17-10-2008, 08:40 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 26
Quả đất cứ xoay Ä‘i không nghÄ©, ba năm vô tình lặng lẽ trôi quạ Hôm nay là ngà y báºn rá»™n nhất cá»§a Ä‘á»i Dung. Buổi sáng vừa thức dáºy, Vân đã đến vá»›i những tiếng cưá»i ròn rã, nhìn vẻ thẹn thùng và hồi há»™p cá»§a Dung, Vân nắm lấy vai bạn bảo:
- Là m gì mà đứng lặng như trá»i trồng váºy cô dâủ Äi là m tóc vá»›i tao Ä‘i chứ, là m phù dâu cho mà y tháºt khổ, tao muốn cắt ngắn tóc mà y lại không chịu, thôi thì đà nh chìu mà y má»™t lần váºá»µ
Vân lại thúc giục Dung:
- Thôi đi đến Hải Luân là m tóc đi, chỗ nà y là m đẹp lắm đó nhé.
Dung cùng Vân đến tiệm, Vân như vị tướng chỉ huy, chạy tá»›i chạy lui, kêu thợ cuốn tóc như thế nà y, là m thế kia ... mãi cho đến khi máy hấp đã đặt lên đầu Dung, Vân má»›i yên tâm ngồi xuống, nà ng nghiêm giá»ng há»i Dung:
- Dung, tao há»i thiệt mà y nhé, mà y lấy ông Lý Láºp Duy có phải vì yêu anh ta hay không?
- Tại sao mà y lại há»i như thế? Anh Duy ở Äà i Loan nà y không thân nhân, quyến thuá»™c, lại nghèo, tao lấy anh ta không phải vì yêu thì vì cái giống gì bây giá»?
- Tao không có ý nói như váºy, tao chỉ muốn há»i mà y tháºt sá»± hết yêu Nam rồi phải không?
Dung nhăn mặt, từ sá»›m đến giá» nà ng đã tránh không muốn nghÄ© đến Nam nữa, thế mà bây giá» Vân lại khÆ¡i dáºy vết thương kia, Dung thở dà i:
- Cuá»™c tình cá»§a tao vá»›i Nam chỉ có An là táºn tưá»ng, đã ba năm qua tao cÅ©ng không quên được chà ng. Bây giá» lấy chồng rồi, thì là m sao còn dám nghÄ© đến Nam nữả Thôi thì đà nh mắc nợ Nam váºy, vá»›i Nam chúng tao chỉ có tình mà vô duyên, nhưng vá»›i anh Duy thì chắc duyên đã định rồị
- Nhưng có tình không chớ?
- CÅ©ng có chá»› sao lại không, tao kÃnh phục anh Duy cÅ©ng như tao yêu ảnh.
Vân nghiêm giá»ng nói vá»›i Dung:
- Dung à , tao muốn nói với mà y, khi đã trở thà nh vợ Duy, mà y phải trao cả tình yêu mà y cho chồng, đừng nghĩ đến Nam nữa, hãy coi như chuyện đã qua, nhất là đừng để hình bóng của Nam chen và o cuộc sống của vợ chồng mà ỵ
Dung cảm kÃch nhìn Vân, ngưá»i bạn tốt đã thà nh tháºt thương mình, gáºt đầu nói:
- Cám ơn mà y, đây là lần cuối cùng tao nói đến tên Nam, từ rà y vỠsau tao sẽ không còn nhắc đến.
Là m tóc xong, trở vỠnhà , khách khứa đã đến đông nghẹt.
An và Tân cÅ©ng đến tham dá»±, tất cả nói chuyện rối rÃt, các thÃm, mợ, các dì đến đủ cả, bao vây quanh dặn dò, tất cả Ä‘á»u đến trầm trồ khen ngợi Dung, cÅ©ng như chúc phước cho nà ng.
Bà Giang sau ba năm dà i tranh đấu cho Dung, nay nhìn thấy Dung tìm được ngưá»i chồng xứng đôi vừa lứa, tuy nghèo nhưng còn trẻ thì lo gì. Bà thưá»ng nghÄ© thế, bà cÅ©ng cảm thấy hả dạ vô cùng.
Dùng xong bữa cÆ¡m chiá»u, Dung bị bắt phải ngồi và o ghế, bảy tám ngưá»i xúm xÃt vây quanh mặc áo cưới cho nà ng. Vân cÅ©ng đã thay áỠHai ngưá»i giống đôi bướm trắng, tiếng cưá»i nói rá»™n rã trong phòng, hoa cưới đầy phòng. Mỹ phẩm, lược, trâm cà i đầu, bông tai ... để khắp nÆ¡i nơị Dung để mặc cho má»i ngưá»i vẽ mắt, chấm má hồng, thoa môi, nà ng có cảm giác như mình là con búp bê lá»›n. Nhìn và o kiếng hình ảnh rá»±c rỡ nhưng xa lạ, bây giỠđâu còn cô nữ sinh yếu Ä‘uối chạy theo má»™ng tưởng bên bá» hồ sen ngà y nà á»
Nhớ đến hình ảnh cũ, mắt Dung bỗng mỠlệ, quay sang An, Dung đánh lảng:
- Hóa trang như váºy có Ä‘áºm lắm không?
- Không đâu, một lát nữa khi mang khăn lên là vừạ - An nóị
Tiếng ồn à o ở cổng, rồi tiếng kèn xe hơi, Dung nghe tiếng xì xà o:
- Chú rể đến!
Dung vá»™i ngồi xuống ghế, Duy xuất hiện tươi cưá»i ngắm lấy cô dâụ Nà ng thẹn thùng đưa mắt nhìn Duy, đôi mắt Ä‘en nháy cá»§a chà ng hôm nay rá»±c rỡ, bất giác Dung bá»—ng liên tưởng đến ngà y đầu tiên Duy đến nhà há»i thăm cha Dung nhưng không gặp. Dung đã nghÄ© thầm anh chà ng nà y có đôi mắt đẹp quá, nếu đôi mắt nà y gắn trên khuôn mặt ngưá»i con gái, sẽ là m si mê nhiá»u ngưá»á»‹
Bây giá» chá»§ đôi mắt kia lại sắp sá»a là chồng cá»§a Dung. Duy đứng cạnh Dung, vẻ sung sướng hiện ra trên mặt, Vân đến trêu ghẹo:
- Chà ng rể phải thi lá»… vá»›i nhạc gia, ba lần vá»›i nhạc mẫu, vá»›i má»—i ngưá»i trưởng bối bên vợ cÅ©ng ba lần, vá»›i cô dâu ba lần, và vá»›i bạn bè cá»§a cô dâu cÅ©ng phải thi lá»… ba lần nữa nhé! Thôi bây giá» bắt đầu Ä‘i chá»›.
Má»i ngưá»i cưá»i vang, Dung nhìn chồng lui cui thi lá»… vá»›i má»i ngưá»i cÅ©ng phải tức cưá»i, má»i ngưá»i đứng ngáºp cả lối Ä‘i khiến Dung cÅ©ng không biết lối nà o ra cá»áº¡
Tiếng pháo nổ, tiếng gá»i nhau Æ¡i á»›i cá»§a má»i ngưá»i khiến Dung quên hết má»i chuyện. Trước cá»a, đám con nÃt hà ng xóm và các bà bên cạnh chen chúc nhau nhìn và o nhà . Rồi lên xe hoa, đến tiệm chụp ảnh ... Tất cả đã trôi qua như má»™t mà n kịch.
Khi Dung và o đến nÆ¡i cá» hà nh hôn lá»…, đám bạn há»c cÅ© lại xúm xÃt bao quanh, nà ng vẫn không thể không nghe tiếng xì xà o bà n tán chuyện cá»§a nà ng vá»›i Nam, nhưng Duy đứng cạnh vẫn thản nhiên, chà ng ká» môi sát tai nà ng há»i:
- Lúc trưa em ăn cơm có no không?
Hôn lá»… bắt đầu, nhạc trổi lên, Duy nhẹ nhà ng dìu Dung đến trước bà n thá», quan khách lại xì xà o phê phán:
- Sao cô dâu không cưá»i lên váºá»·
Con đưá»ng dẫn đến bà n thá» hôm nay sao dà i lê thê váºá»· Äến khi vừa ngừng lại, vị xướng lá»… bắt đầu Ä‘á»c to nghi lá»…: quay sang trái thi lá»… ba lần, trao đổi ká»· váºt, nhìn vị trưởng lá»…, ngưá»i chứng, ông maị..
Vị chứng giám hôn lá»… là má»™t nhà tai mắt trong giá»›i giáo dục, Dung máºp má» nghe không rõ lá»i khuyên thương yêu và tha thứ cho nhau cá»§a ngưá»i vợ cÅ©ng như cá»§a ngưá»i chồng, sau cùng vị trưởng lá»… tuyên bố: bế mạc.
Kế tiếp là phần nháºp tiệc, Dung ngồi ở bà n chá»§ tá»a, nà ng ăn không thấy ngon chút nà o cả. Bà Giang nhìn con luôn, vá»›i đôi mắt thương xót, khiến nà ng cÅ©ng cảm thấy má»™t cảm giác ly biệt.
Tiếng cưá»i nói ồn à o vang lên, Dung lặng lẽ nhìn Duy bắt gặp chà ng Ä‘ang nhìn mình cưá»i, và dục Dung hãy ăn thêm Ä‘i, Dung thẹn thùng cúi xuống, không ngá» Duy lại có thể ăn được trong lúc nà ỵ
Khi chà ng rể và cô dâu chúc rượu nhau, tiếng ồn à o lại được vang lên, Vân cũng bị ép uống la ơi ớị
Tất cả rồi cÅ©ng trôi qua, tiệc đã tà n. Nhưng Dung biết chắc mình không thoát khá»i sá»± nghịch ngợm cá»§a bạn bè trong việc phá phòng hoa chúc. Tháºt váºy, các bạn đã tụ táºp quanh phòng, Dung bị ép phải ngồi lên đùi Duy, để cho má»i ngưá»i ngắm, khiến nà ng không khá»i đỠcả mặt, trong tiếng ồn à o cá»§a má»i ngưá»i, Dung còn bị bắt buá»™c phải hôn Duy, ôm Duy, cùng Duy ăn chung miếng bánh ...
Cho mãi đến khi khách mệt má»i bá» vá», thì trăng đã Ä‘i vá» hướng tây, Dung và Duy đưa các bạn ra táºn cá»a, Vân còn quay lại nói và o tai Dung:
- Chúc mầy suốt Ä‘á»i hạnh phúc.
Dung cưá»i, gáºt đầu cám Æ¡n Vân, lòng thấy cảm động vô cùng trong khi An cÅ©ng không quên nhắn nhá»§:
- Tao mong mầy đừng vì hạnh phúc mà quên bạn cÅ© nhé, mai tao lại Ä‘i há»c rồi, nhá»› viết thÆ¡ cho tao luôn nhé.
Khách đã vá» cả rồi, Duy đóng kÃn cá»a vưá»n lại, bây giá» chỉ còn lại hai ngưá»i trong thế giá»›i mớị Bây giá» là mùa hạ, những cánh mimosa nở đầy vưá»n. ánh trăng treo trên trá»i chiếu sáng khu vưá»n đẹp như tranh, Dung và Duy lẳng lặng nhìn nhau, ánh sáng là m gương mặt Duy tươi sáng, chà ng ôm lấy vợ hôn nhẹ, Ä‘oạn bồng vợ trên tay thì thà o:
- Theo phong tục tây phương, đêm tân hôn chà ng rể phải bồng cô dâu và o phòng hoa chúc.
Và o đến phòng, Duy vẫn không chịu bá» vợ xuống, ánh sáng tá»a ra nÆ¡i ngá»n đèn tạo vẻ huyá»n bà trên khuôn mặt Dung, cặp mắt long lanh vá»›i chiếc môi xinh xắn dá»… thương kia ... khiến Duy ngây ngưá»i ra nhìn.
- Em Dung, em tháºt dá»… thương muốn chết được.
Dung tuá»™t khá»i tay chồng, tươi cưá»i nhìn Duỵ Chà ng đưa tay tắt lấy ngá»n đèn khi Dung Ä‘i vá» hướng cá»a sổ, ánh trăng bên ngoà i đẹp quá, Duy đến cạnh ôm lấy vợ:
- Em chưa mệt saá»
- Em thÃch được đứng bên cạnh cá»a sổ nhìn ánh trăng bên ngoà i kiạ
Ngôi nhà nà y nằm bên cạnh hồ BÃch Äầm, là nÆ¡i thÃch hợp vá»›i Dung, do nà ng chá»n lấy, vì gÃa thuê vừa hạ lại có cảnh đẹp.
Duy cÅ©ng lặng lẽ nhìn ra vưá»n hoa, chà ng lấy tay vuốt lấy mái tóc cá»§a nà ng.
- Dung, em có yêu anh chăng?
- Còn phải há»á»‹ - Dung đáp.
- Nhưng anh chỉ muốn chÃnh miệng em thốt ra câu ấy, hãy nói rằng em chỉ yêu có mình anh thôi Ä‘i Dung!
Má»™t đám mây Ä‘en phá»§ qua tim nà ng, Dung gượng cưá»i:
- Cố nhiên là như váºy!
Duy cưá»i tháºt tươi:
- Anh rất Ãch ká»· và hay ghen, anh yêu em không muốn em là cá»§a ai ngoà i anh ra cả.
Duy lại hôn lên cổ Dung nhỠnhẹ nói:
- Anh đi tắm trước nghe em, anh sẽ pha sẵn nước cho em luôn thể.
Khi Duy đã Ä‘i và o phòng tắm, Dung tì tay và o khung cá»a, nhìn ra cảnh váºt dưới trăng bên ngoà i, nhgÄ© đến khi xưa, nà ng đã từng viết Ä‘oạn thÆ¡ sau đây cho Nam:
"Háºn chà ng không như ánh trăng sáng
Quanh quẩn bên em không biệt ly
Háºn chà ng không như ánh trăng thanh
mãi hẹn đoà n viên chẳng đến cùng"
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
17-10-2008, 08:41 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 27
Bây giá» nghÄ© lại, cÅ©ng cảnh trăng sáng như thế nà y nhưng Dung đã thuá»™c vá» má»™t ngưá»i khác. Không biết bây giá» Nam ở đâu, có còn ngắm trăng nữa hay không? Dung thầm nghÄ©: Có lẽ Nam giáºn mình lắm. Nhưng rồi lại nghÄ©: Biết đâu Nam chẳng còn yêu mình? Anh Nam, anh hãy tha thứ cho em.
Tiếng Duy từ phòng tắm vá»ng ra:
- Anh quên lấy quần áo lót rồi, em là m ơn lấy dùm cho anh đị
Dung giá»±t mình tỉnh giấc, tá»± mắng mình: Sao cứ nghÄ© đến Nam mãi váºy, từ nay không được thế nữa nhé, anh Duy quá tốt vá»›i ta, ta không thể là m chà ng Ä‘au khổ được, ta phải đóng trá»n vai trò vợ hiá»n. Dung quay sang tưởng tượng hình ảnh Duy Ä‘ang tắm, nà ng đỠcả mặt.
- Em không biết đâu ai biểu anh quên là m chi!
- Nếu em không lấy, anh sẽ ở trần Ä‘i và o phòng cho em xem. - Tiếng Duy cưá»i lá»›n.
- Tầm báºy hoà ị
Dung vội vã chạy và o tìm áo quần cho Duy ngaỵ
Khi Dung thức giấc trá»i đã xế chiá»u, tiếng ngáy Ä‘á»u Ä‘á»u bên cạnh cá»§a Duy, tạo má»™t cảm giác lạ cho nà ng, nhìn nét ngá»§ yên cá»§a Duy, Dung bá»—ng ý thức được số mệnh đã định, vì trước Duy đã có bao nhiêu chà ng trai há»™i đủ Ä‘iá»u kiện hÆ¡n Duy, nhưng tại sao mình không chá»n?
Còn nhá»› khi Duy đến nhà lần thứ hai, trong nhà đang mở dạ há»™i, trong khung cảnh sôi động vá»›i nhạc kÃch động, Duy được Dung má»i lên hát má»™t bản, chà ng nháºn lá»i ngay và hát má»™t bản cổ nhạc, đó là bản "Nguyá»…n lang qui ":
" ... Nhân há»™i đạp thanh tiếng Nam Viên. Gió đưa tiếng ngá»±a chạy, cánh mai no tròn, liá»…u á»§ rÅ©, cánh bướm bay xa, hoa Ä‘á»ng sương, cây cá» bốc khói ... đôi én bay vỠđâu "
Tuy giá»ng hát cá»§a Duy không hay lắm, nhưng vẻ xa xưa véo von cá»§a nó đã tạo ra những nét lạ lùng má»›i mẻ so vá»›i những bản kÃch động ồn à o vừa má»›i trình diá»…n. Dung đã kÃch động vô cùng khi nghe Duy hát.
Rồi má»™t ngà y chá»§ nháºt sau đó, Duy từ ngoà i đến vá»›i hai há»™p thức ăn picnic khiến Dung phải ngạc nhiên:
- Anh là m gì thế?
- Äến rá»§ em Ä‘i picnic, Ä‘i em! chúng ta đến BÃch Äầm, anh biết phÃa sau núi có cảnh đẹp lắm.
Bản tánh ngây ngô cá»§a Duy khiến Dung cảm thấy thinh thÃch, nhất là sá»± bốc đồng, muốn Ä‘i là đến rá»§ ngay chá»› không hẹn trước như bao anh chà ng khác. Nhiá»u khi Dung cứ tưởng Duy không biết xã giao gì hết, dáng trân trân tráo tráo kia là m Dung khó có thể từ chốị Duy hối thúc:
- Mặc chiếc áo ấm nhé, bên bỠsông gió lớn lắm đấỵ
Dung đà nh mặc áo và o, nà ng cùng Duy Ä‘i, mà vẫn ngạc nhiên tại sao mình lại dá»… dãi như váºá»µ Hôm ấy Duy đã đưa Dung ra phÃa sau núi cạnh hồ BÃch Äầm, hai ngưá»i len lá»i theo hẻm núi khúc khuyá»§ để đến mục tiêu, phong cảnh đẹp hiện ra trước mắt, chung quanh các giải núi bao bá»c lấy thung lÅ©ng, má»™t con sông nhá» ngoằn ngoèo bên dưới, mặt nước trong như gương, những đám cá» non hai bên bá» tao vẻ tươi mát. Sá»± yên lặng lạ lùng như chưa há» có ngưá»i đặt chân đến khiến Dung phải buá»™c miệng khen đẹp, nà ng há»i Duy:
- Sao anh biết được nơi đây mà dẫn em đến?
- Tại lúc trước khi há»c lá»›p dá»± bị sÄ© quan, anh đã quen thuá»™c nÆ¡i đâỵ
Dung ngồi xuống cá» há»i Duy:
- NÆ¡i đây gá»i là chi váºy anh?
Duy nhìn Dung cưá»i:
- Gá»i là "Thung lÅ©ng cá»§a ngưá»i yêu"
Dung đỠcả mặt, nhìn nụ cưá»i quá quắt cá»§a Duy:
- Ai mà đặt cái tên kỳ cục như váºá»·
Duy lại cưá»i:
- ChÃnh anh đó, anh má»›i đặt cách đây chưa đầy ná»a phút.
Cả hai cùng cưá»i, tiếng cưá»i cá»§a Duy trong suốt và lanh lảnh, chứng tá» chà ng là má»™t ngưá»i già u sinh lá»±c, tiếng cưá»i là m Dung vui lây, má»i ưu phiá»n Ä‘á»u tan hết. Trong suốt cuá»™c chÆ¡i, Dung đã không há» nghÄ© đến Nam, đây là lần đầu tiên cá»§a suốt má»™t năm dà i phiá»n muá»™n.
Từ đó trở vá» sau, Duy trở nên khách thưá»ng trá»±c cá»§a gia đình Dung, vẻ ngây ngô nhưng nhiệt tình cá»§a chà ng đã hạ không biết bao nhiêu đối thá»§.
Lân có óc hà i hước gá»i Duy là anh chà ng "bất chấp mưa gió", vì từ khi Ä‘eo Ä‘uổi theo Dung đến giá», không hôm nà o là Duy không đến dầu cho mưa gió bão bùng thế nà o Ä‘i nữạ Dung còn nhá»› có má»™t lần, gặp cÆ¡n bão lá»›n, nhà đổ cây ngã, bầu trá»i tháºt u ám, má»i ngưá»i Ä‘á»u đóng kÃn cảũ cá»a, Nhược đã cưá»i đùa:
- Hôm nay nhất định ông "bất chấp mưa gió" sẽ không dám đến đây nữa đâụ
Lân nói:
- Nếu ông ta đến, mình sẽ gá»i là ông khùng, chá»› không còn danh từ nà o xứng đáng hÆ¡n nữạ
Äang lúc cưá»i đùa thì tiếng chuông cá»a reo vang, phải khó khăn lắm má»›i mở được cá»a, anh chà ng Duy giống như con gà chết nước lót tót bước và o, khiến Dung cÅ©ng phải ngạc nhiên, trong khi Duy thản nhiên cưá»i chà o tất cả má»i ngưá»á»‹
CÅ©ng kể từ đó hình ảnh cá»§a Duy chiếm ngá»± tim Dung, tất cả những chà ng trai khác Ä‘á»u bị Duy hạ gục, cả hai bắt đầu cùng Ä‘i dạo, cùng xuống phố. Dung còn nhá»› má»™t ngà y, khi cùng Duy ngồi trong quán cạnh bá» sông, Dung đã kể cho Duy nghe tất cả cuá»™c tình cá»§a nà ng vá»›i Nam, khi nói xong, nà ng đã nhìn Duy nói:
- Anh Duy, em biết anh yêu em, nhưng em mong rằng anh đừng đòi há»i ở em quá nhiá»u, vì em đã từng yêu, cÅ©ng như em đã được yêu, nên em biết. Thú tháºt vá»›i anh là tình yêu cá»§a em đối vá»›i anh chưa hÆ¡n được mối tình cá»§a em vá»›i Nam, vì thế nếu anh không chịu được, anh có quyá»n rút luị
Lúc đó gương mặt cá»§a Duy trắng bệch ra, anh ta giáºn dữ nhìn Dung nói:
- Anh không muốn em không hoà n toà n thuộc vỠanh!
- Thôi được anh muốn sao cÅ©ng được, vì nếu em không nói ra chuyện cÅ© có nghÄ©a là em đã lưá»ng gạt anh, em không muốn thế, anh biết không?
Duy cắn chặt răng:
- Tôi biết, tôi đã biết chuyện cá»§a em và Nam lâu rồi, nhưng tôi không ngá» em yêu Nam đến thế, anh dù có em cÅ©ng bằng không có, vì tim em đã trao cho ngưá»i khác rồị
Hôm đó là ngà y buồn nhất cá»§a cuá»™c tình Duy và Dung. Dung cảm thấy Ä‘au khổ vô cùng, nhưng biết là m saá» Suốt đêm Dung dáºt dá» không ngá»§ được, mãi đến lúc trá»i má» sáng, vừa cháºp chá»n được đôi chút thì Dung bá»—ng giáºt mình bị đánh thức, nà ng mở mắt ra, Duy hùng hổ như con bò má»™ng, vá»›i đôi mắt đỠngầu đứng nhìn nà ng. Dung ngạc nhiên:
- Tôi chưa thức mà sao anh dám và o phòng tôỉ
- Anh không cần biết, vì anh không thể chịu đựng được nữa, anh yêu em. - Äôi mắt Duy ươn ướt - Anh quá yêu em, hãy để cho anh má»™t thá»i gian để bôi xóa hình bóng Nam trong tim em nhé.
Dung cảm động vô cùng, nà ng gáºt đầu tán đồng, Duy nắm lấy tay Dung:
- Em nháºn lá»i anh nhé, để qua khá»i kỳ huấn luyện xong anh sẽ cưới em.
Thế là Duy đã thắng, nà ng đã nháºn lá»i chà ng. Từ đó gần cả năm trá»i trôi qua, má»—i lần gặp lại Dung, câu đầu tiên cá»§a chà ng bao giá» cÅ©ng là :
- Em bây giỠchỉ còn yêu anh thôi chớ?
Má»—i khi nghe Dung kết luáºn: - DÄ© nhiên rồi - là chà ng sung sướng cưá»i vang. Rồi má»™t ngà y má»™t ngà y trôi qua, Dung cà ng lúc cà ng mÆ¡ hồ, không hiểu mình yêu Duy và Nam ai hÆ¡n ải Không là m sao có thể phân biệt được, vì má»™t ngưá»i thì quá trầm lặng, má»™t ngưá»i lại mang đầy sức sống vui tươi yêu Ä‘á»á»‹
Bây giá» gã con trai dá»… thương nà y đã là chồng cá»§a Dung, Ä‘ang nằm bên cạnh nà ng. Dung bá»—ng ngạc nhiên không hiểu tại sao mình lại lấy Duy mà không là vợ cá»§a Nam? Nà ng lại chăm chú nhìn chồng, giấc ngá»§ vô tư lá»± như đứa trẻ thÆ¡, Dung biết rằng bây giá» nếu trá»i có sáºp Ä‘i nữa, chưa chắc là Duy đã thức. Äôi chân mà y ráºm trên mắt, vá»›i chiếc miệng xinh xắn kia khiến Duy dá»… thương vô cùng nhất là khi nhìn chà ng cưá»i, nụ cưá»i vô tư lá»± là m saá»
Dung lại so sánh vá»›i Khang Nam, nét suy tư hằn trên trán như má»™t triết gia trầm ngâm, Nam lại Ãt khi cưá»i, nhưng vẫn có vẻ hấp dẫn lạ lùng.
Rồi sá»±c nhá»› ra, Dung bá»—ng giáºt mình: - Trá»i! mình lại nghÄ© đến Nam nữa rồi, không được, ta không được là m thế, trách gì Vân ban sáng đã dặn dò mình.
Duy bá»—ng trở mình, miệng lép nhép Ä‘iá»u gì không rõ. Bên ngoà i kẽ cá»a sổ, ánh sáng dá»i và o rất tá», Dung nhìn ra, thì ra là ánh sáng cá»§a mặt trá»i chá»› không là ánh trăng. Dung quay lại nhìn Duy, nà ng ngạc nhiên sao Duy có thể ngá»§ mê thế, miệng lại lép nhép những gì, tÃnh hiếu kỳ, Dung ká» tai bên cạnh, những sợi tóc chá»c nhá»™t mặt chà ng, khiến Duy tỉnh giấc, mở to mắt ra nhìn Dung, Ä‘oạn ôm chặt lấy vợ cưá»i há»i:
- Em dáºy hồi nà o thế?
- Em dáºy lâu rồị - Dung đáp.
- Em tháºt tươi mát như sữa tươị - Duy vòng tay qua cổ vợ.
- Buông em ra, nhột quá. - Dung trốn lánh nhưng vẫn bị Duy ôm lấỵ
- Cô vợ bé bá»ng cá»§a tôi khoẻ chứ? - Duy há»á»‹
Lại cô vợ bé bá»ng, danh từ Nam đã dùng vá»›i Dung, nà ng vá»™i Ä‘uổi Ä‘i những Ä‘iá»u Ä‘ang nghÄ©, tươi cưá»i nhìn chồng:
- Váºy thì anh chồng bé xÃu cá»§a tôi cÅ©ng khoẻ chứ?
Dung nhoà i ngưá»i lên giưá»ng hôn lấy chồng.
- Anh chồng con nÃt cá»§a tôi Æ¡i!
Duy cũng ôm chặt Dung khiến nà ng vội xô rạ
- Äừng, đừng là m em nhá»™t!
Duy buông Dung ra há»i:
- Em dáºy lâu rồi à ?
- Lâu rồi tháºt mà !
- Em thức sá»›m quá chi váºá»·
- Äể nghÄ© đến chuyện chúng mình lúc gặp nhaụ NghÄ© đến thung lÅ©ng cá»§a ngưá»i yêụ
Nghe đến tên thung lÅ©ng cá»§a ngưá»i yêu, Duy như bắt được và ng, chà ng mừng rỡ:
- Chúng ta tuy không có tiá»n để Ä‘i hưởng tuần trăng máºt, nhưng chúng ta có thể đến đó xem cảnh mặt trá»i má»c và hưởng không khà tươi mát cá»§a thung lÅ©ng ngưá»i tình.
Duy xuống giưá»ng, lấy quần áo trên giưá»ng trao cho Dung cưá»i đùa:
- Nà o cỠđộng chút xem cô vợ lưá»i cá»§a tôị
Dung cÅ©ng xuống giưá»ng, nà ng chải lại tóc, nhìn dáng hấp tấp cá»§a Duy cưá»i bảo:
- Äi ngay hay saá» Không ăn sáng à ?
- Cần gì mình đến chợ Tân Äiếm mua hai ổ bánh mì vừa Ä‘i vừa ăn cÅ©ng được váºy, nhá»› mua theo hai cần câu để đến đó câu cá nướng ăn nhé. - Duy xuýt xoa - Tháºt tuyệt vá»á»‹
Äến cá»a vưá»n hoa, Duy đứng lại, vói tay hái cà nh hoa hồng cà i lên tóc Dung, ngắm vợ má»™t chút Ä‘oạn buá»™c miệng:
- Em đáng yêu quá! Anh yêu em có thể chết được, hãy nói em chỉ yêu có mình anh không đi!
- Cố nhiên là váºá»µ - Dung trả lá»á»‹
Duy sung sướng tươi cưá»i:
- Thôi chúng ta đi!
Tà i sản của quykiemtu
17-10-2008, 08:42 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 28
Dung lấy lồng bà n Ä‘áºy lên những thức ăn trên bà n, bây giỠđã sáu giá» hai mươi lăm phút mà Duy vẫn chưa vá». - Dèn nhà đã thắp sáng, Dung bồn chồn trong dạ không yên, nà ng bước ra vưá»n hoa đứng đợi, những cánh hoa phù dung đã úa tà n vung vãi nằm trên mặt đất. Mà n đêm Ä‘ang bắt đầu rÆ¡i xuống, Dung đánh má»™t vòng quanh vưá»n, rồi lại nhìn và o đồng hồ, Dung bá»±c dá»c, lúc nà o cÅ©ng váºy cả, năm giá» bắt đầu tan sở mà mãi đến sáu giá» Duy vẫn chưa chịu vá», để Dung phải đợi chá» cÆ¡m canh nguá»™i lạnh.
Trở vá» phòng, Dung lấy tá» báo buổi sáng ra ngồi Ä‘á»c, nà ng coi cả những mục quảng cáo rao vặt, vết phá»ng chiên cá ngà y hôm qua nay đã phồng nước, rá» nhẹ Dung thấy hÆ¡i Ä‘au, việc cÆ¡m nước coi váºy chá»› không phải dá»…, đã ná»a năm nay Dung nà o biết là m cÆ¡m đâủ Nhưng cÅ©ng nhá» Duy khá dá»… dãi, là m cái gì thì ăn cái nấy, chá»› không đòi há»i chê bai nên cÅ©ng tạm được, nà ng cảm thấy tháºt là chán ngắt cái nghá» ná»™i trợ như thế nà ỵ
Bây giá» là bảy giá» rồi Duy vẫn chưa vá», đêm vỠđông trá»i tháºt Ä‘en kịt và mau tối vô cùng. Dung tá»±a lưng và o ghế lẩm bẩm:
- Chắc lại bị các bạn đồng nghiệp rá»§ Ä‘i chÆ¡i nữa rồi, giá» nà y mà chưa chịu vá», tháºt là vô lý! - Dung lại bá»±c tức - Mấy ông đà n ông, ông nà o cÅ©ng váºy cả, lúc chưa cưới thì ở suốt bên mình cả ngà y, bây giá» thì lại bá» mặc mình, cứ lo Ä‘i chÆ¡i mãi, tháºt là khốn nạn, để ngưá»i ta đợi cÆ¡m chết Ä‘i được.
Bên ngoà i gió lá»™ng, bóng cây bên vưá»n xì xà o theo tiếng gió, hình ảnh tháºt thê lương. Dung đứng dáºy, gà i lại cá»a, nhìn ra vưá»n, nà ng hối háºn sao lại chá»n má»™t căn nhà như vầy, để bây giá» phải pháºp phồng. Gió lại nổi lên, những bóng cây trong vưá»n nghiêng ngả tạo má»™t âm thanh khiếp đảm khiến Dung phải rùng mình. Vá»™i mặc thêm chiếc áo, nà ng đến bên kệ sách chá»n quyển - Dưá»ng thi ra xem, những nổi sốt ruá»™t đợi chá» khiến Dung không thể coi được, nà ng bá»±c tức:
- Láºp gia đình tháºt là không Ãch lợi gì cả. Mình từ bà n há»c bị đẩy và o nhà bếp, bây giá» lại phải đợi chá», tháºt là chán. Anh Duy là má»™t thằng đà n ông vô tÃch sá»±, bá» mặc vợ nhà , chỉ lo thú vui riêng tư mà thôị
Bỗng nhiên Dung lại nghĩ:
- Nếu ta lấy ngưá»i khác không phải Duy thì saá»
Hình bóng cá»§a Nam lại hiện ra trong tâm hồn Dung, hình ảnh tháºt rõ rà ng vá»›i vẻ hiá»n hòa, tư lá»± cố hữụ Sá»±c nhá»› ra, Dung vá»™i vã xua Ä‘uổi những ý tưởng đó, nà ng tưởng đến đó nà ng lẩm bẩm:
- Không thể được, ta không thể mãi nghĩ đến Nam, anh Duy rất tốt với ta, chẳng qua ảnh hay vô tình một chút mà thôi!
Dung đứng lại nhìn bà n ăn, hôm nay muốn cho chồng má»™t ngạc nhiên lá»›n, Dung đã cố gắng há»c được cách xà o món "thịt bò dầu hà o" cho chà ng thưởng thức, món nà y phải ăn lúc tháºt nóng má»›i ngon, nhưng Dung lại thở dà i, bây giỠđã nguá»™i lạnh rồi!
Dung vẫn đợi mãi dù biết rằng không còn hy vá»ng Duy vá» dùng cÆ¡m tối vá»›i nà ng nữạ Nà ng muốn Duy phải nhìn thấy để hối háºn vá» việc là m cá»§a chà ng. Dung ngồi, hai tay ôm lấy gối, lắng nghe tiếng reo bên ngoà i song, tiếng xì xà o to nhất do cây phù dung cao lá»›n bị gió thổi tạo nên, bóng cây in hình trên cá»a kÃnh cho Dung biết bên ngoà i trăng rất sáng, nà ng bá»—ng nghÄ© đến câu thÆ¡ Nam đã viết ... "Tiếng dế kêu vẳng trong lòng đất, trúc má»c bên ngoà i rượu má»™t bầu, thịt má»™t đĩa, để mặc trăng thanh đùa cùng hoa, để mặc gió đêm đùa trên lá ..." những hình ảnh đẹp tuyệt vá»i đó khiến Dung cÅ©ng tưởng ra được bức tranh đẹp, nÆ¡i có Dung và Nam cùng chuốc lấy rượu, sống trong cảnh thÆ¡ má»™ng tình yêụ ... Dung mÆ¡ mà ng nghÄ© ngợi, bá»—ng nhiên bóng đêm xuất hiện bên ngoà i cá»a kÃnh, hình như có tiếng gá»i cá»a vang lên, Dung giáºt mình nhảy xuống thì ra là tiếng động cá»§a con mèá»
Vừa hoà n hồn, Dung bá»—ng nghe tiếng xe đạp quen thuá»™c, Duy đã vá», sau tiếng chuông là tiếng gá»i cá»§a Duy:
- Dung ơi!
Dung chạy ra mở cá»a rà o, Duy Ä‘ang tá»±a bên xe nhìn nà ng cưá»i:
- Cho anh xin lỗi mình nhé, thằng Châu nó cứ nằng nặc kéo đi ăn thịt dê với nó khiến anh phải vỠtrễ.
Dung lẳng lặng không nói Ä‘i và o nhà , Duy theo sau nhìn thấy bà n cÆ¡m trên bà n, Duy há»i:
- Sao giỠnà y mà em còn chưa chịu ăn cơm?
Dung không đáp, lẳng lặng dở lấy lồng bà n xá»›i chén cÆ¡m nguá»™i ra ăn. Duy cảm thấy bất mãn, chà ng đến cạnh nà ng cưá»i gượng:
- Em lại giáºn anh rồi saá» Là m đà n ông những việc như váºy saá» Em xem, anh đã ăn vá»™i cho xong là chạy ngay vỠđây nà ỵ Em hiểu cho anh chứ?
Dung vẫn không đáp, và những hạt cÆ¡m nguá»™i lạnh và o miệng, không mùi không vị, món thịt bò dầu hà o cÅ©ng thế. Thá»i tiết Ä‘ang lạnh lẽo thế nà y mà lại ăn những thức ăn như vầy, thì cÅ©ng như bỠđá và o miệng. NghÄ© đến món ăn đặc biệt dà nh cho Duy, Dung bổng thấy tưng tức, nước mắt muốn trà o ra mi, Duy ngồi xuống cạnh Dung, nhìn mắt ngấn lệ cá»§a vợ, chà ng vá»™i vá»— vá»:
- Là m gì em phải giáºn anh đến thế, đâu có gì đâủ
Phải rồi đâu có gì đâủ Cứ lo cùng bạn no say bên ngoà i, để vợ lạnh lẽo ở nhà , ngay cả con mèo cÅ©ng là m cho mình lo sợ, lại ăn cÆ¡m nguá»™i, thế vẫn chưa hà i lòng saá» Hai giá»t nước mắt lại nhiá»…u xuống chén.
Duy nâng nhẹ cằm Dung lên, gượng cưá»i xin lá»—i, chà ng vẫn thắc mắc việc mình vá» trá»… có má»™t hai tiếng đồng hồ có gì là quan trá»ng đâu mà Dung lại giáºn? Mặc dù biết rằng bản tÃnh ngưá»i đà n bà nhạy cảm và yếu Ä‘uối, nhưng không phải vì váºy mà đà n ông phải chịu vứt cả bạn bè. Dù sao Ä‘i nữa nhìn Dung khóc, chà ng cÅ©ng không khá»i má»m lòng:
- Thôi được rồi, đừng khóc nữa, từ rà y trở đi, xong việc anh trở vỠngaỵ
Dung quay mặt Ä‘i lau nước mắt, nghÄ© đến mình ưa khóc, Dung bá»—ng thấy thẹn vô cùng, sá»±c nhá»› nà ng chìa tay há»i chồng:
- Còn thuốc đâu có mua cho em chăng?
- Thuốc? Thuốc gì? - Duy ngạc nhiên.
- Thuốc bá»ng mà hồi sáng em đã dặn anh mua giùm đó. - Dung bá»±c tức biết chồng lại quên.
- Æ , Æ¡, lại quên nữa rồi! - Duy gãi đầu nóị
- Còn trà ? - Dung há»á»‹
- CÅ©ng quên luôn rồi, xin lá»—i em, mai anh sẽ mua ngaỵ Hôm nay việc nhiá»u quá, lúc tan sở lại bị thằng Châu kéo Ä‘i ăn, rồi chạy nhanh vá» nhà nên quên mất, thôi mai nhé, mai anh sẽ mua ngaỵ
Hứ! Duy thì lúc nà o cÅ©ng vô tâm, cái gì nói xong là lại quên, không chịu để ý chút nà o hết! Nếu gặp trưá»ng hợp cá»§a Nam, thì sẽ không bao giá» như váºy được. Còn nhá»› lúc xưa bị cảm, Nam đã mua thuốc ngay cho nà ng. Dung bá»±c tức nói:
- Thôi không cần nữa, mai em sẽ lên chợ muạ
Duy nắm lấy vai Dung:
- Thôi mà giáºn anh hay saá»
Dung lạnh lùng:
- Em không giáºn ai cả.
Nà ng mang chén dÄ©a dá»n ra sau, rá»a xong quay lại, nhìn thấy Duy Ä‘ang đứng trá»±c ở cá»a bếp, Dung bá» mặc Ä‘i thẳng và o phòng, Duy vá»™i nÃu Dung lại ôm và o lòng.
Nà ng chống trả không chịu, Duy hôn đại lên môi khiến Dung phải khuất phục, Duy nhìn thẳng và o đôi mắt Dung tươi cưá»i:
- Thôi mà anh đã biết lá»—i rồi mà , còn giáºn anh saá»
Dung tựa đầu và o vai Duy, nghịch những chiếc nút trên áo chà ng, nà ng bỗng nói:
- Ủa, áo anh sao đứt hết một nút rồỉ Cái nút đâủ
- Anh cũng không biết.
- Anh tháºt là vô ý!
- Bây giá» hết giáºn anh chưả - Duy há»á»‹
- Còn phải há»i, để em ở nhà má»™t mình, con mèo là m em sợ thấy mồ.
Duy cưá»i vang, Dung dáºm chân:
- Cưá»i nữa hả, có gì mà cưá»á»‰
Duy nhìn Dung, con bé nà y nhát tháºt, chà ng thấy thương hại Dung vô cùng.
- Từ rà y vỠsau anh sẽ không vỠtối quá nữa nhé!
Tuy đã hứa vá»›i Dung là không để vợ chá», nhưng rồi tánh nà o táºt nấy chà ng vẫn vá» khuyạ Vì tá»± ái và vá»›i sá»± trêu chá»c cá»§a bạn bè trong má»—i lần chuông sở reo vang. Duy sợ nhất là câu: Rồi à ! Thằng Duy nó phải vá» cho vợ ấp rồi đó, khiến Duy cà ng ngà y cà ng vá» khuyạ
Duy là m sao hiểu được bản tánh nhá» hẹp cá»§a ngưá»i đà n bà , chà ng muốn Dung cÅ©ng phải quảng đại dá»… tha thứ như chà ng, chà ng cho rằng xã há»™i bao quát chá»› nà o có phải vá»n vẹn trong mái nhà không đâủ
Sau má»™t năm kết hôn, Dung má»›i khám phá ra được là cuá»™c sống hôn nhân không đẹp như má»™ng tưởng, phải đối phó vá»›i nhiá»u vần đỠmà thuở chưa chồng chưa nghÄ© đến như sá»± khó nhá»c, quán xuyến gia đình, vấn đỠtiá»n bạc, phải chi thu thế nà o cho suốt tháng không thiếu hụt.
Riêng việc chi thu không, nếu muốn không thiếu hụt, thì phải có sá»± hợp tác giữa hai vợ chồng, như váºy má»›i mong tạo được cán cân quân bình, đằng nà y Duy lại xà i tiá»n không tÃnh toán, khi nà o hứng muốn xà i bao nhiêu thì xà i, mãi đến khi cạn tiá»n lại trách Dung.
- Em xà i tiá»n sao không có chừng má»±c, để bây giá» hết trÆ¡n váºá»·
Nhưng nếu Dung hạn chế việc tiêu xà i của chồng, thì Duy lại la:
- Em không để cho có chút mặt mÅ©i nà o cả, tiá»n trong túi không có rồi Ä‘i chÆ¡i vá»›i aỉ
Nhiá»u khi quá bá»±c tức, Dung đã giao trá»n tiá»n cho Duy, muốn là m sao thì là m, nhưng Duy không chịu chà ng bảo:
- Em là m bá»™ trưởng kinh tà i trong nhà , em phải giữ tiá»n chứ.
Rốt cuá»™c rồi nà ng phải chịu, gia đình bắt đầu xà o xáo, Dung thấy mình khó hiểu nổi Duy, vì Duy cứ mãi lo lắng cho bạn bè, bạn bè thiếu hụt chà ng lại tìm cách cứu giúp, trong khi Dung bị bịnh trên giưá»ng Duy lại thá» Æ¡ không nhá»› đến. Tuy nhiên, Duy lại hay ghen vô cùng, còn nhá»› có má»™t lần ngưá»i bạn trai cÅ© đã gá»i thư đến cho Dung, má»™t bức thư thăm há»i nhưng lá»i lẽ có vẻ quá chăm sóc khiến Duy phải Ä‘iên tiết lên, chà ng hạch há»i Dung đủ Ä‘iá»u, bắt Dung phải khai tháºt xem có viết thư qua lại vá»›i anh chà ng kia hay không? Khiến Dung giáºn dá»—i bá» suốt má»™t ngà y cÆ¡m, Duy phải đến năn nỉ:
- Vì anh quá yêu em, không muốn em thuá»™c vá» má»™t ngưá»i nà o khác ngoà i anh, nên anh má»›i là m thế chá»› bá»™, thôi mà tha thứ cho anh Ä‘i nhé.
Nhìn vẻ mặt khù khá» cá»§a Duy, Dung cÅ©ng thấy tá»™i nghiệp không nỡ giáºn nữa, nhiá»u khi nhìn Duy, Dung đã nói:
- Anh Duy, Anh là ngưá»i tháºt mâu thuẫn, anh đã chú ý từng chi tiết nhá» nhặt để anh ghen, nhưng tại sao em bệnh, anh lại phó mặc không chú ý đến như váºy, đó đâu phải là anh yêu em đâủ Nhiá»u khi em tưởng anh chỉ muốn độc chiếm lấy em, chá»› không còn là yêu em nữạ
- Không, em đừng nghĩ thế Dung, anh yêu em nhưng tại bản tánh vô tâm, khiến em đã hiểu lầm anh. - Duy nói như muốn khóc - Qúa yêu em nên anh mới ghen tức bạn trai em, sợ một ngà y nà o đó mất em là m sao anh sống được.
- Váºy từ nay anh phải chăm sóc em má»™t tà chá»›! - Dung nÅ©ng nịụ
- Rồi, nhất định từ hôm naỵ
Duy tươi cưá»i nhưng rồi vẫn quên bẵng lá»i hứạ Những đám mây Ä‘en bắt đầu Ä‘e dá»a hạnh phúc cá»§a Dung. Nà ng bắt đầu ý thức được rằng Ä‘iá»u quan trá»ng trong cuá»™c sống lứa đôi đó là sá»± hòa hợp và điá»u rà ng buá»™c tình cảm hai ngưá»i, là nghị lá»±c và sá»± nhẫn nạị
An và Vân vừa tốt nghiệp đại há»c xong, cả hai lại trở vá» Äà i Bắc sinh sống, và ngà y má»™t tây tháng bảy nà y là ngà y cá» hà nh hôn lá»… giữa An và má»™t giảng sư trẻ tuổị Cô phù dâu cÅ©ng lại là Vân, nháºn được thiệp má»i Dung vá»™i vã mang quà cưới đến gặp An, bạn bè gặp nhau mừng mừng tá»§i tá»§i, An Ä‘ang thỠáo cưới, Vân đứng cạnh nói:
- Năm ngoái tao phù dâu cho Dung, năm nay cho mà y, không biết sang năm lại cho ai nữa, tụi bây ai cũng trở thà nh cô dâu hết, chỉ có tao là là m phù dâu mãi mà thôị
Dung cưá»i ngạo:
- Rồi à , con bé lại động cỡn nữa rồị
Trong khi An vỗ vai Vân:
- Äừng gấp mà , anh chà ng Lâm cá»§a mà y Ä‘ang du há»c còn chỠđợi mà y đó.
- Hứ, hắn khôn, bá» tao lại trong nước, qua Mỹ du há»c, tòa đại sứ Mỹ lại không cho tao qua, bắt tao phải đợi hắn để trở thà nh gái già hay saá» - Vân tru tréo - Mấy cái tên đà n ông Ãch ká»· lắm, bắt thiên hạ đợi mình không hà ?
Dung tán thà nh:
- Äúng váºy, đà n ông tháºt Ãch ká»·.
An phản đối:
- Dung, mà y không có quyá»n nói thế, anh Duy cá»§a mà y không hoà n toà n hay saá» Äẹp trai, há»c giá»i, hiá»n háºu, lại có tư cách mà y còn muốn gì nữả
- Nhưng mà cuá»™c sống lứa đôi đâu hoà n toà n lệ thuá»™c những Ä‘iá»u đó đâu, mà còn những cái khác nữạ - Dung đáp.
- Có phải mà y muốn nói đến tình yêu hay không? Mầy cũng đã từng bảo mầy yêu Duy kia mà !
- Không hẳn là tình yêu, cuá»™c sống lứa đôi phức tạp hÆ¡n nhiá»u, má»™t ngà y kia mà y sẽ biết. - Dung đáp.
Vân nhìn Dung nói:
- Dung, tao khuyên mà y đừng sống cho ảo tưởng quá nhiá»u, đừng đòi há»i sá»± toà n bÃch như ý muốn cá»§a ngưá»i chồng. Anh Duy phải có những tư tưởng độc láºp và cá tÃnh riêng cá»§a ảnh nữa chứ, đừng bắt ảnh phải như ý mà y tưởng, đâu có được.
Dung cưá»i:
- Tao công nháºn mà y nói đúng, nhưng nếu ngược lại ảnh đòi há»i tao phải như ý ảnh thì saá»
- Thì mà y phải trình bà y cho Duy biết, nhưng tao không tin như váºy, tao nghÄ© chỉ tại mà y mà thôị
An đùa Vân:
- Vân Æ¡i, bá»™ mà y muốn trở thà nh nhà nghiên cứu vá» cuá»™c sống hôn nhân hay sao mà biết rõ váºá»·
- Hứ, bá»™ tụi bây tưởng tao bê bối lắm hả, tao cÅ©ng biết nhiá»u lắm chứ bá»™.
Vân lấy viết phác há»a dáng nghiêng cá»§a Dung, trong khi Dung nhìn An ghẹo:
- Váºy mà lúc trước con An nó nói là nó sẽ vÄ©nh viá»…n không còn yêu ai, bây giá» rốt cuá»™c cÅ©ng bị ngưá»i xá» mũị
Vân vá»™i Ä‘Ãnh chÃnh giùm bạn:
- Bá»™ mà y tưởng con An nó dá»… xá» mÅ©i lắm saá» Lúc há»c đại há»c nó có nhân tình hà ng tá, sau cùng chỉ có ông giảng sư nà y Ä‘eo Ä‘uổi lắm nó má»›i chịu đấy chứ. Tao thấy rõ rồi, thá»i gian là má»™t liá»u thuốc hay, mà y xem nó đã xóa má» Ä‘i ná»—i Ä‘au cá»§a con An vá»›i thằng Từ, cÅ©ng như ná»—i Ä‘au cá»§a mà y vá»›i Khang ...
Tà i sản của quykiemtu
17-10-2008, 08:43 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 29
Dung ngắt lá»i:
- Thôi đừng nhắc đến tên đó là m gì nữa, tao không muốn nghẹ
Vân ngẩng đầu lên nhìn Dung:
- Nếu mà y không muốn nhắc đến Nam, tao có thể giải thÃch lòng mà y theo hai cách. Má»™t là mà y giáºn Nam, hai là mà y vẫn còn yêu Nam, cả hai Ä‘á»u không tốt cả, trách chi cuá»™c sống lứa đôi cá»§a mà y không được như ý.
Dung gượng cãi lại:
- Tao có nói cuá»™c hôn nhân cá»§a tao không như ý đâủ Nhưng có Ä‘iá»u mà y phải công nháºn là cuá»™c hôn nhân đã cản trở má»i dá»± định riêng tư cá»§a mình, mà y còn nhá»› thá»i Ä‘i há»c chăng? Tao mÆ¡ là m văn sÄ©, An lại thÃch là nhạc sÄ©, trong khi mà y thì lại đòi là m há»a sÄ©. Thế rồi bây giỠđây, tất cả lại lo chui và o cái vá» hôn nhân, khiến cho dá»± định bao nhiêu Ä‘á»u gẫy đổ cả. Rồi bá»™ óc mà y má»—i ngà y sẽ bị nước mắm, dầu lá»a, gạo muối đóng đầy cả, để rồi mà y xem. Con An há»c trưá»ng quảng lý công thương ra đánh trống xuôi, kèn thổi ngược vá»›i nghá» là m nhạc, thế rồi tất cả sẽ không là m gì được, sẽ biến ra bà ná»™i trợ y hệt tao cho xem. Còn mà y, mà y vẫn còn hy vá»ng sẽ là há»a sÄ© hữu danh chăng?
Vân chẳng nói chẳng rằng trao bức há»a chân dung cá»§a Dung ra, nét vẽ xuất thần khiến Dung phải buá»™t miệng khen, bức tranh có đỠthêm má»™t câu: mến tặng ngưá»i yêu nhá», để ká»· niệm ngà y hôm naỵ Bên dưới lại ký tên C.S.W.
Dung há»i: - C.S.W. là gì váºá»·
- Là bút hiệu cá»§a taá» - Vân cưá»i đáp.
- Cám Æ¡n mà ỵ - Dung nhìn bạn cưá»i - Äợi đến lúc mà y nổi tiếng, tao sẽ đến xin tiá»n nhé.
An nâng đà n lên dạo một khúc nhạc, nói:
- Nhắc đến chuyện dưới trung há»c, mình má»›i thấy thá»i gian trôi quá nhanh.
An mÆ¡ hồ dạo lại khúc nhạc xưa, nà ng cất tiếng hát: "Góc biển chân trá»i, cá» bình há»™i ngá»™, há»i bạn tri âm sao khó kiếm ..."
Vân há»i:
- Tụi bây còn nhá»› lão sói không? ông ta đã hết dạy ở trưá»ng cÅ© rồị
- Nhá»› chá»›, lúc trước mình thưá»ng hay chá»c ổng suốt ngà y mà . - Dung nóị
- Váºy chá»› ông Giang Nại cÅ©ng đổi Ä‘i rồi, ngay cả bà giám thị cÅ©ng thế, thầy há»c cÅ© bây giỠđã Ä‘i đâu mất cả, chẳng còn ai hết.
Bất giác Dung bá»—ng nghÄ© đến những hà ng cây ráºm mát ở sân trưá»ng, chiếc hồ sen, nÆ¡i huê viên, rồi ký túc xá giáo sư độc thân, lại đến Nam.
An bỗng nói:
- Tụi bây còn nhớ bà giám thị không? Bả cũng được hai con rồị
Dung lẩm bẩm:
- Mau tháºt. Äoạn quay sang Vân - Mà y còn nhá»› chuyện lúc trước lấy má»±c vẽ phù hiệu, lấy váy lau bà n nữa không? Nhá»› không?
Vân phì cưá»i, tất cả những ká»· niệm thá»i trung há»c được nhắc lại, cà ng nói cà ng vuị Dung vá»›i Vân cùng ở lại nhà An ăn cÆ¡m tối, rồi lại kể tiếp chuyện xưa, mãi đến ná»a đêm Dung má»›i nhá»› sá»±c lại:
- Chết rồi, chỉ còn chuyến xe lá»a chót nữa thôi, không vá» không kịp.
Quay sang bạn Dung nói - Ở vùng quê tháºt khổ, vá» tối vừa sợ rắn rÃt, trá»i lại tối om, không có đèn pin Ä‘i phát á»›n.
- Mà y đừng lo để tao đánh điện cho chồng mà y đến sân ga đón mà ỵ - An nóị
- Anh ấy không chịu đâụ
- Không chịu cũng không được, vì đợi khuya quá mà không thấy mà y vỠthì phải đi đón chớ.
Dung vội xách bóp lên, mang hà i và o, nà ng nói:
- Tao đoán chắc anh ấy sẽ không đến đón.
Xuống đến ga xe, Dung quay nhìn chung quanh, không có Duy đến đón tháºt. Vẻ yên lặng trong cảnh mênh mông, chỉ có gió rÃt qua khiến Dung lạnh cả lòng, nà ng đứng trên đưá»ng sắt đợi thêm má»™t cháºp, vẫn không thấy Duy, đà nh đánh liá»u Ä‘i đại, tiếng gót giầy nện trên đá cứng tạo ra những âm thanh khô khan. Dung băng qua khu rừng Ä‘en, hai bên là hai hà ng cây phượng hoà ng, bóng cây đổ dà i lắc lư theo gió khiến cho Dung cà ng khiếp đảm hÆ¡n, bản tánh nhát gan lại đến, khiến cho Dung có cảm giác như có những tiếng chân thình thịch Ä‘uổi theo, và con đưá»ng trở thà nh dà i vô táºn. Dung bá»—ng cảm thấy giáºn Duy vô cùng, sao Duy nỡ hững há» như váºá»· Chỉ cần đạp xe ra đón có mệt nhá»c gì đâu cho cam, mà nỡ nà o để cho Dung phải cô độc trong đêm dà ị Äà n ông gì mà Ãch ká»· đến thế, nếu gặp Nam nãy giá» chắc chắn nà ng sẽ không còn cô đơn như thế.
VỠđến nhà đèn hãy còn sáng, Dung Ä‘i nhanh đến cá»a nà ng gá»i: - Anh Duy!
Cả giá» sau má»›i nghe tiếng Duy áºm á»±:
- Dung vỠrồi đó phải không?
Cá»a mở Dung nhìn Duy trong lá»›p áo ngá»§, thì ra anh chà ng đã ngá»§ từ nãy đến giá», nà ng bá»±c mình Ä‘i và o nhà , bá»—ng phát ra tiếng Duy Ä‘ang háºm há»±c nhìn nà ng:
- Chiá»u tá»›i giá» Ä‘i đâu thế?
- Hồi sáng em đã nói với anh rồi mà , em đến thăm An chớ đi đâủ
- Äi gì lâu dữ váºy, mãi đến giá» má»›i vá». - Duy chăm chú nhìn Dung.
- Váºy chá»› không đến nhà An, em đến nhà thằng nà o hay saá» - Dung bá»±c mình.
- Ai biết được, anh đi là m vỠcơm nước cũng không có, không bực mình sao được?
- Anh Ä‘i là m suốt ngà y không sao, còn em Ä‘i má»™t chút anh cÅ©ng giáºn, không lẽ bắt em ở nhà giữ nhà hoà i hay saá» - Dung há»á»‹
- Em là vợ anh, em phải có trách nhiệm chứ! - Duy nóị
- Phải, em là vợ anh chớ không phải là đầy tớ của anh.
- Ai có nói em là đầy tá»› cá»§a anh đâủ Äi là m vỠđã mệt, còn phải nấu cÆ¡m, phải chá» vợ Ä‘i khuya vá» nữa saá»
Dung giáºn tái cả mặt:
- Anh nói cái gì? Bá»™ em Ä‘i là m má»™t cái gì không đẹp saá»
- Anh không nói em là m gì hết, em đừng có lá»›n giá»ng.
Dung nhìn chồng vá»›i đôi mắt tóe lá»a, nà ng run rẩy:
- Äựợc rồi, anh là m em không thể chịu được nữạ
- Chá»› không phải chÃnh em là m anh không nhịn được à ? Hôm nay anh Châu đến nhà thăm chúng ta đồng thá»i muốn xem mă,t em luôn thể, em lại không có ở nhà , cÆ¡m nước cÅ©ng không, anh phải tá»± tay là m cÆ¡m đãi khách. Anh Châu đợi em đến mưá»i giá» má»›i vá». Em đã là m mất mặt anh quá rồi, em biết không? Không biết Ä‘i là m cái trò khỉ gì mà tá»›i bây giá» má»›i chịu vá».
- Anh nói saá» Anh nói ai là m trò khỉ, em đã nói trước vá»›i anh là em đến nhà cá»§a An, ai biểu anh không để ý là m chi, không lẽ là m vợ anh rồi em phải thá»§ mãi trong nhà saá» Em đâu phải đầy tá»›, anh có cho em má»™t tháng bao nhiêu tiá»n đâủ
Duy tức giáºn:
- Sao lúc trước em biết anh nghèo, em lấy anh là m gì? Chưa chắc thằng Nam của em bằng một góc của anh mà .
- Nhưng Nam biết Ä‘iá»u hÆ¡n anh, biết thương em hÆ¡n anh mà . - Dung cãi lại
Duy láºp tức yên lặng đăm đăm nhìn Dung, chà ng giáºn đến tái cả mặt, trong khi Dung đến ngồi cạnh giưá»ng cÅ©ng không nói gì nữa cả, mãi má»™t lúc sau, Duy cháºm rãi nói:
- Tôi đã biết rằng cô sẽ không bao giỠquên Nam, tôi chỉ lấy cái xác không hồn của cô mà thôị - Duy lại tiếp - Cô chỉ nghĩ đến Nam mà thôi, còn tôi thì không bao giỠđược nghĩ đến.
Dung quát lớn:
- Anh đừng nói báºá»µ
Duy háºm há»±c:
- Mầy là con đà n bà phản bội, nằm trong lòng tao mà mầy chỉ nghĩ đến Nam không thôị
Duy nắm lấy tóc Dung kéo ngược ra saụ Dung hét lớn:
- Anh Duy!
Duy bỠtóc ra, bỗng nhiên chà ng quỳ xuống, gục đầu lên gối Dung:
- Anh xin lỗi em, anh không biết anh đã là m gì, đã nói gì, hãy tha thứ cho anh em nhé.
Dung chảy nước mắt không đáp. Duy tiếp:
- Anh yêu em, Dung!
- Em cũng thế.
Duy đứng dáºy ôm lấy Dung, hôn lên mặt nà ng, Ä‘oạn lấy tay vuốt lên mặt Dung.
- Em chỉ yêu có mình anh thôi chứ?
- Vâng chỉ có yêu anh thôi!
Bão tố lại trôi qua, Duy trở nên dễ thương vô cùng.
Buổi sáng khi Dung còn ngá»§ vùi trong giấc ngá»§ thì Duy đã thức giấc, chà ng vá»™i nhảy ngay xuống giưá»ng, và o bếp là m thức ăn sáng. Khi Dung vừa thức dáºy, đã thấy Duy tươi cưá»i đứng trước mặt, trên tay còn bưng thức ăn sáng. Duy nói:
- Anh cố há»c cách hầu hạ em, để là m ngưá»i chồng thương vợ.
Dung nhìn Duy cưá»i, nà ng ngồi dáºy đưa tay đón lấy thức ăn:
- Anh Duy, kể từ giỠphút nà y, ta đừng nhắc đến Khang Nam nữa nhé, được không?
- Em yêu hắn không Dung?
- Äó là lúc trước kia mà , bây giá» em chỉ yêu có mình anh.
- Anh ghen với hắn, mỗi lần nghĩ đến Nam còn trong tim em, là anh muốn phát điên.
- Äừng nghi ngá» báºy bạ hoà i, em chỉ có anh mà thôi, từ rà y sắp tá»›i em cấm anh nói đến hắn nữa nhé.
Duy sung sướng:
- Nhất định rồị Chúng ta phải bắt đầu lại, đừng cãi lẫy vá»›i nhau nữạ Äể chúc mừng cho ngà y hôm nay, anh xin nghỉ má»™t bữa, để chúng mình cùng đến thung lÅ©ng cá»§a ngưá»i yêu chÆ¡i em nhé.
- Vâng. - Dung đáp.
- Äể anh chuẩn bị cần câu em nhé.
Duy sung sướng chạy đi, nhìn theo bóng Duy, Dung lắc đầu, đúng là một đứa bé khỠdạị
Dung xuống giưá»ng thay áo quần xong, đứng nhìn ra cây phù dung bên khung cá»a sổ, nà ng thấy lòng không được vui cho lắm, má»™t sá»± linh cảm không đẹp ám ảnh nà ng.
Má»™t buổi sáng chá»§ nháºt, Dung vá»›i Duy không Ä‘i dạo phố, cả hai ở nhà đánh cá» giải khuây, má»™t lúc sau Duy than đói, đúng lúc có ông bán Ä‘áºu hÅ© Ä‘i ngang, Dung há»i:
- Anh ăn không?
- Ăn. - Duy đáp.
- Äể em Ä‘i lấy tiá»n mua và i chén nghen.
Dung vừa đi bỗng quay lại nói:
- Thôi anh là m Æ¡n lấy giùm tiá»n trong và cho em đị
Dung ra cá»a mua hai chén Ä‘áºu hÅ©, đứng đợi Duy mang tiá»n ra, nhưng cả giá» vẫn chưa thấy Duy mang đến, nà ng vá»™i gá»i to:
- Xong chưa anh Duỷ
- Xong rồị
Duy cháºm rãi bước ra nét mặt tháºt buồn, Dung không để ý Ä‘i và o nhà , để chén lên bà n nhìn chồng cưá»i nói:
- Thôi em không ăn đâu, anh ăn Ä‘i còn nóng ngon lắm. Em thÃch được nhìn anh ăn.
Duy vẫn ngồi yên nhìn Dung:
- Em đã quen bao nhiêu đà n ông trước anh rồi hả Dung?
- ô hay, sao lại nói chuyện gì nữa váºy, anh tháºt Ä‘a nghi hÆ¡n đà n bà , ăn Ä‘i, ăn nhanh đị
Duy nhìn chén Ä‘áºu hÅ© nói:
- Anh không muốn ăn.
- Tại sao anh không ăn mà không chịu nói để em mua chi váºá»· - Dung lạ lùng nhìn chồng.
Bá»—ng Duy lạnh lùng há»i:
- CSW là ai váºá»·
- Cái gì CSW? - Dung ngạc nhiên.
Duy vá»™i liệng bức há»a cho Dung, nhìn xong, khiến Dung phì cưá»i:
- Thì ra cái nà y là m anh giáºn đến không ăn Ä‘áºu hÅ©, anh quả là vua Ä‘a nghi mà .
Dung cưá»i ngất đến chảy cả nước mắt.
- Äừng có qua mặt tôi, tôi hiểu cả ngà y đó em nói là đến nhà An, hèn gì đến khuya má»›i tá»›i nhà .
Dung vẫn cưá»i:
- Thì đúng rồi, hôm ấy Vân cÅ©ng có đến. Bức há»a nà y cá»§a Vân vẽ, nó ký tên là CSW đó ông.
- Hứ, cô tưởng tôi tin được à , bức há»a nà y há»a bằng than đây mà .
- Không phải, anh nói sai, bức nà y vẽ bằng bút lông.
- Äừng nói dóc, Vân mà kêu cô bằng ngưá»i yêu bé nhá» Ã ?
Dung bỗng bực mình:
- Váºy chá»› lúc trước An nó cÅ©ng kêu tôi là tình nhân đó có sao đâủ Sao anh lại không tin em, em đâu phải thuá»™c loại đà n bà ** thá»a đâu mà anh lại cứ dòm ngó nghi ngá» em mãi thế.
Duy há»i gặn:
- Em dám đến trước mặt Vân để đối chất không?
- ÄÆ°á»£c, nếu anh không tin em thì cứ đến nhà Vân nhưng kể từ giá» phút nà y kể như tình nghÄ©a ta đã hết rồi nhé!
- Gì mà quan trá»ng quá như váºá»·
- Tại em quan trá»ng hóa hay tại anh? Em chịu hết nổi sá»± nghi ngá» cá»§a anh rồị Tại sao má»—i khi anh vá» tối em không nghi anh là đi vá»›i Ä‘iếm, vá»›i bạn gái ... Còn anh thì nghi em?
- Vì những hà nh vi cá»§a anh Ä‘á»u chánh đáng? Em có lá»—i vá»›i anh hồi nà ỠAnh Duy em chịu hết nổi rồi, nếu như vầy mãi em sẽ không sống chung vá»›i anh được nữạ
- Anh biết mà em vẫn còn thương Nam.
- Cái gì cÅ©ng Nam. - Dung quát trong nước mắt - Tại sao bất cứ việc gì anh cÅ©ng cá»™t chung Nam vô váºá»µ Chuyện nà y vá»›i Nam có ăn nháºp gì đâủ
Dung chạy vá»™i vá» phòng, ngã lên giưá»ng nước mắt như mưạ
- Phải biết váºy ta đừng lấy Duỵ Có phải chăng đây là quả báo cá»§a chuyện không trá»n tình vá»›i Nam?
Tà i sản của quykiemtu
17-10-2008, 08:45 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 30
Lấy nhau đã được hai năm, vá»›i Dung những ngà y trôi qua là cả má»™t cuá»™c váºt lá»™n vá»›i Ä‘á»i sống. Dung phải há»c cách thức để trở thà nh má»™t ngưá»i quản thá»§ gia đình, quán xuyến lấy má»i việc, nà ng còn phải há»c há»i là m thế nà o để chìu chuá»™ng bản tÃnh bốc đồng và hay ghen cá»§a chồng, cà ng lúc Dung cà ng có cảm giác Duy như con chó săn cứ mãi Ä‘eo bên chân khiến Dung không thể chịu được.
Dung khó chịu nhất là khi Duy nói:
- Anh biết rằng hình ảnh của Nam vẫn còn ở mãi trong lòng em.
Những lúc đó, Dung thấy như phát Ä‘iên lên được, lúc nà o cÅ©ng Nam, Nam. Nà ng đã cố quên Ä‘i, nhưng là m sao quên được khi Duy cứ nhắc nhở tên đó mãi bên nà ng? Cứ má»—i lần Dung suy nghÄ© hay trầm tư trước má»™t việc gì thì Duy lại nghi ngá»: - NghÄ© đến Nam nữa rồi chắc. Rồi chà ng lại hạch há»i, bắt buá»™c phải khai tháºt là đang nghÄ© việc gì. Dung cứ sống mãi trong tình trạng thần kinh căng thẳng như thế.
Nhiá»u lúc Dung tưởng tượng mình vá»›i Duy là hai con gà chá»i, vì má»—i lần Duy ngá» vá»±c xong là chà ng lại trở lại trạng thái bình thưá»ng nhanh chóng. Nhưng vá»›i Dung thì không dá»… dà ng như váºy, má»—i lần cãi nhau xong là Dung phải bá» cả má»™t thá»i gian dà i má»›i khôi phục lại được. Từ đó, hình ảnh cá»§a Nam cà ng lúc cà ng hiện rõ hÆ¡n trong cuá»™c sống hà ng ngà y, hình ảnh lúc xưa lại lảng vảng trong tâm tư nhất là những lần chỉ có mình nà ng trong phòng.
- Anh Nam, bây giỠanh ở đâủ
Má»™t hôm nhân ngà y ká»· niệm cuá»™c hôn nhân được hai năm, tại nhà ông Giang có tổ chức má»™t tiệc nhỠđể ăn mừng. Sau buổi cÆ¡m, Dung và Duy đã dẫn Lân vá»›i Nhược Ä‘i xem chiếu bóng. Lân năm nay đã là sinh viên, tuy vẻ non choẹt vẫn còn trên gương mặt, nhưng đã bắt đầu táºp cạo râu và tìm bạn gáị Lân rất hâm má»™ bá»™ râu cá»§a anh rể, và mong má»i có được như thế, nhưng những sợi lông măng ở dưới cằm còn chưa có đòi chi đến râụ Riêng Nhược năm nay cÅ©ng đã là má»™t thiếu nữ dịu dà ng, nhưng vẫn không mất ánh kiêu ky di truyá»n cá»§a mẹ, nà ng luôn đứng nhất trong lá»›p, và ao ước sẽ được nổi danh trên thế giớị Có lần Duy đã dại dá»™t mong ước Nhược sẽ là má»™t Marie Curie cá»§a Trung Quốc. Nhược đã cãi lại: - Em sẽ là Giang Nhạn Nhược, tương lai danh tiếng tên tuổi vẫn là Nhược chá»› không thể là Curie hay ai cả.
Xem xong hát vỠđến nhà trá»i đã tối, Duy đã lên giưá»ng, trong khi Dung vẫn lẳng lặng tá»±a bên song cá»a ngắm lấy ánh trăng ngoà i vưá»n, mùi hương hoa hồng đưa táºn mũị Dung bá»—ng nhá»› đến ngà y còn há»c trung há»c thuở nà o, Dung đã có lần hái cánh hồng đưa đến phòng Nam để Ä‘em cho phòng anh má»™t chút hương xuân.
Bây giỠbao nhiêu mùa xuân đã trôi qua, không hiểu Nam bây giỠở nơi đâu, cuộc sống có còn biết đến mùa xuân nữa chăng?
Cảnh trăng còn đẹp, Dung nghÄ© rằng tháºt không uổng công chá»n ngà y rằm cá» hà nh hôn lá»…, những ngà y ká»· niệm sẽ được tổ chức trong cảnh trăng tròn, nhưng hai năm chung sống trôi qua, sao Dung lại thấy mệt má»i vô cùng vá»›i những ngà y tháng dà i lê thệ
- Dung! - Duy nằm trên giưá»ng gá»i rạ
- Æ i! - Dung Æ¡ hỠđáp.
- Chưa Ä‘i ngá»§ saá»
- Em ngắm trăng một chút.
- Trăng có gì đẹp mà ngắm.
- Tại anh không biết ngắm, chá»› nếu anh biết sẽ thấy cuá»™c Ä‘á»i thi vị vô cùng. - Dung lỡ lá»á»‹
Duy lạnh lùng:
- Em nói saỠEm chê tôi không biết trữ tình, không có đầu óc romantic à ?
- Em không phải nói váºá»·
- Tôi biết mà , lúc nà o em cÅ©ng Ä‘em tôi ra so sánh vá»›i Nam, phải không? Tôi là m sao bằng Nam, không biết ngắm trăng, không biết là m những bà i thÆ¡ ba xu, tôi không biết yêu, phải không? - Duy giáºn dữ.
- Em không có nói đến Khang Nam mà chỉ do anh đỠcáºp đến mà thôị
- Em không nói tá»›i tên còn nguy hiểm hÆ¡n nữa, em chỉ nghÄ© đến Nam suốt cả ngà ỵ Em tháºt là con đà n bà phản bá»™i, ngay đêm ká»· niệm tân hôn, lại nghÄ© đến ngưá»i tình xưa, tháºt là khốn nạn.
Duy quát tiếp: - Lại đây!
Dung bực tức: - Anh đừng hung dữ với tôi, tôi không phải là con chó mà anh muốn sai biểu lúc nà o cũng được.
- Tháºt không?
Duy từ trên giưá»ng nhảy xuống đến trước mặt Dung vá»›i đôi mắt tóe lá»a, bá»—ng Duy kéo áo ngá»§ cá»§a Dung rách toẹt má»™t mảnh trước ngá»±c.
Dung kinh ngạc:
- Anh muốn là m gì váºá»·
- Äể xem tim cá»§a cô nó trắng hay là đen.
- Äồ chó! buông ngay tay tao ra không? - Dung chống trả quát.
- Phải tao là chó, còn Nam là thần thánh, phải không? ÄÆ°á»£c rồi tao là chó nên má»›i chiếm được thể xác cá»§a mầy, đến kêu thằng Nam lại cứu đị
Duy bá»—ng ôm Dung lên, liệng và o giưá»ng, Dung chống trả để ngồi dáºy nhưng đã bị Duy ôm chặt, thái độ cá»§a Duy như con thú dữ ăn thịt ngưá»i, Dung giáºn phát run lên, nà ng hét to:
- Äồ thú váºt, thả tao ra, buông tao rạ
Duy gà i chặt hai tay Dung qua hai bên, để Dung nằm ngá»a trên giưá»ng, chà ng nhìn Dung gằn giá»ng:
- Mầy là vợ cá»§a tao, mầy biết không? Mầy phải thuá»™c vá» tao, dù cho mầy là con đà n bà phản bá»™i, tao vẫn có quyá»n hà nh hạ mầy, sỉ nhục mầy, chà đạp mầy lúc nà o cÅ©ng được.
Bị sỉ nhục, nước mắt Dung chảy ướt cả má, nà ng hét:
- Anh Duy, anh đừng dùng bạo lá»±c vá»›i tôi, anh sỉ nhục tôi suốt Ä‘á»i tôi sẽ háºn anh vô cùng.
Duy vạch áo Dung ra:
- Mầy có biết hôm nay là ngà y hai năm thà nh hôn hay không?
- Äừng anh Duy, anh đừng hà nh động như thế.
- Phải, hồi đó tới giỠtao đâu biết nhỠnhẹ, nâng niu bao giỠđâủ
Nhưng mầy thuộc vỠtao kia mà .
- Äừng, đừng anh Duy, anh đừng sỉ nhục em như váºy! - Dung la lá»›n.
Rồi buổi tối qua Ä‘i, Dung co rúc trong má»™t góc giưá»ng lặng lẽ khóc, chưa bao giá» nà ng thấy mình bị sỉ nhục như váºy, nà ng Ä‘au xót khôn cùng, hà nh động cá»§a Duy đã là m mất Ä‘i rất nhiá»u những tình cảm còn lại trong Dung. Nà ng vẫn ấm ức khóc, khi nhìn vẻ say ngá»§ cá»§a Duy bên cạnh, Dung thấy thù ghét muốn xé Duy ra từng mảnh. Tháºt là con váºt đáng tởm, Dung nghÄ©, quả tháºt hắn mất cả lương tâm, nhân cách và tình cảm con ngưá»i trong đêm quạ Ta chỉ còn là con váºt để hắn trút bá» những dục vá»ng đê hèn mà thôi! Dung bá»—ng cảm thấy tất cả mối nhục trong Ä‘á»i mình nếu có Ä‘em rá»a cạn nước sông Hoà ng Hà vẫn chưa sạch.
Buổi sáng thức dáºy, nhìn dáng nằm co rút cá»§a Dung ở góc giưá»ng, chiếu chăn còn ướt bởi nước mắt, gương mặt tháºt chịu đựng Ä‘au khổ khiến Duy thấy hối háºn vô cùng, ta Ä‘iên rồi chăng? Sao ta lại là m thế?
Nhìn dáng nằm đáng tá»™i kia, Duy xúc động vô cùng, chà ng muốn hôn Dung, nhưng sợ nà ng thức giấc, vá»™i kéo tấm chăn má»ng đắp lên ngưá»i Dung, nhẹ nhà ng bước xuống giưá»ng, vô bếp là m thức ăn Ä‘iểm tâm, Dung vẫn chưa thức:
- Tháºt tá»™i nghiệp cho nà ng, ta là m quấy quá.
Duy vá»™i ăn cÆ¡m sáng, phần ăn cá»§a Dung được chà ng Ä‘áºy bằng lồng bà n. Duy muốn Ä‘i là m ngay, nhưng thấy bất nhẫn nên lấy má»™t mảnh giấy ra viết và i chữ:
"Dung,
Anh biết lỗi rồi, em tha thứ cho anh nhé! "
Xong, chà ng dằn dưới lồng bà n và vội vã đi là m ngaỵ
Khi tan sở trở vá», Duy thấy cá»a vẫn còn khép kÃn, chà ng gá»i: "Dung!" Nhưng vẫn không có tiếng trả lá»á»‹ Duy tưởng Dung đã giáºn nên bá» Ä‘i rồi, vì má»—i lần cãi nhau vá»›i Duy xong, Dung thưá»ng có thói quen bá» Ä‘i đến nhà cá»§a bạn như An hoặc Vân, hay trở vá» nhà mẹ ở suốt cả ngà y má»›i vá». Duy nghÄ©: "Thôi thì Ä‘i cho nó khuây khá»a". Duy dùng chìa khóa mở cá»a, vừa bước và o, chà ng bá»—ng ngạc nhiên vô cùng, khi thấy phần ăn sáng trên bà n và mảnh giấy chà ng viết cho Dung vẫn còn đó. Chà ng vá»™i chạy và o phòng, thấy Dung vẫn nằm nhắm mắt trên giưá»ng, có lẽ suốt cả ngà y chưa ra khá»i phòng, Duy nghÄ© thầm, chà ng goị: - Dung!.
Dung mở mắt ra nhìn thấy Duy, lại nhắm mắt lại, Duy chú ý vẻ mặt Dung Ä‘ang đỠhồng và trán tháºt nóng, bà n tay Duy vừa chạm và o trán Dung, nà ng vá»™i mở mắt ra, nhìn thấy tay Duy Ä‘ang ở trên trán mình, Dung vá»™i lăn và o trong. Duy rút tay vá», chà ng cưá»i Ä‘au khổ:
- Thôi anh không đụng đến em nữa, nhưng trán em nóng quá, em có khoẻ không?
Dung vẫn yên lặng nhìn Duy không nói, nà ng nhìn Duy tháºt xa lạ khiến Duy thấy xót xa vô cùng, chà ng ngồi xuống cạnh giưá»ng:
- Em bệnh rồi, để anh mua thuốc cho em uống nhé, có lẽ em hôm qua bị cảm rồi đấy, em có muốn ăn cái gì không anh mua luôn chá»
Dung vẫn không đáp, vẻ mặt nhẫn nhục vô cùng. Duy nhẹ nhà ng nắm lấy tay Dung, nà ng vá»™i rút tay vá».
- Hôm qua anh tháºt có lá»—i vá»›i em, tha thứ cho anh em nhé.
Dung quay mặt nhìn và o tưá»ng, không đáp khiến Duy thở dà i, anh đứng dáºy thầm nghÄ©: Dung không há» yêu ta, nà ng không có trái tim ở nÆ¡i nà y, cuá»™c hôn nhân nà y thất bại, ta chỉ được thể xác cá»§a nà ng mà không chiếm trá»n được nà ng. NghÄ© đến đây lòng Duy lại Ä‘au xót, chà ng lặng đứng bên giưá»ng má»™t lúc, Ä‘oạn bá» ra lấy xe đạp ra chợ mua thuốc.
Thuốc đã mua vá» xong, Duy rót thêm ly nước đến cạnh giưá»ng, Dung vẫn quay mặt và o trong, Duy nhẫn nại:
- Dung, dáºy uống thuốc Ä‘i em, dù em có giáºn anh Ä‘i nữa cÅ©ng đừng để thân xác em Ä‘au nhức.
Dung quay sang, cháºm rãi ngồi uống thuốc, đầu nà ng nặng như búa bổ, cả má»™t ngà y không ăn uống, khiến Dung yếu á»›t thấy rõ. Duy thấy thế đưa tay đỡ lấy Dung, má»™t cảm giác lạnh lẽo trôi và o hồn, nhìn bà n tay cá»§a Duy, Dung sá»±c nhá»› đến hà nh động cá»§a Duy đêm qua, nà ng thấy tháºt kinh tởm, nhưng cố gắng chấn tÄ©nh uống cho xong thuốc, Ä‘oạn nằm xuống.
- Em ăn bánh mì nhé, anh có mua hai ổ, má»™t ổ saté và má»™t ổ cari, em chá»n ổ nà á»
- Không ăn gì cả. - Dung trả lá»i nhát gừng.
- Ráng ăn đi em, để không thôi đói là m saỠ- Duy ôn tồn nói, đưa tay nắm lấy tay Dung.
- Anh bỠtay tôi rạ
Duy ngÆ¡ ngác nhìn và o mắt Dung, bá»—ng chà ng nổi giáºn:
- Em vừa vừa thôi chớ, tại sao phải bỠtay ra, tay anh có bẩn, có ăn trộm, ăn cướp hay phạm tội hồi nà o đâu mà em hét.
Dung lạnh lùng:
- Anh là con thú hèn hạ!
Duy giáºn dữ không kém:
- Phải tôi là con thú, còn em, em cao thượng quá Ä‘i, em trinh trắng quá Ä‘i, mưá»i tám mưá»i chÃn tuổi mà biết quyến rÅ© ông thầy, đã biết ngã và o lòng giáo sư, tháºt là cao thượng, tháºt là trong trắng.
- Duy!
Dung gá»i lá»›n, ngồi dáºy, đôi mắt giáºn run, không thốt được nên lá»i, tất cả những hình ảnh trước mắt nà ng như Ä‘ang đảo lá»™n.
Duy cắn chặt môi, do dá»± má»™t lát, chà ng dịu giá»ng:
- Thôi em nằm xuống nghỉ Ä‘i, coi những lá»i lúc nãy như không có gì.
Gương mặt Dung từ mà u đỠhiện xanh khiến Duy hoảng hốt, đỡ lấy Dung dục dã:
- Dung, em sao đó?
Dung lắc đầu, nà ng thốt không ra hơị
- Duy, tình ta đã hết, anh hãy lo thủ tục giấy tỠly dị đị
- Không!
Duy đặt Dung nằm xuống, ôm lấy đầu nà ng, đôi mắt lại đỠhoe:
- Em Dung, anh yêu em, hãy tha thứ cho anh, chúng ta hãy bắt đầu là m lại cuá»™c Ä‘á»i, tha thứ cho anh em nhé. Anh thá» là từ nay trở Ä‘i, anh sẽ không bao giá» nhắc đến Nam nữạ
- Không được, anh Duy, chúng ta đã là m hại nhau quá nhiá»u rồi, bây giá» nếu tiếp tục sống chung, thì cuá»™c sống cà ng đổ vỡ chá»› Ãch lợi gì. Anh Duy, hãy tha thứ cho em, chúng ta hãy chia tay Ä‘i!
- Không, anh không thể bá» em được. - Duy bá»—ng khóc như đứa bé - Anh có lá»—i, em tha anh nghe, để anh sá»a chữa, chá»› sao em nói váºá»· Anh không thể xa rá»i em được, em Dung, anh yêu em!
Duy nắm lấy tay Dung, Dung nhìn chồng, những giá»t nước mắt cá»§a Duy là m Dung cảm động, Duy lại tiếp:
- Anh xin thá» là anh sẽ sá»a đổi tất cả, anh sẽ cố gắng là m ngưá»i chồng nhiệt tình, thương vợ, em hãy cho anh cÆ¡ há»™i để anh bắt đầu lại, anh yêu em, đừng để anh phải khổ, em.
Duy khóc như trẻ thơ khiến Dung bắt khóc theo, chà ng ôm lấy Dung, hôn Dung và cầu khẩn.
- ÄÆ°á»£c rồi, Dung lại tha thứ, lại thêm má»™t lần Dung chịu khuất phục trước cuá»™c tình cá»§a Duỵ Nhưng hạnh phúc vẫn không cứu vãn được, đám mây Ä‘en che phá»§ cà ng lúc cà ng lá»›n. Dung thấy bất lá»±c trước vết nứt rạn dần.
Má»™t hôm, báo sáng có dá»± Ä‘oán bão sắp đến, nhưng buổi s'ang trá»i vẫn còn đẹp khi Duy Ä‘i là m, Dung dặn dò:
- Tan sở anh nhá»› vá» liá»n nhé, báo có nói sắp có bão lá»›n đấy, anh nhá»› mang và i cây Ä‘inh để đóng lại cá»a sổ ở bếp, bằng không bão đến, hÅ© chén bay tứ tung lúc đó cứu không kịp nghe anh.
- Khá»i lo, anh sẽ không quên đâụ
Duy vẫy tay leo lên xe đạp đị Buổi chiá»u, trá»i đã bắt đầu u ám, báo hiệu cÆ¡n gió sắp đến, Dung mở radio má»™t mặt báo cáo tin tức, má»™t mặt thêu khăn trải bà n. Bản báo cáo tin tức cho hay đến tối cÆ¡n bão sẽ đến, nhưng cÅ©ng có thể sẽ đổi chiá»á»¥
Dung nhìn bầu trá»i trong xanh, chắc có lẽ gió đã đổi hướng rồị Dung mừng thầm vì nà ng rất sợ bão, nhất là má»—i khi gió đến, trá»i đất u ám, cát bay gió cuốn đã tạo cho Dung cảm giác táºn thế.
Äến khoảng năm giá» chiá»u, trá»i vẫn quang đảng, mây vẫn tạnh, Dung cÅ©ng yên tâm, nà ng tắt radio đến nhà bếp là m cÆ¡m. Bây giá» mà bão có đến Dung cÅ©ng không sợ vì Duy đã sắp vá», chà ng có thể bảo vệ cho nà ng. Nhưng Dung không ngá» khi Duy vừa tan sở, anh Châu bạn cùng sở vá»›i Duy bá»—ng kéo Duy lại:
- Duy đi với tao nhanh lên.
- Không được hôm nay có bão, tao phải vỠnhà gấp. - Duy từ chốị
- Lo gì, bão đã chuyển hướng, không sao đâụ - Châu nóị
- Ai nói vá»›i anh váºá»·
- Thì radio đã bảo mà .
- Anh muốn tôi phải Ä‘i đâu chứ? - Duy há»á»‹
- Thì đến chá»— con nhá» hôm trước tao nói vá»›i mà y đó, tao muốn tốn má»™t số tiá»n chuá»™c nó ra cho rồị
- Anh muốn cưới nó tháºt saá» - Duy ngạc nhiên, dầu chà ng biết rằng Châu yêu cô gái mãi dâm đó.
- Thì tao nhá» mà y Ä‘i vá»›i tao để giúp ý kiến cho tao váºy mà .
- Thôi được, đi thì đi, nhưng đến nơi nhìn thấy mặt xong là tao vỠngay nhé.
- Ờ, biết đà n anh có vợ đẹp mà , tan sở là vá»™i lo vá», tháºt má»›i biết đà n bà là trên hết.
Tà i sản của quykiemtu