25-10-2008, 03:47 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 6
Hôm nay tôi nháºn được thiệp cưới cá»§a chị Linh chứ không phải cá»§a Huy Nam. Từ lần gặp ở nhà chị Linh, Huy Nam không hỠđến thăm tôi, cÅ©ng không có má»™t lá thư từ giã. Tôi hiểu chị Thùy Linh đã là m lay động lương tâm anh và chỉ còn có thể Ä‘em hạnh phúc đến cho chị ấy, dù trái tim anh có chết lạnh.
Vân Hà bảo vá»›i tôi rằng lẽ ra Huy Nam phải đến tìm tôi để giải thÃch, chia tay hoặc nói má»™t lá»i từ giã. Tôi thấy không cần phải là m Ä‘iá»u đó. Sau khi chị Linh khá»i bệnh nếu chúng tôi còn qua lại nhau đế nói đến tình cảm thì đó là má»™t hà nh động thiétu đạo đức vô cùng. Thà anh lặng lẽ rá»i bá» tôi để má»—i ngưá»i giữ lại cho mình chút lương tâm trong sạch.
Äám cưới cá»§a há» tháºt lá»›n, tháºt tưng bừng, Ä‘oà n xe rước dâu nối dà i trên đưá»ng phố tưởng như dà i bất táºn. Có lẽ mẹ chị Thùy Linh sẽ bằng lòng và hãnh diện cho hạnh phúc cá»§a con mình nhiá»u lắm.
Tôi tặng Huy Nam và Thùy Linh má»™t cặp gối tá»± tay tôi thêu. Khi cô dâu chú rể đến bà n, tôi ngồi yên nhìn chị Thùy Linh, trong bá»™ áo cô dâu, nhìn chị ấy dịu dà ng và trong sáng lạ lùng, cứ má»—i lần bạn bè chúc mừng, chị ấy lại ngước nhìn Huy Nam cưá»i rạng rỡ, khuôn mặt lồ lá»™ má»™t tình yêu mãnh liệt không há» giấu giếm, tôi chưa thấy cô dâu nà o có vẻ sung sướng trong ngà y cưới cá»§a mình như váºy.
Hình như vẻ hạnh phúc cá»§a chị Linh là m Huy Nam cảm động, anh choà ng tay ngang lưng chị ấy, cá» chỉ nhẹ nhà ng, nâng niu. Tôi cảm thấy rồi đây Huy Nam sẽ còn là m hÆ¡n thế nữa để Ä‘á»n bù tình cảm cho chị Linh.
Tôi trao gói quà cho chị Linh, chớp mắt:
- Em gởi tặng anh chị, đây là món quà tự tay em là m, chúc chị với anh Nam hạnh phúc.
Chị Linh nắm chặt tay tôi cưá»i tươi tắn:
- Chị cám ơn Trân nghe, Trân là chị cảm động quá.
Huy Nam tránh nhìn và o mắt tôi, anh cưá»i nhẹ:
- Cám ơn Trân.
Chị Linh dịu dà ng:
- Mai mốt đến thăm chị vá»›i anh Nam thưá»ng nha, chúng mình vẫn là bạn vá»›i nhau như trước chứ?
- Lúc nà o em cÅ©ng xem chị như má»™t ngưá»i bạn tốt cá»§a em cả.
- Chị cÅ©ng váºy, và chị mong đến ngà y vui cá»§a Trân, chị sẽ mừng nhiá»u lắm.
Tôi cưá»i nhẹ:
- Em cám ơn chị.
Rồi Huy Nam dìu chị Linh qua bà n khác, há» lại nháºn những lá»i chúc mừng cá»§a bạn bè. Nhìn cá» chỉ quấn quýt cá»§a há», tôi tin rằng những lá»i chúc tốt đẹp kia sẽ Ä‘i theo há» suốt cuá»™c Ä‘á»i.
Tôi ra vá» khi thà nh phố đã lên đèn, rá»i bá» thế giá»›i hà o nhoáng để trở vá» vá»›i cuá»™c sống thá»±c cá»§a mình, cuá»™c sống cá»§a má»™t cô sinh viên luôn thiếu hụt, không có mái ấm gia đình, không có tình yêu, không có cả tương lai.
Bất giác tôi thèm có được, dù chỉ má»™t phân thôi cuá»™c Ä‘á»i thừa mứa hạnh phúc cá»§a chị Linh. Sao tối nay tôi thấy mình cô đơn và bÆ¡ vÆ¡ quá.
Tôi vá» phòng trong trạng thái mệt má»i và sụp đổ. Tối nay ký túc xá bị cúp Ä‘iện, bóng tối là m tôi thêm rá»i rã ná»—i buồn. Tôi đứng tá»±a cá»a lặng lẽ nhìn và o phòng, không có Vân Hà tá»± nhiên tôi không muốn bước và o nữa. Căn phòng nhá» bé dưá»ng như cà ng nhá» hÆ¡n nữa dưới ánh đèn cầy, nhá» Trang Ä‘ang ngồi lặng lẽ vừa ăn cÆ¡m vừa Ä‘á»c má»™t tá» giấy gì đó, Lan và Mỹ Linh, Hồng Mai – con ong chăm chỉ nhất hòng Ä‘ang lúi húi ghi ghi chép chép, nhá» Chi thầy bói thì Ä‘ang xốc những là bà i, kế bên là Huệ và Thu dáng Ä‘iệu chăm chú, Má»™ng Linh không thấy đâu - chắc là qua phòng 216 rá»§ rỉ vá»›i Ngá»c. Äó là những cảnh quen thuá»™c cá»§a nữ sinh viên trong những ngà y bình thưá»ng. Nhưng giá» Ä‘ang mùa thi mà , sao tụi nó thảnh thÆ¡i quá thế, chắc là tranh thá»§ lúc cúp Ä‘iện.
Căn phòng nhìn tổng thể như má»™t bức tranh hòa bình, những va chạm đôi khi nảy lá»a vá» sá»± khác nhau cá»§a tÃnh tình, lối sống... như không còn tồn tại trong lúc nà y. Gần bốn năm qua, bị chi phối liên tục bởi tình yêu, tiá»n bạc, gia đình... tôi hầu như tách ra khá»i phòng, và đến lúc nà o đó nhìn lại - chẳng hạn lúc nà y đâu, tôi thấy mình tháºt lạc lõng dù ở giữa chốn đông ngưá»i...
à nghÄ© lan man cá»§a tôi bị cắt ngang khi thấy Vân Hà từ phòng tắm bước ra, tá»± dưng tôi thấy ngạc nhiên không hiểu vì sao hôm nay mình quan tâm đến phòng nhiá»u dữ váºy, nếu không thấy Vân Hà , tôi còn đứng tá»±a cá»a đến bao giá».
- Ủa, hôm nay mi không Ä‘i là m hả Hà ? – Tôi bước và o, ngạc nhiên há»i.
Nhá» không trả lá»i mà chỉ lặng lẽ cắm ngá»n nến lên giưá»ng rồi ngồi bó gối nhìn ánh nến leo lét, mắt nó đỠhoe như vừa khóc xong. Nhìn cảnh sao mà ngá»™t ngạt tăm tối quá.
Tôi ngồi xuống kế bên há»i lại:
- Sao tối nay mi không đi là m?
Giá»ng nhá» rá»i rạc:
- Tại buồn... chán... mệt má»i.
- Lại chuyện ông ấy hả?
- Ừ.
Tôi im lặng chỠnghe nhỠtâm sự:
- Hai tuần nay ông ấy không đến, hôm qua tình cỠta biết ông ấy có chỗ khác vui hơn - NhỠim lặng một lát – Không có ông ấy, tự nhiên ta thấy đến đó vô vị quá... buồn quá Trân ơi!
- Nhưng mi Ä‘i là m kiếm tiá»n, cứ coi đó là cuá»™t tình thoáng qua Ä‘i.
Hình như Vân Hà không nghe tôi nói gì, nó mải miết theo những khổ đau của mình:
- Sao ta ngu quá hả Trân, đặt tình cảm không đúng chá»—, biết là ngưá»i ta mua vui, váºy mà mình cứ yêu nghiêm túc.
- ...
- Mà nếu ông ấy có yêu lại thì ta chắc còn khổ hÆ¡n nữa, loại con gái như ta ai mà dám yêu tháºt tình, bây giá» có tiá»n rồi ta má»›i nháºn ra mình bất hạnh hÆ¡n cả lúc nghèo túng, chán Ä‘á»i quá...
Vân Hà mệt má»i nằm xuống giưá»ng, gác tay lên trán im lặng, tôi cÅ©ng lặng lẽ nằm xuống cạnh nó. Rồi tôi trưá»n ngưá»i lên thổi ngá»n nến và kéo mà n lại, bây giá» tôi muốn mình chìm Ä‘i trong bóng tối.
“Mẹ nằm viện, chị vá» gấp. Stop.â€
Tôi cầm bức Ä‘iện tÃn cá»§a Bảo Loan trên tay, đầu óc tê liệt bởi cảm giác sợ hãi. Mẹ là m sao nữa váºy? Tại sao những chuyện buồn phiá»n cứ dồn dáºp đến vá»›i tôi trong mùa thi thế nà y?
Vân Hà nhìn tôi:
- Ở nhà nhắn vỠhả?
- Mẹ ta nằm bệnh viện.
- Váºy mi phải vá» liá»n hả?
- Ừ.
Nó ngáºp ngừng:
- Nhưng lúc nà y... lúc nà y phải...
- Mặc kệ, bây giá» ta phải vá» liá»n đã. Ta nóng ruá»™t lắm.
- Hay là mi mang táºp vá» nhà há»c.
- Ừ, có lẽ phải váºy.
Tôi hối hả xếp mấy bá»™ đồ rồi nhảy xuống giưá»ng. Äến lúc nà y má»›i nhá»› chuyện quan trá»ng. Tôi đứng thừ ngưá»i suy nghÄ©. Vân Hà như Ä‘oán ra:
- Mi hết tiá»n phải không?
Tôi cháºm chạp:
- Hết rồi, hết từ tuần trước, nhưng nãy giỠta quên.
Nó lục lá»i trong rương, rồi đưa tôi má»™t xấp tiá»n. Tôi ngÆ¡ ngẩn:
- Chi mà nhiá»u váºy Hà ?
- Mi cứ lấy hết Ä‘i, còn phải thanh toán tiá»n viện phà cho mẹ mi, bá»™ mi không nghÄ© tá»›i chuyện đó sao?
- Ờ... váºy mà ta không nghÄ© tá»›i, ta rối trà quá.
Vân Hà ngồi im má»™t lát, rồi đứng dáºy:
- Hay là ta vá» vá»›i mi luôn, ta sẽ mang táºp theo há»c.
Tôi ngạc nhiên:
- VỠlà m chi mi, đâu có phải là đi chơi, vui vẻ gì mà ...
- Tự nhiên ta muốn ở bên mi lúc nà y, bỠmi một mình ta sợ mi buồn, tội nghiệp mi lắm.
Nhá» Hà nà y là m tôi... biết nói là m sao để nó hiểu tôi cảm động bây giá», tôi chá»›p mắt nạt khỉ:
- Váºy thì nhanh lên, mi là chúa cháºm chạp.
Vân Hà nhét bừa mấy bá»™ đồ và o giá» tôi, hai đứa tôi hối hả chạy ra hà nh lang cưá»i khúc khÃch. Có nhá» Hà tôi bá»›t thấy cô đơn và lo sợ. Hình như khi ná»—i buồn được chia đôi, ná»—i buồn sẽ vÆ¡i Ä‘i phân ná»a.
Tôi vỠđến nhà khi trá»i vá» chiá»u, cá»a đã bị khóa, có lẽ hai đứa nhá» Ä‘ang ở bệnh viện vá»›i mẹ, tôi chạy qua nhà dì Ba, chỉ có Bảo Loan trong nhà . Thấy tôi, nét mặt á»§ rÅ© cá»§a nó tươi lên má»™t chút:
- Chị nháºn được Ä‘iện tÃn cá»§a em rồi phải không?
Nhìn thấy Vân Hà , nó khẽ gáºt đầu chà o, tôi nhìn nó:
- Chị nà y là chị Hà , bạn chị đó, chị Hà vá» phụ lo cho mẹ vá»›i chị, bây giá» Loan dẫn chị vô thăm mẹ Ä‘i. Khoan, nhưng mẹ là m sao váºy?
- Mẹ bị thương.
- Bị thương chứ không phải bệnh à ? Nhưng tại sao váºy?
- Tại mẹ bị ba đánh, trá»i Æ¡i, chị không tưởng tượng nổi, ba đánh khá»§ng khiếp lắm, máu chảy ướt áo mẹ, là m Bảo Hoa nó xỉu luôn.
Tôi bủn rủn ngồi phịch xuống ghế:
- Rồi ai đưa mẹ vô bệnh viện?
- Dì Ba đưa, em chạy qua kêu dì Ba, rồi mấy ngưá»i hà ng xóm vô can, nếu không chắc mẹ chết quá chị Trân.
Nó khóc sụt sịt, Vân Hà chá»›p mắt, quay đầu chá»— khác. Cổ há»ng tôi nghẹn đắng:
- Mẹ vô bệnh viện mấy ngà y rồi?
- Ba ngà y.
- Váºy mà tá»›i bây giá» má»›i gá»i chị vá». Sao em không ở nhà mà qua đây chi váºy?
Bảo Loan khóc tấm tức:
- Nhà đâu nữa mà ở. Ba bán cho ngưá»i ta rồi còn gì. Ba bán lúc nà o mẹ không hay, tá»›i khi ngưá»i ta đến nháºn nhà mẹ má»›i biết, mẹ cản quyết liệt nên bị ba đánh, mai mốt mình không có nhà ở rồi chị Æ i.
Mặt tôi sắt lại, tôi há»i khô khan:
- Ông ta đi đâu rồi?
- Em không biết, dì Ba bảo ba Ä‘em tiá»n Ä‘i mua nhà cho vợ bé, và ba sẽ ở đó luôn.
- Ba có cho tiá»n mẹ không?
- Em không thấy!
Tôi quắc mắt nhìn Bảo Loan:
- Sao em cứ khóc hoà i váºy, bây giá» không được ngồi đó buồn rầu nữa, đến ná»—i nà y mà em còn khóc được à . Em có biết chá»— ở cá»§a ông ta không?
Bảo Loan nÃn khóc, sợ sệt nhìn tôi, nó có vẻ ngạc nhiên. Vân Hà nhá» nhẹ:
- Mi bình tĩnh đi Trân, mi là m Bảo Loan sợ kìa. Mi cần biết chỗ ở của bác là m gì, mình không là m gì được đâu. Tốt hơn hết là lo cho gia đình mình đi.
Tôi mÃm môi:
- Ta muốn biết ông ấy có trái tim không, và ông ta có tÃnh ngưá»i không?
- Mặc kệ ngưá»i ta, Trân.
Tôi không còn nghe gì nữa hết, trong tôi bây giá» chỉ còn phừng lên má»™t sá»± phẫn ná»™ ghê ngưá»i. Tôi mÃm môi:
- Tại sao trên Ä‘á»i nà y còn có loại ngưá»i vô lương tâm đến mức ấy, ta chưa từng thấy ngưá»i đà n ông nà o sống bám phụ nữ như ông ta cả. Ông ta có dáng dấp cá»§a má»™t con ngưá»i, nhưng lại có trái tim và khối óc cá»§a má»™t động váºt báºc thấp, má»™t loại động váºt man rợ thá»i tiá»n sá». Tại sao ông ấy không bị đà y xuống địa ngục chứ.
Vân Hà như cũng tức lây, nó lẩm bẩm:
- Chuyện đó trước sau gì cũng sẽ tới thôi.
Tôi vẫn không ngừng trút cÆ¡n giáºn dữ. Nhưng ở đây chỉ có Vân Hà và Bảo Loan nghe, mà chúng nó Ä‘á»u là ngưá»i vô tá»™i, thế thì nói ra cÅ©ng không Ãch lợi gì cả. Tôi nguôi dần, mệt má»i đứng lên:
- Bây giỠđưa chị với chị Hà vô thăm mẹ đi, chứ chỠdì Ba thì đến chừng nà o.
Bảo Loan quẹt nước mắt đứng dáºy, nó lặng lẽ xếp và i món đồ và o giá», nhìn dáng nó câm lặng chịu đựng như ngưá»i lá»›n, tá»± nhiên tôi thấy se lòng.
- Mấy hôm nay em có Ä‘i há»c không?
- Em nghỉ rồi, hè mà chị.
- Ừ, chị quên.
Chúng tôi và o bệnh viện. Bảo Loan dẫn tôi đến má»™t giưá»ng bệnh ở cuối phòng, nếu không có dì Ba và Bảo Loan, chắc là tôi sẽ không tìm được mẹ. Mặt mẹ thay đổi ghê gá»›m, khuôn mặt bị sưng tÃm bầm. Dấu vết cá»§a má»™t tráºn đòn dã man, không chỉ là bao nhiêu đó, đầu mẹ bị băng kÃn. Dì Ba bảo bị gãy xương nữa, tôi định mở áo mẹ lên thì bị cản lại:
- Con đừng là m động Ä‘áºy, để mẹ con nằm yên nà o.
Chợt nhá»› ra, tôi há»i dì Ba:
- Mấy ngà y nằm ở đây mẹ có tiá»n mua thuốc không hả dì Ba?
Bảo Loan chen và o:
- Có, nhưng không đủ, toà n là tiá»n cá»§a dì Ba không đó chị.
Tôi thở dà i, dì Ba phải cưu mang gia đình tôi đến chừng nà o nữa đây, nhà dì ấy cÅ©ng chẳng khá hÆ¡n mẹ bao nhiêu, mai mốt mẹ không có chá»— ở, chắc là sẽ ở nhà dì Ba, ước gì tôi có thể tìm cho mẹ má»™t nÆ¡i yên ổn... Cà ng nghÄ© cà ng thấy tuyệt vá»ng vô cùng.
Buổi tối tôi ở lại bệnh viện, Vân Hà cÅ©ng thức vá»›i tôi. Hai đứa ngồi ngoà i hà nh lang mở táºp ra há»c. Tôi Ä‘á»c sách, nhưng không tà i nà o táºp trung được, cÅ©ng không còn sức nghÄ© tá»›i kỳ thị.. NghÄ© đến thá»±c tại tôi chỉ biết thở dà i.
Vân Hà chợt xếp táºp lại:
- Nãy giá» mi há»c được không Trân?
- Không.
- Ta cÅ©ng váºy.
- ...
- Trân nà y...
- Gì?
- Từ chiá»u tá»›i giá» ta cứ suy nghÄ© hoà i,không biết có là m được không?
- Mi nghĩ chuyện gì?
- Chuyện gia đình mi ấy.
- Sao?
- Ta thấy... hay là mẹ mi lên thà nh phố ở chung vá»›i mẹ ta Ä‘i, nhà cháºt đấy, nhưng sắp xếp cÅ©ng được, chứ ở nhà dì Ba tá»™i nghiệp dì ấy, dù sao thì ta cÅ©ng có chút Ãt tiá»n.
- Còn hai đứa nhỠnữa, Hà .
- Äâu có sao, tụi nó sẽ xin chuyển lên đó há»c.
Tôi nhìn Vân Hà sững sá»:
- Mi nói tháºt đó hả Hà ?
- Bộ mi nghĩ ta nói để mà nói sao?
- Mi dám cưu mang cùng má»™t lúc ba ngưá»i à ?
- Nếu là lúc trước thì ta không dám, nhưng bây giá» thì ta có thể giúp được, thì chịu khó sống cháºt váºt má»™t tÃ, đâu có sao!
- ...
- Nếu mẹ mi khá»e hẳn rồi thì có thể tìm việc là m, hoặc buôn bán gì đó. Còn lúc đầu thì cứ tạm sống chung vá»›i mẹ ta.
- Ta không ngá» mi bản lÄ©nh đến váºy. Mi dám nháºn má»™t trách nhiệm lá»›n quá.
- Nói thì thấy lá»›n lao nhưng tháºt ra cÅ©ng chẳng có gì. Mi ráng chịu đựng má»™t và i tháng, ra trưá»ng rồi mình sẽ thoải mái hÆ¡n.
Tôi tựa đầu và o vai Vân Hà :
- Trong hoà n cảnh nà y ta không biết nương tá»±a ai bây giá», nếu không có mi chắc ta khổ sở lắm. Thôi váºy, coi như ta tạm vay cá»§a mi nghe Vân Hà , sau nà y ta sẽ trả.
- Ta chỉ muốn giúp mi đỡ lo lúc thi thôi, thấy mẹ mi tội nghiệp hơn quá, khổ hơn cả mẹ ta nữa.
Tôi nói khẽ:
- Ra trưá»ng rồi ta sẽ cố hết sức để Ä‘á»n bù cho mẹ ta, chứ nếu cứ nhìn hiện tại chắc ta không sống nổi, Ä‘en tối quá.
- Má»i việc rồi cÅ©ng sẽ qua thôi Trân ạ, hãy cứ nghÄ© váºy Ä‘i.
Vâng, má»i. việc rồi sẽ qua, tôi luôn nghÄ© đến tương lai, bởi vì cứ đắm chìm trong hiện tại tôi sẽ Ä‘au khổ, mà đau khổ thì có Ãch gì kia chứ. Nó chỉ là m tôi ngã quỵ mà thôi.
Ngưá»i đà n ông cầm ly rượu trên tay, nhấp từng há»›p nhá», ông ta vẫn tì ngưá»i và o quầy, nhìn tôi vá»›i má»™t nụ cưá»i thân thiện :
- Ba hôm nay tôi vắng mặt ở đây, nghÄ©a là cô vắng Ä‘i má»™t khách hà ng trung thà nh, cô Trân có nháºn thấy thế không ?
Tôi cưá»i nhẹ :
- Chắc là mấy hôm nay ông báºn công chuyện ?
- Tôi Ä‘i giao dịch ở xa, vừa vá» thà nh phố lúc chiá»u, và tối nay tôi đến đây, hôm nà o không đến được tôi lại thấy buồn buồn. Chỉ cần đứng bên quầy vá»›i má»™t ly rượu, và được nhìn cô, bao nhiêu đó thôi là tối vá» tôi cảm thấy thanh thản. Cô Trân nghÄ© sao ?
- Dạ, bổn pháºn cá»§a tôi là là m vừa lòng khách, nếu ở đây ông thấy vui thì bà chá»§ tôi sẽ bằng lòng lắm.
- Nhưng tôi muốn ý kiến của cô.
- Dạ, nếu bà chá»§ bằng lòng thì tôi cÅ©ng váºy.
Ngưá»i đà n ông cưá»i khẽ :
- Tháºt khó mà biết được cô nghÄ© gì. Cô Trân là m ở đây được bao lâu rồi ?
- Gần nữa năm thưa ông.
- Lương tháng chắc là khá lắm nhỉ ?
- Dạ, cũng tạm đủ sống.
Ông ta nghiêng đầu nhìn tôi :
- Má»™t ngưá»i đẹp như cô có thể là m má»™t việc khác kiếm tiá»n hÆ¡n, sao cô không là m váºy ?
- Là m việc gì ạ ?
- Nếu cô ra tiếp khách, tôi tin là nhà hà ng nà y sẽ đông khách hơn nữa, sao bà chủ lại cất một bông hoa đẹp và o quầy thâu ngân xó xỉnh nà y nhỉ ?
Tôi nghiêm nghị :
- Má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t khả năng riêng, thưa ông. Tôi không có khiếu đứng ra tiếp khách, công việc thu tiá»n nà y hợp vá»›i tôi hÆ¡n.
- Cô Trân tháºt là lạ.
Ngay lúc đó, má»™t tốp ngưá»i bước và o nhà hà ng. Tôi nhìn lướt qua há», có má»™t ngưá»i Ä‘i sau cùng Ä‘ang nói chuyện vá»›i ngưá»i bên cạnh. Tôi sững sá» nháºn ra Thế Phi.
Anh vá» thà nh phố lúc nà o váºy ?
Tôi bối rối đứng yên, đầu cúi gầm xuống xấp phiếu thanh toán. Tôi sợ Thế Phi thấy tôi ở đây lắm, và cÅ©ng không muốn anh biết tôi sống như thế nà y. Tôi ngồi phịch xuống ghế úp mặt trong hai tay, tiếng ngưá»i đà n ông vang lên, ngạc nhiên :
- Cô Trân là m sao váºy ?
Tôi ngước lên :
- Xin lỗi, tôi hơi nhức đầu.
Và tôi rá»i khá»i quầy Ä‘i và o trong, tá»±a ngưá»i và o tưá»ng cố lấy lại bình tÄ©nh. Ngoà i kia nhóm ngưá»i đã Ä‘i và o bà n, tôi bước đến cá»a, vén mà n nhìn ra, Thế Phi ngồi xéo ở góc phòng quay mặt và o tưá»ng, ở vị trà ấy anh sẽ không thấy tôi, và có lẽ giữa đám khách nhá»™n nhịp ồn à o, anh sẽ khó mà nháºn ra tôi hÆ¡n nữa.
Tôi định trở lại quầy rượu, nhưng rồi má»™t chút tò mò, má»™t ý muốn quan sát Thế Phi xui khiến tôi đứng lại, tôi lại vén mà n, nhìn vá» phÃa bà n ấy. Bia đã được mang ra, má»™t cô tiếp viên Ä‘ang ká» ly và o miệng Thế Phi, anh ngả ngưá»i ra sau, choà ng tay ngang lưng cô ta rồi hÆ¡i rướn ngưá»i hôn và o khuôn mặt đầy son phấn cá»§a cô ta, cá» chỉ bừa bãi hưởng thụ và vô trách nhiệm.
Tôi nhắm mắt lại, úp mặt và o tưá»ng, hình ảnh vừa thấy sao là m tôi Ä‘au nhói, giáºn há»n, tôi không chịu nổi khi thấy anh âu yếm má»™t ngưá»i khác, dù ngưá»i ấy chỉ là má»™t tiếp viên.
Tôi thẩn thá» trở lại quầy, ngưá»i đà n ông vẫn còn đứng đó, ly rượu đã vÆ¡i cạn, thấy tôi, ông ta hÆ¡i chồm tay lên quầy :
- Cô Trân đỡ nhức đầu chưa ?
Tôi lúng túng :
- À ... tôi đã đỡ, cám ơn ông.
Ông ta đẩy ly rượu vá» phÃa tôi :
- Cô cho tôi một ly nữa.
Nhìn cánh tay tôi hơi run là m rượu sóng sánh trong ly, ông ái ngại :
- Cô chưa khá»e phải không, hình như không khà ồn à o ở đây không thÃch hợp vá»›i cô.
- Dạ, có lẽ tại hôm nay khách đông quá.
Ông ta yên lặng nhấm nháp ly rượu, rồi lại gợi chuyện :
- Ở đây không thÃch hợp vá»›i cô, sao cô không tìm việc gì khác là m ?
- Tôi cÅ©ng muốn váºy, thưa ông, nhưng bây giá» xin việc rất khó, tìm được má»™t nÆ¡i có lương cao thế nà y tôi mừng lắm rồi, và không dám đòi há»i gì hÆ¡n nữa.
- Thế trước đây cô là m gì ?
- Tôi dạy há»c, và dạy kèm tư gia.
- Váºy à ? Nhìn cô tôi nghÄ© cô không là ngưá»i tầm thưá»ng, xin lá»—i tôi hÆ¡i tò mò, cô Trân há»c trưá»ng nà o váºy ?
- Dạ tôi há»c trưá»ng đại há»c tổng hợp.
- á»’ váºy à ? Cô là m tôi ngạc nhiên má»™t cách thú vị, tháºt là tiếc cho cô, vá»›i bằng cấp như thế cô có thể tìm việc là tương xứng hÆ¡n.
Tôi cưá»i gượng :
- Tiếc là tôi không được may mắn lắm, bạn bè tôi cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i thất nghiệp như tôi và phải là m những nghá» ngoà i khả năng cá»§a mình, tôi nghÄ© thế nà y là may mắn lắm rồi.
Ông ta chợt đưa danh thiếp cho tôi :
- Äây là địa chỉ công ty tôi, khi nà o nghỉ việc cô hãy đến đó, tôi bảo đảm sẽ có má»™t việc là m xứng đáng vá»›i cô.
Tôi lướt nhìn tấm danh thiếp :
Ông P. M. Khương
Tôi ngước nhìn ông ấy :
- Rất cám ơn ông.
- Tôi tháºt tình muốn giúp cô, cô Trân ạ, cô cứ suy nghÄ© rồi đến chá»— tôi, lúc nà o tôi cÅ©ng sẵn sà ng tiếp cô.
Tôi mân mê tỠdanh thiếp, khẽ lặp lại :
- Cám ơn ông.
Ông ta nhìn đồng hồ, lẩm bẩm :
- Hôm nay tôi mới được nói chuyện cởi mở với cô, tiếc là bây giỠtôi đã đến giỠhẹn.
Ông rút ra má»™t xấp tiá»n đặt lên quầy :
- Còn lại xin tặng cô, chà o cô nhé.
Ông ấy vá» rồi tôi đứng thừ ngưá»i nhìn má»› tiá»n trong tay, nhiá»u quá, nhiá»n hÆ¡n cả sá»± tưởng tượng cá»§a tôi, đây là lần đầu tiên tôi nháºn tiá»n cá»§a má»™t ngưá»i khách ưu đãi mình. Cảm giác ái ngại là m tôi không yên, rồi tôi lại nghÄ© đến mẹ và hai đứa em tôi, đến Vân Hà . Tôi sẽ mua tháºt nhiá»u quà cho má»i ngưá»i. à nghÄ© đó là m tôi vui vui.
Rồi tôi lại nghÄ© đến Thế Phi ở trong kia, có lẽ anh Ä‘ang ngất ngưởng vá»›i đám bạn cá»§a anh và những cô tiếp viên thừa nghệ thuáºt, anh không biết ngoà i nà y tôi thầm lặng nghe cÆ¡n bão tố nổi dáºy trong lòng. Sau ba năm xa cách, tôi gặp lại anh trong hoà n cảnh thế nà y sao ?
Cần phải tránh mặt Thế Phi, tôi không muốn gặp anh trong tâm trạng xấu hổ, mặc cảm và giáºn há»n cay đắng nà y.
Tôi mang giỠlên vai, đi và o phòng bà chủ.
- Dì cho con vỠsớm tôi nay, con nhức đầu quá.
Bà ung dung cá»™t lại xấp tiá»n, gáºt đầu :
- ÄÆ°á»£c rồi, để Dì xuống thay, con vá» Ä‘i.
- Dạ.
Tôi ra ngoà i, và lại vén mà n nhìn vá» phÃa bà n tiệc Thế Phi, hình như má»i ngưá»i Ä‘ang say ngất ngưởng. Thế Phi ngá»a ngưá»i ra sau, đầu tá»±a trên thà nh ghế, và cô tiếp viên lúc nãng Ä‘ang ngồi trong lòng anh.
Tôi cắn môi, Ä‘i nhanh ra ngoà i đưá»ng.
Hôm sau tôi đến nhà hà ng vá»›i tâm trạng mệt má»i, chán chưá»ng. Tối nay tôi sẽ báo vá»›i bà chá»§ xin nghỉ và o cuối tháng,và sẽ ná»™p đơn xin việc ở công ty ông Minh Khương, rồi có ra sao thì ra.
Tôi ghi xong phiếu thanh toán đưa cho ngưá»i bồi bà n, khi tôi ngước lên, má»™t tốp khách Ä‘ang Ä‘i và o, tôi hoảng hốt nháºn ra Thế Phi trong nhóm ấy. Không ngá» tối nay anh lại đến đây. Thế Phi nhìn thoáng vá» phÃa quầy, rồi khá»±ng lại như đã nháºn ra tôi. Anh quay lại nói gì đó vá»›i ngưá»i bạn, rồi Ä‘i thẳng đến quầy rượu.
Tôi bặm môi, cố tạo vẻ mặt bình thưá»ng nhìn anh như ngưá»i khách không quen :
- Xin lỗi anh cần gì ạ ?
Thế Phi như không nghe tôi nói, anh ngạc nhiên đến rối bá»i khi thấy tôi, anh tỳ tay lên quầy nhìn tôi chăm chú, nói má»™t mạch.
- Em tháºt đó à , sao em lại ở đây ? Còn Huy Nam đâu, sao anh ta lại để em là m việc nà y, em là m ở đây bao lâu rồi ? Huy Nam đâu rồi ?
Tôi lạnh lùng :
- Tôi không có bổn pháºn phải biết anh Nam ở đâu, nếu muốn tìm hiểu vá» anh Nam phiá»n anh hãy đến nhà anh ấy.
Thế Phi hấp tấp :
- Váºy ra em vá»›i Huy Nam ... anh cứ tưởng em đã ... tại sao em là m ở đây váºy Trân ?
[navy][i]“Như váºy là xấu lắm sao anh, thấp kém lắm phải không anh [navy][i]“ - Tôi cay đắng nghÄ© thầm.
Tôi nhìn anh như má»™t ngưá»i khách lạ :
- Xin lá»—i, anh cần loại rượu nà o, thưá»ng khách đến quầy hay uống champagne. Hay là anh cần loại khác ?
Thế Phi xua tay :
- Anh không cần gì hết, em chưa trả lá»i câu há»i cá»§a anh ?
- Rất tiếc, nhiệm vụ cá»§a tôi ở đây là phục vụ khách, tôi không có bổn pháºn phải trả lá»i vá» Ä‘á»i tư cá»§a mình, xin lá»—i anh nhé.
Thế Phi đứng yên, chống tay xoa xoa trán, anh có vẻ bối rối vì thái độ cá»§a tôi, rõ rà ng là anh quá bất ngá». Tôi nói mỉa :
- Nếu anh không cần uống rượu thì tôi cÅ©ng không có gì để phục vụ anh, phiá»n anh và o bà n trong kia giùm, ở đó có nhiá»u ngưá»i tiếp viên chu đáo lắm.
Anh không trả lá»i, cứ đứng lặng yên suy nghÄ©, tôi định nói má»™t câu tháºt Ä‘au thì có khách bước và o, tôi lịch sá»± :
- Xin lá»—i anh, tôi báºn việc nên không thể tiếp chuyện vá»›i anh được.
Và tôi quay ngưá»i lấy chai rượu trên kệ rót đưa ngưá»i đà n ông má»›i đến, tôi ân cần nói chuyện vá»›i ông ta, không thèm quan tâm đến Thế Phi nữa.
Anh cứ đứng chống tay nhìn tôi, và không hiểu nghÄ© thế nà o, anh quay ngưá»i Ä‘i và o trong.
Tôi mÃm môi nhìn theo Thế Phi, cảm giác giáºn há»n lại dâng lên. Tất nhiên tôi không trách được anh, vì ở trong đó anh có bạn bè và những ngưá»i đẹp má»i má»c, những thứ đó quyến rÅ© hÆ¡n là đứng nÆ¡i quầy rượu nà y mà nói chuyện vá»›i tôi, dù như vá»›i má»™t ngưá»i bạn.
Cho đến táºn khuya há» má»›i vá», ngang qua chá»— tôi Thế Phi cÅ©ng không ngoái lại nhìn, không có má»™t lá»i từ giã, anh lẳng lặng Ä‘i ra cá»a như không quan tâm đến xung quanh. Tôi nghÄ© váºy là xong, xem như đó chỉ là cuá»™c gặp gỡ cá»§a những ngưá»i bạn đã má»™t thá»i quen biết, chẳng có gì để luyến tiếc nữa.
Tháºt khuya, nhà hà ng đã vắng khách, tôi dá»n dẹp lại quầy rồi ra vá». Äến gần cổng, chá»— cây kiểng má» tối, má»™t cánh tay chợt giữ tôi lại :
- Nghi Trân.
Tôi đứng sững nhìn và o bóng tối, Thế Phi vẫn giữ tay tôi.
- Anh đợi em từ nãy giá», để anh đưa em vá».
Tôi lùi lại :
- Anh là m gì váºy ? Buông tôi ra Ä‘i.
- Không buông, anh cần nói chuyện vá»›i em cho rõ rà ng, nếu tối nay không sáng tá» má»i chuyện, anh sẽ không yên ổn được.
- Khuya rồi, anh để tôi vá».
- Anh sẽ đưa em vá», anh cần biết tại sao em và o là m ở chá»— nà y. Hai đứa phải nói cho hết.
Tôi đứng yên nhìn Thế Phi, thế ra anh tò mò muốn biết vì sao tôi là m công việc mà theo anh là thấp hèn chứ gì ? Sá»± tá»± ái là m tôi nổi giáºn, tôi lại liên tưởng đến những gì đã thấy hôm qua, đến cái hôn tham lam cá»§a anh vá»›i mấy chị tiếp viên, giá mà tôi có thể ...
Thế Phi chợt kéo tôi lại gần, tôi vùng ra :
- Anh là m gì tôi váºy ? Anh tưởng anh có quyá»n suồng sã vá»›i tôi như hôm qua anh đã là m vá»›i mấy ngưá»i tiếp viên chứ gì, nói cho anh biết, tôi không còn xem trá»ng anh đâu, và cÅ©ng không có gì để nói chuyện vá»›i anh hết, xin chà o !
Và tôi vùng mạch ra, bá» chạy và o nhà hà ng. Thế Phi Ä‘uổi theo, anh bắt được tay tôi ở cá»a, giá»ng anh hấp tấp :
- Chỉ cần em trả Lá»i anh má»™t câu thôi, em có gia đình chưa, và tại sao em ...
- Không có gì để nói hết.
Tôi lách ngưá»i khá»i Thế Phi, chạy nhanh lên lầu, và lặng lẽ ra vá» bằng cá»a sau. Gió đêm thổi mÆ¡n man trên mặt là m tôi tỉnh táo lại, nhá»› những gì diá»…n ra lúc nãy, tôi báºt khóc má»™t mình.
Ngà y mai tôi sẽ không đến nhà hà ng nà y nữa. Thế Phi có tìm cũng không biết tôi ở đâu. Vĩnh biệt anh !
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
25-10-2008, 03:48 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 7
Hôm nay tôi đến công ty ông Minh Khương, đó là má»™t tòa nhà ba tầng nằm trong khu trung tâm cá»§a thà nh phố. Khi tôi đến đã có và i ngưá»i ngồi chỠông ta, khá lâu má»›i thấy ông xuất hiện. Thấy tôi, khuôn mặt ông chợt tươi lên, má»™t nụ cưá»i ưu ái không giấu giếm.
- Nghi Trân đến lâu chưa, cô chá» tôi có lâu không, má»i cô và o đây.
Tôi theo ông ta và o phòng giám đốc, rụt rè :
- Thưa ông, hôm nay tôi dến để xin việc, tôi có mang theo tất cả giấy tỠcần thiết để ông xem khả năng của tôi ...
Ông Khương ngắt lá»i :
- Chuyện ấy sẽ xem sau, bây giỠcô nghỉ là m ở nhà hà ng rồi chứ ?
- Dạ, tôi nghỉ tuần trước.
Ông ta ngồi đối diện với tôi :
- Thế sao cô không đến đây ngay, cô ngại phải không ?
- Dạ, tôi ...
- Lẽ ra cô không nên lo ngại gì cả, cô bé ạ.
- Thưa ông, tôi có bằng cỠnhân Anh văn, có thể đánh máy, do những kiến thức căn bản vỠgiao dịch và ...
Ông ta nhướng mắt, ngắt lá»i :
- Ở đâu mà cô có nhiá»u nghá» thế ? Trong khi yêu cầu cá»§a tôi vá» cô chỉ rất đơn giản.
- Dạ, tá»± tôi há»c thêm đấy ạ, tôi nghÄ© rằng ...
- Cô nói tiếp đi.
- Dạ, tôi nghÄ© rằng khi đã xin má»™t việc là m nà o đó, tôi sẽ không bằng lòng dừng lại má»™t chá»— và mãi mãi chỉ biết công việc ấy, mà tôi sẽ vươn xa hÆ¡n nữa, cho nên lúc còn ở trưá»ng, tôi tá»± nghiên cứu thêm má»™t số kiến thức má»›i, ngoà i những gì nhà trưá»ng dạy cho tôi.
Ông Minh Khương ngồi im lặng chăm chú nghe tôi nói, rồi gáºt gù :
- Cô khá lắm, đúng là tôi đã không nhìn lầm, khi nhìn cô ngồi trong quầy thu ngân cá»§a nha hà ng, và nói chuyện vá»›i cô, tôi đã nghÄ© cô là má»™t cô bé trà thức, bản lÄ©nh. Tôi muốn giúp cô là m việc gì đó xứng đáng vá»›i khả năng cá»§a cô. Quả tháºt là cô đã vượt xa những tiêu chuẩn mà tôi muốn. Bây giá» tôi đâm ra lúng túng đấy cô bé ạ.
- Da, ông lúng túng gì ạ ?
- Tôi chỉ sợ những gì tôi giao cô là m là quá thấp so với khả năng của cô.
- Tôi không dám nghÄ© váºy đâu ạ, thá»±c tình là ... Dạ, thá»±c tình là tôi rất ngại, vì ông đối xá» tốt vá»›i tôi quá, tôi đã nhiá»u lần ná»™p đơn xin việc, nhưng chưa có ai cư xá» tốt vá»›i tôi như váºy, cho nên dù công việc có khó đến đâu tôi cÅ©ng sẽ ráng là m.
Ông Minh Khương xua tay :
- Cô không nên nghÄ© như váºy. Thôi, bây giá» cô sẽ là m phụ tá cho tôi nhé, cô có đồng ý không ?
- Dạ được.
Tôi đứng dáºy đặt xấp giấy tá» lên bà n, ông Khương khoát tay :
- Thôi cô, tôi không cần phải có hồ sơ hay bằng cấp gì cả, cô cứ cất đi.
- Nhưng, thưa ông ...
- Äây là công ty tư nhân, và tôi ghét những thá»§ tục rưá»m rà lắm, tôi chỉ cần năng lá»±c thôi.
Tôi gáºt đầu cưá»i nhẹ :
- Váºy là tôi đã bước đầu hiểu tÃnh ông rồi.
Ông ta thÃch thú :
- Có má»™t trợ lý như cô tôi tháºt thú vị. Thế nhé, ngà y mai tôi chá» cô ở đây, cô cứ Ä‘i thẳng và o đây, không phải chá» ngoà i kia.
- Dạ, chà o ông.
Tôi Ä‘i ra cá»a, những ngưá»i ngồi ngoà i phòng khách nhìn theo tôi, tò mò, tôi cÅ©ng nhìn thoáng qua há», không biết mai mốt tôi sẽ tiếp xúc vá»›i ai trong số há». Lần đầu tiên tôi xin được việc là m như mong muốn. Cầu cho tôi đừng bao giá» phải long Ä‘ong vá»›i những việc là m bắt buá»™c nữa.
Tôi nghÄ© đến Vân Hà , bây giá» nó vẫn cứ phải đến nhà hà ng má»—i đêm. “Hà ơi, nhất định ta sẽ tìm cho mi má»™t việc là m mà mi có thể ngẩng mặt trong cuá»™c sống, ta tin rằng ta sẽ là m được Ä‘iá»u đó cho mi và o má»™t ngà y không xa, nhất định là sẽ như váºyâ€.
Buổi tối tôi xem lại những tà i liệu vá» giao dịch trong kinh doanh, Bảo Loan nãy giá» Ä‘i ra Ä‘i và o nhấp nhá»m, chợt nó đến bên tôi :
- Chị Trân.
Tôi ngước lên :
- Gì váºy nhá», khuya rồi sao không Ä‘i ngá»§.
- Em không ngủ được.
- Sao váºy ?
- Em lo lắm, buồn lắm, bây giỠkhông biết nói với ai, còn một mình em thì em không biết phải là m sao.
- Chuyện gì váºy ? Nói vá»›i chị Ä‘i.
Bảo Loan nhìn tôi chăm chăm :
- Ba bị Ở tù rồi, chị có biết chuyện đó không ?
Tôi mở mắt to kinh ngạc :
- Ở tù à , nhưng mà là m sao ... là m gì đến độ như váºy, sao em biết ?
- Hôm qua vỠthăm dì Ba, dì Ba kể lại với em.
- Kể là m sao ?
- Tại ba mình đâm ngưá»i ta bị thương đó chị Trân, bà vợ nhá» cá»§a ba không thÃch ba nữa vì ba không có tiá»n, bà ấy quen vá»›i ngưá»i khác nên ba tức, ba đâm ông ấy bị thương nặng lắm, dì Ba bảo là ba sẽ ở tù lâu lắm.
Tôi ngồi yên, không hiểu vì sao tôi cảm thấy dá»ng dưng như nghe má»™t chuyện không liên quan đến mình, thốt nhiên tôi nghÄ© đến mẹ, tôi chụp tay Bảo Loan :
- Em có kể với mẹ không, mẹ biết chuyện nà y chưa ?
- Chưa, em chưa dám nói, sợ mẹ buồn.
Tôi thở phà o nhẹ nhõm :
- Em muốn đi thăm ba không ?
Bảo Loan rụt rè :
- Em muốn lắm, nhưng em không có tiá»n, mà em không dám xin tiá»n chị, tại vì ...
- Sao váºy ?
- Tại em thấy chị đi là m cực quá, chị phải lo cho mẹ với cho em nên em ... em thương chị lắm. Với lại ... em biết chị ghét ba.
- Chuyện chị ghét hay thương không thà nh vấn Ä‘á», nếu em muốn Ä‘i thăm ông ấy thì chị sẽ cho tiá»n em. Nhưng em đừng kể Vá»›i mẹ nha Loan.
- Dạ.
- Em đừng trách tại sao chị bắt em im lặng, dù sao đó cÅ©ng là ba em, em phải thương, chị thông cảm Ä‘iá»u đó, mẹ khổ vì ba quá nhiá»u rồi, chị đã cố gắng giúp mẹ sống bình thưá»ng, nếu bây giá» biết ba như váºy mẹ cÅ©ng sẽ buồn, sẽ lo chạy vạy, như váºy má»i cố gắng cá»§a chị Ä‘iá»u vô Ãch, mà mẹ thì lại tiếp tục bị khổ, tá»™i nghiệp mẹ lắm.
Bảo Loan như má»§i lòng, nó cúi gằm mặt khóc lặng lẽ. Tôi mÃm môi :
- Nếu em nói vá»›i mẹ, chị sẽ giáºn em lắm.
- Em không nói gì đâu chị Trân, em cũng sợ mẹ buồn nữa. Nhưng bỠba không ai lo em chịu không nổi.
- Chị hiểu rồi, thôi bây giỠđi ngủ đi, đừng có buồn nữa nghe.
- Dạ.
Bảo Loan ngá»§ rồi, tôi vẫn ngồi bên bà n, thừ ngưá»i nhìn ra cá»a, không biết tôi là m váºy có Ãch ká»· quá không, có vô lương tâm quá không ? Nếu mẹ biết mẹ sẽ nghÄ© sao ?
Nhưng dù có ai phê phán, tôi vẫn tin mình đã là m đúng, và không có gì là m tôi thay đổi được cả.
Tôi dá»±a ngưá»i và o nệm xe, nhìn ra ngoà i, bá» biển lô nhô những tảng đá nhá», nước xanh trong vắt vá»— nhẹ bá» cát mịn mà ng, tôi nhìn không chán là n nước dịu mát ấy.
Ông Minh Khương cÅ©ng im lặng nhìn bên đưá»ng rồi lên tiếng :
- Cô Trân đã đi Nha Trang lần nà o chưa ?
- Dạ Chưa.
- Cô thÃch cảnh biển không ?
- ThÃch lắm, thưa ông, nhưng tôi thÃch những Ä‘oạn vắng ngưá»i hÆ¡n vì bá» biển có vẻ thiên nhiên, còn những nÆ¡i đây được xây là m khu du lịch thì ồn quá, và không còn thÆ¡ má»™ng nữa.
- Cô Trân lãng mạn quá nhỉ, nhưng lúc nà o rảnh tôi sẽ đưa cô ra bãi biển Nha Trang chơi, cô sẽ thấy nó đẹp theo cách khác.
Tôi quay lại:
- Chắc ông hay ra đấy ký hợp đồng với mấy công ty lắm nhỉ?
Ông gáºt đầu:
- Có và i lần, nhưng công ty nà y thì mới là m lần đầu, tôi cũng chưa biết hỠlà m ăn ra sao, vì hỠmới mở cách đây hai năm thôi.
Tôi lại im lặng, khoanh tay trước ngá»±c nhìn bên đưá»ng, rồi mệt má»i quá, tôi ngá»§ thiếp Ä‘i.
Tiếng ông Minh Khương Ä‘á»u Ä‘á»u bên tai tôi:
- Äến nÆ¡i rồi, cô Trân thức dáºy Ä‘i.
Tôi lơ mơ, rồi nhướng mắt nhìn lên, ông ấy vỗ nhẹ vai tôi:
- ÄÆ°á»ng xa quá, cô thấy mệt phải không? Lát nữa tôi sẽ cố là m việc xong buổi chiá»u, sau đó cô có thể nghỉ thoải mái.
Tôi dụi mắt, bước xuống xe, tò mò nhìn tòa nhà hai tầng vắng vẻ, lạ tháºt, công ty gì mà im lặng thế nà y, tháºt khác vá»›i sá»± á»’n à o tấp náºp cá»§a công ty Minh Khương.
Tôi theo ông và o phòng khách, má»™t nhân viên bước ra, lịch sá»± má»i chúng tôi lên lầu. Chúng tôi lên má»™t căn phòng rá»™ng trang trà đơn giản, nhưng trang nhã. Ngưá»i thanh niên cưá»i nhã nhặn:
- Ban giám đốc ở phòng nà y, má»i ông và cô và o.
Tôi Ä‘i phÃa sau ông Minh Khương, trong phòng không có ai ngoà i ba ngưá»i đà n ông Ä‘ang ngồi ở salon, hình như há» Ä‘ang bà n bạc chuyện gì đó. Thấy chúng tôi, má»™t ngưá»i đứng dáºy, niá»m nở bắt tay ông Khương:
- Má»i cô và ông ngồi.
Hai ngưá»i kia quay lại, rồi có má»™t ngưá»i nhìn sững tôi, kinh ngạc. Tôi cÅ©ng sững sá» nhìn ngưá»i ấy, tháºt không tin đó là Thế Phi, sao trá»i xui khiến cho tôi gặp anh ở chá»— nà y chứ, biết có thái độ thế nà o đây?
Thế Phi như qua Ä‘i phút bất ngá», anh lịch sá»± bắt tay tôi như ngưá»i lạ:
- Má»i cô ngồi.
Tôi ngồi bên cạnh ông Minh Khương, đầu óc lÆ¡ mÆ¡ trước má»i diá»…n biến đột ngá»™t, tôi nghe ông Khương giá»›i thiệu:
- Äây là cô Nghi Trân, phụ tá cá»§a tôi.
Äôi mắt Thế Phi như lóe lên má»™t dấu há»i, rồi ánh lá»a ấy bị dáºp tắt, khuôn mặt anh bình thản như không há» quen biết vá»›i tôi. Tôi có cảm tưởng anh và tôi Ä‘ang đóng má»™t vở kịch câm.
Há» bắt đầu Ä‘i và o công việc, tôi ngồi yên, lặng lẽ soạn các giấy tá» hợp đồng, chưa bao giá» tôi là m việc lÆ¡ mÆ¡ như hôm nay, là m sao tôi có thể táºp trung được khi thỉnh thoảng Thế Phi lại ném cho tôi má»™t tia nhìn khó hiểu, khuôn mặt anh đăm đăm và tháºt nghiêm nghị, vẻ mặt tháºt không hợp vá»›i má»™t cuá»™c giao dịch là m ăn, anh nghÄ© gì trong đầu thế?
Anh chợt đứng dáºy Ä‘i ra ngoà i, khá lâu má»›i thấy anh trở lại, và không nhìn đến tôi nữa, anh bắt đầu táºp trung và o công việc, như đã giải quyết xong những vướng mắc riêng tư.
Chúng tôi ký hợp đồng xong thì đã vá» chiá»u. Má»i ngưá»i đứng dáºy, Thế Phi chợt lên tiếng:
- Bây giá» chiá»u rồi, chắc ông và cô Trân không vá» thà nh phố kịp đâu, má»i ông nghỉ lại đây cho tiện.
Hai ngưá»i bạn Thế Phi có vẻ bất ngá», hình như há» không nghÄ© đến chuyện nà y, và điá»u Thế Phi nói là m há» lúng túng, cả hai đưa mắt nhìn anh dò há»i. Thế Phi bình thản:
- Tôi đã chuẩn bị xong nơi nghỉ cho khách mong ông và cô đừng từ chối.
Ông Minh Khương khoát tay:
- Cám Æ¡n, chúng tôi đã đăng ký phòng ở khách sạn rồi, khá»i là m phiá»n các anh.
Há» có vẻ khẩn khoản má»i má»c, ông Minh Khương lúng túng, tôi nghÄ© có thể gặp riêng Thế Phi ở đây, bèn lên tiếng:
- Dạ, không dám phiá»n các anh đâu, ông giám đốc cá»§a tôi đã có chá»— nghỉ rồi.
Äôi mắt Thế Phi tối sầm, anh mÃm môi quay Ä‘i. Hai ngưá»i há» có vẻ ngạc nhiên trước sá»± can thiệp cá»§a tôi, há» không má»i má»c nữa và tiá»…n chúng tôi ra xe. Thế Phi giữ má»™t vẻ xa cách khó hiểu. Tôi thấy ông Minh Khương thoáng nhìn anh, rồi im lặng ra xe.
Buổi tối ở khách sạn tháºt là buồn, tôi đứng bên cá»a sổ nhìn xuống đưá»ng, lúc nãy mấy ngưá»i ở công ty đến má»i chúng tôi Ä‘i ăn tối. Tôi từ chối vì không muốn gặp Thế Phi. Và tôi hiểu rồi há» sẽ Ä‘i đến đâu, có tôi chỉ là m há» vướng báºn mà thôi.
Tôi thay áo ngá»§, định lên giưá»ng thì có tiếng gõ cá»a, tôi chỉ hé thò đầu ra ngoà i. Thế Phi Ä‘ang đứng đó, anh đẩy rá»™ng cánh cá»a rồi ngang nhiên Ä‘i và o phòng. Tôi vẫn đứng dá»±a tưá»ng nhìn anh, mÃm môi:
- Tôi không đồng ý thái độ tự do của anh.
Thế Phi không trả lá»i, anh lẳng lặng kéo tôi và o phòng rồi bước ra gà i cá»a lại:
- Anh muốn nói chuyện với em, chúng mình không xa lạ gì nhau và em cũng chỉ đơn thuần là bạn anh – Thế Phi ngừng lại một chút, nhún vai – Cho nên anh không muốn giữ kẽ hoặc xã giao với em. Chuyện ấy chỉ nên là m ở chỗ khác, còn ở đây, anh không phải là khách lạ của em.
Anh tá»± nhiên ngồi xuống giưá»ng. Tôi vẫn đứng tá»±a và o tưá»ng nhìn anh. Cứ má»—i lần gặp anh, tôi lại nhá»› đến Lan Anh, nhá»› đến cái hôn hưởng thụ cá»§a anh vá»›i chị tiếp viên, má»™t sá»± giáºn há»n dâng lên, giáºn đến cay đắng mà không nói được. Giá mà được trách móc, cay cú... có lẽ sẽ đỡ giáºn hÆ¡n.
Thế Phi rút má»™t Ä‘iếu thuốc, định báºt diêm, tôi gằn giá»ng:
- Tôi không cho phép anh hút thuốc trong phòng tôi.
Anh khựng lại, hơi ngỡ ngà ng nhìn tôi rồi cất gói thuốc và o túi, anh nhún vai:
- Em có thấy là em khe khắt vá»›i anh quá không? Em thay đổi vá»›i anh nhiá»u quá, trong khi anh vẫn như ngà y trước.
“À, có nghÄ©a là ngà y quen nhau ở trưá»ng, anh vừa yêu tôi mà vẫn có thể đến nÆ¡i khác tìm thêm và i mối tình mua vui chứ gì? Sao mà tôi căm ghét anh ta thế?†– Tôi nghÄ© thầm, muốn trút hết uất ức và o anh... nhưng là m sao nói được đây.
Thế Phi hÆ¡i chồm ngưá»i tá»›i trước, nhìn tôi chăm chăm:
- Tốt hÆ¡n hết là em hãy ngồi xuống, và nói chuyện nghiêm chỉnh vá»›i anh, em thừa hiểu tÃnh anh rồi, má»™t khi anh muốn thì bằng má»i cách anh phải là m cho được, em không tránh cuá»™c nói chuyện nà y được đâu, đừng là m mất thì giá» nữa.
Như không nháºn thấy đôi mắt hằn há»c cá»§a tôi, anh tỉnh bÆ¡:
- Nếu tối nay nói không xong, anh sẽ ở hẳn lại đêm nay, em thấy thế nà o?
- Tôi thấy anh là má»™t ngưá»i thiếu tá»± trá»ng!
- À, gì chứ lòng tá»± trá»ng thì anh không Ä‘em sá» dụng trong tình yêu, tháºm chà phải biết lì lợm nữa, ngà y trước vì sá»± tá»± trá»ng ngu xuẩn mà anh suýt mất em, nhưng bây giá» thì không, em khÆ¡i gợi tá»± ái cá»§a anh chỉ vô Ãch, nhất là bây giá» anh Ä‘ang là m má»i cách để già nh lại em, và nhất định anh sẽ đạt được, anh tin như váºy.
- Tôi ghét cách nói tự tin kiêu hãnh của anh.
- Bởi vì tÃnh anh là như váºy, và anh cÅ©ng không có ý định sá»a nó, khi yêu anh là em đã chấp nháºn trá»n vẹn má»i cá tÃnh cá»§a anh rồi mà , em nhá»› không?
- Tôi không nhá»› gì hết, mà chỉ nghÄ© rằng anh là má»™t ngưá»i... suồng sã, anh không thấy việc tán tỉnh cô trợ lý cá»§a ngưá»i má»›i đến là m ăn lần đầu vá»›i mình là điá»u trÆ¡ trẽn sao?
- Tháºt tình là anh không thấy váºy, mà nếu sá»± tháºt là váºy Ä‘i nữa anh cÅ©ng không cho đó là xấu.
- Anh ra khá»i phòng tôi ngay, tôi không muốn đứng đây cãi cá» vá»›i anh.
- Và anh đến đây cÅ©ng không phải để cãi cá». Tại sao em cứ chống đối anh hoà i váºy? Em phải để anh nói.
- Nếu anh không ra khá»i phòng thì tôi sẽ ra, hay là anh muốn tôi gá»i nhân viên khách sạn đến?
- Tất cả má»i ngưá»i ở đây Ä‘á»u là ngưá»i quen anh, em nghÄ© há» có thể tống cổ anh ra khá»i đây sao?
Trá»i Æ¡i, hết nhà hà ng rồi đến khách sạn, anh sống buông thả đến váºy sao? Tôi tức uất ngưá»i:
- Nếu anh không ra khá»i đây thì tôi sẽ Ä‘i, tôi không chịu nổi con ngưá»i sa Ä‘á»a như anh.
Thế Phi ngồi yên, chăm chú nhìn tôi, như không hiểu được sá»± giáºn dữ cá»§a tôi, tôi run giá»ng:
- Äã từ lâu tôi không còn muốn nhá»› đến anh cÅ©ng như mối quan hệ cÅ©, anh tưởng tôi vẫn còn quyến luyến tình cảm đã qua sao? Äừng chá»§ quan như váºy, tôi đã dứt bá» quá khứ lâu rồi. Nếu anh còn chút tá»± trá»ng thì đừng là m phiá»n tôi nữa.
Thế Phi đứng báºt dáºy, đến đứng đối diện vá»›i tôi, giá»ng lạc Ä‘i:
- Äá»§ rồi, vÄ©nh biệt!
Anh quay ngưá»i Ä‘i ra cá»a, không má»™t lần ngoái đầu lại. Tôi đứng yên như hóa đá, cảm thấy hụt hẫng chÆ¡i vÆ¡i, và không giải thÃch được lòng mình, tôi khóc má»™t cách khổ sở.
Sáng hôm sau ông Minh Khương lại đến công ty, hình như há» còn trao đổi thêm gì đó, tôi ngồi ở phòng ngoà i chỠông, cả má»™t đêm không ngá»§ tôi quá mệt má»i,không đủ sức để quan tâm tá»›i Ä‘iá»u gì cả.
Khi chúng tôi ra xe, há» ra tiá»…n. Thế Phi có vẻ phá» phạc như qua má»™t đêm mất ngá»§, nhưng cá» chỉ bình thản và vững và ng. Anh bắt tay tôi má»™t cách dá»ng dưng:
- Chúc vui vẻ!
Tôi cũng lạnh nhạt:
- Cám ơn.
Anh Ä‘i và o sân như không muốn tiếp tục kéo dà i lúc chia tay. Tôi lên xe mà lòng ngáºp đầy ná»—i buồn chán. Sáng nay thà nh phố biển trà n đầy ánh sáng, cuá»™c sống vẫn tiếp diá»…n vá»›i những sắc mà u rá»±c rỡ, còn tôi thì mang tâm trạng ngao ngán cho Ä‘á»i mình. Tôi không chịu nổi cảm giác đổ vỡ.
Chiếc xe tấp bên đưá»ng, rồi ngừng lại, tôi và Vân Hà bước xuống xe, ông Minh Khương thò đầu ra ngoà i :
- Chà o hai cô, chúc ngủ ngon !
Chiếc xe lướt đi nhẹ nhà ng, Vân Hà tư lự đứng nhìn theo, tôi kéo tay nó :
- Äi vô, sao hôm nay mi có vẻ buồn thế, cứ á»§ rÅ© như con gà bị ướt ấy.
Vân Hà im lặng theo tôi và o nhà , nó tắt đèn, lặng lẽ thay đồ rồi nằm xuống giưá»ng, tôi choà ng tay qua ngá»±c nó, cưá»i má»™t mình trong bóng tối, rồi tôi há»i đột ngá»™t :
- Nà y, mi phải lòng ông ấy rồi phải không ?
- Ông nà o ?
- Thôi đừng có giấu, ông giám đốc của tụi mình chứ ai.
Vân Hà thở dà i :
- Äừng nói chuyện đó nữa Trân. Ta thế nà y thì dám nghÄ© đến ai.
Tôi vô tư :
- Thế nà y là thế nà o, ta nhá»› hình như danh ngôn có câu tình yêu vượt qua má»i biên giá»›i và tuổi tác, ông ấy nhìn cÅ©ng chưa phải là ông già , mi có lỡ yêu ông ấy cÅ©ng đâu có khác thưá»ng lắm.
- Khác thưá»ng chứ mi, tại vì ta không biết thân pháºn mình, những ngưá»i đà n ông chân chÃnh ai mà nghÄ© đến chuyện nghiêm chỉnh vá»›i ta. Vả lại ...
- Vả lại sao ?
- Thôi ta không nói đâu.
- Nói, nếu không ta bẻ răng mi.
- Äừng có ép buá»™c ta mà , nói ra cÅ©ng không Ãch gì, thôi, tá»›i đâu hay tá»›i đó.
Tôi ngồi dáºy :
- Ta biết mi nghÄ© gì rồi, nhá» khùng, nghÄ© váºy mà cÅ©ng nghÄ©, mi không nói thì ta nói cho.
- ...
- Mi nghĩ ông Minh Khương “chú ý†đến ta chứ gì ?
Vân Hà im lặng, tôi sốt ruột :
- Äúng không ?
Nó ngáºp ngừng :
- Mi dùng từ đó còn ... hơi nhẹ.
- Thì cứ cho là váºy Ä‘i, nhưng nếu mi nghÄ© váºy thì tháºt là khùng, khùng không tưởng tượng nổi. Ông ấy chỉ xem to là má»™t cô trợ lý mà thôi, không hÆ¡n không kém và ta thì cÅ©ng chỉ mong có váºy. Nếu có yêu thì ông ấy yêu mẫu ngưá»i như mi chứ không phải là ta, hiểu chưa.
Nó buột miệng :
- Mi đừng có an ủi to kiểu đó, ác lắm. Ta đủ hiểu biết mà .
- Hiểu biết gì ?
- Cuá»™c sống cá»§a nhà hà ng đã dạy cho ta rằng sắc đẹp là chìa khóa mở cá»a Ä‘i và o Ä‘á»i, dù mi không lợi dụng nó, nhưng trưá»ng hợp cá»§a mi chÃnh là váºy.
- Nói gì mà khó hiểu thế !
- Ta thấy mi ngây thÆ¡ nhiá»u cái ... giống như là ngốc ấy. Thế mi giải thÃch ra sao vá» chuyện ông Khương nháºn mi và o là m, và còn dà nh má»i sá»± dá»… dà ng cho mi nữa, giải thÃch Ä‘i.
- Ta nghÄ© ... ta nghÄ© ông ấy thương ngưá»i, ông ấy tá»™i nghiệp ta.
Vân Hà báºt cưá»i, rồi ôm bụng cưá»i nghiêng ngá»a :
- Trá»i Æ¡i, sao mà mi ngốc thế, ta không ngá» mi đơn giản đến mức váºy, ngốc không chịu được, tức cưá»i quá, có hiểu mấy ngưá»i tiếp viên rồi ta má»›i thấy mi thÆ¡ ngây như con nÃt váºy.
- Thôi đừng cưá»i nữa, thế còn mi, mi giải thÃch chuyện đó ra sao ?
- ÄÆ¡n giản thôi nhé, chỉ cần mi nghÄ© thế nà y, có má»™t ông giám đốc góa vợ, tÃnh tình cÅ©ng Ä‘a cảm, ông ta đến nhà hà ng vì cô thu ngân xinh đẹp và cuối cùng bảo trợ cho cô ta có má»™t vị trà vững và ng trong công ty cá»§a mình, đấy, chuyện dá»… hiểu thấy mồ.
Tôi lặng thinh suy nghĩ, Vân Hà nói tiếp :
- Là m ơn đừng có nghĩ ông Khương tội nghiệp mi nữa, viển vông lắm, nếu mi không đẹp thì mi có chết lăn ra đấy ông ấy cũng không động lòng đâu.
- Thôi, hiểu rồi, hiểu rồi ! Giải thÃch cách cá»§a mi thì hợp lô gÃch lắm, nhưng trưá»ng hợp cá»§a ta thì không phải.
- Váºy thì là cái gì ?
- Tháºt tình là lúc đầu có việc là m ta mừng quá nên cÅ©ng không tìm hiểu vì sao ông ấy ưu ái ta như váºy, sau đó là m việc chung rồi thì cÅ©ng váºy, nghÄ©a là ông ta không tá» vẻ gì mà có tình ý vá»›i ta, nhưng mi thì khác. Äừng có mặc cảm nữa.
Vân Hà thở dà i không trả lá»i, tôi cưá»i nhẹ :
- Äã nhiá»u lần ta bắt gặp ông ấy nhìn mi, thấy ta nhìn thì ông ấy lảng Ä‘i, ông ấy kÃn đáo tháºt, nhưng ta thấy chứ sao không.
Tôi ôm ngang ngưá»i nó, thá»§ thỉ :
- Má»›i ban đầu ta xin cho mi là m chung mà không nghÄ© gì hết, chỉ đơn giản muốn mi có việc là m chân chÃnh thôi, nhưng bây giá» ... ta muốn mi trở thà nh vợ Ông ấy, như váºy mi sẽ được hạnh phúc, đừng có nghÄ© quẩn nữa nghe.
- Thôi đừng an á»§i ta nữa Trân, dù sao thì ta cÅ©ng tá»± gạch má»™t vết bẩn lên cuá»™c Ä‘á»i mình rồi, cho nên ta không dám đòi há»i Ä‘iá»u gì tốt đẹp hết, gặp hoà n cảnh nà o Ä‘i nữa ta cÅ©ng không buồn đâu.
- Nhưng ông Khương thì khác, ông ấy từng trải, lại nhân háºu, không lẽ ông ấy không phân biệt bản chất và hiện tượng ở má»™t con ngưá»i sao ?
Tôi cưá»i rúc rÃch :
- Nếu mi vá»›i ông ấy đến vá»›i nhau thì sẽ là má»™t mối tình lãng mạn lắm, như tiểu thuyết váºy.
Vân Hà không nói gì, chỉ thở dà i ảo não. Tôi cÅ©ng không nói gì, không chừng cà ng nói nó cà ng cho là tôi an á»§i và cà ng rÆ¡i và o mặc cảm. Má»i chuyện cứ để như váºy, cái gì đến rồi cÅ©ng phải đến thôi.
Cà ng ngà y tôi cà ng nháºn thấy ông Khương quan tâm đến Vân Hà nhiá»u hÆ¡n, nhưng rất kÃn đáo, tôi hiểu rằng những ngưá»i đà n ông lá»›n tuổi thưá»ng biết che giấu tình cảm mình, chỉ Có Vân Hà mặc cảm nên không thấy ra thôi.
Tôi nằm nghÄ© lan man, rồi tôi lại nhá»› đến Thế Phi, cứ má»—i lần nhá»› đến anh thì lòng tôi như dáºy sống : giáºn há»n, thất vá»ng và yêu quay quắt. Tôi không biết phải giải thÃch tình cảm cá»§a mình ra sao bây giá».
~ * ~
Tôi ngồi ở bà n cá»§a mình, cặm cụi chuẩn bị giấy tá» cho bản hợp đồng má»›i cá»§a công ty, ở bà n bên kia, ông Khương Ä‘ang tiếp má»™t ngưá»i khách lạ, ngưá»i ấy vừa ra cá»a thì má»™t nhân viên và o phòng :
- Có má»™t ngưá»i khách ở Nha Trang đến, chú tiếp bây giá» không ạ ?
- ÄÆ°á»£c, cô má»i khách vô đây.
Tôi ngẩng đầu lên xem ai thì vừa lúc Thế Phi bước và o, anh chỉ nhìn thoáng qua tôi, rồi bắt tay ông Minh Khương :
- Hôm nay tôi và o thà nh phố giải quyết công việc, sẵn ghé thăm ông.
Tôi cúi mặt xuống xấp hồ sÆ¡, cố tá» vẻ lãnh đạm, nhưng lòng cứ xốn xang nghe chuyện ở bà n bên kia. Tôi nghe giá»ng ông Khương hồ hởi :
- Tôi nay cáºu ngá»§ lại nhà tôi nhé, đừng ở khách sạn là m gì.
“Ông chả hiểu gì ông giám đốc ạ, không chừng anh ấy còn có nhiá»u chá»— ở hÆ¡n cả ông và bảo đảm anh ta còn rà nh những nhà hà ng nổi tiếng hÆ¡n ông nữa kiaâ€. - Tôi nghÄ© thầm, nhưng vẫn im lặng, tá»± nhiên thấy buồn cưá»i quá, nếu ông Khương biết Thế Phi là ngưá»i Sà i Gòn, chắc ông ấy sẽ ngẩn ngưá»i vì ngạc nhiên, Thế Phi đóng kịch hay tháºt.
Nhưng anh là m váºy để là m gì ?
Tôi không tin anh đến đây chỉ vì công việc, cÅ©ng không nghÄ© anh muốn gặp tôi. Hình ông Khương má»i anh đến nhà hà ng Viá»…n Phương. Tôi nghe loáng thoáng lá»i bình phẩm vá» nÆ¡i đó, tôi mÃm môi, gì chứ khoản má»i má»c thì tháºt hợp ý Thế Phi. Tối nay anh sẽ có má»™t đêm vui buông thả vá»›i những cô tiếp viên xinh đẹp. Tháºt là không chịu nổi.
Tôi đứng báºt dáºy, xếp nhanh má»› giấy tá» trên bà n cho và o tá»§, ngang qua bà n cá»§a há», tôi nói gắn gá»n :
- Xin phép ông, tôi báºn phải vá» sá»›m.
Và không thèm nhìn Thế Phi, tôi Ä‘i như chạy ra ngoà i cổng, ngá»±c pháºp phồng vì cÆ¡n tức không nói thà nh lá»i.
Cả má»™t buổi tối loay hoay trong phòng đứng ngồi không yên ổn, không hiểu sao tôi giáºn Thế Phi ghê gá»›m, tại sao anh cứ muốn khiêu khÃch tôi hoà i váºy chứ.
Nhưng mà ... tháºt ra Thế Phi có là m gì tôi đâu, việc anh vá»›i ông Khương Ä‘i giải trà ở đâu đó thì ảnh hưởng gì đến tôi chứ. Tôi biết mình giáºn vô lý, nhưng là m sao mà không giáºn cho được, lòng tôi như lá»a đốt khi hình dung Thế Phi vuốt ve má»™t cô tiếp viên nà o đó, sao tôi khổ sở quá, khổ và bất lá»±c. Muốn trốn không nghÄ© đến mà nà o có được đâu.
Tôi bứt rứt ngồi phịch xuống ghế. Vân Hà xếp trang sách Ä‘ang Ä‘á»c, ngẩng đầu lên :
- Là m gì mà nãy giá» mi như ở trong lò lá»a thế ?
Tôi nhấm nhẳng :
- Không có gì hết, bực mình.
Nó quăng quyển sách xuống giưá»ng, đến ngồi cạnh tôi :
- Chuyện gì ?
- Lúc nãy ông Phi ghé đằng công ty đó.
Vân Hà mở lớn mắt :
- Váºy hả, sao ta không thấy ?
- Mi báºn công chuyện mà thấy gì.
- Ông ấy và o đây sao tối nay không đến tìm mi nhỉ ?
Câu nói cá»§a Vân Hà là m tôi muốn nổi khùng lên được, bá»™ nó không biết tôi Ä‘ang tức Ä‘iá»u đó hay sao chứ, tôi gắt lên :
- Ông ấy đến đâu thì mặc ông ấy, ta không thèm quan tâm, ông ấy mà đến đây thì ta sẽ má»i ông ra khá»i cá»a, đến là m gì ?
Vân Hà ngơ ngẩn :
- Mi là m gì giữ váºy ? Là m gì hung hăng như con gấu thế ?
Tôi phẩy tay, háºm há»±c ngồi im, Vân Hà kiên nhẫn :
- Mi có biết anh Phi đến công ty để Là m gì không ? Chắc là có ý gì trục trặc trong hợp đồng chứ gì ?
- Chả có trục trặc gì hết, ông ta chỉ đến chơi thôi, và tối nay ông Khương sẽ đãi đằng ông ta ở nhà hà ng Viễn Phương nà o đó.
Tôi mai mỉa :
- Gì chứ chuyện đó thì hợp gu với ông ta quá rồi còn gì.
Vân Hà chợt phì cưá»i như đã hiểu ra Ä‘iá»u gì đó. Nó nhẹ nhà ng :
- Äến nhà hà ng thì đã sao, đà n ông mà , ai lại không thÃch chuyện đó, vả lại những mối quan hệ là m ăn kiểu ấy cá»§a há», không đến đó thì Ä‘i đâu, nó như má»™t quy luáºt tất nhiên thá»i kinh tế mà .
Tôi bịt tai lại :
- Äừng có nói nữa, ta không thèm nghe đâu. Mi thì có thể thông cảm vá»›i hỠđược nhưng ta thì không.
Vân Hà như hóa đá, mắt nó nhìn trân trân và o bình hoa trên bà n. Tôi chợt thấy hối háºn vì câu nói hồ đồ cá»§a mình, tôi hiểu mình đã chạm và o chá»— Ä‘au cá»§a nó, nhưng lúc nà y ... sá»± bá»±c tức là m tôi không muốn xin lá»—i, tôi lẳng lặng chui và o mà n nằm.
Hôm sau tôi đến công ty hÆ¡i trá»…, khi bước và o phòng khách đã thấy Thế Phi ngồi ở đó, không thèm nhìn anh, tôi Ä‘i thẳng vá» phòng là m việc, còn Ä‘ang loay hoay dá»n dẹp đã thấy Thế Phi bước và o, anh ngồi xuống chiếc bên bà n giám đốc, im lặng nhìn tôi, tôi đứng thẳng ngưá»i :
- GiỠnà y giám đốc chưa tới, anh có việc gì cần gặp xin ra ngoà i ngồi chỠgiùm.
Thế Phi tá»±a ngưá»i và o ghế, uể oải :
- Sáng nay ông ấy không tá»›i đâu, đêm qua ông ta say khước và có thể đến trưa má»›i dáºy nổi.
À, có nghÄ©a là đêm qua các ngưá»i rất vui vẻ chứ gì. Tôi mỉa mai :
- Thế anh thấy các cô tiếp viên ở đây thế nà o ? Có chiá»u khách bằng các cô ở Nha Trang không ?
Thế Phi xua tay, hỠhững :
- Anh đến đó không phải để gặp mấy ngưá»i tiếp viên, hôm qua anh cố ý ép ông giám đốc cá»§a em uống tháºt say để sáng nay tá»›i gặp riêng em. Bây giá» anh mệt lắm.
- Vâng, sau má»™t cuá»™c giải trà tưng bừng bao giá» ngưá»i ta cÅ©ng thấy mệt.
Thế Phi tì tay lên trán, có vẻ vô cùng mệt má»i, anh nói khẽ :
- Anh bá» công việc và o đây không phải để em mỉa mai như váºy, dù sao em cÅ©ng để cho anh má»™t lần nói chuyện nghiêm túc, rồi sau đó tùy em quyết định.
Tôi lạnh lùng :
- Vá»›i má»™t ngưá»i như anh, tôi chẳng có chuyện nghiêm túc nà o cần nói hết, vả lại đây là chá»— là m việc, anh không thấy Ä‘em chuyện riêng tư nói ở đây là khôi hà i sao ?
- Anh chẳng còn cách nà o khác để gặp em, nếu biết được chỗ ở của em anh sẽ chẳng đến đây.
Tôi châm chÃch :
- Và vì không biết chỗ ở của tôi nên anh đến nhà hà ng tìm chứ gì ?
Nhá»› lại sá»± khổ sở đêm qua, tôi giáºn sôi lên :
- Yêu cầu anh ra khá»i đây ngay.
Thấy anh ngồi yên, tôi nhà o tới bấm chuông. Một nhân viên bước và o phòng anh nói lướt :
- Cho tôi hai ly nước đá, nhanh lên một chút nhé.
- Dạ.
Cô gái quay ra, Thế Phi cưá»i khẽ :
- Em tiếp khách tệ lắm, không ai đuổi khách đến là m ăn với kiểu đó Trân ạ, và anh cuộc với em rằng không có nhân viên nà o dám là m theo yêu cầu của em đâu.
- Còn tôi thì chưa há» thấy má»™t ngưá»i nà o lì lợm như anh.
Thế Phi chợt đứng dáºy, tôi chưa hiểu anh là m gì thì anh đã đến trước mặt tôi, mạnh dạn luồn tay trong tóc tôi, đôi mắt van nà i :
- Em có biết vì sao anh là m như váºy không ? Vì anh thương em quá, ba năm qua không lúc nà o anh không nghÄ© đến em. Anh bá» công việc vỠđây cÅ©ng vì em đó.
Tôi im lặng, cảm giác bồi hồi xâm chiếm tôi. Tôi lặng lẽ nhìn Thế Phi, anh vẫn nghiêm túc :
- Em biết không, khi rá»i bá» thà nh phố nà y, anh đã thá» vá»›i lòng sẽ không còn trở lại nữa, lúc ấy anh Ä‘au khổ đến mức muốn trốn tránh tất cả. Nhưng khi biết em chưa thuá»™c vá» ai anh lại hy vá»ng, anh không hiểu tại sao em quyết liệt cá»± tuyệt anh như váºy.
- ...
- Chẳng lẽ em không còn nghÄ© đến tình yêu cá»§a mình sao Trân, sao em có thể quên má»™t cách bình thản như váºy, anh không tin.
Tôi cúi đầu nhìn những viên gạch dưới chân, lẽ ra tôi phải má»m lòng trước tình cảm bá»n bỉ cá»§a anh, lẽ ra tình yêu cá»§a tôi phải tháºt đẹp sau ba năm xa cách, và còn nhiá»u Ä‘iá»u thiêng liêng tin cáºy hÆ¡n nữa. Nhưng là m sao tôi có thể tôn thá» má»™t tình yêu không trong sáng, là m sao trái tim tôi không phản kháng sau tất cả những Ä‘iá»u đã nhìn thấy.
Tôi ngẩng đầu lên :
- Chuyện ngà y trước tôi đã quên lâu rồi, mà nếu còn nhá»› thì tôi cÅ©ng không muốn vướng báºn nữa. Có thể vá» phÃa anh, tình yêu đó còn đẹp lắm, nhưng vá»›i tôi thì nó không còn đẹp nữa.
- Tại sao váºy Trân, anh vẫn chung thá»§y vá»›i em, và trong suốt ba năm qua anh không nghÄ© tá»›i ai ngoà i em, em có tin anh không Trân ?
- Nhưng anh đã đem Lan Anh và o giữa hai đứa rồi, anh quên rồi sao ?
- Äừng cố chấp vá»›i anh như váºy Trân à , em cÅ©ng đã nhìn thấy anh tránh xa cô ấy thế nà o rồi, chuyện Lan Anh không đáng để em cắt đứt vá»›i anh.
Vâng, tôi có thể không nghÄ© đến Lan Anh, nhưng còn cuá»™c sống hiện tại cá»§a anh, là m sao tôi chấp nháºn được đây, lúc nà o trong đầu tôi cÅ©ng có hình ảnh sa Ä‘á»a cá»§a anh lảng vảng, váºy mà tôi không thể nói ra được. Trá»i, Ä‘iá»u tức tối mà cứ mãi im lặng má»›i đáng sợ là m sao.
Tôi ấm ức :
- Vâng, Lan Anh không đáng để tôi nghĩ tới, nhưng anh nhìn lại bản thân mình đi, trong tình yêu anh có trong sáng không ?
- Anh không hiểu em muốn nói gì ?
Tôi quay và tránh Thế Phi :
- Thì anh tự mà tìm hiểu, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, anh vỠđi. Và đừng có tìm tôi nữa.
Thế Phi như nổi giáºn :
- Anh kiên nhẫn váºy là quá lắm, hết chịu nổi nữa rồi.
Tôi quay phắt lại :
- Và tôi thì cũng không thể chịu nổi anh.
- Nhưng anh đã là m gì kia chứ.
- Tự anh hiểu lấy.
- Trá»i Æ¡i, em là m anh muốn Ä‘iên lên được, anh có lá»—i gì em cứ nói phắt ra Ä‘i, hoặc có mắng nhiếc gì cÅ©ng được, đừng là m anh căng thẳng váºy nữa.
- Không việc gì tôi phải mắng nhiếc anh, chuyện của anh thì để anh tự hiểu.
Thế Phi đấm mạnh xuống bà n :
- Tự hiểu, tự hiểu, thế em muốn anh phải hiểu cái gì bây giỠ?
Tôi cưá»i mỉa :
- Sao anh không đến nhà hà ng mà há»i mấy cô tiếp viên ấy.
Anh phẩy tay :
- Mấy ngưá»i đó thì có liên quan gì đến hai đứa chứ.
Äồ ngốc ! Tôi đã nói đến váºy mà vẫn không hiểu thế thì tôi sẽ không thèm nói là m gì, anh tưởng tôi không nhìn thấy gì hết đấy chắc, anh là má»™t ngưá»i vừa đồi trụy vừa dối trá, là m sao tôi lại yêu được má»™t ngưá»i như váºy chứ.
Thế Phi lại phÃa bá»™ salon, ngồi phịch xuống, anh lắc đầu ngao ngán :
- Sáng nay anh mệt phá» ngưá»i, váºy mà còn gặp em.
- Vâng, gặp em thì rất mệt, đến nhà hà ng gặp mấy ngưá»i tiếp viên thì láºp tức sẽ hết mệt ngay.
- Lúc nà o cÅ©ng tiếp viên, tiếp viên, chỉ nghÄ© toà n chuyện vá»› vẫn, còn cái chÃnh cần phải nói thì em không quan tâm, anh lặn lá»™i mấy trăm cây số và o đây không phải để nghe em nói chuyện vá»› vẫn, em phải hiểu Ä‘iá»u đó chứ.
- Thế hả, thế mà tôi cứ tưởng các cô tiếp viên ở ngoà i ấy phục vụ không táºn tình bằng ở đây, nên anh và o đây tìm cảm giác vui hÆ¡n.
Thế Phi ngồi im, gưá»m gưá»m nhìn tôi, tôi biết anh tức đến không nói được, tôi bồi thêm :
- Bởi váºy, vì cần nói chuyện vá»›i tôi quá nên buổi chiá»u vừa đến thà nh phố là buổi tối láºp tức đến nhà hà ng ngay, không đến chắc sẽ không chi.u nổi, không đến thì chắc sẽ còn mệt má»i hÆ¡n nữa.
- Äá»§ rồi.
Thế Phi quát lên, rồi đứng dáºy Ä‘i ra cá»a, nhưng không hiểu nghÄ© thế nà o anh đứng lại, cúi đầu suy nghÄ© tháºt lâu, rồi quay lại ngồi phịch xuống ghế.
Tôi nghe anh lẩm bẩm :
- Tháºt là quá sức chịu đựng.
Tôi ngồi im, lầm lì nhìn ra cá»a sổ.
Ngay lúc đó, Vân Hà đẩy cá»a bước và o, nó ngạc nhiên rồi reo lên :
- A, anh Phi !
Thế Phi cũng ngạc nhiên :
- Vân Hà cũng là m ở đây à ?
- Tụi em là m chung ở đây lâu rồi.
- Sao hôm qua đến đây anh không gặp Vân Hà ?
- Hôm qua em báºn công chuyện.
Thấy tôi ngồi im, nó nhìn nhìn tôi như đã hiểu chuyện rồi cưá»i :
- Xin lá»—i, vô tình cắt ngang câu chuyện cá»§a hai ngưá»i, bây giá» tôi phải Ä‘i ra bưu Ä‘iện, có thể trưa nay sẽ không trở Lại, anh Phi đưa Trân vá» giùm nghe.
Nó định đứng dáºy, tôi nói cụt ngá»§n :
- Ngồi đó đi, đừng đi đâu hết, anh Phi ghé tìm ông giám đốc đó, mi có biết ông ấy đâu không ?
- Không, hình như sáng nay ông ấy không có đến.
Lại im lặng, Vân Hà nhìn Thế Phi :
- Anh đến lâu chưa ?
- Từ sáng giá».
- Anh tìm giám đốc hả ?
Thế Phi hình như hơi bực :
- Nếu tìm ông ấy thì không cần đến đây anh cũng tìm được.
Vân Hà liếc vá» phÃa tôi, rồi há»i nhá» :
- Có chuyện gì váºy anh Phi ?
Thế Phi nhún vai, lắc đầu không trả lá»i, nó há»i lảng :
- Chừng nà o anh Phi ra Nha Trang ?
- Anh chưa biết.
- Anh không báºn công chuyện gì sao ?
- Báºn thì có báºn, nhưng anh muốn giải quyết chuyện riêng, Hà cÅ©ng biết rồi đó.
- Em biết rồi, thôi, anh ráng kiên nhẫn đi.
Thế Phi đứng dáºy, Ä‘i tá»›i Ä‘i lui :
- Anh không hiểu tại sao anh lại phải kiên nhẫn, mà kiên nhẫn chuyện gì mới được chứ.
- Thì chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, tại anh không chịu hiểu đấy chứ.
- Hà có giúp anh được không ?
- Em cũng muốn giúp, nhưng em cũng như anh, không biết nói là m sao hết.
- Hà đưa anh đến nhà Trân được không ?
- Chuyện dễ ợt, tụi em ở chung mà .
Thế Phi ngạc nhiên :
- Váºy hả, phải chi anh biết sá»›m hÆ¡n.
- Bây giỠbiết cũng chưa trễ đâu, anh đừng lo.
Há» nói gì nho nhá» như không có mặt tôi ở đây váºy, tôi bá»±c mình đứng dáºy thì nghe Thế Phi há»i :
- Hà láºp gia đình chưa nhỉ ?
- Chưa, em mà chồng con gì.
- Từ lúc ra trưá»ng đến giá» anh không gặp bạn bè gì cả, không hiểu chúng nó chui Ä‘i đâu hết, nếu không gặp Hà ở đây xem như anh không còn bạn bè gì hết.
- Váºy mai mốt vá» thà nh phố anh ghé thăm tụi em thưá»ng nhé.
- Tất nhiên.
Vân Hà lại liếc vá» phÃa tôi, rồi nói vÆ¡ vẩn :
- Chuyện gì cÅ©ng có nguyên nhân cá»§a nó anh Phi ạ, anh phải ráng tìm hiểu chứ ngưá»i ta không nói đâu.
Rồi nó láºp tức đứng dáºy :
- Thôi, em phải Ä‘i công việc, anh Phi ở chÆ¡i, anh còn tá»›i đây thưá»ng mà , đúng không ?
Thế Phi gáºt đầu không trả Lá»i, khi Vân Hà đi rồi, anh lầm lì đến ngồi bên bà n giám đốc, như không muốn nói chuyện vá»›i tôi nữa, tôi cÅ©ng lẳng lặng là m việc cá»§a mình.
Chúng tôi cứ ngồi yên như thế tháºt lâu, tôi nhìn lên đồng hồ, hÆ¡n mưá»i giá» rồi, không biết Thế Phi định ngồi đến chừng nà o.
Tôi định bảo anh vá» thì ông Minh Khương Ä‘i và o. Khuôn mặt có vẻ như vừa má»›i ngá»§ dáºy, ông bắt tay Thế Phi, cưá»i xởi lởi :
- Äêm qua mệt quá, chưa bao giá» tôi uống nhiá»u như váºy, cáºu đến lâu chưa ?
- Cũng hơi lâu, nhưng tôi không sốt ruột lắm vì có Trân nói chuyện cũng vui.
Anh hơi mỉa :
- Tôi mà có được má»™t ngưá»i phụ tá như ông thì chắc chẳng bao giá» tôi biết nhức đầu là gì.
Tôi mÃm môi ngồi im, ông Khương vui vẻ :
- Phải nói rằng tôi rất hà i lòng có má»™t ngưá»i phụ Việc như váºy, cô Trân có thấy váºy không ?
Tôi chưa kịp trả lá»i thì Thế Phi cháºn ngang :
- Thế ông có bao giỠbị điên đầu không ?
Ông Khương vẫn vô tư :
- Hầu hết các công việc cô Trân Ä‘á»u chuẩn bị chu đáo, từ khi có cô ấy và o là m, công ty tôi là m ăn trôi chảy lắm.
Tôi chẳng biết phải nói là m sao, chỉ cắm cúi ghi bản tổng kết kinh phÃ, phÃa bà n bên kia há» bà n vá» chuyện thá»i sá»±, kinh tế tháºt tâm đắc. Tôi không quan tâm nghe nữa. Khi Thế Phi đứng dáºy, giá»ng ông Khương là m tôi chú ý:
- Tối nay bên xà nghiệp cÆ¡ khà má»i tôi dá»± tiệc, sẵn cáºu còn ở đây, tôi má»i...
Lại nháºu nhẹt nữa à , chẳng hiểu mình là m gì, tôi đột ngá»™t cắt ngang:
- Tối nay tôi có má»i anh Phi đến sinh nháºt nhà cô bạn, và anh Phi đã đồng ý rồi.
Thế Phi quay phắt lại nhìn tôi, ông Khương cũng ngạc nhiên:
- Thế ra các vị đã quen biết nhau rồi à ?
- Cũng không thân lắm, thưa ông.
Tôi nhìn Thế Phi chăm chăm:
- Nếu anh Phi báºn việc khác thì tôi sẽ xin lá»—i nhá» bạn tôi giùm anh.
Anh nhìn tôi như dò há»i rồi nhún vai:
- Cô không cần phải là m như váºy.
Anh quay sang ông Khương:
- Cám Æ¡n lá»i má»i cá»§a ông, nhưng tôi đã hứa là m tà i xế cho cô Trân ...
- Không sao, không sao, váºy thì hẹn cáºu dịp khác, mình còn là m ăn lâu dà i mà .
Thế Phi chỉ cưá»i chứ không trả lá»i.Khi tôi ra vá», anh Ä‘i theo tôi ra cá»a:
- Em định giở trò gì vá»›i anh nữa váºy?
Tôi đứng lại, nhướng mắt nhìn anh:
- Tôi muốn má»i anh Ä‘i chÆ¡i, vì anh đã bảo là muốn nói chuyện vá»›i tôi mà , nếu anh không thÃch thì thôi, tôi không bắt buá»™c.
- Dĩ nhiên là anh không từ chối.
Anh cúi xuống, nhìn sâu và o mắt tôi:
- Nhưng nếu em có ý định đen tối nà o đó, anh sẽ không tha thứ cho em đâu.
Lại “không tha thứâ€. Tôi mÃm môi nhìn anh, tia nhìn chẳng lấy gì là m thân thiện lắm:
- Tùy anh nghÄ©, còn tôi thì thÃch là m những gì mình muốn.
- ÄÆ°á»£c rồi, bây giá» em đồng ý để anh đưa vá» không?
- Nếu anh muốn.
Thế Phi nhún vai:
- Giá mà em chịu nói chuyện dịu dà ng vá»›i anh muốn chút, anh không hiểu tại sao em cứ gai góc vá»›i anh như váºy.
- Rồi tối nay anh sẽ biết.
- Ngưá»i ta bảo phụ nữ là hay rắc rối, em có nháºn thấy em là má»™t Ä‘iển hình không?
- Tôi không biết.
- Thôi được, anh chỠem sẽ nói gì tối nay.
ÄÆ°a tôi vỠđến nhà , Thế Phi nghiêm nghị:
- Anh có thể và o được không?
- Không cần thiết, tối nay bảy giỠtôi sẽ chỠanh.
- ÄÆ°á»£c, anh vá».
Tôi đứng nhìn theo cho đến kho bóng anh mất hút ở cuối hẻm, rồi cháºm chạp Ä‘i và o nhà , môi mÃm chặt. Lúc nà o Thế Phi cÅ©ng là ngưá»i cao ngạo kiêu hãnh và độc Ä‘oán, váºy thì tôi cÅ©ng sẽ cho anh hiểu thế nà o là Nghi Trân.
Buổi tối Thế Phi đến, tôi diện tháºt lá»™ng lẫy chá» anh. Thế Phi như chẳng quan tâm đến vẻ tươi tắn cá»§a tôi, hình như anh nôn nóng chá» xem tôi sẽ nói gì. Chúng tôi im lặng suốt má»™t quãng đưá»ng dà i. Anh quay lại há»i tôi:
- Em muốn đi đâu?
Tôi há»i lại:
- Thế anh định sẽ đưa tôi đi đâu?
- Anh muốn đến một trong những nơi ngà y xưa mình hay đến, em chịu không?
- Tôi sợ rằng nó không còn thÃch hợp nữa.
- Sao váºy?
- Ngà y xưa thì khác, cuôc sống bây giá» cÅ©ng khác, đến những chá»— đó không phù hợp lắm đâu anh, vả lại, tôi nghÄ© quá khứ đã được láºt sang trang khác rồi, tìm kiếm lại là m gì, nó không sống lại được đâu.
- Em thay đổi nhiá»u quá.
- Nhưng chắc chắn là vẫn chưa bằng anh.
Thế Phi kéo tôi ngồi xÃch lại gần anh, tôi già ng tay lại, anh có vẻ không vui:
- Anh hy vá»ng là tất cả những gì em nói nãy giá» không phải là suy nghÄ© tháºt cá»§a em.
Tôi buông thõng:
- Tôi chỉ nói những Ä‘iá»u mình nghÄ© thôi. Anh đừng tìm tòi những ý tứ phÃa sau nó, không có gì đâu.
- Bây giỠem muốn đi đâu?
- Äến nhà hà ng Minh Lan, lúc trước tôi là m ở đó đấy.
Thế Phi thắng xe lại:
- Em nói tháºt hay đùa váºy?
- Rất tháºt.
- Bộ em không còn chỗ nà o để đi sao phải đến đó mới nói chuyện được?
Tôi nghiêng đầu:
- Tôi đã quen phong cách mới rồi, chẳng lẽ anh không thấy rằng moden của các anh bây giỠlà dùng nhà hà ng hoặc những nơi tương tự là m chỗ để bà n bạc công việc sao?
Thế Phi thở hắt như nén bá»±c dá»c:
- Nhưng em là con gái, đến đó không hợp, và chuyện của hai đứa cũng không phải đơn thuần là chuyện là m ăn.
- Anh không biết đấy chứ, vá»›i tôi bây giá» má»i mối quan hệ Ä‘á»u là má»™t bản hợp đồng, và tôi thÃch ký hợp đồng bên bà n tiệc hÆ¡n.
Anh gằn giá»ng:
- Em có những ý muốn kỳ lạ tháºt.
Tôi buông thõng:
- Nếu anh không thÃch thì thôi, vá» váºy.
Anh lầm lì:
- ÄÆ°á»£c rồi, anh cÅ©ng ráng chiá»u ý em.
Và o nhà hà ng, tôi chá»n chiếc bà n kê sát bên cá»a. Thế Phi ngồi khoanh tay nhìn tôi, như chỠđợi tôi sẽ là m gì. Tôi đứng dáºy Ä‘i và o phÃa trong tìm chị Hoa Mai:
- Chị Mai nà y, chị ra tiếp ông khách ngồi ở bà n bốn giùm em Ä‘i, đừng để ngưá»i khác tiếp nghen.
- Ngưá»i đó là gì cá»§a em váºy?
- Rồi em sẽ nói vá»›i chị sau, chị nhanh lên Ä‘i. Nhá»› tháºt chu đáo nghe.
Chị Hoa Mai Ä‘i ra ngoà i, tôi đứng sát cá»a, im lặng theo dõi Thế Phi. Tôi thấy chị ấy ngồi xuống cạnh anh, cưá»i quyến rÅ©:
- Sao anh ngồi có một mình thết, anh không buồn sao?
Thế Phi ngoảnh mặt nhìn chá»— khác, có vẻ bá»±c mình. Chị Hoa Mai vẫn cưá»i tươi, ká» ly bia và o miệng anh:
- Anh uống nước đi.
Anh gạt tay chị Mai ra:
- Xin lỗi, tôi cần được ngồi một mình, cô không cần phải tiếp tôi.
- BỠanh ngồi một mình em sợ anh buồn, Nghi Trân nó nhỠem ra tiếp anh đấy.
Thế Phi quay phắt lại:
- Cô nói gì? Nghi Trân nhỠcô ra đây hả? Còn cô ấy đi đâu?
- Em không biết.
- Cô gá»i cô Trân ra đây.
- Nhưng mà ...
Thế Phi im lặng nhìn chá»— khác, như không muốn nghe chị Mai nói. Chị ấy đứng dáºy Ä‘i và o. Thấy tôi, chị ngạc nhiên:
- Sao Trân đứng đây, thôi Trân ra Ä‘i, ông ấy Ä‘uổi chị kìa, khiếp, là m gì mà gay gắt thế, chưa thấy ông khách nà o khó tÃnh như váºy.
- Thôi chị để em. Cám ơn chị nghe.
Tôi Ä‘i vòng ra cá»a khác, đến ngồi đối diện vá»›i Thế Phi, anh gưá»m gưá»m nhìn tôi. Tôi là m như không biết anh Ä‘ang giáºn, cưá»i tỉnh bÆ¡:
- Anh không thÃch chị tiếp viên đó hả?
- ...
- Anh không biết chứ, chị Hoa Mai là được lòng khách nhất đó, chị ấy biết cách phục vụ lắm, tôi chá»n giùm anh ngưá»i đẹp nhất đó, bá»™ anh không thÃch hả?
- ...
- Tôi nhá»› có lần anh và o đây, tôi thấy má»™t cô tiếp anh, cô ấy không đẹp bằng chị Mai mà anh còn có vẻ thÃch, váºy mà ... hôm nay anh khó tÃnh quá.
- ...
- Hay là tôi nhá» ngưá»i khác nhé?
Thế Phi vẫn xoay xoay chiếc ly trên tay, quắc mắt nhìn tôi, đôi môi mÃm chặt. Tôi phá»›t lá» thái độ cá»§a anh:
- Anh thÃch mẫu ngưá»i nà o, tôi gá»i giúp cho.
Thế Phi chợt dằn mạnh ly xuống bà n:
- Thôi đủ rồi. Hừ, bây giỠthì tôi hiểu ý cô rồi, nếu bực tôi thì có thiếu gì cách để nói, việc gì phải bà y ra trò nà y, cô quá đáng lắm.
Anh xô ghế đứng dáºy:
- Tôi không chịu nổi cô nữa đâu!
Và anh bá» Ä‘i nhanh ra ngoà i. Tôi ngồi yên trên bà , hãy còn bất ngá» vì phản ứng cá»§a anh. Tháºt không ngá» Thế Phi giáºn dữ như váºy. Không biết tôi vá»›i anh ai là ngưá»i đáng giáºn hÆ¡n.
Tôi rá»i nhà hà ng, Ä‘i thÆ¡ thẩn ra cổng. Có lẽ Thế Phi đã vá» nhà , hoặc đến má»™t nÆ¡i giải trà nà o đó, không ngá» anh giáºn đến bá» mặc tôi như váºy.
Tôi bước ra ngoà i đưá»ng. Thế Phi Ä‘ang đứng bên cạnh xe. Anh nói ngắn ngá»§n:
- Lên xe đi.
Tôi lẳng lặng mở cá»a ngồi và o trong. Trên suốt Ä‘oạn đưá»ng dà i, Thế Phi cứ im lặng lái xe, khuôn mặt khó đăm đăm. Tôi khoanh tay trước ngá»±c, nhìn ra ngoà i như không quan tâm đến thái độ cá»§a anh. Xe ngừng trước cổng, tôi vẫn lầm lì ngồi yên. Anh bước vòng qua mở cá»a cho tôi, vẫn không há» hé miệng. Tôi bước xuống bá» và o nhà , còn nghe tiếng cá»a xe đóng mạnh. Chiếc xe lao vút Ä‘i.
Vân Hà đang đứng ở cá»a, có lẽ nó đã thấy má»i việc hết rồi, nó Ä‘i theo tôi và o phòng:
- Chuyện gì nữa váºy, là m gì mà đi chÆ¡i vá» ai cÅ©ng mang bá»™ mặt hình sá»± váºy?
Tôi ngồi phịch xuống giưá»ng:
- Không gây nhau là may lắm, huỠluôn rồi.
- Sao kỳ váºy?
Tôi kể tỉ mỉ vá»›i Vân Hà chuyện xảy ra lúc tối, nó ngồi yên tháºt lâu, rồi buông má»™t câu:
- Mi là m váºy là quá đáng tháºt. Anh Phi giáºn là phải.
- Thế còn lỗi của ông ấy thì sao?
- Mi tức thì có thiếu gì cách nói, là m gì mà dà ngưá»i ta và o tình trạng dở khóc dở cưá»i như váºy, ai lại không giáºn, mà sao mi không chịu nói chứ, ta nhá»› miệng lưỡi mi cÅ©ng ghê gá»›m lắm mà .
Tôi nghếch mặt lên, mÃm môi:
- Chuyện nà y ta không thèm nói, với ông ấy phải trị bằng cách đó mới được.
- Thôi Ä‘i, anh Phi không phải loại ngưá»i có thể khuất phục kiểu đó đâu, ta bảo đảm rằng chỉ cần mi tá» vẻ không thÃch, anh ấy sẽ láºp tức bá» mấy thứ đó ngay, gì chứ mấy trò giải trà như váºy không là m anh ấy quan tâm nhiá»u đâu.
Tôi bĩu môi:
- Không quan tâm nhiá»u mà hay đến đó à . Ta không chấp nháºn những cá» chỉ yêu thương bừa bãi như váºy, không bao giá» chấp nháºn.
- Cái đó không phải yêu thương.
- Nếu không yêu thì Ãt ra cÅ©ng thấy rung động.
- Cũng không phải rung động.
- Không rung động mà là m được mấy chuyện đó à , mi nói là ta trẻ con nên không hiểu được tâm lý hỠchứ gì?
- Ai mà dám nói mi trẻ con, mi sâu sắc đến là m ngưá»i khác sợ đấy chứ, nhưng có những chuyện sâu sắc sai bét, mi tưởng đã nắm vững tâm lý ngưá»i khác lắm đó hả?
- Không phải nắm vững tất cả, nhưng Ãt ra thì cÅ©ng hiểu hết cá tÃnh cá»§a Thế Phi.
- Hiểu tầm báºy thì có, nếu hiểu thì mi không là m như váºy.
- Thế mi giải thÃch những hà nh động đó là gì.
- Trong má»™t khung cảnh như váºy, há» vồ váºp mấy ngưá»i tiếp viên là chuyện thưá»ng, gần như là bản năng hưởng thụ, ngoà i ra không có má»™t tà tình cảm nà o trong đó cả.
- Chà , giá»i tâm lý quá!
- Không phải giá»i, mà đa số là như váºy. Nhiá»u khi bạn bè là m váºy thì há» cÅ©ng là m theo...
Tôi ngắt lá»i, cưá»i nhạt:
- Tá»™i nghiệp quá, váºy chắc khi ôm hôn má»™t cô tiếp viên, Thế Phi mang tâm trạng bị ép buá»™c Ä‘au khổ lắm, tá»™i quá Ä‘i mất.
Vân Hà nhăn mặt:
- Sao mi cố chấp quá, mi đừng có châm chÃch như váºy nữa được không? Phải biết khoáng đạt và thông cảm cho ngưá»i ta chứ.
Tôi rưng rưng nước mắt:
- Thế còn cái Ä‘au khổ cá»§a ta ai thông cảm hả Hà ? Mi tưởng ta phản ứng dữ dá»™i như váºy vì tÃnh ta Ä‘anh đá thôi sao? Sao mi không hiểu chÃnh vì khổ tâm nên ta muốn là m cho Thế Phi khốn đốn, mà là m như váºy ta có sung sướng gì đâu.
- Ta biết, nhưng mi không nên là m như váºy, nói cÅ©ng được, bá»™ anh Phi không thèm nghe sao?
- Chuyện đó ta không nói được, nói là m sao kia chứ, là m cách nà o mở miệng cho được?
- Lần nà y chắc anh Phi giáºn luôn rồi, ngưá»i ta chịu đựng mi thì cÅ©ng giá»›i hạn thôi, mi là m quá ai mà chịu cho nổi.
- Thôi kệ, thà như váºy hay hÆ¡n, chứ có má»™t ngưá»i yêu như váºy ta chịu không nổi, không bao giá» chấp nháºn nổi.
- Äừng khe khắt quá Trân, không lẽ vì má»™t chuyện nhá» xÃu như váºy mà mi để tình cảm đổ vỡ, mi Ä‘em cân thá» xem cái nà o nặng hÆ¡n.
Tôi úp mặt trên gối, buồn bã:
- Chẳng thà không còn tình cảm, mi có hiểu được cái Ä‘au kh ta phải chứng kiến mấy cảnh như váºy không? Nếu thà nh vợ chồng mà cứ bị những thà nh kiến ám ảnh, là m sao ta sống yên ổn được.
- Ta bảo đảm chỉ cần mi tỠý không thÃch, anh Phi sẽ bá» ngay, anh ấy phải sợ mi buồn chứ.
- Ta không tin.
- Sao mi cứ tá»± là m khổ mình váºy Trân, ta cÅ©ng là tiếp viên rồi, ta hiểu há» chỉ xem mình như má»™t thứ để giải trÃ, mi cứ nhìn ta rồi sẽ thấy việc là m cá»§a anh Phi là không có gì ghê gá»›m cả.
Tôi nằm lăn ra giưá»ng, chán nản:
- Nhưng thôi, cắt đứt cho xong, tình cảm cá»§a ta lúc nà o cÅ©ng khấp khểnh, ta chán lắm rồi. Thế Phi cứ Ä‘em ngưá»i thứ ba và o xen giữa, là m sao ta dám đặt niá»m tin chứ, vả lại hoà n cảnh cá»§a ta như váºy, ta mặc cảm lắm. Tốt hÆ¡n hết là đừng nghÄ© đến tình yêu nữa.
Vân Hà như không nghe tôi nói, n ó ngồi yên suy nghĩ rồi nghiêm trang:
- Có lẽ ta phải can thiệp và o chuyện cá»§a mi má»›i được, mi cần phải có má»™t ngưá»i như anh Phi má»›i kiá»m hãm bá»›t cái tÃnh hiếu thắng, đừng có nghÄ© đến chuyện chia tay, không dá»… như mi tưởng đâu Trân ạ.
- ...
- Ngà y mai ta sẽ đến gặp anh Phi.
- Chi váºy?
- Rồi mi sẽ biết.
Tôi ngồi dáºy:
- Mi mà để ông ấy tưởng ta nhỠmi đến xin lỗi thì đừng có nhìn mặt ta nữa.
Vân Hà kéo tôi nằm xuống:
- Thôi ngá»§ Ä‘i, đừng có xù lông như con nhÃm thế, đụng đến mi là như chạm và o tổ ong không bằng.
Tôi lại nằm xuống, nhưng ngủ thì không tà i nà o ngủ được, nhớ lại thái độ của Thế Phi lúc tối tôi ấm ức, nếu ngà y mai mà gặp anh tôi sẽ không thèm nhìn đâu.
Hôm sau tôi báºn Ä‘i công việc cho ông Khương, vỠđến công ty thì gặp ông ấy tiá»…n Thế Phi ra cá»a. Thấy tôi, Thế Phi chợt nghiêm mặt, lãnh đạm nhìn tôi, tôi chỉ hÆ¡i gáºt đầu chà o anh rồi Ä‘i thẳng và o văn phòng.
Vân Hà đang ngồi ở bà n viết, nó ngẩng đầu lên, nhìn tôi như trách móc:
- Anh Phi vỠNha Trang rồi đó, và chắc không trở và o nữa đâu.
Tôi ngoảnh đầu nhìn nơi khác:
- Chuyện đó thì có liên quan gì đến ta, ta có phải là cô bảo mẫu của ông ấy đâu mà bắt ta phải quan tâm.
Vân Hà không trả lá»i, tôi cÅ©ng im lặng, nhưng cảm thấy hụt hẫng và tức mình không chịu nổi. Tôi ấm ức vá»›i ý nghÄ© không khuất phục được Thế Phi, đáng lẽ anh phải hiểu tôi muốn gì chứ, bá»™ cứ xua Ä‘uổi là muốn dứt khoát sao? Äã cao ngạo lại còn ngốc nghếch, có má»™t ngưá»i yêu như thế thì không việc gì phải vướng báºn.
Bắt đầu từ bây giá» sẽ không được nghÄ© đến con ngưá»i đáng ghét đó nữa, không có há» tôi vẫn sống được, vướng và o má»™t ngưá»i như váºy chỉ tổ phiá»n phức mà thôi.
Tôi đến cá»a sổ đứng nhìn xuống đưá»ng, muốn xua Ä‘uổi cảm giác bứt rứt, thế mà có được đâu, và không hiểu sao tôi cứ khóc tấm tức má»™t mình.
Khi tôi đến công ty thì đã hÆ¡n tám giá», ông Minh Khương Ä‘ang gá»i Ä‘iện thoại cho ai đó, tôi ngồi và o bà n cá»§a mình, không nén được cái ngáp mệt má»i.
Khi ông ấy cúp máy, tôi ngẩng lên :
- Hôm nay Vân Hà bệnh, nó nhỠtôi báo với ông xin nghỉ một ngà y.
Ông Khương tá» vẻ quan tâm bất thưá»ng :
- Cô ấy bệnh gì váºy ?
- Lúc sáng nó bảo nhức đầu và bị sốt, chắc sẽ không sao đâu ông ạ.
- Sao cô không ở nhà với Vân Hà ?
- Tôi còn chưa là m xong bản tổng kết, sợ Không kịp ngà y.
- Thế có ai ở nhà với cô ấy không ?
Tôi lắc đầu :
- Chỉ có mình nó với nhỠem tôi thôi.
Ông ấy không há»i nữa, tôi cÅ©ng lo là m việc cá»§a mình. Lát sau, tôi thấy ông ấy đứng dáºy :
- Có lẽ tôi phải đến thăm cô Hà , có ai gá»i Ä‘iện đến cô giải quyết dùm tôi nhé.
- Dạ.
Rồi ông ấy Ä‘i ra ngoà i, dáng Ä‘iệu không giấu được vẻ bồn chồn, tháºt khác vá»›i phong cách ung dung thưá»ng ngà y, rõ rà ng là ông ấy nóng ruá»™t lo cho Vân Hà . Tá»± nhiên tôi thấy vui vui.
Tôi ở lại công ty đến trưa, khi tôi vá» nhà thì ông Khương vẫn còn ở lại. Ông ấy ngồi đối diện bên giưá»ng, khuôn mặt có vẻ đăm chiêu, nhá» Hà ngồi tá»±a và o tưá»ng, tay ôm chiếc gối, mặt nó cÅ©ng có vẻ buồn. Sao kỳ váºy nhỉ ?
Tôi nhìn ông giám đốc cá»§a mình, trông ông có vẻ cá»§a má»™t ngưá»i thanh niên bên cạnh ngưá»i yêu hÆ¡n là con ngưá»i uy quyá»n vá»›i chúng tôi, hỠđến vá»›i nhau từ lúc nà o váºy ? Há» tháºt là kÃn đáo.
Tôi định và o vá»›i Vân Hà , nhưng không muốn phá tan sá»± yên lặng cần thiết cá»§a hai ngưá»i, tôi lặng lẽ Ä‘i và o bếp tìm cái gì đó ăn cho đỡ đói.
Khi tôi trở lên, ông Khương không còn ở đó nữa, Vân Hà nằm buồn rưá»i rượi, tôi nhìn nó :
- Ông ấy vỠlâu chưa ?
- Má»›i vá».
Tôi ngồi xuống cạnh giưá»ng :
- Chuyện giải quyết đến đâu rồi ?
- Äến đâu là sao ?
- Là m gì mà thấy hai ngưá»i buồn hiu váºy ?
- Buồn gì, mi không thấy ta đang bệnh sao.
Tôi cưá»i không trả lá»i, nhá» nà y là hay váºy lắm, khi có chuyện gì xảy đến, nó cứ lẳng lặng ôm kÃn trong lòng, suy nghÄ© cho chán chê, chừng không chịu nổi má»›i tâm sá»±.
Nhưng đó là với ai kìa, chứ còn với tôi, cách gì nó giấu cho được, chỉ cần biết cách gợi là sẽ khai thông tư tưởng của nhỠngay.
Nhá»› lại thá»i gian Vân Hà là m ở nhà hà ng, những ngà y đầu trái tim Ä‘a hệ cá»§a nó đã mang sai nhịp biết bao lần, khi thì vì ngưá»i đẹp trai, khi thì vì má»™t và i cá» chỉ nam tÃnh. Cứ thÃch ai thì nhá» là m má»i cách cho ngưá»i ta chú ý đến mình, đến lúc đối phương bắt đầu ngã gục, láºp tức nó sẽ chán và cho là há» tầm thưá»ng, cứ như váºy mà hai bên Ä‘á»u khổ, nhìn thấy mà tá»™i nghiệp.
Nhưng vá»›i ông Minh Khương, tôi tin Vân Hà bị khuất phục bởi tÃnh cách Ä‘iá»m đạm, cao thượng, nếu là nó yêu há»i hợt thì tôi sẽ giáºn nó lắm.
Tôi gưá»m gưá»m nhìn nó :
- Ông ấy mới tỠtình với mi phải không ?
Thấy Vân Hà áºm ừ, tôi trừng mắt :
- Mi mà không nói là ta ngắt đầu, quăng ra cá»a sổ, và sẽ ...
- Thôi đừng có hung hăng nữa. Äể ta nói, mi cÅ©ng thừa biết là mi nghÄ© đúng rồi mà .
- À. Thế mi trả lá»i ra sao, gáºt đầu láºp tức chứ ?
Vân Hà lắc đầu mệt má»i :
- Là m sao mà dám gáºt đầu láºp tức được.
- Sao váºy, hay là còn là m bá»™ để Bắt ngưá»i ta chinh phục.
- Cũng không phải mà . Mi hiểu rồi đó.
Tôi ngả ngưá»i ra giưá»ng, cưá»i vô tư :
- Ta biết mi nghÄ© gì rồi, nhưng mặc cảm bây giá» rất thừa đối vá»›i ông Khương, hiểu không, ông ấy biết mi đến táºn những ý nghÄ© nhá» nhất, như ngưá»i ta Ä‘á»c sách váºy đó. Váºt thì từ chối quanh co là m gì.
Vân Hà nằm sấp xuống giưá»ng, khuôn mặt nó buồn rưá»i rượi :
- Nếu mi trải qua những thất bại của ta thì mi sẽ hiểu, mi có dám chắc rằng ông Khương không xem ta là đối tượng để giải trà không, cuối cùng thì ông ấy mất gì kia chứ.
- Mi nghÄ© như váºy là tá»± hạ thấp cả hai ngưá»i rồi.
- Còn nữa, giả sỠông ấy tháºt tình vá»›i ta thì liệu ông ấy có dá»ng dưng nổi vá»›i dư luáºn không, nói thẳng ra nhé Trân, mi đừng cho ta là thô thiển, nhưng nếu dư luáºn dèm pha má»™t ông giám đốc mang má»™t cô gái như ta vá» là m vợ, thì ngưá»i ta sẽ nhìn ông Khương như thế nà o, và ông ấy có đủ bản lÄ©nh đạp bá» dư luáºn hay không ?
Tôi hùnh hồn :
- Có chứ, má»™t ngưá»i từng trải như ông Khương, hẳn ông ta sẽ biết ông ta Ä‘ang là m gì và hiểu rõ Ä‘iá»u mình là m, mi khá»i phải sợ Ä‘iá»u đó, cái sợ đó chỉ nên dà nh cho những ngưá»i xốc nổi trẻ tuổi thôi.
- Nhưng nếu ...
Tôi bịt miệng nó lại :
- Im đi, đừng có lải nhải vỠchuyện mặc cảm nữa, ta chán nghe lắm, điếc tai ta.
Tôi ngồi dáºy chải lại tóc, dứt khoát :
- Ta nói thế nà y, nếu mi mà còn quanh co từ chối ông Khương thì đừng có nói chuyện vá»›i ta, mi chỉ giá»i á»§ rÅ© như con gà , chẳng dám vươn lên mà sống gì cả, ta chịu hết nổi mi rồi, mi yếu má»m như cá»ng bún ấy.
Vân Hà im lặng, chỉ biết mở lá»›n mắt nhìn tôi, nhưng tôi biết nó đã bị khuất phục, nhá» nà y là hay như váºy lắm, cứ ỉ ôi than vãn khi tôi an á»§i, đến lúc tôi nổi giáºn cáu gắt thì má»›i chịu tỉnh ngưá»i ra. Rõ là con gái. Tôi cÅ©ng là con gái, nhưng tôi bá»±c cái tá»™i õng ẹo cá»§a bá»n con gái không chịu được, huống hồ gì là con trai.
Tôi xuống phòng tắm, chuẩn bị Ä‘i là m. Khi trở lên thấy Vân Hà đang ngồi bên bà n, có vẻ tư lá»±, tôi cưá»i láu lỉnh :
- Hay là chiá»u nay mi đến công ty luôn, không chừng ra ngoà i mà mau hết bệnh đó Hà .
- Thôi, ta chưa khá»e, để mai hẵng Ä‘i.
- Váºy thì ta Ä‘i nhé !
Tôi và o công ty, ông Khương hình như đến đã lâu rồi, không chừng ông ấy không vỠnhà cũng nên.
Ãt khi nà o tôi thấy ông ngồi bên bà n viết lâu như váºy, tôi ngồi bên bà n cá»§a mình, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ông giám đốc suy tư cá»§a tôi, ông ấy nghÄ© gì thế nhỉ ?
Thấy tôi nhìn, ông ấy chợt mỉm cưá»i rồi lên tiếng :
- Cô Trân nà y, tôi muốn nói chuyện với cô một chút được không, đúng hơn là tôi muốn nhỠcô một chuyện.
Tôi liếm môi, không giấu được vẻ phấn khởi :
- Dạ Ông nhỠchuyện gì cũng được.
Ông Khương chợt phì cưá»i khi nhìn vẻ mặt tôi, rồi nghiêm nghị :
- Cô là bạn thân cá»§a Vân Hà , tôi nghÄ© cô hiểu cô ấy rất nhiá»u.
Tôi khẽ gáºt đầu, ông ấy nói tiếp :
- Tôi nghÄ© ngoà i cô ra, không ai có thể xóa bá» cho cô ấy những ý nghÄ© bi quan vá» thân pháºn, hoặc những thứ tương tá»± ... cô hiểu ý tôi chứ.
- Chuyện đó tôi đã là m rồi , thưa ông, tháºt ra tôi hiểu ông và Vân Hà nhiá»u hÆ¡n ông tưởng, có Ä‘iá»u là không thể nói được.
- Cô đã hiểu như váºy rồi, không cần tôi phải nói hết, váºy cô nên giúp Vân Hà nhìn Ä‘á»i bằng cái nhìn thanh thản, tôi sẽ cám Æ¡n cô nhiá»u lắm.
Tôi cảm động :
- Ông nghÄ© vá» nó nhiá»u đến váºy sao ?
Ông Khương gáºt đầu, khuôn mặt trầm ngâm :
- Tôi đã qua tuổi yêu thương bồng bá»™t rồi cô Trân ạ, cho nên khi đến vá»›i Vân Hà , tôi muốn cô ấy có tâm lý bình thưá»ng như bao nhiêu cô gái khác để phán Ä‘oán và suy nghÄ© chÃn chắn, Vân Hà cứ như thế nà y hoà i tôi khổ tâm lắm.
- Nhưng rồi nó sẽ khác đi, ông đừng lo, tại vì là bạn của Vân Hà , tôi hiểu mình phải là m gì mà .
Ông Khương cưá»i Ä‘iá»m đạm :
- Và tôi nghÄ© cô đã là m đúng. Cô thuá»™c loại ngưá»i luôn suy nghÄ© và là m đúng những Ä‘iá»u cần thiết, chÃnh vì váºy mà cô thà nh công trong cuá»™c sống.
Ông chợt nhìn ra cá»a sổ, dáng băn khoăn :
- Vân Hà cứ tá»± so sánh vá»›i cô, cho nên cô ấy mặc cảm ... Váºy mà trong trưá»ng hợp nà tôi không giải thÃch được.
Tôi nhÃu mà y, nhìn ông chăm chú, ông ta thà nh tháºt :
- Thú tháºt, khi gặp cô ở nhà hà ng, tôi rất quyến luyến cô, cô giống ngưá»i vợ cá»§a tôi đến lạ lùng, lúc đầu tôi chỉ nói chuyện vá»›i cô và nhá»› vá» ká»· niệm vá»›i bà ấy, tôi không hiểu đó là loại tình cảm gì. Nó chưa đủ nặng để gá»i là tình yêu, cÅ©ng không nhẹ nhà ng như tình bạn.
Tôi định mở miệng thì ông khoát tay :
- Cô hãy để cho tôi nói hết, nếu không có lẽ chẳng có dịp để tôi nói ... Thế rồi cồ và o là m ở đây, tôi hiểu rằng tôi chỉ ngưỡng má»™ và nể trá»ng sắc đẹp, trà tuệ cÅ©ng như cá tÃnh mạnh mẽ cá»§a cô, còn tháºt tình, tÃnh tôi lại dá»… rung động trước cái gì má»m yếu, thế mà Vân Hà không hiểu Ä‘iá»u đó.
- Nó hiểu đấy chứ, có Ä‘iá»u ...
- Vân Hà có những cái mâu thuẫn kỳ lạ, tôi khó mà diá»…n đạt được cô Trân ạ, má»™t mặt cô ấy là m má»i cách để được yêu, thế rồi lại hoảng sợ xua Ä‘uổi khi biết mình được yêu. Lạ lùng quá.
Ông ta cưá»i má»™t cách bao dung :
- Cô ấy là m tôi nhớ một bà i hát ... bà i gì nhỉ ? Tôi không rà nh âm nhạc lắm, nhưng tôi nhớ có một đoạn thế nà y : “Em như trăm ngà n thân con gái, sẽ có muôn cách chiếm đoạt, sao cho anh và em chung lối ...†Thế đó, tôi thấy hết, biết hết, tôi biết Vân Hà sỠdụng những kinh nghiệm trong nghỠnghiệp để thu hút tôi, nhưng tôi vẫn để cho mình ngã gục trước cô ấy.
Tôi tròn xoe mắt nhìn ông ấy.
Ông ấy vẫn giữ má»™t vẻ tháºt khoan dung :
- Äiá»u đó đâu có gì là xấu, Vân Hà yêu tôi và tôi yêu cô ấy mà lý trà cÅ©ng không há» phản kháng, vì tôi biết đó không phải là thá»§ Ä‘oạn.
Trá»i Æ¡i, ông ấy sâu sắc quá chừng, thế mà tôi cứ tưởng ... tôi vẫn biết ông là mẫu ngưá»i chÃn chắn, nhưng hiểu cả đến những mánh khóe con gái cá»§a Vân Hà thì tôi không tưởng tượng nổi. Vân Hà mà biết chắc nó sẽ quê ghê lắm.
Tôi sẽ chẳng bao giá» dám kể vá»›i nó Ä‘iá»u nà y đâu.
Tà i sản của quykiemtu
25-10-2008, 03:49 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương kết
Tôi khoác giá» trên vai, Ä‘i lang thang trên đưá»ng phố ngắm những món hà ng trong các cá»a hiệu, chiá»u nay thứ bảy, ngưá»i ta Ä‘i tháºt đông, hình như há» cảm thấy chiá»u cuối tuần là có bổn pháºn Ä‘i chÆ¡i thì phải, ngưá»i ta đổ xô ra đưá»ng để góp phần là m cho thà nh phố thêm náo nhiệt.
Không hiểu sao thấy ngưá»i ta đông tôi bá»±c mình không chịu được, tôi thÃch Ä‘i dạo trên phố vắng ngưá»i hÆ¡n. Sao mà hà nh tinh nà y ngưá»i ta nhiá»u thế không biết, Ä‘i đâu cÅ©ng gặp toà n là ngưá»i cả.
Tôi Ä‘i thÆ¡ thẩn ra phÃa bá» sông, gió thổi lồng lá»™ng mÆ¡n man trên mặt, tôi để mặc cho tóc bay rối bá»i trên vai, nghiêng đầu ngắm những chiếc tà u lắc lư trên những con sóng.
Má»™t ngưá»i đà n ông Ä‘i ngang qua tôi, ngưá»i ấy chợt quay đầu lại, rồi đứng hẳn nhìn tôi, kêu lên thảng thốt :
- Nghi Trân.
Tôi cÅ©ng nhìn ngưá»i ấy, tháºt không tin tôi gặp lại anh ở đây. Huy Nam ... Huy Nam, ngưá»i cá»§a má»™t thá»i ká»· niệm ... không hiểu sao tôi xúc động lạ lùng.
Huy Nam cũng không giấu được nỗi xúc động :
- Em Ä‘i đâu váºy ?
Tôi cưá»i khì :
- Anh thấy đó ... chiá»u nay là thứ bảy.
- Em vẫn còn đi dạo một mình à ?
Tôi nhìn ra bá» sông, không trả lá»i. Huy Nam đứng lặng yên má»™t lát như suy nghÄ©, rồi đến ngồi xuống băng đá, tôi bắt buá»™c phải ngồi nép ở đầu bên kia - Huy Nam nhìn tôi vá»›i vẻ Quan tâm chân tháºt :
- Bây giỠem là m gì, và em sống ở đâu ?
- Em là m trợ lý cho một công ty.
Anh há»i nhá» :
- Còn .. còn Thế Phi, em và anh ấy ...
Tôi ngắt lá»i :
- Em không biết gì vỠanh Phi cả, nói chung bây giỠem sống rất thanh thản anh Nam ạ.
Huy Nam ngó mông lung ra bá» sông, tôi ngồi im nhìn anh, tôi Ä‘á»c thấy má»™t vẻ buồn, má»™t cái gì đó như nuối tiếc trong đôi mắt anh. Bất giác tôi nhá»› đến chị Thùy Linh, tôi buá»™t miệng :
- Anh và chị ấy có hạnh phúc không ? Em nghĩ anh bây giỠđã có một gia đình êm ấm rồi. Anh chị có cháu nà o chưa ?
Huy Nam quay lại, nụ cưá»i cá»§a anh thấp thoáng má»™t sá»± chán chưá»ng, bất giác tôi cắn môi, ái ngại.
- Chiá»u nay cảm thấy buồn, anh lang thang ra đây má»™t mình, không ngá» gặp em.
- ...
- Lần đó mình chia tay đột ngột và phũ phà ng quá phải không Trân ?
Tôi cưá»i nhẹ :
- Vá»›i em, chuyện đó là tất nhiên, như việc anh đám cưới là tất nhiên váºy. Em không thấy gì phÅ© phà ng hết.
- Nhưng đó là điá»u ray rứt nhất mà anh phải im lặng chịu, sau nà y, khi má»i việc đã xong rồi, anh cứ bị thôi thúc má»™t ý muốn tìm gặp em để nói hết những uẩn khúc cá»§a anh đối vá»›i em. Anh biết là nói cÅ©ng chẳng giải quyết được gì, nhưng im lặng như váºy anh khổ tâm lắm.
- Sao lại như váºy anh Nam, anh đã là m đúng cái Ä‘iá»u cần phải là m rồi, như váºy anh không thanh thản sao ?
- Nhưng anh không thể cứ sống má»™t Ä‘á»i bằng lương tâm và trách nhiệm, anh cÅ©ng có những cảm xúc riêng cá»§a anh.
Tôi ngẩng mặt nhìn những đám mây lÆ¡ lá»ng trên ná»n trá»i mà u xanh, cắn nhẹ môi :
- Thế chị Thùy Linh có hiểu hết anh không ?
- Tâm hồn Thùy Linh rất đơn giản, anh có cách giải thÃch vá»›i cô ấy, thế là cô ấy tin má»™t cách thÆ¡ ngây và yên ổn sống vá»›i ảo tưởng cá»§a mình, chỉ có anh ...
Huy Nam cắn chặt răng :
- Chỉ có anh là luôn bị dằng xé trong sá»± chán nản, nhiá»u lúc anh thấy mệt má»i quá Trân à , và ngay trong những lúc mệt má»i vì phải giấu kÃn tâm hồn mình, anh hiểu rằng anh đã yêu em má»™t cách sâu sắc, đó là tình cảm tháºt nhất mà anh không thể dùng lý trà phá»§ nháºn được.
- Anh Nam nà y, anh hãy có má»™t đứa con Ä‘i, rồi tình thương đối vá»›i con sẽ giúp anh khuây khá»a hÆ¡n.
Huy Nam nhướng mắt nhìn tôi :
- Em cho anh lá»i khuyên tháºt là đặc biệt Trân ạ !
- Nhưng Ä‘iá»u đó đúng chứ đâu có sai.
- Äúng, em luôn luôn biết xá» sá»± đúng lúc, và luôn là m những Ä‘iá»u cần phải là m, em là như váºy đó.
Tôi nói nhỠ:
- Nhưng có má»™t lần em đã là m sai, và lần đó em đã gây ra háºu quả kinh khá»§ng, nếu chị Thùy Linh chết thì em sẽ ân háºn suốt Ä‘á»i.
- Không, ngưá»i có lá»—i là anh chứ không phải là em.
- Váºy thì anh hãy cố sống trung thá»±c vá»›i lương tâm cá»§a mình, đừng để phải hối háºn, khổ lắm anh Nam.
Huy Nam nói má»™t câu chẳng ăn nháºp gì đến câu chuyện tôi Ä‘ang nói :
- Sao em không có gia đình đi Trân, để anh dễ dứt khoát tư tưởng hơn.
- Có chồng ấy à ? Em không nghĩ tới chuyện đó.
Tôi chợt nghÄ© đến Thế Phi, má»™t ná»—i Ä‘au day dứt trong lòng tôi, tôi lại cưá»i :
- Em nghĩ sống thế nà y là thanh thản lắm rồi.
- Và em để sự tiếc nuối lại cho anh.
Tôi cố vui vẻ :
- Anh Nam nà y, chiá»u nay gặp nhau thế nà y, em vui lắm, như là được gặp lại ngưá»i bạn thân, em muốn anh hãy nghÄ© như em váºy đó.
- ...
- Äi ăn kem Ä‘i anh Nam.
Tôi đứng dáºy, Huy Nam cÅ©ng đứng lên, gượng cưá»i :
- Em tháºt là ... Em không thÃch nghe anh nói tình cảm á»§y mị phải không ? Anh sẽ không nói, nhưng chiá»u nay gặp em và được nói hết, anh cảm thấy nhẹ nhà ng hÆ¡n, vì em đã hiểu.
Tôi gáºt đầu nhè nhẹ :
- Em hiểu chứ, có Ä‘iá»u mình không nên nói ra.
- Em lúc nà o cũng sống lý trà cả.
Tôi không trả Lá»i Huy Nam, anh có hiểu chiá»u nay tôi buồn muốn khóc đây không, nhưng tôi vẫn cố cưá»i bởi vì nếu không cưá»i thì tôi sẽ khóc triá»n miên cho ná»—i buồn cá»§a mình.
Chiếc xe bị xốc mạnh là tôi giáºt mình thức dáºy. Tôi nhìn sang ngưá»i tà i xế:
- Äến đâu rồi chú?
- Äến Phan Thiết, cô Trân có muốn nghỉ lại chút không?
- Thôi, không cần, chú cứ đi tiếp đi.
Ông ấy lẳng lặng lái xe, tôi lại dá»±a và o nệm nhìn qua bên đưá»ng. Chuyến Ä‘i Nha Trang nà y chỉ có mình tôi và ngưá»i tà i xế, hôm qua ông Khương bảo phải Ä‘i miá»n Tây và cá» tôi Ä‘i ký hợp đồng thay ông ấy, không hiểu sao ông ấy nhìn tôi vá»›i vẻ đặc biệt quan tâm:
- Có lẽ cô sẽ không gặp trá»±c tiếp giám đốc ngoà i ấy, vì cáºu ta báºn Ä‘i Singapore, cô là m việc vá»›i ngưá»i phụ tá cÅ©ng được, hôm qua ngưá»i ấy gá»i Ä‘iện và o, tôi cÅ©ng đã bà n sÆ¡ qua bản hợp đồng rồi, lần nà y không có gì thay đổi.
- Thế tôi chỉ có một mình à ?
- Tôi định để Vân Hà cùng Ä‘i vá»›i cô, nhưng cô ấy phải Ä‘i miá»n Tây vá»›i tôi.
Thế là sáng nay tôi đi một mình, lần đầu tiên tôi đi công tác mà không có ông giám đốc, có lẽ mai mốt ông ấy sẽ dần dần để tôi thay mặt ông ấy đi ký hợp đồng cũng nên.
Äúng như ông Khương nói, tôi chỉ là m việc vá»›i ngưá»i trợ lý cá»§a Thế Phi, không gặp anh tôi cảm thấy đỡ căng thẳng hÆ¡n, tôi không gặp ai trong công ty ngoà i ngưá»i trợ lý mà tôi phải là m việc, anh ấy cÅ©ng không há» nhắc đến việc vắng mặt cá»§a giám đốc, như đã quen vá»›i việc như váºy.
Chúng tôi ngồi đối diện vá»›i nhau bên bà n, nói ngắn gá»n vá» những Ä‘iá»u khoản trong bản hợp đồng. Khi tôi chuẩn bị Ä‘i vá» thì anh ấy niá»m nở:
- Hôm nay cô chỉ đi một mình, cô không nên ở khách sạn là m gì, tôi đã bảo nhân viên chuẩn bị phòng cho cô rồi.
- Dạ thôi, cám Æ¡n anh, tôi ở khách sạn sẽ thoải mái hÆ¡n, ở đây là m phiá»n các anh quá.
- Tôi chỉ sợ cô không tìm được phòng thôi, đang mùa du lịch mà , vả lại mấy hôm nay có cuộc hội diễn văn nghệ Ở các tỉnh và hội thảo của ngà nh hải sản, các phòng ở khách sạn chắc đã được đăng ký hết rồi. Sợ cô khó tìm một phòng tốt, cô cứ ở lại đây đi đừng ngại.
- ...
- Cô có đăng ký phòng trước chưa?
Tôi thở dà i:
- Tôi định chiá»u nay má»›i Ä‘i tìm phòng, lần trước ra đây rất dá»… tìm chá»— ở, nên...
- Ở thà nh phố nà y dân số thất thưá»ng lắm, có lúc khách đến ùn ùn, tìm má»™t phòng trá» cÅ©ng không còn, cô đến lúc nà y là khó có chá»— tốt lắm.
- Tôi sẽ cố tìm xem sao.
- Thôi được, cô cứ ở đây Ä‘i, tôi cho ngưá»i Ä‘i tìm phòng giúp cô.
- Dạ, váºy phiá»n anh giúp giùm.
Anh ấy ra ngoà i nói gì đó với một nhân viên, rồi trở và o:
- Bây giá» còn sá»›m, tìm phòng chắc cÅ©ng lâu, má»i cô Ä‘i ra biển chÆ¡i, chắc cô chưa biết ở đây nhiá»u đâu nhỉ? Tôi sẽ là m ngưá»i hướng dẫn váºy.
Tôi theo anh ấy Ä‘i ra biển, bãi biển chiá»u nay đông tháºt, hầu như không tìm được má»™t quán nước còn bà n trống, cuối cùng chúng tôi cÅ©ng tìm được má»™t quán ngồi nhìn ra biển. Tôi vẩn vÆ¡ nhìn khung cảnh trước mặt, cảm thấy thêm mệt má»i vì sá»± tấp náºp ồn à o.
Trá»i bắt đầu và o tối, tôi sốt ruá»™t đòi vá». Công ty chẳng còn ai ngoà i anh nhân viên lúc chiá»u. Tôi thất vá»ng ghê gá»›m khi biết chẳng tìm đâu ra má»™t phòng ở khách sạn. Tôi ngồi phịch xuống ghế, ngưá»i trợ lý nhìn tôi:
- Thôi váºy, tối nay cô cứ ở đây, để tôi nhá» cô Hoa đưa cô lên phòng, tối nay cô ấy sẽ ở đây vá»›i cô cho có bạn.
Tôi cưá»i gượng:
- Là m phiá»n mấy anh quá.
Anh ấy đi đâu đó, lát sau một cô gái đi ra, cô ta vui vẻ:
- Chị đi lên phòng với em.
Tôi theo cô lên lầu hai, cô ta mở cá»a má»™t phòng nằm ngoà i cùng, có thể nhìn xuống đưá»ng. Tôi ngạc nhiên nhìn căn phòng trang trà tháºt đẹp, nó có vẻ là nhà ở hÆ¡n là má»™t phòng ngá»§ bình thưá»ng dà nh cho khách, trên bà n lại có sẵn bình hoa hồng tôi buá»™t miệng:
- Äẹp quá, ai cắm hoa tháºt là khéo.
Cô gái quay lại:
- Bình hoa nà y là chuẩn bị cho chị đó. Hôm qua em được lệnh dá»n dẹp trước để đón chị, em biết chị thÃch hoa hồng lắm phải không?
Tôi ngạc nhiên:
- Sao chị biết?
Cô ta không trả lá»i, để báºt đèn trong phòng có mà u sáng dịu chứ không phải thứ sáng trắng cá»§a đèn neon, tôi chưa thấy căn phòng nà o trang trà đẹp như. Tôi đứng yên ngắm xung quanh, cô gái cưá»i tươi:
- Chị thÃch không?
- Äẹp lắm.
- Chị ăn gì chưa?
Tôi gáºt đầu, cô ta Ä‘i ra ngoà i, rồi trở và o vá»›i má»™t dÄ©a bánh ngá»t và trái cây trên tay, tôi thấy cảm động vì sá»± đón tiếp ân cần cá»§a cô ta, cưá»i dịu dà ng:
- Cám ơn chị nghe.
- Có gì đâu, thôi chị Ở lại em vỠnghe.
- Thế tối nay chị không ở lại đây à ?
Cô ta lắc đầu:
- Em đâu có Æ¡ lại được, nhà em chị có hai mẹ con, em Ãt dám Ä‘i đâu lắm.
- Thế tối nay chỉ có mình tôi trong công ty nà y à ?
- Em không biết, anh Dũng chỉ bảo em là m bao nhiêu việc nà y thôi, nhưng chị đừng lo, ở đây có bảo vệ mà . Thôi, em vỠnha.
Tôi im lặng nhìn cô ta Ä‘i ra ngoà i, rồi đứng dáºy xếp đồ treo và o tá»§, có cả bà n á»§i nữa, cô gái nà y chu đáo tháºt.
Tôi thay áo ngá»§, rồi nằm chuồi xuống giưá»ng. Cả ngà y nay không ngá»§ mệt kinh khá»§ng, tôi kéo chiếc gối ôm và o lòng, nhắm mắt lại. Nhưng giấc ngá»§ không đến được. Nha Trang tháºt là nóng ná»±c, cái nóng khô rang cá»§a đất liá»n là m ngưá»i ta thấy khó chịu, tôi trưá»n ngưá»i tá»›i vặn quạt.
Cánh cá»a chợt báºt mở, tôi hoảng hốt ngồi báºt dáºy, và cà ng hoảng hÆ¡n khi thấy Thế Phi Ä‘i và o, tôi nhẩy vá»™i xuống đất, đứng sững nhìn anh. Thế Phi vẫn đứng ở cá»a, nhìn tôi từ đầu đến chân rồi cau mà y:
- Cô Ä‘i đâu váºy? Sao cô và o phòng tôi?
Tôi lúng túng chưa biết nói sao thì anh đi và o ngồi xuống chiếc ghế đối diện, anh nhìn quanh:
- Ai đưa cô và o đây váºy? Sao cô ngang nhiên như ở nhà mình thế? Äây là phòng tôi mà .
Tôi lắp bắp:
- Tôi... tôi không biết phòng nà y là phòng cá»§a anh, nếu biết váºy tôi đã không...
Thế Phi cắt ngang, giá»ng như quát:
- Ai dám tá»± tiện để cô và o đây váºy, tôi chưa bao giá» cho phép ngưá»i lạ đặt chân đến phòng nà y. Cô yêu cầu nhân viên cá»§a tôi đưa và o phải không?
Tôi kêu lên:
- Không! Không bao giá»!
- ...
Tôi hấp tấp thanh minh:
- Sáng nay tôi ra đây để ký hợp đồng, tôi không có ý định ở lại đây, nhưng khách sạn không có chỗ và nhân viện của anh đã bảo tôi ở lại đây nghỉ, tôi tưởng anh đã đi Singapore rồi, nếu mà biết thế nà y thì cho dù...
- Thôi đừng nói nữa, tôi mệt lắm, không muốn nghe chuyện dà i dòng cá»§a cô nữa, bây giá» yêu cầu cô ra khá»i đây cho tôi nghỉ, khuya lắm rồi.
Tôi choáng ngưá»i đứng im, chưa bao giá» tôi tưởng tượng nổi có ngưá»i đối xá» vá»›i tôi thô bạo như váºy, mà ngưá»i ấy lại là Thế Phi. Tôi chạy à o đến mở tá»§:
- Anh không cần Ä‘uổi, chỉ việc gặp mặt ở đây cÅ©ng đủ để tôi ra khá»i phòng rồi, không cần phải yêu cầu tôi như váºy.
Thế Phi nằm dà i xuống giưá»ng, vùi mặt trong gối không nhìn tôi, như muốn chá» tôi Ä‘i nhanh cho khuất mắt anh. Tôi xếp vá»™i bá»™ đồ cho và o giá», tá»± trách mình lÆ¡ đãng. Tại sao lúc nãy tôi không để ý phòng nà y có ngưá»i ở chứ.
Tôi cầm đồ định xuống phòng tắm thay, nhưng cả tầng lầu tối mịt, chẳng biết tìm công tắc đâu để báºt đèn. Tôi mò mẫm Ä‘i xuống cầu thang, tầng dưới cÅ©ng tối Ä‘en. Không cách gì tôi dám xuống nhà được, tôi đứng yên trong bóng tối, cảm giác sợ hãi, tá»± ái và bất lá»±c là m tôi muốn khóc. Biết phải là m gì bây giá». Trở lại phòng để yêu cầu Thế Phi giúp tôi ra ngoà i à ? Tôi biết anh sẽ gắt gá»ng bảo tôi đừng có là m phiá»n anh, rằng tôi đã và o được thì hãy tá»± tìm lấy đưá»ng mà ra, và có thể anh sẽ nhắc lại việc bị tôi Ä‘uổi ở thà nh phố ra mỉa mai châm chÃch tôi, để tôi biết thế nà o là cảm giác xấu hổ. Trá»i Æ¡i! Tôi đâu có đủ lì lợm để là m chuyện đó.
Tôi muốn gá»i ngưá»i bảo vệ, nhưng cÅ©ng chẳng biết ông ta ở đâu mà tìm. Cảm giác bất lá»±c là m tôi tức mình không chịu được, chẳng lẽ tôi chịu để Thế Phi quay tôi như con dế sao? Không bao giá».
Tá»± nhiên tôi đâm tức ngưá»i trợ lý cá»§a Thế Phi, chÃnh anh ta đã đẩy tôi và o tình trạng dở khóc dở cưá»i nà y.
Tôi đứng yên trong bóng tối tháºt lâu, trong phòng Thế Phi, đèn đã tắt từ lúc nà o đấy, xung quanh bây giá» chỉ còn là bóng tối dầy đặc, tôi sợ run cả ngưá»i, chẳng còn tâm trà để tá»± ái tôi quýnh quáng Ä‘i và o phòng Thế Phi.
Rất may là cá»a phòng chưa đóng, trong phòng chỉ còn ánh đèn ngá»§ hắt thà ng má»™t vùng sáng mà u hồng. Thế Phi đã thay bá»™ đồ sÆ¡ mi trên ngưá»i và hình như đã ngá»§, tôi đứng tá»±a tưá»ng, thừ ngưá»i suy nghÄ©, rồi mÃm môi, cương quyết bước tá»›i báºt đèn. Tôi cố ý là m rÆ¡i chiếc lược, tiếng động là m Thế Phi ngồi lên. Anh bá»±c mình nhìn tôi:
- Nãy giá» cô vẫn chưa ra khá»i đây à ? Cô định là m trò gì nữa đây?
Tôi gằn giá»ng:
- Trừ phi anh cố tình là m khó tôi, còn không thi anh phải hiểu là trong Ä‘iá»u kiện thế nà y không có cách gì tôi ra ngoà i cho được, anh đừng có cư xá» thô bạo vá»›i phụ nữa như váºy.
- Tôi cư xỠthế nà o là thô bạo?
- Anh thừa hiểu là tôi không rà nh ngõ ngách ở đây, và cÅ©ng không thể ra đưá»ng vá»›i cách ăn mặc thế nà y, nếu lịch sá»±, Ãt nhất anh cÅ©ng phải mở đèn giúp tôi chứ.
Thế Phi hất đầu một cái:
- Tôi mệt má»i lắm, bây giá» phải thức dáºy phục vụ cô nữa à ? Thế chiá»u nay ai đưa cô lên đây?
- Nhưng bây giỠhỠđã vỠhết rồi.
Anh bước xuống giưá»ng, đến bà n lấy thuốc hút:
- Cô là ngưá»i thế nà o mà giữa đêm khuya lại ở trong phòng má»™t ngưá»i đà n ông vá»›i cách ăn mặc thiếu nghiêm túc như thế? Bị Ä‘uổi cÅ©ng không chịu ra, trợ lý cá»§a ông Khương là ngưá»i như váºy đó sao?
Tôi tức run lên:
- Tôi cấm anh ăn nói hồ đồ như váºy, anh là ngưá»i...
Tôi im bặt, cố tìm má»™t từ tháºt nặng mà ném và o mặt anh cho đỡ tức, nhưng đầu óc tôi rối bá»i. Thế Phi thản nhiên:
- Không biết giữa tôi và cô, ai má»›i là ngưá»i hồ đồ hÆ¡n, nếu cô là ngưá»i có văn hóa thì hẳn đã không Ä‘uổi tôi ra ngoà i khi tôi có thà nh ý đến thăm cô, và còn nhiá»u chuyện khác nữa... Nhưng thôi, đó là chuyện cÅ©, tôi đã quên rồi, tôi hoà i hÆ¡i mà quan tâm đến má»™t ngưá»i thiếu lịch sá»± như cô, váºy mà ...
Anh ngừng lại, nhún vai:
- Váºy mà bây giá» cô quay lại bám theo là m phiá»n tôi, tháºt không hiểu nổi cô là ngưá»i thế nà o. Lòng tá»± trá»ng cá»§a cô đâu rồi?
Thấy tôi im lặng, Thế Phi cưá»i mỉa:
- Nếu ở địa vị của cô thì tôi nay tôi đã không ở lại đây rồi, cô thừa biết đây là công ty của tôi mà . Lại còn tìm cách và o phòng tôi nữa.
Anh lắc đầu, nhếch má»™t bên miệng, như muốn nói tôi là ngưá»i bá» Ä‘i rồi. Tháºt là uất ngưá»i, không bao giá» tôi tưởng tượng nổi Thế Phi đối xá» vá»›i tôi như váºy, nếu không còn yêu nữa thì cÅ©ng đưùng có hạ thấp ngưá»i khác như váºy. Tôi cố sắp xếp ý nghÄ© cho mạch lạc, cố tìm những câu nói tháºt Ä‘au ném trả lại anh, thế mà cái đầu cứ rối tung. Thế Phi trở lại giưá»ng, ngồi ngá»a ngưá»i ngắm nghÃa tôi, đôi mắt anh không chút thiện cảm:
- Từ buổi tối cô có nhã ý má»i tôi đến nhà hà ng, tôi nghÄ© váºy là hết rồi, chấm dứt như váºy cÅ©ng tốt, khá»i mất công tôi vướng báºn. Tôi buá»™c lòng phải giữ quan hệ vì việc là m ăn vá»›i ông Khương thôi, ngoà i ra tôi không muốn dÃnh dáng riêng tư gì hết.
Anh dụi điếm thuốc, có vẻ bực tức:
- Váºy mà ... tại sao cô lại đưa tôi và o tình trạng nà y chứ, sáng mai nhân viên cá»§a tôi sẽ biết cô trợ lý cá»§a ông Khương ở trong phòng giám đốc, ngưá»i ta sẽ nghÄ© sao vá» tôi?
Anh quát lên:
- Cô muốn bôi nhỠdanh dự tôi phải không?
Tôi quắc mắt nhìn anh:
- Anh im miệng Ä‘i, đừng tưởng dồn tôi và o tình thế nà y là anh có quyá»n sỉ nhục tôi, tôi không cho phép anh là điá»u đó đâu.
- Ghê váºy à ?
Tôi mÃm môi, ngẩng cao mặt lên:
- Anh có thể lợi dụng uy quyá»n cá»§a mình để chà đạp ngưá»i nà o đó, nhưng vá»›i tôi thì không, tôi không cho phép bất cứ ai xúc phạm tôi cả, anh tưởng tôi sẽ cúi đầu chấp nháºn sá»± miệt thị cá»§a anh à ? Không bao giỠđâu.
Thế Phi ngồi thẳng ngưá»i lên, nhìn tôi chăm chú, rồi cưá»i khỉnh, có trá»i má»›i biết đó là cái cưá»i khinh miệt hay là chế giá»…u, nhưng đó là nụ cưá»i rất lạ, tôi rối rắm quá nên không thể phân biệt được. Bản năng cá»§a tôi bây giá» là phải trả đũa Thế Phi tháºt Ä‘au. Tôi đứng thẳng ngưá»i, cố giữ tư thế đưá»ng hoà ng;
- Nếu sáng mai nhân viên cá»§a anh biết chuyện nà y, thì ngưá»i xấu hổ là tôi chứ không phải là anh, anh là m gì còn danh dá»± mà bị há» bôi nhá», nó đã được phung phà và o các nhà hà ng rồi, ngưá»i ta chỉ sợ mất cái gì ngưá»i ta có, nhưng những thứ tương tá»± như sÄ© diện thì anh là m gì có mà sợ mất.
Cặp mắt Thế Phi nheo lại, rắn đanh. Nhưng anh vẫn không nói gì, tôi cảm thấy hả dạ:
- Bá»™ anh tưởng tôi sẽ khóc lóc năn nỉ anh cho tôi ở lại đây đêm nay hả? Không có đâu, tôi thà đi lang thang ngoà i đưá»ng còn hÆ¡n ở cùng phòng vá»›i má»™t ngưá»i như anh, má»™t ngưá»i...
Thế Phi cắt ngang, giá»ng châm biếm:
- Giá» nà y mà lang thang ngoà i đưá»ng coi chừng bị bắt đấy.
Tôi tức muốn nghẹt thở, hét lên:
- Thà là như váºy, còn hÆ¡n đứng ở đây đối diện vá»›i anh, má»™t con ngưá»i nhá» nhen và tầm thưá»ng nhất mà tôi má»›i thấy, má»™t ngưá»i chỉ giá»i lợi dụng ưu thế cá»§a mình để hạ thấp ngưá»i khác, mà ngưá»i đó lại là má»™t phụ nữ.
- Còn gì nữa không? Sao tự nhiên cô im thế?
- Còn chứ, tôi căm ghét ai có ý nghÄ© tôi tìm ra đây để xin lá»—i hay quỵ lụy tình cảm ngưá»i khác, cái gì đã là m thì tôi không há» hối háºn và cÅ©ng chưa bao giá» biết xin lá»—i là gì, không ai có thể bắt tôi phải hạ mình vá»›i ngưá»i khác đâu.
- Nói hết chưa? - Thấy tôi ngừng lại, Thế Phi nhắc.
Tôi thở dồn dáºp vì mệt, nhưng vẫn ráng tuôn cho hết những ý nghÄ© tức tối:
- Nếu mà biết tối nay gặp anh ở đây, thà lúc chiá»u tôi chá»n má»™t góc xó xỉnh trên bãi biển, hoặc ở suốt đêm trên xe, còn hÆ¡n và o căn phòng mà chá»§ nhân cá»§a nó chỉ là má»™t ngưá»i ti tiện, chỉ biết trả thù má»™t cách nhá» nhen.
- Váºy à ? Còn gì nữa không? Nói tiếp Ä‘i.
Tôi như bốc lá»a vì bị khiêu khÃch, tuôn ra má»™t trà ng:
- Thế anh tưởng tôi thÃch đứng đây nói chuyện vá»›i anh lắm hả, tôi thà nghe mèo kêu còn hÆ¡n nghe anh nói, đừng có mà tưởng anh là má»™t nhân váºt quan trá»ng đến ná»—i tôi phải tìm cách và o đây để gặp anh. Trá»i, tôi ghét ai có ý nghÄ© tôi dùng thá»§ Ä‘oạn để quyến rÅ© má»™t ngưá»i không ra gì như anh, bá»™ tôi tệ đến mức phải hạ mình là m chuyện đó sao, thà tôi...
Thấy tia nhìn kỳ lạ cá»§a Thế Phi, tôi im bặt, hình như nãy giá» tôi nói nhiá»u quá, trong khi anh chẳng thèm nói gì cả, anh chỉ lặng lặng ngồi nghe và quan sát tôi như quan sát má»™t con rối, tá»± nhiên tôi thấy mình lố bịch kỳ lạ, chẳng thà im lặng khinh bỉ, không chừng hay hÆ¡n là đứng đó tìm đủ lý lẽ thanh minh, như thế chẳng khác nà o tôi thừa nháºn mình cố ý và o đây rồi.
Tôi cố tạo vẻ mặt khinh khỉnh, ngó lÆ¡ ra cá»a sổ. Thế Phi nhắc:
- Không nói nữa à ?
Tôi phẩy tay, không thèm nghe.
Giá»ng anh giá»…u cợt:
- Thế cô không có ý định ra khá»i đây à , tôi Ä‘oán không sai mà .
Câu nói đó là m tôi lại muốn nổi khùng, chẳng biết mình là m gì, tôi đi à o ra ngoà i:
- Anh không cần đuổi.
Và như má»™t vòng lẩn quẩn, tôi lại rÆ¡i ngay và o bẫy cá»§a chÃnh mình, là m sao tôi có thể Ä‘i đâu giữa bóng tối mịt mù như thế nà y. Tôi tức Thế Phi kinh khá»§ng, giá mà là m được cái gì đó bắt anh phải Ä‘au đớn... nhưng tôi là m được gì bây giá».
Tôi ném mạnh bá»™ đồ xuống đất, tay chợt chạm phải thà nh ghế, tôi ngồi phịch xuống, khóc tấm tức. Tại sao tôi lại rá»i và o tình cảnh nà y trước mặt Thế Phi chứ, tá»± ái Ä‘iên cuồng mà đà nh im lặng, thế má»›i biết cảm giác cay đắng khi phải bất lá»±c trước má»™t ngưá»i mà mình xem là quan trá»ng trong Ä‘á»i.
Tôi cứ ngồi yên trong bóng tối, mệt má»i ngả đầu và o thà nh ghế, khép há» mắt suy nghÄ©.
Hình như có tiếng chân Ä‘i nhẹ trên ná»n gạch, tôi ngồi thẳng ngưá»i, mở to mắt, căng thẳng chỠđợi.
Äèn báºt sáng, Thế Phi đứng trước mặt tôi, hÆ¡i cúi xuống, giá»ng anh nhẹ nhà ng:
- Khuya rồi, và o trong ngủ đi.
Tôi im lặng, không thèm trả lá»i.
Anh ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn tôi, tôi quay mặt nhìn chá»— khác, anh chợt cưá»i khì:
- Nãy giỠem suy nghĩ thêm được câu nà o sỉ vả anh chưa?
Không thèm nhìn anh, tôi đứng dáºy chạy à o và o phòng gà i cá»a lại, tôi vá»™i vã thay đồ và nhét vá»™i gương lược và o giá», bây giá» thì anh đừng hòng tôi chịu thua anh.
Tôi mở cá»a Ä‘i ra ngoà i, nhưng Thế Phi đã đứng chặn lại:
- Giá» nà y khuya rồi, định Ä‘i đâu váºy?
- Không việc gì tôi phải trả lá»i vá»›i anh, yêu cầu anh tránh qua.
- Äừng có tá»± ái trẻ con nữa, và o trong kia ngá»§ Ä‘i, muốn Ä‘i chÆ¡i đâu thì cÅ©ng phải chá» trá»i sáng đã.
- Thà tôi ở ngoà i đưá»ng còn hÆ¡n ở cùng trong nhà vá»›i anh, bá»™ anh tưởng tôi không dám...
- Anh biết, khi nổi giáºn em dám là m bất cứ chuyện gì mà em muốn, nhưng bây giá» mà ra ngoà i đưá»ng thì không hay ho cho em đâu, tối hÆ¡n hết em hãy ở lại nói chuyện vá»›i anh.
- Hừ, thà tôi...
- Nghe mèo kêu còn thÃch hÆ¡n chứ gì, anh cÅ©ng tôn trá»ng ý thÃch cá»§a em lắm, nhưng anh không thể để em lang thang ngoà i đưá»ng được. Và o phòng Ä‘i, đừng bắt anh phải mạnh bạo vá»›i em.
Vừa nói Thế Phi vừa Ä‘i vá» phÃa góc phòng tắt đèn, tôi kêu lên:
- Không được tắt, tôi không cho phép anh cư xá» thẳng tay vá»›i tôi như váºy.
Thế Phi không trả lá»i, lẳng lặng ôm ngang ngưá»i tôi rồi bồng thốc trên tay, anh đặt tôi và o ghế và ngồi dưới chân tôi, tôi chưa biết phản ứng ra sao thì anh nghiêm giá»ng:
- Bây giá» ngưá»i nói là anh chứ không phải là em nữa.
- ...
- Em đã tìm hết ngôn ngữ để chà đạp xúc phạm anh chưa?
Tôi định mở miệng, nhưng Thế Phi không để tôi nói:
- Chỉ thá» nặng tay vá»›i em má»™t tà mà em đã nổi giáºn mắng anh như váºy, sao em không nghÄ© lại em đã cư xá» thẳng tay vá»›i anh ra sao, sao em không nghÄ© đến những gì anh đã chịu đựng trước thái độ phÅ© phà ng cá»§a em. Em biết tức giáºn, biết Ä‘au khổ. Váºy mà em không nghÄ© tá»›i cái Ä‘au cá»§a anh khi bị em dồn và o chân tưá»ng, trái tim em để đâu rồi?
Tôi mở lá»›n mắt nhìn Thế Phi, anh nói gì váºy?
Anh vẫn quỳ dưới chân tôi, tôi thấy kỳ cục quá, muốn bảo anh đừng là m thế nữa, nhưng không sao mở miệng được. Anh nhìn xoáy và o mắt tôi:
- Bây giá» thì anh không giấu em, chÃnh anh gá»i Ä‘iện yêu cầu ông Khương để em ra đây, và anh sắp đặt má»i thứ như em đã thấy, anh muốn cho em nếm trải cảm giác bị hất há»§i cay đắng, để em hiểu nó Ä‘au ra sao và để em đừng khư khư giữ lấy tÃnh hiếu thắng, kiêu hãnh cá»§a mình nữa, nhất là đừng Ä‘em sá» dụng nó trong tình yêu.
Tôi ngoan cố chống trả:
- Nhưng tôi không hỠcó tình yêu với anh.
- Äừng tá»± dối mình, không yêu thì tại sao em tìm cách trả thù anh khi ghen giáºn, và nếu không là gì vá»›i nhau, việc gì em phải khóc lóc khổ sợ khi anh bá» Ä‘i, em là m Vân Hà phải lo lắng an á»§i và phải viết thư nói hết vá»›i anh, em sống dối mình thì có Ãch gì kia chứ.
Tôi cau mà y:
- Vân Hà nó đã nói gì với anh?
Thế Phi xua tay:
- Em không cần quan tâm Ä‘iá»u đó.
- Bây giỠanh muốn gì ở tôi đây?
- Muốn em bá» tÃnh cao ngạo đối vá»›i anh, và nên nhìn thẳng và o sá»± tháºt, em không thể nà o bá» quên anh được, váºy thì dà y vò anh là m gì, anh khổ mà em có sung sướng được đâu.
- Tôi không có ý định dà y vò ai hết.
Thế Phi há»i vặn:
- Thế tại sao lần đó em bắt anh phải và o nhà hà ng, em có nghÄ© là m váºy là sÄ© nhục anh không? Chỉ cần em bảo không thÃch thôi, anh sẵn sà ng không đến giải trà ở những nÆ¡i như váºy nữa, tại sao em chịu đặt em ngang hà ng vá»›i mấy cô tiếp viên ấy, em không hiểu là trong lòng anh, không ai có thể so sánh được vá»›i em, em chưa bao giá» chịu khó tìm hiểu anh cả. Chỉ biết cà o xé anh thôi.
Tôi ngồi gục đầu trong tay, tự nhiên ứa nước mắt, và tôi khóc lặng lẽ.
Anh như không thấy tôi khóc, vẫn nói Ä‘á»u Ä‘á»u bên tai tôi:
- Äối vá»›i anh, hình như chưa bao giá» em biết vị tha là gì, chỉ cần má»™t lá»—i nhá» cá»§a anh thôi là em thẳng tay trừng phạt, em yêu mà chỉ biết dà y xéo ngưá»i mình yêu, là m váºy để là m gì hả Trân?
- Thôi anh đừng có nói nữa.
- Không, phải để anh nói hết, nếu anh không nói thi đến chừng nà o em mới chịu nhìn lại mình.
Tôi khổ sở:
- Nhưng tôi không muốn nghe nữa.
Thế Phi vẫn tiếp tục:
- Có khi nà o em thấy rằng, vì yêu em, anh sẵn sà ng gạt bá» tá»± ái theo năn nỉ, gần như quỵ lụy em không? Äến lúc cuối cùng anh chợt hiểu rằng đối vá»›i em, van xin chỉ là vô Ãch, và anh phải quất cho em những lá»i lẽ tháºt Ä‘au để em hiểu rằng trong tình yêu, đừng bao giá» hà nh hạ ngưá»i mình yêu má»™t cách vô tư như váºy nữa.
Anh đứng dáºy, thẳng ngưá»i lên:
- Anh yêu em, rất yêu, nhưng bây giá» anh không chiá»u theo tÃnh bướng bỉnh cá»§a em nữa, em hãy suy nghÄ© kỹ những gì anh nói, hãy sống tháºt vá»›i lòng mình, lúc nà o anh cÅ©ng chỠđợi em.
Tôi vẫn gục mặt trong nắm tay, khóc lặng lẽ. Thế Phi lau mặt cho tôi, dịu dà ng:
- Bây giỠem ngủ đi, đừng thức khuya nữa.
Anh Ä‘i ra đến cá»a, chợt ngoái lại:
- Anh ở phòng bên cạnh em, đừng sợ gì nhé. Chúc em ngủ ngon.
Còn lại má»™t mình trong phòng, tôi nằm lăn ra giưá»ng, nhưng không phải để ngá»§, có lẽ tôi sẽ thức suốt đêm nay vá»›i những mối trăn trở trong lòng.
Tôi nằm úp mặt trong gối, nghÄ© vá» tất cả những gì xảy ra trong tối nay, nhá»› tỉ mỉ từng lá»i xúc phạm cá»§a Thế Phi, váºy mà không hiểu sao không thấy giáºn, chỉ thấy yêu anh hÆ¡n, và cÅ©ng không muốn Ä‘i đến táºn cùng cá»§a cÆ¡n giáºn giữ, vì tôi còn đầu óc nà o nữa đâu mà giáºn.
Hình như Thế Phi nói đúng, tôi luôn õng ẹo há»n giáºn khi được năn nỉ quỵ lụy, nhưng khi bị ai ném cho những lá»i lẽ nặng ná» phÅ© phà ng thì tôi má»›i bừng tỉnh nhìn lại mình, lúc đó thì sợ hãi khóc lóc. Tôi không hiểu mình là gì đây nữa.
Bây giỠtôi mới hiểu rằng, nếu Thế Phi vĩnh viễn không thèm yêu tôi nữa chắc tôi sẽ chết mất.
Tôi hết ngồi dáºy, rồi lại nằm rúc và o gối, không sao ngá»§ được, không biết ở phòng bên kia Thế Phi có thức như tôi không?
Tôi bước xuống giưá»ng, nhón gót Ä‘i ra ngoà i, mở cá»a tháºt nhẹ, và tôi mò mẫm trong bóng tối Ä‘i qua phòng Thế Phi.
Cánh cá»a chỉ khép há», trong phòng để đèn ngá»§ má» tối, và trong bóng tối đó, tôi thấy Thế Phi ngồi ngá»a trên ghế lặng lẽ hút thuốc, khuôn mặt anh chìm trong bóng tối tạo nên má»™t vẻ bà ẩn, nghiêm nghị.
Tôi áp mặt và o cá»a nhìn anh, giá mà Thế Phi quay lại, có lẽ tôi sẽ chạy à o và o lòng anh, nép mình trong vòng tay âu yếm ấy... nhưng Thế Phi vẫn chìm đắm trong những ý nghÄ© nà o đó, và tôi cứ đứng yên, rồi lặng lẽ quay vá» phòng.
Tôi nằm xuống giưá»ng, rồi thiếp Ä‘i lúc nà o không biết, hình ảnh tôi mang và o giấc ngá»§ là dáng dấp lặng buồn cá»§a Thế Phi giữa đêm vắng.
Khi tôi mở mắt, đã thấy anh ngồi bên cạnh giưá»ng, Ä‘ang cúi xuống nhìn tôi, đôi mắt Ä‘en cá»§a anh như đắm Ä‘uối chiêm ngưỡng tôi trong giấc ngá»§. Tôi nằm im, chá»›p mắt nhìn lại anh. Trong phút đầu tiên là m hòa nay, tôi không biết phải có thái độ ra sao nữa.
Thế Phi cúi xuống trên ngưá»i tôi, nhìn tôi dò há»i, khuôn mặt anh tháºt gần mặt tôi, nghe rõ cả hÆ¡i thở dồn dáºp, anh thì thầm:
- Em hết giáºn anh chưa?
Tôi đặt tay lên ngá»±c Thế Phi, không trả lá»i, và tôi hé môi chỠđợi.
Thá»i gian như ngừng lại, chỉ còn tôi vá»›i anh hòa lẫn và o nhau, và trong giây phút thiêng liêng cá»§a cái hôn ngá»t ngà o, tôi nghe giá»ng anh đắm Ä‘uối:
- Anh thương em nhiá»u lắm em biết không?
Tôi nhắm mắt nghe ná»—i xao xuyến chảy trà n và o tâm hồn, giá»ng tôi nhẹ như hÆ¡i thở:
- Em cÅ©ng yêu anh, yêu nhất trên Ä‘á»i.
Thế Phi ngẩng mặt lên, giá»ng trêu chá»c:
- Thế em bỠý định Ä‘uổi anh ra khá»i phòng rồi sao?
Tôi úp mặt và o ngá»±c anh, cưá»i khúc khÃch:
- Chưa đâu, chưa bỠđâu.
Tôi choà ng tay quấn cổ anh chặt hÆ¡n, cưá»i láu lỉnh:
- Thế bây giỠcó chịu ra ngoà i không, em đuổi đấy.
Thế Phi cưá»i sung sướng, rồi lại vùi mặt trong cổ tôi:
- Em cứ Ä‘uổi, nhưng anh sẽ không ra khá»i đây đâu, và sẽ không bao giá» chịu ra khá»i cuá»™c Ä‘á»i em, hiểu chưa?
- Anh lì lắm.
- Thế em có chấp nháºn có má»™t ngưá»i chồng lì lợm như anh không?
“Chồng†à ? Từ đó sao mà lạ lùng mà thiêng liêng đến váºy. Tôi nhắm mắt, sung sướng vá»›i khái niệm tuyệt vá»i nà y. Bởi vì tôi yêu anh!
Hết
Tà i sản của quykiemtu