 |
|

17-04-2008, 03:31 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
Trưá»ng Cung chá»§ nhân ở khoảng tuổi sáu mươi, râu năm chòm dà i Ä‘en mướt, tóc đã bắt đầu bạc, dung mạo khôi vÄ©, tia nhìn đầm thấm nhân háºu. Cả bốn ngưá»i Ä‘á»u không nháºn được nét quen biết nà o trên khuôn mặt hiá»n háºu ấy.
HÆ¡n ba mươi năm trôi qua, bao nhiêu dòng sông đã biến thà nh nương bãi. Kìa non núi lỡ, ná» sông cát bồi. Bao nhiêu tang thương biến cải, là m sao tìm thấy được những nét thân thuá»™c trên gương mặt cá»§a má»™t ngưá»i cố ý lẫn tránh và che giấu? Vị Thần y Ä‘ang ngồi trước mặt Äại sư, vá»›i nét mặt thản nhiên kia, có phải là vị Giáo chá»§ năm xưa cá»§a há»? Thá»i gian xóa hết má»i nét thân quen cÅ©, và ánh mắt uy nghiêm ngà y nà o, chỉ thấy tá»a ra tia nhìn nhân háºu vá»›i ná»—i buồn ẩn chứa lặng lá». Không há» bắt gặp ánh tinh quang loang loáng ngà y nà o cá»§a má»™t báºc thiên hạ đệ nhất cao thá»§.
Cả bốn ngưá»i Ä‘á»u phân vân, Ä‘á»u tá»± há»i há» có lầm lẫn, có vá»™i vả quá chăng! Chỉ riêng má»™t mình Nhan Bổn, tuy cÅ©ng biết không có gì để chứng minh, để xác quyết, nhưng sao lão há» Nhan vẫn chắc chắn ngưá»i Ä‘ang ngồi trước lão chÃnh là vị Giáo chá»§ trẻ tuổi khả kÃnh năm xưa. ChÃnh vì ông, và chỉ duy nhất vì ông mà lão đã rá»i bá» những năm sống yên tÄ©nh, tách biệt giang hồ, để vạn dặm đến nÆ¡i nà y. Lão là m sao quên được cái cảm giác tin yêu, ngà y lão gặp vị Giáo chá»§ bình dị, lần đầu tiên cách đây trên ba chục năm; cảm giác ấy lại trở vá» vá»›i lão lúc nà y, khi ngồi trước vị Thần y há» Trưá»ng Cung.
Trưá»ng Cung, phải đúng thế, trong óc lão má»™t tia sáng lóe lên: chữ Trưá»ng và chữ Cung ghép lại chồng chữ Trương là gì! Và bá»—ng dưng trong lòng lão, má»™t nổi buồn thương và phiá»n muá»™n dâng đầy. Năm ngưá»i cùng yên lặng. Kiến Nghiệp đại sư không biết phải là m cách nà o để vị Thần y nà y lá»™ diện. Vá»›i má»™t ngưá»i khác, ông có thể dùng nhiá»u cách để là m sáng tá», chẳng hạn như vá» võ công. Nhưng nếu quả tháºt vị lang y nà y chÃnh là Trương Giáo chá»§, thì võ công cá»§a ông đã đến chá»— NHƯ NHIÊN, cá»±c động đã biến thà nh cá»±c tÄ©nh, "có" biến thà nh "không", thăm thẳm khôn cùng, dò tìm sao được!
Bất chợt, trong cái im lặng cá»§a tâm tư, ông nghe rõ ba hÆ¡i thở, dà i ngắn khác nhau. Bốn ngưá»i Ä‘ang ngồi quanh ông, sao chỉ có ba hÆ¡i thở? Nhưng rồi rất lâu, ông cÅ©ng phát hiện ra hÆ¡i thở thứ tư, hÆ¡i thở trầm, dà i, mong manh như mây bay, lúc có, lúc không.
HÆ¡i thở cá»§a Nhan Bổn, Ä‘ang lúc xúc động, thì rá»™n rà ng. HÆ¡i thở cá»§a Lãnh Thiá»m thì dà i và sâu, hÆ¡i thở cá»§a Quán Trung ngắn hÆ¡n đôi chút so vá»›i Lãnh Thiá»m, chứng tá» công phu ná»™i lá»±c, định khà ngưng thần cá»§a Lãnh Thiá»m cao hÆ¡n Quán Trung má»™t báºc. Vị Thần y kia là ai mà lại có hÆ¡i thở bằn bặt như váºy, nếu không phải là nhân váºt tuyệt đại cá»§a thiên hạ: Giáo chá»§ Minh giáo, Trương Vô Kỵ.
Phà m ngưá»i luyện võ, lúc khởi đầu là võ nghệ, tiến cao hÆ¡n má»™t báºc là võ thuáºt, lên cao nữa là "pháp" như kiếm pháp, quyá»n pháp, đến độ cao hÆ¡n nữa, là "đạo", mà Äạo thì mênh mông, " đạo khả đạo phi thưá»ng đạo", không biết đâu mà lưá»ng được. Ngưá»i luyện đến mức nà y, có thể bế khà như những đạo sÄ© cá»§a Thiên Trúc, chôn dưới đất bốn mươi chÃn ngà y mà vẫn sống, nhưng những đạo sÄ© ấy, muốn hồi tỉnh, phải có ngưá»i thứ hai trợ giúp, bởi vì không thể tá»± mình khai mở huyệt đạo.
Sá»± sống tiá»m ẩn trong thân thể lạnh giá, tim ngừng Ä‘áºp, máu ngừng luân lưu, nhưng cÆ¡ thể không bị phân hóa, rữa nát; và tuổi thá» cá»§a há» không biết đâu là giá»›i hạn, dÄ© nhiên chỉ đến mức nà o thôi, chứ chẳng má»™t ai vượt ra ngoà i lẽ Sinh Hóa được. Như Äằng Gia Äà Lý, Äạo trưởng sống từ cuối Ä‘á»i Chiến Quốc, từ lúc nhà Tần thống nhất Trung thổ, cho đến mãi đầu triá»u đại Tây Tấn má»›i hóa. Äạo lá»±c cá»§a Trưá»ng Cung Thần y đã bước gần đến cõi như nhiên. Trong võ lâm Trung thổ, bao nhiêu Ä‘á»i, chưa má»™t ai đạt tá»›i kể từ ngà y Äại Ma Tổ sư viên tịch.
Äối vá»›i cái vô cùng, năm trăm năm cá»§a cuá»™c Ä‘á»i Äằng Gia Äà Lý cÅ©ng là không. Mà không cÅ©ng là không, và Sát na, má»™t khoảng thá»i gian tÃch tắc ấy, lại từ đó mà có. Váºy thì không ai khác hÆ¡n, vị Thần y nà y chÃnh là Trương Giáo chá»§ cá»§a Minh giáo.
Lòng đã chán cảnh Ä‘á»i Ä‘iên đảo, đã lánh xa cõi thị phi, quên cái danh lợi phù phiếm, là m thế nà o bắt ông trở vá» cõi hồng trần? Kiến Nghiệp đại sư không biết là m cách nà o là m cho Trưá»ng Cung Thần y động tâm trước những Ä‘iá»u Äại sư sẽ bà y tá», mà nháºn lại danh pháºn mình..
Bá»—ng nhiên Nhan Bổn đứng dáºy, tiến đến trước mặt Thần y mắt nhòa sương lệ, phấn khÃch nói:
- Giáo chá»§! Chẳng nhẽ Giáo chá»§ không muốn nhìn nháºn
ngưá»i thuá»™c hạ nà y nữa hay sao? Cánh tay thuá»™c hạ đã mất trong cái ngà y lục phái tiêu diệt Minh giáo năm xưa. Cánh tay cụt ấy còn đây, và hình ảnh Giáo chá»§, vì Minh giáo mà quên cả mạng sống cá»§a mình còn đó. Thuá»™c hạ đã lui vá» vá»›i ruá»™ng vưá»n, là m bạn vá»›i cà y, cuốc, cà o, bừa đến nay đã trên ba muôi nám. Từ ngà y Giáo chá»§ bá» Ä‘i, Minh giáo tan vỡ, thuá»™c hạ muốn quên Ä‘i tất cả, và đã tìm được nguồn an vui trong lúc tuổi già . Váºy mà lúc nghe tin Giáo chá»§ còn sống, thuá»™c hạ đã bá» hết, từ biên cảnh Phương Nam vạn dặm tìm vỠđây, lẽ nà o Giáo chá»§ chẳng cho thuá»™c hạ bái kiến, chẳng liếc nhìn tấm lòng cá»§a thuá»™c hạ ! Hay Giáo chá»§ coi thuá»™c hạ cÅ©ng là phưá»ng trâu, chó, là bá»n gian tà thay lòng đổi dạ?
Thoắt giá»ng ngáºm ngùi, Nhan Bổn tiếp:
- Thôi thì hôm nay đây, thuộc hạ xin trả lại cho Giáo chủ cái mạng sống thừa nà y ...!
Nói xong, ông giÆ¡ bà n tay còn lại, váºn " Toái bia chưỡng" vá»— mạnh và o Hoa Cái. Bà n tay Trưá»ng Cung Thần y khẽ giÆ¡ lên như can gián. Hữu chưởng cá»§a Nhan Bổn còn cách đỉnh đầu chưa đầy gang, bá»—ng như gặp phải má»™t luồng ná»™i gia chân lá»±c hết sức ôn nhu hóa giải ngay tức khắc luồng chân lá»±c cương mãnh cá»§a mình, toà n bá»™ cánh tay ông má»m nhá»§n không còn chút hÆ¡i sức.
Không còn phải suy nghÄ© gì nữa, Nhan Bổn quỳ má»p dưới chân vị Thần y, ôm lấy bà n chân cá»§a ngưá»i mà ông tin chắc đó là vị Giáo chá»§ cá»§a mình:
- Thuộc hạ tham kiến Giáo chủ!
Ba ngưá»i còn lại, Hữu sứ, Tảng Nhân, Chưởng Kỳ sứ, Ä‘á»u nhất loạt đứng lên khá»i ghế, toan quỳ xuống là m lá»… tương kiến, nhưng cả ba Ä‘á»u gặp luồng kình lá»±c ngăn lại như Nhan Bổn. Hữu sứ Phạm Dao cố tình váºn sức dùng kình lá»±c chống lại nhưng luồng kình khà cá»±c kỳ ôn nhu kia hóa giải
- Xin các hiá»n hữu đừng Ä‘a lá»… như váºy, xin hãy lấy tình bạn hiá»n mà đối vá»›i nhau!
Ông quay lại Nhan Bổn, nói:
- Nhan hiá»n huynh bấy lâu không luyện táºp võ công nữa sao?
- Khai bẩm Giáo chá»§, thuá»™c hạ chán nản hết chuyện Ä‘á»i !Trưá»ng Cung Thần y giá»ng từ tốn:
- Xin các hiá»n huynh xưng hô vá»›i Vô Kỵ nà y như anh em bằng hữu. Quá khứ ta chẳng nên nhắc đến nữa, hãy gá»i tại hạ bằng cái tên tục cá»§a lão lang vưá»n nà y!
Kiến Nghiệp đại sư cung kÃnh đáp:
- Xin vâng lá»i dạy cá»§a Trưá»ng Cung bằng hữu !
|

17-04-2008, 03:31 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
Thần y mỉm cưá»i:
- Äa tạ Äại sư, trên ba mươi năm nay lão không còn nhá»› đến cái tên Vô Kỵ nữa rồi. Tất cả chẳng còn nhá»› được gì.
Và suốt ngà y hôm ấy, Thần y im lặng, thản nhiên lắng nghe Kiến Nghiệp đại sư thuáºt lại những biến động cá»§a võ lâm suốt trên ba mươi năm, và sá»± tà n bạo cá»§a Dương Tiêu áp đặt trên đầu trăm há». Thần y im lặng không nói gì, cÅ©ng không há»i lại má»™t câu, giống như má»™t kẻ ngoại cuá»™c.
Ngô Quán Trung nhìn Thần y, nói:
- Trương tôn giá, tôn giá bá» ngoà i tai má»i Ä‘iá»u không lý đến, nhưng những việc như đốt cháy và tiêu diệt sinh mạng cả má»™t Ä‘oà n thuyá»n, chẳng nhẽ không là m tôn giá nhÃu mà y sao?
Thần y cất giá»ng, cháºm rãi:
- Tại hạ đã hiểu được cảnh Ä‘á»i, biết được lòng ngưá»i, đâu còn ngạc nhiên gì những việc như thế nữa. Äau đớn, xót hương cÅ©ng khôn cùng, mà bạo lá»±c thì tất sinh bạo lá»±c, biết tìm sao được?
Lãnh Thiá»m thở dà i:
- Lũ chúng ta là kẻ cầm kiếm, vì dân mà trừ bạo, cứu khổn, phò nguy; chẳng lẽ thấy việc bạo tà n mà ngoảnh mặt? Tôn giá nghĩ thế nà o?
Thần y im lặng cúi đầu. Kiến Nghiệp đại sư nói:
- Nay thà chá»§ là ngưá»i lòng như Nháºt Nguyệt, đức độ như Thái sÆ¡n, võ há»c như Bắc Äẩu; chẳng nhẽ vì chán ngán lòng ngưá»i mà chẳng xót thương lê dân rên xiết. Lòng há bình yên được sao?
- Ôi thôi, ta những tưởng quy ẩn nơi chốn thanh sơn, gạt bỠngoà i tai trăm nỗi bất hình, lạc đạo an bần, mà cũng chẳng giữ được lòng thanh tịnh nữa. Nhưng chúng ta là những cây cột lẻ loi chống là m sao được cơn bảo táp, mà dẫu gây lên nạn binh đao, cũng chỉ là m cho tang thương chồng chất!
Ngô Quán Trung giá»ng buồn bã:
- Trăm ná»—i Ä‘au thương chẳng phải từ không mà có, sá»± bạo tà n chẳng thể không có gốc mà sinh, diệt được căn thì yên má»i lẽ!
Kiến Nghiệp đại sư, giá»ng thuyết phục:
- Ngà y xưa Minh giáo cùng Cái Bang đồng loạt nổi dáºy chống bá»n dị tá»™c chẳng phải mưu toan dòm ngó ngai và ng. Má»—i ngưá»i má»—i tâm ý. Dương Tiêu, hoặc Chu Nguyên Chương, hoặc Tứ Äạt, Thưá»ng Ngá»™ Xuân, ai tức vị, ai ngồi trên ngai và ng, đối vá»›i chúng ta, chẳng quan tâm đến; miá»…n là kẻ cầm quyá»n biết mưu cầu hạnh phúc cho trăm há» là điá»u chúng ta mong đợi.
Khi xưa Quách đại hiệp dùng khối huyá»n thiết mà đúc hà nh má»™t kiếm, má»™t Ä‘ao; trong Ä‘ao giấu VÅ© Mục di thư, trong kiếm tà ng Cá»u âm Chân Kinh và truyá»n lại bà i thÆ¡ máºp má», khiến giang hồ má»™t phen tanh máu. Äến khi Giáo chá»§ lấy được Äồ Long Ä‘ao và giao VÅ© Mục di thư cá»§a Nhạc VÅ© Mục cho Từ Äạt, Từ Äạt đã Ä‘uổi được bá»n dị tá»™c ra khá»i Trưá»ng thà nh và Chu Nguyên Chương tức vị ngôi đế; Giáo chá»§ vì không muốn ná»™i bá»™ sinh lục đục, đã vì nghÄ©a lá»›n mà bá» Ä‘i. Những tưởng nhà Äại Minh mang lại hạnh phúc cho bách tÃnh lê dân, nà o dè, Chu Nguyên Chương lòng dạ nhá» nhen, giết hại công thần như bá»n Từ Äạt, Thưá»ng Ngá»™ Xuân,Giám Ngá»c, Hữu Äức, Phùng Thắng là những ngưá»i dà y công hãn mã, lần lượt chết vì tay y.
Dương Tiêu mưu trà khôn lưá»ng, nắm lấy quyá»n sinh sát, từ Ä‘á»i Thái Tổ đến Ä‘á»i Thà nh Tổ, trải dà i mấy chục năm, ra tay cai trị hết sức khắc nghiệt, gây nên bao cuá»™c binh Ä‘ao, sinh linh đồ thán. Ngoà i ra y còn tổ chức " Thất Sát Ä‘oà n", gây biết bao tá»™i lá»—i trong trăm há»; ngay cả đến các môn phái, bang há»™i võ lâm, y cÅ©ng ra tay hạ độc thá»§. Thất Sát Ä‘oà n là m trăm vạn Ä‘iá»u gian ác, vô luân là m cho Minh giáo thêm má»™t lần nữa trở thà nh "Hắc ám đại biểu ác thần", vì thế cho nên "á»¶ Thiên" chẳng thể nà o không tái xuất cho được!
Lãnh Thiá»m tiếp:
- Sở dÄ© Dương Tiêu lá»™ng hà nh, vì y biết trong thiên hạ không còn ai là địch thá»§ cá»§a y nữa ngoà i Giáo chá»§ ra, mà Giáo chá»§ thì trên ba mươi năm tuyệt tÃch, còn mất chẳng hay. Cánh tay y vươn dà i tá»›i cả đến tứ Di, bát Hoang, đến cả Nam Việt, lá»™ng hà nh không kể xiết!
Ngô Quán Trung nói thêm:
- Chúng ta, không thể gây thà nh má»™t cuá»™c binh biến, vì không nên để trăm há» tương tà n, chúng ta cÅ©ng không đủ lá»±c để đối đầu vá»›i thiên binh vạn mã cá»§a Triá»u đình, chúng ta chỉ còn cách duy nhất để tiêu diệt y mà không thà nh há»a binh Ä‘ao, đó là : gá»i Ä‘Ãch danh y mà thách thức!
Nhan Bổn từ nãy.giá» ngồi im, lên tiếng há»i:
- Nhưng nếu y biết có Giáo chá»§ xuất hiện, y kéo binh mã đến bao vây Äại há»™i thì sao?
Kiến Nghiệp đại sư nói:
- DÄ© nhiên y chẳng thể đến má»™t mình, nhất định y mang theo binh triá»u và bá»n thuá»™c hạ Thất Sát Ä‘oà n, nhưng chẳng thể vì việc riêng mà y Ä‘iá»u động đại binh được, cùng lắm chỉ dăm ba ngà n là nhiá»u. Chúng ta có cách đối phó!
Quán Trung nói:
- Trong NgÅ© Hà nh Kỳ, chỉ còn có Há»a Liệt Kỳ Nhan Bổn và tại hạ, Kim Má»™c Kỳ . Háºu Thổ Kỳ Lâm Kỳ SÆ¡n đã vá» phe Dương Tiêu; hai vị Má»™c Tinh Kỳ, Thá»§y Thanh Kỳ không còn không còn tại thế, bây giá» là m thế nà o?
Äại sư tiếp:
- Trong số NgÅ© Tảng Nhân, chỉ còn má»™t mình Lãnh Thiá»m, Bà nh Oánh Ngá»c, Châu Äiên, NÓI-KHÔNG-ÄÆ¯á»¢C đã lần lượt qua Ä‘á»i. Hân Dã Vương thì trở vá» tái láºp lại Bạch Mi giáo, nay tuổi cÅ©ng đã cao. Tứ đại Há»™ Pháp Vương trong ba chục năm nay thì TÃa Sam Lang Vương, Bạch Mi ưng Vương đã qua Ä‘á»i, Kim Mao Sư Vương trở thà nh đệ tá» cá»§a Pháºt gia, Thanh Dá»±c Bức Vương tuyệt tÃch giang hồ kể từ tráºn đánh ở SÆ¡n Äông. Thá»±c lá»±c cá»§a Minh giáo chẳng còn lại gì!
|

17-04-2008, 03:32 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
Bần tăng, mấy năm nay, Ä‘i lại giang hồ, gom góp giáo chúng cÅ©, quảng bá, thu nạp thêm giáo chúng má»›i, lá»±a ngưá»i, đưa và o nắm giữ những vai trò then chốt, giữ gìn giá»ng mối cá»§a Minh giáo, đến nay đã trên mưá»i năm. Thà nh quả tuy nhá», nhưng phẩm chất rất đáng kể, do đó có thể hy vá»ng trá» thà nh ná»n tảng cho mai háºu. Bần tăng cÅ©ng gà i được ngưá»i và o Thất Sát Ä‘oà n để dò la tin tức, để kịp thá»i ngăn chặn những hà nh vi bạo tà n, đồng thá»i nắm vững được guồng máy tổ chức, địa Ä‘iểm, từng nhân váºt then chốt trong tổ chức ấy.
Thần y trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng ông nói:
- Tôn chỉ cá»§a Minh giáo là Thiện, ác phân định, lấy cái quang minh để khu trừ Ä‘iá»u hắc ám, lấy yêu thương xóa bá» háºn thù; nhưng trong sá»± tương tranh, tức thá»i đã ẩn chứa trong cái thiện, có cái ác. Äại sư nghÄ© lại xem, như NghÄ©a phụ cá»§a tại hạ năm xưa , vì quá yêu thương nên lòng thù háºn, vì quá căm giáºn cái ác, nên biến thà nh cá»±c ác. Thế má»›i biết, Ä‘iá»u gì thái quá tất sinh Ä‘iá»u ngược lại . Yêu thương quá thà nh há»n ghen. Thiện, ác cách nhau như sợi tóc. Nay, giả như tại hạ, vì giang hồ thiên hạ, múa á»· Thiên và o chốn bụi trần, ai hiểu được lòng ta, hay cÅ©ng chỉ cho rằng cùng há» Dương tranh già nh nà y ná», Minh giáo tương tranh, tháºt là khó nghÄ©!
Kiến Nghiệp đại sư nói:
- CÅ©ng bởi vì lẽ ấy nên bần tăng má»›i láºp Äại há»™i Kình Dương, vì chÃnh khà cá»§a võ lâm mà quét sạch cá»a ngõ. Äó chÃnh là quang minh váºy!
Lãnh Thiá»m e dè há»i Thần y:
- Hai mãnh kiếm gãy ỷ Thiên, Giáo chủ còn giữ được chăng?
Thần y mặt thoáng buồn, bao nhiêu hình ảnh thuở thiết thá»i trà n ngáºp lòng ông: những khuôn mặt thân yêu, những cảnh Ä‘á»i Ä‘iên đảo, những lòng dạ vô thưá»ng; đến nay kẻ còn, ngưá»i mất, như má»™t đám phù vân. Thở dà i, ông nói:
Ta vẫn còn giữ được!
Nhan Bổn thưa:
- Xin Giáo chá»§ cho chúng thuá»™c hạ được bái kiến thánh má»™ cá»§a Quáºn Chúa phu nhân!
Nét buồn vẫn chưa tan trên khuôn mặt cá»§a ông, giá» bá»—ng như Ä‘áºm thêm từng nét nhăn:
- Cảm tạ tấm lòng cá»§a quà liệt vị đã nhá»› đến tiện ná»™i, chỉ hiá»m má»™t ná»—i, tại hạ đã an táng má»™t nÆ¡i sâu kÃn trong lòng Trưá»ng Bạch SÆ¡n, có đến cÅ©ng chẳng nhìn thấy gì, tấm lòng cá»§a các vị ta xin cảm nháºn cÅ©ng đã đủ !
Ngô Quán Trung biết Trương giáo chá»§ không muốn gợi lại những buồn Ä‘au cÅ©, nên há»i lãng:
- Thuộc hạ được nghe Lãnh Tảng Nhân nói Giáo chủ sinh hạ một công tỠvà một tiểu thư, xin cho được gặp mặt?
- Là m sao Lãnh huynh biết được?
Lãnh Thiá»m cưá»i nói:
- Chẳng dấu gì Giáo chá»§, cÅ©ng vì Tiểu thư rất giống Quáºn Chúa năm xưa, nên thuá»™c hạ má»›i dò la được manh mối cá»§a Giáo chá»§!
Vừa lúc ấy, Trưá»ng Cung Hoa và Thể Dung Ä‘i câu trở vá», thấy cha có khách, cả hai rất ngạc nhiên, vì suốt từ thuở lá»›n khôn, chưa bao giá» thấy cha mình có khách thăm viếng mà chỉ là những bệnh nhân, nên Thể Dung, tay xách xâu cá, Ä‘ang rÃu rÃt bên Cung Hoa bá»—ng im bặt, cả hai toan thối lui.
- Các con và o đây ta bảo!
Nghe tiếng cha gá»i, cả hai e dè bước và o khách sảnh, cúi đầu chà o khách. Bốn ngưá»i đứng dáºy đáp lá»….
Thần y nói:
- Äây là những ngưá»i thân thiết cÅ© cá»§a ta, các con hãy lạy mừng các báºc tiá»n bối Ä‘i!
Cung Hoa và Thể Dung bước lại gần toan hà nh đại lễ, Kiến Nghiệp đại.sư nhỠnhẹ nói:
- Các cháu đừng khách sáo váºy. Bá»n ta vá»›i Thân phụ các cháu tình thân hÆ¡n ruá»™t thịt, xa cách đã trên ba mươi năm, nay má»›i được gặp lại. Ta há» Phạm, vị nà y há» Lãnh, há» Ngô và há» Nhan!
Cung Hoa và Thể Dung cúi đầu vái chà o từng ngưá»i rất cung kÃnh. Thần y nói:
- Thằng lớn nà y là Cung Hoa, con bé đó là Thế Dung!
Nhan Bổn gáºt gù nói:
- Quả nhiên Thể Dung tiểu thư giống Quáºn Chúa năm xưa như tạc, chẳng ngạc nhiên khi gặp mặt, vì váºy mà Lãnh Tảng Nhân nhỠđó truy ra được tung tÃch cá»§a Giáo chá»§!
Lãnh Thiá»m cưá»i nói:
- Cô bé kia, có nhớ kẻ ăn xin năm trước mà cháu đã cho hai con cá lớn nhất đó không?
Thể Dung nhìn đăm đăm Lãnh Thiá»m, má»™t lát reo lên:
- Cháu nhớ ra rồi, cháu nhớ rồi. Bác cứ đòi hai con cá lớn nhất của cháu, đúng là ăn mà y đòi xôi gấc. Cháu đã toan không cho, nhưng thấy mặt bác đói nhăn như bị, nên động lòng trắc ẩn!
Thần y quát:
- Thể Dung! Không được ăn nói hỗn láo như thế!
Lãnh Thiá»m cưá»i ha hả, nói:
- Äừng ngại, đừng ngại, bác cháu mình còn có dịp Ä‘i câu khác bác trả lại cho cháu bốn con!
Thể Dung bị cha la mắng, xịu mặt nói:
- Cháu chẳng cần bốn con cá của bác, đến bốn ngà n con cũng không bằng hai con cá kia của cháu. Bác đã ăn mất rồi, lấy đâu mà trả được!
Cung Hoa mắng em:
- Thể Dung, không được nói năng như thế!
Trong đầu óc Cung Hoa, bốn chữ " Quáºn Chúa, Giáo chá»§" là m cho chà ng băn khoăn. Mẹ chà ng là Quáºn chúa? Cha chà ng là Giáo chá»§? Sao lại là Quáºn chúa, Giáo chá»§? Từ năm lên năm tuổi, mẹ chà ng đã qua Ä‘á»i, chà ng chỉ còn má»™t hình ảnh rất má» nhạt vá» ngưá»i mẹ yêu dấu cá»§a chà ng. Chà ng và Thể Dung đã lá»›n lên trong vòng tay dấu ái cá»§a cha. Khi vừa bảy tuổi, cha chà ng bắt chà ng quỳ lạy trước bà n thá» mẹ, hứa không được dùng võ nghệ bừa bãi, và không được tá» cho ngưá»i khác biết là mình có võ công, cha chà ng bắt đầu truyá»n dạy cho chà ng. Äến khi khôn lá»›n, Cung Hoa lòng vô cùng thắc mắc vá» thân phụ.
Vá»›i má»™t thân võ há»c siêu đẳng như váºy, cá»› sao cha chà ng lại tìm nÆ¡i hẻo lánh nà y ẩn thân, ngoà i ra, có má»™t tà i năng tuyệt vá»i vá» y há»c, mà ông cam pháºn là m má»™t lão sÆ¡n nhân, sống cuá»™c sống bình dị và gần như mai má»™t? Äiá»u thắc mắc ấy cứ bám lấy chà ng, nhưng Cung Hoa không dám tìm hiểu, vâng lá»i cha, không dám để lá»™ cả bản lãnh võ công ra vá»›i bất cứ ai, kể cả Thể Dung.
Chà ng chuyên cần tiếp thu ở cha toà n bá»™ vốn võ há»c tuyệt đẳng, tiếp thu má»i tinh hoa trong y há»c. Tuy nhiên, vá» y há»c, Thể Dung lại vượt hÆ¡n chà ng, vì ngoà i giá» luyện võ cam khổ, chà ng không còn thấy thì giá» rảnh rá»—i. Má»™t hôm chà ng há»i ông:
- Sao cha không truyá»n thụ võ công cho Thể Dung?
Cha chà ng thở dà i, lắc đầu:
- Hạnh phúc cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà không phải tìm thấy được ở nÆ¡i bão cát, mà là ở trong cánh cá»a thôi con ạ. TÃnh tình Thể Dung cương cưá»ng, hay Ä‘a sá»±, lại sắc sảo. Nếu em con há»c võ, sẽ gây ra rất nhiá»u tai ách cho chÃnh mình và cho Ä‘á»i!
Ông nhá»› đến hình ảnh Diệt Tuyệt sư thái, Kim Hoa bà bà , Chu Chỉ Nhược, Thù Nhi và cả hiá»n thê cá»§a ông. Bằng đó những nhân váºt nữ trong võ lâm kia, ngoà i vợ ông, mấy ai được hạnh phúc, hay chỉ trà n đầy khổ ải. Thần y tiếp:
- Ta rất hà i lòng thấy con tÃnh tình khoan hòa, nhân háºu. Ngưá»i há»c võ phải biết yêu ngưá»i mà hà nh xá» vá»›i Ä‘á»i, khoan dung vá»›i kẻ địch. Nhân thế nà o, thì quả thế ấy. Con nên nhá»› lá»i ta dạy!
Cho đến hôm nay, chà ng lá» má» Ä‘oán được, những ngưá»i khách cá»§a cha Ä‘ang đứng ở trước mặt chà ng, Ä‘á»u là những hảo thá»§ cá»§a võ lâm, Ä‘á»u là những ngưá»i dưới quyá»n cha chà ng năm trước, căn cứ theo thái độ cung kÃnh cá»§a há». Váºy thì đã má»™t thá»i, ông và mẹ chà ng có má»™t quá khứ lừng lẫy, má»™t thân pháºn cá»±c cao. Chắc hẳn phải vì má»™t ná»—i Ä‘au buồn, chán nản nà o má»›i khiến cho cha mẹ chà ng tìm vá» nÆ¡i thanh sÆ¡n hẻo lánh nà y để ẩn dáºt. Cùng má»™t lúc, chà ng linh cảm rằng, hÆ¡n ba mươi năm yên tÄ©nh cá»§a ông cÅ©ng đã vừa chấm dứt.
|

17-04-2008, 03:33 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
Chương 16
Trần Phiên Ngung
Nam thiên nhất tuyệt kiếm
Chương 16
Khoảnh khắc vô tình gặp
Thiên thu hữu ý gần.
Chia tay cùng Kiến Nghiệp đại sư, Ngô Quán Trung và cha con Hà Thiết, Trần Nguyên Huân nhắm hướng Yên Kinh ngà y Ä‘i đêm nghỉ, má»™t tháng sau chà ng đã đến Yên thà nh. Không hổ danh là má»™t Hoà ng thà nh, kinh đô cá»§a má»™t Triá»u đại nÆ¡i đầu não cá»§a quyá»n lá»±c, nÆ¡i phát xuất niá»m hoan lạc hoặc Ä‘au thương cá»§a trăm há».
Yên thà nh tá»a lạc trên má»™t khu vá»±c rá»™ng lá»›n, tưá»ng thà nh cao ngất và kiên cố, vá»ng địch lâu san sát, quân lÃnh tuần tra, canh phòng nghiêm ngặt. Dân chúng ná»™i, ngoại thà nh ra và o tấp náºp, việc buôn bán cá»±c kỳ sầm uất, nhưng cÅ©ng bị kiểm soát gắt gao. Tất cả má»i ngưá»i dân nếu không có lệnh, Ä‘á»u không được mang vÅ© khà bên ngưá»i.
Nguyên Huân giấu Bạch Hạc kiếm trong cây gáºy bằng nứa dùng để gánh hà nh lý toong teng trên vai, qua được mắt bá»n lÃnh gác cổng thà nh. Chà ng theo Ä‘oà n ngưá»i buôn bán Ä‘i sâu và o trong thà nh. NÆ¡i Ä‘iện đà i san sát, phố xá tấp náºp đông đúc, đó là khu vá»±c cá»§a Hoà ng thà nh. Bao quanh là khu dinh thá»± cá»§a các Vương, Hầu và quan lại ná»™i triá»u, và chà ng đã nhìn thấy, khu dinh thá»± biệt láºp cá»§a Quang Minh Vương phá»§, tá»a lạc kế cáºn Hoà ng thà nh.
Chà ng và o má»™t tá»u lầu sang trá»ng, đây là địa Ä‘iểm lý tưởng nhất để xuất phát những chuyến thăm dò sau nà y. Nguyên Huân chá»n má»™t căn phòng trên lầu, từ đó, chà ng có thể nhìn bao quát má»™t khu vá»±c rá»™ng. Má»—i tầng lầu Ä‘á»u có phòng ăn rá»™ng lá»›n, đầy đủ các sÆ¡n hà o hải vị và những loại rượu quý, phÃa dưới cá»a sổ là má»™t con đưá»ng rá»™ng lát bằng đá phiến.
Nguyên Huân tắm rá»§a, thay y phục, rÅ© sạch bụi đưá»ng. Chà ng cà i cá»a và đến phòng ăn. Phòng ăn trên lầu dà nh cho những báºc Vương tôn công tá» hay bá»n già u có . Nhìn thấy lối ăn mặc giản dị cá»§a chà ng, bá»n tá»u bảo nhìn chà ng ra chiá»u rẻ rúng. Chà ng gá»i má»™t tên tá»u bảo đến, và nói:
- Mang cho ta và i món ăn ngon nhất, má»™t bình rượu nhá»!
Tên tá»u bảo nhìn chà ng nghi ngá»:
- Bản quán có đủ những món ăn sang trá»ng, nhưng giá hÆ¡i đắt đấy!
Nguyên Huân thản nhiên bảo:
- Ta không cần sang trá»ng, chỉ cần ngon miệng, đắt rẻ không đáng kể!
Nói xong, chà ng thò tay và o túi lấy ra má»™t thá»i và ng, chừng mưá»i lượng, há»i:
- Chừng nầy đủ không?
Thấy thá»i và ng, tên tá»u bảo xóa hết má»i vẻ khinh thị trên nét mặt, xum xoe nói:
- Xin công tỠthứ lỗi, bằng nà y ăn cả tháng cũng chưa hết được tiểu nhân có mắt như mù!
- Thôi được, nhà ngươi dá»n ngay cho ta. Äây là phần cá»§a ngươi!
ÄÆ°á»£c hai lạng bạc cho riêng, y mừng rỡ nhét ngay và o túi Trước mắt y, đây quả thá»±c là má»™t Vương tá» cải dạng. Y là m ở đây lâu năm, tiếp đủ hạng ngưá»i sang trá»ng, già u có và quyá»n quý, nhưng chưa má»™t ai dám cho y má»™t số tiá»n thưởng hà o phóng như váºy. Từ đấy, trong suốt quãng ngà y Nguyên Huân trỠở Thiên Dung tá»u lầu nà y, tên tá»u bảo có tên là A Thá»±c trở thà nh tai, mắt cá»§a chà ng.
Hôm chà ng lên đưá»ng, Qui Loan Cô Cô đã đưa cho chà ng má»™t túi nặng, gồm và ng và ngá»c quý. Bà cầm má»™t viên hồng ngá»c tuyệt đẹp nói:
- Chỉ má»™t viên nà y đáng giá bằng má»™t gia tà i, con cứ cầm lấy và nên nhá»› ta dặn con Ä‘iá»u nà y: Tiá»n bạc mở được hết má»i cánh cá»a, ngay cả lòng ngưá»i. Vì váºy con không nên tiết kiệm, hãy xá» dụng nó như má»™t kẻ nô bá»™c, và đừng bao giá» là m nô bá»™c cho nó. Ta không bảo con phà phạm, nhưng phải dùng đúng lúc và đúng chá»—! Và quả tháºt, chà ng đã dùng nó đúng lúc.
Ngồi trên lầu cao, ngó qua hà ng lan can bằng danh má»™c được đánh bóng nổi vân mầu hồng Ä‘áºm, đó là loại Giáng hương má»™c cá»§a phương Nam. PhÃa dưới là má»™t phòng ăn rá»™ng cÅ©ng sang trá»ng không kém, ồn à o thá»±c khách.
Äã và o mùa đông, trá»i Yên Kinh đầy mây xám, và những cÆ¡n gió lạnh buốt thổi từ phương Bắc xuống. Tuy cái nóng, lạnh đối vá»›i chà ng lúc nà y không ảnh hướng là mấy, vì công lá»±c chà ng đã tá»›i mức có thể Ä‘iá»u hòa thân nhiệt theo ý muốn, nhưng Nguyên Huân không muốn má»i ngưá»i để ý đến mình, nên vẫn lấy chiếc áo khinh cừu quý giá ra mặc. Chiếc áo nà y Cô Cô cho chà ng lúc Nguyên Huân lên đưá»ng.
Mùa đông nà y nữa là mùa đông thứ năm, và cÅ©ng là tròn bốn năm chà ng rá»i xa Tổ quốc. Nguyên Huân nhá»› đến Äoà n lục thúc, đến Uyển Thanh, đến Dư lão tứ, đến trá»i Má»™c Châu những ngà y và o đông. Không biết giỠđây ba ngưá»i thân yêu ấy có còn nÆ¡i chốn cÅ©, hay chiến tranh đã xô đẩy há» vá» má»™t phương nà o khác. Và các cuá»™c khởi nghÄ©a cá»§a nhân dân Äại Việt đã có được những thắng lợi nà o, hay vẫn chỉ là những cuá»™c nổi dáºy lẻ tẻ.
CÆ¡m nước xong, Nguyên Huân gá»i tá»u bảo thanh toán tiá»n ăn, và trả trước tiá»n phòng má»™t tháng. Chà ng há»i A Thá»±c vá» lối Ä‘i lại trong phố phưá»ng Yên Kinh; A Thá»±c chỉ vẽ cho chà ng má»i Ä‘iá»u, cuối cùng y há»i:
- Công tá», trá»i lạnh thế nà y, đêm nay có má»™t tiểu cô nương xinh đẹp lắm, công tá» có cần ngưá»i an á»§i không?
Nguyên Huân thẹn đỠmặt, nhưng vẫn lấy giá»ng bình tỉnh đáp:
- Cám Æ¡n A Thá»±c, hôm nay trong ngưá»i ta hÆ¡i mệt, khi nà o cần ta nói nhé!
Nói xong, chà ng dúi thêm cho y má»™t nắm bạc vụn, rồi bước vá»™i ra đưá»ng.
Nguyên Huân Ä‘i rảo khắp các đưá»ng phố cá»§a Kinh thà nh, từ những khu quyá»n quý, dinh thá»± khang trang, đến các khu cá»§a những ngưá»i dân nghèo nà n, nhà cá»a lụp xụp, tối tăm. Chà ng đến cả những khu vá»±c, nÆ¡i đóng quân cá»§a các đạo Túc vệ, Cẩm Y vệ, Ngá»± lâm, là những đơn vị bảo vệ Hoà ng thà nh, Tá» Cấm thà nh và Hoà ng tá»™c. Các đạo quân nà y được lá»±a chá»n và huấn luyện kỹ lưỡng, hết sức tinh nhuệ, ngoà i ra còn có bốn đạo quân há»™ thà nh rất đông dưới quyá»n cá»§a Cá»a Môn Äá» Äốc.
Tưá»ng thà nh cao, dà y, kiên cố, được xây bằng đá tảng, phÃa ngoà i là hà o sâu, cắm chông nhá»n, đầy nước. Kể cả thà nh ngoại, cÅ©ng như Hoà ng thà nh, đêm ngà y được canh phòng, tuần tiểu rất nghiêm nhặt. Trong Hoà ng thà nh là nÆ¡i là m việc cá»§a các bá»™, là guồng máy hà nh chánh và quân sá»±. Và trong đó là khu Tá» Cấm thà nh, nÆ¡i cung Ä‘iện Nhà Vua và Hoà ng tá»™c.
Nguyên Huân nháºn thấy rõ, việc đột nháºp và o Hoà ng thà nh và Tá» Cấm thà nh, nÆ¡i cung cấm cá»§a Hoà ng đế đã là việc hết sức khó khăn, việc tìm kiếm ra nÆ¡i chứa sách vở, văn thư, nghÄ©a là nÆ¡i dùng là m thư khố, hoặc Ngá»± thư phòng còn khó khăn gấp bá»™i. Vì tÃnh cách quan trá»ng cá»§a công việc, chà ng không thể xem thưá»ng và khinh xuất; đà nh rằng vá»›i công lá»±c và vá»›i khinh công hiện nay, chà ng có thể lá»t và o ná»™i cung không. mấy khó khăn
|

17-04-2008, 03:34 AM
|
 |
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ Huyết Hoả Kỳ Lân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bà i gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
|
|
Suốt cả ngà y, chà ng quan sát kỹ khu Hoà ng thà nh, và những địa Ä‘iểm, mà từ đó chà ng có thể xá» dụng để xâm nháºp. Bá»—ng chà ng nhá»› lúc chia tay, Kiến Nghiệp đại sư có dặn chà ng:
"Thiếu hiệp không nên khinh xuất, hiện nay tuy Vinh Lạc (Minh Thà nh Tổ) đã xuất chinh, quyá»n nhiếp chÃnh giao cho Thà nh Vương coi giữ. Quân Cẩm Y vệ, quân Cấm vệ và đội Ngá»± Lâm đã rút bá»›t má»™t số lá»›n để theo há»™ giá, nhưng ở Kinh đô số còn lại không phải là nhá»; nhất là Dương Tiêu được trao quyá»n gìn giữ an ninh và bảo vệ Hoà ng thà nh, Tá» Cấm thà nh. Thiếu hiệp không nắm rõ được sÆ¡ đồ cá»§a ná»™i cung, thì chẳng thể nà o tìm ra nÆ¡i cất giấu Bà kÃp. Nếu kẻ địch biết được, chúng mang Ä‘i chôn dấu, thì việc tìm kiếm sẽ chỉ là vô vá»ng. Bởi váºy phải cá»±c kỳ tháºn trá»ng.
Trần thiếu hiệp, trong số Thái giám coi Ngá»± trù phòng, bần tăng có cà i và o đó má»™t nhân váºt cá»§a Minh giáo, để giám sát và theo dõi má»i hà nh vi, tình hình trong ná»™i cung; và vị Công công nà y má»—i tháng trở vá» nhà má»™t lần, và o hai ngà y cá»§a đầu tháng. Thiếu hiệp có thể gặp y, cứ nói máºt hiệu, y sẵn sà ng giúp cho Thiếu hiệp bất cứ việc gì. Äây là mảnh giấy. bần tăng ghi địa chỉ và máºt hiệu, Thiếu hiệp xem kỹ, nhá»› lấy, và tiêu há»§y ngay. Bần tăng có việc phải lên phương Bắc, và hy vá»ng có thể trở vá» Yên Kinh và o đầu tháng tá»›i, mong gặp lại."
Nguyên Huân thầm nhá»› lại. Bây giá» má»›i là ngà y mưá»i, váºy còn hai mươi ngà y nữa vị Công công ấy má»›i được phép trở vá» nhà . Trong thá»i gian chỠđợi nà y, chà ng nhân lúc rảnh rá»—i Ä‘i thăm má»™t số thắng cảnh cá»§a Kinh đô nhà Äại Minh.
Má»™t buổi sáng xong, sau khi ngồi váºn công Ä‘iá»u tức, như thưá»ng lệ, Nguyên Huân lại ra phố, nhìn thiên hạ Ä‘i lại cho qua thá»i gian nhà n rá»—i vô vị. Äang Ä‘i, chà ng bá»—ng giáºt mình vì những tiếng huyên náo ở phÃa sau; chỉ má»™t thoáng, dân chúng kéo nhau ra đầy nghẹt hai bên đưá»ng, chà ng ngÆ¡ ngác thấy má»i ngưá»i reo hò mừng rỡ và quây lấy quanh má»™t thiếu phụ và má»™t thiếu nữ. Có khoảng tám ngưá»i mặc thưá»ng phục dẹp lối nhưng cÅ©ng tháºt khó khăn. Hai bên lầu phố, hoa được quăng xuống đám đông từ những ô cá»a sổ. Tiếng reo hò vẫn không ngá»›t:
- Vương phi, Vương phi, chúc Vương phi trưá»ng thá»!
Giữa đám đông vây quanh, má»™t thiếu phụ tuổi chừng trên bốn mươi, tuy ở tuổi trung niên, nhưng nhan sắc cá»§a bà còn tuyệt đẹp. Thiếu nữ Ä‘i cạnh bà giống bà như đúc, tuổi nà ng khoảng mưá»i sáu, mưá»i bảy. Cả hai, trang phục tháºt giản dị, nhưng không những không là m mất Ä‘i vẻ xinh đẹp, mà như còn tăng thêm nét ôn nhu, nhân háºu. Nguyên Huân nháºn thấy ngưá»i thiếu nữ Ä‘i bên cạnh trung niên thiếu phụ kia, có rất nhiá»u nét giống Uyển Thanh cá»§a chà ng, nhưng gương mặt và đôi mắt dịu dà ng cá»§a nà ng thuần háºu hÆ¡n Uyển Thanh.
Má»™t ý nghÄ© thoáng qua trong óc chà ng, chưa kịp hình thà nh, thì đã nghe tiếng vó ngá»±a dồn ráºp và tiếng roi nẹt đưá»ng cùng vá»›i tiếng quát tháo, thoáng đã đến gần. Äám đông Ä‘ang nói cưá»i bá»—ng chốc không còn má»™t bóng ngưá»i, cả dãy phố lặng ngắt. Nguyên Huân chưa kịp ngạc nhiên thì trước mắt chà ng, bảy, tám ngưá»i trên lưng ngá»±a đã hiện ra. Ngưá»i dẫn đầu là má»™t thanh niên tuổi chừng hai mươi, ăn mặc diêm dúa, tóc cá»™t cao phÃa sau bằng má»™t dải lụa mà u xanh biếc, xõa xuống sau lưng, má»™t con bướm được kết bằng những viên ngá»c lóng lánh Ä‘iểm trên búi tóc, sau lưng Ä‘eo má»™t thanh trưá»ng kiếm. Y váºn y phục mà u và ng, trước ngá»±c thêu má»™t cặp chim loan, phượng bằng kim tuyến. Bảy ngưá»i trên ngá»±a theo sau Ä‘á»u là những võ tướng, kim khôi, giáp trụ, trang bị Ä‘ao thương .kiếm kÃch.
Thanh niên gò cương ngá»±a, đôi mất âm hiểm, dâm đảng nhìn khắp trước khi nhảy xuống mình ngá»±a, bá»n võ tướng vá»™i vả xuống theo. Tay vung vẩy chiếc roi ngá»±a, y bước đến trước mặt ngưá»i thiếu phụ và thiếu nữ. Thiếu phụ bước tá»›i má»™t bước vòng tay nói:
- Tiện thiếp kÃnh chà o Thái tá»!
Gã thanh niên cũng chà o đáp lại:
- Không dám, xin kÃnh chà o Vương phi và Quáºn chúa!
Vị Quáºn chúa là thiếu nữ xinh đẹp, nghiêng mình chà o nhưng không nói gì, vẻ mặt nà ng không được vui.
- Hôm nay Quáºn chúa có gì không được hà i lòng váºy!
- Äiện hạ thứ cho tiện nữ, chắc vì Ä‘i bá»™ mệt nên vẻ mặt biếng vui váºy thôi!
Vương phi đỡ lá»i, rồi quay nhìn con gái:
- Hoà i Nam, con ra mắt Thái tỠđi chứ!
Hoà i Nam Quáºn chúa thoáng cau mà y, cúi đầu nhá» nhẹ:
- Xin ra mắt Äiện hạ!
Thái tá» long lanh ánh mắt, cưá»i toác miệng:
- Không dám, Quáºn chúa mạnh khá»e chứ!
- Xin cảm Æ¡n Äiện hạ!
Tám ngưá»i dẹp đưá»ng cho Vương phi lúc nãy cÅ©ng biến mất, thì ra há» chỉ là những thưá»ng dân, thấy bóng hung thần nên sợ hãi lãng tránh. Äệ lục Thái tá» Chu Nguyên Khánh được Thà nh Tổ cưng chìu nên tá»± do hoà nh hà nh, tác oai tác quái không coi Vương pháp và o đâu, dân chúng kinh thà nh xem y không khác gì hung thần ác sát.
Chu Nguyên Khánh nhìn Vương phi:
- Ta đã thưa vá»›i Vương phi nhiá»u lần, là không nên ra phố má»™t mình. Vương phi cùng Quáºn chúa lại còn Ä‘i bá»™ như thế nữa, là m cho bá»n dân Ä‘en nhÆ¡ bẩn kia lá»n mặt. Nghe tin, ta vá»™i vã đến đây để bảo vệ Vương phi và Quáºn chúa đó!
- Xin tạ Æ¡n Thái tá». Hôm nay là ngà y Vá»ng, mẹ con thiếp Ä‘i chùa dâng hương cúng Pháºt, mà đối vá»›i Pháºt Tổ, ai cÅ©ng như nhau, nên không dám nghênh ngang xe ngá»±a!
- CÅ©ng phải khác nhau chứ, ta vá»›i Äức Pháºt cÅ©ng như anh em, ông ta ngà y xưa là Thái tá», ta cÅ©ng là Thái tá». Nhân tiện, cÅ©ng ghé thăm ông Pháºt má»™t chút, nên xin được tháp tùng Vương phi!
Vương phi sợ hãi, không biết nói gì.
|
 |
|
| |