 |
|

12-11-2008, 12:20 PM
|
 |
 Nguyễn Gia Lão Tam
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Chương 26
Lầu Thanh Phong Cưỡng Bách Phó Hội Thái Sơn
Äả tá»±: anhchangCUCHUOI
ChÃnh tả: tuthan7388
Thì ra mấy ngưá»i ở dưới nhà lên là Ãc Sư Gia Thẩm Thượng Cá»u và Thiên Ngoại Tam Tôn Giả, ba tên nà y đã bị sư phụ chúng đánh rÆ¡i xuống vá»±c thẳm, rồi mất tÃch luôn. Không ngá» bây giá» chúng lại xuất hiện ở nÆ¡i đây. Sau mấy tên đó là Cao Ly Cống SÆ¡n Tứ lão và Tần Trung Song Quái. Còn ngưá»i Ä‘i sau cùng là Tam Tuyệt Quái Khất Mạnh Trá»ng Kha.
Ngưá»i mà khiến thiếu niên xấu xà kinh hãi, không phải là Thiên Ngoại Tam Tôn Giả và Cao Ly Cống SÆ¡n Tứ lão mà lại là Tam Tuyệt Quái Khất Mạnh Trá»ng Kha vì chà ng không biết láºp trưá»ng cá»§a y ra sao, hay là bá» ngoà i thì y đứng vá» phe Thẩm Thượng Cá»u rồi ngấm ngầm là m việc cho Cái Bang hoặc y bắt cá hai tay, đứng giữa thá»§ lợi. Nhưng chà ng nghÄ© kỹ lại: “Trước khi ta chưa hiểu láºp trưá»ng cá»§a y thì ta hãy nên cẩn tháºn thì hÆ¡n.†Thấy Cao Ly Cống SÆ¡n Tứ lão hiện thân, Lâm Má»™ng và Mục Hà nh Dị cùng mấy tên thá»§ hạ vá»™i đứng dáºy nghênh đón còn các ngưá»i khác vẫn ngồi yên như thưá»ng.
Cao Ly Cống SÆ¡n Tứ lão thấy váºy không vui, đưa mắt liếc các bà n có bốn sư và bảy đạo sÄ© ngồi, tá» vẻ háºm há»±c và mắt cá»§a chúng Ä‘á»u lá»™ sát khÃ.
Tứ lão đó vốn là ngưá»i Mèo, anh em cùng cha khác mẹ, sau chúng được má»™t dị nhân thâu là m môn hạ. Dị nhân thấy há» Mèo cá»§a chúng khó nghe nên má»›i đổi thà nh há» Hoa và lấy vÅ© trụ Hồng Hoang là m bốn cái tên cá»§a bốn anh em chúng.
Hoa VÅ© đưa mắt nhìn Pháp Nhất Thượng Nhân cưá»i nhạt và nói:
- Thế ra con lừa sói đầu Pháp Nhất cÅ©ng ở đây đỡ đầu cho chúng, thảo nà o những tay tiểu bối kia má»›i vô lá»… vá»›i anh em lão như váºy? NgỠđâu tứ tăng, thất đạo vẫn nhắm mắt nháºp định, là m như không nghe thấy câu nói vừa rồi cá»§a Hoa VÅ© váºy. Hoa VÅ© liếc thấy Hồ Cương mặt hÆ¡i lá»™ kinh ngạc, nhưng y lại há»›n hở cả cưá»i và nói:
- Không ngá» Hồ cư sÄ© đã chịu bước chân ra cá»a rồi. Tại sao ngưá»i bạn thân cá»§a Hồ cư sÄ© là Tưởng Thái Hư sao không thấy có mặt ở đây thế? Hồ cư sÄ© vẫn ngồi yên, mỉm cưá»i đáp:
- Nếu Tưởng Äồ Long tá»›i đây thì các ngươi đã sá»›m cụp Ä‘uôi chuồn thẳng rồi đâu dám lên Thanh Phong Lầu nà y nữa.
Hoa VÅ© cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi đáp:
- Chưa chắc! Lâm Má»™ng vá»›i Mục Hà nh Dị đã sá»a soạn sẵn má»™t mâm tiệc cho những ngưá»i tá»›i sau đó. Lúc ấy Kim Nguyệt Tôn Giả dùng tiếng Hán rất thông thạo, lên tiếng nói:
- Nghe nói Mục Bảo chá»§ vá»›i Lâm lão sư vì Chưởng Kinh đồ bá» sá»t rác mà xảy ra sá»± tranh chấp như váºy. Sá»± tháºt các ngưá»i hà tất phải mất thì giá» má»™t cách vô Ãch như thế là m gì? Các ngưá»i nên biết hiện võ há»c cá»§a Thiếu Lâm đã Ä‘i đến chốn suy đồi, khi nà o bằng được Thiá»n môn tuyệt há»c cá»§a Thượng Môn Thiên Trúc chúng ta. Riêng ba tá» Bồ Äá» Bối Diệp Chân Kinh cá»§a tiên sư ta nhặt được má»›i thá»±c là tinh anh, táºp trung hết võ há»c cá»§a thiên hạ.
Không may tiên sư Äà m Thượng Nhân ở trên Tá»u Lâu Phong bị tẩu hoả nháºp ma. Lúc bấy giá» có tên Quái Thá»§ Thư Sinh ngưá»i mà đã bị các giá»›i võ lâm cá»§a quà quốc khinh thị thừa cÆ¡ lấy trá»™m mất tá» Chân Kinh ấy Ä‘i và y còn lén giở độc thá»§ khiến tiên sư bất trị mà chết. Nếu có vị lão sư nà o vui lòng chỉ Ä‘iểm hà nh tung cá»§a tên Dư Vân đó, hay là bằng lòng liên hiệp vá»›i anh em bần tăng, bắt sống được y, thì bần tăng bằng lòng chia ba Diệp Chân Kinh để cùng nhau hưởng, váºy quà vị nghÄ© sao? Thiếu niên xấu xÃ, mắt lá»™ sát khÃ, khiến ai trông thấy cÅ©ng phải sợ. Không cần nói rõ, quà vị cÅ©ng biết thiếu niên xấu xà đó là hoá thân cá»§a Vân Nhạc rồi. Trong hai năm nay chà ng lăn lá»™n trong giang hồ cÅ©ng thâu lượm khá nhiá»u kinh nghiệm và lịch duyệt cÅ©ng tăng không Ãt. Tuy chà ng có tÃnh tá»± cao tá»± đại, nhưng đó cÅ©ng là tÃnh chung cá»§a má»i ngưá»i trẻ tuổi, khi là m việc thưá»ng không kiá»m chế nổi tình cảm cá»§a mình. Äôi mắt lóng lánh cá»§a chà ng khiến ai cÅ©ng sinh nghi.
Thẩm Thượng Cá»u vừa và o đã luôn luôn chú ý đến thiếu niên mặt xấu xà đó, vì y thấy tại sao chỉ có má»™t mình thiếu niên nà y ngồi má»™t bà n như váºy.
Äồng thá»i y lại thấy đôi mắt thiếu niên đó tháºt lợi hại, nhưng y không biết thiếu niên ná» là ai. Y vá»™i há»i khẽ Mục Hà nh Dị rằng:
- Thiếu niên nà y là ai thế? Mục Hà nh Dị lắc đầu tá» vẻ không biết. Thẩm Thượng Cá»u liếc nhìn thiếu niên xấu xà hai lần, rồi cúi đầu ngẫm nghÄ©: “Không biết y nghÄ© quá»· kế gì đây?†Lúc ấy Nhất Nguyên Cư SÄ© Hồ Cương bá»—ng ha hả cưá»i nói:
- Mục Bảo Chá»§ ngà y hôm nay là chá»§ nhân buổi há»p nà y, sao không giá»›i thiệu cho lão được biết ba vị đại sư nà y, vì lão mắt kém không nháºn ra lai lịch ba vị ấy xin thứ lá»—i cho.
Mục Hà nh Dị “ừ†một tiếng rồi tự mắng:
- Mục má»— đáng chết thá»±c, chỉ vì cao hứng nhất thá»i mà quên giá»›i thiệu vá»›i các vị.
Nói xong y cả cưá»i má»™t hồi rồi nói tiếp:
- Thưa quà vị, ba vị nà y là Nhất Äại Tôn Sư cá»§a chùa Kim Lưu Ly tại Trung Thiên Trúc đã vang danh Tây Vá»±c, tức là Thiên Ngoại Tam Tôn Giả Kim Nguyệt, Minh Nguyệt, và Ngân Nguyệt, ba vị đại sư.
Y vừa nói dứt đã nghe thấy Kim Nguyệt Tôn Giả thét má»™t tiếng, tiếng thét đó có vẻ Ä‘au đớn vô cùng, khiến ai nghe thấy cÅ©ng phải kinh hồn. Má»i ngưá»i thấy y nhảy lên cao rồi như chiếc diá»u đứt dây ngã nằm xuống ván lầu.
Y rơi xuống mạnh quá, là m cả Thanh Phong lầu rung động, bụi bay tứ tung.
Ngân Nguyệt, Minh Nguyệt, hai tôn giả thấy ngưá»i anh như váºy, sợ Kim Nguyệt có xảy ra chuyện gì hay bị ngưá»i ám hại. Hai ngưá»i định đến gần khám, nhưng chưa đến đã thấy Kim Nguyệt nhảy phắt lên và cưá»i. Tiếng cưá»i Ä‘au khổ rồi lẳng lặng quay vá» chá»— cÅ©.
Ngân Nguyệt thấy ngưá»i anh như váºy, trong lòng ngá» vá»±c vô cùng, nhưng chưa tiện lên tiếng há»i, chỉ chăm chú nhìn và o mặt Kim Nguyệt như đợi chá» y cho biết nguyên nhân tại sao. Trong lúc ấy thiếu nữ diá»…m lệ khúc khÃch cưá»i và nói:
- Nhất Äại Tôn Sư ở Tây Vá»±c khiến Trung Nguyên háºu há»c nà y kinh ngưỡng vô sá»± cùng, nhưng theo sá»± vừa rồi mà xét Ä‘oán thì ba vị đại sư không nên tranh vá»›i các môn phái ở Trung Nguyên vì khà háºu và phong thổ nÆ¡i đây hình như không phù hợp vá»›i ba vị thì phải, nhỡ lúc Ä‘ang chiến đấu mà bị kinh phong nổi lên, mất hết công lá»±c, thì bị đả thương ngay, võ lâm Trung Nguyên không sao gánh vác nổi tránh nhiệm nặng nỠđó.
Quần hà o nghe nà ng nói như váºy Ä‘á»u cả cưá»i, Thiên Ngoại Tam Tôn Giả xấu hổ vô cùng, sắc mặt lúc đỠlúc xanh biến đổi luôn luôn. Tứ tăng thất đạo vì cái ngã cá»§a Kim Nguyệt Tôn Giả rất mạnh nên mưá»i má»™t vị đó Ä‘á»u mở mắt ra nhìn và mồm tá»§m tỉm cưá»i.
Kim Nguyệt Tôn Giả xấu hổ quá, cả giáºn quát lá»›n má»™t tiếng, giương hai tay nhảy tá»›i bà n cá»§a thiếu nữ diá»…m lệ vá»— luôn và o vai nà ng, thân hình nhanh như Ä‘iện. NgỠđâu Thẩm Thượng Cá»u còn nhanh hÆ¡n Kim Nguyệt Tôn Giả đã nhảy đến trước và giÆ¡ tay lên đỡ lấy cánh tay Kim Nguyệt Tôn Giả, vì dùng sức quá mạnh nên cả hai cÅ©ng Ä‘á»u bắn lùi ra sau hai bước và đồng thá»i khà huyết bị đảo ngược lên nữa.
Thiếu nữ diá»…m lệ đã đỠphòng trước, cho nên khi thấy Kim Nguyệt Tôn Giả vừa giương tay ra định tấn công mình, thì nà ng đã lên tá»›i phÃa sau Pháp Nhất Äại Sư. Vá»›i vẻ mặt trông rất hiá»n từ, Pháp Nhất Äại Sư nói:
- Con bé nà y thông minh, không trốn ở sau lệnh tôn mà núp ở sau bần tăng, chắc còn có dụng ý khác phải không? Thiếu nữ diá»…m lệ vừa vuốt mái tóc vừa nÅ©ng nịu cưá»i đáp:
- Háºu bối không muốn giấu diếm lão sư phụ, háºu bối muốn kiến thức võ há»c cá»§a phái Thiếu Lâm thôi chá»› không có dụng ý gì khác cả.
Pháp Nhất Äại Sư ha hả cả cưá»i rồi đứng dáºy Ä‘i đến trước Thẩm Thượng Cá»u và Kim Nguyệt Tôn Giả.
Thượng Cá»u và Kim Nguyệt vì vừa rồi cả hai dùng quá sức khà huyết đảo lá»™n, nên cả hai đứng yên váºn lại chân khÃ. Dù sao Pháp Nhất Äại Sư cÅ©ng là cao tăng nhất Ä‘á»i, không muốn nhân lúc ngưá»i ta Ä‘ang nguy hiểm mà tấn công ngay, cho nên lão tăng đến cách hai ngưá»i năm bước dừng lại và vuốt râu cưá»i.
Quần hà o có mặt tại đó Ä‘á»u là những tay cao thá»§ trứ danh thấy lúc nà y Thiếu Lâm cao tăng có má»™t mình bước ra như váºy tất không phải chuyện tầm thưá»ng, nên ai nấy cÅ©ng Ä‘á»u yên lặng chá» xem sá»± thể ra sao? Thẩm Thượng Cá»u đã Ä‘iá»u váºn chân khà xong, nhếch mép cưá»i giá»ng gian xảo và há»i:
- Ngà y hôm nay được gặp mặt Äại sư lần nà y nữa là hai lần kể ra chúng ta có duyên vá»›i nhau đấy. Có phải Äại sư có lá»i chỉ bảo tại hạ phải không? Pháp Nhất Thượng Nhân vái chà o:
- A Di Äà Pháºt, bần tăng là ngưá»i tu hà nh không tranh chấp vá»›i ngưá»i Ä‘á»i bao giá», chỉ tá»± hổ thẹn linh đà i chưa được thanh tịnh lại bước chân và o trần thế Ä‘a sá»± nà y, bần tăng có tà i ba gì đâu mà dám chỉ Ä‘iểm thà chá»§. Bần tăng sá»±c nhá»› ra má»™t việc đà nh phải nói vá»›i thà chá»§ thôi.
Nói xong Pháp Nhất mỉm cưá»i. Thẩm Thượng Cá»u nghi ngá» vô cùng, không hiểu lão tăng Thiếu Lâm định nói gì vá»›i mình. Pháp Nhất Thượng Nhân mỉm cưá»i nói tiếp:
- Mưá»i năm trước ngẫu nhiên bần tăng lên Thiên SÆ¡n du ngoạn vừa gặp được danh túc cá»§a phái Thiên SÆ¡n là Vô Lượng Äại Sư. Lúc ấy bần đạo Ä‘ang và o tuổi tráng niên, được đại sư chỉ Ä‘iểm cho pháºt lý, nhá» váºy bần tăng má»›i khá»i lạc đưá»ng, lầm lá»—i nên má»›i có được ngà y nay. Những Ä‘iá»u đó Ä‘á»u được Vô Lượng Äại Sư ban cho. Ngay hôm đại sư tạo hoá bần tăng cÅ©ng được may mắn đứng hầu tại đó. Trước khi thà nh Pháºt, đại sư có trối trăn lại vá»›i bần tăng rằng: Äại sư chỉ có má»™t đồ đệ thôi, nhưng vì thấy tÃnh y bất chÃnh, nên má»›i Ä‘uổi xuống núi, sau nghe phong phanh ngưá»i đó đã giúp việc cho những kẻ gian ác. Sở dÄ© y được ung dung ở pháp ngoại là vì Vô Lượng Äại Sư không muốn bước chân và o giá»›i tục trần nữa. Äại sư má»›i nhá» bần tăng chuyển cáo cho ngưá»i đó. Xưa nay bần tăng chỉ nghÄ© đến hai chữ từ bi thôi, nên má»›i nghÄ© trên Ä‘á»i không có kẻ ác nà o không biết hối cải cả, cho nên bần tăng không Ä‘i kiếm ngưá»i đó mà chuyển cáo là thế. Ngưá»i đó là ai chắc thà chá»§ đã biết rồi.
Nói xong Thượng Nhân mỉm cưá»i, Thẩm Thượng Cá»u nghe hoà thượng nói xong, y xám mặt lại. Quần hùng nghe xong biết ngay đó là Thẩm Thượng Cá»u. Pháp Nhất Thượng Nhân là ngưá»i trung háºu, cho nên không nói trắng ra thôi.
Thiếu niên mặt xấu xà nghÄ© thầm: “Giả sá» Vô Lượng Äại Sư là sư huynh cá»§a sư tổ ta thì Thẩm Thượng Cá»u cÅ©ng là bá» trên cá»§a ta. Lạ nhất là ân sư cá»§a ta sao không nhắc nhở đến chuyện cá»§a lâm môn cho ta hay. Vả lại võ há»c cá»§a bổn môn uyên bác tinh thâm như váºy tại sao từ xưa đến nay võ lâm không nhắc đến phái cá»§a Thiên SÆ¡n như thế hay là sư tổ mình không muốn sáng láºp môn phái sợ dây dưa và o trong tục trên nên má»›i kÃn đáo như thế để khá»i phiá»n luỵâ€.
Lúc ấy Thẩm Thượng Cá»u đã định thần lại, vẫn cưá»i gian xảo như trước và đáp:
- Äại sư nói rất có lý nhưng chỉ tiếc Thẩm má»— không phải là ngưá»i đó. Nhưng dù sao Thẩm má»— cÅ©ng cảm Æ¡n Äại sư có lòng tốt như váºy.
Pháp Nhất Äại Sư hÆ¡i cau đôi mà y, quay lại nói vá»›i Mục Hà nh Dị rằng:
- Mục thà chủ, nếu muốn Chưởng Kinh thà chủ có lấy được cũng vô dụng xin ban lại cho, bần tăng sẽ lên núi ngay.
Cao Ly Cống SÆ¡n Äại Ma đột nhiên cưá»i khà khà má»™t cách quái dị và nói:
- Pháp Nhất, ngưá»i nói như đùa váºy, lúc đầu thì bảo chúng ta là tà ma ngoại đạo, cần phải Ä‘uổi ra khá»i giá»›i võ lâm, lúc nà y lại biết sá»± khó dá»… mà rút lui, nhưng việc nà y không để cho ngưá»i muốn sao cÅ©ng được đâu, trừ phi ngươi phải đấu má»™t tráºn, xem ai mạnh thì sống mà yếu thì chết, bằng không Cá»u Äại môn phái cá»§a các ngươi từ nay không được yên đâu.
Pháp Nhất cÅ©ng lá»›n tiếng cưá»i, hai mắt lóng lánh, trông oai nghi vô cùng và đáp:
- Nếu Hoa thà chá»§ nói như váºy thì bần tăng cÅ©ng xin nháºn lá»i. Muốn đấu như thế nà o thà chá»§ cứ nói cả ra. Pháºt đã dạy: “Ta không và o địa ngục, thì còn ai và o đấy nữaâ€. Bần tăng đà nh phải vì chúng sinh mà xả thân và o địa ngục váºy.
Nói xong, Thượng Nhân lá»›n tiếng cả cưá»i má»™t hồi, Thẩm Thượng Cá»u cÅ©ng cưá»i theo và nói:
- Hai vị hà tất phải nói đấu đến chà tá» là m gì. Chúng ta sao không nói những tráºn đấu đó chỉ là để nghiên cứu võ há»c vá»›i nhau thôi.
Từ xưa tà chÃnh vẫn không đứng ngang nhau được, nếu ngà y hôm nay cả hai cùng chịu hoà thì sau nà y cÅ©ng có ngà y nổ bùng, chi bằng giải quyết ngay Ä‘i thì hÆ¡n.
Nhất Nguyên Cư SÄ© Hồ Cương tiếp lá»i:
- Dù có nói gì Ä‘i chăng nữa thì câu chuyện đó vẫn nguyên như cÅ©. Há» Thẩm kia có phải ngươi tá»± nháºn là nhân váºt cá»§a tà phái không? Thẩm Thượng Cá»u sầm nét mặt đáp:
- Tà chÃnh, hai tiếng ấy không có giá»›i hạn gì để phân biệt rõ rệt cả. Chỉ xem tÃnh ngưá»i mà định thôi. Bây giá» chúng ta không cần lý luáºn việc đó là m gì. Thẩm má»— có kế hoạch nà y, hiện giá» Cái Môn Ä‘ang chia rẽ Nam Bắc.
Và o ngà y mùng ba tháng ba có cuá»™c đấu võ trên Thượng Nhân Phong tại núi Thái SÆ¡n. Nếu bên nà o thắng thì được nắm quyá»n trông coi cả thiên hạ. Các vị lão sư sao không nhân cÆ¡ há»™i đó mà phân định thắng bại. Thẩm má»— lúc ấy cÅ©ng được thưởng thức tà i nghệ cá»§a các anh hùng thiên hạ, như váºy có hÆ¡n không? Hồ Cương cả cưá»i má»™t hồi liá»n đáp:
- Tên nhãi nà y giá»i tháºt, định rá»§ chúng ta đến đó để bắt cá cả lưới phải không? Nhưng khi nà o lại để cho ngươi được toại nguyện. Dù sao lão đây thế nà o cÅ©ng tá»›i Thái SÆ¡n dá»± đại há»™i để xem ngươi còn giở trò quá»· gì? Hiện giá» vấn đỠchúng ta cầu giải quyết là cuốn Chưởng Kinh.
Sắc mặt Thẩm Thượng Cá»u không thay đổi, cÅ©ng vá»›i nụ cưá»i gian xảo nói:
- Äại há»™i Thái SÆ¡n hoà n toà n do tâm ý cá»§a Hoa đại hiệp, còn tâm ý các vị có Ä‘i hay không thì tuỳ tiện. Cuốn Chưởng Kinh nà y bây giá» tạm thá»i đưa cho Hoa đại hiệp bảo quản. Pháp Nhất Äại Sư nóng lòng muốn lấy lại cuốn Chưởng Kinh đó thì ngà y mai má»i Äại Sư giá lâm Ngá»c Toà n SÆ¡n, Hoa đại hiệp sẽ đợi chỠở đó.
Pháp Nhất Thượng Nhân liá»n trả lá»i:
- Bần tăng sẽ tới.
Nói xong Thượng Nhân quay mình Ä‘i liá»n. Thế rồi, bốn tăng và bảy đạo sÄ© liá»n lần lượt xuống lầu ngay.
Lúc ấy thanh niên xấu xà cầm chén lên lớn tiếng ngâm nga:
Ngà y tháng vốn dà i dằng dặc.
Chỉ có kẻ ngu má»›i chẳng thấy cứu trưá»ng...
Giá»ng ngâm nga cá»§a chà ng rất du dương, nhưng khi lá»t và o tai quần hùng lại tá»±a như tiếng chuông vang lừng váºy, nên ai nấy Ä‘á»u cảnh thÃch vô cùng.
Kim Nguyệt Tôn Giả vừa rồi má»›i và o chá»— ngồi, đã thấy ba con ong bay tá»›i nhằm ba yếu huyệt ở phÃa sau mà đốt. Y kinh hoà ng đến mất hết hồn vÃa nên má»›i nhảy lên như thế.
Rồi y cảm thấy ngưá»i tê buốt vô cùng, không sao chịu đựng nổi. Tá»›i khi y ngồi vá» nguyên chá»—, vẫn cảm thấy mình mẩy khó chịu hết sức. Má»™t lúc lâu, y má»›i thấy như thưá»ng, liá»n tá»± nghÄ©: “Bình sinh ta có bênh kỳ lạ ấy đâu? Tại sao ngà y hôm nay lại thất thưá»ng như thế? Hay là con ma Bảo Äà m Ä‘iểm trúng Thiên Phù huyệt cá»§a ta rồi lâu ngà y tÃch máu cản trở khà huyết nên má»›i sinh ra chứng bệnh nà y chăng?†NghÄ© tá»›i đây, y lại sá»±c nghÄ© tiếp: “Không có lẽ, ta tạm bế Thiên Phá»§ huyệt lại, ngoà i công lá»±c cá»§a ta không thể luyện tá»›i mức đạt đến Tháºp Nhị Tầng lầu ra thì không có cái gì là có hại cả. Tại sao tÃch huyết ấy lại chạy tá»›i ba yếu huyệt ở đằng sau ta được? Sao Ngân Nguyệt và Minh Nguyệt lại không mắc phải chứng bệnh ấy? Hay là có ngưá»i ra tay hại ngầm chăng?†Cà ng nghÄ© y cà ng sinh nghi, liá»n quay lại phÃa sau. Y trông thấy má»™t thiếu niên xấu xà đang ngồi má»™t mình cạnh chiếc bà n con Ä‘ang nhoẻn miệng cưá»i. Y không xác nháºn là thiếu niên đó đã ra tay, vả lại lên tiếng lúc nà y thì mất hết sÄ© diện cá»§a mình ngay. Vì váºy y má»›i là m thinh là thế.
Lúc nà y y bá»—ng thấy thiếu niên ấy ngâm nga hai câu bao hà m thiên cÆ¡ rất sâu sắc, âm lượng tuy không nặng lắm, nhưng tiếng ngâm đó lá»t và o tai y thấy như bị kim châm, hiên nhiên thiếu niên ấy ná»™i công đã tá»›i mức thượng thừa rồi. Nên y má»›i gá»i Thẩm Thượng Cá»u vừa nhìn thiếu niên kia mỉm cưá»i.
Thấy sắc mặc cá»§a Thẩm Thượng Cá»u, thiếu nữ diá»…m lệ biết ngay tên Ãc Sư Gia thế nà o cÅ©ng có hà nh động bất lợi cho thiếu niên mặt xấu xà kia, tuy nà ng không ưa gì thiếu niên ấy, nhưng nà ng không ghét chà ng như tên Ãc Sư Gia ná». Hồ Cương trông thấy thần sắc cá»§a con gái như váºy, biết ngay nà ng sắp ra tay phá bÄ©nh cái gì đây, nhưng vẫn tá» ra Ä‘iá»m nhiên để xem con gái mình sẽ là m trò gì? Quà vị nên rõ, Nhất Nguyên Cư SÄ© Hồ Cương vá»›i Äồ Long Cư SÄ© Tưởng Thái Hư hai ngưá»i nổi danh từ bốn mươi năm vá» trước, nhưng chỉ Ä‘i lại ngoà i bãi hoang thôi, chá»› hai ngưá»i không há» và o Trung Nguyên bao giá».
Nhưng má»™t năm sau, không hiểu tại sao Hồ Cương, má»™t mình xông lên trên núi Côn Luân ba lần, cùng Côn Luân Tứ Kỳ đấu ba ngà y ba đêm. Bá» ngoà i hai bên tuy không ai hÆ¡n thua, nhưng sá»± tháºt thì Nhất Nguyên Cư SÄ© đã suýt là m đảo lá»™n cả núi ấy Ä‘i. Trải qua tráºn đấu, tiếng tăm cá»§a Hồ Cương đã chấn động cả võ lâm ở Trung Nguyên.
Hồ Cương vá»›i Tưởng Thái Hư tuy cùng ở má»™t nÆ¡i, nhưng ngưá»i nà o cÅ©ng thÃch đơn độc hà nh động nên không ai can thiệp đến chuyện cá»§a ai cả.
Võ Lâm đồng đạo Ä‘á»u công nháºn võ công cá»§a Hồ, Tưởng hai ngưá»i đã tá»›i mức thượng thừa rồi. Hiện giá» trong võ lâm chỉ có mấy tay cao thá»§ là ngang tay vá»›i hai ngưá»i đó thôi.
Ba mươi năm trước đây, Tưởng Thái Hư thưá»ng lá»™ mặt trên giang hồ, Hồ Cương thì ẩn tÃch từ đó. Trong võ lâm đồng đạo phao tin đồn là Hồ Cương bị kÃch thÃch má»™t việc gì, chán nản sá»± Ä‘á»i, đã ẩn và o trong thâm sÆ¡n để tu hà nh rồi.
Nhưng các đồng đạo trong võ lâm có ai biết Hồ Cương má»›i lấy vợ, khi nà o nhà n rá»—i là hai vợ chồng y Ä‘i du ngoạn sÆ¡n thuá»·. Sau đó hai vợ chồng lại dá»n nhà tá»›i Bách Hạnh Lãnh ở bên sông Dương Nghịch, không cho ngưá»i bạn thân như anh em ruá»™t là Thái Hư hay, nên giang hồ má»›i đồn đại như trên là thế.
Hai vợ chồng Hồ Cương rất thương yêu nhau, nhưng cảnh đẹp bất trưá»ng tồn. Sau má»™t lần tiểu sản, vợ y lại bị băng huyết, chữa mãi nhưng không khá»i. Hồ Cương phải dùng hết tất cả phương pháp má»›i bảo toà n được tÃnh mạng cá»§a vợ, nhưng từ đó trở Ä‘i, vợ y cứ nằm liệt trên giưá»ng, không há» bước chân Ä‘i đâu được.
Hồ Cương Ä‘au lòng hết sức, vì giòng dõi nhà y Ä‘á»i nà o cÅ©ng con má»™t, y chỉ mong là m sao sinh được đứa con trai để nối giòng. NgỠđâu vợ có thai được ba tháng lại bị tiểu sản như váºy, nên y chán nản vô cùng.
Từ đó trở đi, hai vợ chồng Hồ Cương rầu rĩ vô cùng, suốt ngà y chỉ than ngắn thở dà i.
Sau đó, có ngưá»i bạn cho y má»™t cái toa thuốc, nhưng có mưá»i mấy vị thuốc trong toa phải Ä‘i sâu và o trong thâm sÆ¡n đại trạch má»›i kiếm ra được. Y liá»n kiếm má»™t vú già để hầu hạ ngưá»i vợ rồi y má»›i hạ sÆ¡n Ä‘i khắp má»i nÆ¡i để kiếm cho ra những vị thuốc đó đêm vá» sắc cho vợ uống.
Sau khi uống thuốc vợ Hồ Cương ngà y cà ng khoẻ mạnh dần, Ä‘i lại như thưá»ng. Hai năm sau, vợ Hồ Cương lại mang thai. Lần nà y y mừng rỡ vô cùng. Không ngỠđến ngà y sanh, vợ y lại sinh ra má»™t cô con gái, y ná»a mừng ná»a thất vá»ng. Vì trong thâm tâm, y mong vợ sanh cho y má»™t cáºu con trai, nhưng sau y nghÄ© lại, trai hay gái gì cÅ©ng là con mình, có còn hÆ¡n là không.
Hai năm trôi qua, vợ Hồ Cương vì sức yếu nên đã lìa trần, Hồ Cương phải ngừng gót giang hồ để ở nhà nuôi con.
Con gái y lá»›n dần theo thá»i gian, khuôn mặt đẹp như hoa nở và thông minh tuyệt đỉnh. Y đặt tên cho con gái là Cốc Lan và truyá»n hết võ nghệ cho nà ng. Muốn kiếm ngưá»i con rể vừa lòng, Hồ Cương liá»n Ä‘em con gái xuống núi.
Và o má»™t hôm, cha con hồ Cương Ä‘i tá»›i Hán Châu ở Lục Kiá»u Thiên Trúc, gặp Nhan Hồi lão nhân cá»§a phái Hoà ng SÆ¡n. Hai ngưá»i trò chuyện đến đại sá»± cá»§a võ lâm, có nói tá»›i phái Thiếu Lâm mất cuốn Vô Tướng Kim Cương Chưởng Kinh. Nhan Hồi nói ná»™i trong nay mai sẽ Ä‘i và o trong kinh và rá»§ cha con Hồ Cương Ä‘i chÆ¡i cùng má»™t thể.
Chuyến Ä‘i nà y vá»›i mục Ä‘Ãch kén rể, cho nên khi nghe Nhan Hồi rá»§ Ä‘i như váºy, liá»n vui lòng nháºn ngay. Vì váºy ngà y hôm nay y có mặt tại Thanh Phong Lâu là thế.
Riêng chỉ có Nhan Hồi biết là Nhất Nguyên Cư SÄ© thôi, chá»› quần hùng không ai biêt, vì váºy không ai để ý đến y mà trái lại hỠđể ý đến con gái y là Hồ Cốc Lan. Hồ cô nương được cha nuông chiá»u từ nhá», cho nên không biết nghi kỵ và giữ gìn gì cả, há»… thÃch gì thì nói nấy. Nà ng trò chuyện vá»›i Nhan Hồi má»™t cách quá tá»± nhiên, hình như coi chung quanh không có ngưá»i nà o cả.
Cốc Lan thấy các cao nhân kỳ sÄ© Ä‘a số là ông già hay tăng ni đạo sÄ© cả, còn các thanh niên kia cÅ©ng Ä‘á»u tầm thưá»ng nên nà ng thất vá»ng vô cùng. Nà ng lại ghét thiếu niên xấu xà kia hÆ¡n hết nên nà ng nghÄ©: “Sao thiếu niên kia lại xấu xà đến thế, cô nương không tin trên thế gian nà y lại có ngưá»i xấu xà như váºy!†CÅ©ng vì váºy mà nà ng liếc nhìn mặt chà ng kia luôn luôn. Mặc dầu ánh sáng trên lầu không tá» lắm nhưng nà ng nhìn và i lần thấy da cổ cá»§a chà ng khác hẳn da mặt và nÆ¡i bà n tay chà ng lại trắng nõn nà nữa cho nên nà ng má»›i sinh nghi nhưng vẫn không sao Ä‘oán ra cả.
Lúc nà y nà ng thấy thần sắc cá»§a Thẩm Thượng Cá»u có Ä‘iá»u bất lợi cho thiếu niên kia nên nà ng lẻn đến trước mặt thiếu niên ná».
Thẩm Thượng Cá»u thấy thân pháp cá»§a Hồ cô nương nhanh nhẹn như váºy cÅ©ng ngẩn ngưá»i ngạc nhiên giây lát, y cưá»i gian xảo tiếp:
- Cô nương, thiếu niên nà y có phải là bạn cá»§a cô nương không? Hồ cô nương hai má đỠbừng lắc đầu tá» vẻ không phải, Thẩm Thượng Cá»u sầm nét mặt lại tiếp:
- Nếu không phải là bạn cá»§a cô nương thì cô nương hãy xê ra để Thẩm má»— há»i rõ lai lịch cá»§a tên nà y.
Hồ cô nương cưá»i khúc khÃch và đáp:
- Ông có quyá»n thế gì mà xét há»i lai lịch cá»§a ngưá»i ta.
Thượng Cá»u bị Hồ cô nương há»i như váºy suýt nữa không trả lá»i được nhưng y xưa nay là má»™t tên lão luyện, không muốn vì má»™t việc nhá» má»n nà y mà gây nên tai hoạ và y cÅ©ng biết Nhất Nguyên Cư SÄ© tái xuất thế nà o cÅ©ng có mục Ä‘Ãch gì đây, y vá»™i nén lòng tức giáºn xuống mỉm cưá»i đáp:
- Äây là có ngưá»i nhá» vả Thẩm má»— là m như váºy cho nên má»— phải ra tay khám xét đó thôi, cô nương lý sá»± như váºy hÆ¡i quá má»™t chút đấy.
Hồ cô nương vẫn vênh mặt nói:
- Nếu bảo cô nương quá lý sự thì cô nương cứ lý sự đấy.
Cao Ly Cống SÆ¡n Tứ Lão thấy váºy cau mà y lại, Äại Ma Hoa Hồng liá»n nói:
- Thẩm lão đệ tranh chấp với con nhỠlà m gì, chúng ta cần phải đi, lát nữa thương lượng đại sự cần hơn hết.
Nói xong y liá»n đứng dáºy, bá»n Tần Trung Song Quái cÅ©ng đứng dáºy theo. Nhân dịp đó Thẩm Thượng Cá»u liá»n xoay chiá»u ngay, liá»n vừa cưá»i vừa nói:
- Cô nương quả tháºt là con gái quý cá»§a Hồ lão sư có khác, can đảm hÆ¡n ngưá»i nhiá»u.
Nói xong y liá»n theo chân Tần Trung Song Quái Ä‘i luôn. Trước khi rá»i khá»i Thanh Phong Lầu, Kim Nguyệt Tôn Giả háºm há»±c nhìn thiếu niên xấu xà má»™t cái rồi nói:
- Tiểu tá», sãi gia ngà y mai ở trên núi Ngá»c Toà n chá» mi. Nói xong y liá»n rảo bước Ä‘i ngay.
Thoạt tiên quần hùng thấy Hồ Cốc Lan gây sá»± vá»›i Thẩm Thượng Cá»u thì nghÄ© thế nà o cÅ©ng có má»™t cuá»™c đấu rất gay go nên há» Ä‘á»u ở lại định xem, không ngá» có sá»± lại xảy ra âm thầm như váºy nên ai nấy Ä‘á»u rá»i Ä‘i. Lúc ấy Mục Hà nh Dị tiến lên chà o Hồ Cương và nói:
- Mục má»— không ngá» Hồ lão sư cÅ©ng hứng thú tá»›i đây, có Ä‘iá»u thất lá»… xin tha thứ cho, bao giá» lão sư có rảnh xin má»i đến tệ bảo má»™t phen thì Mục má»— tháºt hân hạnh vô cùng.
Hồ Cương cÅ©ng đứng dáºy ha hả cưá»i đáp:
- Mục lão sư hà tất phải khách sáo như váºy là m gì, nếu khi nà o có rảnh tại hạ sẽ đến bảo trang ngay, bây giá» Mục lão sư có chuyện thì xin cứ tá»± tiện.
Mục Hà nh Dị chắp tay vái chà o rồi quay mình xuống lầu liá»n.
Lâm Má»™ng mặt đỠbừng cÅ©ng cúi đầu Ä‘i theo sau. Hồ cô nương nhìn theo tá» vẻ tức giáºn vô cùng.
Má»™t lát sau quần hùng đã Ä‘i hết, trên Thanh Phong Lầu chỉ còn bốn ngưá»i là cha con Hồ Cương, Nhan Hồi lão nhân và thiếu niên xấu xà kia.
Từ đầu chà cuối thanh niên xấu xà vẫn ung dung nháºu nhẹt má»™t mình như thưá»ng. Hồ cô nương có vẻ tức giáºn dáºm chân xuống ván lầu má»™t cái rồi há»n giáºn nói:
- Ngưá»i nà y lạ tháºt, cô nương giải vây há»™ mà không thèm cảm tạ má»™t lá»i nà o hết.
Thiếu niên xấu xà ná» ha hả cả cưá»i đứng dáºy cúi đầu sát đất và đáp:
- Nếu váºy tiểu sinh xin cảm tạ cô nương.
Hồ cô nương vá»™i né mình tránh ra khúc khÃch cưá»i và đáp:
- Ai thèm nháºn cảm tạ nà o. Hồ Cương cÅ©ng cả cưá»i nói:
- Lan nhi, con lo ngại há»™ cho ngưá»i ta như thế là thừa, sá»± thá»±c ngưá»i ta có sợ gì Thẩm Thượng Cá»u đâu.
Thiếu niên xấu xà có vẻ ngượng liá»n đáp:
- Thần mục cá»§a lão tiá»n bối quả tháºt như Ä‘iện, nếu tiểu sinh không được cô nương kịp thá»i can thiệp thì có lẽ tiểu sinh bị đả thương bởi há» Thẩm rồi.
Hồ Cương lại ha hả cả cưá»i đáp:
- Cứ xem thủ đoạn của lão đệ vừa rồi sỠdụng với Xa Hà Bảo Chủ cũng đủ hiểu là thế nà o rồi, lão đệ hà tất phải giấu diếm là m gì.
Nói đến đây y ngừng giây lát rồi tiếp:
- Lão xin giới thiệu vị nà y là Hoà ng Sơn Nhan Hồi lão nhân.
Thiếu niên xấu xà nói và i câu khách sáo xong, Hồ Cương vừa cưá»i vừa nói tiếp:
- Lão Ä‘ang ở trá» tại Tam Nguyên khách sạn nếu lão đệ rá»—i rảnh xin má»i sang chÆ¡i.
Thiếu niên nỠđang định từ chối thì chà ng đã nghe thấy tiếng oanh thỠthẻ bên tai, thì ra Hồ cô nương đã lên tiếng nói:
- Cha xem ngưá»i nà y quái dị lắm, từ cổ trở xuống mà u da khác hẳn mà u da cá»§a bá»™ mặt.
Hồ Cương khẽ quát mắng:
- Lan nhi, con không được vô lá»… như váºy.
Tuy váºy y cÅ©ng biết con gái y đã xét thấy Ä‘iá»u gì khả nghi rồi nên liếc nhìn và o cổ thanh niên ná», quả nhiên thấy đúng như lá»i cá»§a Cốc Lan nói.
Lúc ấy thiếu niên mặt xấu xà lại mỉm cưá»i:
- Không dám giấu diếm vá»›i lão tiá»n bối, quả tháºt tại hạ có Ä‘eo cái mặt nạ da ngưá»i, Ä‘iá»u nà y tại hạ có ná»—i khổ tâm vô cùng nhưng không thể nà o nói ra được. Việc phải đến chừng đó lão tiá»n bối sẽ biết ngay.
Hồ Cương và Nhan Hồi lão nhân kinh ngạc vô cùng rồi đột nhiên Nhan Hồi lão nhân ha hả cả cưá»i nói:
- Thá»i buổi nà y những ngưá»i tuổi trẻ tiến bá»™ lắm, chúng ta bá»n già nua lạc háºu lắm phải đà o thải má»›i được.
Nói xong lão hiệp thở dà i tá» vẻ cảm khoái vô cùng. Hồ cô nương ngẩn ngưá»i ra ngạc nhiên bá»—ng há»i:
- Tại sao không cởi mặt nạ ra cho ngưá»i ta xem.
Sá»± tháºt thì nà ng muốn xem cái mặt nạ đó ra sao chá»› không phải nà ng muốn xem mặt cá»§a thiếu niên đó.
Thiếu niên kia vừa cưá»i vừa đáp:
- Cô nương, không phải tôi không muốn cởi mặt nạ ra đâu nhưng vì cưá»ng địch dòm ngó chung quanh rất nhiá»u há»… sÆ¡ hở má»™t tà thì mang hoạ và o thân ngay, xin cô nương thông cảm cho.
Hồ cô nương, dùng giá»ng mÅ©i “hừ†má»™t tiếng chẩu môi đáp:
- Có cha tôi ở đây anh còn sợ ngưá»i ta hà hiếp hay sao? Hồ Cương lại mắng:
- Nói báºy nà o, cha cá»§a con là cái quái gì, vừa rồi bá»n Tần Trung Song Quái và Cao Ly Cống SÆ¡n ai mà chả hÆ¡n cha. Con nhãi nà y chỉ thÃch mang hoạ và o thân thôi.
Nói xong y quay lại nói vá»›i thiếu niên xấu xà ná»: chÆ¡i.
- Lão Ä‘i trước má»™t bước, nếu có rảnh thì xin má»i lão đệ đến khách sạn Thiếu niên xấu xà liá»n đáp:
- Thế nà o tại hạ cũng đến bái kiến.
Chà ng chá» bá»n Hồ Cương xuống lầu, rồi ká»›i thở dà i má»™t tiếng thầm nghÄ©: “Hồ cô nương cÅ©ng Ä‘iêu ngoa như Nghệ cô nương ở Kim Hoa váºy. Mà hai ngưá»i cùng tên là Lan, nhưng cô nương nà y dù có Ä‘iêu ngoa cÅ©ng không mất vẻ ngây thÆ¡, má»™t vẻ giáºn há»n cá»§a nà ng trông rất nhu mì, chá»› không như Nghệ cô nương là m ra Ä‘iá»u ta đây, khiến ai nấy Ä‘á»u không ưa chút nà o.†Nhưng chà ng sá»±c nghÄ© đến lúc chữa bệnh cho Nghệ cô nương và lúc ấy tiếng kêu la thê thảm cá»§a nà ng, chà ng cảm thấy ăn năn vô cùng.
Chà ng lại sá»±c nghÄ© tá»›i Phó Thanh, tuy được Pháp Nhất Thượng Nhân cứu Ä‘i, nhưng không biết giá» y Ä‘ang là m gì và ở đâu, chà ng định ngà y mai lên núi Ngá»c Toà n há»i Pháp Nhất xem Phó Thanh hiện giỠở đâu, nếu y được Thượng Nhân nháºn là m môn đệ cá»§a Thiếu Lâm thì mình yên tâm vô cùng.
Chà ng lại nghÄ© tá»›i nghÄ©a huynh Thương Tá»· và Lôi Tiếu Thiên hai ngưá»i. Thà nh Bắc Kinh to lá»›n như váºy là m sao ko tìm thấy má»™t đệ tá» nà o cá»§a Cái Môn cả, như váºy là m sao tìm kiếm hai ngưá»i đó. Còn vấn đỠcá»§a mình bây giá» không thể để kẻ địch nghi ngỠđược. Mùng ba tháng ba nà y ở Thượng Nhân Phong trên núi Thái SÆ¡n có cuá»™c đấu cá»§a Nam Bắc Cái Môn thì lúc ấy hai nghÄ©a huynh thể nà o cÅ©ng tá»›i, ta sẽ được gặp mặt, bây giá» hà tất ta phải nóng lòng sốt ruá»™t như váºy.
NghÄ© Ä‘oạn chà ng liá»n rảo bước xuống lầu. Lúc ấy trá»i đã đến cuối giá» thân, hai bên phố đã bắt đầu thắp đèn.
Chà ng Ä‘i đến khách sạn Cát Tưá»ng ở bên khách sạn Tam Nguyên thuê phòng ngá»§ trá». Chà ng nằm trên giưá»ng không bao lâu đã ngá»§ thiếp Ä‘i, khi chà ng tỉnh dáºy ánh sáng đã rá»i và o cá»a sổ, chà ng thức dáºy gá»i phổ kỵ Ä‘em nước và o cho chà ng rá»a mặt, dùng chút Ä‘iểm tâm rồi chà ng Ä‘i thẳng vá» hướng thà nh Tây Trá»±c.
Ra khá»i Tây Trá»±c môn đã thấy vưá»n Viá»…n Minh. Vưá»n nà y xưa kia vua Ung ChÃnh lúc chưa lên ngôi đã dùng nÆ¡i đây là m chá»— ở. Trong có Quan Minh Ä‘iện kiến trúc nguy nga. Tá»›i trà o vua Cà n Long, sau khi du Giang Nam vá» hạ chỉ cho kiến trúc đúng các danh thắng cá»§a thiên hạ để là m cảnh trà nhưng chỉ tiếc rằng nÆ¡i đây nghiêm cấm dân chúng và o du ngoạn, cho tá»›i cuối nhà Thanh Tây Thái Háºu cho trùng tu lại cảnh trà đúng các danh thắng cá»§a Tây Hồ trong có hai mươi bốn cầu và bảy mươi hai đình tháºt tráng lệ chỉ tiếc bá»n quyá»n phỉ gây rối loạn nên liên quân cá»§a tám nước và o đóng trong Bắc Kinh, thế là vưá»n nà y bị phá huá»·, bao nhiêu cổ váºt châu báu Ä‘á»u mất hết.
Vưá»n bị đốt cháy ba ngà y ba đêm mà cÅ©ng chưa tắt ngá»n lá»a. Tháºt là tai hại cho nước Trung Hoa.
Hãy nói thiếu niên xấu xà tiến thẳng lên núi Ngá»c Toà n, chà ng quay đầu lại trông xuống bên dưới thấy Vạn Thá» SÆ¡n, Tá» Cấm Thà nh, vưá»n Viên Minh và vưá»n Di Hoà rõ hết. Chà ng lại tiếp tục Ä‘i lên tá»›i Lưu Ly.
Trên đỉnh núi thấy bốn bá» yên lặng không có má»™t bóng ngưá»i nà o hết, chà ng nghÄ©: “Có lẽ há» sắp tá»›i đây rồi sao ta không lên trên tháp chỠđợi. Äứng trên cao nhìn xuống thì nhất cá» nhất động cá»§a há» không còn tránh đâu được nữa.†NghÄ© Ä‘oạn chà ng lên thẳng trên cùng cá»§a tháp Lưu Ly.
Tháp Lưu Ly nà y có lẽ kiến trúc từ Ä‘á»i vương triá»u Lưu, Kim cao tám mươi trượng có tất cả bảy tầng, tầng nà o cÅ©ng có báºc thang đá. Tầng trên cùng lại có má»™t tượng Pháºp bằng đồng cao hÆ¡n trượng trông rất uy nghi.
Trên núi Ngá»c Toà n có má»™t nguồn suối rất trong, nước pha chè uống mát rượi. Ngá»c Toà n sÆ¡n cÅ©ng là má»™t trong tám cảnh cá»§a Yến Kinh.
Äang lúc ngắm cảnh thì bên dưới đột nhiên có tiếng rú vá»ng lên, chà ng nhìn xuống thấy trên sưá»n núi có mấy bóng Ä‘en phi nhanh lên, khinh công cá»§a há» nhanh như váºy, không bao lâu chà ng đã thấy hỠđến chân tháp rồi.
Chà ng nhìn kỹ má»›i hay những ngưá»i ná» là Cao Ly Cống SÆ¡n và Thiên Ngoại Tam Tôn Giả. Bá»n Cao Ly Cống SÆ¡n vừa ngừng chân lại thì Nhị Ma Hoa VÅ© đã lên tiếng nói:
- Lão đại, bốn tên lừa sói kia chắc không dám tới đây đâu.
Y vừa dứt lá»i đã nghe thấy tiếng “Nam mô a di đà pháºt†vang lên cách đó không xa.
Thì ra bốn vị cao tăng đã ngồi xếp bằng tròn ở sau đống tuyết từ lâu nhưng vì bốn vị cao tăng đó ăn mặc mà u áo xám nhạt, râu tóc Ä‘á»u bạc nên thoạt nhìn thì không nháºn ra được.
Bốn vị sư liá»n đứng dáºy vái chà o, không thấy nhún mình chút nà o cả mà bốn vị ấy đã đến trước mặt Tứ Ma rồi. Pháp Nhất Thượng Nhân chắp tay nói:
- Anh em bần tăng ở đây chỠđã lâu, xin thứ lỗi đã không ra nghinh tiếp. Nói đến đây Thượng Nhân ngừng giây lát lại lên tiếng nói tiếp:
- Việc nà y bần tăng cÅ©ng đã nghÄ© kÄ© rồi, anh em bần tăng đã nhảy ra ngoà i vòng tam giá»›i không còn ở trong ngÅ© hà nh, hà tất còn nhảy và o vòng tranh chấp là m gì. Anh em Hoa thà chá»§ võ há»c đã siêu tuyệt như váºy có ai bì kịp được, anh em bần tăng xin chịu thua. Hoa thà chá»§ chỉ cần cho chúng tôi xin lại cuốn Chưởng Kinh đó để thà nh toà n đạo nghÄ©a cá»§a võ lâm.
Hoa VÅ© nhếch mép cưá»i đáp:
- Nếu quà vị chịu nháºn thua như thế thì lúc đầu hà tất phải bảo liên hiệp Cá»u đại môn phái Ä‘uổi bá»n tà ma ngoại đạo ra khá»i võ lâm? Pháp Nhất Thượng Nhân lắc đầu đáp: đấy.
- Bần tăng có khi nà o ra những lá»i ấy đâu có lẽ Hoa thà chá»§ nghe nhầm Äại Ma Hoa VÅ© nhìn thẳng và o mặt Pháp Nhất giây lát rồi mỉm cưá»i nói:
- Cuốn Chưởng Kinh đó Hoa má»— đã giữ và cÅ©ng có giở ra Ä‘á»c qua má»™t lần nhưng không thấy có gì là lạ cả. Nhưng võ công trong đó chỉ có thể đối phó vá»›i những ngưá»i tầm thưá»ng chá»› đối vá»›i Hoa má»— thì vô dụng.
Thiếu Lâm Tứ Tăng trong bụng cưá»i thầm và nghÄ©: “Cuốn Kinh đó ý nghÄ©a rất sâu sắc, bá»n tà ma nà y thì là m sao mà hiểu được.†Tuy váºy Tứ Tăng không để lá»™ ra nét mặt, Äại Ma Hoa VÅ© lại tiếp:
- Tuy Hoa má»— không thèm cuốn Chưởng Kinh đó, nhưng lúc nà y không thể nà o trả lại cho quà vị được, vì còn phải đưa qua các đồng đạo quyết nghị, nhân ngà y thượng ty cá» hà nh quần hùng đại há»™i ở Thượng Nhân Phong trên núi Thái SÆ¡n thi Ä‘ua võ nghệ đỠcá» ra má»™t ngưá»i võ công đệ nhất thiên hạ, Hoa má»— cÅ©ng biết cuốn Chưởng Kinh nà y có liên quan đến danh dá»± môn phái Thiếu Lâm rất lá»›n, như váºy bắt buá»™c quà vị phải ra tranh đấu, Hoa má»— cam Ä‘oan sau cuá»™c thi tà i ấy, Hoa má»— sẽ trả lại cuốn Chưởng Kinh ngay cho quà vị.
Pháp Nhất Thượng Nhân cau mà y lại đáp:
- Ngưá»i trong phái Thiếu Lâm cá»§a chúng tôi Ä‘á»u tu hà nh cả, không ai muốn tranh cưá»ng luáºn thắng vá»›i ai là m gì, nếu phái Thiếu Lâm chúng tôi không dá»± đại há»™i Thái SÆ¡n chẳng hay Hoa thà chá»§ có cho chúng tôi xin lại chăng? Hoa VÅ© ngẩng mặt lên trá»i cả cưá»i má»™t hồi rồi đáp:
- Pháp Nhất Äại Sư nói váºy Hoa má»— không tin chút nà o. Äại sư đã biết cuốn Chưởng Kinh ở trong tay chúng tôi thì dù hy sinh đến đâu quà vị cÅ©ng phải Ä‘em cuốn Chưởng Kinh vá» cho Thiếu Lâm chứ? Pháp Nhất Thượng Nhân sắc mặt lạnh lùng đáp:
- Tuy cuốn Kinh đó nó có liên quan đến danh dá»± cá»§a môn phái Thiếu Lâm tháºt, nhưng theo sá»± nháºn xét cá»§a bần tăng thì chưa chắc các đại môn phái đã chịu tham dá»± đại há»™i nà y đâu, như váºy buổi đại há»™i cá»§a Hoa thà chá»§ hợp không thà nh và mất công thôi.
Hoa VÅ© liá»n đáp:
- Hoa má»— sẽ có cách để các đại môn phái đến dá»±, quà vị chá» xem. Bây giá» xin má»i quà vị hãy trở vá» Thiếu Lâm Tá»± đã.
Pháp Nhất Thượng Nhân chưa trả lá»i thì má»™t cao tăng đứng cạnh đã lên tiếng:
- Tam sư huynh, quyển Chưởng Kinh đang ở trong tay của Hoa thà chủ, chúng ta giải quyết ngay nơi đây có hơn không, tại sao còn chỠđi đâu nữa.
Äại Ma Hoa VÅ© đôi mặt lóng lánh cưá»i ồ má»™t hồi rồi đáp:
- Pháp Năng nói khoác lác tháºt, dù trưởng môn cá»§a quà phái Bạch Mi thiá»n sư thân hà nh đến đây cÅ©ng chưa chắc đã giải quyết được má»™t cách dá»… dà ng như váºy được.
Pháp Năng Äại Sư liá»n phẩy tay áo mấy cái rồi múa chưởng nhầm ngá»±c trái cá»§a Äại Ma Hoa VÅ© Ä‘iểm tá»›i tức thì.
Thiếu niên xấu xà ở trên đỉnh núi trông rất rõ, chà ng thấy thá»§ pháp cá»§a Pháp Năng đại sư giống như thá»§ pháp cá»§a Pháp Hoa đã đấu thá» vá»›i chà ng ở Kim Hoa. Chà ng biết những cao thá»§ đấu vá»›i nhau ai cÅ©ng muốn ra tay trước để giữ thế thắng, há»… ai ra tay cháºm thì chỉ chịu đòn và chống đỡ thôi.
Chà ng Ä‘oán Äại Ma thể nà o cÅ©ng vượt ra phÃa sau Pháp Năng mà tấn công lại chứ không chịu chống đỡ đâu. Quả nhiên đúng y như dá»± Ä‘oán cá»§a chà ng Äại Ma đã lẻn ra phÃa sau Pháp Năng đại sư giÆ¡ chưởng ra tấn công tám miếng cùng má»™t lúc.
Thế công cá»§a Pháp Năng đại sư nguyên là thế hư, đại sư biết công lá»±c cá»§a tên Äại Ma nà y tất không tầm thưá»ng, không để cho y ra chưởng tấn công trước được cho nên khi công xong má»™t thế rồi chá» cho Hoa VÅ© công trở lại thì Pháp Năng nhảy tréo xa hÆ¡n trượng rồi quay lại múa hai tay áo rá»™ng tấn công liá»n.
Hoa VÅ© cÅ©ng biết sức mạnh cánh tay áo cá»§a Pháp Năng rất lợi hại, y không dám chống đỡ thẳng vì sợ chân khà hao tổn nhiá»u vì thế y nhảy ra xa tránh rồi xông lại tấn công luôn không để cho địch thá»§ đủ thì giá» nghỉ tay. Y biến chưởng thà nh thế chỉ hai tay nhắm hai yếu huyệt cá»§a Pháp Năng Ä‘iểm tá»›i thá»§ pháp trông quái dị vô cùng.
Pháp Năng đại sư là má»™t trong tứ đại há»™ pháp cá»§a phái Thiếu Lâm, công lá»±c rất tinh thâm nên lão tăng cÅ©ng nháºn ra thá»§ pháp cá»§a đối phương rất tuyệt độc.
Thì ra lúc ấy Hoa VÅ© đã tiến tá»›i trước mặt đại sư chừng bốn thước, Pháp Năng nháºn thấy dù thấy có hóa giải được tay trái cá»§a đối phương thì chưa chắc đã tránh khá»i tay phải cá»§a địch, liá»n lùi lại phÃa sau năm thước không chống đỡ nữa.
Äại Ma thế đó chỉ mong cho Pháp Năng lùi lại, giá» thấy đại sư lùi lại tháºt y mừng thầm vì đã nắm được thế công rồi nên ra tay tấn công lia lịa khiến Pháp Năng đại sư không dịp nà o phản công lại được nữa.
Pháp Năng đại sư bị dồn và o thế bị động bắt buá»™c phải giở Äạt Ma Tháºp Tam Thức ra, nhưng cÅ©ng chỉ có thể chống đỡ thôi chứ không thể nà o phản công lại được, đủ thấy cao thá»§ đấu vá»›i nhau chỉ sai má»™t li thì Ä‘i má»™t dặm.
Thiếu niên ná» thấy váºy liá»n nghÄ©: “Cứ như tình cảnh nà y mà đánh nữa, Pháp Năng đại sư thế nà o cÅ©ng thua.†Pháp Nhất Thượng Nhân thấy váºy liá»n cau mà y lại.
Từ vua ChÃnh Ung hoả thiêu Thiếu Lâm Tá»± ở Tung SÆ¡n đến giá» phái Thiếu Lâm hay đóng cá»a tá»± hà o và vì tuyệt nghệ cá»§a phái Thiếu Lâm thì quá nhiá»u mà không ai được há»c hết cả, má»—i ngưá»i chỉ há»c được má»™t môn thôi, vì tôn chỉ cá»§a phái Thiếu Lâm là đà nh để những kiếm quyá»n phổ phá»§ đầy mạng nhện trong Tà ng Kinh Các chứ không Ä‘em ra dạy bừa cho các môn hạ.
Tháºt ra chÃnh sách đó rất hay nhưng vì phái Thiếu Lâm cà ng ngà y suy bại, nên khó lòng tìm được má»™t ngưá»i căn cốt thượng thừa mà truyá»n thụ cho tất cả má»i môn. Vì dù có kiếm được má»™t ngưá»i đệ tá» nà o có căn bản như thế Ä‘i chăng nữa thì các ngưá»i lại không biết những tuyệt nghệ đó mà giảng dạy cho.
Nếu cứ để cho đệ tá» há»c há»i lấy thì là m sao mà biết được những tinh hoa trong các cuốn kiếm quyá»n phổ đó. Cho nên phái Thiếu Lâm cà ng ngà y cà ng xuống dốc là thế.
Hãy nói Pháp Năng đại sư đấu vá»›i Äại Ma Hoa VÅ© đã được trên trăm hiệp, quả như lá»i dá»± Ä‘oán cá»§a thiếu niên xấu xà kia, Pháp Năng đại sư dần dần đã thấy tay chân cháºm chạp hẳn Ä‘i. Rồi đột nhiên Äại Ma nhún mình nhảy phắt lên trên cao dùng tay trái đánh mạnh xuống đầu Pháp Năng đại sư, nếu Thiếu Lâm hoà thượng để cho Äại Ma đánh trúng thì sẽ vỡ óc chết ngay tại chá»—. Äồng thá»i tay phải cá»§a Äại Ma lại nhằm hai yếu huyệt cá»§a đối thá»§ Ä‘iểm xuống, hai chân thì nhằm ná»™i âm huyệt cá»§a Pháp Năng đá tá»›i. Mấy thế công cá»§a Äại Ma cùng đánh tá»›i má»™t lúc không thể nà o Pháp Năng thoát chết được.
Pháp Năng đại sư dù tà i giá»i đến đâu cÅ©ng không thể nà o tránh nổi song chưởng và hai chân tấn công cùng má»™t lúc như váºy.
Xưa nay Cao Ly Cống SÆ¡n Tứ Ma đối địch vá»›i ai cÅ©ng váºy, không ra tay thì thôi, há»… ra tay đối địch thì ngưá»i đó phải chết dưới tay cá»§a há». Trong võ lâm ai ai cÅ©ng biết lệ luáºt cá»§a anh em Tứ Ma như váºy.
Pháp Nhất Thượng Nhân khi nà o chịu để cho sư đệ chết dưới tay cá»§a Äại Ma định ra tay đẩy lui Äại Ma để cứu sư đệ mình. Äang lúc gay cấn hết sức, đột nhiên trên đỉnh tháp có má»™t tiếng thét thanh thoát, rồi có má»™t bóng Ä‘en phi xuống theo đó phát ra má»™t cương khà mạnh vô cùng đẩy lui Äại Ma và Pháp Năng hai ngưá»i ra hai thước. NhỠđó Pháp Năng thoát được cái chết.
Thiếu niên xấu xà rùng mình kinh hãi vì chà ng không ngá» chá»— mình ẩn núp trên đỉnh tháp mà phÃa sau pho tượng trên ấy lại có ngưá»i Ä‘ang ẩn núp ở đấy nữa.
Thá»§ pháp cá»§a Äại Ma đối phó vá»›i Pháp Năng toà n dùng Mãnh Huyá»n Âm nên y chắc chắn Pháp Năng thế nà o cÅ©ng chết dưới tay y rồi. Thình lình nghe thấy có tiếng thét kinh hồn động phách rồi có má»™t sức mạnh ngầm nhưng mạnh hÆ¡n sức cá»§a y nhiá»u Ä‘ang đẩy tá»›i. Y rùng mình kinh hãi vá»™i tránh ra hai thước và không dám hạ thá»§ Pháp Năng nữa.
Nhá» ngưá»i đó mà Pháp Năng đại sư má»›i thoát chết, trong lòng Pháp Năng thầm cảm Æ¡n vị đó vô cùng. Má»i ngưá»i nhìn kÄ© má»›i hay ngưá»i đó là má»™t cụ mặc áo Ä‘en, đầu tóc đã bạc trắng, tuổi trạc sáu mươi nhưng mặt vẫn còn thoa phấn, đôi mắt sắc rất đẹp. Nếu không có tóc bạc trên đầu thì má»i ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© bà ta chừng ba mươi tuổi.
Äại Ma Hoa VÅ© thấy sắp hạ được đối thá»§, đột nhiên thấy có má»™t ngưá»i đà n bà đến phá bÄ©nh, tức giáºn vô cùng, y liá»n trợn mắt nhìn ngưá»i ná», nhưng bà già chỉ mỉm cưá»i rồi vá»›i giá»ng á»n ẻn nói:
- Ủa, là m gì trợn mắt nhìn ngưá»i ta như thế? CÅ©ng may chúng ta không phải là bạn mà cÅ©ng không là thù, không thì ngươi đã chết dưới chưởng cá»§a ta rồi.
Tiếng nói cá»§a nà ng tá»±a như tiếng chim Hoà ng Anh kêu váºy. Äại Ma Hoa VÅ© nghe nà ng ta nói như váºy rùng mình kinh hãi, y đưa hai mắt ngÆ¡ ngác nhìn bà ta. Không những y, mà cả Tam Ma kia và Thiên Ngoại Tam Tôn Giả cÅ©ng hoà i nghi nốt. Thiếu Lâm Tứ Tăng cố nghÄ© mãi mà cÅ©ng không nghÄ© ra thiếu phụ đó là ai cả.
Thiếu phụ liếc nhìn các ngưá»i má»™t hồi rồi nói:
- Các ngươi không nghĩ ra ta là ai thì ta cũng không nói ra là m gì cho mất công.
Äại Ma Hoa VÅ© cưá»i má»™t cách đểu giả và nói:
- Ngươi không chịu nói thì Hoa má»— đây cÅ©ng há»i tá»™i vì sao lúc nãy ra tay cản trở như váºy.
Thiếu phụ sầm nét mặt lại, vẻ mặt nà ng lúc nà y trông như sát quá»· dữ tợn, chá»› không vui tươi như lúc đầu. Nà ng kha khả cả cưá»i má»™t hồi rồi đáp:
- Cao Ly Cống SÆ¡n Tứ Ma là cái quái gì. Các ngươi chưa phải là địch thá»§ cá»§a lão bà đâu. Nếu các ngươi không tin thì để lát nữa thá» xem. Bây giỠđể lão há»i rõ chuyện nà y đã.
Nói đến đây thiếu phụ quay lại nhìn Pháp Nhất Thượng Nhân. Bá»™ mặt Ä‘ang hung ác đổi sang tươi cưá»i ngà y, nụ cưá»i có vẻ hiá»n là nh, nà ng nói tiếp:
- Pháp Nhất, ta hãy há»i ngươi, những ngưá»i kia bắt con cái cá»§a Cung Môn Nhị Kiệt Ä‘em Ä‘i đâu thế? Pháp Nhất giá»±t mình kinh hãi vá»™i đáp:
- Bần tăng là ngưá»i tu hà nh không bao giá» là m những việc vô pháp vô thiện như thế đâu. Xin nữ thà chá»§ chá»› đổ lá»—i cho bần tăng như váºy. Cung Môn tuy là phản đồ cá»§a phái Thiếu Lâm tháºt, nhưng bần tăng đã được pháp dụ cá»§a trưởng môn phương trượng, bất cứ sao trong má»™t năm thế nà o cÅ©ng phải Ä‘em chúng vá» núi Tung SÆ¡n ngay để trị tá»™i phản môn, nhưng tá»™i cá»§a chúng đâu liên quan đến vợ con chúng. Bần tăng đâu dám là m cà n như váºy.
Pháp Nhất tuy không biết thiếu phụ ấy là ai, nhưng xem thần sắc cá»§a bà ta cÅ©ng biết được bà ta là má»™t ma đầu có võ công tuyệt thế. Tháºm chà tuổi tác cá»§a nà ng còn hÆ¡n mình nên lão hoà thượng má»›i nói má»™t cách lá»… phép như thế.
Thiếu phụ đưa mắt nhìn Thượng Nhân một hồi rồi đáp:
- Lá»i nói cá»§a lão hoà thượng, lão bà đây cÅ©ng có thể tin được vì các ngươi là danh môn chÃnh phái xuất thân chắc không nói dối bao giá». Như váºy ngưá»i bắt các con cái cá»§a Cung Môn chắc là ngưá»i khác. Khi vá» núi há»i thăm Lã Quân Bình há»™ cho lão bà má»™t tiếng và nói vá»›i y là bạn cố hữu Thương Gia há»i thăm đấy.
Pháp Nhất nghe xong giá»±t mình kinh hãi, lùi lại má»™t bước lên tiếng há»i:
- Nếu váºy lão tiá»n bối là Miêu Lãnh Song... Tiên phải không? Pháp Nhất Thượng Nhân nói tá»›i đó Cao Ly Cống SÆ¡n Tứ Ma Ä‘á»u giáºt mình kinh hãi.
Thì ra thiếu phụ nà y tên là Ân Huyá»n Vi biệt hiệu là Hắc Y Huyá»n Nữ là vợ cá»§a Miêu Lãnh Kim Pháp Tản Nhân Thương U. Ngưá»i ta thưá»ng hay gá»i hai vợ chồng há» là Miêu Lãnh Song Yêu. Má»™t trăm năm trước đây hai vợ chồng y đã danh trấn hải, ná»™i võ há»c cá»§a hai ngưá»i kiêm cả chÃnh tà hai phái, nhưng không má»™t ai hay biết lai lịch cá»§a hai ngưá»i ra sao cả, mà hai ngưá»i cÅ©ng không cho ai hay há»™ là đệ tá» cá»§a lão tiá»n bối nà o.
Há» hà nh sá»± rất độc ác, chỉ hÆ¡i thù hằn má»™t chút thôi thì há» ra tay trừng trị kẻ thù liá»n. Bất kể kẻ thù là chÃnh hay tà há» là m cho tan xương nát thịt má»›i thôi. Võ há»c cá»§a hai ngưá»i lúc bấy giá» cao siêu đến mức không ai tưởng được, nên ngưá»i võ lâm thấy há» thì tránh xa liá»n, sợ hãi hai ngưá»i còn hÆ¡n là hổ báo nữa, vì hai vợ chồng là m đảo lá»™n cả võ lâm.
Lúc ấy trong chÃnh phái có má»™t nhân tà i rất xuất chúng xuất hiện. Ngưá»i đó là Kỳ Liên Dị Tú. Võ công thông huyá»n, ngưá»i đó thỠđộc là phải thu phục cho được Miêu Lãnh Song Yêu má»›i thôi. Miêu Lãnh Song Yêu không biết Kỳ Liên Dị Tú là ai, vì Dị Tú xưa nay không há» lá»™ diện giang hồ bao giá». Song Yêu cứ tưởng Dị Tú là má»™t ngưá»i Ä‘iên cuồng thôi nên không thèm để ý tá»›i. Không ngá» trong ba năm liá»n môn đồ cá»§a Song Yêu lần lượt bị chém giết gần hết. Lúc ấy Song Yêu má»›i tìm đến núi Kỳ Liên đấu vá»›i Dị Tú má»™t tráºn chà tá». Äánh liá»n hai ngà y má»™t đêm Dị Tú bị vợ chồng y đánh trúng ba chưởng, trái lại Thương U bị gãy chân còn Huyá»n Vi bị đánh trúng mưá»i chưởng suýt toi mạng ở trên núi Kỳ Liên. CÅ©ng may Huyá»n Vi khôn ngoan cắp Thương U chạy thoát khá»i miệng hùm.
Tráºn đấu ấy ngưá»i trong võ lâm tuy không ai được mục kÃch nhưng nghe lá»i đồn cÅ©ng biết được má»™t và i Ä‘iá»u.
Kỳ Liên Dị Tú ngà y thưá»ng không lá»™ diện ở giang hồ, sau khi bị thương lại ẩn dáºt và o má»™t nÆ¡i hẻo lánh nên sống chết ra sao không ai biết được.
Huyá»n Vi cùng chồng chạy vá» tá»›i núi, Thương U vì vết thương quá nặng lại thêm lá»™ buồn, hai năm sau chết liá»n, còn Huyá»n Vi vẫn tiếp tục tu luyện và dùng phương pháp thổ nạp để chữa vết thương cá»§a mình.
Ngưá»i ta nghe nói nà ng bị tẩu hoả nháºp ma, từ đó trở Ä‘i trên giang hồ không còn nghe cái tên Miêu Lãnh Song Yêu nữa. Bây giá» má»i ngưá»i nghe nà ng tái xuất sÆ¡n ai mà không kinh hãi.
Lã Quân Bình tức là tên tục cá»§a Bạch Mi thiá»n sư trong phái Thiếu Lâm. Năm xưa, Miêu Lãnh Song Yêu luáºn võ vá»›i Thiếu Lâm thì Lã Quân Bình còn là má»™t chú tiểu trạc mưá»i má»™t mưá»i hai.
Huyá»n Vi kha khả cả cưá»i rồi nói:
- Miêu Lãnh Song Tiên là cái quái gì? Lão bà xưa nay không cần ai gá»i là Song Tiên cả. Không ngá» Lã Quân Bình còn nhá»› lão bà như thế.
Nói tá»›i đây nà ng bá»—ng đổi giá»ng nói tiếp:
- Cung Môn Nhị Kiệt là đệ tá» ký danh cá»§a lão. Con cái cá»§a y cÅ©ng là đồ tôn ký danh cá»§a lão bà đây. Lão bà tuy tuổi đã quá trăm nhưng nhá» phương pháp trụ nhan nên má»›i trẻ như thế nà y. Nhưng trên Ä‘á»i không ai có thể khá»i chết được, lão bà nà y chỉ e võ công tuyệt há»c sẽ bị chôn vùi xuống đất thì đáng tiếc vô cùng, cho nên trong lúc chưa chết lão bà đem hết tuyệt há»c cá»§a mình truyá»n lại cho con cái cá»§a Cung Môn Nhị Kiệt để chúng phát dương tuyệt há»c cá»§a Miêu Lãnh.
Pháp Nhân đại sư chắp tay kÃnh cẩn vái má»™t vái rồi nói:
- Ân lão tiá»n bối vì việc nà y mà hạ sÆ¡n phải không? Huyá»n Vi mỉm cưá»i đáp:
- Ngưá»i thưá»ng nói những con lừa sói rất thông minh, quả tháºt không sai, các ngưá»i yên chà lão bà hạ sÆ¡n không phải kiếm các ngưá»i sinh sá»± đâu, nhưng nếu ai là m phiá»n hay hà hiếp Cung Môn Nhị Kiệt thì đừng trách lão nhẫn tâm.
Pháp Nhất Thượng Nhân toát mồ hôi nghÄ© thầm: “Hèn chi Cung Môn Nhị Kiệt coi thưá»ng phái Thiếu Lâm chúng ta như thế. Thì ra chúng thị có ngưá»i đỡ đầuâ€.
Huyá»n Vi lại tiếp:
- Phong thanh trong võ lâm có má»™t ngưá»i là Quái Thá»§ Thư Sinh Dư Vân má»›i xuất hiện, lòng háo thắng thúc đẩy khiến lão bà muốn gặp ngưá»i đó má»™t phen.
Pháp Nhân lại nghÄ©: “Chắc tại Cung Môn Nhị Kiệt viết thư má»i mụ nà y ra cÅ©ng nênâ€.
Huyá»n Vi bá»—ng biến sắc mặt vá»— đùi má»™t cái nhảy lên cao mưá»i trượng rồi hạ chân xuống tầng thứ hai cá»§a tháp Lưu Ly.
-oOo-
Hết chương 26
|

12-11-2008, 12:23 PM
|
 |
 Nguyễn Gia Lão Tam
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Chương 27
Thần Công Chữa Bệnh Hoạn,
Ngá»c Diện Ủi Tương Tư
Äả tá»±: anhchangCUCHUOI
ChÃnh tả: tuthan7388
Cao Ly Cống SÆ¡n Tứ Ma thấy nà ng nhảy cao như váºy kinh hãi vô cùng. Trong khi má»i ngưá»i chưa hết kinh ngạc lại thấy Huyá»n Vi nhảy lên tầng trên cùng. Hình như nà ng phát giác Ä‘iá»u gì khả nghi váºy.
Thì ra thiếu niên xấu xà núp trốn đó nghe thấy nà ng nói định gặp Quái Thá»§ Thư Sinh, trong lòng cao hứng liá»n nhặt ba hạt băng ném xuống.
Lúc đầu Huyá»n Vi tưởng là gió lạnh thổi tá»›i nên má»›i bị ném trúng ba hạt băng đó. Khi hạt băng cuối cùng trúng Ä‘au buốt vô cùng nên nà ng má»›i biết có ngưá»i ẩn núp trên tháp.
Khi Huyá»n Vi nhảy lên tá»›i đỉnh tháp kiếm mãi không thấy ai cả chỉ thấy phái dưới núi Ngá»c Toà n có má»™t ngưá»i Ä‘ang Ä‘i lững thững. Không nghÄ© ngợi nà ng liá»n nhảy xuống núi ngay, và cÅ©ng nháºn định ngưá»i đó là kẻ ném hạt băng và o mình. Cho nên nà ng má»›i nhảy xuống dưới chân núi để đánh ngưá»i ná» trả thù.
Sá»± tháºt lúc nà y thiếu niên xấu xà đã ẩn núp ở trên lầu Phong Hoà ng Thạch ThÃnh ở sau bụi cây vưá»n TÄ©nh Minh rồi và đang ngắm cảnh trá»i đất.
Nà ng không nghÄ© đến, vì từ trên đỉnh tháp xuống tá»›i chân núi Ngá»c Toà n, xa ngót bảy dặm như váºy, thì dù ngưá»i ná» khinh công có nhanh đến đâu cÅ©ng không sao phi xuống tá»›i chân núi chá»›p nhoáng như thế được.
Nếu nà ng chịu khó tĩnh tâm một tý thì nà ng sẽ kiếm ra nơi thiếu niên xấu xà chạy ngay.
Ân Huyá»n Vi vừa nhảy xuống chân núi má»™t cái, Cao Ly Cống SÆ¡n Tứ Ma vá»›i vị cao tăng cá»§a phái Thiếu Lâm cÅ©ng chia đưá»ng rút lui. Hạn chá» tá»›i mùng ba tháng ba sẽ quay trở lại dá»± đại há»™i ở trên núi Thái SÆ¡n.
Dưới tháp Lưu Ly trở lại yên tÄ©nh như trước nhưng trên lầu Phong Hoà ng Thạch ThÃnh trong vưá»n TÄ©nh Minh ở cạnh đó, lại có má»™t thiếu niên mặt rất xấu Ä‘ang tá»±a lan can ngắm cảnh đẹp trong vưá»n, miệng thì ngâm nga tá»± đắc. Vì vưá»n nà y là biệt thá»± cá»§a Hoà ng Thân nhà Thanh, ngưá»i thưá»ng dân không dám và o du ngoạn, nên mấy tên phu coi vưá»n Ä‘á»u Ä‘i và o trong thà nh Bắc Kinh nháºu nhẹt hết.
Thấy bốn bá» không có má»™t bóng ngưá»i nà o, thiếu niên xấu xà thở dà i má»™t tiếng, rồi cởi mặt nạ da ngưá»i ra, bá» ngay và o túi. Lúc nà y mặt tháºt cá»§a chà ng trông thá»±c trẻ đẹp và anh tuấn vô cùng. Chà ng lững thững Ä‘i xuống Há»§ Thụ ÄÆ°á»ng, đột nhiên chà ng trông thấy má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng ở trong đưá»ng, tay tá»±a lan can ngắm cảnh bên ngoà i. Ngưá»i đó mặc áo lông hổ, đầu đội mÅ© gió, mặt như cổ nguyệt, râu dưới cằm đã hoa râm, thân hình vạm vỡ, trông rất oai nghi. Nhưng ngưá»i đó phải ná»—i da mặt nhợt nhạt, hai mắt không có tinh thần, thỉnh thoảng ho và i tiếng.
Thấy ngưá»i đó Ä‘au nặng, Vân Nhạc đưa mắt nhìn và i cái, muốn nghiên cứu xem bệnh tình cá»§a ngưá»i đó ra sao.
Ngưá»i ná» cÅ©ng để ý Vân Nhạc luôn, thấy chà ng Ä‘i tá»›i trước cá»a sổ gần đó, liá»n mỉm cưá»i vẫy tay gá»i chà ng tá»›i, và há»i:
- Ngà i cÅ©ng cao hứng như má»—, thÃch du sÆ¡n ngoạn thá»§y phải không? Nếu ngà i không hiá»m thì má»i và o trong sảnh nà y ngồi chÆ¡i giây lát.
Hai ngưá»i há»i tên há» xong, Vân Nhạc má»›i hay ông già kia há» Hồ. Lúc đầu hai ngưá»i chỉ nói tá»›i sÆ¡n thá»§y phong cảnh thôi, sau đó má»›i chuyện trò tá»›i cầm, kỳ, thi hoạ, tam lưu cá»u giáo, chá»§ tá» bách gia vân vân.
Thấy lá»i ăn nói cá»§a ông già há» Hồ rất tao nhã, Vân Nhạc kÃnh mến vô cùng.
Ông già há» Hồ thấy chà ng Ãt tuổi mà tà i ba như thế cÅ©ng ái má»™ vô cùng, liá»n nói:
- Tạ tiên sinh tà i ba đến thế, sao không Ä‘i ra là m việc. Lão chắc chỉ là mưá»i năm là cùng, thế nà o tiên sinh cÅ©ng được nổi danh khắp thiên hạ. Nếu tiên sinh muốn, Hồ má»— sẽ giá»›i thiệu cho má»™t vị tôn thất trá»ng thần. Ngưá»i đó rất thân vá»›i má»—, tiên sinh chịu Ä‘i, chắc thế nà o cÅ©ng được trá»ng chức ngay.
Vân Nhạc cưá»i đáp:
- Tại hạ tạm bạc quen rồi, không có ý công danh, phụ lòng lão tiên sinh như váºy, tháºt không phải lắm.
Ông già há» Hồ liá»n nói sang chuyện khác. Lúc ấy ông ta lại ho luôn và i tiếng. Vân Nhạc thấy Ä‘á»m cá»§a ông già ná» nhổ ra có dÃnh máu tươi, liá»n nói:
- Lão trượng bị bệnh nặng như váºy sao không má»i thầy lang chữa cho. Theo sá»± nháºn xét cá»§a tại hạ, thì tiếng ho cá»§a lão trượng vì trung khà bất túc má»›i ho khó như váºy.
Ông già ná» nghe thấy Vân Nhạc nói như váºy, liá»n há»i lại:
- Chẳng hay tiên sinh có thiện Y há»c không? Sá»± tháºt bệnh cá»§a lão đã nhá» rất nhiá»u danh sư chữa cho rồi, nhưng không thấy thuyên giảm chút nà o, nên má»›i chán nản không chữa nữa. CÅ©ng vì váºy lão má»›i Ä‘i du sÆ¡n ngoạn thá»§y như thế nà y cho đỡ buồn.
Vân Nhạc cÅ©ng Ä‘oán ra ông già nà y không phải là ngưá»i thưá»ng, ông ta không phải là Hoà ng thân quốc thÃch thì Ãt ra cÅ©ng là má»™t vị trá»ng thần đã hồi hưu.
Chà ng liá»n mỉm cưá»i và nói:
- Sao lão trượng không má»i Trại Hoa Äà Ngụy Bình Lạc chữa cho? Ông già ná» lắc đầu đáp:
- Hồ má»— đã má»i Nguỵ Binh Lạc chữa cho rồi, ông ta chỉ cho toa thuốc hoá Ä‘á»m lý khà thôi, sau khi lão uống xong thang thuốc đó cÅ©ng hÆ¡i dá»… chịu, nhưng lần thứ nhì cho ngưá»i Ä‘i má»i ông ta tá»›i coi mạch thì ngưá»i nhà bảo ông ta Ä‘i ra quan ngoại rồi.
Vân Nhạc biết Bình Lạc đi ra ngoà i quan ngoại là vì việc của Phó Lục Quan.
Thế rồi chà ng ngắm nhìn thần sắc ông già nỠmột hồi mới nói:
- Tại hạ hơi hiểu mạch lý, nếu lão trượng tin tưởng thì tại hạ xin thăm mạch hộ lão trượng thỠxem?
- Tạ tiên sinh cứ yên trà chẩn mạch cho lão Ä‘i. Cổ nhân đã dạy: “Lương Y bách nan cầuâ€.
Vân Nhạc gáºt đầu rồi cầm tay ông già ná» xem liá»n. Giây lát sau, chà ng kinh ngạc nói:
- Ủa, tại hạ thực kém mắt quá. Thoạt tiên cứ tưởng lão trượng chỉ là một vị quan hoạn cựu thần thôi, ngỠđâu lão trượng lại còn là cao nhân trong võ lâm nữa.
Nói tá»›i đây, chà ng cả cưá»i má»™t hồi lại nói tiếp:
- Nhưng xưa kia, lão trượng vì phóng túng tình sắc quá ná»—i, nguyên dương hao sút gần hết, như ngá»n đèn sắp cạn hết dầu váºy, may nhá» có má»™t khẩu chân khà bảo tồn, chá»› không...
Thấy chà ng nói tá»›i đó ngừng lại, ông già Hồ lá»›n tiếng cả cưá»i đáp:
- Äúng lắm, đúng lắm, tiên sinh cứ nói nốt Ä‘i. Hồ má»— không trách cứ đâu. Vân Nhạc là ngưá»i rất thông minh, tuy chà ng biết ngưá»i ná» là má»™t ngưá»i có địa vị rất cao, nhưng không thể nói toạc ra, vá»™i móc túi lấy viên Trưá»ng Xuân ÄÆ¡n đưa cho Hồ lão trượng uống, đồng thá»i đè chặt lấy huyệt Bách Há»™i cá»§a ông già nữa.
Ông già há» Hồ chỉ cảm thấy má»™t sức nóng từ trên đầu chạy thẳng xuống đẩy viên thuốc và o Lôi Cung Cá»u Phá»§, khắp mình mẩy nhẹ nhà ng, không thở hổn hển như trước nữa. Ná»a giá» sau Vân Nhạc Ä‘i và o thư án, cầm bút viết luôn má»™t toa thuốc đưa và o tay ông già há» Hồ và nói:
- Lão trượng cứ theo toa thuốc nà y mà hốt, trong ba tháng chá»› nên gần nữ sắc, như váºy má»›i có thể trưá»ng thỠđược. Hiện giá» tại hạ còn ước hẹn vá»›i má»™t ngưá»i, không thể ở đây vá»›i lão trượng được, xin hẹn đến lần khác.
Nói xong chà ng chắp tay vái má»™t cái rồi Ä‘i liá»n. Ông già há» Hồ mỉm cưá»i nói:
- Tạ tiên sinh hãy ở lại giây lát, Hồ lão trượng có má»™t chuyện cần nói. Äối vá»›i võ há»c Hồ má»— cÅ©ng biết đôi chút, nhưng không ngá» Tạ tiên sinh tuổi còn trẻ như váºy mà võ há»c lại đạt tá»›i mức thượng thừa như thế. Vừa rồi thấy Tạ tiên sinh dùng ná»™i công để chữa cho lão, đủ thấy ná»™i công cá»§a Tạ tiên sinh cao siêu đến đâu rồi, nhất là ...
Nói xong ông già chỉ cái toa thuốc nói tiếp:
- Chữ viết cá»§a Tạ tiên sinh rất hùng mạnh, đẹp như Phượng múa Rồng bay, đủ thấy tiên sinh văn võ toà n tà i. Hồ má»— thấy ngưá»i đã nhiá»u nhưng chưa há» gặp ngưá»i nà o như tiên sinh. Nay tiên sinh dùng ná»™i công chữa bệnh cho má»—, không có gì tặng cho xứng đáng vá»›i công lao ấy, váºy có má»™t váºt má»n nà y xin tặng, mong tiên sinh vui lòng nháºn cho.
Ông già hỠHồ nói tới đó, móc trong túi ra một cái hồ bao bằng lụa, có thêu bên ngoà i vừa nói tiếp:
- Váºt trong hồ bao nà y tuy là chân phẩm cá»§a thế tục, nhưng vá»›i tiên sinh không có nghÄ©a lý gì đâu, nhưng sau nà y tiên sinh ra Ä‘á»i hà nh đạo, có lẽ nó cÅ©ng giúp Ãch cho tiên sinh được má»™t phần nà o. Hồ má»— kÃnh má»™ tà i hoa cá»§a tiên sinh, mong tiên sinh cho má»— được tái kiến lai lịch và địa chỉ má»— Ä‘á»u ở trong hồ bao nà y cả.
Nói xong ông già nhét hồ bao và o tay của Vân Nhạc rồi quay mình đi thẳng ra bên ngoà i.
Vân Nhạc thấy ông già há» Hồ nói như váºy liá»n nhét cái hồ bao và o trong túi rồi Ä‘eo mặt nạ lên, nhún mình má»™t cái, thân hình đã ra khá»i vưá»n Tinh Minh phi thân vá» khách sạn Cát Tưá»ng tức thì.
Và o trong phòng chà ng liá»n móc túi lấy hồ bao ra xem, chà ng khẽ rút váºt trong hồ bao ra thấy váºt đó bóng loáng là m sáng choang cả gian phòng.
Chà ng kinh hãi vô cùng, định thần nhìn kỹ, má»›i hay váºt đó là má»™t miếng ngá»c để Ä‘eo ở cổ, mà u xanh biếc, bên trên chạm con rồng mÅ© chảo, miệng con rồng ngáºm má»™t hạt Dạ Mình Châu, bên dưới có khắc tám chữ: “CÀN LONG NGá»° HỘI NHƯ TRẪM THÂN LÂM.†Vân Nhạc kinh hãi vô cùng vá»™i cất viên ngá»c và o trong túi và nghÄ© thầm: “Thoạt tiên ta đã ngá» ngưá»i đó là Hoà ng Thân quốc thÃch gì cá»§a triá»u đình Mãn Thanh, không ngỠông ta lÃ ÄÆ°Æ¡ng Kim Hoà ng Thượng. Tại sao nhà vua không Ä‘em theo há»™ vệ mà dám Ä‘i chÆ¡i má»™t mình ở vưá»n TÄ©nh Minh như váºy?†NghÄ© xong chà ng liá»n thất thanh cả cưá»i và nghÄ© tiếp: “Thảo nà o Trại Hoa Äà không dám chữa cho nhà vua, nếu ta biết trước y là nhà vua thì ta cÅ©ng buông tay không lý tá»›i. Äá»i vua trước là Ung ChÃnh xuất thân ở Thiếu Lâm, võ công rất giá»i, ngay các đệ tá» phái Thiếu Lâm bây giá» cÅ©ng không có ai hÆ¡n vị vua đó, mà võ công cá»§a vua Cà n Long do Ung ChÃnh dạy cho, tất nhiên cÅ©ng không phải là tầm thưá»ng. Vả lại ngà y nay trong võ lâm có rất nhiá»u danh y và thuốc hay, nhưng ông ta là vua chúa, sợ ngưá»i ngoà i biết mà hãm hại, nên không dám má»i các danh sư để chữa cho.†Lúc ấy ngoà i cá»a khách sạn có tiếng ồn à o vá»ng và o và chà ng nghe thấy má»™t ngưá»i trong đám đông lên tiếng nói:
- Con bé đẹp như thế, liệu có bao nhiêu bản lÄ©nh cÆ¡ chứ? Chúng ta sống ở Tiêu Hán bấy nhiêu năm, hôm nay má»›i tháºt sáng mắt ra.
Vân Nhạc nghe thấy giá»ng nói cá»§a ngưá»i đó biết ngay là ái nữ cá»§a Nhất Nguyên Cư SÄ© là Hồ Cốc Lan đã ra tay rồi. Nà ng ranh mãnh như váºy thì Ä‘i đến đâu là m sao tránh khá»i sinh sá»±.
NghÄ© Ä‘oạn chà ng liá»n Ä‘eo mặt nạ và o, bước ra cá»a phòng Ä‘i thẳng ra khá»i khách sạn.
Chà ng vừa ra khá»i khách sạn thấy có má»™t đám ngưá»i Ä‘ang quây quần đứng xem Hồ Cốc Lan cô nương, thân hình như bay, dồn hai đại hán vạm vỡ quay tÃt như chong chóng.
Còn Nhất Nguyên Cư SÄ© thì đứng ở phÃa xa vuốt râu mỉm cưá»i. Hai đại hán ná» cÅ©ng không phải là tay tầm thưá»ng, nhưng đứng trước mặt Hồ cô nương thì thấy chúng kém hẳn. Hồ Cương trông thấy Vân Nhạc bước ra liá»n vẫy tay gá»i, chà ng tiến lên vừa cưá»i vừa há»i:
- Tại sao Hồ cô nương lại tranh chấp như thế? Nhất Nguyên Cư SÄ© mỉm cưá»i đáp:
- CÅ©ng chỉ vì Lâm Má»™ng mà nên cả. Hai ngưá»i cầm danh thiếp cá»§a Lâm Mông tá»›i má»i hai cha con lão lên Äồng Lai Thuáºn phạn Ä‘iếm dùng cÆ¡m để Lâm Mông xin lá»—i má»™t thể. Tiểu nữ liá»n há»i chúng tại sao Lâm Mông lại là m phách đến thế, y không thân hà nh đến má»i. Bây giá» hai ngưá»i phải vá» bảo Lâm Má»™ng thân hà nh cầm thiếp đến má»i, bằng không thì sẽ đến lấy đầu Lâm Má»™ng ngay. Hai ngưá»i đó khi nà o chịu để yên, nên ra tay đấu vá»›i tiểu nữ ngay, cÅ©ng tại lão nuông chiá»u con nhá» quá đáng, lão đệ đừng có chê cưá»i nhá.
Vân Nhạc lắc đầu mỉm cưá»i, nhưng mắt vẫn nhìn vá» phÃa ba ngưá»i Ä‘ang đấu.
Lúc nà y hai đại hán mồ hôi đã ướt đẫm, chỉ còn biết chống đỡ thôi, chứ không sao phản công lại được, trái lại Hồ cô nương thì ung dung tươi cưá»i như thưá»ng, không có vẻ gì là mệt má»i cả. Má»™t trong hai đại hán, mấy lần muốn chạy, nhưng không thể nà o tránh khá»i chưởng phong cá»§a nà ng được. Y tức giáºn vô cùng quay lại nhìn mặt Hồ Cương nói:
- Nhất Nguyên Cư SÄ©, ngưá»i là nhân váºt có tên tuổi trong võ lâm, thế mà không biết nghÄ© gì đến đạo nghÄ©a cá»§a giang hồ. Dung túng cho con gái đánh ngưá»i như váºy, hai ta không phải là sợ chết đâu, nhưng sau nà y mi còn mặt mÅ©i nà o để nhìn những ngưá»i khác ở trên giang hồ không? Nhất Nguyên Cư SÄ© vẫn không tức giân, vẫn tươi cưá»i như thưá»ng, nhưng Hồ Cốc Lan đã trợn đôi lông mà y, nhún mình nhảy lên trên cao ba trượng. Hai đại hán đột nhiên không còn thấy thân hình Hồ cô nương đâu cả, ngÆ¡ ngác ngẩn ngưá»i ra.
Äá»™t nhiên chúng thấy có hai đạo ánh sáng xanh nhằm đầu, vai chúng bổ xuống, như bóng theo hình, nhằm yếu huyệt Thiên Äá»™t cá»§a hai ngưá»i đâm tá»›i. Huyệt Thiên Äá»™t là trá»ng huyệt ở yết hầu há»… bị suy suyển má»™t tà là toi mạng liá»n.
Hai tên ná» hoảng sợ đến mất hết hồn vÃa. Ãnh sáng kiếm nhanh như chá»›p sắp đụng tá»›i yết hầu cá»§a hai tên ná», bá»—ng nhiên mÅ©i kiếm lại quay trở lên. Hai tên ná» chỉ nghe thấy tai bên phải mát lạnh, rồi không còn thấy ánh sáng kia nữa và Hồ cô nương thì đã nhảy ra ngoà i vòng chiến, tay cầm hai chiếc kiếm quái dị, Ä‘ang mỉm cưá»i.
Hai đại hán giÆ¡ tay lên rá» tai phải, lúc ấy má»›i hay tai đã bị nà ng cắt đứt Ä‘i rồi, máu tuôn ra đầy tay, cả hai Ä‘á»u thất kinh. Äá»™t nhiên bên ngoà i vòng đấu có má»™t tiếng rú rất thanh thoát.
Nhất Nguyên Cư SÄ© vừa nghe tiếng rú đó, đã biết ngay ngưá»i đó là má»™t tay ná»™i gia cao thá»§. Trong lòng cÅ©ng hÆ¡i kinh ngạc.
Tiếng rú vừa dứt đã thấy năm thân hình nhảy vượt qua đầu những ngưá»i đứng xem, nhanh như chá»›p, xuống vòng đấu tức thì.
Thì ra năm ngưá»i đó là Cung Môn Nhị Kiệt, Tần Trung Song Quái cùng Lâm Má»™ng và má»™t Äạt Ma to béo, tay Ä‘eo khuyên và ng. Những ngưá»i đứng xem thấy sá»± xảy ra má»™t cách đột ngá»™t như váºy kinh hãi lùi ra phÃa xa hai ba trượng.
Cung Môn Nhị Kiệt có vẻ kiêu ngạo, Lâm Má»™ng thì thấy hai tai cá»§a hai tên thá»§ hạ mình bị mất và máu tuôn ướt đẫm cả ngưá»i lại thấy Hồ Cốc Lan hai tay cầm hai thanh kiếm rất kỳ lạ, nét mặt lầm lì.
Y biết ngay thá»§ hạ cá»§a y bị cô nương cắt mất tai, liá»n nghÄ©: “Ta không dại gì cãi nhau vá»›i con nhá», cứ việc nói thẳng vá»›i cha nà ng thì hÆ¡n.†NghÄ© Ä‘oạn y liá»n giáºn dữ nói:
- Hồ Cư SÄ© là m như váºy quả tháºt khinh ngưá»i quá ná»—i. Hồ Cương ha hả cả cưá»i đáp:
- Tiểu nữ ra tay như váºy là nể nang lắm rồi.
Hồ cô nương vẫn còn giáºn Lâm Má»™ng, nay thấy y Ä‘ang cãi vã vá»›i cha mình, tức giáºn vô cùng, thét lá»›n má»™t tiếng, múa kiếm nhảy lại đâm liá»n.
Lâm Má»™ng bá»—ng nhiên cảnh giác, kinh hãi vô cùng, ngá»a ngưá»i vá» phÃa sau, nhảy lùi hÆ¡n má»™t trượng má»›i tránh được hai thanh kiếm cá»§a Hồ cô nương, tháºt tháºp phần nguy hiểm.
Lâm Má»™ng vừa tránh khá»i tai ách, hai chân má»›i đứng vững, đã biến sắc mặt, lên tiếng chá»i liá»n, ngỠđâu hai đạo kiếm quang cá»§a Hồ cô nương như bóng theo hình, đã nhằm hai yếu huyệt cá»§a y đâm tá»›i, y biết không sao thoát được đà nh nhắm mắt lại chá» chết.
Lúc ấy Tần Trung Song Quái thấy váºy tức giáºn vô cùng. Äại Quái liá»n nhảy tá»›i, giương tay phải ra, định bắt lấy song kiếm cá»§a nà ng.
Nà ng vá»™i xoay thế kiếm, nhằm huyệt Khà Hải cá»§a Äại Quái đâm liá»n. Äại Quái gạt mạnh má»™t cái, chỉ nghe “loong coong†hai tiếng, thanh kiếm suýt rá»i khá»i tay Hồ cô nương. Hồ cô nương vá»™i lùi vá» phÃa sau, kinh hãi biến sắc mặt.
Äại Quái Tần Trung như bóng theo hình Ä‘uổi tá»›i và rút trưá»ng kiếm ra nhằm hai mắt cá»§a Hồ cô nương Ä‘iểm liá»n. Ra tay má»™t cách nhanh vô cùng, Hồ Cốc Lan vá»™i né đầu, tránh thế công cá»§a đối phương và giở Nhất Nguyên Kiếm Pháp cá»§a nà ng ra đối địch. Nhưng Äại Quái Tần Trung giở Phi Phượng Kiếm Pháp ra, oai lá»±c vô cùng. Thế là Hồ cô nương bị kiếm pháp kỳ diệu cá»§a đối phương tấn công đến ná»—i không kịp ra tay chống đỡ.
Tần Trung liá»n múa kiếm nhằm bả vai trái nà ng chém luôn. Má»i ngưá»i đứng xem, yên chà thế nà o nà ng cÅ©ng bị chặt đứt má»™t cánh tay.
Bá»—ng có hai tiếng thét tháºt lá»›n nổi lên cùng má»™t lúc, thì ra Nhất Nguyên Cư SÄ© và Quái Thá»§ Thư Sinh, má»™t tả má»™t hữu như bay, nhảy tá»›i cứu liá»n. Vân Nhạc tá»›i trước má»™t bước giở năm ngón tay ra tấn công.
Äại Quái thấy mắt mình hoa hẳn Ä‘i và thấy có má»™t sức mạnh vô cùng nắm thanh kiếm cá»§a y và đẩy y ra ba bốn thước. Tuy trưá»ng kiếm cá»§a y chưa bị đối phương giáºt được, nhưng cÅ©ng thất kinh.
Tần Trung định thần nhìn kỹ, má»›i hay ngưá»i tấn công mình là thanh niên xấu xÃ, mà hồi hôm ngồi im trong góc ở Thanh Phong Lầu, năm ngón tay cá»§a chà ng ta vẫn nắm chặt lấy thân kiếm cá»§a Äại Quái.
Thiếu niên xấu xà đó cưá»i nhạt má»™t tiếng và nói:
- Ngà i vẫn tá»± xưng Phi Phượng Kiếm Pháp là thiên hạ đệ nhất kiếm pháp, nhưng dưới mắt má»—, chỉ xoà ng xÄ©nh thế thôi, ngà i muốn thà nh danh nổi tiếng, sao không chỠđại há»™i Thái SÆ¡n, chứ bây giỠở nÆ¡i đây đối phó vá»›i má»™t thiếu nữ yếu Ä‘uối thế kia tháºt là vô sỉ lắm.
Äại Quái Tần Trung bị thiếu niên ná» nhiếc mắng má»™t hồi, xấu hổ vô cùng, khì khì cưá»i nhạt mấy tiếng, lấy sức mạnh định giáºt thanh kiếm ở trong tay đối thá»§ ra.
Vân Nhạc ha hả cả cưá»i dùng sức đưa mạnh má»™t cái. Äại Quái không ngá» chà ng lại có miếng đó, không kịp lấy tấn bị đẩy loạng choạng vá» phÃa sau mấy bước, suýt rÆ¡i và o vÅ©ng bùn.
Cung Môn Nhị Kiệt thấy váºy ngẩn ngưá»i ra nhìn nhau. Hoà ng Y Lạt Ma cÅ©ng há hốc mồm ra nhìn.
Nhất Nguyên Cư SÄ© đến sau má»™t bước, liá»n kéo con gái yêu là Cốc Lan cô nương nhảy ra ngoà i vòng đấu.
Hồ Cương thấy thân pháp cá»§a thiếu niên xấu xà thần tốc hÆ¡n mình nhiá»u và thá»§ pháp cÅ©ng thần diệu vô cùng, nên hai cha con Nhất Nguyên Cư SÄ© ngạc nhiên hết sức.
Nhị Quái Ba SÆ¡n Äiêu như bay nhảy và o trong đấu trưá»ng, cả giáºn quát lá»›n:
- Võ nghệ cá»§a ngà i quả tháºt phi thưá»ng, nhưng ra tay tấn công lén lút như váºy, Ba má»— không phục tà nà o.
Vân Nhạc ha hả cả cưá»i đáp:
- Ta ra tay như thế là dĩ kỳ nhân chi đại, trị kỳ nhân chi thân đó thôi. Nếu bạn không phục thì lên Thượng Nhãn Phong trên núi Thái Sơn đợi chỠmỗ.
Nhị Quái Ba SÆ¡n Äiêu cưá»i nhạt đáp:
- ÄÆ°á»£c lắm, Ba má»— thế nà o cÅ©ng lên núi Thái SÆ¡n đợi chá».
Nói xong y chắp tay vái chà o và quay lại gá»i Äại Quái cùng vượt qua đầu mấy ngưá»i đứng xem mà đi.
Cung Môn Nhị Kiệt Hà Thân Phúc và Triển Mạnh Hùng vẫn đứng yên ở đó trông thẳng và o mặt thiếu niên xấu xÃ. Thấy Tần Trung Song Quái Ä‘i rồi hai ngưá»i cưá»i nhạt má»™t tiếng, rồi nhảy tá»›i trước mặt Vân Nhạc.
Triển Mạnh Hùng liá»n lên tiếng trước:
- Ngà y hôm nay ngà i tha hồ vầy vò nhé? Vân Nhạc biến sắc mặt quát lớn:
- Câm mồm Ä‘i Triển Mạnh Hùng, Hà Thân Phúc, hai ngưá»i bị Gia Thân Vương cảnh cáo luôn luôn, không được á»· thị thế lá»±c cá»a quan mà can thiệp tư thù trong võ lâm. Nếu trong ba năm, hai ngươi mà còn sinh sá»± gây nên chuyện thị phi thì sẽ bị kết tá»™i lăng trì. Ta được lệnh cá»§a Gia Thân Vương giám thị các ngươi đấy. Các ngươi có mau bước Ä‘i không? Nói xong chà ng sa sầm nét mặt lại, trông có vẻ rất dữ tợn. Cung Môn Nhị Kiệt nghe chà ng nói như váºy kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh ra, không dám thốt thêm dù ná»a lá»i.
Äá»™t nhiên nghe thấy Hoà ng Y Lạt Ma cưá»i nhạt nói:
- Thằng nhãi nà y dám giả mạo như váºy, có lẽ mi không còn muốn sống nữa chăng? Pháºt gia đây thưá»ng ở Äại Ná»™i và Thân Vương phá»§ mà không há» thấy mặt ngươi bao giá» cả.
Vân Nhạc cưá»i nhạt đáp:
- Muốn biết được ta, có phải là chuyện dễ đâu.
Nói xong chà ng giÆ¡ mưá»i ngón tay nhanh như chá»›p, nhằm hai yếu huyệt ở hai cổ tay cá»§a Lạt Ma bấm tá»›i.
Hoà ng Y Lạt Ma là Äại sư thá»§ toạ trong Ung Hoà Cung, tên là Sát Khắc Äồ, pháºt sống, thiện chưởng pháp Tây Thiên Pháºt thư ấn, võ công không kém gì Cung Môn Nhị Kiệt, rất được nhà vua đắc dụng nên y kiêu ngạo ngông cuồng hết sức, tánh lại hiếu sắc. Từ lúc y tá»›i đến giá», hai mắt cứ nhìn tròng trá»c và o Hồ cô nương. Lúc nà y y thấy thiếu niên xấu xà giÆ¡ tay ra định nắm yếu huyệt ở hai cổ tay y, hÆ¡i kinh hoà ng đôi chút, y liá»n lá»™n song chưởng lên và tá»± thị đã luyện Kim Cương bất lợi thân pháp, Ä‘ao kiếm cÅ©ng không chém và o ngưá»i y được, cho nên y má»›i giở chưởng Tây Thiên Pháºt thá»§ pháp ra định má»™t chưởng đánh chết đối phương.
Nhưng khi y váºn sức định đánh chưởng đó ra thì đã cháºm mất rồi. Mưá»i ngón tay cá»§a đối phương đã nắm chặt và o cổ tay y và y cảm thấy toà n thân bị tê liệt, dầu có muốn rút tay vá» cÅ©ng không kịp nữa.
Má»i ngưá»i chỉ nghe thấy y thét lên má»™t tiếng há hốc mồm ra, mắt trợn trừng mồ hôi toát ra như tắm.
Vân Nhạc cưá»i mấy tiếng rồi há»i:
- Ngưá»i là con lừa sói trong cung thế nà o? Hãy nói mau Ä‘i.
Tên Pháºt sống Ä‘au quá không chịu được, trong ngưá»i y như có muôn vạn con kiến và độc xà đang bò quanh. Lúc nà y y chỉ muốn chết chứ không muốn sống nữa. Những thái độ ngông cuồng thưá»ng khi cá»§a y hình như đã biến mất hết, y run rẩy gáºt đầu lia lịa:
- Tiểu tăng là Hồ Sát Khắc Äồ chá»§ trì cá»§a Ung Hoà Cung. Vân Nhạc lại há»i:
- À thế ra anh đấy, nể nhà vua đã cưng mi, ta tạm tha cho mi khá»i chết, váºy thì bước ngay Ä‘i.
Nói xong chà ng tung mạnh má»™t cái, tên Pháºt sống bay ra ngoà i xa ba bốn trượng, rá»›t xuống cống nước gần đó. Hồ Sát Khắc Äồ lóp ngóp bò dáºy chạy thẳng.
Vân Nhạc dùng Hiên Viên Tháºp Bát Giải ra, chỉ trong nháy mắt đã đánh tên Pháºt sống tÆ¡i bá»i rồi, nên Cung Môn Nhị Kiệt biến sắc mặt. Còn Lâm Má»™ng đứng ngẩn ngưá»i ra như tượng gá»—. Hồ Cương thấy Vân Nhạc ra tay chá»›p nhoáng như váºy, không sao nháºn ra được võ công cá»§a chà ng thuá»™c môn phái nà o, chỉ thở dà i má»™t tiếng rồi nhìn Hồ Cốc Lan và nói:
- Võ há»c cá»§a ngưá»i nà y kỳ ảo và tuyệt luân vô cùng, khiến ngưá»i ta không thể tưởng tượng, như váºy trong vòng mưá»i năm không có ai địch nổi chà ng nà y nữa.
Cốc Lan cÅ©ng trợn trừng đôi mắt và tá» vẻ kinh ngạc, nÅ©ng nịu há»i:
- Xưa nay cha có chịu phục tùng ngưá»i nà o đâu, nay lại khen ngưá»i đó quá sá như váºy? Hồ Cương vừa lắc đầu vừa cưá»i đáp:
- Con nhá» nà y ngốc tháºt. Ngưá»i ta giá»i thì phải khen chứ, hãy để ý xem, thằng nhá» nà y vá» sau không phải là tay tầm thưá»ng đâu.
Cốc Lan gáºt đầu mỉm cưá»i. Nà ng vừa cưá»i vừa nói vá»›i Cung Môn Nhị Kiệt rằng:
- Hai vị quan lá»›n có việc gì thỉnh giáo không? Cung Môn Nhị Kiệt ngẩn ngưá»i ra, không biết trả lá»i ra sao cho phải. Tiến thoái lưỡng nan, Thân Phúc cố gượng cưá»i và đáp:
- Võ há»c cá»§a ngà i tháºt kinh ngưá»i nhưng tại hạ thấy mấy lần ra tay đánh Ä‘á»u đánh trá»™m cả, khiến ai nấy bị thua cÅ©ng không thể phục được.
Thoạt tiên Cung Môn Nhị Kiệt nghe Vân Nhạc nói có nhiệm vụ Gia Thân Vương giám thị hai ngưá»i, nhưng anh em chúng ná»a tin ná»a ngá», nên chúng không há» nhắc nhở đến vấn đỠđó, chỉ nói tá»›i chuyện ra tay đánh trước cá»§a Vân Nhạc thôi.
Vân Nhạc mỉm cưá»i đáp:
- Hai vị quan lớn muốn thỠtà i với mỗ không khó gì cả, trước hết hai vị hãy từ chức đại nội thị vệ đi đã, rồi hãy nói chuyện sau. Bây giỠmỗ không cần giao đấu với hai vị, chỉ đem mệnh lệnh của Gia Thân Vương ra cũng có thể xỠtỠhai vị tức thì.
Nói xong chà ng trợn mắt lên nhìn, trông oai nghi vô cùng. Cung Môn Nhị Kiệt mặt tái mét, rồi Thân Phúc cúi đầu vái lạy và nói: váºy.
- Nếu ngà i nói như váºy thì hãy để dịp khác chúng ta hãy so tà i vá»›i nhau Nói xong y cùng Triển Mạnh Hùng quay mình Ä‘i liá»n. Lâm Má»™ng thấy Cung Môn Nhị Kiệt Ä‘i rồi định quay mình tẩu thoát, y vừa bước lên má»™t bước đã thấy thiếu niên xấu xà nhảy đến trước mặt giÆ¡ tay phải ra nắm lấy bả vai y bóp mạnh má»™t cái, y thấy năm ngón tay cá»§a đối thá»§, như nắm cái nanh vuốt bằng gan kẹp chặt, Ä‘au buốt đến táºn tim phổi.
Vân Nhạc cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi nói:
- Ta bá» việc hôm qua không nói tá»›i nữa, nhưng việc vừa rồi dù có giết mi đến chục lần cÅ©ng chưa Ä‘á»n bù lại vá»›i tá»™i đó. Mà mi lại còn dối trá nói đến đây xin lá»—i và má»i cha con lão Hồ tiá»n bối Ä‘i dá»± tiệc để toại độc kế cá»§a mi phải không? HÆ¡n nữa mi lại có mấy tên kia đỡ đầu cho, dám đến táºn cá»a gây thù gây hấn như váºy bây giá» ngươi còn định nói gì nữa? Lâm Má»™ng là thá»§ lãnh cá»§a há»™i Tam Äiểm ở bốn tỉnh miá»n Bắc. Lúc nà y tuy bị Ä‘au đớn đến sắp ngất, nhưng chẳng lẽ là má»™t thá»§ lÄ©nh cá»§a bang há»™i lá»›n như váºy khi nà o chịu nhục nhã, y liá»n mÃm môi, cắn răng cố chịu đựng.
Vân Nhạc lại cưá»i nhạt má»™t tiếng và nói tiếp:
- Äể xem mi cứng đầu đến bá»±c nà o nhé? Äá»™t nhiên Lâm Má»™ng cảm thấy bả vai bị bó chặt, chân khà trong thân thể bị tan hết, tá»±a như ngưá»i thoát hư váºy, sắc mặt cá»§a y Ä‘ang xanh nhợt hoá thà nh trắng, thân hình loạng choạng mấy cái ngã nhoà i ra đất.
Nhất Nguyên Cư SÄ© thấy váºy không nỡ nhẫn tâm liá»n phi thân đến, vừa cưá»i vừa nói:
- Lão đệ hãy tha thứ cho y, nếu y còn tái phạm nữa thì chÃnh lão đây cÅ©ng không tha thứ nữa.
Vân Nhạc nể Hồ Cương, liá»n buông tay ra, mặc cho Lâm Má»™ng sống chết ra sao, quay mình tiến lại gần phÃa cha con Hồ Cương. Nhất Nguyên Cư SÄ© liá»n má»i chà ng và o Tam Nguyên tá»u lầu nháºu nhẹt, chà ng nháºn lá»i và cùng cha con Hồ Cương Ä‘i và o tá»u lầu.
Hai tên thá»§ hạ cá»§a Lâm Má»™ng là hai ngưá»i bị Hồ cô nương cắt đứt tai vừa rồi đến khiêng Lâm Má»™ng Ä‘i và bá»n ngưá»i đứng xem cÅ©ng giải tán nốt. Việc đó chỉ trong chốc lát đã đồn khắp chÃn thà nh.
Vân Nhạc không thấy Nhan Hồi lão nhân đâu cả liá»n lên tiếng há»i, Nhất Nguyên Cư SÄ© vuốt râu trả lá»i:
- Lão Nhan Hồi, đêm hôm qua đã Ä‘i vá» rồi. Sở dÄ© y trở vá» Hà ng SÆ¡n sá»›m như váºy vì lần nà y Äại há»™i Thái SÆ¡n, phái Hà ng SÆ¡n tuy không ở trong chÃn Äại môn phái nhưng theo lá»i y nói, vì duy trì chánh nghÄ©a cá»§a võ lâm, phái cá»§a y cÅ©ng phải táºn nghÄ©a vụ. Y vá» sá»›m như thế là y cÅ©ng muốn ngưá»i Trưởng môn đốc thúc các môn hạ luyện táºp Lương Ni kiếm há»c cho thuần thuá»™c để lúc dá»± há»™i khá»i bị ngưá»i khinh thị.
Nói đến đây hai mắt lão hiệp lóng lánh liếc Vân Nhạc một cái rồi nghiêm nét mặt nói tiếp:
- Cho đến giá» phút nà u lão cÅ©ng nháºn mình là ngưá»i kiến thức rá»™ng, nhưng đối vá»›i việc suy Ä‘oán võ há»c cá»§a lão đệ và sư phụ là ai, lão chịu thôi, không thể suy Ä‘oán ra được. Lão chỉ thấy lão đệ bất cứ cÆ¡ trà tà i hoa Ä‘á»u hÆ¡n ngưá»i má»™t mức, tháºt kÃnh ngưỡng vô cùng. Lão cÅ©ng biết lão đệ che giấu bá»™ mặt tháºt như váºy chắc thể nà o cÅ©ng có sá»± bà ẩn gì không muốn để lá»™ ra. Nhưng lão tá»± tin là ngưá»i rất kÃn miệng, không biết lão đệ có thể cho biết nguyên nhân ra sao không? đáp: Vân Nhạc nghe Hồ Cương há»i như váºy, nghÄ© ngợi giây lát rồi khẳng khái
- Háºu bối không dám giấu diếm, nhưng võ há»c cá»§a háºu bối đây, má»™t ná»a là do tiên phụ truyá»n dạy cho còn má»™t ná»a là do Cao tăng chỉ dạy cho. Chỉ vì thân mang thù rất lá»›n, bắt buá»™c phải tạm giấu bá»™ mặt tháºt như váºy.
Nhất Nguyên Cư SÄ© nghe chà ng trả lá»i như váºy, ngạc nhiên vô cùng vì lão hiệp không hiểu nhà sư đó thuá»™c môn phái nà o mà lại có võ công kỳ lạ như thế.
Phải biết Hiên Viên Tháºp Bát Giải cá»§a Vân Nhạc là võ công tuyệt há»c thá»i thượng cổ, không riêng gì Hồ Cương mà cả các Tôn sư khai láºp các môn phái ngà n năm vá» trước cÅ©ng không thể biết lai lịch cá»§a võ công nà y.
Nhất Nguyên Cư SÄ© lại há»i tiếp:
- Váºy quà tánh cá»§a lão đệ là gì nhỉ? Vân Nhạc mỉm cưá»i đáp:
- Không dám ạ, thưa háºu bối há» Tạ.
Hồ Cương vẫn chưa nghÄ© ra chà ng là dòng dõi cá»§a ai, vì lão hiệp đã qui ẩn hÆ¡n hai mươi năm trá»i, không hay biết gì vá» việc thế gian cả.
Cả chuyện Truy Hồn Phán Tạ Văn bị giết, lão hiệp cũng không biết nốt. Hồ Cốc Lan ngồi cạnh, hai mắt luôn luôn nhìn Vân Nhạc, lúc nà y nà ng chà u mồm nói:
- Cha, vì sợ ngoà i kia ồn à o, cha đã cho dá»n và o trong phòng ăn uống. Ở trong phòng nà y chỉ có hai ba ngưá»i thôi thế mà tại sao anh ấy vẫn còn Ä‘eo cái mặt nạ quá»· ấy trên mặt mãi là m gì thế, hở cha? Hay là còn sợ cha con chúng ta trông thấy bá»™ mặt tháºt cá»§a anh ấy? Hồ Cương mỉm cưá»i, hai mắt nhìn thẳng và o mặt Vân Nhạc tá»±a như yêu cầu váºy.
Vân Nhạc biết không thể thối thoát được nữa, liá»n cởi bá» cái mặt nạ ra.
Hồ Cốc Lan trợn mắt lên nhìn, hai má đỠbừng, trái tim Ä‘áºp mạnh nghÄ© thầm: “Chà , sao lại có ngưá»i đẹp trai đến thế!†Hai mắt nà ng đăm chiêu nhìn và o mặt Vân Nhạc, như say mê váºy. Vân Nhạc bá»—ng cảnh tỉnh, vá»™i Ä‘eo mặt nạ lên, vì chà ng thấy thái độ cá»§a Hồ Cốc Lan, biết nà ng đã mê mình, chà ng không dám gây thêm tình nghiệp sợ sau nà y bể háºn không thể bù đắp được.
Hồ Cương thấy mặt chà ng đẹp như váºy, cÅ©ng phải thở dà i má»™t tiếng là vì lão hiệp trông thấy con gái mình đã Ä‘em lòng yêu thiếu niên ná», mà ngưá»i ra hình như không có vẻ để ý gì đến con gái mình cả. Nhưng không hiểu sao, con gái mình đẹp như Tây Thi, ngưá»i sắt đá cÅ©ng phải động lòng, chẳng lẽ Vân Nhạc là ngưá»i nước Lá»— hay sao mà chà ng ta không há» Ä‘oái hoà i đến con gái mình chút nà o? NghÄ© tá»›i đấy, lão hiệp lại Ä‘oán, có lẽ Vân Nhạc đã có ngưá»i yêu rồi chá»› không thì thế nà o mà là m ngÆ¡ trước sắc đẹp con gái mình như váºy được.
Thấy trạng thái cá»§a hai cha con Hồ Cương như váºy, Vân Nhạc vá»™i sang qua chuyện khác:
- Lúc nà y Cung Môn Nhị Kiệt đã chịu nhịn và rút lui như váºy, trong lòng thế nà o cÅ©ng tức giáºn, theo sá»± nháºn xét cá»§a háºu bối thì thế nà o chúng cÅ©ng còn trở lại nữa.
Hồ Cương ngạc nhiên há»i:
- Sao váºy?
- Cá tÃnh cá»§a Cung Môn Nhi Kiệt không bao giá» chịu rút lui má»™t cách lương thiện như váºy, chỉ vì trong lúc nà y y lo ngại con cái y bị bắt Ä‘i, không biết sống chết ra sao, nên má»›i rút lui đấy chá»›? Hồ Cương kinh hãi và há»i chà ng tại sao biết rõ như váºy.
Vân Nhạc liá»n Ä‘em chuyện xảy ra trên núi Ngá»c Toà n kể cho cha con Hồ Cương hay. Nhưng chà ng giấu chuyện đùa giỡn Hắc Y Huyá»n Nữ và và o trong vưá»n gặp vua Cà n Long thôi.
Hồ Cương nghe nói Hắc Y Huyá»n Nữ tái xuất miêu lÄ©nh liá»n biến sắc mặt, rồi vuốt râu ha hả cưá»i nói:
- Chẳng hay lão đệ biết lão đây xuất thân ra sao không? Vân Nhạc lắc đầu tá» vẻ không biết. Nhất Nguyên Cư SÄ© liá»n nói tiếp:
- Có lẽ khắp thiên hạ không má»™t ai hay biết được lai lịch cá»§a lão, đến cả ngưá»i bạn chi giao nhất cá»§a lão là Äồ Long Cư SÄ© cÅ©ng chưa chắc đã biết được... Lão đây tức là môn hạ cá»§a vị ẩn cư lừng danh má»™t trăm năm trước đây. Ông ta có biệt hiệu là Võ Lâm Nhất Ẩn, tên là Kỳ Liên Dị Tú. Gia sư chưa há» lá»™ mặt giang hồ bao giá» chỉ có việc đánh bại Miêu LÄ©nh Song yêu là oai trấn Thần Châu nhất thá»i danh động thiên hạ, chỉ tiếc rằng lão sanh sau đẻ muá»™n không được mục kÃch tráºn đấu vÄ© đại ấy, lấy là m ân háºn vô cùng. Gia sư thưá»ng nói năm xưa ngưá»i đã trót thá» sẽ diệt trừ được Song Yêu má»›i thôi, nhưng sau nà y thấy Song Yêu võ công bất phà m má»›i động lòng thương mà không ra hết công lá»±c đánh, nhá» váºy Song Yêu má»›i chạy thoát được và má»›i có há»a ngà y nay.
Hồ cô nương mỉm cưá»i và đưa tay vuốt tóc há»i:
- Cha, sao từ xưa tá»›i nay con không nghe cha nói tá»›i chuyện nà y thế. Nhất Nguyên Cư SÄ© ha hả cưá»i và đáp:
- Nói cho con nghe con cũng không biết vả lại con là con gái biết những chuyện ấy là m gì? Hồ Cốc Lan chẩu mồm nũng nịu nói:
- Tạ đại ca xem ba ăn nói có buồn cưá»i không? Vân Nhạc tá»§m tỉm cưá»i, Hồ Cương hôm nay cá» vẻ hứng thú lắm, liá»n kể nhưng chuyện năm xưa trong võ lâm cho hai ngưá»i nghe.
Trong lúc Hồ Cương kể chuyện Vân Nhạc nghÄ© thầm: “Không hiểu vợ con Cung Môn Nhị Kiệt, ai bắt cóc thế? Không lẽ Lôi Tiếu Thiên nghÄ©a huynh cá»§a ta ra tay. Anh ấy dù có tà i ba đến đâu cÅ©ng không bắt được nhiá»u ngưá»i như váºy.†Lúc ấy bá»—ng bên ngoà i có tiếng gõ cá»a, Hồ Cương liá»n lên tiếng:
- Ai thế, cứ và o.
Cánh cá»a gá»— mở toang, má»™t đứa bé trạc mưá»i ba mưá»i bốn tuổi mặt mÅ©i Ä‘en thui từ từ bước và o và ngáºp ngừng há»i:
- Xin há»i ở đây có vị nà o là Tạ đại hiệp không? Giá»ng nói cá»§a cáºu bé rất thần bÃ, Vân Nhạc thấy váºy hoà i nghi vô cùng, y mỉm cưá»i rồi đáp:
- Cáºu bé kiếm Tạ má»— có việc gì thế? Cáºu bé thấy có cha con Nhất Nguyên Cư SÄ© ở đó, liá»n bÄ©u môi nói:
- Tạ đại hiệp có thể ra đây cho tiểu nhân bẩm việc nà y không? nói: Vân Nhạc cùng tiểu đồng ra khá»i nÆ¡i đó, đến má»™t góc sân, cáºu bé má»›i khẽ chứ?
- Tạ đại hiệp có tÃn phù cá»§a Cái Môn không và có thể cho tiểu nhân xem Vân Nhạc thấy tiểu đồng đòi xem tÃn phù cá»§a Cái Bang, biết ngay thằng bé nà y là do Thương Tá»· phái tá»›i, liá»n lấy tÃn phù bằng đồng tÃa ra cho thằng nhá» xem.
Tiểu đồng trông thấy cái phù lệnh, láºp tức lấy ra má»™t lá thư trao cho Vân Nhạc và vái lại má»™t cái rồi nói:
- Tiểu nhân còn phải đi đến TỠLỗ nữa xin Bang Chủ thứ lỗi cho.
Nói xong tiểu đồng nhún mình má»™t cái vượt ra bá» tưá»ng, khinh công cá»§a y đến mức thượng thừa rồi, Vân Nhạc cÅ©ng khen thầm má»™t tiếng và bóc vá»™i lá thư ra xem má»›i hay cá»§a Lôi Tiếu Thiên gá»i. Äá»c xong Vân Nhạc cau mà y lại nghÄ© ngợi:
- Thì ra Lôi Tiếu Thiên giá» ngá» ngà y hôm qua đã rá»i khá»i Yến Kinh Ä‘i thẳng đến Tế Nam. Chà ng nói Phó Thanh đã được Pháp Nhất Thượng Nhân thâu là m đệ tá» tục gia cá»§a phái Thiếu Lâm.
Tiếu Thiên cÅ©ng biết chuyện Phó Lục Quan và Uyển cô nương đã có ngưá»i cứu ra và đoán chắc là Vân Nhạc. Sau đó Thẩm Thượng Cá»u biết là mắc mưu liá»n phái ngưá»i Ä‘i khắp Yến Kinh lùng kiếm Vân Nhạc, nên viết thư nà y bảo Vân Nhạc phải cẩn tháºn.
Tiếu Thiên lại nói tá»›i chuyện tranh đấu cá»§a Cái Môn vì ý kiến bất đồng nên bá» Ä‘i và và o nhà Cung Môn bắt cóc con cái chúng là m con tin để sau nà y đổi vá»›i ông cháu há» Phó, nhưng bây giá» Tiếu Thiên biết Vân Nhạc đã cứu ông cháu há» Phó rồi nên Tiếu Thiên đã cho ngưá»i thả con cái cá»§a Cung Môn ra rồi.
Äáng lẽ Tiếu Thiên ở lại Yến Kinh để gặp Vân Nhạc nhưng Cung Môn Nhị Kiệt biết chà ng là bạn thân cá»§a Quái Thá»§ Thư Sinh, chúng muốn bắt cóc chà ng để tìm ra Quái Thá»§ Thư Sinh nên chà ng phải rá»i Yến Kinh chạy đến Tá» Lá»—, không riêng vì việc đó mà chà ng còn hay tin cha vợ Vân Nhạc là Triệu Khang Cá»u và Chu Duy Thà nh không muốn theo con gái là Triệu Liên Châu và Chu Nguyệt Nga Ä‘i lên miá»n Bắc mục trưá»ng cá»§a Ngô Phụng Bưu vá»™i. Hai lão hiệp muốn chá» tá»›i mùa xuân sang năm trá»i ấm áp má»›i Ä‘i, hiện giỠở tại nhà bạn là Nguyên Thịnh tiêu cục ở Tá» Nam, không hiểu sao bang chá»§ Hồng Kỳ Bang là VÅ© Văn Lôi dò biết hà nh tung cá»§a hai vị lão hiệp nên y cùng võ lâm Tháºp Tam Tà tá»›i Tế Nam, muốn trả lại mối thù ở Chu gia trang, chúng định bắt cóc hai vị đại hiệp đó.
Hiện giá» chúng Ä‘ang ở trên đỉnh núi Thiên Pháºt sá»a soạn tráºn đại chiến sắp đến. Chỉ sợ Triệu, Châu hai vị đại hiệp thế cô nên Tiếu Thiên má»›i đến Tế Nam để trợ giúp. Tên phản loạn cá»§a Cái Môn là Khoái Tuấn cÅ©ng ở Tế Nam, hiện Cái Môn Tam lão Ä‘ang theo dõi tên đó, Tiếu Thiên mong Vân Nhạc xong việc ở Yến Kinh Ä‘i Tế Nam ngay...
Vân Nhạc nghÄ© tiếp: “Ta Ä‘ang ở Yến Kinh rá»—i rãi không có việc gì là m thì lên đưá»ng ngay có hÆ¡n không.†NghÄ© Ä‘oạn chà ng liá»n quay trở và o. Chà ng thấy Hồ cô nương hai mắt đăm chiêu nhìn mình, xấu hổ vô cùng hai má đỠbừng lên, cÅ©ng may nhá» có mặt nạ che lấy chứ không chà ng xấu hổ biết bao, chà ng sợ mối tình cá»§a Hồ cô nương thắt chặt thêm nên cà ng nóng Ä‘i ngay, liá»n mỉm cưá»i nói:
- Vừa rồi có má»™t ngưá»i bạn thân sai thằng nhỠđến má»i háºu sinh ngay tức thì nên tại hạ và o đây xin bái biệt lão tiá»n bối và Hồ cô nương xin hẹn sẽ tái kiến trên núi Thái SÆ¡n.
Nhất Nguyên Cư SÄ© ngẩn ngưá»i giây lát rồi mỉm cưá»i nói:
- Lão đệ có việc gì xin cứ tự tiện đi, chúng ta đã có kỳ hẹn gặp nhau rồi, đến lúc ấy chúng ta sẽ tái kiến.
Hồ Cốc Lan nghe nói Vân Nhạc định Ä‘i, muốn lên tiếng nói để xin Ä‘i theo vì hai cha con nà ng cÅ©ng Ä‘ang rá»—i rãi. Nà ng chưa kịp nói Vân Nhạc hiểu ý ngay liá»n lên tiếng nói:
- Cô nương, chúng ta sẽ gặp nhau ở núi Thái Sơn.
Nói xong chà ng nhảy ra cá»a sổ tức thì. Hồ cô nương hai mắt đỠhoe Ä‘ang định là m nÅ©ng vá»›i cha. Nhất Nguyên Cư SÄ© khẽ quát mắng:
- Con bé nà y hay tháºt, ngưá»i ta không muốn Ä‘i chung vá»›i cha con chúng ta nhưng chẳng lẽ y cấm chúng ta theo hay sao. Có mau và o thu xếp ngay Ä‘i không để cha ra xem y Ä‘i vá» hướng nà o đã.
Nói xong Hồ Cương lẻn ra ngoà i phố ngay. Hồ cô nương nghe cha nói như váºy sung sướng vô cùng, liá»n chạy và o trong thu xếp hà nh trang, chỉ trong giây lát nà ng mang bá»c hà nh trang chạy theo ra cá»a liá»n. Hồ Cương thấy con gái mình có vẻ say mê Vân Nhạc liá»n há»i tháºt xem có phải nà ng yêu tháºt Vân Nhạc không.
Hồ Cốc Lan là con gái dáºy thì thấy cha há»i như váºy là m sao mà chả xấu hổ, nhưng nà ng trưởng thà nh ở trên rừng núi nên không đến ná»—i bẽn lẽn như các cô gái thị thà nh, nà ng liá»n gáºt đầu ngay.
Hai cha con Ä‘ang bà n tán là m thế nà o để cho Hồ cô nương gần gÅ©i Vân Nhạc mãi mãi vì Hồ Cương biết để cho hai ngưá»i gần gÅ©i nhau như váºy thế nà o cÅ©ng nẩy nở má»™t cảm tình khăn khÃt lúc đó tác hợp cho hai ngưá»i không khó lắm. Không ngá» Vân Nhạc lại bái biệt Ä‘i như váºy cho nên Nhất Nguyên Cư SÄ© má»›i nghÄ© cách Ä‘uổi theo Vân Nhạc là thế.
Hãy nói Vân Nhạc vì không ngá» cha con Hồ Cương Ä‘uổi theo như váºy nên chà ng tá»›i cá»a tiệm bán ngá»±a, liá»n mua má»™t con ngá»±a tháºt tốt rồi nhảy lên Ä‘i liá»n.
Má»™t lát sau cha con Hồ Cương cÅ©ng đến tiệm đó và cÅ©ng mua má»—i ngưá»i má»™t con ngá»±a Ä‘uổi theo tức thì.
Vân Nhạc ra khá»i thà nh Yến Kinh thúc ngá»±a chạy như bay vá» thà nh Võ Thanh chỉ má»™t tiếng đồng hồ sau thì còn cách thà nh Võ Thanh độ hai mươi dặm thôi.
Chà ng vừa Ä‘i vừa nghÄ© đến hình bóng Hồ cô nương, chà ng thầm nghÄ©: “Chẳng lẽ mình bị mối tình đó rà ng buá»™c nữa hay sao?†Không bao lâu chà ng đã và o tá»›i huyện thà nh, Ä‘i đến trước cá»a má»™t tá»u lâu lá»›n, chà ng xuống ngá»±a và thá»§ng thẳng Ä‘i và o trong. Vân Nhạc thấy những khách trong tá»u lâu nhìn mình vá»›i đôi mắt hiếu kỳ vô cùng.
Trong bá»n thá»±c khách có má»™t đại hán đầu quấn khăn xanh đột nhiên ha hả cả cưá»i nói:
- Ở đâu lạc loà i má»™t đứa con xấu xà nà y có lẽ nó không phải là con cá»§a ngưá»i chắc.
Y vừa nói bỗng biến sắc mặt la lớn một tiếng thảm khốc vô cùng.
Thì ra Vân Nhạc nghe thấy đại hán ná» mỉa mai mình tức giáºn vô cùng nên khi Ä‘i ngang qua ngưá»i đó Vân Nhạc liá»n giÆ¡ tay bóp mạnh và bả vai tên ná» má»™t cái khiến y Ä‘au đến ứa nước mắt ra như khóc váºy, chân tay run lên lẩy bẩy.
Ngưá»i bạn cá»§a đại hán nỠđứng dáºy chắp tay chà o Vân Nhạc và đáp:
- Xin ngưá»i tha thứ bạn cá»§a tôi là ngưá»i thô lá»— ăn nói báºy bạ xúc phạm đến ngà i xin ngà i bá» qua cho.
Vân Nhạc thấy đầu cá»§a ngưá»i ná» cÅ©ng quấn khăn xanh và những ngưá»i trong bà n đó Ä‘á»u mang theo võ khÃ, Vân Nhạc buông tay ra và đi kiếm chá»— ngồi. Các thá»±c khách ai nấy Ä‘á»u rùng mình kinh hãi không còn dám liếc nhìn chà ng nữa, lúc ấy tên đại hán hết Ä‘au liá»n la lá»›n.
- Ai bảo ta là thô lá»—, những ngưá»i dưới trướng Hồng Kỳ Bang Ä‘á»u là anh hùng hảo hán cả. ÄÆ°á»£c rùi sẽ biết tay ta! Vân Nhạc ngẫn ngưá»i ra nghÄ©: “Không ngá» thà nh Võ Thanh nà y lại thuá»™c phạm vi cá»§a Hồng Kỳ Bang.“ Chà ng liá»n ngấm ngầm liếc mắt nhìn trá»™m,thấy những ngưá»i ngồi xung quanh bà n Ä‘á»u trợn mắt nhìn đại hán kia, trong bá»n há» có má»™t đứng dáºy quát tên đại hán ná»:
- Chúng ta còn có nhiá»u việc là m sao chú cứ gây thù địch hoà i. Nếu còn như thế thì má»— sẽ bẩm cùng bang chá»§ hay và phế thải chú liá»n.
Tiếng nói đó tuy rất khẽ nhưng Vân Nhạc Ä‘á»u nghe rất rõ rà ng, chà ng quyết định dò xem bá»n ngưá»i nà y là m gì. Bá»n Hồng Kỳ Bang ăn uống xong liá»n xuống lầu Ä‘i ngay. Vân Nhạc cÅ©ng vá»™i theo sau tức thì.
Hồng Kỳ Bang ra ngoà i thà nh, Vân Nhạc cÅ©ng theo cách xa xa, chà ng thấy chúng và o cái miếu nhỠở trong rừng ráºm, liá»n phi thân tá»›i.
-oOo-
Hết chương 27
|

12-11-2008, 12:26 PM
|
 |
 Nguyễn Gia Lão Tam
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Chương 28
Máu Nhuộm Sơn Thần Miếu, Xác Vùi Vực Thẳm
Äả tá»±: HEO_MỌI
ChÃnh tả: tuthan7388
Vân Nhạc biết tổ chức cá»§a Hồng Kỳ Bang rất nghiêm máºt nên chà ng dè dặt tiến bước gần trước miếu để dò xem bá»n kia là m gì. Vân Nhạc thấy ngoà i cá»a miếu có rất nhiá»u vết chân cá»§a bá»n Hồng Kỳ Bang, chà ng Ä‘oán bá»n nà y không phải là những cao thá»§. Chà ng thấy bên trong im lặng như tá» Ä‘ang định bước và o trong miếu bá»—ng cảm thấy má»™t luồng gió lạnh nhằm và o vai mình táºp kÃch tá»›i, chà ng vá»™i nhảy sang má»™t bên né tránh, luồng gió lạnh ấy đánh trượt đụng phải thân cây nghe bá»™p má»™t tiếng.
Vân Nhạc quay lại nhìn thấy má»›i hay ngưá»i định tấn công mình là má»™t lão quái váºt trông rất hung ác, tóc xõa xuống ngang vai, mưá»i ngón tay đặt biệt dà i và khô héo Ä‘en như than không khác gì hai bà n tay ma, chà ng liá»n quát há»i:
- Ngươi là ai? Lão quái thấy Vân Nhạc thoát được chưởng lá»±c cá»§a mình thân pháp mau lẹ vô cùng, ngạc nhiên và thán phục hết sức, Vân Nhạc quay lại y cà ng ngạc nhiên hÆ¡n nữa và nghÄ© thầm: “Sao có chuyện lạ như thế? Bá»™ mặt thiếu niên nà y sao lại xấu xà như mình thế?“ Y tuy suy nghÄ© như váºy nhưng không trả lá»i, lại giở chưởng pháp như ma muá»™i xông lại tấn công liá»n.
Vân Nhạc thấy y không nói năng gì mà lại xông lại tấn công như thế trong lòng lại tức giáºn. Chà ng liá»n dùng Di Lặc Thần Công đánh luôn má»™t thế, chỉ nghe “há»±â€má»™t tiếng đã thấy thân hình ngưá»i ná» bị bắn ra xa rồi.
Lúc ấy trong rừng có bốn bóng Ä‘en nhảy ra rồi trong bá»n há» có má»™t ngưá»i ngưá»i nhanh như chá»›p nhảy đến đỡ thân hình cá»§a quái nhân, tuy váºy quái nhân kia cÅ©ng bị máu chảy ngược, hÆ¡i thở khó khăn và mặt nhợt nhạt.
Cũng may Vân Nhạc chỉ mới có dùng năm thà nh chân lực thôi, chớ không thì là m gì y còn sống sót được.
Chỉ trong chá»›p mắt bốn ngưá»i lúc nãy hợp vá»›i quái nhân vây lấy Vân Nhạc tức thì.
Vân Nhạc nhìn kỹ má»›i hay ngưá»i giúp quái nhân lúc nãy là má»™t ông già có gương mặt gầy gò, trên mép có râu dê và đôi mắt lóng lánh.
Y trầm giá»ng quát há»i:
- Ngươi là ai? Äã bước chân và o giang hồ chẳng lẽ không biết xem trá»™m những cuá»™c há»p cá»§a các bang phái như thế là tối kỵ hay sao? Vân Nhạc cưá»i nhạt đáp:
- Mặc ta là ai, ngoà i cá»a miếu nà y có yết thị đâu mà ta biết các ngươi há»™i há»p trong đó, mà dù có yết thị Ä‘i nữa thì cÅ©ng không cấm ta và o được vì miếu nà y có phải là tư sản cá»§a các ngươi đâu? Giá»ng nói cá»§a chà ng hết sức nghiêm nghị, khiến má»i ngưá»i không sao trả lá»i được.
Năm ngưá»i vừa má»›i hiện thân là NgÅ© Tà trong Võ Lâm Tháºp Tam Tà , chỉ vì ngưá»i đứng đầu Tháºp Tam Tà là Tang Tu Quái Tú ở Chu Gia Trang bị Quái Thá»§ Thư Sinh đánh gãy hai cổ tay và bị đánh chết giấc nữa. Sau được Hồng Kỳ Bang chá»§ Ä‘em vá» Tổng Äà n cứu chữa, dùng hai cái vòng gang nối và o hai cổ tay để thay thế hai bà n tay.
Sau vụ đó Quái Tú cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng, liá»n triệu táºp Tháºp Nhị Tà tá»›i. Y vì tạ Æ¡n VÅ© Văn Lôi nên cùng mưá»i hai ngưá»i anh em nháºn là m Há»™ pháp cho Hồng Kỳ Bang suốt Ä‘á»i và thá» phải hạ Quái Thá»§ Thư Sinh để trả thù bị đánh trúng má»™t chưởng ngà y ná».
Cho đến giá» bá»n chúng chỉ biết Vân Nhạc há» Ngôn tên Nhạc thôi. Quái Tú Ä‘iá»u dưỡng má»™t năm trong lòng lúc nà o cÅ©ng muốn báo thù cho được.
Từ khi VÅ© Văn Lôi ở Tản Âu Phong trở vá» nghe nói Lưỡng Hoà i đại hiệp Chu Duy Thà nh và Trung Châu Kiếm Khách Triệu Khang Cá»u, hai ngưá»i hiện giá» tạm ở trong Nguyên Thà nh Tiêu Cục, Tang Tú Quái Tú liá»n nghÄ© ra độc kế là m cho Triệu, Chu hai ngưá»i và Ngôn Nhạc thảm bại danh liệt, y liá»n phái các cao thá»§ cá»§a Hồng Kỳ Bang tá»›i tỉnh SÆ¡n Äông để thi hà nh âm mưu thâm độc cá»§a y.
Lúc nà y đáng lẽ năm tên ná» Ä‘á»u là ngưá»i trong Tháºp Tam Tà , giết ngưá»i không chá»›p mắt nhưng tại sao chúng thấy thiếu niên kia lại chần chá» không dám ra tay, vì chúng thấy thiếu niên nỠđánh má»™t chưởng giống như chưởng lá»±c cá»§a Quái Thá»§ Thư Sinh đánh Quái Tú váºy, nhưng yếu hÆ¡n má»™t chút thôi, cho nên chúng chưa quyết định thiếu niên xấu xà kia là Ngôn Nhạc sau chúng lại thấy Ngôn Nhạc nói như váºy là m chúng cà ng hoảng sợ vô cùng. Quái Tú định thần má»™t lát rùi quát lá»›n:
- Ngà i tá»± thị tà i nghệ hÆ¡n ngưá»i ăn nói ngông cuồng, nhưng liệu ngà i có thể thắng nổi năm anh em chúng tôi hợp sức không? Vân Nhạc nghe thấy tên ná» nói biết ngay Tang Tu Quái Tú muốn trả thù cái chưởng năm xưa đã hạ giá trị cá»§a mình, liên kết vá»›i Hồng Kỳ Bang để đối phó vá»›i mình, liá»n ha hả cưá»i và đáp:
- Thế ra là bá»n ngươi, như váºy ta cà ng không tha thứ cho được.
Nói xong chà ng sầm nét mặt lại, giở luôn Chế Long Thá»§ Pháp trong Hiên Viên Tháºp Bát Giải ra giÆ¡ năm ngón tay bắt cổ tay phải cá»§a tên ná». Tên ná» không ngá» chà ng ra tay nhanh như Ä‘iện, định lùi lại và i bước để tránh nhưng không kịp lui thì Vân Nhạc đã nắm chặt bà n tay phải cá»§a mình rồi, Ä‘au đến mất hồn vÃa. Còn tên quái nhân lúc đầu bị Vân Nhạc đẩy lui thấy váºy liá»n múa song chưởng đánh thẳng và o ngá»±c Vân Nhạc.
Ba tên kia cÅ©ng phát động thế công cùng lúc chưởng lá»±c cá»§a tên nà o tên ấy cÅ©ng nhanh như chá»›p và chúng cùng sá» dụng Thấu Cốt Hà n Phong Chưởng như Tang Tu Quái Tú váºy nguy hiểm vô cùng. Nhưng có ngỠđâu võ công cá»§a Vân Nhạc gần đây tiến bá»™ hÆ¡n trước rất nhiá»u và chà ng nghÄ© ra được má»™t bá»™ võ công hợp cả ba Di Lặc Thần Công, Hiên Viên Tháºp Bát Giải và Bồ Äá» Chưởng thà nh má»™t môn võ công tuyệt thế.
Cho nên chà ng vừa nắm chặt tay tên ná», y la lá»›n má»™t tiếng ngã ra chết tức thì, rồi chà ng nhún mình nhảy lên trên cao bốn năm trượng lượn má»™t vòng ở trên đầu Tứ Tà , liếc mắt nhìn xuống thấy kẻ địch mà mình vừa giết đã bị bốn chưởng cá»§a Tứ Tà dồn ép tá»›i, kêu bốp má»™t tiếng thân hình tên đó đã thà nh má»™t đống xương vụn..
Tứ Tà không ngá» lại phải giết chết ngưá»i đồng đạo, nên tên nà o tên nấy ngẩn ngưá»i ra, đột nhiên chúng nghe trên đầu có má»™t tiếng rú, rồi cảm thấy má»™t kình khà nặng như núi Thái SÆ¡n đè xuống. Chúng chưa kịp nghÄ© ngợi đã có ba tên trong bá»n thét lá»›n má»™t tiếng rồi cùng ngã xuống chết tốt. Chỉ có má»™t tà nhanh chân lẻn ra ngoà i được thôi, nhưng y cÅ©ng không chạy thoát được, hai cổ tay bị Vân Nhạc bắt chặt lấy, Ä‘au buốt đến táºn xương, hai mắt như đổ hà o quang.
Thì ra lúc Vân Nhạc nhảy lên không, chưởng trái dùng Di Lặc Thần Công đè nặng xuống, còn chưởng bên phải thì dùng Bồ Äá» Chưởng đánh xuống. Như váºy Võ Lâm Tháºp Tam Tà võ công cao siêu đến đâu cÅ©ng không sao chịu đựng nổi hai thế võ tuyệt há»c đó.
Hãy nói vá» tên nhứt tà bị Vân Nhạc nắm chặt hết hai cổ tay, trong ngưá»i cảm thấy như có rắn, rÃt xuyên tâm và kiến bò khắp mạch máu khổ sở còn hÆ¡n chết, cho nên chỉ nghe thấy y kêu thét má»™t cách quái dị, không khác gì trâu bò kêu lúc bị chá»c tiết váºy, tháºt là bi đát, ai nghe thấy cÅ©ng không đà nh tâm được.
Vân Nhạc cưá»i nhạt má»™t tiếng và nói:
- Bây giá» ngươi má»›i biết trong võ lâm còn có nhân váºt độc ác hÆ¡n Võ Lâm Tháºp Tam Tà các ngươi sau, ngươi hãy nói rõ cho ta hay Hồng Kỳ Bang tụ táºp trong núi để là m gì, nói ra thì ta tha chết cho bằng không chá»› trách ta độc ác.
Y cÅ©ng không cần nghÄ© tá»›i liêm sỉ nữa, liá»n kể hết má»i âm mưu cá»§a Tang Tu Quái Tú cho Vân Nhạc nghe.
Thì ra Tang Tu Quái Tú đặt độc kế, cho môn hạ Hồng Kỳ Bang đi khắp nơi gây nên các vụ án. Chém giết, đốt nhà hãm hiếp v. v…..
Và nÆ¡i nà o cÅ©ng viết lại hai chữ Ngôn Nhạc, khiến Ngôn Nhạc không còn chá»— dung thân phải tá»± tuyệt giang hồ. Vừa rồi bảy tám tên thá»§ hạ Hồng Kỳ Bang ăn uống trên lầu là bá»n do thám tin tức cá»§a đại hiệp ở Võ Thanh. Ban ngà y chúng dá» thám xem trong thà nh ai già u có để đêm đến chúng hạ thá»§ để cướp bóc.
Cũng may Hồng Kỳ bang mới dự định thôi, đêm nay chúng mới khởi sự nếu không diệt ngay chúng sẽ gây nên không biết bao nhiêu tội lỗi nữa.
Vân Nhạc nghe hết âm mưu cá»§a Tang Tu Quái Tú do nhứt tà kể lại, lấy là m tức giáºn vô cùng cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi nhanh tay Ä‘iểm luôn má»™t cái phế hết võ công cá»§a y còn Ä‘iểm thêm cho y bị câm nữa rối quát nói:
- Mi mau Ä‘i vá» phÃa Tây Nam mà ẩn cư Ä‘i. Nếu sau nà y gặp lại má»— nữa thì không dá»… như thế nà y nữa đâu.
Ngưá»i ná» thở dà i má»™t tiếng, buông tay xuống chân lê từng bước trên mặt tuyết. Ngoà i bốn xác chết trên mặt tuyết và tiếng thở dà i rất khẽ trong rừng lại tỉnh mịch như trước.
Vân Nhạc khẽ đẩy cá»a miếu ra thấy trước Ä‘iện không có má»™t bóng ngưá»i nà o, chà ng liá»n và o trong tìm kiếm, bá»—ng chà ng ngẩn ngưá»i ra. Thì ra chà ng thấy trong Ä‘iện có mấy cái xác nằm ngổn ngang trong đó có phó bang chá»§ Tần Lá»™c chết rất thê thảm.
Ngưá»i nà o ngưá»i nấy Ä‘á»u bị gãy cổ hết, đầu gáºp và o ngá»±c, mắt lồi ra như hai cái chuông, trông rất kinh khá»§ng.
Lại còn má»™t ông già xấu xà chân tay bị gãy gục, có lẽ ngưá»i nà y là má»™t trong Tháºp Tam Tà cÅ©ng nên, Vân Nhạc thấy váºy cÅ©ng rùng mình rởn gáy và nghỉ thầm: “Công lá»±c ngưá»i nà y khiếp tháºt, như váºy Hồng Kỳ Bang chúng không má»™t ngưá»i nà o chạy thoát.†Thấy nguá»i nà y ra tay quét sạch Hồng Kỳ Bang như váºy, Vân Nhạc hà i lòng vô cùng.
Nhưng chà ng mãi không nghÄ© ra được ngưá»i ấy là ai? Giây lát sau chà ng phi thân ra khá»i miếu, đến khoảng rừng đấu vá»›i Tứ Tà lúc nãy. Chà ng lại ngẩn ngưá»i kinh hãi, vì bốn cái xác tứ tà bị chà ng giết, bá»—ng nhiên mất tÃch, có nguá»i đánh cắp bốn cái xác đó Ä‘i, chà ng cảm khái vô cùng, vì đây là lần đầu tiên chà ng thấy có ngưá»i hà nh sá»± kì bà hÆ¡n mình. Vân Nhạc thấy công việc ở đó đã xong, vá»™i chạy vá» Võ Thanh, lấy ngá»±a và hà nh lý phóng thẳng vá» phÃa nam.
Sáng sá»›m hôm thứ ba, Vân Nhạc đã bắt đầu và o SÆ¡n Äông. NÆ¡i đây là nÆ¡i chôn rau cắt rốn cá»§a thánh hiá»n Khổng Tá» và cÅ©ng là nÆ¡i là lá»… nghÄ©a chi bang, văn phong rất thịnh. Già trẻ lá»›n bé nÆ¡i đây thấy ngưá»i Ä‘á»u tá» ra lá»… phép vô cùng.
Vân Nhạc thúc ngá»±a phóng Ä‘i luôn, trưa hôm đó đã đến thà nh Tế Nam rồi, chà ng Ä‘i và o lối cá»a phÃa tây, cảnh sắc nÆ¡i đây đẹp đẽ hÆ¡n các nÆ¡i khác. Chà ng vá»™i xuống ngá»±a há»i địa Ä‘iểm cá»§a Nguyên Thà nh Tiêu Cục.
Thì ra Nguyên Thà nh Tiêu Cục ở bá» hồ Äại Minh, cách đó chừng ná»a dặm. Chà ng liá»n dắt ngá»±a đến Nguyên Thà nh Tiêu Cục Ä‘i tá»›i cá»a tiêu cục chừng ná»a trượng đã thấy má»™t đại hán mặt như khỉ, Ä‘ang đứng chống nạnh. Hai mắt cứ nhìn và o trong tiêu cục, trên vai cắm má»™t cây nhuyá»…n tiên, trông vẻ mặt rất âm độc.
Vân Nhạc từ từ Ä‘i lại ho má»™t tiếng, nhổ và o chân đại hán kia, đại hán ná» tức giáºn vô cùng, trợn mắt nhìn Vân Nhạc quát:
- Thằng nhãi xấu xà nà y táo gan tháºt, dám nhổ đồ bẩn và o chân đại gia, có mau cúi xuống chùi không.
Vân Nhạc cố ý khiêu khÃch nên cưá»i nhạt đáp:
- Ngươi bảo thiếu gia xấu xÃ, chá»› ngươi có hÆ¡n thiếu gia đâu. Thiếu gia khạc nhổ, ai biểu ngươi đứng ngay chá»— đó là m chi? Nếu ngươi còn lôi thôi ta đưa lên quan bị đòn má»™t trăm roi, ngươi chịu nổi không? Äại hán ná» nghe Vân Nhạc ăn nói ngược ngạo như váºy trong lòng tức giân vô cùng, y trợn mắt lên quát:
- Dù mi là con quan phá»§ đà i ta cÅ©ng phải trị mi má»™t tráºn. Nói xong y giÆ¡ chưởng nhắm vai cá»§a Vân Nhạc Ä‘iểm tá»›i.
Vân Nhạc đã định khiêu khÃch cho y ra tay, giá» thấy y nổi giáºn ra tay đánh thá»±c, mừng rỡ vô cùng, liá»n nhảy sang má»™t bên thuáºn tay rút luôn nhuyá»…n tiên cá»§a đại hán ná». Äại hán ná» vừa ra tay đánh, đã thấy địch thá»§ mất bóng, y kinh hãi vô cùng và nghÄ© thầm: “Chẳng lẽ ban ngà y ban mặt mà ta gặp ma sao?†Y vừa nghÄ© xong đã thấy Vân Nhạc cưá»i má»™t tiếng, chà ng dùng cây nhuyá»…n tiên cuá»™n và o y và hất bắn ra bảy tám trựơng, chỉ nghe má»™t tiếng “bá»m†đại hán ná» rÆ¡i xuống Äại Minh Hồ tức thì.
Bá»—ng có mấy tiếng quát tháo nổi lên và có mấy tên đại hán nhảy tá»›i trước mặt Vân Nhạc. Chà ng biết mấy tên nà y là đồng đảng cá»§a tên mặt khỉ kia. Chà ng không muốn mất thì giá», vá»™i rút nhuyá»…n tiên đánh cho mấy tên đó má»™t tráºn bò lê bò lết. Äánh xong bá»n đó, Vân Nhạc không nói má»™t lá»i, liá»n quay mình Ä‘i và o Nguyên Thà nh Tiêu Cục ngay. Mấy tên ná» thấy chà ng Ä‘i rồi lóp ngóp bò dáºy, chạy tá»›i hồ cứu tên mặt khỉ lên, rồi cả bá»™n ù té chạy mất.
Trước cá»a Tiêu Cục có hai tên thấy thân pháp chà ng nhanh như váºy cÅ©ng kinh hãi vô cùng, rồi lại thấy chà ng dắt ngá»±a Ä‘i thẳng và o tiêu cục cả hai vá»™i tiến lên mỉm cưá»i há»i:
- Thưa ngà i có phải là … Vân Nhạc xua tay ngắt lá»i hai tên ná» và đáp:
- Hai vị khá»i cần há»i, xin dẫn tai hạ và o gặp Lưỡng Hoà i Äại Hiệp trước đã.
Hai ngưá»i gáºt đầu mỉm cưá»i dẫn chà ng và o, má»™t ngưá»i lên tiếng nói:
- Vì cứu Tiêu cục chúng tôi mà Chu lão bị thương, hiện Ä‘ang nằm trong nhà , má»i ngà i theo chúng tôi và o trong ấy.
Nói xong ngưá»i liá»n dẫn Vân Nhạc và o trong nhà .
Vân Nhạc thấy các ngưá»i trong tiêu cục, ai nấy Ä‘á»u lo âu nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tÄ©nh. Chà ng thấy có rất nhiá»u nhân váºt võ lâm ở các nÆ¡i đến giúp. Má»i ngưá»i thấy Vân Nhạc theo hai ngưá»i kia Ä‘i nhanh như váºy, ai Ä‘á»u kinh ngạc đưa mắt nhìn theo.
Vân Nhạc theo hai ngưá»i kia và o đến gian thứ ba, hai ngưá»i kia rỉ tai đại hán đứng trước cá»a và i câu rồi xô cá»a và o trong giây lát trở ra má»i Vân Nhạc và o. Chà ng vừa bước và o thấy có hai cái giưá»ng trúc trên má»—i giưá»ng có má»™t cụ già râu tóc bạc phÆ¡ Ä‘ang nằm. Hai ngưá»i đó chÃnh là Chu Duy Thà nh và Tổng Tiêu Äầu. Duy Thà nh nháºn ra chà ng trong lòng cảm động vô cùng, định ngồi dáºy. Vân Nhạc vá»™i chạy lại đỡ và nói:
- Nhạc phụ cứ yên trà dưỡng thương việc gì đã có tiểu tế gánh vác. Duy Thà nh lắc đầu gượng cưá»i đáp:
- Có lẽ vết thương cá»§a lão không khá»i được đâu vì lão đã bị Kim Tuyến độc xà cá»§a Äá»™c Kỳ Thần Ma cắn phải, bây giá» chỉ có chá» chết chứ không có thuốc nà o cứu chữa khá»i đâu, cả Cao Tá» Long Tổng Tiêu Äầu đây cÅ©ng thế. Bây giá» chúng tôi tá»± bế huyệt đạo má»›i sống thêm được và i ngà y nữa thôi chứ không sao tránh khá»i thân thể bị hóa thà nh đống nước máu đâu.
Vân Nhạc nghe nói thế cả kinh vì Kim Tuyến Xà là con rắn độc nhất thiên hạ, ngưá»i nà o bị cắn phải thì ná»c độc chạy khắp thân thể là m tan xương nát thịt, cuối cùng thà nh má»™t đống máu bầm mà chết. Vân Nhạc bà ng hoà ng vô cùng vì thuốc thưá»ng không thể nà o cứu chữa nổi và chà ng cÅ©ng chưa nghÄ© ra cách gì để cứu hai vị lão hiệp, thì lúc ấy Cao Tá» Long mở mắt ra nhìn chà ng rồi vá»›i giá»ng khà n khà n nói:
- Có phải Tạ thiếu hiệp đấy không, xin thiếu hiệp chá»› lo lắng, ngưá»i ta ai cÅ©ng phải chết, lệnh nhạc và lão tuổi đã sáu mươi có chết cÅ©ng chẳng sao. Tôi chỉ lo lệnh nhạc Triệu Thiên Cá»u không quản ngại sống chết Ä‘i đến Thiên Trượng Nguyên, chá»— cÅ©a Thiên Kỳ Äá»™c Ma để lấy trá»™m thuốc giải Kim Tuyến Äá»™c Xà là Long Diên Thảo vỠđể chữa cho chúng tôi, ông ta Ä‘i đã năm ngà y rùi mà sao chưa thấy vá».
Vân Nhạc cau mà y rùi mỉm cưá»i đáp:
- Xin Cao Äại Hiệp yên tâm tịnh dưỡng, tại hạ sẽ Ä‘i Thiên Trượng Nguyên tìm lệnh nhạc ngay. Nếu biết có thuốc chữa thì khá»i lo, còn tình hình nÆ¡i đây ra sao xin cho tại hạ biết đôi chút.
Cao Tá» Long định nói nhưng không sao nói ra tiếng được, mặt đỠtÃa tai má»™t hồi. Duy Thà nh vá»™i lên tiếng:
- Hiá»n tế mau Ä‘i ở đây không có việc gì hết, còn cuá»™c hẹn vá»›i địch nhân ở đỉnh núi Thiên Pháºt còn bảy ngà y nữa má»›i tá»›i.
Vân Nhạc nói:
- Nếu váºy tiểu tế xin Ä‘i ngay.
Nói xong chà ng ra cá»a Ä‘i liá»n, vừa nghÄ© thầm: “Tại sao lại không thấy Lôi Tiêu Thiên, hay là anh ấy bị nguy rồi?†Hồi nãy chà ng nghe nói Triệu Khang Cá»u má»™t mình lên núi Thái SÆ¡n chà ng vá»™i Ä‘i ngay nên không kịp há»i đến những vấn đỠkhác.
Chà ng nghÄ©: “Không biết Tang Tu Quái Tú còn định là m trò trống gì nữa, y muốn tạo nên tai kiếp lá»›n lao cho võ lâm chăngâ€.
Chà ng lại nhá»› đến âm mưu cá»§a bá»n Hồng Kỳ Bang nên cà ng thêm tức giáºn, chà ng quyết tâm tiêu diệt hết Hồng Kỳ Bang chúng, chà ng vừa Ä‘i vừa nghÄ©, đến ná»—i hai võ sư ban nãy vái chà o chà ng cÅ©ng không hay. Ra tá»›i cá»a tiêu cục chà ng phi thân lên mình ngá»±a, ra khá»i cá»a thà nh phÃa nam chà ng thúc ngưa phi nước đại. Qua má»™t cánh rừng chà ng bá»—ng thấy hai bóng Ä‘en lén lút theo chà ng, há» Ä‘i còn nhanh hÆ¡n ngá»±a. Chà ng ngạc nhiên vô cùng, biết là có kẻ địch mai phục cản trở cÅ©ng nên. Nhưng lúc nà y chà ng không muốn gây sá»± chỉ quyết tâm Ä‘i đến núi Thái SÆ¡n thôi. Chà ngthúc ngá»±a phi nhanh hÆ¡n vì muốn thoát khá»i hai bóng Ä‘en kia.
Chà ng bắt đầu Ä‘i và o đưá»ng núi Thái SÆ¡n, trên núi đưá»ng Ä‘i cà ng gồ ghá» khấp khểnh khó Ä‘i nên chà ng không thể phi ngá»±a nhanh hÆ¡n nữa. Khi chà ng tá»›i Vạn Äức thì đã đến đầu giá» thân cuối giá» mùi rồi. Chà ng dừng lại bên đưá»ng kiếm thức ăn qua loa rồi lên ngá»±a Ä‘i ngay, cà ng Ä‘i đưá»ng lối cà ng khó khăn, con ngá»±a hình như không sao chạy được những con đưá»ng đá ghồ ghá» nữa, chà ng nghÄ©: “Äi như thế bao giỠđến Thái SÆ¡n được, chi bằng ta giở khinh công Ä‘i có lẽ còn nhanh hÆ¡n.†Chà ng vừa nghÄ© tá»›i đó bá»—ng nghe trong rừng có tiếng ám khà bắn ra, chà ng vá»™i lùi lại và nhảy lên cao năm sáu trượng rồi sá» dụng Di Lặc Thần Công đánh ra hai chưởng. Mấy ám khà đó liá»n bị bắn Ä‘i đâu mất và má»™t số cây cối quanh đó bị báºt gốc ngã ngổn ngang đủ thấy thần lá»±c cá»§a Di Lặc Thần Công oai lá»±c biết bao.
Thân mình vừa đứng vững trên mặt đất đã thấy con ngá»±a bị tên ngã lăn ra chết bên đưá»ng, tức giáºn vô cùng, chà ng váºn ná»™i công nhảy xổ và o và o bên trái cá»§a khoảng rừng xa xa có mưá»i mấy bóng Ä‘en ù té chạy. Vân Nhạc nghÄ© thầm: “Ngà y hôm nay ta để cho các ngươi chạy thoát ta thá» không phải là ngưá»i.†NghÄ© xong chà ng nhún mình Ä‘uổi theo nhanh như chá»›p.
Chà ng Ä‘uổi ra ngòai rừng thì mất hết hÆ¡n má»™t tiếng đồng hồ, lúc ấy trá»i đã tối mà trăng lại chưa má»c, trên trá»i chỉ có mấy vì sao lÆ¡ thÆ¡, phÃa trước là nhữnh đồi nhá» và cây cối lù xù như những bóng ma. Bốn phÃa yên lặng như tá» trong cà ng kinh hãi thêm có tiếng cưá»i quái dị nghe rất rùng rợn ở bốn mặt tám phương nổi lên như là tiếng quỉ khóc la rú váºy, can đảm như Vân Nhạc mà lúc nà y cÅ©ng sởn tóc gáy, nhưng chà ng thấy bá»n giặc giở trò ma quỉ ấy ra lại cà ng tức giáºn thêm.
Chà ng lắng tai nghe kỹ má»›i hay tiếng cưá»i quái dị đó nổi lên chá»— nà y lại yên lặng chá»— kia bất cứ góc nà o cÅ©ng có tiếng cưá»i quái dị đó cả, nên cà ng rùng rợn thêm.
Má»™t lát sau chà ng má»›i nháºn định thấy tiếng cưá»i đó ở phÃa Tây Nam gần chá»— chà ng đứng hÆ¡n hết, liá»n nhún mình nhảy tá»›i phÃa đó hai bà n tay như móc tấn công má»™t thế như vÅ© bão.
Äá»™t nhiên tiếng cưá»i quái dị đó lại nổi lên, má»™t bóng Ä‘en ở mép chưởng cá»§a chà ng nhảy thẳng lên không, tá»±a như con chim cứ bay đến và nhanh như ma quỉ váºy. Vân Nhạc chân chưa chấm đất đã xoay mình giÆ¡ tay lên nắm lấy chân cái bóng Ä‘en đó, miệng thì quát lá»›n:
- Bạn kia nhân váºt võ lâm gì mà lại giả bá»™ ma quá»· như thế? Nhưng chà ng đã cháºm má»™t bước, cái bóng đó đã thoát được chà ng rồi. Ngưá»i đó may mắn tẩu thoát nhưng hai chân cá»§a y cÅ©ng bị sức lá»±c cá»§a những ngón tay Vân Nhạc Ä‘iểm phải kêu “hự†má»™t tiếng, thân hình ngừng má»™t chút, nhưng lại nhanh như tên bắn Ä‘i liá»n.
Vân Nhạc quát lên một tiếng và nói:
- Bạn kia chạy đi đâu! Thân hình chà ng nhanh như điện chớp truy theo cái bóng đó tức thì.
Tối hôm nay Vân Nhạc giở hết võ há»c tinh kì cá»§a mình ra, thân pháp cá»§a chà ng tháºt là võ lâm hiếm thấy. Chà ng sắp Ä‘uổi kịp bóng Ä‘en thì bá»—ng cảm thấy dưới chân có má»™t luồng ám khà nặng nỠđè tá»›i, trong lòng kinh hãi vô cùng, chà ng không ngá» trong núi hoang lại gặp kình địch như thế. Chà ng liá»n ngừng chân lại không Ä‘uổi theo bóng Ä‘en nữa. Äã thấy hai bóng Ä‘en khác nhanh như chá»›p xông tá»›i tấn công, chà ng cưá»i nhạt má»™t tiếng, váºn thần công bảo vệ thân thể, hai tay nhắm hai yếu huyệt ở bả vai hai tên ná» công tá»›i.
Hai tên ná» cÅ©ng biết chà ng lợi hại, vá»™i thâu chưởng lại, hạ mình xuống đất tránh. Hai tay Vân Nhạc vẫn tấn công tá»›i, hai tên ná» hoảng sợ mất cả hồn vÃa, liá»n nằm lăn xuống mấy vòng má»›i tránh kịp.
Ngưá»i đâu tiên bị Vân Nhạc Ä‘uổi nhá» hai ngưá»i nà y ra tay ngăn cản y má»›i thoát hiểm. Lúc nà y y thấy hai đồng bạn đã ra tay cứu mình bị lâm nguy liá»n quát lá»›n tiếng:
- Äánh! Dưới ánh trăng lá» má», mưá»i mấy cái ám khà lóng lánh nhằm Vân Nhạc lao tá»›i, chỉ nghe mấy tiếng “lenh keng†toà n bá»™ ám khà bị Di Lặc Thần Công há»™ thân cá»§a Vân Nhạc hất rÆ¡i xuống đất. Hai bên vừa hạ thân xuống cái chân đồi đó, Vân Nhạc thấy bốn cái bóng Ä‘en ở xa mưá»i mấy trượng Ä‘ang xông tá»›i nhanh chóng vô cùng. Cùng ba tên địch thá»§ vừa cùng chà ng động thá»§ bao vây lấy chà ng, chúng đứng thà nh phương vị thất tinh.
Dưới ánh trăng má» Vân Nhạc không trong rõ mấy bảy tên đó ra sao, chỉ thấy ẩn hiện mặt tên nà o tên nấy quái dị vô cùng và tuổi tác Ä‘á»u cao cả.
Vân Nhạc cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi nói:
- Các bạn, đêm khuya ở nơi hoang sơn nà y, định cản trở tại hạ để là m gì thế? Nếu không nói rõ tại hạ phải giở độc thủ ra đấy.
Nói xong, chà ng không thấy bảy ngưá»i ná» trả lá»i chi hết, chỉ thấy bảy đôi mắt lóng lánh như mắt những con cú, ngắm nhìn chà ng từ đầu tá»›i chân.
Äá»™t nhiên má»™t tiếng cưá»i quái dị nổi lên. Tiếng cưá»i vừa dứt thì tên kia quát lá»›n:
- Ta tưởng là ai, thì ra không ngỠlà thằng nhãi nà y, chúng ta đã tìm khắp nơi mà không thấy. Tối nay không đánh cho mi tan xương nát thịt phơi xác nơi đây thì lão cũng chưa hết mối hân thù trong lòng.
Vân Nhạc nghe tiếng nói ấy rất quen thuá»™c, hÆ¡i suy nghÄ© má»™t chút chà ng biết ngay đó là ai rồi. Ha hả cưá»i má»™t hồi rồi đáp:
- Tang Tu Quái Tú! Mi chết đến nơi rồi mà còn không thay tên đổi dạng.
Thá»±c buồn cưá»i quá, lần trước ta tha chết cho mi là vi thấy mi được nổi tiếng như váºy, không phải là má»™t việc dá»… là m. Lần nà y mi trở lại cản trở ta ở giữa hoang sÆ¡n, thiếu gia đây cÅ©ng muốn biết xem lâu nay mi luyện thêm được tuyệt kỹ gì? Tang Tu Quái Tú năm xưa ở Chu gia Trang đã bị Vân Nhạc đánh cho má»™t chưởng thất kinh. Hai cổ tay cá»§a y đã nối bằng gang nhá» váºy mà công lá»±c tăng tiến hÆ¡n trước, nhưng bây giá» y thấy Vân Nhạc vẫn còn kinh hãi. Y biết mình y thì không thể thắng được Vân Nhạc nên má»›i bà y ra những trò quá»· nà y.
Y trầm giá»ng quát:
- Há» Ngôn kia, mi đùng tưởng đêm nay mi có thể thoát khá»i nÆ¡i đây, ngươi cứ nhìn kỹ mà xem còn những kẻ đối đầu lợi hại nà o sẽ đến đây ngay.
Vân Nhạc cưá»i thầm vì lúc nà y bá»n chúng cÅ©ng tưởng chà ng mang há» Ngôn.
Sá»± tháºt Tang Tu Quái Tú cÅ©ng không hiểu gì cả, từ khi Quái Thá»§ Thư Sinh ở Thái Nguyên gây nên những việc kinh thiên động địa, y chỉ nghe đồn Quái Thá»§ Thư Sinh vá»›i Ngôn Nhạc có thá»§ pháp giống nhau nên y Ä‘oán hai ngưá»i có liên quan tá»›i nhau, nhưng y đâu biết hai ngưá»i chỉ là má»™t.
Hãy nói Vân Nhạc nghe Quái Tú nói thế, liá»n đưa mắt nhìn xung quanh quả nhiên dưới ánh sao lá» má», xa xa có ba bóng Ä‘en Ä‘ang phi thân đến gần chà ng má»›i trong thấy trong đó có hai ngưá»i ngà y xưa đã thua dưới tay chà ng là Nhứt Thanh, Nhứt Phi cá»§a phái Hoa SÆ¡n vá»›i biệt hiệu là Âm Dương Song Quái. Còn Má»™t ngưá»i nữa là đạo sÄ©, ngưá»i dong dá»ng cao, tóc bạc phÆ¡, trên vai mang hai thanh kiếm cổ.
Ba ngưá»i nà y thân pháp rất nhanh, dưới chân như có hà nh vân thá»§y lưu váºy, chà ng thoáng trông thấy biết ngay Âm Dương Song Quái ngà y nay khác xưa nhiá»u.
Vân Nhạc kinh hãi nghÄ© thầm: “Tại sao chúng biết ngà y hôm nay ta Ä‘i Thái SÆ¡n?â€.
Sá»± tháºt thì những tên bị chà ng đùa giỡn là thá»§ hạ cá»§a Quái Tú, khi nghe chúng bẩm báo liá»n Ä‘oán ra thằng nhá» là kẻ thù không đội trá»i chung cá»§a mình, y liá»n phái ngưá»i giám thị tiêu cục, sau khi biết Vân Nhạc Ä‘i Thái SÆ¡n, Quái Tú báo đồng bá»n Ä‘i đưá»ng tắt đến Thái SÆ¡n trước chỠđợi. Còn y vá»›i thá»§ hạ thì rón rén theo sau nên khi Vân Nhạc thấy hai bóng Ä‘en trong rừng là hai thầy trò Tang Tu Ä‘ang theo chà ng..
Vì bị đánh gãy cổ tay nên y cho đó là bình sinh sỉ nhục nhất Ä‘á»i. Y thá» thế nà o cÅ©ng phải trả mối nhục nà y nên y phái ngưá»i Ä‘i khắp nÆ¡i dò xét.
Y láºp kế hạ Duy Thà nh và Khang Cá»u hai ngưá»i thì thế nà o Vân Nhạc cÅ©ng tá»›i gÃúp. Sau y dá» thám ra Chu Triệu hai ngưá»i Ä‘á»u trá» tại Nguyên Thà nh Tiêu Cục và y biết Tiêu Cục Ä‘ang nháºn bảo tiêu cho ngưá»i ta má»™t má»› hồng tiêu, khởi vân há»™ tống cho tá»›i Dương Châu.
Chúng liá»n mai phục ở Ni SÆ¡n đánh cướp hết má»› hồng tiêu đó, các tiêu sư bị giết sạch chỉ thả má»™t tên phổ ky vỠđể y báo cho tiêu chá»§ và còn dặn:
- Nếu muốn lấy lại Hồng Tiêu đó tì Chu Triệu phải đến nơi mới trả.
Chu, Triệu hai ngưá»i hay tin quả nhiên tá»›i Ni SÆ¡n tức thì. Tổng Tiêu Äầu Nguyên Thà nh Tiêu Cục là Cao Tá» Long cÅ©ng rá»§ thêm mấy bạn nữa Ä‘i cùng.
Khi tá»›i Ni SÆ¡n hai ngưá»i Chu, Triệu đại phát thần uy giở bình sinh tuyệt há»c chém chết được mấy hảo thá»§ cá»§a Hồng Kỳ Bang nhưng võ lâm Tháºp Tam Tà đã hứa giúp cho Hồng Kỳ Bang nên khi tá»›i nÆ¡i bá»n chúng Ä‘á»u ra tay.
Bên Chu, Triệu chỉ có mấy ngưá»i đánh trà mạng má»›i vãn hồi được tình thế nguy ngáºp, không ngá» sư thúc cá»§a Tang Tu là Äá»™c Ty Thần Ma Trà Khôn ở đâu phi thân tá»›i, hai ngưá»i Lưỡng Hoà i Äại Hiệp và Cao Tá» Long bị độc châm có bôi ná»c độc cá»§a Kim Tuyến Xà bắn trúng nên bên Tiêu cục Ä‘ang thắng hóa bại, cÅ©ng may Trà Khôn là ngưá»i biết Ä‘iá»u hÆ¡n, cấm không cho thá»§ hạ cá»§a Quái Tú hạ thá»§ giết hại bá»n Chu, Triệu.
Y bảo kẻ thù chÃnh là Vân Nhạc thì phải chá» Vân Nhạc đến hãy hay, nhá» váºy các ngưá»i má»›i thoát chết trở vá» Tế Nam. Trước khi lên đưá»ng Trà Khôn có cảnh cáo Chu Duy Thà nh và Cao Tá» Long hay nếu muốn chữa hết độc thương cá»§a trâm độc, thì chỉ có Hạt Diên Thảo ở dưới Thiên Trựợng Nguyên tại núi Thái SÆ¡n má»›i chữa được.
Còn các ngưá»i thua như váºy mà không phục thì ná»a tháng sau lên đỉnh núi Thái SÆ¡n đấu lại, còn Hồng Tiêu thì đợi Ngôn Nhạc đến đây má»›i giải quyết được thôi.
Triệu Khang Cá»u trở vỠđến Nguyên Thà nh Tiêu Cục thấy Chu, Cao hai ngưá»i trúng độc rên rỉ trên giuá»ng thì không đà nh tâm chút nà o liá»n quyết Ä‘i Thiên Trượng Nguyên hái Hạt diên thảo. Lão hiệp biết chá»— ở cá»§a Äá»™c Ty Thần ma ở dưới Thiên Trượng Nguyên và cÅ©ng biết chuyến Ä‘i nà y nguy hiểm hÆ¡n cả nhưng lão hiệp nghÄ© “không và o hang hùm sao bắt được hùm conâ€.
Huống hồ thấy hai ngưá»i bạn sắp hoá thà nh hai đống máu rồi, cho nên năm ngà y trước đó Triệu Khang Cá»u má»™t mình Ä‘i tá»›i Thái SÆ¡n đến giá» vẫn chưa vá»..
Tang Tu ở Tế Nam láºp má»™t phân đà Hồng Kỳ Bang để ngấm ngầm theo dõi những ngưá»i ra và o tiêu cục. Lúc nà y chúng thấy Vân Nhạc má»™t mình Thái SÆ¡n, chúng mừng rỡ vô cùng lại gặp ba ngưá»i Âm Dương Song Kiếm ba ngưá»i tá»›i, chúng liá»n má»i nháºp bá»n đánh Vân nhạc.
Bá»n Âm Dương Song Kiếm đến đây để trả thù Vân Nhạc ngà y xưa đánh chúng gãy kiếm. Nay chúng nghe thấy Quái Tú rá»§ đánh Vân Nhạc thì mừng rỡ vô cùng tham gia tức thì.
Hãy nói Vân Nhạc lúc nà y thấy Âm Dương Song Kiếm hiện thân liá»n cưá»i ha hả nói:
- Nhứt Thanh, Nhứt Phi, các ngưá»i còn mặt mÅ©i nà o đến đây tầm thù nữa, nếu ta bị nhục như váºy đã hồi tâm hướng thiện mà đi tu luyên quanh năm trong miếu không hạ sÆ¡n nữa. Thiếu gia chưa thấy ai vô liêm sỉ như hai ngươi.
Nói xong chà ng buông tiếng cả cưá»i, tiếng cưá»i vang dá»™i khắp rừng.
Âm Dương Song Kiếm biến sắc mặt chưa kịp lên tiếng mắng trở lại thì ông già trong bá»n đã lên tiếng;
- Ngà i tuổi trẻ váºy sao ăn nói ngông cuồng đến thế, mở miệng mắng ngưá»i ta được rồi.
Thần sắc của lão đạo sĩ ấy oai nghiêm vô cùng.
Vân Nhạc đưa mắt nhìn lão đạo sĩ, thấy mắt có thần lóng lánh vô cùng và hai thái dương nhô cao lên đủ thấy nội công y đã đến mức thượng thừa.
Chà ng liá»n mỉm cưá»i nói:
- Äạo trưởng vá»›i tại hạ xưa nay không có thù óan gì cả, tại sao lại đến đây dá»± cuá»™c phân cao thấp nà y? Äạo sÄ© định lên tiếng trả lá»i thì Quái Tú đã lên tiếng đỡ lá»i:
- Ngôn Nhạc mi có mắt mà không thấy Thái SÆ¡n trước mặt, vị nà y là chưởng môn Hoa SÆ¡n là Hoa Vi Äạo trưởng. Mi mau thúc thá»§ chịu trói Ä‘i.
Vân Nhạc lá»›n tiếng cả cưá»i đáp:
- Tại hạ là kẻ háºu há»c không ngá» lại kinh động đại giá chưởng má»™t đại phái như váºy, tháºt là cá chép nhảy qua cá»a rồng giá cao gấp trăm lần tức thì. Không ngá» hôm nay tại hạ may mắn đến thế.
Nói xong chà ng sầm nét mặt lại quát lớn:
- Tang Tú lão tặc, đêm hôm nay mi định giở trò quỉ gì thế? Muốn má»™t chá»i má»™t hay cả bá»n lại chá»i má»™t mình ta, ta cÅ©ng vui lòng nhân hết. Mi mượn Ä‘ao giết ngưá»i Ngôn má»— đây diệt ngươi trước.
Nói xong giÆ¡ chưởng lên. Quái Tú thấy chà ng giÆ¡ chưởng lên kinh hãi vô cùng, vá»™i lùi ba bước. NgỠđâu Vân Nhạc ra tay như thế chỉ là đùa chÆ¡i thôi chá»› không đánh tháºt mà Quái Tú còn sợ hãi lui lại là m Vân Nhạc không sao nÃn cưá»i được.
Quái Tú xấu hổ vô cùng nhưng vẫn trấn tĩnh nói:
- Thằng nhãi há» Ngôn kia chá»› là m bá»™ là m phách vá»™i, nếu ngươi phá được Thất Tinh Liên Hoà n tráºn cá»§a lão phu thì lão phu tuyệt tÃch giang hồ tức thì.
Vân Nhạc liá»n nghÄ©: “Mình còn Ä‘i Thiên Trượng Nguyên lấy thuốc còn thì giỠđâu mà trưá»ng kì vá»›i chúng. Ta giải quyết từng tên cho xongâ€.
Nghĩ xong chà ng quát lớn:
- Lão quái, các ngưá»i xông đến hay ta tấn công trước? Quái Tú liá»n quát:
- Tùy ngươi! Y chưa dứt lá»i Vân Nhạc đã dùng Huyá»n Thiên Thất Tinh Bá»™ Pháp xông ngay và o lướt qua Quái Tú và ngưá»i thứ hai, đến ngưá»i thứ ba liá»n giÆ¡ tay ra Ä‘iểm luôn yếu huyệt ở cổ tay tên đó.
Thân pháp cá»§a chà ng thần kỳ quá bá»n chúng không thể tưởng tượng được. Ngưá»i thứ hai múa kiếm xông lại tấn công chà ng tức thì và các ngưá»i khác đồng thá»i phát kiếm tấn công theo, chúng cứ nhằm yếu huyệt lá»›n trên nguá»i chà ng đâm tá»›i.
Chà ng thấy kiếm quang đã đụng đến vạt áo, chà ng biết võ công mình có cao siêu tuyệt kÄ© đến đâu thì cÅ©ng không thể trông coi bốn phương tám hướng được. Tuy chà ng đã nắm má»™t ngưá»i nhưng sáu tên kia quay quần chung quanh chà ng như váºy không khác ba mươi sáu ngưá»i tấn công cùng má»™t lúc. Chà ng sá»±c nghÄ© má»™t kế, quát lá»›n má»™t tiếng hất luôn tên chà ng Ä‘iểm huyệt ra sau đồng thá»i nhảy lên cao sáu thước, chưởng trái sá» dụng Di Lặc Thần Công nhắm đệ ngÅ©, đệ lục tà đánh xuống.
Quái Tú thấy chưởng phong của mình và kiếm của Nhị
- Tứ tà sắp đụng ngá»±c cá»§a kẻ địch rồi, không ngá» kẻ địch lôi Tam Tà hất trở lại, y kinh hãi vô cùng, muốn tránh cho Tam Tà khá»i chết y vá»›i Tứ Tà phải thâu thế công lại, nhá» váºy Vân Nhạc má»›i nhảy lên cao tránh nguy được.
Äệ NgÅ©, Äệ Lục Tà giÆ¡ Lang Nha Bổng ra đâm hụt, chưa kịp thâu thế lại thì cảm thấy trên đầu có sức mạnh đè xuống. Cả hai kinh hãi vô cùng, chúng vá»™i nhảy sang bên tránh nhưng không còn kịp nữa, vai cá»§a hai tên đã bị sức mạnh cá»§a chưởng trúng phải, chúng cảm thấy như không còn thở được nữa và máu chạy ngược tức thì. CÅ©ng may Vân Nhạc chưa dùng hết công lá»±c đánh xuống vì phải xoay thế khác ngay, chà ng liá»n giÆ¡ mưá»i ngón tay ra nhằm lão quái và Nhị Tà vồ tá»›i. Lão quái và Nhị Tà biết thá»§ pháp cá»§a Vân Nhạc kỳ diệu khôn tả, thân mình nhanh nhẹn tránh ra xa, tuy thoát khá»i, nhưng Nhị Tà kinh sợ vô cùng.
Chi Vi đạo trưởng đứng cạnh đó, thấy váºy cÅ©ng biến sắc mặt không tìm nổi lai lịch võ công cá»§a Vân Nhạc, lão liá»n nghÄ©: “Chỉ trong chốc lát Thất Tinh cá»§a Quái Tú sẽ tan rã không biết ba chúng mình phải xá» trà ra sao?†Lão ta liá»n nghÄ© ra má»™t kế nói nhá» vá»›i Âm Dương Song Kiếm và i câu rồi hét lên phi thân Ä‘i thẳng liá»n.
Vân Nhạc thấy không đánh trúng địch liá»n vươn mình dà i ra, mưá»i ngón tay dà i như mưá»i cái móc. Thân pháp chà ng thần ảo qúa khiến má»i ngưá»i trông thấy Ä‘á»u le lưỡi hoảng sợ.
Muốn tốc chiến tốc quyết, Vân Nhạc định giở chÃn ngón tuyệt thế trong Hiên Viên Tháºp Bát Giải ra tấn công. Äá»™t nhiên chà ng thấy có hai luồng kiếm quang tấn công tá»›i trước mặt vô cùng lợi hại nên giở Di Lạc Thần Công ra tiêu diệt sức mạnh cá»§a thế kiếm đó và năm ngón tay khẽ búng má»™t cái. Chỉ nghe “loang koang†hai tiếng, luồng kiếm quang bị đánh bạt ra ngay và là m cho Chi Vi đạo trưởng kinh hãi.
Vân Nhạc nhìn kỹ biết ngưá»i đó là ai, liá»n trầm giá»ng quát;
- Không ngá» Chưởng Môn má»™t phái lá»›n mà lại Ä‘i đánh lén như váºy? Chi Vi đạo trưởng mặt đỠbừng, miệng niệm “Vô Lượng Thá» Pháºt†rồi hợp kiếm lại cưá»i nói:
- Không dám, bần đạo thấy võ công ngà i tuyệt kỹ tá»± nháºn thấy còn kém xa, nên bần đạo muốn há»c há»i thêm ngà i má»™t và i thế đó thôi.
Vân Nhạc nghe nói cÅ©ng Ä‘oán đã đến lúc quyết chiến rồi nên mỉm cưá»i nói.
- Äạo trưởng khéo nói, xin lãnh giáo Äạo trưởng.
Trong khi hai ngưá»i nói chuyện thì Âm Dương Song Kiếm đã bà n kế vá»›i Tang Tu Quái Tú.
Chi Vi đạo trưởng vừa cưá»i vừa nói xin lá»—i, múa song kiếm tấn công ngay.
Thấy công lá»±c quả tháºt siêu tuyệt không kém gì Âm Dương Song Kiếm, nên Vân Nhạc nghÄ© rằng: “Nếu ta không đánh bại Chi Vi đạo trưởng mau thì khó lòng thoát khá»i bá»n chúngâ€.
NghÄ© Ä‘oạn chà ng liá»n tiến lên, mưá»i ngón tay bay tá»›i chụp nắm hai cổ tay cá»§a Chi Vi đạo trưởng. Chưởng Môn phái Hoa SÆ¡n kinh hãi vô cùng, định rút tay nhưng đã muá»™n rồi. Nhưng cùng lúc đó có hai luồng sức mạnh mà chà ng chưa gặp phải bao giá», Ä‘ang à o tá»›i áp đảo khiến chà ng phải lui vá» sau. Vân Nhạc đâu có ngỠÂm Dương Song Kiếm và Thất Tà hợp nhau tấn công bất ngá» như váºy. Chúng tấn công liên tiếp không để cho Vân Nhạc má»™t giây phút nà o rảnh tay, vì sợ chà ng sẽ giở những công lá»±c tuyệt thế cá»§a chà ng ta ra.
Tuy chà ng có Di Lặc Thần Công há»™ thân, nhưng cÅ©ng cảm thấy Ä‘au nhức khắp thân má»™t cách khó chịu nên chà ng cứ lùi vá» phÃa sau để chá» má»™t lúc rảnh tay, chà ng táºp trung chân khà dùng Bồ Äá» Chưởng để phản công..
Phải biết trong khi cao thủ giao đấu với nhau, hễ sai một li thì đi một dặm, vì Vân Nhạc đã sơ hở để cho địch nhân nắm cơ hội tấn công trước.
Thấy dịp may hiếm có Chi Vi Äạo Trưởng vá»™i quát lên má»™t tiếng lá»›n vung song kiếm thà nh muôn đạo thanh quang năm thế kiếm tá»›i tấp tấn công cùng má»™t lúc.
Lúc nà y Vân Nhạc bị dồn ép và o thế thủ, hơn nữa quần tà không dám ngưng một phút giây nà o vì chúng biết để Vân Nhạc rảnh tay một chút thì chà ng sẽ phản công ngay.
Bị quần tà bao vây tứ phÃa, tấn công vÅ© bão, má»™t lúc sau bá»—ng Vân Nhạc cảm thấy chân khà uất kết trước ngá»±c là m chà ng khó thở vô cùng, nếu chà ng muốn phá vây để thóat thân thì còn kịp. Chà ng biết tà i nghệ còn thừa nhưng nếu chạy thì còn gì tiếng tăm và danh dá»± con nhà võ nên chà ng vừa đánh vừa lui vá» phÃa sau để phản công.
Chà ng có ngỠđâu sau lưng chà ng có má»™t vá»±c thẳm sâu ngà n trượng. Chà ng chưa biết mình đã lui tá»›i mé vá»±c sâu, nên chà ng vẫn chăm chú và o mấy thế kiếm cá»§a Chi Vi Äạo trưởng.
Äến khi chà ng tá»± nghÄ©: “Không lẽ lui mãi như váºy. Ta phải phản công, không thì nguy đến nÆ¡i rồi.†Nhưng khi chà ng hÃt mạnh má»™t hÆ¡i thì chà ng cảm thấy không sao đẩy hết uất khà trong ngưá»i ra được, và nếu không đẩy uất khà đó ra thì thế nà o chân tay cÅ©ng sẽ má»m nhÅ©n bị tê liệt ngay.
Lúc chà ng biết nguy cÆ¡ đã đến nên lâp tức bôn tẩu. NgỠđâu chà ng vừa có ý định đó, thì thấy má»™t bóng ngưá»i to lá»›n xông tá»›i trước mặt và ngưá»i đó đã nhanh tay đánh luôn má»™t chưởng tức thì.
Tá»™i nghiệp! Chưa nhìn rõ ngưá»i đó là ai thì thân hình Vân Nhạc đã bị bắn ra xa. Chỉ nghe Vân Nhạc thét lên má»™t tiếng thất thanh và chỉ thấy má»™t đốm Ä‘en quay tròn nhanh như sao sa rÆ¡i thẳng xuống đáy má»™t thung lÅ©ng trên Thiên Thượng Nguyên.
Ngưá»i múa chưởng đánh bay Vân Nhạc rồi lá»›n tiếng cưá»i như kẻ ngông cuồng. Má»™t hồi sau hai mắt hắn tia những cái nhìn ngạo mạn, hà m râu quai dá»±ng ngược lên, hai hà m răng nhe lên trông như quá»· sứ, tay trái ngưá»i đó lá»§ng lẳng phất phÆ¡ cái tay áo không thôi. Ngưá»i đó chÃnh là sư thúc cá»§a Tang Tu Quái Tú tức là Äá»™c Tý Thần Ma Trà Khôn.
Chi Vi Äạo Trưởng, Chưởng Môn phái Hoa SÆ¡n trước kia có gặp Äá»™c Tý Thần Ma Trà Khôn. Má»™t lần nên cả hai quen biết nhau.
Chi Vi Äạo Trưởng vá»™i chắp tay vái chà o Thần Ma và nói:
- Äã lâu không gặp Trà lão sư, không ngá» công lá»±c đã vượt xa hÆ¡n trước rất nhiá»u, bần đạo có lá»i khâm phục vô cùng.
Nói xong, lão đạo sĩ quay nhìn xuống thung lũng thở dà i một tiếng và nói tiếp:
- Ngưá»i nà y quả tháºt là kỳ tà i cá»§a thiên hạ, chỉ tiếc là phải chôn thây dưới vá»±c thẳm nà y.
Äá»™c Ty Thần Ma Trà Khôn cả cưá»i tiếp:
- Không biết Chi Vi đạo trưởng đã há»c được lòng từ bi từ bao giá» thế. Khoan thứ kẻ địch không khác gì mình tá»± tà n sát lấy mình, huống hồ kẻ độc ác như y mà thương tiếc là m chi.
Nói tá»›i đó, bá»—ng Äá»™c Ty Thần Ma Trà Khôn quay lại nói vá»›i Tang Tu Quái Tú:
- Äại trượng phu ân oán phân minh, thù cá»§a cháu đã trả xong. Cháu phải mau trả lại Hồng Tiêu cho Nguyên Thà nh Tiêu Cục ngay, không được cưỡng Ä‘oạt.
Quái Tú vâng dạ má»™t hồi. Äá»™c Ty Thần Ma lại quay sang nói vá»›i Chi Vi đạo trưởng:
- Trà mỗ còn một việc cần phải đi là m cho xong, hẹn một ngà y khác chúng ta sẽ gặp lại.
Nói xong, y đã phóng mình mất dạng. Sau đó, má»i ngưá»i Ä‘á»u lần lượt giải tán. Chỉ còn má»™t rừng mây kéo đến che khuất ánh trăng, gió rét nổi lên lay động muôn cà nh thông nghe rà o rà o, như rên rỉ, như gà o thét thở than để tống biệt má»™t kỳ tà i xuất chúng vừa quá cố… Ai có biết đâu trước đó mấy tháng, Triệu Liên Châu và Chu Nguyệt Nga vì quá thương nhá»› ngưá»i chồng chưa cưới nên không còn thiết gì thanh bá»u kiếm để táºp tà nh. Song nhá» Triệu Khang Cá»u và Chu Duy Thà nh má»—i ngà y chỉ dạy và khuyên bảo nên hai nà ng má»›i khuây khá»a, bá»›t sầu, và o vưá»n luyện táºp lại những võ há»c do Vân Nhạc truyá»n thụ.
Thá»i giá» thấm thoát qua, đã đến mùa Äông, nhị vị cô nương lại cà ng sầu muá»™n hÆ¡n trước vì chá» mãi mà vẫn không thấy ngưá»i yêu trở vá». Hai nà ng còn nhá»› lúc ra Ä‘i, Vân Nhạc có hứa thế nà o cÅ©ng vỠăn Tết mà bây giá» năm đã hết, Tết đến mà chà ng chẳng thấy vá», là m cho hai nà ng lúc nà o cÅ©ng mặt á»§ mà y chau, thở vắn than dà i.
Má»™t hôm, Cà n Khôn Thá»§ Lôi Tiếu Thiên ở Bắc Kinh vừa má»›i tá»›i cá»a thì Triệu Liên Châu đã trông thấy chạy lại há»i liá»n:
- Lôi lão sư, có tin tức gì cá»§a Tạ đại ca không? Lôi Tiếu Thiên cả cưá»i đáp rằng:
- Hai cô nương chá»› vá»™i nóng, có tin tức nhưng tạm thá»i không thể nói vá»›i hai cô nương được.
Triệu Liên Châu sốt ruá»™t mặt đỠbừng lên, dáºm chân xuống đất lia lịa, nÅ©ng nịu nói:
- Nếu lão sư không chịu nói ra, thì tôi sẽ lột da lão sư ngay.
Nói xong, nà ng liá»n đưa tay nắm lấy vai cá»§a Lôi Tiếu Thiên, là m Cà n Khôn Thá»§ phải nhảy vá»™i sang bên để tránh, rồi vừa cưá»i vừa nói:
- Cô em dâu ơi, nếu có dữ quá thì chỠtam đệ vỠmà đánh chớ xương cốt của Lôi lão đệ nà y không chịu đòn nổi đâu.
Nói xong, Lôi Tiếu Thiên Ä‘i mau và o trong nhà . Triệu Liên Châu tức giáºn, liá»n Ä‘uổi theo, vừa chạy vừa mắng luôn miệng. Hai ngưá»i chạy và o tá»›i khách sảnh thì gặp Triệu Khang Cá»u và Chu Duy Thà nh Ä‘ang ngồi trò chuyện.
Hai lão hiệp thấy Lôi Tiếu Thiên vừa mỉm cưá»i vừa chạy và o và Triệu Liên Châu mặt đỠbừng Ä‘ang chạy theo sau, Triệu Khang Cá»u liá»n đứng dáºy quát rằng:
- Liên nhi, con không được phép vô lễ với Lôi lão sư như thế.
Sau đó, lão hiệp cùng Chu Duy Thà nh vồn vã há»i thăm Lôi Tiếu Thiên.
Lôi Tiếu Thiên khi ấy trông thấy Triệu cô nương đang khóc mướt trông rất tội nghiệp, nên chạy lại chắp tay vái rằng:
- á»i chà ! Cô em dâu tôi hÆ¡i tý đã há»i giáºn như thế rồi, Lôi lão nhị xin chịu lá»—i, chá»› không thì khi lão tam vá» cô nương mách lại lão tam nổi giáºn thì nguy cho Lôi lão nhị nà y lắm… Thấy Lôi Tiếu Thiên pha trò buồn cưá»i quá, Liên Châu cÅ©ng đà nh phải phì cưá»i, vừa nắm vai Lôi Tiếu Thiên lay mạnh mấy cái rồi há»i:
- Lôi nhị gia bảo đại ca sắp vá» tin ấy có tháºt không? Lôi Tiếu Thiên nghÄ© thầm:
- Bây giá» ta biết trả lá»i sao đây? Nếu ta bảo Vân Nhạc chưa biết bao giá» vá» thì nà ng sẽ Ä‘au lòng và khóc lóc, nếu ta bảo chú nó sắp vá», nhỡ chú nó không kịp vá» thì sao? Lôi Tiếu Thiên cau mà y nghÄ© ngợi chưa biết trả lá»i ra sao.
Triệu Liên Châu thấy Lôi Tiếu Thiên không trả lá»i mà chỉ cau mà y như váºy, thì Ä‘oán là đã có chuyện gì xảy ra cho Vân Nhạc rồi. Nóng lòng nà ng há»i liên tiếp.
Triệu Khang Cá»u và Chu Duy Thà nh thấy váºy cÅ©ng lo sợ, Chu Duy Thà nh buá»™c lòng mỉm cưá»i nói:
- Lão sư Ä‘i xa má»›i vá», Ä‘ang mệt nhá»c. Triệu cô nương hãy để cho ông ấy uống nước nghỉ ngÆ¡i má»™t chút đã. Cô nương và o gá»i Nguyệt Nga để chà o há»i lão sư Ä‘i.
Triệu Liên Châu buồn quá đứng lì ra, đưa mắt nhìn ra sân.
Lôi Tiếu Thiên đã biết má»i ngưá»i hiểu lầm, liá»n đứng dáºy lấy chén nước cá»§a Chu Duy Thà nh uống má»™t hÆ¡i rồi lá»›n tiếng cả cưá»i:
- Các ngưá»i chá»› có lo âu, Tam đệ đã rá»i khá»i Trưá»ng Bạch SÆ¡n… Triệu Khang Cá»u nghe má»›i hết lo nên cưá»i nói:
- Tiểu tế đã rá»i khá»i Trưá»ng Bạch SÆ¡n, bây giá» tiểu tế Ä‘i đâu? Lúc ấy, Chu Nguyệt Nga vừa ra tá»›i khách sảnh, vái chà o Lôi Tiếu Thiên. Lôi Tiếu Thiên định khen Chu cô nương là ngưá»i biết lá»… phép hÆ¡n, chá»› không như Triệu cô nương váºy, nhưng chà ng trông thấy Triệu Liên Châu Ä‘ang phồng mồm trợn mắt, nên không dám nói mà chỉ mỉm cưá»i nói sang chuyện khác. Lôi Tiếu Thiên thuáºt lại khi còn ở Bắc Kinh, chà ng nháºn được thư cá»§a Ngô Phụng Bưu ở mục trưá»ng gởi xuống má»›i hay Vân Nhạc ở đó chỉ có hai ngà y má»™t đêm, rồi Ä‘i Tam Tấn.
Nghe đâu chú ấy dò thám được biết có bá»n thù Ä‘ang ẩn núp trong Thanh Phong Bang, nên Ä‘i tá»›i đó để trả thù vì váºy nên quên cả việc vỠđây ăn Tết.
Triệu Khang Cá»u nghe Lôi Tiếu Thiên nói như váºy, vuốt râu nói rằng:
- Tiểu tế sao mà nóng tánh đến thế? Lúc nà y, Triệu Liên Châu mới lẩm bẩm nói với Chu Nguyệt Nga rằng:
- Äã hứa vỠđây ăn Tết mà không chịu vá», ngưá»i gì mà nhẫn tâm quá.
Tối hôm đó, Triệu phá»§ thiết tiệc đãi Lôi Tiếu Thiên, nhưng có ai biết đâu sau đấy vì nóng lòng muốn tìm chà ng rể yêu, nên nhị vị đại hiệp Chu và Triệu đã lên miá»n Bắc để cho quần tà có dịp hãm hại tại Tiêu cục Nguyên Thà nh và vì thế, Vân Nhạc phải Ä‘i tìm thuốc cứu cha vợ đã bị bá»n quần tà cùng sư huynh đệ trưởng môn cá»§a phái Hoa SÆ¡n và Äá»™c Ty Thần Ma Trà Khôn vây đánh té rÆ¡i xuống vá»±c thẳm trên Thiên Trượng Nguyên ở núi Thái SÆ¡n!
-oOo-
Hết chương 28
|

12-11-2008, 01:02 PM
|
 |
 Nguyễn Gia Lão Tam
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Chương Kết Cuộc
Chương Kết Cuộc
Kiếm Quang Äao Ảnh, Mỹ NhânTrừ Bạo
Äả tá»±: HEO_MỌI
ChÃnh tả: tuthan7388
Gió Bắc hiu hiu, đêm khuya lạnh lẽo, tuyết rÆ¡i đầy trá»i. Ngòai trá»i những tiếng kêu “lách cách†cá»§a các cà nh cây khô gãy ra còn vạn váºt yên tÄ©nh như Ä‘ang say ngá»§. Trên hòan vÅ© tất cả ngừng há»at động, chỉ có tuyết phá»§ trên mặt đất cứ má»—i lúc dà y thêm mà thôi… Trên lầu Ngô Ấm trong vưá»n nhà Triệu Khang Cá»u ở Thương Châu, đèn lá»a bá»—ng tắt phụt.
Lúc ấy Triệu Liên Châu và Chu Nguyệt Nga Ä‘ang trùm má»n ngá»§ say. Trong vưá»n, những cây ngô đồng chỉ còn lại những cà nh cây khô héo, nhưng những cây đó vẫn đứng yên trong gió lạnh, hình như phản kháng bằng cách im lặng váºy.
Äá»™t nhiên bên ngoà i tưá»ng có má»™t bóng ngưá»i tá»›i gần, ngưá»i đó là má»™t thanh niên mặc áo trắng. Thân pháp nhanh như Ä‘iện chá»›p chỉ trong chá»›p mắt chà ng ta đã tá»›i trước lầu Ngô Ấm. Chà ng ngước mặt lên nhìn, không do dá»± rồi nhún mình nhảy lên trên cây ngô đồng cao chừng bốn năm trượng. Äứng thế Kim Kê Äá»™c Láºp, co má»™t chân lên và từ từ rút thanh kiếm Ä‘eo ở sau lưng ra, chà ng ta cố hết sức là m cho cái lò xo ở bao kiếm để khá»i vang tiếng động, mặc dầu chà ng ta đã là m như váºy, nhưng tiếng cá»§a lò xo báºt ra đến “koong†má»™t tiếng. CÅ©ng may lúc đó gió thổi rất mạnh nên tiếng kêu đó má»›i được che lấp.
Lúc bấy giá» những vì sao ở trên trá»i, lấp lóe như ẩn như hiện. Chỉ thoáng má»™t cái, ngưá»i nỠđã nhảy đến trước cá»a lầu Ngô Ấm rồi. Chà ng móc trong túi lấy má»™t váºt gì ra, rồi dùng mÅ©i kiếm chá»c thá»§ng giấy ở cá»a sổ và nhét váºt ná» và o chá»— lá»— thá»§ng đó. Rồi chà ng ta để miệng và o từ từ thổi.
Thì ra đó là một con hạt bằng đồng ở miệng có khói trắng phun ra những tiếng vi vút, hình như đang kêu gà o và lo âu hộ cho nà ng kia.
Äá»™t nhiên ngưá»i áo trắng đứng trước cá»a sổ Ä‘ang thổi khói và o trong phòng kêu “hự†má»™t tiếng, tay vá»™i ôm mắt trái. Chà ng liá»n nhún mình, nhảy bắn xuống dưới vưá»n và nhún nhảy và i cái, ngưá»i đã biến mất liá»n.
Lúc ấy, trong lầu có hai thân hình mảnh khảnh, nhanh như hai mÅ©i tên phi ra, cả hai ngưá»i tay Ä‘á»u có cầm trưá»ng kiếm, má»™t ngưá»i nhìn xuống ván lầu rồi vừa cưá»i vừa nói:
- Liên muá»™i, em đã ném trúng tên giặc đó, trên ván lầu nà y y còn để lại những giá»t máu tươi. Như váºy tên giặc đó thế nà o cÅ©ng bị chá»™t má»™t mắt rồi, chúng ta hãy tha thứ cho y phen nà y.
Liên Châu lắc đầu đáp:
- Có lẽ không giản dị như thế đâu chị Nga ạ, em chắc chúng không Ä‘i má»™t ngưá»i tá»›i đây đâu, thế nà o cÅ©ng có đồng đảng. Chúng ta hãy ra nhà ngoà i thông báo cho bác và cha em cùng Lôi lão sư nữa, để xem mấy vị tiá»n bối tÃnh sao.
Hai chị em liá»n nhảy xuống dưới lầu, thân pháp vừa đẹp vừa nhẹ nhõm. Ná»a năm nay hai nữ võ sinh khác hẳn xưa kia, cứ theo tâm pháp bá»™ pháp cá»§a Vân Nhạc truyá»n thụ cho, mà ngà y đêm cố công luyện táºp không bao lâu, công lá»±c tăng lên gấp đôi.
Äại sảnh phÃa trước, đèn Ä‘uốc sáng choang, hai nà ng biết có việc lạ gì xảy ra nên liá»n Ä‘i nhanh đến khách sảnh, thấy Triệu Khang Cá»u và Chu Duy Thà nh Ä‘ang ngồi trên ghế thái sư vẻ mặt trông rất quan trá»ng, còn Cà n Khôn Thá»§ Lôi Tiếu Thiên tay chống nạnh và cưá»i khì khì, ở dưới đất lại có má»™t thiếu niên áo trắng mắt trái đỠrỉ ra ướt cả viên gạch hoa ở dưới đất, sắc mặt thảm lệ, ngưá»i run bẩy bẩy hình như bị Lôi Tiếu Thiên dùng thá»§ Ä‘á»an âm độc Ä‘iểm và o yếu huyệt.
Chu Nguyệt Nga thấy kẻ giặc nằm dưới đất, mặt đỠbừng, lông mà y trợn ngược lên bèn giơ kiếm định đâm. Lôi Tiếu Thiên vội la lớn ngăn cản:
- Hãy khoan cô em dâu cá»§a tôi Æ¡i, chá» Lôi lão nhị đây há»i rõ đã rồi giao cho hai thÃm xá» trÃ, muốn là m sao thì mặc.
Chu Nguyệt Nga thấy Lôi Tiếu Thiên nói váºy vá»™i thâu kiếm lại, cÅ©ng may nà ng thâu tay nhanh chá»› không thì ngá»±c cá»§a thiếu niên đã bị thá»§ng rồi.
Lôi Tiếu Thiên nhìn kẻ giặc khì khì cưá»i và há»i:
- Thân Nhứt Minh, mi cầu chết má»™t cách nhanh lẹ thì Lôi lão cÅ©ng thà nh tâm nguyện giúp cho, quà hồ mi nói rõ xảo kế cá»§a Hồng Kỳ Bang cho chúng ta hay, bằng không mi sẽ nếm thá»§ pháp cá»§a Lôi lão đây còn lợi hại hÆ¡n thế nữa. Chắc mi cÅ©ng biết rồi chá»›? Ngá»c Diện Nhị Lang Thân Nhứt Minh mất hết khà khái khi xưa, sắc mặt nhợt nhạt, máu ở mắt trái rỉ ra, thân hình co quắp lại đủ chứng tá» y Ä‘au đớn vô cùng nhưng y cÅ©ng cố chịu đựng.
Lôi Tiếu Thiên thấy váºy cưá»i nhạt má»™t tiếng, giÆ¡ tay ra Ä‘iểm má»™t cái và o hông trái cá»§a Nhứt Minh rồi mỉm cưá»i há»i:
- Thá»§ pháp nà y cá»§a Lôi lão gá»i là “Tấn cốt công†những dâm tặc, tà ác bị thương dưới tay ta không sao mà điếm xuể được và cÅ©ng chưa thấy má»™t tên nà o chịu đựng nổi. Há» Thân kia, xem mi có phải là mình đồng da sắt không? Chà ng chưa nói dứt thì đột nhiên xương cốt cá»§a Nhứt Minh kêu “bốp bốp†bên trong rồi y lăn lá»™n trên đất rú thê thảm, khiến ai nấy Ä‘á»u thương hại.
Bá»—ng thấy, Nhứt Minh tay ôm mắt phải cá»§a y, thì ra vì quá Ä‘au, mà con mắt lồi ra phân ná»a, cố gượng ngồi dáºy vá»›i giá»ng run run, y nói:
- Thôi ta bằng lòng nói rõ, chỉ mong được chết mau thôi… HỠLôi kia… nhứt định không tha chết cho… ngươi.
Lôi Tiếu Thiên giÆ¡ tay giải huyệt cho y rồi lại cưá»i khì khì nói:
- Quý hồ mi không đầu thai thì thôi, nếu mi có đầu thai thì nhá»› chá» má»— ở trước Quá»· môn quan nhé! Nhứt Minh thở nhẹ má»™t tiếng, định thần má»™t lát rồi kể hết âm mưu cá»§a Hồng Kỳ Bang ra cho má»i ngưá»i hay.
Thì ra Hồng Kỳ Bang Chá»§ Bát Ty Kim Cương VÅ© Văn Lôi ở Chu gia trang dẫn bang chúng vá» Tổng đà n rồi cho là bình sinh kỳ sỉ đại nhục thế nà o cÅ©ng phải trả cho được thù má»›i xong, nên y má»›i phái rất nhiá»u ngưá»i Ä‘i do thám lai lịch Ngôn Nhạc.
Ba tháng sau, bá»n ngưá»i ấy Ä‘á»u trở vá», nhưng không ai biết rõ lai lịch hà nh tung cá»§a Ngôn Nhạc ra sao cả, há» chỉ biết Ngôn Nhạc là tế tá» cá»§a Triệu Khang Cá»u và Chu Duy Thà nh và hiện giá» cha con Chu Duy Thà nh Ä‘ang ở nhà Triệu Khang Cá»u tại Thương Châu.
VÅ© Văn Lôi liá»n nghÄ© ra má»™t kế để trả thù rồi y quyết định xuống núi má»i các giang hồ đồng đạo rất ác độc sá»a sá»an gây nên má»™t đại biến trong võ lâm. Thế rồi má»™t tháng sau y vá»™i và ng rá»i khá»i núi.
Phó Bang Chá»§ tánh nóng như lá»a, còn háºn Ngôn Nhạc hÆ¡n Văn Lôi nhiá»u, nên y không đồng ý vá»›i Văn Lôi vì cho rằng kế ấy quá cháºm trá»….
Mưu kế cá»§a Văn Lôi là rá»i khá»i Hồng Kỳ Bang má»›i gây nên chiến đấu và chuyên nhắm những bạn và ngưá»i nhà cá»§a Chu, Triệu mà hạ thá»§.
Tần Lá»™c thấy cách là m cá»§a Bang Chá»§ như váºy không tán thà nh vì y nghÄ© đối phương chỉ có Ngôn Nhạc là khó xá» thôi, còn các ngưá»i khác không đáng kể. Sao không nhân dịp Ngôn Nhạc rá»i khá»i Thương Châu mà cho ngưá»i bắt cóc hai ngưá»i vợ cá»§a y rồi dùng tòan lá»±c Hồng Kỳ Bang ra đối phó? Như thế Ngôn Nhạc tà i ba đến đâu cÅ©ng bị bắt, Nhưng VÅ© Văn Lôi nhứt định phản đối, nên Tần Lá»™c không dám là m theo ý muốn cá»§a mình.
Chá» Văn Lôi Ä‘i rồi y má»›i bà n luáºn vá»›i Tang Tu Quái Tú Tháºp Tam Tà . Quái Tú cá»±c lá»±c tán đồng, Tần Lá»™c bèn sai Thân Nhứt Minh đến hà nh động.
Nhứt Minh được lệnh đó há»›n hở vô cùng vì giá» phút nà y y cÅ©ng nhá»› nhung hình bóng cá»§a Triệu Liên Châu nên khi Tần Lá»™c đỠnghị y liá»n khẳng khái nháºn lá»i ngay. Y cÅ©ng biết hai nà ng Triệu, Chu rất lợi hại nhưng khốn ná»—i “sắc đảm bao thiên†y liá»n thi hà nh ngay. Có ngỠđâu y bị “sao chết†chiếu mệnh, má»›i lên tá»›i Ngô Ấm lầu đã bị phi trâm cá»§a Triệu Liên Châu ném mù mắt. Y Ä‘au đến táºn tâm can, chỉ còn mắt bên phải nhưng cÅ©ng tối tăm không thấy gì nên lá»ang chá»ang không biết chạy vá» hướng nà o.
Tháºt không may cho y là lúc ấy Lôi Tiếu Thiên ra Ä‘i đại tiện nên y má»›i bị bắt như váºy.
Lôi Tiếu Thiên nghe xong vừa cưá»i vừa há»i:
- Có phải mi má»™t mình Ä‘i tá»›i đây hay còn có đồng đảng cùng tá»›i, nói cho lão biết để lão cho ngưá»i Ä‘i vá»›i hỠđến đây để nhặt xác cho mi.
Nhứt Minh trợn mắt đầy máu nói:
- Há» Lôi kia đừng là m bá»™ là m phách trước mặt Thân gia nữa. Lôi Tiếu Thiên vẫn ra vẻ khôi hà i liá»n cưá»i khì má»™t cái rồi nói:
- Mi coi nhẹ cái chết như váºy, nếu Lôi lão nhị không hà nh thà nh tâm nguyện cá»§a mi thì trước mặt Diêm Vương biết kiện tụng ra sao, váºy ta để cho mi ngáºm cưá»i mà đi xuống âm ty nhé? Lá»i nói khôi hà i cá»§a Lôi Tiếu Thiên khiến hai cô nương Triệu, Chu không sao nÃn được cưá»i, cứ ôm bụng mà cưá»i khúc khÃch. Lôi Tiếu Thiên lại giÆ¡ tay Ä‘iểm và o phÃa sau lưng cá»§a Nhứt Minh má»™t cái, chỉ thấy Nhứt Minh cau có, mặt trông rất hung ác rồi giÆ¡ tay chỉ Lôi Tiếu Thiên quát mắng:
- Ngươi… Y đột nhiên thay đổi nét mặt, lá»›n tiếng cả cưá»i như cuồng si, rung động cả mái ngói. Thì ra y đã bị Lôi Tiếu Thiên Ä‘iểm và o yếu huyệt cưá»i.
Nhứt Minh cưá»i đến kiệt sức nằm gục xuống nhưng vẫn còn cưá»i và máu ở miệng chảy ra, trông vẻ rất Ä‘au đớn. Chu Nguyệt Nga thấy váºy, không nỡ, liá»n tiến đến đâm má»™t kiếm, Nhứt Minh chỉ kêu “hự†má»™t tiếng rồi tắt thở. Ngưá»i nhà vá»™i khiêng xác ra sau vưá»n chôn cất.
Chu Nguyệt Nga thu kiếm lại nhìn Lôi Tiếu Thiên vừa cưá»i vừa trách:
- Lôi nhị ca tháºt là khuyết đức. Lôi Tiếu Thiên ha hả cuá»i đáp:
- Dù sao các cô vẫn còn lòng từ bi. Các ác tặc nà y mà gặp Lôi má»— thì như mèo gặp chuá»™t. Lão nhị thế nà o cÅ©ng phải dà y vò cho chúng ná»a sống ná»a chết rồi má»›i hạ thá»§.
Äá»™t nhiên có má»™t tráºn cuồng phong dồn và o khách sảnh là m đèn tắt tối om, má»™t lát sau khi đèn sáng trở lại thì đã có má»™t lão đạo sÄ© râu xồm, mắt ba góc đã đứng ở đó rồi. Triệu Khang Cá»u quát lá»›n má»™t tiếng, múa chưởng xông đến tấn công. Äạo nhân thân pháp rất nhanh, chưởng phong cá»§a Triệu Khang Cá»u chưa đánh đến nÆ¡i y đã nhảy ra xa năm thước, ha hả cưá»i nói:
- Triệu đại hiệp, đã lâu ngà y không gặp lại nhau, vẫn còn nóng tánh như thế ư? Äối vá»›i khách như thế tháºt là vô phép quá.
Triệu Khang Cá»u nghe nói ngẩn ngưá»i, vá»™i trả lá»i: giáo?
- Tang Chân Nhân đêm khuya giáng lâm tệ xá không biết có Ä‘iá»u chi chỉ Thì ra đạo sÄ© ná» là chá»§ trì Âm SÆ¡n Toà n Phong Quan tên là Sách Mạnh Bát Chưởng Tang Lá»™c. Triệu Liên Châu thấy đạo sÄ© ăn mặc rất kỳ quái, quần áo xốc xếch, mặt mà y đầy nhá»›t, hai thái dương phồng lên, hai mắt tá»a hà o quang.
Tang Lá»™c vừa cưá»i vừa đáp:
- Bần đạo hà nh động rất độc ác nhưng thỠân thì phải báo đáp. Năm xưa, Triệu thà chá»§ đả thương bần đạo khá»i mất tăm tiếng lúc nà o bần đạo cÅ©ng ghi nhá»› trong lòng, nên đêm nay đến đây để mong báo đáp phần nà o. Từ nay, mong Triệu thà chá»§ đỠphòng cẩn tháºn vì bần đạo có gặp Hồng Kỳ Bang Chá»§ Ä‘i Âm SÆ¡n để xúi giục má»™t ác ma đã lâu không ra núi giúp y, ngưá»i đó chắc thà chá»§ cÅ©ng nghe nói rồi, đó là Bán Bán Tú ở phÃa sau núi Âm SÆ¡n… Äạo sÄ© chưa dứt lá»i thì Triệu, Chu hai lão tiá»n bối hết sức kinh ngạc, cả Lôi Tiếu Thiên cÅ©ng váºy, chỉ có Triệu Liên Châu và Chu Nguyệt Nga vẫn cưá»i khúc khÃch vì cái tên “Bán Bán Tú†có vẻ kỳ quặc vô cùng mà hai nà ng chưa há» nghe nói nên hai nà ng không sao nhịn cưá»i được.
Tang Lộc tiếp.
- Năm năm trước, bần đạo chắc Triệu lão gặp Bán Bán Tú hạ sÆ¡n cÅ©ng không giá» gì nhưng gần đây, y đã kiếm được cuốn Túc Ma kinh nên võ há»c cá»§a y tiến rất nhanh có thể nói và o hà ng thượng thừa vì váºy má»›i nổi hùng tâm định láºp Âm SÆ¡n giáo để đánh bại các đại môn phái khác. Việc nà y má»›i má»c mầm nên chưa ai trong võ lâm hay biết cả. Có lần y má»i bần đạo nháºp giáo, bần đạo không cá»± tuyệt mà cÅ©ng không nghe theo.
Khi ấy VÅ© Văn Lôi đến bái sÆ¡n, liá»n xúi giục Bán Bán Tú:
- Äạo trưởng muốn thu phục các môn phái thì trước hết nên thu phục Ngôn Nhạc vì tà i nghệ y cao hÆ¡n cả, thu phục được y thì tất cả môn phái Ä‘á»u đầu hà ng ngay. VÅ© Văn Lôi còn nghÄ© ra má»™t kế là má»i môn hạ cá»§a Bán Bán Tú ra Sát Bắc nÆ¡i mục trưá»ng và ba nÆ¡i ở Kinh Thà nh quấy nhiá»…u, trước để dụ lịnh tế tá»›i.
Y còn nói y sẽ Ä‘em hết lá»±c lượng Hồng Kỳ Bang ra là m háºu thuẫn cho Bán Bán Tú nên Bán Bán Tú má»›i có dã tâm như thế. Có lẽ qua Tết và cháºm nhứt là và o tháng hai Bán Bán Tú sẽ hạ sÆ¡n nên đệ vá»™i đến đây để thông báo cho huynh hay.
Triệu Khang Cá»u vá»™i đứng dáºy cám Æ¡n và giá»›i thiệu Chu Duy Thà nh và Lôi Tiếu Thiên cho Tang Lá»™c biết.
Lúc ấy, Triệu Liên Châu nÅ©ng nịu vừa cưá»i vừa há»i:
- Thưa cha, Bán Bán là gì thế? Triệu Khang Cá»u trợn mắt mắng:
- Chuyện gì cÅ©ng há»i tá»›i, sao con lắm chuyện thế? Triệu Liên Châu chu miệng lại lưá»m Triệu Khang Cá»u má»™t cái. Lôi Tiếu Thiên thấy váºy cả cưá»i nói:
- Cô em dâu cá»§a tôi, nếu không biết để Lôi má»— nói cho hay: Tên đó ná»a trên là đà n ông, ná»a dưới là đà n bà , má»™t ná»a đối vá»›i má»™t ná»a tên gá»i là Bán Bán Tú đấy, cô em hiểu chưa? Triệu Liên Châu mặt đỠbừng đáp:
- Ai khiến anh cắt nghÄ©a! Lôi Tiếu Thiên nói lảng và nhìn Tang Lá»™c há»i:
- Có phải Tang Chân Nhân cÅ©ng được Bán Bán Tú nháºn là m môn hạ rồi chăng? Tang Lá»™c có vẻ ngượng nghịu đáp:
- Không dấu diếm gì Lôi lão sư, bần đạo có ná»—i khổ tâm bất đắc dÄ©. Nói tá»›i đây, lão đạo sÄ© nghe bên ngòai cá»a có tiếng cưá»i nhạt đáp:
- Quả nhiên lão phu đóan không sai, lòng và tâm tÃnh cá»§a Giáo Chá»§ ra tay diệt trừ mi, nhưng Giáo Chá»§ tiếc mi là ngưá»i có tà i, vả lại lúc nà y cÅ©ng Ä‘ang cần ngưá»i, nên lão phu bảo hãy để cho mi được yên. Không ngá» lòng nhân từ cá»§a Giáo Chá»§ như thế mà mi lại quên Æ¡n, phản bạn như váºy. Tang Lá»™c, mi mau bước ra đây, bằng không đừng có trách là lão phu độc ác nhé.
Tiếng đó kêu như tiếng chuông nên đứt rồi mà má»i ngưá»i nghe như còn kêu văng vẳng ở bên tai váºy.
Riêng Tang Lá»™c hÆ¡i biến sắc, nhưng chỉ thấy lão đạo sÄ© giÆ¡ tay ném ra ngòai má»™t cái, mưá»i mấy hạt sao xanh sáu góc bắn ra ngòai cá»a sổ nhanh như chá»›p. Lúc ấy, má»i ngưá»i trong sảnh cÅ©ng Ä‘á»u nhảy ra ngòai.
Nhưng ngỠđâu những hạt sao cá»§a Tang Lá»™c ném ra ngoà i như rÆ¡i và o bể cả, không động tÄ©nh gì. Ngoà i cá»a sổ lại có tiếng cưá»i rất rùng rợn và ngưá»i bà máºt nói thêm:
- Cái trò ám khà tầm thưá»ng ấy mà cÅ©ng giÆ¡ ra không biết xấu! Nếu lão phu sợ mi thì đã không Ä‘uổi theo đến đây là m gì.
Bá»—ng im hÆ¡i lặng tÃêng, chỉ nghe tiếng khà giá»›i va chạm và o nhau.
Thì ra Triệu Liên Châu rất khôn ngoan, nghe bên ngòai có tiếng động liá»n lẻn ra ngòai và múa kiếm tấn công.
Äá»™t nhiên có má»™t hình bóng rất to lá»›n như chim ưng nhanh nhẹn như mÅ©i tên, chạy ra ngòai bãi tuyết. Lại có má»™t là n ánh sáng xẹt tá»›i thì ra đó là là n kiếm cá»§a Chu Nguyệt Nga. Khi nhị lão anh hùng Lôi Tiếu Thiên múa chưởng xông tá»›i đánh thì ngưá»i ná» cưá»i má»™t cách kiêu ngạo rồi nhún mình nhảy lên cao, chỉ thoáng má»™t cái đã mất dạng.
Má»i ngưá»i thấy thân pháp cá»§a ngưá»i ná» nhanh như váºy đâm ra ngẩn ngÆ¡, lát sau ai nấy kéo và o khách sảnh. Khi và o tá»›i ná»›i thì thấy Tang Lá»™c Ä‘ang ngồi trên ghế, thân hình ngả nghiêng hai mắt phẫn uất, ai nấy ngạc nhiên vô cùng.
Lôi Tiếu Thiên biết Tang Lá»™c bị ám toán liá»n nhảy tá»›i xem xét thì thấy vai trái cá»§a đạo sÄ© mÅ©i tên cắm ngáºp chỉ còn ló cái Ä‘uôi chừng hai tấc, định rút ra thì Tang Lá»™c vá»™i tránh sang bên, xua tay nói:
- Lôi lão sư chá»› có động tay và o! Ãm khà nà y là Lan Lân Ma Tiá»…n cá»§a Bán Bán Tú độc vô cùng, há»… đụng phải nó thì máu đông lại ngay. Xin chặt ngay giùm cánh tay trái cá»§a bần đạo má»›i mong cứu vãn.
Tang Lá»™c nói xong cưá»i nhạt rồi tiếp:
- Bần đạo chưa chết đâu, vì bần đạo đã bế hết huyệt đạo lại rồi, nhiá»u lắm là chỉ mất cánh tay trái. ChÃnh đệ tá» cá»§a Bán Bán Tú tên là XÃch Pháp Cá»± Linh ám hại bần đạo. Còn sống ngà y nà o bần đạo quyết đốt y thà nh tro má»›i rá»a được háºn nà y.
Triệu Khang Cá»u nhìn cánh tay cá»§a Tang Lá»™c rồi nói:
- Liên nhi, con Ä‘i lấy Lại Ngá»c Há»a Linh Cao ra đây.
Äá»an quay lại vừa cưá»i vừa nói vá»›i Tang Lá»™c: khá»i.
- Cánh tay trái cá»§a Chân Nhân không bị phế đâu. Lão cam Ä‘oan chữa Tang Lá»™c tá» vẻ há»›n hở. Lát sau, Triệu Liên Châu hấp tấp Ä‘em má»™t lá» thuốc nhá» ra đưa cho Khang Cá»u,lúc Tang Lá»™c đã gần mê man. Lão đại hiệp vá»™i cầm bảo kiếm cẩn tháºn khoét mÅ©i tên đó ra, nhưng không má»™t giá»t máu nà o chảy cả. Thì ra máu đã đông lại rồi.
Lão hiệp vá»™i lấy má»™t Ãt Lại Ngá»c Há»a Linh Cao bôi và o đó rồi băng lại liá»n.
Lát sau mặt Tang Lá»™c đỠdần, y từ từ mở mắt vừa cưá»i vừa nói:
- Thuốc nà y quả tháºt linh nghiệm. Ma Tiá»…n cá»§a Bán Bán Tú đã ném trúng ai, nếu không có thuốc giải độc môn cá»§a y thì dù không chết cÅ©ng tà n phế. Ân đức nà y bần đạo nguyện khắc và o tâm muôn thuở. Còn cái thù nà y, bần đạo cÅ©ng thá» có ngà y sẽ thanh tóan vá»›i kẻ đê hèn dùng ám tóan quyết hạ bần đạo.
Nói xong, không để cho ai phát biểu, vụt như một bóng ma, Tang Lộc lao mình ra ngòai, biệt dạng trông nháy mắt.
Lão hiệp Khang Cá»u toan gá»i giá»±t lại nhưng không hiểu nghÄ© sao lại lặng thinh, nhìn bâng quÆ¡ và o khoảng không khẽ lắc đầu thở ra…
-oOo-
Hết
Tiếp theo bộ Thái A Kiếm các bạn hãy đón xem
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
áåçïëàòíî, àëüôà, ãîëîâèí, çíàêîìñòâ, ëèòåðàòóðà, íàòàëè, ïèööà, ìóçûêà, îòêðûòêè, ñïðàâî÷íèê, õèëòîí, ðàñêðàñêè, ðàñïðîäàæà, øîêîëàäå  |
| |