Vậy là chính vào ngày 16 tháng tám 1866 là ngày quân đoàn của tướng Sawyer thoát khỏi cuộc phục kích của Red Cloud và khỏi cuộc săn đuổi của bọn Sioux nhờ lòng dũng cảm của Buf-falo Bill. Việc phân đội đến Fort Laramie đã gây nên một sự thay đổi tận gốc rễ trong cách điều khiển những cuộc hành quân ở Wyoming.
Vào đầu tháng mười, Buffalo Bill đã được mời, với tư cách tham mưu, đến đại hội đồng chiến tranh họp tại Fort Laramie để quyết định phần tiếp theo của các cuộc hành quân. Vấn đề đặt ra là phải đánh thắng một quân thù mười làn vượt trội hơn về quân số mà lại có thể tái tiếp liệu cho mình về cung tên bao nhiêu tùy thích. Câu hỏi của nghị trình là: làm thế nào để an ninh ngự trị trên ba mươi lăm ngàn cây số vuông của vùng Wyoming?
- Chúng ta không có đủ người, mà cũng chẳng đủ đạn dược để lao vào một trận đánh như vậy. - Đại tướng Connor phát biểu.
Sau nhiều màn tranh cãi, Buffalo Bill đề xuất một ý tưởng thần kỳ:
- Trong những tháng sắp tới chúng ta có thể xây dựng hàng loạt những đồn lũy nhỏ dọc theo trục lộ chính. Ngay khi một đồn lũy nhỏ được xây xong, nó sẽ là cơ sở cho việc xây dựng một đồn lũy nhỏ thứ hai, và cứ thế tiếp tục. Và nếu chúng ta làm mau chóng, tổng thể các công trình xây dựng may ra sẽ được kết thúc vào mùa tuyết tan.
Và Bill chỉ trên bản đồ những điểm đích xác mà các đồn lũy nhỏ sẽ phải được xây dựng.
- Như vậy, các đoàn quân xa sẽ có thể được an toàn tuyệt đối khi du hành từ đồn lũy nhỏ này đến đồn lũy nhỏ khác. Tất nhiên, chúng sẽ phải được hộ tống bởi những đội kỵ binh.
Vị đại tướng quay về phía các sĩ quan và dò hỏi họ bằng ánh mắt.
- Đề án này tôi thấy có vẻ là có giá trị đấy, Saywer trả lời. Vậy là chỉ còn mỗi việc là nghiên cứu và tiến hành nó nữa thôi.
Và những gì đã được đề nghị thì đều được thực hiện cả: ít lâu sau, cái đầu tiên trong số các đồn lũy nhỏ đã được dựng lên ở cách Fort Laramie một trăm cây số về hướng Tây Nam.
Người ta đặt tên cho nó là Fort Fettermann, để.tỏ lòng tôn kính đại úy Fettermann, người đã thai nghén ra nó.
Dần dà, các núi non và vùng đồng bằng đều bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày, biến quang cảnh thành một hoang mạc rộng lớn trắng xóa, trên đó xuất hiện rải rác đó đây vài con bò bison hoặc nai caribou.
Tại Fort Fettermann, đoàn quân viễn chinh phân tán mỏng ra. Tướng Sawyer tiếp tục về hướng Tây, xây dựng những đồn lũy nhỏ dọc theo dòng sông La Platta, rồi dọc theo dòng Sweetwater River. Như vậy là ông ta để lại trên bước đường rong ruổi của mình các đồn Fort Casper, Fort Jeffrey, Fort MacGraw và Fort Bridger. Các đồn này sẽ phải bảo vệ tất cả những đoàn quân xa vận chuyển quân sĩ về vùng Cali-fornia và vùng Oregon, trong phần nguy hiểm nhất của lộ trình: giữa các vách núi Thửa Đất Của Quỷ và các triền dốc phía Nam của dòng sông Gió Cuốn.
Trong thời gian ấy, tướng Connor hướng về miền Bắc, trong phần lãnh thổ được kiểm soát bởi Red Cloud. ông xây một đồn binh tại Mid-west, trên bờ Nam của dòng Powder River. Con-nor vượt qua dòng sông này, và, sáu chục cây số về phía Bắc, ông bắt gặp khe nước chảy siết trên sườn núi Mụ Đàn Bà Điên. Chính đây là nơi mà ta nên lo sợ những cuộc chạm trán nảy lửa. Cũng bởi thế, nhờ lao động cật lực không ngưng nghỉ, những người đàn ông đã khiến các doanh trại mọc lên nhanh và nhiều như nấm sau cơn mưa, đồn nọ cách đồn kia khoảng bốn chục cây số.
Dần dần, một vành đai những đồn lũy nhỏ vây quanh những ngọn núi cao thuộc dãy Big Horn, nơi Red Cloud trốn chui trốn nhủi trong đó.
Nhưng công việc rất gian khổ ngoài cái mệt, cái lạnh và lũ chó sói, nạn đói đôi khi hoành hành suốt nhiều ngày, thậm chí nhiều tuần ròng rã.
Và, càng khốn cực thêm nữa, những cuộc tập kích của bọn da đỏ càng gia tăng trong chuyến lội bộ về miền Bắc ấy. Bọn Sioux đến, lặng lẽ và mau chóng, trên những đôi vợt làm bằng ruột thú vật căng trên bộ xương sườn của loài bò bi-son.
Chúng tấn công ồ ạt, nhanh như chớp, rồi rút lui ngay, thậm chí trước khi sự phòng thủ còn chưa kịp được thiết lập.
Cũng còn phải gợi nhớ đến những cuộc chinh phạt ấy, từng đẩy lùi bọn da đỏ ngang qua những ruộng đồng đã đóng băng, dưới những cơn mưa tuyết tầm tã và những trận bão tố. Một trong những cuộc chinh phạt ấy sẽ mãi mãi được khắc ghi trong ký ức mọi người. Đó là cuộc thảo phạt được điều khiển bởi tướng Connor, vào đầu tháng chạp dương lịch, chống lại dân tộc Ogalas thuộc bộ lạc của tên Gấu Xám.
Gấm Xám là em trai của Gấu Đen. Từ hồi anh và bố hắn bị giết, chính hắn là người đã nắm quyền chỉ huy bộ lạc và hắn đã thề độc là sẽ trả thù tất cả bọn người Mặt Tái - chỉ chung dân da trắng theo cách gọi của thổ dân da đỏ..Buffalo Bill đã được chọn để hướng dẫn một trăm binh sĩ của Connor truy nã Gấu Xám trong vùng núi non không thể xâm nhập ấy. Ròng rã suốt gần nửa tháng trời, chàng trinh sát không ngừng bám theo dấu vết của bọn da đỏ, mà lần nào chúng cũng né tránh lại vừa đánh vừa rút lui theo kiểu đánh du kích. Cuối cùng, bị dồn đến chân tường tại một khe núi hẻo lánh, chúng không còn đường trốn chạy nữa. Chúng chỉ còn mỗi nước là chiến đấu, và chính là trong thế "chó cùng cắn giậu" mà các chiến binh của tên Gấu Xám lao vào các binh sĩ. Đôi mắt của đại tướng Connor ánh lên nỗi căm thù và sự quyết tâm:
ông muốn một lần dứt điểm cho rồi, diệt chủng những tên da đỏ "quỷ tha ma bắt" ấy. Quá nhiều binh sĩ đã thiệt mạng. Việc nổ súng liên tục bất tận đã thắng được bọn da đỏ trong vài phút, không còn một kẻ sống sót nào. Nhưng cơn khát báo thù của Connor vẫn chưa chấm dứt, và ông đã quyết định tiến quân về phía ngôi làng. Dọc đường đi của mình, ông phá hủy toàn bộ những chòi lá và giết hại không chút áy náy lương tâm toàn bộ các thổ dân da đỏ, không chừa một ai cả. Đàn bà lẫn trẻ con cũng vậy...
Vụ tàn sát không còn tính người này đã lưu lại những trang sử đầy ô nhục. Và tiếp theo cuộc bắn giết dã man này, vốn đi ngược lại mọi quy luật của chiến tranh, Buffalo Bill đã cắt đứt mọi quan hệ hữu nghị với Connor!
- Người lính thì phải tuân theo mọi mệnh lệnh.
- Vị đại tướng nói với vẻ quan quyền hách dịch.
Buffalo Bill quay ngoắt lại nhìn thẳng vào mắt Connor:
- Nếu vậy, thì tôi quay về Frog City đây. Kể từ hôm nay, tôi không còn là người của quân đội nữa và tôi có quyền tự do đi đâu tùy thích. Công việc mà tôi làm ở đây không còn thích hợp với tôi nữa. Đối với tôi, thổ dân da đỏ đã chẳng bao giờ là một đàn súc vật tầm thường mà ta có thể hạ thịt tùy thích!
Dù Connor đã ra sức cố giữ Bill lại nhưng vô ích, Buffalo Bill không rút lại quyết định của mình. Tuy vậy, ông đại tướng biết rằng mình không thể xem nhẹ việc làm của chàng trinh sát.
- Vậy là anh cho rằng chúng ta nên dùng những phương pháp khác với người da đỏ ư?
- Tất nhiên. Đó là người da trắng nên hành xử với nhiều công lý hơn và nhiều lòng nhân đạo hơn đối với người da đỏ, là họ chỉ nên hành động khi những băng nhóm trộm cướp lảng vảng gần những đất đai săn bắn mà lại không tôn trọng các luật lệ của dân da đỏ. Và khi ấy ông sẽ đạt được một nền hòa bình bền lâu.
- Có thể là anh có lý, rốt cuộc Connor thừa nhận. Vậy là hai giải pháp được đề ra cho chúng ta hiện nay: một cuộc chiến tranh đẫm máu hay là một sự cùng tồn tại trong hòa bình. Do quy phục các luận chứng của anh, tôi chọn giải pháp.thứ hai. Thế nhưng giải pháp đầu chỉ tùy thuộc mỗi chúng ta, trong khi giải pháp thứ hai lại liên lụy đến sự ưng thuận của người da đỏ. Tôi có một sứ mạng hệ trọng cho anh đây.
Buffalo Bill mở to hai mắt.
- Đại tướng muốn nói sao?
- Sứ mạng của anh sẽ là tìm cho ra nơi mà Red Cloud ẩn náu và đề nghị với hắn một thỏa hiệp.
- Loại thỏa hiệp nào chứ? - Bill hỏi.
- Chúng ta phải có sự đảm bảo rằng các đoàn quân xa sẽ có thể đi qua trong sự an toàn tuyệt đối vùng lãnh thổ của thổ dân Sioux để đến với vùng Montana. Nếu Red Cloud nhất trí thì chúng ta sẽ ngưng mọi cuộc hành quân.
- Đâu là những đảm bảo của ông?
- Lời hứa của tôi!
- Red Cloud chắc chắn sẽ đòi hỏi, những người khai hoang mở đất trong các chuyến đi ấy sẽ không tấn công họ dưới bất luận hình thức nào và nhất là sẽ không tìm cách xâm chiếm đất đai của họ.
Connor nhún vai:
- Red Cloud nên hiểu rằng hắn không có quyền chọn lựa! - ông ta sẵng giọng cự lại.
Buffalo Bill lại do dự, rồi cuối cùng thở dài nói:
- Tôi sẽ cố thử xem sao.
Vào một buổi sáng tháng chạp, Buffalo Bill khởi hành từ Fort Phil Kearney cho sứ mạng mới của anh.
Ba mươi người họp thành đoàn hộ tống danh dự cho anh đã khoác lên bộ quân phục đẹp nhất của mỗi người, họ đã đánh bóng tất cả những gì có thể lóe sáng được, từ thanh gươm cho đến những khuy nút trên áo dài của họ. Cần phải gây ấn tượng cho dân da đỏ chứ!
Lộ trình đi ngang qua những đoạn đường đèo rất khó suôn sẻ, và việc tiến tới là cực kỳ gian nan.
Peter Hardley đã muốn đi theo chàng trinh sát trong cuộc hành trình này, vậy mà giờ đây anh ta lại đang tự hỏi liệu họ có bao giờ đến nơi chăng. Trong hai tiếng đồng hồ, họ chỉ đi được vỏn vẹn hai cây số!
Sau khi đương đầu với gió, với cái lạnh và với những động vật hoang dã, nhóm người đã bị bất ngờ vì một trận bão tuyết trong đêm. Buffalo Bill và các bạn đồng hành của anh được che phủ bít bùng cho ấm được chút nào hay chút ấy trong những tấm thảm yên ngựa, thế nhưng với sức mạnh của gió, những lọn tuyết vẫn len lỏi vào được tận bên dưới lớp áo quần của họ!
Chàng trinh sát cố khích lệ những người lính mệt lả bằng tất cả sức mình. Họ không thể dừng lại được, vì làm thế là quá liều lĩnh và chẳng khác nào họ tự chôn sống mình trong tuyết vậy. Họ chẳng nhìn thấy gì ở cách xa hơn một mét và, để khỏi lạc nhau, các binh sĩ liên tục gọi tên nhau, nhờ tiếng nói, họ mới có thể dẫn đường chỉ lối cho nhau. - Thôi nào, can đảm lên chứ, Buffalo Bill cổ vũ, hồi chiều nay, tôi đã trông thấy một cái hang núi, chắc là chúng ta không còn xa chỗ ấy mấy đâu.
Bị gục ngã trước cái lạnh, một số người lết lại phía sau, bám vào yên ngựa của họ, Peter là một trong số những kẻ ấy.
- Nào! Cố thêm chút nữa, chúng ta sắp đến nơi rồi đấy!
Đúng lúc ấy, Bill cảm thấy sức nặng của Peter như bất động trên vai mình. Peter đã ngất xỉu!
Buffalo Bill, lo lắng dâng ngập cõi lòng, đảo mắt nhìn quanh. Binh sĩ hết thảy đều mệt nhoài, và không thể nào tiếp tục đi hơn nữa. Làm thế nào tìm ra được cái hang núi ấy? Cuộc tìm kiếm có nguy cơ sẽ còn kéo dài.
Hai kỵ binh khác tới lượt họ cũng bất tỉnh nhân sự.
- Hãy cho ngựa của anh em nằm xuống đi, anh liền ra lệnh. Và anh em hãy nằm xuống cạnh chúng, chúng sẽ che chắn cho anh em.
Binh sĩ tuân theo không một lời cãi vã và, ngay tức khắc, họ đã cảm thấy đỡ hơn, nhờ lũ ngựa che chắn cho họ khỏi gió và tuyết, Buffalo Bill, về phần anh, vẫn chưa đặt chân xuống đất, anh tiếp tục một mình đi kiếm chỗ trú thân và, vài giây sau, anh mất hút trong cơn bão!
Sau một chuyến cuốc bộ đầy thử thách kéo dài khoảng hai chục phút, cuối cùng anh đã phát hiện ra hang núi. Con Brigham quả cảm khi ấy cố đưa người chủ mệt mỏi của mình về với các kỵ binh. Đột nhiên, nó ngần ngại, dừng lại, bước một bước về đàng trước, rồi một bước về phía sau và lại dừng chân như cũ!
- Brigham, "em" phải tìm lại các bạn của chúng ta đi chứ.
Con ngựa lặp lại các toan tính của nó, nhưng chỉ tốn công vô ích. Nó đã lạc đường và không còn biết phải hướng về đâu nữa. Dù toán kỵ binh chỉ ở cách đấy khoảng hai trăm thước là cùng!
Toán lính bắt đầu lo lắng. Vì đã gần một tiếng rưỡi rồi từ lúc chàng trinh sát rời xa họ!
Bỗng chốc, lũ ngựa chiến bắt đầu hí vang lên.
- Bọn chúng mắc chứng gì vậy nhỉ?
Chính là con Brigham đã gọi chúng từ xa, mà các binh sĩ đã không thể nghe thấy tiếng hí gọi bầy của nó. Nhờ được hướng dẫn theo cách đó bởi bạn bè đồng loại, con chiến mã của chàng trinh sát đã mau chóng trở về đúng đường và, không mấy lâu lắc, Buffalo Bill đã gặp lại được toán lính. Nửa giờ sau, mọi người đã ở bên nhau trong sự an toàn trong hang động. Lúc rạng đông, một tia nắng đánh thức những người đàn ông đã lạnh cóng. Ngay phía trước hang, in hằn trên nền trời là đỉnh Mây Trời, đỉnh cao nhất của dãy núi Big Horn. Mọi người đều nhìn lên phần chóp đỉnh.
- Không có cờ! - Một người la lên..- Đó không phải là một tín hiệu tốt, Buffalo Bill nói, hãy chuẩn bị cho điều tệ hại nhất đi là vừa!
Trước chuyến đi, hai tù binh người Sioux đã được phóng thích để loan báo với Red Cloud về cuộc "ghé thăm" của đoàn đại biểu. Và nếu tên thủ lãnh chấp nhận tiếp Buffalo Bill, thì đáng lý ra hắn đã phải kéo một lá cờ trắng lên đỉnh ngọn Cloud Peak, nhưng không một tín hiệu nào được nhìn thấy cả.
Bất chợt, một anh lính la lên:
- Hãy nhìn trên cao ấy...
Thật vậy, có vật gì đó lúc này đang động đậy trên ngọn Cloud Peak, đó là một mảnh giẻ trắng buộc vào một cây gậy.
- Tiến lên, Buffalo Bill hô vang, Red Cloud đang đợi chúng ta đấy.
Vậy là tên thủ lãnh "vĩ đại" và chàng trinh sát sắp sửa một lần nữa mặt đối mặt với nhau!
Nhưng cuộc gặp gỡ lần này khác xa với lần trước, tại Thửa Đất Của Quỷ, nơi mà Red Cloud đã từ khước mọi đề nghị hòa bình. Cũng y chang Buffalo Bill và những người của anh, bọn da đỏ Sioux cũng tìm cách gây ấn tượng với các đối thủ của chúng. Các thổ dân đều mặc những bộ y phục đẹp nhất và đã tập hợp trong khu đất rộng lớn có rào giậu vây quanh toàn bộ những con ngựa rừng của chúng, tất cả đều được chải lông thật mướt và được trang sức cầu kỳ cho hợp cảnh hợp tình.
Một sự bứt rứt căng thẳng ngự trị trong ngôi làng thổ dân và, từ nơi này nơi khác, những tiếng gào hú chiến tranh đầy kích động nổ tung từng chập. Năm ngày trước hôm sứ giả tới nơi, Red Cloud đã phái những người đưa tin đi khắp lãnh thổ Bảy Lửa, tức bảy quốc gia da đỏ liên minh với nhau, với lời đòi buộc sự góp mặt của thật đông đảo các chiến binh mà từng nước có thể huy động được. Vì thế dưới chân núi Cloud Peak hiện thời đã mọc lên một bản làng khổng lồ.
Trong mấy tiếng đồng hồ, quả vậy, những người vợ của các chiến binh da đỏ đã dựng lên hàng trăm, hàng trăm những cái chòi làm bằng vỏ cây và bằng da mà trong thời buổi gió rét này thì tiện nghi hơn loại lều tipi nhiều.
Khi nhìn thấy ngôi làng này còn lớn hơn bất luận một thành phố nào ở miền Tây, những người "Mặt Tái" đều dừng chân, ngạc nhiên đến cao độ.
- Ôi! Chúa ôi! - Peter rống lên. - Hãy tưởng tượng tất cả bọn da đỏ này đều nhất loạt ùa ra tấn công chúng ta thì...
- Chúng ta đến đây cốt yếu là để điều đó đừng xảy ra mà. - Buffalo Bill nhắc nhở.
Thời gian còn lại của buổi sáng, các binh sĩ dạo chơi trong ngôi làng rộng thênh thang, có vô số những lý do để thán phục tài khéo tay và sự chăm chỉ của dân da đỏ, những kẻ chỉ sử dụng.toàn vật liệu gỗ và những gì mà họ trích ra được từ loài bò bison để chế tạo vật dụng thiết yếu cho các thợ săn và các chiến binh của họ.
Rồi, thình lình, những bộ trống làng bắt đầu khua vang, loan báo sự khai mạc của phiên họp trọng thể. Các chiến binh ngồi thành một vòng tròn mà ở trung tâm là một khoảng không gian nhỏ hẹp quy tụ các vị thủ lĩnh vĩ đại. Trong số đó có các tên Little Crow, Gấu bò lết, Tatanka - Yotanka và gã Sitting Bull lừng danh... Và đến phiên ống điếu giao hòa luân chuyển qua khắp lượt giữa các vị thủ lãnh và các vị đại biểu "Mặt Tái". Mỗi người đến phiên mình đều hít lấy một ngụm khói thuốc, và những kẻ xấu số nào chưa tập cho quen với vỏ của loại cây kinnikinnick đều khổ sở vì những cơn ho sặc sụa kéo dài.
Sau những bài diễn văn dài lê thê và nảy lửa của những tên da đỏ, Buffalo Bill lên tiếng và đề cập đến điểm chủ yếu mà vì nó anh đã được cử đi.
- Những người "Mặt Tái" chỉ đơn giản muốn rằng các đoàn xe của họ có thể đi ngang qua các vùng đất mà không bị tấn công. Họ sẽ không làm điều gì ác cho dân Dakota nếu những người này không gây nguy hiểm đến tính mạng của họ.
- Làm sao tin được thứ ngôn ngữ xảo quyệt của bọn người có nước da trắng chứ?
Buffalo Bill ném một cái nhìn khinh miệt về phía Red Cloud.
- Tôi đến đây là để giải thích với các người rằng bất luận cuộc tàn sát nào cũng đều vô nghĩa và rằng ta phải cố tránh đi điều đó! Chính mi, và chỉ mỗi mình mi thôi, Red Cloud ạ, là kẻ muốn có chiến tranh, mi mong muốn dân tộc Dakota sẽ tôn mi làm vị thủ lãnh tối cao chứ gì!
- Mi nói láo, tên Red Cloud gào lên, tất cả mọi người dân Dakota đều muốn có chiến tranh!
- Vì mi đẩy họ tới chỗ đó, mi đã lừa bịp họ, vì mi muốn trở nên nổi tiếng, giàu sang, và có thế lực. Mi khát khao danh vọng và thế lực nên để được như vậy, mi chẳng ngần ngại dẫn dắt những người của mi và nhiều người khác nữa lao vào chỗ chết!
Hai mắt Red Cloud giận tóe lửa:
- Tai không phải là kẻ thù của dân da đỏ, Buffalo Bill nói tiếp. Ta là kẻ thù của mi thôi, Red Cloud ạ. Ta đến là để thách đấu với mi. Ta muốn kết thúc cuộc tỷ thí của hai ta...
Đúng lúc ấy, Peter Hardley đứng bật dậy.
- ông điên rồi, thiếu tá ạ, tôi sẽ ngăn cản ông...
Bằng một cử chỉ quyết đoán, Buffalo Bill bắt anh ta ngồi xuống trở lại.
- Thế nào, Red Cloud, ta muốn có câu trả lời của mi!
Các vị thủ lãnh khác đều im lặng, điếng người đi vì sửng sốt.
- Đó là biện pháp duy nhất để tránh khỏi chiến tranh, Bill nói tiếp. Red Cloud, Crazy.Horse và các vị khác tưởng mình là bất khả chiến bại, và thái độ kiêu ngạo của họ kéo theo những kẻ khác, đến chỗ diệt vong.
Các vị thủ lãnh tiếp tục tỏ ra đăm chiêu. Khi Buffalo Bill lên tiếng trở lại, những lời lẽ của anh dội vang giữa một sự tĩnh lặng nặng nề:
- Red Cloud, hỡi vị thủ lãnh các bộ lạc của dân tộc Dakota! Ta kêu gọi đến sự phán xử của Manabozho!
Nghe những lời này, bọn Sioux đều nhất lọat "ồ" lên một tiếng than lớn. Vì, theo tín ngưỡng của họ, Manabozho là vị trung gian giữa đức Manitou, Thần Linh vĩ đại, và loài người. Chính qua Ngài mà Thượng Đế tối cao tỏ bày các ý nguyện của Trời, và chính Ngài là đấng xui khiến mọi hoạt động của loài người, những kẻ mà Ngài có thể ban cho một phần nào những quyền năng siêu phàm của Ngài. Duy chỉ những chiến binh nào có một lòng dũng cảm siêu quần bạt chúng mới có thể đòi hỏi sự phán xử của Manabozho.
- Trước tối nay, bộ da đầu của mi sẽ được treo ở thắt lưng của ta, cuối cùng Red Cloud đáp lại, ta nhận cuộc quyết đấu và mi sẽ thấy rằng đấng Thần Linh Vĩ Đại không bỏ rơi dân tộc Dakota.
Little Crow, vị tù trưởng kỳ cựu nhất trong số các vị tù trưởng, kết thúc cuộc tranh cãi và nhắc nhở Buffalo Bill các quy luật phán xử của Manabozho.
- Anh sẽ phải chiến đấu cho đến khi chết mới thôi. Tất cả mọi thứ khí giới và mọi mưu mẹo đều được cho phép, và không một đòn nào bị cấm cả. Red Cloud, kẻ mà anh đã thách đấu, có quyền xuất phát trước tiên, và anh ta muốn đi đâu thì đi.
Được các chiến binh của hắn tiếp tay, tên thủ lãnh Sioux khẩn trương chuẩn bị. Hắn lấy một khẩu súng cạc bin và một cây cung. Nơi thắt lưng, hắn giắt vào đấy cái rìu tomahawk của mình và một con dao bầu rộng bản. Rồi hắn lấy tấm lá chắn nhỏ có mang biểu tượng vật tổ của hắn - một con mãng xà có đầu chim đại bàng - nhảy lên con ngựa rừng của mình và biến mất vào hang núi phủ đầy tuyết trắng!
- Đến lượt anh đấy, Pa-Has-Ka, - Litte Crow ra lệnh.
Buffalo Bill chạy đến con ngựa của mình và nhảy phóc lên yên. Và cả anh cũng biến mất hút.
Chốc lát sau, anh đã đi khá xa và hướng thẳng đến một mê lộ đầy những hang núi, những khe rãnh sâu hoắm, những bờ núi phẳng vừa hẹp vừa bị phủ đầy băng giá. Bill luôn cảnh giác đề phòng, tay cầm khẩu cạc bin và ngón tay đã đặt sẵn nơi cò súng, sẵn sàng nhả đạn. Bill cảm nhận sự có mặt của Red Cloud đang gần anh, nhưng là ở đâu cơ chứ? Những dấu chân còn lại dẫn chàng trinh sát về một gò đất đã bị tuyết phủ trắng xóa..Bỗng, một vật gì đó đang lấp lánh trên nền tuyết, Buffalo thúc con Brigham, đưa nó quay sang bên phải: một tiếng nổ dội vang hầu như cùng lúc ấy, và một viên đạn làm tung bay một đám mây tuyết chỉ cách vài phân chỗ Buffalo Bill đang đứng.
Một tiếng nổ thứ hai, rồi thứ ba và, hàng loạt những đầu đạn xé gió bay phớt qua đầu Bill, khiến anh vội vàng lao nhanh tìm chỗ trú ẩn.
Và, khi đi vòng quanh ngọn đồi tuyết phủ một cách thận trọng, Buffalo Bill rốt cuộc đã phát hiện ra kẻ thù của mình. Anh bắn, nhưng kỳ lạ quá viên đạn lại đi trật tấm bia sống, và tên da đỏ vội bỏ chạy trên con ngựa lùn của hắn, bụng võng xuống tận đất.
- Hãy bắt kịp nó nào, Brigham!
Con ngựa quả cảm mạo hiểm trên triền dốc đóng băng của ngọn đồi, với sự thận trọng, nó đặt hai chân trước xuống. Thình lình, Brigham bị trượt và ngã khuỵu. Nhờ phản xạ, Buffalo Bill bay chồm người qua cổ ngựa, rơi xuống cách đó mấy thước và lăn vòng vòng xuống tận chân triền dốc! Bởi tuyết lở, cả con Brigham cũng ngã lăn xuống hầu như ngay trên người của Bill, miệng nó hí vang trời vì đau đớn!
- Anh bạn bị gãy chân rồi ư? Rõ khổ cho anh bạn!
Nhưng con ngựa đã chỗi dậy, nó chỉ hơi bị choáng váng thôi.
Giờ đây, Buffalo Bill càng thận trọng gấp bội.
Đúng lúc ấy, lại thêm một tiếng súng nổ xuất phát từ trên cao! Cái mũ của Bill bay lên không trung và, trước khi tên da đỏ kịp nổ súng tiếp theo, chàng trinh sát đã lao mình ra sau nấp vào một bụi cây. Một viên đạn lại xé gió, nó chỉ trật mục tiêu cách đó khoảng một thước.
Sự yên lặng lại bao trùm. Tên da đỏ chỉ còn lại năm viên đạn, và hắn phải giữ chúng lại để phòng khi kẻ thù của hắn xuất đầu lộ diện trở lại.
"Mình không thể làm gì được nếu năm viên đạn ấy chưa được bắn ra... à, mình có sáng kiến này", Buffalo Bill nghĩ thầm.
Chàng gỡ từ dây lưng của mình một miếng vải đỏ và buộc nó vào nòng khẩu cạc bin của mình. Sau đó, chàng làm cho nó ló ra bên trên các bụi cây. Tên da đỏ đã rơi vào cái bẫy và liền nổ súng. Lại một viên đạn nữa uổng phí! Bây giờ hắn chỉ còn lại bốn viên nữa thôi. Bill bò lết tới tận mép bụi rậm, sau đó anh đứng vùng lên, rồi tạt ngang qua một bên trong lúc kê súng lên vai.
Một phát súng nữa dội vang! Viên đạn của Red Cloud chui tọt vào trong tuyết. Tên da đỏ lại bị mắc lừa thêm một viên đạn, nhưng lần này, viên đạn đã sém trúng vào mục tiêu.
"Còn ba viên, trong số đó chỉ cần một viên thôi cũng đủ để đưa mình về chầu ông bà rồi!" Buffalo Bill thầm nghĩ.
Đúng lúc này, anh chợt nhận thấy vật gì đó đang nhúc nhích trong một bụi cây! Phải rồi! Đó.là một chú thỏ rừng, lông nó trắng toát. Hốt hoảng, nó đã nằm bẹp dí trong cụm cây thạch thảo.
- Ta rất ân hận, thỏ con ơi, nhưng mày là cơ may duy nhất của ta!
Buffalo Bill túm bắt lấy chân con vật và tìm một địa điểm thuận lợi chàng thả nó ra. Con thỏ rừng bật mạnh một cú, và co giò chạy hết tốc lực. Ba phát súng liên tiếp đã ghim trúng ngay ngực nó. Đến phát thứ ba, Bill lao nhanh ra khỏi bụi cây và chạy về phía gò đất, nhưng, một lần nữa, Red Cloud đã tẩu thoát!
Chàng gọi Brigham về bằng cách huýt sáo và lại tiếp tục cuộc truy sát. Xa xa, chàng thấy con ngựa rừng màu đen của kẻ thù, tên da đỏ chắc chắn vẫn chưa đi xa. Có thể hắn đã núp trốn đâu đó trong các hang núi. Đến lượt mình, Buffalo Bill đi sâu vào một khe núi lọt giữa những vách đá dựng đứng cao độ bốn mươi mét. Anh biết rằng bất cứ lúc nào một mũi tên cũng có thể ghim trúng mình! Nhưng không gì còn có thể bắt anh dừng lại được và anh bắt đầu leo lên vách đá trơn trượt để rồi cuối cùng đến được ngay đúng chỗ tên Red Cloud. Đến lưng chừng triền dốc, người bạn của chúng ta thình lình thấy hắn xuất hiện trên đỉnh vách đá và đang giương cung xuống. Trong nháy mắt, bất chấp tư thế khó chịu của mình, Buffalo Bill lập tức nổ súng, ngăn tên da đỏ kịp chỉnh lại đường tên bắn.
- Mày sẽ chết. - Red Cloud gào lên.
- Nào! Hãy chường mặt ra đi chứ, dám không hả!
Khoảng mười lăm phút sau, Bill rốt cuộc đã lên tới đỉnh. Không bỏ lỡ một giây nào, chàng nạp tiếp đạn vào khẩu cạc-bin của mình. Rồi anh nhảy xuống một bờ núi phẳng, nhưng một mũi tên đã rít lên bên tai anh. Bill nhoài người nằm sát xuống đất, khẩu colt vẫn nằm trong tay và, thêm lần nữa, tên da đỏ lại tẩu thoát.
Giờ đây, hai đối thủ đều đang ở trên một mặt phẳng hình vòng cung, dài năm trăm mét và rộng vào khoảng một trăm mét; nó trông xuống một vực sâu và một mặt dựa lưng vào vách núi thẳng đứng của ngọn Cloud Peak. Tên da đỏ đã bị buộc phải ẩn náu sau một bức tường tuyết.
Buffalo Bill muốn kết liễu hắn cho xong vì thế chàng bắn một phát vào đấy, tuyết bay tung tóe, rồi chàng bắn thêm một phát và một phát nữa, khiến bức tường tuyết đổ sập xuống khác nào một tòa lâu đài xây bằng những lá bài tây. Red Cloud lúc này phải nằm bẹp xuống để khỏi bị trúng đạn, nhưng những viên đạn rít càng lúc càng gần hắn hơn. Cuống cuồng, hắn chỗi dậy và cố bỏ chạy lần nữa. Nhưng lần này, bức tường thành của ngọn Cloud Peak đã chặn ngang đường hắn!
- Giết ta đi, Pa-Has-Ka, Manabozho đã quyết định như vậy, hãy giết ta đi, bằng không sự phục thù của ta sẽ rất ư khủng khiếp!
- Ta đâu có sợ mi. - Buffalo Bill vừa nói vừa quăng khẩu cạc bin xuống đất..Sau đó, anh xông thẳng đến tên da đỏ.
- Một chọi một, tay không, như những người đàn ông...
Tên da đỏ giận dữ lao vào người đàn ông da trắng!
Trong lúc ấy, ở làng, các thổ dân đã ngừng cầu khẩn đức Manitou Vĩ đại. Chầm chậm, màn đêm bắt đầu buông rủ. Bất chợt, một giọng nói vang lên:
- Naw! Ay naw!... Có người nào đó kìa!...
Không một ai nhúc nhích nữa: tất cả đều chờ đợi trong sự thấp thỏm hy vọng. Trong bóng tối lúc ấy hiện ra một bóng người thoạt đầu còn mông lung mờ ảo...
- Red Cloud!
Toàn thể các thổ dân Sioux vùng chỗi dậy và rú lên vì mừng rỡ. Tên da đỏ tiến tới bằng những bước loạng choạng, máu tuôn ra rất nhiều từ những vết thương.
- Thiếu tá đã hy sinh rồi, Peter thì thầm, thất kinh hồn vía.
Đúng lúc ấy, đến lượt Buffalo Bill thoát ra khỏi bóng tối. Cả anh cũng đã mệt lả và cũng mang nhiều thương tích, quần áo anh rách toạc và be bét máu. Bill dừng bước tại trung tâm vòng tròn, tay nắm chặt thanh gươm của mình với mũi gươm cắm vào lưng Red Cloud.
- Nghe đây, hỡi những người anh em da đỏ của ta, chiến tranh sẽ không xảy ra, Buffalo Bill nói bằng một giọng đứt quãng. Red Cloud đã đưa ra lời hứa đó, không một điều ác nào sẽ còn được gây ra cho những người đi khai hoang mở đất nữa. Còn tôi, Pa-Has-Ka, ta cũng cống hiến cho các bạn lời hứa của ta rằng toàn bộ các đồn lũy nhỏ của chúng tôi sẽ được phá hủy hết!...
Vậy là, chiến tranh đã chấm dứt như thế đó.
Toàn bộ các đồn lũy nhỏ đều đã san thành bình địa, y như lời hứa của Buffalo Bill. Thế nhưng, thỉnh thoảng, những vụ xung đột vẫn còn nổ ra, do những băng nhóm thổ dân khát máu hoặc do những kẻ đi khai hoang khát khao chiếm lấy những vùng đất mới.
Dù có thế nào đi chăng nữa, Red Cloud vẫn tôn trọng một cách trung thành hiệp ước của hắn. Và chính người da trắng là những kẻ sẽ vi phạm hiệp ước đó, vào năm 1876, do đó gây nên cuộc nổi loạn của dân da đỏ Sioux do tên Crazy Horse và tên Sitting Bull cầm đầu. Nhưng vị tù trưởng của dân tộc Oglalas sẽ quyết từ chối đào cái rìu chiến tranh lên, trung thành với lời hứa đã được công bố mười năm trước đó với chàng Pa-Has-Ka!.
Mỗi lần một trong các sứ mạng của anh kết thúc, Buffalo Bill đều rơi vào trạng thái trầm cảm suốt mấy ngày liền: anh đâu có gì để làm và vì vậy cậu cứ đi đi lại lại suốt ngày như một con sư tử bị nhốt trong cũi sắt vậy. Và thế là, Bill phải làm việc gì đó để chống lại sự nhàn nhã và nỗi chán chường đang khiến mình trở nên tiều tụy dần, anh đã quyết định xây một ngôi nhà nhỏ và đón những người thân của anh đến ở cùng: Louisa vợ anh, Arta con gái anh, và Helen em gái anh. Vì vậy anh liền bắt tay ngay vào việc. Nhưng rồi một buổi sáng nọ, người giao liên đem đến cho anh một thông điệp của đại tướng Sheridan, hỏi xem anh có chấp nhận việc hướng dẫn một toán những nhân vật quan trọng tham gia một chuyến săn bắn giải trí hay không. Mọi chuyện đều phải thật hoàn hảo, cho đến những chi tiết dù nhỏ nhất.
Bill đã khoác lên mình bộ lễ phục: bộ cánh mới toanh bằng da dê trắng, một cái áo sơ mi màu đỏ chói có cẩn ngọc trai và cái mũ Stetson rộng vành của anh. Ngồi trên lưng chú ngựa trắng của mình, Bill trông giống vị thần Nhân Mã Centaure đầu người mình ngựa. Với một đoàn hộ tống gồm một trăm con ngựa, các thợ săn bắt đầu lên dường: cuộc săn phải kéo dài suốt một tuần lễ. Tối đến, họ cắm trại bên một dòng suối, và các bữa ăn đều diễn ra trong tiếng đàn ghita. Trong đám các nhân vật được mời có Gorden Bennet, ký giả của tờ New York Herald.
Một đêm nọ, ông ta gợi chuyện với Buffalo Bill.
- Tại sao anh không đến thăm chúng tôi ở New York nhỉ? Tôi cá với anh là anh sẽ gây chấn động tại đó cho xem.
- ông tử tế lắm, ông Bennet ạ, nhưng tôi thích ở lại nơi mà tôi luôn cảm thấy hạnh phúc, đó chính là nơi đây đấy!
- Dù sao thì anh cũng nên để tâm suy nghĩ cho kỹ. Anh biết cho rằng tôi không phải là loại người dễ chấp nhận một tiếng "không" cho câu trả lời đâu nhé. - Bennet nói thêm với một nụ cươi tươi rói.
Cuộc săn bắn là một thành công thực sự, Buffalo Bill đã nhận được những quà tặng đắt giá để cảm tạ cho những ngày hết sức tuyệt vời ấy. Và có rất nhiều nhân vật đã mời mọc anh quá bộ qua miền Đông.
- Chúng tôi đã trải qua một cuộc săn bắn rất tuyệt nhờ có đại tướng Sheridan và nhờ có Buffalo Bill. - Các vị khách mời nói trong lúc chia tay với niềm tiếc nuối.."Còn bây giờ thì thế nào nhỉ?" Bill tự hỏi.
Rồi, một ngày kia, lúc đang từ xe lửa bước xuống, một người đàn ông với vẻ hơi trịnh trọng tự giới thiệu đã gặp Bill tại nhà riêng của gia đình Cody và xin được nói chuyện với anh.
- Tôi là nhà văn và là trung tá E.B.C. Judson, nhưng tôi được biết đến nhiều hơn dưới danh xưng Ned Butline. - Nhân vật kỳ lạ nọ tự giới thiệu.
Là tác giả của nhiều kịch bản sân khấu, Ned Butline đã có được một tiếng tăm nhất định trong cả nước. Bill nhìn người đàn ông nhỏ con ấy mà trong lòng không khỏi cảm thấy ít nhiều thích thú. Tấm áo choàng của ông ta có gắn đầy những huy chương sáng bóng và những kỷ niệm chương của nhiều hiệp hội khác nhau.
- Hầu hết những truyện mà tôi đã viết đều nói về biển; nhưng nay thì tôi đã chán ngấy đại dương rồi, tôi muốn trải rộng ra những mảng đề tài mới khiến người ta say mê. Cái mà tôi cần có hiện nay, đó là một người hùng cỡ như Daniel Bonne, hoặc Davy Crockett, nhưng họ đều đã qua đời, mà tôi thì lại muốn một người hùng đang hiện hữu kia. Thế là tôi đã nghĩ đến anh, thiên hạ đã nói với tôi rất nhiều về các cuộc giao tranh giữa anh chống lại các thổ dân da đỏ, về những chuyến tung hoành trên lưng ngựa của anh ngang qua vùng đồng bằng. Đúng là những cuộc phiêu lưu tuyệt diệu. Dư sức để lấp đầy một quyển sách!
Buffalo Bill đang lắng nghe với sự quan tâm và biểu thị sự đồng tình của mình: cuộc phiêu lưu mới trong lãnh vực văn học, lần này tỏ ra hấp dẫn anh rất nhiều.
Suốt bao ngày ròng rã, Bill thuật lại những cuộc phiêu lưu vô cùng gây cấn và đầy hiểm nguy của mình: chúng sẽ được dùng làm bệ phóng cho trí tưởng tượng phong phú của ông nhà văn. ông này chưa gì đã chọn sẵn tựa đề cho cuốn sách mới của ông: Buffalo Bill, chúa tể biên cương, và ông dự định sẽ in ra thật nhiều ấn bản. Điều đó cũng có nghĩa là, lúc cuốn sách được phát hành, Bill Cody đã đi vào huyền thoại và tên tuổi của anh bắt đầu được biết đến trên toàn thế giới.
Louisa, về phần mình, cô chả quan tâm đến cái huyền thoại đang vây quanh Bill, nàng cảm thấy lẻ loi đơn độc, bởi Bill tiếp tục bỏ đi, suốt nhiều ngay ròng rã trên lưng ngựa. Tuy vậy, cuộc sống vẫn tiếp diễn, và một biến cố diễm phúc chẳng mấy chốc sẽ được loan báo tại nhà của cặp Cody. Quả không sai, ít lâu sau, Louisa đã hạ sinh một em bé kháu khỉnh dễ thương.
- Con trai anh đấy, nàng thỏ thẻ với niềm tự hào đầy tình mẫu tử. Chúng ta sẽ đặt tên nó thế nào nhỉ?
Bill nghĩ ngợi một lát trong lúc nhìn đứa bé sơ sinh với niềm xúc động.
- Em nghĩ sao về cái tên Kit, như Kit Karson ấy mà? Nghe cũng kêu đấy chứ, phải không?.- Kit, hay đấy, em đồng ý. - Louisa đáp.
Bill thề với lòng rằng sẽ ở bên cạnh và giáo dục con trai mình nhiều hơn là anh đã từng làm với đứa con gái của anh: ngay khi thằng bé đến cái tuổi biết bắn súng, anh sẽ dạy nó cách sử dụng thuần thục một khẩu colt.
ít lâu sau ngày sinh thằng bé, Bill được mời tới nhà vị đại tướng của doanh trại Fort Hays:
đã có những vụ trộm vặt vãnh thường xảy ra trong vùng đó, mà không có ai để xử tội bọn trộm cả.
- Tôi đã nghĩ ngay đến anh. Một chức quan tòa hòa giải, anh đồng ý chứ? - ông đại tướng đề nghị.
- Tôi ư? Nhưng tôi đâu có một khái niệm nào về pháp luật... mà cũng chẳng có tư cách để làm việc đó nữa!
- Tôi hoàn toàn tin rằng anh sẽ có thể dễ dàng xoay xở thôi. Vả lại, chúng tôi sẽ cung cấp cho anh các sách luật vè những đạo luật hình sự tố tụng và những đạo luật của vùng Nebraska, anh chỉ cần nghiên cứu chúng là đâu vào đấy ngay ấy mà.
Buffalo Bill cuối cùng đành nhận lời đề nghị của ông đại tướng và với thời gian qua mau, anh đã chứng minh, mình là một thẩm phán hoàn toàn có đủ năng lực, với một phương thức đôi khi rất độc đáo để làm cho pháp luật được mọi người tôn trọng. Chẳng hạn, một lần, một người đàn ông trẻ đến gặp anh để nhờ anh tổ chức lễ thành hôn cho anh ta. Nhưng Bill không hề có mảy may khái niệm nào dù nhỏ nhất về cách thức hợp pháp để tiến hành các thủ tục kết hôn.
Chàng liền tìm đến căn hộ nơi mà nghi lễ sẽ được diễn ra tại đó. Và giờ đây chàng đang đứng trước mặt đôi vợ chồng tương lai, hơi lúng túng, nhưng kiên quyết một cách sắt đá đóng trọn vai trò được giao phó cho mình. Nhìn thẳng vào mắt người thanh niên, Bill hỏi anh ta:
- Anh có chấp nhận lấy người phụ nữ trẻ này làm vợ hợp pháp, nhận nâng đỡ nàng và yêu thương nàng suốt đời anh không?
- Có, tôi muốn thế. - Người đàn ông trả lời.
Sau đó, quay sang cô gái:
- Còn chị, chàng nói tiếp bằng một giọng long trọng, chị có chấp nhận lấy làm chồng hợp pháp người đàn ông hiện có mặt ở đây, nhận tôn trọng anh ta và yêu thương anh ta suốt cả cuộc đời của chị không?
- Tôi cũng muốn thế ạ.
Bill liền kết thúc nghi lễ bằng một công thức, mà cho đến tận ngày ấy, chưa hề tồn tại trong một bộ luật nào, bất kể là luật gì:
- Giờ đây, anh chị đã được kết hợp nên một, anh chị nay đã thành chồng thành vợ, nhân danh Thượng Đế và nhân danh Buffalo Bill! Cầu mong cuộc sống của anh chị sẽ dài lâu và thịnh vượng. Amen!
Liên đội 3 kỵ binh, được chỉ huy bởi tướng Reynolds, giờ đây đã thay thế cho liên đội 5 tại.Fort MC Pherson. Nó bao gồm những tay thợ săn tinh nhuệ không chê vào đâu được, đã gây được một tiếng tăm vang dội trong suốt quá trình những cuộc thảo phạt của họ ở vùng Arizona.
Họ đã tham gia những cuộc hành quân thanh trừng với Buffalo Bill dẫn đầu, được trợ lý bởi Omahundra, một người đàn ông nhỏ con với mái tóc đen đã từng làm việc cạnh chàng trong thời kỳ nội chiến, dưới danh hiệu Texas Jack.
Lần theo dấu vết những tên da đỏ nổi loạn, cuối cùng họ đã tìm được bọn chúng tại vùng Nebraska, ở Platta River. Vấn đề là phải phong tỏa các lán trại của bọn chúng. Sáu người của Bill khi lại gần đó, anh nhận ra ngay là quân thù của mình rất đông. Vì vậy cậu cần phải tấn công nhờ yếu tố bất ngờ thôi.
- Ta hãy tiến tới một cách thận trọng. - Bill dặn dò.
- Chúng tôi sẽ theo anh. - Texas Jack cam đoan với chàng.
- Vậy thì, xung phong!
Không hỏi han gì nhau nữa, những người đàn ông xông thẳng vào giữa các lán trại.
Bị một vố bất ngờ, những tên Sioux nổi loạn không kịp chống trả, chúng phóng về phía bầy ngựa của chúng đang gặm cỏ ở bờ bên kia con sông. Từ xa, những tên khác đã trông thấy sự xuất hiện của những người da trắng, lập tức đến cứu nguy cho đồng bọn. Buffalo Bill đuổi theo chúng, cũng vượt qua sông và lao mình vào giữa bọn chúng. Những mũi tên bay rào rào như mưa, bọn da đỏ vung cao những cây rìu tomahawk của chúng. Chỉ mỗi mình con Brigham là chịu bơi qua sông, những con ngựa khác đều nhất quyết từ chối không chịu nhúng chân vào nước.
- Xuống ngựa đi, Bill gào lên, và hãy lại đây với tôi nào!
Trong lúc gào lên như vậy, chàng thấy mình bị vây quanh bởi bọn da đỏ. Bỗng nhiên, chàng cảm thấy đau nhói ở đầu. Máu chảy tràn vào mắt, làm chàng trở nên đui mù trong chốc lát.
Không buồn để ý đến vết thương, chàng lau mặt và lập tức đuổi theo kẻ tấn công mình: chàng đã bắt kịp hắn và đập vỡ sọ hắn! Một số tên da đỏ bỏ chạy về hướng thượng nguồn, số khác núp trốn sau các bụi rậm để khỏi bị phát hiện.
- Trận đánh đã kết thúc, Buffalo Bill hô hào, giờ ta hãy quay về thôi.
Vì chiến công này, Bill đã được thưởng huân chương anh dũng bội tinh, một trong những huân chương danh dự cao quý nhất vào thời đó.
Năm 1872, các cử tri thuộc vùng Nebraska đã chọn Buffalo Bill, công dân được mọi người ưu ái, để tại chức ở Phòng dân biểu. Chính kể từ hôm ấy mà tên của chàng bắt đầu đứng phía trước với danh hiệu "Ngài".
Bất chấp công việc đa đoan, Buffalo Bill vẫn chuyên lo việc hòa giải người da trắng với dân da đỏ, để tưởng nhớ thân sinh của chàng đã đấu.tranh và đã hy sinh cho những kẻ yếu và những kẻ bị áp bức. Và nhờ lòng quảng đại của chàng, nhờ uy tín sẵn có và nhờ vào chính danh dự của mình, chàng đã tranh thủ được sự tín nhiệm và lòng ngưỡng mộ của đông đảo các thủ lãnh lớn của dân da đỏ, vốn là điều rất hi hữu.
Lúc Bill trở về nhà mình, vào mùa hè năm ấy, một hậu duệ thứ ba đã được sinh ra: đó là Orra, một đứa con gái xinh như mộng. Gia đình lúc này sống tại miền Bắc Plata, nơi Buffalo Bill đã xây cho những người thân của mình một căn biệt thự tiện nghi và chàng đặt tên là "Nhà nghỉ của chàng lính trinh sát".
Một hôm, lúc đang nhìn qua cửa sổ, chàng thấy ở chuồng ngựa một thằng bé khoảng mười tuổi đang mở dây cho con Brigham quả cảm.
Thắc mắc, Bill vội vàng đến gặp nó. Thằng bé liền tiến về phía anh, một cách khiêm tốn, chìa những sợi dây cương của con ngựa ra cho ông chủ, nhưng không một thanh âm nào lọt ra được từ cuống họng đã cứng đơ vì xúc động của nó.
Cuối cùng, khi hoàn hồn lại rồi, nó ấp úng:
- Thưa chú Buffalo Bill, xin chú đừng cho rằng cháu muốn bắt trộm con ngựa của chú đâu, ngay cả mượn cũng không phải luôn. Và cháu lại càng không muốn làm tổn thương nó ạ. Chỉ là cháu muốn lại gần người bạn đồng hành bất khả ly thân của chú thôi, muốn đụng vào những sợi dây cương mà chính chú đã thường xuyên cầm trong tay, chú là người đàn ông tuyệt vời nhất trên trái đất và là vị anh hùng của cháu đấy ạ.
- Cháu tên là gì, hả cháu bé?
- Dạ, là Johnny Baker ạ, và cháu khâm phục chú hơn bất cứ ai trên đời này. - Nó nói thêm mà mặt mũi đỏ bừng.
Buffalo Bill ở lại với thằng bé rất lâu và kể cho nó nghe một vài cuộc trong số bao nhiêu cuộc phiêu lưu kỳ thú của chàng. Rồi chàng tạm biệt người bạn bé nhỏ của mình và nhảy phóc lên yên để đi đến chốn tỉnh thành. Dọc đường, chàng nhớ lại những lời nói của thằng bé. Chàng liền tự nhủ rằng mình có khả năng và có bổn phận làm cho những người khác cảm nhận được nỗi đam mê đem lại sức sống cho thằng Johnny Baker ấy. Một ý kiến nảy mầm trong đầu óc chàng: hay là anh sẽ giới thiệu với hàng ngàn người một màn biểu diễn quy mô về chủ đề Miền Viễn Tây xem sao?
Rất nhiều chuyện đã xảy ra từ thời thơ ấu của Bill tại vùng Iowa: chuyến đi về miền Tây, những cuộc chạm trán với các thổ dân da đỏ, những cuộc săn bắn kỳ ảo lũ bò bison; cả cuộc nội chiến nữa, và quân đội, nơi mà đại tướng Sheridan đã gọi chàng là Trinh sát trưởng của Liên đội 5 kỵ binh... Biết bao biến cố hiện lên trong đầu óc chàng.
- Màn trình diễn ấy sẽ là tuyệt vời biết bao, khi mà nó sẽ ra mắt khán giả vào một ngày kia!
Mai sau.
Sắp rồi đấy chứ!.
Đúng như ông ta đã hình dung từ trước, Ned Butline gặt hái một thành công mỹ mãn với bài tường thuật về cuộc đời của Buffalo Bill, gồm tám mươi tập xuất hiện đều đặn, tuần này sang tuần khác, trên tờ New York Weekly. Bộ tiểu sử ly kỳ này sắp sửa được chuyển thể sang sân khấu, và chính nhờ thế mà Buffalo Bill, chúa tể biên cương được đưa lên Bowery Theater (nhà hát Bowery). Đạo diễn đã gửi Buffalo Bill giấy mời hạng nhất, dành cho chàng một chỗ ngồi danh dự trong một khán đài riêng. Bill chấp nhận lời mời ấy với niềm thích thú. ẩn mình trong không gian mờ ảo, anh mỉm cười khi nhìn thấy diễn ra trước mắt mình thiên anh hùng ca về những cuộc phiêu lưu của chính mình. Rồi, bất thần, chàng cảm thấy mình trở thành cái bia nhắm của mọi ánh mắt. Và Bill, kẻ mà suốt quá trình cuộc sống sôi động của mình, chưa từng biết sợ là gì, anh bắt đầu đỏ mặt tía tai dữ dội khi, tất cả cử tọa - đứng lên rần rần, bắt đầu nhất loạt hô từng chập đều đặn:
- Buffalo Bill, diễn văn, đọc diễn văn đi!
Các nhà tổ chức buộc lòng phải ngưng ngang màn trình diễn. Ned Butline bước đến khán đài riêng của Buffalo Bill và mời chàng lên sân khấu để lên tiếng phát biểu:
- Hãy cho tôi một đạo quân ô hợp thổ dân da đỏ Sioux, hoặc tất cả những gì ông muốn, nhưng chuyện này thì đừng. - Bill rên rỉ.
- Hãy nói điều gì với họ đi chứ, Butline cố nài, sự cuồng nhiệt của họ mạnh mẽ đến nỗi có thể phá hỏng toàn bộ ghế ngồi và leo cả lên trên đây hòng nhìn thấy mặt anh cho rõ hơn đấy.
Dĩ nhiên, Buffalo Bill đâu hề muốn có cảnh tan hoang như thế trong thâm tâm mình. Hai chân run bắn lên, mặt mày thì tái mét hơn cả thần chết, anh đành để mặc cho người ta dẫn dắt anh đến trước ánh đèn màu chiếu rọi, nhưng mãi rất lâu, chàng không sao thốt nổi lời nào! Cuối cùng, chàng cũng trấn tĩnh lại và, húng hắng ho cốt để thông giọng, thế rồi anh lên tiếng:
- Các bạn thân mến, tôi rất sung sướng và cảm động vì thấy các bạn đến đây tối nay đông đảo thế này. Tôi hy vọng các bạn sẽ thích thú với vở kịch đang được giới thiệu và tôi xin hết lòng cảm tạ vì sự đón nhận này của các bạn.
Xin thân chào các bạn! Và đó là tất cả những gì Bill có thể thốt lên được.
Những giọt mồ hôi ánh lên lấm tấm trên trán anh.
- Thật là tệ hại còn hơn cả khi giả như tôi phải chạm trán với những tên da đỏ nguy hiểm nhất hoặc khi tôi phải hạ một con bò rừng bison hoang dã nhất trên vùng thảo nguyên nữa ấy chứ.
- Anh buột miệng thốt ra.
Lúc này, công chúng cuồng nhiệt vỗ tay tán thưởng, sau khi đã giữ yên lặng một cách hầu như kính cẩn trong lúc chàng phát biểu.
Kể từ ngày ấy, Ned Butline không ngừng gửi đến Bill vô số thư từ với mong muốn thuyết phục Bill nhận đóng vai của chính anh trên sân khấu.
Thậm chí ông ta còn hứa sẽ dẫn đến khoảng hai mươi thổ dân da đỏ thứ thiệt để hoạt cảnh diễn ra sẽ mang tính trung thực và tự nhiên hơn.
Louisa đã từ lâu vẫn mơ ước được đến sống tại thành phố, nên cũng hùa theo thuyết phục chồng mình.
- Công việc của anh hầu như đã kết thúc ở vùng đồng bằng rồi còn gì. Việc săn bắn cũng đâu còn gì là hứng thú cơ chứ, còn bọn da đỏ từ lâu đã chẳng còn là mối đe dọa cho người da trắng nữa. Hãy nghĩ đến mẹ con em, gia đình của anh, và hãy chấp nhận kế hoạch ấy đi, anh nhé.
Bill ngẫm nghĩ: anh thừa rõ là mức lương năm trăm đô la một tháng là rất đáng kể đối với những người thân của anh. Các con anh sẽ chẳng thiếu thốn gì cả, và chàng sẽ có thể gửi chúng vào học tại những trường dạy giỏi nhất.
Ned Butline ngay lập tức giới thiệu anh với ông Nixon, giám đốc nhà hát mà màn trình diễn sẽ được công diễn. Sau khi nhìn chằm chằm hai người đàn ông suốt từ đầu đến chân, ông ta tỏ vẻ đồng ý ủng hộ kế hoạch của họ và yêu cầu được gặp thành phần còn lại của nhóm.
- Hừm, Butline nói, tôi đã bảo Cody dẫn theo khoảng hai chục tên da đỏ Cheyenne, mà hình như anh ta đã quên khuấy đi rồi thì phải.
Nhưng giờ thì chính tôi sẽ đích thân trong vài giờ nữa tập hợp đủ số diễn viên cần thiết.
- ông chẳng đời nào làm nổi chuyện ấy chỉ trong vài giờ ngắn ngủi đâu! Chẳng thà ông diễn tập các vai với Buffalo Bill và cho tôi xem sơ qua kịch bản thì hơn, qua đó tôi sẽ nắm chắc được là ông cần có loại người nào.
- Nhưng, thưa ông giám đốc, kịch bản chưa được viết mà!
- Sao? Lại còn thế nữa! ông điên rồi chắc?
Hôm nay đã là thứ tư, mà chương trình biểu diễn sẽ khởi diễn vào thứ hai sắp tới, thế mà ông vẫn chưa làm được trò trống gì, một sự sơ xuất như vậy là không thể tha thứ được. ông cứ coi như hợp đồng giữa tôi và ông đã bị hủy bỏ!.Trong thâm tâm mình, Bill khấp khởi mừng thầm vì như tìm được lại sự tự do thân thương của mình, bị từ bỏ một cách chẳng đặng đừng cho sàn diễn. Nhưng lão Ned Butline đâu có chịu hiểu theo hướng đó, lão tiếp tục thương thảo với Nixon bằng những lời này:
- Tôi sẽ phải chi bao nhiêu để thuê trọn gói rạp hát này trong một tuần lễ?
- Sáu trăm đô la!
- Nhất trí, có đủ số đây! Lại đây nào, các bạn, khẩn trương lên, chúng ta phải viết kịch bản ngay thôi.
Bốn giờ sau, kịch bản đã được viết xong: nó được đặt tựa đề là Những người lính trinh sát vùng đồng bằng.
- Giờ thì hãy tiến lên! Hãy khẩn trương học thuộc các vai diễn của mỗi người đi, các bạn!
Hẹn gặp lại nhau sáng mai, lúc mười giờ, để diễn tập lần thứ nhất. Chúng ta phải chứng tỏ với ông Nixon rằng chúng ta đã sẵn sàng vào đúng ngày đã hẹn trước.
Khi Ned Butline đã đóng cửa lại, hai diễn viên tập sự dò hỏi lẫn nhau:
- Cậu cần bao lâu để học thuộc kịch bản? -Bill hỏi Texas Jack.
- Thiên thu bất tận, thế còn anh?
- Cũng gần bằng cỡ đó. - Chàng thở hắt ra vẻ chán chường uể oải.
Thật thế, hai người họ, vốn quen với những chuyện chọc trời khuấy nước và những màn cưỡi ngựa rượt đuổi phi nước đại, nhưng đã hết sức chật vật với việc tập trung chú ý và ghi nhớ những chuỗi lời thoại dài lê thê; với họ, một cuộc giao tranh ác liệt với bọn da đỏ xem ra còn sung sướng và dễ dàng hơn nhiều.
Ngày trọng đại đã đến. Chương trình biểu diễn đã có thể bắt đầu. Và cuối cùng, Butline xuất hiện và loan báo một cách long trọng:
- Và đây là Buffalo Bill..
Chẳng có gì nhúc nhích trên sân khấu cả!
Nghĩ rằng có thể người anh hùng của mình đã không nghe thấy, lão lặp lại câu nói của mình lớn tiếng hơn. Nhưng vẫn chẳng có động tĩnh gì hết!
Thế là lão liền cất tiếng gọi:
- › kìa, Bill, anh ở đâu mà lâu thế?
Bill vẫn không sao cử động nổi, chứng đau khớp đang làm anh tê liệt, nhưng may thay anh vừa nhìn thấy ông Milligan, người đã cùng anh đi săn mới đây, đang niềm nở mỉm cười với anh.
Chốc lát, Buffalo Bill lấy lại được sự tự tin của mình và tiến tới:
- ồ! Nãy giờ tôi bận đi săn với ông Milligan mà.
Câu trả lời ngẫu hứng đó đã khiến toàn thể khán giả thấy thoải mái hơn và không còn nhăn nhó mặt mày nữa..- Hay lắm, Ned Butline đồng tình. Vậy anh hãy nói cho chúng tôi nghe một chút về cuộc đi săn ấy?
Bill cảm thấy hết sức thoải mái: giờ đây, anh ngụp lặn trong trọng tâm của đề tài, chủ đề "ruột" mà anh luôn tâm đắc hơn cả. Chương trình biểu diễn đem lại một thành công vang dội, và các nhà báo đều không tiếc lời ca ngợi đội ngũ diễn viên không chuyên nhưng lại đầy tài năng diễn xuất ấy.
Mười lăm ngày sau, vở kịch được công diễn tại Saint-Louis. Đây là lần đầu tiên Louisa thấy chồng mình trên sân khấu, mặt mày sáng rỡ, cô hết sức tự hào vì anh. Sau đó, đến lượt New York là nơi dán tràn lan các áp phích quảng cáo của Những người lính trinh sát vùng đồng bằng, và liền tù tì suốt ba năm trời ròng rã!
Về mặt doanh thu, đây là một thành công không tiền khoáng hậu. Bill giờ đây đang làm chủ một tài sản kếch sù, nó cho phép anh tậu được nhiều sở đất trong vùng Wyoming và tập chú vào việc khai thác trang trại mới của mình.
Chúng ta đang ở vào năm 1873.
Cuộc sống êm ả của trang trại hoặc sự hoạt náo của thành phố không phải là loại cống hiến cho Bill sự toại nguyện một cách sung mãn.
Tuyến đường xe lửa giờ đây đã chạy chằng chịt dọc ngang trên khắp đất nước, miền Tây đã tìm lại được sự thanh bình, loài bò rừng bison đã bị tuyệt chủng, và các thổ dân da đỏ chả còn là một mối nguy hàng đầu nữa.
Bill Cody trở thành một kẻ vô công rỗi nghề, mất phương hướng, anh ta dường như chả còn có mục đích và lý tưởng sống nữa. Khi Bill diễn xuất ở nhà hát, chính là để có thu nhập mà anh cần để nuôi sống gia đình mình. Mà, hiện nay, cả anh lẫn các người thân của anh đều chẳng còn thiếu thốn gì nữa, điều duy nhất còn có thể khiến anh bức xúc, đó là ý tưởng sẽ dàn dựng một màn trình diễn vĩ đại, sẽ đưa lên sân khấu những người đi khai hoang mở đất của miền Tây. Vì vậy chàng.quyết định đi tìm cho ra anh bạn Nat Salsbury của mình nhằm làm sáng tỏ các dự án đang quay cuồng trong đầu óc chàng.
- Đó sẽ phải là cái gì đó tuyệt đối xác thực, cống hiến một hình ảnh chuẩn xác về nếp sống ở miền Viễn Tây.
- Đúng, với những nhân vật có thật đã trải qua nếp sống đó, Salsbury bổ sung thêm. Anh có thể thuyết phục một số thổ dân da đỏ được không?
- Không thành vấn đề. Sẽ cần phải có cả những con ngựa rừng của họ nữa, và thậm chí cả những con bò rừng bison và những con nai sừng tấm nữa chứ... tóm lại là tất cả những gì mà cậu muốn có.
- Những chàng cao bồi thứ thiệt hả? -Salsbury hỏi.
- Tất cả những gì là thiệt hơn cả thứ thiệt ấy chứ. à, tiện thể, tớ mới nghĩ ra đây: ta sẽ có thể đưa lên sân khấu cả chiếc Deadwood Coach nữa, loại xe ngựa chở khách xưa kia từng nối liền đồn binh Fort Laramie với những mỏ vàng thuộc khu vực Đồi Đen ấy mà. Có lẽ nó hiện đang còn nằm ì ở đâu đó ven bờ một con đường, vả hẳn là chẳng ai thèm đoái hoài tới nó nữa. Nghĩ lại, biết bao phen, nó đã từng bị ngăn đường chặn lối bởi bọn lâu la thảo khấu và bị tấn công bởi các thổ dân da đỏ.
- Đã thế, cả chúng ta nữa, chúng ta cũng sẽ tấn công nó luôn. - Nat phấn khích cắt ngang lời Bill.
Bản danh sách mà trên đó Salsbury liệt kê những gì anh ta muốn có cứ càng lúc càng kéo dài thêm mãi.
Bill vẫn còn thêm một gợi ý nữa:
- Và dĩ nhiên là cả công ty Pony Express nữa chứ, với những người đàn ông đã thật sự công tác ở đó. Bob Haslam chẳng hạn. Để tớ nói cậu nghe, cuộc diễu hành ấy sẽ kéo dài bất tận cho xem!
Và màn trình diễn cứ kéo dài, kéo dài mãi, theo đà trí tưởng tượng trào dâng lai láng của họ. Sau cuộc tọa đàm này, Bill trở về Nebraska để tập hợp những người và những thú vật mà họ sẽ cần đến. Đây là một công việc rất nhiêu khê.
Mỗi giờ đồng hồ trôi qua càng làm tim Bill đập dồn dập hơn. Giấc mơ cả cuộc đời anh rốt cuộc sắp trở thành hiện thực, và toàn bộ các biện pháp đều phải được huy động ngõ hầu màn trình diễn đó sẽ là một sự thành công trọn vẹn.
Mọi chi tiết đều được điều phối một cách tỉ mỉ, đến tận giây phút cuối cùng.
Buổi đầu tiên, màn trình diễn được ra mắt tại Saint-Louis. Sau đó nó được giới thiệu ở Chi-cago, và hàng ngàn khán giả cũng chen chúc nhau ở New York. Từ những người trẻ nhất cho đến.những người cao tuổi nhất, ai nấy đều muốn coi Buffalo Bill’s West Show. Toàn thể các bạn của Bill đều có mặt trên sân khấu, John Nelson, giới hữu trách của trại thổ dân và đã kết hôn với một phụ nữ da đỏ, đang ngồi trên cỗ xe ngựa chở khách, với sáu đứa con xinh xắn của anh ta. Thiếu tá Frank North, kẻ khét tiếng nhất ở miền Tây về vụ xóa sổ các thổ dân da đỏ nhận phụ trách biên đạo các vũ điệu chiến tranh của dân tộc Pawnees. Ngoài ra còn có Buck Taylor, người phụ trách các chàng cao bồi. Wild Bill Hicock và Johnny, cũng tham gia màn trình diễn. Với dàn diễn viên hùng hậu cỡ đó, lẽ nào màn trình diễn của Buffalo Bill lại có thể là cái gì khác hơn là một thành công chói lọi cơ chứ?
Suốt cả mùa đông, Salsbury và Cody quyết định giới thiệu màn trình diễn tại miền Nam:
xuôi theo dòng Mississippi và dừng chân ở những thành phố nằm dọc hai bên bờ sông sẽ cho phép họ thu lại các khoản chi phí của chuyến đi này.
Vì vậy Bob Halsam đã thuê mướn ở Cincinnati một con tàu chạy bằng hơi nước, một chiếc steamboat, để chuyên chở cả người lẫn các động vật.
Nhưng nếu Bob có biệt tài bình luận về những gì có liên quan đến loài ngựa, thì anh ta lại kém cỏi chưa từng thấy trong việc chọn lựa một chiếc tàu chạy bằng hơi nước, và than ôi, đó sẽ là nguyên nhân dẫn đến một thảm kịch đáng tiếc. Một tối nọ sau màn trình diễn, các con vật được lùa lên tàu như thông lệ. Trời mua như trút nước, ta có cảm tưởng như đang chứng kiến cảnh tượng con tàu của ông No-e. Bóng tối đen như mực, và con tàu dường như chìm nghỉm trong màn đêm dày dặc, bỗng nhiên còi hụ rú lên ảo não cùng lúc với một tiếng gãy răng rắc oan nghiệt! Những vòi rồng nước lẫn cả bùn lầy ào ào đổ xuống cầu tàu: Nó vừa va vào bờ. Những động vật cuống cuồng kêu lên, và, trong lúc chiếc tàu đang chìm dần, người ta chỉ kịp có đủ thời gian để cứu mạng những con người. Các thú vật đều bỏ mạng dưới lòng sông, chỉ ngoại trừ chiếc xe ngựa chở khách và một cỗ xe khác, thế là tất cả đều mất hết!
Đây là một thử thách rất đau lòng đối với Buffalo Bill vì cho đến nay, anh chỉ gặt hái được toàn những thành công tiếp nối.
Và bi kịch này đâu phải là tấn thảm kịch duy nhất trong đời người đàn ông dày dạn này.
Một tối nọ, vào lúc việc tệ hại ấy sắp sửa xảy ra ở Springfied, thuộc vùng Massachusetts, chàng nhận được một bức điện. Mảng tin nhắn thật khủng khiếp: Kit, đứa con trai duy nhất của chàng, đang bị ngã bệnh nặng, chắc hẳn là bệnh sởi. Mà vào thời đó, bệnh tật, bất kể là bệnh gì, vẫn còn gây nên những cảnh chết chóc kinh hoàng.
- Hay là ta hãy hủy bỏ màn trình diễn và trả tiền lại cho các khán giả. - Salsbury góp ý..- Không, Bill nói bằng giọng quả quyết, tôi sẽ diễn phần đầu. Sau đó, cậu sẽ giải thích với công chúng lý do vắng mặt của tôi và cậu sẽ diễn tiếp mà không có tôi.
Hối hả quay về, chàng gặp con mình đang nóng bừng vì cảm nặng. Thằng bé đưa tay về phía bố và bám lấy anh.
- Hãy làm gì đi chứ. - Bill khẩn khoản van xin thầy thuốc, bằng giọng nghẹn ngào tức tưởi.
Bệnh nhân nhỏ bé vừa lăn lộn từ cạnh bên này sang cạnh bên kia của chiếc giường nằm vừa rên la thảm thiết. Để làm nó nguôi ngoai, Bill cẩn thận nâng nó lên và ẵm nó vào lòng. Nhưng, đột nhiên, tấm thân nóng như lửa đốt của nó uốn cong như một cái đòn gánh, cứng đơ, thằng bé trợn trừng hai mắt. Nó đã tắt thở.
Bill, tuyệt vọng dâng ngập cõi lòng, không còn đủ sức để dìu đỡ Louisa cũng như để dỗ mấy đứa con gái của mình nín khóc. Bill lao ra khỏi nhà và bắt đầu lang thang quanh vùng như một kẻ mất trí. Cuộc đời anh dường như đã hoàn toàn đổ vỡ trong cái khoảnh khắc oan nghiệt ấy lúc con anh rời bỏ anh mà đi.
Tuy vậy, sau vài giờ, anh đã bình tâm tỉnh trí trở lại và quay về nhà. Kể từ đó, anh tỏ ra âu yếm Louisa hơn và cho cả Arta và Orra tình phụ tử bao la mà trước kia anh dành cả cho Kit.
Để quên đi nỗi khổ tâm của mình, anh làm việc cật lực hơn. Và sau Những người lính trinh sát vùng đồng bằng, chàng sáng tác Những hiệp sĩ vùng đồng hoang pampa, Cuộc diễu hành của miền Tây vĩ đại và nhiều chương trình biểu diễn tạp kỹ khác nữa.
Để các công lao của Buffalo Bill được công nhận rộng khắp, vì tiếng tăm của anh giờ đây đã trải rộng trên khắp năm châu bốn biển, vị thống đốc vùng Nebraska đã vinh thăng chàng lên hàng trung tá của đội vệ binh quốc gia. Về sau, thậm chí, anh đã lên tới hàng tổng lữ trưởng, nhưng chính quan hàm "trung tá Cody" sẽ là tước vị lưu lại với anh đến tận những ngày cuối đời.
Theo các chỉ thị của John Burke, nhân viên quảng cáo của chàng, không chỉ ngang qua khắp lãnh thổ Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ, mà còn xuyên suốt lục địa châu Âu là những nơi mà chàng sẽ rảo qua trên bước đường lưu diễn, suốt ba chục năm trời ròng rã, màn trình diễn bất hủ của anh, mỗi tối đều tái tạo lại, những biến cố mà anh đã là nhân chứng và là diễn viên chính.
Kể từ đó, Bill đã tiến hành những chuyến viễn du ra nước ngoài. Tây Ban Nha, áo, Hungari, Đức, Pháp, Bỉ và Đan Mạch đón tiếp anh và những thổ dân da đỏ, những chàng cao bồi vận áo thêu sặc sỡ có viền tua diêm dúa và những tên lâu la thảo khấu cùng đi với chàng!
Trong năm 1887 ấy, nước Anh tổ chức lễ kỷ niệm 50 năm triều đại của Nữ hoàng Victoria..Những cuộc biểu tình lớn đã được tổ chức hầu như ở mọi nơi trên khắp đất nước, và, theo lời khuyên của ông hoàng xứ Galles, chính nữ hoàng đã đích thân mời đoàn Wild West Show đến trình diễn tại London trước các vị khách mời của Hoàng Gia.
Tối đến, Buffalo Bill duyệt lại lần chót chương trình biểu diễn tạp kỹ của đoàn mình và rà soát lại từng chi tiết nhỏ nhặt. Nữ hoàng đã tôn vinh Bill qua việc quan tâm đến màn trình diễn của anh, vì vậy anh không được phép phạm phải một sơ xuất nào.
Nat Salsbury đến gặp Bill tại hậu trường để thông tin cho anh:
- Đoán thử xem có bao nhiêu ghế đã có người ngồi trong khán phòng nào? Hàng ngàn ghế đấy!
Và không một ghế nào bỏ trống cả.
- Đây là ngày đẹp nhất đời tôi! - Bill reo lên.
Chẳng hề muốn để mặc cho mình bị say men thắng lợi, nhưng dù sao cũng phải tự nhận rằng sự thành công đang khiến đầu óc anh chếnh choáng như người say rượu...
Chốc lát nữa thôi, màn biểu diễn sẽ được bắt đầu. Franck Richmond tiến ra sân khấu để mở lời cùng mọi người:
- Tâu Nữ hoàng, các quí bà và quí ông, tôi rất lấy làm vinh dự được giới thiệu cùng quí vị:
Buffalo Bill, người lính trinh sát vĩ đại nhất của khắp Miền Tây Mỹ quốc!
Ngay tức khắc anh xuất hiện, trang trọng, trong bộ lễ phục của mình. Với cái mũ rộng vành của mình, anh cúi chào công chúng đang nhìn mình với ánh mắt cảm phục. Con chiến mã lông trắng toát của anh, đứng thẳng lên bằng hai chân sau, lúc này đã hạ thấp xuống để phủ phục nữ hoàng, trong hàng loạt tràng pháo tay rền vang như sấm tưởng như không bao giờ dứt. Một sự cuồng nhiệt bao trùm lên khán phòng.
Đức vua tương lai Edouard VII bước xuống sân khấu và, rất giản dị yêu cầu được ngồi vào chiếc Deadwood Coach.
- Nhờ đó, ta sẽ có mặt trên khán đài riêng hạng nhất để thưởng thức màn trình diễn, ngài dí dỏm tuyên bố. Và chẳng mấy chốc, ngài đã được sánh vai với quốc vương nước Đan Mạch, thái tử điện hạ nước áo, đại công tước xứ Saxe, và quốc vương nước Hy Lạp. Và cũng chính trong cái cảnh huyên náo ấy, bọn da đỏ Sioux và Cheyenne đã tấn công cỗ xe ngựa chở các vị này.
Khi tấm màn nhung đã buông xuống, Bill bỗng cao hứng thốt ra thành lời ý nghĩ của chính mình:
"Con đường mà mình đã rảo qua mới dài, dài biết bao, kể từ hồi mình đi chăn bò với đồng lương hai mươi lăm đô la mỗi tháng.".Bill cũng chợt nghĩ đến thân phụ của anh:
có lẽ cha đã rất tự hào khi trông thấy đứa con trai của cha tối hôm nay!
Năm tháng qua đi: thiếu tá Cody hiện đã gia nhập cộng đồng những người chăn thả gia súc gauchos ở Nam Mỹ, những kỵ sĩ ả Rập và những người Cosaque, mà chàng đem theo nhân những chuyến công diễn đầy thắng lợi của mình xuyên suốt lục địa châu Âu, trước khi ghé qua Hội chợ Triển lãm Quốc tế ở Chicagô vào năm 1883.
Nhưng Buffalo Bill không phải chỉ lúc nào cũng gặt hái toàn những thành công thôi đâu.
Với khát vọng của mình là làm vừa lòng mỗi người, anh tài trợ cho một số những đề án đầy mạo hiểm của bạn bè, đàm đạo với từng đoàn đông đảo những kẻ có ý lợi dụng anh, đầu tư các khoản lợi tức của mình vào những xí nghiệp mà người ta cầm chắc sẽ thất bại. Anh xây dựng, chẳng hạn, một quán trọ ở Sheridan, thuộc bang Wyoming. Anh thiết lập một hệ thống tưới tiêu rộng lớn cho các nông trại tọa lạc giữa Big Horn và Yellowstone Park. Anh còn là người khởi xướng một thành phố mang họ Cody của anh và đã đổ vào đấy phần lớn tài sản của mình, chính điều này đã buộc anh phải lao động cật lực để kiếm miếng ăn mỗi ngày; và cứ thế cho đến tận cuối đời của anh.
Bill giờ đây là một người đàn ông mà râu tóc đã bắt đầu ngả sang màu trắng, và chẳng dễ dàng gì cho anh việc thích nghi với công việc mới của mình. Quả vậy, từ ít lâu nay, anh là thành viên của gánh xiếc Barnum Bailey. Khi ở cùng đoàn Wild West Show, anh thường ở lỳ suốt năm hoặc sáu tuần tại cùng một địa điểm, thì ở đây anh lại phải ép mình vào một nhịp độ làm việc hoàn toàn khác hẳn. Chỉ nội trong một năm duy nhất, anh đã phải theo gánh xiếc đi qua ba mươi hai thành phố khác nhau, để trình diễn thường chỉ là một hoặc hai suất ở mỗi thành phố trong số đó mà thôi. Vả chăng, các chuyến lưu diễn của gánh xiếc đều ghi nhận hết tổn thất này đến tổn thất khác, và, khi Bailey đột ngột từ trần giữa cơn suy thoái về tài chánh, thì Buffalo Bill thấy mình đã rơi ngay vào cảnh "nợ như chúa Chổm".
Bây giờ anh là thành viên của gánh 101 Ranch Show và, bất chấp tuổi "thất thập cổ lai hi" của anh, những người thuê mướn anh đã yêu cầu anh phải tham gia mỗi ngày vào cuộc diễu hành quảng cáo, giới thiệu trên sân khấu một trong những tiết mục cũ rích của anh: dùng súng cạc bin bắn hạ những trái banh bằng thủy tinh đủ màu. Và tối nào cũng vậy, khi người dẫn chương trình loan báo đến lượt của Buffalo Bill, anh liền trỗi dậy, vung tay đấm thình thịch vào.ngực và vẫy lia vẫy lịa chiếc mũ trắng của mình để chào khán giả.
Thời gian trôi nhanh. Và rồi một hôm, Buf-falo Bill ngã bệnh trong một khách sạn ở Chi-cago.
Để tiện bề chăm sóc anh, người ta đã đưa anh lại nhà một trong số các chị em của anh ở Denver. Bác sĩ được mời đến giường bệnh của anh, và Buffalo Bill, vẫn với lòng dũng cảm và sự sáng suốt đặc trưng của mình, đã đòi được biết sự thật về tình trạng bệnh của anh.
- Thôi được, nếu giờ cuối cùng đã điểm, các bạn cũng sẽ thấy tôi mỉm cười vì được chết trên giường của mình. Tôi sẽ hết sức hổ thẹn và lúng túng nếu phải chết trên sân khấu, ngay trước mặt hàng ngàn khán giả hâm mộ. Vậy thì, hãy cho tôi biết là tôi còn sống được bao lâu nữa nào? -Bill hỏi trong lúc mắt nhìn thẳng vào người thầy thuốc.
- Chỉ hai hoặc ba ngày nữa thôi. - Thầy thuốc trả lời.
- ít thật đấy. - Buffalo Bill thở dài.
Cuối cùng, vị anh hùng của miền Tây từ trần ngày 10 tháng giêng 1917. Hàng ngàn người, đến từ mọi ngả của châu Mỹ, tham dự tang lễ của Bill. Quan tài của anh hoàn toàn bị vùi lấp dưới những bông hoa tiễn đưa của các đồng bào của anh.
Chầm chậm, đoàn đưa đám diễu hành qua các phố sá của thành phố; một con ngựa trắng không người cưỡi đi theo sau linh cữu, một khẩu súng lục treo lủng lẳng bắc qua yên ngựa. Sau lưng nó, bảy chục chàng cao bồi đang lững thững bước đi, đầu cúi gầm. Đối với những con người thuộc mọi màu da, Bill - kẻ đã hết lòng muốn hòa giải họ -, cái chết của Buffalo Bill gần như là một cái tang chung của vùng Texas.
Thi hài của Buffalo Bill từ nay được an nghỉ trên đỉnh núi Lookout Mountain, dưới chân một tượng đài khắc họa anh trong tư thế ngồi trên một con ngựa bằng đồng thau.
Nhưng, trong trái tim của rất nhiều người, Buffalo Bill vẫn hiện diện ở đó! Truyền thuyết về anh và tinh thần của anh vẫn còn sống mãi, không riêng gì trên mảnh đất đã từng là sân khấu chứng kiến các việc làm "chọc trời khuấy nước" của anh. Bởi trên khắp đất nước này Buffalo Bill đã để lại dấu chân người khổng lồ của anh. Trên khắp đất nước ư? Không, phải nói là trên toàn thế giới chứ!.