tử Linh trở thành anh thư loạn quần hùng không?
- Vì sao?
- Tử Linh đã từng là người bị võ lâm hắt hủi và truy sát đến tận giới hạn cuối cùng của cái chết. Tử Linh đã vượt qua giới hạn đó để rồi trở thành Phù Vân cung chủ.
- Cái gì đã khiến cả võ lâm truy sát Tử Linh.
- Càn khôn kiếm khí.
- Cuối cùng càn khôn kiếm khí đã quay về với chủ nhân của nó.
- Cũng như Đường Thẩm, mũi tên đã buông ra khỏi cánh cung thì không thể bắt lại được. Nó phải đi đến cái đích cuối cùng.
- Vậy cái đích cuối cùng của Tử Linh là gì?
- Tử Linh không có đích đến.
- Còn một người nữa sau lưng Tử Linh.
Nàng lắc đầu.
- Không nói đến chuyện đó nữa. Đường Thẩm chỉ nên biết Tử Linh đã đau khổ rất nhiều mới có được ngày hôm nay. Và Tử Linh muốn từ bỏ tất cả những gì mình đang có để đi cùng với Đường Thẩm. Có lẽ đó là cái đích đến của Tử Linh.
Đường Thẩm buông tiếng thở dài nhưng gượng cười.
- Rất tiếc Đường Thẩm không đi cùng với Tử Linh được.
- Tử Linh biết Đường Thẩm sẽ nói điều này.
Nàng gường cười rồi nói tiếp.
- Tử Linh không ép Đường Thẩm. Khi người ta đã quyết định rồi có ép cũng không được.
Hãy để cho sự tự nguyện chan hòa thì tốt hơn.
- Câu nói này của Tử Linh, Đường Thẩm sẽ ghi tạc trong tâm mình. Đường Thẩm sẽ rời khỏi đây cho dù biết sẽ gặp rất nhiều bất trắc hiểm họa đến với mình.
- Vì đó là ý muốn và quyết định của Đường Thẩm. Khi Đường Thẩm đã quyết định rồi thì không ai ngăn cản được.
Nàng bưng chén rượu.
- Uống đi. Hôm nay Tử Linh và Đường Thẩm sẽ uống cho thật say.
- Uống thật say.
Hai người uống cạn vò rượu ba cân. Sắc diện Đông Phương Tử Linh đỏ bừng. Dưới ánh sáng của bốn ngọn chân đèn, nàng như đóa phù dung đang khoe sắc tuyệt đẹp.
Tử Linh đứng lên nhìn Đường Thẩm nói:
- Đường Thẩm... chàng còn nhớ giao ước hôm nào giữa Tử Linh với chàng chứ?
- Giao ước đó sẽ thiệt thòi cho Tử Linh.
- Tử Linh chấp nhận bằng chính trái tim và khối óc của mình.
Nàng nói rồi quay lưng lại chàng.
Hai cánh môi Đường Thẩm mím lại, khi Tử Linh tự lột bỏ tất cả những mảnh lụa mỏng trên người mình. Thể pháp với những đường cong tuyệt mỹ và cân đối lồ lộ phơi ra trước ánh sáng của bốn ngọn chân đèn. Trái tim Đường Thẩm gần như đạp loạn xạ trước vẻ đẹp tuyệt tác đó. Không chỉ trái tim mà hơi thở chàng cũng muốn ngưng đọng trước thể pháp của nàng.
Mặc dù Tử Linh vẫn quay lưng về phía chàng nhưng chỉ với vóc dáng ngà ngọc nhìn từ phía sau cũng đủ chứng minh cho Đường Thẩm biết nàng là hiện thân của cái đẹp hoàn mỹ nhất trên cõi đời này. Sự hoàn mỹ của cái đẹp mà ông tạo đã dày công vun đắp ban phát cho nàng.
Chỉ có vẻ đẹp hoàn mỹ như thế này mà Tử Linh khiến cả bảy vị chưởng môn đại phái vùi thân ngoài Tử Vong Đảo. Chỉ có nàng mới buộc hai kẻ xuất gia tìm đường giải thoát là Pháp Hành và Thiếu Phong phải tự hỏi mình: "Tình là gì, yêu là gì"? Tử Linh nhỏ nhẹ nói:
- Sắc đẹp của Tử Linh là tàn kiếm giết người đó.
- Chỉ có sắc đẹp của Tử Linh mới khiến người ta phải hỏi tình là gì?
- Tử Linh không muốn Đường Thẩm chạy trốn sắc đẹp tàn kiếm của Tử Linh.
Nàng nói dứt lời liền quay lại đối mặt với Đường Thẩm. Tất cả một tòa Vu Sơn tuyệt mỹ, không một bút mực nào có thể tả được. Không họa nhân nào có thể vẽ lại được. Thể pháp của nàng là sự huyền ảo mà tạo hóa đã gắn vào.
Trái tim Đường Thẩm gần như loạn nhịp hẳn và hơi thở bỗng chốc trở nên nặng nề vì đã tận mục sở thị tòa Vu Sơn huyền hoặc và liêu trai kia. Cổ họng chàng như có khối than hồng chặn ngang, không cho thở chứ đừng nói là thốt được thành lời. Hai người đối nhãn nhìn nhau. Nàng điểm nụ cười mỉm rồi bất ngờ sà vào lòng Đường Thẩm. Đôi ngọc thủ của Tử Linh quấn lấy cổ chàng.
Hơi thở nàng nóng hẳn lên pha trộn với mùi da thịt ngọt ngào phả vào khứu giác chàng.
Đường Thẩm như thể bị cứng ra trước những gì có trong tay mình.
Tử Linh thỏ thẻ nói:
- Tử Linh đã nghe được trái tim thổn thức của chàng. Đừng trốn chạy thực tại mà hãy tiếp nhận lấy nó bằng tất cả sự chân thành, rồi sau này chàng có bị án Tử Vong Kỳ thì Tử Linh vẫn có chàng trong cuộc đời.
Giọng nói của nàng thật ngọt ngào chẳng khác nào một khúc nhạc tình khích lệ Đường Thẩm. Cùng với lời nói đó, đôi ngọc thủ của Tử Linh từ từ kéo chàng xuống.
Hơi thở ấm nóng cùng mùi hương pha trộn trong đó hướng thẳng vào mặt Đường Thẩm. Làn hơi thở của Tử Linh nhanh chóng thấm sâu vào tận cùng mọi ngóc ngách trong nội thể Đường Thẩm. Chúng kết tạo thành thứ cảm xúc huyền hoặc kỳ diệu. Một cảm xúc mà chàng không bao giờ tìm lại được trong cuộc đời mình.
Đôi môi Đường Thẩm dán lấy hai cánh môi hé mở sẵn của Tử Linh.
Hai người quên bẵng đi thực tại và những chuyện phù phiếm trên đời để dồn tâm tư và sự xúc cảm của mình vào nụ hôn đó.
Đường Thẩm bị rút ngay vào vòng xoáy tình mà Tử Linh đã tạo ra để rồi cùng với nó ngụp lặn trong vùng hoan lạc. Tiếng thì thầm ái ân không còn thốt thành lời nữa, có chăng chỉ là những lời nói biểu cảm tâm tư của nàng.
Tử Linh vừa ôm chặt lấy Đường Thẩm vừa nói:
- Tử Linh yêu chàng. Yêu chàng nhiều lắm. Chàng sẽ là của Tử Linh.
Tất cả những tâm niệm tồn tại trong tâm thức nàng và chàng đều bị cảm xúc tình cuốn phăng đi. Chỉ còn một giai điệu duy nhất tồn tại trong hai người đó là khúc tình cháy bỏng, lãng mạn và liêu trai. Tất cả đều đổ ào ào ra khi sóng tình nhận chìm lấy hai người.
Rời Phù Vân cung mà Đường Thẩm vẫn còn đượm những cảm xúc xuân tình mà Tử Linh đã ban cho chàng. Những dấu ấn tình còn lắng đọng trong từng ngóc ngách cơ thể lẫn tâm thức của chàng.
Buông tiếng thở dài, Đường Thẩm nghĩ thầm: "Ta đúng hay sai?" Chàng cắn răng trên vào môi dưới. Làm sao chàng có thể quên những khúc tình đã trải qua giữa chàng với Tử Linh. Một khúc tình quá ư ngọt ngào không một nam nhân nào có thể quên được khi đã tiếp nhận nó.
Đường Thẩm có là một gia sư đạo mạo cũng là con người bằng xương bằng thịt. Mà con người bằng xương bằng thịt thì ai lại không có cảm xúc của riêng mình. Huống chi những cảm xúc mà Tử Linh để lại trong chàng quá lớn, quá sâu đậm. Nàng để lại những dấu ấn tình trong chàng mà không đòi hỏi bất cứ thứ gì của Đường Thẩm.
Đường Thẩm nhủ thầm: "Tử Linh cần gì ở mình mà phải làm vậy. Giờ đây Đường Thẩm chỉ là một kẻ vô dụng hoàn toàn. Một kẻ vô tích sự như mình, thế mà Tử Linh lại dâng tất cả cho mình." Càng suy nghĩ, chàng cảm nhận mình đã có được tình yêu, và tình yêu đó khiến chàng hụt hẫng khi nghĩ Thất đại chưởng môn và Thiên Thiên.
Đường Thẩm dừng bước trước ngôi mộc xá. Chàng nghĩ thầm: "Phải chăng nàng cũng muốn mình giống như những người đó. Những con người tự đánh mất bản thân mình vì chữ tình".
Đường Thẩm lắc đầu xua đi ý niệm đó. "Không... Tử Linh không muốn ta giống như họ.
Họ còn là những đại cao thủ trong võ lâm, còn Đường Thẩm đã là kẻ vô dụng. Tử Linh còn muốn đi theo với ta rời bỏ giang hồ. Đây có thật là tình yêu của mình không?" Đường Thẩm lắc đầu.
Chàng buột miệng nói:
- Đường Thẩm biết Đông Phương Tử Linh, nhưng chỉ biết thôi chứ không hiểu nàng.
Ngay cả lúc này đây ta cũng không biết, không hiểu nàng có thật sự có tình yêu hay không? Phải chăng ở Đông Phương Tử Linh là một câu hỏi bí hiểm mà chẳng có lời giải đáp về nàng.
Đường Thẩm tiếp tục rảo bước, cuối cùng thì dừng lại trước ngôi mộc xá.
Chàng gõ cửa mộc xá.
Cửa mộc xá hé mở. Khuôn mặt của Hành Tẩu Định Tịnh nhô ra. Lão tròn mắt nhìn chàng.
- Y... Cuối cùng thì Đường lão đệ cũng đã về rồi.
Đường Thẩm gượng cười nói:
- Mọi người hẳn đã lo lắng cho Đường Thẩm.
- Ngoài lão đệ ra thì còn ai lo nữa.
Lão vừa nói vừa mở rộng cửa. Đường Thẩm bước vào. Chàng nhìn Uyển Thanh và Y Phụng gượng điểm nụ cười.
Uyển Thanh và Y Phụng cũng gượng cười. Y Phụng nghẹn ngào nói:
- Đường huynh... muội lo cho huynh.
Nàng nói được bấy nhiêu thì lệ trào ra khóe mắt.
Uyển Thanh nói:
- Uyển Thanh những tưởng đâu không còn gặp được Đường Thẩm huynh nữa chứ.
- Huynh sao bỏ được mọi người.
Chàng gượng cười.
Hành Tẩu Định Tịnh vuốt cằm nói:
- Lão huynh biết Đường Thẩm lão đệ không bao giờ bỏ mọi người. Ai không biết tính tình của Đường Thẩm chứ lão huynh thì biết mà.
Quốc Túy nhướng mày nhìn chàng.
- Bổn thiếu gia tưởng ngươi chết rồi chứ.
- Nếu Đường Thẩm không may mắn thì chưa chắc đã quay về với mọi người đâu.
Chàng bước đến trước mặt Quốc Túy.
- Đường Thẩm có tin vui cho Hoàng thiếu gia huynh.
Đôi mắt Quốc Túy sáng hẳn lên.
- Phải chăng Đường Thẩm đã tìm được thuốc giải biến ta trở lại bình thường chứ không phải là con gà trống thiến bất đắc dĩ nữa.
Y chộp lấy hai bờ vai chàng.
- Đường Thẩm, nếu đúng như vậy ngươi là huynh đệ tốt với ta. Là bằng hữa tri âm tri kỷ của Hoàng thiếu gia. Ta sẽ tế trời bái đại đồng sinh tử với ngươi.
Hành Tẩu Định Tịnh nheo mày.
Lão hừ nhạt rồi nói:
- Ngươi tưởng là Hoàng thiếu gia rồi ai cũng muốn làm bằng hữu tri kỷ đồng sinh đồng tử với ngươi sao? Hừ... chỉ có những người như bổ đầu Dương Triều Mục mới theo chân ngươi và vịn vai áo thôi.
Quốc Túy nhăn mặt.
- Lão đừng có nói vậy. Lúc nào ta cũng nghĩ đến Đường Thẩm.
Y nói rồi chìa tay về phía chàng.
- Thuốc giải của ta đâu... Ngươi trao ngay cho ta đi. Thời gian vừa qua Hoàng Quốc Túy đã bị đày đọa trong chín tầng địa ngục. Bấy nhiêu đó đủ rồi.
Đường Thẩm mỉm cười.
- Thuốc giải thì không có, nhưng Đường Thẩm có thể chế thuốc giải cho huynh.
Bộ mặt núc na núc ních của Quốc Túy chảy xệ xuống trông thật nực cười.
Y như con mèo tiu nghỉu nhìn chàng.
- Nói vậy cũng chưa có thuốc giải cho Hoàng thiếu gia sao? Và ta lại chấp nhận chịu đựng.
Đường Thẩm lắc đầu.
- Huynh không phải chịu đựng cực hình làm con gà trống thiến bất đắc dĩ lâu đâu.
- Vậy ngươi điều chế thuốc giải cho ta ngay bây giờ à?
- Chỉ cần Hoàng thiếu gia nghe lời thì Đường Thẩm sẽ có thuốc giải cho huynh ngay.
Quốc Túy gật đầu:
- Ta nghe... ta sẽ nghe Đường Thẩm như một đứa bé lên ba nghe lời ông tổ của mình.
Đường Thẩm lắc đầu.
- Đệ không dám bắt buộc Hoàng huynh xem mình như ông tổ đâu. Chỉ cần mỗi ngày huynh uống ba chén nước, ngồi trước tấm gương đồng và tự nhủ với bản thân mình. Phải làm điều gì đó tốt, thì tự khắc sau ba con trăng tự khắc sẽ công hiệu ngay.
Quốc Túy nheo mày.
- Chỉ như vậy thôi ư? Thuốc giải kỳ lạ vậy?
- Chỉ cần tịnh tâm là thuốc giải tốt nhất trị độc Đoạn Trường Đơn trong nội thể huynh.
Đường Thẩm đã gặp Tử nhân kim diện rồi. Và chính Tử nhân kim diện chỉ cho Đường Thẩm thuốc giải này. Hay nhất là Hoàng thiếu gia đến một ngôi cổ tự nào đó chay tâm tịnh thân tốt hơn.
Quốc Túy vuốt cằm, gật đầu.
- Ngươi nói có lý. Bổn thiếu gia sẽ quay lại Giang Tô tìm chỗ tịnh. Khi nào trở lại bình thường ta cũng lại là Hoàng thiếu gia có khác gì đâu? Y nhìn Đường Thẩm.
- Quốc Túy ta nói đúng chứ? Đường Thẩm mỉm cười, gật đầu.
- Huynh nói rất đúng.
- Vậy Hoàng thiếu gia cáo từ đây.
Y dợm bước nhưng rồi sực nghĩ ra điều gì đó mà dừng bước lại.
- Mà không được.
- Huynh muốn gì nữa.
- Bổn thiếu gia và mọi người đã có thời gian bên nhau rồi. Ta biết lúc này mọi người đang gặp nhiều bất trắc bởi bọn Tử Vong Sứ gì đó. Nếu ta bỏ đi thì chắc chắn sẽ bị mọi người coi là kẻ tham sống sợ chết, bất đạo bất tình. Thế thì không hay lắm.
Y nghiêm mặt.
- Hay là ta ở lại cùng mọi người. Nếu có đi thì tất cả cùng về Giang Tô. Tại Giang Tô thế lực của lão nhân gia, ta nghĩ bọn Tử Vong Sứ kia chẳng dám làm gì đâu.
Hành Tẩu Định Tịnh tròn mắt nhìn sững Hoàng Quốc Túy. Thấy lão nhìn mình với ánh mắt đó, Hoàng Quốc Túy liền hỏi:
- Bổn thiếu gia nói không đúng sao? Lão nhìn ra dữ vậy.
Hành Tẩu Định Tịnh nhăn mặt, vò đầu rồi vuốt cằm.
- Lão hũ cứ nghĩ mình nghe nhầm đó.
- Ta nói rõ như vậy mà lão nghe không được à?
- Lão hũ nghe nhầm bởi không tin vào thính nhĩ của mình thì đúng hơn. Chẳng lẽ đã có sự thay đổi trong Hoàng Quốc Túy thiếu gia.
- Lão nói ta thay đổi mà là thay đổi cái gì?
- Có nói ra người cũng không hiểu ngươi thay đổi gì nhưng chắc chắn ngươi đã có sự thay đổi.
Đường Thẩm gượng cười rồi nói:
- Hai người đừng đôi co nữa. Đường Thẩm đã có ý này.
- Đệ có ý gì? Chàng nghiêm giọng nói:
- Chắc phải cần đến Hoàng thiếu gia rồi. Lúc này Đường Thẩm đang bị án Kỳ Tử Vong, không biết lúc nào Tử Vong Sứ sẽ đến thực hiện án Kỳ Tử Vong đó, lại thêm mất cả nội lực.
Đường Thẩm sẽ tìm cách khôi phục lại công lực, nhưng tất cả mọi người nhất thời hãy tránh xa Đường Thẩm để tránh kiếp họa. Mọi người sẽ cùng Hoàng Quốc Túy thiếu gia quay về Giang Tô. Nếu như Đường Thẩm có cơ hội sẽ tìm đến Giang Tô gặp mọi người.
Uyển Thanh và Y Phụng nhìn nhau.
Y Phụng buông tiếng thở dài nói:
- Đường Thẩm đại ca... Muội có ý này.
- Muội có ý gì?
- Y Phụng, Uyển Thanh và Hành Tẩu Định Tịnh sẽ cùng đi với Quốc Túy thiếu gia về Giang Tô. Còn đại ca sẽ...
Nàng chưa kịp nói hết câu thì có những tiếng động kỳ lạ bên ngoài mộc xá.
Hành Tẩu Định Tịnh mở cửa mộc xá. Lão đứng trơ như bị trời trồng. Bởi ngoài cửa mộc xá là trên mười gã Tử Vong Sứ vận huyết y đỏ rực, mặt đeo kim diện.
Hành Tẩu Định Tịnh buột miệng nói:
- Thế này là thế nào? Mười gã Tử Vong Sứ xếp thành hình cánh cung vây lấy ngôi mộc xá.
Còn một người vận thụng y đen kịt như con quạ đen, mặt cũng đen đứng giữa hai hàng Tử Vong Sứ.
Đường Thẩm buông tiếng thở dài.
- Không hay rồi.
Hành Tẩu Định Tịnh vội thối lại hai bộ.
Đường Thẩm bước ra cửa. Chàng nhìn về phía gã vận hắc y áo choàng đeo kim diện.
Đôi mắt lạnh lùng của gã đập vào mắt chàng. Đường Thẩm nhận ra ngay ánh mắt lạnh lùng, vô cảm của Mạnh Kiếm Tùng.
Chàng ôm quyền:
- Mạnh Kiếm Tùng huynh.
Mạnh Kiếm Tùng chấp một tay sau lưng nhìn Đường Thẩm.
- Ngươi biết vì sao Mạnh mỗ đến đây rồi chứ?
- Thực hiện án Kỳ Tử Vong với Đường Thẩm.
- Không sai. Không chỉ ngươi nhận án tử Kỳ Tử Vong mà tất cả những kẻ cùng hội cùng thuyền với Đường Thẩm cũng đều phải nhận án Kỳ Tử Vong.
Lời dứt thì Kiếm Tùng vung tay một cái. Ngọn Tử Vong Kỳ với sắc vàng kim ghim ngay xuống trước cửa gian mộc xá. Nhìn ngọn tiểu kỳ ửng sắc vàng mà Đường Thẩm gáy lạnh nHồi nhói.
Chàng miễn cưỡng nói:
- Mạch huynh có cần phải thực hiện án Kỳ Tử Vong với mọi người không? Án Kỳ Tử Vong chỉ dành cho Đường Thẩm thôi mà.
- Án Kỳ Tử Vong dành cho Đường Thẩm và những bằng hữu của Đường Thẩm.
- Ngươi tự kết thúc mình bằng một cái chết, hay muốn bổn sứ thực hiện án kỳ.
- Đường Thẩm không có sự lựa chọn nào khác sao?
- Ngươi có thể chọn cho mình một cái chết đến với mình.
- Đường Thẩm chỉ thành khẩn xin huynh rút lại án kỳ với những bằng hữu của tại hạ.
- Điều khẩn khoản cầu xin của ngươi sẽ được trình tấu lên chủ nhân.
Hành Tẩu Định Tịnh nhìn Đường Thẩm. Lão miễn cưỡng nói:
- Đường lão đệ... Nếu phải chết thì tất cả cùng chết.
Quốc Túy mở to mắt hết cỡ.
- Không... Bổn thiếu gia hổng muốn chết đâu. Nếu ta chết thì đâu còn ai nối nghiệp Hoàng gia chứ. Cơ nghiệp to tát của Hoàng gia đâu còn người nếu như Quốc Túy chết chứ.
Y khoát tay:
- Quốc Túy không muốn đâu... Ai chết thì chết, riêng ta sống là được rồi.
Hành Tẩu nheo mày.
- Ngươi...
Đường Thẩm khoát tay.
Chàng nhìn lại Mạnh Kiếm Tùng.
- Kiếm Tùng huynh... Những người đang ở đây chẳng có ai là bằng hữu của Đường Thẩm cả. Án Kỳ Tử Vong không dành cho họ chứ.
- Đừng nói nhiều. Mạnh mỗ thực thi án kỳ hay ngươi tự thi hành án kỳ.
Đường Thẩm nghe giọng nói băng giá lạnh lùng của Mạnh Kiếm Tùng tự biết mình chẳng còn dùng lời nói nào khả dĩ để y thay đổi được ý định trong đầu y.
Đường Thẩm nhạt nhẽo nói:
- Đường Thẩm tự nhận thực thi án kỳ.
- Tốt.
Nói rồi Mạnh Kiếm Tùng rút ngọn trủy thủ giắt dưới ống giày. Y quẳng ngọn trủy thủ về phía Đường Thẩm. Ngọn trủy thủ ghim ngay trước mũi giày chàng.
Hành Tẩu Định Tịnh thở hắt ra một tiếng rồi nói:
- Lão huynh liều chết...
Lão toan động thủ nhưng Đường Thẩm đã kịp giữ lại.
- Đừng...
- Lão huynh không thể.
Đường Thẩm trừng mắt nhìn Hành Tẩu Định Tịnh.
- Lão huynh im đi.
Giọng nói khe khắt và lạnh lùng của chàng khiến Hành Tẩu Định Tịnh đờ mặt ra.
Y Phụng bước đến bên chàng.
- Đại ca...
Đường Thẩm nhìn Y Phụng.
- Không một ai được vọng động.
Chàng buông tiếng thở dài rồi nói:
- Huynh biết sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ đến. Một mình Đường Thẩm đổi án Kỳ Tử Vong được rồi. Ta không muốn bất cứ người nào phải chết oan uổng. Đừng để án Kỳ Tử Vong đặt lưỡi hái tử thần lên đầu mọi người.
Chàng cúi xuống nhặt lấy ngọn trủy thủ.
Uyển Thanh và Y Phụng lộ vẻ khẩn trương. Uyển Thanh nói:
- Huynh không thể...
Đường Thẩm chau mày nhìn nàng.
- Tiểu thư hãy quay về với thân phận của mình.
Ánh mắt lạnh lùng và khe khắt của chàng khiến Uyển Thanh không thể nào nói hết lời được.
Đường Thẩm nhìn Mạnh Kiếm Tùng.
Chàng rít một luống chân khí căng phồng lồng ngực rồi đanh giọng nói:
- Công của Đường Thẩm đủ lớn để đổi lấy những mạng người đang có mặt ở đây chứ?
- Mạnh mỗ sẽ trình tấu với chủ nhân.
- Hy vọng Mạnh huynh sẽ giữ lời. Đường Thẩm tin vào Mạnh huynh.
Đường Thẩm nhìn lại mọi người rồi mỉm cười nói:
- Không ai thoát được án Kỳ Tử Vong nếu như nó chưa bị tiêu hủy.
Chàng nói rồi trở ngược ngọn trủy thủ.
Hành Tẩu Định Tịnh há hốc miệng.
Uyển Thanh và Y Phụng bật thét lớn:
- Không... không thể như vậy được.
-oOo-
Cái chết sẽ đến với Đường Thẩm, đó là điều chắc chắn. Còn ai trên thế gian này có thể thay đổi được tình huống này. Chẳng còn ai khác, tất cả như một định mệnh dành cho chàng. Một định mệnh mà Đường Thẩm chẳng bao giờ nghĩ tới, đúng hơn chẳng bao giờ ngờ tới, nhưng đã là định mệnh thì nó phải đến với chàng, bởi chẳng có người nào thay đổi được định mệnh ngoại trừ chính người trong cuộc thay đổi nó.
Vậy ai là người thay đổi định số này. Phải chăng chỉ có chủ nhân Tử Vong Kỳ mới thay đổi được. Điều đó hiển nhiên rồi, chỉ có người tạo ra án Tử Vong Kỳ mới thay đổi được số phận chết chóc của Đường Thẩm. Nhưng chẳng lẽ người ban án Kỳ Tử Vong cho chàng lại thay đổi được định số chết chóc của chàng sao? Điều đó chẳng thể nào xảy ra được. Chờ đợi sự thay đổi nơi chủ nhân Tử Vong Kỳ thì chẳng khác nào chấp nhận định số đã gắn cho Đường Thẩm.
Chẳng có một sự thay đổi nào cả, ngoại trừ...
Lưỡi hái thần chết đã đặt vào số phận của Đường Thẩm thì một kỳ biến xảy ra mà ngay cả người trong cuộc cũng hoàn toàn bất ngờ. Một vầng trăng lưỡi liềm được kết tạo bằng tụ khí cắt một đường vòng cung lướt qua những gã Tử Vong Sứ, cùng với vầng trăng đó là đạo chỉ khí điểm vào ngọn trủy thủ trên tay chàng, đánh bắt nó rơi xuống đất.
Sự kiện kia xảy ra cùng lúc với sự xuất hiện của xám y nhân. Đã tụ khí vầng trăng lưỡi liềm cắt một đường vòng cung, và những gã Tử Vong Sứ đeo kim diện đều đổ gục xuống, chỉ còn lại mỗi một mình Mạch Kiếm Tùng.
Trong bộ lốt xám y nhân, Đông Phương Tử Linh tiếp tục đẩy về phía Mạch Kiếm Tùng hai chiếc hỏa pháo.
"Ầm... ầm..." Hai chiếc hỏa pháo phát nổ tạo ra một bức tường đen kịt che chắn giữa nàng với Mạch Kiếm Tùng.
Nhìn lại Đường Thẩm và mọi người, Đông Phương Tử Linh gắt giọng nói:
- Chạy đến ghềnh Thạch Lầu.
Đường Thẩm bối rối và lưỡng lự.
- Tử Linh.
Đông Phương Tử Linh khoát tay:
- Đừng nói nhiều, chúng ta không có thời gian đâu.
- Đừng nói nữa, lúc này không phải lúc đàm đạo với nhau. Hãy đến ghềnh Thạch Lầu.
Bạch Cúc đang chờ ở đó. Không có thời gian nhiều cho Đường Thẩm và mọi người đâu.
- Còn nàng?
- Tử Linh sẽ đến sau. Không cần phải quan tâm đến Tử Linh.
Hành Tẩu Định Tịnh vồn vã nói:
- Phù Vân cung chủ nói đúng. Chúng ta nên đi thôi.
Lão vừa nói vừa thộp lấy hổ khẩu Đường Thẩm và Uyển Thanh cùng với Y Phụng và Quốc Túy bỏ chạy.
Đường Thẩm miễn cưỡng nói:
- Đường Thẩm chờ Tử Linh.
Mọi người chạy đến ghềnh Tử Linh. Quả nhiên đúng như Tử Linh nói, tại ghềnh Thạch Lầu đã có sẵn một chiếc lâu thuyền chờ họ. Bạch Cúc đón Đường Thẩm và mọi người ngay tại ghềnh Thạch Lầu.
Đường Thẩm nhìn nàng.
- Bạch Cúc cô nương.
Y Phụng nhận ra Bạch Cúc.
- Không ngờ lại gặp tỷ tỷ... tỷ tỷ lại là ân nhân cứu mạng mọi người.
Bạch Cúc mỉm cười.
- Mọi người mau chóng lên thuyền đi.
Chờ cho tất cả lên thuyền. Bạch Cúc mới hạ lệnh cho những cung nữ giương buồm ra khơi.
Đường Thẩm chau mày, bối rối hỏi nàng:
- Bạch Cúc cô nương... còn Đông Phương Tử Linh? Bạch Cúc từ tốn đáp lời chàng:
- Cung chủ có lệnh cho Bạch Cúc, khi mọi người đến đây thì cứ giương buồm ra khơi, rồi người sẽ tự tìm đến sau.
- Tại hạ lo cho Tử Linh cung chủ.
- Cung chủ biết cách đối phó không sao đâu.
Đường Thẩm buông tiếng thở dài, dõi mắt nhìn về phía ngôi mộc xá. Chàng lắc đầu: "Đông Phương Tử Linh có phải là đối thủ của Mạch Kiếm Tùng không? Lúc này y đã luyện được Kiếm Khí Càn Khôn rồi." Ý niệm đó chàng buông tiếng thở dài nữa. Nghe tiếng thở dài của Đường Thẩm, Bạch Cúc hỏi:
- Đường Thẩm công tử lo lắng cho Cung chủ.
- Sao tại hạ không lo cho được khi một mình Cung chủ ở lại đối phó với Mạch Kiếm Tùng và bọn Tử Vong Sứ.
Bạch Cúc nhìn chàng mỉm cười.
- Võ công của Cung chủ cao siêu, không ai có thể làm hại được Cung chủ đâu.
Hành Tẩu bước đến bên Bạch Cúc.
- Cô nương... chúng ta sẽ đi đâu?
- Theo lệnh của Cung chủ cứ xuôi theo dòng Trường Giang. Cung chủ sẽ tự tìm đến với chúng ta. Khi Cung chủ đến sẽ biết chúng ta đi đâu.
- Hành Tẩu Định Tịnh nhìn qua Đường Thẩm.
Lão nhận ra vẻ mặt trang trọng của chàng.
Lão vuốt cằm rồi nói:
- Lão đệ đừng quá lo lắng, lão huynh nhận thấy võ công của Cung chủ không tầm thường chút nào. Khó có ai ngăn cản được Cung chủ Phù Vân Cung.
- Nhưng Đường Thẩm cảm thấy bất an trong lòng.
Bạch Cúc nói:
- Công tử... Trong khoang Cung chủ đã bày sẵn đại yến để thiết đãi mọi người.
Chàng nhìn sang Bạch Cúc gượng cười nói:
- Khi nào Cung chủ quay về tại hạ sẽ dùng đại yến cùng người. Lúc này tại hạ đâu còn tâm để thưởng lãm hảo tửu.
Hành Tẩu Định Tịnh nhìn chàng.
- Nhất định Cung chủ sẽ quay về mà.
Hoàng Quốc Túy bước đến bên mọi người. Y ôm quyền thủ lễ với Bạch Cúc rồi nói:
- Tại hạ là Hoàng Quốc Túy, thiếu gia của Hoàng Nghiêm tuần phủ. Tại hạ vô cùng cảm kích cô nương đã cho đại cao thủ đến cứu tại hạ.
Bạch Cúc nhìn Quốc Túy.
Y vuốt gò má núc ních nhìn nàng, giả lả cười rồi nói:
- Cô nương cứ dong thuyền thẳng đến Giang Nam. Về đến Giang Nam là về đến lãnh địa của bổn thiếu gia, chẳng một ai dám quấy nhiễu nữa đâu.
- Bạch Cúc không thể nghe theo lệnh của công tử.
- Hậy... bổn thiếu gia đâu có ra lệnh cho cô nương. Mà chỉ muốn đưa mọi người về lãnh địa của mình để giúp đỡ thôi.
Đường Thẩm nói:
- Huynh có ý như thế rất tốt, nhưng huynh không hiểu lắm về Tử vong.
Đường Thẩm nói rồi bước ra trước mũi lâu thuyền. Trong bụng chàng ví như có lửa đốt với nỗi bất an trùng trùng điệp điệp khỏa lấp tất cả tâm tư.
Uyển Thanh bước đến bên chàng. Nàng nhỏ nhẹ nói:
- Huynh đang lo lắng cho Phù Vân cung chủ.
Đường Thẩm buông tiếng thở dài nhìn sang nàng.
- Uyển Thanh... Đường Thẩm có phải là kẻ vô dụng không?
- Sao huynh lại nói vậy?
- Bởi vì ta có cảm giác tất cả đều vượt ra ngoài tầm tay mình. Ta chẳng làm được gì cả.
- Huynh lo lắng cho Phù Vân cung chủ mà nghĩ vậy.
- Không, đó là sự thật. Ta là kẻ vô dụng, chẳng làm được gì cả. Thậm chí ai ở bên cạnh ta cũng đều gặp tai họa diệt thân.
Uyển Thanh lắc đầu.
- Uyển Thanh không nghĩ như vậy.
- Lúc này đây ta còn làm được gì ngoài mỗi chuyện cứu lấy bản thân mình mà bỏ chạy.
Ta biết làm gì hơn nữa chứ?
- Hoàn cảnh buộc huynh mà.
- Hoàn cảnh! Chàng gượng cười.
- Hoàn cảnh. Ta ghét hai tiếng đó. Với ta không có hoàn cảnh gì cả mà ta là kẻ vô dụng mà thôi. Chỉ có kẻ vô dụng và ham sống sợ chết mới có hành động như vậy, mới vì bản thân mình mà bỏ rơi một tri nhân.
Chàng lắc đầu.
- Như vậy Đường Thẩm có đáng làm người không?
- Huynh đừng tự giày vò mình mà.
Đường Thẩm nhìn vào mắt nàng.
- Uyển Thanh hãy để cho ta yên. Ta muốn đứng đây một mình, chiêm nghiệm lại bản thân mình.
- Huynh đừng quá ưu tư về những gì đã xảy ra mà.
Đường Thẩm đanh mặt lại.
- Nàng để ta đứng đây một mình. Tránh xa Đường Thẩm ra.
Uyển Thanh cắn răng trên vào môi dưới. Nàng nhìn Đường Thẩm.
- Uyển Thanh lo cho huynh.
- Ta biết... Mọi người lo cho ta nhưng ta chẳng lo gì được cho mọi người. Ngoại trừ những phiền toái ta mang đến cho mọi người.
- Huynh...
Đường Thẩm nhìn vào mắt nàng.
- Hãy vào trong khoang thuyền đi.
Uyển Thanh từ từ thối bộ, rồi mới quay bước đi. Đường Thẩm dõi mắt về phía trước.
Chàng chiêm nghiệm lại những điều đã xảy ra mà tự giày vò mình.
Trở lại với Đông Phương Tử Linh.
Khi mọi người rời khỏi mộc xá rồi cũng là lúc màn khí độc đen kịt tản mác. Mạch Kiếm Tùng trừng mắt nhìn nàng.
Kiếm Tùng nói:
- Kiếm Tùng thực thi án Tử Kỳ Vong với Đường Thẩm, vậy sao tôn giá lại ngăn cản?
- Ta không chấp nhận điều đó.
- Môn chủ Thiên môn đã trao án Kỳ Tử Vong cho tại hạ với chỉ lệnh bất cứ ai ngăn cản đều phải trả giá bằng cái mạng của mình. Tôn giá là người của Thiên môn sao ngăn cản tại hạ?
- Bởi vì ta không chấp nhận án Kỳ Tử Vong dành cho Đường Thẩm.
- Tôn giá biết mình phải trả giá chứ?
- Chẳng lẽ ngươi muốn giết cả ta sao. Đừng quên đã từng có lúc bổn nhân là chủ nhân của ngươi.
- Nhưng hôm nay thì khác rồi. Tôn giá đã ngăn cản án Kỳ Tử Vong tất đã chống lại Thiên môn.
- Nếu ta chống thì sao nào?
- Tôn giá đừng hối hận.
Mạch Kiếm Tùng vừa nói vừa vận Kim Cang Thần Chỉ tạo ngay một màn lưới Kiếm Khí Càn Khôn.
Đông Phương Tử Linh đanh giọng gắt gỏng nói:
- Kiếm Tùng... Ngươi dụng cả Càn Khôn Khí Kiếm ứng phó với ta sao? Ngươi sẽ hối hận đó. Lúc này đây, nếu Môn chủ có mặt ở đây cũng không có hành động như ngươi.
- Mạch Kiếm Tùng thực thi án Kỳ Tử Vong theo lệnh của môn chủ. Không ai cản được Mạch Kiếm Tùng.
- Gã nói rồi đẩy màn võng Kiếm Khí Càn Khôn về phía Đông Phương Tử Linh.
Màn kiếm khí trùng điệp đó vụt lướt về phía Tử Linh thì bất thình lình có màn kiếm khí thứ hai ngăn đỡ lại.
"Ầm..." Màn Kiếm Khí Càn Khôn vừa xuất hiện mãnh liệt hơn, phá vỡ ngay màn Kiếm Khí Càn Khôn của Mạch Kiếm Tùng ngay sau tiếng phát nổ. Thấy Đông Phương Bách, Mạch Kiếm Tùng liền ôm quyền:
- Tham bái chủ nhân.
Đông Phương Tử Linh lắc đầu, lớn giọng nói:
- Huynh không được làm vậy.
Nàng vừa nói dứt lời thì Đông Phương Bách vung hữu thủ. Một ngọn ánh Kỳ Tử Vong xuất ra lướt đến ghim xuống trước mũi giày của cung chủ Phù Vân Cung chủ Đông Phương Tử Linh.
Đông Phương Bách nhìn Tử Linh.
Trong khi Mạch Kiếm Tùng thối bộ rồi băng mình đi.
Còn lại Đông Phương Tử Linh và Đông Phương Bách. Nàng nhìn Đông Phương Bách gượng nói:
- Ngay cả Tử Linh, huynh cũng phát án Kỳ Tử Vong.
- Bất cứ ai kháng lại Tử Vong Kỳ phải trả giá cả, cho dù người đó là Đông Phương Tử Linh.
Hừ nhạt một tiếng, Đông Phương Bách đanh giọng nói:
- Từ bấy lâu nay, khi Tử Vong Kỳ có mặt trên võ lâm giang hồ, chưa có một biệt lệ nào dành cho ai cả. Nay án Tử Vong Kỳ lần đầu tiên bị người làm cho mất đi sự uy nghiêm của Tử Vong Kỳ. Ngươi đáng được nhận án Kỳ Tử Vong.
Tử Linh lắc đầu.
- Ngay cả muội cũng không thoát ra chiếc bóng Tử Vong Kỳ của huynh sao?
- Nếu ta không nghiêm thì sao còn là chủ nhân Tử Vong Kỳ. Nếu ta không nghiêm thì làm sao mưu cầu đại sự.
- Hóa ra cuối cùng muội cũng chẳng là gì cả so với ngọn tiêu kỳ chết chóc huynh đã đặt ra.
- Ta đã từng nói với muội, đừng chống lại Tử Vong Kỳ chỉ vì một chút tâm tình nhi nữ.
Đường Thẩm đã khiến muội thay đổi, rứt muội ra khỏi tay ta thì gã càng đáng nhận Án Tử Kỳ. Thật ra trong tâm ta sợ có lúc phải đối mặt với nó.
- Vì một ngọn tiểu kỳ chết chóc mà huynh bất kể cả tình huynh muội mình. Huynh không còn nhớ đến thời gian huynh và muội là những kẻ bị võ lâm truy đuổi. Thời gian muội và huynh phải nếm mật, bao nhiêu năm phải chịu đau khổ ư?
- Lúc nào ta cũng nghĩ đến thời gian đó. Chỉ vì nhớ mà ta không muốn Tử Vong Kỳ của ta mất đi sự uy nghiêm của nó với võ lâm. Tất cả đều phải quỳ mọp dưới ngọn tiểu kỳ Tử Vong của ta.
Đông Phương Bách chắp tay sau lưng bước đến hai bộ, rồi nói:
- Bào muội... Ta cho muội một cơ hội để ta thu hồi án Kỳ Tử Vong với muội.
Tử Linh cướp lời Đông Phương Bách:
- Giết Đường Thẩm.
- Không sai.
Tử Linh lắc đầu.
- Điều đó muội không làm được.
- Không làm được thì muội sẽ phải nhận án Kỳ Tử Vong.
- Đông Phương Tử Linh chấp nhận. Nhưng tại sao huynh cứ phải truy sát Đường Thẩm, mặc dù giờ đây Đường Thẩm mất hết công lực rồi.
- Hắn là cái gai trong mắt ta cần phải nhổ. Nhổ sớm chừng nào ngày đó ta mới có thể yên tâm mưu cầu đại nghiệp.
- Đường Thẩm đã mất hết võ công rồi, huynh biết chứ?
- Mất hết võ công nhưng hắn vẫn còn sống. Đừng nói nhiều nữa. Muội nhận án Tử Vong Kỳ hay lấy mạng Đường Thẩm.
- Tử Vong Kỳ của huynh, giờ đây muội mới nhận ra đó là ngọn cờ bất nghĩa bất nhân.
Đông Phương Bách chống lại nói:
- Muội chống lại ta ư?
- Muội chống lại huynh.
- Chỉ vì một gã Đường Thẩm mà muội chống lại Tử Vong Kỳ. Thật là quá đáng. Ta là người thi án kỳ với muội còn hơn để cho người khác thực thi án tử vong với muội.
Vừa nói Đông Phương Bách vừa vận công vỗ thẳng tới nàng một đạo xoáy khí cực mạnh. Đông Phương Tử Linh không còn sự lựa chọn nào khác phải dựng chưởng đón thẳng đỡ thẳng.
"Ầm..." Nàng tợ như cánh diều bị lốc dữ cuốn phăng đi rồi va thẳng vào mộc xá sau lưng mình.
"Rầm..." Vách mộc xá đổ sập xuống.
Tử Linh lồm cồm đứng lên. Hai bên mép miệng xuất hiện hai dòng máu tươi rỉ xuống.
Nàng nhìn Đông Phương Bách.
- Huynh đã không còn nhân tính, muốn giết cả bào muội của mình bởi ngọn tiểu kỳ vô nghĩa kia.
- Đừng nói nhiều, đã kháng lại án kỳ tử vong thì chỉ có cái chết đến với ngươi mà thôi.
Y nói dứt câu, vận công một màn huyết khí xuất hiện bao bọc khắp thân pháp gã.
Cùng với sự xuất hiện của màn huyết khí đó, Đông Phương Bách phát tác một đạo chỉ khí đỏ ối tập kích Đông Phương Tử Linh.
Nàng nghiến răng dựng chưởng chống trả.
"Chát..." Ngọc thủ của nàng bị đạo chỉ đỏ ối xuyên thủng. Tử Linh thối liền ba bộ. Nàng chưa kịp trụ thân thì nhận tiếp một đạo chưởng mãnh liệt đánh vào vùng đan điền.
"Bình." Đông Phương Tử Linh chẳng khác nào viên cuội bị ném vụt lên cao rồi rơi xuống.
Thân ảnh nàng chưa chạm đất thì một người với khinh công tuyệt đỉnh vận hắc y thùng thình lướt vụt qua đỡ lấy.
Người đó vừa đỡ Đông Phương Tử Linh vừa tạo ra một bức màn khí Càn Khôn chụp tới Đông Phương Bách.
Hơi một chút sững sờ nhưng Đông Phương Bách vẫn kịp tạo ra bức màn kiếm khí càn khôn đón thẳng đỡ thẳng vào bức màn kiếm khí càn khôn của hắc y nhân.
Những âm thanh chát chúa không ngừng phát tác, rồi sau đó là một tiếng sấm động dữ dội.
"Ầm..." Cả hai bức màn kiếm khí đều tan biến nhưng Đông Phương Bách vẫn trụ thân một chỗ trong khi hắc y nhân và Đông Phương Tử Linh bị đẩy đi đến hơn một trượng.
Đông Phương Bách xoay tròn song thủ. Màn huyết quang hộ thể của y nhanh chóng biến qua màn tinh quang xanh rờn trông rất kỳ ảo.
Hắc y nhân chớp thấy sự thay đổi của màn huyền công hộ thể của Đông Phương Bách liền tạo ngay ra một màn Kiếm Khí Càn Khôn chụp tới y.
Không né tránh, Đông Phương Bách lia đôi song thủ gác chéo qua nhau. Cùng với động tác đó hai đạo thanh quang phát ra cắt đứt màn kiếm khí như gọng kéo cắt màn lưới nhện.
"Ầm..." Không gian chấn động mãnh liệt.
Thấy màn Kiếm Khí Càn Khôn của mình bị cắt dễ dàng, hắc y nhân liền cắp Đông Phương Tử Linh thi triển khinh công siêu tuyệt thoát đi như một ánh chớp.
Chỉ trong chớp mắt hắc y nhân lẫn Đông Phương Tử Linh đã mất dạng. Còn lại một mình, Đông Phương Bách chắp tay sau lưng. Y nhẩm nói:
- Ngươi đã quay lại rồi à? Cho dù ngươi có quay lại thì đã muộn, không một ai có thể thay đổi được Tử Vong Kỳ. Không một ai cả, chỉ có một người duy nhất thay đổi vận mạng võ lâm chính là ta mà thôi. Chỉ có ta mà thôi.
-oOo-