Một ngày. 12 giờ đồng hồ. Liền tù tì ngồi nằm vạ vật trên chuyến xe từ miền ngược chạy về miền xuôi.
Không phải ngược rừng nữa mà là gì nhỉ: xuôi đồng bằng chăng? Nghe không vào.
Ta (Zê) sùm sụp mũ che mặt. Gác chân lên thành ghế hoặc co quắp như con tôm... và ngủ hoặc vờ ngủ. Không muốn bắt chuyện cùng ai. Không xuống ăn cơm uống rượu ở quán cơm ven đường khi xe đỗ lại đổ nước bơm xăng. Cũng không xuống dù một lần đi đái đi ỉa.
Ta (Zê) chẳng khác gì thằng tù đang trốn trại.
Và bây giờ. 8 giờ tối. Ta lục sục mở hai cái khoá cổng khu nhà vườn tuyệt vời. Còn hơn cả thiên đường. (Chắc chắn rồi. Vì ở thiên đường không có tự do tình dục.)
Lao vào nhà tắm xối nước. Bẩn kinh khủng. Với chiếc khăn tắm trên dây thép. Chợt nhìn thấy cái xi líp mỏng dính khô cong như miếng bánh đa đu dưa õng ẹo. Chợt nhớ tới cô bé người Hàn Quốc. Cái xịp của Kim Chan Sun đen nhẫy và bé tí. Giống như chiếc lá buộc hai sợi dây. Một cái xịp quá tối tân vì thế không kích dục. Đó là đối với ta (Zê).
Nom nó hung tợn và tự tin và có vẻ như dọa nạt hơn cái xịp ngơ ngáo đáng yêu của em gái sinh viên gái gọi nghiệp dư Việt Nam.
Nhai tạm một mẩu bánh mì. Uống cốc nước lạnh buốt. Chẳng thiết cắm bình điện Thái Lan đun nước. Hút một điếu thuốc lá. Và nhơ nhớ một cái gì đó.
Hiểu rồi.
On lai on lai... on lai... ba lô.
Hòm thư có ba thư đang đợi.
Thật là thú vị.
Cái cảm giác đó rất khó tả.
Giống như chờ đợi một gói quà bí mật.
Giống như chờ đợi một thiên sứ từ phương trời xa đang bay tới thăm..
Bật máy.
Lá thư thứ nhất (không dấu).
Anh than yeu chac anh gian em lam vi sai hen khong email cho anh nhung ma em ban qua vì phải di lao dong trong cay xanh cho nhà truong. em khong noi doi anh dau. em co ke chuyen duoc gap anh cho thay giao chu nhiem nghe (tat nhien la tinh co gap anh o ben xe chu khong phai tren giuong). Em khong ngo thay chu nhiem ca ngoi anh ghe the. thi ra em vua duoc han hanh lam quen voi mot nha van rat lon tac gia mot quyen tieu thuyet hay nhat hien nay. Thay chu nhiem co hen em hom nao ra nha vuon tham anh. tat nhien la anh phai cho phep.Chu nhat toi neu anh khong ban thi anh em minh lai gap nhau nhe. anh khong phai don. em se xe om ra. hon anh mot cai vao giua mui. em day. H
Lá thư thứ hai (vẫn không dấu).
Kính gui anh than yeu,
Anh gian em day a. em khong nghi la anh gian em dau day mac du em co sai hen email cho anh. khong hieu sao em cu nho nho anh và thay hinh nhu chung minh da quen biet nhau tu lau roi. bon em dang phai lam mot luan van nho nho ve cuon tieu thuyet moi nhat cua ong mac ket hoi uc ve nhung co gai diem buon của toi. em da nhac lại cho thay chu nhiem nghe may loi nhan xet cua anh ve cuon tieu thuyet nay. anh co biet khong thay chu nhiem ha hoc mom và bao em là chu nhat nay phai dan thay ra nhà vuon gap anh de thay moi anh vao noi chuyen voi lop cua em. that la thu vi. nhan duoc thu nay anh eamil ngay cho em nhe. thong tin thuong xuyen quan trong lam day. em ban qua.chao anh than yeu. hon anh nhieu. em day. H.
Lá thư thứ ba (có dấu).
Tôi có gọi điện thoại cho ông (số máy ở nhà) nhưng bà vợ ông cho biết là ông đang một mình trên nhà vườn sáng tác. Thật thú vị. Nghe mà thèm rỏ dãi. Ông sướng hơn Chúa. Tôi sang Pháp từ năm 1950. Tôi có hai bằng tiến sĩ. Vậy mà bây giờ vẫn chỉ một căn hộ lầu mười bảy trong một cái quận rìa Paris. Cái khu nhà vườn sáng tác của ông có nằm mơ tôi cũng không dám. Mà bỗng dưng có thằng điên tặng tôi khu nhà vườn như thế thì tôi cũng lạy nó ba lạy rồi quay đầu chạy thục mạng. Ở bên này ngự trong một diện tích như vậy thì chỉ nguyên tiền thuế đất thôi cũng chết nghẹn rồi không thể kham nổi. Thứ Bảy tới ngày... tháng... tôi sẽ bay vào chuyến.... như thế là đúng x giờ ngày... tháng... tôi sẽ đáp xuống sân bay Nội Bài. Không cần đưa đón gì cả. Tôi sẽ tac xi lên thẳng nhà vườn sáng tác như ông đã dặn tôi. Hy vọng lần này ông sẽ không bỏ mặc con chó già này và chỉ cho nó ăn toàn những của thừa của ông nhè ra. A ha. Còn việc nữa. Công việc dịch thuật tiểu thuyết của ông vẫn tiến hành rất trúc trắc ngắc ngứ, không phải những người dịch kém tiếng Tây mà vì họ kém tiếng cái tiếng Việt. Tôi nói đây là cái tiếng Việt ông đã bịa đặt ra quá nhiều trong tiểu thuyết của ông. Cái này cũng phải xem xét lại. Tôi hy vọng mấy hôm nữa gặp nhau tôi sẽ trình bày kĩ vấn đề này và chúng ta phải tìm ra giải pháp đặng làm cho công việc dịch cuốn tiểu thuyết này có hiệu quả cao nhất... Thân. Con chó già trụi lông bạn ông.
*
Từ núi rừng tháo chạy một mạch trở về tới khu nhà vườn thân yêu. Chưa kịp nằm thở được một ngày. Ta (Zê) ông chủ sổ đỏ chốn thiên đàng pa ra dít ngay lập tức lại được đón hai vị khách quý không mời mà đến.
Một cô bạn gái sinh viên gái gọi nghiệp dư (thiếu nữ mùa xuân) và một ông bạn già (con chó già trụi lông) nhà dịch thuật nổi tiếng hơn bảy chục tuổi người Pháp gốc Việt họ tên đầy đủ Zăng Thọ.
“Lần này ông phải tìm bằng được cho tôi một cô bạn gái trẻ tuổi.”
“Tiền.”
“Tất nhiên. Com biêng?”
“Giá thị trường trôi nổi năm trăm ngàn đồng tiền Việt.”
“Tốn kém có vậy thôi ư? Làm sao?”
“Làm sao nghĩa là làm sao? Ông còn định mặc cả nữa cơ à?”
“Ấy chết. Không. Tôi muốn nói là tôi có thể đưa cho ông hơn như thế. Năm trăm ngàn cho cô bé. Còn ông. Xin biếu hai trăm ngàn.”
“Ông nghĩ tôi là một thằng ma cô?”
“Không mà. Tôi... tôi đã không nói một từ nào xúc phạm ông. Còn như nhỡ ra thì... có thể cái tiếng Việt của tôi tồi quá.”
“Đùa vậy thôi. Ông xịt bảy trăm ngàn ra đây.”
“Vâng. Có ngay.”
Và Zăng Thọ vội vã quay lưng lại che chắn. Che chắn cái gì. Tất nhiên là che chắn cái ví - mà ông ta vẫn quen gọi là cái bóp. Và... móc ví ra đếm đủ 70 tờ mười ngàn đồng tiền Việt đưa cho ta (Zê).
Zăng Thọ là ai?
Một lão già. Một anh già người Pháp gốc Việt ngoài bảy mươi. Lưng thẳng. Mắt cười. Ria mép. Áo quần như bọn chíp hôi. Ba lô bụi sau lưng. Không được (đúng hơn là chưa được vinh dự) xếp vào loại Việt kiều yêu nước. Một ngày cuối năm giáp tết mưa bụi lây phây. Tình cờ ta (Zê) đụng phải lão đang ngơ ngáo trước tấm bia tiến sĩ trong khu Văn Miếu. Ta (Zê) cắt nghĩa cho lão nghe về cái chức quan Tế tửu. Còn lão thì than phiền với ta ngay cái câu đầu tiên trong cuốn tiểu thuyết Người xa lạ của Ka Muy đã bị dịch sai bét. Ta mời lão một ly cà phê. Lão cám ơn tới ba lần. Lão than phiền về cái giá thuê phòng ở khách sạn từ 120 ngàn đồng (tất nhiên là tiền Việt) bỗng dưng tăng vọt lên 360 ngàn đồng vì lão là một người Pháp. Trời ơi. Tại sao cái xứ sở này lại kỳ quặc như vậy? Và lão dang rộng hai tay, nhún vai: Không hiểu nổi. Ta bèn lôi lão về nhà một thằng bạn hoạ sĩ dở người giàu kếch sù nhà cửa vợ con đề huề ở phố Hàng Bạc đang có ba căn hộ chung cư cao cấp đắp chiếu bỏ không hơn năm nay (buôn nhà). Thằng bạn hoạ sĩ bèn đưa cả chùm sáu chiếc chìa khoá ba căn hộ cho lão. Thoải mái đi. Ba căn hộ liền nhau đó. Cho ông xài cả ba. Cho mượn. Khuyến mại. Không lấy tiền. Tất nhiên là Zăng Thọ trợn mắt vì cảm động. Thế là ba năm nay, năm nào cũng vậy hễ cứ đến tháng Giêng là Zăng Thọ cũng đều đặn bay từ Paris sang chơi. Chơi bao lâu? Chơi ba tháng. Hỏi vì sao chỉ ba tháng. Trả lời: Phải có mặt ở Paris trước ngày 5 tháng Tư để đóng thuế. Hết.
Ta (Zê) và Zăng Thọ bỗng dưng kết thành bạn thân. Tình bạn này thơm tho mùi trí thức nhưng cũng trộn mùi hôi thối chó già vì thỉnh thoảng cả hai thằng cũng giữ miếng gầm gừ (gầm gừ thôi chứ không đớp nhau) y hệt như hai con chó già cúp đuôi ngồi trước một khúc xương.
Năm thứ hai của tình bạn quốc tế giao duyên này, tình cờ ta (Zê) đưa được Zăng Thọ lên hình trong một phóng sự tài liệu nghệ thuật thuật về đồng bào Việt kiều nô nức rủ nhau về quê hương ăn tết. Phim chiếu trên kênh VTV4 đúng vào ngày mồng 4 tết ta. Thế là Zăng Thọ bỗng nhiên thành người nổi tiếng. Mười giờ đêm một ngày nọ tại sân bay quốc tế Nội Bài có cô phóng viên tình cờ túm được ông đang còng lưng đẩy hai cái va li to tướng căng phồng (chứ không phải ba lô bụi lép xẹp rúm ró). Cô phóng viên có cuộc trò truyện chớp nhoáng thú vị với ông. Cuộc trò chuyện đó được ghi âm và đăng trên trang giữa một tờ báo lá cải có số lượng phát hành gần chục vạn bản. Bài phỏng vấn khá ngộ nghĩnh khiến Zăng Thọ càng nổi tiếng như cồn.
*
PV: Xin chào ông già Việt kiều yêu... yêu gì nhỉ. A yêu tết. Xin chào ông già Việt kiều yêu tết. Đêm nay ông bay về Paris?
ZT: Hết hạn visa rồi. Tôi phải có mặt ở Paris. Sớm ngày kia phải khai và đóng thuế, thực thi bổn phận một công dân Pháp.
PV: Ba tháng ở Việt Nam mang lại cho ông niềm vui phấn chấn hay nỗi sợ hãi?
ZT: Cả hai. Tôi nói nỗi sợ hãi trớc. Tôi rất sợ hãi mỗi khi phải băng qua đờng, một lần qua đờng là một lần thoát chết. Tôi sợ hãi Lẩu. Trời ơi! đi tới đâu cũng đợc bạn bè mời ăn Lẩu. Lẩu! Lẩu! Nông! Mẹc-xi. Tôi già rồi, chỉ thích ăn tí ti cơm với một chút cá kho tộ thôi.
PV: Còn niềm vui phấn chấn?
ZT: Nhiều lắm. Ấy là tôi đợc lên tivi. Tôi đi du lịch Điện Biên với một bạn nhà văn. Ảnh đây, tặng nhà báo. Tôi thăm thân. Tôi viết báo. Tôi làm sách. Tôi đợc mời đến dự tiệc nhiều nơi và đợc tặng quà. Vui vẻ phấn chấn nhất là đợc gặp rất nhiều văn nghệ sĩ.
PV: Cảm tưởng của ông về họ?
ZT: Các văn nghệ sĩ trong nớc làm việc miệt mài. Tính nết thì cởi mở, dễ làm quen. Họ đón tiếp tôi với nhiều tình thân rộng lợng. Tôi rất cảm động.
PV: Ông nghĩ gì về không khí sinh hoạt văn nghệ trong nớc?
ZT: Tôi chỉ là một ngời khách ở xa về, nếu vội vã trả lời câu hỏi này e rằng có điều gì thất thố. Tôi vẫn đang từ từ tìm hiểu, làm quen. Nhưng có một điều có thể nhận thấy ngay không khí sinh hoạt văn nghệ ở trong nớc sôi động lắm. Ở bên kia chúng tôi đâu có đợc như vậy. Thấy mà thèm đó. Bọn tôi ở bên đó từng nhóm nhỏ, lẻ loi, lọt thỏm giữa một xã hội da trắng náo nhiệt nhưng thờ ơ. Vì vậy mỗi khi có ai ở trong nớc sang là bọn tôi xúm lại ngay, trò chuyện, phỏng vấn cứ ầm cả lên cho... vui.
PV: Ông đang tổ chức dịch một số tác phẩm văn học ở trong nước giới thiệu sang Pháp. Ông có thể cho độc giả VNT biết công việc này tiến hành đến đâu rồi?
ZT: Đây là một việc làm từ từ, dài hơi mà tôi và nhà văn (Zờ), cùng một bà nhà văn và một ông nhà thơ ngời Pháp đang làm. Chúng tôi đã tìm đợc hơn mời tác giả. Hai cái va ly nặng 45 ki lô này chật cứng nhiều tác phẩm của họ. Tôi vừa phải trả thêm tiền cớc quá tải 5 ki lô đấy.
PV: Tiêu chí để nhóm các ông tuyển chọn dịch?
ZT: Xin lỗi. Chúng tôi tự thấy không có chút phẩm hạnh nào để dùng chữ tuyển chọn. Bọn tôi chỉ đi tìm những tác phẩm theo ý thích rất riêng của chúng tôi. Có thể nói vắn tắt: Đó là những tác phẩm có nhiều giá trị văn chơng và cũng phải hợp khẩu vị của hai nhà xuất bản ở Paris đang cộng tác với nhóm chúng tôi. Họ in sách và cần bán đợc sách. Họ rất sợ bị phá sản.
PV: Nghe nói các nhà xuất bản ở Pháp chỉ săn đón các tác phẩm ở Việt Nam có vấn đề chính trị, bị phê bình dữ dội hoặc tốt nhất là bị đình bản, bị thu hồi, bị cấm in?
ZT: Ở trong nớc hay nghe đợc những tin đồn hài hớc quá. Bạn nên bỏ chút thời gian bay sang Pháp đi. A! Mới đây thôi, tôi cũng nghe tin vui tai lắm. Một nhà văn ở trong nớc vừa mang một cuốn tiểu thuyết dày 200 trang sang in tại một nhà xuất bản lớn ở Paris, phát hành hơn 40 vạn bản. Cuốn tiểu thuyết này, theo như lời nhà văn đó vừa tuyên bố ở bên đó là bị cấm in ở trong nớc. Ông nhà văn này tôi biết. Cái nhà xuất bản đó tôi cũng biết. Nó nhỏ xíu, vô danh. Ở tỉnh lẻ cách Paris 800 cây số. Và cuốn tiểu thuyết 200 trang đó, tôi cũng biết nó bị một nhà xuất bản trong nớc từ chối in vì viết dở. Họ chê ông này hết hơi rồi, không biết viết tiểu thuyết. Và một bà bạn nhà báo của tôi cũng vừa meo cho tôi hay mấy lời tuyên bố lạ tai của ông nhà văn này ở tại một cái ki-ốt bán sách ở Paris. Xin lu ý bạn, chúng ta đang sống trong một thế giới đặc quánh sự quảng cáo tự vỗ béo mình nhiều khi không còn giới hạn của sự liêm sỉ. Bạn có muốn nghe lời nói thật của một ông già ngời Pháp gốc Việt là tôi đây, đã định cư ở Paris từ năm 1950 không? Có những tác phẩm đợc chuyển ngữ in ở Paris... OK! Nhưng xin các nhà văn đó đừng ảo tởng. Paris là gì? Đó là một cái bể sục sôi, lạnh lùng. Nó nhấn chìm tất cả. Nghiền nát tất cả. Xin xỏ, xun xoe với nó cũng chẳng đợc gì đâu. Hãy đi tìm những giá trị vinh quang và sự nổi tiếng ở ngay trên xứ sở đồng bào nói cùng ngôn ngữ với mình. Thú vị hơn, an toàn hơn và đích thực hơn rất nhiều. Rất nhiều. Tôi nói thật lòng đấy. Hãy tin một ngời già đã nếm trải nhiều cay đắng gần trọn một đời ngời xa xứ này đi. Tin tôi đi.
PV: Ông có nghiệt ngã quá không?
ZT: Sự thật nghiệt ngã chứ tôi đâu có nghiệt ngã. Cũng như hội hoạ, văn học Việt Nam chả bao giờ chen nổi vào thị trờng da trắng. Tại Pháp hiện cũng có hai nhà xuất bản nhiều năm nay cố gắng giới thiệu văn học của các nớc thế giới thứ ba trong đó có Việt Nam. Nhưng... biết nói thế nào nhỉ? Tôi lại nhớ hơn chục năm trớc có một ông nhà văn ngời Việt Nam đợc một ngời bạn giúp đỡ in ở Paris một quyển tiểu thuyết về đề tài phản chiến, trong đó có nhiều chơng gần như bê nguyên xi của Rơ-Mạc sang. Rồi ông ấy sang Paris trả lời phỏng vấn kỳ lắm. Và ông ấy cứ đinh ninh là sắp đợc trao giải Nô Ben văn học. Chà! Mấy nhà báo bạn tôi ở Paris. Họ làm việc ở mấy cái đài, mấy tờ báo. Họ phụng sự ăn lơng của các ông chủ của họ. Ông nhà văn đó đâu có hiểu đợc mọi nội tình. Thật đáng ngậm ngùi. Đôi khi họ biến ta trở thành trò hề mà ta không biết lại đội ơn họ miên man. Paris là vậy! Một hí trờng tàn nhẫn.
PV: Paris là như vậy! Thế thì mấy ông còn định chuyển ngữ, giới thiệu sách của các nhà văn trong nước sang đó để làm gì?
ZT: Tôi già rồi. Tôi cạn kiệt sự ảo tởng rồi. Thú thực là tôi cũng chẳng hiểu bọn tôi có đang làm một công việc dã tràng xe cát biển Đông hay không? Có một điều, mấy năm nay về Việt Nam, tôi có dịp đợc đọc nhiều tác phẩm in ở trong nớc. Tôi thấy có nhiều tác phẩm có giá trị hơn rất nhiều, rất nhiều mấy tác phẩm đã đợc chuyển ngữ in ở Pháp thập niên qua. Sống ở Pháp hơn nửa thế kỷ, tôi làm công việc phê bình văn học, dịch thuật và tôi có mối quan hệ thân tình, có chút tín nhiệm với một vài nhà xuất bản lâu năm có uy tín ở Paris. Tôi nghĩ: Tại sao tôi không cố gắng giới thiệu các tác phẩm có giá trị đó sang Pháp nhỉ. Tôi bèn rủ hai bạn nhà văn Pháp và ông nhà văn (Zờ) cùng làm công việc này và họ đều vui lòng nhận lời.
PV: Ông là một dịch giả có uy tín. Xin ông cho vài nhận xét về dịch thuật ở trong nớc.
ZT: Tôi vô cùng ngỡng mộ sức làm việc của các dịch giả ở trong nớc khi biết số lợng đồ sộ các tác phẩm nớc ngoài đã đợc chuyển ngữ ra tiếng Việt. Nhưng tôi ngạc nhiên vì số lợng quá ít ỏi các tác phẩm tiếng Việt trong nớc đợc chuyển ngữ in ở nớc ngoài. Nhập siêu quá nhiều. Xuất siêu quá ít. Mất cân đối nghiêm trọng. Thật là thiệt thòi cho các nhà văn Việt Nam và nền văn học Việt nam. Tôi đợc biết trong nước rất quan tâm vấn đề này nhưng hình như họ còn lúng túng chưa tìm đợc một cách làm thực dụng, có hiệu quả.
PV: Bao giờ ông quay lại Việt Nam?
ZT: Tôi về Pháp để giới thiệu các tác phẩm với hai nhà xuất bản. Nhưng quyết định cuối cùng là của các ông chủ hai nhà xuất bản đó. Khoảng gần tết ta năm sau tôi sẽ lại về Việt Nam và xin làm việc cụ thể với những nhà văn nào có tác phẩm đã đợc chấp nhận in. Chúng tôi sẽ làm hợp đồng chi tiết về trình tự công việc chuyển ngữ, về bản quyền, về tiền bạc. Tôi đợc hai nhà xuất bản ở Paris uỷ quyền mà.
PV: Xin cảm ơn và chúc ông thượng lộ bình an. Hẹn gặp lại.
ZT: Tôi cũng xin nhờ bạn chuyển lời chào kính trọng với nhiều tình thân tới Ban biên tập và đông đảo bạn đọc của bản báo.
Ghi chú: Bài viết giữ nguyên cách phát âm thỉnh thoảng lại thiếu âm ư của Zăng Pôn Thọ (nói ngọng)
“Ấy chết. Tôi có phẩm hạnh gì hơn được ông mà dám.”
“Phẩm hạnh thì không hơn. Có khi còn kém. Nhưng tuổi tác thì hơn.”
“Không dám đâu.”
“Tôi chân thành đấy. Có dám đi.”
“Một lời khuyên về... cái gì.”
“Đại loại... Ý nghĩ cuộc đời... Phải sống... Ở cái tuổi của chúng ta. Cái tuổi đã thọc một chân vào mả rồi.”
“Ông là nhà văn. Về cái vấn đề sặc mùi triết học này... Tôi tưởng ngược lại, ông phải dạy dỗ tôi chứ.”
“Cũng có thể. Nhưng tôi muốn nghe ông.”
“Thật ư?”
“Thật.”
Zăng Thọ nhún vai.
“Với tôi... bây giờ... chẳng có chuyện gì quan trọng cả. Cái gì tôi cũng thấy buồn cười. Thậm chí đến dự một đám tang nhìn kỹ một lúc là mình thấy buồn cười. Mẹc xà lù. Bệnh hoạn quá. Vì thế bây giờ... Thứ nhất. Thích cái gì thì làm cái ấy. Và...”
“Thứ hai.”
“Vâng. Hai là...”
“Là gì?”
“Là... yêu.”
“Yêu?”
“Đúng rồi.”
“Yêu trong mộng nhớ nhung hờn ghen hay là cử chỉ yêu trên giường trần truồng. Xếch?”
“Cả hai.”
“Ông theo một nửa thuyết trường thọ của người Tàu.”
“Người già được ngủ với gái non thì khoẻ mạnh và trẻ lại.”
“Ông có muốn kiếm một cô gái trẻ ở Việt Nam để mà vừa được yêu cô ta trong mộng vừa được cùng cô ta cởi truồng ra đú đởn vật nhau trên giường?”
“Tôi muốn. Và rất muốn.”
“Dễ ợt. Gái điếm bên này giá rẻ như bèo.”
“Ồ không. Tôi không gái điếm.”
“Con nhà lành.”
“Vâng. Ở bên Pháp, với thực trạng thu nhập hiện nay của tôi tất cả chỉ nhờ vào số tiền hưu còm cõi, tôi không bao giờ có cơ hội... cơ hội gì nhỉ... cơ hội cung gấp tài chánh nuôi được (bao, ok). Bao được một cô gái trẻ lương thiện để mà yêu để mà làm tình. Thú thật với ông tôi thường xuyên về Việt Nam cũng là để hy vọng tìm...”
“Tôi hiểu rồi. Yên tâm đi. Tôi giúp cho. Ông còn có cái mác Việt kiều. Cộng thêm điểm.”
Và ta (Zê) cũng đã tìm giúp cho Zăng Thọ một cô gái trẻ chỉ khoảng trên dưới hai mươi tuổi xưng tên là Tắn, mông lép kẹp, chuyên gãi đầu cho khách trong một hiệu cắt tóc ở cuối thị xã. Thú thật là ta cũng chẳng biết rõ Tắn có thật tên là Tắn hay không. Họ gì. Trần thị hay Nguyễn thị hay Lê thị. Ta cũng không biết. Chỉ biết hai người có vẻ quấn quýt ngay. Mặc dù thỉnh thoảng cô bé Tắn lại ghé vào tai ta (Zê): Anh Zăng Thọ dừ quá anh nhỉ. Zăng Thọ cong đuôi hơn cả con gà trống xăng xái chụp cho cô bé Tắn hơn trăm tấm ảnh kỹ thuật số đủ các tư thế nhảy nhót vui cười. Có cả kiểu cô bé Tắn hồn nhiên vắt vẻo ngồi trên cây bưởi. Tôi hỏi Zăng Thọ tuyệt chưa? Tuyệt rồi. Zăng Thọ xoè cả hai bàn tay ra: Chỉ có một khiếm khuyết nhỏ là mông lép quá. Con gái Tây (Đầm) đứa nào mông cũng to bự cong tếu. Zăng Thọ nhờ mua hộ hai chiếc gối, một cái chăn mỏng và một bộ quần áo ngủ loại rẻ tiền. Ta ngạc nhiên thì Zăng Thọ cười tủm tỉm đắc ý:
“Tắn đã đồng ý ngủ với tôi đêm nay trên cái giường kia.”
“Chúc mừng.”
“Cám ơn.”
“Tiền nong thế nào?”
“Tôi nhờ ông đưa Tắn một trăm đô. Một pớ ti ka đô.”
“Tốt.”
Ta (Zê) bèn gọi ngay cô bé Tắn đến ngồi trước mặt Zăng Pôn Thọ và nói toạc ra:
“Ông bạn Việt kiều của anh tặng em một trăm đô. Tiền đây. Anh đưa trước cho em mười đô. Sáng mai đưa nốt cho em chín mươi đô.”
Cô bé Tắn chỉ nhoẻn miệng cười.
Đêm đó ta (Zê) ôm chăn chiếu chui váo cái lán tranh muỗi như trấu ở cuối vườn, nhường gian phòng cho đôi tình nhân quốc tế vui hưởng chuyện gối chăn. Ta ngủ một mạch tới bốn giờ sáng thì choàng thức giậy vì nghe có tiếng đập muỗi phành phạch ở ngoài sân. Ai nhỉ? Vén màn nhìn ra thì thấy Zăng Pôn Thọ sơ mi trắng xi líp đang ngồi trên mấy viên gạch vỡ. Có lẽ chàng đang thụ hưởng một mình cái khoái cảm cô đơn giống đực rời khỏi con cái sau một cuộc làm tình dai dẳng quyết liệt. Ta ngủ tiếp. Bảy giờ sáng bạch. Nắng chói lọi. Choàng dậy. Cô bé Tắn đã biến mất. Zăng Pôn thọ vẫn ngồi trên mấy viên gạch vỡ. Hai ống chân đã hoá thành hai vầng bánh đa kê chi chít nốt muỗi đốt. Ta hỏi:
“Lên thiên đàng chứ.”
Zăng Pôn thọ lắc đầu.
“Địa ngục.”
“Tại sao địa ngục?”
“Tại vì khi tôi bò lên giường nằm xuống ôm lấy Tắn thì cô bé lại đẩy tôi ra và lắc đầu nguây nguậy: em không đồng ý đâu.”
“Sao nữa?”
“Ông hỏi thế tôi không hiểu.”
“Kể tiếp đi.”
“Thế là tôi đành xin lỗi và đi ra ngoài sân ngồi.”
“Ông ngu như chó.”
“Tại sao lại rủa sả tôi?”
“Vì ông ngu quá.”
“Tại sao lại ngu quá?”
“Con gái Việt Nam đứa nào mà chẳng như vậy. Thích mê đi rồi nhưng vẫn lắc đầu nguây nguẩy: em chẳng đồng ý đâu. Thế ông tưởng rằng khi ông trèo lên giường là cô bé Tắn giạng ngay háng ra à?”
“Tôi không hiểu.”
“Vì thế ông mới ngu như chó.”
“Nhưng mà có lẽ tôi không ngu hơn chó đâu vì cô bé Tắn không đồng ý thật.”
“Ông vẫn ngu như chó.”
“Tại sao?”
“Tại vì nếu con ranh đó có lật kèo, thì cứ lột truồng nó ra mà zịt.”
“Như thế là cưỡng hiếp.”
“Đúng rồi.”
Zăng Pôn Thọ ngồi chết lặng. Rồi ông ta bỗng nhảy chồm lên xỉa vào mặt Ta (Zê) và thét lên
“Tôi không phải là loại người man rợ xài cái văn hoá cưỡng hiếp khốn khiếp đó.”
Đó là lần duy nhất Zăng Pôn Thọ nổi giận. Hai hôm sau ta (Zê) gặp lại cô bé Tắn và hỏi tại sao thì cô bé lại cười: nói rồi mà. Anh Zăng Thọ ấy nom già quá. Già hơn cả ông em. Còn ta (Zê) thì mãi vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu óc chẳng hiểu nổi tại sao Zăng Pôn Thọ lại hét tướng lên văng vào mặt tôi mấy chữ văn hoá cưỡng hiếp. Ông ta phẫn nộ kinh tởm hay ông ta sợ khiếp vía cái kiểu làm tình cưỡng hiếp đó. Nghe đâu ở Pháp ai phạm tội cưỡng hiếp đều cầm chắc cái án treo cổ.
Cũng cần phải thêm một chút coi như là ghi chú.
Zăng Pôn Thọ về Paris mang theo hơn 100 bức ảnh chụp cô bé Tắn. Thỉnh thoảng ông vẫn meo sang cho ta hỏi thăm cô bé Tắn và không giấu ý định sẽ còn gặp lại cô bé.
Về tiền bạc. Tắn cầm 10 đô không trả lại. Còn 90 đô ta đưa về chủ cũ tức Zăng Pôn Thọ. Ông nhận tiền và quay lưng lại móc ví ra rồi nhét tiền vào ví.
Ta (Zê) thất vọng quá. Nhưng về đến Paris được hai tuần ông gọi điện thoại trực tiếp sang cho ta (Zê) nhờ chuyển cho cô bé Tắn 100 đó. Có thế chứ. Tôi vay ông và sẽ trả sòng phẳng. Zăng Pôn thọ cam đoan như vậy.
Một năm sau Zăng Pôn Thọ lại về Việt Nam. Từ máy bay bước xuống Zăng đã dúi ngay vào túi áo Ta (Zê) 100 đô và đề nghị ta dẫn đi gặp cô bé Tắn. Ta cũng có do dự chút ít. Nhưng rồi Ta cũng đưa ông bạn quốc tế ra quán gội đấu máy lạnh cuối thị xã nơi Tắn hành nghề gãi đầu cho khách. Zăng Pôn Thọ được mời nằm dài ra ghế để gội đầu. Một cô bé mũm mĩm xinh xắn xăng xái gãi đầu cho ông. Zăng rất lấy làm thú vị. Xong xuôi. Zăng Thọ tụt xuống ghế tặng thêm cho cô bé 20 ngàn tiền hoa hồng kèm theo lời cám ơn rất ** trai: Pớ ti ka đô nhé. Ok (lại cái văn hoá pớ ti ka đô). Cô bé cười toét miệng. Zăng Thọ khen cô bé có nụ cười duyên dáng giống như cô bé Tắn rồi làm ra vẻ vô tình hỏi: Em Tắn đâu rồi? Nghe Zăng Thọ hỏi vậy cô bé vẫn toét miệng cười:
“Nằm trại rồi.”
“Hả?”
Thấy Zăng Thọ trợn lồi con mắt, cô bé vấn toét moệng cười:
Nắng sớm xiên qua cái lỗ thủng toang hoác trên tường.
Ấm áp. Dễ chịu.
Tiếng hót lảnh lót của con chim bạc má. Buổi sáng đầu tiên thức giấc ở trong khu nhà vườn này. Bốn năm trước. Cũng nghe thấy tiếng hót này. Lại một thông điệp chết tiệt của vườn địa đàng gửi cho ta (Zê)?
Hay gửi cho ai? Không biết.
Nhắc nhở cái gì? Cũng không biết. Mà cũng không cần biết.
Thông báo cái gì? Không biết. Mà cũng không cần biết.
Mang lại tin vui mùa xuân hay là bão lửa cào cấu xé nát tâm hồn? (Sến chưa). Không biết. Cũng đếch cần biết.
Một con gián ngoe nguẩy râu bò ngang qua Hồi ức những cô gái điếm buồn của tôi (tất nhiên là của Mác Kẹt) vất lăn lóc trên nền nhà.
Chuông cổng réo lên inh ỏi. Không tình tính tang tang tíng tình tang mà là réng réng réng réng.
Tung chăn lao ngay ra cổng.
Xích khoá rơi loảng xoảng.
Hiện ra không phải con chó già Zăng Thọ. Ria mép. Quần bò chíp hôi. Ba lô bụi sau lưng. Cũng không phải em gái sinh viên gái gọi nghiệp dư nhí nha nhí nhảnh. Em chanh peo ạ.
Quần áo vớ vẩn. Tóc tém màu hạt dẻ. Mũi thẳng. Răng rất đều. Xinh. Nai. Và gợi dục.