13-11-2008, 03:52 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hương 
 
 
 
 
 
 
 
 
  
Äêm đêm, khi trở vá» phòng trỠở Hồng Kông, tôi nằm trên giưá»ng vá»›i má»™t cái khăn ướt đắp trên ngá»±c. Cả những bức tưá»ng cÅ©ng rịn mồ hôi bởi vì tôi không thể mở cá»a cho thông thoáng. Ngôi nhà này nằm trên má»™t phố hàng cá ở phố cảng Cá»u Long. Äó không phải là nÆ¡i ngưá»i ta bán cá, má»™t đôi khi nó có mùi biển buổi sá»›m mai, mằn mặn và nồng nồng. NÆ¡i tôi ở nhìn ra ngay má»™t cái cống rá»™ng nÆ¡i vây, máu và r uá»™t cá được dồn lại, dá»™i xuống đưá»ng mương bằng những xô nước cá»§a những ngưá»i hàng cá vào ban đêm. Khi tôi hÃt thở, không khà là hÆ¡i thở cá»§a thần chết, má»™t cái mùi khẳm lặm nghẹt thở như thể có những ngón tay móc vào ruá»™t tôi lá»™n nó ra ngoài. Mãi mãi trong mÅ©i tôi là cái mùi cá»§a Fragrant Harbor.   
 
Ngưá»i Anh và những ngưá»i phương Tây khác sống ở đầu bên kia cá»§a đảo Hồng Kông. Còn ở khu Cá»u Long này thì hầu như chỉ có ngưá»i Hoa, giàu có và khố rách áo ôm, nghèo khó và có thế lá»±c, má»i ngưá»i Ä‘á»u khác nhau nhưng chúng tôi có má»™t Ä‘iá»u chung. Chúng tôi mạnh mẽ, chúng tôi yếu Ä‘uối, sá»± tuyệt vá»ng cá»§a chúng tôi đủ lá»›n để khiến chúng tôi bá» lại sau lưng quê cha đất tổ và những ngưá»i thân.   
 
Ở đây cÅ©ng có cả những ngưá»i kiếm được tiá»n từ sá»± thất vá»ng cá»§a ngưá»i khác. Tôi đã tìm nhiá»u nhà tiên tri mù – những manh mục bốc, há» là những ngưá»i viết cho các hồn ma. "Tôi có má»™t lá»i nhắn nhá»§ cá»§a má»™t đứa bé", há» rao to. "Má»™t thông Ä‘iệp từ má»™t ngưá»i con trai", "má»™t ngưá»i chồng", "má»™t vị tổ tiên Ä‘ang nổi cÆ¡n giáºn dữ". Tôi ngồi xuống trước mặt má»™t ngưá»i và bà này phán "Dì Báu cá»§a cô đã được đầu thai. Hãy Ä‘i qua ba dãy nhà vá» phÃa đông, Ä‘i tiếp ba dãy nhà vá» phÃa tây, rồi ba dãy nhà vá» phÃa bắc. Má»™t cô gái ăn mày sẽ kêu khóc van nài cô. "Cô Æ¡i xin hãy rá»§ lòng thương ban cho con má»™t chút hy vá»ng". Rồi cô sẽ biết đó là dì Báu. Cho cô bé má»™t đồng và lá»i nguyá»n sẽ chấm dứt". Tôi làm đúng như bà mù nói. Và ở đúng cái dãy nhà ấy có má»™t cô gái nói đúng như thế. Tôi sung sướng quá. Nhưng rồi có má»™t cô gái khác cÅ©ng nói y chang như thế, rồi má»™t cô bé nữa, 10, 20. 30 cô gái nhá», tất cả Ä‘á»u mất hết hy vá»ng. Tôi cho bá»n chúng tiá»n lẻ, má»—i lần cho Ä‘i tôi lại buồn hÆ¡n. Ngày hôm sau tôi gặp má»™t ngưá»i đàn bà mù khác cÅ©ng có thể nói chuyện vá»›i ma. Bà cÅ©ng bảo tôi có thể tìm thấy dì Báu. Äi chá»— này, Ä‘i chá»— kia. Ngày hôm sau cÅ©ng thế. Tôi đã tiêu hết cả tiá»n để dành, nhưng chuyện đó không thành vấn Ä‘á». Chẳng bao lâu nữa, vào bất cứ ngày nào tôi cÅ©ng có thể sang Mỹ.  
 
  
Sau khi tôi đã sống ở Hồng Kông má»™t tháng tôi nháºn được má»™t lá thư cá»§a Cao Linh.   
 
"Chị thân yêu thá»±c sá»± cá»§a em, tha lá»—i cho em vì đã không viết thư sá»›m hÆ¡n. Thầy Phan gá»i địa chỉ cá»§a chị cho em nhưng em không nháºn được ngay bởi vì em bị chuyển hết từ nhà cá»§a má»™t bà má»™ đạo này sang nhà ngưá»i khác. Em cÅ©ng rằng buồn báo cho chị biết là cô Grutoff đã vá» vá»›i Chúa má»™t tuần sau khi chúng em đến đây. Ngay trước khi linh hồn cô bay lên thiên đưá»ng cô nói cô đã phạm má»™t sai lầm khi quay vá» Mỹ. Cô muốn trở vá» Trung Hoa để xương cốt cá»§a cô sẽ được chôn cất ở ngay bên cạnh cô Towler. Em rất vui khi biết cô yêu nước Trung Hoa như thế và cÅ©ng buồn bởi vì đã quá trá»… để làm Ä‘iá»u đó. Em Ä‘i theo sau quan tài cá»§a cô nhưng ở đây không có nhiá»u ngưá»i biết cô. Em là ngưá»i duy nhất khóc cho cô và em tá»± nhá»§, cô là má»™t ngưá»i đàn bà vÄ© đại.   
 
Những cái tin khác cá»§a em cÅ©ng không phải là tốt lành. Em được biết rằng em không thể bảo lãnh cho chị, chưa đến lúc. Sá»± tháºt là, em cÅ©ng gần như không có khả năng được chấp nháºn ở lại. Tại sao chúng ta lại nghÄ© má»i việc lại đơn giản đến thế thì em cÅ©ng không hiểu được nữa. Bây giá» em má»›i thấy chị em mình tháºt ngu ngốc. Chúng ta lý ra phải đặt ra nhiá»u câu há»i hÆ¡n. Nhưng bây giá» em đã dò há»i được nhiá»u Ä‘iá»u và em biết được vài con đưá»ng có thể đưa chị sang đây. Lâu mau còn tuỳ thuá»™c vào váºn may. Cách thứ nhất là chị phải đăng ký như má»™t ngưá»i tị nạn. Tuy váºy chỉ tiêu cho ngưá»i Trung Quốc rất thấp, mà con số lại nhiá»u không đếm xuể. Thành tháºt mà nói cÆ¡ há»™i cá»§a chị như má»™t lá»— rò chống lại má»™t tráºn lÅ©.   
 
Má»™t cách khác nữa là em phải trở thành công dân Mỹ trước đã rồi em má»›i có đủ tư cách bảo lãnh cho chị sang. Chị cÅ©ng phải có giấy tá» chứng nháºn mẹ và cha là cha mẹ ruá»™t cá»§a chị bởi vì em không thể bảo lãnh cho má»™t ngưá»i chị há». Nếu chỉ là há» hàng chị sẽ bị xếp vào má»™t tiêu chuẩn khác chỉ được ưu tiên trước những ngưá»i tị nạn thông thưá»ng. Tuy váºy đối vá»›i em muốn trở thành công dân chÃnh thức em phải há»c tiếng Anh trước đã, rồi sau phải tìm được má»™t công việc tốt. Em hứa vá»›i chị là em sẽ há»c hành chăm chỉ bằng tất cả sức mình.   
 
"Còn má»™t cách thứ ba, em có thể lấy má»™t ngưá»i Mỹ như thế sẽ trở thành ngưá»i Mỹ nhanh hÆ¡n. Tất nhiên, có má»™t Ä‘iá»u bất tiện là me đã cưới Trương Phú Nam nhưng em nghÄ© chả có ai cần biết Ä‘iá»u đó. Trong khi làm visa em đã không khai Ä‘iá»u này. Vá»›i lại chị cÅ©ng biết là khi em được phá»ng vấn, nhân viên visa há»i em vá» giấy khai sinh, em đã nói "Ai có những giấy tá» như thế?" Ông ta bèn há»i "CÅ©ng bị cháy như những ngưá»i khác à?" Em nghÄ© rằng đó là má»™t câu mà em nên trả lá»i, thế là em đồng ý vá»›i ông ta. Khi chị làm visa, chị cÅ©ng phải nói tương tá»±. Chị cÅ©ng phải khai bá»›t Ä‘i 5 tuổi, nghÄ©a là sinh vào năm 1921, em cÅ©ng đã làm như thế ,sinh năm 1922 nhưng cùng tháng. Như váºy sẽ tăng cho chị má»™t khoảng thá»i gian thuáºn lợi.   
 
"Mẹ và cha đã viết thư bảo em gá»i cho há» má»™t Ãt tiá»n. Em viết thư trả lá»i là em không có tiá»n. Nếu trong tương lai em có tiá»n tất nhiên em sẽ gá»i cho chị. Em cảm thấy có lá»—i rằng chị đã khăng khăng nhưá»ng em Ä‘i trước và em đã chịu thua đỠnghị cá»§a chị. Bây giá» thì chÃnh chị là ngưá»i bị kẹt lại không biết phải làm gì. Äừng hiểu lầm ý em. Cuá»™c sống ở đây chẳng thuáºn lợi gì. Và kiếm được đồng tiá»n cÅ©ng không dá»… dàng như ta tưởng. Äừng tin vào tất cả những câu chuyện làm giàu sau má»™t đêm. Còn chuyện nhảy nhót thì chỉ có trong phim ảnh. Hầu như em phải quét dá»n cả ngày và em chỉ được trả 25 cent. Có vẻ như nhiá»u lắm nhưng đồ ăn cÅ©ng rất đắt. Vì thế rất khó mà để dành tiá»n. Tuy nhiên vì chị em sẵn sàng nhịn đói. Trong lá thư má»›i rồi cá»§a cha, ông nói ông suýt chết vì tức giáºn khi biết rằng Phú Nam đã để mất cá»a hàng buôn bán má»±c ở Bắc Kinh. Ông nói hắn đã quay vá» Hằng Tâm, nằm ưá»n ra như má»™t thằng giá áo túi cÆ¡m nhưng ông bố thì không chỉ trÃch gì hắn, tuyên bố rằng hắn là má»™t vị anh hùng đã mất hai ngón tay trong cuá»™c chiến và còn may giữ gìn được mạng sống. Chị cÅ©ng biết em nghÄ© gì khi Ä‘á»c những dòng này. Äiá»u kinh khá»§ng nhất là gia đình ta tiếp tục phải cung cấp má»±c thá»i và bánh má»±c mà không nháºn được má»™t xu lợi nhuáºn, chỉ là má»™t món nợ bé hÆ¡n. Ai cÅ©ng phải làm việc lá»›n nhá», Ä‘an giá», sá»a đồ, làm những công việc chân tay đến ná»—i mẹ than phiá»n là chúng ta đã trở thành những ngưá»i thấp kém như những kẻ làm thuê. Bà giục em phải làm giàu tháºt nhanh để em có thể kéo bà ra khá»i địa ngục.   
 
"Em cảm thấy gánh nặng của tội lỗi và trách nhiệm".   
 
Khi Ä‘á»c xong thư, tôi có cảm giác bị má»™t lưỡi rìu chặt gãy cổ tôi khi tôi đã chết. Tôi đã chỠđợi má»™t cách vô nghÄ©a ở Hồng Kông. Tôi phải đợi má»™t năm, hay mưá»i năm hay cả Ä‘á»i ở cái thành phố đầy nghẹt những ngưá»i tuyệt vá»ng vá»›i những câU chuyện còn thương tâm hÆ¡n cá»§a tôi? Tôi chẳng quen má»™t ai ở đây, tôi quá cô đơn không có ai làm bạn và không còn nước Mỹ nữa. Tôi đã đánh mất cÆ¡ há»™i cá»§a mình rồi. Ngày hôm sau tôi thu dá»n đồ đạc Ä‘i ra bến tàu để trở vá» Bắc Kinh. Tôi đặt tất cả số tiá»n còn lại cá»§a tôi lên quầy vé. "Tiá»n vé xe bây giá» cao hÆ¡n nhiá»u rồi cô", ngưá»i bán vé nói. Sao lại có thể như thế được. "Tiá»n ngày càng mất giá", ông bảo tôi. "Mà váºt giá lại leo thang". Tôi há»i mua vé hạng bét. "Äó là hạng thấp nhất" ông nói và chỉ vào bức tưá»ng có treo bảng giá.   
 
Bây giá» thì tôi mắc kẹt tháºt rồi. Tôi tá»± há»i không biết tôi có nên viết thư cho thầy Phan và chị Dư không. Nhưng rồi tôi nghÄ©, lại Ä‘i gây rắc rối cho ngưá»i khác ư? Không, mày phải tá»± giải quyết vấn đỠcá»§a mày thôi. Tôi có thể cầm cố những món đồ quý cá»§a mình. Nhưng khi soát lại tôi thấy chúng chỉ có giá trị vá»›i riêng tôi thôi, cuốn sổ tay cá»§a Khải TÄ©nh, cái áo khoác cá»§a Cao Linh cho tôi khi tôi đến trại mồ côi, những tá» giấy dì Báu viết cho tôi và tấm ảnh cá»§a dì.   
 
Và còn chiếc xương sấm truyá»n.   
 
Tôi giở miếng vải má»m lấy miếng xương ra và nhìn vào các dòng chữ khắc trên má»™t mặt. Những từ không thể hiểu được cần phải được ghi nhá»›. Có má»™t thá»i, má»™t miếng xương vá»›i những lá»i sấm như thế này đắt gấp đôi má»™t miếng xương rồng. Tôi mang kho báu cá»§a mình đến ba cá»a tiệm. Tiệm thứ nhất thuá»™c vá» má»™t thầy lang nắn xương. Ông lang này nói cách đây không lâu má»™t miếng xương này được dùng như là má»™t vị thuốc, nhưng tháºt đáng ngạc nhiên nó trị giá rất Ãt tiá»n. Rồi ông ta trả má»™t cái giá làm cho tôi sá»ng sốt, chỉ tương đương vá»›i giá tiá»n cho má»™t cái vé hạng hai Ä‘i Bắc Kinh. Cá»a hiệu thứ hai bán đá quý và những đồ cổ quý hiếm. Ông chá»§ mang ra má»™t cái kÃnh lúp. Ông ta soi ngắm miếng xương rất kỹ càng, xoay tá»›i xoay lui nhiá»u lần. Ông nói nó là tháºt nhưng không thuá»™c loại đá quý. Ông đỠnghị má»™t số tiá»n đủ để mua cho tôi má»™t cái vé hạng nhất Ä‘i Bắc Kinh. NÆ¡i dừng chân thứ ba là má»™t cá»a hàng đồ cổ dành cho khách du lịch. Giống như ngưá»i chá»§ tiệm kim hoàn, ông này nghiên cứu miếng xương vá»›i má»™t cái kÃnh đặc biệt. Ông ta lại gá»i má»™t ngưá»i đàn ông khác đến coi. Rồi ông há»i tôi rất nhiá»u chuyện. "Cô tìm thấy cái này ở đâu? Cái gì? Làm sao má»™t cô gái như cô lại tìm được má»™t cá»§a quý như thế này? á»’ cô là cháu ngoại cá»§a má»™t danh y? Cô ở Hồng Kông bao lâu rồi? À, chỠđể Ä‘i Mỹ hả? Có ai khác Ä‘i Mỹ mà không có món này? Cô lấy cá»§a ông ta ư? Có nhiá»u kẻ cắp ở Hồng Kông này lắm đấy. Có phải cô không? Này cô có quay lại không, tôi báo cảnh sát bây giá»â€¦"   
 
Tôi rá»i cá»a tiệm, giáºn dữ và nhục nhã. Nhưng tim tôi Ä‘áºp bùm bụp trong lồng ngá»±c, bởi vì bây giá» tôi biết rằng tôi Ä‘ang nắm má»™t món đồ trị giá rất nhiá»u tiá»n. Nhưng làm sao tôi có thể bán lấy tiá»n. Nó thuá»™c vá» mẹ tôi, ông ngoại tôi. Nó là sợi đây nối tôi vá»›i há». Làm sao tôi có thể trao vào tay má»™t ngưá»i lạ để có thể bá» lại quê hương nÆ¡i có mồ mả cá»§a tổ tiên tôi? Càng nghÄ© vá» những Ä‘iá»u này tôi càng trở nên mạnh mẽ hÆ¡n. Khải TÄ©nh đúng! Äó là phẩm cách cá»§a tôi.   
 
Tôi có má»™t kế hoạch. Tôi sẽ tìm má»™t chá»— ở rẻ hÆ¡n nữa – phải tháºm chà còn rẻ hÆ¡n má»™t cái phòng nồng nặc mùi cá thối – và phải tìm việc. Tôi sẽ để dành tiá»n trong má»™t vài tháng, và nếu vẫn chưa có visa, tôi sẽ quay vá» Bắc Kinh. Ở đấy Ãt nhất thì tôi cÅ©ng tìm được má»™t việc làm ở má»™t trưá»ng mồ côi, tôi có thể chỠđợi ở đấy tiện lợi hÆ¡n và trong má»™t không khà thân thiện thoải mái. Nếu Cao Linh có thể làm cho tôi visa thì tốt, tôi lại trở lại Hồng Kông. Nếu không, cÅ©ng tốt, ở Bắc Kinh tôi cÅ©ng vẫn là má»™t cô giáo. Ngày hôm ấy tôi chuyển đến ở má»™t nÆ¡i rẻ tiá»n hÆ¡n để sống, má»™t căn phòng mà tôi ở chung vá»›i hai ngưá»i đàn bà, má»™t ngưá»i ốm, má»™t ngưá»i ngáy như sấm. Chúng tôi thay phiên nhau ngá»§ trên giưá»ng, cô gái hay ngáy ngá»§ buổi sáng, tôi vào buổi chiá»u, và ngưá»i bệnh thì ngá»§ sau tôi. Những lúc không có giưá»ng ngá»§ chúng tôi không Ä‘i lang thang ngoài đưá»ng mà phải Ä‘i kiêm nÆ¡i phụ giúp việc nhà, vá giày, khâu khăn quàng, Ä‘an giá», thêu cổ áo, sÆ¡n tô chén ,làm bất cứ việc gì để kiếm được má»™t đồng đô la. Tôi sống má»™t tháng trong cảnh ấy. Khi cô gái bị ốm ho đứt cả phổi ra mà không thể dừng lại được thì tôi chuyển Ä‘i chá»— khác. "Tháºt may là cô không bị lây bệnh lao như cô gái kia", má»™t ngưá»i bán dưa bảo tôi. "Bây giá» thì cả hai Ä‘á»u ho ra máu". Thê là tôi nghÄ©: bệnh lao! Tôi đã giả vá» bị bệnh này để trốn khá»i tay quân Nháºt. bây giá» tôi có thể thoát khá»i căn bệnh này không?   
 
Sau đó tôi sống vá»›i má»™t phụ nữ ngưá»i Trung Hoa đã từng là má»™t ngưá»i rất giàu nhưng bây giá» thì gần như trắng tay. Chúng tôi ở chung trong má»™t căn phòng nhá», nóng ná»±c ở phÃa trên cái chá»— chúng tôi giặt đồ thuê, Ä‘un nước nóng, giặt giÅ© và mang ra phÆ¡i trên những cây sào. Nếu nước bắn lên ngưá»i chị ta thì chị ta sẽ mắng nhiếc tôi dù rằng đó không phải là lá»—i cá»§a tôi. Chồng chị đã từng là má»™t sÄ© quan cao cấp trong quân đội Tưởng Giá»›i Thạch. Má»™t cô gái ở xưởng giặt đã bảo tôi là ông ta bị bá» tù vì bắt tay vá»›i quân Nháºt trong thá»i gian chiến tranh. "Nếu không thì tại sao chị ta tá» ra tá»± cao tá»± đại", cô gái bình phẩm "khi có ai coi thưá»ng mình?" Ngưá»i phụ nữ kiêu kỳ đó đặt ra má»™t cái luáºt là tôi không được gây bất cứ má»™t tiếng động nào vào ban đêm – không má»™t tiếng ho, má»™t tiếng sịt mÅ©i hay là xì hÆ¡i. Tôi buá»™c phải Ä‘i rón rén coi như là chân tôi làm bằng mây. Chị ta thưá»ng hay kêu khóc rồi lại kêu nài vá»›i Äức Pháºt Bà Quan Âm rằng tháºt là má»™t cá»±c hình đối vá»›i chị ta khi phải sống chung vá»›i má»™t con ngưá»i như váºy, có ý ám chỉ tôi. Tôi tá»± nhá»§, đợi coi, có thể ý kiến cá»§a mình vá» chị ta sẽ thay đổi như trong trưá»ng hợp vá»›i chị Dư. Nhưng má»i việc không diá»…n ra như váºy.   
 
Sau cái ngưá»i phụ nữ kinh khá»§ng này tôi tháºt vui mừng được chuyển đến sống vá»›i má»™t bà già bị Ä‘iếc. Äể có thêm tiá»n tôi phải thức suốt đêm phụ giúp bà luá»™c Ä‘áºu phá»™ng và bóc vá» Ä‘áºu. Sáng sá»›m chúng tôi bán Ä‘áºu phụng cho những ngưá»i ăn sáng món cháo trắng vá»›i Ä‘áºu phụng. Trong cái oi ả cá»§a buổi chiá»u, chúng tôi ngá»§ vùi. Äó là má»™t cuá»™c sống dá»… chịu: Ä‘áºu phụng và ngá»§. Nhưng má»™t hôm có má»™t cặp vợ chồng tìm đến tuyên bố rằng há» là bà con cá»§a bà cụ Ä‘iếc lác "Chúng con đã đến đây, hãy má»i chúng con vào nhà". Bà cụ không biết há» là ai thế là há» kể ra má»™t lô những mối quan hệ ngoắt ngoéo phức tạp và chắc chắn là bà cụ phải thừa nháºn có thể há» có dây mÆ¡ rá»… má vá»›i nhà bà. Trước khi bá» Ä‘i tôi đếm số tiá»n trong vÃ, vừa đủ để mua má»™t cái vé hạng bét.   
 
Tôi lại Ä‘i ra bến tàu. Tôi lại biết được là giá trị cá»§a đồng tiá»n thì Ä‘i xuống, xuống mãi còn giá vé tàu xe thì lên cao cao mãi, đã gấp đôi ngày trước. Tôi giống như má»™t con kiến bé nhá» loay hoay leo lên tưá»ng trong khi má»±c nước dâng lên nhanh hÆ¡n.   
 
Lần này tôi cần má»™t kế hoạch tá» tế hÆ¡n để thay đổi số pháºn cá»§a mình, tá»± tình cá»§a mình. Ở cả tiếng Anh và tiếng Hoa thì từ ấy nghe cÅ©ng na ná. Ở má»—i góc đưá»ng bạn Ä‘á»u có thể nghe ngưá»i tứ xứ nói chuyện vá»›i nhau vá» Ä‘iá»u đó "Hoàn cảnh cá»§a tôi như thế đấy". Và đây là cách tôi cải thiện tình hình cá»§a mình. Tôi nháºn ra rằng Hồng Kông là mảnh đất nÆ¡i má»i ngưá»i tin rằng anh ta có thể thay đổI hoàn cảnh, số pháºn cá»§a mình và không bị kẹt trong cái má»› bòng bong cá»§a định mệnh nữa. Có nhiá»u cách để thay đổi. Bạn cần phải khôn ngoan, bạn cần phải tham lam và bạn cần có những mối quan hệ.  
Tất nhiên là tôi khá thông minh, và nếu tôi tham thì tôi đã bán Ä‘i miếng xương. Nhưng má»™t lần nữa tôi quyết định tôi sẽ không làm thế. Trong con ngưá»i tôi không có chá»— cho những yếu tố thấp hèn và tôi tôn trá»ng truyá»n thống gia đình.   
 
Vá» các mối quan hệ ,tôi chỉ còn có Cao Linh. Cô Grutoff thì đã mất. Cao Linh thì vô dụng. Cô ta không biết làm thế nào để trở nên năng động. Nếu tôi là kẻ đến Mỹ trước, tôi sẽ biết cách dùng đến sá»± manh mẽ, phẩm giá cá»§a mình để có được visa trong vòng vài tuần lá»… là cùng. Tôi phải đối mặt vá»›i những vấn đỠbây giá», đơn giản là vì Cao Linh không biết phải làm gì. Vấn đỠlà Cao Linh cÅ©ng mạnh mẽ nhưng cô ấy không phải bao giá» cÅ©ng phát huy được sức mạnh cá»§a mình đúng cách. Cô bao giá» cÅ©ng là con cưng cá»§a mẹ, hư Ä‘i bởi sá»± chiá»u chuá»™ng. Còn trong những năm ở trại mồ côi vá»›i tôi thì cô đã sống má»™t cuá»™c sống rất dá»… dàng. Tôi cÅ©ng như chị Dư đã giúp cô nhiá»u đến ná»—i cô chẳng bao giá» phải động não. Nếu dòng sông chảy xuôi thì cô không bao giá» nghÄ© đến lúc mình phải bÆ¡i ngược dòng. Cô biết giải quyết má»™t số vấn đỠcho bản thân nhưng chỉ vá»›i Ä‘iá»u kiện có má»™t ai đó giúp đỡ cô.  
Vào sáng ngày hôm sau tôi đã Ä‘i đến má»™t kế hoạch má»›i. Tôi trÃch má»™t Ãt tiá»n trong cái vốn liếng còm cõi cá»§a mình mua má»™t cái áo trắng và má»™t cái quần cho má»™t majie. Ngưá»i Anh rất mê ngưá»i giúp việc kiểu này – ngoan đạo, thanh lịch và sạch sẽ. Nhá» thế mà tôi tìm được việc làm ở nhà má»™t quý bà ngưá»i Anh và bà mẹ già cả cá»§a bà. Há» cá»§a há» là Flowers. Há» có má»™t ngôi nhà ở Victoria Peak. Thá»±c ra thì nhà có nhá» hÆ¡n các ngôi nhà bên cạnh, giống má»™t mái nhà tranh vá»›i má»™t lối Ä‘i hẹp ngoằn ngoèo có những cây dương xỉ xanh tươi dẫn đến cá»a trước. Hai phụ nữ ngưá»i Anh sống ở tầng trên, còn tôi ở má»™t phòng dưới tầng trệt.   
 
Cô Patsy là con gái cÅ©ng đã 70 tuổi, sinh ra ở Hồng Kông. Mẹ cô Ãt nhất cÅ©ng 90 tuổi và tên cá»§a cụ là Ina. Chồng cá»§a cụ từng là má»™t ngưá»i buôn bán đưá»ng biển từ Ấn độ sang Trung Quốc rất thành công. Trong ký ức cá»§a Miss Patsy ông là Ngài Flowers mặc dù ông chÃnh là cha ruá»™t cá»§a cô. Nếu bạn há»i tôi thì tôi xin trả lá»i là cái há» Flowers này phần nào đại diện cho cái loài hoa ngưá»i ta làm ra thuốc phiện. Äó là công việc buôn bán lâu Ä‘á»i giữa Ấn Äá»™ và Hồng Kông và là cách làm cho nhiá»u ngưá»i Trung Hoa say mê cái thứ khói chết ngưá»i cá»§a loài hoa này.   
 
Bởi vì cô Patsy suốt Ä‘á»i sống ở Hồng Kông, cô có thể nói tiếng Quảng Äông y như dân địa phương. Äó là má»™t phương ngữ đặc biệt. Khi má»›i đến sống ở nhà này, cô nói vá»›i tôi cái thứ tiếng ấy và tôi chịu không hiểu nổi trừ má»™t vài từ giống tiếng Quan Thoại. Sau này cô pha vào đấy má»™t vài từ tiếng Anh mà tôi nháºn ra được từ ngày còn sống ở trại mồ côi. Nhưng cô Patsy nói tiếng Anh rất chuẩn và lúc đầu tháºt khó mà hiểu được cô muốn nói gì.   
 
Giá»ng cá»§a cụ Ina cÅ©ng rất khó nghe. Âm thanh thoát ra khá»i cổ há»ng cá»§a cụ vừa nhẹ vừa lổn nhổn như cái loại cháo cụ ăn hàng ngày. Cụ già đến ná»—i cụ lại trở thành con nÃt. Cụ Ä‘i cả ra quần, cả hai loại hôi thôi và ướt nhẹp. Tôi biết bởi vì tôi là ngưá»i phải lau rá»a cho cụ. Cô Patsy sẽ bảo tôi "Cụ Ina cần phải rá»a tay". Thế là tôi nhấc bổng cụ lên khá»i ghế sô pha hay giưá»ng hay chiếc ghế trong phòng ăn. Tháºt may là cụ nhẹ như má»™t đứa trẻ. Cụ cÅ©ng có tÃnh khà cá»§a má»™t đứa trẻ con. Cụ kêu ầm lên "Không, không, không" trong lúc tôi lôi cụ Ä‘i vào buồng tắm, từng phân từng phân má»™t tháºt cháºm như hai con rùa bị đè nặng dưới cái mai. Cụ tiếp tục kêu la "Không, không, không" trong khi tôi rá»a ráy cho cụ bởi vì cụ không thÃch nước dá»™i vào ngưá»i, đặc biệt là vào đầu. Ba, bốn lần má»™t ngày tôi phải thay quần áo và kì cá» cho cụ. Cô Patsy không muốn mẹ cô mặc tã bởi vì đó là má»™t Ä‘iá»u sỉ nhục tệ hại. Thế là tôi phải giặt, giặt, giặt suốt ngày. Äiá»u an á»§i lá»›n nhất là cô Patsy là má»™t quý bà tá» tế rất lịch thiệp. Nếu cụ Ina cáu bẳn, cô Patsy chỉ việc nói ba từ vá»›i giá»ng hân hoan "Khách đã đến!" thế là cụ Ina láºp tất cả dừng ngay cái việc Ä‘ang làm. Cụ bèn ngồi xuống, cái lưng còng bây giá» vươn thẳng, hai tay khép lại đặt trên lòng. Äó là cách cụ được dạy dá»— từ hồi còn con gái. Trước mặt những ngưá»i khách, cụ phải là má»™t tiểu thư quý phái dẫu rằng Ä‘iá»u này chỉ là giả vá».   
 
Trong ngôi nhà này còn có má»™t con vẹt, má»™t con chim lá»›n lông xám tên là Cuckoo. Cuckoo giống con chim báo giá». Äầu tiên tôi nghÄ© cô Patsy gá»i nó là ku – ku giống như từ tiếng Hoa chỉ việc khóc lóc, má»™t Ä‘iá»u mà lâu lâu nó vẫn diá»…n, ku! Ku! Ku! Cứ như là nó bị thương gần chết. Ri thỉnh thoảng nó lại cưá»i như má»™t bà Ä‘iên, dài và ông ổng. Nó có thể bắt chước má»i thứ tiếng – đàn ông, đàn bà, khỉ và con nÃt. Má»™t lần tôi nghe tiếng ấm nước sôi, vá»™i ba chân bốn cẳng chạy lại, còn cái ấm nước sôi hoá ra là con Cuckoo Ä‘ang đứng trên cành cây cá»§a nó, vươn dài cái cổ ra tháºt thÃch chà vì đánh lừa được tôi. Lần khác tôi nghe má»™t cô bé ngưá»i Hoa khóc lóc "Ba Æ¡i! Ba Æ¡i! Äừng đánh con! Xin đừng đánh con!" rồi nó kêu gào, kêu gào rõ to cho đến lúc tôi tưởng da tôi cÅ©ng bị trút ra luôn.   
 
Cô Patsy nói "Cuckoo rất hư khi Ngài Flowers tặng nó cho tôi vào lần sinh nháºt thứ mưá»i. Sáu mươi năm qua, nó chỉ há»c những gì nó muốn như hầu hết bá»n đàn ông". Cô Patsy yêu con vẹt như yêu đứa con trai cá»§a mình trong khi cụ Ina gá»i nó là con quá»·. Má»—i khi cụ nghe tiếng nó cưá»i, cụ láºp cáºp Ä‘i đến chá»— chiếc lồng cá»§a nó, dứ dứ ngón tay nói "Oh shh – duh, câm ngay cái mồm!" Thỉnh thoảng, cụ má»›i giÆ¡ má»™t ngón tay lên nhưng chưa có âm nào thoát ra khá»i miệng cụ thì con vẹt đã nói "Oh, shh – duh" y hệt cụ Ina đã nói. Lúc ấy thì cụ bối rối. Ãi chà, cụ đã thốt ra những tiếng đó rồi sao? Tôi có thể nhìn thấy những ý nghÄ© này trên mặt cụ, đầu óc cá»§a cụ lúc xoay ra hướng này, lúc xoay ra hướng khác như thể hai phần trong trà cụ đánh nhau liên miên. Thỉnh thoảng cụ lê bước suốt chiá»u dài căn phòng, từng phân từng phân rồi qua lại ì ạch bò từng phân từng phân giÆ¡ ngón tay lên nói "Oh, shh – duh!" Thế là con vẹt lại bắt chước y chang. Cứ thế ngưá»i và váºt cãi qua cãi lại "Câm cái miệng lại! Câm cái miệng lại!" Má»™t hôm cụ Ina đến chá»— con vẹt, trước khi cụ có thể nói gì, con Cuckoo đã nói bằng cái giá»ng tươi vui như hát cá»§a cô Patsy "Khách đã đến!" Ngay láºp tức cụ Ina đến ngồi xuống má»™t chiếc ghế gần đấy, lấy trong ống tay áo ra má»™t cái khăn đăng ten, đặt hai tay lên vạt áo, môi mÃm lại, chỠđợi, đôi mắt xanh cá»§a cụ đảo ra phÃa cá»a. Nhá» con vẹt mà tôi há»c nói tiếng Anh. Tôi nghÄ© nếu má»™t con vẹt có thể nói tiếng Anh chuẩn thì tôi cÅ©ng có thể nói được chứ. Tôi buá»™c phải phát âm tháºt chÃnh xác nếu không cụ Ina sẽ không theo những chỉ dẫn cá»§a tôi. Và cÅ©ng bởi vì cô Patsy chỉ nói vá»›i mẹ những từ đơn giản thông thưá»ng nên cÅ©ng dá»… há»c thôi. Äứng dáºy, ngồi xuống, cÆ¡m trưa đã don. Giá» uống trà, thá»i tiết kinh khá»§ng hả?   
 
Trong hai năm tiếp theo, tôi nghÄ© hoàn cảnh cá»§a tôi sẽ không bao giá» thay đổi. Tháng nào tôi cÅ©ng ra bến tàu chỉ để biết rằng giá vé lại tăng nữa. Tháng nào tôi cÅ©ng nháºn được má»™t lá thư cá»§a Cao Linh. Cô kể cho tôi nghe cuá»™c sống má»›i cá»§a cô ở San Francisco, nó nhá»c nhằn ra sao khi buá»™c phải trở thành má»™t gánh nặng trên vai những ngưá»i xa lạ. Nhà thỠđã tìm cho cô má»™t căn phòng trong nhà má»™t cụ già tên là VÅ©, nói tiếng Quan Thoại. "Bà ấy rất giầu nhưng rất bần tiện", Cao Linh viết "bà ta để dành tất cả má»i thứ mà bà nghÄ© là quá ngon ăn ngay thì uổng, hoa quả, kẹo chocolat, hạt Ä‘iá»u. Thế là bà cụ cho hết lên trên nóc tá»§ lạnh, và khi cuối cùng đồ ăn đã hư há»ng không ăn được thì bà tống các thứ đó vào miệng rồi nói "Tại sao ai cÅ©ng bảo món này ngon lành? Có gì được gá»i là ngon nào?" Äó là cái cách Cao Linh nói vá» cuá»™c sống khó khăn cá»§a cô.   
 
Dù váºy có má»™t tháng tôi nháºn được má»™t lá thư cá»§a Cao Linh không bắt đầu bằng những lá»i ca thán. "Có tin tốt lành đây. Em đã gặp hai chàng trai độc thân và em nghÄ© em có thể cưới má»™t trong hai ngưá»i. Há» Ä‘á»u là công dân Mỹ, sinh ra trên đất nước này. Theo há»™ chiếu vá»›i năm sinh má»›i cá»§a em thì má»™t ngưá»i lá»›n hÆ¡n em má»™t tuổi, má»™t ngưá»i lá»›n hÆ¡n em ba tuổi. Vì thế chị biết Ä‘iá»u đó có nghÄ©a gì. Ngưá»i lá»›n hÆ¡n Ä‘ang há»c y còn ngưá»i kia thì há»c nha khoa. Ngưá»i lá»›n hÆ¡n rất nghiêm túc và thông minh. Ngưá»i trẻ hÆ¡n thì đẹp trai và vui nhá»™n. Tháºt khó cho em khi quyết định phải táºp trung sá»± chú ý vào ai. Chị nghÄ© sao?"   
 
Lúc tôi Ä‘á»c lá thư này là lúc tôi vừa hoàn thành việc rá»a Ä‘Ãt cho cụ Ina hai lần trong vòng má»™t giá». Tôi muốn bÆ¡i qua đại dương lắc vai Cao Linh và hét to "Cưới ai có thể lấy mày nhanh nhất. Sao mày có thể há»i tao cần chá»n ai trong khi tao tá»± há»i tao phải sống thế nào ngày này qua ngày khác đây?"  
Tôi không trả lá»i thư Cao Linh ngay. Tôi phải ra chợ chim chiá»u hôm ấy. Cô Patsy bảo con Cuckoo cần má»™t cái lồng má»›i. Thế là tôi Ä‘i xuống đồi, ra cảng, lên má»™t cái phà Ä‘i vá» phÃa Cá»u Long. Càng ngày càng có nhiá»u ngưá»i từ đại lục đổ xô sang đây. "Ná»™i chiến ngày càng trở nên khốc liệt hÆ¡n" chị Dư viết cho tôi "vá»›i những cuá»™c giao tranh cÅ©ng đẫm máu như trong cuá»™c chiến vá»›i Nháºt. Dù có đủ tiá»n để trở vá» Bắc Kinh ngay thì em cÅ©ng không nên quay vá». Quốc dân đảng sẽ bảo em là cá»™ng sản vì Khải TÄ©nh bây giỠđược coi là má»™t trong những vị anh hùng tá» vì đạo cá»§a há», còn quân Cá»™ng sản thì bảo em là ngưá»i cá»§a Quốc dân đảng vì em đã từng sống trong má»™t trại mồ côi cá»§a ngưá»i Mỹ. Và má»—i má»™t thành phố em Ä‘i qua Ä‘á»u thay đổi theo chiá»u hướng ngày càng tệ hại Ä‘i". Khi Ä‘á»c những dòng này tôi không còn lo lắng vá» chuyện trở vá» Bắc Kinh như thế nào nữa. Tôi chuyển sang lo cho chị Dư, thầy Phan và ngưá»i vợ má»›i cá»§a thầy. Há» cÅ©ng có thể bị coi như kẻ thù cá»§a phÃa bên kia. Trong lúc tôi Ä‘i vá» phÃa chợ chim thì đó là những ý nghÄ© duy nhất chi phối đầu óc tôi. Và khi ấy tôi cảm thấy má»™t hÆ¡i thở lạnh buốt chạy dá»c xuống gáy dù hôm ấy là má»™t ngày nóng ná»±c. Hình như có má»™t con ma đứng ngay trước mặt mình, tôi nghÄ©. Tôi tiếp tục Ä‘i, quẹo qua góc này góc kia và cái cảm giác có ai Ä‘i theo tôi ngày càng mạnh hÆ¡n. Bất thình lình tôi dừng lại quay đầu nhìn, và má»™t ngưá»i đàn ông nói vá»›i tôi "Ra là cô đây".   
 
Phú Nam, chồng cá»§a Cao Linh đứng đấy – bây giá» thì hắn không chỉ mất hai ngón tay mà còn mất cả bàn tay trái. Da hắn rất xấu, đôi mắt đỠná»c và vàng ệch. "Vợ tôi đâu rồi?"   
 
Câu há»i quay cuồng trong đầu tôi. Có gì nguy hiểm trong khi trả lá»i hắn theo kiểu này mà không theo kiểu khác không? "Äi rồi" cuối cùng tôi bảo hắn và tôi lấy làm sung sướng khi có thể nói vá»›i hắn Ä‘iá»u này. "Äi Mỹ rồi".  
  
"Mỹ?" hắn có vẻ ngạc nhiên má»™t lúc, rồi mỉm cưá»i "Tôi biết, tôi chỉ muốn kiểm tra xem cô có nói tháºt không."   
 
"Tôi không việc gì phải giấu giếm".   
 
"Váºy thì cô sẽ không giấu sá»± tháºt là cô cÅ©ng Ä‘ang cố vù sang Mỹ chứ?"   
 
"Ai nói với anh thế?"   
 
"Cả nhà há» Lưu. Há» Ä‘á»u thở như bá»n chó *** vì cái cÆ¡ há»™i được Ä‘i theo con gái. Tại sao cô lại Ä‘i trước, há» nói, trong khi cô không phải là chị ruá»™t? Chỉ có anh em ruá»™t thịt má»›i được bảo lãnh chứ không phải mấy đứa con hoang". Hắn ngoác ra má»™t nụ cưá»i xin lá»—i giả tạo rồi nói thêm, "chồng con, tất nhiên là ưu tiên số má»™t".   
 
tôi quay lưng bá» Ä‘i còn hắn thì chá»™p lấy tay tôi "Cô phải giúp tôi, phải giúp tôi. ÄÆ°a cho tôi địa chỉ cá»§a cô ta, đó là tất cả những Ä‘iá»u mà tôi cần. Nếu cô ta không muốn tôi sang Mỹ thì má»›i đến lượt cô. Tôi sẽ không cho gia đình nhà vợ biết đâu". "Tôi biết rõ là cô ấy không muốn anh đến. Cô ấy sang Mỹ là để thoát khá»i anh".   
 
"ÄÆ°a cho tôi địa chỉ cá»§a cô ta, nếu không tôi sẽ Ä‘i đến nhà chức trách và bảo ho .rằng các cô không phải là chị em ruá»™t. Thế thì cô sẽ chẳng còn cÆ¡ há»™i sang Mỹ nữa, cÅ©ng như tôi thôi." "Tôi nhìn chằm chằm cái thằng đàn ông đáng ghê tởm này. Hắn ta nói cái gì váºy? Hắn Ä‘ang làm gì váºy? Tôi vá»™i vã bá» chạy, len lá»i qua đám ngưá»i đông đúc trong chợ cho đến khi tôi chắc chắn là tôi đã cắt được hắn. Ở chợ chim, tôi vừa Ä‘i vừa liếc ngang liếc dá»c. Tôi không muốn mất nhiá»u thá»i gian trả giá, vừa mua được má»™t cái chuồng chim tôi vá»™i vã trở vá» bên kia Hồng Kông, nắm tháºt chặt cái chứng cá»› chứng tá» nÆ¡i tôi Ä‘ang sống. Phú Nam sẽ làm gì? Hắn có đến tố cáo tôi vá»›i nhà chức trách không? Hắn có phải là kẻ khôn ngoan không? hắn sẽ nói vá»›i những ngưá»i chịu trách nhiệm vá» vụ này ư?   
 
Äêm ấy tôi viết cho Cao Linh má»™t lá thư, nói vá»›i cô lá»i Ä‘e doạ cá»§a Phú Nam. "Chỉ có em biết hắn là ngưá»i xảo quyệt thế nào. Hắn có thể tố cáo vá»›i nhân viên công vụ là em đã lấy chồng, rồi thì sẽ có rắc rối to, đặc biệt nếu em cưới má»™t ngưá»i Mỹ".   
 
Hôm sau tôi ra bưu Ä‘iện gá»i thư. Ngay khi bước chân ra phố tôi đã cảm thấy á»›n lạnh má»™t lần nữa. Tôi nhét lá thư vào trong áo. Ở má»™t góc đưá»ng hắn Ä‘ang đứng đợi tôi.   
 
"Cho tôi má»™t Ãt tiá»n" hắn nói "cô có thể làm thế cho má»™t ngưá»i em rể phải không? hoặc là cô không phải là chị em gì vá»›i vợ tôi".   
 
Trong vòng vài tuần lá»… kế tiếp hắn tiếp tục cái màn ấy, má»—i khi tôi Ä‘i ra phố. Tôi không thể báo cảnh sát. Tôi có thể nói gì được? Ngưá»i này thá»±c ra không phải là em rể tôi, bám theo tôi xin tiá»n và địa chỉ cá»§a em tôi, ngưá»i thá»±c ra không phải là em ruá»™t ư?" Rồi má»™t hôm tôi ra khá»i nhà Ä‘i chợ và không thấy hắn đâu. Suốt cái lần ấy tôi đã ngá» là sẽ gặp hắn và chuẩn bị phải khốn khổ vì hắn. Chẳng có gì. Trở vá» nhà tôi bối rối nhưng cảm thấy nhẹ nhõm lạ lùng. Có thể hắn đã chết, tôi cho phép mình hy vá»ng như váºy. Tuần lá»… kế tiếp không thấy bóng dáng hắn đâu. Tôi không cảm thấy những cÆ¡n á»›n lạnh đột ngá»™t nữa. Có thể là váºn may cá»§a tôi đã thay đổi chăng? Khi mở lá thư kế tiếp cá»§a Cao Linh tôi được thuyết phục rằng Ä‘iá»u đó là tháºt. "Em rất bá»±c mình khi biết rằng Phú Nam đã quấy rầy chị. Con váºt dÆ¡ dáy này sẽ cản đưá»ng bất cứ cái gì để mua vui cho hắn. Có má»™t cách để trừ khá» hắn là cứ vài ngày chị lại cho tiá»n để hắn mua thuốc phiện. Chẳng bao lâu hắn sẽ không còn là vấn đỠlo lắng cá»§a chị nữa. Bây giá» thì em có tin vui cho chị đây. Em đã tìm ra được má»™t cách để chị có thể mau chóng sang đây. Chị còn nhá»› vá» hai anh em mà em đã kể cho chị chứ? Má»™t ngưá»i há»c nha, má»™t ngưá»i há»c y. Äó là hai anh em nhà há» Young và ngưá»i cha nói ông có thể bảo lãnh cho chị vá»›i tư cách chị là má»™t nghệ sÄ© nổi tiếng sang du lịch vá»›i những ưu ái đặc biệt. Gia đình này rất tốt bụng khi làm thế vì rằng em còn chưa có quan hệ máºt thiết gì vá»›i há». Tất nhiên em không thể yêu cầu há» trả tiá»n vé cho chị. Nhưng hỠđã hoàn tất thá»§ tục giấy tá» cần thiết để má»i chị sang chÆ¡i. Bước tiếp theo là em phải kiếm được nhiá»u tiá»n hÆ¡n để chúng ta có thể mua vé tàu. Trong khi đó thì chị cần chuẩn bị sẵn sàng để có thể ra Ä‘i bất cứ lúc nào. Xem lịch tàu chạy, có giấy chứng nháºn sức khoẻ cá»§a bác sÄ© vá» việc không bị nhiá»…m bệnh chấy ráºn.."   
 
Tôi Ä‘á»c má»™t danh sách dài những việc cô nêu ra và ngạc nhiên sao cô lại khôn ngoan đến thế. Cô biết tháºt rành rẽ má»i chuyện và tôi cảm thấy mình như má»™t đứa trẻ được dìu dắt bởi má»™t ngưá»i mẹ quan tâm lo lắng cho mình. Tôi tháºt hạnh phúc. Tôi để nước mắt rÆ¡i thánh thót xuống má trong khi tôi Ä‘i phà vá» nhà. Và bởi vì tôi Ä‘ang ở trên phà tôi không nghÄ© là mình hoảng sợ khi đón má»™t làn gió lá»™ng. Äối vá»›i tôi nó rất dá»… chịu. Nhưng rồi tôi nhìn lên.  
Äó là Phú Nam. Má»™t con mắt cá»§a hắn đã bị mất.   
 
Tôi suýt nhảy ra khá»i phà vì sợ hãi. Cứ như thể tôi nhìn thấy Ä‘iá»u đó xảy ra cho chÃnh mình "Cho tôi má»™t Ãt tiá»n" hắn nói.   
 
Äêm ấy tôi đặt tấm hình cá»§a dì Báu lên má»™t cái bàn chân quỳ và thắp má»™t nén nhang. Tôi cầu xin mẹ tôi và ông ngoại tha thứ cho tôi. Tôi nói rằng món quà mẹ để lại cho tôi lúc này có thể mua cho tôi tá»± do và tôi hy vá»ng mẹ không giáºn tôi vì chuyện này.   
 
Hôm sau tôi bán miếng xương quý cho cá»a tiệm thứ hai mà tôi đã đến nhiá»u năm trước. Cùng vá»›i số tiá»n Ä‘i giúp việc dành dụm được tôi đủ tiá»n mua má»™t cái vé tàu sang Mỹ hạng chót. Tôi có được lịch tàu chạy rồi gá»i cho Cao Linh má»™t bức Ä‘iện. Cứ vài ngày tôi lại cho Phú Nam má»™t Ãt tiá»n đủ để cho hắn phiêu bồng trong giấc mÆ¡ nâu. Cuối cùng thì visa cÅ©ng tá»›i tay tôi. Tôi là má»™t nghệ sÄ© nổi tiếng được sang Mỹ trong diện khách má»i.   
 
Tôi lên tàu sang Mỹ, mảnh đất không có những lá»i nguyá»n và không có những hồn ma. Vào cái lúc tôi đặt chân lên đất Mỹ, tôi trẻ hÆ¡n năm tuổi. Tuy váºy tôi cảm thấy mình tháºt sá»± già nua.   
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc  
 
 
		
        
		
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				13-11-2008, 03:56 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			PHẦN BA  
Má»™t 
  
 
 
 
 
 
 
 
 
Ông Tặng yêu bà Lưu Linh dù rằng ông chưa bao giá» gặp bà. Ruth có thể cảm nháºn được Ä‘iá»u đó. Ông nói như thể ông hiểu rõ vá» bà hÆ¡n bất cứ ai khác, kể cả con gái cá»§a bà. Năm nay ông đã 80 tuổi má»™t ngưá»i sống sót sau thế chiến thứ hai, ná»™i chiến ở Trung Hoa, cách mạng văn hoá, và má»™t vài nguy hiểm lặt vặt trong khi Ä‘i ra ngoại ô thành phố. Ông từng là má»™t nhà văn nổi tiếng ở Trung Quốc nhưng ở đây những tác phẩm cá»§a ông vẫn chưa được dịch và chưa được biết đến. Má»™t ngưá»i đồng nghiệp cá»§a Art đã giá»›i thiệu vá»›i Ruth cái tên cá»§a ông.   
 
"Bà ấy là má»™t phụ nữ có tinh cách mạnh mẽ và rất trung háºu" ông nói vá»›i Ruth qua Ä‘iện thoại sau khi ông bắt đầu dịch những trang giấy mà cô đã gá»i bưu Ä‘iện đến cho ông. "Cô có thể gá»i cho tôi má»™t tấm hình lúc bà ấy còn trẻ không? Nhìn ảnh bà ấy sẽ giúp tôi chuyển tải được đúng cái Ä‘iá»u bà ấy diá»…n đạt từ tiếng Hoa sang tiếng Anh".   
 
Ruth nghÄ© đó là má»™t yêu cầu kỳ quặc nhưng cô vẫn làm theo ý ông, gá»i cho ông bản sao tấm hình Lưu Linh và Cao Linh chụp vá»›i mẹ khi còn trẻ và má»™t tấm hình khác khi Lưu Linh má»›i sang Mỹ. Sau đó, ông Tăng lại yêu cầu Ruth gá»i tấm hình chụp dì Báu cho ông. "Bà ấy tháºt phi thưá»ng" ông nháºn xét "Tá»± há»c, quyết Ä‘oán, tháºt sá»± là má»™t kẻ nổi loạn vào thá»i ấy". Ruth chá»±c buá»™t miệng há»i Ông có biết dì Báu thá»±c sá»± là mẹ ruá»™t cá»§a mẹ cô không? Nhưng cô kịp thá»i dừng lại, muốn Ä‘á»c tất cả bản dịch cá»§a ông má»™t lượt chứ không phải từng Ä‘oạn má»™t. Ông Tặng đã nói ông cần hai tháng để hoàn thành công việc. "Tôi không thÃch dịch từng từ từng từ má»™t. Tôi muốn viết lại má»™t cách tháºt tá»± nhiên trong khi vẫn giữ được đúng cái tinh thần trong từng câu nói cá»§a mẹ cô để có thể giữ lại cho cô, con cái cô và những thế hệ tương lai. Chúng phải tháºt chÃnh xác. Cô có đồng ý không?"  
  
Trong khi ông Tặng dịch lại những trang mẹ cô viết, Ruth sống ở nhà bà Lưu Linh. Cô đã nói vá»›i Art quyết định cá»§a mình sau khi anh ở Hawaii vá».  
"Äiá»u này có vẻ đột ngá»™t quá" anh nói nhìn đống đồ đạc cá»§a Ruth đã đóng gói sẵn. "Em có chắc là em không hấp tấp trong quyết định này không? Tại sao không thuê ngưá»i giúp việc?"   
 
Cô có phải nói lại những vấn đỠnày trong suốt mấy tháng qua không? Hay là Art chỉ đơn giản là không mảy may quan tâm? Cô cảm thấy thất vá»ng thá»±c sá»± vì há» hiểu nhau quá Ãt.   
 
"Em nghÄ© nếu anh thuê má»™t ngưá»i giúp anh và những đứa con gái cá»§a anh thì dá»… hÆ¡n đó" Ruth nói.   
 
Art thở dài.   
 
"Em xin lá»—i. Äó là bởi vì những ngưá»i em thuê để trông mẹ Ä‘á»u nghỉ việc, mà em thì không thể để cho dì Gal hoặc bất cứ ai trông nom bà, trừ trong vài trưá»ng hợp thông thưá»ng và chỉ trong chốc lát. Dì Gal nói má»™t tuần trông nom mẹ em còn mệt hÆ¡n là chạy theo những đứa cháu cá»§a bà khi chúng còn bé. Nhưng Ãt nhất thì bà cÅ©ng thừa nháºn bệnh cá»§a mẹ em là nghiêm trá»ng và trà sâm chẳng có tác dụng gì".   
 
"Em có chắc là không có chuyện gì khác không?" anh há»i, Ä‘i theo Ruth vào phòng xép cá»§a cô.   
 
"Anh muốn nói gì?" cô vừa há»i vừa lấy đĩa má»m và sổ tay từ trên kệ xuống.  
"Chúng ta. Anh và em. Chúng ta có cần nói với nhau vỠnhững chuyện khác ngoài chuyện đầu óc của mẹ em có vấn đỠkhông?"   
 
"Tại sao anh lại nói thế?"   
 
"Em có vẻ - ồ, anh không biết nữa – xa cách, có thể là giáºn dữ nữa".   
 
"Em Ä‘ang rất căng thẳng. Tuần trước em đã thấy tình trạng cá»§a bà vô cùng nghiêm trá»ng như thế nào, và Ä‘iá»u này làm em hoảng sợ. Bà Ä‘ang ở tình trạng hết sức nguy hiểm còn tệ hÆ¡n là em nghÄ© nữa. Em nháºn ra là bệnh cá»§a bà đã bị lâu hÆ¡n là em tưởng. Có thể bà đã mắc phải cách đây sáu, bảy năm rồi. Em không hiểu tại sao mình lại không nháºn ra".   
 
"Váºy việc em quyết định vá» sống vá»›i mẹ không có nguyên nhân gì từ hai ngưá»i chúng ta?"   
 
"Không" Ruth nói giá»ng quả quyết. Rồi vá»›i má»™t giá»ng nhẹ nhàng hÆ¡n, cô nói "Em không biết". Rồi sau má»™t quãng lặng dài hÆ¡n, cô nói thêm "Em nhá»› có lần anh yêu cầu em phải làm gì vá»›i mẹ cá»§a em. Và Ä‘iá»u đó làm em hÆ¡i giáºt mình. Phải. Em sẽ phải làm cái gì đây? Em cảm thấy má»i cái tuỳ thuá»™c vào mình em. Em cố gắng giải quyết má»™t cách tốt nhất, và đấy má»i việc là như váºy. Có thể việc em dá»n Ä‘i có má»™t cái gì ảnh hưởng đến chúng ta, nhưng bây giá» thì nếu có bất cứ Ä‘iá»u gì không hay xảy ra giữa hai ngưá»i thì đó cÅ©ng chỉ là má»™t Ä‘iá»u xấu thứ hai đứng sau những chuyện xảy ra vá»›i mẹ em. Äó là tất cả những gì mà em biết được vào lúc này".   
 
Trông Art có vẻ hoang mang. "Thôi được, khi nào em cảm thấy sẵn sàng nói…" giá»ng anh lạc Ä‘i có vẻ rằng khổ sở, làm Ruth cảm thấy cô gần như phải cố trấn an anh là không có chuyện gì không ổn hết.  
  
Bà Lưu Linh cÅ©ng có vẻ nghi ngá» lý do Ruth dá»n đến sống vá»›i bà. "Có má»™t ngưá»i đặt hàng con viết má»™t cuốn sách cho trẻ con vá»›i những hình minh hoạ các con thú", Ruth nói. Bây giá» cô đã quen vá»›i việc nói dối mà không có cảm giác áy náy. "Con hy vá»ng mẹ sẽ giúp con vẽ hình, mà nếu mẹ đồng ý thì má»i việc sẽ dá»… dàng hÆ¡n nên con đến ở đây cùng vá»›i mẹ, Ãt ồn ào hÆ¡n".  
"Bao nhiêu con thú? Loại nào?" Bà Lưu Linh háo hức như má»™t đứa trẻ chuẩn bị Ä‘i chÆ¡i vưá»n thú.   
 
"Bất cứ cái gì chúng ta cần. Có lẽ mẹ sẽ vẽ cái gì, theo phong cách Trung Quốc ấy."   
 
"ÄÆ°á»£c rồi" Mẹ cô có vẻ rất sung sướng vá»›i cái viá»…n cảnh có má»™t đóng góp quan trá»ng cho thành công cá»§a con gái. Ruth thở dài, cảm thấy nhẹ lòng nhưng lại buồn. Tại sao cô chưa bao giá» yêu cầu mẹ cô làm việc này? Lẽ ra cô phải làm như thế trong khi đầu óc mẹ cô vẫn còn sáng suốt, cánh tay vẫn còn vững vàng. Cô thấy nhói trong tim khi chứng kiến cảnh mẹ cô cố hết sức để trở nên siêng năng, kiên trì trong công việc cá»§a mình. Tháºt dá»… dàng làm cho mẹ cô hạnh phúc. Bà Lưu Linh thá»±c ra chỉ muốn được trở nên quan trá»ng, vá»›i tư cách là má»™t ngưá»i mẹ.   
 
Hàng ngày cô lại bàn làm việc cá»§a bà bá» ra 15 phút để mài má»±c cho mẹ. Tháºt may là có nhiá»u bức tranh có chá»§ đỠquen thuá»™c mà bà đã vẽ nhiá»u lần cho những bức tranh cuá»™n – cá, ngá»±a, mèo, khỉ, vịt – và bà lại tái hiện lại chúng cùng những đặc tÃnh cá»§a chúng từ ký ức nhiá»u lần bị tổn thương. Kết quả là những bức tranh có bị run tay tuy vẫn nháºn ra cái bút pháp mà bà đã từng thể hiện má»™t cách rất tuyệt vá»i. Nhưng vào những lúc bà vẽ những gì không quen thuá»™c thì tay bà nguệch ngoạc cùng má»™t lúc vá»›i sá»± rối trà cá»§a bà và Ruth cÅ©ng mất tinh thần như mẹ, tuy cô cố không để lá»™ ra. Má»—i lần bà Lưu Linh vẽ xong má»™t bức tranh, cô khen ngợi nó và mang Ä‘i ngay rồi gợi ý vẽ má»™t con thú má»›i.   
 
"Hà mã à?" Bà Lưu Linh bối rối khi nghe từ này. "Tên tiếng Hoa của nó là gì?"   
 
"Không sao, quên đi mẹ." Ruth nói "Còn một con voi thì sao? Mẹ biết đấy. Một con voi với cái vòi rõ dài và đôi tai rõ to".   
 
Nhưng bà Lưu Linh vẫn cau mày "Tại sao con lại bá» cuá»™c? Cái gì khó má»›i có giá trị chứ? Con hà mã ấy, trông nó như thế nào? sừng ở ngay đàng trước à?" Bà bảo, Ä‘áºp tay vào trước trán.   
 
"Äó là con tê giác. Con này cÅ©ng hay lắm. Váºy thì vẽ má»™t con tê giác Ä‘i".   
 
"Không vẽ hà mã nữa à?"   
 
"Mẹ đừng lo lắng vỠchuyện đó nữa".   
 
"Mẹ không lo. Con lo lắng thì có. Mẹ thấy rõ. Nhìn mặt con kìa. Con đâu có giấu mẹ được. Mẹ biết, mẹ là mẹ con. ÄÆ°á»£c, được, con không lo lắng vá» con hà mã nữa. Mẹ lo cho con. Sau này khi mẹ nhá»› ra mẹ sẽ bảo con, con sẽ vui thôi. Thế được chưa? Äừng khóc nữa nghe".   
 
Mẹ cô rất có ý thức giữ yên lặng má»—i khi cô làm việc. "Há»c hành dữ ha," bà thì thầm. Nhưng nếu Ruth ngồi xem tivi như bà Lưu Linh vẫn thưá»ng làm thì bà cho là cô chẳng có việc gì quan trá»ng hÆ¡n để làm. Mẹ cô sẽ nói huyên thuyên vá» dì Cao Linh, thay đổi những bất công ghê gá»›m mà ngưá»i em ruá»™t đã làm vá»›i bà trong những năm qua. "Dì ấy muốn mẹ Ä‘i hưởng tuần trăng máºt ở Hawaii. Mẹ má»›i há»i, tiá»n đâu mà Ä‘i? Tiá»n an sinh xã há»™i cá»§a tôi chỉ có 750 dollars. Dì ta bảo mẹ, chị keo kiệt quá! Mẹ bảo không phải là keo kiệt mà là nghèo. Mẹ không phải là má»™t bà quả phụ giàu có. Hừm! Dì ấy quên rằng dì đã từng muốn cưới cha con. Rồi lại bảo mẹ lúc cha con chết là, may quá, dì đã chá»n ngưá»i em…." Äôi khi Ruth nghe những Ä‘iá»u này vá»›i má»™t vẻ thÃch thú, cố xác định xem câu chuyện cá»§a bà Lưu Linh thay đổi như thế nào má»—i lần kể lại, có cảm giác nhẹ nhõm khi bà láºp lại chÃnh xác má»™t câu chuyện nào đó. Nhưng những lần khác Ruth cảm thấy bứt rứt khó chịu, và sá»± bứt rứt này làm cô có má»™t cảm giác lạ lùng, má»™t sá»± thoả mãn như thể má»i thứ Ä‘á»u như váºy, không có gì sai lệch cả. "Cái cô ở dưới nhà ấy hầu như ngày nào cÅ©ng ăn bắp! Sẽ cháy thôi, chuông báo cháy đã hư rồi. Cô ta không biết. Nhưng mẹ có thể ngá»i thấy! mùi khét! Chỉ có ăn bắp thôi. Trách nào mà không gầy giÆ¡ xương cốt ra. Rồi cô ta còn bảo mẹ, đó không phải là việc làm chÃnh đáng, không đúng. Lúc nào cÅ©ng than vãn, lại còn doạ kiện mẹ ra toà vì tá»™i danh xâm phạm nữa chứ…"   
 
Äêm đến Ruth nằm ngá»§ trên cái giưá»ng cÅ© cá»§a cô, cô có cảm tưởng là cô trở lại tuổi thÆ¡ cá»§a mình trong cái vá» cá»§a má»™t ngưá»i đã trưởng thành. Cô vừa là con ngưá»i ấy vừa không phải là cÅ©ng con ngưá»i ấy. Hoặc cô có hai phiên bản, Ruth năm 2969 và Ruth năm 1999, má»™t ngưá»i ngây thÆ¡ hÆ¡n, ngưá»i kia nhạy bén hÆ¡n, má»™t ngưá»i cần ngưá»i khác hÆ¡n, má»™t ngưá»i tá»± cảm thấy thoả đáng hÆ¡n, nhưng cả hai Ä‘á»u sợ hãi. Cô là con cá»§a mẹ cô và mẹ cô cÅ©ng lại là đứa trẻ đối vá»›i cô như bà đã từng là như váºy. Có quá nhiá»u sá»± kết hợp giống như những cái tên và mẫu tá»± Trung Hoa, những yếu tố giống nhau dưá»ng như hết sức đơn giản lại có những sá»± kết hợp rất khác nhau. Äây là cái giưá»ng cá»§a cô từ tấm bé váºy mà vẫn còn vương đâu đây những khoảnh khắc tuổi thÆ¡ cá»§a cô trước những giấc mÆ¡, khi cô Ä‘au đớn và tá»± há»i mình: chuyện gì sẽ xảy ra đây? Và cÅ©ng như ngày xưa thÆ¡ bé cô lắng nghe tiếng mẹ cô thở Ä‘á»u đặn, phát hoảng lên vá»›i cái ý nghÄ© rằng má»™t ngày kia nó có thể dừng lại. Khi cô nháºn thức ra Ä‘iá»u đó thì má»—i má»™t hÆ¡i hÃt vào cÅ©ng là má»™t ná»— lá»±c. Thở ra đơn giản là má»™t sá»± giải thoát. Ruth sợ.   
 
Má»™t tuần vài lần, bà Lưu Linh và Ruth nói chuyện vá»›i ma. Ruth lôi cái khay cát ngày xưa đặt trên nóc tá»§ lạnh xuống và đỠnghị được viết cho dì Báu. Mẹ cô phản đối má»™t cách lịch sá»± như ngưá»i ta vẫn làm khi có ai tặng má»™t há»™p chocolate "Ồ…có thể chỉ má»™t chút thôi". Bà Lưu Linh muốn biết xem cuốn sách cho trẻ con này có làm cho Ruth nổi tiếng không. Ruth để cho dì Báu nói cái Ä‘iá»u mà bà Lưu Linh muốn nghe.   
 
Bà Lưu Linh cÅ©ng muốn há»i vá» những thông tin má»›i nhất vá» thị trưá»ng chứng khoán. "Chỉ số dow jones lên hay xuống?" má»™t hôm bà há»i.   
 
Ruth vẽ một mũi tên đi lên.   
 
"Bán ra Intel hay mua vào Intel?"   
 
Ruth biết rằng bà Lưu Linh quan tâm đến cổ phiếu chỉ để cho vui thôi. Cô không tìm thấy bất cứ lá thư, quảng cáo hay bất cứ một món gì tương tự nữa. Mua những thứ hạ giá, cô quyết định viết thế.   
 
Bà Lưu Linh gáºt đầu. "Phải đợi cho đến khi xuống thấp nhất, dì Báu rất khôn ngoan".   
 
Má»™t đêm, Ruth cầm cái đũa trong tay sẵn sàng ước Ä‘oán những câu trả lá»i thì cô nghe bà Lưu Linh há»i "Tại sao con và Artie cãi nhau?"   
 
"Chúng con không cãi nhau".   
 
"Váºy tại sao lại không sống chung nữa? Có phải vì mẹ? Lá»—i tại mẹ?"   
 
"Tất nhiên là không" Ruth đáp quả có hơi hùng hồn một chút.   
 
"Mẹ nghÄ© có thể là như thế". Bà nhìn Ruth vá»›i cái vẻ hiểu biết. "Lâu lắm rồi, khi con má»›i gặp nó lần đầu mẹ đã bảo con sao lại sống chung vá»›i nhau trước? Con làm thế nó sẽ không bao giá» cưới con. Nhá»› không? á»’ bây giá» thì con nghÄ©, mẹ đúng. Sống vá»›i nhau rồi bây giá» mình chỉ là đồ thừa, dá»… dàng bị ném Ä‘i. Äừng có ngượng. Con hãy thành tháºt".   
 
Äúng là mẹ cô nói những Ä‘iá»u như thế, Ruth nhá»› lại vá»›i má»™t cảm giác tá»§i tá»§i. Cô để cho đôi tay mình báºn rá»™n, gạt những hạt cát khá»i gá» khay. Cô vừa ngạc nhiên vá» những Ä‘iá»u mẹ cô còn nhá»› được vừa cảm động bởi sá»± quan tâm cá»§a mẹ. Äiá»u mà bà Lưu Linh nói vá» Art không hoàn toàn chÃnh xác tuy váºy bà đã ghép từng mảnh vỡ cá»§a con tim lại đúng như cái sá»± tháºt mà Ruth cảm thấy là cô giống như má»™t ngưá»i thừa, ngưá»i ở lại cuối hàng chỠđợi được quan tâm. Có má»™t sai lầm tệ hại nào đó đã xảy ra giữa Art  và cô. Cô cảm thấy Ä‘iá»u này đặc biệt rõ trong cuá»™c chia tay thá» thách giữa hai ngưá»i – không phải là chÃnh nó. Cô đã nhìn rõ hÆ¡n thói quen cá»§a cảm xúc, sá»± cố gắng cá»§a cô để thÃch hợp vá»›i anh ngay cả khi anh không cần cô. Má»™t lần cô đã nghÄ© rằng sá»± đánh giá này đúng cho má»i cặp đã cưới nhau hoặc chưa, phải, dấn sâu hay không là có cả má»™t sá»± lưỡng lá»± cần thiết. Nhưng mà Art có cố gắng để khá»›p vá»›i cô không? Nếu có thì cô cùng không biết Ä‘iá»u đó đã diá»…n ra như thế nào. Và bây giá» khi há» sống xa nhau cô cảm thấy mình không còn trá»ng lượng, không có má»™t mối dây gì ràng buá»™c. Má»™t Ä‘iá»u mà cô đã có, má»™t tiên cảm là cô sẽ trải qua khi cô mất mẹ. Bây giá» cô muốn bám lấy mẹ cô như thể bà là kho báu cá»§a Ä‘á»i mình.   
 
"Äiá»u làm mình khó nghÄ© là mình không cảm thấy cô đơn hÆ¡n khi không có Art", cô bảo Wendy qua Ä‘iện thoại "Mình cảm thấy là mình nhiá»u hÆ¡n".   
 
"Cáºu có nhá»› bá»n con gái không?"   
 
"Không nhiá»u lắm, Ãt nhất thì cÅ©ng không nhá»› những tiếng chà choé và cái sinh lá»±c dồi dào cá»§a chúng. Cáºu có nghÄ© là cảm xúc cá»§a mình đã chết rồi hay má»™t cái gì đại loại thế không?"   
 
"Mình nghÄ© cáºu mệt má»i quá thôi".   
 
Má»™t tuần hai lần Ruth và mẹ cô Ä‘i đến Vallejo Street để ăn tối. Trong những ngày này cô kết thúc má»i việc sá»›m hÆ¡n và Ä‘i mua thá»±c phẩm. Vì cô không muốn để mẹ ở má»™t mình cô mang cả bà Ä‘i theo. Trong khi há» mua bán, bà Lưu Linh ca cẩm vá» giá cả cá»§a má»—i mặt hàng, há»i xem Ruth có thể đợi được đến lúc nó rẻ hÆ¡n không. Má»™t lần Ruth vá» nhà – ồ phải cô nhắc mình, căn há»™ ở Vallejo Street vẫn còn là nhà cô – cô để bà Lưu Linh ngồi trước tivi rồi phân loại những lá thư gá»i đến cho cô và Art như còn là má»™t cặp. Cô thấy những lá thứ ấy má»›i Ãt á»i làm sao trong khi hầu hết các hoá đơn tÃnh tiá»n là ghi tên cô. Äêm khuya hôm ấy cô kiệt quệ cảm xúc, buồn bã nhưng cảm thấy nhẹ lòng là mình đã trở vá» vá»›i ngôi nhà cá»§a mẹ, chiếc giưá»ng cá nhân bé nhá» cá»§a cô.   
 
Một buổi tối, trong khi cô đang thái rau ở trong bếp, Art len lén đi vào, vỗ vào mông cô. "Sao em không nhỠdì Gal trông coi mẹ em một lúc? Rồi em có thể ở lại một đêm vợ chồng với anh".   
 
Cô đỠmặt. Cô những muốn tá»±a vào ngưá»i anh, quàng cánh tay quanh cổ anh, tuy má»™t hành động như váºy cÅ©ng đáng sợ như là trượt từ vách đá xuống.   
 
Anh hôn vào gáy cô. "Hoặc là em nghỉ tay ngay bây giá» và chúng ta có thể lẻn vào buồng tắm má»™t chút". Cô cưá»i má»™t cách hồi há»™p. "Há» sẽ biết ngay là mình Ä‘ang làm gì".   
 
"Không, hỠsẽ không biết đâu:" Art thở hổn hển vào tai cô.   
 
"Mẹ em biết tất cả má»i thứ. Bà nhìn thấy tất cả má»i chuyện"   
 
Vá»›i câu nói đó, Art dừng lại và Ruth cảm thấy thất vá»ng.   
 
Trong tháng thứ hai há» sống xa nhau, Ruth bảo Art "Nếu anh thá»±c sá»± muốn tụi mình ăn tối vá»›i nhau, có thể anh đến nhà mẹ em, thay vì em phải loanh quanh ở đây trong suốt thá»i gian ăn tối. Tháºt là mệt đến kiệt sức khi phải làm hai việc má»™t lúc".   
 
Thế là Art và bá»n con gái bắt đầu đến nhà bà Lưu Linh má»™t tuần hai lần. "Ruth" má»™t buổi tối Dory mè nheo trong khi nó nhìn cô làm món salad trá»™n. "Bao giá» thì dì vá» nhà? Ba thì buồn chán thá»±c sá»± còn Fia thì luôn miệng càu nhàu "Ba, ở đây chả có việc gì làm, chả có cái gì ăn cho ngon miệng cả".  
Ruth cảm thấy vui sướng là hỠcó nhớ cô. "Dì không biết cưng. Waipo cần có dì".   
 
"Chúng con cũng cần dì".   
 
Ruth cảm thấy tim cô thắt lại. "Dì biết nhưng Waipo ốm và dì cần ở bên cạnh bà".   
 
"Váºy con có thể đến đây ở vá»›i dì được không?"   
 
Ruth cưá»i "Dì thÃch thế lắm, nhưng con còn phải há»i ba đã".   
 
Hai tuần sau, Fia và Dory đến vá»›i cái nêm bÆ¡m hÆ¡i. Chúng ở lại trong phòng Ruth. "Chỉ có bá»n con gái thôi" Dory khăng khăng, thế là Art phải vá» nhà. Buổi tối Ruth và hai đứa con gái ngồi xem tivi và dán hình xăm lên cánh tay nhau. Vào kỳ nghỉ cá»§a tuần kế tiếp, Art há»i có thể có má»™t đêm dành cho con trai không.   
 
"Em nghĩ có thể thu xếp được" Ruth nói vẻ bẽn lẽn.   
 
Art mang theo bàn chải đánh răng, quần áo để thay đổi và má»™t cái máy hát xách tay vá»›i đĩa CD nhạc cá»§a Michael Feinstein và Gershwin. Äêm đến anh chen chúc trên cái giưá»ng cá»§a Ruth. Nhưng cô không cảm thấy ham muốn khi bà Lưu Linh ở phòng bên cạnh. Äó là Ä‘iá»u cô giải thÃch vá»›i anh.   
 
"Thế thì nằm ôm nhau thôi", anh gợi ý. Ruth lấy làm sung sướng là anh không ép cô phải giải thÃch thêm. Cô rúc vào ngá»±c anh. Sâu thẳm trong đêm, cô lắng nghe tiếng thở khoẻ khoắn cá»§a anh và tiếng còi báo sương mù. Lần đầu tiên trong má»™t thá»i gian dài, cô có cảm giác an lành.  
 
  
 
Hết hai tháng, ông Tặng gá»i Ä‘iện cho Ruth. "Cô có chắc là không còn giấy tá» gì để sót không?"   
 
"Tôi sợ là không còn gì. Tôi đã dá»n dẹp cả căn há»™ cá»§a mẹ tôi, hết ngăn tá»§ này đến ngăn tá»§ khác, hết phòng này đến phòng khác. Tháºm chà tôi còn phát ra bà giấu 100 đô dưới sàn nhà. Nếu còn cái gì khác nữa chắc chắn là tôi đã tìm ra".   
 
"Váºy thì tôi đã hoàn thành xong". Giá»ng ông có vẻ tiếc nuối "Ở đây có má»™t vài trang có mấy câu cứ viết Ä‘i viết lại nói rằng bà ấy lo sợ rằng bà đã quên để nhiá»u thứ vá»›i nét chữ run run. Tôi nghÄ© là những dòng chữ này má»›i được viết. Äiá»u này có thể làm cô rối trÃ. Tôi chỉ báo cho cô biết".  
  
Ruth cảm ơn ông.   
 
"Tôi có thể đến chá»— cô để giao lại công việc mà tôi đã hoàn tất không?" Ông há»i má»™t cách trịnh trá»ng. "Äiá»u đó có phải lẽ không ạ?"   
 
"Sợ rằng lại làm phiá»n ông quá".   
 
"Äó là má»™t vinh dá»± cho tôi. Thành tháºt mà nói, tôi rất muốn gặp mẹ cô. Sau khoảng thá»i gian Ä‘á»c từng chữ cá»§a bà, ngày và đêm, tôi có cảm giác tôi biết bà như má»™t ngưá»i bạn cÅ© mà lại nhá»› bà nữa".  
  
Ruth ngăn ông "Mẹ tôi không còn là ngưá»i đã viết ra những dòng ấy đâu…"   
 
"Có thể…nhưng má»™t khÃa cạnh nào đó tôi nghÄ© bà ấy vẫn thế".   
 
"Ông có vui lòng đến dùng cơm với chúng tôi tối nay không ạ?"   
 
Ruth nói đùa vá»›i mẹ cô rằng có má»™t ngưá»i rất ngưỡng má»™ bà sẽ đến thăm bà tối nay vì váºy bà phải ăn mặc đẹp.   
 
"Không! Chẳng có ai đến cả".   
 
Ruth gáºt gáºt đâu, cưá»i.   
 
"Ai?"   
 
Cô trả lá»i má»™t cách mÆ¡ hồ "Má»™t ngưá»i bạn cÅ© cá»§a má»™t ngưá»i bạn cÅ© cá»§a mẹ ở Trung Quốc".   
 
Bà Lưu Linh suy nghÄ© tháºt lung. "á»’ phải. bây giá» mẹ nhá»› ra rồi".   
 
Ruth giúp mẹ cô tắm rá»a và mặc quần áo. Cô quàng khăn quanh cổ mẹ, chải tóc cho bà và thoa má»™t chút son lên môi. "Mẹ đẹp lắm" cô nói và Ä‘iá»u đó là đúng.   
 
Bà Lưu Linh ngắm mình trong gương. "Mô Pháºt. Tháºt tệ là Cao Linh không xinh xắn như mẹ". Ruth cưá»i.   
 
Mẹ cô không bao giá» biểu lá»™ vẻ tá»± phụ vá» hình thức bên ngoài cá»§a mình, nhưng vá»›i căn bệnh mất trÃ, tÃnh khiêm nhưá»ng có lẽ không còn hoạt động nữa. Bệnh mất trà cÅ©ng như chất huyết thanh cá»§a sá»± tháºt.   
 
Vào đúng bảy giá» tôi, ông Tặng đến nhà vá»›i bản thảo cá»§a bà Lưu Linh và bản dịch tiếng Anh cá»§a ông. Ông là má»™t ông già gầy gò, mái tóc bạc trắng, những nếp nhăn hằn sâu quanh cái miệng tươi cưá»i trên má»™t khuôn mặt rất nhân từ. Ông mang đến tặng bà Lưu Linh má»™t lẵng cam.   
 
"Không cần phải lịch sá»± đến thế" bà nói ngay trong khi kiểm tra má»› cam xem có trái nào hư không. Bà mắng Ruth bằng tiếng Hoa "Äỡ áo cho ông, má»i ông ngồi xuống. Má»i ông uống nước".   
 
"Bà không cần phải lo cho tôi quá" ông Tặng nói.   
 
"á»’ tiếng Hoa cá»§a ông là giá»ng Bắc Kinh, rất thanh lịch" bà Lưu Linh nói. Bà có dáng vẻ ngượng ngáºp như con gái và Ä‘iá»u này làm cho Ruth cảm thấy vui. Còn ông Tặng đến lượt mình cÅ©ng trổ ra hết sá»± duyên dáng cá»§a ông, ông kéo ghế má»i bà Lưu Linh ngồi, rót trà má»i bà trước, rồi lại rót trà tiếp khi ly cá»§a bà chỉ còn má»™t ná»a. Bà và ông Tặng tiếp tục nói chuyện và vá»›i đôi tai thẩm âm cá»§a Ruth, mẹ cô có vẻ tỉnh táo, Ãt lẫn lá»™n.   
 
"Quê ông ở đâu ta?" bà Lưu Linh há»i.   
 
"Thiên Tân. Sau này tôi Ä‘i há»c ở trưá»ng đại há»c Yên Kinh".   
 
"á»’ ngưá»i chồng đầu tiên cá»§a tôi cÅ©ng há»c tại đấy, anh ấy rất thông minh. Phan Khải TÄ©nh. Ông có biết anh ấy không?" "Tôi có nghe tên anh ấy" Ruth nghe ông Tặng trả lá»i. "Anh ấy há»c địa chất phải không ạ?"   
 
"Äúng! Anh ấy làm những công việc hết sức quan trá»ng. Äã bao giỠông nghe nói đến ngưá»i vượn Bắc Kinh chưa?"   
 
"Có chứ ạ. Ngưá»i vượn Bắc Kinh nổi tiếng thế giá»›i mà".   
 
Khuôn mặt cá»§a bà Lưu Linh lá»™ má»™t vẻ tiếc nuối sâu xa "Anh ấy chết trong khi chăm nom những cái xương cổ này" Ruth nghe câu chuyện giữa hai ngưá»i mà như bị thôi miên. Cứ như thể ông Tặng biết mẹ cô từ bao nhiêu năm vá» trước. Ông dá»… dàng dẫn dắt bà trở vá» vá»›i ký ức xa xăm, vá» vá»›i những cái vẫn được bảo vệ khá»i má»™t sá»± tàn phá. Và rồi cô nghe mẹ nói "Con gái tôi Luyi cÅ©ng làm việc vá»›i chúng tôi. Nó ở cùng má»™t trưá»ng vá»›i tôi, nÆ¡i tôi tá»›i nương náu sau khi dì Báu chết".   
 
Ruth quay lại, giáºt mình rồi cảm động khi thấy mẹ cô gá»™p cả cô vào trong quá khứ.   
 
"Phải. Tôi tháºt buồn khi nghe nói vá» mẹ bà. Cụ thân sinh tháºt là má»™t ngưá»i đàn bà xuất chúng. Hết sức thông minh".   
 
Bà Lưu Linh ngẩng đầu lên có vẻ như đấu tranh với nỗi buồn của mình "Bà là con gái của một thầy lang".   
 
Ông Tặng tán thành "Một thầy lang rất nổi tiếng".   
 
Cuối buổi viếng thăm hôm đó, ông Tặng cảm ơn bà Lưu Linh đã chu đáo trong mấy giỠđồng hồ vui vẻ hồi tưởng vỠquá khứ. "Tôi có được hân hạnh đến thăm bà lần nữa không ạ?"   
 
Bà Lưu Linh cưá»i khúc khÃch. Bà nhướn lông mày lên nhìn Ruth."Xin bác vui lòng đến đây chÆ¡i bất cứ lúc nào".   
 
"Ngày mai!" bà Lưu Linh buột miệng "đến vào ngày mai".   
 
Ruth thức suốt đêm Ä‘á»c bản dịch cá»§a ông Tặng. "Chân" bản thảo bắt đầu như thế. Ruth bắt đầu đếm tất cả những sá»± tháºt mà cô đã biết, nhưng chẳng bao lâu cô không còn đếm tiếp được nữa khi má»™t sá»± tháºt lại dẫn đến nhiá»u câu há»i. Äúng là tuổi tháºt cá»§a mẹ cô lá»›n hÆ¡n cái tuổi mà cô vẫn nghÄ© là năm tuổi. Thế nghÄ©a là bà đã nói vá»›i bác sÄ© Huy đúng cái tuổi tháºt cá»§a mình! Và việc Cao Linh không phải chị em ruá»™t cá»§a bà cÅ©ng đúng nốt. Tuy váºy mẹ cô và dì Cao Linh vẫn là chị em ruá»™t thịt còn hÆ¡n là Ruth vẫn thưá»ng nghÄ© nữa. Há» có nhiá»u lý do hÆ¡n hầu hết các cặp chị em để từ bá» mối quan hệ cá»§a há». Tuy váºy sá»± trung thành cá»§a há» tháºt đáng nể, duy trì má»™t mối dây liên hệ không thể huá»· bá» giữa hai ngưá»i qua những oán háºn, nợ nần và tình yêu. Ruth cảm thấy phấn chấn hẳn lên khi biết Ä‘iá»u này.   
 
Nhiá»u phần trong câu chuyện cá»§a mẹ làm cô Ä‘au lòng. Tại sao bà cảm thấy bà không thể bảo cô rằng dì Báu là mẹ bà? Có phải bà sợ rằng con gái bà sẽ lấy làm tá»§i nhục vì mẹ cô chỉ là má»™t đứa con vô thừa nháºn? Ruth sẽ phải trấn an bà rằng chẳng việc gì phải xấu hổ vá» Ä‘iá»u này, rằng có má»™t đứa con cá»§a tình yêu được coi là rất hợp thá»i vào thá»i buổi này. Nhưng rồi Ruth nhá»› là khi còn bé cô đã rất sợ hãi dì Báu. Cô lấy làm kinh sợ sá»± hiện diện cá»§a bà trong cuá»™c sống cá»§a hai mẹ con, đổ tá»™i cho bà vá» sá»± láºp dị, và những linh cảm Ä‘en tối cá»§a mẹ cô. Dì Báu đã bị hiểu lầm hoàn toàn – bởi cả con gái cá»§a bà lẫn cháu gái cá»§a bà. Tuy váºy cÅ©ng có những giây phút Ruth cảm thấy rằng dì Báu Ä‘ang quan sát cô, rằng bà biết lúc nào cô cảm thấy Ä‘au khổ.  
Ruth nghiá»n ngẫm vá» những Ä‘iá»u cô Ä‘á»c được trên cái giưá»ng thÆ¡ ấu cá»§a cô. Cô hiểu rõ hÆ¡n tại sao mẹ cô bao giá» cÅ©ng muốn tìm thấy xương cá»§a dì Báu và mai táng bà má»™t cách đàng hoàng. Cô cÅ©ng muốn Ä‘i đến nÆ¡i táºn cùng thế giá»›i để làm vài sá»± thay đổi. Cô muốn nói vá»›i mẹ cô "Con rất tiếc và con cÅ©ng tha thứ cho mẹ."   
 
Ngày hôm sau Ruth gá»i Ä‘iện cho Art kể cho anh nghe những gì cô Ä‘á»c được. "Có cảm tưởng như là em tìm thấy má»™t sợi chỉ màu nhiệm có thể vá lành má»™t cái chăn rách tả tÆ¡i. Chuyện vừa kỳ diệu vừa buồn thảm".   
 
"Anh cÅ©ng muốn Ä‘á»c. Em có cho anh Ä‘á»c không?"   
 
"Em muốn anh Ä‘á»c mà" Ruth thở dài. "Äáng lý mẹ phải cho em biết những Ä‘iá»u này từ lâu rồi. Má»i việc sẽ khác Ä‘i rất nhiá»u".   
 
Art cắt ngang "CÅ©ng có nhiá»u việc lẽ ra anh phải nói từ nhiá»u năm vá» trước".  
Ruth im lặng, chỠđợi.   
 
"Có nhớ em nói gì lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không vỠcái việc không cần có một giả thuyết vỠtình yêu ấy?"   
 
"Em không nói mà anh nói".   
 
"Anh?"   
 
"ChÃnh xác. Em vẫn nhá»› mà".   
 
"Tháºt buồn cưá»i. Anh lại nghÄ© là em".   
 
"á»’, anh nháºn rồi nhé".   
 
Art cưá»i. "Mẹ em không phải là ngưá»i duy nhất có vấn đỠvá»›i trà nhá»›. Thôi được, nếu anh đã nói thế thì anh sai rồi, bởi vì bây giá» anh thá»±c sá»± nghÄ© rằng Ä‘iá»u quan trá»ng là phải có má»™t giả thuyết chắc chắn – cho cái ngưá»i đã ở bên em sau má»™t chặng đưá»ng dài, rằng anh ta quan tâm đến em cùng những chuyện đã xảy ra, cả má»™t đống sá»± kiện, mẹ và tất cả má»i thứ. Cho má»™t lý do khác – cái việc anh đã nói vá» cái giả thuyết ấy, và em đã trải qua Ä‘iá»u đó – phải, anh cho rằng anh đã nghÄ© Ä‘iá»u đó tháºt tuyệt vào lúc ấy, rằng anh đã yêu trong má»™t chuyến Ä‘i miá»…n phÃ. Anh đã không biết anh Ä‘ang đánh mất cái gì cho đến lúc em dá»n Ä‘i".   
 
Art dừng lại. Ruth biết anh Ä‘ang chỠđợi phản ứng cá»§a cô, Ruth chỉ muốn hét lên vì sung sướng là anh đã nói đúng cái Ä‘iá»u mà cô cảm thấy mà không thể diá»…n đạt. Tuy váºy cô sợ rằng anh đã nói Ä‘iá»u này quá trá»…. Cô không cảm thấy sung sướng khi nghe lá»i thổ lá»™ cá»§a anh. Cô chỉ cảm thấy buồn.   
 
"Em không biết phải nói gì nữa" cuối cùng cô thừa nháºn. "Em không cần phải nói gì. Anh chỉ muốn em biết thôi…má»™t chuyện khác nữa là anh tháºt sá»± lo lắng vá» việc em chăm sóc mẹ em trong má»™t thá»i gian dài. Anh biết em muốn làm Ä‘iá»u đó, rằng nó rất quan trá»ng và mẹ em cần má»™t ngưá»i chăm sóc. Nhưng em và anh Ä‘á»u thấy rằng bà càng ngày càng xấu Ä‘i. Bà cần có nhiá»u sá»± quan tâm chữa trị hÆ¡n và bà không thể làm Ä‘iá»u này má»™t mình, em cÅ©ng không thể làm Ä‘iá»u đó được. Em còn có công việc và cuá»™c sống riêng mà mẹ em là ngưá»i cuối cùng biết rằng em đã bá» cả sá»± nghiệp cá»§a mình vì bà".   
 
"Em không thể thuê má»™t ngưá»i giúp việc má»›i".   
 
"Anh biết… Äó là lý do tại sao anh nghiên cứu vá» bệnh Alzheimer, các giai Ä‘oạn phát bệnh, những Ä‘iá»u trị cần thiết, những tổ chức giúp đỡ. Và anh nghÄ© ra má»™t ý, má»™t giải pháp khả thi…má»™t nhà tương trợ lẫn nhau". "Äó không phải là má»™t giải pháp" Ruth có cảm giác giống như lúc nghe mẹ cô khoe vá»›i cô chi phiếu 10 triệu đô từ má»™t hình quảng cáo trong tạp chÃ.   
 
"Tại sao không?"   
 
"Bởi vì mẹ em sẽ không bao giỠchịu vào đó. Em cũng không thể làm thế. Bà sẽ nghĩ em tống bà vào một chỗ giam chó. Bà sẽ doạ tự tỠhàng ngày".   
 
"Anh không nói vá» nhà dưỡng lão và những cái bô. Äây là má»™t nhà há»— trợ lẫn nhau. Äó là má»™t khái niệm má»›i nhất, cÅ©ng như làn sóng cá»§a những sá»± bùng nổ trẻ em trong tương lai. Nó giống như câu lạc bá»™ y tế cao cấp có phục vụ ăn uống, dịch vụ dá»n phòng, giặt đỗ, phương tiện Ä‘i lại, tổ chức dã ngoại, thể thao, tháºm chà cả khiêu vÅ© nữa. Và nó được giám sát 24 trên 24. Nó được tổ chức rất hiện đại và trong Ä‘iá»u kiện tốt nhất, không bệ rạc chút nào. Anh đã Ä‘i thăm nhiá»u nÆ¡i như váºy và anh đã tìm ra má»™t nÆ¡i rất tuyệt không xa nhà mẹ em".   
 
"Quên chuyện đó Ä‘i. Cao cấp hay không thì bà cÅ©ng sẽ không bao giá» sống ở má»™t nÆ¡i như váºy".   
 
"Tất cả Ä‘iá»u bà phải làm là hãy thá» xem sao".   
 
"Em đã bảo anh mà, quên đi. Bà sẽ không chịu đâu".   
 
"Này, này. Trước khi em bác bá» má»™t đỠnghị đúng đắn hãy cho anh biết những lý do đặc biệt. Äể coi chúng ta có thể tiến được má»™t bước nào từ vạch xuất phát không".   
 
"Chẳng có gì có thể tiến được. Nhưng nếu anh muốn biết thì thứ nhất bà sẽ không bao giá» rá»i bá» ngôi nhà mình. Thứ hai là chuyện giá cả. Em cho rằng những chá»— như váºy không phải là chá»— ngưá»i ta cho ở không, bà phải xem xét đến giá cả. Mà ngay cả khi nó miá»…n phà thì bà cÅ©ng sẽ nghÄ© là do trợ cấp xã há»™i, bà sẽ từ chối trên những cÆ¡ sở đó".   
 
"ÄÆ°á»£c rồi. Anh sẽ lo giải quyết những chuyện này. Còn gì nữa?"   
 
Ruth hÃt má»™t hÆ¡i dài. "Bà cÅ©ng phải ưa thÃch chá»— đó. Bà sẽ phải muốn sống ở đó theo sá»± lá»±a chá»n cá»§a mình chứ không phải cá»§a anh hay cá»§a em".   
 
"ÄÆ°á»£c rồi. Và bà có thể đến sống vá»›i em và anh bất cứ khi nào bà muốn"   
 
Ruth nháºn thấy anh đã nói "em và anh". Cô bá» rÆ¡i vÅ© khà tá»± vệ. Art Ä‘ang cố gắng. Art Ä‘ang nói vá»›i cô là anh yêu cô theo cách tốt nhất mà anh biết là có thể.   
 
Hai ngày sau bà Lưu Linh đưa cho Ruth má»™t tá» thông báo có vẻ chÃnh thức cá»§a Văn phòng an toàn cá»™ng đồng ở California, má»™t tá» giấy xuất phát từ máy tÃnh cá»§a Art.   
 
"Radon leak!" Bà Lưu Linh kêu lên. "Cái này có nghĩa là gì? Radon leak là cái gì?"   
 
"Äể con coi xem" Ruth nói và nghiên cứu tá» thông báo. Art đã hành động rất thông minh. Ruth cÅ©ng tham gia theo. "Hừm, đó là má»™t loại khà nặng, có chất phóng xạ, rất nguy hiểm đối vá»›i phổi cá»§a mẹ. Công ty khà đốt đã phát hiện ra nó khi há» thá»±c hiện Ä‘iá»u tra định kỳ những nguy hiểm cá»§a động đất. Sá»± rò rỉ chất khà này không phải từ má»™t đưá»ng dẫn mà nó thoát ra từ đất đá dưới ná»n nhà và há» muốn mẹ dá»n Ä‘i trong vòng ba tháng trong khi há» có những cuá»™c kiểm tra vá» môi trưá»ng và di chuyển nguy cÆ¡ này qua hệ thống thông hÆ¡i".   
 
"Ãi chà! Hết bao nhiêu tiá»n?"   
 
"Hừm! không mất đồng nào, thư nói váºy. Thành phố tài trợ hoàn toàn cho việc này. Coi này, tháºm chà há» còn trả tiá»n má»™t chá»— ở cho mẹ trong khi há» làm chuyện khảo sát này. Ba tháng không phải trả tiá»n nhà và..tiá»n ăn. Mira Mar Manor "toạ lạc ở gần chá»— bà ở vá»›i những tiện nghi cá»§a khách sạn năm sao!" NÆ¡i ở cao cấp nhất, năm sao! Há» bảo mẹ Ä‘i càng sá»›m càng tốt".   
 
"Năm sao? Cho hai ngưá»i?"   
 
Ruth giả vá» tìm Ä‘á»c trong tá» giấy. "Không, hình như chỉ cho má»™t ngưá»i. Con không thể đến được". Ruth thở dài, có vẻ thất vá»ng lắm.   
 
"Hừm! Mẹ không có ý nói con!" mẹ cô kêu lên. "Còn cái con bé dưới nhà thì sao?"   
 
"á»’ phải" Ruth quên mất ngưá»i thuê nhà. Cả Art nữa, rành là như thế. Nhưng mẹ cô bệnh thần kinh hẳn hoi lại không quên chuyện này.   
 
"Con nghÄ© cô ta cÅ©ng nháºn được má»™t thông báo tương tá»± . Há» không để cho ai ở lại trong ngôi nhà nếu không sẽ bị bệnh vá» phổi".   
 
Bà Lưu Linh cau mày "Váºy cô ta sống cùng vá»›i mẹ ở má»™t khách sạn?"   
 
"á»’..không, chắc là ở má»™t chá»— khác, má»™t chá»— không tốt bằng, con chắc thế vì mẹ là chá»§ nhà cô ta chỉ là ngưá»i thuê nhà".   
 
"Nhưng cô ta vẫn trả mẹ tiên nhà chứ?"   
 
Ruth lại nhìn vào tá» giấy in lần nữa. "Tất nhiên rồi. Äó là luáºt mà".   
 
Bà Lưu Linh gáºt đầu thoả mãn "Nếu váºy thì được".   
 
Qua điện thoại Ruth bảo Art rằng kế hoạch của anh có vẻ như đang suôn sẻ. Cô hài lòng là anh không có vẻ tự mãn.   
 
"Tháºt đáng sợ khi dá»… dàng lừa bà như thế" anh nói. "CÅ©ng như thế mà hàng bao nhiêu ngưá»i đã bị đẩy ra đưá»ng cùng những gì mà há» dành dụm được".   
 
"Em có cảm giác mình giống má»™t tên gián Ä‘iệp" Ruth nói thêm. "Giống như chúng ta thành công trong công việc cải đạo". "Anh Ä‘oán bà và nhiá»u ngưá»i khác sẽ báºp vào bất cứ ý tưởng nào liên quan đến má»™t cái gì mà không mất tiá»n".   
 
"Nói vá» chuyện ấy, cái chá»— Mira Mar này ngốn bao nhiêu tiá»n?"   
 
"Äừng quan tâm đến chuyện đó"   
 
"Thôi nào, cho em biết đi".   
 
"Anh sẽ lo vụ này. Nếu mẹ thÃch chá»— đó, chịu ở lại chúng ta sẽ tÃnh toán sau. Nếu bà không thÃch, thì ba tháng này là phần anh trả. Bà có thể vỠở lại nhà mình và chúng ta sẽ tìm cách khác".   
 
Ruth thÃch cái cách anh nghÄ© "chúng ta". "Váºy chúng ta sẽ chia nhau số tiá»n ba tháng ấy nghe anh".   
 
"Äể mình anh trả thôi, được không?"   
 
"Tại sao em lại ra rìa?"   
 
"Bởi vì Ä‘iá»u này có vẻ như má»™t việc quan trá»ng nhất mà anh đã làm trong suốt những năm qua. Cứ gá»i là má»™t việc làm tốt cá»§a bá»n hướng đạo hay thá»§ tục cắt bao quy đầu, hoặc việc trải qua lá»›p huấn luyện đạo Do Thái. Má»™t sá»± Ä‘iên rồ nhất thá»i. Nó làm cho anh khá»e khoắn, giống như làm con ngưá»i ấy. Nó làm anh hạnh phúc".   
 
Hạnh phúc. Nếu như mẹ cô còn có thể hạnh phúc khi sống ở má»™t nÆ¡i như Mira Mar. Ruth tá»± há»i cái gì làm con ngưá»i ta hạnh phúc. Bạn có thể tìm hạnh phúc ở chá»— mà mình sống? Ở má»™t ngưá»i khác? Thế còn hạnh phúc nào cho cô? Bạn có đơn giản biết mình muốn gì và đạt được nó qua má»™t màn sương mù không?   
 
Khi há» Ä‘áºu xe trước má»™t toà nhà ba tầng, Ruth cảm thấy vui lòng khi thấy nó không giống má»™t trại tị nạn. Bà Lưu Linh đến nhà em gái chÆ¡i vào cuối tuần và Art có ý kiến là há» nên đến thăm Mira Mar trước để có thể Ä‘oán được những phản đối có khả năng nảy sinh từ phÃa bà. Dá»c hai bên sưá»n Mira Mar Manor là hai hàng cây bách trồng để đón gió biển và toà nhà hướng mặt ra biển. Trên hàng rào sắt là má»™t cái biển báo đây là địa pháºn San Francisco, vươn thẳng như má»™t trại mồ côi sau má»™t tráºn động đất lá»›n.   
 
Ruth và Art được má»i vào má»™t phòng làm việc lót gá»— sồi và được cho biết ngưá»i phụ trách bá»™ pháºn dịch vụ chăm sóc sẽ tiếp chuyện há» ngay. Hai ngưá»i ngồi ngay đơ trên chiếc sô pha da, hướng mặt vá» chiếc bàn làm việc khổng lồ. bằng và giấy chứng nháºn sức khoẻ lồng khung treo trên tưá»ng, cùng những tấm ảnh cÅ© cá»§a toà nhà trong cái hình hài nguyên thá»§y cá»§a nó, vá»›i những cô gái tươi cưá»i mặc những chiếc váy đồng phục màu trắng.   
 
"Xin lá»—i đã để ông bà phải đợi" cô nghe má»™t ngưá»i nói giá»ng Ä‚ng lê. Cô quay lại và ngạc nhiên thấy má»™t ngưá»i trẻ tuổi ăn mặc tá» chỉnh vá»›i bá»™ đồ lá»›n và cà vạt. "Tôi là Edward Patel" anh ta nói vá»›i má»™t nụ cưá»i nồng háºu. Anh ta bắt tay hai ngưá»i và trao cho há» danh thiếp cá»§a mình. Ruth nghÄ© anh chắc má»›i ngoài ba mươi ,và trông giống má»™t ngưá»i hoạt động trong thị trưá»ng chứng khoán hÆ¡n là má»™t ngưá»i làm việc vá»›i thuốc nhuáºn tràng và những Ä‘iá»u trị cho bệnh viêm khá»›p.   
 
"Tôi xin được bắt đầu từ đây" Patel nói, đưa há» trở lại tiá»n sảnh, "bởi vì đây là chá»— khách hàng cá»§a chúng tôi nhìn thấy đầu tiên khi hỠđến đây". Anh ta bắt đầu bằng cái giá»ng vang lên như trong má»™t bài diá»…n văn báºc trung. "Äây là Mira Mar Manor, mà chúng tôi tin rằng đó là má»™t ngôi nhà hÆ¡n là má»™t chiếc giưá»ng. Äây là khái niệm ná»n tảng".   
 
Khái niệm? Ruth nhìn Art. Lại có vụ này nữa sao?   
 
"Chữ P và F trong cái tên "Trung tâm chăm sóc sức khá»e P và F có nghÄ©a gì?" Art há»i, nhìn vào tấm danh thiếp. "Có nghÄ©a là Patel và Finkelstein. Má»™t trong những ông chú cá»§a tôi là ngưá»i chung vốn thành láºp nÆ¡i này. Ông ấy đã làm việc trong lÄ©nh vá»±c y tế và khách sạn rất lâu năm. Morris Finkelstein là bác sÄ©. Mẹ ông ấy cÅ©ng là má»™t cư dân ở đây". Ruth tá»± há»i sao mà má»™t bà mẹ Do Thái lại để cho thằng con trai tống bà vào má»™t nÆ¡i như thế này. Bây giá» là Ä‘iá»u này được coi như má»™t giấy chứng nháºn chăng?   
 
Há» Ä‘i qua những cánh cá»a kiểu Pháp vào má»™t khu vưá»n có hàng rào bao quanh. Má»—i phÃa có má»™t giàn leo mắt cáo dành cho những cây leo cho bóng mát xen lẫn vá»›i hoa nhài. PhÃa dưới là những chiếc ghế nệm và những chiếc bàn có má»™t lá»›p kÃnh má» phá»§ lên trên. Má»™t vài quý bà ngẩng đầu lên trong lúc Ä‘ang nói chuyện.   
 
"Chào Edward!" ba bà lần lượt kêu lên.  
  
"Chào buổi sáng Betty, Dorothy, Rose. Ồ, Betty cái màu áo của bà tuyệt quá!"  
 
  
"Cô Ä‘ang tham quan đấy à?" má»™t cụ bà nghiêm nghị nói vá»›i Ruth "Anh ta có thể bán cả cái quần cá»§a cô đấy, nếu có dịp". Patel cưá»i má»™t cách dá»… dãi, còn Ruth thì tá»± há»i không biết bà cụ kia có đùa không. á»’ Ãt nhất thì anh cÅ©ng biết tên tuổi cá»§a há». Ở giữa khu vưá»n là má»™t lối Ä‘i Ä‘o đỠhai bên kê những chiếc ghế dài, trên má»™t vài chiếc ghế có che những tấm vải bạt. Patel chỉ ra những tiện nghi có thể bị bá» qua bởi những con mắt chưa có kinh nghiệm. Giá»ng anh ta thấu tình đạt lý, vừa thân thuá»™c vừa hiểu biết, giống như giá»ng nói cá»§a má»™t thầy giáo tiếng Anh mà Ruth đã từng há»c. Lối Ä‘i dạo này, anh ta giải thÃch, được rải bằng cùng thứ váºt liệu trong nhà, không có má»™t hòn gạch, hòn đá nào, đưá»ng Ä‘i nâng đỡ những bước chân run run yếu á»›t, và không lót bằng những váºt liệu cứng. Tất nhiên, nếu má»™t cụ bà vấp ngã bà cÅ©ng sẽ bị rạn ở hông nhưng còn đỡ hÆ¡n là bị vỡ ra hàng triệu mảnh. Các nghiên cứu cho biết va chạm mạnh là Ä‘iá»u gây tá» vong cao nhất trong những ngưá»i già. Má»™t cú ngã, thế là thôi! Patel báºt ngón tay "Äiá»u này xảy ra nhiá»u, khi ngưá»i lá»›n tuổi sống má»™t mình và ngôi nhà cÅ© trong gia đình không được làm má»›i lại đáp ứng nhu cầu cá»§a há». không có cầu thang đặc biệt, không có tay vịn". Patel chỉ vào hoa lá trong vưá»n "Äây toàn là những loại hoa không có gai và không độc, không có những loại hoa nguy hiểm như trúc đào hay mao địa hoàng có thể gây độc cho má»™t ngưá»i không rành khi động tay vào". Má»—i má»™t loại cây lại có má»™t cái biển tên đặt ngang tầm mắt – không nhất thiết phải cúi xuống. "Các cụ già cá»§a chúng tôi rất thÃch nháºn diện các cây gia vị. Vào các ngày thứ hai, công việc buổi chiá»u là thu lượm cây gia vị. Ở đây có hương thảo, ngò tây, kinh giá»›i, húng chanh, húng tây và xô thÆ¡m. Và cái chữ echinacea làm cho há» bối rối. Má»™t bà gá»i nó là "Biển Trung Quốc", thế là tất cả chúng tôi Ä‘á»u gá»i thế".   
 
Những món rau thÆ¡m trong vưá»n, Patel nói thêm, thì được dùng trong các bữa ăn. "Các quý bà ở đây vẫn còn tá»± hào vá» tài nấu nướng cá»§a mình. Há» thÃch nhắc nhở chúng tôi thêm chỉ má»™t nhánh ngò tây hoặc má»™t chút xô thÆ¡m ướp vào trong con cá chứ không phải là rắc lên trên". Ruth có thể hình dung cảnh hàng chục bà già ca cẩm vá» món ăn và mẹ cô cao giá»ng hÆ¡n cả nói má»i thứ Ä‘á»u mặn.   
 
Há» tiếp tục Ä‘i dá»c con đưá»ng vá» phÃa nhà kÃnh ở cuối khu vưá»n."Chúng tôi gá»i nó là Vưá»n Yêu", Patel nói khi há» bước vào má»™t nÆ¡i bùng nổ cá»§a màu sắc – màu hồng chói mắt và màu vàng nghệ gắt cá»§a các thầy chùa. Không khà ở đây ẩm và lạnh.   
 
"Má»—i ngưá»i ở đây Ä‘á»u có má»™t giò phong lan. Cháºu lan sẽ được sÆ¡n tên mà hỠđặt cho giò lan cá»§a há». Ông bà có thể nháºn ra là có khoảng 90% các cư dân cá»§a chúng tôi là phụ nữ. Và dù ở độ tuổi bao nhiêu thì trong há» bản năng làm mẹ vẫn còn hết sức mạnh mẽ. Há» thÃch tưới nước cho chúng hàng ngày. Chúng tôi trồng loại phong lan dendrobium được biết đến như curthbersolinii. Nở hoa gần như quanh năm, không ngừng. Không như hầu hết các loài phong lan khác, nó có thể chịu được việc tưới nước má»—i ngày. Nhiá»u ngưá»i ở đây đặt tên cho hoa theo tên chồng, hoặc con, hoặc những ngưá»i trong gia đình đã qua Ä‘á»i. Há» thưá»ng nói chuyện vá»›i hoa, vuốt ve và hôn lên từng cánh hoa, làm ầm Ä© hay lo lắng vá» chúng. Chúng tôi đưa cho há» những lá» thuốc nhá» mắt và má»™t bình nước mà chúng tôi gá»i là Bùa Yêu. "Mẹ đã đến, mẹ đã đến" ông bà sẽ nghe há» nói thế. Tháºt là cảm động khi nhìn há» chăm bón những giò phong lan này".   
 
Nước mắt Ruth trào ra. Tại sao cô lại khóc? Thôi ngay, cô tá»± nhá»§, mày lại trở nên ngu ngốc và uá»· mị rồi. Anh ta Ä‘ang nói vá» công việc làm ăn, nhân danh Chúa, vá» các dạng tồn tại được thừa nháºn cá»§a hạnh phúc. Cô quay Ä‘i vá» ngắm nghÃa hàng dãy hoa phong lan. Khi đã trấn tÄ©nh lại được, cô nói "Chắc há» thÃch ở đây lắm".   
 
"Vâng ạ. Chúng tôi đã tÃnh đến tất cả má»i thứ mà má»™t gia đình có thể nghÄ© đến".   
 
"Hoặc là không nghĩ đến" Art nói.   
 
"Có nhiá»u thứ phải quan tâm đến ạ" Patel nói vá»›i má»™t nụ cưá»i khiêm tốn.   
 
"Anh có thấy bất cứ ai trong số hỠmiễn cưỡng ở đây đặc biệt là trong giai đoạn đầu?"   
 
"Có chứ ạ. Äiá»u này có thể Ä‘oán được ạ. Há» không muốn rá»i bá» ngôi nhà cÅ©, bởi đó là nÆ¡i diá»…n ra cá»§a bao nhiêu biến cố trong Ä‘á»i. Và há» không muốn tiêu tán cá»§a thừa kế cá»§a con cháu. Vá»›i lại há» cÅ©ng không nghÄ© là hỠđã già – chắc chắn là không già như váºy, há» tuyên bố. Tôi chắc rằng chúng ta cÅ©ng sẽ nói như thế khi chúng ta ở vào cái tuổi cá»§a há»".   
 
Ruth cố cưá»i má»™t cách lịch sá»± "Chúng tôi sẽ cố lùa mẹ tôi vào đây".   
 
"Phải, bà không phải là ngưá»i đầu tiên làm thế đâu" Patel tiếp lá»i "Ngưá»i ta phải dùng đến nhiá»u mánh khoé để đưa cha mẹ vào đây - ối chao nhiá»u lắm. Có thể viết thành sách ấy".   
 
"Như chuyện gì?" Ruth há»i.   
 
"Má»™t số ngưá»i không biết là phải trả bao nhiêu tiá»n để được vào ở đây"   
 
"Thế à!" Art thốt lên quay sang nháy mắt với Ruth.   
 
"Phải ạ. Há» nghÄ© vá» váºt giá y như thá»i khá»§ng hoảng. Trả tiá»n thuê nhà tháºt thấp. Ho .từng sở hữu má»™t ngôi nhà tươm tất mà không phải trả tiá»n".   
 
Ruth gáºt đầu. Nhà cá»§a mẹ cô má»›i trả hết tiá»n năm ngoái. Há» tiếp tục Ä‘i dá»c lối Ä‘i vào trong nhà qua má»™t cái sảnh và Ä‘i vào phòng ăn.   
 
"Má»™t trong những cư dân cá»§a chúng tôi là má»™t giáo sư xã há»™i há»c nay đã 90 tuổi, đầu óc vẫn còn sáng suốt lắm. Nhưng ông nghÄ© ông ở đây là do cái há»™i bạn há»c vá»›i ông từ những ngày ông còn nghiên cứu vá» tác động cá»§a bệnh già. Má»™t bà cụ khác từng là giáo viên dạy piano thì nghÄ© là bà được thuê để chÆ¡i đàn sau các bữa tối. Thá»±c ra thì bà chÆ¡i cÅ©ng không tệ. Chúng tôi gá»i hoá đơn thẳng đến ngưá»i nhà vì thế mà các báºc phụ mẫu tháºm chà cÅ©ng không há» biết đến những khoản chi phà đó".   
 
"Như váºy có hợp pháp không?" Ruth há»i.   
 
"Hoàn toàn hợp pháp, chÃnh các gia đình này cÅ©ng có nhỠđến luáºt sư cá»§a mình chăm lo vấn đỠtài chÃnh. Má»™t số ngưá»i còn thế chấp nhà để vay tiá»n hoặc bán nhà cá»§a cha mẹ, dùng số tiá»n này làm vốn uá»· thác để trả tiá»n cho chúng tôi. Dù sao thì tôi cÅ©ng biết tất cả các vấn đỠnảy sinh trong việc khiến những ngưá»i cao tuổi chấp nháºn cái ý kiến sống ở má»™t nÆ¡i không phải là nhà mình dù là ở má»™t nÆ¡i như thế này. Nhưng tôi đảm bảo vá»›i quý bà, má»™t khi cụ nhà đã sống ở đây má»™t tháng cụ sẽ không muốn rá»i khá»i đây".   
 
"Anh sẽ làm gì?" Ruth đùa "Cho nhiá»u gia vị vào thức ăn ư?" Patel hiểu lầm câu nói đùa. "Tháºt váºy bởi vì nhu cầu ăn kiêng cá»§a má»i ngưá»i ở đây, chúng tôi không thể nấu món nào quá cay. Chúng tôi có má»™t nhà dinh dưỡng há»c lên thức ăn cho hàng tháng. Có nhiá»u sá»± lá»±a chá»n cho nhóm ăn Ãt chất béo, hay cho nhóm ăn Ãt cholesterol. Chúng tôi cÅ©ng nấu cả đồ chay. Má»i ngưá»i Ä‘á»u nháºn được thá»±c đơn hàng ngày". Anh ta cầm lên má»™t tá» thá»±c đơn ở má»™t cái bàn gần đấy.   
 
Ruth Ä‘á»c lướt qua thá»±c đơn. Hôm nay có các món gà tây nướng, cá hồi hầm, hoặc là Ä‘áºu hÅ© fajitas cùng vá»›i salad trá»™n, bánh mì tròn, trái cây tươi, nước xoài ép và bánh hạnh nhân. Bất thình lình má»™t vấn đỠnảy ra: không có món ăn Trung Hoa.   
 
Nhưng khi Ruth nêu vấn đỠra, Patel đã có sẵn câu trả lá»i "Chúng tôi đã có tÃnh đến vấn đỠnày từ trước. Thức ăn Trung Hoa, Nháºt Bản, thức ăn cá»§a ngưá»i Do Thái…Chúng tôi có má»™t hệ thống phân phối thá»±c phẩm từ các nhà hàng có uy tÃn. Và bởi vì chúng tôi có hai ngưá»i Trung Hoa khác dùng món ăn Trung Hoa hai lần má»™t tuần, cụ bà có thể dùng chung các món ăn mà chúng tôi gá»i cho há». Còn nữa, má»™t trong các đầu bếp cá»§a chúng tôi là ngưá»i Hoa. Bà thưá»ng nấu cháo cho bữa Ä‘iểm tâm vào dịp cuối tuần. Má»™t vài ngưá»i không phải là ngưá»i Hoa cÅ©ng thÃch dùng món ăn này. " Patel nhẹ nhàng chuyển sang lối nói chuyện tiếp thị đã được luyện táºp kỹ càng cá»§a mình. "Ngoài chế độ ăn kiêng đặc biệt, thì tất cả Ä‘á»u hài lòng vá»›i sá»± phục vụ ở đây, khăn bàn má»›i cho má»—i bữa ăn, y như là má»™t nhà hàng lịch sá»±. Tiá»n boa là không cần thiết và không được cho phép ở đây". Ruth gáºt đầu. Äối vá»›i bà Lưu Linh tiá»n boa cao nhất là má»™t đô.   
 
"NÆ¡i đây sẽ tạo ra má»™t cuá»™c sống thanh thản vô tư, má»i việc sẽ ra so khi ông bà ở vào tuổi này, tôi nói thế có phải không ạ?" Patel nói và nhìn Ruth. Anh ta chắc đã liệt Ruth vào đối tượng khó dụ dá»—. Sao anh ta có thể nói Ä‘iá»u đó được? Nó được thể hiện trên trán mình hay sao? Ruth thầm nghÄ©. Có vẻ rõ ràng là Art nghÄ© chá»— này tháºt tuyệt.   
 
Ruth quyết định cô vẫn cứ là má»™t ngưá»i khó chÆ¡i. "Anh có biết ai ở đây có vấn đỠgiống mẹ tôi? Có bất cứ ai ở đây, phải ,có vấn đỠvá» trà nhá»› không?"   
 
"Có thể nói chắc rằng có má»™t ná»a số ngưá»i trên 80 tuổi có vấn đỠvá»›i trà nhá»› đã bá»™c lá»™ rõ. Vả lại tuổi bình quân ở đây là 87".   
 
"Tôi không muốn nói chỉ có vấn đỠtrà nhớ. Mà còn có những vấn đỠkhác nữa…"   
 
"Bà muốn nói như bệnh mất trà Alzheimer?" Patel chỉ cho há» vào má»™t sảnh rá»™ng khác. "Tôi sẽ trả lá»i câu há»i cá»§a bà sau. Còn đây là sảnh đưá»ng chÃnh".   
 
Vài ngưá»i ngẩng lên từ bàn bingo dưới sá»± Ä‘iá»u khiển cá»§a má»™t ngưá»i đàn ông trẻ. Ruth nháºn thấy hầu hết má»i ngưá»i ở đây Ä‘á»u ăn mặc rất trang nhã. Má»™t ngưá»i báºn má»™t bá»™ đồ vét màu phấn xanh, vòng Ä‘eo cổ và bông tai bằng ngá»c trai, trông như thể bà sắp đến dá»± lá»… Phục Sinh. Má»™t ngưá»i đàn ông mÅ©i diá»u hâu đội má»™t chiếc mÅ© beret trông vui mắt nháy mắt vá»›i Ruth. Cô hình dung anh ta ở cái tuổi 30, má»™t thương gia láo xược, tá»± tin vá»›i vị trà cá»§a mình ở trên Ä‘á»i và giữa đám đàn bà.   
 
"Bingo!" một bà gần như không có cằm kêu lên.   
 
"Tôi còn chưa gá»i đủ số, Anna" ngưá»i thanh niên nói bằng giá»ng kiên nhẫn. "Bà cần Ãt nhất năm số để chiến thắng. Mà cho đến bây giá» chúng ta má»›i chỉ làm được có ba thôi".   
 
"á»’ tôi không biết. Váºy lại gá»i tôi là ngu".   
 
"Không! Không! Không!" một bà quàng khăn la lớn "Chị dám nói cái từ đó ở đây à?"   
 
"Äúng rồi Loretta" ngưá»i đàn ông phụ hoạ. "Không ai ở đây ngu ngốc hết. Thỉnh thoảng chúng ta có nhầm lẫn chút xÃu, thế thôi."   
 
"Äồ ngu! Äồ ngu! Äồ ngu!" Anna lẩm bẩm qua kẽ răng như thể bà Ä‘ang chá»i, rồi lưá»m Loretta vá»›i ánh mắt dữ dằn. "Äồ ngu!"   
 
Patel chẳng lộ vẻ bối rối, Anh ta lặng lẽ dẫn Ruth và Art đi ngang qua phòng đến một thang máy.   
 
Khi thang máy Ä‘i lên, anh ta nói "Còn đối vá»›i câu há»i cá»§a bà, phần lá»›n cư dân ở đây được chúng tôi gá»i là "tuổi già mong manh". Há» có thể có vấn đỠvá»›i mắt nhìn, tai nghe hoặc Ä‘i lại vá»›i má»™t chiếc gáºy chống hay là má»™t ngưá»i dẫn đưá»ng. Má»™t số ngưá»i đầu óc còn minh mẫn hÆ¡n ông bà và tôi đây, những ngưá»i khác dá»… dàng lẫn lá»™n và có dấu hiệu cá»§a bệnh mất trà như là bệnh Alzheimer hoặc là cái mà bà nói. Há» có khuynh hướng quên những chuyện nho nhá» như việc uống thuốc, đó là lý do tại sao chúng tôi phát thuốc đến từng ngưá»i. Nhưng há» bao giá» cÅ©ng biết ngày hôm nay là ngày gì, có phim nào vào ngày Chá»§ Nháºt và hái rau thÆ¡m vào ngày thứ hai. Còn nếu há» không nhá»› được năm tháng thì tại sao lại phải nhá»›? Má»™t số khái niệm vá» thá»i gian là không thÃch hợp".   
 
"Tốt nhất là chúng tôi cho anh biết bây giá»" Art nói, "Bà cụ Young nghÄ© bà đến đây bởi vì có sá»± rò rỉ chất phóng xạ ở nhà bà", Anh đưa cho giám đốc Ä‘iá»u hành bản sao lá thư mà anh đã chế ra.   
 
"Äiá»u này má»›i mẻ đây" Patel thừa nháºn vá»›i nụ cưá»i tán thưởng. "Tôi sẽ ghi nhá»› sáng kiến này để nói lại vá»›i những ngưá»i khác có các báºc sinh thành cần nuôi dưỡng. Phải, ở miá»…n phÃ, khách cá»§a Phòng an toàn cá»™ng đồng ở California. Tháºt tốt là đã làm cho nó trở thành chÃnh thức, có dấu cá»§a cấp có thẩm quyá»n giống như má»™t tá» giấy triệu táºp". Anh ta mở má»™t cánh cá»a "Äây là má»™t căn há»™ vừa trống". Há» Ä‘i vào má»™t căn há»™ nhìn xuống vưá»n, má»™t phòng khách Ä‘a chức năng, má»™t phòng ngá»§ và phòng tắm. Còn chưa có đồ đạc, nghe có mùi sÆ¡n má»›i quét và mùi thảm má»›i. Äối vá»›i Ruth thì cái Ä‘iá»u mà Patel nói "vừa má»›i trống" có nghÄ©a là ngưá»i ở đây vừa má»›i chết. Cái vẻ tươi vui cá»§a chốn này bây giá» dưá»ng như báo hiệu má»™t Ä‘iá»m xấu, cái mặt ngoài che giấu má»™t sá»± tháºt Ä‘en tối. "Äây là má»™t trong những căn há»™ đẹp nhất. Có những phòng nhá» hÆ¡n, rẻ tiá»n hÆ¡n, và có má»™t số căn không trông ra vưá»n hoặc ra biển. Chúng tôi sẽ có má»™t căn trống như váºy, à trong khoảng má»™t tháng nữa".   
 
Lạy Chúa! Anh ta mong đợi má»™t ngưá»i nữa sá»›m qua Ä‘á»i. Và anh ta nói Ä‘iá»u ấy má»›i thản nhiên và đơn giản làm sao! Ruth cảm thấy mình bị sáºp bẫy, hoảng hốt muốn trốn thoát. Chốn này giống như má»™t cái án tá» hình. Không biết mẹ cô có cảm thấy thế không? Bà sẽ không bao giá» chịu ở lấy má»™t tháng nói chi đến ba tháng.   
 
"Chúng tôi có thể cung cấp đồ đạc mà không tÃnh thêm tiá»n", Patel nói. "Nhưng thông thưá»ng các cụ muốn Ä‘em đồ đạc cá»§a mình đến, truyá»n cho nó cá tÃnh cá»§a mình và biến nÆ¡i đây thành nhà cá»§a há». Chúng tôi khuyến khÃch việc này. Má»—i tầng có má»™t nhóm phụ trách, hai ngưá»i chăm nom má»™t tầng ngày cÅ©ng như đêm. Ai cÅ©ng biết tên há». Má»™t ngưá»i trong đó tháºm chà còn nói được tiếng Hoa".   
 
"Tiếng Quảng Äông hay tiếng Quan Thoại?"   
 
"Câu há»i rất hay" Anh ta lôi ra má»™t chiếc máy ghi âm Ä‘iện tá» nói vào máy. "Tìm hiểu xem Janie nói tiếng Quảng Äông hay tiếng Quan Thoại".   
 
"Như váºy" Ruth há»i "giá tiá»n thuê là bao nhiêu?"   
 
Patel trả lá»i không chút do dá»± "Từ 3200 đô đến 3800 đô má»™t tháng tuỳ thuá»™c vào từng căn há»™ và mức độ phục vụ cần thiết. Bao gồm cả việc đưa các cụ Ä‘i khám sức khoẻ định kỳ hàng tháng. Tôi sẽ cho bà xem bảng giá chi tiết".   
 
Ruth không thể không há hốc miệng ra khi nghe nói giá cả. "Anh có biết không?" cô há»i Art. Anh gáºt đầu. Cô ná»a hoảng hồn vì cái giá đắt kinh hồn ná»a thán phúc việc Art vui lòng trả tiá»n ba tháng, gần 12 ngàn đô. Cô sá»ng sốt nhìn anh miệng vẫn há ra.   
 
"Nó đáng đồng tiá»n mà" anh thì thầm.   
 
"Tháºt là Ä‘iên".   
 
Cô láºp lại Ä‘iá»u đó trong lúc anh chở cô vá» nhà mẹ.   
 
"Em không thể nghÄ© như cách em vẫn nghÄ© vá» việc thuê nhà thông thưá»ng" Art đáp. "Nó bao gồm tiá»n thức ăn, căn há»™, phục vụ 24 trên 24, cùng các phương tiện chăm sóc sức khá»e, giặt á»§i quần áo".   
 
"Phải, và cả má»™t giò phong lan đắt tiá»n nữa! Em không thể để anh trả số tiá»n này, ba tháng cÅ©ng không".   
 
"Nó đáng thế mà" anh lại bảo cô.   
 
Ruth thở ra má»™t cách nặng ná» "Nghe đây, em sẽ trả má»™t ná»a và nếu má»i việc suôn sẻ, em sẽ trả cả cho anh".   
 
"Chúng ta đã thống nhất vá»›i nhau rồi mà. Không có cưa đôi hay trả lại trả liếc gì cả. Anh còn tiá»n tiết kiệm và anh muốn làm việc này. Mà anh không muốn đó là má»™t Ä‘iá»u kiện để chúng ta trở lại vá»›i nhau hay là gạt mẹ em ra ngoài, hay bất cứ chuyện gì khác đâu. Äó không phải Ä‘iá»u kiện cho bất cứ chuyện gì cả. Nó không há» là áp lá»±c buá»™c em phải làm chuyện này chuyện kia. Không có má»™t sá»± chỠđợi đổi chác nào, và không có chuyện gì kéo theo hết".   
 
"Em biết và em đánh giá cao thiện ý của anh, nhưng…"   
 
"Nó còn hÆ¡n là má»™t thiện ý. Äó là má»™t món quà. Äôi lúc em cÅ©ng phải há»c để đón nháºn chúng, Ruth. Em sẽ làm má»™t Ä‘iá»u sai trái vá»›i bản thân nếu em không há»c được Ä‘iá»u đó đấy".   
 
"Anh Ä‘ang nói gì váºy?"   
 
"Cái cách mà em muốn má»™t cái gì đó từ má»i ngưá»i, má»™t bằng chứng vá» tình yêu, hay lòng trung thành hay niá»m tin ở em. Nhưng em lại không trông mong nó đến, còn khi nó được trao táºn tay em thì em lại không nhìn thấy. Hoặc là em cưỡng lại, từ chối".   
 
"Em đâu có".   
 
"Em giống má»™t ngưá»i bị bệnh đục thuá»· tinh thể, rất muốn sáng mắt ra nhưng lại từ chối việc mổ mắt vì em sợ có thể em sẽ bị mù. Em thà cứ dần dần bị mất Ä‘i ánh sáng còn hÆ¡n là nắm lấy má»™t cÆ¡ há»™i. Và thế là em không thể thấy đâu là câu trả lá»i lù lù ngay trước mặt em".   
 
"Äiá»u đó không đúng" cô chống chế. Tuy váºy cô biết có má»™t Ä‘iá»u rất chắc chắn trong những Ä‘iá»u Art nói. Nó không hoàn toàn chÃnh xác, nhưng có nhiá»u phần trong đó quen thuá»™c như sóng triá»u trong những giấc mÆ¡ cá»§a Ruth. Cô quay sang anh "Có phải anh bao giá» cÅ©ng nghÄ© như thế vá» em?" "Không hẳn thế. Anh không thá»±c sá»± nghÄ© vá» Ä‘iá»u đó cho đến khi em bá» Ä‘i vài tháng trước. Thế là anh bắt đầu băn khoăn tá»± há»i những Ä‘iá»u em nói vá» anh có đúng không. Anh nháºn ra anh tá»± coi mình là trung tâm, rằng anh quen vá»›i việc nghÄ© đến mình trước hết. Nhưng anh cÅ©ng nháºn ra rằng em có khuynh hướng coi mình là số hai. Cứ như thể anh được em cho phép nghÄ© mình có Ãt trách nhiệm hÆ¡n. Anh không nói đó là lá»—i cá»§a em. Nhưng em cÅ©ng phải há»c cách nháºn lại, chá»™p lấy cái ngưá»i khác chìa cho em. Äừng cưỡng lại. Äừng tạo ra những căng thẳng, đừng phức tạp hoá má»i chuyện. Chỉ việc đưa tay ra nháºn lấy và nếu em muốn lịch sá»± hãy nói câu cám Æ¡n".  
Äầu óc Ruth lá»™n tùng phèo. Cô Ä‘ang bị phanh phui và bị đánh tÆ¡i tả, và cô sợ hãi "Cám Æ¡n anh" cuối cùng cô nói.   
 
Trái vá»›i sá»± dá»± Ä‘oán cá»§a Ruth, mẹ cô dưá»ng như không phản đối việc dá»n đến ở Mira Manor. Mà tại sao bà phải phản đối. Bà Lưu Linh nghÄ© chuyện này chỉ là tạm thá»i – lại không mất tiá»n. Sau khi đưa bà Ä‘i thị sát, Ruth và Art đưa bà đến má»™t tiệm ăn gần đấy ăn trưa và để nghe ý kiến cá»§a bà.   
 
"Thế là nhiá»u ngưá»i già ở đây cÅ©ng có vụ rò rỉ chất phóng xạ". Bà lẩm bẩm vẻ kinh hãi.   
 
"Thá»±c ra, không phải tất cả má»i ngưá»i ở đây Ä‘á»u bởi vì vụ rò rỉ" Art nói. Ruth tá»± há»i không biết Ä‘iá»u này sẽ dẫn tá»›i đâu.   
 
"á»’, cÅ©ng có vấn đỠvá» nhà cá»a?"  
 
"Không có vấn đỠgì cả. Há» chỉ thÃch sống ở đó".   
 
Bà Lưu Linh độp lại "Tại sao?"   
 
"á»’, vì ở đó thoải mái, tiện nghi. Há» có nhiá»u bạn. Má»™t cách nào đó, nó giống như má»™t chuyến Ä‘i chÆ¡i biển".   
 
Mặt bà Lưu Linh bá»—ng thể hiện má»™t cái vẻ ghê tởm "Chuyến Ä‘i biển? Cao Linh lúc nào cÅ©ng muốn mẹ Ä‘i má»™t chuyến du ngoạn bằng tàu. Chị hà tiện quá à, dì ấy bảo. Mẹ không hà tiện! Mẹ chỉ nghèo thôi, mẹ không có tiá»n ném xuống biển".   
 
Ruth có cảm tưởng Art đã Ä‘i sai má»™t nước cá». Chuyến Ä‘i biển. Nếu như anh đã từng nghe thấy những lá»i cằn nhằn liên miên cá»§a mẹ cô trong những năm qua, anh sẽ biết là anh đã mắc má»™t sai lầm trong khi đưa ra lá»i so sánh trên.  
"Ai có thể đủ tiá»n để Ä‘i chÆ¡i như thế?" Mẹ cô càu nhàu.   
 
"Rất nhiá»u ngưá»i cho rằng sống ở Mira Manor rẻ hÆ¡n ở nhà riêng" Art đáp.   
 
Một bên lông mày của bà Lưu Linh nhướng lên. "Rẻ là thế nào?"   
 
"Một ngàn đô một tháng".   
 
"Má»™t ngàn. Úi trá»i! Quá đắt!"   
 
"Nhưng đó là bao gồm cả nhà ở, thức ăn, phim ảnh, khiêu vÅ©, đồ đạc và truyá»n hình cáp".   
 
Bà Lưu Linh không có truyá»n hình cáp. Bà thưá»ng nói vá» nó nhưng lại thay đổi ý định khi biết nó ngốn bao nhiêu tiá»n.   
 
"Có kênh tiếng Hoa chứ?"   
 
"Có, vài kênh tiếng Hoa. Và không phải thuế má gì".   
 
Äiá»u này cÅ©ng khiến bà Lưu Linh quan tâm. Thá»±c ra thuế bất động sản cá»§a bà thấp và ổn định bởi luáºt liên bang bảo vệ tài sản cho những ngưá»i cao tuổi. Tuy váºy, hàng năm má»—i lần nháºn hóa đơn thu thuế, cái số tiá»n phải đóng làm bà khổ sở hết sức.   
 
Art tiếp tục "Không phải tất cả các căn há»™ ở đây Ä‘á»u giá 1000 má»™t tháng. Căn há»™ cá»§a mẹ đắt nhất bởi vì nó là căn há»™ đẹp nhất, nhìn ra quang cảnh đẹp này, lại ở trên tầng cao nhất này. Mẹ tháºt là may là ở đó mà không mất tiá»n".  
 
"Tốt nhất ư?"   
 
"Số má»™t đấy ạ" Art nhấn mạnh. "Những căn há»™ nhá» hÆ¡n thì rẻ hÆ¡n..Em yêu, ông Patel nói giá bao nhiêu nhỉ?" Ruth giáºt mình sá»ng sốt. Cô giả vá» nhá»› lại "Em nghÄ© là anh ta nói 750 đô".   
 
"Bằng số tiá»n mà mẹ lấy được từ sở an sinh xã há»™i". Bà Lưu Linh nói vẻ làm mình làm mẩy.   
 
Còn Art thì đế thêm "Ông Patel nói những ngưá»i ăn Ãt thì còn được trừ tiá»n".   
 
"Mẹ ăn Ãt lắm. Không như ngưá»i Mỹ bao giá» cÅ©ng ăn hàng thúng uống hàng thùng".   
 
"Váºy thì mẹ chắc chắn là đạt tiêu chuẩn. Con nghÄ© mẹ chắc chưa nặng đến 55 ký".   
 
"Không, Art, " Ruth cắt ngang "Ông ấy nói phải dưới 43 ký".   
 
"Mẹ chỉ nặng có 40 ký".   
 
"Dù sao thì," Art nói hết sức tá»± nhiên "má»™t ngưá»i như mẹ có thể sống ở căn há»™ cao cấp nhất vá»›i cái số tiá»n mẹ lãnh được ở sở anh sinh. Kể như là không tốn kém gì cả". Trong khi há» tiếp tục bữa trưa, Ruth có thể thấy đầu óc mẹ cô cứ suy nghÄ© đến truyá»n hình cáp miá»…n phÃ, số tiá»n giảm giá tháºt bá»±, và căn há»™ xịn nhất – tất cả những cái này Ä‘á»u không sao cưỡng nổi.   
 
Khi bà Lưu Linh lên tiếng sau má»™t hồi ngẫm nghÄ©, giá»ng bà vang lên hả hê "Chắc chắn Cao Linh nghÄ© mẹ phải có nhiá»u tiá»n lắm má»›i sống ở đấy được. Giống như má»™t chuyến du lịch bằng du thuyá»n".   
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				13-11-2008, 03:59 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hai 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Ngưá»i ta ăn mừng sinh nháºt lần thứ 77 cá»§a dì Gal, tuổi 82 cá»§a bà nếu sá»± tháºt được phÆ¡i bày, nhưng chỉ có bà, bà Lưu Linh và Ruth biết Ä‘iá»u đó.   
 
Há» Young tụ táºp trong má»™t ngôi nhà kiểu trang trại cá»§a ông bà Cao Linh và EÄ‘mun ở Saratoga. Dì Gal Ä‘eo má»™t vòng hoa kết bằng lụa ở cổ và mặc má»™t chiếc áo rá»™ng thùng thình có những hoạ tiết sặc sỡ để giữ được ý nghÄ©a cho bữa tiệc sinh nháºt. Dượng EÄ‘mun báºn áo sÆ¡ mi hello and goodbye có in những cây đàn ghi ta bốn dây. Há» vừa trở vá» sau chuyến du lịch lần thứ 12 đến các đảo ở Hawaii. Bà Lưu Linh, Art, Ruth và vài ngưá»i bà con ngồi cạnh hồ bÆ¡i ở sân sau hoặc là lunai như là dì Gal gá»i – nÆ¡i dượng EÄ‘mun nhóm lên ngá»n lá»a có thể nướng đủ số thịt trong khả năng tiêu hoá cá»§a má»i ngưá»i. Ngoài trá»i những ngá»n Ä‘uốc dùng chất khà toả hÆ¡i ấm và làm cho cả không gian thoang thoảng mùi thÆ¡m. Bá»n trẻ không dá»… bị đánh lừa. Chúng cho rằng hồ bÆ¡i quá lạnh nên mải mê chÆ¡i đá bóng trên sân cá». Cứ vài phút má»™t lần chúng lại dùng cái vợt tay để vá»›t bóng lên khá»i hồ. "Nước bắn tung toé cả lên ngưá»i" bà Lưu Linh cằn nhằn.   
 
Khi bà Cao Linh vào trong bếp để chuẩn bị món ăn cuối cùng, Ruth vào theo bà. Cô đã đợi má»™t cÆ¡ há»™i để nói chuyện riêng vá»›i ngưá»i dì "Này con biết làm trà trứng thế nào không?" Dì Gal há»i khi Ruth bóc má»™t quả trứng luá»™c già lá»a. "Dùng hai cuống lá trà Ä‘en tháºt bá»±. Nó phải Ä‘en chứ không xanh như trà Nháºt và không phải có mùi thÆ¡m như bá»n trẻ các con khoái uống vì lý do sức khoẻ. Cho lá trà vào trong má»™t miếng vải bông má»m, cá»™t chặt lại".   
 
"Bây giá» thì cho những quả trứng đã luá»™c rồi vào trong nồi cùng vá»›i lá trà, má»™t ná»a ly nước tương cho 20 quả trứng và sáu lá cây anit", bà Cao Linh tiếp tục. Bà rắc vào há»—n hợp trên má»™t lượng muối. Tuổi thá» cá»§a bà rõ ràng là tặng phẩm cá»§a gien di truyá»n chứ không phải do chế độ ăn kiêng. "Äun trong vòng má»™t tiếng đồng hồ", bà nói, đặt cái nồi lên bếp ga nhá» lá»a. "Khi con còn bé, con đã thÃch ăn món này lắm. Chúng ta gá»i nó là Trứng may mắn. Äó là lý do tại sao mẹ con và dì làm món này. Tất cả bá»n trẻ con Ä‘á»u thÃch ăn hÆ¡n bất cứ món nào khác. Dù váºy có má»™t lần con ăn tá»›i năm trứng và bị mệt, làm ồn ào cả phòng khách nhà dì. Sau đó con nói xin kiếu món trứng. Con không ăn trứng trong vòng má»™t năm. Rồi sau đó món trứng lại vẫn ngon như thưá»ng".   
 
Ruth không nhá»› chút nào vá» chuyện này và tá»± há»i không biết bà Cao Linh có lẫn cô vá»›i con gái bà không. Không biết bà dì cá»§a cô cÅ©ng có dấu hiệu cá»§a bệnh mất trà không.   
 
Bà Cao Linh Ä‘i đến bên tá»§ lạnh lấy ra má»™t tô cần tây cắt ra thành từng lát. Không cần Ä‘o lưá»ng bà trá»™n cần tây vá»›i dầu mè và nước tương, trò chuyện vá»›i Ruth như bà Ä‘ang ở má»™t buổi hướng dẫn nấu ăn.   
 
"Dì nghÄ© má»™t ngày nào đó dì sẽ viết má»™t cuốn sách có tá»±a đỠlà Ẩm thá»±c Trung quốc – con nghÄ© sao, có được không? viết vá» những món ăn thông thưá»ng thôi. Có thể, nếu con không quá báºn, con sẽ giúp dì viết nhé. Dì không muốn nói là không có tiá»n thù lao đâu. Tất nhiên, hầu hết chữ nghÄ©a đã có sẵn trong đầu dì rồi. Dì chỉ cần má»™t ai đó viết ra thôi. Dù váºy, dì vẫn trả công cho con, Ä‘iá»u này không ảnh hưởng đến việc ta là dì cá»§a con".   
 
Ruth không muốn khuyến khÃch chuyện này. "Dì có làm món trứng này khi dì sống ở trại mồ côi vá»›i mẹ con không?" bà Cao Linh ngừng tay trá»™n đồ. Bà ngước nhìn lên "À, mẹ con đã kể cho con nghe vá» chá»— ấy à?" Bà nếm má»™t miếng cần tây và cho thêm má»™t chút nước tương. "Trước đây mẹ con không muốn nói cho bất cứ ai biết tại sao mẹ con lại đến trại mồ côi đâu". Bà dừng lại, cắn môi như thể bà chưa sẵn sàng dốc bầu tâm sá»±.   
 
"Dì muốn nói dì Báu là mẹ của mẹ con".   
 
Cao Linh tắc lưỡi "À, thế là chị ấy đã cho con biết. Dì rất vui. Tốt lắm. Tốt nhất là cứ nói rõ sá»± tháºt". "Con cÅ©ng biết rằng cả dì và mẹ con Ä‘á»u lá»›n hÆ¡n năm tuổi so vá»›i cái tuổi mà má»i ngưá»i biết. Và rằng ngày sinh thá»±c sá»± cá»§a dì thì còn sá»›m hÆ¡n bốn tháng".   
 
Bà Cao Linh cố cưá»i gượng, nhưng trông bà cÅ©ng có vẻ bẽ bàng. "Dì bao giá» cÅ©ng muốn sống tháºt. Nhưng mẹ con lại sợ hãi quá nhiá»u thứ - ồ, bà nói nhà chức trách sẽ Ä‘uổi bà vá» Trung Quốc nếu há» biết chúng ta không phải là chị em ruá»™t. Có thể Edwin không cưới mẹ con vì mẹ con quá già. Rồi sau đó con sẽ lấy làm nhục nhã nếu con biết ai là bà ngoại thá»±c sá»± cá»§a con, không chồng mà chá»a, khuôn mặt bị huá»· hoại, bị đối xá» như má»™t kẻ đầy tá»›. Còn dì ư? Bao năm qua dì đã có cách nghÄ© má»›i. Những bà máºt ngày xưa ư? Ở đây ai thèm quan tâm đến! Không chồng mà vẫn có con? á»’ thì cÅ©ng giống Madonna thôi. Nhưng mẹ con vẫn khăng khăng "Không được nói vá»›i ai, hứa đấy".   
 
"Có ai khác biết không ạ? Dượng Edmund, hay Sally hay Billy?"   
 
"Không, không, chẳng có ai biết cả. Dì đã hứa vá»›i mẹ con…Tất nhiên dượng Edmund có biết. Hai ngưá»i không giữ bà máºt vá»›i nhau. Dì nói vá»›i dượng tất cả..Tuy váºy việc tuổi tác thì ông không biết. Nhưng dì không nói dối. Dì quên. Tháºt thế! Tháºm chà dì còn không cảm thấy mình đã 77 tuổi. Trong suy nghÄ© cá»§a mình, dì cho mình cao nhất là 60 tuổi. Nhưng bây giá» con nhắc dì nhá»› lại. Dì tháºm chà còn già hÆ¡n nữa – bao nhiêu nhỉ?"   
 
"82 ạ".   
 
"Trá»i!" vai bà rÅ© xuống khi bà suy ngẫm vá» Ä‘iá»u đó. "82! Cháºc, cÅ©ng giống như dì có Ãt tiá»n gá»i nhà băng hÆ¡n là dì tưởng".   
 
"Trông dì vẫn trẻ hÆ¡n tuổi đến 20 tuổi. Mẹ con cÅ©ng thế. Và dì đừng lo, con không nói cho ai biết đâu, kể cả dượng Edmund. Buồn cưá»i là vào năm ngoái khi mẹ con nói vá»›i bác sÄ© là bà 82 tuổi, con lại nghÄ© đó là dấu hiệu bà bị lẫn. Rồi hóa ra bà bị bệnh Alzheimer. Nhưng bà vẫn nói đúng vá» tuổi tác cá»§a mình. Bà chỉ quên nói dối…"   
 
"Không phải nói dối" bà Cao Linh chữa lại "Äó là má»™t bà máºt".   
 
"à con muốn nói thế. Mà con cÅ©ng sẽ không biết tuổi cá»§a mẹ cho đến khi con Ä‘á»c những gì mẹ con viết". "Chị ấy viết ra – vá» tuổi cá»§a mình?"   
 
"Vá» rất nhiá»u chuyện. Cả má»™t táºp giấy dày. Äó là câu chuyện vá» cuá»™c Ä‘á»i bà, những gì bà không muốn quên. Những Ä‘iá»u mẹ con không thể nói ra. Mẹ cá»§a bà, trại mồ côi, ngưá»i chồng thứ nhất cá»§a bà, cá»§a dì". Trông dì Gal có vẻ ngày càng bứt rứt. "Chị ấy viết Ä‘iá»u đó vào lúc nào?"   
 
"á»’, chắc là vào bảy tám năm vá» trước, chắc chắn là khi mẹ con bắt đầu lo lắng rằng có má»™t Ä‘iá»u gì không ổn vá»›i trà nhá»› cá»§a bà. Hồi đó mẹ con có đưa cho con mấy tỠđể con Ä‘á»c. Những toàn là tiếng Hoa, con làm sao mà Ä‘á»c được. Mấy tháng trước con tìm được má»™t ngưá»i dịch ra tiếng Anh".   
 
"Tại sao không nhá» dì?" Bà Cao Linh giả vá» bị mếch lòng. "Ta là dì con, mẹ con là chị ta. Chúng ta vẫn là máu má»§ ruá»™t rà, dẫu rằng mẹ con và ta không có cùng ngưá»i mẹ".   
 
Sá»± tháºt là Ruth đã sợ mẹ cô có thể viết những Ä‘iá»u không dá»… nghe vá» dì Cao Linh. Và bây giá» có vẻ như là bà Cao Linh cÅ©ng có thể cắt bá»›t những Ä‘oạn nói vá» bà máºt cá»§a bà, cuá»™c hôn nhân vá»›i má»™t tên nghiện ma túy chẳng hạn. "Con không muốn phiá»n đến dì".   
 
Dì cô khịt mÅ©i. "Còn há» hàng ná»—i gì nếu con không muốn phiá»n đến bà con ruá»™t thịt?"   
 
"Äúng thế ạ".   
 
"Con có thể gá»i dì bất cứ lúc nào, con biết rõ thế mà. Con muốn ăn món ăn Trung Quốc, ta nấu cho con ăn. Con cần dịch tiếng Hoa ra tiếng Anh, ta cÅ©ng có thể làm cho con. Con cần ta trông coi mẹ con, không cần há»i trước chỉ cần đưa mẹ con đến đây".   
 
"Nói đến chuyện ấy, dì có nhá»› chúng ta đã nói gì vá» những nhu cầu cần thiết cá»§a mẹ con trong tương lai không? Art và con đã tìm ra má»™t chá»—, Mira Mar Manor, má»™t nhà sống tương trợ, rất tốt. Äá»™i ngÅ© phục vụ túc trá»±c 24 trên 24, có nhiá»u hoạt động khác, có y tá chăm sóc sức khoẻ".   
 
Bà Cao Linh cau mày "Sao con có thể cho mẹ con vào viện dưỡng lão. Không, Ä‘iá»u đó không ổn". Bà đưa tay bịt miệng, lắc đầu.   
 
"Không phải như dì tưởng đâu".   
 
"Không được làm thế. Nếu con không chăm được bà ấy, để mẹ con đến đây sống với dì".   
 
Ruth biết rằng bà Cao Linh khó có thể đảm nhiệm được việc này vài ngày. "Suýt nữa thì làm cho dì lên cÆ¡n Ä‘au tim" bà đã miêu tả vá» chuyến đến chÆ¡i má»›i nhất cá»§a bà Lưu Linh ở nhà bà. Tuy váºy cô vẫn lấy làm xấu hổ là dì Cao Linh nghÄ© cô là má»™t đứa con gái vô tình ,thiếu quan tâm đến mẹ. Cô vẫn không nguôi lo lắng vá» Mira Mar và vẫn không cảm thấy chắc chắn trong dá»± định cá»§a mình. Äó có phải là giải pháp tốt nhất cho sức khoẻ và sá»± an nguy cá»§a mẹ cô không? Hay là cô đã bá» rÆ¡i mẹ ruá»™t cá»§a mình cho sá»± yên ổn cá»§a bản thân? Cô tá»± há»i không biết có phải cô chỉ đơn giản làm theo ý muốn cá»§a Art như là cô đã làm vá» nhiá»u mặt trong mối quan hệ cá»§a há». Có vẻ như cô bao giá» cÅ©ng sống bằng cuá»™c Ä‘á»i cá»§a ngưá»i khác, vì ngưá»i khác.   
 
"Con chỉ không biết làm Ä‘iá»u gì khác" Ruth nói, giá»ng cô tràn ngáºp má»™t ná»—i thất vá»ng mà cô đã giữ kÃn lâu nay. "Căn bệnh này tháºt kinh khá»§ng, nó phát triển nhanh hÆ¡n con nghÄ©. Bà không thể ở má»™t mình. Bà Ä‘i lang thang. Bà không biết là mình vừa ăn mưá»i phút trước hay mưá»i tiếng đồng hồ trước. Bà không thể tá»± tắm rá»a. Bà sợ vòi nước…"   
 
"Dì biết, dì biết. Rất khó khăn, Rất đáng buồn. Äó là lý do tại sao dì bảo con nếu con không chăm mẹ được nữa thì con hãy đưa bà đến đây. Lúc ở chá»— dì, lúc ở chá»— con. Như váºy sẽ dá»… hÆ¡n".   
 
Ruth cúi đầu xuống "Mẹ con đã đi tham quan Mira Mar một vòng. Bà nghĩ chỗ này khá dễ chịu, giống như một chuyến đi chơi biển".   
 
Bà Cao Linh khụt khịt vẻ nghi ngá».   
 
Ruth muốn dì cô á»§ng há»™ quyết định này. Cô cÅ©ng cảm thấy bà Cao Linh muốn cô há»i Ä‘iá»u đó. Bà và mẹ cô sẽ thay phiên nhau bảo vệ nhau. Ruth bắt gặp ánh mắt cá»§a bà Cao Linh. "Con sẽ không quyết định cho đến khi dì cÅ©ng nghÄ© là Ä‘iá»u đó nên làm. Nhưng con muốn dì xem qua chá»— này má»™t chút. Khi ấy con sẽ đưa cho dì má»™t bản sao bản thảo cá»§a mẹ con".   
 
Äó là Ä‘iá»u mà bà Cao Linh quan tâm.  
  
"Nói vá» chuyện này" Ruth tiếp tục "con tá»± há»i không biết chuyện gì đã xảy ra vá»›i những ngưá»i mà dì và mẹ con quen biết ở Trung Hoa. Mẹ con không bao giá» thêm Ä‘iá»u gì sau khi bà rá»i khá»i Hồng Kông. Äiá»u gì xảy ra vá»›i Phú Nam, chồng cá»§a dì, và bố cá»§a ông ta? Há» có còn làm chá»§ hiệu má»±c không?"  
Bà Cao Linh nhìn quanh, chắc chắn không có ai ở gần hỠđể có thể nghe được câu chuyện giữa hai ngưá»i. "Những ngưá»i này tháºt xấu xa" bà nhăn mặt. "Xấu xa đến ná»—i con không thể hình dung là há» xấu cỡ nào. Ngưá»i con trai có nhiá»u vấn đỠlắm. Mẹ con có viết vá» y không?" Ruth gáºt đầu. "Ông ta nghiện thuốc phiện."   
 
Trông bà Cao Linh lúc ấy có vẻ bối rối khi nhân ra là bà Lưu Linh rất chu đáo trong hồi ký cá»§a mình. "Äiá»u đó đúng" bà thừa nháºn. "Sau đó ông ta chết, có thể vào năm 1960 dù không ai dám chắc vá» Ä‘iá»u đó. Nhưng đó là lúc hắn ta thôi không viết thư và gá»i Ä‘iện cho nhiá»u ngưá»i khác nhau, doạ dẫm này kia để đòi tiá»n há»".   
 
"Dượng Edmund có biết ông ta không?"   
 
Bà Cao Linh nổi nóng "Sao dì có thể nói vá»›i dượng ấy là dì là gái có chồng được? Dượng con sẽ há»i những câu như là chúng ta có làm đám cưới không, dì có phải ngưá»i phạm luáºt hôn nhân và gia đình không, dì có con riêng không – tất cả má»i chuyện. Sau đó dì cÅ©ng quên nói vá»›i dượng và khi dì nghe tin ngưá»i chồng đầu tiên cá»§a mình đã chết thì cÅ©ng là lúc quá trá»… để quay lại giải thÃch những thứ đã bị lãng quên rồi. Con hiểu chứ".   
 
"Cũng giống như tuổi của dì".   
 
"ChÃnh thế. Còn vỠông bố, phải, vào năm 1960, những ngưá»i cách mạng có chÃnh sách cải tạo bá»n địa chá»§. Há» tống ông Trương bố vào tù đánh cho lòi lá»i khai vá» nhiá»u việc làm bẩn thỉu cá»§a ông ta, lừa lá»c ngưá»i vô tá»™i và buôn thuốc phiện. Có tá»™i, há» nói và bắn ông ta, hành hình ngoài quảng trưá»ng ".   
 
Ruth tưởng tượng ra cảnh đó. Cô là ngưá»i chống lại án tá» hình vá» mặt nguyên tắc nhưng cô cảm thấy má»™t sá»± thoả mãn thầm kÃn rằng cái ngưá»i đàn ông đã gây ra bao thống khổ cho bà ngoại và mẹ cô rốt chẳng cÅ©ng phải nháºn má»™t cái chết thÃch đáng.   
 
"Ngưá»i ta cÅ©ng tịch thu nhà cá»a, Ä‘uổi bà vợ ra quét rác ngoài đưá»ng, tất cả các con trai cá»§a ông ta bị đưa Ä‘i cải tạo lao động ở VÅ© Hán, nóng đến ná»—i ngưá»i ta thà tắm trong vạc dầu sôi còn hÆ¡n là dẫn xác đến đấy. Cha mẹ cá»§a dì cÅ©ng may là đã trắng tay chẳng còn gì để phải chịu đựng má»™t hình phạt như váºy".   
 
"Còn bà Dư, thầy Phan, dì có nghe gì vỠh�"   
 
"Anh cá»§a dì, con biết đấy, tên là Tú Tú sống ở Bắc Kinh. Ông ấy nói chị Dư được thăng chức nhiá»u lần cho đến lúc chị ấy có má»™t chức vụ cao trong Äảng. Dì không biết cấp báºc cá»§a bà ấy, má»™t cái gì đó có liên quan đến thái độ tốt và cải cách. Nhưng trong cách mạng văn hoá, má»i thứ Ä‘á»u xoay ngược lại, bà trở thành Ä‘iển hình cho má»™t thái độ xấu bởi vì có thá»i gian sống vá»›i những ngưá»i truyá»n giáo. Ngưá»i ta cho bà vào tù má»™t thá»i gian dài và bị tra tấn ghê lắm. Nhưng khi bà được ra tù bà vẫn hạnh phúc làm má»™t ngưá»i có lý tưởng cá»™ng sản. Sau đó, dì nghÄ© bà mất vì bệnh già. Tú Tú nói có má»™t năm cả nước tưng bừng ká»· niệm những ngưá»i Trung Quốc đã góp phần khám phá ra ngưá»i vượn Bắc Kinh. Bài báo mà anh dì gá»i đến nói vá» Phan Khải TÄ©nh – ngưá»i mà mẹ con đã lấy – chết như má»™t vị anh hùng má»™t ngưá»i tá» vì đạo để bảo vệ bà máºt cá»§a Äảng, và cha anh, thầy giáo Phan đã vinh dá»± được nháºn bảng vàng danh dá»±. Sau này dì không biết chuyện gì đã xảy ra vá»›i thầy Phan. Bây giá» chắc ông ta đã quy tiên. Tháºt đáng buồn. Chúng ta đã má»™t thá»i như ngưá»i trong má»™t nhà. Chúng ta đã hy sinh cho nhau. Lẽ ra chị Dư là ngưá»i đến đây nhưng chị đã nhưá»ng cho mẹ con và dì cái cÆ¡ há»™i này. Äó là tại sao mẹ con đặt tên cho con theo chị Dư."   
 
"Con nghÄ© chuyện được đặt tên theo bà Ruth Grutoff chứ?" "Äó là tên tiếng Anh, còn tên tiếng Hoa cá»§a con là đặt theo chị Dư, Dư Lạc Ã, có nghÄ©a là "hÆ¡n tất cả những cái mà con mong ước".   
 
Ruth ngạc nhiên và sung sướng khi thấy mẹ cô đặt quá nhiá»u tình cảm vào cái tên cá»§a cô. Hồi còn bé cô đã ghét cả hai cái tên này, cái tên xưa nần "Ruth" mà mẹ cô tháºm chà không thể phát âm được, còn cái tên Luyi thì nghe như tên con trai, má»™t tên đấm bốc hoặc là má»™t kẻ hung đồ.   
 
"Con có biết là mẹ con cÅ©ng nhưá»ng cái cÆ¡ há»™i sang Mỹ cho dì vì thế dì là ngưá»i đầu tiên sang đây?"   
 
"Có nói đến chuyện đó ạ" cô sợ đến cái ngày bà Cao Linh Ä‘á»c đến những trang miêu tả bà đã dùng thá»§ Ä‘oạn để được Ä‘i sang Mỹ.   
 
"Nhiá»u lần dì cảm Æ¡n mẹ con nhưng bao giá» mẹ con cÅ©ng nói "Thôi đừng nói vá» chuyện ấy nữa. không thì chị lại bá»±c mình vá»›i em đấy". Dì đã nhiá»u lần cố trả Æ¡n mẹ con nhưng bà ấy bao giá» cÅ©ng từ chối. Hàng năm vợ chồng dì má»i mẹ con Ä‘i Hawaii. Lúc nào mẹ con cÅ©ng đáp lại là mẹ con không có tiá»n."   
 
Ruth gáºt đầu. Bao nhiêu lần cô phải khổ sở vì nghe mẹ cô than vãn vá» chuyện này.   
 
"Lần nào dì cÅ©ng nói, em má»i chị mà, mắc má»› gì đến chuyện chị có tiá»n hay không? Lúc ấy thì mẹ con bảo sẽ không để cho dì trả tiá»n. Quên chuyện đó Ä‘i! Thế rồi dì má»›i nói vá»›i mẹ con "Chị xài tiá»n trong tài khoản mang tên Charles Schwab Ä‘i". Không, mẹ con không muốn xài đồng tiá»n đó. Mẹ còn vẫn không rá»› tá»›i nó".   
 
"Tài khoản Charles Schwab nào ạ?"   
 
"Mẹ con không nói vá» chuyện này sao? Má»™t ná»a số tiá»n ông bà ná»™i con để lại khi các cụ mất Ä‘i".   
 
"Con nghÄ© là ông bà để lại cho mẹ con rất Ãt".   
 
"Phải, đó là sai lầm cá»§a các cụ. Cách nghÄ© ngày xưa, làm cho mẹ con uất ức lắm. Äó là lý do tại sao mẹ con không lấy số tiá»n này dù cả dượng Edmund và dì Ä‘á»u quyết định rằng dù sao thì dì và dượng cÅ©ng chia số tiá»n thừa kế ra làm đôi. Từ lâu rồi, dì và dượng đã cho má»™t ná»a số tiá»n phần mẹ con vào gá»i tiết kiệm. Mẹ con bao giá» cÅ©ng giả vá» là bà không biết gì vá» số tiá»n này. Nhưng rồi mẹ con đã nói đại loại như là "Tôi nghe nói dì có thể đầu tư cổ phiếu". Thế là dì dượng lại mở tài khoản ở thị trưá»ng chứng khoán. Rồi bà ấy lại nói "Tôi nghe nói cổ phiếu ở đây có lá»i ở chá»— kia thì không", Nhá» váºy dì dượng má»›i biết cách hướng dẫn nhân viên chứng khoán bán cái này mua cái kia. Rồi có lúc bà lại nói "Tôi nghe nói rằng tốt hÆ¡n là tá»± mình đầu tư, tiá»n phà thấp hÆ¡n", cuối cùng dì dượng mở tài khoản Charles Schwab".   
 
Gai ốc nổi lên dá»c cánh tay Ruth "Có phải má»™t số cổ phiếu mà bà nhắc đến bao gồm cá»§a IBM, U.S. Steel, AT&thẳng và Intel?"   
 
Bà Cao Linh gáºt đầu "Tháºt tệ hại là dượng Edmund không nghe theo lá»i khuyên cá»§a mẹ con. Dượng ấy bao giá» cÅ©ng chạy theo IPO này IPO [1]  khác".   
 
Bây giá» Ruth nhá»› lại bao lần mẹ cô há»i dì Báu vá» việc mua bán cổ phiếu qua cái khay cát. Cô không mảy may nghÄ© là câu trả lá»i có giá trị gì bởi vì mẹ cô không có tiá»n để chÆ¡i cái trò này. Cô đã nghÄ© mẹ cô quan tâm đến thị trưá»ng chứng khoán cÅ©ng như nhiá»u ngưá»i khoái coi chương trình trong nhà ngoài phố. Thế là khi mẹ cô nêu ra những cái tên thì Ruth chá»n bất cứ cái tên nào ngắn nhất để viết ra. Äó là Ä‘iá»u mà cô quyết định. Mà có phải không? Hay cô đã nháºn được sá»± thúc đẩy và gợi ý cá»§a má»™t ngưá»i nào khác? "Váºy việc kinh doanh có kết quả không ạ?" Ruth há»i, tim Ä‘áºp thình thịch.   
 
"Tốt hÆ¡n là S&P [2] , tốt hÆ¡n là sá»± làm ăn cá»§a dượng Edmund – mẹ con quả là thiên tài cá»§a phố Wall! Số tiá»n đầu tư cá»§a mẹ con cứ lá»›n lên mà mẹ con thì không tiêu vào đấy má»™t xu. Mẹ con có thể Ä‘i chÆ¡i Hawaii rất nhiá»u rất nhiá»u chuyến, mua biệt thá»± vá»›i những trang thiết bị hiện đại, má»™t cái xe hÆ¡i xịn. Nhưng không. Dì nghÄ© là mẹ con để dành tất cả cho con…Con không muốn biết số tiá»n là bao nhiêu ư?"   
 
Ruth lắc đầu. Thế này là đã quá nhiá»u. "Bảo cho con biết sau". Thay vì có cảm giác bị kÃch động vá» chuyện tiá»n bạc, Ruth lại cảm thấy Ä‘au lòng là mẹ cô đã từ chối bao thú vui và hạnh phúc. Ngoài chuyện tình cảm, bà đã ở lại Hồng Kông để Cao Linh có cÆ¡ há»™i được tá»± do trước.   
 
Tuy váºy bà cÅ©ng không chịu nháºn tình yêu đáp trả cá»§a ngưá»i khác. Sao bà lại trở nên như váºy? Äó có phải là vì việc tá»± sát cá»§a dì Báu?   
 
"Còn chuyện nữa" bây giá» thì Ruth nghÄ© ra chuyện để há»i "dì Báu tên tháºt là gì ạ?"   
 
"Dì Báu ư?"   
 
"á»’, ồ, bảo mẫu! Con biết đấy, chỉ có mẹ con gá»i bà như thế. Những ngưá»i khác gá»i bà là Bảo mẫu".   
 
"Có gì khác giữa Bảo bảo mẫu và Bảo mẫu?"   
 
"Bảo có nghÄ©a là quý giá, mà cÅ©ng có nghÄ©a là " che chở". Cả hai Ä‘á»u ở thanh ba. Mẫu có nghÄ©a là mẹ, nhưng khi nó được viết kèm vá»›i chữ bảo thì có thêm nghÄ©a cá»§a chữ bảo, thành ra có nghÄ©a độc láºp là má»™t ngưá»i đầy tá»› gái. Còn bảo mẫu cÅ©ng giống như vú em, ngưá»i trông trẻ. Còn Bảo mẫu thì có nghÄ©a là dì. Và Bảo bảo mẫu thành ra dì Báu. Dì nghÄ© là dì Báu đã dạy mẹ con nói và viết theo nghÄ©a này. Äặc biệt hÆ¡n".   
 
"Váºy tên tháºt cá»§a bà là gì? Mẹ con không thể nhá»› ra được và Ä‘iá»u này làm bà buồn ghê gá»›m".   
 
"Dì cũng không nhớ…Thực ra thì dì không biết".   
 
Tim Ruth thót lại. bây giá» thì cô biết là cô sẽ không bao giá» biết. không có ai trên Ä‘á»i này biết tên tháºt cá»§a bà ngoại cô. Bà đã tồn tại, nhưng lại không có má»™t cái tên, cái chÃnh yếu trong sá»± tồn tại cá»§a bà đã biến mất, không thể liên hệ tá»›i má»™t khuôn mặt, neo vào má»™t gia đình nào hết.   
 
"Tất cả má»i ngưá»i trong nhà gá»i bà là Bảo mẫu" bà Cao Linh tiếp tục "cÅ©ng có nhiá»u biệt danh vì khuôn mặt xấu xà cá»§a bà. Gá»— Cháy, Miệng Xoắn, đại loại như váºy. Má»i ngưá»i không có ý xấu, chỉ là má»™t trò đùa thôi..Nhưng bây giá» nghÄ© lại dì thấy má»i ngưá»i ác, rất ác. Tháºt là tồi tệ!"   
 
Tháºt Ä‘au lòng cho Ruth khi nghe Ä‘iá»u này. Cô cảm thấy nghẹn ngào nÆ¡i cổ. Cô muốn có thể nói vá» ngưá»i phụ nữ này – bà ngoại cá»§a cô – ở thì quá khứ, vá» cái Ä‘iá»u mà bà ngoại cô quan tâm, rằng cô cÅ©ng như mẹ cô – bà Lưu Linh Ä‘á»u muốn biết xương cá»§a bà nằm lại ở đâu. "Nhà ở làng Hằng Tâm vẫn còn chứ ạ?" Ruth há»i.   
 
"Hằng Tâm ư? á»’, con muốn nói làng cá»§a chúng ta – dì chỉ nhá»› cái tên cÅ©." Bà Cao Linh đánh vần. "Tiên Tâm", phải, dì Ä‘oán là nó được gá»i như thế. Trái tim bất tá», má»™t cái gì như thế đấy. Dù sao thì nhà cÅ©ng không còn nữa. Anh trai dì, Tú Tú đã nói thế. Sau má»™t mùa hạn hán, má»™t mùa mưa lÅ© dữ dá»™i kéo đến. Äất cát từ trên núi trôi xuống dâng ngáºp kẽm núi làm sạt lở hết. Nhà cá»§a chúng ta từ từ nứt ra rồi sáºp xuống. Äất sạt ngốn Ä‘i nhà sau trước rồi đến cái giếng chi đến khi chỉ còn lại má»™t ná»a khu nhà. Nó vẫn còn đứng được thêm vài năm nữa rồi vào năm 1972, ùm má»™t cái đổ sáºp xuống và đất cát phá»§ lên chôn vùi tất cả. Anh dì nói rằng vụ đó đã giết chết mẹ dì dẫu rằng bà đã không sống ở đó má»™t thá»i gian dài".   
 
"Váºy ra ngôi nhà đó bây giá» nằm ở nÆ¡i Táºn cùng thế giá»›i".   
 
"Cái gì…táºn cùng cá»§a cái gì?"   
 
"Kẽm núi".   
 
Bà Cao Linh láºp lại bằng tiếng Hoa vá»›i chÃnh mình, rồi cưá»i "Äúng rồi, bá»n dì đã gá»i kẽm núi ấy như thế khi má»i ngưá»i còn bé. Äó là bởi vì ngưá»i lá»›n nói rằng, bá» vá»±c càng đến gần nhà bao nhiêu thì má»i ngưá»i càng đến nÆ¡i táºn cùng thế giá»›i nhanh bấy nhiêu. Có nghÄ©a là váºn may cá»§a chúng ta sẽ hết, thế đấy. Và hỠđã đúng! Dù sao chúng ta cÅ©ng có nhiá»u tên để đặt cho cái nÆ¡i này. Có ngưá»i gá»i đó là "Cuối đất" cÅ©ng giống như nÆ¡i mẹ con Ä‘ang sống ở San Francisco, Land's End. Thỉnh thoảng các ông chú dì đùa cợt gá»i cái bá» vá»±c đó là mạc mạc mai du, có nghÄ©a là "đầm rác". Nhưng hầu hết má»i ngưá»i trong làng chỉ gá»i nó là đống rác. Hồi ấy không có ai đến đấy hai lần má»™t tuần để mang rác Ä‘i đổ cho con, để tái sinh rác, không có những chuyện như váºy. Tất nhiên ngày ấy ngưá»i ta cÅ©ng không vứt Ä‘i nhiá»u. Xương và thức ăn hư thối thì có chó hoặc heo ăn. Ão cÅ© chúng ta vá lại Ä‘em cho trẻ con mặc. Tháºm chà khi áo rách đến ná»—i không vá được nữa thì ngưá»i ta lại xé nhá» ra độn vào trong áo bông. Giày cÅ©ng thế. Con phải vá lại những chá»— há mồm, dáºm lại đế giày. Vì thế con thấy đấy, chỉ có những gì tệ hại nhất má»›i mang vứt Ä‘i, những thứ không còn dùng được vào việc gì. Khi chúng ta còn bé và quáºy phá các báºc cha mẹ sẽ dạy chúng ta bằng cách doạ rằng sẽ ném chúng ta xuống vá»±c – như thể chúng ta cÅ©ng là những món đồ vô dụng nhất! Khi lá»›n hÆ¡n má»™t chút và muốn xuống đấy chÆ¡i thì lại là chuyện khác. Ở dưới vá»±c, há» nói, toàn những thứ đáng sợ".   
 
"Xác ngưá»i ư?"   
 
"Xác ngưá»i, ma quá»·, hồ ly tinh, lÃnh Nháºt, bất cứ cái gì khiến chúng ta sợ hãi".   
 
"CÅ©ng có xác ngưá»i ném xuống đấy ạ?"   
 
Bà Cao Linh dừng lại trước khi trả lá»i. Ruth chắc rằng bà Ä‘ang Ä‘iá»u chỉnh lại cái ký ức tồi tệ. "Má»i thứ Ä‘á»u thay đổi…Con biết đấy không phải ai cÅ©ng lo nổi má»™t chá»— trong nghÄ©a địa hoặc má»™t đám ma…Má»™t đám ma tốn kém mưá»i lần so vá»›i má»™t đám cưới. Nhưng không chỉ là vấn đỠtiá»n bạc. Äôi khi con không thể chôn cất má»™t ngưá»i vì những lý do khác nhưng cÅ©ng không đến ná»—i kinh khá»§ng như con nghÄ©, không có nghÄ©a là chúng ta không quan tâm đến ngưá»i chết".   
 
"Chuyện gì xảy ra với thi thể dì Báu?"   
 
"Trá»i đất. Ra mẹ con viết ra tất cả má»i chuyện sao? Phải, mẹ cá»§a ta đã làm má»™t Ä‘iá»u xấu xa. Bà tháºt Ä‘iên khùng khi làm thế, vì sợ rằng Bảo mẫu sẽ ám cả há». Sau khi bà cho ném cái xác xuống vá»±c, má»™t đám mây những con chim Ä‘en kéo đến. Cánh chúng xoè to như những chiếc ô. Chúng gần như che khuất cả mặt trá»i. Nhiá»u cÆ¡ man là chim. Chúng Ä‘áºp cánh trên không trung chá» những con chó hoang ăn thịt xác chết. Và má»™t trong những ngưá»i đầy tớ…"   
 
"Ông bếp già".   
 
"Phải, bác đầu bếp già, ngưá»i đã ném cái xác chết xuống vá»±c, bác nghÄ© là những con chim ấy là linh hồn cá»§a Bảo Mẫu và là đội quân ma cá»§a bà, bà sẽ rỉa thịt bác bằng móng vuốt cá»§a mình và sẽ chá»™p lấy bác nếu bác không chôn cất bà tá» tế.   
 
Thế là bác bếp dùng má»™t cây gáºy dài Ä‘uổi lÅ© cho hoang Ä‘i, bầy chim vần vÅ© lại trên đầu bác, quan sát bác lấp đá lên cái xác. Nhưng dù váºy, sau khi bác đã làm tất cả chuyện đó thì cả nhà vẫn bị tai ương liên miên".   
 
"Dì tin vào những chuyện đó à?"   
 
Bà Cao Linh dừng lại ngẫm nghĩ "Dì phải tin thôi. Hồi ấy dì tin vào những gì cả nhà tin. Dì cũng chẳng thắc mắc gì hết. Với lại bác bếp già chết hai năm sau cái chết của dì Báu".   
 
"Còn bây gi�"   
 
Bà Cao Linh im lặng má»™t hồi lâu. "Bây giá» dì nghÄ© Bảo mẫu đã để lại những buồn Ä‘au ở phÃa sau. Cái chết cá»§a bà giống như cái vá»±c sâu sau nhà. Những gì chúng ta không muốn, những gì chúng ta sợ, cứ việc trút hết tá»™i cho nó".  
Dory chạy ào vào bếp "Ruth! Ruth! Äến mau! Waipo té xuống hồ bà suýt bị chết Ä‘uối!"   
 
Vào lúc Ruth chạy đến được sân sau thì Art đã bế mẹ cô Ä‘i lên những báºc thang ở chá»— nước cạn. Bà Lưu Linh ho sặc sụa và run rẩy. Sally chạy từ trong nhà ra vá»›i má»™t đống khăn tắm. "Không có ai trông nom bà ư?" Ruth kêu lên, hoảng hồn đến ná»—i quên mất cả phép lịch sá»± .   
 
Bà Lưu Linh nhìn Ruth như thể cô là ngưá»i duy nhất đáng bị trừng phạt. "Úi trá»i! Tháºt là ngu hết chá»— nói".   
 
"Chúng ta Ä‘á»u ổn cả" Art bảo bà Lưu Linh bằng má»™t giá»ng bình tÄ©nh 'Whoopie-daisy, whoopie daisy [3]  không có hại gì đâu".   
 
"Bà chỉ cách chúng em có vài bước" Billy nói. "Rồi cứ thản nhiên bước tá»›i trước và chìm nghỉm trước khi bá»n em biết. Art vá»™i vàng nhảy ngay xuống hồ mặc dù có hÆ¡i bia".   
 
Ruth lau ngưá»i mẹ bằng khăn tắm, xoa bóp cho bà để kÃch thÃch tuần hoàn máu.   
 
"Mẹ nhìn thấy bà ở dưới đó" bà Lưu Linh rên rỉ bằng tiếng Hoa giữa các tiếng ho. "Bà yêu cầu mẹ đưa bà ra khá»i những tảng đá. Rồi mặt đất bá»—ng biến thành bầu trá»i và mẹ trôi qua má»™t đám mây mang hÆ¡i nước xuống, xuống, xuống".   
 
Bà Lưu Linh quay lại chỉ vào nơi bà nhìn thấy ảo ảnh.   
 
Khi Ruth liếc vá» nÆ¡i mẹ cô đưa tay chỉ, cô nhìn thấy dì Gal, khuôn mặt day dứt cá»§a bà biểu lá»™ má»™t nháºn thức má»›i mẻ.  
 
  
 
Ruth để mẹ cô ở lại nhà dì Gal và dành ra cả ngày hôm sau ở nhà mẹ để soạn ra những món cần mang đến Mira Mar Manor. Trong danh sách cô kê ra có hầu hết đồ đạc trong phòng ngá»§ cá»§a bà, đồ len và khăn tắm mà bà Lưu Linh chưa bao giá» dùng đến. Nhưng còn những bức tranh cuá»™n cá»§a bà, má»±c và bút lông? Mẹ cổ có thể cảm thấy thất vá»ng khi không nhìn thấy những váºt biểu trưng cho sá»± lành mạnh cá»§a bà? Có má»™t Ä‘iá»u chắc chắn là Ruth sẽ không mang cái ghế bành bá»c nhung cá»§a bà. Nó sắp sụm xuống đến nÆ¡i rồi. Cô sẽ mua cho mẹ cô má»™t cái ghế dá»±a má»›i đẹp hÆ¡n, lót da màu Ä‘á». Chỉ nghÄ© thế thôi cÅ©ng khiến cô sung sướng . Cô có thể nhìn thấy trước cảnh mắt mẹ cô ngá»i lên rá»±c rỡ vì ngạc nhiên và vui thÃch, trong khi thỠđộ nảy cá»§a nệm và lẩm bẩm "á»’ má»m mại quá, tốt quá!" Buổi tối cô đánh xe đến câu lạc bá»™ cao cấp Bruno để gặp Art. Mấy năm trước há» thưá»ng đến đây tạo má»™t khúc nhạc dạo đầu cho má»™t đêm lãng mạn. Nhà hàng có những lô riêng cho phép há» ngồi tháºt gần nhau, âu yếm nhau. Cô Ä‘áºu xe ở má»™t góc cách nhà hàng má»™t khối nhà và khi nhìn đồng hồ cô thấy mình đã đến sá»›m 15 phút. Cô không muốn tá» ra quá nhiệt tình. Trước mặt cô là hiệu sách Modern Times. Cô bước vào. Như vẫn thưá»ng làm trong má»™t hiệu sách, cô bước lại chá»— cái bàn để sách bán rẻ, giá hạ xuống đồng loạt còn 3 đô 98 cent vá»›i cái nhãn màu vàng chanh được coi như cái bảng số hiệu móc vào ngón chân ngưá»i chết. Ở đây có những cuốn sách có tá»±a "Niết bàn cá»§a mang rá»™ng: Nối kết vá»›i má»™t ý thức cao hÆ¡n" Ted, tác giả cá»§a cuốn "Tinh thần Internet" đã đúng. Äá» tài cá»§a ông có tÃnh nhạy cảm vá» mặt thá»i gian. Váºy là nó đã tiêu rồi. Cô cảm thấy sá»± cám dá»— cá»§a cảm giác hả hê tá»™i lá»—i. Trên bàn dành cho tiểu thuyết là má»™t táºp hợp những cuốn truyện mà phần lá»›n là tiểu thuyết đương thá»i cá»§a các tác giả không được quần chúng biết đến. Cô nhặt lên má»™t cuốn sách má»ng. Quyển sách nằm trên tay cô vá»›i vẻ biết Æ¡n, má»i gá»i cô mang nó vào trong giưá»ng dưới ánh sáng dìu dịu cá»§a ngá»n đèn ngá»§. Cô nhặt thêm má»™t cuốn nữa, cầm trên tay, láºt xem lướt vài trang, đôi mắt và trà tưởng tượng cá»§a cô nhặt lấy vài dòng ở chá»— này chá»— kia. Cô bị thu hút l.ai gần những cuốn sách này, các lăng kÃnh cá»§a những thá»i đại khác nhau và các cuá»™c Ä‘á»i khác nhau, trong cô má»™t môi đồng cảm, như thể đó là những con chó trong má»™t trại dành cho súc váºt vô thừa nháºn, bị bá» rÆ¡i chẳng vì lý do gì, hy vá»ng chúng lai được Ä‘oái hoài má»™t lần nữa. Cô rá»i hiệu sách mang theo trong túi năm cuốn sách.   
 
Art đang ngồi ở quầy bar của Bruno đã được làm lại một cách khoa trương tốn kém. "Trông em có vẻ rất vui" anh nói.   
 
"Em á?" Cô há»i lại và cảm thấy xấu hổ. Lúc sau này, Wendy, Gideon và vài ngưá»i khác thưá»ng nói là trông cô có vẻ rất dá»… xúc động, rằng cô hình như Ä‘ang buồn chán hoặc mất tinh thần, hoặc bối rối hoặc sá»ng sốt. Má»—i lần nghe má»™t nháºn xét như váºy, Ruth không còn khả năng nháºn ra bất cứ má»™t xúc cảm cụ thể nào nữa. Rõ ràng cô đã biểu lá»™ má»™t Ä‘iá»u gì trên khuôn mặt. Tuy váºy làm sao cô có thể biết những cảm xúc ấy thể hiện như thế nào trên mặt cô?  
Ngưá»i phục vụ đưa há» vào má»™t cái lô vừa được làm lại bằng da má»m. Ngưá»i ta đã ná»— lá»±c để tất cả má»i thứ trong nhà hàng này vẫn y nguyên như thế, cứ như thể chẳng có gì thay đổi trong năm mươi năm qua, trừ giá cả và món khai vị thịt bạch tuá»™c. Trong lúc há» xem thá»±c đơn, ngưá»i bồi rượu mang đến má»™t chai champagne.   
 
"Anh đã gá»i" Art thì thầm, "cho ngày ká»· niệm cá»§a chúng ta…Em không nhá»› à? Câu lạc bá»™ yoga khoả thân? Cái gã trai đồng tÃnh? Má»›i dưới mà đã 10 năm rồi".   
 
Ruth cưá»i. Cô không nhá»›. Trong lúc ngưá»i bồi rót rượu, cô thì thầm vá»›i anh "Em đã nghÄ© anh có đôi chân dài để đẹp đối vá»›i má»™t kẻ truỵ lạc".   
 
Khi há» còn lại vá»›i nhau, Art kéo ống quần lên "Mưá»i năm qua rồi, Ä‘iá»u đáng ngạc nhiên nhất là vẫn còn vài Ä‘iá»u đáng báºn tâm và cái hy vá»ng là chúng ta sẽ trở lại nÆ¡i chúng ta bên nhau". Anh vuốt tay lên chân cô và nói "Chúng ta sẽ thá» má»™t lần nữa".   
 
"Cái gì?"   
 
"Yoga khoả thân".   
 
Má»™t làn sóng xúc cảm ấm áp tràn ngáºp trong lòng cô. Mấy tháng sống vá»›i mẹ làm cho cô lại có cảm giác cá»§a má»™t trinh nữ.   
 
"Này cưng, sau bữa ăn muốn quay lại chỗ anh không?" Cô cảm thấy lòng mình rộn ràng vì viễn cảnh ấy.   
 
Ngưá»i bồi lại đứng trước mặt há» lần nữa, sẵn sàng nghe những món khách gá»i. Quý bà đây và tôi muốn bắt đầu bằng món sò" Art nói. "Äây là cuá»™c hẹn hò đầu tiên cá»§a chúng tôi, vì thế chúng tôi cần những món ăn kÃch thÃch nhiá»u hÆ¡n. Anh có gợi ý gì không?"   
 
"Äó có thể là món Kumamotos" Ngưá»i bồi nói không há» thay đổi nét mặt.   
 
Äêm ấy há» không làm tình ngay. Há» nằm trên giưá»ng, Art âu yếm cô, cá»a sổ phòng ngá»§ mở vì thế há» có thể nghe thấy tiếng còi báo sương. "Trong tất cả những năm đôi ta bên nhau" anh nói "anh đã không nghÄ© là anh biết phần quan trá»ng trong em. Em cứ giữ bà máºt mãi thôi. Em giấu mình. Cứ như thể anh chưa bao giá» nhìn thấy em trần truồng và anh phải tưởng tượng trông em như thế nào dưới tấm áo".   
 
"Em không có ý thức giấu diếm bất cứ Ä‘iá»u gì" Sau khi Ruth nói thế, cô tá»± há»i liệu Ä‘iá»u đó có đúng không. Còn nữa, ai lại biểu lá»™ tất cả - sá»± bá»±c bá»™i khó chịu, ná»—i sợ hãi? Mệt má»i làm sao. Anh ngụ ý gì khi nói đến những bà máºt?   
 
"Anh muốn chúng ta gần gÅ©i vá»›i nhau hÆ¡n. Anh muốn biết em muốn gì. Không chỉ giữa hai ta mà vá»›i cuá»™c Ä‘á»i. Cái gì làm em hạnh phúc nhất? Em có Ä‘ang làm cái Ä‘iá»u em muốn không?"   
 
Cô cưá»i vá»›i vẻ bồn chồn "Äó là Ä‘iá»u em hướng dẫn ngưá»i khác, sá»± gần gÅ©i vá» mặt tâm hồn. Em có thể miêu tả các cách thức tìm kiếm hạnh phúc trong 10 chương, nhưng em vẫn không biết hạnh phúc là gì".   
 
"Tại sao em lại cứ đẩy anh ra xa?"   
 
Cô cứng ngưá»i lại. Cô không thÃch cái kiểu Art làm như anh hiểu cô hÆ¡n chÃnh bản thân cô. Cô cảm thấy anh Ä‘ang lay cánh tay cô.  
 
  
"Anh xin lá»—i. Anh không muốn nói thế. Anh không thÃch làm em căng thẳng. Anh chỉ Ä‘ang cố hiểu em mà thôi. Khi anh nói vá»›i ngưá»i phục vụ rằng đây là buổi hò hẹn đầu tiên cá»§a chúng ta là anh có cái ý ấy. Anh muốn giả vá» là anh má»›i vừa gặp em lần đầu, anh muốn biết em là ai. Anh yêu em, Ruth, nhưng anh còn chưa biết vá» em và anh rất muốn biết cái ngưá»i này là ai. Cái ngưá»i mà anh yêu ấy. Thế thôi".   
 
Ruth dụi đầu vào ngá»±c anh. "Em không biết. Em không biết" cô nói vá»›i giá»ng mượt như nhung. "Äôi khi em có cảm tưởng em chỉ là má»™t cặp mắt và đôi tai, em chỉ muốn hai tiếng bình an và hiểu được Ä‘iá»u gì Ä‘ang diá»…n ra xung quanh. Em biết cái gì phải tránh, cái gì phải lo. Em giống như những đứa trẻ sống ở má»™t nÆ¡i đầy những hòn tên mÅ©i đạn. Em không muốn bị Ä‘au, không muốn bị chết và không muốn nhìn những ngưá»i quanh mình chết. Em không có bất cứ thứ gì bên trong giúp em hình dung ra em thÃch hợp vá»›i nÆ¡i nào và em muốn gì. Nếu em muốn bất cứ Ä‘iá»u gì thì đó là biết cái gì có thể mong muốn".   
 
[1]  viết tắt của Initia Purchase Offering  
 
[2]  viết tắt của Standard and Poor, một cơ sở đánh giá tình hình cổ phiếu ở Mỹ, tương tự như dow Jones  
 
[3]  một cách nói dỗ dành một đứa bé khi nó ngã để nó không chú ý đến chỗ đau nữa  
 
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				13-11-2008, 04:03 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Ba 
 
 
 
 
 
 
 
 
  
Ở gian triển lãm đầu tiên cá»§a Viện bảo tàng nghệ thuáºt châu Ã, Ruth nhìn thấy ông Tặng hôn lên má mẹ cô. Bà Lưu Linh cưá»i như má»™t nữ sinh nhút nhát, và rồi tay trong tay há» Ä‘i sang gian bên cạnh.   
 
Art huých vào ngưá»i Ruth và khuỳnh tay ra "Nào, anh sẽ không chịu thua kém má»i ngưá»i đâu". Há»  bắt kịp bà Lưu Linh và ngưá»i bạn đồng hành cá»§a bà, hai ngưá»i Ä‘ang ngồi ở má»™t chiếc ghế dài kê trước phòng trưng bày những cái chuông đồng treo thành hai dãy trên má»™t cái khung khổng lồ vào khoảng gần 4 mét chiá»u cao và hÆ¡n 5 mét chiá»u dài.   
 
"Giống như dàn để tế thần" Ruth nói nhỠvà ngồi xuống bên cạnh ông Tặng.  
"Má»—i cái chuông Ä‘á»u có hai giá»ng phân biệt" Ông Tặng nói giá»ng nhá» nhẹ nhưng đầy sức thuyết phục. "Dùi đánh vào chuông ở dưới đáy hoặc bên phải. Khi có nhiá»u ngưá»i chÆ¡i nhạc và các cái chuông được đánh cùng má»™t lúc thì âm giai cá»§a nó phức tạp hÆ¡n, có nhiá»u lá»›p giá»ng hÆ¡n. Tôi đã có được vinh dá»± nghe những nghệ sÄ© Trung Hoa trình diá»…n má»›i đây trong má»™t dịp đặc biệt" Ông mỉm cưá»i khi nhá»› lại Ä‘iá»u này. "Trong tâm tưởng, tôi thấy mình quay lại thá»i kỳ 3000 năm trước. Tôi nghe thấy cái Ä‘iá»u mà má»™t ngưá»i ở vào cái thá»i ấy nghe thấy, trải qua cÅ©ng cái niá»m thán phục ấy. Tôi có thể hình dung ngưá»i Ä‘ang nghe này là má»™t phụ nữ, má»™t phụ nữ rất xinh đẹp" Ông xiết chặt tay bà Lưu Linh. "Và tôi tá»± nhá»§, vào khoảng 3000 năm nữa cÅ©ng có thể có má»™t ngưá»i phụ nữ khác nghe những giai Ä‘iệu này và nghÄ© rằng tôi cÅ©ng đẹp trai. Dầu chúng tôi không biết rõ vá» nhau nhưng chúng tôi liên hệ vá»›i nhau qua âm nhạc. Bà có nghÄ© thế không?" Ông nhìn bà Lưu Linh.   
 
"Mô Pháºt" bà trả lá»i.   
 
"Mẹ cô và tôi suy nghÄ© giống nhau" ông bảo Ruth. Cô cưá»i tháºt tươi. Cô nháºn ra rằng ông Tặng đã dịch hồi ký cá»§a bà Lưu Linh mà ông không chỉ dá»±a vào sá»± liên kết giữa các từ và ý nghÄ©a chÃnh xác cá»§a chúng. ÄÆ¡n giản là ông chuyển dịch cá Ä‘iá»u có ở trong tim bà, những dá»± định tốt đẹp hÆ¡n cá»§a bà, niá»m hy vá»ng cá»§a bà.   
 
Trong vòng mấy tháng bà Lưu Linh sống ở Mira Mar, ông Tặng đến thăm bà má»™t tuần mấy lần. Vào các buổi chiá»u thứ bảy, ông đến đưa bà Ä‘i chÆ¡i – xem các buổi biểu diá»…n, nghe những buổi hoà nhạc miá»…n phà hoặc Ä‘i dạo trong các vưá»n cây. Hôm nay có má»™t buổi trưng bày khảo cổ há»c Trung Hoa, ông má»i Art và Ruth cùng tham dá»±. "Tôi có má»™t Ä‘iá»u thú vị muốn cho cô xem" ông nói vá»›i má»™t giá»ng bà máºt qua Ä‘iện thoại "rất đáng xem".   
 
Tháºt đúng là má»™t Ä‘iá»u đáng giá khi Ruth thấy mẹ cô hạnh phúc. Hạnh phúc. Ruth suy ngẫm vá» cái từ này. Cho đến táºn gần đây, cô vẫn không biết là thá»±c sá»± có chuyện gì xảy ra trong trưá»ng hợp cá»§a bà Lưu Linh. Sá»± tháºt là mẹ cô vẫn luôn miệng than phiá»n. Thức ăn ở Mira Mar, như cô đã tiên Ä‘oán, là "quá mặn", hệ thống phục vụ cá»§a nhà hàng thì "quá cháºm", thức ăn mang đến đã nguá»™i lạnh cả. Bà ghét cái ghế tua bằng da cô mua cho bà. Ruth lại phải đổi lại cái ghế cÅ© cho bà. Nhưng bà Lưu Linh vẫn có biết bao nhiêu lo lắng và khó chịu, ngưá»i thuê nhà ở dưới nhà, nồi sợ ai đó ăn cắp tiá»n cá»§a bà, tai hoạ sẽ đợi bà nếu bà lÆ¡i là cảnh giác. Hoặc bà chỉ đơn giản quên Ä‘i? Có lẽ bà thÃch sống trong tình trạng bị đầu độc. Hoặc có thẻ là việc thay đổi chá»— ở đã xoá Ä‘i những nhắc nhở vá» quá khứ Ä‘au buồn. Tuy váºy bà vẫn Ä‘iểm lại quá khứ, những việc thưá»ng xảy ra chỉ để giỠđây được sống lại cho những cái tốt hÆ¡n. Trong những chuyện này, có cả những việc liên quan đến ông Tặng. Bà Lưu Linh làm như là hai ngưá»i đã là bạn tâm giao từ bao Ä‘á»i trước chứ không phải chỉ má»›i biết nhau được vài tháng.   
 
"Cứ như ông ấy và mẹ đã biết nhau từ Ä‘á»i nảo Ä‘á»i nào ấy" bà Lưu Linh nói thành lá»i trong khi tất cả bá»n há» trầm trồ ngắm nghÃa những cái chuông. "Chỉ có Ä‘iá»u bây giá» cả hai Ä‘á»u già mất rồi".   
 
Ông Tặng đỡ bà Lưu Linh đứng dáºy và há» Ä‘i tiếp có Art và Ruth tháp tùng đến xem má»™t váºt trưng bày khác ở giữa phòng. "Cái này là má»™t váºt dành được sá»± ưu ái cá»§a các nhà khoa há»c Trung Hoa" ông Tặng nói "Äa số khách tham quan muốn xem những chén rượu hành lá»…, những đồ trang sức bằng ngá»c đã bị chôn vùi lâu năm. Nhưng vá»›i má»™t nhà khoa há»c chân chÃnh đây má»›i thá»±c sá»± là má»™t phần thưởng" Ruth nhìn vào giá trưng bày. Äối vá»›i cô phần thưởng ấy trông giống má»™t cái chảo lá»›n, đáy sâu có viết chữ lên đó.  
"Äó là má»™t tác phẩm siêu đẳng đồ đồng" ông Tặng tiếp tục thuyết minh, "trên nó còn để lại những di tÃch. Äó là má»™t thiên anh hùng ca cá»§a những há»c giả vÄ© đại viết vá» những vị hoàng đế được há» ngợi ca như là Chu Äế, phải cÅ©ng ông vua Chu ở Chu Khẩu Ä‘iếm – nÆ¡i mẹ cô đã từng sống và ngưá»i Bắc Kinh đã được tìm thấy".   
 
"Chu Khẩu ư?" Ruth há»i.   
 
"Äúng thế, dù rằng ông vua này không sống ở đó. Rất nhiá»u nÆ¡i mang tên ông ta cÅ©ng giống như ở má»—i thành phố cá»§a Mỹ có phố Washington. Bây giá» thì Ä‘i lối này. Lý do tôi má»i má»i ngưá»i đến đây là ở phòng kế bên".   
 
Chẳng bao lâu hỠđã đứng trước má»™t váºt trưng bày khác.   
 
"Äừng có nhìn vào bảng miêu tả bằng tiếng Anh vá»™i" ông Tặng nói "Cô nghÄ© đây là cái gì?" Ruth nhìn thấy má»™t váºt trông giống cái mai rùa màu men sứ, bị nứt nẻ ngang dá»c và Ä‘en sì lại vì những cái lá»—.   
 
Äây có phải là má»™t cái bảng trong trò chÆ¡i cá»§a ngưá»i nguyên thuá»· không? Hay là má»™t dụng cụ nấu nướng? Bên cạnh nó là má»™t váºt nhá» hÆ¡n màu nâu nhạt có hình bầu dục vá»›i má»™t đưá»ng viá»n xung quanh và có chữ viết thay vì những vết lấm tấm. Cô biết ngay là váºt gì nhưng trước khi cô mở miệng trả lá»i thì mẹ cô đã có câu trả lá»i bằng tiếng Hoa "Xương sấm truyá»n".   
 
Ruth kinh ngạc vì mẹ cô còn có thể nhá»› ra được. Cô biết là không thể trông mong mẹ cô có thể nhá»› vá» các cuá»™c hẹn hay các sá»± kiện má»›i xảy ra gần đây, ai, ở đâu, khi nào. Nhưng mẹ cô thưá»ng khiến cô ngạc nhiên vá» sá»± tưá»ng minh trong xúc cảm cá»§a bà khi bà nói vá» tuổi trẻ cá»§a mình, những yếu tố phù hợp vá»›i cái tinh thần mà bà đã viết trong hồi ức. Vá»›i Ruth thì rõ ràng các con đưá»ng dẫn mẹ cô vá» vá»›i quá khứ vẫn còn rá»™ng mở, mặc dù nó có thể gây ra nhầm lẫn hay lạc hướng ở chá»— này chá»— kia. Ở má»™t số thá»i Ä‘iểm bà có thể gán cho quá khứ những sá»± kiện xảy ra ở má»™t giai Ä‘oạn khác. Tuy váºy cái phần Ä‘á»i đáng ghi nhá»› cá»§a bà vẫn được bà giữ gìn và chia sẻ. Không há» hấn gì việc bà quả có tâng bốc má»™t số Ä‘iá»u. Quá khứ khi đã sống lại có má»™t ý nghÄ©a riêng.   
 
Trong mấy tuần vừa qua, bà Lưu Linh đã kể đến mấy lần vá» việc bà đã nháºn được chiếc nhẫn ngá»c màu da táo như thế nào, cái nhẫn Ruth đã tìm thấy trong chiếc ghế bành cá»§a bà. "Chúng ta Ä‘i đến vÅ© há»™i, hai ngưá»i" bà nói bằng tiếng Hoa. "Chúng ta Ä‘i xuống cầu thang và em giá»›i thiệu chị vá»›i Edwin. Äôi mắt anh ấy hướng vào chị và không thể nhìn Ä‘i nÆ¡i khác – má»™t lúc lâu. Chị thấy em mỉm cưá»i và rồi em biến mất. Tháºt là nghịch ngợm hết chá»— nói. Chị biết em nghÄ© gì. Khi anh ấy há»i cưới chị, anh ấy đã đưa tặng chị chiếc nhẫn này". Ruth Ä‘oán rằng mẹ cô Ä‘ang nói vá»›i Cao Linh là ngưá»i đã giá»›i thiệu bố mẹ cô vá»›i nhau. Bây giá» Ruth nghe mẹ cô nói tiếng Quan Thoại vá»›i Art "Mẹ cá»§a ta đã tìm ra những miếng xương này. Nó được chạm những từ ngữ cá»§a cái đẹp. Bà trao nó cho ta khi bà nghÄ© là ta sẽ không quên những Ä‘iá»u quan trá»ng. Ta không bao giá» muốn xa nó cả" Art gáºt gù như thể anh hiểu bà Ä‘ang nói gì, sau đó thì bà Lưu Linh lại dịch câu nói đó ra tiếng Anh cho ông Tặng. "Tôi bảo anh ấy là miếng xương này mẹ tôi đã cho tôi".   
 
"Rất có ý nghĩa" ông nói "đặc biệt là khi mẹ bà là con gái một thầy lang".  
  
"Danh nổi như cồn" bà Lưu Linh thêm.   
 
Ông Tặng gáºt đầu cứ như ông cÅ©ng nhá»› Ä‘iá»u đó. "Ngưá»i trong vùng kéo đến chá»— ông cụ. Và cha bà đã tìm đến vá»›i cái chân gãy. Con ngá»±a đã đạp lên chân ông. Cha bà đã gặp mẹ bà như thế đấy. Chỉ vì con ngá»±a".   
 
Bà Lưu Linh long lanh đáy mắt. Ruth sợ là mẹ cô sẽ oà khóc, nhưng khuôn mặt bà bừng sáng và bà nói "Lưu Tinh! Ông đã gá»i bà như thế! Mẹ tôi nói rằng ông đã viết má»™t bài thÆ¡ tình vá» cái tên đó" Art nhìn Ruth, đợi cô giải thÃch xem Ä‘iá»u đó có đúng không. Anh đã Ä‘á»c bản dịch hồi ký cá»§a bà Lưu Linh nhưng không thể liên hệ những cái tên ngưá»i Hoa gắn vá»›i ngưá»i nào. "Nó có nghÄ©a là "sao băng"" Ruth thì thầm. "Em sẽ giải thÃch sau". Cô quay lại bà Lưu Linh há»i "Còn há» cá»§a bà ngoại là gì?" cô biết rằng làm như thế tháºt là liá»u lÄ©nh nhưng đầu óc cá»§a mẹ cô đã mở ra cánh cá»a cho những cái tên. Có lẽ những chuyện khác cÅ©ng ở đấy, như những dấu vết sẵn sàng được tiết lá»™.   
 
Mẹ cô chỉ do dá»± má»™t tÃch tắc trước khi trả lá»i "Há» cá»§a bà là Cốt" bà Lưu Linh nghiêm khắc nhìn con gái. "Mẹ đã bảo con bao nhiêu lần rồi sao con không nhá»›? Cha bà là thầy lang cốt. Bà là cô cốt con gái thầy lang" Ruth muốn hét lên vì vui sướng, nhưng ngay sau đó cô nháºn ra là mẹ cô đã nói cái tên này thay cho từ xương. Thầy lang cốt, thầy lang xương, thầy lang nắn xương. Lông mày cá»§a Art nhướn lên chỠđợi má»™t sá»± khám phá vá» lịch sá» gia đình đã bị chôn vùi. "Em sẽ giải thÃch sau" Ruth lại nói nhưng lần này giá»ng cô mất hết âm sắc. Ông Tặng đưa tay phác mấy nét trong không khà "chữ Cốt như thế này hay như thế này?"   
 
Mẹ cô chợt có vẻ lo âu "Tôi không nhớ".   
 
Art thay đổi đỠtài "Miếng xương đó viết cái gì váºy?"   
 
"Äó là những thắc mắc mà các vị hoàng đế há»i lên thánh thần" ông Tặng đáp. "Ngày mai thá»i tiết như thế nào, ai sẽ chiến thắng trong những cuá»™c giao tranh, mùa màng trồng cấy ra sao. CÅ©ng giống như bản tin 6 giá», chỉ có Ä‘iá»u há» muốn được biết trước thôi".   
 
"Váºy các câu trả lá»i có đúng không?"   
 
"Ai mà biết được. Äó là những vết nứt mà anh nhìn thấy cạnh các chấm Ä‘en. Thầy pháp, trong khi giải lá»i sấm sẽ dùng má»™t móng tay để vạch vào miếng xương. Nó sẽ vang lên những tiếng rắc rắc. Há» dịch những tiếng rắc rắc này ra câu trả lá»i từ cao xanh. Tôi chắc rằng những thầy pháp cao tay là những ngưá»i khôn khéo trong việc nói những Ä‘iá»u mà các vị hoàng đế muốn nghe".   
 
"Tháºt là má»™t trò đố chữ thú vị". Art nói.   
 
Còn Ruth thì nghÄ© đến cái khay cát mà cô và mẹ cô đã dùng trong những năm qua. Ruth cÅ©ng đã thá» cố Ä‘oán Ä‘iá»u gì sẽ làm cho mẹ cô thoải mái dá»… chịu, ngôn từ có tác dụng xoa dịu nhưng không dá»… khám phá ra đó là trò gian láºn. Có những lúc cô bịa đặt ra những câu trả lá»i hợp ý cô. Nhưng trong nhiá»u trưá»ng hợp cô đã cố viết Ä‘iá»u mà mẹ cô muốn nghe. Những lá»i đưá»ng máºt, rằng chồng bà Lưu Linh rất nhá»› bà, và dì Báu không còn giáºn bà nữa.  
"Lại nói vá» trò đố chữ" Ruth nói "má»™t lần mẹ nói rằng không có ai tìm được xương cá»§a ngưá»i đàn ông Bắc Kinh" bà Lưu Linh báºt lên "Không chỉ đàn ông, cả đàn bà nữa" Mẹ đúng rồi – ngưá»i đàn bà Bắc Kinh. Con tá»± há»i chuyện gì xảy ra vá»›i bà? Có phải là những cái xương này bị xe lá»a cán nát trên đưá»ng đến Thiên Tân? Hay nó chìm xuống đáy biển cùng vá»›i má»™t con tàu?"   
 
"Nếu những mảnh xương đó còn đâu đây" ông Tặng góp lá»i "thì cÅ©ng chẳng ai nói gì vá» Ä‘iá»u đó cả. Lâu lâu cô Ä‘á»c má»™t câu chuyện trên báo, vá» má»™t ngưá»i nào đó qua Ä‘á»i, vợ má»™t ngưá»i lÃnh Mỹ, má»™t cá»±u quan chức Nháºt, má»™t nhà khảo cổ há»c Äài Loan, hay Hồng Kông. Và theo những câu chuyện này thì, xương ngưá»i nguyên thuá»· được tìm thấy trong má»™t cái rương gá»—, cÅ©ng giống như những cái rương dùng để đựng xương vào năm 1941. Rồi những tin đồn được tung ra rằng đó là xương ngưá»i Bắc Kinh. Ngưá»i ta tiến hành các vụ dàn xếp, trả tiá»n chuá»™c hoặc những việc như váºy. Nhưng những cái xương lại hóa ra là Ä‘uôi bò. Hoặc chúng đã được đánh tráo ngay từ đâu. Hoặc là chúng biến mất trước khi được kiểm tra. Trong má»™t câu chuyện khác, má»™t ngưá»i đã đánh cắp những cái xương này rồi mang ra đảo để bán cho má»™t nhà buôn, và cái máy bay này đã đâm đầu xuống biển".   
 
Ruth nghÄ© vá» lá»i nguyá»n cá»§a những hồn ma báo oán vì những cái xương cá»§a há» bị chia cách khá»i những phần cÆ¡ thể còn lại cá»§a há». "Ông tin vào chuyện nào?"   
 
"Tôi không biết. Lịch sá» vẫn còn là má»™t màn bà máºt. Chúng ta không biết Ä‘iá»u gì sẽ mất Ä‘i mãi mãi, Ä‘iá»u gì sẽ lại nổi trá»™i lên. Tất cả những váºt này chỉ tồn tại trong má»™t khoảnh khắc. Và những di váºt cá»§a má»™t thá»i được gìn giữ hay bị mất Ä‘i hoặc được tìm lại bằng những cách thức bà ẩn. Bà ẩn ấy chÃnh là cái phần tuyệt vá»i nhất cá»§a cuá»™c Ä‘á»i". Ông Tặng nháy mắt vá»›i bà Lưu Linh.   
 
"Tuyệt vá»i" bà lặp lại.   
 
Ông Tặng liếc nhìn đồng hồ "Bà nghÄ© thế nào vá» má»™t bữa trưa tuyệt vá»i?"   
 
"Tuyệt vá»i" má»i ngưá»i đồng thanh đáp.   
 
Khi Ruth và Art nằm bên nhau trên giưá»ng đêm ấy, Ruth lên tiếng thắc mắc vá» những mối quan tâm hết sức lãng mạn cá»§a ông Tặng đối vá»›i mẹ cô. "Em có thể hiểu tại sao ông ấy có tình cảm say mê vá»›i mẹ em từ ngày ông dịch hồi ký cá»§a mẹ em. Nhưng ông ấy là con ngưá»i cá»§a văn hoá, âm nhạc và thÆ¡ ca. Còn mẹ em thì không há» ngang tầm, bà chỉ làm cho má»i việc xấu Ä‘i, bà tháºm chà không biết ông ấy là ngưá»i thế nào".   
 
"Ông say mê bà từ khi bà còn là má»™t cô gái nhá»" Art nói "Bà không chỉ là má»™t bạn nhất thá»i. Ông yêu bà, tất cả má»i Ä‘iá»u vá» bà, Ä‘iá»u này bao gồm cả việc bà đã như thế nào, Ä‘ang như thế nào và sẽ như thế nào. Ông biết vá» bà con nhiá»u hÆ¡n Ä‘a số các cặp vợ chồng biết vá» nhau". Art kéo Ruth sát lại bên mình.   
 
"Thá»±c váºy, anh hy vá»ng chúng mình cÅ©ng sẽ như thế. Má»i sá»± ràng buá»™c xuyên qua thá»i gian, quá khứ, hiện tại tương lai…hôn nhân".   
 
Ruth nÃn thở. Cô đã xua Ä‘uổi ý nghÄ© này ra khá»i đầu quá lâu đến ná»—i cô cảm thấy đó là má»™t Ä‘iá»u cấm kỵ, má»™t Ä‘iá»u nguy hiểm.   
 
"Trong quá khứ anh đã cố buá»™c em má»™t cách hợp thức vá»›i việc sở hữu ngôi nhà này, má»™t Ä‘iá»u mà em còn chưa đón nháºn".   
 
Có phải là anh muốn nói đến tá»· lệ lợi nhuáºn trong việc sở hữu ngôi nhà này? Cô bị ngăn cản bởi cÆ¡ chế tá»± vệ cá»§a cô.   
 
"Chỉ là má»™t ý nghÄ©" Art nói vẻ ngượng ngáºp. "Äừng căng thẳng. Anh chỉ muốn biết em nghÄ© gì".   
 
Cô nép ngưá»i sát hÆ¡n vào anh và hôn lên vai anh.   
 
"Tuyệt vá»i" cô trả lá»i.  
 
  
 
"Tên há», dì biết tên há» bên đằng ngoại nhà con" bà Cao Linh gá»i cho Ruth vá»›i những tin sốt dẻo. "á»’, lạy Chúa, nó là gì ạ?" "Trước hết con cần phải biết dì vượt qua những khó khăn gì trong việc tìm kiếm này. Sau khi con há»i, dì đã viết thư cho anh dì – Tú Tú ở Bắc Kinh. Ông không biết nhưng viết thư cho biết ông ấy sẽ há»i má»™t phụ nữ lấy má»™t ngưá»i có há» vá»›i nhà ta, gia đình ngưá»i này vẫn sống ở cái làng mà bà ngoại con đã được sinh ra Ä‘á»i. CÅ©ng phải mất má»™t thá»i gian để tìm hiểu, bởi vì hầu hết những ngưá»i biết chuyện Ä‘á»u đã chết. Nhưng cuối cùng ngưá»i ta cÅ©ng tìm được má»™t bà cụ già có ông ná»™i làm nghá» chụp ảnh dạo. Bà vẫn còn giữ lại tất cả những tấm thuá»· tinh cÅ©. Những váºt này cất dưới hầm nhà và may thay không có nhiá»u tấm bị hư. Ông ná»™i cá»§a bà ghi chép má»i thứ tháºt tuyệt, ngày tháng ,ai trả tiá»n, tên tuổi ngưá»i mà ông chụp. Hàng ngàn tấm kiếng và hàng ngàn tấm ảnh. Dù sao thì bà cụ này cÅ©ng nhá»› là ông ná»™i cá»§a bà đã cho xem hình má»™t thiếu nữ rất xinh đẹp, báºn má»™t cái áo cổ cao và đội má»™t cái khăn rất đẹp".   
 
"Tấm ảnh mẹ con giữ của dì Báu".   
 
"Chắc thế. Bà cụ này nói tháºt đáng buồn là ngay sau ngày chụp ảnh thiếu nữ này đã bi đày Ä‘á»a suốt Ä‘á»i, cha chết, cả gia đình bị huá»· diệt. Má»i ngưá»i trong làng bảo thiếu nữ này bị đại hoạ ngay từ đầu".   
 
Ruth không thể nghe thêm được nữa. "Váºy tên há» là gì ạ?"   
 
"Cốt".   
 
"Cốt!" Ruth hoàn toàn thất vá»ng. CÅ©ng lại là má»™t sá»± nhầm lẫn ấy. "Cốt có nghÄ©a là xương" Ruth nói. "Bà ấy chắc nghÄ© bác sÄ© xương tức là bác sÄ© chữa bệnh xương".   
 
"Không, không" bà Cao Linh nói ngay. "Chữ cốt này có cái nghÄ©a là cốc. Äó là má»™t chữ cốc có nét nghÄ©a khác hoàn toàn. Âm cá»§a nó giống như từ cốt có nghÄ©a là xương nhưng lại viết khác. Từ này có nhiá»u nghÄ©a khác nhau: già, kẽm núi, xương, ngoài ra còn có nghÄ©a là đùi, mù, ngÅ© cốc, thương gia…nhiá»u lắm. Äó là lý do tại sao ngưá»i Hoa ưa dùng thành ngữ "Cái đó trong cốt cách cá»§a bạn" có nghÄ©a là "Äó là tÃnh cách cá»§a bạn".   
 
Có lần Ruth đã nghÄ© là tiếng Hoa rất hạn chế do cái vá» ngữ âm cá»§a nó nên dá»… gây ra sá»± hiểu lầm. bây giá» có vẻ như sá»± Ä‘a nghÄ©a cá»§a từ tiếng Hoa làm cho nó trở nên giàu có. Ngưá»i thầy thuốc chữa bệnh xương bị mù hai mắt ở kẽm núi chữa lành chân cho má»™t ngưá»i buôn ngÅ© cốc già.   
 
"Dì chắc đó là chữ cốc chứ?"   
 
"Äó là dòng chữ được viết sau tấm phim".   
 
"Nó viết cả tên bà nữa chứ?"   
 
"Lưu TÃn".   
 
"Sao băng ạ?"   
 
"Äó là nghÄ©a cá»§a từ Lưu Tinh, có âm gần gần giống, tinh có nghÄ©a là sao, tÃn có nghÄ©a là sá»± tháºt. Lưu TÃn có nghÄ©a là vẫn còn mãi sá»± tháºt. Nhưng bởi vì hai từ này gần giống nhau, những ngưá»i không thÃch gá»i bà là Lưu Tinh. Sao băng có má»™t nghÄ©a xấu".   
 
"Tại sao ạ?"   
 
"Vẫn còn nhiá»u cách nghÄ© vá» nó. Ngưá»i ta nghÄ© rằng quan sát sao băng là rất xui xẻo. Còn có ngưá»i nghÄ© rằng vá»›i cái Ä‘uôi dài, cháºm chạp nó là má»™t sá»± xui xẻo láºp lại theo chu kỳ".   
 
"Sao chổi ạ?"   
 
"Phải, sao chổi. Sao chổi có nghÄ©a là má»™t đại hoạ hiếm hoi sẽ xảy ra. Nhưng má»™t số ngưá»i gán sao chổi cho những vì sao băng và mặc dù sao băng không mang đến xui xẻo, ngưá»i ta vẫn nghÄ© thế. Cái ý nghÄ©a cá»§a nó cÅ©ng không tốt – bốc cháy tháºt nhanh, vừa má»›i ở đây đã biến đâu mất cÅ©ng giống như má»i việc đã xảy ra cho dì Báu".   
 
Mẹ cô cÅ©ng đã viết vá» Ä‘iá»u đó. Ruth nhá»› lại, câu chuyện mà dì Báu đã kể cho bà Lưu Linh nghe lúc bà còn nhá» - dì đã nhìn lên trá»i đêm ngắm má»™t ngôi sao băng rồi nó chui tá»t vào cái miệng há ra cá»§a dì.   
 
Ruth báºt khóc. Bà ngá»ai cô đã có má»™t cái tên. Cốc Lưu TÃn. Bà có tồn tại. Bà vẫn tồn tại. Dì Báu thuá»™c vá» má»™t dòng há». Dòng há» này đã tồn tại lâu Ä‘á»i, như má»™t miếng xương kẹt trong kẽ nứt cá»§a má»™t kẽm núi. Bà Lưu Linh đã Ä‘oán ra nó khi nhìn vào miếng xương ở viện bảo tàng. Cái tên đã loé sáng trước mặt bà trong má»™t tÃch tắc, má»™t ngôi sao băng đã trượt dài trong bầu khà quyển, tá»± nó khắc sâu má»™t cách không có gì có thể gá»™t rá»a được vào đâu óc Ruth.   
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				13-11-2008, 04:06 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Thay lá»i kết 
 
 
 
 
 
 
 
 
  
Lại là ngày 12 tháng Tám và Ruth lại ngồi trong cái buồng xép của mình, im lặng. Còi báo sương vẳng lên trong đêm đón chào những con tàu vỠbến.  
Ruth vẫn không bị mất tiếng. Khả năng nói cá»§a cô không bị chi phối bởi lá»i nguyá»n hay sao băng hay bệnh táºt nữa. Bây giá» cô biết chắc vá» Ä‘iá»u đó. Nhưng giỠđây cô cÅ©ng chẳng cần lên tiếng. Cô có thể viết. Trước đây cô không có lý do viết cho mình, chỉ có lý do viết cho ngưá»i khác. Bây giá» thì cô có.   
 
Bức ảnh cá»§a bà ngoại đặt trước mặt cô. Ruth ngắm nhìn nó hàng ngày. Qua nó cô có thể nhìn thấy quá khứ soi mình rõ ràng trong hiện tại. Có bao giá» bà ngoại cô lại tưởng tượng mình có má»™t đứa cháu ngoại như cô không? Má»™t phụ nữ được chồng yêu thương, được hai cô con gái tôn thá», có má»™t ngôi nhà đồng sở hữu, bạn bè quý mến, má»™t cuá»™c sống chỉ có những mối lo thông thưá»ng vá» hao Ä‘iện hay là tổng số calories trong má»—i bữa ăn.   
 
Ruth nhá»› lại việc mẹ cô quen nói vá» cái chết, do lá»i nguyá»n hay bằng bàn tay cá»§a chÃnh mình, như thế nào. Bà không bao giá» không cảm thấy sá»± thôi thúc ấy cho đến khi bà mất trÃ, cái mạng lưới nhằng nhịt cá»§a ký ức đã nhốt cái ná»—i thống khổ cá»§a bà lại. Và dù mẹ cô vẫn nhá»› những gì xảy ra trong quá khứ bà đã bắt đầu thay đổi nó. Bà không Ä‘iểm lại những sá»± kiện Ä‘au lòng nữa. Bà chỉ nhá»› những gì được yêu thương trìu mến. Bà nhá»› rằng đối vá»›i dì Báu, bà đã là động lá»±c sống cá»§a ngưá»i.   
 
Má»™t hôm mẹ Ruth gá»i cô. Bà nói vá»›i giá»ng ngày xưa sợ hãi và cáu bẳn "Luyi" bà gá»i và chuyển sang nói tháºt nhanh bằng tiếng Hoa "Mẹ sợ rằng mẹ đã làm những Ä‘iá»u kinh khá»§ng đối vá»›i con ngày con còn bé, rằng mẹ đã làm con Ä‘au đớn rất nhiá»u. Nhưng mẹ chịu không nhá»› ra được là mình đã làm gì…"   
 
"Chẳng có gì cả" Ruth đáp.   
 
"Mẹ chỉ muốn nói rằng mẹ hy vá»ng là con có thể quên như là mẹ đã quên. Mẹ hy vá»ng con có thể tha thứ cho mẹ,  bởi vì nếu mẹ làm tổn thương đến con thì mẹ cÅ©ng rất buồn".   
 
Sau khi há» gác máy, Ruth đã ngồi khóc cả tiếng đồng hồ vì hạnh phúc. Chẳng bao giá» là trá»… vá»›i mẹ con há» cái việc ngưá»i này tha thứ cho ngưá»i kia và cho nhau. Bây giá» khi Ruth ngồi nhìn vào tấm chân dung, cô nghÄ© vá» mẹ cô hồi còn bé, vá» bà ngoại cô ngày còn trẻ. Äây là hai ngưá»i đàn bà đã tạo nên cuá»™c Ä‘á»i cô, những ngưá»i trong cốt cách cô. Há» làm cho cô đặt ra câu há»i liệu những tráºt tá»± và mất tráºt tá»± trong Ä‘á»i cô có phải là do sá»± may rá»§i, do sá»± tá»± khẳng định cá»§a cô hay là do hành động những ngưá»i xung quanh. Há» dạy cô lo lắng. Nhưng cô cÅ©ng há»c được rằng những Ä‘iá»u cảnh báo này sá»›m qua Ä‘i, nó không chỉ đơn giản làm cô sợ hãi, mà còn buá»™c cô tránh những bước Ä‘i sai lầm cá»§a hỠđể hy vá»ng vào má»™t Ä‘iá»u gì tốt đẹp hÆ¡n. Há» muốn cô xóa bá» hẳn những lá»i nguyá»n.   
 
Trong phòng làm việc cá»§a mình, Ruth quay vá» quá khứ. Chiếc máy tÃnh cá nhân trở thành cái khay cát. Ruth lại là đứa bé con sáu tuổi, cái tay bị gẫy đã lành, bàn tay kia cô cầm má»™t chiếc đũa sẵn sàng Ä‘oán từ. Dì Báu đến, như thưá»ng lệ ngồi xuống bên cô. Khuôn mặt yêu kiá»u, cÅ©ng xinh đẹp hệt như trong tấm hình, bà mài má»±c vào nghiên má»±c Ä‘oản.   
 
"Hãy nghÄ© vá» dá»± định cá»§a con" dì Báu nói. "Cái gì ở trong tim con, cái gì con muốn truyá»n vào lòng ngưá»i". Và bên nhau, Ruth và bà ngoại cô bắt đầu. Chữ nghÄ©a tuôn ra. Há» trở thành má»™t ngưá»i, sáu tuổi, mưá»i sáu tuổi, 46 tuổi, 82 tuổi. Há» viết vá» những Ä‘iá»u đã xảy ra, tại sao nó lại xảy ra, há» có thể làm những Ä‘iá»u khác xảy ra như thế nào. Há» viết vá» những chuyện lẽ ra không nên xảy ra nhưng vẫn xảy ra. Há» viết vá» những chuyện đã qua và những chuyện có thể diá»…n ra. Há» viết vá» quá khứ có thể phải thay đổi. Sau cùng dì Báu nói, đó là quá khứ nhưng chúng ta sẽ chá»n cái gì để ghi nhá»› đây? Há» có thể quyết định không giấu giếm Ä‘iá»u gì, gắn lại những gì đã đổ vỡ, Ä‘au lại ná»—i Ä‘au đã qua và biết rằng nó sẽ lành. Há» biết hạnh phúc nằm ở đâu. Không phải trong má»™t cái hang hay trên má»™t đất nước, mà trong tình yêu và sá»± tá»± do được cho và nháºn cái đã xảy ra muôn Ä‘á»i nay. Ruth nhá»› lại Ä‘iá»u này khi cô viết má»™t câu chuyện. Äó là câu chuyện dành cho bà ngoại cô, cho cô và cho cô gái nhỠđã trở thành mẹ cô.  
 
  
 
 
 
Hết 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
 
	
		 
	
	
		
		
		 
	
 
	
	
	
		
			
			 
			Từ khóa được google tìm thấy 
		 
	 
	
		àâòîìèð , âîë÷àò , àïòåêà , áûòîâàÿ , Ảnh wenÄ‘y thảo , con gai thay lang , íàñûðîâ , ïåðåäà÷ , íîâîñòðîéêà , ìîñêâå , ïîñóäà , moob thay lang , thay lang dit tre con , truyen con gai thay lang , ðåôåðàòè