19-10-2008, 09:04 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương Bốn
Tan tầm, tôi vá» nhà dá»±ng xẻng và o sau cánh cá»a, nhìn thấy chiếc roi ngá»±a còn treo trên vách, chiếc roi đã bám đầy má»™t lá»›p bụi má»ng. Tôi liá»n kéo cả roi nhổ cả Ä‘inh xuống, bẻ gãy đôi ra, ném thẳng ra ngoà i cá»a.
- Anh đã vỠđấy à ?
Cô ngồi ở ghế đẩu, trước mặt là má»™t chiếc giỠđựng đầy trứng vịt, cưá»i há»i tôi.
- Ừ! Vừa má»›i vá».
- Bán mất ngựa anh tiếc lắm nhỉ?
Cô nhặt từng chiếc trứng vịt xếp và o trong vại. Vại đựng nước muối đã đun sôi, để nguội vừa phải.
- Có gì mà tiếc? Äến ngưá»i, anh cÅ©ng chẳng tiếc nữa là !
Căn phòng nóng hừng há»±c, chiếc nắp lò đốt đến rá»±c hồng. Tôi đưa tay trên lò để sưởi ấm má»™t lát, rồi nhắm hai mắt lại, đưa tay áp lên má. Tôi cảm thấy má»™t cÆ¡n choáng váng ngây ngất đến là dá»… chịu. Äây chÃnh là chút ấm áp nhá» bé đến thảm hại mà ai ai cÅ©ng cần có. Nhưng con ngưá»i sáng tạo ra tất cả, thì cÅ©ng bị tất cả những gì nó sáng tạo ra buá»™c chặt lấy. Ngá»n lá»a lò chiá»u đông nà y, những cái vại cái chum kia, cho đến hai gian buồng đây, đêu dà nh cho tôi hưởng thụ, nhưng tôi phải Ä‘em tá»± do cá»§a mình ra trả giá.
- Em đang ủ trứng muối cho anh đấy, anh xem nà y!
Cô nói sau lưng tôi.
- Có gì mà phải xem!
Tôi mở to hai mắt, liếc nhìn cô với vẻ thỠơ.
Cô không há» cụt hứng, ngừng má»™t lát, lại cưá»i bảo:
- Ngà y giỠthấm thoát đến là nhanh, mới ngà y nà o chúng mình mới cưới nhau, mua mấy ả vịt con, bây giỠđã đẻ hơn bao nhiêu là trứng rồi.
Äúng thế. Con mèo con đã lá»›n, giỠđây Ä‘ang ung dung nhà n nhã nằm trên bệ lò, lim dim mắt ngáy o o. Nó chÃnh là con mèo mun chui qua dưới háng Tà o Há»c NghÄ©a cái đêm hôm ấy! CÅ©ng như con ngá»±a Xám, nó đã chứng kiến biết bao nhiêu là sá»± việc. Ở trên Ä‘á»i nà y, con ngưá»i ta sợ nhất là con ngưá»i, chứ không phải là con váºt, kể cả loà i thú dữ.
Cô cúi đầu, tiếp tục nhặt trứng xếp và o vại. Trứng không chịu chìm xuống, cứ nổi láºp lá» trong muối, thà nh má»™t lá»›p trắng ngà . Cô há»i bằng má»™t giá»ng hân hoan:
- Em nghe nói, ngưá»i miá»n Nam Ä‘á»u thÃch ăn trứng muối, có đúng thế không?
Tôi hứ một tiếng bằng mũi, rồi bảo:
- Em nghe được nhiá»u quá đấy!
Cô ngẩng đầu lên lưá»m tôi má»™t cái, cặp mắt như tối sầm lại. Má»™t lát sau, cô xị mặt rụt rè trách móc tôi:
- Em nói câu gì anh cấm có quên!
- Nói thì có thể dễ quên, nhưng việc là m thì khó mà quên được lằm!
Nói Ä‘oạn, tôi vém rèm cá»a bước và o gian trong, ngồi xuống cạnh chiếc bà n là m bằng cánh cá»a cá»§a tôi, lôi cuốn sổ ghi chép ngoà i bìa in dòng chữ “ Nháºt ký Hồng vệ binh †ra, giở ra trước mặt.
Niá»m vui, viết lách không hoà n toà n ở chá»— viết ra được cái gì, mà quá ná»a là ở trong quá trình viết. Phân tÃch, tổng hợp, suy lý, phán Ä‘oán, những hoạt động ấy cá»§a đại não, cÅ©ng tá»±a như váºn động thể dục, chẳng cứ phải dà nh được ngôi thứ má»›i khiến ngưá»i ta vui sướng, mà chÃnh là trong hoạt động cúa các bá»™ pháºn cÆ¡ thể, ngưá»i ta được hưởng niá»m vui cá»§a việc phát huy sức sống. Ngót hai chục năm nay ngoà i những thứ như “ bản tá»± kiểm Ä‘iểm â€, “ tá» kiểm thảo â€, “ báo cáo tư tưởng †hằng tuần,†báo cáo †xin thêm tiêu chuẩn gạo và lá đơn “ xin kết hôn †kia, cùng vá»›i những bà i “đại phê phán †chép há»™ ngưá»i khác ấy ra, tôi chưa há» viết được má»™t dòng chữ nà o hẳn hoi đứng đắn. Có lẽ, đây chÃnh là thá»§ Ä‘oạn cải tạo tôi và mục Ä‘Ãch tôi chịu cải tạo? Bóc rá»i văn hoá ra khá»i con ngưá»i cÅ©ng giống như lá»™t da con thú váºy, quá trình đó đối vá»›i con ngưá»i bị bóc mà nói thì tháºt là đau khổ, nhưng vá» phÃa thợ săn mà nói thì lại là nhất thiết phải tiến hà nh. Nhưng bốn tháng trước đây, sau khi nguy cÆ¡ nước lÅ© đã qua Ä‘i, sau khi tôi lại trở thà nh con ngưá»i bình thưá»ng, tôi đã bắt đầu cầm lấy cây bút.
Mấy hôm đầu, ngòi bút sao mà khó khăn ngắc ngứ thế, cÆ¡ hồ như viết được má»™t chữ lại ngừng mất má»™t lúc, có lẽ ngưá»i xưa khằc chữ lên thẻ tre cÅ©ng giống như váºy thôi. Bá»™ máy truyá»n động giữa đại não vá»›i ngón tay đã phát sinh sá»± cố nghiêm trá»ng, đã han gỉ, hÆ¡n thế nữa đã gỉ kết lại. Những Ä‘iá»u đã nghÄ© được ở trong óc, những lá»i đã có thể nói ra được đầu lưỡi, mà không tà i nà o biến thà nh chữ viết má»™t cách suôn sẻ, hai mắt cứ phải chong chong rướn lên, mãi nhìn và o không trung tìm kiếm từng chữ má»™t. Nhưng chẳng bao lâu, nhá» váºn động thưá»ng xuyên, bá»™ máy truyá»n động ấy đã dần dần trở nên nhạy bén hÆ¡n. Những con chữ má»›i lạ cÅ©ng thà nh ra quen thuá»™c trở lại trưá»ng hợp mà con ngưá»i chưa được chuyện trò giao tiếp thoải mái, thì việc má»™t mình ngồi viết đã trở nên thá»§ Ä‘oạn trợ lá»±c cho tư tưởng có hiệu quả nhất. Má»™t khái niệm nà o đó trong óc, xuống đến đầu ngòi bút, hoá thà nh má»™t con chữ khối vuông ghép bằng những chấm, ngang, sổ, hất, móc..v..v.., láºp tức biến thà nh má»™t tồn tại khách quan độc láºp bên ngoà i chá»§ thể, tá»± nhiên buá»™c anh Ä‘i tìm tòi nghiên cứu mối liên hệ cá»§a nó vá»›i những khái niệm khác. Sau đó ghép những con chữ khối vuống ấy vá»›i nhau, xâu chuá»—i nó lại. Những suy nghÄ© lung tung lá»™n xá»™n, Ä‘iá»u linh cảm cá»§a lý tÃnh giây lát, bước đột biến cá»§a nháºn thức nẩy sinh từ má»™t câu nà o Ä‘á»c được trong sách, tháºm chà những Ä‘iá»u sằng báºy cá»§a ngưá»i ngá»› ngẩn, những tiếng ú á»› cá»§a kẻ ngá»§ mê, Ä‘á»u có thể qua ngòi bút mà sắp đặt ngay ngắn, ngăn nắp hà ng lối hẳn hoi.
Ngoà i cái sung sướng cá»§a thị giác, thÃnh giác, vị giác và xúc giác ra, còn có cái sung sướng cá»§a lý trà được váºn hà nh. Niá»m vui sướng ấy chẳng phải là do có được má»™t kết quả tư tưởng nà o đó, mà là do nhìn thấy má»™t ánh chá»›p cá»§a lý tÃnh chỉ riêng con ngưá»i má»›i có, nhìn thấy được ánh chá»›p ấy ở ngay cái nÆ¡i mà thị giác không thể thấu tá»›i được, ở ngay cái nÆ¡i sâu thẳm thưá»ng bị cái gánh nặng cuá»™c Ä‘á»i che lấp Ä‘i. HÆ¡n thế nữa, bị gạt ra ngoà i nhân quần chẳng phải là điá»u gì tệ hại ghê gá»›m mà chÃnh là dà nh được quyá»n tá»± do cá»§a tư tưởng, khiến lý tÃnh được hoà n toà n thuần khiết. Lý tÃnh được thuần khiết ấy ban đầu chỉ láºp loè như ma trÆ¡i, sau đó thì mạnh dần lên mãi. Nó không khai phá con đưá»ng Ä‘i, nhưng nó có thể rá»i sáng phÃa trước.
Nhưng con đưá»ng Ä‘i vá» phÃa trước cà ng hiểm trở gian nan hÆ¡n.
Hôm nay, tôi không định viết cái gì cả. Nói là tư tưởng rất loạn thì không hẳn đúng, phải nói là đang ấp á»§ quyết tâm cho chÃn mùi thì đúng hÆ¡n. Tôi gấp cuốn sổ và o, chẳng buồn cởi áo bông, cứ thế nằm ká»nh ra giưá»ng. Cái cổ áo bông má»m má»m cá» và o má tôi. Cái áo bông nà y là do cô tỉ mẩn từng mÅ©i kim khâu cho. Äúng như cô từng nói má»™t cách đắc ý: “ Dá»… thưá»ng hai chục năm nay, anh chưa bao giỠđược mặc chiếc áo bông ấm áp như thế nà y nhỉ â€. DÄ© nhiên là Mã Anh Hoa cÅ©ng đã từng khâu cho tôi má»™t chiếc quần ấm bằng dạ, nhưng chuyện ấy đã xa xôi má» nhạt như xảy ra từ đầu thế ká»· trước, má» nhạt và xa xôi đến ná»—i tôi nghi nghi hoặc hoặc, không biết việc ấy có xảy ra hay không. Còn giỠđây, chiếc áo bông nà y thì có thá»±c má»™t trăm phần trăm. Äà n bà tháºt khéo biết dùng mÅ©i kim sợi chỉ khâu chặt anh và o cÆ¡ thể há». Cứ mặc đến nó, là tá»± nhiên anh nhá»› tá»›i cái dáng dấp đặc biệt rất đà n bà cá»§a cô, ngồi cặm cụi dưới ngá»n đèn kia, ngón tay cái và ngón trá» kẹp chặt lấy cái kim, còn ngón tay út thì khá»u sợi chỉ lên. Bởi thế từng mÅ©i kim sợi chỉ ấy đã khâu và o cả mùi hương thÆ¡m thoang thoảng, cả tình cảm dịu dà ng lẫn tâm hồn phong cách cá»§a cô. Không phải là vải và bông Ä‘ang phá»§ ấm ngá»±c anh, mà là đôi tay xinh xắn ấm nóng hừng há»±c cá»§a cô Ä‘ang ôm ghì và ấp á»§ anh đó.
“ Cuá»™c sống há lại chỉ có chén thịt cừu thôi ư? â€. Thế nhưng, ăn rốt cuá»™c vẫn rất quan trá»ng, đặc biệt là đối vá»›i ngưá»i nghèo chúng ta. Má»—i ngưá»i ở nông trưá»ng, hai tháng chỉ được cung cấp má»™t lạng dầu ăn. Cứ đến đầu tháng, Hà Lệ Phương lại chá»i đổng:
- Mẹ nó chứ! Chúng mình Ä‘i lÄ©nh dầu ăn thì chỉ Ä‘em cái lá» thuốc Ä‘au mắt Ä‘i là đủ. Má»—i bữa xà o rau thì nhá» và o chảo má»™t giá»t là được.
Váºy mà Hương Cá»u lại nhịn mốt cái lạng dầu ăn ấy để nhưá»ng cho tôi. Cô chưng riêng chá»— dầu ăn ấy lên, rắc hà nh và o, thà nh má»™t thứ nước hà ng ngầy ngáºy, má»—i bữa ăn lại rưới má»™t tà và o bát mì sợi cá»§a tôi. Cô không hỠăn má»™t tà nà o, má»—i lần rưới nước hà ng và o bát tôi xong, chỉ liếm qua cái cùi dìa. Äá»™ng tác ấy có phần quê kệch khó coi, nhưng nó lại biểu hiện lòng yêu thương chăm sóc cá»§a cô dà nh cho tôi. Cô là ngưá»i đà n bà quyết biểu hiện ra cho bằng được tình yêu cá»§a cô, để anh biết cho tháºt rõ rà ng và chÃnh xác sức nặng và mức độ tình yêu cá»§a cô. Chút thịt Ãt á»i đến thảm hại nông trưá»ng chia cho, cô cÅ©ng chẳng ăn bao giá», chỉ gặm cái xương thôi.
Tôi thưá»ng cảm thấy tình yêu như váºy đối vá»›i tôi là má»™t sức ép, là má»™t sá»± chịu đựng, nhưng cô lại thưá»ng an á»§i tôi rằng:
- Em không ăn thịt, không ăn dầu vẫn khoẻ như thưá»ng, anh không thấy bây giá» em béo đẫy ra đấy ư? – Cô bắt tôi nắn thá» cánh tay cô – Em nghe nói, đà n ông tiêu hao nhiá»u hÆ¡n đà n bà . Anh đã ở đội lao cải mãi, còn không biết hay sao?
Äúng, năm 60 chết trong đội lao cải, phần lá»›n là đà n ông.
Tóm lại sau khi kết hôn vá»›i cô, những thói quen cá»§a tôi trước kia hồi còn độc thân nay bá»—ng nhiên bị ngắt đứt Ä‘i để chắp và o đó táºp quán sinh hoạt gia đình. Nói cho tháºt chÃnh xác, thì những táºp quán sinh hoạt gia đình ấy Ä‘á»u là do cô bồi dưỡng cho tôi. Và nếu nói cho sâu sắc hÆ¡n, thì má»i thứ trong sinh hoạt cá»§a tôi Ä‘á»u dá»±a hẳn và o cô; tôi đã bị cô cưng chiá»u thà nh ra mất nết Ä‘i rồi. Tấm áo bông ấm áp nà y, chiếc áo lót giặt sạch thÆ¡m phứt kia, chăn nà y, đệm nà y, khăn trải giưá»ng nà y, cho đến cả chiếc giưá»ng lò, và má»i thứ trong nhà , tháºm chà cả chiếc lá» kem thoa mặt trắng muốt như ngá»c, chiếc rèm cá»a sổ may bằng vải hoa rẻ tiá»n kia, tất cả Ä‘á»u má»™t tay cô sắm sá»a, nhưng lại đã là m nên ná»™i dung cuá»™c sống cá»§a tôi. Cô đã sáng tạo nên cái tổ ấm gia đình xinh xắn nà y, má»™t cách hoà n toà n tá»± chá»§ theo đúng quan niệm cá»§a cô vá» gia đình, rồi thả tôi và o trong đó, và tôi cÅ©ng đã thÃch ứng vá»›i nó, trở thà nh má»™t bá»™ pháºn cá»§a nó. Muốn thoát khá»i nó đâu phải dá»… dà ng, bởi vì như váºy trước tiên tôi phải thoát khá»i chÃnh mình.
Tâm trà hoà n toà n trống rá»—ng, tôi ngước nhìn lên cái trần nhà dán bằng giấy báo. Trên đó chi chÃt toà n chữ là chữ, nhưng không có lấy má»™t dòng nà o giải thÃch vá» cuá»™c sống và chỉ dẫn cho con ngưá»i ta nên sống như thế nà o. Mưá»i mấy năm nay, ngưá»i ta đã nói hết sức đứng đắn nghiêm chỉnh biết bao Ä‘iá»u vô bổ cùng vá»›i biết bao Ä‘iá»u khoác lác, mà nói cứ như tháºt ấy! Vô số những Ä‘iá»u vô bổ và những Ä‘iá»u dối trá ấy đã thêu dệt nên má»™t thế giá»›i hư ảo mà cÅ©ng là má»™t thế giá»›i tháºt rùng rợn. Tôi như Ä‘ang sống giữa hai thế giá»›i, má»™t thế giá»›i chân thá»±c, tức là cảnh ngá»™ tôi hiện tại, và má»™t thế giá»›i giả dối, như chÃnh cái thế giá»›i giả dối ấy lại chi phối cuá»™c Ä‘á»i tôi, quyết định cuá»™c sống và cái chết cá»§a tôi. Tôi chẳng những phải thoát khá»i cái thế giá»›i ấy, mà còn phải vượt ra ngoà i cái thế giá»›i đó. Giữa lúc tiá»n đồ còn má» mịt, mưa gió hãi hùng nà y, cái thế giá»›i nà y há cÅ©ng chẳng đáng cho tôi lưu luyến lắm sao…
Cô bất chợt vén rèm cá»a lao và o.
- Tôi nói cho anh biết – Cô ngồi xuống giưá»ng sắc mặt hầm hầm – Anh đừng có mà ôm khư khư lấy cái việc cÅ© kia cá»§a tôi, không chịu buông tha. Anh cÅ©ng có cái để cho ngưá»i ta túm gáy đấy!
Cô còn Ä‘ang cà i váy, nên bá»™ ngá»±c đầy đặn cá»§a cô cà ng nhô cao lên khác thưá»ng, hai bà n tay bôi đầy kem nẻ, xoa lấy xoa để, như Ä‘ang vặn vẹo đôi tay mình má»™t cách Ä‘au khổ.
- Cái gì cơ?
Tôi ngồi ngay dáºy, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Tôi đã quên phứt câu nói cá»§a tôi xúc phạm cô vừa rồi.
- Tôi nói cho anh biết, anh mà cứ túm chặt lấy chuyện cũ của tôi để nằng nặc đòi ly hôn với tôi, thì tôi cũng sẽ túm chặt lấy cái việc hiện nay của anh, cả hai chúng mình rồi chẳng ai tốt đẹp gì đâu!
Äôi mắt cô nẩy lá»a, chất chứa oán há»n, không há» có má»™t giá»t nước mắt, nhưng xem chừng sắp khóc đến nÆ¡i.
- Tôi….tôi hiện nay có việc gì?
Lẽ ra tôi phải lưá»ng trước được rằng cô sắp nổi cÆ¡n tam bà nh. Cô thưá»ng khi cứ dịu dà ng ngoan ngoãn, giống như dòng nước êm Ä‘á»m kia, nhưng vẫn dần dần tÃch tụ sức lá»±c cho Ä‘á»n khi đủ mạnh thì thình lình phá vỡ tung toé. CÆ¡n tam bà nh nà y cá»§a cô, có lẽ đã được tÃch tụ ngay từ khi cô Ä‘ang ngâm trứng muối kia, trứng ngâm xong thì cÆ¡n giáºn đã được tÃch tụ đầy đủ.
- Hừ! Tối nà o anh cũng cặm cụi hà húi viết, anh viết cái gì thế? Tôi xem ra cái nhà nà y rồi đến bại hoại tan nát trong bà n tay anh mất thôi!
- Buổi tối không có việc gì là m, tôi viết mấy dòng, thì liên quan gì đến cô.
Tôi cố là m ra vẻ bình tÄ©nh há»i lại cô.
- Tất nhiên là có liên quan đến tôi chứ! Liên quan quá Ä‘i chứ! – Cô gà o lên – Anh phải biết rằng, bây giá» anh chẳng phải có má»™t thân má»™t mình đâu; anh đã có gia đình, trong gia đình có hai ngưá»i…
Tôi hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu: quả có thế, là hai con ngưá»i! Äiá»u nà y tại sao lâu nay tôi không nghÄ© tá»›i nhỉ? Lại dấu béng Ä‘i má»™t ngưá»i, rồi bắt cô phải gánh lấy trách nhiệm. Nhưng cô đã nói tiếp:
- Hừ! Anh đừng tưởng tôi không biết nhá! Äêm đêm, ngưá»i anh nằm trên bụng tôi, nhưng lòng dạ anh thì bay Ä‘i táºn đẩu táºn đâu, ai mà biết được!
Tôi nhếch mép cưá»i khinh bỉ, và láºp tức bá» ngay cái ý định toan nói rõ hết má»i Ä‘iá»u vá»›i cô.
- Buồn cưá»i nhỉ! – Tôi nói – Tôi đã nói từ lâu, rằng cảm giác cá»§a cô nói kỳ lạ lắm, khác ngưá»i lắm!
- Anh đừng có mà đánh trống lảng! – Cô nói vá»›i má»™t sắc mặt rất nghiêm chỉnh – Tôi đã nói vá»›i anh ngay từ đầu rằng, chúng mình đừng nên sinh sá»± vá»›i nhau, đừng nên bá»›i chuyện ra, nhưng anh không chịu nghe, cứ Ä‘i mua cái chết! Có biết bao nhiêu ngưá»i chỉ vì trót viết nháºt ký mà bị tống cổ và o đội lao cải rồi, anh còn không biết ư? Tá»™i vạ ấy anh è cổ ra chịu chưa đủ hay sao?
- Chưa đủ! - Tôi nói liá»u má»™t cách lỳ lợm.
- Thế cũng được. Miễn là anh bỠqua chuyện cũ cho tôi, thì có phải chết, tôi sẵn sà ng chết theo anh.
Trong giây phút đó, tôi cảm thấy tình cảm mình xúc động. Äó là câu chuyện từ xa xưa cho mãi đến thá»i hiện đại vẫn lặp Ä‘i lặp lại mãi. Hay là cứ nói quách cho cô rõ tôi Ä‘ang nghÄ© gì, tôi Ä‘ang là m gì? Nhưng liệu cô có phải là ngưá»i như váºy không? Rất tá»± nhiên, tôi liếc nhìn cô má»™t cách vô ý thức: xinh đẹp, khêu gợi, nhưng lại ngu xuẩn. Cô luôn có thể khêu gợi sá»± thÃch thú cá»§a những gã đà n ông loại như Tà o Há»c NghÄ©a, và dá»… dà ng bị cám dá»—. Trong óc tôi hiện lên hình ảnh má»™t con ngưá»i, má»™t anh giáo viên tiểu há»c đã từng viết má»™t bà i thÆ¡ ca ngợi tình yêu. Anh ta cÅ©ng bị tống và o đội lao cải vá»›i tôi trong ba năm vì tá»™i “ ngôn luáºn phản cách mạng †mà ngưá»i tố giác chÃnh là vợ anh ta. Tôi bÄ©u môi đáp:
- Thôi được rồi, có gì ghê gá»›m đến thế đâu? Tháºt thà mà nói; tôi chỉ sợ, quên hết chữ nghÄ©a há»c được ngà y xưa, nên má»›i viết nhăng cuá»™i đấy thôi….
- Anh chẳng bảo những chuyện trước kia anh không thể nà o quên đó sao? – Trên gương mặt cô thoáng má»™t nét cưá»i cay độc, nhưng chỉ thoáng qua rồi tan biến Ä‘i ngay, để lá»™ hai hà m răng trắng muốt. Cô nói vá»›i má»™t giá»ng rất hung hăng - Viết mấy câu nhăng cuá»™i! Anh viết cái gì thì chỉ có anh biết lấy! Có chữ nà o dòng nà o cá»§a anh mà không chống đối lại việc phê phán pháp quyá»n tư sản, phê phán Tống Giang kia chứ?! Chẳng gì thì tôi cÅ©ng đã há»c đến trung há»c rồi! Chưa hết đâu! Tôi mua cho anh cái đà i, tưởng để anh nghe kịch nghe hát cho đỡ buồn, nhưng mà anh thì tối nà o cÅ©ng chụp cái tai nghe lên, y như thằng đặc vụ ấy, anh là m cái gì thế?….
- Thôi được, thôi được! Tôi không định cãi nhau với cô!
Tôi hốt hoảng ngăn cô đừng to tiếng ầm ỹ lên, rồi nằm hẳn xuống giưá»ng tỠý đình chiến.
- Thế anh định là m gì? Anh định là m cái gì? – Cô quay ngưá»i lại, nhìn thẳng và o tôi, há»i dồn má»™t cháºp. Tôi nhìn thấy mắt cô ươn ướt. Nhưng cô đã kìm nước mắt không để nó ứa ra.
“ Tôi định rá»i bá» cô! Chẳng những rá»i bá» cô, tôi còn muốn rá»i bá» nÆ¡i nà y! â€. Nhưng tôi không nói ra, hai mắt tôi đăm đăm nhìn ra ngoà i cá»a sổ. Ở nÆ¡i xa tÃt tắp kia, trên bầu trá»i cao cao mà u tro kia, có cái gì đó khiến lòng tôi nôn nao. Bên ngoà i cá»a sổ chỉ có má»™t chú chim sẻ Ä‘ang chiêm chiếp kêu, bay lướt qua trong gió rét. Căn buồng nà y tháºt ấm áp, nhưng tôi sẵn sà ng đánh đổi vá»›i chú chim kia.
- Tôi những tưởng rằng anh không như những thằng đà n ông khác, anh biết Ä‘iá»u biết nghÄ© hÆ¡n, anh không nhá» nhen tẹp nhẹp như há» - Cô ngồi bên mép giưá»ng kể lể - Tôi nói cho anh biết, bao nhiêu lần những khi anh ngá»§ say, tôi ngồi bên cạnh anh, tôi sá» anh, tôi thÆ¡m anh…nhưng kết quả là anh cÅ©ng như những thằng đà n ông vô há»c kia thôi! Bây giá» anh khá»i rồi, anh bây giỠđã là ngưá»i hẳn hoi rồi, tôi chỉ trót dại có lần ấy thôi, váºy mà anh cứ túm chặt lấy không tha, cứ nẹt nhau mãi. Tôi nói cho anh biết, không dá»… dà ng như thế đâu! Những việc anh là m đó, chỉ cần tôi hé ra má»™t tiếng vá»›i trên, thì Chương VÄ©nh Lân chẳng còn là Chương VÄ©nh Lân nữa đâu! Hứ! Anh tưởng rằng tôi ngốc lắm sao? Anh tưởng tôi không biết những ngà y nà y anh có những mưu ma chước quá»· gì ư? Anh tưởng gái nà y dá»… mà phá»§i bá» lắm sao?….Không tin anh cứ thá» xem!
Những Ä‘iá»u kể lể con gà con kê cá»§a cô vừa khiến tôi má»§i lòng, lại vừa khiến tôi bá»±c bá»™i. Tôi không muốn nhìn cô, nhưng cô cứ nhất định nhìn chằm chằm và o mặt tôi. Lúc dịu dà ng ngoan ngoãn thì cô là má»™t con mèo nhá», nằm gá»n trong lòng anh, mặc anh tha hồ sá» mó vuốt ve. Nhưng lúc gây sá»± thì cô là con dế bất trị, cứ nằng nặc mặt đối mặt, đầu đối đầu, chá»i nhau vá»›i anh má»™t phen sống chết.
Äôi mắt cô thâm trầm mà kiên quyết, nhưng trên má đã ngoằn ngoèo hai dòng lệ yếu Ä‘uối. Äúng cô chÃnh là như váºy đấy, đấy chÃnh là cô! Ôi tình yêu! Hai tiếng ấy, bao nhiêu cuốn tiểu thuyết dà y cá»™m đã nhắc Ä‘i nhắc lại hà ng triệu lần hà ng tỉ lần, hai tiếng ấy miệng cô chưa từng thốt lên bao giá». Thế nhưng, đây Ä‘Ãch thá»±c là tình yêu cá»§a cô, cô yêu đến mức dã man và độc Ä‘oán. Tình yêu, quả là thứ vừa khiến ngưá»i ta quyến luyến vừa khiến ngưá»i ta chán ghét. Không có không ổn, nhưng thừa thãi quá thì chịu không nổi!
- Hừ! – Tôi lạnh lùng cưá»i khẩy - Chỉ trót dại má»™t lần ấy thôi! Giết ngưá»i thì cÅ©ng chỉ cần má»™t nhát dao là đủ. Chỉ má»™t lần cá»§a cô cÅ©ng đủ chết Ä‘iếng cả trái tim tôi rồi. Không sao là nh được nữa. Cô lại còn toan Ä‘i tố giác tôi, tôi xem cô có dám? Há»… cô hé răng nói vá»›i ai má»™t tiếng, thì chúng ta chẳng còn vợ chồng gì nữa hết!
- Rồi anh xem tôi dám hay không dám! – Cô nói.
Trong đôi mắt cô có má»™t thoáng ngáºp ngừng, má»™t tia bối rối. Cô không biết là m thế nà o cứu vãn tình thế bây giá», nhưng lại không muốn tá» ra yếu thế. Cô đã nháºn ra vẻ lạnh lùng nghiêm khắc trong ánh mắt tôi, nhưng chưa thấy được nguyên nhân cá»§a sá»± nghiêm khắc lạnh lùng ấy. Cô không hiểu tôi. Cô chỉ coi tôi như má»™t phần cá»§a cô, bởi thế cô không hiểu được cả bản thân cô.
- Hễ anh còn nhắc đến chuyện cũ của tôi, thì anh sẽ biết tôi dám hay không dám – Cô nhắc lại.
- Cô tháºt không hiểu gì cả. Việc cá»§a tôi vá»›i chuyện cá»§a cô là hai cái hoà n toà n khác nhau! Thế nà o? Cô còn muốn lấy việc đó ra để bắt nẹt tôi nữa không?
- Äấy! Thì tôi cứ nhất định bắt nẹt anh đấy! – Cô bá»—ng đổi giá»ng, giở trò ăn vạ lý sá»± cùn – Anh định thế nà o? Anh tưởng muốn rảy tôi ra là dá»… lắm đấy phá»ng?
- Tôi vốn chẳng há» muốn rãy cô, thế nhưng cô đã giở đến cái giá»ng ấy, thì dù cô chưa là m như váºy, tôi cÅ©ng dứt khoát không rảy cô Ä‘i không xong! Tá»± trong lòng cô, cô biết rõ đấy: ý định cáo giác tôi, cô đã nuôi sẵn trong lòng từ lâu! –Tôi co hai đầu gối lại và rút ra má»™t Ä‘iếu thuốc lá. Không có cái cá»› nà o tốt hÆ¡n như váºy để tôi rá»i khá»i cô, tôi nghÄ© váºy.
Mặt cô bá»—ng nhiên bệch ra, tái Ä‘i vì tức giáºn, ngúng ngoảy mấy cái trên giưá»ng, rồi cuối cùng quyết định nhảy chồm dáºy như má»™t con mèo. Tôi tưởng cô sẽ chồm tá»›i vồ lấy tôi, nhưng không, cô lao ra chiếc bà n viết là m bằng cánh cá»a, vồ lấy quyển sổ ghi chép cá»§a tôi ghì chặt và o ngá»±c.
Tôi nhá»m dáºy, trá» ngón tay và o cô:
- Cô chả việc gì phải ghì chặt thế, không ai thèm dà nh với cô đâu!
Nói xong, tôi lại nằm xuống châm thuốc, quẳng que diêm ra cá»a, tiện tay trá» ra cá»a nói:
- Tôi xem cô có đặt bước chân ra ngoà i không chỉ cần một bước thôi!
Tôi biết cô sẽ không bước ra ngoà i, nhưng tôi vẫn mong cô là m như váºy. Tôi cần có má»™t hà nh vi trái lẽ cá»§a cô để an á»§i lương tâm cá»§a tôi. Lúc định rá»i khá»i má»™t con ngưá»i, tốt nhất là để cho ngưá»i ấy là m má»™t việc gì đó tổn hại đến anh trước.
Cô ngáºp ngừng do dá»±, trong chốc lát không biết là m thế nà o cho phải. Tôi lại chỉ tay ra cá»a:
- Cô có giá»i! Tôi chá» cô bước ra má»™t bước đấy!
- Thế anh còn nhắc lại chuyện cÅ© cá»§a tôi nữa không? – Cô há»i.
- Sao lại không nhắc? Tôi đã nói rồi, chuyện của cô với việc của tôi hoà n toà n khác hẳn nhau.
Khuôn mặt cô vụt thay đổi hẳn, cÆ¡ hồ không nháºn ra được nữa, trở nên hoà n toà n xa lạ. Äó là má»™t khuôn mặt đã mất hết lý trÃ. Cô ôm lấy quyển sổ ghi chép cá»§a tôi chạy ra cá»a tháºt rồi, vừa chạy vừa khóc tức tưởi. Tôi ngồi dáºy, quẳng thuốc lá, lắng nghe động tÄ©nh cá»§a cô. Cô chạy đến gian nhà ngoà i thì dừng lại, nằm bò ra chiếc bà n ăn mà bù lu bù loa lên. Chiếc bình hoa rung lên lanh canh. Cái hố ngăn cách đã được khÆ¡i ra, nên lấp hay đà o sâu thêm? Tôi đứng bên bá» miệng hố ấy, nhìn xuống phÃa dưới, đầu choáng mắt hoa, nhưng dưới đáy hố dưá»ng như có má»™t lá»±c hút rất mạnh.
Tôi chỉ lao mình xuống dưới đó thì má»›i thoát ra khá»i hai cái thế giá»›i kia, để đến má»™t vùng trá»i đất má»›i hoặc giả lại lao đầu và o cái địa ngục mà tôi từng quen thuá»™c. Thế là tôi bèn là m ra vẻ hoảng hốt, nhảy từ trên giưá»ng lò xuống, bước hai bước ra đến gian ngoà i, là m bá»™ như muốn giằng lấy cuốn sổ.
Cô vốn chỉ dừng lại ở đó, tôi đã không đánh giá sai tình hình: thấy tôi xông ra ngoà i, cô láºp tức nhảy lên, lại ôm lấy cuốn sổ cá»§a tôi, toan mở cá»a buồng ngoà i, tá»±a hồ như sắp cầm cái bằng chứng phạm tá»™i đó chạy Ä‘i tố cáo. Tôi đưa tay tóm được lấy cô, cô cà ng ra sức vùng vẫy giãy giụa trong vòng tay tôi. Tấm thân kiá»u diá»…m từng kÃch thÃch tình dục tôi nổi lên đó, lúc nà y đây trở nên cứng Ä‘á», thô bạo dữ dằn, đầy thù hằn, vừa dá»… ghét vừa dá»… sợ. Tôi định cướp lấy quyển nháºt ký kia, còn cô hai tay ghì chặt, giữ riệt lấy không buông. Chúng tôi, kẻ kéo qua, ngưá»i lôi lại. Tấn trò má»›i diá»…n đến đó, thì kịch bản bị đứt ná»a chừng. Diá»…n viên chẳng biết nên diá»…n tiếp ra sao nữa, đà nh ai nấy bằng và o bản năng cá»§a mình mà nháºp vai diá»…n rất tháºt cái tấn trò giả ấy.
Giữa lúc đó, cá»a báºt mở. Äen ở đâu nghiêng ngưá»i lách và o. Chúng tôi Ä‘á»u quá bất ngá», không kịp đỠphòng, vẫn giằng co nhau. Chỉ nhác trông qua, cáºu ta đã biết ngay là chúng tôi Ä‘ang giằng nhau cái gì. Cáºu ta khẽ tách các ngón tay cá»§a cô ra và nói rà nh rá»t:
- Cứ bá» ra! Hoà ng Hương Cá»u, có chuyện gì cứ nói cho hẳn hoi chứ!
Cô nhét cuốn nháºt ký và o áo tôi, rồi vừa khóc vừa chạy và o buồng trong. Äen đưa mắt cho tôi hiểu ý.
Tôi nhét cuốn sổ ghi chép và o túi áo bông, Ä‘iá»u chỉnh lại nhịp thở, rồi theo Äen Ä‘i ra ngoà i. Gió mùa đông Ä‘ang khoe hết uy lá»±c cá»§a mình, gầm rÃt dữ dá»™i, thổi tung cá» khô từ ngoà i bãi hoang và o trong xóm nhá», và xua hết rác rưởi trong xóm ra đồng. Con đưá»ng đất ngoà i xóm, cuá»™n tung đất bụi và ng khè, từng tráºn mù mịt phả và o rừng cây trÆ¡ cà nh trụi lá.
Hai chúng tôi kiếm được má»™t góc kÃn gió, ngồi xổm xuống bên nhau, má»—i đứa Ä‘á»u xoay xoay để chắn gió, châm thuốc hút. RÃt xong mấy hÆ¡i thuốc, Äen nheo nheo mắt nói:
- Tá»› thì không trông thấy gì, cÅ©ng chưa biết chuyện gì cả. Tá»› cÅ©ng chẳng há»i cáºu chép cái gì trong đó – Anh đắn Ä‘o má»™t chút, nhổ má»™t bãi nước bá»t – Nhưng đại loại những việc như váºy tá»› đã từng đã trải qua, Ä‘.mẹ nó chứ, cái hồi tá»› Ä‘ang là Hồng vệ binh ấy, trên đưá»ng phố Bắc Kinh, Ä‘.mẹ nó, có má»™t con mẹ chó chết đưa cuốn sổ tay sổ tiếc gì đó cá»§a chồng đến ná»™p và o tay tá»›. Mẹ kiếp, tá»› lúc đó cÅ©ng ngu, liá»n kịp thá»i ná»™p lên trên không chút cháºm trá»…. Cuối cùng là thằng chồng bị kết án, con mẹ chó chết ấy, được giấy chứng nháºn ly hôn…..
- Cáºu Chương nà y, tá»› bảo, đà n bà nó có lưá»i má»™t chút, ăn tham má»™t chút cÅ©ng không sao, nhưng nhất thiết không được để nó thà nh ra ong trong tay áo! Cáºu nghÄ© xem, đêm đêm cáºu cứ ôm lấy quả mìn định giỠấy mà ngá»§ thì ghê tởm biết chừng nà o! Tá»› đã bảo cáºu từ lâu rồi: con nà y phải nện má»›i được! Tá»› cÅ©ng đã nói cho cáºu biết: con mẹ chó chết nà y có tình ý vá»›i thằng cai. Lúc đó tá»› thấy cáºu có vẻ khiếp hãi, cứ tưởng cáºu có cái gì há»› hênh để nó túm được gáy. Hoá ra là cái cá»§a nợ nà y! Cáºu Chương nà y, cái nà y không phải là chuyện chÆ¡i đâu! Cái con mẹ chó chết nà y, cáºu còn giữ là m quái gì! Chưa biết lúc nà o nó lại tống cáºu và o tù đấy. Cáºu cứ gá»i là , phải tìm cách mà rảy nó ra….
ÄÆ°á»ng là ng hoà n toà n vắng vẻ, gió tưởng chừng thổi bay cả ngưá»i Ä‘i. Tôi chưa rÃt được mấy hÆ¡i, nhưng trong gió Ä‘iếu thuốc đã cháy hết má»™t ná»a. Ai hiểu nổi tình cảm phức tạp cá»§a tôi lúc nà y? Thần kinh không nối liá»n được mạch tá»±a như đưá»ng dây Ä‘iện bị đứt, cảm giác không truyá»n được cho ngưá»i khác, bởi thế, công việc cá»§a ngưá»i trong cuá»™c bao giá» cÅ©ng hết sức đơn giản trong con mắt cá»§a bất cứ má»™t ngưá»i ngoà i cuá»™c nà o.
- Cám Æ¡n cáºu! Cáºu đã giúp mình đúng lúc. Nếu không, tá»› chưa biết còn Ä‘i đến cái kết quả thảm hại ra sao. Nhưng còn chuyện cô ta thì…..
Äi đến kết quả thảm hại nà o? Tôi thừa biết rằng cô cÅ©ng chỉ lồng lá»™n là m toáng lên má»™t lúc thôi. Cái cÆ¡n tam bà nh cá»§a đà n bà nó cÅ©ng giống như dòng sông chảy trong sa mạc. Thoạt đầu thì à o à o cuồn cuá»™n, chảy mãi, vá» sau thì rồi mất tăm mất tÃch, chẳng thấy đâu nữa. Tức anh ách, tôi ném quách mẩu thuốc lá có dÃnh mùi dầu tây, mẩu thuốc lăn Ä‘i vô tá»™i vạ bị gió cuốn mãi ra xa.
- À! – Thình lình, chợt Äen rùng mình má»™t cái bảo - Mẹ kiếp, con mẹ chó chết lồng lá»™n lên, tà tẹo nữa thì tá»› quên mất! Tá»› chạy đến tìm cáºu là cốt để báo cho cáºu má»™t cái tin, chiá»u nay Ä‘i là m, loa phóng thanh truyá»n Ä‘i: Chu thá»§ tướng đã qua Ä‘á»i.
- Hả?
Tôi nhìn và o mặt cáºu ta, má»™t lúc lâu không nghe rõ cáºu ta nói cái gì.
Chóng quá đi mất!
Tôi đẩy cá»a ra, tiện tay cầm lấy cái xẻng vẫn để sau cánh cá»a, chống cá»a tháºt chặt. Rồi bước đến bên cạnh lò than, mở nắp lò ra. Than trong lò nổ tà tách, lá»a bốc đỠrá»±c. Äó là con mắt cá»§a má»™t con rồng chá»™t. Tôi móc cuốn nháºt ký trong túi áo bông ra, giáºt bá» cái bìa ni lông, xé ruá»™t giấy ra từng táºp má»ng, nhét và o trong con mắt chá»™t ấy: đây mà y xem Ä‘i! Mà y kiểm duyệt Ä‘i!
Giấy thè ra những cái lưỡi lá»a hồng hồng, rồi chuyển sang mà u Ä‘en, cuối cùng là má»™t mà u trắng xám. Tro tà n rÆ¡i xuống những hòn than Ä‘ang cháy, còn lóe lên những đốm sáng, dưá»ng như nó đã hoá thà nh má»™t hồn ma biết hÃt thở khà trá»i. Nó là má»™t sinh váºt có sinh mệnh, nó là tâm huyết cá»§a tôi, nó là thứ hợp chất trong đại não cá»§a tôi. GiỠđây nó nằm trong lò lá»a, nhưng nó vẫn còn trăn trở, còn váºt vã không yên. Äốt thì cứ đốt Ä‘i, chứ những ký hiệu trên xác ngươi đó, đã vÄ©nh viá»…n ghi khắc trong óc ta rồi. Dù ta có phiêu bạt đến chân trá»i góc biển nà o, dù ta có phải ngồi sau song sắt, ta sẽ còn nhá»› được ngươi, giống như ngưá»i mẹ vẫn nháºn ra con mình váºy. Và chắc chắn sẽ có ngà y, ta sẽ Ä‘em ngươi ra công bố trước nhân dân.
“ Mùa đông sẽ qua Ä‘i rất nhanh, nhưng mùa xuân sẽ không bao giỠđến nữa â€. Không! Mùa xuân rồi sẽ đến.
Cô vẫn ở trong gian trong, nhưng không thấy động tÄ©nh gì cả. ÄÆ°á»£c má»™t lát, có lẽ ngá»i mùi khét giấy, cô vén chiếc mà n cá»a bằng vải trắng bước vá»™i ra.
- Anh là m cái gì thế kia?
Cô rùng mình một cái, lao tới giằng lấy một chút giấy rách còn sót lại trong tay tôi.
Tôi giơ cánh tay lên ngăn cô lại.
- Cô định là m gì nà o? Còn toan cầm đi để tâng công chắc?
Cô mở to mắt, trừng trừng nhìn tôi như hết sức xa lạ. Rồi liá»n đó, cô bá»§n rá»§n ngã váºt xuống ghế.
- Chương VÄ©nh Lân Æ¡i! Tôi nói cho anh biết, rồi anh sẽ chết không nhắm được mắt! Anh đã phụ lòng ngưá»i quá. Anh cứ tưởng tôi là m như váºy tháºt sao? Tôi cÅ©ng là ngưá»i chứ!
Mưá»i đầu ngón tay cô vò xé vặn vẹo má»™t cách Ä‘au khổ, môi cô dệch ra hai bên má»™t cách giáºn dữ và đau xót, cặp mắt đỠhoe đỠđẫn nhìn và o ngá»n lá»a, nước mắt lặng lẽ trà o ra.
Tôi biết cô không bao giá» là m như váºy, nhưng tôi lại không thể không hà nh động thế kia. ChÃnh vì tôi yêu cô, cho nên tôi không thể nà o yêu cô được. Tôi cần phải là m tổn thương cô, tổn thương đến mức cô có thể hoà n toà n quên tôi Ä‘i.
Hết rồi! – Tôi nhét táºp giấy cuối cùng cá»§a cuốn nháºt ký và o trong lò lá»a – Hai ta cÅ©ng đã hết rồi!
Tà i sản của ngudoc
19-10-2008, 09:10 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương Năm
Sau buổi Ä‘i vãi phân ngoà i đồng, tan tầm trở vá», trên con đưá»ng đất đầy bụi và ng khè, đám công nhân nông trưá»ng Ä‘i thà nh từng tốp hai ba ngưá»i. Há» Ä‘i rất nhanh, rất hăng hái, chút hÆ¡i sức để dà nh được trong cả buổi là m việc, bây giá» má»›i bắt đầu phát huy ra.
Hà Lệ Phương cố rảo bước đuổi kịp tôi.
- Anh Chương nà y, nghe nói anh sắp li dị Hương Cá»u đấy à ?
- Là m sao cô biết?
- Là m sao em không biết? – Cô ta phì cưá»i, là m như đó là má»™t việc vui mừng lắm không bằng - Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết cả rồi! Hôm ấy Hương Cá»u chạy qua nhà chúng em khóc lóc, nhá» anh Äen nhà em sang khuyên can anh.
- Äen bảo sao?
- Äen cứ mặc kệ cô ta.
- Thế còn cô?
- Em trông chị ấy thương ghê cơ.
Hà Lệ Phương vẫn gá»i đứa con độc nhất ở Bắc Kinh, còn bản thân cô ta thì cả ngà y cứ nhởn nhÆ¡ phất phÆ¡ ở đội, có lúc sáng bảnh mắt ra tóc chưa chải, mặt không rá»a cứ thế ngồi lê đôi mách.. Cô ta khoái nhất là việc ăn uống vá»›i chuyện nam nữ.
- Tại sao anh lại ly hôn với chị ấy?
Cô ta cứ há»i dần từng nấc má»™t.
- Việc gì mà tôi cứ phải báo cáo với cô nhỉ, cô có phải là lãnh đạo đâu.
Cô ta cưá»i hì hì:
- Anh không nói thì em cũng biết!
- Biết rồi thì còn há»i là m gì nữa!
- Dà o, đà n bà mà lị - Cô liếc nhìn tôi má»™t cái rất tình tứ - Anh Chương Æ¡i, anh chẳng hiểu phụ nữ chúng em má»™t chút nà o cả. Dù cho chị ấy có ngá»§ vá»›i biết bao nhiêu đà n ông Ä‘i nữa, lòng chị ấy cÅ©ng chỉ yêu có má»™t ngưá»i mà thôi. Anh có tin không nà o?
Tôi cứ phớt lỠcô ta cắm đầu bước.
- Cứ như em đây nà y – Cô hà o hứng chuyển ngay câu chuyện sang bản thân mình – Em nói giấu gì anh, em ngá»§ vá»›i mấy ngưá»i đà n ông rồi đấy chứ, nhưng lòng em thì chỉ yêu có má»—i mình anh Äen thôi. Anh có tin không nà o?
- Tôi tin.
- Thế thì xong rồi còn gì!
Cô cho là vấn đỠđã được giải quyết.
- Nhưng tôi không thể hiểu được, cô chỉ yêu có má»—i mình Äen, tại sao cô còn Ä‘i ngá»§ vá»›i ngưá»i khác?
Cô không há» thấy ngượng mồm chút nà o, cưá»i lên khanh khách.
- Váºy là anh không hiểu đà n bà chúng em rồi!
- Chịu không hiểu được! – Tôi thừa nháºn.
Hôm nay nắng đẹp lạ thưá»ng, cứ như trá»i đầu xuân ấy. Trên dãy núi đằng tây không há» có má»™t đám mây, cÅ©ng không có lấy má»™t chút sương mù. Táºn nÆ¡i xa tÃt mù tắp kia, vẫn nhìn rõ được từng mõm đá trần trụi trên đó. Bằng giá» năm ngoái, tôi còn chăn cừu ở trên đó, váºy mà hôm nay, lại Ä‘ang nói chuyện ly hôn trên con đưá»ng nà y. Äã quen vá»›i cuá»™c sống khô cứng mưá»i năm như má»™t ngà y, nhịp đổi thay nà y khiến ngưá»i ta chóng mặt. Tôi lại cảm thấy má»™t năm qua hệt như má»™t giấc chiêm bao. Phà m má»i việc gì chưa tá»›i cÅ©ng lại hệt như chiêm bao…
- Cơ mà , đà n bà như chị ấy thì anh không thể chung sống mãi được.
Hà Lệ Phương tá»± nhiên lại khuyên tôi như váºy.
- Sao thế?
- Thứ nhất chị ấy không biết đẻ; thứ hai anh không nghe ngưá»i ta nói đó sao: “ Trai bá» vợ, cà ng bá» cà ng sợ; gái bá» chồng, cà ng bá» cà ng lỳ â€. Äà n bà đã bá» mấy Ä‘á»i chồng rồi thì chẳng có gì yên ổn nữa, không như em. Thứ ba là …..
- Thôi, thôi! – Tôi đứng dừng lại, chau mà y vung tay – Thôi cô Ä‘i đằng cô Ä‘i! Cô đừng có ám ngưá»i ta nữa!
- Æ kìa! Cái anh nà y – Cô vẫn toét miệng cưá»i trÆ¡ trẽn – Em phải dạy anh chứ, đà n bà ấy mà …
- Cô có Ä‘i không thì bảo? – Tôi bá» chiếc xẻng trên vai xuống, khuyên cô ta – Äà n bà , tôi còn hiểu hÆ¡n cô nhiá»u!
Cô vẫn không há» lấy là m phiá»n, cứ trông tôi mà nhe răng cưá»i, rồi ư á» trong miệng bà i “ Tặng anh má»™t Ä‘oá hoa hồng â€, cứ thế mà bước Ä‘i.
Tôi cứ tưá»ng mình Ä‘i sau cùng, hóa ra sau tôi lại còn bà Mã nữa kia.
Trong cánh tay khòng khòng cá»§a bà vẫn có má»™t bó cá»§i khô như thưá»ng lệ. Trong dáng Ä‘i, biết là bà đang cố theo cho kịp tôi. Tôi đứng lại bên đưá»ng chá» bà ta.
- Rõ khổ….!
Còn cách rất xa, bà đã lên tiếng ca cẩm, giá»ng dà i ra du dương như cô đà o Kinh kịch. Nhưng trông nét mặt bà , thì lại chẳng thấy qua má»™t nét nà o chứng tá» bà cảm thấy khổ. Khuôn mặt đầy những vết nhăn chi chÃt vẫn mỉm má»™t nụ cưá»i: bà đầu ngẩng cao, ngá»±c vươn tá»›i, hai bà n chân giẫm lạch bạch liên hồi cứ như lừa cái đá hất hai vó sau. Tôi nhá»› lại câu bà thưá»ng nói “ Tục ngữ có câu: đà n ông cúi đầu, đà n bà nghển cổ. Tôi khổ là tại cái dáng Ä‘i ấy â€. Kỳ tháºt, câu tục ngữ ấy là nói vá» tÃnh cách cá»§a đà n bà vá»›i đà n ông, chứ có liên quan gì đến số pháºn vá»›i dáng Ä‘i đâu. Nhưng bà cứ muốn hiểu như váºy, thì cÅ©ng đà nh tuỳ, bà đã tìm được căn nguyên ná»—i khổ cá»§a mình, cho nên má»›i cảm thấy trong khổ có vui.
- Cáºu Chương nà y, tại sao cáºu cứ nhất định ly hôn vá»›i cô Hoà ng thế?
Bà ta Ä‘uổi theo kịp, cất tiếng há»i tôi.
- Chuyện ấy thì bà đừng há»i nữa, ban nãy đã có mấy ngưá»i há»i tôi rồi. Lạ tháºt! Thá»i buổi bây giá», má»i ngưá»i cứ thÃch rá»—i hÆ¡i để ý tá»›i những chuyện không đâu cá»§a ngưá»i khác.
- Má»i ngưá»i ai cÅ©ng quan tâm đến cáºu đấy – Bà liếc mắt nhìn sang tôi – Tuy cáºu có cái mÅ© ở trên đầu, nhưng chẳng ai để ý tá»›i nó đâu, cứ coi như không có cái mÅ© ấy….
- Äúng quả có thế, má»i ngưá»i đối xá» vá»›i tôi rất tốt – Tôi trả lá»i bằng giá»ng nhạt nhẽo – Nhưng mà há»… có phong trà o đấu tố má»›i là láºp tức trở mặt, cánh tay vặn sao nổi bắp đùi. Ai cÅ©ng lo giữ cái thân mình mà . Bao nhiêu năm nay rồi bà còn chưa rõ hay sao? Mặt ngưá»i ta cÅ©ng như con thá» kéo xe ấy mà , bảo quay là quay.
- Lại có phong trà o mới rồi phải không?
Bà dẩu môi ra, thầm thầm thì thì há»i tôi vá»›i vẻ kÃn đáo.
- Bà cÅ©ng phải nhạy tin lên má»™t chút chứ! – Tôi cưá»i – Äã có phong trà o má»›i rồi, gá»i là “ Phản kÃch là n gió hữu khuynh, láºt lại vấn đỠâ€. Nà y thế thư kêu oan cá»§a bà ra sao rồi, đã có hồi âm chưa?
- Chưa, cÅ©ng may mà chưa có! – Bà lại mừng rÆ¡n, y như ngưá»i trúng xổ số - Hồi ấy, cô Hoà ng viết chưa xong, nhá» cáºu viết thì cáºu lại không viết cho. Tôi định nhá» Chu Thụy Thà nh, nhưng lão ta cứ áºm à áºm ừ, nay khất mai, mai lại khất tá»›i ngà y kia. Tôi bá»±c mình, thôi quách! Số pháºn thế nà o thì phải chịu thế ấy váºy!
- Số bà xem ra vẫn còn khá! – Tôi chúc mừng bà – Không thì phen nà y cầm chắc bà thà nh ra má»™t Ä‘iển hình “ láºt lại vấn đỠ†trong đội rồi.
- Thế còn cáºu?
Bà vươn dà i cái cổ ra, há»i.
- Tôi thì còn phải nói? Tôi không viết thư kêu oan thì cÅ©ng cứ gá»i là “ láºt lại vấn đỠâ€. Trong xã há»™i, tôi là cái loại ghi sổ rồi.
- Chao ơi! Vừa mới yên yên được một năm – Bà thở dà i bảo.
Tôi báºt cưá»i thà nh tiếng bảo bà :
- Ấy, câu ấy bà chá»› nói vá»›i ai khác nhé, có má»™t câu ngữ lục má»›i, lại nhắm đúng và o cái câu bà vừa nói đấy. Äâu như là : “ Lấy ba Ä‘iá»u chỉ thị là m cương lÄ©nh, yên ổn Ä‘oà n kết không có nghÄ© là không còn đấu tranh giai cấp â€. Bà phải cẩn tháºn má»™t chút.
- Ôi! – Bà lè lưỡi - Thế là thế nà o? Vừa phải yên ổn, vừa phải đấu tranh….
- Cái ấy thì bà tự ngẫm nghĩ lấy!
- Trá»i đất, đã thế thì, cáºu Chương Æ¡i tôi bảo nà y, cáºu đừng có mà ly hôn vá»›i cô Hoà ng nữa! – Bà giÆ¡ má»™t ngón tay lên tÃnh toán cho tôi nghe - Nhỡ có Ä‘iá»u gì rá»§i ro, nói đổ xuống sông xuống biển, lại tống cáºu và o tù như cái Ä‘áºn năm 70 ấy, thì còn có ngưá»i đưa liá»…n cÆ¡m, lo manh áo cho cáºu chứ!
- Có vợ là để khi ngồi tù có ngưá»i đưa cÆ¡m, cuá»™c Ä‘á»i nà y sao mà khó sống váºy!
La Tông Kỳ xui tôi lấy vợ, cốt để viết luáºn văn; bà Mã khuyên tôi chá»› ly hôn để có ngưá»i thăm tù, đưa cÆ¡m. Té ra cái quan niệm gia đình hiện đại là thế nà y đây! Tôi bất giác mỉm cưá»i cay đắng.
- Ôi! Còn có cách nà o được nữa? – Bà Mã cÅ©ng cưá»i – Äó chÃnh là cái số! Tôi nói cho cáºu biết, cái cô Hoà ng ấy số chẳng ra gì đâu….
- Ủa? Sao bà biết?
- Cáºu không để ý cô ta sao? - Giá»ng bà trở nên thần bà – Trên đưá»ng nhân trung cá»§a cô ta, tức là ở giữa mÅ©i vá»›i môi ấy, có má»™t vệt ngang nhá» má» má»â€¦.
á»’! Thế mà tôi không để ý thấy – Tôi cưá»i hì hì – Nà o, để tôi xem xem bà có không nhé?
- Cáºu lại tếu nữa rồi! – Bà cưá»i gạt Ä‘i – Tôi là m gì có. Chỉ lấy có má»™t Ä‘á»i chồng. Phải là đà n bà đã lấy mấy Ä‘á»i chồng thì má»›i có!
Giá»ng bà nghe như là ước ao được có má»™t tiêu chuẩn đà n bà cao cấp như váºy.
- Chà chà ! – Bà lại than thở - Cáºu tháºt vô lương tâm quá, cô Hoà ng vá»›i cáºu cÅ©ng đáng gá»i là cặp vợ chồng trong cÆ¡n hoạn nạn đó chứ?
- Chúng tôi đâu đáng được coi là vợ chồng trong cÆ¡n hoạn nạn? – Tôi cố nặn ra má»™t vẻ mặt tươi cưá»i – Lúc chúng tôi kết hôn, chÃnh là lúc mà bà gá»i là tương đối yên ổn đấy chứ. Bà quên rồi sao?
Dẫu sao thì cáºu cÅ©ng có trái vá»›i lương tâm đấy! Cô Hoà ng hầu cáºu cái ăn, hầu cáºu cái mặc, có Ä‘iá»u gì không tốt nà o? Cáºu đã quên mất cái dáng Ä‘iệu tá»™i nghiệp khốn khổ cá»§a cáºu ngà y trước rồi: tan tầm vá» muá»™n má»™t chút, là cắp cái bát xuồng ngồi xổm trước cá»a nhà ăn, y hệt thằng ăn mà y; còn cái mặc thì phÃa trước má»™t mảnh, phÃa sau má»™t mảnh, có khác gì con lạc đà rụng hết lông! Còn bây giá» thì…- Bà nhìn tôi má»™t lượt từ đầu đến chân - Cáºu xem, cáºu đã gá»n gà ng tươm tất, nên ngưá»i nên ngợm rồi!
Chừng như bà lại chạnh nghÄ© tá»›i số pháºn mình, trong ánh mắt toát ra má»™t nét Ä‘au buồn chua xót.
Äúng thế, tôi là m sao quên được? – Tôi bâng khuâng như ngưá»i mất cá»§a – Nhưng mà , tôi nói thá»±c vá»›i bà : chẳng phải tôi vô lương tâm, cÅ©ng chẳng phải tôi là m trái lương tâm, mà là tôi dằn lòng là m như váºy. Và o cái lúc như thế nà y, tôi không thể dằn lòng như thế!
Cô ngồi một mình ở gian ngoà i.
Mấy hôm nay cô không Ä‘i là m, không nằm ngá»§ trên giưá»ng thì cÅ©ng ngồi thẫn thá» trên chiếc ghế dà i. Má»i thứ trong cả hai gian buồng, đã phá»§ lên má»™t lá»›p bụi. Cả đến chiếc lỠđựng kem trắng muốt cÅ©ng đã mất Ä‘i vẻ sáng long lanh, cho nên bước và o phòng sẽ phát hiện ra ngay ánh sáng trong phòng đã ảm đạm Ä‘i nhiá»u lắm, mặc dù tiết trá»i đã ấm dần lên bên ngoà i cá»a sổ, và ánh nắng đã bắt đầu tán xạ ra sắc thái cá»§a mùa xuân.
Thấy tôi và o, cô trừng mắt nhìn má»™t cách buồn bã và oán há»n, cặp môi khẽ mấp máy hồi lâu, nhưng không nói má»™t câu nà o. Cô chỉ ngồi như váºy; cô chỉ ngồi đấy…..Những ngà y nà y, cô tiá»u tụy Ä‘i trông thấy, cÅ©ng giống như má»i váºt trong nhà nà y u tối ảm đạm. Tôi đưa mắt quan sát cô kỹ cà ng, nhưng không há» phát hiện ra có má»™t vệt ngang nà o ở khoảng giữa mÅ©i và môi cô, mà chỉ thấy trên vầng trán cô đã có thêm má»™t nét nhăn đứt quãng, như má»™t chuá»—i dấu chấm lá»ng tỠý kể sao cho hết.
Tôi cố hết sức nén ná»—i xúc động nôn nao toan đến vá»— vá» an á»§i cô. Äã rắp tâm sẵn sà ng hiến dâng cả tấm thân mình, thì hà tất còn để lại cho cô má»™t quả đắng nhá»› nhung. Tôi cởi áo bông ra. Rá»a mặt xong, tôi xắn tay áo lên, cố là m ra vẻ báºn rá»™n, cầm lấy chiếc cháºu rá»a mặt bá» không trên bà n thá»›t, mở cái bao đựng mì sợi ra. Lúc nà y cô má»›i lên tiếng:
- Anh không phải nấu nướng gì nữa đâu! Cơm em đã nấu cho anh rồi, để bên bệ lò ấy, chắc còn nóng đấy - Ngừng một lát cô nói tiếp – Anh yên tâm. Tâm địa của em có tồi tệ đến mấy, cũng chẳng đến nỗi bỠthuốc độc và o cơm cho anh đâu.
Trên nồi cÆ¡m trắng tinh đầy ắp là má»™t đĩa trứng rán. Mùa đông chẳng có thịt cá gì, trứng vịt trứng gà cá»§a nhà đẻ ra là thức ăn ngon nhất cá»§a công nhân nông trưá»ng rồi. Rán được đĩa trứng thế nà y thì Ãt ra cÅ©ng mất ná»a lạng mỡ đây, tôi nghÄ© bụng. Bên cạnh đĩa trứng rán, còn có má»™t đĩa dưa chua đã xà o lên, thái rất nhá», trên những sợi rau xanh sẫm có rắc mấy lát á»›t tươi đỠmá»ng. Äá», xanh, và ng, ba thứ mà u cÆ¡ bản ấy hợp thà nh má»™t sắc thái u uất Ä‘au buồn, khiến ngưá»i ta xót xa. Ngà y chúng tôi cưới nhau, bà Mã đã khen cô: “Äà n bà khéo tay, muối dưa ngon đáo để! â€, rồi hôm nay cÅ©ng chÃnh bà nói cô “ có số khổ â€, có lẽ đúng là đà n bà khéo tay cÅ©ng như ngưá»i trà thức Ä‘á»u là những ngưá»i có “ số khổ †cả chăng?
Tôi ngồi ăn sao mà khó nuốt quá. Äầu đũa cứ chá»c từng hạt cÆ¡m má»™t. Bá»—ng nhiên tôi hiểu rõ: mấy ngà y nay, bữa nà o cô cÅ©ng thổi cÆ¡m cho tôi, mặc dù chúng tôi chỉ được phát có tà tẹo gạo, có lẽ là cô có ý chiếu cố cái tì vị ngưá»i miá»n nam cá»§a tôi chăng? Mặc dù tôi đã cải tạo hết cái thói quen cá»§a ngưá»i miá»n nam từ lâu rồi. Tôi bất giác ngước mắt lên. Cô vẫn ngồi cạnh chiếc bà n ăn, quay lưng lại tôi, cái lưng hÆ¡i còng còng, hai bà n tay chồng lên nhau trên đầu gối, trông như má»™t pho tượng cá»§a Mi-ken-ăng-gê-lô váºy. Ãnh nắng đầu xuân từ ngoà i cá»a sổ rá»i và o, vẽ thà nh má»™t vòng sáng dìu dịu như cái quầng trăng xung quanh cô. Lúc đó, tôi chợt nghe trong tim mình vẳng lên má»™t giá»ng nói rà nh rá»t: “ Mà y nhá»› lấy nhé! Mà y nhá»› lấy nhé! Sau nà y rồi mà y sẽ nhiá»u phen nhá»› lại khung cảnh nà y, mà y sẽ phải hồi tưởng lại má»i thứ nà y đây vá»›i má»™t ná»—i lòng Ä‘au khổ và buồn thương. Mà y nhá»› lấy nhé! Mà y hãy ghi kỹ và o lòng tất cả má»i thứ nà y Ä‘i! â€â€¦.
Tối đến chúng tôi Ä‘i ngá»§, không nói vá»›i nhau câu nà o. Sau khi giáºt công tắc đèn, cô bá»—ng buông má»™t tiếng thở dà i rồi nói:
- Cái nhà sắp tan rồi, tôi biết mà . Hôm nay, lÅ© vịt và con mèo nhà mình Ä‘á»u không thấy đâu nữa cả. Anh đừng tưởng, những sinh linh nhá» bé thưá»ng nuôi trong nhà ấy, chúng nó khôn đáo để đấy! Nhà sắp tan, ngưá»i trong nhà sắp ngá»™ nạn, chúng nó còn biết trước cả ngưá»i cÆ¡, chúng nó Ä‘á»u chạy trước cả ngưá»i rồi đấy!
Không hiểu vì sao, tôi có cảm giác là tiếng nói cá»§a cô đã phải xuyên qua bóng tối rất dà y đặc má»›i truyá»n tá»›i tai tôi. Giá»ng nói đấy đã bị bóng đêm lá»c hết má»i sắc thái tình cảm, trở nên bình tÄ©nh, khô khan và yếu á»›t lạ. Nếu ngưá»i chết mà nói được thì tiếng nói chắc cÅ©ng giống như thế. Tôi lạnh cả ngưá»i Ä‘i. Thì ra trong hai gian nhà nà y đã có má»™t sức mạnh thần bà siêu nhiên nà o luồn và o, bà máºt vén bức mà n thá»i gian lên, phÆ¡i bà y cho chúng tôi nhìn thấy trước viá»…n cảnh tương lai. Nằm trong ổ chăn, tôi nÃn hÆ¡i nhịn thở chỠđợi cô nói tiếp, nhưng cô không nói gì thêm.
Má»™t lúc rất lâu, tôi cố lấy hết can đảm há»i:
- Cả mèo và vịt Ä‘á»u không thấy nữa ư?
Cô không trả lá»i.
- Ngà y hôm nay à ?.
Cô vẫn không trả lá»i.
- Lạ nhỉ?
Cô vẫn không lên tiếng.
Tôi thấy sá» sợ. Nhưng tôi vẫn nghe thấy được nhịp thở rất khẽ, mong manh như sợi tÆ¡ nhện trước gió cá»§a cô, hÆ¡i thở ấy Ä‘ang pháºp phồng thoi thóp trong cái nhà sắp tan nà y. Má»™t lát sau nhịp thở lúc mạnh lúc yếu, nhịp nhà ng liên tục, mong manh trước gió như tÆ¡ nhện ấy, dần dần cuá»™n tròn như má»™t con rắn khoanh lại thà nh má»™t vòng sáng xanh lè, tròn và nh vạnh, thoạt trông rất giống vá»›i nguyệt thá»±c toà n phần, nhưng định thần nhìn kỹ lại thì là má»™t há»ng súng Ä‘en ngòm, má»™t há»ng súng khá»§ng khiếp, má»™t há»ng súng khổng lồ trùm lên trá»i đất. ChÃnh giữa vòng sáng ấy là má»™t khoảng bóng Ä‘en sâu hun hút không biết đâu là đáy, trên đầu là má»™t viên đạn, Ä‘ang nhắm thẳng và o tôi. Tôi vô cùng kinh hoảng, vùng vẫy quẫy cá»±a toan chạy trốn. Trong cÆ¡n quẫy cá»±a vùng vẫy ấy tôi đã hoá thà nh con mèo mun – con mèo mun đã mất hút hôm nay ấy - chồm lên nhảy xuống hết bệ lò, bà n thá»›t lại đến bà n ăn.
Nhưng há»ng súng kia vẫn chÄ©a và o tôi. Thế là tôi lại biến thà nh những con vịt - những con vịt đã biến mất cá»§a chúng tôi – co đầu rụt cổ lại trong chuồng vịt, nhưng há»ng súng lại bịt đúng cá»a chuồng, nhắm đúng và o cái xó tôi Ä‘ang nấp. Hay là hoá thà nh con chuá»™t váºy! Tôi vừa chợt nghÄ© thế thì đã biến luôn thà nh con chuá»™t. Nhưng vừa toan chui và o hang, thì từ trong hang đã ùa ra vô số những thằng ngưá»i tà hon to vừa bằng hạt Ä‘áºu và ng, tay cầm những lá cá» nhá» xÃu, giương những băng khẩu hiệu nhá» li ti, ra khá»i hang là chạy lung tung bốn phÃa loạn xạ lên, như vô số những viên đạn bắn ra tua tá»§a. Chúng lại la hét ấm Ä©, cố hé to hết cỡ những cái miệng tà xÃu đến ná»±c cưá»i, dưá»ng như vô cùng phẫn ná»™. Tôi nghe không hiểu chúng la hét những gì, chỉ thấy lòng tôi thầm nhá»§ rằng chúng là những con ngưá»i vừa má»›i hoá kiếp từ loà i chuá»™t sang, chúng vẫn nói bằng ngôn ngữ chuá»™t.
Trước con chuá»™t khổng lồ là tôi, chúng vẫn coi như không nhìn thấy, chúng giáºn dữ kéo nhau từng bầy chạy qua trước mặt tôi, loáng cái đã chạy biến Ä‘i hết, cuối cùng chỉ còn lại má»™t thằng ngưá»i tà hon ngã lăn đùng ra đất, ngá»a mặt lên trá»i, bốn chân quẫy đạp lung tung.
Tôi ghé mắt nhìn sát táºn nÆ¡i thì má»›i phát hiện ra chẳng phải thằng ngưá»i tà hon nà o, hoá ra là đứa hà i nhi bị vứt bá» mà tôi bắt gặp, đã nhìn thấy trên đưá»ng Ä‘i Tân Cương năm 1960. Äứa hà i nhi bị vứt bỠấy, da mặt nhăn nheo, như má»™t ông già , nhưng lại không có râu, nó vừa khóc vừa gà o lên: “ Tôi là mụ goá! Tôi là mụ goá!…. â€
Chẳng hiểu vì sao, đứa hà i nhi ấy lại bị dòng nước mắt cá»§a chÃnh nó chảy ra ăn mòn. Bị ăn mòn trước hết lẽ tất nhiên là đôi mắt nó, rồi đến cả khuôn mặt nó, thế là cái mặt cá»§a nó biến thà nh vô cùng gá»›m ghiếc rùng rợn. Cuối cùng cả ngưá»i nó biến thà nh má»™t vÅ©ng nước. Tôi cảm thấy dâm dấp ướt, tôi cảm thấy lạnh lẽo, cảm thấy có má»™t bãi nước gì nhầy nhụa dÃnh bết lấy chân tôi. Tôi cúi đầu nhìn xuống: nà o phải thứ nước gì đâu, chÃnh là má»™t vÅ©ng máu tươi trà n trá» lênh láng. VÅ©ng máu ấy chẳng khác nà o đầm ao mà bỠđất bị vỡ nát, Ä‘ang bốc lên má»™t mùi tanh thối lợm má»a. Tôi định vùng chạy ra khá»i vÅ©ng máu đã thà nh ao ấy, nhưng vừa ngẩng đầu lên, lại đã thấy cái há»ng súng xanh lè kia.
Nó vẫn chÄ©a và o tôi, nó từ đầu đến cuối luôn luôn chÄ©a và o tôi….Tôi đà nh liá»u lÄ©nh bước vá» phÃa nó, lòng mang nặng ná»—i bi ai, chứa đầy tình cảm dữ dá»™i. Tôi Ä‘i tá»›i nó má»—i lúc má»™t gần, nó thì lại má»—i lúc má»™t nhá» Ä‘i. Há»ng súng thép xanh lè ấy bá»—ng nhiên má»m nhÅ©n Ä‘i, buông thõng xuống, dần dần thà nh ra má»™t cái thòng lá»ng treo cổ có hình thù má»™t giá»t nước mắt, má»™t sợi dây treo cổ trÆ¡n bóng đáng yêu. Cùng lúc đó, má»™t tiếng nói rất to rất vang, bảo tôi:
- Äây là chốn yên nghÄ© cá»§a nhà ngươi! Äây là chốn nhà ngươi yên nghỉ!
Tôi giáºt mình bừng tỉnh, tiếng thét kia dưá»ng như hãy còn dư âm chưa dứt: “Äây là chốn yên nghỉ cá»§a nhà ngươi! Äây là chốn nhà ngươi yên nghỉ!…. â€. Trước mắt cái thòng lá»ng kia vẫn treo y nguyên trong bóng đêm. Cái miệng vá» chăn tì đúng và o cổ tôi, cho tôi cái cảm giác Ä‘ang thắt cổ. Tôi kéo đầu chăn xuống phÃa dưới, vẫn nằm yên không nhúc nhÃch, để cho cÆ¡n ác má»™ng khá»§ng khiếp ấy tá»± tiêu tan dần.
Lúc nà y, tôi lại nghe nhịp thở khe khẽ, mong manh như tÆ¡ nhện trước gió cá»§a cô, nhịp thở ấy lan toả mãi và o trong đêm. Tôi bá»—ng cảm thấy hÆ¡i thở cô sao mà thân thiết, sao mà êm tai, sao mà quặn lòng da diết. Ôi! Anh muốn hÃt lên là n hÆ¡i em thở ra đó và o tháºt sâu trong hai lá phổi cá»§a anh, để anh mang nó đến chân trá»i góc biển, để nó lắng và o hồn anh, cho mãi tá»›i khi anh lao xuống nÆ¡i an nghỉ mà số mệnh đã dà nh cho anh, cho mãi tá»›i khi anh sẽ hoá thà nh tro bụi….
Tà i sản của ngudoc
19-10-2008, 09:15 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương Sáu
La Tông Kỳ rút trong ngăn kéo ra mấy tỠgiấy trắng, đẩy tới trước mặt tôi.
- Cáºu tháºt là kỳ quặc vô cùng!
Vẻ mệt má»i, anh dá»±a lưng trên chiếc ghế mây, đưa mắt nhìn tôi:
- Tá»› là ngưá»i đảng viên cá»™ng sản, tá»› là m sao có thể cấp giấy giá»›i thiệu khống chỉ cho cáºu được?
Trên giấy trắng, con dấu đỠchói đã đóng sẵn ở góc dưới bên phải theo đúng quy cách. Cái tiêu đỠtrên đầu tá» giấy viết thư cÅ©ng như con dấu ở phÃa dưới Ä‘á»u là cá»§a cái nông trưá»ng do anh lãnh đạo. Mấy tá» giấy trắng kia vì đã có sẵn con dấu đỠroi rói kia mà trở nên vô cùng quý giá. Từ trên bà n viết, tôi cầm mấy tá» giấy lên, gáºp lại cẩn tháºn, đút và o túi ngá»±c trong chiếc áo bông, ý tứ trả lá»i:
- Cáºu không cho tá»› cÅ©ng chẳng sao. Thá»i buổi bây giá» nhân viên Ä‘iá»u Ä‘i chuyển lại khắp cả gầm trá»i nà y, cái thứ giấy giá»›i thiệu khống chỉ nà y thì đầy ra đấy, nhặt ở ngoà i đưá»ng cÅ©ng có.
Nhà anh vẫn như má»™t năm vá» trước, mom không khác mấy, duy có gian bếp anh chái thêm năm ngoái thì đã có phần cÅ© nát, vách đất dạo mưa to ấy đã bị xói trÆ¡ cả rÆ¡m ra. Trong nhà , tuy đồ đạc bà y biện vẫn thế, không giảm bá»›t cái thứ gì, nhưng trong con mắt tôi, dưá»ng như tiêu Ä‘iá»u xÆ¡ xác Ä‘i nhiá»u lắm. Bức chân dung thá»§ tướng Chu Ân Lai do má»™t phóng viên I-ta-li chụp năm xưa treo trên tưá»ng nhà phÃa bắc, trên khung ảnh thắt má»™t băng lụa Ä‘en, hai đầu buông rÅ© xuống, quét trên chiếc bồn trong có má»™t khóm trúc hoa võ và ng mất hết sinh khÃ. Chiếc sô-pha tá»± tay anh căng đệm lấy, đã mất hết sức đà n hồi từ bao giá», tôi ngồi lên đó mà như ngã xuống hố đất. Còn bản thân anh thì cÅ©ng gầy rá»™c hẳn Ä‘i so vá»›i má»™t năm vá» trước, hai mai đã má»c đấy tóc bạc, đã thế anh lại ngồi trên chiếc ghế mây cót ca cót két, cà ng gợi trong tôi má»™t cảm giác lạnh lẽo thế nà o ấy.
Äã sang xuân rồi, mà khắp nÆ¡i, đâu đâu cÅ©ng Ä‘em lại cho ngưá»i ta má»™t cảm giác lạnh lẽo băng giá.
Diễn xong mà n kịch trên đây, anh nói:
- Thư cáºu gá»i cho tá»›, mất năm hôm má»›i tá»›i nÆ¡i. Chỉ có bốn mươi dặm đưá»ng, mà là m sao Ä‘i lâu thế? Tá»› cầm lấy phong bì xem Ä‘i xem lại, chỉ sợ thư đã bị kiểm duyệt rồi – Anh cưá»i vá»›i má»™t nét mặt tháºt khổ sở - Cáºu đừng thấy tá»› bây giỠđã là trại trưởng, tháºt ra vẫn suốt ngà y lo ngay ngáy, chẳng khác gì khi còn ở trong tù….
- Thì chúng mình từ trước tá»›i nay có ra khá»i nhà tù bao giỠđâu – Tôi nói.
- Äúng thế - Anh thở dà i Ä‘au xót - Mấy năm nay, tá»› cÅ©ng đã thà nh kẻ thối mồm mất rồi, cứ nói gở câu nà o là y như rằng đúng câu ấy; còn có nói câu nà o mong muốn Ä‘iá»u tốt là nh thì cấm có được thá»±c hiện bao giá»! Cáºu có nhá»› những gì tá»› nói vá»›i cáºu năm ngoái không nà o?
- Sao lại không nhá»›! Có Ä‘iá»u là sá»± việc áºp tá»›i sao mà chóng thế?
- Cáºu còn cảm thấy chóng ư? Tá»› cảm thấy lâu quá là đằng khác – Anh nói giá»ng ngao ngán - Mấy năm nay, đất nước chúng mình cứ như tảng đá lăn xuống dốc, cà ng vá» sau cà ng lăn nhanh. Tá»› xem ra bây giá» coi như đã lăn xuống đến vá»±c rồi.
Anh ngẩng đầu lên, hai mắt ngước nhìn lên trần nhà , cánh mÅ©i mấp máy, dưá»ng như ngá»i thấy cái mùi gì ở đâu bay đến. Trong cặp mắt anh là cả má»™t ná»—i chán chưá»ng bi đát, đúng dáng vẻ cá»§a má»™t ngưá»i đã trải qua nhiá»u cay đắng, đã chịu quá nhiá»u già y vò cá»§a những lần hy vá»ng mà cuối cùng mất hết. Tôi hiểu được ná»—i lòng đó.
- Äúng là sắp đến táºn đáy rồi – Tôi đáp – Có Ä‘iá»u là , tôi cảm thấy sẽ còn má»™t phong trà o nữa, má»™t cuá»™c váºn động thá»±c sá»± thuá»™c vá» nhân dân.
- Còn có má»™t phong trà o nà o thá»±c sá»± thuá»™c vá» nhân dân đâu? – Anh cáu kỉnh xoay mình trên chiếc ghế mây – Bao nhiêu năm nay chúng ta Ä‘á»u đã váºn động quần chúng, nhưng lại nói là phong trà o quần chúng. Má»™t phong trà o thá»±c sá»± thuá»™c vá» nhân dân ư? Thế thì lại sẽ bị quy chụp cho là sá»± kiện “ phản cách mạng â€! Cáºu không tin thì rồi chúng mình sẽ cùng xem.
- Dù cho có bị quy chụp là sá»± kiện gì Ä‘i nữa, nhưng má»™t phong trà o Ä‘Ãch thá»±c cá»§a nhân dân nhất định sẽ đến! – Tôi đã nói ra được những Ä‘iá»u mấy ngà y nay vẫn ấp á»§ trong lòng – Chu thá»§ tướng đã qua Ä‘á»i, Äặng Tiểu Bình lại bị hạ bệ rồi, kế đó là triển khai cuá»™c “ phản kÃch là n gió hữu khuynh láºt lại vấn đỠâ€, hết loạt nà y đến loạt khác những ngưá»i thuá»™c phái dân chá»§ như cáºu Ä‘á»u sẽ đổ hết. Những lá»›p bình phong che chắn cho nhân dân Ä‘á»u đã sụp đổ cả rồi, giá» nà y đây nếu như nhân dân Trung Quốc vẫn không tá»± mình đứng ra lên tiếng, không bước lên tuyến đầu tranh đấu, thì má»™t nghìn triệu ngưá»i Trung Quốc sẽ không còn tư cách để sinh tồn trên trái đất nà y nữa! Thì chúng ta đúng là dân tá»™c khiếp nhược nhất, yếu hèn nhất, kém cá»i nhất trên thế giá»›i nà y! – Nói đến đây, mắt tôi không nén nổi những giá»t lệ trà o ra – Chúng ta đã bị sỉ nhục mưá»i mấy năm, bị bỡn cợt mưá»i mấy năm nay, lẽ nà o đến cái lúc thà nghiệm thất bại và ném chúng ta và o cái chá»— chết, mà chúng ta cÅ©ng không kêu lên được má»™t tiếng “Ôi Ä‘au quá! †hay sao? Con ngưá»i mà tê liệt đến ná»—i không kêu lên được má»™t tiếng “ Ä‘au †nữa, thì thá»±c sá»± quả là con ngưá»i chết cÅ©ng đáng kiếp!…
Cổ há»ng nghẹn tắc lại, tôi ngồi đỠra trong cái hố cá»§a chiếc sô-pha tá»± tạo. Anh cÅ©ng ngồi im không nhúc nhÃch trên chiếc ghế mây. Cả căn nhà phút chốc yên tÄ©nh lạ thưá»ng. Nhưng những đợt sóng cồn tình cảm đã trà o dâng, ầm ầm chuyển động.
Má»™t hồi lâu, anh má»›i đắn Ä‘o há»i tôi:
- Váºy thì, cáºu định là m gì nà o? Äi ư? Äi tá»›i đâu?
- Tá»› vẫn chưa có kế hoạch nhất định – Tôi cố hết sức lấy lại bình tÄ©nh, cưá»i lạnh lùng – Äây là những năm tháng rối ren, đến cả nước cÅ©ng không có kế hoạch, chứ đừng nói cá nhân! Tá»› chỉ biết rằng, ở đây thì không thể nà o nán thêm được nữa. Cả hai khái niệm “ hữu †và “ láºt lại vấn đỠ†đá»u liên quan đến tá»›, há»… phong trà o mà thâm nháºp, thì tá»› sẽ là thằng đầu tiên bị tống giam và o ngục y như cái năm 70 ấy thôi. Äể cho ngá»n lá»a sinh mệnh dần dần lụi tà n Ä‘i trong tù ngục, thì sao bằng chịu cho gió bão dáºp vùi trong má»™t cÆ¡n giông tố! Mặt khác cáºu biết đấy, hồi năm 68 tá»› ở đội lao cải ra đã từng ngây ngô khá» khạo Ä‘i tìm kiếm bá»™ tư lệnh Lưu - Äặng, tất nhiên lúc đó thì chỉ có thể kết thúc bằng thất bại mà thôi. Nhưng còn bây giá», tá»› nghÄ©, nếu như những ngưá»i thuá»™c phái dân chá»§ các anh mà không đưa con mắt nhìn và o quần chúng nhân dân, vẫn chỠđể chịu đòn như lâu nay, chá» ngưá»i ta tóm cổ các anh tống hết và o tù, còn các anh thì cứ chổng mông lên cúi đầu nháºn tá»™i, thì những ngưá»i thuá»™c phái dân chá»§ các anh có chết rục chết mòn cÅ©ng là đáng kiếp!…
- Ờ! – Anh giÆ¡ tay má»™t cánh lên, cưá»i gượng - Cáºu đừng có viết chúng tá»› như váºy chứ, tá»› Ãt ra cÅ©ng đã tạo cho cáºu má»™t chút phương tiện nà o đó….
- Äúng! - Má»™t cách tiá»m thức, tôi sá» lên ngá»±c – ChÃnh vì cáºu đã tạo cho tá»› má»™t chút phương tiện, cho nên chúng mình có thể tưởng tưởng mà xem: trong cái lúc hai đứa chúng mình Ä‘ang ngồi ở đây, thì cả đất nước nà y cÅ©ng Ä‘ang âm thầm tiến hà nh biết bao công việc giống như hai chúng mình Ä‘ang là m Ä‘ang nói ở đây! Chúng mình không thể là những hiện tượng ngẫu nhiên cô láºp. Má»™t đảng viên cá»™ng sản và má»™t phần tá» phái hữu, đã hai chục năm nay ai Ä‘i đưá»ng nấy, thế mà rồi vá» sau lại Ä‘i đến những số pháºn và tâm tình na ná như nhau, ngồi ká» vai dốc bầu tâm sá»± vá»›i nhau ở đây, nếu không thừa nháºn là do lịch sá» tạo nên, thì là m sao có thể giải thÃch nổi? Cho nên tá»› cảm thấy, không khà cả toà n Trung Quốc hiện nay Ä‘ang thai nghén má»™t cuá»™c váºn động thá»±c sá»± cá»§a nhân dân. Äất nước chúng ta và Äảng cá»™ng sản Trung Quốc chỉ có thể bắt đầu cuá»™c sống má»›i qua cuá»™c váºn động đó.
Cặp mắt sâu thẳm của anh bỗng nhiên nhìn xoáy và o tôi một cách cảnh giác:
- Cáºu đã chuẩn bị xong rồi ư? Có….có liên hệ vá»›i ai chưa?
- Không – Tôi cưá»i thản nhiên – Là m sao mà có liên hệ gì được? Liên hệ vá»›i ai? Cố gắng lá»›n nhất cá»§a chúng ta mưá»i mấy năm nay không phải là cải thiện mối quan hệ giữa ngưá»i vá»›i ngưá»i, mà là cắt đứt má»i sá»± qua lại chiá»u ngang giữa con ngưá»i vá»›i con ngưá»i. Tháºm chà tá»› cho rằng đó là điá»u tai há»a lá»›n nhất mà chúng đã gây ra. Chúng đã phá hoại sạch trÆ¡n má»i thứ tin cáºy, thiện ý, nhân đạo và nghÄ©a hiệp khà khái giữa con ngưá»i vá»›i con ngưá»i, đã biến con ngưá»i thà nh cáo và chó sói. Tình trạng đạo đức suy đồi ấy cÅ©ng chỉ có thể gá»™t sạch trong má»™t phong trà o nhân dân chân chÃnh, xây dá»±ng nên mối quan hệ má»›i giữa con ngưá»i vá»›i con ngưá»i….cho nên cáºu không phải sợ, không phải lo rằng tá»› hiện đã có mối liên hệ vá»›i ngưá»i nà o. Cáºu Ä‘i là m cách mạng mấy chục năm, giữa cáºu vá»›i các chiến hữu cÅ© trước kia, hiện có mối kiên hệ riêng tư nà o không? Có thể phÆ¡i bà y gan ruá»™t vá»›i nhau được không?
- Không – Anh thừa nháºn – Toà n là “ ngưá»i xa, trà nguá»™i â€, đã Ä‘i là thôi hết! – Anh thở dà i má»™t tiếng, đầy cảm khái – CÅ©ng đừng nên nói là không có Ä‘i lại, Ä‘i lại thì có đấy, nhưng toà n do ngưá»i ngoà i giáºt dây cả thôi. Má»™t số chiến hữu lâu năm bẵng tin cá»§a tá»›, thế rồi phải qua miệng ngưá»i khác má»›i biết được ở đâu, giỠđây Ä‘ang có vấn đỠgì….
Bá»—ng nhiên má»™t ná»—i buồn sâu lắng không sao ngăn được, bất thần áºp đến hai chúng tôi. Hoá ra chúng tôi Ä‘ang sống giữa má»™t bãi sa mạc, má»™t bãi sa mạc tá»± nó Ä‘ang bị vùi dáºp, và cÅ©ng Ä‘ang vùi dáºp chúng tôi, mà chúng tôi hoà n toà n bất lá»±c trước nó. Lúc đó, bên kia tưá»ng, bên ngoà i mảnh sân nhá» nhà anh, có má»™t ngưá»i nà o đó cất giá»ng hát lên má»™t cách cô quạnh: “ Gió đông thổi. Trống tráºn ầm ầm bên tai. Cõi Ä‘á»i hôm nay, rồi ai phải sợ ai…â€. Chúng tôi yên lặng lắng nghe, tưởng chừng như sẽ nháºn được má»™t Ä‘iá»u gợi ý nà o đó từ trong lá»i ca. Nhưng chẳng có Ä‘iá»u gợi ý nà o hết. Thá»i buổi nà y, phà m những tiếng nà o gà o lên được, hát to lên được thì Ä‘á»u chẳng có ná»™i dung gì, chẳng có ý nghÄ©a gì sất.
Trầm mặc hồi lâu, anh nói tiếp:
- Có Ä‘iá»u là , tá»› phải bảo cáºu, cái Ä‘iá»u mà cáºu nghÄ© đó…sẽ không có kết quả tốt đẹp nà o đâu. Bởi vì – Anh giÆ¡ má»™t ngón tay chỉ lên phÃa trên – Ông cụ hãy còn. Má»™t khi mà ông cụ còn sống, thì má»i thứ đừng hòng thay đổi.
- Tôi hiểu – Tôi ngả ngưá»i trên sô-pha, than thở - Nhưng Chu thá»§ tướng đã từng nói “ Nhân sinh nan đắc ká»· hồi bác â€, cuá»™c Ä‘á»i khà được váºt bao keo. Toà n bá»™ tình thế hiện nay Ä‘á»u đã quyết định tá»› phải Ä‘i váºt má»™t keo đây. Ngưá»i khác có thể chỠđợi, tá»› cÅ©ng muốn chỠđợi, thế nhưng tá»› thì trong ổ cÅ©ng không thể ngồi yên được nữa rồi, gáºy sắp choảng và o giữa ổ rồi, là m sao còn chỠđợi được nữa? Vá»›i những ngưá»i phái dân chá»§ như cáºu, thì có muốn là m thẳng tay Ä‘i nữa, chúng nó cÅ©ng còn phải dán mấy tá» báo chữ to lên đã, còn phải phát động quần chúng má»™t chút, còn phải gây thanh thế má»™t tẹo. Chứ còn muốn trị tá»› thì những trò hình thức bá» ngoà i ấy cÅ©ng chả cần đến, chúng cứ việc xách cái còng xÃch tay đến là xong. Mưá»i năm nay, hạng ngưá»i như tá»› bao giá» cÅ©ng được dùng là m ná»n cho hạng ngưá»i cáºu, mà là để đánh đòn phá»§ đầu.
- Hừ, hừ! – Anh cưá»i gượng gạo - Äấy gá»i là trước tiên quét sạch vòng ngoà i.
Tôi cÅ©ng cưá»i:
- CÅ©ng có thể gá»i là trước tiên Ä‘áºp tan cÆ¡ sở xã há»™i cá»§a bá»n cáºu! Mưá»i mấy năm nay tá»› vô cùng vinh hạnh được là m cÆ¡ sở xã há»™i cá»§a rất nhiá»u hạng ngưá»i khác nhau. Trước hết là cÆ¡ sở xã há»™i cá»§a bá»™ tư lệnh Lưu - Äặng, sau đó là cÆ¡ sở xã há»™i cá»§a 16 tháng 5, rồi đến cÆ¡ sở xã há»™i cá»§a Lâm Bưu và lão hai Khổng. Bây giá» lại vòng trở lại, là cÆ¡ sở cá»§a “ là n gió hữu khuynh láºt lại vấn đỠâ€, nghÄ©a là vẫn cá»§a Äặng Tiểu Bình. May mà cái lưng tá»› luyện mãi bây giỠđã dà y như mu rùa, chứ không thì đã bị đạp bẹp dúm.
Nhắc đến “ rùa â€, tôi hÆ¡i bị chạm ná»c, bất giác đỠbừng cả mặt. Vừa may lúc đó Chu Thục Quân đã bưng mâm và o, má»i chúng tôi ăn cÆ¡m. Trên gương mặt chị có má»™t nét bồn chồn lo lắng cố kìm nén và cả má»™t bóng Ä‘en sầu khổ. Không khà hồ hởi má»™t năm trước đây không còn nữa. Nhất cá» nhất động, chị dưá»ng như Ä‘á»u sợ gây nên tiếng động, là m như La Tông Kỳ sắp phải và o ngồi tù đến nÆ¡i. Tháºt ra, chẳng há» có việc gì sảy ra, má»i việc Ä‘á»u chưa sảy ra, nhưng báo đà i, má»i thứ công cụ tuyên truyá»n đã phả luồng hÆ¡i độc đến táºn từng gia đình, khiến tất cả đà n ông Ä‘á»u ưu tư rầu rÄ©, còn tất cả đà n bà thì hồn vÃa lên mây. Tôi ngồi ăn món bánh rán nhân thịt nạc mà “ thá»±c bất tri kỳ vị â€, chẳng biết mùi vị nó ra sao, chỉ má»™t má»±c nghÄ© thầm trong bụng: quyết tâm cá»§a tôi là đúng.
Ä‚n xong, Chu Thục Quân thu dá»n bát đĩa, băn khoăn lo lắng há»i tôi:
- Anh đi thì cứ đi, chứ việc gì phải ly hôn? Hay là cô ấy?…
- Cô ấy rất tốt! – Tôi vá»™i ngắt lá»i chị. Tôi không thể nói cô ta xấu, hÆ¡n nữa cÅ©ng không muốn để ngưá»i khác ngá» cô ta có Ä‘iá»u gì không tốt. Tôi lá»±a lá»i cân nhắc từng chữ:
- Có những cặp vợ chồng ly hôn là vì không có tình cảm, có những cặp ly hôn lại là vì tình cảm quá phức tạp. Có thể là , dù tôi không Ä‘i, thì chúng tôi cÅ©ng phải ly hôn thôi – Tôi cưá»i má»™t cách nhạt nhẽo nói tiếp - Những cặp vợ chồng sống được vá»›i nhau đến lúc bạc đầu, có lẽ chÃnh là những cặp biết Ä‘iá»u hoà tình cảm ở mức độ thÃch hợp chăng?
Ngoà i cổng, ngưá»i đà n ông lúc nãy hát vang kia bây giỠđã quay lại, khẽ ngân nga má»™t ca khúc cách mạng khác. Äúng là má»™t con ngưá»i vui sướng! Tôi nghÄ© thế.
Vá»›i sá»± nhạy cảm đặc biệt cá»§a đà n bà , Chu Thục Quân dưá»ng như đã hiểu, nên không há»i tiếp nữa. La Tông Kỳ không hiểu được, nhưng cÅ©ng không há»i. Thế là , không khà như đông đặc lại. Tôi cảm thấy vừa đúng lúc nên cáo từ.
- Tôi đi đây!
La Tông Kỳ láºp tức rá»i ghế mây, láºt Ä‘áºt đứng dáºy. Hình như anh vẫn chưa ra khá»i cảnh tưởng tượng nà o đó cá»§a anh, bụng dạ vẫn để đâu đâu, cặp mắt thất thần sá» sạc. Má»™t lúc sau, anh má»›i đưa tay ra, dưá»ng như rất ngượng nghịu, bắt tay tôi má»™t cái. Lòng bà n tay anh râm rấp nóng, có lẽ là anh ốm tháºt rồi.
- Cáºu Ä‘i nhé – Anh nói.
Ra đến cổng, tôi ngoảnh lại gáºt gáºt đầu vá»›i Chu Thục Quân, thay cho lá»i chà o từ biệt. Chị đứng giữa nhà , hết sức băn khoăn lo lắng, đưa mắt tiá»…n tôi ra cổng. Trong chá»›p mắt, tôi nhìn quanh cả ngôi nhà má»™t lần nữa, nhìn má»™t lần nữa cái gia đình đã cho tôi tình bạn ấy, nhìn má»™t lần nữa cái nÆ¡i tôi được nói tất cả những gì muốn nói mà không lo bị tố giác. Có thể là từ nay vá» sau tôi sẽ không còn trở lại được nữa.
La Tông Kỳ tiá»…n tôi ra sân. Bên ngoà i phÃa trước má»™t lối Ä‘i bằng phẳng là má»™t hà ng cây bạch dương cao lá»›n, đứng sừng sững như má»™t hà ng vệ binh, lá»›p vá» cây mà u bạc đã thấp thoáng nổi lên mà u xanh lá. Bên kia hà ng bạch dương, má»›i là con đưá»ng cái rải đá cấp phối. Tôi sẽ Ä‘i theo con đưá»ng cái Ä‘i ra cánh đồng.
- Cáºu Chương nà y, tá»› tặng cáºu váºt nà y nhé! – Anh đưa mắt nhìn bốn phÃa không có ai, chợt nhá»› ra, anh cởi chiếc đồng hồ trên tay – Cái đồng hồ nà y, chạy vẫn rất đúng, cáºu ra Ä‘i chắc chắn là rất cần đến nó.
Tôi nháºn lấy chiếc đồng hồ. Chiếc kim giây Ä‘ang hối hả chạy, dưá»ng như phÃa sau có váºt gì Ä‘ang Ä‘uổi. Cái nà y quả là rất cần thiết, số pháºn kẻ chạy trốn thưá»ng là được quyết định ở từng giây. Tôi không từ chối, nhét nó và o túi ngá»±c, cùng vá»›i tá» giấy giá»›i thiệu khống chỉ.
- Cám Æ¡n cáºu! - Tôi nói.
Anh xua tay rối rÃt, miệng lẩm bẩm:
- Æ n huệ gì?…Xem ra má»i thứ Ä‘á»u sẽ giải quyết bằng thá»i gian….Nếu có việc gì, nhá»› viết thư nhé.
- ÄÆ°á»£c, nếu như tá»› còn viết thư được.
Tôi Ä‘i bá»™ mưá»i mấy dặm trên con đưá»ng đá cấp phối, không há» gặp má»™t chiếc ô tô nà o, chỉ có mấy chiếc xe bò chạy ngược chiá»u, lướt qua. Mấy anh chà ng đánh xe vung vẩy chiếc roi trong tay, lưng gáºp xuống, mặt nặng trÄ©u lo âu. Há» Ä‘i lên phố chở gạch, gạch vụn đỠcả ván sà n xe. Từ đây có thể nhìn thấu cuối đưá»ng cái: má»™t chấm Ä‘en nhá» xÃu dưới bầu trá»i xanh lam.
Äó là má»™t thà nh phố ồn à o, huyên náo, má»™t thà nh phố Ä‘ang khạc lá»a dữ dá»™i và o má»i ngưá»i. Lúc đầu còn dùng chữ nghÄ©a lá»i lẽ, nhưng tiếp ngay sau đó là gáºy gá»™c và súng đạn. PhÃa bắc, con đưá»ng mất hút và o trong sa mạc, giống như má»™t dòng sông, rẽ ra thà nh nhiá»u nhánh, cho nên cÅ©ng không thể nói được đâu là ngá»n nguồn cá»§a nó. Hai bên đưá»ng cái, là những lối mòn nho nhá», ngưá»i ta Ä‘i mãi thà nh đưá»ng, vươn dà i mãi tá»›i táºn cánh đồng. Tôi Ä‘i đến má»™t dòng muÆ¡ng cái cạn nước, thì bắt đầu lên con đưá»ng nhá» chạy vá» phÃa đại đội chúng tôi.
Thảo nguyên đã bị những con ngưá»i há»c “ Äại Trại †phá cho tan nát. Khắp nÆ¡i trên cánh đồng trống là những thá»a ruá»™ng bị bá» hoá, phá»§ dà y má»™t lá»›p phèn, giống như má»™t bãi tuyết bẩn thỉu, giống như những đứa trẻ mồ côi buá»™c dây chuối để tang váºy. Tuy đã trải qua bao phen mưa gió dãi dầu, vẫn nhìn thấy rõ những rãnh cà y chằng chịt như những vết thương rạch ngang dá»c chồng chéo trên da thịt cánh đồng trống. Cả thiên nhiên lẫn con ngưá»i phải chịu roi vá»t: kết quả cá»§a việc há»c “Äại Trại †là tạo ra thêm nhiá»u những bãi trá»c, những khu đất chua mặn đến má»™t ngá»n cá» cÅ©ng không má»c nổi. Gió xuân há»›n hở từ trên bá» sông Hoà ng thổi vá», thình lình tạt xuống nÆ¡i đây nức nở, tá» lòng Ä‘au xót cho thảo nguyên.
Ôi! Äó là đồng ruá»™ng cá»§a tôi.
Äi qua bãi đất chua mặn, xuyên qua những ao đầm đã khô kiệt, là đến má»™t bãi cỠđã phá»§ cát. Xung quanh những búi rá»… cá» niệt, đã bám đầy cát sá»i, và gió vẫn còn tiếp tục tung cát tá»›i mãi, cà ng ngà y cà ng dà y, cà ng ngà y cà ng cao. Thế là những sinh mệnh mà u xanh lá cây ấy đã nghẹt thở, chìm lấp và chết. Mà u xanh lá cây Ä‘ang thu hẹp dần không sao cưỡng lại được: sá»± sống Ä‘ang biến mất má»™t cách yếu á»›t bất lá»±c. Xuân đã vỠđây. Nhưng nà ng Xuân không tìm được chá»— đặt chân. Bởi thế trên mảnh đất mà u và ng nà y không há» có mùa xuân.
Tôi vẫn Ä‘i, tôi Ä‘i qua cánh đồng chua mặn, Ä‘i qua cánh đồng trống phá»§ cát. Tôi đã rèn luyện được đôi chân quen vá»›i những luồng cát chạy. Äôi bà n chân nà y lúc sinh ra vừa non má»m vừa trắng trẻo, đối vá»›i chúng, tất nà o giầy nà o cÅ©ng thô ráp quá, chúng chỉ có thể á»§ ấm trong đôi bà n tay cá»§a mẹ, nhưng giỠđây chúng đã quen để trần bước qua sá»i đá, bước qua gai góc, lá»™i qua đầm lầy Ä‘en nhánh, lá»™i qua đất chua mặn vẫn thưá»ng ăn rá»— gót chân ngưá»i….
Bên kia đất chua mặn và cánh đồng trồng má»›i là ruá»™ng lúa mì. Ven ruá»™ng lúa mì, vẫn có thể thấy dấu phèn trắng xoá, cây lúa mì má»c lên thưa thá»›t. Äây là dải đất tranh chấp giữa cái sống và cái chết, ai thắng ai còn khó mà đoán trước được. Äi nữa và o trong, cây lúa mì má»›i xanh tốt hÆ¡n hẳn. Bá» ruá»™ng đã nhú những mầm non cá»§a loà i cỠđắng, và có cả cá» xanh má»m mại. Äất mùa xuân không cần tưới cÅ©ng vẫn ẩm ướt, má»m mại. Trong không khà có má»™t luồng hÆ¡i thở mà u xanh lá cây. Mùa xuân năm ngoái, cÅ©ng tiết nà y, tôi trở vỠđại đội cÅ©ng bằng con đưá»ng nà y. Cảnh sắc lúc đó so vá»›i bây giá» chẳng có gì khác nhau, dưá»ng như suốt má»™t năm qua chẳng xảy ra việc gì hết, má»i thứ chẳng qua chỉ là ảo giác cá»§a tôi, chỉ là chiêm bao cá»§a tôi..
Trước kia, khi đứng trước tai há»a thình lình áºp đến không sao hiểu nổi, tôi thưá»ng hay ảo tưởng, giá mà thá»i gian có thể quay ngược lại được, giá có thể cho tôi được bắt đầu lại cuá»™c Ä‘á»i từ má»™t ngà y má»™t năm nà o đó, thì hay quá. Như váºy thì tôi sẽ có thể khôn hÆ¡n má»™t chút, trốn thoát cÆ¡n tai há»a hoà n toà n có thể tránh khá»i nà y, hoặc giả chuẩn bị được đầy đủ hÆ¡n để đón tiếp cÆ¡n tai há»a không sao tránh khá»i được ấy. Váºy thì, giỠđây phải chăng vẫn để cho thá»i gian quay ngược lại, quay ngược vá» giá» nà y năm ngoái.
Không!
Cho dù có phép thuáºt nà o có thể giúp tôi bắt đầu lại cuá»™c Ä‘á»i kể từ lúc đó, thì sau khi Ä‘i từ đây vỠđại đội, tôi vẫn sẽ cầu hôn vá»›i cô ta giống như năm ngoái váºy. Má»™t năm nay là thá»i gian đẹp nhất trong cả cuá»™c Ä‘á»i ngắn ngá»§i cá»§a tôi. Dá»± cảm báo cho tôi hay, tất cả má»i thứ đó sẽ không bao giá» tái diá»…n. Từ nay vá» sau tôi sẽ không còn vấp phải ná»—i nhục nhã như váºy nữa, không thể chịu lại ná»—i Ä‘au tinh thần như thế nữa, nhưng cÅ©ng từ nay sẽ không bao giá» sướng vui và hạnh phúc như váºy nữa.
Những cảm thụ nhất định nà o đó trong cả Ä‘á»i ngưá»i chỉ có thể có được má»™t lần.
Tôi vẫn Ä‘i, sải những bước chân nặng ná».
Tôi Ä‘ang Ä‘i vá» nhà . Sau khi trở vá» thì sẽ ly hôn, Ä‘iá»u nà y cÅ©ng giống như việc trước đây chúng tôi nhất định phải kết hôn vá»›i nhau váºy, Ä‘á»u là có số cả.
Ôi! Cánh đồng trống cá»§a ta, bãi đất chua mặn cá»§a ta, ruá»™ng vưá»n đã phá»§ cát cá»§a ta, cao nguyên hoà ng thổ bao la cá»§a ta, ta sắp phải từ biệt ngươi. Ngươi cÅ©ng như cô ta váºy, từng bị ngưá»i ta vùi dáºp, bị ngưá»i ta chà đạp, nhưng cÅ©ng đã từng mình trần như nhá»™ng, cam tâm tá»± nguyện nằm dưới kẻ khác. Ngươi đã từng bất trinh vá»›i ta, từng lừa dối ta, già y vò ta, ngươi là má»™t bãi đầm lầy khô kiệt, bao nhiêu mồ hôi ta đổ xuống tưới lên ngươi Ä‘á»u chẳng để lại chút dấu vết nà o. Ngươi xấu xa đê tiện như váºy, nhưng lại đẹp đẽ Ä‘á»n gần như là thần kỳ. Ta nguyá»n rá»§a ngươi, nhưng ta lại yêu ngươi. Ngươi, đất Ä‘ai như ma quá»·, và đà n bà như ma quá»·, ngươi đã hút kiệt mồ hôi ta, nước mắt ta, cÅ©ng đã hút kiệt tình yêu cá»§a ta, bởi thế, ngươi cÅ©ng đã hoá thà nh hồn ta rồi đó.
Tôi vẫn Ä‘i, bất giác để rÆ¡i má»™t giá»t nước mắt cuối cùng, thấm và o đất Ä‘ai mà u và ng dưới bà n chân tôi giữa ngà y xuân.
Tà i sản của ngudoc
19-10-2008, 09:28 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương Bảy
Ngữ lục Mao chủ tịch.
Phải là m tháºt tốt đấu, phê, cải.
ÄÆ¡n xin.
Nay chúng tôi là Chương VÄ©nh Lân, Hoà ng Hương Cá»u, công nhân nông trưá»ng đội ba, từ năm ngoái kết hôn tá»›i nay, luôn luôn tình cảm không hoà hợp, không thể thá»±c hiện tốt Ä‘oà n kết gia đình. Tiếp tục như váºy nữa, không lợi cho việc sản xuất cá»§a nông trưá»ng, cÅ©ng không có lợi cho việc cải tạo cá»§a cá nhân. Hai chúng tôi đã bà n bạc và nhất trà đồng ý ly hôn. Việc xá» lý tà i sản lúc ly hôn, do hai chúng tôi giải quyết. Từ nay vá» sau, hai chúng tôi hứa phát huy sức lá»±c nhiá»u hÆ¡n trong việc xây dá»±ng Chá»§ NghÄ©a Xã Há»™i và trong việc cải tạo cá»§a cá nhân. Nay kÃnh xin, mong được lãnh đạo phê chuẩn cho!
KÃnh chà o.
Chương Vĩnh Lân.
Hoà ng Hương Cá»u.
Tháng 3 năm 1976.
Tôi bà y lá đơn trước mặt Tà o Há»c NghÄ©a.
Mắt Tà o Há»c NghÄ©a né tránh ánh mắt tôi, nhìn xoáy và o lá đơn; môi chúm lại, cặp lông mà y khẽ chau lại. Anh ta xem Ä‘i xem lại, thoạt đầu không biết nên trả lá»i thế nà o.
Tôi chẳng đợi anh ta má»i, kéo ngay má»™t cái ghế đẩu lại ngồi đối diện trước bà n giấy cá»§a anh ta, dá»±a lưng và o tưá»ng, châm má»™t Ä‘iếu thuốc lá. Mắt tôi không rá»i khá»i mặt anh ta má»™t phút nà o.
Anh ta bá» chiếc mÅ© bá»™ đội mà u xanh lá cây xuống, gãi gãi má»› tóc như bà n chải, rồi lại đội lên. Má»™t chân anh ta rung rung, khiến bên vai lắc lư theo. Tay kia cá»§a anh ta lúc thì sá» sá» và o lá» má»±c, lúc lại xoay xoay tá» giấy trước mặt, có lúc cầm bút lên, nhưng giữa lúc tôi Ä‘inh ninh là anh ta sẽ hạ bút ký cho má»™t bút ký “ và ng ngá»c †cá»§a anh ta, thì anh ta hạ bút xuống.
- Tôi có nghe nói. Tôi có nghe nói….
Cuối cùng anh ta là u bà u.
- Nghe ai nói váºy? – Toi há»i dồn anh ta má»™t cháºp khá căng – Nghe Hoà ng Hương Cá»u nói phải không?
- Äâu có, đâu có…..Không phải! – Anh ta vá»™i và ng thanh minh - Má»i ngưá»i Ä‘á»u đồn như váºy.
Tôi không nói gì nữa, ngồi chỠanh ta.
Tôi vẫn nghÄ© rằng anh ta sẽ có thể vặn vẹo vá» câu ngữ lục chẳng ăn nháºp gì vá»›i ná»™i dung đơn, nhưng anh ta lại không chú ý gì đến nó. Tháºt ra tôi đã chuẩn bị sẵn đâu đấy, nếu anh ta bắt bẻ tháºt thì tôi sẽ “ thỉnh thị †anh ta luôn, há»i có câu “ ngữ lục Mao chá»§ tịch †nà o thÃch hợp cho đơn ly hôn. Trước lúc bá» Ä‘i khá»i đây, tôi sẽ nổi má»™t cÆ¡n i-xtê-ri chÃnh trị để biểu thị má»™t chút phẫn ná»™ vừa đáng thương lại vừa ná»±c cưá»i. ChỠđến khi hỠđến bắt tôi, thì tôi đã cao chạy xa bay má»™t cách đầy kịch tÃnh. Nhưng anh ta đã không cho tôi má»™t cÆ¡ há»™i là m ngưá»i như váºy.
Bên ngoà i văn phòng, ánh nắng rá»±c rỡ. Trước cá»a sổ có má»™t bóng ngưá»i lướt qua. Anh ta ngẩng đầu lên nhìn má»™t cái. GiỠđây, anh ta Ä‘ang mong có ngưá»i nà o và o để cắt ngang công việc. Nhưng tôi đã chá»n đúng lúc như thế nà y, giá» nà y thì ngay cả Hoà ng Hương Cá»u cÅ©ng Ä‘ang là m ở ngoà i đồng.
- Liệu còn có….hoà giải được không? – Anh ta kẹp lấy tá» giấy ngoẹo đầu, cháºm rãi há»i tôi.
- Äể ai đến hoà giải? – Tôi há»i - Äể nông trưá»ng bá»™ cá» ngưá»i đến chăng?
Anh ta đã nháºn ra ý nghÄ©a cá»§a câu há»i, nên cưá»i hết sức gượng gạo:
- Việc gì phải nhỠđến nông trưá»ng bá»™? Ở đội chúng mình, có ai thân vá»›i các bạn không? Chà ng Äen thì thế nà o?
- Tôi thấy, thôi cứ là ngưá»i ngoà i đưá»ng xen và o là tốt nhất – Tôi trả lá»i lạnh nhạt.
- Quả có thế! Thế cũng được…. – Anh ta tỠra vẻ đồng ý – “ Quan công minh cũng khó sỠviệc nhà mình †mà !
Tôi muốn cầm lá» má»±c để trên bà n mà đáºp và o cái khuôn mặt chữ Ä‘iá»n Ä‘en thui cá»§a anh ta. Nhưng đó chỉ là cÆ¡n Ä‘iên khùng trong nháy mắt cá»§a tôi thôi. Tôi rất xấu hổ: trước mặt “ lãnh đạo †mà thá»±c hiện được cá» chỉ cá»§a má»™t trang nam nhi chân chÃnh, e còn cần phải có má»™t quá trình, còn phải “ cải tạo †ngược trở lại. GiỠđây, trong lá»i nói cá»§a tôi tuy có xương, có ngạnh, nhưng tư thế ngồi cá»§a tôi thì không biết từ lúc nà o đã trở nên khom lưng hÆ¡n. Mặc cảm thấp cổ bé miệng đã thấm và o dòng máu cá»§a tôi, trở thà nh thiên tÃnh thứ hai cá»§a tôi mất rồi.
Nhẫn nại má»™t chút, nhẫn nại má»™t chút! Tôi cố suy nghÄ©, theo hướng chống chế cho mình rằng tôi phải cố nhá» anh ta ký cho má»™t chữ, tá» ly hôn nà y chá»§ yếu là vì sá»± an toà n cá»§a cô ta. Anh ta thì chỉ mong sao cho chúng tôi ly hôn, nhưng lại phải giả vá» là m bá»™ như váºy. Äây là má»™t mà n kịch che mắt thiên hạ.
- Hương Cá»u đã đồng ý chưa?
Anh ta trầm ngâm má»™t lúc, rồi há»i.
- Tất nhiên là đồng ý rồi.
Tôi trả lá»i chắc chắn.
- Äây hình như không phải là chữ ký cá»§a chÃnh cô ta – Anh ta ghé mắt và o tá» giấy nhìn má»™t lúc, có vẻ như để nói rằng, đấy anh xem, tôi có trách nhiệm vá»›i các bạn biết mấy.
- Thế nà o? Có cần gá»i cô ta đến để ông há»i không?
- Ờ, cái đó thì khá»i cần – Anh ta cưá»i má»™t cái cưá»i nhạt nhẽo vô vị, hai tay xoa và o nhau tháºt lá»±c – Tôi còn nhá»› đơn xin kết hôn năm ngoái cÅ©ng là anh thay mặt viết.
- Bà thư Tà o có trà nhá»› tốt tháºt – Tôi đáp.
Anh ta đã tìm được căn cứ, bèn cầm bút lên.
- Nếu hai anh chị Ä‘á»u đồng ý, thì “ lãnh đạo †phê nhé? Tá»± do hôn nhân mà lỵ, sau nà y nếu hai anh chị lại cảm thấy còn có thế tái hôn, thì khôi phục hôn nhân vẫn được. Bây giá», ly hôn nhiá»u mà tái hôn cÅ©ng lắm.
“ Lãnh đạo †tức là anh ta, anh ta tức là “ lãnh đạo â€. Nói Ä‘oạn, anh ta vạch từng nét má»™t cái tên cá»§a anh ta.
Tôi có cảm giác mất mát như vừa đánh rÆ¡i má»™t váºt gì, vừa qúy giá lại vừa nặng ná», đứng lên theo bản năng cầm lấy tá» giấy. Con dấu vá»›i chữ ký, cái quyết địng số pháºn chúng tôi chÃnh là những cái dấu hiệu ná»±c cưá»i đó. Tôi nói:
- Tôi muốn dá»n trở lại gian buồng cá»§a Chu Thụy Thà nh kia, có được không ạ?
Trên khuôn mặt anh ta thoáng hiện lên má»™t tia cảnh giác, nhưng liá»n ngay sau đó nói bằng giá»ng thông cảm:
- Tạm thá»i hãy khoan đã nhé. Gian buồng ấy lâu ngà y không ai ở, suốt cả mùa đông không nhóm lá»a. Äể trá»i ấm lên má»™t chút rồi hẵng dá»n cÅ©ng được. Các bạn chẳng Ä‘ang có hai gian đó sao? Các bạn hãy cứ má»™t ngưá»i gian trong, má»™t ngưá»i gian ngoà i ở tạm đã, được không?
- Tôi nghĩ ra riêng sớm ngà y nà o hay ngà y đấy.
- Thế thì tùy anh.
Anh ta vung tay một cái.
Cặp mắt anh ta cuối cùng có thể nói bị tôi chá»™p đúng quả tang. Lúc nà y tôi má»›i hiểu được, cái Ä‘iá»u năm ngoái cô ta đã nói vá»›i tôi ở chuồng cừu. Nhưng anh ta đã ký và o đơn ly hôn, tôi còn có tư cách gì mà kỳ kèo mè nheo anh ta.
- Thôi mặc kệ mà y – Tôi nói thầm trong bụng.
Ä‚n cÆ¡m tối xong rốt cục đêm đã đến. Äây là má»™t đêm ảm đạm sầu muá»™n, khiến ngưá»i ta hồn vÃa lên mây. Ãnh sáng ban ngà y lùi ra dần từng tà má»™t qua khung cá»a số bằng gá»— má»™c đã cÅ© nát không quét sÆ¡n, như sá»± sống rá»i khá»i thể xác từng tà má»™t. Và trong khi đó, hÆ¡i xuân là nh lạnh cÅ©ng thấm dần từng tà má»™t qua khung cá»a sổ cÅ© nát, qua các kẽ hở li ti trên vách đất, khiến không khà trong phòng dần co lại, dần dần ngưng tụ, gian buồng cÅ©ng âm u lạnh lẽo như nÆ¡i phần má»™ váºy.
Dải rừng ngoà i đồng ná»™i, tuy chưa nảy những chồi biếc, nhưng thân cây đã căng trà n nhá»±a sống mùa xuân. Cà nh đã trở nên má»m mại, rì rà o những âm Ä‘iệu tẻ nhạt trong là n gió đêm. Má»™t buổi đêm khiến ngưá»i ta thất vá»ng, nhưng cÅ©ng Ä‘em lại cho ngưá»i ta những Ä‘iá»u mong ước. Tôi gối đầu lên lòng bà n tay, nằm ngá»a trên giưá»ng lò, má»™t chú nhện con mà u xám lặng lẽ bò trên trần nhà dán bằng giấy báo, tưởng chừng cÅ©ng giống như ngưá»i ta, Ä‘ang tìm kiếm câu “ ngữ lục †đầu tiên thÃch hợp cho sá»± sống còn và phát triển cá»§a mình, thì ra hôm nay là tiết “ kinh tráºp â€, các loà i sâu bá» hôm nay Ä‘á»u bò ra.
Cô rá»a xong nồi niêu bát đĩa ở nhà ngoà i, vén chiếc rèm cá»a bước và o, tiện tay giáºt công tắc báºt đèn sáng lên. Từ trên trần nhà hắt xuống là n ánh sáng trắng loà chói chang. Tôi lim dim mắt, nhưng không dám nhìn mặt cô. Vẫn như má»i ngà y, cô ngả ngưá»i ngồi lên mép giưá»ng, hai tay xoa và o nhau lia lịa. Cô vừa xoa xong Ãt sáp nẻ ngưá»i ta bán trong vá» sò. Cô thÃch trang Ä‘iểm, lại rất chú ý giữ da, khác hẳn vá»›i những ngưá»i phụ nữ là m nghá» nông từ bé. Giá không bị nhỡ nhà ng mà phải Ä‘i lao cải, chắc cô đã có má»™t số pháºn khác hẳn. Thế nhưng cô phải Ä‘i lao cải, luân lạc phong trần, đó phải chăng là số pháºn cá»§a cô sao?
Cô mải mê chăm chú xát mãi đôi bà n tay. Tôi đang đắn đo xem nên mở miệng ra sao.
Äà n bà có đức kiên nhẫn kỳ lạ. Äặc biệt là có tà i im lặng. Rốt cuá»™c tôi không chịu nổi, phải hắng giá»ng má»™t cái, rồi lên tiếng:
- ÄÆ¡n xin cá»§a chúng mình hôm nay đã được duyệt.
Tôi đặc biệt nhấn trá»ng âm và o hai tiếng “ chúng mình â€.
Cô vẫn không nói gì, vừa bôi kem, vừa tỉ mỉ xem xét các ngón tay cá»§a mình, như thể phải tra kem và o từng cái kẽ móng tay váºy. Äây quả là má»™t bãi mìn, nhưng tôi cần phải vượt qua bằng được, thì má»›i mong sang tá»›i bá» bên kia. Tôi ngồi dáºy, lấy tá» giấy cuá»™n tròn trong túi áo ra, vuốt phẳng, đặt lên mép giưá»ng trước mặt cô.
Cô không há» thay sắc mặt, chỉ liếc nhìn tá» giấy má»™t cái, lại tiếp tục xoa tay má»™t lúc nữa, rồi má»›i đưa hai ngón tay ra kẹp phắt lấy tá» giấy lên, gáºp lại xé đôi ra.
- Ấy!
Tôi giáºt mình kinh ngạc, khẽ kêu lên má»™t tiếng, nhưng dừng ngay lại được.Tôi không dám nói tiếp nữa. Lá»›p băng lạnh giá nà y cá»±c kỳ má»ng, chỉ sÆ¡ ý má»™t chút là tôi sẽ rÆ¡i xuống đó, không sao ngoi lên được nữa. Tôi lo lắng sợ hãi nhìn và o mặt cô.
Cô không hỠngước mặt lên, vẫn nhìn và o mấy đầu ngón tay của mình, nói rất bình tĩnh:
- Cần quái gì cái trò trẻ con ấy? Ưng lấy nhau thì chẳng ai ngăn được, mà đã muốn bá» nhau ra thì chẳng ai có thể buá»™c chặt và o lại được. Äã chẳng còn tình cảm nữa, thì dẫu không duyệt, cÅ©ng cứ tách bỠđược như thưá»ng chứ sao?
- Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi! – Tôi vá»™i và ng tỠý tán thà nh - Thế nhưng chúng mình chả là vẫn phải cầm “ cái trò trẻ con †ấy lên nông trưá»ng bá»™ để là m thá»§ tục đó là gì?
- Xì! – Cô tỠý khinh bỉ ra mặt - Äầu óc anh là m sao dá»… sai khiến thế? Năm ngoái chúng mình kết hôn có lên nông trưá»ng bá»™ là m thá»§ tục không?
Lúc nà y tôi má»›i sá»±c nhá»› ra. Năm ngoái, sau khi Äen cầm tá» giấy cá»§a Tà o Há»c NghÄ©a trả lá»i phê chuẩn vỠđưa cho chúng tôi, tôi chỉ sợ qua nhiá»u cấp thêm lằng nhằng, đại đội duyệt rồi, nhưng biết đâu cán bá»™ nông trưá»ng vẫn có thể gây khó dá»…, nên khi được cô đồng ý, tôi không lên nông trưá»ng bá»™ là m thá»§ tục nữa. Vá»›i lại “ núi cao, vua ở xa â€, lúc ngưá»i ta là m lá»… cưới, khách khứa đến mừng cÅ©ng chẳng có ai bắt trình giấy chứng nháºn kết hôn ra kiểm tra má»™t lượt đã rồi và o dá»±, cho nên chúng tôi cứ thế là “ kết hôn †vá»›i nhau.
Tôi bất giác báºt lên má»™t tiếng cưá»i quái gở như con bệnh thần kinh. Hoá ra là cái thằng bị “ quần chúng quản chế †nà y, má»™t năm nay ở vá»›i cô như vợ chồng má»™t cách phi pháp! Thừa nháºn chúng tôi là vợ chồng chẳng qua chỉ có quần chúng, chỉ có thá»i gian, chỉ có tình cảm và táºp quán cá»§a chúng tôi thôi. Rồi vá» sau, ngay cả tôi là đương sá»± cÅ©ng quên mất rằng chúng tôi chưa há» thá»±c hiện thá»§ tục pháp lý! Thì ra như váºy là tất cả nhưng lo toan chạy vạy cá»§a tôi mấy hôm nay hoà n toà n là thừa, chứ muốn Ä‘i tôi cứ việc phá»§i Ä‘Ãt là đi thôi.
Tôi thì tôi quên chứ cô vẫn nhá»›! Cô ném cho tôi cái nhìn há»n ghét, nói bằng giá»ng giáºn dữ:
- Hừ! Ngay từ đầu khi kết hôn với tôi anh đã không thực lòng rồi!
Cặp môi vốn đầy đặn cá»§a cô bá»—ng trở nên má»ng dÃnh, để lá»™ những chiếc răng cá»a trắng muốt:
- Bụng dạ anh đầy âm mưu quá»· quyệt! Äến hôm nay tôi má»›i nhìn thấy rõ mặt anh!
Lá»i cô cứ như giá»t mưa đá Ä‘áºp và o mặt tôi. Tôi nói bằng má»™t giá»ng chán chưá»ng:
- Cô chá»› hiểu nhầm, từ đầu tôi vẫn thá»±c lòng ấy chứ, đâu phải là tôi giả dối. Tôi cưá»i bởi vì chuyện nà y nó hà i hước quá. Cáºu Äen, cáºu ấy bảo: cuá»™c Ä‘á»i vô đạo đức thì dá»… sống, tôi xem ra, cuá»™c Ä‘á»i vô pháp luáºt kể cÅ©ng rất tiện lợi – Tôi thở dà i má»™t tiếng – Chúng mình tháºt giống như trong má»™t tấn tuồng, giống như trong má»™t giấc chiêm bao.
- Bây giỠthì trong giấc chiêm bao ấy, tôi đã tỉnh ra rồi – Cô đáp.
Cứ kể nói, tỉnh giấc chiêm bao ấy lẽ ra phải là tôi, thế mà giỠđây cô cÅ©ng bảo là cô đã tỉnh giấc chiêm bao. Tôi do dá»± rụt rè dừng lại trên lá»›p băng má»ng, không dám tiến lên má»™t bước nà o nữa. Tôi không biết, váºy thì cô nghÄ© thế nà o, rồi cô còn nói những gì nữa. Phải chăng là vợ chồng thì cả hai Ä‘á»u không được phép tỉnh táo, khi đã tỉnh táo thì sẽ phải chia tay, đưá»ng Ä‘i đôi ngã?
Cuá»™c sống vợ chồng chÃnh là giấc má»™ng. Không phải giấc má»™ng và ng thì là cÆ¡n ác má»™ng. Nhất thiết không được tỉnh táo.
Cô như sá»±c nhá»› ra Ä‘iá»u gì, đứng phắt ngay dáºy, đến mở nắp rương, lôi từng chiếc quần áo cá»§a tôi ra, những thứ quần áo nà y không chiếc nà o là không dÃnh hÆ¡i cô. Cô rất bình tÄ©nh, Ãt ra thì cÅ©ng là bá» ngoà i có vẻ như váºy. Äối vá»›i việc ly hôn, cô hình như đã quen quá Ä‘i rồi.
- Ngưá»i nghèo cÅ©ng có cái hay, vợ chồng nghèo ly hôn cÅ©ng đơn giản, cá»§a anh, cá»§a tôi, chưa chia đã xong rồi! – Không ngá» cô có cái giá»ng hà i hước đến thế! Cuối cùng cô đặt cả cái đà i bán dẫn và o đống quần áo cá»§a tôi – Cái nà y cÅ©ng phần anh, là m đặc vụ không thể thiếu cái khỉ gió nà y!
Tôi không biết là m thế nà o chỉ bÄ©u môi má»™t cái. Hiện thá»±c đã vùi dáºp cuá»™c Ä‘á»i cô, chà đạp má»i thứ cá»§a cô, thế mà má»i hà nh động cá»§a ngưá»i ta muốn chống lại số pháºn, muốn Ä‘i dò tìm trong hiện thá»±c tà n nhẫn ấy má»™t đôi chút kẽ nứt khe hở để lá»t chút dưỡng khà và o cho mình, cô lại Ä‘á»u coi là “ phản cách mạng â€! Lúc cần thiết, cô cÅ©ng sẽ nắm chặt bà n tay nhá» nhắn kia lại mà giÆ¡ lên hô: “Äả đảo những tên phản cách mạng †đó. Tôi nói giá»ng khô khốc:
- Cái nà y là của cô mua. Tôi không thể lấy.
- Có cái gì mà không thể? – Cô cố là m ra vẻ kinh ngạc xoè hai tay ra, nói bằng má»™t giá»ng lạnh như tiá»n - Mấy thứ nà y anh cứ mang Ä‘i; trong nhà những thứ gì không thể mang Ä‘i được thì anh để lại cho tôi. Tôi cÅ©ng chẳng khá» dại gì đâu, chả Ä‘á»i nà o để cho mình phải chịu thiệt – Cô lại tiếp tục moi tìm trong chiếc rương đã mở toang. Nó hệt như má»™t chiếc rương thần móc mãi không hết các thứ ở trong. Cô lấy ra má»™t tệp giấy bạc gói trong chiếc mù soa con, đếm rất thà nh thạo lấy ra hai chục tá» - Äây, còn hai trăm bạc, anh cÅ©ng mang theo Ä‘i.
- Ấy! – Lúc nà y tôi kinh ngạc thá»±c sá»± - Cô còn đưa tiá»n cho tôi là m gì? Chúng mình….chúng mình ăn ở vá»›i nhau má»™t năm nay, có dà nh dụm được đồng nà o đâu, tôi biết quá chứ.
Bá»—ng nhiên, cô dưá»ng như không thể chịu nổi nữa. Như những mẫu gá»— cá»§a đứa trẻ tỉ mẩn, chồng cao mãi lên là m nhà lầu thình lình bị đổ nhà o, vẻ bá» ngoà i cố tá» ra lạnh lùng băng giá, nghiêm khắc dữ dằn cá»§a cô trong phút chốc đã hoà n toà n sụp đổ tan tà nh. Cô đưa tay lên bưng miệng, khóc tu tu:
- Tôi bảo tháºt, anh Chương VÄ©nh Lân ạ, anh đã tháºt nảy sinh lòng lang dạ sói rồi! Anh Ä‘i thì cứ việc Ä‘i, việc gì anh phải bà y ra những trò hoa hoè hoa sói nà y vá»›i tôi?…. Tháºt ra vá»›i tôi, anh không cần phải giở cái trò ấy ra má»™t mảy may nà o hết! Anh cứ nói má»™t câu: “ Tôi Ä‘i đây â€, thế là anh Ä‘i được rồi! Chẳng ai ngăn, chẳng ai nÃu chân anh lại đâu….
Äầu cô phá» phạc rÅ© xuống, tiếng nói ngắt quãng, đôi vai buông xõng rung lên từng đợt, trông chừng cô sắp bị ná»—i Ä‘au quáºt ngã. Cô bưng mặt, đứng cạnh chiếc rương mà tôi có cảm tưởng mhư đó là má»™t hồn ma vừa từ trong chiếc rương kia chui ra đến đòi mạng tôi váºy. Tư thế ấy rõ rằng là đang kêu gá»i tôi tá»›i an á»§i cô, vá»— vá» cô, trả cho sòng phẳng món mợ tiá»n oan nghiệp chướng kia. Tôi còn Ä‘ang do dá»±. Tôi biết mình không có cách nà o giải thÃch rõ rà ng vá»›i cô được. Tôi không thể nói rằng việc ly hôn cá»§a tôi - má»™t hà nh động vừa là vì cô mà cÅ©ng vừa là để giải quyết cái tình cảm phức tạp cá»§a tôi – là đơn thuần chỉ vì sá»± an toà n cá»§a cô, hoặc đơn thuần chỉ là kết quả cá»§a việc tôi đã mất hết tình cảm vá»›i cô.
Äầu óc cô chỉ hiểu nổi Ä‘en là đen, trắng là trắng, còn những việc mà u tro xám, những sá»± việc mÆ¡ hồ thì quá khó hiểu vá»›i cô, và cÅ©ng quá khó diá»…n đạt đối vá»›i tôi. Lý tÃnh không thể thay thế được tình cảm, lý tÃnh cà ng không phân tÃch nổi tình cảm. Trong mối quan hệ tâm hồn không cảm ứng được vá»›i nhau, thì bất kỳ ngôn ngữ nà o cÅ©ng Ä‘á»u yếu á»›t và bất lá»±c. Mà cái gắn bó chúng tôi, xét táºn gốc lại cÅ©ng chÃnh là do nhu cầu tình dục khêu gợi lên, là sá»± tiếp xúc cá»§a xác thịt vá»›i xác thịt; còn chút tình ái kia là do khoái cảm cao độ thăng hoa thà nh mà thôi. Rá»i sá»± tiếp xúc xác thịt vá»›i xác thịt ra, thì chúng tôi mất ngay chá»— dá»±a để hiểu nhau và quan tâm săn sóc nhau.
Nhưng tôi vẫn buớc lại, đưa tay ra ôm lấy vai cô.
- Là m sao mà em biết tôi sắp ra Ä‘i? – Tôi há»i.
- Sao em lại không biết? Trong bụng anh có mấy con giun, em còn biết nữa là ! – Cô ngoan ngoãn áp mình và o lòng tôi, nghẹn ngà o – Anh tưởng là em không nháºn ra ư? Anh không ly hôn vá»›i em thì là m sao mà đi được? Anh ấy à , lao cải hÆ¡n hai mươi năm rồi vẫn còn nguyên cái lõi cáºu ấm, muốn ngưá»i ta hầu hạ anh cái ăn, hầu hạ anh cái uống. Nói thá»±c cho anh biết, em vẫn để cho anh má»™t con đưá»ng sống, để cho anh Ä‘i tìm chá»§ cá»§a anh, chứ không ý à , em không hé miệng cho anh ly hôn, thì anh đừng hòng mà ly được nhá! Thôi thì anh Ä‘i theo đế quốc Mỹ, hay bá»n xét lại Liên Xô cÅ©ng được, anh Ä‘i theo Lưu Thiếu Kỳ - Äặng Tiểu Bình cÅ©ng được. Anh cứ yên tâm, anh phản cách mạng thà nh công rồi, vinh hoa phú quý rồi, em không chạy đến ăn theo, nhá» vả gì vinh hoa phú quý cá»§a anh đâu, việc gì mà anh phải giở trò nói dối lừa gạt em thế kia!
Cô vụng dại má»™t cách đáng yêu, nhưng lại khôn ngoan má»™t cách tháºt ná»±c cưá»i. Là m như trong hai mươi năm trá»i tôi Ä‘i lao cải, cô Ä‘á»u hầu hạ tôi từ đầu chà cuối! Và cô có cách lý giải cá»§a cô vá» con ngưá»i và thế giá»›i: cái gì nhặt được và o trong rổ thì Ä‘á»u là rau cả; phà m cái gì đối láºp vá»›i đưá»ng lối “ cách mạng cá»§a Mao chá»§ tịch †hiện nay, chẳng cần phân biệt xanh đỠtrắng Ä‘en gì hết, Ä‘á»u là “ phản cách mạng †ráo.
Nhưng cô lại vẫn yêu thằng “ phản cách mạng â€.
Tôi bất giác cưá»i không thà nh tiếng, lắc đầu bảo cô:
- Vinh hoa phú quý cái ná»—i gì! Rất có thể chuyến Ä‘i nà y là nh Ãt dữ nhiá»u, cho nên tôi má»›i….
- Hứ! – Cô nhăn mÅ©i lại, dịu dà ng nhìn và o mặt tôi bằng đôi mắt đẫm lệ, nhưng lại dẩu môi ra nói bằng giá»ng cay độc – Cái đó thì chưa biết chừng! Anh chắc chắn rồi phải chết bất đắc kỳ tá»! Bởi vì anh đã phụ bạc má»™t tấm lòng.
- Äúng đấy – Tôi cưá»i Ä‘au xót – Äúng là phụ bạc má»™t tấm lòng.
Cô như có phần dịu lắng xuống, gục đầu và o vai tôi, buông một tiếng thở dà i:
- Vốn là lúc đầu, em định là m ầm lên vá»›i anh má»™t phen, chạy Ä‘i tố giác vạch trần anh, cho anh lại Ä‘i ngồi tù lao cải má»™t lần nữa. Nhưng vá» sau em nghÄ© lại, anh cÅ©ng tháºt tá»™i nghiệp, tà i há»c đầy má»™t bụng, thế mà phải bị nhốt và o đây cho ngưá»i ta hà nh hạ; anh có ná»—i khổ cá»§a anh…Thôi thì để chúng mình ly tán má»™t cách êm thấm, để má»—i ngưá»i còn giữ lại đôi Ä‘iá»u để nhá»› vá» nhau. Em nói tháºt cho anh biết, dù cho sau nà y anh có vinh hoa phú quý đến đâu, có bao nhiêu đà n bà con gái mỹ miá»u xinh đẹp sán và o vây lấy anh, thì anh cÅ©ng sẽ không tìm được má»™t ngưá»i đà n bà nà o thương anh như em đâu! Còn vá» phần em? Em cÅ©ng đã nghÄ© được rồi, bà Mã đấy má»™t thân má»™t mình mà vẫn sống được cả má»™t Ä‘á»i đấy thôi, lại còn cưá»i đùa nữa là đằng khác, em không sống được như bà ấy được sao?
- Không được đâu….Em còn trẻ, tìm lấy má»™t ngưá»i thÃch hợp hÆ¡n anh…- Tôi dối lòng mình, an á»§i cô như váºy.
- Thôi đủ rồi, đừng cho nhau Ä‘i tà u bay giấy nữa! – Cô lau khô nước mắt trên má, cánh mÅ©i đỠá»ng cứ mấp máy pháºp phồng, lông mà y còn bết nước mắt như má»™t cái quạt, như mặt hồ còn phá»§ má»™t lá»›p mù ban mai, trông đến mà má»§i lòng – Sau nà y em sẽ không còn tìm ai nữa đâu, không tìm ai nữa tháºt mà ! Em nói dối anh, em là con chó! Còn tìm ai nữa cÆ¡ chứ? Cái số em không có được ngưá»i chồng tá» tế: đã kiếm được rồi mà vẫn không nhốt kỹ được và o lồng, để sổng mất! Chá»— tiá»n kia, anh mang theo Ä‘i, dá»c đưá»ng có cái mà tiêu. Hai lần ly hôn trước, em Ä‘á»u lăn xả và o, em đòi tiá»n, đòi cá»§a, kiện cáo…Lần nà y ly hôn vá»›i anh, em lại tá»± nguyện đưa tiá»n tặng anh. Anh cứ cầm lấy Ä‘i, em hãy còn ba trăm đồng cÆ¡.
Nói Ä‘oạn, cô quay ngưá»i lại, áp đôi vú đầy sức đà n hồi cá»§a cô và o ngá»±c tôi, nói bằng má»™t giá»ng nảy lá»a, như sẵn sà ng quyết đấu:
- Lên giưá»ng Ä‘i! Tối nay em quyết để cho anh thá»a sức! Sao cho suốt Ä‘á»i chẳng bao giá» quên được em nữa!
Trăng đã lên đến đỉnh trá»i. Vừa tắt đèn trong buồng, thì ánh trăng thình lình ùa và o trong căn nhà đất nà y như thác đổ. Tiếng thầm thì đứt quãng cá»§a cô báºp bá»nh trong trăng.
- ….Em nói cho anh biết, anh sau nà y thế nà o cÅ©ng bất đắc kỳ tá», bởi vì anh đã phụ bạc má»™t tấm lòng….Nhưng dù có bao nhiêu ngưá»i Ä‘i đám ma anh, tặng vòng hoa cho anh, thì trong lòng thá»±c sá»± khóc anh cÅ©ng chỉ có mình em, anh có tin không?….Sau nà y, cứ đến tết thanh minh, dù em có ở đâu em cÅ©ng sẽ đốt và ng cho anh, anh cứ tìm đến em lấy tiá»n mà tiêu…Nà o, cởi quần áo Ä‘i chứ, còn đứng ngẩn ngưá»i ra đấy là m gì?
Tôi thấy có hai cánh tay nóng bá»ng ôm ghì lấy tôi, kéo tôi xuống, kéo xuống mãi…chìm xuống đáy hồ đầy trăng. Bên tai, lại văng vẳng giá»ng nói nổi lên từ đáy nước.
- ….Anh đừng quên rằng, chÃnh em đã biến anh thà nh đà n ông thứ thiệt….
Ôi! Trên thế giới nà y đáng yêu nhất là đà n bà !
Nhưng còn có những thứ quan trá»ng hÆ¡n đà n bà !
Äà n bà vÄ©nh viá»…n không bao giá» chiếm được ngưá»i đà n ông mà mình đã sáng tạo nên.
…….
Có má»™t con sâu nhá» bò lẹt xẹt ở góc tưá»ng.
À! Mùa xuân đã tới! Một tháng nữa là đến tết thanh minh.
Phải chăng tôi sẽ vỠđến bên cô để nháºn đồ tế lá»…?!
Trăng đến là to, đến là tròn!
Ngà y 22 tháng 7 năm 1985.
Hết
Tà i sản của ngudoc