Ba hôm sau, lễ an táng Thúy Bình được cỠhành.
Buổi tang lá»… là do Tá» Mặc và tất cả những thành viên trong Túy Mã Há»™i Há»a sắp xếp. Những ngưá»i tham dá»± tang lá»…, cÅ©ng chỉ có những ngưá»i trong Túy Mã Há»™i Há»a. Tá» Mặc má»i má»™t nhà sư đến để làm lá»…, siêu độ vong hồn cho Thúy Bình. Há»a Nhi mặc bá»™ quần áo tang chế quỳ trước má»™, khóc đến đứt ruá»™t đứt gan. Nhìn thấy từng xẻng đất được xúc lên, thảy vào trong lòng má»™, Há»a Nhi bất giác đưa tay dài vá» phÃa má»™, kêu khóc lên tháºt ai oán:
- Mẹ Æ¡i! Ãừng, đừng bá» con! Mẹ bị chôn xuống lòng đất như thế, là con sẽ vÄ©nh viá»…n không còn bao giỠđược nhìn thấy mặt mẹ nữa! Mẹ Æ¡i! Ãừng bá» con, đừng bá» con, mẹ Æ¡i!...
Tá» Tuyá»n tiến tá»›i phÃa trước, nàng ôm Há»a Nhi vào lòng mình, gạt nước mắt nói rằng:
- Há»a Nhi, khi mẹ con còn sống, đã bệnh quá nhiá»u, bây giá», mẹ con đã lên trá»i rồi, thì bà sẽ không còn bị ho nữa, sẽ không còn bị Ä‘au đớn nữa! Ở trên trá»i mẹ con sẽ không buồn đâu, có ông ná»™i bà ná»™i con ở cạnh đó, lại còn có rất nhiá»u những nàng tiên xinh đẹp, dá»… thương ở bên cạnh nữa! Con đừng khóc nữa! Cha con còn cần có con săn sóc cho đấy!
Má»i ngưá»i đứng đó nghe, ai nấy Ä‘á»u ngáºm ngùi rÆ¡i lệ. Thế nhưng, Nhược Hồng lại đứng yên, không há» có má»™t phản ứng gì, chàng nhìn trân trân vào nấm má»™, không nói không rằng, đôi con mắt đỠđẫn, trên gương mặt không biểu lá»™ má»™t thứ tình cảm nào. Hình như cả ngưá»i chàng Ä‘ang ở má»™t chá»— nào khác, chỉ có xác thân chàng tham dá»± tang lá»…. Ban tụng niệm đã Ä‘á»c kinh xong, má»i ngưá»i trải hoa cúc trắng lên má»™, đốt giấy tiá»n vàng bạc, từng xẻng từng xẻng đất, từ từ phá»§ kÃn lấy nắp áo quan. Sá»± bi ai cá»§a Há»a Nhi, sá»± khuyên giải cá»§a má»i ngưá»i... cách chàng tháºt xa, tháºt xa, hình như chàng không nghe thấy, cÅ©ng không nhìn thấy.
Tang lá»… đã kết thúc, má»i ngưá»i Ä‘á»u trở vá» Thá»§y Vân Gian, Nhược Hồng vẫn y như thế, má»i ngưá»i đẩy cái ghế tá»›i cho chàng ngồi xuống, chàng bèn ngồi xuống, rót ly nước cho chàng, chàng bèn uống nước. Ly nước được lấy Ä‘i, chàng bèn ngồi đó, bất động, hai con mắt nhìn trừng trừng vá» phÃa trước. Tất cả những ngưá»i, tất cả những váºt thể xao động chung quanh, hình như không há» có chút quan hệ gì vá»›i chàng.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cảm thấy có cái gì đó không ổn. Há»a Nhi kéo tay Tá» Tuyá»n, dùng giá»ng nói tràn đầy sá»± sợ hãi, há»i rằng:
- Dì Tá» Tuyá»n, cha con làm sao ấy? Tại sao ông không nói chuyện gì cả váºy? Và cÅ©ng không nói gì tá»›i ai hết? Có phải là ông bị bệnh rồi chăng?
Tá» Tuyá»n Ä‘i lên phÃa trước, đưa tay đẩy đẩy Nhược Hồng:
- Nhược Hồng! Anh vẫn khá»e chứ? Anh đừng làm cho Há»a Nhi lo lắng nữa! Anh có muốn ăn gì không? Anh không ăn gì đã ba hôm rồi đấy! Em Ä‘i nấu tô mì cho anh ăn nhé, được không? Anh nói má»™t tiếng xem, được không?
Ãôi mắt Nhược Hồng trì trệ nhìn vá» phÃa trước, như không há» nghe thấy gì cả. Tá» Tuyá»n sợ hãi ngẩng đầu lên, trao đổi ánh mắt vá»›i má»i ngưá»i, ai nấy Ä‘á»u kinh hãi.
Há»a Nhi cuống quýt, con bé nhào ngay vào lòng chàng, kêu lên:
- Cha! Cha! Cha không nhìn ra con sao? Con là Há»a Nhi cá»§a cha đây mà! Cha nhìn con nè! Cha nói chuyện vá»›i con Ä‘i! Tại sao cha không nói gì tá»›i con hết váºy? Mẹ đã Ä‘i rồi, con chỉ còn có cha thôi, cha không thể không kể gì tá»›i con nữa à!
Con bé quá sợ hãi, vừa nói vừa thút thÃt khóc.
Rút cuá»™c Nhược Hồng cÅ©ng hÆ¡i nhÃu mày, đôi tròng mắt cá»§a chàng hÆ¡i chuyển động, nhìn Há»a Nhi má»™t cách từ từ, cháºp chạp, thế nhưng ánh mắt lại vô cùng xa lạ.
Tá» Tuyá»n quỳ xuống trên đầu gối cá»§a mình, nhìn chàng tháºt tỉ mỉ, càng nhìn càng cuống quýt, càng nhìn lo sợ, nàng lắc chàng tháºt mạnh, kêu chàng tháºt to tiếng:
- Anh Ä‘ang nghÄ© gì váºy? Anh có bao nhiêu Ä‘au thương, anh có bao nhiêu khổ sở, anh có bao nhiêu u uẩn, anh có bao nhiêu bất bình, anh cứ phát tiết nó ra ngoài Ä‘i! Anh đừng nên như thế này nữa, ngưá»i chết Ä‘i dÄ© nhiên làm cho chúng ta Ä‘au lòng, nhưng ngưá»i còn sống vẫn quan trá»ng hÆ¡n! Anh như thế này, làm cho bá»n chúng tôi, những ngưá»i bạn thiết cá»§a anh, Ä‘au lòng biết mấy, và còn Há»a Nhi nữa, làm sao tâm hồn nhá» bé cá»§a nó có thể chịu nổi những chuyện như thế này được?
Nhược Hồng vẫn tiếp tục dùng ánh mắt xa lạ cá»§a chàng, đưa mắt nhìn Tá» Tuyá»n má»™t cái, vẫn không nhúc nhÃch.
Lần này, má»i ngưá»i Ä‘á»u cuống cuồng lên.
Chung Thư Kỳ mạnh lên vai chàng một cái:
- Nhược Hồng! Ngưá»i chết đã rồi, ngưá»i sống cần lo, cáºu cần phải phấn chấn lên má»™t chút, trách nhiệm nuôi dạy Há»a Nhi từ đây càng thêm trá»ng đại, nó hoàn toàn đặt trên vai cáºu rồi đấy, cáºu vẫn còn rất nhiá»u chuyện vẫn chưa hoàn thành đấy nhé!
Diệp Minh dáºm chân nói:
- Khóc Ä‘i! Cáºu cứ việc khóc má»™t tráºn cho tháºt to, cho tháºt hả dạ! Mắng Ä‘i! Cáºu hãy mắng cho tháºt to, cho tháºt hả dạ! Tháºm chÃ, cáºu muốn cưá»i lên tháºt to cÅ©ng được! Mắng thế giá»›i này đã không công bằng đối vá»›i cáºu, mắng ông trá»i, mắng thượng đế... cáºu mắng Ä‘i!
Lục Tú SÆ¡n chụp lấy Tá» Mặc, nói tháºt cuống quýt:
- Tôi xem cáºu ấy không được ổn cho lắm, cả ngưá»i như mất hết thần, cứ như vầy, cần phải má»i má»™t thày lang vá» xem bệnh cho cáºu ấy má»›i được!
Tá» Mặc xông lên phÃa trước, dá»±ng Nhược Hồng đứng dáºy từ chiếc ghế chàng Ä‘ang ngồi, la lên tháºt to rằng:
- Mai Nhược Hồng, cáºu nhìn tôi đây, tôi là kẻ thù cá»§a cáºu, cáºu nhìn cho rõ nhé, tôi đã đốt tranh cá»§a cáºu, tôi chÃnh là thằng Uông Tá» Mặc đã đốt Ä‘i hai mươi bức tranh quý giá cá»§a cáºu ngày trước, giữa chúng ta có má»™t mối thù tháºm sâu cốt tá»§y đến độ Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp vẫn không hóa giải nổi, cáºu không thể nào quên luôn cả tôi nữa chứ nhỉ?
Không má»™t tác dụng gì hết. KÃch tướng pháp cá»§a Tá» Mặc hình như cÅ©ng không có má»™t tác dụng gì cả. Nhược Hồng vẫn ngồi yên lặng trên ghế, không nói không rằng. Trong nhất thá»i, má»i ngưá»i Ä‘á»u trở nên vô cùng xúc động, tất cả Ä‘á»u vây quanh Nhược Hồng, kẻ má»™t câu, ngưá»i má»™t tiếng, nhắc lại chuyện ngày xưa, định nói cho chàng tỉnh lại. Thế nhưng, ánh mắt cá»§a chàng, càng lúc càng xa lạ, càng lúc càng xa vắng, đối vá»›i tất cả má»i ngưá»i, hình như chàng không há» quen biết ai hết.
Há»a Nhi nhào vào lòng chàng, ôm chàng, lắc chàng, khóc òa lên nói rằng:
- Cha Æ¡i... Cha nói chuyện vá»›i con Ä‘i! Cha nói chuyện vá»›i má»i ngưá»i Ä‘i... Cha không nghe gì hết sao? Cha không thấy gì hết sao? Không... không... cha Æ¡i, cha...
Há»a Nhi vừa khóc vừa la như thế, rút cuá»™c cÅ©ng đã làm cho Nhược Hồng có má»™t chút phản ứng, chàng ngước mắt lên, nhìn Há»a Nhi má»™t cách thẩn thá», lại đưa mắt nhìn tất cả má»i ngưá»i, sau đó dùng má»™t giá»ng Ä‘iệu tháºt cẩn tháºn, nói tháºt nhá», tháºt do dá»±, ngần ngừ há»i rằng:
- Tôi nên vẽ gì cho đúng nhỉ?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u ngẩn ngưá»i ra. Sau đó, Tá» Mặc vá»™i vàng lấy giấy vẽ và bút than đến, nhét vào tay chàng, nói:
- Cáºu vẫn còn nhá»› đến vẽ tranh, tốt lắm! Váºy thì, cáºu hãy vẽ Há»a Nhi! Vẽ má»™t bức chân dung cho con gái cáºu! Vẽ Ä‘i! Vẽ Ä‘i!
Nhược Hồng cầm cây bút than lên tháºt cẩn tháºn, nhìn nhìn tá» giấy vẽ, lại thẩn thá», ngÆ¡ ngẩn để cho giấy và bút Ä‘á»u rá»›t hết xuống đất. Chàng nói má»™t cách buồn rầu rằng:
- Cần phải đi mua thuốc cho Thúy Bình rồi!
Há»a Nhi ôm chặt lấy Nhược Hồng, kêu to lên khổ sở:
- Cha Æ¡i! Mẹ không còn bao giá» cần uống thuốc nữa, mẹ đã chết rồi! Mẹ đã không còn bị suyá»…n nữa rồi, không còn ho nữa rồi! Thần tiên trên trá»i sẽ lo lắng cho mẹ, cha không cần phải lo nữa... bây giá» con chỉ cần cha khá»e lại, tỉnh táo trở lại, cha hãy tỉnh táo trở lại Ä‘i, cha hãy nói chuyện vá»›i con Ä‘i...
Tất cả má»i ngưá»i, Ä‘á»u cảm thấy mÅ©i mình nóng nóng, mắt mình cay xè, nhưng, Nhược Hồng lại đã đóng chặt cánh cá»a trong trái tim chàng, đóng tháºt chặt, tháºt chặt. Chàng không nói chuyện nữa, không nhìn má»™t ai nữa, ánh mắt cá»§a chàng, rÆ¡i vào má»™t nÆ¡i nào đó tháºt xa xăm, không ai biết được. Chàng Ä‘em tất cả những tư tưởng và ý thức cá»§a mình, Ä‘á»u giam chặt vào má»™t nÆ¡i táºn cùng sâu thẳm cá»§a tâm hồn.
***
Má»™t tuần lá»… tiếp sau đó, tình trạng cá»§a Nhược Hồng càng lúc càng tệ. Chàng không còn nháºn ra má»™t ai, suốt cả ngày chàng thưá»ng không bao giá» nói má»™t tiếng, đôi lúc đột nhiên nói lên má»™t vài câu, thì lúc nào cÅ©ng chỉ là những câu nói vu vÆ¡, câu sau không nháºp vào vá»›i câu trước. Chàng vẫn còn nhá»› đến chuyện vẽ tranh, có lúc chàng ôm giá vẽ cùng bút chì bút than, vác lên vai Ä‘i ra ngoài, Há»a Nhi bèn Ä‘i theo phÃa sau chàng, không rá»i ná»a bước. Thế nhưng, chàng chỉ ngẩn ngÆ¡ nhìn cây cá», ngẩn ngÆ¡ nhìn cầu, ngẩn ngÆ¡ nhìn nước, ngẩn ngÆ¡ nhìn đình viện chung quanh... chàng không vẽ má»™t thứ gì cả.
Tá» Mặc má»i thày thuốc đến xem bệnh cho chàng, Ãông y nói chàng "Ä‘au thương quá độ, hồn phách tản mạn", cần phải uống những loại thuốc an thần bổ óc, nhưng không thấy có tác dụng gì. Tây y có vẻ cụ thể hÆ¡n má»™t chút, nói rằng chàng bị "đổ vỡ tinh thần", nên xảy ra tình trạng gần như "tá»± bế" (tá»± đóng mình lại vá»›i thế giá»›i bên ngoài), hiện thá»i, đối vá»›i loại bệnh tâm thần này, bên Tây y vẫn chưa có thuốc gì có thể chữa khá»i.
Bất luáºn Ãông y hay Tây y, Ä‘á»u có má»™t kết luáºn giống nhau, là coi như chàng đã "Ä‘iên rồi". Nếu như không thể làm cho thần trà chàng tỉnh lại trong má»™t thá»i gian ngắn, thì có thể suốt cả cuá»™c Ä‘á»i chàng sẽ cứ mãi Ä‘iên Ä‘iên khùng khùng như thế, và sẽ càng lúc càng tệ hÆ¡n.
Vá»›i kết luáºn như thế, làm cho bá»n Tá» Mặc, Tá» Tuyá»n, nhất kỳ tam quái, và Cốc Ngá»c Nông Ä‘á»u lo lắng, cuống quýt như kiến ngồi phải lá»a. Tá» Mặc muốn Ä‘em Nhược Hồng vá» Yên VÅ© Lầu ở, để tiện bá» lo lắng, thuốc thang. Nhưng Tá» Tuyá»n không đồng ý, nàng cho rằng trong Thá»§y Vân Gian, có những ký ức rất sâu Ä‘áºm cá»§a Nhược Hồng, từng mái ngói viên gạch, từng nhánh cây ngá»n cá», Ä‘á»u có những liên hệ rất máºt thiết vá»›i chàng, có thể, chúng sẽ khÆ¡i dáºy được má»™t phần tình cảm nào đó cá»§a chàng. Má»i ngưá»i Ä‘á»u cảm thấy rất chà lý, thế là, má»—i ngày má»—i ngày, má»i ngưá»i Ä‘á»u chia phiên nhau tá»›i Thá»§y Vân Gian để săn sóc cha con Nhược Hồng, đồng thá»i cố gắng dùng tất cả các biện pháp để khÆ¡i dáºy ký ức cá»§a chàng. Khi tất cả các biện pháp Ä‘á»u không có kết quả, trong lòng má»i ngưá»i Ä‘á»u hiện lên má»™t cái tên, Ãá»— Tiên Tiên! Cuối cùng, chÃnh Tá» Mặc nói ra trước nhất:
- Hôm nay Nhược Hồng trở nên như thế này đây, là vì tất cả những biến cố đã xảy ra cá»™ng lại mà thành! Câu chuyện đốt tranh ngày trước, cÅ©ng là má»™t trong những biến cố ấy! Bây giá» nhá»› lại những gì tôi đã làm, quả tháºt là tôi vô cùng hối háºn! Con ngưá»i thế nào cÅ©ng có lúc bệnh hoạn, tôi lúc đó, cÅ©ng là má»™t ngưá»i bệnh nặng! May mắn là tôi đã hết bệnh hoàn toàn rồi... nhất định là tôi cÅ©ng phải làm cho Nhược Hồng hết bệnh hoàn toàn, cái hy vá»ng duy nhất cá»§a chúng ta bây giá», chÃnh là Tiên Tiên! Tôi phải Ä‘i Thượng Hải má»™t chuyến, tôi phải nói chuyện vá»›i Tiên Tiên má»™t lần má»›i được!
Tá» Tuyá»n nói má»™t cách lo lắng:
- Thế nhưng, chúng ta Ä‘á»u đã nhìn thấy cảnh Tiên Tiên xé chứng thư kết hôn! Và cÅ©ng Ä‘á»u đã cảm nháºn được sá»± quyết tâm "không quay đầu trở lại" cá»§a nàng rồi, chuyện em lo lắng nhất là, không còn bất cứ má»™t Ä‘iá»u gì có thể làm cho nàng trở lại Thá»§y Vân Gian được nữa!
Tá» Mặc gáºt gáºt đầu má»™t cách kiên quyết:
- Anh nghÄ©, anh có biện pháp có thể làm cho nàng má»m lòng mà trở vỠđây thăm Nhược Hồng má»™t lần, ngoại trừ má»™t chuyện, Tiên Tiên cÅ©ng bệnh luôn rồi, bệnh đến độ... trong lòng nàng không còn tình yêu nữa!
Thế là, Tá» Mặc lên đưá»ng Ä‘i Thượng Hải.
***
Tá» Mặc Ä‘i tất cả ba ngày, trong ba ngày đó, chàng nói như thế nào để thuyết phục Tiên Tiên, không má»™t ai được biết. Ba hôm sau, Tá» Mặc trở vá» Hàng Châu, Tiên Tiên cÅ©ng trở vá». Cùng trở vá» Hàng Châu vá»›i Tiên Tiên, còn có vợ chồng Ãá»— Thế Toàn và à Liên.
Thế là, hôm đó, khi má»i ngưá»i Ä‘ang táºp trung, quây quần ở Thá»§y Vân Gian, làm "bài táºp hằng ngày" cá»§a há», tìm đủ trăm phương nghìn kế để hồi phục ký ức cá»§a Nhược Hồng. Tiên Tiên và cha mẹ cá»§a nàng tìm đến.
Ãnh mặt trá»i hôm đó rất tốt, nguyên cả Tây Hồ, lấp lánh ánh sáng rá»±c rỡ, diá»…m lệ. Tô ÃỠở phÃa xa xa, nằm cong cong uốn khúc, sáu nhịp cầu vắt vẻo trên mặt nước lóng lánh, nhìn thấy rõ ràng. Do đó, má»i ngưá»i Ä‘em chiếc ghế Nhược Hồng vẫn ngồi hằng ngày, ra phÃa ngoài sân cá», Ä‘em luôn cả giá vẽ cá»§a chàng dá»±ng lên, để sẵn giấy vẽ lên đó, chuẩn bị tất cả những váºt dụng có thể khÆ¡i lại ký ức cá»§a chàng. Má»i ngưá»i xúm lại nói chuyện, anh má»™t câu, tôi má»™t tiếng, từ thiên địa cá»u huyá»n, vÅ© trụ hồng hoang nói tá»›i, Ä‘em tất cả những ân ân oán oán, yêu háºn tình thù trong suốt năm năm qua, Ä‘á»u nói muốn hết cả rồi, thế nhưng Nhược Hồng vẫn yên lặng không nói má»™t lá»i, không má»™t phản ứng. Ãúng lúc đó, chiếc xe hÆ¡i cá»§a nhà há» Ãá»— chạy tá»›i, Ãá»— Thế Toàn và à Liên, dẫn Tiên Tiên cùng xuống xe.
Ãá»— Thế Toàn nói vá»›i má»i ngưá»i rằng:
- Tôi phải thân hành đến đây để xem! Tên Mai Nhược Hồng này ra sao rồi? Tôi cứ nghÄ© rằng mình đã thoát khá»i hắn được rồi, thế nhưng Tiên Tiên cứ nhất định là phải Ä‘i má»™t chuyến vỠđây má»›i được! Tháºt là oan hồn dây dưa không dứt...
Ông nhìn thấy Nhược Hồng, bất giác ngá»› ngưá»i ra im tiếng. à Liên cÅ©ng kinh ngạc nhìn trừng trừng vào chàng.
Ãnh mắt cá»§a Tiên Tiên đã bị dÃnh chặt vào Nhược Hồng từ lâu. Chỉ thấy Nhược Hồng ngồi trên ghế, cả ngưá»i đã ốm trÆ¡ xương, gầy như que cá»§i. Chàng vẫn còn mặc chiếc áo sÆ¡ mi trắng và chiếc áo may ô bằng len xanh mà chàng thÃch nhất, thế nhưng bá»™ quần áo đó phất phÆ¡ thùng thình như thể được máng trên chiếc cá»™t trúc. Ãầu tóc chàng rối bung, gương mặt mang đầy râu ria không cạo, tiá»u tụy đến độ không còn hình ngưá»i. Ãáng sợ nhất là đôi mắt cá»§a chàng, thần mắt trống trải hoang mang, nhìn mà như không thấy. Cả ngưá»i chàng hình như không hỠở thế giá»›i này, không biết là chàng Ä‘ang ở má»™t nÆ¡i nào đó cá»§a thế giá»›i bên ngoài.
Trong nhất thá»i, Tiên Tiên quên hết cả những oán háºn đối vá»›i Nhược Hồng, nàng nhào thẳng đến trước mặt chàng, chân tình biểu lá»™ không che dấu, nàng kêu lên tháºt to, tháºt Ä‘au khổ:
- Nhưá»c Hồng! Tại sao mà anh lại ra đến nông nổi này đây? Anh nhìn em xem! Anh nhìn em xem! Em là Tiên Tiên đây! Em đã đến rồi đây, tất cả má»i chuyện cá»§a anh, em Ä‘á»u đã biết cả rồi! Anh nhìn em đây, anh không thể nào quên luôn cả em chứ, phải không? Phải không?
Nhược Hồng bàng hoàng nhìn Tiên Tiên, ánh mắt xa lạ và thẩn thá». Nhìn má»™t lúc, chàng quay đầu Ä‘i chá»— khác, như thể không cảm thấy có gì hứng thú.
Tiên Tiên vô cùng chấn động, nàng khóc báºt lên:
- Nhược Hồng! Không thể nào như váºy được! Em biết Thúy Bình đã ra Ä‘i, chị ấy hiá»n lành như thế, dịu dàng như thế, khi chị ấy ra Ä‘i, hẳn là trong lòng vẫn tràn đầy sá»± yêu thương! Em biết anh Ä‘ang mang đầy mặc cảm tá»™i lá»—i vì sá»± ra Ä‘i cá»§a chị ấy, anh không chịu tha thứ cho chÃnh mình, do đó anh Ä‘em nguyên cả ngưá»i mình, nhốt vào ngục tù tâm linh Ä‘i rồi! Không được đâu, không được đâu! Anh không đủ tư cách để ngồi tù, nếu như anh cảm thấy có lá»—i vá»›i Thúy Bình, nếu như anh thấy tràn đầy sá»± hối háºn và ăn năn, thì anh cần phải ra khá»i cái ngục tù tâm linh đó cá»§a mình, lo nuôi nấng Há»a Nhi, dạy dá»— Há»a Nhi... như váºy, Thúy Bình má»›i không vì anh, mà mất Ä‘i mạng sống má»™t cách oan uổng! Anh có nghe rõ không? Anh không thể nào nghe mà không biết, nhìn mà không thấy như vầy mãi được! Anh phải tỉnh dáºy ngay Ä‘i, tỉnh dáºy ngay Ä‘i!
Bất giác nàng đưa tay ra đẩy chàng, lắc chàng, kéo chàng.
Má»i ngưá»i đứng nghe Tiên Tiên nói những lá»i đó, ai nấy Ä‘á»u vô cùng xúc động. Há»a Nhi đưa tay ra sá» lên những ngón tay khô héo cá»§a Nhược Hồng, rá»›t nước mắt nói rằng:
- Cha, con biết cha rất nhá»›, rất nhá»› dì Tiên Tiên, bây giá» dì Tiên Tiên đã trở vá» rồi đây, sao cha lại không nói gì đến dì Tiên Tiên hết váºy? Mẹ cÅ©ng thÃch dì Tiên Tiên lắm, mẹ cÅ©ng mong cho dì Tiên Tiên trở lại lắm đó! Nhất định là mẹ ở trên trá»i đã nói vá»›i các nàng tiên, nên má»›i xui khiến cho dì Tiên Tiên trở vỠđây đó! Cha hãy nói chuyện vá»›i dì Tiên Tiên Ä‘i!
Ãá»— Thế Toàn và à Liên đưa mắt nhìn nhau, cả hai ngưá»i Ä‘á»u bị cái cảnh tượng thê thảm trước mắt làm cho kinh hoảng vô cùng.
Tiên Tiên nhìn thấy Nhược Hồng vẫn không có phản ứng gì, trái tim nàng gần như tan nát.
- Tại sao anh lại có thể quên được cả em luôn váºy? Tại Thá»§y Vân Gian này, chúng ta đã từng lạy đất trá»i, đã từng thá» thốt, hứa hẹn là chúng ta sẽ sống vá»›i nhau đến trá»n Ä‘á»i! Chúng ta đã từng gây gá»— nhau, chúng ta cÅ©ng đã từng vui vẻ, hòa thuáºn vá»›i nhau! Ở nÆ¡i đây, tại chốn này, chúng ta đã từng có biết bao nhiêu những ká»· niệm, tốt có, xấu có, vui vẻ có, Ä‘au khổ có... tất cả Ä‘á»u xảy ra ở nÆ¡i đây!
Có còn nhá»› trước ngày anh mở cuá»™c triển lãm tranh không? Anh đã vẽ rất nhiá»u, rất nhiá»u tranh, em đã Ä‘em những bức tranh đó sắp thành hàng dài dưới đất, anh đã nằm dài xuống, cất tiếng kêu to rằng: "Trá»i làm chăn, đất làm màn, Thá»§y Vân Gian, ta làm chúa!". Nhược Hồng, anh là chúa cá»§a Thá»§y Vân Gian này! Từ trước đến nay, anh vẫn là má»™t vì vua chúa có tình cảm phong phú, hào khà ngất trá»i! Má»™t vì vua chúa như thế làm sao có thể bá» thành mất đất, thua hết má»i thứ trong thiên hạ cho được chứ! Không được không được! Anh phải tỉnh dáºy! Anh phải thức tỉnh dáºy mà đối diện vá»›i em, anh phải thức tỉnh dáºy để nói cho em biết, trong trái tim anh có còn hình bóng cá»§a em không? Anh hãy tỉnh lại tỉnh lại, tỉnh lại tỉnh lại, tỉnh lại tỉnh lại Ä‘i...
Nàng vừa kéo vừa lắc, dùng hai tay ôm lấy đầu chàng, quay mặt chàng lại, bắt chàng phải nhìn thẳng vào mặt nàng.
Nhược Hồng bị những sự lôi kéo đó làm cho kinh động, đột nhiên, chàng ngẩng đầu lên nhìn Tiên Tiên, nói một cách ngần ngừng, do dự:
- Tôi phải vẽ gì bây giỠnhỉ?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u vô cùng thất vá»ng. Nhược Hồng láºp lại câu há»i thêm má»™t lần nữa:
- Tôi phải vẽ gì bây giỠnhỉ?
Há»a Nhi nhìn Tiên Tiên má»™t cách bi thương, rá»›t nước mắt giải thÃch:
- Cha con cứ như váºy đó! Ông cứ Ä‘i khắp má»i nÆ¡i, cứ nói mãi má»™t câu đó, ông không biết phải vẽ gì?
Tiên Tiên nhìn trừng trừng trừng vào Nhược Hồng, hÆ¡i thở nàng nặng ná», tư tưởng nàng trôi nổi.
Nàng há»i:
- Anh không biết phải vẽ gì chăng? Anh tháºt sá»± không biết phải vẽ gì chăng?
Ãá»™t nhiên nàng đứng thẳng dáºy, bước lùi lại phÃa sau hai bước, nàng đứng tháºt thẳng, tháºt kiêu hãnh, đối mặt vá»›i Nhược Hồng. Tháºt bất ngá», nàng đưa hai tay lên, nắm lấy cổ áo mình, giáºt mạnh sang hai bên. Nàng gằn giá»ng, tháºt to tiếng, tháºt mạnh mẽ, nói lên hai chữ:
- Vẽ em!
Thanh âm đó vô cùng mạnh mẽ, hùng hồn, làm cho Nhược Hồng không thể không ngẩng đầu lên nhìn. Vừa ngẩng đầu lên, váºt đầu tiên mà đôi mắt chàng chạm ngay phải là phần ngá»±c trần trắng ngần cá»§a Tiên Tiên, và đóa hoa mai màu đỠtươi như màu máu! Chàng vô cùng chấn động! Chàng trừng mắt nhìn đóa hoa mai đỠđó, đôi mắt chàng mở tháºt to, bàng hoàng như thể trong giấc má»™ng! Hồng mai! Ãóa hoa mai khắc sâu vào da thịt, vÄ©nh viá»…n không thể nào tẩy xóa được cá»§a Tiên Tiên! Trong khoảnh khắc đó, Nhược Hồng cảm thấy trong lòng chàng như có hàng ngàn, hàng vạn con tuấn mã phi nhanh như Ä‘iên cuồng, tất cả những tư tưởng, những ý thức, như ngá»n thá»§y triá»u, như làn sóng cả áºp tá»›i, bao trùm lấy chàng, cuốn hút lấy chàng. Chàng hả to miệng ra, muốn kêu lên, nhưng lại không biết phải kêu lên những gì.
Tất cả má»i ngưá»i, Ä‘á»u chấn động đến cá»±c Ä‘iểm, nhất là Ãá»— Thế Toàn và à Liên. Má»i ngưá»i Ä‘á»u nÃn thở, hồi há»™p, không dám lên tiếng.
Tiên Tiên lại cất tiếng nói, từng chữ từng chữ má»™t, mang theo sá»± kiên quyết vô biên, và má»™t tình cảm nồng nàn vô cùng vô táºn:
- Vẽ em! Vẽ em! Em mang theo dấu ấn cá»§a riêng anh, suốt cả Ä‘á»i này không thể nào bôi xóa được! Anh thiếu em má»™t bức há»a, anh thiếu em má»™t Mai Nhược Hồng hoàn chỉnh! Hãy tỉnh dáºy! Vẽ em! Vẽ em! Vẽ em!
Ãnh mắt cá»§a Nhược Hồng, từ đóa "hồng mai" cá»§a Tiên Tiên, từ từ di động lên phÃa trên, tiếp xúc ngay vá»›i ánh mắt cá»§a Tiên Tiên. Ãá»™t nhiên, trong khoảnh khắc đó, chàng tỉnh lại! Tất cả những bi thương, tất cả những dồn nén, phong tá»a cá»§a tình cảm, Ä‘á»u toàn bá»™ ào ạt tràn tá»›i như trá»i long đất lỡ. Chàng đứng thẳng dáºy, nhào thẳng tá»›i Tiên Tiên, ôm chầm lấy nàng, sá»± Ä‘au thương kéo áºp đến, bá»™c phát dữ dá»™i không thể nào ká»m chế được.
Chàng kêu lên tháºt Ä‘au khổ:
- Tiên Tiên! Tiên Tiên! Thúy Bình chết rồi! Cô ấy nhảy xuống Tây Hồ, và chết Ä‘i rồi! Cô ấy không hiểu anh.. sao cô ấy lại có thể Ä‘i tìm cái chết như thế chứ? Sao cô ấy lại Ä‘i tá»± sát như thế chứ? Anh dá»±ng giá vẽ, anh bá» Ä‘i tất cả lòng tá»± trá»ng cá»§a riêng mình, anh mất Ä‘i cả em... anh sống má»™t cách Ä‘au khổ như thế, tất cả cÅ©ng chỉ vì má»™t nguyện vá»ng, là làm cho cô ấy tiếp tục sống, làm cho cô ấy hết bệnh! Anh thành tâm thành ý tìm đủ má»i cách để trị bệnh cho cô ấy, thế mà cô ấy lại chá»n lá»±a cái chết! Cô ấy Ä‘em Ä‘i toàn bá»™ hy vá»ng cá»§a anh... anh biết là anh không tốt, anh làm bất cứ việc gì cÅ©ng thất bại, nhưng anh không xấu đến độ muốn bức tá» cô ấy! Anh muốn cô ấy sống! Muốn cô ấy sống! Muốn cô ấy sống! Muốn cô ấy sống!...
Chàng kêu một hơi mấy chục tiếng "muốn cô ấy sống", nước mắt tuôn xuống như mưa.
Má»i ngưá»i vừa kinh, vừa mừng, vừa Ä‘au, vừa xót, hoàn toàn không còn biết đó là má»™t tình cảm như thế nào. Má»i ngưá»i Ä‘á»u đưa mắt trừng trừng nhìn vào Nhược Hồng và Tiên Tiên, tất cả Ä‘á»u rá»›t nước mắt.
Tiên Tiên dùng sức ôm lấy đầu của Nhược Hồng, kêu lên liên tiếp:
- Em biết! Em biết! Em biết! Em biết... tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u biết! Anh hết lòng hết dạ muốn cho chị ấy được mạnh khá»e và hạnh phúc, cho dù có hy sinh hết cả thiên hạ, anh cÅ©ng không há» tiếc rẽ!...
Nàng đẩy chàng ra, dùng hai tay ôm lấy đầu chàng, nhìn thẳng vào đôi mắt chàng, nồng nhiệt:
- ... Anh tỉnh rồi! Anh tỉnh rồi! Rút cuá»™c anh cÅ©ng đã tỉnh lại rồi! Nhược Hồng, đã qua rồi, tất cả má»i bi kịch Ä‘á»u đã qua rồi! Anh muốn khóc thì hãy khóc Ä‘i! Khóc cho tháºt táºn tình Ä‘i! Khóc xong rồi, hãy chấn chỉnh lại, đối diện vá»›i cuá»™c Ä‘á»i anh má»™t cách tỉnh táo... anh vẫn còn em, anh vẫn còn Há»a Nhi đây mà...
Há»a Nhi khóc nức nở, con bé đưa tay ra nắm lấy tay Nhược Hồng:
- Cha! Cha tháºt sá»± tỉnh lại rồi phải không? Cha có nháºn ra con không?
Nhượvc Hồng quay đầu sang nhìn Há»a Nhi, đưa tay ôm lấy Há»a Nhi vào lòng:
- Há»a Nhi Æ¡i! Cha tháºt có lá»—i vá»›i con...
- Cha! Cha! Cha!
Há»a Nhi vừa khóc, vừa cưá»i, ôm chặt lấy Nhược Hồng, lại đưa tay ra ôm lấy Tiên Tiên, không biết phải ôm ai cho đúng.
Tiên Tiên dang rá»™ng hai tay, ôm cả hai cha con Nhược Hồng và Há»a Nhi vào lòng tháºt chặt, tháºt chặt, rá»›t nước mắt nói rằng:
- Thúy Bình trên thiên đàng kia, Ä‘ang nhìn chúng ta đấy! Chúng ta đừng nên để cho chị ấy thất vá»ng... cả ba chúng ta, phải sống tháºt đàng hoàng, phải sống tháºt tốt đẹp, chúng ta sẽ thương yêu nhau, thương yêu Ä‘á»i sống, được không? ÃÆ°á»£c không?...
Nhược Hồng vùi đầu mình vào vai của Tiên Tiên, gục gặt lia lịa.
Tá» Tuyá»n quẹt nhanh Ä‘i những giá»t lệ Ä‘á»ng trên má, nói tháºt nhá»:
- Tiên Tiên quả tháºt là Tiên Tiên, lá»±c lượng cá»§a nàng quả tháºt không ai bì!
Ãá»— Thế Toàn hÃt hÃt mÅ©i, nhìn à Liên lúc đó Ä‘ang chan hòa nước mắt trên môi trên má:
- Má»™t tình yêu như thế, chúng ta làm cha mẹ cho dù không thể hiểu được, cÅ©ng đành phải chúc lành cho chúng nó váºy! Phải không bà?
à Liên không ngừng gáºt gáºt đầu, không nói lên được tiếng nào.
Tá» Mặc nhìn ba ngưá»i Ä‘ang ôm nhau tháºt chặt, chàng thấy xúc động đến cá»±c Ä‘iểm. Ãá»™t nhiên, trong giây phút đó, chàng lại nghÄ© đến ông già kỳ dị đã tặng chiếc mai hoa trâm cho Nhược Hồng, thoát nhiên chàng có cảm tưởng như, tất cả những gì xảy ra hôm nay, hình như đã được định trước từ tiá»n kiếp.
Chàng lại nghÄ© đến mấy câu hát mà ông già kỳ lạ quái đã ngâm nga, bất giác chàng buá»™t miệng Ä‘á»c lên rằng:
- Há»i thế gian sao có chữ tình?
Làm biết bao ngưá»i hẹn tá» sinh,
Nhìn nhân gian bao nhiêu truyện kể,
Hoa mai ba khúc vẫn chân tình!
Má»™t khúc hoa mai đến Ä‘oạn trưá»ng,
Hai khúc hoa mai gây mộng tưởng,
Ba khúc hoa mai nổi phong ba,
Khói sóng xa xa nước vương vương!
Hồng trần vẫn có ngưá»i si dại,
Ãừng cưá»i si tình quá cuồng si!
Trá»i kia không lạnh vào xương tá»§y,
Sao được hoa mai ngát hương thì!
Và như thế, bên cạnh Tây Hồ, trong Thá»§y Vân Gian, tất cả tất cả má»i ngưá»i, lại thêm má»™t lần làm chứng cho Tiên Tiên và Nhược Hồng: nhân gian không có tuổi thanh xuân mãi mãi không già, thế nhưng nhân sinh lại có tình yêu mãi mãi không già!
***
Mưá»i năm sau, Uông Tá» Mặc và Mai Nhược Hồng, Ä‘á»u có má»™t địa vị tương đương trên há»a đàn. Tá» Mặc chuyên vá» tranh thá»§y mặc cá»§a Trung Quốc, Nhược Hồng chuyên vá» vẽ chân dung cá»§a Tây Phương. Nghe nói, trong giá»›i nghệ thuáºt cá»§a xứ Hàng Châu lúc đó, có mấy câu như thế này:
Há»a đàn song kiệt,
Hắc mã Hồng câu,
Một Trung một Tây
Cùng phi nước đại!