 |
|

27-10-2008, 07:59 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 11
TỠThanh dùng mỹ sắc là m mồi
Quân Trung Phụng muốn há»i nữa nhưng nà ng thấy Trịnh tam cô để hết tinh thần và o công tác trang Ä‘iểm cho mình, nên nà ng lại thôi.
Trịnh tam cô quả nhiên là m việc táºn tâm,nà ng vẽ đôi mà y cho Quân Trung Phụng má»™t cách rất công phu.
Quân Trung Phụng nhắm mắt lại ngấm ngầm tÃnh toán để ứng phó vá»›i má»i diá»…n biến sắp tá»›i mà nà ng chưa hiểu ra sao. Nà ng chẳng có cách gì liệu trước được những chuyện gì sẽ xảy đến cho mình. Nà ng chỉ tiên Ä‘oán những cuá»™c tao ngá»™ tá»›i đây có thể rất nguy hiểm.
Chẳng hiểu thá»i gian trôi qua đã bao lâu. Ãá»™t nhiên có tiếng oang oang há»i vá»ng đến tầng lầu thứ ba:
- Tam cô! Quân cô nương đã trang điểm xong chưa?
Trịnh tam cô khẽ buông tiếng thở dà i bảo Quân Trung Phụng:
- Hà i tá»! Ãến giá» rồi đó! Ta không thể trang Ä‘iểm cho ngươi đến chá»— táºn thiện táºn mỹ được.
Ngươi hãy mặc bộ áo nà y và o, ta xem chừng nó rất hợp với ngươi.
Quân Trung Phụng đưa mắt nhìn trá»™m bóng mình trong tấm gương đồng thì thấy trong gương xuất hiện má»™t ngưá»i lạ mặt chẳng giống trước chút nà o.
Nà ng khen thầm:
- Trịnh tam cô quả là má»™t tay khéo léo kinh ngưá»i! Vá»›i má»™t há»™p phấn, má»™t chút sáp mà mụ là m cho ta thay đổi hẳn bá»™ mặt, thà nh ngưá»i đẹp lồ lá»™. Bao nhiêu chá»— thâm quầng vì Ä‘au khổ Ä‘á»u biến hết. Vẻ đẹp mụ trang Ä‘iểm không như kẻ trát phấn thoa son và o ngưá»i, mà là vẻ yêu kiá»u vẫn giữ được phần thanh quÃ.
Nà ng quay lại nhìn bộ y phục thì là một bộ quần áo mà u xanh biếc và hộp hoa châu sắc trắng.
Quân Trung Phụng trong lòng bi thảm nhưng ngoà i mặt phải là m bộ hoan hỷ vui mừng. Nà ng cởi bỠáo cũ, mặc áo mới và o.
Trịnh tam cô lấy những bông hoa châu trong hộp ra cà i và o mái tóc và vai áo cho nà ng.
Âm thanh ồm ồm lại cất lên:
- Tam cô! Hai vị bảo chúa Ä‘ang chỠđợi trong sảnh đưá»ng. Quân cô nương trang Ä‘iểm thế nà o?
Quân Trung Phụng trong lòng xao xuyến tá»± há»i:
- Bá»n chúng hóa trang cho mình kiểu nà y chẳng lẽ lại bắt mình là m tân nương tá».
Trịnh tam cô lên tiếng đáp:
- Xong cả rồi.
Mụ đỡ Quân Trung Phụng nói:
- Hà i tá»! Xuống lầu Ä‘i!
Quân Trung Phụng khẽ buông tiếng thở dà i, cháºm chạp bước xuống lầu.
Trịnh tam cô mở cá»a ra thì thấy ngưá»i đứng tuổi mặc bà o tÃa và Trần quản gia đứng đó.
Ngưá»i mặc bà o tÃa đến nÆ¡i má»™t cách đột ngá»™t khiến cho Trịnh tam cô không khá»i sá»ng sốt. Ãối vá»›i Trần quản gia mụ chẳng cần để ý, nhưng đối vá»›i ngưá»i mặc bà o tÃa mụ tá» ra rất cung kÃnh nghiêng mình thi lá»… nói:
- Tham kiến nhị bảo chúa.
Ngưá»i mặc bà o tÃa khẽ gáºt đầu. Hắn đưa mắt nhìn thẳng và o mặt Quân Trung Phụng nói:
- Quân cô nương.
Quân Trung Phụng nghiêng mình há»i:
- NgÅ© thúc có Ä‘iểu chi truyá»n dạy?
Ngưá»i mặc bà o tÃa đáp:
- Ãêm nay Ãại bảo chúa thết khách, rất nhiá»u cao thá»§ võ lâm tá»›i đây để nghiên cứu cách trả thù cho song thân ngươi.
Quân Trung Phụng nói:
- Nếu váºy Ä‘iệt nữ cảm kÃch vô cùng. Bây giá» xin tạ Æ¡n NgÅ© thúc trước.
Ngưá»i mặc áo bà o tÃa vẻ mặt lãnh đạm nói:
- Có Ä‘iá»u sau cuá»™c thảo luáºn ta và Ãại bảo chúa đã quyết định không tuyên bố rõ thân thế ngươi. Ãại bảo chúa không muốn để cho tâm lý quần hà o có thêm má»™t ấn tượng nà o khác.
Dù Quân Trung Phụng thông tuệ hÆ¡n ngưá»i nhưng nà ng hảy còn là má»™t cô bé. Nà ng không sao hiểu được ý tứ trong lá»i nói cá»§a ngưá»i mặc bà o tÃa.
Nà ng trầm ngâm má»™t lúc rồi há»i:
- Theo lá»i NgÅ© thúc nói thì vãn bối không tham gia và o cuá»™c thịnh há»™i nà y ư?
Ngưá»i mặc bà o tÃa đáp:
- Có tham gia chứ. Nhưng không phải tham gia với danh nghĩa Quân Trung Phụng.
Quân Trung Phụng há»i:
- Thế thì điệt nữ tham gia bằng tư cách gì?
Ngưá»i mặc bà o tÃa cháºm rãi đáp:
- Những ngưá»i dá»± hôi đại khái Ä‘á»u là tay kiêu hùng má»™t phương, tÃnh danh há» khó mà lưá»ng được. Ãại bảo chúa và ta không thể dá»± Ä‘oán trong cuá»™c đại há»™i nà y sẽ xảy ra những cuá»™c diá»…n biến gì, váºy phải tùy cÆ¡ ứng biến má»›i được. Lúc lâm sá»± sẽ có đại bảo chúa và ta ngấm ngầm chỉ thị những cách đối phó.
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Ãại bảo chúa sợ ngươi thất thố lúc lâm sá»± để tiết lá»™ thân thế nên sai ta tá»›i đây nói cho ngươi biết trước.
Quân Trung Phụng trong lòng đã hiểu cả rồi. Ãại bá cùng ngụ thúc muốn lợi dụng nhan sắc cá»§a nà ng để là m vừa lòng bá»n quần hà o đến dá»± há»™i thì trong lòng vừa ngấm ngầm chua xót, vừa rất đỗi hoang mang bụng bảo dạ:
- Các ngươi đã giao kết tình huynh đệ vá»›i phụ thân ta. Nhà ta chỉ còn má»™t mình ta sống sót ở trên thế gian mà sao các ngươi nỡ đối đãi vá»›i ta như váºy?
Trong lòng xoay chuyển ý nghÄ©, ngoà i miệng nà ng tươi cưá»i đáp:
- Ãiệt nữ xin hết lòng nghe lá»i chỉ giáo.
Ngưá»i mặc bà o tÃa nói:
- Ngươi khá thông minh đấy.
Rồi trở gót đi luôn.
Trần quản gia nói:
- Xin cô nương đi theo tại hạ.
Quân Trung Phụng ngoảnh đầu nhìn ra thấy bóng sau lưng ngưá»i bà o tÃa biết rất lẹ và o trong bóng đêm.
Trần quản gia vừa cất bước đi trước vừa khẽ bảo Quân Trung Phụng:
- Cô nương! khi tá»›i cá»a nhà đại sảnh cô nương sẽ có hai nữ tì ăn mặc lịch sá»± thị phụng.
Quân Trung Phụng ngáºp ngừng há»i lại:
- Hai tên nữ tỳ chỠđiệt nữ?
Trần quản gia ngắt lá»i:
- Phải rồi, hai tên nữ tỳ đã được lá»±a chá»n nà y là những ả rất lanh lợi. Chúng biết đưá»ng đón trước ý muốn cá»§a kẻ khác và giá»i nghỠứng phó. Cô nương là ngưá»i thông minh lại được chúng giúp đỡ thì việc tìm hiểu địa vị mình cùng cách ứng phó trong buổi tiệc nà y chẳng khó khăn gì.
Quân Trung Phụng cưá»i mát nói:
- Vãn bối sẽ thỠcoi.
Trần quản gia dẫn Ä‘i trong khoảnh khắc đã tá»›i trước cá»a nhà đại sảnh. Quả nhiên tại đây đã có hai ả nữ tỳ mặc áo Ä‘oạn mà u hồng chá» sẵn.
Trần quản gia trỠQuân Trung Phụng giới thiệu:
- Vị nà y là Quân cô nương.
Ả nữ tỳ mé tả nghiêng mình tự giới thiệu:
- Tiểu tỳ là Xuân Ãà o.
Nữ tỳ mé hữu cũng nghiêng mình nói:
- Tiểu tỳ là Thu Cúc xin tham kiến cô nương.
Quân Trung Phụng khiêm nhượng nói:
- Hai vị tỷ tỷ bất tất phải đa lễ.
Xuân Ãà o, Thu Cúc đồng thanh nói:
- Cô nương có việc chi xin cứ sai bảo.
Quân Trung Phụng đáp:
- Ta mong được hai vị tỷ tỷ giúp đỡ cho.
Xuân Ãà o nói:
- Yến tiệc đã bắt đầu. Chúng ta nên tiến và o sảnh đưá»ng. Tiểu tỳ xin dẫn lối.
Thị nói xong từ từ Ä‘i trước, đẩy cá»a mở ra.
Thu Cúc nghiêng mình đi bên cạch Quân Trung Phụng nói:
- Xin cô nương vịn vai tiểu tỳ mà đi.
Quân Trung Phụng đưa tay mặt lên vịn vai Thu Cúc Ä‘i sát sau lưng Xuân Ãà o bước và o nhà đại sảnh. Nà ng ngoảnh đầu trông ra thấy bốn góc sảnh đưá»ng đặt bốn cây nến hồng lá»›n bằng cách tay trẻ con, chiếu ánh sáng như ban ngà y. Năm bà n tiệc bà y ra thà nh hình hoa mai.
Quân Trung Phụng vẫn đặt tay trên vai Thu Cúc từ từ bước và o giữa sảnh đưá»ng. Nà ng đưa đôi mắt rất xinh đẹp nhìn các bà n, miệng luôn luôn nở nụ cưá»i tươi thắm. Bao nhiêu ngưá»i trong sảnh đưá»ng Ä‘á»u dừng đũa chén chăm chú nhìn Quân Trung Phụng.
Quân Trung Phụng cÅ©ng nhân cÆ¡ há»™i nà y đưa mắt nhìn quần hùng để dò xét xem há» là những hạng ngưá»i nà o.
Tuy trong nhà đại sảnh bà y ra năm bà n tiệc, nhưng số ngưá»i các bà n không giống nhau.
Trên bà n phÃa trước chỉ có má»™t lão già tóc bạc phÆ¡ mình mặc thanh bà o. Bên cạch đặt má»™t cây gáºy Ä‘en láy.
Bà n mé tả là hai ngưá»i trung niên và o trạc tứ tuần, dưá»ng như hai anh em. Hai ngưá»i nà y trong mặc võ phục, ngoà i khoác áo choà ng. Sau lưng gồ lên không hiểu há» dắt binh khà gì.
Bên bà n mé hữu là một lão già chừng 50 tuổi ngồi với một chà ng thanh niên chừng 20 tuổi.
Thanh niên nà y ra chiá»u rất kÃnh trá»ng lão già . Dưá»ng như há» là hai cha con.
Hai vị bảo chúa ngồi bà n chÃnh giữa.
Trên bà n phÃa sau tình hình phức tạp hÆ¡n. Bà n nà y có ba ngưá»i. Má»™t ngưá»i là đại hán trung niên sắc mặt lợt lạt, tuổi ngoại 30, má»™t ngưá»i thấp lùn, máºp mạp, mặc bà o mà u lam cÅ©ng và o hà ng đứng tuổi. Còn ngưá»i nữa mình mặc áo xanh lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm, tuy tuổi chưa nhiá»u đã để bá»™ râu Ä‘en khá dà i.
Mục quang Quân Trung Phụng vừa tiếp xúc vá»›i tia mắt ngưá»i mặc áo xanh Ä‘eo kiếm đột nhiên cảm thất đối phương nhìn mình bằng tia mắt sáng như Ä‘iện. Bất giác nà ng động tâm nghÄ© thầm:
- Mục quang nà y rất quen thuộc. Không hiểu mình đã gặp hắn ở đâu?
Nà ng còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© thì đối phương đã thu mục quang vá». Quân Trung Phụng ngưng thần ngẫm nghÄ©:
- Mình không sao nhớ ra được cặp nhãn thần nà y là ai?
Ãá»™t nhiên có tiếng cưá»i khanh khách vang dá»™i trong đại sảnh.
Quân Trung Phụng đảo mắt nhìn lại xem ai vừa nổi lên trà ng cưá»i thì chÃnh là má»™t trong hai ngưá»i trông như anh em ngồi bà n mé tả. Tiếng cưá»i ở miệng ngưá»i lá»›n tuổi hÆ¡n phát ra.
Tiếng cưá»i vừa dứt, tiếp theo là giá»ng nói oang oang phát ra:
- Hai vị bảo chúa có con mắt tinh Ä‘á»i, lá»±a chá»n được ả nha đầu nà y tháºt đã không lầm. Ả đáng là tuyệt đại mỹ nhân.
Ãại bảo chúa mặc áo bà o xanh tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Ngụy huynh quá khen! Ngưá»i nhà cô nương đây đã bị gã hung thá»§ áo trắng sát hại. Hai vị cứ bắt được gã đó tất chiếm được phương tâm cá»§a cô nương.
Hắn chưa dứt lá»i thì đột nhiên lão già trạc tuổi ngÅ© tuần ngồi bà n mé hữu lá»›n tiếng há»i:
- Ãại bảo chúa! Cô nương đây xuất thân thế nà o?
Thanh bà o lão nhân đáp:
- Y là con nhà đại gia.
Lão kia lại nói:
- Nếu cô không phải là má»™t ả ca kỹ mà đại bảo chúa mua vá» thì tại hạ xin có lá»i thỉnh cầu...
Thanh bà o lão nhân nói ngay:
- Từ huynh có Ä‘iá»u chi xin cứ cho biết.
Lão hỠTừ đáp:
- Lão phu muốn cầu thân cho khuyển tá» và hy vá»ng đại bảo chúa chấp thuáºn ngay cho.
Thanh bà o lão nhân cưá»i rồi đáp:
- Tiểu đệ khi nà o dám chẳng tuân theo ý kiến của Từ huynh...
Bá»—ng má»™t tiếng cưá»i lạt ngắt lá»i cá»§a Thanh bà o lão nhân rồi nói:
- Có lý đâu Ãại bảo chúa lại thiên vị, coi kẻ khinh ngưá»i trá»ng.
Quân Trung Phụng từ từ đưa mắt nhìn lại thì ngưá»i nói câu đó chÃnh là gã trung niên mặc áo bà o lam vừa thấp lùn vừa máºp thù lù ngồi bà n phÃa sau.
Thanh bà o lão nhân cưá»i ha hả nói:
- Bà ng huynh đã có Ä‘iá»u chỉ giáo, Trương Tá» Thanh nà y xin cung kÃnh tuân lá»i.
Lão há» Từ đột nhiên vá»— bà n quát há»i:
- HỠbà ng kia! Lão phu chưa nói xong sao ngươi đã chen và o?
Hán tá» trung niên lùn máºp cÅ©ng tức giáºn lá»›n tiếng:
- Từ Thiên Hưng! Ai sợ ngươi chứ Bà ng Phi nà y quyết không ngán. Ãừng có là m hung trước mặt ta.
Trương Tá» Thanh hấp tấp đứng dáºy chắp tay nói:
- Xin hai vì chút bạc diện cá»§a tiểu đệ mà nhịn má»—i ngưá»i má»™t chút.
Từ Thiên Hưng vẫn chưa nguôi giáºn nhưng cÅ©ng đà nh ngồi xuống.
Trương TỠThanh khuyên giải Từ Thiên Hưng rồi quay sang Bà ng Phi nói:
- Bà ng huynh xin hãy bá»›t giáºn. Bà ng huynh có gì thắc mắc cứ từ từ mà nói.
Bà ng Phi thá»§ng thẳng há»i:
- Trương đại bảo chúa má»i chúng ta đến đây có việc gì?
Trương TỠThanh đáp:
- Tiểu đệ má»i các vị đến đây là để trù liệu kế hoạch đối phó vá»›i tên hung thá»§ áo trắng...
Lão ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Theo tin tức mà tiểu đệ thu lượm được thì tên hung thá»§ đó Ä‘ang Ä‘i vá» phÃa tệ bảo.
Bà ng Phi nói:
- Thế thì phải rồi! Trương huynh má»i chúng ta đến đây vá»›i mục Ä‘Ãch ngăn ngừa tên hung thá»§ áo trắng. Hiện nay chưa trừ xong đại địch mà Từ huynh đã nói đến chuyện cầu hôn cho con há
chẳng phải vội và ng quá ư?
Trương Tá» Thanh thấy xảo kế cá»§a mình đã Ä‘em lại hiệu quả. Quần hùng trong sảnh đưá»ng phần lá»›n đã bị mỹ sắc cá»§a Quân Trung Phụng là m cho xao động. Tuy trong bụng lão mừng thầm
nhưng ngoà i mặt lão vẫn là m ra vẻ khó khăn, thủng thẳng nói:
- Cái đó... cái đó...
Từ Thiên Hưng tức giáºn quát há»i:
Lão phu cầu hôn cho con là việc của lão phu, có can gì đến hỠbà ng mà ngươi phải chõ miệng và o?
Bà ng Phi cưá»i ha hả nói:
- Trên Ä‘á»i tìm được mỹ nhân đâu phải chuyện dá»… dà ng? Nếu Từ huynh cầu hôn mà được Trương bảo chúa ưng cho chẳng lẽ bá»n ta lại bá» lỡ cÆ¡ há»™i nà y ư?
Từ Thiên Hưng đổi giá»ng ra chiá»u mai mỉa:
- Bà ng huynh thỠsoi gương mà coi xem chân dung thế nà o?
Bà ng Phi tức quá nắm lấy chén rượu toan liệng tới nhưng Trương TỠThanh đưa tay lên ngăn lại nói:
- Bà ng huynh chớ nên liệng chén...
Từ Thiên Hưng cÅ©ng váºn khà đỠphòng để tùy thá»i cÆ¡ phản kÃch.
Trương TỠThanh khẽ thở dà i nói:
- Tiểu đệ có ý má»i cô nương ra đây trợ tá»u hứng, không ngá» vì thế mà các vị lại to tiếng vá»›i nhau, tiểu đệ rất lấy là m áy náy.
Lão ngừng lại thở phà o một hơi rồi nói tiếp:
- Cô nương đây là di nữ cá»§a má»™t vị thế đệ tại hạ. Y gá»i con đến cho tại hạ chiếu cố. Bây giá» y bị hạ sát rồi thì tại hạ có thể hoà n toà n chá»§ trương vá» việc chung thân cá»§a cô. Vị nà o giết được tên hung thá»§ áo trắng đó, tại hạ xin sẵn sà ng là m chá»§ hôn Ä‘em thế Ä‘iệt nữ gả cho.
Ãại hán trung niên sắc mặt lợt lạt ngồi bên Bà ng Phi lên tiếng há»i xen và o:
- Trưá»ng hợp mà ngưá»i đó có vợ rồi thì sao?
Trương Tá» Thanh ngáºp ngừng đáp:
- Cái đó... tại hạ đà nh khuất tất thế Ä‘iệt nữ bạc mệnh Ä‘em là m tỳ thiếp váºy.
Quân Trung Phụng lẩm bẩm:
- AÙi chà té ra lão nà y sai Trịnh tam cô trang điểm cho mình để lấy mỹ sắc là m mồi.
Nhưng nà ng nghĩ tới vì thế mà trả thù được cho song thân nên lặng yên không nói gì.
Quân Trung Phụng đưa thị tuyến nhìn quanh thấy cặp mắt đại hán mặc bà o tÃa lá»™ đầy vẻ sát khÃ. Hắn Ä‘ang ngưng thần chú ý nhìn nà ng. Hiển nhiên nếu nà ng tỠý kháng cá»± là láºp tức bị xá» tá».
Bá»—ng nghe có tiếng cưá»i trầm trá»ng vá»ng lại nói:
- Lão phu tuổi già thế nà y mà lấy được má»™t tiểu cô nương nguyệt thẹn hoa nhưá»ng thì không khá»i mang tiếng là đã già mà còn chÆ¡i trống bổi, nên không dám là m.
Quân Trung Phụng đưa mắt nhìn vá» phÃa ngưá»i phát ra câu nói nà y thì chÃnh là lão áo xanh ngồi má»™t mình ở bà n phÃa trước. Lão nà y mặt tròn râu dà i không có vẻ tà ác.
Trương TỠThanh vội chắp tay xá dà i nói:
- Lam huynh nổi tiếng giang hồ là má»™t nhân váºt đạo cao đức trá»ng, Trương Tá» Thanh nà y Ä‘em lòng ngưỡng má»™ từ lâu. Tiểu đệ không có ý đưa mỹ sắc cá»§a thế Ä‘iệt nữ ra phô trương trước các vị nhưng hai ông bạn Từ, Bằng tranh chấp nhau hoà i nên tiểu đệ bất đắc dÄ© phải tìm lá»i khuyên giải hai bên.
Lão già áo xanh cưá»i khà khà nói:
- Chá»§ ý cá»§a Trương huynh rất hay! Ngưá»i ta thưá»ng nói hà o kiệt khôn qua ải má hồng. Từ cổ chà kim hồ dá»… mấy ngưá»i khám phá ra được ải ái tình, huống chi đối vá»›i con ngưá»i tuyệt thế mỹ nhân.
Trương Tá» Thanh không khá»i chạch lòng liá»n đáp:
- Việc nà y xảy ra đột ngá»™t bất ngá». Nà o phải tiểu đệ có chá»§ ý như váºy.
Lão áo xanh gáºt đầu nói:
- Lão phu già rồi! Tuy ngưá»i đẹp như ngá»c cÅ©ng không dám lấy. Chẳng hiểu đại trang chúa còn váºt gì để thưởng không? Tục ngữ có câu: "Dưới sá»± trá»ng thưởng tất có dÅ©ng phu" , nếu thưởng phẩm không được trá»ng háºu thì lão phu...
Trương Tá» Thanh ngắt lá»i:
- Có chứ! Có chứ! Minh châu trăm hạt, cổ há»a mưá»i bức thêm và o muôn lạng hoà ng kim.
Lão áo xanh tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Hoà ng kim cùng minh châu thì lão phu chẳng thÃch đâu, nhưng không khá»i động tâm vì mưá»i bức danh há»a.
Trương TỠThanh nói:
- Trong tệ bảo, tiểu đệ đã thu cất rất nhiá»u danh há»a. Nếu huynh đà i thÃch, tiểu đệ kÃnh xin tặng mấy bức, phá»ng có chi đáng kể.
Lão áo xanh thá»§ng thẳng há»i:
- Trương đại trang chúa! Mưá»i bức danh há»a đó đại trang chúa đã chuẩn bị sẵn sà ng chưa?
Trương TỠThanh đáp:
- Sẵn sà ng từ lâu rồi.
Lão áo xanh há»i ngay:
- Trong mưá»i bức há»a đó có bức nà o kêu bằng Lưu Hải Bà Thiá»n Ãồ không?
Quân Trung Phụng nghe hai lão đối đáp nhau không khá»i ngẩn ngưá»i ra tá»± há»i:
- Sao? Lão nà y cÅ©ng há»i đến bức Lưu Hải Bà Thiá»n Ãồ là nghÄ©a gì?
Lão áo xanh lại nhắc:
- Xin Trương bảo chúa nghÄ© kỹ coi trong quà bảo có bức Lưu Hải Bà Thiá»n Ãồ không?
Trương TỠThanh ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu đáp:
- Tiểu đệ nhá»› lại thì đưá»ng như không có bức đó.
Lão áo xanh nói:
- Hiện nay ở trên Ä‘á»i những ngưá»i tà ng trữ nhiá»u cá»§a quà ở trong thiên hạ có lẽ chẳng ai bằng Trương bảo chúa. Bảo chúa rất nhiá»u danh há»a váºy nhá»› kỹ lại coi có bức nà o tên là Lưu Hải Bà Thiá»n Ãồ không?
Trương Tá» Thanh quay lại ngó đại hán trung niên mặc bà o tÃa khẽ há»i:
- Nà y ngÅ© đệ, ngÅ© đệ thá» nhá»› xem chúng ta có cất bức há»a nà o tên như váºy không?
Ãại hán mặc bà o tÃa ngần ngừ đáp:
- Dưá»ng như tiểu đệ có nghe nói tá»›i bức nà y... nhưng...
Lão áo xanh há»i ngay:
- Bức há»a đó hiện giỠở đâu?
Ãại hán mặc bà o tÃa nghÄ© thầm trong bụng:
- Vẻn vẹn má»™t bức há»a đồ có chi đáng kể mà sao lão nà y say mê đến thế? Vô luáºn thế nà o khi mình kiếm thấy bức há»a đồ nà y phải ngó kỹ xem má»›i được.
Hắn nghÄ© váºy rồi đáp:
- Tại hạ cố nhá»› lại thì bức há»a đồ nà y hiện không có ở trong tệ bảo.
Lão áo xanh há»i gặng:
- Váºy thì ở đâu?
Ãại hán mặc bà o tÃa đáp:
- Nó mà không ở trong tay anh em tại hạ đây thì tất nhiên cÅ©ng ở trong tay má»™t trong ba vị Liá»…u Trưá»ng Công, Nguyên Tá» Khiêm, hay Quân Thiên Phụng.
Lão áo xanh lại há»i:
- Ba vị đó đã chết cả rồi kia mà ?
Ãại hán mặc bà o tÃa đáp:
- Theo chá»— tại hạ biết thì tên hung thá»§ áo trắng kia chỉ chuyên giết ngưá»i chứ không có ý thu tà ng trân bảo.
Lão áo xanh đột nhiên buông tiếng thở dà i , nhắm mắt lại không nói gì nữa. Dưá»ng như trong lòng lão có Ä‘iá»u chi Ä‘au khổ vô cùng.
Ãại hán mặc áo bà o tÃa quay lại ngó Trương Tá» Thanh khẽ nói:
- Bức Lưu Hải Bà Thiá»n Ãồ đó tiểu đệ nhá»› ra rồi.
Trương Tá» Thanh há»i:
- Cái đó chia cho ai?
Ãại hán bà o tÃa đáp:
- Chia cho Tứ ca Quân Thiên Phụng.
Lão áo xanh đột nhiên mở bừng mắt ra há»i:
- Các hạ nhớ rõ thế ư?
Ãại hán bà o tÃa đáp:
- Nhất định không sai vì chÃnh tay tại hạ đã chia bức há»a đó cho y.
Lão áo xanh đứng phắt dáºy há»i:
- Quân Thiên Phụng hiện giỠở đâu?
Ãại hán bà o tÃa đáp:
- Các hạ quên rồi sao? Y bị giết vỠtay hung thủ áo trắng.
Lão áo xanh nói:
- à lão phu muốn há»i Quân Thiên Phụng đã để bức Lưu Hải Bà Thiá»n Ãồ ở đâu?
Ãại hán bà o tÃa đáp:
- Ngưá»i nhà y chết cả thì còn ai biết được bức há»a đồ đó để ở đâu.
Lão áo xanh nói:
- Kiểu nà y thì nhất định bức há»a đồ đó lá»t và o tay tên hung thá»§ kia rồi.
Trương Tá» Thanh để ý quan sát lão áo xanh thấy lão lá»™ vẻ vô cùng nóng nảy thì nghÄ© ngay đến bức Lưu hải bà thiá»n đồ đó nhất định là má»™t bảo váºt trân quà vô cùng.
Lão vốn là tay xảo quyệt nghĩ bụng:
- Nếu mình há»i thẳng thắn tất lão bà o xanh không chịu nói thì chi bằng ta dùng cách trương Ãông kÃch Tây cho biết rõ ná»™i tình.
Lão liá»n khẽ đặng hắng má»™t tiếng rồi gá»i đại hán mặc bà o tÃa:
- Lão NgÅ©! Ngà y chúng ta thu cất há»a đồ, dưá»ng như có mấy bức Lưu Hải Bà Thiá»n Ãồ chứ không phải má»™t?
Ãại hán áo tÃa ban đầu ngẩn ngưá»i ra. Sau hắn hiểu ngay chá»§ ý cá»§a huynh trưởng liá»n tá»§m tỉm cưá»i đáp:
- Có lẽ đúng! Tiểu đệ chỉ nhớ mang máng bức nà y không phải chỉ có một.
Quả nhiên lão áo xanh không nhịn được lên tiếng:
- Trong thiên hạ Lưu Hải Bà Thiá»n Ãồ có cả trăm bức, nhưng chỉ có má»™t bức là hữu dụng mà thôi.
Trương Tá» Thanh nghe lão nói váºy thì trong bụng mừng thầm, giả vá» chau mà y nói:
- Tiểu đệ là ngưá»i thu tháºp trân bảo thế nà o, thiên hạ Ä‘á»u biết cả. Vá» danh há»a cÅ©ng như vá» châu báu, những nét đẹp cái hay tiểu đệ dám nói Ãt ngưá»i bì kịp. Chặng khi nà o thu vá» những váºt kém giá trị.
Lão áo xanh nói:
- Cái trân quà cá»§a Lưu Hải Bà Thiá»n Ãồ không phải ở nét vẽ đẹp hay xấu...
Lão nói tá»›i đây dưá»ng như chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì nên dừng lại không nói nữa.
Trương TỠThanh nghĩ thầm:
- Xem chừng lão nà y có ý cảnh giác rồi.
Hắn quay lại đưa mắt nhìn đại hán áo tÃa há»i:
- Trong bản bảo, tiểu huynh nhá»› lại dưá»ng như cụng có má»™t bức Lưu Hải Bà Thiá»n Ãồ thì phải chứ?
Hai lão nà y ở với nhau đã mấy chục năm nên tâm linh hơi khéo ý một tà là hiểu nhau ngay.
Bá»—ng nghe đại hán mặc bà o tÃa đáp:
- Ãúng rồi! Tiểu đệ cÅ©ng nhá»› ra trong bản bảo có má»™t bức Lưu Hải Bà Thiá»n Ãồ nhưng đã lâu lắm rồi. Bây giá» phải tốn công má»›i tìm được.
Quả nhiên mấy câu nà y khiến lão áo xanh không nhịn được nữa, lại há»i:
- Hai vị có nhá»› bức há»a thu cất tại quà bảo đây do ngưá»i nà o vẽ không?
Trương Tá» Thanh ngáºp ngừng đáp:
- Cái nà y... tiểu đệ nhá»› không rõ nữa vì cách đã lâu năm... Dù đệ ký ức có cưá»ng kiện tá»›i đâu cÅ©ng nhá»› má»™t cách lá» má»...
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Có Ä‘iá»u Lam huynh há»i tá»›i ngưá»i nà o há»™i há»a khiến cho tiểu đệ nhá»› lại chuyện cÅ©...
Lão áo xanh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Lão phu có nói vá»›i các vị cÅ©ng chẳng há» chi. Lão phu muốn tìm bức Lưu Hải Bà Thiá»n Ãồ do má»™t há»a sÄ© Tam Tinh Tà i Nhân.
Ãại hán mặc bà o tÃa nói:
- Tam Tinh Tà i Nhân ư?... Dưá»ng như tại hạ đã trông thấy thá»§ danh nà y rồi. Có Ä‘iá»u theo chá»— tại hạ biết thì Tam tinh tà i nhân dưá»ng như không phải là tay danh há»a nổi tiếng lắm. Suốt Ä‘á»i có lẽ y chỉ vẽ má»—i bức Lưu Hải Bà Thiá»n Ãồ mà thôi.
Trương Tá» Thanh cÅ©ng há»i:
- Lam huynh! Sao Lam huynh biết bức há»a cá»§a Tam Tinh Tà i Nhân nhất định lá»t và o tay tiểu đệ?
Lão áo xanh đáp:
- Theo chá»— lão phu biết thì bức Lưu Hải Bà Thiá»n Ãồ kia nguyên là váºt sở hữu cá»§a Thái Cá»±c Kiếm Lý Thanh Trần. Lý Thanh Trần bị anh em đại bảo chúa mưu hại thì dÄ© nhiên nó phải lá»t và o tay bảo chúa.
Trương Tá» Thanh hÆ¡i biến đổi sắc mặt, ngáºp ngừng nói:
- Lam huynh! Theo tin tức của tiểu đệ lượm được thì hung thủ áo trắng là di cô của Thái Cực Kiếm Lý Thanh Trần.
Lão áo xanh ngắt lá»i:
- Lão phu cÅ©ng nghe đồn như váºy.
Trương TỠThanh nói:
- Lam huynh đã nghe được tin nà y, tưởng không nên bạ đâu nói đấy.
Lão áo xanh cưá»i khanh khách há»i:
- Trương đại bảo chúa! Lão phu xem chừng đại bảo chúa có vẻ sợ hãi tên hung thủ đó lắm thì phải?
Ãại hán mặc bà o tÃa lạnh lùng đáp:
- Bá»n tại hạ đã bố trà Thiết hoa bảo má»™t cách rất nghiêm máºt chắc gã chẳng tà i nà o và o lá»t.
Lão áo xanh nói:
- Thế thì các vị chẳng còn sợ gì nữa.
Ãại hán mặc bà o tÃa hững hỠđáp:
- Anh em tại hạ nhá» Lam huynh tá»›i đây giúp đỡ, cùng bà n việc chống ngăn cưá»ng địch, chứ không phải má»i Lam huynh đến để bình luáºn những chuyện thị phi trên chốn giang hồ.
Lão áo xanh nói:
- Giữa lão phu và hai vị chẳng qua là chá»— quen biết mà thôi thì là m sao lại má»i đến để chống ngăn cưá»ng địch. DÄ© nhiên lão phu chỉ vì trá»ng thưởng má»›i tá»›i.
Trương Tá» Thanh thấy giá»ng nói hai bên má»—i lúc má»™t ra vẻ khÃch bác, liá»n lên tiếng xen và o:
- Ngũ đệ! Sao Ngũ đệ lại có vẻ khiếm lễ với tân khách?
|

27-10-2008, 08:13 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 12
Quân Trung Phụng bị ai ám toán?
Ãại hán mặc bà o tÃa tuy tÃnh khà nóng nảy nhưng đối vá»›i Trương Tá» Thanh lại cá»±c kỳ cung kÃnh. Hắn nghe huynh trưởng báo váºy không dám nói nữa.
Lão áo xanh còn muốn cà khịa, nhưng nể mặt Trương Tá» Thanh cÅ©ng nÃn nhịn không tiện nhiá»u lá»i.
Trương Tá» Thanh tay nâng chung rượu, đứng dáºy nói:
- Ngưá»i anh em tại hạ không đủ lá»… mạo, có chá»— ngạo mạn xin các vị lượng thức cho. Tại hạ xin cạn chung rượu nay để kÃnh tạ.
Dứt lá»i lão ngá»a cổ lên uống cạn.
Quần hà o cÅ©ng theo hắn, má»—i ngưá»i uống má»™t chung.
Bỗng thấy đại hán trung niên sắc lợi lạt hắng dặng một tiếng rồi nói:
- Tiểu đệ có Ä‘iá»u muốn thỉnh giáo hai vị bảo chúa.
Trương Tá» Thanh lúc trước vừa ngó ngưá»i nầy tưởng là đã gặp y ở đâu. Nhưng bây giá» nhìn kỹ lại thì ra ngưá»i lạ mặt chưa từng quen biết.
Lảo đảo mắt nhìn ngưá»i đứng tuổi râu dà i Ä‘eo kiếm cÅ©ng là ngưá»i chưa gặp bao giá» thì sinh lòng ngá» vá»±c, nhưng chẳng thể không trả lá»i câu há»i hán tá» trung niên mặt xanh lợi.
Lão liá»n há»i lại:
- Huynh đà i có diá»u chi dạy bảo?
Hán tỠtrung niên mặt lợt lạt đáp:
- Bá»n tiểu đệ đến nÆ¡i hoang dã nùng sÆ¡n nầy chỉ vì tham món tiá»n thưởng trá»ng háºu, nhưng không thể ở đây lâu được.
Trương Tá» Thanh gáºt đầu há»i lại:
- Váºy huynh đà i tÃnh sao?
Hán tỠmặt lợt lạt đáp:
- Bá»n tiểu đệ đã không kiếm được hung thá»§ lại chẳng thể chá» lâu được, không hiểu đại bảo chúa có cao kiến gì chăng?
Trương TỠThanh đáp:
- Nếu các hạ thấy rằng anh em tại hạ tiếp đãi không được chịu ở lại thì anh em tại hạ xin tiá»…n đưa má»™t trăm lạng hoà ng kim để là m tiá»n lá»™ phÃ.
Ãại hán hắng đặng hai tiếng rồi:
- Như váºy là đại bảo chúa khà đồ hẹp hòi mà lá»i nói lại có vẻ dá»… dà ng quá nhỉ?
Trương Tá» Thanh cố nhìn há»i lại:
- Các hạ nói thế là nghĩa là m sao?
Ãại hán trung niên cưá»i lạt nói:
- Bá»n tại hạ lặn lá»™i đưá»ng xa ngà n dáºm tá»›i đây chẳng lẻ chỉ vì trăm lạng và ng thôi ư?
Trương Tá» Thanh nghe câu chuyện ra chiá»u rắc rối, nhưng lão coi Ä‘i coi lại chẳng thấy đại hán nầy có chá»— nà o là nghệ thuáºt kinh ngưá»i liá»n mắng thầm trong bụng:
- Mấy thằng ngu xuẩn mắt mù, sao lại Ä‘i má»i cả con ngưá»i chẳng có tiếng tăm gì đến đây để hắn gây sá»±.
Lão xoay chuyển ý nghÄ© trong bụng, ngoà i miệng vẫn còn ôn tồn há»i lại:
- Theo ý các hạ còn muốn Ä‘iá»u chi?
Ãại hán mặt lợt lạt lạnh lùng đáp:
- Tại hạ lưu lại đây mưá»i ngà y mà không thấy tin tức hung thá»§ thì xin cáo biệt. Lúc ra Ä‘i tại hạ yêu cầu Ä‘em vị cô nương kia theo vá»›i năm ngà n lạng và ng kim và mưá»i hạt minh châu. Chẳng hiểu đại bảo chúa có ưng thuáºn không?
Trương Tá» Thanh tá»§m tỉm cưá»i há»i lại:
- Huynh đà i đòi như váºy chẳng là quá nhiá»u ư?
Ãại hán đáp:
- Dưới con mắt ngưá»i hà o phú bình thưá»ng thì năm ngà n lạng hoà ng kim và mưá»i hạt minh châu là to tháºt nhưng đại bảo chúa đã phú xưng định quốc thì phá»ng có khác gì má»™t hạt muối trong biển cả.
Trương Tá» Thanh cưá»i lạt nói:
- Phải rồi! Kể ra năm ngà n lạng và ng cÅ©ng chẳng lấy chi là m nhiá»u nhưng tại hạ có vui lòng tặng không má»›i được chứ? Cách xưng hô huynh đà i thế nà o. Trương mổ trong lúc nhứt thá»i không nhá»› ra được.
Ãại hán trung niên thở phà o má»™t cái đáp:
- Tại hạ cũng mới nghe tiếng Trương bảo chúa chứ chưa từng thấy mặt.
Trương TỠThanh lại mừng thầm:
- Mấy thằng chó chết mắt Ä‘ui sao lại má»i nhân váºt thế nầy đến đây?
Lão hắng đặng hai tiếng rồi đáp:
- Tại hạ coi các hạ dưá»ng như có quen biết. Dù chưa từng thấy mặt tất cÅ©ng đã nghe danh.
Ãại hán trung niên sắc mặt lợi lạt cưá»i rồi hững hỠđáp:
- Tại hạ Ãt khi qua lại trên đưá»ng võ lâm ở Trung Nguyên. Chuyến nầy tá»›i quà bảo là trông và o chân tà i thá»±c há»c.
Trương Tá» Thanh cưá»i khanh khách đáp:
- Những bạn hữu đã tiến và o Thiết Hoa Bảo cá»§a tiểu đệ thì bất luáºn ai cÅ©ng xứng đáng là m cao nhân báºc nhất trong võ lâm.
Lão ngừng má»™t chút rồi há»i:
- Huynh đà i có thể cho biết hỠtên được chăng?
Ãại hán lại tá»§m tỉm cưá»i đáp:
- Tại hạ nói ra e rằng đại bảo chúa cÅ©ng không hay. Tại hạ há» Ãá»›i tên Côn.
Trương TỠThanh vội chắp tay nói:
- Thất kÃnh! Thất kÃnh! Té ra là Tý Ngá» Truy Hồn Thá»§!
Ãá»›i Côn lạnh lùng nói:
- Ãại bảo chúa dạy quá lá»i! Tà i má»n cá»§a con sâu cái kiến phá»ng có chi đáng kể?
Trương TỠthanh nói:
- Ãá»›i huynh đã vui lòng đến tệ bảo trợ chiến, anh em tại hạ cảm kÃch vô cùng!
Hai luồn mục quang Ãá»›i Côn nhìn chằm chặp và o mặt Quân Trung Phụng.
Miệng gã la lên luôn mấy tiếng:
- Ãáng tiếc ôi là đáng tiếc!
Trương Tá» Thanh ngẩn ngưá»i ra há»i:
- Ãiá»u chi đáng tiếc?
Ãá»›i Côn đáp:
- Ãáng tiếc là hung thá»§ không có ở Ä‘áºy
Ngưá»i đứng tuổi râu dà i mình mặc áo xanh lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm ngồi cùng bà n vá»›i Ãá»›i Côn từ nãy giá» vẫn yên lặng, đột nhiên lên tiếng há»i xen và o...
- Nếu hung thủ kia mà tới đây thì ông bạn có là m gì được không?
Ãá»›i Côn cưá»i ha hả đáp:
- Tại hạ sẽ lấy đầu hắn rồi ôm và ng cùng mỹ nhân vá».
Ngưá»i mặc áo xanh lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm cưá»i lạt nói:
- Cái đó chưa chắc! Bao nhiêu ngưá»i ngồi đây e rằng võ công chẳng má»™t ai là kém Ãá»›i Côn.
Ngay tại hạ cũng chưa tân phục.
Ãá»›i Côn quay lại ngấm nghÃa ngưá»i áo xanh Ä‘eo kiếm há»i:
- Cách xưng hô với các hạ thế nà o?
Ngưá»i áo xanh đáp:
- Ãá»›i Côn! Ngươi đã trông và o chân tà i thá»±c há»c mà tá»›i đây nhưng tại hạ lại á»· và o hư danh để trà trá»™n và o Ä‘áºy. Tiểu danh chưa ai biết đến, chẳng có tiếng tăm gì, nên không muốn nói ra là m chi.
Ãá»›i Côn hững há» nói:
- Nhưng tại hạ mà được nghe tên ông bạn thì có thể nghĩ ra mối liên quan giữa mình với lệnh sư trưởng.
Ngưá»i áo xanh há»i lại:
- Các hạ nhất định muốn biết ư?
Ãá»›i Côn đáp:
- Tại hạ rất cần biết tên để tránh khá»i sá»± hiểu lầm.
Ngưá»i áo xanh thá»§ng thẳng đáp:
- Tiểu danh là Bái Sư Tôn.
Ãá»›i Côn há»i:
- Sao lại Bái Sư Tôn?
Ngưá»i áo xanh chẩm rải giải thÃch:
- Chữ "Bái" đây là thân bái tổ, chữ "sư" là ở thà nh ngữ chà thánh tiên sư. Còn "tôn" là tôn báºc thầy, kÃnh báºc hiá»n tà i.
Ãá»›i Côn cùng Trương Tá» Thanh bất giác Ä‘iá»u ngấm ngầm lẩm bẩm:
- Bái Sư Tôn! Bái Sư Tôn!.
Bái Sư Tôn há»i:
- Hai vị có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
Trương Tá» Thanh cùng Ãá»›i Côn đồng thá»i cảnh giác không nói gì nữa.
Bốn luồng mục quang đăm đăm nhìn và o ngưá»i Bái Sư Tôn từ trên xuống dưới.
Trương Tá» Thanh tuy phát ra tên tuổi ngưá»i nầy có Ä‘iá»u chi khác lạ, nhưng nhẫn nại không há»i nữa.
Còn Truy Hồn Thá»§ Ãá»›i Côn thì không nhịn được, lạnh lùng nói:
- Cái tên của các hạ có vẻ quái dị lắm.
Bái Sư Tôn hững há» há»i lại:
- Quái dị thì là m sao?
Ãá»›i Côn cùng Bái Sư Tôn ngồi gần nhau, không cần đứng dáºy chỉ vươn tay ra cÅ©ng có thể đánh trúng yếu huyệt đối phương.
Nhưng hai ngưá»i chỉ nhìn nhau và ngấm ngầm chuẩn bị tá»±a hồ sắp có cuá»™c đại chiến xảy ra .
Bà ng Phi đảo mắt nhìn hai ngưá»i nói:
- Hung thủ chưa tới mà hai vị đã động thủ trước tưởng là việc không nên.
Bái Sư Tôn thủng thẳng đáp:
- Nếu chúng ta tá»· đấu đến kẻ sống ngưá»i chết thì chẳng cần hung thá»§ có đến hay không cÅ©ng có thể được lãnh và ng bạc.
Câu nói nầy tá»±a hồ vì tham và ng bạc trá»ng háºu mà đến đây.
Trương Tá» Thanh rất đỗi nghi ngá» Bái Sư Tôn, giá» nghe giá»ng lưỡi hắn chỉ vì mục Ä‘Ãch tham tiá»n nên cÅ©ng yên tâm được đôi chút. Lảo đảo mắt nhìn quần hà o trong nhà đại sảnh má»™t lượt rồi nói:
- Các vị đã vì nể tại hạ, anh em tại hạ rất lấy là m cảm kÃch! Bất luáºn thế nà o tiểu đệ cÅ©ng xin háºu báo...
Lão ngừng lại má»™t chút để chá» xem quần hà o phản ứng thế nà o, nhưng chẳng má»™t ai lên tiếng, liá»n nói tiếp:
- Tại hạ đã phái mấy chục tên gia Ä‘inh lanh lợi Ä‘i do thám xem hung thá»§ áo trắng hiện thá»i ở đâu thì có tin tức cho hay hắn Ä‘Ãch xác Ä‘ang tiến Ä‘á»n vùng nầy còn cách tệ bảo trong vòng trăm dặm rồi đột nhiên mất hút không thấy bóng đâu nữa. Ãã mấy bữa nay không ai phát giác được tung tÃch hắn.
Từ Thiện Hưng há»i xen và o:
- Ãại bảo chúa có nghÄ© rằng tên hung thá»§ kia đã thay hình đổi dạng trà trá»™n và o trong quà bảo chưa?
Bái Sư Tôn cưá»i lạt nói:
- Nếu váºy thì trong chúng ta có má»™t ngưá»i là hung thá»§ hóa trang.
Trương TỠThanh chẩm rải nói:
- Theo chá»— Ä‘iá»u tra cá»§a, tiểu đệ vá» những vụ trước hung thá»§ từng hạ sát Nguyên Tá» Khiêm Liá»…u Trưá»ng Công và Quân Thiên Phụng thì gã đến đưá»ng hoà ng khiêu chiến chứ không cải trang chi hết.
Bái Sư Tôn há»i:
- Tên hung thá»§ đó nếu bây giá» mà chưa hóa trang trà trá»™n và o đây thì gã Ä‘i đâu? Chẳng lẻ gã biết thăng thiên nháºp địa?
Trương Tá» Thanh ngáºp ngừng đáp:
- Ãó là má»™t Ä‘iá»u tại hạ Ä‘ang cần Ä‘iá»u tra .
Lảo đảo mắt nhìn quần hà o một lược rồi nói tiếp.
- Hoặc giả hung thá»§ phát giác ra có các vị tá»›i giúp sức, biết rằng khó lòng hạ thá»§ mà phải rút lui. Có khi gã thấy tình thế trong bảo hiểm ác không lưá»ng đà nh thay đổi chá»§ ý .
Bái Sư Tôn lạnh lùng ngắt lá»i:
- Không có lý do nà o thế được.
Trương Tá» Thanh há»i ngay:
- Bái huynh có cao kiến gì vỠvụ nầy?
Bái Sư Tôn đáp:
- Gã đến hay Ä‘i Ä‘á»u để dấu vết. Ãã thấy hà nh tung Ä‘i tá»›i mà chưa có vết tÃch bá» Ä‘i thì mưá»i phần chắc đến tám là gã đã trà trá»™n và o trong bảo. Không chừng hiện giá» gã Ä‘ang Ä‘iá»u tra tình thế chốn nầy.
Trương Tá» Thanh run lên há»i:
- Ãó chỉ là điá»u mà Bái huynh phá»ng Ä‘oán hay là đã thấy vết tÃch gì?
Bái Sư Tôn liếc mắt nhìn Ãá»›i Côn, lạnh lùng nói:
- Lúc nầy trong nhà đại sảnh của bảo chúa ai cũng có vẻ khả nghi.
Quân Trung Phụng ngưng thần chú ý đến vẻ mặt cá»§a Bái Sư Tôn bất giác lòng nà ng cảm thấy dưá»ng như gặp hắn ở đâu mà không sao nghÄ© ra được.
Trương Tá» Thanh chuyển động mục quanh rồi quay lại nhìn Bái Sư Tôn ngáºp ngừng há»i:
- Phải chăng lá»i cá»§a Bái huynh có ý nghÄ©a gì khác?
Lão khẻ hắng đặng má»™t cái rồi cất tiếng ngáºp ngừng há»i Ãá»›i Côn.
- Ãá»›i huynh...
Ãá»›i Côn tức giáºn vẳng giá»ng há»i lại.
- Sao? Hay đại bảo chúa nghi cho tại hạ là hung thủ hóa trang?
Báo Sư Tôn hững hỠnói:
- Trước khi hung thá»§ chưa xuất hiện thì bất luáºn là ai trong sảnh đưá»ng nầy cÅ©ng Ä‘á»u có thể nghi ngá» là gả cải trang...
Ãá»›i Côn xẵng giá»ng trả miếng:
- Tại hạ coi vẻ mặt và thái độ các hạ rất giống hung thủ hóa trang...
Bái Sư Tôn cặp mắt lấp loáng những tia kỳ quan nhìn Ãá»›i Côn há»i:
- Phải chăng các hạ thực muốn gây gổ với tại hạ?
Ãá»›i Côn há»i lại:
- Ãúng thế thì đã sao?
Bái Sư Tôn đáp:
- Tiểu đệ coi chừng Ãá»›i huynh không còn cách nà o mà hưởng thụ hoà ng kim cùng mỹ nhân nữa .
Ãá»›i Côn há»i:
- Các hạ nói thế có ý gì?
Bái Sư Tôn trắng trợn đáp:
- Không cần phải hung thá»§ tá»›i đây, Ãá»›i huynh đã mất mạng trước rồi .
Ãá»›i Côn cưá»i gằn há»i:
- Có chuyện đó chăng?
Bái Sư Tôn từ từ đứng dáºy đáp:
- Các hạ muốn động thủ chăng?
Trương TỠThanh đột nhiên lớn tiếng:
- Không nên động thủ!
Lão rà o bước tới nơi nói tiếp:
- Các vị đã tới nay giúp đỡ tại hạ, sao lại tự tà n sát nhau?
Lảo đảo mắt nhìn Ãá»›i Côn tiếp:
- Xin Ãá»›i huynh vì chút bạc diện cá»§a tiểu đệ mà đổi sang vị trà khác được chăng?
Ãá»›i Côn bản tÃnh ngang ngược lạnh lùng, giết ngưá»i không gá»›m tay . Không hiểu tại sao Bái Sư Tôn uy hiếp, hắn lại chịu lép vế, liá»n đáp:
- Tại hạ nể mặt Ãại bảo chúa, không day lá»i vá»›i y nữa là xong.
Hắn vừa nói vừa dá»i khá»i chá»— ngồi?
Trương Tá» Thanh muốn nhưá»ng ghế mình cho Ãá»›i Côn, nhưng lão bá»—ng đổi chá»§ ý, lại má»i Ãá»›i Côn ngồi xuống bà n phÃa trước .
Nguyên bà n nà y đã có lão áo xanh. Tuy lão chưa thốt ra lá»i ngăn cản, nhưng đưa cặp mắt hau háu nhìn Ãá»›i Côn ra chiá»u bất mãn.
Trương Tá» Thanh xếp đặt chá»— cho Truy Hồn Thá»§ Ãá»›i Côn xong quay lại nhìn Bái Sư Tôn chắp tay nói:
- Sở dÄ© hai vị có chuyện tranh chấp cÅ©ng vì tệ bảo mà ra, váºy tại hạ xin lá»—i .
Bái Sư Tôn từ từ ngồi xuống đáp:
- Tại hạ không dám.
Trương TỠThanh nói:
- Bái huynh thưá»ng qua lại nÆ¡i nà o, tiểu đệ Ãt khi nghe thấy đại danh?
Bái Sư Tôn thủng thẳng đáp:
- Tại hạ vì ham trá»ng thưởng mà tá»›i nay, còn việc tại hạ hay qua lại nÆ¡i nà o, tưởng không cần thiết, bất tất phải trình bà i là m chi .
Bá»—ng nghe Quân Trung Phụng thét lên má»™t tiếng lanh lảnh là m chấn động cả nhà đại sảnh, khiến cho hết thảy má»i ngưá»i Ä‘á»u sá»ng sốt.
Ãại hán mặc áo bà o tÃa đột nhiên dá»i khá»i ghế ngồi, đến nắm vay bên trái Quân Trung Phụng.
Quan Trung Phụng la hoảng:
- ChÃnh hắn! ChÃnh hắn!...
Ãá»™t nhiên nà ng nhắm mắt lại ngáºm miệng không nói .
Trương Tá» Thanh vá»™i há»i .
- Hắn là ai? Hắn đâu?
Lão há»i luôn mấy câu mà không thấy Quân Trung Phụng trả lá»i.
Ãại hán mặc bà o tÃa lắc đầu nói:
- Y bị ngưá»i ám toán.
Trương Tá» Thanh rảo bước lại gần há»i:
- Y chết rồi ư?
Ãại hán mặc bà o tÃa lắc đầu đáp:
- Chưa! Hãy còn thoi thóp thở .
Trương TỠThanh đảo mắt nhìn quanh một lược trong lòng ngấm ngầm kinh dị.
Nguyên lão rất hoà i nghi đại hán đeo kiếm tự xưng là Bái Sư Tôn.
Nhưng lão Ä‘iá»u tra phương vị Quân Trung Phụng, chÃnh lão ngồi chá»— giữa hai bên thì bất luáºn Bái Sư Tôn thi triển môn võ công nà o, hoặc dùng ám khà gì tất lão cÅ©ng phát giác. Váºy mà lão không biết gì thì trăm phần trăm không phải Bái Sư Tôn.
Lão chuyển động mục quang coi kỹ tình thế, phương vị khoảng cách, thì ngưá»i hạ thá»§ ám toán Quân Trung Phụng tiện nhất là Từ Thiên Hưng hoặc lão mặc bà o xanh há» Lam.
Trương Tá» Thanh coi tình hình trong sảnh đưá»ng rồi, bất giác ngấm ngầm thở dà i má»™t tiếng.
Lão vươn tay nắm lấy trước ngá»±c Quân Trung Phụng cất tiếng há»i:
- Trần quản gia đâu?
Trần quản gia dạ một tiếng chạy và o.
Trương TỠThanh nói:
- ÃÆ°a y xuống dưới nhà trị thương cho cẩn tháºn, chá»› để lầm lỡ.
Trần quản gia vâng lá»i dẫn hai tên nữ tỳ cắp Quân Trung Phụng ra khá»i nhà đại sảnh.
Từ Thiên Hưng liếc mắt nhìn Quân Trung Phụng có ngưá»i cắp Ä‘em Ä‘i, lão không khá»i buồn rầu thở dà i há»i:
- Ãại bảo chúa! Cô ta bị thương có nặng lắm không?
Lúc nà y Trương TỠThanh có cảm tưởng đầy nhà toà n là cừu địch.
Lão nghĩ thầm:
- Bái Sư Tôn nói thế mà đúng. Bao nhiêu ngưá»i trong sảnh đưá»ng Ä‘á»u có thể là hung thá»§ hóa trang.
Lão cố trấn tÄ©nh tâm thần xúc động và kinh hãi, cưá»i mát đáp:
- Tại hạ e rằng thương thế y không nhẹ đâu.
Từ Thiên Hưng đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn đại hán mặc bà o tÃa há»i:
- Cô ta la thất thanh cÅ©ng chẳng lấy là m gì quan hệ. Nhưng Nhị bảo chúa hạ độc thá»§ như váºy đối vá»›i má»™t vị tiểu cô nương há chẳng tà n nhẫn quá ư?
Trương Tá» Thanh thấy lão tưởng Quân Trung Phụng bị đạn hán mặc bà o tÃa đả thương thì trong lòng vừa bá»±c vừa buồn cưá»i liá»n thá»§ng thẳng đáp:
- Từ huynh! Từ huynh đừng lầm. Cô nương đó không phải bị thương vỠtay anh em tại hạ đâu.
Từ Thiên Hưng lấy là m kỳ há»i:
- Chẳng phải Nhị bảo chúa thì còn ai và o đây?
Trương TỠThanh chuyển động mục quang từ từ đảo nhìn quần hà o một lược, đáp:
- DÄ© nhiên là má»™t ngưá»i trong nhà đại sảnh, nhưng vị nà o thì tại hạ không thể biết được.
Từ Thiên Hưng cÅ©ng đảo mắt nhìn quanh rồi há»i:
- Ai đã đả thương cô nương? Báºc đại trượng phu đã dám là m thì nên nháºn lấy, đứng dáºy cùng Từ má»— nói chuyện má»›i phải.
Nhà đại sảnh vẫn yên lặng, không ai trả lá»i. Thế là những ngưá»i hiện diện tại đây không ai thừa nháºn vụ đó.
Trương TỠThanh bụng bảo dạ:
- Cứ tình hình nà y mà xét thì ngoại trừ Bái Sư Tôn tuyệt đối không có cách nà o hạ thá»§, Bà ng Phi cÅ©ng khó lòng ra tay. Chỉ có Từ Thiên Hưng, lão há» Lam và Ãá»›i Côn là thuáºn tiện hÆ¡n.
Nhưng phán đoán theo tâm lý thì Bái Sư Tôn tên hỠcổ quái lại không rõ lai lịch là đáng ngỠhơn cả.
Trương Tá» Thanh là tay giảo quyệt hÆ¡n Ä‘á»i, song trước tình hình nà y, lão cÅ©ng hoang mang không hiểu, khó mà quyết Ä‘oán là ai được.
Từ Thiên Hưng há»i luôn mấy câu không thấy ai phản ứng lại ngồi xuống nguyên chá»—.
Ãá»›i Côn đột nhiên đứng dáºy há»i:
- Ãại bảo chúa! Nếu không phải là thứ ám khà kịch độc thì phải là má»™t môn kỳ công tối cao vô thượng.
Ãá»›i Côn lại há»i:
- Ãại bảo chúa không biết rõ ư?
Trương TỠThanh đáp:
- Tại hạ mới biết y bị thương rất nặng, nhưng chưa có thì giỠcoi kỷ.
Ãá»›i Côn lại há»i:
- Ãại bảo chúa không trị thương cho cô ta, lại bảo Ä‘em ra khá»i nhà đại sảnh là để cô sống chết mặc trá»i hay sao?
Lão áo xanh cũng nói tiếp:
- Nếu đại trang chúa không thiện nghỠtrị thương thì để tại hạ đưa cô đi noi khác chữa giùm.
Ãá»›i Côn há»i:
- Liệu có chá»a khá»i không?
Trương TỠThanh đáp:
- Cái đó khó mà biết được .
Lão lại đảo mắt nhìn quanh nhà đại sảnh nói tiếp:
- Vị nà o đã đả thương y thì vụ nà y Ä‘iá»u tra ra cÅ©ng chẳng khó gì.
Quần hà o trong nhà đại sảnh vẫn ngồi yên, không ai lên tiếng.
Trương Tá» Thanh lại hắng đặng há»i:
- Lam huynh biết nhiá»u hiểu rá»™ng có cao kiến gì chăng?
Lão mặc bà o xanh đáp:
- Theo nháºn xét cá»§a lão phu, thì nhị bảo chúa là ngưá»i đáng nghi hÆ¡n hết.
Trương Tá» Thanh nở má»™t nụ cưá»i nhăn nhó há»i lại:
- Anh em tại hạ không có lý nà o lại đã thương y được. Trừ anh em tại hạ, còn ai đáng nghi nữa?
Lão áo xanh đảo mắt nhìn thẳng và o mặt Bái Sư Tôn hất hà m há»i:
- Còn vị kia thế nà o?
Trương TỠThanh đáp:
- Tại hạ ngồi ở khoảng giữa cô nương kia và y váºy thá»§ pháp thi triển ám khà y có kỳ diệu đến đâu cÅ©ng không tà i nà o qua mắt tại hạ được.
Lão áo xanh nói:
- Trừ hai vị bảo chúa và Bái Sư Tôn, lão phu tưởng trong sảnh đưá»ng nà y còn mấy ngưá»i đáng nghi là đã ra tay ám toán hạ sát vị cô nương đó nữa.
|

27-10-2008, 08:18 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 13
Giữa sảnh đưá»ng , Bạch y xuất hiện
Trương TỠThanh nói:
- Tại hạ chưa đủ chứng minh, vì Bà ng huynh đây phóng ám khà ra chẳng lẻ tại hạ lại không phát giác?
Thanh bà o lão nhân cưá»i ha hả nói:
- Lại bá» má»™t ngưá»i nữa không kể, thì ra hung thá»§ là cha con há» Từ, anh em há» Ngụy, hay là lão phu và Ãá»›i huynh đây chăng?
Trương TỠThanh đáp:
- Nếu tại hạ được phép nói thiệt thì đúng là thế đó.
Từ Thiên Hưng xẵng giá»ng há»i:
- Ta giết thị là m chi?
Trương TỠThanh cãi:
- Tại hạ có bảo Từ huynh là hung thá»§ đâu, chỉ nói có thể như váºy mà thôi.
Ãá»›i Côn cÅ©ng há»i:
- Ãại trang chúa căn cứ và o đâu mà dám Ä‘oán tại hạ là hung thá»§?
Trương TỠThanh lắc đầu đáp:
- Ãá»›i huynh hiểu lầm rồi. Theo ý tại hạ thì Ãá»›i huynh, Bằng huynh kia chưa phải là ngưá»i ám toán, ngưá»i ám toán là má»™t trong sáu vị đây mà chưa biết ai?
Ãá»›i Côn nói:
- Theo nháºn xét cá»§a tiểu đệ thì hai vị bảo chúa là đáng ngá» hÆ¡n hết.
Trương Tá» Thanh không nói gì nữa, chỉnh đốn lại bà n tiệc, buông tiếng cả cưá»i nói:
- Vẻn vẹn má»™t đứa con gái sống chết có chi đáng kể. Sở dÄ© tại hạ muốn thảo luáºn vá» vụ nà y vá»›i mục Ä‘Ãch nêu ra sá»± kỳ dị vì dưới ánh sáng huy hoà ng trong nhà đại sảnh, lại bao nhiêu cao nhân ngồi đây mà bị ngưá»i ra tay ám toán chẳng má»™t ai hay...
Từ Thiên Hưng ngắt lá»i:
- Tại hạ không đồng vá»›i cách nháºn xét và cách hà nh động cá»§a đại bảo chúa.
Trương Tá» Thanh há»i:
- Từ huynh có Ä‘iá»u gì cao kiến?
Từ Thiên Hưng đáp:
- Ngưá»i đó đã biết lão phu muốn cầu hôn cho con mình mà cứ thi ám khà hà nh hung để giết chết vị cô nương kia thì mục Ä‘Ãch cá»§a hắn dÄ© nhiên là để gây sá»± vá»›i lão phu. Ãại bảo chúa không truy cứu nữa thì lão phu cÅ©ng phải so tà i cao thấp vá»›i hắn.
Lão nói câu nà y là có ý sau khi tra ra được hung thủ rồi thì cha con lão nhất định không tha.
Thanh bà o lão nhân nói:
- Thá»§ pháp ngưá»i đó tuy thần tốc che mắt được má»i ngưá»i, nhưng không thể biến cải được phương vị xét theo chá»— bị thương cá»§a cô nương kia. Tại hạ chỉ dụng tâm má»™t chút là có thể tra ra ngay chẳng khó khăn gì.
Trương TỠThanh nói:
- Xin nghe lá»i cao luáºn.
Thanh bà o lão nhân từ từ đứng dáºy Ä‘i chá»— Quân Trung Phụng đứng trước, đưa cặp mắt sắc bén đảo nhìn hết má»™t lượt rồi há»i:
- Các vị còn nhớ được vị trà của vị cô nương kia không?
Ãá»›i Côn đáp:
- Các hạ đứng như váºy là đúng đó.
Thanh bà o lão nhân gáºt đầu nói:
- Phải rồi! Phải rồi! Mấy ngưá»i trong chúng ta đây có cÆ¡ há»™i hà nh hung hÆ¡n ai hết.
Ãá»›i Côn lắc đầu há»i:
- Lam huynh tá»± nháºn là mình đã ám toán vị cô nương đó chăng?
Thanh bà o lão nhân cưá»i lạt đáp:
- Ngoại hiệu tôn giá là Truy Hồn Thá»§, có rất nhiá»u ám khà nhá» bé. Trong bá»n chúng ta đây thì tôn giá là ngưá»i đáng ngá» nhất.
Trương TỠThanh nâng chung rượu lên nói:
- Chúng ta bất tất vì má»™t con tiểu nha đầu mà bá» cuá»™c tá»u hứng bữa nay. Nà o xin má»›i các vị!
Anh em tại hạ hãy mừng các vị một chung.
Dứt lá»i hắn cùng gã đứng tuổi mặc áo tÃa nâng chung rượu lên uống má»™t hÆ¡i cạn hết.
Ãá»›i Côn cưá»i lạt nói:
- Lam huynh không ưa nữa sắc chẳng nói là m chi. Má»™t vị nữ lang xinh đẹp như váºy, tiểu đệ khi nà o nhẫn tâm hạ sát được?
Thanh bà o lão nhân há»i lại:
- Tôn giá nói váºy thì hai ngưá»i chúng ta đáng ngá» hÆ¡n cả hay sao?
Trương TỠThanh gạt đi:
- Chuyện nà y đã qua rồi, chúng ta từ giỠkhông nói tới nữa.
Từ Thiên Hưng há»i:
- Hiện giỠvị cô nương đó còn sống hay đã chết rồi?
Trương TỠThanh đáp:
- Tiểu đệ cũng không rõ.
Từ Thiên Hưng nói:
- Trương huynh thá» há»i xem sao?
Ãá»›i Côn lạnh lùng xen và o:
- Từ huynh há»i cô ta sống hay chết là m chi? Chẳng lẻ Từ huynh vẩn không bỠý định cầu hôn cho con chăng?
Từ Thiên Hưng toan lên tiếng trả miếng thì đột nhiên má»™t ả nữ tỳ áo xanh hấp tấp chạy và o sảnh đưá»ng nói nhá» vá»›i Trương Tá» Thanh mấy câu rồi trở gót láºt Ä‘áºt Ä‘i ngay.
Trương Tá» Thanh thoáng lá»™ nụ cưá»i, hắn rót má»™t chung rượu nữa nói:
- Má»i các vị cạn chung nà y!
Rồi lão uống trước.
Quần hà o trong sảnh đưá»ng thấy ả tiểu kỳ kia hốt hoảng chạy và o rồi láºt Ä‘áºt chạy Ä‘i Ä‘á»u cho là ả đến báo tin vá» Quân Trung Phụng và tin nà y nhất dữ nhiá»u là nh Ãt. Nhưng thấy Trương Tá» Thanh trấn tÄ©nh khác thưá»ng, ngưá»i nà o cÅ©ng không khá»i động tâm và không Ä‘oán được tin đó dữ hay là nh?
Từ Thiên Hưng không nhịn được há»i ngay:
- Ãại bảo chúa! Ả nha đầu vừa đến lại Ä‘i ngay phải chăng thị báo tin vá» cô nương đó?
Trương TỠThanh lắc đầu đáp:
- Con nữ tỳ đó ư? Thị đến vì chuyện khác không dÃnh lÃu gì đến cô kia cả.
Câu trả lá»i nà y chẳng những ra ngoà i ý nghÄ© cá»§a Từ Thiên Hưng, nó còn là m cho hết thảy quần hà o trong sảnh đưá»ng sinh lòng ngá» vá»±c.
Giữa lúc ấy bá»—ng má»™t gã thiếu niên võ phục láºt Ä‘áºt tiến và o, đến trước mặt Trương Tá» Thanh thi lá»… nói:
- Khải bẩm đại bảo chúa! Ãã tìm thấy bức Lưu Hải Bà Thiá»n Ãồ đó rồi.
Gã nói câu nà y khá lá»›n tiếng, má»i ngưá»i trong sảnh đưá»ng ai cÅ©ng nghe rõ.
Thanh bà o lão nhân lá»™ vẻ xúc động hÆ¡n hết, đứng phắt dáºy há»i:
- Bức đồ đó hiện ở đâu?
Thiếu niên võ phục khẽ đáp:
- Hiện ở trong phòng máºt số ba.
Trương TỠThanh vẫy tay nói:
- ÃÆ°á»£c rồi! Ngươi hãy lui ra.
Thiếu niên võ phục dạ một tiếng vội tả đi ngay.
Thanh bà o lão nhân không chỠđược nữa, nóng nảy há»i ngay:
- Trương đại bảo chúa! Có thể lấy bức Lưu Hải Bà Thiá»n Ãồ cho tại hạ coi má»™t chút được không?
Trương Tá» Thanh mỉm cưá»i há»i lại:
- Lam huynh muốn coi ngay bây giỠư?
Thanh bà o lão nhân nói:
- ÃÆ°á»£c coi ngay thì hay lắm.
Trương TỠThanh nói:
- Lam huynh ráng chỠmột bữa. Tại hạ dặn chúng chuẩn bị để sáng mai Lam huynh hãy coi được chăng?
Thanh bà o lão nhân tuy trong lòng nóng nảy nhưng không tiện thúc bách, liá»n đáp:
- Lão phu chỠcũng được.
Trương TỠThanh đảo mắt nhìn quần hùng một lượt rồi nói:
- Vừa rồi tại hạ được tin báo tên hung thá»§ kia hiện ở cách tệ bảo trong vòng trăm dáºm, chỉ má»™t hai bữa nữa là gã và o đây. Chư vị hãy lưu lại năm ba ngà y là thấy mặt hắn.
Giữa lúc ấy đại hán râu dà i mặc áo bà o xanh lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm tá»± xưng là Bái Sư Tôn đột nhiên đứng lên há»i:
- Trương đại bảo chúa! Ãại bảo chúa thá»±c lòng muốn gặp hung thá»§ chăng?
Trương TỠThanh đáp:
- Hắn ta định đến thì thế nà o rồi cũng đến, song được gặp hắn sớm hơn cà ng tốt.
Bái Sư Tôn nói:
- Nếu váºy thì bất tất phải đợi đến sáng mai.
Ãá»™t nhiên hắn cởi bỠáo thanh bà o để lá»™ áo trắng mặc bên trong ra. Hắn rút thanh trưá»ng kiếm đánh soạt má»™t tiếng đặt trên bà n. Ãoạn đưa tay lên vuốt mặt, bá»™ râu dà i rá»›t xuống, rồi từ từ tháo tấm mặt nạ ra, nói:
- Tại hạ chÃnh là ngưá»i mà các vị bảo là hung thá»§ đây!
Giữa nhà đại sảnh, trước mắt quần hùng, hắn ung dung khôi phục lại chân tướng. Toà n thân mặc đồ trắng, vẻ mặt anh tuấn mà lạnh lẽo nghiêm khắc khác thưá»ng.
Trương Tá» Thanh không ngá» mình má»i những tay cao thá»§ bốn phương đến trợ quyá»n. Lão chẳng kể gì danh vá»ng mà chỉ cần ngưá»i có chân tà i thá»±c há»c đến Thiết Hoa Bảo trợ chiến để chống cưá»ng địch. NgỠđâu chÃnh mình lại má»i cưá»ng địch và o Thiết Hoa Bảo.
Lão đã mấy phen gian khổ, phung phà tiá»n bạc để bố trà cÆ¡ quan mai phục ngăn ngừa cưá»ng địch mà chưa được dùng tá»›i thì chÃnh mình đã cung kÃnh rước hắn và o. Váºy cÆ¡ trà cá»§a ngưá»i nà y ngưá»i thưá»ng không thể bì kịp.
Trương Tá» Thanh tuy trong lòng khiếp sợ nhưng ngoà i mặt ráng trấn tÄ©nh, cưá»i mát há»i:
- Phải chăng các hạ là hung thá»§ đã hạ sát Liá»…u Trưá»ng Công, Nguyên Tá» Khiêm và Quân Thiên Phụng?
Thiếu niên áo trắng cưá»i lạt đáp:
- ChÃnh thị! Bữa nay tại hạ đến giết Trương Tá» Thanh và Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng.
Trương Tá» Thanh là m bá»™ thản nhiên cưá»i ha hả nói:
- Các hạ đã và o Thiết Hoa Bảo, chúng ta không chạy đâu được nữa. Thá»i gian còn lâu dà i hà tất phải gấp rút trong chốc lát?
Lão ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Trước khi động thá»§, lão phu muốn há»i các hạ mấy câu.
Thiếu niên áo trắng cưá»i lạt nói:
- Há»i gì thì há»i Ä‘i! Tại hạ muốn trả lá»i không thì thôi.
Trương Tá» Thanh đảo mắt nhìn quanh nhà đại sảnh má»™t lượt rồi há»i:
- Các vị đây Ä‘á»u là trợ thá»§ cá»§a các hạ chăng?
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng đáp:
- Tại hạ cần gì phải kêu hỠgiúp sức? Vả hỠcũng chẳng giúp gì cho tại hạ được.
Trương TỠThanh nghe nói quần hùng không phải là trợ thủ cho địch thì yên tâm phần nà o.
Lão há»i tiếp:
- Các hạ có một hai ông bạn nà o đi theo không?
Thiếu niên áo trắng dưá»ng như dòm thấy chá»— dụng tâm cá»§a Trương Tá» Thanh, hắn chỉ cưá»i lạt chứ không trả lá»i.
Trương TỠThanh khẻ hắng dặng một tiếng rồi nói:
- Chắc các hạ không dám đến đây một mình?
Thiếu niên áo trắng cưá»i lạt. Ãá»™t nhiên hắn thò tay ra chụp lấy thanh trưá»ng kiếm trên bà n vung lên má»™t cái. Kiếm quang lóe ra thà nh má»™t đưá»ng vòng tròn xung quanh mình.
Ãá»™ng tác cá»§a hắn thần tốc đến ná»—i không má»™t ai nhìn rõ.
Bổng nghe má»™t tráºn veo véo nổi lên. Năm mÅ©i độc châm xanh lè rá»›t ngay xuống đất.
Những ngưá»i hiện diện tại trưá»ng số đông mục lá»±c cá»±c kỳ sắc bén vừa kịp trông rõ năm mÅ©i độc châm liá»n bị thiếu niên áo trắng vung kiếm gạt rá»›t xuống đất.
Thiếu niên áo trắng mục quang cá»±c kỳ lạnh lẽo nhìn chằm chặp và o mặt Ãá»›i Côn cất tiếng há»i:
- Phải chăng ngươi đã phóng độc châm?
Ãá»›i Côn thản nhiên đáp:
- ChÃnh thị!
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Ãể là m gì?
- Ãể hạ sát ngưá»i.
Thiếu niên áo trắng đảo mắt nhìn quanh nhà đại sảnh một lượt, dõng dạc tuyên bố:
- Tại hạ đến đây mục Ä‘Ãch chỉ để báo thù Trương Tá» Thanh và Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng, không có liên quan gì đến các vị. Mong rằng các vị ở ngoà i bà ng quan để khá»i bị liên lụy và rước vạ và o mình.
Ãá»›i Côn thá»§ng thẳng há»i:
- Các hạ đã biết bá»n ta chỉ ham trá»ng thưởng mà tá»›i đây. Nếu các hạ giết hai vị bảo chúa Ä‘i thì bá»n ta biết há»i ai lấy tiá»n thưởng?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Tại hạ giết chúng xong rồi thì bao nhiêu đồ châu báu cùng cổ há»a đã thà nh váºt vô chá»§. Vị nà o thÃch thứ gì cứ việc tùy tiện mà chá»n lấy.
Từ Thiên Hưng há»i:
- Tại hạ chẳng thÃch và ng bạc, cÅ©ng không ham châu báu mà chỉ cần lấy vị cô nương đó được không?
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng đáp:
- Các đó là việc của các hạ không can gì đến tại hạ.
Từ Thiên Hưng nói:
- Sở dÄ© tại hạ phải nói trước là có ý nhắc các hạ đến lúc bấy giỠđừng ngăn trở hoặc tìm lá»i từ chối.
Thiếu niên áo trắng lại ung dung lên tiếng:
- Tại hạ cần thuyết minh lần nữa là vụ nà y không liên quan gì đến các vị. Hay hÆ¡n hết là các vị đừng can thiệp tá»›i. Vị nà o không nghe lá»i tại hạ cứ dúng tay và o thì cái đó là quyá»n ở các vị.
Có Ä‘iá»u nếu xảy chuyện gì không hay cho mình cÅ©ng đừng oán trách tại hạ Ä‘a sá»±.
Hắn dứt lá»i đứng lên rá»i khá»i chá»— ngồi rảo bước tiến lại giữa nhà sảnh đưá»ng.
Quần hà o đổ hết mục quang nhìn chằm chặp và o cỠđộng của thiếu niên áo trắng.
Bá»—ng thấy gã lên tiếng há»i:
- Trương TỠThanh! Ngươi lại chịu chết đi!
Trương Tá» Thanh đảo mắt nhìn quần hà o, cưá»i ha hả nói:
- Trước khi hung thá»§ chưa xuất hiện, vị nà o cùng diệu võ dương oai, nà o là muốn đâm chết gã. Bây giá» hung thá»§ đứng trước mặt thì các vị Ä‘á»u câm miệng hến...
Thanh bà o lão nhân ngắt lá»i:
- Cái đó là tại đại bảo chúa treo giải thưởng Ãt quá.
Trương Tá» Thanh há»i:
- Lam huynh muốn thế nà o?
Thanh bà o lão nhân đáp:
- Lão phu chỉ cần bức Lưu Hải Bà Thiá»n Ãồ.
Trương TỠThanh nói:
- Tiểu đệ nhất định tặng Lam huynh bức đồ đó.
Từ Thiên Hưng lên tiếng há»i:
- Tiểu đệ cầu hôn cô nương kia cho nhục nhi, đại bảo chúa có ưng không?
Trương TỠThanh đáp ngay:
- Cái đó được lắm! Nếu y mà thoát chết thì tại hạ nhất định đưa đến là m dâu cho Từ huynh.
Thiếu niên áo trắng vẫn giữ thái độ lạnh lùng. Hắn đứng má»™t bên không nhúc nhÃch tá»±a hồ đã sắp xếp công việc đâu và o đó rồi.
Lại đến lượt Ãá»›i Côn lá»›n tiếng:
- Ãối vá»›i má»i ngưá»i đại bảo chúa Ä‘á»u có hứa hẹn trá»ng thưởng cả, còn tại hạ đây thì sao?
Trương Tá» Thanh há»i lại:
- Ãá»›i huynh muốn thứ gì?
Ãá»›i Côn đáp:
- Ãiá»u yêu cầu cá»§a tiểu đệ e rằng đại bảo chúa không có cách nà o chấp thuáºn được.
Trương TỠThanh nói:
- Nếu sức tiểu đệ là m nổi thì bất luáºn thứ gì cÅ©ng ưng hết.
Ãá»›i Côn nói:
- Tại hạ cÅ©ng muốn lấy vị cô nương đó. Ãáng tiếc là đại bảo chúa đã hứa lá»i cho là m con dâu nhà ngưá»i ta mất rồi.
Trương TỠThanh nói:
- Ãá»›i huynh đã có ý như váºy thì tiểu đệ xin kiếm má»™t ngưá»i khác thay thế được chăng? Tiểu đệ quyết bảo đảm tà i sắc ngưá»i thay thế kia không kém vị cô nương đó.
Ãá»›i Côn cưá»i lạt đáp:
- Nếu là ngưá»i khác thì Ãá»›i má»— tá»± kiếm lấy, hà tất phải cầu đại bảo chúa.
Anh em há» Ngụy cùng Bà ng Phi từ nãy giá» không nói gì mà bây giá» cÅ©ng ngồi yên không nhúc nhÃch.
Thiếu niên áo trắng chá» má»i ngưá»i yên tÄ©nh trở lại, má»›i cất tiếng há»i:
- Trương Tá» Thanh! Bây giá» ngươi và o giữa sảnh đưá»ng nà y cùng ta động thá»§, hay là ta rượt theo ngươi?
Trương Tá» Thanh cưá»i ha hả há»i lại:
- Có phải các hạ là con mồ côi của Lý Thanh Trần không?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Ta không muốn phúc đáp ngươi nữa. Thá»i gian đối vá»›i ta lúc nà y rất trân quÃ.
Hắn vừa nói vừa cất bước tiến vá» phÃa Trương Tá» Thanh.
Trương Tá» Thanh đã chắc mẩm mình ưng chịu thá»a mãn những Ä‘iá»u yêu cầu cá»§a số lá»›n quần hùng, tất nhiên há» tham lợi mà ra tay động thá»§ trước. Nhưng hắn đã thất vá»ng. Bao nhiêu ngưá»i vẫn ngồi yên không nhúc nhÃch.
Trương Tá» Thanh cố nhẫn nại mà không thể nhẫn nại được nữa. Hắn liá»n há»i lại:
- Lam huynh! Lam huynh có thÃch lấy Lưu Hải Bà Thiá»n Ãồ nữa không?
Thanh bà o lão nhân đáp:
- Sao lại không lấy?
Trương TỠThanh nói:
- Có công thì mới được lãnh thưởng. Lam huynh cứ ngồi yên đấy thì dù tiểu đệ có muốn đưa tặng e rằng Lam huynh cũng không tiện lấy.
Thanh bà o lão nhân đứng phắt dáºy lá»›n tiếng quát:
- Ãứng lại!
Thiếu niên áo trắng dừng bước đảo mắt nhìn lão há»i:
- Các hạ muốn nói chuyện với tại hạ chăng?
Thanh bà o lão nhân đáp:
- Ãúng thế!
Thiếu niên áo trắng giục:
- Các hạ có Ä‘iá»u chi dạy bảo xin nói cho nghe lẹ lên!
Thanh bà o lão nhân há»i:
- Các hạ có thể chá» lại má»™t chút rồi hãy động thá»§ được chăng? Sở dÄ© lão phu yêu cầu các hạ trì hoãn lại má»™t chút là để đại bảo chúa có đủ thá»i giá» Ä‘i lấy bức Lưu Hải Bà Thiá»n Ãồ Ä‘em đến cho lão phu.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng đáp:
- Tại hạ không chỠđược.
Rồi gã lại cất bước tiến vá» phÃa Trương Tá» Thanh...
Thanh bà o lão nhân lạng ngưá»i Ä‘i má»™t cái đứng chắn trước mặt Trương Tá» Thanh nói:
- Lão phu đã nói váºy mà các hạ không chịu nghe theo thì tháºt là không biết nể mặt nhau.
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Tại hạ đã nói rồi. Bây giá» không còn chuyện dằng dai nữa. Má»i các hạ rút khà giá»›i ra và giữ mình cho cẩn tháºn.
Thanh bà o lão nhân nói:
- Lão phu muốn dùng song chưởng để lãnh giáo mấy cao chiêu của các hạ.
Thiếu niên áo trắng cưá»i ruồi đáp:
- Cũng được!
Hắn vừa nói vừa phóng kiếm đâm tá»›i veo véo. Ãnh bạch quang vừa lấp loáng, Thanh bà o lão nhân đã rên lên má»™t tiếng lùi lại hai bước. Mặt lão xám xanh, vai bên tả máu chảy ròng ròng qua vạt áo bà o nhá» xuống đất.
Thiếu niên áo trắng vừa động thá»§ đã đả thương Thanh bà o lão nhân khiến cho quần hùng trong sảnh đưá»ng Ä‘á»u thất sắc.
Trương Tá» Thanh vẽ mặt nghiêm trá»ng, hai mắt tròn xoe giương lên nhìn thiếu niên áo trắng.
Hắn cố ká»m chế mối khÃch động trong lòng để giữ cho trấn tÄ©nh. Nhưng hắn không có cách nà o che dấu hoà n toà n được, để lá»™ mối khiếp sợ hoang mang ra ngoà i mặt.
Số là Trương Tá» Thanh đã được nghe bản lãnh thiếu niên áo trắng lợi hại phi thưá»ng. Nhưng hắn không ngá» gã lại ghê gá»›m đến trình độ má»›i má»™t cái giÆ¡ tay đã đả thương lưu huyết má»™t tay danh thá»§ báºc nhất đương kim võ lâm.
Thanh bà o lão nhân vẽ mặt trầm lặng, thò tay hữu và o bá»c móc lấy má»™t viên thuốc bá» và o miệng nuốt.
Lão từ từ cất tiếng:
- Thất Tuyệt Ma Kiếm!
Thiếu niên áo trắng sau khi đả thương Thanh bà o lão nhân, vẻ mặt vẫn thản nhiên và lạnh lẽo hơn trước.
Gã thủng thẳng tuyên bố:
- Tại hạ xin thanh minh lại lần nữa là đến đây chỉ vì mục Ä‘Ãch duy nhất rá»a mối đại thù cho song thân, tuyệt không có ý muốn đả thương ngưá»i vô tá»™i. Bất luáºn các vị tá»›i đây để mưu đồ chuyện gì hay có dụng tâm nà o khác cÅ©ng chẳng liên quan gì đến tại hạ.
Gã đảo mắt nhìn Ãá»›i Côn nói tiếp:
- Tại hạ cÅ©ng chẳng để tâm gì đến những vị đã ngầm thi độc kế. Có Ä‘iá»u vị nà o nhất định ngăn cản việc báo thù cá»§a tại hạ thì đừng trách lưỡi kiếm cá»§a tại hạ quá vô tình.
Thiếu niên áo trắng nói bằng má»™t giá»ng cá»±c kỳ bình tÄ©nh mà có má»™t lá»±c lượng vô hình trấn áp lòng ngưá»i khiến quần hà o không khá»i nao núng.
Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng khẻ hắng giá»ng má»™t tiếng rồi ghé tai Trương Tá» Thanh thầm thì má»™t lúc.
Trương Tá» Thanh gáºt đầu mấy cái. Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng đột nhiên trở gót Ä‘i ra.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng lên tiếng:
- Ãứng lại!
Quả nhiên Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng không dám Ä‘i nữa, dừng bước lại ngay.
Thiếu niên áo trắng há» hững há»i:
- Phải chăng ngươi là Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng?
Gã đứng tuổi mặc áo bà o tÃa đáp:
- ChÃnh là tại hạ.
Thiếu niên áo trắng lại há»i:
- Phải chăng ngươi rá»i khá»i nhà đại sảnh để lẩn trốn?
Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng lắc đầu đáp:
- Không phải đâu!
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Ngươi ra Ä‘i má»™t cách láºt Ä‘áºt như váºy là có ý gì?
Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng đáp:
- Trong tệ bảo còn hai vị cao nhân có thể đối phó được vá»›i các hạ. Tại hạ muốn Ä‘i má»i hai vị đó.
Thiếu niên áo trắng ngẩng mặt lên trá»i cưá»i ba tiếng rồi há»i:
- Sao ngươi biết bá»n há» nhất định có thể giúp các ngươi được?
Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng dần dần bình tÄ©nh trở lại đáp:
- Nếu các hạ không sợ thì cứ để tại hạ Ä‘i má»i hai vị đó...
Hắn chưa dứt lá»i đã cất bước Ä‘i liá»n.
Thiếu niên áo trắng lại quát:
- Ta đã ưng thuáºn cho ngươi Ä‘i đâu?
Tiếng quát chưa dứt, ánh bạch quang lại lóe lên. Giữa đám đèn lá»a mà khà lạnh ghê ngưá»i.
Bỗng một tiếng rú khủng khiếp vang lên rồi im bặt.
Má»i ngưá»i ngảnh đầu nhìn ra thì thấy cánh tay tả cá»§a Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng đã bị chặt đứt từ đầu vai, máu chảy đầm đìa. Cánh tay rá»›t xuống đất rồi vẫn còn run bần báºt.
Chiêu kiếm nà y đã thần tốc lại kỳ ảo khôn lưá»ng!
Má»i ngưá»i chỉ thấy mắt hoa lên má»™t cái là biến diá»…n xong rồi.
Bao nhiêu tay cao thá»§ trong nhà đại sảnh không má»™t ai nhìn rõ trưá»ng hợp bị thương cá»§a Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng.
Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng ngấm ngầm nghiến răng nhịn cÆ¡n Ä‘au Ä‘iếng ngưá»i, không rên la má»™t tiếng nà o nữa.
Trong nhà đại sảnh ngá»± trị má»™t bầu không khà chết chóc yên lặng. Hiển nhiên những tay cao thá»§ có mặt tại đây Ä‘á»u bị chiêu kiếm rùng rợn cá»§a thiếu niên áo trắng là m cho hoang mang.
Hồi lâu má»›i nghe Ãá»›i Côn buông tiếng thở dà i há»i:
- Cách xưng hô các hạ thế nà o đây?
Gã há»i luôn mấy câu mà không được trả lá»i.
Theo lá» luáºt võ lâm thì như váºy là má»™t Ä‘iá»u nhục nhã vô cùng cho Ãá»›i Côn. Gã không tà i nà o nén được lá»a giáºn, quên cả tá» thần Ä‘ang uy hiếp.
Gã nhìn thiếu niên áo trắng chầm cháºp lá»›n tiếng quát há»i:
- Ngươi điếc rồi hay sao?
Thiếu niên áo trắng cưá»i lạt há»i lại:
- Ngươi há»i ai đó?
Ãá»›i Côn đáp:
- Ta há»i ngươi chứ còn há»i ai?
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
- Ngươi há»i gì?
- Ta há»i há» tên ngươi.
Thiếu niên áo trắng cưá»i lạt đáp:
- Cái đó là quyá»n ở ta. Ta không muốn cho ngươi hay.
Ãá»›i Côn thò tay và o bá»c rồi giÆ¡ tay cao lên.
Quần hà o trong sảnh đưá»ng Ä‘á»u biết gã chuyên dùng ám khà có chất độc nhưng không hiểu trong tay gã cầm thứ ám khà gì?
|

27-10-2008, 08:23 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 14
Thiết Quải xuất hiện quần hùng bở vÃa
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
- Ãá»›i Côn! Ngươi mà phóng ra má»™t thứ ám khà thì láºp tức ta chặt đứt cả hai tay ngươi.
Ãá»›i Côn ngẩn ngưá»i ra. Gã đưa mắt nhìn cha con há» Từ, anh em há» Ngụy, hô lá»›n tiếng:
- Nếu chúng ta liên thủ hiệp lực thì đối phó với hắn cũng chẳng khó gì.
Từ Thiên Hưng và anh em hỠNgụy chỉ đưa mắt nhìn nhau chứ không hưởng ứng.
Quần hà o trong nhà đại sảnh, bản tâm đã không muốn chiến đấu, lại thấy thiếu niên áo trắng ra tay đánh rá»›t hết ám khà cá»§a Ãá»›i Côn, đả thương Thanh bà o lão nhân, chém đứt cảnh tay Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng. Những thá»§ pháp ghê gá»›m nà y cà ng khiến cho há» phải bở vÃa, chẳng ai dám tranh tiên xuất thá»§.
Thiếu niên áo trắng vẫn tá» vẻ lạnh lùng đứng nguyên chá»— tá»±a hồ để chỠđợi quần hà o động thá»§. Nhưng gã thấy quần hà o Ä‘á»u ra chiá»u úy kỵ không dám đương đầu liá»n cưá»i lạt nói:
- Trương Tá» Thanh! Má»i ngưá»i trong nhà đại sảnh phần đông tá»›i đây chỉ vì vụ lợi chứ không chân tâm liá»u mạng vì ngươi. Ngươi đừng chỠđợi nữa vô Ãch.
Trương Tá» Thanh không ngá» mình xây dá»±ng Thiết Hoa Bảo, chuẩn bị 20 năm trá»i mà lúc cưá»ng địch tá»›i nÆ¡i lại chẳng ăn thua gì. Trong lòng hắn rất buồn phiá»n.
Hắn cất tiếng há»i lại:
- Các hạ muốn sao bây gi�
Thiếu niên áo trắng cưá»i lạt đáp:
- Cái đó ta đã nói rồi. Giết ngưá»i thì phải thưá»ng mạng, nợ bạc thì phải trả tiá»n. Có Ä‘iá»u ta để cho ngươi có cÆ¡ há»™i giữ gìn tÃnh mạng. Hai nhà Liá»…u Trưá»ng Công và Nguyên Tá» Khiêm, mấy chục mạng ngưá»i ta Ä‘á»u giết hết không để sót má»™t móng. Riêng nhà Quân Thiên Phụng ta đã để sống má»™t trai má»™t gái. Ãối vá»›i những ngưá»i kia ta Ä‘á»u để há» có cÆ¡ há»™i giữ mình thì vá»›i ngươi cÅ©ng váºy. Ngươi hãy rút binh khà ra Ä‘i!
Trương Tá» Thanh thấy đại cuá»™c biến chuyển dưá»ng nà y, dù không liá»u mạng cÅ©ng không xong. Hắn liá»n nói:
- Tại hạ không ngá» các hạ đến đây má»™t cách dá»… dà ng như váºy, nên trong ngưá»i không Ä‘eo binh khÃ.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Ngươi dùng khà giới gì?
Trương TỠThanh đáp:
- Tại hạ dùng Ngô Câu, là thứ binh khà ngoại môn hình thù khác hẳn vá»›i má»i thứ thưá»ng.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Ngươi muốn đi lấy binh khà phải không?
Trương TỠThanh đáp:
- Nếu các hạ nhất định bắt tại hạ động thủ, thì tại hạ cần phải lấy món binh khà kia mới tỷ đấu được.
Thiếu niên áo trắng giơ tay lên rồi tra kiếm và o võ nói:
- Không dùng binh khà nữa. Chúng ta đấu chưởng.
Trương TỠThanh mừng thầm trong dạ, tự nhủ:
- Gã nà y chỉ sở trưá»ng vá» kiếm pháp, còn vá» chưởng pháp ra sao mình chưa nghe ai nói đến.
Gã mà đấu chưởng vá»›i mình tức là bá» Ä‘i cái sở trưá»ng, lấy cái sở Ä‘oản.
Trương Tá» Thanh vốn con ngưá»i giảo quyệt. Tuy hắn mừng thầm trong bụng nhưng không để lá»™ ra ngoà i mặt. Hắn cháºm rãi há»i:
- Nếu lão phu bị bại dưới song chưởng của các hạ thì có bị chết cũng không oán hối gì nữa.
Song vạn nhất mà lão phu thắng được thì sao?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Nếu ngươi thắng được ta thì ta láºp tức dá»i khá»i Thiết Hoa Bảo và trong vòng ba năm không trở lại tìm ngươi để báo thù.
Trương TỠThanh nói:
- Lão phu như ngá»n đèn tà n trước gió, chẳng hiểu còn sống được ba năm nữa không. Váºy lá»i ước ba năm là công bằng lắm rồi.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Nhưng ta còn má»™t Ä‘iá»u kiện nữa.
Trương Tá» Thanh há»i:
- Ãiá»u kiện gì?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Ngà y trước bá»n ngươi giết cả nhà ta không để má»™t ai sống sót. Ta đã tá»›i đây để báo thù, dÄ© nhiên cÅ©ng theo lệ đó. Ta biết ngươi có má»™t trai hai gái và ba đứa cháu thì chúng Ä‘á»u phải chết.
Còn hai con rể ngươi thuá»™c vá» há» khác, ta không báo thù đến ngưá»i khác há», váºy tha chết cho chúng. Mấy tên cÆ¡ thiếp cá»§a ngươi ta cÅ©ng tha luôn. Cháu ngoại ngươi chỉ có nữa phần huyết thống cÅ©ng được ra ngoà i phạm vi chu lục. Nhưng má»™t trai hai gái cá»§a ngươi thì ta nhất quyết không tha. Ta đã được tin rõ rà ng, bá»n chúng Ä‘á»u ở Thiết Hoa Bảo, váºy ngươi kêu cả ra đây để
chúng trợ lực cho ngươi và ta cũng không phải sát hại lây đến kẻ vô cô nữa.
Trương Tá» Thanh ngẩn ngưá»i ra nói:
- Các hạ biết nhiá»u đấy!
Thiếu niên áo trắng nói:
- Những tin tức ta lượm được Ä‘á»u là sá»± thá»±c.
Gã lại đảo mắt chăm chú nhìn và o mặt Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng nói:
- Còn ngươi thi không có con trai, chỉ có má»™t gái. Kể cả lệnh phu nhân, nhà ngươi cá»™ng có ba ngưá»i. Ngươi kêu hết cả ra đây Ä‘i!
Trương Tá» Thanh nhăn nhó cưá»i há»i:
- Chuyện nà y các hạ há»i ở đâu mà biết rõ? Bá»n lão phu ẩn cư ở đây 20 năm trá»i, trừ ngưá»i trong Thiết Hoa Bảo, trên chốn giang hồ rất Ãt kẻ biết. Váºy các hạ nghe ai nói thế?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- ÃÆ°Æ¡ng nhiên là ngưá»i trong Thiết Hoa Bảo nói ra.
Trương Tá» Thanh há»i gặng:
- Ngưá»i ấy là ai?
Thiếu niên áo trắng lắc đầu đáp:
- Ta không thể nói rõ được.
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Bây giá» ngươi hãy táºp trung hết thảy má»i ngưá»i và o trong sảnh đưá»ng Ä‘i.
Trương Tá» Thanh gắng gượng trấn tÄ©nh tâm thần há»i:
- Ãiá»u ước giữa các hạ và tại hạ chưa thá»±c hà nh. Trước khi chúng ta tá»· đấu bằng chưởng pháp thì là m sao mà biết được ai sống ai chết?
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
- Giả tá»· ta dùng kiếm thì ngươi chẳng có cÆ¡ há»™i nà o nữa. Nhưng chúng ta đối chưởng thì tÃnh mạng ngươi hãy còn chút hy vá»ng.
Trương Tá» Thanh há»i vặn:
- Nếu tại hạ không chịu Ä‘em ngưá»i nhà táºp trung và o sảnh đưá»ng thì sao?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Nếu ngươi không chịu thì ta không để cho ngươi còn cÆ¡ há»™i nà o nữa. Ta dùng thá»i gian đó vung kiếm giết ngươi, tá»™i gì mà đấu chưởng?
Gã vừa nói vừa rút trưá»ng kiếm ra khá»i võ, nói tiếp:
- Nếu váºy ta phải dùng kiếm cho mau xong việc để có thá»i gian là lục soát và hạ sát những ngưá»i kia. Trưá»ng hợp nà y sẽ liên lụy đến nhiá»u ngưá»i vô tá»™i.
Trương TỠThanh sắc mặt lợt lạt, ngó thiếu niên áo trắng hồi lâu không biết nói thế nà o. Hiển nhiên hắn lâm và o tình trạng ngần ngừ không nhất quyết.
Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng đảo mắt ngó Từ Thiên Hưng và anh em há» Ngụy rồi lá»›n tiếng:
- Các vị đã nháºn lá»i má»i tá»›i đây. Trước kia vị nà o cÅ©ng mở miệng khoác lác tưởng chừng muốn vá trá»i lấp biển, bắt sống hung thá»§ như chÆ¡i. Sao bây giá» hung thá»§ đứng ngay trước mắt thì các vị lại câm như hến. Ãáng cưá»i thay! Tháºt là đáng cưá»i!
Bá»n Từ Thiên Hưng, Ãá»›i Côn bị Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng mai mỉa thẹn đỠmặt lên. Má»i ngưá»i đưa mắt nhìn nhau rồi đứng lên rá»i khá»i chá»— ngồi.
Thiếu niên áo trắng đảo mắt nhìn quần hà o nói:
- Các vị đã muốn trợ lực cho hỠthì hay hơn hết là động thủ cùng một lúc.
Ãá»›i Côn, anh em há» Ngụy, cha con há» Từ và Bà ng Phi không ai nói gì nhưng Ä‘á»u cất bước tiến vá» phÃa thiếu niên áo trắng. Há» bao vây thà nh hình bán nguyệt.
Trương Tá» Thanh sau khi coi thiếu niên áo trắng ra mấy chiêu kiếm hắn đã biết rõ dù bao nhiêu ngưá»i trong trưá»ng đồng thá»i xuất thá»§ e rằng cÅ©ng khó ngăn cản được tên hung thá»§ áo trắng kia. Nhưng lúc nà y hắn không chá»§ ý, chỉ kéo dà i thá»i khắc được lúc nà o hay lúc ấy.
Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng thấy quần hà o nghe lá»i khÃch trướng cá»§a mình đã đứng lên bà y thà nh thế tráºn bao vây để chỠđộng thá»§ thì hắn đã mừng thầm trong dạ, tá»± nghÄ©:
- Nếu toà n thể chúng ta hiệp lực xông và o thì may ra còn có thể sống quyết mái với gã.
Nhưng hắn nghÄ© tá»›i vụ mình vừa bị chặt tay, kiếm pháp cá»§a đối phương thần tốc quá sức tưởng tượng. Hắn chưa kịp thi triển võ công đã bị chém cụt tay, nên không khá»i sinh lòng chán nản.
Giữa lúc ấy, đột nhiên có tiếng kẹt cá»a. Cá»a sảnh đưá»ng mở ra, má»™t mụ già đầu tóc bạc phÆ¡, tay cầm cây Long trần trượng cháºm chạp bước và o.
Thiếu niên áo trắng chuyển động cặp mắt nhìn mụ già . Mụ là má»™t ngưá»i lạ gã chưa từng quen biết.
Trương Tá» Thanh cùng Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng lá»™ vẽ nghi ngá», chúng rất ngạc nhiên vá» ngưá»i khách lạ tá»›i bất thình lình nà y.
Tình thế đương lúc cực kỳ khẩn trương, mụ già xuất hiện đột ngột là m trì hoãn lại đôi chút.
Mụ già đảo mắt nhìn quanh sảnh đưá»ng má»™t lượt rồi thá»§ng thẳng há»i:
- Vị nà o là Trương TỠThanh hay Trương đại bảo chúa?
Trương TỠThanh đáp:
- ChÃnh là tại hạ! Lão tiá»n bối có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Mụ già tóc bạc giÆ¡ cây trượng ra khá»u cánh tay rá»›t dưới đất nhìn Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng há»i:
- Các hạ là Huỳnh bảo chúa?
Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng đáp:
- ChÃnh phải!
Mụ già tóc bạc há»i:
- Cánh tay nà y của các hạ bị đứt đã bao lâu?
Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng đáp:
- Vừa mới đứt xong.
Mụ già tóc bạc nhìn lại cánh tay đứt rồi nói:
- Còn có thể chữa được...
Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng cưá»i lạt nói:
- Bị đứt má»™t cánh tay chưa phải là việc trá»ng đại.
Mụ già tóc bạc lạnh lùng há»i:
- Phải chăng bảo chúa không tin lá»i lão thân?
Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng đáp:
- Tại hạ bôn tẩu giang hồ đã mấy chục năm chưa từng nghe ai nói cánh tay đã đứt rá»i mà còn chắp liá»n lại được. Dù da thịt có liá»n thì gần xương cÅ©ng không nối được.
Mụ già tóc bạc cưá»i lạt nói:
- Con ngưá»i Ãt kiến thức thì việc gì cÅ©ng cho là quái lạ.
Mụ nhìn kỹ lại cánh tay đứt lần nữa rồi nói:
- Nếu má»›i đứt từ trong khoản thá»i gian ăn xong bữa cÆ¡m thì lão thân có thể tiếp xương nối gân được. Bằng qua thá»i gian đó thì lão thân không dám nói cà n.
Mụ vừa nói vừa vượt lên trên Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng đứng chắn lối thiếu niên áo trắng.
Mụ già đến má»™t cách đột ngá»™t, quần hà o trong sảnh đưá»ng không má»™t ai quen biết mụ.
Trương Tá» Thanh muốn há»i há» tên mụ, song hắn tá»± nghÄ©:
- Mụ có ý đến giúp mình lại còn há»i tên há» có khác gì tá»± thú vá»›i quần hà o là mình chưa quen biết mụ. Lúc nà y cưá»ng địch Ä‘ang ở trước mặt, mình mất mạng lúc nà o khó mà biết được. Váºy thế cuá»™c cà ng rối loạn cà ng hay.
Thiếu niên áo trắng vẽ mặt trầm trá»ng. Gã chá» cho mụ dừng bước lại rồi má»›i cháºm rãi cất tiếng há»i:
- Lão tiá»n bối cản đưá»ng tại hạ không hiểu có dụng ý gì?
Mụ già tóc bạc cưá»i lạt há»i lại:
- Lão thân có Ä‘iá»u muốn thương lượng vá»›i tôn giá, không hiểu tôn giá có ưng thuáºn chăng?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Tại hạ cần biết việc đó là việc gì đã.
Mụ già tóc bạc há»i:
- Phải chăng tôn giá muốn hạ sát Trương Tá» Thanh cùng Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Ãúng thế! Và giết luôn cả vợ con há» nữa.
Mụ già tóc bạc há»i:
- Tôn giá đã chỠtrong hai mươi năm, nhưng không hiểu chỠthêm ba ngà y nữa được chăng?
Sau đây ba bữa, lão thân rá»i khá»i Thiết Hoa Bảo không can thiệp gì đến việc cá»§a bá»n há» nữa.
Thiếu niên áo trắng nhÃu cặp lông mà y thá»§ng thẳng đáp:
- Trong trưá»ng hợp nà y chỉ có má»™t biện pháp...
Mụ già tóc bạc ngắt lá»i:
- Biện pháp gì?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Lão tiá»n bối có thể trông và o bản lãnh mà cứu mạng cho há».
Mụ già tóc bạc tức mình xẵng giá»ng:
- Sao? Ngươi tưởng lão thân không dám chăng?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Vụ nà y không liên quan gì đến tiá»n bối mà lão tiá»n bối lại đòi nhún tay và o thì tại hạ dÄ© nhiên phải động thá»§.
Ãá»™t nhiên gã vung kiếm lên nói:
- Tại hạ không cần há»i vì lẽ gì mà lão tiá»n bối cứu há», nhưng lão tiá»n bối cÅ©ng không còn đưá»ng lối nà o khác nữa.
Mụ già tóc bạc há»i gặng:
- Nhất định phải đánh nhau chăng?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Phải rồi! Nhưng hiện giá» lão tiá»n bối tá»± ý rút lui khá»i vòng chiến cÅ©ng hãy còn kịp.
Mụ già tóc bạc đột nhiên lùi lại hai bước giơ trượng lên nói:
- Con ngưá»i trẻ tuổi thưá»ng hay có tÃnh ngông cuồng, cần phải giáo huấn má»›i được.
Thiếu niên áo trắng cÅ©ng vung trưá»ng kiếm lên nói:
- Tiá»n bối hãy cẩn tháºn!
Gã rung tay má»™t cái, hai bông kiếm hoa vá»t ra nhằm đâm và o hai chá»— huyệt đạo mụ già tóc bạc.
Gã ra chiêu vừa thần tốc vừa lợi hại, khiến má»i ngưá»i trong sảnh đưá»ng Ä‘á»u không khá»i kinh hãi.
Mụ già tóc bạc vẩn thản nhiên như không. Mụ vung trượng gạt, sắt thép chạm nhau báºt lên những tiếng choang choảng. Hai chiêu kiếm cá»§a thiếu niên áo trắng đâm tá»›i Ä‘á»u bị hất ra.
Thiếu niên áo trắng thu kiếm vá» cưá»i lạt nói:
- Trượng pháp tuyệt hảo!
Mụ già tóc bạc trước khi chưa tiếp xúc vá»›i kiếm pháp cá»§a thiếu niên áo trắng mụ tá» vẻ rất ung dung, nhưng từ lúc gạt hai chiêu kiếm cá»§a gã, nét mặt trở nên nghiêm trá»ng. Mụ khoan thai cất tiếng khen ngợi:
- Thất Tuyệt Ma Kiếm quả nhiên danh bất hư truyá»n!
Thiếu niên áo trắng từ ngà y ra Ä‘á»i đến nay chưa gặp phải má»™t địch thá»§ nà o ghê gá»›m như mụ già tóc bạc nà y. Gã ngấm ngầm kinh hãi trong lòng tá»± há»i:
- Không hiểu mụ già là ai? Lai lịch cùng thân thế mụ ra sao mà võ công mụ ghê gá»›m như váºy?
Bản tÃnh gã cuồng ngạo, tuy biết rõ mình gặp phải cưá»ng địch không vừa nhưng vẫn lá»›n tiếng quát:
- Lão tiá»n bối ra tay Ä‘i! Tại hạ đã tranh tiên hai chiêu rồi!
Mụ già tóc bạc vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm nghị hÆ¡n trước, dõng dạc há»i:
- Ngươi có biết ta là ai không?
Thiếu niên áo trắng lắc đầu đáp:
- Tại hạ không biết.
Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Tại hạ không cần biết tiá»n bối là ai. Nếu tiá»n bối cố tình ngăn trở tại hạ trong việc trả thù cho song thân thì tại hạ cÅ©ng coi là kẻ địch. Tiá»n bối sống thì tại hạ phải chết.
Mụ già tóc bạc cưá»i lạt nói:
- Giá»ng lưỡi ngươi có vẻ ngông cuồng lắm!
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng đáp:
- Hai bên chỉ trông và o võ công để quyết sống chết thì chẳng có chi là ngông cuồng với chẳng ngông cuồng.
Mụ già tóc bạc tức giáºn nói:
- Sư phụ ngươi là ngưá»i tà n phế tuy y có tánh ngông cuồng song đối vá»›i lão thân vẩn phải thá»§ lá»….
Câu nà y quả nhiên phát sinh hiệu lá»±c. Thiếu niên áo trắng ngông cuồng lãnh đạm như thế mà không khá»i ngẩn ngưá»i ra.
Gã dịu giá»ng há»i:
- Lão tiá»n bối có quen biết gia sư ư?
Mụ già tóc bạc đáp:
- Phải rồi! Sư phụ ngươi gặp lão thân nói năng còn có vẻ lịch sá»± hÆ¡n ngươi nhiá»u.
Thiếu niên áo trắng trầm ngâm má»™t lúc rồi há»i:
- Cách xưng hô lão tiá»n bối thế nà o? Có khi tại hạ đã được nghe gia sư đỠcáºp đến.
Mụ già tóc bạc cưá»i lạt đáp:
- Thiết Quải Bà Bà chÃnh thị lão thân!
Thiếu niên áo trắng không biết đến tên Thiết Quải Bà Bà . Gã trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Dưá»ng như tại hạ đã được nghe gia sư nói tá»›i.
Những ngưá»i khác trong sảnh đưá»ng vừa nghe đến tên Thiết Quải Bà Bà đã chấn động tâm thần. Há» không ngá» má»™t nhân váºt lừng lẫy giang hồ cÅ©ng đến Thiết Hoa Bảo.
Thiết Quải Bà Bà lạnh lùng há»i:
- Ngươi không tin lá»i lão thân chăng?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Vãn bối tin rồi. Có Ä‘iá»u lão tiá»n bối đã là bạn hữu vá»›i gia sư tưởng nên hiểu chá»— khổ tâm cho vãn bối má»›i phải. Toà n gia vãn bối mấy chục ngưá»i bị thác oan. Vãn bối may được gia sư thu nạp truyá»n dạy võ công. Hiện giỠđứng trước kẻ thù, vãn bối giáºn mình không vung kiếm băm vằm hắn ra là m muôn Ä‘oạn được ngay. Lão tiá»n bối lại còn ngăn trở...
Thiết Quải Bà Bà ngắt lá»i:
- Lão thân chỉ yêu cầu ngươi nán lại và i ngà y rồi sẽ báo thù. Lá»i yêu cầu nà y có chi quá đáng?
Thiếu niên áo trắng chau mà y há»i:
- Vãn bối có Ä‘iá»u chưa rá» vì lẽ gì lão tiá»n bối lại yêu cầu vãn bối để cháºm lại ba ngà y rồi sẽ báo thù?
Thiết Quải Bà Bà đáp:
- Lão thân không muốn nói rõ nguyên nhân, nhưng có thể hứa vá»›i ngươi sau đây ba ngà y sẽ Ä‘em bá»n chúng giao lại cho ngươi đầy đủ.
Thiếu niên áo trắng ngưng thần ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi há»i lại:
- Trưá»ng hợp mà vãn bối không ưng thuáºn lá»i yêu cầu cá»§a lão tiá»n bối thì sẽ đưa tá»›i háºu quả như thế nà o?
Thiết Quải Bà Bà tiện tay vung cây thiết trượng lên đáp:
- Lão thân đối vá»›i ngươi như thế là quá lịch sá»± rồi! Ngươi ưng thuáºn là hay hÆ¡n hết, bằng không muốn ưng thuáºn thì cÅ©ng phải ưng thuáºn.
Thiếu niên áo trắng lững lá» há»i:
- Ngoà i hôm nay ra chúng ta chưa gặp nhau bao giỠphải không?
Thiết Quải Bà Bà há»i lại:
- Ngươi há»i váºy là nghÄ©a là m sao?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Tiá»n bối là chá»— cố giao cá»§a gia sư, nhưng tại hạ chưa thể tin được.
Thiết Quải Bà Bà nổi giáºn nói:
- Lão thân có nể là nể mặt lão tà n phế kia mà không muốn so bì với ngươi. Chẳng lẻ lão thân lại sợ ngươi chăng?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Bất luáºn tiá»n bối có quen biết gia sư hay không, nhưng tiá»n bối ngăn trở việc báo thù cá»§a tại hạ tức là cố ý chống đối tại hạ rồi.
Thiết Quải Bà Bà há»i:
- Váºy thì ngươi là m gì?
Thiếu niên áo trắng tay cầm kiá»m quyết đứng thá»§ thế đáp:
- Vì lão tiá»n bối niên cao trá»ng vá»ng, vãn bối xin nhưá»ng tiá»n bối ra chiêu trước.
Thiết Quải Bà Bà quát lên:
- Cha chả! Thiệt là má»™t tên tiểu bối há»—n xược! Lão thân mà không cho ngươi má»™t bà i há»c thì ngưá»i chẳng biết trá»i cao đất dầy là gì!
Mụ vung cây quái trượng lên nhằm Ä‘áºp xuống đầu đối phương.
Thiếu niên áo trắng vá»™i đưa kiếm lên gạt, đồng thá»i phản kÃch má»™t chiêu, ngưá»i gã tránh sang má»™t bên.
Bổng thấy hà n quang lấp loáng. Thanh trưá»ng kiếm trong tay thiếu niên áo trắng phóng ra sau mà tá»›i trước, nhằm chém và o cánh tay phải Thiết Quải Bà Bà .
Hai bên ra chiêu công kÃch Ä‘á»u thần tốc phi thưá»ng. Những tay cao thá»§ võ lâm cÅ©ng Ãt ngưá»i nhỉnh rá» kiếm đâm tá»›i hay trượng tranh tiên.
Thiếu niên áo trắng bụng bảo dạ:
- Mụ Thiết Quải Bà Bà nà y quả là má»™t tay kình địch. Ta phải cẩn tháºn lắm má»›i được.
Gã đỠkhà lùi lại ba thước rất mau lẹ.
Thiết Quải Bà Bà buông tiếng cưá»i lạt, mượn đà xông tá»›i. Mụ thuáºn thế huy động cây thiết trượng ra chiêu "Thần Long Thám Trảo" đánh tá»›i.
Dưá»ng như mụ hiểu thế kiếm cá»§a thiếu niên áo trắng cá»±c kỳ lợi hại nên đã phát huy uy lá»±c đến tá»™t độ. Cây thiết trượng đánh ra xa mà vẫn mãnh liệt phi thưá»ng, khiến thiếu niên áo trắng không có cách nà o để phản kÃch được.
Quần hà o trong sảnh đưá»ng dưá»ng như bị uy thế cá»§a cây thiết trượng hấp dẫn, ai nấy Ä‘á»u chú ý theo dõi cuá»™c chiến đấu.
Thiếu niên áo trắng tay nắm chặt thanh trưá»ng kiếm, trong ngưá»i gã lại mang má»™t thứ kiếm pháp độc địa nhất võ lâm mà không sao phản kÃch được.
Nguyên cây thiết trượng trong tay Thiết Quải Bà Bà dà i đến 9 thước 8 tấc, còn thanh trưá»ng kiếm cá»§a thiếu niên áo trắng tuy gá»i là trưá»ng kiếm nhưng tháºt ra chỉ có 2 thước 8 tấc.
Cây thiết trượng cá»§a Thiết Quải Bà Bà phóng ra phÃa ngoà i 8 thước, con ngưá»i mụ tá»±a hồ có má»™t bức tưá»ng đồng ngăn cháºn. Trượng múa theo thế liên hoà n rÃt lên veo véo từng hồi.
Thế kiếm cá»§a thiếu niên áo trắng tuy khốc liệt nhưng thá»§y chung vẫn chá»›i vá»›i bên ngoà i không tà i nà o xuyên qua được bức tưá»ng vô hình cá»§a bóng trượng dà y đặc.
Trừ phi thiếu niên áo trắng huy động trưá»ng kiếm má»™t cách cá»±c kỳ thần tốc để gạt được mấy chiêu trượng cá»§a Thiết Quải Bà Bà sang má»™t bên má»›i có thể xông và o gần để cùng bà động thá»§.
Ngoà i ra không còn cách nà o khác. Nhưng Thiết Quải Bà Bà thi triển trượng pháp cá»±c kỳ trầm trá»ng mà thần lá»±c mụ lại vô cùng mãnh liệt, nên thiếu niên áo trắng đã mấy lần toan mạo hiểm xông và o Ä‘á»u bị trượng thế rÃt lên như gió bão ngăn chặn lại.
|

27-10-2008, 08:29 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 15
Huỳnh y nữ má»™t gái phi thưá»ng
Căn nhà đại sảnh nà y tuy rá»™ng lá»›n nhưng bà y rất nhiá»u bà n ghế, Thiết Quải Bà Bà tiến gần lại mấy thước rồi không dám tiến thêm má»™t cách khinh xuất. Mụ biết tay mình cầm thiết trượng dà i rất vướng vÃu để thiếu niên áo trắng dá»… bá» hạ thá»§, mà để gã tiến gần mình thì cÅ©ng khó lòng ngăn cản được những chiêu kiếm độc địa.
Vì hình thế hạn chế khiến cho 2 bên vẫn giữ mực quân bình. Thiết trượng không thể tiến xa hơn, mà thiếu niên áo trắng cũng không dám mạo hiểm tới gần.
Thiếu niên áo trắng đứng bên ngoà i phạm vi uy hiếp của cây thiết trượng, hắn cố nghĩ lấy một biện pháp để cố phá vỡ trượng pháp của đối phương, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra được kế gì
Bá»—ng hắn để mắt tá»›i cây quải trượng mà thanh bà o lão nhân bá» lại liá»n nghÄ© thầm:
- Chi bằng ta lượm lấy cây quải trượng kia thẳng thần chiến đấu với mụ và i chiêu xem sao.
NghÄ© váºy gã liá»n lùi lại phÃa sau.
Lúc ấy bá»n Ãá»›i Côn, Bà ng Phi, cha con há» Từ Ä‘á»u ngồi ở bên bà n, vừa thấy thiếu niên áo trắng lùi lại thì không khá»i ngấm ngầm kinh hãi. Ai cÅ©ng cho là gã không có cách nà o xông qua là n bóng trượng dà y đặt cá»§a Thiết Quải Bà Bà , nên trút giáºn lên đầu há» và sắp xoay tay lại táºp kÃch. Há» liá»n nhảy tránh sang má»™t bên.
Ãá»›i Côn là ngưá»i đầu tiên quát to má»™t tiếng, tay phải gã vừa giÆ¡ lên, ba luồng bạch quang bay vụt ra.
Thiếu niên áo trắng chỉ muốn lượm quải trượng, không để ý đến mấy ngưá»i táºp kÃch. Gã vừa thấy Ãá»›i Côn ném ám khà ra bất giác trong lòng nổi giáºn, tằng hắng má»™t tiếng, xoay trưá»ng kiếm lại .
Những tiếng leng keng vang lên má»™t hồi, ba mÅ©i ám khà đá»u bị thanh trưá»ng kiếm cá»§a thiếu niên áo trắng gạt rá»›t.
Trương TỠThanh lớn tiếng quát:
- Tên hung thá»§ nà y tÃnh Ä‘a sát, các vị đã thù nghịch vá»›i gạ thì chẳng khi nà o gã dung tha đâu!
Sao ta không nhân cÆ¡ há»™i nà y xông cả và o diệt trừ tên man má»i hung dữ? Các vị bất tất phải ý kỵ gì nữa .
Hắn nói xong phóng chưởng ra đầu tiên.
Trương Tá» Thanh ẩn cư trong Thiết Hoa Bảo. Má»™t mặt hắn cho xây dá»±ng cÆ¡ quan bố trà kiên cố chẳng khác tưá»ng đồng vách sắt, má»™t mặt hắn luyện hai môn tuyệt kỹ để chuẩn bị đối phó vá»›i cưá»ng địch. Phát chưởng cách không nà y là má»™t trong 2 tuyệt kỹ đó. Má»™t luồng ám kình rất mãnh liệt à o à o xô tá»›i.
NgỠđâu luồng ám kình nà y mạnh quá, khiến cho thiếu niên áo trắng bị hất lùi trở lại một bước.
Anh em há» Ngụy thấy chưởng lá»±c cá»§a Trương Tá» Thanh hùng háºu hất lùi được thiếu niên áo trắng thì nghÄ© thầm trong bụng :
- Trương TỠThanh đã có Thiết Quải Bà Bà giúp sức, bữa nay hắn chắc có thể nắm được phần thắng, mình dại gì mà không trợ lực cho hắn?
Hai anh em nghÄ© váºy đưa mắt nhìn nhau, đồng thá»i thò tay và o bá»c rút binh khà ra.
Tay phải hai gã rung lên má»™t cái vá»t ra má»™t cây nhuyá»…n tiên. Những cây nhuyá»…n tiên nay có 13 đốt va dà i tá»›i hÆ¡n trượng.
Anh em há» Ngụy quát lên má»™t tiếng tháºt to rồi vung cây ngân lượng đến 13 đốt lên. Ãnh bạc lấp loáng chia 2 bên tả hữu đánh tá»›i thiếu niên áo trắng.
Thiếu niên áo trắng từ lúc đụng và o chưởng lực cách không của TỠThanh trong lòng kinh hãi vô cùng.
Gã lẩm bẩm :
- Thằng giặc già nà y công lá»±c ghê gá»›m như váºy, muốn giết chết hắn không phải chuyên dá»…...
Gã còn đang ngẫm nghĩ thì 2 đầu roi của anh em ho Ngụy đã chia 2 bên tả hưu đánh tới nơi .
Thiếu niên áo trắng liên múa tÃt thanh trưá»ng kiếm lia sang hai bên, kiếm chạm roi báºt lên những tiếng chang chang, nhuyá»…n tiên bị trưá»ng kiếm hất ra.
Trương Từ Thanh lại quát lên má»™t tiếng phóng chưá»ng cách không từ đà ng xa đánh lại.
Chưởng lá»±c hùng hồn Ä‘i theo vá»›i tiếng kiếm rÃt lên.
Thiếu niên áo trắng vừa hất được cặp nhuyá»…n tiên ra thì chưởng lá»±c Trương Tá» Thanh đánh tá»›i bắt buá»™c gã phải nhảy vá»t lên trên để tránh đòn.
Phát chưởng nà y Trương Tá» Thanh đã váºn dụng toà n lá»±c, chỉ mong thiếu niên áo trắng đón lấy thì dù chẳng đả thương được đối phương, Ãt ra cÅ©ng là m cho gã giảm nhuệ khà và anh em há» Ngụy má»›i có thể thừa cÆ¡ được.
NgỠđâu thiếu niên áo trắng lần nà y không chịu tiếp chưởng lá»±c mà nhảy vá»t lên để tránh.
Trương TỠThanh không thu chưởng lực vỠkịp để xô và o cái bà n cây.
Bá»—ng nghe những tiếng đổ vỡ ầm ầm. ÃÄ©a bát trên bà n bị chưá»ng lá»±c cá»§a Trương Tá» Thanh hất ra bốn phÃa, bao nhiêu rượu thịt , canh rau , tung bay khắp nhà .
Ãá»›i Côn phóng hai lần ám khà liá»n Ä‘á»u bị thiếu niên áo trắng vung trưá»ng kiếm đánh rá»›t thì trong lòng ngấm ngầm kinh hãi, tá»± nhá»§ :
- Gã múa kiếm nhanh quá ! ám khà không thể đả thương được mà ta đã kết mối thâm thù với gã rồi...
Hắn còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© chợt thấy Trương Tá» Thanh cùng anh em há» Ngụy nhất tỠđộng thá»§, bất giác trong lòng hứng khởi, hấn thấy thiếu niên áo trắng vá»t lên, liá»n ném lên bốn mÅ©i ám khÃ
Thiếu niên áo trắng bốn mặt Ä‘á»u có cao thá»§ vây đánh, gã cảm thấy mình phải chuyên chú hết sức má»›i ứng phó được.
Gã nhảy vá»t lên tránh chưởng thế rồi, ngưá»i vừa hạ xuống, ám khà cá»§a Ãá»›i Côn lại đánh tá»›i, gã vá»™i khuya kiếm lên gạt rá»›t được hai mÅ©i, mÅ©i còn lại lướt qua bên mình là m rách cả tay áo.
Trong khoảng thá»i gian chá»›p nhoáng nà y, hai cây lượng ngân nhuyá»…n tiên cá»§a anh em há» Ngụy Ä‘ang vùng vẫy như má»™t đôi rồng chia ra hai mặt đánh áºp và o.
Kiếm thuáºt cá»§a thiếu niên áo trắng tuy tinh diêu vô song, nhưng những tay cao thá»§ trong sảnh đưá»ng Ä‘á»u phòng bị nghiêm máºt để đối phó vá»›i gã. Chẳng má»™t ai chịu xông và o gần để tá»· đấu.
Nếu không huy động binh khà từ xa đánh và o thì cÅ©ng phóng chưởng cách không hoặc bắn ám khÃ, thá»§y chung không tiến và o gần.
Tình trạng nà y khiến cho thiếu niên áo trắng không có cách nà o phát huy được những món sở trưá»ng.
Nhắc lại thiếu niên áo trắng vung kiếm lên gạt đôi roi cá»§a anh em há» Ngụy. Gã toan xông tá»›i giết hai ngưá»i nà y Ä‘i tức khắc khiến cho đối phương phải nhụt nhuệ khÃ, không ngỠám khà cá»§a Ãá»›i Côn lại đến sau lưng.
Bốn điểm hà n tinh bay trước bay sau bay tới rất nhanh.
Thiếu niên áo trắng xoay kiếm gạt rá»›t được hai mÅ©i trước chưa thu trưá»ng kiếm vá» kịp thì hai mÅ©i sau lại tá»›i nÆ¡i. Gã đà nh uốn cong mình ngá»a ngưá»i lên, tụ táºp công lá»±c và o hai chân rồi lăn mình Ä‘i má»™t vòng tránh khá»i hai mÅ©i ngân thoa đến sau.
Trương Tá» Thanh thấy có dịp tấn công liá»n quát lên má»™t tiếng phát chưởng cách không, đồng thá»i anh em hô Ngụy khoa roi vụt tá»›i.
Thiếu niên áo trắng bị Thiết Quải Bà Bà dùng thế "Lôi Ãình Vạn Quân" đánh xuống, gã đã mất tiên cÆ¡ lại bị Trương Tá» Thanh phóng chưởng đánh lại, anh em há» Ngụy dùng cặp tiên và Ãá»›i Côn phóng ám khà nhất tá» thừa cÆ¡ táºp kÃch khiến cho gã lâm và o thế bà không tà i nà o phản kÃch được. Những bà n ghế cùng cá»™t sảnh đưá»ng nguyên trước có lợi cho thiếu niên áo trắng
khiến cây thiết trượng của Thiết Quái bà bà khó nổi tung hoà nh, nhưng lúc nà y lại hạn chế hà nh động của gả.
Thiếu niên áo trắng vừa ngồi dáºy thì chưá»ng lá»±c mãnh liệt cá»§a Trương Tá» Thanh xô tá»›i rất gấp .
Gã bị kìm chế nhiá»u mặt, lá»a giáºn bốc lên ngùn ngụt. Gã vung tay trái đón tiếp chưởng lá»±c cá»§a Trương Tá» Thanh. Chưởng lá»±c hai bên đụng nhau, thiếu niên áo trắng Ä‘ang ngồi bị hất tuá»™t vá» phÃa sau ba thước.
Cặp tiên nhà há» Ngụy đánh tá»›i dùng sức quá mạnh song thiếu niên áo trắng lùi lại phÃa sau dÄ© nhiên tránh được đòn nà y.
Lá»±c đạo hai cây nhuyá»…n tiên hùng háºu vô cùng. Nguyên anh em há» Ngụy đã tưởng thiếu niên áo trắng sẽ vung kiếm lên gạt thì tất bị tê chồn, không ngá» chưởng lá»±c cá»§a Trương Tá» Thanh đánh tuá»™t thiếu niên áo trắng vá» phÃa sau mà cặp tiêu cá»§a anh em há» Ngụy thất thế Ä‘i rất mạnh không thu lại kịp thà nh ra Ä‘áºp mạnh xuống ná»n gạch đánh sầm má»™t tiếng.
Cây nhuyễn tiên đánh xuống gạch khiến cho nhuyễn tiên tung bay đi mà gạch lát vở luôn mấy phiến.
Ãá»›i Côn đảo mắt nhìn cha con há» Từ cùng Bà ng Phi lạnh lùng há»i:
- Sao hai vị lại không ra tay ?
Từ Thiên Hưng đáp:
- Khà giới trong tay cha con ta ngắn quá không thể đánh được.
Ãá»›i Côn lại vung tay ném má»™t nắm cát độc. Má»™t là n mây bay và o lại đánh thiếu niên áo trắng.
Ãồng thá»i hắn lá»›n tiếng há»i:
- Chẳng lẻ các vị không biết dùng ám khà hay sao ?
Thiếu niên áo trắng tuy võ công cao cưá»ng nhưng không dám lÆ¡ là chút nà o. Gã vá»™i nhảy tung lên lạng mình Ä‘i lùi đến góc nhà đại sảnh.
Ban đầu gã phóng ra chiêu kiếm đã trấn áp được toà n trưá»ng kiến cho bao nhiêu ngưá»i hiện diện Ä‘á»u phải lác mắt. Nhưng từ lúc Thiết Quải Bà Bà xuất hiện ngăn cản thế công cá»§a gã, trong sảnh đưá»ng quần hà o cÅ©ng ra tay phản kÃch là m cho gã lâm và o tình trạng kém thế.
Trương Tá» Thanh váºn dụng toà n lá»±c phóng chưởng luôn mấy lần. Tuy hắn đã nhá»c mệt vô cùng song hắn chẳng bá» má»™t cÆ¡ há»™i nà o có thể đả thương được thiếu niên áo trắng. Bây giá» hắn thấy Ãá»›i Côn tung độc sa ra bức bách thiếu niên áo trắng phải lùi đến góc nhà đại sảnh, láºp tức hắn đỠtụ chân khà lại phóng ra má»™t phát chưởng cách không.
Má»™t luồng ám kình cuốn lấy má»™t đám độc sa hất vá» phÃa thiếu niên áo trắng.
Thiếu niên áo trắng trước tình thế bức bách đà nh phải phóng chưởng phản kÃch. Tay trái gã phay huy má»™t luồng ná»™i lá»±c, còn ngưá»i gã từ trong góc sảnh đưá»ng vá»t nhanh như sao đổi ngôi.
Là m độc sa bị chưởng lá»±c cá»§a gã chắn lại. Gã liá»n lướt nhanh qua đám độc sa chỉ cách chừng hai tấc là bị đánh trúng.
Thiếu niên áo trắng tránh được độc sa rồi lá»a giáºn bốc lên ùn ùn, Gã quát má»™t tiếng tháºt to, khoa trưá»ng kiếm lên, Rồi cả ngưá»i lẫn kiếm nhảy xổ vá» phÃa Ãá»›i Côn.
Thiếu niên áo trắng quan sát nhanh toà n trưá»ng thì ngoà i thế trượng nặng tá»›i ngà n cân cá»§a Thiết Quải Bà Bà , sá»± uy hiếp cá»§a Ãá»›i Côn lá»›n hÆ¡n cả, vì há» Ãá»›i phóng ám khà không ngá»›t và bất cứ lúc nà o cÅ©ng có thể đã thương gã được.
Ãá»›i Côn liệng má»™t nắm độc sa rồi lại thò tay và o bá»c lấy bốn mÅ©i Tý ngá» thấu cất Ä‘inh toan ném ra thì gả áo trắng cả ngưá»i lẫn kiếm xổ tá»›i. Trưá»ng kiếm chém xuống, bạch quang lóe lên !
Ãá»›i Côn đã trông thấy thiếu niên áo trắng đã thương Thanh bà o lão nhân cùng Huỳnh thiếu đưá»ng liá»n tá»± biết sức mình không thể đón tiếp kiếm cá»§a đối phương. Hắn vá»™i vá»t lên lạng ngưá»i đến bên Thiết Quải Bà Bà .
Thế nhảy của thiếu niên áo trắng thần tốc ghê gớm .
Ãá»›i Côn vèo ngưá»i Ä‘i tránh mà còn bị lưỡi kiếm cá»§a đối phương chém rách vạt áo và o tá»›i da thịt bả vai. Máu tươi chảy ra như suối.
May ở chỗ gả biết trước nên thương thế không đến nỗi nặng lắm.
Thiếu niên áo trắng vừa hạ mình xuống đất liá»n xoay mình nhảy vá» phÃa anh em há» Ngụy.
Anh em hỠNgụy cũng đả liệu trước vung cặp tiên lên. Hai là n biến thà nh một mà n bóng tiên đánh tới.
Thiếu niên áo trắng buông tiếng cưá»i lạt, giÆ¡ trưá»ng kiếm lên ra chiêu Dã Há»a Siêu Thiên.
Kiếm quang lấp loáng.
Hai tiếng chong chong vừa báºt lên, cặp roi cá»§a anh em há» Ngụy đã bị thế kiếm cá»§a thiếu niên áo trắng chém trúng.
Thiếu niên áo trắng gạt được cặp tiên cá»§a đối phương rồi, chân bước xuống đất mà tiến. Gả huy động thế kiếm chia ra đâm và o hai ngưá»i.
Anh em há» Ngụy phóng tiên ra chưa ngăn chặn được thiếu niên áo trắng liá»n biết là nguy rồi.
Chúng lại hÃt má»™t hÆ¡i chân khà nhảy lù vá» phÃa sau tám thước.
Thiếu niên áo trắng buông tiếng cưá»i lạt nhảy xổ lại. Gả Ä‘ang tức giáºn đến cá»±c Ä‘iểm, mặt đầy sát khÃ, khoa thanh trưá»ng kiếm thà nh hai Ä‘iểm hà n quang đâm và o yếu huyệt hai gả.
Giữa lúc ấy phÃa sau thiếu niên áo trắng có tiếng gió rÃt lên. Bốn Ä‘iểm hà n quang vá»t tá»›i táºp kÃch.
Nguyên Ãá»›i Côn bị thương chẳng lấy chi là m nặng, gả thấy thiếu niên áo trắng táºp kÃch anh em há» Ngụy, liá»n phóng ra bốn mÅ©i Tý ngá» thấu cốt Ä‘inh.
Lần nầy gã phóng ám khà không rÃt lên những tiếng vù vù mà thá»§ pháp cá»±c kỳ hiểm độc. Hai mÅ©i tá»›i trước nhằm xuyên và o hai vai còn hai mÅ©i sau nhằm đâm và o cạnh sưá»n thiếu niên áo trắng.
Thiếu niên áo trắng xoay mình gạt được hai mũi trước thì hai mũi sau lại tới nơi. Gã muốn vung kiếm gạt nữa thì đã không kịp. Trong lúc hoang mang, gã vội đỠkhà nhảy tránh sang bên.
Bá»—ng nghe hai tiếng "xẹt xẹt". Má»™t má»§i Tý Ngá» Thấu Cốt Ãinh lướt qua bên mình đánh rách vạt áo cạnh sưá»n cá»§a thiếu niên áo trắng.
Ãá»›i Côn thấy má»§i Thấu Cất Ãinh cá»§a mình đánh rách thiếu niên áo trắng thì chắc là đã quệt và o da thịt gã liá»n cưá»i lạt nói:
- Tý Ngá» Thấu Cốt Ãinh cá»§a tại hạ đã bôi thuốc kịch độc! Bất luáºn là ai, công lá»±c thâm háºu đến đâu mà trúng phải cÅ©ng không chịu nổi chất kịch độc đó. Chỉ trong vòng ná»a giá», chất độc phát tác, chá»— bị thương nứt ra mà chết. Sở dÄ© nó mang tên Tý Ngá» Thấu Cốt Ãinh vì ngưá»i trúng phải nó không qua được từ giá» tý đến giá» ngá» hay từ giá» ngỠđến giá» tý.
Thiếu niên áo trắng từ ngà y bôn tẩu giang há»— chưa từng bị cái nhục như thế bữa nay bao giá», mà cÅ©ng chưa gặp trưá»ng hợp nà o nguy hiểm thế nầy. Gã hÃt mạnh má»™t hÆ¡i chân khà và o huyệt Ä‘an Ä‘iá»n đứng nguyên tại chá»— để chá» cÆ¡ há»™i hà nh động.
Ãá»›i Côn tưởng uy hiếp thiếu niên áo trắng để bức bách gã phải xin mình buông tha. NgỠđâu thiếu niên áo trắng vẫn không tá» thái độ má»m dẻo.
Lúc ấy Trương Tá» Thanh vì phóng luôn mấy phát chưởng cách không đã kiệt lá»±c không thể chống đỡ được nữa. Hắn ngấm ngầm váºn khà điá»u tức chá» cÆ¡ há»™i để lại ra tay.
Thiết Quải Bà Bà sau khi bức bách thiếu niên áo trắng phải lui lại, mụ không ra tay nữa, cứ đứng nguyên chỗ cầm ngang cây trượng, theo dõi cuộc đấu.
Cuộc chiến đấu kịch liệt đột nhiên dừng lại Hai bên ở và o anh trạng giằng co.
Ãá»›i Côn gá»i luôn mấy tiếng nhưng thiếu niên áo trắng không thưa, gã cÅ©ng không gá»i nữa.
Tình thế trong sảnh đưá»ng đầy vẻ huyá»n bÃ. Trương Tá» Thanh đã ngẩm ngầm hiểu hết. Thiết Quải Bà Bà không đến đây để giúp mình. Chỉ vì thiếu niên áo trắng quá ngông cuồng má»›i thà nh ra kẻ địch cá»§a mụ. Trước tình hình nà y hắn không tiện há»i chá»§ tâm cá»§a mụ dện đây là m gì? Hắn cÅ©ng không nghÄ© cách trêu chá»c cho hai bên quyết đấu, đà nh nhẫn nại chỠđợi để coi biến
chuyển.
Thiếu niên áo trắng sau má»™t lúc Ä‘iá»u tức, đã phục hồi lại công lá»±c. Gả đảo mắt nhìn quanh nhà đại sảnh má»™t lược chẳng thấy Huỳnh thiếu ÃÆ°á»ng đâu nữa. Gã cho là hắn đã nhân lúc mấy ngưá»i ác đấu trốn ra khá»i nhà đại sảnh. Ná»™ khà bốc lên, mặt đầy sát khÃ, gã lạnh lùng lên tiếng:
- Tại hạ quyết chà báo thù rá»a háºn cho song thân, tuyệt không có ý tranh hÆ¡n thua vá»›i võ lâm cÅ©ng không muốn dương danh vá»›i Ä‘á»i. Như váºy chẳng có gì Æ¡n oán vá»›i các vị. Không ngá» các vị lại đứng ra bảo vệ kẻ thù cá»§a tại hạ. Vì tình thế bắt buá»™c, tại hạ phải ra tay quyết đấu. Bắt đầu từ lúc nầy ai còn ngăn cản tại hạ, chá»› trách lưỡi kiếm vô tình.
Gã dứt lá»i cầm thanh kiếm đặt ngang trước ngá»±c, từ từ tiến vá» phÃa Trương Tá» Thanh.
Cha con há» Từ đứng gần thiếu niên áo trắng nhất, vừa thấy gã Ä‘i gần tá»›i bên mình, liá»n lùi lại phÃa sau.
Bà ng Phi thấy cha con há» Từ thối lui cÅ©ng láºp tức lùi lại.
Thiếu niên áo trắng đi thêm ba bước tới gần anh em hỠNgụy.
Anh em há» Ngụy đưa mắt nhìn nhau rồi cÅ©ng nhảy lùi ra tám bước. Nhưng hai ngưá»i nầy huy động tay phải vung cặp tiêu ra táºp kÃch thượng bà n và hạ bà n thiếu niên áo trắng.
Thiếu niên áo trắng thấy song tiên vung ra liá»n hạ tay mặt xuống dá»±ng thanh trưá»ng kiếm lên phong tá»a đưá»ng roi phÃa dưới. Ngưá»i gã đột nhiên xô và o phÃa trong.
Anh em há» Ngụy thấy thiếu niên áo trắng xô tá»›i bên mình; trong lòng cá»±c kỳ khá»§ng khiếp, hấp tấp lùi lại phÃa sau.
Thiếu niên áo trắng đã nổi sát khà khi nà o còn để hai ngưá»i trốn thoát gã vung trưá»ng kiếm lên chém luôn hai phát.
Anh em hỠNgụy vừa rú lên vừa lùi lại.
Má»i ngưá»i ngưng thần nhìn ra khi thấy hai cánh tay và hai cây nhuyá»…n tiên rá»›t xuống đất.
Nguyên hai nhát kiếm của thiếu niên áo trắng đã chém đứt hai cánh tay của anh em hỠNgụy.
Thiếu niên áo trắng luôn luôn bị uy hiếp đã mất lòng tá»± tin. Nhưng sau khi đả thương anh em há» Ngụy, tÄ©nh tâm lại phục hồi. Gả cưá»i lạt má»™t tiếng xoay mình vá» phÃa Trương Tá» Thanh.
Trương Tá» Thanh va Ãá»›i Côn thấy thiếu niên áo trắng rất hung tà n biết gả mà tá»›i gần tất mình phải bị thương, trong lòng rất lấy là m khá»§ng khiếp, bất giác Ä‘á»u lùi lại đứng ẩn phÃa sau Thiết Quải Bà Bà .
Thiết Quải Bà Bà dưá»ng như cÅ©ng bị thế kiếm kỳ bà khôn lưá»ng cá»§a thiếu niên áo trắng là m cho nao núng. Mụ đứng nhìn thiếu niên áo trắng nhÆ¡ ngẩn xuất thần.
Thiếu niên áo trắng còn cách Thiết Quải Bà Bà chừng năm thước thì dừng bước lại nói:
- Lão tiá»n bối đã là chá»— quen biết vá»›i gia sư, vãn bối không dám vô lá»… chỉ mong lão tiá»n bối ra khá»i chốn thị phi nầy, đừng dúng tay và o là m chi.
Thiết Quải Bà Bà trầm ngâm một chút rồi chẩm rải đáp:
- Lão thân đã nói rồi quyết không canh cải.
Thiếu niên áo trắng há»i gại:
- Váºy lão tiá»n bối nhất định can thiệp hay sao?
Thiết Quải Bà Bà lạnh lùng đáp:
- Thá»i gian ba ngà y chẳng qua như má»™t giấc nhá»§ có chi đáng kể? Ngay lệnh sư ở đây cÅ©ng còn nể mặt lão thân mà nháºn lá»i yêu cầu. Ngưá»i nhứt định tá»± ý hà nh động không coi lão thân và o đâu thì tháºt là quá tệ.
Thiếu niên áo trắng thủng thẳng đáp:
- Câu chuyện có đầu Ä‘uôi, hà nh động có sau trước. Tại hạ không hiểu vì lẽ gì lão tiá»n bối cứ khăng khăng má»™t má»±c o bế Trương Tá» Thanh va Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng, bắt vãn bối phải hoãn lại ba ngà y ? Tiá»n bối có biết đâu vãn bối phải chịu trăm cay nghìn đắng má»›i đến nÆ¡i đây trước lão tiá»n bối.
Thiết Quải Bà Bà nói:
- Ba ngà y nữa ngươi sẽ giết bá»n hỠđể báo thù nhà hay là giết ngay bây giá» phá»ng có khác gì? Còn lão thân mà để ngưá»i giết há» trước, thì sau khi há» chết rồi lão thân còn há»i bá»n há» thế nà o được vá» má»™t câu chuyện mà lão thân cần biết.
Thiếu niên áo trắng biến sắc há»i:
- Lão tiá»n bối trở ngại hà nh động cá»§a vãn bối, tiá»n bối có biết là sẽ là m hư việc lá»›n cá»§a vãn bối không?
Thiết Quải Bà Bà há»i lại:
- Việc gì mà hư ?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Huỳnh thiếu ÃÆ°á»ng đã thừa cÆ¡ lão tiá»n bối ngăn trở trốn ra khá»i nhà đại sảnh rồi. Vãn bối còn e rằng hắn Ä‘em gia quyến Ä‘i tháºt xa khó mà tìm thấy.
Thiết Quải Bà Bà đảo mắt nhìn lại thì quả nhiên không thấy Huỳnh Thiếu ÃÆ°á»ng đâu nữa.
Mụ chau mà y trầm giá»ng há»i Trương Tá» Thanh:
- Huỳnh thiếu ÃÆ°á»ng Ä‘i đâu rồi?
Trương Tá» Thanh cưá»i rồi đáp:
- Gã bị đứt một cánh tay, chắc là đi buột thuốc.
Ãá»™t nhiên bóng ngưá»i thoáng qua Ãá»›i Côn thi triển thân pháp rất mau lẹ ra cá»a sảnh đưá»ng.
Thiếu niên áo trắng cưá»i lạt nói:
- Nếu lão tiá»n bối còn ngan trở nữa e rằng Trương Tá» Thanh cÅ©ng chuồn nốt.
Bỗng nghe Thiết Quải Bà Bà lớn tiếng quát:
- Tuyết nhi! Chặn hắn lại!
Một thanh âm trong trẻo vang lên đáp:
- Bà bà hãy khoan tâm! Hắn khôn trốn được đâu mà ngại.
Té ra Thiết Quải Bà Bà đã bố trà ngưá»i canh gác bên ngoà i.
Tiếp theo là tiếng gá»i cùng tiếng rú vang lên. Ãá»›i Côn vừa chạy ra khá»i nhà đại sảnh đột nhiên đựng mặt quay trở lại.
Dưới ánh đèn sáng, ai cÅ©ng nhìn rõ máu tươi lá»t qua khe ngón tay nhá» xuống.
Biến diễn nầy khiến cho Trương TỠThanh chấn động tâm thần tự nghĩ:
- Ãá»›i Côn há phải là hạng võ công kém cá»i? Không hiểu Tuyết nhi là ai mà trong má»™t cái cất tay đã bức bách y phải quay vỠđại sảnh?
Hắn còn Ä‘ang ngẩn nghÄ© thì cá»a sảnh đưá»ng lay động, má»™t thiếu nữ, xiêm áo mà u và ng tươi, giắt trưá»ng kiếm sau lưng, khoan thai tiến và o.
Thiết Quải Bà Bà há»i:
- Tuyết nhi! Vừa rồi còn má»™t ngưá»i ná»a trốn ra, ngươi có chặn lại không ?
Thiếu nữ áo và ng giÆ¡ tay lên vuốt mái tóc mỉm cưá»i há»i lại:
- Phải chăng ngưá»i đó đã cụt má»™t tay?
Thiếu niên áo trắng ngắt lá»i:
- Phải đấy! Hắn bị chặt má»™t tay và mình mặc áo bà o tÃa.
Thiếu nữ áo và ng tên gá»i Tuyết nhi kia cưá»i mát đáp:
- Bà bà ơi ! Sao bà bà không kêu tiểu nữ ngăn chặn hắn? Tiểu nữ thấy hắn bị chặt một cánh tay, tình trạng rất đánh thương, nên không ngăn cản bỠmặc hắn đi rồi.
Thiết Quải Bà Bà chau mà y:
- Tuyết nhi! Ta đã bảo ngưá»i rồi không phải ư? Ngươi giữ cá»a sảnh đưá»ng bất luáºn là ai chạy ra cÅ©ng phải ngăn lại kia mà ?
Thiếu nữ áo và ng vẫn tươi cưá»i há»i lại:
- Tiểu nữ có biết đâu là giữ cả ngưá»i bị thương mà không buông tha?
Quần hà o trong sảnh đưá»ng nghỉ đến vụ Huỳnh y nữ chỉ cất tay má»™t cách đã đánh báºt Ãá»›i Côn phải trở lại, Ä‘á»u kinh hãi vô cùng. Ai cÅ©ng ngưng thần chú nhìn Huỳnh y nữ, nhưng nà ng thản nhiên như bên mình chẳng có ai, cưá»i nói cá»a động không úy ky mà cÅ©ng không bẽn lẽn.
Thiết Quải Bà Bà giơ cây thiết trượng lên trỠvà o Trương TỠThanh nói:
- Vị nầy là Trương TỠThanh, Trương bảo chúa. Cái mà chúng ta đang cần là do y thu cất.
Thiếu niên áo trắng vẫn yên trà là Thiết Quải Bà Bà có y muốn trợ thá»§ cho bá»n Trương Tá» Thanh má»›i đến đây. Bây giá» gã nghe mụ nói váºy má»›i biết là mụ mưu đồ chuyện khác.
Huỳnh y nữ nghểnh đầu lên ngó Trương Tá» Thanh há»i:
- Sao bây giỠkhông bảo y lấy cho đi?
Thiết Quải Bà Bà đáp:
- Má»™t váºy trân quà như váºy khi nà o hắn chịu đưa ra má»™t cách khinh xuất?
Huỳnh y nữ há»i:
- Như váºy thì là m thế nà o má»›i bảo y đưa ra được?
Thiết Quải Bà Bà đáp:
- Chúng ta phả.i mất khá nhiá»u thì giỠđể phân tách đưá»ng lợi hại cho y nghe má»›i xong.
Huỳnh y nữ nói:
- Hiện giỠkhông có việc gì khẩn yếu, chúng ta có phải nán lại mấy ngà y cũng chẳng sao.
Thiết Quải Bà Bà lắc đầu nói:
- Mình đợi được nhưng có ngưá»i không cho mình đợi má»›i tháºt rầy rà !
Thiết Quải Bà Bà cùng Huỳnh y nữ đối đáp vá»›i nhau, ngưá»i nà o cÅ©ng để y nghe mà chẳng hiểu mối liên quan giữa hai ngưá»i nà y thế nà o?
Bổng nghe huỳnh y nữ há»i:
- Ai thế Tại sao hỠkhông cho chúng ta đợi!
Thiết Quải Bà Bà đáp:
- Ngưá»i ta đòi giết Trương Tá» Thanh ngay, ai mà ngăn trở là há» khiêu chiến.
|
 |
|
| |