Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #26  
Old 16-04-2008, 09:00 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Phong Linh Trung Ãao Thanh: Hồi 23
(Cổ Long)

Khoái mã tất càng nhanh, Má»™ Dung Thu Thá»§y rất mau chóng nhìn thấy gian nhà gá»— nÆ¡i Äinh Trữ dưỡng thương.
Ãnh đèn rất nhu hòa từ trong nhà rá»i ra tá»›i bên ngoài, bóng đêm ôn nhu làm sao, căn nhà gá»— nho nhá» nằm lặng trong bóng đêm nhìn càng hòa bình yên tÄ©nh.
Nhưng Mộ Dung Thu Thủy biết sự hòa bình yên tĩnh trong căn nhà gỗ đó đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Mộ Dung Thu Thủy luôn luôn rất ít khi đơn độc hành động, lần này lại ngoại lệ, bởi vì hành động lần này hoàn toàn dưới sự khống chế của y, tuyệt không thể có điểm gì sai trái.
Y tuyệt đối tin rằng Thắng Tam và đám huynh đệ cá»§a gã nếu quả không an bài má»™t cách an toàn tuyệt đối, đám ngưá»i đó cÅ©ng không thể bắt đầu hành động.
Bá»n chúng tuyệt không làm chuyện mạo hiểm.
Sinh hoạt cá»§a bá»n chúng rất thư thả, cÅ©ng đã bắt đầu sợ chết.
Chuyện khiến ngưá»i ta không tưởng được là khi Má»™ Dung Thu Thá»§y gặp đám ngưá»i đó, tất cả Ä‘á»u đã thành ngưá»i chết.
Ngá»n lá»­a trong lò đã tắt ngóm, đồ ăn trên bàn đã lạnh ngắc, ngưá»i đã chết.
Thắng Tam và đám huynh đệ cá»§a gã vốn đã chiếm hết ưu thế, quyá»n đầu cá»§a bá»n chúng biến thành cÆ¡n ác má»™ng cá»§a ngưá»i ta.
Nhưng hiện tại bá»n chúng Ä‘á»u ngã gục dưới đất, má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u giống như má»™t cây Ä‘inh bị vặn vẹo cong vòng, méo mó, uốn khúc, lạnh lẽo cứng đơ.
Lúc bá»n chúng đến chá»— này, tổng cá»™ng có chín ngưá»i, hiện tại số ngưá»i ngã gục trong nhà bếp cÅ©ng là chín ngưá»i.
Bá»n chúng đến để "chỉnh lý" Äinh Trữ, Khương Äoạn Huyá»n, và Bạn Bạn. Nhưng hiện tại Äinh Trữ, Khương Äoạn Huyá»n, và Bạn Bạn lại không thấy mặt.
Ngưá»i muốn chỉnh lý ngưá»i ta Ä‘á»u đã ngã gục, ngưá»i đáng lẽ bị chỉnh lý trái lại không biết hành tung đâu hết.
Chuyện gì đây ?
Không ai biết chuyện đó là sao, Mộ Dung Thu Thủy cũng không biết.
Chỉ có má»™t chuyện ai ai cÅ©ng Ä‘á»u có thể xác định, nÆ¡i này hồi nãy nhất định đã xảy ra những biến hóa đáng sợ ngoài ý tưởng.
Äiểm quan trá»ng nhất là Thắng Tam và đám huynh đệ cá»§a gã Ä‘á»u là những lão thá»§ thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú - cho dù không thể coi là cao thá»§, lại là lão thá»§, không còn nghi ngá» gì nữa.
Lão thá»§ thông thưá»ng cÅ©ng là hảo thá»§.
Muốn đối phó thứ ngưá»i đó tịnh không dá»… gì, nhưng hiện tại bá»n chúng chừng như chết cùng má»™t lúc, không có tá»›i má»™t ngưá»i thoát ra khá»i cá»­a.
Thi thể cá»§a bá»n chúng nhìn cứng đơ méo mó, sắc mặt khá»§ng bố quá»· dị, không còn nghi ngá» gì nữa đã bị ngưá»i ta dùng má»™t thứ thá»§ pháp vừa kỳ bí vừa quá»· dị trong má»™t tích tắc giết không còn má»™t mạng.
Ngưá»i đó là ai ?
Má»™ Dung Thu Thá»§y vẫn còn rất trấn định, hÆ¡n nữa cả thần tình cÅ©ng không có má»™t chút cải biến. Y luôn luôn là ngưá»i lãnh tÄ©nh phi thưá»ng, tá»± chá»§ phi thưá»ng.
Nhưng trong tâm y đang có cảm giác gì ?
Y chỉ cảm thấy trong tâm đã toát mồ hôi lạnh.
Äèn vẫn còn sáng, tịnh không bị đập vỡ, cÅ©ng không bị quạt tắt, có thể thấy ở đây tịnh không trải qua má»™t trận kịch chiến thảm liệt.
Äiểm đó đã đủ để chứng minh ngưá»i đó xuất thá»§ trong má»™t thá»i gian cá»±c ngắn đã chế phục được Thắng Tam và đám huynh đệ cá»§a gã.
Càng quan trá»ng hÆ¡n là khi ngưá»i đó tiến vào, không ngá» không có ai đỠphòng hắn.
NghÄ© tá»›i Ä‘iểm đó, đã có thể giá»›i hạn phạm vi số ngưá»i có thể là "hung thá»§" xuống còn má»™t số rất ít ngưá»i.
Mộ Dung Thu Thủy cầm một lồng đèn, nhấc một thi thể lên bắt đầu kiểm tra.
Y nhất định trước tiên phải tra cho rõ lúc ngưá»i đó giết ngưá»i dùng thá»§ pháp gì.
Má»—i má»™t bá»™ phận trên dưới toàn thân cá»§a ngưá»i chết y đương nhiên không thể bá» qua, thậm chí cả biến hóa cá»§a má»—i má»™t bắp thịt Ä‘á»u không chịu bá» qua, thậm chí cả nếp nhăn trên y phục cÅ©ng không bá» sót.
Thậm chí cả má»™t cá»ng tóc quăn hay màu sắc móng tay cÅ©ng không từ.
Sau đó tròng mắt của Mộ Dung Thu Thủy bắt đầu co thắt.
- Có phải y đã nghĩ ra hung thủ là ai ?
- Có phải y đã nắm được chứng cứ cần thiết xác thực ?
Trên khuôn mặt luôn luôn lãnh tĩnh trấn định của Mộ Dung công tử đột nhiên xuất hiện một thứ biểu tình rất khó nhìn.
Khuôn mặt trắng nhợt cao ngạo lãnh đạm, có một đặc sắc sở hữu của giới quý tộc chân chính, bất chợt vì phẫn nộ mà méo mó.
Nhưng giữa tích tắc đó, sắc mặt của y lại có biến, từ vẻ méo mó khủng bố lại biến thành vừa ôn nhu, vừa hòa bình.
Hiện tại Mộ Dung Thu Thủy lại là Mộ Dung Thu Thủy, ôn nhu như nước, cao ngạo như nước, lạnh lùng như nước.
Y dùng ánh mắt đó nhìn vào khoảng không hắc ám, sau đó y lại làm một chuyện kỳ quái.
Y đột nhiên nói, đối diện khoảng không hắc ám, y không ngỠlại nói.
Khoảng không tối đen không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì, y đang nói với ai ?
Y nói, Mộ Dung Thu Thủy nói, nói ba chữ:
- Ngươi khá»e chứ ?
Câu nói đó y nói vá»›i ai ? Ngưá»i đó có thể nghe thấy lá»i nói cá»§a y ? Có thể hồi đáp ?
Phải.
Sau khi y há»i câu đó, trong bóng tối trống không có ngưá»i ứng khẩu đáp:
- Ngươi há»i ta khá»e hay không ?
- Phải.
- Câu đó ngươi không nên há»i ta.
- Tại sao ?
- Bởi vì ngươi nên biết hiện tại ta không khá»e.
- Tại sao ?
Ngưá»i trả lá»i trong bóng tối dùng má»™t thứ thanh âm tiêu hồn ngưá»i:
- Bởi vì ngươi.
Câu trả lá»i đó kỳ quái phi thưá»ng, bởi vì thanh âm cá»§a câu trả lá»i đó là thanh âm cá»§a má»™t nữ nhân.
Nếu quả có má»™t nữ nhân nói vá»›i mình má»i phiá»n khổ cá»§a mình Ä‘á»u là vì nàng mà ra, mình có cảm giác gì ?
Nếu quả má»™t nữ nhân nói vá»›i mình phiá»n não cá»§a nàng Ä‘á»u là vì mình mà ra, mình giải quyết làm sao ?
Dưới tình huống đó, biện pháp cá»§a mình là dùng má»™t cây lược để giải quyết, chừng như đầu tóc cá»§a mình Ä‘á»u đã kết rối nùi.
Dưới tình huống đó, mình có phải chỉ còn nước dùng một cây lược mới có thể giải quyết ?
Lược là hữu hiệu nhất.
Trên thế giá»›i này có những ngưá»i giống như lược, bởi vì trên thế giá»›i này cÅ©ng có những ngưá»i giống như đầu tóc.
Lược sinh thành là để đối phó đầu tóc, trên thế giá»›i này có má»™t vật như lược là vì ngưá»i có đầu tóc, cho nên ngưá»i má»›i có thể phát minh ra lược.
Äầu tóc phải dùng lược chải, dùng kéo cắt thì đâu còn tóc, dùng nhíp nhổ cÅ©ng đâu còn tóc. Không dùng lược chải, đầu tóc cÅ©ng có thể không còn.
Cho nên lược mới xuất hiện.
Lược cÅ©ng có rất nhiá»u loại, có thứ đẹp mắt, có thứ không đẹp mắt, có thứ trân quý, có thứ tiện nghi.
Hiện tại cây lược xuất hiện thuộc vào loại đẹp mắt nhất, trân quý nhất.
Cây lược đó là Hoa Cảnh Nhân Mộng.
Äối vá»›i nam nhân mà nói, Hoa Cảnh Nhân Má»™ng giống như má»™t cây lược đối vá»›i má»™t đầu tóc.
Nữ nhân đó chừng như trá»i sinh dùng để đối phó nam nhân.
Mộ Dung Thu Thủy có phải là đầu tóc ?
Một nam nhân, nếu quả yêu một nữ nhân, nữ nhân đó là lược, hắn là đầu tóc.
Má»™ Dung Thu Thá»§y đã không thể yêu ngưá»i ta, thậm chí cả chính y y cÅ©ng không yêu, lẽ này có thể yêu ngưá»i khác, lẽ nào có thể yêu Nhân Má»™ng ?
Y không yêu Nhân Mộng.
Nhưng y là đầu tóc.
Má»™t nam nhân nếu quả có má»™t chút nhược Ä‘iểm bị má»™t nữ nhân nhìn ra, hÆ¡n nữa còn nắm giữ, nữ nhân đó là cây lược cá»§a hắn. Lúc nào chá»— nào cÅ©ng Ä‘á»u có thể chải đầu tóc cá»§a hắn, chải đến mức ngoan ngoãn vâng lá»i.
"Bởi vì ta ?" Mộ Dung Thu Thủy nhìn Hoa Cảnh Nhân Mộng xuất hiện từ trong bóng tối như bóng u linh:
"Ngươi nói ngươi gần đây không được khá»e là vì ta ?" Y tịnh không hiển lá»™ chút kinh ngạc giật mình, Nhân Má»™ng không ngá» lại đột nhiên xuất hiện ở đây, chừng như vốn đã trong ý liệu cá»§a y.
Y thậm chí vẫn còn Ä‘ang cưá»i.
"Ngươi kêu ta làm má»™t chuyện mất mặt Ä‘iên rồ như vậy, ngươi khiến cho ta giá» giá» phút phút Ä‘á»u phải cẩn thận đỠphòng bá»n bằng hữu thân thích huynh đệ thư muá»™i cá»§a Äinh Trữ, ngưá»i còn cắt luôn má»™t chân cá»§a bằng hữu tốt nhất cá»§a ta". Má»™ Dung Thu Thá»§y mỉm cưá»i:
"Hiện tại ngươi không ngá» còn nói ngươi không khá»e là vì ta ?" "Phải". Hoa Cảnh Nhân Má»™ng cÅ©ng Ä‘ang cưá»i:
"Ta chính là muốn nói vậy".
Nàng cưá»i đương nhiên dá»… nhìn hÆ¡n nhiá»u so vá»›i Má»™ Dung Thu Thá»§y, hÆ¡n nữa còn dá»… nhìn hÆ¡n nhiá»u so vá»›i đại Ä‘a số ngưá»i, nhưng Má»™ Dung Thu Thá»§y lại không có má»™t chút ý tứ thưởng thức.
Bởi vì y biết nụ cưá»i cá»§a thứ nữ nhân đó lúc dá»… nhìn nhất là lúc đáng sợ nhất.
"Ngươi có biết ta làm vậy má»›i là đúng không ?" Nhân Má»™ng há»i:
"Không đúng đích thị là ngươi".
"Là ta ?" Má»™ Dung Thu Thá»§y cố ý dùng má»™t thần thái rất hiếu kỳ há»i:
"Không đúng đích thị là ta ?" - Ừm.
- Tại sao ?
Hoa Cảnh Nhân Má»™ng không trả lá»i, lại há»i ngược:
- Ngươi há»i ta gần đây có khá»e không, ngươi có biết "khá»e" là ý tứ gì ? "Không khá»e" là ý tứ gì ?
"Ngươi nói coi ?" Má»™ Dung Thu Thá»§y không ngá» cÅ©ng há»i ngược lại:
"Ngươi nói vậy là ý gì ?" - à tứ cá»§a "khá»e" ta không hiểu, bởi vì ta chưa bao giá» khá»e.
- Ngươi chưa từng khá»e ?
"Ta thưá»ng thưá»ng Ä‘á»u không khá»e". Nhân Má»™ng đáp:
"Tâm tình cá»§a ta luôn luôn không khá»e, thân thể cÅ©ng không khá»e, ăn cÆ¡m không khá»e, khẩu vị không khá»e, tá»­u lượng không khá»e, ta đối vá»›i nữ nhân không khá»e, đối vá»›i nam nhân càng không khá»e, cho nên má»i ngưá»i Ä‘á»u nói con ngưá»i ta thật không khá»e".
Nàng nói:
- Nhưng lần này ta không khá»e lại không phải vì ngưá»i khác.
- Lần này ngươi có phải thuần túy là vì ta ?
- Phải, là vì ngươi.
- Tại sao ?
- Bởi vì ngươi thật sá»± không phải là ngưá»i.
Hoa Cảnh Nhân Mộng nói như vậy đương nhiên là có đạo lý.
"Ngươi thả ngưá»i giết chồng ta, ngươi Ä‘em ngưá»i mà ta chẳng những muốn quên mà còn vÄ©nh viá»…n không nguyện tái kiến đến để đối phó ta, ta Ä‘á»u không trách ngươi".
Nhân Mộng thốt:
"Những chuyện đó Ä‘á»u không làm cho ta không khá»e. Khiến ta không khá»e là ngươi, chỉ có ngươi".
"Ta đang lắng nghe". Mộ Dung Thu Thủy nói:
"Ngươi biết ta luôn luôn thích lắng nghe ngươi nói".
Y há»i Nhân Má»™ng:
- Ngươi có nhá»› ta thưá»ng thưá»ng lắng nghe lá»i ngươi nói không ?
Y há»i Nhân Má»™ng:
- Ngươi có nhá»› ta thưá»ng thưá»ng lắng nghe ngươi nói cho đến bình minh không ?
Nam nhân đó và nữ nhân đó Ä‘ang nói chuyện, lá»i nói lại không phải là nói chuyện, thậm chí có thể nói không phải là ngưá»i nói.
Hai ngưá»i đó không những là ngưá»i, hÆ¡n nữa Ä‘á»u là ngưá»i không đơn giản, mấy lá»i nói đó cá»§a bá»n há» chỉ là vì bá»n há» Ä‘á»u biết má»™t chuyện.
Bá»n há» Ä‘á»u biết lúc tâm tình cá»§a má»™t ngưá»i khẩn trương nhất, hạ thấp nhất, nếu quả còn có thể nói ra mấy lá»i không phải là ngưá»i nói, là có thể khiến cho tâm tình mình biến thành tốt hÆ¡n má»™t chút.
Hiện tại mấy lá»i nói cá»§a bá»n há» phát ra bởi vì tâm tình cá»§a bá»n há» Ä‘á»u như dây cung giương căng cứng.
Dây cung giương căng cứng là tÄ©nh lặng, hai ngưá»i tÄ©nh lặng đối lập nhau.
Giữa giây phút đó, má»i hồi ức quá khứ giữa bá»n há», má»i ân oán tình cảm giữa bá»n hỠđột nhiên không hẹn mà hoàn toàn quay trở lại, hoàn toàn trở lại trong ánh mắt ngưng trá»ng cá»§a bá»n há».
Nhưng trong một tích tắc, những hồi ức và tình cảm đó đột nhiên hoàn toàn tiêu tán, thậm chí giống như chưa từng xảy ra.
Äó tuyệt không phải vì bá»n hỠđã quên. Thứ cảm giác đó tuyệt không tương đồng vá»›i sá»± quên lãng.
Thứ cảm tình đó cũng không thể nào quên lãng.
Thứ cảm giác đó giống như má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng trước má»™t khối nham thạch khổng lồ, ánh mắt hắn tuy nhìn thấy khối nham thạch đó, cÅ©ng có thể đụng được, nhưng khối nham thạch đó lại không tồn tại trong mắt hắn.
Bởi vì mắt hắn nhìn mà không thấy hết.
Qua một hồi rất lâu, Mộ Dung Thu Thủy mới thở dài nhè nhẹ.
"Ta đã sá»›m biết giữa bá»n ta đã kết thúc". Y nói vá»›i Nhân Má»™ng:
"Nhưng ta chưa bao giá» tưởng được bá»n ta có thể kết thúc triệt để như vầy".
"Có rất nhiá»u chuyện cÅ©ng như vầy". Nhân Má»™ng thốt:
"Bá»n ta Ä‘á»u cảm thấy mình là ngưá»i thông minh, nhưng chuyện bá»n ta không tưởng được rất có thể còn nhiá»u hÆ¡n so vá»›i ngưá»i khác".
"Äó là vì sao ?" Má»™ Dung Thu Thá»§y tá»± há»i mình, tá»± mình hồi đáp:
"Äó có phải vì bá»n ta suy tưởng quá nhiá»u ?" Câu trả lá»i cá»§a y cÅ©ng là má»™t câu há»i. Câu há»i đó lại không cần mở miệng trả lá»i nữa.
- Suy tưởng quá nhiá»u tịnh không quan trá»ng, quan trá»ng là mình có luôn luôn thích Ä‘i suy tưởng những chuyện mà mình không nên suy tưởng hay không.
"Äiểm đó kỳ thật cÅ©ng không quan trá»ng". Má»™ Dung Thu Thá»§y nói:
"Quan trá»ng là, có những chuyện thưá»ng thưá»ng còn chưa bắt đầu là đã kết thúc, càng quan trá»ng hÆ¡n là, có những chuyện rành rành đã kết thúc lại chỉ má»›i bắt đầu".
"Có lý". Nhân Mộng qua một hồi rất lâu mới nói:
"Ngươi nói thật rất có lý".
- Vậy thì ta phải há»i ngươi.
- Há»i gì ?
Câu há»i cá»§a Má»™ Dung Thu Thá»§y đích thị là má»™t câu há»i rất kỳ quái, y không ngá» lại há»i Hoa Cảnh Nhân Má»™ng:
- Ngươi và Äinh Trữ có phải đã bắt đầu ?
Nhân Má»™ng và Äinh Trữ có thể bắt đầu cái gì ? Cừu hận giữa bá»n hỠđã má»c rá»…, giữa ngưá»i và ngưá»i nếu quả đã má»c rá»… cừu hận, biểu thị tất cả những quan hệ khác đã kết thúc, còn có thể bắt đầu cái gì chứ ?
Câu há»i đó há»i rất hoang đưá»ng.
Nhưng Hoa Cảnh Nhân Mộng lại hiển nhiên không nghĩ như vậy.
Thần tình và thái độ cá»§a nàng không có gì cải biến, nhưng nàng không ngá» lại há»i ngược Má»™ Dung Thu Thá»§y:
- Ngươi mới nói gì vậy ?
Má»™ Dung Thu Thá»§y cưá»i cưá»i.
Y tin rằng má»—i má»™t chữ y nói ra hồi nãy Nhân Má»™ng Ä‘á»u nghe rất rõ ràng, cho nên câu há»i đó má»™t nữ nhân như Nhân Má»™ng tuyệt không nên há»i lại.
Nàng há»i lại chỉ vì má»™t lý do - Tâm nàng sợ.
Äối vá»›i má»™t câu há»i cá»§a má»™t nữ nhân trong tâm sợ sệt đỠra, đại Ä‘a số nam nhân thông minh Ä‘á»u không trả lá»i, cho nên Má»™ Dung Thu Thá»§y chỉ nói:
- Giá»›i hạn giữa sinh và tá»­ chỉ là giữa má»™t tích tắc, sinh tá»­ cá»§a má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u như nhau.
Y lại nói:
- Giới hạn giữa yêu và hận cũng vậy.
Mộ Dung Thu Thủy giải thích:
- Có lúc mình yêu má»™t ngưá»i, khi yêu đến mức cá»±c độ, giữa má»™t tích tắc có thể biến thành hận. Khi mình hận má»™t ngưá»i đến mức cá»±c độ, có lúc cÅ©ng có thể biến thành dạng đó.
- Từ hận biến thành yêu ?
"Phải". Mộ Dung Thu Thủy nói:
"Hận cùng ái cá»±c, Ä‘á»u là cá»±c hạn tình cảm cá»§a nhân loại, cÅ©ng là chung Ä‘iểm, không cần biết mình Ä‘i từ con đưá»ng nào ra, đến cá»±c hạn chung Ä‘iểm, tương cách chỉ có má»™t đưá»ng tÆ¡".
"Phải". Hoa Cảnh Nhân Mộng không ngỠđã thừa nhận:
"Ta biết có rất nhiá»u chuyện Ä‘á»u như vậy".
"Cho nên ta tin rằng tình cảm cá»§a ngươi đối vá»›i Äinh Trữ đã hoàn toàn cải biến".
Mộ Dung Thu Thủy nói:
"Cho nên ta tin rằng Äinh Trữ hiện tại không những không chết, hÆ¡n nữa nhất định đã được ngươi bảo há»™ rất chu đáo".
Hoa Cảnh Nhân Má»™ng chợt biểu hiện má»™t thứ tính cách và dÅ©ng khí đặc biệt phi thưá»ng, nàng không ngá» lập tức thừa nhận:
- Phải.
Nàng nhìn Mộ Dung Thu Thủy đăm đăm:
- Ta dám đảm bảo hiện tại không còn có ai có thể hãm hại hắn.
Má»™ Dung Thu Thá»§y cưá»i khổ:
- Chuyện ngươi làm tại sao luôn luôn khiến cho ngưá»i ta không tưởng được ?
"Ngươi câu dẫn Bạn Bạn, ngươi lợi dụng ta, ta vì ngươi mà thiết hạ má»™t vòng vây đối phó Khương Äoạn Huyá»n và Äinh Trữ, có thể đạt được má»™t bước đó đã rất vÄ© đại rồi".
Mộ Dung Thu Thủy thốt:
"Nhưng nửa đoạn đó ta còn có thể tưởng tượng được, nửa đoạn sau ta lại không biết ngươi làm cái gì ?" - Nửa đoạn sau của chuyện gì ?
"Ta thật sá»± không tưởng được ngươi có thể vì Äinh Trữ mà làm chuyện đó, cÅ©ng không tưởng được ngươi có thể dùng biện pháp gì đối phó Khương Äoạn Huyá»n". Má»™ Dung Thu Thá»§y đáp:
"Ta càng không tưởng được ngươi làm sao trong một tích tắc có thể chế trụ được Thắng Tam và đám huynh đệ của gã".
Ãnh mắt cá»§a Hoa Cảnh Nhân Má»™ng vẫn còn Ä‘ang chằm chằm nhìn Má»™ Dung Thu Thá»§y, từ má»™t góc độ mà nhìn, nhãn thần cá»§a nàng xem ra giống như má»™t ngưá»i si si dại dại.
Nhưng nàng bất chợt cưá»i lên.
Lúc ban đầu, nàng cưá»i vẫn như lúc bình thưá»ng, ôn nhu, ưu nhã, hấp dẫn hồn ngưá»i.
Nhưng bất cứ má»™t ai cÅ©ng vô phương Ä‘oán được nụ cưá»i cá»§a nàng lúc đó đã cải biến, biến thành giống hệt nụ cưá»i lúc bình thưá»ng cá»§a Má»™ Dung Thu Thá»§y, ngập tràn vẻ tá»± tin tá»± ngạo, lại ngập tràn vẻ chế giá»…u.
Má»™ Dung Thu Thá»§y cÅ©ng cưá»i, cưá»i lại không tiêu sái như lúc bình thưá»ng, bởi vì y phát hiện trong nụ cưá»i cá»§a Nhân Má»™ng ẩn tàng má»™t bí mật tuyệt đối có thể làm cho ngưá»i ta chấn kinh.
"Ngươi có biết ta Ä‘ang cưá»i gì không ?" Nhân Má»™ng chợt há»i Má»™ Dung Thu Thá»§y.
"Cưá»i ta ?" Má»™ Dung Thu Thá»§y không ngá» vẫn bảo trì vẻ lãnh tÄ©nh:
"Ta không tưởng được ta có gì đáng cưá»i".
- Bởi vì ngươi không tưởng được cho nên ta má»›i có thể cưá»i.
- á»’ ?
"Ngươi tá»± nhận ngươi là ngưá»i thông minh tuyệt đỉnh, má»—i má»™t chuyện Ä‘á»u tính toán chu đáo, thậm chí má»—i má»™t chi tiết cá»§a má»—i má»™t chuyện Ä‘á»u tính toán chu đáo".
Hoa Cảnh Nhân Mộng đáp:
"Chỉ tiếc ngươi thưá»ng hay quên má»™t Ä‘iểm".
- Äiểm gì ?
"Ngươi thưá»ng hay quên trên thế giá»›i có rất nhiá»u loại ngưá»i, tịnh không phải má»—i má»™t loại ngưá»i Ä‘á»u giống như ngươi". Nhân Má»™ng nói vá»›i Má»™ Dung Thu Thá»§y:
"Có rất nhiá»u ngưá»i ý tưởng và quan niệm không những không giống ngươi, hÆ¡n nữa còn cách biệt rất xa".
- Ta thừa nhận.
- Ngươi hồi nãy há»i ta coi ta làm sao trong phút chốc có thể chế trụ được Thắng Tam và đám huynh đệ cá»§a gã ?
- Phải.
"Vậy thì ta bây giá» có thể cho ngươi biết, ta căn bản không có cách chế trụ bá»n chúng". Hoa Cảnh Nhân Má»™ng đáp:
"Nhưng ta có cách kiếm má»™t ngưá»i chế trụ bá»n chúng".
Nàng lại nói với Mộ Dung Thu Thủy:
- Chuyện đó ngươi không hiểu, bởi vì ngươi và Vi Hiếu Khách Ä‘á»u là ngưá»i ở trên cao, bá»n ngươi vÄ©nh viá»…n không hiểu dùng cách nào má»›i có thể tìm ra má»™t ngưá»i làm má»™t chuyện mà ngưá»i khác làm không được cho ta.
Má»™ Dung Thu Thá»§y không còn cưá»i ná»—i.
"Ngươi tìm ngưá»i nào ?" Y nhịn không được phải há»i Nhân Má»™ng:
"Ai có thể làm chuyện như vậy cho ngươi".
Nhân Má»™ng cưá»i:
- Äiểm đó đương nhiên là quan trá»ng nhất, cÅ©ng là Ä‘iểm ngươi vÄ©nh viá»…n nghÄ© không ra.
- Ta thừa nhận.
"Nhưng ngươi vÄ©nh viá»…n nên thừa nhận má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u có nhược Ä‘iểm cá»§a mình, bởi vì chính mình căn bản không thừa nhận mình có nhược Ä‘iểm". Nhân Má»™ng há»i:
"Ngươi nói có phải vậy không ?" Câu nói đó nàng không ngá» không phải há»i Má»™ Dung Thu Thá»§y, ngưá»i trả lá»i câu nói đó đương nhiên cÅ©ng không phải là Má»™ Dung Thu Thá»§y.
Ngưá»i trả lá»i câu há»i đó đích xác là má»™t ngưá»i vÄ©nh viá»…n không ai có thể tưởng tượng đến, nhưng khi ngưá»i đó vừa xuất hiện, má»i câu há»i Ä‘á»u hoàn toàn có đáp án.
Cá»­a đã vỡ tan, ngoài cá»­a má»™t màn hắc ám, má»™t ngưá»i lúc đó chầm chậm bước vào từ trong bóng tối, dùng má»™t cước bá»™ trầm ổn đặc biệt dị thưá»ng bước vào, dùng má»™t thanh âm đặc biệt dị thưá»ng đáp lá»i:
- Phải.
Ngưá»i đó nói:
- Ngưá»i vÄ©nh viá»…n tá»± cảm thấy mình không có nhược Ä‘iểm, đó lại là nhược Ä‘iểm lá»›n nhất cá»§a hắn.
- Nhược Ä‘iểm đó có phải thông thưá»ng Ä‘á»u là nhược Ä‘iểm trí mệnh ?
- Phải.
Ngưá»i đó nói:
- CÅ©ng chỉ có nhược Ä‘iểm đó má»›i đủ để dồn loại ngưá»i như Má»™ Dung Thu Thá»§y vào chá»— chết.
Ngưá»i đó không ngá» còn há»i Má»™ Dung Thu Thá»§y:
- Ngươi nói có đúng không ?
Má»™ Dung Thu Thá»§y không hả miệng trả lá»i, bởi vì y căn bản không nói nên lá»i.
Nhìn thấy con ngưá»i xuất hiện từ trong bóng tối, vị công tá»­ quyá»n quý vừa kiêu ngạo vừa tá»± phụ giống như đã biến thành má»™t ngưá»i khác.
Biến thành má»™t ngưá»i cÆ¡ hồ đã tiếp cận cái chết.
- Ngưá»i chết đó đương nhiên là má»™t ngưá»i bị hù chết.
Má»™ Dung Thu Thá»§y vÄ©nh viá»…n cÅ©ng không tưởng được ngưá»i từ ngoài cá»­a tiến vào chính là Khương Äoạn Huyá»n.
Thái độ cá»§a Khương Äoạn Huyá»n vẫn như trước, trầm ổn, nghiêm túc, lãnh đạm.
Nhưng trong mắt Má»™ Dung Thu Thá»§y mà nhìn, con ngưá»i đó đã biến thành má»™t ngưá»i khác.
- Má»™t ngưá»i đã bán đứng chính mình, bá»™ dạng nhất định cải biến, cho dù bá» ngoài không biến, cÅ©ng có thể làm cho cảm giác cá»§a ngưá»i ta cải biến.
Giữa phút giây đó, Má»™ Dung Thu Thá»§y đã minh bạch rất nhiá»u chuyện.
Äiểm quan trá»ng nhất là, tất cả những biến hóa vượt ngoài ý liệu Ä‘á»u là vì má»™t mình Khương Äoạn Huyá»n tạo thành.
Càng quan trá»ng hÆ¡n là, trên thế giá»›i này tuyệt đối không có bất cứ má»™t ai có thể tưởng được Khương Äoạn Huyá»n là dạng ngưá»i như vậy.
Không những không ai có thể tưởng được, tất cả những biến hóa không thể phát sinh không ngỠđã phát sinh, chỉ vì Hoa Cảnh Nhân Má»™ng không ngỠđã mua được Khương Äoạn Huyá»n.
Nếu quả mình minh bạch một điểm đó, mình có thể hiểu những chuyện không thể tại sao lại thành có thể.
Khương Äoạn Huyá»n vẫn lãnh tÄ©nh như bàn thạch.
"Mộ Dung công tử, ta tin rằng hiện tại ngươi nhất định đã minh bạch ý tứ của ta".
Hắn nói:
"Má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u có nhược Ä‘iểm, cả Má»™ Dung công tá»­ thiên hạ vô song cÅ©ng không ngoại lệ, Ä‘ao phá»§ thá»§ Khương Äoạn Huyá»n làm sao có thể ngoại lệ ?" Má»™ Dung Thu Thá»§y cưá»i cưá»i:
- Thiên hạ vô song không phải là Má»™ Dung Thu Thá»§y, thiên hạ vô song đích thị là Khương Äoạn Huyá»n.
"Äao có lẽ là vậy, ngưá»i lại không phải". Khương Äoạn Huyá»n đáp:
"Bởi vì ta có nhược điểm, cho nên Hoa Cảnh phu nhân mới có thể thực hiện được kế hoạch không ai có thể tưởng tượng được".
- Nhược điểm của ngươi là gì ?
- Ta sợ chết.
"Ngươi sợ chết ?" Mộ Dung Thu Thủy hiển nhiên cũng giật mình:
"Bành Thập Tam Äậu giết ngưá»i vô số, Khương Äoạn Huyá»n giết ngưá»i như xắt rau không ngá» cÅ©ng sợ chết ?" "Phải". Khương Äoạn Huyá»n đáp:
"Bởi vì ngưá»i khác không tưởng được ta cÅ©ng sợ chết, cho nên kế hoạch cá»§a Hoa Cảnh phu nhân má»›i có thể thành công".
Nụ cưá»i cá»§a Hoa Cảnh Nhân Má»™ng đẹp như hoa trong má»™ng.
"Giết ngưá»i và bị giết hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, ngưá»i giết ngưá»i càng nhiá»u, có lẽ trái lại lại càng sợ chết". Nàng nói:
"Bởi vì ta hiểu rõ đạo lý đó, cho nên ta mới thành công".
Má»™ Dung Thu Thá»§y cưá»i khổ:
- Ngươi thật là quá vĩ đại, ngươi thật là một nữ nhân vĩ đại.
- Ta thật là vậy, ta thừa nhận.
Khương Äoạn Huyá»n nói:
- Ta bình sinh chưa từng bại, lại bại dưới Ä‘ao cá»§a Äinh Trữ, tuy bại, lại không chết.
Bại tuy không tốt, ít ra còn tốt hÆ¡n chết. Ta không hy vá»ng bại lần nữa dưới Ä‘ao cá»§a Äinh Trữ, không muốn chết dưới Ä‘ao cá»§a gã.
- Cho nên Hoa Cảnh Nhân Má»™ng lần này tìm đến ngươi, ngươi đã thá»a hiệp.
- Phải.
- Cho nên ngươi giả say.
"Phải". Khương Äoạn Huyá»n đáp:
"Ta đã sá»›m biết thứ rượu đó là rượu gì, ta làm sao có thể say được !" - Nhưng Äinh Trữ thật đã say.
- Gã không biết, gã làm sao không say được ?
"Sau đó Thắng Tam và đám huynh đệ xuất hiện". Mộ Dung Thu Thủy thốt:
"Chỉ tiếc bá»n chúng tịnh không biết ngươi còn chưa say, còn có cách để chỉnh lý bá»n chúng".
- Äó là vì khí lá»±c cá»§a ta vẫn còn, khí lá»±c cá»§a Äinh Trữ đã tiêu tán trong rượu.
Khương Äoạn Huyá»n thở dài:
- Rượu tuy có thể làm cho mình sinh xuất hào khí, nhưng khí lá»±c cá»§a mình thưá»ng thưá»ng lại đồng thá»i tiêu tán.
"Ta sẽ ghi nhớ câu nói này của ngươi". Mộ Dung Thu Thủy nói:
"Sau này ta đại khái cÅ©ng không còn uống rượu nhiá»u như trước đây nữa".
"Ta tin". Khương Äoạn Huyá»n thốt:
"Ta thậm chí tin rằng sau này ngươi đại khái không thể uống rượu nữa".
- Tại sao ?
"Bởi vì ngưá»i chết tuyệt không thể uống rượu". Khương Äoạn Huyá»n đáp:
"CÅ©ng chỉ có ngưá»i chết má»›i không thể uống rượu".
Má»™ Dung Thu Thá»§y chợt làm má»™t chuyện kỳ quái phi thưá»ng.
Y chợt dùng má»™t phương pháp rất kỳ quái làm cho ngá»n lá»­a trong lò đã tắt ngóm từ lâu chợt bốc cháy trở lại.
Phương pháp y dùng giống như phương pháp ngưá»i nguyên thá»§y bảo há»™ lá»­a dùng tá»›i, vô luận là ai cÅ©ng không tưởng được Má»™ Dung công tá»­ không ngá» có thể dùng phương pháp đó để dẫn lá»­a.
Sau đó y lại đem cái nồi gà kho măng ăn còn chưa hết đặt trên lò lửa, đem bầu rượu còn chưa uống hết đổ hết rượu vào nồi.
Má»—i má»™t động tác cá»§a y Ä‘á»u ưu nhã phi thưá»ng, giống như má»™t diá»…n viên xuất sắc phi thưá»ng Ä‘ang độc diá»…n má»™t màn kịch.
Hoa Cảnh Nhân Má»™ng và Khương Äoạn Huyá»n không ngá» vẫn đứng xem như những khán giả xem kịch, bởi vì bá»n há» không hiểu Má»™ Dung Thu Thá»§y Ä‘ang làm gì.
Cho nên bá»n há» muốn xem cho rõ.
Gà đã nóng, nước thịt cũng đã nóng, rượu đã hòa vào nước thịt, cũng hòa vào thịt gà.
Mộ Dung Thu Thủy cầm hai mảnh nùi giẻ bưng nồi đặt xuống bàn, lấy một cái muỗng to múc một muỗng húp chầm chậm.
Trên mặt y lập tức lá»™ xuất biểu tình thá»a mãn phi thưá»ng:
- Cực ngon, thật là cực ngon.
Má»™ Dung Thu Thá»§y bá» muá»—ng xuống, lại nhìn Hoa Cảnh Nhân Má»™ng và Khương Äoạn Huyá»n.
"Hai vị nhất định cÅ©ng biết uống rượu là má»™t lạc thú, vô luận dùng phương pháp gì để uống rượu Ä‘á»u là má»™t lạc thú". Y giải thích:
"Cho dù mình có đổ rượu lên thịt gà, mình có uống canh gà, đó cũng là một thứ lạc thú".
Mộ Dung Thu Thủy nói:
- Bởi vì thứ rượu đó thật sự quá mạnh, mình chỉ còn nước dùng phương pháp đó mà uống mới không bị say quá mau.
Khương Äoạn Huyá»n chợt nói:
- Ngươi nói có lý, ta bồi ngươi một chén.
Hắn cÅ©ng ngồi xuống, cÅ©ng uống canh gà, thứ canh gà có thể làm ngưá»i ta say, bá»n há» dưới tình huống đó biểu hiện thứ phong thái cÅ©ng có thể làm ngưá»i ta say.
Cho nên Hoa Cảnh Nhân Má»™ng không ngá» lại múc canh cho bá»n há».
Lại qua má»™t hồi rất lâu, Má»™ Dung Thu Thá»§y má»›i nói vá»›i Khương Äoạn Huyá»n:
- Ngươi bị Nhân Má»™ng mua, ngươi làm má»™t chuyện khiến ngưá»i ta vô phương tưởng tượng, ngươi đã giết Thắng Tam và đám huynh đệ cá»§a gã, ngươi đã há»§y diệt Äinh Trữ, ngươi cÅ©ng há»§y diệt luôn má»™t tiểu cô nương vô tá»™i, những chuyện đó vốn Ä‘á»u là bí mật ngươi không thể kể cho ai nghe, nhưng ngươi lại nói cho ta nghe, bởi vì ngươi nghÄ© ta tuyệt không thể tiết lá»™ bí mật cá»§a ngươi ?
- Chỉ có ngưá»i chết má»›i tuyệt đối không thể tiết lá»™ bí mật cá»§a ngưá»i khác.
"Phải". Khương Äoạn Huyá»n đáp:
"Ngươi trong mắt ta thật đã không khác gì má»™t ngưá»i chết".
- Ngươi nghĩ ngươi lúc nào cũng có thể dồn ta vào tử địa ?
- Ngươi hiện tại đã vào tử địa.
- Ngươi nắm chắc có thể giết ta ?
- Ta nắm chắc.
"Ta cũng thừa nhận". Mộ Dung Thu Thủy thốt:
"Nếu quả má»™t Khương Äoạn Huyá»n và má»™t Hoa Cảnh Nhân Má»™ng vẫn không thể giết má»™t Má»™ Dung Thu Thá»§y, đó má»›i là quái sá»±".
Thanh âm của y không ngỠvẫn hững hỠnhư thu thủy:
- Chỉ bất quá quái sá»± thưá»ng hay xảy ra.
Khương Äoạn Huyá»n không nói gì nữa, hiện tại nói gì thêm cÅ©ng là dư thừa.
Hắn chầm chậm đứng lên, đôi mắt phảng phất đột nhiên đã biến thành hai cây Ä‘inh đóng chặt lên ngưá»i Má»™ Dung Thu Thá»§y.
Cũng trong phút chốc, đao của hắn đã rút ra.
Chưa từng có ai biết Ä‘ao cá»§a hắn từ đâu rút ra, càng chưa từng có ai biết Ä‘ao cá»§a hắn lúc nào rút ra khá»i vá».
Äao cá»§a hắn giống như đã biến thành má»™t bá»™ phận trên thân thể hắn, chỉ cần hắn muốn bạt Ä‘ao, Ä‘ao đã có trong tay.
Chỉ cần nhìn thấy Ä‘ao cá»§a hắn, con ngưá»i hắn chừng như đã biến thành má»™t ngưá»i khác, có thể Ä‘em mệnh vận sinh tá»­ cá»§a bất cứ ngưá»i nào trên thế giá»›i này treo dưới lưỡi Ä‘ao cá»§a hắn.
Thứ cảm giác hắn cấp cho ngưá»i ta cÆ¡ hồ đã tiếp cận "Ma" và "Thần".
Mộ Dung Thu Thủy lại chừng như căn bản không có thứ cảm giác đó.
Không ai biết trong tâm y có cảm giác gì, hiện tại mệnh vận sinh tá»­ cá»§a y Ä‘ang treo dưới lưỡi Ä‘ao cá»§a ngưá»i ta, nhưng y không ngá» chừng như cả má»™t chút cảm giác cÅ©ng không có.
Thứ cảm giác mà Má»™ Dung Thu Thá»§y cấp cho ngưá»i ta là như vậy.
Má»™t ngưá»i căn bản không có cảm giác, thậm chí cả quá khứ và vị lai cÅ©ng không có.
Ngưá»i đó giống như má»™t khoảng không, chỉ là má»™t cái xác không hồn dùng má»™t đống châu bảo kết hợp vá»›i phù danh tá»­u sắc mà thành.
Má»—i má»™t ngưá»i trong giang hồ Ä‘á»u biết y có võ công, nhưng lại không có ai biết mức độ cao thâm cá»§a võ công y.
Cả ngưá»i kính sợ y nhất cÅ©ng không biết cả Ä‘á»i y thật ra có từng giao thá»§ vá»›i ngưá»i khác không ? ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng không biết y đã từng giao thá»§ vá»›i ai ? Càng không biết y thắng hay bại ?
Nhưng, giữa phút giây đó, Khương Äoạn Huyá»n lại đột nhiên có má»™t cảm giác rất đặc biệt đối vá»›i con ngưá»i đó, giống như đột nhiên phát hiện má»™t tảng đá không ngá» lại là kim cương vậy.
- Má»™t ngưá»i không có cảm giác, thông thưá»ng Ä‘á»u mang đến cho ngưá»i ta thứ cảm giác đó.
Cảm giác rất lạnh, rất lạnh, giống như kim cương, lại giống như đao phong.
Khương Äoạn Huyá»n chợt cảm thấy hắn luôn luôn đánh giá con ngưá»i đó quá thấp, đột nhiên cảm thấy trong thân thể cá»§a con ngưá»i không có cảm giác đó phảng phất có má»™t luồng sát khí tản phát, lạnh như thu thá»§y, bức ngưá»i không mở mắt lên nổi.
Chính hắn vốn là má»™t ngưá»i tràn đầy sát khí, chưa bao giỠđể sát khí cá»§a ngưá»i khác xâm phạm đến hắn, hôm nay vì sao lại ngoại lệ ?
Tâm Khương Äoạn Huyá»n chìm đắm, bởi vì hắn lại phát hiện má»™t chuyện càng kỳ quái, càng đáng sợ hÆ¡n.
Hắn đột nhiên phát hiện sát khí cá»§a ngưá»i ta xâm nhập vào ngưá»i hắn chỉ vì thân thể cá»§a hắn đã biến thành rất yếu nhược.
Tròng mắt của hắn cũng dần dần khuếch tán, đầu của Mộ Dung Thu Thủy cũng dần dần khuếch tán trong tròng mắt hắn.
Sau đó hắn nghe thấy Má»™ Dung Thu Thá»§y phảng phất Ä‘ang ở má»™t nÆ¡i xa vá»i há»i hắn:
- Nếu quả ngươi sợ chết, sợ chết dưới Ä‘ao cá»§a Äinh Trữ, vậy ngươi tại sao lại không giết Äinh Trữ ở pháp trưá»ng ?
Má»™t Ä‘iểm đó có rất nhiá»u ngưá»i không hiểu, có lẽ chỉ có Khương Äoạn Huyá»n má»›i có thể hoàn toàn hiểu được.
Cho nên hắn nghe thấy mình Ä‘ang cưá»i, nghe thấy thanh âm cá»§a mình phảng phất cÅ©ng ở má»™t nÆ¡i xa vá»i đáp lá»i:
- Ngươi không thể biết ta tại sao lại làm như vậy, ngươi vĩnh viễn cũng không thể biết.
- Bất hạnh là ta khơi khơi lại biết.
- Ngươi biết cái gì ?
"Ngươi không những muốn giữ mạng, ngươi cũng muốn giữ danh". Mộ Dung Thu Thủy đáp:
"Cứu Äinh Trữ má»™t cách nghÄ©a khí ở pháp trưá»ng, ngươi lập tức vang danh thiên hạ, ai cÅ©ng không biết ngươi đã sá»›m có phương pháp đối phó Äinh Trữ, ai cÅ©ng không tưởng được ngươi và Hoa Cảnh phu nhân đã câu kết vá»›i nhau".
- Nhưng ngươi đã nghĩ ra.
"Äó là vì ta trá»i sinh là má»™t ngưá»i ưu tú hÆ¡n ngưá»i". Má»™ Dung Thu Thá»§y hững há» thốt:
"Ta trá»i sinh cao thượng ưu tú hÆ¡n đám ngưá»i các ngươi, không cần biết võ công cá»§a ngươi cao cưá»ng đến mức nào cÅ©ng vô dụng".
- á»’ ?
"Cho dù ngươi là cao thủ thiên hạ vô song, trước mặt ta, vẫn chỉ bất quá là một nô tài". Mộ Dung Thu Thủy thốt:
"Bởi vì ta là quý tá»™c, ngươi lại là má»™t tên ăn mày trong đám ngưá»i thô lậu. Ngươi ở trước mặt ta vÄ©nh viá»…n không thể ngẩng đầu lên được".
Y nói:
- Bởi vì chính ngươi cÅ©ng cảm thấy Ä‘iểm đó, cho nên ngươi má»›i cảm thấy tá»± ti đê tiện, cÅ©ng vì duyên cá»› đó, cho nên ngươi má»›i có thể liá»u mạng biểu hiện chính mình trước mặt ta.
- Ta biểu hiện cái gì ?
"Biểu hiện nét anh hùng khí khái của ngươi". Mộ Dung Thu Thủy đáp:
"Nếu quả ta đang lúc đối đầu với sinh tử mà còn có thể thong dong hâm gà uống rượu, ngươi đương nhiên cũng phải làm ra dạng tiêu sái như ta".
"Vậy là sao ?" Khương Äoạn Huyá»n há»i.
Thanh âm của Hoa Cảnh Nhân Mộng lại biến thành ôn nhu:
- Võ công và Ä‘ao pháp cá»§a ngươi đương nhiên không thể thua Má»™ Dung Thu Thá»§y, chỉ tiếc lần này ngưá»i phải chết tịnh không phải là y.
- Tại sao ?
- Bởi vì lần này ngươi đối với chính mình đã quá tin chắc, cho nên đã phạm vào một sai lầm trí mệnh.
- á»’ ?
"Ngươi lúc bình thá»i là ngưá»i cẩn thận phi thưá»ng, hÆ¡n nữa cÅ©ng kỹ càng phi thưá»ng, thậm chí lúc tắm rá»­a cÅ©ng không ngoại lệ". Hoa Cảnh Nhân Má»™ng nói vá»›i Khương Äoạn Huyá»n:
"Nhưng lần này sai lầm của ngươi lại là vì sơ xuất mà tạo thành".
Tài sản của anhhe1281

  #27  
Old 16-04-2008, 09:01 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Khương Äoạn Huyá»n không ngá» lại Ä‘ang cưá»i, phảng phất là cưá»i lạnh, lại phảng phất không phải.
Hoa Cảnh Nhân Mộng nói:
- Thứ sơ xuất của ngươi, ngoài cái tự tin ra, đương nhiên còn có nguyên nhân khác.
- Là nguyên nhân gì ?
"Thứ nhất, ngươi đánh giá Má»™ Dung Thu Thá»§y quá thấp, ngươi luôn luôn nghÄ© y chỉ bất quá là má»™t tên công tá»­ phong lưu quyá»n quý rèm gấm chén vàng cỡi ngá»±a ngắm trăng, chuyện trong giang hồ y căn bản không hiểu biết". Hoa Cảnh Nhân Má»™ng thở dài:
"Äiểm đó ngươi không những đã sai lầm, hÆ¡n nữa đã sai đến mức đáng chết".
Khương Äoạn Huyá»n trầm mặc.
"Thứ hai, lúc y đang hâm gà múc rượu, ngươi tịnh không chú ý đến y hết mình".
Hoa Cảnh Nhân Mộng nói:
"Bởi vì gà và rượu Ä‘á»u là những món ngươi đã thá»­ qua, hÆ¡n nữa ngươi cÅ©ng không tưởng được Má»™ Dung công tá»­ không ngá» có thể tá»± mình động thá»§ làm mấy chuyện đó, động tác lại cao quý ưu nhã làm sao, khí độ biểu hiện Ä‘ang lúc sinh tá»­ treo đầu sợi tóc lại thong dong làm sao, má»i thứ đó Ä‘á»u khiến cho lá»±c chú ý cá»§a ngươi phân tán".
Trên trán cá»§a Khương Äoạn Huyá»n đã không còn mồ hôi, mồ hôi cá»§a hắn đã cạn, sắc mặt càng trắng nhợt, trong mắt lại có những vệt máu đỠli ti.
Hắn dùng đôi mắt đỠngầu những tia máu đó trừng trừng nhìn Hoa Cảnh Nhân Mộng, gằn từng tiếng:
- Ta thừa nhận, lần này ta có sơ xuất. Nhưng sơ xuất tịnh không nhất định là trí mệnh.
"Không sai, đại Ä‘a số ngưá»i trên thế giá»›i này Ä‘á»u có sÆ¡ xuất, đại Ä‘a số ngưá»i trên thế giá»›i Ä‘á»u vẫn còn sống". Nhân Má»™ng đáp:
"Chỉ tiếc ngươi đã quên má»™t Ä‘iểm quan trá»ng nhất".
- Äiểm gì ?
"Ngưá»i khác Ä‘á»u có thể có sÆ¡ xuất, thứ ngưá»i như ngươi lại không thể". Nhân Má»™ng đáp:
"Ngươi cho dù có thể có sÆ¡ xuất má»™t vạn lần trước mặt ngưá»i khác, cÅ©ng không thể sÆ¡ xuất má»™t lần trước mặt Má»™ Dung Thu Thá»§y".
Nàng nói vá»›i Khương Äoạn Huyá»n:
- Bởi vì chuyện vị công tá»­ quyá»n quý cá»§a bá»n ta hiểu biết thật sá»± nhiá»u hÆ¡n nhiá»u so vá»›i ngươi.
Má»™ Dung Thu Thá»§y mỉm cưá»i.
"Ai ai Ä‘á»u biết ta không phải là ngưá»i giang hồ, cÅ©ng rất ít khi Ä‘i lai trong giang hồ, má»™t Ä‘iểm đó ta tin ngươi nhất định cÅ©ng biết". Má»™ Dung Thu Thá»§y nói:
"Ngươi đối vá»›i má»—i má»™t ngưá»i có thể thành thù địch cá»§a ngưá»i Ä‘á»u Ä‘iá»u tra rất rõ ràng".
"Hắn đích xác là như vậy". Nhân Mộng thốt.
"Vậy thì ngươi cÅ©ng nên biết, trong đám môn hạ cá»§a ta có rất nhiá»u ngưá»i giang hồ, hÆ¡n nữa có rất nhiá»u ngưá»i đã không còn có thể ra mặt trên giang hồ". Má»™ Dung Thu Thá»§y nói:
"Những chuyện thô bỉ hạ lưu trong giang hồ bá»n chúng má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u biết chút ít, thá»§ pháp tận dụng quá»· kế ám toán ngưá»i ta, bá»n chúng đương nhiên cÅ©ng biết chút ít".
Mộ Dung Thu Thủy nói:
- Nếu quả đám môn hạ cá»§a ta có bảy tám chục ngưá»i như vậy, nếu quả má»—i má»™t ngưá»i trong số bá»n há» Ä‘á»u biết chút ít, vậy thì ta biết có phải cÅ©ng là bảy tám chục lần mấy thứ chút ít đó không ?
"Phải". Nhân Mộng đáp:
"à của ta là vậy".
- Dưới tình huống này, ta nếu quả muốn động một chút chân tay trong nồi rượu gà, có phải rất dễ không ?
"Äại khái là vậy." Hoa Cảnh Nhân Má»™ng đáp:
"Má»™t ngưá»i có địa vị giống như ngươi, nếu quả dùng thá»§ pháp ưu nhã quý tá»™c làm thứ chuyện đám ngưá»i bỉ ổi trong giang hồ làm, đại khái không dá»… dầu gì bị ngưá»i ta phát hiện".
"Ngưá»i khác có thể phát hiện hay không, ta không dám nói". Má»™ Dung Thu Thá»§y nói:
"Nhưng ta tin rằng Khương tiên sinh tuyệt không thể phát hiện".
- Tại sao ?
- Bởi vì hắn hiện tại đã dùng qua rượu gà mà ta pha thêm chút tác liệu.
- Ngươi thêm tác liệu gì ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là má»™t thứ lúc nào cÅ©ng có thể làm cho má»™t ngưá»i sống biến thành ngưá»i chết.
Khương Äoạn Huyá»n đột nhiên hét lá»›n:
- Ta cũng có thứ tác liệu sát nhân. Tác liệu của ta là đao của ta.
Äao huy xuất.
Lúc phản thá»§, bá» ngoài cá»§a Ä‘ao phong, phương pháp xuất thá»§, bá»™ phần, thước tấc, Ä‘á»u là tinh hoa trong Ä‘ao pháp mà Khương Äoạn Huyá»n cả Ä‘á»i khổ luyện. Cả má»™t phân cÅ©ng không sai.
Không sai, lại chậm một chút.
Hắn tuy đã thi triển tinh túy võ công của hắn, tuy đã dụng xuất kình lực toàn thân, nhưng một đao hắn chém xuống vẫn chậm đi một chút.
Tuy chỉ chậm má»™t chút, sá»± quan trá»ng cá»§a má»™t chút đó lại đủ để làm cho không má»™t ai có thể tưởng tượng ná»—i.
Thanh danh và vinh dá»± mà hắn dùng trí tuệ, tinh lá»±c, kình khí, hy sinh, và nhẫn nại cả Ä‘á»i để đổi lấy, Ä‘á»u đã giống như má»™t tảng băng kiên cố Ä‘ang tan chảy trong dòng nước xuân, đột nhiên trong phút chốc tan biến vô hình.
Má»™t Ä‘ao kích xuất, không chém vào chá»— yếu hại trên xương cổ cá»§a ngưá»i ta, cÅ©ng không chém vào huyết quản tÄ©nh mạch cá»§a ngưá»i ta.
Một đao đó không ngỠđã chém vào không trung.
Sinh tử thắng bại là giữa một đao đó.
Một đao đó giống như một tên cỠbạc đem hết tính mệnh toàn gia đình hắn đánh cá lần cuối cùng.
Hắn đã đặt lên cửa sống.
Chỉ bất quá cá»­a sống cÅ©ng có sinh tá»­, Khương Äoạn Huyá»n không phải là má»™t tên cá» bạc, hắn không đánh cá, cÅ©ng không bại.
Nhưng một đao đó của hắn đã chém vào cửa tử.
Cửa tử là khoảng không.
Mộ Dung Thu Thủy không động, cả một ngón tay cũng không động, cả mắt cũng không chớp.
Y ngồi bất động như vậy nhìn Khương Äoạn Huyá»n huy Ä‘ao, nhìn thấy Khương Äoạn Huyá»n phát hiện Ä‘ao mình lạc vào khoảng không, nhìn trong mắt Khương Äoạn Huyá»n chợt dâng trào má»™t màu Ä‘en chết chóc, giống như màu mắt cá»§a má»™t mãnh thú chợt phát hiện mình đã lá»t vào hầm bẫy.
ÄÆ°Æ¡ng lúc má»™t Ä‘ao cá»§a hắn chém lên đầu ngưá»i ta, hắn có nhìn màu mắt cá»§a ngưá»i ta không ?
Mộ Dung Thu Thủy thở dài.
"Khương tiên sinh, ngươi bình sinh huy Ä‘ao chưa từng thất thá»§, cÅ©ng không biết có bao nhiêu đầu ngưá»i đã rÆ¡i dưới Ä‘ao cá»§a ngươi, ngươi có thích không ?" Má»™ Dung Thu Thá»§y há»i:
"Hôm nay Ä‘ao cá»§a ngươi chỉ bất quá hụt má»™t lần, ngươi hà tất phải sầu khổ như vậy ?" Khương Äoạn Huyá»n ngưng thị nhìn Ä‘ao trong tay mình, đột nhiên xoay Ä‘ao cắt vào huyết quản sau ót mình.
"Äinh" má»™t tiếng, tóe lá»­a bốn phía, Ä‘ao trong tay hắn không ngỠđã bị đánh rá»›t.
Ãnh mắt cá»§a Má»™ Dung Thu Thá»§y vẫn như dòng nước mùa thu.
- Khương tiên sinh, ngươi không nên làm vậy, ta khuyên ngươi mau đi đi.
- Ngươi ... ngươi muốn ta đi ?
"Phải". Mộ Dung Thu Thủy đáp:
"Bởi vì ngươi có chết cũng không nên chết ở đây".
- Tại sao ?
"Ngươi có biết má»™t con voi trước lúc lâm tá»­ luôn luôn Ä‘i tìm má»™t chá»— giấu tàng xương cốt mình, bởi vì cái ngà cá»§a nó quý giá, có chết cÅ©ng không chịu để ngưá»i ta há»§y diệt". Má»™ Dung Thu Thá»§y nói:
"Khương tiên sinh, thanh danh cá»§a ngươi cÅ©ng giống như ngà voi vậy, lẽ nào ngươi muốn để nó bị ngưá»i ta dày xéo sau khi ngươi chết ?" Khương Äoạn Huyá»n mặt xám xịt, cước bá»™ bắt đầu thoái lui.
Hoa Cảnh Nhân Mộng thở dài.
"Khương tiên sinh, ngươi không nên hận ta không xuất thủ giúp ngươi, giỠphút này ta có xuất thủ cũng vô dụng". Nàng nói:
"HÆ¡n nữa không cần biết Má»™ Dung Thu Thá»§y là dạng ngưá»i gì, lá»i nói cá»§a y thật có chút đạo lý".
Äợi đến khi ngưá»i cá»§a Khương Äoạn Huyá»n đã hoàn toàn biến mất trong bóng đêm chết chóc, Hoa Cảnh Nhân Má»™ng má»›i quay mình đối diện Má»™ Dung Thu Thá»§y:
- Lá»i nói cá»§a ngươi tuy thưá»ng rất có đạo lý, chuyện làm lại thưá»ng không có lý.
- á»’ ?
- Ngươi tại sao lại để Khương Äoạn Huyá»n bá» Ä‘i ?
- Bởi vì hắn đã là ngưá»i chết.
- Ãt ra hiện tại hắn còn chưa chết.
Má»™ Dung Thu Thá»§y cưá»i cưá»i:
- Äá»™c do ta tận tay hạ, nếu quả không do ta tận tay giải, trên thế gian này có ai có thể sống quá ba canh giá» ?
Hoa Cảnh Nhân Mộng lại thở dài.
"Äại khái không thể có". Nhân Má»™ng thốt:
"Bá»n nam nhân thưá»ng thích nói thiên hạ tối độc phụ nhân tâm, có những tâm trưá»ng cá»§a nữ nhân còn độc hÆ¡n cả rắn, ta xem ra bá»n nam nhân thật quá khiêm tốn, tâm cá»§a nam nhân lúc tàn độc, mưá»i nữ nhân cÅ©ng không bì được".
Má»™ Dung Thu Thá»§y cưá»i cưá»i:
- Không cần biết ra sao, khiêm tốn luôn luôn là một đức tính tốt, có thể khiêm tốn một chút là được rồi.
"Äá»™c dược ngươi trá»™n, ngoại trừ ngươi ra, thật không có ai có thể cứu ?" Nhân Má»™ng há»i.
"Äại khái là vậy". Má»™ Dung Thu Thá»§y đáp:
"Nếu quả nàng không tin, có thể thử mà".
"Ta tin". Nhân Mộng đáp:
"Ngươi nên biết rằng lá»i nói cá»§a ngươi, má»—i má»™t chữ ta Ä‘á»u tin".
Nụ cưá»i cá»§a nàng chợt biến thành cao nhã như hoa lan, diá»…m lệ như hải đưá»ng:
- Vậy lá»i ta nói ngươi có tin không ?
- Còn phải coi nàng nói cái gì.
"Nếu quả ta nói, độc dược ta trá»™n, ngoại trừ ta ra, thiên hạ cÅ©ng không có ai có thể giải được". Hoa Cảnh Nhân Má»™ng há»i:
"Ngươi có tin không ?" Nàng dùng má»™t khẩu khí thành khẩn phi thưá»ng để há»i câu đó, nhưng ngay lúc đó, tròng mắt cá»§a Má»™ Dung Thu Thá»§y lại đột nhiên co thắt lại.
Lúc đó, Khương Äoạn Huyá»n đã ngã gục.
Lúc hắn ngã gục, trước mắt chỉ còn lại một màn đen sì chết chóc, không còn gì khác.
Lúc đó chính là lúc bóng đêm tăm tối nhất, nơi tối tăm nhất trong tròng mắt đang co thắt của Mộ Dung Thu Thủy, thứ tối tăm đó đã không còn một bóng đêm nào có thể so sánh được.
Thứ tối tăm đó đã không còn thứ ngôn ngữ nào có thể hình dung được.
Thứ tối tăm đó là tối tăm chết chóc, giống như lúc Khương Äoạn Huyá»n đột nhiên phát hiện Ä‘ao cá»§a hắn đã không còn là Ä‘ao cá»§a hắn, trong mắt đột nhiên trào dâng thứ tối tăm đó.
Má»™t ngưá»i chỉ có lúc biết mình đã tiếp cận tá»­ vong, trong mắt má»›i có thể có màu sắc đó.
Hiện tại trong mắt của Mộ Dung Thu Thủy tại sao cũng có màu sắc đó ?
Äó có phải vì y biết Hoa Cảnh Nhân Má»™ng quá hiểu y, y cÅ©ng quá hiểu Hoa Cảnh Nhân Má»™ng ?
Nụ cưá»i cá»§a Hoa Cảnh Nhân Má»™ng vẫn sáng lạn tươi tắn như nụ hoa.
"Má»™ Dung Thu Thá»§y, bá»n ta là lão bằng hữu, là hảo bằng hữu, ngươi biết ta luôn luôn quan tâm đến ngươi nhất, sắc mặt ngươi tại sao lại có thể bất chợt biến thành khó coi như vậy ?" Nàng há»i Má»™ Dung Thu Thá»§y:
"Ngươi có phải chợt sinh bệnh, có phải đột nhiên cảm thấy có chá»— không được dá»… chịu ? Hay bất chợt lại nhá»› đến chuyện xưa gì đó khiến cho ngươi cảm thấy bi thương hối hận ?" Nụ cưá»i cá»§a Má»™ Dung Thu Thá»§y tuy đã không còn phong cách độc quyá»n cố hữu cá»§a y, nhưng y vẫn cưá»i:
- Trong cả Ä‘á»i này cá»§a ta, chuyện duy nhất ta hối hận bi thương là gặp ngươi.
"Con ngưá»i ngươi thật là không có lương tâm, hÆ¡n nữa ký ức quá mau quên". Nhân Má»™ng nhẹ nhàng thốt:
"Ta còn nhá»› ngươi trước đây đã từng nói vá»›i ta, cả Ä‘á»i ngươi chuyện cao hứng hoan hỉ nhất là gặp được ta".
- Những lá»i nói đó ta tịnh không quên.
- Vậy thì ngươi cÅ©ng nên ghi nhá»› bá»n ta đã từng trải qua bao nhiêu ngày khoái lạc.
- Ta đương nhiên ghi nhớ.
- Vậy ngươi còn bi thương hối hận gì nữa ?
Nhân Má»™ng là má»™t nữ nhân "hiểu biết" phi thưá»ng, thông minh phi thưá»ng, cho nên nàng má»›i tá»± trả lá»i câu há»i đó:
- Ngươi hối hận, có phải chỉ vì ta trong buổi hôm nay đã hiểu ngươi quá nhiá»u ?
Mộ Dung Thu Thủy không nói gì.
"Vì ta thấu hiểu ngươi quá nhiá»u, cÅ©ng quá sâu, cho nên ngươi vô luận muốn làm gì, ta Ä‘á»u có thể dá»± liệu được". Nhân Má»™ng thốt:
"Ngươi là một nam nhân đa biến, dưới những tình huống khác nhau, chuyện ngươi làm cũng hoàn toàn bất đồng".
Nàng lại cưá»ng Ä‘iệu:
- Nhưng không cần biết dưới tình huống nào, chuyện ngươi muốn làm, ta Ä‘á»u có thể dá»± liệu được.
Mộ Dung Thu Thủy không ngỠlại không kháng biện.
"Thí dụ mà nói, nếu quả lúc ngươi chợt phát giác ngươi đã lá»t vào bẫy, ngươi có thể làm gì ?" Nhân Má»™ng thốt:
"Ngươi đương nhiên không thể thúc thủ chịu trói, càng không thể cam tâm chịu chết".
Nàng nói:
- Ngươi biết rõ tình huống đã quá xấu, ngươi vẫn cố gắng tìm má»i phương pháp tranh đấu vùng vẫy cầu sinh.
Mộ Dung Thu Thủy thừa nhận.
Chỉ có ngưá»i chết má»›i từ bá» nguyện vá»ng cầu sinh.
"Cho nên ta tá»± há»i mình, dưới tình huống hôm nay, Ä‘ang lúc ngươi đột nhiên phát hiện mình đã lá»t vào bẫy cá»§a bá»n ta, ngươi có thể làm gì ?" Nhân Má»™ng thốt:
"Ngươi đương nhiên phải nghĩ cách lợi dụng mỗi một vật ở đây làm công cụ cầu sinh cho ngươi".
"Phải". Mộ Dung Thu Thủy nói:
"Vừa lá»t vào hầm bẫy, ta đã quan sát má»—i má»™t vật ở đây tá»­ tế phi thưá»ng".
"Ta cũng nghĩ vậy". Nhân Mộng thốt:
"Cho nên trước khi ngươi vào đây, ta đã quan sát mỗi một vật trong này qua một lần giùm ngươi".
Nàng nói:
- Ta nhất định trước tiên phải xem cho rõ ở đây có những vật gì có thể giúp ngươi thoát khá»i tá»­ cảnh, cầu má»™t sinh lá»™. Ta nhất định trước tiên phải Ä‘oạn tuyệt toàn bá»™ sinh lá»™ cá»§a ngươi.
"Ta hiểu". Má»™ Dung Thu Thá»§y cưá»i khổ:
"Kỳ thật ta đáng lẽ nên hiểu từ sớm, tác phong của ngươi luôn luôn là như vậy".
Nhưng ở đây chỉ bất quá là má»™t nhà bếp, má»™t nhà bếp tịnh không khác gì vá»›i nhà bếp cá»§a má»™t gia đình bình thưá»ng.
Trong nhà bếp cá»§a má»™t gia đình bình thưá»ng có những vật gì ?
Một lò lửa, một ống khói, một đống than chất gần lò lửa. Có lửa, đương nhiên phải có nước, một lu nước, một gáo múc nước, đương nhiên trong lu nhất định cũng phải có nước.
Ngoại trừ lu nước ra, đương nhiên cÅ©ng phải có lu gạo. Không có gạo làm sao nấu cÆ¡m ? Nhà bếp không có gạo làm sao có thể gá»i là nhà bếp ?
- Ngoại trừ lu nước và lu gạo ra, còn có lu hũ gì khác ?
Äáp án là:
ít ra còn phải có hai thứ lu hũ khác.
Má»™t là hÅ© ngâm rau trái, lá»›n lá»›n nhá» nhá», các thức các dạng hÅ©, rau trái ngâm trong hÅ© đủ thức đủ dạng khác nhau, lúc ai ai cÅ©ng không chịu ra khá»i nhà, ngồi trong nhà bếp, nhìn mấy hÅ© lá»›n lá»›n nhá» nhỠđó, trong tâm thông thưá»ng cảm thấy má»™t thứ mãn nguyện rất phong phú.
Một thứ mãn nguyện không đói kém thiếu thốn.
Còn có một thứ lu hũ, đương nhiên là hũ rượu.
Xào nấu cần có rượu nấu ăn, rượu nấu ăn có thể khử mùi, rửa sạch, tăng gia mùi vị của thịt cá.
Không cần biết là xào, luá»™c, chiên, nướng, chưng, hấp, Ä‘á»u phải cần rượu nấu ăn.
Trong nhà biếp làm sao có thể không có hũ rượu được ?
Hà huống, có những nam nhân căn bản chưa từng bước vào một nhà bếp không có hũ rượu.
Má»™t nhà bếp không có hÅ© rượu giống như má»™t nữ nhân không có miệng, có lúc mình tuy cảm thấy "nàng" cÅ©ng có ưu Ä‘iểm, bởi vì "nàng" có thể để mình tránh khá»i bị dụ hoặc, tránh khá»i bị say đắm, tránh khá»i bị hoảng loạn, thậm chí còn không thể mở miệng nhiếc móc.
Nhưng, nếu quả mình là một nam nhân, mình có thể thích một nữ nhân không có miệng sao ?
Ngoại trừ hÅ© rượu ra, trong nhà bếp đương nhiên còn phải có những vật phải mở miệng khác. Äao cÅ©ng phải mở miệng, dao nhà bếp cÅ©ng vậy.
Dao không mở miệng làm sao có thể cắt cổ gà, chặt xương vịt, mổ bụng cá, chặt đầu cừu.
Không có dao, nhà bếp còn có thể nấu nướng gì nữa ?
Dao phải mở miệng mới bén, hũ phải mở miệng mới là hũ.
Nhưng trong nhà bếp còn có những vật khác không thể mở miệng.
- Chai dầu, chai tương, chai dấm, lỠđưá»ng, lá» muối, lá» tiêu, Ä‘á»u không thể mở miệng.
Chai chai lỠlỠvốn không thể mở miệng, mở miệng là hư mốc.
- Bá»n nữ nhân có phải cÅ©ng nên há»c há»i những chai chai lá» lỠđó hay không ?
Nồi đất, nồi sứ, nồi sắt, bình thưá»ng Ä‘á»u chùi rá»­a sạch sạch sẽ sẽ, nồi xếp má»™t bên, nắp nồi xếp má»™t bên, rành rành định phận, đó là lúc "mở miệng".
Nhưng đợi đến khi trong nồi đất có đầu cá, rau cá», đậu há»§, thịt viên, gà vịt, trong nồi sứ có vi cá, tổ yến, bào ngư, phải "đậy" nắp nồi vừa khít, không thoát hÆ¡i, không nhiá»…m khí.
Hoa Cảnh Nhân Mộng nói:
- Trong nhà bếp đương nhiên còn có chảo, mâm, tô, và chén, đũa. Có những gia đình trong nhà bếp còn cúng thỠông Táo, một năm tứ quý không để tắt lửa.
"Thượng thiên ngôn hảo sự, hạ giới bảo bình an". Mộ Dung Thu Thủy thốt:
"Ta thật nên đi xem trong nhà bếp của ta có cúng thỠmột vị Táo quân hay không".
"Cho dù có cũng vô dụng". Nhân Mộng nói:
"Sự bình an của ngươi Táo quân không bảo vệ được".
- á»’ ?
"Táo quân là một tiểu thần, ngươi lại là quý nhân". Nhân Mộng thốt:
"Ông ta làm sao có thể quản lý được chuyện của ngươi ?" - Có lý.
- Nếu quả Táo quân không đảm bảo được sự bình an của ngươi, những cái nồi, chén, chai, lỠnày đương nhiên càng không lo lắng được.
Mộ Dung Thu Thủy thở dài:
- Ta lại không thể tá»± biến thành má»™t con gián để trốn trong lá».
"Những con dao kia xem chừng cũng không giúp được ngươi". Hoa Cảnh Nhân Mộng thốt:
"Bởi vì trong nhà bếp này tuy có tám, chín con dao, lại không có tới một con có thể so sánh với đao của Khương tiên sinh".
- Cho dù những con dao đó hợp lại, chỉ sợ cũng không thể so sánh với một vết mẻ trên đao của Khương tiên sinh.
- Cho nên ta phải động não ngẫm nghĩ.
- Nghĩ chuyện gì ?
"NghÄ© má»™t Má»™ Dung Thu Thá»§y thông minh tuyệt đỉnh, đột nhiên phát hiện mình lá»t vào bẫy, nên lợi dụng cái gì để cứu lấy mình". Nhân Má»™ng đáp:
"Ta đương nhiên cũng phải nghĩ trong nhà bếp này có những vật gì có thể cứu Mộ Dung Thu Thủy".
- Ngươi có nghĩ ra không ?
"ÄÆ°Æ¡ng nhiên đã nghÄ© ra." Hoa Cảnh Nhân Má»™ng nói:
"Má»™t ngưá»i nhãn lá»±c không tha tá»›i má»™t cá»ng tóc, tuyệt không thể bá» sót bất kỳ má»™t cÆ¡ há»™i có lợi nào, đối vá»›i độc dược đã nghiên cứu sâu sắc thậm chí còn thấu triệt hÆ¡n cả tôn đại quốc thá»§ đương thá»i nghiên cứu kỳ thuật".
Nàng nói:
- Má»™t ngưá»i như vậy, Ä‘i vào má»™t nhà bếp có má»™t nồi gà kho măng và má»™t ná»­a bầu hảo tá»­u, nếu quả hắn không nghÄ© đến lợi dụng nồi gà và bầu rượu đó, thì con ngưá»i đó là dạng ngưá»i gì ?
Má»™ Dung Thu Thá»§y cưá»i khổ:
- Không cần biết con ngưá»i đó là dạng ngưá»i gì, ít ra không thể là Má»™ Dung Thu Thá»§y.
"Không những không thể là Má»™ Dung Thu Thá»§y, căn bản không thể coi là má»™t ngưá»i". Nhân Má»™ng thốt:
"Nếu quả ta không nghÄ© ra Ä‘iểm đó, ta cÅ©ng không thể coi là má»™t ngưá»i".
"Ta thừa nhận". Mộ Dung Thu Thủy lại thở dài:
"Ngươi không những là ngưá»i, mà còn là má»™t con yêu tinh".
- Vậy ta há»i ngươi, làm yêu tinh nếu quả đã tính đúng ngươi sẽ làm gì, con yêu tinh đó có phải nên có hành động trước để chế phục ngưá»i không ?
- Phải.
- Nếu quả ngươi là con yêu tinh đó, ngươi sẽ làm gì ?
Má»™ Dung Thu Thá»§y trả lá»i không nghÄ© ngợi:
- Ta đương nhiên trước hết hạ má»™t chút độc trong nồi gà hay trong bầu rượu. Bởi vì tên Má»™ Dung Thu Thá»§y khá» dại đó nếu quả muốn dụ ngưá»i ta trúng độc cá»§a y, tá»± y nhất định trước hết phải ăn má»™t chút gà hay uống má»™t chút rượu có độc đó.
"Mình trước tiên cố ý làm, sau đó để ngưá»i ta cÅ©ng làm như vậy". Nhân Má»™ng thốt:
"Theo lịch sử những phép thuật lừa gạt từ xưa đến nay, vốn là một phương pháp cổ xưa rất hữu hiệu".
- Cho nên tên ngốc đó mới làm theo như vậy.
- Kết quả ?
"Kết quả là má»™t tên ngốc và má»™t tên khá» Ä‘á»u bị trúng kế". Má»™ Dung Thu Thá»§y đáp:
"Tên ngốc Khương Äoạn Huyá»n trúng kế trước, tên khá» Má»™ Dung Thu Thá»§y trúng kế sau".
- Sau đó ?
"Sau đó", Mộ Dung Thu Thủy thở dài:
"Tên ngốc chết trước, tên khỠchết sau, còn sau đó gì nữa".
Hoa Cảnh Nhân Má»™ng cưá»i.
Nàng cưá»i không ngừng, cưá»i không ngưng nghỉ, giống như có má»™t ngưá»i Ä‘ang ká» Ä‘ao trên yết hầu nàng, cưỡng bách nàng phải cưá»i, không cưá»i không được, nếu không sẽ cắt Ä‘oạn yết hầu nàng.
Tiếng cưá»i cá»§a nàng nghe giống như vậy.
Má»™t nữ nhân Ä‘ang làm má»™t chuyện đắc ý, làm sao có thể có tiếng cưá»i đó ?
Thần thái của Mộ Dung Thu Thủy bị hại trái lại lại biến thành vừa ưu nhã vừa ung dung, thậm chí lại đang thưởng thức rượu gà của y.
Rượu gà độc chết ngưá»i.
Hoa Cảnh Nhân Má»™ng cả tiếng cưá»i cÅ©ng mau chóng bị ngắt Ä‘oạn. Má»™ Dung Thu Thá»§y thong thong dong dong không biết từ lúc nào đã gắp má»™t miếng thịt gà, đút vào miệng, nhai chầm chậm, sau đó lại dùng má»™t thanh âm rất u nhàn há»i Hoa Cảnh Nhân Má»™ng:
- Ngươi có phải cảm thấy rất kỳ quái ? Ngươi có phải kỳ quái là ta vì sao cho đến bây giỠcòn chưa bị độc phát mà ngã quỵ ?
"Ta vốn đích xác có chút kỳ quái". Nhân Mộng đáp:
"Nhưng hiện tại ta đã không còn thấy kỳ quái nữa".
- Tại sao ?
- Bởi vì ta chợt nhớ đến một chuyện.
- Chuyện gì ?
"Giải độc thuật". Nhân Mộng đáp:
"Vô dược vô phương, quy chân phản bộc, phiến khắc chi gian, kỳ độc tự giải".
Má»™ Dung Thu Thá»§y mỉm cưá»i, cưá»i rất bảo thá»§, nhưng lại đã khôi phục nét kiêu ngạo quý tá»™c.
- Äó chỉ bất quá là má»™t truyá»n thuyết trong giang hồ, không ngá» ngươi cÅ©ng từng nghe qua, hÆ¡n nữa không ngá» còn tin nữa.
"Äó không phải là truyá»n thuyết, càng không phải là truyá»n thuyết trong giang hồ".
Nhân Mộng nói:
"Äó là má»™t thứ tỵ tá»­ thuật bí mật lưu truyá»n trong đám quý tá»™c, hÆ¡n nữa là đám quý tá»™c có quyá»n thế cá»±c hạn".
- á»’ ?
- Có những đại thần quý tá»™c bị hoàng đế dùng độc dược xá»­ tá»­ - sau khi uống độc dược cá»§a hoàng đế ngá»± tứ vẫn còn có thể sống. Äó là vì bá»n há» vào má»™t triá»u đại không biết niên, trên má»™t hải đảo không biết tên, bằng năm trăm cô gái đồng trinh, năm vạn lượng vàng ròng, năm chục vạn cân gạo thạch hương, đã hoán đổi được má»™t thứ giải độc thuật tỵ tá»­ thần kỳ thần bí.
- á»’ ?
- Nghe nói đương thá»i tham dá»± chuyện đó chỉ có ba gia đình, hÆ¡n nữa chỉ truyá»n lại cho đích tá»­. ÄÆ°Æ¡ng kim thiên hạ có tư cách đó đại khái cÅ©ng chỉ có năm ba ngưá»i.
Nàng nói:
- Ngươi đương nhiên là một trong số đó.
Má»™ Dung Thu Thá»§y lại cưá»i:
- Nghe qua đó thật sá»± không giống là truyá»n thuyết, đơn giản đã giống như thần thoại.
"Kỳ thật ta đáng lẽ nên nghĩ đến điểm đó". Nhân Mộng thốt:
"Ta căn bản không nên cấp cho ngươi cÆ¡ há»™i nói chuyện, căn bản không nên cấp cho ngươi bất kỳ cÆ¡ há»™i nào để kéo dài thá»i gian, giúp ngươi thi triển giải độc thuật cá»§a ngươi".
Nàng nhịn không được phải thở dài:
- Ta cả Ä‘á»i làm sai nhất chỉ sợ là chuyện này.
"Ngươi lại đã lầm rồi". Nụ cưá»i cá»§a Má»™ Dung Thu Thá»§y rất ôn hòa:
"Chuyện ngươi sai nhất tuyệt không phải là chuyện đó".
- Vậy chuyện gì ta làm sai nhất ?
Má»™ Dung Thu Thá»§y không hồi đáp, chỉ cưá»i, lúc đó bên ngoài căn nhà gá»— chợt vang lên "cạch, cạch, cạch, cạch" mấy tiếng liên tục, đại Ä‘a số ngưá»i Ä‘á»u có thể nhận ra đó là tiếng mấy chục mấy trăm cây Ä‘inh sắt đóng vào bản gá»—.
Cái nhà bếp đó xây bằng bản gỗ.
Hoa Cảnh Nhân Má»™ng đã biết bên ngoài phát sinh ra chuyện gì, nhưng lại vẫn không biến sắc, thản nhiên há»i Má»™ Dung Thu Thá»§y:
- Ta thật ra đã làm sai chuyện gì ?
Má»™ Dung Thu Thá»§y chung quy đã trả lá»i:
- Chuyện ngươi làm sai nhất là ngươi căn bản không nên tin giải độc thuật.
- Tại sao ?
"Bởi vì trên thế giới này căn bản không có giải độc thuật". Mộ Dung Thu Thủy đáp:
"Giải độc thuật chỉ bất quá là ba gia đình bá»n ta cố ý chế tạo ra má»™t truyá»n thuyết, lúc gặp tình huống nguy cấp có thể dùng để gạt ngưá»i".
Y cưá»i càng đắc ý:
- Hiện tại không còn nghi ngá» gì nữa là tình huống nguy cấp phi thưá»ng, nhưng chính ta tuyệt không thể đỠtỉnh ngươi Ä‘iểm đó, ta chỉ hy vá»ng ngươi cÅ©ng nghe qua truyá»n thuyết đó, hÆ¡n nữa còn kịp thá»i nhá»› đến nó dưới tình huống này.
Hoa Cảnh Nhân Mộng dùng một ngón tay búp măng nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc mai phất phơ bên tai.
Sắc mặt nàng đã trắng nhợt như ngón tay.
Bởi vì bây giỠnàng biết rõ nàng đã cấp cho Mộ Dung Thu Thủy một cơ hội sống.
Nàng vốn không ngại hy sinh tất cả, bất chấp má»i thá»§ Ä‘oạn nhất nhất chỉ vì muốn lấy mạng con ngưá»i đó.
Nhưng hiện tại nàng lại đã cấp cho y má»™t cÆ¡ há»™i sống, cấp cho y thá»i gian.
Nếu quả Mộ Dung Thu Thủy có thể sống còn, Hoa Cảnh Nhân Mộng làm sao có thể sống còn ?
Mộ Dung Thu Thủy đương nhiên cảm thấy rất khoan khoái, bởi vì y biết cơ hội đó tịnh không phải là do Hoa Cảnh Nhân Mộng cấp cho y, mà là do tự y tạo thành.
Má»™t màn kịch y đã diá»…n xuất thành công phi thưá»ng.
- Từ thất vá»ng, tuyệt vá»ng, hối hận, diá»…n đến má»™t chuyển biến đột ngá»™t, biến thành vừa đắc ý vừa kiêu ngạo.
Diá»…n xuất cá»§a y cÆ¡ hồ có thể nói là hoàn mỹ, cho nên má»›i có thể khiến cho Hoa Cảnh Nhân Má»™ng lúc đầu tin rằng y đã tuyệt vá»ng cầu tá»­, bất chợt lại nghÄ© y đã dùng má»™t thứ phương pháp thần kỳ thần bí giải trừ độc dược.
Cho nên nàng bất tri bất giác để cho y kéo dài thá»i gian.
- Dưới tình huống đó, má»—i má»™t chút thá»i gian Ä‘á»u là má»™t cÆ¡ há»™i sống còn, giống như má»™t giá»t nữa trong sa mạc.
Hiện tại y đã tranh thá»§ đủ thá»i gian, y nhất định phải để cho thế nhân biết, Má»™ Dung Thu Thá»§y vô luận dưới bất kỳ tình huống nào cÅ©ng Ä‘á»u không thể bại.
Hoa Cảnh Nhân Má»™ng nhìn con ngưá»i khí chất cao nhã, nụ cưá»i ôn hòa, phong độ bất khả kháng trước mặt mình, giống như má»™t thiếu nữ quật cưá»ng Ä‘ang nhìn má»™t ngưá»i bá» rÆ¡i mình. CÅ©ng không biết nên hận y ? Hay là nên yêu y ? CÅ©ng không biết nên khinh y ? Hay là nên tôn kính y, bá»™i phục y ?
Nàng chỉ hận mình tại sao vÄ©nh viá»…n không thể hiểu thấu con ngưá»i đó.
Cho dù tất cả nam nhân trên thế gian Ä‘á»u bị dẫm đạp dưới chân nàng, nhưng nàng lại chừng như vÄ©nh viá»…n Ä‘á»u bị dẫm đạp dưới chân nam nhân đó.
Bởi vì nàng phát hiện nam nhân đó căn bản chưa từng yêu nàng.
Sau đó nàng lại phát hiện thêm má»™t chuyện càng quan trá»ng - nàng cÅ©ng chưa từng yêu nam nhân đó.
Không yêu, cũng không hận.
Nếu quả giữa nam nữ đã không có yêu cũng không có hận, vậy còn có gì khác ?
- Nếu quả giữa hai tuyệt đỉnh cao thá»§, đã không có hữu tình, cÅ©ng không có thù hận, vậy giữa bá»n há» có cái gì ?
Thứ tình cảm đó rất khó giải thích, nếu quả mình không đạt đến cảnh giới đó, mình vĩnh viễn vô phương hiểu thấu.
Cho nên hiện tại Nhân Má»™ng chỉ há»i Má»™ Dung Thu Thá»§y:
- Ngươi có phải đã trúng độc của ta ?
Mộ Dung Thu Thủy đáp:
- Phải.
- Nếu quả ngươi không có giải độc thuật, ngươi sao lại có thể giải độc của ta ?
"Ta tuy không có giải độc thuật, nhưng ta có thuốc giải độc". Mộ Dung Thu Thủy đáp:
"Chỉ bất quá thuốc giải độc cần phải đợi thá»i gian".
- Hiện tại có phải ngươi đã đợi được ?
"Phải". Mộ Dung Thu Thủy đáp:
"Ta rất ít khi đơn thân độc mã xuất hành, nhưng ta má»—i lần đơn thân xuất hành, không cần biết dưới bất cứ tình huống nào, Vi Hiếu Khách Ä‘á»u có cách trong thá»i gian ngắn nhất tìm đến".
Dưới tình huống khoan khoái phi thưá»ng như vầy, y thở dài má»™t cách vui vẻ:
- Vi Hiếu Khách tuy không giá»i cá» bạc, vá» phương diện tìm ngưá»i, gã lại là chuyên gia.
"Ta biết". Hoa Cảnh Nhân Mộng thốt:
"Ta cũng biết gã hiện tại nhất định đã đến".
- Hình như đã đến.
"Vậy gian nhà bếp này có phải sẽ rất mau chóng bay Ä‘i ?" Nhân Má»™ng há»i.
- Äại khái là vậy.
Một gian nhà bếp làm sao có thể đột nhiên bay đi ?
Nhà bếp không có chân, cũng không có cánh.
Nhà bếp đã không thể đi, cũng không thể bay, thiên hạ tuyệt không có bất kỳ một ai có thể nhìn thấy một gian nhà bếp có thể bay, có thể đi.
Nhưng gian nhà bếp này lại bay đi. Từng mảng từng mảng bay đi.
- Má»—i má»™t bản gá»—, má»™t mÅ©i cương câu, má»™t sợi dây, má»™t đôi tay mạnh bạo, má»™t ngưá»i hành động mẫn tiệp.
Nếu quả nói gian nhà bếp đó dùng một trăm chín mươi sáu bản gỗ dài sáu thước cao hai thước xây thành.
Nếu quả nói bên ngoài đột nhiên có má»™t trăm chín mươi sáu ngưá»i hành động mẫn tiệp, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t đôi tay mạnh bạo, trên má»—i đôi tay chỉ có má»™t cương câu, má»—i cương câu Ä‘á»u ghim chặt vào má»™t bản gá»—.
Nếu quả có má»™t ngưá»i phát hiệu lệnh, chá» thá»i cÆ¡ phất tay ra dấu.
Mệnh lệnh vừa đưa ra, cương câu bay đi, bản gỗ đương nhiên cũng bay theo cương câu. Một trăm chín mươi sáu cương câu, một trăm chín mươi sáu bản gỗ.
Vậy gian nhà bếp đó có phải giống như bất chợt như bay đi, bất chợt biến mất không còn thấy nữa ?
Äó tịnh không phải là chuyện hoang đưá»ng ly kỳ.
Thứ chuyện đó không những đã từng xảy ra, ngưá»i có kinh nghiệm cÅ©ng có thể tiên liệu trước được.
Chỉ bất quá lúc chuyện đó đột ngá»™t phát sinh, vẫn có má»™t thứ lá»±c lượng chấn nhiếp nhân tâm, có thể khiến cho ngưá»i ta giật mình nín thở.
Hoa Cảnh Nhân Mộng hiện tại đang trong tình huống đó.
Lúc nghe thấy mấy tiếng "cạch cạch cạch cạch" liên hồi như pháo nổ, nàng đã tưởng tượng đến chuyện gì sẽ xảy ra tiếp.
Nhưng đến khi chuyện đó thật sự phát sinh, nàng vẫn cảm thấy một trận chấn kinh chưa từng có.
Gian nhà bếp bất chợt không còn thấy nữa, ngưá»i vốn Ä‘ang đứng trong gian nhà chợt phát hiện mình giống như Ä‘ang lạc trong má»™t trưá»ng ác má»™ng.
Bởi vì nàng đã không còn trong gian nhà đó nữa, đột nhiên trong phút chốc đã lá»t vào má»™t khoảng không trung hoang ác hung hiểm, ác thú bốn bá».
Thứ cảm giác đó giống như một danh môn thục nữ ăn mặt chỉnh chỉnh tỠtỠđột nhiên phát hiện mình không biết từ lúc nào đã biến thành hoàn toàn lõa thể, hơn nữa có vô số ánh mắt dã thú của nam nhân đang nhìn mình chằm chằm.
Cảm giác hiện tại của Hoa Cảnh Nhân Mộng là như vậy.
- Tay dụng lực, dây kéo căng, cương câu giật mạnh, bản gỗ bay ra, nhà bếp bỗng không còn thấy nữa.
Bóng tối mù trá»i phá»§ đất chợt giống như má»™t tấm lưới trói lấy nàng.
Cương câu đã kéo bản gỗ vào bóng tối, trong bóng tối đã xuất hiện vô số mũi tên lấp lóe ánh hàn tinh.
Má»—i má»™t mÅ©i tên Ä‘á»u giống như ánh mắt cá»§a má»™t con thú độc nhãn Ä‘ang chằm chằm nhìn Hoa Cảnh Nhân Má»™ng.
Kỳ quái là, ngưá»i ngã gục lúc đó lại không phải là nàng, mà là Má»™ Dung Thu Thá»§y.
Lúc y gục ngã, trong bóng tối đã xuất hiện má»™t cái ghế má»m do bốn ngưá»i khiêng.
Nếu quả mình nhận ra bốn ngưá»i khiêng ghế, mình nhất định phải giật mình, bởi vì bá»n há» cho dù không thể coi là cao thá»§ nhất lưu vá» khinh công trong giang hồ, ít ra cÅ©ng đã rất tiếp cận.
Ngưá»i ngồi trên ghế đương nhiên là ngưá»i đã thua mất má»™t chân, Vi Hiếu Khách.
Lúc Mộ Dung Thu Thủy bắt đầu muốn quỵ, khoảng cách giữa cái ghế đó và y vẫn còn xa ba bốn chục trượng.
Nhưng đến khi Mộ Dung Thu Thủy còn chưa ngã hẳn xuống đất, cái ghế đã đến trước mặt y.
Vi Hiếu Khách trên ghế đã thò má»™t tay kịp thá»i nắm lấy bàn tay cá»§a Má»™ Dung Thu Thá»§y giÆ¡ ra.
Tình huống đó giống như má»™t ngưá»i trên lầu cao hụt chân té xuống, bất chợt được má»™t bằng hữu kịp thá»i thò tay nắm giữ lại.
Vi Hiếu Khách tuy mất một chân, lại vẫn còn tay.
Trên bàn tay kia của gã đã nắm chặt một viên thuốc.
Mộ Dung Thu Thủy hả miệng, Vi Hiếu Khách giơ tay ra, trong phút chốc, viên thuốc trong tay gã đã chui vào miệng Mộ Dung Thu Thủy.
Lúc đó tình huống cá»§a Má»™ Dung Thu Thá»§y nguy cấp phi thưá»ng, hô hấp đã cấp xúc, yết hầu và bắp thịt nÆ¡i lồng ngá»±c đã bắt đầu tê dại, thậm chí đã dần dần cứng đơ, giống như bị má»™t đôi tay vô hình siết chặt, cả má»™t tia không khí cÅ©ng vô phương chui qua cổ, làm sau còn có thể nuốt viên thuốc được.
Äa số ngưá»i trúng độc Ä‘á»u giống như vậy, giải dược tuy đã kịp thá»i đưa đến, y lại vô phương nuốt trôi, nghẹt thở sắp chết.
Ngưá»i chết cháy cÅ©ng có rất nhiá»u ngưá»i tịnh không phải bị lá»­a thiêu chết, mà bị khói ngá»™p chết.
Nhưng thứ thuốc đó vừa lá»t vào miệng, giống như xuân tuyết đụng vào nước ấm, lập tức dung hóa, lập tức xâm nhập vào nước miếng, vào lá»— chân lông.
Quan trá»ng nhất là thứ giải dược đó hiện tại đã đưa đến kịp thá»i, hÆ¡n nữa đã kịp thá»i nhét vào miệng Má»™ Dung Thu Thá»§y.
Cho nên hiện tại y còn sống, hơn nữa còn có thể tiếp tục sống.
Hiện tại Hoa Cảnh Nhân Mộng cũng còn chưa chết, nhưng nàng còn có thể sống bao lâu ?
Cho dù nàng còn có thể tiếp tục sống, còn có tư vị gì ?
Nàng không nghĩ tới.
Sắc mặt nàng trắng nhợt, không còn chút huyết sắc, không có chút biểu tình, sắc mặt của Vi Hiếu Khách không ngỠcũng như nàng.
Bởi vì y đã từng thua, hiện tại nàng cũng đã thua.
Hai ngưá»i bá»n há» Ä‘á»u là ngưá»i thua.
Hiện tại Vi Hiếu Khách chung quy đã đối diện Hoa Cảnh Nhân Mộng, chỉ bất quá lần này tình huống đã hoàn toàn khác biệt với lần trước.
Trong tâm hai ngưá»i Ä‘á»u hiểu rõ Ä‘iểm đó. Äặc biệt là Nhân Má»™ng.
Vi Hiếu Khách dùng một ánh mắt lãnh đạm đến nỗi cơ hồ giống như bình minh mùa đông nhìn nàng, lãnh lãnh đạm đạm nói:
- Hoa phu nhân, ngươi khá»e chứ ?
Gã nói tiếp:
- Kỳ thật ta không cần phải há»i ngươi, bởi vì ngươi luôn luôn rất khá»e.
- Sao vậy ?
- Bởi vì ngươi luôn luôn thắng.
Hoa Cảnh Nhân Má»™ng cưá»i cưá»i:
- Vi tiên sinh, không tưởng được ngươi cÅ©ng là ngưá»i thích nói đùa.
"Thích nói đùa ?" Vi Hiếu Khách nhịn không được phải há»i:
"Ta thích nói đùa ?" Gã đương nhiên khó tránh khá»i ngạc nhiên, trên thế gian này tuyệt không có ai cảm thấy Vi Hiếu Khách là ngưá»i thích nói đùa.
Nhưng Hoa Cảnh Nhân Mộng lại khơi khơi nói như vậy:
- Nếu quả ngươi không phải là ngưá»i thích nói đùa, sao lại có thể dùng ngưá»i thắng để kêu má»™t ngưá»i ? Ngươi cÅ©ng nên biết, trên thế giá»›i này căn bản không có ngưá»i thắng.
- Phải.
Trong mắt của Vi Hiếu Khách phảng phất cũng có một nỗi bi ai rất sâu xa, một thứ bi ai chia sẻ với nhân loại.
"Má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u là ngưá»i thua". Gã nói:
"Má»™t ngưá»i má»™t khi còn sống, luôn luôn khó tránh khá»i làm ngưá»i thua".
"Phải". Nhân Mộng thốt:
"à của ta là như vậy, cho nên ta cũng hiểu ý ngươi".
- á»’ ?
- Ngươi thua ta má»™t lần, ngươi đương nhiên hy vá»ng ta cÅ©ng thua ngươi má»™t lần.
Nhân Má»™ng há»i Vi Hiếu Khách:
- Hiện tại có phải ngươi muốn ta đánh cá với ngươi một lần nữa ?
Vi Hiếu Khách không trả lá»i, lại há»i ngược:
- Hiện tại Äinh Trữ có phải đã lá»t vào tay ngươi ?
Câu trả lá»i đương nhiên là khẳng định, cho nên Vi Hiếu Khách không cần đợi nàng trả lá»i, lại há»i:
- Nếu quả ta muốn ngươi nói cho ta biết chỗ hạ lạc của hắn, ngươi có chịu nói ra không ? Ta dám cá với ngươi, ngươi tuyệt không chịu nói.
"Ngươi thật dám cá ?" Nhân Má»™ng há»i:
"Ngươi cá cái gì ?" - Không cần biết là ta cá cái gì, ngươi Ä‘á»u không chịu nói.
- Nhưng ngươi ít ra nên nói cho ta biết ngươi chuẩn bị cá làm sao ? Muốn cá cái gì ?
Ãnh mắt cá»§a Vi Hiếu Khách càng lãnh đạm, lạnh lẽo tá»›i mức giống như Ä‘iểm hàn quang trên đầu mÅ©i châm.
"ÄÆ°á»£c, ta nói cho ngươi biết, nếu quả ta thua, ta không những lập tức để ngươi Ä‘i, hÆ¡n nữa còn có thể để cho ngươi Ä‘em hai tay ta mà Ä‘i". Vi Hiếu Khách thốt:
"Ngươi nên biết ta luôn luôn giữ lá»i, không bao giá» nói lại".
- Nếu quả ta thua, có phải ngươi cũng muốn giữ lại hai tay của ta ?
- Phải.
Hoa Cảnh Nhân Mộng thở dài:
- Cá như vậy thật là quá lớn.
"Không sai, hơi lớn một chút". Vi Hiếu Khách thốt:
"Nhưng bá»n ta đã từng cá như vậy má»™t lần rồi".
- Lần đó ta nắm chắc phần thắng.
"Ta biết ngươi nắm chắc, ta đương nhiên biết". Vi Hiếu Khách hững hỠthốt:
"Nếu quả không nắm chắc, ngươi làm sao dám cá lớn như vậy ?" - Lần này ngươi muốn cá lớn như vậy, có phải cũng nắm chắc phần thắng như ta lần trước ?
Vi Hiếu Khách nhìn đoạn vải trống không bên dưới đầu gối, trong ánh mắt lãnh đạm chợt lộ xuất một nỗi chua xót khôn tả.
"Ta đã mất một chân". Gã nói:
"Má»™t ngưá»i đã thua mất má»™t chân có nên đánh cá thận trá»ng hÆ¡n má»™t chút không ?" "Nên". Hoa Cảnh Nhân Má»™ng đáp:
"Nếu quả ta là ngươi, ta cũng không thể đánh cá lần nữa mà không tuyệt đối nắm chắc phần thắng".
Nàng nhìn Vi Hiếu Khách chằm chằm:
- Ta chỉ bất quá có điểm không hiểu.
- Ngươi không hiểu cái gì ?
"Ta không hiểu ngươi vì sao lại tin chắc ?" Hoa Cảnh Nhân Má»™ng há»i:
"Ta không hiểu ngươi bằng vào cái gì mà nghÄ© ta chịu thua đôi tay cá»§a mình mà không chịu nói ra nÆ¡i hạ lạc cá»§a Äinh Trữ ?" - Kỳ thật ngươi đáng lẽ nên hiểu.
- á»’ ?
- Hiện tại ta chỉ há»i ngươi, ngươi có cá hay không ?
- Ta có thể không cá ?
- Không thể.
- Ta có thể không tiếp nhận lối đánh cá của ngươi ?
"Không thể". Vi Hiếu Khách đáp:
"Ngươi không những có tay, còn có chân, ngươi có thua cũng trả được".
Ãnh mắt cá»§a Hoa Cảnh Nhân Má»™ng chợt biến thành lãnh đạm giống hệt như Vi Hiếu Khách, giống như có má»™t đôi tay vô hình dùng má»™t phương pháp tà ác nặn ra hết tình cảm trong ngưá»i nàng.
"ÄÆ°á»£c, ta có thua cÅ©ng trả được". Nàng nói:
"Cho nên hiện tại ta cá với ngươi".
Hoa Cảnh Nhân Mộng hững hỠnói:
- Ngươi cÅ©ng nên tin rằng ngươi có thua cÅ©ng tuyệt không nói lại được, nói lại cÅ©ng nói lại không được, ta chỉ hy vá»ng lần này ngươi cÅ©ng không nói lại".
Trên chót mÅ©i cá»§a Vi Hiếu Khách đột nhiên toát má»™t giá»t mồ hôi, mồ hôi lạnh.
- Hoa Cảnh Nhân Mộng làm như vậy có phải vì nàng đã hạ quyết tâm, quyết tâm thắng lần nữa ?
Nữ nhân đó lúc đã hạ quyết tâm, làm chuyện gì cũng làm được, thậm chí không ngại bán cả linh hồn mình.
Trong mắt Vi Hiếu Khách chợt lại lộ xuất một vẻ khủng bố sợ hãi khó coi.
Ngưá»i đã thua má»™t chân, có đánh cá nữa cÅ©ng khó tránh khá»i tay má»m Ä‘i má»™t chút.
Má»™ Dung Thu Thá»§y nãy giá» vùng vẫy giữa sinh và tá»­ lại đột nhiên cưá»i cưá»i, đến giá» phút này, thần sắc cá»§a y phảng phất đã khôi phục lại như thưá»ng.
"Hoa phu nhân". Mộ Dung Thu Thủy thốt:
"Nếu quả ngươi cao hứng, ta cũng muốn cá với ngươi".
- Ngươi cá cái gì ?
- Ta cá lần này Vi tiên sinh nhất định thắng.
- Cá làm sao ?
"Ta còn có chân". Mộ Dung Thu Thủy đáp:
"Ta dùng đôi chân ta cá đôi chân ngươi".
Y nhìn Hoa Cảnh Nhân Mộng:
- Ta tin rằng ngươi tuyệt không thể nói lại, bởi vì ngươi căn bản nói lại không được".
Thanh âm cá»§a y rất ôn hòa, thái độ cÅ©ng rất ôn hòa, ôn hòa đến mức giống như cảm giác cá»§a ngưá»i ta lúc nhìn má»™t tên đồ tá»… Ä‘iêu luyện xẻ thịt bò, má»—i má»™t động tác Ä‘á»u ôn nhu bình hòa tá»± nhiên như vậy.
Äó là Má»™ Dung Thu Thá»§y.
Y lúc bình thưá»ng Ä‘á»u cấp cho ngưá»i ta thứ cảm giác đó.
Nếu quả mình là một con bò, mình thậm chí có thể cam tâm tình nguyện chết dưới đao của y.
Hoa Cảnh Nhân Mộng không phải là một con bò.
Nàng tuy vẫn cố gắng cực lực bảo trì vẻ trấn tĩnh, nhưng trong mắt nàng cũng đã có nét khủng bố sợ hãi như Vi Hiếu Khách hồi nãy.
Trong mắt Vi Hiếu Khách lại ngập tràn vẻ tự tin.
Nếu quả gã là gian nhà này, Mộ Dung Thu Thủy là mái ngói của gã, nếu quả gã là một cái bong bóng, Mộ Dung Thu Thủy là không khí của gã.
Không những tịch mịch, mà còn là bần cùng.
- Sá»± ấm cúng gia đình, giày má»›i, vá»› má»›i, y phục má»›i, tiá»n lì xì đầu năm, nụ cưá»i âu yếm ôn nhu cá»§a mẫu thân, tiếng cưá»i nói huyên thuyên cá»§a huynh đệ thư muá»™i, lá»i trách phạt lúc làm sai, kẹo bông gòn khi làm đúng, thịt heo quay khi đói bụng, nhéo lá»— tai khi không chịu ăn hết chén cÆ¡m.
Má»—i má»™t thứ mà những đứa trẻ cùng tuổi có thể hưởng thụ, nàng không được hưởng thụ, má»—i má»™t đứa bé gái Ä‘á»u có, nàng không có.
Cho nên nàng phát thệ, đợi đến khi nàng trưởng thành, nàng nhất định phải lấy hết má»i thứ mà bất kỳ nữ nhân nào cÅ©ng không có.
Nàng phát thệ không ngại hy sinh tất cả, bất chấp bất kỳ thá»§ Ä‘oạn nào Ä‘á»u phải đạt được nguyện vá»ng cá»§a nàng.
Nàng thật đã làm được như vậy.
Nàng thậm chí đã huấn luyện mình thành một thứ cơ giới vô tình, một thứ cơ giới có thể khiến cho nam nhân vì nàng mà cống hiến tất cả.
Nàng đã làm được.
Từ một cô bé cô độc, đột nhiên nàng biến thành Nhân Mộng phu nhân.
Cho đến khi nàng gặp Hoa Thác.
Hoa Thác đã sai, nhưng nàng luôn luôn không nghÄ© là nàng sai, bởi vì nàng đột nhiên phát hiện nàng gặp má»™t ngưá»i có máu có thịt có cảm tình.
Thứ cảm giác đó bất kỳ cảm giác nào khác cũng không thể so sánh được, bất kỳ cảm giác nào khác cũng không thể thay thế được.
Không tưởng được Hoa Thác đột nhiên chết đi.
Má»i tình cảm và má»™ng tưởng cá»§a nàng cÅ©ng chết theo cái chết cá»§a Hoa Thác.
Cái chết của Hoa Thác đối với nàng mà nói là một đả kích lớn tới chừng nào ?
Ngưá»i giết chết Hoa Thác đối vá»›i nàng mà nói cừu hận thâm sâu tá»›i chừng nào ?
Cho nên nàng má»™t má»±c muốn Äinh Trữ chết, chết càng chậm càng tốt, chết càng thảm càng tốt.
Nàng chưa từng nghÄ© đến nàng có thể bảo vệ Äinh Trữ.
Cho nên nàng luôn luôn nghĩ Vi Hiếu Khách lần này lại thua, lại thua rồi.
Nhưng hiện tại nàng chợt phát giác sai không phải là Vi Hiếu Khách, mà là chính nàng.
- Äinh Trữ hiện giỠở đâu ? Ngươi có nói được không ?
Hoa Cảnh Nhân Mộng luôn luôn nghĩ mình nhất định có thể nói ra, nàng căn bản không có lý do gì không nói ra được.
Nhưng hiện tại nàng lại một chữ cũng không nói ra.
Nàng đương nhiên biết Äinh Trữ Ä‘ang ở đâu, nàng lúc nào cÅ©ng có thể mang những ngưá»i này đến nÆ¡i Äinh Trữ Ä‘ang ở.
Tính mệnh cá»§a Äinh Trữ, đương nhiên không quan trá»ng như tính mệnh cá»§a nàng - má»—i má»™t ngưá»i chỉ có má»™t cái mạng, không có tính mệnh cá»§a bất kỳ ngưá»i nào khác có thể quan trá»ng hÆ¡n tính mệnh cá»§a chính mình.
Trên thế giá»›i nếu quả có ngưá»i chịu dùng mạng cá»§a mình để đổi lấy mạng cá»§a ngưá»i khác, trừ phi giữa hai ngưá»i đó có má»™t thứ cảm tình đặc biệt phi thưá»ng, hÆ¡n nữa sau khi biển cạn đá mòn, tình vẫn không lay chuyển.
Giữa nàng và Äinh Trữ đáng lẽ chỉ có cừu hận, làm sao có thể có thứ tình cảm đó ?
Vì tá»± mình nàng phải sống còn, nàng lúc nào chá»— nào cÅ©ng đáng lẽ có thể Ä‘em Äinh Trữ dìm xuống mưá»i tám tầng địa ngục.
Kỳ quái là, hiện tại nàng lại không có cách gì để làm như vậy.
Tài sản của anhhe1281

  #28  
Old 16-04-2008, 09:02 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Phong Linh Trung Ãao Thanh: Hồi 24
(Cổ Long)

- Ngươi có nói không ?
"Ta không thể nói". Thái độ của Hoa Cảnh Nhân Mộng tịnh không kiên quyết lắm, khẩu khí lại rất kiên quyết:
"Ta không thể nói cho bá»n ngươi biết Äinh Trữ ở đâu".
Thần thái và sắc mặt cá»§a Vi Hiếu Khách không biến đổi, gã đã há»c phương pháp khống chế thần thái và sắc mặt mình.
Nhưng vô luận là ai Ä‘á»u có thể nhìn thấy vẻ khẩn trương và sợ hãi hồi nãy cá»§a gã đã giải khai hết trong giây phút đó. Trên mặt Má»™ Dung Thu Thá»§y thậm chí đã lá»™ xuất má»™t nụ cưá»i mỉm, bất kỳ ai cÅ©ng có thể nhìn thấy đó là má»™t nụ cưá»i mỉm rất khoan khoái.
Vi Hiếu Khách, không còn nghi ngá» gì nữa, cÅ©ng nhìn thấy nụ cưá»i mỉm cá»§a y, cho nên lập tức há»i Nhân Má»™ng:
- Ngươi quyết định không nói ?
- Phải.
"Ngươi có biết nếu quả ngươi không nói, biểu thị là ngươi đã thua không ?" Vi Hiếu Khách há»i truy Nhân Má»™ng.
- Ta biết.
- Ngươi có biết ngươi thua là hậu quả sẽ ra sao không ? Ngươi còn nhớ lối đánh cá của ngươi là gì chứ ?
"Ta biết". Hoa Cảnh Nhân Mộng đáp:
"Ta cũng còn nhớ".
"Ta ít ra cũng biết một điểm". Vi Hiếu Khách thốt:
"Ta ít ra biết má»™t ngưá»i nếu quả mất Ä‘i má»™t chân, ngày tháng không tốt đẹp gì".
Huyết sắc trên mặt gã lại tan mất một chút:
- Cho nên ta cÅ©ng có thể tưởng tượng được má»™t ngưá»i nếu quả hai tay hai chân Ä‘á»u mất hết, ngày tháng nhất định càng không tốt đẹp cho lắm.
Vi Hiếu Khách nhìn nàng, trong ánh mắt lãnh đạm bén nhá»n thậm chí chừng như còn có vẻ chế giá»…u:
- Dưới tình huống đó, ngươi vẫn kiên quyết không chịu nói ra nÆ¡i hạ lạc cá»§a Äinh Trữ ?
Hoa Cảnh Nhân Mộng đáp không do dự:
- Phải.
Nét vui mừng trong mắt Vi Hiếu Khách càng minh hiển:
- Nếu quả ngươi thật làm như vậy, ta không tưởng nỗi.
"Ta cũng biết ngươi nhất định tưởng không nỗi". Hoa Cảnh Nhân Mộng thốt:
"Ngươi nhất định không tưởng nỗi ta vì sao phải làm như vậy, bởi vì gã vốn là cừu nhân của ta".
Má»™ Dung Thu Thá»§y chợt xen lá»i:
- Gã nghĩ không ra, ta nghĩ ra.
- á»’ ?
"Ngươi hận Äinh Trữ, hận muốn chết". Má»™ Dung Thu Thá»§y thốt:
"Má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u biết ngươi hận Äinh Trữ muốn chết".
Y cưá»i cưá»i:
- Nhưng chỉ có ta biết, khoảng cách giữa ái và hận vi diệu làm sao.
- á»’ ?
"Có những tình huống có lúc giữa ái và hận căn bản không phân biệt được rõ ràng".
Mộ Dung Thu Thủy thốt:
"Có lúc hận là ái, có lúc ái là hận, vĩnh viễn hỗ tương khó phân".
Hoa Cảnh Nhân Mộng thừa nhận điểm đó.
Nàng không thể không thừa nhận bởi vì nàng là má»™t nữ nhân "hiểu biết" phi thưá»ng, có thể hiểu thấu tình cảm cá»§a nhân loại vốn là như vậy.
Không có ái, hận ở đâu ra ?
Càng kỳ diệu là "hận" thưá»ng thưá»ng cÅ©ng có thể chuyển biến thành "ái". Giữa hai thứ tình cảm cá»±c Ä‘oan phi thưá»ng này cá»± ly thông thưá»ng chỉ cách má»™t đưá»ng tÆ¡.
Khí sắc cá»§a Má»™ Dung Thu Thá»§y xem ra tốt hÆ¡n hồi nãy rất nhiá»u.
"Muốn hiểu rõ thứ tình cảm đó, nhất định phải giải thích bằng thí dụ". Mộ Dung Thu Thủy nói:
"Trước mắt có một thí dụ rất tốt".
- Ngươi và Bạn Bạn có phải là một thí dụ rất tốt ?
"Phải". Mộ Dung Thu Thủy đáp:
"Thí dụ mà nói, ta đáng lẽ nên rất hận Bạn Bạn, bởi vì nàng đích xác đã làm rất nhiá»u chuyện không đúng vá»›i ta".
- Ta biết.
"Nhưng ta không hận nàng chút nào". Mộ Dung Thu Thủy thốt:
"Nếu quả nói ta muốn trả thù nàng, cũng chỉ bất quá giống như tưởng tượng trước đây, ôm ghì nàng vào lòng".
"Ngươi có phải nghÄ© cảm tình cá»§a ta đối vá»›i Äinh Trữ cÅ©ng vậy ?" Hoa Cảnh Nhân Má»™ng há»i Má»™ Dung Thu Thá»§y.
"Xem ra đích xác là vậy". Má»™ Dung Thu Thá»§y cưá»i:
"Nhưng sau khi ngươi phát hiện chân tướng sự tình, tình hình chỉ sợ đã bất đồng".
"Chân tướng sự tình gì ?" Hoa Cảnh Nhân Mộng có điểm kinh ngạc.
Má»™ Dung Thu Thá»§y lại cưá»i cưá»i không đáp, chỉ quay mình nhượng đưá»ng:
- Hiện tại ngươi có thể đi rồi.
"Ta luôn luôn muốn thả ngươi đi". Mộ Dung Thu Thủy chú thị nhìn vào khoảng không:
"Hà huống ở đây cũng không phải là nơi lưu khách, ngươi nói có phải không ?" - Ngươi không tính bắt ta trả nợ thua đánh cá ?
"Ta đương nhiên muốn". Má»™ Dung Thu Thá»§y cưá»i, nụ cưá»i có chút tà ác:
"Nó sá»›m muá»™n gì cÅ©ng là cá»§a ta, ta hà tất phải gấp gáp ?" Hoa Cảnh Nhân Má»™ng nhìn nụ cưá»i tà ác trên khuôn mặt y, do dá»± há»i:
- Lẽ nào ngươi không sợ ta Ä‘i tìm Äinh Trữ ?
"Ngươi cứ đi tìm gã, ngươi cứ đi yêu gã". Mộ Dung Thu Thủy chừng như không thèm để ý:
"Bất quá, nếu quả ngươi là ngưá»i thông minh, ta khuyên ngươi giết gã càng sá»›m càng tốt".
"Tại sao ?" Hoa Cảnh Nhân Mộng lộ vẻ kinh ngạc.
Má»™ Dung Thu Thá»§y lại cưá»i đắc ý:
- Bởi vì ngươi không giết gã, gã sẽ giết ngươi.
"Tại sao ?" Hoa Cảnh Nhân Má»™ng nhịn không được lại há»i.
Má»™ Dung Thu Thá»§y vừa cưá»i vừa đáp:
- Bởi vì hung thủ giết chồng ngươi căn bản không phải là gã.
Hoa Cảnh Nhân Má»™ng ngẩn ngưá»i, qua má»™t hồi lâu má»›i há»i:
- Là ai ?
"Khương Äoạn Huyá»n". Thanh âm cá»§a Má»™ Dung Thu Thá»§y thì thào, chừng như muốn dá»a nàng.
Hoa Cảnh Nhân Mộng không nói gì được, trên mặt lại mang biểu tình có đánh chết nàng nàng cũng không tin.
"Không tin có phải không ?" Mộ Dung Thu Thủy đương nhiên nhìn thấy:
"Không quan hệ gì, Khương Äoạn Huyá»n tuy đã chết, Äinh Trữ lại vẫn còn sống, ngươi sao không Ä‘i há»i gã ?" Hoa Cảnh Nhân Má»™ng đã Ä‘i.
Má»™ Dung Thu Thá»§y vá»ng nhìn bóng nàng, không khá»i cưá»i lá»›n.
Äợi đến khi y cưá»i xong, Vi Hiếu Khách má»›i mở miệng há»i:
- Ngươi nghÄ© Hoa Cảnh Nhân Má»™ng thật Ä‘i giết Äinh Trữ ?
- Ngươi nghĩ Hoa Cảnh Nhân Mộng thật là nữ nhân vì ái tình mà mạo hiểm sinh mệnh sao ?
Vi Hiếu Khách lắc đầu.
Mộ Dung Thu Thủy nói:
- Cho nên ta nghÄ© nàng không những bất chấp má»i thá»§ Ä‘oạn Ä‘i giết Äinh Trữ, hÆ¡n nữa còn gấp gáp hÆ¡n cả bá»n ta.
Vi Hiếu Khách trầm ngâm:
- Nhưng Äinh Trữ cÅ©ng không là là má»™t nhân vật đơn giản, muốn dồn gã vào tá»­ địa, chỉ sợ cÅ©ng không quá dá»… dàng gì.
Má»™ Dung Thu Thá»§y cưá»i nói:
- Cho dù giết gã không thành, bá»n ta bị tổn thất gì chứ ?
"Nói cũng đúng". Vi Hiếu Khách thở dài:
"Chỉ tiếc hai cái chân mà bá»n ta không phải dá»… thắng được đó".
- Äừng lo, hai cái chân đó chạy không thoát đâu.
- á»’ ?
- Nếu quả ả giết Äinh Trữ, vì để trốn tránh sá»± báo thù cá»§a Äinh phá»§, ả không tìm bá»n ta yểm há»™ cho ả thì còn tìm ai khác được ?
- Nếu quả giết không thành ?
- Muốn tìm một nơi tránh gió, ngươi còn có thể nghĩ ra chỗ nào lý tưởng hơn Mộ Dung phủ ?
Vi Hiếu Khách không ngẫm nghÄ© nói liá»n:
- Không có.
Mộ Dung Thu Thủy tràn đầy tự tin:
- Cho nên vô luận là sao, ả phải như má»™t em bé ngoan ngoãn mang đôi chân đó trở vá».
"Äúng, đúng". Vi Hiếu Khách cưá»i lạnh:
"Äến lúc đó bá»n ta cứ từ từ mà chặt".
"Tại sao không thể không há»§y diệt ?" Má»™ Dung Thu Thá»§y chợt cưá»i rất mÆ¡ hồ:
"Lẽ nào bá»n ta không giữ lại để ngắm chÆ¡i được sao ?" Vi Hiếu Khách nhìn Má»™ Dung Thu Thá»§y, lại nhìn cái chân cụt cá»§a mình.
Má»™ Dung Thu Thá»§y cưá»i nói:
- Chân cá»§a ả khác xa vá»›i chân ngươi, trắng trẻo, tròn trịa, cá»±c kỳ mê hồn, há»§y Ä‘i thật là đáng tiếc, tạm tha thứ cho ả má»™t thá»i gian không được sao ?
"ÄÆ°á»£c, được". Vi Hiếu Khách miệng tuy đáp ứng, trong mục quang lại lóe lên má»™t tia sáng phẫn ná»™.
- Cho nên hiện tại chuyện duy nhất bá»n ta làm là vỠđợi.
"Äúng, đúng". Vi Hiếu Khách lập tức nói:
"Ta còn có hai bình rượu ngon Ä‘ang đợi bá»n ta vá», có lẽ rượu còn chưa uống say, chân đã vá» tá»›i".
Má»™ Dung Thu Thá»§y đắc ý cưá»i khanh khách.
Vi Hiếu Khách cÅ©ng cưá»i bồi, cưá»i lại vừa âm trầm, vừa lạnh lẽo.
Khương Äoạn Huyá»n chung quy đã tỉnh dậy.
Hắn cÅ©ng không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ phát hiện mình Ä‘ang nằm trong má»™t gian phòng cá»±c kỳ hào hoa, Ä‘ang gối đầu trên má»™t cái giưá»ng rá»™ng rãi thư thả.
Cách đầu giưá»ng không xa, có ba lư hương, hai cái ưu nhã Ä‘ang tản phát quẩn quyện hai thứ khói màu sắc khác nhau, mùi cÅ©ng khác biệt.
Sau làn hương có ba cái ghế nhân sư lưng cao, ngồi trên ghế là ba lão nhân gần bảy chục tuổi.
Trong đó có hai ngưá»i y phục hoa lệ, khí phái bất phàm, Khương Äoạn Huyá»n vừa nhìn đã nhận ra má»™t ngưá»i là nho y danh động chín châu Trần Thiếu Phá»§, má»™t ngưá»i là đương kim đại ná»™i ngư y Tư Äồ đại phu.
Lão nhân kia vừa gầy vừa nhá», vận y phục cÅ© ká»· nhăn nheo, không những nghi biểu không thể so sánh vá»›i hai ngưá»i kia, cả cái lư hương sành nứt nẻ trước mặt cÅ©ng vô phương so sánh vá»›i hai cái tinh phẩm Ä‘iêu khắc từ tá»­ kim và cổ ngá»c kia.
Nhưng hai ngưá»i đó lại chừng như đối vá»›i lão nhân gầy nhá» thập phần tôn kính, vừa thấy Khương Äoạn Huyá»n chuyển mình tỉnh dậy, tức khắc đồng thá»i đứng dậy, hướng vá» phía lão nhân gầy nhá» cung thân hành lá»…:
- Lão tiên sinh cao minh, bá»n há»c sinh thật bá»™i phục.
Lão nhân gầy ốm chỉ Ä‘iá»m đạm cưá»i má»™t tiếng.
Lúc đó chợt có một thanh âm uy vũ vang lên:
- Quả là vậy, nếu không có Mai lão tiên sinh chỉ điểm, cái mạng của Khương tiên sinh chỉ sợ cứu không được.
Chỉ thấy một trung niên nhân khí thế hiên ngang bước vào, y tuy chỉ vận một tà áo vải dài, nhưng nhìn còn uy nghi hơn cả bao nhiêu đại tướng khoác khôi giáp chiến bào.
Khương Äoạn Huyá»n không tá»± chá»§ được đứng lên lập tức. Hắn không cần nghÄ© ngợi cÅ©ng biết Äinh đại tướng quân địa vị cá»±c phẩm đương triá»u đã đến.
Äinh đại tướng quân từ đằng xa đã vái Khương Äoạn Huyá»n nói:
- Tiểu khuyển Äinh Trữ nhá» có sá»± quan ái cá»§a các hạ, gã chỉ mong được báo đáp.
Nếu có gì phân phó, bất tất phải câu nệ lễ nghi, ngày tương kiến có lẽ cũng không lâu.
Câu nói đơn đơn giản giản lại biểu hiện sự chân thành cực kỳ.
Khương Äoạn Huyá»n thốt:
- Äa tạ.
Lúc đó có má»™t ngưá»i bước vào:
- Tại hạ Äinh Thiện Tưá»ng, chuyên môn quản lý má»i sá»± vụ cá»§a thiếu gia.
Khương Äoạn Huyá»n nhìn hắn gật đầu chào:
- Là ngươi đã cứu ta vỠđây ?
Äinh Thiện Tưá»ng cưá»i bồi:
- Không dám, trước đây mấy ngày bá»n tôi tiếp nhận thư tín cá»§a thiếu gia, phân phó cho bá»n tôi tìm nÆ¡i hạ lạc cá»§a tiên sinh, chá»§ nhân bá»n tôi tức khắc phái mưá»i cao thá»§ ngày đêm tìm kiếm, cho đến đêm hôm qua má»›i phát hiện nÆ¡i tiên sinh ngã bệnh, tại hạ chỉ bất quá đưa tiên sinh lên xe.
Khương Äoạn Huyá»n lại nói:
- Äa tạ.
Äinh Thiện Tưá»ng nói tiếp:
- Lúc đó tính mệnh cá»§a tiên sinh đã rất nguy hiểm, chá»§ nhân bá»n tôi tận lá»±c, không những má»i đến hai đại danh y đương kim, còn thân má»i Mai lão tiên sinh đã quy ẩn võ lâm tiếp tay, Mai lão tiên sinh vận dụng các thứ ná»™i ngoại công, lại được hai vị danh y phối hợp, cuối cùng đã cứu tỉnh được tiên sinh.
Mấy mÅ©i ám khí bay đến gần chá»— Äinh Trữ khoảng hai ba thước, phảng phất đã đụng phải má»™t bức tưá»ng vô hình, không ngá» lại bắn trở lại, rá»›t thẳng dưới chân Hoa Cảnh Nhân Má»™ng.
Hoa Cảnh Nhân Má»™ng biến sắc, biến đến mức còn trắng nhợt hÆ¡n cả sắc mặt cá»§a Äinh Trữ mấy phần.
Nàng hiện tại chung quy đã minh bạch, bằng vào công lá»±c trước mắt cá»§a nàng, muốn giết Äinh Trữ tuyệt đối không phải là má»™t chuyện dá»… dàng.
Liễu Bạn Bạn ngày ngày tịch mịch cũng không khác gì trong quá khứ.
Má»—i ngày nàng xuống giưá»ng, chuẩn bị đồ ăn, ăn xong lại dá»n dẹp, tưới hoa, lại đến lúc Ä‘i ngá»§.
Hoa Cảnh Nhân Má»™ng trở vá», nhưng nàng vẫn tịch mịch, bởi vì mấy ngày nay Hoa Cảnh Nhân Má»™ng cÆ¡ hồ đặt toàn lá»±c chú ý đến Äinh Trữ, cÆ¡ hồ không thèm nhìn nàng má»™t lần.
Tịch mịch đến mức cÆ¡ hồ cả đêm lẫn ngày Ä‘á»u bất an.
Nhưng hiện tại nàng bỗng phát giác Hoa Cảnh Nhân Mộng lại xuất hiện trước mắt nàng, lại ngưng thị nhìn nàng, trong sóng mắt lại ngập tràn tình thương mến.
Liễu Bạn Bạn chỉ cảm thấy hơi thở của mình vội vã gấp rút, đặc biệt là khi ngón tay của Hoa Cảnh Nhân Mộng dịu dàng vuốt nhẹ trên má nàng, cả tâm mạch cũng đã bắt đầu đập loạn.
Hoa Cảnh Nhân Má»™ng mỉm cưá»i, dịu dàng thì thào vào tai Bạn Bạn:
- Em còn yêu gã như vậy ?
"Ai ?" Thanh âm của Liễu Bạn Bạn có chút mơ mơ hồ hồ.
Hoa Cảnh Nhân Mộng đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là Äinh Trữ.
Liá»…u Bạn Bạn không hồi đáp, có lẽ chính nàng cÅ©ng không biết, có lẽ giá» phút này nàng không muốn trả lá»i.
Hoa Cảnh Nhân Mộng lại nói:
- Nếu quả em không yêu gã, em tại sao không bỠđi, nếu quả em yêu gã, em tại sao không thể đối tốt với gã một chút ?
- Tôi ... tôi đối với gã đâu có xấu.
"Em còn nói em đối với gã không xấu". Hoa Cảnh Nhân Mộng chừng như đang trách nàng:
"Lẽ nào em không chú ý gã càng yếu á»›t hÆ¡n trước đây ?" Liá»…u Bạn Bạn chỉ thở dài nhè nhẹ, cÅ©ng không đáp lá»i. Có phải vì bàn tay cá»§a Hoa Cảnh Nhân Má»™ng đã luồn vào dưới tà áo cá»§a nàng ?
"Không hỠgì, em cũng bất tất phải lo lắng". Hoa Cảnh Nhân Mộng ôm nàng:
"Ta nghÄ© bá»n ta có biện pháp giúp gã thoải mái tinh thần má»™t chút, em nói có phải không ?" Hoa Cảnh Nhân Má»™ng nhìn Bạn Bạn Ä‘ang gần như hôn mê bên mình mình, nàng ta cưá»i đắc ý.
Vá» phương diện này, nàng đối vá»›i mình rất tá»± tin, ngoại trừ Äinh Trữ ra, nàng ta cÆ¡ hồ chưa từng thất thá»§, lần này nàng ta đương nhiên cÅ©ng không ngoại lệ.
Nhân Mộng lau mồ hôi trên mặt Bạn Bạn, dịu dàng nói:
- Ta nghÄ© em nhất định cảm thấy rất kỳ quái ta tại sao lại đột nhiên quan tâm đến Äinh Trữ như vậy.
Liễu Bạn Bạn hé mắt nhìn Nhân Mộng.
Hoa Cảnh Nhân Mộng nói:
- Bởi vì ta chợt phát hiện một bí mật.
- á»’ ?
- Bởi vì ta bá»—ng phát hiện kẻ giết chồng ta không phải là Äinh Trữ, mà là Khương Äoạn Huyá»n.
- á»’ ?
- Ta nghĩ bí mật đó em đã biết, có phải không ?
Liễu Bạn Bạn không đáp.
Hoa Cảnh Nhân Mộng một mặt bắt đầu vuốt ve thân thể Bạn Bạn, một mặt nói:
- Cho nên quyết đấu lần này, ta nhất định phải giúp Äinh Trữ thắng.
Liá»…u Bạn Bạn chợt ngồi dậy há»i:
- Quyết đấu gì ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là quyết đấu giữa Äinh Trữ và Khương Äoạn Huyá»n.
"Nhưng ..." Liễu Bạn Bạn hoài nghi:
"Nhưng Khương Äoạn Huyá»n không phải đã chết rồi sao ?" Hoa Cảnh Nhân Má»™ng thở dài:
- Em nghÄ© thứ ngưá»i như Khương Äoạn Huyá»n có thể chết dá»… dàng vậy sao ?
Liá»…u Bạn Bạn ngẩn ngưá»i, má»™t hồi lâu sau má»›i há»i:
- Lẽ nào độc dược chị giao cho tôi lần trước không đủ ?
Hoa Cảnh Nhân Má»™ng cưá»i khổ:
- Em lầm rồi, đó tịnh không phải là độc dược, chỉ là một thứ dược phấn thôi miên.
- á»’ !
- Lúc đó ta kêu em làm vậy chỉ bất quá muốn lừa Äinh Trữ, hiện tại ta trở vá» là muốn nói thật tình vá»›i các ngưá»i, cho các ngưá»i biết là Khương Äoạn Huyá»n còn sống, hÆ¡n nữa đã nghỉ ngÆ¡i bao ngày nay, thể lá»±c đã khá»e lại rất nhiá»u.
"á»’". Liá»…u Bạn Bạn chừng như ngây ngưá»i, giống như Äinh Trữ đã bại dưới Ä‘ao cá»§a Khương Äoạn Huyá»n.
Hoa Cảnh Nhân Mộng thở dài, lại nói:
- Nhưng thân thể cá»§a Äinh Trữ lại càng ngày càng hư nhược, sắc mặt càng ngày càng trắng nhợt, như vầy mà quyết đấu làm sao được ?
"Vậy nên làm sao ?" Liễu Bạn Bạn bần thần ngơ ngẩn.
Hoa Cảnh Nhân Mộng nói:
- Chỉ có cách là khuyên gã nghỉ ngơi, chỉ có cách là kêu gã ngủ hai ngày cho ngon lành mới có thể hồi phục thể lực.
- Nhưng ... nhưng ...
- Nhưng em khuyên gã, gã cũng không nghe, có phải không ?
Liễu Bạn Bạn gật gật đầu.
- Không há» gì, bá»n ta có thể dùng thuốc.
- Nhưng ... nhưng ...
- Nhưng thứ thuốc đó em đã dùng hết, có phải không ?
Liễu Bạn Bạn lại gật gật đầu.
"Không há» gì". Hoa Cảnh Nhân Má»™ng cưá»i ngá»t ngào:
"May là ở đây ta còn một chút, tuy chỉ có một chút cũng đủ để gã ngủ hai ngày".
Nói xong, nàng mỉm cưá»i ngồi dậy, ưỡn thân hình hoàn mỹ mịn màng, thò tay vào má»™t tá»§ nhá» trên đầu giưá»ng.
Ãnh mắt cá»§a Liá»…u Bạn Bạn chá»›p chá»›p vá»ng nhìn theo, giống như Ä‘ang chỠđợi Hoa Cảnh Nhân Má»™ng chỉ dạy.
Lúc đó, chợt nghe Hoa Cảnh Nhân Má»™ng la thảm má»™t tiếng, cÆ¡ hồ đồng thá»i, thân thể lõa lồ cá»§a Liá»…u Bạn Bạn đã bay ra, chỉ thấy nàng xoay má»™t vòng đẹp mắt trong không trung, ngưá»i đã nhẹ nhàng lạc xuống góc nhà xa xa.
Hoa Cảnh Nhân Mộng chợt phát hiện giữa lồng ngực trắng muốt của mình có một mũi kiếm trắng như tuyết xuyên thấu.
Nàng ta tận lá»±c ngẩng đầu, hồ nghi vá»ng nhìn mÅ©i kiếm trước ngá»±c, lại vá»ng nhìn Liá»…u Bạn Bạn, biểu tình trên mặt như có chết cÅ©ng không dám tin.
Trong nhà cá»§a mình, trên cái giưá»ng rá»™ng rãi má»m mại cá»§a mình, làm sao có thể bị ngưá»i ta gài cÆ¡ quan như vầy ?
Liá»…u Bạn Bạn lúc đó cÅ©ng không còn vẻ thất thần ngÆ¡ ngẩn nữa, từng bước từng bước tiến tá»›i, cưá»i lạnh há»i:
- Không tin có phải không ?
Hoa Cảnh Nhân Mộng vẫn hồ nghi nhìn nàng.
Liễu Bạn Bạn lạnh lùng thốt:
- Kỳ thật ngươi vừa trở vá», ta đã biết mục đích cá»§a ngươi, ngươi muốn giết Äinh Trữ, lại không có can đảm, bởi vì ngươi sợ chết. Biện pháp duy nhất cá»§a ngươi là lợi dụng ta, chỉ tiếc ngươi đã chá»n lầm ngưá»i.
Nàng càng nói càng giận dữ, càng nói thanh âm càng to:
- Hiện tại ta phải nói rõ cho ngươi biết, cÅ©ng muốn ngươi chết má»™t cách minh bạch, má»™t khi Liá»…u Bạn Bạn ta còn sống tá»›i ngày nào, ai ai cÅ©ng đừng mong giết được Äinh Trữ, ai muốn giết Äinh Trữ, ngưá»i đó phải chết.
Lúc đó huyết dịch cá»§a Hoa Cảnh Nhân Má»™ng đã ngưng Ä‘á»ng, thanh âm có lá»›n cỡ nào nàng ta cÅ©ng không còn nghe được.
Ngưá»i duy nhất có thể nghe được có lẽ chỉ có Äinh Trữ.
Äinh Trữ Ä‘ang ngồi dưới mái hiên như trước, bất động như trước.
Nhưng trên mặt chàng lại có hai hàng nước mắt.
Có phải vì cái chết của Hoa Cảnh Nhân Mộng mà bi thương ? Hay là vì sự si tình của Liễu Bạn Bạn mà cảm động ?
Tài sản của anhhe1281

  #29  
Old 16-04-2008, 09:03 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Phong Linh Trung Ãao Thanh: Hồi 25
(Cổ Long)

Một vùng ánh sáng chói mắt bắn ra, Mộ Dung Thu Thủy giật mình tỉnh dậy.
Y luôn luôn không thích ánh sáng quá mạnh, y không những không thích ánh mặt trá»i, cả ánh đèn quá mạnh y cÅ©ng ghét sợ.
Nhưng hiện tại, đạo ánh sáng đó cÆ¡ hồ còn cưá»ng liệt hÆ¡n cả dương quang.
Y miễn cưỡng mở mắt, chỉ nhìn thấy trước mắt một khuôn mặt xấu xa đang trừng trừng nhìn y.
Y giơ tay đẩy tới, chỉ nghe "cách" một tiếng, lòng bàn tay đau như bị đâm.
Lúc đó y mới phát hiện đó là một tấm kiếng đồng. Cũng không biết ai đã treo tấm kiếng đó trước mặt y, đạo ánh sáng chói mắt đó chính là từ trong tấm kiếng đó phản chiếu bắn ra.
Ngưá»i trong kiếng là ai ?
Y kinh hoảng sá» lên mặt mình, mồ hôi lạnh chảy dầm dá».
Y nhắm mắt lại, tận lực dùng đầu óc hôn trầm của mình nghĩ vỠchuyện trước đây.
"Äúng rồi". Y đột nhiên nhá»› lại:
"Äêm hôm qua ta còn Ä‘ang uống rượu vá»›i Vi Hiếu Khách".
"Ngươi lầm rồi". Bên cạnh có thanh âm vang lên:
"Ngươi có uống rượu vá»›i ta, nhưng đó là chuyện mưá»i ngày trước".
"Sao ?" Y giật mình, quay mình muốn ngồi dậy, nhưng phát giác ná»­a thân dưới Ä‘au đớn kịch liệt, y ngẩn ngưá»i, đột nhiên la lá»›n:
"Chân của ta, chân của ta đâu ?" - Chân của ngươi không phải đã thua cho Hoa Cảnh Nhân Mộng sao ?
- Nói bậy ! Thua rõ ràng là ả, ngươi sao lại nói vậy với ta ?
"Ngươi lại lầm rồi". Vi Hiếu Khách cưá»i lạnh:
"Thua là ngươi, bởi vì Hoa Cảnh Nhân Má»™ng đã ám thị Äinh Trữ Ä‘ang ở đâu".
Má»™ Dung Thu Thá»§y ngẩn ngưá»i.
Vi Hiếu Khách thản nhiên thở dài:
- Ngươi nhất định nghĩ ta đang hại ngươi, có phải không ?
Thanh âm của Mộ Dung Thu Thủy còn khó nghe hơn cả khóc:
- Lẽ nào ngươi không coi đây là hại ta ?
Vi Hiếu Khách lại thở dài:
- Kỳ thật ta chỉ bất quá giúp an bài cho ngươi. Ta nghÄ© ngươi cÅ©ng nhá»› lần trước lúc chặt chân ta, ngươi đã từng nói vá»›i ta là ngưá»i ở Ä‘á»i phải trá»ng tín, má»™t khi lá»i nói có tín nghÄ©a, chân đâu có coi ra gì ?
Mộ Dung Thu Thủy quả thật đã nói vậy.
"Cho nên ..." Vi Hiếu Khách cưá»i khổ:
"Ta làm như vậy, chỉ là vì muốn bảo vệ tín dụng cá»§a ngươi, ngươi sao có thể trách ta được ?" "Giá»i !" Má»™ Dung Thu Thá»§y hét lá»›n:
"Cho dù làm như vậy là giữ tròn chữ tín, còn mặt ta thì sao ?" "Äó cÅ©ng là vì ta muốn bảo toàn hình tượng cho ngươi". Vi Hiếu Khách đáp:
"Má»™ Dung công tá»­ tiêu sái phong lưu, ngưá»i trên giang hồ có ai mà không biết, bằng vào thể chất cá»§a ngươi hiện tại, làm sao mà xuất đầu lá»™ diện tại ngoại bôn ba, tránh không phá hoại hình tưá»ng vÄ© đại mà ngươi đã xây dá»±ng trong quá khứ".
- Cho nên ngươi không những chặt đôi chân ta, cả dung mạo ta cũng cải tạo luôn.
"Không sai". Vi Hiếu Khách chừng như rất đắc ý:
"Ngươi cũng nên biết, cưa chân là một chuyện đơn giản, cải biến dung mạo lại là chuyện rất khốn khó, cơ hồ tốn cả năm ngày công phu của ta mới cải biến được như vậy".
Mộ Dung Thu Thủy nhịn không được nữa, hét lớn một tiếng:
- Ngưá»i đâu !
Vi Hiếu Khách lập tức đáp lá»i:
- Tiểu nhân ở đây, công tử có gì phân phó ?
Ngoại trừ giá»ng nói cá»§a Vi Hiếu Khách ra, không còn thanh âm nào khác, ngày xưa má»—i khi hô lên má»™t tiếng là trăm ngưá»i ứng đáp, bây giá» lại hoàn toàn không thấy ai.
Ãnh mắt cá»§a Má»™ Dung Thu Thá»§y đảo bốn phía, thất kinh há»i:
- Äây là đâu ?
Vi Hiếu Khách đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là Nhã Tá»a cá»§a ta.
Mộ Dung Thu Thủy hét lớn:
- Cái gì ? Ngươi dám đem ta vào chỗ này ?
Vi Hiếu Khách không hoang mang chút nào:
- Không phải lúc trước ngươi đã từng nói qua vá»›i Khương Äoạn Huyá»n, lúc con voi lâm tá»­, nhất định Ä‘i tìm má»™t nÆ¡i ẩn bí mai táng xương cốt, bởi vì nó không nguyện để ngưá»i ta tìm ra ngà cá»§a nó, tình huống hiện tại cá»§a ngươi cÅ©ng như vậy, cho nên ta má»›i khổ cá»±c Ä‘em ngươi đến đây, lẽ nào ta đã làm sai sao ?
Má»™ Dung Thu Thá»§y không còn nói gì nữa, liá»u mạng nhắm Vi Hiếu Khách bá»™c phát qua.
Nhưng y lại không biết giỠphút này công lực của mình đã hoàn toàn tiêu tán, bộc phát không được xa lắm, nửa thân còn lại đã rơi ạch xuống đất.
Vi Hiếu Khách lại thở dài, giống như thống khổ cực kỳ.
Thá»­ há»i thiên hạ còn có chuyện gì thống khổ hÆ¡n liá»u mạng trợ giúp bằng hữu mà bằng hữu lại không cảm kích chút nào ?
Rằm tháng tư.
Ngày Khương Äoạn Huyá»n chỠđợi đã lâu chung quy cÅ©ng đã đến.
Từ sáng sá»›m, hắn đã thanh thản Ä‘i ra khá»i cá»­a, so vá»›i những ngày bình thưá»ng còn thanh thản hÆ¡n nhiá»u.
Äó tuyệt không phải là hắn đã nắm chắc phần thắng trong trận quyết chiến vá»›i Phong Nhãn, sá»± thật lại là ngược lại.
Nếu quả trên thế gian có má»™t đối thá»§ làm cho hắn nhức đầu cả Ä‘á»i, ngưá»i đó tuyệt đối không phải là Äinh Trữ, mà là Phong Nhãn.
Bởi vì Ä‘ao pháp cá»§a Äinh Trữ tuy cao, nhưng ít ra hắn vẫn còn biết Äinh Trữ sá»­ Ä‘ao, còn Phong Nhãn sá»­ binh khí gì hắn cÅ©ng không biết.
Hắn cảm thấy thanh thản chỉ vì hắn đã Ä‘em nghÄ© thấu hết má»i chuyện.
Hắn luôn luôn rất phục Phong Nhãn, ngoại trừ võ công cá»§a Phong Nhãn cá»±c cao ra, quan trá»ng nhất vẫn là con ngưá»i cá»§a y trá»ng lá»i hứa, kính nghÄ©a khí, má»™t khi y đáp ứng làm chuyện gì, có chém đầu y y cÅ©ng không sá»­a đổi.
Äúng như sở liệu cá»§a Khương Äoạn Huyá»n, tá»›i khi hắn đến nÆ¡i, Phong Nhãn đã đợi ở đó, Ä‘ang ngồi thẳng trên ghế bình bình thản thản đợi ở đó.
Khương Äoạn Huyá»n trước tiên chú ý đến binh khí cá»§a y, chỉ thấy má»™t thanh Ä‘oản kiếm Ä‘ang cắm dưới đất gần cái ghế Phong Nhãn Ä‘ang ngồi, xem ra còn ngắn hÆ¡n.
"Nguyên lai là ngươi sá»­ kiếm". Trong giá»ng nói cá»§a Khương Äoạn Huyá»n không tránh khá»i có chút thất vá»ng.
Phong Nhãn cưá»i lạnh:
- Tả thủ của ta chỉ có thể sử kiếm.
Khương Äoạn Huyá»n lúc đó má»›i phát hiện hữu thá»§ cá»§a Phong Nhãn Ä‘ang treo trên má»™t dải lụa vắt qua cổ, hiển nhiên đã thụ thương, hÆ¡n nữa vết thương không nhẹ.
Khương Äoạn Huyá»n nhịn không được phải há»i truy:
- Bằng vào thân thủ của ngươi, còn có ai có thể đánh bại được ngươi ?
"Xem ra có thể có má»™t hai ngưá»i". Phong Nhãn lạnh lùng trả lá»i:
"Cho dù có được công nhận là cao thá»§ đệ nhất đương thế, xem ra cÅ©ng có thể bị má»™t hai ngưá»i đánh bại".
Y dừng một chút, lại nói:
- Ta không để ý tới.
Khương Äoạn Huyá»n thốt:
- Phải.
Phong Nhãn lại nói:
- Không cần biết là ai đánh bại ta, ta đối vá»›i ngưá»i đó tuyệt đối không để tâm thù hận, nếu quả gã nguyện ý kết giao bằng hữu vá»›i ta, ta nguyện ý lúc nào cÅ©ng mở rá»™ng cá»­a đón gã.
Khương Äoạn Huyá»n tuy không nói gì, trong mục quang lại không khá»i để lá»™ vài phần kính ý.
Phong Nhãn chung quy đã thở dài:
- Hôm nay nếu quả ta muốn tìm ngươi tá»· võ, ta đã biến thành má»™t tên ngụy quân tá»­ giả trá, bởi vì nếu quả ta cố làm như thần dÅ©ng, không thể không tìm ngươi tá»· thí, ngươi nhất định phất tay áo mà Ä‘i, ngưá»i trong thiên hạ Ä‘á»u biết tính khí cá»§a ngươi, ta hà tất phải giả dối như vậy, cố Ä‘i mua chuá»™c sá»± bá»™i phục cá»§a thế nhân.
Khương Äoạn Huyá»n nói:
- Ta không biết ngưá»i khác nghÄ© gì, nhưng ta rất bá»™i phục ngươi.
Phong Nhãn cưá»i cưá»i:
- Hiện tại ta tuy không có biện pháp cùng ngươi tá»· Ä‘ao, nhưng bá»n ta còn có chuyện khác có thể tá»· thí.
- Ồ ? Ngươi muốn tỷ thí cái gì ?
Phong Nhãn đáp:
- Giang hồ nam nhi, phiêu bạt cả Ä‘á»i, ngoại trừ Ä‘ao kiếm ra, đại khái chỉ có má»™t thứ có thể tá»· thí.
Khương Äoạn Huyá»n há»i:
- Là thứ gì ?
Phong Nhãn chỉ nói một chữ:
- Rượu.
Phong Nhãn say mèm.
Khương Äoạn Huyá»n cÅ©ng say mèm.
Hắn là má»™t ngưá»i có sức khắc chế cao cưá»ng, cả Ä‘á»i hắn chưa từng uống say như vầy.
Bình minh, Bình minh của ngày quyết chiến.
Äinh Trữ vẫn Ä‘ang ngồi dưới mái hiên cá»§a căn tiểu ốc.
Những ngày nay, chàng không luyện đao, cũng không luyện công, thậm chí cả ăn uống nằm ngủ cũng càng ít hơn những ngày trước, cả một chút chuẩn bị cho trận chiến cũng không có, lẽ nào chàng đã quên đi trận quyết chiến ?
Liễu Bạn Bạn lo lắng cực kỳ, nhưng nàng ngoại trừ lo lắng ra, còn có thể làm gì được ?
Äinh Trữ Ä‘ang ngồi đó, bất động.
Cũng không biết bao lâu sau, dàn phong linh trên đầu đột nhiên phát ra hai tiếng nhè nhẹ.
Không có gió, sao lại có thể có tiếng phong linh ?
Trên khuôn mặt trắng nhợt cá»§a Äinh Trữ Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i mỉm.
- Bạn Bạn, công phu của nàng đã tinh tiến.
Liễu Bạn Bạn không nói gì, chỉ ngưng thị nhìn vào hoang nguyên bao la trước nhà.
Lại qua một hồi lâu sau, Liễu Bạn Bạn chợt nói:
- Hắn chừng như đã uống rượu.
"á»’ ?" Äinh Trữ giương mắt, không khá»i nhíu mày:
"Hình như còn chưa tỉnh rượu".
"Ai nói ta còn chưa tỉnh ?" Khương Äoạn Huyá»n trong tích tắc đã đến trước mặt.
Miệng hắn tuy còn nói rất cứng, đầu lại nhức tàn nhẫn.
Hắn cũng không biết tại sao có thể uống say như vậy với Phong Nhãn.
Lẽ nào đó là má»™t cách cáo biệt sinh mệnh trước trận quyết đấu vá»›i Äinh Trữ ?
Hắn nhìn bầu trá»i, nói lá»›n:
- Ta hình như đã đến trễ.
Äinh Trữ Ä‘iá»m đạm cưá»i má»™t tiếng:
- Sớm cũng là đến, trễ cũng là đến, sớm thì sao, trễ thì sao.
Khương Äoạn Huyá»n hÆ¡i ngẩn ngưá»i:
- Má»i.
Lúc đó ngoại trừ nói ra chữ đó, hắn cơ hồ không còn biết nói gì.
Ân oán, tình cảm ngày xưa, đến giá» phút quyết chiến sinh tá»­ Ä‘á»u đã biến thành mây khói, ngoại trừ chữ đó, hắn còn có thể nói gì ?
Äinh Trữ chỉ mỉm cưá»i, bất động.
Khương Äoạn Huyá»n đột nhiên phát giác thanh Ä‘ao Äinh Trữ nhá» vào nó mà thành danh không thấy đâu hết. Hắn không khá»i ngạc nhiên phải há»i:
- Äao cá»§a ngươi đâu ?
Äinh Trữ đáp:
- Ta không mang đao.
Khương Äoạn Huyá»n há»i:
- Hôm nay là lúc bá»n ta quyết má»™t trận sinh tá»­ thắng bại dưới Ä‘ao, ngươi tại sao lại không mang Ä‘ao ?
Äinh Trữ đáp:
- Hai ngưá»i ta và ngươi, ân oán triá»n miên, cho dù ta phân xuất sinh tá»­ thắng bại vá»›i ngươi, có thể chứng minh được gì ? Cho dù ngươi có thắng ta, sá»›m muá»™n gì cÅ©ng có má»™t ngày ngươi bại vào tay ngưá»i khác, ngươi nói có phải không ?
Khương Äoạn Huyá»n ngẩn ngưá»i, hắn chưa từng tưởng được Äinh Trữ có thể nói ra những lá»i như vậy.
Äinh Trữ lại nói:
- Cho nên ta hôm nay không muốn tỷ đao với ngươi.
Khương Äoạn Huyá»n không khá»i thoái lui má»™t bước, hắn thật sá»± sợ Äinh Trữ cÅ©ng giống như Phong Nhãn, lại muốn tá»· tá»­u vá»›i hắn.
Äinh Trữ cưá»i cưá»i:
- Ta cũng không thể tỷ tửu với ngươi, bởi vì hiện tại ta nếu tỷ tửu với ngươi, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của ta.
Khương Äoạn Huyá»n thở phào:
- Vậy ngươi muốn tỷ thí cái gì ?
"Thứ bá»n ta có thể tá»· thí có rất nhiá»u". Äinh Trữ ngẫm nghÄ©:
"Thí dụ như bá»n ta có thể so tài coi ai có thể ngồi lâu, bá»n ta có thể so tài coi ai có thể ăn nhiá»u hÆ¡n, bá»n ta cÅ©ng có thể so tài coi ai ngá»§ lâu hÆ¡n".
Bạn Bạn bên cạnh không khá»i muốn bật cưá»i, nhưng vẫn ráng nhịn.
- Nếu quả ngươi nghÄ© những chuyện đó quá tục, bá»n ta còn có thể so tài những thứ khác. Bá»n ta có thể há»c theo đám văn nhân nho sÄ© mà so cá», ngươi nói sao ?
Khương Äoạn Huyá»n ngây ngưá»i:
- Ta không biết đánh cá».
Äinh Trữ cưá»i nói:
- Ta cÅ©ng không, bất quá bá»n ta có thể há»c, cho đến khi bá»n ta há»c đã rành, bá»n ta có thể làm má»™t bàn.
Khương Äoạn Huyá»n hÆ¡i do dá»±.
Äinh Trữ lại nói:
- Bất quá bá»n ta bắt đầu há»c từ bây giá», năm ba năm sau có lẽ có chút thành tá»±u, đến lúc đó bá»n ta quyết má»™t trận thắng bại, nhưng lại chứng minh được gì ? Cho dù ngươi có thắng ta, sá»›m muá»™n gì ngươi vẫn có thể bại dưới tay ngưá»i khác, ngươi nói có phải không ?
Khương Äoạn Huyá»n lại ngẩn ngưá»i.
Äinh Trữ lại cưá»i cưá»i:
- Cho nên ta nghĩ tỷ thí hay không tỷ thí kết quả cũng như nhau.
Khương Äoạn Huyá»n há»i:
- Vậy ý của ngươi là sao ?
Äinh Trữ đáp:
- Äã biết tá»· thí hay không tá»· thí cÅ©ng như nhau, vậy bá»n ta còn muốn tá»· thí làm gì ?
Lúc đó, xa xa chợt truyá»n đến má»™t tràng tiếng nhạc, má»™t Ä‘oàn ngưá»i ngá»±a uyển chuyển bước đến. Cá» xí phất phá»›i, chiêng trống rá»n vang, phong cảnh cá»±c kỳ hoành tráng.
Äinh Trữ đứng lên, phá»§i phá»§i bụi trên ngưá»i, ngẩng đầu bước ra, chàng không nhìn Liá»…u Bạn Bạn má»™t chút nào, lúc Ä‘i ngang qua ngưá»i Khương Äoạn Huyá»n, cÅ©ng chỉ bất quá nói hai chữ:
- Tái kiến.
Khương Äoạn Huyá»n cÅ©ng quay mình bước dài, nhưng trên mặt hắn không khá»i lá»™ xuất má»™t nụ cưá»i mỉm, má»™t nụ cưá»i mỉm ấm cúng chưa từng nở trên mặt hắn.
Chỉ còn lại Liá»…u Bạn Bạn vẫn ngẩn ngÆ¡ đứng đó, đến khi Ä‘oàn ngưá»i ngá»±a cá»§a Äinh Trữ đã hoàn toàn biến mất, nàng má»›i ngồi bệt xuống cái bồ Ä‘oàn hồi nãy Äinh Trữ ngồi.
Trên bồ Ä‘oàn vẫn còn hÆ¡i ấm ! Ngưá»i lại đã không còn, hÆ¡n nữa lúc Ä‘i chàng cÅ©ng không nhìn nàng má»™t chút.
Nghĩ đến đó, Liễu Bạn Bạn buồn bất chợt, lệ châu lăn dài trên má.
Cũng không biết đã khóc bao lâu, nàng chợt đứng dậy.
Nàng đột nhiên nhá»› Äinh Trữ còn chưa chết, mình hà tất phải bi thương như vậy ?
Chỉ cần Äinh Trữ không chết, mình tất có biện pháp gặp lại chàng.
Nàng là má»™t nữ nhân lạc quan phi thưá»ng, nếu quả nàng không lạc quan, những kiếp nạn nàng đã trải qua trong những ngày qua, nàng có lẽ đã chết hÆ¡n trăm lần.
Nàng chùi sạch nước mắt, cầm thanh Ä‘ao Äinh Trữ còn lưu lại trong căn tiểu ốc chạy vào thành.
Nàng quyết định phải vào thành Ä‘i chÆ¡i cho thá»a thích, cho thảnh thÆ¡i tâm hồn, phải ăn má»™t bữa no nê.
Chính ngá».
Thiên Hương Lâu ở thành đông.
Liễu Bạn Bạn vác thanh đao ngồi ở cái bàn gần thang lầu.
Trên bàn đầy đồ ăn, ít ra cũng có bảy tám món, trên góc bàn có đặt một thanh đao đen sì.
Má»—i má»™t khách nhân trên lầu Ä‘á»u không khá»i nhướng mắt ngạc nhiên nhìn nàng má»™t cái.
Liễu Bạn Bạn không thèm để ý chút nào, nàng uống một ngụm rượu, ăn một miếng đồ ăn, ăn rất ngon lành thoải mái.
Lúc đó tiểu nhị lại bưng một tô đồ ăn bốc khói nghi ngút đặt trên bàn của nàng.
Liá»…u Bạn Bạn ăn má»™t miếng, há»i hắn:
- Cái gì đây ?
Tên tiểu nhị đáp:
- Äây là cá Tây Hồ chưng giấm.
Liá»…u Bạn Bạn vừa đặt đũa xuống, trừng mắt há»i:
- Cái gì mà cá Tây Hồ chưng giấm ? Rượu thì nhiá»u, giấm thì ít, ngươi làm vậy ta ăn sao được ?
Tên tiểu nhị lắp bắp:
- Cô nương tha thứ cho, nếu quả không hợp khẩu vị, bá»n tôi sẽ làm lại cho cô nương.
"Không cần". Bên cạnh chợt có ngưá»i nói:
"Có lẽ đại sư phụ nghÄ© nữ nhân nên uống thêm chút rượu, bá»›t Ä‘i chút giấm, giấm ăn nhiá»u dá»… bị nôn má»­a".
Liá»…u Bạn Bạn vừa thấy ngưá»i đó, lá»­a giận liá»n tan biến, ánh mắt cÅ©ng có chút đỠhồng, cả tư thế ngồi cÅ©ng đã sá»­a đổi.
Ngưá»i đó đương nhiên là Äinh Trữ.
Liễu Bạn Bạn thở gấp:
- Anh sao lại trốn ra rồi ?
Äinh Trữ đáp:
- Ta cao hứng.
Liá»…u Bạn Bạn liếc đồ ăn đầy bàn má»™t cái, không khá»i cúi đầu vân vê ngón tay, làm như có tâm sá»± đè nặng thần hồn.
Äinh Trữ cưá»i cưá»i há»i:
- Nàng mấy ngày nay cơ hồ đã ăn gần hết mấy quán lớn trong thành, ăn còn chưa đã sao ?
Liễu Bạn Bạn dịu dàng đáp:
- Hình như ... cũng không quá lắm mà.
Äinh Trữ lại cưá»i cưá»i, cầm đôi đũa gắp má»™t miếng cá nhấp thá»­, không khá»i nhíu mày:
- Vậy mà gá»i là cá Tây Hồ chưng giấm cái gì ?
Liá»…u Bạn Bạn ứng lá»i:
- Tôi nói mà.
Äinh Trữ thốt:
- Ta biết có một vị đại sư phụ, món cá Tây Hồ chưng giấm của y tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất.
"Ồ ?" Liễu Bạn Bạn nuốt nước miếng:
"Quán nào vậy ?" Äinh Trữ đáp:
- Nhất Phẩm Cư.
Liá»…u Bạn Bạn ngẫm nghÄ©, lại há»i:
- Sao tôi chưa nghe nói đến ? Ở đâu vậy ?
Äinh Trữ cưá»i cưá»i:
- Tô Châu.
Liễu Bạn Bạn dần dần hồi phục cương vị nữ nhân, không ngỠcòn háy chàng một cái:
- Anh thật là biết nói chơi, Tô Châu xa như vậy, làm sao mà đi ăn được ?
Äinh Trữ đáp:
- Nàng đừng lo, cho dù Ä‘i mất mưá»i ngày hay ná»­a tháng, vị đại sư phụ đó cÅ©ng không trốn mất đâu.
Liễu Bạn Bạn nói:
- ÄÆ°á»ng xa như vậy, chỉ sợ mưá»i ngày ná»­a tháng cÅ©ng còn chưa đến.
Äinh Trữ vẫn cưá»i cưá»i, chỉ thì thào vá»›i nàng:
- Nàng đừng lo, đại sư phụ đó còn rất trẻ, năm nay chỉ má»›i ba mươi tám, cho dù bá»n ta có Ä‘i mất mưá»i năm, y cÅ©ng không chết đâu.
Liá»…u Bạn Bạn không nói gì nữa, nàng chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, mặt đỠbừng ghê gá»›m, thân thể má»m nhÅ©n, cả ngưá»i bá»™c phát chui vào lòng Äinh Trữ.
Hết
Tài sản của anhhe1281

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
íàñûðîâ


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™