Án Trì Truy Xứ
Nguyên tác: Trần Thanh Vân
Dịch thuật:Vô Danh
Mạnh thường quân: Thanh Hùng
Nguồn: nhanmonquan.com
Chương 41 Nghĩa Nặng Tình Thâm
Đả tự: Vodanhcongtu
Đường Thẩm cứ đứng lặng như một pho tượng trước mũi lâu thuyền.
Mọi người không muốn phá vỡ sự trầm mặc của chàng, mà để cho chàng sống với những nội thức riêng của bản thân mình.
Xa xa một chiếc thuyền, xé nước tới lâu thuyền. Chẳng mấy chốc chiết thuyền nan đã cặp vào mạn lâu thuyền. Lục Đại Thiên cắp Đông Phương Tử Linh lướt lên mạn thuyền.
Lão vừa đặt chân lên mạn thuyền vừa nói:
- Đường Thẩm đâu? Đường Thẩm bước nhanh đến bên Lục Đại Thiên. Chàng bàng hoàng khi thấy trên tay lão là Đông Phương Tử Linh.
- Tử Linh.
Tử Linh nhìn chàng với ánh mắt thất thần.
Chàng đỡ lấy Đông Phương Tử Linh từ tay Lục Đại Thiên. Mặc dù trao Tử Linh qua tay Đường Thẩm nhưng ánh mắt Sát thần của lão quỷ Lục Đại Thiên lộ rõ sắc ma bất nhẫn.
Chàng bế Tử Linh vào trong khoang thuyền, đặc nàng nằm xuống tấm thảm mà Bạch Cúc đã trải sẵn.
Tử Linh nhìn Bạch Cúc.
Nàng khẽ gật đầu rồi lui ra ngoài khoang thuyền, sau đó đóng cửa khoang thuyền lại.
Trong khoang thuyền còn lại Đường Thẩm và Tử Linh.
Đường Thẩm nhìn Tử Linh.
- Tử Linh... không sao chứ?
- Hãy đỡ lấy Tử Kinh ngồi lên tựa hẳn vào vai mình.
Nàng nghiễng đầu qua bên, nhìn sang Đường Thẩm.
- Đường Thẩm... Tử Linh muốn đi cùng với Đường Thẩm tới vùng đất mà Tử Linh đã chào đời, nhưng bây giờ thì không còn được nữa rồi. Tử Linh quay về quê nhà một mình.
Dòng lệ trào ra khóe mắt nàng.
Đường Thẩm nghẹn ngào.
- Tử Linh sẽ không sao đâu. Đường Thẩm sẽ đi cùng với Tử Linh.
Nàng gượng cười.
- Quá muộn rồi. Tử Linh biết mình sẽ ra đi một mình mà không có ai theo cả.
- Chuyến đi này, Tử Linh không muốn Đường Thẩm đi cùng đâu. Tử Linh đi xa lắm. Xa lắm.
Nàng tựa hẳn đầu vào vài Đường Thẩm. Lệ tiếp tục trào ra khóe mắt nàng.
Chàng không khỏi nghẹn ngào. Xúc động với lời nói của Đông Phương Tử Linh.
Đường Thẩm khẽ lắc đầu.
- Đường Thẩm không muốn Tử Linh đi chuyến đi này đâu. Không muốn nàng đi.
Tử Linh gượng cười rồi nói.
- Không có ai có thể thay đổi được số phận mình.
Đôi thu nhãn của Tử Linh ngây dại đi. Nàng như nhìn vào một điểm hư vô xa thẩm nào đó, rồi nghẹn ngào nói:
- Đường Thẩm biết không? Tử Linh đã có dự định sẽ cùng với Đường Thẩm ra quan ngoại và mai danh ẩn tích nơi quê hương của Tử Linh. Nơi đó thật yên bình.
Nàng hơi ngửa đầu ra sau, nhìn Đường Thẩm.
- Cuộc đời Đông Phương Tử Linh đã trải qua bao nhiêu thăng trầm và sóng gió. Huynh muội của Tử Linh đã từng bị võ lâm truy sát vì Kiếm Khí Càn Khôn. Để mưu cầu cho sự sinh tồn của mình, Tử Linh đã phải dụng đến nhan sắc trời ban cho và cả bí kiếp Càn Khôn để làm chủ được Lục Đại Thiên.
Nàng gượng cười.
- Tử Linh là một mỹ nhân với đầy rẫy những bất trắc phải không?
- Đừng nói với Đường Thẩm những lời đó. Đối với Đường Thẩm, Tử Linh không như vậy.
- Phải nói tất cả cho Đường Thẩm biết mà. Tử Linh muốn nói tất cả cho dù Tử Linh biết khi Đường Thẩm đã thấu đáo những sự thật kia thì trong mắt Đường Thẩm Tử Linh sẽ là một ma nữ đáng kinh tởm nhất.
Đường Thẩm lắc đầu.
- Đường Thẩm không muốn biết đâu.
- Có biết mới hiểu Tử Linh.
Nàng gượng cười rồi nhỏ nhẻ nói:
- Tử Linh đã dụng nhan sắc của mình mê hoặc cả bảy bị chưởng môn đại phái như một con nhện chăn lưới tình bắt mồi. Chả gì muốn biến cách hóa giải Càn Khôn Kiếm Khí của Đông Phương dòng tộc.
Nàng nhìn lên Đường Thẩm.
- Đã có biết bao nhiêu mạng người phải chết bởi nhan sắc của Tử Linh rồi. Đường Thẩm có biết không? Chàng khẽ buông tiếng thở dài.
Nhìn xuống Tử Linh, Đường Thẩm gật đầu nói.
- Tử Vong Đảo cũng có tử trường, tại Thiên Long trang cũng có Tử trường.
- Trong võ lâm ở đâu cũng có tử trường. Tử trường có mặt khắp mọi nơi trong võ lâm trung thổ.
- Người võ lâm đi tìm cái chết không trách được Đông Phương Tử Linh.
Nàng nhìn chàng bằng đôi mắt to và đen láy nhưng không còn nét tinh anh của một đại cao thủ trong Thiên môn.
Tử Linh nhỏ nhẻ nói:
- Đường Thẩm không coi khinh Tử Linh à?
- Nếu không có Tử Linh, Đường Thẩm còn có ngồi đây bên cạnh nàng hay sao? Nụ cười gượng hiện lên cánh môi của nàng.
- Có một điều, Tử Linh đã định giấu Đường Thẩm.
Đường Thẩm nhìn xuống chàng.
- Tử Linh đã giấu rồi thì đùng nói. Những gì người ta không thể nói được thì cũng không cần nên nói ra.
- Lúc này Tử Linh phải nói. Nói tất cả với Đường Thẩm.
Hai dòng lệ trào ra khóe mắt Tử Linh. Những giọt nước mắt của Phù Vân cung chủ Đông Phương Tử Linh tợ như những ngọn thủy thủ vô tình cắt vào trái tim và khói óc của Đường Thẩm. Chàng nhìn xuống khuôn mặt diễm trần với làn nước mắt dàn dụa mà nghẹn ngào nói:
- Tử Linh.
Tử Linh gượng cười nói:
- Ngay cả chuyện Đường Thẩm bị trúng Thiên Hoa Phấn cũng có âm mưu của Tử Linh nữa.
Nàng khẽ buông tiếng thở dài rồi nói:
- Lục Y Phụng vốn đã bảo Tử Linh đầu độc khí mà chỉ có Thiên Hoa Phấn mới hóa giải được. Chuyện Tử Linh làm cũng chỉ vì muốn khống chế Lục Đại Thiên. Lục Đại Thiên lão quỷ là nội tổ của Y Phụng. Lão ấy thương Y Phụng còn hơn cả tính mạng mình.
- Tử Linh có lòng độ lượng mới cứu Y Phụng.
Nàng gượng cười lắc đầu.
- Tử Linh không độ lượng như chàng nghĩ đâu. Sau khi giao thủ với Đường Thẩm, Tử Linh kịp nhân ra rằng. Đường Thẩm là một cao thủ kỳ tài hiếm có. Là một người có thể thay đổi, nói đúng hơn là có thể hủy Tử Vong Kỳ nên mới đặt Đường Thẩm vào sự lựa chọn. Y Phụng hay bản thân mình.
Nàng nhìn vào mắt chàng.
Đường Thẩm gượng cười rồi nói:
- Nói gì thì nói, nếu không có Tử Linh thì Y Phụng đã chết.
- Đúng... Nhưng ý của Tử Linh không phải muốn cứu lấy Y Phụng đâu mà chỉ muốn phế bỏ nội lực của Đường Thẩm như từng phế bỏ nội lực của Lục Đại Thiên.
Nàng đổi giọng nhỏ nhẻ:
- Tử Linh nói thật đó.
- Cho dù vậy, Đường Thẩm và Y Phụng vẫn xem Tử Linh như ân nhân của mình. Nếu không có Tử Linh. Y Phụng phải chết.
Nàng buông tiếng thở dài.
- Đường Thẩm trở thành kẻ bị mất hết nội lực không hận Tử Linh sao?
- Không. Điều bây giờ Đường Thẩm muốn là Tử Linh phải ở lại bên Đường Thẩm.
- Tử Linh biết mình đang trong tình trạng nào mà.
Nàng nói rồi tựa hẳn người vào người chàng như muốn dẫn mình với Đường Thẩm là một người.
Nàng mơ hồ nói:
- Tử Linh không ngờ Đường Thẩm lại không vì bản thân mình mà lại vì Y Phụng.
Lệ trào ra khóe mắt nàng.
Đường Thẩm nắn nhẹ bờ vai Tử Linh
- Nếu Tử Linh rơi vào tình cảnh như Y Phụng. Đường Thẩm còn hành động hơn như vậy nữa.
Nàng nhìn chàng qua màn lệ đọng trên hai con ngươi mình.
- Chàng không vì Tử Linh trong tình huống này mà thốt ra lời nói đó chứ.
Đường Thẩm nhìn xuống nàng.
- Đường Thẩm nói bằng tất cả tâm tư của mình. Nói bằng tất cả trái tim và khối óc của mình.
Hai dòng lệ lại trào ra khóe mắt nàng.
- Tử Linh này là ma nữ, sao chàng không hận?
- Không... không có gì để hận Tử Linh cả. Tất cả những gì đã xảy ra bởi vì người ta buộc Tử Linh phải làm.
Nàng dựa đầu áp má vào ngực Đường Thẩm. Những giọt lệ trào ra khóe mắt nhiễu xuống ngực áo chàng.
Tử Linh nhỏ nhẻ nói:
- Chàng đã hiểu Tử Linh chưa?
- Đường Thẩm hiểu nàng mà.
Nàng ngẩng mặt nhìn lên Đường Thẩm.
- Đường Thẩm đã hiểu ư?
- Đường Thẩm hiểu Tử Linh hơn ai hết. Tử Linh không là một ma nữ mà là một anh thư.
Nàng gượng cười rồi nói:
- Tử Linh không nói điều đó. Tử Linh đã yêu Đường Thẩm. Một tình yêu mà Tử Linh đi tìm, khi bắt gặp được chàng thì nàng đã dâng tất cả tình yêu cho Đường Thẩm bằng cả trái tim và khối óc mình.
Tử Linh nghẹn ngào. Người nàng run nhẹ trong vòng tay của chàng.
- Đã biết bao nhiêu người quỳ xuống trước Tử Linh, và sẵn sàng dâng cả tính mạng lẫn cơ nghiệp mà họ có để cầu mong sở hữu nhan sắc của Tử Linh. Nhưng tất cả đều chẳng có gì, cho đến khi Tử Linh biết và hiểu Đường Thẩm. Đúng rồi... Tử Linh đã yêu chàng. Khi đã yêu Tử Linh mới biết được sức mạnh của tình yêu như thế nào. Trước đây Tử Linh cứ luôn tự hỏi, tại sao những kẻ kia lại giống như những con thiêu thân không nghĩ đến bản thân mình mà cứ tự nguyện lao vào ngọn lửa tình để tự biến mình thành con người ngu muội vì tình chết vì tình.
Nàng cắn răng trên vào môi dưới.
Tử Linh nhìn Đường Thẩm.
- Đến khi Tử Linh bước vào lưới tình, thì mới hiểu ra sức mạng tình yêu mãnh liệt như thế nào? Tử Linh cũng trở thành con thiêu thân lao vào ngọn lửa tình giống như họ. Tử Linh biến mình thành kẻ si tình và cuồng si tình.
Nàng nấc nghẹn.
Đường Thẩm ôm chặt lấy bờ vai nàng.
- Đường Thẩm và Tử Linh sẽ cùng về quê, bỏ lại tất cả sau lưng mình.
Nàng gượng cười gật đầu.
- Tử Linh và Đường Thẩm sẽ cùng nhau sánh bước về quan ngoại. Tử Linh đã từng nằm mộng thấy Đường Thẩm và Tử Linh bên nhau tại vùng đất hoang sơ đó. Tại vùng đất hoang sơ đó chẳng có ai quấy rầy Tử Linh và Đường Thẩm. Chàng và Tử Linh sẽ sống trọn đời với nhau. Sẽ dâng tặng tất cả thời gian còn lại cho tình yêu.
Nàng khẽ buông tiếng thở dài. Cùng với tiếng thở dài đó, thể pháp Tử Linh rung nhẹ trong vòng tay Đường Thẩm. Đường Thẩm cảm nhận rõ mồn một hàn khí đã xuất hiện trên cơ thể Tử Linh.
Tử Linh nói:
- Tử Linh và Đường Thẩm sẽ yêu nhau say đắm nhé.
Chàng gật đầu.
Tử Linh hỏi:
- Đường Thẩm có yêu Tử Linh không?
- Ta yêu nàng. Giờ thì Đường Thẩm đã hiểu Tử Linh. Khi ta hiểu được Tử Linh thì...
Nàng đưa tay bịt miệng chàng.
- Đừng nói những lời... Những lời đó.
Tử Linh đã bắt đầu nghẹn lời. Hơi thở nàng dồn dập hẳn lên. Nàng nhìn Đường Thẩm bằng ánh mắt ngây dại.
- Đường Thẩm đã hiểu tình yêu của Tử Linh, Tử Linh đã mãn nguyện lắm rồi.
Đối với một nữ nhân thì niềm hoan hỉ nhất chính là thấu hiểu của người mình yêu.
Nàng tựa vào ngực chàng. Nàng nhìn vào chốn hư vô.
- Nếu Tử Linh có ra đi. Đường Thẩm đừng để lại một thứ gì của Tử Linh trên cõi đời này. Tử Linh là cung chủ Phù Vân cung, thì tất cả phải giống như Phù Vân.
- Tử Linh không đi đâu cả... mãi mãi Tử Linh sẽ ở bên cạnh Đường Thẩm.
Nàng gật đầu.
- Vâng... Tử Linh sẽ mãi mãi ở bên Đường Thẩm. Mãi mãi ở bên chàng dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Nàng nắm chặt tay Đường Thẩm nhìn lên chàng.
- Đường Thẩm... chàng có tâm huyết tiêu hủy Tử Vong Kỳ. Nếu bây giờ Đường Thẩm đi cùng với Tử Linh về quan ngoại sẽ bỏ ngay ý niệm đó.
- Đường Thẩm đã bị nhan sắc của Tử Linh mê hoặc rồi sao?
- Đúng. Ta đã bị nhan sắc nàng mê hoặc, còn hơn thế nửa Đường Thẩm muốn đáp lại chữ tình sâu nặng của Đông Phương Tử Linh.
Nụ cười héo hắt nở trên hai cánh môi của nàng.
- Bây giờ Tử Linh không muốn Đường Thẩm từ bỏ tâm nguyện tiêu hủy Tử Vong Kỳ đâu. Ngọn kỳ bất nhân, bất nghĩa và bất đạo đó cần phải tiêu hủy đi.
Nàng từ từ buông tiếng thở dài rồi nhỏ nhẻ nói.
- Có một điều Tử Linh cầu xin Đường Thẩm.
- Nàng nói đi.
- Chủ nhân Tử Vong Kỳ là Đông Phương Bách, bào huynh của Tử Linh. Nếu như chàng tha được thì tha. Bằng như không được...
Nàng buông tiếng thở dài.
- Số phận là như vậy.
- Đường Thẩm hứa với Tử Linh.
Nàng bóp mạnh bàn tay Đường Thẩm. Rồi ngẩng lên nhìn chàng.
- Tử Linh cảm thấy lạnh lắm rồi.
- Tử Linh... Đường Thẩm phải làm sao bây giờ?
- Tử Linh muốn chàng ôm Tử Linh thật chặt. Tử Linh muốn có hơi nóng của chàng truyền qua Tử Linh.
Chàng gật đầu, ôm lấy Tử Linh thật chặt trong vòng tay của mình.
Đôi mắt to và ưu uất của Tử Linh từ từ ngầu đục lại.
Nàng nghẹn ngào nói:
- Tử Linh hạnh phúc lắm.
- Tử Linh...
Nàng nấc nghẹn một tiếng rồi nhìn Đường Thẩm.
- Tử Linh và chàng đã từng ở bên nhau. Từng là đôi uyên ương thật đẹp trong lưới tình mênh mông. Chúng ta đã từng có dấu tình với nhau phải không?
- Đường Thẩm sao có thể quên được dấu tình giữa ta với nàng. Dấu tình đó đẹp lắm.
Không có gì trên thế gian này khả dĩ sánh bằng.
Nàng úp mặt vô ngực Đường Thẩm, người run nhè nhẹ. Tử Linh từ từ ngẩng mặt nhìn lên rồi nói:
- Đường Thẩm... Hãy cho Tử Linh tìm lại dấu tình cùng với chàng. Hãy hôn Tử Linh đi.
Đường Thẩm gật đầu.
Đường Thẩm cúi xuống áp môi mình lên hai cánh môi nhợt nhạt của Tử Linh. Đôi tay mềm của nàng bá lấy cổ chàng. Hai mắt nàng từ từ ấm lại. Nụ hôn của chàng và nàng kéo dài chẳng được bao lâu thì vòng tay của Tử Linh thả lỏng dần và cuối cùng rũ xuống. Nàng đã trút hồn ra khỏi thể xác để đem theo dấu tình mà nàng đã vừa có được lại vội vã phải ra đi từ biệt nó. Trái tim Đường Thẩm quặn thắt lại. Chàng ôm ghì lấy thể pháp còn chút hơi nóng và đang lạnh dần ra của Tử Linh.
- Tử Linh... Đông Phương Tử Linh.
Chàng gục đầu xuống ngực Tử Linh.
Có một nỗi đau xét toạc trái tim và khối óc của Đường Thẩm. Đúng hơn có một ngọn trủy thủ tàn nhẫn và vô tình đâm thẳng vào trái tim chàng.
- Đường Thẩm yêu nàng... ta yêu nàng.
Mặc dù đã thốt ra lời nói đó nhưng trái tim chàng vẫn buốt nhói đau đớn không một bút mực nào khả dĩ biểu cảm được sự đau đớn bên trong Đường Thẩm.
- Đường Thẩm đã hiểu Tử Linh. Ta đã hiểu ràng.
Chàng thốt ra lời nói đó với cảm giác quặn nhói nơi trái tim mình.
-oOo-
Lục Đại Thiên nhìn Y Phụng:
- Bóng tình oan nghiệt. Ta đã nói với con tất cả rồi. Sau này Y Phụng cần tránh xa bóng tình.
Y Phụng cúi mặt nhìn xuống.
Lục Đại Thiên nhìn nàng buông tiếng thở dài.
Đại Thiên nhìn về phía khoang thuyền. Cửa khoang thuyền vẫn đóng im ỉm như một ranh giới chia cắt người ở trong với kẻ bên ngoài.
Đại Thiên buông tiếng thở dài. Lão miễn cưỡng nói:
- Đường Thẩm rồi sẽ không sống được lâu hơn đâu. Không một ai có thể thay đổi mạng số của Đường Thẩm.
Lão nhìn lại Y Phụng:
- Con hãy quên y đi.
Y Phụng nhìn Đại Thiên:
- Làm sao con quên được huynh ấy. Trong kiếp này Y Phụng chỉ có mỗi mình huynh ấy thôi. Đường Thẩm huynh đã vì con mà chấp nhận hít Thiên Hoa Phấn để cứu con.
Đại Thiên thở hắt ra:
- Ta không ngờ tiểu tử Đường Thẩm lại có hành động đó.
Lão đi về phía khoang thuyền. Đại Thiên gõ vào cửa khoang rồi nói:
- Đường Thẩm... lão phu muốn vào trong đó.
Cửa khoang dịch mở, Đường Thẩm với bộ mặt ưu hoài, phiền não và bấn loạn, chàng nhìn Đại Thiên rồi nói:
- Nàng đã đi rồi.
Lục Đại Thiên vuốt râu, len vào khoang thuyền rồi thuận tay gài then cửa lại.
Lão nhìn thể pháp của Tử Linh nằm ngay ngắn trên tấm thảm nhung. Khuôn mặt khả ái nhưng đã mất cả sức sống lẫn sự sinh động đập vào hai con ngươi của lão. Đôi chân mày của Lục Đại Thiên nhíu lại bởi cái nHồi nhói trong tâm mình.
Lão ngồi xuống bên thể pháp của Đông Phương Tử Linh. Lão nhìn nàng như muốn thâu tóm dung nhan kia, dung nhan đã từng làm lão say đắm và si dại như kẻ cuồng tình, điên tình.
Lão gượng cười với cái xác vô hồn vô cảm của Tử Linh rồi nhỏ giọng nói:
- Tử Linh đã đi thật rồi.
Lão lắc đầu nói tiếp:
- Nàng đã đi thật rồi. Nàng đúng là Phù Vân sớm đến rồi lại đi.
Lục Đại Thiên mím chặt hai cánh môi vào với nhau. Lão vẫn chăm chăm nhìn dung diện của Đông Phương Tử Linh.
Nàng đã đi mà nhan sắc vẫn không hề suy giảm. Nàng đẹp quá.
Lão với tay thộp lấy vò rượu để nơi góc khoang thuyền rồi nhìn lại Đường Thẩm.
Đại Thiên nói:
- Đường Thẩm... Lão phu và ngươi cùng uống rượu tiễn Tử Linh đi.
Chàng gật đầu.
Hai người ngồi đối mặt với nhau bên xác Đông Phương Tử Linh. Lão Lục Đại Thiên chuốc rượu ra hai chén. Lão bưng lấy một chén.
- Mời.
- Mời tiền bối.
Hai người vừa nói vừa nhìn thi thể Tử Linh rồi dốc chén rượu lên miệng uống cạn.
Đặt chén xuống trước mặt, Lục Đại Thiên từ tốn nói:
- Ngươi cũng yêu Phù Vân cung chủ.
- Vãn bối yêu nàng.
Lục Đại Thiên vuốt râu, gượng cười rồi nói:
- Lão phu cũng đã từng yêu và cũng đã từng hận nàng. Càng hận nàng bao nhiêu càng yêu bấy nhiêu.
Lão chuốc rượu ra chén của mình và Đường Thẩm. Vừa chuốc rượu Lục Đại Thiên vừa nói:
- Với Đông Phương Tử Linh thì bất cứ nam nhân nào gặp nàng cũng đều phải rơi vào lưới tình của nàng cả. Cho dù gã nam nhân kia có trái tim bằng đá cũng phải si mê nhan sắc trời ban cho của nàng. Không ai có thể cưỡng được tình yêu khi gặp nàng.
Lão đặt vò rượu xuống bên cạnh rồi bưng lấy chén rượu. Nhìn Đường Thẩm, Lục Đại Thiên từ tốn nói:
- Tử Linh là của lão phu đó.
Đường Thẩm gượng cười. Chàng chìa chén rượu về phía lão:
- Mời tiên sinh.
Hai người cùng cạn chén.
Lục Đại Thiên nói:
- Nếu lão phu cũng yêu nàng, ngươi có tranh đoạt với lão không? Buông tiếng thở dài, Đường Thẩm nói:
- Tử Linh đã đi rồi, tiền bối hãy để cho nàng được ra đi trong sự thanh thản và bình yên. Nghĩa tử là nghĩa tận, bao nhiêu phiền lụy của cõi nhân sinh này Tử Linh đã để lại sau lưng mình đặng đi vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Chàng nhìn vào mắt Lục Đại Thiên:
- Hãy để cho Đông Phương Tử Linh được ra đi.
- Nàng ra đi. Lão phu cũng đau lòng lắm chứ. Có ai muốn người mình yêu ra đi đâu.
Mặc dù lão phu biết Tử Linh không yêu gì lão phu, và thậm chỉ còn biết nàng chẳng bao giờ yêu ai ngoại trừ Đường Thẩm.
Lão chuốc rượu ra chén rồi buông tiếng thở dài. Nhìn Đường Thẩm, Lục Đại Thiên từ tốn nói:
- Khi ta đưa nàng đào thoát khỏi bàn tay truy sát của chủ nhân Tử Vong Kỳ Đông Phương Bách, nàng đã thỉnh cầu ta đưa nàng đến chiếc lâu thuyền này.
Lão bưng chén rượu dốc lên miệng. Đặt chén xuống trước mặt nhìn Đường Thẩm:
- Nàng ta chỉ muốn được ra đi trong vòng tay của ngươi thôi. Bấy nhiêu đó đủ cho ta hiểu Đông Phương Tử Linh chẳng để tình cho một ai cả ngoại trừ Đường Thẩm.
Chàng im lặng nhìn Lục Đại Thiên.
Lão chuốc rượu ra chén, vừa chuốc rượu ra chén Lục Đại Thiên vừa nói:
- Lão phu ganh ghét ngươi đó.
Chàng buông tiếng thở dài:
- Không ai có thể cấm đoán người khác yêu mình. Nhưng giờ đây có muốn níu Đông Phương Tử Linh lại cũng không được.
- Ta biết. Kẻ ra đi đã mang theo tình yêu của mình.
Lão nhìn lại thi thể Tử Linh, vuốt râu nhỏ nhẻ nói:
- Nàng đã lợi dụng và đày đọa trái tim ta.
- Tiên sinh đừng trách nàng. Tử Linh không muốn như vậy đâu nhưng chỉ vì mọi người đã dồn nàng vào một tình thế mà nàng chẳng có sự lựa chọn nào khác. Tử Linh đáng thương hơn là đáng hận. Nàng ra đi trong nỗi uất hận mà cuộc đời gắn cho nàng.
Đại Thiên nhìn lại chàng, thuận tay bưng chén rượu, Đường Thẩm cũng bưng chén rượu.
- Mời tiền bối.
Lão gật đầu rồi dốc chén rượu lên miệng uống cạn. Đặt chén rượu xuống trước mặt.
Lục Đại Thiên trang trọng hỏi Đường Thẩm:
- Trước khi Tử Linh ra đi có nói gì với ngươi không?
- Nàng đã nói nhiều lắm. Nói tất cả sự thật với vãn bối.
- Có nhắc đến ta chứ? Đường Thẩm gật đầu. Chàng buông tiếng thở dài:
- Nàng còn muốn vãn bối giữ tâm nguyện tiêu hủy Tử Vong Kỳ.
Lục Đại Thiên phá lên cười chua chát. Lão vừa cười vừa nhìn lại thi thể của Đông Phương Tử Linh. Như một kẻ vô thức Lục Đại Thiên nói:
- Tử Linh... Nàng muốn điều đó à? Đường Thẩm nhìn Lục Đại Thiên, khẽ lắc đầu, chàng nghĩ thầm: "Lục tiền bối vẫn còn yêu Tử Linh. Cho dù nàng đã ra đi mà lão vẫn giữ tình yêu đối với nàng".
Đại Thiên nhìn lại Đường Thẩm. Lão bưng vò rượu chuốc ra chén. Vừa chuốc ra chén, Lục Đại Thiên vừa nói:
- Có phải nàng muốn như vậy không? Đường Thẩm gật đầu.
Bưng chén rượu, Đại Thiên nhìn Đường Thẩm.
- Đường Thẩm. Ngươi sẽ thực hiện tâm nguyện của Tử Linh chứ?
- Đó là tâm nguyện của nàng đồng thời cũng là tâm nguyện của vãn bối.
- Nhưng với một người mất cả công lực bởi Thiên Hoa Phấn thì sao thực hiện được tâm nguyện đó.
- Vãn bối có tâm nguyện đó nhưng cảm thấy tất cả đã vượt khỏi tầm tay của mình.
Lục Đại Thiên lại chuốc rượu ra chén.
Chân diện lão có vẻ thâm trầm và ưu uẩn.
Lão đặt vò rượu uống bên cạnh rồi bưng chén.
- Uống với lão phu một chén nào?
- Mời tiền bối.
Hai người cùng cạn chén.
Lão đặt chén xuống rồi bưng vò rượu chuốc ra chén.
Chuốc đầy hai chén rượu, Lục Đại Thiên mới nhìn Đường Thẩm trang trọng hỏi:
- Đường Thẩm... Ngươi biết Y Phụng yêu ngươi không? Chàng miễn cưỡng gật đầu:
- Vãn bối biết, nhưng lúc này vãn bối không muốn Y Phụng rơi vào lưới tình hư ảo nữa.
- Tại sao? Đường Thẩm gượng cười rồi nói:
- Tiền bối hẳn biết rõ hơn ai hết, vãn bối đã nhận án kỳ Tử Vong. Người nào đã nhận án kỳ Tử Vong đều phải chết. Tử thần đã chọn vãn bối. Nếu Y Phụng nặng tình với vãn bối thì một ngày nào đó nàng cũng sẽ giống như Đường Thẩm phải tiễn người mình yêu ra đi. Kẻ đi thì không biết gì nữa nhưng người ở lại mới là người đau khổ dằn vặt.
- Ngươi nghĩ như vậy à? Chàng gật đầu:
- Y Phụng sẽ đau khổ. Có lẽ còn đau khổ hơn cả Đường Thẩm lúc này.
Lục Đại Thiên bưng chén rượu:
- Mời.
- Mời tiên sinh.
Hai người lại cạn chén.
Lão đặt chén xuống trước mặt Đường Thẩm bưng vò rượu chuốc ra chén của lão và của chàng.
Lục Đại Thiên nhìn chén rượu rồi từ tốn nói:
- Sao ngươi lại tự nguyện trúng Thiên Hoa Phấn để cứu Y Phụng.
- Vãn bối chỉ làm theo những gì cần phải làm. Y Phụng không chỉ là ân nhân của Đường Thẩm mà còn là tri nhân. Với tri nhân thì sao có thể bỏ mặc trước bệnh tình của nàng được. Huống chi Đường Thẩm chỉ đổi có nội lực để lấy lại sinh mạng của Y Phụng. Cái giá đó quá rẻ sao có thể từ chối. Cho dù có đổi bằng tính mạng e rằng vãn bối cũng chấp nhận.
- Lão hủ ngưỡng mộ ngươi.
Lão và Đường Thẩm lại cạn chén.
Đặt chén rượu xuống trước mặt, Lục Đại Thiên nói:
- Đường Thẩm còn nhớ lời lão hủ ngoài Tử Vong Đảo chứ?
- Vãn bối sẽ thuộc về tiền bối.
- Đúng. Ta biết một khi ngươi đến Phù Vân cung gặp Tử Linh ta sẽ mất nàng. Ta nghĩ sẽ có một cuộc giao đấu sinh tử giữa ta và ngươi để phân định ai sẽ là người có được Đông Phương Tử Linh.
Lục Đại Thiên thở dài, vuốt râu lắc đầu.
- Cuối cùng thì nàng đã ra đi, ra đi trước khi có cuộc giao đấu sinh tử giữa lão và ngươi để xem ai là người chiếm đoạt trái tim nàng. Hơn thế nữa ta cũng biết Y Phụng yêu ngươi.
Oan trái thật.
Đường Thẩm cúi mặt nhìn xuống. Chàng cảm nhận chân diện mình đang nóng bừng lên.
Chàng nhìn lại Lục Đại Thiên:
- Đông Phương Tử Linh đã ra đi rồi, tiền bối còn giữ ý niệm đó không?
- Ta luôn muốn có nàng.
Lão bưng vò rượu chuốc ra chén không mời Đường Thẩm, Lục Đại Thiên uống luôn một lúc ba chén rượu. Lão đặt chén xuống bàn nhìn Đường Thẩm nói:
- Ngươi đã biết kẻ nào đã nhận án kỳ Tử Vong thì không biết sống chết lúc nào.
- Vãn bối biết.
- Nếu như ta có thể phục hồi công lực cho ngươi...
- Tiền bối có thể phục hồi công lực cho vãn bối sao? Lão nhìn vào mắt chàng rồi khẽ gật đầu:
- Ta có thể phục hồi công lực cho ngươi. Thậm chí còn khiến cho công lực của ngươi tăng tiến hơn trước nữa, nhưng...
- Tiền bối đòi hỏi gì ở vãn bối? Lục Đại Thiên buông tiếng thở dài rồi trang trọng nói:
- Nếu như lão phu phục hồi công lực cho ngươi, ngươi chỉ có thể sống thêm được ba con trăng nữa mà thôi. Sau ba con trăng ngươi sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Trong thời gian đó ngươi có thể thực hiện tâm nguyện tiêu hủy Tử Vong Kỳ. Ngươi có chấp nhận không? Đường Thẩm nhìn vào mắt Lục Đại Thiên.
- Vãn bối chỉ được sống đến ba con trăng ư?
- Chỉ ba con trăng thôi. Sau đó ngươi sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mà chết. Ngươi hiểu rồi đó, phục hồi công lực cho ngươi là gắn án tử lên người ngươi. Nếu ngươi không chết bởi Tử Vong Kỳ thì cũng chết bởi tẩu hỏa nhập ma do Thiên Hoa Phấn tác động đến kinh lạc, khiến cho kinh lạc ngươi bị đứt đoạn mà chết. Ngươi đồng ý chứ? Đường Thẩm mỉm cười. Chàng bưng chén rượu uống cạn rồi ôm quyền:
- Vãn bối vô cùng cảm kích nếu được tiền bối phục hồi nội lực cho mình.
- Ngươi không hối tiếc.
- Vãn bối hối tiếc gì?
- Nếu như không phục hồi công lực ngươi có thể cùng sống với Thiên Hoa Phấn. Ngươi sẽ được sống lâu hơn đó. Thậm chí nếu như án kỳ không đến với ngươi. Ngươi có thể sống đến bạc đầu.
Đường Thẩm cười khẩy rồi nói:
- Sống như người vô dụng chờ đợi án kỳ Tử Vong đến với mình.
Chàng lắc đầu:
- Cuộc sống đó vô nghĩa quá, vô lý quá. Còn sống như một hào kiệt rồi sao đó đi đến cái chết. Có ai thoát khỏi cái chết không? Chàng đổi giọng trang trọng:
- Đường Thẩm luôn tâm niệm với lòng, sẽ tiêu hủy Tử Vong Kỳ. Nếu vãn bối có ra đi mà thực hiện được tâm nguyện của mình. Cuộc sống của vãn bối mới có ích. Tử Vong Kỳ còn ngày nào thì ngày đó máu vẫn chảy thành sông và thây người vẫn rơi rụng như sung.
Lục Đại Thiên vuốt râu, bưng chén rượu lên.
- Được. Những gì ngươi nói ra khiến lão phu càng tâm phục, khẩu phục Đường Thẩm.
Lão phu kính ngươi.
- Mời tiên sinh.
Hai người cạn chén.
Lục Đại Thiên liếc nhanh về phía thi thể Tử Linh. Lão mỉm cười bâng quơ nói:
- Nàng không chạy trốn khỏi Lục Đại Thiên này được đâu.
Lời nói của lão lọt vào tai Đường Thẩm. Đôi chân mày chàng nhíu lại khi nghe lời nói đó nhưng lại không hiểu ẩn ý bên trong câu nói kia.
Đường Thẩm buông tiếng thở dài rồi nói:
- Tiền bối... Tử Linh đã đi rồi. Hãy để cho nàng được ngủ yên.
- Ta biết. Tử Linh ra đi để chạy trốn ta đó. Người mắc nợ thường hay chạy trốn người chủ nợ của mình. Nhưng không con nợ nào trốn thoát khỏi tay lão phu, nhất là Đông Phương Tử Linh. Bởi nàng nợ ta là nợ tình.
- Nợ tình thì sao có thể không trả cho lão phu được chứ? Nghe câu nói này của lão, Đường Thẩm bất giác liên tưởng đến chuyện của lão với Ỷ Thi xảy ra tại Tử Vong Đảo. Chàng nhìn Lục Đại Thiên. "Lão vẫn không từ bỏ cá tính của lão".
Lục Đại Thiên nhìn chàng trang trọng nói:
- Đường Thẩm... Ngươi hãy hứa với ta một điều.
- Tiền bối muốn Đường Thẩm hứa gì?
- Ngươi không được nói gì với Y Phụng cả. Cho dù là chuyện nhỏ nhặt.
Đường Thẩm gượng cười.
Đại Thiên nghiêm giọng nói:
- Ai cũng đau khổ vì tình. Lão phu tin rồi thời gian sẽ khiến nha đầu Lục Y Phụng quên ngươi. Y Phụng sẽ bình lắng lại rồi sẽ lập gia thất.
- Vãn bối cũng tin như vậy.
Chàng nhìn lão mỉm cười.
- Vãn bối hứa.
- Tốt.
Lục Đại Thiên chuốc rượu ra chén.
- Cùng với ta uống cạn chén rượu này.
- Mời tiền bối.
Hai người cùng cạn chén.
Uống cạn chén rượu, Lục Đại Thiên bóp vỡ chiếc chén không trong tay mình rồi liên tục điểm vào ba mươi sáu đại huyệt của Đường Thẩm. Bất ngờ bị Lục Đại Thiên điểm huyệt, Đường Thẩm không có phản xạ gì. Cho dù chàng có muốn phản xạ cũng không được bởi chàng đã bị mất tất cả nội lực rồi sao có thể cản được những thế chỉ cực kỳ chính xác và tinh xảo của Sát Thần Lão Quỷ Lục Đại Thiên. Một con người mà trước đây từng là Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân, chủ nhân Tử Vong Kỳ.
Điểm huyệt Đường Thẩm rồi Lục Đại Thiên quay chàng hướng lưng về phía mình. Lão vận công, hai quả cầu khí huyền ảo xuất hiện trên đôi bản thủ của lão.
Đại Thiên trang trọng cực độ, từ từ áp đôi bản thủ vào hai đại huyệt Vĩ Lư và Thiên Linh Cái của Đường Thẩm.
Hai quả cầu tụ khí trên đôi bản thủ của lão chìm vào thân ảnh của Đường Thẩm. Toàn thân Lục Đại Thiên xuất hiện một màn huyết quang hộ thể bao bọc, trong khi thể pháp Đường Thẩm thì toát ra những làn sương trắng mờ mờ.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Lúc đầu Đường Thẩm bứt rứt khó chịu vô cùng nhưng rồi chẳng mấy chốc chìm vào cõi hư vô, không còn nhận thức về sự hiện diện của mình.
Màn huyết quang hộ thể của Lục Đại Thiên mờ dần, mờ dần thì ngược lại thể pháp của Đường Thẩm lại xuất hiện màn huyết quang hộ thể đó. Màn huyết khí hộ thân của Đại Thiên truyền tất cả qua cho chàng.
Thời gian như ngưng đọng. Đường Thẩm lẫn Lục Đại Thiên như rơi vào hư vô, cuối cùng chỉ một người tỉnh lại, đó là Đường Thẩm.
Vừa hồi tỉnh chàng liền quay ngoắt lại đối diện với Lục Đại Thiên. Đập vào mắt chàng là một thân thể xanh rờn chẳng còn sức sống, hai mắt nhắm khít lại với nhau.
- Lục tiên sinh...
Đường Thẩm nhận ra Đại Thiên giờ chỉ còn là cái xác không hồn. Tất cả nguyên ngươn chân khí của lão đều đã trút qua cho chàng. Lão chấp nhận một cái chết đến với mình để đuổi theo Đông Phương Tử Linh.
Đường Thẩm quá đỗi sững sờ trước cái chết của Lục Đại Thiên. Giờ thì chàng mới thấu hiểu câu nói của lão.
-oOo-
Đường Thẩm gọi mọi người đứng trên bờ nhìn chiếc lâu thuyền tợ một ngọn đuốc khổng lồ. Ánh sáng từ ngọn đuốc đó soi rõ một khoảng không gian và làm lu mờ cả ánh trăng đêm. Ngọn đuốc khổng lồ kia chỉ lụi dần khi chiếc lâu thuyền từ từ chìm dần xuống dòng Trường Giang. Trái tim Đường Thẩm quặn thắt với cái đau khôn tả.
Hai cánh môi của chàng mím lại, đôi mắt đăm đăm nhìn ngọn lửa đang chìm dần xuống dòng Trường Giang mà nghĩ thầm: "Tử Linh... Lục tiền bối, chỉ còn lại màn đêm vàng ửng trong ánh trăng đầy trên cao".
Đường Thẩm vẫn còn đứng thừ ra như một pho tượng bất động. Chàng đứng im lặng và bất động để gặm nhấm lại nỗi đau mà chàng chứng kiến và trải qua nó.
Y Phụng nhìn chàng.
Uyển Thanh cũng nhìn chàng.
Bạch Cúc khẽ buông tiếng thở dài và giữ im lặng không muốn phá vỡ sự im lặng tĩnh mịch này.
Hành Tẩu Định Tịnh dốc bầu hồ lô rượu tu luôn một ngụm dài rồi nhìn trộm chàng.
Lão đã nhận ra ánh mắt ưu uẩn của Đường Thẩm.
Lão khẽ buông một tiếng thở dài, nghĩ thầm: "Người đã đi rồi, kẻ ở lại. Tất cả đã kết thúc ở đây rồi sao?" Quốc Túy nhìn chàng nói:
- Đường Thẩm bằng hữu... bằng hữu định đứng mãi tại đây sao. Phải làm cái gì đi chứ.
Ngươi cứ đứng lì ở đây thì người chết cũng đâu có sống lại. Họ đã đi xa lắm rồi.
Lời nói của Hoàng Quốc Túy cắt đứt những suy nghĩ miên man trong đầu chàng, buộc Đường Thẩm phải quay về với thực tại.
Chàng khẽ buông tiếng thở dài rồi nói:
- Quốc Túy huynh nói đúng. Chúng ta phải làm một cái gì đó chứ. Nếu chỉ biết đứng đây thì người chết sẽ thất vọng với những người đang sống.
Hành Tẩu Định Tịnh hỏi chàng:
- Lão đệ định làm gì?
- Tiêu hủy Tử Vong Kỳ.
Hành Tẩu Định Tịnh nhìn Đường Thẩm:
- Lão đệ nói sao? Chàng nhìn Hành Tẩu Định Tịnh:
- Đường Thẩm có ý đó. Chạy trốn Tử Vong Kỳ không phải là thượng sách mà phải đối mặt với nó.
- Nhưng...
Chàng khoát tay:
- Huynh không cần phải lo cho Đường Thẩm.
Quốc Túy nói:
- Hê... Đó là ý của bằng hữu chứ không phải ý của ta nhé. Bây giờ ta chỉ muốn quay về Giang Tô làm thiếu gia thôi.
Y rùng mình rồi nói tiếp:
- Những gì xảy ra khiến cho bổn thiếu gia sợ quá. Bổn thiếu gia không muốn dấn bước vào võ lâm làm gì nữa.
Hành Tẩu Định Tịnh nhìn lại Quốc Túy:
- Ngươi sợ và rút lui cũng không được đâu, bởi án kỳ Tử Vong đã đặt lên đầu ngươi rồi.
- Quốc Túy nghĩ mấy cái gã đeo kim diện kia hổng thấy mặt ta. Với lại bổn thiếu gia chẳng có ân oán gì với họ.
- Biết như vậy rồi nhưng ngươi đã quên lời của gã Mạch Kiếm Tùng nói rồi ư? Đường Thẩm nhận Tử Vong Kỳ và tất cả bằng hữu của Đường Thẩm cũng phải nhận án Tử Vong Kỳ.
Bất cứ ai nhận án kỳ Tử Vong thảy đều phải chết.
Quốc Túy nhăn nhó. Bộ mặt núc ních của y những tưởng chảy xệ xuống.
Y nhìn Đường Thẩm:
- Đường Thẩm bằng hữu. Ngươi tính sao đây. Hay là ngươi đi nói với bọn người đeo mặt nạ dát vàng kia, Hoàng Quốc Túy hổng phải là bằng hữu của ngươi. Ta và ngươi quen biết nhau chẳng qua chỉ là người cùng bản xứ mà thôi.
Hành Tẩu Định Tịnh chau mày:
- Nghe những lời ngươi thốt ra lão hữu muốn thủng cả thính nhĩ. Bằng hữu như ngươi quả là hiếm có đó, lão phu chỉ thấy có một mà không có hai.
Đường Thẩm nhìn lão Định Tịnh rồi quay lại Quốc Túy.
- Hoàng huynh yên tâm, có cơ hội Đường Thẩm sẽ nói giùm huynh.
- Ngươi tốt quá.
Quốc Túy nhìn lại Bạch Cúc:
- Bạch Cúc... Xem như mọi chuyện đã kết thúc rồi. Cung chủ của nàng cũng đã chết.
Hay là nàng hãy theo ta về lại Giang Tô. Tại Giang Tô ta có nhà cao cửa rộng không để nàng thiệt thòi đâu. Ta nghĩ chúng ta không nên xen vào chuyện này nữa.
Bạch Cúc nhìn Quốc Túy. Nàng nghiêm giọng nói:
- Nếu Bạch Cúc đi cùng với Hoàng công tử về Giang Tô thì tất mọi người sẽ đi cùng với Bạch Cúc. Hoàng công tử có cáng đáng được không? Quốc Túy ve cằm, hai gò má gã giần giật. Gã suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Bổn thiếu gia nghĩ được đó.
Bạch Cúc nhìn sang Đường Thẩm.
Đường Thẩm nhìn Quốc Túy mỉm cười.
- Huynh có lòng hào phóng như vậy, Đường Thẩm và mọi người sao có thể từ chối được chứ.
Chàng nghiêm giọng nói:
- Chúng ta sẽ về Giang Tô.
Chàng lắc đầu, gượng cười rồi nói:
- Không... Mọi người sẽ quay lại Giang Tô, còn Đường Thẩm đi riêng một mình.
Y Phụng nhìn sững chàng.
- Huynh muốn đi riêng một mình.
- Đúng. Huynh có chuyện cần phải làm và chỉ muốn làm một mình thôi.
Y Phụng lắc đầu:
- Không... Y Phụng sẽ đi cùng với Đường Thẩm huynh.
Đường Thẩm chau mày.
Uyển Thanh nói:
- Y Phụng, muội đi đâu Uyển Thanh sẽ đi đó.
Đường Thẩm nghiêm giọng nói:
- Đường Thẩm không muốn bất cứ người nào đi cùng với Đường Thẩm. Cho dù người đó là Uyển Thanh hay Y Phụng hoặc bất cứ người nào khác. Tất cả mọi người phải quên Đường Thẩm đi, xem như không có một Đường Thẩm tồn tại trên thế gian này.
Hành Tẩu Định Tịnh sững sờ trước lời nói cương quyết của chàng.
- Lão đệ.
Đường Thẩm nhìn Hành Tẩu Định Tịnh.
- Ngay cả lão huynh cũng vậy. Hãy quên Đường Thẩm đi, xem như Đường Thẩm chưa từng quen biết huynh.
- Phải chăng lão đệ sợ mọi người sẽ bị liên lụy cùng với ngươi. Chúng ta là bằng hữu đồng sinh đồng tử mà.
- Đó là những lời xảo ngôn không đáng nhớ làm gì. Ai cũng chỉ có một cái mạng thôi và phải biết giữ mạng mình.
Chàng buông tiếng thở dài nhìn lại Hoàng Quốc Túy.
- Hoàng thiếu gia, Đường Thẩm xin gửi những bằng hữu này lại cho Hoàng thiếu gia.
Y Phụng nhìn sững chàng. Nàng toan mở miệng nói thì bắt gặp ánh mắt khe khắt của chàng.
- Y Phụng đừng nói nữa. Ta biết Y Phụng muội nghĩ gì và định nói gì. Hay nhất là hãy quên Đường Thẩm đi.
Uyển Thanh nói:
- Phải chăng huynh muốn trả thù cho Tử Linh cung chủ, hoặc tự tìm đến cái chết để theo Tử Linh.
Đường Thẩm nhìn Uyển Thanh.
- Nàng nói đúng, Đường Thẩm sẽ trả thù cho Tử Linh, hoặc muốn theo Tử Linh mà tìm đến cái chết. Đừng nói gì nữa mà hãy quên Đường Thẩm đi.
Chàng nhìn lên vầng trăng đầy đặn nói:
- Cái đích đến của Đường Thẩm là ở phía trước. Cái đích đó không dành cho các ngươi mà chỉ dành riêng cho một mình Đường Thẩm mà thôi. Chỉ có mình Đường Thẩm phải đi đến cùng án kỳ Tử Vong. Nó tồn tại hoặc Đường Thẩm tồn tại.
Chàng nói dứt câu thì nghe tiếng gió rít lạ thường.
"Phập." Ngọn Tử Vong Kỳ vàng ửng bởi sự phản chiếu ánh sáng trăng ghim trước mặt mọi người. Chàng nhìn ngọn tử kỳ chết chóc nhạt nhẽo nói:
- Án Tử Vong Kỳ.
Hoàng Quốc Túy nép ngay ra sau lưng Hành Tẩu Định Tịnh lí nhí nói:
- Sao cái của nợ này đi đến đâu cũng gặp nó nhỉ.
Hành Tẩu Định Tịnh nói:
- Ngươi chưa chết thì nó theo ngươi hoài thôi. Khi nào ngươi chết thì nó mới không theo ngươi.
Quốc Túy chợt rùng mình khi nghe câu nói này.
Y Phụng nhìn Đường Thẩm. Nàng nghĩ thầm: "Chúng ta sẽ cùng chết ở đây. Không ai là không chết, thà chết chung với nhau còn hơn".
Ý niệm đó vừa trải qua tâm thức nàng thì bốn gã Tử Vong Sứ xuất hiện. Một gã Tử Vong Sứ lên tiếng nói:
- Đường Thẩm. Tứ bổn sứ đến lấy mạng ngươi.
Đường Thẩm nheo mày bởi nhận ra giọng nói đó là của Triệu Kỳ.
Chàng cúi xuống rút ngọn Tử Vong Kỳ, rồi bất ngờ bẻ gãy nó làm đôi quăng xuống đất.
Bẻ gãy ngọn tiểu Kỳ Tử Vong, Đường Thẩm nhìn bốn vị quán chủ võ quán Trùng Hưng.
- Tại hạ bẻ gãy Tử Vong Kỳ, xem như nó không còn tồn tại nữa. Bốn vị quán chủ biết quý mạng của mình thì hãy rời bỏ võ lâm qui tịch giang hồ. Tử Vong Kỳ không là gì đối với Đường Thẩm.
Triệu Kỳ gằn giọng nói:
- Đường Thẩm... Ngươi dám bẻ gãy Tử Vong Kỳ.
- Nó chỉ là ngọn tiểu kỳ vô nhân bất đạo, để làm gì.
- Triệu mỗ và chư huynh đệ buộc phải lấy mạng ngươi.
- Nếu bốn vị cho đó là thiên chức mình phải thực thi để đáp lễ với Tử Vong Kỳ.
Vừa nói Đường Thẩm vừa tiến về phía bốn vị quán chủ võ quán Trùng Hưng. Sự cương quyết và lạnh lùng của chàng khiến Hành Tẩu Định Tịnh cùng mọi người không khỏi lo lắng cho chàng. Hành Tẩu dợm bước theo Đường Thẩm thì chàng khoát tay:
- Lão Hành Tẩu huynh không nên nhúng tay vào chuyện này.
Hành Tẩu chợt dừng bước sững sờ nhìn chàng:
- Lão đệ... ngươi... đã...
Hành Tẩu Định Tịnh chưa kịp nói hết ý của mình thì bốn vị chủ quán võ quán Trùng Hưng đồng loạt lướt thẳng đến Đường Thẩm. Cả bốn người đều mang ngay sát chiêu để tập kích chàng.
Đường Thẩm trụ bộ. Hữu thủ thi triển Kim Cang Thần Chỉ phát tác ra một vòng lưới Càn Khôn Kiếm Khí đón thẳng đỡ thẳng lấy bốn người đó.
Chàng vừa phát tác vòng lưới Càn Khôn Kiếm Khí vừa nói:
- Tự các người đi tìm cái chết vì một ngọn Tử Vong Kỳ vô nghĩa.
Lời nói của chàng còn đọng trong đầu của mọi người thì vòng lưới Càn Khôn Kiếm Khí đã cắt lìa bốn vị chủ quán Trùng Hưng thành tám khúc trong bóng chưởng công do bọn họ phát tác ra.
Cái chết khủng bố của bốn võ sư võ quán Trùng Hưng khiến cho Hoàng Quốc Túy, Hành Tẩu Định Tịnh hồn siêu phách lạc trước sự khủng bố của nó. Hành Tẩu Định Tịnh đứng lặng người bàng hoàng người run cầm cập. Uyển Thanh lẫn Y Phụng sững sờ thất thần. Bạch Cúc ngẩn người như không thể tin vào mắt mình, Đường Thẩm đứng thừ ra như pho tượng.
Một lúc sau chàng nhìn lại mọi người.
- Hãy quên Đường Thẩm đi. Mọi người bảo trọng.
Chàng nói rồi liền thi triển khinh công, thoắt cái đã mất hút ngoài tầm mắt mọi người.
Y Phụng giật mình gọi với theo:
- Đường Thẩm huynh.
Hành Tẩu Định Tịnh vuốt cằm.
- Y đã phục hồi công lực... thật là khó tin.
Quốc Túy nói:
- Hắn đi đâu vậy... Tại sao y không trở lại bảo vệ cho chúng ta chứ? Y nhìn Hành Tẩu Định Tịnh:
- Tại sao Đường Thẩm lại bỏ đi?
- Ngươi không biết thì đừng có nói lung tung.
Quốc Túy gượng cười:
- Bổn thiếu gia chỉ muốn biết Đường Thẩm đi đâu thôi.
Lão Định Tịnh ghé miệng vào tai Quốc Túy:
- Y lại đi vào tử cảnh. Ngươi có muốn đi cùng với Đường Thẩm không? Quốc Túy lắc đầu nguầy nguậy:
- Không không... Bổn thiếu gia không đi đâu mà chỉ muốn quay về Giang Tô thôi.
Quốc Túy nhìn Bạch Cúc:
- Bạch Cúc... Mọi người không đi thì ta với nàng đi vậy.
Hành Tẩu Định Tịnh nói:
- Sao ngươi biết lão phu và mọi người không đi với ngươi.
-oOo-
Chương 43 Ngư Hý Lang Điệp Gian
Đả tự: Vodanhcongtu
Chiếc kiệu dừng trước tòa biệt cung nguy nga tráng lệ, ả cung nữ vén rèm kiệu. Từ trong cổ kiệu, Mạch Kiếm Tùng bước xuống. Y có vẻ bàng hoàng trước tòa biệt cung nguy nga tráng lệ này. Mặc bù bàng hoàng nhưng Mạch Kiếm Tùng vẫn cho đây là khung cảnh lạnh lùng.
Y bước giẫm chân lên tấm thảm nhung trải từ cửa kiệu đến vào tận trong đại sảnh đường. Y thả những bước chân chậm rãi ung dung theo tấm thảm nhung hướng đến tấm rèm nhung là chiếc lư bằng lam ngọc đang tỏa mùi trầm hương ngào ngạt.
Kiếm Tùng ôm quyền hướng về phía tấm rèm nhung.
- Kiếm Tùng tham vái Vương nương.
Giọng nói thanh tao nhẹ nhàng rót vào tai Mạch Kiếm Tùng:
- Chiết ngai ta dành cho Mạch Kiếm Tùng công tử đó. Hãy ngồi xuống đi.
Kiếm Tùng nhìn chiết ngai sơn son thiếp vàng, bên cạnh có rải hoa quả tươi mọng chín.
Y nhếch mép cười nửa rồi ngồi xuống chiết ngai đó.
Tựa hẳn lưng vào thành tựa hai tay đặt lên bắp đùi, Kiếm Tùng giả lả nói.
- Kiếm Tùng là phận nhỏ nhưng không ngờ lại được tiếp đón trọng thể như thế này.
- Ta không nghĩ Kiếm Tùng mang thân phận nhỏ hèn đâu. Chỉ người có ý chí và tham vọng lớn như Mạch công tử mới đạt được những ước mơ lớn trong cuộc sống làm người.
Nhưng trên thế gian này có mấy ai có được ý chí và tham vọng như Mạch công tử. E rằng cầm đuốc đi tìm giữa ban ngày cũng không có.
- Kiếm Tùng có ý chí và tham vọng lắm. Nếu Kiếm Tùng có ý chí và tham vọng, nương nương phải e ngại Kiếm Tùng chứ.
- Không. Bổn Vương nương luôn ngưỡng mộ những trang anh hùng hảo hán có ý chí và tham vọng. Bởi chỉ có những anh hùng hảo hán đầy ý chí và tham vọng mới lập ra những kỳ biến võ lâm và có thể làm thay đổi thiên định. Những người đó đáng để trân trọng và ngưỡng mộ.
- Những lời nói của Vương nương khiến Kiếm Tùng vô cùng cảm kích.
- Kẻ ngưỡng mộ, người cảm kích. Bổn nương và Mạch công tử xem chừng rất tâm đầu ý hợp.
Thốt dứt lời Vương nương vỗ tay một tiếng. Từ phía hậu đường bốn nàng cung nữ trong những bộ cánh sặc sỡ với những đường sẻ có ý trưng bày những đường cong của cơ thể uyển chuyển bước ra. Họ như cánh bướm với những bước chân ẻo lả vừa gợi cảm vừa khiêu khích vây thành vòng tròn.
Kiếm Tùng ngắm nhìn bốn ả vũ công đang biểu diễn khúc múa đầy chất gợi dục mà điểm nụ cười mỉm.
Vương nương vén tấm rèm nhung, ôn nhu nói:
- Mạch công tử thấy thế nào.
- Rất đẹp.
- Họ đẹp lắm à? Kiếm Tùng gật đầu.
Vương nương cười khẩy rồi nói:
- Họ có đẹp hơn Khảm Khảm của công tử không? Kiếm Tùng không đáp lời Vương nương mà từ từ nhìn lại. Đập vào mắt y là chiếc mặt nạ dát vàng. Y lộ ra vẻ thất vọng vì không nhận ra khuôn mặt của vương nương, nhưng đôi mắt to và đen lay láy, thứ ánh mắt thu hồn của một trang giai nhân đủ cho y đoán Vương nương là mỹ nữ tuyệt sắc.
Kiếm Tùng từ tốn nói:
- Vương nương biết Khảm Khảm.
- Tất cả những gì xảy ra trong Kim Diện môn, Thánh cô Kim Diện đều biết cả. Nếu bổn nương không biết thì đâu phải là Thánh Cô Kim Diện.
- Vương nương là chủ nhân tất phải biết tất cả.
Kiếm Tùng nhìn lại bốn nàng vũ công. Họ đang uốn éo thân thể phơi vùng bụng phẳng phiu như muốn khoe khoang làn da trắng ra trước mắt gã.
Y vừa ngắm bốn nàng vũ công vừa nói:
- Vương nương nhắc đến Khảm Khảm với ý gì?
- Công tử đã dám đoạt sát nương tử của mình để khẳng định mình trong cuộc đời, người như Mạch Kiếm Tùng công tử hiếm có vô cùng. Bổn nương nhắc đến điều đó để muốn bồi hoàn lại cho công từ những gì đã mất.
Y nhìn lại Thánh Cô Kim Diện.
- Thánh Cô muốn bồi hoàn lại cho tại hạ ư?
- Công tử không ngạc nhiên chứ?
- Kiếm Tùng chỉ tự hỏi mình có đáng nhận được sự bồi hoàn ấy không?
- Rất xứng đáng.
- Kiếm Tùng Rất xứng đáng ư?
- Bổn nương nói rất xứng đáng thì rất xứng đáng.
Bốn ả vũ công đã quỳ xuống ngửa hẳn người ra sau, trên tay họ xuất hiện những cánh hoa hồng đỏ thắm. Họ uốn éo, lả lơi như những con rắn toát ra sức quyến rũ mê hồn. Không chỉ có những động tác lả lơi, vặn người để phơi những đường cong của cơ thể mà thỉnh thoảng cả bốn ả vũ công lại liếc mắt về phía Kiếm Tùng. Những ánh mắt đầy chất tình mời gọi gã.
Kiếm Tùng bưng tịnh rượu chuốc ra chén. Mùi hương hảo tửu xông lên mũi gã. Hương rượu nồng nồng chỉ ngửi thôi đã khiến huyết lưu thông trong kinh mạch y đã cuộn chảy dữ dội.
Kiếm Tùng bưng chén rượu.
Y từ tốn nói:
- Vương nương đặt Kiếm Tùng vào sự bất ngờ này, chẳng biết còn sự bất ngờ gì nữa.
Y nói rồi dốc chén rượu lên miệng uống cạn.
Kiếm Tùng vừa đặt chén rượu xuống bàn thì Thánh Cô Kim Diện đã bước xuống thạch sàn. Bằng những bước đi uyển chuyển, đài các hòa ngay vào với bốn nàng vũ công.
Mặc dù chân diện của Thánh Cô Kim Diện không phơi ra nhưng khi hòa nhập vào bốn nàng vũ công, trong cánh trắng bằng lụa mỏng phối hợp với những bước chân, bốn nàng vũ công kia chìm hẳn. Hay bị lu mờ đi bởi những động tác múa người của Thánh Cô Kim Diện.
Kiếm Tùng lỏ mắt nhìn đăm đăm vào Thánh Cô Kim Diện.
Bốn nàng vũ công như những cánh bướm sặc sỡ lượn lờ quanh Thánh Cô Kim Diện mà tôn tạo làm nền để chủ nhân của mình phô trương những động tác múa người mà đến tượng đá chứng kiến có thể cũng nhảy xổ đến để ôm choàng lấy tấm thân mềm mại đó.
Tận mục sở thị những bước đi uyển chuyển của Thánh Cô Kim Diện, Kiếm Tùng cứ ngây ngất cả người.
Thánh Cô Kim Diện dừng những động tác thì ngay lập tức bốn ả vũ công nối chân nhau rút vào hậu điện.
Thánh Cô Kim Diện chấp một tay sau lưng, nhìn lại Mạch Kiếm Tùng.
Kiếm Tùng nhìn Thánh Cô Kim Diện. Nếu không có chiếc mặt nạ dát vàng che đi chân diện của Thánh Cô Kim Diện, y sẽ thích thú hơn.
Thánh Cô Kim Diện cười khẩy rồi bước đến trước mặt gã.
- Bổn nương có đẹp không? Kiếm Tùng gật đầu.
- Mặc dù không chứng mục sở thị ngọc diện của Thánh Cô, nhưng chỉ với phong thái của người thôi, Kiếm Tùng đủ nhận biết người là trang mỹ nữ tuyệt sắc.
Thánh Cô Kim Diện cười khẩy.
- Vậy Mạch Kiếm Tùng công tử có muốn nhìn chân diện của ta không?
- Hãy cho tại hạ được tò mò và tưởng tượng. Phàm những gì mình tò mò và tưởng tượng thì sẽ đẹp hơn.
Thánh Cô Kim Diện gật đầu.
- Nói hay lắm, khá lắm.
Kiếm Tùng nhìn vào mắt Thánh Cô Kim Diện rồi ôm quyền:
- Vương nương có ý ban cho Kiếm Tùng những gì?
- Tất cả những gì Kiếm Tùng mơ tưởng đến. Một danh tự thiên hạ đệ nhất nhân, một quyền lực vô biên và hơn thế nữa là cả bổn nương.
Vừa nói Thánh Cô Kim Diện vừa vuốt ống tay áo lên cao. Đôi tay trần từ từ hiện ra đập vào mắt Kiếm Tùng. Một cánh tay đẹp đủ để bất cứ người nào nhìn thấy cũng phải mộng tưởng.
Kiếm Tùng nhìn đôi ngọc thủ của Thánh Cô Kim Diện gần như không chớp mắt. Thánh Cô Kim Diện bất ngờ vuốt má gã.
- Đừng nhìn thế nữa.
Kiếm Tùng nhìn vào mắt Thánh Cô Kim Diện.
Thánh Cô Kim Diện từ tốn nói:
- Nhưng để có được những thứ đó không phải tự nhiên mà có. Tất cả không phải từ trên trời rơi xuống.
- Kiếm Tùng biết. Để được những gì mình muốn thì phải đi tìm nó. Đôi khi phải trả giá bằng sinh mạng mình.
Thánh Cô Kim Diện gật đầu.
- Không sai.
- Thế Kiếm Tùng phải làm gì? Thánh Cô Kim Diện nhìn vào mắt gã.
- Để đạt được những gì mình muốn thì phải có dũng khí và hơn thế nữa là ý chí và tham vọng. Mạch công tử sẽ thế chỗ của Đông Phương Bách.
Chân diện Kiếm Tùng lộ vẻ căng thẳng khi nghe lời nói này.
- Tại hạ sẽ thay thế chỗ của chủ nhân mình.
Thánh Cô Kim Diện gật đầu, rồi từ tốn nói:
- Có thế chỗ của Đông Phương Bách, Mạch Kiếm Tùng mới có thể tự tuyên cáo với võ lâm quần hùng, mình là thiên hạ đệ nhất nhân. Còn như Mạch Kiếm Tùng không thể vào chỗ của Đông Phương Bách, công tử mãi mãi chỉ là cái bóng của Đông Phương Bách mà thôi.
Kiếm Tùng cắn răng vào môi dưới. Khuôn mặt gã căng thẳng cực độ.
- Vương nương muốn Kiếm Tùng giết chủ nhân mình.
Thánh Cô Kim Diện lắc đầu.
- Không. Bổn nương có thể đưa công tử thế vào chỗ Đông Phương Bách mà không cần Mạnh Kiếm Tùng phải động thủ với y.
- Kiếm Tùng làm gì?
- Kiếm Tùng phải giết một người. Người đó chính là chủ nhân đích thực của thiên hạ.
Đôi chân mày Kiếm Tùng nhíu lại.
- Kiếm Tùng... đoán không lầm Vương nương muốn Kiếm Tùng lấy mạng...
Y bỏ lửng câu nói giữa chừng.
Thánh Cô Kim Diện cất giọng trang trọng:
- Thiên tử.
Đôi chân mày của Kiếm Tùng nhíu hẳn lại với nhau. Hai cánh môi của y mấp máy.
Thánh Cô Kim Diện từ tốn nói:
- Chỉ có một mặt trời. Một vầng nhật quang duy nhất mà thôi.
Kiếm Tùng ôm quyền:
- Kiếm Tùng hiểu.
- Mạch Kiếm Tùng có đủ những khí chất cần thiết để trở thành người tái lập một cuộc sống khác. Mở ra một trang sử khác. Kiếm Tùng đồng ý chứ?
- Được.
- Hãy nhớ lấy. Chỉ có thắng chứ không có bại.
Kiếm Tùng biết mình phải làm gì.
Thánh Cô Kim Diện đặt tay lên đôi vai gã.
- Ta chờ Mạnh Kiếm Tùng.
- Kiếm Tùng sẽ quay lại.
Y nhìn vào mắt Thánh Cô Kim Diện.
- Kiếm Tùng có thể đi được rồi chứ?
- Ta không dám giữ chân công tử.
Kiếm Tùng nhếch môi cười nửa miệng rồi thả bước chậm rãi đi về phía cửa.
Y dừng bước ngay ngưỡng cửa đại điện nhìn Thánh Cô Kim Diện.
- Kiếm Tùng có đáng là thiên hạ đệ nhất nhân không?
- Người có chủ ý và tham vọng sẽ đạt được mục đích của mình.
- Kiếm Tùng sẽ chứng minh điều đó.
Kiếm Tùng đi rồi, Thánh Cô Kim Diện cũng rời đại điện trở về biệt thất mình. Bước vào biệt thất, Thánh Cô Kim Diện bước đến tấm hoành phi vẻ vang nhất quang rực rỡ. Đẩy là bức hoành phi qua một bên.
Phía sau bức hoành phi đó là một bức họa đội kim mão, nhìn thoáng qua cũng đoán được người trong bức họa chính là đương kim Thiên tử.
Thánh Cô Kim Diện cầm bút chấm vào đĩa mực rồi gạch chéo lên bức họa chân dung Thiên tử.
Thánh Cô Kim Diện vừa đẩy bức hoành phi để che bức họa thì nghe tiếng động lạ sau lưng mình. Thánh Cô Kim Diện hạ tay từ từ xuống rồi nói:
- Đông Phương Bách... huynh đến rồi à? Không nghe tiếng trả lời, Thánh Cô Kim Diện buộc phải nhìn lại.
Đập vào mắt Thánh Cô Kim Diện là một trang tư sinh với khuôn mặt anh tuấn nhưng với vẻ lạnh lùng và nghiêm khắc.
Đôi chân mày của Thánh Cô Kim Diện nhíu lại.
- Công tử là ai? Đường Thẩm ôm quyền.
- Tại hạ là Đường Thẩm.
- Bổn nương đã nghe tục danh này.
- Đông Phương Bách hẳn có thường nhắc đến tục danh của tại hạ nên Thánh Cô biết.
- Công tử muốn gì mà ngang nhiên đột nhập vào biệt phòng của bổn nương?
- Đường Thẩm muốn biết Thánh Cô Kim Diện là ai. Có phải là chủ nhân đích thực của Tử Vong Kỳ hay không?
- Công tử muốn biết ta là ai à?
- Vâng... Rất muốn biết.
- Công tử sẽ sớm được biết thôi.
Liền với lời nói đó Thánh Cô Kim Diện chớp động song thủ với một thế cầm nã thủ chộp tới Đường Thẩm.
Chàng không né tránh trảo công của Thánh Cô Kim Diện mà lại dụng trảo công đón thẳng đỡ thẳng.
"Chát..." Đôi trảo công của hai người dính chặt vào nhau. Hai người chuyển qua đấu nội lực.
Chàng dồn nội lực vào song thủ. Đường Thẩm không khỏi bất ngờ trước nội lực khác thường của Thánh Cô Kim Diện.
Ngược lại ánh mắt của Thánh Cô Kim Diện cũng lộ vẻ sửng sốt khi giao đấu nội công với chàng.
Đường Thẩm nghĩ thầm: "Nếu không có Lục Đại Thiên truyền tất cả nội công cho mình, có lẽ mình không phải là đối thủ của Thánh Cô Kim Diện".
Ý niệm đó lướt qua đầu chàng thì những giọt mồ hôi tấm đã xuất hiện trên vầng trán của Thánh Cô Kim Diện.
Đường Thẩm mỉm cười.
- Nội lực của vương nương cao thâm lắm nhưng không thể bì được với tại hạ.
- Bổn nương quá bất ngờ trước sự kiện này đó.
- Vương nương sẽ còn bất ngờ nhiều hơn nữa.
Vừa nói Đường Thẩm vừa gia tăng nội lực lên tám phần.
Ánh mắt của Thánh Cô Kim Diện đờ hẳn ra. Thánh Cô Kim Diện nói:
- Đường Thẩm định giết bổn nương à. Chủ nhân Tử Vong Kỳ đâu phải là bổn nương.
Đường Thẩm rút ngay trảo công về vừa dụng chỉ khí điểm luôn vào tịnh huyệt của Thánh Cô Kim Diện.
Thánh Cô Kim Diện đứng thừ ra.
Chàng lột chiếc mặt nạ dát vàng. Chân diện dung của Thánh Cô Kim Diện lộ ra đập vào mắt chàng. Một khuôn mặt đài các mỹ lệ với những nét sắc của trang vương phi.
Hai người đối nhãn nhìn nhau.
Thánh Cô Kim Diện từ tốn nói:
- Công tử đang cần gì ở bổn nương?
- Giờ thì tại hạ đã hiểu phần nào vì sao Đông Phương Bách cần những sát thủ Tử Vong Sứ.
Chàng lại nhìn bức hoành phi, rồi đẩy nó qua bên. Bức họa Thiên tử bị gạch chéo đập vào mắt Đường Thẩm. Nhìn bức họa một lúc Đường Thẩm quay lại đối nhãn với Thánh Cô Kim Diện.
Chàng ôn nhu hỏi Thánh Cô Kim Diện:
- Ai cũng đứng sau chuyện này. Không phải là Vương nương chứ, chắc cũng không phải là Đông Phương Bách? Chàng vừa hỏi vừa nhìn chăm chăm vào mắt Thánh Cô Kim Diện.
- Ai...
Khuôn mặt mỹ miều của Thánh Cô Kim Diện trang trọng hẳn lên.
Buông một tiếng thở dài, Thánh Cô Kim Diện mới từ tốn đáp lời chàng:
- Công tử muốn biết để làm gì?
- Tại hạ có mục đích riêng của mình.
- Công tử có thể giết bổn nương nhưng không biết thêm gì nữa đâu.
Đường Thẩm ve cằm. Chàng nhíu mày suy nghĩ.
Thánh Cô Kim Diện ôn nhu nói:
- Bổn nương có một lời muốn nói với Đường Thẩm công tử.
Đường Thẩm chợt nhíu mày.
- Vương nương muốn nói gì?
- Bổn nương khuyên công tử hãy đứng về với bổn nương. Công tử sẽ có được tất cả những gì mình muốn. Còn chống lại bổn nương thì công tử sẽ chết. Một mình công tử sẽ chẳng thay đổi được gì đâu. Không thay đổi được gì cả.
Đường Thẩm nhìn chăm chăm vào mắt Thánh Cô Kim Diện.
- Tại hạ không thay đổi được gì sao?
- Đúng. Bổn nương nói bằng tâm của mình. Hãy đứng về phía bổn nương, công tử sẽ có tất cả những gì công tử muốn.
Chàng cười khẩy.
- Vương nương muốn tại hạ cũng giống như Mạch Kiếm Tùng chăng?
- Mạch Kiếm Tùng biết chọn đường đi cho mình.
- Rất tiếc tại hạ không phải là Mạch Kiếm Tùng. Hơn thế nữa Đường Thẩm đã nhận án kỳ Tử Vong của Đông Phương Bách.
- Bổn nương có thể rút lại án kỳ đó.
Đường Thẩm lắc đầu.
- Không Đường Thẩm không muốn ai rút lại án kỳ Tử Vong, mà sẽ tự tay mình bẻ gãy nó.
Khuôn mặt kiều diễm của Thánh Cô Kim Diện căng thẳng hẳn lên khi nghe lời nói đó của Đường Thẩm. Chàng đã thốt ra câu nói vừa rồi bằng chất giọng lạnh lùng và cương quyết.
Buông tiếng thở dài, Thánh Cô Kim Diện từ tốn nói:
- Đường Thẩm công tử sẽ không bao giờ làm được điều đó.
Đôi chân mày Đường Thẩm nhíu lại. Chàng nhạt nhẽo nói:
- Đường Thẩm đã vào đến tận biệt phòng của Vương nương thì có chuyện gì mà mình không làm được chứ. Với Đường Thẩm, Tử Vong Kỳ còn thì Đường Thẩm mất và ngược lại.
Lời nói này của chàng chẳng biết tác động thế nào đến Thánh Cô Kim Diện mà sắc diện của Thánh cô tái hẳn ra.
Mặc dù biến sắc nhưng Thánh Cô Kim Diện vẫn từ tốn nói:
- Công tử sẽ hối tiếc.
- Tại hạ chỉ có một sự lựa chọn duy nhất thì đâu còn hối tiếc.
Đường Thẩm cười khẩy rồi nói tiếp:
- Nếu còn hối tiếc thì tại hạ còn có sự lựa chọn. Nhưng Đông Phương Bách đã đẩy Đường Thẩm vào một sự lựa chọn duy nhất. Phải đối mặt với Tử Vong Kỳ.
Chàng khẽ buông tiếng thở dài nhìn Thánh Cô Kim Diện.
- Thánh cô cũng chỉ có một sự lựa chọn như tại hạ. Một là biến thành một xú nữ với khuôn mặt khủng khiếp nhất. Hai là phải nói rõ tất cả những gì Thánh cô biết về Tử Vong Kỳ.
Thánh Cô Kim Diện nheo mày.
- Đường Thẩm sẽ hủy dung diện của bổn nương sao?
- Tại hạ tin Thánh cô rất quý chân diện của mình.
Vừa nói Đường Thẩm vừa nhìn vào mắt Thánh Cô Kim Diện như muốn dụng nhãn quan của mình khoét đôi mắt to và tròn trịa.
Tiếp nhận ánh mắt khắc nghiệt và tàn nhẫn của Đường Thẩm, Thánh Cô Kim Diện không làm chủ được mình. Một cảm giác gay buốt lạnh giá xuất hiện trong cột sống của Thánh Cô Kim Diện.
Đường Thẩm nhận ra ngay vẻ lo âu lộ ra mắt Thánh Cô Kim Diện. Chàng cười mỉm rồi bồi thêm một câu nữa:
- Nữ nhân nào cũng quý nhan sắc mình. Chắc hẳn vương nương không muốn đeo chiếc mặt nạ dát vàng này suốt cuộc đời mình.
Chàng nói rồi lật ngửa chiếc mặt dát vàng, rút trong ống tay áo ra một tịnh bình. Trút bột phấn trong tịnh bình lên chiếc mặt nạ dát vàng. Đường Thẩm vừa làm việc đó vừa nói:
- Thứ bột mà tại hạ rắc vào chiếc mặt nạ dát vàng của Thánh cô là một chất độc cực mạnh để hủy da hủy thịt. Khi tại hạ đeo chiếc mặt nạ này vào mặt thì mãi mãi người sẽ mang nó suốt đời đó.
Mồ hôi rịn ra trán Thánh Cô Kim Diện. Người miễn cưỡng nói:
- Công tử tàn nhẫn với một nữ nhân như vậy à?
- Tại hạ cần có sự tàn nhẫn để đáp lại sự tàn nhẫn.
Chàng nói rồi từ từ đưa chiếc mặt nạ dát vàng như toan áp vào mặt Thánh Cô Kim Diện. Thánh Cô Kim Diện hốt hoảng nói:
- Đừng làm vậy với Thục Trân.
- Đường Thẩm giờ biết được tục danh của Thánh Cô. Tại hạ còn muốn biết nhiều hơn nữa.
Thục Trân mím chặt hai cánh môi vào với nhau.
Đường Thẩm nhìn Thục Trân Thánh Cô Kim Diện. Chàng rít một luồng chân khí nhạt nhẽo nói:
- Khi Thục Trân Thánh Cô trở thành xú nữ, chắc chắn Đông Phương Bách sẽ lánh xa Thánh Cô.
Chàng nói rồi dí chiếc mặt nạ có độc về phía Thánh Cô Kim Diện.
Thục Trân tái mặt.
- Dừng tay.
- Thục Trân Thánh Cô đã lựa chọn?
- Cho dù Đường Thẩm công tử có biết cũng không thể thay đổi được vận mạng của tạo hóa đâu.
Đường Thẩm lắc đầu.
- Tại hạ không muốn nghe câu nói này.
Thục Trân buông tiếng thở dài.
- Hãy giải huyệt cho bổn nương... Đường Thẩm sẽ được biết tất cả.
Chàng mỉm cười rồi điểm chỉ vào bao mươi sáu đại huyệt của Thánh Cô Kim Diện trước khi hóa giải tịnh huyệt.
Thánh Cô Kim Diện nhìn chàng.
Đường Thẩm nói:
- Tại hạ cần phải phong bế nội lực của Thánh Cô. Miễn thứ cho Đường Thẩm.
Nhìn chàng bằng ánh mắt bất nhẫn, Thánh Cô Kim Diện bước đến bức họa thiên tử bị gạch chéo lột nó xuống, rồi ấn tay vào vách biệt phòng. Một vòm cửa bí mật dịch mở.
Thánh Cô Kim Diện bước qua vòm cửa đó. Đường Thẩm nối gót theo sau. Trong gian mật thất, là những kim bài lệnh chủ của tất cả những môn phái, bang hội trên giang hồ.
Thánh Cô Kim Diện nhìn chàng.
- Tất cả những gì công tử muốn biết là đây.
- Đường Thẩm nhìn qua những tấm kim bài mà nghĩ thầm: "Võ lâm chính là Tử Vong Kỳ ư?" Thục Trân mỉm cười nhìn chàng.
- Công tử đã hiểu rồi chứ. Hãy đứng về phía Thục Trân.
- Tại hạ có đường đi riêng của mình. Đã có quá nhiều người phải chết vì Tử Vong Kỳ.
Đường Thẩm vừa nói vừa gom tất cả những tấm lệnh bài gói vào tấm lụa.
Chàng nhìn lại Thánh Cô Kim Diện.
- Tại hạ cần những thứ này.
Chàng ấn tay mặt thạch bàn.
"Cạch." Một âm thanh khô khốc phát ra. Cùng với âm thanh đó trên mặt thạch bàn xuất hiện một cái hốc bí mật.
Sự biến bất ngờ đó khiến Thục Trân biến sắc. Vẻ hoang mang của Thục Trân không qua được mắt Đường Thẩm. Chàng lấy từ trong chiếc hốc bí mật đó ra một cuộn giấy được cột cẩn thận.
Nhìn lại Thục Trân, Đường Thẩm mỉm cười nói:
- Hẳn đây là thứ mà Vương nương còn muốn giấu tại hạ. Chắc chắn nó quan trọng đối với nương nương.
Thục Trân nhìn chàng.
- Công tử sẽ hối tiếc.
- Đường Thẩm đã nghe câu nói này quá nhiều rồi. Thục Trân Thánh Cô đã nhiệt tình giúp tại hạ, tại hạ trả lại cho Thục Trân Thánh Cô sự bình yên.
Đường Thẩm ôm quyền:
- Cáo từ.
Chàng nói rồi dợm bước về phía cửa thì Thục Trân gọi lại:
- Đường Thẩm dừng bước.
Đường Thẩm dừng bước nhìn lại Thục Trân.
Ánh mắt của chàng khiến Thục Trân Thánh Cô bối rối.
Đường Thẩm giả lả nói:
- Thục Trân Thánh Cô muốn nói gì với Đường Thẩm? Thục Trân bất ngờ kéo tuột xiêm y của mình. Cùng với động tác đó ánh mắt như làn gió muốn thu hồn chàng.
- Công tử đã lấy thì hãy lấy tất cả. Lấy luôn con người bằng xương bằng thịt này.
Nói dứt câu Thục Trân Thánh Cô giật mạnh luôn tấm yếm còn lại che vùng thượng đẳng của mình. Đôi quả tuyết lê trắng nõn phơi ra đập vào mắt chàng.
Đường Thẩm nhìn Thục Trân, lắc đầu nói:
- Tại hạ đã bước qua lưới tình rồi.
Chàng nói dứt câu thì bỏ đi thẳng ra cửa không ngoái đầu nhìn lại.
Khuôn mặt mỹ lệ của Thục Trân Thánh Cô sa sầm xuống, rồi ửng đỏ hẳn lên. Đứng như thể pho tượng, mãi một lúc sau Thục Trân mới nói:
- Đường Thẩm...
-oOo-
Mạch Kiếm Tùng thả chân xuống mộc sàn toan đứng lên thì ả kỹ nữ níu tay y lại.
- Còn sớm mà... huynh đi đâu vậy? Mạch Kiếm Tùng gạt tay ả ra rồi đứng hẳn lên. Y nhìn lại ả kỹ nữ với bộ mặt trét đầy phấn son. Một cảm giác tởm lợm lan nhanh qua đầu y. Y nheo mày và nhạt nhẽo nói:
- Đừng hỏi ta điều đó.
Vừa nói Mạch Kiếm Tùng vừa quăng một nén bạc lên người ả kỹ nữ. Y quay bên nhổ xuống sàn gạch một bãi nước bọt như muốn phun thứ cảm giác gớm ghiếc vừa mới nảy nở trong tâm thức y ra ngoài, rồi sải bước đến bàn cầm lấy ngoại y khoác vào người.
Vận xong ngoại y, Mạch Kiếm Tùng bước đến trước tấm gương đồng. Y ngắm lại mình trong tấm gương đồng trước khi rời khỏi biệt phòng.
Đi xuống gian tửu sảnh bên dưới khách điếm, Mạch Kiếm Tùng gọi luôn một vò rượu hai cân. Gã tiểu nhị bày rượu ra bàn cùng với dĩa thức ăn nóng. Gã giả lả nói:
- Chúc công tử ăn ngon miệng.
- Không cần.
Y chuốc rượu ra chén, bưng chén rượu, Mạch Kiếm Tùng bâng quơ nhớ lại Thánh Cô Kim Diện. Y miên man hồi tưởng lại những động tác uyển chuyển, ẻo lã của Thánh Cô Kim Diện mà tưởng tượng ra khuôn mặt giai nhân trong đầu mình.
Y dốc chén rượu uống cạn rồi lại chuốc tiếp ra chén. Mạch Kiếm Tùng uống một lúc ba chén rượu nhưng vẫn không xóa được những ý niệm thầm kín trong đầu.
Một gã đại hán lực lưỡng bước vào. Y vừa bước vào vừa lớn tiếng nói:
- Khúc ma ma đâu...? Khúc ma ma, một người đàn bà có bộ mặt no tròn, đẫy đà và bộ dáng khá xồ xề hối hả bước ra.
- Ôn Thăng ca ca... có chuyện gì mà cần gặp Khúc ma ma này? Lời còn đọng trên miệng Khúc ma ma thì Ôn Thăng thộp ngay lấy ngực áo thị kéo về phía mình.
Khúc ma ma bối rối.
- Ôn ca ca có chuyện gì từ từ nói, sao lại nóng nảy vậy? Ôn Thăng trừng hai mắt với đôi tròng trắng muốn che cả hai con ngươi nhỏ xíu, gằn giọng nói:
- Mụ biết vì sao Ôn Thăng đến đây không? Khúc ma ma giả lả cười vừa gỡ tay Ôn Thăng, nhưng gã không cho thị làm chuyện đó, Khúc ma ma gượng cười nói:
- Ma ma biết Ôn ca ca đến chỉ vì Sư Sư thôi.
Ôn Thăng dỡ hổng Khúc ma ma lên khỏi mặt đất, vừa rít giọng nói:
- Đúng... Ôn mỗ đến vì Sư Sư đó, Ôn mỗ đã bao nhiêu lần nói với mụ rồi. Sư Sư là kỹ nữ nhưng chỉ dành riêng cho Ôn mỗ thôi, mụ nói cho ta biết... gã khốn kiếp nào đã bắt Sư Sư phải hầu hạ chứ? Khúc ma ma lắc đầu.
Ôn Thăng đanh giọng gằn:
- Mụ không nói à?
- Ơ...
Mạch Kiếm Tùng vừa áp chén vào miệng thì đặt xuống bàn, y tằng hắng, buộc Ôn Thăng phải thả Khúc ma ma xuống nhìn lại gã.
Mạch Kiếm Tùng nhìn Ôn Thăng. Y giả lả nói:
- Tại hạ là người được Sư Sư cô nương hầu hạ đó.
Bộ mặt to và rộng của Ôn Thăng như muốn phồng to hơn với sắc đỏ ửng.
- Ngươi ư? Mạch Kiếm Tùng chống tay lên bàn từ từ đứng lên.
Ôn Thăng bước đến bàn Mạch Kiếm Tùng.
- Ngươi ư? Bộ dạng nhỏ bé của Mạch Kiếm Tùng cùng chân diện đăm đăm lạnh lùng đập vào mắt Ôn Thăng. Gã hừ nhạt rồi nói:
- Sư Sư của ta mà phải hầu hạ một con nhái như ngươi à? Đôi chân mày Mạch Kiếm Tùng hơi nhíu lại, y nhìn Ôn Thăng.
- Ả là kỹ nữ thì hầu hạ ta có gì lạ nào? Ôn Thăng chỉ vào ngực mình.
- Ngươi nên biết Sư Sư là của riêng Ôn mỗ chứ. Cả giới lục lâm tại Dương Châu này đều biết Ôn mỗ. Thế mà ngươi lại dám ăn trên ngồi trước ta, ngươi đáng chết thật. Ôn mỗ cần phải dạy cho ngươi một bài học sau này còn biết đâu là trưởng bối của ngươi.
Nói dứt lời Ôn Thăng vươn trảo thộp tới đầu Mạch Kiếm Tùng, trảo công của Ôn Thăng chưa kịp đến đầu Mạch Kiếm Tùng thì đã bị y dụng trảo với một thế cầm nã thủ chặn lại.
Trảo công của Mạch Kiếm Tùng mặc dù nhỏ hơn trảo công của Ôn Thăng nhưng chính Ôn Thăng lại rống lên sau những âm thanh canh cách.
Mồ hôi rịn ra mặt Ôn Thăng cùng với những nét nhăn nhó bởi cảm giác đau đớn từ bản thủ lên đến đầu.
Ôn Thăng rít giọng nói:
- Ngươi ngươi...
Mạch Kiếm Tùng nhạt nhẽo nói:
- Ngươi muốn làm bậc trưởng bối nhưng ít ra cũng nên biết kẻ đối diện với ngươi là ai chứ? Ôn Thăng buột miệng:
- Ngươi là ai...?
- Mạch Kiếm Tùng Hai cánh môi của Mạch Kiếm Tùng nhếch lên.
- Khi ngươi biết được ta là Mạch Kiếm Tùng thì đã muộn rồi.
Ôn Thăng còn chưa hiểu ẩn ý của câu nói đó thì hữu thủ của Mạch Kiếm Tùng đã điểm vào tam tinh gã.
Ôn Thăng nhăn mặt lí nhí nói:
- Ngươi muốn làm gì ta? Mạch Kiếm Tùng hơi niễng đầu qua bên như ngắm nhìn khuôn mặt Ôn Thăng rồi nhạt nhẽo nói:
- Giết ngươi...
- Ngươi...
Ôn Thăng chưa kịp nói hết câu thì Mạch Kiếm Tùng phát ra một đạo chỉ Kim Cang.
Đạo chỉ khí cứng như mũi dùi sắt xuyên thủng qua tam tinh Ôn Thăng, thấu đến sau ót.
Thể pháp Ôn Thăng run bần bật và tiểu ra cả quần, Mạch Kiếm Tùng rút chỉ công lại, phủi hai bàn tay vào nhau.
Ôn Thăng đổ gục xuống sàn khách điếm, Khúc ma ma lẫn gã tiểu nhị chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp đó do Mạch Kiếm Tùng tạo ra ngã lăn ngay xuống sàn bất tỉnh.
Mạch Kiếm Tùng đặt một nén bạc lên bàn nhìn Ôn Thăng.
- Kẻ như ngươi không đáng sống. Ngươi sống chỉ chật đất mà thôi.
Y lại phủi hai tay vào nhau như có bụi dính trên tay mình rồi mới ung dung rảo bước về cửa khách điếm. Hắn rời khỏi khách điếm như một thư sinh nhàn nhã chẳng có chuyện gì xảy ra mặc dù mới đây thôi y đã nhún máu người.
Một cỗ kiệu hoa lộng lẫy do bốn gã phu kiệu khiêng từ phía đối diện băng băng hướng tới Mạch Kiếm Tùng. Cỗ kiệu hoa dừng lại trước mặt gã.
Gã phu kiệu ôm quyền từ tốn nói:
- Kính mời Mạch Kiếm Tùng công tử lên kiệu.
Mạch Kiếm Tùng nheo mày, nghĩ thầm: "Ai đón ta nhỉ, Thánh Cô Kim Diện lại đón ta nữa à? " Với ý niệm đó y vén rèm bước lên kiệu mà không hỏi gì. Trong kiệu có một cánh hoa hồng đỏ thắm.
Mạch Kiếm Tùng nhặt lấy cánh hoa hồng đó. Y đưa đóa hoa lên mũi ngửi. Nhếch môi cười mỉm với những ý niệm viển vông trong đầu, tất nhiên những ý niệm trong đầu y không ngoài những hình ảnh về vị Thánh Cô với phong thái lả lơi, đầy chất tình tứ và đài các.
Y lại tưởng tượng ra khuôn mặt diễm trần của Thánh Cô Kim Diện. Mạch Kiếm Tùng tựa lưng hẳn vào thành kiệu rồi rít một hơi thật sâu như muốn thâu tóm toàn bộ hương của cánh hoa hồng vào khứu giác mình.
Y nhắm mắt lại và hồi tưởng tiếp những gì trôi qua trong đầu Mạch Kiếm Tùng tạo ra trong y thứ cảm giác thật khoan khoái. Cùng với sự nao nao muốn mau gặp lại vị Thánh Cô Kim Diện.
-oOo-
Mạch Kiếm Tùng tò mò nhìn về phía rèm lụa trắng.
Rèm lụa từ từ vén lên. Ngồi trên mộc sàn trải thảm không phải là Thánh Cô Kim Diện mà là Thiên Thiên. Mạch Kiếm Tùng chau mày nhìn nàng. Thiên Thiên trong bộ cánh thật đẹp, với ánh mắt ưu hoài nhìn gã.
- Mạch huynh ngạc nhiên lắm à? Mạch Kiếm Tùng chắp tay sau lưng.
Y bước về phía nàng, nhếch môi cười nửa miệng rồi nói:
- Tại hạ rất ngạc nhiên. Không ngờ người cho bọn phu kiệu đi đón Mạch Kiếm Tùng lại là Thiên Thiên cô nương.
Y vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh gian mộc thất.
- Chỗ này cũng xinh đẹp quá.
Y lại nhìn nàng điểm nụ cười mỉm rồi nói:
- Thiên Thiên cô nương cho phu kiệu đến đón tại hạ đến đây với dụng ý gì? Thiên Thiên nhìn Mạch Kiếm Tùng:
- Công tử có thể đoán ra dụng ý của Thiên Thiên không? Mạch Kiếm Tùng khoát tay, lắc đầu.
- Tại hạ không thích đoán ý của người khác.
Thiên Thiên nhìn Mạch Kiếm Tùng, nàng từ từ đứng lên, từ thể pháp nàng tỏa ra làn xạ hương thơm len vào khứu giác Mạch Kiếm Tùng. Hắn nhận ra ngay mùi xạ hương mà những nữ nhân thường dùng trong ngày loan phụng hòa minh.
Thiên Thiên bước đến sát Mạch Kiếm Tùng. Khoảng cách giữa nàng và gã không đầy hai gang tay.
Nàng nhìn vào mắt Mạch Kiếm Tùng.
- Thiên Thiên muốn trả thù.
- Nàng muốn trả thù? Thiên Thiên gật đầu.
- Trả thù ai?
- Kim Diện môn. Kim Diện Môn chủ Đổng Kiều Thiếu.
Mạch Kiếm Tùng nhếch môi cười nửa miệng rồi nói:
- Đổng Kiều Thiếu Kim Diện môn chủ có thù với nàng à?
- Mặc dù kẻ tạo ra huyết sát của Bạch Vân trang là Phùng Tử Hầu.
- Y đã chết rồi. Nàng còn muốn trả thù gì nữa. Nàng đã chứng kiến cái chết của họ Phùng kia mà.
- Thiên Thiên đã chứng kiến cái chết của Phùng Tử Hầu, nhưng xét cho cùng kẻ đáng chết hơn cả là Kim Diện môn chủ Đổng Kiều Thiếu. Bởi vì Đổng Kiều Thiếu đã lệnh cho Phùng Tử Hầu.
Mạch Kiếm Tùng ve cằm, gật đầu.
- Suy ra thì đúng như vậy thật. Họ Phùng chỉ thực thi mệnh lệnh của Môn chủ Đổng Kiều Thiếu mà thôi, kẻ thủ ác chính là Đổng Kiều Thiếu.
Y nhìn Thiên Thiên, điểm nụ cười mỉm.
- Nàng muốn trả thù cho Bạch Vân trang phải giết Đổng Kiều Thiếu là đúng, không sai chút nào.
Chấp tay sau lưng bước đến bàn, nhìn tịnh rượu trên bàn, Kiếm Tùng giả lả nói:
- Rượu này nàng bày sẵn cho tại hạ? Thiên Thiên bước đến bàn, nàng bưng tịnh rượu từ tốn nói:
- Thiên Thiên sẽ bồi tiếp Kiếm Tùng.
Y lắc đầu.
- Không cần.
Y vừa nói vừa lấy tịnh rượu trên tay nàng. Mạch Kiếm Tùng đưa tịnh rượu lên mũi ngửi.
Y vừa ngửi vừa nói:
- Nàng biết kẻ thù đích thực giết song đường của nàng là Đổng Kiều Thiếu môn chủ, sao nàng còn chưa tìm được Kim Diện môn trả thù.
Lời nói của Mạch Kiếm Tùng khiến Thiên Thiên lộ vẻ bối rối.
Mạch Kiếm Tùng mỉm cười rồi dốc tịnh rượu tu luôn một ngụm dài. Y thả tịnh rượu đặt xuống bàn nhìn nàng rồi nói:
- Rượu của Thiên Thiên cô nương rất là ngon.
Hắn lại điểm cười đầy ẩn ý.
Thiên Thiên khẽ buông tiếng thở dài rồi nói:
- Thiên Thiên đã bị phế bỏ toàn bộ võ công mà Phùng Tử Hầu đã truyền cho...
Mạch Kiếm Tùng cướp lời.
- Cho dù nàng có võ công của Phùng Tử Hầu thì cũng chẳng thể làm gì được Đổng Kiều Thiếu.
- Huynh nói đúng, nếu Thiên Thiên không bị phế võ công thì cũng không phải là đối thủ của Đổng Kiều Thiếu. Hận thì vẫn còn đó, thù vẫn còn mang trong lòng, nhưng Thiên Thiên lại là kẻ vô dụng.
Mạch Kiếm Tùng nhướng mày nhìn nàng rồi dốc tịnh rượu tu tiếp. Y uống hai hơi đã cạn vò rượu rồi đặt xuống bàn, giả lả nói:
- Thiên Thiên là kẻ vô dụng, do đó mới cho những gã phu kia đi đón Mạch Kiếm Tùng.
Nàng im lặng nhìn gã.
Một lúc sau thì Thiên Thiên mới nghiêm giọng nói:
- Thiên Thiên đón huynh đến đây và có ý...
Mạch Kiếm Tùng nhướng mày.
- Muốn tại hạ trả thù giùm cô nương? Nàng gật đầu:
- Thiên Thiên có ý đó.
Mạch Kiếm Tùng khoanh tay trước ngực. Y suy nghĩ một lúc rồi dời bước đến ngồi xuống mộc sàn trải thảm. Nhìn Thiên Thiên, y nói:
- Một ý nghĩ hay, nhưng Thiên Thiên không nghĩ đến ai khác mà chỉ nghĩ đến Mạch Kiếm Tùng.
- Thiên Thiên đã từng thấy huynh thi triển võ công, Thiên Thiên nghĩ chỉ có mình Mạch Kiếm Tùng huynh mới có bản lĩnh lấy mạng Đổng Kiều Thiếu môn chủ.
- Lấy mạng Đổng Kiều Thiếu môn chủ không khó đối với Mạch Kiếm Tùng, thậm chí còn dễ hơn trở bàn tay. Ngày đó tại đại đường Kim Diện môn Thiên Thiên cô nương đã chứng nghiệm võ công của tại hạ, bây giờ võ công của tại hạ còn cao hơn trước nữa.
- Võ công của huynh cao thâm, nhưng điều quan trọng hơn huynh có nhận lời thỉnh cầu của Thiên Thiên hay không?
- Tại hạ và Kim Diện môn chủ là người cùng hội cùng thuyền, thế mà cô nương lại thỉnh cầu Mạch Kiếm Tùng trả thù giùm cô nương, mà kẻ thù đó lại là người cùng hội với tại hạ, có bất thường không? Thiên Thiên im lặng nhìn Mạch Kiếm Tùng. Nàng buông tiếng thở dài rồi nói:
- Thiên Thiên biết điều đó nhưng chỉ còn kỳ vọng vào Mạch Kiếm Tùng huynh mà thôi.
Thiên Thiên chấp nhận trả giá, bất cứ giá nào Thiên Thiên cũng trả miễn sao rửa được hận thù cho song đường.
Mạch Kiếm Tùng đứng lên.
- Nếu tại hạ nhận lời, Thiên Thiên trả giá như thế nào đây?
- Bất cứ điều gì Mạch Kiếm Tùng huynh đòi hỏi. Hơn thế nữa Thiên Thiên sẽ mãi mãi là nô nhân của Mạch Kiếm Tùng.
Mạch Kiếm Tùng bước đến cửa sổ, y dõi mắt nhìn ra ngoài. Y nheo mày suy nghĩ rồi nhìn lại Thiên Thiên.
- Nô nhân của Mạch Kiếm Tùng.
- Thiên Thiên sẽ là nô nhân của huynh.
Kiếm Tùng bước lại trước mặt nàng.
- Nàng sẽ là nô nhân của ta.
Thiên Thiên nhìn vào mắt gã rồi gật đầu.
- Là một nô nhân trung thành Mạch Kiếm Tùng huynh sai bảo gì Thiên Thiên cũng làm.
Nhìn vào mắt Thiên Thiên, Mạch Kiếm Tùng giả lả nói:
- Những gì nàng thốt ra khiến Mạch Kiếm Tùng ta phải ngưỡng mộ nàng.
Thiên Thiên lưỡng lự rồi nói:
- Huynh nhận lời Thiên Thiên không?
- Ta nghĩ không thể chối từ được lời thỉnh cầu của nàng.
Y vừa nói vừa vuốt má Thiên Thiên. Sắc diện của Thiên Thiên ửng hồng, nóng hổi khi bị Mạch Kiếm Tùng vuốt má.
Nàng bẽn lẽn cúi mặt nhìn xuống. Mạch Kiếm Tùng đặt tay lên bờ vai nàng.
- Nàng đẹp lắm. Mạch mỗ rất thích nhan sắc của nàng.
Y vừa nói vừa thò tay vào ngực áo rút chiếc mặt nạ kim diện của mình đặt lên mặt của Thiên Thiên. Mạch Kiếm Tùng thối lui ba bộ ngắm nhìn Thiên Thiên mà liên tưởng đến Thánh Cô Kim Diện.
Ánh mắt của y long lên sòng sọc với những ý tưởng miên man chảy qua trong đầu Thiên Thiên. Nhìn y, Thiên Thiên có cảm giác thân thể mình đang bị thiêu cháy bởi ánh mắt sòng sọc của Mạch Kiếm Tùng. Ánh mắt kia khiến nàng sợ hãi và lo âu.
Mạch Kiếm Tùng nhếch môi mỉm cười, y giả lả nói:
- Mạch mỗ thích chiêm ngưỡng tấm thân của nàng.
Câu nói này của gã khiến chân diện Thiên Thiên nóng bừng. Nàng căng thẳng đến cực độ, sự căng thẳng đó khiến thể pháp nàng như muốn nổ tung ra.
Thiên Thiên miễn cưỡng nói:
- Huynh nhận lời Thiên Thiên? Mạch Kiếm Tùng không đáp lời mà phát tác ngay đạo Kim Can Thần Chỉ điểm tới vò rượu, đạo chỉ xuyên thủng vò rượu.
"Chát..." Y lạnh lùng nói:
- Vò rượu kia sẽ là kẻ thù của nàng.
Y nói rồi nhếch môi mỉm cười.
Thiên Thiên buông tiếng thở dài, từ từ lột bỏ tất cả trang phục của mình. Thể pháp nàng lộ ra với làn da trắng nõn và đôi quả tuyết lê tinh anh đập vào mắt Mạch Kiếm Tùng.
Hắn ngắm thể pháp nàng bằng ánh mắt rạo rực. Y chiêm ngưỡng tấm thân với những đường cong tinh khiết của Thiên Thiên mà liên tưởng đến Thánh Cô Kim Diện.
Trong khi Mạch Kiếm Tùng săm soi thể pháp Thiên Thiên thì ngược lại nàng chỉ muốn đất dưới chân mình nứt toạc ra để nàng có thể chui thẳng xuống địa ngục.
Thiên Thiên nhủ thầm: "Đường Thẩm đại ca tha thứ cho muội. Vì trả thù cho song đường Thiên Thiên chấp nhận tất cả. Sau khi trả thù cho song đường rồi, muội sẽ tự kết liễu cuộc đời mình. Thiên Thiên chấp nhận trả giá để trả thù. Thiên Thiên chấp nhận tất cả." Nàng tự nhủ như vậy để nên nỗi nhục vào trong đặng phơi thân ra trước ánh mắt sòng sọc của Mạch Kiếm Tùng. Y bước đến bên nàng.
Mùi hương da thịt trinh nữ phả vào khứu giác Mạch Kiếm Tùng. Y đặt tay lên bờ vai nàng rồi từ từ rà xuống vùng tiểu yêu.
Thiên Thiên không phản ứng lại hành động của gã mà cũng chẳng hưởng ứng gì. Nàng đứng như một pho tượng mặc nhiên để Mạch Kiếm Tùng khám phá những vùng kín của cơ thể. Nàng cố chôn vùi tâm thức của mình vào chuyện trả thù, trả hận mà mặc nhiên với hành vi của Mạch Kiếm Tùng.
Mặc dù tự nhủ như vậy nhưng toàn thân Thiên Thiên vẫn nổi đầy lớp da ốc li ti bởi bàn tay của Mạch Kiếm Tùng rà khắp người nàng.
Mạch Kiếm Tùng thấy lớp da óc đó, y phá lên cười đắc ý rồi bế bổng Thiên Thiên đưa đến mộc sàn trải thảm.
Gió đùa qua đóa hoa thơm ngát hương trinh. Mưa vùi dập tấm thân ngọc ngà.
Nàng lịm đi bởi lưỡi kiếm tàn nhẫn xé tan sự trong sáng của mình.
Cái đau kia biến thành hai hàng lệ trào ra khóe mắt nàng.
Mạch Kiếm Tùng sở hữu Thiên Thiên mà tâm thức vẫn liên tưởng đến Thánh Cô Kim Diện. Hắn giày vò thể xác của Thiên Thiên mà cảm thụ sự khoái lạc qua bóng dáng con người khác.
Mạch Kiếm Tùng ôm ghì chặt lấy nàng. Y khe khắt nói:
- Ta còn buộc nàng làm một chuyện.
Thiên Thiên nhìn gã.
- Huynh muốn Thiên Thiên làm gì?
- Giúp ta lấy mạng Đường Thẩm.
Thiên Thiên quá sửng sốt với câu nói này của Mạch Kiếm Tùng. Nàng ôm lấy tấm chăn đắp lên người.
Mạch Kiếm Tùng vận lại y phục. Y nhìn nàng.
- Hình như nàng bàng hoàng khi nghe lời nói này của ta.
- Đường Thẩm huynh chưa chết à?
- Hắn chưa chết nhưng lại là kẻ vô dụng trốn chui, trốn nhủi bởi án Kỳ Tử Vong, nhưng ta tin Đường Thẩm khi biết tin của nàng thì hắn ta sẽ tìm đến.
Thiên Thiên nhìn sững Kiếm Tùng.
- Thiên Thiên ngỡ đâu Đường Thẩm huynh đã chết.
- Thì hắn không sống được bao lâu nữa, ta giết hắn rồi sẽ lấy mạng Đổng Kiều Thiếu môn chủ.
Y nhìn vào mắt Thiên Thiên.
- Nàng nhận lệnh của ta chứ? Gã nói rồi lột chiếc mặt nạ dát vàng ra khỏi chân diện Thiên Thiên cho vào ngực áo.
Mạch Kiếm Tùng chau mày khi thấy lệ ràn rụa trên mặt Thiên Thiên. Y nhạt nhẽo nói:
- Tại sao nàng khóc? Thiên Thiên lắc đầu:
- Không có gì cả.
Y mỉm cười.
- Trả thù hay trả tình.
Thiên Thiên cắn răng trên vào môi dưới nhìn Mạch Kiếm Tùng.
- Trả thù.
Mạch Kiếm Tùng phá lên một tràng cười dòn dã. Tiếng cười của gã như muôn ngàn mũi dao xoáy vào tâm thức của nàng.
Mạch Kiếm Tùng bỏ đi rồi, Thiên Thiên ôm mặt khóc nức nở. Nàng vừa khóc, vừa rên rỉ.
- Tại sao.. Tại sao.. cha mẹ.. Thiên Thiên muốn trả thù mà chấp nhận tất cả, chấp nhận trả giá.
Nàng buông tay khỏi mắt thì những dấu trinh nguyên còn đọng lại trên tấm thảm đập vào mắt nàng.
Lệ lại tuôn trảo ra khóe mắt của Thiên Thiên.
Nàng cắn răng trên vào môi dưới đến rướm máu.
- Đường Thẩm huynh... Huynh hiểu cho muội... muội không muốn nhưng phận làm con, Thiên Thiên phải làm trong phận trách trả thù cho song đường. Có như vậy Thiên Thiên mới có thể an lòng ra đi, có làm được điều đó Thiên Thiên mới có thể gặp mặt phụ thân và mẫu thân nơi chín suối.
Nàng lại úp mặt vào hai tay nức nở khóc. Nàng khóc với cái đau mất mát không thể nào hàn gắn được.
Nàng khóc mà chợt rùng mình khi nhớ lại trận mưa tình vùi dập mà Mạch Kiếm Tùng đã phủ lên người nàng.
Nàng cảm thấy ghê sợ và kinh tởm bản thân mình.
-oOo-
Lên đến đỉnh Tung Sơn, Đường Thẩm dừng bước trước ngôi tam quan uy nghiêm của tòa cổ tự Thiếu Lâm. Suy nghĩ một lúc, Đường Thẩm mới rảo bước hướng thẳng đến tòa Đại hồng Bảo điện.
Chàng vừa bước đến trước cửa Đại hồng Bảo điện thì một vị hòa thượng từ trong bước ra.
- A di đà phật.
Chàng ôm quyền thủ lễ:
- Vãn bối là Đường Thẩm.
- A di đà phật... Đường Thẩm đến viếng cảnh chùa, hay có chuyện gì cầu đến phật môn?
- Lần này vãn sinh đến Thiếu Lâm có chuyện tham kiến Phương trượng đại sư Giác Viễn.
- A di đà phật... Phương trượng đại sư huynh Giác Viễn đã tọa công diện bích nên không thể bồi tiếp thí chủ được.
Đường Thẩm gượng cười, buông tiếng thở dài rồi nói:
- Tiếc thật, lần này vãn bối đến Thiếu Lâm vì có chuyện liên quan đến Thiếu Lâm Tự.
Nếu không gặp được Giác Viễn đại sư vãn bối không biết phải làm gì.
Chàng buông tiếng thở dài rồi nói:
- Đại sư có thể dẫn vãn bối đến nơi Giác Viễn phương trượng tọa công diện bích để vãn bối cầu kiến được không?
- A di đà phật... điều này trái với giới luật của phật môn, nhưng Đường Thẩm thí chủ có chuyện liên quan mật thiết đến Thiếu Lâm, chẳng hay đó là chuyện gì? Đường Thẩm lưỡng lự rồi nói:
- Pháp Hành đại sư là người của Thiếu Lâm Tự. Vậy chuyện của Pháp Hành đại sư cũng là chuyện của Thiếu Lâm Tự chứ?
- A di đà phật. Đường Thẩm thí chủ vừa nhắc đến Pháp Hành đại sư.
Đường Thẩm gật đầu.
- Vãn bối đến Thiếu Lâm lần này vì chuyện của Pháp Hành đại sư.
Vị hòa thượng nhìn chàng lưỡng lự:
- Mời Đường thí chủ theo bần tăng đến Tri Tăng Đường.
- Đa tạ đại sư.
Vị hòa thượng dẫn Đường Thẩm đến tòa Tri Tăng Đường tọa lạc bên ngoài địa phận Thiếu Lâm Tự.
- Thí chủ cứ tự nhiên lưu lại tòa Tri Tăng Đường này, bần tăng vào thỉnh ý trưởng bối rồi quay lại ngay.
- Vãn bối mạo phạm muốn biết pháp danh của đại sư.
- Bần tăng là Giác Ngộ.
Chàng ôm quyền thủ lễ:
- Vãn bối rất mong Giác Ngộ đại sư giúp cho vãn bối được cầu kiến Phương trượng đại sư Giác Viễn.
- Bần tăng sẽ hết lòng nói hộ thí chủ.
- Đa tạ đại sư.
Giác Ngộ đại sư đi rồi, còn lại một mình, Đường Thẩm đến bên cửa sổ phóng tầm mắt nhìn ra xa. Cả một khoảng không gian bao la mênh mông đập vào mắt chàng. Chàng nghĩ thầm: "Mình chỉ còn thời hạn không đầy ba con trăng từ bây giờ đến lúc mình tẩu hỏa nhập ma, không biết có làm được những gì cần làm không. Ba con trăng sau Đường Thẩm đã ra người thiên cổ, không biết lúc đó Đường Thẩm có gặp lại được Đông Phương Tử Linh không?" Những áng mây bồng trôi lưng chừng núi dẫn tâm tưởng của Đường Thẩm đến với những ý niệm xa vời.
Đang suy nghĩ miên man chợt Đường Thẩm nghe có tiếng gọi sau lưng mình. Chàng không cần phải suy nghĩ mà lách bộ lạng người. Vừa lách bộ, chàng vừa phát tác một đại chỉ Kim Cang đánh vào ngọn ám tiễn hình cánh sao.
"Chát..." Đạo ám tiễn đó rơi xuống sàn gạch.
Từ ngoài cửa Tri Tăng Đường. bốn gã hắc y sứ lướt vào. Đôi chân mày của chàng nhíu lại và buột miệng nói:
- Ở tại phật môn Thiếu Lâm cũng có người của Tử Vong Kỳ sao? Lời nói còn đọng trên môi thì bốn gã hắc y sứ đồng loạt phát tác những chiếc ám tiễn hình cánh sao tập kích Đường Thẩm. Bốn chiếc ám tiễn xếp thành hàng dọc từ trên xuống dưới hướng thẳng Đường Thẩm.
Chàng nghiêm mặt vỗ chưởng vào những chiếc ám tiễn đó.
"Bình..." Chưởng khí của Đường Thẩm đẩy bật bốn chiếc ám tiễn quay lại bọn hắc y sứ.
Bốn gã hắc y sứ lúng túng không biết phản ứng thế nào nên bị bốn chiếc ám tiễn ghim vào đầu gối. Cả bốn gã hắc y khuỵu gối xuống sàn gạch Tri Tăng Đường.
Đường Thẩm lia mặt nhìn qua bốn gã đó gằn giọng nói:
- Các ngươi muốn lấy mạng của Đường Thẩm thì Đường Thẩm cũng lấy mạng của các ngươi.
Vừa nói Đường Thẩm vừa xoài người tới. Nhưng Giác Ngộ đại sư đã kịp xuất hiện lướt vút qua bốn gã hắc y sứ, chặn chàng lại. Giác Ngộ đại sư chấp tay niệm phật hiệu.
- A di đà phật.
Đường Thẩm nhìn lại đại sư Giác Ngộ mỉm cười nói:
- Đại sư... tại phật địa Thiếu Lâm có thích khách sát thần của Tử Vong Kỳ.
- A di đà Phật, thí chủ hãy mở lòng từ tâm tha cho họ, bởi đây là phận địa Thiếu Lâm, không thể để máu chúng sinh vấy đỏ được.
Đường Thẩm ôm quyền. Giác Ngộ đại sư nhìn lại bốn gã hắc ý sứ.
- Bốn vị thí chủ hãy đi đi, đừng làm phiền bần tăng và Đường Thẩm thí chủ.
Bốn gã hắc y sứ lồm cồm bò dậy, chúng toan dợm bước ra cửa thì Đường Thẩm nói:
- Bốn vị dừng bước.
Cả bốn gã hắc y sứ đều dừng bước.
Giác Ngộ đại sư nhìn chàng.
- Đường Thẩm thí chủ sao lại bảo họ dừng bước? Đường Thẩm nhìn bốn gã hắc y che mặt rồi ôn nhu nói:
- Giác Ngộ đại sư nhìn xem, bốn người này mặc dù vận võ phục thích khách che mặt nhưng tất cả đều mang giày hòa thượng, giống hệt với đôi giày của đại sư, điều này giải thích thế nào? Chẳng lẽ họ là những võ tăng hộ vệ tam bảo? Giác Ngộ đại sư sa sầm mặt xuống nhưng vẫn chắp tay niệm phật hiệu.
- A di đà phật.
Đường Thẩm ôm quyền thủ lễ rồi nói:
- Đại sư cùng nhìn qua chân diện của bốn người này xem họ có phải là tăng nhân trong chùa hay không? Chàng vừa nói vừa thi triển luôn thuật Phi Ma Độn Hình mà Lục Đại Thiên đã chỉ điểm cho Đường Thẩm tại Tử Vong Đảo. Phối hợp với thuật Phi Ma Độn Hình đó, Đường Thẩm dựng trảo công với những thế cầm nã thủ cực kỳ biến hóa, thoáng một cái chàng đã lột bỏ tất cả vằn khăn đen che mặt và trùm trên đầu của bốn gã hắc y sứ. Cả bốn người đều lộ chân tướng là những hòa thượng.
Đường Thẩm quay lại chỗ cũ đối mặt với Giác Ngộ đại sư. Chàng ôm quyền:
- Giác Ngộ đại sư hẳn biết họ? Chấp tay niệm phật hiệu, Giác Ngộ đại sư nhìn chàng nói:
- A di đà phật... bần tăng thất lễ với thí chủ.
Lời còn đọng trên cửa miệng, Giác Ngộ đại sư phát tác ngay một đạo Thập Bát La Hán chưởng công thẳng đến Đường Thẩm.
Thế chưởng uy mãnh của Giác Ngộ đại sư buộc Đường Thẩm phải dụng đến thuật Phi Ma Độn Hình né tránh. Chưởng công của Giác Ngộ đại sư công hút chàng vỗ vào bức vách sau lưng Đường Thẩm.
"Ầm..." Cả một mảnh vách tường đổ sụp xuống. Đường Thẩm không khỏi sững sờ trước hành động của Giác Ngộ đại sư.
Chàng gắt giọng hỏi:
- Đại sư... chuyện này là thế nào? Không màng đến lời nói của Đường Thẩm, Giác Ngộ đại sư hoàn bộ, đôi song thủ xoay tròn tạo ra một màn khí vàng rực như con rồng.
Đường Thẩm đanh mặt.
Giác Ngộ đại sư quất đạo Giáng Long Chưởng về phía chàng.
Đường Thẩm trụ tấn, chàng dựng chưởng đón thẳng đỡ thẳng vào đạo Giáng Long Chưởng đó vừa nói:
- Vãn sinh thất lễ với đại sư.
Chưởng công của chàng chạm thẳng vào đạo khí Giáng Long Chưởng.
"Ầm..." Đường Thẩm thối lui đúng một bộ, trong khi Giác Ngộ đại sư trượt dài về phía sau những ba trượng. Giác Ngộ đại sư vừa trụ tấn thì tiếng mõ trỗi lên.
"Cốc... cốc... cốc..." Nghe ba tiếng mõ đó, Giác Ngộ đại sư liền hóa giải công lực, khọp lưng xuống, bốn vị hòa thượng vận hắc y sư cùng cúi gập người. Từ ngoài cửa Tri Tăng Đường một lão hòa thượng với hàm râu quai nón hoa râm bước vào.
Nhìn vị hòa thượng tay cầm mõ vừa bước vào Tri Tăng Đường, Đường Thẩm nghĩ thầm: "Mình phải đối đầu với ai đây?" Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Đường Thẩm vẫn ôm quyền thủ lễ.
Vị hòa thượng tiến đến trước mặt chàng chấp tay niệm phật hiệu.
- A di đà phật... lão nạp là Giác Chánh, rất mong Đường Thẩm thí chủ bỏ qua cho chư tăng Thiếu Lâm.
Chàng từ tốn đáp lời:
- Vãn bối không dám trách chư tăng Thiếu Lâm, mà chỉ thắc mắc tại sao người của phật môn lại cải trang thành thích khách Tử Vong Kỳ.
- A di đà phật... Phương trượng sư huynh Giác Viễn đang chờ thí chủ. Mời thí chủ theo lão nạp.
- Giác Viễn đại sư đồng ý gặp vãn bối? Giác Chánh đại sư gật đầu.
- Phương trượng sư huynh đang chờ thí chủ.
- Đại sư dẫn đường cho vãn bối.
Giác Chánh đại sư đi trước, Đường Thẩm nối gót theo sau. Lúc chàng đi ngang qua Giác Ngộ đại sư và bốn vị hòa thượng kia và liếc trộm họ. Những người đó cúi mặt như muốn che giấu sự hổ thẹn của mình với Đường Thẩm.
Giác Chánh đại sư dẫn Đường Thẩm quay vào Thiếu Lâm Tự đưa chàng đến gian thảo cốc tọa lạc trong hoa viên phía sau tòa Đại Hồng Bảo Điện. Giác Chánh đại sư dừng bước ngoài cửa thảo cốc, rồi chắp tay nói:
- A di đà phật, thí chủ, Phương trượng sư huynh đang chờ thí chủ trong thảo cốc.
Chàng ôm quyền thủ lễ:
- Đa tạ đại sư...
Đường Thẩm bước đến trước cốc. Chàng hơi do dự và ngần ngại bởi không biết khi vào thảo nguyên có chuyện gì sẽ xảy ra.
Mộ giọng nói trầm ngâm cất lên:
- A di đà phật... Đường Thẩm thí chủ đừng ngại. Cứ vào đi.
- Vãn bối mạo phạm.
Chàng nói rồi đẩy cửa bước vào thảo cốc. Trong thảo cốc là một vị đại hòa thượng cao niên, ngồi kiết đà trên bồ đoàn bằng gỗ, tay lần chuỗi hạt bồ đề.
Đường Thẩm ôm quyền xá rồi nói:
- Vãn bối là Đường Thẩm. Còn đại sư đây là Giác Viễn phương trượng đại sư?
- A di đà phật, lão nạp là Giác Viễn.
Đường Thẩm ôm quyền thủ lễ:
- Những chuyện xảy ra trên Tri Tăng Đường, đại sư đã biết. Nếu vãn bối đoán không lầm, hẳn có lệnh của đại sư?
- A di đà phật... phật môn bị mây đen bao phủ. Nếu có chuyện gì không phải mong thí chủ lượng thứ.
- Vãn bối không dám trách những cao tăng Thiếu Lâm mà chỉ tò mò thôi.
Buông tiếng thờ dài, Giác Viễn phương trượng đại sư từ tốn nói:
- A di đà phật... thí chủ hẳn đã gặp Pháp Hành đại sư huynh? Đường Thẩm gật đầu.
- Vãn bối đã gặp Pháp Hành đại sư. Không chỉ gặp Pháp Hành đại sư mà vãn bối còn tìm thấy Ngọc trượng của Thiếu Lâm nữa.
Chàng vừa nói vừa thò tay vào ngực áo lấy ra một miếng ngọc bội đưa đến tay Giác Viễn phương trượng đại sư.
Nhìn miếng ngọc bội, ánh mắt của đại sư Giác Viễn phương trượng sáng hẳn lên.
- A di đà phật.
Đường Thẩm ôm quyền:
- Lần này vãn bối thân hành đến Thiếu Lâm là có ý muốn trả Ngọc trượng phật môn lại cho người của Phật môn. Nhưng...
Chàng bỏ lửng câu nói nhìn Giác Viễn phương trượng đại sư.
Giác Viễn phương trượng đại sư lần chuỗi bồ đề vừa niệm phật hiệu.
- A di đà phật... thiện tai... thiện tai...
Nhìn Đường Thẩm, Giác Viễn phương trượng đại sư nói:
- Thí chủ hãy ngồi xuống đây.
Đường Thẩm ngồi xuống đối diện với Giác Viễn phương trượng đại sư, vừa lần chuỗi hạt bồ đề vừa nói:
- A di đà phật... chắc chắn Đường thí chủ thắc mắc về những hành vi của chư tăng Thiếu Lâm đã giả làm thích khách định giết thí chủ? Đường Thẩm khẽ lắc đầu rồi ôm quyền nói:
- Tại hạ thắc mắc những vẫn có thể đoán ra Thiếu Lâm phật môn mặc dù là bắc đẩu võ lâm nhưng vẫn bị khống chế bởi Tử Vong Kỳ.
- A di đà phật...
Buông tiếng thở dài, Giác Viễn phương trượng đại sư ôn nhu nói:
- Đường Thẩm thí chủ nói không sai.
Đường Thẩm chau mày.
- Đại sư, Tử Vong Kỳ đã làm gì mà có thể khống chế được cả người của phật môn.
- A di đà phật... Đường Thẩm thí chủ đã nhận án Tử Vong Kỳ. Nên khi thí chủ vào đến Thiếu Lâm Tự xưng danh tánh của mình thì chư tăng Thiếu Lâm phải thực hiện ngay án kỳ đó.
- Vậy khi thực hiện xong án Kỳ Tử Vong nhưng cao tăng Thiếu Lâm quên mình là người xuất gia thoát tục sao?
- A di đà phật.
Đường Thẩm gắt giọng hỏi tiếp:
- Người của phật môn cũng bị sai khiến bởi Tử Vong Kỳ ư? Chàng lắc đầu:
- Vãn bối thất vọng vô cùng, vãn bối là tục nhân còn không bị sai khiến bởi Tử Vong Kỳ, nhưng những cao tăng Thiếu Lâm lại bị sai khiến. Điều này nằm ngoài sự tưởng tượng của vãn bối.
- A di đà phật... trước đây Tử Vong Kỳ có thể sai khiến phật gia nhưng từ bây giờ trở đi sẽ không còn sai khiến được phật môn.
Chàng không khỏi ngơ ngác trước lời nói này của Giác Viễn phương trượng đại sư.
Đường Thẩm buột miệng hỏi:
- Đại sư... đã có sự thay đổi đó sao?
- A di đà phật... chuyện dài dòng lắm. Nếu không có Đường Thẩm thí chủ lão nạp chẳng biết Thiếu Lâm sẽ ra sao, hãy nhận của lão nạp một lạy.
Đường Thẩm hốt hoảng nhoài người tới ngăn Giác Viễn phương trượng đại sư.
- Đại sư đừng làm vậy... vãn bối tổn thọ và áy náy vô cùng.
- A di đà phật.
Đường Thẩm ôm quyền:
- Vãn bối muốn vì sao có sự thay đổi đó.
Nhìn chàng, Giác Viễn phương trượng đại sư buông tiếng thở dài rồi nói:
- Lão nạp hổ thẹn cho Phật môn vô cùng.
Đường Thẩm nghiêm mặt. Buông tiếp một tiếng thở dài nữa, Giác Viễn phương trượng đại sư mới từ tốn nói:
- A di đà phật. Trước đây Pháp Hành sư huynh đã không gội rửa bụi hồng trần, vì tình mà lén lấy Ngọc trượng rời bỏ Thiếu Lâm. Sau đó Tử Vong Kỳ đã dụng Ngọc trượng như một tín vật võ lâm mở đại hội phong hoa, thu nạp tất cả các đại phái trong giang hồ.
Đường Thẩm hỏi:
- Thiếu Lâm cũng bị thu nạp luôn sao?
- A di đà phật... ngày nào Ngọc trượng còn trong tay chủ nhân Tử Vong Kỳ thì ngày đó Thiếu Lâm vẫn còn trong sự khống chế của Tử Vong Kỳ.
- Vãn bối đã lấy lại được Ngọc trượng trả lại cho Phật môn.
- A di đà phật... lão nạp vô cùng cảm kích.
Đường Thẩm ôm quyền:
- Vãn bối mạo muội hỏi... đại sư hẳn biết chủ nhân đích thực của Tử Vong Kỳ? Phải chăng người đó là Đông Phương Bách?
- A di đà phật... chủ nhân của Tử Vong Kỳ là ai, lão nạp không biết, nhưng lệnh dụ đưa đến Thiếu Lâm đều có Ngọc trượng ấn dấu.
Chàng mỉm cười.
- Đại sư nghĩ chủ nhân Tử Vong Kỳ là Pháp Hành đại sư? Giác Viễn phương trượng đại sư lắc đầu.
- A di đà phật... lão nạp hoàn toàn không nghĩ Pháp Hành đại sư là chủ nhân Tử Vong Kỳ. Đại sư huynh chỉ là con cờ trong sự sai khiến của Tử Vong Kỳ mà thôi.
- Vãn bối cũng nghĩ như vậy. Bây giờ Ngọc trượng đã trở về với Phật môn rồi, đại sư hẳn không còn thực thi lệnh dụ của Tử Vong Kỳ nữa chứ?
- A di đà phật...
Nhìn Đường Thẩm, Giác Viễn phương trượng đại sư từ tốn nói:
- Nếu Đường Thẩm thí chủ không nề hà, lão nạp xin được trao lại bí kiếp Dịch Cân Kinh của Phật môn cho thí chủ.
- Vãn bối vô cùng cảm kích trước nhiệt tâm của đại sư. Lúc này vãn bối không cần thiết lắm đến võ công mà chỉ muốn thỉnh cầu đại sư một chuyện.
- A di đà phật, Đường Thẩm thí chủ cần bần tăng làm bất cứ chuyện gì lão nạp cũng không từ nan.
Đường Thẩm mỉm cười, lời nói của Giác Viễn đại sư khiến chàng cảm thấy thanh thản vô cùng.
- Vãn bối nhờ đại sư đem những tín vật của những môn phái trên võ lâm trao lại cho họ.
- A di đà phật, thiện tai... Lão nạp và chư tăng sẽ làm tròn trách nhiệm này.
Đường Thẩm cởi túi nảy sau lưng mình đặt trước mặt Giác Viễn phương trượng đại sư, rồi đứng lên ôm quyền:
- Vãn bối còn có việc phải làm, hy vọng sẽ có cơ hội quay lại Thiếu Lâm để viếng cảnh Phật môn và nghe những lời thuyết pháp chân lý của cao tăng, giờ vãn bối cáo từ.
- A di đà phật, lão nạp không dám giữ chân thí chủ. Sau này thí chủ có chuyện gì cần đến lão nạp. Lão nạp sẽ sẵn sàng gánh vác cùng với thí chủ.
Đường Thẩm ôm quyền thủ lễ, mỉm cười nói:
- Thế nào vãn bối cũng cần đến cao tăng Thiếu Lâm.
Giác Viễn phượng trượng đại sư lần chuỗi hạt bồ đề vừa gật đầu.
- A di đà phật.
Chàng xá Giác Viễn phương trượng đại sư ba xá rồi mới quay bước ra khỏi thảo cốc trong tâm trạng cực kỳ phấn khích. Chàng có cảm giác như vừa trút được một phần gánh nặng trên vai mình.
Đường Thẩm chạm mặt Giác Chánh bên ngoài cửa ngọ môn.
Giác Chánh đại sư cũng ôm quyền đáp lễ với chàng:
- A di đà phật... lão nạp đến tiễn thí chủ.
Đường Thẩm gượng cười.
- Vãn bối đến Thiếu Lâm một mình, thì ra đi cùng một mình, đại sư cần thiết phải tiễn vãn bối.
- A di đà phật. Phật môn không có gì quý giá để trả ân sâu của thí chủ, chỉ có vật này muốn gởi đến thí chủ, phòng khi thí chủ có lúc phải cần đến.
Giác Chánh đại sư vừa nói vừa lấy trong ống tay áo tăng bào ra một tịnh bình, đặt vào tay Đường Thẩm.
- Đây là hoàn Tục Mệnh Sinh. Nó có thể trị nội thương lẫn ngoại thương, hoặc trúng bách độc. Thí chủ hãy giữ lấy, phòng khi có chuyện phải cần đến nó.
Nghe Giác Chánh đại sư nói, Đường Thẩm không khỏi mừng trong lòng. Chàng nhìn Giác Chánh hòa thượng từ tốn nói:
- Đại sư... thảo sinh mạo phạm hỏi đại sư, thế hoàn Tục Mệnh Sinh có thể trục được Thiên Hoa Phấn không? Giác Chánh đại sư nhìn sững chàng.
- Thí chủ nói đến Thiên Hoa Phấn. Phải chăng đó là thứ độc thảo kỳ ảo nhất trong võ lâm?
- Tại hạ đã trúng Thiên Hoa Phấn, thời gian vãn bối sống không quá ba con trăng nhưng còn rất nhiều chuyện phải làm với Tử Vong Kỳ.
- A di đà phật... điều thí chủ muốn ắt phải nhờ đến Vạn Dược Thần Y Phó Nghị. Nếu như thí chủ muốn gặp Vạn Thần Y Phó Nghị thì đến Lạc An Cốc.
- Đa tạ đại sư đã chỉ giáo, vãn sinh cáo từ.
- A di đà phật.
Chàng ôm quyền xá đại sư Giác Chánh rồi thi triển khinh công rời khỏi Thiếu Lâm Tự.
Giác Chánh đại sư nhìn theo Đường Thẩm cho đến khi chàng mất dạng.
Giác Chánh đại sư quay vào tòa Đại hồng Bảo điện thì bên ngoài ngọ môn xuất hiện một cỗ kiệu trang hoàng lộng lẫy do tám gã hắc y sứ khiêng. Theo sau đó là hai hàng Tử Vong Sứ với chân diện đeo mặt nạ dát vàng.
Giác Chánh đại sư liền gióng ba hồi Đại Hồng chung. Ngay lập tức các võ tăng hộ tam bảo tập trung lên Đại Hồng Bảo Điện.
Đoàn Tử Vong Sứ hộ tống chiếc kiệu dừng trước tòa Đại Hồng Bảo Điện. Giác Chánh đại sư đứng trên thềm Đại Hồng Bảo Điện nhìn xuống chắp tay niệm phật hiệu.
- A di đà phật.
Niệm phật hiệu nhưng vẻ mặt của Giác Viễn phương trượng đại sư có phần trang trọng và khẩn trương.
Rèm kiệu vén lên, Đông Phương Bách từ trong kiệu bước xuống, khác hẳn với những lần trước, Đông Phương Bách không hề đeo kim diện che mặt.
Y chấp tay sau lưng, định uy nhãn rọi về phía Giác Chánh đại sư, rồi nhạt nhẽo nói:
- Bổn tọa đến Thiếu Lâm đem lệnh dụ án kỳ của Võ lâm minh chủ.
Giác Chánh đại sư chấp tay niệm phật hiệu.
- A di đà phật, Thiếu Lâm đã có lại Ngọc trượng, không còn thực thi án kỳ của Võ lâm minh chủ. Tôn giá hãy về báo lại cho Võ lâm minh chủ biết.
- Thì ra Đường Thẩm đã kịp đến trước bổn tọa một bước. Thiếu Lâm đã lấy lại Ngọc trượng rồi giờ muốn đối đầu với án Kỳ Tử Vong?
- A di đà phật. Phương trượng đã có chỉ ngôn, Phật môn không được nhúng tay vào chuyện võ lâm giang hồ nữa.
- Khá khen cho Giác Viễn phương trượng đại sư. Đã vậy bổn tọa thay mặt Minh chủ võ lâm thực hiện án Kỳ Tử Vong đối với Thiếu Lâm Tự.
Vừa nói Đông Phương Bách vừa giở hữu thủ. Một ngọn Tử Vong Kỳ thoát ra hướng về Giác Chánh đại sư.
Giác Chánh đại sư dựng chưởng tạo ra một bức tường ảo khí ngăn ngọn Tử Vong Kỳ lại.
Ngọn Tử Vong Kỳ chạm thẳng vào bức tường ảo khí mà Giác Chánh đại sư tạo ra. Nó lơ lửng ngay trước bức tường ảo khí đó. Bất thình lình một tiếng sấm động phát ra.
"Ầm..." Bức tường ảo khí do Giác Chánh đại sư tạo ra vỡ tan và ngọn Tử Vong Kỳ xuyên thẳng qua tâm huyệt của Giác Chánh đại sư.
Giác Chánh đại sư thối liền hai bộ, kéo theo một vòi máu tuôn ra rưới đỏ thềm Đại Hồng Bảo Điện.
Hiệu kỳ chết chóc như được phát ra, ngay lập tức bọn Tử Vong Sứ như bầy cáo đói ào ào lướt về phía những vị võ tăng hộ tam bảo.
Những tưởng đâu sẽ có một cuộc huyết sát tàn khốc xảy ra ngay tại phật địa Thiếu Lâm Tự, nhưng một tiếng rống Sư tử nổi lên. Thuật Sư Tử Rống của Phật môn như có uy lực oai nghiêm khiến bọn Tử Vong Sứ đồng loạt sững bộ rồi thối về chỗ cũ.
Chân diện của Đông Phương Bách lộ vẻ bất nhẫn.
Tiếng rống sư tử dứt thì một vị tăng nhân vận tăng bào cũ rích xuất hiện. Vị tăng nhân đó có cái trán nhô hẳn ra ngoài.
Cùng với sự xuất hiện của vị cao tăng kia, Giác Viễn phương trượng đại sư cũng từ trong Đại Hồng Bảo Điện bước ra.
Tất cả những võ tăng tam bảo đều ôm quyền hướng về vị tăng nhân:
- Đệ tử Phật môn tham bái Võ Thánh Thần Tăng.
Võ Thánh Thần Tăng bước đến ôm quyền xá Giác Viễn phương trượng đại sư.
- Tuệ Thông bái kiến Phương trượng chưởng môn.
- A di đà phật... sư thúc khai môn trở lại Phật đường thật đúng lúc.
- A di đà phật...
Tuệ Thông hòa thượng bước lại bên Giác Chánh đại sư đang rũ người xuống.
Giác Chánh đại sư ngẩng mặt lên nhìn Tuệ Thông hòa thượng.
- Đệ tử bất tài.
- Sư thúc không trách đệ tử được.
Miệng thì nói Tuệ Thông hòa thượng vừa áp chưởng vào lưng Giác Chánh đại sư. Ngọn Tử Vong Kỳ ghim nơi đan điền của Giác Chánh đại sư bắn vụt trở ra, rồi gãy thành nhiều đoạn.
Giác Chánh đại sư rướn người lên.
Một làn khói trắng tỏa ra trên đỉnh đầu Giác Chánh đại sư. Chẳng bao lâu sau vết thương nơi đan điền của Giác Chánh đại sư liền hẳn lại.
Tuệ Thông hòa thượng rút hữu thủ lại.
- Tịnh dưỡng một thời gian đệ tử sẽ bình phục.
Tuệ Thông hòa thượng nhìn lại Đông Phương Bách. Người chắp tay trước ngực niệm phật hiệu.
- A di đà phật.. lão nạp ẩn tích lâu năm nhưng vẫn nghe thuật Càn Khôn Kiếm Khí của Đông Phương gia là thiên hạ đệ nhất kiếm. Thí chủ có thể cho lão nạp đây chứng nghiệm được không? Tận mục sở thị những gì Tuệ Thông hòa thượng thi triển, Đông Phương Bách không khỏi bàng hoàng trước kỳ công tuyệt thế đó. Mặc dù vậy y vẫn kiêu hãnh nói:
- Nếu đại lão hòa thượng muốn tận mục sở thị Càn Khôn Kiếm Khí của Đông Phương Bách. Bổn tọa sẵn sàng bồi tiếp đại lão hòa thượng.
Y nói rồi vận công, Đông Phương Bách tạo ra bức màn kiếm khí tợ võng lưới trùng trùng điệp điệp chụp lấy Tuệ Thông hòa thượng. Màn Kiếm Khí Càn Khôn vừa được tạo ra toan lướt về Tuệ Thông hòa thượng, thì Tuệ Thông hòa thượng cũng dụng khí công huyền diệu, với thủ pháp cực kỳ chính xác và tinh xảo vẽ ngay lên bức màn kiếm khi đó.
Khí công của vị cao tăng Phật môn vẽ đến đâu thì màn kiếm khí của Đông Phương Bách vỡ tan đến đó.
Đông Phương Bách thu ngay kiếm khí về, nhìn Tuệ Thông hòa thượng.
- Bổn tọa tận mục sở thị mới biết cao tăng.
- A di đà phật. Phật địa phật gia từ trước đến này chỉ dành cho người có thiện tâm viếng cảnh phật môn, tịnh tập, hóa giải bụi trần. Thí chủ không nên vấy máu lên phật địa phật môn.
Nói dứt lời Tuệ Thông hòa thượng chắp tay niệm phật hiệu.
- A di đà phật.
Đông Phương Bách nghiêm mặt, rồi giở giọng ôn nhu nói:
- Lần đầu tiên Tử Vong Kỳ mất đi sự uy nghiêm, bổn tọa sẽ nhớ ngày hôm này và sẽ báo lại cho chủ nhân Tử Kỳ, cáo từ.
Y nói rồi quay bước trở vào trong kiệu.
Đoàn kiệu của Đông Phương Bách cùng bọn Tử Vong Sứ nhanh chóng rời khỏi Thiếu Lâm Tự. Tuệ Thông hòa thượng nhìn theo, chắp tay niệm phật hiệu rồi buông tiếng thở dài.
- Máu sẽ nhuộm đỏ Thiếu Lâm.
-oOo-