Dưới thung lũng tấm thảm xanh đang sậm màu dần theo những tia nắng vàng vọt, hơi núi bốc lên cùng với sương mù làm mờ dần vạn vật. Gió bốn phương đổ về làm nhấp nhô cành lá. Hoàng hôn đẹp tuyệt vờị
Đến lúc này đoàn người đã mệt mỏi, tiếng hát đã ngưng bặt từ lâu và thay vào đó là tiếng thở dài mệt nhọc. Theo màn đêm, không khí bắt đầu nhuốm lạnh, Tường Vi hách xì liên tiếp hai cái, Gia Linh chống gậy bước lần từng bước. Cả thân hình cô bé bỗng nhiên nặng chình chịch. Hồ Như Vy chùi lớp mồ hôi trên trán, than với Viễn:
- Còn bao lâu nữa mới tới lận. Viễn!
- Sắp đến rồi!
Viễn vẫn thản nhiên lầm lũi bước. Mọi người không còn ai nghĩ đến chuyện ngắm cảnh, dù cảnh hoàng hôn ở đây thật đặc biệt. Văn bước sau Khâm. Từ lúc Khâm trượt chân rơi xuống hố, chàng không dám rời xa người yêu một bước. Và lòng hăng say của chàng cũng đã rơi theo Khâm lúc té, không nhặt lại được. Mỗi lần qua một sạn đạo là Văn luôn miệng lải nhảị
- Ở nhà sung sướng không muốn, lại vung tiền ra để chuốc lấy cực hình.
Khâm liếc Văn:
- Cái tật của anh lớn thật..
Văn nhún vai không nói gì.
Bên tai chợt có tiếng nước róc rách như tiếng đàn thánh thót trong sương chiều, Văn vượt qua khỏi tảng đá lớn, mắt chàng sáng ngời vì trước mặt chàng là một mảnh đất bằng phẳng phủ đầy cỏ xanh biếc như chiếc sân cỏ được chăm sóc kỹ, nơi sườn núi, lác đác vài nhánh lồ ô đu đưa trong gió. Đi cả một ngày đường đoàn người mới thấy được một vùng đất bằng. Viễn nghiêng người kéo chiếc xắc trên lưng xuống, quay đầu lại, phấn khởị
- Đến nơi rồi! Chúng ta cắm trại nơi này!
- Đến nơi thật rồi saỏ
Gia Linh tròn xoe mắt sung sướng nhìn quanh, giống như trái banh xì hơị Linh thở phào nhẹ nhõm rồi ngã người năm thẳng trên đồng cỏ hét lớn.
- Tuyệt tuyệt, bây giờ tôi mới biết!
- Biết gì?
Hồ Như Vy hỏi, Gia Linh thở ra rồi khép hờ đôi mi dầy:
- Biết thế nào gọi là mệt!
Viễn và ba gã thổ dân cặm cụi lo cắm trạị Hai chiếc lều lớn đang được dựng lên. Văn và Vy đang say sưa ngắm mặt trời bị núi đen nuốt trửng. Bỗng nhiên có tiếng Viễn hét:
- Hồ Như Vy, mày đứng đó làm gì đấỷ Tới đây gom lá khô lại xem.
- Để làm gì? Đốt lửa à?
- Không phải để lót nằm cho êm.
Đám lá khô được gom lại, lều trại dựng xong xuôi, ba anh chàng thổ dân chặt một số cành cây to để đốt lửa lên. Trên nền cỏ chung quanh, bên những tảng tá to những vết nám đen của những lần đốt lửa trại trước vẫn còn lưu, chắc chắn nơi đây là điạ điểm cắm trại của các thợ săn.
Khâm lắng tai nghe rồi bị lôi cuốn bởi tiếng nước róc rách, nàng bước tớị Hình như trong nước có một cái gì thanh tao, làm cho người nghe phải xúc động, Khâm cảm thấy sự thanh khiết của thiên nhiên đang rửa sạch tâm hồn nàng. Bước tới bên bờ đá nàng đưa mắt nhìn khắp nơi, giữa đống đá hỗn độn ... một giòng nước ngỏ chảy xuyên qua, đổ mạnh xuống cuối vùng thung lũng.
Một gã thổ dân bước đến. Khâm ngạc nhiên khi thấy hắn lấy một thanh trúc dài, hai đầu cắt mắt, thọc vào giữa đám đá, giòng nước trong được truyền qua thân cây làm nên một mòi nước, Gã thổ dân hứng đầy ấm nước, nhìn nàng cười rồi bỏ đị Khâm chợt hiểu vuốt nhẹ mái tóc, rồi bước đến vòi nước rửa mặt tay, nước mát ngọt. Khâm vốc tay uống đầy một bụng, rồi sung sướng bước về phía lều trạị Nơi đống lửa, mọi người đang sửa soạn buổi cơm tốị Khâm bước đến vỗ vai Tuờng Vi:
- Đi rửa mặt đi, đằng kia có một vòi nước suối mát lắm!
- Thế à!
Gia Linh tranh đáp, rồi bật dậy như mũi tên lôi Tường Vi và giục:
- Đi chị, chúng ta đi rửa mặt cho khỏe để ăn cơm nữa chứ. Tôi đói đến nỗi mắt nổ đom đóm rồi!
Tường Vi vội lấy xà bông và khăn mặt trong xách tay ra rồi theo Gia Linh đến bờ suốị Khâm bắt chước Hồ Như Vy và Văn ngồi xuống bên cạnh đống lửạ Viễn đang bận rộn làm bếp. Văn thúc nhẹ Khâm:
- Em lại giúp Viễn làm thức ăn đi!, công việc bếp núc là của đàn bà con gái mà.
- Thôi được rồi, đời bây giờ chưa hẳn là đàn bà biết làm bếp. Cô Khâm cứ ngồi nghỉ đi, tôi làm bếp cũng nghề lắm, các bạn cứ yên chí để tôi trổ tài cho các bạn xem.
- Nếu thế, tôi sẵn sàng ngồi đây để thưởng thức tài nghệ của anh!
Văn hỏi:
- Như thế có kỳ không?
- Nếu anh thấy ngại thì đến giúp ông ấy đi!
Văn quay sang hỏi Hồ Như Vy:
- Vậy bậy lắm, chúng ta phải đến giúp Viễn một taỵ Vy, nghệ thuật làm bếp của mày ra saỏ Mày đến phụ Viễn đị
Hồ Như Vy giật người lên.
- Tao có thể giúp nó bằng cách là nó làm sẵn tao ăn hết thì được.
- Thôi được rồi, các bạn cứ ngồi đấy đợi ăn vậỵ
Viễn nói xong tiềp tục làm thức ăn. Tiếng dao nện trên thớt dòn tan.
Tường Vi rửa mặt xong trở về, nhìn thấy cử chỉ nhanh nhẹn của Viễn, chen vào:
- Anh định làm gì? thịt nướng à?
- Không thịt ung khóị
- Thế tại sao anh xắt thịt ra thành miếng thế nàỷ
- Không được à? Mọi người đều đói hết rồi phải tiết kiệm thì giờ chứ!
Tường Vi không nhịn được cười xòa, nàng đỡ lấy cây dao trên tay Viễn nói nhỏ nhẹ:
- Tôi quen tay nên làm nhanh lắm, không kéo dài thời giờ đợi cơm của quý vị đâụ
Viễn miễn cưỡng, trao dao cho Tường Vi:
- Tôi làm cơm bao nhiêu lần rồi mà chưa hề bị ai sửa lưng! Ở gần mấy cô thật gặp lắm chuyện rắc rồị
Nụ cười ẩn trên môi Tường Vị
Bầu trời đột nhiên tối sầm, những đám mây rực rỡ của buổi hoàng hôn đột nhiên biến mất nhường chỗ cho màn sương đục mù mờ đẫm ướt cả ngọn cây cây cành lá.
Lửa được đốt to thêm, mọi người sau bữa cơm no nê ngồi quây quần chung quanh đống lửạ Họ đã dùng một bữa cơm ngon nhất. Chính Viễn, Viễn cũng phải công nhận món thịt ung khói của chàng sau khi được bàn tay của Tường Vi chăm sóc thành tuyệt vời hơn.
Sự mệt mỏi biến dần, ngồi bên đống lửa mọi người cảm thấy lòng mình được sưởi ấm lên.
Viễn lôi chiếc khẩu cầm trong túi ra, bắt đầu bằng bản Dạ Khúc. Tiếng suối róc rách đệm theo tiếng khẩu cầm nghe du dương lạ. Ấm cà phê Tường Vi máng lên giá lửa ban nãy đã sôị Gia Linh thử trước và tán tỉnh chưa hề uống được ly cà phê nào tuyệt diệu đến thế nàỵ Tường Vi được mọi người khen đến đỏ cả mặt, nụ cười e thẹn vương vấn trên môị Gia Linh mở gói khô bò ra nhâm nhi, chân gõ nhịp theo tiếng kèn.
Trên bầu trời cao, cánh sao đầu tiên bắt đầu lấp lánh rồi ánh trăng lưỡi liềm cũng xô mây bước ra nghiêng mình bên giòng ngân hà. Khâm tựa người vào một thân cây, ngẩng mặt đếm sao, Văn ngồi im lặng say sưa nhìn người yêụ Khâm xoay qua, bắt gặp ngượng ngùng:
- Nhìn cái gì dữ vậỷ
- Nhìn em!
- Và nghĩ gì?
- Nghĩ về em.
Tim Khâm ấm hẳn lên, đêm đẹp quá, huyền diệu quá. Nhưng nó thuộc về ai đâỷ ánh mắt nàng hướng về phía đám đông. Ba gã thổ dân ngồi cạnh lửa, gương mặt ửng hồng, họ đã hầp thụ một phần nào văn minh của nhân loại không còn vẽ mày nên nét hung dữ cũng biến mất. Ba gương mặt kia trẻ, đẹp khỏe pha lẫn một ít nét của người Hòa lan.
Nàng quay sang Viễn, gã con trai kiêu căng - Không hắn khônng phải là gã con trai mà đã là người đàn ông? Khâm xúc động. Gương mặt đỏ hồng kia, dáng dấp to lớn khỏe mạnh càng có vẻ giống người sơn cước hơn nữạ Biết đâu hắn lại chẳng là dân sơn cước? Khâm lắc đầu, cười mỉm.
Văn hỏi:
- Em cười gì đó?
Khâm lầp liếm:
- Không có gì cả, em cảm thấy sung sướng và đầy đủ.
Văn nắm tay Khâm:
- Thật à? em không còn bực về cái việc trợt chân rớt xuống hố nữa à?
Nụ cười trên môi chợt tắt, Khâm nói:
- Làm gì có chuyện đó, em có phải trẻ con đâủ
- Em đừng ghét Viễn, tính nó vậy, nó làm gì là hùng hục không chịu để ý đến người khác, Hắn độc đoán nhưng lòng dạ rất tốt và lúc nào cũng sẵn sàng ...
Khâm đỏ mặt cắt ngang:
- Thôi anh, làm gì thì em cũng chẳng ưa được hắn.
- Được rồi, nhưng anh thích hắn.
Khâm cười mắt vẫn nhìn Viễn, châm chọc Văn:
- Biết đâu hắn chả làm em rể anh! Anh xem kìa họ khắng khít ghê đi chứ?
Lúc bấy giờ Gia Linh đang ngồi bên Viễn miệng nhấp cà phê, không biết cô bé thì thầm cái gì mà anh chàng ngưng thổi khẩu cầm để cười vang lên. Văn cắn môi suy nghĩ:
- Anh mong con Gia Linh đừng lầm lẫn, Viễn không bao giờ thật tình đâu, nó có hàng lố con nhân tình.
- Đại khái hắn chỉ là con người tự cho mình là bụi đời thôị
- Hắn không tự phong cho mình chức đó, mà hắn quả có bụi đời thật, dùng chữ bụi đời là không đúng lắm., hắn là một con người ... Văn cố moi trong đầu ra một chữ chính xác nhưng tìm mãi không ra, nên cứ ầp úng - Hắn là.. là con người ...
Khâm nhìn Văn cười hóm hỉnh, nàng thích con người hiền lành dễ thương này, Khâm trêu chọc:
- Hắn là con người như thế này này!
Văn cố cãi:
- Thật mà!
Khâm đập tay lên vai Văn:
- Thì thật chứ em có nói gì đâu, không phải em không tin, nhưng em thấy câu nói của anh lạ quá.
Viễn tiếp tục một bản nhạc, Bên Hồ La Giới, bản nhạc thật hay, âm điệu dồn dập, Gia Linh hát theo tiếng nhac.:
"Ngoài thành phố cảnh đẹp như mơ
Bên bờ hồ La Giới khi xưa ai đã từng hẹn hò. Trên bờ hồ ..."
Trên Bờ hồ La Giới xinh tươi! Khâm bất chợt cất giọng, Hồ Như Vy hòa theọ Tiếng nhạc, lời ca, ngọn lửa nhảy múa theo tiếng tí tách của đống than hồng, xa xa, tiếng gió, tiếng thông reo vi vu vút, tiếng nước róc rách trong khe, làm cho đêm tối mịn, mở to mắt ra nhìn đám người đùa vuị
Bên Bờ Hồ La Giới đẹp xinh ... Ngày nào, còn hôm naỷ Trăng vẫn sáng, sao vẫn đầy nhưng không phải là Hồ La Giới, mà là trên núi Kha Bảo Sơn, Tường Vi tựa cằm lên gối, nhìn ngọn lửa nhảy múa trên đống củi hồng, một hạt bụi than hồng bắn lên cỏ ướt, chợt tắt ... Mong rằng lửa trong tim sẽ không bao giờ tàn. Tường Vi xoay qua Gia Linh, bàn tay con bé đặt trên vai Viễn, thân thể lắc lư theo tiếng nhạc. Bên này Khâm đang kề vai Văn, tay trong tay, Vi nhắm mắt lại thưởng thức. Đêm như giấc mơ, nơi đâu cũng có hương của núi đồi, đêm không cô độc, người cũng thế, còn nàng?.
Mở mắt ra, ánh lửa bấp bùng vẫn vui vẫn sáng. Đêm nay là một đêm thế nàỏ Tại sao chính cả bóng đêm cũng không thuộc về nàng? nhưng dù sao Tường Vi cũng mong đêm vô tận đừng bỏ đi!
Hồ Như Vy không biết từ đâu mò ra được một cái radio Tranistor và tiếng nhạc vang lên. Viễn đặt khẩu cầm xuống, kéo Gia Linh đứng lên khiêu vũ bên ánh lửạ Khu rừng Thành Vienne, đêm ở Kha Bảo Sơn? Ba gã sơn cước mở to mắt kinh ngạc ra nhìn.
Văn không thể nhịn được, âm nhạc nung giòng máu
trong tim chảy mạnh, cho ngươi ngây ngất say mê, chàng kéo tay Khâm gia nhập đoàn người đang nhảy quanh đống lửạ Hồ Như Vy chẳng chịu cô đơn, kiểu cọ cúi xuống mời Tường Vị Lửa hồng uốn éo theo tiếng nhạc. Mấy con thú rừng vừa men ra đã bỏ chạy loạn cả lên. Ba gã sơn cước đưa mắt nhìn nhaụ Đêm vẫn tỉnh giấc sống động. Họ đâu cần phải săn thú, họ đã săn được "đêm ở Kha Bảo sơn rồi".
Sau bản “Khu Rừng Thành Vienne” là bản “giòng sông xanh”. Mọi người trao đổi bạn và tiếp tục nhảỵ Viễn mỉm cười với Khâm, ánh lửa soi sáng, mọi gương mặt đều ửng hồng. Chàng không thích khóe mắt lạnh lùng kia, nó như muốn lột trần Viễn rạ Cô gái này là aỉ Viễn quay tròn. Tôi không tin cô được! Tuy nhiên Viễn vẫn ôm Khâm quay cuồng theo tiếng nhạc, quay cuồng, quay cuồng ...
Đêm càng khuya, sao lặn dần, ánh lửa thoi thóp.. Một gã sơn cước bỏ đi rồi có tiếng chặt cây, những cành cây dài và to được kéo gần đến đống lửạ Thân cây ướt ban đầu chẳng bén lửa, nhưng chẳng mấy chốc lửa cháy bùng lên. Cơn mệt mỏi lẳng lặng đến, không còn ai nhảy múa dù tiếng nhạc vẫn đều ... Văn ngáp dài, nhìn về phía lều vải chàng nói:
- Tôi buồn ngủ qúa!
Hồ như Vy cũng ngáp, cái ngáp như chứng bệnh truyền nhiễm lan dài:
- Tối còn đi săn nữa mà!
- Thì bao giờ đi săn đánh thức tao dậỵ Văn nói, anh chàng có vẻ nhướng mắt không nổị
Viễn ngồi cạnh đống lửa, yên lặng với nhánh cây trên tay, chàng vẩn vơ khêu tàn. Gã thổ dân mang thêm một đống cây gỗ tớị Viễn có cảm giác có người đang bước tới gần mình, chàng ngẩng đầu lên thì ra là Khâm, nàng ngồi xuống cạnh Viễn rồi nhìn mấy gã thổ dân hỏi:
- Họ chặt nhiều gỗ để làm gì vậỷ
- Để đủ đốt suốt đêm. Viễn đáp xong quay qua mấy gã thổ dân xí xố mấy câu, rồi lại quay sang Khâm. - Họ đã quen ngủ ngoài trời, tôi bảo họ vào lều nhưng họ không chịụ
Khâm mở to mắt:
- Sao vậỷ
- Lều chật hẹp làm sao bì với trời đất. Khâm ngồi yên, đôi môi mấp máy muốn nói nhưng lại thôị Viễn nhìn nàng hỏi:
- Cô muôn nói gì đó?
Khâm đứng dậy:
- Tôi cũng không biết, họ đi ngủ hết rồi còn anh sao chẳng đi ngủ đỉ
Viễn đáp:
- Tôi mà ngủ thì phải ngủ một mạch đến sáng, tốt hơn hết là ngồi đây khoảng hai giờ nữa gọi họ dậy đi săn là vừạ Nhin ra ngoài bóng đêm dày đặc, rồi quay lai nhìn Khâm, Viễn nói tiếp - Không biết lần này đi săn có thú không, để thử thời vận xem ... Cô ngủ đi!
Tiếng "cô đi ngủ đi" nghe thật dịu dàng, Khâm chựng lại một tí, nàng nhìn thẳng vào Viễn:
- Anh Viễn, anh lạ lùng lắm!
Viễn nhún vai, nói rất tự nhiên:
- Thế à? Rất nhiều ngươi bảo tôi như vậy, nhưng tôi không biết mình lạ ở chỗ nàọ
- Anh đã yêu ai chưả
Viễn chau màỵ Đôi mắt đen nháy của cô gái hằn ý tò mò xen lẫn chút lo lắng, thái độ của người chị lo lắng cho cậu em trai hay người mẹ lo cho cậu con trai út của mình? Viễn nhớ lại hơi bàng hoàng. Cô bé muôn biết điều gì? Tại saỏ Viễn nhớ lại lúc chàng cứu Khâm, chàng chỉ nhận được ánh mắt giận dữ ghét bỏ. Thế bây giờ? Cô gái này giống như người mẹ hiền muốn xoa dịu vết thương người qúa thế.
- Có lẽ cũng đã có! Viễn tự trả lời
- Tai sao nàng xa anh?
- Tôi tự xa nàng thì đúng hơn.
- Thế à?
- Vâng.
Viễn gật đầu, ném cành cây trong tay vào đống lửạ Khâm vẫn tiếp tục hỏi:
- Tại sao vậỷ
- Vì tôi không muốn mang gánh nặng. Thời bấy giờ giặc giã, thân tôi còn giữ không xong thì làm sao dám gánh cả nàng? Tôi như vậy đó chỉ nghĩ đến mình chứ không như bao nhiêu chàng trai lý tưởng trong mắt tình nhân đâụ
- Anh muốn nói anh ích kỷ?
- Vâng tôi ích kỷ chỉ nghĩ đến thực tế chứ không mộng mị vu vợ
Khâm lắc đầu, nàng không tin:
- Không phải thế đâu, con người sống mà không có mộng mơ thường là ngươi đau khổ, anh không thuộc hạng người như vậy!
- Có mộng mơ mới bi thảm chứ, vì khi va chạm với thực tế sẽ vỡ ngaỵ
- Nhưng anh không phải là người dễ nản chí hay bi quan.
- Tôi không nản chí cũng không bi quan, tôi là người không muốn mộng mơ quá nhiều, song là phải thực tế.
- Thế tại sao anh lại cứ trốn ở núi rừng, ở đấy là đời sống thực tế của anh đấy ử
Viễn bàng hoàng đến độ tức giận:
- Cô muốn nói gì? ý cô là sao chứ?
Nhưng ánh mắt dịu dàng thầm lặng của Khâm đã khiến cơn giận phải tan biến. Viễn đưa tay vuốt mặt nhìn vào lửa, rồi nhìn lên bầu trời đầy sao, Viễn chợt cười trái tim lặng sóng và Viễn nói như giải thích:
- Đêm tới thật nguy hiểm, nó dễ khiến cho người ta tiết lộ nhiều sự bí mật tiềm ẩn trong tim. Họ đã đi ngủ hết rồi cô còn ngồi đây làm gì, đi ngủ đi!
Khâm mỉm cười, không đáp, quay lưng lại đi về phía chiếc lều dành riêng cho đàn bà.
Bên ngoài lều lửa vẫn bập bùng và ánh sao vẫn lấp lánh. Viễn ngồi duỗi chân ra, nhin thẳng vào vùng núi rừng đen thẳm.
Hai giờ khuya, Viễn đánh thức ba gã thổ dân dậy, nạp đạn đầy bốn khẩu súng xong chàng bước vào lều, lắc mạnh hai gã con trai đang ngủ ngon lành. Văn lăn trở qua bên kia, co ro trong túi ngủ:
- Làm gì vậỷ
Viễn gọi:
- Thức dậy đi săn.
Hồ Như Vy ngái ngủ:
- Đi đâu!
- Đi săn chứ đi đâu!
- Tao chỉ muốn ngủ, không đi đâu hết!
Văn xoay người lại, với chàng thức dậy bây giờ là một cực hình. Viễn vẫn lắc mạnh vai Văn khiến anh chàng muốn ngủ cũng không được. Quay qua Hồ Như Vy, Viễn tiếp tục hối:
- Đừng có lôi thôi, tụi bây lên núi để làm gì? Thức dậy đi, thức dậy!
Văn chui ra khỏi túi ngủ đưa tay dụi mắt, ngáp dài miệng lèo nhèo không thôị Hồ Như Vy mắt nhắm mắt mở mặc áo quần vàọ Viễn đưa đèn bấm rọi thẳng vào mặt của mỗi người, mong ánh sáng chói sẽ đuổi được con sâu ngủ đị Ậm ự, lục đục một lúc rồi mọi người cũng ra khỏi lềụ Trước cơn gió lạnh của đêm khuya cả hai phải rùng mình, cơn buồn ngủ đã bị đuổi đị Viễn chui ra sau cùng vừa mới ngẩng đầu lên, chàng phải giật mình đánh thót. Trước mặt chàng Khâm đã y phục chỉnh tề đang ngồi bên đống lửa bình thản nhìn mọi ngườị Viễn bước đến cạnh hỏi:
- Cô thức dậy chi vậỷ
- Đi săn với các anh!
Hồ Như Vy quay đầu sang hỏi:
- Gia Linh đâủ
- Nó ngủ say qúa, gọi mãi không chịu thức.
Viễn nói như ra lệnh:
- Cô đừng đi ban đêm trong rừng, sự hiểm nguy lúc nào cũng rình rập bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp chuyện rắc rốị Tui này bận săn bắn đâu có rỗi rảnh để chăm sóc cổ Tốt nhất cô nên ở nhà.
Khâm yên lặng nhìn Viễn một lúc mới nói:
- Tôi không cần các anh chăm sóc, tự tôi biết lo lấy thân không làm phiền ai đâụ
Viễn bực mình:
- Cô sẽ làm phiền nhiều lắm, trước nhất là cô có thể làm chúng tôi bị phân tâm, còn tâm trí đâu mà săn bắn.
Khâm tư lự, cúi đầu xuống khơi lửa:
- Thôi được rồi các anh đi đi, tôi ngồi đây vậỵ Liếc nhanh về phía Viễn, Khâm hỏi:
- Nhưng anh có chắc nơi này có thú rừng không?
Viễn hít một hơi dài rồi đáp:
- Có chứ sao không, tôi đã ngửi thấy mùi thú.
Khâm có vẻ bất an, đưa mắt nhìn Văn còn vẻ ngái ngủ, nàng cắn nhẹ môị Viễn hỏi:
- Cô lo gì?
Khâm cúi đầu nói nhanh:
- Không có gì, nhưng các anh nhớ cẩn thận.
Viễn cười, trao khẩu súng cho Văn chàng đùa:
- Saỏ Cô sợ chúng tôi bị thú cõng đi mất hay saỏ Quay sang Văn, Viễn nói - Cậu xài loại súng này nhé, súng này bắn từng phát một, nếu bắn không trúng mà con thú nhảy chụp tới nhớ dùng báng súng đập chứ đừng có dại mà bóp cò nhé!
- Vậy tốt hơn mày cho tao khẩu liên thanh cho chắc ăn.
- Không được, chỉ có một khẩu liên thanh thôị Nói thật súng trong tay tụi mày chỉ để làm cảnh thôi thì mang thứ nào chả được.
Văn và Vy mỗi người thủ một khẩu, còn một khẩu được trao cho ba gã thổ dân. Một đoàn sáu người, kiểm soát kỹ đèn bấm và đạn dược xong họ bước vào rừng. Văn quay đầu lại nói với Khâm:
- Khâm ơi, đốt lửa cho cao ngọn lên đi, tí nữa anh mang heo rừng về cho em nướng.
Khâm mỉm cười, đưa mắt nhìn đoàn người khuất dần trong màn đêm của núi rừng. Đột nhiên, sự sợ hãi len lén hiện ra, bất giác Khâm la lớn:
- Anh Văn, nhớ cẩn thận nhé.
Có tiếng Viễn đáp lại:
- Cô yên chí chúng tôi đông thế này mà cô sợ gì! Bảo đảm với cô là tôi sẽ mang về một vị hôn phu lành lặn trả lại cho cô mà.
Họ cười ồ lên rồi tiếp tục bước, mấy ngọn đèn quét trong bóng đêm càng lúc càng xa, rồi bị nuốt trửng trong màn đen dày đặc.
Khâm ngồi một mình bên đống lửa, lửa cháy thật caọ Bốn bề yên lặng, mắt nàng nhìn thẳng, tai lắng nghe tiếng gió núi hòa lẫn tiếng hú xa xạ Chợt Khâm thấy ớn lạnh, nàng đứng dậy, chui vào lềụ Gia Linh và Tường Vi đang ngủ saỵ Chiếc đèn bão nơi góc lều vẫn cháy sáng.
Đoàn người đi săn đã vào đen rừng sâu, Mọi người đều yên lặng. Để khỏi làm kinh động thú rừng, Viễn chia đoàn người ra làm hai toán, một toán gồm có Viễn, và Văn và Hồ Như Vy, toán kia là ba người thổ dân. Mỗi toán giữ hai khẩu súng, toán Viễn đi trước.
Rừng đen như mực, cỏ ngập gối, mọi người chậm rãi bước. Sau khi nhường súng cho toán hai, Vy bây giờ có nhiệm vụ cầm đèn bấm soi đường. Nói đường, chứ thực ra họ chen qua gai góc mà đi, những sợi dây leo chằng chịt vướng víu, những tảng đá hỗn độn là những chướng ngại lớn.
Đoàn người mò mẫm bước, chốc chốc lại dừng lại nghe ngóng. Đêm trong rừng đầy vẻ nghẹt thở, đâu đây hơi thở của thú rừng làm không khí thêm nặng nề. Có tiếng động nhẹ phớt qua trên đầụ Đoàn người dừng chân lập tức. Viễn nâng súng lên, đưa mắt tìm kiếm.
- Con gì vậỷ Văn hỏị Bầu không khí căng thẳng khiến chàng ngột ngạt, Văn thấy nhớ chiếc lều vải và túi ngủ vô cùng.
- Suỵt!
Viễn ra dấu bảo im, nhưng mắt không rời nhìn lên cành lá. Tứ phía yên lặng, tiếng động ban nãy đã biến mất. Viễn nói nhỏ:
- Có lẽ là phi thử, nó chạy thoát rồi, khi săn bắn nhớ đừng lên tiếng.
Họ tiếp tục bước, cảnh đêm như ứ đọng lạị Viễn ngừng trước một gốc cây tọ Văn hỏi:
- Sao khônng đi nữả
- Suỵt đừng nói lớn! Viễn vừa nói vừa nhìn vào nơi cành lá xum xuê - Muốn săn mồi phải ngồi đợi thú.
Hồ Như Vy tắt đèn bấm, đăn đo nhìn vào bóng tối:
- Đây là môn thể thao tập tính nhẫn nại, chúng ta đã đi trên tiếng đồng hồ vẫn chưa bắn được phát nàọ
Viễn nói:
- Đi săn suôt ba ngày có khi chẳng bắn được phát nào là chuyện thường. Thú rừng cũng có trí khôn, có trực giác trước sự nguy hiểm, đâu có dễ gì giết được. Thổ dân ít sử dụng súng như ta, họ ven theo con đường mà thú rừng hay thường qua lại mà đặt bẫy, ít tốn sức hơn chúng ta nhiềụ
Văn buôt miệng:
- Thế tại sao chúng ta không bắt chước họ mà lại đi lung tung như thế nàỷ
- Đó là lối săn nhà nghề, phải cần một thời gian dài huấn luyện và chờ đợị Còn chúng ta chỉ đi săn với tính cách tài tử, đâu có thể nào ngồi đặt kế hoạch cho suôt nửa tháng hay mười ngày được!
Hồ Như Vy chợt nói:
- Tôi nghe hình như có tiếng chim kêu!
Viễn lắng nghe một lúc đáp:
- Đó la tiếng chim ục, người phương bắc goi là chim mèo, săn ba loại này chẳng sướng tí nào cả.
Hồ Như Vy nói:
- Còn hơn là chẳng được cóc gì cả!
Viễn chợt đứng bật dậy chụp ngay khẩu súng:
- Suỵt đừng nói gì nữa, có thú rồi kìa!
Viễn chăm chú nhìn sâu vào bóng đêm. Tinh thần của Vy và Văn cũng căng thẳng theọ Cầm chắc khẩu súng, Văn lấy thế, mắt đăm đăm xuyên thủng màn đêm. Không khí như ngưng đọng mà bóng đêm vẫn lững lờ. Văn với Vy chỉ nghe có tiếng chim ục. Chắc chắn con thú mà Viễn vừa bảo không phải là giống chim này, vì tiếng kêu của nó, ít nhất cũng xa đây trên ba trăm thước.
Văn cố nhìn trong đám cỏ rậm. Đêm đã khuya khí trời khá rét mà tay chàng đẫm ướt mồ hôị Con thú kia trốn nơi nàỏ Văn cắn chặt môi, căng thăng đợi cho sự xuất hiện đột ngột của con mồị Trong óc chàng lời căn dặn của Viễn vẫn còn đó. Nòng súng chỉ có một viên đạn nếu bắn không trúng thì nguy, con thú sẽ nhảy chụp đến và lúc bấy giờ chỉ còn cách dùng bá súng đập mà thôị Miệng khô lưỡi cứng, con mồi bây giờ ở đâủ Nó là beỏ Tê giác? Cọp? Sư tử? Voi hay heo rừng? Văn nuốt nước bọt, mắt mở rộng đến cứng mị Trên đầu chợt có vật gì phóng qua, rồi tiếp theo một tiếng "bằng!" Tiếng súng nổ khiến Văn giật mình đánh thót. Đến lúc tỉnh hồn, Văn vẫn chẳng hiểu tiếng súng phát ra từ đâu, chỉ thấy một con vật đen thui đang rơi từ trên cành xuống. Có tiếng cười đắc thắng của Viễn, anh chàng lượm con vật lên nói:
- Một chú phi thử, hắn tự nhiên tìm đến cái chết mà! (Đây là một loài thú đặc biệt của Đài Loan, nó có thân xác của giống chuột nhưng lại có cánh và là loài ăn đêm).
Hồ Như Vy nói:
- Sao nó giống con dơi qúa vậỷ
Viễn đặt con thú lên tay Vy:
- Mày có thấy con dơi nào to đến thế này không? Đây mày giữ hộ, thịt nó ăn ngon lắm, da nó lột ra bán cũng có tiền.
Hồ Như Vy cầm con thú không nặng lắm, nhưng những móng vuôt của nó cộng với cái xác của nó mềm nhão khiến chàng phát tởm đưa ra xa, sợ máu rơi lấm áo, Vy nói:
- Giết tôi chết tôi cũng không ăn thịt nó đâu!
Văn đánh ực nước bọt đưa mắt quan sát con vật, anh chàng thất vọng:
- Chỉ là một chú phi thử, thế mà tao cứ tưởng là con thú nào ghê lắm chứ!
- Bắn được phi thử cũng là hay lắm rồi, mày còn mong gì hơn nữa, voi chăng?
Văn đỏ mặt, nhớ đến cái lúc đầu óc căng thẳng của mình ban nãy mà quệ Tuy rằng Văn không mong săn được voi, nhưng it ra cũng phải một con gì hơn chứ?
Viễn vỗ nhẹ vai Văn, ra vẻ đàn anh:
- Đừng hy vong lớn qúa, cậu nên nhớ rằng đây là núi Kha Bảo, chứ chẳng phải rừng già Phi Châu đâu nhé.
Chú phi thử làm cho đoàn thợ săn tài tử phấn chấn hơn, dù sao cuôc săn hôm nay cũng không đến nỗi phải trở về tay không. Cũng có cái để chứng tỏ với bọn đàn bà con gái rồị Xem xét lại đạn dược họ tiếp tục đị Trong tay Viễn là loai súng săn kiểu mới, nòng 22 như súng thường nhưng có thể bắn được bẩy phát liên tục. Theo lời Viễn, để sắm cho kì được nó, chàng đã phải mang nợ suôt nửa năm.
Ba gã thổ dân không biết đã đi đâu, tiếng súng của Viễn cũng không gọi được họ trở về. Đêm tối trong rừng muốn liên lạc với nhau thật khó, có điều may mắn là Viễn không xa lạ lắm với cảnh rừng đêm khuya nên không cần sự trợ giúp của mấy gã thổ dân.
Lần mò thêm khoảng nửa tiếng đồng hồ cho đến lúc sao đã lặn trăng đã nhạt, như thế có lẽ đêm nay chẳng săn thêm được con thú nàọ Đột nhiên trong đám cỏ có tiếng thú di động, đồng thời một tràng "culu! culu!" tiếng gáy của chim cu vang lên. Văn nhanh nhẹn nâng cao tay súng để thử thời vận, thì Viễn đã nhảy chụp đến xô họng súng xuống đất sừng sộ:
- Sao hồ đồ qúa vậỷ Cậu không phân biệt được tiếng người à? Đó là tiếng mấy người sơn cước, họ khám phá ra được cái gì nên gọi mình đấy!
Văn rùng mình:
- Lần đầu tiên tôi mới nghe tiếng gọi lạ lùng như vậy, người sao không dùng tiếng người mà lại dùng tiếng gì lạ thế?
- Dùng tiếng người cho thú nó nghe nó chạy hết saỏ
Viễn nói xong liền trả lời cho đoàn người kia cũng bằng tiếng rúc của con chim cu rồi chạy về phía đám thổ dân, Văn với Vy theo sau, đám cỏ gai rối càng lúc càng dầỵ Viễn bước nhanh không ngại cỏ gai sắc, làm cho cả Văn và Vy đều nghĩ là sự khám phá của mấy gã sơn cươc phải thế nào mới làm cho anh chàng vui như vậỵ
Quả nhiên trong đám cỏ dày, ba gã thổ dân đang nằm yên hướng tới trước chăm chú quan sát. Thấy Viễn bước tới họ lập tức kéo chàng lại gần, chỉ cho chàng thấy dấu vết trên cỏ. Giữa đám cỏ rậm có lỗ trũng đầy nước, và đã trở thành vùng đất cho thú rừng lui tới uống nước. trên mặt đất mềm, vết chân còn mới và gần đó có một lớp cỏ bị vẹt đi, họ xén bớt một lớp cỏ, vết chân chạy dàị Viễn lí nhí vài câu với những người thổ dân xong đứng dậy, Hồ Như Vy hấp tấp hỏi dồn:
- Con gì thế? Heo rừng à?
Viễn lắc đầu:
- Không phải có lẽ là nai hay hươu, nhìn vết chân họ đoán là nó vừa mới rời khỏi đây không hơn nửa tiếng chắc còn quanh quẩn đâu đâỵ Mình phải phân tán mỏng ra, tuyệt đối giữ yên lặng. Ai gặp nó trước thì có quyền nổ súng, nhưng nhớ là phải nhắm kỹ bằng không thì phiền lắm đấy!
Đi dọc theo vết chân, Viễn nâng cao súng, mắt nhìn tứ phia dò dẫm từng bước một. Đi được một lúc, chợt gã thổ dân ngưng lại, lí nhí một câụ Đồng thời Viễn nâng súng lên, mắt nhắm về phía gốc cây to trước mắt. Văn cũng nâng súng lên, lăng xăng hỏi:
- Đâu đâu, để tao băn một phát xem!
- Thôi để tao!
Viễn xô Văn qua một bên. Ngay lúc đó con thú trước mặt bỏ chạy, vì tiếng người đã làm nó kinh động. Viễn lập tức bóp cò nhưng đã chậm hết mấy giây nên phát súng chỉ làm con thú sợ hãi chạy nhanh thêm. Gã thổ dân cạnh bên vội bắn thêm một phát, con vật kêu lên rồi chui nhanh vào rừng. Viễn hét:
- Nó bị thương rồi, đừng để nó chạy thoát.
Rồi Viễn xổ một tràng tiếng thổ với mấy người sơn cước, xong phóng đuổi theọ Văn cũng ôm súng chạy theọ Không khí căng thẳng kích thích máu anh hùng của Văn, Văn hy vong rồi mình sẽ bắn được một phát để còn về khoe khoang với Khâm. Theo chân Viễn, moi người chạy hụt hơi, nhung con thú vẫn mù tăm. Viễn đứng lại:
- Một con hươu! Mọi người chia nhau đi tìm đi, nó bị thương rồi, chạy không xa được đâu!
Văn nói:
- Tao theo mày, kỳ này mày để tao bắn nhé?
Viễn bực. Săn bắn sợ nhất là có người quấy rầỵ Ban nãy nếu Văn đừng nói năng lôi thôi thì chú hươu kia chắc chắn không chạy thoát được.
Viễn nói:
- Được rồi, để khi nào tao bắn chết nó xong, mày bắn bù thêm một phát nữa thì được!
Chợt có tiếng Hồ Như Vy:
- Ở đây có vết máu!
Mọi người chạy lại, quả nhiên có thấy vết máụ Viễn lên cò sẵn, theo vết máu Văn cũng bước theọ
Trời đã bắt đầu sáng, cây lá cũng bắt đầu lờ mờ xanh. Khoảng giữa các kẽ lá đã trắng. Đoàn người đi săn không cần phải xử dụng đến đèn bấm, vì bình minh đã ló dạng.
Ngừng lai trước đám cỏ sậy, dây leo chằng chịt Viễn có vẻ không vui:
- Không thấy vết máu nữa rồi chắc nó đã chui vào động!
Hồ Như Vy đề nghị:
- Con mồi bi thương không thể đi xa, vậy sao chúng ta không quay trở lại tìm xem thế nàỏ
- Hươu là loài thú tinh khôn, nhứt định nó phải ẩn núp đâu đó. Một viên đạn đối với loài thú như nó không đến nỗi nào nhưng theo tôi thấy chẳng có hy vọng tìm ra nó chút nào cả.
Văn phấn khởi hẳn:
- Ừ phải rồi cứ thử xem, quay lại tìm đi, tôi chưa bắn được phát nào cả để tôi có cơ hội thử tài xem nàỏ
Họ quay trở lại lục lọi trong đám cỏ gai là loại cỏ mà hươu thích ăn nhưng con mồi vẫn vắng bóng. Đột nhiên Vy hét to lên:
- Kìa! Kìa!
Văn hỏi:
- Đâủ Đâủ
Vy đưa tay chỉ về phía gốc cây có tàn lá to như lá chuối, ở đó có bóng dáng con vật lấp ló phía sau thân cây, không chờ đợi, Văn nâng súng lên, Viễn nói lớn:
- Đừng bắn!
Văn ngạc nhiên:
- Sao vậỷ
Viễn bước tới vừa lấy bá súng đập mạnh lên thân cây màu nâu rồi nói:
- Đó là một loại thực vật sống bám trên thân cây mục. Đừng phí đạn, thôi về. Bây giờ mong rằng về tới trại sẽ có cái gì ăn tôi đói ngất ngây rồị
Hồ Như Vy đưa cao chú phi thử lên;
- Chúng ta có thể nướng con này ăn là được rồi!
Con thú tuy đã chết nhưng đôi mắt nhỏ vẫn mở trừng trừng như hận Vy, khiến Vy rùng mình. Ăn thứ này à? Có khác chi con người đã biến thành thú dữ??
Dù không hy vọng tìm ra được con mồi đã bị thương, nhưng họ vẫn yên lặng và cẩn thận bước đồng thời lục lọi tứ phíạ Đi được một chập, một gã thổ dân chợt kêu lên một tiếng, vì anh vừa thấy vết máu trên lá câỵ Đi thêm vài bước họ phát giác vết chân nhỏ. Lần theo vết chân, đoàn người đi ngược vào rừng. Bỗng Viễn dừng lại khoác tay ra dấu cho người phía sau đừng đi tớị Con hươu bị thương đang đứng cạnh cây tòng ngơ ngác nhìn kẻ địch.
Viễn nâng súng lên chưa bóp cò thì đã nghe có tiếng nổ, con hươu ngã nhào xuống, đồng thời có tiếng Văn hét lên:
- Tao bắn trúng rồi!
Vừa nói chàng vừa bổ nhào về phía con hươu dẫy chết. Viễn vẫn chưa buông súng xuống, thấy thế lùi ra sau, không ngờ báng súng chạm vào một nhánh câỵ một tiếng nổ thứ hai vang lên, Viễn thấy nòng súng của mình tỏa khóị Chàng biết ngay chuyện gì đã xảy ra, Viễn hét to:
- Văn!
Nhưng không còn kịp nữa, viên đạn đã xuyên qua lưng Văn, Văn sững sờ quay lại, chân chùng bước, rồi quỵ xuống. Viễn ném súng chạy đến quỳ trước bạn. Đôi mắt của Văn vẫn mở to, đôi môi Văn run run:
- Nói cho Khâm biết chính tao đã hạ con Hươu này nhé.
Viễn gọi:
- Văn! Văn!
Đầu Văn ngẹo sang một bên, yên lặng.
Tia nắng đầu tiên của bình minh xuyên qua cành lá chiếu sáng gương mặt đẹp trai của Văn và cũng chiếu những lớp da nâu của con mồi
Trước lúc trời sáng, Khâm thấy sốt ruột cứ chui ra rồi lại chui vào lều để khơi ngọn lửa sắp tàn cho sáng thêm. Lần cuối cùng bước ra thì trời đã lờ mờ sáng, thấy thế Khâm ngồi lại luôn. Ngồi ôm gối, mắt mông lung nhìn vạn vật lúc lờ mờ sáng, lửa và khói vẫn uốn éo, cảnh trí đối với Khâm lúc này như hư hư thực thực. Núi với rừng bỗng có vẻ thu hút lạ lùng.
Khâ lắng tai nghe, trong rừng chim muông bắt đầu lên tiếng, tiếng gió thổi hòa lẫn với tiếng thác nước ầm ầm từ đâu vọng lạị Sau một đêm ngủ mê, rừng núi đã thức giấc. Khâm duỗi chân. Trời đã sáng rồi, sao đám người đi săn chưa trở về? Có tiếng động nơi lều, Tường Vi vai khoác chiếc áo cũ chui ra khỏi lều đang run lẩy bẩy:
- Lạnh quá!
Tường Vi vừa nói vừa bước nhanh tới đống lửa hơ tay và bảo Khâm:
- Suốt đêm bồ không ngủ à?
Khâm bồn chồn, ném cành cây vào lửa:
- Trước khi họ đi tôi có ngủ được một chút.
Tường Vi nhìn những sợi nắng lóe ra khỏi đám mây xám:
- Họ chưa về à?Trời thế này mà cũng đị Tôi biết chắc chắn họ sẽ chẳng săn được con nào cả.
Khâm cười:
- Suốt đêm bồ cũng đâu có ngủ? Tôi nghe tiếng bồ trở mình mãị
Tường Vi kéo áo lại, gài nút:
- Tôi ngủ không được, lạ chỗ là tôi mất ngủ, nói chi giữa rừng thế này, đủ thứ tiếng vang vọng bên taị
Khâm hỏi Tường Vi:
- Tôi chẳng nghe thấy tiếng súng, bồ có nghe không?
- Có lẽ họ đi xa lắm hoặc không bắn phát nào cả.
Khâm đứng dậy, đi tìm nồi nấu cơm, Tường Vi ngồi yên đưa mắt nhìn Khâm treo nồi lên giá lửạ Khâm nói:
- Không hiểu sao tôi lo quá, tôi ngại ... không hiểu sao buổi đi săn này sao tôi có linh cảm như nó làm sao ấỵ
Tường Vi nói lảng:
- Anh Văn với Khâm khắng khít nhau quá, Khâm vui chứ?
- Tại sao Khâm lại nhắc đến hắn? Tôi chỉ thấy hắn là một người đàn ông khá sành đời thế thôi, chứ chẳng có gì gọi là xuất sắc cả.
- Thế à! Còn Văn?
Khâm hỏi, nàng lấy một cành cây nhỏ khơi lửa, mặt đăm chiêụ Tường Vi quay mặt lại nhìn Khâm, tuy không nhìn ra những bất ổn trong lòng bạn, nhưng bỗng nhiên tim nàng đập mạnh, mặt nóng bừng.
- Văn thâm trầm hơn, anh ấy là khe suối nhỏ trong khi Viễn lại là thác nước tọ Tôi nghĩ rằng dù sao Văn mới chính là người có thể mang đến sự thoải mái êm ấm.
Nét nhăn trên mặt Khâm càng tỏ rõ:
- Vậy à! nhưng sao tôi vẫn thấy Văn có vẻ làm sao ấỵ
- Bồ không yên tâm à?
- Không phải không yên tâm, nhưng tôi cảm thấy Văn hình như lúc nào cũng cần được bảo vệ, cần sự chăm sóc.
Cơm đã sôi, Tường Vi vừa mở nắp nồi vừa nói:
- Chuyện đó tự nhiên rồi, bồ yêu bồ thích lo lắng chăm sóc cho người mình yêu nên mới thấy vậy chứ gì nữa!
Khâm tư lự nhìn vào lửa đỏ:
- Bồ thấy đó là chuyện tự nhiên à?
- Vâng.
Tường Vi nắm que củi, đứng dậy nói tiếp:
- Bồ có vẻ không yên tâm, tôi không hiểu bồ còn muốn nghĩ ngợi gì nữả Anh Văn yêu bồ thắm thiết như vậy thì làm gì bồ phải lo nữạ
Tường Vi đi về phía chỗ để thức ăn, xách dao và lạp xưởng trở lạị Ngẩng nhìn trời, Tường Vi nói nhanh:
- Mặt trời dã lên cao rồi, chắc bọn họ cũng sắp về tới rồị Chắc họ đói lắm, để tôi sửa soạn thức ăn đàng hoàng cho họ về có cái ăn ngaỵ
Khâm ngắm Tường Vị
- Vi, bồ đúng là mẫu người vợ hiền, ai mà lấy bồ chắc hạnh phúc lắm.
Tường Vi cười nhạt:
- Thế à, tiếc là bồ không phải là đàn ông!
Nói xong nàng xách thùng đi lấy nước. Mặt trời đã chui ra khỏi mây, chiếc đĩa đỏ chói chang đánh tan lớp sa mù giữa núi, thêm sinh lực cho những hạt sương đọng trên lá lấp lánh. Núi rừng đã thức giấc, mơn mởn như cô gái đang xuân. Lều trại, lửa khói lung linh dưới nắng. Bữa cơm sáng đã chuẩn bị xong xuôi, được bày trên khoảng đất trống, ấm nước bập bùng theo hơi thở bung luồng khói nóng lên cao, đợi chờ những cốc sữa ngon lành.
Khâm sốt ruột nhìn về phía đường mòn:
- Đến bây giờ mà sao bọn họ vẫn chưa về kìả
Tường Vi nói bâng quơ để Khâm đỡ sốt ruột:
- Đánh thức Gia Linh dậy không? Thế mà cũng đòi đi săn với bắn. Ngủ thế này tủi đêm có cọp tha đi cô bé chắc cũng khôing haỵ
Chợt Khâm hét lớn:
- Họ về kia rồi!
Khâm chạy ùa về phía đường mòn. Tự Khâm, Khâm cũng không hiểu sao sao chỉ là một phút vắng nhau mà mình lại có thể nghĩ nhiều về họ đến thế.
Từ trên sườn núi, có bóng người trượt nhanh xuống như vượn Khâm nhìn kỹ thì ra đó là một trong ba người thổ dân, tay áo, ống quần của anh chàng đều bị gai xé rách, mặt hớt hãi, anh chàng đứng trước mặt nàng líu lo một tràng dài:
- Chiêu do le ta qui! Chiêu Khuynh ba tua sua!
- Gì! anh nói cái gì?
- Chiêu so le ta qui! chiêu khuynh ba tua sua!
Người thổ lập lại, tay chân múa máy chỉ về phía saụ Càng thấy Khâm có vẻ không hiểu, hắn càng vung tay rối lên, ra dấu như người cầm súng, miệng la "bằng bằng". Rồi giả vờ nằm xuống, Khâm vẫn không hiểu, nhưng nhìn vẻ hớt hãi của gã nàng biết đã có chuyện chẳng lành, vội vã kêu lên:
- Tường Vi ơi! đến xem hắn nói cái gì nàỵ
Tường Vi đã đến đứng cạnh từ lúc gã thổ dân mới về tới, nhìn cử chỉ của hắn nàng đoán mò:
- Có lẽ họ bắn trúng con thú nào lớn lắn!
Khâm hỏi gã thổ dân:
- Bây giờ họ ở đâủ
Gã thổ dân lại nói:
- Chiêu khuynh ba tua sua!
Rồi lại giả vờ nằm ngay đợ Tường Vi đoán mò:
- Tám mươi phần trăm là bắn trúng heo rừng rồi, có lẽ lớn quá nên họ khiêng không nổị
Khâm nghi ngờ hỏi:
- Thế chúng ta có cần đến phụ không?
- Nên lắm chứ.
- Tôi nghĩ chắc không phải thế đâu, vì cử chỉ của hắn chẳng có gì là biểu lộ niềm vui cả, mong rằng đừng có xảy ra việc không hay!
- Chắc không có chuyện đó đâu!
Tường Vi cố nói, nhưng giọng nói chẳng có vẻ gì là cứng cả, Khâm lo lắng:
- Thế sao đến giờ này họ vẫn không về?
Tường Vi bảo:
- Hay là chúng ta đi xem!
Nhưng rồi họ cũng không cần đi, và bóng dáng cao lớn của Viễn đã xuất hiện. Không phải chỉ có một mình chàng, vì trên vai Viễn còn có thêm vật gì. Qua khỏi tảng đá, men qua xuống sườn núi, rồi băng qua con suối nhỏ, đôi giày của Viễn lấm đầy bùn, phía sau chàng, Hồ Như Vy và hai gã thổ dân lặng lẽ theọ Hồ Như Vy tay xách phi thử, tay kia kéo lết chú hươụ
- Anh Văn!
Khâm hét to, mặt nàng tái xanh, mắt mở lớn. Viễn đứng trước mặt Khâm yên lặng, trên cổ, trên vai chàng mồ hôi đổ như tắm, gai góc trong rừng đã cào nát một phần vai, Viễn đưa đôi mắt như thú tội, nói như van xin:
- Súng bị cướp cò, Văn đã hạ con hươu đó ...
Viễn nói không thành câu, và chính chàng cũng không biết mình đang nói gì. Đôi mắt Khâm vẫn trừng lớn, đôi môi run rẩỵ Bàng hoàng nàng tựa vào thân cây:
- Anh ... Anh Văn chết rồi à??
Khâm nghe có tiếng hỏi, nàng cứ tưởng rằng đó là tiếng hỏi của mình nhưng thật ra là của Tường Vị
- Không, Văn chỉ bị thương thôị
- Vậy đem anh ấy đến gần lửa đi, tìm cho tôi hộp cứu cấp. Khâm, kiếm cho chai rượu Cao Lương đi!
Tường Vi nói xong, lập tức chạy về lềụ
Viễn đặt Văn nằm trên thảm cỏ cạnh lửạ Khâm bước tới cạnh người yêu, nắm tay Văn, nàng vẫn còn run rẩỵ Nhìn gương mặt tái mét, nhưng vẫn đẹp, đang mê man, Khâm không biết mình phải làm gì. Chợt có tiếng hét phía sau, Gia Linh bổ tới nắm chặt vai anh hét:
- Anh Văn! Anh Văn! Anh làm sao thế nàỷ
Ngẩng gương mặt ràn rụa nước mắt, Linh nhìn Viễn rồi khóc lớn:
- Anh Viễn, anh đã làm gì anh tôỉ Anh biết anh Văn không biết săn bắn, hồi nào tới giờ anh ấy có biết trò qủy này đâu, thế tại sao anh không bảo vệ anh Văn chứ? Hả? Anh là đồ tồị Hãy trả anh Văn lại cho tôị
Tiếng khóc của Gia Linh khiến Khâm tỉnh trí, trở về thực tạị Thân xác Văn nằm bất động trên nền cỏ, viên đạn trong lưng khiến cho máu cứ chảy ra làm ướt cả áo trong áo ngoàị Hồ Như Vy mang túi ngủ và chăn đến. Khâm nâng Văn nằm nghiêng, trong khi Gia Linh vẫn thét khóc, Khâm bảo:
- Linh, đốt lửa cao lên tôi cởi áo cho anh Văn coị
Gia Linh nín khóc quay đầu lại rụt rè:
- Chị Khâm, anh ấy chết chưả
Khâm cắn môi:
- Văn không chết đâụ Anh ấy còn trẻ, đời sống không thể kết thúc một cách dễ dàng như vậỵ
Tường Vi mang bông băng vải và thuốc đến, rồi phụ Khâm cởi áo Văn ra, lấy túi ngủ đắp lên người chàng cho khỏi lạnh. Vết thương nóng bỏng, máu vẫn tiếp tục chảỵ Tường Vi thở dài nói trống không:
- Lấy dùm tôi miếng nước!
Viễn mang nước tới, Tường Vi rửa quanh vết thương, dùng oxygenée sát trùng rồi rắc bột cầm máu và thuốc lên. Viễn nâng Văn dậy để Tường Vi bó vết thương lại, xong mặc lại áo cho Văn. Tường Vi nói nhanh:
- Bây giờ chúng ta đưa anh Văn về bệnh viện mau đị
Nói xong, Vi chợt cảm thấy rã rời, nàng ngồi quỵ trên cỏ, Khâm hoảng hốt ôm bạn, Gia Linh gọi:
- Chị Vi, chị Vi! Chị sao thế?
Tường Vi tỉnh lại, nụ cười khô héo trên môi:
- Không có gì cả, tại tôi không quen nhìn thấy máu nhiều quá nên bị choáng váng. Vi đứng lên lắc đầu, trấn an mọi người - Bây giờ khỏe rồi, thôi chúng ta ráng nuốt một tí gì đi rồi xuống núị Khâm nói:
- Tôi không thấy đói nữạ
- Bồ phải ăn một tí, bằng không xuống núi không nổi đấỵ
Ba gã sơn cước đã thu xêp đồ đạc xong, Viễn yên lặng giúp họ chuẩn bị đồ đạc rồi làm một cái cáng tạm cho Văn. Viễn chăm chú làm việc không để ý đến mọi việc xảy ra chung quanh. Khi xong xuôi tất cả, chàng bước đến cạnh Văn, rồi quay sang phía ba gã thổ dân dặn dò một đôi câụ Văn được đặt lên cáng, Viễn với ba gã thổ dân khiêng đị
- Tụi này đi trươc đến bệnh viện càng sớm càng tốt. Viễn nói
Hồ Như Vy đáp xong dùng nước dập tăt lửa, vật cuối cùng còn lại của buổi đi săn. Cáng Văn đi trước, Khâm, Gia Linh, Hồ Như Vy theo saụ
Khâm quay lại nhìn đám lửa tàn lần cuối, những sợi khói còn vương vấn bên trên khiến Khâm muốn chảy nước mắt. Đặt tay trên ngực Văn nhìn gương mặt trắng bệch của người yêu, cổ họng nàng nghẹn cứng. Rồi vết thương sẽ lành, chàng sẽ hết bệnh, chàng phải sống, một viên đạn nhỏ không thể kết thúc một cuộc đời dễ dàng như vậỵ Khâm biết nhưng mà ... Bây giờ Khâm đâu còn là Khâm của những ngày trước nữa đâủ
Việc xuống núi khó khăn hơn, nhất là khi phải khiêng theo chiếc cáng, đường hẹp bước song song không lọt, sạn đạo lại yếu ớt, qua một con dốc là một nguy hiểm đợi chờ.
Trán, quần áo Viễn đều đẫm ướt mồ hôị Mọi người đều câm như hến ngoại trừ tiếng rên yếu ớt của Văn thỉnh thoảng vang lên. Khâm đổ rượu Cao Lương vào miệng Văn, luồng khí nóng chạy dài trong lồng ngực khiến chàng tỉnh táo đôi chút. Khâm ôm lấy mặt người yêu nhỏ nhẹ:
- Anh, anh thấy thế nào, có đau lắm không?
Văn chớp mắt, chàng đã thay rõ người trước mặt:
- Khâm đấy à?
- Vâng! Anh muốn ăn gì không? Đừng buồn anh ạ, đó chỉ là vết thương nhỏ, đến bệnh viện vài hôm sẽ khỏi ngaỵ
Khâm trấn an, xé nhỏ từng miếng bánh mì đút cho chàng. Văn gật đầu nắm lấy tay người yêu, bàn tay của chàng nóng và ướt. Như một đứa trẻ Văn sung sướng khoe khoang:
- Khâm, con hươu đó anh hạ đó, chỉ cần một phát súng thôi đó Khâm.
Nước mắt tràn ra mi, Khâm gật đầu:
- Vâng, em biết hết rồị Con hươu, con vật khốn nạn đó khó bắn trúng được lắm!
Khâm nói mà cổ họng như nghẹn lạị Thật trẻ con, bị thương như thế mà không lo, cứ mãi nghĩ đến con mồi đã bắn trúng.
Văn tỉnh lại không bao lâu lại mê man trở lạị Việc khiêng cáng càng lúc càng khó khăn, nên sau cùng, Viễn chỉ còn cách cõng Văn xuống núị
Mặt trời đang ngự trị vạn vật bằng sức nóng như thiêu đốt. Viễn thấm mệt thở, mồ hôi rơi trên mí mắt làm mờ cảnh trước mặt, Văn càng lúc càng nặng thêm mà sạn đạo dưới chân kêu răng rắc như vỡ nát. Viễn cố bước thật nhanh vượt qua dốc núi, qua đá chồng, qua sạn đạo và gai góc. áo đã rách toạc nhiều chỗ, tay chân rướm máu, đầu nhức như búa bổ, cổ họng khô rát. Mặc! Chàng chỉ biết đi nhanh xuống núi để đưa Văn vào bệnh viện càng sớm càng tốt, sinh mệnh của Văn đang nằm trong tay mình! Mải nghĩ, Viễn vấp phải một rễ cây mọc ngang đường chúi nhủi về phía trước xém rơi Văn, Viễn cố giữ lấy thăng bằng. Mồ hôi chảy như tắm, Viễn muốn té gục xuống nên vội tựa vào vách đá hổn hển thở.
- Anh Viễn!
Có tiếng nói diu dàng vang bên tai, Viễn mở mắt rạ Khâm tay cầm ấm nước đang đứng trước mặt với đôi mắt lo lắng:
- Anh uống nước không?
Viễn đỡ chiếc ấm, ngửa mặt lên uống ừng ực. Nước suối ngọt lịm. Viễn cảm thấy khỏe khoắn đôi chút. Khâm lại đưa thêm bánh mì, vẫn giọng nói êm dịu:
- Anh ăn chút đi, bằng không làm sao chịu đựng nổỉ
Viễn ăn ngon lành, mắt vẫn không rời Khâm.
Những sạn đạo chồng chất đá, đường núi dằng dặc, đoàn người lầm lũi đi mãị Viễn vẫn dành lấy việc cõng Văn, chàng không muốn ai chia xẻ gánh nặng, cũng không chiu ngừng lại nghỉ, dù đôi lúc mệt muôn ngất xỉu nhưng Viễn vẫn tự hành hạ thân xác của mình.
Đến khoảng ba gio chiều, họ đã về đến chiếc cầu độc mộc đầu tiên hôm quạ Thác nước vẫn ầm ầm, đá núi vẫn sừng sững giữa giòng. Hồ Như Vy bảo Viễn:
- Làm sao đâỷ một người qua đã là khó khăn, bây giờ lại cõng thêm một người nữa làm sao qua được?
Viễn đáp gọn:
- Các bạn cứ qua trước đi, tôi ngồi nghỉ một lúc sẽ qua sau, không sao đâụ
Đôi môi Khâm mấp máy như muốn nói điều gì nhưng lại thôị Ba gã thổ dân qua cầu trước để chuyển đồ, rồi lại trở qua đón từng người một. Đã có kinh nghiệm đoàn người qua một cách êm thắm. Viễn là người cuối cùng đặt chân lên tảng đá.
Dù đã hết sức cẩn thận Viễn vẫn bị trượt chân ướt cả ống quần, tuy nhiên Văn vẫn được giữ chặt trên lưng. Bước lên cầu độc mộc, sức nặng của hai người làm thân cây trĩu xuống, qua được khỏi cầu thì trán Viễn đẫm mồ hôị Đặt Văn lên cáng, Viễn ngồi phịch xuống thở phàọ Gương mặt hồng hào bấy giờ đã tái ngắt.
Khâm bước đến bên cạnh, trao chiếc khăn tay cho Viễn nói nhỏ:
- Lau mồ hôi đi anh không nên hành hạ mình như thế. Việc cáng Văn đã có mấy ông thổ dân đây rồị Hơi thở Văn đã điều hòa không có gì đáng lo lắm đâụ
Viễn nắm chặt chiếc khăn tay:
- Tôi không thể lạc quan khi thấy Văn trong tình trạng hôn mê như thế nàỵ
- Có lẽ tại mất máu nhiều quá.
Viễn cắn chặt môi:
- Tôi ân hận quá!
Khâm xúc đông đặt tay lên vai Viễn. Viễn bàng hoàng sửng sốt với nụ hôn nóng bỏng vừa được đặt trên trán mình.
- Anh đừng nghĩ thế không ai có thể trách anh được.
Khi Khâm bỏ đi, Viễn vẫn thấy mình còn choáng váng.
Ngồi nghỉ một lúc mọi ám ảnh vẫn đè nặng lên vaị Ngẩng đầu lên Viễn bắt gặp đôi mắt to đen của Gia Linh đang bối rối:
- Anh Viễn, sáng nay tôi lỡ lời trách anh bậy quá. Anh biết không, thấy anh Văn mê man tôi hoảng quá nên chửi loạn, chứ chẳng cố tình, anh bỏ qua nhé.
Nói xong cô bé trong lúc bất thần đã bắt chước Khâm đặt nụ hôn nóng bỏng không phải trên trán mà là trên môi Viễn. Cô bé tưởng rằng chẳng ai nhìn thấy nhưng khi bước tới cành cây thì bắt gặp đôi mắt mở to của Khâm.
- A mà, tôi ... Gia Linh đỏ cả mặt không biết phải nói năng làm sao nên cúi mặt xuống, nói trỏng - Tội anh Viễn thật!
Khu bệnh viện thật yên tĩnh. Văn nằm dài trong phòng lắng nghe tiếng mưa tí tách bên ngoàị Thức dậy từ lâu, nhưng chàng không muốn mở mắt ra mà cứ nằm nghĩ ngợi vẩn vợ Văn thấy yêu đời vô cùng, không cần mở mắt, không cần sờ soạng Văn cũng biết Khâm đang ngồi cạnh mình. Chàng thở thật nhẹ, thật êm, khẽ nhích sang bên sợ tiếng động làm Khâm giật mình. Không có cảnh nào đẹp và đáng say như hiện tại!
Len lén mở hé mắt, quả thật Khâm đang ngồi yên bên ghế như pho tượng. Quyển sách mở trên gối nhưng Khâm chẳng buồn để ý đến, đôi mắt đẹp mơ màng nhìn ra khung cửa như vương vấn một điều gì.
Văn xoay người lại, mở to mắt ra nhìn người yêụ Khâm đang nhìn chìm đắm trong cơn mộng, nàng không hay biết gì cả. Văn hướng mắt theo Khâm, bên ngoài mưa vẫn rơị Màn mưa mờ nhạt cả khung trờị
Văn giả vờ ho một tiếng, Khâm giật mình quay lại, quyển sách trên gối rơi xuông đất. Nàng thẹn thùng:
- Ủa! Anh thức rồi đấy à? Hôm nay anh ngủ ngon quá!
- Em đang nghĩ gì thế?
Văn chìa tay ra nắm tay Khâm, những ngón tay thon dài lạnh ngắt.
- Em có nghĩ gì đâu!
Khâm đáp, nàng cúi người xuống lượm quyển sách lên như để che dấu những ý tưởng đang thành hình trong đầụ Nhìn quyển sách, chàng không tin rằng nãy giờ Khâm đang xem sách, vì chàng biết, quyển An Na Kha Lệ Ninh này Khâm đã đọc rất nhiều lần rồị
- Khâm!
- Hửm??
- Em phải chăm sóc anh mãi thế này em có bực không?
Khâm mở to mắt:
- Ai bảo anh em bực? Nằm trên giường bệnh hoài khiến anh thành con người đa nghi rồị Đừng nghĩ thế, hãy ráng tịnh dưỡng cho mau lành. Nhớ là từ nay anh đừng đòi đi săn nữa nhé!
- Anh vẫn cảm thấy đi săn là nó thú làm sao ấy!
- Sao anh bị thương thế này mà anh vẫn vui được vậỷ
Văn xiết chặt tay Khâm âu yếm:
- Được em kề cận suốt ngày không rời, được một dịp như thế này đâu phải dễ!
Khâm mỉm cười, nụ cười vương vấp một tâm sự nào đó khiến Văn nghi ngờ. Kéo người yêu đến gần, đặt tay lên vai Khâm, Văn chất vấn:
- Khâm, sao em có vẻ thay đổỉ
Khâm dướm người muốn đứng lên:
- Thay đổỉ Thay đổi như thế nàỏ
Văn giữ người yêu lại:
- Đừng đi, hãy ở lại đâỵ Em đã thay đổi nhiều lắm, giống như quyển sách viết bằng chữ Latin khó hiểụ
Khâm lẩm bẩm trong miệng:
- Đến bao giờ anh mới hiểu được lòng tôỉ
Văn nghe không rõ hỏi lại:
- Em nói gì?
Khâm lại dướm người đứng lên.
- Không có chi cả anh ạ!
Văn vẫn níu chặt, rồi kéo Khâm đến gần. Chàng tìm môi của người tình:
- Thế tai sao em muốn trốn lánh? Khâm, anh yêu em, nhớ em đến phát điên lên được.
- Đừng anh ạ, coi chừng động vết thương bây giờ.
- Dù bị đau anh vẫn thấy vuị
Văn đáp, cánh tay vòng quanh thân Khâm thêm chặt, mái tóc dài của người con gái đã che kín cả hai gương mặt. Khâm chẳng có vẻ gì là cuồng nhiệt, nhưng nàng cũng không chống đốị
Môi trên nhau mà chẳng có một cảm xúc, đôi mắt nàng vẫn giương ra nhìn Văn.
Có tiếng cửa mở. Viễn tay xách giỏ quýt bước vào, người chàng ướt như chuột lột. Vừa bước vô cửa chàng đã phải lùi vội lại ngạy, đóng cửa lại rồi đứng ngoài nói vọng vào:
- Xin lỗi tôi đã đến không phải lúc, thôi thì tôi đứng đây chờ vậỵ
Văn cười:
- Thôi xong rồi Viễn, còn chờ gì mà chưa vào chứ?
Viễn bước vào, đặt giỏ quýt lên bàn, mặt vẫn hằn nét cười đùa mắt quét nhanh qua Văn với Khâm. Nét mặt của Văn tươi hẳn, đôi má xanh xao ngày nào giờ hồng hào trông như con gáị Khâm ngược lại, đôi mắt xa vời, mặt vẫn lạnh lùng..
- Saỏ Hôm nay khỏe không Văn?
- Khỏe lắm, tao thấy cao lắm khoảng năm ngày nữa là có thể về nhà được rồị
- Khi nào mày về nhà, tụi tao sẽ tổ chức một tiệc vui nhỏ, lúc đó mày sẽ có một món quà.
- Gì thế?
Viễn ngồi xuống ghế cạnh giường lột quýt:
- Không thể cho biết trước được, tao muốn surprise mày, nói sớm mất haỵ
- Mày đừng có bày vẽ lôi thôi, tao biết tình trạng kinh tế của mày cũng ...
Viễn cắt ngang:
- Bỏ chuyện đó đi, tiền là một vật khôeng đáng kể. Viễn vỗ nhẹ vai Văn, giọng hối tiếc- Tai nạn vừa rồi tao thật ân hận.
- Mày đinh nói bao nhiêu tiếng ân hận nữa mới bỏ đâỷ
Viễn nhét một múi quýt vào miệng mình, rồi khẽ liếc sang Khâm:
- Nói thật, đối với mày thì chả sao, nhưng nhìn sự lo lắng bồn chồn của ông bố mày, tao thấy bứt rứt quá! Cô Khâm! Sao cô không nói gì cả thế?
Khâm cười nhẹ:
- Các anh đang nói chuyện tôi chen vào làm gì?
- Thì cứ nói vào cho vui! Nhìn quyển sách trên bàn, rồi nhìn Văn, Viễn hỏi - An Na Kha Lệ Ninh, Văn mày đang đọc quyển này à?
- Khâm đang xem đấy!
Viễn quay sang nhìn Khâm với ánh mắt thật bén, rồi quay lại bảo Văn:
- Mày nên để cô Khâm ra ngoài chứ, tối ngày cứ ru rú mãi trong bệnh viện thế này mệt chết. Ở đây gần nửa tháng rồi, cô ấy có lẽ sụt khoảng vài ký lô, mày không thấy saỏ Dừng ích kỷ như vậy chứ!
Văn ngắm Khâm, ngần ngừ:
- Thế à? Vậy mà tao cứ tưởng ...
Khâm vội vàng cắt lời Văn, cười gượng gạo:
- Không có đâu, anh Viễn nói chơi đấy, anh sao hay tin quá. Em thế này mà ai dám bảo em ốm. Vả lại, em thích ở đây hơn ...
- Nhưng dù sao em cũng chẳng nên ở suốt ngày trong bệnh viện, cứ vì anh mà nghỉ học mãị Bây giờ anh khỏe rồi, bắt đầu ngày mai em đi học đi, chắc cũng gần đến kỳ thi cuối năm rồị Anh năm nay chắc phải thi lại rồị
Khâm trấn an:
- Anh không cần phải thi cuối năm, để sau đó thi khóa đặc biệt bổ túc. Chỉ cần sau khi ra khỏi bệnh viện anh cố học, với sức học của anh có gì đáng lo ngại đâu! quay sang Viễn, Khâm nói - anh Viễn áo của anh ướt hết rồi kìạ
Viễn lơ đãng:
- Hiển nhiên rồi, trời mưa mà!
- Thế sao mày chẳng mặc áo mưả Văn nói
- Nếu có thì tao đã mặc rồị
- Sao không muả
Viễn ngần ngừ một lúc mới đáp:
- Nếu có tiền thì nói làm gì ... Nhưng mà lúc có tiền chưa chắc tao sẽ dùng tiền đó để mua áo mưạ
Khâm chen vào:
- Anh sẽ phí số tiền đó để mua những món không cần thiết!
- Cần hay không là tùy theo quan niệm mỗi người, biết đâu món hàng đối với cô không cần thiết còn đối với tôi lại là vấn đề khác?
- Như giỏ quýt này đây phải không?
Khâm vừa nói xong là Văn vuốt đuôi:
- Tao thấy mày cùng không cần phí tiền để mua giỏ quýt này làm gì.
Viễn cười:
- Các bạn đừng cố tình diễn trò phu xướng phụ tùy để bắt chẹt tôị Nói thật nhìn thấy hạnh phúc của hai người tôi ghen quá ... Còn riêng cái giỏ quýt này, đối với tao, tao thấy cần thiết vô cùng, vì tao nghĩ rằng hôm nào tao cũng đến với mày mà chẳng có gì cho mày vui, hôm nay mang đến đây vừa có tiếng là cho mày nhưng đồng thời tao cũng được ăn, một công hai chuyện thì còn gì hơn.
Nói xong, Viễn lại tiếp tục ăn ngon lành, Khâm chìa tay ra:
- Cho tôi một múi đi anh!
Viễn đưa sang. Vừa mới cho vào miệng là Khâm lấy ra ngay;
- Trời ơi! Sao chua quá vậy!
Viễn đứng dậy
- Chua à? Quýt của tôi thì bao giờ lại chẳng chuả Rồi đi luôn ra cửa, không quay lạị
- Văn tao về nhé, mai tao đến.
Khâm vội nói:
- Anh Viễn, đợi chút được không? tôi cũng muốn về bây giờ, cho tôi quá giang với! quay sang Văn, Khâm có vẻ bứt rứt - Bây giờ gần năm giờ rồi, em về nghe anh, hôm nay em phải ôn bài thị Sáng mai có giờ học, chiều mai em mới đến anh nhé anh?
Văn miễn cưỡng gật đầu, tuy lòng còn quyến luyến không tiện nói ra, anh chàng có vẻ buồn, Khâm vội an ủi:
- Tối nay có Tường Vi ghé thăm, anh nhớ tiếp đãi cô ấy đàng hoàng nhé!
- Bạn của cô thì khỏi phải dặn với dò.
- Thôi đừng làm bộ ân với nghĩạ Hôm anh bị thương chính tay người ta rịt vết thương cho anh, thấy máu chảy nhiều người ta cũng vì anh mà ngất xỉụ Vậy thì anh phải mang ơn người ta mới phải chứ?
- Chuyện đó em cứ nhắc đi nhắc lại cả trăm lần rồi còn gì.
- Tại em sợ anh quên. Khâm cười bước tôi ngạch cửa, nàng vẫy taỵ - Mai nhé anh!
Bên ngoài mưa đan thật dầy, bầu trời ảm đạm vô cùng. Đường phố được rửa sạch bóng đang phản chiếu ánh đèn leo lét của buổi chiềụ Màn đêm dần dần quyện lấy hơi mưa đục. Viễn với Khâm sánh bước bên nhau, họ đi thật chậm. Chiếc dù nhỏ màu đen của Khâm được Viễn giương caọ Mưa lất phất, một phần vai rộng của Viễn lộ ra ngoài dù.
Đường rất xa nhưng rất yên tĩnh và thơ mộng. Họ cứ điềm nhiên đi không buồn gọi xẹ Mưa rơi trên mái ô, tạo nên những dòng nươc nhỏ chảy dàị Một tay nắm chặt lấy dù, một tay cho vào túi áo, mặt Viễn thờ thẫn, môi mím chặt lại như đang nghĩ ngợị
- Tôi với Văn quen nhau từ thuở bé. Đột nhiên Khâm lên tiếng, tiếng nói êm đềm khoan thai như đang kể một chuyện đời xưa thật xưạ - Theo lời mẹ tôi kể lại, trước ngày mẹ tôi lấy chồng, gia đình ông bà ngoại tôi rất giàu có còn gia đình Văn hãy còn nghèo khó. Ngoại tôi thấy tội mới mang cha Văn về nhà nuôi cho ăn học, rồi khi lớn lên, cha Văn đột nhiên bỏ nhà ra đị Đến Thượng Hải người lăn xả vào thị trường hối đoái kinh tàị Việc làm ăn may mắn nên giàu to rất chóng. Còn ngoại tôi, vì cuộc đầu tư khai thác hầm mỏ thất bại nên bị phá sản. Đến lúc mẹ tôi đi lấy chồng thì gia đình đã nghèọ Khi ngoại chết, cha tôi nhận được bức thư của bác Cân, là cha Văn, mời đến Thượng Hải để người giúp việc làm. Chúng tôi đã đến và đó là lần đầu tiên tôi biết Văn. Lúc bấy giờ tôi được bốn tuổi, Văn sáu tuổị
Mưa vẫn rơi không ngớt trong gió lạnh.
- Đến Thượng Hải, nhà chúng tôi ở cạnh nhau, vì thế tôi với Văn luôn luôn chơi chung đá cầu, nhảy dây, chơi nhà chòi ... và bác Đỗ Cân bảo với cha tôi là hãy kết thông gia với nhau vì chúng rất xứng đôị Lúc bấy giờ cha tôi đang đảm nhận chức giảng sư ở trường đại học, nên cuộc sống gia đình tôi rất đạm bạc và luôn luôn nhận được sự giúp đỡ của nhà Văn.
Hơi cúi mặt xuống Khâm tiếp:
- Cuộc kháng chiến chống Nhật xảy ra, cả hai gia đình cùng di cư đến Trùng Khánh, tất cả chi phí của cuộc di chuyển này đều do bác Cân đài thọ. Cha tôi là một học gỉa, chỉ biết đến sách vở mà không chú ý đến những việc xảy ra chung quanh, trong khi mẹ tôi linh cảm thấy có sự không ổn.
Văn mất mẹ từ thuở nhỏ, nên mẹ tôi xem anh ấy như con của mình. Mẹ tôi thường ôm Văn vào lòng bảo, Văn, con chịu làm con rể của mẹ không? Con rể cũng được mẹ thương như con ruột vậy! Và mẹ tôi cũng bảo tôi, con nên ngoan ngoãn học hành, ngoan ngoãn với Văn, vì sau này mẹ sẽ cho con làm dâu nhà họ Đỗ. Tôi với Văn càng khắng khít nhau hơn. Trong trí óc non nớt của tôi một sự thật đã hình thành từ bấy giờ - Kể từ đây đời tôi sẽ hoàn toàn dính liền với Văn.
Viễn vẫn bước đều trong yên lặng, Khâm tiếp tục kể:
- Rồi từ Trùng Khánh chúng tôi di cư sang Đài Loan, ở đây sự nghiệp của cha tôi có vẻ phát triển, sự qua lại giữa hai gia đình lạnh nhạt dần, nhưng tình cảm của tôi với Văn vẫn không thay đổi và càng đậm đà hơn theo tháng năm. Bất cứ chuyện gì Văn cũng kể hết cho tôi nghe và ngược lạị
Một ngày hè năm tôi 16 tuổi, tôi đón nhận nụ hôn trộm đầu tiên của Văn, hôm ấy là một buổi chiều tuyệt đẹp ...
Khâm nói đến đây chợt mỉm cười, nụ cười phảng phất vẻ thê lương:
- Vâng, đó là một buổi chiều đẹp, nơi hành lang nhà Văn, chúng tôi run rẩy để môi chạm môi, chẳng hiểu là phải làm thế nào nhưng việc đó cũng đủ làm tôi đỏ mặt suốt mấy hôm liền và chúng tôi bắt tay nhau thề nguyền là nếu không lấy nhau được, thì suốt đời sẽ ở vậy nhớ đến nhau thôị Văn ngắt một chiếc lá dừa thắt thành chiếc nhẫn nong vào tay tôi và bảo rằng để buộc chặt lấy cuộc đời của tôị
Một chút yên lặng, tiếp nối tiếng thở dài, sung sướng? Vuỉ Buồn? Chán nản? Tiếng nói của Khâm lại vang lên:
- Khi cha tôi mất đi, bác Cân lại lo mai táng và từ đó tôi thấy sự qua lại giữa mẹ tôi và bác Cân thưa dần. Theo tôi biết thì cha Văn với mẹ tôi có chuyện đổ vỡ trong quá khứ. Nói đến chuyện đổ vỡ chắc anh cũng hiểu rằng đấy là sự đổ vỡ tình cảm chứ? Nhưng dù sao thì mẹ tôi cũng mong chuyện tôi với Văn sẽ sớm thành, Khâm lại thở thật dài - chúng tôi không muốn để mẹ tôi phải lo lắng mãi, vả lại trong tim tôi không có bóng người đàn ông nào ngoài Văn. Văn cũng thế, chàng không biết một người con gái nào khác ngoài tôị Tình yêu đến tự nhiên như giấc ngủ bình thường hàng ngàỵ
Mưa to hơn, những hạt mưa rơi mạnh trên mái ô tạo nên những âm thanh đục đục khàn khàn. Đèn đường theo màn đêm sáng dần phản chiếu trên những vũng nước đọng bên lề.
- Văn là người dễ xúc động rất yếu đuối lúc nào cũng cần được che chở và an ủị Đó là bản tính của người thiếu tình mẫu tử từ bé. Ngoài ra Văn rất ngoan cố, cái ngoan cố của một đứa bé được nuông chiều từ nhỏ. Chàng không thể chịu nổi những xúc động mạnh, và cũng không dám thay đổi, nhất là trên phương diện tình cảm, đó là điều tôi thấy an tâm nhất. Mỗi khi tôi có cử chỉ gì khác lạ là Văn đau khổ suôt mấy ngày liền. Một hôm, đang lúc chơi trong vườn hoa ...
Khâm đột nhiên ngưng lại, ngẩng đầu lên nhìn Viễn, gương mặt bàng hoàng như chợt tỉnh.
- Tôi kể lể chuyện riêng tư thế này, anh chán không?
- Không. Đây là lần đầu tiên từ lúc bước ra khỏi bệnh viện Viễn mới mở miệng, đôi mắt từ khoảng trời mông lung sa mù trở về - Nhưng tại sao cô lại kể với tôi những kỷ niệm này, để làm gì?
- Tại sao à? Khâm ngơ ngác, ánh đèn đường chiếu nhẹ trên gương mặt nhợt nhạt - Tôi cũng không biết, có thể là ... là vì Anh Văn là bạn thân của anh. Ngưng lại một chút, Khâm lại nói:
- Anh không bực mình thực chứ?
- Nghe vui nữa là khác. Viễn đáp, chàng đứng lại nhìn thẳng vào mắt Khâm - Bây giờ đã tới đầu hẻm nhà cô rồi, thời gian qua nhanh thật, cô có mời tôi vào nhà không?
Mắt Khâm chợt sáng:
- Anh thích thế không chứ?
Viễn cười:
- Thôi để lần khác, lúc nào cô với Văn làm lễ cưới xong mỗi ngày tôi sẽ mỗi đến để làm thực khách nhà cô, được không?
Khuôn mặt Khâm biến đổi, ánh mắt ưu tư lạ lùng. Cả hai đứng lặng ở đầu ngõ, không ai nói với nhau lời nàọ Một lúc Viễn nhún vai khẽ cười:
- Thôi chào cô!
Khâm hấp tấp:
- A ... anh Viễn, ngày mai anh đến bệnh viện không?
- Đến chứ!
- Lúc nàỏ
- Cũng như ngày hôm naỵ
Khâm mím môi:
- Vậy mai anh cũng đưa tôi về nhé, thả bộ như thế này tôi thấy thật dễ chịụ
- Để lại nghe chuyện tình của cô với Văn à?
- Nếu anh thích nghẹ
- Thích lắm chứ!
- Vậy thì anh sẽ nghe không bao giờ dứt!
Viễn gật đầụ
- Đồng ý nhưng bây giờ thì tôi phải về.
- Vâng chào anh!
Khâm đưa tay đỡ lấy cây dù trong tay Viễn. Viễn Bước nhanh trong bầu trời mưa, đôi vai rộng không hề quay lạị Cầm chắc cây dù trong tay, Khâm chậm rãi bước. Đến trước cổng, mở khóa bước vào sân. Mùi thức ăn bên trong bay ra thơm lừng.
- Con về rồi đấy à? Bà Nhã Trân hỏi - Có gì lạ không con? Văn khỏe chưả
Khâm bỗng dưng lúng túng:
- Anh ấy khỏe rồi mẹ ạ. Khoảng tuần nữa là có thể về nhà. Ngày mai con bắt đầu đi học trở lạị
Bà Nhã Trân linh cảm điều gì khác lạ trong ánh mắt và cử chỉ của Khâm:
- Nhưng ...
- Sao hả mẹ?
- Thôi, không có gì cả. áo của con ướt cả rồi kìa, đi thay áo rồi dùng cơm. Mà ... con đi bộ về à?
- Vâng!
- Đường dài thế mà con chẳng đi xe, không khéo lại ốm cho bây giờ.
Khâm chạy vào phòng mình, thở phào nhẹ nhõm. không buồn thay áo nàng bật đèn nhìn vào khung hình trên bàn học: Đỗ Gia Văn! Ngồi xuống ghế, chống tay lên cằm, bao nỗi bâng khuâng đang xáo trộn tâm tư nàng.
Tường Vi nhìn vào kính, tỉ mỉ kéo cổ áo trắng cho lọt hẳn ra khỏi cái áo xanh khoác bên ngoài, nàng cắn nhẹ vào môi để môi có màu hồng tươi hơn. Da mặt trắng nhạt được đánh lên lớp kem. Có vẻ hồng quá, nàng lại lấy khăn tay xoa nhẹ hai chiếc bím nhỏ được thắt thêm chiếc nơ màu xanh lá. Ngắm nghía xong nàng cài thêm đóa hoàng nhung lên ngực. Nét đẹp thơ ngây vẫn mặn mà. Đặt kính xuống, Tường Vi thở phàọ
- Chà! Cô tiểu thư nhà này chắc bị bệnh tương tư rồi hay sao mà than van thở dài mãị
Tiếng chị Lý cay đắng vọng vàọ Tường Vi vội đi ra, chị Lý đang bận rộn bên bàn máy may, ông anh hôm nay nghỉ phép đang ngả người trên ghế mây xem báọ
Chị Lý ngẩng đầu lên, xỏ xiên:
- Hôm nay trang điểm như bà hoàng, lại đến bệnh viện thăm ông sinh viên nữa phải không? phải mà, dù sao người ta cùng là con của ông Giám đốc ngân hàng, giàu sang quá mà!
Tường Vi van xin:
- Thưa chị, người ta sắp làm lễ hỏi rồi, chị đừng hiểu lầm ...
Chị Lý hớt ngang:
- Người ta sắp cưới vợ rồi, thế cô còn đến đó làm gì? Tai sao không xét lại phận mình xem có xứng đáng với con một ông giám đốc không? ông chủ sự Trương mà anh giới thiệu cho cô có gì đâu mà cô chê ỏng chê eo nào là hói đầu, nào là lớn tuổi đủ hết. Hừ, nhưng có tóc có ích lợi gì đâu, nó có phải là ...
Tường Vi hét lên:
- Chị!
Bình, anh của Vi đang xem báo, nghe lời qua tiếng lại của vợ và em gái vội bỏ báo xuống. Chưa đầy ba mươi nhưng gánh nặng gia đình đã khiến cho anh già trước tuổi, gầy còm. Trong gia đình, anh chỉ là một người thụ động, mọi quyết định đều do vợ, chị Lý bảo sao anh nghe vậỵ Tiếng phản đối của Tường Vi đã làm cho anh phải hỏi:
- Tường Vi, cái thằng bạn của mày nó làm nghề ngỗng gì?
Tường Vi cố nén:
- Thưa, em đã bảo anh ấy không phải là bạn em mà là hôn phu của con bạn em mà.
- Được rồi, thế mỗi ngày em đến thăm nó làm gì chứ?
- Thì quen biết nhau, hắn bị thương em phải đến thăm.
Chị Lý chen vào:
- Hừ đi thăm, đi thăm mà tô son trét phấn như thế à? Thôi anh ơi, cô em gái ngoan của anh đã biết yêu rồi, đâu thèm đếm xỉa gì đến sự lo lắng của anh nữa đâu!
Bình hắng giọng, cố làm ra vẻ ta đây là gia trưởng:
- Tường Vi, ông chủ sự Trương mến em lắm, em nghĩ thế nàỏ
Vi kêu lên:
- Anh!
- Thôi bây giờ thế này, mày cứ coi ông ấy như bạn để tìm hiểu nhau cái đã. Chủ nhật này ông Trương mời mày đi hồ Bích Đầm, mày không được từ chốị
Tường Vi vội nói:
- Anh Bình, chủ nhật này em bận.
- Bận? Bận gì?
Tường Vi đáp nhanh không nghĩ suy:
- Anh Văn tổ chức mừng ngày ra bệnh viện.
Chi Lý cười đắc thắng:
- Đó thấy không? lại cũng Văn nữa, lúc nào cũng anh Văn, anh Văn!
Như cảm thấy quyền làm anh của mình bị xúc phạm Bình trừng mắt:
- Tao đã trả lời với ổng rồi, mày phải đi với ông ấy, còn cái thằng Văn gì đó, từ nay mày phải ít qua lại với nó, Những cái thằng công tử bột như vậy không có thằng nào nên thân nên hình gì hết.
Tường Vi tức quá, mắt mờ cả lệ.
- Anh! Anh ấy đâu có tán tỉnh em bao giờ chứ?
Chị Lý làm bộ hờn mát:
- Thôi, thôi được rồi đừng đụng tới ông công tử đó nữa, nói thêm một tí đây rồi cô tiểu thư lại bù lu bù loa, rồi hàng xóm họ bảo mình ỷ làm anh chị đi hiếp đáp cô ấỵ
Tường Vi cắn môi, cố gắng giữ cho những giọt nươc mắt đừng rơi rạ Một lúc sau nàng mới ngập ngừng:
- Thưa anh, em có thể đi được chưa ạ.
Chị Lý xỏ xiên
- Nghe cô ấy hỏi không, cô ấy làm như nhà này người ta cấm không cho cô ấy ra ngoài không bằng. Đi thì đi cô ơi, còn làm vẻ uất ức làm gì không ai biết đâụ
Tường Vi cúi đầu xuống, khoác chiếc áo mưa cũ lên vai bước đị Đến ngạch cửa, nàng quay mặt lại, hỏi nhỏ:
- Anh chị có cần gì em không?
- Thôi cám ơn cô, không ai dám làm phiền cô đâụ
Bao nhiêu cặp mắt tò mò của mấy bà hàng xóm đeo theo từng bước chân của Tường Vi, nàng cũng hiểu rằng, dưới sự bán rao cua bà chị dâu, nàng là một thứ gái mất nết. Cúi đầu xuống bước nhanh qua khỏi dãy nhà kiểu Nhật nàng bước ra đường. Gió mưa vẫn lất phất tắm mát lòng nàng.
Đời sống sao khổ sở thế nàỷ rồi tương lai sẽ ra saỏ Sống mãi với anh chị hay phải lấy ông chủ sự Trương? Hoặc ... Tường Vi lắc đầu, gió thổi mạnh, bốc tung vạt áo mưa nàng lên. Cảnh phố chiều u sầu khiến cho Tường Vi rùng mình. Tôi pphải sống thế này đến bao giờ mới được giải thoát? Ngẩng đầu lên nhìn trời, mây cuồn cuộn baỵ Nếu biết được tương lai mình thì hay biết mấỵ Năm năm, mười năm, hai mươi năm sau rồi sẽ ra saỏ Ngày tháng sao dài đằng đẵng. Nó sẽ đến rồi đời tôi sẽ thế nàỏ
Đến trước cửa bệnh viện, Vi gặp Viễn và Khâm đang sóng vai đi rạ Bất giác, Tường Vi đứng ẩn vào cổng. Viễn cầm dù che cho Khâm, hai người chậm bước ra chiều tương đắc lắm, họ không nhìn thấy nàng. Nhìn theo bóng hai người đến lúc khuất hẳn trong lớp sa mù cuối phố, nàng mới bước vàọ Tường Vi lắc đầu, lòng thắc mắc. Lúc gần đây, mỗi buổi chiều Viễn đều đưa Khâm về. Điều đó cũng đâu có gì đáng nói, nhưng hành động của hai người có vẻ làm sao ấỵ Có lần Tường Vi đã hỏi Khâm:
- Bồ với Viễn ra saỏ
- Thì có sao, chúng tôi nói về Văn chi có Văn thôị
Chỉ nói về Văn thôi ử thì nhứt định như thế rồị Một người vì bạn, một người vì chồng sắp cưới của mình, như thế câu chuyện sẽ bất tận. Chuyện bình thường như vậy, có gì đâu mà nàng phải nhọc tâm lo lắng cơ chứ?
Lên lầu, đến dãy phòng hạng nhất nàng gõ cửạ Chiếc phòng rộng có cả nơi để tiếp khách. Văn đang ngồi đọc sách.
- A thì ra cộ Viễn với Khâm mới vừa bước ra, cô có gặp họ không?
- Không!
Tường Vi đáp nhanh. Nàng cũng không hiểu tai sao mình lại nói dối như vậỵ Văn thản nhiên lập lại:
- Không gặp họ à? họ mới bước ra đây mà?
Tường Vi ngồi xuống ghế, chăm chú nhìn vẻ cô đơn của Văn:
- Ngày mai anh về nhà rồi phải không?
Văn bứt rứt:
- Đúng ra hôm nay tôi đã về rồi chứ. Ở bệnh viện mãi bực bội quá!
- Sao anh không nằm nghỉ?
- Nằm mãi cũng chán.
- Thế xem sách?
- Xem chẳng nổi!
- Vậy thì anh nằm nghỉ đi, tôi đọc cho anh nghe nhé?
- Thôi không dám phiền cô!
- Có gì đâu mà anh ngạị
Tường Vi đỡ quyển sách trong tay Văn. Văn đành nhượng bộ.
- Nhưng cô sợ máu mà?
- Tôi sợ máủ Ai bảo thế?
- Khâm!
Tường Vi đỏ mặt
- Vâng, tôi sợ máu thật. Thôi anh nằm nghỉ đi!
Văn nằm lên giường. Tường Vi lật sách rạ Gian phòng tràn ngập ánh sáng, chiếc bím của Tường Vi xõa trên mép giường. Vi ngồi nghiêng nên ánh đèn không chiếu sáng tới má bên kiạ Giọng trầm và nhỏ, nàng đọc:
- Mọi gia đình hạnh phúc đều giống nhau, nhưng những gia đình thiếu hạnh phúc thì ngược lại, nó có những bất hạnh khác biệt ...
Cửa bị mở tung, Gia Linh thò chiếc đầu ướt vàọ Nhí nhảnh trong chiếc áo đi mưa hoa hòe sặc sỡ và chiếc khăn trên cổ, trông Gia Linh tràn đầy sinh lực.
Bước tới giường, vuốt nhẹ tóc anh rồi hôn nhẹ lên trán anh, Gia Linh hỏi:
- Hôm nay anh khỏe không? Chủ nhật tới, tụi này tổ chức một bữa tiệc ăn mừng nhé?
Rồi kề sát miệng bên tai Văn, Gia Linh nói nhỏ:
- Em tiết lộ bí mật cho anh biết, anh đừng nói lại cha nhé. Chúa nhật này, cha định tuyên bố lễ đính hôn của anh chị đấỵ Bây giờ người đang bận lo đặt nhẫn cho anh chị.
Văn hơi ngạc nhiên, tin này mang đến cho chàng một xúc động mạnh, trước mắt là hào quang tuyệt vờị Không đợi Văn phát biểu cảm tưởng, Gia Linh đã đứng dậy quay sang Tường Vi hỏi:
- Chị Vi, chị có thấy Viễn đâu không?
Tường Vi lơ đãng:
- Viễn à?
- Vâng, chị thấy hắn đâu không? Em kiếm khắp nơi mà chẳng gặp. Bà chủ nhà bảo suốt ngày không thấy ông ấy đâu cả. ông Viễn này không biết làm cái trò gì mà cứ mất mặt!
Văn hỏi:
- Mày tìm Viễn để làm gì?
- Có việc.
- Linh, mày không nên gặp hắn nhiều, hắn có hàng tá nhân tình, con người hắn không hề yêu ai thật tình cả.
Gia Linh dậm chân xuống đất, mắt mở to:
- Anh nói gì kỳ vậỷ Em có mê ông ấy đâủ Nhưng anh có biết Viễn ở đâu không?
- Hắn mới đi ra với Khâm.
- Vậy thì phải đuổi theo họ mới được.
Gia Linh vừa nói vừa đưa tay cho đuôi khăn choàng cổ ra sau rồi xông ra cửa, quên cả chào người trong phòng. Văn đưa mắt nhìn theo đến khi cô em gái khuất dáng mới quay lai cười với Tường Vi:
- Nó thì lúc nào cũng vậỵ
Tường Vi không có ý kiến, mỉm cười cúi xuống đọc tiếp:
- Mọi gia đình hạnh phúc đều giống nhau, những gia đình thiếu hạnh phúc thì ngược lại, nó có những bất hạnh riêng biệt ...
Viễn với Khâm sánh vai bước chậm rãi ven theo con đường vắng ngườị Mưa rên rỉ trên mái ô, gió vuốt ve đôi má táị Bầu trời đen trĩu với cơn mưa mù mây u ám. Con đường quá quen thuộc, câu chuyện về Văn kéo dài bất tận. Hôm nay là buổi cuối cùng đi trong mưa, ngày mai, Văn rời bệnh viện, những mẩu chuyện hoàng hôn tới hồi phải kết thúc. Nhưng cũng chẳng sao vì bao nhiều đề tài về Văn đã hết rồi, nếu kéo dài thêm có còn gì để nói!
Quanh qua góc phố, đã sắp đến con hẻm nhỏ nhà Khâm. Mưa đột ngột to, bật chiếc dù về sau, phản ứng tự nhiên, Viễn đưa tay choàng qua vai Khâm che chở.
- Tại Trùng Khánh, gia đình tôi ở Sa Bình Cự Văn thì o trong thành. Những cuộc oanh tạc liên tiếp vào thành phố khiến cho cuôc sống ở đây rất mong manh. Bác Cân vì công việc làm ăn không thể rời khỏi thành phố được nên đem Văn và Gia Linh đến gởi nhà tôị Đó là những ngày đẹp nhất trong cuộc tình của chúng tôi, chúng tôi không phải đi học, ngày ngày thong dong trên núi, trên đồị Có một hôm, chúng tôi vào rừng chơi rồi lạc lối đến tối mờ vẫn chưa tìm được lối rạ Văn nắm tay tôi, run giọng trấn an tôị Đi đã mỏi mà vẫn thấy toàn cây, trời thì cứ tối đen dần. một lúc sau chúng tôi trông thấy chiếc miếu bỏ hoang thấp lè tè. Ngồi ở bực thềm tôi khóc, Văn cùng khóc theo, chúng tôi ôm nhau khóc mùi, khóc đến mỏi mệt, tôi ngả vào vai Văn ngủ vùị
Khâm ngưng kể, đôi mắt xa vắng như còn chìm trong mộng đẹp:
- Sau đấy cha Văn và mẹ tôi xách đèn bấm vào rừng tìm và mang chúng tôi về. Hôm đó, mẹ sợ chúng tôi giật mình, nên để cho chúng tôi ngủ chung giường với mẹ. Nửa đêm, Văn giật mình khóc thét lên bảo là sợ cọp vồ tôi mất. Tôi cũng tỉnh dậy ôm lấy chàng không rời ... Khâm thở dài - Tình cảm thời trẻ con thật đẹp.
Viễn vẫn yên lặng. Có lẽ không chịu được không khí nặng nề, nàng khẽ hát:
Nhớ thuở xưa ta còn bé, em hay cười khi nghe anh kể chuyện vuị
Ngồi dưới cành đào nghe chim líu lo trên cành rồi ngủ quên trong mộng bình yên ...
Viễn chợt lên tiếng:
- Đẹp quá!
- Gì đẹp anh?
- Lời ca của cô và cả câu chuyện vừa kể.
- Anh thích à?
- Cô muốn nói thích cái gì chứ? Bài hát? Cổ Hay là câu chuyện?
Mặt Khâm nóng lên, cơn mưa giá buốt không ngăn được những rung động trong tim. Khẽ liếc Viễn, đôi mắt anh chàng vẫn còn hướng về phía cuối đường ướt nước với vẻ thản nhiên. Khâm lảng sang chuyện khác:
- Đúng ra tôi đã học nhạc.
- Thế tại sao không?
- Cha tôi cho rằng tôi nên học sử, vì người đã chọn nghề này để sau đó phải sống một cuộc đời bất đắc chí.
Viễn không đáp, họ tiếp tục bước bên nhaụ Bầu không khí lãng đãng như nặng nề. Quẹo sang con hẻm thì tới cổng nhà Khâm, Viễn vẫn không cáo từ. Khâm miễn cưỡng:
- Đến nhà rồi, anh vào chơi không? Anh chưa ghé nhà tôi lần nào nhỉ. Vào đi, gặp mẹ tôi anh sẽ thấy người dễ mến lắm!
Khâm nói một hơi như sợ Viễn khước từ. Viễn cười bằng lòng, Khâm mở cửạ Hai người yên lặng bước qua sân. Bây giờ là cuối đông, cây Đỗ Quyên trước nhà xum xuê hoa đỏ. Khâm thò đầu vào cửa, yên lặng hoàn toàn, nàng lên tiếng gọi:
- Mẹ ơi!
Không có tiếng trả lờị
- Lạ thật ...! Mời anh vào ngồi chơi!
Vào hẳn trong nhà Khâm tìm thấy nơi kỷ trà một tấm giấy nhỏ của bà Nhã Trân để lạị
Khâm,
Mẹ ra chợ sẽ về ngaỵ
Mẹ của con
Đặt mảnh giấy xuống, cởi áo khoác ngoài ra, Khâm vuốt những hạt nước đọng trên tóc:
- Mẹ tôi xuống phố rồị Ở đây chúng tôi mướn người làm theo giờ để nấu nướng, giặt rửa, hôm nay chắc bà ấy không đến rồị Tuy nhiên vẫn có thể mời anh ở lại dùng cơm, nhé?
- Không được cô bé thắt bím đợi tôi ở nhà.
- Cô bé là aỉ
- Cháu gái của bà chủ nhà.
Khâm liếc nhanh Viễn:
- à ... thế cô ấy đẹp không?
- Aỉ
- Cô thắt bím đó?
- Không chê vào đâu được, vừa đẹp mà lại vừa dễ thương.
Viễn vừa nói vừa đưa mắt nhìn khắp gian nhà kiểu Nhật. Khâm mở cửa phòng mình ra nói:
- Đây là phòng riêng của tôi, anh muốn vào xem không?
Viễn bước vàọ Gian phòng thật ngăn nắp và sạch sẽ, khăn trải giường màu xanh nhạt, cửa sổ với màn cửa cùng màụ Trên bàn học, bức ảnh của Văn đang nhìn hai người cười rạng rỡ
- Anh ngồi đây nhé, tôi đi rót nước.
Khâm lui ra để Viễn ngồi lẻ loị Ngắm hình Văn trong khung kính, cạnh đó là quyển sách dàỵ Viễn táy máy mở ra, nhánh lá đỏ, Viễn nghe tim mình đập nhanh. Đây là quyển nhật ký, cầm chiếc lá lên bên dưới có hai câu thơ:
Người đâu gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không?
Viễn đứng lên, thẫn thờ. Khâm đã mang nước đến, đặt lên bàn mỉm cười:
- Chị người làm đang sửa soạn cơm tối dưới bếp, anh ở lại nhé!
Vừa nói đến đây ánh mắt Khâm chạy nhanh qua quyển nhật ký, câu nói nghẹn trong cổ họng và gương mặt nàng tái đi khi thấy chiếc lá đỏ trên tay Viễn:
- Anh ... anh làm gì đấỷ
- Không!
Viễn đặt trả chiếc lá lên bàn, ngẩng đầu lên, rồi đột nhiên Viễn nắm chặt tay Khâm. Trong lúc Khâm chưa kịp ý thức thì nàng đã ở trong vòng tay rắn chắc của chàng và nụ hôn say đắm đang ghì chặt môi nàng. Khâm như bị mê hoặc và mọi sức phản ứng đã vụt tan thành khói sương. Đôi mắt nóng bỏng của Viễn thiêu chảy từng phần cơ thể nàng.
Chợt tỉnh lại, Khâm cắn môi dùng hết sức mình thẳng tay tát Viễn:
Viễn buông Khâm ra yên lặng bước luị
- Anh Viễn! Anh là một thằng tồi! Tai sao anh lại hành động như vậỷ Anh Văn coi anh như bạn thân, kính trọng anh, tin tưởng anh, thế mà sao anh lại có thể có hành động khốn nạn như vậỷ Anh làm thế có xứng đáng với sự tin tưởng của bạn anh không? Anh là thằng tồi! Thằng lưu manh! Đi đi! Đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa! Đi đi!
Viễn yên lặng, gương mặt vẫn lạnh lùng. Chàng không biện minh cho hành động mình, lặng lẽ bỏ đị Khâm bỗng dưng gọi giật theo:
- Anh Viễn!
Viễn đứng lại, Khâm ngã ập vào người Viễn khóc òa:
- Anh Viễn, anh Viễn! Em không có ý muốn đuổi anh, anh Viễn! Em phải làm sao đây hở anh? Viễn ơi!!!
Đôi môi Khâm tìm đến với nụ hôn đau khổ khiến Viễn bàng hoàng ...