17-10-2008, 11:24 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 21
Mùa hè năm dân quốc thứ 47, bé Niệm, đứa con gái thứ nhì cá»§a Văn và Tưá»ng Vi ra Ä‘á»á»‹ Sá»± xuất hiện cá»§a đứa con thứ hai nà y chẳng mang lại niá»m vui và hy vá»ng nà o cho há» Äá»—. Bầu không khà nặng ná» vẫn bao trùm lên má»i ngưá»á»‹ Äầu năm, ông Äá»— Cân bị bịnh áp huyết cao phải nằm nhà thương hết hai tháng. Äến khi vá» nhà , theo lá»i khuyên cá»§a bác sÄ©, ông phải nghỉ việc, rá»i khá»i giá»›i ngân hà ng mà ông đã phục vụ trên hai mươi mấy năm. Äiá»u nà y đối vá»›i gia đình há» Äá»— quả tháºt là má»™t biến cố quan trá»ng. Hai tháng tiá»n thuốc thang, tiá»n phòng, đã là m cho ông Cân muốn phá sản. Từ lúc Văn thêm tÃnh cá» bạc, bao nhiêu tiá»n cá»§a cứ tuôn ra chẳng thấy trở vá». Gia đình ông bây giá» chỉ còn cái vá» bên ngoà ị Tiá»n bạc chẳng còn bao nhiêu, may nhá» có số tiá»n hưu bổng mà gia đình có thể sống cầm chừng. Nhưng cái tÃnh cá» bạc cá»§a Văn cà ng lúc cà ng Ä‘áºm, cà ng sát phạt lá»›n. Rá»i khá»i công việc ở ngân hà ng, Văn trở thà nh má»™t ngưá»i bê bối tháºt sá»±. Äã bao lần ông Cân khuyên bảo, đã bao lần Tưá»ng Vi van xin, Văn có hối háºn, thá» thốt, nhưng rồi chỉ và i hôm, cố táºt lại nổi lên. Văn lại còn mang thêm những thói xấu khác. Chà ng thưá»ng dối trá và hay kiếm chuyện vá»›i ngưá»i khác.
Bé Niệm đã chà o Ä‘á»i trong những giá» khắc xấụ Vừa mở mắt ra là ông Cân bị bệnh, cả nhà chìm đắm trong không khà nặng ná», chẳng ai buồn ngó ngà ng đến bé. Ngà y đầy tháng, Văn không vá» nhà . Có lần Tưá»ng Vi đã bế con đến trước mặt Văn, van nà i:
- Anh là m ơn ngó ngà ng đến con anh một chút!
Văn liếc nhanh bé Niệm, bực bội:
- Có đẹp đẽ gì đâu mà ngó. Gương mặt lúc nà o cũng như muốn khóc, đẹp đẽ gì đâu mà phải ngắm với nhìn.
Tưá»ng Vi ôm con và o lòng buồn bã. Mấy năm rồi, Văn đã đánh mất quá nhiá»u, kể cả bản tÃnh hiá»n là nh cố hữụ
Mùa thu đến, Văn Ãt có ở nhà . Má»—i lần ra Ä‘i là ba bốn hôm má»›i vá», má»—i lần vá» là tạo thêm lo lắng cho Tưá»ng Vị Văn thưá»ng trở vá» vá»›i vẻ thiểu não, xốc xếch, dÆ¡ dáy và đói rét. Mục Ä‘Ãch vá» nhà cá»§a chà ng chẳng qua là vòi tiá»n. Có má»™t ngà n lấy má»™t ngà n, má»™t trăm lấy má»™t trăm. ông Cân Ä‘au buồn nhìn thằng con trai duy nhất cà ng ngà y cà ng sa Ä‘á»a, cà ng chìm sâu xuống chốn bùn nhợ Bao nhiêu lá»i phải trái, răn dạy Ä‘á»u trở thà nh nước lã. ông thấy mệt má»i và chán nản không cùng. Già rồi, yếu rồi mà không dạy được thằng con nên ngưá»á»‹ Cáºu sinh viên ưu tú ban ngoại ngữ cá»§a trưá»ng đại há»c Äà i Loan được thầy yêu bạn quý ngà y nà o không còn nữạ Nó đã mất rồi, mất tháºt rồi ...
Má»™t hôm Ä‘ang khi quây quần dùng cÆ¡m tối thì có tiếng chuông cá»a reo, Gia Linh lắc đầu nhún vai nói:
- Có lẽ anh Văn đấỵ
Tưá»ng Vi đặt đũa xuống. Äã ba ngà y rồi Văn chẳng vá» nhà . Cô Châu ra mở cá»áº¡ Bên ngoà i không có bóng Văn mà chỉ là má»™t ngưá»i lạ mặt.
- ông Æ¡i, có ngưá»i đến tìm ông.
ông Cân há»i:
- Ai váºá»·
- Con không biết nhưng trông hắn có vẻ dữ dằn lắm, chắc có lẽ không lương thiện đâụ
Tưá»ng Vi lo sợ:
- Hay là anh Văn gặp chuyện chẳng là nh nên ông ấy đến báo tin?
ông Cân chau mà y:
- Má»i há» và o xem.
- Ngưá»i ấy không chịu và o bảo ông phải ra cho há» nói chuyện.
ông Cân đặt chén xuống. Tưá»ng Vi hồi há»™p theo saụ Bước qua khá»i vưá»n hoa ra đến cổng thì thấy má»™t gã đà n ông đội mÅ© lưỡi trai sùm sụp, đôi mắt dữ dằn không má»™t chút thiện cảm Ä‘ang ngắm ngiá ngôi nhà .
ông Cân khó chịu:
- ông muốn tìm aỉ
Gã đà n ông kéo sụp nón xuống một chút rồi liếc nhanh ông Cân.
- ông là cha anh Văn à ?
- Vâng, có chuyện gì đó?
- Anh Văn bảo tôi đến đây đòi nợ.
- Nợ gì?
- Nợ anh Văn thiếu chúng tôi, anh ấy bảo cứ đến đây lấy, đây là giấy nợ.
Gã đà n ông lấy ra tá» giấy nhá», trên đó đúng là tuồng chữ cá»§a Văn, có cả dấu tay cá»§a chà ng:
"Có mượn cá»§a anh Triệu số tiá»n là mưá»i má»™t ngà n đồng chẵn. Số tiá»n nà y sẽ được thanh toán trước ngà y 15 tháng 9 năm nay, nếu sai hẹn, tôi sẽ chịu tá»™i trước pháp luáºt "
Bên dưới có ghi số căn cước và ký tên Văn.
Gã đà n ông kéo sụp mÅ© xuống, nói vá»›i giá»ng Ä‘e dá»áº¡
- Äó ông thấy không, anh Văn nói là sẽ trả tôi trước 15 tháng 9 mà bây giỠđã là 3 tháng 10 rồi, nếu không chịu tôi sẽ Ä‘em ra trước pháp luáºt.
ông Cân giáºn dữ:
- Còn thằng Văn, thằng Văn bây giỠở đâủ
Gã đà n ông nói trá»ng:
- Tôi không biết! Má»›i gặp anh ấy hôm qua ngoà i phố, anh ấy cho địa chỉ bảo đến đây đòi tiá»n.
ông Cân lớn tiếng:
- Nó thiếu nợ ông, sao ông không tìm nó mà đòi, đến đây là m chỉ Tôi không biết, tiá»n ai thiếu ngưá»i đó trả.
Gã đà n ông giáºt giấy nợ lại, cưá»i lạnh:
- ÄÆ°á»£c rồi ông chưa biết thì thôị Chúng tôi đã tá» tế đòi đà ng hoà ng, không trả thì cÅ©ng có biện pháp khác. Thiếu nợ thì phải trả, nếu không thì đừng có trách, tụi nà y mà !
Nói xong, gã nhún vai, sá»a soạn bước Ä‘i, Tưá»ng Vi im lặng chẳng được gá»i vá»›i theo:
- Khoan hãy ông, đợi một chút!
Quay sang cha chồng, nà ng van xin:
- Cha ơi, cha!
ông Äá»— Cân nhìn con dâu, lòng rối như tÆ¡:
- Không được, thả lá»ng nó quá chỉ tổ đưa đến tán gia bại sản, để hỠđưa nó ra tòa, cho nó ngồi mấy năm tù cho biết thân, chá»› bằng không nó sẽ chẳng bao giỠăn năn được.
Tưá»ng Vi liếc nhanh gã đà n ông, rồi mếu máo:
- Con không sợ chuyện hỠđưa anh Văn ra tòa, nhưng con chỉ sợ ... sợ hỠlà m chuyện bất lợi cho anh Văn.
ông Cân bất giác ngẩng lên liếc nhanh gã đà n ông. ông hiểu sá»± lo ngại cá»§a Tưá»ng Vị Äám bạn cá» bạc cá»§a Văn, mưá»i đứa thì hết tám đứa là dân lưu manh không lương thiện. Thằng Ä‘ang đứng trước mặt đây cÅ©ng thuá»™c loại đó. Tình cha con khiến ông cảm thấy nao núng. Nhưng nếu Ä‘em mưá»i má»™t ngà n đồng bạc ra trả má»™t cách dá»… dà ng như thế thì cÅ©ng như vạch đưá»ng cho Văn để là m sụp đổ cả má»™t gia đình dà y công xây dá»±ng. Không trả thì Văn có thể bị hạị ông Cân cố giữ vẻ cứng cá»i:
- Vá»›i con ngưá»i hư đốn như váºy, con còn lo lắng cho nó là m gì? Äể mặc nó, muốn chết cho nó chết luôn.
- Thưa cha ...
Äôi mắt van xin cá»§a Tưá»ng Vi, bà n tay nà ng nắm chặt lấy chốt cá»a và khuôn mặt Ä‘au khổ khiến ông Cân bà ng hoà ng. Bao nhiêu sá»± cứng rắn nÆ¡i ông đã tiêu tan. ông thở dà i bước vá» phòng. Má»™t lúc sau ông bước ra vá»›i chi phiếu trên taỵ Tưá»ng Vi chăm chăm nhìn vá» phÃa chi phiếụ Số tiá»n nà y là tiá»n hưu bổng cá»§a cha chồng. Nà ng cúi đầu xuống như kẻ phạm tá»™i, Tưá»ng Vi không dám nhìn cảnh ông Cân trao chi phiếu cho gã lưu manh để đổi lấy giấy nợ.
Tiếng của ông Cân run run:
- Lần sau, ông đừng có cho Văn nó mượn tiá»n nữa nhé!
Gã đà n ông lấy chi phiếu bá» túi, xong cưá»i nhạt:
- Nếu biết hắn không có tiá»n trả thì ai cho mượn là m gì.
Gã đà n ông lại ngẩng lên, hắn là m ra vẻ đắn Ä‘o, đánh giá ngôi nhà cá»§a ông Cân vá»›i nụ cưá»i khó hiểu rồi bước đị
Tưá»ng Vi đóng cá»a lại, quay sang nhìn nét mặt tái mét cá»§a ông Cân, nà ng chợt lo lắng. Bác sÄ© đã dặn dò là đừng bao giỠđể cho ông buồn phiá»n hay xúc động mạnh
- Cha không khá»e lắm phải không?
ông Cân cùng bước và o nhà vá»›i Tưá»ng Vi trả lá»i
- Không có gì cả, cha chỉ buồn là gần đến ngà y tà n rồi mà còn phải nhìn cảnh tán gia bại sản vì chÃnh con mình.
- Hay là mình đến tìm mấy gã bạn cỠbạc của anh ấy, van hỠbuông tha anh Văn rả
Tưá»ng Vi nói, nhưng nà ng hiểu giải pháp cá»§a nà ng chẳng đưa đến đâu cả.
- Con nghÄ© saá» Con không thấy thái độ cá»§a thằng ban nãy saá» Hắn tưởng như vừa má»›i câu được con cá to, thì là m gì có thể buông tha Văn dá»… dà ng được, nếu không nói là còn rắp tâm đưa Văn và o con đưá»ng cùng cà ng sá»›m cà ng tốt nữa không chừng.
- Chúng ta đi thưa cảnh sát?
- Thưa cảnh sát à ? Con biết ổ cá» bạc cá»§a nó ở đâu không? Biết chúng nó bao nhiêu ngưá»á»‰ Tên gì không? Vá»›i những thằng chuyên môn sống bằng cái nghá» bạc bịp, báo cảnh sát cÅ©ng như không con ạ.
Tưá»ng Vi hiểu Ä‘iá»u ông Cân muốn nóị Văn như con chuá»™t đã sa rá» rồị ông Cân thở dà i:
- Nói tóm lại, con ngưá»i bao giá» cÅ©ng là chá»§ cá»§a bản thân mình, nếu để sa Ä‘á»a, thì ngoà i cách tá»± mình cứu lấy mình không ai có thể cứu mình được cả.
Quay sang nhìn Tưá»ng Vi, ông buồn bã:
- Tưá»ng Vi, bây giá» nhà ta hết tiá»n rồi!
Tưá»ng Vi lắp bắp:
- Con ... Con sẽ Ä‘i tìm việc là m để phụ thêm cho gia đình. Con sẽ Ä‘i dạy há»c.
Gia Linh đứng bên cá»a cưá»á»‹
- Anh Văn đánh bạc như thế, chị dù có tìm đến mưá»i chá»— để dạy cÅ©ng thế thôị Má»™t tháng mấy trăm bạc, chẳng đủ má»™t canh bạc. Ai bảo buông thả ông ấy quá là m gì, còn trả nợ giúp. Anh Văn là m sao chừa được? Nếu là tôi, thì ban nãy không bao giá» tôi trả nợ cho anh ấỵ
ông Cân bực mình:
- Linh, không chuyện gì tá»›i con. Con cÅ©ng chẳng hÆ¡n gì. Äại há»c không chịu há»c, việc là m cÅ©ng không biết kiếm. Tối ngà y chỉ biết long rong ngoà i phố, hết Ä‘i chÆ¡i, lại coi hát ... Như váºy con có hÆ¡n ai đâu mà là m tà i khôn?
- Con má»—i ngà y Ä‘á»u có Ä‘i há»c hát chứ bá»™?
- Há»c hát? Không chịu tìm thầy há»c cho đà ng hoà ng, tối ngà y rên rỉ theo mấy cái đĩa nhạc, thế là há»c đấy á» Con không im Ä‘i còn cãi hả?
Gia Linh bá»±c bá»™i đứng dáºy:
- Lạ không, con đâu có cá» bạc, gia đình suy sụp cÅ©ng đâu phải lá»—i ở con? Cha giáºn anh Văn rồi trút sá»± bá»±c mình lên đầu con. Có bao giá» con Ä‘i lu bù tối không vá» nhà ngá»§ không? Cha muốn chá»i thì chá»i anh Văn má»›i phảị
Nói xong Gia Linh vùng vằng bước vá» phòng đóng mạnh cá»a lạị ông Cân cà ng giáºn:
- Thấy không, nói có mấy câu mà nó còn giáºn lên giáºn xuống, nhà nà y dân chá»§ quá rồi mà .
Tưá»ng Vi năn nỉ:
- Thôi bỠqua đi cha, cô ấy còn trẻ con lắm.
ông Cân nhìn vá» phÃa cánh cá»a phòng Gia Linh đóng kÃn, bất giác thở dà ị Trở vá» phòng ông ôm đầu nghÄ© đến tương lai mịt má», sá»± mệt má»i lan dần khắp cÆ¡ thể.
Chiá»u tối Văn trở vá», tiếng chân cá»§a chà ng vừa vá»ng và o phòng khách là ông Cân láºt Ä‘áºt bước rạ Văn cúi đầu nhìn xuống, đầu bù, tóc rối, râu tóc sau nhiá»u ngà y không cạo má»c lởm chởm. Chiếc áo nhầu nát, dÆ¡ bẩn. Có lẽ đã mấy ngà y liá»n không ngá»§ nên đôi mắt hiện đầy gân máu Ä‘á», xanh xao và tiá»u tụỵ ông Cân tuy giáºn tháºt, nhưng nhìn vẻ ốm yếu cá»§a Văn ông lại thấy thương hạị Giáºn dữ và thương xót khiến ông nghẹn lá»i:
- Văn.. mà y ... mà y còn vỠđây là m gì nữả
Văn yên lặng cúi đầụ
- Sao mà y có thể là m những việc động trá»i như thế? Thiếu nợ rồi bảo ngưá»i ta đến nhà đòi để tao phải Ä‘em tiá»n hưu trà ra trả cho mà ỵ mà y có còn là con ngưá»i, mà y có còn trái tim nữa không? Gia đình đà ng hoà ng thế nà y không muốn, muốn phải tán gia bại sản hay saá»
Văn yên lặng, ông Cân cà ng nói cà ng thấy giáºn
- Mà y còn trẻ, có tương lai sáng sá»§a lại phá đị Hai năm nay mà y thua trên mấy trăm ngà n rồi còn gì? Mà y muốn tao phải cung phụng cho mà y đến thế nà o nữa chứ? Nếu mà y hư thân mất nết, không biết nhục thì tao còn nhìn má»™t đứa con như mà y để là m gì đâỷ cút Ä‘i, cút cho khuất mắt taá»
Văn lầm lì cúi đầu, ông Cân tức quát to:
- Sao mà y không nóỉ Mà y còn định là m gì nữa chứ? Không lẽ muốn suốt Ä‘á»i đánh bạc thôi saá»
Văn ngước cặp mắt trắng dã lên nhìn cha, rồi ngã phịch xuống ghế, hai tay ôm mái tóc bù:
- Tôi đói quá!
Tưá»ng Vi đứng cạnh, nghe câu nói vá»™i vã quay lưng chạy xuống bếp. Nà ng định tìm xem ở trong tá»§ lạnh còn món gì có thể nấu cho chồng ăn không. ông Cân nhìn thấy, ông quay sang thằng con sa Ä‘á»a, cÆ¡n giáºn ông lại nổi lên, ông quát:
- Tưá»ng Vi, cha không cho phép con là m món gì cho nó ăn hết!
Tưá»ng Vi dừng lại, quay sang ông Cân vá»›i đôi mắt ngạc nhiên. Vá» sống ở nhà há» Äá»— nà y đã lâu, nhưng nà ng chưa há» nghe má»™t câu quát tháo như thế. Sợ hãi nà ng liếc sang Văn rồi quay sang ông Cân. ông Cân cảnh cáo Văn:
- Bắt đầu từ hôm nay, tao cấm mà y không được ra ngoà i, nằm nhà đá»c sách ăn năn lại, rồi tao sẽ tìm cho mà y má»™t việc là m khác. Mà y phải sá»a đổi để trở lại con ngưá»i đà ng hoà ng.
ông Cân nói xong bá» vá» phòng, Gia Linh nghe tiếng quát tháo cá»§a cha mở cá»a phòng bước rạ Nhìn thấy Văn, nà ng chợt thấy ná»—i ấm ức bị mắng oan đêm rồi chưa tan, Gia Linh nhún vai:
- Anh Văn, anh vừa má»›i từ địa ngục trở vỠđó à ? Ná»a đêm ná»a hôm để cho bị quát tháo khiến không ai ngá»§ được cả. Sao, qá»§y nó đã há»›p hồn anh chưả
Văn bần thần trong ngưá»i sau mấy đêm không ngá»§, thua bà i sạch túi, vá» nhà nghe ông già chá»i, rồi phải nghe thêm những lá»i mỉa mai cá»§a Gia Linh, Văn quát:
- Äáºy cái mồm thối cá»§a mà y lại Ä‘i, việc cá»§a ông không liên hệ gì đến mà y cả. Mẹ kiếp, cái đồ vô thừa nháºn mà cÅ©ng là m phách.
Gia Linh bà ng hoà ng, nà ng không hiểu mình vừa nghe thấy những gì. Äầu óc lùng bùng câu chá»i cá»§a Văn:
- Anh vừa nói gì đó? Những lá»i nói tục tÄ©u như thế mà anh thốt lên được à ? Sao lưu manh, hạ cấp quá váºá»·
- Ờ, tao hạ cấp, không lẽ mà y ngon là nh hơn à ? Cái thứ gái điếm mà bà y đặt là m ra vẻ thượng lưụ
Gia Linh xanh mặt:
- Anh nói gì? Anh nói gì? Nếu anh còn thốt ra những lá»i thối tha như váºy tôi mách cha cho anh xem.
Văn trỠmôi:
- Cha à ? Cha cÅ©ng đâu tốt là nh gì? Thượng bất chánh hạ tắc loạn, cha cÅ©ng đâu trách tao cá» bạc được. Nói cho mà y biết, mà y đừng xâm phạm Ä‘á»i tư cá»§a taá» Má»—i đứa có má»™t Ä‘á»i, mạnh ai nấy sống. Bằng không đừng trách taá»
Gia Linh thưá»ng ngà y chưa há» bị ai lá»›n tiếng nói nặng, bây giá» nghe lá»i hăm dá»a cá»§a Văn, nà ng giáºn run. Nước mắt trà n ra má:
- Nếu mẹ cá»§a chúng ta còn sống, nghe những lá»i vừa rồi cá»§a anh chắc mẹ Ä‘iên mất. Không biết nhà há» Äá»— nà y lúc xưa đã là m Ä‘iá»u gì oan nghiệt mà phải gặp quả báo thế nà ỷ
Văn ngẩng đầu lên liếc xéo vá» phÃa Gia Linh rồi cưá»i ngất, vừa cưá»i vừa châm biếm:
- Ha! ha! Mẹ của chúng ta! Mẹ của chúng ta ...
Tưá»ng Vi kinh hoà ng, nà ng biết Văn sắp thố lá»™ chuyện bà máºt vá» ngưá»i mẹ cá»§a Gia Linh. Vá»™i bước vá» phÃa cô em chồng, vá»— vỠđưa nà ng vá» phòng. Gia Linh vừa chùi nước mắt vừa nghẹn ngà o:
- Nhà thế nà y chắc ở không nổi nữa đâu, em phải tìm việc là m rồi dá»n Ä‘i chứ ở đây ăn cÆ¡m cá»§a anh Văn chịu không thấu những lá»i hà nh hạ cá»§a anh ấỵ
Văn cà ng cưá»i to:
- Như váºy lấy chồng Ä‘i, để tao kiếm cho mà y má»™t ông nhà già ụ
Tháºt khó khăn Tưá»ng Vi má»›i khuyên can được Gia Linh. Khi Văn và Tưá»ng Vi trở vá» phòng, Văn cảm thấy thân thể rã rá»á»‹ Äặt mình xuống ghế, Văn ôm đầu nghÄ© ngợị Ta đã là m gì? Tại sao lại lá»›n tiếng vá»›i Gia Linh? Tháºt tình ta đâu muốn như váºá»µ Ngẩn lên bắt gặp ánh mắt buồn bã cá»§a vợ, ánh mắt là m cho Văn xúc động. Tưá»ng Vi đặt tay lên vai chà ng:
- Em đi là m thức ăn cho anh nhé.
Nà ng Ä‘i, Văn ngồi đấy nhắm mắt lại, những giá»t lệ chảy xuống má, cách đối xá» cá»§a Tưá»ng Vi là m chà ng hổ thẹn.
Ä‚n xong, Văn ngồi nhìn vợ, lòng đầy xúc cảm. Tưá»ng Vi vá»›i đôi mắt má» lệ năn nỉ chồng:
- Anh Văn.. Anh hãy tỉnh lại đi!
Văn ôm chầm lấy ngưá»i vợ trẻ, đôi vai gầy bây giỠđã trÆ¡ xương, chà ng nghẹn lá»i trong khi giá»ng Tưá»ng Vi vẫn nghẹn ngà o bên tai:
- Anh ráng trở vỠđưá»ng phải anh nhé, chỉ cần anh bá» cá» bạc là chúng ta sẽ là m lại từ đầụ
Trong nôi, bé Niệm thức giấc, nó khóc thét lên vì đóị Tưá»ng Vi chạy vá»™i đến, bế đứa con ba tháng lên, Ä‘em tá»›i trước mặt Văn.
- Anh Văn, con anh đây, nó Ä‘ang cần anh nuôi nấng bảo vệ nên ngưá»á»‹
Văn đưa tay đỡ lấy con, đứa bé chợt nÃn khóc, đôi mắt mở lá»›n nhìn ngưá»i cha vá»›i vẻ xa lạ, Tưá»ng Vi đưa tay ná»±ng con nói:
- Niệm ơi, cha của con đây!
Lòng xót xa, trách nhiệm là m cha đã là m Văn hồi tỉnh. Văn có vẻ ăn năn:
- Nếu từ nay vỠsau mà anh còn bà i bạc nữa thì sau nà y chết sẽ không có đất chôn.
o0o
Những ngà y má»›i đã bắt đầụ Buổi sáng, nắng trà n ngáºp bầu trá»i hứa hẹn má»™t ngà y đẹp. Äà n chim sẻ rÃu rÃt trên cà nh caá» Sau buổi Ä‘iểm tâm, Văn xin lá»—i cha, chà ng tá» vẻ ăn năn và hứa sẽ chẳng bao giá» cá» bạc nữạ Nhưng sau đó Văn cÅ©ng tiết lá»™ là mình đã thiếu nợ trên hai chục ngà n bạc, không trả không được. ông Cân chăm chú nhìn con dò xét, kẻ phạm tá»™i đã biết quay đầu vá» thì ông cÅ©ng cố gắng thêm má»™t lần cuối:
- Nếu tao cố gắng trả nợ hết cho mà y, thì mà y có quyết trở lại đưá»ng ngay không chứ?
- Con xin thá», con xin hứa vá»›i cha, con đã quyết định rồị
- ÄÆ°á»£c rồi, váºy thì tao sẽ cố, nhưng mà mà y phải biết rằng đây là số tiá»n hưu trà cuối cùng cá»§a taá» ÄÆ°a cho mà y, trong nhà nà y sẽ không còn đồng bạc nà o nữạ
- Con sẽ gắng Ä‘i là m, gắng tiết kiệm, kiếm tiá»n vá» nuôi gia đình.
Tưá»ng Vi chen và o:
- Con cÅ©ng thế. Tiá»n lương cá»§a hai ngưá»i chắc có lẽ tạm đủ sống, miá»…n tằn tiện má»™t chút.
Má»i ngưá»i ngồi ká» nhau bà n tÃnh. Tương lai trà n đầy hy vá»ng. Văn láºp cả má»™t kế hoạch cho Ä‘á»i sống gia đình, phải chi tiêu thế nà o cho khá»i thiếu hụt, phải sống ra saỠông Cân vét hết số tiá»n còn lại trao cho Văn:
- Äem trả nợ trước Ä‘i, nợ dứt là không còn dÃnh lÃu gì tá»›i đám cá» bạc nữa, nhá»› đòi giấy nợ lại, vỠđây rồi ta sẽ tÃnh.
Äôi mắt Văn đỠhoe, nhìn những đồng tiá»n cuối cùng cá»§a cha còn lại, giá»ng nghẹn ngà o:
- Tá»™i con tháºt đáng chết!
- Äừng nhắc chi những chuyện đó nữa, tao chỉ mong rồi mà y sẽ thay đổi, trở thà nh ngưá»i tốt, biết chăm chỉ là m việc.
Văn cầm tấm chi phiếu bước ra cá»a, Tưá»ng Vi dặn dò:
- Trưa nhớ vỠdùng cơm nhé anh.
- Khá»i lo, chỉ má»™t tiếng đồng hồ nữa là anh vá» ngay!
Văn Ä‘i rồi, ông Cân và Tưá»ng Vi Ä‘á»u vui vẻ, bao nhiêu sầu khổ ngà y qua đã mất, như bầu trá»i sáng hiện ra sau cÆ¡n mưạ Chỉ có Gia Linh đứng cạnh trá» môi:
- Thôi rồi, lại ném thêm hai chục ngà n xuống sông rồị Anh Văn mang tiá»n Ä‘i mà trở vá» ngay là chuyện không tưởng. Äể rồi coi, lại nướng vô sòng bạc nợ cao hÆ¡n nữa là khác.
ông Cân rà y con:
- Mà y đừng có nghi ngá» anh quá váºá»µ Tao biết nó mà , nó ăn năn rồị
- Ăn năn có lợi lộc gì đâủ Chống lại cám dỗ chẳng được, ma qủy lại hớp hồn là cái chắc.
ông Cân lớn tiếng:
- Äừng nói báºy được không Gia Linh?
Gia Linh yên lặng, Tưá»ng Vi ra chợ, mua má»™t má»› tôm tươi mà Văn ưa thÃch, phải để cho chà ng hưởng đầy đủ sá»± đầm ấm cá»§a gia đình. ông Cân ra vưá»n, giả vá» nhìn những đà n chim sẻ, nhưng tháºt ra là để đợi Văn trở vá». Má»™t giỠđồng hồ trôi qua ... Hai, ba giá», rồi bốn giá» ... Lá»i nói xui xẻo cá»§a Gia Linh đã nghiệm ứng, Văn không vá» nữạ
Má»™t buổi tối hai ngà y sau, Văn lang thang trên phố, râu tóc rối bù, quần aó xốc xếch, chà ng mệt má»i đến độ lê chân chẳng muốn nổi, chán nản đến độ muốn tá»± sát cho rồị Hai chục ngà n ... thua mất, nợ chưa trả, lại thiếu thêm mưá»i ngà n. Không còn mặt mÅ©i nà o để trở vá» nhà nhìn cha nhìn vợ, lang thang mãi trên phố. Äêm đã khuya, phố đã vắng, Văn ngả nghiêng trên đưá»ng như gã saỵ Äá»™t nhiên, chà ng cảm thấy con đưá»ng sao quá quen thuá»™c, định thần nhìn kỹ thì ra nÆ¡i thuở xưa Khâm đã ở. Bước đến trước cổng, đưa tay sá» lên tưá»ng, đưa mắt nhìn qua kẽ hở, đèn vẫn còn sáng, không biết bây giá» ai là chá»§ gian nhà nà y ... Äứng tháºt lâu, hồi tưởng lại những ngà y đã cùng Khâm say đắm trong tình yêu ... Mấy lần đưa Khâm vá», đứng mãi trước cá»a không chịu rá»á»‹ Những giá» phút đẹp đẽ, êm Ä‘á»m như má»™ng không còn nữa ...
Äứng tháºt lâu trước cá»a, đến khi cánh cá»a xịch mở, má»™t gã đà n ông lạ mặt hiện rạ Hắn đưa mắt nhìn Văn dò xét, vá»›i lá»i lẽ hách dịch:
- ông là ai, mà cứ đứng mãi trước nhà tôi thế nà ỷ Äi chá»— khác ngay, nếu không tôi gá»i cảnh sát bây giá».
Văn giáºt mình, lùi nhanh ra saụ Chà ng thẫn thỠđưa tay lên vuốt mặt, những sợi râu dà i tua tủạ Hắn tưởng ta là kẻ trá»™m, ta có giống kẻ trá»™m không? ... Ngẩn nhìn trá»i, Văn khẽ thở dà i:
- Khâm Æ¡i! Khâm! Bây giá» anh đã rÆ¡i xuống táºn cùng địa ngục rồi
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
17-10-2008, 11:25 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 22
Vá»›i Tưá»ng Vi, cuá»™c Ä‘á»i chỉ là má»™t chuá»—i ngà y sầu khổ tiếp nốị Äã lâu rồi Ä‘á»i sống vắng hẳn tiếng cưá»i, vắng hẳn hương vị máºt ngá»t cá»§a tình yêu cá»§a gia đình và những niá»m vui thoải mái nho nhá». Văn đã thay đổi quá nhiá»á»¥ Bạc bà i đã biến chà ng từ má»™t ngưá»i yếu Ä‘uối, dịu dà ng thà nh ngưá»i thô bạo, cá»™c cằn, lạnh nhạt ... không những vá»›i Tưá»ng Vi, Gia Linh, ông Cân mà cả vá»›i hai đứa con cá»§a chà ng ... Khốn nạn hÆ¡n nữa là Văn không còn biết tá»± trá»ng, dùng bất cứ thá»§ Ä‘oạn đê hèn nà o miá»…n có tiá»n là được. Lưá»ng gạt bạn bè ông Cân, giả mạo chữ ký cá»§a cha để ký chi phiếụ Ngay cả máy hát, máy phát thanh, máy phát hình trong nhà Văn cÅ©ng ăn cắp Ä‘em bán hết. Trên phương diện là m ngưá»i Văn chịu thua, nhưng trên sòng bạc, Văn nghÄ© nếu xui xẻo thì chỉ xui má»™t lúc nà o thôi chứ đâu có ai xui trá»n Ä‘á»á»‹ Chỉ cần má»™t ván là có thể lấy lại hết những số tiá»n đã mất. Thua nhiá»u quá rồi, phải gỡ chứ, gỡ xong là ta sẽ không cá» bạc nữạ Lúc nà o Văn cÅ©ng nhá»§ thầm vá»›i lòng mình nhưng định mệnh chẳng buông thạ Gia đình gắng gượng lần mò tìm kiếm tương laị
Bé Trân đã lên bốn, bé Niệm cÅ©ng vừa tròn hai tuổị Chiếc xe nhà há» Äá»— đã bán mất, tà i xế đã thôi mướn từ lâụ Gần năm nay, bao nhiêu đồ đạc trong nhà cái gì có thể bán được Ä‘á»u bán sạch. Tưá»ng Vi bắt buá»™c phải Ä‘i dạy há»c má»›i tạm đủ chi tiêu trong gia đình, ngay cả ngưá»i tá»› gái trung thà nh cá»§a gia đình cÅ©ng không đủ tiá»n để trả. Ngà y được thông báo cô Châu nghẹn ngà o không chịu Ä‘i, sống ở đây vá»›i bao nhiêu ká»· niệm, là m sao má»™t sá»›m má»™t chiá»u bá» Ä‘i cho đà nh? ôm gói áo quần trong tay, cô Châu bịn rịn nói vá»›i Tưá»ng Vi:
- Mợ ơi, con không muốn đi đâu, mợ có thể bớt lương con cũng được.
Nhưng dù có bá»›t lương, gia đình há» Äá»— vẫn không là m sao chịu nổi, rốt cuá»™c cÅ©ng đà nh để cho cô Châu gạt lệ Ä‘i váºá»µ Châu Ä‘i rồi, công việc cá»§a Tưá»ng Vi cà ng báºn rá»™n. Vừa dạy há»c vừa phải lo cÆ¡m nước cho cả nhà . ông Cân đã trở thà nh vú em cá»§a hai đứa cháụ Căm cụi suốt cuá»™c Ä‘á»i má»›i tạo dá»±ng được sá»± nghiệp, bây giá» trÆ¡ mắt nhìn cảnh phá sản. Sáu mươi mấy tuổi đầu còn phải cá»±c khổ, là m sao không buồn cho được?
Gia Linh bá»±c bá»™i cha và chị dâu đã bất lá»±c trước ông anh hư đốn. Nà ng rắp tâm máºt báo cảnh sát để phá vỡ ổ cá» bạc láºu, nhưng e là m thế sẽ khiến Văn bị bêu xấu, nên lại thôị Rồi cÅ©ng đâu và o đó, nhìn Ä‘á»i sống gia đình ngà y cà ng túng bấn, Gia Linh không đà nh là m kẻ bà ng quang, nên Ä‘i há»c đánh máy và tốc ký. Nhưng vá»›i bản tÃnh ham chÆ¡i cá»§a nà ng thì có cái há»c nà o thà nh công được? Việc nhà không là m được nghá» nghiệp không có, Gia Linh chỉ còn biết tức tối ông anh. Khi Văn và Gia Linh ở nhà cùng má»™t lúc là thế nà o cÅ©ng có giặc không to thì nhá».
Mấy ngà y gần đây gia đình Văn có vẻ sóng lặng gió êm, nhưng trong lòng má»—i ngưá»i Ä‘á»u âm thầm lo ngại, nhất là Tưá»ng Vi, nà ng cứ hồi há»™p đợi chá» ngà y đại há»áº¡ Gia Linh cà u nhà u mà không có Văn thì nà ng không lo, chỉ sợ là sợ Văn không nhưá»ng Linh, không nhịn thì háºu quả không biết sẽ Ä‘i đến đâụ
Tối hôm ấy, Tưá»ng Vi ra mở há»™p thư nháºn được hai bức thư từ Nữu Ước. Má»™t bức là cá»§a Khâm gởi cho nà ng và bức kia là cá»§a bà Nhã Trân gởi cho ông Cân. Äem thư trở vá» phòng, Tưá»ng Vi đột nhiên thấy không đủ can đảm bóc thá»± Äã lâu rồi không liên lạc gì vá»›i Khâm. Khâm! Khâm! Không ngá» Khâm Ä‘i láºp nghiệp ở xứ lạ quê ngưá»i mà gia đình vẫn ấm êm hạnh phúc. Còn tả Nắm chặt phong thư, Tưá»ng Vi thở dà ị Hai đứa con đã yên giấc, công việc đã xong xuôị Äêm khuya lắm rồi, Tưá»ng Vi mở phong thư ra Ä‘á»c:
Tưá»ng Vi,
Tao không trách mà y việc lâu quá mà y không viết thư cho tao vì từ lâu tao cÅ©ng chẳng rá»—i rảnh để viết cho mà ỵ Nhá»› lại xem, lá thư lần trước là lúc mà y vừa sinh cháu Niệm, bây giá» thì cháu Niệm đã đầy tuổi thôi nôi rồi phải không? Saá» Chú'ng mà y thế nà ỠGá»i má»™t bức hình chụp hết cả nhà cho tao được không? Kỳ nà y tao có gá»i kèm theo hình cá»§a tụi tao, mà y thấy thế nà ỠViá»…n thay đổi khá nhiá»u đấy chứ? Vá»›i bá»™ âu phục chỉnh tá» trông chà ng khác hẳn con ngưá»i rừng rú ngà y xưa quá nhỉ, mà y biết không, ngay bây giá», chuyện thắt cà vạt vẫn là m Viá»…n khó chịu lắm đấỵ Còn hai chú bé sinh đôi cá»§a tao nữạ Mà y có thấy nó cÅ©ng ba gai như ông bố nó không? Tao thÃch hai cô con gái cá»§a mà y quá, chăn con trai tháºt mệt.
Tưá»ng Vi cầm bức ảnh lên xem. Bức hình chụp trước sân. Viá»…n vẫn dáng dấp phóng khoáng ngà y nà o, Khâm cưá»i tháºt tươi, tóc dà i xõa vai, trông trẻ rạ Hai đứa con trai khoảng hai tuổi, giống nhau như hai giá»t nước, ngồi bên nhau, chúng quả là hình ảnh cá»§a Viá»…n. Bà Nhã Trân ngồi trên ghế dà i, trên tay cầm mảnh len Ä‘an giở, trông tháºt mãn nguyện. Má»™t bức tranh gia đình tuyệt đẹp. Ngay cả hai thằng bé cÅ©ng thế, chỉ cái tên Ä‘á»c lên là đã nghe hùng dÅ©ng rồị Thằng Uy, thằng Võ. Uy-Võ! Tưá»ng Vi thở dà i, Ä‘á»c tiếp:
Coi váºy mà chúng tao qua Mỹ đã được hai năm rồị Nhá»› lúc còn ở nước nhà mong ba năm sau lại trở vá» nhưng bây giá» ngà y vá» tháºt quá xa xăm. Anh Viá»…n Ä‘ang được sở trá»ng dụng. Mặc dù thế nhưng chúng tao nhá»› nhà nhá»› tất cả bạn bè quyến thuá»™c. Vi ạ, không chừng sẽ có má»™t ngà y, chúng tao bá» hết tất cả để trở vá». VỠđột ngá»™t như độn thổ cho chúng mà y ngạc nhiên má»™t phen.
Ngà y má»›i đến Mỹ, mà y hiểu không, tao nằm dà i trong phòng khóc rấm rứt. Má»i thứ Ä‘á»u khác lạ đã là m tao choáng váng. Äó là chưa kể bất cứ việc gì cÅ©ng phải tá»± là m lấy, Ä‘á»i sống lúc nà o cÅ©ng báºn rá»™n. Cá»±c như con chó ấy, tiá»n lương cá»§a anh Viá»…n không đủ sống, tao phải rảo chân khắp phố để tìm việc là m ... Sá»± cá»±c khổ kéo dà i mãi đến năm rồi anh Viá»…n được lên chức má»›i đỡ đó. Tụi tao được cấp má»™t căn nhà , có vưá»n có sân (như mà y thấy trong hình) ở ngoại ô thà nh phố Nưũ Ước. Äi là m tuy có xa, nhưng có xe nên cÅ©ng đỡ mệt. Tao bây giá» chỉ ở nhà trông con (tá»™i nghiệp mẹ tao bà phải là m vú em cho hai chú nhóc cá»§a tao đó). Nhá» váºy, tao má»›i nhá»› tá»›i những tình cảm bá» quên và má»›i có đủ thì giá» chăm sóc hai cáºu quý tá» cá»§a tao chứ. Nước Mỹ, nÆ¡i má»i ngưá»i mong má»i đến, bây giá» tao đã hiểu, nó chỉ là má»™t chiếc máy to lá»›n phức tạp. Ở đấy má»—i con ngưá»i là má»™t bá»™ pháºn, lúc nà o cÅ©ng phải chạy Ä‘á»u vá»›i bổn pháºn. Là m việc máy móc, hưởng thụ cÅ©ng máy móc.
Tưá»ng Vi, mà y có thấy là tao nhá»› chúng mà y ghê không? Không phải chỉ nhá»› chúng mà y, mà còn nhá»› cả gian nhà nhá» lúc xưa tao đã sống, nhá»› cuá»™c Ä‘i săn ở Kha Bảo SÆ¡n. Nếu được trở vá» ngay, thì việc đầu tiên tao là m sẽ là táºp trung lại hết đám bạn bè cÅ©, để tổ chức Ä‘i săn, săn những chiếc lá đỠtrên sưá»n núị à , nghe nói ông Hồ Như Vy bây giỠở Boston phải không? Có địa chỉ không cho tao để tao liên lạc vá»›i hắn. NghÄ© đến ngà y nà o gần nhau, bây giá» má»—i ngưá»i má»™t ngã thấy tiếc quá Ä‘i!
Má»™t năm rồi không viết thư cho mà y, bây giá» tao thấy quá nhiá»u Ä‘iá»u muốn nóị ý định như những cÆ¡n sóng biển à o ạt xô và o bá» tao không biết phải nói Ä‘iá»u gì trước, Ä‘iá»u gì saụ Lần được thư mà y tao đã định trả lá»i ngay nhưng lại thôị Vì sá»± lo lắng cá»§a mà y cÅ©ng giống như sá»± lo lắng cá»§a tao đối vá»›i cuá»™c sống cá»§a mà y và Văn váºy thôị Do đó, tao nghÄ© là mà y có thể tá»± trả lá»i câu há»i đó được rồi, dù mà y thưá»ng hay dấu diếm taá» Có lần tao cảm thấy tao vá»›i mà y có má»™t ngăn cách. Còn tao vá»›i Viá»…n? Biết nói là m sao đâỷ Theo mà y thì hôn nhân là cái gì hở Vỉ Hai cá thể thấy cần nhau nên kết thà nh má»™t, rồi phải đối diện vá»›i bao nhiêu chuyện trái ý, để đưa đến cải vã giáºn há»n, để Ä‘i đến tan vỡ chăng? Thú tháºt tao cÅ©ng trải qua giai Ä‘oạn nguy hiểm đó rồị Bản tÃnh hai đứa Ä‘á»u cứng, Ä‘á»u dá»… xúc động, Ä‘á»u chá»§ quan và độc tà ị Lúc má»›i đến Mỹ, tình cảm hai đứa Ä‘á»u xuống thấp, có thể nói ngà y nà o cÅ©ng có "má»™t tráºn". Äôi lúc tao tưởng là cuá»™c tình cá»§a tụi tao phải chấm dứt chá»›. Nhưng rồi những ngà y dà i đó cÅ©ng trôi qua, Ä‘á»i sống quá cá»±c khổ đã khiến hai đứa dá»… dà ng thông cảm và tha thứ cho nhaụ Viá»…n lúc nà o cÅ©ng là ngưá»i đà n ông tao khâm phục. Má»™t ngưá»i chồng không chỉ cần tình yêu và thông cảm mà còn phải để cho vợ khâm phục và ngưỡng má»™. Những năm gần đây trông cảnh Viá»…n phải tranh đấu mà chẳng há» nản lòng (mà y phải biết là ở nước ngoà i thưá»ng gặp nhiá»u Ä‘iá»u khó khăn lắm) tao hiểu chà ng hÆ¡n, yêu chà ng hÆ¡n. Có chuyện gì phiá»n lòng là mang ra thảo luáºn, để cả hai cùng giải quyết.
Vi, tao đã thà nh tháºt kể hết cho mà y nghe chuyện tao rồi phải không? Bây giá» tá»›i phiên mà y, mà y cÅ©ng phải thà nh tháºt kể hết chuyện mà y vá»›i Văn cho tao nghẹ Sao, lúc nà y đến đâu rồỉ Sống trong hạnh phúc tao mong tất cả bạn bè cÅ©ng hạnh phúc. Mà y đừng dấu diếm tao, bản tÃnh Văn tao biết, mà y phải ká»m chế và khuyến khÃch luôn luôn, đừng để ông ấy bị bạn bè lôi cuốn. Tao biết Văn sống thiên nhiá»u vá» tình cảm, nên cuá»™c sống cá»§a tụi mà y hạnh phúc lắm, phải không?
Mấy đêm liá»n, tao chiêm bao thấy khu vưá»n đầy cánh hoa hồng nở rá»™, gian phòng khách trà n ngáºp bạn bè, tiếng hát cá»§a Gia Linh, nụ cưá»i cá»§a mà y, bước chân trên sà n nhảy cá»§a Văn ... Cố nhân nháºp ngã má»™ng, minh ngã trưá»ng tương ức (Ngưá»i xưa vá» trong má»™ng, để lòng nhá»› khôn nguôi). Tao tương tư tụi bây quá trá»i! Gia Linh lúc nà y ra saá» Có dừng chân ở bến nà o không? Còn bác Cân? Mẹ tao có gá»i riêng má»™t phong thư cho bác. (Cho mà y biết má»™t bà máºt nhé, lúc gần đây mẹ tao cứ nhắc đến bác Cân hoà i, tao vừa khám phá ra má»™t chuyện tháºt lãng mạn xảy ra hÆ¡n má»™t năm vá» trước. Äó cÅ©ng là má»™t nguyên nhân tao muốn được trở vá» sá»›m hÆ¡n) Cho tao gởi lá»i thăm và chúc mừng bác ấy nhé.
Thư dà i quá rồi, trá»i cÅ©ng đã khuya, mùi thÆ¡m cá»§a loà i Uất kim hương là m tao nhá»› mùi hoa là i và hoa hồng cá»§a mà y quá trá»á»‹
Nhá»› gá»i thư cho tao, tao mong lắm. Hôn hai cô Trân và Niệm cá»§a mà y há»™ taá» Mong chúng mà y hạnh phúc, vui vẻ luôn.
Khâm [navy]
Tưá»ng Vi đặt thư xuống thở dà ị Khâm Ä‘ang táºn hưởng hạnh phúc gia đình. Còn tả Hạnh phúc? Hạnh phúc chá»— nà o đâủ Bóng cây ngoà i vưá»n âm u, hạnh phúc chỉ giống như khói mây, là m sao giữ được. Nà ng nhá»› đến những ngà y hai đứa cùng tâm sá»±, cùng dệt bao nhiêu má»™ng, bây giá» hai đứa hai hoà n cảnhh trái ngược. Nếu không có sá»± xuất hiện cá»§a Viá»…n, Khâm sẽ lấy Văn, rồi cục diện sẽ Ä‘i đến đâủ Có lẽ lúc đó, dưới sá»± xếp đặt cá»§a anh chị, ta phải lấy ông chá»§ sá»± đầu hói kia rồị Trá»i sinh ra ta để nháºn lấy định mệnh bi thảm. Lấy Văn nà ng phải nháºn bao lá»i châm biếm cá»§a bà chị dâụ Ngà y nà o mắng nhiếc khinh thưá»ng, nay đổi lại là nể trá»ng, săn đón, kể công để xin xá» nhá» cáºá»µ Bây giá», chong chóng lại xoay chiá»u, lá»i châm biếm đã trở lạị Tưá»ng Vi cam chịu hết, nà ng không xót xa vá» vấn đỠtúng hụt, mà nà ng chỉ chua xót vì bao nhiêu ân tình say đắm đã nhạt phaị
Là m thế nà o trả lá»i Khâm đây! Tưá»ng Vi bâng khuâng tá»± há»á»‹ Thà nh tháºt kể hết cho Khâm nghe à ? Không thể được, không thể để cho Khâm lo lắng. Thà để cho Khâm nghÄ© rằng mình hạnh phúc vui vẻ hÆ¡n là biết được sá»± tháºt Ä‘au lòng. Vả lại, nếu cuá»™c sống thay đổi bất ngá» thì saá» Văn bá» cá» bạc. Vợ chồng lại nắm tay nhau xây dá»±ng lạị Ta có thể sống tháºt thanh bạch miá»…n Văn chịu bá» cá» bạc. Có mấy ai khốn khổ suốt Ä‘á»i đâủ Có thể sinh táºt xấu thì cÅ©ng có thể trở lại đưá»ng thiện được chứ? Khi đó ta có thể bán quách căn nhà nà y, mua má»™t căn nhà nhá» khác là m ăn. Dù sao, vẫn còn được ngôi nhà . Biết bao ngưá»i nghèo khổ, sống dưới mái lá rách nát mà vẫn tìm được hạnh phúc.
Tưá»ng Vi bắt đầu viết thư trả lá»i:
[navy]
Khâm,
Nháºn được thư mà y tao mừng quá. Äá»i sống chúng tao cÅ©ng khá hạnh phúc, Văn chịu khó là m việc nên cÅ©ng không lá» Cha chồng tao vá» hưu năm rồi, bây giỠở nhà vui chÆ¡i vá»›i con cháu ...
Tưá»ng Vi viết không nổi nữạ Chống tay lên cằm nhìn những hà ng chữ vừa viết, nà ng thẹn đỠmặt. Ném bút xuống, hai tay ôm đầu, Tưá»ng Vi rên rỉ:
- Khâm ơi, Khâm! Tao biết viết cho mà y thế nà o đâỷ
Cùng lúc đó ông Cân trong phòng riêng cÅ©ng thở dà ị Lá thư cá»§a Nhã Trân tháºt ngắn, tháºt gá»n, nhưng tháºt thiết tha và kết thúc bằng mấy câu thÆ¡ buồn mênh mông:
Từ Ä‘i thuyá»n đã má»i mòn
NÆ¡i xa xôi ấy còn mong ngà y vá»
Há»i thầm bến đợi ngà y xưa
có còn đứng vững để chỠđợi chăng?
Bà i thÆ¡ tiếp theo đó cà ng là m ngưá»i xúc động:
Äêm khuya ngưá»i an giấc
Riêng ta lẻ loi buồn
Chuyện tình xưa đã mất
Chỉ còn một ánh trăng
Äêm nằm nghe sương lạnh
Hồn thu đến bên vưá»n
Ai nghe lòng hiu quạnh
Ai nghe sầu cô đơn
Không ngỠđã mấy năm qua mà nà ng vẫn chung tình. Còn tả Lâu quá không viết thư cho Nhã Trân. Chuyện cầu hôn năm xưa, bị bao nhiá»u Ä‘iá»u phiá»n muá»™n khá»a lấp rồị Ngà y vá» hãy còn xa mà ta đã già , giấc má»™ng kia sẽ chẳng thà nh. ông Cân cÅ©ng chẳng có đủ can đảm để hồi thư cho bà Nhã Trân. Äã cầm bút lên, rồi lại buông xuống. Chuyện tình ngà y trước giỠđã tà n phaị
Cảnh vẫn đẹp, bóng thuyá»n vẫn tá»
Äợi ngưá»i vá» cho thá»a ước mong
Yêu ai yêu cả cõi lòng
Buồn vì trong mộng bóng nà ng chẳng phai
Viết xong, ông thấy choáng váng, mệt má»á»‹ Äúng rồi, ta đã già . Bao nhiêu năm, dà y công xây dá»±ng, giá» già rồi mà vẫn còn phải cá»±c nhá»c vì con. Nhã Trân đã và von tháºt thấm thÃa, con ngưá»i như chiếc thuyá»n, không biết đến bao giá» má»›i được nghÄ© ngơị
Vừa chợp mắt, ông bá»—ng nghe có tiếng ồn à ỠGiá»ng Tưá»ng Vi van nà i:
- Äừng anh, cha đã ngá»§ rồi, anh đừng đánh thức cha dáºy, em van anh.
- Mặc tôi, cô đừng lôi thôi, tôi có chuyện phải gặp cha gấp.
Lại thằng con trá»i đánh. Mấy ngà y liá»n không vá» nhà bây giá» dám vác mặt trở vá» á» CÆ¡n buồn ngá»§ cá»§a ông Cân đã tan. ông bước ra, thấy Văn, áo phanh ngá»±c, tay vén cao, mặt xanh mét, mắt lõm xâu, ngưá»i hôi hám, Ä‘ang giằng co vá»›i Tưá»ng Vị ông dằn chẳng nổi cÆ¡n giáºn quát:
- Văn, mầy muốn gì đó? Mà y còn dám vác mặt vỠnhà là m ồn nữa saỠSao không đi luôn đi, hả?
Văn vừa thấy ông Cân là dịu xuống ngay, chà ng cúi đầu nhìn xuống. ông Cân há»i tiếp:
- Bây giỠmà y định là m gì nữa chứ?
Văn ngáºp ngừng:
- Con ... con thua hết bạc rồị
ông Cân nghiến răng:
- Mà y thua mặc mà y nói vá»›i tao là m gì? Bá»™ chuyện đó tốt là nh lắm saá»
- Cha cho con tiá»n con trả nợ, kỳ nà y con sẽ thôi không đánh bạc nữạ
- Không đánh bạc? Hứ, mà y nói câu đó mấy trăm lần rồỉ
- Con phải trả, nếu không há» giết con ... Há» bắt buá»™c như váºy, con ... con cần tiá»n!
ông Cân cương quyết:
- Nó giết thì giết, mặc mà y, tao không biết gì cả. Có thằng con như mà y thà cho chết còn hÆ¡n. Mà y tưởng tao còn tiá»n để trả nợ cho mà y à ? CÆ¡m còn không đủ ăn tiá»n đâu mà trả.
Văn nói tháºt bình tÄ©nh:
- Nhưng ... Nhưng còn ngôi nhà ?
- Cái gì? ... ông Cân giáºn run há»i gặng lại - Mà y, mà y ... quả tháºt là thằng khốn nạn mà !
Văn vẫn không đổi thái độ:
- Chúng ta đâu cần ở ngôi nhà to lớn như thế nà ỷ Vả lại Gia Linh cũng lớn, sắp lấy chồng rồi đâu còn ở đây bao lâu nữả
- à phải mà ! - Gia Linh nghe tiếng ồn, bước ra nghe ngóng tá»± bao giá», bây giá» nghe anh nói, không dằn cÆ¡n giáºn được nữa - Anh muốn Ä‘uổi tôi phải không? Äừng hòng! Nhà nà y đâu phải cá»§a anh đâu mà muốn bán là bán.
ÄÆ°á»£c dịp Văn trút cÆ¡n giáºn:
- Im cái mồm cá»§a mà y lại Ä‘i, bán hay không bán không liên hệ gì đến mà y cả, đừng có xÃa và á»
Gia Linh cũng không kém:
- Sao lại không? Anh là m tan nát bao nhiêu đó chưa đủ sao mà còn đòi bán nhà ? Sao không bán con ngưá»i anh luôn đị Không có anh nhà nà y má»›i yên ổn.
Văn hét:
- Tao bảo mà y im mồm, tao có quyá»n bán cả mà y nữa là khác, mà y đừng có lôi thôị
Gia Linh giáºn xanh mặt:
- Cha, cha có nghe anh Văn nói gì không?
Văn bổ thêm một câu:
- Nơi mà y xuất thân có tốt là nh gì cơ chứ?
Tưá»ng Vi cản ngăn:
- Thôi anh vá» phòng nghỉ Ä‘i rồi mai tÃnh lại, chá»› bây giá» khuya rồi, là m um sùm hà ng xóm há» cưá»i chá»
Gia Linh vẫn không chịu thua:
- Anh Văn, anh nói sao nói lại coi, anh nói tôi từ trong chỗ nhơ nhớp chui ra à , tôi với anh cùng cha cùng mẹ mà miệng anh có thể ăn nói bẩn thỉu như thế được à ?
Tưá»ng Vi kéo áo Văn:
- Anh Văn, đi mà ... đi vỠphòng đi!
Văn đẩy Tưá»ng Vi ra:
- Tôi không Ä‘i đâu hết, bao giá» có tiá»n tôi má»›i đị Há» Ä‘ang đợi tôị Cha, là m Æ¡n cho con xin bằng khoán nhà đị
- Giấy nhà ? Mà y dám mở miệng há»i bằng khoán à ? Tao chưa chết mà , đợi bao giá» tao chết xong rồi mà y muốn bán thì bán.
Gia Linh hét:
- Cha, cha đừng đưa cho anh ấy, ảnh sẽ bán nhà rồi đem nướng hết và o sòng bạc cho mà xem.
- Tao bảo mà y câm mồm nghe không Linh? Nhà nà y không có phần của mà y, nếu mà y còn nói thêm một câu nữa, tao nói hết cho mà y xem.
Gia Linh xấn tới:
- Tôi có Ä‘iá»u gì đâu mà phải sợ anh lá»™t trần? Tôi không có cá» bạc cÅ©ng như chưa là m Ä‘iá»u gì xúc phạm đến gia phong kia mà .
Tưá»ng Vi vòng tay ôm cứng Văn, nghẹn ngà o:
- Anh Văn, em van anh, xin để cho gia đình được yên ổn. - Quay qua Gia Linh, Tưá»ng Vi van nà i - Cô nhịn má»™t chút Ä‘i Linh.
Gia Linh vẫn không chịu nhịn:
- Tôi muốn anh Văn nói rõ, phải là m sáng tá» vấn đỠmá»›i được. Äừng có hăm dá»a, nạt ná»™, tôi có cái gì bà máºt đâu, anh nói ra thá» xem!
Văn bừng lá»a giáºn:
- Mà y thách nhé, tao nói ra hết.
ông Cân hét:
- Văn! Mà y muốn giết tao, muốn tao chết sớm phải không? Cút đi, tao không cần thằng con như mà y nữạ Cút đi, cút đi, tà i sản nà y không có phần của mà ỵ
Văn sừng sộ:
- Không có phần của tôi mà có phần của con Gia Linh à ? Nó có liên hệ gì đâu mà dà nh cho nó.
Gia Linh ngá» vá»±c:
- Saá» Anh nói váºy là nói saá»
- Chỉ có Gia Linh là con tao, tao chỉ thừa nháºn má»™t mình nó, còn mà y tao từ mà y lâu rồị Cút Ä‘i, có mặt mà y ở nhà phút nà o là không yên phút đó. Äi Ä‘i! Ä‘i Ä‘i!
Văn lạnh lùng:
- Tôi cần giấy bán nhà , cái nhà nà y sớm muộn gì cũng phải thuộc vỠtôi hết.
ông Cân giáºn run:
- Mà y ... mà y ... mà y ... dám nói thế với tao à ?
Tưá»ng Vi chảy nước mắt van nà i:
- Anh Văn, em van anh, anh vỠphòng nhé!
Gia Linh không buông tha:
- Anh Văn, anh chưa trả lá»i câu há»i cá»§a tôi, anh nói tôi sao chứ?
- Tao bảo mà y cút Ä‘i! - Văn quát, phần lương tri cuối cùng trong ngưá»i chà ng Ä‘ang dãy dụa - Tao không muốn nói tá»›i mà y, tao chỉ muốn giấy bán nhà , đừng bắt buá»™c tao phải nói hết sá»± tháºt!
ông Cân thở hổn hển, cÆ¡n giáºn sôi sục:
- Không bao giỠtao giao giấy nhà cho mà y!
Gia Linh vẫn gà o to:
- Anh bảo anh muốn nói hết sá»± tháºt. Sá»± tháºt nà o, nói xem!
- Tao nói ... tao nói ...
- Anh Văn! Tưá»ng Vi hét to nhưng không kịp.
- ... Tao bảo mà y không phải là em ruá»™t cá»§a tao, mẹ mà y chỉ là má»™t con vÅ© nữ, má»™t thứ đà n bà lăng loà n, cha mà y có chắc đâu là cha taá» Mà y không có quyá»n đòi chia gia tà i nhà há» Äá»— nà y, nghe không! Nghe không!
Gia Linh xông tới bên Văn, vừa đánh vừa hét:
- Anh nói báºy! Anh là đồ bần tiện, má»™t thằng hạ cấp.
Quay sang ông Cân, Gia Linh vừa khóc vừa nói:
- Cha ơi cha, cha có nghe anh Văn nói gì không? Cha có nghe không?
Văn xô Gia Linh ra:
- Chẳng tin mà y há»i cha xem mẹ mà y là ai, há»i xem, tao biết cha là ngưá»i không thÃch nói dốị
Gia Linh khóc oà :
- Cha, cha có nghe anh Văn nói không? Sá»± tháºt có như váºy không hở chả
ông Äá»— Cân ngá»a mặt nhìn trá»i cao, đầu ông như có hà ng ngà n tiếng trống vang dá»™i, mắt ông chá»›p sao, cảnh trước mặt quay cuồng:
- Trá»i Æ¡i! Tôi đã là m gì nên tá»™i hả trá»i!
Tiếp đó ông chỉ còn nghe như hà ng ngà n tiếng kêu, tiếng khóc thét bên taị
Äầu ông nghiêng sang má»™t bên, tiếng gá»i mất dần chỉ còn lại sá»± yên lặng tang tóc.
Vâng, ngôi nhà trầm hẳn xuống. Tưá»ng Vi quỳ xuống mở nút áo cho ông Cân và đưa tay và o trong sá» lồng ngá»±c cha chồng, rồi ngước đôi mắt nhòa lệ lên nhìn Gia Linh và Văn:
- Phải má»i bác sÄ© đến ngay!
Bác sÄ© đến, Văn, Gia Linh và Tưá»ng Vi vây quanh chỠđợi kết quả. Sau má»™t lúc chẩn bệnh, bác sÄ© thu dá»n dụng cụ và o sắc tay và bảo:
- Má»i ngưá»i chuẩn bị sẵn sà ng Ä‘i, ông ấy không qua khá»i đêm nay được đâụ
Một phút bà ng hoà ng yên lặng, rồi tiếng òa khóc của Gia Linh:
- Cha Æ¡i, cha! Äừng bá» con cha Æ¡i!
Tưá»ng Vi lặng lẽ đứng má»™t bên cúi đầu xuống, nà ng không lá»›n tiếng khóc được, nhưng những giá»t lệ nhá» lăn trên má khiến vị bác sÄ© cÅ©ng phải mÅ©i lòng.
Văn đứng yên như pho tượng gỗ.
Äến ba giá» sáng, ông Cân trút hÆ¡i thở cuối cùng. Từ lúc bất tỉnh cho đến lúc tắt thở, ông không má»™t lần tỉnh dáºá»µ Cuá»™c hà nh trình dà i đã chấm dứt. ông đã mang theo sá»± ưu phiá»n và cả ảo má»™ng cá»§a má»™t tình yêu không thà nh. Cái chết chẳng bình thản. Nhưng chết là gì? Là trạm cuối cá»§a Ä‘á»i ngưá»i chăng. Dù sao thì bến đợi không còn phải đón nháºn bao nhiêu giông tố phÅ© phà ng nữạ Giấc ngá»§ đã bình yên.
Tà i sản của quykiemtu
17-10-2008, 11:26 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 23
Tưá»ng Vi ngồi giặt giÅ© áo quần, mặt trá»i treo cao, hắt những tia nắng chói chang xuống chiếc lưng đã ướt đẫm, mồ hôi không ngá»›t rÆ¡i trên cổ, trên trán nà ng. Ngồi ngay lưng lại cho đỡ má»i, rồi quay sang hai con Ä‘ang nghịch nước, Vi bảo:
- Trân, con đưa em đi chỗ khác chơi đị
Bé Trân chưa đầy bốn tuổi dẫn em gái gần hai tuổi đị Tưá»ng Vi nhìn theo dáng dấp gầy ốm cá»§a con rồi bất giác thở dà ị ÄÆ°a tay lên xoa trán, ngẩn lên nhìn trá»á»‹ Nắng vẫn gắt mắt. Thu đến rồi mà trá»i vẫn không bá»›t nóng, phải chi được má»™t cÆ¡n mưa thì hay biết baá»
ông Cân mất đã trên má»™t năm, Vi còn nhá»› cảnh anh em Văn sụp đầu khóc lóc trước phần má»™ cá»§a chạ Hôm đó Văn đã thá» bán sống bán chết trước mặt bạn bè cá»§a cha là sẽ không bao giá» bước đến sòng bạc. Nhà phải bán Ä‘i mà nợ cá»§a Văn vẫn trả không hết. ông Lý thấy tá»™i má»›i cho vay má»™t số tiá»n để trả dứt nợ, sau nà y khi Văn Ä‘i là m việc lại đà ng hoà ng sẽ trả lại dần. ông Lý lại còn giá»›i thiệu Văn và o là m thư ký Anh ngữ cho má»™t hãng tư lương bá»—ng khá háºá»¥
Cả gia đình há» Äá»— rá»i căn nhà cÅ© đến là ng Trung Hòa mướn căn nhà hai phòng, Ä‘á»i sống có thể xem như bắt đầu lạị Trong ná»—i Ä‘au vì cha má»›i qua Ä‘á»i, cá»™ng thêm sá»± tán gia bại sản, đối vá»›i Văn phải là má»™t bà i há»c Ä‘Ãch đáng. Nhưng Văn chỉ đến sở đúng giỠđược có ná»a tháng rồi cÅ©ng trở lại sòng bạc. Nhiá»u đêm đối diện trước vẻ thiểu não cá»§a chồng, Tưá»ng Vi hết sức tuyệt vá»ng, chỉ muốn tá»± sát. Văn thì ôm đầu, láºp Ä‘i láºp lại mấy câu đã nhà m tai:
- Anh có muốn đến đó đâu, nhưng là m như có ma qá»§y lôi kéo, anh biết là m sao bây giá».
Tưá»ng Vi không thể hà nh động quyết liệt gì ngoà i những giá»t nước mắt tuôn trà n thâu đêm. Äá»i sống nà ng bị vây hãm tù túng tong vòng lẩn quẩn: nợ nần, thá» thốt rồi ... chứng nà o vẫn táºt ấỵ
Äau khổ không có biên giớị Má»™t buổi sá»›m mai, sau ngà y Văn trở lại cá» bạc không bao lâu, Gia Linh bá» nhà ra Ä‘i, Ä‘i trong lặng lẽ, chỉ để lại và i hà ng cho Tưá»ng Vi:
"Chị Tưá»ng Vi,
Em Ä‘i đâỵ Ngôi nhà nà y kể từ sau ngà y cha mất không còn là nhà cá»§a em nữạ Em thấy không có lý do gì để em ở lạị Cho đến khi cha nhắm mắt, em má»›i biết rõ thân thế cá»§a mình. Äiá»u đó tuy có là m em buồn, nhưng bù lại nó đã giúp em có đủ can đảm để xa rá»i ông anh thô lá»—. Em Ä‘i vì nhà nà y không còn gì để lưu luyến cả, ông anh em không muốn thấy đứa em không ruá»™t thịt cá»§a mình cứ ăn bám nhà . Việc em bá» nhà đi có lẽ rất hợp ý má»i ngưá»á»‹ Chị Vi, em quý chị lắm, Ä‘iá»u cuối cùng em muốn nói vá»›i chị là , chị nên bá» anh Văn Ä‘i, đừng để cùng rÆ¡i xuống vá»±c. Chị nên nhá»› là chị còn phải lo cho tương lai cá»§a hai đứa con cá»§a chị nữa đó.
Äừng lo cho em, vì đúng ra em phải táºp tá»± láºp từ lâu rồị
Chúc chị được nhiá»u hạnh phúc.
Gia Linh "
Tưá»ng Vi lo vì Gia Linh má»›i hai mươi mấy tuổi đầu là m sao đương đầu vá»›i má»™t xã há»™i phức tạp, lòng ngưá»i khó lưá»ng. Gia Linh chưa quen cá»±c khổ, chưa dà y dạn phong sương nếu chẳng may sa chân thì còn gì Ä‘á»i con gáỉ ông Cân là m sao có thể yên lòng nÆ¡i chÃn suốỉ
Tay bồng tay dắt, Vi Ä‘i khắp phố tìm nhưng bóng Gia Linh vẫn mù tăm. Văn thì không báºn tâm tà nà o cả, nhìn bức thư cá»§a Gia Linh, chà ng chỉ cưá»i nhạt:
- Mặc xác nó, cho nó chết. Không có nó tôi đỡ phải gai mắt. May mà nó tự ý bỠđi đấỵ
Hình bóng cáºu sinh viên gương mẫu nay không còn tìm ra dấu vết. Nhiá»u lúc van xin Văn Ä‘i tìm Linh, Văn chỉ nhún vai, đôi khi thấy Tưá»ng Vi khóc, chà ng lại bá»±c mình:
- Em chỉ lo chuyện không đâu, cô ấy đi sống không nổi lại bò trở vỠchớ gì!
Thế là Tưá»ng Vi chỉ còn biết mong ngà y Gia Linh tá»± ý trở vá». Má»™t tháng, hai tháng, ba tháng rồi má»™t năm trôi qua mà tin Linh vẫn biệt tăm.
Ngà y tháng vẫn trôi qua trên ná»—i buồn và tuyệt vá»ng cá»§a con ngưá»á»‹ Tưá»ng Vi đã bá» dạy há»c vì không ai chăm sóc nhà cá»a con cái, nói chi đến chuyện hồi âm cho Khâm. Sá»± liên lạc giữa hai gia đình đã gián Ä‘oạn.
áo quần đã giặt xong, Tưá»ng Vi đứng dáºy thở dà ị Mặt trá»i vẫn chói chang, bế bé Niệm lên, trông con lem luốc gầy còm, lòng Vi xúc động:
- Niệm Æ¡i, ai bảo con ra Ä‘á»i là m gì để con phải khổ, thế nà y rồi tương lai con sẽ ra saá»
Bé Trân kéo áo mẹ, chiếc miệng nhá» chÃu chÃt:
- Mẹ ơi, bánh bao, bánh bao mẹ
Bên ngoà i ngưá»i bán hà ng cứ rao:
- Bánh bao! Bánh bao nóng hổi đây!
Tưá»ng Vi lắc đầu, kéo con đến sát mình, nà ng phân trần:
- Trân, con ăn sáng rồị Mẹ cÅ©ng đâu có tiá»n, cha con mấy hôm nay chẳng mang vỠđồng nà o, đồ đạc đáng giá cÅ©ng chẳng còn bây giá» biết sống là m sao đâỷ
Äứa bé xoe tròn mắt nai, nó không hiểu mẹ nói gì cả:
- Mẹ ơi! Trân đói quá!
- Mẹ biết là m sao bây giá»? Mấy hôm rà y mượn tiá»n bác Trương nhiá»u rồị Không phải mẹ không muốn cho con ăn, nhưng ...
Äứa bé vẫn quấn quanh chân mẹ:
- Mẹ ơi! bánh bao, Trân đói quá, cho Trân ăn bánh bao đi mẹ.
Tưá»ng Vi xiêu lòng:
- ÄÆ°á»£c rồi buông mẹ ra Ä‘i, để mẹ Ä‘i xem có tiá»n không?
Mua má»™t chiếc bánh, bẻ là m hai cho hai đứa con, Tưá»ng Vi mân mê ba cắc bạc mà ngây ngưá»á»‹ Äã hai hôm rồi Văn không vá». Phải sống ra sao vá»›i ba cắc bạc đâỷ Biết đâu Văn lại chẳng thắng được má»™t ván lá»›n? Lắc đầu, Tưá»ng Vi cưá»i thầm vá»›i hy vá»ng không tưởng cá»§a mình. Thắng à ? Vâng, có thể thắng lắm chứ, nhưng cuối cùng lại thua hết sạch.
Má»™t ngà y trôi qua, rồi ngà y thứ hai, Tưá»ng Vi đà nh ngượng ngùng qua nhà bên cạnh mượn và i chục. Ngà y thứ ba Ä‘em số áo cÅ© cá»§a cha chồng và mình Ä‘i cầm thế, cÅ©ng sống được thêm hai ngà ỵ
Äến má»™t hôm từ sáng đến chiá»u, ba mẹ con đà nh mở mắt chịu đói, không tìm đâu ra thức ăn để nhét và o bụng cho đỡ đóị Tối đến, hai đứa nhá» bắt đầu khóc, tiếng khóc là m cho Tưá»ng Vi tan nát, không dằn được nà ng quyết định mang hai con đến nhà ông anh.
Lương công chức hạng bét cá»§a ông anh Tưá»ng Vi chỉ đủ sống qua ngà ỵ Lúc còn khá giả, Vi cÅ©ng hay giúp đỡ cho anh, đó chÃnh là lý do nà ng dám đến tìm anh. Vừa bước đến cá»a là đã nghe tiếng chị dâu chu chéo cháºn đầu:
- Anh Bình Æ¡i, em anh đến nè! Sao cô, nghe nói chồng cô Ä‘i là m lại đà ng hoà ng rồi phải không, có dư cho bá»n nà y mượn, lúc nà y đói quá.
Chị Lý lải nhải là m lòng nà ng không yên:
- Tưá»ng Vi, cô còn nhá»› ông chá»§ sá»± Trương không? ông ấy vừa má»›i lên chức, lại phát tà i to, ông ấy má»›i cất được căn nhà cho cô vợ vừa má»›i cưới ở. Cô ta tháºt không bằng má»™t ná»a cá»™ Phải chi lúc xưa cô đừng chê á»ng chê eo thì bây giá» già u rồi, chá»› đâu có để phước cho ngưá»i khác hưởng uổng thế? Ham lấy hạng công tá» bá»™t để bây giá» ... Thôi, thôi không nói nữa đâu, chẳng qua tại cô không có phần. Lúc đầu cô cứ bướng cho rằng mình đã chá»n đúng ngưá»i, bây giỠđó cô thấy không? Sao, cáºu em rể quý cá»§a tôi còn Ä‘i đánh bạc nữa không? Cô phải khuyên anh ấy chứ.
Hai đứa con lại khóc đòi ăn, nà ng vá»™i và ng chà o anh chị Ä‘i vá». Bình đưa em ra táºn cá»a, thừa dịp chị Lý không để ý, nhét vá»™i năm tấm mưá»i đồng và o tay Vi, nói nhá»:
- Cầm đỡ mua cái gì ăn, em cÅ©ng biết là anh không có tiá»n nhiá»á»¥
Nước mắt đổ tuôn xuống, Tưá»ng Vi đưa vá»™i con ra cá»a bước nhanh. Qua khá»i cầu, nà ng ghé và o hiệu mua hai chén chè Ä‘áºu xanh và mấy cái bánh nướng cho con ăn. Tưá»ng Vi tuy đói lả nhưng không là m sao nuốt được. Nhìn vẻ tiá»u tụy đói khát cá»§a hai con mà lòng se sắt:
- Không thể sống mãi thế nà y được. Ta không thể để tình cảnh nà y kéo dà i, phải tìm anh Văn phân bà y lần cuối, nếu anh ấy không thể bỠcỠbạc được, ta sẽ đưa hai con đi nơi khác kiếm việc là m.
Tối hôm ấy, Văn vá» vẫn hốc hác, đói khát. Văn vá»™i phân bua ngay khi bắt gặp ánh mắt căm há»n cá»§a Tưá»ng Vi:
- Em Ä‘oán thá» xem, có tức chết được không, lúc đầu anh được trên hai mươi ngà n, thế mà sau cùng chỉ má»™t ván bà i lại thua tuốt hết. Mẹ cái thằng Triệu, chắc chắn là hắn gian láºn gì đây, anh mà khám phá được nó sẽ biết tay anh.
Nhìn Tưá»ng Vi, Văn bá»±c bá»™i thêm:
- Cô là m gì nhìn tôi dữ thế? Lúc nà o cũng gặp bản mặt đòi nợ của cô, hèn gì tôi chẳng xui sao được!
CÆ¡n giáºn không đè nén mãi được, nhưng nà ng vẫn cố gắng Ä‘iá»m tÄ©nh:
- Anh Văn, tôi có chuyện cần bà n với anh.
Văn nằm dà i:
- Tôi biết rồi, hôm nay tôi mệt quá, để mai đi, bây giỠkiếm cái gì cho tôi ăn cái đị
Tưá»ng Vi lạnh lùng:
- Ăn à ? Anh biết ở nhà nà y mấy hôm nay sống ra sao không, các con phải nhịn đói thế nà o không mà đòi ăn? ...
Văn cắt ngang:
- Thôi, thôi được rồi, đừng có tố khổ mãị Bên ngoà i gặp chuyện bá»±c mình, vá» nhà phải nghe cô cằn nhằn. Không lẽ tôi muốn các con chết đói saá» Chẳng qua tại thá»i tôi chưa tá»›i nên thua mãị Ngà y mai mà vô má»™t ván là cô có tiá»n xà i suốt năm không hết.
- Anh Văn, cÅ©ng vì chá» anh mà gia đình chúng ta má»›i tá»›i nước nà y, anh còn hy vá»ng cái ná»—i gì. Anh còn nhá»› lá»i thá» trước má»™ cha không? Anh còn nhá»› lá»i hứa vá»›i ông Lý không? Anh ...
- Thôi được rồi, cô đừng dá»±ng ông già tôi dáºy, cô muốn lải nhải đến bao giá» má»›i chịu thôi chứ? Tôi buồn ngá»§ lắm rồị
Tưá»ng Vi tuyệt vá»ng:
- Anh ngủ, tôi biết, nhà nà y chỉ là nơi để anh ăn rồi ngủ thôị Anh là m riết rồi con cái chẳng nhìn ra được bố.
Giá»ng Tưá»ng Vi thiểu não:
- Mà ngay cả tôi, nhiá»u lúc tôi cÅ©ng không nháºn ra được anh. Anh thá» nhìn và o kÃnh xem anh có còn là ông Äá»— Gia Văn nữa không?
Văn nổi giáºn nên cố bóp méo câu nói:
- Cô không nhìn tôỉ Äúng rồi, cô chỉ biết nhìn thấy tiá»n thôị Bây giá» tôi Ä‘ang lúc xuống dốc mà há»… tôi có tiá»n là cô sẽ nhìn ra tôi ngaỵ
Tưá»ng Vi giáºn xanh mặt:
- Anh Văn, anh dám nói những lá»i vô lương tâm như váºy saá» Anh đã là m cha giáºn mà chết, là m em gái bá» Ä‘i, chỉ còn tôi chịu đựng nổi anh thôị Trá»i Æ¡i, tôi không hiểu tại sao tôi lại lấy anh là m gì.
- Cha chết không phải vì giáºn tôi mà chết - Văn gạt bừa - Mà ông chết vì bịnh tim. Cô câm mồm đị Hừ, tôi là đà n ông, tôi có quyá»n là m bất cứ chuyện gì tôi muốn, cô không được lôi thôi biết không?
Tưá»ng Vi nghẹn lá»i:
- Em nói báºy đấy, nhưng sẽ có ngà y anh muốn cÅ©ng không còn nghe được những lá»i nà y nữạ Gia đình đã tan nát đến thế nà y mà anh vẫn cá» bạc thì háºu quả sẽ đến đâủ Anh đã thua cả gia sản, anh đã giết chết cả cha, anh bán đứt cả con ngưá»i, nhân cách và lương tâm cá»§a anh, thế mà anh vẫn không chừạ
- Câm mồm, tôi không cần cô dạy khôn tôi
- Không phải em dạy khôn anh, em chỉ van xin anh, anh thá» nhìn các con xem, tụi nó còn nhá» quá, nó Ä‘ang cần anh nuôi dưỡng, Ä‘ang cần gương tốt. Anh có thể mắng chá»i, có thể giáºn em, sao cÅ©ng được. Nhưng còn các con, anh hãy cứu nó, cứu cái gia đình nà y, đừng để nó tan rã tá»™i lắm anh ạ.
- Cô đừng nói nhiá»u, tôi đã bảo là tôi sẽ không cá» bạc nữa, nếu tôi gỡ lại được Ãt nhiá»á»¥ Bây giá» không còn má»™t cắc bạc, tôi há»i cô ngoà i cái cá» bạc ra có cái nghá» gì cho tôi lấy lại được số tiá»n đã mất hay không? Äánh bạc phải có lúc ăn lúc thua chứ.
- Anh Văn, đến bao giỠanh mới hiểu được?
- Tôi bảo cô im mồm đi, cứ lải nhải mãi, lộn xộn hoà i là m sao ai ở nổi chứ?
Tưá»ng Vi yên lặng ngồi cạnh giưá»ng, thẫn thỠđưa mắt ra ngoà i trá»i, má»™t ná»—i buồn xâu xé tâm can nà ng:
- Nhà nà y không còn gì để anh lưu luyến nữa saỠLấy anh, em chỉ thấy toà n là chỠvới đợi, em chán quá rồị
- Im mồm, tôi bảo cô im mồm nghe không?
Tưá»ng Vi vẫn lẩm bẩm vá»›i chÃnh mình:
- Tôi hiểu, bây giá» anh đâu muốn nghe tôi nói gì nữạ Thế mà tôi đã cầu khẩn van xin, mà má»—i lần thuyết phục là má»™t lần tuyệt vá»ng. Không hiểu sao, thuở xưa tôi lại lấy anh là m chỉ
Văn hết chịu nổi, không suy nghĩ Văn nói:
- Tôi cho cô biết, thuở xưa tôi đâu có muốn cưới cô, tôi có yêu cô đâủ Ngưá»i tôi yêu là Khâm kìạ Tôi Ä‘i đánh bạc là vì tôi chán cô, nếu cô là m tôi mê được thì sao tôi phải trốn lánh để Ä‘i tìm cái giải trà khác.
Cắn chặt môi, Ä‘an đôi tay yếu Ä‘uối và o nhau, nhẫn cưới đã mất từ lâu, trên ngón tay Văn cÅ©ng không còn. Tưá»ng Vi yên lặng, tương lai là cả má»™t sá»± tuyệt vá»ng bi thảm. úp mặt và o lòng bà n tay, Tưá»ng Vi không khóc, nước mắt đã cạn từ lâu rồị
Äêm tháºt dà i, tháºt yên, Văn đã ngá»§, tiếng ngáy nặng nỠát cả tiếng mưa rơị Giấc ngá»§ cá»§a Văn chẳng bình yên. Tưá»ng Vi thở dà ị Bao nhiêu chuyện cÅ© như má»™t cuốn phim được quay lạị Bao nhiêu ân tình, bao nhiêu ká»· niệm mà giỠđây chỉ là những câu nói bất nhân:
- Tôi không yêu cô, ngưá»i tôi yêu chÃnh là Khâm! Vì tôi chán cô nên tôi má»›i Ä‘i đánh bạc! Tôi Ä‘i đánh bạc là để trốn lánh cô, cô biết không?
Tưá»ng Vi hoảng hốt đứng dáºy nhìn quanh, ta đã lầm, lầm ngay từ giây phút đầu, bây giá» phải xá» trà thế nà o đâỷ Bước đến nhìn hai con Ä‘ang yên giấc, cánh tay bé Trân Ä‘ang quà ng ngang vai bé Niệm, nụ cưá»i thÆ¡ ấu nở trên môị Ai gánh trách nhiệm trong sá»± tạo ra những cuá»™c sống nà ỷ Kéo chăn lại ngay ngắn, Vi bắt đầu khóc.
Khóc tháºt lâu, nà ng ôm con và o lòng hôn từng đứa má»™t, rồi bước vá» giưá»ng Văn. Äối diện vá»›i chà ng, Tưá»ng Vi lắc đầu:
- Anh tuy chẳng thương em, nhưng các con dù sao cÅ©ng là cá»§a anh. Váºy thì cầu trá»i phù há»™ giúp đỡ anh để anh thương nó.
Ngồi xuống bà n Tưá»ng Vi muốn viết má»™t và i hà ng, đầu óc trống rá»—ng, tay run rẩỵ NÆ¡i chiếc lồng gà bên ngoà i, má»™t con gà trống Ä‘ang vá»— hai cánh và o nhau gáy sáng, phÃa chân trá»i xa, đám mây má» xuất hiện. Trá»i sắp sáng rồi, Tưá»ng Vi hốt hoảng, cầm bút lên, nà ng viết nhanh:
Dòng Ä‘á»i vẫn lặng lá» trôi
Biết bao nước mắt để rồi hoà i công
Gian nan Ä‘au khổ cháºp chùng
Thá»i gian sao để phá»§ phà ng cho ta
Nà ng thẫn thỠđứng nÆ¡i cá»a tháºt lâụ Gió bắt đầu thổi cánh lá đầu tiên rÆ¡i qua song, Tưá»ng Vi rùng mình, mùa thu đã đến. Sao đã lặn, trăng sắp tà n, má»™t ngà y má»›i sắp đến.
Khi Văn thức dáºy đã gần mưá»i giá». Tiếng khóc thét cá»§a đám con tháºt ồn. Văn xuống giưá»ng, đưa tay xoa mặt, cÆ¡n ngái ngá»§ vẫn còn lẩn quẩn:
- Mẹ ơi, mẹ! Mẹ!
Tưá»ng Vi Ä‘i đâu rồỉ Văn bá»±c mình sẵn giá»ng:
- Vi ơi, Vi!
Không có tiếng trả lá»á»‹ Bé Trân vẫn khóc, bé Niệm khóc theá» Cuá»™c cãi vã đêm hôm không còn lại má»™t vết tÃch gì trong đầu, Văn lên tiếng lần nữa:
- Tưá»ng Vi Æ¡i, Tưá»ng ...
Văn đột ngá»™t ngưng tiếng. Chà ng đã nhìn thấy Tưá»ng Vi rồị Nà ng nằm sấp trên ná»n gạch dáng như Ä‘ang mê ngá»§. Bé Trân đứng má»™t bên nÃu áo mẹ, cánh tay Vi trải rá»™ng, Văn nhìn xuống hai vÅ©ng máu đỠthẫm chảy dà ị Hoảng hốt, Văn xông đến gá»i to:
- Tưá»ng Vi em!
Äỡ vợ lên, đôi mắt Tưá»ng Vi khép chặt, ngấn lệ vẫn chưa tan. HÆ¡i thở đã tắt tá»± bao giá». Văn hãi hùng hét to, kéo tay vợ lên, vết cắt loét tháºt sâu nÆ¡i cưá»m tay, Tưá»ng Vi đã cương quyết lìa bá» cõi Ä‘á»á»‹ Văn lắc mạnh vai vợ, vừa lắc vừa gá»i lá»›n:
- Tưá»ng Vi! Tưá»ng Vi! Tưá»ng Vi!
Tưá»ng Vi vẫn nhắm chặt mắt, lá»i réo gá»i, tiếng khóc lóc không là m nà ng xúc động. Văn bối rối đặt vợ lên giưá»ng, mở bá»›t nút áo định tìm cách là m ấm ngưá»i Tưá»ng Vị Trong cÆ¡n rối rắm chà ng quên cả việc gá»i bác sÄ©. Nhưng hà ng xóm đã đến đầy trước cá»a, cảnh sát và bác sÄ© cÅ©ng tá»›i nơị Không còn kịp nữa, Tưá»ng Vi đã Ä‘i từ năm giá» sáng.
- Chết rồi! - Bác sĩ tuyên bố.
- Không! - Văn hét lên, nhảy chồm lên giưá»ng - Vi không thể chết, nà ng không thể chết, nà ng chỉ muốn đùa tôị - Vuốt ve Tưá»ng Vi, Văn van xin - Tưá»ng Vi, Tưá»ng Vi em, em hãy nói vá»›i anh Ä‘i, Vi, bây giá» em nói gì anh cÅ©ng nghe hết, tháºt đó Vi, em bảo anh là m gì anh cÅ©ng là m cả. Anh không cá» bạc, anh cương quyết không cá» bạc nữa, Vi, em hãy mở mắt ra Ä‘i, em hãy nhìn anh, nhìn anh Ä‘i em!
Gục đầu trên xác vợ, Văn khóc ngất. Cảnh sát không là m sao khuyên được Văn rá»i khá»i giưá»ng để khiêng xác Tưá»ng Vi Ä‘i khám nghiệm. Văn như Ä‘iên như loạn, luôn miệng thì thà o:
- Tưá»ng Vi, anh không phải, sao em không chá»i không mắng anh Ä‘i, em là m gì cÅ©ng được miá»…n em đừng nằm yên thế nà y là được. Vi, anh biết, trên Ä‘á»i nà y không còn ai thương anh hÆ¡n em. Hôm qua, mệt quá, anh nói báºá»µ Anh tháºt lòng yêu em mà , yêu em nhiá»u lắm. Vi Æ¡i, Vi, mở mắt ra Ä‘i em. Từ nay anh chẳng bao giá» là m em buồn, anh sẽ cố gắng trở thà nh ngưá»i chồng tốt, anh sẽ là m lại cuá»™c Ä‘á»á»‹ Vi, nhìn anh đây em, anh không dối em đâu! Em muốn gì anh cÅ©ng nghe theo em hết, Vi Æ¡i Vi, em có nghe không hở em.
Hồn Tưá»ng Vi phiêu bạt ở thế giá»›i khác, sá»± ăn năn hối tiếc không Ãch lợi gì cả. Văn đưa tay lên sá» trán vợ, hôn trên đôi môi lạnh giá, vuốt lấy mái tóc rối, bao nhiêu cá» chỉ âu yếm, vẫn không gá»i được hồn ngưá»i bất hạnh trở vá».
- Nà ng không chết đâu, nà ng Ä‘ang ngá»§! Anh ngồi đây nà y Tưá»ng Vi, anh chá» em, anh đợi em thức dáºy, để em thấy rằng anh đã thay đổi, anh đã biết chăm sóc em, anh là ngưá»i chồng gương mẫụ
Cúi xuống hôn vợ, Văn lẩm bẩm:
- Em đã đối xá» tháºt lòng vá»›i anh, em sẵn sà ng tha thứ lá»—i lầm cho anh, phải không? Váºy thì lần nà y em cÅ©ng tha thứ cho anh nhé, Tưá»ng Vi, đừng giáºn anh, đừng há»n anh nữa, Tưá»ng Vi!
Một bà hà ng xóm bước đến khuyên Văn:
- ông Văn à , ngưá»i đã chết rồi mà còn luyến tiếc cái gì. Việc mai táng má»›i là cần kÃp, bây giỠông có thương tiếc thì cÅ©ng không là m sao bà ấy sống lại được.
- Cái gì? Chết rồi à ?
Gương mặt u sầu đã hết oán háºn. Tưá»ng Vi đã chết rồỉ úp mặt lên thân vợ Văn gà o:
- Tưá»ng Vi em, ngưá»i đáng chết là anh chứ không phải là em.
Tà i sản của quykiemtu
17-10-2008, 11:28 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 24
Trá»i đất mông lung, thá»i gian ngưng Ä‘á»ng, thế giá»›i chỉ là những vùng trá»i trong vắng, trống trải buồn thê lương. Mặt trá»i lặn đã lâu rồi, lặn sâu xuống giải đất mịt mù, chỉ để lại vùng bóng tối mê hoặc. Văn ngồi bất động, sá»± thức tỉnh là ná»—i Ä‘au thương. Trước má»™ Tưá»ng Vi trong cÆ¡n gió mùa đông lạnh ngắt, Văn ngồi đã trên hai tiếng đồng hồ.
Tưá»ng Vi mất đã trên bốn tháng, từ những ngà y đầu thu, bây giỠđã sang đông. Từng cÆ¡n gió thổi, từng hà ng cây á»§ rÅ©, bóng đêm đã buông dần trên ngá»n cá», Văn không thể nà o tin được Tưá»ng Vi lại có thể nằm dưới huyệt lạnh. Äám cá» dại má»c đầy trước má»™, má»™t cá»ng cá» cố vươn mình lên khá»i má»™ biạ Cá» kia còn cố chống trả định mệnh, còn Tưá»ng Vi, tại sao nà ng Ä‘i mãi không vá»? Những hà ng chữ khóc vợ do Văn viết nên trong cÆ¡n ngáºm ngùi được thấy trên tấm bia trước má»™:
Bao nhiêu lệ tủi hỡi nà ng
Mà nay huyệt lạnh ngỡ ngà ng lòng ta
Cuá»™c Ä‘á»i lắm ná»—i xót xa
Nà ng đi để lại mình ta cõi sầu
Trên mộ không có để tên chỉ có hà ng chữ:
Má»™ do ngưá»i đã là m nà ng nhá» lệ láºp nên
Có thể, đấy là má»™t phương thức chuá»™c tá»™i, để lương tâm mình đỡ cắn rứt. Nhưng trong lúc ngồi giữa bóng chiá»u, nhìn những chữ đó, Văn cảm thấy xấu hổ vô cùng. Tưá»ng Vi đâu cần những hà ng chữ đó. Kẻ qua đưá»ng đâu cần để ý đến là m chỉ Tá»™i lá»—i và trách nhiệm không thể vì những hà ng chữ kia mà giảm bá»›t.
Äối diện vá»›i bia đá, Văn có cảm tưởng như đối diện vá»›i gương soị Văn đưa tay sá» và o bia đá lạnh, lòng mÆ¡ mà ng cảm thấy như Ä‘ang vuốt ve cánh tay ấm áp cá»§a Tưá»ng Vị Ngà y chôn vợ, ông Lý đã chỉ và o mặt chà ng bảo là thứ vô trách nhiệm. Chị dâu cá»§a Tưá»ng Vi cùng vừa khóc vừa nắm áo Văn, đòi Văn phải trả lại cô em chồng. Rồi tiếng khóc cá»§a hai đứa con đòi mẹ, tiếng than thở cá»§a mấy bà hà ng xóm ... Em nhẫn tâm lắm, Tưá»ng Vi ạ.
Bốn tháng dà i hÆ¡n bốn thế ká»·, Văn phải chống trả vá»›i bóng tối, vá»›i cô đơn, sá»± ăn năn khổ cá»±c và ná»—i buồn lúc nà o cÅ©ng vây kÃn khiến Văn muốn Ä‘iên lên được. Khi Tưá»ng Vi còn sống, Văn khinh thưá»ng sá»± hiện diện cá»§a nà ng, nhưng khi mất Vi Ä‘i, Văn má»›i thấy cần có nà ng. Bây giá» bóng hình Khâm không còn vương vất nữa, mà chỉ còn Tưá»ng Vị Từ nụ cưá»i, ánh mắt, những giá»t nước mắt, đến lá»i van xin ...
- Tưá»ng Vi, đáng lý ra em không nên bá» anh như vầỵ Lúc xưa, khi tất cả má»i ngưá»i xa lánh anh thì chỉ có em là ngưá»i an á»§i, bây giá» ngay cả em cÅ©ng bá» anh thì là m sao anh sống được. Tưá»ng Vi Æ¡i, anh muốn nói cho em nghe nhiá»u chuyện, những chuyện mà lúc em còn sống anh đã chẳng há» nói cho em biết ...
Ná»—i Ä‘au đớn cháºn lá»i, ná»—i buồn Ä‘ang dâng táºn mắt. Quay ngưá»i lại, nhìn con đưá»ng mòn ở sưá»n núi, Văn thì thầm:
- Vi em, bây giá» anh Ä‘i em nhé, có linh thiêng hãy giúp anh mượn được tiá»n để ... sống.
Kéo cao cổ áo, bước những bước chân nặng ná»rá»i vùng nghÄ©a địa, rá»i xa Tưá»ng Vi, nhưng Văn vẫn không là m sao rá»i được ná»—i buồn phiá»n cô độc cá»§a mình.
Và o phố chợ, cúi đầu lầm lÅ©i đị Ngưá»i ta xe cá»™ chen nhau như mắc cá»á»‹ Tất cả cuá»™c Ä‘á»i Ä‘ang chuyển động, chỉ có ta là đứng yên. Má»™t chiếc xe bóp kèn inh á»i, nhiá»u ngưá»i khác bắt chước theo, má»™t ngưá»i trong xe thò đầu ra hét Văn má»›i tỉnh trÃ, chà ng má»›i hay rằng mình Ä‘ang đứng giữa lá»™, Văn vá»™i và ng bước vá»™i lên lá». Có lẽ ta cÅ©ng chẳng có quyá»n đứng nÆ¡i đây, vì má»™t ông cảnh sát đã lù lù hiện đến đưa mắt đắn Ä‘o đánh giá Văn. Chà ng vá»™i và ng kéo cổ áỠChiếc áo cÅ© quá, bất giác Văn đưa tay sá» cằm, hà m râu mấy ngà y không cạo, tóc tai rối bù. Văn pháºp phòng sợ bị hiểu lầm là tên trá»™m vặt hay kẻ lưu manh.
Ngưá»i cảnh sát không có gì ác ý như Văn tưởng, anh ta chỉ nhá» nhẹ há»i:
- ông có uống rượu không?
- Rượu à ? - Văn đánh á»±c nước bá»t. Suốt má»™t ngà y không có má»™t hạt cÆ¡m vô bụng, là m sao có tiá»n uống rượu chứ? ÄÆ°a tay sá» và o chiếc túi trống rá»—ng, rồi rút ra, Văn nói - Dạ không, tôi không có tiá»n là m sao uống rượu được.
- Thế ông đứng giữa đưá»ng là m gì?
- Tôỉ ... Dạ tôi có là m gì đâu!
Ngưá»i cảnh sát nhìn Văn má»™t lúc rồi nói:
- Thế thì anh vá» Ä‘i, đừng có đứng giữa đưá»ng là m cản trở lưu thông.
Văn gáºt đầu quay lưng lại, Ä‘i vá» Ä‘i, ba tiếng đó đánh thức chà ng. Phải, ta quay vá» là vừạ Từ sáng sá»›m, tiếng con khóc vì đói đã đánh thức Văn dáºá»µ Lúc bước ra cá»a, chà ng định Ä‘i tìm bạn bè mượn má»™t hai trăm bạc, nếu không có thì Ãt hÆ¡n cÅ©ng được, để cho con có cái gì ăn. Nhưng rồi khi bước ra phố, Văn má»›i nhá»› là tất cả bạn bè cÅ© Ä‘á»u đã cho chà ng mượn quá nhiá»u rồi, bây giỠđến mượn thêm ai mà chá»
Bất giác Văn nghÄ© đến Tưá»ng Vi, chỉ có Vi má»›i hy vá»ng được vay thêm. Nhưng đã muá»™n quá rồi! Bây giá» nà ng đâu còn. Hai đứa con? Văn lầm lÅ©i bước, đầu óc rối bù. Äến đầu hẻm, chà ng thấy ngay bà Trương ở cạnh nhà đang đứng nói chuyện vá»›i cảnh sát. Còn hai đứa con chà ng thì núp trong kẹt cá»áº¡ Văn chạy tá»›i, bé Trân vừa trông thấy cha đã kêu thét lên:
- Cha ơi, cha!
Hai đứa nhá» vây hai bên Văn, nước mắt nước mÅ©i tèm lem. Văn vòng tay ôm con, chà ng quắc mắt nhìn ngưá»i cảnh sát:
- ông ở đây là m gì?
Ngưá»i cảnh sát chỉ bé Trân và bé Niệm:
- Äây có phải là con ông không?
- Vâng.
- Chúng tôi được tin là có hai đứa bé suốt ngà y không được ai chăm sóc, cÅ©ng không có cÆ¡m ăn, nên đến Ä‘iá»u tra xem hư thá»±c thế nà á»
Văn nhìn sang bà Trương, bà có vẻ bối rối nhưng rồi lại bình tĩnh trình bà y với Văn:
- Tôi má»i đến đấy, vì con anh đói lả ngưá»á»‹ Anh xem, con tôi đông quá là m sao tôi chăm há»™ chúng được, theo tôi tốt nhất là anh nên gá»i chúng và o cô nhi viện ...
Văn trừng mắt giáºn dữ nhìn bà Trương:
- Không được, tôi không thể nà o cho con tôi và o cô nhi viện được. Tôi chưa chết mà ? Bà đừng có lo chuyện bao đồng.
Bà Trương đỠmặt:
- ÄÆ°á»£c rồi, anh nuôi chẳng nổi hai đứa con cá»§a mình, tôi thấy tá»™i, thế mà anh chẳng biết Æ¡n lại còn mắng tôi lo chuyện bao đồng. Cho anh biết, tôi tá»™i là tá»™i cho vợ anh, cho con anh, má»›i là m chuyện vô tÃch sá»± đó. Tháºt là đồ vô Æ¡n. ÄÆ°á»£c rồi, từ nay tôi sẽ nhắm mắt bịt tai lại, để mặc con anh chết đói cho mà biết.
Bà Trương ngoe nguẩy bá» vá» nhà , đóng áºp cá»a lạị
- Thôi được rồi, ông Văn, tôi mong rằng từ nay nếu ông không có ở nhà thì phải mướn ngưá»i trông cháu bé để khá»i có chuyện lôi thôị Con có cha mà muốn gá»i và cô nhi viện cÅ©ng không dá»… đâụ Là m thế nà o thì ông cÅ©ng đừng để trẻ con đói khát tá»™i nghiệp.
- Nhưng tôi đang thất nghiệp.
- Ở xứ nà y tôi chưa há» nghe ai bảo là mình không có công việc để là m cả, vả lại anh còn mảnh bằng đại há»c đó chỉ
Ngưá»i cảnh sát bá» Ä‘i, Văn đưa hai đứa con trở và o nhà , lòng buồn vô hạn. Mang danh là cha mà không nuôi nổi hai đứa con, thì có đáng là m con ngưá»i chăng? Trong nhà tối om, Văn đưa tay báºt nút Ä‘iện, không cháỵ Báºt thêm ngá»n đèn khác cÅ©ng thế. Chà ng bá»±c mình:
- Trá»i Æ¡i! Sao lạ váºá»·
- Có ông nà o đó và o nhà mình cắt Ä‘iện hết, bác Trương nói đèn không sáng được nữa vì chúng ta không trả tiá»n Ä‘iện.
Văn thả phịch ngưá»i xuống ghế thở hắt ra:
- Trá»i Æ¡i, bây giá» tôi phải là m sao đâỷ
Bé Niệm la lên:
- Cha ơi, tối tối ... Con không thấy cha
Bé đưa bà n tay ốm trÆ¡ xương ra sá» và o ngưá»i Văn, nó báºp bẹ:
- Cha đen, chị đen ...
Nhà không đèn, gian phòng ngáºp đầy bóng tối, nên cha cÅ©ng trở thà nh Ä‘en, nó lại chỉ và o chÃnh nó:
- Con đen ... Cha ơi, Niệm đói quá, Niệm muốn bánh bao
Con bé nà y ăn nói có duyên ghệ Văn đứng lên, tìm mẫu nến thừa, đốt nến lên, dưới ánh sáng mỠảo, hai gương mặt ngây thÆ¡ Ä‘ang hướng vá» phÃa ngưá»i cha vá»›i ánh mắt hiếu kỳ. Trong hai đứa, bé Trân có vẻ thông minh hÆ¡n, nhưng bé Niệm đẹp thuỳ mị hÆ¡n chị, tá»™i nghiệp, những cÆ¡n đói thưá»ng xuyên là m con trẻ hốc hác.
Bé Trân ngáºm ngón tay cái, nó nói:
- Cha, mua cái gì cho con với Niệm ăn đi!
Bé Niệm phụ há»a láºp tức, nó xòe tay ra:
- Cha cho con một chiếc bánh lớn như vầy nhé. Cha! Mẹ đâu rồi chả Mẹ "náu" cơm cho Niệm ăn hở cha ... Niệm muốn ăn.
Bé Trân lay cánh tay Văn:
- Cha ơị
Rồi bé Niệm hét:
- Cha! Cha!
Bụng Văn cÅ©ng bắt đầu gà o đóị Lá»i con trẻ là m chà ng nát lòng, nhưng chà ng phải nạt:
- Äừng la nữa, chúng bây im mồm hết coi
Chiếc miệng nhỠbé của bé Trân méo xệch, đôi mắt đỠlên. Nó là con bé dễ xúc động nhất, chỉ mếu máo kêu "mẹ" rồi khóc òa lên:
- Mẹ ơi! Mẹ! Mẹ đâu rồi mẹ ơi! Mẹ!
Bé Niệm ngơ ngác nhìn chị rồi bắt chước:
- Mẹ, mẹ ơi! Mẹ!
- Trá»i Æ¡i, trá»á»‹
Văn đưa tay lên bịt kÃn tai, chạy ra cá»a, quay lại nhìn trừng trừng hai đứa con Ä‘ang khóc. Những tiếng gá»i mẹ xé nát lòng Văn. Gió đâu tháºt lạnh, thổi hắt qua mặt Văn, là m tắt cả nến. Äám con nhỠđòi me, thấy tối sợ hãi khóc ầm lên:
- Mẹ ơi! Mẹ!
Văn run rẩy, phần vì gió lạnh, phần vì đói:
- Các con nÃn Ä‘i, đợi Ä‘i! Äể cha Ä‘i kiếm tiá»n.
Văn nhốt hai con bé trong bóng tối và hấp tấp bước ra đưá»ng. Không do dá»± gì nữa, mặc cho xe qua lại dáºp dìu, Văn băng qua mấy ngõ má»›i tá»›i má»™t biệt thá»± lá»›n. Äứng nÆ¡i cá»™t trụ, hổn hển thở, Văn không đủ can đảm bấm chuông. Nhưng, không thể chần chỠđược, chà ng đưa tay lên.
Cá»a mở, cô tá»› gái ăn mặc sạch sẽ bước ra, Văn nói yếu á»›t:
- Tôi muốn gặp ông chủ sự Lý
- ông tên gì? Có danh thiếp không?
- Không, nhưng tôi muốn gặp ông Lý.
Ngưá»i tá»› gái chần chá»:
- Thôi được, anh đợi tà nhé.
Cá»a đóng lại, ngưá»i tá»› gái Ä‘i và ỠMá»™t lúc sau, cánh cá»a sổ nhá» trên cổng mở ra, đôi mắt ông chá»§ sá»± Lý nhìn rạ Văn ngượng ngáºp:
- Thưa ông!
Cá»a mở mặt ông Lý nghiêm khắc:
- Cáºu đến đây là m gì?
- Con muốn mượn Ãt tiá»n, mấy đứa con cá»§a con nó đói khát quá.
- Cáºu có biết là tôi đã vì cáºu mà xÃnh vÃnh gần chết không? Äể tôi phải mang nợ ba bốn chục ngà n, thế mà cáºu còn dám vác mặt đến nữa à ?
- Con chỉ cần năm mươi đồng
- Nói cho cáºu biết, năm cắc cÅ©ng không cho cáºu mượn nữa nghe không.
- Nhưng các con tôi sẽ chết đóị
- Cáºu có còn là má»™t ngưá»i đà n ông đúng nghÄ©a không? Má»™t gia đình êm ấm như thế chỉ vì cáºu mà phải tan hoang. Äừng có xin xá» tôi vô Ãch, má»™t xu tôi cÅ©ng không chá» Biết sợ con chết đói mà sao không Ä‘i tìm việc là m Ä‘i!
Văn nói nhá»:
- Có tìm nhưng không có việc.
- Không có à ? Äi đạp xÃch lô, Ä‘i đánh già y, Ä‘i bán vé số. Thiếu gì cách. Nếu không, cáºu có thể Ä‘i xin ăn cÅ©ng được mà là m cái gì cÅ©ng được miá»…n sao biết Ä‘em sức mình ra để kiếm tiá»n, bằng không, đừng mong mược được cá»§a tôi má»™t cắc.
"Ầm!" Cánh cổng lá»›n đã khép lạị Văn lặng ngưá»i đứng đấy, má»™t lúc, má»™t lúc tháºt lâu, má»›i quay lưng đị Hình ảnh cá»§a hai đứa con đòi ăn, tiếng khóc văng vẳng bên tai, Văn không dám quay vá».
Má»™t tiếng đồng hồ sau, chà ng đứng trước cá»a nhà ông phụ tá giám đốc, nhưng chỉ đón nháºn được câu trả lá»i cá»™c lốc cá»§a ngưá»i giúp việc:
- ông phụ tá không có nhà .
Văn đã mệt, đã má»i, gió cà ng lúc cà ng như cắt và o xương, là m đông kÃn từng mạch máụ Äêm đã khuya lắm rồi, ta Ä‘i đâu bây giá»? Bước chân nặng ná» là m saá» Văn ngừng lại trước nhà ông anh cá»§a Tưá»ng Vi, chà ng van xin:
- Chị là m Æ¡n nghÄ© đến Tưá»ng Vi mà cho em mượn năm mươi đồng.
Chị Lý hung hăng:
- Anh Văn đấy à ? Anh đã bức tá» cô em chồng tôi, rồi bây giá» còn xách mặt đến đây mượn tiá»n, anh là đồ không có lương tâm, tôi đã biết trước anh mà , chỉ tá»™i cho cô em tôi nó mê anh nên nó phải chịu chết tức tưởi như váºy chứ! Anh Văn, anh Ä‘i Ä‘i, chúng tôi chưa bắt anh Ä‘á»n mạng là may phước, anh còn vác mặt đến đây mượn tiá»n là m gì? Hứ, bây giá» trông chẳng khác đồ ăn mà y, cô em gái tôi chá»n ngưá»i hay tháºt!
Văn chỉ muốn độn thổ, má»i ngưá»i trong cư xá ùa ra nhìn theá» Tiếng chị Lý vẫn oang oang phÃa sau, hà ng trăm ngà n tá»™i cá»§a Văn Ä‘á»u được dịp tuôn ra hết.
Tựa lưng và o cột điện, Văn thở than:
- Tưá»ng Vi em, bây giá» anh phải là m sao đâỷ
NghÄ© ngợi má»™t hồi Văn sá»±c nhá»› đến Triệu, hắn ăn cá»§a mình quá nhiá»u, bây giỠđến xin lại má»™t hai trăm, không lẽ hắn không chá» Má»™t tia hy vá»ng loé trong đầu, Văn bước nhanh, sòng bạc đã ngụy trang kỹ, nhưng cá»a đã đóng chặt.
- ông chá»§ đã dặn không cho mà y và Ỡ- Ngưá»i gác cá»a bảá»
Văn van nà i:
- Váºy anh là m Æ¡n má»i ông ấy ra, tôi có chút chuyện.
Triệu bước ra, hắn đưa mắt nhìn Văn. Môi ngáºm ống vố lệch bên cưá»i châm biếm:
- Saá» Văn, lâu quá sao chẳng thấy cáºu đến chơỉ Có tiá»n rồi hay sao mà mò đến thế?
Văn lấp bấp:
- Tôi không đến để đánh bạc, mà tôi Ä‘ang cần tiá»n, Ä‘ang cần khoảng hai trăm.
Triệu yên lặng nhìn Văn, một lúc hất hà m:
- Bây giá» tÃnh saá»
- Muốn xin anh.
Triệu cưá»i khan:
- Ha ha, hai trăm đối vá»›i tao không nghÄ©a lý gì cả, nhưng hôm nay xui quá, thua hÆ¡n hai chục ngà n rồi, là m gì còn tiá»n cho cáºu mượn, Ä‘i há»i những ngưá»i khác xem saá»
- Thôi anh cố cho mượn má»™t trăm váºá»µ
Triệu cưá»i đểu giả lắc đầu:
- Váºy thì năm chục? - Văn hạ giá.
Triệu lại lắc đầu, Văn không còn biết tự ái là gì nữa:
- Ba chục cÅ©ng được, cho mượn ba chục đị Anh đã lấy cá»§a tôi bao nhiêu tiá»n rồi, anh là m cho tôi phải tán gia bại sản thế nà y, bây giá» mượn anh ba chục bạc, không lẽ anh đà nh không cho saá»
Nụ cưá»i trên mặt Triệu đã biến mất:
- Äừng đùa dai chứ, cá» bạc thì có lúc thua lúc được, tại mà y xui chá»› ở đó mà trách aỉ Tao có lưá»ng gạt mà y đâu, có giá»±t cá»§a mà y đâu mà mà y bảo là tao là m mà y sạt nghiệp. Tao cÅ©ng có lúc thua nhưng tao có trách ai đâủ
Văn vá»™i và ng Ä‘Ãnh chÃnh:
- Không phải ý tôi nói thế, mà tôi muốn nói là tôi cần tiá»n, mong anh cho vay đỡ.
- Tao đã nói hôm nay tao không có, mà y đến ngưá»i khác mà mượn.
- Mấy chục bạc cÅ©ng không có saá»
- Mấy đồng cÅ©ng chẳng có nữa là ... Cho mượn tiá»n xui lắm, tao hôm nay không gặp hên, mà y đừng chá»c giáºn taá»
Văn cắn môi:
- Váºy thì cho tôi đánh bạc váºá»·
Triệu cưá»i khẩy:
- Mà y lấy tiá»n ở đâu mà đánh chứ?
- Dùng sinh mệnh tôi đây nè.
Triệu cưá»i to:
- Ha! Ha! Ha! Văn à , mà y có khùng không, sinh mệnh mà y đáng giá bao nhiêu tiá»n.
Mắt Văn tóe lá»a:
- Sinh mạng tôi không đáng giá thì là m Æ¡n cho tôi mượn Ãt nhiá»u để tôi đánh bạc vá»›i anh váºá»µ
- Tao không thÃch đánh nữạ Văn, mà y Ä‘i Ä‘i! Mà y hết còn là con mồi cá»§a chúng tao nữa rồi, tụi tao đã cho Ä‘iá»u tra kỹ lắm rồị
Văn nghẹn cứng há»ng:
- Bây giá» tao má»›i biết, chúng bây là má»™t lÅ© lưá»ng gạt, chúng bây đã lưá»ng gạt cả gia tà i sá»± sản cá»§a tao, tao phải Ä‘i thưa cảnh sát má»›i được.
Triệu kéo Văn lại:
- Khoan đã, mà y là đứa thông minh, mà y cÅ©ng biết là không bao giá» cảnh sát bắt được tụi tao thì đừng có dại, đừng có là m phiá»n tụi taá» Äánh bạc mà , ai muốn chÆ¡i thì chÆ¡i, không chÆ¡i thì thôi chứ tao có ép bao giỠđâụ Tá»± ý mà y tìm đến mà , nếu mà y lá»™n xá»™n thì đừng trách tụi tao nhé.
Triệu khẽ liếc ra sau, Văn nhìn theo, hai gã to lá»›n Ä‘ang lù lù tiến tá»›i phÃa chà ng. Văn quá quen vá»›i chúng, đó là hai tên ngoan ngoãn nhất, lúc nà o cÅ©ng đứng cạnh bên hầu trà cho Văn. Nhưng bây giá» ... bất giác Văn lùi ra phÃa sau má»™t bước, chà ng hiểu há» sắp là m gì. Máu nóng xông lên, cÆ¡n giáºn là m Văn hổn hển thở, chà ng hét:
- Mà y là đồ qủy dữ!
Triệu lạnh lùng:
- Äến bây giá» mà y má»›i biết à ? Mà y cÅ©ng là bạn cá»§a qá»§y dữ váºy!
Mắt Văn đỠlên, chà ng xông tới:
- Tao sẽ giết mà y!
Triệu lôi nhanh con dao ra:
- Thá» xem!
Văn như con thú sút chuồng chỉ biết húc tá»›i trước để hÆ¡n thua vá»›i kẻ lưá»ng gạt mình. Trong Ä‘á»i chà ng đây là lần chà ng hà nh động can đảm nhất, sá»± can đảm cuối cùng. Cho mãi đến lúc ... đến lúc Văn không còn biết gì nữạ
Những ngón tay bấu vÃu đã rã rá»i, thân hình rÆ¡i tuá»™t xuống, nằm dà i trên mặt nhựạ Äầu óc trống rá»—ng mất hết cảm giác. Văn thấy mình nhẹ tá»±a mây, bay bá»—ng. Chà ng đã nhìn thấy Tưá»ng Vi rồi, nà ng đứng đó, đứng tháºt gần, chà ng có thể sá», có thể mó thấỵ Tưá»ng Vi! Văn muốn gá»i, nhưng chẳng thà nh tiếng, chà ng bây giá» chỉ biết có Vi mà không còn biết đến Khâm nữạ Có thể ta đã yêu Khâm, nhưng đó là chuyện đã xa lắm rồị
Trên đưá»ng đưa tá»›i bệnh viện, Văn đã tắt thở, trên mình chà ng hai mươi mấy vết dao còn đó.
Tà i sản của quykiemtu
17-10-2008, 11:29 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 25
Tháng mưá»i hai năm dân quốc thứ năm mươi haị
Gió đông đến tháºt sá»›m, chưa gì mà đã lạnh cóng. Bắt đầu từ những ngà y đầu tháng, mưa bụi đã lất phất rÆ¡i suốt ngà ỵ Khà háºu thà nh phố Äà i Bắc không dá»… chịu cho lắm, nhưng đối vá»›i những ngưá»i ở Mỹ má»›i vá» như Khâm và Viá»…n thì đây quả là má»™t mùa đông tuyệt diệu nhất. Äứng trước cổng phi trưá»ng, nhìn lại quê hương, Viá»…n và Khâm lòng vui đến độ quên cả cất bước. Nắm lấy tay chồng, Khâm bảo:
- Phải chi Tưá»ng Vi vá»›i Văn biết tụi mình vá» ...
Năm năm rồi há» không nháºn được tin bạn, dù đã gởi Ä‘i bao lần, các thư Ä‘á»u bị trả vá». Cách đây má»™t tuần, trước ngà y trở vá» nước nà ng lại theo địa chỉ cÅ© gá»i bức thư khác cho Tưá»ng Vi báo tin ngà y trở vá», thế mà bây giỠđứng nÆ¡i phòng khách phi trưá»ng tìm mãi mà bóng Tưá»ng Vi đâu chẳng thấỵ Có lẽ Vi chưa nháºn được thá»± Bà Nhã Trân đứng bên cạnh, tóc bà đã bạc trắng, nhưng trông có vẻ tráng kiện hÆ¡n lúc ở nhà , da vẫn hồng hà o, đôi mắt vẫn sáng. Chăm chú nhìn quanh má»™t lúc, bà nói:
- Sao chẳng thấy ngưá»i nà o đến đón cả.
Viá»…n hai tay nắm hai đứa con trai song sinh, Ä‘ang liến thoắng trên bá»±c thá»m đáp:
- Có lẽ hỠđã dá»n nhà rồi, mai con đến đấy xem.
Hai thằng bé tên Uy và tên VÅ© giống hệt nhau, trông tháºt khá»e đẹp.
Má»™t chiếc xe hÆ¡i mà u Ä‘en chạy trá» tá»›i, má»™t ngưá»i đà n ông khoảng bốn mươi ngoà i tuổi, máºp và lùn bước xuống, nhìn quanh, rồi bước vá» phÃa Viá»…n:
- ông có phải là kỹ sư Viễn không?
- Vâng
- Tôi là Trần, giám đốc hãng, đến đón ông đâỵ
- Dạ phiá»n ông quá!
Viễn chà o ông giám đốc, rồi quay sang giới thiệu Khâm và bà Nhã Trân với ông Trần và bảo hai con đến chà o bác.
Lần nà y, Viá»…n vá» nước là để nháºn lá»i là m giám đốc kỹ thuáºt cho má»™t công ty kiến trúc. Sau mà n chà o há»i, hà nh lý được mang ra xẹ ông giám đốc Trần vui vẻ:
- Công ty sang cho quý vị má»™t căn nhà . Nếu quý vị thấy chẳng vừa ý, có thể đổi nhà khác. Äồ đạc trong nhà do chÃnh bà xã tôi mua sắm, không biết có hợp ý quý vị không. Riêng tối nay, nhà tôi xin được phép má»i cả nhà đến dùng cÆ¡m vá»›i chúng tôị
- Tháºt là m rá»™n ông bà quá, tôi không ngỠông bà đã giúp đỡ tháºt hoà n bị như váºá»µ
- Tôi biết khi ông mang cả gia đình vỠnước thế nà y thì nhất định việc đầu tiên phải là tìm "tổ" nên tôi lo luôn hộ.
Khâm cưá»i, đây chÃnh là xã há»™i già u tình ngưá»i, già u sá»± thân thiện mà nà ng cần. Không nói gì cả, nhưng lá»i cảm Æ¡n đã hiện trên môi, trên mắt nà ng. Äây quê hương! Quê hương yêu dấu! Ta đã trở vá». Những hà ng cây hai bên đưá»ng, những ngôi nhà xinh xắn lùi dần. Con đưá»ng sạch và thẳng, phố xá tấp náºp. Quê hương đã thay đổi nhiá»u quá, xe taxi đã thay gần hết xe xÃch lá»™ Những thuở đất trước kia hoang dã nay đã là những ngôi nhà cao ngất trá»i, các cÆ¡ sở du lịch má»c lên nhiá»u như nấm. Ngay cả các cô gái cÅ©ng đẹp hÆ¡n ngà y trước nhiá»á»¥
Bé Uy thÃch thú chỉ chiếc xÃch lô trên đưá»ng:
- Mẹ Æ¡i, mẹ, chiếc xe gì váºy mẹ, cái ông ngồi ở trên bị té không hở mẹ?
Bé Vũ thì chỉ chiếc ba bánh chở hà ng, nó hét:
- Còn chiếc nà y cÅ©ng váºy nà ỵ
- Chiếc nà y là xÃch lô, còn chiếc kia là xe ba bánh.
Lòng Khâm trà n ngáºp niá»m vui, cái gì cÅ©ng lạ cÅ©ng đẹp, cÅ©ng gần gÅ©i dá»… thương hết. Viá»…n và ông Trần bắt đầu nói vá» công chuyện cá»§a công ty, vá» những đổi thay cá»§a thà nh phố và vá» Ä‘á»i sống ở nước ngoà ị Khâm không để ý đến những chuyện đó, nà ng nghÄ©, nếu gặp Tưá»ng Vi, câu đầu tiên ta sẽ nói vá»›i nó là câu nà ỠVăn lúc nà y thay đổi ra saá» Anh chà ng có còn háºn chuyện nà ng và Viá»…n không? Còn ông Äá»— Cân, chuyện tình cá»§a mẹ và ông ấy kết thúc ra saá» Bé Trân, bé Niệm chắc đẹp lắm, đẹp như cha vá»›i mẹ chúng, không rõ há» có thêm đứa nà o nữa không? Năm năm không có tin tức nhau, năm năm đủ để bao nhiêu Ä‘iá»u thay đổị
Xe đỗ lại, hai thằng bé nhảy xuống trước, tò mò quan sát căn nhà . ông giám đốc mở cổng, và khung cảnh đầu tiên Ä‘áºp và o mắt há» là khu vưá»n hoa rá»±c rỡ.
Nhà tháºt rá»™ng, năm gian phòng ngá»§ vá»›i má»™t phòng khách rá»™ng thênh thang. Äồ đạc bà n ghế đầy đủ cả chỉ cần sá»a đổi cách bà i trà lại là vừa ý hoà n toà n. Khâm cảm Æ¡n ông giám đốc không ngá»›t miệng.
ông Trần ngồi một chút rồi xin phép kiếu từ và không quên nhắc lại bữa cơm tối ở nhà ông.
ông giám đốc Ä‘i xong, Viá»…n cởi áo ra ném và o ghế, thở phà ỠBây giá» có thể bắt đầu hưởng được không khà gia đình rồị Hai thằng bé cứ lăng xăng tá»›i lui, mở hết cá»a nà y ra đến cá»a khác để "thám hiểm". Bà Nhã Trân cÅ©ng Ä‘i xem hết các phòng. Khâm thấy chiếc máy Ä‘iện thoại, bước đến cầm ống nghe lên, nà ng do dá»±, Viá»…n há»i:
- Em muốn gá»i Ä‘iện thoại cho Vi phải không? Chắc há» không còn xà i số cÅ© nữa đâu, em thá» mở niên giám Ä‘iện thoại ra xem.
Khâm tra suốt buổi vẫn không thấy:
- Sao chẳng có tên anh Văn cÅ©ng chẳng có tên bác Cân. Hay là cứ gá»i thá» số Ä‘iện thoại cÅ© xem sao anh nhé?
Viá»…n mỉm cưá»i, vì đã mấy năm rồi mà nà ng vẫn nhá»› rõ số Ä‘iện thoại cá»§a Văn quá váºá»· Khâm hiểu ý cưá»i theá» Äầu dây vừa có tiếng "A lô" là đã nghe xưng danh:
- Hãng taxi đây, bà muốn gá»i xe à ?
- ông là aỉ Có ông nà o tên Văn ở đấy không?
- Không!
Äiện thoại đã cắt ngang, Khâm nói vá»›i Viá»…n:
- Không phải số điện thoại của bác Cân mà là của hãng taxị
- Có lẽ bác ấy đã dá»n nhà và thay số Ä‘iện thoại rồị Anh có cách nà y hay lắm để thá» xem.
Viá»…n láºt quyển niên giám ra, quay số đến ngân hà ng. Viá»…n há»i:
- Cho tôi được nói chuyện vá»›i ông giám đốc Äá»— Cân.
Cô tiếp viên điện thoại bên kia đầu giây ngạc nhiên:
- ông giám đốc Äá»— Cân à ? Ở đây chúng tôi chỉ có ông giám đốc há» Tạ chứ chẳng có ông nà o há» Äá»— cả.
Viá»…n chau mà y, sao có chuyện lạ váºá»·
- Thế còn ông giám đốc cÅ© há» Äá»— đâủ
- Tôi không biết.
Äiện thoại đã cắt, Viá»…n nhìn Khâm nhún vai:
- Có lẽ bác Cân đã rá»i khá»i chức vụ giám đốc rồị
Bà Nhã Trân bước đến, suốt cuộc nói chuyện vừa qua bà đã nghe hết, ngồi xuống ghế bà nói:
- Mình Ä‘i đã bảy năm, trong bảy năm đó chắc chắn có nhiá»u chuyện thay đổị Hai ngà y rà y, không hiểu sao tao cứ thấy khó chịu trong ngưá»i, tao linh cảm như hỠđã gặp chuyện không may ...
Khâm cắt lá»i mẹ:
- Mẹ, không bao giá» có chuyện đó đâu, mẹ đừng lo lắng quá. Có lẽ bác Cân đã vá» hưu, Gia Linh thì Ä‘i lấy chồng. Tưá»ng Vi vì báºn rá»™n chăm sóc con cái, nhà cá»a nên không rảnh viết thư cho mình đấy thôị
- Äá»— Cân chẳng thể nà o lại chẳng có thì giá» viết thư cho tạ
Bà Nhã Trân nói tháºt nhá», như nói chỉ để cho chÃnh mình nghẹ Khâm dại mồm:
- Biết đâu bác ấy đã lấy vợ rồi nên khó viết thư cho tả
Nói xong, Khâm chợt hối háºn, nà ng quay lưng vá» phÃa khác. Bà Nhã Trân nhìn con cưá»i:
- Cũng dám có chuyện đó lắm chứ.
Bà đứng dáºy mở va-li ra, thầm nhá»§, sáu mươi ngoà i tuổi rồi, con cháu đã đầy đà n thế nà y mà còn Ä‘a tình tháºt là hổ thẹn. Bà Nhã Trân tá»± ngượng và khá»a lấp bằng cách lo thu xếp đồ đạc cho Ä‘á»i sống mớị
Viá»…n đứng dáºy:
- Thôi thông qua Ä‘i, nghÄ© vẩn vÆ¡ chẳng Ãch lợi gì, bây giá» chúng ta phải xắp xếp cho đâu và o đấy, rồi ngà y mai đến địa chỉ cÅ© cá»§a Văn há»i thì biết ngaỵ Nếu há»i mà vẫn không biết thì đến ngân hà ng há»i thăm mấy ngưá»i bạn đồng nghiệp cá»§a bác Cân. Tóm lại là m thế nà o rồi ta cÅ©ng tìm rạ Bao nhiêu năm rồi xa được thì gấp gì phải gặp ngay, phải không?
Nhà cá»a sắp đặt đã xong xuôị Ba ngà y liên tiếp, vợ chồng Viá»…n báºn rá»™n vá»›i những bữa tiệc đón mừng, thù tạc. Mãi đến ngà y thứ tư khi đã được giá»›i thiệu vá»›i hầu hết các nhân váºt trong công ty, và khi cô tá»› gái tên Cúc đến nháºn việc, Viá»…n và Khâm má»›i rãnh rá»—i được. Buổi sáng trước khi ra phố, Viá»…n nhìn vợ vá»›i nụ cưá»i hà m ý, Khâm hiểu, nà ng trá» môi đùa chồng:
- Thôi Ä‘i ông, đừng có là m bá»™, mong rằng tối nay ông đưa được Tưá»ng Vi đến đâỵ
- Không muốn đưa Văn vỠà ?
- ÄÆ°a luôn chứ, để cho anh ấy thấy vết sẹo do cháºu bông ngà y trước còn lại trên đầu anh.
Viá»…n bước tá»›i, bấu những ngón tay lên vai vợ kéo mạnh. Khâm ngã và o lòng. Môi chà ng chiếm ngay môi vợ, nụ hôn vẫn nóng bá»ng, vẫn say mê như lúc nà á»
- Trước khi tìm được há», anh muốn nói cho em nghe câu nà ỵ Anh ...
- Anh saá»
- Anh yêu em.
Má»™t câu nói tháºt xưa tháºt cổ nhưng vẫn là m cho Khâm đỠhồng cả má. Lâu lắm rồi, không được nghe Viá»…n thốt lên ba tiếng đó. Äá»i sống hôn nhân bảy năm dà i, từ má»™t hoà n cảnh xa lạ đến quen thuá»™c, từ những cảm xúc má»›i mẻ đến bình thưá»ng, không còn những rung động bất chợt, những say mê Ä‘iên cuồng, Ä‘á»i sống được thay thế bằng những chuá»—i ngà y báºn rá»™n, máy móc, tình yêu say đắm đã mòn phai theo tháng năm. Hôm nay ba tiếng đó lại trở vá», lòng Khâm rung động. Nhắm mắt lại, Khâm nÅ©ng nịu:
- Nói nữa đi anh!
- Anh yêu em!
- Nữạ
- Thôi đừng có khùng. - Viá»…n hôn nhẹ trên mặt Khâm, đắm Ä‘uối - Em đẹp như cô dâu má»›i vá» nhà chồng, nhìn em không ai tin rằng em là gái hai con. Khâm, em nghÄ© xem bây giá» anh vẫn còn ghen, anh sợ má»™t ngà y nà o em hối háºn rồi em trở vá» ...
- Nói báºy không à .
Khâm cắt ngang, cưá»i vá»›i chồng.
Viá»…n Ä‘i rồi, đầu óc Khâm cứ quanh quẩn chuyện Tưá»ng Vị Bà Nhã Trân trái lại tháºt bình tÄ©nh, chăm chú dạy hai đứa cháu ngoại môn quốc văn. Trong lòng bà việc ông Cân chẳng thư từ nhất định là phải có sá»± thay đổi, nhưng Ä‘iá»u có thể nhất là ông Cân đã lấy vợ, Ừ, thì già rồi chá»› trẻ trung gì đâu mà còn lòng si dạị Bao nhiêu phong sương tuổi Ä‘á»i không để ông chỠđợị Bà Nhã Trân chẳng hy vá»ng nÆ¡i lá»i hứa, bà an pháºn, an pháºn vá»›i niá»m vui gia đình, vá»›i mối tình ấp á»§ bấy lâu naỵ
Khoảng bốn giá» chiá»u, Viá»…n gá»i vá» cho biết là không vá» dùng cÆ¡m tốị Giá»ng chà ng hÆ¡i xúc động, Khâm há»i:
- Có tìm thấy địa chỉ mới của Văn chưa anh?
- Chưa, nhưng anh đã há»i chá»§ nhà má»›i và những ngưá»i lân cáºn thì bác Cân đã dá»n Ä‘i từ cách đây bốn, năm năm rồi, anh cÅ©ng có đến thăm ông Lý bạn cá»§a bác Cân, ông ấy bây giá» cÅ©ng đã lên chức giám đốc thương mãi rồi, anh nói chuyện vá»›i ông ấy rất nhiá»á»¥
- Sao, ông ấy bảo sao anh?
- Äể rồi anh kể lại hết cho em nghe, anh phải há»i lại và i chi tiết đã.
- Anh đã được tin gì?
- Anh sẽ nói sau, bây giá» anh còn phải ... à nà y Khâm, em có nhá»› địa chỉ nhà anh Tưá»ng Vi không? Anh muốn tìm ông ấỵ
- Em nhá»› không rõ, nhưng hình như ông ấy là m ở đưá»ng Hạ Môn.
- Thôi được, để anh tìm thá».
- VỠsớm nhé, em mong lắm đó.
- Anh biết.
BỠống nghe xuống, Khâm hồi há»™p vô cùng, chuyện gì xảy ra đâỷ Tại sao giá»ng nói cá»§a Viá»…n lại âu lo thế? Hay là ... Văn vá»›i Tưá»ng Vi đã ly dị nhau rồỉ Vi đã lấy chồng khác nên Viá»…n phải đến nhà ông anh nà ng há»i thăm? Dù sao chuyện cÅ©ng có vẻ không êm đẹp lắm.
- Con là m gì mà đi tới đi lui mãi thế, chuyện gì thì rồi đâu cũng và o đó.
Bà Nhã Trân lên tiếng.
CÆ¡m tối xong Viá»…n vẫn chưa vá». Uy và VÅ© la hét Ä‘iếc taị Nếu chúng là con gái chắc chẳng bao giá» có những trò nà ỵ Khâm vừa nhặt những đồ chÆ¡i con trẻ là m rÆ¡i rải dưới đất vừa nhá»§ thầm. Äá»™t nhiên nà ng nghÄ© đến bé Trân và bé Niệm.
Khi hai đứa con đã yên giấc, Viá»…n vẫn chưa vá», và cÅ©ng không gá»i cho nà ng. Hai mẹ con đối diện trong lo âụ Hà ng trăm hà ng ngà n ý nghÄ© quay tròn trong đầu, nhưng chẳng ai dám nói ra cả. Thá»i gian cà ng dà i, sá»± lo lắng cà ng nặng, sau cùng Khâm bá»±c mình lên tiếng:
- Anh Viá»…n sao lạ váºy, không vá» mà cÅ©ng không gá»i Ä‘iện thoại cho ngưá»i ta biết.
- Äừng hấp tấp, thế nà o nó cÅ©ng trở vá» ngay mà .
Khâm tá»±a ngưá»i và o ghế, nà ng không ngá»›t nghÄ© đến Tưá»ng Vi, còn Văn thì saá» Äám bạn bè vui vẻ hôm nà o hiện ra trước mắt, buổi săn bắn ở Kha Bảo SÆ¡n. Kha Bảo SÆ¡n trái núi đầy lá đỠvẫn trÆ¡ gan cùng tuế nguyệt? Mong rằng sẽ có má»™t ngà y, đám bạn bè mưá»i năm trước có dịp há»p lại để tổ chức Ä‘i săn mấy ngà ỵ Mưá»i năm? Vâng, nhưng cái đêm ká»· niệm ấy vẫn không khác gì má»›i xảy ra ngà y quạ Hình ảnh Viá»…n cõng Văn trên vai, băng qua thác nước, băng qua vách núi cao ... Má»™t lần săn bắn cÅ©ng đã là m thay đổi bao nhiêu Ä‘á»i ngưá»i ... Nhưng dù sao cÅ©ng mong rằng Văn và Tưá»ng Vi sẽ hạnh phúc hÆ¡n mình vá»›i Viá»…n.
Mưá»i hai giá» khuya Viá»…n trở vá», mặt mà y bÆ¡ phá». Nắm tay Khâm, anh nhá» nhẹ nhưng chẳng kém phần nghiêm nghị:
- Anh muốn nói chuyện riêng với em một chút.
Bà Nhã Trân nhìn há», bà biết chắc chắn có chuyện chẳng là nh xảy ra rồi, nhưng bà không há»i, chỉ lẳng lặng bá» vá» phòng riêng.
Viễn ngồi xuống ghế, kéo Khâm đến sát mình hơn:
- Khâm, em có đủ can đảm để chịu đựng không?
Khâm tái mặt, nhưng nà ng vẫn nén lòng:
- Anh cứ cho em biết đi!
Viá»…n móc bên trong áo ra má»™t mảnh giấy báo cÅ© đưa cho Khâm xem. Khâm nhìn và o phần giấy đóng khung bằng bút chì Ä‘á», hà ng chữ lá»›n Ä‘áºm nét là m nà ng hãi hùng.
"ÄÆ°á»ng cùng cá»§a những tay đánh bạc.
án mạng đổ máu xảy ra trong hẻm nhá», con nhà triệu phú thiệt mạng.
Kẻ tình nghi Triệu đã sa lưới cảnh sát và nhân đó cảnh sát đã khám phá được một sòng bạc vĩ đại".
Bá» ngoà i cá»§a Khâm tháºt Ä‘iá»m tÄ©nh. Äá»c hết bà i báo nà ng má»›i ngẩng đầu lên nhìn chồng. Viá»…n lại lấy thêm má»™t mảnh giấy báo khác, đó là bà i tưá»ng thuáºt phiên xá». Tên Triệu bị kết án chung thân khổ sai, còn những tên tòng phạm Ä‘á»u bị ngồi tù từ mưá»i đến hai mươi năm cả. Cái tÃt khiến ngưá»i Ä‘á»c phải xúc động:
"Äá»— Gia Văn sa chân má»™t lần háºn nghìn Ä‘á»á»‹
Tên hỠTriệu hối cải thì đã lãnh án chung thân"
Buông tá» báo xuống, Khâm há»i nhá»:
- Thế còn Tưá»ng Vi đâủ
- Cũng chết rồi, chết trước Văn bốn tháng.
Khâm cúi đầu nhìn xuống. Viá»…n ôm ngang ngưá»i vợ, chà ng thấy Khâm Ä‘ang xúc động, nhưng không nói thì thôi, đã nói thì phải nói cho hết.
- Bác Cân còn chết sớm hơn nữa, ông ấy bị trúng gió mà chết.
Hai tay Khâm ôm đầu im lặng. Tan nát hết rồi! Cả má»™t gia đình há» Äá»—. Tất cả những mÆ¡ ước ngà y trùng phùng, ngà y Ä‘oà n tụ cá»§a cả đám bạn cÅ©, ngà y tái ngá»™ tại Kha Bảo SÆ¡n đã hết! Bạn bè thân nhất đã không còn.
Bà n tay ấm áp của Viễn xoa xoa vợ, chà ng nói:
- Nếu em muốn khóc, cứ khóc đi!
Khâm cháºm rãi lắc đầu, lý trà tuy đã đối diện vá»›i sá»± tháºt nhưng tình cảm vẫn chưa dám nháºn. Má»™t lúc tháºt lâu, Khâm má»›i cố gắng há»i:
- Còn Gia Linh?
- Sau ngà y bác Cân chết là Gia Linh bá» Ä‘i ngaỵ Theo những tin tức mà anh thu tháºp được, thì sau khi bán nhà xong, gia đình Văn lâm và o cảnh túng bấn, ba bữa cÆ¡m lo cÅ©ng không nổị Văn đánh bạc thua cả gia tà i khiến Tưá»ng Vi phải tá»± tá» chết, và sau khi Vi nằm xuống rồi, thì Văn nợ như chúa chổm. Riêng hai đứa con cá»§a Văn, anh cÅ©ng không biết chúng bây giá» ra saá» Anh cá»§a Tưá»ng Vi cÅ©ng đã dá»n nhà đi mất rồị Có lẽ bé Trân và bé Niệm hiện được nuôi giữ trong cô nhi viện, để mai anh đến cô nhi viện há»i thá» xem.
Khâm không ngá» gia đình há» Äá»— lại sa và o tình cảnh bi thiết nà ỵ Không khà nặng ná» vây quanh. Khi ngẩn lên, mặc dù gương mặt buồn, nhưng không má»™t giá»t nước mắt, nhìn Viá»…n, nà ng há»i:
- HỠchỉ có hai đứa con thôi hả anh?
- Vâng, bé Trân và bé Niệm
- Chúng ta nên tìm rước nó vá», đã từ lâu rồi em ao ước có được hai đứa con gáị Gia Linh, cô ấy năm nay hai mươi tám tuổi rồi, là m thế nà o chúng ta cÅ©ng nên cố gắng tìm cô ấy vỠđâỵ
Äứng lên Khâm há»i ý kiến chồng:
- Bây giỠem có thể cho mẹ biết được rồi chứ?
Viá»…n nhiá»u lúc cảm thấy nà ng cứng cá»i đến độ lạ lùng. Äôi vai gầy cá»§a nà ng có thể chịu đựng được má»i biến cố cá»§a cuá»™c Ä‘á»á»‹ Viá»…n đột nhiên cảm động, chà ng không hiểu mình cảm động vì saá» Vì cảnh bi đát cá»§a nhà há» Äá»— hay vì nghị lá»±c cá»§a vợ?
Sau cùng rồi Viá»…n cÅ©ng thăm dò được địa chỉ má»›i cá»§a ông anh Tưá»ng Vị Tưá»ng Bình đã lên chức trưởng phòng nên được cấp má»™t ngôi nhà khang trang hÆ¡n. Nhưng chị Lý trong bảy năm qua lại sinh thêm ba đứa nữa, vì váºy việc quán xuyến nhà cá»a cÅ©ng khó khăn hÆ¡n.
Tại đây, Viá»…n được kể lại đầy đủ vá» sá»± suy sụp cá»§a nhà há» Äá»—. Và Tưá»ng Bình kết luáºn:
- Văn chết rồi thấy hai đứa nhá» tá»™i nghiệp quá. Äúng lý ra chúng tôi đã lãnh vá» nuôi nhưng anh cÅ©ng biết là con tôi đông quá nuôi không xuể là m sao dám mang nó vá», thôi thì đà nh cắt ruá»™t mà giao tụi nó cho cô nhi viện váºá»µ Hai đứa bé coi cÅ©ng dá»… thương và đẹp lắm.
Viá»…n biết Tưá»ng Bình nói tháºt, hoà n cảnh cá»§a há» không cho há» nháºn thêm hai đứa con. Viá»…n cáo từ. Khi tiá»…n Viá»…n, Tưá»ng Bình nói:
- ông Viá»…n, tôi biết ông là bạn thân cá»§a Văn, ông có muốn giữ nháºt ký cá»§a Tưá»ng Vi và mấy di bảo cá»§a ông Cân không?
- à , hay lắm.
Viá»…n lấy di váºt, và đi ngay đến cô nhi viện.
Cô nhi viện rất dá»… tìm. Ở đây tiện nghi cÅ©ng tạm có, ká»· luáºt rất nghiêm ngặt. Bé Trân và bé Niệm được đưa ra gặp Viá»…n.
Trong phút đầu, Viá»…n không biết phải nói saá» Trân trông thông minh và có sức chịu đựng, nó nhìn chà ng vá»›i cặp mắt thá» Æ¡ chen lẫn Ãt nét thù háºn ganh ghét. Bé Niệm đẹp hÆ¡n chị, dưới đôi mà y cong là cặp mắt dá»… thương giống mẹ, Viá»…n đặt hai tay lên hai chiếc vai bé bá»ng:
- Cha đưa hai con vỠnhé? - Quay sang ông giám đốc cô nhi viện chà ng nói - Tôi muốn mang hai đứa bé nà y vỠnhà nuôi nấng. Chúng tôi có thể đi ngay bây giỠđược không thưa ông?
ông giám đốc lắc đầu:
- Chúng tôi rất hoan nghênh những ai có thiện chà đến nháºn nuôi trẻ mồ côi, nhưng cần phải Ä‘iá»u tra gia cảnh ông trước và là m những thá»§ tục hà nh chánh xong má»›i được.
- ông sẽ biết rõ gia cảnh tôi ngay!
Viá»…n láºp tức gá»i dây nói cho vợ chồng ông Giám đốc rồi gá»i Ä‘iện thoại cho Khâm bảo nà ng mang đầy đủ giấy tỠđến. Tưá»ng Bình cÅ©ng được má»i đến để là m chứng. Chỉ trong vòng ba tiếng đồng hồ là má»i thá»§ tục đã hoà n tất.. Xong xuôi, ông giám đốc cô nhi viện gáºt gù bảo:
- Lòng sốt sắng của ông là m chúng tôi cảm động, nhất là khi biết ông mới vỠnước
- ông là m sao hiểu được mối liên hệ của chúng tôi với cha mẹ hai đứa bé nà ỵ
Khâm nói nhá». Nà ng dùng chiếc áo lá»›n cá»§a mình bá»c lấy vai hai cô bé gái, ôm và o lòng. Nhìn Trân rồi nhìn sang bé Niệm nà ng nói nhá»:
- Các con sẽ là con cá»§a mẹ, mẹ sẽ dùng hết Ä‘á»i mình để bảo bá»c các con!
Vuốt lấy mái tóc ngắn của bé Trân, rồi ngắm gương mặt thông minh của con bé, Khâm nói thầm:
- Ngà y con ra Ä‘á»i, ngoà i bác sÄ© và y tá ra, mẹ là ngưá»i đầu tiên bế con, con có biết không?
Xiết chặt hai đứa bé và o lòng, Khâm không ngá» lá»i khẩn cầu ngà y nà o cá»§a Tưá»ng Vi bây giỠđã trở thà nh sá»± tháºt.
Dẫn hai đứa con Văn ra xe, Khâm thở dà i:
- Gia Linh! Gia Linh! Bây giỠcô ở đâủ
Trở vá» nhà hai cáºu bé song sinh cá»§a Viá»…n ùa ra vây quanh hai chị em má»›i cá»§a mình vá»›i ánh mắt hiếu kỳ. Bà Nhã Trân có vẻ chịu đựng giá»i hÆ¡n cả Khâm. Biết được tất cả bi thảm cá»§a gia đình há» Äá»— bà vẫn cố giữ vẻ bình tÄ©nh. Nhưng khi nhìn thấy bé Trân và Niệm trở vá», nước mắt không còn cầm được. Buổi tối yên tÄ©nh, lục trong đống di váºt cá»§a ông Cân bà vẫn tìm thấy bà i thÆ¡:
Cảnh vẫn đẹp, bóng thuyá»n vẫn tá»
Äợi ngưá»i vá» cho thá»a ước mong
Yêu ai yêu cả cõi lòng
Buồn vì trong mộng bóng nà ng chẳng phai
Những giá»t nước mắt tuôn trà n theo lá»i thÆ¡ để lại
Tà i sản của quykiemtu