Tường bất lực trước nhân vật của mình. Hắn đã tự chọn riêng một cuộc sống để phù hợp với quá khứ của hắn do anh dựng lên. Hắn tham dự vào cuộc sống của xã hội trong truyện. Tường muốn tách rời hắn ra khỏi cuộc sống để tìm hướng cao đẹp nhưng vô ích, hắn không còn tuân theo ý muốn của anh như những chương đầu tiên. Mọi biến cố, hiện tượng xảy ra được ghi lại để làm cái nền phía sau lưng cho nhân vật để hắn nổi bật ý sống riêng lẻ đã thành liên quan đến ý nghĩ của hắn. Sự suy nghĩ mông lung, lan man của bản chất hắn phải được biểu lộ bằng hành động này. Hắn đã lớn hơn ngòi viết của Tường.
Các nhân vật phụ vẫn theo những tiến trình được sắp sẵn. Ðó là những con người bình thường của cộng đồng. Việc phải đến sẽ tuần tự đến. Ðúng “logich” sống. Nên hình thành phần hai của cuốn truyện tương đối dễ dàng, với những mẫu người này, Tường không cần phải suy nghĩ nhiều. Ðiều cần thiết là nhân vật chính. Hắn đã tự chọn đường đi. Anh phải theo hắn. Theo sát hắn từng bước như chính đời sống của hắn và anh đã trộn lẫn. Tường không thể tách rời hắn khi những giòng chữ được bắt đầu trên trang giấy. Và âu lo cho hướng chính của câu chuyện. Liệu hắn và Tường có cùng thỏa hiệp với nhau để đến một cái đích chung không? Hay sẽ bỏ rơi nhau trong những hố suy nghĩ riêng tư.
Nhân vật nữ mang hình dáng của Nhu đã được đưa vào truyện. Khung cảnh của lần xuất hiện là thảm cỏ của một công viên nằm bên cạnh con sông tại Sacramento. Cũng có những đối thoại như bọn Tường đã nói, cũng có những cái cầm tay, cũng có những môi hôn dưới nắng... Và tình yêu được lồng vào để nhân vật chính tìm được nơi bám víu. Rất tự nhiên, nhân vật nữ bước vào đời sống của xã hội trong truyện và bắt đầu sống cạnh nhân vật chính – không, phải nói là sống trong ý nghĩ của hắn. Tường hy vọng hắn sẽ quay về hướng đã chọn lựa khi làm sườn cuốn truyện.
Tường đã mệt mỏi nhìn từng hàng chữ của mình chậm chạp bỏ trên giấy. Nặng nhọc, ngán ngẩm như đang đạp xích lô leo lên một con dốc. Anh phải nhìn kỹ hắn để viết. Xem hắn sẽ làm gì? Ði đến đâu? Theo dõi khít khao trong từng nếp suy nghĩ nhỏ của hắn để những trang giấy có được những hàng chữ cần thiết cho một kiếp người, một mẫu người. Và hôm nay, anh vừa xong hai trang bản thảo sau buổi sáng ngồi viết.
Tường vất cây viết xuống mặt bàn, đóng mạnh tập bản thảo và bỏ ra phòng ngoài. Sáng thứ bảy với sự vắng lặng quen thuộc ập lấy anh. Những cái máy nằm chỏng chơ trên các mặt bàn. Vài xấp giấy vở vất bừa bộn, đống báo cũ nằm vung vãi tại một góc phòng. Một vệt nắng hắt qua khung kính rơi trên mặt thảm xanh làm nổi bật các vết bẩn đang bám. Tường đi đi lại lại mấy vòng, từ phía bàn lay out bên trong đến sát cửa ra vào. Ði thật chậm để nghe từng bước chân của mình vang lên. Có tiếng “sột soạt” của để dép cao su chạm vào mặt thảm. Không gian lắng xuống với âm thanh rời rã của nhịp dép cô đơn.
Lại thêm một vòng với ý nghĩ dành cho nhân vật chính của câu truyện vừa đến trong trí. Giữa xã hội Tường sống và xã hội hắn đang sống có nhiều điểm giống nhau. Ngay cả anh và hắn cũng thế. Anh đang núp dưới bóng của hắn hay hắn đang ẩn hiện trong anh? Tường giật mình chợt nhớ đến những nhân vật phụ. Hình ảnh những người bạn của Tường đang ẩn hiện đâu đó trong từng nhân vật của truyện. Có nét của Quán. Có nét của Hoàng. Có nét của Ðoan... của Vĩnh, của Loan, của thằng Mễ... Ðủ hết với một thành phố cũng mang tên San Jose. Này là đường William anh đang sống, này là tòa soạn anh đang hiện diện, này là những nơi chốn anh đã đến: Ðắc Phúc, Ðà Lạt, cà phê Cheo Leo, Mini Club, Lido... và thảm cỏ của công viên nằm trong một trường đại học của Sacramento. Cái gì đây? Tường đứng lại, chân đạp trên vệt nắng. Vệt nắng không chịu thua, nhảy lên, nằm trên bàn chân Tường. Xã hội Tường đang sống đã được lồng vào truyện dưới ngòi viết bỗng nhảy chồm lên, biến thành những thứ hiện hữu chung quanh và nhốt anh trong đó. Tường đã đi vào truyện của mình dưới bóng nhân vật chính hay nhân vật chính đã kéo anh cùng tham dự vào xã hội do anh dựng lên? Ðầu óc rối bong, Tường ngồi phệt xuống chiếc ghế cạnh chiếc máy typesetting.
Bên ngoài, có tiếng động cơ xe lẫn với vài tiếng nói cười vọng lại. Xã hội loài người đang diễn ra với những điều đã, đang và sẽ có sao chỉ mình Tường ngồi tại đây lắng nghe, nhìn ngắm như bị tách lìa khỏi cuộc sống. Anh cô đơn hơn nhân vật chính. Hắn có thế giới riêng trong tiểu thuyết. Một thế giới thật hơn thế giới bên ngoài mà Tường đang nhìn ngắm, lắng nghe. Bởi hắn đang sống với xã hội trong truyện, còn anh đang tách lìa khỏi xã hội này. Tường hoang mang trong ý nghĩ vừa đến. Anh là anh của xứ Mỹ này, với thời gian này hay đã bị gạt ra ngoài... Ðừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa. Hãy quên nhân vật chính, hãy quên xã hội đã dựng lên trong truyện, hãy trở lại với thời gian và không gian đang sống... Tường tự nhủ, đưa tay đập đập vào trán mấy cái để trấn tĩnh lại. Lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi đã rịn ra từ trán. Anh nhìn chăm chú vào từng loang mồ hôi trong lòng bàn tay. Những vệt nước nhơm nhớp lan trên từng khe chỉ tay đủ mọi hình thể. Trong cảm giác nhây nhúa, Tường đưa bàn tay còn lại bấm nhanh một số phone vừa hiện lên trong trí.
Sau những tiếng “tích tích” theo đầu ngón tay trỏ, Tường áp chiếc phone vào tai. Một tiếng “clich” trong ống nghe, rồi tiếng chuông đầu tiên vang lên. Ai sẽ nhấc phone đây? Tường tự hỏi khi tiếng chuông thứ hai vang lên. Quán? Hoàng? Vĩnh? Loan? Những cái tên với từng khuôn mặt hiện lên. Số phone của ai đến giờ này Tường cũng không nhớ nổi. Chỉ biết những con số như đã quen thuộc lắm, nằm sâu trong trí chẳng thể xóa nhòa. Tiếng chuông thứ ba vang lên. Ai vậy? Sao mãi chẳng nhắc phone? Hay chẳng có ai bên kia đường giây. Sau tiếng chuông thứ năm là giọng một người con gái. Ðó là Ðoan, Tường nhận ra ngay từ tiếng “hello”.
– Ðoan đó hả? Anh đây...
– Anh đó hả, em định gọi anh đây. Chị Nhu bịnh nặng, bố vừa đưa vào nhà thương.
– !!!
– Anh lên ngay được không?
– Nhu... Nhu...
– Anh lên ngay đi. Em sẽ “check” chuyến xe “bus” đến gần nhất để đón anh.
– Ừ... Anh sẽ đi chuyến sớm nhất.
Tường buông máy và bước nhanh ra cửa. Ngang qua vệt nắng nằm trên mặt thảm, anh bước tránh sang một bên.
*
Bố Nhu gật đầu sau câu chào của Tường, rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Ông cụ vẫn không khoái có thằng rể tương lai làm báo dù con gái đang đau nặng. Tường cảm thấy buồn cười vì ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, định quay lại đùa với Ðoan thì sực nhớ đang đi thăm bịnh, và đó là người mình yêu thương. Anh nén nụ cười kịp lúc ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường Nhu.
Nhu xanh lét, bàn tay đưa về phía Tường. Những ngón tay mềm, lạnh nằm trong tay anh.
– Em thấy thế nào?
– Ðỡ rồi anh ạ. Anh đi xe chuyến mấy giờ?
– 11 giờ 45. Ðoan đón anh đến đây.
Nhu mỉm cười, áp tay Tường vào ngực nàng. Nhịp tim người con gái đập khẽ vào tay người con trai. Ðoan xen vào.
– Anh ngồi đây nghe, em ra ngoài một chút với bố.
Tường ngước lên chỉ kịp thấy cái nheo mắt của Ðoan trước khi cô bé xoay lưng bỏ đi. Trên khuôn mặt tái xanh của Nhu có sắc đỏ vừa lan phía mép tai. Tường cúi xuống. Môi nàng khô và có vị đắng lan trên đầu lưỡi Tường.
– Anh thương em.
Nhu nhắm mắt lại, hơi thở của nàng nóng và ngai ngái phảng qua mũi Tường. Một sợi tóc chạm vào má anh gây cảm giác nhồn nhột. Tay của Nhu đã rời khỏi tay của Tường và làm thành vòng ôm qua gáy. Lẫn trong tiếng rì rào của máy điều hòa không khí đang chạy, tiếng Nhu thoảng vào tai Tường.
– Em nhớ anh.
– Anh biết.
Bây giờ môi Nhu mất vị đắng và mùi ngai ngái từ hơi thở nàng cũng hết. Nụ hôn đã tròn cho những người yêu nhau.
– Anh tham lam quá...
– Anh nhớ em.
Lại một nụ cười trên môi Nhu. Bàn tay họ lại trong nhau khi Tường ngồi lên.
– Bác sĩ bảo sao hả em?
– Em không biết. Em vừa tỉnh một tí thì anh đến. Chắc bác sĩ có nói chuyện với bố.
– Em thấy trong người thế nào?
– Sáng nay em đang ngồi đọc sách thì thấy nhức đầu. Em định đứng lên tìm thuốc uống thì thấy tê chân trái. Xoay thử người thì tay trái cũng nặng hẳn. Như mất hết cảm giác. Em sợ quá định gọi mẹ thì cơn nhức đầu tăng lên. Rồi có cơn buốt nhói từ phía thái dương trái... Sau đó em chẳng biết gì nữa. Mở mắt ra thì thấy nằm đây, bố ngồi bên cạnh. Chưa kịp nói chuyện gì thì anh đến.
– Anh thương em.
Tường bóp chặt tay Nhu.
– Anh vẫn viết đều đó chứ?
– Vẫn viết em ạ. Cuốn truyện đã sang phần hai với sự xuất hiện của nhân vật nữ. Giống em như tạc.
– Giống em?
Nhu bỡ ngỡ kêu lên. Tường gật đầu.
– Như một cứu cánh cho nhân vật chính. Em chẳng bảo là nhân vật chính có nhiều nét giống anh hay sao?
– Sao anh không hỏi em?
– Em buồn?
– Không. Em chỉ muốn biết anh viết thế nào.
– Ðã bảo giống hệt em mà. Dễ thương, hiền lành, dịu dàng và rất thương người.
Nhu mỉm cười.
– Cô ta có bịnh không?
– Cô ta sẽ bịnh.
– Kỳ cục... mà đừng anh. Ðừng để cô ta bịnh, bởi như vậy sẽ tội nghiệp anh chàng đó lắm... Ðã mồ côi, lạc lõng giữa xứ sở này mà bây giờ lại yêu một cô nhỏ bịnh hoạn như em thì tội biết mấy.
Nhu bỏ lửng câu nói. Từ mắt nàng có chớm đỏ rồi hai giọt nước mắt ứa ra. Tình thương cho nhân vật chính đã rập khuôn từ cuộc sống thật của hai đứa. Tường hiểu rõ điều này.
– Nín đi em.
– Em thương anh.
Có tiếng gõ cửa. Tay họ rời nhau và cánh cửa được mở sau một câu nói của Tường. Ðoan hơi bẽn lẽn nhìn Tường.
– Anh...
– Gì thế Ðoan.
– Bố muốn nói chuyện với anh một tí.
– Bố?
– Vâng. Bố chờ anh ở ngoài.
Tường nhìn Nhu và bắt gặp thoáng lo ngại trong mắt nàng.
– Em nghỉ đi, anh ra ngoài xem bác bảo gì.
– Vâng.
Tường đứng dậy định đi thì Nhu nói với theo.
– Anh...
– Sao em?
– Anh đừng... đừng nóng nghe.
– Anh hiểu.
Tường mỉm cười xoay sang Ðoan.
– Em ở đây với chị Nhu, tí anh quay lại.
Tường lách ra ngoài, khép cánh cửa thật nhẹ. Sau tiếng động nhỏ vang lên từ ổ khóa, không gian bên trong đã bị ngăn lại. Ðoan và Nhu tưởng như đã lọt vào một thế giới nào xa lắm, chỉ còn mình Tường đang đối diện với thế giới bên ngoài và bắt đầu bằng hành lang của bịnh viện.
Bố Nhu chờ ở cầu thang. Nét mặt ông không đổi khi Tường đến gần. Không buồn cũng không vui. Chẳng lãnh đạm cũng chẳng vồn vã. Một khuôn mặt không cảm xúc với đôi mắt sáng và bộ râu mét đốm bạc. Tường nhìn ông chăm chú, cố tìm một điểm nào đó trên khuôn mặt này có liên quan đến khuôn mặt người mình yêu nhưng đành chịu. Giữa hai khuôn mặt, của ông và Nhu, hoàn toàn xa lạ với nhau. Như hai khuôn mặt chưa hề quen trong đời.
– Bác ạ!
– Cậu vẫn khỏe chứ?
– Vâng, cháu vẫn đi làm đều.
– Vẫn làm báo? và viết?
– Vâng, vẫn làm báo và viết.
Tường bình thản trả lời khi cùng ông bước xuống nấc thang đầu tiên. Tiếng giầy của bố Nhu vang lên giữa không khí im vắng của bịnh viện nghe chát chúa và khó chịu. Tự nhiên Tường bước thật nhẹ. Ðôi giầy ba ta dưới chân anh như không chạm vào nền xi măng của cầu thang. Bốn bàn chân đã chia làm hai cách thế khác nhau trong nhịp đi. Bố Nhu nện gót mạnh mẽ và gắn chặt nhịp đi như đang sống khít khao với cuộc đời. Tường rời rã và chạm khẽ vào mặt xi măng như đang lơ lửng, chân không chạm đất khi sống. Hệt như cuộc sống thực của họ. Tường thích thú mỉm cười một mình khi tìm được điều so sánh này. Bố Nhu quay sang Tường khi vừa đi hết nấc thang cuối cùng.
– Cậu có gì vui?
Tường nói ý nghĩ vừa có. Bố Nhu mỉm cười.
– Ðúng đấy.
– Cám ơn bác.
– Những người trẻ thường can đảm quá lố, họ không sợ tương lai và đôi khi xa rời thực tế.
– Cháu vẫn sống.
– Phải! Tôi đâu bảo cậu không sống bao giờ? Nhưng cách sống của cậu tách rời khỏi cuộc sống chung. Lơ lửng và bất định. Nói cách khác là ngay cả lúc đang sống cậu cũng không hiểu được mình đang sống thế nào và sẽ sống ra sao.
Tường thấy ông cụ nói đúng phần nào.
– Nhưng không thế thì không phải là cậu.
– Cảm ơn bác.
– Chỉ khổ cho những người yêu thương cậu.
Tường thấy ông cụ nói không đúng lắm. Những người già thường không hiểu được tình yêu của những người trẻ khác thế hệ của mình và luôn luôn quên hẳn thời còn trẻ, thời còn yêu đã sống cách đó chừng vài chục năm. Con tim của người già chỉ còn làm đúng nhiệm vụ của một phần trong bộ máy tuần hoàn.
– Mình đi vòng sân cho mát nhé.
– Vâng.
Họ bắt đầu con đường nhỏ bọc quanh bệnh viện bằng những bước chân đều nhau. Cả hai đều như cố điều chỉnh cho bước chân vừa đủ để giữ cùng nhịp với người bên cạnh. Trò chơi đầy cố gắng của hai con người khác thế hệ để được gần gũi nhau hơn.
– Cậu nghĩ sao về cái Nhu?
Tường ngập ngừng.
– Thì... thì... như bác biết bọn cháu thương nhau.
– Ai chả biết cậu và nó thương nhau. Nhưng tôi hỏi cậu nghĩ sao về nó mà?
Trên môi ông cụ có nụ cười giễu cợt. Ðột nhiên Tường thấy ông cụ trẻ lại và có vẻ gần gũi, thân mật hơn. Khác hẳn với lối cư xử lãnh đạm thường ngày.
– Nhu hiền lành... lễ phép... dễ thương và có lòng nhân.
Bố Nhu vẫn nụ cười giễu cợt trên môi.
– Những điều đó cậu phải nói với nó chứ. Tôi hỏi khác mà.
Tường hết biết trả lời thế nào. Thật tình những ý nghĩ về Nhu chẳng bao giờ được anh đặt đến. Chỉ thoáng qua vài điểm nổi bật của nàng mỗi khi bắt gặp và ghi nhận. Thế thôi! Ðâu ai đem người mình yêu lên bàn cân đong đo kỹ lưỡng như một món hàng trước khi trả giá cho tình yêu đâu?
– Cháu...
– Trả lời không được hả? Cũng chẳng sao. Câu trả lời này thường chẳng ai làm được... ngay cả những người đã nói, đã viết thật nhiều điều cho người khác đọc, cho người khác nghe. Cậu là một.
– Bác nói đúng.
Họ đi vòng qua dãy phòng cấp cứu. Một chiếc xe cứu thương đang đưa bệnh nhân xuống. Những người mặc áo trắng lăng xăng trong các động tác cần thiết, bao quanh một con người được phủ mền đến ngực, nằm yên trên băng ca. Trên đầu xe cứu thương, hai chiếc đèn xanh đỏ nhấp nháy với tia sáng được xoay tròn. Tường hình dung đến cảnh Nhu cũng nằm yên trên băng ca vào sáng nay.
– Bác sĩ có bảo Nhu bị gì không bác?
Ông cụ nhìn Tường không trả lời. Ánh mắt ông cụ dịu đi khi hỏi ngược lại Tường.
– Cậu... Cháu nghĩ sao về tương lai?
Sự thay đổi lối xưng hô của bố Nhu thật bất ngờ. Tường ngạc nhiên nhìn ông cụ chăm chăm. Ánh nắng chiều trong sân bịnh viện như dịu đi. Bước chân của họ chậm lại khi bắt đầu vào lối đi nhỏ dẫn đến khuôn viên phía sau bịnh viện. Một vài bịnh nhân cùng người nhà cũng đi bách bộ trong khuôn viên. Khung cảnh an bình với các khóm hoa vươn lên giữa thảm cỏ xanh ngát.
– Cháu xin lỗi bác vì bọn cháu không thưa với hai bác trước.
– Nói đi cháu.
Bây giờ cái cười của ông cụ không còn nét giễu cợt nữa. Chỉ có sự thân tình và cởi mở. Hôm nay là lần đầu Tường nhận được điều này từ ngày biết bố Nhu đến giờ.
– Bọn cháu định chờ Nhu học xong rồi sẽ tính.
– Ðịnh chờ cái Nhu học xong rồi sẽ tính?
Ông cụ nhắc lại câu nói với chữ “định” và chữ “sẽ” được nhấn mạnh. Như một con đường bằng phẳng chợt thụt xuống hai lỗ hổng. Tường cảm thấy vui vui vì lối nói chuyện đầy tính trẻ của bố Nhu. Ông cụ tiếp.
– Sao mà lâu thế cháu?
Tường mỉm cười đùa theo ông cụ.
– Tương lai mà bác.
– Tương lai của những người trẻ tuổi thường dài hơn thời gian khi nghĩ đến. Ngày xưa bác cũng đo tương lai như cháu và cái Nhu bây giờ. Nhưng tất cả chỉ nằm trong ý nghĩ.
Giọng bố Nhu trầm xuống. Nhịp chân đã chậm lại càng chậm hơn. Ngang qua ghế đá có một cặp tình nhân người ngoại quốc đang tình tự, ông cụ nheo mắt với Tường. Anh thấy ông cụ chịu chơi hơn mình nghĩ.
– Hạnh phúc nhỉ?
– Vâng, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào tình yêu cũng đem đến một ý nghĩ hạnh phúc cho người trong cuộc.
– Ngay cả lúc xa nhau?
– Vâng... ngay cả lúc xa nhau. Cháu nghĩ thế. Trong đau khổ luôn luôn có pha vào hạnh phúc... Ranh giới của khổ đau và hạnh phúc mong manh tưởng chừng không có. Ông Lưu Trọng Lư rất có lý và đầy kinh nghiệm khi gọi đó là thú đau thương.
– Cháu có vẻ lãng mạn.
– Rất lãng mạn bác ạ.
Hai người đã đi hết con đường xuyên ngang khuôn viên phía sau bịnh viện. Nắng từ phía sau hắt đến, bóng của họ dài ngoẵng và chạm vào nhau tại một vài khoảng, chan hòa thành những đoạn nối đồng màu từ hai chiếc bóng riêng biệt. Tường liên tưởng đến những điều vừa nói. Có những điểm tương đồng, có những điểm dị biệt. Sự khác biệt của những người không cùng thế hệ không hẳn là hoàn toàn như anh nghĩ, mà ngược lại vẫn còn những điểm thông cảm nhau được. Ðó là cái chung của ý sống loài người. Và ông cụ hôm nay chợt gần gũi Tường hơn bao giờ hết. Như một người anh nói chuyện với em. Gần hơn nữa là người bạn lớn tuổi.
– Bác... hình như bác không thích nghề cháu đang làm?
– Cháu nghĩ thế?
– Cháu cảm thấy thế. Trong mắt những người lớn tuổi, rõ hơn nữa là trong mắt đa số những người đang sống tại đây thì việc làm của cháu là... là...
– Vậy sao cháu lại làm?
Ông cụ cắt ngang khi Tường đang tìm một từ ngữ để diễn tả việc mình làm trong mắt mọi người. Một từ ngữ không to quá cũng không bé quá. Vừa đủ để giữ mình và cũng vừa đủ để mọi người dùng.
– Cháu thấy cần phải làm vậy.
– Làm báo hay viết văn?
– Cả hai bác ạ! Ðiều này cháu nghĩ rất kỹ. Cái còn lại sau một lần vỡ nát chung là một nỗi thất vọng trộn với hoài bão. Mỗi người trong nỗi buồn riêng tư phải tìm cho mình một hướng sống... Cháu không muốn nói đến số đông tách ra khỏi quá khứ, cố quên quá khứ.
– Bác hiểu.
– Vâng, cảm ơn bác. Cháu chọn việc này với ý tưởng thật giản dị, ít nhất mình cũng làm được một việc nhỏ đúng với khả năng của mình.
– Trên mặt báo chí?
Tường hơi ngượng vì hiểu ý của ông cụ. Quả tình là chả có gì đáng hãnh diện khi nói đến hai chữ “báo chí” một cách bình thường. Tình trạng “hỗn mang” của làng báo Việt ngữ tại hải ngoại Tường đã thấy. Những từ ngữ đẹp gắn liền với chữ “báo chí” đã bị từ bỏ rất nhiều. Chỉ còn lại những cái nhìn lệch lạc cho tình trạng chung. Lỗi tại ai? Ðã có lần Tường nghĩ đến nhưng không kết luận được. Dù sao mọi người cũng phải sống chứ. Và đa số coi đó là một cách kiếm sống. Bất kể những điều căn bản cần có của một tờ báo. Sao cũng được, miễn là kiếm tiền được. Dễ dãi và giản dị như một thứ nghề chẳng cần trường lớp nào cả, ai làm cũng được và làm sao cũng được luôn. Chỉ cần khả năng... lấy quảng cáo. Riết hồi biến thành một tập quảng cáo... Nhưng làm sao mà nói được. Mỗi người có một quan niệm sống riêng thì cách – thế – hành – nghề đâu thể giống nhau? Có kẻ này, người kia chứ. Tường cảm thấy đắng trong miệng khi nghĩ đến những tờ báo đứng đắn – con số này thật ít ỏi – của một số người có lòng, họ chăm chút, hy sinh để thực hiện hoài bão và biến thành mối phiền cho gia đình họ, hoặc là mối phiền cho chính họ. Ít nhất về mặt vật chất. Thiểu số này lạc lõng như ngôn ngữ Việt Nam lạc lõng trên đất Mỹ.
– Cũng có người này, người kia chứ bác.
Tường ráng chống chế. Ông cụ gật đầu thông cảm.
– Bác biết chứ. Cháu nói tiếp đi.
– Dù sao trong lúc này, mình cũng có thể nói được những điều cần nói với mọi người, với kẻ thù và với chính mình nếu thật tình mình dám nói.
– Nói thật không cháu.
Lại một cái cười trên môi ông cụ và Tường lại hiểu để ngượng ngập thêm một lần nữa vì tình trạng báo chí tại đây. Lẫn trong những tập quảng cáo được gọi là báo là một thứ truyền đơn nổi được gọi cùng tên. Ðủ thứ từ ngữ bẩn thỉu được xài để bôi bẩn, chụp mũ lẫn nhau. Lôi đời tư, gia đình của nhau ra để bêu rếu với hành động hiếp dâm chữ “bút chiến”. Bút mực ở Mỹ quá rẻ nên ai cũng có thể “chiến” được “chiến” một cách anh dũng với vài trăm bạc bỏ ra in... Lại nữa, còn những bài báo bốc thơm nhau vung vít. Bất kể người đọc có khó chịu hay không? Ðộc giả, dưới mắt của những tờ báo này đã không còn kí lô nào cả. Sự liêm sỉ khi cầm bút của các cụ ngày xưa đã thành lỗi thời tại đây. Ðúng là trường hỗn mang... Vậy mà Tường đã sống trong đó mấy năm nay. Anh chợt thấy ngứa ở cổ họng. Một triệu chứng báo hiệu sự mất dạy sắp sửa bung ra. Tường thú thật.
– Cháu thèm chửi thề một tiếng bác ạ.
– Chỉ một tiếng thôi à? Thì chửi đi cháu.
Ông cụ cười dễ dãi. Tường buộc miệng chửi liền. Cả hai cùng bật cười. Một vài bịnh nhân đi dạo quanh sân ngạc nhiên nhìn về phía họ.
– Nói cho cùng, ban đầu cháu mang nhiều hoài bão bước vào nghề này, nhưng càng ngày cháu càng hiểu những khó khăn của mình. Nhưng vẫn cố gắng làm hết sức của mình trong khả năng... Như một phương tiện để theo đuổi con đường của mình chọn lựa. Ít nhất làm báo cũng là nghề gần gũi với mình nhiều nhất lúc viết. Cháu không biết tương lai thế nào, chứ hiện tại cháu rất an tâm về những việc đang làm. Dù sao đó cũng là một cách để mình trả cái nợ vượt biên.
– Có bao giờ cháu nghĩ mình sẽ thôi viết?
– Chưa bao giờ cháu nghĩ thế. Cháu còn ba mươi năm nữa để theo đuổi con đường này. Biết đâu sau này...
– Những người trẻ thường lý tưởng và không biết sợ tương lai.
– Cháu nghĩ tương lai là sự nghiệp và điều để lại. Chữ nghĩa là một thứ sự nghiệp trang trọng.
– Cháu có lý của cháu. Bác hỏi thật nhé: tại sao cháu lại chọn con đường này? Hãy nói rõ thêm.
– Thì như đã nói, cháu thấy cần phải thế.
Bố Nhu lắc đầu.
– Phải có điều gì khác thúc đẩy cháu chứ? Phải có điều gì xảy ra trong đời, cháu mới có sự chọn lựa... khác thường này.
Tường bật cười vì chữ “khác thường” được ông cụ ngập ngừng trước khi nói. Ðúng ra phải là “bất bình thường”. Tường hiểu thế. Và bắt đầu câu chuyện của mình bằng lằn ranh giữa cái sống và cái chết. Của lần vượt biển, giữa liêm sỉ và sự đớn hèn của tháng ngày tù tội. Ông cụ nghe chăm chú và họ dừng lại tại điểm khởi đầu của con đường vừa đi. Ông cụ vỗ lên vai Tường, thân tình như người anh nói với em.
– Cuộc sống không hoàn toàn vô nghĩa đâu cháu à.
– Vâng, cháu hiểu thế từ ngày tìm được con đường của mình. Và an tâm theo đuổi dưới cái nhìn đủ loại ném về.
Bố Nhu gật đầu.
– Bác hiểu cháu... Mấy giờ cháu về?
– Cháu lên với Nhu, kịp thì về lúc 5 giờ 30 còn không thì đi chuyến 7 giờ 45 cũng được bác ạ.
– Cháu lên với Nhu. Bác về nhà một tí. Bảo Ðoan đưa cháu ra bến xe... Có dịp lên thăm bác.
– Vâng!
– Bảo Nhu đến tối bác chở bác gái vào.
– Vâng.
Bố Nhu đi theo con đường dẫn ra cổng bệnh viện. Dưới nắng, vai ông cụ như chĩu xuống. Tường thấy như hoài bão chưa kịp làm của một thời trai trẻ đang đè lên vai ông. Và giữa hai người, những điều đó vừa buộc nhau lại bằng sợi giây thông cảm. Trong niềm vui, Tường chạy hai bậc một. Gót giầy ba ta chạm vào mặt xi măng những âm vui, trầm theo anh lên hết cầu thang.
Anh quên hẳn mình đang ở trong một bệnh viện.
– ... Bọn tao quyết định như vậy.
Hoàng kết thúc câu chuyện với nét mặt nghiêm nghị như vừa đọc xong bản cương lĩnh chính trị. Chuyện nó với Quán đã ngã ngũ. Lại thêm một tin vui cho Tường. Tháng sáu này với những ngày cuối tháng quả tình là hên.
– Mày nghĩ sao?
– Nghĩ gì nữa? Thằng này hỏi kỳ cục. Tất nhiên là mừng cho bọn mày. Cuộc sống luôn đi về một cái gốc là gia đình. Mày và Quán cũng lớn rồi, quyết định như vậy là muộn rồi đó.
– Nhưng...
– Nhưng cái gì?
Hoàng ngập ngừng không nói ngay, khuôn mặt hiện nét thắc mắc pha trộn ngượng ngùng. Mãi lúc sau nó mới nói, hình như bằng sự cố gắng rất nhiều.
– Mày... mày nghĩ sao về Quán?
Tường ngạc nhiên nhìn nó, cố gắng hiểu câu hỏi của thằng bạn này là thế nào. Nghĩ sao? Tính tình, quan hệ tình cảm hay là cuộc sống? Anh cảm thấy khó chịu trước một câu hỏi thuộc loại này. Một câu hỏi mang tính chất mật – thám – tình – cảm của những con người yêu nhau bằng lý trí.
– Mày có yêu Quán không?
Tường hỏi ngược lại. Hoàng gật đầu.
– Dĩ nhiên là yêu. Tao hiểu tình cảm của tao hơn ai hết.
– Vậy còn hỏi làm gì? Mà câu hỏi của mày là thế nào? Nghĩ sao về Quán là nghĩ kiểu nào? Chẳng có gì là rõ ràng cả.
Hoàng ấp úng, nói thật khó khăn.
– Tao... tao sợ bọn tao không hợp.
– Nếu không hợp thì quyết định lấy nhau làm gì? Yêu nhau không đủ hay sao? Ðất Mỹ này đâu có đạo luật nào cấm những người độc thân yêu nhau đâu? Mẹ kiếp! Dấm dớ vừa vừa chứ. Vậy mà dám bảo là hiểu rõ tình cảm của mình.
– Ðây là chuyện tương lai.
– Phải! Tương lai là do mày và Quán, ăn nhậu gì đến tao? Tao chỉ là một thằng bạn và tao nói theo những điều tao nghĩ...
Chợt thấy vừa dùng giọng cay độc, Tường bỏ ngang câu và ngượng ngùng bởi vừa nói những điều vượt khỏi sự suy nghĩ của mình. Tương lai? Không phải là hai từ ngữ mà Tường vẫn thường né tránh mỗi khi nói chuyện với Nhu và chưa một lần nghĩ đến. Ngày mai của anh ra sao anh còn chưa biết được. Bấp bênh, trôi nổi như cái nghề đang làm. Chỉ còn bám víu vào ngòi viết, như mảnh phao cuối cùng của một kiếp người. Tường đã bỏ quên mọi việc chung quanh và chính mình để đối diện với giấy bút. Nhưng ngay cả những lúc đó Tường cũng không còn cái tôi độc lập. Anh phải theo dõi, quan sát, đặt ra những tiến trình suy nghĩ và hành động của từng nhân vật. Tường chỉ có quyền tạo ra nhân vật với nhân tính và quá khứ. Rồi chấm hết. Không còn một quyết định nào hết. Sản phẩm của tinh thần không phải là một sản phẩm vật chất để người tạo ra có quyền đặt để giá trị theo ý mình. Việc đó dành cho người thưởng ngoạn. Tường hiểu rõ điều đó và cũng hiểu mình đang bất lực. Bất lực với cuộc sống bên ngoài và bất lực với những điều đang có. Vậy tương lai, Tường có gì bám lấy để nói với Hoàng.
– Thôi! Mày nói rõ là muốn hỏi gì, tao sẽ trả lời theo ý nghĩ của một thằng bạn đối với thằng bạn.
Giọng Tường dịu hẳn. Hoàng kéo ghế ngồi gần Tường hơn.
– Liệu tụi tao có hợp với nhau không?
Vẫn câu hỏi cũ được nhắc lại nhưng lần này Tường không cảm thấy khó chịu nữa. Không khí giữa hai người đã trở lại bình thường với tình thân của hơn hai mươi năm quen biết.
– Thú thật với mày, tao chẳng biết gì cả. Tao có đời sống vợ chồng bao giờ đâu mà nói được? Tao viết lách chứ đâu phụ trách mục “giải đáp tâm tình” hay “bạn gái nhỏ to” mà trả lời được? Bất quá tao chỉ kết hợp tính tình của tụi mày rồi suy đoán ra, nhưng với tình yêu và hạnh phúc làm sao mà áp dụng kiểu này được. Khối cặp tưởng lấy nhau sẽ hạnh phúc nhưng chỉ ba bảy hai mốt ngày là thối như ***. Ngược lại cũng có nhiều cặp tưởng cả đời chẳng bao giờ nói với nhau được câu thứ hai sau câu chào, vậy mà cứ phây phây an hưởng và tạo dựng hạnh phúc. Tình yêu với tao quả tình là kỳ cục, khó lòng mà hiểu và định được. Cho tao thua đi... mày đừng đưa tao vào cái thế nói những điều mà mình mù tịt.
Hoàng cười dễ dãi, bộ râu mép nó rung rung như biểu hiện tất cả sự thích thú.
– Mày thấy Quán thế nào? Tao muốn nói chung chung.
– Chung chung là cái quái gì? Cuộc sống? Tình cảm? Hay tính tình? Ðừng giỡn chứ! Cả trăm thứ để nói về một con người được bắt đầu bằng hai tiếng “chung chung” đầy ác ý của Việt Cộng. Bỏ cái giọng đó đi con trai.
Hoàng lại bật cười. Thái độ thoải mái khác hẳn với tính cau có, hay nóng bình thường của một con người vẫn hừng hực lý tưởng và đấu tranh. Tình yêu quả là mầu nhiệm! Và với tình yêu đang có, thằng bạn của Tường hôm nay có vẻ dễ thương hơn.
– Thì nói theo ý mày đi.
– Tao thấy Quán khôn ngoan và có tình. Cuộc sống của Quán vừa qua có vẻ buông thả và phóng túng chẳng qua vì quá khứ của Quán gặp nhiều điều không may mắn. Cộng vào đó tính tình bạo dạn và sự thông minh như bọn mình biết, Quán đối mặt với cuộc sống Mỹ một cách thoải mái và dễ dàng. Mà cuộc sống này với thứ văn minh quá lố bao quanh nên cô ấy chả “crare” việc gì cả. Thành công trên mặt mưu sinh quá dễ dàng cộng với quá khứ đầy vết đau biến Quán thành dạn dĩ và coi thường mọi sự. Một lối hội nhập phũ phàng cho những người Việt Nam tị nạn.
– Có vẻ hiện sinh quá hả?
– Hiện sinh cái quái gì ở Quán với đất Mỹ năm 1989? Mày... Tao xin lỗi! Mày đã thấy có thằng nào rớ tới Quán được chưa? Chỉ thuần là tình bạn, dù đôi lúc hơi quá trớn. Nhưng dù có quá trớn đi đến đâu chăng nữa Quán vẫn nắm phần chủ động. Khối thằng thèm nhỏ rãi mà chẳng ăn được cái giải gì... Nếu tao không lầm mày sẽ hay đã... Bố thằng nào biết được là sẽ hay đã là thằng đầu tiên đụng tới Quán? Một hạnh phúc đó con!
Tường châm một điếu thuốc, Hoàng làm theo bằng cung cách riêng tư của nó. Ðiếu thuốc không được kẹp bằng ngón trỏ và giữa mà được cầm chắc chắn bằng ngón cái và ngón trỏ của bàn tay trái khi châm lửa. Tường đứng dậy mở cửa để khói thuốc tuôn ra. Bên ngoài, con đường William đã vào buổi chiều với sinh hoạt quen thuộc.
– Mày có vẻ hiểu Quán rõ ràng.
Tường hiểu Hoàng muốn nói đến điều gì. Không chút bực mình mà ngược lại Tường cảm thấy buồn cười và thương thằng bạn này hơn. Tình yêu với nó quả là một thứ xa xí phẩm thượng hạng. Anh nói rất thản nhiên.
– Sao lại không rõ. Tao với Quán thân nhau hệt như thân với mày và thằng Vĩnh. Như mày biết, bọn tao đã có thời yêu nhau nhưng đó là chuyện cách đây cả hai mươi năm. Bây giờ tao có Nhu và Quán hẳn là có mày! Coi như cả bọn đều được... trúng số!
Hoàng có vẻ cảm động trước sự thông cảm bạn. Ít nhất Tường cũng nói đến điều muốn biết mà nó không cần phải mở lời. Như một kiểu giải độc tình yêu cho những thằng đang yêu loại Hoàng. Tường liên tưởng đến những lần đi Réno với Quán, định tiếp tục “giải độc” nhưng lại thôi. Ðiều đó đâu cần thiết, giữa bọn anh đâu có gì lấn cấn để nhắc đến.
– Dạo này Nhu thế nào?
– Vừa nằm nhà thương về. Khá hơn rồi.
– Còn bố Nhu?
– Cũng “khá” hơn. Nghĩa là cảm tình đối với một thằng bỏ đi đã tiến triển đến độ không ngờ. Ông cụ thông cảm hơn, và cái nhìn về những thằng làm báo, viết văn bớt ác cảm đi ...
– Cũng mừng cho mày.
– Mừng thấy mẹ chứ giỡn sao ? Ít nhất tao cũng sẽ có thể nói đến hai chữ “tương lai” một cách thoải mái như tụi mày mà không cảm thấy ngượng mồm.
Hoàng gật gù, hút hơi cuối rồi dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn. Cung cách vẫn riêng tư với sự cẩn thận quen thuộc của nó. Ðiếu thuốc gập mạnh, gẫy đôi. Tường chợt nhớ đến buổi tối uống rượu ở nhà Quán. Cũng từ những chiếc tàn thuốc gẫy gập của Hoàng, anh đã nghĩ đến một cuộc tình kiểu bổ xung khuyết và ưu điểm cho nhau của hai đứa, thế mà hôm nay đã thành sự thật. Và vượt khỏi điều Tường đã nghĩ là hai đứa đã quyết định lấy nhau. Anh vui vẻ bảo Hoàng.
– Tao nghĩ bọn mày lấy nhau hẳn Quán sẽ thay đổi. Cô ta đang thay đổi mày không thấy sao?
– Mày tin thế?
– Tao nghĩ thế. Mày không thấy Quán càng ngày càng có nhiều nét giống mày, và ngược lại mày cũng có nhiều nét... na ná như Quán. Bọn mày đang thay đổi và thay đổi thấy rõ. Tình yêu ly kỳ thật!
– Mẹ...
– Mẹ cái gì? Mày không thấy thằng Vĩnh sao? Nó đứng đắn và đàng hoàng ra từ ngày lấy vợ.
Hoàng đang vui vẻ chợt khựng lại khi Tường nhắc đến Vĩnh. Tường ngạc nhiên.
– Có gì thế? Mày với thằng Vĩnh dạo này thế nào?
– Kỳ lắm. Tao gọi cho nó mấy lần, lần nào Loan cũng bảo nó đi vắng. Nó như muốn tránh tao.
– Tránh cái gì, biết đâu nó vắng nhà thật?
– Vắng nhà cái con mẹ gì. Nó muốn tránh mặt rõ ràng. Ðêm hôm kia, tao gọi phone gặp Loan. Loan bảo nó vắng nhà nhưng lúc đó tao nghe tiếng nó hỏi loáng thoáng trong phone... Kỳ cục thật!
– Mày có làm gì nó buồn không?
– Làm gì? Tao đếch làm gì cả. Mà có gì nó cũng phải nói tao biết chứ. Bạn bè chơi với nhau từ ngày còn đi học mà kỳ vậy. Cứ như đàn bà con gái sao được.
Hoàng bực bội chửi thề mấy tiếng liên tiếp. Tường im lặng nghĩ đến cảnh Quán và Vĩnh ôm nhau bước ra khỏi quán ăn Sizzler. Không lẽ lại rắc rối đến độ đó hay sao? Hoàng đứng dậy.
– Mày đi ăn với bọn tao không? Tuần sau Quán đi vacation xa, khoảng hai tuần.
Tường lắc đầu đưa bạn ra cửa. Xuống hết cầu thang, Hoàng quay lại.
– Tao về đón Quán. Mai mốt gặp. Ð.M. Thằng Vĩnh kỳ thật!
– Tao sẽ gọi nó.
Tường đóng cửa tòa soạn, tắt máy lạnh và bước vào phòng của mình. Ánh nắng cuối ngày hắt qua khung cửa sổ làm căn phòng tranh tối, tranh sáng. Tường ngồi xuống chiếc ghế. Trên mặt bàn, bên cạnh chồng bản thảo là bức tượng cô bé đồng thau. Nền nỉ xanh ngả sang màu đen thẫm và nước sơn nhũ tối hẳn. Tường cầm lấy bức tượng lên ngắm nghía. Các vệt sơn tróc vẫn chưa được sơn lại. Bức tượng bị trầy trụa quá nhiều. Ngay cả khuôn mặt của cô bé bằng đồng thau cũng bị một vệt trên má. Tội nghiệp người bạn nhỏ đã nối liền Tường và Nhu bằng ý nghĩ những lúc xa nhau.
Tường đặt cuốn băng của Nhu cho vào chiếc máy cassette. Bấm nút play một cách vui vẻ. Nothing gonna change my love for you. Tất nhiên phải thế. Câu này sẽ dùng chung cho hai đứa khi nghĩ đến nhau. Trong giòng nhạc, anh thấy mình lãng mạn hơn bao giờ hết. Lại lãng mạn! Tường mỉm cười nhớ đến bố Nhu.
– Cháu có vẻ lãng mạn.
– Rất lãng mạn bác ạ!
Lần nói chuyện vừa rồi đã cho Tường nhiều hy vọng. Suốt tuần lễ, anh làm việc thật thoải mái và vui vẻ. Sự thay đổi thái độ của Tường đã làm ông chủ biên và chị thư ký ngạc nhiên. Một vài câu hỏi được đặt ra. Anh tự nhiên kể lại chuyện và cả hai người cùng chia xẻ niềm vui. Và hôm nay với tin mừng của hai người bạn thân vừa đem đến, niềm vui đó tăng lên bội phần. Tường buột miệng hát theo tiếng nhạc hòa tấu. Bây giờ, tại Sacramento hẳn Nhu cũng đang sống trong ý nghĩ hạnh phúc. Gia đình là một trong những cản ngăn cho cuộc sống chung của hai đứa nhưng ngày hôm nay không còn nữa. Ðã có sự thông cảm từ bố Nhu... và phần còn lại, chỉ là những toan tính cho tương lai. Hà! Ðời sống đẹp và giản dị thật! Tường đứng dậy bật đèn. Ánh sáng hắt vào mặt bàn viết thôi thúc anh kéo ghế ngồi xuống. Nhân vật của anh chẳng biết có chia xẻ niềm vui hôm nay không? Hẳn phải có chứ? Tâm trạng đang vui của Tường sẽ ảnh hưởng đến hắn và biết đâu, trong suốt đoạn đời của câu truyện đây sẽ là một thoáng vui. Hy vọng thế. Anh lật xấp bản thảo, rút ra phiếu lý lịch của hắn, đọc rồi nghĩ đến những chương vừa viết xong. Những hàng chữ bắt đầu đem Tường đi ra khỏi mặt bàn viết.
*
Hắn vẫn ngoan cố trong sự suy nghĩ của Tường. Mà chẳng phải vậy. Ngoan cố chỉ là một từ ngữ anh cố tình đặt lên, khi thấy mình hoàn toàn bất lực lúc đối diện với hắn. Những hành động của hắn sẽ làm, phải làm không dính dấp gì đến niềm vui của Tường cả. Chung quanh hắn đâu có niềm vui nào giống như anh vừa nhận được, chỉ đơn thuần là các sự kiện sống với đám nhân vật phụ lô nhô bao quanh. Xã hội Tường đem ngoài đời lồng vào xã hội truyện chỉ làm bật lên cá tính riêng biệt của hắn. Ngay cả nhân vật nữ mang hình ảnh của Nhu trong vai trò người yêu cũng không đem cho hắn những tình cảm như anh muốn. Hắn đã tách rời khỏi anh từ lâu lắm rồi. Tường biết rõ điều này hơn ai hết, nhưng Tường vẫn cố gắng thử, và bây giờ là sự thất vọng.
Tường viết. Nghĩa là hắn tiếp tục sống với cuộc sống của hắn. Tường đi theo cuộc sống của hắn. Nghĩa là anh đang cắt niềm vui của anh trong khoảng thời gian đó. Những hàng chữ được ghi trên giấy lôi Tường ra khỏi tình cảm đang có, thứ tình cảm dành riêng cho anh với hôm nay, ngày cuối tháng sáu năm 1989 tại San Jose. Ðối diện với chính hắn như đang đối diện với một cuộc đời khác không có Tường trong đó. Tại đây, vẫn là xã hội của xã hội bên ngoài đem vào, vẫn là những con người như con người bên ngoài đem vào nhưng chắc chắn hắn không phải là anh. Sợi giây liên hệ giữa họ chỉ là những điều nhận định và dự phóng được ghi lại. Thế thôi! Hắn đòi anh tôn trọng hắn và anh đã làm theo.
Bây giờ thì hắn đang đi vào một cuộc biểu tình của những người trẻ tuổi. Sự phẫn nộ được bộc lộ vì hành động của những nhân vật phụ bao quanh. Hệt như Tường đã phẫn nộ hôm ở San Francisco trước Ðoan. Bởi quá khứ của hắn và anh hệt nhau. Tường ghi lại những hàng chữ cuối cho chương sách và dần dần trở về với niềm vui không dính gì đến hắn. Biết đâu, với một điều gì đó xảy đến, hắn sẽ được vui như Tường hôm nay? Nhưng thôi, đó là tương lai. Mà, tương lai ai biết được thế nào. Hãy để hắn ở lại với xấp bản thảo cho những ngày mai, ngày mốt tiếp tục. Tường phải quay về với cuộc sống của mình.
Ðóng tập bản thảo lại, Tường trả về vị trí cũ, lôi trong kệ sách ra cuốn nhật ký. Ðời sống của nhân vật là một xấp bản thảo riêng. Ðời sống của Tường là cuốn nhật ký này, cũng riêng lẻ như sự cách biệt giữa họ. Tường muốn ghi lại niềm vui của mình ngày hôm nay.
Bỏ qua gần chục trang với các hình vẽ tứ tung, Tường lật đến trang giấy có vẽ hình mũi tên đâm vào cái vòng tròn có tên Nhu ở giữa. Anh ngắm nghía trang giấy cố hình dung lại ngày hôm đó, nhưng niềm vui hôm nay vẫn ôm chầm lấy, không cho anh trở lại quá khứ dù đó là một ngày cũng nằm trong tháng sáu. Tường lấy viết tô đậm mũi tên bằng những nét cong để đầu nhọn của mũi tên thành tròn trịa. Bây giờ mũi tên không có vẻ dữ dằn nữa. Một mũi tên không thể gây ra vết thương cho ai cả. Tường an tâm lật sang trang kế và bắt đầu đọc lại những gì đã viết.
Thứ hai của tuần lễ thứ tư.
Hơn mười ngày tôi không ghi một hàng nào vào đây. Chỉ là những hình vẽ lộn xộn như tâm trạng rối bời. Tôi đã bị “áp lực” của nhân vật chính quá nhiều. Có một điều gì gần như sự khó chịu trong tôi mỗi khi nghĩ đến hắn. Tôi đẻ ra hắn nhưng hắn đã không thuộc về tôi. Sự thật này tôi đã tìm thấy khi tiếp tục câu chuyện đang viết. Sự từ chối những điều tôi định đem đến cho hắn thật mãnh liệt, đến độ tôi biến thành bất lực khi viết. Ngòi viết như không thuộc vào tôi, chỉ còn lại những ghi nhận từ sự quan sát nơi hắn. Tôi mệt mỏi theo hắn trên từng hàng chữ, từng trang giấy mà không biết tương lai hắn sẽ đưa tôi đi đến đâu. Tương lai? Nghe sao mà xa vời trong khi từ hàng chữ thứ nhất sang hàng chữ thứ hai đã là sự chuyển động của thời gian tạo nên khoảng cách. Vậy mà tôi chẳng biết gì cả. Mù tịt khi nhìn vào hàng kẻ kế tiếp, không đoán nổi sẽ cho tôi ghi nhận những gì. Rồi kết cuộc sẽ ra sao? Hắn sẽ đi về đâu trong cuốn truyện của tôi?
Chưa bao giờ tôi bị một nhân vật do mình tạo ra “vật vã” như hắn. Sự trăn trở vì những điều tìm thấy nơi hắn làm tôi khó chịu. Nếu cần, tôi sẽ bỏ đi những điều thật của hắn để lôi hắn về với mình. Nhưng để làm gì? Ðời sống này đã quá nhiều ảo tưởng và con người chân rời khỏi mặt đất. Tại sao không có một mẫu người thành thật với hoàn cảnh dĩ vãng và sự suy nghĩ cần thiết về cuộc đời xảy ra trước mắt? Tạm coi hắn là một chứng nhân của thời điểm này đi. Một chứng nhân mang tính tiểu thuyết chứ không mang tính lịch sử. Tôi không phải là một người chép sử nhưng tôi phải thành thật với những loại người tiểu thuyết như hắn. Tôi hiểu rõ điều đó nhưng sao sự khó chịu vẫn có? Hay là mặc cảm tự tôn của những người sáng tạo chăng?
Khi tiếp tục những hàng chữ là tôi bị lệ thuộc vào hắn, và lúc đọc thì luôn gặp sự bực mình. Làm sao thoát khỏi tình trạng này đây? Giữa sự suy nghĩ và thái độ sống đâu luôn luôn đi cùng với nhau. Ngay cả những lúc mình tưởng rằng đang sống thật nhất với sự suy nghĩ của mình vẫn mang tính cách giả hình. Lúc đó, mình đang bắt mình phải làm theo điều đã suy nghĩ. Tính ép buộc đã có trong hành động và thái độ sống, sự tự do để đạt đến đời sống thật ngay thời điểm đó không có. Hoàn toàn không có. Chỉ là hành động của một thời điểm nối tiếp theo nếp suy nghĩ của một thời điểm đã qua. Khoảng cách đã có dù rất ngắn, và có thể không phân biệt được, nhưng vẫn có. Chúng ta đã lầm lẫn để từ ngữ “sống thật” thành lá bài gian lận cho chính mình.
Tôi lại rối rắm nữa rồi. Ðây đâu phải là vấn đề từ ngữ được đặt ra. Cái vòng tròn của ý nghĩa và từ ngữ há không phải là mối bận tâm của những người cầm viết từ xưa đến nay hay sao? Phải đứng ngoài vòng tròn đó, bởi điều cần thiết là việc của tôi và hắn. Một mối bận tâm rất giản dị nhưng cũng rất phức tạp, đó là sự khó chịu của chính mình. Hãy tỉnh táo với đêm trước mắt.
Trăng tròn và xanh. Có lẽ hôm nay 16 ta. Ðời sống ở xứ Mỹ đã làm mình quên những điều quen thuộc của ngày xưa. Ngày tháng là một. Bây giờ chỉ còn ngày tháng dương lịch với những điều thường xuyên nói trên môi: June, May, August... và first, tenth, twenty– second... Tôi cố nhớ những điều bỏ quên và bàng hoàng với chính mình. Cuộc sống đã làm mình thay đổi thật nhiều. Ðầy rẫy các thói quen lạ hoắc.
Trăng vẫn tròn và xanh, đêm vẫn lắng, gió vẫn thoáng qua cửa sổ. Tôi vẫn thấy tôi đang hiện hữu giữa những đổi thay của chính mình. Quá nhiều sự đổi thay đến độ không ngờ được. Tôi có còn là tôi hay không?
Ðêm nay, hãy nhìn lại mình một lần.
*
Thứ ba của tuần lễ thứ tư.
Tôi bàng hoàng vì sự thay đổi của mình. Ðêm qua từ ánh trăng và ý niệm về ngày âm lịch tôi nhìn lại mình. Ðêm với những suy nghĩ – như kiểu chữ “phản tỉnh” mà Việt cộng thường dùng – tôi đã không ngủ được. Những điều thay đổi gậm nhắm mình trong cách thế sống như con nước đang chơi trò xâm thực với bờ đá. Mòn mà không ngờ được mình đang mòn. Rồi đến lúc nào đó sẽ gãy, xụp một cách bình thản vào cuộc sống xứ người. Ðúng là một thứ hội nhập không ngờ.
Những thói quen vụn vặt trong đời sống nghĩ lại đột nhiên ớn lạnh. Tôi đã bị Mỹ hóa một phần nào. Nhỏ nhặt thôi nhưng ăn sâu vào máu đến độ thành quen thuộc, quen thuộc như đã có từ lâu lắm. Từ một cuộn giấy đi cầu đến một lần di chuyển. Từ một ly nước uống đến những tiện nghi bao quanh. Từ bao giờ? Không biết từ bao giờ thói quen đi vệ sinh bằng giấy kiss me đã là cần thiết chứ không là những tờ giấy báo đầy mực được cắt vội hay đủ loại lá rừng – trừ lá chuối – của thời gian đi tù. Hay phương tiện di chuyển phải là một chiếc xe và đi bộ biến thành trò tiêu khiển hoặc thể dục. Hoặc phải là nước được lọc sạch chứ không phải bất cứ thứ nước nào thấy sành sạch là nốc liền... Rồi những tiện nghi bao quanh... Cái diêm, điếu thuốc, ti vi, tủ lạnh... Mọi thứ đã thành bình thường đến độ tách rời là sẽ thành bất thường mà chính những điều đó trước khi gặp, khi dùng đến mình hẳn nghĩ là không cần thiết. Thói quen tự phát hay là tính thụ hưởng tự nhiên của loài người? Và ngay cả những điều này có thuộc về con người hay là chỉ do hoàn cảnh bên ngoài đưa đến. Vậy lúc sống, mình có là của mình hay hoàn toàn bị chi phối bởi ngoại giới? Ranh giới lại được đặt ra với tiếng sống thật. Tôi lại rối rắm. Hãy tỉnh táo với đêm trước mặt.
Gió mạnh hơn hôm qua. Tôi cảm thấy thế bởi cơn lạnh có từ da thịt. Lại ấm ớ nữa rồi! Giữa cái lạnh và cơn gió thì có gì ăn nhậu đến nhau? Gió mạnh chưa hẳn là gió lạnh và cái lạnh nhận được cũng đâu hẳn là do gió mạnh hay nhẹ... Mà cả hai điều này cũng có gì liên quan đến mình chứ? Sao tôi cứ rơi vào những tâm trạng bất định thế này. Ðã bảo hãy tỉnh táo đi mà!
*
Thứ tư của tuần lễ thứ tư.
Vĩnh rủ đi uống rượu chiều nay. Tôi ngạc nhiên bởi “quyết định” uống rượu của thằng bạn này. Vừa ngạc nhiên, vừa thích thú tôi nhận lời.
Ðến quán Tự Do, thái độ và lời nói của nó khác hẳn cuộc sống của một thằng tạm gọi là thành đạt về vật chất tại đây. Ghi lại cũng là một thứ “note” của đời sống.
Chiếc quần Jean với chiếc áo bỏ ra ngoài làm nó có vẻ bụi đời. Bỏ đi bộ vest với chiếc cà vạt thằng bạn của tôi có vẻ trẻ và thoải mái hơn. Tôi nói điều này khi ngồi xuống. Vĩnh nhìn vào bóng mình trong chiếc gương treo ở khoảng tường bên cạnh.
– Thật vậy hả mày?
– Tao thấy vậy.
– Mày thích tao thế này?
– Sao lại thích. Mặc gì thì kệ xác mày. Mặc gì thì với tao mày vẫn là thằng Vĩnh.
Vĩnh nhún vai.
– Tao cứ tưởng mày bị dị ứng với “complete” và cà vạt chứ?
– Thì cũng có như mày biết, nhưng với mày thì không. Dù sao mày cũng là thằng bạn cũ... Chẳng qua vì công việc của mày.
– Vĩnh suy nghĩ một thoáng rồi lắc đầu.
– Mày sai rõ ràng, tại sao mày lại “thông cảm” riêng tao còn những người khác thì không. Ðố kỵ hay thiên vị?
Tôi thấy cần phải suy nghĩ về điều Vĩnh vừa nói. Ðố kỵ hay thiên vị? Và thứ mắt nhìn mà tôi gọi là “dị ứng” có đúng không? Hay là một hình thức đánh lừa mặc cảm của mình? Sẽ nghĩ về việc này và ghi lại đây để khỏi quên như đã quên những điều cần nhớ.
Câu chuyện được tiếp tục với những điều mới tôi tìm thấy nơi Vĩnh.
– Sao hôm nay mày lại đổi tính?
– Mày muốn nói đến việc rủ mày uống rượu?
– Mày có vẻ thông minh hơn tao tưởng.
Vĩnh cầm ly bia lên, uống một hơi cạn sạch rồi đưa tay gạt miệng, cung cách rất giang hồ.
– Ngoài cuộc sống bình thường với lớp quần áo phủ bên ngoài, tao vẫn còn là tao của chính tao. Sự đãi lọc của tâm hồn đâu biểu hiện hai mươi bốn giờ một ngày. Ðừng tưởng bở con ạ! Ðâu phải mình mày có nếp suy nghĩ của một thằng bỏ đi dám tung hê cuộc sống.
– Làm gì phẫn thế?
– Phẫn cái gì? Ða số những thằng, những con đang sống trong xã hội này đều đeo mặt nạ để đóng trọn vai trò của từng đứa. Chứ trong lòng đứa nào cũng có điều khác... Tung hê cuộc sống như mày là một... Nhưng có điều bọn nó đếch dám làm như mày vì cái mặt nạ đang đeo. Mày có vẻ can đảm.
– Có cần nói tiếng cám ơn mày không?
– Ðừng tưởng bở con trai. Nghe nói “can đảm” là vội táp lấy và cảm ơn tuýt xuỵt. Tao khen mày can đảm vì mày dám đeo thứ mặt nạ khác với đám đông đang đeo thôi, chứ thật ra ngay cả lúc đóng vai thằng bỏ đi là mày cũng đếch sống thật với mày. Có thật tình là mày muốn thành một thằng bỏ đi như đang sống không? Hay là vì một lý do nào đó mày mới phải sống như vậy... Tao không biết là tại sao, bởi chẳng bao giờ mày nói dù bọn mình là bạn thân, nhưng ít nhất tao cũng đủ thông minh để hiểu... Lúc đầu vượt biên sang đây mày có nghĩ là sẽ sống thế này không?
– Ðó là lý do.
– Ðừng ấm ớ dẫn câu chuyện đi vòng vòng nữa. Tao đâu hỏi về lý do tại sao mày thay đổi? Mà nói cho cùng tao cũng đếch cần hiểu tại sao. Mỗi thằng có một lối sống, khác thường hay hòa lẫn vào đám đông là do sự suy nghĩ của mình, và đắm trong đó để thực hiện cho bằng được. Phải thế không? Rồi đến một lúc nào đó cách thế sống biến thành cá tính của mình, rồi ôm lấy, rồi tiếp tục... Như một cách đeo mặt nạ mà chính người đeo không ngờ được.
Tôi thấy thằng bạn này có lý phần nào. Vĩnh gọi thêm hai chai bia nữa, và nốc cạn ly của mình.
– Uống đi mày.
– Mày có lý phần nào.
– Chỉ có lý phần nào thôi ư? Tao tưởng là đúng chứ.
Người hầu bàn đem lại hai chai bia. Vĩnh vặn nắp và rót vào ly trong thái độ vẫn giang hồ. Trên tay nó, chiếc nhẫn kim cương đã được tháo ra khỏi ngón trỏ.
– Mỗi thằng có một lý do để chọn cách sống. Thằng Hoàng thì hung hăng con bọ xít, lúc nào cũng đấu tranh với đánh trận. Tao vì gia đình và muốn tròn trịa nên hội nhập và làm cuộc sống với xã hội này như mày thấy. Còn mày, dù bất cứ lý do nào cũng là lý do... Cái nhìn khác nhau vì phát đi từ các góc khác nhau... Và mỗi chỗ có một cái lý riêng biệt. Ð.M! Tao ngửi không nổi cái trò đứng từ góc này ném cái nhìn hằn học về góc khác của một số thằng tại đây... Lúc nào cũng đặt chữ “phải” ở đằng trước câu nói.
– Mày cũng vậy.
Tôi cắt ngang câu của Vĩnh. Nó thản nhiên nhún vai.
– Tất nhiên và tao biết điều đó hơn ai hết. Dù sao tao cũng phải “bảo vệ” cái góc của tao, nếu không muốn nhảy vào “trận chiến” với các góc khác. Một thái độ sống mà mày.
Chúng tôi bật cười. Vĩnh lại đưa cao ly bia lên.
– Uống đi mày.
Tôi làm theo. Hai chiếc ly chạm vào nhau, vang lên một tiếng động ròn tan, bọt bia sóng sánh trên lớp mặt bia như những chùm bọt biển trên sóng.
– Mày có vẻ lạ lắm .
– Ðây là lần thứ hai mày nhắc đến điều này trong đêm nay. Bỏ qua chuyện đó đi.
Lại một ly bia được cạn do Vĩnh. Quả tình là nó lạ lùng, khác thường nhưng tôi không nhắc thêm nữa. Vĩnh lại gọi thêm bia, mặt bắt đầu đỏ.
– Uống nổi nữa không?
– ÐM! Khinh nhau vừa vừa chứ.
Tôi mỉm cười trước nét tự ái dễ thương của thằng bạn cũ. Vĩnh vừa rót bia vừa nhìn tôi.
– Mày cười cái gì?
– Tao chợt nhớ đến bọn mình. Ba đứa như ba nhánh cây chung một cái gốc nhưng lớn lên tỏa về ba phía khác nhau.
– Ðiều đó tự nhiên thôi. Nhưng sao lại là ba đứa, Quán bỏ đâu?
– Quán như cái gốc nhánh chia ba. Quán đứng giữa ba đứa mình.
– Mày nghĩ sao mà nói thế?
– Nghĩ chó gì? Sự thật là vậy. Quán như một người bạn trai của bọn mình.
Vĩnh lắc đầu.
– Không hẳn vậy đâu... Mày không nói Quán và Hoàng dạo này thân nhau lắm hay sao?
– Ðúng. Nhưng đó là điều tốt, hai đứa mà ráp lại được thì đó cũng là một tin vui chung cho bọn mình.
Vĩnh chợt im lặng, tôi lại liên tưởng đến cảnh đã gặp trước quán ăn Sizzler và thái độ của Vĩnh trong thời gian vừa qua. Vòng tròn bạn bè đã có vài kẽ nứt hay sao ? Mãi lúc sau Vĩnh mới mở lời.
– Mày vẫn viết đều chứ?
– Vẫn đều đặn, nhưng mỗi chữ đặt xuống khó khăn hơn trước. Từ ý nghĩ cho đến lúc hiện trên trang giấy những hàng chữ như có khoảng cách xa lắm.
– Tao không hiểu.
– Có gì mà không hiểu, khởi đi từ việc theo dõi hành động, diễn biến của nhân vật là việc ghi nhận của tao. Biến thành ý tưởng trong đầu vẫn là của tao nhưng khi viết xuống thì những điều đó hiện lên rõ ràng và ý nghĩa của những điều đó hoàn toàn chả dính gì với tao.
– Tao vẫn không hiểu.
– Bỏ qua việc đó đi.
– Thì bỏ qua. Những thằng như mày rắc rối thấy mẹ! Mấy thằng khác dễ hiểu hơn mày nhiều, dù nó cũng viết lách.
– Dễ hiểu hay khó hiểu là tùy theo từng thằng. Mỗi thằng là một cõi viết riêng lẻ, đâu thể xếp lớp với nhau như cá trong rổ được? Mày muốn nói đến ai?
Vĩnh nhắc đến tên Hoàng và tên ông nhà văn tiến sĩ. Tôi ngạc nhiên hỏi nó.
– Thằng Hoàng thì một năm rặn ra được một bài viết có tính đấu tranh thì chẳng cần nhắc đến. Còn thằng nhà văn, mày cũng biết hay sao?
– Biết quá đi chứ. Nó “hoạt động” dữ lắm mà! Làm chủ bút, biên tập viên tùm lum... xuất hiện trong các buổi họp mặt, nói năng rất có trình độ và hiểu biết lắm mà.
Tôi mỉm cười nhớ đến cặp kính cận đeo trên khuôn mặt bụ bẫm. Những hoạt động của ông nhà văn này như cặp kính cận trên khuôn mặt ông ta. Cặp kính cận là lớp vỏ trang sức cho ông nhà văn trong sinh hoạt văn nghệ. Chộn rộn, hám danh dưới lớp vỏ khinh khỉnh.
– Mày có đọc của thằng này đều không?
Vĩnh hơi khựng, mặt đực ra, mãi lúc sau mới gật gù.
– Mày nhắc đến điều này tao mới nhớ. Sao thằng này lại là nhà văn... Hình như tao được đọc của nó vài bài trên các báo. Chẳng đâu vào đâu cả. Viết như nó mà xưng là nhà văn thì tao dám là thằng Việt Nam đầu tiên bắt Nobel, nếu chịu khó ngồi viết... Nó viết ít lắm hả mày ? Thời gian của nó để làm gì? À...
Tôi nhún vai.
– Nó ngồi viết thì thời gian đâu mà hoạt động văn nghệ? Phải thông cảm với nó chứ. Mà cũng đầu cần viết nhiều mới là nhà văn. Chỉ cần dăm bài rồi tự xưng hay khoác lẫn cho nhau chức sĩ trên mặt báo hay lúc nói chuyện là đủ rồi... Thằng này đã được một ông chủ báo cõng trong một số báo bốc thơm mà coi độc giả như củ khoai... Ðừng ngạc nhiên con trai ạ! Xứ tự do làm gì cũng cần phải có “skill” hoặc bằng cấp mới làm được trừ khi làm nhà văn với thi sĩ là không đòi bằng cấp, huống chi thằng này có tới cái bằng tiến sĩ để ký sau mỗi bài báo và cặp kính cận trên khuôn mặt. Cái “mác” đã có thì cần gì phải viết? Ðời sống con người đâu có dài đâu? Vài chục năm chứ mấy? Phải cho nó sống hết vài chục năm của nó với ảo tưởng văn nghệ chứ?
– Mày có vẻ phẫn.
– Tao chỉ nói điều đã thấy.
Vĩnh im lặng gọi thêm bia. Câu chuyện lạc dần bởi lượng bia tăng thêm trong máu. Cuối cùng là những câu chửi thề vung vít của hai đứa với khuôn mặt đỏ bừng. Vĩnh “lạ” hơn tôi hằng nghĩ về nó.
*
Thứ sáu của tuần lễ thứ tư.
Trăng đã khuyết và ngả sang màu vàng đục. Không gian của một thành phố Mỹ hình như chẳng có gì ảnh hưởng đến lòng người. Mọi sinh hoạt vẫn trôi qua đều đặn. Và hôm nay là bắt đầu cho một cuối tuần.
Tôi nhớ Nhu thật nhiều.
*
Chủ nhật của tuần lễ thứ năm.
Nhu bịnh phải đưa vào nhà thương. Ðoan cho biết thế và hôm qua tôi đã lên thăm. Những âu lo trên suốt quãng đường đi mất biến khi ngồi trên xe trở về, thay vào đó là niềm vui.
Ông cụ của Nhu có vẻ chịu chơi hơn tôi tưởng. Suốt thời gian nói chuyện với ông cụ trong sân bịnh viện, tôi thật tình thoải mái. Ðã có sự thông cảm giữa chúng tôi. Và tình yêu? Hy vọng đó là “điều tốt” cho tình yêu.
Nhu và Ðoan thích thú theo dõi câu chuyện giữa tôi và ông cụ. Trên giường bịnh với tấm chăn trải trắng toát, màu hồng rạng rỡ trên môi Nhu qua những nụ cười. Ðoan, rất hồn nhiên đã bật cười ròn rã vì những chuyển biến “bất ngờ” của câu chuyện.
– Bố chịu chơi thật.
– Chứ sao? Anh đã bảo ông cụ chỉ làm mặt ngầu thôi, chứ trong bụng ... thương anh lắm. Dù sao có thằng con rể như anh cũng...
Nhu cấu khẽ lên mu bàn tay tôi.
– Anh lại nói bậy nữa.
Ðoan bỏ ra ngoài. Tôi hôn Nhu thật lâu trước khi về. Lần này nàng không trách tôi tham lam và mặt nàng cũng không đỏ. Chỉ thấy tay Nhu xiết vòng ôm qua gáy tôi chặt hơn. Hạnh phúc, tình yêu, niềm vui và hình ảnh Nhu theo tôi suốt chuyến xe bus.
Ðêm nay tôi sẽ gọi cho Nhu.
*
Thứ ba của tuần lễ thứ năm.
Vĩnh lại đến rủ đi uống rượu. Lần này nó ăn mặc bình thường và câu chuyện cũng bình thường khi nói. Tôi chỉ nhận được từ nó hình ảnh duy nhất là chiếc cà vạt mới mua, màu đỏ có những đường kẻ trắng đan nhau. Và chiếc cà vạt không đủ để ghi lại những hàng chữ khác cho trang này.
Ông nhà văn tiến sĩ đến tòa soạn sáng nay. Vòng vo ít câu chuyện, xong ông khoe vừa được “bổ nhiệm” chức vụ chịu trách nhiệm bài vở cho một tờ báo đấu tranh trong vùng. Một job mới cho ông nhà văn này kể từ khi bản tin địa phương hàng tháng do ông chủ trương bị chết. Nhìn khuôn mặt phát ra từng câu nói bằng tất cả sự quan trọng, bất giác tôi nhớ đến những cái gọi là hoạt động văn nghệ của ông ta. Quả là kỳ cục!
Có cách nào để không viết mà vẫn trở thành một nhà văn hay thi sĩ không? Câu hỏi này chắc hôm nay đã có người trả lời được. Ðó là ông nhà văn có cái bằng tiến sĩ ở San Jose.
*
Tường cầm viết lên đề ngày tháng của hôm nay vào góc phải trang giấy. Anh sẽ viết gì về niềm vui của mình ngày hôm nay? Năm trang, mười trang của cuốn nhật ký này để ghi nhận hạnh phúc. Và sẽ bắt đầu từ đâu? Hạnh phúc của Quán và Hoàng hay tình yêu của anh và Nhu? Tường nhìn ra cửa sổ, bên ngoài trăng đã không còn trên bầu trời. Ðêm cuối tháng sáu tối đen.
Trang nhật ký cuối cùng của tháng sáu vẫn mở ra trước mặt. Tường ngồi rất lâu, cuối cùng cầm viết lên ghi vội một câu dưới hàng chữ đề ngày tháng. “Ðêm nay tôi sống với hạnh phúc vừa tìm thấy”.
Tường vất cây viết xuống bàn. Tắt đèn trong phòng và bấm mười số phone của Nhu. Ðể nối tiếp hạnh phúc, anh chờ tiếng phone bên kia giây nói.
Qua con dốc đã có hơi biển pha vào không khí. Tường hít một hơi dài, lòng chùng lại. Ðã lâu lắm anh mới nhận được sự thay đổi từ hơi thở của mình. Như những lần đi xa trở về Nha Trang, luôn luôn có cảm giác này khi đến một đoạn đường nào đó dẫn vào thành phố biển. Bao nhiêu năm rồi? Hai mươi năm? Trên mười năm? Có một khoảng thời gian nào đó không định nổi khi mình vừa tìm lại một cảm giác ngày trước. Sự cách biệt từ một đầu thời gian đến một đầu thời gian luôn luôn mang tính bất định trong ý nghĩ chứ không hiện rõ ràng như những con số được cộng trừ chính xác. Ðó là thời gian của sự cảm nhận. Hôm nay Tường vừa có.
– Nghĩ gì vậy anh?
Tường giật mình.
– Chả có gì, chỉ nghĩ vẩn vơ.
– Anh lúc nào cũng vậy. Sắp đến biển rồi đó anh.
– Anh có ngửi thấy.
Phía ghế trước Hải và Ðoan cùng bật cười.
– Anh ngửi thấy?
– Phải.
Tiếng cười của Ðoan và Hải lớn hơn. Ðoan quay kính xe xuống, xoay người nhìn về phía sau.
– Em mở cửa để anh ngửi được dễ hơn.
Tường hít một hơi dài. Ðoan vén mái tóc đang bị gió lộng vào, nụ cười trên khuôn mặt như sáng hơn.
– Ðã không anh?
– Cám ơn Ðoan.
Nhu mỉm cười, đồng tiền trên má phải lúm xuống. Vẻ dịu dàng của Nhu và nét hồn nhiên của Ðoan nhắc Tường nhớ lần so sánh tại vũ trường Lido. Một cánh lan và một đóa quỳnh. Rất cải lương như lời Nhu đã nói và rất đúng như ý nghĩ Tường đã nghĩ. Anh gật gù một mình.
– Ðúng thật!
Nhu nhìn Tường. Nàng đã quá quen với lối nói chuyện không đầu không đuôi này nên chẳng cần làm thêm câu hỏi mang tính ngạc nhiên, đại loại :“Cái gì đúng hả anh?” hoặc “Sao hả anh...” như lúc ban đầu gặp nhau. Sự thân quen được biểu hiện bằng thái độ thay cho câu hỏi. Tường nói lại sự so sánh giữa hai chị em nàng. Nhu nheo mắt.
– Ðã nói một lần rồi mà.
– Nhắc lại vẫn đúng.
Ðoan trề môi. Cạnh môi dưới trũng xuống những nếp gấp. Màu son đỏ trên môi có những khe nứt như lớp băng của chất nước màu đỏ bị khuấy động.
– Cải lương quá anh ạ!
– Chị Nhu cũng nói với anh y hệt vậy lần ở Lido.
– Vậy mà nhắc lại.
– Ðã sao? Ðôi lúc cần phải cải lương để cuộc sống đẹp hơn chứ?
– Câu này còn tệ hơn cải lương nữa.
Sau câu nói, Ðoan quay lên. Gió thốc qua cửa xe hắt mái tóc cô bé về phía sau. Nốt ruồi son nằm trên gáy Ðoan hiện lên giữa lớp lông măng xoăn tít. Ðã có lần nào Hải đặt tay lên đây chưa? Hẳn lúc đó Hải quên mất sự chờ đợi dành cho Nhu trong bốn năm. Cảm ơn nốt ruồi son nằm trên gáy người con gái.
– Em có nốt ruồi son nào không?
Nhu ngạc nhiên.
– Sao anh hỏi vậy?
– Không.
– Anh lại... liên tưởng.
Tường ngượng ngùng gật đầu. Nhu nhìn về phía trước. Nốt ruồi son trên gáy Ðoan vẫn lồ lộ. Nhu đã hiểu và đập tay lên vai Ðoan.
– Kéo cửa lên Ðoan.
– Gió hả chị?
– Không.
Ðoan ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo lời Nhu. Tóc thôi bay và cái nốt ruồi được phủ lại.
– Anh là chúa vẩn vơ.
– Anh xin lỗi.
Xe đổ hết con dốc và vào thành phố. Hải vẫn trong phong thái đầy cẩn thận của một người già trước tuổi chăm chú lái xe. Những vòng cua được Hải làm đều đặn và êm ru. Lối lái xe y hệt như Hoàng. Chẳng biết họ còn điểm nào giống nhau nữa không? Còn Quán và Ðoan sao Tường chưa tìm thấy nét tương đồng nào cả.
Xe vào parking. Hải đón lấy chiếc vé, cẩn thận nhét vào túi áo khi cổng vào tự động mở. Lại thêm một nét nữa của Hoàng. Từ phía sau Tường thấy Hải và Hoàng na ná như nhau.
– Anh mệt không?
– Em mệt?
– Không.
– Tại sao hỏi câu của anh?
– Thấy anh im lặng.
Nhu dịu dàng trả lời. Họ xuống xe. Gió từ biển hắt vào thật mạnh và hương muối ngập trong không khí.
– Em có ngửi thấy mùi biển không?
Nhu gật đầu khi Ðoan ré lên cười.
– Ðâu ai lớn lên từ biển như anh mà ngửi thấy được? Em chỉ thấy gió mạnh hơn và vui hơn.
Hải khoác chiếc sắc tay lên vai. Gọn và mạnh mẽ. Bên trong sắc, hẳn các gói thức ăn sẽ không bị đổ tung tóe. Tường đỡ lấy chiếc túi nhỏ trên tay Nhu.
– Ðể anh nịnh đầm một tí.
Nhu mỉm cười đưa Tường chiếc túi, mắt long lanh niềm vui. Chiếc túi nhẹ tênh, mềm mại. Tường vỗ lên lớp nhựa màu đỏ đậm có in hàng chữ “K Mart” màu xanh.
– Gì trong này thế em?
– Khăn để trải anh ạ!
Hải và Ðoan đã đi về phía cổng. Họ chia thành hai cặp.
– Có vẻ xứng đôi đó chứ?
– Anh muốn nói Hải và Ðoan?
– Không lý anh nói về tụi mình khi tình yêu đã có giữa chúng ta.
Nhu cười. Khuôn mặt nàng rạng rỡ dưới nắng.
– Em hy vọng thế.
– Em không ghen?
– Lại tầm bậy nữa rồi. Anh không sợ em giận hay sao ? Lần trước anh đã hỏi nhưng câu hỏi nhẹ hơn lần này.
– Em dễ thương lắm.
– Ðừng đánh trống lảng và nịnh nữa.
– Thì lâu lâu cũng phải để anh nịnh đầm một tí chứ.
– Hôm nay anh có vẻ vui. Chắc nhờ không khí biển...
– ... và em nữa.
– Lại lấy điểm nữa rồi.
Nhu nói bằng giọng chế giễu thật hiền lành khi đến con đường nhỏ dẫn xuống bãi. Chế giễu hiền lành ? Bốn chữ này tưởng như không bao giờ đi chung với nhau được bởi mâu thuẫn vậy mà hôm nay Tường tìm thấy nơi Nhu. Ý nghĩa và từ ngữ bị buộc với nhau trong luật lệ thông thường đôi lúc cũng thành vô nghĩa trước sự thật. Anh sẽ đem điều này vào ý nghĩ của nhân vật chính trong truyện khi hắn đối mặt với những từ ngữ khi sống.
– Giống biển Nha Trang không anh?
– Hơi hơi...
– Là thế nào?
– Biển, gió, bãi cát uốn cong theo biển... thế thôi. Người của Nha Trang lãng mạn nhưng kín đáo chứ không chai cứng và trân tráo như ở đây.
– Anh đừng kỳ thị nữa!
Tường nhớ đến lần cùng Nhu đi trên một con đường của downtown San Jose lúc đã khuya. Cũng có tiếng kỳ thị ngược đời này, được nàng nói khi nhắc đến không khí đêm của thành phố.
– Chẳng phải kỳ thị như em nói đâu. Anh chỉ nói đến sự thật, không chỉ là người, mà ngay cả những con hải âu cũng bạo hơn. Hải âu của Nha Trang rụt rè, không dám đáp xuống chỗ có người. Hiền lành và nhút nhát như cô gái vừa lớn. Còn hải âu tại đây? Tỉnh bơ sà xuống chỗ có người để kiếm ăn! Bạo dạn và tham lam như một bà góa chuyên cho vay lãi... Ðất Mỹ có khác! Cả người lẫn chim đều sống theo lối Mỹ.
Ðoan và Hải đã chọn được chỗ trống. Nhu đưa chiếc túi cho Hải.
– Khăn trải ở trong này.
– Vâng... Chị để Hải trải cho.
Tường mỉm cười khi Nhu khựng lại trước sự thay đổi lối xưng hô của Hải. Người thanh niên vẫn không để ý, thản nhiên đón lấy chiếc túi. Anh ngồi xuống bãi cát, đôi dép nhật được vất sang bên cạnh, hai gót chân chạm mặt cát. Cảm giác âm ấm quen thuộc lan vào thân thể, Tường thích thú kéo tay Nhu ngồi xuống bên cạnh. Lẫn trong gió, mùi thơm từ tóc Nhu phảng qua nhẹ nhàng. Anh bóp khẽ tay nàng khi tầm mắt đưa quanh.
Bãi cát đông nghẹt người ngồi. Có những cánh dù đủ màu, có những thân thể đỏ rực dưới nắng, có những tấm khăn trải sặc sỡ, có những nụ cười, có những tiếng động... với biển bao quanh thành một khoảng không gian riêng biệt, tách rời với khu giải trí phiá trên như hai thế giới lạ được đặt gần nhau. Biển Santa Cruz không giống biển Nha Trang.
– Anh đói chưa?
Tường đón khúc bánh mì từ tay Nhu. Nàng đã xé giấy bọc miếng bánh. Những con hải âu chạy lại gần. Phía bên cạnh, Hải và Ðoan bắt đầu ăn. Họ chụm lại, bỏ quên Tường và Nhu. Tình yêu đang đến gần hai người trẻ tuổi. Tường thấy điều này qua thái độ săn sóc của Hải dành cho Ðoan.
– Bạn bè của anh dạo này thế nào?
Nhu hỏi khi bàn tay vất một mẩu bánh mì xuống bãi cát. Ðám chim hải âu chụm lại. Con chim cánh đen dành được mẩu bánh. Tường trả lời trong tiếng động của những cánh chim đập mạnh và tiếng ríu rít.
– Quán và Hoàng đã quyết định lấy nhau.
– Thật hả anh?
Giọng Nhu hơi ngạc nhiên. Tường gật đầu.
– Ban đầu anh cũng không ngờ Quán chịu dừng lại. Nhất là việc hai đứa yêu nhau. Tụi nó như mặt trời và mặt trăng, hai nếp sống trái hẳn.
– Nguời này sẽ cho người kia điều mình có, và nhận của người kia điều mình không có.
– Anh cũng nghĩ như vậy trong một lần cùng Hoàng đến nhà Quán. Vậy mà chuyện thành thật. Âu cũng là điều đáng mừng.
Nhu nheo mắt.
– Ðiều đáng mừng? Thật chứ anh? Anh không buồn sao?
Tường tung một mẩu bánh mì lên không. Những con hải âu đập cánh bay ào đến. Lần này con hải âu cánh đen không dành được mẩu bánh.
– Sao lại buồn? Anh và Quán... Chuyện cũ rồi! Em đang trả đũa anh đó hả... đừng giỡn nữa cô nhỏ.
Nhu lại nheo mắt.
– Tưởng mất một người... bạn thân như Quán anh phải buồn chứ? Em nhớ lần đi biển trước, cô ấy hôn anh tỉnh bơ, lại còn chọc em nữa chứ.
– Em ghen?
Nhu bỉu môi, cạnh môi trễ xuống những tia hồng nhạt. Tường nắm tay nàng.Những ngón tay nhỏ cục cựa rồi có hai chiếc móng tay cấu khẽ vào lòng bàn tay Tường. Nắng và gió vẫn bao quanh. Hạnh phúc được họ gói riêng trong hai bàn tay đang nắm vào nhau. Nhỏ nhoi, cách biệt và riêng biệt giữa biển xứ người.
Hải và Ðoan đứng dậy, Ðoan vất mẩu bánh mì xuống bãi cát. Những con hải âu sà về phía đó. Bây giờ những cánh hải âu của xứ Mỹ gần hai người trẻ tuổi hơn. Ðoan hỏi Nhu.
– Ði vòng vòng không chị?
Nhu bối rối gỡ tay ra. Tường nắm chặt hơn, lại có hai chiếc móng tay bấu mạnh vào lòng bàn tay anh. Tường lắc đầu.
– Ðoan và Hải đi đi, bọn anh ngồi đây được rồi.
– Anh...
Nhu ngập ngừng rồi lặng yên, nhìn theo Hải và Ðoan. Tường thả tay Nhu và đưa tay vào túi áo trái. Cô bé bằng đồng thau được đưa ra ngoài. Dưới nắng, các đường chạm nổi óng ánh màu sơn nhũ. Nhu đón lấy bức tượng ngắm nghía.
– Trầy hết rồi anh ạ.
– Anh định sơn lại.
Nhu mỉm cười, mắt có thoáng cảm động. Nàng nhìn ra xa. Biển đã đổi màu xanh xám sang xanh đậm. Biển buổi trưa làm không gian thoáng và rực rỡ. Sóng êm hơn và người tắm thêm đông. Vài chiếc thuyền buồm và ca nô đã rời khỏi cầu tàu. Santa Cruz trong phút này hơi hơi giống Nha Trang. Tường hít mạnh một hơi không khí, lồng ngực căng ra gây nên cảm giác râm ran dễ chịu. Những cảm giác như ngày còn bé.
– Anh thèm bơi một vòng.
– Thì làm đi, nếu không sợ lạnh
– Em biết hết tẩy của anh.
– Anh sợ?
– Sợ thì chả sợ nhưng mai mốt hơi... khó sống một tí.
Có nụ cười thật dễ thương trên môi Nhu. Hạnh phúc và một ngày của biển Santa Cruz đã bắt đầu. Nắng gắt hơn và những con chim hải âu đã tản đi chỗ khác. Tường nằm úp mặt xuống cát, hơi ấm lan vào thân thể, hình như có những chấm mồ hôi đang rịn với cảm giác lành lạnh chạy theo sống lưng. Bàn tay Nhu đặt trên vai Tường. Anh mở mắt, bàn chân với những ngón hồng đập vào cái nhìn. Tường nắm lấy ngón út của bàn chân đó.
– Ðừng anh...
– Em là ngón út của anh.
– Lại cải lương nữa.
Ngón chân út của Nhu cục cựa trong lòng bàn tay Tường. Cô bé bằng đồng thau vẫn được cầm trên tay nàng. Một mép nỉ xanh ló ra khỏi kẽ bàn tay. Tường dùng tay còn lại vẽ những vòng tròn trong gang bàn chân Nhu, ngón chân út rụt lại theo những ngón chân khác và rời khỏi tay anh. Mặt Nhu đỏ bừng.
– Anh kỳ cục.
Tường vòng tay lại và gối đầu lên. Những âm thanh bên ngoài trôi đến loáng thoáng. Lẫn trong tiếng cười nói hỗn độn là tiếng sóng đập nghe rõ ràng. Âm vang từ lớp cát truyền đến như nhịp đập của tim. Lặng lẽ nhưng mạnh mẽ. Âm thầm nhưng vang động.
– Mấy người bạn khác của anh thế nào?
– Vĩnh thay đổi lạ lắm, có vẻ bụi đời hơn với những chầu nhậu tùy hứng bất kể giờ giấc. Còn ngược lại đám bạn bụi đời thì có vẻ đàng hoàng ra.
– Em không hiểu.
– Anh cũng không hiểu, chỉ thấy bọn nó đang chơi trò đổi chỗ cho nhau
– Còn anh?
– Anh vẫn đứng yên một chỗ trong trò chơi đó. Nếu có đổi cũng chỉ đổi chỗ với nhân vật của mình... Mà cũng không chắc nữa, hắn đã tách rời khỏi anh. Xa lạ như chưa từng quen biết nhau. Anh không ngờ lại gặp khó khăn trong trường hợp này.
– Ngay từ lúc đầu anh định viết, em cũng đã có ý nghĩ đó. Làm sao có thể tạo nên một cuốn truyện mà không có bố cục được? Anh đang lạc phải không?
Tường bật dậy đăm đăm nhìn vào mắt Nhu. Ðôi mắt trong với cặp đồng tử màu đậm cũng đăm đăm nhìn vào mắt anh. Tường cố tìm mình trong đó.
– Em rất thông minh khi dùng đến tiếng “lạc,” nhưng không phải là anh lạc mà chính hắn đang lạc. Không giống như những cuốn tiểu thuyết khác, khi viết tác giả biết rõ số phận của nhân vật do mình tạo nên với từng hoàn cảnh, từng diễn biến được sắp đặt theo bố cục cuốn truyện. Anh và hắn ngược lại, anh chỉ biết hắn với những đặc tính, quá khứ, mẫu người do bản lý lịch ban đầu và khi đã thành hình ngay cả anh và hắn cũng đều không biết sẽ tiến về đâu bởi sự kiện được ghi lại chưa xảy đến. Mọi điều sẽ được lồng chung quanh nhân vật chính và tự hắn sẽ giải quyết. Những biến cố như Thiên An Môn, biểu tình cho thuyền nhân, tình cảm dành cho những nhân phụ xảy đến trong cuộc sống thật để làm cái sườn cho cuốn truyện đã lôi hắn ra khỏi tầm tay của anh. Ban đầu anh tưởng anh là hắn, rõ hơn nữa là anh núp dưới bóng nhân vật của mình nhưng càng về sau anh càng hiểu mình và hắn chả có ăn nhậu gì đến nhau. Anh chỉ còn theo dõi hắn để ghi lại. Ngày mai của anh, anh biết mình sẽ ăn cơm tại quán nào đó nhưng lát nữa đây của hắn anh chưa biết thế nào.
– Còn hiện tại?
– Hiện tại của anh là có em bên cạnh, một cô nhỏ hiền lành, dễ thương với biển Santa Cruz và đang quan sát theo dõi hắn. Còn hiện tại của hắn cũng biển Santa Cruz, cũng có cô nhỏ người yêu giống em, cũng có hạnh phúc nhưng sự suy nghĩ của hắn khác. Hắn không bận tâm để quan sát, ghi nhận điều gì cả. Hắn bình yên đón hưởng hạnh phúc như tất cả mọi người giống như hắn trong trường hợp này. Hắn ngon hơn và hội nhập dễ hơn anh cả triệu lần.
– Anh làm khổ anh.
– Anh hạnh phúc trong nỗi khổ này, nếu đó đúng là nỗi khổ như em nói. Sự phân thân để sống và ghi nhận đôi lúc cũng có... khoái cảm trong đó.
– Anh dùng chữ có vẻ bịnh hoạn quá!
Tường cười, hôn phớt lên môi Nhu, nàng không kịp nhắm mắt như các cô gái khi được hôn. Và trong thoáng thời gian các cánh môi chạm nhau, Tường thấy Tường thật rõ ràng trong mắt nàng.
– Có thật hạnh phúc không?
– Thật chứ, anh thích hôn em lúc em đang mở mắt. Nhìn bóng mình trong mắt người khác, anh có cảm tưởng mình vẫn còn đẹp trai như ngày còn đi học.
– Anh đừng đùa nữa. Câu em hỏi là anh có hạnh phúc thật trong nỗi khổ đó như đã nói không?
– Thật chứ, anh nói thật trong cả hai điều chúng ta vừa nhắc đến, chả có gì là đùa cả. Nhưng trong câu em hỏi quả tình cũng có nỗi bực mình chen vào. Ðọc lại bản thảo và những trang nhật ký đôi lúc anh ghen với nhân vật của mình. Hắn bảnh hơn anh nhiều. Hắn chi phối anh đến độ chui vào nhật ký của anh qua những hàng chữ riêng tư, tưởng chỉ viết cho mình đọc. Và ngược lại anh bị đá văng ra khỏi những hàng chữ của cuốn truyện do chính mình viết.
– Tại anh muốn vậy, nếu thích, anh làm ngược lại cũng đâu sao?
– Bây giờ không còn chữ thích và không thích nữa rồi. Anh phải tôn trọng hắn và con đường mình vạch ra.
– Sắp hết chưa anh?
– Làm sao anh biết được? Tương lai đang xẩy đến làm sao anh biết sẽ thế nào? Ðời sống đang tiếp diễn chung quanh anh và hắn từng giờ, từng phút!
– Như vậy sẽ kéo dài theo anh đến cuối đời? Anh đâu thể khai tử hắn một cách ép buộc được.
– Tất nhiên là chẳng bao giờ khai tử hắn được. Nhưng cũng đâu cần phải đợi đến cuối đời anh mới chấm dứt. Anh sẽ chọn một sự kiện, một biến cố nào đó thật thích hợp để chấm dứt.
– Anh đang chọn hay sắp chọn.
– Anh đã chọn từ lúc mới viết hàng chữ đầu tiên của cuốn truyện này, và đến bây giờ vẫn chưa thấy, nhưng anh tin sẽ thấy. Có thể vài năm nữa hoặc có thể một lát nữa đây sẽ có điều gì thích hợp để chấm dứt.
Nhu ngẫm nghĩ một thoáng, rồi nói.
– E rằng câu truyện sẽ không tròn và bố cục thiếu chặt chẽ.
Tường gật đầu khi bàn tay nắm lấy tay Nhu.
– Không tròn và thiếu chặt chẽ? Từ lúc đầu anh đã nghĩ đến điều này nhưng tròn hay không chính là ý nghĩ của hắn và bố cục há chẳng phải là một đoạn đời của một con người đang sống năm 1989 tại San Jose này hay sao? Ðiều đó đâu cần thiết hả em. Cái cần thiết là lối diễn tả sao cho trọn phần đời đó.
– Truyện sẽ khô như đá. Ðọc khó thí mồ.
– Ðã khô từ đầu và chẳng phải là khó đọc mà chính là đọc chán. Nếu muốn tươi lên cho dễ đọc một tí thì cũng dễ. Anh sẽ cho hắn và nhân vật nữ hôn nhau, đối thoại như bọn mình làm là tươi ngay.
– Anh lại giỡn.
– Anh muốn viết những điều mình muốn... Hà! Tính thời thượng của một tác phẩm với kỹ thuật đánh đúng lòng người đương sống để hưởng những tràng pháo tay chỉ có giá trị như cây kim đâm vào quả bóng đang căng cho hơi xì ra. Quả bóng khát vọng hoặc ẩn ức của mọi người chung quanh sẽ được giải tỏa và người cầm kim sẽ được ưa thích... nhưng sau đó quả bóng sẽ xì hết hơi và xẹp lép. Rồi chấm dứt! Ðã rất nhiều người câm kim đâu cần thêm anh vào làm gì nữa? Mà thôi em ạ! Bỏ qua chuyện này đi.
Nhu gật đầu khi Hải và Ðoan quay lại. Hai người trẻ tuổi ngồi xuống cạnh họ. Hai cái đầu chụm lại và hai cái nhìn long lanh. Tường kéo Nhu đứng dậy.
– Bây giờ phiên Hải và Ðoan ngồi đây, anh và chị Nhu lang thang một vòng.
– Phía trên bãi vui lắm anh, đủ thứ trò chơi hết ...
Ðoan nói với theo khi bàn tay đón lấy lon nước ngọt từ Hải. Bốn người đã chia hạnh phúc ra làm hai phần rõ ràng.
– Mình lên trên kia xem sao.
Nhu gật đầu và đi theo Tường. Mặt cát nóng hơn với cơn nắng buổi trưa gây nên cảm giác khó chịu từ lòng bàn chân. Tường bước đi bằng những bước dài qua khỏi bãi cát và nhập vào đám đông. Nhu, vóc dáng đã nhỏ, lại càng nhỏ hơn. Tường choàng tay qua vai Nhu, nàng hất ra.
– Ðừng anh... người ta nhìn kìa.
– Ðâu ai rảnh rỗi mà nhìn người khác. Em không thấy mọi người đều tự nhiên hay sao? Em hất tay anh ra là hành động bất thường và bị mọi người để ý.
– Ðừng đùa nữa.
Tường mỉm cười đưa Nhu đi qua những gian hàng giải trí nhưng không ghé vào. Tiếng động và những con người chung quanh lui lại sau lưng. Họ im lặng cho đến lúc vào cầu tàu. Vẫn những bước chân đều đặn, hai người băng ngang dãy xe đậu trên cầu tàu. Và cuối cùng là khoảng xi măng xa nhất với dãy lan can sơn trắng ẩm hơi biển.
– Từ đây mình có thể nhìn hết cảnh biển Santa Cruz.
– Ðẹp chứ anh.
– Ðẹp, nhưng như anh nói, vẫn còn những điểm khác biệt để anh yêu thích và gần gũi như biển Nha Trang... Nhưng dù sao có còn hơn không. Thằng Nguyễn Tất Nhiên thật có lý khi chế ra câu này.
– Bài thơ đó hay.
– Hay? Cũng đúng một phần nhưng không còn thích hợp với cuộc sống hôm nay, tại đây. Ðã một lần anh bảo thế với thằng thi sĩ này và nó gật đầu. Hệt như những cảm giác nhận từ biển trong anh vẫn giữ một nếp riêng biệt không thể thay đổi để nhận những điều mới từ biển Santa Cruz.
– Anh lại lòng vòng nữa rồi.
Tường gật đầu nhìn về phía xa. Có những cánh buồm đang trôi trên biển. Có những bọt sóng đang vỡ. Có những cánh hải âu đang lượn. Và một khoảng mây trắng lẻ loi trên nền trời xanh như cảm giác biển có từ của Tường tại đây. Bám chặt tay vào hàng lan can ẩm, anh nghe thấy mình đang gọi hai tiếng: Nha Trang.