Ghi chú đến thành viên
Go Back   4vn.eu > Truyện dịch - 4vn.eu >

Tàng Thư Lâu

> Truyện dịch - Sưu Tầm > Truyện Kiếm Hiệp > Kiếm hiệp truyá»n thống > Truyện Cổ Long
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 18-04-2008, 12:15 PM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 10

Nút Thắc, Mở Không Ra

M ưá»i ba tháng năm, ngày cúng tế Thiên Äế.
Y còn có má»™t ngưá»i bạn sinh nhật cÅ©ng vào ngày đó, hình như y vô tình nghe nói đến.
Ngưá»i bạn đó là ai?
Äồng tá»­ cá»§a Äặng Äịnh Hầu thu nhá» lại, y bá»—ng nhá»› ra má»™t chuyện.
Chính ngay lúc đó, con ngá»±a kéo xe bá»—ng hý lên má»™t tiếng dài thê thảm, chạy sầm vào má»™t bên đưá»ng.
Xe ngựa đổ ầm xuống.
Äặng Äịnh Hầu nhấn hai bàn tay xuống, ngưá»i y tung lên trên không.
Trong bụi rậm bên vệ đưá»ng, có má»™t tia sáng lóe lên bắn vào bụng con ngá»±a Ä‘ang nằm lăn ra đó.
Còn có má»™t ngưá»i nữa cÅ©ng từ trong bụi rậm xông ra, thân pháp cá»§a y còn nhanh hÆ¡n cả ám khí.
Chỉ nghe ngưá»i đánh xe la lên:
- Äúng là ngươi, ta biết ngay, ngươi sẽ lại tìm ta.
Giá»ng nói lanh lãnh, quả nhiên là giá»ng cá»§a Vương đại tiểu thÆ¡.
Cô xông lại kéo cá»­a xe, tính lấy cây Bá Vương Thương ra, ngưá»i mặc áo Ä‘en đã ở trên cao nhảy xuống chồm lại chá»— cô.
Äặng Äịnh Hầu đáng lý ra có thể thừa cÆ¡ há»™i đó bá» chạy, mục tiêu cá»§a ngưá»i áo Ä‘en không phải là y.
Nhưng y không bỠchạy.
Y không thể lấy mắt nhìn Vương đại tiểu thÆ¡ bị giết chết dưới tay ngưá»i này, y nhất định phải kéo mặt nạ cá»§a ngưá»i này ra.
Ngưá»i áo Ä‘en Ä‘ang từ trên cao đánh xuống, như con chim ưng vồ mồi, Vương đại tiểu thÆ¡ không có tý cÆ¡ há»™i ngay cả để tránh né, đở gạt.
Một cú trí mạng, không để sống sót.
Ngưá»i áo Ä‘en hai bàn tay vừa chạm tá»›i đầu tóc cá»§a cô, bá»—ng nghe vù lên má»™t tiếng, má»™t luồng kình phong từ má»™t bên xô lại.
Thiếu Lâm Thần quyá»n!
Nghe nói thứ quyá»n pháp này luyện đến mức lư há»a thuần thanh, ở ngoài trăm bước cÅ©ng lấy được mạng ngưá»i như chÆ¡i.
Thần quyá»n cá»§a Äặng Äịnh Hầu tuy chưa đến mức đó, nhưng má»™t quyá»n đánh ra, oai lá»±c kinh hồn đủ mưá»i phần.
Ngưá»i mặc áo Ä‘en đành phải né tránh đưá»ng quyá»n đó, chiêu thức tuy thu lại, dư lá»±c còn chưa hết.
Vương đại tiểu thơ bị chưởng phong của y đụng tới, bình lên một tiếng té vào cổ xe, cơ hồ muốn ngất ngay ở đó.
May mà Äặng Äịnh Hầu đã đứng chặn trước mặt cô.
Ngưá»i áo Ä‘en cưá»i nhạt nói:
- Chà, bảo vệ ngưá»i đẹp giá»i quá ha, ta sẽ thành toàn luôn cho hai ngươi, chết chung má»™t chá»—.
Giá»ng cá»§a y ấm á»› đê trầm, hiển nhiên Ä‘ang cố ý ép giá»ng mình như vậy.
Có phải y sợ Äặng Äịnh Hầu nhận ra giá»ng nói cá»§a mình chăng?
Äặng Äịnh Hầu bá»—ng nhiên cưá»i lên má»™t tiếng nói:
- Ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng xuất thủ.
Ngưá»i áo Ä‘en há»i:
- Tại sao?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Tại vì ta biết ngươi nhất định biết ta. Ta cũng nhất định có biết ngươi, vì vậy, chỉ cần ngươi xuất thủ, ta sẽ nhận ra ngươi là ai ngay.
Ngưá»i áo Ä‘en cưá»i nhạt nói:
- Ngươi thử thử xem.
Bốn tiếng ấy vừa nói xong, y đã công ra hai chiêu liên tiếp, Äặng Äịnh Hầu vừa tránh né, hoàn lại má»™t chiêu, y đã công ra tiếp ba chiêu.
Lối xuất thủ của y không những lẹ làng ác độc, biến hoá kỳ ngụy, đánh ra năm chiêu, dùng năm thứ vũ công không đồng môn phái.
Y công má»™t chiêu đầu, năm ngón tay khoằm khoằm như ưng trảo, sá»­ chiêu Äại Ưng Trảo Công cá»§a Hoài Nam Vương gia.
Chiêu đó còn chưa sá»­ hết, thân hình cá»§a y đã xoay ngang lại, chiêu kế đã biến thành Thất Thập Nhị Lá»™ Tiểu Cầm Nả Thá»§ cá»§a phái VÅ© ÄÆ°Æ¡ng.
Äặng Äịnh Hầu hoàn lại má»™t chiêu, hai bàn tay cá»§a y bá»—ng vụt ra, vừa gạt vừa đánh, chính là sát thá»§ Liệt Mã Phân Tu cá»§a Nhạc gia, cÅ©ng cùng trong khoảnh khắc đó, y đá ra má»™t cú Tảo ÄÆ°á»ng Thoái cá»§a Bắc phái.
Chiêu thức lẹ làng đó bá»—ng biến thành Quải Tá»­ Uyên Ương Thoái, sau đó y bá»—ng rùn lưng xuống tá»a mã, hai nắm quyá»n rít gió đánh vào giữa ngá»±c địch thá»§, chính là chiêu thức giữ nhà cá»§a Äặng Äịnh Hầu, Thiếu Lâm Thần Quyá»n.
Những chiêu thức đó, biến hóa thật là kỳ ảo đẹp mắt, làm cho ngưá»i ta nhìn muốn loạn cả mắt.
Ngưá»i áo Ä‘en lạnh lùng há»i:
- Ngươi thử nhìn xem ta là ai?
Äặng Äịnh Hầu nhìn không ra.
Y chỉ nhìn ra được má»™t chuyện, má»™t chuyện thật đáng sợ vô cùng... y thật tình cÅ©ng không phải là đối thá»§ cá»§a ngưá»i này.
Thần Quyá»n Tiểu Gia Cát tung hoành trong giang hồ lầu năm, bao nhiêu kẻ lợi hại tá»›i đâu y Ä‘á»u gặp qua, đây không phải là lần đầu tiên y cảm thấy vÅ© nghệ cá»§a mình không bằng ngưá»i khác.
Thiếu Lâm Thần Quyá»n Ä‘i theo đưá»ng dương cương, chỉ dá»±a vào má»™t khẩu khí, mà hiện tại, khí lá»±c cá»§a y đã suy, quyá»n lá»±c cÅ©ng yếu hẳn.
Ngưá»i áo Ä‘en biến đổi chiêu thức, sá»­ dụng Cách không chưởng cá»§a Bắc phái há»—n hợp vá»›i Äại Khai Bài thá»§.
Äây là má»™t thứ chưởng pháp cương liệt oai mãnh nhất trong các loại chưởng pháp.
Y dùng cương khắc cương, dùng mạnh đánh mạnh, chỉ trong bảy chiêu, Äặng Äịnh Hầu đã bị bức vào tá»­ địa.
Bánh xe còn đang chuyển động không ngừng, ngựa đã ngừng kêu hý, Vương đại tiểu thơ đang kéo hoài vẫn kéo không ra cây thương của cô.
Bỗng nghe rắc một tiếng, bánh xe đang quay bị đánh nát bấy, tiếp theo đó, cách một tiếng nữa, hình như là tiếng động khớp xương bị gãy.
Vương đại tiểu thÆ¡ quay đầu lại nhìn, má»›i phát hiện ra, má»™t cánh tay cá»§a Äặng Äịnh Hầu đã nhấc không lên nổi.
Ngưá»i mặc áo Ä‘en xuất thá»§ càng hung bạo, càng ác độc, y đã quyết tâm không để mạng nào sống sót.
Vương đại tiểu thơ mồ hôi đổ ra đầm đìa trên mặt, cô vẫn còn chưa rút được ra cây Bá Thương thương, không biết nó đang mắc kẹt vào chỗ nào trong xe.
Xương cùi chá» cá»§a Äặng Äịnh Hầu đã bị chưởng phong cá»§a đối phương đánh trúng, Ä‘au muốn đổ cả mồ hôi há»™t.
Cái thứ thống khổ kịch liệt ấy ngược lại thích khích làm cho y phấn khởi lên, càng làm cho y tỉnh táo hơn.
Y đánh ra chỉ bằng một tay mà còn hữu hiệu hơn cả hai tay.
Thanh danh của y vốn từ mồ hôi xương máu tính mạng của y tạo ra, dĩ nhiên y không thể ngã xuống dễ dàng như vậy.
Chỉ cần còn sống đó, y nhất định không thể ngã xuống.
Chính ngay lúc đó, trong bóng đêm bỗng có một tia hàn quang như sao xẹt bay lại.
Ngưá»i áo Ä‘en quay ngang ngưá»i, cái vật như sao xẹt đó bay lướt qua phập má»™t tiếng cắm vào trên thành xe, chính là má»™t thanh Ä‘oản kiếm, má»™t thanh kiếm bén ngót và cá»±c nhá», sáng chói rá»±c rỡ.
Äặng Äịnh Hầu lập tức thở phào má»™t hÆ¡i, phấn sức đánh ra hai quyá»n.
Ngưá»i áo Ä‘en bá»—ng tung ngưá»i lên, lá»™n má»™t vòng nhảy ra ngoài.
Chính ngay lúc đó, lại thấy hàn quang lóe lên, Vương đại tiểu thơ đã rút ra được cây Bá Vương thương.
Äặng Äịnh Hầu xoay tay lại, thừa cái thế cá»§a cô Ä‘ang rút cây thương, chụp cán thương ném mạnh ra ngoài.
Cây Bá Vương thương dài một trượng ba thước, nặng bảy mươi ba cân, xé gió bay ra, oai lực cực kỳ khủng khiếp.
Chỉ thấy ngưá»i áo Ä‘en lá»™n ngưá»i má»™t vòng, bá»—ng xoay ngược tay lại chụp vào cán thương, tá lá»±c đả lá»±c, đẩy nhẹ xuống đất.
Má»™t tiếng kêu thảm thiết vang lên, má»™t ngưá»i đã bị cây thương đóng cứng xuống mặt đất.
Ngưá»i áo Ä‘en dá»±a vào thế Ä‘i xuống cá»§a cây thương, ấn vào cán thương bật ngưá»i lên, lá»™n thêm mấy vòng nữa, đã ra xa mưá»i trượng, thân hình búng lên cái nữa đã biến mất ở sau mấy cây cổ thụ ngoài xa.
Äặng Äịnh Hầu nhìn muốn đần cả mặt ra.
Tuy Thiếu Lâm không lấy khinh công làm sở trưá»ng, chính y lại rất thích môn khinh công.
Khinh công thân pháp cá»§a y từ ngưá»i khác truyá»n thụ cho, vá» phương diện đó, y vốn rất tá»± phụ, cho rằng ít có tay nào trong giang hồ sánh kịp được vá»›i mình.
Có Ä‘iá»u hiện tại, y so sánh mình vá»›i ngưá»i áo Ä‘en, nếu ngưá»i này là chim ưng Ä‘ang bay, y chỉ bất quá là con chim sẻ.
Cho đến bây giá», y má»›i phát hiện ra, quả thật mình nên Ä‘i vá» nhà luyện vÅ© công thêm ít hôm.
Y bá» công phu ra quanh quẫn bên đàn bà có vẻ hÆ¡i nhiá»u.
Chính lúc y Ä‘ang cảm thấy mình nên xa lánh đàn bà tý đỉnh, đã có ngưá»i đàn bà Ä‘ang chạy lại đở lấy y.
Bàn tay cá»§a Vương đại tiểu thÆ¡ tuy lạnh ngắt, nhưng giá»ng nói cá»§a cô rất ôn nhu:
- Ông bị thương có nặng lắm không?
Äặng Äịnh Hầu cưá»i khổ lắc lắc đầu.
Có những ngưá»i số mạng chạy cách nào cÅ©ng không khá»i được đàn bà, dù y có không Ä‘i tìm há», há» cÅ©ng tìm lại y.
Y thở ra trong bụng, bá»—ng há»i:
- Äinh Há»· đâu?
Vương đại tiểu thÆ¡ ngẫn ngưá»i ra há»i:
- Y có lại sao?
Äặng Äịnh Hầu chẳng cần phải trả lá»i, y đã thấy Äinh Há»· Ä‘ang chầm chậm từ trong bóng tối bước ra.
Vương đại tiểu thơ nhìn nhìn y, rồi lại nhìn nhìn thanh đoản kiếm đang cắm trên cổ xe:
- Äây là thanh kiếm cá»§a anh?
Äinh Há»· nói:
- Ừ.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Gã mặc áo đen lúc nãy hình như nhận ra được thanh đoản kiếm của anh.
Äinh Há»· nói:
- Sao?
Ãnh mắt cá»§a Vương đại tiểu thÆ¡ loang loáng, cô nhìn chăm chăm vào y nói:
- Có phải hắn cũng biết mặt anh?
Äinh Há»· hững há» nói:
- Tôi chẳng biết y có biết tôi không, nhưng tôi không nhận ra y.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Anh có thấy hắn rõ ràng ra sao đâu mà nói không nhận ra được hắn?
Äinh Há»· nghinh mặt lên lạnh lùng nói:
- Sao cô biết tôi không nhìn rõ ràng?
Vương đại tiểu thÆ¡ đảo quanh tròng mắt, cô bá»—ng cưá»i lên má»™t tiếng, nói:
- Không chừng anh quả thật nhìn hắn rõ ràng hơn chúng tôi, lúc nãy hắn đào tẩu qua chỗ anh mà.
Äinh Há»· lắc đầu nói:
- Hừ.
Vương đại tiểu thÆ¡ bá»—ng sa sầm nét mặt há»i:
- Lúc nãy hắn đã bỠchạy qua chỗ anh, tại sao anh không chận hắn lại?
Äinh Há»· lạnh lùng nói:
- Bởi vì cây Bá Vương thương cá»§a các ngưá»i đã giúp hắn mở đưá»ng rồi.
Vương đại tiểu thÆ¡ thốt không ra lá»i.
Äinh Há»· bước lại, rút cây Bá Vương thương ra, bá»—ng cưá»i nhạt nói:
- Y quả thật phải nên cám Æ¡n các ngưá»i, đáng lý ra y chẳng có thì giá» làm chuyện giết ngưá»i bịt miệng, các ngưá»i đã kịp thá»i tống cây thương lại cho y.
Äặng Äịnh Hầu ho khẻ lên hai tiếng, cưá»i khổ há»i:
- Y giết ai vậy?
Äinh Há»· nói:
- Tô Tiểu Ba.
Äặng Äịnh Hầu thở ra, nói:
- Ngươi quả thật không nhìn lầm, Tô Tiểu Ba đã quán thông vá»›i ngưá»i này.
Äinh Há»· lại chầm chậm bước tá»›i, nhổ cây kiếm trên cổ xe ra.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Äây quả thật là má»™t thanh kiếm báu.
Y còn muốn nhìn nhìn thêm, thì chẳng còn thấy nó đâu.
Äinh Há»· trở ngược tay, thanh kiếm bá»—ng chui tá»t mất tiêu vào ống tay áo cá»§a y.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Lúc nãy ngươi phóng thanh kiếm lại, tuy không muốn làm hại ai, nhưng dá»a cho ngưá»i ta sợ quá chạy mất.
Äinh Há»· há»i:
- Sao ông biết cú phóng đó không làm hại gì ai?
Äặng Äịnh Hầu cưá»i cưá»i nói:
- Thanh kiếm cắm vào thành xe, chỉ lút sâu có hai tấc.
Äấy là sá»± thật, dấu vết trên cổ xe còn sá» sá» ra đó.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Sức cổ tay cá»§a ngươi cá»™ng thêm thanh kiếm bén nhá»n này, nếu muốn hại ngưá»i, cú phóng đó, dù là đâm vào đá, ít ra cÅ©ng phải đâm vào sâu năm sáu tấc.
Äinh Há»· lạnh lùng nói:
- Ông chẳng cần phải tâng bốc tài sức của tôi lên như vậy.
Äặng Äịnh Hầu cưá»i cưá»i nói:
- Bất kể ra sao, ngưá»i áo Ä‘en đã bị dá»a cho bá» chạy.
Äinh Há»· nói:
- Sao?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Dĩ nhiên không phải y sợ thanh kiếm này, y sợ là sợ ngươi đấy thôi.
Äinh Há»· hững há» nói:
- Không chừng y coi bản lãnh của tôi hơi quá cao.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ãt nhất y biết đó là kiếm cá»§a ngươi, ít nhất y cÅ©ng biết ngươi là má»™t ngưá»i thế nào, vì vậy y má»›i bá» Ä‘i.
Äinh Há»· nhìn y hai ba lần:
- Rốt cuộc ông đang muốn nói gì?
Äặng Äịnh Hầu lại thở ra nói:
- Có những chuyện ta muốn nói ra, chỉ bất quá bây giá»...
Äinh Há»· há»i:
- Bây giỠthì sao?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bây giá» ta chỉ muốn há»i ngươi má»™t câu.
Äinh Há»· nói:
- Tại sao ông không há»i Ä‘i?
Äặng Äịnh Hầu nhìn chăm chăm vào mắt cá»§a y:
- Ngươi đang dấu gì trong bụng, tại sao không chịu nói ra?
Äinh Há»· nói:
- Ông đã biết vậy, tôi còn phải nói làm gì.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ta làm sao biết được?
Äinh Há»· cưá»i nhạt há»i:
- Nếu ông đã không biết, ông dựa vào đâu mà nói tôi có chuyện gì dấu trong lòng?
Äặng Äịnh Hầu ngẫn ngưá»i ra, cưá»i khổ nói:
- Thật ra, trong lòng ta cũng có dấu một chuyện, không muốn nói ra.
Äinh Há»· nói:
- Sao?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ta biết có má»™t ngưá»i tuy thành danh ngoài Quan ngoại, nhưng y lá»›n lên ở Mân Nam.
Äinh Há»· đứng nghe.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Mân Nam là má»™t nÆ¡i rất hẻo lánh, ngưá»i thiếu niên muốn nổi tiếng ở nÆ¡i đó, không phải là chuyện dá»…, vì vậy bá»n há» Ä‘i ra khá»i nÆ¡i đó lập công danh, có ngưá»i vào Trung nguyên, có ngưá»i ra Quan ngoại.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Bá»n há»?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- DÄ© nhiên là lúc bá»n há» cùng nhau ra ngoài lập nghiệp, không phải chỉ có má»™t ngưá»i mà thôi.
Gương mặt của Vương đại tiểu thơ trắng bệch ra, cô nói:
- Có phải ông nói, cha tôi cÅ©ng là má»™t trong những ngưá»i đó?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Hiện tại ta chỉ nói có má»™t ngưá»i, y ở Mân Nam, nhưng thành danh ở Quan Ngoại, vì vậy, y và cha cô là bạn bè vá»›i nhau.
Gương mặt cá»§a Vương đại tiểu thÆ¡ lại càng trắng bệch ra, cô nắm chặt bàn tay y há»i:
- Ông Ä‘ang nói Bách Lý Trưá»ng Thanh?
Äặng Äịnh Hầu gật gật đầu nói:
- Má»™t ngưá»i đã nổi tiếng rồi, đại khái không muốn đỠcập tá»›i những chuyện dÄ© vãng không hay ho gì cho lắm, vì vậy chuyện cá»§a y và cha cô, trong giang hồ ít có ai hay biết.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Sao ông biết?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bởi vì gia đình bà vợ cá»§a tôi, tấu xảo là má»™t nhà vÅ© lâm thế gia ở Mân Nam, ông bác cá»§a bà lúc trước có qua lại vá»›i Bách Lý Trưá»ng Thanh.
Lúc đỠcập đến bà vợ của y, vô tình hay cố ý, y nhè nhẹ buông bàn tay của Vương đại tiểu thơ ra.
Vương đại tiểu thơ không hỠchú ý.
Äặng Äịnh Hầu lại nói tiếp:
- Những nhà vÅ© lâm thế gia ở Mân Nam, Ä‘a số Ä‘á»u rất bảo thá»§, bởi vì hỠđặt nặng quan niệm vá» quê quán cá»§a mình, ngôn ngữ lại không giống ngưá»i Trung nguyên cho lắm, nên rất ít khi lại Trung nguyên.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Vì vậy chuyện dÄ© vãng cá»§a Bách Lý Trưá»ng Thanh ở Mân Nam, ngưá»i Trung nguyên rất ít ai biết được.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Có Ä‘iá»u bà vợ cá»§a tôi có nói qua, ông bác cá»§a bà là bạn cÅ© cá»§a Liêu Äông đại hiệp, bà rất lấy làm vinh dá»±, thậm chí bà còn nhá»› được ngày sinh nhật cá»§a Bách Lý Trưá»ng Thanh.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Thế à? Sao bà ta biết được?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bởi vì ông bác cá»§a bà nói cho bà biết, sinh nhật cá»§a Bách Lý Trưá»ng Thanh cùng má»™t ngày vá»›i bà.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Ngày nào?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Mưá»i ba tháng năm.
Những ngôi sao Ä‘ang lấp lánh trên trá»i, mặt đất rá»™ng bao la lại càng thêm yên tÄ©nh, gió đêm thổi qua cây cá», nhẹ nhàng như hô hấp cá»§a tình nhân.
Äinh Há»· bá»—ng nói:
- Tại sao các ngưá»i không nói gì nữa?
Không có ai phản ứng.
Äinh Há»· nói:
- Không nói chuyện có nghÄ©a là, các ngưá»i đã cho Bách Lý Trưá»ng Thanh là kẻ hung thá»§ thiên tài ấy rồi phải không?
Vương đại tiểu thÆ¡ hằn há»c nói:
- Xem ra hắn còn là một kẻ gian tế đáng chết.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Liên doanh tiêu cuá»™c cá»§a chúng ta nếu tổ chức được thành công, thế lá»±c cá»§a Thanh Long Há»™i sẽ không khá»i bị ảnh hưởng, vì vậy, y bèn đưa bí mật cá»§a bá»n ta ra cho ngươi biết.
Äinh Há»· nói:
- Có lý.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Y làm như vậy, không những sẽ phá hoại oai tín của Khai Hoa Ngũ Khuyển Kỳ, mà còn có thể ngồi đó làm ngư ông thủ lợi.
Äinh Há»· nói:
- Có lý.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Nhưng y không ngá» rằng Äinh Há»· thông minh cÅ©ng có lúc bị thất thá»§, kế hoạch lần này đã bị thất bại, y chỉ còn cách phát động lại lần thứ hai.
Äinh Há»· nói:
- Có lý.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- May mà y đã Ä‘em thế lá»±c cá»§a Thanh Long Há»™i tiá»m nhập vào Ngạ Hổ Cương từ lâu, Ngạ Hổ Cương lại tấu xảo Ä‘ang tính liên minh các nhóm hắc đạo, y bèn quyết tâm mua chuá»™c cái tổ chức đó, để đám bằng hữu bá»n hắc đạo đánh nhau má»™t trận vá»›i Khai Hoa NgÅ© Khuyển Kỳ.
Äinh Há»· nói:
- Có lý.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Chỉ tiếc là bá»n huynh đệ trên Ngạ Hổ Cương, còn có những ngưá»i không nghe lá»i, y không mua chuá»™c được những ngưá»i đó, vì vậy má»›i giết quách há» luôn để bịt miệng.
Äinh Há»· nói:
- Có lý.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Sau đó y má»›i giá há»a cho chúng ta, làm cho ngươi không vá» lại được Ngạ Hổ Cương, bởi vì y vẫn còn có chá»— cố kỵ vá»›i gã Äinh Há»· thông minh.
Äinh Há»· nói:
- Có lý.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Äại Vương tiêu cuá»™c kiên quyết không chịu gia nhập Khai Hoa NgÅ© Khuyển Kỳ, không chừng chính vì Vương lão gia tá»­ đã biết âm mưu cá»§a y, bá»n há» lúc còn ở Mân Nam vốn là bạn bè thân thiết vá»›i nhau.
Äinh Há»· nói:
- Có lý.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Nghe nói Thanh Long Há»™i vốn bắt đầu ở Mân Nam, lúc Vương lão gia tá»­ còn trẻ, không chừng đã từng gia nhập tổ chức cá»§a há».
Äinh Há»· nói:
- Có lý.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Äợi đến lúc Thanh Long Há»™i muốn Ä‘em thế lá»±c vào Trung Nguyên tiêu cuá»™c, dÄ© nhiên là muốn nhá» Vương lão gia tá»­ giúp dùm há», nhưng bấy giá» Vương lão gia tá»­ đã nhìn xuyên qua mặt thật cá»§a bá»n há», vì vậy tuy bị bá»n há» Oai bức dụ dá»—, ông ta vẫn không bị lay động, do đó má»›i bị chết thảm dưói tay bá»n há».
Äinh Há»· nói:
- Có lý.
Äặng Äịnh Hầu bật cưá»i nói:
- Ngươi đã nói tới chín câu "có lý" liên tiếp, nhất định đã cho là ta có lý phải không?
Äinh Há»· cÅ©ng bật cưá»i nói:
- Tôi thừa nhận má»—i câu ông nói Ä‘á»u có lý, chỉ tiếc là tôi chẳng thấy có chứng cá»› gì cả.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ngươi muốn chứng cớ ra sao?
Äinh Há»· nói:
- Tùy tiện chứng cớ ra sao cũng được.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Nếu không có chứng cá»›, chúng ta không thể xem Bách Lý Trưá»ng Thanh là hung thá»§ sao?
Äinh Há»· nói:
- Không thể.
Äặng Äịnh Hầu thở ra nói:
- Y là bạn thân cá»§a Vương lão gia tá»­, những năm còn trẻ đã từng quậy ở đất Mân Nam, lá»™ trình và bí mật cá»§a tiêu cuá»™c chúng ta, chỉ có y là hoàn toàn hay biết, không những vÅ© công cá»§a y cá»±c cao, mà còn từng luyện qua Bách Bá»™ thần quyá»n, thậm chí ngay cả binh khí cá»§a ngươi sá»­ dụng, y cÅ©ng Ä‘á»u biết rõ.
Y than thở một hồi, lại nói:
- Bao nhiêu đó Ä‘iá»u kiện, y Ä‘á»u phù hợp vào đó cả, không lẽ như vậy vẫn còn chưa đủ sao?
Äinh Há»· nói:
- Còn chưa đủ.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Tại sao?
Äinh Há»· nói:
- Bởi vì ngưá»i có thể phù hợp những Ä‘iá»u kiện đó, không phải chỉ có má»™t mình ông ta.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Trừ y ra còn ai nữa?
Äinh Há»· cưá»i cưá»i nói:
- Ãt nhất là còn có ông.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Là sao?
Äinh Há»· nói:
- Ông cÅ©ng là bạn bè cá»§a Vương lão gia tá»­, vợ cá»§a ông là ngưá»i Mân Nam, dÄ© nhiên ông đã có qua Mân Nam, bí mật trong tiêu cuá»™c cá»§a các ông, dÄ© nhiên là ông Ä‘á»u biết rõ.
Äặng Äịnh Hầu cưá»i khổ nói:
- Không những vậy, ta còn có luyện qua Bách Bá»™ thần quyá»n, không những vậy còn đến mức không dở lắm.
Äinh Há»· mỉm cưá»i nói:
- DÄ© nhiên tôi biết ông nhất định không phải là hung thá»§, chẳng qua tôi chỉ muốn đỠtỉnh ông, ngưá»i phù hợp vá»›i bao nhiêu đó Ä‘iá»u kiện, không hẳn nhất định là hung thá»§.
Äặng Äịnh Hầu nhìn nhìn y, bá»—ng cưá»i cưá»i nói:
- Ngươi quên mất má»™t Ä‘iá»u.
Äinh Há»· nói:
- Sao?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Những Ä‘iá»u kiện đó, ta không phù hợp hết hoàn toàn, bởi vì cho đến tối hôm qua, trước đó ta chưa há» biết ngươi sá»­ dụng thứ binh khí gì.
Äinh Há»· không thể phá»§ nhận chuyện đó.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Dạo sau này danh tiếng của ngươi tuy đã nổi như cồn, nhưng ít kẻ trong giang hồ thấy qua binh khí của ngươi.
Äinh Há»· cÅ©ng không thể phá»§ nhận chuyện đó.
Quả thật rất ít khi y phải động thá»§, giải quyết các vấn Ä‘á», thưá»ng thưá»ng y dùng trí tuệ hÆ¡n là thanh kiếm cá»§a mình.
Äặng Äịnh Hầu Ä‘ang nhìn y chăm chăm, bá»—ng cưá»i lên má»™t tiếng nói:
- Kỳ thực, dĩ nhiên ta cũng biết, ngươi nhất định không phải quán thông với tên hung thủ đó, chẳng quạ..
Äinh Há»· há»i:
- Chẳng qua làm sao?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ta thấy hình như ngươi biết Bách Lý Trưá»ng Thanh thì phải.
Äinh Há»· há»i:
- Tại sao?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bởi vì y biết chuyện của ngươi, mà ngươi cũng quan tâm đến chuyện của y.
Vương đại tiểu thÆ¡ bá»—ng cưá»i nhạt nói:
- Không những quan tâm, mà nãy giỠđang biện bạch dùm cho hắn ta, không lẽ...
Äinh Há»· cÅ©ng Ä‘ang cưá»i nhạt nói:
- Không lẽ các ngưá»i cho rằng tôi là con cá»§a ông ta sao?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Bất kể anh là gì của hắn ta, anh đã muốn biện bạch dùm cho hắn, cũng phải đưa ra chứng cớ.
Äinh Há»· há»i:
- Vì vậy, tôi cÅ©ng phải theo các ngưá»i đến Ngạ Hổ Cương?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Bất kể NgÅ© Nguyệt Thập Tam có là Bách Lý Trưá»ng Thanh hay không, hiện tại hắn đã vá» lại Ngạ Hổ Cương.
Äinh Há»· há»i:
- Vì vậy hiện tại tôi nên theo các ngưá»i vỠđó?
Vương đại tiểu thơ rốt cuộc thừa nhận:
- Tôi muốn anh Ä‘i ngay bây giá».
Äinh Há»· nói:
- Ha ha.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Ha ha nghĩa là sao?
Äinh Há»· nói:
- Ha ha có nghĩa là, dù cô có nói cách gì, tôi không đi là không đi.
Vương đại tiểu thÆ¡ ngẫn ngưá»i ra. Cô nhìn nhìn Äặng Äịnh Hầu, Äặng Äịnh Hầu cÅ©ng chỉ đành nhìn lại cô.
Äinh Há»· nhẫn nha nói:
- Hai vị còn có cao luận gì nữa không?
Vương đại tiểu thÆ¡ nóng ruá»™t quá, ngay cả viá»n mắt cÅ©ng đỠhồng cả lên, cô bá»—ng lá»›n tiếng há»i:
- Tại sao anh không há»i tôi, Tiểu Mã bây giá» Ä‘ang ở đâu?
Äinh Há»· há»i lại:
- Tại sao tôi phải há»i?
Y lạnh lùng nói tiếp:
- Y chẳng phải là má»™t đứa bé, không lẽ còn phải cần má»™t ngưá»i sáng tối theo y, đút sữa vào miệng y sao?
Vương đại tiểu thơ đã đỠcả mặt lên, rốt cuộc cô nhịn không nổi nói:
- Nhưng mà, bá»n há» Ä‘á»u đã đến Ngạ Hổ Cương, không lẻ anh... anh không nóng ruá»™t tý nào sao?
Äặng Äịnh Hầu đã nóng ruá»™t trước:
- Bá»n há» Ä‘i lúc nào vậy?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Lúc tôi lại gặp mặt các ngưá»i, tôi có gá»i bá»n há» chá» tôi ở trước khách sạn, nào ngá»...
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Nào ngá», lúc cô vá» lại, bá»n hỠđã Ä‘i trước rồi?
Vương đại tiểu thơ cắn môi gật gật đầu, nói:
- Tiểu Lâm nói cho tôi biết, Tiểu Mã chẳng biết sợ trá»i, sợ đất, chỉ sợ có má»—i Äinh đại ca cá»§a y.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Y biết cô Ä‘i tìm Äinh Há»·, dÄ© nhiên không đợi ở đó chá» bị mắng chá»­i.
Äinh Há»· sa sầm nét mặt nói:
- Tôi mà muốn mắng ai, ngưá»i đó chỉ là chính tôi.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bất kể ra sao, Tiểu Mã vẫn là huynh đệ của ngươi, hiện tại Ngạ Hổ Cương xem ngươi là kẻ phản đồ, dĩ nhiên sẽ không tha cho y.
Äinh Há»· nói:
- Hừ.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Bá»n há» trước khi Ä‘i có giao tiá»n thuê khách sạn và nhắn vá»›i ngưá»i trong khách sạn hỠđến Ngạ Hổ Cương trước xem ra sao, bất kể kết quả ra sao, Ä‘á»u sẽ nhắn tin qua lão SÆ¡n Äông.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Hiện tại y lại Ngạ Hổ Cương, có khác gì bầy dê lùa vào hang cá»p, vì vậy...
Vương đại tiểu thơ giành nói:
- Vì vậy bất kể ra sao, chúng ta phải mau mau lại đó cho nhanh.
Äinh Há»· nói:
- Hừ hừ.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Hừ hừ là nghĩa làm sao?
Äinh Há»· lạnh lùng nói:
- Hừ hừ có nghÄ©a là, bất kể các ngưá»i Ä‘i đâu, ta phải Ä‘i ngá»§ trước đã.
Con ngá»±a kéo cổ xe đó, vốn không phải là má»™t con tuấn mã, nhưng ngá»±a cá»§a Quy Äông Cảnh, không có con nào là không phải tuấn mã.
Lúc Äinh Há»· bá» Ä‘i, y đã Ä‘em con ngá»±a buá»™c vào thân cây, má»›i nhìn y tưởng y là má»™t ngưá»i dá»… dải không cẩn thận, thật ra, làm chuyện gì cÅ©ng rất kỹ càng, bởi vì, từ nhỠđến lá»›n y đã phải tá»± mình lo liệu lấy mình.
Y cÅ©ng chẳng màng ngưá»i Ä‘i phía sau có theo mình hay không, má»™t mình trở lại, vào cổ xe lấy ra má»™t vò rượu, uống má»™t hÆ¡i cạn queo, rồi nhảy lên nóc xe, thả tung cả tay lẫn chân, nằm thoải mái ra đó.
Có được má»™t chá»— như vậy, y đã lấy làm thá»a mãn lắm rồi.
Äặng Äịnh Hầu và Vương đại tiểu thÆ¡ dÄ© nhiên đành phải theo y vá» lại chá»— cÅ©.
Bá»n há» Ä‘i tìm má»™t đám lá khô, nhúm lên má»™t đống lá»­a.
NÆ¡i đây tuy không có chó sói hay cá»p gì, rắn nhất định là có, đốt lá»­a lên, đại khái cảm thấy an toàn hÆ¡n.
Äặng Äịnh Hầu cÅ©ng là ngưá»i rất kỹ càng, vì vậy y má»›i sống cho được đến bây giá».
- Cánh tay của ông ra sao rồi?
- Cũng còn tốt.
- Tôi có đem theo Kim Sang dược, tôi xem thử ra sao.
Vương đại tiểu thơ bỗng lộ cái tính ôn nhu của đàn bà ra.
Cô nhè nhẹ xé ống tay áo cá»§a Äặng Äịnh Hầu, lấy chút rượu Ä‘un nóng lên rá»­a sạch vết thương, đổ má»™t tý thuốc vào đó, rồi xé má»™t mảnh lá»›p áo trên quần ra, bao lại đàng hoàng.
Äá»™ng tác cá»§a cô rất ôn nhu mà để ý từng chút, chỉ tiếc là Äinh Há»· chẳng thấy gì cả.
Y cởi y phục mình ra, cuộn lại một đống làm gối đầu, nằm ngủ vùi ở đó.
Vương đại tiểu thơ hình như cũng chẳng nhìn gì đến y, nhưng lại nhịn không nổi phải nói:
- Ông xem cái gã đó, tại một nơi thế này, y còn nằm ngủ say sưa như vậy.
Äặng Äịnh Hầu cưá»i cưá»i nói:
- Nghe nói từ nhá» y đã lăn lá»™n trong giang hồ, cỡ hạng ngưá»i như y, dù có đứng, cÅ©ng còn ngá»§ được nữa mà.
Vương đại tiểu thÆ¡ cắn môi, trầm ngâm má»™t hồi lâu, nhịn không nổi lại há»i:
- Không lẽ trước giỠy không có nhà gì sao?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Hình như là không.
Vương đại tiểu thơ phảng phất như đang than thở, nhưng cô vẫn vênh mặt lên, lạnh lùng nói:
- Nghe nói ngưá»i không nhà không cá»­a, thế nào cÅ©ng sẽ có nghÄ©a khí vá»›i bạn bè lắm, chỉ có y hình như là ngoại lệ.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Cô cho là y không có nghĩa khí với Tiểu Mã?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Hừ.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Không chừng vì y nuốc khổ quá nhiá»u, gặp ngưá»i lạ thưá»ng thưá»ng hay giữ ý má»™t chút.
Vương đại tiểu thÆ¡ cưá»i nhạt nói:
- Má»™t kẻ chân chính nam tá»­ hán, bất kể nuốc phải bao nhiêu thứ khổ, Ä‘á»u chẳng sợ chết quá như y.
Äặng Äịnh Hầu nhìn cô, mỉm cưá»i nói:
- Cô có vẻ không vui vẻ với y lắm?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Hừ hừ.
Äặng Äịnh Hầu mỉm cưá»i nói:
- Không lẽ cô cho là y hết thích cô rồi sao?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Tôi...
Äặng Äịnh Hầu ngắt lá»i cô:
- Có những ngưá»i trong lòng thì thích lắm, mà ngoài miệng thì chẳng nói gì; có lúc trong lòng há» nhiá»u nhiệt tình, ngoài mặt thì lạnh băng băng.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Tại sao?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bởi vì thân thế cá»§a há» rất bi khổ, sinh hoạt lại không được an toàn, tùy thá»i tùy lúc Ä‘á»u có thể bị chết dưới lưỡi kiếm cá»§a ngưá»i khác, vì vậy lúc bá»n há» có thích ai, ngược lại càng phải tránh xa ngưá»i đó.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Vì y không muốn liên lụy đến cô con gái y yêu thích?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Äúng vậy.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Ông cho là Äinh Há»· thuá»™c hạng ngưá»i đó?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Äúng vậy.
Y thở dài, nói tiếp:
- Ngoài mặt xem ra y có vẻ rất phóng khoáng, rất ung dung, kỳ thật trong lòng nhất định có rất nhiá»u cái nút mở không ra.
Vương đại tiểu thơ nhìn y đăm đăm, dịu dàng nói:
- Ông có vẻ lúc nào cÅ©ng nghÄ© dùm được cho má»i ngưá»i, lúc nào cÅ©ng hiểu được má»i ngưá»i.
Äặng Äịnh Hầu cưá»i cưá»i nói:
- Äấy không chừng bởi vì ta đã già rồi, ông già đại khái dá»… thông cảm ngưá»i khác hÆ¡n là trai tráng.
Vương đại tiểu thÆ¡ nhoẽn miệng cưá»i nói:
- Cỡ hạng ông già như ông, thế gian này cÅ©ng không có bao nhiêu ngưá»i.
Bấy giỠđang có một trận gió nhẹ nhàng thổi vi vu trên cỠxanh.
Sao đầy trá»i, ánh lá»­a chập chòn, chiếu lên gương mặt cá»§a cô, gió mang đến mùi thÆ¡m cá»§a cây cá», thảm cỠêm như nhung.
Cô cưá»i thật ôn nhu làm sao.
Äặng Äịnh Hầu bá»—ng cảm thấy trái tim mình Ä‘ang đập lên thình thịch, càng đập càng nhanh.
Y không phải là loại đàn ông thấy con gái đẹp là tim đập mạnh lên, nhưng cô bé này...
Y nhất định không thể để tình huống này phát triển thêm tý nào, y cưá»i gượng lên má»™t tiếng, nói:
- Xem kiểu này, chúng ta không còn chỗ nào vỠlại được, thôi ở tạm nơi đây ngủ qua một đêm, có chuyện gì, đợi đến mai sẽ nói.
Vương đại tiểu thơ gật gật đầu, nói:
- Hiện tại cũng không nóng lắm, chúng ta nằm một bên đống lửa ngủ được không?
Äặng Äịnh Hầu hình như giật nảy mình lên:
- Chúng ta?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Ông ra máu nhiá»u quá, nhất định sẽ thấy lạnh, dÄ© nhiên là nên ngá»§ má»™t bên đống lá»­a.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Nhưng còn cộ..
Vương đại tiểu thơ nói:
- Dĩ nhiên là tôi cũng ngủ ở đây, tôi sợ rắn.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Cộ.. cô có thể đi lên xe ngủ.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Không lẽ rắn không biết bò vào xe sao?
Cô nhoẽn miệng cưá»i tươi nói tiếp:
- Nếu ông sợ tôi, tôi có thể ngủ xa xa ông một chút. Tôi ngủ ngon lắm, không lăn lại một bên ông đâu.
Cô ngá»§ không ngon tý nào, các cô gái còn trẻ tuổi, không bao giá» ngá»§ ngon được, huống gì, cỡ má»™t đại tiểu thÆ¡ quen thói được nuông chiá»u như cô, ngá»§ ở má»™t nÆ¡i như thế này, dÄ© nhiên là không yên.
Trong giấc ngá»§, cô bá»—ng lăn qua má»™t bên, má»™t bàn tay đè vào ngá»±c cá»§a Äặng Äịnh Hầu.
Bàn tay cá»§a cô má»m mại mà xinh xắn.
Äặng Äịnh Hầu không dám động đậy tý nào.
Y không phải là thứ quân tá»­ ngồi yên không bị cám dá»—, đối vá»›i các cô gái trẻ tuổi, y vốn rất có nhiá»u hứng thú.
Có Ä‘iá»u cô gái này...
Y thở ra, cấm mình nghĩ tiếp.
Y bắt đầu nghÄ© đến Äinh Há»·...
Ngưá»i thanh niên trẻ tuổi này quả thật có nhiá»u chá»— hay, y rất thích ngưá»i này, giống như y thích má»™t ngưá»i anh em ruá»™t thịt cá»§a mình.
Y lại nghĩ đến bà vợ của mình...
Mấy năm sau này, y lÆ¡ là vá»›i bà ta lắm, nhưng bà ta vẫn là má»™t ngưá»i vợ hiá»n.
Lúc y cần thiết, dù bà ta đang ngủ say, trước giỠvẫn không hỠcự tuyệt với y.
NghÄ© đến những đêm ân ái triá»n miên trong thá»i tân hôn, nghÄ© đến sá»± chìu chuá»™ng ôn nhu, cÆ¡ thể má»m mại cá»§a bà, nghÄ© đến cặp đùi thuôn dài no tròn...
Y lại cấm mình đi nghĩ tiếp.
Lại có má»™t trận gió thổi qua, y nhè nhẹ sá» vào vết thương trên cánh tay, y bá»—ng cảm thấy mệt má»i, mệt má»i vô cùng...
Y ngủ thiếp đị..
Nhưng Äinh Há»· vẫn còn chưa ngá»§ được, bá»n há» nói chuyện lúc nãy, má»—i câu y Ä‘á»u nghe rõ mồn má»™t.
- Dù trong lòng y có thích cô, ngoài miệng nhất định sẽ không nói ra đâu...
- Trong lòng y nhất định có nhiá»u nút thắt chưa mở ra được...
Äặng Äịnh Hầu quả thật hiểu y lắm, nhưng vẫn còn chưa hiểu thấu.
Y tránh né cô ta, lãm đạm với cô ta, không phải chỉ vì y sợ mình liên lụy đến cô, mà là vì y không dám.
Y không dám, bởi vì y thấy mình không tương xứng vá»›i cô, y có mặc cảm tá»± ty mà không ai hiểu nổi, cảm giác tá»± ty ở trong lòng thắt chặt nút mở không ra, má»c căn má»c rá»… trong đó.
Rá»… đã má»c quá sâu.
Äói khát, sợ hãi, lạnh lẽo, như những con chó hoang nằm chá»±c ở vệ đưá»ng, vì má»™t miếng bánh nguá»™i lạnh mà bị ngưá»i ta đánh đập tàn nhẫn.
Chỉ cần nghÄ© đến những chuyện đó, y phục trên ngưá»i y sẽ bị ướt đẫm mồ hôi, ngưá»i y sẽ không ngá»›t run rẩy.
Thá»i thÆ¡ ấu cá»§a y, quả thật còn kinh khá»§ng hÆ¡n cả cÆ¡n ác má»™ng.
Hiện tại, cái dĩ vãng bi thảm ấy đã qua từ lâu, vết thương trên thân thể đã bình phục.
Nhưng vết thương trong tâm khảm, vĩnh viễn không có cách nào tiêu trừ.
- Ông có vẻ lúc nào cÅ©ng nghÄ© dùm được cho má»i ngưá»i, lúc nào cÅ©ng hiểu được má»i ngưá»i.
Y lại nghĩ:
- Äặng Äịnh Hầu quả thật là má»™t ngưá»i bạn tốt, là má»™t hảo hán, mình đã thiếu nợ Ông ta nhiá»u lắm, hầu như khó mà trả cho hết.
Äinh Há»· biết rằng mình cÅ©ng thích y.
Tuy y đã có gia đình, có vợ con, nhưng những chuyện đó đối vá»›i Äinh Há»· không quan trá»ng.
Quan trá»ng là, y tuyệt không thể làm chuyện gì không phải vá»›i bạn bè.
- Má»™t ngưá»i không nhà không cá»­a, thế nào cÅ©ng sẽ có nghÄ©a khí vá»›i bạn bè lắm.
- Cô cho là y không có nghĩa khí với Tiểu Mã?
Äinh Há»· thở ra trong bụng, Tiểu Mã không những là bạn cá»§a y, cÅ©ng là huynh đệ cá»§a y, tay chân cá»§a y.
Tiểu Mã Ä‘i lần này, quả thật như dê non vào miệng cá»p.
Không lẽ y sẽ ngồi nhìn trân trân ra đó?
Y nhắm mắt lại, quyết tâm ngủ một chút, sáng mai còn có bao nhiêu chuyện phải làm.
Sao đầy trá»i, gió đêm thật ôn nhu.
Sáng mai trá»i nhất định sẽ đẹp.
Mặt trá»i má»c.
Tia sáng đầu tiên vừa xuyên qua màn sương, chiếu xuống mặt đất, Äặng Äịnh Hầu tỉnh dậy.
Lúc y đã tỉnh, ánh mặt trá»i Ä‘ang lấp lánh trên suối tóc Ä‘en nhánh óng mượt cá»§a Vương đại tiểu thÆ¡.
Lông mày cá»§a cô thật dài, hai má cô đỠhồng, làn tóc má»m mại đượm mùi hương say đắm lòng ngưá»i.
Cô ngủ ngay bên cạnh y, ngủ say như một đứa bé.
Äặng Äịnh Hầu uống rượu say tỉnh dậy, thưá»ng thưá»ng phát hiện có ngưá»i đàn bà trẻ tuổi xa lạ nằm má»™t bên mình, thông thưá»ng y phải nghÄ© má»™t hồi, má»›i nhá»› ra ngưá»i đàn bà này tá»± nhiên sao lại nằm ở đây.
Có Ä‘iá»u lần này...
Y không nghĩ tiếp, rón rén đứng dậy, hít một hơi thật sâu vào không khí trong lành của buổi sớm mai.
Sau đó y bá»—ng ngẫn ngưá»i ra.
Äinh Há»· ngá»§ trên nóc xe bây giỠđã không thấy đâu, con ngá»±a buá»™c vào gốc cây cÅ©ng không thấy đâu.
Không khí ngoài hoang dã vào buổi sáng thật mới mẻ.
Äặng Äịnh Hầu thấy cổ xe còn nằm nguyên vị trí, chẳng qua, con ngá»±a và Äinh Há»· đã Ä‘i đâu?
Con ngá»±a tá»± nó ắt hẳn không chạy Ä‘i má»™t mình, nhất định có ngưá»i dẫn nó Ä‘i.
Có phải Äinh Há»· làm chuyện này không?
Y lại hít vào một hơi thật dài không khí mới mẻ ấy, nhưng hình như không làm tiêu được cơn say đêm qua làm đầu óc mơ mơ hồ hồ.
Y đang nghĩ:
- Äinh Há»· Ä‘i rồi, tại sao lại không nói vá»›i mình câu nào?
Tài sản của XuyVuu

Chữ ký của XuyVuu
[CENTER][SIZE="3"]Vợ là địch, bồ là ta
Chiến sự xảy ra,Ta vỠvới địch
Nằm trong lòng địch,Vẫn hướng vỠta
[/SIZE][/CENTER]
[CENTER][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=4790"]Thông báo link die[/URL][/CENTER]
Viện Chủ Lạc Hương Viện
[CENTER][IMG]http://www.upanh.com/images/ydir029ew97ax0ih43sy.gif[/IMG][/CENTER]
  #12  
Old 18-04-2008, 12:17 PM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 11

Sợ Phi Sách Ma Quái


Ä inh Há»· quả thật đã Ä‘i rồi!
Y quả thật đã bỠđi, không những đem theo con ngựa, còn đem theo vò rượu, để lại hai chữ trên xe:
- Tái kiến!
Tái kiến có nghĩa là, có lúc không bao giỠsẽ tái kiến.
- Tại sao y không nói gì đã bỠđi? Có phải vì chúng ta bức bách y lên Ngạ Hổ Cương không?
Vương đại tiểu thơ cắn chặt môi:
- Tôi không thể nào ngỠđược y là một kẻ hèn nhát sợ chết như vậy.
- Y nhất định không phải thế.
Äặng Äịnh Hầu nói rất khẳng định:
- Y không từ giã đã bỠđi, nhất định là có nguyên do.
- Nguyên do gì?
- Ta cũng không biết.
Äặng Äịnh Hầu thở ra, cưá»i khổ nói:
- Ta cứ ngỡ ta đã hiểu biết rất rõ vỠy.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Nhưng ông đã nghĩ lầm.
Äặng Äịnh Hầu thở dài:
- Y thật là má»™t ngưá»i khó hiểu, chẳng ai Ä‘oán được trong bụng y nghÄ© gì.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Tôi nghÄ© nhất định y có biết Bách Lý Trưá»ng Thanh, không chừng có quan hệ gì đến Bách Lý Trưá»ng Thanh là khác.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Xem ra có vẻ có tý quan hệ, thật ra nhất định là không.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Ông biết sao?
Äặng Äịnh Hầu gật gật đầu nói:
- Tuổi tác cá»§a hai ngưá»i chênh lệch quá xa, nhất định không thể có cách gì kết bạn vá»›i nhau.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Không chừng há» không phải là bạn bè, không chừng y quả thật là con cá»§a Bách Lý Trưá»ng Thanh.
Äặng Äịnh Hầu bật cưá»i.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Ông cho là chuyện không thể được sao?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bách Lý Trưá»ng Thanh là má»™t quái nhân, không những trước giá» y không có vợ con gì, thậm chí ta còn chưa bao giá» thấy y nói chuyện vá»›i má»™t ngưá»i đàn bà nào.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Y chán ghét đàn bà?
Äặng Äịnh Hầu gật gật đầu, cưá»i khổ nói:
- Không chừng cũng vì lý do đó mà y mới thành công như vậy.
Y biết nói ra câu đó có hÆ¡i lỡ lá»i, lập tức lại nói tiếp:
- Không chừng Äinh Há»· cÅ©ng đến Ngạ Hổ Cương.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Tại sao y không muốn đi với chúng ta?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bởi vì ta đã bị thương, cộ..
Vương đại tiểu thơ vênh mặt lên nói:
- Còn vũ công của tôi thì quá dở, y sợ liên lụy chúng ta, vì vậy thà đi một mình.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Äúng vậy.
Vương đại tiểu thÆ¡ cưá»i nhạt há»i:
- Ông thật tình nghÄ© y là ngưá»i có nghÄ©a khí lắm?
Äặng Äịnh Hầu há»i ngược lại:
- Cô nghĩ là không?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Nhưng y cũng phải biết, dù y có đi trước, chúng ta cũng nhất định sẽ theo sau đó.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Chúng ta?
Vương đại tiểu thÆ¡ nhìn lom lom vào y há»i:
- Không lẽ ông cũng muốn tôi đi một mình?
Äặng Äịnh Hầu bật cưá»i, cưá»i khổ.
Cả Ä‘á»i y, tiếp xúc vá»›i không biết bao nhiêu ngưá»i đàn bà, trước giá», y chưa bao giá» biết nói má»™t câu từ chối vá»›i ngưá»i đàn bà nào yêu cầu y Ä‘iá»u gì.
... Không chừng cũng vì vậy mà đàn bà cũng ít khi từ chối y.
- Ông rốt cuộc có đi hay không?
- Dĩ nhiên là đi.
Äặng Äịnh Hầu cưá»i khổ, nhìn nhìn đôi giày Ä‘i đã muốn mòn hết đế cá»§a mình.
- Gần đây cái bụng của ta cũng có vẻ hơi lớn ra, phải nên đi bộ tý đỉnh.
- Ông đi không nổi, tôi sẽ cõng ông.
- à của cô có phải là, đến lúc cô đi không nổi, ta cũng sẽ cõng cô?
- Có phải chúng ta Ä‘i tìm lão SÆ¡n Äông trước?
- Ừ.
- Ông biết lão SÆ¡n Äông là ai không?
- Không biết.
- Tôi hy vá»ng cái lão SÆ¡n Äông này không đến nổi già quá, trước giá» tôi không thích nói chuyện vá»›i mấy ông già lắm.
- Không lẽ cô không nhận ra ta là ông già đây sao?
- Ông mà là ông già, tôi đã thành bà già rồi.
Nếu hai ngưá»i có nhiá»u chuyện để nói vá»›i nhau, kết bạn đồng hành, dù đưá»ng có xa bao nhiêu, cÅ©ng không thấy đến nổi gì xa lắm.
Do đó bá»n há» không mấy chốc đã đến Ngạ Hổ Cương.
Bá»n há» không trá»±c tiếp lên thẳng núi, Äặng Äịnh Hầu thương tích còn chưa khá»i hẳn, Vương đại tiểu thÆ¡ cÅ©ng không phải là kẻ thô lá»— không biết sống chết là gì.
Dưới chân núi có một cái tiểu trấn, trong trấn có một cái quán bán bánh bao.
- Lão SÆ¡n Äông, bánh bao ngon.
Quán bánh bao cá»§a lão SÆ¡n Äông quả thật đã rất cÅ©, tấm biển bên ngoài, bàn ghế bên trong, thứ nào cÅ©ng Ä‘en xì cả lên.
Ông chá»§ quán, hầu bàn, nấu bếp Ä‘á»u là má»™t ngưá»i, ngưá»i này tên là lão SÆ¡n Äông.
Ngưá»i này không già lắm, nhưng đã bị dầu mỡ nung Ä‘en thui, chỉ trừ lúc cưá»i, má»›i lá»™ ra hàm răng trắng ởn.
Trừ bánh bao ra, lão còn làm gà nướng SÆ¡n Äông.
Bánh bao rất lớn, gà nướng mùi vị cũng ngon lành, do đó tiệm làm ăn cũng rất khá giả.
Chỉ lúc nào má»i ngưá»i đã ăn cÆ¡m tối xong, tiệm bánh bao đã đóng cá»­a, lão SÆ¡n Äông má»›i có thì giá» rãnh rá»—i, ngồi ăn hai cái bánh bao, vài cái chân gà, uống lai rai mấy ly rượu để lâu.
Lão SÆ¡n Äông Ä‘ang ngồi uống rượu.
Má»™t ngưá»i có may mắn rãnh rá»—i ngồi uống ly rượu, có ngưá»i khác lại phá rối, trong lòng sẽ không khá»i lấy làm bá»±c bá»™i.
Lão SÆ¡n Äông hiện giá» trong lòng rất bá»±c bá»™i.
Quán bánh bao đã đóng cá»­a rồi, nhưng vì cá»­a nhá» bên cạnh còn mở để thông gió, vì vậy Äặng Äịnh Hầu và Vương đại tiểu thÆ¡ bèn bước vào.
Lão SÆ¡n Äông vênh mặt lên, trừng mắt nhìn bá»n há», xem hai ngưá»i như hai con quái vật.
Vương đại tiểu thơ cũng đang trừng mắt nhìn lão, cũng xem lão như một con quái vật...
Có khách vào tiệm, lại phùng mang trợn má lên trừng mắt nhìn, không phải là quái vật là gì nữa?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Còn bánh bao không? Tôi muốn mua vài cái mới làm nóng hổi.
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Không có đồ nóng.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Nguội cũng được.
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Nguội cũng không có luôn.
Vương đại tiểu thơ nhịn không nổi la lên:
- Quán bán bánh bao tại sao không có bánh bao?
Lão SÆ¡n Äông trợn mắt trắng dã lên nói:
- Quán bánh bao dĩ nhiên là có bánh bao, quán bánh bao đóng cửa rồi, không có bánh bao, nóng lạnh gì cũng không có, nửa cái cũng không có.
Vương đại tiểu thÆ¡ lại muốn nhảy dá»±ng lên, Äặng Äịnh Hầu đã giữ cô lại:
- Nếu Tiểu Mã và Äinh Há»· lại đây mua, ông có hay không?
Lão SÆ¡n Äông há»i:
- Äinh Há»·?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Äấy là gã Äinh Há»· làm ngưá»i ta vui thích đó.
Lão SÆ¡n Äông há»i:
- Ngươi là bạn bè của y?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Tôi cÅ©ng là bạn cá»§a Tiểu Mã, bá»n há» kêu tôi lại đây.
Lão SÆ¡n Äông trừng mắt nhìn y cả ná»­a ngày, bá»—ng bật cưá»i:
- Quán bánh bao dÄ© nhiên là có bánh bao, lạnh nóng gì Ä‘á»u có cả.
Äặng Äịnh Hầu cÅ©ng phì cưá»i nói:
- Có gà nướng không?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Mùi vị gà nướng quả thật không dở tý nào, nhất là nước gà chấm, ăn vá»›i bánh bao, thật là làm cho ngưá»i ta muốn nuốc luôn cả cái má»§i cá»§a mình.
Lão SÆ¡n Äông ngồi ăn chân gà, nhìn nhìn bá»n hỠăn uống như voi như cá»p, lão lá»™ vẻ rất đắc ý, mà hình như cÅ©ng rất thần bí.
Äặng Äịnh Hầu cưá»i nói:
- Thêm một cái đùi gà nữa được không?
Lão SÆ¡n Äông lúc lắc đầu, bá»—ng thở ra nói:
- Äùi gà thì các ngươi ăn, chân gà chỉ có ngưá»i bán hàng chịu khó nuốc vào.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Tại sao ông không ăn?
Lão SÆ¡n Äông lại lắc đầu nói:
- Ta không dám.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Vậy chắc ông là ngưá»i rất giàu có?
Lão SÆ¡n Äông há»i lại:
- Cô xem tôi có giống như má»™t ngưá»i giàu có không?
Lão không giống.
Từ đầu đến chân Ä‘á»u không giống.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Tiá»n ông kiếm được Ä‘i đâu hết?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Thua bạc hết cả, ít nhất quá ná»­a là thua cái tên tiểu tá»­ Äinh Há»· đó.
Vương đại tiểu thÆ¡ cÅ©ng bật cưá»i.
Lão SÆ¡n Äông trợn ngược cặp mắt trắng dã lên nói:
- Ta biết các ngươi nhất định coi ta là quái vật, thật rạ..
Vương đại tiểu thÆ¡ cưá»i nói:
- Thật ra ông vốn là một quái vật đấy thôi.
Lão SÆ¡n Äông cưá»i lá»›n, nói:
- Nếu không phải quái vật, tại sao lại Ä‘i kết bạn vá»›i gã Äinh Há»·?
Lão nhìn lên nhìn xuống quan sát Vương đại tiểu thơ một hồi, lại nói:
- Hiện tại ta mới tin các ngươi là bạn bè của y, nhất là cô.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Bởi vì tôi cũng là một quái vật?
Lão SÆ¡n Äông uống hết ly rượu, mỉm cưá»i nói:
- Nói thật với cô, cô quái đản tới mức độ đủ tư cách làm bà vợ của tên tiểu tử đó.
Vương đại tiểu thÆ¡ đỠhồng cặp má lên, nhưng cô còn nhịn không nổi phải há»i:
- Tôi có chỗ nào quái đản?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Cô nổi giận lên còn la lối om sòm hÆ¡n cả ai, nói chuyện gì cÅ©ng hung dữ hÆ¡n cả ai, ăn như má»™t gã đàn ông, uống rượu còn hÆ¡n hai gã đàn ông; có Ä‘iá»u nhìn tá»›i nhìn lui, nhìn qua nhìn lại, cô chẳng có mùi vị gì là đàn ông, cô vẫn mưá»i phần mưá»i là má»™t ngưá»i đàn bà không thiếu mảy may.
Lão lại thở ra, nói tiếp:
- Cỡ hạng đàn bà con gái như cô, nếu không quái đản thì sao mới là quái đản?
Vương đại tiểu thÆ¡ đỠmặt cưá»i cưá»i.
Cô bỗng phát giác ra, lão già dơ dáy xấu xí này thật cũng có chỗ dễ thương của lão.
Lão SÆ¡n Äông lại uống thêm má»™t ly rượu nữa, nói:
- Hai hôm trước, cái cô Ä‘i vá»›i Tiểu Mã mặt mày cÅ©ng xinh lắm, vá»›i lại hiá»n nữa, lại chìu chuá»™ng, nhưng để ta chá»n, ta sẽ chá»n cô làm vợ ngay.
Äặng Äịnh Hầu sợ lão nói tiếp, lập tức há»i:
- Tiểu Mã đã lại đây rồi sao?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Không những lại rồi, còn ăn mất hai con gà nướng, mưá»i cái bánh bao lá»›n.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Bây giá» bá»n há» Ä‘ang ở đâu?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Lên núi rồi.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Y có nhắn gì với ông không?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Y muốn ta gặp các ngươi, lập tức thông tri cho y biết ngay. Cái gã tiểu tá»­ Äinh Há»· tại sao bây giá» còn chưa lại?
Vương đại tiểu thÆ¡ bắt đầu cắn môi... Ngưá»i nào biết cô, Ä‘á»u rất lấy làm lạ, cô mà tức giận là cắn môi, tại sao đến bây giá» cặp môi cá»§a cô còn chưa bị cắn đứt ra?
Äặng Äịnh Hầu lập tức giành trả lá»i:
- Bây giỠchúng tôi đã lại, ông làm sao thông tri cho y biết được vậy?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Những ngày gần đây, tình hình trên núi tuy đã có chá»— thay đổi, nhưng y vẫn còn vài ngưá»i bạn, tình nguyện làm thông tin giùm.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Y còn có bao nhiêu bạn bè như vậy?
Lão SÆ¡n Äông thở ra nói:
- Nói thật vá»›i ngươi, chỉ còn có má»™t ngưá»i.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ngưá»i đó là ai?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Phanh Mệnh Hồ Cương.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Hồ Lão Ngũ?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Chính là y.
Vương đại tiểu thơ nhịn không nổi xen vào:
- Gã Hồ Lão Ngũ này là ai vậy?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ngưá»i này kiêu hãn dÅ©ng mãnh, năm xưa cùng vá»›i Thiết Äảm Tiểu Nghị xưng thành Hà Tây Song Hùng, có thể nói là má»™t tay hảo hán trong nhóm hắc đạo.
Lão SÆ¡n Äông xen vào:
- Má»—i tối y Ä‘á»u lại đây.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Lại đây làm gì?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Lại đây mua gà nướng.
Vương đại tiểu thÆ¡ bật cưá»i há»i:
- Cái vị hảo hán trong nhóm hắc đạo này, mỗi ngày lại đây mua gà nướng?
Lão SÆ¡n Äông tít mắt lại cưá»i, cưá»i có chá»— muốn kỳ quái:
- Tuy mỗi ngày y lại đây mua gà nướng, nhưng chính mình lại không được ăn.
Vương đại tiểu thÆ¡ cưá»i há»i:
- Bộ gà nướng mua cho bà vợ y ăn sao?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Không phải cho bà vợ, cho bạn bè.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Thiết Äảm Tiểu Nghị?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Äúng vậy.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Xem ra ngưá»i này không những là hảo hán, mà còn là hảo bằng hữu.
Hiện tại, đêm đã khuya, trên đưá»ng phố vắng lặng, bá»—ng nhiên có tiếng cóc cóc cóc vá»ng lại.
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Äến rồi.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Ai đến rồi?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Phanh Mệnh Hồ Lão Ngũ.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Y không phải là ngá»±a, sao Ä‘i đưá»ng lại có tiếng gì kêu cóc cóc cóc vậy?
Lão SÆ¡n Äông không trả lá»i, bên ngoài tiếng động càng lúc càng lại gần, má»™t ngưá»i lưng khòm khòm bước vào quán.
Y khòm lưng, không phải là đang chào ai, mà vì lưng của y khòm xuống không thẳng lên được.
Thật ra tuổi tác của y không lớn gì lắm, nhưng nhìn có vẻ là một lão già bảy tám chục tuổi, cả đầu bạc phếu, mặt đầy sẹo, mắt bên trái bịt một miếng vải đen, tay phải cầm một cây gậy, y vào đến nơi đã thở dốc, vừa ho lên sù sụ.
Ngưá»i này lại là Phanh Mệnh Hồ Lão NgÅ© kiêu hãn dÅ©ng mãnh đấy sao? Là tay hảo hán nổi danh bên hắc đạo đấy sao?
Vương đại tiểu thơ đớ mặt ra.
Hồ Lão NgÅ© dùng gậy Ä‘iểm xuống mặt đất, cóc cóc cóc, bước lại, chẳng thèm nhìn lấy Äặng Äịnh Hầu và Vương đại tiểu thÆ¡ ná»­a con mắt.
Lão SÆ¡n Äông cÅ©ng chẳng nói gì cả, từ phía sau quầy lấy ra má»™t bao đồ bằng giấy mỡ, rồi lấy má»™t sợi dây bao gói đồ lại, còn thắt thành hai cái nút.
Hồ Lão NgÅ© cầm lấy, quay ngưá»i lại dùng gậy Ä‘iểm xuống mặt đất, cóc cóc cóc, lại Ä‘i từng bước ra khá»i quán.
Chẳng nghe y nói một tiếng nào.
Vương đại tiểu thÆ¡ nhịn không nổi mở miệng há»i:
- Ngưá»i này là Phanh Mệnh Hồ Lão NgÅ© sao?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Äúng vậy.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Tiểu Mã muốn y chuyển lá»i?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Äúng vậy.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Nhưng chẳng nghe ông nói gì cả?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Chúng ta chẳng cần phải nói.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Tiểu Mã nhìn thấy cái nút trên bao đồ ăn, lập tức sẽ biết chúng ta đã lại, và có hai ngưá»i lại.
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Thì ra ngươi cũng không ngu.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Nhưng Tiểu Mã ở trên núi nghe ngóng được gì cũng phải nói cho chúng tôi biết chứ?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Y ở trên núi tạm thá»i còn chưa có chuyện gì, bởi vì Tiểu Nghị và y giao tình cÅ©ng rất thân mật, đợi đến lúc y có tin gì, Hồ Lão NgÅ© cÅ©ng sẽ Ä‘em lại.
Vương đại tiểu thơ gật gật đầu, cô bỗng thở ra, nói:
- Thật tình tôi nghĩ không ra, Phanh Mệnh Hồ Lão Ngũ tại sao lại ra nông nổi như vậy.
Lão SÆ¡n Äông uống hết ly rượu cuối cùng, chầm chậm đứng dậy, ánh mắt bá»—ng lá»™ ra má»™t vẻ bi thương, má»™t hồi thật lâu, má»›i từ từ nói:
- Bởi vì y là Phanh Mệnh Hồ Lão Ngũ, mà y mới ra nông nổi như vậy.
Ãnh trăng chiếu ảm đạm xuống mặt đưá»ng phố yên lặng. Äặng Äịnh Hầu chầm chậm Ä‘i tá»›i, Vương đại tiểu thÆ¡ chầm chậm bước theo sau, ánh trăng chiếu xuống bá»n há» làm thành hai cái bóng thật dài.
Lão SÆ¡n Äông đã Ä‘i ngá»§, hai cái bàn chụm lại là cái giưá»ng cá»§a lão.
- Quẹo qua con đưá»ng này, sẽ có má»™t cái khách sạn. Năm phân tiá»n ngá»§ được má»™t đêm.
Những loại khách sạn ấy dĩ nhiên rất hỗn tạp.
- Những ngưá»i Ä‘i Ngạ Hổ Cương, thưá»ng thưá»ng lại đó tìm các cô, các ngươi nên để ý cẩn thận.
Vương đại tiểu thÆ¡ không mang theo cây Bá Vương thương, cô không muốn làm cái đích cho ngưá»i ta nhắm vào.
Äặng Äịnh Hầu bá»—ng thở ra nói:
- Làm đạo tặc quả thật không dá»… dàng gì, không liá»u mạng, khong nổi danh được, mà liá»u mạng thì được gì nhÄ©? Cả má»™t thân đầy thương tích, đổi lại được những gì?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Làm bảo tiêu không phải cũng như vậy sao?
Äặng Äịnh Hầu gượng cưá»i má»™t tiếng, nói:
- Những ngưá»i qua lại trong giang hồ, ai cÅ©ng Ä‘á»u như vậy, trừ những ngưá»i vận khí tốt má»™t chút, cuối cuá»™c Ä‘á»i, không Ä‘i mua dùm gà nướng cho ngưá»i khác, cÅ©ng bán gà nướng cho ngưá»i khác.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Ông xem lão SÆ¡n Äông cÅ©ng từng qua lại trong giang hồ?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Nhất định là vậy, do đó cho tá»›i bây giá», lão ta còn chưa sữa được cái tật cá»§a ngưá»i trong giang hồ.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Cái tật gì?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Kim kỳ hữu tửu kim kỳ túy, minh thiên đích sự quản tha nương.
(Hôm nay có rượu hôm nay say, chuyện ngày mai lo làm mẹ gì) Vương đại tiểu thÆ¡ bật cưá»i, nụ cưá»i không khá»i có chút cay đắng:
- Vì vậy Äinh Há»· rốt cuá»™c vẫn là ngưá»i thông minh, trước giá» không chịu vì ngưá»i khác liá»u mạng.
Äặng Äịnh Hầu chau mày nói:
- Chuyện này quả thật quái lạ, quả thật y vẫn còn chưa lại đây.
Vương đại tiểu thơ lạnh lùng nói:
- Chẳng có tý gì là kỳ lạ cả, tôi đã đoán trúng phóc là y sẽ không lại.
Äặng Äịnh Hầu trầm ngâm má»™t hồi, lại nói:
- Còn có một chuyện cũng rất quái lạ.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Chuyện gì?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bá»n ngưá»i trên Ngạ Hổ Cương đã biết rõ ràng Tiểu Mã là tá»­ đảng cá»§a Äinh Há»·, vậy mà chẳng làm khó dá»… gì tá»›i y, không lẽ bá»n há» muốn dùng Tiểu Mã để nhữ Äinh Há»· là con cá lá»›n lại đó?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Chỉ tiếc Äinh Há»· không phải là cá, y là con hồ ly.
Má»™t trận gió thoảng qua, xa xa nghe có tiếng ngá»±a hý truyá»n lại, hình như có lẫn tiếng chuông.
Bá»n há» nghe có tiếng ngá»±a hý, âm thanh còn ở tận đằng xa, Ä‘i thêm vài bước nữa, tiếng chuông đã gần lại.
Con ngựa này chạy quá nhanh.
Vương đại tiểu thÆ¡ vừa ngoặc qua góc đưá»ng, lập tức thấy bảng hiệu để đèn có đỠmấy chữ:
- An Trú Khách Sạn.
Äặng Äịnh Hầu bá»—ng chụp lấy tay cô, kéo nhanh vào má»™t con hẽm cụt nhá» tối tăm.
Cô bị kéo, muốn đứng cÅ©ng đứng không vững, cả ngưá»i té dá»±a vào Äặng Äịnh Hầu.
Ngá»±c cá»§a cô má»m mại và ấm áp.
Trái tim cá»§a Äặng Äịnh Hầu đập mạnh, đập thình thịch.
... Chuyện gì vậy?
Vương đại tiểu thÆ¡ nhịn không nổi muốn la lên, nhưng cô vừa mở miệng ra, đã bị Äặng Äịnh Hầu lấy tay bịt lại.
Cánh tay của y tuy bị thương, sức lực không yếu đi tý nào.
Trái tim của Vương đại tiểu thơ cũng đập thình thình lên, cô đã nghe bấy lâu nay cái tật của mấy tay đại hành phú hộ.
Bá»n há» thông thưá»ng chỉ có má»™t cái tật...
Äàn bà.
Không lẽ đó mới là bản mặt thật của y sao? GiỠphút này, nơi chốn này...
Vương đại tiểu thÆ¡ bá»—ng co chân lại, dùng đầu gối đụng mạnh vào giữa hai bắp đùi cá»§a Äặng Äịnh Hầu.
Äây không phải là vÅ© công gia truyá»n gì cá»§a nhà cô, đây là bản năng tá»± vệ phòng thân trá»i sinh cá»§a đàn bà.
Äặng Äịnh Hầu Ä‘au quá muốn đổ mồ hôi há»™t ra, nhưng y vẫn không la lên tiếng nào, ngược lại còn hạ giá»ng nói nhá»:
- Äừng mở miệng, đừng để cho ngưá»i này thấy mình.
Vương đại tiểu thơ thở phào một hơi, rốt cuộc cô phát hiện ra, đằng trước có hai con ngựa đang chạy nhanh lại, trong hai con có một con trên cổ có đeo một cái chuông tinh tinh tang tang kêu lên không ngớt.
CÅ©ng chính ngay lúc đó, bình lên má»™t tiếng, từ má»™t góc khách sạn bá»—ng có má»™t cái cá»­a sổ bị phá ra, má»™t cái ghế dài bị ném ra trước, tiếp theo đó má»™t ngưá»i nhảy ra.
Khinh công cá»§a ngưá»i này không tệ tý nào, y thò tay ra nắm lấy riá»m nhà, lá»™n ngưá»i bay lên nóc.
Ngưá»i kỵ sÄ© cưỡi con ngá»±a có Ä‘eo chuông cưá»i nhạt lên má»™t tiếng, bá»—ng vung tay lên, má»™t sợi dây trưá»ng sách dài vụt ra, khí thế còn nhanh hÆ¡n cả cung tên.
Ngưá»i trên nóc tung thân lên tránh né, đáng lý ra đã tránh khá»i rồi.
Nhưng sợi phi sách Ä‘ang bay bá»—ng như má»™t con rắn độc, theo sát y, xoay hai vòng, lập tức bó ngưá»i y lại.
Kỵ sÄ© trên lưng ngá»±a lập tức hất tay má»™t cái, sợi phi sách dài thu lại, ngưá»i đó cÅ©ng bị kéo vá» theo.
Kỵ sÄ© chạy theo sau đã chuẩn bị sẵn má»™t cái bao bố, hai tay đưa ra, sợi phi sách lại vung lên, ngưá»i đó bèn như má»™t hòn đá bị hất vào trong bao bố.
Hai con ngá»±a không ngừng vó, lại tiếp tục chạy Ä‘i, trong chá»›p mắt đã quẹo qua má»™t con đưá»ng, biến vào trong bóng tối, chỉ còn thừa lại tiếng chuông Ä‘ang ngân lên, nghe vừa vui tai vừa kinh sợ.
Sau đó ngay cả tiếng chuông cũng ngưng bặt.
Hai con ngá»±a chợt đến chợt Ä‘i, phảng phất như kỵ sÄ© từ địa ngục vá» chiêu hồn ngưá»i.
Vương đại tiểu thơ nhìn muốn ngớ cả mặt ra.
Thân thủ như vậy, phương pháp như vậy, thật là kinh khủng không thể tưởng tượng được.
Má»™t hồi lâu, Äặng Äịnh Hầu má»›i buông tay cô ra, thở phào má»™t hÆ¡i thật dài nói:
- Lợi hại thật.
Vương đại tiểu thơ bấy giỠmới thở ra một hơi dài nói:
- Vừa rồi y tung sợi phi sách đó là dây thừng hay y đang thi triển ma thuật vậy?
Dùng phi sách bắt ngưá»i, không phải là má»™t thứ vÅ© công gì cao thâm cho lắm, những đứa mục đồng ngoài quan tái, đứa nào cÅ©ng biết.
Nhưng gã kỵ sĩ lúc nãy dùng phi sách, thật tình quá nhanh, quá kinh sợ, giống hệt như một sợi phi sách ma quái.
Äặng Äịnh Hầu trầm ngâm má»™t hồi, từ từ nói:
- Thủ pháp như vậy, cô đã từng thấy ở đâu chưa?
Vương đại tiểu thơ sáng mắt lên.
Cô đã thấy qua một lần.
Lúc Äinh Há»· cứu Tiểu Mã ra khá»i trận đấu thương, y dùng thá»§ pháp cÅ©ng không khác gì lắm.
Äặng Äịnh Hầu đã thấy qua hai lần.
Cây cỠKhai Hoa Ngũ Khuyển Kỳ của y đã từng bị sợi phi sách như con rắn độc này cuốn lấy.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Không lẽ ngưá»i này là Äinh Há»·?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Không phải.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ông có biết y là ai không?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ngưá»i này tên là Quản Sát Quản Mai Bao Tống Chung.
Vương đại tiểu thÆ¡ gượng cưá»i lên má»™t tiếng nói:
- Cái tên thật là kỳ quái, thật là đáng sợ.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ngưá»i đó cÅ©ng rất đáng sợ.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Ngoại hiệu cá»§a ngưá»i trong giang hồ, Ä‘a số tuy nghe kỳ quái dá»… sợ, nhưng cái tên này, tôi chỉ nghe có má»™t lần đã không thể nào quên được.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Cô chưa nghe qua bao giỠsao?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Chưa.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ngưá»i giang hồ trong Quan ná»™i, quả thật rất ít ngưá»i nghe đến cái tên này.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Ngưá»i này trước giá» vẫn ở Quan Ngoại?
Äặng Äịnh Hầu gật đầu nói:
- Tên của y tuy nghe rất hung ác, y không phải là một tay ác đồ.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Sao?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ngưá»i y giết má»›i là ác đồ, nếu có ngưá»i nào làm chuyện gì ác độc cá»±c kỳ, mà còn Ä‘ang tiêu dao ngoài vòng pháp luật , y lập tức bá»—ng xuất hiện. Y sẽ dùng phi sách bắt ngưá»i đó, bá» vào trong bao bố mang Ä‘i, ngưá»i đó vá» sau sẽ vÄ©nh viá»…n thất tung luôn.
Ãnh mắt cá»§a Vương đại tiểu thÆ¡ loang loáng lên, cô nói:
- Không chừng chưa chắc y đã giết ngưá»i đó Ä‘i, chẳng qua chỉ bắt Ä‘em vá» làm tay chân cá»§a mình.
Äặng Äịnh Hầu cÅ©ng đồng ý:
- Rất có thể.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Những tên ác đồ ấy, vốn là những tên chuyện gì cÅ©ng làm được, vì cảm Æ¡n y không giết mình, lại bị vÅ© công cá»§a y trấn áp, dÄ© nhiên sẽ không tiếc vì y mà liá»u mạng.
Äặng Äịnh Hầu cÅ©ng đồng ý.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Y ở trong bóng tối mua chuá»™c bao nhiêu ngưá»i đó làm đồng đảng, ngoài mặt thì được cái hiệp danh trừ gian giệt ác, không phải là nhất cá»­ lưỡng tiện sao?
Äặng Äịnh Hầu cưá»i nhạt.
Hiển nhiên, y cũng đã nghĩ đến điểm đó.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Tên hung thủ thiên tài đó, không phải là cũng làm cái chuyện nhất cử lưỡng đắc sao?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Äúng vậy.
Vương đại tiểu thơ càng sáng mắt lên, nói:
- Ông có nghÄ© rằng, cái vị Quản Sát Quản Mai Bao Tống Chung, rất có thể là má»™t ngưá»i trong Thanh Long há»™i không?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ừ.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Nếu là ngưá»i bình thưá»ng, ắt hẳn sẽ không lấy cái tên Bao Tống Chung như vậy, do đó...
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Vì vậy cô nghÄ© nhất định đây là má»™t cái tên giả? Nói thật vá»›i cô, ta đã nghi ngỠđó là Bách Lý Trưá»ng Thanh từ lâu.
Vương đại tiểu thÆ¡ chá»›p chá»›p mắt, cố ý há»i:
- Trừ gian diệt bạo, vốn là chuyện khoan khoái lòng ngưá»i, tại sao lại phải dùng tên giả Ä‘i làm?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bởi vì y là má»™t ngưá»i tiêu khách, thân phận không giống như má»™t kẻ hiệp sÄ© trong giang hồ, không khá»i có nhiá»u Ä‘iá»u phải cố kỵ.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Còn gì nữa?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bởi vì y làm toàn những chuyện ám muá»™i, vì vậy không khá»i trong lòng có chá»— không được thoải mái.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Y sợ những bí mật này có ngày sẽ bị bại lá»™, thành ra trước hết phải để lại má»™t con đưá»ng thoát thân.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Y là má»™t con ngưá»i suy nghÄ© rất chu đáo, tính tình rất cẩn thận.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Vì vậy Trưá»ng Thanh tiêu cuá»™c cá»§a y, má»›i là tiêu cuá»™c kinh doanh thành công nhất hiện giá».
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bản thân cá»§a y vốn là má»™t ngưá»i rất thành công, bất kể làm chuyện gì, Ä‘á»u không bao giá» sai trật.
Vương đại tiểu thơ thở ra nói:
- Xem ra, chúng ta Ä‘á»u có lối suy nghÄ© giống nhau.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Xem ra, Bách Lý Trưá»ng Thanh cÅ©ng đã đến Ngá»a Hổ Cương.
Vương đại tiểu thÆ¡ cưá»i nhạt nói:
- Quản Sát Quản Mai trước giá» hành tung vốn ở Quan Ngoại, Bách Lý Trưá»ng Thanh không lại đây, làm sao y có mặt ở đây?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Từ chá»— đó có thể chứng minh được, hai ngưá»i đó chỉ là má»™t ngưá»i.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Ngưá»i lúc nãy y giết, ắt hẳn cÅ©ng là hảo hán trên Ngạ Hổ Cương, không chịu sá»± khống chế cá»§a y, muốn thoát khá»i bàn tay y kiểm soát, không ngá» rốt cuá»™c cÅ©ng bị chết dưới tay y.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Lão SÆ¡n Äông lúc nãy có nói, nÆ¡i đây thưá»ng thưá»ng có bá»n huynh đệ Ngạ Hổ Cương qua lại, mong là bá»n há» phát hiện ra thá»§ Ä‘oạn cá»§a y.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Tá Ä‘ao sát nhân, giá há»a ngưá»i khác, vốn là bản lãnh ruá»™t cá»§a y.
Äặng Äịnh Hầu nói tiếp:
- Chỗ đáng sợ của y không phải chỉ có điểm đó.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Sao?
Äặng Äịnh Hầu trầm ngâm má»™t hồi nói:
- Trên Ä‘á»i này, môn phái tuy nhiá»u, vÅ© công chiêu thức tuy má»—i chá»— khác nhau, nhưng cÆ¡ bản đạo lý, Ä‘á»u giống nhau, ví dụ như là...
Vương đại tiểu thơ nói:
- Ví dụ như viết chữ vậy.
Äặng Äịnh Hầu gật đầu nói:
- Äúng vậy, quả thật là như viết chữ vậy.
Thư pháp trên Ä‘á»i này lưu truyá»n cÅ©ng rất nhiá»u, ngưá»i thì há»c Liá»…u Công Thúc, ngưá»i thì há»c Nhan Lá»— Công, ngưá»i thì há»c Hán Tiêu, ngưá»i thì há»c Ngụy Bài, ngưá»i thì chuyên vá» Tiểu Triện, ngưá»i thì chỉ thích Chung Äỉnh Văn, ngưá»i thì thích Hoàng Äình Tiểu Giải, ngưá»i thì thích chữ thảo cá»§a Trương Húc.
Má»—i thứ thư pháp Ä‘á»u có má»—i kết cấu đặc thù, má»—i thứ xảo diệu má»—i kiểu, nhưng trên căn bản đạo lý, Ä‘á»u là má»™t loại như nhau, chữ "nhất" là chữ "nhất", không thể viết thành "nhị", chữ "thập" trong chữ "khẩu" má»›i thành chữ "Ä‘iá»n". Nếu viết chữ "thập" trên chữ "khẩu" lại biến thành chữ "cổ" mất rồi.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Nếu má»™t ngưá»i đã am thấu vÅ© công cÆ¡ bản và đạo lý, thì dù há»c vÅ© công cá»§a môn phái nào, nhất định cÅ©ng há»c má»™t thành ba, tập má»™t được gấp đôi, cÅ©ng nhá»±..
Vương đại tiểu thơ nói:
- CÅ©ng như má»™t ngưá»i đã há»c Ä‘i đứng rồi, sau đó há»c bò, dÄ© nhiên là dá»… dàng hÆ¡n.
Äặng Äịnh Hầu vừa cưá»i vừa gật đầu, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng, cô quả thật là má»™t cô gái rất thông minh.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Cái đạo lý này tôi đã rõ lắm rồi, vì vậy tôi má»›i hiểu, tại sao Äinh Há»· lần đầu tiên thấy Bá Vương thương, đã có thể sá»­ dụng thương pháp cá»§a tôi đánh bại lại tôi.
Äặng Äịnh Hầu nhắm mắt lại.
Hình như nãy giá» y Ä‘ang tránh nói chuyện đụng tá»›i Äinh Há»·.
Vương đại tiểu thơ lại thở ra nói:
- Tôi cÅ©ng biết ông không muốn nghi ngá» y, bởi vì y là bạn cá»§a ông, nhưng lúc nãy ông cÅ©ng đã nói rồi, y dùng sợi phi sách, thá»§ pháp cÅ©ng giống Bách Lý Trưá»ng Thanh như đúc.
Äặng Äịnh Hầu không thể phá»§ nhận.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Vì vậy, chúng ta nhìn kiểu nào cÅ©ng thấy, Äinh Há»· và Bách Lý Trưá»ng Thanh nhất định có má»™t thứ quan hệ vừa kỳ quái vừa đặc biệt nào đó.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Chỉ bất quá...
Vương đại tiểu thÆ¡ ngắt lá»i y:
- Tôi biết, y không thể nào là con cá»§a Bách Lý Trưá»ng Thanh, nhưng y có thể là đồ đệ cá»§a Bách Lý Trưá»ng Thanh không?
Äặng Äịnh Hầu thở dài, y cưá»i khổ nói:
- Ta không biết rõ, cũng không thể tùy tiện phán đoán, nhưng ta biết chắc chắn một chuyện.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Chuyện gì?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bất kể Äinh Há»· và Bách Lý Trưá»ng Thanh có quan hệ gì không, ta có thể bảo đảm rằng, y không há» có ý giúp Bách Lý Trưá»ng Thanh làm chuyện hung ác.
Vương đại tiểu thơ nhìn y chăm chú, cặp mắt mỹ lệ cũng lộ vẻ khen thưởng và ngưỡng mộ.
Nam tử hán có nghĩa khí, đàn bà con gái ai ai cũng thích.
Bóng đêm mông mênh, sao trá»i má» nhạt.
Ãnh mắt cá»§a cô sao mà ôn nhu.
Äặng Äịnh Hầu bá»—ng phát giác trái tim cá»§a mình lại muốn đập mạnh trở lại, y lập tức bước ra khá»i ngõ hẻm:
- Chúng ta cũng nên tìm chỗ ngủ một giấc, sáng sớm mai còn chỠtin tức của Tiểu Mã ra sao.
Tiểu Mã sẽ có tin tức gì không đây?
Hiện tại không biết y còn đang yên ổn không? Có tra xét ra được chuyện gì vỠNgũ Nguyệt Thập Tam không?
NgÅ© Nguyệt Thập Tam có phải là Bách Lý Trưá»ng Thanh không?
Những vấn đỠđó, hiện giá» còn chưa có ai trả lá»i rõ ràng, may mà ngày hôm nay đã sắp hết, còn có ngày mai.
Ngày mai lúc nào cÅ©ng đầy hy vá»ng.
- Chi bằng chúng ta trở vá» chá»— lão SÆ¡n Äông, chắc thế nào cÅ©ng còn bàn dư ở đó.
- Nhưng phía trước là khách sạn đấy mà.
- Ta xem, khách sạn này dÆ¡ dáy quá, há»—n độn quá, tai mắt cÅ©ng nhiá»u, chúng ta phải nên cẩn thận má»™t tý thì tốt hÆ¡n.
Vương đại tiểu thÆ¡ bá»—ng bật cưá»i:
- Có phải ông sợ một mình với tôi phải không?
Äặng Äịnh Hầu cÅ©ng phì cưá»i:
- Quả thật tôi có sợ một tý, lúc nãy cô đá cho một cái thật không nhẹ lắm.
Vương đại tiểu thơ đỠmặt lên.
- Thật ra ông cũng không nên sợ như vậy.
Cô bỗng nói.
- Sao?
- Bởi vì...
Cô ngẩng đầu lên, thu hết can đảm lại:
- Bởi vì tôi chỉ tính lợi dụng ông chá»c giận Äinh Há»· má»™t chút, tôi vẫn thích y lắm.
Äặng Äịnh Hầu rất kinh ngạc, nhưng không cảm thấy ngoài ý liệu.
Äây vốn là Ä‘iá»u y đã tiên liệu trước, làm cho y kinh ngạc, chỉ bất quá vì y không ngá» Vương đại tiểu thÆ¡ có dÅ©ng khí nói Ä‘iá»u đó ra trước mặt mình.
Y chỉ còn cách cưá»i khổ:
- Cô quả thật là một cô gái thẳng thắn quá chừng.
Vương đại tiểu thơ lộ vẻ bối rối, cô đỠmặt nói:
- Sau này tôi phát hiện ra ông là má»™t ngưá»i thật xuất chúng, có Ä‘iá»u... có Ä‘iá»u ông đã có gia đình, tôi chỉ có thể coi ông như đại ca thôi.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Cô đang an ủi tôi đấy à?
Vương đại tiểu thơ lại càng đỠmặt, một hồi thật lâu mới nói nhỠnhẹ:
- Nếu như tôi chưa gặp y, nếu như ông...
Äặng Äịnh Hầu ngắt lá»i cô, mỉm cưá»i nói:
- à của cô tôi rất hiểu, được làm đại ca của cô, tôi thấy vui vẻ lắm.
Vương đại tiểu thơ nhè nhẹ thở phào một hơi, hình như cô đã mở ra một cái nút thắt chặt cứng ngắt:
- Bởi vì tôi thích y, thành ra tôi mới sợ y làm chuyện mỠám.
- Y không làm đâu.
- Tôi hy vá»ng vậy.
Hai ngưá»i nhìn nhau mỉm cưá»i, trong lòng cảm thấy dá»… chịu ra nhiá»u lắm.
Sau đó bá»n há» mỉm cưá»i bước ra khá»i con hẽm tối tăm, bấy giỠđêm đã quá khuya, bá»n há» không phát hiện ra, đằng xa trong bóng tối, có cặp mắt sáng rá»±c Ä‘ang nhìn bá»n há».
Cặp mắt của ai vậy nhĩ?
Tài sản của XuyVuu

  #13  
Old 18-04-2008, 12:19 PM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 12

Äại Bảo Tháp


M ệnh vận là thứ gì?
Mệnh vận không phải là sợi dây ma quái sao, không phải có lúc cÅ©ng giống như má»™t con rắn độc quấn chặt lấy má»™t ngưá»i, làm cho y, bao nhiêu là hùng tâm, bao nhiêu là tráng chí, cÅ©ng chẳng thi thố ra được tý gì sao?
Có lúc nó cÅ©ng biết bay thình lình ra, chá»™p lấy cái thứ trân quý nhất trong Ä‘á»i mình, cÅ©ng như Äinh Há»· Ä‘oạt cây cá» Khai Hoa NgÅ© Khuyển vậy. Có lúc nó cÅ©ng kéo hai ngưá»i vốn không quan hệ gì vá»›i nhau, chặt cứng má»™t chá»— lại vá»›i nhau, làm cho há» bứt không muốn ra, giá»±t không muốn thoát.
Cái nhà cao nhất của tiểu trấn này là Vạn ThỠlâu.
Äinh Há»· Ä‘ang nằm soải trên mái ngói cá»§a Vạn Thá» lâu.
Y nằm yên lặng ở đó, yên lặng nhìn sao trá»i lấp lánh trên cao.
Y không động đậy.
Mệnh vận như má»™t sợi dây đã bó chặt vào ngưá»i y, y không thể nào động đậy.
Trong lòng y cũng có sợi dây, đang thắt ngàn ngàn vạn vạn cái nút chặt cứng.
Cái nút nào mở ra được?
Chỉ có cái nút nào mình thắt lại, mình mở mới ra.
Cái nút trong lòng y, không phải chính y đã thắt.
Những ngày thÆ¡ ấu như ác má»™ng, thân thế thê lương, phấn đấu gian truân, tranh giành khổ sở, dÄ© vãng không thể san sẻ được vá»›i ngưá»i khác.
Mỗi một câu chuyện, là một cái nút thắt.
Huống gì còn có cái tịch mịch không bao giỠngơi nghỉ.
Cái tịch mịch vô cùng kinh sợ.
Tịch mịch có nghÄ©a là, không phải chỉ có cô độc, lúc nãy thấy Äặng Äịnh Hầu và Vương đại tiểu thÆ¡ tá»±a ngưá»i vào nhau trong bóng tối, rồi lại mỉm cưá»i bước ra, cái cảm giác tịch mịch đó lại càng sâu thăm thẳm.
Y bỗng có cảm giác đã bị bỠrơi, một trong những thứ cảm giác của tịch mịch, cái thứ cảm giác khó mà chịu đựng nhất.
Chẳng qua, đó là tá»± y Ä‘i tìm nó, y từ chối ngưá»i ta, ngưá»i ta má»›i lãng quên y.
Vì vậy y không hỠtrách móc, y đang cầu chúc, cầu chúc cho bạn bè của y vĩnh viễn được hòa hảo.
Y cầu chúc rất thành khẩn, và cũng rất đau khổ.
... Nếu ai biết được nổi thống khổ của y sâu thẳm chừng nào, sẽ biết được, "hiểu lầm" là chuyện đáng sợ biết bao nhiêu.
Gió từ bên mé núi thổi qua, đem lại tiếng mõ canh.
Äã canh ba rồi.
Y bá»—ng nhảy bật dậy, lấy hết tốc độ chạy vá» hướng ngá»n núi xa xa.
Ngá»n núi xa xa Ä‘en ngòm, gò núi màu xanh xanh đã bị bóng tối vô biên bao trùm lấy.
Màn đêm không bao giỠlà mãi mãi cả.
Gò núi màu xanh xanh lại tắm dưới ánh nắng ban mai, ánh mặt trá»i sáng lạn.
Ãnh mặt trá»i sáng lạn chiếu vào song cá»­a, cái quán bánh bao cÅ© kỹ rách nát ấy cÅ©ng bừng lên sinh khí.
Vương đại tiểu thơ đang ngồi ăn sáng, lấy bánh bao chấm với nước gà.
Bánh bao má»›i ra lò, nóng phá»ng cả tay, nước mỡ gà thì lạnh lẽo, ăn chung vá»›i nhau lại có má»™t mùi vị thật đặc biệt.
Bánh bao còn lá»›n hÆ¡n cả nắm tay cá»§a Äặng Äịnh Hầu, cô đã ăn mất hai cái.
Tuy hai hôm nay cô không được ngá»§ ngon giấc, nhưng mặt trá»i vừa lên, núp trong phòng tắm má»™t trận nước lạnh xong, là tinh thần cá»§a cô bá»—ng phấn chấn trở lên, ăn uống rất ngon lành.
Cô rốt cuộc vẫn còn quá trẻ.
Äặng Äịnh Hầu thì sai bét, lão SÆ¡n Äông càng thậm tệ, lão còn chưa tÄ©nh rượu, lại không được ngá»§ yên, Ä‘ang làu nhàu má»™t mình:
- Khách sạn ở đó không chịu vào ngá»§, lại đòi Ä‘i ngá»§ trên bàn đổ nát cá»§a ta, mấy ngưá»i trẻ tuổi các ngươi, ta thật không biết các ngươi mắc phải cái tật gì.
Vương đại tiểu thÆ¡ nhoẽn miệng cưá»i tươi nói:
- Không phải tôi có tật, ông ta đấy.
Lão SÆ¡n Äông há»i:
- Là y?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Ông ta sợ tôi, bởi vì tôi không phải...
Cô còn chưa nói hết, đã đỠmặt lên.
Lão SÆ¡n Äông tít mắt lại cưá»i nói:
- Bởi vì cô không phải là tình nhân cá»§a y, cô là cá»§a Äinh Há»·.
Vương đại tiểu thơ không hỠphủ nhận.
Không phá»§ nhận thưá»ng thưá»ng có nghÄ©a là thừa nhận.
Lão SÆ¡n Äông cưá»i lá»›n, nói:
- Cái tên tiểu tá»­ Äinh Há»· này, quả thật có bản lãnh, có mắt đấy chứ.
Lão đứng dậy đi lấy rượu:
- Äây là tin vui, chúng ta phải uống hai ly chúc mừng.
Ngưá»i thích uống rượu, lúc nào cÅ©ng ráng tìm cho ra lý do để uống vài ly.
Äặng Äịnh Hầu cÅ©ng bật cưá»i.
Lão SÆ¡n Äông đã tìm được ra ly lá»›n, đổ rượu vào ba ly, đổ đầy tràn.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Chúng ta uống ít ít đi một chút được không?
Lão SÆ¡n Äông liếc mắt nhìn y, nói:
- Ngươi muốn uống giấm sao?
Äặng Äịnh Hầu cưá»i khổ nói:
- Dù tôi có muốn uống giấm, cũng uống không, chẳng ăn nhằm gì.
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Vậy thì ngươi mau mau uống thôi.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Nhưng hôm naỵ..
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Ngươi yên tâm, Hồ Lão Ngũ tới tối mới lại, bởi vì Tôn đại ca của y nhất định phải chỠtới tối mới chịu ăn gà nướng, không những vậy, còn phải ăn cho nóng hổi.
Äặng Äịnh Hầu thở ra nói:
- Muốn chúng ta ngồi đây chỠnguyên ngày, quả thật là chịu không muốn nổi.
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Ngươi cÅ©ng yên tâm chuyện đó, ta không để các ngươi chá» không đâu, rượu cá»§a ta còn đủ cho các ngươi hai ngưá»i tắm no nê trong đó.
Lão ta lại nâng cái chén lên.
Vương đại tiểu thơ bỗng nói:
- Hiện tai chúng ta uống rượu chúc mừng còn hơi sớm đấy.
Lão SÆ¡n Äông chau mày há»i:
- Tại sao?
Vương đại tiểu thơ thở ra nói:
- Bởi vì... bởi vì tuy tôi thích y, nhưng...
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Nhưng tên tiểu tá»­ ấy đối vá»›i cô thì làm mặt lạnh lùng, có lúc còn muốn chá»c cô giận lên phải không?
Vương đại tiểu thơ cắn môi nói:
- Äúng là vậy đó.
Lão SÆ¡n Äông cưá»i lá»›n nói:
- Cái đó cô không hiểu rồi, bởi y thích cô, mới làm ra vẻ như vậy. Ta đã nói, tên tiểu tử ấy là quái vật.
Vương đại tiểu thơ sáng mắt lên, lập tức đưa hai bàn tay ra cầm lấy ly rượu tính ực một hơi.
Äặng Äịnh Hầu không há» cản trở.
Y biết Vương đại tiểu thơ muốn uống rượu, chẳng ai cản trở gì cô được.
Chính ngay lúc đó, bỗng có một tiếng "cóc" vang lên.
Cá»­a quán còn chưa mở, trên cá»­a còn dán miếng giấy Ä‘á»:
- Chủ quán có bệnh, nghỉ việc ba ngày.
Có Ä‘iá»u tiếng "cóc" vang lên xong, tiếp theo đó bình má»™t tiếng, má»™t ngưá»i xô cá»­a ầm xuống, loạng choạng bước vào, làm đổ má»™t cái bàn, cái bàn lại làm đổ ly rượu trên tay Vương đại tiểu thÆ¡.
Vậy mà Vương đại tiểu thÆ¡ còn chưa nổi giận lên, bởi vì, ngưá»i này chính là Hồ Lão NgÅ©.
Lão SÆ¡n Äông chau mày nói:
- Không lẽ ngươi đã uống say rồi sao?
Hồ Lão NgÅ© vịn tay vào bàn, khòm lưng thở hổn hển không ngá»›t, y không có vẻ gì là ngưá»i say rượu.
Lão SÆ¡n Äông lại há»i:
- Có phải Tôn Nghị nóng lòng muốn ăn gà nướng không?
Hồ Lão Ngũ lắc lắc đầu, bỗng loạng choạng xông ra ngoài.
Vương đại tiểu thÆ¡ nhìn nhìn Äặng Äịnh Hầu, Äặng Äịnh Hầu nhìn nhìn lão SÆ¡n Äông:
- Chuyện gì vậy?
Lão SÆ¡n Äông cưá»i khổ nói:
- Trá»i biết đó là chuyện gì, y vốn là má»™t tên quái vật, hiện tại...
Lão không nói tiếp.
Lão bá»—ng thấy trên bàn có thêm má»™t mảnh giấy vò lại nho nhá». Äặng Äịnh Hầu dÄ© nhiên cÅ©ng thấy.
Hồ Lão Ngũ lúc nãy đã vịn vào cái bàn đó.
Y lại đây, nhất định là vì muốn giao miếng giấy đó.
Tôn Nghị không hỠmuốn xuống núi mua gà nướng, nhưng y phải xuống núi giao mảnh giấy cho được, vì vậy chỉ còn nước len lén hối hả xuống núi.
Y đã là ngưá»i tàn phế, con đưá»ng lại không phải dá»… Ä‘i, thật không khác gì liá»u mạng.
Äặng Äịnh Hầu thở ra, nói:
- Quả thật không hổ là Phanh Mệnh Hồ Lão NgÅ©, vì bạn bè, y chịu làm chuyện liá»u mạng như vậy.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Y đã liá»u mạng như vậy, mảnh giấy này nhất định phải có tin gì quan trá»ng lắm.
Bàn tay cá»§a ba ngưá»i đồng thá»i đưa lại nắm mảnh giấy, nhưng bàn tay nhanh nhất vẫn là cá»§a Äặng Äịnh Hầu.
Mở mảnh giấy ra, trên đó đỠvá»n vẹn bảy chữ:
- Tối nay giá» Tý, Äại Bảo Tháp.
Giấy rất thô, chữ viết nguệch ngoạc.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Thế này nghĩa là gì?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Thế này nghÄ©a là, tối nay giá» Tý, muốn chúng ta lại Äại Bảo Tháp.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Bởi vì nÆ¡i đó nhất định sẽ có chuyện gì quan trá»ng xảy ra?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Chuyện này không chừng liên quan đến vụ bí mật.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Äại Bảo Tháp là tên cá»§a má»™t nÆ¡i?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Ở phía sau miếu Sơn thần.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Miếu Sơn thần ở đâu?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Ở trước mặt Äại Bảo Tháp.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Ông nói cho rõ thêm tý nữa được không?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Không thể.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Tại sao?
Lão SÆ¡n Äông uống má»™t hÆ¡i hết ly rượu, rồi má»›i thở ra má»™t hÆ¡i nói:
- Bởi vì nơi đó là một chỗ không tới được.
Nét mặt cá»§a lão bá»—ng biến thành rất nghiêm trá»ng, lão chầm chậm nói tiếp:
- Nghe nói những ngưá»i đến đó, chưa má»™t ai còn sống trở vá».
Vương đại tiểu thÆ¡ bật cưá»i, cưá»i rất gượng gạo, cô há»i:
- Nơi đó không lẽ có quỹ sao?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Không biết.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Ông chưa lại bao giỠsao?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Bởi vì tôi chưa lại, vì vậy bây giỠcòn sống nhăn đây.
Lão nói rất thật thà, không có vẻ gì là đang đùa giỡn.
Vương đại tiểu thÆ¡ nhìn nhìn Äặng Äịnh Hầu.
Äặng Äịnh Hầu trầm ngâm má»™t hồi nói:
- Xem kiểu này, chính Äại Bảo Tháp bản thân nó đã có nhiá»u bí mật rồi, vì vậy...
Vương đại tiểu thơ nói:
- Vì vậy chúng ta lại càng không thể không lại đó.
Äặng Äịnh Hầu cÅ©ng bật cưá»i, cưá»i rất gượng gạo, y suy nghÄ© còn nhiá»u hÆ¡n Vương đại tiểu thÆ¡.
... Không chừng chuyện này vốn là má»™t cái bẫy, muốn dụ bá»n há» tá»± đâm đầu vào lưới.
Nhưng bá»n há» không thể nào không lại.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Nếu đã có má»™t nÆ¡i Äại Bảo Tháp như vậy, thế nào chúng ta cÅ©ng sẽ tìm ra thôi.
Vương đại tiểu thơ nhảy dậy nói:
- Chúng ta đi ngay bây giỠthôi.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bây giỠcòn chưa đi được.
Vương đại tiểu thÆ¡ không hiểu há»i:
- Tại sao?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Chúng ta Ä‘i bây giá», nếu bị ngưá»i trong Ngạ Hổ Cương bắt gặp, không phải là đả thảo kinh xà sao?
Lão SÆ¡n Äông lập tức nói:
- Nói có lý lắm.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Không lẽ mình ngồi không đây đợi cho tới tối sao?
Lão SÆ¡n Äông cưá»i nói:
- Ta không để cho các ngươi ngồi không đâu.
Trá»i đã tối.
Vết thương trên cánh tay cá»§a Äặng Äịnh Hầu đã được băng bó kỹ càng lại, y Ä‘ang lẳng lặng dùng má»™t miếng khăn lau lau má»™t cái túi đựng đầy Thiết Liên tá»­.
Y chùi rất chậm, rất kỹ càng, má»—i viên Thiết Liên tá»­, Ä‘á»u được y chùi bóng lá»™n lên.
Vũ khí y nhỠvào đó nổi danh là hai nắm tay của y, trong giang hồ, cơ hồ không ai biết y còn sử dụng ám khí.
Cái túi Thiết Liên tử này, quả thật y đã lâu lắm chưa đụng tới.
Có lần viên Thiết Liên Tá»­ y ném ra, không những không trúng ngưá»i bị ném, mà còn bị dá»™i lại từ thanh Ä‘ao cá»§a y, làm ngá»™ thương má»™t ngưá»i bạn Ä‘ang đứng bên cạnh.
Từ lần đó trở đi, y không muốn dùng đến ám khí nữa.
Có Ä‘iá»u bây giá», y không thể không sá»­ dụng nó.
... Tại sao má»™t ngưá»i cứ bị hoàn cảnh bức bách, phải làm những chuyện mà y không muốn làm?
Äặng Äịnh Hầu thở ra, bá» viên Thiết Liên tá»­ cuối cùng vào trong túi, thắt nó vào bên hông.
Vương đại tiểu thÆ¡ nãy giá» Ä‘ang lẳng lặng nhìn y, bấy giá» má»›i há»i:
- Bây giỠmình đã đi chưa?
Äặng Äịnh Hầu gật gật đầu, y lại uống thêm tý rượu.
Rượu tuy làm cho ngưá»i ta phản ứng chậm lại, phán Ä‘oán sai lầm, nhưng cÅ©ng làm tăng thêm dÅ©ng khí.
Những chuyện trên Ä‘á»i này, vốn Ä‘á»u là thế, có mặt tốt, nhất định phải có mặt xấu.
Nếu mình thưá»ng thưá»ng nhắm hướng tốt mà nghÄ© tá»›i, cuá»™c sống má»›i có mòi dá»… chịu ra.
Vương đại tiểu thÆ¡ cÅ©ng uống tý rượu, cô đứng dậy, nhìn lão SÆ¡n Äông cưá»i má»™t cái, nói:
- Cám ơn ông cho uống rượu nhé, cám ơn ông luôn bánh bao và gà nướng.
Lão SÆ¡n Äông ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cô, nhìn má»™t hồi thật lâu, bá»—ng nói:
- Cô quyết tâm đi sao?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Tôi không đi không được.
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Dù biết đi là không vỠđược, cô cũng không đi không được sao?
Vương đại tiểu thÆ¡ cưá»i lên má»™t tiếng, nói:
- Trở vỠđược hay không cÅ©ng không quan trá»ng lắm, quan trá»ng ấy là, chúng ta có Ä‘i được không, có nên Ä‘i không.
Lão SÆ¡n Äông thở ra má»™t hÆ¡i thật dài nói:
- Nói hay lắm, quá hay.
Lão ta quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Xem kiểu này, ngươi cũng không đi không dược phải không?
Äặng Äịnh Hầu cưá»i cưá»i.
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Chỉ cần ngươi cảm thấy phải đi làm chuyện đó, ngươi sẽ không đi không được sao?
Äặng Äịnh Hầu lại cưá»i cưá»i, y nói:
- Thật ra, tôi cÅ©ng chẳng muốn Ä‘i, bởi vì tôi sợ chết, sợ quá chừng luôn, có Ä‘iá»u nếu như không Ä‘i, sau này ngày tháng trôi qua nhất định còn đáng sợ hÆ¡n nhiá»u.
Lão SÆ¡n Äông nói:
- ÄÆ°á»£c, nói được lắm.
Lão bỗng đứng dậy, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Äặng Äịnh Hầu ngẫn ngưá»i ra há»i:
- Chúng ta?
Lão SÆ¡n Äông cÅ©ng cưá»i lên má»™t tiếng, nói:
- Nếu ta không dẫn đưá»ng, làm sao các ngươi Ä‘i được?
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Không lẽ ông không chỉ dưá»ng cho chúng tôi, để chúng tôi Ä‘i má»™t mình được sao?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Không được.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Tại sao không được?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Bởi vì ta muốn đi.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Lúc nãy chính ông đã nói, đi là khó mà vỠđược lắm.
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Ta nói rồi các ngươi vẫn cứ đi, các ngươi đi được, tại sao ta không đi được?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Chúng tôi đi là có lý do mà.
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Ta cũng có lý do, ta đi xem nhiệt náo.
Vương đại tiểu thÆ¡ cưá»i khổ nói:
- Lý do đó không đầy đủ.
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Äối vá»›i ta, lại quá đầy đủ.
Lão mỉm cưá»i, lại nói tiếp:
- Các ngươi còn trẻ, má»™t ngưá»i thì Ä‘ang độ thiếu niên, tiá»n trình vô hạn, má»™t ngưá»i thì Ä‘ang thá»i đắc ý nhất, không những nổi danh thiên hạ, mà còn có tiá»n có thế, còn ta? Ta có gì đâu?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Ông... Ông...
Lão SÆ¡n Äông không đợi cô nói tiếp, đã giành nói:
- Ta đã là má»™t lão già, má»™t ná»­a thân đã xuống đất, ta chẳng có vợ có con, cÅ©ng chẳng có Ä‘iá»n địa tài sản, má»—i tối ngồi uống rượu dở sống dở chết, sống cÅ©ng không khác gì chết bao nhiêu. Các ngươi vì bạn bè liá»u mạng, vì giang hồ đạo nghÄ©a mà làm, tại sao ta lại làm không được?
Lão càng nói càng khích động, cổ há»ng muốn khàn luôn.
Lão SÆ¡n Äông lại nói tiếp:
- Dù các ngươi không xem ta là bạn bè, nhưng ta thích các ngươi, ta thích Tiểu Mã, thích Äinh Há»·, vì vậy ta không Ä‘i không được.
Vương đại tiểu thÆ¡ nhìn nhìn Äặng Äịnh Hầu.
Äặng Äịnh Hầu lại uống thêm miếng rượu, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Chúng ta?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Chúng ta có nghÄ©a là, ba ngưá»i chúng ta.
Gió từ núi xa thổi lại, núi ở xa lại bị bóng đêm che trùm mất.
Bá»n há» ba ngưá»i Ä‘i ra, lão SÆ¡n Äông ưỡn ngá»±c, Ä‘i trước nhất.
Lão đi ra rồi, chẳng thèm quay đầu lại.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Ông không khóa cửa lại sao?
Lão SÆ¡n Äông cưá»i lá»›n nói:
- Các ngươi chẳng sợ chết, ta còn lo gì đến cái quán bánh bao đó?
Gò núi xa xa trong bóng tối trông lại càng xa hÆ¡n, nhưng bá»n há» cuối cùng vẫn lại đó, dưới chân núi, tiếng gió rít đã biến thành đê trầm, làm như gió cÅ©ng biết than thở.
Vì ai mà than thở?
Có phải vì sá»± tàn bạo và ngu muá»™i cá»§a con ngưá»i không?
Ngưá»i và ngưá»i vá»›i nhau, tại sao lại cứ lừa gạt nhau, hãm hại nhau, giết chóc nhau?
Ãnh đèn từ tiểu trấn lấp lánh, xem ra còn xa hÆ¡n từ tiểu trấn nhìn lại hòn núi lúc nãy.
Thậm chí còn xa hÆ¡n cả vì sao trên trá»i.
Dưới ánh sao ảm đạm, có thể thấy thấp thoáng má»™t cái miếu nhá».
Äặng Äịnh Hầu hạ giá»ng, há»i:
- Äấy là miếu SÆ¡n thần?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Ừ.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Äại Bảo Tháp ở phía sau miếu sÆ¡n thần?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Ừ.
Vương đại tiểu thÆ¡ giành há»i:
- Nhưng sao chúng ta chẳng thấy Äại Bảo Tháp ở đâu vậy?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Không chừng đó là vì con mắt của cô nhìn không rõ lắm.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Mắt ông sáng, chắc ông nhìn thấy?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Ừ.
Vương đại tiểu thÆ¡ lại há»i:
- Ở đâu?
Lão SÆ¡n Äông tùy tùy tiện tiện chỉ vá» phía trước mặt.
Lão chỉ vào má»™t cái bóng má» mỠở phía trước, hÆ¡i cao hÆ¡n miếu SÆ¡n thần má»™t chút, từ phía dưới nhìn qua, chỉ lấy nhô lên khá»i miếu SÆ¡n thần má»™t tý xíu mái ngói, bằng bằng, phẳng phẳng, xem ra chẳng giống gì là má»™t tòa bảo tháp cao lá»›n cho lắm, nhưng lại có vẻ giống má»™t cái đài hÆ¡n.
Có thể gá»i cái bóng má» mỠđó là gì cÅ©ng được, nhưng chắc chắn không phải là má»™t tòa bảo tháp.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Ông nói đây là Äại bảo tháp đấy sao?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Ừ.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Tôi đã thấy nhiá»u tòa bảo tháp, lá»›n có nhá» có, nhưng tòa bảo tháp như thế này...
Lão SÆ¡n Äông bá»—ng ngắt lá»i cô:
- Ta không hỠnói đây là tòa bảo tháp.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Ông không nói vậy sao?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Äây có phải là tòa bảo tháp đâu.
Lão SÆ¡n Äông nói chuyện xem ra đã biến thành Ä‘iên đảo tráo trở, ngay cả Äặng Äịnh Hầu cÅ©ng nhịn không nổi phải há»i:
- Rốt cuộc đây là cái gì?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Là một nửa tòa bảo tháp.
Äặng Äịnh Hầu ngá»› mặt ra, há»i:
- Sao? Bảo tháp cũng có một nửa tòa nữa sao?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Gà nướng cũng có nửa con, bảo tháp tại sao không thể có nửa tòa?
Vương đại tiểu thơ lại giành nói:
- Gà nướng bánh bao Ä‘á»u là má»™t con má»™t chiếc, chỉ vì bị ngưá»i khác ăn phải Ä‘i má»™t ná»­a vào bụng.
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Äúng vậy.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Còn một nửa tòa bảo tháp đi đâu?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Sập rồi.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Làm sao sập?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Bởi vì nó quá cao.
Ãnh mắt lão trong đêm tối sáng rá»±c lên, lão ta lại nói:
- Bảo tháp cÅ©ng giống như ngưá»i ta, ngưá»i ta bò lên càng cao chừng nào, không phải cÅ©ng dá»… té xuống hay sao?
Äặng Äịnh Hầu không há»i gì nữa, trong lòng y cÅ©ng Ä‘ang than thở, cái ý nghÄ©a cá»§a câu nói đó, không chừng không ai hiểu được nhiá»u như y.
Càng hiểu nhiá»u chừng nào, càng ít nói Ä‘i chừng đó.
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Tòa bảo tháp này vốn có mưá»i ba tầng, nghe nói mất Ä‘i bảy tám năm má»›i xây lên xong.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Còn bây gi�
Ãnh mắt cá»§a Lão SÆ¡n Äông lấp loáng, lão bá»—ng nói tiếp:
- Lúc bảy tầng phía trên bảo tháp sập xuống, phía dưới Ä‘ang có rất nhiá»u ngưá»i Ä‘ang cúng tế quỳ lạy.
Vương đại tiểu thÆ¡ thay đổi sắc mặt há»i:
- Nếu vậy lúc bảo tháp sập xuống, chắc chết nhiá»u ngưá»i lắm sao?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Nghe nói cÅ©ng không nhiá»u, chỉ có mưá»i ba ngưá»i.
Bàn tay của Vương đại tiểu thơ lạnh hẳn đi.
Lão SÆ¡n Äông hững há» nói:
- Má»™t ngưá»i đã chết oan uổng như vậy, oan hồn thế nào cÅ©ng không tiêu tan được, vì vậy mưá»i ba ngưá»i này, chính là mưá»i ba cái hồn ma.
Một cơn gió thổi qua, Vương đại tiểu thơ bất giác rùng mình lên.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Ông đừng nói nữa có được không?
Lão SÆ¡n Äông nói:
- ÄÆ°á»£c.
Lão vừa nói xong, trên tòa tháp bỗng có một ánh dèn bật lên, như một ánh đèn ma.
Vương đại tiểu thÆ¡ ráng giữ hÆ¡i thở cho bình thưá»ng lại, cô há»i lão SÆ¡n Äông:
- Trên đó tại sao lại có ngưá»i vậy?
Lão SÆ¡n Äông há»i lại:
- Sao cô biết trên đó nhất định có ngưá»i?
Vương đại tiểu thơ trừng mắt nhìn lão, nói:
- Ông đã bằng lòng không nói đến chuyện đó rồi mà.
Lão SÆ¡n Äông cưòi cưá»i nói:
- Ta nói gì?
Vương đại tiểu thơ cắn môi, dậm chân một cái, nói:
- Bất kể đó là ngưá»i hay quỹ, tôi cÅ©ng phải lên xem thá»­.
Cô Ä‘ang chuẩn bị xông lên, Äặng Äịnh Hầu đã níu cô lại, nói:
- Cô khá»i cần Ä‘i xem, tôi bảo đảm đó là ngưá»i đấy, chỉ bất quá, ngưá»i có lúc còn đáng sợ hÆ¡n quỹ.
NghÄ© đến cái ngưá»i đó âm hiểm ác độc thế nào, Vương đại tiểu thÆ¡ nhịn không nổi, lại rùng mình lên lần nữa.
Thật tình cô cũng sợ lắm:
- Nhưng nếu tôi nhìn còn không dám nhìn, tại sao còn lại đây làm gì?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Tự nhiên là chúng ta phải lại xem thử.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Ba ngưá»i chúng ta Ä‘á»u lại?
Äặng Äịnh Hầu lắc lắc đầu nói:
- Má»™t mình ta lại xem, hai ngưá»i ở lại đây.
Vương đại tiểu thơ cơ hồ muốn la toáng cả lên, cô nói:
- Ở đây có gì đáng xem?
Äặng Äịnh Hầu giải thích:
- Các ngưá»i có thể ở đây xem xét động tÄ©nh dùm ta, nếu ta bị thất thế, ít nhất các ngưá»i còn có thể tiếp ứng được vá»›i ta chút gì.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Nhưng mà tôi...
Äặng Äịnh Hầu ngắt lá»i cô:
- Chắc cô không muốn ba ngưá»i chúng ta cùng bị phát hiện, cùng bị há»ng cả má»™t lượt chứ?
Vương đại tiểu thơ chỉ còn cách im miệng, lúc không nói gì, dĩ nhiên cô lại đang cắn môi.
Lão SÆ¡n Äông nói:
- Phía sau miếu sơn thần có một cây ngân hạnh, cũng gần bảo tháp lắm, chúng ta núp sau đó coi chừng dùm ngươi.
Vương đại tiểu thÆ¡ bá»—ng mở miệng ra há»i:
- Không biết trên cây có quả hạnh không?
Lão SÆ¡n Äông há»i:
- Bây giỠcô tính ăn trái hạnh sao đây?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Tôi không tính ăn, chỉ bất quá muốn nhét nó đầy vào miệng của ông.
Tuy bảo tháp chỉ còn có sáu tầng, xem ra vẫn còn cao lắm, càng lại gần, càng cảm thấy nó cao.
Có những ngưá»i cÅ©ng giống vậy, phải nhất định lại gần há», má»›i biết há» vÄ© đại chừng nào.
Nếu đứng trên bảo tháp nhìn xuống, thì chắc không còn nhìn thấy gì cả, thậm chí ngay cả một điểm ánh sáng cũng không nhìn thấy.
Nguyên cả cái bóng của tòa sơn phong bao trùm lấy bảo tháp, trừ cái điểm sáng nhỠbé đó, bốn bỠtối mịt.
Tiếng gió lại càng đê trầm.
Trừ tiếng gió thì thào như than thở đó ra, tứ phía hoàn toàn chẳng nghe có tiếng động gì.
Äá»™ng tác cá»§a Äặng Äịnh Hầu rất nhẹ nhàng, y tin là dù con mèo, động tác cÅ©ng chưa chắc gì nhẹ nhàng linh xảo như vậy.
Bóng tối trùm kín ngưá»i cá»§a y, y cÅ©ng tin rằng ngưá»i trên bảo tháp dù có là quỹ cÅ©ng không thể phát hiện ra được mình.
Nhưng chính ngay lúc đó, trên tháp lại có ngưá»i Ä‘ang lạnh lùng nói:
- Tốt lắm, ngươi đến đúng giỠlắm.
Äặng Äịnh Hầu giật cả mình lên, y còn chưa biết chắc, ngưá»i này Ä‘ang nói chuyện vá»›i mình hay không.
Ngưá»i đó lại nói tiếp:
- Ngươi đã lại rồi, còn gì mà chần chừ không lên đây?
Äặng Äịnh Hầu thở ra, lần này y đã biết chắc, ngưá»i này Ä‘ang nói chuyện vá»›i y.
Xem ra động tác cá»§a y tuy còn nhẹ nhàng hÆ¡n cả mèo, cảm giác ngưá»i này còn tinh linh hÆ¡n cả chó.
Y ưỡn ngá»±c, nắm chặt tay lại, ráng giữ cho giá»ng nói mình được bình tÄ©nh:
- Ta đã lại rồi, dĩ nhiên là phải lên.
Má»—i tầng bên ngoài Ä‘á»u có mái ngói cong cong đưa ra, lấy khinh công cá»§a Äặng Äịnh Hầu, muốn nhảy lên từng tầng má»™t, cÅ©ng không có gì là khó.
Nhưng y thà đi bằng cầu thang, y không muốn mình đang bay nhảy, bỗng có một lưỡi đao từ trong bóng tối đâm ra.
Y cÅ©ng không muốn bị ngưá»i ta thò chân ra đá mình xuống, chết ở đây như má»™t con chó ghẻ.
Y thà đi cầu thang.
Bất kể cầu thang ở đây có hẹp tới đâu, có tối tăm tới đâu, y vẫn thà đi cầu thang còn hơn.
Dù trong tháp có mai phuc gì nữa, y cũng thà đi cầu thang.
Chỉ cần bàn chân của mình bước thực trên mặt đất, trong lòng của y cũng vững chắc như vậy.
Y đi từng bước một, thà đi chậm một chút, ít ra so với đi không bao giỠtới cũng còn tốt hơn.
Trong tháp không có mai phục, cÅ©ng không có ngưá»i.
Bốn bá» những lá»›p giấy bao bá»c lấy cá»­a sổ Ä‘á»u bị rách nát tả tÆ¡i, gió thổi vào phạch phạch từng cÆ¡n.
Càng lên trên cao, gió càng lá»›n, tiếng gió càng ồn, trái tim cá»§a Äặng Äịnh Hầu càng đập nhanh.
Trong tháp không có mai phục, phải chăng bởi vì toàn bá»™ lá»±c lượng Ä‘á»u tập trung ở trên đỉnh tháp?
Nếu đã biết y lên tới đỉnh là khó mà xuống lại, tại sao còn phí bao nhiêu đó chuyện làm gì?
Bàn tay cá»§a Äặng Äịnh Hầu lạnh ngắt, lòng bàn tay mồ hôi rịn ra, thậm chí ngay cả chót má»§i cá»§a y cÅ©ng có mồ hôi chảy xuống.
Äây không phải là vì y Ä‘ang sợ, mà vì y Ä‘ang khẩn trương.
Hung thủ rốt cuộc là ai?
Gian tế rốt cuộc là ai?
Cái bí mật ấy trong phút chốc sẽ bị phơi bày ra, đến giỠphút này, còn ai không khẩn trương?
Trên đỉnh tháp dÄ© nhiên là có ngưá»i.
Má»™t ngá»n đèn, hai ngưá»i.
Tài sản của XuyVuu

  #14  
Old 18-04-2008, 12:20 PM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 13

Äoạn Tháp Äoạn Hồn


Má»™t cái đèn lồng, dùng que bằng trúc cắm xiêng lên, que trúc cắm vào giữa tưá»ng, cây đèn không ngá»›t dao động.
Dưới đèn có má»™t ngưá»i, má»™t ngưá»i già lão lá»m khá»m tàn phế, gương mặt thảm đạm âm ám, đầy những vết sẹo.
Hồ Lão NgÅ©, Phanh Mệnh Hồ Lão NgÅ©, lúc này dÄ© nhiên y không còn liá»u mạng, y Ä‘ang rót rượu.
Ly rượu để trên bàn, cái bàn nằm phía dưới cây đèn. Y Ä‘ang rót rượu cho má»™t ngưá»i. Hai bên bàn, má»—i bên có để má»™t cái ghế, má»™t cái đã có ngưá»i Ä‘ang ngồi, má»™t ngưá»i mặc áo Ä‘en cao lá»›n, xoay lưng vá» phía cầu thang.
Äặng Äịnh Hầu Ä‘i lên cầu thang, chỉ thấy sau lưng cá»§a y, tuy Ä‘ang ngồi, mà còn thấy dáng ngưá»i rất vÄ© đại, hiển nhiên y cÅ©ng đã nghe tiếng chân cá»§a Äặng Äịnh Hầu, nhưng không quay đầu lại, chỉ bất quá đưa tay ra chỉ vào chiếc ghế đối diện, nói:
- Ngồi.
Äặng Äịnh Hầu bèn bước tá»›i ngồi xuống, y ngồi xuống rồi má»›i ngẩng đầu lên, đối diện vá»›i ngưá»i đó, nhìn chăm chú vào cặp mắt cá»§a y.
Mục quang cá»§a hai ngưá»i vừa chạm phải, giống như hai lưỡi Ä‘ao đụng nhau, hai lưỡi kiếm giao phùng. Gương mặt cá»§a hai ngưá»i Ä‘á»u nghiêm trang như nhau.
DÄ© nhiên Äặng Äịnh Hầu đã gặp mặt ngưá»i này, gặp đã rất nhiá»u lần, y gặp ngưá»i này lần đầu tiên ở Quan ngoại...
Ở cái bình nguyên phì nhiêu mà thần bí đó, ở cái dãy Trưá»ng bạch sÆ¡n nguy nga hùng vÄ©, ở cái tiêu cuá»™c Trưá»ng Thanh nổi tiếng giang hồ.
Từ đó trở vá» sau, má»—i lần y gặp ngưá»i này, trong lòng vẫn luôn luôn cảm thấy kính trá»ng và hoan hỉ, bởi vì y kính trá»ng ngưá»i này, y thích ngưá»i này.
Có Ä‘iá»u lần này, y nhìn vào mặt ngưá»i này, y chỉ cảm thấy có thống khổ và phẫn ná»™.
... Bách Lý Trưá»ng Thanh, quả thật là ông... tại sao ông lại Ä‘i làm chuyện này?
Tuy trong lòng y đang lớn tiếng gào thét, ngoài miệng chỉ lãnh đạm một câu chào:
- Ông vẫn mạnh giá»i?
Bách Lý Trưá»ng Thanh sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói:
- Tôi không mạnh giá»i, rất không mạnh giá»i.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ông không ngỠtôi lại đây?
Bách Lý Trưá»ng Thanh nói:
- Hừ.
Äặng Äịnh Hầu thở ra nói:
- Nhưng tôi thì đã nghĩ đúng là ông rồi...
Y không nói hết câu, bởi vì y thấy Bách Lý Trưá»ng Thanh Ä‘ang chau mày. Những lá»i y Ä‘ang nói, Bách Lý Trưá»ng Thanh hiển nhiên không muốn nghe.
Y vốn không bao giá» nói những lá»i ngưá»i khác không muốn nghe, huống gì, bao nhiêu bí mật chẳng còn là bí mật, bạn bè há»— tương kính trá»ng lẫn nhau đã trở thành thế đối lập, có nói cÅ©ng dư thừa quá.
Bất cứ âm mưu nào có chu mật đi chăng nữa, cũng có một chỗ hở, bất cứ một hòn núi hùng vĩ nào cũng nhất định có một lỗ hổng.
Gió không biết luồn từ lá»— hổng nào vào. Gió ở trên cao, lúc nào cÅ©ng làm ngưá»i ta có cảm giác nhạy bén và cưá»ng kình, ngưá»i ở trên cao, lúc nào cÅ©ng cảm thấy cô độc lạnh lẽo. Thá»i tiết này cứ làm cho ngưá»i ta nghÄ© đến rượu. Hồ Lão NgÅ© cÅ©ng rót cho y má»™t ly rượu. Äặng Äịnh Hầu không há» từ chối, bất kể ra sao, y Ä‘á»u tin Bách Lý Trưá»ng Thanh không thể là hạng ngưá»i bá» thuốc độc vào trong rượu.
Y nâng lỵ..
Y vẫn còn nâng ly lên má»i Bách Lý Trưá»ng Thanh, đấy không chừng là lần cuối cùng y tá» vẻ tôn kính ngưá»i này.
Bách Lý Trưá»ng Thanh nhìn y, ánh mắt hình như lá»™ vẻ thống khổ và mâu thuẩn, những chuyện đó không chừng không phải là ông ta thật tình muốn làm.
Nhưng ông ta đã làm vậy. Äặng Äịnh Hầu uống má»™t hÆ¡i cạn ly rượu, y cảm thấy miệng đắng nghét.
Bách Lý Trưá»ng Thanh cÅ©ng nâng ly uống cạn, bá»—ng nói:
- Chúng ta vốn là bạn bè, phải không?
Äặng Äịnh Hầu gật đầu thừa nhận.
Bách Lý Trưá»ng Thanh nói:
- Chỉ tiếc là chúng ta làm những chuyện, hoàn toàn không chính xác, vì vậy má»›i có chuyện bây giá».
Äặng Äịnh Hầu than dài nói:
- Thật là tiếc, cũng thật là bất hạnh.
Bách Lý Trưá»ng Thanh lắc đầu nói:
- Bất hạnh nhất là bây giỠtôi đã lại, và ông cũng lại.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ông cho là tôi không nên lại đây?
Bách Lý Trưá»ng Thanh nói:
- Hai ngưá»i chúng ta, cÅ©ng có má»™t ngưá»i không nên lại.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Tại sao?
Bách Lý Trưá»ng Thanh nói:
- Bởi vì tôi vốn không muốn chính tay tôi giết ông.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Bây giỠthì sao?
Bách Lý Trưá»ng Thanh nói:
- HIện tại hai ngưá»i chúng ta, nhất định chỉ có má»™t ngưá»i còn sống trở vá».
Giá»ng nói cá»§a y rất trấn tÄ©nh, đầy tá»± tin.
Äặng Äịnh Hầu bá»—ng bật cưá»i.
Äối vá»›i má»™t ngưá»i như Bách Lý Trưá»ng Thanh, y vốn có mấy phần sợ hãi úy kỵ, nhưng hiện tại, má»™t thứ phẫn ná»™ rất nguyên thá»§y, Ä‘ang khích động tiá»m lá»±c và dÅ©ng khí trong ngưá»i y.
... Chống lại áp bức, chính là má»™t thứ phẫn ná»™ nguyên thá»§y nhất cá»§a con ngưá»i.
... Bởi vì con ngưá»i nhá» thứ phẫn ná»™ đó mà phát sinh ra lá»±c lượng, vì vậy mà loài ngưá»i má»›i còn tồn tại!
Äặng Äịnh Hầu mỉm cưá»i nói:
- Ông tin là ngưá»i còn sống trở vá» nhất định là ông?
Bách Lý Trưá»ng Thanh không há» phá»§ nhận.
Äặng Äịnh Hầu bá»—ng vừa cưá»i vừa đứng dậy, y lại uống cạn hết ly rượu.
Lần này y không còn nâng ly má»i Bách Lý Trưá»ng Thanh, chỉ lãnh đạm nói má»™t tiếng:
- Má»i!
Bách Lý Trưá»ng Thanh chăm chú nhìn bàn tay y bá» ly rượu xuống bàn, há»i:
- Bàn tay ông bị thương?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Không có gì.
Bách Lý Trưá»ng Thanh há»i:
- Vũ khí của ông là hai bàn tay mà.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Nhưng chính tôi cũng biết, tôi nhất định không thể dùng một tay đánh bại được ông.
Bách Lý Trưá»ng Thanh há»i:
- Vậy ông dùng gì?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Tôi dùng một thứ lực lượng, chỉ dùng thứ lực lượng đó, tôi mới có thể đánh bại được ông.
Bách Lý Trưá»ng Thanh cưá»i nhạt.
Y chẳng há»i thêm đó là thứ lá»±c lượng gì, Äặng Äịnh Hầu cÅ©ng chẳng nói, nhưng trong lòng y Ä‘ang tá»± nói vá»›i chính mình:
- Tà không thể thắng chính, công đạo, chính nghĩa, chân lý, vĩnh viễn sẽ không bao giỠbị tiêu diệt.
Gió lại càng thổi mạnh, từ đê trầm biến thành gào hú, từ than thở biến thành gào thét.
Gió cÅ©ng trợ Oai cho ngưá»i sao?
Cho ai?
Äặng Äịnh Hầu xé má»™t chéo áo, rồi xé từ đó làm bốn mảnh, từ từ thắt lại ống tay và ống quần.
Hồ Lão Ngũ đang đứng một bên nhìn y, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, hình như đượm vẻ lo lắng, lại hình như có vẻ nhạo báng.
Äặng Äịnh Hầu tỉnh bÆ¡.
Y không nghÄ© chuyện ngưá»i ta sẽ ca tụng y là Phanh Mệnh Äặng Äịnh Hầu. Y rất hiểu chính mình, và rất hiểu đối thá»§.
Trong giang hồ không thể nào tìm ra được má»™t đối thá»§ nào đáng sợ như Bách Lý Trưá»ng Thanh.
Y không sợ Hồ Lão NgÅ© coi mình như kẻ hèn nhát, chân chính dÅ©ng khí có rất nhiá»u mặt, cẩn thận và nhẫn nại là má»™t trong những khuôn mặt cá»§a nó.
Hồ Lão NgÅ© không chừng không hiểu Ä‘iểm này, nhưng Bách Lý Trưá»ng Thanh hiểu.
Tuy y bất quá tùy tùy tiện đứng ở đó, nhưng ánh mắt cá»§a y không há» lá»™ vẻ diểu cợt, ngược lại còn biến thành ba phần đỠphòng, ba phần kính trá»ng.
Bất cứ má»™t ai Ä‘á»u có quyá»n bảo vệ sinh mạng cá»§a mình.
Vì bảo vệ sinh mạng cá»§a mình, ngưá»i ta làm bất cứ Ä‘iá»u gì, những Ä‘iá»u đó Ä‘á»u rất được đáng kính trá»ng.
Äặng Äịnh Hầu rốt cuá»™c đã ưỡn ngá»±c lên, quay mặt lại đối diện vá»›i Bách Lý Trưá»ng Thanh.
Bách Lý Trưá»ng Thanh bá»—ng nói:
- Mấy tháng rồi, hình như vũ công của ông có mòi tiến triển.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Vậy à?
Bách Lý Trưá»ng Thanh nói:
- Ãt ra ông đã chân chính há»c được hai chiêu, nếu muốn khắc địch chế thắng, hai chiêu này không thể nào thiếu được.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ông đang nói hai chiêu gì?
Bách Lý Trưá»ng Thanh nói:
- Nhẫn nại, trấn định.
Äặng Äịnh Hầu nhìn y, ánh mắt bất giác lại lá»™ vẻ tôn kính.
Tuy ông ta không còn là má»™t ngưá»i bạn đáng được tôn trá»ng, y vẫn là má»™t kình địch đáng được tôn trá»ng.
Bách Lý Trưá»ng Thanh chăm chú nhìn y, bá»—ng nói:
- Ông còn chuyện gì làm chưa xong không?
Äặng Äịnh Hầu trầm ngâm má»™t hồi, nói:
- Tôi còn tý sản nghiệp, vợ con tôi ăn mặc chắc không thiếu thốn tôi rất an lòng.
Bách Lý Trưá»ng Thanh nói:
- Tốt lắm.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Tôi bị chết, hy vá»ng ông làm giùm tôi má»™t chuyện.
Bách Lý Trưá»ng Thanh nói:
- Ông nói đi.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Thả Vương Thịnh Lan và Äinh Há»·, để bá»n há» sinh vài đứa con trai, chá»n đứa ngốc nhất cho tôi, để há» Äặng còn có ngưá»i kế hậu.
Ãnh mắt cá»§a Bách Lý Trưá»ng Thanh lại lá»™ vẻ thống khổ và mâu thuẩn, má»™t hồi thật lâu, y má»›i há»i:
- Tại sao lại chá»n đứa ngu nhất?
Äặng Äịnh Hầu cưá»i má»™t tiếng nói:
- Ngưá»i ngu nhiá»u phúc, tôi hy vá»ng nó sống lâu lâu má»™t chút.
Cái mỉm cưá»i há»i hợt, lá»i thỉnh cầu nhẹ nhàng, nhưng lại động sâu vào chá»— bi ai và thâm viá»…n nhất cá»§a loài ngưá»i.
Là cái bi ai cá»§a chính y, mà cÅ©ng là cái bi ai cá»§a Bách Lý Trưá»ng Thanh.
Bởi vì Bách Lý Trưá»ng Thanh cÅ©ng Ä‘ang nhá» y:
- Nếu tôi chết, hy vá»ng ông Ä‘i tìm giùm tôi má»™t ngưá»i đàn bà tên là Giang Vân, lấy hết sản nghiệp cá»§a tôi đưa cho bà ấy.
Äặng Äịnh Hầu nhịn không nổi há»i:
- Tại sao?
Bách Lý Trưá»ng Thanh nói:
- Bởi vì... bởi vì tôi biết bà ấy có đứa con với tôi.
Hai ngưá»i không nói gì nữa, chỉ đứng lẳng lặng nhìn nhau chăm chú, trong lòng Ä‘á»u tin tưởng đối phương sẽ làm giùm chuyện mình đã nhá».
CÅ©ng chính vì trong lòng há» còn có chút tín nhiệm và tôn trá»ng lẫn nhau, vì vậy há» má»›i thỉnh cầu đối phương lần cuối.
Sau đó há» lập tức xuất thá»§, đồng thá»i xuất thá»§.
Äặng Äịnh Hầu xuất thá»§ kịch liệt và oai mãnh.
Y biết trận chiến này bất kể là thắng hay thua, Ä‘á»u nhất định phải trải qua má»™t cÆ¡n thống khổ.
Y chỉ hy vá»ng cÆ¡n thống khổ ấy chấm dứt thật nhanh chóng, vì vậy má»—i chiêu y Ä‘á»u dùng tận toàn lá»±c.
Thiếu Lâm thần quyá»n Ä‘i theo đưá»ng lối cương liệt oai mãnh, quyá»n thế vừa khai triển ra, gió rít vù vù, như cá»p vừa nhảy ra khá»i gò núi.
Trên tháp vốn không lá»›n lắm, Bách Lý Trưá»ng Thanh suýt mấy lần bị y đánh cho rá»›t xuống.
Nhưng cứ má»—i đến lúc tối hậu trong đưá»ng tÆ¡ kẻ tóc, thân hình cá»§a y bá»—ng ung dung đứng vững lại.
Bốn chục chiêu đã qua, trái tim cá»§a Äặng Äịnh Hầu Ä‘ang chùng xuống.
Y bá»—ng nhá»› lại ba mưoi năm trước, tại má»™t thiá»n viện cÅ© kỹ nhá» bé, sư phụ cá»§a y đã có nói rằng...
... Nhu có thể thắng cương, nhược có thể thắng cưá»ng.
... Cương Ä‘ao tuy cưá»ng, nhưng chém không đứt được nước chảy, gió tuy yếu, mà làm lặng ba đào.
... Con nhất định phải nhá»› lấy Ä‘iá»u này, bởi vì con xem ra có vẻ tùy hòa, thật ra lại rất quật cưá»ng, xem ra tuy khiêm hư, thật ra lại rất kiêu ngạo.
... Ta tin là tương lai con sẽ nổi danh, bởi vì cỡ tính tình cá»§a con, sẽ phát huy được chá»— sở trưá»ng cá»§a Thiếu Lâm thần quyá»n, nhưng con phải không bao giá» quên Ä‘iá»u này, gặp phải đối thá»§ chân chính, con sẽ bị thất bại không nghi ngá» gì cả.
Cổ thụ rợp bóng, thiá»n viện yên tÄ©nh, lão tăng mày bạc ngồi dưới gốc cây, dặn Ä‘i dặn lại đứa bé... Tình đó cảnh đó, trong khoảnh khắc bá»—ng dưng tràn ngập vá» trước mắt y.
Những lá»i khuyên nhá»§ vàng đá trui luyện bao lần đó, hình như Ä‘ang văng vẳng bên tai.
Chỉ tiếc là y đã quên những lá»i khuyên nhá»§ đó từ lâu, bây giá» sá»±c nghÄ© đến, đã quá chậm.
Y bá»—ng cảm thấy ngưá»i mình toàn thân đã bị má»™t thứ lá»±c lượng má»m mại mà liên tục bó lấy, làm như hổ lang lá»t vào dòng nước sâu, sâu bá» lá»t vào lưới nhện...
Sau đó, bàn tay cá»§a Bách Lý Trưá»ng Thanh như má»™t cái bóng khổng lồ nặng như núi đè bẹp xuống ngưá»i y.
Y không tránh kịp.
... Chết mùi vị ra sao nhĩ?
Y nhắm mắt lại.
Äêm động phòng hoa chúc ôn nhu mà mỹ lệ, hai bắp đùi căng đầy cá»§a ngưá»i vợ.
Trong khoảnh khắc đó, tại sao y còn nghĩ đến chuyện này?
... Vợ con mình chắc chắn là sẽ không thiếu thốn gì. Mình rất yên lòng.
Y có thật yên lòng không?
... Tà không thắng chính, chính nghĩa cuối cùng cũng phải thắng!
Tại sao y lại bị thua?
Tuy y thua rồi, chính nghĩa vẫn chưa bị thua.
Bởi vì tại khoảnh khắc tối hậu đó, bá»—ng nhiên có má»™t thứ lá»±c lưá»ng từ má»™t bên đánh tá»›i, hóa giải thế chưởng cá»§a Bách Lý Trưá»ng Thanh, tá»±a như ánh nắng mặt trá»i xua tan Ä‘i màn đêm u tối.
Cái thứ lá»±c lượng đó cÅ©ng như ánh nắng mặt trá»i, tuy ôn hoà, nhưng tuyệt đối không thể chống cá»± lại được.
Bách Lý Trưá»ng Thanh thoái lùi ba bước, nhìn ngưá»i đó kinh ngạc.
Äặng Äịnh Hầu mở bừng mắt ra, nhìn ngưá»i đó, y lại càng kinh ngạc hÆ¡n.
Ngưá»i ra tay cứu y đó, lại là cái gã Hồ Lão NgÅ© tàn phế lá»m khá»m già nua.
Chẳng qua, hiện tại y không còn có vẻ già lão suy yếu, thân hình y đã thẳng lên, thậm chí cặp mắt còn có vẻ rất trẻ trung.
- Ngươi không phải là Hồ Lão Ngũ.
- Không phải.
- Vậy ngươi là ai?
Äầu tóc bạc phếu và mặc nạ trên mặt được gỡ ra, lá»™ má»™t gương mặt làm ngưá»i ta vui thích.
Äinh Há»·!
Äặng Äịnh Hầu rốt cuá»™c nhịn không nổi phải kêu lên!
- Äinh Há»·?
Bách Lý Trưá»ng Thanh nhìn y chăm chăm:
- Ngươi chính là cái gã Äinh Há»· thông minh?
Äinh Há»· gật gật đầu, biểu tình trên gương mặt rất kỳ quái.
Bách Lý Trưá»ng Thanh há»i:
- Lúc nãy ngươi dùng công phu gì vậy?
Äinh Há»· nói:
- Công phu là công phu, công phu chỉ có má»™t thứ, giết ngưá»i cÅ©ng là đó, mà cứu ngưá»i cÅ©ng là đó.
Ãnh mắt cá»§a Bách Lý Trưá»ng Thanh sáng rá»±c, y không ngá» gã thiếu niên này nói ra được đạo lý như vậy.
... Tất cả các thứ vũ công, cơ bản là một.
Äạo lý thì rõ ràng, nhưng những ngưá»i chân chính hiểu được, không có mấy ai.
Thật ra, xứng dáng với cái đạo lý đó thế gian này cũng không có mấy ai.
Ngưá»i trẻ tuổi này lai lịch ra sao?
Bách Lý Trưá»ng Thanh nhìn y đăm đăm, bá»—ng lại xuất thá»§.
Lần này y ra tay rất chậm, rất nhu hòa, tựa như làn gió nhẹ làm êm sóng biển, lại tựa như dòng nước chảy từ trên núi xuống, chảy mãi mà vẫn không ngừng.
Có Ä‘iá»u lần này y chạm vào, không phải là cương Ä‘ao, cÅ©ng không phải ba đào, vì vậy y dùng hết lá»±c lượng mà hoàn toàn Ä‘i đâu hết.
Bách Lý Trưá»ng Thanh lại càng kinh ngạc, quyá»n thế biến Ä‘i, từ nhu hòa chuyển qua cưá»ng kình, từ chậm đổi sang nhanh.
Äinh Há»· phản ứng cÅ©ng biến theo.
Äặng Äịnh Hầu bá»—ng phát hiện, vÅ© công cá»§a bá»n há», cÆ¡ hồ như cùng má»™t chá»— mà ra.
Trừ chuyện đó, giữa hai ngưá»i, hình như có chá»— tương đồng nào đó rất vi diệu.
Bách Lý Trưá»ng Thanh hình như cÅ©ng phát hiện ra Ä‘iểm đó, quyá»n Ä‘ang đấm ra, y bá»—ng thoái lui lại.
Äinh Há»· không tấn công tá»›i.
Bách Lý Trưá»ng Thanh nhìn y lom lom, bá»—ng há»i:
- Công phu cá»§a ngươi ở đâu há»c ra vậy?
Äinh Há»· há»i lại:
- Ông không biết sao? Thật không biết sao?
Biểu tình cá»§a y rất kỳ quái, giá»ng nói cá»§a y cÅ©ng rất kỳ quái, đầy vẻ bi ai và thống khổ.
Biểu tình cá»§a Bách Lý Trưá»ng Thanh lại còn biến ra kỳ quái hÆ¡n, hình như bá»—ng có má»™t cây kim đâm thẳng vào trái tim cá»§a y.
Thân hình cá»§a y bắt đầu run rẩy, tinh thần và thể lá»±c bá»—ng tan rả ra, ngay cả giá»ng nói cÅ©ng ú á»›.
Y vốn là tấm thân sắt thép luyện thành, sức lực và ý chí của y vốn không thể nào công phá được, y không thể nào trở thành như vậy được.
Äặng Äịnh Hầu nhìn nhìn y má»™t hồi, rồi lại quay qua nhìn nhìn Äinh Há»·, bá»—ng nhiên y cÅ©ng cảm thấy tay chân lạnh ngắt.
Chính ngay lúc đó, ánh đèn bỗng tắt phụt, trong bóng tối hình như có vật gì xé gió bay lại.
Âm thanh cao vút nhưng lại rất nhá».
Chỉ có những thứ ám khí thâm độc đáng sợ nhất, mới có tiếng rít như vậy.
Ngưá»i nào đã phóng ám khí?
Tiếng gió rít lên, ngưá»i cá»§a Äặng Äịnh Hầu đã nhảy hết sức lên cao, y không há» thấy ám khí gì cả, y cÅ©ng không biết ám khí Ä‘ang nhắm vào ai, nhưng y nhất định phải lấy toàn lá»±c né tránh.
Bởi vì y cÅ©ng là má»™t tay cao thá»§ đã được trui mài không biết bao nhiêu lần, y đã nghe thấy tiếng động trong gió mà ngưá»i khác không nghe thấy.
Còn Bách Lý Trưá»ng Thanh và Äinh Há»· thì sao?
Trong khung cảnh trong tâm tình Ä‘ang khích động đó, bá»n há» có đỠphòng linh mẫn như bình thá»i không?
Bóng tối.
Trá»i đất là má»™t khoảng bóng tối, bóng tối vô bá» vô bến.
Thân hình cá»§a Äặng Äịnh Hầu bay lên, nhưng y lại có cảm giác như bị chìm xuống, vì cả ngưá»i y đã bị bóng tối nuốt chá»­ng.
Tuy y Ä‘ang búng ngưá»i trên không, y vẫn còn thì giá» nhìn xuống phía dưới.
Y chẳng thấy gì cả.
Lúc y đến đây, chung quanh không có ngưá»i, dưới tháp không có ngưá»i, trong tháp cÅ©ng không có ngưá»i.
Từ đó đến giá» y vẫn bảo trì cảnh giác, Bách Lý Trưá»ng Thanh và Äinh Há»· chắc cÅ©ng vậy.
Nếu có ngưá»i lại, bá»n há» ba ngưá»i, ít ra phải có má»™t ngưá»i phát giác.
Nếu không có ai, ám khí từ đâu ra bây gi�
Y nghĩ không ra.
Bây giỠchân khí của y không còn cách nào đỠlên được nữa, thân hình y đã bắt đầu từ từ hạ xuống.
Phía dưới tình cảnh như thế nào? Có phải dang còn có ám khí hung hiểm đang đợi y dưới đó?
Bảo tháp tuy chỉ còn có sáu tầng, nhưng vẫn rất cao, càng lại gần, càng thấy cao. Ngưá»i ở trên tháp, càng thấy nó cao lắm, bất cứ ai cÅ©ng không dám nhảy khÆ¡i khÆ¡i xuống.
Äặng Äịnh Hầu cắn chặt hàm răng, dùng hết phần cuối cùng sức lá»±c, y lại tung ngưá»i lên, sau đó y để mình hạ xuống, chừng ba bốn trượng, đến tầng thứ ba, bá»—ng thò tay ra, nắm lấy mái ngói.
Rốt cuộc y cũng thở phào ra được một hơi.
Lần này lúc y rớt xuống, thân hình đã nhẹ như chiếc lá.
Bàn chân của y rốt cuộc đã đạp xuống mặt đất kiên thực, trong một khoảnh khắc, y có cảm giác như mình là một đứa bé đang xà vào lòng mẹ.
Äối vá»›i loài ngưá»i, mặt đất vÄ©nh viá»…n là chá»— đáng để nương tá»±a.
Nhưng mặt đất cũng một màu đen nghịt.
Trong bóng tối chẳng thấy có động tĩnh gì, cũng chẳng nghe có tý âm thanh.
Trên đỉnh tháp đã xảy ra chuyện gì?
Äinh Há»· có bị trúng phải ám toán không?
Äặng Äịnh Hầu nắm chặt hai nắm tay, trong lòng bá»—ng thấy có mặc cảm tá»™i lá»—i, y cảm thấy mình không nên cứ vậy mà nhảy xuống bá» mặc ngưá»i bạn vừa cứu tính mạng cá»§a mình trên đó.
Trong tháp lại càng Ä‘en tối, khắp nÆ¡i Ä‘á»u có thể là chá»— mai phục trí mạng, có Ä‘iá»u bây giá» dù có nguy hiểm cách mấy, cÅ©ng không làm y sợ mà bá» Ä‘i.
Y quyết tâm xông vào lại.
Nhưng y dang tính xông vào, trong tháp đã có ngưá»i xông ra.
Ngưá»i cá»§a y vừa bốc lên, chân khí lập tức chuyển ngược lại, sá»­ Thiên Cân Trụy cá»§a ná»™i gia, hai chân hạ xuống, khí lá»±c lại chuyển động, y thở ra má»™t tiếng, đánh má»™t quyá»n vào ngưá»i đó.
Äấy chính là Thiếu Lâm Bách Bá»™ thần quyá»n oai chấn vÅ© lâm đã ba trăm năm nay, cái đấm đó y đã sá»­ hết toàn lá»±c, đừng nói là đánh trúng thân ngưá»i, quyá»n phong Ä‘i tá»›i, cÅ©ng đủ làm tan nát tim gan.
Nào ngá» lá»±c lượng kinh khá»§ng đó đánh vào ngưá»i này, lại không có phản ứng gì, làm như tảng băng bá»—ng bị tiêu tan dưới ánh nắng mặt trá»i.
Äặng Äịnh Hầu thở phào má»™t hÆ¡i dài nói:
- Tiểu Äinh đó hả?
Bóng ngưá»i hạ xuống, quả thật là Äinh Há»·.
Äặng Äịnh Hầu cưá»i khổ.
Bình thá»i y xuất thá»§ rất thận trá»ng, có Ä‘iá»u hôm nay y bá»—ng dưng lại biến thành má»™t tên non choẹt, vừa khẩn trương vừa bá»™p chá»™p.
... Tiên hạ thá»§ vi cưá»ng, câu nói ấy không hẳn là chính xác, dÄ© dật đãi lao, dÄ© tÄ©nh chế động, hậu phát tiên chí, đấy má»›i là chân lý cá»§a vÅ© há»c.
... VÅ© công cá»§a chùa Thiếu Lâm làm cho ngưá»i ta kính trá»ng, không phải là vì nó mạnh bạo, mà vì chúng ta có thể dung hòa lá»±c lượng đó vá»›i Phật há»c bác đại tinh thâm.
Äặng Äịnh Hầu thở ra, y bá»—ng nhận thấy rằng, thành công và vinh dá»± không những không làm cho ngưá»i ta trưởng thành, mà ngược lại làm cho ngưá»i ta suy thoái. Bất cứ ngưá»i được nổi tiếng rồi, Ä‘á»u nhất định quên bẳng Ä‘i rất nhiá»u chuyện.
Nhưng hiện tại không phải là lúc bi ai hối hận, y lập tức phấn khởi tinh thần, há»i:
- Ngươi cũng nghe có tiếng ám khí?
Äinh Há»· nói:
- Ừ.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ai ám toán chúng ta?
Äinh Há»· nói:
- Không biết.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ãm khí hình như từ tầng thứ năm ném lên.
Äinh Há»· nói:
- Rất có thể.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ta không hỠthấy có ai ở trong tháp đi ra.
Äinh Há»· nói:
- Tôi cũng không thấy.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Nếu vậy ngưá»i này vẫn còn ở trong tháp.
Äinh Há»· nói:
- Không có.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ngươi tìm không thấy? Hay là hắn không có trong đó?
Äinh Há»· nói:
- Nếu có ngưá»i đó, tôi ắt hẳn tìm ra.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bất kỳ ám khí loại nào, nhất định không thể tự nhiên mà bay ra như vậy.
Äinh Há»· nói:
- Không thể nào.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Có ám khí ném ra, nhất định là có ngưá»i.
Äinh Há»· nói:
- Nhất định vậy.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bất cứ ngưá»i nào, không thể tá»± nhiên mà biến mất Ä‘i.
Äinh Há»· nói:
- Äúng vậy.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Nếu vậy, ngưá»i này Ä‘i đâu? Không lẽ hăn không phải là ngưá»i? Là quỹ?
Äinh Há»· nói:
- Nghe nói tòa bảo tháp này vốn có quỹ.
Äặng Äịnh Hầu cưá»i khổ há»i:
- Không lẽ ngươi tin có quỹ sao?
Äinh Há»· nói:
- Tôi không tin.
Äặng Äịnh Hầu nhìn y chăm chú, từ từ nói:
- Thật ra, rõ ràng là ngươi đã biết ngưá»i đó là ai, ngươi đã biết làm sao hắn lại đó, làm sao hắn trốn Ä‘i. Nhưng ngươi lại không chịu nói ra.
Äinh Há»· có vẻ không phá»§ nhận chuyện đó.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Tại sao ngươi không chịu nói?
Äinh Há»· trầm ngâm má»™t hồi, rốt cuá»™c thở dài, nói:
- Bởi vì dù có nói ra, ông cũng chẳng chịu tin.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Tại sao?
Äinh Há»· nói:
- Bởi vì có quá nhiá»u chuyện tấu xảo Ä‘i.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Chuyện gì?
Äinh Há»· nói:
- Kế hoạch trong chuyện này, vốn rất chu đáo bí mật, vậy mà các ngưá»i cứ tấu xảo tìm ra được nhiá»u kẻ hở, má»—i cái kẻ hở lại tấu xảo lòi ra đưá»ng dây tá»›i chá»— khác, mà chá»— nào cÅ©ng Ä‘á»u chỉ đến Bách Lý Trưá»ng Thanh, chỉ có mình ông ta là phù hợp.
... Khách đến ngày mưá»i ba tháng năm.
... Thá»i khắc xảo hợp.
... Vũ công uyên bác.
... Hơi thở dồn dập.
... Thuốc uống có mùi đặc biệt.
... Bí mật của tiêu cuộc không ai có thể biết được.
Äặng Äịnh Hầu thở ra nói:
- Nghĩ đi nghĩ lại, những chuyện đó quả thật có chỗ quá tấu xảo.
Äinh Há»· nói:
- Nhưng còn chưa tấu xảo nhất.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Tấu xảo nhất là gì?
Giá»ng nói cá»§a Äinh Há»· bá»—ng biến thành chua chát, y chầm chậm nói:
- Tấu xảo là, tôi lại là con trai cá»§a Bách Lý Trưá»ng Thanh.
Äặng Äịnh Hầu lại thở ra má»™t hÆ¡i dài nói:
- Mẹ cá»§a ngươi nhất định là Giang phu nhân, ngưá»i mà lúc nãy y nhá» ta Ä‘i tìm.
Äinh Há»· nhìn y, há»i:
- Ông đã biết hết rồi sao?
Äặng Äịnh Hầu lắc lắc đầu.
Äinh Há»· nói:
- Nhưng ông có vẻ không ngạc nhiên gì mấy.
Äặng Äịnh Hầu than thở:
- Lúc trước ta quả có nghĩ đến điểm đó, nhưng nếu ngươi không nói ra, ta còn không dám chắc.
Äinh Há»· lạnh lùng nói:
- Ông không dám chắc Ä‘iá»u gì? Không dám chắc Bách Lý Trưá»ng Thanh là gian tế? Là hung thá»§?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ta vốn ngỡ rằng chuyện đó quả thật là vậy, do đó...
Äinh Há»· ngắt lá»i y:
- Vì vậy ông vừa gặp mặt ông ta, không há»i đầu Ä‘uôi ra sao, đã Ä‘i liá»u mạng vá»›i nhau.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ta nên há»i gì?
Äinh Há»· nói:
- Ãt nhất ông cÅ©ng nên há»i ông ta, tại sao ông ta lại đến đây? Äến đây đợi ai?
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ước hẹn này không phải do ông ta má»i?
Äinh Há»· nói:
- Không phải.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Vậy thì ông ta đợi ai?
Äinh Há»· nói:
- Ông ta cÅ©ng như ông, cÅ©ng bị ngưá»i ta gạt lại đây, ông ta chá» cÅ©ng chính là ngưá»i ông Ä‘ang tìm.
Äặng Äịnh Hầu thay đổi nét mặt há»i:
- Ông ta cũng chỠtên hung thủ đó?
Äinh Há»· há»i lại:
- Ông không tin?
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ông ta thấy ta lại, không lẽ nghĩ rằng ta chính là hung thủ?
Äinh Há»· há»i lại:
- Ông thấy ông ta ở đó, không phải ông cũng nghĩ ông ta là hung thủ sao?
Äặng Äịnh Hầu ngẫn mặt ra.
Äinh Há»· thở ra nói:
- Xem ra NgÅ© tiên sinh là má»™t ngưá»i rất thông minh, đối vá»›i tư cách các ông hiểu rõ không sai mảy may.
Äặng Äịnh Hầu vá»™i vã há»i:
- Ngũ tiên sinh là ai?
Äinh Há»· nghiêm nét mặt nói:
- Ngũ tiên sinh chính là đầu lãnh của phân đà Ngũ Nguyệt Thập Tam trong Thanh Long hội, cũng là kẻ chủ mưu của toàn bộ kế hoạch.
Äặng Äịnh Hầu lại ngẫn mặt ra.
Äinh Há»· cưá»i nhạt nói:
- Y vốn đã tính đúng là các ông gặp nhau lập tức chuẩn bị xuất thá»§ ngay, bởi vì các ông Ä‘á»u là những bậc anh hùng xuất chúng, ai cÅ©ng nghÄ© mình nhận xét rất đúng, thì còn cần gì nói thêm cho phí lá»i, cứ liá»u mạng sống chết vá»›i nhau trước cho khá»e.
Äặng Äịnh Hầu chỉ còn nước đứng nghe, trong lòng bất giác thừa nhận y nói rất có lý.
Tài sản của XuyVuu

  #15  
Old 18-04-2008, 12:21 PM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 14

Hồn Bay Bá»—ng Phương Trá»i Xa


Äinh Há»· nói:
- Trong kế hoạch của hắn, các ông đáng lý ra đã chết ở trong tháp, chỉ tiếc là...
Äặng Äịnh Hầu bá»—ng cưá»i lên má»™t tiếng, nói:
- Chỉ tiếc ngươi tấu xảo lại là con cá»§a Bách Lý Trưá»ng Thanh, tấu xảo là ngưá»i bạn cá»§a ta, lại tấu xảo là Äinh Há»· thông minh.
Äinh Há»· nhìn y, ánh mắt lá»™ má»™t nụ cưá»i.
Chính ngay lúc đó, từ trong tầng thứ hai cá»§a bảo tháp bá»—ng vá»ng ra má»™t tiếng gầm thật lá»›n, tiếp theo đó, ầm lên má»™t tiếng, má»™t phiến đá lá»›n bay xuống, vách tưá»ng trên tầng tháp đó đã bị lÅ©ng má»™t lá»— lá»›n.
Trong lỗ hỗng đen ngòm đó, vẫn không thấy gì cả.
Äặng Äịnh Hầu thay đổi sắc mặt:
- Bách Lý Trưá»ng Thanh đâu rồi? Lúc ngươi ra đây, có thấy y ở đâu không?
Äinh Há»· lắc lắc đầu.
Äặng Äịnh Hầu lại há»i:
- Có phải hiện giỠy đang giao thủ với tên Ngũ tiên sinh ấy không?
Äinh Há»· lại lắc lắc đầu, gương mặt cÅ©ng lá»™ vẻ nghiêm trá»ng.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Chúng ta cũng không nên đứng đây nhìn, có phải ỵ..
Y nói chưa dứt lá»i, trên tháp lại có tiếng la nhá», rồi má»™t tiếng gầm lá»›n, xuống tá»›i lầu thứ hai.
Tiếp theo đó, má»™t tiếng ầm nữa lại vang lên, má»™t phiến đá lá»›n nữa lại rá»›t xuống, cÆ¡ hồ đụng vào ngưá»i bá»n há».
Tuy bá»n há» không thấy tình huống trong tháp ra sao, có Ä‘iá»u trên tháp hai tay cao thá»§ Ä‘ang giao chiến vá»›i nhau, vÅ© công cao cưá»ng, sức lá»±c hung mãnh, không cần thấy cÅ©ng tưởng tượng được ra.
VÅ© công cá»§a Bách Lý Trưá»ng Thanh tuy không phải là đệ nhất thiên hạ, thanh danh và địa vị cá»§a y cÅ©ng không phải là dá»±a vào vÅ© công, thậm chí có rất nhiá»u ngưá»i trong giang hồ cho rằng, y cÅ©ng không phải là má»™t tay cao thá»§ hạng nhất trong liên doanh tiêu cuá»™c.
Nhưng ngưá»i hiểu rõ y tưá»ng tận Ä‘á»u biết rằng, khí lá»±c y giữ bên trong, không lá»™ ra ngoài, thật ra là ná»™i công ngoại công cá»§a y đã luyện tá»›i mức độ hầu như lư há»a thuần thanh, đối vá»›i các thứ vÅ© há»c cá»§a các môn phái, rất ít ngưá»i bì kịp vá»›i y.
Cái Ä‘iểm đó Äặng Äịnh Hầu còn rành rá»t hÆ¡n ai cả, lúc nãy y vừa giao thá»§ vá»›i Bách Lý Trưá»ng Thanh.
Lúc này, ngưá»i Ä‘ang đánh nhau vá»›i y trên tháp, vÅ© công không kém y tý nào, vì vậy má»›i đánh nhau kịch liệt đến như vậy.
Nếu ngưá»i này quả thật là NgÅ© tiên sinh, vậy NgÅ© tiên sinh là ai nhÄ©?
Ai có thể có vÅ© công tương đương như Bách Lý Trưá»ng Thanh?
Nếu gã NgÅ© tiên sinh này là gian tế bán đứng liên doanh tiêu cuá»™c, là hung thá»§ giết hại Vương lão gia tá»­, thì hắn không phải là Quy Äông Cảnh, cÅ©ng là Khương Tân, không phải Khương Tân, cÅ©ng là Tây Môn Thắng.
Ba ngưá»i ấy vốn không phải chẳng còn đáng nghi ngá» gì nữa sao?
Bao nhiêu vấn đỠấy, trong khoảnh khắc vụt thoáng qua đầu cá»§a Äặng Äịnh Hầu, dÄ© nhiên y không có thì giá» ngồi suy nghÄ©.
Chính ngay lúc y Ä‘ang chuẩn bị xông lên tháp, bá»—ng lại có tiá»ng ầm thật lá»›n vang lên.
Bảo tháp vốn đã bị sập mất đi một nửa, bây giỠđã sập xuống hoàn toàn!
Hai ngưá»i Ä‘ang đánh nhau trên đó, có phải đã táng mạng dưới tháp?
Bụi bặm, gỗ vụn, ngói vỡ, như một đám mây đen, đem theo sấm sét kinh hồn cùng mưa rơi tầm tả, bỗng từ trên cao ụp xuống.
Äặng Äịnh Hầu tính thoái lui, Äinh Há»· đã kéo tay y, nhảy lùi ra phía sau.
Lúc y còn trẻ tuổi, trong chùa Thiếu Lâm cổ sát trang nghiêm ấy, đã có biết bao nhiêu cao tăng từng khen y.
... Tuy tính tình cá»§a ngươi có chá»— nóng nảy, vÅ© công khó mà luyện đến chá»— đăng phong tạo cá»±c, nhưng lúc ngươi giao thá»§ vá»›i ngưá»i khác, dù há» có vÅ© công cao hÆ¡n ngươi, cÅ©ng chắc gì là đối thá»§ cá»§a ngươi, bởi vì phản ứng cá»§a ngươi rất nhanh.
Bất cứ ai, đối vá»›i những lá»i ngưá»i khác khen thưởng mình, Ä‘á»u nhá»› rất rõ trong tâm khảm.
Những câu đó, Äặng Äịnh Hầu trước giá» không bao giá» quên, có Ä‘iá»u hiện giá», y phát hiện ra, phản ứng cá»§a mình chẳng còn nhanh như mình tưởng tượng.
Äinh Há»· còn nhanh hÆ¡n y, không những vậy, còn nhanh hÆ¡n nhiá»u.
... Má»™t ngưá»i tuổi tác lá»›n dần, có phải phản ứng cÅ©ng chậm Ä‘i không?
... Tuổi già, không lẽ lại bi ai đến như vậy?
Äặng Äịnh Hầu lùi lại năm ba trượng, đứng ngây ngưá»i ra, bụi cát sá»i đá rá»›t lào rào trước mặt y. Y hoàn toàn không hay biết gì.
Má»—i ngưá»i ai ai cÅ©ng Ä‘á»u xem mình cao giá lắm, vì vậy, má»—i khi phát hiện ra giá trị chân chính cá»§a mình, sẽ không khá»i có cảm giác như bị đánh mất cái gì đó.
Äấy cÅ©ng là má»™t trong những thứ bi ai cá»§a loài ngưá»i.
CÆ¡n há»—n loạn đã trở lại bình thưá»ng, trá»i đất đã biến thành má»™t màn yên tÄ©nh, sá»± yên tÄ©nh đó ngược lại làm Äặng Äịnh Hầu choàng tỉnh giấc.
Trước mặt vẫn là một màn bóng tối, nhưng chỗ có tòa bảo tháp to lớn đồ sộ ấy, bây giỠđã biến thành bằng phẳng.
Trong má»™t khoảnh khắc nó Ä‘ang còn là má»™t ngưá»i khổng lồ đứng sừng sững ở đó, nhìn cây cỠđất Ä‘ai phía dưới chân mình.
Nhưng bây giỠnó đã đổ ầm xuống, đổ ầm xuống vào cây cỠđất đai nó đã từng nhìn khinh nhạo.
... Bảo tháp cÅ©ng như ngưá»i vậy, ngưá»i càng bò lên cao, càng dá»… té xuống.
Äặng Äịnh Hầu bất giác thở ra má»™t tiếng.
... Bách Lý Trưá»ng Thanh và gã NgÅ© tiên sinh đó, không phải há» là những ngưá»i đã bò lên cao quá hay sao?
NghÄ© đến Bách Lý Trưá»ng Thanh, Äặng Äịnh Hầu má»›i hoàn toàn tỉnh lại, y la lên thất thanh:
- Bá»n hỠđã ra khá»i đó chưa?
Äinh Há»· nói:
- Chưa.
Ngưá»i còn chưa ra khá»i, không lẽ đã táng mạng hết dưới bảo tháp hay sao?
Äặng Äịnh Hầu biến hẳn sắc mặt, lập tức xông lại, trong bóng tối, y chỉ thấy cát đá chồng chất thành má»™t đống, như má»™t cái mồ.
Bất kỳ ai bị chôn dưới cái mồ ấy, đừng hòng tưởng còn sống mà chui lên. Äặng Äịnh Hầu tay chân Ä‘á»u lạnh cứng như đá.
Bách Lý Trưá»ng Thanh không hẳn là bạn thân lắm cá»§a y, nhưng hiện tại, trong lòng y rất Ä‘au đớn.
Bởi vì y cảm thấy trong lòng mình có lỗi với y lắm.
Äinh Há»· cÅ©ng chạy lại, Ä‘ang nhìn y, hình như nhìn xuyên qua tâm sá»± cá»§a y.
Những hiểu lầm và hoài nghi cá»§a y đối vá»›i Bách Lý Trưá»ng Thanh, hiển nhiên đã bị trừ bá».
Ãnh mắt cá»§a Äinh Há»· lá»™ vẻ vui mừng, y vốn rất mong chuyện đó xảy ra.
Äặng Äịnh Hầu quay đầu lại, nhìn biểu tình trên gương mặt Äinh Há»·, y tức giận há»i:
- Bách Lý Trưá»ng Thanh có phải là cha ruá»™t cá»§a ngươi không?
Äinh Há»· nói:
- Phải.
Äặng Äịnh Hầu vênh mặt lên nói:
- Vậy mà y táng mạng dưới tháp, ngươi không thấy đau đớn gì, còn lộ vẻ cao hứng nữa?
Äinh Há»· không trả lá»i câu há»i, y há»i ngược lại:
- Ông có biết tòa bảo tháp này tại sao lại dễ bị sụp như vậy không?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Tại vì nó quá cao.
Äinh Há»· lắc đầu nói:
- Trên Ä‘á»i này còn có bao nhiêu tòa tháp cao hÆ¡n đó, mà có sụp xuống đâu.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Không lẽ còn có nguyên do gì trong đó sao?
Äinh Há»· nói:
- Tòa tháp này trống không.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Tòa tháp nào cũng trống không ở giữa.
Äinh Há»· nói:
- Nhưng giữa tưá»ng cÅ©ng trống không, thậm chí ngay cả ná»n đất phía dưới cÅ©ng trống lá»—ng.
Äặng Äịnh Hầu chợt hiểu ra:
- Không lẽ tòa tháp này có địa đạo trong ruột?
Äinh Há»· nói:
- Má»—i tầng Ä‘á»u có.
Äặng Äịnh Hầu chau mày:
- Bảo tháp vốn là chỗ của Phật gia, tại sao lại có địa đạo trong ruột?
Äinh Há»· nói:
- Tòa bảo tháp này vốn không phải đệ tử nhà Phật xây lên.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Vậy thì ai xây lên?
Äinh Há»· nói:
- Cưá»ng đạo.
Gò núi xanh xanh phía sau bảo tháp, đã từng là chỗ vào ra của quần đạo từ bao nhiêu năm nay.
Äinh Há»· nói:
- Bá»n há» vì phải chạy trốn quan phá»§ truy lùng, má»›i xây tòa bảo tháp này lên, làm đưá»ng tháo lui thoát thân. Vì vậy dưới tháp còn có đưá»ng địa đạo, thông má»™t mạch lên tá»›i sÆ¡n trại.
Äặng Äịnh Hầu rốt cuá»™c hoàn toàn hiểu rõ ra:
- Lúc nãy cái ngưá»i ám toán chúng ta Ä‘i từ địa đạo lên.
Äinh Há»· nói:
- Äúng vậy.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ngưá»i dưới núi cứ ngỡ trong tháp có ma, chắc là lý do đó.
Äinh Há»· nói:
- Bởi vậy có rất nhiá»u ngưá»i lại đây xong, Ä‘á»u tá»± nhiên thất tung.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bởi vì đây là bí mật cá»§a các ngươi, nếu có ngưá»i vô ý phát giác ra bí mật, ắt phải giết Ä‘i bịt miệng.
Äinh Há»· cưá»i cưá»i, nụ cưá»i ra chiá»u cay đắng:
- Äúng vậy, chính là bí mật cá»§a bá»n cưá»ng đạo chúng tôi, bá»n tiêu khách các ông vốn không thể nào biết được.
Äặng Äịnh Hầu cÅ©ng chỉ còn cách cưá»i khổ.
Y nói hai chữ "các ngươi" xong, lập tức biết mình đã lỡ lá»i.
... Äấy có phải là vì trong tận đáy lòng cá»§a Äinh Há»·, y đã nhận định mình suốt Ä‘á»i bị ngưá»i ta coi là cưá»ng đạo?
... Không lẽ dù y có muốn thay đổi ra sao, y Ä‘á»u không thể thay đổi được cái nhìn cá»§a ngưá»i khác đối vá»›i y?
Äặng Äịnh Hầu lập tức thá» thốt trong lòng.
Y thá» rằng từ đây vá» sau, không những mình sẽ thay đổi cái lối nhìn và suy nghÄ© cá»§a mình, mình còn phải Ä‘i thay đổi ngưá»i khác nữa.
Äinh Há»· hình như hiểu rõ y Ä‘ang nghÄ© gì, y mỉm cưá»i nói:
- Bất kể ra sao, tôi cÅ©ng là ngưá»i sinh trưởng lên nÆ¡i đây, do đó tôi cÅ©ng biết cái bí mật này.
Äặng Äịnh Hầu thở ra nói:
- Bởi vì ngươi biết được bí mật, vì vậy chúng ta còn sống sót được.
Hiện tại, y cũng hiểu ra được kế hoạch của Ngũ tiên sinh.
- Y muốn chúng ta giao thá»§ trước vá»›i nhau trước, đợi chúng ta đánh má»™t hồi sức cùng lá»±c kiệt rồi, bá»—ng từ trong địa đạo xông ra hạ độc thá»§, để ngưá»i khác nghÄ© rằng, chúng ta đồng quy ư tận vá»›i nhau, y bèn thong dong ngoài vòng pháp luật.
Äinh Há»· cÅ©ng thở ra, cưá»i khổ nói:
- Chỉ bất quá dù ông chết rồi, cÅ©ng còn là ngưá»i may mắn hÆ¡n.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Tại sao?
Äinh Há»· nói:
- Bởi vì ngưá»i khác sẽ cho là ông vì liên doanh tiêu cuá»™c Ä‘i trừ gian tế, báo thù cho Vương lão gia tá»­, ông má»›i không tiếc cùng hung thá»§ đồng quy ư tận, ông chết rồi, không chừng so vá»›i lúc còn sống còn được tôn kính hÆ¡n nhiá»u. Có Ä‘iá»u...
... Có Ä‘iá»u, Bách Lý Trưá»ng Thanh chết rồi, nổi oan uổng sẽ vÄ©nh viển không bao giỠđược tẩy sạch.
Äinh Há»· nói:
- Äợi dến lúc các ông chết rồi, không những y sẽ vÄ©nh viá»…n thong dong ngoài vòng pháp luật, mà còn có thể trùng tu lại liên doanh tiêu cuá»™c, bước thêm má»™t bước nữa, nắm giữ quyá»n hành, từ đó vá» sau, giang hồ Trung nguyên hắc bạch hai đạo, sẽ nằm trong vòng kiểm soát cá»§a y.
Nghĩ đến cái kế hoạch thâm độc và chu mật đó, ngay cả y cũng bất giác rùng mình lông gáy muốn dựng đứng lên.
Äặng Äịnh Hầu cưá»i gượng lên má»™t tiếng nói:
- May mà chúng ta còn chưa chết, bởi vì...
Äinh Há»· mỉm cưá»i nói:
- Bởi vì y không ngá» rằng, trong kế hoạch đó lại lòi ra tên Äinh Há»· thông minh.
Äặng Äịnh Hầu cưá»i nói:
- Y lại không ngá» rằng tên Äinh Há»· thông minh ấy lại là con cá»§a Bách Lý Trưá»ng Thanh, và là bạn cá»§a Äặng Äịnh Hầu.
Nụ cưá»i cá»§a y không còn là gượng gạo nữa, bởi vì y đã phát giác ra, má»™t kế hoạch dù có thâm độc chu mật đến đâu, cÅ©ng Ä‘á»u sẽ bị thất bại, bởi vì trên Ä‘á»i này còn có má»™t thứ lá»±c lượng còn mạnh hÆ¡n.
Äó chính là niá»m tin và tình yêu cá»§a con ngưá»i.
Bởi vì tình thương cá»§a Äinh Há»· đối vá»›i cha mình và Tiểu Mã, vì vậy mà không tiếc mạo hiểm tính mạng cá»§a mình.
Một tên hung thủ máu lạnh, sẽ không bao giỠhiểu được thứ tình cảm đó.
Bởi vì y sÆ¡ sót chuyện đó, vì vậy kế hoạch cá»§a y dù có chu mật đến đâu, Ä‘á»u phải bị thất bại.
Dưới đống gạch ngói không có ngưá»i, ngưá»i sống ngưá»i chết gì cÅ©ng không có.
Những ngưá»i đã ở trong tháp, bây giá» có lẽ đã theo đưá»ng địa đạo Ä‘i mất. Äịa đạo đã bị đống gạch vụn vùi lấp.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Lúc nãy cái ngưá»i đánh nhau vá»›i Bách Lý Trưá»ng Thanh trên tháp, có phải là NgÅ© tiên sinh không?
Äinh Há»· nói:
- Rất có thể.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ngũ tiên sinh dĩ nhiên không phải là tên thật của y?
Äinh Há»· nói:
- Không phải.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Dĩ nhiên y không dùng mặt thật.
Äinh Há»· nói:
- Y Ä‘eo má»™t chiếc mặc nạ, không những làm bằng da ngưá»i, mà còn làm rất tinh xảo, sá»­ dụng cÅ©ng rất tiện lợi, cỡ mặc nạ loại đó, y có ít nhất cÅ©ng bảy tám cái, vì vậy, chỉ trong khoảnh khắc có thể biến thành bảy tám ngưá»i khác nhau.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Dĩ nhiên y mặc bộ đồ đen.
Äinh Há»· nói:
- Thưá»ng thưá»ng là vậy.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bách Lý Trưá»ng Thanh bá»—ng dưng thấy má»™t ngưá»i mặc đồ Ä‘en Ä‘eo mặt nạ, dÄ© nhiên y sẽ không bá» qua.
Äinh Há»· nói:
- Nhất là trong hoàn cảnh thế này.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Vì vậy y muốn trốn Ä‘i đâu, Bách Lý Trưá»ng Thanh cÅ©ng nhất định rượt theo tá»›i đó.
Äinh Há»· nói:
- Vì vậy, bá»n há» không còn ở đây.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Con đưá»ng địa đạo này có phải thông lên sÆ¡n trại phía trên?
Äinh Há»· nói:
- Vào địa đạo rồi là không còn đưá»ng nào khác hÆ¡n để Ä‘i.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Vì vậy Bách Lý Trưá»ng Thanh chắc cÅ©ng đã ở sÆ¡n trại trên đó?
Äinh Há»· gật gật đầu.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ngươi có nói, nÆ¡i đây hiện giỠđã biến thành long đàm hổ huyệt, bất cứ ai lá»t vào Ä‘á»u khó lòng mà sống sót thoát ra.
Äinh Há»· nói:
- Tôi có nói vậy.
Äặng Äịnh Hầu nhìn y chăm chú má»™t hồi, rồi sa sầm nét mặt há»i:
- Ông ta là phụ thân của ngươi, hiện tại ông ta đang ở trên đó, ngươi tính làm gì đây?
Äinh Há»· há»i lại:
- Ông muốn tôi làm sao?
Äặng Äịnh Hầu lạnh lùng nói:
- Ngươi tự mình phải biết chứ.
Äinh Há»· nói:
- à của ông, có phải là, chúng ta nên bỠra hai tiếng đồng hồ, moi đống gạch vụn này lên, rồi từ địa đạo đi lên núi tống mạng?
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Tại sao lại nhất định phải tống mạng?
Äinh Há»· nói:
- Bởi vì lúc đó trá»i đã sáng trưng, chúng ta nhất định đã mệt lữ cả ra, không những vậy...
Äặng Äịnh Hầu ngắt lá»i y:
- Chúng ta không nhất định phải Ä‘i đưá»ng địa đạo, quanh đây chắc chắn sẽ có đưá»ng khác lên núi.
Äinh Há»· nói:
- Dĩ nhiên là có.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ở đâu?
Äinh Há»· nói:
- Là con đưá»ng tôi không muốn Ä‘i tý nào.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Tại sao ngươi không muốn?
Äinh Há»· nói:
- Bởi vì tôi biết ông ta nhất định có thể tự mình lo được thân mình, bởi vì tôi còn chưa muốn chết.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Nhưng ngươi đã từng qua con đưá»ng đó.
Äinh Há»· nói:
- Lúc đó tình cảnh lại khác.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Khác làm sao?
Äinh Há»· nói:
- Lúc đó tôi còn tìm ra được ngưá»i để cải trang.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Phanh Mệnh Hồ Lão Ngũ?
Äinh Há»· gật gật đầu:
- Ngưá»i trên núi coi y như đồ bá», trước giá» không ai nhìn y Thẳng trước mặt, y má»™t mình ở căn nhà nhá» phía sau, trước giá» không ai há»i tá»›i y sống chết ra sao.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ngươi biết nếu giả trang thành y nhất định sẽ tránh khá»i tai mắt cá»§a ngưá»i trên núi.
Äinh Há»· cưá»i cưá»i nói:
- Tôi còn giấu được các ngưá»i, huống gì là ngưá»i khác?
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Hai lần tá»›i quán lão SÆ¡n Äông Ä‘á»u là ngươi cả?
Äinh Há»· nói:
- Hai lần Ä‘á»u là tôi.
Y hững hỠnói tiếp:
- Tôi biết các ngưá»i sẽ rất hiếu kỳ vá»›i má»™t ngưá»i như Hồ Lão NgÅ©, nhưng sẽ không nhìn y rõ ràng lắm, bởi vì thật tình y quá khó coi.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bây giỠbí mật ấy đã bị bại lộ, nếu ngươi lên núi, dĩ nhiên là rất nguy hiểm.
Äinh Há»· nói:
- Vì vậy...
Äặng Äịnh Hầu lại ngắt lá»i y:
- Vì vậy, dù ngươi biết chắc Bách Lý Trưá»ng Thanh và Tiểu Mã sẽ chết trên núi, nhất định sẽ không lên đó, bởi vì cái mạng cá»§a ngươi so vá»›i ngưá»i khác còn có giá trị hÆ¡n.
Äinh Há»· nói:
- Mạng của tôi cũng không trị giá gì, nếu tôi có hai mạng, dù ông đem một mạng đi ném cho chó ăn, tôi cũng không tiếc.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Tiếc là ngươi chỉ có một mạng.
Äinh Há»· thở ra nói:
- Quả thật là tiếc thay.
Äặng Äịnh Hầu nhìn y lom lom há»i:
- Ngươi quả thật không lo cho ông ta tý nào sao?
Äinh Há»· cÅ©ng sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói:
- Tôi còn chưa sinh ra, ông ta đã bá» Ä‘i, mẹ tôi là má»™t ngưá»i đàn bà không có tý vÅ© công, không những vậy còn có bệnh. Tôi lên ba tuổi đã ôm bát Ä‘i xin ăn ngoài đưá»ng, sáu tuổi đã há»c ăn trá»™m. Mưá»i mấy năm nay, không ai lo lắng cho tôi, tại sao tôi phải Ä‘i lo lắng cho ngưá»i ta?
Giá»ng nói cá»§a y lạnh lùng, gương mặt không má»™t nét biểu tình, nhưng bàn tay cá»§a y Ä‘ang run rẩy.
Äặng Äịnh Hầu lại nhìn y chăm chú má»™t hồi, bá»—ng thở ra má»™t hÆ¡i dài nói:
- May mà ta là bạn cá»§a ngươi, may mà ta hiểu ngươi, nếu không ta sẽ cho ngươi là má»™t ngưá»i vô tình vô nghÄ©a.
Äinh Há»· lạnh lùng nói:
- Tôi vốn là má»™t ngưá»i vô tình vô nghÄ©a.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Nếu ngươi quả thật là má»™t ngưá»i vô tình vô nghÄ©a, tại sao còn lại đây làm gì? Tại sao lại muốn cứu ta? Tại sao lại muốn tẩy sạch oan uổng cho ông ta?
Äinh Há»· nhắm mắt lại.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Thật ra, ta cũng biết ngươi đã có ý định gì đó rồi, nhưng còn chưa chịu nói ra.
Äinh Há»· vẫn còn câm miệng không chịu thừa nhận, cÅ©ng không phá»§ nhận.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Tại sao ngươi không chịu nói gì?
Äinh Há»· rốt cuá»™c thở ra, nói:
- Dù tôi có chuyện gì để nói, cũng không phải nói cho một mình ông nghe.
Äặng Äịnh Hầu sáng mắt lên nói:
- Dĩ nhiên, chúng ta không thể bỠrơi cái vị đại tiểu thơ đó.
Äinh Há»· há»i:
- Cô ta đâu?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Äang ở trên cây ngân hạnh má»™t bên miếu sÆ¡n thần.
Äinh Há»· hững há» cưá»i má»™t tiếng nói:
- Không ngỠcô ta lại biến ra thật thà, ngồi yên một mình trên cây.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Cô ta không phải một mình.
Äinh Há»· há»i:
- Còn ai nữa?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Lão SÆ¡n Äông.
Äinh Há»· Ä‘ang Ä‘i vá»›i y vá» phía trước, bá»—ng ngừng lại thình lình.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Tại sao ngươi ngừng lại?
Äinh Há»· trầm ngâm má»™t hồi thật lâu, má»›i chầm chậm nói:
- Chúng ta khá»i cần lại đó.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Tại sao?
Äinh Há»· nói:
- Bởi vì trên cây nhất định chẳng còn ai.
Giá»ng nói cá»§a y vẫn còn lạnh lùng, gương mặt vẫn không có nét biểu tình gì, nhưng bàn tay đã bắt đầu run rẩy.
Äặng Äịnh Hầu cÅ©ng thấy có chuyện không hay, y biến đổi sắc mặt há»i:
- Không lẽ lão SÆ¡n Äông không phải là bạn bè cá»§a ngươi?
Äinh Há»· chầm chậm nói:
- Lão SÆ¡n Äông dÄ© nhiên là bạn cá»§a tôi, chỉ bất quá, lão SÆ¡n Äông các ngưá»i gặp chẳng phải là lão SÆ¡n Äông.
Äặng Äịnh Hầu biến hẳn sắc mặt.
Bây giá» y má»›i hiểu, tại sao Äinh Há»· Ä‘em tin lại, hai lần Ä‘á»u không lấy mặt thật ra gặp bá»n há», tại sao y biết ước hẹn ở đại bảo tháp là má»™t cái bẫy, mà không thông tin gì vá»›i bá»n há».
Bởi vì y không thể để cho "lão SÆ¡n Äông" này nghi ngá» y, y nhất định phải để cho Äặng Äịnh Hầu và Bách Lý Trưá»ng Thanh gặp nhau, rồi má»›i tương kế tá»±u kế, phá tan âm mưu và bí mật cá»§a NgÅ© tiên sinh.
Hiện tại, Äặng Äịnh Hầu cÅ©ng hiểu ra, tại sao cái "lão SÆ¡n Äông" này nhất định đòi Ä‘i theo bá»n há», không những vậy còn hối hả quên cả đóng cá»­a.
Má»™t ngưá»i bán gà nướng đã mưá»i mấy năm nay, chính mình còn không dám ăn má»™t cái đùi gà, vốn không nên là má»™t ngưá»i rá»™ng rãi như thế.
Hiện tại chuyện gì y cũng đã hiểu ra, chỉ tiếc là đã quá muộn.
Trên cây quả thật không có ai, chỉ còn để lại một miếng vải áo bị xé.
Ão cá»§a Vương đại tiểu thÆ¡.
Hiện tại, dÄ© nhiên cô đã bị bắt lên sÆ¡n trại... bất cứ ai đã đến đó, Ä‘á»u khó mà trở vá».
Cô lại càng khó hơn.
Gió thổi dưói gốc cây, Äặng Äịnh Hầu đứng nÆ¡i đó hứng gió đêm mát rượi, mà mồ hôi lạnh thì chảy thấu qua lá»›p áo.
Từ hồi y ra Ä‘á»i đén bây giá», trong cặp mắt cá»§a ngưá»i giang hồ, y là má»™t ngưá»i rất có tài năng. Bất cứ vấn đỠgì, đến tay y Ä‘á»u Ä‘a số sẽ được giải quyết nhanh chóng.
Vì vậy, chính y cÅ©ng dần dần cảm thấy mình quả thật là má»™t ngưá»i có tài năng, rất tin tưởng vào chính mình.
Có Ä‘iá»u, bây giá» y phát giác ra, mình chẳng qua chỉ là má»™t tên ngốc.
Một tên ngốc chỉ biết cho mình là thông minh, tự thổi phồng lấy mình.
Äinh Há»· bá»—ng vá»— vào vai y, nói:
- Ông không phải khó chịu quá như vậy, chúng ta còn có hy vá»ng mà.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Còn có hy vá»ng sao?
Äinh Há»· nói:
- Còn có hy vá»ng tìm ra cái vị Vương đại tiểu thÆ¡ đó.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Tìm ở đâu bây gi�
Äinh Há»· nói:
- Quán bánh bao cá»§a lão SÆ¡n Äông.
Äặng Äịnh Hầu cưá»i khổ há»i:
- Không lẽ cái lão SÆ¡n Äông không phải là lão SÆ¡n Äông đó còn Ä‘em cô ta vá» lại quán bánh bao sao?
Äinh Há»· nói:
- Bởi vì y không phải là lão SÆ¡n Äông, vì vậy má»›i Ä‘em cô ta vỠđó.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Tại sao?
Äinh Há»· nói:
- Bởi vì trong quán bánh bao, không những làm bánh bao, còn làm được chuyện khác.
Äặng Äịnh Hầu lại càng không hiểu:
- Còn làm được chuyện khác?
Äinh Há»· thở ra, há»i:
- Ông thật không hiểu sao?
Äặng Äịnh Hầu lắc lắc đầu.
Äinh Há»· cưá»i khổ nói:
- Nếu ông biết mặt cái lão SÆ¡n Äông không phải là lão SÆ¡n Äông đó, ông sẽ hiểu ngay.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ngươi biết hắn?
Äinh Há»· gật đầu.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Hắn là hạng ngưá»i thế nào?
Äinh Há»· nói:
- Hắn là một tên quỹ háo sắc.
Trá»i ít mây ít sao, đêm càng khuya.
Trong quán bánh bao cá»§a lão SÆ¡n Äông, vẫn còn để đèn.
Nhìn thấy ánh đèn, Äặng Äịnh Hầu không biết mình phải nên thở phào má»™t hÆ¡i hay lại càng lo lắng.
Hiện tại, Vương đại tiểu thÆ¡ dù có không lá»t vào hang cá»p, cô cÅ©ng đã lá»t vào miệng cá»p, lá»t vào hang cá»p và lá»t vào miệng cá»p tình cảnh cÅ©ng không sai bao nhiêu, đại khái là sắp lá»t vào trong hoàn cảnh ngưá»i khác không nỡ nhìn thấy.
... Con mồi sẽ bị con cá»p hung ác nuốc chá»­ng.
Hiện tại y không thấy rõ nét mặt cá»§a Äinh Há»·.
Nãy giá» y Ä‘ang lá»t vá» phía sau Äinh Há»·, y ráng trừng mắt nhìn, mà vẫn không nhìn ra Äinh Há»· dáng Ä‘iệu ra sao.
Äinh Há»· là hạng ngưá»i như vậy, bất cứ y đụng phải chuyện gì, nếu nhìn trên gương mặt, sẽ không thấy y lá»™ vẻ gì cả.
Chẳng qua, khóe mép y thưá»ng thưá»ng hay có nụ cưá»i làm ngưá»i ta vui thích, không chừng thố lá»™ tâm tình y Ä‘ang thoải mái.
Có Ä‘iá»u, bây giá» nụ cưá»i đó đã Ä‘i đâu mất, trong lòng y Ä‘ang lo lắng cho ai? Cho Vương đại tiểu thÆ¡? Hay cho chính y?
Äặng Äịnh Hầu không còn thấy khó chịu, y đã thừa nhận mình có nhiá»u chá»— không bằng Äinh Há»·.
Má»™t ngưá»i đã chịu nhận bại, ngược lại cảm thấy lòng mình yên tÄ©nh lại, nhưng ít ra Äinh Há»· cÅ©ng nên ngừng lại thương lượng vá»›i y má»™t chút, dùng cách nào tiến vào quán bánh bao, dùng cách nào má»›i cứu được Vương đại tiểu thÆ¡ má»™t cách an toàn.
Má»—i khi hành động, trước đó y Ä‘á»u có kế hoạch suy nghÄ© kỹ lưõng, nếu không chắc ăn, không bao giá» y chịu xuất thá»§.
Chính Ä‘ang lúc y bắt đầu suy nghÄ©, Äinh Há»· đã đá cánh cá»­a gá»— mục nát ầm xuống, xông vào trong nhà.
Äây là phương pháp đơn giản, trá»±c tiếp nhất, phương pháp này thật tình quá nông nổi, quá lá»— mãng.
Äinh Há»· chẳng suy nghÄ© gì cả, y chá»n ngay phương pháp đó.
... Ngưá»i trẻ tuổi làm chuyện gì cÅ©ng không khá»i nóng nảy quá đáng.
Äặng Äịnh Hầu thở ra trong bụng, Ä‘ang chuẩn bị xông vào tiếp ứng.
Nhưng đợi đến lúc y vào tá»›i nÆ¡i, Vương đại tiểu thÆ¡ đã ngồi dậy, lão SÆ¡n Äông đã nằm lăn ra, Äinh Há»· đã làm đâu ra đó, kết thúc rất là mỹ mãn.
Äặng Äịnh Hầu bật cưá»i, cưá»i khổ.
Y bá»—ng phát hiện ra, ngưá»i trẻ tuổi làm chuyện cÅ©ng không hoàn toàn là sai lắm. Y bá»—ng phát hiện ra mình làm chuyện có vẻ rù rá» lạc đàn lắm rồi.
... Chính vì y có thể nghÄ© vậy, mà y vÄ©nh viá»…n là Äặng Äịnh Hầu, vÄ©nh viá»…n vẫn tồn tại.
... Chỉ tiếc là, hạng ngưá»i có thân phận như y mà có thể nghÄ© được như vậy, không có bao nhiêu ngưá»i.
Vương đại tiểu thÆ¡ nhìn nhìn y, nhìn nhìn Äinh Há»·, rồi lại nhìn lão SÆ¡n Äông Ä‘ang nằm trên mặt đất, trong lòng cô có không biết bao nhiêu là câu há»i, nhưng cô chẳng há»i câu nào.
Bởi vì cô không biết nên từ chỗ nào bắt đầu.
Äinh Há»· cÅ©ng không nói.
Trước sau gì cô cÅ©ng biết, đâu cần phải gấp gáp gì nói bây giá».
Lần này hành động kết thúc rất mỹ mãn, lần tới thì sao nhĩ?
Äặng Äịnh Hầu cÅ©ng không biết nên làm sao, y nhịn không nổi mở miệng há»i:
- Bây giỠmình ngồi đây ăn bánh bao? Hay nằm lăn ra ngủ một giấc?
Äinh Há»· nói:
- Hiện tại chúng ta lên núi.
Äặng Äịnh Hầu ngẫn mặt ra:
- Hình như lúc nãy ngươi có nói, ngươi không thể lên đó.
Äinh Há»· nói:
- Tôi không lên được, lão SÆ¡n Äông lên được, nhất là còn Ä‘em theo hai ngưá»i má»›i bắt được, lại càng phải vá»™i vàng lên mau.
Äặng Äịnh Hầu rốt cuá»™c cÅ©ng hiểu ra:
- Hai ngưá»i đó là ta và Vương đại tiểu thÆ¡.
Äinh Há»· gật đầu.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Lão SÆ¡n Äông là ngươi!
Äinh Há»· cưá»i nói:
- Cái lão quỹ háo sắc ấy cải trang được thành lão SÆ¡n Äông thì tiểu quá»· háo sắc cÅ©ng làm được vậy.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ngươi có thể giấu được cặp mắt cá»§a bao nhiêu đó ngưá»i?
Äinh Há»· nói:
- Má»—i ngưá»i có má»™t Ä‘iểm đặc biệt, bởi vậy ngưá»i khác má»›i nhận ra há».
Y lại giải thích tưá»ng tận hÆ¡n:
- Äiểm trá»ng yếu nhất, dÄ© nhiên là tướng mạo. Sau đó là thân hình, vẻ mặt, cá»­ động, và mùi vị.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Mùi vị?
Äinh Há»· nói:
- Má»—i ngưá»i ai cÅ©ng có má»™t mùi, có ngưá»i trá»i sinh ra thÆ¡m phức, có ngưá»i lại thúi rùm.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Äiá»u đó cÅ©ng không khó, lão SÆ¡n Äông chỉ có má»™t mùi thịt gà nướng.
Äinh Há»· nói:
- Tôi mặc bộ đồ này vào, ngửi ngửi cũng không sai bao nhiêu.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Thân hình của ngươi cũng rất giống, chỉ cần bỠvào bụng thêm vài cái bao bố, rồi khòm lưng lại tý đỉnh là quá được rồi.
Äinh Há»· nói:
- Tôi từ nhỠđã lại quán này ăn cắp bánh bao, cái vẻ mặt cá»­ động cá»§a lão, tôi chắc chắn có thể há»c giống y như vậy.
Vương đại tiểu thơ bỗng nói:
- Anh vốn là một thiên tài chuyện đó, nếu anh đổi nghỠxướng ca, nhất định sẽ nổi tiếng.
Äinh Há»· hững há» nói:
- Tôi vốn đã tính đổi nghá» rồi. Ở trên hý đài xướng ca còn an toàn hÆ¡n ở dưới xướng ca nhiá»u.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Anh xướng ca dưới đài?
Äinh Há»· nói:
- Kiếp ngưá»i không phải là má»™t trò há» sao? Không phải tôi Ä‘ang xướng ca đây sao?
Vương đại tiểu thơ câm miệng lại.
Äinh Há»· nói ra câu gì, hình như thưá»ng làm cho cô phải câm miệng lại.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Nhưng gương mặt của ngươi...
Äinh Há»· nói:
- Nét mặt không giống nhau, có thể dùng dị dung. Dị dung thuật cá»§a tôi tuy không cao minh gì, may sao lão SÆ¡n Äông mặt mày cÅ©ng không có gì làm ngưá»i ta chú ý, dù ông có muốn ngưá»i ta nhìn kỹ, nhất định cÅ©ng chẳng ai thèm.
Y cưá»i lên má»™t tiếng, nói tiếp:
- Huống gì, tôi còn Ä‘em theo ba thứ lá»… vật rất là long trá»ng, ngưá»i tống lá»…, ắt là phải được hoan nghênh.
Äặng Äịnh Hầu gật gật đầu:
- Ta và Vương đại tiểu thơ dĩ nhiên là lễ vật ngươi muốn mang lên.
Äinh Há»· nói:
- Các ngưá»i là hai thứ.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Còn một thứ nữa là gì?
Äinh Há»· nói:
- Gà nướng.
Phòng xá xây bằng những cây gá»— lá»›n khổng lồ, tuy rất thô lậu, nhưng đượm đầy vẻ chất phác nguyên thá»§y, xem ra lại có vẻ có khí thế trấn áp ngưá»i ta.
Ngưá»i nÆ¡i đây cÅ©ng vậy, man dã, kiêu hãn, dÅ©ng mãnh, giống như những con dã thú thá»i sÆ¡ khai.
Chỉ có má»™t ngưá»i ngoại lệ.
Ngưá»i này mặc y phục màu Ä‘en, mặt mày trÆ¡ trÆ¡ không má»™t tý biểu tình, cặp mắt ngược lại loang loáng sáng rá»±c.
Ngưá»i này xem ra không dã man, cÅ©ng không hung mãnh, nhưng còn đáng sợ hÆ¡n ngưá»i khác.
... Ngưá»i khác là dã thú, y là ngưá»i thợ săn, ngưá»i ta là cây côn, y là cây thương.
Ngưá»i này dÄ© nhiên chính là NgÅ© tiên sinh.
Bách Lý Trưá»ng Thanh đứng chính giữa đại sảnh, đối diện vá»›i má»™t bầy dã thú, đối diện vá»›i má»™t cây thương. Y là ngưá»i, y chỉ có má»™t ngưá»i.
Nhưng y không dễ dãi thuận tòng như dã thú, y không kém gì cây thương.
Ngũ tiên sinh đang nhìn y chăm chú, bỗng nhiên thở ra một hơi thật dài, nói:
- Ngươi không nên lại đây, thật tình không nên lại đây.
Bách Lý Trưá»ng Thanh cưá»i nhạt.
Ngũ tiên sinh nói:
- Äáng lý ra ngươi đã là ngưá»i chết, thân thể Ä‘á»u đã cứng đơ, ngươi và Äặng Äịnh Hầu chết hết rồi, không phải thiên hạ thái bình cả sao?
Bách Lý Trưá»ng Thanh nói:
- Chúng ta chết hết rồi, vẫn còn có Äinh Há»·.
Ngũ tiên sinh nói:
- Äinh Há»· không đáng sợ lắm.
Bách Lý Trưá»ng Thanh nói:
- Sao?
Ngũ tiên sinh nói:
- Vũ công của y không chừng không kém hơn ngươi, thậm chí còn thông minh hơn cả ngươi, nhưng vẫn không đáng sợ.
Bách Lý Trưá»ng Thanh nói:
- Tại sao?
Ngũ tiên sinh nói:
- Bởi vì ngươi là má»™t tay đại hiệp khách, còn y là má»™t tên tiểu cưá»ng đạo.
Bách Lý Trưá»ng Thanh nói:
- Chỉ tiếc là đại hiệp có lúc cÅ©ng biến thành cưá»ng đạo.
Ngũ tiên sinh nói:
- Ngươi đang nói ta đấy à?
Bách Lý Trưá»ng Thanh không há» phá»§ nhận.
NgÅ© tiên sinh há»i:
- Ngươi biết ta là ai rồi sao?
Bách Lý Trưá»ng Thanh nói:
- Ngươi là bạn lâu năm của Bá Vương Thương, ngươi biết chuyện trong liên doanh tiêu cuộc rõ như lòng bàn tay, đối với chuyện của ta cũng rất thông thạo, vũ công của ngươi vốn trước giỠthâm tàng không lộ ra, bởi vì ngươi có một gã tổng tiêu đầu năng cán che trước mặt, ngươi không phải tự mình phải xuất thủ.
Y nhìn chăm chú vào Ngũ tiên sinh nói:
- Hạng ngưá»i như ngươi, trong giang hồ còn tìm ra được mấy ngưá»i?
Ngũ tiên sinh nói:
- Chỉ có một mình ta?
Bách Lý Trưá»ng Thanh nói:
- Ta chỉ nghĩ được có mình ngươi.
Ngũ tiên sinh thở ra, nói:
- Xem ra, ngươi quả thật đã biết ta là ai rồi, vì vậy...
Bách Lý Trưá»ng Thanh nói:
- Vì vậy, hôm nay không phải ngươi chết thì ta chết.
Gương mặt cá»§a NgÅ© tiên sinh không má»™t nét biểu tình, nhưng ánh mắt y Ä‘ang cưá»i:
- Các ngươi suốt ngày bận rá»™n lao lục chuyện này chuyện kia trong chốn giang hồ, còn ta thì núp ở trong nhà chuyên tâm luyện võ, có lúc ta còn rảnh thá»i giá» Ä‘i bắt chước chữ viết ngưá»i khác, thám thính Ä‘á»i tư kẻ khác.
Bách Lý Trưá»ng Thanh nói:
- Ngươi cố ý tiết lá»™ bí mật cá»§a tiêu cuá»™c cho Äinh Há»· biết, bởi vì ngươi đã biết y là con cá»§a ta?
NgÅ© tiên sinh mỉm cưá»i nói:
- Ta cũng biết năm xưa ngươi và lão Vương từng ở Mân Nam làm những chuyện không hay ho gì cho lắm.
Bách Lý Trưá»ng Thanh nói:
- Bởi vì ngươi đã gia nhập Thanh Long hội.
Ngũ tiên sinh nói:
- Thanh Long há»™i tính lợi dụng ta, ta cÅ©ng Ä‘ang tính lợi dụng há». Má»i ngưá»i lợi dụng lẫn nhau, chẳng ai phải chịu thiệt thòi.
Bách Lý Trưá»ng Thanh nói:
- Ta chỉ kỳ quái má»™t Ä‘iá»u.
Ngũ tiên sinh nói:
- Ngươi cứ nói.
Bách Lý Trưá»ng Thanh nói:
- Ngươi là ngưá»i có thanh danh địa vị tài sản như vậy, tại sao còn Ä‘i làm những chuyện thế này?
Ngũ tiên sinh nói:
- Ta đã nói rồi, có hai thứ ta không bao giá» sợ có nhiá»u.
Bách Lý Trưá»ng Thanh nói:
- Tiá»n tài và đàn bà.
Ngũ tiên sinh nói:
- Äúng vậy.
Bá»—ng nghe bên ngoài đại sảnh có ngưá»i cưá»i nói:
- Bây giá» tiá»n tài cá»§a ngươi cÅ©ng nhiá»u thêm má»™t tý, đàn bà cÅ©ng nhiá»u thêm má»™t ngưá»i.
Bách Lý Trưá»ng Thanh quay đầu lại, lập tức thấy Äặng Äịnh Hầu và Vương đại tiểu thÆ¡ Ä‘ang bị dây thừng trói gô lại, y cÅ©ng thấy luôn Äinh Há»·. Có Ä‘iá»u y hoàn toàn không nhận ra cái lão già mình đầy mỡ màng đó lại là Äinh Há»·, không ai nhận ra.
NgÅ© tiên sinh cưá»i lá»›n nói:
- Ngươi nói sai rồi, hiện tại, đàn bà ta có thêm má»™t ngưá»i nữa, nhưng tiá»n tài thì lại có thêm bốn phần.
Äinh Há»· há»i:
- Bốn phần?
Ngũ tiên sinh nói:
- Äặng Äịnh Hầu là má»™t phần, Vương đại tiệu thÆ¡ là má»™t phần, lại thêm Bách Lý Trưá»ng Thanh là má»™t phần, còn có tiá»n lá»i cá»§a Liên doanh tiêu cuá»™c nữa, không phải là bốn phần sao?
Äinh Há»· cưá»i nói:
- Không chừng không những chỉ có bốn phần.
Ngũ tiên sinh nói:
- Sao?
Äinh Há»· nói:
- Khương Tân bệnh hoạn, Tây môn Thắng vốn là thuá»™c hạ cá»§a ông, hiện tại bá»n há» Ä‘á»u nằm trong tay cá»§a ông, khắp thiên hạ, còn ai dám tranh Ä‘ua vá»›i ông nữa, tiá»n tài trong cả giang hồ này, không phải Ä‘á»u thuá»™c vỠông cả sao?
NgÅ© tiên sinh lại cưá»i lá»›n lên, nói:
- Äừng quên rằng ta vốn có phúc tinh cao chiếu.
Y bước lại, vá»— vào vai lão SÆ¡n Äông, nói:
- Dĩ nhiên ta cũng không thể quên những anh em ở đây.
Äinh Há»· nói:
- Tôi biết ông không quên, chỉ bất quá, ông ăn thịt, còn bá»n tôi thì gặm xương.
Vừa nói đến chữ "thịt", Äặng Äịnh Hầu và Vương đại tiểu thÆ¡ vốn Ä‘ang bị dây thừng bó lại bá»—ng chồm tá»›i, Äinh Há»· cÅ©ng xuất thá»§, nói đến hai chữ "gặm xương", xương cá»§a NgÅ© tiên sinh đã bị gãy Ä‘i mất mưá»i ba khúc.
Chỉ trong má»™t khoảnh khắc, Quy Äông Cảnh vốn vÄ©nh viá»…n có phúc tinh cao chiếu đó, đã biến ra bị mai tinh chiếu mệnh, biến nhanh vô cùng, trá»i đất có mưa gió bất trắc, ngưá»i có há»a phúc sá»›m chiá»u, kiếp con ngưá»i vốn vẫn thế, chẳng qua, biến đổi thật tình quá nhanh, ngưá»i Ä‘ang chiếm hết thượng phong, bá»—ng bị té lăn đùng bò dậy không nổi, biến đổi làm cho cả Bách Lý Trưá»ng Thanh và Äặng Äịnh Hầu cÅ©ng không thích ứng nổi.
Hiện tại, bá»n hỠđã rút lui hết, Ä‘em theo Tiểu Mã và Tiểu Lâm, bắt ăn cướp phải bắt ngưá»i cầm đầu, Quy Äông Cảnh đã bị bắt, ngưá»i khác chẳng ai dám làm gì, dù có làm gì cÅ©ng chẳng đáng sợ.
Äặng Äịnh Hầu nhịn không nổi nói:
- Ngươi cứ nói cái chuyện này khó khăn nguy hiểm đến chừng nào, vậy mà sao giải quyết lại quá lẹ làng như vậy?
Äinh Há»· hững há» nói:
- Bởi vì chuyện này quá khó khăn, nguy hiểm, vì vậy Quy Äông Cảnh má»›i không ngá» có ngưá»i dám mạo hiểm.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bởi vì y không ngá», chúng ta má»›i được đắc thắng.
Äinh Há»· cưá»i cưá»i nói:
- Không những y không ngá», ngay cả tôi cÅ©ng không ngá».
Nhưng hiện tại, bá»n hỠđã biết, chỉ cần ngưá»i ta có dÅ©ng khí Ä‘i mạo hiểm, thiên hạ không có chuyện gì không giải quyết được. Ban Siêu, Trương Tái, bá»n há» dám xông vào nÆ¡i nguy hiểm má»™t mình, cÅ©ng chính vì bá»n há» có dÅ©ng khí. Xưa nay các bậc anh hùng hào kiệt, làm nên chuyện lá»›n, cÅ©ng Ä‘á»u nhá» vào hai chữ "dÅ©ng khí" đó. Nhưng dÅ©ng khí không phải khÆ¡i khÆ¡i mà được, phải vì tình yêu, cha con thâm tình vá»›i nhau, bạn bè tình cảm vá»›i nhau, những thứ đó Ä‘á»u là ái tình, nếu không có ái tình, có ai biết được thế giá»›i này sẽ thành ra thứ gì, có ai biết được câu chuyện này kết cuá»™c sẽ ra làm sao?
Hết
Tài sản của XuyVuu

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
âëàãàëèùå, âîë÷àò, çàùèòíèêà, êàñïåðñêèé, ëîãè÷åñêèå, îðóæèå, òåëåôîíû


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™