Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #86  
Old 17-04-2008, 06:28 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
Chương 26

Trần Phiên Ngung

Nam thiên nhất tuyệt kiếm


Chương 26




Bảo Thư theo thân mẫu xuống thuyá»n vào má»™t buổi sáng để trở vá» Võ Äang SÆ¡n. Mẫu thân nàng, Vương phi, Vân Hạc và Hoài Nam phải dá»— dành mãi nàng má»›i chịu theo vá» . Hân phu nhân ôm con gái, lau những giá»t nước mắt trên đôi gò má xanh xao cá»§a nàng, bà dịu dàng nói:
- Mẹ chỉ có má»™t mình con là gái, chẳng lẽ con lại không thương mẹ. Chính vì con, mẹ đã vạn dặm lặn lá»™i vỠđây... Con đừng sợ, cha. con tuy nghiêm khắc, nhưng ông yêu thương con hÆ¡n cả chính thân ông. Việc con bá» ra Ä‘i, cha con tuy có buồn giận thật, ông tá»§i hổ và Ä‘au xót; nhưng nếu con không muốn lấy chồng, cha mẹ cÅ©ng không ép con làm gì.Ngày xưa, mẹ mưá»i lăm tuổi đã vá» làm vợ cha con, và mẹ đã sống hạnh phúc. Mẹ biết hạnh phúc không thể tìm mà có, muốn mà được. Nhưng hạnh phúc cÅ©ng tá»± mình mà ra, do duyên nghiệp mà nên; lá»±a chá»n, tìm kiếm làm thế nào được!
Vương phi hiểu nỗi buồn của Bảo Thư, nỗi buồn giấu kín ấy bà hiểu là vì sao, Vương phi nói:
- Phu nhân nói thế là đúng lắm. Khi xưa Äức Thế Tôn, vì chúng sinh trầm luân trong cõi Ta bà, Ngưá»i rá»i bá» ngôi báu, thê nhi, quyết tìm ra con đưá»ng để cứu độ chúng sinh, Ngưá»i nói: Sắc tức thị không, không tức thị sắc, vô tướng, vô tâm, vô sinh, vô diệt, chẳng qua dạy cho ta thấy cái phù du cá»§a má»™t Ä‘á»i ngưá»i. Äá»i ngưá»i tuy ngắn mà dài, tuy dài mà ngắn, nào có gì đâu! Hạnh phúc, hoan lạc có giá»›i hạn, mà Ä‘au khổ thì vô bá». Bảo Thư, ta thương con lắm, ta hiểu con. Ta mong con hạnh phúc, nghÄ©a là con hãy quên Ä‘i hết má»i Ä‘iá»u, tìm cho mình sá»± thư thái. Rồi hạnh phúc sẽ mở ra trong tận cùng nổi Ä‘au buồn mà mình gánh chịu. Cuá»™c Ä‘á»i có muôn ngàn mặt, Ä‘iá»u ta tưởng rằng là châu ngá»c, muốn giữ lấy, nhưng rồi chỉ toàn là nước mắt. Con hãy nghÄ© lá»i ta nói, vì ta hiểu lòng con, Bảo Thư!
Hoài Nam ôm lấy Bảo Thư:
- Bảo Thư không thương Hoài Nam hay sao mà không muốn cùng Hoài Nam vá» thăm Võ Äang, thế là lẽ gì vậy !
Vân Hạc nào biết nỗi buồn u uẩn trong lòng em gái, tưởng Bảo Thư ngại ngần vì đã làm buồn lòng Gia phụ, chàng an ủi khuyên giải mãi, Bảo Thư đành phải đổi buồn làm vui.
Theo những lá»i căn dặn cá»§a Nguyên Huân, Vương phi tá» bày ý muốn, chuyến Ä‘i theo Hân phu nhân vá» thăm Võ Äang SÆ¡n bằng phương tiện hải trình, Dương Vương vui vẻ bằng lòng ngay, ra lệnh trưng dụng má»™t chiến thuyá»n cùng má»™t đội thá»§y thá»§ tâm phúc để đưa gia đình ông vá» Nam. Chiến thuyá»n được thiết trí lại toàn bá»™ thành má»™t chiếc du thuyá»n lá»™ng lẫy, đầy đủ tiện nghi. Vì thế chuyến lên đưá»ng phải hoãn lại cả ná»­a tháng. Thuyá»n được lệnh đậu sẵn ở cá»­a bìển Lữ Thuận.
Má»i ngưá»i bắt đầu chuyến Ä‘i trên má»™t con thuyá»n nối trước và sau là bốn chiếc thuyá»n cá»§a quân binh Ä‘i theo há»™ tống, cả Ä‘oàn xuôi theo dòng sông mất gần ná»­a tháng má»›i đến cá»­a Lữ Thuận. Thuyá»n bè san sát đậu, biển mênh mông tít tắp.. Lần đầu tiên được nhìn thấy biển cả bao la, ai cÅ©ng thấy e ngại trong lòng. Trần Thế Kiệt, viên võ quan thu quân được chỉ định làm thuyá»n trưởng này là ngưá»i tâm phúc cá»§a Dương Vương, ông nhìn thấy nét lo âu cá»§a má»i ngưá»i trấn an:
- Bẩm Vương phi, và Phu nhân, con thuyá»n này vốn tiá»n thân là má»™t soái thuyá»n được tu sá»­a, nên sẽ không có gì đáng lo ngại cho việc hành trình, tiểu tướng sẽ cho chạy gần bá», Vương phi , Phu nhân, cùng Quận chúa và các vị Công nương, Công tá»­ hãy an tâm.
Trần Thế Kiệt là con trai cá»§a Trần Trí, hiện Ä‘ang sung giữ chức Tổng binh, chỉ huy quân Minh, Ä‘ang xâm lăng Äại Việt. Vốn là tay chân, phe cánh, nên Dương Vương má»›i trao cho y trách nhiệm đưa vợ con, thân thuá»™c vá» Võ Äang SÆ¡n. Võ công cá»§a y cÅ©ng vào loại không thể xem thưá»ng, cá»™ng vá»›i lòng trung thành, nên y được Dương Vương có phần biệt đãi. Má»i chuyện, má»i tin tức cá»§a chốn Triá»u đình y Ä‘á»u biết rõ. Y kể cho hai anh em Vân Hạc việc Minh Thành Tổ vừa băng hà trên đưá»ng từ biên ải lai kinh, Nhân Tôn lên ngôi, cÅ©ng như sá»± việc Dương Tiêu thân lãnh năm ngàn quân kỵ, má»™t số bá»™ binh cùng hai trăm tướng binh, cao thá»§ Ä‘i tiểu trừ bá»n đại phái võ lâm Ä‘ang mở Äại há»™i. có má»i đích danh Dương Vương tại Lăng Hoa Cương ở Hà Nam.
ÄÆ°á»£c tin này, Bảo Thư hết sức lo lắng cho phái Võ Äang cá»§a cha, và nhất là sá»± an nguy cá»­a Nguyên Huân. Nàng phải lên đưá»ng, phải báo tin ngay cho má»i ngưá»i Ä‘ang tham dá»± Äại há»™i. Má»i ngưá»i Ä‘ang lâm nguy, nàng không thể không cứu. Nàng không muốn Ngoại tổ cá»§a nàng phạm thêm tá»™i ác gây thêm nợ máu vá»›i võ lâm đồng đạo. Nàng để thư lại cho Mẫu thân, cho Vân Hạc lý do nàng ra Ä‘i.
Ná»­a đêm, Bảo Thư lén rá»i thuyá»n lên bá», vào thị trấn biển tìm mua ngá»±a, rồi má»™t thân, má»™t kiếm lên đưá»ng. ÄÆ°á»ng từ Lữ Thuận đến Lăng Hoa Cương xa hÆ¡n từ Yên Kinh tá»›i. Bảo Thư đến trá»…. Máu má»i ngưá»i đã đổ, và tính mạng cá»§a Dương Tiêu, Ngoại tổ nàng - tấm thân già ngập nợ máu Ä‘ang đợi chết dưới tay Nguyên Huân...
Tài sản của kiet1991

  #87  
Old 17-04-2008, 06:29 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
Dương Vương đã được tha chết, Bảo Thư mang lệnh bài cá»§a ông triệu tập đám quân binh còn lại. Nàng cẩn trá»ng giao Ngoại tổ cho bá»n hỠđưa ông vá» Yên Kinh. Bá»n quân binh bị má»™t trận ong đốt dữ dá»™i, trong lòng còn đầy hoảng hốt, mặt mÅ©i sưng vù nhức nhối. Má»™t trận đánh, má»™t Ä‘oàn quân trở vá» thảm hại.
Quang Minh Tả sứ Pháp Minh Dương Vương đã không vá» tá»›i Yên Kinh. Trên đưá»ng trở vá», má»™t đêm, ông đã âm thầm bá» ra Ä‘i; từ đó vá» sau, không còn ai trông thấy, không còn nghe nói đến ông nữa...



***



Khu vá»±c Lăng Hoa Tá»± đêm ấy, đèn Ä‘uốc được đốt sáng rá»±c, Giáo chúng NgÅ© Hành Kỳ đã dá»n dẹp sạch những vết tích cá»§a trận chiến để lại. Những ngưá»i chết được chôn cất tá»­ tế Ä‘a số ngưá»i bị thương tích đưa vào dãy nhà sau, Trưá»ng Cung Hoa kế thừa nghá» y dược cá»§a cha, chàng tận tình săn sóc, chữa trị không ngÆ¡i tay. Trước khi má»™t đại tiệc được mở ra, ăn mừng ngày giang hồ lặng sóng, Viên Nhẫn Phương trượng niệm kinh giải oan cho những ngưá»i vừa khuất bóng. Minh giáo thắp hương tưởng niệm số giáo đồ đã hy sinh.
Tiệc được đặt ra giữa sân chùa rá»™ng bát ngát dưới ánh trăng thu trải vàng lên vạn vật. Má»i ngưá»i tuy mừng vui, hoan hỉ, nhưng vẫn không giấu được nổi buồn kẻ còn ngưá»i mất, như má»™t thoáng chiêm bao.
Bảo Thư âm thầm ngồi lặng lẽ riêng má»™t góc, ngước mắt nhìn bóng trăng vằng vặc giữa trá»i, cÆ¡n phiá»n não trong nàng dần như dịu Ä‘i. Äứng lên, Bảo Thư hướng vá» căn phòng nhá» nằm trong dãy nhà phía sau chùa, nàng bước vào, lẳng lặng đến trước mặt Tâm Hư sư thái sụp lạy...
Khi Chu Chỉ Nhược lên Nga Mi SÆ¡n, ngưá»i Sư tá»· cá»§a nàng là Ká»· Hiểu Phù đã lá»›n, còn nàng chỉ má»›i là má»™t cô bé lên bảy. Từ đó đến nay thoắt đã năm mươi năm qua, bà không hỠđược biết mặt ngưá»i Sư tá»· bất hạnh kia; đến khi lá»›n lên, bà thưá»ng được nghe các ni sư đồng môn lén lút, thầm thì nhắc đến cái chết Ä‘au đớn cá»§a Ká»· sư tá»·. Sư phụ bà, Diệt Tuyệt sư thái, đã tá»± tay giết chết ngưá»i môn đệ mà bà thương yêu nhất. Chính Mẫn Quân sư tá»· đã kể lại cái chết tức tưởi cá»§a ngưá»i con gái bất hạnh ấy. Vì vậy, nó ảnh hưởng đến bà không nhá».
Chu Chỉ Nhược đã yêu Trương Vô Kỵ ngay lần đầu gặp lại Khi Thưá»ng Ngá»™ Xuân thúc thúc dẫn bà ra Ä‘i, trao bà cho Trương Chân nhân và nhận Vô Kỵ Ä‘em Ä‘i chữa bệnh. Mưá»i ba năm kể từ lần chia tay nÆ¡i bến sông ấy, thế mà khi gặp lại, bà nhận ra ngay, chú bé tám, chín tuổi năm xưa nào, giá» là má»™t chàng trai tuấn tú, thông minh nhưng có phần xanh xao...
Bây giỠđây, Bảo Thư, cháu ngoại cá»§a Ká»· sư tá»· Ä‘ang lạy chào bà vá»›i gương mặt đầy muá»™n phiá»n. Chỉ má»™t liếc mắt, Tâm Hư sư thái hiểu ngay ná»—i u uẩn nào trÄ©u nặng trong lòng ngưá»i thiếu nữ... "Thư tá»· cÅ©ng ao ước được ghét bá» Huân đệ lắm chứ! Thà ghét bá», thù hận mà hÆ¡n..."
Gần bốn mươi năm trước, bà cÅ©ng đã từng ao ước như thế, đã tá» ra vẽ như thế, để che đậy ná»—i đớn Ä‘au vò xé lòng bà. ôi, tình yêu oan nghiệt, má»—i ngưá»i má»—i cảnh, chẳng ai giống ai; nhưng ná»—i đớn Ä‘au thì bao giá» chẳng thế? Sư thái xót thương cho Bảo Thư, cho chính mình, cho Sư phụ, cho Tổ sư Quách Tưá»ng, ngưá»i khai sáng ra Nga Mi phái.
Nguyên Huân đã trao cho bà thanh á»¶ Thiên kiếm trong lúc má»i ngưá»i Ä‘ang quần tụ quanh các bàn tiệc. Ngôi cổ tá»± đã được giáo chúng Minh giáo tu sá»­a lại trước ngày Äại há»™i. Bàn thá» Phật phảng phất hương hoa, Sư thái kính cẩn thắp nhang cắm vào lư đồng. Sau lưng bà, Bảo Thư cúi đầu quỳ gối, im lặng.
Buổi tối, khi Bảo Thư xin bà thí phát cho nàng quy y, ước muốn được nương bóng Thiá»n môn, lấy câu kinh tiếng kệ để lãng quên cõi trần tục Ä‘a Ä‘oan, bà đã nhìn sâu vào mắt nàng và nói: "Không câu kinh tiếng kệ nào tiêu trừ hay giải thoát má»i ná»—i Ä‘au khổ cá»§a chúng sinh, không thể giải thoát cho con, cho ta được. Chỉ có chính bản thân mình, chính tâm mình, má»›i giải trừ cho chính mình mà thôi.."
Sư thái nhá»› lại chính bà, suốt bốn mươi năm, giỠđây tâm nguyện cá»§a ân sư má»›i được hoàn thành, bà má»›i giải được lá»i thỠđộc ngày cÅ©. Nhưng bốn mươi năm trôi qua ấy, đã qua hết má»™t Ä‘á»i ngưá»i, lá»i thỠđược giải, nhưng bà chẳng còn lại gì ngoài chân tóc đã bạc, vá»›i tấm lòng héo hắt. Bà nhìn lên đôi mắt, nụ cưá»i, khuôn mặt tá»± tại cá»§a đấng giải thoát bá»—ng như xóa sạch má»i ngõ ngách cá»§a cÆ¡n mê, cõi lòng Sư thái bá»—ng dưng thanh thoát. Bà quay lại, Bảo Thư vẫn quỳ sau lưng, tay chắp ngang ngá»±c. Sư thái thương cảm nói:
- Bảo Thư ạ! Con hãy suy nghÄ© kỹ Ä‘i, nếu đây chỉ là nhất thá»i trong lúc lòng con phiá»n não, sá»± thí phát quy y phá»ng có ích gì!
Bảo Thư ngậm ngùi thưa:
- Bạch Sư thái, ý con đã quyết từ lâu. Cuá»™c trần ai hiu quạnh lắm, chỉ làm cho con chán chưá»ng má»i ná»—i. Xin Sư thái thương xót lấy con!
- Bảo Thư, ta nói thật cùng con rằng, Thiá»n môn không phải là nÆ¡i trốn chạy, chẳng phải chá»— ẩn mình; mà nÆ¡i ấy sẽ cho con nhìn thấu cõi vô minh, Phật pháp sẽ soi tá» cho con má»i Ä‘iá»u; tất cả như giấc má»™ng, má»i thứ Ä‘á»u là không, để rÅ© hết bụi trần. Từ đó, chính con má»›i giải thoát cho mình được, má»›i an nhiên, má»›i thanh thản! Ta thương xót con, cÅ©ng như ta từng thương xót ta. Nếu đã là tâm nguyện cá»§a con, ngay bây giá» ta sẽ thí phát cho con, con đã sẵn sàng chưa?
Tài sản của kiet1991

  #88  
Old 17-04-2008, 06:29 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
- Bạch Sư thái, con đã luôn luôn sẵn sàng!
- Vậy thì, con hãy nghe ta nói: Nhục thể ta chỉ là má»™t túi da nhÆ¡ bẩn, má»—i sợi tóc là má»™t dây oan trói buá»™c ta trong chốn ngục hình bằng những sợi dây cá»§a tham, sân, si, cá»§a thất tình lục dục. Khi diệt được nó Ä‘i, linh hồn ta sẽ bay bá»—ng, tuệ trí ta sẽ sáng ngá»i. Nhưng muốn diệt được nó, ý thì không thể thành, tâm thì dá»… động; tâm mà động thì bão tố nổi lên, thuyá»n ắt phải lênh đênh vùi dập... Bể khổ mênh mông, quay lại là đến bá», ấy là biết vượt cái mê, vá» bến giác, con có hiểu không?
- Thưa con đã lấy cái tâm mà hiểu...
Tâm Hư sư thái dịu đàng:
- Không đâu con, không có gì ép mà được, cố mà nên, hãy để nó thuận theo dòng. Gượng vui thì buồn thêm, gượng quên lại càng nhá»›. Con hãy nhá»› Ä‘iá»u ấy!
Cả hai quỳ trước bàn Phật. Bảo Thư phục mình xuống đất: "Lạy đức Thế Tôn, lạy mẹ Quan Thế Âm cứu khổ, xin phù trì cho linh hồn con yên nghỉ, xin cho con vượt qua cơn mê muội, để bình yên nơi Bến Giác.."
Sư thái cũng âm thầm khấn, xong, bà đứng dậy; trên tay bà, một thanh trủy thủ ánh thép xanh như nước, bà nói:
- Nam Mô A Di Äà Phật, xin cứu độ chúng sinh. Bảo Thư, Sư phụ thí phát cho con!
Từng sợi tóc mây rÆ¡i xuống lả tả, nước mắt Bảo Thư ràn rụa . Tâm Hư sư thái bá»—ng ngẩng đầu lên, bà nhìn thấy Nguyên Huân vừa bước vào Phật Ä‘iện. Chàng sững ngưá»i, kinh ngạc lẫn sợ hãi. Chạy đến bên Tâm Hư sư thái, Nguyên Huân thoảng thết kêu lên:
- Bảo Thư... Thư tỷ...
Má»™t ná»­a mái tóc đã rÆ¡i xuống vai, xuống ná»n đất, nghe tiếng gá»i vừa thoảng thết lẫn xót thương, Ä‘au đớn cá»§a Nguyên Huân, Bảo Thư rùng mình, song sau đó, gương mặt nàng chợt rạng rỡ:
- Huân đệ, hãy lại đây cùng chị! Giá» phút này đối vá»›i chị thiêng liêng là dưá»ng nào. Hãy lại đây, chung cùng vá»›i chị niá»m vui này!
Nàng ngước lên nhìn Sư phụ:
- Bạch Sư phụ, xin cho Huân đệ của con thí phát cho con bên mái tóc còn lại này có được không?
Tâm Hư sư thái ngần ngừ má»™t lát, rồi gá»i:
- Trần thí chủ, hãy lại đây!
Nguyên Huân bước lại gần, Tâm Hư sư thái đưa con dao cho chàng nói:
- Bảo Thư muốn thí chủ giúp cho Báo Thư nửa mái đầu còn lại.
Nguyên Huân run rẩy xúc động cầm lấy con dao. Bảo Thư nói, giá»ng nàng hiá»n hòa, ôn nhu:
- Huân đệ, em hãy vui cùng chị, giúp chị thanh tẩy, để chị được yên lòng trong quãng Ä‘á»i tu hành. Hãy cất Ä‘i giùm chị, bởi má»—i sợi tóc là má»™t ná»—i khổ Ä‘au, má»—i sợi tóc là sợi dây trói buá»™c Ä‘á»i ngưá»i, treo Ä‘á»i chị vào vá»±c thẳm cá»§a tăm tối Hãy làm theo lá»i chị , má»™t ước muốn cuối cùng chị có thể... Ôi Huân đệ cá»§a chị, Trá»i Phật độ trì đã khiến em đến cùng chị, chị chỉ còn mong ước có thế...
Giá»ng Bảo Thư nhá» nhẹ, trầm tÄ©nh. Sư thái biết lòng nàng như dao cắt. Sá»± trầm tÄ©nh ấy chỉ là trạng thái cá»§a má»™t tâm hồn đầy ắp ná»—i Ä‘au.
Nguyên Huân đưa bàn tay vuốt lên má»› tóc mây. Bảo Thư rùng mình, nàng nhắm mắt lại. Nguyên Huân để rÆ¡i từng giá»t nước mắt thương cảm lên mái tóc nàng, thấm xuống vai nàng; như có má»™t phép màu, cõi lòng Bảo Thư dưá»ng ấm lại dịu Ä‘i và gương mặt nàng thanh khiết như má»™t đóa sen. Nguyên Huân run run nói:
- Vâng... vâng... em xin chia vui cùng chị, em vâng theo lá»i chị, Bảo Thư yêu quý cá»§a em!
ÄÆ°á»ng dao mát lạnh da đầu nàng, mái tóc mây vÄ©nh viá»…n giã từ Bảo Thư. Nhắm mắt, lệ ứa mi, Bảo Thư thì thầm:
- Nguyên Huân, cảm ơn em!
Nguyên Huân cúi xuống thu nhặt mớ tóc của Bảo Thư gói lại, giữ nó trong tay và đứng lặng. Trên bàn Phật, mùi hương trầm ngào ngạt, ánh nến lung linh...
Tâm Hư sư thái phá tan sự yên lặng:
- Bảo Thư, con hãy đứng dậy, nghe ta nói đây!
Bảo Thư đứng lên, khuôn mặt nàng trang nghiêm, đôi mày cong vút hạ xuống, chắp tay, cúi đầu. Sư thái nói:
- Con hãy sang đây !
Bảo Thư theo Sư thái qua bàn thỠTổ sư. Bà nhìn nàng:
- Ta đặt pháp danh cho con là BẢO THƯ, nghÄ©a là không thay đổi gì. Cuốn sách quý, ta mong vậy thay! Lát nữa đây, con sẽ Ä‘i cùng ta, sẽ rá»i bá» chốn bụi trần bão lốc nay vá» má»™t nÆ¡i thanh tịnh. Ta muốn thu nhận con làm đệ tá»­ chân truyá»n Y Bát. Vậy con hãy làm lá»… trước Linh vị Tổ sư, như Ngoại Tổ mẫu con, trên sáu mươi năm trước, đã hành lá»… này!
Bà thắp sáu nén nhang, trao cho nàng ba cây, bà quỳ xuống khấn:
- Äệ tá»­ là Chu Chỉ Nhược, Thái Chưởng môn đương đại, và là Chưởng Môn nhân Ä‘á»i thứ ba cá»§a Nga Mi phái, nay khấu đầu trước Tổ sư khẩn cầu, cho phép đệ tá»­ thu nhận vị sư nữ nhá» bé này làm môn đệ. Äệ tá»­ tuyên Ä‘á»c Môn quy bản phái, xin Tổ sư chứng giám lá»i thệ nguyện cá»§a tân môn đồ cá»§a Ngưá»i.
Bà đứng dậy, quay lại Bảo Thư quỳ sau lưng, nói:
- Nay trước Linh vị cá»§a Äấng sáng lập môn phái, ta thừa mệnh ngưá»i xưa, nhân danh Chưởng Môn nhân Ä‘á»i thứ ba cá»§a Nga Mi, thu nhận Hân Bảo Thư làm đệ tá»­ chân truyá»n Ä‘á»i thứ tư Bảo Thư, con hãy lắng nghe Môn quy, và hãy thá» trước Linh vị Ngưá»i, nghiêm giữ Môn quy bản phái.
- Con xin vâng lá»i dạy!
Äợi Bảo Thư làm lá»… xong, Sư thái trao cho nàng chiếc tăng bào cá»§a bà và xâu chuá»—i bồ Ä‘á», bà khoác chiếc áo tu hành lên vai Bảo Thư, dịu dàng ôn tồn nói:
- Ta chúc con hoàn thành ý nguyện, ta tặng con hai câu thơ nầy:



"Trăng sáng núi cao, lòng tựa gió.
Nghìn năm tụ giữa hạt sương trong..."



Ngay đêm nay, cùng ta trở vá» nÆ¡i thanh tịnh. Lẽ biến thiên cá»§a ngàn năm, cá»§a Ä‘á»i ngưá»i là thoáng chốc, trôi qua và tụ lại, trong suốt như giá»t má»™t sương mai... Tạm biệt Trần thí chá»§, trước bàn thá» Tổ sư bản phái, bần ni xin được nói lá»i thâm tạ, từ nay, nếu thí chá»§ có Ä‘iá»u gì cần đến, Nga Mi phái dẫu bước chân vào lá»­a Ä‘á», nguyện không dám từ nan!
Bảo Thư ngước mắt nhìn Nguyên Huân, phân vân một chút, rồi ôn nhu nói:
- Huân đệ, xin Huân đệ thưa lại vá»›i Mẫu thân cùng Thân phụ bần ni, Bảo Thư từ nay đã tìm được niá»m an lạc. Bần ni chúc Huân đệ má»i Ä‘iá»u như ý. Thôi, vÄ©nh biệt!
Nguyên Huân không biết nổi sao, chàng lặng lẽ đứng im, nhìn theo Tâm Hư sư thái và Bảo Thư âm thầm ra Ä‘i, không từ giả má»™t ai. Trá»i đêm đã khuya, tiệc mừng chưa tàn. Trăng vành vạnh trên đỉnh trá»i cao, sương mù trên cánh rừng phía xa, thấm lạnh vai áo ngưá»i Ä‘i...
Tài sản của kiet1991

  #89  
Old 17-04-2008, 06:30 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
Chương 27

Trần Phiên Ngung

Nam thiên nhất tuyệt kiếm


Chương 27

ÄÆ°á»ng vỠđất Mẹ xa xôi quá
Thương nhớ lòng riêng tận cuối mây.



Sáng hôm sau, giang hồ hào khách lần lượt từ tạ lên đưá»ng. Nguyên Huân khiêm nhưá»ng tiá»…n đưa từng ngưá»i. Ai ai cÅ©ng muốn được cùng chàng kết giao. Nguyên Huân được má»i ngưá»i yêu kính bởi chính phẩm cách cá»§a mình. Và từ đó tên tuổi Nguyên Huân vang khắp võ lâm Trung Nguyên; má»i ngưá»i kể vá» chàng, nói vá» chàng do lòng yêu mến nể vì chứ không phải vì úy kỵ, ngưá»i thì gá»i chàng là Thiên hạ đệ nhất nhân, Nam thiên đệ nhất kiếm, nhưng vá»›i chàng, chàng chỉ là má»™t phần thân thể cá»§a Tổ quốc Äại Việt.
Khi má»i ngưá»i phần lá»›n đã ra vá», chỉ còn lại má»™t số quan khách đặc biệt ở lại do lá»i má»i cá»§a Phạm Hữu sứ, để bàn bạc vá» sá»± ổn định, và hàn gắn vết thương cá»§a võ lâm Trung Nguyên do Dương Tiêu gây ra. Và chàng, là ngưá»i được yêu mến má»i chào má»™t cách trân trá»ng.
Sau khi má»i việc đã được bàn bạc, Viên Nhẫn đại sư, cùng mưá»i tám vị Kim Cương La Hán, trước khi lên đưá»ng vá» Thiếu Lâm Tá»±, đôi ba lần, hẹn má»i chàng ghé thăm núi Thiếu Thất. Phương trượng nói:
- Thiếu hiệp, phong cách và tấm lòng rá»™ng dung cá»§a Thiếu hiệp khiến cho bần tăng hết lòng kính mến. Thiếu Lâm Thiá»n môn mong có ngày mở rá»™ng cá»­a để đón tiếp Thiếu hiệp!
Dư Chân nhân, Chưởng môn Võ Äang buồn bã bảo chàng:
- Hiá»n Ä‘iệt, việc Bảo Thư xuống tóc quy y, riêng ta đó là đại phúc, nhưng vợ chồng Lục đệ ta chắc sẽ buồn lắm. Ta mong có ngày con trở lại Võ Äang SÆ¡n. Ta cÅ©ng đã già lắm rồi, chẳng còn bao lâu nữa, ta mong má»i ngày con trở lại!
Bá»n Võ Äang Thất kiếm vây lấy chàng, bịn rịn không rá»i. Nguyên Huân hứa vá»›i há» ngày nào, khi đất nước chàng thoát khá»i ách đô há»™, chàng sẽ trở vá» núi Võ Äang thăm viếng. Tiêu lão anh hùng bảo chàng:
- Nguyên Huân, má»i việc đã xong, ngươi có vá» Má»™c Châu không?
- Nghĩa phụ, con mong ngày đêm được trở vỠquê hương...
Tiêu Äại Hùng cưá»i nói:
- Ta cứ nghĩ ngươi không còn nhớ đến Uyển Thanh nữa chứ. Chỉ sợ có vị cô nương nào buộc tóc vào cổ chân ngươi rồi! Lần này, còn lâu lắm ta mới gặp lại ngươi và Nhạc phụ ngươi đấy !
Nguyên Huân chộp lấy bàn tay ông:
- Nghĩa phụ còn phải đi đâu? Xin hãy trở vỠcùng con!
Vẻ mặt Tiêu Äại Hùng bá»—ng dưng có đám mây che phá»§, ông buồn bã nói:
- Việc khôi phục lại Tổ quốc cÅ© cá»§a ta, nay không còn má»™t chút hy vá»ng. Hai trăm năm đã trôi qua, lòng ngưá»i mấy ai côn nhá»› đến cố quốc! Chuyến này, ta theo Äiá»n tứ thúc cá»§a ngươi sang Phù Tang má»™t chuyến, không biết ngày nào trở lại. Äiá»n Hoành Thứ Lang nói:
- Trần hiá»n Ä‘iệt, ta vá»›i Nhị ca má»›i từ Äại Việt vá» cùng vá»›i Äại ca ta và NghÄ©a phụ con. Äất nước ngươi Ä‘ang chuyển mình, Ä‘ang cần đến tấm thân vÅ© dÅ©ng cá»§a ngươi. Ta đã cùng Äại ca, Nhị ca, tế má»™ Tam ca và Thất, Bát đệ. Ta rất vui mừng có ngày hôm nay! Lần này ta má»i cả Äại ca ta vá» quê hương ta má»™t chuyến, chúng ta già cả rồi, chỉ mong sao con cháu nên ngưá»i hữu dụng. Trong Ä‘á»i còn lại, chắc gì gặp lại con lần nữa, đó là lẽ thưá»ng tình!
Hoạt Phật đại sư cưá»i nói:
- Chúng ta đã trót sinh ra trong gió bụi, thì phân ly cÅ©ng là chuyện bình thưá»ng, Tứ đệ lưu luyến làm chi; nay Tam đệ có ngưá»i nối dõi anh hừng như thế, chúng ta cÅ©ng được thÆ¡m lây!
Thiên Hư đạo trưởng giá»ng cảm khái:
- Lục đệ, Tam đệ và Thất, Bát đệ an thần ở phương Nam. Tiểu đệ, Äại ca và Tứ, NgÅ© đệ phiêu hết nÆ¡i phương Bắc; Bát Äại Danh gia chúng ta má»™t thá»i oanh liệt. Từ nay nhìn Nam Tào, Bắc Äẩu là thấy nhau. Huân nhi, có phải thế không?
Tiêu Äại Hùng nói:
- Huân nhi, ta quên chưa nói lại cho ngươi biết, má»™t năm sau ngày ngươi ra Ä‘i, ngôi nhà cÅ© đã không còn ở được, Nhạc phụ và Uyển Thanh ngươi phải đến Gia Hưng tá túc vá»›i Xa Khả Tham " Xích Y NghÄ©a quân thá»§ lÄ©nh". Uyển Thanh tham gia chiến đấu trong hàng ngÅ© nghÄ©a quân, lập được nhiá»u chiến công, nhưng... Thôi, dài dòng làm chi...!
Khi ta và Hoạt Phật đại ca rá»i Äại Việt, thì Äoàn Nhạc phụ ngươi có nói vá»›i ta sẽ trở vá» nÆ¡i căn nhà cÅ© bên Vân Má»™ng Hồ. Nếu có vá», cho ta, cho chúng ta gá»­i lá»i chào y. Nay y và vợ con sẽ sum há»p má»™t nhà, ta cÅ©ng tiếc là không có mặt. Thôi bá»n ta Ä‘i đây!
Hôm Nguyên Huân lên đưá»ng xuôi Nam, toàn bá»™ chức sắc và giáo chúng Minh giáo đưa tiá»…n đến ngoài hai mươi dặm, tất cả Ä‘á»u tá» ra quyến luyến. Trương Cung Hoa luôn sánh bước bên chàng, tình bạn cao quý cá»§a đôi bằng hữu anh hùng theo thá»i gian, ngày càng sâu đậm.
Phạm Dao lúc chia tay với Nguyên Huân, ông nói:
- Minh giáo đã quyết định chá»n Lăng Hoa Cương làm Tổng Äàn để nhá»› mãi những giá» phút nguy nan. Có được ngày hôm nay, ân đức cá»§a Thiếu hiệp đối vá»›i bản giáo thật là quá trá»ng. Mong má»™t ngày nào, Thiếu hiệp ghé thăm, Minh giáo chúng tôi nặng lòng chỠđợi!
Nguyên Huân vòng tay tạ từ nói:
- Xin Hữu Sứ đừng nói như thế! Tấm thân của vãn bối còn có ngày hữu dụng chính là nhỠHữu Sứ và Giáo chủ đã ban cho, dẫu có nát thân cũng chưa báo đáp được muôn một!
Chàng nói xong, cung mình vái chào tất cả rồi tung ngưá»i lên mình ngá»±a. Chạy được má»™t quãng xa, quay nhìn lại, thấy giáo chúng cá»§a Minh giáo vẫn đứng im nhìn theo cho đến khi cây rừng che khuất...
Từ Lăng Hoa Cương, Nguyên Huân trở vá» Tuyệt Tình Äàm. NghÄ©a mẫu thấy chàng trở vá», bà mừng rÆ¡i lệ:
- Mấy đêm rồi mẹ nằm mơ thấy con. Mẹ cứ nghĩ chuyến này con ra đi, phải lâu lắm mẹ mới gặp lại được con!
Nguyên Huân mang tất cả những sự việc chàng trải qua kể lại. Dương Qui Loan ôm lấy cánh tay chàng, thần thái., rạng rỡ:
- Thế là từ nay trong giới võ lâm Trung Nguyên con vang danh, mà còn...
Nguyên Huân gạt đi, nói:
- Mẹ, có phải con muốn vung kiếm lập danh đâu, con chỉ vì bổn phận, vì nghÄ©a vụ, vì trá»ng trách, con không nghÄ© gì khác ? NghÄ©a vụ lá»›n hÆ¡n còn chá» con ở quê nhà. Mẹ ạ, không biết Ná»™i tổ, khi biết con tha chết cho Dương Tiêu, ngưá»i có trách mắng không?
Tài sản của kiet1991

  #90  
Old 17-04-2008, 06:31 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
- Mẹ nghÄ© là không đâu! Cái sống, cái chết, đối vá»›i má»™t ngưá»i đã dấn thân vào chốn giang hồ nào có đáng kể. Nay y thân tàn ma dại, võ công chẳng còn, ngưá»i Ä‘á»i khinh thưá»ng xa lánh, như thế chết còn hÆ¡n sống, má»™t kiếp sống thừa đầy tá»§i nhục. Con xem, đối vá»›i má»™t nhân vật quyá»n khuynh thiên hạ như y, thì có hình phạt nào Ä‘au đớn hÆ¡n nữa ! Con đã rá»­a được mối thù cho hai há» Dương, Trần má»™t cách xứng đáng, mà vẫn được tiếng là nhân hậu, rá»™ng lượng, làm sao mà Lão nhân gia lại trách cứ con được!
Quả đúng như lá»i NghÄ©a mẫu, Dương lão gia nói:
- Ngươi quả xứng đáng vá»›i lòng kỳ vá»ng cá»§a ta. Con đã hài tá»™i y má»™t cách minh bạch, phế há»§y võ công, tha chết cho y như má»™t con chó ghẻ . Hương hồn con ta từ nay đã được rá»­a há»n, và ta, ta cÅ©ng thấy cuá»™c sống cá»§a ta cÅ©ng là quá đủ !
Nói xong, ông cất tiếng cưá»i, tiếng cưá»i dưá»ng xô dạt mái ngói, xao xác chim muông, vút tận trá»i cao, cao mãi, rồi bá»—ng dưng dừng lại đột ngá»™t: Dương Qui Loan hết hoảng nhận ra ông đã viên tịch. Dương lão nhân đã sống dài hÆ¡n hai lần ngưá»i khác. Ông chết trong tiếng cưá»i thanh thá»a, hào sảng và bình yên, như má»™t ngưá»i trở vá» quê thật cá»§a mình. Lão nhân được an táng trong má»™t thạch động nằm ẩn sâu dưới đáy Tuyệt Tình Äàm, nÆ¡i ngày xưa, Thần Äiêu Hiệp Lữ Dương Qua đã đến đây tá»± trầm, nhưng đã tìm lại được ngưá»i mà ông suốt Ä‘á»i yêu dấu, trong lòng thạch động thần tiên này. Từ đó, những ngưá»i trong há» Dương lìa trần được an táng nÆ¡i đây, vá»›i tất cả ká»· vật trong suốt Ä‘á»i há». NÆ¡i này, vì thế được xem như má»™t thánh địa.
Hai mươi ngày sau cái chết cá»§a Dương Long Äiêu lão nhân, Dương Qui Loan thấy nghÄ©a tá»­ cá»§a bà có vẽ bồn chồn, đứng ngồi không yên, bà gá»i Nguyên Huân đến, nói cùng chàng:
- Con ạ ! Mẹ biết con còn nhiá»u nghÄ©a vụ vá»›i đất nước con, mẹ biết lòng con xốn xang, trăn trở lắm, mẹ thấy con không cần chỠđủ thất tuần cá»§a Thái gia nữa con ạ. Chúng ta là những ngưá»i cá»§a võ lâm, không nên câu nệ tiểu tiết. Mẹ chỉ mong, khi thành toàn nghÄ©a vụ, con sá»›m trở vá» thăm mẹ. Mẹ không có quyá»n giữ con lâu hÆ¡n má»™t ngày, khi đất nước con còn Ä‘ang Ä‘iêu linh, tổ quốc Äại Việt cá»§a con còn trong vòng xiá»ng xích!
Suốt đêm hôm ấy, hai mẹ con ngồi dưới gốc mai già, bà dặn dò từng chút; Nguyên Huân nhìn Nghĩa mẫu tràn ngập thương yêu, chàng hứa với bà, một ngày đất tổ phương Nam sạch bóng quân Minh, chàng sẽ quay trở lại...

Má» sáng hôm sau, chàng lên đưá»ng theo ngã Nam đạo. Xuyên qua khá»i thác nước, Nguyên Huân trở vá» chốn cÅ©. Chiếc khăn chàng bá» quên trên má»™t nhánh cây vẫn còn đấy, nhưng theo thá»i gian mưa nắng đã mục nát. Bốn năm đã trôi qua, kể từ ngày chàng tình cá» bắt gặp thanh Trá»§y Thá»§ cá»§a nhà há» Dương bên bá» thác. Bốn năm trôi qua như má»™t giấc má»™ng. Bao nhiêu Ä‘iá»u đã xảy ra, bao nhiêu gian lao, hiểm nguy. Và chàng, bằng tấm lòng và ý chí, chàng đã vượt qua và đạt được trá»n vẹn những ước mÆ¡, mong má»i.
GiỠđây, trên con đưá»ng ngược vỠđất tổ, lòng chàng nôn nao như Ä‘ang Ä‘i đến chá»— hẹn vá»›i ngưá»i yêu... Nguyên Huân mÄ©m cưá»i khi so sánh Ä‘iá»u ấy, vì rằng Tổ quốc chàng Ä‘ang chá» chàng, và... và... cả Hoài Nam cÅ©ng Ä‘ang chá» chàng...
Nguyên Huân ngậm ngùi nhớ đến Bảo Thư, những hình ảnh cũ sống dậy trong lòng. Mớ tóc mây của Bảo Thư, chàng đã đưa lại cho nàng trước lúc giã từ:
- Thư tá»·, đây là mái tóc cá»§a chị, chị hãy giữ lấy, dẫu sao cÅ©ng là má»™t phần Ä‘á»i chị đã Ä‘i qua; dẫu đắng cay, dẫu hạnh phúc, cÅ©ng là má»™t khoảng Ä‘á»i chị đã sống, như má»™t tiá»n kiếp!
Hoài Nam sẽ buồn biết mấy, vì chàng biết Hoài Nam rất yêu quý Bảo Thư, nhưng má»—i ngưá»i má»™t cảnh Ä‘á»i, má»™t kiếp nghiệp, làm thế nào khác được.
Nguyên Huân tìm đến nhà lão tiá»u phu, ông lão nhận ra chàng ngay, vồn vã lão nói:
- Ãi chà, sao công tá»­ Ä‘i lâu quá vậy? Con ngá»±a vẫn còn khá»e mạnh lắm!
Nói xong lão chạy ra nhà sau dắt ngá»±a lên, con Hoa Tâm nhận ra chàng, nó hí lên tá» vẽ mừng rỡ. Bốn năm gặp lại lão tiá»u đã già Ä‘i nhiá»u. Cuá»™c Ä‘á»i như dòng nước, chảy càng lúc càng xiết. Nhìn căn nhà lụp xụp, hoang lạnh, chàng ân cần há»i ông:
- Gia đình đi đâu hết cả rồi?
Lão tiá»u buồn bã trả lá»i:
- Năm ngoái, trá»i làm hạn hán, đói kém, lại thêm giặc giã, trá»™m cướp, dân tình đói khổ, gia đình lão phải ly tán má»—i ngưá»i má»—i ngả kiếm sống qua ngày, Tiện ná»™i không kham nổi đã qua Ä‘á»i!
- Sao lão trượng không bán con ngựa này để độ nhật?
Lão tiá»u trợn mắt:
- Công tử nói gì vậy! Công tử giao cho lão chăn giữ, có phải của lão đâu mà lão dám tùy tiện!
Nguyên Huân xúc động vì tấm lòng chân chính cá»§a lão tiá»u già nghèo khổ, chàng nói:
- Äây là má»™t con ngá»±a, bá» ngoài rất bình thưá»ng, nhưng nó thuá»™c loại ngá»±a kỳ, ngá»±a ký, Bạch Long Câu đấy. Lão trượng chăm sóc được đến nay, vãn bối cảm Æ¡n lắm!
Nói xong chàng lấy ra má»™t thá»i vàng, chừng trên mưá»i lượng, và má»™t viên ngá»c, đưa bằng hai tay chàng nói:
- Tấm lòng cá»§a Lão trượng thật đáng quý, giữa lúc lòng ngưá»i Ä‘iên đảo, băng hoại, Lão trượng vẫn giữ được sá»± ngay thẳng, trong sạch. Có nhân tất có quả. Vãn bối gá»i là cÅ©ng có chút lòng, không dám nói là trả công, mà là kính biếu Lão trượng chút đỉnh. Viên ngá»c này cÅ©ng khoảng trăm lượng vàng ròng, xin Lão trượng nhận lấy, quần tụ gia đình lại!
Lấy thêm trong bá»c ba viên ngá»c nữa, chàng đưa cho lão tiá»u, nói:
- Ứớc vá»ng cá»§a văn bối thì lá»›n, mà cánh tay thì quá ngắn, xin Lão trượng nhận thêm ba viên này, chẳng là bao, nhưng vãn bối xin Lão trượng, vì ná»—i khốn khổ cá»§a dân chúng trong sÆ¡n thôn này, tùy nghi trợ giúp cho há», để gia đình được Ä‘oàn tụ, má»™t ngày nào đó vãn bối sẽ trở lại thăm viếng Lão trượng!
Lão tiá»u há» Hạng run run đỡ lấy món quà tặng, cảm động nói :
- Công tá»­, xin công tá»­ cho chúng tôi được biết Thần danh, để Ä‘á»i Ä‘á»i ghi nhá»›!
Nguyên Huân cưá»i bảo:
- Xin đừng bận tâm Ä‘iá»u ấy, vãn bối ngưá»i há» Trần ở phương Nam, nÆ¡i ấy cÅ©ng thống khổ lắm. Lão trượng ở lại bình an, vãn bối xin kiếu từ!
Nói xong chàng lên ngựa, phóng nước đại, đi thẳng...
Nguyên Huân đến Nam kinh vào những ngày đông giá. Chàng đã xa rá»i đất tổ bước qua năm thứ bảy. Mùa đông này, cÅ©ng là má»™t mùa đông cá»§a bảy năm trước, ngày chàng ra Ä‘i. Hình ảnh Uyển Thanh tiá»…n chàng lên đưá»ng, đôi mắt nàng buồn vá»i vợi, ướt lệ trông theo, như má»›i hôm qua đây, vậy mà đã bảy năm, chàng đã trưởng thành sau bảy năm gian khổ, bảy năm đăng đẳng vá»›i bao nhiêu tang thương biến cải, vậy mà:


"Ôi khung trá»i cÅ©, hồn tôi cÅ©,
Äể thấy như là má»›i sá»›m nay. . ."


Nguyên Huân tìm tá»›i Bảo gia trang, chàng rất mừng khi gia nhân cho biết Thúc mẫu và Hoài Nam đã đến đây hÆ¡n mưá»i ngày trước.
Tài sản của kiet1991

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áàëëîâ, âèäåî, äèåòà, äîñòàâêà, äóøåâûå, çîîôèëîâ, ìóðìàíñê, nam thien nhat kiem. 4vn



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™