Cao Hàn ngồi trong căn nhà nhỏ của chàng, trên bàn chất đầy sách y: giải phẫu học, dinh dưỡng học, máu, tuần hoàn ... cấu tạo cơ thể ... Trong lòng chàng không có y học, chàng tự hỏi sao mình lại thi vào đại học Ỵ Chàng biết mình không thể trở thành một thầy thuốc giỏị Lúc giải phẫu cơ thể người, chàng bình tĩnh dùng dao rạch, bình tĩnh đến mức, giáo sư khen chàng không hết lời, các bạn đồng học đều mến mộ sự trấn tĩnh của chàng. Nhưng hễ tan học chàng lại xông vào nhà tắm ói mửa thốc tháo, chẵn một tuần chàng không thể ăn thịt. Sau đó chàng chỉ nói một câu với Cao Vọng em chàng:
- Anh tin rằng, anh có thể khống chế mình, không cho phép nhược điểm về tình cảm bộc lộ ra!
- Bởi vì anh là nhạc sĩ. Anh đã đem rất nhiều cái không cân bằng chứa chất trong nội tâm viết thành bài hát, cho nên ca từ của anh giàu tính hơn so với người khác!
Ðó là sự thật mà Cao Vọng đã hiểu anh. Cao Vọng học khoa Sử. Cao Hàn không hiểu một người con trai học khoa Sử mai đây chuẩn bị làm gì? Giỏi lắm là làm nhà sử học hoặc giáo sự Cao Vọng từng cười nói:
- Kỳ thực cái mà hai chúng ta học là cùng một môn, anh suốt ngày nghiên cứu loài người sống như thế nào, em suốt ngày nghiên cứu loài người chết như thế nào!
Ha! Chàng thích Cao Vọng, quý Cao Vọng! không chỉ bởi chàng là anh của Cao Vọng, mà bởi Cao Vọng có chất hài hước, có gien âm nhạc, còn có năng lực phân tích tính cách con ngườị
Cao Hàn ngồi trước bàn viết. Chàng không nghiên cứu bài học mà đẩy tất cả sách vở ra, chàng sáng tác ca khúc trên tờ giấy kẻ khuôn nhạc, cầm ghi-ta nảy đi nảy lại, trên ghi-ta có hình mình sư tử mặt ngườị Cao Vọng có dấu hiệu là kim tự tháp. Ban nhạc của họ chọn tên "Người Ai Cập", là kiệt tác của hai anh em họ Caọ Cao Hàn nhìn "Người Ai Cập" từ quan điểm y học, Cao Vọng nhìn "người Ai Cập" từ quan điểm sử học, đều thấy được rằng người cổ xưa đó có chỗ không thể tưởng tượng nổị
- Làm sao có thể tạo ra kim tự tháp? làm sao có thể tạo ra tượng mình sư tử mặt ngườỉ Ðúng là không phải sức của "người" có thể hoàn thành được!
- Cho nên đến nay, có một học thuyết cho rằng ban đầu từng có người ở hành tinh bên ngoài đến trái đất, giúp đỡ loài người hoàn thành rất nhiều công trình loài người không thể hoàn thành nổị Chứng cứ lớn nhất trong số đó là kim tự tháp!
- Không, - Cao Hàn nói - Anh không tin có người ở hành tinh bên ngoàị Những cái đó đúng là con người làm. Ðiều đó chứng minh một việc sức mạnh của con người là không có cách nào đo lường được. Sức mạnh và ý chí của con người càng đáng sợ hơn.
- Người Trung Quốc từ lâu đã có một câu thành ngữ - Cao Vọng nói - "Nhân định thắng thiên"! Ngay cả trời cũng có thể chiến thắng, còn có việc gì làm không nổỉ
Ngay sau đó, ban nhạc "Người Ai Cập" thành lập. Anh em Cao Hàn, Cao Vọng thành trụ cột của đoàn. Ban nhạc của họ tương đối có tiếng tăm. Nhưng, gần đây, Cao Hàn đã tung liền ba cuộc trình diễn.
- Này, anh Hai - Cao Vọng nhìn Cao Hàn, chàng đang ngồi trên bệ cửa sổ nghiên cứu bản cạ Hai anh em có chung một gian phòng, dường như coi bài hát quan trọng hơn bài học - truyền hình Trung ương mời chúng ta lên truyền hình. Anh rốt cuộc nhận hay không nhận?
- Có phải do chúng ta quyết định hát bài gì hay không? Hay là nhất định phải hát "ca khúc làm sạch" hoặc "ca khúc yêu nước"?
- Ðương nhiên hát bài hát của bản thân chúng ta thì hoàn toàn không có cách nào biểu hiện! - Cao Vọng nóị
- Thế thì nhận! Ðó là điều kiện, em phải nói trước với họ!
- Làm ngoại giao vẫn là việc của anh, sao lại giao cho em?
- Trong lòng anh không được vuị Về sau việc của ban nhạc đều giao cho em.
- Giao cho em làm cũng được thôi nhưng lúc tập hát anh có đến không?
- Ðương nhiên đến!
- Ðương nhiên đến? Anh đã hai lần không đến rồi! - Cao Vọng la lên - Chung Khả Tuệ bắt mất hồn của anh đi rồi ...
Cao Hàn sững sờ đang viết phải dừng lạị
- Em nói cho anh biết, - Cao Vọng tiếp tục - Từ Ðại Vĩ trước khi nhập ngũ, hẹn em đến nói chuyện một buổi tốị
- Ủả - Cao Hàn nghi ngờ ngẩng đầu lên - Anh ta không tìm anh nói chuyện, tìm em nói chuyện làm cái gì?
- Anh ta muốn em chuyển lời nói với anh mấy câụ
- Vậy hả? - Chàng hầm hừ.
- Anh ta nói, Chung Khả Tuệ bề ngoài cứng rắn, thực tế mềm yếu, hoàn toàn là một bông hoa nhỏ trong nhà kính, được bảo hộ quá kỹ. Anh ta nói, nếu anh nghiêm chỉnh theo đuổi, anh ta cũng không có lời gì để nói, mọi người thử bản lĩnh coị Nếu anh chỉ là chơi đùa mà thôi, có thể buông Chung Khả Tuệ được hay không?
Mặt Cao Hàn lạnh đị Chàng ôm ghi-ta, khảy dây loạn xạ, buồn bực hỏi:
- Em trả lời thế nàỏ
- Em nói, việc của anh Hai, em quản không nổi! Huống chi đây là một vấn đề lớn, chưa đến bước quyết định cuối cùng không ai biết trước được! Tiểu Ngũ với Tô Bội Bội, ban đầu là chơi đùa mà giờ thành nghiêm chỉnh đó saỏ
- Trả lời hay đấy! - Cao Hàn nhảy người lên, quẳng ghi-ta xuống, đến tủ vách lấy một chiếc sơ mi sạch, bắt đầu thay áọ
- Lại muốn đỉ - Cao Vọng hỏi - Nếu nhận lời truyền hình Trung ương lên tiết mục, tối nay không luyện hát không xong.
- Anh biết rồi! Anh đúng giờ sẽ đến, em giúp anh mang ghi-ta đị
- Nếu anh đến nhà Chung Khả Tuệ, em không dám tin chắc vào anh. Em không hiểu anh tại sao mỗi lần có thể ở nhà họ Chung muộn đến thế? Trong nhà người ta vừa có già, vừa có trẻ, anh không thấy gò bó ử Như vậy, em xem Chung Khả Tuệ rất có hứng thú đối với ban nhạc, sao anh không hẹn nàng đi ra ngoàỉ
Cao Hàn gài nút áo, nhìn xéo Cao Vọng, rất bồn chồn nhưng âm thầm ghìm nén.
- Hẹn không chịu ra! - Chàng buồn bực nóị
- Hẹn không chịu rả - Cao Vọng la lên - Sao lại có thể thế được? Anh ngồi im đừng động đậy, em gọi điện thoại thay anh hẹn, em không tin rằng nàng không chịu ra! - Anh thò tay nhấc ống nói - Số điện thoại bao nhiêủ Em quên mất rồi!
Cao Hàn nhảy tới, cướp ngay lấy ống nóị
- Em bớt thay anh làm bất kỳ việc gì đi! - Chàng kêu lên, mặt đỏ bừng.
- Làm sao thế? Anh uống lộn phải thứ thuốc gì đấỷ - Cao Vọng có phần nóng, cũng rống lên - Em có ý tốt, giả sử anh coi chuyện giao du với bạn gái quan trọng hơn ban nhạc thì chúng ta sẽ dứt khoát giải tán!
- Giải tán thì giải tán! Cao Hàn cũng nóng, kêu còn to hơn Cao Vọng - Tôi nói cho chú biết, Cao Vọng, sớm muộn cũng phải giải tán. Trên thế giới không có ban nhạc nào duy trì được một đời!
- Ðó là anh nói phải giải tán đấy nhé! - Cao Vọng nhảy lên, cũng đến tủ vách lấy sơ mi - Thôi! Chúng ta cũng đừng nhận tiết mục của đài truyền hình nữạ Tôi dứt khoát đi thông báo từng người một, phải giải tán cho sớm! Dù sao anh cũng không có lòng nào luyện hát, không có lòng nào nhận lời mời của người khác! ... - Anh bĩu môi khinh miệt với Cao Hàn - Tôi quả không ngờ rằng Chung Khả Tuệ lại có ma lực lớn đến thế! Tiểu Ngũ cũng giao du với bạn gái, tôi cũng giao du với bạn gái, "Người Ai Cập" chúng ta không người nào không giao du với bạn gái, không ai sẽ giao du đến biến thành đồ bị thịt như anh. Ðúng là mất mặt!
Cao Hàn xông lại, túm lấy áo Cao Vọng, gân xanh trên trán chàng giật giật, dữ tợn mà u uất.
- Cao Vọng, mày dám nói tao bị thịt?
- Anh là đồ bị thịt! - Cao Vọng không chịu thua la lên - Từ khi quen cô ta trong vũ hội của Tô Bội Bội, anh theo đuổi hơn nửa năm, càng theo đuổi càng thảm khổ! Tôi không biết anh đang làm cái trò gì! Tôi chỉ biết anh bị thịt! Bị thịt đến ngay cả khí khái đàn ông cũng không có, bị thịt đến ...
- Coi chừng! - Cao Hàn rống to - Tao sẽ nện mày!
- Anh cũng coi chừng. - Cao Vọng rống trả lại - tôi cũng muốn nện anh!
Giữ lúc hai anh em cãi nhau thì cửa phòng bật mở, bà Cao xông tới la lên:
- Hai anh em mày muốn làm gì thế? Nếu muốn đánh nhau, ra bãi đất trống bên ngoài nhà mà đánh! Nhà chúng ta không phải là nhà giàu có, đánh vỡ đồ vật mua không nổi! Ði đi đi! ra bãi đất trống mà đánh nhau!
Cao Hàn nhìn mẹ, lại nhìn Cao Vọng, ỉu sìu bỏ tay xuống. Chàng tự biết lỗi, đau đớn trong lòng. Chàng đứng thẳng người lên, nhìn thẳng Cao Vọng.
- Ðừng giải tán ban nhạc. "Người Ai Cập" tổ chức được không dễ, mọi người đều như anh em, sao có thể giải tán?
- Nói thế còn nghe được - Cao Vọng cười - Thế thì anh tối nay có chắn đến không? Tám giờ, ở nhà Tiểu Ngũ!
Chàng sững rờ.
- Muộn nhất chín giờ anh đến!
- Chín giờ? có muộn quá không? Nửa đêm khuya khoắt làm ồn, láng giềng sẽ nói cho đấy! Một giờ đối với anh quan trọng thế à?
- Phảị - Chàng cắn chặt răng - Tôi đủ bị thịt rồi! Tôi đủ bị thịt rồi! Tối nay, tôi cần xoay chuyển cục điện này, tôi cần chứng tỏ mình! Phải, Cao Vọng, một giờ hôm nay đối với tôi rất quan trọng!
Sự trịnh trọng và tha thiết trong giọng nói của chàng khiến Cao Vọng ngạc nhiên. Anh trân trân nhìn Cao Hàn cầm áo khoác lên, rảo bước xông ra cửạ Bà Cao đuổi theo đằng sau hỏi:
- Có phải mày lại không về ăn cơm tối không?
Cao Vọng kéo mẹ lại, cườị
- Anh ấy đương nhiên không về ăn cơm tốị Nhà họ Chung đã đưa anh ấy vào trong dự toán những suất ăn cơm rồị
- Thế là ý thế nàỏ - Bà Cao không hiểu!
- ý thế nào à? - Cao Vọng cười - Má à, ý là má có thể muốn có con dâụ Anh Hai chúng ta, gần đây mỗi tối đều có mặt ở nhà họ Chung.
- Chung Khả Tuệ? Là bạn đồng học?
- Bông hoa của năm thứ hai khoa Ngoại văn! Người theo đuổi nhiều đến một đại đội! Má sớm muộn cũng sẽ gặp!
- Rất khó theo đuổi ử - Bà Cao lo lắng nói - Tao xem anh mày theo đuổi khá là khổ cực, một kỳ nghỉ hè, ít nhất gầy mất đến mấy kí!
- Ðể anh ấy nếm khổ cực một chút cũng tốt, nếu không khổ cực, anh ấy cũng sẽ không quý tiếc! - Cao Vọng nói, cũng cầm áo khoác lên, đi ra phía ngoài nhà - Con chỉ là có phần không hiểu được, Chung Khả Tuệ đối với anh Hai vẫn sùng bái, thì tại sao anh Hai lại theo đuổi đến thảm khổ như vậy!
Anh đi ra khỏi cửa phòng, bà Cao nhìn anh.
- Xem chừng, mày cũng không về ăn cơm tốỉ
- Vâng.
Bà Cao gật gật đầụ
- Ði đi! - Bà cười một cách đau khổ. - Con cái khôn lớn một cái nhà lại thành cái khách sạn! Sự thực, còn đơn giản hơn khách sạn.
Cao Vọng nhìn mẹ vẻ biết lỗi nhưng vẫn chạy đị
Cao Hàn lại đến nhà họ Chung. Suốt kỳ nghỉ hè, chàng đến nhà họ Chung rất chăm, giống như có một sức hút vô hình rất lớn, hút chàng đến. Mỗi lần Cao Hàn đến, Khả Tuệ cười đón tiếp, Thúy Vi hàn huyên này nọ, Văn Mục lạnh lùng xem xét, bà cụ mặc nhiên tiếp nhận ... mà Phấn Vân thì saỏ Phấn Vân khó mà gặp được, trừ phi đến giờ ăn cơm tối, nàng tuyệt đối không xuống dưới lầu, lúc ăn cơm cũng mắt không nhìn nghiêng. Nàng hiếm có khi cười, hiếm có khi nói, càng hiếm có khi nhìn chàng một lần. Chàng tồn tại hay không, dường như không chút quan hệ đối với nàng. Nhưng, chàng đã mỗi ngày càng thêm khát vọng thiết tha, sắp muốn nổ tung. Sao lại có người phụ nữ lạnh lùng như vậỷ Sao lại có người phụ nữ cố chấp trong cô độc như vậy! Sao lại có người phụ nữ tai ác như vậỷ Sao lại có ... Trời đất! Chàng hung dữ hít hơi, sao lại có người phụ nữ có linh tính, trang nhã, phiêu dật, thoát tục, xinh đẹp lay động lòng người như vậỷ Chàng sắp muốn điên lên. Chàng quả thật thấy được rằng mình sắp muốn điên lên!
Khả Tuệ đang một mình ngồi ở trong phòng khách, chân trần, ngồi xếp bằng tròn, mắt nhìn xuống ngực, chắp hai tay ngồi giữa sofạ Cao Hàn ngạc nhiên nhìn nàng và hỏi:
- Cô đang làm gì thế?
- Ngồi thiền! Một thứ Yoga! - Nàng cười cười, nhảy xuống đất, chạy thẳng đến bên chàng, nhìn đồng hồ tay - Anh đến trễ, anh nói ba giờ đến, bây giờ gần bốn rưỡi rồi, con người anh sao lại không có quan niệm thời gian như thế? Ðợi đến nỗi tôi nóng ruột chết đi được, cứ quay loạn khắp nhà, quay đến nỗi bà nội nhức đầu, bà nội nói, nếu cháu buồn bực, ngồi xếp bằng tròn như thế này, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tâm không có tạp niệm, thì sẽ không buồn bực nữạ Cho nên, tôi "ngồi thiền" ở đây! - Nàng nói một hơi giống như rót nước, tiếng trong lanh lảnh, giống như một hồi chuông bạc.
Chàng cắn môị
- Hữu hiệu không? - Chàng hỏị
- Cái gì hữu hiệủ
- Ngồi thiền?
- Không có hiệu quả! - Lông mi nàng nhướng lên, đôi mắt trong vắt như nước.
- Sao vậỷ
- Bởi vì a ... bởi vì ... - Nàng kéo dài giọng, nhìn chàng - Bởi vì tôi "tâm có tạp niệm"!
Tim chàng đập mạnh, nhìn Khả Tuệ, nhìn phòng khách, trong phòng khách trừ họ không có ai cả, rõ ràng, mọi người đều có ý lánh đị Còn Phấn Vân, Phấn Vân chưa đến giờ ăn cơm tối thì sẽ không xuống dưới lầụ Chàng nhìn Khả Tuệ, cái cười ngọt ngào biết bao, đôi mắt dịu dàng biết bao, cái ngây thơ e thẹn mà lại thanh thản biết bao ... Chàng bỗng thấy được rằng mình rất ti tiện, ti tiện tột độ! Cao Hàn ơi Cao Hàn, chàng thầm kêu gọi mình, nếu mày lợi dụng một người con gái trong sạch thẳng thắn như vậy để làm "nhịp cầu", mày đúng là đáng xấu hổ! Vừa đáng xấu hổ vừa ti tiện! Mày sao có thể lừa dối nàng? Sao có thể để nàng và mỗi bạn bè thân thích đều hiểu lầm? Mày nên nói với nàng, mày nên ơi rõ với nàng ... hoặc giả - tim chàng càng đập điên cuồng - hoặc giả, nàng sẽ giúp đỡ mày! Nàng lương thiện biết bao, nàng nhiệt tình biết bao, nàng từng nói:
"Người ta nên vì người đang sống mà sống, không nên vì người đã chết mà cũng chết!"
Nàng từng nói như vậỵ Phải, nàng từng nóị Chàng trân trân nhìn nàng, tha thiết trong mắt, mang một thứ khát vọng mạnh mẽ biết baọ Khả Tuệ bị chàng nhìn đến đỏ mặt tía tai, ngay cả hơi thở cũng gấp lên.
- Anh làm cái gì thế? - Nàng đẩy chàng, nửa phần xấu hổ, nửa phần nùng nịụ - Chưa nhìn thấy tôi bao giờ sao, nhìn người ta chằm chằm như thế làm cái gì? - Nàng dùng ngón tay vén chân tóc - Thấy không giống với bình thườnng ử Tôi sáng sớm đi sấy tóc, cắt ngắn đi khá nhiềụ Mà tôi nói tôi như vậy xem ra có phong thái hơn. Anh thấy đúng không?
Thật có lỗi! Chàng nghĩ, thực sự chàng không chú ý đến nàng đổi kiểu tóc gì.
- Sao lại không nóỉ - Nàng lại đẩy chàng - Anh hôm nay có hơi đặc biệt và đầy thần bí thế để làm gì?
Chàng hít sâu một hơi, thò tay nắm lấy tay nàng. Sắc mặt chàng biến thành vừa nghiêm túc vừa trịnh trọng, tiếng chàng lại ấp a ấp úng.
- Khả Tuệ - Chàng ấp úng - Tôi ... có một số chuyện muốn nói với cộ Cô ... ngồi xuống được không?
Nàng ngồi xuống, dựa sát vào bên người chàng, trong mắt nàng cháy rực mong đợi, khóe miệng hé nét cười, khuôn mặt tỏa ra niềm vui thanh xuân và ánh sáng hạnh phúc. Chàng trân trân nhìn nàng, nói không ra lờị
- Nói đi! - Nàng thúc giục, chớp chớp mi mắt.
- Khả Tuệ, Khả Tuệ ... - Chàng cắn chặt răng, nghiến răng. Chàng quả thật hận mình, chỉ một câu nói rất đơn giản: Khả Tuệ, chúng ta chỉ là bè bạn bình thường, mọi người đừng dấn sâu vào nữa ... Không được, không dược, Khả Tuệ, người tôi yêu không phải là cô, người theo đuổi cũng không phải là cô ... cũng không được! Chàng đưa đẩy tròng mắt, lòng rối bời, nhưng lại không nói ra lờị
- Anh rốt cuộc muốn nói với tôi cái gì? - Nàng thấp giọng, rất thấp giọng hỏi, dịu dàng, rất dịu dàng hỏị Má nàng dựa gần chàng, sợi tóc dường như phất trên mặt chàng - Anh nói đi, nói đi! Anh là cầm tinh sư tử, sư tử làm sao lại biến thành có rụt thế? Anh nói đi! - Nàng khuyến khích.
- Cầm tinh ốc sên? - Nàng lại sững sờ - Tại sao cầm tinh ốc sên?
- Ốc rụt vào trong vỏ! hèn nhát! bị thịt!
- Làm sao thế? - Nàng cầm lấy bàn tay chàng - Anh đang tức giân, phải vậy không? tôi có cảm giác, anh đang tức giận!
Phải, chàng đang tức giận, tức giận với mình, hết sức tức giận.
Chàng cắn môi, cau mày, mặt đầy vẻ giận dữ. Nàng đưa mắt lên dò xét chàng, cái tay nhỏ mềm ấm của nàng vần trên bàn tay chàng.
- Khả Tuệ - Chàng cuối cùng vọt ra một câu - Có thư của Từ Ðại Vĩ không?
- Ủa! - Nàng khẽ kêu một tiếng, thở ra một hơi dài, vẻ tươi cười lập tức hiện rạ Nàng kêu lên - Trời đất ơi, anh tức giận từ nãy đến giờ, là vì cái thư của Từ Ðại Vĩ. Tôi nói vho anh biết, tôi thề, tôi chỉ trả lời một lá, cũng không viết lời gì quan trọng. Nếu anh quả thật tức giận dữ đến thế, ... - Nàng cụp lông mi xuống, có phần thẹn thùng, má ửng hồng lên - Tôi từ nay trở đi không trả lời thư anh ta nữa là xong.
Cao Hàn lại hít sâu một hơi, hỏng bét cả! Làm sao càng nói càng trật lất thế nàỷ Chàng nhìn sững nàng, mặt nàng càng đỏ ửng, mắt càng sâu thẳm, nét cười ở khóe miệng nồng nàn như saỵ Chàng nuốt nước bọt một cách khó khăn, đang muốn nói gì, có một hồi chuông nhỏ "leng keng leng keng" quen thộc làm chàng giật mình quay đầu lại và nhìn thấy Ni Ni mõm ngậm cuộn len từ trên cầu thang lao như bay xuống, lông toàn thân đều tốc lên. Phấn Vân, Phấn Vân hiếm khi gặp được, đang đuổi gấp đằng sau, miệng không ngớt kêu khẽ:
- Ni Ni! Ðừng giỡn với tao nữa! Trả tao cuộn len đây! Ni Ni! Ni ... - Nàng vội lùi bước khi nhìn thấy Cao Hàn và Khả Tuệ thân mật sát vào với nhaụ Nàng đờ người, quay mmình chuẩn bị lên lại lầụ
Cao Hàn nhanh chóng bật nảy người lên, luồn tới ẵm Ni Ni từ dưới đất lên, đi lại, chàng đưa Ni Ni cho nàng.
Phấn Vân chìa tay đỡ Ni Ni, lập tức, nàng giật mình kinh sợ, bởi vì Cao Hàn nhanh như chớp đã nắm lấy cổ tay nàng. Ni Ni và tay vịn cầu thang che lấp họ. Chàng nắm tay nàng rất chặt rất chặt, nắm đến nàng phát đau lên.
- Khả Tuệ, - Cao Hàn kêu, trong óc rất nhanh xoay chuyển ý nghĩ, phải tách Khả Tuệ ra! Môi chàng hơi run lên, trái tim chàng đập mạnh, chàng thấy mình hết sức ti tiện. Nhưng chàng biết, nếu chàng bỏ qua cơ hội này, chàng có thể vĩnh viễn Không có cơ hội nào nữạ Trái tim đập mạnh và sự tha thiết tựa như phát lớn tiếng nói - Cô có thể đi pha cho tôi một ly nước chanh không? Tôi đến nhà cô nửa ngày, một hớp nước cũng không có uống!
- Ủa! Tôi quên mất! - Khả Tuệ ngây thơ kêu, vui mừng và hạnh phúc vẫn vây chặt lấy nàng, nàng không phát hiện hai người đứng ở chân cầu thang có bất kỳ cái gì khác lạ. Nàng nhanh nhẹn chạy vào nhà bếp.
- Buông tôi ra! - Phấn Vân thấp giọng nói, buồn giận mở to mắt - ông làm cái gì thế?
- Ngày mai hai giờ chiều, tôi đợi cô ở cổng công viên Thanh Niên. - Chàng nén thấp giọng - Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với vô, cô nhất định phải đến!
- ông biết rõ tôi sẽ không đến - Nàng bình tĩnh nói - Tôi cũng không muốn nghe bất kỳ lời nào của ông! ông nên nghiêm chỉnh một chút đối với Khả Tuệ!
- Cô biết rõ tôi chưa hề nghiêm chỉnh đối với Khả Tuệ. Cô biết rõ hàng ngày tôi đều vì cô mà đến. Cô biết rõ tôi quấy quá một buổi chiều chỉ để buổi tối gặp cô một cáị Cô biết rõ ...
- Ðừng nói nữa! Nàng cảnh cáo nói - Buông tôi ra!
Chàng nắm tay nàng càng chặt.
- Nếu cô không bằng lòng ngày mai gặp tôi, tôi sẽ la to lên bây giờ. - Sự do dự của chàng đều bay sạch, chàng biến thành kiên dịnh quyết đoán mà nguy hiểm - Tôi sẽ kêu cho khắp nhà đều nghe thấy! Tôi phải kêu to để cho họ biết tình cảm của tôi đối với cô!
- ông điên rồi!
- Phải, khá là điên! - Chàng nhìn xói nàng - Cô có đến không?
- Không!
Chàng lập tức buông tay nàng rạ Quay người, chàng há miệng kêu to lên:
- Tôi muốn nói với mỗi một người các vị! Tôi ...
- Im mồm! - Phấn Vân ôm chặt Ni Ni, toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng như tờ giấỵ - Im mồm! Tôi đến! Tôi đến!
Chàng quay người lại, đáy mắt cháy lên ngọn lửạ Chàng nói như uy hiếp nàng:
- Nếu tới giờ cô không đến, nếu cô sai hẹn, tôi vẫn sẽ đến gây ở đây! Ðừng dùng chính sách trấn an lần lữa ... Cô trốn không nổi tôi!
Mặt nàng càng trắng bệch. Nàng nhìn chàng sợ hãi và kinh hoàng. Môi nàng hơi run, khẽ bật ra một câu:
- ông là một tên vô lại!
Khả Tuệ chạy ra, gấp gáp hỏi:
- Anh kêu to gì đấy phải không? Cao Hàn? Anh kêu cái gì thế?
- Không việc gì! - Cao Hàn quay đầu lại nói với Khả Tuệ - Ni Ni cắn tôi một miếng, không việc gì! Cô hãy cứ pha nước chanh cho tôi nhanh lên một chút, tôi khát chết đi được!
- Ồ, tôi đang cắt chanh đây! - Khả Tuệ la lên, cười, lại chạy về nhà bếp.
Phấn Vân nhìn cảnh này, khi bóng Khả Tuệ biến mất, ánh mắt nàng nhìn Cao Hàn gay gắt mà phẫn nộ.
- Anh không chỉ là một tên vô lại, mà còn là một tên lưu manh! - Nàng nóị
Chàng đứng không động đậy, tiếp tục nhìn nàng.
- Ngày mai hai giờ chiều, ở cổng công viên Thanh Niên! - Chàng lại khẳng định - Dù cô coi tôi thành vô lại hay lưu manh, tôi cũng sẽ đợi cô ở đấy, cô nhất định phải đến!
Nàng dữ tợn nhìn chàng, không nói nữa, nàng ôm Ni Ni quay người lên lầụ
Buổi tối hôm đó, Phấn Vân không xuống dưới lầu ăn cơm. Tuy bà cụ đã hạ mệnh lệnh, Thúy Vi vẫn chỉ mang về một câu nói:
- Thím ấy nói thím ấy không được dễ chịu, thím ấy không chịu xuống!
Cao Hàn nhìn đồ ăn đầy bàn, tim đột nhiên co giật. Khả Tuệ đem trứng chiên, viên thịt, miếng cá chất đầy bát của chàng. Chàng ăn cho qua chuyện, không biết mùi vị gì cả.
Sau bữa ăn chàng lập tức cáo từ. Chàng không để lỡ buổi luyện hát của "Người Ai Cập".
Đó không phải là ngày chủ nhật cũng không phải bất kỳ ngày nghỉ nàọ Mới sáng ra đã âm u, bầu trời từng mảnh lớn xám nhờ nhờ. Bởi vậy cồng công viên Thanh Niên hầu như không coó một người nàọ Ghế đá, tường đá lạnh ngắt đứng trong gió xào xạc đầu thụ
Cao Hàn không ăn cơm trưạ Hơn mười hai giờ, Hàn đã đến ngồi trên ghế đá, ngây nhìn những chiếc xe lăn qua trước mắt chàng, trong lòng giống như chảo dầu sôi, nung nấu cả thể xác của chàng. Lần đầu tiên trong đời, chàng hiểu được ý nghĩa của "chờ đợi".
Thời gian chậm chạp lê đi, rất chậm rất chậm, cứ ba mươi giây chàng nhìn đồng hồ một lần. Nàng có sẽ đến không? Chàng quả thực không dám chắc. Trong sự mong ngóng cháy lòng và sự chờ đợi gần như đau khổ, chàng bỗng nổi giận dữ đội với mình. Sao chàng lại khiến mình thảm khổ như thế này! Người con gái ấy không có gì là ghê gớm, không có gì là ghê gớm! Nàng chỉ là thoát tục một chút, chỉ là khác với mọi người một chút, biệt lập với đời một chút và có đôi mắt thẳm sâu như mộng ... Hừ, chàng cắn môị Khỉ thật! chàng sớm đã bị những cái "chỉ" ấy tóm chặt lấỵ Nhớ lại, khoảnh khắc khiến chàng cảm thấy trời đất đều không tồn tại, là cái phút cùng Phấn Vân đàn hát diễn tấu bài "Tụ cũng khít khao, tan cũng khít khao!".
Câu "Tụ cũng khít khao, tan cũng khít khao!" hay biết baọ "Khít khao" khi tụ, là đôi lòng khít khao, "khít khao" khi tan là "khít khao" không bỏ! Người, nếu không đa tình, sao biết đa tình là khổ @ Cao Hàn, mày là đồ ngốc, mày là thằng ngu, mày là kẻ đần độn ... mày sa vào giếng sâu không thấy đáy! Mày tiêu rồi! Mày hết cứu rồi! Mày tiêu rồi!
Lại nhìn đồng hồ, gần hai giờ rồị Chàng không ngồi yên được nữa, đứng dậy, nhấp nhổm bước đi đi lại lại ở cổng công viên, đi không biết bao nhiêu lượt. Vươn dài cổ, chàng nhìn kỹ mỗi một chiếc tắc xi, chỉ cần có một chiếc xe đậu lại, tim chàng lại thót lên, đến khi nhận ra người xuống xe không phải là nàng, trái tim lập tức chìm xuống, chìm xuống đến chiếc xương sườn cuối cùng! ... Làm sinh viên y khoa bốn năm, lần đầu tiên chàng phát hiện "tim" có sự "vận động " kỳ lạ ấy!
Hai giờ ba phút, hai giờ năm phút, hai giờ mười phút, hai giờ mười lăm phút ... Trời đất, nàng không đến! Chàng buồn bực đá gạch sỏi dưới đất, hoang mang rối trí. Khi chưa đến hai giờ, chàng từng hy vọng thời gian đi nhanh một chút, kỳ quái! Hai giờ tại sao nàng không tới! Hy vọng điên cuồng thời gian đi chậm một chút, mỗi một phút trôi qua, lại tăng thêm một phần khả năng: nàng sẽ không tới! Chàng nhìn đồng hồ, hai giờ hai mươi phút, hai giờ rưỡi ... Chàng dựa trên tường đá, buồn giận mà ủ rũ, nàng sẽ không đến, nàng sẽ không đến! Chàng nhắm mắt lại, trong lòng tựa như phát điên lên nghĩ: bước sau nên làm gì? Sấn vào nhà bọ Chung, sấn lên lầu, sấn vào gian phòng nàng ... có trời mà biết, nàng ở gian phòng nàỏ
- Cao Hàn! - Có tiếng gọị
Chàng nhanh chóng mở mắt ra, lập tức nhìn thấy Phấn Vân. Nàng đang đứng trước mặt chàng, một chiếc áo lụa màu tím tối bay trước gió, làn tóc dài của nàng đang phất phơ trong gió, trong tròng mắt đen của nàng có quá nhiều sự bất mãn, bực bội và bế tắc. Chàng nhìn nàng, giống như một pho tượng sứ trau chuốt, giống như một nữ thần số mệnh ... nữ thần số mệnh. Chàng cắn răng, hy vọng chưa từng nhìn thấy nàng, hy vọng trên cõi đời này không hề có nàng! Thế thì, Cao Hàn vẫn là Cao Hàn, sẽ cười, sẽ nói, sẽ chơi đùa, sẽ giao du với bạn gái! Quyết không phải là thằng khùng chợt buồn chợt vui, chợt ngây chợt sợ như thế này!
- Tôi đến đây - Phấn Vân nhìn chàng - ông muốn như thế nàỏ
Chàng tỉnh lại, đứng thẳng ngườị
- Chúng ta vào nói chuyện! - Chàng vội vàng nóị
Ði vào công viên Thanh Niên. Trong công viên vắng ngắt, không có mấy người đến chơị Nàng lặng lẽ đi bên chàng, mím chặt môi, không nói một lờị Chàng cũng không nói, cúi đầu, chàng nhìn đầu bàn chân mình, nhìn đất và bãi cỏ dưới chân mình. Chàng vẫn chưa hồi tâm lại từ phút vui mừng đột nhiên nhìn thấy nàng.
Họ bất giác đi vào chỗ sâu của rừng rậm. Ở đây có ao sen quanh quất, nở đầy hoa màu tím. Bên ao có một cây lớn không biết tên, lá rậm che rợp chiếc ghế tựa dành cho khách nghỉ ngơị
- Ngồi đây một lát, được không? - Cao Hàn hỏị Chàng tự giận với sự vụng về của mình, càng tức giận với giọng nói thấp tha thấp thỏm của mình.
Nàng hờ hững ngồi xuống, sắc mặt u ám giống như khí trời âm u, không có chút ánh sáng mặt trờị
Chàng nhìn nàng hồi lâu, gắng sức sắp xếp lại ý nghĩ rối ren của mình.
- Nghe tôi nói, Cao Hàn. - Nàng bỗng ngẩng đầu lên nóị ánh mắt ấy lại kéo trái tim chàng về phía xương sườn, kéo đến nỗi trong lòng chàng giá lạnh - ông quả không nên lỗ mãng như vậỵ ông cũng không có quyền bức bách tôi đến đâỵ Hôm nay chúng ta nói cho rõ ràng. Ðây là lần duy nhất tôi đến. Từ nay trở đi, sẽ không có lần thứ hai!
Chàng nhìn sững nàng.
- Tôi đáng chán ghét đến thế ử - Chàng khẽ hỏi, trong mắt cháy lên ngọn lửa, giọng nói của chàng khá ấp a, ấp úng ...
- Không phải là đáng chán ghét mà là bá đạo - Nàng nói, ánh mắt trở nên dịu dàng một chút, mờ mờ một lớp sương mù mỏng. - Cao Hàn - Nàng trầm giọng nói - ông kiếm lầm đối tượng, ông hoàn toàn kiếm lầm. Tôi không phải là loại con gái ấỵ
- Không phải là loại con gái nàỏ - Chàng truy hỏị
- Không phải là loại con gái có thể đùa, cười, chơi bời với ông, cũng không phải là loại con gái có thể nghiêm chỉnh với ông. Loại nào tôi cũng không phải - Nàng lắc đầu, có một lọn tóc bị gió thổi loạn, phất lên trên má nàng. Mắt nàng càng sâu tối - Tôi trải qua quá nhiều sự đời, từng gặp sinh ly tử biệt. Ðiều đó khiến tâm hồn tôi già nua, khiến tôi đối với cái gì ... cũng không có hứng thú, bao gồm cả ông, Cao Hàn.
Chàng bất ngờ giật mình.
- Xem chừng, chúng ta ở trong hai cảnh giới, - Chàng cắn răng - Chỗ tôi là Xích đạo, chỗ cô là Bắc cực.
- Các cô gái trên Xích đạo rất nhiều - Nàng chậm rãi nói tiếp, tiếng nói êm dịụ Nàng đang thương xót chàng, giống như một chị gái vỗ về đứa em nhỏ không hiểu gì - Giống như Khả Tuệ, cô ấy đối với ông vẫn thâm tình, ông đừng để lỡ hạnh phúc, Cao Hàn. Khả Tuệ là người bao nhiêu chàng trai mơ ước cầu mong. Tôi xin ông giúp tôi một chút, tuyệt đối không làm tổn thương Khả Tuệ.
- Tôi không có đủ năng lực làm tổn thương Khả Tuệ. - Chàng khịt mũi nóị
- Thật ử
- Bởi vì tôi trước tiên đã bị tổn thương! Ðộng vật bị tổn thương ngay cả năng lực tự vệ cũng không có, còn nói gì đến làm tổn thương người khác!
- Cao Hàn! - Nàng kêu, có phần xúc động - ông đúng là có phần tôi không sao tưởng tượng nổi! Chúng ta vốn thuộc về hai thế giới, quen biết nhau chưa lâụ ông giống như đứa trẻ con ngốc nghếch, chỉ biết theo đuổi cái mình không có được! Dù cho cái đó không đáng để theo đuổi ...
- Khoan chút đã! - Chàng bỗng kêu lên, úp tay lên tay nàng. Chàng mạnh mẽ, nắm chặt lấy tay nàng - Nghe tôi nói, tôi biết tôi xem ra giống như một thằng ngốc, tôi biết lỗ mãng và bá đạo, tôi biết tôi đối với cô là một đứa trẻ mắc chứng si ngốc thời kỳ đầu! Nhưng ở cửa hàng bán chó. Cô đối với tôi, là một ngôi sao chổi ngẫu nhiêu xẹt qua, tôi chưa từng mộng tưởng lần thứ hai sẽ gặp. Gặp lại cô ở nhà họ Chung, là một "ngẫu nhiên". Nhưng từ lúc nghe cô đàn bài "Tụ cũng khít khao, tan cũng khít khao" trở đi, tôi liền bị cô tuyên án khổ sai chung thân! Cô có thể chế nhạo tôi, có thể mắng tôi, có thể coi khinh tôi, có thể phớt lờ tôi ... tôi hôm nay nhất định phải nói rõ ràng! Từ hôm nay trở đi, mỗi lần đến nhà họ Chung, không vì Khả Tuệ, chỉ vì cô! Tôi biết câu chuyện của cô, cô khỏi nhắc lạị Tôi biết thân phận của cô, cô cũng khỏi nhắc nhở tôị Tôi bất chấp tất cả! Quá khứ của cô tôi không kịp gia nhập, tương lai của cô là cái mà tôi ...
Nàng trố mắt ngớ người ra, sửng sốt nhìn chàng.
- Có phải là ông đang lảm nhảm nói một mình hay không thế?
- Tôi đúng là lảm nhảm nói một mình! Nhưng cô cũng đã nghe rồi!
- ông điên cuồng! - Nàng thở ra một hơị - Cao Hàn, tình cảm phải của cả hai bên, lòng tôi sớm đã chết rồi! Tiếc rằng ông không kịp gia nhập vào quá khứ của tôị Mà tôi thì lại chỉ có quá khứ không có tương lai! ...
- Cô có đấy! - Chàng sôi nổi nói, mặt đỏ bừng lên. Chàng nắm chặt tay nàng, lắc mạnh. - Chỉ cần cô mở cánh cửa khép kín cõi lòng mình ra! Cô biết cô là gì không? Cô không chỉ là một quả phụ, điều nghiêm trọng nhất, cô đã thành tù phạm của chính mình ...
Nàng giật mình kinh ngạc. Ðúng dấy! Tâm tù! Ðó là vấn đề mình thường nghĩ tớị Chàng nói đúng, chàng đã thăm dò tới chỗ sâu trong tâm hồn nàng. Nàng đúng là một tù phạm, là tù phạm của chính mình. Nàng sớm đã xây một nhà lao kiên cố cho mình, nhà lao không có cách nào vượt thoát.
- Cô khép kín bản thân mình!- Chàng tiếp tục kêu lên, mạnh mẽ kêu lên. - Cô không cho bất kỳ người nào tiếp xúc với cô, đó là cái tật của cô! Nhưng dù cho cô ngồi trong nhà lao của cô, cô vẫn không có cách nào khiến cô không phát sáng không phát nhiệt. Dù chỉ là một chút sáng một chút nhiệt, cô vẫn vô tình đốt cháy người khác! Là tôi xúi quẩy, là tôi lao đầu vào, ngốc nghếch bị chút sáng và nhiệt ấy đốt cháy thành tro bụi! Cô mắng tôi ư, coi khinh tôi ử Như thế tôi càng coi khinh bản thân mình. Tại sao phải bị cô hấp dẫn? Tại sao phải cùng phổ với cô một bài cả Tôi hèn, tôi không ra gì, cho nên tôi đáng chịu khổ! Cô rắp tâm ngồi nhà lao, tôi dựa vào cái gì để mở chìa khóa cho cổ Tôi hận bản thân tôi! Cô không biết tôi hận nhiều đến đâu! Hận bản thân tôi! Hận cái buổi chiều mua Ni Ni, hận cái vũ hội làm quen với Chung Khả Tuệ! Hận cái buổi chiều tối đi vào nhà họ Chung. Hận cái bài ca "Tu cũng khít khao, tan cũng khít khao!" Cái mà tôi càng hận đó là cô! Cô không nên thoát tục như vậy, không nên cảm tính như vậy, không nên thanh nhã cao quý như vậy, càng không nên hiểu được âm nhạc, hiểu được lời ca! Mà lúc tôi đứng bên piano đàn ghi-ta, cô nên nện một gậy cho tôi té xỉu, mà không nên dùng đôi mắt phát sáng của cô nhìn tôi ...
Nàng nhướng lông mày lên, hơi há miệng. Càng nghe càng ly kỳ, càng nghe càng bối rối, càng nghe càng cảm động ... Mắt nàng ươn ướt, đường nhìn mù mờ. Thứ phương pháp biểu đạt mạnh mẽ của chàng khiến nàng chống đỡ không nổị Giọng nói khích động và ánh mắt cháy rực của chàng khiến nàng hoàn toàn mê mụ, hoang mang. Nàng đăm đăm nhìn chàng, nàng không thể suy nghĩ, không thể phân tích. Nàng chỉ nhìn chàng, nhìn chàng không chớp mắt. Nàng khóc ...
- Ồ, lại thế rồi! - Chàng thở ra mạnh một hơi - ánh mắt như vậy của cô có thể giết chết tôi!
Ðột nhiên, chàng ôm nàng vào lòng, khóe miệng chàng sôi nổi đè lên môi nàng, một cảm giác thiêu đốt nóng bỏng tận chỗ sâu của tâm hồn nàng. Nàng càng mê mụ, càng hoang mang, càng không biết mình đang ở đâụ Cách tay chàng mạnh mà khỏe, lồng ngực chàng rộng mà ấm, môi chàng ẩm ướt mà nồng nàn ... Nàng nhắm mắt lại, nước mắt lăn xuống, chảy vào trong miệng hai người, nong nóng, mằn mặn. Tim nàng đang trôi nổi, trôi nổi, cứ bay lên bay tít đến tầng mây thăm thẳm.
Bỗng nhiên, có mảnh lá cây bay xuống, tiếng rơi khẽ xuống đất khiến nàng giật mình. Lập tức, ý nghĩ trở lại, ý thức cũng trở lạị Hạ Phấn Vân! Ðáy lòng nàng có một tiếng kêu lên: Mày đang làm gì thế? Mày quên Chung Văn Tiêu rồi ử Mày quên mày là ai rồi ử Mày là thím của Khả Tuệ kia mà! Mày sớm đã không có quyền yêu và được yêu, nhất là người đàn ông trước mặt!
Nàng dùng sức đẩy chàng ra, vùng vẫy ngẩng đầu lên, hai mắt rừng rực, sáng đến chói mắt. Tay chàng mạnh mẽ xiết chặt nàng, không cho phép nàng vùng rạ Cúi đầu, chàng lại tìm kiếm môi nàng.
- Buông tôi ra! Buông tôi ra! Có người đến đấy!
- Tôi mặc kệ! - Chàng bướng bỉnh, cánh tay càng ghì chặt- Chỉ cần tôi buông cô ra một cái, cô lại sẽ tự khóa mình lạị
Phải đó, nàng sẽ tự khóa mình lạị Nhưng, nàng khóa nàng lại, có liên quan gì đến chàng? Nàng cố hết sức vùng vẫy, tức giận trước sự trói buộc càng lúc càng chặt của chàng. Có một thứ mặc cảm phạm tội gần như tuyệt vọng vây lấy nàng. Nàng bực bội kêu khẽ:
- ông có buông tay ra hay không?
- Nếu tôi buông tay ra - Chàng đăm đăm nhìn nàng - Cô bằng lòng không bỏ chạy, bằng lòng ngồi xuống nói chuyện hẳn hoi được không?
- Ðược!
Chàng buông nàng rạ Lập tức, nàng giơ tay lên, không nghĩ gì hết, hung dữ tát chàng một cái, quay người chuẩn bị đị Chàng vươn tay ra kéo cánh tay nàng lạị Nàng tự giận mình, tự dày vò mình còn lớn hơn đối với chàng. Tại sao phải chịu sự mê hoặc của chàng? Tại sao phải nghe chàng nói những cái đó? Tại sao phải rơi nước mắt? Tại sao phải để chàng hôn? Tại sao phải đến cuộc hẹn nàỷ Mày biết rõ anh ta là phần tử nguy hiểm việc gì cũng có thể làm!
- Sao cô nói không giữ lờỉ - Chàng kêu lên, dùng sức lay cánh tay nàng. Chàng bị chọc giận mở to mắt, chàng phẫn nộ mà cuồng bạo - Tôi nói cho cô biết, chưa từng có người đánh tôi! Cô dựa vào cái gì? Cô cho rằng cô là nữ thần thanh cao ử Cô không chịu thừa nhận cô cũng chỉ là một phụ nữ, một phụ nữ có thể bị làm cho dao động.
Nàng bị thương tổn rất lớn. Phải, nàng chỉ là một phụ nữ, vài câu đường mật, vài câu nịnh nọt khéo léo đủ để làm cho tình cảm của nàng mềm đị Nàng chỉ là một phụ nữ hư vinh, mềm yếu, không cứng cáp! Nàng rùng mình, rất nhanh lóe lên môt câu: "Người phải tự khinh mình trước khi bị người khác khinh mình! Hạ Phấn Vân! Mày là tự chuốc lấy nhục!"
Nàng cắn răng, dùng sức mạnh toàn thân, đẩy mạnh Cao Hàn một cáị Cao Hàn đang đứng trên tảng đá mặt nghiêng, hoàn toàn không ngờ trước nàng sẽ đẩy chàng, càng không ngờ trước cái đẩy ấy lại có sức mạnh lớn như thế, đứng không vững chàng lăn xuống "ùm" một tiếng, ngã vào ao sen.
Nàng chỉ sững sờ hai giây, gần quanh đó đã có người chạy tớị Nàng nhìn Cao Hàn đang bò lên bờ, vẻ luống cuống, liền nhanh chóng cất bước xông thẳng ra phía ngoài công viên.
Nàng về thẳng nhà họ Chung, tự nhốt mình trong phòng ngủ. Tâm thần nàng hoảng hốt, tựa như mắc bệnh sốt caọ Trước mặt nàng toàn là bóng người rối loạn: lúc là Văn Tiêu đang trách mắng nàng phụ tâm, lúc là Cao Hàn đang giải bày chàng "hận" nàng như thế nàọ Nàng nhắm mắt lại, hất không nổi hai khuôn mặt đó, dùng chăn trùm đầu, cũng che không nổi hai bóng người đó. Cuối cùng, nàng ngồi lên, ẵm Ni Ni trong lòng, đối mặt với tròng mắt đen láy của Ni Ni, trong óc nàng lại vang lên một câu:
- Con người tôi sợ nhất là mặc cảm phạm tội, hễ có mặc cảm phạm tội là sẽ mất ngủ ...
Ai nói thế nhỉ? Bao lâu về trước? à, là Cao Hàn nói! Ở trước cửa hàng bán chó! Tại sao còn nhớ được thứ chuyện vặt ấỷ Tại sao câu nói lâu như thế còn in lại trong óc nàng! Nàng dùng sức hất đầu, hất không nổi bóng người ấy, tiếng nói ấỵ Nàng cắn môi, cắn đến nỗi môi phát đau, cảm giác đau đớn chỉ làm nặng thêm thứ chua chát mềm yếu nào đó tận trong đáy lòng nàng.
"Tôi hận bản thân tôi! Tôi hận cái buổi chiều mua Ni Ni, hận cái vũ hội làm quen với Chung Khả Tuệ, hận cái buổi chiều đi vào nhà họ Chung, hận cái bài ca "Tụ cũng khít khao" ... "
Nàng lại dùng sức hất đầu, bắt mình nhớ lại từng câu nói của chàng:
"Cô cho rằng cô là nữ thần thanh cao ử Cô không chịu thừa nhận cô cũng chỉ là một phụ nữ, một phụ nữ có thể ... "
Nàng chạy đến trước bàn trang điểm, trong gương có một đôi mắt lạc lõng. Lạc lõng, nhưng trong sáng. Má và môi nàng đều hồng nhuận trái với bình thường, hồng nhuận đến mỹ lệ. Nàng hận cái mỹ lệ đó! Lánh khỏi gương, nàng đi đến trước cửa sổ mặc tình ngắm hoàng hôn, đối mặt với sắc chiều, nàng lờ mờ hiểu ra được một việc: những năm tháng lòng như nước lặng của nàng đã bị phá vỡ.
Lúc ăn cơm tối, Cao Hàn không xuất hiện. Khả Tuệ bồn chồn nóng ruột, cái gì cũng không chú ý, trách u Hà chân giò không nấu nhừ, trách Thúy Vi không bằng lòng mua áo gió cho nàng, trách bà nội mang đi cái khăn quàng của nàng ... Phấn Vân vẫn như bình thường, cơ hồ không nói lời nào, nhưng trong lòng đang bất an. Khí trời khá lạnh, nước dưới ao sen ấy chắc là vừa bẩn vừa lạnh! nàng sao có thể đẩy người xuống ao sen? Phải, một buổi chiều nàng làm rất nhiều việc mà từ khi sinh ra đến nay lần đầu tiên làm: lần đầu tiên đánh người một cái tát, lần đầu tiên đẩy người xuống ao sen, lần đầu tiên cùng người hôn nhau trong công viên ...
Sau bữa cơm, chuông điện thoại reọ Khả Tuệ lao nhanh như tên bắn đến trước máy điện thoại, nhấc ống nghe lên. Phấn Vân lén nhìn nàng, vầng mây đen trên mặt Khả Tuệ đã biến mất giống như kỳ tích. Khả Tuệ cầm ông nghe vừa cười vừa nói:
- A lô, Cao Hàn, anh buổi chiều đi đâu thế? Sao không đến nhà tôi ăn cơm tốỉ U Hà nấu cho anh chân giò mà anh thích ăn, ngon lắm ngon lắm! Ðáng đời anh không được ăn! cái gì? Liên hoa lạc? ("Liên Hoa Lạc" (Hoa sen rơi) vừa có nghĩa là tên một bài hát, vừa có ý ngầm "rơi xuống ao sen". ) Anh đi hát Liên hoa lạc? anh lạc phách hả? Lạc phách đến phải hát Liên hoa lạc hả? ...
Phấn Vân ẵm Ni Ni lên, giấu mặt vào trong đám lông dài của nó nàng muốn cườị Khả Tuệ vẫn nói chuyện tào lao với Cao Hàn trong điện thoạị
- Chúng ta đi xem chiếu bóng đi, được không? - Anh đến đón tôị Cái gì? Nhà tôi có cọp sẽ ăn thịt anh? Cái gì? Anh cảm mạo hả? Anh là người thương phong cảm mạỏ A lô, Cao H`n, anh tốt cuộc đang nói những gì thế? Sao lại vĩnh viễn không có lúc đứng đắn! Ờ, ờ, ờ ... - Khả Tuệ "ờ" liền mấy tiếng, trên mặt nàng có vẻ nghĩ ngợi sâu xa, tròng mắt lặng lẽ đưa đẩy, dùng tay xoay quanh dây điện thoạị Sau đó nàng bỗng ngẩng đầu, nhìn thẳng Phấn Vân. Tim Phấn Vân đập mạnh. Khả Tuệ đã giơ ông nghe cho Phấn Vân nói:
- Anh ấy nói muốn nói chuyện với thím!
- Aỉ - Nàng sợ đến nhảy nhổm lên, biết rõ mà vẫn cứ hỏi, mặt lại trắng bệch rạ
- Cao Hàn! - Khả Tuệ kêu lên - Anh này thật kỳ quái, anh ấy hẹn cháu ngày mai đi ra ngoài, nói có chuyện nói với cháụ Anh ấy nói anh ấy sáng tác bài liên hoa lạc, muốn hỏi thím bản nhạc a ca từ a, cháu cũng nghe không rõ ... Dù sao anh ấy cũng muốn nói chuyện với thím!
Phấn Vân đặt Ni Ni xuống, đi lại, trong lòng thấp thỏm, rối bờị Cầm ống nghe lên, nàng "a- lô, lập tức trong ống nghe truyền đến tiếng Cao Hàn:
- Nghe đây! Cô đáng ghét đến cực điểm, tôi chưa từng gặp người phụ nữ đáng ghét nào hơn so với cô! Cô khiến tôi vừa mất mặt vừa luống cuống! Tôi tức đến quả thật muốn ... quả thật muốn ... văng tục! - Chàng hít một hơi, tiếng nói bỗng nhiên biến thành vừa thấp vừa dịu vừa trầm vừa chân thành - Phấn Vân, tôi nhớ cộ
Nàng lập tức cắn chặt môi, lại có màng lệ nhòa trên mắt. Nàng thấy được rằng trong nhà có ánh mắt đang sắc bén chiếu vào nàng. Nàng hoảng sợ, hồi hộp, nhìn lại, đó là Văn Mục. Nàng quay người lại, đối mặt với tường, nàng lại nghe thấy tiếng chàng:
- Tôi biết cô không tiện nói chuyện, không nên nói gì cả. Tôi đã hẹn Khả Tuệ chiều mai đến quán cà phê, tôi sẽ nói rõ với nàng. Nghe đây! Tôi sẽ cố hết sức nói được uyển chuyển, sẽ không làm tổn thương nàng ...
- Cao Hàn - Nàng thấy giọng, gấp rút mà nôn nóng nói - Không thể được.
- Ðó là việc của tôi, không cần cô lo! Lời cô nói với tôi, tôi đã nghe thấy rồị
- Tôi có nói gì đâu! - Nàng ngạc nhiên.
- Lòng cô nói, cô mắng tôi thô lỗ, dã man, to gan mà nguy hiểm! Cái đáng ghét nhất là nói câu này, khiến cô bị thương tổn! Nói cô chỉ là một phụ nữ! Phấn Vân, tôi không phải là sỉ nhục cô, mà là một lời chân thành! Tại sao muốn làm nữ thần ở trên cao chót vót? Hoan nghênh cô về với nhân gian, cô biết không? Cô tốt đẹp ôn tồn, nên là một người phụ nữ hoàn mỹ!
Nàng thở nặng nhọc, đúng là nói không ra lờị
- Không nói nhiều nữa, tối mai tôi phải đến hãng truyền hình Trung ương quay phim. Khoảng chừng tám giờ quay xong. Tám giờ tôi đợi cô ở cổng hãng truyền hình Trung ương!
- Tôi ...
- Ðừng nói nhiều! Cô không đến, tôi sẽ không rời khỏi chỗ ấỵ Tối mai gặp!
"Cạch" một tiếng, điện thoại cắt. Nàng gác điện thoại, quay đầu lại, trong lòng rối tinh rối mù, trong óc cũng rối tinh rối mù. Nàng liếc nhìn vào trong nhà, cúi đầu xuống đi lên lầụ Mới lên được hai bậc cầu thang, Khả Tuệ đã tựa như gió lốc cuốn đến trước mặt nàng, nắm lấy tay nàng tươi cười, nũng nịu, e thẹn khẽ hõi:
- Anh ấy nói gì với thím thế? Anh ấy nói gì với thím thế?
Phấn Vân đứng lại, có một thứ cảm giác ăn trộm bị tóm ngay tại chỗ. Nàng chăm chú nhìn Khả Tuệ, trên khuôn mặt ngây thơ hạnh phúc của Khả Tuệ chỉ có sự e lệ ngọt ngàọ
- Anh ấy nói với thím về cháu phải không? - Nàng khát vọng, khẽ hỏị
- Phải ... phải đấy - Phấn Vân ấp úng - ông ấy nói, ông ấy hẹn cháu chiều mai đến quán cà phê, hai người ... định đến chỗ nàỏ
- Hạnh Lâm.
- à, - Nàng ngừng một chút - Có số điện thoại của ông ấy không? Tôi muốn gọi điện thoại nói với ông ấy về chuyện bản cạ
- Ðược - Khả Tuệ lập tức nói số điện thoại, vừa nhiệt tâm, khẩn cầu nói - Thím giúp anh ấy với, anh ấy sắp lên truyền hình.
Phấn Vân gật đầu, tiếp tục đi lên lầụ Khả Tuệ kéo chặt tay nàng, cũng theo lên lầụ Khi họ đi vào phòng ngủ của Phấn Vân, Khả Tuệ mới đột nhiên đóng cửa phòng, đột nhiên nép vào lòng Phấn Vân tựa con chim nhỏ nép vào người, ôm eo Phấn Vân xoay tròn một hồi, nàng khẽ cười hỏi:
- Thím Ba, nếu anh ấy cầu hôn với cháu, cháu nên làm thế nàỏ
Phấn Vân sững sờ. Khuôn mặt Khả Tuệ tràn đầy hạnh phúc, mắt đẹp của nàng lóe lên ánh sáng, nàng thấy giọng, dịu nhẹ, dường như niềm vui dâng đầy cần phải có người chia sẻ. Mặt ửng đỏ, nàng nói:
- Thím Ba, cháu nói với thím một bí mật, bí mật ngay cả ba má cũng không biết. Cháu yêu anh ấy! Cháu toàn tâm toàn tâm toàn tâm yêu anh ấy! Cháu sẽ lấy anh ấy!
Cao Hàn đi vào "Hạnh Lâm", phóng tầm mắt nhìn, muốn tìm một góc không có người, dễ nói chuyện hơn. Chàng đã vạch sẵn lời mào đầu, đã học thuộc lòng từng câu muốn nóị Tuy nhiên, trong lòng chàng cũng hiểu rõ, thứ chuyện trò này khá là khó khăn. Hoặc giả, chàng nên viết bức thư, tránh thứ sượng sùng mặt đối mặt nàỵ Nhưng lại sợ thư viết không rõ ràng, trái lại, tổn thương càng sâụ
Hôm nay, phải cùng với Khả Tuệ nói chuyện chân thành thẳng thắn; phải đem tất cả nói cho minh bạch rõ ràng; tóm lại, phải gỡ bỏ "mối tình hiểu lầm" này!
ánh mắt chàng lướt đến một góc tường bên trái nhà, có một phụ nữ ngồi ở đấy, tóc dài xõa trên vài, đôi mắt long lanh như nước! Ðang đăm đăm nhìn vào chỗ nàng, "tim" chàng lại rối loạn, trong đầu chàng có tiếng kêu ong ong một hồi, đó là Phấn Vân! Sao nàng lại ở đâỷ Lại một lần "ngẫu nhiên" ử Phấn Vân đang gật đầu chào chàng.
Chàng rất nhanh đi lại, ngồi ghé ở ghế tựa đối diện Phấn Vân, giơ tay nắm lấy tay Phấn Vân đặt trên bàn. Phấn Vân rất nhanh rút tay về, mở to mắt nói:
- Ngồi ngay ngắn!
Chàng không tự chủ ngồi ngay người lạị Người bồi bàn đi tới, chàng kêu một ly cà phệ Phấn Vân mặc một chiếc áo lụa màu xám, nét mặt trầm tĩnh dịu dàng hòa nhã, lâng lâng như một vạt mây mỏng. Phấn Vân, Phấn Vân, Phấn Vân ... trong đáy lòng chàng khẽ gọi tên nàng, em không biết rằng mình hấp dẫn người khác biết bao, em không biết ma lực của mình. Phấn Vân, Phấn Vân, Phấn Vân!
- Cao Hàn - Phấn Vân bắt đầu nói - ông nghe rõ này, tôi cả buổi sáng nay gọi điện thoại cho ông, ông đều không có nhà, tôi đành đến đây đợi ông. Tôi phải đi ngay, Khả Tuệ chắc sắp đến!
à, Khả Tuệ, đúng rồi, đây là cuộc hẹn của chàng và Khả Tuệ.
- Cô làm sao lại đến? - Chàng hỏị
- Khả Tuệ nói cho tôi biết hai người sắp gặp nhau ở đây!
- à! - Chàng đáp, trừng mắt nhìn nàng - Nói cho cô biết một chuyện không thú vị, trong ao hoa sen có khá nhiều nòng nọc nhỏ coi lưng tôi là giấy kẻ khuôn nhạc, viết bản nhạc lên lưng tôi, cô có tin không?
- Không tin. - Nàng giản đơn nói, thở thật sâu, sắc mặt biến thành hết sức trầm trọng mà nghiêm túc - Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với ông, ông có thể yên tĩnh hai phút, nghe tôi nói hết không?
- Ðược! - Chàng cắn răng.
Người bồi bàn đưa cà phê đến, chàng vô thức bỏ đường, đổ sữa vàọ Phấn Vân nhìn đồng hồ, nàng không có thời gian sửa sang lời lẽ, Khả Tuệ sắp đến. Nàng nói rất nhanh:
- Cao Hàn, ông không thể cự tuyệt Khả Tuệ.
Chàng lập tức ngẩng đầu lên, chằm chằm nhìn nàng.
- Thế là ý thế nàỏ
- ông nhận lời với tôi, tiếp tục đối tốt với Khả Tuệ! - Nàng bức xúc nói, bức xúc đến gần như khẩn cầu - ông sẽ nhận ra, cô ấy có rất nhiều rất nhiều ưu điểm. ông sẽ nhận ra, cô ấy còn đáng yêu hơn nhiều so với ông tưởng tượng.!
Chàng đẩy hũ đường, ly và thìa phát ra tiếng va chạm lanh canh. Chàng lim dim mắt, đáy mắt có một ngọn lửa âm ỉ đang cháỵ
- Cô đến đây, là để nói với tôi câu đó? - Chàng thấp giọng trầm uất, trong tiếng nói có nộ khí cố ghìm nén.
- Phải! - Nàng nói, ý khẩn cầu trong ánh mắt càng đậm - Vì tôi, xin ông tiếp tục đối tốt với Khả Tuệ!
- Vì cổ - Chàng càng cao giọng.
- Phảị Nếu ông làm tổn thương Khả Tuệ, tôi suốt đời sẽ không tha thứ cho ông, tôi sẽ hận ông, Cao Hàn!
- Cô biết cô đang nói gì với tôi không? Cái đó so với cô đánh tôi một cái tát, đẩy tôi xuống ao sen còn hung dữ, còn tàn nhẫn hơn! Cô yêu cầu tôi đi yêu một người con gái khác, nói cách khác, cô không thiết đến tôi! Cô dùng thủ đoạn cao tay nhất để cự tuyện tôi, rắp tâm đẩy tôi xuống mười tám tầng địa ngục ...
- Không không! - Nàng vội giải thích, muốn an ủi chàng- Không phải giống như ông nghĩ, tôi có nỗi khổ tâm, Cao Hàn, buổi tối tôi sẽ lại giải thích với ông. Nếu ông mong muốn tôi buổi tối đến cuộc hẹn, ông hiện giờ phải đáp ứng yêu cầu của tôị ông không thể ngả bài với Khả Tuệ, nếu ông nói, tôi buổi tối cũng không đến.
- Cô đang uy hiếp tôỉ
- Phảị
- Cô ... - Chàng cắn răng, hung dữ nhìn nàng, nộ khí trong đáy mắt càng đậm - Cô đang khuyến khích tôi một phát tên bắt hai con chim.
Nàng sợ đến giật nẩy người lên.
- ông nói sao lại khó nghe như thế? ông biết rõ tôi không phải là có cái ý ấy ...
- Thế thì, sau khi tôi "tốt" với Khả Tuệ, cô cũng chịu "tốt" với tôi phải không? Tôi có thể vừa bàn chuyện yêu đương với Khả Tuệ, vừa bàn chuyện yêu đương với cô phải không?
- ông ... ông đừng có nói bậy!
- Nói bậy! - Chàng vỗ bàn một cái, khiến cho khách đều kinh động. Phấn Vân vội vàng giơ tay đè lên tay chàng, lập tức chàng trở tay lại nắm lấy nàng- Phấn Vân, cô đang lừa trẻ con? Cô coi tôi mấy tuổỉ "Bé con, đừng khóc, bé hãy ăn sô-cô-la, ăn xong sô-cô-la lại cho bé trứng chiên!" Kỳ thực, căn bản không có trứng chiên, không ăn sô-cô-la cũng không có trứng chiên! Ðúng thế không?
Nàng mở to mắt, chăm chăm nhìn Cao Hàn.
- Hôm nay, dù tôi tiếp nhận Khả Tuệ, hay là không tiếp nhận Khả Tuệ, đằng nào cô cũng chuẩn bị lui sang một bên, đúng thế không? - Chàng nhìn xói nàng - Nếu cô quả thực muốn lánh khỏi tôi, cô cũng bớt lo đến việc của tôi! Tôi thích cự tuyệt ai, tôi thích tốt vớiai, đều không có quan hệ đối với cô, không cần cô lo! - Chàng hất tay nàng ra, tức lồng *** ngồi lặng thở hổn hển.
- Nhưng ... nhưng, Cao Hàn - Nàng cố gắng nói - ông ... ông quen Khả Tuệ trước ...
- Tôi quen cô trước! - Chàng lạnh lùng tiếp nóị
- Thế nàỏ
- Ðừng nói cô quên cảnh trước cửa hàng bán chó! Ðừng nói cô quên Ni Ni từ đâu mà có!
- Thôi được - Nàng nhẫn nại nuốt một ngụm nước bọt - Cứ cho là ông quen tôi trước, ông lại theo đuổi Khả Tuệ trước ... ông phải chịu trách nhiệm đối với cô ấy!
- Tôi không "theo đuổi " cô ấy! - Cao Hàn hấp tấp khẽ kêu - Thế nào gọi là "theo đuổi"? Tôi không từng nói tôi yêu cô ấy, tôi không hôn cô ấy, tôi không cùng cô ấy làm bất kỳ hành vi nào vượt khỏi tình bạn, sao gọi là "theo đuổi"? Chẳng lẽ tôi cùng một số bạn gái khiêu vũ, xem phim, đi dạo phố ... thì phải bàn đến chịu trách nhiệm! Nếu như vậy thì tôi ít nhất nên chịu trách nhiệm đối với hai chục cô gái!
- Thôi thôi, đừng cãi nhau, đừng kêu! - Phấn Vân khẽ nhíu mày - Tôi không nên nhắc đến hai chữ trách nhiệm, được không? Cứ coi là tôi nói sai, được không? Cao Hàn, nghe tôi nói ... Nàng nhìn sâu chàng - Khả Tuệ tối qua đến phòng tôi, cô ấy nói với tôi, cô ấy hoàn toàn tâm ý yêu ông!
- Ủa! - Cao Hàn ngừng lại một chút - Cho nên hôm nay tôi phải nói rõ ràng với cô ấy! Cho nên ...
- Cho nên hôm nay ông không được phép nói!
- Làm saỏ - Cao Hàn bực bội nhìn nàng - Ai phái cô đến làm ông Tơ bà Nguyệt? - Chàng nghiến răng nghiến lợi - Cô rất thoải mái, rất vui vẻ, phải vậy không? Cô rất vui thích đóng vai ông Tơ bà Nguyệt? Cô ném tôi củ khoai tây nóng bỏng này vào lòng người khác! Nếu tôi tốt với Khả Tuệ, cô sẽ vui sướng, phải vậy không?
Nàng cúi đầu xuống, không nóị
- Phải vậy không? - Chàng gay gắt hỏi dồn dập một cách giận dữ.
Nàng nhìn chàng, bỗng thấy mình đến đây quả là thừa, thấy mình quả là ngây thơ và ấu trĩ. Nàng nhấc cái xắc trên bàn lên:
- Tôi phải đi đâỵ Tôi không khuyên nổi ông, tùy ông làm sao thì làm! Tôi phải đi đâỵ Khả Tuệ đáng ra phải đến rồị Tôi không muốn cô ấy nhìn thấy tôi!
- Ngồi xuống! - Chàng đè cổ tay nàng xuống - Chuyện của chúng ta chưa nói hết!
- Ðể tôi nói hết với ông! - Nàng bỗng nhiên lửa giận bốc lên, uất giận và bế tắc tựa hai dòng nước lớn từ trong lòng nàng cuồn cuộn tới, nàng nói rất nhanh - Tôi nói rõ ràng với ông, ông tốt hay không tốt với Khả Tuệ, là chuyện của hai người! ông tốt với cô ấy không được, ông không tốt với cô ấy cũng được, tôi thề rằng không lai vãng với ông nữa! Xin ông cũng nên tôn trọng một chút, đừng đến tìm tôi nữa! Tôi hôm nay, tôi cũng sẽ không đến truyền hình Trung ương! Tôi không can thiệp vào nhất cử nhất động của ông, ông cũng đừng quấy rầy tôi!
Nàng đứng lên quay người toan đị Chàng thò tay xiết cứng lấy cổ tay nàng. Nàng ngước mắt nhìn chàng, trong ánh mắt của chàng, có một thứ đau đớn gần như tuyệt vọng. Chàng hạ thấp giọng:
- Nếu đúng tôi chỉ là một gánh nặng đối với cộ Nếu đúng tôi không có chút phân lượng nào trong lòng cộ Thế thì, cô đi đi! Tôi cũng thề rằng sẽ không quấy rầy cô nữa!
Nàng sững lại, đăm đăm nhìn chàng. Chàng thở nặng nề, cái "chờ đợi" ấy sắp nấu chín chàng. Nàng tiếp tục nhìn chàng. Chàng đã buông tay, cố làm ra vẻ ung dung uống cà phê, tay chàng hơi run, cà phê sánh ra một nửạ Nàng nhìn mãi nhìn mãi, bước chân nàng sải không nổi, trong lòng nàng nóng rực mà lại chua cay quặn thắt. Trong khoảnh khắc này, nàng cũng đo được tình cảm của mình đối với chàng, cái tình cảm không muốn thừa nhận, không chịu thừa nhận. Hạ Phấn Vân, mày bất tất tự cho mình là thanh caọ Mày cũng chỉ là một người phụ nữ! Chỉ là một người phụ nữ tâm hồn có thể bị xao động.
Cao Hàn thận trọng kéo một cái ghế tựa đến bên cạnh nàng, thận trọng nói một câu:
- Ngồi xuống đi! Tôi kêu cho cô một ly cà phê nóng nữa!
- Nàng giống như bị thôi miên ngồi xuống.
Chàng thoắt phục xuống bàn, vùi đầu vào trong lòng bàn tay, thở phào như trút được gánh nặng. Rất nhanh, chàng ngẩng đầu lên, gọi người bồi bàn, lại kêu hai ly cà phê, mắt chàng sáng long lanh mà ướt nhàọ Người bồi bàn vừa quay đi, chàng thò tay nắm chặt tay nàng, nắm thật chặt.
- à! - Nàng tỉnh lại, kinh hoảng, ngẩng đầu lên - Không được, không được! Cao Hàn, không được!
- Cái gì không được? Chúng ta đừng quay đầu lại nữa, được không?
- ông không thể làm thương tổn Khả Tuệ. Chính ông để cô ấy "cho rằng" ông yêu cô ấy ... Ồ! - Nàng chưa nói xong lời của nàng - Hỏng rồi, cô ấy đến! Tôi đi trước một bước. Ồ không kịp nỮa, cô ấy nhìn thấy chúng ta rồi!
Thật vậy, Khả Tuệ đang mặc một bộ quần áo đỏ tươi, giống như một ngọn lửa đang cháy, lao thẳng tớị Nàng cười, không để tâm đến mà tràn đầy vui vẻ, bước chân nàng nhẹ nhàng, nhanh nhẹn. Nàng đến bên bàn của họ, hơi mang vẻ kinh ngạc nhìn Cao Hàn lại nhìn Phấn Vân, nét cười trước sau in bên môi nàng. Nàng cười hỏi:
- Hai người làm sao lại ở cùng một chỗ? à, tôi biết rồi! - Nàng chợt hiểu ra nhìn Phấn Vân - Thím giúp anh ấy làm xong bản ca "Liên Hoa Lạc" rồi ử
Phấn Vân bất an khẽ ho một tiếng, gấp gáp nói:
- Tôi phải đi đây!
- Bận cái gì thế? - Khả Tuệ ấn trên vai nàng - Hãy ngồi lại đã, thím về nhà cũng không có việc gì làm suốt ngày nhốt mình trong nhà, không biết sao thím chịu nổỉ - Nàng ngồi xuống, nhìn cà phê của họ - Tôi không uống cà phê, tôi muốn một ly nước cam tươi - Nàng chăm chú nhìn Cao Hàn, thân thiết chăm chú nhìn Cao Hàn - Anh làm sao gầy thế?
- Gầy à? - Cao Hàn vô thức sờ cằm mình - Không phải gầy chứ? Cô quá nhạy cảm!
- Tôi không nhạy cảm, anh đúng là gầy! - Khả Tuệ cố chấp nói, dùng ống hút uống nước cam vừa đưa đến. - Anh không chỉ gầy mà còn có phần ... có phần tiều tụỵ Ðúng! Là hai chữ tiều tụỵ Anh quá bận, vừa phải ứng phó với bài học vừa phải luyện hát vừa phải lên Truyền hình! - Nàng cúi nhìn kỹ chàng - Anh quả thật cảm mạo ử
- Ồ - Cao Hàn hầm hừ - không.
- Thế là biết anh nói bậy nói bạ với tôi! Thím Ba, - Nàng quay đầu lại nhìn Phấn Vân - Cho cháu xem bài ca đi!
- Tôi phải đi trước - Nàng chăm chăm nhìn Cao Hàn - Hai người nói chuyện "vui vẻ" nhé!
Cao Hàn hiểu lời nói của nàng, nhìn thấy mắt nàng đang nhắc nhở chàng, nàng lại muốn trốn chạy! Chàng thấy được rằng cái mớ rối bòng bong này, nếu không nhẫn tâm dùng kéo cắt loạn một hồi, thì vĩnh viễn sẽ không giải quyết được. Rất nhanh, chàng trầm giọng nói:
- Ðừng đi! Phấn Vân!
Phấn Vân giật mình, Khả Tuệ cũng giật mình. Khả Tuệ kinh ngạc nhìn Cao Hàn, trong lòng có thứ linh cảm mơ hồ.
Phấn Vân cảm thấy không khí căng thẳng, thò tay nhấc chiếc xắc trên bàn lên, nhưng không kịp nữa rồị Tay Cao Hàn đã đặt trên tay nàng, đè lấy tay nàng và chiếc xắc.
- Cao Hàn! - Khả Tuệ mở to mắt kinh hãi kêu - Anh đang làm cái gì thế? Ðừng thiếu lễ độ với thím Ba, thím ấy không đùa đâu!
- Tôi không đùa!- Cao Hàn nói với Khả Tuệ một cách chính xác - Cái mà một đời tôi không dám đùa hơn cả là đối với nàng! Cái mà một đời tôi nghiêm chỉnh hơn cả là đối với nàng! Tôi từ lâu đã muốn nói cho cô biết, nhưng ...
- Cao Hàn - Phấn Vân đau đớn kêu khẽ - Ðừng quá tàn nhẫn, Cao Hàn! Xin anh đừng nói nữa!
Mắt Khả Tuệ mở thật to, cả hàng lông mi nhướng lên. Trong lòng nàng hết sức mơ hồ, hết sức rối loạn, hết sức kinh lạ ... không còn chỗ cho suy nghĩ. Nàng nhìn Cao Hàn, nhìn Phấn Vân, nhìn sững hai người họ. Trong lòng loáng thoáng có phần hiểu rõ, nhưng hoàn toàn không muốn tin vào điều đó. Nàng há miệng, ngỡ ngàng mà líu lưỡi hỏi:
- Cái người rốt cuộc đang làm gì thế? Lời các người nói, tôi đều ... nghe không hiểu ... - Môi nàng run lên, lòng nàng bắt đầu run rẩy, sự tinh tế nữ tính của nàng khiến nàng càng lúc càng hiểu ra sự thật đáng sợ, việc nàng không muốn, cũng không thể tin!
- Khả Tuệ- Cao Hàn ghé đầu lại gần nàng, dịu dàng, kiên định, dũng cảm mà "tàn nhẫn" nói - Xin cô giúp đỡ tôi, giúp tôi theo đuổi thím Ba của cô, bởi vì ... tôi yêu nàng!
Khả Tuệ nhìn trân trân Cao Hàn, đáy mắt là một khoảng trống mơ hồ, sắc máu trên má nàng bỗng biến mất, trắng như một tờ giấy, môi mím chặt, thở một cách khó nhọc.
Lòng bàn tay Phấn Vân lạnh giá, máu trong toàn thân đều đọng lạị Cao Hàn! Cái cục thịt tàn nhẫn, không có nhân tính!
- Khả Tuệ! - Phấn Vân gắng sức nói - Cô đừng nghe anh ta! Cao Hàn đang đùa với cô đấy! Cô biết anh ta ... anh ta ... chưa từng nói một lời đứng đắn nào - Nước mắt xoay vòng trong mắt nàng, nàng giơ tay nắm lấy tay Khả Tuệ - Cô biết anh ta thích đùa ... anh ta ...
Khả Tuệ nhìn Phấn Vân, sắc máu trên môi nàng cũng biến mất.
- Phải ... - Nàng nói rành rọt - Tôi biết!
- Cô biết, phải không? - Phấn Vân muốn an ủi nàng, muốn làm dịu bàn tay nhỏ đang run lên trong lòng bàn tay mình - Cô biết Cao Hàn rất thích nói bậy nói bạ, rất thích đùa, với người nào ông ta cũng đùa được.
- Phấn Vân! - Cao Hàn cắn răng nói - Ðừng như vậy! Ðừng đeo mặt nạ nữa! Ba người chúng ta nếu đã mặt đối mặt, mọi người hãy thực tình với nhaụ Tôi cũng không thể diễn trò nữa, cũng không thể lợi dụng Khả Tuệ ...
- Cao Hàn! - Phấn Vân kêu lên ngăn cản chàng.
- Khả Tuệ, - Cao Hàn bất chấp tất cả, nói - Tôi có lỗi, tôi có lỗi, tôi có lỗi đến cực điểm. Từ khi gặp được Phấn Vân ở nhà cô, tôi tiêu tồi! Thẳng thắn mà nói, trong lòng tôi không có người con gái khác nữa!
Phấn Vân nhắm mắt lại, chỉ thấy đầu váng mắt hoạ Lúc mở mắt ra, nàng phát hiện Khả Tuệ vẫn chăm chú nhìn nàng, chăm chú nhìn kỹ nàng. Tròng mắt đen lớn của Khả Tuệ quái dị mà mờ mịt. Nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến khiến người khác kinh ngạc. Chìa tay ra, nàng hết sức dịu dàng dùng ngón tay sờ khóe mắt Phấn Vân, chùi giọt nước mắt của nàng.
Tim Phấn Vân co giật, rối loạn nhìn Khả Tuệ. Cái dịu dàng của Khả Tuệ khiến nàng càng thêm đau khổ, càng thêm có mặc cảm phạm tội, càng thêm hổ thẹn tự trách mình. Nàng cầm nước mắt, khẽ nói một câu:
- Thím Ba, tôi biết rồị Tôi cuối cùng biết thế nào gọi là mèo khóc chuột, thế nào gọi là thỏ chết cáo thương. Thím biết không? - Nàng mỉm cười, - Thím có giọt nước mắt rất đẹp!
Phất Vân sững người, sắc mặt biến thành nhợt nhạt hơn cả Khả Tuệ. Khả Tuệ quay đầu lại, đối mặt với Cao Hàn, nàng tiếp tục mỉm cười, tiếp tục dùng tiếng nói dịu dàng ngọt ngào ấy:
- Anh tại sao phải áy náy đối với tôỉ Vĩnh viễn tôi không cần sự áy náy ấy! Tôi chưa từng bao giờ đóng cái vai trò sầu khổ, cũng chưa hề cần bất kỳ sự an ủi và thương xót nào! Trước đây không cần, về sau cũng không cần!
Ðẩy ly nước cam ra, nàng đứng dậy, vắt túi xách trên lưng, dáng điệu nàng đẹp mà thanh thoát. Quay đầu lại, nàng nhìn Phấn Vân cười tươi tắn:
- Hèn chi hôm qua thím hỏi gặp Cao Hàn ở chỗ nào! Hèn chi thím xin tôi số điện thoại của Cao Hàn! Tôi đã hiểụ Thím Ba, tôi học được quá chậm. Ba vẫn nói tôi là một con ngốc ngây thơ! - Nàng đi lại, ôm bả vai Phấn Vân, ghé bên tai Phấn Vân nói nhỏ một câu - Sống vẫn có ý nghĩa hơn chết, phải vậy không? - Nói xong, nàng rất nhanh quay đầu lại, rất nhanh chạy ra khỏi Hạnh Lâm.
Phấn Vân vẫn đờ người, không thể cười, không thể nói, không thể nghĩ, không thể cử động ... Có một khoảnh khắc ngắn ngủi, trong óc nàng là một mảng trống không. Sau đó nàng bỗng sực tỉnh:
- Cao Hàn - Nàng nói - ông đuổi theo kêu nàng lại! Nhanh lên đi! Nếu không sẽ xảy ra chuyện không hay với Khả Tuệ.
Cao Hàn lập tức vọt người lên, chàng chạy ra khỏi quán cà phê, tìm bóng dáng Khả Tuệ. Trên đường Nhân ái xe cô nhộn nhịp, đó chính là giờ tan tầm, xe chen lấn hết chiếc này đến chiếc khác. Chàng tìm kiếm trên vỉa hè, không nhìn thấy Khả Tuệ, nhưng khi nhìn sang đường bên kia, thoáng thấy một bóng người áo màu đỏ đang băng qua đường. Chàng gọi to:
- Khả Tuệ!
Bóng người áo màu đỏ ấy quay đầu lạị Chàng nhìn thấy cái mỉm cười rất dịu dàng của Khả Tuệ, trong cái mỉm cười có cái thứ hàm ý, thậm chí có cái chế nhạo nghịch ngợm. Sau đó chàng nhìn thấy Khả Tuệ tựa như vận động viên bơi lội luyện nhảy xuống nước, bỗng tung mình nhảy vào trong biển xe cộ. Máu Cao Hàn bỗng cứng lại, há miệng, chàng gọi to:
- Khả Tuệ!
Ðồng thời, Phấn Vân cũng chạy ra, đứng bên Cao Hàn, nàng vừa vặn nhìn thấy cảnh ấy, nàng kêu ré lên:
- Khả Tuệ, dù bất kỳ trừng phạt nào cũng được! Trừ một việc!
Nàng lao tới, cuống cuồng lao tới và một cơn hỗn loạn rất lớn. Tiếng thắng xe, tiếng xô đụng, tiếng kêu thét, tiếng người, tiếng xe, tiếng kính vỡ lẫn lộn với nhaụ Mấy chiếc xe đụng díu vào nhau thành một đống. Cao Hàn nhanh như chớp, dùng lưng ngáng lấy Phấn Vân, mới ngăn nổi nàng lao mình vào dưới bánh xẹ
- Buông tôi ra, buông tôi ra! - Phấn Vân vùng vẫy, đẩy Cao Hàn ra, nàng chạy thẳng tớị Trong đống mảnh vụn xe tung tóe, là thân hình nhỏ nhắn của Khả Tuệ, áo đỏ và máu nàng trộn thành một mảng đỏ tươi chói mắt, đầu nàng ngửa lên, bộ mặt vẫn đẹp đẽ không bị thương. Phấn Vân nhét tay vào miệng, dùng răng cắn mình thật mạnh. Trong khoảnh khắc này nàng nhìn thấy không chỉ Khả Tuệ nằm trên vũng máu mà cả Văn Tiêu cũng nằm trên vũng máụ
Nàng lảo đảo đi tới, quỳ xuống, quàng tay ôm lấy người Khả Tuệ. Nàng vùi đầu trước ngực Khả Tuệ, tim Khả Tuệ vẫn đang đập. Nước mắt nàng trào ra như trút, nàng khóc kêu:
- Khả Tuệ, cầu mong sao cháu đừng chết! Cầu sao cháu đừng chết! Cầu sao cháu để cho tôi có cơ hội chuộc tội! Khả Tuệ, chỉ cần cháu không chết, muốn bắt tôi như thế nào cũng được, muốn bắt tôi như thế nào cũng được ...
Cửa phòng phẫu thuật đóng, bác sĩ, y tá nườm nượp từ bên trong cửa đi ra đi vào, máu truyền và nước biển không ngừng đẩy vào cửạ Cánh cửa này đã thành tiêu điểm chú ý của mọi ngườị Phấn Vân ngồi trên ghế tựa, ánh mắt nhìn trân trân vào cánh cửa nàỵ Trong phòng đợi có một chiếc đòn hồ lớn, tiếng đồng hồ tích tắc tích tắc vang lên, mỗi tiếng vang đều chấn động thần kinh của Phấn Vân, nàng thấy mình đã sắp ngã quỵ. Trong lòng nàng, chỉ là lặp đi, lặp lại kêu gào một câu:
- Khả Tuệ, cầu xin cháu sống! Khả Tuệ, cầu xin cháu sống! Chỉ cầu cháu sống, muốn bắt tôi như thế nào cũng được! Cầu xin cháu Khả Tuệ! Cầu xin cháu!
Tiếng kêu gào này đã thành ý chí nàng, thành tư tưởng nàng, tất cả đều tập trung vào một câu, Khả Tuệ phải sống!
Người nhà họ Chung đều đến đủ. Trong phòng đợi lại hoàn toàn im ắng. Văn Mục vẫn cứ hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác. Thúy Vi khóc đến nỗi mắt vừa đỏ vừa sưng, đã không còn hơi sức khóc nữạ Bà cụ trang nghiêm ngồi ở một góc nhà. Trước sau bà là một người bình tĩnh nhất. Bà không nói một câu, ngay cả cửa phòng phẫu thuật cũng không nhìn. Cái bà nhìn là "trời" ngoài cửa sổ.
Cao Hàn cũng có mặt, từ lúc sự việc xảy ra chàng không rảnh rỗi một phút nào, vừa ứng phó với cảnh sát vừa thông báo cho nhà họ Chung. Không dám nói với nhà họ Chung điều thực tế xảy ra, chàng chỉ nói là một "sự bất ngờ". Hiện giờ chàng ngồi ở một đầu khác ghế tựa, cách Phấn Vân khá xạ ánh mắt chàng khi thì nhìn cửa phòng phẫu thuật, khi thì nhìn Phấn Vân đã sa vào trạng thái choáng váng. Tự đáy lòng chàng có một tiếng nói không ngừng rống lên:
- Mày giết cả hai người họ! Mày giết cả hai người họ!
Sớm đã quên việc đi quay phim, sớm đã quên "Người Ai Cập", chàng nhìn bình huyết tương đẩy vào, nhìn bác sĩ đi ra đi vàọ Học bốn năm y, cũng từng thực tập ở bệnh viện, chàng không lúc nào sợ máu như tối hôm naỵ Vài trăm thứ hối hận, vài nghìn thứ tự trách, vài vạn thứ đau khổ. Nếu buổi chiều hôm nay có thể lại tới lần nữa, chàng nhất định nghe lời Phấn Vân! Nếu có sức mạnh nào có thể khiến thời gian trôi ngược lại, chàng bằng lòng trả mọi giá, để thời gian trôi ngược lại!
Cuối cùng, cửa phòng mở to, mọi người đều đứng bật dậỵ Các thầy thuốc đi rạ Hai y tá đẩy Khả Tuệ rạ Văn Mục lập tức đón đường bác sĩ. Thúy Vi chạy về phía Khả Tuệ.
- Thưa bác sĩ, - Văn Mục rít sâu một hơi thuốc lá. - Cháu nó thế nàỏ Sẽ khỏi chứ? Có nguy hiểm gì không?
- Chúng tôi đã dốc hết toàn lực - Bác sĩ nói - Cô ấy lá lách nứt vỡ, mất lượng lớn máu, chúng tôi đã truyền máu, còn xương đùi bị gẫy, về sau lành lại, e rằng sẽ có chút khuyết tật nhỏ.
- Nhưng cháu sẽ sống, phải vậy không? - Văn Mục gấp rút hỏị
- Hiện giờ vẫn chưa dám nói, sợ có chấn thương nãọ Trước hết vào nằm phòng bệnh, quan sát, nếu sau hai mười bốn tiếng đồng hồ tình hình không xấu đi, thì thoát khỏi chặng nguy hiểm. - Bác sĩ nhìn sâu Văn Mục - Chung tiên sinh, đừng quá nóng ruột, cô ấy rất trẻ, sức sống phải là rất mạnh! Tôi nghĩ, hai mươi bốn tiếng đồng hồ này cũng không khó vượt qua lắm đâu!
Phấn Vân ngoẹo đầu lại, dùng trán chống tường, cố nén nước mắt toan vọt rạ Thúy Vi lại òa khóc, nhìn Khả Tuệ người cắm đầy ống tiêm. Khả Tuệ sắc mặt và chăn cùng trắng. Thúy Vi khóc đến nát ruột tan lòng:
- Một đứa trẻ đang yên đang lành, tung tung tăng tăng chạy ra ngoài, làm sao lại biến thành ra như thế nàỷ Làm sao lại biến thành ra như thế nàỷ
- Thúy Vi - Bà cụ lại nhìn lên bầu trời tỏ lòng cảm ta, quay đầu lại nhìn Khả Tuệ trên giường - chúng ta, không có nghiệt sâu nặng đến mức trong vòng ba năm, xảy ra hai lần tai nạn xe cộ! - Bà cụ đến lúc đó mới lướt nhìn Phấn Vân một cái - Nếu có quỷ thần, tôi nghĩ, chúng ta đã đụng phảị Thúy Vi, đừng khóc nữa! Cháu nó còn sống mà!
Thúy Vi khịt mũi, không ngăn nổi nước mắt tuôn như mưạ Bác sĩ lại nhìn thân nhân này lần nữa, căn dặn:
- Trong phòng bệnh nhân không thể chen chúc quá nhiều ngườị Chúng tôi có y tá đặc biệt săn sóc cô ấỵ Các vị tốt nhất lưu một người ở lại, những người khác đều trở về. Tôi đã nói, hai mươi bốn tiếng đồng hồ này cũng không khó vượt qua lắm đâụ Các vị ở đây, không có bổ ích gì cho bệnh nhân, chi bằng về nhà nghỉ ngơi đi! Nhất là cụ bà, sức khỏe của bản thân cũng quan trọng.
Phấn Vân đi đến bên giường.
- Ðể tôi ở lại, được không? - Nàng cầu mong nhìn Thúy Vi - Ðể tôi trông nom cháụ
- Không - Thúy Vi vùi nước mắt - Tôi không rời khỏi con tôi, dù thế nào cũng không rời khỏi con tôi!
- Mọi người né ra cho một chút, được không? - Chị y tá đẩy giường bệnh ôn tồn nóị
Làm xong thủ tục nằm viện, Khả Tuệ vào ở phòng bệnh hạng nhất. Thúy Vi kiên trì muốn túc trực bên nàng. Phấn Vân đứng ở cuối giường, nước mắt rưng rưng chăm chú nhìn Khả Tuệ. Nàng có vài ngàn câu vài vạn câu muốn nói với Khả Tuệ, muốn giải thích với Khả Tuệ. Nhưng Khả Tuệ lại nằm bất động không có chút sinh khí. Một cô gái hoạt bát trong sáng lạc quan như thế, một cô gái tràn đầy sức sống thanh xuân như thế! Nàng lắc đầu, nhớ đến lời bà cụ. Không, nhà họ Chung không có oan nghiệt sâu nặng, người oan nghiệt sâu nặng lại là nàng ... Hạ Phấn Vân! Người nào ở với nàng đều sẽ đụng xe, trước có Văn Tiêu, sau có Khả Tuệ! Nàng là con "quỷ" ấy trong lời của bà cụ!
- Ðể nó ngủ! - Văn Mục hạ lệnh - Thúy Vi, em ở lại đây, bất kể nó tỉnh lúc nào cũng gọi điện thoại cho tôị Má, Phấn Vân, chúng ta đều về đi! Cao Hàn - ông thâm trầm nhìn Cao Hàn - Anh cũng nên về đi!
Cao Hàn gật đầu, nhìn Khả Tuệ, lại nhìn Phấn Vân. Mắt Khả Tuệ ngắm nghiền, mắt Phấn Vân chỉ còn nhìn Khả Tuệ. Chàng âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, lặng lẽ lùi saụ Không ai chú ý đến chàng, chàng buồn bã đi ra khỏi bệnh viện.
Phấn Vân mang một trăm thứ lo nghĩ, một vạn thứ hối hận, theo Văn Mục và bà cụ về nhà. Bà cụ hết sức lý trí và thông suốt, lập tức lên lầu, gọi u Hà cùng đi sắp xếp áo ngủ khăn bông cho Khả Tuệ cần dùng ở bệnh viện, chuẩn bị đợi lát nữa đưa vào cho Khả Tuệ. Bà quyết sẽ không ở nhà đợi hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Tuy bà biết, bác sĩ nói như vậy, có nghĩa la tuyên bố Khả Tuệ thoát khỏi nguy hiểm, nhưng không chính tai nghe thấy mấy chữ này, bà vẫn không thể yên tâm. Ðáng thương thay, ba đời truyền lại, chỉ có một đứa cháu gái này!
Phấn Vân và Văn Mục đơn độc ở lại trong phòng khách.
Văn Mục lại đốt một điếu thuốc. Phấn Vân dựa chếch trong sofa, vừa mệt nhọc, vừa lo lắng, vừa ủ rũ, vừa khổ sở ... Trải qua gần mười tiếng đồng hồ bầm dập như vậy, nàng xem ra tiều tụy, nhợt nhạt mà yếu ớt.
Văn Mục chăm chú nhìn nàng.
Từ từ đi đến gần nàng, Văn Mục nhìn làn khói thuốc, dò xét Phấn Vân. Phất Vân chờ đợi, chờ đợi một cơn bão táp mớị Nàng biết, cả nhà chỉ có Văn Mục, sẽ không tin đó chỉ là một sự "bất ngờ" đơn thuần. Văn Mục tinh tế nhạy bén, thông minh chín chắn, thâm trầm xét xử của ông! ông từ trước đã nhắc nhở nàng, muốn nàng cách ly Cao Hàn xa một chút! Từ trước đã nhắc nhở nàng, Khả Tuệ là người nhiệt tình mà sôi nổi! Văn Mục biết, ông nhất định biết, nàng là con "quỷ" trong lời của bà cụ, con "quỷ" đẩy Khả Tuệ đến bên dưới bánh xe!
- Phấn Vân - Văn Mục cuối cùng mở miệng, tiếng ông vẫn dịu dàng, chân tình mà thành khẩn - Ðừng quá lo lắng, để tôi nói cho thím biết, Khả Tuệ sẽ không việc gì, nó trẻ trung như vậy, tràn đầy sức sống như vậy, nó sẽ không dễ chấm dứt sinh mệnh. Yên tâm, Phấn Vân, tôi là cha nó, tôi tuyệt đối có niềm tin, nó sẽ khỏi rất nhanh!
Nàng ngỡ ngàng ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng nhìn Văn Mục. Làm saỏ ông không truy hỏi tôi ử ông không xét xử tôi ử ông không trách móc tôi ử ông không trừng phạt tôi ử Chẳng lẽ ông không biết là tôi hại nàng hay saỏ
- Xem ra thần sắc của thím xấu lắm - ông thở dàị Rời khỏi nàng, ông đi tới tủ rượu của phòng khách, rót một ly rượu nhỏ, trở về bên cạnh nàng, ông ra lệnh - Uống đi, nó khiến thím thấy dễ chịu một chút!
Nàng thuận tay đỡ lấy ly rượu miễn cưỡng uống. Chất lỏng ấm ấm, nóng nóng, cay cay ấy từ cổ họng cháy thẳng đến dạ dàỵ Hơi rượu bốc lên, đầu óc nàng có phần tỉnh táo lạị Phải, ông cho nàng uống rượu, để nàng phấn chấn tỉnh táo lại, ông phải xét xử nàng.
- Bây giờ, - ông mở miệng, tiếng nói vẫn trầm thấp chân thành - Xin thím lên lầu ngủ một giấc giùm tôị Tôi ở đây đợi tin tức. Thúy Vi bất ngờ sẽ gọi điện thoại cho tôi!
Nàng càng thêm kinh ngạc nhìn ông, mắt mở rất tọ
- Nhưng ... nhưng ... - Nàng cuối cùng lắp bắp nói, rượu khiến nàng thêm can đảm, khiến nàng có thể đối mặt với sự thật.
- Nhưng làm saỏ
- Nhưng, anh không muốn biết tình hình câu chuyện xảy ra à?
ông nhìn sâu nàng, trong mắt có một thứ kinh ngạc và đau khổ nào đó.
- Ðều đã qua rồi, phải vậy không? - ông dịu giọng nói - Ðối với việc đã qua, đừng nhắc lại nữa, đợi Khả Tuệ tỉnh lại hãy haỵ Bây giờ thím đi nghỉ đị Trong nhà có một bệnh nhân đã đủ rồi, tôi không muốn lại thêm một người nữa!
Nàng đứng lên, có phần cảm kích và xúc động. Cúi đầu nàng nhìn thấy trên vạt cáo của mình dính vết máu của Khả Tuệ, lấm tấm, xốn mắt ghê lòng. Nàng không nói nữa, chỉ đi lên lầu và nhốt mình trong phòng.
Nàng muốn không nghĩ ngợi nữa, nhưng không nổị Tắm rửa nước nóng, thay quần áo sạch, nàng nằm trên giường chờ sáng. "Ðợi Khả Tuệ tỉnh lại hãy hay!" Trong óc nàng văng vẳng lời Văn Mục. Ðột nhiên nàng hiểu, xét xử sớm muộn cũng phải đến. Văn Mục hiện giờ buông tha nàng, chỉ bởi vì nàng cần phải đối mặt với Khả Tuệ khi nàng đã tỉnh táo lạị
Không thể ngủ, cũng không ngủ được nữạ Nàng ngồi trên giường, dùng hai tay ôm đầu gối, đặt đầu trên hai đầu gối nhỏ lên. Nàng chờ đợi trời sáng.
Khoảng bình minh, điện thoại dưới lầu bỗng reo lên. Trong nhà họ Chung, điện thoại chỉ lắp máy chính ở dưới lầu và máy phụ trong phòng Văn Mục. Trong cái im lìm như chết, tiếng chuông đặc biệt trong vang. Nàng từ trên giường nhảy xuống, xỏ giày mở cửa phòng, chạy thẳng xuống dưới lầụ
Văn Mục đang đặt ống nghe xuống, nhìn nàng.
- Thúy Vi vừa gọi điện thoại về, Khả Tuệ đã tỉnh. Bác sĩ nói tình huống của nó tốt lành. Phấn Vân, nó không việc gì cả!
- Ồ! - Nàng khẽ kêu lên một tiếng, nước mắt dàn dụa, nàng mềm nhũn người ngồi xuống cầu thang, vùi mặt trong nếp gấp của váy, không cử động. Nàng đang cảm kích, cảm kích thần tiên trên trời, cảm kích vị thần bảo hộ cho Khả Tuệ, cảm kích số mệnh không một lần nữa ném nàng vào địa ngục vạn kiếp không trở lạị
- Tôi phải đến bệnh viện - Văn Mục nói - Tôi phải đến thay ca cho Thúy Vi và má về nghỉ. Thím muốn đi không?
- Có. - Nàng rất nhanh ngẩng đầu lên - Má lại đi rồi à?
- U Hà đi cùng với má. Chưa có tin Khả Tuệ thoát hiểm, má sẽ không nghỉ ngơi, má chỉ có một đứa cháu gái đó.
- Em đi cùng anh đến bệnh viện! - Nàng gấp gáp nói, và nghĩ đến Khả Tuệ. Khả Tuệ đã tỉnh, cuối cùng nàng phải đối mặt với sự xét xử.
Ra khỏi cổng, nàng lên xe hơi của Văn Mục. Nàng ngồi ở đấy, lại bắt đầu dùng răng cắn mu bàn taỵ Bên tai nàng vang vọng một câu của Khả Tuệ nói ở Hạnh Lâm:
- Hèn chi hôm qua thím hỏi cháu gặp Cao Hàn ở chỗ nào! Hèn chi thím hỏi cháu số điện thoại của anh ấy! Cháu hiểu rồi, thím Ba, cháu học được quá muộn!
Nàng cắn chặt bắp thịt trên mu bàn tay, ánh mắt ngây nhìn phía ngoài cửa sổ xẹ Văn Mục quay đầu lại nhìn nàng:
- Thím không nghỉ ngơi - ông nói - Thím suốt đêm không ngủ?
- Ngủ không được. - Nàng nhìn ông đầy cằm râu đâm tua tủa, thân hình tiều tụy - Anh cũng không nghỉ ngơị - Nàng nóị
ông gượng cườị
- Có một đứa con gái bị thương nằm ở bệnh viện, không có ai là ngủ được, huống chi ... - ông kìm lại câu toan nói, lái xe vào cổng bệnh viện.
Nàng lại bắt đầu khổ sở và sợ hãị Gặp Khả Tuệ phải nói thế nàỏ Xin nàng lượng thứ? Thứ việc này không phải hai chữ "lượng thứ" có thể giải quyết được! Giải thích cho nàng mình không có ý muốn cướp đoạt người yêu của nàng? Không, giải thích không được! Khả Tuệ đã nhận định là mình lừa nàng nói ra địa chỉ điểm họ hẹn gặp, có ý chiếm đoạt Cao Hàn. Thế thì, nói thế nào đâỷ Làm sao mới có thể khiến nàng lượng thứ cho mình? Không! Phấn Vân toàn thân run lên, biết rằng Khả Tuệ sẽ không thể lượng thứ cho mình, bởi vì sự thực đặt ngay trước mặt, Cao Hàn biến tâm ... coi là "biến tâm" ử ... Mặc nó! Trong ý thức của Khả Tuệ, Phấn Vân là một người ti tiện, dùng thủ đoạn cướp đoạt, mà đã cướp đi Cao Hàn. Vì việc này, nàng thà rằng chết, ngay cả sinh mệnh của mình đều có thể một cơn giận mà vứt bỏ, nàng sao còn có thể lượng thứ cho Phấn Vân?
Xe dừng lạị Nàng máy móc xuống xe, máy móc đi theo Văn Mục vào hành lang dài của bệnh viện, máy móc dừng lại trước cửa phòng bệnh của Khả Tuệ.
Văn Mục quay nhìn nàng, bỗng đặt tay lên vai nàng, cười khuyến khích, an ủi nàng:
- Ồ! Vui lên một chút, nó đã thoát khỏi nguy hiểm rồi mà!
Nàng muốn cười, cười không nổi, trong lòng thấp thỏm không yên, ngoài nỗi đau khổ giằng xé còn có thứ sợ hãị Hoặc giả, nàng không nên đến thăm Khả Tuệ. Hoặc giả, Khả Tuệ vừa khóc vừa la đuổi nàng cút xéo ... Hoặc giả ... không kịp hoặc giả nữa rồị Văn Mục mở cửa phòng bệnh, đi vào, nàng cũng đành theo vàọ
Khả Tuệ nằm ngửa trên giường bệnh. Bà cụ, Thúy Vi, u Hà, y tá đều quây bên giường. Khả Tuệ đang nói, tuy trong tiếng nói còn yếu ớt, nhưng không khó nhận ra tình cảm và tâm tình của nàng đều không tệ bởi nàng vừa nói vừa cười:
- Mọi người cho rằng mạng tôi nhỏ đến thế ử Sợ đến nỗi không còn ra hồn người ử Bà à, cháu nói bà nghe, đừng nói đụng xe, rớt máy bay cháu cũng không chết. Con người cháu hậu vận tốt vô cùng, mai đây chưa biết chừng giật giải thưởng Nô-ben hoặc làm nữ tổng thống!
- Cháu đừng làm nữ tổng thống, cháu cũng đừng giật giải thưởng Nô-ben. Bà nội không có yêu cầu gì khác đối với cháu, chỉ muốn cháu vô tai vô bệnh, sống được sướng!
- Khả Tuệ! - Vân Mục vui kêu, đi tới - Con ranh này quả thực biết dọa người!
- Ba - Khả Tuệ vui mừng kêu lên, lại nghịch ngợm thè lưỡi ra - Con từ nhỏ ngay cả thương phong cảm mạo cũng không bị một lần. Ba má nuôi con lớn dễ như nuôi chó con ấỵ Nếu con không xảy ra chút sự cố nằm bệnh viện, ba má sẽ không biết con quý giá đến chừng nào!
- Hừ! - Văn Mục giả bộ vừa cười vừa than thở, mắt lại ươn ướt - Thứ phương thức nhắc nhở này quả thực khiến người sợ đến chết khiếp.
- Con cũng không biết xoay sở cách nào! - Khả Tuệ vẫn mỉm cười - Những xe ấy đều chạy nhanh như bay, tránh được chiếc này tránh không nổi chiếc kia ... - Nàng đột nhiên im miệng, nhìn thấy Phấn Vân, nàng đăm đăm nhìn Phấn Vân, dường như đang gắng sức nhớ lạị
Phấn Vân đứng trước giường nàng, cúi nhìn nàng, bao nhiêu là ống tiêm, máu truyền và nước biển ... Trời, Khả Tuệ, cảm tạ những món khoa học này khiến cháu hồi phục sinh khí, cảm tạ trời xanh khiến cháu còn có thể nói cười ... Tôi đã đến đây, mắng đi! Nổi giận đi! Trời, Khả Tuệ!
- Ồ, thím Ba! - Khả Tuệ cuối cùng kêu lên, trên mặt nàng là cái ngây thơ thẳng thắn, cái dịu dàng khiến người nát lòng - Thím cũng đã đến. Cháu xem, cháu làm cả nhà náo động một phen trời long đất lở!
- Khả Tuệ! - Bà cụ dùng tay chải tóc nàng - Rốt cuộc tai nạn xe cộ là xảy ra như thế nàỏ Lần này tôi không kiện những tài xế ấy không xong!
Khả Tuệ nhìn Phấn Vân, mắt nàng trong trẻo, không có chút nghi ngại, không có chút hờn. Nàng nhíu màỵ
- Bà à, thôi cho qua đi! Ðó là bản thân cháu không phải! Họ mới nên kiện cháu! Lúc cháu băng qua đường không nhìn đường, chỉ lo nhìn về đằng trước.
- Cháu tại sao phải nhìn về đằng trước? - Bà cụ truy hỏị
Khả Tuệ e thẹn cười, nhìn Phấn Vân.
- Thím Ba biết, thím đã nhìn thấy đấỵ Ðều là tại Cao Hàn! - Giọng nàng e lệ mà thân mật - Nhưng, mọi người không được trách Cao Hàn, tuyệt đối không được trách anh ấy, anh ấy cũng không biết sẽ xảy ra tai nạn xe cộ!
Phấn Vân nhìn Khả Tuệ, nàng vẫn hoạt bát như vậy, vẫn đáng yêu như vậy, vẫn ngây thơ như vậy, vẫn không thù oán! Ðối với Cao Hàn nàng vẫn cứ thâm tình như vậỵ Dường như cảnh chuyện trò trong Hạnh Lâm đều chưa từng xảy rạ Có thể như thế không? Có thể như thế không? Nàng ngỡ ngàng nhìn Khả Tuệ, Khả Tuệ cũng đang nhìn nàng! trong mắt Khả Tuệ ngay cả một mảy may nghi ngại, phẫn nộ, oán hận ... đều không có. Chỉ có cái bộc trực vốn có, cái ngây thơ vốn có, cái chân thực vốn có của nàng.
- Thím Ba - Nàng dịu dàng nói - Cao Hàn sao không đến thăm cháủ
- à - Văn Mục vội vàng nói - Anh ấy vẫn cứ túc trực bên con. Ba nhìn thấy anh ấy đã mệt lả, nên khuyên anh ấy về.
Khả Tuệ thoả mãn gật đầu, thở dàị
- Anh ấy nhất định cũng sợ đến chết được! Con chắc cũng làm lỡ cuộc biểu diễn của anh ấy!
- Rốt cuộc - Bà cụ quyết tâm truy đến tận cùng - là xảy ra như thế nàỏ Mày nói hoài vẫn chưa nói được rõ ràng!
- à! - Khả Tuệ cười nhìn bà nội - Cháu đang muốn đến Hạnh Lâm, cháu đã hẹn với Cao Hàn gặp nhau ở đấy, còn thím ba đến giúp Cao Hàn sửa bản cạ Xuống xe tắc xi, cháu bỗng nghe thấy Cao Hàn đang gọi cháụ Nhận ra anh ấy đang ở bên kia đường, cháu liền băng qua đường chạy đến chỗ anh ấy, sau đó ... không còn biết gì nữạ à - nàng nhớ lại - Cháu còn nhớ được thím Ba đang liều mạng gọi cháu lao tới ôm cháu - Nàng dời cái tay cắm ống tiêm đến cạnh tay Phấn Vân, để nắm lấy Phấn Vân. Nàng cảm kích mà sôi nổi nói với Phấn Vân - Thím quả là tốt! Thím Ba! Thím quả là tốt!
Phấn Vân trố mắt ngớ người rạ Sau đó, nàng bỗng hiểụ Cái tai nạn khủng khiếp kia nhất định khiến Khả Tuệ mất đi một phần ký ức. Nàng trong tiềm thức không muốn nhớ cái cảnh bên trong Hạnh Lâm, để cho sự việc ấy biến mất khỏi ký ức của nàng. Toàn bộ quan niệm về thời gian của nàng đã điên dảọ Tai nạn xe cộ xảy ra trên dọc đường nàng đến Hạnh Lâm, thế thì cảnh trong Hạnh Lâm hoàn toàn không có. Cái nàng duy nhất nhớ, là nàng băng qua đường, Cao Hàn gọi nàng, đụng xe, Phấn Vân lao tới ôm nàng ... Những cái đó cứ lặp đi, lặp lại, vẫn là một bức tranh rất hoàn mỹ. Nàng chỉ cần bức tranh đó. Những cảnh thực tàn nhẫn, người yêu biến tâm, người thím bán đứng nàng ... đều không có.
Số phận hậu đãi nàng biết chừng nào, có thể đem đoạn ký ức tàn nhẫn ấy xóa đi khỏi tâm hồn nàng. Phấn Vân chăm chú nhìn đôi mắt dịu dàng thân thiết ngây thơ mà đẹp của Khả Tuệ, nàng đột nhiên cảm thấy như trút được gánh nặng! Số mệnh đâu chỉ hậu đãi Khả Tuệ, cũng quá hậu đãi Phấn Vân. Như vậy, không cần giải thích nữạ Như vậy, cái cảnh trong Hạnh Lâm hoàn toàn không xảy ra! Nàng nhìn Khả Tuệ không nói ra lờị Khả Tuệ cũng áy náy nhìn Phấn Vân:
- Xin lỗi, thím Ba, cháu làm thím sợ chết khiếp, phải vậy không? Sắc mặt thím xấu quá. Bà à, bác sĩ đâủ
- Chỗ nào cũng đau - Khả Tuệ thẳng thắn nói, cười một cách yếu ớt. - Nhưng cháu là muốn bác sĩ chích cho thím Ba một mũi, thím ba quá yếu! Cháu làm thím ấy sợ chết khiếp, thím ấy nhất định nhớ đến chú Ba!
Phấn Vân lấy lại tinh thần, cuối cùng có thể mở miệng, tiếng nàng khàn khàn mà nghẹn ngào:
- Khả Tuệ, cháu lo cho mình chưa nổi, còn lo đến người khác ư! Nhắm mắt lại nghỉ ngơi một cái đi! Cháu nói quá nhiều rồi đấy!
Khả Tuệ quả thực là mệt, nàng quả thực là nói quá nhiều lời, nàng nhắm mắt lạị Chỉ một lát, nàng mơ mơ màng màng đi vào trạng thái thiu thiu ngủ. Văn Mục ra hiệu cho mọi người né ra, khẽ gọi bà cụ, u Hà và Thúy Vi về nghĩ ngơị Bà cụ vẫn còn minh mẫn dẫn Thúy Vi, u Hà về. Phấn Vân thận trọng dùng chăn đắp cho Khả Tuệ, thận trọng sửa lại gối cho nàng, thận trọng chải tóc cho nàng. Trong lòng tràn ngập niềm cả kích. Ðầu Khả Tuệ xoay nghiêng một cái, do đau đớn, đuôi lông mày nàng khẽ xoắn lại, rất đáng thương. Trên trán nàng có hai giọt mồ hôi lạnh. Phấn Vân dùng bông chùi đi cho nàng. Nàng lại xoay nghiêng đầu lại, bắt đầu khẽ nói mớ:
- Cao Hàn! Cao Hàn! Cao Hàn!
Văn mục kéo cánh tay Phấn Vân lại, dẫn nàng đến một góc phòng, thấp giọng nói:
- Thím có biết số điện thoại của Cao Hàn không?
- Có!
- Nhờ thím giúp cho một việc, tìm anh ấy đến. Tôi nghĩ, thứ thuốc mà Khả Tuệ cần nhất hiện giờ, là "Người Ai Cập" ấy!
Phấn Vân gật đầu, lặng lẽ đi ra khỏi phòng bệnh.
Nàng xuyên qua hành lang, đi đến phòng đợi khám, ở đấy có một máy điện thoại công cộng. Lấy ra tiền lẻ, nàng bắt đầu ngây người trước máy điện thoạị Phải, cần gọi Cao Hàn đến. Nhưng trước khi chàng đến, cần trước tiên nhắc nhở chàng, Khả Tuệ đã mất đi ký ức, cái cảnh ở Hạnh Lâm không có. Nói cách khác, họ lại quặt đầu lại với nhaụ Không, không phải là hoàn toàn như thế. Nàng cắn môi, nhìn máy điện thoạị Nàng đau lòng, hiểu được một cách sâu sắc rằng, nàng đích thực, đích thực đã mất Cao Hàn.
Nhưng, Cao Hàn thì saỏ
Sau khi trải qua sự thử thách "sinh tử", còn có thể khác được ử Nhất là Khả Tuệ lại "tình thâm không đổi" như vậy, mấy người đàn ông diễm phúc có được người con gái như vậỷ Cao Hàn, anh cũng chỉ là một người đàn ông, chỉ là một người đàn ông có thể bị làm động lòng.
Khả Tuệ nằm viện đã một tuần, sức khỏe của nàng phục hồi tương đối nhanh. Ngoài đắp thạch cao lên xương đùi gẫy ra, các chấn thương khác hầu như đều lành. Nước biển sớm đã ngừng truyền. Hai tay nàng sau khi được tự do đều không chịu yên phút nào, lúc thì muốn gọt táo, lúc thì muốn bôi sáp móng tay, lúc lại làm ồn lên đòi chép bản nhạc cho Cao Hàn ... Má nàng lại hồng nhuận, mắt lại đầy vẻ phấn chấn, môi lại tươi thắm, mà còn ríu ra ríu rít như con chim sẻ nhỏ lắm lời, vừa nói vừa cười vừa than thở. Nàng rất hận thạch cao trên chân, lo sau khi khỏi vết thương, còn có thể nhảy disco được nữa không. Nhìn Cao Hàn, trong ánh mắt nàng tràn đầy thương xót và áy náy:
- Cao Hàn, anh quả thật xúi quẩy, phải ngày ngày ngồi bên em, cái con bé đáng ngán gẫy đùi này! Anh nhất định buồn chán đến chết được - nàng đưa tay sờ cầm chàng, má chàng - Cao Hàn, anh gầy quá đấy! Anh đừng lo cho em. Anh nhìn em có phải mỗi ngày một khá hơn không? - Nàng lại sờ lông mày, mắt, tóc và tai chàng - Anh buồn chán, phải vậy không? Anh không cần ngồi bên em nữa! Thật đấy, ngày mai trở đi không cần đến nữạ Anh đi luyện hát đi! Ồ, anh có lên truyền hình không?
- Không. - Cao Hàn gắng gượng nói, nhìn Khả Tuệ do gầy mà mắt tỏ ra càng lớn.
- Ủa! - Khả Tuệ muốn đạp chân, đạp một cái, đau nhói lên, đau đến nỗi nàng không thể không cong lưng xuống, hít mạnh hơị Cao Hàn nhảy lên, dùng tay đỡ nàng, hỏi gấp:
- Làm sao vậỷ làm sao vậỷ
- Em quên mất, em muốn dậm chân - Nàng rên rỉ, đau đến nỗi mồ hôi lạnh toát ra, nàng lại dũng cảm mỉm cười với Cao Hàn - Không việc gì, chỉ đau một chút chút thôị Anh đừng hoảng, em cố ý khoa trương cho anh xem, để anh phải cuống lên một cáị
Cao Hàn nhìn nàng đã đau đến nhợt ra, biết nàng không khoa trương, biết nàng đang gượng nén đau đớn. Nhìn nàng đau đến như vậy vẫn còn cười, trong lòng chàng quặn thắt, chàng đỡ vai để nàng nằm yên.
- Xin em đừng cựa quậy lung tung nữa được không? - Chàng hỏi - Ðang yên lành, làm sao phải dậm chân?
- Anh không lên truyền hình! - Nàng kêu lên, mặt đầy vẻ nóng ruột và buồn rầụ - Ðều tại em cả! Làm hại anh ngay cả cơ hội nổi tiếng cũng mất. Chỉ cần anh lên truyền hình một lần, bảo đảm anh sẽ gây sóng gió cả Ðài Loan, anh sẽ nổi danh như cồn! Nè nè - Nàng chộp lấy tay chàng, lay lay - Anh có thời gian nhận hợp đồng khác, lên truyền hình nữa không? Không lên "Bồng lai tiên đảo", còn có thể lên "Kỳ nghỉ vui vẻ", còn cả "Vũ đài lớn" nè, "Một vệt cầu vòng" nè ... Tiết mục nghệ thuật tổng hợp nhiều lắm nhá!
- Khả Tuệ - Cao Hàn khẽ ngắt lời nàng - Anh nói cho em biết một viết, em đừng tức giận.
- Cái gì? - Khả Tuệ giật mình, muốn nhảy lên, lại chạm đến vết thương ở lưng, lại lần nữa đau đến đom đóm mắt, kêu oai oáị Cao Hàn giơ tay ấn người nàng xuống, lo lắng nói:
- Em có thể nằm mà không cựa quậy lung tung được không?
Nàng không biết làm thế nào đành nằm xuống, lòng bồn chồn, nàng hỏi:
- Tại sao phải giải tán? - Cái đó đã thành một bộ phận quan trọng trong nhà trường, sao có thể giải tán, tại saỏ
- Bởi vì anh không lên truyền hình, mọi người đều mắng anh, anh cãi nhau với họ, ngay cả Cao Vọng cũng không đồng tình với anh, nói anh ít nhất nên gọi điện thoại thông báo một cáị Họ không hiểu tình huống lúc bấy giờ, anh quên béng mất chuyện đó. Chúng anh cãi nhau ầm ĩ, cãi nhau đến cuối cùng, ban nhạc liền tuyên bố giải tán.
Nàng nhìn chàng, ngón tay dần dần sờ đến tượng mình sư tử mặt người trước ngực chàng. Nàng không nói một lời, chỉ nhìn chàng.
- Ðừng ủ rũ mặt mày như thế nữa! - Cao Hàn cười nói - Có chuyện gì to lớn lắm đâủ Một ban nhạc thôi mà! Anh sớm đã nói, thiên hạ không có một ban nhạc nào sẽ không giải tán? Như vậy cũng hay, đỡ phải chốc cái lại luyện tập, chốc cái lại biểu diễn, mất khá nhiều thời gian!
Nàng vẫn nhìn chàng, nhìn mãi, nhìn mãi, nhìn mãi ... và hai giọt nước mắt vừa trong vừa lớn, từ khóe mắt nàng từ từ lăn xuống. Cao Hàn kinh hãi thất sắc, khom lưng xuống nhìn nàng. Chàng chưa từng nhìn thấy nàng chảy nước mắt, nàng đau đến choáng váng còn muốn nói chuyện vuị Bây giờ nước mắt đó khiến chàng hoảng lên tim đập mạnh. Chàng dùng tay đỡ cánh tay nàng, khẽ lay lay:
- Này này, làm sao thế? Làm sao thế? Làm sao thế?
- Ðều tại em không phải - Nàng nghiêng đầu lại, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống gốị - Em làm hại anh bị họ mắng, lại làm hại anh phải giải tán ban nhạc. Em biết, anh yêu ban nhạc giống như yêu sinh mệnh anh vậỵ Anh nhất định bị mắng thảm lắm, anh nhất định không thể nào nhịn nổi mới làm như vậy ... Cao Hàn ... anh ... anh - Nàng thút thít, nước mắt càng tuôn chảy - Anh đối với em quá tốt! - Nàng cuối cùng kêu khẽ.
- Cao Hàn nhìn nàng đăm đăm, nỗi đau bên trong khiến toàn thân chàng run rẩy, lòng thắt lạị May mà nàng đã mất đi ký ức, may mà nàng hoàn toàn quên cuộc trò chuyện trong Hạnh Lâm. May ử Trong lòng chàng lại một hồi đau thắt, không thể nghĩ, không thể nghĩ! Trước mắt chàng có một người con gái bị thương vì chàng, lại chảy nước mắt vì chàng, nếu chàng lại đi nghĩ đến người khác, thì quá ư tàn nhẫn! Chàng lấy khăn tay, lau nước mắt trên mặt Khả Tuệ.
- Ðừng khóc! - Chàng khẽ nói - Ðừng khóc. Khả Tuệ, anh thề rằng ... anh không nuối tiếc ban nhạc "người Ai Cập".
- Em nuối tiếc - Nàng nói, vẫn thút thít. - Ðợi em khỏi, đợi em có thể đi được, em phải đến từng người một nói với họ, em đòi họ phải thành lập lại! Họ đều sùng bái anh như thế, mà anh vì em lại ... lại ...
- Không phải là vì em! - Chàng vội vàng nói - Không phải là vì em! Thật đấy, Khả Tuệ, đừng buộc trách nhiệm vào người mình - Chàng dùng một tay nâng cằm nàng lên, dùng một tay khác chùi nước mắt cho nàng - Cười lên đi, Khả Tuệ - Chàng dịu dàng nói - Cười lên Khả Tuệ.
Nàng nuốt nước mắt mà cười, giống như một đứa trẻ.
Chàng nâng đầu nàng, muốn dìu nàng đến gốị Nàng lén nhìn chàng, trong nhà im lặng như tờ, chỉ có hai người họ, tất cả mọi người đều yên tâm rời khỏi bệnh viện. Nàng bỗng đưa cánh tay ra, níu đầu chàng lại, kéo chàng về phía mình, nàng nói khẽ:
- Hôn em đi! Cao Hàn!
Cao Hàn sững sờ, liền cúi đầu xuống hôn nàng. Một cái tay khác của nàng cũng vòng lại quấn chặt lấy cổ chàng. Có một lúc, họ đờ ra như vậy, cặp môi mỏng của nàng no mịn mà mềm mạị Tiếng kẹt cửa làm kinh động họ. Cao Hàn ngẩng đầu lên, xoay người lạị Người đối mặt, là Thúy Vi và Phấn Vân.
- Ồ, má. Ồ, thím Ba - Khả Tuệ chào gọi, cả khuôn mặt ửng hồng lên. ánh mắt của Phấn Vân và Cao Hàn chạm nhau, Phấn Vân lập tức dời tia nhìn đi và chỉ thấy như một cái roi quất dữ dội trên trái tim nàng, chua xót đến nhường nàọ Không nói được nàng bị tổn thương nặng đến đâụ Cái càng khó kham nổi là thứ tình cảm gần như là ghen tuông trong chỗ sâu kín của lòng nàng! Nàng vẫn kỳ vọng như vậy chẳng phải thế saỏ Nàng vẫn kỳ vọng hai người họ "tốt" với nhau, tại sao lòng nàng lại đau buốt như vậỷ Nàng quả thực muốn lánh đi, quả thực muốn lập tức rời khỏi, nhưng lại sợ quá lộ liễụ Nàng đi đến cuối giường Khả Tuệ, gắng gượng cười, nhưng, nàng đã thất bạị Ngược lại, Khả Tuệ, sau vài giây mắc cở, liền đàng hoàng cười lên:
- Hỏng quá, bị các vị bắt được ngay tại chỗ! - Nàng thè đầu lưỡi, mặt lại đầy vẻ hồn nhiên nghịch ngợm.
Cao Hàn bất an ho một tiếng. Thúy Vi cười trừng mắt nhìn, cái cười như của mẹ vợ nhìn chàng rể.
- Cao Hàn - Thúy Vi hỏi - Anh đến đã lâu chưả
- Ăn cơm trưa xong thì đến - Cao Hàn có phần luống cuống nhiều hơn, luống cuống là một thứ đau khổ không thể nói được. Chàng nhìn trộm Phấn Vân. Nàng đã lánh đến một góc nhà, nhìn một bức tranh hiện đại trên tường. Chàng lại nhìn Thúy Vi và Khả Tuệ.
- Tôi phải về trước - Chàng nói - Tôi còn có giờ lên lớp.
- Mấy giờ tan lớp? - Khả Tuệ hỏị
- Khoảng chừng năm giờ rưỡị
- Anh phải đến nhé, em đợi anh.
Chàng gật gật đầu, lại nhìn Phấn Vân. Phấn Vân quay lưng lại chàng. Chàng cắn chặt răng, trong lòng giống như có một con sâu đang gặm tim chàng, sắp gặm nát tim chàng. Chàng kiên quyết quay ngoắt đầụ Chàng chỉ có thể yêu một trong hai người họ! Sự đã đến thế này, còn biết nói saỏ Chàng đi ra khỏi phòng bệnh.
Vừa rời khỏi phòng bệnh, chàng thấy chân mềm nhũn rạ Ði qua hành lang, chàng không ngăn nổi phải dựa vào tường. Trước mắt, là đôi mắt bị thương mà đau đớn, cái lưng gầy gầy yếu yếu, sự trang nghiêm gắng gượng của Phấn Vân ... Bị thương, phải, nàng bị thương. Bởi chàng hôn Khả Tuệ mà bị thương. Cái đó có nghĩa là gì? Trời đất, nàng đang yêu chàng, nàng quả yêu chàng! Trời đất! Chúng ta đang làm cái gì? Trời đất!
Chàng ngồi xuống ghế dài trong phòng đợi khác gần cổng bệnh viện. Vùi đầu vào lòng bàn tay, ngón tay cắm vào trong tóc, chàng cố hết sức kéo tóc, trong lòng có một vạn tiếng đồng thời kêu gào lên:
- Phấn Vân! Phấn vân! Phấn Vân!
Chàng rên rỉ, vùi đầu mãi xuống đến đầu gốị Bên cạnh chàng có một thiếu phụ mang một đứa trẻ đang đợi khám. Chàng nghe thấy đứa trẻ ấy nói:
- Má, má nhìn kia, thằng điên! Thằng điên!
Chàng ngẩng đầu lên, nhìn đứa trẻ. Mẹ nó vội vàng kéo đứa trẻ vào lòng mình. Chàng nhếch miệng với đứa trẻ, nhe răng ra, đầu đứa trẻ rúc vào bên trong áo mẹ. Chàng uể oải đứng lên, hai tay thọc vào túi jacket, đi ra khỏi cổng bệnh viện. Gió thu, lạnh mà lặng lẽ.
Chàng đứng ở cổng bệnh viện, tựa lưng vào tường, lặng lẽ đứng, lặng lẽ chờ đợị
Thời gian trôi qua không biết bao nhiêu lâu, chàng cố chấp không nhìn đồng hồ, chỉ là đứng như vậy, tựa như một tờ giấy dán tường, mắt trân trân nhìn cổng bệnh viện. Có người vào, có người ra, đứa trẻ ấy dắt tay mẹ cũng đi rạ
- Má thằng điên! thằng điên! - Ðứa trẻ lại kêụ
Người mẹ ấy lén nhìn trộm chàng, bịt miệng đứa trẻ, ẵm đứa trẻ hớt hải bỏ chạỵ Chàng kéo tóc, thấy mình quả thật sắp phát điên lên.
Cuối cùng, Phấn Vân đi ra cổng bệnh viện. Chàng chạy nhanh như bay chặn trước mặt nàng.
Phấn Vân ngước mắt lên, hai người nhìn nhau, không ai nói một lờị Họ chỉ nhìn nhau như vậy, tựa như toàn thể thế giới đều biến mất, đều không tồn tạị Sau đó, Cao Hàn đưa tay ra nắm lấy tay nàng, nàng không kháng cự. Chàng vẫy tay kêu một chiếc taxị
- Chúng ta tìm một nơi nào ngồi đi! - Chàng nóị
Nàng gật gật đầụ Nàng chưa từng bao giờ chìu theo chàng như vậỵ Lên taxi, chàng hồi phục lại một ít lý trí, bắt đầu lại có thể suy nghĩ. Chàng nắm tay nàng chặt hơn, sợ nàng mở một cánh cửa khác ra chạy mất. Nhưng nàng ngồi ở đấy bất động, trầm tĩnh kỳ lạ, cam chịu kỳ lạ khiến người xót lòng.
- Ðến đâủ- Tài xế quay đầu hỏị
- Ðến ... - Chàng do dự, bỗng nhớ ra chốn cũ, cái ao hoa sen ấy - Ðến công viên Thanh Niên.
Công viên Thanh niên không có gì khác, vẫn trống vắng không có mấy người đến chơi, vẫn cây rừng thưa thớt, vẫn nương phẳng đồng xanh, vẫn ao sen quanh quất. Bên ao sen vẫn cái cây lớn ấy đứng. Bên cây lớn vẫn chiếc băng cô độc ấỵ
Chàng dẫn nàng đi đến dưới câỵ Nhìn ao sen ấy, nhìn cây già cành đâm ngang ấy, hai người đều hồi tưởng cảnh ngã xuống ao sen hôm trước. Sự thực, chuyện xảy ra không lâu bao nhiêu, nhưng giữa khoảng đó, đã trải qua quá nhiều chuyện, lại khiến họ có cảm giác như ở vào một kiếp khác. ánh mắt Phấn Vân cuối cùng cũng dừng lại trên mặt Cao Hàn.
Họ nhìn nhau, nhìn nhau, khổ sở và tha thiết. Cao Hàn lần đầu tiên đọc được trong mắt Phấn Vân tình cảm sâu nặng biết bao, chân thành biết bao, trọn đầy biết bao ... Chàng lập tức ôm nàng vào lòng, nàng cũng không chút kháng cự, ôm chặt lấy lưng chàng. Môi họ dính nhaụ
Ðó là một cái hôn nóng bỏng, triền miên, tràn đầy dằn vặt, đau đớn và buồn khổ. Họ dâng hiến cho nhau, đòi hỏi ở nhau, an ủi lẫn nhau, khao khát lẫn nhau ... nghìn lời vạn tiếng, vạn tiếng nghìn lời ... đều muốn mượn một cái hôn này truyền đạt, cái hôn của họ làm nóng cả không khí.
Cuối cùng, chàng ngẩng đầu lên, có vẻ không tin cậy, nhìn kỹ mắt nàng, áp đầu nàng vào trước ngực mình.
- Phấn Vân, - Chàng nói khẽ - Anh nên làm như thế nàỏ Anh nên làm như thế nàỏ Phấn Vân!
Má nàng dán vào tượng mình sư tử mặt người, tượng đá bị má nàng đốt nóng. Tay nàng vẫn ôm chặt lưng chàng, nàng dùng toàn thân để cảm ứng khoảnh khắc yêu nhau và tụ họp bên nhau nàỵ
- Anh đã làm đúng. - Nàng thấp giọng nóị
- Làm đúng cái gì? - Chàng truy hỏi - Làm đúng đối với cô ấỷ hay là làm đúng với em?
- Ðối với cô ấy! - Nàng ngẩng đầu lên, nhìn chăm chăm chàng - Cao Hàn, anh và em đều hiểu, sau khi cô ấy mất đi ký ức, chúng ta không thể lại kích thích cô ấy được nữạ Em quen một bác sĩ khoa tâm lý, em đã đi hỏi ông ta, ông ta nói nếu là thứ ký ức quá bi thiết, mất đi là hạnh phúc nhất, nếu thức tỉnh ký ức này, rất có thể dẫn đến cô ấy điên cuồng.
- Em có nghĩ đến hay không - Cao Hàn vẫn ôm nàng trong lòng, buồn khổ đăm đăm nhìn nàng - Cô ấy có một ngày, chưa biết chừng sẽ khôi phục ký ức, nhớ đến cái cảnh ở Hạnh Lâm, lúc đó cô ấy sẽ không có đất dung thân.
Phấn Vân bỗng rùng mình.
- Cao Hàn, vĩnh viễn đừng để cô ấy khôi phục ký ức!
- Cái đó anh có khống chế được không?
- Anh có thể khống chế!- Phấn Vân rắn rỏi nói - Chỗ nghi ngờ nào, không cho cô ấy bất kỳ nhân tố cần hồi ức nào ... Thế thì cô ấy sẽ không nhớ nữạ Bác sĩ tâm lý nói, chứng mất trí nhớ này có thể là suốt đời, trừ phi anh lại đi kích thích nó, nó lại tỉnh thức.
- Ðừng quên, anh cũng học y, anh cũng đã học tâm lý học, việc đó rất nguy hiểm, chứng mất trí nhớ bất cứ lúc nào cũng có thể khôi phục!
- Sẽ không, sẽ không! - Phấn Vân kiên định lắc đầu - Chỉ cần anh thực lòng thực tâm yêu cô ấy!
Vòng tay chàng xiết mạnh nàng.
- Em "thực lòng thực tâm" mong anh yêu cô ấy ử Chàng chậm rãi, dằn từng chữ một.
Nàng đăm đăm nhìn chàng, trong mắt chứa đầy sự đau khổ thành thực.
- Cao Hàn! - Nàng khẽ kêu lên một cách đau đớn - Chúng ta đều đã không có cách nào lựa chọn! Không có cách nào lựa chọn được nữa!
- Tại saỏ
- Anh và em cùng biết rõ tại saọ Anh không thể lại giết cô ấy một lần nữa! Chúng ta đều không thể lại giết cô ấy một lần nữa! Anh làm không nổi, vĩnh viễn làm không nổi!
Phải, chàng làm không nổi! Lúc Khả Tuệ sống chết chưa rõ, chàng hy vọng thời gian trôi ngược lại để mọi cái không xảy rạ Giờ đây, thời gian quả thực đã trôi ngược lạị Chàng cũng không thể tái phạm sai lầm nữa! Mà nếu bây giờ lại nhắc đến, thì quả thật sẽ giết chết Khả Tuệ. Nghĩ đến đây, toàn thân run rẩỵ
- Cao Hàn, yêu cô ấy đi! - Phấn Vân dịu dàng nói - Anh sẽ phát hiện yêu cô ấy không khó khăn. Sự thực, hôm nay đã "yêu" rồi, anh đã hôn cô ấy rồi, cái đó không khó khăn, phải thế không?
Chàng nhìn chăm chăm nàng.
- Em ghen ử - Chàng thẳng thắn hỏị
- Vâng. - Nàng chân thành đáp
- Cũng đau khổ ử
- Vâng.
Chàng lập tức lại ôm nàng thật chặt, nói rất nhanh bên tai nàng:
- Chúng ta trốn đi, Phấn Vân. Ðừng bận tâm đến cái gì hết. Chúng ta trốn đi, trốn đến nơi không có người ở!
- Ðừng nói chuyện trẻ con - Nàng nghẹn ngào - Cái đó quá không thực tế. Chúng ta không có nơi có thể trốn. Trách nhiệm, gia đình, học hành ... anh còn có quá nhiều gánh nặng. Người sống thì có những gánh nặng ấy, chúng ta đều không thể trốn chạỵ Nếu quả thật có thể trốn chạy, cũng sẽ đau khổ. Anh đừng giết Khả Tuệ một lần nữạ Anh làm không nổi! Em cũng làm không nổi!
Chàng vùi mặt vào trong đám tóc dài bên tai nàng, chàng hôn *** tai nàng, hôn sợi tóc nhỏ mịn của nàng, mắt chàng ướt, tiếng nói khản đặc.
- Thế thì, em chịu đáp ứng một yêu cầu của anh không? Em chịu vứt bỏ gông cùm lễ giáo và đạo đức hay không?
- Không, không thể. - Nàng cắn môi - Em hiểu ý anh, em không thể. Không chỉ là đạo đức và lễ giáo, còn có vấn đề lương tâm, em không thể ... lừa dối Khả Tuệ. Em cũng không thể mạo hiểm, mạo hiểm thức tỉnh ký ức của cô ấy!
- Chúng ta hiện giờ có được coi là lừa dối Khả Tuệ hay không?
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn xói vào mắt chàng.
- Ðúng. - Nàng nói thế - Cho nên, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, sau đây em cũng không gặp anh nữạ
Chàng dựa vào cây, đầu và vào thân cây, chàng vò tóc, nhìn sững Phấn Vân. Trên mặt nàng, chàng nhìn thấy một thứ kiên quyết gần như bi tráng, cái đó khiến tất cả như ảo tưởng của chàng đều vỡ vụn. Chàng hiểu ra, đây dường như là một lần gặp mặt ly biệt, cho nên nàng phục tùng như thế, cho nên nàng ngọt ngào như thế, cho nên nàng thẳng thắn như thế, ... đây là lần gặp mặt cuối cùng. Chàng đăm đăm nhìn nàng, nàng cũng đăm đăm nhìn chàng, hai người đều nhìn ra ý nghĩ và tình cả của nhaụ
- Không - Chàng nóị
- Ðúng vậy đấy - Nàng thì thầm.
- Không! - Chàng nói to hơn.
- Ðúng vậy đấy - Nàng vẫn bi tráng mà kiên định.
- Không! - Chàng gào to lên - Không! Không! Không!
Nàng lập tức lao tới, ôm lấy chàng, dán chặt vào chàng, đem má đầy những ngấn lệ dán vào trước ngực chàng. Chàng dùng tay sờ mặt nàng, sờ đến ướt đẫm cả taỵ Chàng vùng vẫy cúi đầu xuống, vùng vẫy hôn má này, hôn nước mắt nàng, vùng vẫy lầm bầm nói:
- Như thế nào mới có thể ngừng yêu em? Như thế nào mới có thể ngừng yêu em? Em nói cho anh biết, như thế nào mới có thể ngừng yêu em?
- Cao Hàn - Nàng khẽ tấm tức - Chúng ta không gặp đúng thời gian, sớm ba năm gặp nhau, hoặc giả muộn bao năm gặp nhau, có thể đều đã khác. Hiện giờ, trước mặt chúng ta chỉ có một con đường có thể đi ... Cao Hàn, anh có bao nhiêu lời muốn nói với em, hôm nay một lần nói hết, anh có bao nhiêu tình cảm muốn tặng em, hôm nay một lần tặng em, sau khi chia tay, anh cũng không còn là của em nữạ
Chàng đẩy nàng ra, nhìn nàng.
- Xem chừng, chúng ta quả thật phải chia taỷ
Nàng gật gật đầụ
Chàng bỗng cười, quay người, chàng dùng góc trán chống vào thân câỵ
- Biết không? Phấn Vân, chúng ta tổng cộng chỉ đơn độc gặp nhau có ba lần. Lần thứ nhất mua chó ở cửa hàng bán chó, anh ngớ ngẩn để cơ hội trong tay vuột mất. Lần thứ hai ở chỗ này, em đẩy anh xuống ao sen, thành thử bẽ bàng tan cuộc. Lần thứ ba là hôm nay, anh và em nói đến chuyện từ nay chia tay ... ha ha! Phấn Vân, câu chuyện đó không hay, viết ra đều không người nào có thể tin. Chúng ta ngay cả "tụ hợp với nhau" còn chưa thể bàn đến được, lại phải đến "chia tay"! Ha ha, câu chuyện đó quả thực không haỵ Dù cho bài hát mà em thích, cũng trước phải "tụ cũng khít khao" mới có thể "tan cũng khít khao"! Làm sao tàn nhẫn đến mức để anh vừa mới chứng thực tình cảm của em, lại phải đối mặt với ly biệt ...
Nàng ôm chặt chàng từ phía sau lưng, dán má vào lưng chàng rồi nàng quay người, sải bước chân chuẩn bị chạy đị
Chàng rất nhanh quay đầu lạị
- Ðứng lại! - Chàng kêụ
Nàng dừng bước, buồn rầu ngẩng đầu nhìn Cao Hàn. Sắc mặt chàng trắng bệch. Chàng từng bước một đi gần bên nàng, nhìn nàng. Tiếng chàng trầm thấp.
- Anh không có quyền quấy rầy em nữa, không có quyền lại làm nặng thêm phiền não của em. Nếu yêu một người sẽ đau khổ như thế, anh quả thật hy vọng loài người không có tình cảm! - Chàng ngừng một lát - Em đúng đấy, anh không thể đồng thời yêu hai người phụ nữa, trừ phi chúng ta có thể nhẫn tâm để Khả Tuệ lại chết lần nữa, nếu không, anh và em không có tương lai - Chàng cắn môi, môi chàng không có chút sắc máụ Cúi đầu xuống, chàng lấy ra tượng mình sư tử mặt người trên cổ mình, đeo vào cổ nàng, kéo cổ áo nàng ra, chàng để tượng mình sư tử mặt người rơi vào trước ngực nàng. Sửa sang xong y phục cho nàng, chàng tiếp tục nói – Em có biết "Người Ai Cập" đã giải tán hay không? Ðây là vật trang sức yêu quý nhất của anh, anh đem nó tặng em. Vì em, từ nay, anh thề rằng không hát nữa! Trong cuộc đời anh cũng không có bài cạ Nhưng, Phấn Vân, trả lời anh một câu hỏi sau cùng ...
Nàng chờ đợị
- Dù cho anh và Khả Tuệ kết hôn, chúng ta vẫn sẽ gặp nhau, phải vậy không?- Chàng hỏi - Nếu chúng ta gặp nhau, em cho rằng anh có thể làm như không có chuyện gì hay không? Giả sử anh không cẩn thận, lộ ra tình cảm của anh đối với em, thì làm thế nàỏ
Nàng nhìn chàng giây lát.
- Anh sẽ không làm như thế.
- Anh không tin chắc chắn như em nghĩ.
Nàng nhìn sâu vào mắt chàng, lặng lẽ giây lát.
- Anh sẽ không - Nàng lại nhắc lại một câu - Bởi vì, anh sẽ nghĩ cách để giữ kín nó.
Nàng cắn chặt răng cương quyết, quay người đi ra cổng công viên. Cao Hàn nghiêng về phía trước tựa hồ muốn kéo nàng lại, nhưng, chàng kiềm chế mình. Nhìn bóng nàng biến mất trên con đường nhỏ của công viên, biến mất trong rừng thưa đồng biếc, biến mất trong sắc chiều mênh mang. Chàng lùi lại một bước, tựa trên cây lớn đằng sau, chàng ngước mắt nhìn trời, có vài đám mây xám tối đang từ từ di động. Trong óc chàng, nặng chịch, đắng chát hiện lên mấy câu:
Cũng từng hỏi tin dòng nước chảy,
Cũng từng hỏi nẻo mây trắng bay,
Hỏi không rõ, hỏi không rõ là nỗi niềm yêu,
Tụ cũng khít khao, tan cũng khít khao!