Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #46  
Old 16-04-2008, 09:49 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 45

Một cảnh vợ chồng.



Như Athos đã Ä‘oán trước, má»™t lát sau Giáo chá»§ đã Ä‘i xuống, ông mở cá»§a căn phòng mấy chàng ngá»± lâm chỠở đó, thấy Porthos Ä‘ang chÆ¡i xúc xắc mất còn vá»›i Aramis. Liếc nhanh mắt khắp phòng thấy thiếu má»™t ngưá»i, ông há»i:
- Ông Athos đi đâu rồi?
Porthos trả lá»i:
- Thưa Äức ông, anh ấy Ä‘i trinh sát, vì căn cứ vào mấy lá»i cá»§a chá»§ quán, anh ấy nghÄ© con đưá»ng không được an toàn.
- Còn ông, ông làm gì, ông Porthos?
- Tôi được Aramis năm pítxtôn.
- Và bây giá», các ông có thể trở vá» vá»›i ta!
- Xin tuân lệnh Äức ông.
- Lên ngựa đi! Muộn rồi.
Viên tùy tùng đứng ở cửa, tay dắt cương ngựa của Giáo chủ.
Xa hÆ¡n má»™t chút, má»™t nhóm hai ngưá»i và ba con ngá»±a thấp thoáng trong bóng tối, hai ngưá»i này là những ngưá»i phải dẫn Milady đến pháo đài La Poăng và lo việc xuống tàu cho nàng.
Viên tùy tùng xác nhận vá»›i Giáo chá»§ những gì hai chàng ngá»± lâm đã nói vá» Athos. Giáo chá»§ ra hiệu tá» vẻ hoan nghênh và tiếp tục lên đưá»ng trở vá» cÅ©ng hết sức thận trá»ng như khi ra Ä‘i.
Lại nói vá» Athos, khoảng trăm bước đầu tiên, chàng cho ngá»±a Ä‘i Ä‘á»u Ä‘á»u, nhưng khi đã khuất, chàng cho ngá»±a rẽ phải rồi quay ngoắt lại, được khoảng hai mươi bước, liá»n vào má»™t khu rừng thưa, rình chá» tốp nhá» Ä‘i qua, rồi khi đã nhận ra những chiếc mÅ© rá»™ng vành cá»§a các bạn mình và những tua nạm vàng chiếc áo khoác cá»§a Giáo chá»§, chàng đợi cho những kỵ sÄ© khuất hẳn ở khúc ngoặt má»›i phi nước đại vá» quán trá», ngưá»i ta mở cá»­a ngay vì chá»§ quán đã nhận ra chàng, Athos nói:
- Vị sÄ© quan cá»§a tôi quên không dặn bà ở tầng má»™t, má»™t việc quan trá»ng. Ông ấy sai tôi đến để dặn lại.
- Ông cứ lên - chủ quán nói - Bà ấy vẫn còn ở trong phòng đấy!
Athos liá»n nhẹ nhàng bước lên cầu thang lên đến bậc nghỉ, qua cánh cá»­a hé mở, chàng thấy Milady Ä‘ang buá»™c lại dải mÅ©.
Chàng bước vào phòng và đóng cửa lại. Nghe tiếng cài chốt cửa, Milady quay lại, Athos đứng trước cửa, mình trùm kín áo khoác, mũ sụp xuống mắt.
Thấy bộ mặt câm lặng và trơ tơ như pho tượng, Milady hoảng sợ và kêu to:
- Ông là ai? Cần gì tôi?
"Äúng mụ rồi!" Athos lẩm bẩm.
Và buông rÆ¡i chiếc áo choàng, kéo mÅ© lên, tiến lại phía Milady, chàng há»i:
- Bà nhận ra tôi chứ?
Milady tiến lên một bước rồi lùi lại như thấy một con rắn:
- Thế nào - Athos nói - Tôi thấy bà đã nhận ra tôi.
- Bá tước de la Fe! - Milady lẩm bẩm, tái nhợt Ä‘i và lùi lại đến sát tưá»ng.
- Äúng, Milady ạ - Athos trả lá»i - Bá tước de La Fe bằng xương bằng thịt từ thế giá»›i bên kia hiện ra sá» sỠđể có được niá»m vui nhìn thấy bà đây. Nào ta ngồi xuống rồi nói chuyện như kiểu Giáo chá»§ nói ấy.
Milady bị khống chế bởi má»™t ná»—i kinh hoàng khó tả, không nói nổi má»™t lá»i.
- Bà là má»™t con quá»· được phái xuống trần gian! - Athos nói - Thế lá»±c cá»§a bà rất mạnh, ta biết lắm. Nhưng bà cÅ©ng biết vá»›i sá»± giúp đỡ cá»§a Chúa, con ngưá»i thưá»ng thắng được lÅ© yêu quái ghê gá»›m nhất. Bà đã từng hiện ra trên đưá»ng Ä‘á»i ta, ta vẫn tưởng đã đè bẹp bà, nhưng hoặc ta đã nhầm, hoặc địa ngục đã cho bà hồi sinh.
Nghe những lá»i nói ấy, những ká»· niệm rùng rợn như trá»—i dậy, Milady cúi đầu cất má»™t tiếng rên khan.
- Phải, địa ngục đã cho bà hồi sinh - Athos nhắc lại - địa ngục đã làm cho bà giàu có, đã cho bà một cái tên khác, đã hầu như tạo cho bà một bộ mặt khác, nhưng địa ngục đã không xóa đi những nhơ nhớp trong tâm hồn bà, không xóa đi sự tàn tạ trên thân xác bà.
Milady bật dậy như một chiếc lò xo, đôi mắt long lên như tóe lửa, Athos vẫn ngồi.
- Bà tưởng ta chết, phải không? CÅ©ng giống như ta tưởng bà đã chết? Và cái tên Athos che giấu tên Bá tước de la Fe, giống như cái tên Milady Clerics đã che giấu Anne đỠBÆ¡i! Chẳng phải tên bà như thế khi ngưá»i anh đáng kính cá»§a bà làm lá»… cưới cho chúng ta sao? Vị trí cá»§a chúng ta thật là kỳ lạ - Athos vừa cưá»i vừa nói tiếp - Chúng ta còn sống được cho đến nay, bởi ngưá»i này cứ tưởng ngưá»i kia đã chết, và vì má»™t ká»· niệm thôi thì vẫn đỡ bức bối hÆ¡n là má»™t con ngưá»i bằng xương bằng thịt, cho dù ká»· niệm đôi khi vẫn là má»™t Ä‘iá»u vò xé lòng ta.
- Nhưng rốt cuá»™c - Milady nói bằng má»™t giá»ng khô khan - ai đưa ông đến chá»— tôi? Và ông muốn gì ở tôi?
- Ta muốn bảo bà rằng trong khi bà hoàn toàn mất hút tăm hơi ta, thì ta lại không mất hút bà!
- Ông biết những gì tôi đã làm?
- Ta có thể kể cho bà nghe từng ngày, từng ngày một những hành động của bà từ khi bà làm việc cho Giáo chủ cho tới buổi tối nay.
Má»™t nụ cưá»i nghi hoặc thoáng trên đôi môi nhợt nhạt cá»§a Milady.
- Nghe đây, chính bà, ngưá»i đã cắt mất hai nút kim cương trên vai Quận công De Buckingham, chính bà là ngưá»i đã cho bắt cóc bà Bonacieux, chính bà, si mê ông De Wardes và tin rằng đã qua đêm vá»›i ông ta, lại mở cá»­a phòng bà cho ông D Artagnan, chính bà tưởng De Wardes đã lừa dối bà, nên đã muốn giết ông ta bằng tay tình địch cá»§a ông ta. Chính bà, khi gã tình địch ấy phanh phui cái bí mật đê mạt cá»§a bà, lại muốn giết hắn bởi hai sát thá»§ mà bà đã phái Ä‘i theo, chính bà, khi biết đạn đã bắn hụt liá»n gá»­i rượu pha thuốc độc cùng má»™t bức thư giả để nạn nhân cá»§a bà tưởng nhầm là rượu cá»§a các bạn gá»­i đến. Cuối cùng, chính bà đến đây, trong căn phòng này, ngồi trên chiếc ghế ta Ä‘ang ngồi, cam kết vá»›i Giáo chá»§ Richelieu tổ chức ám sát Quận công De Buckingham để đổi lấy lá»i hứa cá»§a ông ta cho phép bà ám sát D Artagnan.
Milady tái mét lại và nói:
- Vậy ông là quỷ satan ư?
- Có thể lắm - Athos nói - nhưng dẫu sao hãy nghe đây đã: Ãm sát hoặc cho ám sát quận công De Buckingham, ta mặc xác Ta không quen biết ông ta. HÆ¡n nữa, đó là má»™t ngưá»i Anh. Nhưng chá»› có đụng đầu ngón tay vào chỉ má»™t sợi tóc cá»§a D Artagnan, má»™t ngưá»i bạn chung thá»§y cá»§a ta mà ta yêu, ta bảo vệ, nếu không, ta thá» trên linh hồn cá»§a cha ta, tá»™i ác mà bà sắp phạm phải sẽ là tá»™i ác cuối cùng.
Milady nói bằng má»™t giá»ng khô khan:
- D Artagnan đã làm nhục tôi tàn tệ, D Artagnan phải chết.
- Thá»±c tế, như thế có thể gá»i là làm nhục bà không? - Athos vừa nói vừa cưá»i - Ông ta đã làm nhục bà và ông ta sẽ chết ư?
- Hắn sẽ chết - Milady nhắc lại - Trước hết là mụ ấy rồi đến hắn.
Athos như bị choáng. Nhìn cái con ngưá»i không còn má»™t chút gì tính đàn bà nữa. Nó gợi lại cho chàng những ká»· niệm xé lòng.
Chàng nghÄ© tá»›i má»™t hôm, trong má»™t tình thế không nguy hiểm bằng tình thế này, chàng đã muốn hy sinh ngưá»i đàn bà này vì danh dá»± cá»§a mình. Lòng khát khao giết ngưá»i lại trở lại cháy bá»ng và xâm chiếm lòng chàng như má»™t cÆ¡n sốt bừng bừng. Äến lượt chàng đứng lên, đưa tay vào Ä‘ai lưng rút súng ngắn và lên cò.
Milady nhợt nhạt như má»™t thây ma, muốn kêu, nhưng lưởi đông cứng lại, chỉ có thể thốt ra được má»™t tiếng khàn khàn không có vẻ gì là tiếng ngưá»i mà giống như tiếng kêu khan cá»§a má»™t con thú hoang. Dán ngưá»i vào tấm thảm tối màu, tóc xõa tung, mụ hiện ra như má»™t hình ảnh khiếp đảm cá»§a ná»—i kinh hoàng.
Athos từ từ nâng súng, chÄ©a gần sát vào trán Milady, rồi bằng má»™t giá»ng còn khá»§ng khiếp hÆ¡n cá»§a má»™t sá»± bình thản đến cao độ cá»§a má»™t quyết định không thể lay chuyển, chàng nói:
- Bà kia, hãy trao ngay cho ta mẩu giấy mà Giáo chủ đã ký, nếu không ta thỠsẽ bắn vỡ sỠbà.
Vá»›i má»™t ngưá»i khác, Milady có lẽ còn giữ đôi chút nghi ngá», nhưng mụ biết Athos, tuy nhiên mụ vẫn đứng im.
Bà có một giây để quyết định - chàng nói.
Nhìn thấy cơ mặt chàng co rút và sắp bắn, vội vàng đưa tay lên ngực rút tỠgiấy ra đưa cho Athos và nói:
- . Äây cầm lấy, đồ quá»· tha ma bắt!
Athos cầm tá» giấy, cài súng vào Ä‘ai lưng, đưa lại gần đèn để đảm bảo đúng là tá» giấy đó, chàng mở ra và Ä‘á»c.
"Theo lệnh cá»§a ta và vì quyá»n lợi quốc gia, ngưá»i cầm giấy này đã làm Ä‘iá»u ngưá»i đó phải làm"
Ngày 3 tháng 12 năm 1627
Richelieu
- Và bây giỠ- Athos vừa nói vừa khoác lại áo khoác, đội lại mũ lên đầu - bây giỠta đã nhổ răng mày, đồ rắn độc, cắn đi nếu mày có thể.
Rồi chàng ra khá»i phòng không thèm ngoái lại đằng sau.
Ra đến cửa, chàng gặp hai ngươi và con ngựa hỠdắt trong tay.
- Các vị - chàng nói - lệnh cá»§a Äức ông, các ông biết đó, là dẫn ngưá»i đàn bà này đến pháo đài La Poăng và chỉ được rá»i khá»i bà ấy khi bà ấy đã tá»›i bến.
Vì những câu nói ấy hoàn toàn phù hợp với lệnh hỠnhận được, hỠnghiêng đầu tỠý tán thành.
Còn Athos, chàng nhẹ nhàng lên yên rồi phi nước đại, có Ä‘iá»u, đáng lẽ Ä‘i theo đưá»ng cái, chàng thúc ngá»±a băng qua đồng ruá»™ng, thỉnh thoảng dừng lại để nghe ngóng.
Trong má»™t lần dừng ngá»±a, chàng nghe thấy trên đưá»ng nhiá»u tiếng vó ngá»±a. Chàng tin chắc đó là Giáo chá»§ và Ä‘oàn tùy tùng cá»§a ông ta. Lập tức chàng vá»t lên phía trước theo má»™t hướng khác mặc cho ngá»±a bị cành cây lá cây bụi rậm cá» vào, phi ra chắn ngang đưá»ng cách doanh trại khoảng gần hai trăm bước.
- Ai đó? - Chàng quát lên từ xa khi nhìn thấy các kỵ sĩ.
- Ta tin là chàng ngự lâm dũng cảm của chúng ta đấy - Giáo chủ nói.
- Vâng, thưa Äức ông - Athos trả lá»i - Chính hắn đây.
- Ông Athos - Richelieu nói - Ông hãy nhận những lá»i cảm Æ¡n cá»§a ta vì công việc bảo vệ cẩn thận ông đã làm. Các vị, thế là chúng ta đã vỠđến nÆ¡i. Hãy Ä‘i theo cổng bên trái, mật khẩu là Vua và Rê.
Vừa nói Giáo chá»§ vừa gật đầu chào ba ngưá»i bạn và Ä‘i theo cổng phải, có viên tùy tùng Ä‘i theo, bởi đêm đó, chính ông ngá»§ ở doanh trại.
- Thế nào! - Cả Porthos và Aramis cùng nói khi Giáo chủ đã ở ngoài tầm nghe thấy - Thế nào hẳn ông ta đã ký giấy mà mụ ta yêu cầu?
- Tôi biết chứ - Athos Ä‘iá»m tÄ©nh nói - vì nó đây này.
Và cả ba không trao đổi thêm má»™t lá»i nào nữa trừ nói khẩu lệnh cho lính canh cho đến khi vỠđến phân trại cá»§a há».
Há» chỉ làm má»—i má»™t việc là sai ngay Mousqueton đến bảo Planchet là yêu cầu chá»§ nó khi rá»i khá»i chiến hào hãy đến ngay chá»— ở cá»§a ngá»± lâm quân.
Mặt khác, như Athos đã tiên Ä‘oán, Milady khi gặp hai ngưá»i đàn ông ngoài cổng Ä‘ang đợi mình mụ đã lẳng lặng Ä‘i theo há», tuy có lúc đã muốn há» dẫn trở vá» gặp Giáo chá»§, kể hết vá»›i ông, nhưng nếu lá»™ chuyện Athos ra thì cÅ©ng dẫn đến việc Athos tiết lá»™ hết vá» mụ. Mụ sẽ bảo Athos đã từng treo cổ mụ thì Athos cÅ©ng sẽ bảo mụ đã bị đóng dấu chín.
Mụ nghÄ© tốt nhất là nên im Ä‘i, kín đáo lên đưá»ng, dùng sá»± khôn khéo vốn có hoàn thành nhiệm vụ khó khăn đã được trao cho, rồi khi má»i việc đã được hoàn tất, Giáo chá»§ hài lòng, sẽ đến lúc thỉnh cầu Giáo chá»§ trả thù cho mụ.
Sau khi đã Ä‘i suốt đêm, bẩy giá» sáng hôm sau, mụ đã ở pháo đài La Poăng, lúc tám giá» mụ xuống tàu, và chín giá», con tàu, vá»›i những chứng chỉ cá»§a Giáo chá»§, được kiểm tra cho phép Ä‘i Bayon, lại nhổ neo căng buồm sang Anh quốc.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #47  
Old 16-04-2008, 10:07 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 46

Pháo thành Saint Giécve.



- Äến nÆ¡i, D Artagnan thấy ba ngưá»i tụ há»p trong má»™t căn phòng. Athos Ä‘ang nghÄ© ngợi, Porthos vê ria mép. Aramis Ä‘ang Ä‘á»c kinh trong má»™t cuốn sách nhỠđẹp, bì bá»c nhung xanh.
- Mẹ kiếp, ôi các vị! - Chàng nói - Tôi hy vá»ng các vị có chuyện gì nói vá»›i tôi cho nó bõ công, nếu không, tôi báo trước tôi không tha thứ cho các vị đã gá»i tôi đến đây, nhẽ ra tôi đã được nghỉ ngÆ¡i sau suốt đêm tấn công và phá tung má»™t pháo thành. Chà, thế mà các vị không có ở đấy! Ãc liệt ra phết!
Porthos vừa trả lá»i vừa gấp ngược ria mép lên, vốn là tật riêng cá»§a chàng:
- Bá»n mình ở chá»— khác, ở đấy cÅ©ng không lạnh lẽo đâu.
- Suỵt! Athos nói.
- Ồ, ồ, - D Artagnan hiểu ra ngay khi Porthos khẽ cau mày - có vẻ như có chuyện gì mới ở đây?
- Aramis - Athos nói - Hôm kia cậu ăn điểm tâm ở quán ăn Pácpayô phải không?
- Phải.
- Ở đấy thế nào?
- Ồ, theo ý tôi, tôi đã ăn một bữa rất tệ. Hôm kia là ngày ăn chay, thế mà hỠchỉ có thịt.
- Sao cơ? - Athos nói - Ở một hải cảng mà lại không có cá ư?
- Há» nói - Aramis vừa trả lá»i vừa Ä‘á»c kinh tiếp - con đê mà Giáo chá»§ cho đắp đã xua hết chúng ra ngoài khÆ¡i.
Nhưng đó không phải là Ä‘iá»u tôi há»i cậu, Aramis, tôi há»i cậu có được thoải mái không, và có ai quấy rầy cậu không cÆ¡?
- Hình như cÅ©ng không bị làm phiá»n mấy, Athos này, thật ra, vá» Ä‘iá»u anh muốn nói ấy, ta cứ đến Pácpayô, là biết ngay.
- Vậy thì đến Pácpayô! - Athos nói - bởi ở đây vách má»ng như tá» giấy!
D Artagnan vốn quen vá»›i cung cách cá»§a bạn mình, và chỉ cần má»™t câu nói, má»™t cá»­ chỉ, má»™t dấu hiệu là đã hiểu ngay ra tình thế nghiêm trá»ng, liá»n khoác tay Athos Ä‘i ra không nói má»™t lá»i. Porthos chệnh choạng theo sau cùng vá»›i Aramis.
Dá»c đưá»ng, há» gặp Grimaud, Athos ra hiệu cho gã Ä‘i theo.
Grimaud theo thói quen, im lặng vâng theo, gã trai tội nghiệp gần như đã quên mất cả nói.
HỠđến quán Pácpayô vào lúc bẩy giá», ngày đã bắt đầu rạng, ba ngưá»i bạn(1) đặt ăn Ä‘iểm tâm và vào má»™t phòng theo như chá»§ quán nói, chắc không bị quấy rầy.
Chẳng may, giá» này lại không thích hợp vá»›i má»™t cuá»™c thương nghị. Tiếng trống hiệu ban mai vừa Ä‘iểm, ai nấy tỉnh dậy sau giấc ngá»§ ban đêm Ä‘á»u đến uống tí chút ở quầy rượu để xua cái lạnh ẩm buổi sáng - lính long kỵ, lính Thụy SÄ©, cận vệ, ngá»± lâm, khinh kỵ nối tiếp nhau kéo đến mau đến ná»—i chỉ có lợi cho việc kinh doanh cá»§a chá»§ quán, nhưng lại làm chướng mắt bốn ngưá»i.
Vì vậy mà hỠđáp lại rất nhấm nhẳng những lá»i chào há»i, chúc uống, và bông đùa cá»§a các đồng đội khác.
Athos nói:
- Chúng ta rồi cÅ©ng rÆ¡i vào tình trạng cãi lá»™n mất thôi, mà ta lại không muốn có chuyện đó lúc này, D Artagnan, cậu hãy kể chuyện đêm qua cá»§a cậu Ä‘i, rồi chúng mình sẽ kể chuyện bá»n mình.
Một lính khinh kỵ, tay cầm cốc rượu mạnh, vừa lảo đảo từ từ nếm rượu vừa nói:
- Äúng là các ông đã ở chiến hào tối qua, các ông cận vệ ạ, và tôi thấy hình như các ông đã kiếm cá»› gây sá»± vá»›i bá»n La Rochelle phải không?
D Artagnan đưa mắt há»i Athos có cần trả lá»i cái tay nhiá»…u sá»± Ä‘i xen vào chuyện ngưá»i khác không.
- Này, cậu không hiểu ông De Buyxinhi đây đang hân hạnh ngỠchuyện với cậu ư? Cứ kể hết những gì diễn ra đêm qua đi, một khi các vị này đang khao khát muốn biết.
- Chẳng phải các ông kiếm được một páo tành ư? - Một lính Thụy Sĩ uống rượu room trong một cái cốc uống bia hơi nói.
- Vâng, thưa ông - D Artagnan nghiêng mình trả lá»i - chúng tôi có cái vinh dá»± đó, chúng tôi còn đưa vào dưới má»™t góc thành cả má»™t thùng thuốc nổ, khi nổ, như các ông có thể nghe thấy đấy, đã tạo thành má»™t lá»— hổng tuyệt đẹp, không kể pháo thành không còn nguyên vẹn như hôm qua nữa, mà toàn bá»™ ná»n móng Ä‘á»u bị rung chuyển mạnh.
- Và đó là pháo thành nào? - Má»™t lính long kỵ binh lấy kiếm xiên ruá»™t con ngá»—ng Ä‘em Ä‘i quay há»i chàng.
Pháo thành Saint Giécve - D Artagnan trả lá»i - Äằng sau pháo thành, bá»n Rochelle gây khó khăn cho bá»n đào công sá»± chúng ta.
- Và đánh nhau ác liệt chứ?
- á»’ tất nhiên. Bên ta chết năm. Bá»n Rochelle tám đến mưá»i đứa.
- Mẹ kiếp! - Ngưá»i lính Thụy SÄ© văng tục, mặc dầu anh ta có hẳn má»™t má»› câu chá»­i bằng tiếng Äức, vẫn có thói quen chá»­i thá» bằng tiếng Pháp.
- Nhưng có thể sáng nay - Ngưá»i lính khinh kỵ nói - Bá»n chúng phái công binh đến gia cố lại pháo thành.
- Äúng, có thể lắm - D Artagnan nói.
- Các vị - Athos nói - Cược nào!
- Cát ông! Tánh cuộc ư? - Lính Thụy sĩ nói.
- Cuá»™c gì nào? - Lính khinh kỵ há»i.
- Khoan đã - Ngưá»i lính long kỵ đặt kiếm như cái xiên chả lên cái vỉ lá»›n trên bếp lò nói - Tôi cược, ông chá»§ quán chết ngưá»i Æ¡i, đưa ngay cho tôi cái chảo, tôi không chịu mất má»™t giá»t mỡ nào cá»§a con chim quý này đâu.
- Ông có lý tấy, - Ngưá»i lính Thụy SÄ© nói - Má»› ngá»—n ăn vá»›i mứt ngon lám.
- Thế chứ - Ngưá»i lính long kỵ nói - Bây giá» xem cược thế nào. Chúng tôi nghe đây, ông Athos!
- Äúng, cược Ä‘i? - Ngưá»i lính khinh kỵ nói.
- Thế này nhé? Ông De Buyxinhi, tôi cược vá»›i ông - Athos nói - Rằng bốn ngưá»i lính ngá»± lâm chúng tôi, các ông Porthos, Aramis và D Artagnan và tôi, chúng tôi sẽ Ä‘iểm tâm trong pháo thành Saint Giécve, và sẽ ở đấy trong má»™t tiếng đồng hồ, bất kể quân thù dùng biện pháp gì để đánh bật chúng tôi Ä‘i.
Porthos và Aramis nhìn nhau, há» bắt đầu hiểu ra má»i chuyện.
- Nhưng anh định làm chúng ta chết cả lÅ© mà không thương tiếc ư? - D Artagnan ghé tai Athos há»i.
Athos trả lá»i:
- Không đến đó thì chúng ta còn chết hơn.
Porthos ngả ngưá»i tá»±a lưng vào ghế vừa vê ria mép nói:
- Các vị ạ, thật tình, đây là má»™t cuá»™c đánh cược rất hay đó, tôi hy vá»ng thế.
- Vậy, tôi nhận cược - Ông De Buyxinhi nói - Bây giỠvấn đỠlà cược gì Athos:
- Các ông bốn, chúng tôi bốn, má»™t bữa tối thả cá»­a cho tám ngưá»i, ông thấy có được không?
- Tuyệt vá»i - Ông De Buyxinhi nói.
- Miá»…n chê - Ngưá»i lính long kỵ nói.
- Tui thấy được lắm - Ngưá»i lính Thụy SÄ© nói.
Ngưá»i thính giả thứ tư từ đầu đến cuối chuyện cược vẫn chỉ lặng im, gật đầu tỠý tán thành đỠxuất đó.
Chủ quán nói:
- Bữa điểm tâm của các vị đã sẵn sàng.
- Vậy mang đến đây! - Athos nói.
Chá»§ quán vâng lá»i. Athos gá»i Grimaud, chỉ cho gã cái thúng lá»›n đặt ở góc phòng và ra hiệu gói các món thịt vào khăn ăn.
Grimaud hiểu ngay đây là bữa Ä‘iểm tâm ngoài trá»i, liá»n cầm thúng gói thịt lại cho vào thúng và cho thêm mấy chai rượu vào rồi cắp thúng lên.
- Nhưng các ông định ăn Ä‘iểm tâm ở đâu? - Chá»§ quán há»i:
- Không việc gì đến ông, miá»…n là ngưá»i ta trả tiá»n cho ông.
Rồi chàng ném hai đồng pítxôn vàng lên bàn.
- Có phải trả lại không, thưa ông sÄ© quan? - Chá»§ quán há»i.
- Không, chỉ thêm hai chai SămpanhÆ¡ thôi, còn lại là tiá»n khăn ăn.
Lúc đầu chủ quán đã tưởng bở, nhưng ông ta gỡ lại bằng cách thay hai chai Sămpanơ bằng loại vang Ăngju cho bốn thực khách.
- Thưa ông De Buyxinhi - Athos nói - Mong ông chỉnh đồng hồ của ông cho đúng với đồng hồ tôi hoặc cho phép tôi chỉnh của tôi so với ông cũng được.
- ÄÆ°á»£c lắm, thưa ông! - Ngưá»i lính khinh kỵ, rút từ má»™t chiếc túi nhá» ra má»™t chiếc đồng hồ rất đẹp xung quanh nạm kim cương - Bảy giá» rưỡi.
- Bảy giỠba nhăm -Athos nói - Của tôi nhanh hơn của ông năm phút.
- Và chào mấy ngưá»i đánh cược Ä‘ang trợn tròn mắt, bốn ngưá»i lên đưá»ng tá»›i pháo thành Saint Giécve, theo sau có Grimaud bưng thúng, không hiểu mình Ä‘ang Ä‘i đến đâu, vì quen vâng lá»i Athos thụ động nên không buồn há»i nữa.
Lúc vẫn còn trong phạm vi chiến tuyến quân Pháp bốn ngưá»i không trao đổi vá»›i nhau má»™t lá»i, vả lại có nhiá»u ngưá»i hiếu kỳ Ä‘i theo, hiểu rõ việc đánh cược, muốn xem bốn ngưá»i gỡ khá»i ra sao. Nhưng má»™t khi đã ra khá»i phòng tuyến bao vây, và ở giữa chốn đồng không mông quạnh, D Artagnan hoàn toàn chưa hiểu phải làm gì, liá»n cho rằng đã đến lúc phải yêu cầu giải thích.
- Nào bây giá», anh Athos thân mến - Chàng nói - Vì tình cảm bạn bè, cho tôi biết chúng ta Ä‘i đâu thế này?
- Thì cậu biết rõ rồi đấy - Athos nói - Äi đến pháo thành.
- Nhưng đến đấy để làm gì?
- Thì cậu hiểu rồi đấy, chúng ta ăn điểm tâm ở đấy.
- Nhưng tại sao chúng ta không ăn ở Pácpayô?
- Bởi vì chúng ta có những Ä‘iá»u quan trá»ng để nói vá»›i nhau, và không thể chuyện trò trong năm phút thôi trước cái bá»n phá đám Ä‘i Ä‘i lại lại, chào há»i, lân la đến gần. Ở đây, ít nhất - Athos vừa nói vừa chỉ pháo thành - há» cÅ©ng sẽ không đến quấy rầy chúng ta.
D Artagnan vá»›i tính thận trá»ng Ä‘i đôi má»™t cách tá»± nhiên và rất thích hợp vá»›i tính can trưá»ng thái quá, nói:
- Tôi thấy có lẽ chúng ta có thể tìm một địa điểm xa xa ra trong các đụn cát ở bỠbiển.
- Ở đấy chẳng khác gì má»i ngưá»i ta nhìn thấy chúng mình há»™i há»p vá»›i nhau, rồi thì chỉ trong vòng mươi lăm phút là Giáo chá»§ đã được bá»n gián Ä‘iệp cá»§a ông ta cho biết.
- Äúng Aramis nói - Anh Athos nói đúng. Animadvertuntur in desertis(2)
- Sa mạc thì không tồi đâu - Porthos nói - Nhưng kiếm đâu ra sa mạc.
- Không có nÆ¡i hoang vắng nào mà chim lại không thể bay qua đầu, cá không nhảy lên nổi mặt nước, thá» không thể ra khá»i tổ được và tôi tin, chim, cá, thá», tất cả Ä‘á»u tá»± nguyện làm gián Ä‘iệp cho Giáo chá»§. Tốt nhất là cứ làm theo toan tính táo tợn cá»§a chúng ta. Vả lại, bây giá» ta không thể lùi bước mà không hổ thẹn được nữa rồi. Chúng ta đã đánh cược, má»™t cuá»™c cá cược không thể tiên Ä‘oán và tôi đố bất cứ ai Ä‘oán ra nguyên nhân đích thá»±c. Äể thắng cuá»™c, chúng ta sẽ phải trụ vững má»™t tiếng đồng hồ trong pháo thành. Hoặc chúng ta sẽ bị tấn công hoặc không bị. Nếu không bị, ta sẽ có đủ thì giỠđể bàn bạc, và sẽ chẳng ai nghe thấy chúng ta, bởi tôi đảm bảo những bức tưá»ng cá»§a pháo thành không có tai. Nếu bị tấn công ta vẫn sẽ bàn bạc được công việc cá»§a chúng ta, và thêm nữa, chống cá»± được, như vậy chúng ta càng vinh quang. Các cậu có thấy đằng nào cÅ©ng có lợi không.
- Äúng - D Artagnan nói - nhưng chắc chắn chúng ta sẽ xÆ¡i đạn.
- Ồ, bạn thân mến - Athos nói - Cậu thừa biết những viên đạn đáng sợ nhất không phải là đạn của kẻ thù.
- Nhưng chÆ¡i cái trò mạo hiểm này, đáng lẽ ít nhất chúng ta phải mang theo súng trưá»ng.
- Cậu ngốc lắm Porthos ạ, tại sao ta lại phải cõng theo cái gánh nặng không cần thiết ấy?
- Tôi chẳng thấy vô ích khi có má»™t khẩu súng trưá»ng cỡ đạn lá»›n vá»›i mưá»i hai viên đạn, má»™t gói thuốc súng trước mặt quân thù đâu.
- Này, Athos nói - cậu không nghe D Artagnan đã nói gì à?
- D Artagnan nói gì? - Porthos há»i.
- D Artagnan đã nói trong cuá»™c tấn công đêm ấy, có tám đến mưá»i quân Pháp chết và cÅ©ng ngần ấy bá»n Rochelle ư?
- Thì sao?
- Ngưá»i ta không kịp vÆ¡ vét hết cá»§a há», có phải không? Vì lúc đó, há» còn có những việc khác khẩn cấp hÆ¡n phải làm.
- Rồi thế nào?
- Thế này, chúng ta sẽ tìm súng, thuốc súng, và đạn cá»§a há», thế là đáng lẽ bốn khẩu súng trưá»ng và mưá»i hai viên đạn, chúng ta sẽ có mưá»i lăm khẩu và hàng trăm phát đạn.
- Ồ, Porthos - Athos nói - Anh đúng là một vĩ nhân!
Porthos gật đầu tỠý tán thành.
Chỉ có mỗi D Artagnan là tỠvẻ chưa tin lắm.
- Chắc là Grimaud cÅ©ng nghÄ© như D Artagnan, vì khi thấy má»i ngưá»i Ä‘i tiếp vá» phía pháo thành, Ä‘iá»u mà đến lúc đó gã vẫn nghi ngá», gã kéo vạt áo chá»§ mình và há»i bằng cách ra hiệu:
- Chúng ta đi đâu thế này?
Athos chỉ pháo thành.
- Nhưng - gã Grimaud câm lặng vẫn nói bằng thứ biệt ngữ ấy - chúng ta sẽ bỠxác ở đấy mất thôi.
Athos ngước mắt và chỉ tay lên trá»i.
Grimaud đặt thúng thức ăn xuống đất và lắc đầu.
Athos rút súng ngắn ở đai lưng ra nhìn xem đã mồi thuốc chưa, bẻ cò và dí nòng súng vào tai Grimaud.
Grimaud đứng phắt dậy như một chiếc lò xo.
Athos liá»n ra hiệu cho gã bê thúng lên và Ä‘i ở phía trước.
Grimaud vâng lá»i.
Tất cả những gì mà Grimaud kiếm được ở màn kịch câm chóng vánh ấy là đã được chuyển từ vị trí hậu vệ sang vị trí tiên phong.
Äến pháo thành, bốn ngưá»i cùng quay đầu lại.
HÆ¡n ba trăm binh lính thuá»™c má»i thứ quân tụ tập ở trước cá»­a doanh trại, và trong má»™t toán đứng tách riêng ra, có thể thấy ông De Buyxinhi, chàng long kỵ binh, chàng lính Thụy SÄ© và ngưá»i cá cược thứ tư.
Athos liá»n bá» mÅ© ra đặt trên mÅ©i gươm và vẫy vẫy.
Tất cả những khán giả Ä‘á»u chào lại chàng kèm theo cừ chỉ lịch sá»± đó là má»™t tiếng hoan hô vang dá»™i đến tận chá»— há».
Sau đó, cả bốn biến mất vào trong pháo thành, có Grimaud dẫn đầu.
Chú thích:
(1) Tác giả quên: bốn ngưá»i chứ không phải ba
(2) Tiếng Latinh có nghĩa: ở nơi sa mạc càng dễ thấy.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #48  
Old 16-04-2008, 10:13 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 47

Hội nghị ngự lâm quân.



Như Athos tiên Ä‘oán, pháo thành chỉ có mưá»i hai ngưá»i chết cả Pháp lẫn Rochelle.
Athos giữ vị trí chỉ huy cuộc hành quân nói:
- Thưa các vị, trong khi Grimaud chuẩn bị bữa ăn, chúng ta hãy bắt đầu bằng việc thu lượm súng đạn, vả lại chúng ta vừa có thể bàn bạc vừa hoàn thành việc đó. Các vị này - Athos chỉ những xác chết nói thêm - không nghe chúng ta nói đâu.
- Nhưng ta có thể ném hỠxuống hố - Porthos nói - tuy nhiên sau khi chúng ta được đảm bảo hỠkhông còn gì trong túi.
- Äúng - Athos nói - đó là việc cá»§a Grimaud.
- á»’! Vậy thì cứ để Grimaud lục soát há» và ném há» qua tưá»ng thành.
- Giữ hỠlại thì hơn - Athos nó - HỠcó thể phục vụ chúng ta.
- Những xác chết có thể phục vụ ta ư? - Porthos há»i - Ãi chà, anh Ä‘iên rồi, bạn thân mến ạ.
- "Chá»› có phán xá»­ liá»u", Kinh Thánh và cả Giáo chá»§ Ä‘á»u nói thế - Athos trả lá»i - bao nhiêu súng, các vị?
- Mưá»i hai - Aramis trả lá»i.
- Bao nhiêu đạn?
- Một trăm.
- Thế là đủ cho chúng ta rồi - Nhồi thuốc đi!
Bốn ngưá»i tiến hành nhồi thuốc. Khi nhồi xong khẩu súng cuối cùng thì Grimaud ra hiệu bữa Ä‘iểm tâm cÅ©ng vừa xong.
Athos trả lá»i, vẫn luôn bằng Ä‘iệu bá»™, tốt lắm, và chỉ má»™t góc pháo thành và Grimaud hiểu là mình phải đứng canh ở đó. Có Ä‘iá»u để làm vÆ¡i ná»—i buồn phiá»n khi canh gác, Athos cho gã mang theo má»™t cái bánh, hai dẻ sưá»n rán và má»™t chai vang.
- Và vây giỠta ngồi chén thôi - Athos nói.
Bốn ngưá»i ngồi xuống đất, chân xếp bằng tròn như ngưá»i Thổ NhÄ© Kỳ hoặc các bác phó may.
- Nào, bây giỠ- D Artagnan nói - Anh không sợ ai nghe thấy nữa, mong anh cho chúng tôi biết bí mật của anh đi.
- Tôi hy vá»ng Ä‘em lại cho các vị sá»± hài lòng và cả vinh quang nữa. - Athos nói - Tôi đã Ä‘em lại cho các vị má»™t cuá»™c dạo chÆ¡i thú vị, đây là má»™t trong những bữa Ä‘iểm tâm ngon lành nhất, và năm trăm con ngưá»i ngoài kia mà các vị có thể nhìn thấy há» qua lá»— châu mai, Ä‘ang cho chúng ta là những thằng Ä‘iên hay là những bậc anh hùng, hai hạng ngu ngốc này Ä‘á»u khá giống nhau.
- Nhưng còn cái bí mật ấy? - D Artagnan nói.
- Bí mật - Athos nói - đó là hôm qua tôi đã gặp Milady.
D Artagnan Ä‘ang đưa cốc rượu lên môi, nhưng vừa nghe thấy cái tên Milady, tay chàng đã run bắn lên, khiến chàng phải đặt xuống đất để khá»i sánh rượu ra ngoài.
- Anh đã gặp vợ…
Athos ngắt lá»i:
- Im nào? Cậu quên rằng các vị đây chưa được am tưá»ng như cậu vá» cái bí mật cá»§a ná»™i bá»™ gia đình mình hay sao - Ừ mình đã gặp Milady.
- Và ở đâu? - D Artagnan há»i.
- Cách đây chưa đến hai dặm, ở quán trá» Chuồng chim câu Äá»
- Nếu thế thì tôi toi mất! - D Artagnan nói.
- Không, chưa hoàn toàn thế đâu - Athos lại nói - bởi vì giá» này, mụ chắc đã rá»i bá» biển nước Pháp rồi.
D Artagnan thở phào.
Porthos há»i:
- Nhưng rút cục, cái mụ Milady này là thế nào?
- Má»™t ngưá»i đàn bà duyên dáng - Athos vừa nói vừa nhấp má»™t cốc rượu vang sá»§i bá»t. Tên chá»§ quán chó má! - Chàng hét lên - Nó tráo rượu sămpanhÆ¡ bằng vang Ä‚ngju, và tưởng cánh ta dùng mà không biết gì! Phải - chàng tiếp tục - má»™t phụ nữ duyên dáng, đã đối xá»­ rất tá»­ tế vá»›i D Artagnan cá»§a chúng ta thế mà anh chàng chẳng biết đã làm Ä‘iá»u gì hắc ám vá»›i nàng khiến nàng cố tìm cách trả thù, cách đây má»™t tháng định cho bắn chết anh chàng, và tám ngày gần đây định đầu độc chàng ta, còn hôm qua thì há»i xin Giáo chá»§ cái thá»§ cấp cá»§a chàng.
- Thế nào? Há»i xin Giáo chá»§ cái thá»§ cấp cá»§a tôi? D Artagnan há»i, tái xanh vì sợ hãi.
Porthos nói:
- Việc đó, đúng như kinh Phúc âm rồi. Tôi nghe thấy tận tai Ä‘iá»u đó
- Tôi cũng vậy Aramis nói.
- Thế thì - D Artagnan buông thõng hai cánh tay chán nản nói - đánh nhau thêm làm gì cho phí công, thà tôi cứ tự bắn vỡ óc mình còn hơn và thế là chấm hết tất cả.
Athos nói:
- Thế thì đấy là Ä‘iá»u xuẩn ngốc cuối cùng cần phải làm vì đó là cách duy nhất vô phương cứu chữa.
- Nhưng vá»›i loại kẻ thù như thế tôi không phải bao giá» cÅ©ng thoát khá»i đâu. Trước tiên, kẻ xa lạ ở Măng, tiếp đến là De Wardes, kẻ tôi đã đâm cho ba nhát gươm, rồi Milady mà tôi nắm được bí mật cá»§a mụ, cuối cùng là Giáo chá»§ mà tôi đã làm cho việc trả thù cá»§a ông ta thất bại.
- Này cậu! - Athos nói - Tất cả như thế má»›i là bốn và chúng ta có bốn, má»™t chá»i má»™t. Mẹ kiếp! Nếu chúng ta tin vào những gì mà Grimaud Ä‘ang ra hiệu cho chúng ta, thì chúng ta sắp sá»­a có chuyện vá»›i má»™t số đông kẻ khác đây. Có chuyện gì vậy Grimaud? - Athos nói - Căn cứ vào tình hình nghiêm trá»ng, ta cho phép anh nói, anh bạn ạ, nhưng xin anh vắn tắt thôi. Anh nhìn thấy gì?
- Một toán.
- Äá»™ bao nhiêu?
- Hai chục ngưá»i.
- Loại ngưá»i nào?
- Mưá»i sáu công binh, bốn lính.
- Cách khoảng bao nhiêu bước?
- Năm trăm bước.
- Tốt, chúng ta còn đủ thì giỠđể chén nốt con ngá»—ng này và uống má»™t cốc vang chúc sức khá»e cậu, D Artagnan!
- Chúc sức khá»e cậu! - Porthos và Aramis cùng nói theo.
- Vậy thì, chúc sức khá»e tôi? Cho dù tôi không tin lá»i chúc cá»§a các anh giúp tôi được gì nhiá»u.
- Ô hay! - Athos nói - Thượng đế vô biên, như các tín đồ cá»§a Mahômét thưá»ng nói, và tương lai nằm trong tay Ngưá»i.
Rồi, uống nốt cốc vang, đặt cốc bên cạnh, Athos uể oải đứng lên, vơ lấy khẩu súng đầu tiên và lại gần một lỗ châu mai.
Porthos, Aramis, và D Artagnan Ä‘á»u làm theo như thế.
- Còn Grimaud thì nhận lệnh đứng phía sau để nạp lại thuốc súng.
Má»™t lát sau, há» thấy toán ngưá»i đó xuất hiện, bá»n chúng Ä‘i theo má»™t đưá»ng hào ống ăn thông giữa thành phố vào pháo thành.
- Mẹ kiếp! - Athos nói - Thật không bõ công chúng ta thanh toán hai chục tên vô lại trang bị bằng cuốc bàn, cuốc chim, xẻng.
Grimaud chỉ việc vẫy tay ra hiệu cho chúng đi đi, tôi tin chắc chúng sẽ để ta yên.
- Tôi thì lại ngá» chuyện đó đấy - D Artagnan nói - bởi chúng tiến rất kiên quyết. Vả lại, cùng vá»›i bá»n lính thợ còn có bốn lính chiến đấu và má»™t toán trưởng, Ä‘á»u trang bị súng há»a mai.
- Chính vì chúng không trông thấy bá»n ta đấy - Athos nói.
Aramis nói:
- Thú thật, tôi cảm thấy tởm lợm khi phải bắn vào lũ thị dân đáng thương này.
- Má»™t thày tu tồi má»›i Ä‘i thương bá»n tà đạo.
- Thật ra, Athos nói - Aramis nói đúng đấy, tôi sẽ báo trước cho há».
- Anh định làm trò quỷ gì vậy? - D Artagnan nói - Anh định làm bia À, anh Athos thân mến.
Nhưng Athos không chút để ý đế ý kiến ấy, trèo lên lá»— hổng, má»™t tay cầm súng, tay kia cầm mÅ©, và nói vá»›i bá»n lính và bá»n lính thợ Ä‘ang kinh ngạc trước sá»± xuất hiện cá»§a chàng, và dừng lại cách pháo thành khoảng năm mươi bước lại còn chào chúng rất lịch thiệp:
- Các vị, chúng tôi gồm mấy ngưá»i bạn và tôi, Ä‘ang ăn Ä‘iểm tâm trong pháo thành. Mà các vị biết rằng không gì khó chịu bằng bị làm phiá»n trong khi Ä‘ang ăn Ä‘iểm tâm, vì vậy chúng tôi yêu cầu các vị hãy đợi chúng tôi ăn xong, nếu các vị thấy nhất định phải làm việc ở đây thì xin để sau hãy đến, trừ khi các vị có thiện ý rá»i bá» bá»n phiến loạn và đến uống cùng chúng tôi chúc sức khá»e nhà Vua Pháp.
Coi chừng, Athos! - D Artagnan kêu lên - Anh không thấy chúng đưa súng lên ngắm ư?
- Thấy quá chứ - Athos nói - Nhưng đấy toàn là thị dân bắn tồi lắm và như tránh bắn vào mình ấy.
Quả nhiên, cùng má»™t lúc bốn phát súng nổ, và những viên đạn Ä‘á»u dính bẹt vào xung quanh Athos và chẳng viên nào trúng vào ngưá»i chàng.
Bốn phát bắn trả lại hầu như đồng thá»i nhưng Ä‘á»u ngắm trúng hÆ¡n bá»n xâm lược, ba tên hnh ngã lăn ra chết thẳng cẳng và má»™t lính thợ bị thương.
- Grimaud, đưa khẩu khác! Athos vẫn đứng ở lỗ hổng nói.
Grimaud vâng lệnh ngay. Vá» phía ba ngưá»i kia, há» tá»± nhồi thuốc lấy - loạt bắn thứ hai tiếp theo loạt thứ nhất, viên toán trưởng và hai lính công binh ngã ra chết, số còn lại bá» chạy.
- Nào, các vị ra thôi - Athos nói.
- Và cả bốn ngưá»i bạn lao ra khá»i pháo thành, đến tận chá»— quân Rochelle giao chiến, nhặt lấy bốn khẩu há»a mai và cây giáo ngắn cá»§a tên toán trưởng. Tin chắc bá»n chạy trốn phải vỠđến thành phố má»›i dừng lại, bốn ngưá»i cùng trở lại pháo thành, mang theo chiến lợi phẩm.
- Nạp thuốc vào súng đi, Grimaud, Athos nói - và chúng ta các vị ạ, ta lại chén bữa điểm tâm và tiếp tục câu chuyện của chúng ta. Chuyện đến đâu rồi nhỉ?
D Artagnan nói:
- Tôi nhớ câu chuyện đến chỗ đang bận tâm xem lộ trình mà Milady phải theo như thế nào.
Athos trả lá»i:
- Mụ đi sang Anh với mục đích gì?
- Mục đích ám sát hay cho ngưá»i ám sát Buckingham.
D Artagnan thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc và tức tối:
- Nhưng thế thì thật đê tiện!
- á»’! Vá» chuyện đó - Athos nói - tôi xin cậu hãy tin là tôi chẳng quan tâm mấy đâu. Bây giá» Grimaud, ngưá»i đã nạp xong rồi, hãy cầm lấy cây giáo ngắn cá»§a tay toán trưởng, buá»™c vào đấy chiếc khăn và cắm lên đỉnh pháo thành để cho bá»n phản nghịch Rochelle thấy được là chúng đã gặp phải những binh sÄ© can trưá»ng và trung thành cá»§a nhà Vua.
Grimaud vâng lá»i mà không trả lá»i. Má»™t lát sau, lá cá» trắng phấp phá»›i bay bên trên đầu bốn ngưá»i bạn. Tiếng hoan hô vang dậy như sấm, chào mừng sá»± xuất hiện lá cá», má»™t ná»­a doanh trại đổ ra xem.
- Thế nào? - D Artagnan nhắc lại - Anh không quan tâm mấy việc mụ giết hay cho ngưá»i giết Buckingham ư?
- Nhưng quận công là bạn của chúng ta.
- Quận công là ngưá»i Anh, Quận công đánh lại chúng ta, vậy mặc xâc mụ muốn làm gì Quận công thì làm, tôi chỉ quan tâm đến việc ấy như má»™t cái chai hết nhẵn rượu thôi.
Và Athos quăng cái chai chàng đang cầm và vừa rót hết nhẵn sang một cái bình ra xa chàng hai nhăm bước.
- Một giây thôi - D Artagnan nói - tôi cũng không bỠrơi ông ta như thế, ông ta đã tặng chúng ta những con tuấn mã.
- Và nhất là những bộ yên cương cực đẹp nữa - Porthos nói, và ngay lúc đó thôi, áo khoác của chàng vẫn còn đeo cái ngự của chiếc yên đó.
- Thêm nữa - Aramis nói - Chúa muốn sự cải hối chứ không phải là cái chết của tội đồ.
- Amen - Athos nói - để sau chúng ta hãy quay lại chuyện đó, nếu đó là sở thích cá»§a các vị, còn lúc này, Ä‘iá»u làm tôi lo lắng hÆ¡n cả và tôi tin cậu sẽ hiểu tôi, D Artagnan ạ, là Ä‘oạt lại ở mụ đàn bà ấy tấm bạch thư mà mụ đã bóp nặn được ở Giáo chá»§ và nhá» bức thư ấy mụ sẽ thanh toán được cậu và có thể cả bá»n tôi nữa.
- Thế thì nó là má»™t con quá»· chứ không phải là ngưá»i nữa.
D Artagnan há»i:
- TỠbạch thư ấy vẫn trong tay mụ chứ?
- Không, nó đã chuyển sang tay tôi rồi. Tôi không bảo là không vất vả đâu, bởi như thế sẽ là nói dối.
- Anh Athos thân mến - D Artagnan nói - Tôi không đếm nổi những lần anh cứu sống tôi.
- Vậy ra để đến gặp mụ nên anh bá» lại chúng tôi? Aramis há»i.
- Äúng thế.
- Và anh có tấm bạch thư ấy cá»§a Giáo chá»§? D Artagnan há»i.
- Nó đây này - Athos nói.
Và chàng rút mẩu giấy quý giá đó ra khá»i túi áo khoác.
D Artagnan mở thư, cÅ©ng chẳng buồn giấu đôi tay run rẩy, và Ä‘á»c:
"Theo lệnh cá»§a ta và vì lợi ích cá»§a quốc gia, ngưá»i mang tá» gìấy này đã làm Ä‘iá»u ngưá»i đó phải làm".
3 tháng 12 năm 1627
Richelieu
Quả là má»™t sá»± miá»…n trừ đối vá»›i má»i Ä‘iá»u luật - Aramis nói.
D Artagnan cảm thấy như Ä‘á»c bản án treo cổ chính mình, chàng nói:
- Phải xé mảnh giấy này đi!
- Hoàn toàn trái lại - Athos nói - Ta phải giữ nó như một báu vật. Phủ đầy vàng, tôi cũng không cho mảnh giấy này đâu.
- Và bây giá» mụ sẽ làm gì được nữa nào? - D Artagnan há»i.
- á»’ - Athos hững há» nói - Có thể mụ ta sẽ viết thư cho Giáo chá»§ rằng má»™t tên ngá»± lâm trá»i chu đất diệt tên là Athos đã dùng vÅ© lá»±c tước Ä‘oạt tá» thông hành vạn năng cá»§a mụ, trong thư, mụ cÅ©ng sẽ khuyên nên trừ khá»­ đồng thá»i cả tên Athos lẫn hai bạn nó là Porthos và Aramis. Giáo chá»§ sẽ nhá»› ra ông luôn chạm trán vá»›i những con ngưá»i đó trên đưá»ng Ä‘i cá»§a mình, rồi má»™t buổi sáng ngày kia, ông sẽ cho bắt giữ D Artagnan, và để cho hắn khá»i phải buồn phiá»n má»™t mình, ông ta sẽ phái cả lÅ© chúng ta đến bầu bạn vá»›i hắn trong ngục Bastille.
Porthos nói:
- Ôi, anh đùa mà nghe cứ não cả ruột, Athos ạ!
- Tôi không đùa đâu.
- Anh có biết không - Porthos nói - thà cắn cổ cái con Milady trá»i đánh đó còn nhẹ tá»™i hÆ¡n cắn cổ cái bá»n Tin lành khốn khổ chả bao giá» mắc tá»™i gì khác là Ä‘i hát Thánh ca bằng tiếng Pháp chứ không bằng tiếng Latinh như chúng ta.
- Ngài nói sao, tu viện trưởng? - Athos bình thản há»i Aramis.
- Tôi nói tôi tán thành ý kiến Porthos - Aramis trả lá»i.
- Tôi cũng thế - D Artagnan nói.
- Cũng may mà mụ ấy ở xa - Porthos nói - bởi tôi thú thật, nếu mụ ở đây thì ngứa ngáy chân tay tôi lắm.
- Mụ làm phiá»n tôi ở Anh cÅ©ng như ở Pháp - Athos nói.
- Mụ làm phiá»n tôi ở khắp nÆ¡i - D Artagnan nói.
- Nhưng khi cậu tóm được mụ, - Porthos há»i - cậu không dìm chết, bóp cổ, treo cổ mụ lên chứ? Chỉ có chết rồi, mụ má»›i không trở lại được.
- Cậu tin vậy ư? Porthos? - Athos há»i vá»›i má»™t nụ cưá»i u tối mà chỉ D Artagnan má»›i hiểu.
- Tôi có một ý kiến - D Artagnan nói.
- Nói xem nào? - Cả mấy ngưá»i cùng bảo chàng.
Grimaud bỗng hét lên:
- Cầm súng!
Lần này má»™t toán nhá» khoảng hai mươi đến hai nhăm ngưá»i, nhưng không còn là lính thợ nữa đó là bá»n lính đồn trú.
Porthos nói:
- Ta quay vỠdoanh trại chăng? Tôi thấy có vẻ không cân sức.
- Không được - Athos trả lá»i - vì ba lý do. Thứ nhất, chúng ta chưa xong bữa Ä‘iểm tâm. Thứ hai, chúng ta vẫn còn những Ä‘iá»u quan trá»ng phải bàn. Thứ ba, còn thiếu mưá»i phút nữa má»›i hết hạn cược.
- Vậy thì, Aramis nói - phải vạch ra một kế hoạch tác chiến chứ.
- Rất đơn giản - Athos nói - ngay khi quân địch ở đúng tầm, là ta bắn. Nếu chúng tiếp tục tiến, ta bắn nữa cho kỳ hết súng đã nạp sẵn, nếu bá»n còn lại muốn leo lên xung phong, chúng ta để cho bá»n vây ta xuống đến tận hào, lúc đó ta má»›i đẩy những vạt tưá»ng đã lung lay chỉ còn trụ lại nhỠở thế cân bằng kỳ quái lên đầu chúng.
- Hoan hô! - Porthos nói - Athos ạ, nhất định anh sinh ra là để làm tướng rồi, và Giáo chủ cứ tưởng mình là nhà quân sự đại tài cũng chưa nước mẹ gì so với anh.
- Thưa các vị - Athos nói - Äừng lải nhải vô tích sá»± nữa, tôi xin đấy, má»—i ngưá»i hãy nhằm má»™t tên Ä‘i.
- Tôi nhằm tên của tôi rồi - D Artagnan nói.
- Tôi cũng có rồi - Porthos nói.
- Tôi cũng thế - Aramis nói.
- Vậy bắn! - Athos nói.
Bốn phát súng cùng nổ thành một tiếng và bốn tên ngã.
Lập tức tiếng trống đánh thúc giục tốp lính xông lên theo nhịp trống.
- Thế là tiếng súng nối tiếp nhau nổ, lúc mau lúc thưa, nhưng luôn luôn chính xác. Tuy nhiên vì biết được sá»± yếu thế vá» quân số cá»§a bá»n há», quân Rochelle tiếp tục tiến bước.
Cứ ba phát bắn ra thì hai tên ngã, nhưng việc tiến quân cá»§a những tên còn vững vẫn không chịu chậm lại. Äến chân pháo thành, quân thù còn mưá»i hai hay mưá»i lăm tên gì đó, má»™t loạt đạn cuối cùng bắn ra đón chúng nhưng chúng không há» dừng lại, chúng nhảy xuống hào và chuẩn bị leo lên lá»— hổng.
- Bây giá», các bạn - Athos nói - Má»™t đòn nữa cho xong Ä‘i, ra chá»— tưá»ng, ra chá»— tưá»ng Ä‘i!
Và bốn ngưá»i, có Grimaud giúp, lấy nòng súng bẩy tưá»ng, má»™t mảng tưá»ng khổng lồ ngả xuống như bị gió đẩy, long khá»i chân, rÆ¡i đánh rầm xuống hào thành má»™t tiếng khá»§ng khiếp, rồi ngưá»i ta nghe thấy tiếng kêu thét lá»›n, má»™t đám mây bụi bốc lên cao - và thế là hết.
- Liệu chúng có cho bẹp dí từ đứa đầu đến đứa cuối không? - Athos há»i.
- Tôi thấy hình như thế - D Artagnan nói.
- Không - Porthos nói - có hai ba đứa đang bò lê chạy trốn kia kìa.
Quả nhiên ba bốn tên khốn khổ, ngưá»i đầy bùn và máu chạy trốn trên con đưá»ng trống vắng vá» thành phố, đó là tất cả những gì còn lại cá»§a toán nhỠấy.
Athos nhìn đồng hồ rồi nói:
- Thưa các vị, chúng ta ở đây đã được một giỠrồi, và đã thắng cược. Nhưng chúng ta phải là những tay chơi đẹp. Hơn nữa D Artagnan còn chưa nói ý kiến của mình.
- Và chàng ngự lâm, với vẻ bình tĩnh vốn có, ra ngồi trước những món ăn còn lại của bữa điểm tâm.
- à kiến của tôi ư? - D Artagnan nói.
- Phải, cậu đã nói cậu có một ý kiến kia mà - Athos nói.
- À, phải rồi! - D Artagnan nói tiếp - tôi sẽ qua bên Anh lần thứ hai, tôi sẽ tìm Buckingham.
- Cậu sẽ không làm Ä‘iá»u đó được, D Artagnan - Athos lạnh lùng nói.
- Tại sao vậy? Tôi đã từng sang đó mà?
- Phải, lần đó, chúng ta không Ä‘ang có chiến tranh, ông De Buckingham là má»™t đồng minh chứ không phải là má»™t kẻ thù. Äiá»u cậu định làm sẽ bị quy là phản bá»™i.
D Artagnan hiểu sức mạnh của lý lẽ đó nên im mất.
- Nhưng - Porthos nói - hình như tôi cũng có ý kiến đây!
- Im để nghe ý kiến của Porthos nào! -Aramis nói.
- Tôi xin ông De Treville nghỉ phép, viện má»™t cái cá»› nào đó mấy ngưá»i sẽ tìm há»™, vì tôi không giá»i vá» chuyện viện cá»›. Milady không biết tôi, tôi đến gần mụ, mụ cÅ©ng không nghi ngại gì, và khi tôi tìm được ngưá»i đẹp, tôi sẽ bóp chết mụ.
- Ờ được đấy! Athos nói - có thể chấp thuận ý kiến ấy được.
- Thôi Ä‘i! - Aramis nói - Giết má»™t ngưá»i đàn bà ư! Không, nghe đây, tôi có má»™t ý kiến thiết thá»±c.
Athos vốn rất tôn trá»ng chàng ngá»± lâm trẻ này nên nói:
- Äể xem ý kiến cá»§a Aramis nào!
- Phải báo trước cho Hoàng hậu.
- Hay! Phải rồi - cả Porthos lẫn D Artagnan Ä‘á»u reo lên -
- Thế là cũng đã có cách rồi.
- Báo trước cho Hoàng hậu ư? - Athos nói - Và báo thế nào?
- Chúng ta có ai thân thích trong triá»u không? Ta có thể cá»­ ai đến Paris mà ở doanh trại ngưá»i ta không biết không? Äây đến Paris là bốn trăm dặm. Thư cá»§a chúng ta chưa tá»›i Ä‚nggiê thì chúng ta đã bị tống vào hầm tối rồi.
- Vá» việc làm thế nào để chuyển thư an toàn cho Hoàng hậu - Aramis đỠmặt nói - tôi xin đảm nhiệm, tôi quen má»™t ngưá»i ở Tours rất khôn khéo.
Aramis thấy Athos mỉm cưá»i liá»n dừng lại.
- Thế nào, anh Athos, anh không chấp nhận cách đó ư? - D Artagnan nói.
- Tôi không hoàn toàn bác bá» - Athos nói - nhưng chỉ muốn lưu ý Aramis là không thể rá»i khá»i doanh trại được, mà má»i ngưá»i khác ngoài chúng ta Ä‘á»u không an toàn, chỉ cần hai giá» sau khi phái viên ra Ä‘i là bá»n tu sÄ© dòng Frăngxít, bá»n mật vụ, bá»n mÅ© nồi Ä‘en cá»§a Giáo chá»§ đã thuá»™c lòng bức thư, và ngưá»i ta sẽ bắt giữ cậu cùng vá»›i con ngưá»i khôn khéo cá»§a cậu nữa.
- Chưa kể - Porthos nói - Hoàng hậu sẽ cứu De Buckingham nhưng không cứu chúng ta đâu.
- Thưa các vị - D Artagnan nói - Ä‘iá»u Porthos nói đầy ý nghÄ©a đấy.
- Æ  kìa? Có chuyện gì xảy ra trong thành ấy nhỉ! - Athos há»i.
- Chúng đánh trống ra quân.
Bốn ngưá»i lắng tai nghe, và tiếng trống vang đến tận chá»— há».
- Các cậu sẽ thấy chúng sắp phái cả một binh đội đến đánh chúng ta đấy - Athos nói.
- Anh không định chống chá»i vá»›i cả má»™t binh đội đấy chứ?
Porthos há»i.
- Tại sao không? - Chàng ngá»± lâm quân đáp - Tôi cảm thấy mình Ä‘ang hăng máu đây. Và tôi sẽ trụ vững trước cả má»™t đạo quân, chỉ cần chúng ta phòng bị trước bằng cách có thêm mưá»i hai chai rượu nữa.
D Artagnan nói:
- Tôi thá» là tiếng trống Ä‘ang đến gần đấy. Cứ để cho nó đến gần - Athos nói - ÄÆ°á»ng Ä‘i từ đây đến thành phố chỉ mất mưá»i lăm phút và do đó từ thành phố đến đây cÅ©ng vậy. Còn khối thì giỠđể ta vạch ra kế hoạch cá»§a ta. Nếu Ä‘i khá»i đây, chẳng bao giá» chúng ta còn tìm lại được má»™t chá»— thuận lợi như thế. Và xem này, đúng là mình vừa có má»™t ý rất hay, các vị ạ.
- Nói xem nào.
Cho phép mình ra lệnh cho Grimaud má»™t vài Ä‘iá»u cần thiết.
Athos ra hiệu cho ngưá»i hầu cá»§a mình lại gần.
- Grimaud - Athos chỉ những ngưá»i chết nằm yên trong pháo thành - Anh Ä‘em những vị này dá»±ng lên tá»±a vào tưá»ng thành, đội mÅ© lên đầu há», và đặt súng vào tay há»(1).
- Ôì, vÄ© nhân! - D Artagnan nói - Tôi hiểu anh rồi - Cậu hiểu ư? - Porthos há»i - Còn anh, Grimaud, anh có hiểu không? Aramis nói.
Grimaud ra hiệu có hiểu.
- Chỉ cần có thế thôi - Aramis nói - ta trở lại ý kiến của tôi đã.
- Tôi muốn hiểu cặn kẽ cơ - Porthos nói.
- Không cần thiết.
- Có chứ, có chứ, phải hiểu cặn kẽ ý kiến của anh Athos chứ? cả D Artagnan và Aramis cùng nói.
- Cái mụ Milady ấy, mụ đàn bà ấy, con súc sinh ấy, con quỷ ấy có một gã em chồng, theo như cậu nói với tôi có phải không, D Artagnan?
- Phải, tôi còn biết ông ta rất rõ nữa, và tôi cũng tin ông ta không có cảm tình mấy với chị dâu mình.
- Äiá»u đó không phải là dở, nhưng nếu ông ta ghét mụ thì tốt hÆ¡n.
- Trong trưá»ng hợp đó, chúng ta càng được việc.
- Thế nhưng - Porthos nói - tôi vẫn muốn biết Grimaud làm cái gì?
- Tên gã em chồng là gì?
- Huân tước De Winter.
- Bây giỠhắn ở đâu?
- Trở vỠLondon ngay khi có tin chiến tranh rồi.
- Thế thì, đó chính là ngưá»i mà chúng ta cần, Athos nói - đó chính là ngưá»i thích hợp vá»›i cậu để báo trước. Chúng ta sẽ cho ông ta biết là chị dâu ông ta Ä‘ang định ám sát ai đó, và chúng ta sẽ yêu cầu ông ta đừng rá»i mắt khá»i mụ ta. Tôi hy vá»ng ở London chắc cÅ©ng có má»™t cÆ¡ sở nào đó chứa những mụ đàn bà con gái sa ngã để hoàn lương, để ông ta tống chị dâu mình vào đó, thế là ta yên tâm.
- Yên tâm - D Artagnan nói - cho đến khi mụ ta ra khá»i đây.
- Chà, thật tình - Athos nói - cậu đòi há»i nhiá»u quá đấy, D Artagnan à, tôi đã hiến cho cậu tất cả những gì tôi có, và xin báo trước thế là cạn túi rồi.
- Tôi thì tôi lại thấy thế này tốt hơn - Aramis nói, chúng ta báo trước cho cả Hoàng hậu lẫn Huân tước De Winter.
- Äúng, nhưng chúng ta sẽ nhá» ai mang thư đến thành Tours và đến London?
- Tôi đảm bảo Bazin đi được - Aramis nói.
- Và tôi, là Planchet - D Artagnan nói.
Porthos nói:
- Quả là nếu chúng ta không thể rá»i doanh trại, thì những ngưá»i hầu cá»§a chúng ta có thể rá»i Ä‘i lắm chứ.
- Hẳn rồi - Aramis nói - và ngay hôm nay, ta viết thư, ta sẽ cho há» tiá»n và há» ra Ä‘i.
- Chúng ta cho há» tiá»n? - Athos há»i lại - vậy các cậu có tiá»n không?
Bốn ngưá»i nhìn nhau, và má»™t áng mây lướt trên trán há» vừa má»›i rạng ra được má»™t lúc.
- Báo động! - D Artagnan hét lên - tôi thấy những chấm đen và những chấm đỠđang động đậy dưới kia, vậy mà anh nói là một binh đội được ư, Athos, cả một đạo quân đấy!
- Phải, chúng đấy! - Athos đáp - Cậu thấy lũ thâm hiểm này đang đến không kèn, không trống chứ? A, làm xong rồi hả Grimaud?
Grimaud ra hiệu xong rồi, và chỉ mưá»i hai xác chết hắn đã đặt trên những độ cao rất ngoạn mục số này thì cầm súng, số kia thì nhắm bắn, số khác tay cầm gươm.
- Hoan hô? - Athos nói - trí tưởng tượng cá»§a ngưá»i như thế là đáng tôn vinh đó.
- Thì cũng đến thế thôi - Porthos nói - Tôi muốn hiểu cặn kẽ cơ.
- Hãy chuồn đã - D Artagnan nói - anh sẽ hiểu sau.
- Khoan tí đã các vị! Khoan má»™t tí cho Grimaud có thì giá» dá»n dẹp Ä‘i đã.
- Này này! - Aramis nói - Những chấm Ä‘en và chấm đỠmá»—i lúc má»™t to thêm và trông rõ quá rồi, tôi đồng ý vá»›i D Artagnan, tôi tin chúng ta không còn dá»nh dàng việc rút vá» doanh trại được nữa đâu.
- Thì tôi có gì để chống lại việc rút lui nữa đâu. Chúng ta đánh cược má»™t giá», ta đã ở đây má»™t giá» rưỡi, có gì đáng nói nữa, Ä‘i thôi, các vị, Ä‘i thôi.
Grimaud bê thúng thức ăn thừa đi trước.
Bốn ngưá»i Ä‘i sau gã cách khoảng mươi bước.
- Ê này các vị - Athos nói - Chúng ta làm cái quỷ gì thế?
- Anh quên cái gì ư? - Aramis há»i.
- Mẹ kiếp, còn lá cá»? Không thể để cá» lá»t vào tay quân thù được, ngay cả khi nó chỉ là má»™t cái khăn ăn.
Và Athos lao trở lại pháo thành, leo lên bậc thá»m, nhổ lấy lá cá» lên, có Ä‘iá»u quân Rochelle đã đến đúng tầm bắn, chúng bắn chát chúa vào phía chàng Ä‘ang phÆ¡i mình ra như má»™t thú vui.
Athos vừa vẫy cá» vừa quay lưng lại bá»n Rochelle và chào những ngưá»i cá»§a doanh trại. Từ hai mặt tiếng reo hò vang dá»™i, má»™t mặt là những tiếng la hét giận dữ, mặt kia lại là những tiếng reo cuồng nhiệt.
Một loạt đạn thứ hai tiếp theo loạt thứ nhất và ba viên khoan thủng biến chiếc khăn ăn thành một lá cỠthực sự. Tiếng la vang lên từ khắp doanh trại.
- Xuống đi, xuống đi!
Athos đi xuống. Các bạn đang rất đỗi lo âu đợi chàng, rất vui mừng thấy chàng trở lại.
- Nào, nào - D Artagnan nói - Bước dài chân ra, mau lên, giá» thì chúng ta đã giải quyết được tất cả rồi, trừ má»—i tiá»n thôi, để bị giết thì ngu ngốc quá.
Nhưng Athos vẫn bước má»™t cách đưá»ng hoàng, mặc kệ những lá»i chỉ trích cá»§a các đồng đội, rồi thấy chỉ trích cÅ©ng vô ích, hỠđành phải bước theo kiểu đưá»ng hoàng theo chàng.
Grimaud bê thúng Ä‘i trước đã ra khá»i tầm bắn.
Một lát sau lại vang lên tiếng súng bắn tới.
- Thế là thế nào? - Porthos há»i - Chúng bắn vào cái gì vậy?
- Tôi không nghe thấy tiếng đạn réo và chẳng nhìn thấy ai cả.
- Chúng bắn vào những xác chết đấy - Athos trả lá»i.
- Nhưng những xác chết của chúng ta sẽ không đáp lại.
- Äúng thế, thế là chúng liá»n tưởng là má»™t ổ phục kích, chúng sẽ bàn bạc, rồi sẽ cá»­ má»™t tên đến thương nghị, và khi chúng nhận ra đó là má»™t trò đùa, chúng ta đã ở ngoài tầm bắn.
- Bởi thế làm gì phải vội vã cho nó hết hơi.
- Ồ, tôi hiểu rồi? - Porthos kinh ngạc nói.
- Thế thì sung sướng quá! - Athos nhún vai nói.
Vá» phía mình, những ngưá»i Pháp thấy bốn ngưá»i bạn lững thá»­ng trở vá», reo lên cuồng nhiệt.
Cuối cùng má»™t loạt đạn súng trưá»ng lại vang lên, và lần này đạn tá»›i bệt dí trên sá»i đá xung quanh bốn ngưá»i bạn, và réo lên thê thảm bên tai há». Bá»n Rochelle cuối cùng cÅ©ng đã chiếm được pháo thành.
- Äúng là má»™t lÅ© vụng vá» - Athos nói - Chúng ta giết được bao nhiêu đứa? Mưá»i hai phải không?
- Hoặc mưá»i lăm gì đó.
- Bao nhiêu đứa bị chết bẹp?
- Từ tám đến mưá»i đứa.
- Mất tất cả ngần ấy mà không đổi lại được một vết xước ư?
- Chà! Khá thật? Cậu làm sao ở tay vậy, D Artagnan? Máu ư?
- Không sao cả - D Artagnan nói.
- Một viên đạn lạc?
- Không phải đâu.
- Vậy là cái gì?
Như đã nói, Athos yêu D Artagnan như con mình, và cái tính u trầm và cứng rắn đôi khi đối vá»›i chàng trai trẻ lại như những chăm sóc cá»§a ngưá»i cha.
- Vết xước da thôi - D Artagnan đáp - những ngón tay tôi lại bị kẹp giữa hai hòn đá, má»™t hòn ở bức tưá»ng và má»™t viên trên chiếc nhẫn, thế là da bị rách ra.
- Thế mới biết thế nào là có kim cương, ông chủ ạ - Athos nói mỉa.
- Và phải rồi - Porthos reo lên - Quả là có má»™t viên kim cương cÆ¡ mà, vậy thì tại cái quá»· gì mà má»™t khi đã có má»™t viên kim cương lại cứ phàn nàn là không có tiá»n?
- Ừ, phải rồi! - Aramis nói.
- Thế là may quá rồi, Porthos, lần này mới thật là một ý kiến.
- Hẳn rồi - Porthos gân cổ lên nói trước sự khen ngợi của Athos - một khi có kim cương, ta bán béng nó đi.
- Nhưng - D Artagnan nói - Äó là kim cương cá»§a Hoàng hậu.
- Càng đáng bán - Athos nói tiếp - Hoàng hậu cứu Buckingham ngưá»i tình cá»§a mình, không gì đúng hÆ¡n thế.
- Hoàng hậu cứu chúng ta, những ngưá»i bạn cá»§a bà, không gì đạo lý hÆ¡n, bán cái nhẫn kim cương Ä‘i. Ngài nghÄ© sao, cha tu viện trưởng? Tôi không há»i ý kiến Porthos nữa, cậu ấy đã nói rồi.
- Còn tôi thì nghÄ© - Aramis đỠmặt lên nói - vì chiếc nhẫn không phải do ngưá»i tình tặng và do đó không phải là tín vật cá»§a tình yêu nên D Artagnan có thể bán nó.
- Bạn thân mến, anh nói như má»™t nhà thần há»c bằng xương, bằng thịt vậy. Như thế ý kiến cá»§a anh là…
- Là bán cái nhẫn kim cương - Aramis trả lá»i.
- Thế thì! - D Artagnan vui vẻ nói - Ta bán chiếc nhẫn kim cương đi và đừng bàn bạc gì nữa.
Loạt súng má»›i tiếp tục nổ, nhưng mấy ngưá»i đã ra khá»i tầm bắn và quân Rochelle chỉ còn bắn để khá»i trái vá»›i lương tâm cá»§a há».
- Quả thật tôi thấy ý kiến của Porthos đưa ra thật đúng lúc.
- GiỠđây ta đã ở doanh trại. Như vậy, thưa các vị, không nói ra nói vào má»™t câu nào nữa vá» má»i chuyện này. Ngưá»i ta Ä‘ang quan sát chúng ta, sẽ đến gặp gỡ chúng ta, chúng ta sẽ được công kênh vì chiến thắng.
Quả nhiên, toàn doanh trại đùng đùng chuyển động, hÆ¡n hai nghìn ngưá»i đã tham dá»± má»™t trò bịp bợm như má»™t màn kịch, má»™t trò bịp bợm may mắn cá»§a bốn ngưá»i bạn mà còn lâu ngưá»i ta má»›i nghi ngỠđộng cÆ¡ thá»±c sá»± cá»§a nó. Ngưá»i ta chỉ còn nghe thấy những tiếng hò "Cận vệ muôn năm! Ngá»± lâm muôn năm".
Ông De Buyxinhi là ngưá»i đầu tiên đến siết tay Athos, nhận đã thua cược. Chàng long kỵ binh và chàng lính Thụy sÄ© Ä‘i theo ông ta, tất cả các bạn hữu Ä‘á»u Ä‘i theo chàng Long kị binh và chàng Thụy SÄ©. Khen ngợi bắt tay, ôm hôn không dứt, những chuá»—i cưá»i đối vá»›i bá»n Rochelle không tắt, cuối cùng là má»™t sá»± náo động lá»›n đến ná»—i Giáo chá»§ tưởng có nổi loạn phải sai La HuÄ‘inie, viên đại úy cận vệ đến xem có chuyện gì.
Má»i việc được kể lại cho vị phái viên vá»›i tất cả sá»± tưng bừng cuồng nhiệt.
- Thế nào? - Giáo chá»§ há»i khi thấy La HyÄ‘inie.
- á»’, thưa Äức ông - ngưá»i này nói - đó là ba chàng ngá»± lâm quân và má»™t cận vệ đánh cược vá»›i ông De Buyxinhi đến ăn Ä‘iểm tâm trong pháo thành Saint Giécve, và vừa ăn vừa chống chá»i trong hai giỠđồng hồ vá»›i quân thù và tôi không biết đã giết được bao nhiêu quân Rochelle.
- Ông có há»i tên ba ngưá»i đó không?
- Có, thưa Äức ông.
- Tên là gì?
- Äó là các ông Athos, Porthos, và Aramis.
- Vẫn là mấy tay can trưá»ng cá»§a ta - Giáo chá»§ lẩm bẩm - Và tay cận vệ?
- Ông D Artagnan.
- Vẫn luôn là gã quá»· non cá»§a ta! Dứt khoát bốn con ngưá»i ấy phải thuá»™c vá» ta.
Ngay tối ấy, Giáo chá»§ nói vá»›i ông De Treville vá» chiến công buổi sáng khiến cả doanh trại phải bàn tán. Ông De Treville đã nắm được câu chuyện phiêu lưu ấy từ chính miệng cá»§a những nhân vật từng là anh hùng đó, liá»n kể lại hết đến từng chi tiết, không quên Ä‘oạn chiếc khăn cho Giáo chá»§ nghe.
- Tốt lắm, ông De Treville ạ - Giáo chủ nói - Làm ơn cho tôi được giữ chiếc khăn. Tôi sẽ cho thêu ba bông huệ bằng vàng lên đó, và tôi sẽ trao lại cho đại đội ngài để làm quân kỳ.
- Thưa Äức ông - Ông De Treville nói - Như thế sẽ bất công đối vá»›i quân cận vệ. Ông D Artagnan không thuá»™c quân tôi mà thuá»™c ông des Essarts.
- Thế thì, ông hãy lấy anh ta sang đại đội ông Ä‘i - Giáo chá»§ nói - Má»™t khi bốn chiến binh can trưá»ng yêu quý nhau đến thế mà lại không phục vụ trong cùng má»™t đại đội há chẳng bất công sao.
Ngay tối đó, ông De Treville báo cáo tin ấy cho ba chàng ngá»± lâm và D Artagnan và má»i cả bốn ngưá»i hôm sau tá»›i ăn Ä‘iểm tâm.
D Artagnan không đủ sức để gánh nổi vui mừng nữa. Uá»›c mÆ¡ suốt Ä‘á»i chàng là trở thành má»™t ngá»± lâm quân.
- Thật tình! - D Artagnan nói vá»›i Athos - à cá»§a anh đã làm nên chiến thắng đó, và như anh đã nói đấy, chúng ta đã có thể gắn nó vá»›i má»™t cuá»™c bàn bạc quan trá»ng bậc nhất.
- Ta lại còn có thể trở lại câu chuyện đó lúc này mà không bị ai nghi ngá», bởi nhá» Chúa phù há»™, từ nay chúng ta chuyển sang phe Giáo chá»§ rồi.
Ngay tối đó, D Artagnan tới để tỠlòng tôn kính ông des Essarts và báo tin cho ông mình đã được đỠbạt.
Ông des Essarts rất yêu D Artagnan liá»n ngỠý tặng chàng má»™t số thứ, vì sá»± thay đổi đơn vị sẽ dẫn đến những khoản chi tiêu sắm sá»­a quân trang.
D Artagnan từ chối, nhưng không bá» lỡ dịp tốt, chàng nhỠông đánh giá giúp chiếc nhẫn kim cương trao cho ông mà chàng muốn đổi thành tiá»n.
Tám giỠsáng hôm sau, tên hầu của ông des Essarts đến chỗ D Artagnan và trao cho chàng một túi vàng bẩy nghìn livres.
Äó là giá chiếc nhẫn kim cương cá»§a Hoàng hậu.
Chú thích:
(1) Tác giả áp đặt quá đáng tình tiết này: Ngưá»i đã chết không thể giữ súng trong tay, và bao nhiêu việc như thế làm sao có thể thá»±c hiện trong mưá»i lăm phút
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #49  
Old 16-04-2008, 10:16 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 48

Việc gia đình.



Athos đã tìm ra được từ: Việc gia đình. Việc gia đình không chịu sá»± Ä‘iá»u tra cá»§a Giáo chá»§. Việc gia đình không liên quan đến ai. Ngưá»i ta có thể lo việc gia đình công khai trước má»i ngưá»i.
Thế là Athos đã tìm ra được từ: Việc gia đình.
Aramis tìm ra ý tưởng: những tên hầu.
Porthos nghĩ phương kế. nhẫn kim cương.
Chỉ có D Artagnan chẳng nghÄ© ra kế gì, nhưng lại vẫn thưá»ng là ngưá»i có nhiá»u sáng kiến nhất trong bốn ngưá»i. Nhưng cÅ©ng phải nói, chỉ riêng cái tên Milady đủ làm chàng tê liệt.
- À mà có chứ, chàng đã tìm được ngưá»i mua nhẫn kim cương.
Bữa Ä‘iểm tâm ở nhà ông De Treville là má»™t chuyện vui mừng mê ly. D Artagnan đã có đồng phục ngá»± lâm. Vì cùng vóc ngưá»i vá»›i Aramis vì Aramis được chá»§ hiệu sách trả hậu cho bài thÆ¡ cá»§a chàng, nên cái gì cÅ©ng sắm má»™t đôi, và chàng đã nhưá»ng cho bạn mình má»™t bá»™ quân trang hoàn chỉnh. D Artagnan có lẽ đã tràn trá» thá»a mãn ước nguyện nếu như chàng không nhìn thấy Milady vẫn ló ra như má»™t đám mây Ä‘en ở chân trá»i.
Sau bữa Ä‘iểm tâm há» thá»a thuận sẽ há»p mặt tại lá»u cá»§a Athos và ở đó sẽ bàn nốt công việc.
D Artagnan suốt ngày hôm đó đi khắp doanh trại để phô bộ trang phục ngự lâm quân.
Buổi tối, theo giỠđã ấn định, bốn ngưá»i bạn tụ há»™i lại. Chỉ còn ba Ä‘iá»u phải quyết định:
- Viết gì cho em chồng Milady. Viết gì cho con ngưá»i khôn khéo ở Tours.
Những gã hầu nào sẽ mang thư đi.
Má»—i ngưá»i Ä‘á»u hiến ngưá»i hầu cá»§a mình. Athos nói vá» tính kín đáo cá»§a Grimaud, chỉ nói khi chá»§ tháo chỉ khâu ở miệng.
Porthos khoe sức lá»±c cá»§a Mousqueton ở tầm cỡ có thể quật đổ bốn ngưá»i bình thưá»ng. Aramis tin tưởng ở sá»± khôn khéo cá»§a Bazin, ca tụng bốc trá»i ứng viên cá»§a mình. Cuối cùng, D Artagnan hoàn toàn tin tưởng vào sá»± can trưá»ng cá»§a Planchet, và nhắc lại chuyện hắn đã xá»­ trí thế nào trong vụ việc gai góc ở BulônhÆ¡.
Bốn đức tính ấy giành giật nhau hồi lâu trong cuộc thi tuyển ngoạn mục.
- Không may thay - Athos nói - ta lại cần phái Ä‘i má»™t ngưá»i há»™i đủ cả bốn đức tính ấy.
- Nhưng tìm đâu ra được má»™t ngưá»i hầu như thế?
- Không thể tìm nổi - Athos nói - Tôi biết rõ mà. Ta lấy Grimaud vậy.
- Lấy Mousqueton.
- Lấy Bazin.
- Lấy Planchet: Planchet dũng cảm và khôn khéo, thế là có hai trong bốn phẩm chất rồi.
- Thưa các vị - Aramis nói - cái chính không phải là biết ai trong bốn gã là ngưá»i kín đáo nhất, khá»e nhất, khôn khéo nhất, hoặc can trưá»ng nhất, cái chính là phải biết xem kẻ nào thích tiá»n nhất.
- Äiá»u mà Aramis nói thật đầy ý nghÄ©a - Athos nói tiếp - Ta nên lợi dụng những tật xấu cá»§a con ngưá»i chứ không phải là đức hạnh cá»§a há» - Thưa cha tu viện trưởng, ngài đúng là má»™t nhà đạo đức há»c lá»›n?
- Hẳn rồi - Aramis nói - bởi không những ta cần được phục vụ tốt sao cho thành công, mà còn không để thất bại. Bởi trưá»ng hợp thất bại, lại là chuyện cái đầu, không phải đầu cá»§a ngưá»i hầu đâu.
- Khẽ chứ, Aramis! - Athos nói.
- Äúng thế, không phải đầu bá»n ngưá»i hầu- Aramis nói tiếp - mà đầu ngưá»i chá»§ và đầu cả mấy ngưá»i chá»§ nữa! Bá»n ngưá»i hầu cá»§a chúng ta liệu có trung thành đến mức liá»u Ä‘á»i vì chúng ta không? Không!
- Tôi tin - D Artagnan nói - tôi hầu như đảm bảo cho Planchet.
- Thế thì! Bạn thân mến, bạn hãy thêm vào lòng trung thành tự nhiên của hắn một món sộp vào làm cho hắn sống dễ chịu một chút, thay vì đảm bảo một lần, làm thế là đảm bảo gấp đôi đấy.
- Ôi, lạy Chúa? Dẫu sao các cậu cÅ©ng nhầm cả rồi - Athos vốn lạc quan khi đụng đến sá»± vật, lại bi quan khi đụng đến con ngưá»i, nói - Há» sẽ hứa tràn Ä‘i để có tiá»n, và dá»c đưá»ng ná»—i sợ hãi sẽ ngăn há» hành động. Má»™t khi đã cầm tiá»n, há» sẽ nắm lấy nó cho thật chắc. Nắm chắc rồi, há» sẽ thú nhận. Mẹ kiếp! Chúng ta không phải lÅ© con nít! Äể sang được nước Anh (Athos hạ giá»ng) phải Ä‘i qua gần khắp nước Pháp nhan nhản bá»n gián Ä‘iệp và bá»n chó má cá»§a Giáo chá»§, phải có há»™ chiếu để xuống tàu, phải biết tiếng Anh để há»i đưá»ng tá»›i London. Xem xem, tôi thấy Ä‘iá»u này khó lắm.
- Chả khó tí nào - D Artagnan kiên quyết chá»§ trương phải làm việc này cho kỳ được nói - Trái lại, tôi thấy dá»… thôi. Mẹ kiếp, tất nhiên, nếu ta viết cho Huân tước De Winter những Ä‘iá»u vượt qua chuyện nhà cá»­a, những ná»—i hãi hùng vá» Giáo chá»§.
- Khẽ chứ? - Athos nói.
- Những âm mưu những bí mật quốc gia, - D Artagnan tiếp tục nói nhá» theo lá»i nhắc nhở cá»§a Athos - Tất nhiên chúng ta sẽ bị bánh xe nghiến tươi tất cả(1) nhưng lạy Chúa, đừng quên, như anh đã nói, Athos ạ, chúng ta vá»›i mục đích duy nhất để khi Milady đặt chân tá»›i London, ông ta loại ngay mụ không cho hại chúng ta. Tôi sẽ viết cho ông ta má»™t bức thư đại khái như thế này…
- Äể xem nào - Aramis nói, mặt đã sẵn vẻ phê phán
"Thưa ngài bạn thân mến"…
- À, hay lắm, bạn thân mến, vá»›i má»™t ngưá»i Anh - Athos ngắt lá»i mở đầu khá lắm! Hoan hô, D Artagnan! Riêng vá»›i câu ấy cậu đã bị phanh thây thay cho bị nghiến sống rồi.
- Thế thì, thế này vậy: "Thưa ngài", gá»n thế thôi.
- Cậu cứ gá»i là "Thưa Huân tước" - Athos nắm vững các nghi thức nói.
"Thưa Huân tước, ngài còn nhá»› khu vưá»n kín thả dê ở Luxembourg chứ?"
Hay thật! Vưá»n Luxembourg lúc này ư? Ngưá»i ta lại tưởng bóng gió Thái hậu?
- Viết thế mới thật là khéo! - Athos nói.
- Thế thì, đơn giản thôi vậy "Thưa Huân tước, ngài có nhá»› má»™t bãi kín nhá» nào đó mà ngưá»i ta đã tha mạng ngài?"
- D Artagnan Æ¡i là D Artagnan - Athos nói - Cậu sẽ chỉ mãi mãi là má»™t biên tập viên tồi, "Mà ngưá»i ta đã tha mạng ngài".
- Thôi Ä‘i! - Ai lại Ä‘i viết thế. Ngưá»i ta không nhắc những việc đó vá»›i má»™t ngưá»i lịch sá»±. Trách quên Æ¡n là gây thù oán đó.
- Ôi! Bạn thân mến, - D Artagnan nói - anh thật không thể chịu nổi, và nếu cứ phải viết dưới sự kiểm duyệt của anh, nói thật nhé, tôi thèm vào nữa.
- Cậu làm thế là đúng. Cậu hãy Ä‘iá»u khiển cây súng và lưỡi gươm, bạn thân mến ạ, hai ngón đó thì cậu rất hào hoa, còn cây bút hãy chuyển cho ngài tu viện trưởng, nó liên quan đến ngài nhiá»u hÆ¡n.
- Ờ, đúng, phải rồi - Porthos nói - hãy chuyển bút cho Aramis, hắn ta viết luận văn bằng cả tiếng Latinh kia mà.
- Thôi được - D Artagnan nói - Aramis, anh soạn thảo bức thư này Ä‘i. Nhưng thá» có Äức Thánh cha giáo hoàng! Hãy viết cho chặt chẽ, bởi đến lượt tôi, tôi cÅ©ng sẽ vặt lông anh đấy, xin báo trước như vậy.
- Tôi không đòi há»i gì hÆ¡n - Aramis nói vá»›i niá»m tin ngây thÆ¡ mà má»i thi sÄ© vốn có sẵn trong mình - Nhưng phải cho tôi biết rõ đã, tôi má»›i chỉ được nghe chá»— này, chá»— kia má»—i chá»— má»™t tí, rằng con chị dâu đó là má»™t con gian manh tôi cÅ©ng đã có bằng chứng khi nghe nó nói chuyện vá»›i Giáo chá»§.
- Khẽ chứ nào, đồ quỷ! - Athos nói.
- Nhưng - Aramis tiếp tục - tôi không nắm được chi tiết.
- Tôi cũng vậy - D Artagnan nói.
D Artagnan và Athos im lặng nhìn nhau má»™t lúc. Cuối cùng Athos sau khi đã tÄ©nh tâm lại và tái ngưá»i Ä‘i hÆ¡n thưá»ng lệ vốn đã như thế, ra hiệu đồng ý, D Artagnan hiểu mình có thể nói ra.
- Thế thì! Äây là Ä‘iá»u phải nói ra - D Artagnan nói tiếp - "Thưa Huân tước, chị dâu ngài là má»™t mụ đàn bà hiểm độc, đã từng muốn giết ngài để hưởng gia tài cá»§a ngài. Nhưng mụ không thể lấy anh trai ngài, vì đã cưới chồng ở Pháp, và đã bị…
D Artagnan dừng lại nhìn Athos như thể muốn tìm một từ.
- "Bị chồng đuổi", - Athos nói.
- "Bởi vì mụ đã từng bị đóng dấu chín" - D Artagnan tiếp tục.
- Sao, mụ định giết ngưá»i em chồng ư? Porthos kêu lên - - Không thể thế.
- Phải, thế đấy.
- Mụ đã từng có chồng? Aramis há»i.
- Phải.
- Và chồng mụ đã phát hiện ra dấu bông huệ đóng chín trên vai mụ? - Porthos kêu lên.
- Phải.
Ba tiếng "phải" Ä‘á»u do Athos nói, má»—i tiếng giá»ng càng u uất hÆ¡n.
- Và ai đã nhìn thấy cái dấu hoa huệ đó? Aramis há»i.
- D Artagnan và tôi, hay đúng hÆ¡n, nếu theo trật tá»± niên giám là tôi và D Artagnan - Athos trả lá»i.
- Và ngưá»i chồng cá»§a con mụ ghê tởm đó còn sống? Aramis há»i.
- Ông ta còn sống.
- Anh có chắc không?
- Tôi chắc chứ.
Má»™t phút im lặng lạnh lùng, trong khi đó má»—i ngưá»i Ä‘á»u cảm nhận riêng theo bản tính cá»§a mình. Athos là ngưá»i đầu tiên phá vỡ sá»± im lặng, chàng nói:
- Lần này, D Artagnan đã đưa ra cho chúng ta một chương trình hành động rất hay và trước hết ta phải viết thế đã.
- Anh nói đúng, Athos ạ - Aramis nói - và việc biên tập má»›i gai góc đây. Bản thân ông chánh án cÅ©ng sẽ bối rối khi soạn thảo má»™t bức thư mạnh mẽ như thế, trong khi đó ông ta soạn thảo má»™t bản án má»™t cách dá»… dàng. Thôi được, các ngưá»i im Ä‘i để tôi viết Thế là Aramis cầm lấy bút, nghÄ© vài phút, viết liá»n má»™t mạch tám đến mưá»i dòng, bằng nét chữ má»m mại duyên dáng cá»§a đàn bà, rồi bằng má»™t giá»ng dịu dàng và chậm rãi như thể má»—i từ đã được cân nhắc chu đáo, chàng Ä‘á»c:
"Thưa Huân tước,
Ngưá»i viết mấy dòng chá»­ này cho ngài đã có vinh dá»± được đỠgươm vá»›i ngài trong má»™t mảnh đất kín ở phô Âm ty. Từ đó vì ngài đã từng nhiá»u lần muốn kết bạn vá»›i ngưá»i đó, ngưá»i đó có nghÄ©a vụ phải nhận ra tình bạn bằng má»™t lá»i khuyên chân thành. Hai lần ngài suýt nữa đã trở thành nạn nhân cá»§a ngưá»i há» hàng gần nhất mà ngài tin là ngưá»i thừa kể, bởi vì ngài không biết trước khi kết hôn ở Anh, ngưá»i đó đã từng cưới chồng ở Pháp. Nhưng lần thứ ba, tức lần này, ngài có thể bị giết hại. Mụ há» hàng đó ra Ä‘i từ La Rochelle trong đêm tối tá»›i nước Anh. Ngài hãy giám sát mụ khi mụ tá»›i, bởi mụ có những mưu toan to lá»›n và khá»§ng khiếp. Nếu ngài nhất thiết muốn biết mụ ta có khả năng làm chuyện gì, xin ngài hãy xem cái quá khứ cá»§a mụ trên vai trái…"
- á»’, thế là tốt lắm rồi, Athos nói - cậu đúng là má»™t cây bút cỡ đổng lý văn phòng Nhà nước, Aramis ạ. Bấy giá» Huân tước De Winter sẽ cảnh giác cao, đương nhiên nếu thư này đến tay ông ta, và không may nó có rÆ¡i vào tay Giáo chá»§, thì chúng ta cÅ©ng sẽ không bị phương hại gì. Nhưng vì gã ngưá»i hầu ra Ä‘i có thể chỉ dừng lại ở SaterlÆ¡rôn mà làm cho chúng ta tin đã đến London, ta chỉ trao bức thư và ná»­a số tiá»n, và hứa đưa nốt ná»­a kia, nếu có thư trả lá»i. Cậu vẫn còn cái nhẫn chứ?
- Còn hÆ¡n cả thế kia, tôi có tiá»n rồi.
- Và D Artagnan ném cái túi lên bàn, nghe tiếng vàng kêu xá»§ng xoảng, Aramis ngước mắt nhìn, Porthos giật mình, còn Athos vẫn bình thản như không. Chàng há»i:
- Có bao nhiêu trong túi?
- Bẩy nghìn livrÆ¡ toàn tiá»n mưá»i hai quan.
- Bảy nghìn livres? - Porthos kêu lên - Cái viên kim cương nhỠhạng xoàng ấy mà giá bảy nghìn livrơ cơ à?
- Chắc là như thế - Athos nói - vì tiá»n má»™t đống đây. Tôi không cho là anh bạn D Artagnan cá»§a chúng ta bá» thêm tiá»n cá»§a mình vào đâu.
- Nhưng, các vị ạ, trong má»i chuyện này, chúng ta không nghÄ© gì đến Hoàng hậu. Vậy chúng ta hãy chăm lo má»™t chút đến sức khá»e cá»§a ông Buckingham thân yêu cá»§a bà. Äó là Ä‘iá»u tối thiểu ta phải làm.
- Chính thế - Athos nói -nhưng việc này liên quan đến Aramis.
Chàng ta đỠmặt dáp:
- Thế thì tôi phải làm gì nào?
- á»’ - Athos nói tiếp - thật quá đơn giản - soạn thảo má»™t bức thư thứ hai cho con ngưá»i khôn khéo sống ở Tours.
Aramis lại cầm bút, lại nghĩ, và viết những dòng thư lập tức được các bạn hoan nghênh nhiệt liệt như sau: "Cô em hỠthân mến…
- A! - Athos nói - ra con ngưá»i khôn khéo đó là há» hàng cá»§a cậu - Em con cô ấy mà - Aramis nói.
- Vậy tiếp tục với em hỠcậu đi!
Aramis tiếp tục Ä‘á»c:
"Cô em há» thân mến, Äức ông Giáo chá»§ mà Chúa dành cho hạnh phúc cá»§a nước Pháp và sá»± lúng túng cá»§a kẻ thù vương quốc Ä‘ang sắp kết liá»…u bá»n phản nghịch tà đạo ở La Rochelle. Có thể hạm đội cứu viện quân Anh sẽ không đến kịp để tận mắt nhìn thấy. Tôi cÅ©ng không dám nói rằng tôi tin chắc ông De Buckingham sẽ bị ngăn trở bởi má»™t sá»± cố lá»›n nào đó. Äức ông là má»™t nhà chính trị lá»—i lạc nhất trong thá»i gian qua. Ngài sẽ dập tắt mặt trá»i, nêu mặt trá»i làm vướng chân ngài. Hãy báo những tin vui này cho bà chị em, em thân mến ạ. Anh mÆ¡ thấy gã ngưá»i Anh đáng nguyá»n rá»§a ấy bị chết. Anh không thể nhá»› lại được là bởi dao găm hay thuốc độc. Có Ä‘iá»u anh tin chắc là anh đã mÆ¡ thấy hắn bị chết, và như em đã biết đấy, những giấc mÆ¡ cá»§a anh không đánh lừa anh bao giá». Em hãy yên tâm, không lâu nữa anh sẽ trở vá»".
- Tuyệt lắm - Athos nói - cậu là vua của các nhà thơ, Aramis thân mến ạ, cậu nói như Apôcalíp(2) ấy và cậu nói đúng như kinh Phúc âm. GiỠcậu chỉ còn việc ghi địa chỉ vào nửa thôi.
Dễ thôi mà - Aramis nói.
Chàng gập bức thư lại một cách tình tứ rồi viết: "Gửi cô Mítsông, cô thợ may ở thành Tours".
Cả ba ngưá»i bạn cùng nhìn nhau cưá»i: há» bị lừa, Aramis nói:
- Bây giá», các vị đã hiểu chỉ Bazin má»›i có thể mang thư này Ä‘i. Cô em há» chỉ quen biết Bazin và chỉ tin anh ta. Bất kỳ ai khác Ä‘á»u làm há»ng việc. HÆ¡n nữa, Bazin nhiá»u tham vá»ng và thông thái. Bazin đã Ä‘á»c lịch sá»­, các vị ạ, hắn biết Xích Canh đã trở thành giáo hoàng sau khi đã từng chăn lợn con. Hắn cÅ©ng tính chuyệnthụ giáo như tôi chẳng qua vẫn hy vá»ng đến lượt hắn cÅ©ng trở thành giáo hoàng hoặc ít nhất cÅ©ng Giáo chá»§. Các vị hiểu má»™t ngưá»i đã có những mục tiêu như thế sẽ không để bị tóm, hoặc nếu bị tóm, sẽ chịu tá»­ đạo còn hÆ¡n khai ra.
- Tốt, tốt lắm - D Artagnan nói - Tôi hoàn toàn đồng tình anh chá»n Bazin. Nhưng anh á»§ng há»™ tôi chá»n Planchet Ä‘i. Ngày nào Milady đã dùng gậy phang hắn tống ra khá»i cá»­a mà Planchet thì nhá»› dai lắm, và tôi xin đảm bảo, nếu gã thấy có thể trả thù được, thì thà hắn chịu để đánh gãy sống lưng chứ không chịu bá» cuá»™c đâu! Nếu việc Ä‘i Tours là việc cá»§a anh, Athos ạ, việc Ä‘i London cÅ©ng là việc cá»§a tôi. Vậy tôi mong các vị hãy chá»n Planchet, hÆ¡n nữa hắn đã từng đến London vá»›i tôi và biết nói rất chuẩn mấy câu: "London, sir, if want please and My master, lord D Artangman" (London, thưa ngài, mong ngài làm Æ¡n chỉ giúp và ông chá»§ tôi, ngài D Artagnan). Vá»›i những Ä‘iá»u đó, xin các vị yên tâm, hắn sẽ biết đưá»ng Ä‘i, đưá»ng vá».
- Trong trưá»ng hợp ấy - Athos nói - Planchet cần được nhận bẩy trăm livrÆ¡ tiá»n Ä‘i và bẩy trăm livrÆ¡ tiá»n vá» còn Bazin ba trăm livres tiá»n Ä‘i và ba trăm livrÆ¡ tiá»n vá». Như thế sẽ còn lại năm nghìn livres, má»—i ngưá»i chúng ta cầm má»™t nghìn livrÆ¡ để chi dùng riêng, còn để lại quỹ má»™t nghìn livrÆ¡ mà cha tu viện trưởng sẽ giữ để chi những trưá»ng hợp đặc biệt hoặc nhu cầu chung. Như thế có được không?
- Anh Athos thân mến - Aramis nói - Anh nói cứ như ông Nétxto mà ai cũng biết là một nhà thông thái bậc nhất của Hy Lạp ấy.
- Vậy thì! Dứt khoát nhé - Athos nói lại - Planchet và Bazin sẽ đi. Tóm lại, tôi hoàn toàn vui vẻ giữ lại Grimaud, hắn đã quen tính nết chủ, tôi biết thế. Hôm qua chắc hắn đã hết vía, chuyến đi này sẽ chỉ làm hại hắn.
Há» cho gá»i Planchet đến và cho hắn những chỉ dẫn. Hắn cÅ©ng đã được D Artagnan báo trước, đầu tiên là vinh quang, tiếp đến là tiá»n bạc rồi đến hiểm nguy.
- Tôi sẽ giấu thư vào mép áo - Planchet nói - nếu bị bắt tôi sẽ nuốt ngay.
D Artagnan nói:
- Ồ, thế thì anh không thể làm nổi nhiệm vụ này rồi.
- Vậy tối nay ông sao cho tôi một bản, mai tôi sẽ thuộc lòng.
D Artagnan nhìn các bạn như muốn nói: "Thế nào! Tôi đã hứa với các anh mà?"
- Bây giá» - Chàng tiếp tục căn dặn Planchet - Anh có tám ngày để đến gặp Huân tước De Winter và có tám ngày để trở vỠđây, tổng cá»™ng mưá»i sáu ngày. Nếu đến ngày thứ mưá»i sáu sau khi khởi hành, tám giá» tối, anh chưa vỠđến nÆ¡i, sẽ không có tiá»n, dù là tám giá» năm phút.
- Vậy thì ông chủ - Planchet nói - mua cho tôi một cái đồng hồ!
- Cầm lấy cái này! - Athos vừa nói vừa đưa cho hắn chiếc đồng hồ cá»§a mình rất hào hiệp vô tư - Và hãy là má»™t chàng trai can trưá»ng. Hãy nghÄ© rằng nếu ngươi nói, nếu ngươi ba hoa, nếu ngươi la cà, ngươi sẽ làm chá»§ ngươi bị chặt cổ, mà chá»§ ngươi lại hết sức tin tưởng ở long trung thành cá»§a ngươi và đảm bảo cho ngươi. Nhưng cÅ©ng cần nghÄ© nếu do lá»—i cá»§a ngươi, gây tai há»a cho D Artagnan, ta sẽ tìm lại được ngươi ở bất cứ nÆ¡i đâu, và sẽ phanh thây ngươi.
- Ồ, thưa ông - Planchet nói, vừa thấy tủi vì bị nghi ngỠvà nhất là hoảng sợ vỠsự bình thản của Athos.
- Và ta - Porthos trợn tròn mắt lên - nên biết ta sẽ lột da mày.
- Ôi, thưa ông!
- Còn ta - Aramis nói bằng má»™t giá»ng dịu dàng và du dương ta sẽ thiêu ngưá»i dưới lá»­a nhá» như má»™t tên má»i rợ.
- Ôi, thưa ông!
Và Planchet òa khóc, không biết do sá»± hãi trước những lá»i hăm dá»a đối vá»›i hắn hay vì cảm kích khi thấy bốn ngưá»i bạn gắn bó chặt chẽ vá»›i nhau đến thế.
D Artagnan cầm tay và ôm hôn hắn và bảo:
- Thấy chưa, Planchet, các ông ấy nói với ngươi như vậy là vì quý ta, nhưng trong thâm tâm lại yêu mến ngươi.
- Ôi thưa ông? - Planchet nói - hoặc tôi sẽ hoàn thành hoặc cứ cắt tôi ra làm bốn. Cứ việc cắt tôi ra làm bốn, ông cứ tin là không còn sót mảnh nào chịu khai báo đâu.
Chàng quyết định tám giá» sáng hôm sau, Planchet sẽ ra Ä‘i cốt để như Planchet đã nói vá»›i chàng, đêm có thể há»c thuá»™c lòng bức thư. Vậy là hắn có mưá»i hai tiếng đồng hồ để lo việc há»c. Và phải trở vá» lúc 8 giá» tối ngày thứ mưá»i sáu.
Sáng hôm sau lúc hắn sắp lên ngựa, D Artagnan trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng cho Quận công De Buckingham, kéo Planchet ra một chỗ và bảo hắn:
- Nghe đây, khi anh đã trao thư cho Huân tước De Winter và khi ông ấy đã Ä‘á»c xong, anh bảo thêm ông ấy: "Xin ngài hãy canh chừng cho ngài Huân tước De Buckingham, bởi vì ngưá»i ta muốn ám sát ngài ấy". Này Planchet, Ä‘iá»u này rất nghiêm trá»ng, rất cần thiết đến mức ta cÅ©ng chẳng muốn thú nhận vá»›i các bạn ta là ta tin trao cho anh bí mật này và đối vá»›i má»™t nhiệm vụ hàng đầu như thế, ta cÅ©ng không muốn viết cho anh mang Ä‘i.
- Xin ông yên tâm - Planchet nói - Rồi ông sẽ thấy có thể tin cậy vào tôi.
Và cưỡi trên má»™t con tuấn mã, gã phải Ä‘i hai mươi dặm rồi bá» ngá»±a lại để đổi ngá»±a trạm, Planchet phi nước đại, lòng hÆ¡i thắt lại vì ba lá»i hẹn ước cá»§a ba chàng ngá»± lâm quân nhưng dẫu sao cÅ©ng trong tình trạng tốt đẹp nhất trên Ä‘á»i.
Bazin ra đi sáng hôm sau đến Tours và có tám ngày để hoàn thành nhiệm vụ.
Bốn ngưá»i bạn, trong suốt thá»i gian vắng mặt hai gã ấy, hÆ¡n bao giá» hết phải để mắt canh chừng, phải mÅ©i đánh hÆ¡i, tai nghe ngóng. Ngày ngày phải thá»­ xem liệu có bắt gặp ngưá»i ta nói gì không, phải rình rập Ä‘iệu bá»™, dáng dấp cá»§a Giáo chá»§, phải đánh hÆ¡i các xe thư vừa tá»›i. Nhiá»u lần, không tránh khá»i run lên khi há» bị gá»i lên vì má»™t công việc đột xuất nào đó. Vả lại há» cÅ©ng phải giữ sao cho được an toàn cho chính há». Milady là má»™t con ma, khi nó đã hiện hình vá»›i ai, nó sẽ không để cho ngưá»i đó ngá»§ yên.
Sáng ngày thứ tám, mặt mày tươi tỉnh như vẫn thưá»ng thấy, Bazin mỉm cưá»i theo thói quen bước vào tá»­u quán Pácpayô, đúng lúc bốn ngưá»i bạn Ä‘ang ăn Ä‘iểm tâm, và nói theo đúng quy ước:
- Thưa ông Aramis, đây là thư trả lá»i cá»§a cô em há».
Bốn ngưá»i bạn đưa mắt nhìn nhau vui sướng, ná»­a phần công việc đã được làm xong, tất nhiên đây là phần việc tốn ít thá»i gian và dá»… dàng hÆ¡n.
Aramis cầm bức thư, nét chữ thô kệch và sai chính tả, không tránh khá»i đỠmặt.
- Lạy chúa! - Chàng vừa cưá»i vừa reo lên - dứt khoát là tôi thất vá»ng rồi. Chả bao giá» cái cô Mítsông tá»™i nghiệp viết được như ông De Voatuya.
- Thế nghÄ©a là thế nào, cái cô Migiông tá»™i nghiệp ấy - Ngưá»i lính Thụy sÄ© Ä‘ang trò chuyện vá»›i bốn ngưá»i bạn thì thư đến liá»n há»i.
- Ồ, Chúa ơi! Có gì đâu - Aramis nói - một cô thợ may bé nhỠduyên dáng mà tôi rất yêu và tôi yêu cầu cô ấy viết cho mấy dòng để làm kỷ niệm ấy mà.
- Nói thật nhé - Ngưá»i lính Thụy SÄ© nói - Nếu nàng là má»™t mệnh phụ như cái chữ viết cá»§a nàng, thì ông đúng là có phúc lá»›n đấy ônh bạn cá»§a tôi ạ!
Aramis Ä‘á»c thư rồi chuyển cho Athos và bảo:
- Athos, anh xem cô ấy viết gì này.
Athos liếc nhìn qua bức thư và muốn dập tắt má»i sá»± nghi ngá» có thể phát sinh, Ä‘á»c to lên:
"Anh há» cá»§a em ạ, chị em và em Ä‘oán rất giá»i những giấc mÆ¡, và chúng em cÅ©ng có ná»—i sợ khá»§ng khiếp vá» những giấc mÆ¡ ấy. Nhưng vá» giấc mÆ¡ cá»§a anh, có thể nói, em hy vá»ng là má»i má»™ng mị Ä‘á»u là giả dối. Tạm biệt! Mong anh luôn khá»e và thỉnh thoảng cho chúng em biết tin vá» anh".
Aglaê Mítsông(3)
- Cô ta nói vá» giấc mÆ¡ nào thế? - Ngưá»i lính long kỵ xán lại gần trong khi Ä‘á»c, há»i.
- Phải, giấc mÆ¡ gì vậy? - Ngưá»i lính Thụy SÄ© nói.
- Ồ, mẹ kiếp - Aramis nói - thì đơn giản nó là một giấc mơ tôi mơ rồi kể cho cô ấy nghe chứ còn cái của nợ gì nữa.
- Ồ, phải, mẹ kiếp! Vì đơn giản là kể lại giấc mơ, nhưng tôi không mơ bao giỠcả!
Athos vừa đứng dậy vừa nói:
- Thế thì anh may quá đấy, tôi những mong có thể nói được như anh thôi!
- Không bao giá»! - Ngưá»i lính Thụy sÄ© lắp lại và tá» ra rất sung sướng vì má»™t ngưá»i như Athos lại thèm muốn má»™t Ä‘iá»u gì đó ở mình - Không bao giá»! Không bao giá»!
Thấy Athos đứng dậy, D Artagnan cũng đứng lên theo, khoác tay Athos đi ra.
Porthos và Aramis ở lại để đối mặt vá»›i những lá»i giá»…u cợt cá»§a tay lông kỵ binh và ngưá»i lính Thụy SÄ©.
Còn Bazin, anh chàng ra nằm ngá»§ khoèo trên má»™t ổ rÆ¡m, và anh ta có nhiá»u óc tưởng tượng hÆ¡n anh chàng Thụy SÄ©, nên mÆ¡ thấy Aramis trở thành giáo hoàng, và đội lên đầu anh chiếc mÅ© hồng y Giáo chá»§.
Nhưng dù trở vá» may mắn Bazin cÅ©ng không cất được má»™t phần ná»—i lo Ä‘ang châm đốt bốn ngưá»i bạn. Những ngày chỠđợi dài dằng dặc, và nhất là D Artagnan những muốn đánh cược ngày bây giá» dài bốn tám giá». Chàng quên mất những sá»± chậm trá»… buá»™c phải có cá»§a công việc chạy tàu. Chàng phóng đại thế lá»±c cá»§a Milady. Chàng gán cho mụ đàn bà đối vá»›i chàng giống như má»™t con quá»· đó, có lÅ© tay chân cÅ©ng siêu nhiên như mụ, chàng tưởng tượng ra từ má»—i tiếng động nhá» nhất ngưá»i ta tá»›i bắt giữ chàng và ngưá»i ta dẫn Planchet vỠđể đối chứng vá»›i chàng và các bạn chàng. Còn hÆ¡n thế nữa, lòng tin cá»§a chàng xưa kia lá»›n lao đến thế, vào cái gã xứ PicaÄ‘y ấy, ngày má»™t giảm sút. Sá»± lo âu ấy lá»›n đến ná»—i lan sang cả Porthos và Aramis. Chỉ còn má»—i Athos vẫn bình thản như không, như thể chẳng có mối hiểm nguy nào động đậy xung quanh chàng và chàng vẫn hít thở không khí như má»i ngày thưá»ng.
Nhất là ngày thứ mưá»i sáu, những dấu hiệu bồn chồn ở D Artagnan và hai ngưá»i bạn kia thể hiện rõ đến ná»—i hỠđứng ngồi không yên và lang thang như những cái bóng trên con đưá»ng mà Planchet sẽ phải trở vá».
Athos bảo há»:
- Thật đúng là, các cậu không phải là những ngưá»i lá»›n nữa mà là má»™t lÅ© trẻ con, đến ná»—i má»™t con mụ đàn bà này làm cho các cậu sợ hãi ghê gá»›m đến thế. Và tóm lại, có chuyện gì nào? Bị cầm tù ư? Thì ngưá»i ta sẽ lôi chúng ta ra khá»i tù. Ngưá»i ta đã từng kéo bà Bonacieux ra khá»i tù như chÆ¡i đó sao. Bị chặt đầu ư? Nhưng ngày ngày trong chiến hào chúng ta vẫn vui vẻ phÆ¡i mình ra cho những chuyện còn tệ hÆ¡n, bởi má»™t viên đạn trái phá có thể làm gãy chân ta và tôi tin rằng má»™t nhà giải phẫu cắt đùi ta còn làm ta Ä‘au hÆ¡n tên Ä‘ao phá»§ chặt đầu ta. Vậy hãy bình tÄ©nh chỠđợi. Hai giá», bốn giá», sáu giá», hoặc chậm hÆ¡n nữa, Planchet sẽ ở đây. Hắn đã hứa như vậy. Và tôi, tôi có má»™t niá»m tin rất lá»›n vào những lá»i hứa cá»§a Planchet, má»™t ngưá»i mà tôi thấy là má»™t chàng trai rất can trưá»ng.
- Nhưng nếu hắn không tới? - D Artagnan nói.
- Ồ nếu hắn không tới, đó là có lẽ hắn bị chậm, có thế thôi.
- Hắn có thể bị ngã ngá»±a, hắn có thể bị lá»™n nhào qua cầu, có thể chạy quá nhanh nên bị mắc chứng sưng phổi. Thế đấy. Các vị ạ, ta phải tính đến phần cá»§a các sá»± cố chứ. Äá»i là má»™t chuá»—i tràng hạt những ná»—i khổ Ä‘au nho nhá» mà nhà triết há»c vừa cưá»i vừa lần những hạt khổ dau. Hãy là nhà triết há»c như tôi, các vị ạ, hãy ngồi vào bàn và uống, chẳng có gì làm hiện ra tương lai màu hồng như ta nhìn nó qua má»™t cốc rượu sămbéctanh.
- Äúng lắm, - D Artagnan trả lá»i - Nhưng tôi mệt má»i vì cứ sợ rằng, thứ rượu vang đó lại lấy ra từ hầm rượu cá»§a Milady, ngay khi uống.
- Cậu khó tính quá - Athos nói - má»™t ngưá»i đàn bà đẹp đến như thế?
- Má»™t mụ đàn bà bị đóng dấu! - Porthos cưá»i hô hố.
Athos giật mình đưa tay lên trán lau mồ hôi cũng đứng dậy không kìm nổi một động tác căng thẳng.
Trong khi ấy ngày vẫn cứ trôi và chiá»u tối đến chậm hÆ¡n nhưng cuối cùng vẫn đến. Các quầy rượu đầy ắp khách uống.
Athos rá»§ng rỉnh trong túi phần chia tiá»n bán kim cương, không rá»i quán Pácpayô nữa. Chàng đã tìm thấy trong ông De Buyxinhi ngưá»i chung quy đã khao bá»n chàng má»™t bữa tiệc thịnh soạn, má»™t đối thá»§ cá» bạc ngang tầm vá»›i chàng. Há» chÆ¡i vá»›i nhau như thưá»ng lệ tá»›i khi đồng hồ Ä‘iểm bẩy tiếng và ngưá»i ta nghe thấy tiếng chân lính tuần tra đến thay phiên các trạm, rồi bảy giá» rưỡi vang lên tiếng kèn thu quân.
- Chúng ta nguy rồi - D Artagnan rỉ rai Athos.
- Cậu muốn nói chúng ta đã thua chứ gì? - Athos bình tĩnh vừa nói vừa rút trong túi ra bốn đồng pítxtôn vàng ném lên bàn, rồi tiếp tục - Các vị, kèn thu quân rồi, ta vỠngủ thôi.
Và Athos, theo sau là D Artagnan ra khá»i quán Pácpayô, Aramis khoác tay Porthos Ä‘i đằng sau. Aramis lải nhải mấy vần thÆ¡, và Porthos thỉnh thoảng lại nhổ vài chiếc ria mép tỠý thất vá»ng.
Nhưng kìa, bất thình lình từ trong bóng đêm, má»™t bóng ngưá»i hiện ra, mà hình dạng có vẻ thân quen vá»›i D Artagnan và má»™t giá»ng nói rất quen thuá»™c nói vá»›i chàng:
- Thưa ông, tôi mang đến cho ông áo khoác cá»§a ông vì tối nay trá»i lạnh.
- Planchet! - D Artagnan reo lên, mừng vui đến phát rồ.
- Planchet! - Porthos và Aramis nhắc lại.
- Ờ, đúng là Planchet - Athos nói - Thế thì có gì lạ? Hắn đã hứa trở vá» lúc tám giá», và bây giá» là tám giá». Hoan hô, Planchet ngưá»i là má»™t chàng trai biết giữ lá»i hứa, và nếu bao giá» ngưá»i thôi làm cho chá»§ ngươi, ta vẫn dành má»™t chá»— để ngươi giúp ta đấy.
- á»’, không, không bao giá» - Planchet nói - không bao giá» tôi rá»i bỠông D Artagnan.
Äồng thá»i D Artagnan cảm thấy Planchet nhét má»™t mẩu thư ngắn vào tay mình.
D Artagnan rất muốn ôm hôn Planchet lúc trở vá» cÅ©ng như chàng đã từng ôm hôn anh ta lúc ra Ä‘i. Nhưng chàng lại ngại sá»± biểu lá»™ tràn trỠđối vá»›i ngưá»i hầu như thế giữa nÆ¡i phố xá có vẻ kỳ cục đối vá»›i ngưá»i qua lại đành phải kiá»m chế.
- Tôi có thư - chàng nói với Athos và các bạn.
- Tốt lắm - Athos nói - Ta vá» chá»— mình thôi và ta sẽ Ä‘á»c bức thư.
Bức thư nóng bá»ng trong tay D Artagnan chàng muốn rảo bước, nhưng Athos kéo tay chàng và khoác vào tay mình, buá»™c chàng phải Ä‘i cùng nhịp vá»›i bạn mình.
Cuối cùng há» bước vào lá»u bạt, thắp đèn lên, trong khi đó Planchet đứng gác trước cá»­a để đỠphòng bốn ngưá»i bị bắt quả tang, D Artagnan tay run run, bẻ xi niêm phong mở bức thư mong đợi bấy lâu nay.
Thư chỉ có ná»­a dòng, nét chữ hoàn toàn cá»§a ngưá»i Anh, ngắn gá»n và dứt khoát:
"Thank you, be aesy"
Có nghĩa là "Cám ơn, hãy yên tâm"
Athos giật lấy bức thư trong tay D Artagnan, đưa lại gần đèn và đốt và chỉ buông ra khi nó đã hoàn toàn biến thành tro. Rồi gá»i Planchet, và bảo hắn:
- Bây giỠchú em, chú có thể đòi bẩy trăm livrơ của chú được rồi, một bức thư như thế này rồi thì chú em không phải lo gì nữa đâu. Thế mà tôi đã phải nghĩ ra biết bao nhiêu cách để giữ bằng được nó - Planchet nói.
- Vậy thì kể lại cho bá»n ta nghe nào - D Artagnan nói.
- Trá»i Æ¡i! Dài lắm, thưa ông.
- Anh nói đúng đấy Planchet ạ - Athos nói - HÆ¡n nữa, trống Ä‘iểm quân đã báo rồi, chúng ta sẽ bị để ý khi để đèn lâu hÆ¡n ngưá»i khác.
- Thôi được, - D Artagnan nói - Ta đi ngủ vậy. Ngủ ngon nhé! Planchet!
- Thú thật, đây là giấc ngá»§ đầu tiên từ mưá»i sáu ngày nay đấy, thưa ông.
- Ta cũng vậy? D Artagnan nói.
- Ta cũng thế - Porthos nói.
- Cả ta nữa! - Aramis nói Thế thì các cậu có muốn tôi thú nhận sự thực không? Thật tình thì tôi cũng thế! - Athos nói.
Chú thích:
(1) Hình phạt thá»i trung cổ cho bánh xe nghiến nát chân tay như ép mía
(2) Tiếng Hy Lạp có nghÄ©a là linh ứng. Chương cuối cùng cá»§a Tân ước, có tính chất tượng trưng, huyá»n bí, rất tối nghÄ©a, nhưng lại đầy chất thÆ¡.
(3) Äây là sá»± sÆ¡ xuất cá»§a tác giả vì bức thư không há» sai chính tả
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #50  
Old 16-04-2008, 10:16 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 49

Äịnh mệnh



Trong khi đó Milady Ä‘iên cuồng giận dữ, gầm lên trên boong tàu như má»™t con sư tá»­ cái bị đưa xuống tàu, đã định lao xuống biển để trở vào bá», bởi nàng không thể chịu nổi ý nghÄ© bị D Artagnan làm nhục, bị Athos Ä‘e dá»a và phải rá»i nước Pháp và không trả thù được há». Chả mấy chốc, ý nghÄ© ấy hành hạ nàng đến mức mặc cho những gì khá»§ng khiếp có thể đến vá»›i mình, nàng đã van nài viên thuyá»n trưởng ném nàng lên bá» nhưng thuyá»n trưởng Ä‘ang lo trốn thoát khá»i tình thế giả mạo đặt giữa những hạm tàu Pháp và Anh, như con dÆ¡i giữa đàn chuá»™t và bầy chim(1), Ä‘ang hết sức vá»™i vã sang tá»›i nước Anh, má»™t má»±c từ chối không tuân theo cái thói thất thưá»ng cá»§a đàn bà, mà chỉ hứa vá»›i ngưá»i nữ hành khách, vốn được Giáo chá»§ đặc biệt gừi gắm, là nếu biển thuận và quân Pháp cho phép sẽ để bà ta cặp bến ở BrÆ¡tanhÆ¡ hoặc cảng Loriăng hoặc Brétx. Nhưng trong khi chỠđợi, gió lại ngược, biển động mạnh, phải cắt gió Ä‘i vát bá».
Chín ngày sau khi ra khá»i Sarâng, Milady mặt tím lại vì buồn bá»±c và Ä‘iên giận, chỉ thấy hiện ra vùng bá» biển xanh nhạt cá»§a vùng Finítxte.
Nàng tính toán để Ä‘i xuyên qua cái góc này cá»§a nước Pháp để trở vá» bên Giáo chá»§, ít nhất phải mất ba ngày, thêm má»™t ngày lên bá» thành bốn, thêm bốn ngày này vào chín ngày kia thành mưá»i ba ngày mất toi, mưá»i ba ngày trong khi đó biết bao sá»± biến quan trá»ng có thể diá»…n ra ở London, nàng nghÄ© chắc chắn Giáo chá»§ sẽ giận dữ thấy nàng quay vá» và hậu quả là ông sẽ sẵn sàng nghe những lá»i khiếu nại chống nàng hÆ¡n là những cáo buá»™c nàng chống lại kẻ khác. Vậy nên nàng để mặc cho tàu Ä‘i qua Loriăng và Brétx không khẩn nài viên thuyá»n trưởng nữa, còn vá» phần ông ta, ông ta cÅ©ng dè chừng chẳng muốn đánh thức nàng Milady tiếp tục hành trình cá»§a mình. CÅ©ng đúng ngày hôm Planchet xuống tàu ở cảng Portsmouth trở vá» nước Pháp, thì vị nữ phái viên cá»§a Äức ông cặp cảng đó má»™t cách thành công.
Toàn thành phố xôn xao vì má»™t hoạt động lạ thưá»ng, bốn hạm tàu lá»›n má»›i đóng xong vừa được hạ thá»§y. Ngưá»i ta thấy ông Buckingham đứng trên cầu tàu, choáng lá»™n, lòe loẹt, đầy vàng, kim cương, đá quý theo thói quen, mÅ© dạ trang Ä‘iểm má»™t chiếc lông trắng cong vut xuống tận vai, xung quanh là bá»™ tham mưu hầu như cÅ©ng choáng lá»™n như ông.
Äó là má»™t trong những ngày đông đẹp trá»i và hiếm có mà nước Anh chợt nhá»› ra mình cÅ©ng có má»™t mặt trá»i. Vị tinh tú đó đã nhạt Ä‘i tuy vẫn còn rá»±c rỡ Ä‘ang lặn xuống chân trá»i, nhuá»™m tía cả bầu trá»i lẫn mặt biển bằng những vạt lá»­a và ném lên trên các đỉnh tháp và những ngôi nhà già nua cá»§a thành phố những tia nắng vàng, cuối cùng làm các ô cá»­a kính lấp lánh như ánh lá»­a má»™t đám cháy. Milady hít thở không khí biển càng gần đất liá»n càng tươi mát và thÆ¡m hÆ¡n, vừa ngắm nhìn sức mạnh cá»§a những phương tiện chiến tranh ấy mà nàng được trao trách nhiệm phải phá há»§y, toàn bá»™ sức mạnh cá»§a cái đạo quân mà nàng phải chiến đấu bằng má»™t mình nàng - má»™t mình ngưá»i đàn bà là nàng cùng vá»›i mấy túi vàng, nàng thầm tá»± sánh mình vá»›i Judita, ngưá»i đàn bà Do Thái khá»§ng khiếp, khi lá»t sang chiến tuyến quân Atxyri, chỉ gẩy tay má»™t cái đã làm tan tành tất cả thành mây khói.
Tàu vào vụng, nhưng khi ngưá»i ta sắp thả neo thì má»™t tàu khu trục nhá», súng ống khá»§ng khiếp, sáp gần chiếc tàu buôn, nhân danh tuần tra duyên hải, thả xuống biển má»™t chiếc xuồng tiến lại cầu thang tàu buôn. Xuồng có má»™t sÄ© quan, má»™t viên cai và tám tay chèo. Chỉ má»™t mình sÄ© quan lên tàu buôn, và được tiếp đón trá»ng thể theo đồng phục cấp bậc sÄ© quan.
Viên sÄ© quan trao đổi vài phút vá»›i chá»§ tàu buôn, Ä‘á»c cho ngưá»i này nghe vài tá» giấy ông ta mang theo và theo lệnh cá»§a thuyá»n trưởng tàu buôn, tất cả thá»§y thá»§ Ä‘oàn cá»§a tàu, thá»§y thá»§ và hành khách được gá»i lên trên boong tàu.
Khi việc Ä‘iểm danh đã được tiến hành, viên sÄ© quan lá»›n tiếng há»i vỠđịa Ä‘iểm khởi hành, lá»™ trình, ghé bỠở đâu, má»i câu há»i thuyá»n trưởng Ä‘á»u trả lá»i trôi chảy, không chút khó khăn. Lúc đó, viên sÄ© quan má»›i Ä‘i kiểm tra tất cả má»i ngưá»i, ngưá»i ná» sau ngưá»i kia và dừng lại trước mặt Milady, nhìn nàng rất kỹ, nhưng không há» nói vá»›i nàng má»™t lá»i nào.
Rồi ông ta quay vá» chá»— thuyá»n trưởng, nói thêm vá»›i ông này vài câu, và từ lúc đó con tàu như thể thuá»™c quyá»n chỉ huy cá»§a ông ta, ông ta ra lệnh, Ä‘oàn thá»§y thá»§ thi hành ngay. Thế là con tàu lại lên đưá»ng luôn có chiếc tàu khu trục há»™ tống chạy song song, nòng sáu khẩu đại bác nhằm vào sưá»n tàu buôn uy hiếp, trong khi đó chiếc xuồng bÆ¡i theo rạch nước cá»§a chiếc chiến hạm như má»™t chấm nhá» bên má»™t khối khổng lồ.
Trong khi viên sÄ© quan chăm chú quan sát Milady, thì vá» phía mình, Milady cÅ©ng nhìn lại như ăn tươi nuốt sống ngưá»i kia. Nhưng ngưá»i đàn bà có đôi mắt lá»­a, vốn quen Ä‘á»c thấu trong tim những kẻ mà nàng có nhu cầu Ä‘oán ra những bí mật, lần này chỉ thấy bá»™ mặt vẫn trÆ¡ trÆ¡, không khám phá ra được bất cứ Ä‘iá»u gì mà nàng cần dò xét. Ngưá»i sÄ© quan đã dừng lại trước mặt nàng và vẫn Ä‘ang lặng lẽ nghiên cứu vá» nàng rất cẩn thận có thể chỉ độ hai nhăm hai sáu tuổi, vá»›i đôi mắt xanh tươi hÆ¡i sâu, cái miệng nhá» và rất đẹp, không há» nhúc nhích trong những đưá»ng nét rất chuẩn xác, cái cằm nhô ra nhiá»u biểu lá»™ má»™t ý chí mạnh mẽ, mà nếu ở trong giá»›i ngưá»i Anh hạ lưu thưá»ng cllỉ biểu hiện sá»± ương bướng, vầng trán hÆ¡i ngả vá» phía sau thích hợp vá»›i trán các nhà thÆ¡, những ngưá»i cuồng nhiệt và các binh sÄ©, bị bá»™ tóc cắt ngắn và thưa hÆ¡i che Ä‘i, màu hạt dẻ sẫm giống như màu bá»™ râu cằm phía dưới mặt.
Lúc tàu cặp bến thì trá»i đã tối. Sương mù làm bóng tối dày đặc thêm tối và tạo thành xung quanh những đèn hiệu và đèn chiếu kè biển những vành tròn tương tá»± như vành tròn bao quanh mặt trăng khi trá»i muốn mưa. Không khí ngưá»i ta hít thở, buồn, ẩm và lạnh.
Milady, ngưá»i đàn bà mạnh mẽ đến thế cÅ©ng không tránh khá»i thấy rùng mình.
Viên sÄ© quan yêu cầu Milady cho biết đâu là những bá»c gói cá»§a nàng rồi cho chuyển hành lý cá»§a nàng xuống xuồng và khi má»i việc đã xong, ông ta vừa má»i nàng xuống xuồng vừa chìa tay dắt nàng Milady nhìn ngưá»i đàn ông và ngập ngừng rồi há»i:
- Thưa ông, ông là ai mà lại chiếu cố chăm sóc quá đặc biệt đến tôi như vậy?
- á»’, thưa bà, nhìn bá»™ quân phục tôi mặc - bà phải thấy chứ, tôi là sÄ© quan hải quân Anh - ngưá»i đàn ông trẻ tuổi trả lá»i.
- Nhưng rút cục, có phải sĩ quan quân Anh có lệ ra lệnh cho đồng bào của mình khi hỠcặp bến đất Anh và lịch sự đến mức áp tải hỠvào b�
- Vâng, thưa bà, đây là thông lệ, không phải do lịch sá»± mà do cảnh giác nên trong thá»i chiến, những ngưá»i ngoại quốc Ä‘á»u được dẫn đến má»™t khách sạn đã chỉ định, cốt để hỠđược đặt dưới sá»± giám sát cá»§a Nhà nước cho tá»›i khi có được những thông tin đầy đủ vá» há».
Những lá»i lẽ đó được nói ra má»™t cách lịch thiệp chuẩn xác nhất, và vá»›i má»™t sá»± bình thản hoàn hảo nhất. Nhưng nó lại không khiến cho Milady được yên tâm chút nào.
- Nhưng tôi đâu có phải ngưá»i nước ngoài, thưa ông - Milady nói bằng má»™t giá»ng đặc Anh chưa hỠđược nghe thấy từ Portsmouth đến Manchetser - Tôi là phu nhân Clerics, và cái thể thức này…
- Thể thức này là chung thôi, thưa bà, bà có định phá lệ cũng vô ích thôi.
- Thưa ông, vậy tôi sẽ theo ông.
Cầm tay viên sĩ quan, nàng bắt đầu xuống thang và phía dưới là chiếc xuồng đang đợi. Viên sĩ quan đi theo nàng. Một áo choàng lớn được rải ở phía buồng lái, viên sĩ quan bảo nàng ngồi trên cái áo choàng đó rồi ngồi cạnh nàng và bảo thủy thủ:
- Bơi đi!
Tám mái chèo cùng buông tõm xuống biển và nhất loạt chèo chiếc xuồng như bay trên mặt nước.
Trong vòng năm phút xuồng đã cặp bá».
Viên sĩ quan nhảy lên kè và đưa tay cho Milady. Một chiếc xe đang đợi sẵn.
- Xe này là dành cho chúng ta? - Milady há»i.
- Vâng, thưa bà - Viên sÄ© quan trả lá»i.
- Khách sạn có xa lắm không?
- Ở đầu kia thành phố thôi.
- Ta đi thôi - Milady nói.
Rồi nàng cả quyết bước lên xe.
Viên sÄ© quan theo dõi cho đến khi những gói đồ được buá»™c cẩn thận phía sau thùng xe và khi má»i việc đã xong, ông ta lên ngồi bên Milady và đóng cá»­a xe lại.
Lập tức, chẳng cần phải để ra lệnh và cũng chẳng cần phải bảo đi vỠđịa chỉ nào, gã đánh xe cho ngựa phi nước đại đi sâu vào các phố trong thành phố.
Má»™t sá»± đón tiếp lạ lùng như vậy hẳn phải làm cho Milady suy nghÄ© rất nhiá»u, cho nên thấy viên sÄ© quan không há» tá» ra sẵn sàng bắt chuyện, nàng tá»±a khuá»·u vào má»™t góc xe, lần lượt xem lại má»i giả thiết nảy ra trong đầu.
Tuy nhiên, được độ mươi phút, nàng lấy làm ngạc nhiên vì đưá»ng xa đến thế, liá»n ngả ngưá»i vá» phía cá»­a xe để xem ngưá»i ta đưa mình Ä‘i đâu, thì không thấy nhà cá»­a nữa, chỉ có cây cối hiện ra trong bóng đêm như những con ma lá»›n Ä‘en ngòm, con ná» chạy sau con kia.
Milady rùng mình và nói:
- Nhưng chúng ta không còn trong thành phố nữa, thưa ông.
Viên sĩ quan vẫn ngồi im.
- Tôi không đi xa thêm nữa đâu, nếu ông không nói ông dẫn tôi đi đâu, tôi báo trước cho ông đấy.
Lá»i Ä‘e dá»a ấy vẫn chẳng nhận được câu trả lá»i nào.
- Ôi! Thế này thì quá lắm! - Milady kêu lên - Cứu với! Cứu với!
- Không một tiếng đáp lại. Chiếc xe tiếp tục lăn bánh nhanh và viên sĩ quan vẫn tựa như pho tượng.
Milady nhìn viên sĩ quan với một nét mặt đặc biệt khủng khiếp và hiếm khi không có hiệu quả. Cơn giận làm đôi mắt nàng long lanh trong bóng tối.
Milady định mở cửa xe và lao ra.
- Coi chừng đấy, thưa bà ~ ngưá»i đàn ông trẻ lạnh lùng nói - bà nhảy ra là tá»± giết mình đấy.
Milady lại ngồi xuống, tức sùi bá»t mép. Viên sÄ© quan ngả ngưá»i đến lượt mình cÅ©ng nhìn Milady tá» vẻ ngạc nhiên thấy khuôn mặt vừa rồi còn đẹp đến thế, vì sôi lên giận dữ đã trở nên hầu như xấu xí. Ngưá»i đàn bà gian manh ấy hiểu rằng nếu để ngưá»i ta nhìn sâu trong tâm hồn mình như thế là tá»± hại mình, liá»n tươi tỉnh lại nói bằng má»™t giá»ng thương tâm:
- Có Chúa trá»i chứng giám! Thưa ông, xin ông, xin hãy nói cho biết tôi phải gán việc tôi bị đối xá»­ bằng bạo lá»±c như thế này cho ông, cho Chính phá»§ cá»§a ông hay cho má»™t kẻ thù nào?
- Không ai dùng bạo lá»±c vá»›i bằng, thưa bà, và việc xảy ra cho bà chỉ là kết quả cá»§a biện pháp hoàn toàn đơn giản mà chúng tôi buá»™c phải áp dụng đối vá»›i tất cả má»i ngưá»i cặp bến ở nước Anh.
- Thưa ông, thì ra ông không biết tôi?
- Äây là lần đầu tiên tôi hân hạnh được gặp bà.
- Và ông có thể cam Ä‘oan ông không có chuyện gì hiá»m khích vá»›i tôi chứ?
- Không có gì, tôi xin thỠvới bà.
Giá»ng nói cá»§a ngưá»i đàn ông trẻ vừa hết sức trong trẻo, bình thản lại dịu dàng nữa khiến Milady yên tâm.
Cuối cùng, sau gần má»™t giá», xe má»›i dừng lại trước hàng rào lưới sắt, Ä‘i vào má»™t con đưá»ng trống vắng dẫn đến má»™t tòa lâu đài bá» ngoài nghiêm trang, nặng ná» và heo hút. Lúc đó, bánh xe lăn trên cát mịn nên Milady nghe thấy tiếng sóng gầm cá»§a biển vá»— vào bỠđá lởm chởm.
Chiếc xe Ä‘i dưới hai vòm cổng, cuối cùng dừng lại trong má»™t cái sân vuông và tối, cá»­a xe vừa mở, ngưá»i đàn ông trẻ tuổi đã nhảy ngay xuống theo, khá bình tÄ©nh.
Milady nhìn xung quanh rồi dồn mắt nhìn viên sÄ© quan trẻ vá»›i nụ cưá»i duyên dáng nhất và nói:
- Vậy, tôi vẫn cứ là một tù nhân, nhưng chắc sẽ không lâu đâu, tôi tin chắc như thế - Rồi nàng thêm - Thưa ông, lương tâm tôi và sự lịch sự của ông đảm bảo với tôi như thế.
Dù tán tụng và ve vãn như vậy, viên sÄ© quan vẫn không trả lá»i, mà chỉ rút từ Ä‘ai lưng ra má»™t chiếc còi bằng bạc mà những viên cai vẫn dùng trên tàu chiến, thổi lên ba hồi theo ba giai Ä‘iệu khác nhau. Thế là mấy ngưá»i hiện ra tháo lÅ© ngá»±a Ä‘ang thở phì phì và đưa xe vào má»™t cái nhà kho.
Viên sÄ© quan vẫn thái độ lịch sá»± Ä‘iá»m đạm má»i tù nhân cá»§a mình vào trong nhà. Ngưá»i đàn bà vẫn vá»›i bá»™ mặt tươi cưá»i, vịn tay viên sÄ© quan, Ä‘i vào cùng vá»›i ông ta qua má»™t chiếc cá»­a thấp thắt giữa, vòm cá»­a chỉ được chiếu sáng từ sâu mãi bên trong, dẫn tá»›i má»™t cầu thang bằng đá xoắn theo má»™t trụ đá, Ä‘i lên, rồi dừng lại trước má»™t chiếc cá»­a nặng ná». Sau khi ngưá»i kia tra chìa khóa mang theo vào ổ, cánh cá»­a nặng ná» quay trên bản lỠđể lá»™ ra lối vào má»™t căn phòng dành cho Milady.
Thoáng nhìn qua, ngưá»i nữ tù nhân đã nắm được hết các chi tiết nhá» nhất cá»§a căn nhà.
Äó là má»™t căn buồng mà ná»™i thất vừa quá sạch đối vá»›i má»™t nhà tù và cÅ©ng quá sạch đối vá»›i má»™t chá»— ở cá»§a má»™t con ngưá»i sống tá»± do. Tuy nhiên những song sắt cá»§a sổ và những chốt ngoài cá»§a cá»­a ra, lại thiên vá» má»™t nhà tù.
Trong giây lát, toàn bá»™ nghị lá»±c cá»§a con ngưá»i từng được tôi luyện trong những mạch nguồn mạnh mẽ nhất tiêu tan hết.
Nàng buông mình xuống ghế tựa, khoanh tay, cúi đầu chỠđợi từng phút một để thấy một thẩm phán đi vào thẩm vấn nàng.
Nhưng chẳng có ai vào mà chỉ có vài ba lính thá»§y mang rương hòm tá»›i, xếp vào má»™t góc rồi lại rút lui không nói má»™t lá»i.
Viên sÄ© quan Ä‘iá»u khiển má»i chi tiết vá»›i vẻ bình thản mà Milady thấy vẫn nguyên như trước, chẳng nói má»™t lá»i mà chỉ lấy tay ra hiệu hoặc thổi còi cho bá»n lính tuân theo.
Có thể nói giữa con ngưá»i này và những kẻ dưới quyá»n, ngôn ngữ nói không tồn tại hoặc trở nên vô ích…
Cuối cùng Milady không chịu nổi thêm nữa, liá»n phá vỡ sá»± im lặng và kêu lên:
- Có trá»i cao chứng kiến, thưa ông. Tất cả những gì diá»…n ra thế này là thế nào? Nói toạc móng heo xem có chuyện gì nào. Tôi có đủ can đảm đối mặt vá»›i má»i hiểm nguy mà tôi thấy trước, má»i bất hạnh mà tôi thấu hiểu. Tôi Ä‘ang ở đâu và ở đây làm gì? Tôi có còn được tá»± do không, tại sao lại có những song sắt và những cái cá»­a ấy? Tôi có phải tù nhân không và tôi mắc tá»™i gì?
- Bà ở đây trong má»™t căn phòng được dành cho bà. Tôi được lệnh phải giữ bà từ ngoài biển và dẫn bà đến tòa lâu đài này. Và tôi tin tôi đã hoàn thành nhiệm vụ vá»›i tất cả sá»± nghiêm túc cá»§a má»™t quân nhân và phong độ cá»§a má»™t nhà quý tá»™c. GiỠđây đã kết thúc, ít ra là cho đến lúc này, trách nhiệm tôi phải làm tròn đối vá»›i bà, phần còn lại liên quan đến má»™t ngưá»i khác.
- Thế cái ngưá»i khác đó là ai vậy? - Milady há»i - Ông không thể nói tên ngưá»i ấy ra vá»›i tôi ư?
- Äúng lúc đó, có tiếng Ä‘inh thúc ngá»±a ầm ầm phía cầu thang.
- Có mấy tiếng ngưá»i rồi lại im ngay, và tiếng bước chân má»™t mình ai đó lại gần chiếc cá»­a.
- Cái ngưá»i đó đến đây rồi, thưa bà - Vừa nói viên sÄ© quan vừa chỉ ra lối Ä‘i, vừa đứng dẹp sang má»™t bên vá»›i thái độ kính trá»ng và phục tùng.
Äồng thá»i cá»­a mở, má»™t ngưá»i đàn ông hiện ra ở ngưỡng cá»­a.
Ngưá»i này không đội mÅ©, Ä‘eo gươm, tay Ä‘ang vò má»™t chiếc khăn tay.
Milady tin mình nhận ra bóng ngưá»i đó trong bóng tối. Nàng chống bàn tay lên thành ghế tá»±a, vươn đầu ra như để đón trước cái Ä‘iá»u đã chắc chắn rồi.
- Ngưá»i lạ từ từ tiến lại và khi ông ta tiến sâu vào vùng ánh sáng từ chiếc đèn chiếu ra, Milady bất giác lùi lại.
Rồi khi không còn chút nghi ngỠgì nữa, nàng kêu lên đầy vẻ kinh hoàng:
- Kìa sao? Em tôi? Chú đấy ư?
- Vâng, thưa quý bà! - Huân tước Winter làm điệu bộ chào nửa phong nhã, nửa hài hước.
- Tôi đây! Nhưng sao, tòa lâu đài này?
- Là của tôi.
- Căn phòng này?
- Là của bà!
- Tôi là tù nhân của ông ư?
- Gần như vậy.
- Nhưng đó là má»™t sá»± lấy thịt đè ngưá»i ghê tởm?
- Äừng có ngoa ngoắt. Ta hãy ngồi xuống chuyện trò vá»›i nhau bình tÄ©nh đã, như thế thích hợp giữa ông em và bà chị hÆ¡n.
Rồi quay vỠphía cửa, thấy viên sĩ quan đang đứng đợi những mệnh lệnh cuối cùng, ông ta nói:
- Tốt lắm! Xin cám ơn ông. Bây giỠđể mặc chúng tôi, ông Felten.
Chú thích:
(1) Ngụ ngôn Êdốp: Dơi đến với chuột bị chuột đuổi vì cho dơi thuộc loài chim, đến với chim bị chim đánh vì cho dơi thuộc loài chuột
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
àíåãäîòû, âîäîíàåâà, çàêàç, êàðòèíêè, ïåðåâîä÷èê, ïîãîäû, ïîçäðàâëåíèå, îíëàéí, ñîëÿðèé, ôåäåðàëüíàÿ



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™